Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 880


Chương 880

Anh nghe lời quỳ xuống.

Cái quỳ này của anh dọa cho Phó Kình Duy choáng váng.

Trong ấn tượng của cậu ta, từ trước đến nay anh trai đều mang dáng vẻ ăn trên ngồi trước.

Không ngờ giờ phút này thế mà anh lại quỳ xuống.

Thấy Phó Kình Hiên ngoan ngoãn quỳ xuống, trong mắt bà cụ hiện lên một chút vui mừng, chẳng qua cảm xúc đó lại nhanh chóng biến mất. Bà nắm chặt roi trong tay rồi hỏi: “Tốt lắm, thái độ của cháu khiến bà rất hài lòng. Nhưng cháu có biết mình phạm phải sai lâm gì không?”

Trong mắt Phó Kình Hiên hiện lên sự khó hiểu, không nói nên lời.

Bà cụ thấy vậy thì trầm nét mặt già nua xuống: “Xem ra cháu vẫn không biết. Được, bà sẽ nói cho cháu. Cháu phạm phải sai lầm đùa giỡn tình cảm của người khác!”

Lúc nói chuyện, bà cụ cũng giơ roi lên, ba một cái quất thẳng lên lưng Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên cố sức cắn răng, vẻ mặt tái nhợt đi trong nháy mắt, mồ hôi lạnh ứa ra.

Bởi vậy có thể thấy được rằng một roi này của bà cụ hoàn toàn không hề nương tay chút nào.

Quần áo sau lưng anh bị đánh rách toạc ra, da tróc thịt bong, máu tươi tuôn ra như nước.

Vu Y Cơ sợ đến mức hét lên một tiếng, hai mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh.

Bởi vì dáng vẻ bị roi đánh bị thương này của Phó Kình Hiên khiến bà ta nhớ đến dáng vẻ của chồng mình mười bảy năm trước.

“Mẹ!” Phó Kình Duy vốn cũng bị dọa sợ đến ngây người, nhưng nhìn thấy Vu Y Cơ đang ngã về phía mình, lập tức vội vàng phản ứng, đưa tay đỡ lấy, vừa vỗ vỗ mặt, vừa ấn huyệt nhân trung giúp cô ấy.

Nhưng rõ ràng là Vu Y Cơ đã rơi vào trạng thái hôn mê, có gọi thế nào cũng không chịu tỉnh dậy.

Lão phu nhân không chút lo lắng, điềm Tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, thàn nhiên nói: “Má Phùng, mang cô ta vào phòng đi.”

Má Phùng gật đầu một cái, đi tới bên cạnh Phó Kình Duy: “Nhị thiếu gia, đem thái thái đưa tôi đi.”

“Ờm ờm…” Phó Kình Duy gật đầu liên tục không ngừng, đem Vu Y Cơ giao cho má Phùng.

Má Phùng dìu Vu Y Cơ đi lên tầng trên.

Lão phu nhân lại đem ánh mắt đặt trở lại trên người của Phó Kình Hiên, “Kình Hiên, con có biết không? Nam nhân nhà họ Phó của chúng ta trước giờ đều rất chung tình, chưa từng làm ra chuyện chơi đùa tình cảm của người con gái khác, duy chỉ có cha của con và con.”

Nói đến đây, tay đang cầm roi da của lão phu nhân run lên, hình như đang đè nén một cái gì đó, một lúc sau, bà nhắm mắt hít sâu một hơi, lại trở về dáng vẻ an tĩnh lúc đầu, “Cha của con thì đừng nói tới nữa, đó là tình huống đặc biệt, cha mẹ vốn dĩ là không hề yêu nhau, kết hôn cũng chỉ là vì trách nhiệm gia tộc, nhưng mà con thì khác, nếu khi đó con đã nhất quyết muốn cưới Dương Dương làm vợ thì con nên đối xử tốt với cô ấy, cũng cô ấy chung sống hòa hợp, kết quả con thì sao?”

Chát!

Lão phu nhân lại đánh xuống một đòn.

Phó Kình Hiên đau đốn hừ nhẹ một tiếng.

Trong mắt lão phu nhân hiện lên một chút đau lòng, nhưng rất nhanh liền bị ép xuống, “Con đem Dương Dương cưới về sau đó liền ném ở một bên, không thèm dòm ngó tới cô ấy, thậm chí để mặc cho Vu Y Cơ và Kình Duy bị bức hiếp, con thì sao, đây là việc mà một đại trượng phu nên làm sao?”
 
Chương 881


Chương 881

Nghe thấy lời này, Phó Kình Duy ở một bên đỏ mặt, không nhịn được mà cúi thấp đầu.

Anh biết là anh có lỗi.

Lão phu nhân nhìn cũng không thèm nhìn Phó Kình Duy lấy một cái, vẫn như cũ nhìn chăm chăm Phó Kình Hiên, “Đáng ra khoảng thời này ta phải giáo huấn con, nhưng vì Dương Dương ngăn ta lại, ta nghĩ nếu đã là chuyện của hai vợ chồng son các con, thì nên để cho hai đứa tự giải quyết với nhau, nhưng Dương Dương tính cách ôn hòa, đối với tình cảm mà nói là một lòng tận tâm, tính chuyện dài lâu, mẹ nghĩ cô ấy có thể khiến con rung động, không thể ngờ tới, trái tim của con, so với tưởng tượng của mẹ càng lạnh lùng hơn.”

“Không phải vậy đầu bà nội a…”

Lời còn chưa nói xong, Phó Kình Hiên liền bị lão phụ nhân đánh tiếp một roi, ‘Im miệng, không tới lượt con lên tiếng!”

Đây đã là roi thứ ba rồi.

Mỗi một đòn đánh xuống, lão phu nhân đều không chút lưu tình.

Hai roi trước, Phó Kình Hiên vẫn còn có thể cố nén đau ở phía sau lưung mà quỳ thằng.

Nhưng một roi này, Phó Kình Hiên cũng không thể chịu được nữa, ngã trên mặt đất, đau đến nỗi cả thân thể đều đang run lên.

Lão phu nhân không chịu nỗi mà dời †âm mắt, sắc mặt lạnh lẽo như băng như tuyết nói: “Như này thì cũng thôi đi, thật sự là làm cho lão thái bà ta đây không thể nào tiếp nhận nỗi, rõ ràng là con đang ở trong một cuộc hôn nhân, mà lại cùng Cố Tử Yên kia ở cũng một chỗ, nếu như không phải là con cùng Dương Dương đã sớm ly hôn, †a nhất định sẽ đánh chết con, sau này ta có hỏi qua con có hối hận khi quyết định ly hôn với dương Dương hay không, con cũng đã nói là sẽ không hối hận, kết quả thì sao?

Con lại quay đầu khiến cho Dương Dương mang thai rồi!”

Nói đến đây, lão phu nhân đang nổi nóng, lại liên tiếp đánh xuống hai đòn.

Phó Kình Hiên đau đến mức cả thân thể đều cuộn lại, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt từ trên trán rơi xuống, rớt vào lông mi, cay đến mắt cũng không thể mở ra.

Phó Kình Duy ở bên cạnh cũng khóc rồi, nắm lấy tay của lão phu nhân mà cầu xin: “Tổ mẫu, đừng đánh nữa, anh hai sắp chịu không nổi rồi!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lão phu nhân như bỏ ngoài tai, hất tay của cậu ta ra, “Phó Kình Hiên, trước khi li hôn, con cùng với Cố Tử Yên dây dưa triền miên, không hề để tâm tới Dương Dương có đau lòng hay buồn khổ, mà sau khi li hôn, con lại cũng Dương Dương phát sinh ra loại chuyện như này, con rốt cuộc là đem Dương Dương coi thành cái gì? Đây không phải là con đang chơi đùa tình cảm của Dương Dương hay sao? Nhà họ Phó ta có dạy cho con những chuyện như vầy sao, hả?”

Lão phu nhân mắt phiếm hồng, ươn ướt nước mắt, lại một lần nữa quất roi xuống.

Phó Kình Duy nhìn thân thể đang đau đớn đến phát run của Phó Kình Hiên, liền nóng ruột, vội vã lấy điện thoại di động ra gọi, ‘Chị Bạch Dương, chị nhất định phải bắt máy a, em cầu xin chị đó, hiện tại chỉ có chị mới có thể cứu được anh hai thôi.”

Rất nhanh sau đó, Bạch Dương cũng nhận điện thoại của cậu ta.

Tại bệnh viện, Bạch Dương vừa xem xong bảng báo cáo mà Đồng Khê gửi qua, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì điện thoại di động ở đầu giường reo lên.

Nhìn thấy là Phó Kình Duy gọi tới, cô không nhịn được nhíu mày lại.

Đã muộn như vậy rồi, cậu ta còn gọi điện tới để làm gì?

Không suy nghĩ nhiều, Bạch Dương chuẩn bị ngắt máy.

Nhưng không ngờ tới chính là, cô cư nhiên lại trượt tay, quẹt vào nút trả lời.
 
Chương 882


Chương 882

Âm thanh vạn phần gấp gáp của Phó Kình Duy truyền đến: “Thật tốt quá, chị cuối cùng cũng chịu bắt máy rồi, chị mau mau cứu anh hai của em đi!”

Nghe thấy giọng nói mếu máo của Phó Kình Duy, Bạch Dương giãn giãn chân mày: “Có chuyện gì vậy?”

“Bà… bà đang cầm roi da đánh anh hai, sau lưng anh hai em hiện tại toàn bộ đều là vết thương, người cũng rất nhanh đã ngất đi rồi, chị Bạch Dương, chị mau khuyên bà dừng lại đi, bà thích chị như vậy, nhất định là sẽ chịu nghe chị, chị Bạch Dương, coi như em cầu xin chị.” Phó Kình Duy khóc lóc cầu xin.

Đừng nhìn thấy cậu ta lớn lên cao to như thế, nhưng chung quy thì cậu ta vẫn là một thiếu niên mười mấy tuổi đầu, bị cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nào có thấy qua cảnh tượng bạo lực máu me như thế, tự nhiên sẽ bị dọa sợ không nhẹ.

Hơn nữa cậu ta lo cho anh hai, không biết phải làm thế nào để cứu anh hai ra khỏi tay tổ mẫu, dĩ nhiên là gấp đến độ sắp khóc.

“Gì cơ? Bà dùng roi đánh Phó Kình Hiên sao?” Bạch Dương thoáng cái ngồi bật dậy, biểu cảm nghiêm túc.

Cô nhớ rõ gia pháp của nhà họ Phó là dùng roi để đánh.

Chỉ cần người của nhà họ Phó gia phạm phải sai lầm gì lớn, lập tức sẽ để cho người lớn tuổi trong nhà lưu lại vết roi.

Chỉ là cô ở nhà họ Phó sáu năm, từng nghe qua mười mấy năm trước, lão thái gia dùng roi để đánh con trai, cũng chính là cha của Phó Kình Hiên, còn về nguyên nhân thì cô không biết.

Không nghĩ tới bây giờ Phó Kình Hiên cũng bị gia pháp trừng phạt.

“Đúng vậy, chị Bạch Dương mau cứu anh hai em với.” Phó Kình Duy thúc giục.

Bạch Dương mím môi: “Cậu nói cho tôi biết trước, Phó Kình Hiên là phạm phải lỗi lầm gì, tại sao bà lại muốn sử dụng gia pháp?”

“Còn không phải đều vì chị sao?” Phó Kình Duy giậm chân.

Bạch Dương ngẩn người: “Bởi vì tôi?”

“Bà biết chị đang mang thai, còn có thai sau khi ly hôn với anh hai ba tháng trước, bà rất tức giận, cho rằng anh hai đang chơi đùa tình cảm của chị, cho nên mới sử dụng gia pháp.” Phó Kình Duy giải thích.

Bạch Dương híp mắt một cái.

Cô còn tưởng rằng Phó Kình Hiên chịu đòn là bởi vì những chuyện khác.

Không ngờ rằng lại là bởi vì cô.

Nếu đã là liên quan tới cô, thì đúng là cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

Bạch Dương nhéo nhéo mi tâm, thở dài một hơi, đem cơn buồn ngủ vứt sang một bên, mở miệng nói: “Tôi biết rồi, đưa điện thoại cho bà đi.”

“Được được được.” Phó Kình Duy biết Phó Kình Hiên sắp được cứu rồi, mừng đến rớt nước mắt, vội vã đưa điện thoại cho bà: “Bà, chị Bạch Dương tìm người.”

Lão phu nhân liếc nhìn Phó Kình Duy, ý Vị sâu xa.

Xem như thằng nhóc này cũng có chút thông minh, biết tìm người hữu dụng nhất.

Lão phu nhân đặt roi ở một bên, cầm lấy điện thoại di động, khuôn mặt lạnh lùng thoáng chốc liền trở nên hòa ái hiền lành: “Dương Dương, là bà đây.”

“Bà, Phó Kình Duy nói người đang đánh Kình Hiên là thật sao?” Bạch Dương hỏi.
 
Chương 883


Chương 883

Lão phu nhân gật đầu: ‘Đúng vậy, thằng nhóc này đáng đánh, trước khi li hôn vượt quá giới hạn khiến con tổn thương, sau khi li hôn lại tiếp tục đi quá giới hạn khiến con mang thai, bà thật sự không biết là tổ tiên nhà họ Phó đã tạo ra nghiệp gì mà lại đẻ ra một tên nghiệt chướng như này nữa.”

Rõ ràng trước khi ly hôn, Kình Hiên còn luôn mồm luôn miệng nói chỉ yêu một mình Cố Tử Yên, không hợp với Bạch Dương, kết quả khi ly hôn, cuối cùng lại cùng với Dương Dương nảy sinh quan hệ, đây được coi là cái gì chứ?

Khi đó, nó vẫn chưa ý thức được là có yêu Dương Dương hay không, vậy mà nó còn cùng Dương Dương phát sinh ra loại chuyện đó, nó xem Dương Dương là cái gì vậy?

Lão phu nhân lạnh lùng nhìn thoáng qua Phó Kình Hiên đang quỳ rạp trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, bà uể oải không chịu nổi mà thở dài một hơi: “Dương Dương, đứa bé có khỏe không?”

Nghĩ đến nhà họ Phó sắp chào đón đời thứ tư, cuối cùng tâm trạng của lão phu nhân cũng tốt lên một chút.

Nhưng mà giây kế tiếp, câu trả lời của Bạch Dương lại khiến cho tâm trạng vừa mới tốt lên một chút của lão phu nhân lập tức bị chìm xuống đáy cốc.

Bạch Dương sờ sờ bụng trả lời: “Phó Kình Hiên chưa nói cho người biết sao?

Đứa trẻ… phá bỏ rồi.”

Lạch cạch, điện thoại từ trên tay lão phu nhân rơi trên đất.

Lão phu nhân cũng bị tin tức này k ích thích đến nỗi hôn mê bất tỉnh.

Trước khi mất đi ý thức, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cháu chắt của bà không còn!

“Bà nội!” Nhìn thấy bà cụ ngã, Phó Kình Duy vội vàng bước tới, đỡ lấy bà cụ.

Đúng lúc từ phía sau, má Phùng từ trên †ầng đi xuống nhìn thấy cảnh này, vội vàng hỏi: “Cậu hai, bà cụ làm sao vậy?”

“Cháu không biết, bà nội ngất xỉu rồi.”

Mặt mũi Phó Kình Duy trắng bệch.

Má Phùng đi đến đỡ lấy bà cụ, một bên làm sơ cứu cho bà cụ, một bên dặn dò: “Cậu hai, mau gọi cấp cứu đi.”

“À, à, được!” Cuối cùng Phó Kình Duy cũng phản ứng lại, cúi đầu nhìn trái nhìn phải, thấy di động của bà cụ bị vứt trên mặt đất, xoay người chạy nhanh đến nhặt lên.

Đúng lúc điện thoại đang được kết nối, trong điện thoại vang lên giọng nói của Bạch Dương: “Bà nội? Bà nội?”

Cô nghe thấy tiếng lạch cạch của di động rơi xuống đất, cộng với tiếng gọi ầm ï và gấp gáp của Phó Kình Duy, biết được bà cụ có thể đã xảy ra chuyện, cũng sốt ruột không chịu được, nhưng bên trong điện thoại vẫn không vang lên giọng nói của bà cụ.

Mà cô lại không ở cùng với bà cụ, không biết bà cụ đã xảy ra chuyện gì, hai tay chỉ có thể nắm chặt lấy điện thoại di động, không ngừng gọi tên người bên kia đầu dây điện thoại, hy vọng bà cụ có thể trả lời lại cô.

Nhưng cuối cùng người đáp lại cô không phải là bà cụ, mà là Phó Kình Duy: “Chị Bạch Dương, bà nội bị ngất xỉu rồi.”

“Cái gì? Ngất xỉu?” Bạch Dương từ trên giường bật dậy ngay lập tức, vừa định hỏi tình hình cụ thể của bà cụ, thì phát hiện ra điện thoại đã bị ngắt kết nối.

Bạch Dương tưởng Phó Kình Duy không cẩn thận ngắt kết nối, nhanh chóng gọi lại, kết quả lại thấy đầu dây bên kia đang trong cuộc gọi khác.

Bạch Dương không biết phải làm sao chỉ có thể bỏ di động xuống, trái tim đập bình bịch, vô cùng lo lắng và sốt ruột.
 
Chương 884


Chương 884

Bà nội ngất xỉu không phải vì câu nói sẽ bỏ đứa bé kia của cô đó chứ?

Nếu đúng là như vậy, thì cô khó mà phủi sạch được tội lỗi này!

Dinh thự nhà họ Phó, Phó Kình Duy đã gọi cho cấp cứu.

Xe cứu thương đi tới rất nhanh, đưa bà cụ cùng với Phó Kình Duy đi.

Nhà họ Phó đêm nay chắc chắn không thể bình tĩnh được, bốn người trong nhà thì ba người ngất xỉu, tất cả gánh nặng lập tức đặt hết lên người Phó Kình Duy, nếu không có má Phùng ở bên cạnh cùng cậu ta, chỉ Sợ cậu ta cũng ngất xỉu luôn rồi.

Dù sao cậu ta cũng chỉ là một cậu bé hơn mười tuổi, từ nhỏ đã sống cùng bà nội, vô tư sống dưới sự bảo vệ của mẹ và anh trai, chỉ làm những gì mà bản thân thích, chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc bà nội, mẹ và anh trai cũng sẽ ngã xuống.

Cùng lúc đó, trong lòng Cố Việt Bân cũng ngập tràn lo lắng trở về nhà họ Cố.

Bà Cố vừa nhìn thấy ông ta đi đến, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng đi đến đón: “Chồng, anh đã về rồi.”

“Ba mới về ạ” Cố Mạn Tình cũng đi đến đón.

Cố Việt Bân gật gật đầu, đỡ bà Cố ngồi xuống: “Anh về rồi.”

“Ba uống nước đi.” Cố Mạn Tình rót cho ông ta một ly trà.

Cố Việt Bân vui vẻ nhận lấy: “Được rồi, Mạn Tình đúng là con gái ngoan của ba”

Cố Mạn Tình cụp mí mắt xuống ngượng ngùng cười, trong đáy mắt lại tràn ngập u ám.

Mùi vị khi được khen ngợi được tán dương cũng tốt thật, cô ta sống hai mươi sáu năm, mỗi ngày đều bị người khác đánh mắng, không được hưởng một chút sự cưng chiều nào của ba mẹ, chỉ khi đến nơi này, cô ta mới biết được, hóa ra được ba mẹ cưng chiều lại khiến người ta say mê đến vậy.

Nhưng vì sao ba mẹ tốt như vậy, lại không phải ba mẹ ruột của cô ta chứ?

“Chồng, thế nào rồi? Kình Hiên có đồng ý khôi phục lại hợp tác và hôn ước với gia đình chúng ta hay không?” Hai tay bà Cố nắm chắt, vội vàng hỏi: “Nếu đã khôi phục lại hôn ước, vậy người mà Kình Hiên chọn là ai? Là Tử Yên hay Mạn Tình?”

Cố Mạn Tình nghe nói như vậy cũng trở nên hồi hộp, nhìn Cố Việt Bân.

Cố Việt Bân nắm chặt cái chén trong †ay, vẻ mặt trở nên khó coi.

Nếu không phải cái chén được làm bằng thủy tinh, chỉ sợ đã bị ông ta bóp vỡ rồi.

“Không được khôi phục.” Cố Việt Bân nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ, trong giọng nói tràn ngập sự tức giận và thù hận.

Bà Cố hơi ngạc nhiên: “Không được khôi phục? Anh nói là, hợp tác và hôn ước vẫn chưa được khôi phục?”

Cố Việt Bân đập mạnh cái chén thủy tinh lên mặt bàn, vẻ mặt u ám trả lời: “Đúng vậy, không có gì cả!”

“Tại sao lại có thể như vậy được?” Bà Cố ngạc nhiên che miệng lại.

Cố Mạn Tình đứng một bên nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên một sự vui mừng.

Thế thì tốt quá, hôn ước không được khôi phục, vậy cô ta có thể yên tâm rồi.

Cho dù là để cô ta làm đám cưới với nhà họ Phó, thì vẫn là khôi phục hôn ước của Cố Tử Yên và nhà họ Phó, cô ta không muốn.

Cô ta không muốn lại khiến cho Cố Tử Yên có được một cái hôn ước tốt, nói như vậy, về sau cô ta muốn đuổi Cố Tử Yên đi lại càng thêm khó khăn.
 
Chương 885


Chương 885

Còn về phần cô ta…

Trong đầu hiện lên một hình ảnh lắng lơ, Cố Mạn Tình không nhịn được mà đỏ mặt, tim cũng đập nhanh.

Cô ta sợ bị vợ chồng Cố Việt Bân phát hiện cho nê nhanh chóng cúi đầu, giấu suy nghĩ của mình thật kỹ không muốn cho bọn họ thấy.

Chỉ có điều suy nghĩ của vợ chồng Cố Việt Bân rõ ràng không để trên người cô ta, đương nhiên cũng không để ý đế sự thạy đổi của cô ta.

Bà Cố không cam lòng nắm chặt lòng bàn tay: “Vì sao Phó Kình Hiên lại không đồng ý chứ? Chúng ta nắm giữ chuyện anh ta gian lận… Dựa vào chứng cứ như vậy mà anh ta còn dám từ chối, anh ta không „ Sợ…

“Anh ta thì sợ cái gì chứ?” Cố Việt Bân cười giễu cợt: “Với thân phận và địa vị của anh ta, cho dù chúng ta có công khai chuyện anh ta gian lận, cũng không ai dám động đến anh ta, về phần cư dân mạng nhiều lắm cũng chỉ dám nói vụng trộm vài câu mà thôi.”

Cố Việt Bân cười khẩy mỉa mai: “Chỉ sợ không đợi chúng ta công khai trên mạng, Phó Kình Hiên đã dặn dò các phương tiện truyền thông và các nền tảng xã hội lớn rồi, để cho chúng ta không thể thông báo ở trên mạng, vì vậy cũng không thể lợi dụng cư dân mạng để bôi nhọ danh tiếng của Phó Kình Hiên được, em nói xem Phó Kình Hiên sao có thể để mình bị chúng ta uy hiếp chứ.”

“Cái này… Bà Cố lập tức không nói nên lời, một lúc lâu sau miệng mới lúng túng ừ ừ hai cái, giọng nói khàn khàn nói: “Cho nên chúng ta không được kích động sao?”

Cố Việt Bân thở dài: “Đúng vậy.”

Bọn họ nghĩ rằng bọn họ bắt chẹt được chuyện Phó Kình Hiên gian lận… Là nhược điểm có thể uy hiếp được Phó Kình Hiên để đạt được những thứ mình muốn.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại với ý muốn của bọn họ.

Bà Cố che mặt khóc: “Nói như vậy thì tập đoàn của chúng ta phải làm sao?”

Cố Việt Bân nheo mắt: “Thật sự không được, chúng ta chỉ có thể huy động vốn và bán một ít vốn cổ phần ra ngoài, nhưng như vậy thì quá nguy hiểm, nhà họ Cố chúng ta có thể sẽ bị gạt ra khỏi vị trí lãnh đạo của tập đoàn bất cứ lúc nào.”

Một khi bị gạt khỏi vị trí số một, đồng nghĩa với việc tập đoàn Tam Thịnh sẽ không còn là người nhà họ Cố.

Mà nhà họ Cố chỉ là một trong những cổ đông của tập đoàn Tam Thịnh.

Tập đoàn Tam Thịnh là tâm huyết của ông ta, ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận kết quả như vậy, cho nên trừ khi đó là biện pháp cuối cùng thì ông ta sẽ không huy động tiền, nhưng bây giờ, bọn họ vay tiền khắp nơi đều không được, ngân hàng cũng không thể vay được, vì vậy chỉ có thể đi từng bước một.

Nhìn Cố Việt Bân rõ ràng đã già đi rất nhiều, trong lòng bà Cố chua xót không thôi: ‘Chồng…”

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đưa Tử Yên từ bệnh viện trở về, trông chừng con bé thật tốt, đừng để con bé ra ngoài gây chuyện, xem như bây giờ anh cũng hiểu được, con bé căn bản không phải là đối thủ của Bạch Dương” Cố Việt Bân đứng dậy, xoa xoa thái dương mệt mỏi nói.

Bà Cố gật đầu: “Em biết rồi.”

Màn đêm chậm rãi trôi qua.

Sáng hôm sau, Lục Khởi đón Bạch Dương xuất viện.

Bạch Dương nhìn anh ta: ‘Một mình anh thôi sao.”

“Nếu không thì em tưởng còn có ai nữa à?” Lục Khởi liếc mắt nhìn cô.

Bạch Dương đứng bên cạnh giường bệnh, xoa xoa cái bụng vẫn còn khó chịu của cô: “Em tưởng Lương Triết cũng sẽ đến đây.”
 
Chương 886


Chương 886

“Anh gọi điện thoại cho cậu ta, định hỏi cậu ta có đến không, kết quả là điện thoại của cậu ta không kết nối, cũng không biết phải làm sao, cho nên anh cũng chỉ đến đây một mình thôi.” Lục Khởi nhún vai nói.

Sau khi nghĩ ra điều gì đó, anh ta lại hỏi: “Đúng rồi, có phải hôm qua trong lúc đó em và Lương Triết đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

Nghĩ đến những gì Lương Triết nói ngày hôm qua, Bạch Dương cụp mắt xuống: “Không có gì.”

Dáng vẻ rõ ràng là đang nói dối của cô dừng trong mắt Lục Khởi khiến anh ta nhíu mày: “Đúng không thế? Nhìn em đâu có giống không có chuyện gì xảy ra đâu.

Ngày hôm qua lúc anh đi mượn xe lăn trở về thì vừa lúc gặp Lương Triết rời khỏi đây.

Dáng vẻ của cậu ta lúc đó dọa anh phát sợ, cả người âm u. Anh hỏi cậu ta bị sao thế nhưng cậu ta chẳng thèm để ý đến anh.

Sau khi anh trở về phòng bệnh thì lại phát hiện ra dáng vẻ của em không đúng lắm.

Anh đoán chừng là chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó trong lúc anh đi. Nhưng lúc ấy trông tâm trạng em có vẻ không tốt nên anh không hỏi.”

Bạch Dương c@'n môi dưới không nói gì.

Lục Khởi bèn ngồi xuống bên giường cô: “Nói anh nghe chút đi, xem anh có thể khai sáng cho em không.”

“Thật ra cũng không có gì.’ Bạch Dương ngồi xuống cái ghế bên cạnh: “Là do em phát hiện ra tâm lý của Tiểu Triết có chút vấn đề nhỏ nên…”

Cô cũng không định nói cho A Khởi biết chuyện Tiểu Triết hạ độc.

Đầu tiên là vì cô không muốn khiến A Khởi lo lắng. Thứ hai là cô không muốn A Khởi có khoảng cách với Tiểu Triết.

Mặc dù thời gian A Khởi quen biết Tiểu Triết không dài bằng thời gian cô biết Tiểu Triết, nhưng cũng đã quen nhau nhiều năm như vậy rồi, đều là bạn bè của nhau cả, thật sự không cần phải đánh nát mối quan hệ này.

Hơn nữa vốn dĩ cô cũng đã định tha thứ cho Tiểu Triết rồi, mặc cho lần này Tiểu Triết xảy ra chuyện gì, thế nên tất nhiên không cần phải nói ra nữa.

“Em… em phát hiện ra vấn đề tâm lý của Lương Triết ư?” Lục Khởi ngạc nhiên kêu lên.

Bạch Dương híp mắt một cái: “Sao nào, anh đã biết trước rồi à?”

Lục Khởi nghẹn lời, lúc này mới ý thức được rằng mình lỡ miệng.

“Nói mau, có phải anh đã biết từ trước rồi không?” Bạch Dương nhìn qua anh ta, trên mặt đầy vẻ ăn nói cho cẩn thận.

Lục Khởi đấu tranh vài lần rồi cuối cùng thở dài: ‘Được rồi, anh nói, quả thật là anh đã biết từ trước rồi.”

“Anh… Bạch Dương tức giận đá anh ta một đá: “Anh đã biết rồi mà sao không nói với em hả?”

Nói không chừng cô đã có thể khuyên Tiểu Triết đi điều trị sớm hơn chút rồi.

Nếu vậy thì có lẽ bây giờ tình huống của Tiểu Triết sẽ tốt hơn rất nhiều, sẽ không làm ra những chuyện như hạ độc cô nữa.

“Là Lương Triết không cho anh nói chứ bộ.” Lục Khởi uất ức véo véo cảng chân.

Bạch Dương trừng anh ta: ‘Mệt cho chúng ta làm bạn từ bé đến lớn, kết quả là anh lại thò chân ra ngoài, cái gì cũng gạt em. Nói, rốt cuộc anh đã biết từ bao giờ?”
 
Chương 887


Chương 887

“Cái này… Tròng mắt của Lục Khởi chuyển động vòng vo, vừa thấy đã biết anh ta đang tìm cớ gì đó.

Bạch Dương mất kiên nhẫn nhíu mày, lại định đá cho anh ta một đá.

Lục Khởi như tiên đoán được trước nên vội vàng nâng cặp giò lên tránh được cú đá của cô. Anh ta cười làm lành nói: ‘Được được được, anh nói anh nói, đừng có tức giận vậy chứ.”

“Ít nói nhảm đi, nói maul” Bạch Dương thúc giục.

Lục Khởi rũ bả vai xuống, biểu cảm rất nghiêm túc: “Thật ra anh đã phát hiện ra chuyện này từ một năm trước rồi. Hai năm trước anh và Lương Triết có liên lạc với nhau, ông ngoại của em là người bắc cầu.

Từ sau khi ba em qua đời, cổ phần công †y Thiên Thịnh trong tay ông ấy đều bị cái kẻ mẹ kế kia bán đi. Thế nên mấy năm này ông ngoại em vẫn luôn âm thầm thu mua cổ phần công ty Thiên Thịnh. Lương Triết đi thu mua cùng ông ấy trước. Anh không biết Lương Triết đã hợp tác với ông ngoại em từ bao giờ, nhưng hai năm trước anh mới bắt đầu gia nhập. Thế nên anh đoán rằng bọn họ đã hợp tác ít nhất trên ba năm rÕi.

“Hóa ra cổ phần công ty Thiên Thịnh là do các anh cùng ông ngoại… Bạch Dương ngạc nhiên trừng lớn mắt.

Ba tháng trước, sau khi cô và Phó Kình Hiên ly hôn, Lương Triết đã mang cô đến gặp ông ngoại.

Ông ngoại cô là một nhà khảo cổ học hằng năm qua lại như con thoi giữa các khu mộ cổ lớn. Thế nên ông thường xuyên bị vây trong trạng thái mất liên lạc. Trong sáu năm cô kết hôn với Phó Kình Hiên đều chưa được gặp ông ngoại lần nào, cũng không liên lạc. Thế nên cô rất khiếp sợ đối với việc Lương Triết có thể tìm được ông ngoại.

Đương nhiên, điều khiến cô phải khiếp sợ hơn nữa là chuyện ông ngoại đưa ra cổ phần công ty Thiên Thịnh. Cô biết sau khi ba qua đời, cổ phần công ty Thiên Thịnh đã bị mẹ kế và em gái bán đi, thế nên thấy ông ngoại có thể lấy ra nhiều cổ phần như thế, trừ ngạc nhiên ra thì cô còn tò mò nữa. Cô tò mò ông ngoại đã lấy được cổ phần này bằng cách nào. Hơn nữa số cổ phần này đã vượt xa con số mà ba cô có được lúc còn sống.

Tất nhiên cô cũng nghĩ đến việc số cổ phần này là do ông ngoại tự mua về, nhưng sau đó cô lại bác bỏ suy nghĩ này.

Ông ngoại là một chuyên gia khảo cổ học, không có nhiều tiền lương để mua nhiều cổ phần công ty như thế. Cộng tất cả tài sản của gia đình ra nữa cũng chỉ có thể mua nhiều nhất hai mươi phần trăm mà thôi.

Thế nên cô vẫn luôn cất giấu sự tò mò này dưới đáy lòng, định đợi đến lúc được gặp ông ngoại rồi lại hỏi kỹ. Thật ra lần †rước cô cũng đã hỏi rồi nhưng ông ngoại chưa nói. Thế nhưng cô cảm thấy tốt nhất vẫn là nên làm rõ, lỡ ông ngoại giao hẹn gì với người nào đó thì sẽ không hay lắm. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Kết quả không ngờ rằng thế mà năm mươi mốt phần trăm cổ phần Thiên Thịnh trong tay cô lại được ông ngoại, Tiểu Triết và A Khởi hợp tác với nhau mua về.

Hóa ra trong 6 năm này có nhiều người yên lặng làm nhiều chuyện cho cô như thế.

Mà cô thì lại chẳng biết gì cả, còn đau khổ chạy theo phía sau Phó Kình Hiên, vọng tưởng có thể biến anh thành Phó Kình Hiên của trước kia, nghĩ đến việc như thế là có thể ở cùng Phó Kình Hiên, trở thành một đôi vợ chồng đằm thắm. Cứ giữ khư khư suy nghĩ này trong đầu nên cô bỏ hết danh dự, để mặc cho nhà họ Phó làm khổ mình.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy hổ thẹn, cảm thấy thật có lỗi với ông ngoại, Tiểu Triết và A Khởi.

Trong phút chốc, Bạch Dương chỉ cảm thấy số cổ phần công ty trong tay mình càng nặng hơn, cũng rất phỏng tay!

Thậm chí cô còn nghĩ mình không nên nhận lấy thứ này, Hơn nữa cô cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà nhận. Từ đầu đến cuối cô đều chẳng phải trả giá gì mà vẫn có được nó.

Nhận ra cảm xúc của Bạch Dương đang hạ xuống, Lục Khởi nhảy từ trên giường bệnh xuống, vội vàng hỏi: “Cục cưng à, em làm sao thế?”

Bạch Dương ngẩng đầu, thở sâu nuốt nước mắt về: ‘Không có gì đâu, nghĩ đến một chuyện khiến em xấu hổ vô cùng.”
 
Chương 888


Chương 888

“Chuyện gì thế?” Lục Khởi vô cùng tò mò.

Bạch Dương lắc đầu: “Không có gì.”

Sau này cô sẽ cố hết sức trả lại ân tình đã nợ của Tiểu Triết và anh ta.

Cô bỗng nhiên phát hiện ra đời này cô thật sự thiếu nợ rất nhiều người!

Lục Khởi thấy rõ ràng là Bạch Dương đang có tâm sự, thế mà lại cứ không chịu nói. Anh ta nhìn chằm chằm cô trong chốc lát rồi cuối cùng bất đắc dĩ phẩy tay quay lại đề tài: “Đúng rồi, vừa rồi nói đến chỗ nào rồi nhỉ?”

“Nói đến chỗ Tiểu Triết và ông ngoại đã hợp tác ít nhất ba năm.” Bạch Dương nhắc nhở.

“Đúng thế, anh đoán là đã trên ba năm.

Hai năm trước, ông ngoại em đột nhiên †ìm đến anh, muốn anh gia nhập. Sau khi anh gia nhập thì thấy Lương Triết đã ở đó rồi. Sau đó anh và Lương Triết bắt đầu thu mua cổ phần công ty Thiên Thiện rơi rụng khắp nơi bên ngoài.” Lục Khởi gật đầu nói.

Bạch Dương mím môi: “Hai năm trước anh đã gặp Tiểu Triết rồi mà sao lại không cho em biết hả! Chuyện các anh và ông ngoại thu mua cổ phần cũng không nói cho em biết!”

Cô nghĩ rằng nếu bọn họ nói với cô sớm hơn.

Thì có phải cô sẽ tỉnh ngộ sớm hơn chút không, không còn đặt hết tâm tư lên người Phó Kình Hiên nữa không?

“Anh cũng muốn chứ, nhưng mà ông ngoại không cho anh nói với em, Lương Triết cũng không cho, anh còn có thể làm gì được nữa chứ.” Lục Khởi uất ức bĩu môi, sau đó lại nói: “Hai năm nay thời gian anh và Lương Triết ở chung khá nhiều. Lúc vừa bắt đầu anh đã phát hiện ra trên người cậu ta có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói rõ. Mãi đến một năm trước anh mới hoàn toàn hiểu được. Đó là do tâm lý của cậu ta có vấn đề. Sau khi †ên kia phát hiện ra rằng anh đã biết, cậu †a cảnh cáo anh không được phép nói ra, nhất là không được phép nói cho em biết.

Thế là anh cũng chỉ thay cậu ta lừa gạt em mà thôi, mãi đến bây giờ khi tự em phát hiện ra.”

Hóa ra là như thết Bạch Dương bấm bấm vào lòng bàn tay: “Anh có biết nguyên nhân vì sao tâm lý của Tiểu Triết xuất hiện vấn đề không?”

“Chuyện này anh cũng không rõ lắm.

Nhưng anh biết vấn đề tâm lý của cậu ta rất nghiêm trọng, e rằng đã xuất hiện trong khoảng thời gian khá lâu rồi.”

Khá lâu…

Bạch Dương híp mắt.

Vậy thì xem ra trong mười năm này Tiểu Triết đã xảy ra chuyện gì đó nên mới như vậy.

Mười năm trước Tiểu Triết còn rất ấm áp và thích cười, hẳn là không có vấn đề gì.

“Đúng rồi cục cưng à, em đã biết tình trạng của Lương Triết, vậy em định làm gì bây giờ?” Lục Khởi nghiêm mặt hỏi.

Bạch Dương nhéo nhéo chỗ giữa hai đầu lông mày: “Còn có thể làm gì nữa, có bệnh thì chữa thôi, nghĩ cách khuyên bảo Tiểu Triết chấp nhận điều trị đi.”

“Anh nghĩ là hơi khó đấy.” Lục Khởi buông tay.

Bạch Dương nhìn anh ta.

Anh ta gượng cười: “Lúc đầu anh có khuyên cậu ta, nhưng cậu ta cứ không chịu trả lời nên anh mới nói là khó.”
 
Chương 889


Chương 889

Bạch Dương cụp mắt xuống, nói: “Cho dù thế nào cũng không thể để tình hình của Tiểu Triết tiếp tục như vậy được nữa, nếu không thì sẽ làm người ta khổ mình cũng khổ, nói chung là em sẽ tìm cơ hội để nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Triết.”

“Được rồi! Vậy thì tùy em đó, giờ chúng †a đi thôi.” Lục Khởi cầm lấy túi xách của cô.

Bạch Dương ừm một tiếng: “Đi thôi!”

Hai người cầm giấy xuất viện ra khỏi phòng bệnh và đi về hướng thang máy.

Vừa đến cửa thang máy, Lục Khởi vẫn chưa kịp nhấn nút thì cửa thang máy đã tự động mở ra rồi.

Phó Kình Duy vội vã từ bên trong bước ra, cậu ta cũng không nhìn trước mặt nên suýt nữa đã va phải Bạch Dương.

“Cục cưng cẩn thận!” Cũng may, Lục Khởi phản ứng kịp thời, anh ta kéo tay Bạch Dương sang một bên nên mới tránh được va chạm.

Phó Kình Duy nghe thấy giọng nói của Lục Khởi nên cậu ta dừng lại nhìn Bạch Dương với đôi mắt sáng rực: “Chị Bạch Dương!”

Bạch Dương nhướng mày: “Sao cậu lại ở đây?”

“Bà nội với anh hai nhập viện nên em đến đây để chăm sóc họ.” Phó Kình Duy đau lòng nói.

Bạch Dương nhớ lại chuyện đêm qua bà cụ bị ngất đi.

Ngay khi Bạch Dương định hỏi thăm Tình hình của bà cụ thì Lục Khởi đứng cạnh lên tiếng: “Ø? Phó Kình Hiên nhập viện rồi ư? Đây đúng là tin tốt. Này nhóc, Phó Kình Hiên bị bệnh gì mà nhập viện thế? Bệnh nan y à? Còn có thể sống được bao lâu nữa? Nói tôi biết để tôi mua vòng hoa đến tặng anh ta, coi như chúc mừng anh ta được lên miền cực lạc sớm”

“Anh… Anh dám trù ẻo anh hai tôi chết ư?” Nghe thấy lời giêu cợt ấy, Phó Kình Duy tức giận đến nổi đôi mắt đỏ bừng, cậu ta siết nắm đấm định đánh Lục Khởi.

Lục Khởi cũng không ngờ thằng nhóc này tính khí nóng nảy đến thế, mới vậy đã định ra tay rồi, anh ta cũng không dám đùa giốn nữa mà vội né tránh. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Phó Kình Duy chơi bóng rổ, người cao chân dài, cao hơn Lục Khởi nửa cái đầu nên cho dù Lục Khởi có né nhanh cỡ nào thì cũng sẽ bị Phó Kình Duy bắt lại rất nhanh.

Mắt nhìn thấy nắm đấm của Phó Kình Duy định đấm lên mặt Lục Khởi, Bạch Dương nhíu lông mày xinh đẹp, vội la lên: “Dừng tay!”

Phó Kình Duy ngừng lại trong vô thức.

Bạch Dương tiến đến trước tách hai người ra.

“Được rồi! Đây là bệnh viện, ầm ï gì chứ?” Bạch Dương nhìn Phó Kình Duy rồi lại nhìn Lục Khởi: “A Khởi! Xin lỗi đi.”

“Tại sao?” Lục Khởi trừng to đôi mắt.

Bạch Dương mím môi: “Anh còn hỏi tại sao? Vì nghe những gì anh vừa nói là em biết anh rất ghét Phó Kình Hiên, nhưng anh cũng không nên nói ra những lời như vậy.

Thật quá đáng rồi! Anh hãy xin lỗi đi.”

Cô nhấn mạnh lại một lần nữa.

Lục Khởi bĩu môi: “Xin lỗi!”

Phó Kình Duy nhìn chằm chằm anh ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống: “Ai cần lời xin lỗi của anh.”

“Vậy cậu muốn thế nào?” Lục Khởi chau mày.

Phó Kình Duy siết nắm đấm: “Muốn thế nào ư? Đương nhiên là đập anh một trận rồi”
 
Chương 890


Chương 890

“Đến đây!” Lục Khởi xắn tay áo: “Vừa rồi là tôi không nghĩ là cậu sẽ ra tay nên mới tránh né, giờ tôi không tránh nữa, chúng †a sẽ đánh một trận công bằng. Thấy thế nào? Nhóc có dám hay không?”

“Được! Đánh thì đánh!” Phó Kình Duy lạnh lùng cười: “Có gì mà tôi không dám, nhưng còn anh thì…”

Cậu ta nhìn cánh tay và chân của Lục Khởi, hừ một tiếng khinh thường: “Lát nữa đừng để bị tôi đánh khóc sụt sùi đấy.”

“Hì! Thằng nhóc này…”

“Được rồi!” Thấy hai người lại sắp đánh nhau, Bạch Dương đau đầu khi đứng giữa hai người và lại tách hai người ra: “A Khởi!

Anh cũng sắp ba mươi rồi đấy, còn đi tính toán với một đứa trẻ vị thành niên, anh không biết ngượng à? Còn cậu nữa.”

Cô nhìn Phó Kình Duy: “Còn trẻ vậy mà đã nóng tính đến như thế rồi.”

Cô không thể để hai người này đánh nhau.

Chưa kể đây là bệnh viện, không được đánh nhau, tiếp nữa là A Khởi cơ bản đánh không lại Phó Kình Duy.

A Khởi không biết nhưng cô biết Phó Kình Duy tên nhóc này từng học qua tán thủ, hơn nữa còn cao hơn A Khởi. A Khởi hoàn toàn không phải là đối thủ của Phó Kình Duy.

Tuy Lục Khởi không biết rằng Bạch Dương ngăn cản anh ta đánh nhau là vì sợ anh ta bị đánh thê thảm.

Nhưng nghe thấy câu nói ba mươi rồi còn đi tính toán với đứa trẻ vị thành niên thì anh ta đúng là thấy có hơi xấu hổ trong lòng, da mặt cũng đỏ ửng rồi.

Anh ta c@'n môi dưới và ho: “Được rồi!

Nếu cục cưng đã nói vậy thì anh không chấp nhặt với thằng quỷ nhỏ này nữa, tha cho cậu đấy.”

“Tha cho tôi ư?” Phó Kình Duy giễu cợt: “Chị Bạch Dương! Chị tránh ra đi, để em dạy cho anh ta một bài học, em phải để anh ta biết là ai tha cho ai.”

“Đủ rồi!” Bạch Dương chỉ thấy càng thêm đau đầu.

Cô nắn ấn đường: “Phó Kình Duy! Rốt cuộc giờ tình hình bà nội thế nào rồi?”

Nghe thấy Bạch Dương hỏi tình hình bà cụ, Phó Kình Duy cuối cùng cũng bình Tĩnh trở lại, từ một con sư tử nóng nảy biến thành một con chó hoang bị bỏ rơi, buồn rười rượi nói: “Bà nội đã không sao rồi, bà đã tỉnh lại cách đây một tiếng nhưng tình hình của anh hai thì lại rất nghiêm trọng, giờ vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt…

“Phòng chăm sóc đặc biệt.” Bạch Dương kinh ngạc há miệng.

Lục Khởi cũng vậy: “Ôi trời! Chắc không phải thật sự mắc bệnh nan y chứ?”

Phải biết là vào phòng chăm sóc đặc biệt thì tình hình thật sự rất nghiêm trọng.

Bạch Dương lấy lại bình tĩnh, nhìn Phó Kình Duy rồi hỏi: “Bà nội đánh nghiêm trọng vậy ư?”

Cô vốn nghĩ Phó Kình Hiên là cháu ruột của bà nội, cho dù bà nội có dùng gia pháp thì cũng sẽ không đánh mạnh đến mức vậy.

Nhưng giờ cô mới nhận ra mình đã quá sai rồi, không ngờ bà nội lại thẳng tay đánh Phó Kình Hiên đến mức phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, những người không biết còn cho rằng là kẻ thù đánh ra như vậy.

“Cái gì? Phó Kình Hiên vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, là bị bà cụ nhà họ Phó đánh ư?” Lục Khởi bỗng cao giọng khi nghe thấy Bạch Dương nói vậy.

Chương 890

“Đến đây!” Lục Khởi xắn tay áo: “Vừa rồi là tôi không nghĩ là cậu sẽ ra tay nên mới tránh né, giờ tôi không tránh nữa, chúng †a sẽ đánh một trận công bằng. Thấy thế nào? Nhóc có dám hay không?”

“Được! Đánh thì đánh!” Phó Kình Duy lạnh lùng cười: “Có gì mà tôi không dám, nhưng còn anh thì…”

Cậu ta nhìn cánh tay và chân của Lục Khởi, hừ một tiếng khinh thường: “Lát nữa đừng để bị tôi đánh khóc sụt sùi đấy.”

“Hì! Thằng nhóc này…”

“Được rồi!” Thấy hai người lại sắp đánh nhau, Bạch Dương đau đầu khi đứng giữa hai người và lại tách hai người ra: “A Khởi!

Anh cũng sắp ba mươi rồi đấy, còn đi tính toán với một đứa trẻ vị thành niên, anh không biết ngượng à? Còn cậu nữa.”

Cô nhìn Phó Kình Duy: “Còn trẻ vậy mà đã nóng tính đến như thế rồi.”

Cô không thể để hai người này đánh nhau.

Chưa kể đây là bệnh viện, không được đánh nhau, tiếp nữa là A Khởi cơ bản đánh không lại Phó Kình Duy.

A Khởi không biết nhưng cô biết Phó Kình Duy tên nhóc này từng học qua tán thủ, hơn nữa còn cao hơn A Khởi. A Khởi hoàn toàn không phải là đối thủ của Phó Kình Duy.

Tuy Lục Khởi không biết rằng Bạch Dương ngăn cản anh ta đánh nhau là vì sợ anh ta bị đánh thê thảm.

Nhưng nghe thấy câu nói ba mươi rồi còn đi tính toán với đứa trẻ vị thành niên thì anh ta đúng là thấy có hơi xấu hổ trong lòng, da mặt cũng đỏ ửng rồi.

Anh ta c@'n môi dưới và ho: “Được rồi!

Nếu cục cưng đã nói vậy thì anh không chấp nhặt với thằng quỷ nhỏ này nữa, tha cho cậu đấy.”

“Tha cho tôi ư?” Phó Kình Duy giễu cợt: “Chị Bạch Dương! Chị tránh ra đi, để em dạy cho anh ta một bài học, em phải để anh ta biết là ai tha cho ai.”

“Đủ rồi!” Bạch Dương chỉ thấy càng thêm đau đầu.

Cô nắn ấn đường: “Phó Kình Duy! Rốt cuộc giờ tình hình bà nội thế nào rồi?”

Nghe thấy Bạch Dương hỏi tình hình bà cụ, Phó Kình Duy cuối cùng cũng bình Tĩnh trở lại, từ một con sư tử nóng nảy biến thành một con chó hoang bị bỏ rơi, buồn rười rượi nói: “Bà nội đã không sao rồi, bà đã tỉnh lại cách đây một tiếng nhưng tình hình của anh hai thì lại rất nghiêm trọng, giờ vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt…

“Phòng chăm sóc đặc biệt.” Bạch Dương kinh ngạc há miệng.

Lục Khởi cũng vậy: “Ôi trời! Chắc không phải thật sự mắc bệnh nan y chứ?”

Phải biết là vào phòng chăm sóc đặc biệt thì tình hình thật sự rất nghiêm trọng.

Bạch Dương lấy lại bình tĩnh, nhìn Phó Kình Duy rồi hỏi: “Bà nội đánh nghiêm trọng vậy ư?”

Cô vốn nghĩ Phó Kình Hiên là cháu ruột của bà nội, cho dù bà nội có dùng gia pháp thì cũng sẽ không đánh mạnh đến mức vậy.

Nhưng giờ cô mới nhận ra mình đã quá sai rồi, không ngờ bà nội lại thẳng tay đánh Phó Kình Hiên đến mức phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, những người không biết còn cho rằng là kẻ thù đánh ra như vậy.

“Cái gì? Phó Kình Hiên vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, là bị bà cụ nhà họ Phó đánh ư?” Lục Khởi bỗng cao giọng khi nghe thấy Bạch Dương nói vậy.
 
Chương 891


Chương 891

Phó Kình Duy không thèm đếm xỉa đến anh ta. Cậu ta gật đầu, vành mắt đỏ hoe nói với Bạch Dương: “Rất nặng, bà nội đánh anh hai tất cả là mười roi. Msỗi một roi quất xuống thì chiếc áo sau lưng anh hai bị xé nát, rách da toác thịt chảy đầy máu đỏ. Đêm qua khi anh hai được đưa lên xe cấp cứu thì sau lưng đã máu thịt bê bết rồi, không có chỗ nào nguyên vẹn cả.”

Nói đến đây, trong đầu Phó Kình Duy hiện lên cảnh tượng đêm qua nhìn thấy sau lưng anh hai, cậu ta không kìm được run cầm cập, sắc mặt trắng bệch.

Bạch Dương cũng đại khái có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cô mím môi, không nói gì cả.

Còn Lục Khởi thì lại hít một hơi lạnh, kinh ngạc tán thán: “Bà cụ nhà cậu ra tay cũng quả là tàn độc, nhưng rốt cuộc sao bà ấy lại đánh Phó Kình Hiên vậy?”

Miệng Phó Kình Duy mấp máy như thể cậu ta muốn trả lời.

Nhưng cậu ta nhanh chóng nhận ra Lục Khởi là kẻ địch nên chỉ hừ một tiếng: “Có liên quan gì đến anh, dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh biết.”

“Cậu… Lục Khởi nghẹn họng rồi sau đó bĩu môi: “Không nói thì thôi, làm như tôi muốn biết vậy đó. Được rồi cục cưng! Thời gian cũng không còn sớm nữa, đừng lãng phí thời gian với tên nhóc này, chúng ta đi thôi.”

“A Khởi! Anh về trước đi, em đi thăm bà nội.” Bạch Dương xoa xoa thái dương rồi nói.

Lục Khởi nhíu mày: “Có gì đâu mà phải thăm, người nhà họ Phó…”

“A Khởi! Anh biết đó, bà nội đối xử với em rất tốt, bà ấy xảy ra chuyện thì em cũng không thể coi như không biết gì.” Bạch Dương nghiêm túc nhìn anh ta.

Huống hồ nguyên nhân bà cụ đang hôn mê có thể là do cô đã gây ra.

Vậy nên cô càng phải đến thăm rồi.

Lục Khởi mở miệng nhưng không nói gì nữa, lát sau anh ta bất lực thở dài: “Được rồi! Em đi thăm bà cụ đi, anh ở trong vườn hoa bên ngoài khoa nội trú đợi em.”

Bạch Dương cười với anh ta: “Cám ơn anh A Khởi.”

“Cảm ơn gì chứ, mau đi đi.” Lục Khởi xoa mái tóc của cô.

Bạch Dương sững sờ giây lát, đợi đến khi anh ta lấy tay ra thì cô mới ngẩng đầu sờ vào chỗ anh ta vừa xoa.

Nếu là trước đây thì cô sẽ không có phản ứng gì quá lớn với hành động này, vì từ nhỏ đến lớn anh ta cũng không ít lần xoa đầu tóc cô như vậy.

Nhưng hiện tại, kể từ sau khi biết tâm tư của anh ta đối với cô thì cô cảm nhận được hành động thân mật như thế của anh †a đã hoàn toàn khác với trước đây rồi.

Thấy Bạch Dương bỗng nhiên ngẩn người, Lục Khởi tiến sát lại hỏi: “Cục cưng!

Em sao thế?”

Bạch Dương hoàng hồn, nhìn khuôn mặt phóng to của anh ta, cô bỗng bị giật mình rồi sau đó thụt lùi lại một bước, tiếp đó cô tránh né ánh mắt của anh ta, cụp mắt xuống và nói: “Em không sao”

Lục Khởi hơi nheo mắt.

Có chuyện gì vậy?

Hình như cục cưng đang tránh né anh †a.

“Chị Bạch Dương, chúng ta có thể đi thăm bà nội được chưa?” Phó Kình Duy đứng cạnh chưa từng thấy Bạch Dương và người đàn ông khác thân mật như vậy.

Theo như cậu ta thấy thì chị Bạch Dương là của anh hai.
 
Chương 892


Chương 892

Cậu ta nhất định phải giúp anh hai trông chừng đám đàn ông này, không để những †ên đàn ông thối tha đó đụng vào chị Bạch Dương.

Bạch Dương gật đầu: “Được rồi! Đi thôi.”

Nói xong, cô lại nói một câu với Lục Khởi: “A Khởi! Em đi trước đây.”

“Đi đi” Lục Khởi ừm một tiếng.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Duy rồi hai người đi về một hướng khác của thang máy.

Tầng này vốn là phòng bệnh cao cấp nên bà cụ ở phía này thì cũng không có gì kỳ lạ.

“Đến rồi” Đi được khoảng nửa phút thì Phó Kình Duy dừng lại trước cửa phòng bệnh.

Bạch Dương nhìn thấy tên bà cụ được viết trên tấm cửa, cô đưa tay lên gõ nhẹ lên cánh cửa.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đã mở ra rồi.

Má Phùng nhìn thấy Bạch Dương, đôi mắt sáng rực và vô cùng mừng rỡ: “Cô chủ! Cô đến rồi!”

Bạch Dương cười với bà ta: “Má Phùng!”

Má Phùng trả lời: “Cô chú đến rồi! Thật †ốt quá! Bà cụ vừa mới nhắc đến cô, nói là gọi điện cho cô nhưng không gọi được.”

“Con đâu có tắt điện thoại.” Bạch Dương nói.

Tối qua, gọi điện cho Phó Kình Duy xong thì cô quên sạc pin điện thoại, sáng nay thấy hết pin rồi mà vẫn chưa sạc.

Chủ yếu là sắp xuất viện rồi, cô định về nhà rồi sạc, bào ngờ bà nội lại gọi điện cho cô.

“Không sao! Cô chủ mau vào đi” Má Phùng mở hết cửa ra, nhiệt tình mời Bạch Dương vào trong.

“Dạ!” Bạch Dương gật đầu, nhấc chân bước vào.

Phó Kình Duy và má Phùng đi theo sau.

“Bà nội!” Vào trong phòng bệnh, Bạch Dương nhìn thấy bà cụ đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm như đang ngủ, cô khẽ gọi một tiếng.

Cô vốn nghĩ bà cụ ngủ say rồi, nào ngờ bà cụ mở mắt ngay sau đó.

Nhìn thấy Bạch Dương, bà cụ cười và gọi: “Bạch Dương!”

“Bà nội!” Bạch Dương bước đến và ngồi xuống cạnh giường bệnh.

Bà cụ ngồi dậy, thân thiết kéo lấy tay cô: “Bạch Dương à! Sao cháu lại đến đây?”

“Hôm nay cháu xuất viện, cháu vừa đi đến thang máy thì gặp Phó Kình Duy, biết được bà cũng ở đây nên cháu đi cùng Phó Kình Duy đến. Bà nội! Bà thấy thế nào rồi?”

Bạch Dương quan sát bà cụ, trong ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.

Bà cụ cười: “Bà không sao, bác sĩ nói chỉ là cấp hỏa công tâm, hơn nữa tuổi bà cũng lớn rồi, huyết áp tăng đột ngột nên ngất xỉu, nhưng giờ cũng đỡ nhiều rồi, chiều nay là có thể xuất viện”

“Là như vậy ạ!” Bạch Dương gật đầu, †ạm thời cũng thấy yên tâm.

Lúc này đôi mắt Phó Kình Duy chợt đỏ hoe: “Không phải vậy đâu, bác sĩ nói lần này bà nội may mắn nên mới không sao, nhưng lần sau nếu còn ngất xỉu đột ngột nữa thì rất có thể…”

“Kình Duy!” Bà cụ mất đi sự điềm tĩnh trên khuôn mặt, nhìn cậu ta với ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu cho cậu ta không được nói tiếp nữa.
 
Chương 893


Chương 893

Nhưng Bạch Dương biết bên trong chắc chắn xảy ra tình hình rất nghiêm trọng, cô mím môi: “Phó Kình Duy! Cậu nói tiếp đi.”

Phó Kình Duy gật đầu, nói tiếp: “Nếu bà nội còn chịu một lần đả kích và ngất xỉu nữa thì rất có thể sẽ bị đột quy và không thể dậy được nữa”

“Cái gì?” Con ngươi của Bạch Dương co lại, cô vội nắm lấy tay bà cụ: “Bà nội…”

Bà cụ thở dài, sau đó bình tĩnh nở một nụ cười hiền hậu: “Không sao đâu Bạch Dương! Bà cũng già rồi nên cũng sẽ có những tình huống như thế này, hơn nữa bà cũng nghĩ rất thoáng nên đừng lo.”

“Nhưng…”

Bạch Dương còn định nói gì đó.

Bà cụ bỗng ngắt lời cô và hỏi: “Đúng rồi Bạch Dương, cháu nói thật cho bà biết có phải Kình Hiên đã yêu cầu cháu bỏ đứa bé trong bụng?”

Đêm qua bà cụ nghỉ ngờ Phó Kình Hiên thằng nhóc đó nói Bạch Dương bỏ đứa bé nên bị ngất đi trong phút nóng giận.

“Không phải đâu bà nội.” Bạch Dương lắc đầu.

Bà cụ nhìn cô: “Thật không?”

“Thật ạ! Bỏ đứa bé không phải là ý của tổng giảm đốc Phó mà là của cháu” Bạch Dương cụp mí mắt xuống: “Đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không thể không bỏ được.”

“Xảy ra chuyện gì?” Bà cụ hỏi.

Đôi mắt Bạch Dương lóe sáng: “Là cháu bị ngã nên làm mất đứa bé.”

“Thì ra là như vậy!” Bà cụ thất vọng đập vào ngực mình, gượng cười nói: “Có lẽ là không có duyên với nhà họ Phó chúng ta nên vừa đến thế giới này đã không còn nữa.

Bạch Dương hiểu thật ra bà cụ rất muốn giữ lại đứa bé đó, trong lòng cô thấy day dứt: “Xin lỗi bà nội…”

Bà cụ vỗ cánh tay cô: “Đừng nói lời xin lỗi, từ đầu đến cuối cháu không hề có lỗi với nhà họ Phó, là nhà họ Phó chúng ta đã phụ cháu, là Kình Hiên đã phụ cháu.”

Ban đầu bà cụ còn nghĩ nếu Bạch Dương mang thai con của Kình Hiên thì cho dù thế nào, có làm mất mặt bà già này thì cũng phải để Bạch Dương và Kình Hiên tái hợp. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng giờ đứa bé không còn nữa, bà cụ muốn giúp Kình Hiên cũng không giúp được.

Cũng trách Kình Hiên không nói sớm cho bà cụ biết, nếu không thì bà cụ sớm đã bảo anh và Bạch Dương quay về với nhau rồi.

Nhưng thế sự vô thường, có lẽ đúng là giữa Kình Hiên và Bạch Dương có duyên mà không phận thôi.

Bà cụ lắc đầu gượng cười.

Ở bên bà cụ trong phòng bệnh khoảng một tiếng đồng hồ, Bạch Dương nói lời tạm biệt vì dù sao Lục Khởi vẫn đang đợi ở bên ngoài.

Trời lạnh thế này, cô không thể để Lục Khởi cứ đứng đợi bên ngoài được.

“Bạch Dương! Cháu… Có muốn đi thăm Kình Hiên không?” Bà cụ nhìn Bạch Dương và hỏi với ánh mắt phức tạp.

Bạch Dương cắn môi, cuối cùng lắc đầu: “Chắc là thôi, giây phút đứa bé không còn nữa thì giữa cháu và tổng giám đốc Phó đã cắt đứt toàn bộ liên quan với nhau rồi.

Cháu cảm ơn bà nội đã xử phạt tổng giám đốc Phó giúp cháu, nhưng tốt hơn hết giữa cháu và tổng giám đốc Phó không nên dính dáng gì với nhau nữa.”

Đợi sau khi cô trả xong nợ cho Phó Kình Hiên thì cô sẽ xóa tất cả mọi thông tin liên lạc có liên quan đến Phó Kình Hiên.
 
Chương 894


Chương 894

Bà cụ nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt của Bạch Dương, cuối cùng cảm khái thở dài: “Được rồi! Kình Duy đưa Bạch Dương ra ngoài đi.”

“ỒI” Phó Kình Duy trả lời với bộ dạng buồn thiu.

Cậu ta không hiểu tại sao chị Bạch Dương lại nhẫn tâm không đi gặp anh hai.

Anh hai là bệnh nhân, thăm bệnh nhân thì cũng chả sao mà.

Bạch Dương chào tạm biệt bà cụ rồi đi theo sau Phó Kình Duy ra khỏi phòng bệnh.

Hai người lặng lẽ đi đến thang máy.

Nhìn thấy thang máy đến rồi, Phó Kình Duy đột nhiên dừng chân, quay người nhìn Bạch Dương ở phía sau: “Chị Bạch Dương!

Phía trước không xa là phòng chăm sóc đặc biệt của anh hai, chị thật sự không đi thăm một chút à?”

“Không đi!” Bạch Dương thẳng thừng từ chối.

Phó Kình Duy nắm hai bên tay: “Chị Bạch Dương, anh hai bị thương rất nặng, chị đi thăm anh ấy đi, xin chị đó.”

Cậu ta cúi đầu cầu van xin Bạch Dương.

Bạch Dương ngạc nhiên trước sự cố chấp của cậu ta, cô nhíu hàng lông mày xinh đẹp: “Phó Kình Duy! Cậu không thấy là không phải cậu đang cầu xin tôi mà là đang ép tôi hay sao?”

“Em không có, em không nghĩ nhiều đến vậy, nhưng em biết em làm vậy thì khả năng chị đồng ý sẽ cao hơn.” Phó Kình Duy đứng thẳng người nhìn cô và nghiêm túc nói.

Dứt lời, cậu ta không đợi Bạch Dương mở miệng, bỗng nhiên cậu ta nắm lấy cánh †ay của Bạch Dương rồi dẫn Bạch Dương chạy về phía trước.

Đợi sau khi Bạch Dương phản ứng lại thì đã ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt của Phó Kình Hiên rồi.

Phòng chăm sóc đặc biệt và phòng bệnh bình thường có sự khác biệt rất lớn.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả vách tường đều là gương. Bạch Dương không cần đi vào, cũng đã rất dễ dàng nhìn thấy tình hình ở bên trong.

Phó Kình Hiên nằm trên giường bệnh nhợt nhạt như tờ giấy, thân trên tr ần trụi quấn đầy vải gạt, nhất là phía sau lưng như phủ lên một tấm thảm trắng như tuyết.

Lớp vải gạt dày như thế, diện tích lớn như thế, nhưng cũng có thể tưởng tượng được vết thương của Phó Kình Hiên nặng đến mức nào.

“Chị Bạch Dương! Chúng ta vào trong thăm đi.” Phó Kình Duy đặt tay lên nắm cửa.

Bạch Dương lắc đầu từ chối: “Thôi! Tôi đã nhìn thấy anh ta rồi, cũng nên đi rồi.”

“Nhưng… Phó Kình Duy định nói gì đó.

Bạch Dương mím đôi môi đỏ: “Phó Kình Duy! Tôi vốn không muốn đến đây, là cậu cứ kéo tôi đến đây, giờ tôi đã nhìn thấy Phó Kình Hiên rồi, cậu cũng đừng được đằng chân lân đằng đầu”

Sắc mặt của Phó Kình Duy đỏ bừng: “Em không có ý được đằng chân lân đằng đầu, em chỉ muốn chị đến thăm anh hai thôi.”

“Tại sao tôi phải đến thăm anh ta? Anh †a là gì của tôi?” Bạch Dương lạnh lùng nhìn cậu ta.

Phó Kình Duy mở miệng định nói đương nhiên là vợ của anh hai, nhưng lại ý thức được chị và anh hai đã ly hôn từ sớm rồi.

Cứ như thế, lời nói vừa định vụt ra thì Phó Kình Duy lại không nói được lời nào.
 
Chương 895


Chương 895

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Dương lắc rồi quay người đi đến thang máy.

Lần này, Phó Kình Duy không ngăn cản cô nữa.

Có lẽ cậu ta biết cậu ta không có lập trường, cũng không có tư cách cản cô lại.

Bạch Dương đi đến trước thang máy, nhấn nút đi xuống tầng dưới.

Đợi chưa được bao lâu thì thang máy đến rồi, một bóng dáng mặc áo khoác trắng từ trong bước ra, đó là Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng đẩy kính mắt, ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Dương: “Chẳng phải cô xuất viện rồi sao? Sao vẫn còn chưa đi?”

“Tôi có chút chuyện nên nán lại.” Bạch Dương nở nụ cười trả lời.

Lâm Diệc Hàng liếc nhìn phía sau lưng cô, anh ta chợt hiểu ra gì đó, mắt kính hơi nheo lại: “Phòng bệnh của cô không ở hướng này, muốn rời khỏi cũng không nên đi thang máy ở đây, cho nên cô đến thăm Phó Kình Hiên ư?”

Bạch Dương cũng không ngạc nhiên khi bị anh ta đoán ra, cô bất lực nhún vai: “Đúng thế! Lúc xuất viện thì gặp phải Phó Kình Duy, biết được bà nội cũng nhập viện rồi nên tôi đi thăm bà nội, sau khi thăm xong bà nội thì lại bị Phó Kình Duy kéo đến đây.

“Hóa ra là như vậy, giờ cô phải đi rồi sao?” Lâm Diệc Hàng đút tay vào trong túi áo khoác trắng.

Bạch Dương gật đầu: “Đúng thế! Thăm xong rồi, đến lúc phải đi rồi”

Lâm Diệc Hàng cười: “Vậy cô có suy nghĩ thế nào về chuyện Phó Kình Hiên bị thương?”

“Suy nghĩ ư?” Bạch Dương nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”

“Không có gì cả! Tò mò thôi mà, dù sao tôi cũng nghe nói Phó Kình Hiên bị thương hình như là có liên quan đến cô.” Lâm Diệc Hàng hất kính mắt trả lời.

Bạch Dương cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Là có liên quan đến tôi, nhưng lý do thật sự vẫn là do chính anh ta nên tôi không có suy nghĩ gì hết.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“ồI” Trong đôi mắt Lâm Diệc Hàng lóe lên những màu sắc khác nhau, anh ta hào hứng nói: “Nói như vậy là cô biết lý do cậu ấy bị đánh?”

“Có thể coi là như vậy, nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết về chuyện riêng tư có liên quan giữa tôi và nhà họ Phó.” Bạch Dương áy náy gật đầu: “Được rồi! Bác sĩ Lâm! Tôi đi trước đây.”

Dứt lời, cô đi ngang người anh ta rồi bước vào thang máy.

Lâm Diệc Hàng quay đầu nhìn cửa thang máy chầm chậm đóng lại, mắt kính bị phản quang, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại thì mới quay đầu lại, anh ta đẩy mắt kính và cười thích thú khó hiểu: “Thật thú vịt”

Trong vườn hoa ở khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú.

Bạch Dương tìm thấy Lục Khởi rồi.

Lục Khởi đang ngồi nghe điện thoại ở hàng ghế cách đó không xa.

Bạch Dương đi đến, Lục Khởi vẫy tay khi nhìn thấy cô, sau đó lại nói gì đó vào trong điện thoại rồi tắt máy.

“Xong rồi à?” Lục Khởi cất điện thoại và hỏi.

Bạch Dương gật đầu: “Xong rồi!”

“Sao lâu thế?” Lục Khởi chỉ vào đồng hồ, †ỏ ý mình đã đợi rất lâu rồi.

Bạch Dương cười ngượng ngùng: “Cùng bà nội trò chuyện. Xin lỗi nhé! Lát nữa em sẽ mời anh ăn cơm.”
 
Chương 896


Chương 896

“Thôi bỏ đi! Giờ em lại không thể ăn ngon được nên chỉ mình anh ăn thì có ý nghĩa gì đâu. Đi thôi! Anh đưa em về nhà trước.” Lục Khởi đứng dậy.

Hai người đi cạnh nhau về phía bãi đậu xe bệnh viện.

Đi được mấy bước, Lục Khởi chợt nhớ ra điều gì, anh ta quay đầu nhìn Bạch Dương, “Đúng rồi cục cưng, em đoán xem anh vừa nhìn thấy ai?”

“Ai thế?” Bạch Dương lắc đầu, tỏ ý không muốn đoán, cũng đoán không ra”

Lục Khởi cũng không thừa nước đục thả câu, anh ta nheo mắt lạnh lùng cười: “Anh nhìn thấy Cố Tử Yên.

“Gì cơ?” Bạch Dương dừng chân lại: “Cố Tử Yên cũng đến bệnh viện ư?”

“Cô ta không đến bệnh viện, mà là hôm đó sau khi từ trong tòa án đi ra thì cô ta cứ luôn ở trong bệnh viện. Anh vừa hỏi y tá rồi, họ nói rằng khi cô ta bị cảnh sát bắt và tạm giữ, cô ta vẫn chưa bình phục nên sau khi được thả ra, đương nhiên phải quay lại tiếp tục điều trị, đến hôm nay mới xuất viện.” Lục Khởi nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương lạnh như băng: “Thì ra là vậy.”

“Kể ra thì em, Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên ba người cũng kỳ lạ thật.” Lục Khởi sờ vào cằm mình.

Bạch Dương quay đầu nhìn anh ta: “Có gì mà kỳ lạ?”

“Đương nhiên là xui xẻo rồi” Lục Khởi cười nói: “Em không nhận ra à? Trong ba tháng qua, ba người ra vào bệnh viện mấy lần? Hoặc là Cố Tử Yên, hoặc là em, hoặc là Phó Kình Hiên giống như búp bê Nga vậy.”

“Ờ… Khóe miệng Bạch Dương giật giật, cô không thể nào phản bác lại được.

Bởi vì điều anh ta nói đúng là sự thật.

“Được rồi! Không nói những chuyện này nữa, anh lái xe đi” Bạch Dương kéo cửa xe của Lục Khởi rồi ngồi vào trong xe.

Lục Khởi làm động tác cúi chào cô: “Tuân lệnh cô chủ của anh.”

Về đến Repulse Bay, Lục Khởi không ở lại lâu, anh ta giúp Bạch Dương dọn dẹp căn hộ rồi rời đi, hình như công ty có chuyện gì đó.

Bạch Dương tự gọi một phần đồ ăn ngoài, vừa ăn vừa gọi điện cho Lương Triết.

Nhưng đúng như những gì Lục Khởi đã nói lúc sáng, không gọi được cho Lương Triết, cũng không tìm thấy người.

Cô không biết cậu ta bỗng nhiên mất liên lạc là vì công việc hay là vì hôm qua nói hết ra mọi chuyện nên cậu ta cố ý trốn tránh.

Nhưng cho dù thế nào thì cô vẫn nhất định phải tìm bằng được Tiểu Triết và khuyên cậu ta chấp nhận điều trị.

Nghĩ vậy, Bạch Dương bỏ điện thoại †ừ trên tai xuống, cô mở wechat, gửi tin nhắn cho Lương Triết: “Tiểu Triết! Nhìn thấy †in nhắn thì lập tức gọi lại cho chị, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em, xin em đấy.

Sau khi gửi xong, cô vứt điện thoại sang một bên, vừa đợi chờ cuộc gọi của Lương Triết, vừa nghĩ ngợi về mọi chuyện.

Nhưng đợi chờ cho đến mãi sáng hôm sau.

Sau khi thức giấc, Bạch Dương thấy không có hiển thị cuộc gọi đến nào, cô không khỏi thở dài.

Cũng không biết cuối cùng Tiểu Triết có nhìn thấy tin nhắn cô gửi hay không.

 
 
Chương 897


Chương 897

Sau khi xoa đầu vẫn còn chưa tỉnh hẳn mà có chút choáng váng, Bạch Dương lại gọi điện cho Lương Triết nhưng vẫn tắt máy.

Bạch Dương nhíu hàng lông mày xinh đẹp: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc Tiểu Triết đã đi đâu rồi?”

Điện thoại tắt máy nguyên một ngày một đêm làm người khác không thể không nghỉ ngờ là có xảy ra chuyện gì hay không.

Bạch Dương mím môi và gọi điện cho Lục Khởi.

Lục Khởi nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói ngáp ngáp truyền đến: “Chào buổi sáng cục cưng!”

“Chào buổi sáng! A Khởi.” Bạch Dương vén chăn bước xuống giường, đi đến phía đối diện mở tấm rèm của cửa sổ sát sàn.

Một tia sáng trắng chói lóa bỗng chiếu vào và rọi lên mặt cô, cô thấy hơi chói mắt.

Cô không chịu được nhắm tịt mắt lại, đợi sau mấy giây thích ứng rồi mới bắt đầu mở mắt ra.

“Cục cưng! Sớm như vậy đã gọi cho anh, nhớ anh rồi à?” Lục Khởi hì hì giễu cợt.

Bạch Dương trợn tròn mắt: “Đừng có lảm nhảm, nghiêm túc tý đi, em có chuyện muốn hỏi anh”

“Được rồi! Chuyện gì?” Lục Khởi ho lên hai tiếng và trở nên nghiêm nghị.

Vẻ mặt của Bạch Dương cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Là chuyện có liên quan đến Tiểu Triết. Từ tối hôm qua đến giờ, điện thoại của Tiểu Triết cứ tắt máy, em không liên lạc được với cậu ta nên trong lòng thấy lo lắng có phải cậu ta đã xảy ra chuyện gì rồi không.”

Cô sợ hôm trước nói ra hết mọi chuyện, trong lòng Tiểu Triết không thể chấp nhận được và làm ra chuyện ngu ngốc.

Dù sao không ai biết người có bệnh trong lòng sẽ làm ra những chuyện gì.

Nghe thấy Bạch Dương tìm mình để nói về chuyện của Lương Triết, Lục Khởi thờ Ø cụp mi mắt xuống, nhưng trong miệng vẫn nói không ăn nhập vào đâu: “Cục cưng! Anh còn tưởng em tìm anh là để bàn chuyện quan trọng, hóa ra là vì tên nhóc Lương Triết đó à. Cục cưng! Em đúng là làm anh đau lòng quá.”

“Đủ rồi!” Bạch Dương day huyệt ấn đường: “A Khởi! Em hỏi anh, anh có thể liên lạc với quản lý của Tiểu Triết không? Hỏi quản lý của Tiểu Triết rằng rốt cuộc Tiểu Triết đang ở đâu? Đang làm việc hay là đến nơi khác rồi.”

“Được rồi! Lát anh gọi điện hỏi cho.” Lục Khởi vò đầu tóc rối bời của mình và nói.

Bạch Dương ừm một tiếng: “Phiền anh rồi”

“Không phiền!” Lục Khởi lắc đầu rồi lại hỏi: “Đúng rồi! Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi hay chuẩn bị đi đến Thiên Thịnh?”

“Em đến Thiên Thịnh. Tình hình này không cần thiết phải nghỉ ngơi lâu như vậy” Bạch Dương xoa phần bụng dưới vẫn còn đang khó chịu của mình.

Lục Khởi vốn muốn khuyên cô ở nhà nghỉ ngơi, nhưng biết tính cô cố chấp, có khuyên cũng không chịu nghe nên đành thở dài nói: “Được rồi! Lát nữa anh đến Thiên Thịnh giúp em xử lý công việc. Hôm qua em không đến công ty, chắc là công việc chất đống rồi”

Bạch Dương biết anh ta muốn để cô được thoải mái hơn, cô thấy ấm áp trong lòng, cười và gật đầu: “Được đó!”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Bạch Dương bỏ điện thoại xuống, vươn vai rồi đi vào nhà tắm tắm gội.

Một tiếng sau, đến Thiên Thịnh rồi.

Bạch Dương đi dến cửa phòng làm việc thì nhìn thấy thư ký Đồng đang đứng đợi ngoài cửa.

“Tổng giám đốc Bạch.” Thư ký Đồng khẽ gật đầu và chào hỏi.

Bạch Dương cười với thư ký Đồng: “Hôm qua tôi không có ở đây, tập đoàn có xảy ra chuyện gì không?”
 
Chương 898


Chương 898

Cô vừa mở cửa vừa hỏi.

Thư ký Đồng đi theo cô vào phòng làm việc: “Dạ không! Chỉ là tổng giám đốc Đoàn có nói xấu sau lưng chị vài câu, nói chị là phó tổng giám đốc tập đoàn lại dẫn đầu bỏ bê công việc, không xứng đáng ngồi ở vị trí phó tổng giám đốc này.”

Bạch Dương lạnh lùng cười: “Xem ra giờ bọn họ đã biết cho dù thế nào cũng không thể cướp đi một nửa quyền quản lý từ trong tay của tôi cho nên chỉ có thể nói sau lưng tôi vài câu chua chát để thỏa mãn sự bất mãn trong lòng bọn họ.”

Cô không nói với ai trong tập đoàn lý do thật sự hôm qua cô không đi làm.

Dù sao đó cũng là chuyện riêng của cô.

Hơn nữa bây giờ cô cũng thấy rất vui vì đã không nói ra điều đó, dù sao cô chỉ nói rằng có việc bận nên không đến công ty. Nhóm người Đoàn Hựu Đình đã nói về cô như vậy, nếu bọn họ biết chuyện cô sảy thai không đi làm được thì không biết còn bôi nhọ sau lưng cô đến mức nào nữa.

“Chẳng phải sao” Thư ký Đồng gật đầu, cô ấy rất đồng tình với lời nói của Bạch Dương.

Bạch Dương kéo ghế văn phòng ra, ngồi xuống và bật máy tính lên: “Lịch trình hôm nay thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi của cô, thư ký Đồng lập tức mở tập tài liệu mang theo, tìm bảng lịch trình rồi đọc qua một lần.

Bạch Dương gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Tổng giám đốc Bạch! Em ra ngoài trước.” Thư ký Đồng đóng tập tài liệu.

Bạch Dương nhìn cô ấy: “Đợi đã! Cô hẹn giúp tôi một luật sư, tốt nhất là giỏi về mảng tài chính.”

“Tổng giám đốc Bạch cần xác nhận gì không?” Thư ký Đồng đẩy mắt kính hỏi.

Bạch Dương gật đầu: “Giờ tôi mới biết hóa ra hơn một nửa cổ phần trong tay của tôi là do A Khởi và Tiểu Triết mua cho tôi, tôi không thể lấy không được, nên hãy tìm một luật sư viết một tờ giấy xác nhận để sau này trả lại gấp đôi số tiền cho bọn họ.”

Đây là cách duy nhất cô có thể làm để trả ơn cho Tiểu Triết và A Khởi rồi.

“Thì ra là như vậy.” Thư ký Đồng mỉm cười, hài lòng nhìn Bạch Dương: “Em biết rồi tổng giám đốc Bạch, em sẽ giúp chị sắp xếp một luật sư tốt nhất.”

Trước đây cô ấy cung kính tổng giám đốc Bạch là vì được tổng giám đốc Lục căn dặn.

Nhưng bây giờ cô ấy thật lòng rồi.

Bởi không phải ai cũng có thể trả lại cho người khác khi đối mặt với một khoản tiền tự nhiên mà có được.

Chỉ dựa vào điểm này, tổng giám đốc Bạch xứng đáng được cô ấy thật lòng tôn trọng.

“Vậy nhờ cô đấy.” Bạch Dương mỉm cười với thư ký Đồng.

“Đây là trách nhiệm của em” Thư ký Đồng trả lời.

Bạch Dương kích chuột: “À đúng rồi!

Hãy thu dọn bàn làm việc trước đây A Khởi đã dùng, hôm nay A Khởi sẽ đến giúp tôi giải quyết công việc.”

Nghe thấy vậy, đôi mắt thư ký Đồng sáng rực, hai bàn tay nắm chặt lại đầy kích động.

Nhưng cô ấy hành động rất bí mật, Bạch Dương không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy giọng nói đáp lại của cô ấy to hơn vừa nấy: “Vâng tổng giám đốc Bạch.”
 
Chương 899


Chương 899

“Đi làm việc đi.” Bạch Dương cười và xua tay.

Thư ký Đồng quay người đi sang bên cạnh dọn bàn làm việc của Lục Khởi.

Lục Khởi đến rất nhanh, thư ký Đồng vừa dọn xong thì anh ta đã đi vào rồi.

Bạch Dương đặt cây bút máy trong tay xuống và hỏi: “Thế nào? Có liên lạc được với quản lý của Tiểu Triết không?”

“Anh mà ra tay thì có thất bại được không?” Lục Khởi tự vỗ ngực mình rồi cười nói.

Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm.

Liên lạc được với quản lý của Tiểu Triết rồi, hơn nữa vẻ mặt của A Khởi cũng rất thoải mái.

Xem ra chắc là Tiểu Triết không sao.

“Vậy giờ Tiểu Triết đang ở đâu?” Bạch Dương thả lỏng rồi lại hỏi.

Lục Khởi nhấp một ngụm cà phê mà thư ký Đồng đã đưa: “Về huyện Giang rồi, hình như là có gì đó cần giải quyết, ngài mai sẽ quay lại.”

“Thì ra là như vậy.” Bạch Dương gật đầu, †ỏ ý hiểu rồi.

Nhưng cô vẫn rất nghi ngờ Lương Triết, về thì về nhưng tại sao lại tắt máy điện thoại?

Nhưng câu trả lời này chỉ có thể đợi sau khi Lương Triết quay lại, cô tự mình hỏi cậu †a thì mới biết được.

Trong bệnh viện.

Phó Kình Hiên hôn mê một ngày hai đêm cuối cùng cũng tỉnh lại, Phó Kình Duy xúc động đến rơi nước mắt.

“Anh hai!” Phó Kình Duy thấy Phó Kình Hiên vừa mở mắt, cậu ta vội vàng ấn chuông gọi ở đầu giường Cảnh tượng này đập vào mắt Phó Kình Hiên, anh lập tức hiểu ra nơi mình đang ở.

Anh cử động cánh tay của mình và bám lấy ra giường muốn gượng dậy.

Kết quả là ngay khi vừa dùng sức thì cơn đau dữ dội từ phía sau lưng khiến anh lại nằm trở lại giường bệnh ngay lập tức.

“Phùi…” Phó Kình Hiên đau đến mức khuôn mặt đẹp trai nhăn lại, anh rê n rỉ trong vô thức, khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng trắng bệch hơn.

Phó Kình Duy thấy vậy, vội mở miệng nói: “Anh hai có sao không?”

Phó Kình Hiên chịu đựng cơn đau đớn ở phía sau lưng, anh khàn giọng trả lời: “Không sao! Chỉ là đau sau lưng thôi.”

“Đừng nhúc nhích, vết thương sau lưng vẫn còn chưa lành, nếu vết thương nứt ra thì phải làm sao?” Phàn Kình Duy làu bàu.

Phó Kình Hiên khẽ nhắm mắt: “Anh đã hôn mê bao lâu rồi?”

“Bốn mươi tiếng rồi” Phó Kình Duy vạch ngón tay của mình đếm rồi trả lời.

Phó Kình Hiên bỗng nhíu chặt lông mày.

Sao lại lâu như thế?

Chẳng phải Bạch Dương đã xuất viện một ngày rồi ư?

Phó Kình Hiên sầm mặt, khí áp xung quanh cũng giảm ởi rất nhiều.

Anh vốn muốn tự mình đưa cô xuất viện.

Nào ngờ đã lỡ mất rồi.

Nhận ra tâm trạng của Phó Kình Hiên không được tốt, Phó Kình Duy chớp mắt: “Anh hai sao thế?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom