Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 900


Chương 900

Phó Kình Hiên mím môi: “Em đến phòng 805 nhìn xem Bạch Dương còn ở đó không?”

Tuy bệnh viện đã nói hôm qua Bạch Dương có thể xuất viện, Bạch Dương cũng có ý định xuất viện ngày hôm qua.

Nhưng nếu hôm qua Bạch Dương không xuất viện thì sao.

Duy trì chấp niệm không từ bỏ, Phó Kình Hiên thấy Phó Kình Duy ngồi yên không cử động, huyệt thái dương nhô lên, trâm giọng thúc giục: “Còn ngồi đó làm gì? Mau đi đi”

“Không cần đâu! Hôm qua chị Bạch Dương đã về rồi.” Phó Kình Duy bĩu môi nói. Vẻ mặt Phó Kình Hiên bỗng cứng đờ, nỗi hy vọng gậm nhắm ở trong lòng cũng phút chốc tan biến, thất vọng tràn trề.

Cô ấy về thật rồi.

Quả nhiên, trông mong vẫn là trông mong, hiện thực thường rất tàn nhẫn.

Nhìn thấy nắm tay siết chặt cùng với vẻ mặt thất vọng của của Phó Kình Hiên, Phó Kình Duy thấy hơi khó chịu trong lòng.

Cậu ta cẩn thận hỏi: “Anh hai! Có phải anh biết hôm qua chị Bạch Dương sẽ xuất viện, anh định đi đón chị ấy, nhưng lại không đón được nên thấy không vui?”

Ánh mắt của Phó Kình Hiên lóe sáng nhưng anh không nói lời nào.

Phó Kình Duy nhìn thấy anh như vậy, biết là mình nói trúng rồi nên trong lòng đắc ý.

Hì! Cậu ta tùy tiện đoán mà đoán trúng phóc rồi.

Xem sau này còn ai nói cậu ta ngốc nữa không.

Phó Kình Duy kiêu ngạo hất cằm lên, nhưng chẳng mấy chốc, sự kiêu ngạo này lại bị dập tắt.

Dù sao anh hai vẫn đang bị thương, cậu ta kiêu ngạo như vậy rõ ràng là không có lương tâm.

“Anh hai đừng buồn nữa, em nói cho anh nghe một tin tốt lành.” Phó Kình Duy đảo mắt: “Thực ra, hôm qua chị Bạch Dương có đến thăm anh đó.”

Nghe thấy vậy, trong đôi mắt lặng thinh của Phó Kình Hiên rõ ràng là hiện lên chút vui mừng.

Anh khẽ ngẩng đầu hỏi: “Thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi” Phó Kình Duy cụp mắt xuống, chột dạ trả lời.

Hôm qua đúng là chị Bạch Dương có đến thăm anh hai, nhưng là bị cậu ta dùng sức kéo đến, bản thân cô thực sự không muốn đến.

Cậu ta không định cho anh hai biết sự thật này, nếu không thì anh hai sẽ rất thất vọng.

Cũng may Phó Kình Hiên chìm đắm †rong niềm vui hôm qua Bạch Dương đến thăm nên cũng không nhìn Phó Kình Duy.

Nếu không với kỹ năng diễn xuất vụng về của Phó Kình Duy thì vừa nhìn là lộ ngay.

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ cong lên, nghĩ rằng hôm qua Bạch Dương đã đến đây, anh không cảm thấy vết thương sau lưng đau đớn nữa.

Cô đến thăm anh.

Có phải anh có thể mạnh dạn suy nghĩ là cô đang quan tâm đến anh?

Đang suy nghĩ thì có vài tiếng bước chân ở bên ngoài phòng bệnh.

Phó Kình Duy quay đầu nhìn, cậu ta nhìn thấy rõ người ở bên ngoài qua bức tường kính trong suốt.
 
Chương 901


Chương 901

“Anh hai! Bác sĩ Lâm và bà nội đến rồi”

Phó Kình Duy nhắc nhở.

Phó Kình Hiên kìm nén sự kích động trong lòng và ngẩng đầu nhìn.

Bà cụ bước vào trước, sâm mặt hỏi: “Kình Hiên! Cháu có hận bà không? Hận bà đã đánh cháu thành ra thế này?”

Phó Kình Hiên không thể gượng dậy nổi, nhưng đầu thì có thể cử động.

Anh khẽ lắc đầu, trầm giọng trả lời: “Không hận, cháu đã làm sai thì cháu nên chịu phạt.”

Dù sao ban đầu khi anh và Bạch Dương vừa ly hôn thì anh vẫn chưa ý thức được bản thân đã yêu Bạch Dương, hơn nữa anh đã gặp Bạch Dương trong hoàn cảnh đã có vợ sắp cưới, vốn dĩ anh đã sai rồi.

Nói khó nghe thì đó là phạm pháp rồi.

Bà cụ nghe thấy câu trả lời của Phó Kình Hiên, nét mặt căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi một chút: “Cháu biết là tốt rồi.

Diệc Hàng! Cho nó xem đi.”

“Dạ bà!” Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính rồi tiến lên một bước.

Mười phút sau, anh ta cởi bỏ đôi găng tay dính máu, nhìn Phó Kình Hiên đang đau đớn đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch, anh ta cười và nói: “Thưa bà!

Cháu đã kiếm tra qua rồi. Tổng giảm đốc Phó có cảm giác đau đớn rõ ràng, chứng †ỏ tổ chức bắp thịt và thần kinh sau lưng không có vấn đề gì, bước tiếp theo là phải cố gắng dưỡng thương, nhưng những vết roi trên lưng tổng giảm đốc Phó chắc chắn sẽ để lại sẹo.”

“Sẹo thì sẹo. Một người đàn ông lại không phải không thể chấp nhận được, hơn nữa cũng không phải trên khuôn mặt.”

Bà cụ liếc mắt nhìn sau lưng Phó Kình Hiên và lạnh lùng nói.

Lâm Diệc Hàng khẽ cười: “Nói cũng đúng, vậy cháu không làm phiền cả nhà nữa, cháu đi trước đây.”

Dứt lời, anh ta đút tay vào trong túi áo khác trắng rồi đi ra ngoài.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại ba người là Phó Kình Hiên, bà cụ và Phó Kình Duy.

Bà cụ ngồi xuống chiếc ghế mà Phó Kình Duy vừa ngồi: “Hôm qua Bạch Dương có đến đây.”

“Cháu biết.” Phó Kình Hiên thả lỏng trán và trả lời. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bà cụ nhìn thấy rồi thở dài: “Bà có nói chuyện với con bé một lúc. Kình Hiên! Bà nhìn ra là con bé thật sự không còn yêu cháu nữa.”

Trước đây, bà cũng đã mấy lần hỏi Bạch Dương có còn tình cảm với Kình Hiên không, có khả năng hay không.

Lúc đó, câu trả lời của Bạch Dương là không, không có khả năng.

Thậm chí bà còn nghĩ Bạch Dương trả lời như vậy là vì bị kích động chứ sthực ra trong lòng vẫn còn cảm tình với Kình Hiên. Dù sao Bạch Dương đã yêu Kình Hiên nhiều năm như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu nữa.

Nghe thấy lời nói của bà cụ, Phó Kình Hiên đang vui mừng trong lòng bởi vì Bạch Dương đến thăm anh nhưng lại lập tức giống như rơi vào hầm băng.

Anh siết chặt nắm đấm: “Rốt cuộc bà nội đang muốn nói gì vậy?”

Bà cụ nhìn anh: “Bà muốn nói, có lẽ cháu và Bạch Dương thật sự là có duyên không phận. Kình Hiên! Cháu hãy từ bỏ đi.”
 
Chương 902


Chương 902

Phó Kình Hiên thay đổi sắc mặt: “Bà nội muốn cháu từ bỏ Bạch Dương sao?”

Phó Kình Duy cũng kinh ngạc vội mở miệng: “Bà nội đang nói gì thế? Sao lại khuyên anh hai từ bỏ chị Bạch Dương?

Chẳng phải trước đây bà ủng hộ anh hai và chị Bạch Dương đến với nhau sao? Sao giờ lại…

“Bà thì ủng hộ, nhưng một mình bà ủng hộ thì có ích gì?” Bà cụ ngắt lời của cậu ta: “Nếu lúc đầu cháu và Vu Y Cơ có thể đối tốt với Bạch Dương và coi cô ấy như một người chị dâu con dâu thực sự thì Bạch Dương sẽ không nản lòng đến mức chủ động đề nghị ly hôn với anh hai. Có thể anh hai của cháu sẽ nể mặt cháu và Vu Y Cơ, chủ động tránh xa con người tai vạ như Cố Tử Yên, nói không chừng bây giờ Bạch Dương và anh hai cháu vẫn chưa ly hôn, bọn họ vẫn là một đôi hòa thuận rồi.”

“Cháu…” Khuôn mặt non nớt của Phó Kình Duy đỏ ửng, cậu ta đuối lí không nói nên lời.

Cậu ta xin lỗi anh hai và chị Bạch Dương.

Anh hai và chị Bạch Dương ly hôn đúng là do cậu ta gây ra.

Cậu ta thật sự biết lỗi rồi.

Thấy Phó Kình Duy cúi đầu áy náy, bà cụ cũng không nắm chặt không buông, dù sao cũng là thiếu niên mới lớn.

Bà cụ lắc đầu rồi lại đổ dồn ánh mắt lên người Phó Kình Hiên: “Bà đúng là có ý đó.

Cháu hãy từ bỏ đi, trước đây cháu dày vò Bạch Dương, giờ cháu cứ nắm chặt không buông thì cũng như là tự hành hạ bản thân mình, cần gì phải như vậy. Hãy buông tha cho Bạch Dương cũng như là buông tha cho chính mình.”

“Từ bỏ ư!” Phó Kình Hiên nắm chặt ra giường, bởi vì quá dùng sức nắm chặt nên gân xanh hiện hết lên trên mu bàn tay, bàn †ay anh khẽ run rẩy.

Anh nghiến răng, vẻ mặt u ám nói: “Bà nội! Cháu đã yêu cô ấy mười mấy năm. Khi chưa gặp cô ấy và chưa biết thân phận thật sự của cô ấy thì cháu đã yêu cô ấy rồi nên bà nói cháu biết làm sao để từ bỏ?

Cháu không thể nào từ bỏ được.”

Anh đã yêu Bạch Dương hai lần rồi, hơn nữa còn yêu sâu tận tủy xương.

Vậy nên anh không thể nào tưởng tượng được sau khi từ bỏ sẽ trở nên thế nào.

Đang nghĩ ngợi, Phó Kình Hiên gượng dậy và chịu đựng cơn đau đớn ở sau lưng, anh thở hổn hển nhìn chằm chằm bà cụ: “Bà nội! Cháu sẽ không từ bỏ đâu, giờ cô ấy không yêu cháu nữa cũng không sao, cháu sẽ làm cho cô ấy yêu cháu thêm một lần nữa. Cô ấy chắc chắn cũng có thể. Dù có thế nào cháu cũng sẽ không từ bỏ, cháu không thể nào chấp nhận cô ấy và người đàn ông khác đến với nhau, trừ khi là cháu chết nếu không cháu không cho phép cô ấy dến với người đàn ông khác.”

Nhìn đứa cháu cả điên cuồng và cố chấp của mình, bà cụ mím môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.

Bà cụ vốn muốn khuyên anh buông †ay nhưng nào ngờ anh lại kiên định và cố chấp như vậy.

Xem ra bà cụ có khuyên thế nào cũng vô ích.

Lát sau, bà cụ lại đứng dậy và thở dài: “Kình Hiên! Bà nội hỏi cháu thêm một lần nữa, cháu khẳng định không buông tay sao?”

“Cháu không buông.” Phó Kình Hiên nhìn bà với ánh mắt rất nghiêm nghị.

Anh từng nói nếu Bạch Dương đến với người đàn ông khác thì trừ khi anh chết.
 
Chương 903


Chương 903

Anh chết rồi thì đương nhiên không thể nào ngăn cản được.

Bà cụ siết cây gậy: “Thôi bỏ đi! Bà cũng già rồi, không khuyên nổi cháu nữa, cháu muốn đụng vào tường nam thì cứ đi, nhưng bà phải nhắc trước bà sẽ không giúp cháu nữa.”

Bà cụ đã giúp anh nhiều lần rồi.

Giờ cũng không còn mặt mũi nào đến trước mặt Bạch Dương nói giúp anh nữa.

“Cháu biết, cám ơn bà nội!” Phó Kình Hiên nhìn bóng dáng sau lưng bà cụ.

Bà cụ dừng bước và khua tay, rồi đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.

Phó Kình Duy đóng cửa lại: “Anh hai! Bà nội không giúp anh, em cũng là hung thủ gây ra cục diện ngày hôm nay cho anh và chi Rach Dirơna em cfnna nên làm dì đó chị Bạch Dương, em cũng nên làm gì đó cho anh.”

“Không cần đâu!” Phó Kình Hiên lại nằm xuống, từ chối ý tốt của cậu ta.

Nhưng Phó Kình Duy vẫn kiên trì: “Vẫn phải cần, nếu không giúp anh thì trong lòng em rất áy náy, dù sao anh hai cứ mặc kệ em đi.”

Sợ Phó Kình Hiên vẫn từ chối, cậu ta vội đổi chủ đề nói chuyện: “Được rồi! Nếu anh hai đã tỉnh rồi thì em đi gọi điện thoại cho mẹ kêu mẹ hầm canh xương cho anh, ăn gì bổ đó mà”

Dứt lời, cậu ta cầm điện thoại đi ra ban công gọi điện.

Phó Kình Hiên quay đầu nhìn cậu ta, khế giật khóe miệng.

Ăn cái gì bổ cái đó là không sai, nhưng may mà chỗ anh bị thương không phải là xương cốt.

Chẳng qua thôi quên đi, cứ xem như đây là sự quan tâm mà thằng em ngốc dành cho anh vậy, anh sẽ không nhắc nhở.

Lúc này, ngoài phòng bệnh lại truyên đến tiếng bước chân.

Phó Kình Hiên giương mắt nhìn lại thì thấy trợ lý Trương đang đứng bên ngoài phất tay với anh.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu ý bảo trợ lý Trương có thể đi vào.

Trợ lý Trương hiểu ý mở cửa ra tiến vào: “Tổng giám đốc Phó.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Trong hai ngày tôi hôn mê, tập đoàn thế nào?”

“Tập đoàn không có việc gì. Tôi đã nói với hội đồng quản trị là vì ngài có việc đột xuất nên đã ra nước ngoài rồi. Thế nên bây giờ trừ chúng ta ra thì không ai biết chuyện ngài bị thương nằm viện nữa. Vì vậy thị trường chứng khoán cũng không xuất hiện vấn đề” Trợ lý Trương đứng bên cạnh giường bệnh trả lời.

Phó Kình Hiên nâng tay lên xoa xoa chỗ giữa hai đầu lông mày: ‘Không tồi, buổi chiều cậu mang một ít tài liệu khẩn đến đây đi”

“Nhưng mà thân thể của tổng giám đốc…

“Không có vấn đề gì.” Phó Kình Hiên hơi hơi nhắm hờ mắt, mệt mỏi nói: “Ở bệnh viện cũng chẳng có việc gì làm.”

Thấy anh cố chấp như thế nên trợ lý Trương cũng hết cách, đành phải gật đầu đồng ý: “Vâng tôi biết rồi. Ngoài ra còn có một chuyện nữa.”

“Chuyện gì?” Phó Kình Hiên nhìn anh ta.

Biểu cảm của trợ lý Trương trở nên nghiêm trọng: “Là về chuyện vì sao Cố Tử Yên lại biết chuyện cô Bạch mang thai mà ngài muốn tôi điều tra. Tôi đã điều tra xong rồi, thật ra chuyện này chính là một âm mưul”

“Âm mưu ư?” Phó Kình Hiên híp mắt.
 
Chương 904


Chương 904

Trợ lý Trương gật đầu: “Đúng vậy, tôi nghĩ nếu Cố Tử Yên biết đứa nhỏ mà cô Bạch mang trong bụng chính là của ngài thì có lẽ cô ta đã chứng kiến chuyện giữa ngài và cô Bạch ba tháng trước. Thế nên tôi đã tự mình tới câu lạc bộ tra xét đêm ba tháng trước. Kết quả là tra ra được một âm mưu.”

Nói đến chỗ này, vẻ mặt trợ lý Trương càng trở nên nghiêm túc hơn: “Chuyện xảy ra ngày hôm đó là thế này. Đó là sinh nhật Lục Khởi, mấy người cô Bạch đến câu lạc bộ chúc mừng sinh nhật anh ta. Lúc đó Cố Tử Yên và đám chị em của cô ta đã ở trong câu lạc bộ kia rồi. Tôi tra được rằng Cố Tử Yên đã cho người bỏ thuốc vào ly rượu của cô Bạch. Kẻ làm việc này là một gã nhân viên tạp vụ của câu lạc bộ.”

“Cái gì?” Con ngươi của Phó Kình Hiên co rụt lại.

Thế nên đêm đó không phải Bạch Dương uống rượu một mình mà còn vì chuyện thuốc đang phát huy tác dụng nữa sao?

Đúng rồi, nếu là uống rượu thì phản ứng của Bạch Dương sẽ không hưng phấn như vậy. Mà lúc ấy vậy mà anh lại không phát hiện ra cô có gì đó không đúng lắm!

“Bây giờ gã nhân viên tạp vụ kia đang ở đâu?” Khí lạnh từ quanh người Phó Kình Hiên phả ra bốn phía.

Trợ lý Trương trả lời: “Nhân viên phục vụ kia đã bị tôi khống chế rồi. Tôi đi điều tra chuyện đêm đó, vừa lúc thấy vẻ mặt nhân viên tạp vụ kia không đúng lắm nên đã cho người bắt lại. Sau đó mới hỏi ra được chuyện Cố Tử Yên muốn gã này hạ thuốc cô Bạch, hơn nữa còn để gã tìm đàn ông cho cô Bạch nữa.”

“Đàn ông ư?” Phó Kình Hiên nghiến răng, giận đến tím mặt.

Lúc đó Cố Tử Yên thế mà lại muốn tìm đàn ông đến làm bẩn Bạch Dương!

“Đúng vậy!” Trợ lý Trương đẩy mắt kính rồi trả lời: “Cố Tử Yên dặn dò nhân viên tạp vụ kia phải sắp xếp một người đàn ông rồi để người đàn ông này gặp cô Bạch một cách tình cờ, sau đó mang cô Bạch vào phòng, cũng quay video lại. Nhưng không biết vì sao người đàn ông mà Cố Tử Yên sắp xếp lại đến muộn nên không xuất hiện trước mặt cô Bạch đúng thời gian quy định. Vì thế sau cùng tôi đã trích xuất camera theo dõi và thấy người đã xuất hiện trước mặt cô Bạch lúc đó chính là ngài.”

Anh ta dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Ngoài ra, qua camera theo dõi, tôi còn nhìn thấy lúc ngài và cô Bạch vào phòng đã bị bạn của Cố Tử Yên là Mạnh San nhìn thấy. Cô ta đã gọi điện báo cho Cố Tử Yên nên Cố Tử Yên mới biết được người đã phát sinh quan hệ với cô Bạch đêm đó không phải người cô ta sắp xếp mà là ngài.

Đây cũng là lý do vì sao Cố Tử Yên biết đứa nhỏ mà cô Bạch đang mang là của ngài.”

“Thì ra là thế!” Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên kéo thành một đường thẳng tắp, hai bàn tay siết chặt lại rồi lại thả ra.

Bây giờ anh đang cảm thấy vô cùng may mắn bởi vì gã đàn ông kia đến muộn.

Nếu không Bạch Dương sẽ thật sự bị gã kia…

Chuyện phía sau Phó Kình Hiên không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, cũng không thể nghĩ nổi.

Anh dùng vẻ mặt u ám khó coi nói: “Bắt gã đàn ông kia đến đây cho tôi!”

“Tôi đã cho người đi bắt gã đàn ông đó rồi, tin rằng ngày mai sẽ mang đến Hải Thành” Trợ lý Trương nhanh chóng trả lời.

Sau đó anh ta lại muốn nói thêm gì nữa thì Phó Kình Hiên đã mở miệng: “Ngoài ra thì trên camera theo dõi còn có cảnh buổi sáng sau đêm hôm đó, sau khi ngài ra khỏi phòng không lâu thì gã đàn ông kia lại đi vào phòng.”

“Cậu nói cái gì?” Giọng nói của Phó Kình Hiên cao vút lên, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng: “Gã đi vào phòng ư?”

Gã đàn ông kia vào phòng làm gì Bạch Dương?
 
Chương 905


Chương 905

Nghĩ đến đây, vì phẫn nộ mà cả người Phó Kình Hiên đều run lên.

Hình như trợ lý Trương nhìn ra được suy nghĩ của anh nên vội vàng nói: “Tổng giám đốc Phó yên tâm. Tôi thấy trên camera theo dõi là sau khi gã đàn ông kia đi ra không đến mười phút thì cô Bạch cũng hoang mang rối loạn chạy ra khỏi phòng.

Thế nên gã kia không thể làm gì được cô ấy. Nhưng có chụp được ảnh và quay video cô Bạch hay không thì cô cũng không rõ.

Chỉ còn cách chờ ngày mai gã đàn ông kia đến rồi mới biết được.”

Nghe thấy lời này, nhất thời Phó Kình Hiên nhẹ nhàng thở phào ra một hơi.

Không làm gì Bạch Dương là tốt rồi.

Về phần ảnh chụp và video…

Nếu gã đàn ông kia dám chụp lại, nhất định anh sẽ chém bay hai tay gã đó!

“Trình Minh Viễn đâu?” Phó Kình Hiên bỗng nhiên híp mắt hỏi: “Câu lạc bộ đó là của anh ta. Cậu đi khống chế người của anh ta vậy hẳn là anh ta phải nhận được tin tức chứ?”

Ngày hôm sau sau khi chuyện xảy ra, anh đã để Trình Minh Viễn xử lý camera theo dõi rồi. Vì anh lo rằng sau khi Bạch Dương tỉnh lại cũng sẽ đi kiểm tra sau đó phát hiện ra anh.

Lúc ấy Trình Minh Viễn nói lại với anh rằng đã xử lý xong camera theo dõi rồi.

Nhưng vì sao Trình Minh Viễn lại không nói cho anh biết chuyện sau khi anh đi không lâu thì lại có một gã đàn ông vào phòng Bạch Dương chứ?

“Đúng là anh Trình đã biết, nhưng bây giờ anh ấy đang đi công tác ở Nam Giang buổi tối mới về. Anh ấy nói rằng đến lúc đó sẽ tự mình qua đây hỏi ngài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Trợ lý Trương nhún vai trả lời.

Phó Kình Hiên nghiến răng không nói gì, đưa tay lấy điện thoại di động ở đầu giường bấm số của Bạch Dương.

Bạch Dương đang trao đổi chuyện công việc với Lục Khởi. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô quay đầu lại thì thấy cuộc gọi của Phó Kình Hiên. Bạch Dương ngạc nhiên trợn trừng mắt.

Xem ra anh đã tỉnh lại rồi. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chẳng qua vừa tỉnh đã gọi điện thoại cho cô, không biết là có chuyện gì xảy ra.

Bạch Dương do dự vài giây rồi cuối cùng vẫn chọn cách từ chối cuộc gọi.

Lục Khởi nhìn thấy động tác của cô bèn mừng rỡ huýt sáo: “Cục cưng à, làm hay lắm.

Bạch Dương nở một nụ cười nhẹ nhưng không nói gì.

Đang lúc cô muốn quay lại vấn đề, tiếp tục thảo luận điều kiện trong tài liệu thì di động lại vang lên, chẳng qua lần này không phải cuộc gọi mà là tin nhắn.

Vẫn là do Phó Kình Hiên gửi tới, hơn nữa còn được gửi bằng tên Wechat Z-H.

Có vẻ như sau khi tài khoản phụ Z-H bị lộ thì anh không còn che giấu tiếp nữa.

“Anh xem giúp em xem anh ta nhắn cái gì nào.” Bạch Dương còn chưa kịp quyết định có nên xem tin nhắn của Phó Kình Hiên hay không thì Lục Khởi đã cướp điện thoại di động từ trong tay cô ra.

Bạch Dương muốn ngăn cản cũng không kịp nữa. Cô bó tay, đành phải chiều theo anh ta.

“Lời này của anh ta là có ý gì đây?”

Bỗng nhiên Lục Khởi nhíu mày: “Cái gì mà chuyện đêm đó là lỗi của anh ta. Rồi lại cái gì mà chuyện đêm đó còn có nguyên nhân sâu xa khác chứ? Anh chẳng hiểu gì cả!”
 
Chương 906


Chương 906

Lục Khởi không hiểu nhưng Bạch Dương vừa nghe đã hiểu ngay.

“Đưa cho em.” Cô thò tay lấy lại di động, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn màn hình.

Tin nhắn rất rõ ràng của Phó Kình Hiên đập ngay vào mắt cô: Bạch Dương, anh xin lỗi. Chuyện đêm hôm đó là do lỗi của anh. Em có thể hận anh, cũng có thể trách anh cũng được, nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng trong chuyện này còn nguyên nhân sâu xa khác. Em cũng không phải chỉ đơn giản là uống rượu. Cụ thể thế nào thì lát nữa anh sẽ gửi video cho em.

“Cục cưng à.” Lục Khởi thấy Bạch Dương ngẩn người nên bèn thò tay phất phất †rước mắt cô.

Ánh mắt Bạch Dương trở nên hoảng hốt. Cô lấy lại tinh thần rồi hỏi: “Sao thế?”

“Câu đó phải để anh hỏi mới đúng chứ.

Sao em lại đột nhiên ngẩn ra vậy?” Lục Khởi hỏi.

Bạch Dương mím đôi môi đỏ mọng: “Em đang suy nghĩ một chuyện.”

Rốt cuộc lời này của Phó Kình Hiên là có ý gì?

Cái gì mà còn nguyên nhân sâu xa khác chứ?

Chẳng lẽ đêm đó giữa cô và Phó Kình Hiên đã xảy ra chuyện gì nữa ư?

Đang suy nghĩ, điện thoại di động rung lên.

Bạch Dương vội vàng cúi đầu xuống nhìn thì thấy Phó Kình Hiên gửi đến một video.

Cô không biết trong video đó có gì, hiện †ại cũng không tiện mở nó lên, ngẩng đầu nhìn Lục Khởi, ngượng ngùng nói: ‘A Khởi, mọi chuyện không bận rộn lắm, anh về trước đi, lần tới em mời anh ăn cơm.”

“Cục cưng, em đang cố ý đuổi anh về sao?” Lục Khởi nhìn cô: “Vì không muốn anh xem video mà Phó Kình Hiên gửi à?”

Bạch Dương đột nhiên nắm chặt điện thoại trong tay.

Biểu hiện của cô rõ ràng đến như vậy sao?

Mà thôi, nếu anh ta đã đoán được thì cũng không cần thiết phải giấu diếm chỉ nữa.

Bạch Dương xoa xoa ấn đường: “Xin lỗi A Khởi, chuyện này là chuyện riêng của em và Phó Kình Hiên, cho nên…”

“Cho nên không thể cho anh biết được?”

Lục Khởi vung tay lên.

Bạch Dương mím môi thầm đồng ý.

Cô cũng không có dự định nói với A Khởi chuyện xảy ra giữa mình và Phó Kình Hiên vào cái đêm cách đây ba tháng, cũng không có ý định cho A Khởi biết mình đã mang thai con của Phó Kình Hiên.

Nếu không chắc chắn A Khởi sẽ chạy đi †ìm Phó Kình Hiên để tính sổ.

Cô không muốn A Khởi vì mình mà đắc tội với nhà họ Phó, còn làm liên lụy nhà họ Lục.

Thấy Bạch Dương không nói lời nào, Lục Khởi thở dài: “Được rồi, nay cục cưng trưởng thành rồi, có bí mật với anh rồi, không còn giống như trước, cái gì cũng nói cho anh biết, a…”

Anh ta giả bộ khó chịu xoa xoa khóe mắt không có giọt nước mắt nào của mình.

Bạch Dương thấy diễn xuất vụng về của anh ta, khóe miệng giật một cái, trong lòng cũng rất áy náy.
 
Chương 907


Chương 907

Bởi vì cô biết rõ, bị người khác lừa gạt rất khó chịu.

Nhưng trong chuyện này, cô chỉ có thể nói dối A Khởi.

“Xin lỗi A Khởi.” Bạch Dương xin lỗi lần nữa.

Lục Khởi xua tay cười một cái: ‘Lại nữa rồi, anh không trách em, em không muốn nói thì đừng nói, ai mà không có bí mật chứ, khi nào em muốn thì nói cho anh nghe là được.”

Thấy anh ta thông cảm cho mình, Bạch Dương cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Cảm ơn anh, A Khởi.”

“Có gì đâu mà cảm ơn.” Lục Khởi nhún vai một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Có điều cục cưng à, anh không quan tâm giữa em và Phó Kình Hiên có xảy ra chuyện gì, anh chỉ mong em biết tự bảo vệ bản thân mình, đừng lún sâu quá.”

“Được rồi, em biết rồi.” Bạch Dương gật đầu một cách nặng nề.

“Anh đi đây.” Lục Khởi bỏ tay vào túi quần, hiên ngang đi ra cửa.

Bạch Dương nhìn theo bóng lưng anh †a, sau khi thấy anh ta mở cửa đi ra ngoài mới nhìn điện thoại, mở video lên.

Video phát lên, Bạch Dương mím môi nghiêm túc xem.

Sau khi xem xong, cô bàng hoàng nhận ra đây là video ghi lại sự việc xảy ra giữa cô và Phó Kình Hiên vào ba tháng trước.

Nhìn thấy bản thân say sỉn đụng vào người Phó Kình Hiên, còn có hình ảnh trêu ghẹo Phó Kình Hiên nữa, Bạch Dương xấu hổ đến đỏ bừng mặt, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Từ trước đến nay tính tình của cô vô cùng bình thường, không ngờ sau khi say rượu lại thay đổi tính nết, biến thành người khác, vậy mà lại có thể chủ động trêu ghẹo đàn ông.

Cũng may bây giờ trong phòng làm việc chỉ có mình cô, nếu không cô cũng muốn chết đi cho rồi.

Lắc đầu một cái, Bạch Dương cố đè nén sự xấu hổ xuống, chống lại ý định cắm ngón chân vào tường, cô tiếp tục nhìn xuống.

Nhìn thấy Phó Kình Hiên ôm hông mình, đưa vào phòng, cô cố xua đi vẻ ngượng ngùng, nét mặt bỗng trầm xuống.

A, thì ra Phó Kình Hiên thích chiêu say rượu này.

Lúc kết hôn, Phó Kình Hiên chưa bao giờ đụng vào người cô, Vu Y Cơ thì liên tục thúc giục cô sinh con, cho nên cô đã từ bỏ †ôn nghiêm và mặt mũi, chủ động quyến rũ anh. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đương nhiên anh đã phản ứng như thế nào chứ?

Bạch Dương gõ ngón tay cứng ngắt lạnh buốt lên mặt bàn một cái, khóe môi cong lên một nụ cười châm biếm.

Phản ứng của Phó Kình Hiên lúc đó cũng giống như cô bây giờ vậy, nhìn cô như một tên hề, cùng giọng cười giêu cợt, sau đó bỏ đi, để cô ở lại một mình xấu hổ muốn chết.

Nhưng Phó Kình Hiên trong video này lại bị cám dỗ bởi sự say sỉn của cô.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng vui vẻ này.

“A…” Bạch Dương nhếch mép, tiếp tục xem video.

Nhìn thấy sau khi Phó Kình Hiên đưa mình vào phòng, trên hành lang xuất hiện một người, đó là Mạnh San.

Mạnh San cầm điện thoại di động, đưa theo hướng bọn họ rồi chụp ảnh, sau đó cô †a đưa điện thoại lên tai, chắc là gọi điện để mách lẻo với Cố Tử Yên.

Cho nên Cố Tử Yên mới biết được cô mang thai con của Phó Kình Hiên.
 
Chương 908


Chương 908

Bạch Dương mím chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.

Video vẫn tiếp tục phát, sau khi Mạnh San đi, video đã dừng lại ở hành lang. Nếu không nhờ thời gian ở góc bên trái vẫn đang chạy, người khác không biết sẽ tưởng rằng video đã dừng lại.

Nhưng Bạch Dương biết rõ nó vẫn chưa dừng, mà là đang bị tua nhanh, bởi vì đây là camera ngoài hành lang, không phải trong phòng, cho nên sau khi cô và Phó Kình Hiên đi vào phòng, hành lang sẽ không có một bóng người, chỉ là một đoạn trống không, đương nhiên là phải tua nhanh.

Sau đó, năm phút trôi qua, mà con số hiển thị bên góc trái màn hình là bảy giờ, cũng chính là sáng hôm sau.

Cuối cùng, hình ảnh trên video cũng đã thay đổi, Bạch Dương nhìn thấy Phó Kình Hiên từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa nghe điện thoại, không biết là gọi cho ai.

Bạch Dương không thèm nhìn thanh thời gian, cô tưởng rằng video đến đây là hết, nhưng không ngờ sau đó, một người đàn ông lén lúc xuất hiện trong video, ngó dáo dác nhìn xung quanh một chút, sau đó đi vào trong phòng của cô.

Người đàn ông đó nhìn trái nhìn phải, camera giám sát đã quay được khuôn mặt của anh ta, rất rõ ràng.

Nhìn gương mặt của người đàn ông kia, Bạch Dương bật người đứng dậy: ‘Là anh tai”

Người mà nằm bên cạnh cô sau khi cô tỉnh lại!

Thì ra là vậy, hèn chi cô không nghĩ ra, rõ ràng cô đã phát sinh quan hệ với Phó Kình Hiên, vậy mà tại sao sau khi tỉnh lại lại là một người khác.

Không ngờ sự thật lại là có người đàn ông khác đã chui vào phòng của cô!

Bạch Dương không biết mục đích của người đàn ông đó là gì, cô thoát khỏi video, gọi điện trực tiếp cho Phó Kình Hiên.

Giống như Phó Kình Hiên cũng đang đợi điện thoại của cô, vừa đổ chuông là anh đã bắt máy: “Xem xong rồi à?”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Xem xong rồi, cái đó…”

“Tôi biết em muốn hỏi cái gì.’ Phó Kình Hiên cắt ngang lời nói của cô: ‘Em muốn hỏi về người đàn ông kia?”

Con ngươi của Bạch Dương co rút lại: “Sao anh biết?”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: ‘Không cần đoán, sự xuất hiện của người đàn ông kia rất kỳ lạ, đó cũng chính là điểm nhấn của video, em không hỏi mới là lạ.”

“Được rồi.” Bạch Dương ngồi xuống: “Đúng, tôi muốn hỏi về người đàn ông kia, video là anh gửi cho tôi, chắc chắn anh đã cho điều tra thân phận của người đàn ông kia đúng không?”

“Ừm, người đàn ông đó là người của công chúng, là người Cố Tử Yên tìm đến để sỉ nhục em, nhưng vì tôi nên kế hoạch của cô ta thất bại.” Phó Kình Hiên híp mắt, lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Bạch Dương trắng bệch: “Cái gì chứ? Cố Tử Yên, cô ta…”

Tim cô đập rất nhanh.

Cô còn tưởng rằng người đàn ông đó đi nhầm phòng.

Nhưng không ngờ lại có ẩn tình lớn đến như vậy.

“Đúng là khinh người quá đáng!” Bạch Dương nắm chặt điện thoại trong tay, tức giận đến run rẩy.

Thì ra từ trước đến nay, Cố Tử Yên luôn muốn dùng những cách dơ bẩn này để hại cô.
 
Chương 909


Chương 909

Có phải Cố Tử Yên cũng đã từng dùng những cách khác để hại cô, nhưng cô tránh được, nên không biết?

“Bạch Dương, đừng kích động.” Phó Kình Hiên nghe thấy sự phẫn nộ trong giọng nói của Bạch Dương, vội vàng động viên, nói: “Cơ thể em chưa hồi phục, nên bình tĩnh lại, tôi nghĩ đối với em mà nói thì chuyện này là một cơ hội tốt.”

“Cơ hội tốt sao?” Nghe Phó Kình Hiên nói như vậy, Bạch Dương nhướng mày, nghỉ ngờ hỏi: “Ý của anh là…”

“Không phải em muốn bắt Cố Tử Yên sao? Lần này thì tốt rồi, có người đàn ông đó làm nhân chứng, tôi sẽ cho người đi bắt anh ta, anh ta sẽ khai ra hành vi phạm tội của Cố Tử Yên, đến lúc đó sẽ có thể tống Cố Tử Yên vào tù.” Phó Kình Hiên trâm giọng nói.

Lúc đầu anh cũng có nhờ Trương Trình nghĩ cách để gài bẫy Cố Tử Yên, để Cố Tử Yên phạm pháp, cứ như vậy mà tổng Cố Tử Yên vào tù.

Nhưng Cố Tử Yên vẫn luôn ở trong bệnh viện, sau khi xuất viện cũng không bước ra khỏi nhà lần nào, Trương Trình cũng không †ìm được cách để gài bẫy Cố Tử Yên, cho nên Cố Tử Yên vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Nhưng bây giờ Cố Tử Yên đã tự dâng điểm yếu của mình đến cửa, anh không thể bỏ qua được.

Mắt Bạch Dương sáng rực lên.

Đúng vậy, không phải đây là cơ hội tốt sao?

Bây giờ Cố Tử Yên vẫn đang lãnh án treo, trong lúc thực hiện án treo thì không được có hành vi phạm pháp nào, nếu phạm tội sẽ bị bắt vào tù.

Mặc dù trong lúc thi hành án treo, Cố Tử Yên không có hành vi phạm pháp, nhưng trước đó thì có, chỉ cần có bằng chứng là được!

Bạch Dương kích động nở một nụ cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn Phó tổng”“

“Em không cần phải cảm ơn tôi, những chuyện tôi làm cũng không riêng vì em, còn là vì tôi, để bù đắp những lỗi lầm trước kia.” Phó Kình Hiên rũ mắt xuống trả lời.

Nụ cười của Bạch Dương nhạt dần: “Phó tổng…

“Được rồi Bạch Dương, tôi còn có việc, cúp máy trước đây, đợi người đàn ông đó đến Hải Thành, tôi sẽ thông báo cho em, gặp lại sau!” Phó Kình Hiên vội vàng cúp điện thoại.

Anh biết, chắc chắn cô sẽ nói là không cần bù đắp.

Nhưng anh không muốn nghe những lời nói đó. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bạch Dương nhìn chiếc điện thoại đã trở về giao diện chính, nhíu mày một cái.

Đây là lần đầu tiên Phó Kình Hiên tắt máy cô từ khi công khai nói yêu cô đến giờ.

Anh đang trốn tránh điều gì?

Ở bệnh viện, khoa chăm sóc đặc biệt.

Trợ lý Trương nhận lấy điện thoại của Phó Kình Hiên, bỏ lên đầu giường: “Phó tổng, anh làm sao vậy?”

Tại sao lại vội vàng cúp điện thoại như vậy?

Người khác không biết còn tưởng là bị ma quỷ đeo đuổi.

Phó Kình Hiên mím môi: “Không có gì.”

“Vậy, tôi xin phép quay về tập đoàn.” Trợ lý Trương xin từ biệt.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Đi đi.”

Trợ lý Trương xoay người rời đi.

Buổi tối, Trình Minh Viễn từ Nam Giang chạy về Hải Thành.
 
Chương 910


Chương 910

Lúc sáng, anh ta cũng đã nghe trợ lý Trương nói Phó Kình Hiên đang ở bệnh viện, nên sau khi xuống máy bay, anh ta chạy thẳng đến bệnh viện.

Nhìn thấy Phó Kình Hiên nằm trên giường bệnh, không nhúc nhích, Trình Minh Viễn ôm bụng, cười phá lên: “Kình Hiên, tạo hình của anh rất có phong cách đó, ha ha ha, chết cười mất thôi!”

“Im miệng!” Phó Kình Hiên xoa xoa huyệt thái dương, mắng lớn.

Trình Minh Viễn ho khan vài tiếng, miễn cưỡng nhịn cười, khoát tay nói: “Được được được, em không cười nữa, nhưng sao anh lại bị thương thế kia, đã xảy ra chuyện gì?”

Ban ngày đã hỏi trợ lý của anh, nhưng trợ lý Trương chỉ trả lời cho có lệ chứ không nói anh ta biết tại sao Phó Kình Hiên lại bị thương.

Cho nên bây giờ anh ta rất tò mò.

Phó Kình Hiên rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi, được rồi, bàn chuyện chính đi.”

Thấy anh không muốn nói, Trình Minh Viễn bĩu môi: “Còn gạt em, thôi quên đi, anh không muốn nói thì thôi, em cũng không thèm biết, nhưng tại sao anh lại bắt người của eml”

“Người của cậu bỏ thuốc Bạch Dương, cậu nói xem tại sao tôi không thể bắt?”

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn anh ta.

Trình Minh Viễn ngẩn ra: “Bỏ thuốc Bạch Dương? Sao có thể có chuyện này được?”

Mấy tháng nay Bạch Dương đâu có đến câu lạc bộ của anh ta.

Sao nhân viên của anh ta có thể bỏ thuốc Bạch Dương.

“Không phải bây giờ, mà là ba tháng trước, vào ngày tôi và Bạch Dương xảy ra chuyện, nhân viên của cậu đã bị Cố Tử Yên mua chuộc, bỏ thuốc vào rượu của Bạch Dương.” Phó Kình Hiên cau mày, kìm nén sự tức giận.

Trình Minh Viễn sợ đến ngây người, một lúc sau mới bình tĩnh lại, nói nhỏ: “Em không hề biết chuyện này!”

“Tôi biết là cậu không biết, nếu không điều tra thì tôi cũng không biết. Trừ lần đó ra, Có Tử Yên còn sắp xếp một người đàn ông đi theo Bạch Dương. Đây là camera ghi lại đêm đó, Trương Trình đã đến câu lạc bộ của cậu để lấy, cậu qua đây mà nhìn.” Phó Kình Hiên cầm điện thoại di động trên đầu giường, ném cho Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn luống cuống chụp lấy điện thoại, xem video.

Cái video đó là cái mà Phó Kình Hiên đã gửi cho Bạch Dương.

Mấy phút sau, Trình Minh Viễn xem xong video, tay siết chặt điện thoại di động, im lặng một hồi lâu.

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn anh ta: “Chuyện xảy ra vào sáng thứ hai, tôi đã cho người đi xử lý camera, tại sao cậu lại không phát hiện ra người đàn ông này?”

Trình Minh Viễn đuối lý, trả lời: “Xin lỗi, anh nhờ em đi xử lý camera để Bạch Dương không thể kiểm tra sau khi tỉnh lại, sau đó em đã giao việc đó cho phòng giám sát và điều khiển, đêm đó camera cũng đã được tắt, em cũng không có kiểm tra lại nội dung bên trong, nên mới không biết đêm đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Lúc đó anh ta không có hứng thú với Bạch Dương, nên sẽ không đời nào đi xem lại mấy cái camera theo dõi này làm gì.

Ngày hôm sau, sau khi Bạch Dương tỉnh lại, cô đã đi tìm anh ta để giúp kiểm tra camera giám sát, nhưng anh ta vẫn không làm, trả lời trực tiếp rằng mọi thứ vẫn ổn.
 
Chương 911


Chương 911

Nhưng bây giờ, anh ta cực kỳ hối hận.

Nghe được lời giải thích của Trình Minh Viễn, Phó Kình Hiên cau mày nhiều hơn, thể hiện rõ sự không hài lòng.

Trình Minh Viễn cũng nhận ra, sắc mặc cũng không ổn lắm: “Kình Hiên, trông giống như anh đang trách em vậy? Trách em tại sao lúc đó không kiểm tra camera sao?”

Phó Kình Hiên híp mắt, từ chối trả lời.

Trình Minh Viễn tức giận, cười: “Phó Kình Hiên, anh nói chuyện có lý chút đi, nếu như lúc đó em kiểm tra camera, anh sẽ đi điều tra xem người đàn ông đó là ai, nhưng sau đó thì sao? Không phải anh định đi đòi lại công bằng cho Bạch Dương đó chứ?”

Sắc mặt Phó Kình Hiên thay đổi, giống như nghĩ tới điều gì đó.

Trình Minh Viễn lại hừ một tiếng, nói: “Lúc đó trong mắt anh cũng toàn là Cố Tử Yên, nếu lúc đó anh điều tra được người đàn ông đó là do Cố Tử Yên sắp xếp, dựa vào tình cảm của anh dành cho Cố Tử Yên lúc đó, có khi anh sẽ bao che cho cô ta, sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, vậy tại sao bây giờ anh lại trách em?”

“,.” Con ngươi Phó Kình Hiên co rút lại, anh không phản bác.

Bởi vì những gì Trình Minh Viễn nói đều đúng.

Lúc đó anh như bị thôi miên, một lòng một dạ ở bên cạnh Cố Tử Yên, cho dù biết Cố Tử Yên có kêu đàn ông đến ức hiếp Bạch Dương thì chuyện lớn cũng biến thành chuyện nhỏ.

Cho nên anh không có tư cách trách móc Trình Minh Viễn.

Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Phó Kình Hiên, Trình Minh Viễn thở dài: “Thôi bỏ đi, bây giờ chuyện này là sao đây, qua lâu như vậy rồi, nên giải quyết như thế nào, bù đắp như thế nào, nhân viên phục vụ đó sẽ giao cho anh xử lý.”

Với tình cảm Phó Kình Hiên dành cho Bạch Dương bây giờ, nhân viên phục vụ đó xong đời rồi.

“Còn về Bạch Dương bên kia…” Trình Minh Viễn không biết nên làm gì bây giờ.

Chuyện này anh ta cũng có lỗi.

Nếu bây giờ anh ta đi xin lỗi, thì chuyện anh ta nói dối việc camera không có vấn đề gì sẽ bị phơi bày, chắc chắn Bạch Dương sẽ giận anh ta.

Chuyện giúp Phó Kình Hiên che giấu việc mình là ba của đứa bé cũng không gạt được nữa, đến lúc đó, chắc chắn Bạch Dương sẽ không giận dỗi đơn giản vậy đâu, có thể sẽ cắt đứt liên lạc với anh ta luôn không chừng.

Trình Minh Viễn bực bội vò đầu bức tóc.

Đây là chuyện gì vậy chứ.

Nếu biết bản thân thích Bạch Dương sớm một chút thì lúc đó sẽ không giúp Phó Kình Hiên giấu giấu diếm diếm, bây giờ cũng không cần phóng lao phải đâm theo lao.

Suy nghĩ một hồi, Trình Minh Viễn oán giận liếc Phó Kình Hiên một cái.

Phó Kình Hiên mím môi, thản nhiên nói: “Không cần lo lắng, đứa bé trong bụng của Bạch Dương đã được lấy ra rồi, cô ấy cũng đã biết tôi là ba của đứa bé, và Trọng Hách cũng là tôi”

Vừa nói xong, bầu không khí trong phòng bệnh cũng trở nên ngưng đọng lại, vô cùng im lặng.

Một lát sau, Trình Minh Viễn đột nhiên siết chặt quả đấm, hoảng sợ nói: “Anh nói cái gì? Bạch Dương biết…Đã biết rồi?”

“Ừm!” Đôi mắt Phó Kình Hiên lóe lên một tia sáng.
 
Chương 912


Chương 912

Sau khi Bạch Dương biết, đáng lẽ mối quan hệ của bọn họ cũng dịu đi được một chút, nhưng lạ đóng băng một lần nữa.

Vì vậy nếu là động phạm với anh, sao Trình Minh Viên có thể bình yên vô sự được cơ chứ.

Chắc chắn sẽ chết chùm!

Trình Minh Viễn không biết ánh mắt thâm độc của Phó Kình Hiên.

Anh ta khó chịu đi tới đi lui: “Xong rồi, xong rồi, Bạch Dương biết đứa bé là con anh, Trọng Hách cũng là anh, cô ấy chắc chắn sẽ biết em giúp anh gạt cô ấy, làm sao bây giờ, em sẽ mất cô ấy sao?”

Nghe anh ta nói như vậy, con mắt của Phó Kình Hiên nheo lại.

Vẫn muốn lấy Bạch Dương?

Sao da mặt lại dày như vậy chứ!

Bạch Dương là của một mình anh!

“Không được!” Trình Minh Viễn dừng lại, giống như đã quyết định một việc gì đó, như không còn cách nào khác: “Em phải đi gặp Bạch Dương, chủ động xin lỗi cô ấy, nếu cô ấy có oán hận em thì ít nhất cũng vì thái độ hỗi lỗi của em mà nhân nhượng, không so đo nữa.”

Nói xong, anh ta cũng không thèm chào hỏi, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Phó Kình Hiên muốn ngăn cũng không ngăn kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta rời đi.

Ngay từ đầu, anh cũng lo lắng rằng Bạch Dương sẽ thật sự tha thứ cho Trình Minh Viễn bởi vì Trình Minh Viễn chủ động xin lỗi.

Nhưng sau đó nghĩ lại, với tính cách của Bạch Dương thì sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy, nên anh cũng không lo lắng nữa.

Vì vậy, chuyến đi này của Trình Minh Viễn đã định sẵn là thất bại!

Bên kia, Trình Minh Viễn cấp tốc chạy tới Vinh Tiên Thủy, sau khi rầu rĩ lo lắng một hồi thì cũng bấm chuông cửa.

Bạch Dương đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe thấy chuông cửa vang lên, cô che bụng đi ra cửa: “Ai vậy?”

“Bạch Dương, là tôi.” Ở ngoài là giọng nói của Trình Minh Viễn.

Bạch Dương để tay trên tay nắm cửa bỗng nhiên cứng lại, vẻ mặt ôn hòa trên gương mặt nhỏ nhắn cũng lạnh đi.

Lại là Trình Minh Viễn!

Nghĩ đến chuyện Trình Minh Viễn giúp Phó Kình Hiên che giấu mọi chuyện, lòng ngực Bạch Dương như bị thiêu đốt.

Cô nắm chặt tay, đè nén sự tức giận xuống, lạnh lùng nói: “Là anh à, anh về đi.”

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng xa cách của cô, Trình Minh Viễn liên tục cười khổ.

Thật ra trên đường đến đây, anh ta đã luôn nghĩ đến thái độ của cô, chắc chắn sẽ rất lạnh nhạt.

Bây giờ nghe giọng nói lạnh lùng của cô, anh ta biết mình đã đoán đúng.

Thậm chí cô còn không hỏi anh ta đến đây để làm gì, mà đuổi thẳng anh ta về, có thể tưởng tượng được cô không muốn nhìn thấy anh ta đến nhường nào.

“Chuyện đó, Bạch Dương, tôi có chuyện muốn nói với cô, cô có thể mở cửa một chút không?” Trình Minh Viễn nhìn cánh cửa bị đóng chặt, đặt tay lên, cẩn thận nói.
 
Chương 913


Chương 913

Bạch Dương mím môi: “Có chuyện gì thì nói sau đi, bây giờ tôi không muốn nghe.”

“Không được, không thể nói sau được, nói sau sẽ trở nên vô nghĩa, Bạch Dương, mở cửa được không, làm ơn!” Trình Minh Viễn chắp tay trước mặt, nhắm mắt nói.

Nghe giọng điệu anh ta vô cùng thảm thương, khiến người khác không đành lòng từ chối.

Con mắt Bạch Dương như sáng lên, giống như đang do dự.

Qua vài giây, cuối cùng cô cũng mở cửa: “Được, tôi cũng muốn nghe anh sẽ nói cái gì”

Nghe được tiếng mở cửa, Trình Minh Viễn lập tức mở mắt ra.

Nhìn thấy Bạch Dương, anh ta vui mừng: “Bạch Dương, cuối cùng cô cũng chịu gặp tôi.

Nét mặt của Bạch Dương vẫn không thay đổi: “Không phải anh nói có chuyện muốn nói với tôi sao? Nói đi.”

Cô không hề có ý muốn tâm sự với anh †a một chút nào.

Trình Minh Viễn cũng hiểu được, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Nhưng anh ta biết, đây là do anh ta tự làm tự chịu.

Cười khổ một tiếng, Trình Minh Viễn nhìn cô, thấy sắc mặt của cô không được tốt, hỏi: “Bạch Dương, nghe nói đứa bé trong bụng cô đã được lấy ra, bây giờ sức khỏe cô thế nào? Tôi có một ít thuốc bổ, tối nay…”

“Nói chuyện chính đi!” Bạch Dương cau mày, nhấn mạnh một lần nữa.

Cô không muốn tán gấu với anh ta. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trình Minh Viễn nghẹn ngào một chút, sau đó thở dài: “Được rồi được rồi, tôi sẽ không nói lang man nữa, tôi sẽ nói vấn đề chính, chuyện đó… Nghe nói cô nghi ngờ đứa bé đó là con của Phó Kình Hiên, tại sao…

“Tại sao cái gì chứ?” Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh ta.

Đây là lần đầu tiên Trình Minh Viễn thấy cô đối xử lạnh nhạt với mình như vậy, dù là ba tháng trước, cô cũng không lạnh lùng như thế.

Có thể thấy rất rõ, cô thật sự rất giận anh ta.

“Xin lỗi Bạch Dương, tôi không nên gạt cô.” Trình Minh Viễn cúi đầu nhận lỗi.

Bạch Dương nhìn anh ta, cười nhạo: “Không nên? Tôi thấy lúc trước anh lừa dối tôi rất vui vẻ mà, tôi hỏi anh Trọng Hách là ai rất nhiều lần, anh cũng trả lời rất qua loa, nhìn kiểu gì cũng không giống việc không nên lừa gạt tôi, cho nên bây giờ anh đến đây xin lỗi, không cảm thấy rất giả tạo sao? Anh đến đây xin lỗi không phải vì anh ý thức được việc mình làm là sai, mà anh ý thức được tôi đã biết đó là lời nói dối, nên mới đến đây để xin lỗi.”

“Umm…’ Khóe miệng Trình Minh Viễn giật một cái, không nói nên lời.

Bởi vì anh ta không thể phủ nhận, cô nói đúng.

Nếu cô không biết chuyện này trước anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không chủ động chạy đến đây để xin lỗi và thú nhận mọi chuyện với cô.

Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Trình Minh Viễn, Bạch Dương xoa xoa ấn đường: “Anh đến đây chỉ để xin lỗi tôi thôi sao?”

“Ừm” Trình Minh Viễn sờ sờ đầu mũi: “Đúng là tôi đã giúp Phó Kình Hiên lừa gạt cô, nếu cô không phát hiện ra, tôi vẫn sẽ tiếp tục giấu cô, chỉ đơn giản là muốn giúp Phó Kình Hiên thôi. Nhưng sau mấy tháng sống chung, tôi giấu chuyện này cũng vì cô, tôi không muốn cô biết Phó Kình Hiên là ba của đứa bé, trong lòng sẽ rất khó chịu, dù sao thì tôi cũng là bạn của cô mà”
 
Chương 914


Chương 914

“Bạn à?” Bạch Dương nhếch miệng mỉa mai.

Đúng là một người bạn tốt, một người bạn cố tình lừa dối cô.

Người bạn như thế này cô cũng không chịu nổi!

Trình Minh Viễn không biết Bạch Dương đang suy nghĩ gì, anh ta bỏ tay xuống, nói: “Chỉ là tôi không ngờ cô lại biết chuyện này nhanh như vậy, nhưng nếu cô đã biết thì †ôi cũng không thể không nhắc đến thái độ của mình được, nên tôi đã đến đây để xin lỗi cô, dù sao thì chuyện giấu diếm cũng là lỗi của tôi, Bạch Dương, hy vọng cô tha lỗi cho tôi!”

Nói xong, anh ta cúi đầu trước mặt cô, thái độ vô cùng thành khẩn.

Nhưng Bạch Dương lại lùi về sau một bước: “Tôi hiểu cho anh, dù sao thì Phó Kình Hiên cũng là bạn của anh, anh giúp anh ta che giấu là chuyện bình thường.”

Ánh mắt Trình Minh Viễn sáng lên, lập tức bật người dậy, kích động nhìn cô: “Ý của cô là, cô đồng ý tha thứ cho tôi?”

Cô hiểu cho anh ta.

Như vậy là tha thứ sao?

Bạch Dương vẫn không thay đổi, lắc đầu một cái: ‘Không, hiểu không có nghĩa là tha thứ, anh giúp Phó Kình Hiên che giấu là không sai, nhưng lại có lỗi với tôi, nên tôi không thể tha thứ cho anh, từ nay về sau, †ôi sẽ chỉ hợp tác với anh để đối phó với nhà họ Cố, nhưng chúng ta sẽ không còn là bạn nữa.”

Vẻ mặt Trình Minh Viễn cứng đờ: “Hợp ao”

Bạch Dương mím đôi môi đỏ mọng của minh: “Đúng vậy, hợp tác, chỉ vậy thôi!”

Nói xong, cô đóng cửa lại, để lại mình anh ta ở bên ngoài.

Trình Minh Viễn nhìn cánh cửa trước mắt, khóc không ra nước mắt.

Anh ta còn tưởng cô sẽ tha thứ cho mình, không ngờ lại đi đến bước này.

Cô không những không tha thứ cho anh †a, mà còn kết thúc luôn cả tình bạn này!

Vất vả lắm anh ta mới tạo được nhiều thiện cảm với cô như vậy, trở thành bạn của cô, sau đó sẽ theo đuổi cô.

Kết quả là bây giờ đừng nói đến theo đuổi, ngay cả bạn bè cũng không thể làm.

Trình Minh Viễn vò đầu bức tóc: “Không được, không thể tiếp tục như vậy được!”

Phải nói chuyện thật tốt với Bạch Dương, không cần cô phải tha thứ cho anh ta.

Ít nhất thì mối quan hệ bạn bè không được cắt đứt!

Ngay lúc Trình Minh Viễn giơ tay lên, chuẩn bị bấm chuông một lần nữa, điện thoại di động trong túi áo anh ta đột nhiên vang lên.

Trình Minh Viễn nhíu mi lại, móc điện thoại trong túi ra, thấy người nhà gọi tới: “Nghe nè, anh hai.”

Không biết bên đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt Trình Minh Viễn đột nhiên thay đổi: “Em biết rồi, em về ngay đây!”

Vừa nói xong, anh ta hạ điện thoại từ tai xuống, sau đó cúi đầu gửi cho Bạch Dương một tin nhắn, sau đó vội vã đi tới thang máy.

Trong phòng , Bạch Dương đang uống nước, nghe được điện thoại trên bàn ting lên một cái, cô liếc nhìn.

Là tin nhắn của Trình Minh Viễn.
 
Chương 915


Chương 915

Bạch Dương để ly nước xuống, cầm điện thoại lên xem tin nhắn của anh ta, nội dung là: Bạch Dương, tôi có việc gấp nên đi trước, chờ tôi xử lý xong chuyện này, chúng ta nói chuyện được không?

Nói chuyện một chút?

Bạch Dương mím môi.

Cô đại khái biết anh ta muốn nói gì, nhưng cá nhân cô cảm thấy chuyện này không có gì để nói nữa cả.

Sở dĩ cô muốn cắt đứt quan hệ bạn bè với Trình Minh Viễn, ngoài lý do anh ta giấu diếm và lừa dối cô, quan trọng nhất là vì Trình Minh Viễn có tình cảm với cô.

Phó Kình Hiên nói, Trình Minh Viễn thích c0.

Cho nên anh đang lặng lẽ quan sát Trình Minh Viễn.

Nhưng cô nhìn kiểu gì cũng không cảm thấy Trình Minh Viễn đang thích cô.

Có điều, Phó Kình Hiên không hẳn là nói dối, phòng ngừa trước vẫn hơn, cô chọn cách cắt đứt tình bạn với Trình Minh Viễn, Bởi vì cô không thể đáp trả lại tình cảm của Trình Minh Viễn, cho nên nhân lúc anh †a còn chưa thổ lộ thì rời xa là cách tốt nhất, Cứ như vậy, tình cảm của Trình Minh Viễn đối với cô sẽ dần dần nhạt đi.

Ngày hôm sau, Bạch Dương còn đang say giấc, thì bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Cô còn chưa mở mắt, đã vươn tay ra khỏi chăn, thuần thục tìm kiếm trên đầu giường.

Sau khi mò thấy điện thoại, theo trí nhớ, cô trượt nút trả lời, đưa điện thoại đến bên tai: “A lô, ai vậy?”

Nghe giọng nói còn ngái ngủ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên nhẹ nhàng trả lời: “Là tôi.”

“Phó Kình Hiên?” Bạch Dương lập tức tỉnh táo lại, cô mở mắt, cầm điển thoại ra để trước mặt thì thấy tên người gọi, quả nhiên là anh.

“Ừm, là tôi.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Tôi đánh thức em à?”

Bạch Dương c@'n môi dưới, không nói gì tiếp.

Giọng nói Phó Kình Hiên có chút áy náy: “Xin lỗi, tôi tưởng em dậy rồi.”

“Anh gọi tôi có chuyện gì không?” Bạch Dương để điện thoại qua bên tay, thản nhiên nói.

Dường như Phó Kình Hiên không nhận ra sự lạnh lùng trong giọng nói của cô, khẽ cười một cái: “Là tin tốt, người đàn ông đó đã được đưa đến Hải Thành.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Cái gì?” Bạch Dương lập tức bật người ngồi dậy.

Bởi vì ngồi dậy quá đột ngột nên ảnh hưởng đến bụng, đau đến nổi cô phải kêu lên một tiếng.

Phó Kình Hiên nghe vậy, căng thẳng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.’ Bạch Dương xóa xoa bụng: “Người đàn ông đó bây giờ đang ở đâu?”

Phó Kình Hiên nghe thấy giọng nói của cô có chút run rẩy, bây giờ cô vẫn còn đang khó chịu, nhưng không muốn nói cho anh biết, cuối cùng là cô bị làm sao.

Phó Kình Hiên thở dài, trả lời: “Vừa đến nhà ga của Hải Thành, bây giờ đang được áp giải đến chỗ tôi”

“Đến bệnh viện?” Bạch Dương cau mày.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Đúng vậy, em muốn qua đây không?”

Anh hỏi bằng giọng điệu hàm chứa một ít hi vọng.

Bây giờ anh cũng gần như đoán được, hôm qua cô đến tìm anh có lẽ cũng không phải là ý định ban đầu của cô.
 
Chương 916


Chương 916

Bởi vì bà nội đã thấy cô, nên anh nghĩ chắc cô đi gặp bà nội, sau đó bà nội dẫn cô đi gặp anh, chứ không phải cô muốn đi gặp anh.

Nếu cô không muốn đến thăm anh, vậy thì anh sẽ nghĩ cách khiến cô đến.

Anh đặc biệt kêu người dẫn người đàn ông đó đến bệnh viện, sau đó cô sẽ đến bệnh viện để gặp người đàn ông kia, tiện thể gặp anh luôn.

Tuy rằng cách này hơi tồi, nhưng có thể gặp cô thì tồi tệ thế nào cũng được.

Bạch Dương nhéo lòng bàn tay một cái: “Tại sao lại đưa đến bệnh viện mà không phải là một chỗ khác?”

“Không được, tôi không thể rời khỏi bệnh viện, em cũng biết đó, với lại đây là người mà tôi bắt được, tôi cũng muốn hỏi một số vấn đề, nên chỉ có thể phiền em đến bệnh viện thôi.” Phó Kình Hiên rủ mắt xuống, che đi ánh mắt u tối.

Bạch Dương cũng đoán được anh sẽ không đổi địa điểm khác, trong lòng cũng cười một tiếng, nhưng không còn cách nào khác.

Dù sao thì anh cũng nói đúng, đây là người do người của anh bắt được.

“Tôi biết rồi, một lát nữa tôi sẽ đến đó.”

Bạch Dương lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại.

Phó Kình Hiên nhìn điện thoại đã trở về màn hình chính, khóe miệng cong lên cười một cái.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ sử dụng cách này để gặp một ai đó.

“Phó tổng” Trợ lý Trương gõ cửa đi vào.

Phó Kình Hiên bình tĩnh lại, trở lại vẻ mặt lạnh mùng thường ngày: “Có chuyện gì?”

“Tôi vừa điều tra được, Cố Việt Bân đang tìm người cho vay khắp nơi.” Trợ lý Trương đứng bên cạnh giường anh trả lời.

Phó Kình Hiên híp mắt: “Khoản vay?”

“Đúng vậy, hiện nay có công ty của nhà họ Tam đáp ứng được các khoản vay, nhưng Cố Việt Bân cần rất nhiều tiền, nhà họ Tam cũng chỉ cho vay một khoảng ít, khoản tiên mà Bach Dương nhận được sau khi lấy được cổ phần công ty cũng không cao.’ Trợ lý Trương nói.

Phó Kình Hiên cười nhạt: “Ông ta đang cần vay tiền, nhưng ngân hàng không đồng ý cho vay bởi vì tôi đã đến chào hỏi trước, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tam Thịnh sẽ phá sản, nếu muốn kéo Tam Thịnh ra khỏi nguy cơ phá sản, chỉ có hai cách, đó là dựa vào gia đình thông gia và các khoản vay, nhưng chẳng có ai dám kết hôn với người nhà họ Gố, cho nên ông ta chỉ có thể chọn con đường nguy hiểm nhất là đi vay tiền.”

Nói đến đây, anh nhìn trợ lý Trương: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì bất động sản Duy Tâm là thuộc sở hữu của Phó thị đúng không?”

“Đúng vậy, năm ngoái bất động sản Duy Tâm đã xảy ra rất nhiều rắc rối lớn. Sau khi ông chủ bị bắt, anh đã ra lệnh tôi mua lại bất động sản Duy Tâm, nhưng sau đó vì một số vấn đề khác nên vẫn chưa thông báo thông tin này lên trên, nên bây giờ rất ít người biết bất động sản Duy Tâm thuộc sở hữu của Phó thị.” Trợ lý Trương suy nghĩ một chút rồi nói.

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên một tia sáng: “Tốt lắm, cậu dùng danh nghĩa của bất động sản Duy Tâm đầu tư cho Cố Việt Bân đi, tôi muốn từng bước từng bước †hâu tóm toàn bộ cổ phần của Tam Thịnh.”

Vay vốn cực kì nguy hiểm, các doanh nghiệp sẽ không lựa chọn vay vốn nếu như _ chưa đi đến đường cùng.
 
Chương 917


Chương 917

Bởi vì rất dễ bị người khác đoạt lấy cổ phần công ty.

Mắt trợ lý Trương sáng rực lên: “Phó †ổng, sau khi anh lấy được cổ phần của Cố Việt Bân sẽ đưa cho cô Bạch sao?”

“Được rồi, đi làm nhanh đi.” Phó Kình Hiên không trả lời.

Nhưng trợ lý Trương biết rõ chắc chắn anh đã có ý định này.

“Tôi đi làm ngay đây.” Đẩy mắt kính lên, trợ lý Trương xoay người đi ra ngoài.

Một tiếng sau, Bạch Dương đến bệnh viện.

Cô nhìn Phó Kình Hiên, hỏi: “Người đâu?”

“Đang trên đường đến, ùn tắc giao thông, khoảng mười phút nữa tới nơi, em ngồi đi!” Phó Kình Hiên ngồi trên giường bệnh không nhúc nhích được, chỉ có thể chỉ vào cái ghế bên cửa sổ, có ý kêu cô tới đó ngồi xuống.

_ Lúc Bạch Dương vừa đến, không thấy người đàn ông kia, cô còn tưởng rằng Phó Kình Hiên gạt mình.

Bây giờ nghe anh nói là chưa tới, sắc mặt cô cũng tốt lên một chút, kéo ghế qua ngồi xuống.

Phó Kình Hiên nhìn bụng của cô, hỏi: “Cơ thể em thế nào rồi?”

Bạch Dương bắt chéo hai chân: “Rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Phó Kình Hiên nhìn sắc mặt của cô, mặc dù vẫn chưa tốt lắm nhưng so với lúc vừa làm phẫu thuật xong đã tốt hơn rất nhiều, biết là cô đang dần dần hồi phục nên trong lòng cũng an tâm hơn.

“Hôm qua, Trình Minh Viễn đến tìm em đúng không?” Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Phó Kình Hiên ngẩng đầu lên hỏi.

Bạch Dương nhướng mày: “Thì ra là do anh nói cho anh ta biết tôi đã biết hết mọi chuyện.”

Nếu không thì Trình Minh Viễn nghe ai nói?

“Là tôi nói cho cậu ta biết, cậu ta đi xin lỗi em, em…” Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng.

Bạch Dương nhìn anh: “Tôi làm sao chứ?”

“Em tha thứ cho cậu ta rồi sao?” Phó Kình Hiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, cuối cùng cũng hỏi.

Bạch Dương bĩu môi: “Tại sao tôi lại tha thứ cho anh ta? Anh ta và anh, hai người đều cùng một giuộc!”

Nghe cô nói như vậy, trong mắt Phó Kình Hiên hiện lên một sự vui vẻ.

Anh đã đoán đúng, cô sẽ không tha thứ cho Trình Minh Viễn.

Trong một khoảnh khắc, Phó Kình Hiên cũng buông lỏng sự căng thẳng của mình.

Cô không tha thứ là tốt rồi.

Anh cũng lừa cô, cô không tha thứ cho anh, nên Trình Minh Viễn cũng không thể được tha thứ.

Trình Minh Viễn nên bị giống như anh.

“Nhìn anh giống như đang vui?” Bạch Dương liếc nhìn Phó Kình Hiên.

Hình như không chỉ có vui vẻ, mà còn là cười trên nỗi đau của người khác.

Ảo giác sao?

“Em nhìn ra sao.” Phó Kình Hiên cũng không phủ nhận, gật đầu thừa nhận.

Bạch Dương nhìn anh bằng ánh mắt kinh dị.

Được rồi, cô cũng chắc chắn rằng đó không phải là ảo giác, quả thật anh đang hả hê, hả hê vì Trình Minh Viễn không được tha thứ.
 
Chương 918


Chương 918

Thật không ngờ anh lại là một con người như vậy!

Đang suy nghĩ thì sau lưng xuất hiện rất nhiều tiếng bước chân lộn xôn.

Bạch Dương ngoảnh đầu lại nhìn, thì thấy bên ngoài tấm kính trong suốt có hai người đàn ông mặc vest đen đang dẫn một người đàn ông đi tới.

Hai người mặc đồ vest đó, một người là trợ lý Trương, người còn lại là vệ sĩ.

Về phần người đàn ông mà họ đang dẫn vào.

Bạch Dương lập tức đứng dậy, trên mặt đầy sự phẫn nộ.

Là anh tai Ba tháng trước, sau khi tỉnh dậy, đó là người đã ngủ cạnh cô.

Phó Kình Hiên biết rõ tại sao Bạch Dương lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy, anh nhìn người đàn ông đang bị áp giải vào, ánh mắt trở nên lạnh như băng.

“Phó tổng, người đã được đưa đến.”

Trợ lý Trương buông người đàn ông kia ra, quay qua nói với Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, quay sang nhìn Bạch Dương: “Bạch Dương, em giải quyết anh ta đi.”

Chờ đến khi cô giải quyết xong, anh sẽ xử lý người này!

Bạch Dương cũng không từ chối, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia.

Người đàn ông đó bị vệ sĩ đá mạnh một cước vào đầu gối, lập tức quỳ xuống, đau đớn rên lên một tiếng, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.

Bạch Dương bước tới một bước, cô dừng lại trước mặt người đàn ông kia, hỏi: “Anh có còn nhớ tôi là ai không?”

Người đàn ông này là người đã vào phòng cô sau khi Phó Kình Hiên rời đi, chắc chắn sẽ biết mặt cô.

Người đàn ông đó đột nhiên bị đưa đến đây là đã sợ hãi rồi, bây giờ còn bị đá một cước thì càng sợ hãi hơn.

Lúc này đừng nói là trả lời, đến nhìn mặt Bạch Dương còn không dám.

Phó Kình Hiên thấy vậy, anh liếc nhìn trợ lý Trương.

Sau khi trợ lý Trương gật đầu một cái, vệ sĩ tiếp tục cho người đàn ông đó một cước nữa: “Trả lời cô Bạch maul”

Người đàn ông sợ đến thê thảm, liên tục gật đầu: “Được được được, tôi nói, các người đừng đánh tôi, hu hu hưu…”

Đang nói thế mà anh ta lại òa khóc lên.

Hôm qua anh ta đang tán gái, thì đột nhiên bị bắt lên một chiếc xe chở đến Hải Thành.

Dọc đường đi, anh ta liên tục hỏi người bắt mình, tại sao lại bắt mình, nhưng cũng không có câu trả lời, anh ta xong đời rồi, lúc đó anh ta bị dọa đến chết khiếp, tưởng là mình bị những người phụ nữ mình bỏ rơi bắt mình để giết.

Suốt đoạn đường, trong lòng anh ta vô cùng lo lắng, nhưng bởi vì người bắt anh †a cũng không đánh anh ta nên anh ta mới đỡ sợ hơn, nhưng bây giờ người này lại đánh anh ta, nói không chừng còn giết anh †a, đương nhiên là anh ta sợ hãi đến phát khóc rồi.

 
 
Chương 919


Chương 919

Người đàn ông vừa khóc vừa run rẩy ngẩng đầu nhìn Bạch Dương, nhìn xem Bạch Dương là người phụ nữ nào mà anh †a đã tán, để có khi có thể cầu xin, khiến cô cảm động một lần nữa.

Kết quả là vừa nhìn xong, anh ta sợ đến ngây người, tiếng khóc cũng không còn nữa.

Vì người phụ nữ này không phải là những người mà anh ta đã tán, thậm chí anh ta còn không biết cô là ai.

Nhìn thấy ánh mắt nghỉ ngờ của người đàn ông, Bạch Dương giật giật khóe miệng: “Xem ra anh không nhớ tôi là ai, cũng đúng thôi, đã qua ba tháng rồi, nếu đã như vậy, †ôi sẽ nhắc lại cho anh nhớ, ba tháng trước, câu lạc bộ…”

Nghe được ba chữ câu lạc bộ, cuối cùng người đàn ông cũng nhớ ra, anh ta trợn tròn hai mắt: “Là côi”

Đây là người phụ nữ mà anh ta được giao nhiệm vụ phải đi làm nhục.

Chỉ là sau khi anh ta đến thì người phụ nữ này đã lên giường với người đàn ông khác rồi, vì sự trong sạch của bản thân nên anh ta không muốn ra tay với cô, chỉ nằm bên cạnh cô thôi.

Chuyện cũng trôi qua được ba tháng rồi, anh ta cho rằng chuyện này đã bị lãng quên, nhưng bây giờ anh ta lại bị người phụ nữ đó bắt đến đây, còn tức giận nhìn anh †a, giống như muốn tính sổ anh ta vậy!

“Nhớ rồi sao?” Bạch Dương híp mắt: “Anh nhớ ra rồi, vậy anh cũng nên biết tại sao mình lại bị đưa đến đây đúng không?”

“Tôi… tôi… Người đàn ông chột dạ, không dám nhìn cô.

Bạch Dương vươn tay ra, dùng sức nắm lấy mặt anh ta, lạnh lùng hỏi: “Cố Tử Yên trả anh bao nhiêu tiền để ra tay với tôi?”

Phó Kình Hiên thấy hành động của Bạch Dương, hơi nhíu mày: “Bạch Dương, buông anh ta ra đi, đụng vào chỉ làm bẩn tay em thôi, Trương Trình, cậu đi đi!”

Trương Trình trợn mắt một cái.

Bốp!

Cái gì mà làm bẩn tay cô Bạch chứ, rõ ràng là không muốn cô Bạch chạm tay vào người đàn ông khác, ai mà không biết chứ.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trợ lý Trương cũng không dám vạch trần, nở một nụ cười trên môi, đi đến bên cạnh Bạch Dương: “Cô Bạch, cứ giao cho tôi, cô cứ tra hỏi là được rồi.”

Khóe miệng Bạch Dương cong lên, nhìn thấy ánh mắt của trợ lý Trương, cô không thể làm gì khác nên đành buông tay ra.

Trợ lý Trương bắt chước động tác của cô, dùng sức nắm gương mặt của người đàn ông, bóp nó đến méo mó, có thể thấy sức mạnh rất to lớn “Cô Bạch, như thế này đã được chưa?”

Trợ lý Trương hỏi. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bạch Dương im lặng sờ đỡ trán: “Tốt!”

Sở dĩ cô nắm lấy mặt của người đàn ông, chỉ đơn giản là vì cô quá tức giận, vô thức làm hành động đó, chứ không phải cố ý muốn xử phạt người đàn ông đó bằng cách này.

Nhưng bây giờ bị Phó Kình Hiên và trợ lý Trương nhúng tay vào, mọi thứ cũng trở nên rất kỳ quái.

Xoa xoa ấn đường, Bạch Dương cũng không quá rầu rĩ, vẻ mặt cũng lạnh lùng trở lại: “Trả lời tôi, Cố Tử Yên trả anh bao nhiêu tiên?”

“Cố Tử Yên là ai?” Người đàn ông bị Trương Trình nắm lấy cằm nên có phát âm có chút mơ hồ, hỏi lại.

Bạch Dương sửng sốt: “Anh không biết Cố Tử Yên là ai?”

Phó Kình Hiên cũng híp mắt lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom