Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 920


Chương 920

Người đàn ông đó chịu đựng sự đau đớn trên mặt, chật vật trả lời: “Tôi không biết.”

“Sao có thể có chuyện này được!” Bạch Dương cũng cảm thấy người đàn ông này không nói dối, cho nên trong lòng cực kỳ ngạc nhiên.

Cô nhìn sang Phó Kình Hiên: “Không phải anh nói anh ta là người mà Cố Tử Yên gài vào sao? Tại sao lại không biết Cố Tử Yên là ai?”

Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Đừng nói, để tôi hỏi vài câu.”

Nói xong, anh nhìn người đàn ông, mở miệng hỏi: “Anh không biết Cố tử Yên là ai, vậy ai là người kêu anh vào phòng của cô ấy?”

Anh chỉ tay vào Bạch Dương.

Người đàn ông khiếp sợ liếc nhìn Bạch Dương một cái, trề miệng một cái, giống như không biết có nên trả lời hay không.

Trợ lý Trương thấy vậy, lại cho anh ta một cước: “Nói mau, nếu không thì coi chừng!”

Người đàn ông nghe vậy càng sợ hãi, cơ thể cũng cứng đờ, liên tục gật đầu: “Tôi nói tôi nói, đó là một người đàn ông.”

“Đàn ông?” Bạch Dương nheo mắt.

Tại sao lại là một người đàn ông.

Chẳng lẻ cô còn có kẻ thù là nam?

Không biết có phải Cố Việt Bân không?

Dường như nhìn thấu những suy nghĩ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên lập tức bác bỏ: ‘Là nhân viên phục vụ ở câu lạc bộ.”

“Đúng vậy, nhân viên phục vụ đó cũng từng nói, Cố Tử Yên kêu anh ta đi tìm một người đàn ông.” Lúc này trợ lý Trương gật đầu nói một câu.

Bởi vì đây là việc mà anh ta đi điều tra nên anh ta có quyền lên tiếng nhất.

Nghe thấy không phải bản thân có thêm kẻ thù, trong lòng Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm: “Nói cho cùng, người đứng đằng sau vụ việc này vẫn là Cố Tử Yên. Chỉ là người này không trực tiếp trao đổi với Cố Tử Yên nên mới không biết Cố Tử Yên là ai: Cô nhìn người đàn ông.

Mặc dù người đàn ông vẫn không biết mấy người họ đang nói về chuyện gì, cũng gật đầu liên tục cho xong chuyện.

“Làm sao người nhận viên phục vụ đó lại tìm được anh, và đã cho anh bao nhiêu tiền?” Bạch Dương vẫn không thay đổi câu hỏi.

Người đàn ông cúi đầu trả lời: “Tôi… Tôi là người của câu lạc bộ tiếp viên, chúng tôi hợp tác với khách sạn và câu lạc bộ, nên muốn tìm tôi cũng không phải là khó, còn tiền thì họ trả tôi bảy trăm triệu.”

Lúc anh ta làm tiếp viên cho câu lạc bộ, một đêm tối đa chỉ ba trăm năm mươi triệu, thoáng cái có nhiệm vụ bảy trăm triệu, đương nhiên anh ta sẽ đồng ý làm.

“Bảy trăm triệu?” Bạch Dương la lên một tiếng.

Cô có nên khen ngợi sự hào phóng của Cố Tử Yên hay không đây?

Cô còn tưởng nhiệm vụ này chỉ đáng giá vài chục triệu thôi chứ.

“Lúc nhân viên phục vụ tìm anh thì đã nói với anh như thế nào?” Phó Kình Hiên cũng hỏi.
 
Chương 921


Chương 921

Người đàn ông trả lời trung thực: “Anh †a gửi công việc của chúng tôi vào trong nhóm, đưa ra hai mươi vạn, hi vọng có người trong chúng tôi đi…”

Anh ta len lén liếc Bạch Dương một chút, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, không dám nói hai chữ kia ra khỏi miệng, đành phải uyển chuyển nói: “Đi bắt nạt một người phụ nữ, đồng thời chụp ảnh và quay video lại, sau đó gửi ảnh và video cho anh ta là được, lúc đó trong nhóm chúng tôi có rất nhiều người tranh nhau nhiệm vụ này, cuối cùng bị tôi cướp được.”

Tóm lại, lúc đó cướp được, anh ta vui mừng biết bao nhiêu, bây giờ lại hối hận bấy nhiêu.

Anh ta hận không thể tát cho mình hai cái, sao khi đó tay mình lại nhanh như thế làm gì chứ!

“Còn ảnh chụp và video? Anh quay chụp cả rồi sao?” Sắc mặt Bạch Dương thay đổi, bỗng nhiên trong lòng bàn tay siết chặt lại.

Không khí xung quanh người Phó Kình Hiên cũng trầm xuống, mang theo sát ý hướng về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông kia lập tức sợ run cả người, vội vàng giải thích: “Chưa hề chưa hề, tôi chưa quay chụp, đêm hôm đó lúc tôi đi đến địa điểm, trên đường lại gặp phải nữ khách hàng từng bị tôi giở trò. Cho nên đã bị nữ khách hàng đó đưa người đến đánh cho một trận, sau đó vứt xuống vùng ngoại thành, còn cầm toàn bộ mấy thứ như điện thoại di động của tôi đi hết. Tôi ở vùng ngoại thành một đêm, mãi đến lúc trời sắp sáng mới gặp được một người có lòng hảo †âm đưa tôi vào trong thành phố, sau đó tôi mới đi đến hội sở, lúc vừa chạy đến, cô đã được người ta…”

Câu nói tiếp theo, anh ta không nói, nhưng ý gì thì tất cả mọi người đều hiểu.

Bạch Dương nghiêng mặt thoáng nhìn Phó Kình Hiên một cách lạnh lùng.

Phó Kình Hiên tự biết đuối lý nên dời ánh mắt.

Bạch Dương cũng không định níu lấy anh không tha, rất nhanh sau đó đã dời ánh mắt đến chỗ người đàn ông: ‘Làm sao tôi biết được những gì anh nói có thật hay không?”

“Cô có thể đi điều tra, chỗ mà tôi bị nữ khách hàng đó đưa đi có camera giám sát, cả biển số xe của người tốt bụng kia tôi cũng nhớ kỹ, tôi có thể nói với mấy người, mấy người tìm đến người tốt bụng kia, có thể tra xem lịch sử hành trình của bọn họ là biết lời tôi nói có phải sự thật hay không.” Người đàn ông vội vàng trả lời, sợ cô không tin.

Thật ra Bạch Dương đã tin, vẻ mặt cũng không căng thẳng như vừa nãy.

Bởi vì người đàn ông này chưa quay video hay chụp hình cô, cho nên đương nhiên cô sẽ không lo rằng hình của mình sẽ bị tung ra ngoài.

Nhắc đến đó, cô còn phải cảm ơn nữ khách hàng kia. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Vậy sau đó ở phòng tôi, anh có làm gì †ôi hay không?” Bạch Dương cắn môi, đây là điều mà lúc này cô lo lắng nhất.

“Không có, không có!” Người đàn ông lắc đầu như lắc trống: “Chắc chắn không có, tôi thề! Tôi ở ngoại thành lạnh cóng cả đêm, đã lạnh đến mệt lả, không làm gì được nữa rồi. Sau khi đi vào phòng cô, không lâu sau tôi đã ngủ thiếp đi, sao có thể làm gì cô được chứ. Sau khi tôi tỉnh lại thì cô đã không còn ở đây, mà tôi lại không có điện thoại, không chụp được hình của cô, không thể giao nộp được. Tôi sợ hai mươi vạn kia sẽ bị lấy lại cho nên sau khi tỉnh lại đã trực tiếp từ chức rồi rời khỏi Hải thị”

Anh ta vốn cho rằng mình rời khỏi Hải thị là đã có thể kê cao gối không lo gì nữa.

Nhưng không ngờ vẫn bị bắt, có điều là không phải người đề ra nhiệm vụ bắt anh †a, mà là người mà người đề ra nhiệm vụ muốn anh ta đi hại.

Nhìn người đàn ông run lẩy bẩy, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, Bạch Dương xoay người sang chỗ khác, nói với Phó Kình Hiên: “Tôi không có gì muốn hỏi, tác dụng của người này không quá lớn, nhưng để cho tôi biết đêm hôm đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì cũng không đưa đến tác dụng gì trong chuyện tống giam Cố Tử Yên vào tù. Người thực sự phát huy được tác dụng chính là nhân viên tạp vụ kia.”
 
Chương 922


Chương 922

Phó Kình Hiên gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, Trương Trình.”

Trợ lý Trương đi tới: “Tổng giám đốc phó, có gì dặn dò?”

“Anh đưa người đàn ông này đến ngân hàng một chuyến, gõ bản sao kê ngân hàng hai mươi vạn kia ra, đồng thời xử lý xong lịch sử nói chuyện của anh ta với nhân viên tạp vụ kia, tạo chứng cứ vạch trần nhân viên tạp vụ.” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm người đàn ông kia, nói.

Người đàn ông kia thực sự không thể đưa Cố Tử Yên vào ngục giam, nhưng anh †a có thể tố cáo nhân viên tạp vụ.

Nhân viên tạp vụ vì tự vệ, đương nhiên là sẽ tố cáo Cố Tử Yên, khi đó, Cố Tử Yên vẫn sẽ vào ngục giam, vẫn giống nhau.

“Được, tổng giám đốc phó.” Trợ lý Trương gật đầu.

Phó Kình Hiên còn nói: “Chuẩn bị cho †ốt những thứ này, sau đó đưa người này đến chỗ của nhân viên tạp vụ, chắc chắn nhân viên tạp vụ kia vẫn đang còn lời nào đó chưa nói, hãy bắt anh ta nói ra.”

“Rõ!” Trợ lý Trương đồng ý, sau đó vẫy †ay với bảo tiêu, ra hiệu cho bảo tiêu đưa người ra ngoài.

Đợi đến lúc ba người trợ lý Trương đều đã đi, lúc này Phó Kình Hiên mới nhìn Bạch Dương hỏi: “Em muốn xử lý người đàn ông kia như thế nào?”

Bạch Dương mấp máy môi, không trả lời.

Liên quan tới việc này, cô cũng đang tự hỏi.

Mặc dù người đàn ông này nhận nhiệm vụ ức hiếp cô, nhưng lại hoàn toàn chưa làm gì cô cả, cho nên muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật của người đàn ông này là rất khó.

Nhưng cô lại không muốn cứ thế mà tha cho người đàn ông này.

Nhìn ra Bạch Dương đang rầu rĩ, ánh mắt Phó Kình Hiên u ám: “Nếu như bây giờ em không biết xử lý thế nào, vậy thì để tôi xử lý đi”

“Hả?” Bạch Dương kinh ngạc trừng mắt nhìn: “Anh định làm gì?”

“Hai ngày nữa em sẽ biết.” Phó Kình Hiên không nói rõ ý định.

Bạch Dương cũng không phải là kiểu người nhất định phải hỏi rõ ngọn nguồn, anh nói như vậy, cô cũng không hỏi nữa.

Dù sao cô cũng thực sự muốn dạy dỗ người đàn ông kia một chút, nếu mình không biết xử lý như thế nào, vậy cứ giao cho người khác là biện pháp tốt nhất.

Sau một tiếng, trợ lý Trương gọi điện thoại tới, nói với Phó Kình Hiên, bản sao kê ngân hàng và lịch sử nói chuyện đều đã được xử lý xong, còn bên phía nhân viên tạp vụ kia cũng đã phun ra một vài thứ mà trước đó chưa khai ra.

Nhưng mà những thứ đó lại khiến cho Bạch Dương và Phó Kình Hiên cảm thấy chùng xuống.

Bởi vì lời khai báo của nhân viên tạp vụ cũng không thể nào tống Cố Tử Yên vào tù được.

Không phải Cố Tử Yên liên lạc với nhân viên tạp vụ bằng điện thoại, cũng không phải Wechat hay phần mềm chat nào khác, mà là nói trực tiếp trước mặt, cho nên sẽ không có lịch sử nói chuyện hay nhật ký cuộc gọi.

Mà lúc ấy nhân viên tạp vụ đang làm việc, trên người cũng không mang theo điện thoại, đương nhiên cũng không thể ghi âm lại gì, thứ hữu dụng duy nhất chính là Cố Tử Yên đã chuyển khoản ba mươi vạn cho nhân viên tạp vụ, hai mươi vạn trong đó đã được nhân viên tạp vụ chuyển cho người đàn ông kia.
 
Chương 923


Chương 923

Nhưng lịch sử chuyển khoản cũng không thể chứng minh được gì, Cố Tử Yên hoàn toàn có thể phủ nhận việc mình chuyển cho nhân viên tạp vụ nhiều tiền như vậy là để nhân viên tạp vụ đi hại người, thậm chí còn có thể lật ngược lại là nhân viên tạp vụ đang bôi bẩn, hãm hại cô ta.

Không thể không nói, mỗi lần Cố Tử Yên làm những chuyện xấu này đều có thể toàn thân trở lại, rõ ràng tất cả mọi người đều biết là cô ta làm, nhưng lại không lấy ra được chứng cứ hữu dụng để chứng thực, đưa cô ta ra công lý.

Nhưng mà cái này cũng đã chứng minh, mỗi lần Cố Tử Yên đều có thể thành thạo đưa mình ra ngoài, có thể đoán được, chắc chắn cô ta đã từng làm không ít chuyện phạm pháp, chỉ là vẫn chưa phơi bày ra ánh sáng mà thôi.

Thấy Bạch Dương đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó, môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ giật: “Nếu nhân viên tạp vụ kia cũng không đưa ra nổi chứng cứ có tính thực tế, vậy tôi…”

“Tôi có cách!” Bạch Dương chợt ngắt lời anh.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Cách gì?”

Anh còn định nói, nếu nhân viên tạp vụ không thể, vậy anh sẽ cho làm giả một vài bằng chứng để Cố Tử Yên hết đường chối cãi.

Không ngờ cô lại có cách.

Bạch Dương vân vê trong lòng bàn tay, nói: “Chẳng phải chỉ cần Cố Tử Yên chính miệng thừa nhận, cô ta thực sự đi tìm nhân viên tạp vụ, sai nhân viên tạp vụ hạ thuốc với tôi, sắp xếp người đàn ông kia là được hay sao?”

“Thế nhưng em làm sao để chính miệng cô ta thừa nhận?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương vẩy vẩy tóc: “Đây là chuyện của tôi, tóm lại chắc chắn là được, việc này không nên chậm trễ, bây giờ tôi đi sắp xếp đây!”

Dứt lời, cô lấy điện thoại di động ra, đi thẳng ra ngoài.

Phó Kình Hiên vốn còn đang muốn cô chờ thêm lát nữa, nhưng anh gọi cô đến là bởi vì đã bắt được người đàn ông kia.

Bây giờ người đàn ông kia đã bị Trương Trình đưa đi nhốt ở cùng một chỗ với nhân viên tạp vụ, đương nhiên cô cũng không thể ở lại nữa.

Cho dù anh muốn cô ở lại bao lâu nữa, cô cũng sẽ không đồng ý.

Bạch Dương vừa rời đi, mặc kệ Phó Kình Hiên đang suy nghĩ cái gì. Cô gọi điện thoại cho Cố Mạn Tình.

Không lâu sau, tiếng của Cố Mạn Tình đã vang lên: “Cô Bạch, cô tìm tôi à?”

“Tiện nói chuyện không?” Bạch Dương hỏi.

Cố Mạn Tình liếc nhìn bà Cố cách đó không xa, nhỏ giọng trả lời: “Cô Bạch chờ một chút, tôi đi sang chỗ khác.”

“Được.” Bạch Dương gật đầu.Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Mạn Tình để điện thoại di động xuống, ra khỏi phòng khách, đi ra phía ngoài vườn hoa, sau đó mới đưa di động tới bên tai một lần nữa: “Được rồi cô Bạch, có chuyện gì xin hãy nói đi.”

Bạch Dương nghe cô ta ăn nói tự nhiên thoải mái, trong mắt không nén được mà hiện lên một nét kinh ngạc.

Lúc này mới chưa được bao lâu mà Lý Chiêu Đệ này cũng thay đổi hơi nhiều rồi đó.

Trước đây Lý Chiêu Đệ nói chuyện vẫn còn mang theo khẩu âm nông thôn, giọng nói càng khúm núm, nhưng bây giờ tất cả đã biến mất, thậm chí còn có thể thoáng nghe ra sự ưu nhã.

Xem ra sau khi đến nhà họ Cố, Lý Chiêu Đệ đã rất cố gắng để nâng cao bản thân.
 
Chương 924


Chương 924

Không suy nghĩ nhiều nữa, sắc mặt Bạch Dương nghiêm túc, nói: ‘Có chuyện tôi cần cô hỗ trợ.”

Cố Mạn Tình nở nụ cười: “Đương nhiên có thể, tôi là người của cô với anh Trình, chỉ cần cô và anh Trình mở miệng, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.”

“Vậy thì cám ơn.” Bạch Dương cũng cười, sau đó nói đến chuyện chính:”Ba tháng trước, Cố Tử Yên tìm một nhân viên tạp vụ, để nhân viên tạp vụ hạ thuốc tôi. Bây giờ nhân viên tạp vụ kia đã bị bắt được, nhưng chứng cứ của nhân viên tạp vụ lại không đủ, không đủ để định tội cho Cố Tử Yên. Cho nên tôi cần Cố Tử Yên chính miệng thừa nhận trước đây cô ta thực sự căn dặn nhân viên tạp vụ như thế”

“Ý của cô là để tôi nghĩ cách cạy miệng Cố Tử Yên sao?” Cố Mạn Tình nheo mắt.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Không sai, đồng thời tốt nhất là ghi âm lại, có như vậy tôi mới có cách tống Cố Tử Yên vào tù giam”

Nghe nói như thế, hai mắt Cố Mạn Tình sáng lên trong nháy mắt.

Có thể tống Cố Tử Yên vào tù!

Cô ta chợt nắm chặt điện thoại, vẻ kích động trên mặt không hề che giấu.

Quá tốt rồi, trong khoảng thời gian này, cô ta vẫn luôn nghĩ cách, làm sao để đuổi Cố Tử Yên ra khỏi nhà họ Cố.

Không ngờ bây giờ cơ hội lại chủ động dâng tới cửa.

Hít thở sâu một hơi, Cố Mạn Tình kìm nén nội tâm hưng phấn, vội vàng đáp: “Tôi đã biết rồi cô Bạch, tôi sẽ nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.”

“Được, vậy làm phiền cô.” Bạch Dương cười nói lời cảm ơn.

Kết thúc cuộc nói chuyện, Cố Mạn Tình cất kỹ di động, vân vê trong lòng bàn tay, sau đó quay người trở về phòng khách.

Bà Cố thấy cô ta đi đến bèn hỏi: ‘Mạn Tình, con vừa đi đâu vậy?”

“Đi lòng vòng trong vườn hoa thôi, mẹ, có chuyện gì không?” Cố Mạn Tình đi qua, thân mật kéo kéo tay bà Cố.

Bà Cố hiền hòa sờ lên đầu của cô ta: “Vừa nấy người hầu nấu tổ yến, mẹ đang định gọi con đến uống, kết quả không thấy được con đâu. Nếu giờ con đã quay lại rồi, vậy thì đi uống một chén đi, chăm sóc da cho tốt, chăm cho trắng ra thêm một chút, tháng sau tham gia tiệc rượu mặc lễ phục sẽ đẹp hơn.”

“Ừm, để con đi.” Cố Mạn Tình buông cánh tay bà Gố ra, quay người đi thật nhanh đến phòng ăn.

Tiệc rượu sao, chắc hẳn anh ta cũng sẽ đi.

Từ lúc đi đến nhà họ Cố, cô ta cũng không còn nhìn thấy anh ta nữa.

Trong nhà ăn, Cố Mạn Tình kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, người hầu bưng hai phần tổ yến tới, bưng một phần trong đó cho cô.

Cố Mạn Tình liếc nhìn một phần khác bên trong khay: “Đây là cho mẹ sao?”

“Không phải đâu cô cả, đây là cho cô hai.” Người hầu lắc đầu trả lời.

Tâm trạng Cố Mạn Tình lập tức chùng xuống.

Cố Tử Yên đã hại gia đình thành ra như thế này, thế mà vẫn còn mặt mũi ăn tổ yến!

Nhưng đây cũng không phải là điêu mà cô ta có thể ngăn cản được, chắc chắn là mẹ muốn cho Cố Tử Yên ăn.

“Được rồi, chị đưa đến cho em gái đi.”
 
Chương 925


Chương 925

Cố Mạn Tình nén lại sự không thoải mái trong lòng, rất nhanh đã mỉm cười.

Người hầu lên tiếng, bưng khay lên định lên lầu.

Bỗng nhiên, Cố Mạn Tình nghĩ tới điều gì đó, vươn tay: “Chờ một chút!”

“Cô cả còn có gì muốn dặn dò?” Người hầu thắc mắc dừng bước lại.

Ánh mắt Cố Mạn Tình lấp lóe, sau đó dịu dàng nói ra: ‘Đưa tổ yến cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ đưa cho em gái, chị cũng biết em gái có ý kiến đối với tôi. Vừa hay tôi có thể mượn cơ hội này để tâm sự với nó, nói không chừng có thể hòa dịu ngăn cách giữa chị em chúng tôi.”

“Tôi biết rồi, vậy cô cả, tôi để tổ yến lại đây.” Người hầu đặt khay lên trên mặt bàn.

Cố Mạn Tình gật đầu: “Được, chị đi mau đi”

“Vâng.”

Sau khi người hầu đi, Cố Mạn Tình nhìn †ổ yến ở phía đối diện, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt.

Vốn dĩ cô ta còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc là nên dùng cách gì để hoàn thành nhiệm vụ của cô Bạch, cạy miệng Cố Tử Yên.

Không ngờ được người hầu lại bưng tổ yến tới, cho cô ta linh cảm.

Cố Mạn Tình buông thìa xuống, đi ra khỏi phòng ăn trở về phòng của mình.

Hai phút sau, cô ta ra khỏi phòng, trở lại phòng ăn, trong tay có thêm một cái bình nhỏ.

Cố Mạn Tình mở nút gỗ nắp bình ra, đổ một viên thuốc nho nhỏ màu trắng ra từ bên trong, thả vào bát tổ yến ở trong khay, sau đó dùng thìa quấy tổ yến cho đến khi viên thuốc màu trắng bị hòa tan.

Viên thuốc màu trắng này là do cô ta đưa từ quê lên nhà họ Cố, có tác dụng yên giấc, ăn một viên là có thể khiến cho người †a rơi vào trong trạng thái mơ màng nửa hôn mê.

Lúc này, chỉ cần có người hỏi người uống thuốc kia một vài vấn đề, người uống thuốc kia sẽ trả lời vô cùng thành thật, đồng thời sau khi tỉnh lại sẽ không biết chuyện gì xảy ra.

Trong nhà, cô ta đã dùng cách này để đối phó với đôi vợ chồng kia mấy lần, hỏi đôi vợ chồng kia chỗ cất tiền, sau đó lặng lẽ trộm một chút, nếu không thì cô ta đã bị đôi vợ chồng kia cho chết đói từ lâu rồi.

Sau khi vào nhà họ Cố, cô ta không còn phải trải qua cuộc sống khổ cực ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không còn bị đánh đập nữa, cho nên cô ta cũng quên mất thuốc này, nếu không phải cô Bạch tìm cô ta giúp đỡ, cô ta còn không nhớ ra.

“Có lẽ là được rồi!” Cố Mạn Tình nhìn bên trong tổ yến đã hoàn toàn không còn dấu vết của viên thuốc, yên tâm thở phào một hơi.

Sau đó, cô ta lại nghĩ tới thái độ cay nghiệt của Cố Tử Yên đối với mình, sau khi hừ lạnh một tiếng, lòng trả thù nổi lên, bèn cúi đầu phun một bãi nước miếng vào bên trong tổ yến rồi quấy quấy, đậy kín tổ yến.

“Chị Vương.” Cố Mạn Tình buông thìa xuống, mở miệng gọi vào phòng bếp.

Chị Vương, cũng chính là người hầu vừa nãy kia đi ra: “Cô cả, sao vậy?”

Cố Mạn Tình ngượng ngùng chỉ tay: “Cái… Cái bát tổ yến này vẫn làm phiền chị bưng lên cho em gái thôi, tôi nhớ ra khi trước tôi có đưa cơm cho em gái nhưng em ấy đều không ăn, cho nên tôi đừng đưa thì hơn.”

Lời này cũng không phải nói giả, cho dù là ở bệnh viện hay là trong nhà, Cố Tử Yên hoàn toàn không hề ăn đồ mà cô ta từng chạm vào.

Đây là điều mà vợ chồng Cố Việt Bân và cả người hầu đều biết.

Bởi vậy, người hầu cũng không hoài nghi Cố Mạn Tình, mỉm cười gật đầu: “Được rồi”
 
Chương 926


Chương 926

“Cám ơn chị Vương, xin chị Vương đừng nói cho em gái biết lúc đầu tôi muốn đưa †ổ yến cho nó.” Cố Mạn Tình nói lời cảm ơn.

“Yên tâm đi cô cả, tôi hiểu, vậy bây giờ tôi đưa lên cho cô hai đây.” Nói xong, người hầu bưng tổ yến lên, đi lên lầu.

Cố Mạn Tình nhìn bóng lưng của chị Vương, khóe miệng không kìm được mà khẽ cong lên.

Từ khi vào nhà họ Cố, Cố Tử Yên vẫn luôn nhắm vào cô ta, lạnh nhạt với cô ta, còn mở miệng ra là dùng nông dân, con nhà quê, vi khuẩn để gọi cô ta.

Bây giờ chỉ sợ Cố Tử Yên có bị đánh chết cũng không ngờ sẽ ăn nước bọt của vi khuẩn này đâu nhỉ!

Cố Mạn Tình cười ra tiếng, cúi đầu hài lòng uống tổ yến của mình.

Sau khi uống xong, Cố Mạn Tình đi vào phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon chờ đợi, đợi người hầu đi xuống.

Đợi khoảng chừng mười phút, người hầu đi xuống từ trên lầu như mong đợi.

Cố Mạn Tình nhìn khay trong tay người hầu: “Chị Vương, em gái có uống tổ yến không?”

“Cô hai đã uống rồi.” Người hầu trả lời.

Nụ cười trên mặt Cố Mạn Tình càng ngày càng tươi hơn.

Đúng thật là quá tốt!

Cố Tử Yên uống hết tổ yến, xem ra nước bọt của cô ta cũng ngon đấy chứ.

Đợi thêm nửa tiếng nữa, Cố Mạn Tình ước tính đã gần đến giờ, lúc này cô ta mới buông điều khiển TV từ xa xuống, đứng dậy đi lên lầu.

Cô đến trước cửa phòng Cố Tử Yên, giơ tay lên gõ cửa: “Em gái, chị có thể vào không?”

Mặc dù cô ta đã đoán được Cố Tử Yên đã bất tỉnh do tác dụng của thuốc, nhưng để đề phòng khả năng ít ỏi có thể xảy ra, †ốt nhất vẫn nên chào hỏi một tiếng.

Nếu không cô ta trực tiếp đi vào nhưng Cố Tử Yên không ngủ thì sẽ rất khó xử, Cố Tử Yên chắc chắn sẽ nghi ngờ mục đích cô †a tự tiện vào phòng.

“Em gái?” Cố Mạn Tình lại gọi thêm một tiếng.

Bên trong cánh cửa không hề có động Tĩnh.

Sau khi Cố Mạn Tình chắc chắn rằng Cố Tử Yên thực sự đã ngủ mê man, lúc này mới yên tâm vặn cửa phòng bước vào.

Phòng của Cố Tử Yên và cô ta lớn như nhau, cách bài trí cũng tương tự.

Cố Mạn Tình nhìn sơ qua một chút, rồi không nhìn lại nữa, đi thẳng vào giường trong phòng.

Bước đến giường, Cố Tử Yên thực sự nằm trên giường, nhắm mắt lại, không nhúc nhích, như thể cô ta đang ngủ rất sâu.

Nhưng Cố Mạn Tình biết rằng Cố Tử Yên không phải ngủ sâu mà đang ở một loại trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Cô ta lấy điện thoại di động ra, bật mở chức năng ghi âm, nhẹ giọng hỏi: “Cố Tử Yên, ba tháng trước ở câu lạc bộ, là em tìm nhân viên tạp vụ hạ độc Bạch Dương sao?”

“.. Là tôi” Cố Tử Yên cau mày, đáp lại một cách yếu ớt.

Đôi tay của Cố Mạn Tình run lên vì phấn khích: “Tại sao em lại muốn hạ độc Bạch Dương?”
 
Chương 927


Chương 927

Vẻ mặt của Cố Tử Yên đột nhiên trở nên dữ tợn: “Bởi vì tôi muốn tiêu diệt cô ta, tôi có thể ra trong lòng Kình Hiên có cô ta, chỉ là bản thân Kình Hiên không hề phát hiện ra thôi, để cắt đứt khả năng giữa Kình Hiên và Bạch Dương, tôi chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế, tiêu diệt Bạch Dương, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Cố Mạn Tình di chuyển điện thoại lại gần hơn một chút.

Cố Tử Yên nghiến răng giận dữ: “Nhưng mà tên vô dụng đó, một việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt, người đàn ông tôi †ìm được cũng là thứ vô dụng, hại tôi mất trắng ba mươi vạn, lại còn tác thành cho Bạch Dương và Kình Hiên!”

“Thật sao? Chị hiểu rồi, cảm ơn sự phối hợp của em!” Cố Mạn Tình mỉm cười và lưu lại bản ghi âm, quay người đi ra ngoài.

Nhiệm vụ hoàn thành, cô ta có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ rồi.

Kể từ bây giờ, nhà họ Cố sẽ chỉ có một cô con gái duy nhất.

Còn Cố Tử Yên?

Chờ sau khi Cố Tử Yên ra tù, cô ta sẽ †ìm người bán Cố Tử Yên về nông thôn, làm vợ cho những người đàn ông ghê tởm kia.

Không phải Cố Tử Yên coi thường việc cô ta ở nông thôn sao? Vậy cô ta cũng khiến Cố Tử Yên trở thành một người phụ nữ nông thôn!

Rời khỏi phòng của Cố Tử Yên, Cố Mạn Tình gọi điện thoại cho Bạch Dương.

Lúc này Bạch Dương đang ở trong xe †axi, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô cầm lên nhìn thoáng qua, thấy là Cố Mạn Tình, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Gọi điện vào lúc này, có khả năng nhiệm vụ xảy ra vấn đề gì đó?

Không kịp nghĩ nhiều, Bạch Dương vội vàng trả lời: “Alo?”

“Cô Bạch, nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi đã nắm trong tay bản ghi âm của Cố Tử Yên” Giọng nói hưng phấn của Cố Mạn Tình truyền đến.

Bạch Dương trợn tròn mắt, ánh mắt vô cùng kinh ngạc: “Gì cơ? Sớm vậy sao?”

Lúc đầu cô cho rằng phải mất tối thiểu hai ba ngày.

Cô không ngờ trong một giờ đã hoàn thành, hiệu quả này thực sự khiến người ta không nói nên lời.

“Đúng vậy, tôi không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.” Cố Mạn Tình cười nói.

Bạch Dương ngồi thẳng dậy, vô cùng tò mò: “Cô hoàn thành như thế nào?”

“Chuyện này… Thật xin lỗi cô Bạch, đó là một bí mật, tôi có thể không nói không?”

Quý Mạn Tình cúi đầu, hơi xấu hổ hỏi.

Đây là một trong những thủ đoạn mà cô †a dựa vào để sinh sống.

Cô ta không muốn nói với bất kì ai.

Bạch Dương nhướng mày.

Bí mật?

Có thể khiến một người giao ra hết thảy, xem ra bí mật này của cô ta không đơn giản, điều này càng khiến cô tò mò hơn.

Nhưng cho dù cô có tò mò đến đâu, cô cũng không thể ép Cố Mạn Tình nói ra, dù sao thì ai cũng có quyền không nói.

Miễn là bí mật này không gây hại cho cô thì cô sẽ không can dự đến.

“Đương nhiên là có thể.” Bạch Dương gật đầu.
 
Chương 928


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 929


Chương 929

Hóa ra họ không phải là người yêu của nhau.

Điều này thực sự quá tốt!

Bạch Dương đặt cốc nước xuống, “Làm sao có thể, cô nghĩ nhiều rồi, được rồi, đừng nói chuyện này nữa, ghi âm đâu, tôi nghe một chút.”

“Được.” Cố Mạn Tình vội vàng lấy điện thoại di động ra, bật đoạn ghi âm.

Sau khi Bạch Dương nghe xong, nhếch môi cười: “Tốt lắm, đây là thứ tôi cần, gửi cho tôi.”

Cô đưa điện thoại di động của mình qua.

Sau khi Cố Mạn Tình lấy nó, bắt đầu truyền phát.

Quá trình truyền phát rất nhanh, mười mấy giây đã thành công rồi.

Cố Mạn Tình đưa điện thoại lại cho Bạch Dương: “Cô Bạch, điện thoại của cô.”

Bạch Dương đưa tay ra lấy điện thoại.

Ngay khi Cố Mạn Tình định buông tay, cô đột nhiên nhìn thấy cổ tay của Bạch Dương, toàn thân liền tái nhợt vì hoảng sợ, lập tức đứng lên!

Đó… đó là…

Trên cổ tay cô Bạch thực sự có một nốt ruồi son!

Cố Mạn Tình nhìn Bạch Dương với vẻ mặt không tin nổi, bởi vì phát hiện này, trong lòng cô nổi lên một trận sóng to gió lớn, không thể bình tĩnh được, đến mức cơ thể cô đang run lên.

Bà mụ từng nói, Cố Mạn Tình thật có một nốt ruồi son trên cổ tay.

Không ngờ cô lại nhìn thấy nó trên cổ tay cô Bạch.

Trong thời gian này, cô đã tìm hiểu rất nhiều thứ, biết rằng trên cơ thể con người ít nhiều có nốt ruồi, nhưng đa số là nốt ruồi đen, còn nốt ruồi đỏ thì rất ít người có được.

Vậy nên việc nốt ruồi son của cô Bạch hoàn toàn không thể trùng hợp như vậy, vừa kéo ở trên cổ tay giống như Cố Mạn Tình, hơn nữa cô Dung có vòng cổ của Cố Mạn Tình.

Như vậy có thể thấy rõ, cô Bạch mới chính là Cố Mạn Tình thật!

Phát hiện này khiến Cố Mạn Tình bối rối luống cuống đứng lên.

Cô ta không biết vì sao cô Bạch lại là Cố Mạn Tình thật, càng không biết rốt cuộc cô Bạch có thù oán gì với nhà họ Cố.

Cô ta chỉ biết rằng một khi thân phận thật sự của cô Bạch được đưa ra ánh sáng thì sau này Cố Mạn Tình giả như cô ta còn đường nào mà sống nữa?

Cô Bạch để cô ta đóng giả Cố Mạn Tình là vì cô ấy không biết bản thân mình chính là Cố Mạn Tình. Một khi để cô Bạch biết được thì không chừng sẽ không để cô ta tiếp tục đóng giả Cố Mạn Tình nữa.

Bởi vì nếu là cô ta trong trường hợp này thì cũng sẽ làm vậy. Không ai bằng lòng nhìn thân phận của bản thân bị người khác giả mạo cả.

Nếu cô Bạch biết bản thân mình là Cố Mạn Tình thì chắc chắn sẽ trở lại nhà họ Cố. Cho dù cô Bạch và nhà họ Cố có thù oán thì nhờ vào tình thân, thù oán có lớn mấy cũng sẽ tiêu tan. Đến lúc đó, cô Bạch sẽ nhận lại ba mẹ, còn cô ta sẽ bị đuổi về quê và trải qua cuộc sống u ám tuyệt vọng như trước kia một lần nữa.

Không, cô ta không thể trở về được!

Vất vả lắm cô ta mới thoát ra được khỏi cái nhà khiến người ta thở không nổi kia.

Bây giờ còn đang hưởng thụ cuộc sống áo cơm không lo, sao cô ta có thể trở về được chứt Càng nghĩ càng sợ hãi, cơ thể của Cố Mạn Tình run lên bần bật, vẻ mặt tái nhợt đi.
 
Chương 930


Chương 930

Bạch Dương nghi ngờ nhìn cô ta: “Cô bị làm sao thế?”

Ánh mắt Cố Mạn Tình không ngừng lóe lên: “Tôi… tôi không sao… Chỉ là đột nhiên †ôi cảm thấy hơi không thoải mái lắm…”

“Không thoải mái ư? Cô bị bệnh à?”

Bạch Dương thân thiết hỏi thăm.

Bàn tay đặt dưới bàn của Cố Mạn Tình siết chặt lại, trên mặt lại nở nụ cười: “Ừ, đột nhiên hơi đau bụng.”

“Vậy sao, vậy tôi mang cô đi khám nhé.”

Bạch Dương cũng không nghi ngờ lời của cô ta. Thật sự là vì dáng vẻ của cô ta bây giờ giống hệt như bị bệnh vậy.

Nhưng mà Cố Mạn Tình lại như bị dọa sợ, liên tục xua tay từ chối: “Không… không cần đâu cô Bạch. Tôi có thể tự đi, hơn nữa lái xe đang chờ tôi bên ngoài rồi, tôi để lái xe đưa tôi đi là được.”

Cô ta nói rồi chỉ chỉ ra bên ngoài.

Bạch Dương quay đầu nhìn lại, nhìn qua cửa kính thủy tinh thấy được một chiếc xe sang trọng bên ngoài. Cô bèn cười gật đầu: “Một khi đã vậy thì cô nhanh đi đi.”

“Vâng, vậy cô Bạch à, tôi xin phép đi †rước, sau này còn có việc gì cần dặn dò thì ngài lại gọi tôi nhé.” Cố Mạn Tình hơi hơi cúi đầu với cô rồi đi ra ngoài.

Sau khi đi được hai bước, đột nhiên cô †a đỡ trán, cơ thể hơi lung lay, dáng vẻ như muốn té xỉu.

Bạch Dương thấy thế thì vội vàng đứng lên: “Cô không sao chứ?”

“Tôi… đầu tôi hơi choáng…” Cố Mạn Tình yếu ớt trả lời.

Giây tiếp theo, cô ta đột nhiên ngã về phía Bạch Dương.

“Ôi…” Phản ứng đầu tiên của Bạch Dương là hoảng sợ, sau đó vội vàng đỡ được cô ta.

Cố Mạn Tình dựa vào vai Bạch Dương, ở nơi mà Bạch Dương không nhìn thấy, trong mắt cô ta hiện lên một tia u ám chỉ lướt qua trong giây lát.

Sau đó cánh tay của cô ta cũng vòng lên bả vai Bạch Dương, bàn tay giật giật phía sau tóc Bạch Dương rồi nhanh chóng dừng lại.

Tất cả chuyện này đều diễn ra sau lưng Bạch Dương nên tất nhiên cô không biết gì.

Cô sốt ruột vỗ vỗ mặt Cố Mạn Tình: “Cố Mạn Tình, cô đừng ngất, cố chịu một chút, tôi sẽ gọi lái xe của cô tới đây!”

“Không cần đâu cô Bạch.” Cố Mạn Tình ngẩng đầu nở một nụ cười vô lực với Bạch Dương: “Tôi không sao rồi. Cảm ơn cô lúc nãy đã đỡ tôi, nếu không tôi đã ngã xuống đất rồi.”

“Không sao nữa rồi ư?” Bạch Dương nhướng mày: “Dáng vẻ của cô cũng không giống không sao lắm.”

“Tôi thật sự không sao nữa rồi. Tôi chỉ bị đau dạ dày, còn bị tụt huyết áp nên mới suýt té xỉu thôi. Cô Bạch cũng biết cuộc sống của tôi trước kia rồi đây. Có mấy bệnh vặt từ từ rồi sẽ ổn thôi.” Cố Mạn TÌnh nói.

Bạch Dương vẫn hơi lo lắng: “Thật sự ổn rồi sao?”

“Đúng vậy, cô Bạch, cô thả tôi ra đi, tôi có thể tự mình đứng rồi.” Cố Mạn Tình gật đầu mạnh rồi nói.
 
Chương 931


Chương 931

Thấy cô ta khăng khăng nên tất nhiên Bạch Dương cũng không tranh cãi nữa. Cô thả lỏng cánh tay đang đỡ cô ta ra.

“Cảm ơn.” Cố Mạn Tình nói cảm ơn sau đó đứng thẳng người lên, cũng rút cánh tay đang khoác lên vai Bạch Dương về.

Bỗng nhiên Bạch Dương bị đau a lên một tiếng, biểu cảm cũng thay đổi.

Vẻ mặt Cố Mạn Tình hồi hộp hỏi: “Cô Bạch làm sao thế?”

“Tóc!” Một tay Bạch Dương che đỉnh đầu, một tay chỉ về phía tay cô ta.

Cố Mạn Tình cúi đầu nhìn bàn tay mình, thấy có mấy sợi tóc thật dài xoắn lại trên chiếc nhẫn. Cô ta trừng lớn mắt, liên tục cúi đầu giải thích: “Xin lỗi cô Bạch nhiều, thật sự rất xin lỗi cô, tôi không biết nhẫn trên tay tôi lại mắc vào tóc cô, thật sự rất xin lỗi…”

Cô ta luống cuống đến nỗi muốn khóc, vẻ mặt đầy sự áy náy và tự trách, thậm chí còn hơi sợ hãi, dáng vẻ cứ như sợ Bạch Dương sẽ mắng mỏ cô ta vậy.

Bạch Dương xoa xoa da đầu đang đau nhói. Mặc dù trong lòng cô không thoải mái vì tóc mình tự nhiên bị giật đứt như thế, nhưng thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của cô ta, cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khoát tay áo: “Thôi quên đi, cô cũng không cố ý, cứ như vậy đi.”

“Cô Bạch, cô thật sự không trách tôi sao?” Cố Mạn Tình trừng lớn mắt.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Cũng là vì cô không thoải mái nên mới thế thôi. Tôi còn không keo kiệt đến nỗi so đo với một người đang không thoải mái.”

“Thật tốt quá, cảm ơn cô nhé cô Bạch.”

Cố Mạn Tình vô cùng cảm kích, nín khóc nở nụ cười.

Bạch Dương cũng nâng khóe miệng lên: “Được rồi, cô đi tìm lái xe của cô trước đi, tụt huyết áp và đau dạ dày cũng không phải chuyện nhỏ đâu, tốt nhất vẫn là nên đi khám đi”

“Vâng, tôi đi trước nhé.” Cố Mạn Tình liên tục gật đầu, phất tay với cô rồi đi ra ngoài.

Lên trên xe, sau khi Cố Mạn Tình đóng cửa, nụ cười trên mặt lập tức biến mất †ăm, thay vào đó là vẻ mặt u ám.

Cô ta cúi đầu gỡ từng sợi tóc bị xoắn vào nhẫn xuống, sau đó lấy khăn tay ra cẩn thận bao lại.

Cô ta chuẩn bị số tóc này là vì muốn thử đi xét nghiệm ADN xem rốt cuộc cô Bạch có phải là Cố Mạn Tình chân chính hay không.

Nếu không phải thì tốt, còn nếu phải II Ánh mắt Cố Mạn Tình lóe lên, siết chặt nắm tay.

Rất nhanh sau đó đã tới nhà họ Cố.

Sau khi Cố Mạn Tình xuống xe và nhìn thấy ngôi biệt thự lớn xa hoa lộng lẫy trước mắt, trong mắt cô ta không che giấu chút dã tâm và tham lam nào.

Cô ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ có ngày mình có thể ở trong một căn phòng giống như cung điện, ăn những món ăn phong phú, ngủ trên giường lớn mềm mại, mặc những bộ quần áo quý báu, đeo trang sức sang chảnh, học những kỹ năng thanh cao nhất như thế.

Cô ta cho rằng mình sẽ có thể tận hưởng nó mãi mãi, nhưng bây giờ cô ta nhận ra tất cả những gì cô ta có được bây giờ sẽ có thể mất đi bất cứ lúc nào.

Cô ta không muốn mất đi!

Cố Mạn Tình siết chặt bàn tay.

Người là thế đấy, không có được thì thôi nhưng một khi đã có được thì bằng mọi giá cũng không muốn bị mất đi.
 
Chương 932


Chương 932

Cô ta đã quen thói hưởng thụ cuộc sống như vậy rồi, sao còn bằng lòng quay về những tháng ngày không có tương lai như trước kia nữa chứ.

Nếu Bạch Dương đã cho cô ta một cuộc sống như thế, để cô ta được nhìn thấy nhiều cảnh đời và đưa cô ta đến thiên đường này rồi thì đừng nghĩ đến việc đánh cô ta trở lại địa ngục nữa.

“Thế nên cô Bạch à, chỉ mong rằng cô không phải Cố Mạn Tình thật sự. Nếu không…

Ánh mắt của Lý Chiêu Đệ trở nên lạnh lùng. Cô ta thở một hơi sâu, áp chế những suy nghĩ âm u dưới đáy lòng rồi nhấc chân đi vào biệt thự.

“Mẹ, con về rồi.” Cố Mạn Tình mở miệng chào bà Cố đang ngồi ăn hoa quả trong phòng khách.

Bà Cố nhìn qua: “Mạn Tình, con đi đâu về vậy?”

“Con đi ra ngoài dạo phố một chút.” Cố Mạn Tình thả túi xách xuống rồi tiến tới ngồi bên người bà Cố, vô cùng thân thiết ôm lấy bà Cố rồi làm nũng cọ cọ vai bà.

Bà Cố ngạc nhiên nhìn cô ta: “Mạn Tình, sao hôm nay con dính mẹ vậy? Phải biết rằng từ sau khi trở về đến giờ, con ít khi chủ động thân mật với mẹ như thế cơ mà, sao hôm nay lại đổi tính rồi?”

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên chứ trong lòng bà Cố lại rất vui vẻ.

Mấy ngày nay vẫn đều là bà chủ động thân cận con gái mình, còn con gái thì lại khá xa cách với bà. Mặc dù vẫn luôn biết rằng con gái chưa quen nhưng trong lòng bà vẫn hơi khó chịu, cảm thấy việc này có liên quan trực tiếp đến nỗ lực của bản thân.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, con gái chủ động gần gũi lập tức khiến bà vô cùng vui vẻ, yên tâm.

“Con không phải đổi tính, con chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, sau khi trở về, chị ghét bỏ con như vậy, con mặc cảm nên cũng không dám ôm mẹ như thế này nữa, chỉ sợ rằng mẹ cũng sẽ ghét bỏ con, sẽ đẩy con ra” Cố Mạn Tình dựa vào vai bà Cố và nói.

Bà Cố sờ lên tóc cô, “Làm sao mà như vậy được, làm mẹ, làm sao có thể ghét bỏ con gái mình, con đúng là nghĩ lung tung”.

Bà Cố gõ một vào trán của cô “Có điều con nghĩ thông suốt là tốt rồi, về sau đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

“Dạ dạ, con sẽ không nghĩ về lung tung nữa, con sẽ là con gái cưng nhất của mẹ.”

Cố Mạn Tình nói.

Cô cũng thật ngốc, đến nhà họ Cố lâu như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ biến mình thành con gái thật sự của nhà họ Cố, cho đến khi biết cô Bạch mới chính là Cố Mạn Tình thật.

Song bây giờ cũng chưa muộn, kể từ hôm nay, cô sẽ hoàn toàn lôi kéo cha mẹ, để trong mắt, trong lòng cha mẹ chỉ có cô, cho dù sau này có người nhảy ra nghi ngờ về thân phận của cô thì cha mẹ cũng sẽ không tin, cho dù tin, cũng sẽ không đuổi cô đi.

Nói chung, vì hai người cha mẹ này đã cho cô, thì chính là của cô, không ai có thể cướp đi, ngay cả Cố Mạn Tình thật cũng không được!

Bà Cố không biết Cố Mạn Tình đang nghĩ gì, nhưng nghe Cố Mạn Tình nói, bà cười vui vẻ không thôi, “Được được được, con chính là con gái cưng nhất của mẹ.”

Cố Mạn Tình ôm cánh tay bà Cố, cũng cười lên.

Sau một lúc, cô ngẩng đầu, nhìn mái tóc của bà Cố, ‘Mẹ, tóc mẹ hơi rối, để con chải lại cho mẹ nhé.”
 
Chương 933


Chương 933

Con gái chủ động đưa ra yêu cầu muốn chải tóc cho mình, bà Cố vui mừng còn không kịp, đâu còn có thể hoài nghỉ †óc của mình có rối hay không, tự nhiên vội vàng đồng ý: “Mạn Tình của mẹ thật ngoan, được rồi, con chải đi.”

“Con đi lấy lược.” Cố Mạn Tình chạy lên lâu.

Ngay sau đó, cô cầm một chiếc lược đi xuống, đi đến phía sau bà Cố, vén tóc bà Cố lên và bắt đầu chải.

Cô chải hơi mạnh một chút, mặc dù bà Cố cảm thấy hơi đau nhưng bà không ngăn cản lại, chỉ nghĩ cô ta làm nhiều công việc cày cấy mới hình thành sức lực này.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên con gái chải đầu cho mình, mình biết nói sao đây.

Không lâu sau, Cố Mạn Tình lấy một ít tóc trên chiếc lược, lặng lẽ cất vào túi quần áo, sau đó đặt chiếc lược xuống và nói: “Được rồi mẹ, mẹ xem có thích không?”

“Thích, con gái mẹ chải tóc cho mẹ, tất nhiên là thích rồi” Bà Cố cười vui vẻ vuốt tóc.

Cố Mạn Tình cũng cười theo, “Vậy là tốt rồi, đúng rồi mẹ, con còn muốn ra ngoài một chút, hôm nay con đi chơi với một người bạn, hẹn con đi xem phim vào buổi chiều, sắp hết giờ rồi, con đi trước”

Nói xong, cô không đợi bà Cố giữ lại mà chạy nhanh ra cửa.

Bây giờ đã có được tóc của cô Bạch và mẹ, đã đến lúc phải đến cơ quan giám định một chuyến rồi!

Trong khi đó, phía bên kia.

Bạch Dương ăn trưa xong, ra khỏi nhà hàng Trung, gọi cho Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhanh chóng bắt máy, “Bạch Dương.”

“Tổng giám đốc Phó, Cố Tử Yên đã nói rõ rồi, tôi cũng nhận được đoạn ghi âm lời khai của cô ta, người nhân viên tạp vụ và người đàn ông đó có thể đưa đến đồn cảnh sát rồi chứ?” Bạch Dương đứng ven đường, vừa nói điện thoại vừa đứng chờ xe.

Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt Phó Kình Hiên, “Em lấy được nhanh như vậy sao?”

“Ừm, có người giúp, nên không tốn nhiều công sức.” Bạch Dương gật đầu.

Phó Kình Hiên nheo mắt. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người này hẳn là Cố Mạn Tình giả nhỉ.

Cố Mạn Tình giả kia là nội ứng của cô và Trình Minh Viễn, mà Cố Tử Yên bây giờ ở nhà họ Cố không ra khỏi cửa, vì vậy cô không thể đến nhà họ Cố cạy miệng Cố Tử Yên, vậy người duy nhất có thể giúp đỡ là Cố Mạn Tình giả đang sống trong nhà họ Cố.

“Được rồi, em đến đồn cảnh sát báo án trước, tôi sẽ cho người đưa hai người kia qua.” Phó Kình Hiên khẽ gật đầu nói.

Bạch Dương trả lời: “Được, cảm ơn nhiều.”

“Em không cần phải nói với tôi…”

Phó Kình Hiên còn chưa nói xong, chợt nghe thấy có gì đó không đúng trong điện thoại.

Anh cau mày, cầm lấy chiếc điện thoại trước mặt, nhìn vào đó, thứ anh nhìn thấy không phải là trang cuộc gọi, mà là menu chính, đôi môi mỏng của anh không khỏi mím chặt.

Cô cúp máy thật sự rất nhanh!

“Phốc!” Trợ lý Trương đang ngồi đối diện giường bệnh cũng không nhịn được cười khi nhìn thấy cảnh này.

Tốt lắm, tổng giám đốc Phó lại bị ăn xì hơi* từ cô Bạch.

*buộc phải đầu hàng, thừa nhận thất bại.
 
Chương 934


Chương 934

Phó Kình Hiên nghe thấy tiếng cười của trợ lý Trương, nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn sang, “Cậu cười cái gì?”

Trợ lý Trương lập tức tắt nụ cười, đẩy đẩy kính, nghiêm túc đáp: “Tổng giám đốc Phó, anh nghe nhầm rồi, tôi không có cười, với tư cách là một trợ lý đặc biệt, tôi sẽ không có những cảm xúc khác trong quá trình làm việc, xin anh hãy tin tôi, tôi rất chuyên nghiệp.”

Trừ khi tôi không nhịn được!

“Tôi không tin cậu, tháng này không có tiền thưởng!” Phó Kình Hiên lạnh nhạt nói.

Trợ lý Trương trừng to mắt không thể †in nổi, “Đừng mà, tổng giám đốc Phó, tôi sai rồi, thật đấy, tôi thực sự biết sai rồi, sau này tôi sẽ không cười nhạo anh nữa.”

Ít nhất không cười trước mặt anh nữa.

“Muộn rồi!” Phó Kình Hiên đặt điện thoại xuống, giọng lạnh lùng và thờ ơ nói.

Trợ lý Trương biết rằng không thể khiến anh thu hồi mệnh lệnh, cả người giống như sương giả đích gia tử*, tiêu rồi.

*Tả một người không có tinh thần, bơ phờ.

Anh ta hối hận rồi.

Thật sựt Nếu thời gian có thể quay lại, anh ta nhất định sẽ chịu đựng cho đến khi ra khỏi bệnh viện rồi mới cười.

“Được rồi” Phó Kình Hiên xoa xoa thái dương hơi sưng của mình, “Vừa rồi Bạch Dương nói trong điện thoại rằng đã lấy được đoạn ghi âm lời nhận tội của Cố Tử Yên, bây giờ cậu đưa nhân viên tạp vụ và người đàn ông kia đến đồn cảnh sát đi.”

“Nhanh như vậy đã lấy được rồi?” Trợ lý Trương nhướng mày ngạc nhiên.

Phó Kình Hiên khế mở đôi môi mỏng, “Là nhờ sự giúp đỡ của Cố Mạn Tình giả kia, Cố Mạn Tình giả kia chắc là đến gặp Cố Tử Yên rồi bí mật ghi âm lại”

“Đoạn ghi âm theo con đường này không có hiệu lực pháp lý.” Trợ lý Trương nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi biết, nhưng có lẽ Bạch Dương không biết, vậy nên cậu dùng danh nghĩa của tôi đến nhà họ Lâm một chuyến.” Phó Kình Hiên nheo mắt, trâm giọng nói.

Người của nhà họ Lâm hiện cũng giữ chức cục trưởng của Hải Thành, một năm †rước, con trai của cục trưởng Lâm bị bắt cóc, được anh vô tình nhìn thấy, phái người cứu ra, cục trưởng Lâm đã thiếu anh một ân tình, cho đến bây giờ cũng chưa trả được, chủ yếu là anh cũng không hề yêu cầu trả.

Chỉ có điều hiện tại, ân tình này, có thể có ích rồi.

Chỉ cần cục trưởng Lâm nói giúp một tiếng, bản ghi âm trong tay của Bạch Dương sẽ không có bất kỳ không đúng hiệu lực pháp lý nào.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay” Trợ lý Trương gật đầu đáp lại.

Phó Kình Hiên lại nghĩ đến điều gì đó, một tia giá lạnh trong mắt anh lóe lên, “Chờ một chút, trước khi hai người đó bị đưa đến đồn cảnh sát, để tôi xử lí một chút.”

“Tổng giám đốc Phó, anh muốn chuẩn bị xử lý họ?” ánh sáng phản chiếu qua kính mắt trợ lý Trương.

“Nếu nhân viên tạp vụ kia đã dám hạ độc Bạch Dương, vậy gãy hai cánh tay, còn người đàn ông kia, đánh gấy chân cho tôi!”
 
Chương 935


Chương 935

Phó Kình Hiên thản nhiên nói, giọng thì thào như quỷ dữ, ý nghĩ lạnh lẽo bên trong khiến người ta như thể cảm thấy lông tơ từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu đều dựng hết cả lên.

“Gãy chân? Tổng giám đốc Phó, đánh gãy chân nào?” Trợ lý Trương bình tĩnh hỏi.

Chậc chậc, gấy tay và gấy chân, hai người đàn ông thảm hại làm sao.

Bất quả không còn cách nào khác, ai bảo bọn họ dám ra tay với cô Bạch chứ, đó chính là tấm lòng của anh Phù.

Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc nhìn Trợ lý Trương “Cậu nghĩ thế nào?”

Trợ lý Trương nhún vai, “Tôi đã hiểu, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Nếu tổng giám đốc Phó đã không nói rõ.

Vậy… cả ba chân đều gấy đi!

Mà tổng giám đốc Phó hiển nhiên cũng có ý này.

Trợ lý Trương xoay người rời khỏi.

Phó Kình Hiên cầm lấy điện thoại di động, giữa hai lựa chọn gọi điện thoại hoặc gửi Wechat cho Bạch Dương, thì cuối cùng anh vẫn lựa chọn gửi Wechat: Trương Trình đã đưa hai người kia qua cho em, em đợi một lát nhé.

Ngay lúc này, Bạch Dương đang ngồi trên ghế ở sảnh lớn cục cảnh sát, cảm nhận được điện thoại di động trong túi đang run, cô lấy ra nhìn thoáng qua.

Nhìn thấy tin nhắn này, vẻ mặt lập tức vui mừng, vội vàng nhập tin nhắn: Tôi biết rồi, cảm ơn anh!

Phó Kình Hiên nhanh chóng trả lời lại: Không cần cảm ơn. Ngoài ra, tôi đã xử lý hai người kia giúp eml Xử lý rồi sao?

Bạch Dương có chút ngạc nhiên: Anh giải quyết thế nào vậy?

Phó Kình Hiên: Lát nữa đến, em sẽ biết thôi.

Thấy anh thừa nước đục thả câu, Bạch Dương mím môi đỏ, dứt khoát cất điện thoại di động vào, không hỏi nữa.

Hỏi một lần mà đối phương không nói.

Vậy đương nhiên không cần phải hỏi lần thứ hai nữa.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa.

Bạch Dương khẽ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh San đang đứng đứng đối mặt nói chuyện với một nữ cảnh sát.

Nữ cảnh sát kia giống như đang dạy dỗ Mạnh San, Mạnh San cúi thấp gật đầu liên tục, nói từng câu từng câu tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không thế nữa. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhìn thấy Mạnh San mặc quần áo bình thường, không có mặc quần áo nhà giam, cho nên Bạch Dương lập tức biết được, án †ạm giam của Mạnh San đã kết thúc.

Bạch Dương không nghĩ tới bản thân có thể trùng hợp như thế, đến đây báo cảnh sát mà vừa khéo lại đụng phải cảnh tượng Mạnh San được trả tự do.

Nhưng mà, không phải lệnh giam giữ của Mạnh San là hai mươi ngày sao?

Vẫn chưa đến hai mươi ngày, sao lệnh giam giữ lại kết thúc rồi?

Nghĩ như vậy, Bạch Dương đứng dậy đi tới bên kia.

Tiếng giày cao gót thanh thúy của cô †hu hút sự chú ý của Mạnh San và nữ cảnh sát.

Hai người ngừng nói chuyện, cả hai đều quay đầu nhìn qua.
 
Chương 936


Chương 936

Nhìn thấy Bạch Dương, vẻ mặt của Mạnh Kha thay đổi rồi lập tức trốn ra phía sau nữ cảnh sát, giống như Bạch Dương là tai họa ghê gớm gì đó vậy.

Khóe miệng Bạch Dương khế giật.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mạnh San là người sợ cô như vậy sao?

“Cô Bạch.” Nữ cảnh sát nhìn Mạnh San ở phía sau mình một cái, mỉm cười chào hỏi Bạch Dương.

Bạch Dương gật đầu: “Xin chào cảnh sát Lâm, tôi muốn hỏi một chút, việc giam giữ cô Mạnh San đây đã kết thúc rồi sao?”

Nữ cảnh sát nghe nói như vậy, nhất thời hiểu được ý của cô, mỉm cười trả lời: ‘Đúng vậy, mấy ngày trước cô Mạnh San cứu một người bạn tù đột nhiên bị phát bệnh ở trại tạm giam, cho nên lập công, kết thúc việc giam giữ trước thời hạn.”

“Lập công sao?” Trên mặt Bạch Dương lộ ra chút bất ngờ, sau đó liếc mắt nhìn Mạnh San đang đứng phía sau nữ cảnh sát, cô ngạc nhiên nói: “Quả thật nhìn không ra, cô vậy mà lại còn biết làm việc tốt.”

“Tại sao tôi không thể làm được việc tốt chứ!” Có nữ cảnh sát chắn ở phía trước, cho nên Mạnh San to gan thò đầu ra, trừng mắt nhìn Bạch Dương mà chất vấn.

Bạch Dương khẽ nhếch miệng cười khẩy: “Cô nói tại sao à? Một người bởi vì ngấm ngầm mưu tính tôi mà phải vào trại †ạm giam hai lần lại làm được việc tốt, thế nào đi nữa tôi cũng không tin là do xuất phát từ sự tốt bụng và lòng tốt.”

Ánh mắt của cô nhìn sâu vào Mạnh San.

Mạnh San bị Bạch Dương nhìn như vậy thì có chút chột dạ, theo bản năng cúi đầu.

Người phụ nữ này, cũng nhạy bén quá rồi.

Cô ta cứu người bạn tù đó, quả thật không phải xuất phát từ sự tốt bụng và lòng tốt, chỉ là để được ra khỏi trại giam sớm chút mà thôi.

Lần trước, cô ta đã từng nghe nói chỉ cần lập công ở trại tạm giam là có thể được ra trước thời hạn. Nhưng mà lập công ở trại tạm giam vô cùng khó khăn, vất vả lắm cô ta mới gặp được một người bạn tù bị phát bệnh đột ngột, đương nhiên cô ta không thể bỏ qua cơ hội này, cho nên sau khi đuổi một người bạn tù khác cũng muốn lập công đi, cô ta mới cứu được người bạn tù bị phát bệnh đột ngột.

Nhưng không ngờ tới, Bạch Dương vậy mà lại dễ dàng nhìn thấu mục đích thật sự của cô ta như vậy.

Nhưng mà dù cho bị nhìn thấu thì đã thế nào, cho dù biết cô ta không phải xuất phát từ sự tốt bụng và lòng tốt mới cứu người thì đã làm sao chứ? Nhưng cô ta cứu người, lập công, cũng là sự thật mà!

Nghĩ như vậy, Mạnh San cũng không chột dạ nữa mà ngẩng đầu lên, ngẩng đầu cao lên mà ném cho Bạch Dương một ánh mắt khiêu khích.

Bạch Dương híp mắt lại, đang muốn nói gì đó.

Một nam cảnh sát đi tới nói: “Tiểu Lâm, hồ sơ lần trước cô để ở đâu?”

“Xin lỗi, trong ngăn kéo của tôi đấy, tôi quên để lại phòng hồ sơ, giờ tôi sẽ lấy nó cho anh.” Nữ cảnh sát vỗ trán một cái, vội vàng đi về vị trí làm việc của mình.

Sau khi hai cảnh sát rời đi, chỗ đó chỉ còn lại hai người Bạch Dương và Mạnh San.

Không có nữ cảnh sát bảo vệ, Mạnh San lập tức trở lại dáng vẻ sợ hãi ban nãy khi vừa nhìn thấy Bạch Dương.

Bạch Dương thấy thế, cười như không cười nói: “Sao vậy, cô sợ tôi sao?”
 
Chương 937


Chương 937

“Ai… Ai sợ cô chứ?” Mạnh San giống như con mèo bị giãm phải đuôi, lập tức phản bác lại.

Bạch Dương khoanh tay: “Không sợ sao? Vậy để tôi thử xem.”

Cô nhấc chân, áp sát đến Mạnh San.

Mạnh San nhất thời sợ hãi lùi về sau, đồng thời lớn tiếng nói: “Cô đừng tới đây!”

Bạch Dương dừng bước, cười nhạo ra tiếng, cô nói: “Nhìn xem kìa, ngay cả khi tôi tới gần mà cô cũng phản ứng lớn như vậy, còn bảo là không sợ tôi à?”

Lần này, Mạnh San rốt cuộc không có cách nào phản bác nữa, cô ta rụt cổ, gương mặt đỏ bừng, do xấu hổ mà cũng là do tức giận.

Đúng vậy, cô ta thực sự sợ người phụ nữ này.

Người phụ nữ này đã đưa cô ta vào trại giam hai lần, trong lòng cô ta thì cô không khác gì ma quỷ cả, cô ta căm thù, đồng thời cũng sinh ra sợ hãi đối với cô.

Bởi vì cô ta nhận thức được một cách rõ ràng, cô ta đấu không lại người phụ nữ này!

“Rốt cuộc cô muốn thế nào đây!” Mạnh San cắn chặt môi dưới, sắp khóc đến nơi.

Bạch Dương bĩu môi: “Tôi không muốn sao cả, tôi chỉ là muốn xác nhận một chút, xem thử rốt cuộc cô có sợ tôi hay không.”

Mạnh San tức giận nhìn cô: “Phải, tôi sợ cô đó, bây giờ cô hài lòng rồi chứ. Có thể buông tha cho tôi, để cho tôi rời đi được không hả!”

“Đương nhiên có thể rồi, cảnh sát đã cho cô đi rồi, thì sao tôi có thể không cho cô đi chứ. Có điều, trước khi cô rời đi, tôi muốn nói cho cô biết, nếu như đã ra ngoài rồi thì làm người cho tốt, đừng có giở những thủ đoạn bỉ ổi, đáng xấu hổ đó nữa, †ôi có thể đưa cô vào trại tạm giam hai lần, thì đương nhiên có thể sẽ có lần thứ ba.”

Bạch Dương thu lại nụ cười, lạnh lùng nói.

Cơ thể Mạnh San run rẩy: “Cô…”

“Đừng có cô này cô kia, tôi nghiêm túc đấy. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng, lúc nào cũng đưa cô vào trại tạm giam rất nhàm chán, nếu như có thể, tôi càng muốn tống cô vào tù hơn. Nghe nói những người phụ nữ trong tù đều rất bi3n thái, bởi vì quanh năm không gặp được đàn ông, sẽ đối với phụ nữ…” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Đừng nói nữa, cô là ma quỷ!” Mạnh San che lỗ tai, vẻ mặt hoảng sợ hét lên.

Đương nhiên cô biết Bạch Dương muốn nói cái gì.

Những ngày ở trong trại tạm giam này, không phải những người bạn tù kia chưa nói cho cô biết về việc trong tù đáng sợ như thế nào, những người phụ nữ kia bi3n thái ra sao.

Chính vì như vậy, cô ta mới không muốn cho Bạch Dương nói tiếp.

Bạch Dương nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Mạnh San như vậy, gương mặt cười đến mức sáng lạn: “Được, tôi không nói.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô như vậy, chắc là cô biết tôi nói tới cái gì nhỉ, nếu như không muốn phải vào tù, vậy cô hãy ngoan ngoãn. Nếu như cô không yên phận, vậy đừng trách tôi. Cho dù chuyện cô làm còn chưa tới mức phải vào tù, nhưng tôi cũng sẽ nghĩ cách tống cô vào tù, tin tôi đi, tôi chắc chắn làm được!”

Gương mặt Mạnh San tái nhợt, cả người đều run rẩy.

Cuối cùng, cô ta thật sự chịu không nổi khi ở cùng một chỗ với Bạch Dương nữa, lập tức chạy trối chết.

Cô ta sợ rằng nếu cô ta còn không chạy đi, không chừng ma quỷ này sẽ còn làm gì cô ta nữa.

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Mạnh San, Bạch Dương cười ngả nghiêng, tâm trạng vô cùng tốt.
 
Chương 938


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуeл 3.о n e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!

Lâm Vân nhìn Đỗ Thiếu, chậm rãi nói: “Đỗ Thiếu, đây là một bài học cho anh, tôi sẽ nói thẳng cho anh biết, nếu như sau này anh còn dám đến quấy rầy Phạm Minh Tú, thì đó chính là lúc nhà họ Đỗ của anh bị huỷ diệt”

Sau khi buông xuống câu nói này, Lâm Vân trực tiếp đưa mọi người đi ra ngoài.

Hai trăm người do Lâm Vân dẫn tới cũng lần lượt lui ra khỏi biết thư

Trong biệt thự.

Ba của Đỗ Thiếu nhanh chóng đỡ con trai mình dậy “Con trai, chuyện này cũng là bất đắc đ, từ nay về sau con nhớ tuyệt đối đừng đồng vào Phạm Minh Tú nữa, nếu không nhà họ Đỗ của chúng ta sẽ gặp tại hoa diệt vong bay giờ ba sẽ đưa con đến bệnh viên ngay.

Sau khi rời khỏi nhà họ Đỗ, Lâm Vân liên đưa Phạm Minh Tú trở về khách sạn.

Bên trong khách sạn.

Vừa vào đến khách sạn, Phạm Minh Tú đã chủ động ôm lấy Lâm Vân.

“Lâm Vân, cảm ơn anh.

Đã giúp em cho Đỗ Thiếu một bài học, cũng coi như là trút được cơn giận trong lòng em” Phạm Minh Tú nở một nụ cười quyến rũ.
 
Chương 939


Chương 939

Bạch Dương hít lạnh một hơi.

Thì ra đây chính là cách giải quyết của Phó Kình Hiên.

Buổi sáng Phó Kình Hiên hỏi cô, xử lý người đàn ông và nhân viên tạp vụ kia thế nào.

Lúc ấy cô không trả lời, Phó Kình Hiên lập tức nói cứ giao cho anh, cô cũng đồng ý.

Nhưng không ngờ Phó Kình Hiên lại làm gãy cánh tay và chân của hai người một cách dứt khoát như vậy!

Tuy rằng cô biết hai người này là đúng người đúng tội, nhưng cách giải quyết này, có cực đoan quá không rồi?

Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Dương, kính mắt của trợ lý Trương lóe sáng, anh ta nói: “Cô Bạch đừng lo lắng, có vài người trời sinh đã là loại xấu xa, nếu như chỉ giáo huấn bọn họ một chút, bọn họ sẽ không nhớ lâu. Chỉ có khi khiến cho bọn họ vừa đau vừa sợ, bọn họ mới biết sai.

Huống hồ gì hai người này chỉ vì một chút tiền mà có thể làm ra chuyện như vậy, chứng tỏ bản thân bọn họ cũng không phải là người tốt gì, bọn họ sẽ ra tay với cô Bạch đây, cũng sẽ ra tay với những cô gái khác.”

“Tôi biết, nhưng mà… Mà thôi, cứ như vậy đi, anh nói đúng, chỉ có để cho bọn họ sợ hãi một cách triệt để, bọn họ mới không dám tái phạm, là do tâm nhìn của tôi quá hạn hẹp.” Bạch Dương xoa mi tâm nói.

Sau đó, cô nghĩ tới chuyện gì đó, cô hỏi tiếp: ‘Nhưng mà mấy anh tự ý làm gãy cánh tay và chân của bọn họ, chính là sử dụng tư hình, là phạm pháp. Hơn nữa mấy anh còn dám đưa người tới đây một cách thẳng thừng như vậy, không sợ…”

“Cô Bạch cứ yên tâm, không có việc gì cả. Tổng giám đốc Phó đã sắp xếp ổn thỏa, cục cảnh sát phía bên này cũng biết chúng tôi sử dụng tư hình, nhưng cũng làm nhưng như không biết, cô không nhận ra sao?” Trợ lý Trương cười nhìn cô.

Bạch Dương sửng sốt một chút, sau đó nhớ lại tình hình trong phòng thẩm vấn vừa rồi, phát hiện quả thật ba người cảnh sát ngồi ở vị trí thẩm vấn khi nhìn thấy vết thương của hai người kia cũng không có phản ứng gì quá lớn, hơn nữa cũng không thắc mắc vì sao bọn họ lại bị thương. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Do đó có thể thấy được vấn đề trong chuyện này.

Như vậy, Bạch Dương giơ ngón cái lên nói với trợ lý Trương: “Các anh lợi hại quá, thế mà cũng có thể nhúng tay vào ở phía cảnh sát.”

“Cô Bạch quá khen rồi, chuyện này đều do quan hệ sâu rộng của tổng giám đốc Phó, nếu cô muốn khen thì cứ khen tổng giám đốc Phó.” Trợ lý Trương đẩy kính mắt nói.

Anh ta nói tốt giúp tổng giám đốc Phó.

Có lẽ tổng giám đốc Phó có thể trả lại tiên thưởng cho anh ta rồi chứ?

“À đúng rồi cô Bạch” Trợ lý Trương nhìn Bạch Dương: “Cô đã giao nộp bản ghi âm chưa?”

“À vẫn chưa.” Bạch Dương lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

Nếu anh ta không nhắc thì cô cũng quên mất rồi.

“Vậy để tôi cầm qua đó cho, có chút lời cần nói với bên phía cảnh sát, dù sao bản ghi âm của cô cũng không chính thống, rất khó để cấu thành hiệu lực pháp lý.” Trợ lý Trương nói.

Lúc này Bạch Dương mới hiểu được, quả thật trên phương diện pháp luật có nói như vậy.

Nếu như bản ghi âm được ghi lại một cách bí mật có tính toán, quả thật để cấu thành hiệu lực pháp lý rất khó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom