Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 960


Chương 960

Mấy người y tá nhanh chóng đẩy băng ca ra cổng.

Khi đi ngang Bạch Dương, cô vô tình liếc qua băng ca một cái.

Không ngờ lại gặp người quen, là Cố Việt Bân.

Bạch Dương nhướng máy.

Vậy mà Cố Việt Bân lại đi cấp cứu.

Đã xảy ra chuyện gì?

Rõ ràng lúc họp báo kết thúc, ông ta vẫn còn rất tốt, sao bây giờ lại…

“Thím?” Bạch Dương đang suy nghĩ thì bị một giọng nói trẻ con non nớt cắt ngang.

Đậu Đậu quơ quơ tay Bạch Dương: “Chúng ta không vào sao? Xe cứu thương cũng đi vào rồi.”

“Được, vào thôi.” Bạch Dương cười, sau đó sờ sờ đầu cậu bé, hai người đi vào bệnh viện.

Quên đi, cô quá lười nhát để suy nghĩ đến những chuyện xảy ra với Cố Việt Bân, nó không liên quan đến cô.

Có điều nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Việt Bân, cô cũng khá vui.

Sau đó, Bạch Dương và Đậu Đậu đã đến bên ngoài phòng bệnh.

Đi qua tấm kính, Bạch Dương thấy người bên trong không phải là Phó Kình Hiên mà là một bệnh nhân khác, cô ngây người hỏi: ‘Phó Kình Hiên đâu?”

Chẳng lẽ xuất viện?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Diệc Hàng đang điều chỉnh nước biển cho bệnh nhân kia, liếc thấy Bạch Dương ở bên ngoài, anh ta hơi nhíu mày, sau đó hoàn thành động tác trên tay, mở cửa đi ra ngoài.

“Sao cô lại đến đây?” Lâm Diệc Hàng để †ay vào túi áo, hỏi.

Bạch Dương trả lời: “Tìm Phó Kình Hiên có chút việc, Phó Kình Hiên xuất viện rồi sao?”

“Không, chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi, cũng nằm ở lầu này, là phòng mà cô vừa đi qua đó.” Lâm Diệc Hàng nhún vai nói.

Đây là yêu cầu mãnh liệt của Phó Kình Hiên.

Sau khi Phó Kình Hiên tỉnh lại, anh đã yêu cầu sử dụng một phòng bệnh riêng biệt không cho bệnh nhân khác dùng, nên đã chuyển anh khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Dù sao, Bạch Dương cũng thật ngốc, bỏ trốn chỉ để cuối cùng cũng ở cùng nhau.

“Thì ra là như vậy.” Bạch Dương gật đầu một cái, tỏ ra đã hiểu.

“Thím, chúng ta đến để gặp người chú đã chơi đùa với chúng ta lúc ở nhà hàng, đóng vai ba con phải không?” Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn Bạch Dương hỏi.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Đúng rồi.”

Lúc này Lâm Diệc Hàng mới để ý cô còn dắt theo một đứa bé, hơi ngạc nhiên hỏi: “Đứa bé này là ai?”

“Cháu trai của Trình Minh Viễn, cả nhà bọn họ đều có chuyện nên nhờ tôi chăm sóc cậu nhóc hai ngày.’ Bạch Dương nhéo bàn tay nhỏ của Đậu Đậu một cái.

Chưa kể, thịt của con nít rất mềm và đàn hồi, nắm rất thoải mái.

Không kìm được, Bạch Dương lại nhéo thêm hai cái.

Lâm Diệc Hàng ngẩng đầu lên: ‘Được rồi, cô đi tìm Phó Kình Hiên đi, tôi còn phải kiểm tra những bệnh nhân khác nữa, bây giờ không tiện tiếp cô.”
 
Chương 961


Chương 961

“Được, anh cứ đi làm việc của mình.”

Bạch Dương gật đầu một cái, lôi kéo Đậu Đậu đến phòng bệnh khác.

Vừa bước đến phòng bệnh thì cửa phòng bệnh lập tức mở ra.

Vu Y Cơ đi ra từ bên trong, nhìn thấy Bạch Dương, bà ta sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên xấu xa: “Tại sao lại là cô?”

Bạch Dương không nghĩ là sẽ gặp bà mẹ chồng ác độc ở đây, nhíu mày nói: “Tại sao lại không thể là tôi?” Vu Y Cơ hừ lạnh: “Đây là phòng bệnh của Phó Kình Hiên, cô đến đây để tái hợp với Kình Hiên có đúng không?”

Bạch Dương nở nụ cười: “Tái hợp? Tại sao tôi lại phải tái hợp với anh ấy? Anh ấy đâu có được yêu thích đến vậy? Cho dù anh ta có một người mẹ là khắc tinh của gia đình, tôi cũng không cần phải tái hợp với anh ta.”

“Cô dám mắng tôi.” Vu Y Cơ tức giận, trợn tròn mắt.

Bạch Dương bĩu môi: “Tôi không mắng bà, tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi, bà xem, bà vừa được gả vào nhà họ Phó là đã hại chồng mình bị gia đình trừng phạt, bà không phải là khắc tinh thì là gì?”

Nghe cô nói như vậy, đột nhiên Vu Y Cơ trầm mặt xuống.

Phản ứng này khiên Bạch Dương khá ngạc nhiên.

Cô cứ tưởng mình nói như vậy sẽ khiến Vu Y Cơ vô cùng tức giận.

Nhưng không ngờ là Vu Y Cơ lại im lặng như thế.

Hơn nữa nhìn vào biểu cảo của Vu Y Cơ, giống như vẫn còn rất đau lòng.

Đau lòng vì mình đã hại chồng mình bị phạt, hay đau lòng vì cái chết của chồng mình?

Hoặc cả hai, nhưng đây không phải điều mà Bạch Dương tò mò nhất.

Điều mà cô tò mò nhất chính là tại sao Vu Y Cơ lại đối xử tốt với Phó Kình Hiên như vậy.

Suy cho cùng, nhìn thế nào cũng nghĩ Vu Y Cơ là một người mẹ kế độc ác, nhưng bà ta lại là một người mẹ kế tốt, nếu bà nội không nói, cô còn tưởng rằng Phó Kình Hiên là con ruột của Vu Y Cơ.

Bởi vì Vu Y Cơ đối xử với Phó Kình Hiên và Phó Kình Duy đều như nhau.

Đừng nói Vu Y Cơ là một người bình thường, kể cả bà ta có là tiểu thư của con nhà danh giá, cũng sẽ không xem con của vợ trước như con của mình, nhưng Vu Y Cơ lại xem Phó Kình Hiên như con ruột, chắc chắn có nguyên nhân nào đó.

Nhưng dù là nguyên nhân gì thì nó cũng không liên quan đến cô, dù có tò mò thì cô cũng sẽ không hỏi.

Nghĩ tới đây, Bạch Dương xoa xoa ấn đường, mở miệng hỏi: ‘Được rồi bà Phó, đừng lãng phí thời gian, tôi đến đây để trả đồ cho Phó Kình Hiên, làm phiên bà báo với anh ấy một tiếng, cảm ơn.”

Vu Y Cơ kìm nén nỗi đau, cúi đầu liếc nhìn chiếc túi tỉnh xảo trong tay Bạch Dương, sau đó biểu cảm lại trở nên khinh bỉ: “Ô, cái túi đẹp đó, chắc là quà của Phó Kình Hiên rồi, vậy mà còn nói không phải đến tìm Kình Hiên để tái hợp.”

Bạch Dương liếc mắt.

Đúng là cái loại chỉ sống với suy nghĩ của riêng mình thì có nói gì cũng vô nghĩa.

“Như vậy đi, tôi không vào nữa, bà đưa cái này cho anh ấy.” Nói xong, Bạch Dương đưa cái túi vào ngực của Vu Y Cơ, sau đó kéo Đậu Đậu rời đi.
 
Chương 962


Chương 962

Vu Y Cơ nhìn hai người một lớn một nhỏ dần dần biến mất: “Xùy! Tôi sẽ không đưa nó cho Kình Hiên, cứ chờ đi, tôi sẽ ném no.

Còn muốn tặng quà cho Kình Hiên, chắc lại muốn tái hợp với Kình Hiên đây mà.

Không có cửa đâu!

Vu Y Cơ thô lỗ mở túi ra, lấy ra một cái hộp.

Cái hộp đó cũng tinh xảo y như cái túi, Vu Y Cơ liếc qua một cái cũng biết nó là một hộp trang sức.

Nói cách khác, chắc chắn trong đây là trang sức!

Ánh mắt Vu Y Cơ có chút nghi ngờ, không biết tại sao Bạch Dương lại muốn tặng trang sức cho Kình Hiên, không phải chỉ có đàn ông mới tặng trang sức cho phụ nữ thôi sao?

Còn phụ nữ thì đa số sẽ tặng đồng hồ, cà vạt hay các loại áo vest, nhưng nhìn cái này cũng không phải là hộp trang sức giả.

“Bí bí mật mật, tôi càng muốn xem bên trong là cái gì.’ Vu Y Cơ lẩm bẩm một tiếng, hai tay mở cái hộp ra.

Ngay lúc mở ra, một luông sáng xanh chiếu thẳng vào mắt bà ta.

Sau khi nhìn rõ vật ở trong hộp, bà ta hít một hơi lạnh, sau đó đậy nắp hộp lại, nhìn xung quanh, tim đập mạnh.

Vậy mà lại là Azure Heartl Vu Y Cơ nuốt nước miếng một cái, không thể tin trong tay mình là một sợi dây chuyền quý giá đến như vậy.

Trong một phút nào đó, Vu Y Cơ đã cảm thấy tay phải của mình trở nên nặng trĩu.

Sao có thể không nặng được chứ?

Đây là Azure Heart có giá hơn mấy trăm tỷ.

Sở dĩ bà ta biết đây là Azure Heart là vì bà ta đã từng nhìn thấy ở chỗ Phó Kình Hiên, ba tháng trước, Kình Hiên đã chuẩn bị Azure Heart để tặng Cố Tử Yên như một lễ vật đính hôn.

Khỏi phải nói lúc đó bà ta chua chát đến cỡ nào, bởi vì Phó Kình hiên chưa bao giờ tặng bà ta một món trang mắc đến như vậy. Nhưng sau đó bà ta nghĩ rằng Cố Tử Yên sẽ được gả vào nhà họ Phó, chắc chắn cũng sẽ mang theo Azure Heart, đến lúc đó bà ta sẽ hỏi Cố Tử Yên, chắc chắn mẹ chồng sẽ không cho cô ta.

Kết quả là Cố Tử Yên còn chưa gả vào nhà họ Phó thì Azure Heart đã bị Bạch Dương lấy mất, lúc đó bà ta tức chết đi sống lại, muốn đến tìm Bạch Dương để đòi về, nhưng thời gian cứ trôi làm bà ta dần dần quên mất Azure Heart.

Nhưng không ngờ rằng bây giờ Bạch Dương lại đem trả Azure Heart, nó còn nằm trên tay bà ta.

Vậy bà ta có thể giấu làm của riêng?

Dù sao thì Kình Hiên cũng không biết hôm nay Bạch Dương đến.

Huống chỉ, bà ta không cam tâm trả Azure Heart lại, với tình cảm của Phó Kình Hiên dành cho Bạch Dương lúc bấy giờ, nếu đưa sợi dây chuyền này cho Kình Hiên, chắc chắn Kình Hiên cũng sẽ tìm cơ hội để đưa lại cho Bạch Dương giữ.

Cho nên bà ta không muốn đưa cho Kình Hiên, ở trong tay bà ta là của bà ta.

Suy nghĩ một hồi, Vu Y Cơ nhét cái hộp vào trong túi, xoay người đi vào trong phòng bệnh.

Hiện tại Phó Kình Hiên đã có thể ngồi dậy, không phải như hai ngày trước, chỉ có thể nằm trên giường bệnh.

Lúc này, anh ngồi dựa lưng vào đầu giường, tay cầm máy tính bảng xem báo cáo tài chính, nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại nhìn: “Mẹ, không phải mẹ về rồi sao?”
 
Chương 963


Chương 963

“Mẹ quên điện thoại di động.’ Vu Y Cơ chỉ chỉ điện thoại trên đầu giường.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng.

Vu Y Cơ đi tới, cầm điện thoại di động lên: “Kình Hiên, chuyện là… Có ai nói hôm nay sẽ đêns gặp con không?”

Mặc dù Phó Kình Hiên không biết hôm nay Bạch Dương tới, nhưng không biết Bạch Dương có nói với Phó Kình Hiên hay không.

Nếu như vậy, Azure Heart sẽ…

“Không có, mẹ hỏi chuyện này làm gì?”

Phó Kình Hiên hơi híp mắt nhìn bà ta, trong đôi mắt sâu thẳm giống như nhìn thấy cái gì đó.

Vu Y Cơ sợ anh thấy bà ta chột dạ, vội vàng rủ mắt xuống, cười ha hả: “Không có gì, mẹ thấy con đang nằm viện mà không có bạn bè gì đến thăm nên mới tò mò một chút, nếu không có thì thôi.”

Bà ta cũng cảm thấy yên tâm.

Xem ra trước khi đến đây Bạch Dương không có nói trước, nên Azure Heart sẽ thuộc về bà ta.

Nghĩ đến đây, Vu Y Cơ không khỏi bật cười, miệng không ngậm lại được.

Phó Kình Hiên khẽ nhướng mày, cảm thấy bà ta hơi kỳ lạ.

Nhưng anh cũng không hỏi gì nhiều, cúi đầu tiếp tục xem báo cáo.

Vu Y Cơ cũng không ở lại quá lâu, lấy điện thoại xong lập tức rời đi.

Bà ta vội vã quay về soi thử Azure Heart.

Azure Heart đẹp như vậy, bà ta đeo lên chắc chắn rất đẹp.

Bên kia, Bạch Dương chở Đậu Đậu lái xe đến Thiên Thịnh, thư ký Đồng nhìn Đậu Đậu, ngạc nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Bạch, con trai cô sao?”

Khóe miệng Bạch Dương giật một cái: “Tôi có con hay không cô còn không biết sao?”

Đồng Khê cười cười ngượng ngùng: “Xin lỗi tổng giám đốc Bạch, đầu óc tôi dạo này không được tốt lắm, cô đừng nóng giận”

“Tôi không có tức giận, đây là cháu trai của một người bạn của tôi, tên là Đậu Đậu.

“Đậu Đậu, chào cô Đồng đi.”

“Chào cô Đồng.” Đậu Đậu lễ phép cúi đầu chào.

“Chào cháu chào cháu.” Đồng Khê nhìn Đậu Đậu, bị sự đáng yêu này làm tan chảy.

Tên nhóc này cũng thật quá là đáng yêu.

“Cho cháu kẹo này.” Đồng Khê bỗng nhiên sực nhớ ra buổi sáng lúc ra khỏi cửa có bỏ vào trong túi hai viên kẹo, liền vội vàng đem kẹo lấy đưa cho Đậu Đậu.

Đậu Đậu cũng không có nhận lấy liền, mà ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Dương.

Bạch Dương khẽ gật đầu.

Đậu Đậu lúc này mới đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn cô Đồng.”

 
 
Chương 964


Chương 964

“Không cần cảm ơn đâu.” Đồng Khê nhìn đứa bé nhận lấy kẹo, cười đến híp mắt.

Bạch Dương không nhịn được nhíu mày.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thư ký Đồng cười vui vẻ đến như vậy.

Phải biết rằng trong tập đoàn, thư ký Đồng còn có biệt danh khác: “Diệt Tuyệt Sư Thái”.

Nói cách khác là cách ăn mặc chững chạc, lại đeo một cái kính đen quê mùa, hơn nữa bình thường đều trưng ra bộ mặt lạnh lẽo, nhìn rất đáng sợ, cho nên mới có biệt danh như vậy.

Bây giờ nhìn thấy thư ký Đồng cười vui vẻ đến như vậy, Bạch Dương cũng không nhịn được mà bật cười.

Quả nhiên, tính cách có nghiêm túc cỡ nào thì cũng không thể nào đỡ nổi sự đáng yêu mà.

“Đúng rồi thư ký Đồng, đưa cho tôi lịch trình ngày hôm nay đi.” Bạch Dương kéo †ay của Đậu Đậu, kéo cậu nhóc đi tới sô pha.

Thư ký Đồng ở phía sau, vội vã mở văn kiện mang theo bên mình ra, từ bên trong rút ra một tờ lịch trình biểu đưa cho Bạch Dương.

Bạch Dương sau khi nhận giấy liền nhìn một chút: “Ngoại trừ xã giao vào buổi chiều, những thứ khác đều theo trên lịch tình mà thực hiện đi.”

“Vâng!” Thư ký Đồng gật gật đầu đáp.

Bạch Dương đem lịch tình biểu trả lại cho cô ấy: “Được rồi, cô ra ngoài trước đi, mua cho Đậu Đậu một ít đồ ăn vặt với đồ chơi.”

Đồng Khê nhìn Đậu Đậu, vui vẻ đồng ý: “Tôi biết rồi, Dung tổng, tôi sẽ nhanh chóng mua về.”

Bạch Dương ừ một tiếng.

Sau khi thư ký Đồng đi, cô mới đem Đậu Đậu ôm lên ghế sô pha, “Đậu Đậu, con ngoan ngoãn ở đây xem tỉ vi, thím qua bên kia bận công việc một chút, có được không?”

“Được, thím cứ việc đi đi ạ, không sao đâu, Đậu Đậu có thể tự chơi một mình.”

Đậu Đậu ngồi trên ghế sô pha, lắc lắc cái chân nhỏ, khéo léo nói.

Bạch Dương xoa xoa đầu cậu nhóc: “Ngoan lắm, đây là đồ điều khiển tỉ vi, có gì thì gọi thím.”

Nói xong, cô thu tay lại, quay người đi đến bàn làm việc.

Mới vừa đi tới trước bàn làm việc, điện thoại trong túi lại reo lên.

Bạch Dương kéo cái ghế ngồi xuống, sau đó từ trong túi xách lấy điện thoại ra nhìn một chút, nhìn thấy là từ đồn cảnh sát gọi tới, liền vội vội vàng vàng bắt máy, “Alo.”

“Cô Bạch, xin chào, tôi là gọi đến từ đồn cảnh sát.”

“Xin chào.” Bạch Dương đáp lại một tiếng.

Người ở đầu dây bên kia nói: “Là như vầy, đối với hình phạt của Cố Tử Yên đã được ban xuống rồi.”

“Mấy năm!” Bạch Dương nghe thấy lời này, lập tức đứng bật dậy, hỏi.

Tuy là không biết vì sao hình phạt lại được ban xuống nhanh như vậy.

Nhưng cũng không có gì đáng kể, chỉ cần là hình phạt được rồi.

“Ba năm” người bên kia trả lời: “Chỉ có điều…

Bạch Dương nhíu mày một cái: “Chỉ có điều gì cơ?”
 
Chương 965


Chương 965

Cô có chút lo lắng “Chỉ có điều vì vết thương của Cố Tử Yên vẫn chưa hồi phục nên cô ta sẽ bị kết án ngoài một tháng ở bệnh viện và lực lượng cảnh sát của chúng tôi sẽ giám sát cô ta hai mươi bốn giờ một ngày, một tháng sau cô ta sẽ được chuyển vào nhà tù nữ ở bên kia”.

Hóa ra là như thế: ” Bạch Dương gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm”

Cô còn tưởng là có gì đó không ổn, hóa ra chỉ là kết án ngoài mộ tháng ở bệnh viện , cô vẫn có thể chấp nhận được.

Bởi vì cô đã đoán trước được cuộc hành quyết bên ngoài nhà tù, Cố Tử Yên quả thực đã bị thương quá nặng, vết thương rất lâu mới lành lại. Cảnh sát cũng quan tâm đến nhân quyền nên đương nhiên không thể để Cố Tử Yên đang bị thương ngồi tù.

“Ra vậy, cám ơn.” Bạch Dương mỉm cười Cô đặt điện thoại xuống và thở dài một hơi.

Tốt quá rồi, vấn đề của Cố Tử Yên cuối cùng đã được giải quyết.

Sau này cô ấy có thể tập trung vào việc đối phó với nhà họ Cố rồi Còn việc Cố Tử Yên có trả thù sau khi xuất hiện vào ba năm nữa hay không, vậy thì để ba năm sau hãy nói tới.

Tin chắc vào thời điểm đó, cô đã đủ mạnh để Cố Tử Yên thậm chí không dám nghĩ tới việc trả thù.

Nghĩ đến đó, Bạch Dương mỉm cười, cầm lấy một văn kiện mở ra, bắt tay vào làm việc.

Tại bệnh viện, trợ lý Trương cũng thông báo cho Phó Kình Hiên về bản án của Cố Tử Yên.

Phó Kình Hiên nghe xong lời này cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ nhìn máy tính nhẹ nhàng nói: “Sau khi hành quyết bên ngoài nhà tù kết thúc, mua chuộc mấy nữ tù nhân, chờ khi cô ấy đi vào, chăm sóc cô ấy thật tốt.”

“Đã hiểu!” Trợ lý Trương đẩy kính lại.

Sau đó, anh nhớ ra điều gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Đúng rồi Tổng giám đốc Phó, nhóm điều tra đã tìm ra được một số vấn đề trong vụ tai nạn xe hơi trước đây của anh.”

Nghe vậy, Phó Kình Hiên đóng máy tính lại, quay đầu nhìn Trương trợ lý, giọng nói lạnh lùng đáng sợ: “Là ai?”

“Tôi không biết rõ, nhưng điều chắc chắn là cùng một nhóm với kẻ đã giết sư phụ mười hai năm trước.” Trợ lý Trương đáp.

Phó Kình Hiên nắm chặt tay lại, vì nắm quá mạnh, các khớp ngón tay đều kêu lên, các đường gân xanh trên mu bàn tay hiện ra.

Mười hai năm trước, cha đi công tác ở nước ngoài, bị giết trong một căn phòng khách sạn.

Kể từ đó, anh đã bí mật điều tra xem hung thủ là ai, nhưng vẫn không có kết quả.

Điều duy nhất có thể xác định được chính là thân phận của hung thủ không hề đơn giản, nếu không hung thủ không thể lẩn trốn dưới sự điều tra của anh suốt mười hai năm.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được hung thủ, còn bị hung thủ tính kế một vòng, điều này rõ ràng cho thấy anh đang bị hung thủ để mắt tới.

Anh không quá lo lắng cho sự an toàn của bản thân, điều anh lo lắng nhất bây giờ là hung thủ sẽ nhắm mục tiêu vào bà nội và Kình Duy.

Rốt cuộc, những kẻ sát nhân như vậy ở trong bóng tối, bọn họ ở ngoài sáng, nếu hung thủ thực sự để mắt đến bà nội và những người khác, vậy quả là khó mà đề phòng được, bởi vì không ai biết hung thủ sẽ ra tay lúc nào!
 
Chương 966


Chương 966

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên nheo mắt lạnh lùng: “Đi tới công ty an ninh dưới quyền của tôi phái hai trung đội, chia bọn họ ra âm thầm bảo vệ xung quanh bà và Kình Duy.”

Trợ lý Trương biết tại sao Phó Kình Hiên phải làm như vậy, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại: “Vâng, thưa tổng giám đốc Phó!”

“bi đi.” Phó Kình Hiên xua tay.

Trợ lý Trương quay người đi ra ngoài.

Phó Kình Hiên hơi cúi đầu xuống, không nhìn rõ biểu cảm ra sao, cũng không biết đang suy ngẫm điều gì.

Vài giây sau, anh đột nhiên cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại đến lão phu nhân: “Bà nội, cháu đây, cháu muốn hỏi bà về một vài việc liên quan đến ba lúc còn sống…”

Gần đến chiều.

Bạch Dương cuối cùng cũng hoàn thành hết toàn bộ công việc, cô vươn người đứng dậy, đi về phía chiếc sô pha.

Trên sô pha, Đậu Đậu đang đắp một chiếc chăn nhỏ nằm trên đó ngủ say sưa, chiếc miệng nhỏ xinh cứ nhóp nhép động đậy, nơi khóe miệng còn dính vài vệt sô cô la đen sì, vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.

Bạch Dương ngồi xuống bên người Đậu Đậu, đưa tay rút một tờ khăn giấy ướt trên bàn uống nước, sau đó dịu dàng lau khóe miệng cho Đậu Đậu.

Đậu Đậu cảm nhận được tỉnh giấc, chớp chớp mắt nhìn Bạch Dương, gọi một tiếng ngọt ngào: “Thím ơi.”

“Con dậy rồi à?” Bạch Dương kéo cậu nhóc dậy.

Đậu Đậu dạ dạ hai tiếng, sau đó nhìn thấy khăn ướt hơi đen đen trong tay Bạch Dương, cậu nhóc hơi xấu hổ cong người: “Thím để con tự lau ạ”

“Ừ, con tự lau nhé.” Bạch Dương thấy được cậu nhóc ngại ngùng, mỉm cười đưa khăn giấy cho cậu.

Đậu Đậu vừa lau mặt mình, vừa hỏi: “Thím xong việc rồi ạ?”

“Xong việc rồi, thím chuẩn bị đi về đây”

Bạch Dương gật đầu.

Đậu Đậu ném chiếc khăn giấy đã bẩn vào trong thùng rác: “Vậy con đi rửa tay đã, thím đợi con nhé, nhanh thôi.”

Dứt lời, cậu nhóc nhảy xuống khỏi sô pha, lật đật chạy vào nhà vệ sinh.

Bạch Dương nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cậu nhóc, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm.

Không lâu sau, Đậu Đậu rửa tay xong đi ra, còn đưa tay ra trước mặt Bạch Dương để cho Bạch Dương xem cậu nhóc đã rửa sạch chưa.

Bạch Dương khen cậu nhóc rửa rất sạch, cậu nhóc mới vui vẻ bỏ tay xuống.

Ra khỏi Thiên Thịnh, Bạch Dương lái xe đưa Đậu Đậu trở lại Vịnh Tiên Thủy.

Lúc đang nấu ăn, phát hiện ở nhà không có nước tương, Bạch Dương định đi xuống nhà dưới, đi siêu thị trong tiểu khu mua một lọ.

Bạch Dương cởi tạp đề đi ra phòng bếp, nói với Đậu Đậu đang xem TV trên ghế sô pha trong phòng khách: “Đậu Đậu, thím đi xuống mua nước tương, cháu ở trong nhà ngoan, lát thím về mở cửa giúp thím được không?”

“Vâng ạ” Đậu Đậu quay đầu đáp lại.

“Ngoan lắm.” Bạch Dương đi đến chỗ cửa ra vào.

Đậu Đậu cũng đi theo để tiễn cô.

 
 
Chương 967


Chương 967

Sau khi Bạch Dương thay giày xong, nghĩ ra điều gì đó, lại dặn dò nói: “Đúng rồi Đậu Đậu, lát nữa cho dù có phải là thím ấn chuông cửa hay không, thì cháu cũng không được mở cửa luôn, phải nhìn qua video xem bên ngoài là ai biết chưa?”

Nhỡ đâu trong lúc cô đi mua nước tương, có người đến nhà, Đậu Đậu chỉ là một đứa trẻ, cô rất lo lắng.

“Thím yên tâm đi, cháu biết rồi ạ” Đậu Đậu đứng trên bậc thềm của lối vào, vẫy tay với Bạch Dương.

Bạch Dương xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi mua nước tương về, trời lại càng tối hơn lúc mới đi.

Bạch Dương cầm theo một cái túi to đi về phía chung cư, trên đường không có ai nên yên tĩnh lạ thường.

Bởi vì lúc này, người dân trong tiểu khu cơ bản là ăn cơm tối ở nhà, cũng không phải thời điểm ra ngoài đi dạo.

Bạch Dương đi được một lúc, bỗng nhiên có cảm giác có người đang theo dõi mình.

Cô không nhịn được mà dừng bước chân lại, quay đầu nhìn nhìn phía sau.

Nhưng đằng sau không có gì, không có lấy một bóng người.

Bạch Dương cau mày.

Cảm giác sai rồi sao?

Không suy nghĩ nhiều, Bạch Dương quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, đi qua tòa chung cư phía trước, là đến khu chung cư nơi cô Ở.

Nhưng đi chưa được vài bước, cái cảm giác có người theo dõi lại ập đến.

Lần này Bạch Dương biết không phải cảm giác của mình không đúng, mà là thật sự có người đang theo dõi cô, bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân, tuy rằng rất nhẹ, nhưng thật sự là có.

Cơ thể Bạch Dương cứng lại, tay chân lạnh ngắt.

Nhưng cô không dám dừng lại, bước chân đi về phía trước nhanh hơn, không ngờ rằng bước chân phía sau cô cũng tăng tốc theo.

Bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình trở nên vội vã hơn.

Bạch Dương không biết những người theo dõi cô là ai, có mục đích gì, cô chỉ biết đó chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Hơn nữa tiếng bước chân vang lên khiến người khác hoảng hốt, khiến người khác sợ hãi.

Bạch Dương có thể cảm thấy da đầu mình tê dại, cả người nổi đầy da gà, lòng bàn tay cầm nước tương đổ đầy mồ hôi, cẳng chân run rẩy như muốn nhũn ra.

Cô không muốn ở bên ngoài nữa, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng đi về khu nhà ở, như vậy cô mới có thể tránh người phía sau, mới cảm thấy an toàn.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương lập tức chuyển từ đi bộ sang chạy, nhanh chóng chạy về phía khu chung cư.

Nhưng người phía sau vẫn đuổi theo, hơn nữa Bạch Dương còn có thể nghe thấy, khoảng cách của người đó càng lúc càng gần mình.

Cô không thể trốn được người đó!

Nhận ra điều này, Bạch Dương hoàn toàn hoảng sợ, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu, cứu mạng với, có ai không…
 
Chương 968


Chương 968

Cô còn chưa nói hết câu, một cây gậy phía sau câu giơ lên, sau đó đập thật mạnh vào đầu cô.

Bốp!

Một âm thanh giòn giã vang lên, Bạch Dương lập tức cảm thấy sau đầu đau dữ dội, sau đó trợn mắt rồi ngất ngay tại chỗ.

Nhìn Bạch Dương đang nằm trên mặt đất, người phía sau có vẻ bị dọa khiến cho sợ hãi, lùi lại phía sau một bước, sau đó buông lỏng tay, một cây gậy tròn rơi xuống đất vang lên một tiếng loảng xoảng.

Người này thấy âm thanh như thế, cơ thể mềm nhũn ra, đặt mông co quắp trên mặt đất, miệng thở hổn hển, cơ thể khế run lên.

Người đàn ông này đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, che kín tóc và khuôn mặt, trên người còn mặc quần áo rộng thùng thình che kín dáng người, thậm chí dưới chân còn đi một đôi giày thể thao làm cao lên rõ ràng.

Dưới trang phục như vậy, khiến mọi người không thể phân biệt được người này là nam hay nữ.

Một lúc sau, người đàn ông như thoát khỏi sự hoảng sợ, nhìn về phía Bạch Dương giọng nói lạnh nhạt không phân biệt được nói: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi…”

Nói xong, người đàn ông đứng dậy, đỡ nách Bạch Dương dậy, kéo Bạch Dương đi về phía chung cư phía trước.

Người đàn ông kéo Bạch Dương đến cầu thang thoát hiểm trong căn hộ mới buông ra, sau đó đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi áo khoác lấy ra một con dao gọt hoa quả nhỏ.

Người đàn ông ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Dương, cầm tay trái của Bạch Dương lên giơ lên trước mặt, sau đó rút con dao gọt hoa quả ra, từ từ hướng về phía cổ tay của Bạch Dương.

Trong lúc này, tay của người này hơi hơi run nhẹ, có thể thấy được lúc này người này đang hồi hộp như thế nào.

Chẳng mấy chốc, mũi dao đã chạm vào nốt ruồi đỏ trên cổ tay của Bạch Dương.

Đôi mắt của người đàn ông sau cặp kính râm nhắm lại, sau đó hít một hơi thật sâu, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà đâm xuống, từ từ dùng mũi dao loại bỏ từng chút một nốt ruồi đỏ.

Quá trình người này làm mất khoảng mười phút.

Sau khi xác định nốt ruồi đỏ trên cổ tay của Bạch Dương đã biến mất, chỉ còn lại một khoảng máu me nhầy nhụa, lúc này người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm vỏ dao lên, cũng không cần lau dao, bỏ luôn dao vào vỏ dao rồi cất đi đứng dậy nhanh chóng rời khỏi đây.

Người đàn ông vừa mới đi, ở sau lưng điện thoại di động của Bạch Dương vang lên.

Nhưng Bạch Dương đã ngất đi, nên đương nhiên sẽ không trả lời được.

Trong căn hộ, lông mày Đậu Đậu cau lại khi thấy cuộc gọi chậm chạp không được trả lời trên đồng hồ điện thoại.

Đợi đến khi điện thoại tự động cúp máy, cậu nhóc mới nhỏ giọng nói thầm: “Lâu như vậy rồi mà sao thím còn không về nhỉ?”

Cậu nhóc đã từng đến siêu thị ở ngay dưới tầng ba, lúc buổi sáng thím dẫn cậu nhóc đi mua sữa cho nên cậu nhóc nhớ rất, chỗ đấy cách nơi này không xa.

Lâu như vậy, lẽ ra thím phải về rồi chứ, nhưng chẳng những thím không về mà ngay cả điện thoại cũng không nhận, rốt cuộc là đi đâu chứ?

Nghĩ đến đó, Đậu Đậu hơi lo lắng, quyết định xuống tầng chờ xem.

Cậu nhóc nhảy xuống ghế sô pha tắt TV, cầm lấy thẻ ra vào trên bàn cà phê rồi đi ra khỏi cửa.
 
Chương 969


Chương 969

Hai phút sau, Đậu Đậu đi xuống dưới †ầng của chung cư, trước tiên là đứng ở cửa nhìn ra ngoài, muốn nhìn xem có bóng dáng của Bạch Dương hay không.

Lúc này, trong tiểu khu đã bắt đầu có nhiều người hơn, đều đã ăn xong cơm tối rồi xuống tầng để đi dạo.

Đậu Đậu nhìn một lúc nhưng vẫn không thấy Bạch Dương, lại gọi điện thoại lại cho Bạch Dương.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đậu Đậu lập tức nhận ra đó là của Bạch Dương, lúc ban ngày cậu nhóc đã nghe thấy khi ở trong văn phòng của Bạch Dương.

Trên mặt Đậu Đậu lộ ra vẻ vui mừng, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy là cầu thang thoát hiểm, không cần suy nghĩ nhiều lập tức vui vẻ chạy tới.

Nhưng khi Đậu Đậu chạy đến cầu thang thoát hiểm, nhìn thấy Bạch Dương đang nằm bên trong, khuôn mặt lập tức cứng đờ, khóc rống lên: “Thím ơi….”

Lục Khởi từ bên ngoài mang theo một túi lớn xoài mới hái bước vào chung cư, muốn làm cho Bạch Dương ngạc nhiên, nghe thấy tiếng khóc của Đậu Đậu thì lập tức dừng bước chân lại.

Sao lại thế này?

Tại sao có tiếng trẻ con khóc?

Hơn nữa đứa trẻ kia vừa khóc vừa gọi thím, chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?

Nghĩ đến đây, Lục Khởi lại nhấc chân đi đến, vừa đi vừa lớn tiếng hỏi: “Bạn nhỏ, có cần giúp không?”

Trong cầu thang thoát hiểm, Đậu Đậu nghe thấy như thế thì ngừng tiếng khóc lại, thút thít vội vàng trả lời: “Chú ơi, cứu thím cháu với!”

Quả nhiên là đã xảy ra chuyện!

Lục Khởi đi nhanh hơn, hai ba bước đã xuất hiện ở cửa chỗ cầu thang thoát hiểm, đang định hỏi “Thím cháu làm sao vậy” thì thấy Bạch Dương nằm trên mặt đất, vẻ mặt lập tức thay đổi, đánh rơi túi xoài trên mặt đất.

“Cục cưng!”

Anh ta chỉ nghĩ rằng những người cư ngụ trong căn hộ này gặp tai nạn.

Không ngờ người mà mà anh ta nhìn thấy lại là Bạch Dương.

Lục Khởi không quan tâm Đậu Đậu là ai, cũng không quan tâm tại sao Đậu Đậu lại gọi Bạch Dương là thím.

Anh ta vội vàng bước vào xem xét tình hình của Bạch Dương, vừa nhìn liền phát hiện bị thương rất nghiêm trọng.

Không chỉ cổ tay Bạch Dương bị cắt đến †ứa máu, nghiêm trọng nhất chính là đầu, phần gáy đã sưng tấy thành một khối u lớn Lục Khởi biết không thể trì hoãn thêm, trực tiếp bế ngang Bạch Dương lên: “Cậu nhóc này, chú đưa cục cưng đi bệnh viện, cháu cũng đi cùng đi!”

Anh ta vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu nhóc.

“Vâng.” Đậu Đậu nhanh chóng gật đầu.

Lục Khởi ôm Bạch Dương, nhanh chóng chạy cầu thang bộ ra ngoài.

Đậu Đậu cũng cố sức dùng hai cái chân ngắn ngủn của mình chạy sát theo sau.

Trong xe, Lục Khởi sử dụng giọng nói để điều hướng đến bệnh viện gần nhất, đưa Bạch Dương đến đó.
 
Chương 970


Chương 970

Mười phút sau, Bạch Dương vào đến phòng cấp cứu.

Lục Khởi và Đậu Đậu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống hàng ghế bên cạnh hồi hộp chờ đợi.

Trong khoảng thời gian này, Lục Khởi nhìn Đậu Đậu: “Này, cậu nhóc, cháu là con của ai, số điện thoại của ba mẹ là gì? Để chú nói cho ba mẹ cháu biết, để ba mẹ cháu khỏi lo lắng.”

“Ba mẹ cháu đang trong quân đội, chú của cháu đã giao cháu cho thím chăm sóc.” Đậu Đậu trả lời.

Lục Khởi nghe đến chữ thím này thì cảm thấy hơi khó chịu.

Anh ta cau mày hỏi: “Tại sao cháu lại gọi cục cưng của chú là thím? Ai là chú của cháu vậy? Thật không biết xấu hổi”

Chẳng lẽ là Phó Kình Hiên?

Nhưng chưa từng nghe thấy trong nhà Phó Kình Hiên còn có một đứa trẻ mà.

Đậu Đậu nghe Lục Khởi nói rằng chú mình không biết xấu hổ, cậu nhóc không khỏi bĩu môi: “Là Trình Minh Viễn!”

…” Lục Khởi đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó lại tức giận cao giọng: “Cái gì? Thì ra là cái tên Trình Minh Viễn kial”

Được lắm, tên kia lại giao cháu trai của mình cho Bạch Dương chăm sóc, thậm chí còn bảo cháu mình gọi Bạch Dương là thím.

Hừ, cái loại tâm tư của Tư Mã Chiêu này, tưởng người khác không nhìn ra à.

Đây không còn là không biết xấu hổ nữa, mà chính là vô sỉ!

“Mau gọi cho chú của cháu đi, bảo anh †a tới đón cháu về.” Lục Khởi tức giận nói: “Thật là, trẻ nhà mình không tự mình chăm sóc, sao lại để cho cục cưng của mình chăm”

Đậu Đậu đung đưa đôi chân ngắn, tiếc nuối nói với anh ta: “Xin lỗi chú nha, chú của cháu bận đi công tác rồi, không có ở Hải Thành.”

“Cái gì?” Lục Khởi nhíu mày: “Lại còn chạy trốn?”

“Đâu có đâu, đó là một chuyến công tác mài” Đậu Đậu sửa lại.

Lục Khởi xua tay: “Kệ anh ta làm gì thì làm, dù sao theo ý kiến của chú thì anh ta chỉ đang chạy trốn thôi, giờ anh ta chạy rồi, đợi anh ta về chú sẽ tính sổ với anh ta sau.

Còn nhóc con thì…”

Lục Khởi nhìn chằm chằm Đậu Đậu trong vài giây, cuối cùng chán nản thở dài: “Quên đi, chú còn có thể làm gì với hạt đậu nhỏ như cháu chứ. Được rồi, hạt đậu nhỏ, nói cho chú biết rốt cuộc sao cục cưng lại bị thương vậy?”

Vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc.

Đậu Đậu cũng giống như một ông cụ non, còn thật sự nghiêm túc đáp: “Cháu cũng không biết, thím bảo ra ngoài mua nước tương, nhưng rất lâu không quay lại nên cháu xuống lầu tìm thím. Lúc gọi điện cho thím lại phát hiện điện thoại di động của thím đang reo ở phía cầu thang, cháu chạy đến thì thấy thím đã như vậy rồi.”

Nghe vậy, Lục Khởi nắm chặt tay: “Xem ra mình phải đích thân đến Vịnh Tiên Thủy một chuyến kiểm tra camera giám sát.”

Đầu của Bạch Dương bị đánh thành một khối u lớn đến vậy, cổ tay cũng bị cắt, rõ ràng là cố ý gây thương tích.

Nếu có gọi là mưu sát cũng không hề nói quá.
 
Chương 971


Chương 971

Nhưng nếu muốn giết người thì sẽ không cứa cổ tay của Bạch Dương như vậy. Anh ta đã nhìn thấy vết thương trên cổ †ay của Bạch Dương, vết thương hình tròn, hơn nữa diện tích rất nhỏ, chỉ như một hạt đậu phộng nhỏ, cũng không quá sâu.

Thực chất nếu cắt cổ tay để giết người, vết thương chắc chắn phải là một đường thẳng tắp, miệng vết thương cũng sẽ rất sâu, như vậy mới có thể cắt đứt động mạch, chảy càng nhiều máu, vì vậy người đánh Bạch Dương nhất định không muốn giết Bạch Dương, nếu không tại sao không trực tiếp cắt đứt động mạch?

Hơn nữa ngay cả phần đầu dường như cũng chỉ đánh một lần, nếu thực sự muốn giết ai đó, dù không cắt cổ tay thì cũng sẽ đánh vào đầu thêm hai lần nữa, như vậy mới có thể đánh chết người, nhưng thủ phạm lại không làm vậy.

Ngoài ra, quần áo của Bạch Dương cũng rất chỉnh tề, không thấy dấu hiệu bị xâm phạm, vậy mục đích của người làm hại Bạch Dương là gì?

Nhưng dù mục đích là gì thì anh ta cũng phải điều tra rõ ràng, đến khi bắt được cũng phải ăn miếng trả miếng mà đáp trả.

Lục Khởi gọi một y tá đến, nhờ giữ Đậu Đậu.

Dù sao anh ta cũng muốn đến Vịnh Tiên Thủy, nếu để Đậu Đậu lại một mình cũng không yên tâm, mà mang cậu nhóc theo cũng rất phiền phức, vì vậy cứ trực tiếp nhờ người trông chừng luôn.

“Nhóc con, cháu ở lại đây, chú sẽ đi điều tra chuyện này. Khi nào cục cưng ra ngoài thì nhớ gọi cho chú ngay đấy. Lục Khởi viết số của mình cho Đậu Đậu rồi liếc nhìn đồng hồ gọi điện trên cổ tay Đậu Đậu nói.

Đậu Đậu nhận lấy số điện thoại, gật đầu nói: “Cháu biết rồi, chú cứ đi đi, nhất định phải bắt được kẻ xấu đó.”

Lục Khởi bật cười, không khỏi xoa xoa cái đầu nhỏ của Đậu Đậu: “Được rồi, chỉ dựa vào câu nói này của cháu thì cháu đáng yêu hơn cái tên Trình Minh Viễn kia đấy, được rồi, chú đi đây.”

Nói xong, anh ta thu tay về, rời khỏi bệnh viện.

Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện thì Lâm Diệc Hàng nhìn thấy anh ta, không khỏi nheo mắt lại.

Lục Khởi?

Sao anh ta lại ở đây?

Hơn nữa trên người anh ta dường như có vết máu, là ai gặp tai nạn chăng?

Lâm Diệc Hàng còn đang nghĩ ngợi thì có người đến bên cạnh, là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng, rất lịch sự và lễ phép nói với anh ta: “Giáo sư Lâm, chào mừng đến bệnh viện của chúng tôi, lần giải phẫu này phải làm phiền anh rồi.”

“Không có gì đâu, chỉ cần kịp thời gửi thiết bị y tế tôi cần dùng đến bệnh viện là được.” Lâm Diệc Hàng đẩy kính xuống, bình thản nói.

Bác sĩ trung niên lập tức đáp lời: “Xin đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ cử người đem đến. Hiện tại phòng mổ đã chuẩn bị xong, anh có muốn đến xem không?”

“Được, nhưng còn một chuyện nữa.”

Lâm Diệc Hàng nhìn ông ta.

Bác sĩ trung niên gật đầu: “Anh cứ nói.”
 
Chương 972


 

Chương 972

“Hãy kiểm tra xem người vừa bước ra ngoài kia đã làm gì ở bệnh viện của ông.”

Lâm Diệc Hàng chỉ về phía Lục Khởi đang rời đi.

Trông Lục Khởi rõ ràng là rất khỏe mạnh, cho nên nhất định máu không phải của Lục Khởi.

Lại nói nếu có thể khiến Lục Khởi tự mình đưa đến đây, đó phải là người mà Lục Khởi quan tâm đến.

Cũng không biết là người nhà, hay là…

Nghĩ đến sự quan tâm của Lục Khởi dành cho Bạch Dương, ánh mắt Lâm Diệc Hàng tối sầm lại.

Hy vọng đó không phải là Bạch Dương.

“Giáo sư Lâm an tâm, tôi sẽ cho người bên dưới kiểm tra.” Vị bác sĩ trung niên nói.

Lâm Diệc Hàng ậm từ: “Đi thôi, giải phẫu trước.”

Hai người quay người đi về hướng khác.

Mặt khác, ở nhà họ Cố.

Cố Mạn Tình vội vàng từ bên ngoài chạy vào, cầm ly nước trên bàn trà ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, dáng vẻ nuốt ừng ực từng ngụm kia cứ như chưa từng được uống nước vậy.

Bà Cố sửng sốt: “Mạn Tình, con làm sao vậy, sao lại khát đến thế?”

Cố Mạn Tình thở dài, đặt cốc nước xuống, ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi mẹ, khiến mẹ chê cười rồi.”

“Được rồi, được rồi, cũng đâu phải là chuyện gì lớn, con muốn uống nữa không?”

Bà Cố hỏi.

Cố Mạn Tình lắc đầu: “Dạ không, giờ con không sao rồi”

Cô ta ngồi xuống đối diện bà.

Bà Cố nhìn cô ta: “Phải rồi, Mạn Tình, chiều nay con đi đâu vậy? Không dẫn tài xế theo, điện thoại cũng tắt máy. Mẹ muốn gọi con về ăn tối nhưng tìm quanh không thấy.

“Con ra ngoài đi dạo phố với bạn bè, đi lâu quá điện thoại hết nguồn tự tắt máy luôn ạ” Cố Mạn Tình rũ mi xuống nói.

Bà Cố vỡ lễ: “Thì ra là như vậy, con ăn cơm chưa?”

“Con ăn rồi ạ. Mẹ ơi, con hơi mệt, con về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đây” Cố Mạn Tình đứng dậy đi về phía cầu thang.

Bà Cố nhìn theo bóng lưng của cô ta, lại cảm thấy dáng vẻ cô ta có chút hoang mang bối rối và bất an.

Nhưng bà cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục xem TV của mình.

Vịnh Tiên Thủy.

Lục Khởi đang xem video trong phòng giám sát thì điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.

Lục Khởi đoán được có thể là Đậu Đậu nên vội vàng lấy điện thoại di động ra, vừa thấy đúng là Đậu Đậu, lập tức trả lời: “Alo, nhóc con, cục cưng ra ngoài rồi à?”

“Dạ, thím ra ngoài rồi” Đậu Đậu nhìn Bạch Dương đang đeo máy thở trên giường bệnh, nói với đôi mắt đỏ hoe.

Lục Khởi mừng rỡ: “Tốt quá, chú lập tức đến ngay đây!”

Anh ta cúp điện thoại, nhìn nhân viên phòng giám sát: “Chép phần video giám sát này ra một bản cho tôi, lát nữa cảnh sát sẽ tới, anh báo cáo với cảnh sát di, tôi phải đến bệnh viện.”
 
Chương 973


Chương 973

“Vâng, anh Lục.” Nhân viên công tác gật đầu đáp ứng.

Lục Khởi cầm lấy thẻ nhớ, bước nhanh rời đi.

Chẳng bao lâu đã đến bệnh viện.

Lục Khởi theo số phòng Đậu Đậu nói đến được phòng bệnh của Bạch Dương.

Trong phòng bệnh ngoài Đậu Đậu còn có một bác sĩ.

Lục Khởi vừa đi vào phòng đã lập tức nhìn về phía giường bệnh, vừa nhìn thấy Bạch Dương, sắc mặt liền thay đổi: “Sao lại đeo máy thở?”

Vốn dĩ đeo máy thở có nghĩa là bệnh nhân thậm chí không thể tự thở được.

Thường thì trường hợp này chỉ xảy ra với những bệnh nhân sắp chết.

Lễ nào cục cưng…

Hai mắt Lục Khởi lập tức trở nên đỏ tươi, đáy mắt nhàn nhạt ánh nước, toàn thân tràn đầy đau thương.

“Cục cưng…”

Lục Khởi lảo đảo đi tới bên giường bệnh, run rẩy vươn tay kéo bàn tay hơi lạnh của Bạch Dương, giọng nói nghẹn ngào: “Cục cưng, đừng làm anh sợ, em vẫn còn trẻ như vậy, sao có thể rời bỏ anh. Cục cưng à, em mở mắt ra, mở mắt ra nhìn anh đi…”

Nghe tiếng gọi bi thương của anh ta, bác sĩ kỳ quái nhìn anh ta: “Thưa anh, có phải anh đã hiểu lầm chuyện gì chăng?”

“Tôi hiểu lầm chuyện gì? Nói cho tôi biết, tôi hiểu lầm chuyện gì?” Lục Khởi khóc đến thương tâm, gào lớn.

Bác sĩ trợn mắt: “Cô gái này còn chưa chết.”

“Tôi biết cô ấy chưa chết, nhưng không phải cũng sắp rồi sao? Máy thở cũng đã bật…” Lục Khởi nhìn Bạch Dương, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

“Tim tôi mệt quái” Bác sĩ thở dài lắc đầu rồi nói thêm: “Ý tôi là cô gái này vừa bị chấn thương nặng ở đầu, hơi thiếu oxy nên được cho thở máy, không có nghĩa là cô ấy sắp chết, hiểu không?”

“What?” Tiếng khóc lóc của Lục Khởi khựng lại, chuyển thành tiếng vịt rống.

Đậu Đậu trực tiếp bị chọc cười.

Lục Khởi không có thời gian để ý tới Đậu Đậu, anh ta hưng phấn nắm lấy cánh tay của bác sĩ: ‘Bác sĩ, ông nói thật sao? Cục cưng không sao thật chứ?”

“Không có chuyện gì, chỉ là bị cắt mất một mảnh thịt nhỏ ở cổ tay, thần kinh và động mạch, tĩnh mạch đều không bị thương. Tuy rằng đầu bị thương khá nghiêm trọng nhưng chỉ là chấn động, tỉnh lại thì sẽ không sao.” Bác sĩ rút cánh tay về trả lời.

Lục Khởi thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng †âm tình: “Tốt quá, thật tốt quá, tôi còn †ưởng cục cưng…”

Nghĩ đến mấy chuyện ngớ ngẩn mình vừa làm ra, mặt Lục Khởi đỏ bừng, trong lòng vô cùng xấu hổ.

Bác sĩ lắc đầu rồi đi ra ngoài.

Đậu Đậu cũng đứng ở mép giường bệnh quay đầu nhìn Lục Khởi bên cạnh: “Chú ơi, đã bắt được người xấu chưa?”

“Chưa đâu!” Sắc mặt Lục Khởi lạnh hẳn đi.

Anh ta đến Vịnh Tiên Thủy để kiểm tra video giám sát, quả nhiên nhìn thấy người đã đánh Bạch Dương bất tỉnh.
 
Chương 974


Chương 974

Nhưng người đó là ai thì anh ta không thể nhìn rõ.

Bởi vì người đó đã che đậy bản thân mình thật kỹ, rõ ràng là không muốn bị nhận ra.

Đậu Đậu nghe thấy kẻ xấu chưa bị bắt, bĩu môi thất vọng.

Lục Khởi cũng không nói nữa, đứng ở bên giường bệnh canh giữ Bạch Dương.

Ngày hôm sau, Lục Khởi gọi điện cho Đồng Khê báo với cô ta rằng Bạch Dương xảy ra chuyện, không thể đến Thiên Thịnh, bảo Đồng Khê đem công việc mà Bạch Dương phải làm đến bệnh viện, để anh ta làm giúp.

Nghe tin Bạch Dương gặp chuyện không may, thư ký Đồng rất lo lắng.

Cúp điện thoại xong, cô ta vội vàng bước vào phòng làm việc của Bạch Dương, thu dọn đồ đạc cần mang theo, chuẩn bị đến bệnh viện thăm Bạch Dương.

Ngay khi thư ký Đồng bước vào phòng làm việc của Bạch Dương, phòng thư ký chung bên cạnh có một người đi ra.

Cô ta nhìn chằm chằm phòng làm việc của Bạch Dương trước, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm gọi đi.

Ở Bệnh viện số một, trợ lý Trương đang báo cáo công việc của tập đoàn với Phó Kình Hiên thì điện thoại đổ chuông.

Phó Kình Hiên nhíu chặt lông mày: “Nhấc máy đi.”

“Vâng” Trợ lý Trương đáp lời rồi lấy điện thoại ra.

Nhìn thấy tên người gọi, anh ta nhướng mày, lập tức nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, là người chúng ta sắp xếp bên cạnh cô Bạch. Lúc này cô ta lại gọi đến, có lẽ cô Bạch đã xảy ra chuyện gì đó.”

Dứt lời, trước khi Phó Kình Hiên thúc giục anh ta đã vội nhận điện thoại: “Xin chào.”

“Trợ lý Trương, không ổn rồi, tổng giám đốc Bạch hình như đang ở bệnh viện.”

Người ở đầu dây bên kia trầm giọng nói.

Trợ lý Trương kêu lên: “Cái gì? Cô Bạch đang ở bệnh viện?”

Phó Kình Hiên nghe vậy thì đồng tử đột nhiên co rụt lại: “Bạch Dương bị làm sao vậy?”

Trợ lý Trương lắc đầu: ‘Để tôi hỏi xem”

Anh ta hỏi vào điện thoại, đồng thời bật loa ngoài.

Người ở đầu dây bên kia trả lời: “Tôi không biết, nhưng tôi nghe thư ký Đồng nói rằng tổng giám đốc Bạch thậm chí còn không thể tự xử lý tài liệu, cần phải mang tài liệu đến bệnh viện và giao cho tổng giám đốc Lục xử lý, nên hẳn là khá nghiêm trọng.”

Phó Kình Hiên vẻ mặt căng thẳng xốc chăn lên.

Thấy vậy, trợ lý Trương nhanh chóng ngăn anh xuống giường: “Tổng giám đốc Phó, anh làm gì vậy?”

“Tôi muốn gặp cô ấy.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói.

Trợ lý Trương không đồng tình: “Không được, tổng giám đốc Phó, vết thương của anh cũng chưa lành, không thể đi lại lung tung được.”

“Tôi nói, tôi phải đi gặp cô ấy!” Phó Kình Hiên ngồi ở mép giường, nhướng mày theo cái kiểu không cho phép phản bác mà nhìn anh ta.

Đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của anh, trợ lý Trương khép mở miệng mấy lần, cuối cùng cũng đồng ý.

“Được rồi, tôi sẽ thu xếp ngay, tổng giám đốc Phó đợi một lát.”
 
Chương 975


Chương 975

Trợ lý Trương biết, chuyện gì tổng giám đốc Phó đã quyết định, cho dù người khác có ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn được quyết tâm của tổng giám đốc Phó.

Huống chỉ, chuyện này còn liên quan đến sự an nguy của cô Bạch, anh ta lại càng không thể ngăn cản nổi.

Tổng giám đốc Phó yêu thương cô Bạch đến thế, khi nghe tin cô Bạch xảy ra chuyện sao có thể không đến gặp cô. Dù cho vừa động cũng có thể khiến miệng vết thương trên lưng bị rách ra, tổng giám đốc Phó cũng sẽ không quan tâm.

Vậy nên làm sao có thể cản bước một người như vậy đây?

Cứng rắn ngăn cản thì có thể đấy, nhưng không ai biết sau đó tổng giám đốc Phó sẽ làm ra chuyện gì.

Trợ lý Trương thở dài, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh xin xuất viện cho Phó Kình Hiên.

Anh ta vừa đi vừa hỏi người ở đầu dây bên kia xem Bạch Dương đang ở bệnh viện nào.

Không lâu sau, trợ lý Trương quay lại, lấy được giấy xuất viện và còn đẩy theo một chiếc xe lăn.

Trên thực tế, chân của Phó Kình Hiên vẫn ổn, anh hoàn toàn có thể tự đi lại được.

Nhưng khi đi lại rất dễ khiến vết thương ở lưng bị hở.

Vì vậy, để giảm rủi ro hở vết thương, tốt hơn hết vẫn nên đẩy tổng giám đốc Phó đi.

Phó Kình Hiên cũng biết trợ lý Trương thật sự có ý tốt nên không từ chối, ngồi xuống xe lăn.

Trợ lý Trương đẩy Phó Kình Hiên ra ngoài, lại tình cờ gặp được Vu Y Cơ đang xách một cái bình giữ nhiệt.

Vu Y Cơ nhìn hai người lớn giọng hỏi: “Kình Hiên, con đang làm gì vậy?”

“Con có việc phải đi.” Phó Kình Hiên trả lời xong, võ nhẹ vào tay vịn của xe lăn và ra hiệu cho trợ lý Trương nhanh chóng đẩy anh đi.

Trợ lý Trương đương nhiên cũng làm theo.

Vu Y Cơ đứng ở đằng sau vẫn đang hỏi: “Con đi đâu vậy? Mẹ nấu canh cho con này, con không ăn à?”

Lần này Phó Kình Hiên không trả lời, suy nghĩ của anh đều đổ dồn về chỗ Bạch Dương, làm gì còn có tâm trạng mà ăn canh.

Hơn bốn mươi phút sau, họ đến được bệnh viện nơi Bạch Dương đang nằm.

Trợ lý Trương hỏi được số phòng của Bạch Dương từ điều dưỡng ở quầy lễ tân, đẩy Phó Kình Hiên đến đó.

Cửa phòng bệnh đang mở, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, cẩn thận nghe lại, chính là Lục Khởi và Lâm Diệc Hàng.

Phó Kình Hiên cau mày.

Chuyện Lục Khởi ở đây thì anh có thể hiểu được.

Nhưng tại sao Lâm Diệc Hàng lại ở đây?

Lâm Diệc Hàng cũng đâu phải là bác sĩ trong bệnh viện này!

Thế mà Lâm Diệc Hàng lại biết tin về tai nạn của Bạch Dương nhanh hơn cả anh. Là ai đã thông báo cho anh ta?

Phó Kình Hiên mím chặt môi mỏng, đè nén khó chịu trong lòng, khẽ vẫy vẫy tay, ra hiệu trợ lý Trương gõ cửa.

Trợ lý Trương hiểu ý gõ cửa.
 
Chương 976


 

Chương 976

Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Lục Khởi và Lâm Diệc Hàng.

Hai người cùng quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy Phó Kình Hiên.

Ngoài một chút kinh ngạc thì Lâm Diệc Hàng không phản ứng gì nhiều.

Nhưng mà, sắc mặt Lục Khởi đột nhiên sa sầm xuống: “Sao lại anh ở đây? Ai bảo anh tới?”

Phó Kình Hiên không trả lời anh ta, chỉ để trợ lý Trương đẩy mình vào.

Lục Khởi thấy thế lập tức trợn trừng mắt: “Này, tôi đâu có cho anh vào, anh vào đây làm gì, phép tắc đâu hết rồi?”

“Đây là phòng bệnh của Bạch Dương, không đến lượt anh đồng ý hay không đồng ý!” Phó Kình Hiên liếc anh ta một cái rồi dửng dưng nói.

Tuy rằng Lục Khởi khó chịu nhưng cũng không thể phản bác lại, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh chỉ đang ỷ vào chuyện cục cưng còn chưa tỉnh mới dám nói như vậy. Nếu cục cưng tỉnh, cô ấy nhất định sẽ không cho phép anh vào.”

Phó Kình Hiên nhíu mày, không để ý đến anh ta.

Trong mắt Phó Kình Hiên, Lục Khởi là loại người mà bạn càng quan tâm đến anh †a, anh ta sẽ càng vui mừng.

Sau một lúc không được để ý thì anh ta sẽ tự yên lặng.

Thấy Phó Kình Hiên không nói lời nào, Lục Khởi đắc ý nhếch lên khóe miệng: “Anh không nói gì, xem ra chính anh cũng cho rằng tôi nói đúng.”

Phó Kình Hiên giả vờ như không nghe thấy gì, nhìn Bạch Dương trên giường bệnh, nắm chặt tay vịn xe lăn, hỏi: “Rốt cuộc Bạch Dương xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh chuyển sự chú ý sang Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng vốn còn đang xem kịch hay.

Anh ta thích thú theo dõi trận chiến tình địch này, không ngờ ngay giây tiếp theo Phó Kình Hiên đã đơn phương kết thúc trận chiến rồi hỏi mình.

Nếu đã hỏi, thì đương nhiên anh ta sẽ nghiêm túc trả lời.

Lâm Diệc Hàng đẩy gọng kính đáp: “Phần gáy của cô ấy bị người khác ác ý tấn công, gây ra chấn động não mức độ vừa, cả cổ tay của cô ấy cũng bị dao xẻo mất một miếng thịt.”

Nói đến phần cổ tay, Lâm Diệc Hàng nheo mắt lại.

Đêm qua sau khi anh ta rời khỏi phòng phẫu thuật, viện trưởng bệnh viện này nói với anh ta rằng Lục Khởi đã đưa một bệnh nhân bị thương tên là Bạch Dương đến.

Anh ta liền hiểu ngay vết máu trên người Lục Khởi là của Bạch Dương, bèn vội vàng †ìm hiểu về tình hình của Bạch Dương. Sau khi biết được tình hình của Bạch Dương, anh ta lại nhanh chóng kiểm tra video cấp cứu của Bạch Dương, thấy được vết thương ở phía sau đầu và cổ tay của Bạch Dương.

Bởi vì lúc đó, Bạch Dương đã được cấp cứu xong, vết thương trên người cũng đã được băng bó, anh ta cũng không thể mở ra xem xét, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này để xem.

Vết thương ở phần gáy thì anh ta còn có thể lý giải, chính xác là chỉ muốn đánh ngất Bạch Dương.

Nhưng anh ta không thể hiểu được vết thương ở cổ tay của Bạch Dương.

Nếu người đánh ngất Bạch Dương muốn cướp bóc, hoặc muốn làm chuyện khác, đánh hôn mê cũng đủ rồi, tại sao bọn họ lại cắt cổ tay của Bạch Dương, lại còn ngay đúng chỗ có nốt ruồi đỏ kia.

Từ video anh ta có thể nhận thấy nốt ruồi đỏ đã biến mất hoàn toàn, tức là mục đích của người đánh ngất Bạch Dương là muốn cắt bỏ nốt ruồi đỏ.

“Cậu nói cái gì? Bị ác ý công kích, là ai?”
 
Chương 977


Chương 977

Phó Kình Hiên lập tức đứng lên, hai tay siết chặt đến run lên.

Lục Khởi kinh ngạc: “Ủa, thì ra anh không bị tàn phế.”

Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc anh ta một cái, rồi lại nhìn Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng lắc đầu: “Tôi không biết, cậu nên hỏi anh ta kìa, anh ta đang điều tra đấy.

“Kết quả điều tra thế nào?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm Lục Khởi.

Lục Khởi lạnh giọng nói: “Tại sao lại phải nói cho anh biết? Là chuyện của tôi và cục cưng, không đến phiên anh nhúng tay vào!”

Sắc mặt Phó Kình Hiên trở nên lạnh lẽo, toàn thân tràn ngập khí lạnh.

Lục Khởi cảnh giác nhìn anh: “Sao chứ?

Muốn nổi giận à, muốn nổi giận cũng không…”

Anh ta chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói trẻ con non nớt cắt ngang: “Chú Phó, để cháu nói cho chú biết, chú Lục vẫn chưa bắt được kẻ xấu hại thím đâu!”

“Hạt đậu nhỏ…” Lục Khởi không thể tin được mà nhìn Đậu Đậu đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa.

Đứa trẻ này vậy mà lại phản bội anh ta!

Phó Kình Hiên nhìn sang Đậu Đậu, một chút ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh.

Tại sao thằng nhóc này lại ở đây?

Hơn nữa anh lại không hề phát hiện ra.

Nhưng Phó Kình Hiên nhanh chóng hiểu ra, sau khi đi vào, ánh mắt anh trực tiếp dừng trên giường bệnh, hoàn toàn không hề liếc mắt đến sô pha một lần nào, không để ý đến cũng là bình thường.

“ Đậu Đậu, cháu nói anh ta vẫn chưa bắt được, có đúng là vậy không?” Phó Kình Hiên nhìn thấy Đậu Đậu, giọng nói liền nhẹ nhàng hơn một chút.

Đậu Đậu gật đầu: “Là thật ạ, nấy giờ cháu vẫn luôn ở cạnh chú Lục, cháu chắc chắn đó là sự thật.”

“Thằng ôn con, chú nghĩ cái mông của cháu ngứa rồi phải không?” Lục Khởi tức giận xoa xoa tay đi tới.

Đậu Đậu vội vàng nhảy khỏi sô pha chạy về phía Phó Kình Hiên, núp sau lưng anh, sau đó lặng lẽ thò cái đầu nhỏ ra nói: “Chú Lục, chú đừng trách cháu. Cháu biết chú Phó, chú ấy rất lợi hại. Chú và các chú cảnh sát phối hợp với nhau mà tra xét cả đêm cũng không tìm ra kẻ xấu, nếu để chú Phó ra tay thì sẽ nhanh hơn rất nhiều”

“.” Khóe miệng Lục Khởi giật giật, có hơi đau lòng.

Nhưng anh ta không thể không thừa nhận rằng những lời Đậu Đậu nói quả thật có đạo lý.

Phó Thị của Phó Kình Hiên chính là tập đoàn hàng đầu Hải Thành, nếu nói về thế lực thì anh ta thật sự không sao sánh bằng.

Mặc dù anh ta ghét Phó Kình Hiên, nhưng nể mặt Phó Kình Hiên cũng là lo lắng cho cực cưng, thôi thì nhẫn nhịn một chút, sớm †ìm ra tên khốn kia mới tốt.

Nhìn thấy sự nghẹn khuất của Lục Khởi và sự ngưỡng mộ của Đậu Đậu dành cho mình, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên nhếch lên thành một vòng cung mờ nhạt, khí lạnh toàn thân nhẹ đi rất nhiều, hiển nhiên là dáng vẻ tâm trạng anh đang rất tốt.

Anh ngồi trở lại trên xe lăn, quay đầu nhìn trợ lý Trương: “Đi thăm dò đi, nhất định phải bắt cho được!”
 
Chương 978


Chương 978

“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Tất nhiên là anh ta ra lệnh cho những người bên dưới làm việc.

Tổng giám đốc Phó đang ở đây, không thể để tổng giám đốc Phó lại mà đi được.

Lục Khởi nhìn trợ lý Trương ở bên ngoài, sau đó nhìn sang Phó Kình Hiên đối diện, bĩu môi: “Hừ, tôi muốn xem anh mất bao lâu để tìm ra, đừng có mà tìm không ra, mất mặt lắm đấy.”

Phó Kình Hiên vẫn phớt lờ anh ta, chỉ nhìn Bạch Dương với ánh mắt lo lắng và đau khổ.

Nhà họ Cố.

Cố Mạn Tình xách theo một chiếc túi nhựa màu đen đi xuống cầu thang.

Cố Việt Bân đang định đi ra ngoài, nhìn thấy trong tay Cố Mạn Tình đang cầm thứ gì đó, ông ta nghi ngờ hỏi: “Mạn Tình, đó là thứ gì vậy?”

Ánh mắt Cố Mạn Tình lóe sáng đáp: “Đây là mấy bộ quần áo cũ mà con đã mang từ ngôi nhà trước đây đến, giò con chuẩn bị đem vứt ạ.”

Cố Việt Bân gật đầu: “Lẽ ra con phải vứt bỏ chúng từ lâu rồi, giữ lại mấy thứ đó rất xui xẻo. Con là con gái Cố Việt Bân ba, lúc con ra đời ba đã từng nói con được làm công chúa cả đời, hưởng thụ cuộc sống vật chất tốt nhất, vô ưu vô lo mà sống. Cho nên sau này còn có thể mua những thứ tốt nhất, và chỉ cần con muốn cái gì ba đều sẽ cho con.”

Nghe vậy, Cố Mạn Tình vui vẻ đáp: “Cảm ơn ba.”

Tuy nhiên, trong lòng cô ta, ngoài niềm hạnh phúc ra thì chỉ còn lại sự đố ky.

Thì ra khi cô Bạch sinh ra đã có được lời hứa hẹn đáng ngưỡng mộ như vậy sao?

Đáng tiếc là cô Bạch không được hưởng thụ lời hứa đó dù chỉ một ngày.

Có điều mặc dù cô Bạch không được hưởng sự nuông chiều của ba, nhưng sau khi cô Bạch lưu lạc đến nhà họ Bạch, nhà họ Bạch cũng cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc sung sướng xa hoa đấy thôi.

Vậy nên cô ta không hiểu, đều là người, tại sao có người sinh ra đã có mọi thứ, mà có người từ khi sinh ra đã phải ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Nhưng không sao cả, bây giờ cô ta đã là Cố Mạn Tình, là con gái của ba là đủ rồi, cô †a sẽ giữ chặt tất cả những gì mình có hiện tại, người khác đừng hòng cướp đi!

Trong mắt Cố Mạn Tình lóe lên tia tàn nhẫn, chỉ lướt qua trong giây lát, cô ta nhìn bộ đồ vest của Cố Việt Bân hỏi: “Ba, ba phải ra ngoài ạ?”

“Ừ, ba đến tập đoàn.” Cố Việt Bân đáp.

Ông ta muốn đến Tam Thịnh, lại tiếp tục tranh chấp với chủ tịch Vương và những người khác để cố gắng giữ lại vị trí chủ tịch.

Dù sao thì đến mai mới bắt đầu cuộc họp biểu quyết, ông ta vẫn còn cơ hội.

“Vậy à, vậy con đi chung với ba nhé, con cũng phải đi vứt rác.” Cố Mạn Tình nói xong giơ chiếc túi màu đen trên tay lên.

Cố Việt Bân chỉnh lại cà vạt: ‘Mấy loại chuyện này con cứ để người giúp việc làm, không cần tự mình làm đâu.”

Nói rồi ông ta gọi người giúp việc đến.

“Cô ơi, cô cứ đưa gói rác cho tôi” Người giúp việc đưa tay về phía Cố Mạn Tình.

Cố Mạn Tình không thể từ chối trước mặt Gố Việt Bân, cô ta chỉ có thể đưa túi rác.

Lúc buông tay, cô ta rõ ràng có chút bất đắc dĩ.
 
Chương 979


Chương 979

Người giúp việc cũng lấy làm lạ nhìn cô †a, không hiểu vì sao chỉ là một túi rác mà phải chần chừ nuối tiếc như thế.

Nhưng người giúp việc cũng không nghĩ nhiều, cầm túi rác ra ngoài.

Cố Mạn Tình nhìn theo bóng lưng của người giúp việc, vặn xoắn đôi tay đặt hai bên cạnh sườn, như thể cô ta đang lo lắng về điều gì đó.

Nhưng ngay sau đó, cô ta lại buông tay ra, cả người thả lỏng.

Thôi vậy, dù sao nơi vứt rác của nhà họ Cố cũng chỉ có một chỗ duy nhất, dù là ai vứt túi đồ đó đi chăng nữa thì kết quả cũng không thay đổi.

Nghĩ đến đây, Cố Mạn Tình lập tức mím môi cười một tiếng, nhanh chóng trở lại bộ dáng thường ngày, nhìn Cố Việt Bân hỏi: “Phải rồi, ba, lát nữa mẹ và con sẽ đến bệnh viện thăm em gái, ba có đi cùng không?”

Nghe vậy, khuôn mặt già nua của Cố Việt Bân lập tức trầm xuống: ‘Đứa con gái bất hiếu kia đã không còn là người nhà họ Cố chúng ta nữa. Có gì hay mà xem, con nói với mẹ cũng đừng đi.”

“Mẹ không chịu nghe con đâu. Dù gì thì em gái cũng sắp vào tù, mẹ muốn tranh thủ trước khi em ấy vào tù đến thăm em ấy một lát…’ Cố Mạn Tình cúi đầu, vẻ mặt đầy khó xử.

Cố Việt Bân hừ một tiếng: “Ba biết rồi, lát nữa ba sẽ nói với mẹ sau.”

Mắt Cố Mạn Tình sáng lên: “Cảm ơn ba.”

Tuyệt vời, cô ta không muốn gặp Cố Tử Yên chút nào, nhưng mẹ lại nhất quyết bắt cô ta đi.

Bây giờ ba đã ra mặt thì chắc mẹ cũng sẽ từ bỏ thôi.

Trong bệnh viện, Phó Kình Hiên nhìn y tá đi vào thay bình dùng dịch truyền cho Bạch Dương: “Khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?”

Y tá lấy bệnh án của Bạch Dương ra xem: “Hiện tại vẫn chưa rõ. Bệnh nhân bị chấn động mức độ vừa, có thể đến ngày mai mốt mới tỉnh lại.”

Mai mốt…

Cũng không lâu lắm đâu.

Phó Kình Hiên yên tâm.

Anh chỉ sợ rất lâu sau cô mới có thể tỉnh lại.

Bởi vì thời gian tỉnh lại càng lâu thì có nghĩa cô ấy càng bị tổn thương nghiêm trọng.

Y tá thay xong bình truyền lại đi ra ngoài.

Phó Kình Hiên nhìn Lâm Diệc Hàng: “Tình huống của Bạch Dương thế này thì có thể di chuyển được không?”

“Này, tên họ Phó kia, anh muốn làm gì?”

Lục Khởi ở bên cạnh nghe thế thì lập túc bất mãn.

Lâm Diệc Hàng đẩy gọng kính: “Anh muốn chuyển cô ấy đến bệnh viện khác à?”

Phó Kình Hiên vuốt cằm: ‘Đúng vậy, chuyển đến bệnh viện của cậu để tiện cho cô ấy chữa trị”

Xét cho cùng, Bệnh viện số 1 của Lâm Diệc Hàng cũng là bệnh viện tốt nhất ở Hải Thành.

Trang thiết bị y tế và những thứ khác đều thuộc loại cao cấp hàng đầu, chuyển Bạch Dương đến đó anh sẽ cảm thấy an †âm hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom