Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1040


Chương 1040

Tại sao cô ấy lại nghi ngờ như vậy?

Phó Kình Hiên nheo mắt: “Kết quả thế nào? Có bị bế nhằm không?”

“Không có! Người quản lý nói lúc đó cô Bạch còn gọi điện hỏi về thân thế của mình, cuối cùng xác nhận thân thế thật sự không có vấn đề gì” Trợ lý Trương lắc đầu.

Phó Kình Hiên khẽ nâng cầm: “Nếu đã không có vấn đề gì thì cậu không cần lo nữa, đi bận việc của cậu đi.”

“Vâng!” Trợ lý Trương lui ra ngoài.

Cửa phòng đọc sách lại bị đóng lại, Phó Kình Hiên khoanh chân, bắt chéo ngón tay trước bụng và hơi cúi đầu xuống dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lát sau, anh buông tay ra và cầm điện thoại gọi đi.

Phía bên kia, Bạch Dương đã trở về căn hộ khách sạn.

Bởi vì chuyến đi này đã giải tỏa được tâm sự của cô nên hiện giờ cả người cô nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trần Thi Hàm không nhịn được cười khi thấy cô hát ngân nga, nói: “Tổng giám đốc Bạch! Tâm trạng cô tốt thật đấy.”

“Đương nhiên!” Bạch Dương gật đầu.

Biết thân thế của mình không có vấn đề gì.

Đương nhiên là tâm trạng cô tốt hơn rồi.

Tâm trạng của Trần Thi Hàm cũng dễ chịu khi thấy cô vui vẻ như vậy.

Sau đó, Trần Thi Hàm nhìn thời gian, thấy đã mười hai giờ rồi, cô đến bên điện thoại cố định ở trong phòng: “Tổng giám đốc Bạch! Cô đói rồi à? Tôi gọi khách sạn mang bữa trưa lên.”

“Gọi đi, nhưng gọi nhiều thêm một phần nhé.” Bạch Dương nháy mắt nói.

Trần Thi Hàm nghỉ ngờ khó hiểu: “Tại sao! Chỉ có hai chúng ta mà”

“Gọi cho Phó Kình Hiên.” Bạch Dương mím môi, lạnh lùng nói: “Chẳng phải cô nói tiền ăn sáng hồi sáng anh ta đã chuyển trả lại rồi hay sao? Vậy nên trực tiếp trả lại cho anh ta một bữa ăn trưa là được rồi, như thế thì anh ta không thể cứ trả lại đúng không?”

Trần Thi Hàm cười: “Cô nói cũng đúng, nhưng tôi không biết tổng giám đốc Phó thích ăn gì? Chắc là tổng giám đốc Bạch biết phải không?”

Mặc dù bây giờ không còn yêu nhau nữa, nhưng trước đây tổng giám đốc Bạch đã từng yêu.

Vậy nên tổng giám đốc Bạch chắc chắn vẫn còn nhớ sở thích của tổng giám đốc Phó.

Bạch Dương chẳng ừ hử gì cả, chỉ nói vài tên món ăn.

Trần Thi Hàm ghi lại rồi nhấc ống nghe điện thoại liên hệ với lễ tân khách sạn đặt bữa ăn trưa.

Nửa tiếng sau, nhân viên khách sạn đẩy một xe thức ăn đến phòng Tổng thống.

Trợ lý Trương mở cửa, nhìn thấy xe đẩy thức ăn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Chúng tôi đâu có đặt ăn trưa?”

Lát nữa, anh ta và tổng giám đốc Phó muốn ra ngoài một chuyến, người quản lý chi nhánh công ty bên Nam Giang muốn mời tổng giám đốc Phó dùng bữa nên anh †a không đặt ăn trưa, nhưng sao khách sạn lại mang bữa trưa đến?”

Nhân viên cười và nói: “Là cô Bạch phòng executive suite đặt cho anh Phó.”

“Cô Bạch ư?” Đôi mắt trợ lý Trương sáng rực.
 
Chương 1041


Chương 1041

“Đúng thế!”

“Tôi biết rồi, đưa xe thức ăn cho tôi để tôi đẩy vào trong.” Trợ lý Trương vội đưa tay.

Nhân viên đưa xe đẩy thức ăn cho anh ta.

Sau khi nhận lấy, anh ta lập tức đẩy vào trong phòng.

Anh ta đã đoán ra được lát nữa tổng giám đốc Phó sẽ có nét mặt như thế nào.

“Tổng giám đốc Phó!” Trợ lý Trương đến trước phòng đọc sách của Phó Kình Hiên, giơ tay gõ cửa: “Cô Bạch đã đặt bữa trưa cho anh rồi.”

Ở trong phòng, Phó Kình Hiên đang cùng người quản lý của chi nhánh đang họp hội nghị qua video, nghe thấy trợ lý Trương nói vậy, anh ngẩn người, sau đó lập tức đóng máy laptop rồi đứng dậy sải bước đến cửa.

Không ngờ, Bạch Dương lại đặt bữa trưa cho anh.

Niềm vui không che giấu được trên khuôn mặt của Phó Kình Hiên, anh đưa tay mở cửa.

Nhìn thấy xe đẩy thức ăn phía sau trợ lý Trương, ánh mắt hiện rõ sự kích động và nông nóng, nhưng trên khuôn mặt lại giả vờ bộ dạng dè dặt lạnh lùng, anh khẽ mở đôi môi mỏng và nói: “Lúc nấy cậu nói là Bạch Dương đặt cho tôi sao?”

“Đúng thế!” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó cười hì hì và hỏi: “Tổng giám đốc Phó!

Anh có tháy vui không?”

Khóe môi Phó Kình Hiên khẽ cong lên: “Cũng bình thường.”

Thực ra, anh biết tại sao Bạch Dương muốn đặt bữa trưa cho anh.

Có lẽ là vì cô không muốn nợ anh bữa ăn sáng lúc sáng.

Tuy điều này khiến lòng anh có chút không thoải mái, nhưng anh lại thấy vui nhiều hơn.

Bởi vì anh có thể coi đây là bữa ăn cô đặt cho anh chứ không phải là trả nợ.

Trợ lý Trương nhìn thấy niềm vui trong mắt Phó Kình Hiên sắp không thể che giấu và tràn ra ngoài rồi, nhưng vẫn cố giả bộ “miễn cưỡng”, anh ta không kìm được trợn tròn mắt ở trong lòng.

“Tổng giám đốc Phó! Để tôi đẩy xe lên cho anh được không?” Trợ lý Trương chỉ vào bàn ăn bên kia.

Phó Kình Hiên xua tay: “Không cần! Để tôi tự làm”

Nói xong, anh trực tiếp kéo xe đẩy thức ăn đi về phía bàn ăn.

Trợ lý Trương đi theo sau, không nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ anh đẩy xe thức ăn.

Anh ta cảm thấy thân phận giữa mình và tổng giám đốc Phó như là đổi cho nhau vậy, bộ dạng anh ta thoải mái như sếp, còn †ổng giám đốc Phó đẩy xe thức ăn lại như trợ lý của anh ta.

Nói chứ làm sếp của sếp, cảm giác này thật đã.

Đến trước bàn ăn, trợ lý Trương giúp Phó Kình Hiên cùng dọn dĩa thức ăn bên trên ra bàn..

Trợ lý Trương mở từng nắp một, nhìn thấy mấy món trên bàn, trong đôi mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Tổng giám đốc Phó! Đây đều là những món anh thích.”

Ánh mắt của Phó Kình Hiên dịu dàng như sắp ngấn ra nước: “Tôi biết.”

Anh ta vừa nhìn là nhận ra ngay.

Không ngờ, cô vẫn còn nhớ những món anh thích.

“Tổng giám đốc Phó! Lần này chắc chắn anh thấy vui rồi phải không?” Trợ lý Trương đùa giỡn nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên liếc nhìn anh ta và không thèm quan tâm, anh kéo ghế ra ngồi xuống rồi cầm đũa lên: “Nói với Lâm Thù một tiếng, bữa tiệc trưa nay tôi không đi nữa.”

“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu.

Có cô Bạch cho người mang bữa trưa đến thì chẳng phải bữa ăn của người khác phải xếp sau hay sao?

Trợ lý Trương lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn đi.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn gửi thành công, anh ta cũng kéo ghế ra ngồi, với tay cầm đũa.

Phó Kình Hiên thấy vậy, khuôn mặt đẹp trai bỗng trầm xuống, giọng lạnh lùng: “Cậu làm gì đấy?”

Trợ lý Trương đương nhiên trả lời: “Ăn cơm!”
 
Chương 1042


Chương 1042

“Ai cho cậu ăn?” Giọng nói của Phó Kình Hiên càng lạnh lùng hơn.

Trợ lý Trương chớp mắt: “Đương nhiên là cô Bạch, những món này nhìn là biết phần của hai người, còn có hai đôi đũa đây này, chứng tỏ cô Bạch cũng chuẩn bị phần của tôi rồi.”

“He!” Phó Kình Hiên cười lạnh lùng: “Cho dù là vậy đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn cậu ăn cùng.”

“Tại sao?” Trợ lý Trương trừng to mắt.

Phó Kình Hiên dựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt lộ vẻ bá đạo: “Bởi vì những thứ này đều là của tôi, cậu muốn ăn thì tự đi mà đặt, tóm lại cả bàn ăn này không có phần của cậu”

“” Trợ lý Trương giật khóe miệng, không biết nói gì hơn.

Đừng nghĩ là anh ta không biết, sếp chó này rõ ràng là muốn ăn một mình và không muốn người khác ăn bữa trưa do cô Bạch đặt mà thôi.

“Nhưng tổng giám đốc Phó, nhiều như vậy anh ăn không hết đâu, bỏ đi thì lãng phí biết bao, cũng có lỗi với tâm ý của cô Bạch” Trợ lý Trương cười hì hì nói.

Anh ta đã nói vậy rồi, chắc tổng giám đốc Phó cũng phải để anh ta ăn chứ.

Lúc này anh ta đói thật rồi.

“Ai nói tôi ăn không hết thì bỏ đi, tôi có thể giữ lại đến tối ăn tiếp” Phó Kình Hiên nhìn anh ta và lạnh lùng nói.

Trợ lý Trương há miệng: “Vậy thì là thức ăn thừa rồi”

“Không sao!” Phó Kình Hiên hất cằm kiêu ngạo.

Lúc này, Trợ lý Trương hoàn toàn không nói gì nữa, trong lòng chỉ còn lại sự khâm phục.

Trước giờ anh chưa từng ăn thức ăn thừa, giờ lại sẵn sàng ăn thức ăn thừa để không lãng phí thức ăn mà người mình yêu đã đặt.

Về điểm này, anh ta không thể không khâm phục.

Để theo đuổi vợ, tổng giám đốc Phó đúng là đã buông bỏ thể diện và tôn nghiêm.

Nhất là người có thân phận như tổng giám đốc Phó đây, buông bỏ những điều này mới khiến người khác kính phục.

Nhưng rất đáng tiếc, cho dù có buông bỏ cũng không theo đuổi được vợ.

Trợ lý Trương liếc nhìn bàn ăn thịnh soạn lần cuối, bĩu môi rồi đi ra ngoài.

Bảo anh ra tự đặt ăn, được, anh ta đặt món đắt nhất rồi nói sếp chó thanh toán.

Đến đêm, sau khi kết thúc tất cả mọi công việc, Lương Triết đến khách sạn tìm Bạch Dương.

Đúng lúc Bạch Dương đang trò chuyện vui vẻ với cậu ta thì Trân Thi Hàm từ bên ngoài đi vào, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Bạch Dương và Lương Triết dừng lại cuộc nói chuyện, hai người cùng nhìn cô.

Mặc dù Bạch Dương không nhìn thấy nhưng không ảnh hưởng gì, cô mở miệng hỏi: “Thi Hàm! Có gặp chuyện gì tốt đẹp rồi à, sao lại cười như thế?”

“Không phải là tôi, là phụt… ha ha ha…”

Trần Thi Hàm vẫn chưa nói xong lại cười lần nữa.

Lương Triết nhíu mày, giọng nói có chút bực mình: “Chị đừng cười nữa được không?”

“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi cũng không muốn đâu, thực sự là quá buồn cười, chuyện này mất mặt quá đi” Trần Thi Hàm lau chùi khóe mắt, cười ra nước mắt, nói: “Vừa rồi đi từ bên ngoài khách sạn vào, đúng lúc tôi nhìn thấy trợ lý Trương đang kéo một bác Sĩ vào trong.”

“Sau đó thì sao?” Bạch Dương nhướng mày.
 
Chương 1043


Chương 1043

Trợ lý Trương kéo bác sĩ đến khách sạn, chẳng lẽ là Phó Kình Hiên bệnh rồi ư?

“Sau đó tôi hỏi trợ lý Trương đã xảy ra chuyện gì? Trợ lý Trương nói tổng giám đốc Phó bị đau bụng, tôi rất tò mò, tổng giám đốc Phó có trợ lý Trương ở bên cạnh chăm sóc sao có thể đau bụng được nên tôi đã đi theo đến phòng Tổng thống bên kia thì nghe được tổng giám đốc Phó ăn thức ăn thừa nên mới bị đau bụng.” Trần Thi Hàm cười thở đứt cả hơi.

Đường đường là Chủ tịch kiêm Đổng sự trưởng của Tập đoàn xuyên quốc gia lại ăn thừa ăn thưa rồi đau bụng.

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì e là mất mặt chết đi được.

Khóe môi Bạch Dương co giật, cô hoàn †oàn không thể ngờ Phó Kình Hiên lại thật sự bị bệnh rồi.

Vẫn là loại bệnh này.

“Tại sao anh ta lại ăn đồ thừa?” Bạch Dương ôm trán, nụ cười hiện trong đôi mắt.

Chỉ có Lương Triết ở bên cạnh là không cười, vẻ mặt hơi u sầu.

Trân Thi Hàm thở dài, sau khi bình tĩnh lại, nói: “Chẳng phải là vì tổng giám đốc Bạch sao?”

“Tôi ư?” Bạch Dương chỉ vào mình.

Trần Thi Hàm gật đầu: “Tổng giám đốc Phó đã một mình ăn hết bữa ăn mà cô đã đặt, kết quả là ăn không hết, lại không nỡ vứt đi nên để lại đến tối rồi nhờ khách sạn hâm lại giúp, nhưng anh ta chưa từng ăn thức ăn thừa nên vừa ăn vào thì dạ dày không chịu nổi nên chẳng phải đau bụng rồi sao?”

Bạch Dương nhướng mày.

Hóa ra là lý do này.

“Chị! Sao chị lại đặt bữa trưa cho Phó Kình Hiên?” Lúc này, Lương Triết hỏi với vẻ không vui.

Bạch Dương nghe ra nên cười giải thích: “Buổi sáng anh ta đặt bữa sáng cho chị nên chị chỉ trả lại mà thôi.”

“Anh ta còn đặt bữa sáng cho chị, chị có thể không chấp nhận mà.” Lương Triết nhìn chằm chằm cô, ánh mắt làm người khác hoảng sợ: “Vậy nên chị à, tại sao lại chấp nhận? Chẳng phải chị nói là không yêu Phó Kình Hiên nữa, muốn tránh xa Phó Kình Hiên hay sao? Tại sao lại chấp nhận bữa sáng của anh ta? Còn nữa, vừa rồi Phó Kình Hiên bị đau bụng, sao chị lại quan †âm đến chuyện sao anh ta lại đau bụng.

Chị! Có phải chị lại yêu anh ta rồi không?”

Đối mặt với những chất vấn quái đản của cậu ta, vẻ mặt Bạch Dương từ từ cứng đờ, cô bắt đầu nhíu mày.

Tuy cô không thấy bộ dạng lúc này của cậu ta, nhưng cô có thể tưởng tượng được trạng thái tinh thần và tâm lý hiện giờ của cậu ta chắc chắc không bình thường.

“Tiểu Triết! Em bình tĩnh lại…”

“Chị! Chị trả lời em đi” Không đợi Bạch Dương nói xong, Lương Triết trực tiếp ngắt lời cô và nghiêng người định đè cô xuống ghế sô pha.

Nhưng không đợi Lương Triết động vào Bạch Dương, Trần Thi Hàm tối sầm mặt tiến lên trước, xách cổ áo của Lương Triết, xách cậu ta từ bên cạnh Bạch Dương quăng thẳng lên ghế sô pha đối diện.

“Nhóc con! An phận chút đi.” Trần Thi Hàm đứng chắn trước mặt Bạch Dương, nhìn Lương Triết và cảnh cáo.

Lương Triết cúi đầu làm người khác không thấy rõ nét mặt.

Bạch Dương tiến về phía trước sờ trúng vạt áo của Trần Thi Hàm, sau đó nắm chặt lấy: “Thi Hàm! Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
 
Chương 1044


Chương 1044

Trần Thi Hàm quay đầu nói: “Thằng nhóc này! Tinh thần vừa phát điên rồi, muốn ép cô phải trả lời những câu hỏi vừa nấy.

Nghe thấy vậy, Bạch Dương khẽ trợn tròn mắt, rõ ràng là bị hoảng sợ rồi: “Tiểu Triết…

Đại khái cô biết tại sao Tiểu Triết lại đột ngột bùng phát tâm lí như vậy.

Từ những vấn đề mà Tiểu Triết hỏi cô có thể thấy, Tiểu Triết thấy cô hỏi vài câu liên quan đến Phó Kình Hiên, nghĩ rằng cô đang quan tâm Phó Kình Hiên nên cứ nghĩ Tình cảm của cô dành cho Phó Kình Hiên được nhen nhóm lại, rồi bị kích thích bởi ý nghĩ như vậy, trong lòng không thể chấp nhân được nên nổi giận rồi.

Bạch Dương thở dài, mở miệng nói: “Tiểu Triết! Chị không yêu Phó Kình Hiên, chị hỏi những vấn đề này hoàn toàn là vì thấy Thi Hàm cười ngặt nghẽo như vậy nên muốn biết Phó Kình Hiên làm trò cười gì mà thôi, chị không có ý gì khác.”

Lương Triết giương mắt nhìn cô, há miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì thêm nữa, cậu ta đứng dậy chào tạm biệt.

Dường như cậu ta biết mình suýt nữa đã làm tổn thương Bạch Dương, dáng người của Lương Triết trông có vẻ hơi co rúm lại.

Trần Thi Hàm chống nạnh: “Này nhóc, rõ ràng là đã phạm sai mà còn muốn chạy à”

Bạch Dương xoa ấn đường.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô đã không thấy kỳ lạ nữa rồi.

Lần trước, Tiểu Triết hạ độc cô cũng vậy, sau khi bị cô nói toạc ra cũng bỗng nhiên bỏ đi như vậy, sau đó biến mất vài ngày.

Cũng không biết lần này có biến mất không.

“Tổng giám đốc Bạch! Tôi muốn nói thằng nhóc này thật sự phải mau chóng bắt đi điều trị tâm lý rồi, mới đó mà đã mất kiểm soát rồi thì sau này ai chịu nổi, hơn nữa tính khí cũng phải sửa đổi, lòng tự tôn quá mạnh mẽ rồi, vừa gặp chuyện đã bỏ đi, quá giống trẻ con rồi.” Trần Thi Hàm nghiêm túc nói sau khi thấy Lương Triết rời khỏi phòng.

Bạch Dương thở dài: “Cô nói cũng đúng.

Thi Hàm! Đưa điện thoại cho tôi, tiện thể giúp tôi mở wechat, tìm trang của Tiểu Triết”

“Được!” Trần Thi Hàm gật đầu và làm theo.

Bạch Dương cầm lấy điện thoại, dựa vào trí nhớ thường ngày với wechat, nhấn giữ tin nhắn thoại rồi bắt đầu nói: “Tiểu Triết! Chị không trách em về chuyện vừa rồi, ngày mai em cùng chị về Hải Thành được không? Chúng ta đi tìm bác sĩ tâm lý được không?”

Nghe thấy hiệu ứng gửi đi, Bạch Dương bỏ điện thoại xuống và bắt đầu chờ đợi.

Hai phút sau, điện thoại mới rung lên.

Bạch Dương vội vàng hỏi: “Thi Hàm! Là Tiểu Triết trả lời à? Trả lời gì vậy?”

Trần Thi Hàm cúi đầu: “Để tôi xem, đúng rồi, là cậu ta trả lời, trả lời một từ “Được”.

Tổng giám đốc Bạch gửi nhiều như vậy, cậu ta chỉ trả lời có một từ, có thể thấy vẫn đang làm mình làm mẩy”

Theo như cô thấy thì người như Lương Triết chỉ thích hợp làm em trai, không thích hợp làm người yêu.

Bởi vì tính cách và nóng nảy, cộng với lòng tự trọng mạnh mẽ nên cậu ta sẽ không chủ động cúi đầu mỗi khi có mâu thuẫn, bạn phải đi dỗ dành cậu ta, lâu dần sẽ thấy rất mệt mỏi.

Hơn nữa, Lương Triết thích tổng giám đốc Bạch nên cô không mong muốn tổng giám đốc Bạch cuối cùng cũng thích cậu ta.
 
Chương 1045


Chương 1045

Bạch Dương nghe thấy Trần Thi Hàm nói vậy, cô đặt điện thoại xuống và cười: “Lần này còn tạm, ít nhất là đã trả lời tôi.

Nếu đã hồi âm rồi thì tôi cũng thấy yên †âm. Thi Hàm! Tôi muốn ngủ một lát”

“Được! Để tôi dìu cô qua đó” Trần Thi Hàm đỡ cô đứng dậy.

Trên tầng thượng, trong phòng Tổng thống.

Bác sĩ rời đi sau khi kê toa thuốc cho Phó Kình Hiên.

Trợ lý Trương bưng một cốc nước ấm đi vào phòng Phó Kình Hiên, thấy Phó Kình Hiên đang dựa đầu giường với sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt lóe lên “Cười trên nỗi đau của người khác”.

Đây là báo ứng của việc ăn một mình.

“Khụ!” Trợ lý Trương khẽ ho một tiếng, kìm lại sự kích động muốn cười ở trong lòng, anh ta đưa cốc nước: “Tổng giám đốc Phó! Uống thuốc đi.”

Phó Kình Hiên cầm cốc nước, rồi lấy thuốc ở đầu giường và uống với vẻ mặt không cảm xúc.

“Chắc là Bạch Dương biết chuyện của tôi rồi?” Phó Kình Hiên đặt cốc nước xuống, trầm giọng nói.

Trợ lý Trương đẩy kính mắt: “Chắc là thế, vừa rồi những gì chúng ta nói với bác sĩ đều bị cô Trần nghe thấy rồi. Cô Trần chắc chắn sẽ nói lại với cô Bạch”

Sắc mặt Phó Kình Hiên lập tức tối sầm lại.

Bạch Dương biết rồi thì cô sẽ nghĩ về anh thế nào?

Có cười nhạo anh không?

Nghĩ đến nụ cười lúc đó của Trần Thi Hàm, trong lòng Phó Kình Hiên chợt thấy nặng nề.

Giờ Bạch Dương ghét anh như vậy, nghe thấy câu chuyện cười của anh thì sao cô có thể không cười anh được, chắc chắn sẽ cười rất vui vẻ.

Hình tượng của anh hoàn toàn sụp đổ rồi.

Phó Kình Hiên giơ cánh tay che đôi mắt lại, anh không muốn đối diện với thế giới này.

Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy mất mặt đến vậy.

Nhìn thấy bộ dạng hoài nghi nhân sinh của Phó Kình Hiên, trợ lý Trương không nỡ cười trên nỗi đau người khác, anh ta cầm cốc nước ở đầu giường lên và nói: “Tổng giám đốc Phó! Tôi ra ngoài trước đây.”

Phó Kình Hiên “ừm” một tiếng.

Trợ lý Trương quay người đi về phía cưa.

Anh ta không làm phiền tổng giám đốc Phó nữa.

Để tổng giám đốc Phó ở đây được yên Tĩnh và quay về nhân gian.

Ngày hôm sau, Bạch Dương ba người lên máy bay về Hải Thành.

Phó Kình Hiên không đi cùng, anh còn có chút chuyện ở Nam Giang, anh muốn kiểm tra sổ sách của chi nhánh, kiểm tra xong mới đi.

“Cục cưng!” Bạch Dương vừa xuống máy bay, đi ra khỏi đường hầm thì nghe thấy giọng nói vui mừng của Lục Khởi từ phía trước truyền đến.

Trần Thi Hàm cười và nói với Bạch Dương: “Tổng giám đốc Bạch! Lục Khởi ở phía trước.”
 
Chương 1046


Chương 1046

Bạch Dương gật đầu: “Tôi nghe thấy rồi, đi thôi, chúng ta đến đó thôi.”

“Để em!” Lương Triết đưa tay đẩy xe lăn.

Trần Thi Hàm nhún vai, nhường vị trí này cho cậu ta.

Cậu ta muốn đẩy thì đẩy thôi, vừa đúng lúc cô muốn thoải mái chút.

Ba người đi về phía Lục Khởi.

Đến trước mặt Lục Khởi, Lục Khởi nhìn Bạch Dương: “Cục cưng! Khá lắm! Không ngờ lại mang thằng nhóc Lương Triết này về rồi”

Lương Triết không quay đầu, cũng chẳng đếm xỉa.

Bạch Dương cười nói: “Đương nhiên phải mang về rồi, sao để mặc cậu ta không lo được. Đúng rồi A Khởi! Em nhờ anh tìm bác sĩ tâm lý, anh tìm thế nào rồi?”

“Còn cần phải tìm sao? Để Lâm Diệc Hàng làm là được rồi. Anh ta cũng là bác sĩ tâm lý” Lục Khởi nói với vẻ không coi ra gì.

Bạch Dương khẽ chau mày.

Lục Khởi nhìn thấy, dè dặt hỏi: “Cục cưng! Em không hài lòng chuyện Lâm Diệc Hàng làm bác sĩ tâm lý của thằng nhóc này à”

“Đâu có! Vậy thì anh ta.” Bạch Dương lắc đầu trả lời.

Thực ra mới đầu, cô đúng là không muốn tìm Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng con người này vốn có chút kỳ lạ, cô thấy không yên tâm khi để anh ta làm bác sĩ tâm lý của Tiểu Triết.

Nhưng cô không thể phủ nhận rằng Lâm Diệc Hàng quả là một bác sĩ tâm lý rất cao cấp nên để Lâm Diệc Hàng thử cũng chẳng sao.

“Vậy được rồi, lát anh sẽ liên lạc với anh †a.” Dứt lời, Lục Khởi lại nhìn Lương Triết: “Nhóc! Cố gắng chấp nhận điều trị, đây là muốn tốt cho cậu, nếu không cứ để mặc như vậy thì cậu coi như xong đời luôn đó.”

Lương Triết chớp mắt, sau đó quay đầu sang hướng khác: “Tôi biết rồi.”

“Biết là được rồi, đi thôi, xe đang chờ ở bên ngoài.” Lục Khởi đưa tay kéo hành lý †rong tay Trần Thi Hàm.

Trần Thi Hàm cảm kích liếc nhìn anh †a: “Tổng giám đốc Lục! Anh tốt thật đấy, không ngờ anh lại giúp tôi chia sẽ trọng lượng.”

Lục Khởi cười he he với cô: “Nếu sau này cô đừng trêu chọc tôi nữa thì tôi còn có thể tốt hơn.”

Một nhóm người cười cười nói nói đi về phía bãi đậu xe.

Chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện số 1 rồi.

Lục Khởi đưa Lương Triết vào trong giao cho Lâm Diệc Hàng.

Bạch Dương không đi cùng, cô chỉ ngồi đợi trong xe.

Đợi khoảng mười phút thì Lục Khởi quay lại.

Bạch Dương nghe thấy tiếng anh ta ngồi lên xe, hỏi: “Sao rồi?”

“Lâm Diệc Hàng chấp nhận người bệnh như Tiểu Triết rồi, bắt đầu từ ngày mai sẽ khai thông tâm lý cho cậu ta, Lâm Diệc Hàng nói tình hình tâm lý của Tiểu Triết rất nghiêm trọng, sắp đi đến bước nhân cách phân liệt rồi nên thời gian điều trị sẽ rất lâu, còn phải tiến hành điều trị qua mấy giai đoạn, có thể là cần hai ba năm mới phục hồi lại được.” Lục Khởi ấn vào ấn đường, cảm khái nói.
 
Chương 1047


Chương 1047

Bạch Dương thở dài: “Hai ba năm đúng là hơi dài, nhưng có thể trị khỏi thì là chuyện tốt, thôi thì cứ từ từ vậy.

“Cũng chỉ có thể như vậy.” Lục Khởi gật đầu, sau đó khởi động xe: “Cục cưng! Em muốn về bệnh viện số 3 hay là vịnh Tiên Thuỷ?”

“Vịnh Tiên Thuỷ đi! Giờ đầu em đã không sao rồi, chỉ là mắt không nhìn thấy mà thôi. Chắc cũng không cần ở tiếp bệnh viện bên kia nữa, đi kiểm tra định kỳ là được rồi. A Khởi! Lát nữa đến bệnh viện số 3, anh giúp em làm thủ tục xuất viện.” Bạch Dương lấy lại suy nghĩ và trả lời.

Lục Khởi chuyển động tay lái: “Được!

Nhưng Lý Thất bên kia thì em định khi nào xử lý?”

“Hôm nay, càng nhanh càng tốt.” Bạch Dương nheo mắt, lạnh lùng nói: “Anh gửi cho em chân dung của Lý Thất, em đã gửi cho phía cảnh sát rồi, sau khi bên đó tìm nhân viên của anh hỏi chuyện thì sẽ đến nhà họ Cố triệu tập Lý Thất”

“Em gửi cho cảnh sát khi nào vậy?” Lục Khởi tò mò.

“Lúc anh đưa Tiểu Triết đến bệnh viện số 1” Bạch Dương phủi cái túi xách ở chân.

Trần Thi Hàm ngồi ở ghế phụ quay đầu nói chen vào: “Là tôi đã gửi giúp tổng giám đốc Bạch”

“Đúng thế!” Bạch Dương cười.

Chẳng mấy chốc, đã đến vịnh Tiên Thuỷ rồi.

Lục Khởi và Trần Thi Hàm dìu Bạch Dương vào phòng.

Lục Khởi chợt nhớ ra điều gì, anh ta đề nghị: “Cục cưng! Hay là anh sắp xếp cho em một người giúp việc ở lại đây chăm sóc cho em trước khi đôi mắt em chưa hồi phục, nếu không có một mình em thì anh cũng không yên tâm”

“Tổng giám đốc Lục! Ý kiến này cũng hay đấy” Trần Thi Hàm cũng đồng ý.

Bạch Dương ngồi trên sô pha: “Em biết, em cũng đã nghĩ đến, chỉ là em chưa liên hệ với công ty dịch vụ gia đình.”

Với tình hình này của cô thì đúng là cần một người giúp việc.

Khoảng thời gian này, cô không thể đến tập đoàn nên chỉ có thể ở nhà. Nếu không có người giúp việc thì cô hoàn toàn không thể tự chăm sóc cho mình.

Cũng không thể để Thi Hàm hoặc một người nào khác đến đây chỉ để chăm sóc cho cô chứ?

“Để anh liên lạc cho, nhà họ Lưu có làm về mảng dịch vụ gia đình, Lưu Bàn Tử là bạn học của anh. Anh đến tìm anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ sắp xếp một người giúp việc có thân thế rõ ràng và tay chân sạch sẽ, như vậy thì khi em dùng đến cũng không cần lo lắng người giúp việc có vấn đề” Lục Khởi vỗ ngực bảo đảm nói.

Bạch Dương nhận lấy cốc nước mà Trần Thi Hàm đưa cho: “Được! Vậy thì nhờ anh rồi: “Chuyện nhỏ, chậm nhất là tối nay, người giúp việc sẽ xuất hiện.” Lục Khởi nói.

Anh ta vừa dứt lời thì điện thoại reo lên.

Lục Khởi lấy điện thoại từ trong túi ra xem, cười gượng một tiếng: “Cục cưng! Có thể là anh phải về trước đây, lát nữa anh có một bữa tiệc.”

“Vậy thì anh đi đi, ở đây đã có Thi Hàm rồi, anh không cần lo.” Bạch Dương uống ngụm nước và nói.

Trần Thi Hàm ngồi bên cạnh dùng điều khiển từ xa của TV đổi kênh, nghe vậy vội gật đầu nói: “Không sail Còn có tôi đây, trước khi người giúp việc đến, tôi sẽ luôn ở bên cạnh tổng giám đốc Bạch.”
 
Chương 1048


Chương 1048

“Nếu đã như vậy thì anh cũng yên tâm rồi. Cục cưng! Anh đi trước đây. Lục Khởi cất điện thoại và rời đi.

Bạch Dương quay đầu nói với Trần Thi Hàm ở bên cạnh: “Giúp tôi gọi điện cho Trình Minh Viễn.”

Trần Thi Hàm cầm lấy điện thoại, lục †ìm số điện thoại của Trình Minh Viễn và bấm gọi: “Được rồi!”

“Cám ơn!” Bạch Dương cầm điện thoại và để lên tai.

Điện thoại kết nối rồi, tiếng ngáp của Trình Minh Viễn truyền đến: “Bạch Dương!

Cô tìm tôi có việc gì không?”

“Anh đang ngủ à?” Bạch Dương nhướng mày hỏi.

Trình Minh Viễn khẽ cười một tiếng: “Đúng thế! Đêm qua bận việc suốt đêm đến mười một giờ sáng mời ngủ.”

Mười một giờ sáng, giờ này cũng mới hơn hai giờ chiều.

Cũng có nghĩa là anh ta mới ngủ được hơn ba tiếng.

“Xin lỗi nhé! Làm anh thức giấc rồi!”

Bạch Dương ngại ngùng xin lỗi.

Trình Minh Viễn từ trên giường ngồi dậy: “Không có gì! Tôi cũng nên thức giấc rồi, lát nữa có chuyện khác cần phải làm, có chuyện gì cô cứ nói đi.”

“Là thế này, tôi muốn kết thúc kế hoạch nội ứng trong nhà họ Cố, bởi vì tôi muốn xử lý Lý Thất.” Bạch Dương mím chặt môi, trầm giọng nói.

Trình Minh Viễn chớp mắt kinh ngạc: “Tại sao? Chúng ta vẫn chưa bắt đầu để Lý Thất làm gì mà, tại sao phải kết thúc kế hoạch này?”

“Bởi vì nội ứng Lý Thất đã phản bội chúng ta, lúc đầu chúng ta sắp đặt cô ta vào nhà họ Cố, đã quên rằng con người cũng sẽ có lòng tham. Thời gian này, Lý Thất ở nhà họ Cố đã bị vinh hoa phú quý làm cho mờ mắt rồi, cô ta đã không còn cam tâm làm một Cố Mạn Tình giả nữa, cô †a muốn ở mãi trong nhà họ Cố để làm Cố Mạn Tình thật sự.”

“Gì cơ?” Trình Minh Viễn bị câu nói này của Bạch Dương làm cho kinh ngạc đến lú cả người: “Cô ta… Cô ta dám có suy nghĩ này. Bạch Dương! Sao cô biết?”

“Ban đầu tôi cũng không biết, sau khi điều tra kỹ, biết vết thương trên đầu chính là do cô ta đánh thì tôi mới biết” Bạch Dương nói.

Lúc này, Trình Minh Viễn hoàn toàn tin tưởng cô.

Bởi vì cô không có lý do gì để vu oan cho Lý Thất, cũng không đáng để vu oan cho Lý Thất.

Cũng có nghĩa là Lý Thất đúng là đã phản bội bọn họ.

“Chết tiệt!” Trình Minh Viễn tức giận đập mạnh vào mạn giường, sắc mặt vô cùng khó coi như thể có người tát mạnh vào mặt anh ta vậy.

Chẳng phải là bị người khác vả mặt rồi sao?

Bởi vì Lý Thất là do anh ta tìm đến, kế hoạch nội ứng cũng là anh ta đề ra, kết quả nội ứng vẫn chưa bắt đầu làm việc đã phản bội lại bọn họ.

Thể diện của anh ta để đâu được nữa.

Quan trọng nhất là nội ứng này còn làm Bạch Dương bị thương.

“Nên dừng lại và lập tức dừng lại, để tội gọi cô ta ra ngoài.” Trình Minh Viễn định cúp máy.
 
Chương 1049


Chương 1049

Bạch Dương gọi anh ta: “Đợi đã! Đừng vội! Tôi đã báo cánh sát khi tôi bị thương, hiện giờ đã điều tra ra người đánh tôi bị thương là Lý Thất, phía cảnh sát cũng biết rồi, họ sẽ triệu tập Lý Thất đến hợp tác điều tra, vậy nên đến lúc đó chúng ta đi thẳng đến đồn cảnh sát là được rồi”

“Cũng được.” Trình Minh Viễn gật đầu, sau đó anh ta tức giận, nóng nảy thét lên vài câu: “Mẹ kiếp! Tôi tự hào vì mình giỏi nhìn người, nhưng không ngờ lần này lại thất bại trong tay một người phụ nữ như vậy, đúng là tức chết đi được.”

Bạch Dương cười chế giễu: “Không chỉ riêng anh, tôi cũng không nhìn ra cô ta có mưu mô thâm sâu như vậy, chỉ có thể nói là chúng ta quá tự kiêu rồi, cho rằng tất cả mọi việc đều nằm trong tay, hiện tại thực †ế đã giáng cho chúng ta một đòn, nhưng như vậy cũng tốt, chịu thiệt một lần, sau này sẽ không bị lừa bởi những chuyện tương tự như thế này nữa”

“Cô nói cũng phải.” Trình Minh Viễn cười gượng và áy này nói: “Xin lỗi Bạch Dương!

Hại cô bị thương rồi”

“Không sao! Cứ vậy trước đi, lát nữa phía cảnh sát thông báo chúng ta có thể đến rồi thì tôi sẽ gọi cho anh.” Bạch Dương nắn ấn đường.

Trình Minh Viễn “ừm” một tiếng: “Được!

Đồng thời lúc này, tại nhà họ Cố.

Hai vợ chồng Cố Việt Bân và Cố Mạn Tình đang ăn cơm tối, không biết tại sao Cố Mạn Tình bỗng thấy khó chịu trong lòng, cô ta có một dự cảm không tốt lành.

Chợt điện thoại reo lên.

Cố Mạn Tình buông đũa xuống, lấy điện thoại trong túi ra xem, sau khi thấy trên màn hình điện thoại hiện lên là công an Hải Thành, cô ta lập tức biến đổi sắc mặt và đứng dậy trong vô thức.

Hành động này này làm dấy lên nghi ngờ của hai vợ chồng Cố Việt Bân.

“Mạn Tình! Sao thế con?” Cố Việt Bân buông đũa xuống và hỏi.

Bà Cố cũng lo lắng nhìn cô ta: “Đúng thế Mạn Tình, sao sắc mặt con bỗng trở nên khó coi vậy, là điện thoại của ai đấy?”

“Là…Ba nuôi trước đây của con.” Cố Mạn Tình cụp mi mắt xuống để che đi lời nói dối giả tạo trong đôi mắt.

Cố Việt Bân đập tay xuống bàn, nét mặt u ám: “Có phải là gọi đến để tìm con đòi tiên không?”

“Chắc… Chắc là thế” Cố Mạn Tình càng cúi đầu thấp hơn nữa.

Cố Việt Bân lạnh lùng hừ một tiếng: “Lúc trước ba bảo con đừng có liên hệ với cái nhà đó, sao con cứ không nghe lời vậy, đây là lần thứ bao nhiêu tìm con đòi tiền rồi?”

“Đúng thế Mạn Tình.” Bà Cố cũng gật đầu hùa theo: “Nghĩ lại nhà đó đối với con ra sao, con còn nhớ bọn họ đã làm gì không? Con càng nhớ đến bọn họ thì bọn họ cứ bám víu lấy con”

“Xin lỗi ba mẹt Con biết sai rồi” Cố Mạn Tình nhếch khóe miệng nói lời xin lỗi, trong lòng cô ta rất hận nhà họ Lý kia.

Cô ta đâu có liên lạc với nhà họ Lý, cô ta chỉ muốn thoát khỏi mối quan hệ với nhà họ Lý cả đời này thôi.

Là lúc trước cô ta đến siêu thị, đúng lúc gặp phải một bà thím trong thôn nhà họ Lý làm nhân viên quét dọn ở đó, bà thím đó rất tốt với cô ta, hỏi cô ta số liên lạc và cô †a đã cho rồi.

Nhưng không ngờ bà thím đó lại đưa số liên lạc của cô ta cho hai vợ chồng kia, sau đó hai vợ chồng kia biết được cô ta đang sống rất tốt thì lại làm trái với điêu kiện mà ban đầu đã đồng ý với anh Trình, bọn họ chủ động gọi điện tìm cô ta, lại còn đòi tiền.
 
Chương 1050


Chương 1050

Nếu không phải cô ta dùng anh Trình kìm hai vợ chồng kia thì có lẽ bọn họ đã trực tiếp tìm đến Hải Thành rồi.

“Biết sai là tốt, lát nữa đổi số mới, cắt đứt liên lạc hoàn toàn với bọn họ.” Cố Việt Bân lại cầm đũa lên và căn dặn.

Cố Mạn Tình liên tiếp gật đầu: “Con biết, con cũng đã nói rõ với họ rồi”

Cô ta đứng dậy và đi ra bên ngoài nhà hàng.

Nếu như đúng là người nhà họ Lý gọi điện đến thì đương nhiên cô ta không cần phải trốn tránh ba mẹ nữa.

Nhưng cuộc gọi này không phải đến từ nhà họ Lý mà là từ đồn cảnh sát.

Cô ta không biết tại sao đồn cảnh sát lại gọi cho cô ta, để đề phòng cô ta ra ngoài nghe vẫn tốt hơn.

Đi đến phòng khách, Cố Mạn Tình mới nghe máy. Cô ta đưa điện thoại lên tai, giọng nói khẽ run bần bật, mở miệng: “A lô…

“Cho hỏi có phải là cô Cố Mạn Tình không?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.

Nghe thấy giọng nói này, Cố Mạn Tình biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành, cô ta cầm điện thoại trong tay, bất chợt nắm chặt hơn: “Chính là tôi!”

“Nếu đã là cô Cố Mạn Tình thì mời cô †rong vòng một tiếng đồng hồ đến đồn cảnh sát một chuyến, hợp tác điều tra vụ án.” Đầu dây bên kia nói.

Cố Mạn Tình biến đổi sắc mặt: “Điều tra vụ án ư? Là… Là điều tra vụ án gì vậy?”

Gần đây cô ta chỉ làm một chuyện duy nhất, có thể gọi là vụ án, đó là tấn công cô Bạch.

Chẳng lẽ đồn cảnh sát muốn nói đến chuyện này ư?

Nếu đúng là chuyện này thì chẳng phải có nghĩa là Trần Tú Chi đã khai ra cô ta rồi sao?

Nhưng không đúng, tuy Trần Tú Chi biết mặt mũi cô ta nhưng hoàn toàn không biết †ên cô ta, cho dù có khai ra thì phía cảnh sát cũng không thể điều tra ra cô ta nhanh như vậy được, dù sao cảnh sát cũng không thể nhìn thấy được cô ta trông như thế nào thông qua trí nhớ của Trần Tú Chi được.

Cố Mạn Tình hít thở sâu, tự nhủ với mình như thế.

Tuy nhiên, câu nói sau đó của đồn cảnh sát đã làm Cố Mạn Tình hoàn toàn mất hết hy vọng: “Là vụ án có liên quan đến cô và cô Bạch Dương.”

Lách cách.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cố Mạn Tình buông điện thoại trong tay, điện thoại rơi xuống đất làm màn hình tối đen.

Toàn thân cô ta cũng cứng đờ tại chỗ, †ay chân lạnh như băng, cơ thể khẽ run lên.

Không ngờ lại đúng là chuyện này.

Cô ta thực sự đã bị điều tra ra rồi.

Cô Bạch biết bí mật của Cố Mạn Tình, có phải là không giữ được nữa.

Còn anh Trình, nếu anh ta biết cô phản bội bọn họ thì anh ta sẽ nghĩ gì về cô ta?

Nhất thời, một cảm giác hoảng sợ tột độ ập đến làm Cố Mạn Tình thấy vô cùng sợ hãi, nói không ra hơi.

Cô ta không muốn đi đến đồn cảnh sát.

Bởi vì cô ta biết, nếu đi đến đồn cảnh sát thì có lẽ cô ta không về được.

Nhưng nếu không đi…

Nghĩ ra điều gì đó, Cố Mạn Tình vội ngồi xổm xuống nhặt điện thoại từ dưới đất lên.
 
Chương 1051


Chương 1051

Cũng may là điện thoại rơi xuống nhưng không bị hư, ngoài việc điện thoại vỡ màn hình và tắt máy ra thì không ảnh hưởng đến việc khởi động lại và sử dụng.

Cố Mạn Tình vội tìm kiếm từ chối lệnh triệu tập của đồn cảnh sát sẽ có hậu quả gì, nhìn thấy câu trả lời trên điện thoại, trong lòng cô hoàn toàn lạnh ngắt.

Từ chối lời triệu tập đến đồn cảnh sát thì cảnh sát sẽ tìm đến nhà, dùng vũ lực cưỡng chế và áp giải đi.

Nếu như thế thì tin cô ta phạm tội sẽ lập tức được truyền ra ngoài, và rồi ba mẹ cô †a cũng sẽ biết, không thể để ba mẹ biết được.

Cố Mạn Tình cắn môi suy nghĩ, chẳng phải là đồn cảnh sát sao? Cô ta đi, chỉ cần cô ta không thừa nhận thì chẳng phải là được rồi ư?

Nghĩ đến đây, Cố Mạn Tình hít một hơi sâu rồi quay về nhà hàng.

Bà Cố nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ta, bộ dạng rõ ràng là bị hoảng sợ quá mức, bà vô cùng đau lòng: “Mạn Tình! Sao thế? Có phải là những người không biết xấu hổ nhà họ Lý chửi con không?”

“Không có! Là con nghĩ đến những chuyện không vui. Ba mẹ, con muốn ra ngoài đi dạo.” Cố Mạn Tình chớp mắt nhìn hai vợ chồng Cố Việt Bân.

Cố Việt Bân gật đầu: “Đi đi! Lát nữa ba chuyển cho con ít tiền để mua vài món đồ con thích.”

“Cảm ơn bai” Cố Mạn Tình nói lời cảm ơn.

Cố Việt Bân cười: “Con là con gái duy nhất của ba, cảm ơn gì chứ”

Cố Mạn Tình cụp mí mắt xuống, che đi sự u ám trong đôi mắt.

Cứ như vậy, ba mẹ càng đối xử tốt với cô ta thì cô ta càng không muốn rời khỏi nhà họ Cố, không chỉ vì của cải nhà họ Cố mà còn vì sự nuông chiều của ba mẹ.

Vậy nên cho dù thế nào thì cô ta không thể để vụt mất thân phận của Cố Mạn Tình được, cô ta nhất định phải tìm cách vượt qua nguy cơ lần này.

Siết chặt lòng bàn tay, Cố Mạn Tình rời khỏi nhà họ Cố và đi đến đồn cảnh sát.

Bạch Dương và Trình Minh Viễn cũng lần lượt ra ngoài đi về hướng đồn cảnh sát.

Có lẽ là ông trời đã cố ý sắp đặt, xe của ba người gần như là cùng lúc đến đồn cảnh sát.

Sau đó ba người gặp nhau trước cổng đồn cảnh sát.

Nhìn thấy Bạch Dương và Trình Minh Viễn, Cố Mạn Tình cảm thấy chột dạ và sợ hãi theo bản năng, bước chân cũng bất giác lùi lại phía sau một bước, vội cúi đầu, né tránh ánh mắt của họ.

Dáng vẻ không dám đối diện với họ của cô ta quá rõ ràng, vừa nhìn là biết đã làm chuyện gì có lỗi với họ.

Trình Minh Viễn hoàn toàn tin chắc người tấn công Bạch Dương chính là cô †a.

Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Trốn cái gì? Nhìn thấy hai chủ nhà chúng †ôi còn không nên chào hỏi à?”

Cố Mạn Tình nghe thấy lời nói không cảm xúc của anh ta, trong lòng đau nhói, đồng thời cúi đầu thấp hơn.

Cô ta không ngờ lại trùng hợp như vậy, lại gặp cả Bạch Dương và Trình Viễn Minh cùng một lúc ở đây.

Nếu chỉ có Bạch Dương thì còn đỡ, cô †a có thể ứng phó.

Nhưng đối diện với Trình Minh Viễn…

Cố Mạn Tình cắn môi, trong lòng hoảng loạn không thốt lên lời.
 
Chương 1052


Chương 1052

Cô ta thích Trình Minh Viễn, bị đưa đến Hải Thành, khi lần đầu tiên gặp thì đã thích anh ta rồi. Bởi vì cô ta lớn đến từng này vẫn chưa từng thấy người đàn ông nào anh tuấn đẹp trai ưu tú như vậy.

Nhưng cô ta cũng biết mình không xứng với anh ta, anh ta cũng sẽ không để ý đến cô ta, cho nên cô ta chôn giấu tình cảm của mình vào nơi sâu nhất trong lòng, không để anh ta phát hiện.

Tuy rằng trước nay cô ta chưa từng nghĩ sẽ ở bên anh ta, nhưng cô ta cũng hy vọng anh ta có thể nhớ cô. Cho nên khoảng thời gian này cô ta đã cố găng thay đổi bản thân, học các loại kỹ năng kiến thức, để bản thân trở nên ưu tú, chính vì để có một ngày hình tượng của cô trong mắt anh ta, †ừ một cô bé nhà quê ban đầu trở thành thiên nga trắng rực rỡ.

Có lẽ lúc đó cô ta có thể xứng với anh †a, có tư cách ở bên anh ta?

Nhưng bây giờ chắc chắn anh Trình đã biết chuyện cô ta làm hại cô Bạch, thừ thái độ và giọng điệu lạnh lùng của anh ta có thể thấy, anh ta ghét cô ta.

Điều này quả thực là điều côt a không thể chấp nhận nhất. Cô ta có thể chấp nhận tất cả mọi người ghét mình, kể cả cô Bạch, nhưng duy nhất không thể chấp nhận anh ta ghét mình.

Nghĩ vậy, đôi mắt Cố Mạn Tình đỏ ửng, vội vàng ngẩng đầu nhìn Trình Minh Viễn: “Anh Trình, tôi…”

“Được rồi, Trình Minh Viễn, chúng tôi đi vào trước nhé, có chuyện gì thì nói ở đồn cảnh sát.” Bạch Dương bỗng lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt cắt ngang lời của cô ta.

Trình Minh Viễn ừm một tiếng, tiến lên đẩy xe lăn cho cô và nói với Trần Thi Hàm: “Cô ở trong xe đợi chúng tôi nhé.”

“Được” Trần Thi Hàm gật đầu đồng ý.

Vừa hay cô cũng không muốn vào nơi như đồn cảnh sát lắm, dù sao tay cũng nhuốm quá nhiều máu. Tuy rằng đều là máu của những người đáng chết, nhưng vào đồn cảnh sát vẫn khiến cô chột dạ.

Trình Minh Viễn đây Bạch Dương vào đồn cảnh sát, cả đoạn đường cũng không nhìn đến Cố Mạn Tình một cái.

Cố Mạn Tình đứng nguyên ở đó, cắn môi nhìn bóng dáng của bọn họ, lòng bàn †ay dần bóp chặt lại.

Trong xe, Trần Thi Hàm châm điếu thuốc dành cho phụ nữ, hút một hơi sảng khoái, sau đó cười như không cười nhìn Cố Mạn Tình bên ngoài, nhếch mép cười.

Người phụ nữ này thích Trình Minh Viễn Thú vị, thật thú vị!

Hình như cảm nhận được ánh mắt của Trần Thi Hàm, Cố Mạn Tình quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thẳng vào ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu tất cả của Trần Thi Hàm, trong lòng hoảng hốt, sau đó vội vàng cúi đầu, đi vào đồn cảnh sát.

Đến phòng thẩm tra, khi Cố Mạn Tình nhìn thấy Bạch Dương, Trình Minh Viễn và Trần Tú Chi ở trong, đôi mắt cũng phải tối sầm lại.

Quả nhiên là người phụ nữ Trần Tú Chi này đã khai ra cô ta.

Nhưng không biết phía cảnh sát làm sao điều tra được đến cô ta.

“Trình Minh Viễn!” Bạch Dương kéo tay áo của Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn cúi thấp đầu: “Sao thế?”

“Lý Chiêu Đệ nhìn thấy Trần Tú Chi thì có phản ứng thế nào?” Cô nén thấp giọng hỏi.

Trần Tú Chi được phía cảnh sát đưa đến từ chỗ Lâm Diệc Hàng.

Vì Trần Tú Chỉ chỉ là kẻ gánh tội thay, không phải người xuống tay với cô thực sự, cho nên cô đã nói trước với Lâm Diệc Hàng, không để Lâm Diệc Hàng mang cô †a ra thí nghiệm thuốc, chỉ bảo Lâm Diệc Hàng tạm thời nhốt cô ta lại.

Nhưng nghe nói Lâm Diệc Hàng nhốt Trân Tú Chi ở nhà xác của bệnh viện, cho cô ta trông coi xác chết, trông liên tục mấy ngày liền, Trần Tú Chi sợ đến mất vía, tinh †hần cũng hoảng loạn.
 
Chương 1053


Chương 1053

“Không có phản ứng gì.” Trình Minh Viễn lướt nhìn Cố Mạnh Tình một lượt rồi trả lời.

Bạch Dương mím môi: “Xem ra kỹ năng diễn xuất của cô ta rất tốt.”

Cô đang nói thì một nhân viên cảnh sát chỉ vào vị trí bị thẩm tra ở đối diện, nói với Cố Mạnh Tình: “Cô ngồi ở đó đi.”

Cố Mạn Tình ngẩng đầu nhìn, vừa hay là bên cạnh Trần Tú Chỉ.

Cô ta không nói gì, đi đến ngồi xuống.

Còn Bạch Dương và Trình Minh Viễn đứng bên cạnh mấy anh cảnh sát.

Đội trưởng cảnh sát lên tiếng nói: “Cố Mạn Tình, cô có quen người bên cạnh không?”

Ánh mắt Cố Mạn Tình hơi lóe lên, sau đó quay đầu nhìn Trần Tú Chi, giả bộ nghi ngờ lắc đầu: “Không quen, tôi chưa gặp bao giờ.”

Trần Tú Chi mở to đôi mắt không thể tin nổi: “Cô nói dối!”

Mấy ngày nay cô ta bị nhốt trong bệnh viện, đã biết rõ mình bị thôi miên, sau đó nói ra tất cả.

Ban đầu, cô ta sợ sau khi bị nói ra tất cả, thì không thể cứu được con trai của mình, nhưng bác sĩ Lâm nói với cô ta, đã nhiều ngày rồi mà người để cô ta chịu tội thay không chuyển tiền đến bệnh viện nơi con trai của cô ta nằm, việc này khiến cô †a vừa tức vừa hận.

Cũng may cuối cùng bác sĩ Lâm nói, anh ta có thể giúp cô ta xin quỹ từ thiện, chữa bệnh cho con trai cô ta, chỉ cần cô ta chỉ ra người bảo cô ta gánh tội thay.

Vì con trai, cô ta đồng ý với bác sĩ Lâm, nhưng bây giờ người bảo cô ta chịu tội thay lại nói không quen cô ta!

“Tôi không nói dối, tôi thực sự không quen cô.” Cố Mạn Tình chớp mắt, trên mặt viết đầy chữ vô tội.

Sau đó cô ta lướt qua Bạch Dương và Trình Minh Viễn, nhìn sang mấy nhân viên cảnh sát: “Anh cảnh sát, tôi thực sự không quen cô ta.”

“Nói dối, cô nói dối!” Trần Tú Chi không ngờ Cố Mạn Chỉ vô liêm sỉ như vậy, kích động chỉ vào cô ta, tức giận nói: “Rõ ràng là cô tìm tôi, nói đợi sau khi cô tấn công cô Bạch thì bảo tôi gánh tội thay, kết quả bây giờ cô lại nói không quen biết tôi, anh cảnh sát, tất cả những gì tôi nói đều là thật, thực sự là cô ta tấn công cô Bạch, tô không nói dối!”

“Cô nói tôi tấn công cô Bạch?” Cố Mạn Tình phì cười: “Vậy cô nói xem, tại sao tôi phải tấn công cô Bạch, cô có bằng chứng chứng minh tôi tấn công cô Bạch không?”

“Tôi…” Trần Tú Chi sững lại, yếu ớt nói “Tôi đúng là không có chứng cứ, nhưng tôi biết cô Bạch bị cô tấn công, cô tấn công cô ấy là vì cô cảm thấy cô ấy sẽ uy hiếp đến thân phận của cô, lúc đó chính miệng cô nói với tôi.”

Lúc nghe thấy câu “cô ấy sẽ uy hiếp đến thân phận của cô”, sắc mặt Cố Mạn Tình liền thay đổi, nhìn sang Bạch Dương theo bản năng.

Điều không ngờ là Bạch Dương vẫn luôn nhìn cô ta, lúc này, cô ta vừa hay đối thẳng với ánh mắt của Bạch Dương.

Cố Mạn Tình không biết Bạch Dương không nhìn thấy gì, cô ta nhìn ánh mắt lạnh như băng của Bạch Dương, đồng tử co lại, sau đó mau chóng quay đi, cố nói to tiếng tiếp tục tranh luận với Trần Tú Chi, dường như làm vậy mới có thể che được sự bất thường của cô ta.
 
Chương 1054


Chương 1054

Nhưng mặc dù cô ta có che đậy thế nào đi nữa, thái độ bất thường vừa nãy của cô †a cũng vẫn bị mấy người Trình Mình Viễn nhìn thấy rõ ràng.

Bạch Dương nheo mắt, không biết đang nghĩ gì.

Cố Mạn Tình và Trần Tú Chi vẫn còn đang tiếp tục tranh cãi, mấy anh cảnh sát nghe đến muốn nổ đầu.

“Được rồi, tất cả yên lặng!” Đội trưởng cảnh sát nóng nảy đập bàn, ra ý bảo hai người ngừng cãi cọ.

Hai người đều im lặng.

Lúc này Bạch Dương bỗng nói: “Lý Chiêu Đệ, đến bây giờ mà cô vẫn giảo biện, mà còn giảo biện bình tĩnh như vậy, thực sự khiến tôi khâm phục”

Nghe thấy ba chữ Lý Chiêu Đệ, đáy mặt Cố Mạn Tình lóe lên tia u ám.

Đã từ lâu cô ta không nghe người khác gọi cô ta bằng cái tên này, với cô ta, ngoài việc nghe có vẻ nhà quê ra, quan trọng hơn là cái tên này nhắc nhở cô ta mọi lúc mọi nơi, cô ta có một xuất thân đáng xấu hổ.

Cho nên cô ta vẫn đang quên tất cả quá khứ, kể cả cái tên này, nhưng bây giờ Bạch Dương lại nhắc đến cái tên này khiến cô ta bỗng chốc cảm thấy như về quá khứ không muốn nhớ lại.

Thở sâu, Cố Mạn Tình áp chế sự ác độc trong lòng, vẻ mặt ngạc nhiên khổ sở nói: “Cô Bạch, ngài có ý gì? Ngài tin tưởng em ấy, cho rằng tôi thật sự đánh úp ngài sao?”

Bạch Dương từ chối cho ý kiến.

Cố Mạn Tình vội vàng lắc đầu: “Tôi không có mà, cô Bạch, tôi là người của cô và anh Trình, sao tôi có thể đánh úp ngài được chứ? Thật là vô lý, cô Bạch, cô tin tôi đi. Anh Trình, ngài cũng phải tin tôi. Tôi thật sự không làm vậy.”

Trình Minh Viễn lạnh lùng a một tiếng, không thèm để ý đến cô ta.

Thấy thái độ của anh ta như vậy, trong lòng Cố Mạn Tình lộp bộp một tiếng, càng trở nên hoảng sợ hơn.

“Anh Trình… Cố Mạn Tình há miệng thở dốc, thấp giọng gọi tên Trình Minh Viễn một tiếng.

Trong mắt cô ta thì anh Trình không chán ghét cô ta, thậm chí anh ta còn lười để ý đến cô ta.

So với việc bị anh ta chán ghét thì chuyện này càng khiến cô ta phải sợ hãi hơn.

Anh ta chán ghét cô ta, ít nhất cũng đã chứng minh rằng anh ta còn bằng lòng liếc nhìn cô ta một cái.

Nhưng anh ta mặc kệ cô ta thì rõ ràng là ngay cả liếc một cái anh ta cũng không muốn.

Giờ khắc này, Cố Mạn Tình bắt đầu hối hận, hối hận bản thân mình làm việc không cẩn thận. Vì sao lúc gặp Trần Tú Chỉ lại không đeo khẩu trang vào đi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nếu vậy thì cho dù Trần Tú Chi có khai ra cô ta thì cô ta cũng sẽ không bị tra được, anh Trình cũng sẽ không chán ghét cô ta, sẽ không làm lơ cô ta.

Hai tay Cố Mạn Tình siết chặt lại, vô cùng tức giận nghĩ.

Bạch Dương lại mở miệng: “Không, chuyện này tôi vô cùng chắc chắn là do cô làm, thế nên tôi không thể tin cô được. Cô có biết chúng tôi đã tra ra cô bằng cách nào không? Căn cứ vào lời miêu tả của Trần Tú Chi vê khuôn mặt của cô, chúng tôi đã mời họa sĩ đến vẽ lại cô, sau đó để Trần Tú Chi xem. Cứ như vậy liền có thể hoàn toàn chắc chắn rằng hung thủ chính là cô.”

Cố Mạn Tình mở to hai mắt.

Hóa ra là như vậy.

Hóa ra còn có cách tra án như thết Quả nhiên, thứ mà cô ta cần phải học còn rất nhiều!

“Cô Bạch, cho dù là thế thì mấy cái thứ như tranh vẽ này kia…”

 
 
Chương 1055


Chương 1055

“Cô đừng nghĩ chúng ta nói xạo. Tôi biết cô muốn nói gì.” Bạch Dương nâng tay lên cắt ngang lời Cố Mạn Tình nói.

Cô mỉa mai cong môi lên nói tiếp: “Cô muốn nói mấy thứ như tranh vẽ này kia không đủ để làm chứng cứ vì có thể là chúng tôi cố ý vẽ ra dáng vẻ của cô sau đó để Trần Tú Chi cố ý chỉ ra hung thủ là cô đúng không?”

“Tôi…’ Biểu cảm của Cố Mạn Tình thay đổi, không nói nên lời.

Bởi vậy có thể thấy được rằng Bạch Dương đã nói trúng tiếng lòng của cô ta.

Bạch Dương lạnh lùng nói: “Ha, nếu tranh vẽ không đủ để làm chứng cứ thì tôi đây sẽ đưa ra căn cứ giải thích chính xác nhất. Đó là sau khi tấn công tôi, cô đã đến nhà Trần Tú Chi và ở lại nhà Trần Tú Chi một thời gian dài. Chắc chắn cô có để lại dấu vân tay trong nhà Trần Tú Chi. Mặc dù hơi phiền phức nhưng nếu tôi trả một cái giá cao để cử chuyên gia đến nhà cô ta kiểm tra đo lường một chút thì cô nói xem có thể tìm ra dấu vân tay của cô không đây?”

“Bạch Dương nói đúng đấy, một khi tìm được dấu vân tay của cô trong nhà Trần Tú Chi thì đã có thể chứng minh lời nói của cô †a là thật rồi. Là cô công kích Bạch Dương sau đó đẩy Trần Tú Chi ra gánh tội.” Trình Minh Viễn vuốt cằm hùa theo.

Vẻ mặt Cố Mạn Tình thoắt cái tái nhợt.

Bởi vì cô ta nhớ đến thời điểm lúc mình ở nhà Trần Tú Chi, cô ta đã tháo găng tay ra.

Lúc ấy, trên cái găng tay mỏng kia dính rất nhiều máu của Bạch Dương. Sau đó cô ta đã tháo găng tay ra và đi vào phòng †ắm rửa tay. Lúc đó tay cô ta đã chạm vào nhiều nơi trong phòng tắm, vì vậy chắc chắn là trong có dấu vân tay của cô ta.

Nghĩ đến đây, thân thể Cố Mạn Tình bắt đầu run rẩy, cuối cùng cũng không thể che dấu nổi vẻ sợ hãi trên mặt nữa.

Trình Minh Viễn thấy thế thì dùng giọng nói lạnh lẽo mở miệng: “Nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ như cô thừa nhận hành vi phạm tội của bản thân rồi nhỉ. Nói đi, vì sao phải phản bội chúng tôi, vì sao phải đánh lén Bạch Dương?”

“Anh không nghe thấy lời Trần Tú Chi nói sao? Cô ta đánh lén tôi là vì cảm thấy thân phận của tôi khiến cô ta cảm thấy bị đe dọa sao?” Bạch Dương nói.

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Thân phận ư? Cô ta thì có thân phận gì? Chẳng lẽ cô ta cảm thấy cô sẽ cướp thân phận Lý Chiêu Đệ của cô ta sao?”

Bạch Dương lật mặt khinh thường: “Cái gì vậy chứ. Cô ta cảm thấy tôi sẽ đe dọa thân phận Cố Mạn Tình của cô ta vì tôi biết thân phận của cô ta là giả. Cô ta sợ tôi vạch trần thân phận Cố Mạn Tình giả của cô ta.”

“Nhưng như vậy cũng không đúng. Nếu vì sợ bị cô vạch trần mà đánh lén cô thì hẳn là phải thẳng tay đánh chết cô luôn mới đúng. Dù sao thì cũng chỉ có người chết mới không nói được ra. Hơn nữa lại không chỉ có mỗi mình cô biết được sự thật rằng cô ta không phải Cố Mạn Tình mà. Tôi cũng biết, cô ta cũng có thể ra tay với tôi mới đúng chứ.” Trình Minh Viễn trầm ngâm nói.

Bạch Dương đặt tay lên tay vịn gõ nhẹ hai cái: “Vấn đề này thì hỏi thẳng cô ta đi.”

Cô quay đầu nhìn về phía Lý Chiêu Đệ: “Lý Chiêu Đệ, cô đánh lén tôi có phải vì sợ tôi nói ra sự thật rằng cô không phải Cố Mạn Tình không? Hơn nữa vì sao cô còn muốn hủy đi nốt ruồi đỏ của tôi? Tôi khuyên cô tốt nhất nên thành thật một chút, có lẽ tôi còn có thể xem xét việc cô thành thật mà nương tay với cô.”

Cố Mạn Tình cụp mắt che giấu u ám trong đáy mắt.

Sau một lát, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, dáng vẻ bất chấp tất cả cười lạnh: “Đúng, tôi sợ cô sẽ nói ra sự thật rằng tôi không phải là Cố Mạn Tình nên mới ra tay với cô đấy”
 
Chương 1056


Chương 1056

Dù sao thì chuyện cô ta tấn công Bạch Dương cũng đã bị moi ra rồi, mấy chuyện này cũng chẳng là gì cả’“

“Lý Chiêu Đệ, cô bị điên à? Cô là người mà chúng tôi tìm đến, cài vào nhà họ Cố làm gián điệp. Chúng tôi bị điên mới có thể vạch trần cô.” Trình Minh Viễn tức giận đến nỗi đập bàn.

Cố Mạn Tình cắn môi: “Bây giờ các người không vạch trần tôi nhưng sau này thì sao? Sau khi tôi giúp các người hoàn thành nhiệm vụ rồi chắc chắn các người sẽ vạch trần tôi, bắt tôi rời khỏi nhà họ Cố”

Trình Minh Viễn mở to hai mắt: “Cho nên cô thật sự là vì không muốn rời khỏi nhà họ Cố nên mới…”

“Đúng vậy, vì các người đã để tôi làm Cố Mạn Tình, vậy nên hẳn là phải để cho tôi làm mãi mới đúng chứ?” Cố Mạn Tình nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng cô ta với anh ta và Bạch Dương.

Trình Minh Viễn nghe xong, tam quan cũng bị đập cho vỡ nát: “Cô… cô nghĩ vậy thật sao?”

“Được rồi Trình Minh Viễn, chẳng phải trước kia tôi đã nói với anh rồi sao? Đừng ngạc nhiên như thế chứ. Cô ta thật sự nghĩ như vậy, chúng ta mang cô ta vào cái vòng luẩn quẩn này, gợi lên sự tham lam trong nội tâm cô ta, khiến cô ta muốn vĩnh viễn trở thành Cố Mạn Tình để hưởng thụ vinh hoa phú quý. Chuyện này chẳng có gì đáng trách, dù sao thì từ trước đến nay lòng người luôn là thứ không biết thỏa mãn.”

Bạch Dương kéo tay Trình Minh Viễn một cái rồi lạnh lùng nói.

Cố Mạn Tình siết chặt bàn tay, không nói gì.

Mặc dù những gì Bạch Dương nói là sự thật, cũng là những gì cô ta suy nghĩ trong lòng.

Nhưng khi nghe vào tai lại rất chói tai, thậm chí cô ta còn cảm thấy rằng Bạch Dương đang cố ý làm nhục cô ta, bôi đen cô ta trước mặt anh Trình. Bây giờ e rằng hình tượng của cô ta trong lòng anh Trình đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi.

Chẳng qua cũng không sao, chờ sau này cô ta trở nên càng vĩ đại hơn rồi thì cô †a tin rằng anh Trình sẽ thay đổi suy nghĩ về cô ta thôi.

Nguy cơ hiện tại chỉ là tạm thời mà thôi!

“Lý Chiêu Đệ, bây giờ tôi chỉ muốn biết điểm cuối cùng mà cô vẫn chưa trả lời. Đó là nốt ruồi đỏ của tôi. Rốt cuộc nốt ruồi này có bí mật gì mà cô muốn phá hủy?” Bạch Dương giơ tay trái chỉ vào chỗ cổ tay đang băng bó trên người mình rồi lạnh giọng hỏi.

Trong mắt Cố Mạn Tình hiện lên một tia u ám: “Chẳng có bí mật gì cả, chỉ là một thầy bói nói cho tôi biết rằng tôi phải đề phòng người có nốt ruồi đỏ xung quanh mình, nếu không người đó sẽ khắc tôi, khiến tôi không may mắn. Cố Tử Yên cũng có nốt ruồi đỏ. Trước kia lúc tôi ở nhà họ Cố, cô ta luôn bắt nạt tôi. Ngày đó tôi tình cờ thấy được nốt ruồi đỏ của cô Bạch ở nhà ăn nên mới sinh ra suy nghĩ muốn hủy nó đi, cũng là vì sợ cô khắc tôi thôi. Thế nên tôi mới cảm thấy cô sẽ vạch trần việc †ôi không phải Cố Mạn Tình thật, tôi mới ra tay với cô.”

Cô ta có thể thừa nhận dã tâm mình muốn làm Cố Mạn Tình vĩnh viễn, cũng có thể thừa nhận việc mình công kích Bạch Dương, Nhưng bí mật về nốt ruồi đỏ kia cô ta chắc chắn không thể nói ra.

Ánh mắt Cố Mạn Tình lóe lóe.

Những lời mà cô ta nói ra đều là do cô ta bịa.

Nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ cần có thể che giấu bí mật về nốt ruồi đỏ kia là được.

“Suy nghĩ của tôi và Trình Minh Viễn đều giống nhau, không tin mấy chuyện ma quỷ mà cô nói ra.’ Bạch Dương nhướng mày mở miệng.

Cố Mạn Tình cắn môi: “Những gì tôi nói đều là sự thật.”

“Nếu là thật vậy cô nói cho tôi biết thầy bói đó là ai đi?” Bạch Dương chất vấn.

Cố Mạn Tình cụp mắt xuống: “Tôi không biết. Tôi chỉ tình cờ gặp được nên để người đó tính cho tôi một quẻ thôi.”
 
Chương 1057


Chương 1057

“A, miệng đầy sơ hở.” Trình Minh Viễn tức giận nở nụ cười.

Cố Mạn Tình siết chặt nắm tay: “Tôi biết các người không tin nhưng đó là sự thật.”

“Ha, nếu cô đã mạnh miệng không chịu giải thích thế thì tôi sẽ tự mình tra vậy. Chờ tôi điều tra ra bí mật về nốt ruồi đỏ rồi thì cô sẽ là người đầu tiên tôi đến tính sổ.”

Bạch Dương võ vỗ tay vịn xe lăn: “Trình Minh Viễn, những gì nên hỏi đều đã hỏi cả rồi, chúng tôi đi thôi. Những gì còn lại thì cứ giao cho cục cảnh sát là được.”

“Ừ, đúng lúc chúng ta trở về bàn bạc một chút chuyện vạch trần cô ta giả Cố Mạn Tình” Trình Minh Viễn gật đầu.

Vẻ mặt Cố Mạn Tình thay đổi: “Các người muốn vạch trần tôi ư?”

“Cô tấn công Bạch Dương tức là đã phản bội chúng tôi rồi. Cô cho rằng chúng †ôi còn có thể tiếp tục dùng một Cố Mạn Tình như vậy được nữa à? Hơn nữa chẳng phải cô vẫn luôn muốn làm Cố Mạn Tình mãi sao? Vậy đã chứng minh rằng trong lòng cô đã không muốn làm việc cho chúng tôi từ lâu rồi, làm những chuyện sẽ khiến nhà họ Cố tan nát, bởi vì cô biết rằng một khi nhà họ Cố sụp đổ thì cho dù cô có thực sự trở thành Cố Mạn Tình vĩnh viễn, cô cũng sẽ không thể sống cuộc sống xa hoa này được nữa” Trình Minh Viễn nhìn cô ta rồi dùng giọng nói mỉa mai nói.

Biểu cảm của Cố Mạn Tình chột dạ, hiển nhiên là tâm tư bị vạch trần.

Đúng như anh ta nói, cô ta không muốn quay trở về làm Lý Chiêu Đệ nữa, vẫn luôn muốn làm Cố Mạn Tình.

Nhưng nếu muốn làm Cố Mạn Tình thì nhà họ Cố và Tam Thịnh chắc chắn phải †ồn tại. Nếu không tất cả những gì cô ta làm đều sẽ trở nên vô nghĩa.

Vậy nên lúc cô ta ra tay với Bạch Dương, cô ta cũng đã quyết định sẽ đứng về phía nhà họ Cố rồi.

Thấy dáng vẻ Cố Mạn Tình im lặng không nói gì, trong lòng Trình Minh Viễn vô cùng giễu cợt.

Uổng cho anh ta luôn tự nhận mắt nhìn người của bản thân rất tốt, lớn vậy rồi mà chưa từng nhìn nhầm ai bao giờ.

Nhưng mà bây giờ anh ta lại té ngã trong tay một ả đàn bà. Thật đúng là sáng mắt chó.

“Được rồi Lý Chiêu Đệ, cứ cố gắng tận hưởng những tháng ngày phú quý còn lại của cô đi nhé. Bởi vì nhanh thôi, cô sẽ trở lại là Lý Chiêu Đệ một lần nữa.” Nói xong, Trình Minh Viễn bèn phụ giúp Bạch Dương đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Cố Mạn Tình cụp mắt xuống che giấu u ám dưới đáy mắt.

Biến trở về thành Lý Chiêu Đệ ư?

Không thể nào, chắc chắn cô ta cũng không cho phép điều này xảy ra!

Bên ngoài cục cảnh sát, Trình Minh Viễn giúp Bạch Dương đi tới trước xe của cô.

Trên đường đi, cô vẫn luôn cúi đầu vuốt miếng vải băng bó chỗ cổ tay mình như đang nghĩ đến gì đó.

Trình Minh Viễn thấy thế thì không nhịn được hỏi: “Còn đang nghĩ về nốt ruồi đỏ của cô à?”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Đúng vậy, không thể không nghĩ được. Hành động hủy nốt ruồi đỏ này của Lý Chiêu Đệ rất kỳ quái. Cố tình cô ta lại cứ không chịu nói nguyên nhân nên lòng tôi vẫn vướng mắc mãi.

“Lý Chiêu Đệ tấn công cô là vì cảm thấy cô sẽ vạch trần thân phận của cô ta. Mà chẳng phải trước đó Trần Tú Chi đã nói rồi sao? Nốt ruồi đỏ có thể đe dọa đến thân phận của cô ta. Mà thân phận mà Lý Chiêu Đệ để ý nhất chính là Cố Mạn Tình.

Thế nên có lẽ nào cổ tay Cố Mạn Tình thật có một nốt ruồi đỏ không nhỉ? Sau đó Lý Chiêu Đệ cảm thấy cô là Cố Mạn Tình thật sự nên mới…”
 
Chương 1058


Chương 1058

“Sao có thể chứ.” Bạch Dương dở khóc dở cười cắt ngang lời anh ta nói. Cô lắc lắc đầu: “Sao tôi có thể là Cố Mạn Tình được chứ. Tôi là con gái ruột của ba mẹ tôi mà.

Anh có từng nghe đến việc ba mẹ tôi nhận con nuôi không?”

“Không hề.” Trình Minh Viễn nhún vai.

“Thế nên điều đó là không thể.” Bạch Dương trợn trắng mắt.

Trình Minh Viễn ha ha nở nụ cười, sau đó như nghĩ đến gì đó, anh ta cúi đầu nhìn chằm chằm mặt cô.

Mặc dù Bạch Dương không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt của anh ta. Cô không nhịn được nhíu mày: “Anh làm gì đây?”

“Bạch Dương, từ rất lâu trước kia có phải đã từng có ai nói rằng đôi mắt của cô rất giống bà Cố chưa?” Trình Minh Viễn nhìn đôi mắt của cô.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bạch Dương nâng tay lên sờ: “Có, chân tôi bị thương, lần anh đưa tôi đến bệnh viện có nói rồi.”

“Đúng vậy. Bây giờ tôi vẫn cảm thấy rất giống nhé. Hơn nữa Lý Chiêu Đệ đối xử với cô rất khác thường. Vì vậy chuyện cô là Cố Mạn Tình thật cũng không phải không thể xảy ra” Trình Minh Viễn vuốt cằm nói.

Trong lòng Bạch Dương sợ run lên một chút, tay đang đặt trên tay vịn xe lăn cũng vô thức siết chặt lại rất nhiều: ‘Không thể nào. Chỉ là giống đôi mắt mà thôi, chỗ khác cũng không giống, không thể vì hai người tương tự nhau mà nói tôi là Cố Mạn Tình được. Chẳng phải đôi mắt của Lý Chiêu Đệ cũng rất giống bà Cố đấy sao?”

“Cô nói cũng đúng.’ Trình Minh Viễn gật đầu: “Chẳng qua dù thế nào đi chăng nữa thì nốt ruồi đỏ của cô vẫn cứ quay xung quanh cái thân phận Cố Mạn Tình này thôi.

Tất cả những gì tôi định làm kế tiếp là đi hỏi thăm Cố Mạn Tình chân chính một chút xem trên người người này có nốt ruồi đỏ không, nhất là cổ tay. Nếu có thật thì Bạch Dương cô mới có thể là Cố Mạn Tình thật. Lúc đó tôi hy vọng tốt nhất là cô nên làm xét nghiệm ADN với vợ chồng Cố Việt Bân”“

Bạch Dương c ắn môi dưới, không nói gì.

Bởi vì cô không biết mình có phải Cố Mạn Tình hay không.

Nếu là thật thì sự thù hận của mình với nhà họ Gố thì sao đây?

Thế nên cô thà rằng mình không phải con gái của nhà họ Cố cũng không có cách nào chấp nhận việc mình là Cố Mạn Tình thật.

Nhìn ra sự mâu thuẫn và sợ hãi của Bạch Dương, Trình Minh Viễn thoáng tưởng tượng cái là đã biết nguyên nhân.

Anh ta thở dài an ủi cô: “Đừng lo quá, cô cũng vừa mới nói đấy thôi? Ba mẹ cô không nhận con gái nuôi cho nên khả năng cô là con gái nhà họ Bạch vẫn rất lớn.

Hơn nữa chẳng phải cô vừa mới tra thân thế của mình từ Nam Giang đấy sao? Thế “

nên…

“Tôi biết. Bạch Dương nhắm mắt, miễn cưỡng lấy lại tỉnh táo: “Đi trước đi.”

Thấy cô không muốn nói nhiều thêm về đề tài này nữa nên Trình Minh Viễn cũng ngậm chặt miệng, tiếp tục đẩy cô lên phía trước.

Chân trước bọn họ vừa mới rời khỏi cục cảnh sát, chân sau cục cảnh sát đã thông báo cho vợ chồng Cố Việt Bân đến đây.

Cố Mạn Tình đã thừa nhận rằng cô ta †ấn công Bạch Dương nên tất nhiên cục cảnh sát sẽ thông báo cho ba mẹ cô ta.

Sau khi vợ chồng Cố Việt Bân nghe được tin Cố Mạn Tình làm Bạch Dương bị thương thì suýt nữa ngất xỉu.
 
Chương 1059


Chương 1059

Bởi vì bọn họ vừa có một Cố Tử Yên vừa bị bỏ tù, không ngờ vừa qua chưa bao lâu Cố Mạn Tình cũng đã tiếp bước.

Quan trọng nhất là hai cô con gái đều bị Bạch Dương đưa vào đó.

Điều này khiến Cố Việt Bân vừa tức vừa không nhịn được nghỉ ngờ rằng nhà họ Cố bọn họ có đụng chạm gì nhà họ Bạch không.

Nếu không thì vì sao người nhà họ Cố bọn họ lại cứ từng người từng người rơi vào tay người nhà họ Bạch vậy chứ?

“Chồng à, làm sao bây giờ?” Bà Cố hoảng hốt khóc lên: “Chúng ta đã không còn Tử Yên nữa, không thể không có Mạn Tình được. Đứa nhỏ Tử Yên kia có thù oán với Bạch Dương nên mới nhằm vào cô ta thì tôi còn hiểu được. Nhưng vì sao bây giờ Mạn Tình lại ra tay với Bạch Dương chứ?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này?”

Vẻ mặt Cố Việt Bân cũng rất khó coi: “Bà hỏi tôi thì tôi hỏi ai bây giờ?”

“..” Bà Cố nghẹn một chút mới lấy lại được phản ứng rằng mình hỏi nhầm người.

Người này vẫn luôn ở nhà với mình, quả thật cũng không biết nguyên nhân.

“Được rồi, đi cục cảnh sát trước đi, sau khi hiểu biết tình huống rồi nói sau.” Cố Việt Bân thở sâu, đứng lên từ trên sofa.

Có lẽ là vì đứng dậy nhanh quá, cũng có thể là vì vừa nghe được việc Cố Mạn Tình bị bắt nên giận quá khiến máu lên não không đủ, thế nên cả người ông ta lắc lư, suýt nữa thì ngã xuống.

Bà Cố vội vàng đỡ ông ta, vừa vội vàng vừa lo lắng hỏi: “Chồng à, anh làm sao vậy, không sao chứ?”

Cố Việt Bân hơi hơi nhắm mắt điều chỉnh tình huống cơ thể mình một chút rồi mới vẫy tay: “Tôi không sao, đi thôi, nhanh chóng đến cục cảnh sát nghĩ cách cứu Mạn Tình ra thôi.”

Cố Tử Yên thì không tính, dù sao cô ta cũng phạm phải tội lớn, cũng không phải con ruột nên ông ta có thể mặc kệ.

Nhưng Mạn Tình thì khác. Đó là con ruột của ông ta, cũng là đứa con gái duy nhất của ông ta nên cho dù thế nào ông ta cũng phải cứu!

Hai vợ chồng nhanh chóng rời nhà chạy đến cục cảnh sát.

Rất nhanh sau đó bọn họ gặp được Cố Mạn Tình.

Bà Cố ôm cổ Cố Mạn Tình, thương tâm khóc: “Đứa nhỏ này, hù chết mẹ rồi con ơi.

Con có biết nghe thấy việc con bị bắt đến cục cảnh sát, mẹ đã lo lắng nhường nào không hả?”

Bà vừa khóc vừa gõ gõ sau lưng Cố Mạn Tình.

Cố Mạn Tình cảm nhận được sự lo lắng và hồi hộp phát ra từ nội tâm bà Cố nên cũng nâng tay lên ôm lấy bà, áy náy nói: “Xin lỗi mẹ rất nhiều.”

Đây là tình yêu cho đi không hề giữ lại của người mẹ trong thơ văn đấy sao?

Cuối cùng cô ta cũng cảm nhận được.

Tốt đẹp, ấm lòng, lại khiến người ta lưu luyến!

Thế nên thật ra cũng không thể trách cô ta được việc cô ta vẫn cứ muốn làm Cố Mạn Tình.

Mặc dù Cố Việt Bân không thể hiện tình cảm ra ngoài như bà Cố nhưng nhìn thấy ánh mắt Cố Mạn Tình, ông ta cũng quan †âm không chút che giấu nào: “Con có bị thương không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom