Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1060


Chương 1060

Cố Mạn Tình biết ý của ông ta là lúc cô †a tấn công Bạch Dương, cô ta có bị Bạch Dương phản công làm bị thương không.

Cố Mạn Tình lắc đầu, vui vẻ trả lời: “Không ạ.”

“Vậy là tốt rồi.” Cố Việt Bân nhẹ nhàng thở ra, sau đó biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Nói đi, rốt cuộc vì sao lại thế nào? Vì sao con lại đi tấn công Bạch Dương? Con không thấy kết cục của em gái con sao?

Thế mà con còn dám đi chọc cô ta?”

Ông ta tạm thời còn chưa muốn chống lại Bạch Dương và Tam Thịnh vì nhà họ Cố vừa mới ổn định lại, không thể đuổi kịp Bạch Dương ngay được.

Không ngờ rằng đứa nhỏ Mạn Tình này thế mà lại đầu óc hồ đồ.

Tấn công thì cũng thôi đi, kết quả lại còn thua, bị Bạch Dương bắt vào nơi này.

“Ba à, con xin lỗi, con cũng không muốn đâu. Thật sự là vì gần đây thấy mẹ vẫn cứ thương tâm vì em gái như thế nên con muốn thay mẹ và em gái làm gì đó.”

Cố Mạn Tình cúi đầu, càng nói càng nhỏ giọng.

Bà Cố sửng sốt: “Thế nên Mạn Tình à, con là vì mẹ…”

Cố Mạn Tình yếu ớt vâng một tiếng nhỏ như muỗi.

Bà Cố cảm động ôm lấy cô ta: “Mạn Tình à…”

“Được rồi được rồi, đừng khóc!” Cố Việt Bân bị tiếng khóc của bà Cố làm cho choáng váng hết cả đầu. Ông ta nhanh chóng ngăn tiếng khóc của bà lại.

Bà Cố thút thít rồi dừng khóc.

Ánh mắt của Gố Việt Bân lại rơi xuống người Cố Mạn Tình: “Ba biết con là vì mẹ con, nhưng con quá kích động rồi.”

“Con biết, xin lỗi ba.” Ánh mắt Cố Mạn Tình lóe lóe, cô ta giải thích.

Cố Việt Bân thở dài: “Thôi, làm thì cũng làm rồi, bây giờ có nói gì thì cũng vô dụng thôi. Đầu tiên con nói cho ba biết vết thương của Bạch Dương thế nào, ba mới xem phải cứu con bằng cách nào được.”

“Vết thương của cô Bạch không nghiêm trọng lắm, nhưng đầu bị thương.” Cố Mạn Tình trả lời.

Cô ta biết ba mẹ chắc chắn sẽ cứu cô †a.

Thế nên cô ta thừa nhận đúng là mình đã tấn công Bạch Dương rồi nhưng cũng chẳng bối rối gì.

Bởi vì cô ta biết mình là đứa con duy nhất của nhà họ Cố.

Về phần chuyện cô Bạch và anh Trình muốn vạch trần chuyện cô ta không phải Cố Mạn Tình thật sự…

Nghĩ đến vũ khí bí mật của bản thân, khóe miệng Cố Mạn Tình cong lên.

“Chỉ là đầu bị thương, xem ra không nghiêm trọng lắm, không thể cấu thành án kiện hình sự thì cho dù có xử phạt, nhiều nhất cũng chỉ là giam giữ hành chính vài ngày mà thôi.” Cố Việt Bân híp mắt phân tích nói.

Ánh mắt Cố Mạn Tình sáng rực lên, vội hỏi: “Ba, ý của ba là con sẽ không phải ngồi tù sao?”

“Đương nhiên rồi, ba con đã nói rồi, không thể cấu thành án kiện hình sự thì sẽ không phải ngồi tù.” Bà Cố cũng không muốn con gái mình ngồi tù nên vội vàng trả lời.

Cố Mạn Tình kích động nắm chặt bàn †ay.

Thật tốt quá!
 
Chương 1061


Chương 1061

Mặc dù cô ta biết ba mẹ chắc chắn sẽ cứu cô ta ra ngoài.

Lại không ngờ rằng cô ta sẽ không phải ngồi tù.

“Mẹ con hai người cứ trò chuyện đi, ba ra ngoài hỏi cục cảnh sát về chuyện nộp tiền bảo lãnh một chút.” Cố Việt Bân nói với bà Cố.

Bà Cố gật đầu: “Đi nhanh về nhanh nhé.

Cố Việt Bân hơi đồng ý rồi đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Đại khái mười phút sau, ông ta quay về với vẻ mặt hơi khó coi.

Bà Cố và Cố Mạn Tình thấy thế thì sự bất an dâng trào trong lòng.

“Chồng à, thế nào? Có thể nộp tiền bảo lãnh không?” Bà Gố lo lắng hỏi.

Cố Mạn Tình cũng nhìn chằm chằm Cố Việt Bân.

Cố Việt Bân xoa xoa huyệt thái dương: “Có thể thì có thể nhưng phải tìm Bạch Dương ký giấy hòa giải đã. Nói cách khác là con sẽ phải ở lại đây.”

“Vậy chúng ta đi tìm Bạch Dương.” Bà Cố nói ngay.

Cố Mạn Tình lại ngăn cản: “Đừng mài”

Hai vợ chồng Cố Việt Bân cùng nhìn về phía cô ta: ‘Mạn Tình, sao lại đừng?”

Cố Mạn Tình cụp mắt xuống không dám nhìn ánh mắt của hai người bọn họ, sợ bại lộ suy nghĩ trong ánh mắt.

Bây giờ cô ta không thể để ba mẹ đi tìm Bạch Dương được.

Lỡ như Bạch Dương nói với ba mẹ về chuyện nốt ruồi đỏ thì sẽ phiền phức.

“Vì cô Bạch sẽ không đồng ý đâu. Cô Bạch hận nhà họ Cố chúng ta như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ không ký giấy hòa giải cho chúng ta đâu. Thậm chí cô ta còn có thể sẽ nhục nhã ba mẹ nữa. Con không muốn để hai người bị cô Bạch làm nhục.

Thế nên ba mẹ à, hai người đừng đi tìm cô ấy. Cô bằng lòng ở lại đây, dù sao cũng sẽ nhanh được thả mà.” Cố Mạn Tình nhìn hai vợ chồng Cố Việt Bân rồi mỉm cười nói, dáng vẻ hoàn toàn là lo lắng cho bọn họ.

Trong lòng hai vợ chồng Cố Việt Bân rất ấm áp.

Quả nhiên con ruột của bọn họ là một đứa nhỏ tốt.

Nếu giờ phút này người ở đây là Cố Tử Yên thì chắc chắn sẽ không làm như vậy, còn ước gì bọn họ nhanh chóng đi tìm Bạch Dương ký giấy hòa giải luôn cũng nên.

“Mạn Tình, con thật sự bằng lòng ở lại đây sao?” Cố Việt Bân nhìn Cố Mạn Tình, rất nghiêm túc hỏi lại lần nữa.

Cố Mạn Tình gật đầu thật mạnh: “Thật sự, cho nên ba mẹ à, đừng đi tìm cô ấy.

Nói không chừng cô Bạch còn đang chờ hai người đến để nhục nhã hai người nữa đó. Chúng ta không thể mắc mưu được, không thể để cô ấy như ý nguyện được.”

“Việt Bân, Mạn Tình nói cũng có lý.” Bà Cố suy nghĩ rồi nói.

Cố Việt Bân cũng thừa nhận rằng lời này đúng là khá có đạo lý, cuối cùng ông ta thở dài: ‘Cũng được. Mạn Tình con yên tâm đi.
 
Chương 1062


Chương 1062

Chắc chắn ba sẽ giảm thời gian bị giam ở cục cảnh sát của con xuống vài ngày.”

“Vâng, cảm ơn ba.” Cố Mạn Tình vui vẻ nở nụ cười.

Mặc dù bị giam không phải chuyện gì tốt.

Nhưng vì sau này, cô ta bằng lòng nhẫn nhục chịu đựng.

Hai vợ chồng Cố Việt Bân đi ra ngoài can thiệp với cảnh sát.

Cũng không quá lâu, Bạch Dương đã nhận được điện thoại của cảnh sát về chuyện xử lý Cố Mạn Tình.

“Vâng tôi đã biết, cảm ơn đã thông báo.”

Bạch Dương khẽ gật đầu đáp lại cảnh sát sau đó cúp điện thoại.

Trình Minh Viễn thấy biểu cảm của cô hơi trầm xuống nên mở miệng hỏi: “Sao thế?”

“Kết quả xử lý Lý Chiêu Đệ đã có rồi. Bên cảnh sát quyết định là sẽ giam giữ mười lăm ngày.” Bạch Dương trả lời.

“Có mười lăm ngày thôi sao, kết quả này hơi nhẹ đấy.” Trần Thi Hàm cắn quả táo nhíu mày nói.

Bạch Dương mím môi.

Là vì cảm thấy quá nhẹ nên Bạch Dương mới hơi mất hứng.

Mặc dù cô đã hỏi luật sư rồi và biết cho dù Lý Chiêu Đệ có làm cô bị thương thật, nhưng vì vết thương chỉ thuộc cấp hai nên không đủ điều kiện cấu thành tội danh hình sự, chỉ bị giam hai mươi ngày đã được thả.

Không ngờ rằng kết quả là chỉ bị giam có mười lăm ngày.

“Đúng là nhẹ thật. Hay là tôi nói chuyện với cục cảnh sát nhé?” Trình Minh Viễn híp mắt nói.

Bạch Dương lắc đầu: “Thôi bỏ qua đi.

Anh chào hỏi với cảnh sát chẳng phải là để lại nhược điểm cho đối thủ sao? Cứ để vậy đi, dù sao thì với Lý Chiêu Đệ mà nói, sự trừng phạt lớn nhất không phải là bị giam giữ mà là bị cướp hết tất cả những thứ cô †a đang có hiện giờ.”

Trình Minh Viễn nở nụ cười: “Nói cũng đúng, chẳng qua lúc nào chúng ta nên nói rõ ràng với nhà họ Cố?”

“Bây giờ có thể nói rồi, nhưng chúng †a không thể tự mình đến nói được. Nếu không chuyện chúng ta sắp xếp Lý Chiêu Đệ ở nhà họ Gố làm gián điệp sẽ bị nhà họ Cố biết được. Mà một khi chuyện này bị nhà họ Cố truyền ra ngoài, danh tiếng của hai chúng ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Anh sẽ làm nhà họ Trình bị ảnh hưởng, còn †ôi cũng sẽ khiến Tam Thịnh bị ảnh hưởng.”

Bạch Dương banh khuôn mặt nhỏ nhắn ra, trầm giọng nói.

Phải biết rằng, trong giới kinh doanh, người bị ghét nhất trừ kẻ hai mặt ra thì chính là kẻ sắp xếp gián điệp vào nhà người khác.

Nếu để người trong cái vòng luẩn quẩn này biết cô và Trình Minh Viễn thế mà lại sắp xếp gián điệp thì chắc chắn người trong cái vòng này sẽ nghi ngờ công ty có phải bọn họ cũng sắp xếp gián điệp vào công ty họ hay không, sau đó sẽ xa lánh bọn họ.

Đối với bọn họ mà nói thì chuyện này chắc chắn là một đòn đánh chí mạng.

“Cô nói không sai.” Trình Minh Viễn đăm chiêu gật đầu.

Đúng thật là không thể tự mình nói với vợ chồng Cố Việt Bân, Lý Thất không phải Cố Mạn Tình thật.
 
Chương 1063


Chương 1063

“Thế nhưng hai người có nghĩ đến chuyện Lý Thất sẽ nói với mấy người Cố Việt Bân, cô ta là nội ứng do hai người sắp xếp hay không chứ? Lý Thất vì thân phận Cố Mạn Tình này mà đã quyết định gia nhập vào nhà họ Cố, cô ta muốn phơi bày hai người ra cũng không phải không có khả năng.” Lúc này, bỗng nhiên Trần Tinh Nặc nói một câu.

Bạch Dương cười cười: “Vậy thì cô có điều không biết rồi, Lý Thất chắc chắn sẽ không nói.”

“Vì sao?” Trần Tinh Nặc nghi ngờ nháy nháy mắt.

Trình Minh Viễn giải thích: “Bởi vì một khi cô ta nói ra chuyện mình là nội ứng thì cho dù vợ chồng Cố Việt Bân có cho rằng cô ta chính là Cố Mạn Tình đi nữa thì tình cảm của vợ chồng Cố Việt Bân đối với cô †a cũng sẽ nhạt đi. Đối với Lý Thất mà nói, đây là một chuyện mất nhiều hơn được.”

“Hóa ra là như vậy, quả nhiên là tôi không thể nào thông minh được bằng hai người.” Trần Tinh Nặc thở dài.

Trình Minh Viễn nhìn Bạch Dương: “Vậy cô định nói cho mấy người Cố Việt Bân như thế nào?”

“Rất đơn giản, không phải trong tay anh có giám định huyết thống của Lý Thất và vợ chồng Cố Việt Bân sao? Đưa một bản sang đó là được rồi.” Bạch Dương thản nhiên nói.

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Đúng vậy, đó là cách hay, được, lát nữa tôi sẽ sắp xếp.”

Đang nói thì chuông cửa vang lên.

Trần Tinh Nặc đứng lên từ trên ghế sô pha: “Tổng giám đốc Bạch, tôi đi mở cửa.”

“Được.” Bạch Dương gật đầu.

Trần Tinh Nặc đi về phía cửa trước, mở cửa ra, người đứng ở phía ngoài là một người phụ nữ trung niên có nụ cười ôn hòa, dễ gần.

“Bà là?” Trân Tinh Nặc nheo mắt, nhìn người đó từ trên xuống dưới.

Phụ nữ trung niên mỉm cười trả lời: “Tôi là bảo mẫu của cô Bạch.”

“Hóa ra là bảo mẫu, xin chờ một lát.”

Trần Tinh Nặc buông lỏng cảnh giác trong lòng, quay đầu nói vọng vào trong phòng: “Tổng giám đốc Bạch, bảo mẫu do tổng giám đốc Lục sắp xếp đến.”

“Nhanh như vậy sao?” Bạch Dương hơi ngạc nhiên, sau đó trả lời: “Tôi biết rồi, mời bà ấy vào đi.”

Trần Tinh Nặc lên tiếng, mời bảo mẫu vào phòng.

Bảo mẫu vừa vào nhà, Trình Minh Viễn đã kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Bà…”

Bảo mẫu vội vàng dựng thẳng một ngón tay lên với anh ta, lắc đầu.

Trình Minh Viễn lập tức hiểu ý mà gật đầu, không nói ra.

Hai người trao đổi đã lọt vào mắt Trần Tinh Nặc.

Trần Tinh Nặc chỉ chỉ bảo mẫu, rồi chỉ chỉ Trình Minh Viễn, trong mắt viết rõ ràng, quan hệ của hai người là thế nào?

Trình Minh Viễn ha ha hai tiếng, không nói gì, trong lòng thực sự rối bời.

Không phải vừa nãy Trần Tinh Nặc nói bảo mẫu do Lục Khởi tìm hay sao?

Sao người đến lại là dì Trương?

Lục Khởi có thể mời được dì Trương sao?

Ha ha, ngẫm lại cũng không thể nào đúng không? Dì Trương là người hầu của nhà họ Phó, trước đây từng hầu hạ mẹ ruột của Kình Hiên.
 
Chương 1064


Chương 1064

Sau khi mẹ ruột của Kình Hiên qua đời, bà ấy vẫn luôn ở nhà cũ của nhà họ Phó, cùng hầu hạ cụ nhà với má Phùng.

Cho nên rốt cuộc là dì Trương được ai mời đến đã không cần nói cũng biết.

Mặc dù Bạch Dương không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng cô nghe được giọng nói kinh ngạc của Trình Minh Viễn khi thốt lên chữ ‘bà’ kia, cô khẽ mím môi hỏi: “Trình Minh Viễn, anh biết bảo mẫu này?”

Trình Minh Viễn ho nhẹ một tiếng rồi đáp lời: ‘Đúng vậy, đây là dì Trương, bảo mẫu kim bài bên trong vòng tròn, từng tình cờ gặp được một lần, Lục Khởi có thể mời được dì Trương, thật sự là không tầm thường.”

Trần Tinh Nặc nhìn anh ta cười mà giống như không cười, ra hiệu bằng khẩu hình với anh ta: “Anh đang nói láo.”

Trình Minh Viễn liếc mắt, mặc kệ cô.

“Dì Trương, vị này chính là người bà cần chăm sóc.” Trình Minh Viễn chỉ chỉ Bạch Dương, nói với dì Trương.

Dì Trương cười, tiến lên một bước: “Tôi biết rồi, tôi đã từng nhìn thấy ảnh của cô Bạch. Chào cô Bạch, tôi họ Trương, cô gọi tôi là dì Trương là được, sau này để tôi đến chăm sóc cô.”

Nếu như dì Trương biết Trình Minh Viễn, đồng thời nghe giọng điệu của Trình Minh Viễn cũng rất kính trọng dì Trương.

Trong lòng Bạch Dương cũng an tâm, cười đáp lời: “Được, vậy sau này làm phiền dì Trương rồi.”

“Không có gì, vậy trước tiên tôi có thể làm quen hoàn cảnh khu nhà của cô một chút được không, cô Bạch? Tiện cho việc chăm sóc cô sau này hơn.” Dì Trương hỏi.

Bạch Dương gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Dì Trương bắt đầu đi làm quen với từng chỗ trong khu nhà.

Bạch Dương quay đầu sang phía hai người Trình Minh Viễn: “Trình Minh Viễn, Tỉnh Nặc, hôm nay hai người đã ở cùng tôi lâu như vậy, bây giờ dì Trương cũng đã tới, hai người cứ đi về trước đi, đợi xử lý xong chuyện của Lý Thất, tôi sẽ mời hai người ăn cơm.

“Cũng được, vậy chúng tôi xin phép đi trước.” Trình Minh Viễn đứng lên.

Anh ta thực sự có việc cần phải đi, có một chuyện anh ta phải đi làm.

Nếu muốn chuẩn bị vạch trần thân phận của Lý Thất, vậy thì sao có thể coi nhẹ đám người nhà họ Lý kia chứ, cũng nên mời bọn họ đi theo cùng diễn một màn kịch hay.

Hai người đi ra khỏi khu nhà của Bạch Dương.

Trần Tinh Nặc dừng bước ở trước mặt thang máy, đột nhiên hỏi: “Dì Trương kia là người của tổng giám đốc Phó sao?”

Lông mày Trình Minh Viễn chau lại: “Cô cũng biết sao?”

“Xem biểu cảm của anh là đoán được.”

Trình Minh Viễn vuốt vuốt ấn đường: “Cô đoán không sai, bà ấy đúng là do Phó Kình Hiên sắp xếp, tôi lại thấy bực, anh ta hớt tay trên Lục Khởi, phái bảo mẫu đến như thế nào vậy chứ?”

“Cái này anh phải đến hỏi tổng giám đốc Phó.” Trần Tinh Nặc nhún vai.

Vẻ mặt Trình Minh Viễn lạnh lùng: “Tôi đây lười hỏi một tên không giữ lời hứa.”

Lúc trước khi anh ta yêu Bạch Dương đã từng nói với Phó Kình Hiên, anh ta muốn theo đuổi Bạch Dương, hi vọng Phó Kình Hiên đừng ngăn cản, cũng đừng hối hận đến phút chót rồi ngăn cản.
 
Chương 1065


Chương 1065

Lúc đó, Phó Kình Hiên đã đồng ý.

Mà bây giờ, Phó Kình Hiên lại hoàn toàn quên hết đi những gì mình từng đồng ý, chẳng những đến ngăn cản anh ta theo đuổi Bạch Dương, mà còn muốn theo đuổi lại Bạch Dương một lần nữa.

Đúng là khiến người ta bực mình!

Nam Giang, khách sạn.

Phó Kình Hiên trở về sau cuộc họp ở chỉ nhánh công ty, đang ngồi ở trên ghế của phòng sách xoa thái dương.

Lúc này trợ lý Trương cầm điện thoại đi đến báo cáo: “Tổng giám đốc Phó, dì Trương đã đến bên cạnh cô Bạch.”

Phó Kình Hiên khẽ giương mí mắt lên: “Biết rồi, để dì Trương chăm sóc cô ấy thật tốt.”

“Yên tâm đi tổng giám đốc Phó, dì Trương sẽ tự biết.” Trợ lý Trương nói.

Dì Trương bác gái bà con xa của anh ta.

Anh ta chắc chắn tin tưởng bà ấy.

“Đúng rồi, chuyện của Lý Thất, Bạch Dương xử lý thế nào?” Phó Kình Hiên buông nắm tay xuống từ trên huyệt thái dương, trâm giọng hỏi.

Đây mới là vấn đề trước mắt anh quan tâm nhất.

Sắc mặt trợ lý Trương cũng nghiêm túc hơn: “Tôi nghe ngóng được, Lý Thất đã thừa nhận tội của mình, nhưng lại không có lời giải thích hợp lý cho hành vi xóa nốt ruồi son trên cổ tay cô Bạch, mà lại nói có thầy bói nào đó nói cho cô ta, bên cạnh cô †a có người có nốt ruồi son, sẽ khắc cô ta, mang đến xui xẻo cho cô ta, thật đúng là lý do buồn cười.”

“Khoan đã, anh nói gì, nốt ruồi son?”

Phó Kình Hiên lập tức ngồi thẳng người.

Trợ lý Trương gật đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc Phó anh không biết cổ tay cô Bạch có nốt ruồi son sao?”

Phó Kình Hiên lắc đầu.

Anh thật sự không biết.

“Tôi chỉ cho rằng Lý Thất chỉ ác ý cắt phải cổ tay của cô ấy nên bị thương, cũng không biết bên trên cổ tay cô ấy còn có một nốt ruồi son.” Phó Kình Hiên nhíu mày lại thành chữ xuyên.

Đôi mắt trợ lý Trương khẽ giật: “Tổng giám đốc Phó, anh cũng giỏi thật, cô Bạch đã bị thương lâu như vậy mà anh còn không biết cổ tay cô ấy bị thương là bởi vì nốt ruồi son bị cắt mất, lại còn tưởng là sơ ý va vào nên bị thương nữa chứ.”

Môi mỏng của Phó Kình Hiên mím lại thành một đường thẳng: “Lúc tôi ở đó, bọn họ cũng chưa từng nói đến nốt ruồi son, cho nên tôi mới ngạc nhiên như thế, cổ tay Bạch Dương lại có một nốt ruồi son!”

“Tổng giám đốc Phó, anh kinh ngạc như thế, có phải anh biết bí mật về nốt ruồi son của cô Bạch đúng không?” Trợ lý Trương kinh ngạc nhìn anh.

Phó Kình Hiên siết chặt nắm tay, từ chối cho ý kiến.

Trợ lý Trương hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Phó, anh biết thật sao? Rốt cuộc là bí mật gì vậy?”

“Bí mật về thân thế của Bạch Dương!”

Phó Kình Hiên khẽ mở miệng, nói ra từng chữ.
 
Chương 1066


Chương 1066

Trợ lý Trương mù mờ: “Bí mật về thân thế? Tổng giám đốc Phó, ý anh là thân thế của cô Bạch có vấn đề?”

Phó Kình Hiên gật đầu: “Không sai, cô ấy không phải người nhà họ Bạch.”

“Chuyện này sao có thể chứ!” Trợ lý Trương kinh ngạc kêu lên: “Sao cô Bạch lại không phải người nhà họ Bạch được.

Người bên trong vòng tròn đều biết, hai mươi mấy năm trước, bà Bạch đời thứ nhất sinh hạ cô Bạch ở bệnh viện Nam Giang, hôm qua cô Thiên Dung cũng đi đến bệnh viện đó, xác nhận cô ấy do chính bà Bạch sinh ra.”

“Không sai, hai mươi sáu năm trước, đúng là bà Bạch đã sinh ra Bạch Dương ở Nam Giang, nhưng Bạch Dương này là Bạch Dương thực sự, không phải người mà bây giờ chúng ta nhìn thấy.” Phó Kình Hiên híp mắt.

Trợ lý Trương càng thêm nghi hoặc: “Tổng giám đốc Phó, ý của anh là, cô Bạch hiện tại là thế thân cho Bạch Dương thực sự?”

“Gần giống như vậy, có lẽ Bạch Dương thực sự đã qua đời vào hai mươi sáu năm trước, không phải trên hồ sơ của Bạch Dương hôm qua có rất nhiều báo cáo kiểm tra sức khoẻ của bé gái đúng không? Báo cáo kiểm tra sức khoẻ trên đó đã cho thấy, sức khỏe của bé gái đó không tốt, rất khó sống đến khi lớn lên, cho nên tôi đoán rằng, sợ rằng bé gái kia không sống được hơn nửa tuổi.” Phó Kình Hiên vân vê ngón tay, nói.

Trợ lý Trương nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó, vì sao anh lại có suy đoán như thế?”

“Bởi vì nốt ruồi son của Bạch Dương!”

Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng: “Hai mươi sáu năm trước, Cố Mạn Tình vừa đầy tháng không lâu đã bị Bạch Hạo mang đi, sau đó ném vào trong hồ chết chìm ngay trước mặt vợ chồng Cố Việt Bân. Nhưng sau đó cho dù là đội tìm kiếm cứu nạn hay đội trục vớt đều không vớt được thi thể Cố Mạn Tình. Có người nói, Cố Mạn Tình không chết, cũng có người nói, Cố Mạn Tình đã bị nước hồ cuốn đi từ lâu, cho nên mới tìm không thấy, nhưng đa số mọi người đều thiên về phía Cố Mạn Tình chết rồi.”

“Chắc định, dù sao cũng là một đứa bé, bị ném vào trong hồ, chắc chắn không sống được.’ Trợ lý Trương gật đầu: “Thế nhưng cái này có liên quan gì đến cô Bạch chứ?”

Phó Kình Hiên nghiêng qua nhìn anh ta một cái: “Đương nhiên là có liên quan, một tháng trước, căn cứ vào lời nói của Bạch Dương, chúng ta đã xác định được Cố Mạn Tình không hề chết, trước đây người bị ném vào trong hồ có thể là một con rối, cũng có thể là là một tã lót trống không.”

“Đúng là có chuyện này, có lẽ bây giờ Cố Mạn Tình còn sống rất tốt ở một nơi nào đó.’ Trợ lý Trương nói.

Phó Kình Hiên hơi híp mắt lại: “Vậy nếu như nơi đó chính là nhà họ Bạch thì sao?”

“Nhà họ Bạch?” Trợ lý Trương sững sờ, sau đó nhận ra được gì đó, không thể tin được mà há to miệng: “Tổng giám đốc Phó, không phải là anh muốn nói, cô Bạch chính là Cố Mạn Tình thực sự đấy chứ?”

“Đúng.” Phó Kình Hiên gật đầu thừa nhận: “Khoảng thời gian trước, tôi ở bãi đỗ xe của bệnh viện có tình cờ nghe thấy bà Cố kéo tay Lý Thất, hỏi Lý Thất rằng tại sao nốt ruồi son trên cổ tay không còn nữa, Lý Thất trả lời là nốt ruồi son bị tàn thuốc rơi xuống làm bỏng, cho nên lúc ấy tôi lập tức hiểu ra, cổ tay của Cố Mạn Tình thực sự có nốt ruồi son, mà anh lại nói, cổ tay Bạch Dương có nốt ruồi son, cho nên thân phận của Bạch Dương đã rất rõ ràng, cô ấy chính là Cố Mạn Tình”

“Hít… Trợ lý Trương hít sâu một hơi, nửa ngày mới tỉnh táo lại: “Trời ạ, sao mọi chuyện lại trở thành như vậy, Bạch Hạo không hề ném chìm Cố Mạn Tình mà ngược lại còn ôm Cố Mạn Tình về nhà tự mình nuôi lớn.”

Phó Kình Hiên hơi nhắm mắt lại: “Cho nên tôi mới nói, Bạch Dương thực sự không sống quá nửa tuổi, thời điểm Bạch Hạo ôm Cố Mạn Tình đi, Bạch Dương thực sự mới được năm tháng, nhưng vào thời điểm này, nhà họ Bạch cũng chưa từng xuất hiện hai bé gái, cho nên tôi nghĩ, lúc đó Bạch Dương thực sự đã chết, mà Cố Mạn Tình lại vừa hợp để thay thế cho Bạch Dương thực sự, thành Bạch Dương mà chúng ta nhìn thấy bây giờ”
 
Chương 1067


Chương 1067

Trợ lý Trương khẽ vuốt mặt, ép buộc mình bình tĩnh trở lại: “Khó trách Lý Thất lại muốn xóa nốt ruồi son ở cổ tay cô Bạch, bởi vì Lý Thất đã biết, cô Bạch chính là Cố Mạn Tình thực sự, Lý Thất sợ nốt ruồi son trên cổ tay cô Bạch bị người nhà họ Cố nhìn thấy, cho nên…”

Câu nói kế tiếp đã không cần nói cũng biết.

Trong phòng sách rơi vào tĩnh lặng.

Một lát sau, trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên, lúc này mới mở miệng một lần nữa: “Tổng giám đốc Phó, chuyện này, cần nói cho cô Bạch không?”

Ngón tay Phó Kình Hiên gõ nhẹ ở trên bàn, âm thanh mang theo một chút lộn xôn, không hề có tiết tấu.

Hiển nhiên, vấn đề này đang làm khó anh.

Một lát sau, anh mới xoa ấn đường nói: “Không thể nói được.”

“Vì sao?” Trợ lý Trương tò mò lý do.

Ánh mắt Phó Kình Hiên u ám nói: “Cô ấy sẽ sụp đổ, trong nhận thức của cô ấy, cô ấy là người nhà họ Bạch, có thù không đội trời chung với nhà họ Cố, cô ấy căm hận nhà họ Bạch sâu sắc. Nhưng nếu như lúc này, anh nói cho cô ấy biết thật ra cô ấy không phải là người nhà họ Bạch mà là người nhà họ Cố có thù với cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Đổi lại là anh, anh sẽ suy nghĩ như thế nào?”

Trợ lý Trương cụp mắt, đặt mình vào đó mà suy nghĩ, sau đó trả lời với sắc mặt nghiêm túc: “Tôi sẽ phát điên, nếu như tôi là cô Bạch, tôi vẫn luôn cố gắng báo thù cho nhà họ Bạch, sau đó có một ngày, tôi phát hiện ra kẻ thù của tôi là ba mẹ ruột của tôi, chắc chắn tôi sẽ không chịu được.”

“Không sai, đây là một vấn đề vô cùng nan giải, nếu như Bạch Dương thật sự biết được thân phận của mình, cô ấy sẽ đứng trước hai lựa chọn, tiếp tục thay nhà họ Bạch báo thù hoặc là nhận lại vợ chồng nhà họ Cố, nhưng hai lựa chọn này đều sẽ mang đến cho cô ấy đau đớn khôn cùng.”

“Đúng vậy.” Trợ lý Trương thở dài: “Nếu như cô Bạch lựa chọn tiếp tục báo thù, vậy thì không phải là đối nghịch với kẻ thù đơn thuần, mà là đối nghịch với ba mẹ ruột.

Cho dù là về mặt đạo đức hay luân lý, cô Bạch đều không quan tâm nhưng sự chỉ trỏ của người đời cũng đủ để sập cô Bạch.

Mà nếu như lựa chọn nhận nhau với gia đình nhà họ Cố, vậy cô Bạch sẽ trở thành sói mắt trắng trong mắt người đời, không nhớ ân nghĩa dưỡng dục của nhà họ Bạch, nói tóm lại, cho dù có là con đường nào đi nữa cũng không tốt.”

“Với tính cách của Bạch Dương, sau khi biết vợ chồng Cố Việt Bân là ba mẹ ruột của cô ấy, mối thù này, cô ấy sẽ không thể nào báo được, đồng thời, cô ấy cũng không muốn để oan khuất của nhà họ Bạch cứ tính như vậy được. Cho nên vì hoàn toàn giải mối ân oán giữa hai nhà Cố – Bạch, có lẽ cô sẽ hi sính chính bản thân mình.” Nói đến chỗ này, nắm đấm của Phó Kình Hiên chợt siết chặt.

Trợ lý Trương gật đầu: “Thật sự có khả năng đó, cho nên đúng là không thể nói cho cô Bạch biết thân phận thật sự của cô ấy. Nhưng nếu thật sự như vậy thì mọi chuyện lại khó xử, cô Bạch không biết vợ chồng Cố Việt Bân là ba mẹ ruột của cô ấy, cho nên cô ấy sẽ dựa theo kế hoạch báo thù ban đầu, để vợ chồng Cố Việt Bân đền mạng cho Bạch Hạo và nhân viên kỹ thuật năm đó.”

Phó Kình Hiên khẽ than: “Đây đúng là một vấn đề, làm con cái, Bạch Dương nhất định không thể tổn thương đến vợ chồng Cố Việt Bân. Như này đi, anh cho người quan sát kỹ vợ chồng Cố Việt Bân, nếu như Bạch Dương ra tay với vợ chồng Cố Việt Bân, nguy hiểm đến an toàn tính mạng của vợ chồng Cố Việt Bân thì hay ra tay giúp vợ chồng Cố Việt Bân một chút, vợ chồng Cố Việt Bân có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay Bạch Dương.”

“Tôi biết rồi.” Trợ lý Trương nghiêm túc gật đầu.
 
Chương 1068


Chương 1068

“Mặt khác, sắp xếp máy bay trực thăng, †ôi muốn lập tức đi về Hải Thành, gặp Lý Thất một lần. Đám Bạch Dương trải qua việc bị Lý Thất phản bội, chắc chắn sẽ không để cho Lý Thất ở lại Hải Thành nữa, nhất định sẽ vạch trần thân phận Lý Thất với nhà họ Cố, một khi thân phận Lý Thất bị vạch trần, nhà họ Cố sẽ tiếp tục tìm kiếm Cố Mạn Tình thật sự. Mặc dù tin tức nốt ruồi son trên cổ tay Bạch Dương bị cắt không nhiều người biết, nhưng người nào cũng không giữ được, không biết khi nào sẽ truyền đến tai vợ chồng Cố Việt Bân.”

Phó Kình Hiên nhắm mắt lại: “Cho nên vì tốt cho Bạch Dương, Lý Thất còn phải tạm thời tiếp tục làm Cố Mạn Tình.”

Chờ sau này tìm được cơ hội thích hợp, sẽ để cho Bạch Dương biết thân phận thật sự của cô.

Nhưng bây giờ tuyệt đối không được.

Trợ lý Trương gật đầu: “Tôi sẽ đi sắp xếp việc này.”

“Đi đi.” Phó Kình Hiên khoát tay.

Sau khi trợ lý Trương đi, Phó Kình Hiên rủ mắt trầm tư.

Chuyện này phát triển theo hướng hoàn †oàn nằm ngoài dự tính của anh.

Cho dù là ai cũng không ngờ được Bạch Dương lại là Cố Mạn Tình.

Mà cái này cũng khẳng định tương lai của Bạch Dương chắc chắn sẽ đau khổ, không thể báo thù hoàn toàn cho nhà họ Bạch, cũng không có cách nào nhận nhau với vợ chồng Cố Việt Bân.

Thậm chí cô cũng không thể lập tức biết cô là con gái của vợ chồng Cố Việt Bân, nếu không đối với cô chính là đòn đánh trí mạng.

Hải Thành.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Sau khi vợ chồng Cố Việt Bân ra ngoài †ừ cục cảnh sát, quay về thẳng nhà họ Cố.

Vừa trở lại nhà họ Cố, người hầu câm lấy một túi văn kiện đi đến trước mặt hai người: “Ông chủ, bà chủ, lúc nãy có người đưa đến trong hộp thư của chúng ta.”

“Thứ gì?” Nét mặt già nua của Cố Việt Bân nghi ngờ nhận lấy túi văn kiện.

Người hầu lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không mở ra nhìn.”

“Được rồi, cô đi xuống trước đi.” Bà Cố nói với vẻ mỏi mệt.

Người hầu lên tiếng, xoay người tiếp tục làm việc.

Vợ chồng Cố Việt Bân đi đến ngồi xuống ghế sô pha trước mặt.

Bà Cố châm trà, còn Cố Việt Bân thì mở †úi văn kiện ra.

“Là gì vậy?” Bà Cố tò mò hỏi.

Cố Việt Bân lắc đầu: “Không biết, còn chưa nhìn mà.”

Nói xong, ông ta lấy đồ trong túi văn kiện đó ra.

Bà Cố nhìn thấy chữ phía trên đầu tiên, cũng hoài nghỉ đọc lên: “Giám định huyết thống? Ai vậy?”

Cố Việt Bân không nói gì, trong lòng lại có chút dự cảm không rõ.

Ông ta nhanh chóng lật ra sau giám định huyết thống, lật đến trang cuối cùng, thấy được chữ phía trên giám định: Cố Việt Bân, Cố Mạn Tình!

“Là ông với Mạn Tình.” Bà Cố kinh ngạc: “Kỳ lạ, rốt cuộc là ai đưa giám định huyết thống của ông với Mạn Tình tới chứ?”

Cố Việt Bân vẫn không nói chuyện, nhưng sắc mặt đã đột ngột thay đổi trong nháy mắt, tròng mắt cũng phồng lên, sau đó đột nhiên đứng dậy: “Tại sao có thể như vậy!”
 
Chương 1069


Chương 1069

“Sao thế?” Bà Cố thấy cảm xúc của ông †a đột nhiên kích động như vậy, cả người ngơ ngác, đương nhiên còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Tay cầm giám định huyết thống của Cố Việt Bân cũng đang run rẩy, “Mạn Tình…

không phải con gái chúng ta…”

“Cái gì?” Bà Cố ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn ông ta như nhìn tên ngốc: “Chồng à, ông đang nói gì vậy, Mạn Tình không phải con gái chúng ta? Ông nói đùa gì vậy chứ.”

“Tôi không hề nói đùa, là phía trên này nói như vậy.” Sắc mặt Cố Việt Bân u ám đưa giám định huyết thống cho bà Cố.

Bà Cố nghe vậy, vội vàng nhấn lấy giám định huyết thống nhìn lại, nhìn thấy mấy chữ ‘Không phải quan hệ ba con kia, trong nháy mắt lập tức rối bời.

“Tại sao có thể như vậy?” Sắc mặt bà Cố tái nhợt, cả người như đã mất đi linh hồn, trong miệng lẩm bẩm không thành tiếng: Chuyện này thật vô lý, sao lại có thể như thế được? Sao Mạn Tình lại có thể không phải con gái chúng ta chứ? Chồng à, đây là giả đúng không?

Miệng Cố Việt Bân mấp máy, muốn hùa theo bà, nhưng thấy được giám định huyết thống trong tay bà, lập tức không nói nên lời.

Nhưng mà bà Cố thấy ông ta không mở miệng, trong lòng vừa vội vừa tức: “Việt Bân, ông có ý tứ gì? Ông cho rằng đây là sự thực? Cái này sao có thể là thật chứ, giám định huyết thống này cũng không biết là do ai đưa tới, lỡ như có người cố ý trêu đùa chúng ta thì sao? Hơn nữa, trước đây lúc Mạn Tình giám định huyết thống với chúng ta, chúng ta đều ở đây mà, tận mắt thấy kết quả giám định, thể hiện Mạn Tình chính là con gái chúng ta, cho nên cái giám định này chắc chắn là giả”

Nghe nói như thế, Cố Việt Bân bình tĩnh lại: “Bà nói đúng, là tôi quá kích động rồi.”

Giống như vợ nói, Mạn Tình và vợ chồng bọn họ đã làm giám định, kết quả đều chỉ ra là con gái của bọn họ.

Mà bản này lại nói rằng không phải, đồng thời còn không biết là do ai đưa, cho nên đương nhiên bản giám định này không có gì tính chân thực và độ tin cậy.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng Cố Việt Bân nhưng vẫn có chút vướng mắc.

Một người đàn ông nặng nhất là con cái có phải của mình hay không, cho dù trong lòng tin rằng của mình, nhưng chỉ cần có người nói không phải, trong lòng của ông †a ít nhiều gì cũng sẽ để lại hạt giống nghỉ ngờ.

Đồng thời hạt giống này sẽ bắt đầu nảy mầm theo thời gian, sau đó càng ngày càng lớn lên.

Nghĩ đến đây, Cố Việt Bân siết nắm đấm, trầm giọng nói: “Không được, tôi muốn tra rõ ràng, rốt cuộc là ai đưa tới vật này, dám trêu đùa Cố Việt Bân tôi!”

Bà Cố gật đầu ủng hộ: “Không sai, nên tra rõ ràng, loại người châm ngòi ly gián này thật sự quá vô sỉ”

“Tôi ra ngoài xem xét camera giám sát phía ngoài một chút.”

Nói xong, Cố Việt Bân đi ra.

Một bên khác, Trình Minh Viễn liên lạc với Bạch Dương, nói cho cô về chuyện giám định đã được đưa qua.

Giờ phút này Bạch Dương đang ăn bánh ngọt.

Mùi vị của bánh ngọt mà dì Trương làm rất ngon, đến người không hề thích ăn đồ ngọt như cô cũng thích.
 
Chương 1070


Chương 1070

Nghe Trình Minh Viễn nói, Bạch Dương thả Tiramisu đã ăn một nửa trong tay xuống, trả lời: “Tôi biết rồi, nhưng mà chỉ đưa một bản giám định huyết thống sang vẫn chưa đủ, không chắc chắn là bọn họ sẽ tin.”

“Tôi biết, cho nên tiếp theo tôi sẽ còn lần lượt đưa một vài thứ sang, đây chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi, mặt khác, tôi còn chuẩn bị đón vợ chồng nhà họ Lý kia đến, đến lúc đó có trò hay có thể xem rồi.” Trình Minh Viễn cười nói.

Bạch Dương giãn lông mày: “Anh được lắm đấy, nhưng như thế cũng tốt, Lý Thất không phải chỉ muốn làm con gái Cố Việt Bân sao? Vậy cứ để cô ta lại nhớ lại ký ức xem ai mới là ba mẹ thực sự của cô ta.”

Cô thừa nhận, ngay từ đầu không nên †ìm thế thân Cố Mạn Tình làm gì, không nên đưa Lý Thất vào cái vòng này, sinh ra sự tham lam của Lý Thất.

Cho nên cô và Trình Minh Viễn có lỗi, nhưng tương tự, bản thân Lý Thất cũng có lỗi.

Lý Thất đã đồng ý sẽ cố gắng giúp bọn họ làm việc, đồng thời cũng cam tâm Tình nguyện đồng ý, không phải bọn họ ép buộc, cho nên Lý Thất nên tuân thủ ước định, không nên có suy nghĩ khác.

Nhưng mà Lý Thất cũng không làm được, ngược lại còn công kích bọn họ, cho nên đương nhiên bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Thất, nên để Lý Thất ăn chút thiệt thòi, nhận lấy chút dạy dỗ, để Lý Thất biết, bọn họ có thể đưa cô ta vào cái vòng này, đồng thời cũng có thể đuổi cô ta ra ngoài.

“Không sai, tôi đang có ý định này, được, †ôi sắp đến đến thôn nhà họ Lý rồi, chuyện khác đơi tôi trở lai rồi nói.” Trình Minh Viễn nói.

Trò chuyện kết thúc, dì Trương bưng cho cô một chén sữa bò: “Cô Bạch, uống chút sữa bò đi.”

“Cảm ơn dì Trương.” Bạch Dương cười, nhận lấy sữa bò.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Dì Trương nhìn về phía cửa một chút: “Cô Bạch, tôi đi mở cửa.”

“Được, làm phiền dì Trương.” Bạch Dương gật đầu.

Dì Trương đi ra cửa, mở cửa ra.

Lục Khởi cầm theo một túi xoài đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy dì Trương, trên khuôn mặt anh tuấn hiện đầy vẻ nghi hoặc: “Bà là ai?”

Ánh mắt dì Trương lóe lên, sau đó cười trả lời: “Chào cậu Lục, tôi là bảo mẫu của cô Bạch.”

“Bảo mẫu?” Lục Khởi kinh ngạc một tiếng, sau đó bước nhanh đi vào trong nhà, nhìn thấy Bạch Dương trên ghế sa lon, vội vàng hỏi: “Cục cưng, bảo mẫu này là do em tự tìm sao? Bảo mẫu anh sắp xếp cho em đâu? Vì sao em không cần chứ?”

Cô cũng không nhìn thấy, bảo mẫu cô †ìm có phải người tốt hay không, cô cũng không biết.

Cho nên tại sao cô lại muốn tìm bảo mẫu một lần nữa chứ, là do bảo mẫu anh †a tìm không tốt sao?

Nghe tiếng Lục Khởi, Bạch Dương ngừng động tác uống sữa bò lại, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn sang phía giọng nói của Lục Khởi vang lên: “A Khởi, anh đang nói gì vậy, không phải dì Trương do anh tìm cho em sao?”

“Anh?” Lục Khởi chỉ lên mũi mình, sau đó nhìn sang dì Trương, cuối cùng vội vàng lắc đầu: ‘Đương nhiên là không phải, bảo mẫu mà anh tìm không phải bà ấy.”

“Không phải?” Bạch Dương ngẩn người.

Dì Trương không phải do A Khởi tìm.

Vậy dì Trương từ đâu tới?

Đôi mi thanh tú của Bạch Dương nhíu lại.
 
Chương 1071


Chương 1071

Nghe tiếng Lục Khởi, Bạch Dương ngừng động tác uống sữa bò lại, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn sang phía giọng nói của Lục Khởi vang lên: “A Khởi, anh đang nói gì vậy, không phải dì Trương do anh tìm cho em sao?”

“Anh?” Lục Khởi chỉ lên mũi mình, sau đó nhìn sang dì Trương, cuối cùng vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là không phải, bảo mẫu mà anh tìm không phải bà ấy.”

“Không phải?” Bạch Dương ngẩn người.

Dì Trương không phải do A Khởi tìm.

Vậy dì Trương từ đâu tới?

Đôi mi thanh tú của Bạch Dương nhíu lại.

Lục Khởi đang cảnh giác nhìn chằm chằm dì Trương, đang muốn mở miệng kiểm tra thông tin của dì Trương, dì Trương đã tự mỉm cười lên tiếng.

“Tôi thật sự không phải là bảo mẫu mà anh Lục tìm, bảo mẫu cậu Lục tìm họ Vương.”

“Đúng đúng đúng, bảo mẫu tôi tìm quả thật họ Vương”” Lục Khởi liên tục gật đầu, sau đó càng thêm hoài nghỉ nhìn dì Trương: “Nhưng mà sao bà biết?”

Dì Trương cười nói: “Tôi và chị Vương là đồng nghiệp cùng công ty giúp việc, trước khi chị Vương đến đây thì trong nhà xảy ra chút chuyện, cho nên thay đổi nhiệm vụ với tôi lần này, để tôi đến chăm sóc cô Bạch.”

“Là thế sao?” Lục Khởi nheo mắt lại, rõ ràng vẫn còn có chút không tin.

Bởi vì anh ta không nhận được điện thoại thông báo từ bên phía công ty giúp việc kia.

Dì Trương gật gật đầu: “Đương nhiên, cậu Lục không tin, có thể gọi điện thoại hỏi thăm.”

“Bà nghĩ tôi không dám?” Lục Khởi hừ một tiếng, thật sự lấy điện thoại ra gọi.

Hai phút sau, anh ta có vẻ mất hứng để điện thoại xuống.

Bạch Dương mò mẫm đến trước bàn trà, đặt sữa xuống, hỏi thăm: “Sao thế? Đúng như dì Trương nói phải không?”

Lục Khởi gật đầu: ‘Ừ, tên Trần béo kia, lại còn nói đã quên nói cho anh, thật sự là tức chết, chuyện quan trọng như vậy, anh ta thế mà cũng có thể quên?”

Bạch Dương cười cười: “Nếu giống như lời dì Trương nói, vậy thì cứ thế đi, hơn nữa dì Trương chăm sóc cũng không tệ.”

“Cảm ơn cô Bạch khích lệ, cô Bạch thỏa mãn là tốt rồi.” Dì Trương hiền lành nhìn Bạch Dương.

Đối với thân phận của Bạch Dương, trong lòng bà cũng rõ ràng, là vợ trước của cậu cả nhà mình.

Nhưng mà trước đó bà vẫn luôn ở phía sau nhà cũ làm việc, rất ít đến nhà trước, hơn nữa cô Bạch cũng rất ít đến nhà cũ, cho nên bà chưa từng gặp qua cô Bạch, đều là nghe nói từ chỗ bà cụ và chị Phùng.

Bà cụ và chị Phùng vẫn luôn nói cô Bạch rất hợp với cậu cả, bây giờ bà nhìn thấy cô Bạch, cũng cho là như vậy, quan trọng nhất là, cậu cả cũng rất yêu cô Bạch.

Cho nên bà nghĩ mãi mà không rõ, nếu như cậu cả đã yêu cô Bạch, vậy lúc trước sao lại ly hôn, ly hôn rồi lại cực khổ theo đuổi, đây là ăn no không có việc gì làm sao?

“Đúng rồi Khởi, anh đến có chuyện gì không?” Bạch Dương lúc này mới nhớ đến chuyện chính, hỏi.

Lục Khởi đặt xoài lên bàn trà: “Đến đưa cho em chút xoài, thêm nữa là truyền lời giúp mẹ anh, bà ấy bảo em có thời gian thì đến tìm bà ấy.”
 
Chương 1072


Chương 1072

“Tìm bác gái?” Bạch Dương nghỉ hoặc nghiêng đầu: “Bác gái có chuyện gì muốn nói với em sao?”

“Anh cũng không biết, nhưng mà nhìn dáng vẻ mẹ anh lúc đó, chắc là vậy.” Lục Khởi gật đầu.

Bạch Dương càng thêm khó hiểu: “Nếu như đã có chuyện nói với em, vì sao không nói trong điện thoại với em?”

“Ai biết được, có thể là phải nói trực tiếp, dù sao đến lúc đó em gặp thì biết.” Lục Khởi nhún vai.

Bạch Dương cười cười: “Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng mà bây giờ khẳng định không đi được, bác gái phát hiện mắt em nhìn không thấy thì nhất định sẽ khóc, em không muốn làm bà lo lắng, đợi mắt em tốt lên rồi đi.”

“Anh đoán em chỉ có thể như vậy, cho nên anh đã nói với mẹ, nói em có thể phải qua một thời gian nữa mới đến nhà, mẹ của anh cũng đồng ý.” Lục Khởi cười hì hì nói.

Bạch Dương bĩu bĩu môi: “Vậy là được rồi.”

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.

Bạch Dương lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho Lục Khởi: “Khởi, xem ai gọi đến?”

Lục Khởi duỗi đầu xem: “Lâm Diệc Hàng.”

“Em biết rồi.” Bạch Dương cầm điện thoại lại, dựa vào trí nhớ ấn nút trả lời, đặt điện thoại bên tai: “Bác sĩ Lâm.”

“Quỹ từ thiện chữa bệnh cho Trần Tú Chỉ, †ôi đã nộp đơn xin, có tôi đảm bảo, quỹ từ thiện sẽ nhanh chóng phê duyệt thông qua.” Lâm Diệc Hàng nói ra.

Bạch Dương ừ một tiếng: ‘Làm phiền anh rồi”

“Không có gì, dặn dò của cô, tôi đương nhiên phải làm xong.”

Bạch Dương bật cười, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, trị liệu của Tiểu Triết thế nào?”

“Mới vừa bắt đầu trị liệu, có thể thế nào?”

Lâm Diệc Hàng trả lời.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bạch Dương mấp máy cặp môi đỏ mọng: “Tôi biết rồi, tôi đã nghe Khởi nói qua, tình hình của Tiểu Triết rất nghiêm trọng, cho nên chu trình trị liệu phải rất lâu, bây giờ mới là ngày đầu tiên, trị liệu khẳng định chưa tiến triển gì, tôi chỉ là muốn hỏi, quá trình trị liệu thuận lợi không? Cậu ấy phối hợp trị liệu không?”

Bên kia điện tthoại, Lâm Diệc Hàng ngồi trên ghế làm việc, giuơng mắt nhìn Lương Triết ngủ trên ghế sofa ở đối diện, kính mắt phản quang: “Miệng cậu ấy thì phối hợp, nhưng trong lòng lại vô cùng mâu thuẫn.”

“Mâu thuẫn?” Bạch Dương nhíu nhíu mày.

Lâm Diệc Hàng gật gật đầu: “Đúng thế, trong lòng cậu ấy theo bản năng mâu thuẫn với trị liệu tâm lý, nội tâm của cậu ấy không mở ra, cái gì cũng không muốn nói với tôi, vấn đề tôi hỏi cũng không trả lời, cho nên trị liệu của tôi đương nhiên cũng không xem là thuận lợi.”

“Tôi biết rồi, làm phiền anh rồi, tôi sẽ khơi thông với cậu ấy, cố gắng làm cậu ấy phối hợp.” Bạch Dương ngại ngùng đáp lại, sau đó lại hỏi: “Tiểu Triết bây giờ vẫn đang ở chỗ anh sao?”

“Ở đây, cậu ấy đã mấy ngày không nghỉ ngơi gì, cho nên bị tôi thôi miên đang ngủ.”

Lâm Diệc Hàng đẩy kính mắt nói.

Bạch Dương gật gật đầu: “Tôi biết rồi, chờ cậu ấy tỉnh lại, tôi sẽ liên lạc với cậu ấy.”

Cuộc gọi kết thúc, Lục Khởi cắn xoài hỏi: “Lâm Diệc Hàng tìm em làm gì vậy?”

“Nói với em đã nộp đơn xin quỹ từ thiện cho Trần Tú Chỉ rồi.” Bạch Dương ném điện thoại sang một bên.
 
Chương 1073


Chương 1073

Lục Khởi nhếch miệng: “Cục cưng, anh thật không rõ đến cùng em đang nghĩ gì, Trần Tú Chi gánh tội thay hung thủ làm tổn thương em, em thế mà còn xin quỹ từ thiện cho cô ta, đổi lại là anh, anh mặc kệ.”

Bạch Dương vuốt vuốt huyệt thái dương cười khẽ: “Quả thật Trần Tú Chi gánh tội thay là không đúng, nhưng đứa bé vô tội, Lý Thất rõ ràng sẽ không trả thù lao thật sự, đứa bé kia nếu không phẫu thuật thì thật sự sẽ chết, em không thể trơ mắt nhìn một tính mạng biến mất như vậy được, có thể giúp một chút, hơn nữa bản thân Trần Tú Chi cũng nói, đợi sau khi đứa bé phẫu thuật xong, cô ta sẽ đến cô nhi viện làm công ích, xem như là chuộc tội bản thân gánh tội thay người đi.”

Lục Khởi thở dài: “Em đó, chính là quá lương thiện, nhưng mà có đôi lúc, lương thiện không nhất định sẽ tốt.”

“Em biết rồi, yên tâm đi, em có chừng mực.” Bạch Dương vỗ vỗ vai anh ta, ý bảo anh ta đừng lo lắng.

“Thôi thôi, em cũng nói vậy rồi, anh còn có thể làm gì nữa, đành phải sau này nhìn em nhiều hơn một chút, dụng tâm bảo vệ em hơn một chút thôi.”

Sau đó, Lục Khởi sờ sờ bụng, nói sang chuyện khác: “Anh đây nói cũng hơi đói rồi, Cục cưng, anh ở lại cơm tối nhé.”

“Được thôi.” Bạch Dương đồng ý.

Dì Trương nhìn đồng hồ: “Cũng đến giờ nên chuẩn bị bữa tối rồi, cô Bạch, tôi vào phòng bếp trước.”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu.

Tay nghề của dì Trương rất tốt, từ đồ ăn nhẹ xế chiều có thể nhìn ra.

Lục Khởi ăn đến tròn bụng rời đi, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Mà ngay cả Bạch Dương, cũng ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm, no nằm trên sofa một lúc lâu mới đi tắm rửa trong sự giúp đỡ của dì Trương rồi về phòng nghỉ ngơi.

Dì Trương tắt đèn cho cô, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Sau khi đóng cửa rphòng, dì Trương lấy điện thoại ra, gọi cho Phó Kình Hiên: “Cậu ca.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: ‘Dì Trương, Bạch Dương nghỉ ngơi rồi?”

Nếu như chưa nghỉ ngơi, dì Trương hẳn là không dám gọi cho anh.

Nếu không, nhất định sẽ lộ.

Dì Trương trả lời: “Vâng, cô Bạch vừa mới ngủ.

Ngay sau đó, bà không chút giấu giếm nói hết quá trình hầu hạ Bạch Dương ngày hôm nay.

Phó Kình Hiên nghe thấy Lục Khởi thế mà còn ở lại Vịnh Tiên Thủy ăn cơm tối, khuôn mặt tuấn tú đen không chịu được: “Tôi biết rồi, cô ấy không hoài nghi thân phận của dì là được rồi, dì chăm sóc cô ấy cho tốt, có gì thì nói cho tôi.”

“Yên tâm đi cậu cả.” Dì Trương đáp lời.

Phó Kình Hiên nghe thấy tiếng trợ lý Trương bên cạnh, gật đầu, sau đó nói với bên kia điện thoại: “Không có việc gì tôi cúp trước.”

Nói xong, anh cúp điện thoại đi sang: “Chuyện gì?”

Trợ lý Trương chỉ chỉ cảnh sát trại tạm giam sau lưng: “Lý Thất đã đồng ý rồi, nhưng mà cô ta không cần chúng ta làm gì cả, cô ta nói là cô ta tự có cách để vợ chồng Cố Việt Bân tin tưởng, cô ta chính là Cố Mạn Tình.”

Phó Kình Hiên híp mắt: “Cô ta có cách?
 
Chương 1074


Chương 1074

Cách gì?”

Trợ lý Trương lắc đầu: “Cái này thì không biết, tôi đã hỏi cô ta, nhưng dù thế nào cô †a cũng không chịu nói”

“Không nói thì thôi, chỉ cần cô ta đồng ý là được rồi, kết quả cũng sẽ không thay đổi.”

Phó Kình Hiên mím môi thản nhiên nói.

Dù sao mục đích của anh, cũng là trợ giúp Lý Thất, ngồi vững thân phận Cố Mạn Tình này.

Nếu như tự Lý Thất có thể, vậy tự nhiên anh cũng không cần ra tay.

“Đi thôi, về biệt thự nhà họ Phó trước.” Phó Kình Hiên nhéo nhéo mi tâm, trong giọng nói có chút mệt mỏi.

Trợ lý Trương nhìn anh: “Không quay lại bệnh viện?”

Phó Kình Hiên liếc anh ta một cái: “Bạch Dương cũng đã xuất viện, tôi ở nơi đó làm gì?

Khóe miệng trợ lý Trương giật giật: “Tôi biết rồi, vậy tôi sẽ gọi cho phía bệnh viên bên kia, làm thủ tục xuất viện.”

Lúc này Phó Kình Hiên mới thu lại ánh mắt, mở cửa lên xe.

Mặc dù Bạch Dương không ở bệnh viện, cũng là một trong những nguyên nhân anh không muốn quay lại bệnh viện.

Nhưng một nguyên nhân khác, chính là bản thân anh không muốn nhập viện nữa, vết thương trên lưng anh đã kết vảy rồi, chỉ cần không dùng sức cọ, gãi thì cũng sẽ không vỡ ra chảy máu nữa.

Như vậy, đương nhiên cũng không cần phải tiếp tục ở lại bệnh viện nữa.

Trợ lý Trương ngồi vào ghế lái, lái xe rời khỏi trại tạm giam.

Hôm sau, Cố Việt Bân chuẩn bị ra ngoài, đi đến tập đoàn Tam Thịnh.

Vừa ra khỏi biệt thự lập tức nhìn thấy trong hộp thu bên cạnh cửa chính, lại có thêm một túi văn kiện.

Cố Việt Bân dừng bước, sắc mặt lấp tức khó coi.

Túi văn kiện hôm qua, bên trong là giám định ADN của mình và Mạn Tình.

Hôm nay trong này, lại là cái gì đây?

Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện của Mạn Tình?

Cố Việt Bân đi qua, kẹp cặp công văn dưới nách, sau đó lôi túi văn kiện ra ngoài.

Bởi vì dùng lực quá lớn, túi văn kiện trực tiếp bị góc hộp thư mài rách, giấy bên trong trực tiếp lộ ra, rơi xuống đất.

Cố Việt Bân cúi đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy một hàng chữ: Lý lịch cá nhân của Lý Thất.

Lý Thất là aï?

Cố Việt Bân nhíu nhíu mày, cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.

Nhưng mà ông nhanh chóng nhớ ra, Lý Thất không phải là tên trước đó của Mạn Tình sao?

Quả nhiên, đây cũng là thứ liên quan đến Mạn Tình.

Người đưa những thứ này đến, đến cùng là có ý gì?

Từ bản giám định ADN giả mạo hôm qua có thể nhìn ra được, người đưa đồ, khẳng định không phải người tốt gì, rõ ràng là nhắm vào Mạn Tình.
 
Chương 1075


Chương 1075

Đáng giận là, ngày hôm qua ông ta tra camera giám sát, thế mà cũng không thấy ai mang thứ đó bỏ vào trong hộp thứ.

Cố Việt Bân híp híp mắt, xoay người nhặt tài liệu dưới đất lên, xem qua, phát hiện đây là tư liệu của Mạn Tình từ nhỏ đến lớn, vô cùng kỹ càng, kỹ càng đến mức, Mạn Tình còn chưa nói với vợ chồng bọn họ.

Cho nên nhất thời ông cũng không biết, cái này là thật hay giả.

Nhưng mà mặc kệ là thật hay giả, ông chỉ cần biết rằng, người gửi những thứ này, không có ý tốt là được.

Mà Mạn Tình vừa quay về nhà họ Cố, ngay cả cửa lớn cũng ít bước ra, cũng không chủ động kết bạn với người trong giới này, cho nên cũng không thể nói là kết thù với ai được.

Có thù duy nhất, chỉ có Bạch Dương, dù sao Mạn Tình vừa mới đả thương Bạch Dương.

Cho nên những thứ này, rất có thể là Bạch Dương đưa đến.

“Hừ, tâm cơ nặng nề.” Cố Việt Bân vò vò tư liệu trong tay, vò thành một nắm.

Đây nhất định là thủ đoạn Bạch Dương trả thù Mạn Tình.

Bạch Dương muốn ly gián tình cảm nhà bọn họ, làm bọn họ hoài nghỉ Mạn Tình không phải là con ruột, sau đó làm người khác chê cười Cố Việt Bân ông nuôi con cho kẻ khác.

Đáng tiếc, ông sẽ không tin cô.

Cố Việt Bân cười lạnh, chuẩn bị ném tài liệu bị vo lại vào thùng rác.

Ngay lúc ông ta vò túi văn kiện, đột nhiên cảm thấy bên trong còn gì đó.

Cố Việt Bân hoài nghi cụp mắt, sau đó đưa †ay vào trong túi văn kiện, lấy đồ ra.

Là một tấm hình Cố Việt Bân nhìn hình ảnh chụp, trên ảnh là hai người, một người đàn ông trung niên, một người là Mạn Tình.

Trên tấm ảnh, bối cảnh đằng sau người đàn ông trung niên và bối cảnh đằng sau Mạn Tình hoàn toàn khác nhau, bởi vậy có thể thấy được, tấm hình này rõ ràng là ghép.

Đương nhiên, cái này không quan trọng, quan trọng là, Mạn Tình thế mà lại giống với người đàn ông trung niên này như vậy.

Người đàn ông trung niên này là ai?

Cố Việt Bân không biết người đàn ông trung niên trên tấm ảnh, nhưng lại vô cùng để ý thân phận của người đàn ông trung niên này.

Bởi vì người đàn ông trung niên này quá giống Mạn Tình, quả thật giống như là cha con.

Đợi đã, cha conl Sắc mặt Cố Việt Bân thay đổi, ý thức được gì đó, nắm chặt bức ảnh trong tay.

Bức ảnh này, là có người cố ý ghép lại với nhau, mục đích rõ ràng là để ông dễ dàng so sánh Mạn Tình với tướng mạo người đàn ông trung niên này.

Cho nên nếu những thứ này, thật sự do Bạch Dương đưa đến, vậy mục đích của Bạch Dương đã rất rõ ràng rồi, chính là nói cho ông biết, Mạn Tình và người đàn ông trung niên này là cha con.

Nhìn hai khuôn mặt tương tự như thế, Cố Việt Bân không tin Mạn Tình và người đàn ông trung niên này không có vấn đề gì.

Thậm chí, bản giám định ADN ngày hôm qua, ông cũng bắt đầu hoài nghi đến cùng có phải là thật hay không.
 
Chương 1076


Chương 1076

Nghĩ đến đây, Cố Việt Bân cầm những tài liệu này và ảnh chụp vào nhà họ Cố.

Bà Cố đang đắp mặt nạ, nhìn ông đi vào, có chút kinh ngạc: “Chồng, không phải anh ra ngoài sao? Sao đã quay lại rồi?”

Cố Việt Bân không nói gì, trực tiếp đưa hai nắm giấy trong tay cho bà: “Xem một chút đi.”

“Cái gì thế?” Bà Cố nghi hoặc mở ra.

Bà cũng không ngốc, sau khi xem hết nội dung trên đó, cũng hiểu ý, kinh sợ đứng lên khỏi ghế sofa, mặt nạ trên mặt cũng rơi xuống.

“Chồng, cái này…” tay bà Cố cầm tư liệu và ảnh chụp cũng đang run rẩy: “Em tuyệt đối không tin đây là thật.”

“Cho nên, anh định lần nữa xét nghiệm xem Mạn Tình đến cùng có phải là con gái của chúng ta hay không, có phải là Mạn Tình thật không.” Sắc mặt Cố Việt Bân âm trầm nói.

Bà Cố khiếp sợ nhìn ông: “Vậy nếu sau khi xét nghiệm ra là không phải thì sao?”

Cố Việt Bân nắm chặt nắm tay: “Nếu như không phải, anh tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta, dám giả mạo con gái của Cố Việt Bân này, anh sẽ chô ta biết cái gì là phải trả giá lớn!”

Cố Việt Bân ông bị vô sinh, từ khi biết như vậy, cũng đã không hy vọng xa vời có con của mình, nhưng mà may mắn là, kỳ tích đã xảy ra trên người ông, ông lại có được con gái của mình.

Lúc biết vợ mình mang thai, ông vui đến điên, thậm chí còn thường xuyên đến miếu bái phật, hy vọng phật tổ phù hộ con của mình bình an chào đời, nhưng mà đứa bé sinh ra rồi, vừa mới đầy tháng đã bị tên khốn Bạch Hạo mang đi dìm chết.

Ông ta tìm hơn hai mươi năm, chấp nhận con của mình không còn nữa, rồi thời gian trước, biết con mình kỳ thật vẫn chưa chết, hơn nữa còn tự mình tìm về rồi, lúc đó, ông kích động hưng phấn đến khóc một trận.

Mà bây giờ có người ám chỉ với ông, Mạn Tình bây giờ có thể không phải là Mạn Tình thật, là giả, trong lòng ông ta sao không phẫn nộ.

Cố Việt Bân ông xem trọng nhất là đứa con duy nhất của mình, nếu như Mạn Tình này thật sự không phải là con gái ông ta, ông sẽ cho cái đồ giả mạo này biết chữ chết viết thế nào, con gái duy nhất của ông, ai cũng không thể giả mạo, cũng không có người nào có tư cách giả mạo!

“Đi, đến cục cảnh sát, tôi muốn chào hỏi với cảnh sát bên kia, đón Mạn Tình ra trước một thời gian, đến bệnh viện làm giám định ADN, lúc này, tôi phải làm mấy chỗ, xem xem đến cùng có phải là giả hay không.” Cố Việt Bân nói xong, kéo tay bà Cố, rồi đi ra ngoài biệt thự.

Bà Cố cũng vô cùng muốn biết Cố Mạn Tình có phải là con gái của mình không, bởi vậy bà gần đây rất chú ý hình tượng, lúc này ngay cả tinh chất mặt nạ trên mặt cũng chẳng buồn đi rửa, trực tiếp theo Cố Việt Bân ra ngoài, chạy đến cục cảnh sát.

Rất nhanh, hai vợ chồng đến trại tạm giam của cục cảnh sát, gặp được Cố Mạn Tình.

Cố Mạn Tình mừng rỡ nhìn bọn họ: “Ba, mẹ, sao hai người lại đến?”

Cố Việt Bân không nói gì, trực tiếp đưa thứ trong tay cho cô ta: “Xem đi.”

“Đây là cái gì?” Cố Mạn Tình nghi hoặc nhận lấy, sau đó mở ra nhìn lại.

Nhìn thấy tư liệu của mình, trong mắt của cô ta sau khi lóe lên một cái, cũng không có phản ứng quá lớn.

Cho đến khi nhìn thấy tấm hình kia, sắc mặt của cô ta mới đột nhiên thay đổi.

“Ba!” Cố Mạn Tình nắm chặt ảnh chụp trong tay, vội vàng nhìn Cố Việt Bân: “Ảnh chụp này…

“Cô là muốn hỏi, ảnh chụp này từ đâu mà đến đúng không?” Cố Việt Bân cắt ngang lời cô ta Cố Mạn Tình ngập ngừng, rõ ràng là ý này.
 
Chương 1077


Chương 1077

Cố Việt Bân cũng không thừa nước đục thả câu, lạnh lùng trả lời: “Là sáng nay tôi phát hiện trong hộp thư, không chỉ vậy, hôm qua †ôi cũng phát hiện, nhưng mà không phải ảnh chụp, mà là giám định ADN của cô và tôi, kỳ lạ là, kết quả giám định trên đó, thể hiện chúng ta không phải là cha con.”

“Không thể!” Cố Mạn Tình lập tức lớn tiếng nói: “Chúng ta sao có thể không phải cha con chứ, tuyệt đối là giả, ba, nhất định là có người muốn ly gián nhà họ Cố chúng ta.

Cô ta rất khăng định, chuyện này, là Bạch Dương và anh Trình làm, là bọn họ để mấy thứ này trong hộp thư, mục đích đúng là muốn nói cho ba mẹ, cô không phải là con gái của nhà họ Cố thật.

Bọn họ đúng là nói được làm được, nói muốn vạch trần thân phận của cô ta, thì lập tức bắt đầu hành động, thật sự một chút tình cảm cũng không để lại.

Bạch Dương làm vậy, cô ta không có cảm giác gì.

Nhưng mà anh Trình làm như vậy, thật đúng là tổn thương cô!

“Ta cũng không tin kết quả giám định là giả, lúc trước chúng ta cùng đi làm giám định ADN, hơn nữa tóc của chúng ta, cũng không rơi vào tay những người khác, cho nên tính chân thật của giám định ngày hôm qua vẫn phải đợi xác thật, nhưng mà tấm hình này làm ta vô cùng để ý, Mạn Tình, tấm hình này con giải thích thế nào?

Người đàn ông ở đây là ai, vì sao lại giống con như vậy!” Cố Việt Bân chỉ vào bức ảnh trong tay Cố Mạn Tình, trầm giọng nói.

Cố Mạn Tình cúi đầu nhìn chằm chằm ảnh chụp trong tay, nhất là người đàn ông trung niên này, cô ta hận không nhìn thủng hai lỗ.

Từ lúc cô đến Hải Thành, vào nhà họ Cố, đã không gặp lại cặp vợ chồng làm cho cô †a vô cùng căm hận này.

Nhưng mà không ngờ bây giờ, Bạch Dương thế mà lại dùng phương thức này để cô gặp lại.

Bọn họ đúng là tích cực làm cô buồn nôn.

“Con không biết, con thật sự không biết người này vì sao lại giống con như vậy, con cũng không biết ông ta là ai, chưa từng gặp ông ta, ba, ba tin tưởng con.” Cố Mạn Tình đặt tay lên tim, dáng vẻ bức thiết làm người ta tin tưởng mình.

Ánh mắt già của Cố Việt Bân trầm trầm, không nói gì, không biết là tin hay không tin.

Cố Mạn Tình nhìn, ngược lại nhìn về phía bà Cố, vội vàng nói: “Mẹ, con nói là thật, con thật sự không biết, mẹ tin tưởng con, mẹt”

Bà Cố vốn là người dễ bị dẫn dắt, nhìn dáng vẻ kích động vội vàng của Cố Mạn Tình, miệng giật giật, vừa muốn nói “Mẹ tin tưởng con”, đã bị Cố Việt Bân hiểu bà kéo cánh tay.

Bà Cố lập tức phản ứng lại, nhìn về phía Cố Mạn Tình có vẻ áy náy: “Thật xin lỗi Mạn Tình, không phải mẹ không muốn tin tưởng con, thật sự là người đàn ông trên ảnh quá giống con, muốn nói hai người không có quan hệ gì, sợ rằng cũng không tin được.”

“Mẹ con nói không sai, mặc dù chúng †a hoài nghi thân phận của con, rất tổn thương đến con, nhưng xin con hãy hiểu cho chúng ta, Mạn Tình là con gái duy nhất của chúng ta, chúng ta thương tâm buồn bã hai mươi mấy năm, cuối cùng biết là còn sống, cho nên trong lòng chúng ta đã vui vẻ, hạnh phúc biết nhường nào, có lẽ con cũng biết được, cho nên ta tuyệt đối không có phép có người giả mạo Mạn Tình, nếu như con thật sự là Mạn Tình, †a nghĩ con hẳn là cũng không để ý, cũng không sợ chúng ta hoài nghỉ, đúng không?”

Cố Việt Bân nhìn chằm chằm cô ta.
 
Chương 1078


Chương 1078

Mí mắt Cố Mạn Tình rũ xuống, che đi âm u ở đáy mắt, trên mặt cố lộ ra một nụ cười: “Đương nhiên, thật thì sao phải sợ chứ.”

“Vậy là được rồi, cho nên tiếp theo ta quyết định, đưa con đi giám định ADN lần nữa, lúc này, đi làm nhiều thêm mấy chỗ, nếu như kết quả giám định con là cái gái của Cố Việt Bân ta, vậy người ly gián nhà họ Cố chúng ta, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng nếu cuối cùng kết quả giám định con không phải là con gái của Cố Việt Bân này, vậy xin lỗi, con và người ly gián nhà họ Cố, ta đều không bỏ qua, hiểu chưa?” Cố Việt Bân híp mắt hỏi.

Bàn tay dưới tay áo của Cố Mạn Tình nắm chặt lại: “Hiểu rồi!”

Cô ta đã nhận người cha mẹ này, cũng chỉ muốn người cha mẹ này.

Cho nên dù thế nào, thân phận Cố Mạn Tình này, cô ta nhất định phải ngồi vững!

Nhớ đến vũ khí bí mật của mình, nhớ đến mình và Phó Kình Hiên đã đạt thành thống nhất, Cố Mạn Tình hít một hơi, không hoảng loạn căng thẳng, lại nở nụ cười: “Ba, chúng ta bây giờ đi làm sao?”

Nhìn vẻ mặt thoải mái của Cố Mạn Tình, không chút sợ đi làm giám định, trong mắt Cố Việt Bân lộ ra ánh sáng, chỉ thoáng qua, ừ một tiếng trả lời: ‘Đương nhiên, ta đã nói với cảnh sát rồi, con tạm thời có thể ra ngoài hai tiếng.”

“Được rồi.” Cố Mạn Tình gật đầu.

Sau đó cô ta theo vợ chồng Cố Việt Bân rời khỏi trại tạm giam, đi đến một trung tâm giám định.

Trên đường, Cố Việt Bân gọi cho Bạch Dương.

Bạch Dương đang ăn sáng, nghe thấy tiếng điện thoại, gọi dì Trương một tiếng.

Dì Trương cầm lấy điện thoại của cô nhìn, thấy là cuộc gọi của Cố Việt Bân, sắc mặt hơi trầm xuống, sau đó lại nhanh chóng điềm nhiên như không, cười đưa điện thoại có cô: “Cô Bạch, là một người tên là Cố Việt Bân gọi đến.”

“Cố Việt Bân?” Trên mặt Bạch Dương lộ ra chút kinh ngạc, sau đó nhận điện thoại, ấn nút nghe: “sếp Cố, thật sự ừa hiếm có, ngài vậy là lại gọi điện cho tôi.”

“Hừ, Bạch Dương, hai hôm nay, mấy thứ trong hộp thư của tôi, là cô để vào đi?”

Giọng nói trầm trầm của Cố Việt Bân truyền đến.

Thứ trong hộp thư…

Bạch Dương híp mắt.

Ngày hôm qua Trình Minh Viễn cho người để đồ vào trong hộp thư nhà họ Cố, cô biết, là giám định ADN thật sự của Cố Việt Bân và Lý Thất.

Vậy hôm nay nhất định vẫn là Trình Minh Viễn cho người bỏ vào, cũng không biết Trình Minh Viễn bỏ cái gì.

Nghĩ nghĩ, ánh mắt Bạch Dương lóe lên, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi sếp Cố, tôi nghe không hiểu ông đang nói gì.”

“Nghe không hiểu?” Cô Việt Bân cười lạnh: “Bạch Dương, chúng ta tốt xấu gì cũng đấu nhiều lần như vậy, vậy thì người khôn không nói lời mập mờ, cô là vì Mạn Tình công kích mình, nên cố ý đưa giám định ADN đến cho tôi, đến ly gián nhà họ Cố chúng tôi, trả thù nhà họ Cố chúng tôi, không phải là quá đáng sao?”

Bạch Dương nở nụ cười: “Quá? Thật xin lỗi sếp Cố, tôi cũng không biết là mình quá đáng chỗ nào, Lý Thất công kích tôi, chẳng lẽ chỉ cho phép tôi chịu đựng, không cho phép tôi trả thù sao? Thiên hạ cũng không có đạo lý như vậy.”

“Quả thật, cô có thể trả thù, nhưng dùng thủ đoạn ly gián gia đình người ta để báo thù, tôi chỉ có thể nói Bạch Dương cô quá ti tiện, thấp kém như Bạch Hạo năm đó vậy.”

Cố Việt Bân giễu cợt nói.
 
Chương 1079


Chương 1079

Ông ta thừa nhận, hai mươi sáu năm trước, ông ta có chút quá đáng, cũng không ngờ lại bức tử nhân viên kỹ thuật kia, Bạch Hạo muốn trả thù ông ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng mà Bạch Hạo muốn trả thù ông ta thì có thể, nhằm vào ông ta là được, nhưng Bạch Hạo thế mà lại đánh chủ ý lên người con gái ông ta, cách làm này, chẳng lẽ không tỉ tiện sao?

Bây giờ Bạch Dương cũng như vậy, Mạn Tình đả thương cô, cô hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn trả thù khác, nhưng cô lại cứ phải nói Mạn Tình không phải là Mạn Tình thật, muốn làm nhà họ Cố sụp đổ.

Thủ đoạn trả thù này, khác gì với Bạch Hạo năm đó, trả thù không nhắm vào kẻ thù của mình, mà lại nhắm vào người nhà của kẻ thù!

Cho nên nói, Bạch Dương quả nhiên không hổ cùng loại với Bạch Hạo!

Đầu bên kia điện thoại, Bạch Dương nghe thấy Cố Việt Bân nhắc đến Bạch Hạo, hơn nữa còn hạ thấp Bạch Hạo trong lòng nhất thời giận dữ, lạnh mặt khẽ quát: ‘Câm mồm, ông không có tư cách nói ba tôi.”

Cô biết vì sao Cố Việt Bân nói ba tỉ tiện, nhất là chỉ chuyện hai mươi sáu năm trước, ba bế Cố Mạn Tình đi.

“Tôi không có tư cách?” Cố Việt Bân hừ lạnh: “Bạch Hạo bế con gái của tôi đi, làm con gái chia xa tôi và vợ mình hai mươi sáu năm, cô có tư cách nói tôi!”

Bạch Dương cắn môi: “Đúng, ba tôi bế Cố Mạn Tình đi, nhưng mà Cố Việt Bân ông đừng quên, nếu như không phải ông không biết xấu hổ đánh cắp kỹ thuật Thiên Thịnh, ép chết nhân viên kỹ thuật, cũng ép Thiên Thiên thiếu chút nữa phá sản, ba tôi cũng sẽ không làm vậy!”

“Hừ, bây giờ nói mấy thứ này thì được gì, Bạch Hạo chết rồi, ân oán của tôi và ông †a cũng dứt rồi, bây giờ nhà họ Cố tó có ân oán với Bạch Dương cô, cô không phải nói Mạn Tình không phải là con gái của tôi sao? Bây giờ tôi đang đưa Mạn Tình đến †rung tâm giám định, chuẩn bị giám định ADN lại lần nữa, cho nên bây giờ tôi mời cô đến hiện trường nhìn xem, xem cuối cùng Mạn Tình có phải là con gái của tôi không”“

Cố Việt Bân híp mắt lão lại, âm lãnh nói: “Nếu như cuối cùng kết quả giám định ra, chứng thực Mạn Tình là con gái tôi, Bạch Dương cô gửi cho tôi những thứ này, chính là chứng cứ cô bịa đặt phỉ báng ly gián nhà họ Cố chúng tôi, Cố Việt bân tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự của cô.”

Trong trại tạm giam, ông mở miệng bảo Mạn Tình đi làm giám định ADN, Mạn Tình không chút do dự và e sợ mà đồng ý, hơn nữa biểu hiện vô cũng bình tĩnh.

Cho nên có thể thấy, Mạn Tình nhất định là Mạn Tình thật.

Chỉ là người đàn ông trung niên trên tấm ảnh kia, vì sao lại giống Mạn Tình như vậy?

Nói không chừng cũng là Bạch Dương PTS ra.

“Truy cứu trách nhiệm hình sự của tôi?”

Khóe miệng Bạch Dương cong lên: “Được, tôi đợi đây!”

Lý Thất là con ruột vợ chồng nhà họ Lý.

Nếu Cố Việt Bân muốn giám định ADN, vậy thì đi đi, đợi sau khi có kết quả giám định, xem phản ứng Cố Việt Bân thế nào.

Đến lúc đó, chuyện ông ta nuôi con của người khác truyền ra, nhà họ Cố sẽ hoàn †oàn trở thành truyện cười trong cái giới này.

Sau đó, Cố Việt Bân nói địa chỉ của trung tâm giám định ra.

Bạch Dương nhớ trong lòng, trực tiếp cúp điện thoại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom