Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 980


Chương 980

Nhưng Lâm Diệc Hàng chưa kịp trả lời, Lục Khởi đã cười lạnh: “Tên họ Phó, việc anh chuyển viện cho cục cưng, để giúp cô ấy điều trị thuận lợi hơn chỉ là cái cớ, thực ra anh muốn dễ dàng gặp cục cưng hơn chứ gì?”

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, sau đó nhìn Lục Khởi, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng anh không thể phủ nhận việc chuyển viện quả thực có thể giúp Bạch Dương được điều trị tốt hơn”

Câu nói này khiến Lục Khởi nghẹn họng, không thể phản bác.

Đúng là vậy, tuy rằng danh tiếng của bệnh viện này cũng khá ổn, nhưng quả thực không bằng bệnh viện của Lâm Diệc Hàng.

Nếu đã như vậy, vì lợi ích của cục cưng, chuyển viện cũng được thôi.

Nghĩ đến đó, Lục Khởi thỏa hiệp hừ một tiếng.

Lúc này, Lâm Diệc Hàng mở miệng: “Tôi rất tiếc phải nói với hai người, Bạch Dương không thích hợp để chuyển viện vào lúc này.

“Tại sao?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Lục Khởi cũng nhìn anh ta.

Lâm Diệc Hàng buông lỏng tay trả lời: “Cô ấy bị thương nặng ở đầu, tốt nhất không nên tùy tiện di chuyển, nếu không sẽ rất nghiêm trọng”

Hóa ra là như vậy.

Phó Kình Hiên hơi nâng cằm lên, không nói gì.

Nếu Bạch Dương không thể chuyển viện được.

Vậy thì anh sẽ chuyển về đây.

Lục Khởi ở bên cạnh không biết trong lòng Phó Kình Hiên đang nghĩ gì, anh ta chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy Bạch Dương không thích hợp để chuyển viện.

Mặc dù anh ta biết rằng đối với Bạch Dương, chuyển đến Bệnh viện số 1 là một chuyện tốt, nhưng ở đây cũng không phải là không có cách nào điều trị.

Để giữ cục cưng xa khỏi Phó Kình Hiên, cũng chỉ đành khiến cục cưng chịu thiệt.

Về phần Lâm Diệc Hàng, anh ta hơi cúi đầu xuống, cặp kính phản quang che đi đôi mắt hẹp dài của anh ta, khiến cho không ai có thể nhìn thấu bây giờ anh ta đang suy nghĩ những gì.

Đột nhiên, có tiếng bước chân từ ngoài cửa.

Trợ lý Trương bước vào: “Tổng giám đốc Phó, đã đến hạn xin xuất viện, chúng ta cần quay lại Bệnh viện số một.”

Ánh mắt Lục Khởi lập tức sáng lên, liên †ục xua tay xua đuổi: “Đã hết thời gian thì mấy người có thể đi rồi đấy, nhanh lên, sau này đừng có đến nữa. Khi nào có kết quả điều tra thì chỉ cần trực tiếp gọi điện là được”

Nhìn thấy dáng vẻ thúc giục của anh ta, ánh mắt Phó Kình Hiên trở nên lạnh lùng.

Đừng có đến nữa?

Hừm, không thể nào!

Tối nay anh sẽ đến, hơn nữa còn chuyển vào nằm ở phòng bệnh cách vách!

“Đi thôi” Phó Kình Hiên thu hồi ánh mắt, thản nhiên đáp.

Trợ lý Trương lập tức đi tới đẩy xe lăn.
 
Chương 981


Chương 981

Lâm Diệc Hàng nhún vai: “Vậy thì tôi cũng về với cậu. Khi tôi đến giám đốc bệnh viện này đã đích thân đến đón, tôi không tự lái xe. Vậy nên đi nhờ xe hai người vậy.”

Phó Kình Hiên liếc nhìn anh ta, không có †ừ chối, gõ ngón tay vào tay vịn xe lăn.

Trợ lý Trương hiểu ý đẩy anh ra cửa.

Lâm Diệc Hàng đút tay vào túi áo khoác trắng, theo sau ra ngoài.

Ba người họ vừa mới đi ra ngoài, Lúc khởi liền đóng sầm cửa sau lưng họ.

Lâm Diệc Hàng và trợ lý Trương không sao cả, họ không cảm thấy có gì sai.

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, trong lòng âm thầm ghi nhớ.

Trên đường trở lại Bệnh viện số một.

Phó Kình Hiên đang xem đoạn video giám sát do trợ lý Trương gửi, chính là quá trình Bạch Dương bị tấn công.

Nhìn cái kẻ không phân biệt được giới tính trong video giơ cao cây gậy đánh vào đầu Bạch Dương, Phó Kình Hiên chỉ cảm thấy tim mình cũng run lên.

Chỉ cần một lần đã đánh ngất người khác, có thể hình dung được lúc ấy người đó đã dùng bao nhiêu sức lực.

Mà Bạch Dương, lúc đó đã đau đớn đến mức nào!

Phó Kình Hiên nắm chặt điện thoại như muốn nghiền nát nó, sắc mặt u ám tối tăm.

Lâm Diệc Hàng đang ngồi ghế phụ lái quay lại nói: “Có thể cho tôi xem thử được không? Là một bác sĩ, tôi biết rất rõ về cơ thể con người. Dù người này có che chắn chặt chẽ đến đâu, hẳn là tôi cũng có thể nhìn ra điều gì đó.”

Phó Kình Hiên nghe vậy tự nhiên không phản đối, ném điện thoại cho anh ta.

Lâm Diệc Hàng giơ tay chụp lấy, chuẩn xác bắt được điện thoại trên không trung, quay đầu lại xem.

Phó Kình Hiên hỏi trợ lý Trương đang lái xe: “Chỉ có phần video giám sát này thôi sao? Tại sao không có đoạn video cổ tay của Bạch Dương bị cắt?”

“Anh Lục nói rằng anh ta tìm thấy cô Bạch ở cầu thang thoát hiểm nên tôi nghĩ người đó đã dùng dao cứa cổ tay cô Bạch ở cầu thang thoát hiểm. Vì thế sau khi nói chuyện điện thoại xong, tôi đã tự mình đến hiện trường một chuyến, phát hiện cầu thang thoát hiểm không có camera giám sát.” Trợ lý Trương trả lời.

Phó Kình Hiên rét lạnh mím môi: ‘Là †ầng nào cũng không có hay chỉ tầng của Bạch Dương là không có?”

“Là tầng nào cũng không có.”

Lông mày của Phó Kình Hiên nhăn lại thành rãnh sâu.

Dù sao Vịnh Tiên Thủy cũng là một khu chung cư cao cấp, thế mà trang bị thiết bị giám sát lại quá lỏng lẻo!

Phó Kình Hiên âm thầm quyết định phải dạy cho mấy nhà phát triển Vịnh Tiên Thủy một bài học, tiếp đó giọng nói lạnh như băng lại vang lên: “Các camera giám sát xung quanh khu vực đó có quay được quá trình người đó xuất hiện ở Vịnh Tiên Thủy không?”

“Có, tôi đã hỏi cảnh sát, cảnh sát nói có, họ cũng đã đem video giám sát đi điều tra, sẽ cho chúng ta câu trả lời sau.” Trợ lý Trương trả lời.
 
Chương 982


Chương 982

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Lúc này, Lâm Diệc Hàng đột nhiên mở miệng: “Đây là một người phụ nữ!”

“Cậu nói người tấn công Bạch Dương là phụ nữ?” Phó Kình Hiên híp mắt hỏi.

Lâm Diệc Hàng gật đầu: “Không sai, tuy rằng người này che mặt rất kín, hơn nữa cố ý mặc quần áo cỡ lớn để giấu thân hình, nhưng nhìn dáng đi cùng với cổ tay thỉnh thoảng lộ ra của người này, có thể khẳng định đây là phụ nữ”

“Không phải là Cố Tử Yên chứ?” Trợ lý Trương suy đoán: “Chỉ có Cố Tử Yên mới có thù hận với cô Bạch.”

Phó Kình Hiên lắc đầu, “Không phải cô ta, hiện tại cô ta đã bị cảnh sát giám sát hai tư trên hai tư giờ, nên không thể rời khỏi bệnh viện được.”

“Không sai, chắc chắn không phải Cố Tử Yên.” Lâm Diệc Hàng đẩy kính, đồng tình với cách nói này của anh: “Tôi đã xem qua vết thương ở cổ tay của Bạch Dương, căn cứ vào mức độ lộn xộn của vết thương, thì có vẻ đây là lần đầu người phụ nữ kia làm chuyện này, lúc đó chắc hẳn cũng phải chịu rất nhiều áp lực, khiến tay run rẩy, cho nên những vết thương này mới trở nên lộn xộn như vậy. Mà Cố Tử Yên là một người thâm độc, tôi từng tận mắt nhìn thấy Cố Tử Yên bẻ gãy cổ một con mèo, động tác vô cùng gọn gàng. Vậy nên, nếu là Cố Tử Yên ra tay, khả năng đôi tay của Bạch Dương đã sớm không còn nữa rồi.”

“Hít… Trợ lý Trương hít vào một hơi: “Người phụ nữ Cố Tử Yên kia thật sự là một kẻ biến thái.”

Lâm Diệc Hàng nhếch môi: “Biến thái à, tôi thích từ này.”

Khóe miệng trợ lý Trương giật giật, thật sự không hiểu nổi anh ta thích gì ở từ này.

Tuy nhiên, trợ lý Trương còn có chút nghỉ vấn: “Lỡ như không phải Cố Tử Yên tự mình ra tay, mà cô ta mua chuộc người khác để làm chuyện đó thì sao?”

“Không có khả năng, thứ nhất Cố Tử Yên không thể liên lạc với bên ngoài.

Thứ hai, với sự căm ghét của cô ta dành cho Bạch Dương, vì sao cô ta lại chỉ mua chuộc người khác đánh ngất và cắt cổ tay Bạch Dương thôi. Không phải dứt khoát giết chết cô ấy sẽ tốt hơn sao?” Lâm Diệc Hàng hỏi ngược lại anh ta.

“Cái này…” Trợ lý Trương sửng sốt một chút.

Đúng vậy, Cố Tử Yên hận cô Bạch như vậy, mấy lần đều muốn giết chết cô Bạch.

Nếu thật sự muốn xuống tay với cô Bạch, làm sao có thể nhẹ nhàng như vậy!

“Trương Trình.” Đang nghĩ ngợi, trợ lý Trương lập tức nghe thấy Phó Kình Hiên gọi anh ta.

Trợ lý Trương nhìn về phía gương chiếu hậu, đáp: “tổng giám đốc Phó, anh có điều gì căn dặn?”

“biều tra một chút về Mạnh San.” Phó Kình Hiên híp mắt nói.

Trợ lý Trương vỗ trán một cái: “Đúng vậy, còn có Mạnh San, Mạnh San cũng có thù oán với cô Bạch, cô Bạch còn hai lần đưa cô ta vào trại tạm giam, chắc chắn cô ta cũng cực kỳ căm hận cô Bạch, tôi thực sự đã quên mất cô ta. Tôi biết rồi tổng giám đốc Phó, lát nữa tôi sẽ phái người đi điều tra cô ta.”

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu.

Lâm Diệc Hàng đang chống tay, đột nhiên nói: “Đúng rồi, sau khi tỉm ra người, có thể giao cho tôi được không?”

“Giao cho cậu?” Phó Kình Hiên nhìn anh: “Cậu muốn làm gì?”

Trong mắt Lâm Diệc Hàng hiện lên một tia lạnh lẽo, nụ cười trên mặt càng thêm rùng rợn: “Không có gì, gần đây tôi đang nghiên cứu một loại thuốc mới, nhưng không tìm được người thích hợp để thử nghiệm. Vừa vặn người này đã làm tổn thương đến Bạch Dương, vậy nên để cô ta thử thuốc của tôi thì sao?”

Phó Kình Hiên nhíu mày.
 
Chương 983


Chương 983

Trợ lý Trương đang lái xe run lên: “Bác sĩ Lâm, thuốc này của anh, không phải là thuốc độc chứ, sẽ không giết người đúng không?”

“Đương nhiên không phải, đây là thuốc trị liệu một loại bệnh nào đó, bởi vì là thuốc mới nên ít nhiều cũng sẽ có tác dụng phụ.

Cho nên hiện tại chưa có ai đăng ký dùng thử thuốc. Vì vậy, tôi mới bảo cậu giao cho tôi” Lâm Diệc Hàng cười nói.

Nụ cười này của anh khiến trợ lý Trương cảm thấy càng thêm đáng sợ.

Ánh mắt Phó Kình Hiên thâm sâu nhìn Lâm Diệc Hàng: “Cậu làm như vậy, cũng là muốn giúp Bạch Dương trả thù đúng không?”

Lâm Diệc Hàng nhướng mày, không có ý kiến.

Thấy thế, Phó Kình Hiên mím môi: “Tôi vẫn không hỏi cậu, tại sao đột nhiên cậu lại đối xử tốt với Bạch Dương như vậy? Có phải cậu thích cô ấy không?”

Anh nhìn chằm chằm vào Lâm Diệc Hàng, con ngươi đen kịt như muốn nhìn thấu Lâm Diệc Hàng.

Nhưng mà Lâm Diệc Hàng lại cười một cách bình tĩnh: “Cậu sai rồi, tôi không thích cô ấy, tôi với anh trai tôi giống nhau, đều không có tình cảm gì, tình thân, tình bạn, thậm chí là tình yêu, đều sẽ không xuất hiện trên người tôi với anh ấy. Nói cách khác, tôi chắc chăn sẽ không yêu ai, sở dĩ tôi đối tốt với Bạch Dương, ngoại trừ việc Bạch Dương là ân nhân của tôi ra, thì còn là tò mò”

Nghe Lâm Diệc Hàng nói không yêu Bạch Dương, Phó Kình Hiên thở phào nhẹ nhõm.

Người nhìn chằm chằm vào Bạch Dương đã đủ rồi.

Anh không muốn nhìn thấy thêm một người khác nữa đâu.

Tuy nhiên, anh rất muốn biết, Lâm Diệc Hàng tò mò cái gì.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên lập tức hỏi.

Lâm Diệc Hàng tháo kính xuống lau: “Cái này tôi sẽ không nói cho cậu biết, chuyện này liên quan đến những nghiên cứu của tôi, đó là bí mật”

“Nghiên cứu?” Sắc mặt Phó Kình Hiên khẽ biến đổi: “Không phải cậu muốn nghiên cứu Bạch Dương chứ?”

Lâm Diệc Hàng đeo kính lên: “Không khác biệt lắm, tuy nhiên cậu yên tâm, không phải là nghiên cứu lâm sàng, chỉ là quan sát thôi, sẽ không có gì nguy hại đến cô ấy, cô ấy chính là thiên sứ của tôi, tôi làm sao có thể làm hại cô ấy.”

“Tôi cũng hy vọng như vậy, nếu không †ôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm vào anh ta lạnh lùng nói.

Lâm Diệc Hàng nhún vai, không trả lời.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Trợ lý Trương nói xin lỗi, sau đó vội vàng lấy điện thoại di động ra khỏi túi, nhìn số người gọi, lập tức nghe máy.

Cũng không biết người ở đầu dây bên kia nói ra, sắc mặt Trợ lý Trương có chút không tốt.
 
Chương 984


Chương 984

Phó Kình Hiên nhìn thấy vậy, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Làm sao vậy?”

“Là giám đốc Lưu của tập đoàn. Lúc trước, giám đốc Lưu đã xây dựng một kế hoạch với số vốn dự kiến là ba trăm triệu tệ, hơn nữa kế hoạch đó rất tệ, chắc chắn sẽ thua lỗ. Cho nên, tôi đã mang tiền trở về. Hiện tại giám đốc Lưu đã biết cả rồi, nên đang gây rối ở tập đoàn.” Trợ lý Trương thở dài, bất đắc dĩ nói.

Phó Kình Hiên lạnh lùng nói một tiếng: “Lão già Lưu Phú Hoa kia, muốn triển khai kế hoạch mới chỉ là cái cớ, chủ yếu là ông †a muốn tiền. Cậu làm tốt lắm, không cần để ý tới ông ta, làm loạn cũng chỉ ảnh hưởng tới danh tiếng của ông ta thôi.”

“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu.

“Tuy nhiên.” Phó Kình Hiên lại nói.

Trợ lý Trương đáp lại: “tổng giám đốc Phó còn có gì cần phân phó nữa?”

“Lát nữa cậu làm thủ tục chuyển viện cho tôi, tôi muốn đến bệnh viện thứ ba”

Phó Kình Hiên lạnh nhạt nói.

Lâm Diệc Hàng nhướng mày.

Trợ lý Trương thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình.

Bệnh viện thứ ba, đó không phải là bệnh viện mà cô Bạch đang ở sao? tổng giám đốc Phó thế mà muốn chuyển qua.

Cũng đúng, cô Bạch không thể chuyển viện, tổng giám đốc Phó muốn nhìn thấy cô Bạch mọi lúc mọi nơi, vậy chỉ có thể tự mình chuyển viện.

Thực sự chỉ tổng giám đốc Phó mới có thể làm ra chuyện này.

Tuy nhiên sau khi tổng giám đốc Phó qua đó, chỉ sợ anh Lục sẽ bị tức chết.

“Được rồi, đợi đến khi tới bệnh viện thứ nhất, tôi lập tức lập tức làm thủ tục” Trợ lý Trương ho một tiếng trả lời.

Phó Kình Hiên nâng cằm lên: “Tới bệnh viện thứ ba, tôi muốn phòng của mình ở bên cạnh phòng Bạch Dương.”

Trợ lý Trương trợn mắt, đáp: “Vâng.”

Đã muốn chuyển đến bệnh viện thứ ba rồi, lại còn muốn phòng bệnh bên cạnh phòng cô Bạch, thì tính là cái gì.

Vì vậy đến buổi tối, Phó Kình Hiên lập †ức thuận lợi chuyển viện.

Lục Khởi dặn dò y tá chăm sóc Bạch Dương và Đậu Đậu thật tốt, lập tức chuẩn bị trở về.

Kết quả vừa ra khỏi phòng bệnh, lập tức nhìn thấy Trợ lý Trương đẩy Phó Kình Hiên đi tới.

Lục Khởi ngây cả người: “Sao hai người lại tới đây?”

Phó Kình Hiên chỉnh lại ống tay áo bệnh có chút nhăn nheo, thanh âm thanh lãnh đạm đạm nói: “Trương Trình, nói cho cậu †a biết, vì sao chúng ta lại tới đây.”

Trợ lý Trương cúi đầu nhìn người đàn ông trên xe lăn, khóe miệng co giật.

Đừng tưởng rằng anh không biết, tổng giám đốc Phó đang muốn muốn làm cho anh ta tức giận với anh Lục.

Tuy nhiên, ai bảo tổng giám đốc Phó là ông chủ chứ. Tuy rằng, có chút đồng tình với anh Lục, nhưng anh cũng chỉ có thể làm theo, ai bảo anh là công nhân của tổng giám đốc Phó chứ.

“Anh Lục, sau này tổng giám đốc Phó sẽ tiếp nhận trị liệu tiếp ở bệnh viện thứ ba, chiều nay vừa chuyển viện tới và ở bên cạnh” Trợ lý Trương chỉ vào phòng bệnh bên cạnh, mỉm cười trả lời.
 
Chương 985


Chương 985

“Cái gì?” Cả người Lục Khởi kinh ngạc trợn tròn mắt.

Cảm thấy lời nói của mình đã được truyền đạt, trợ lý Trương liền đẩy Phó Kình Hiên đi về phía phòng bệnh bên cạnh, để lại Lục Khởi đứng đó tiêu hoá.

Lục Khởi tiêu hoá mất hai phút, trước khi anh ta kịp định thần lại thì trước mặt đã không còn giọng nói của hai người Phó Kình Hiên nữa rồi.

“Mẹ kiếp!” Lục Khởi dậm chân.

Phó Kình Hiên đúng là không biết xấu hổ, ban ngày thì muốn cục cưng chuyển viện, cảm thấy cục cưng không thể chuyển viện, anh ta liền tự mình chuyển qua đây.

Da mặt dày như thế, quả thực làm cho người ta tức giận!

Cả người Lục Khởi run lên vì tức giận, nhưng lại không thể làm gì được.

Tất cả đã thành ra như vậy rồi, anh ta còn có thể làm gì bây giờ?

Anh ta cũng không thể đuổi Phó Kình Hiên đi?

Chưa kể, đây còn không phải là bệnh viện của anh ta, hơn nữa anh ta cũng không có khả năng đuổi được Phó Kình Hiên.

Hiện tại điều duy nhất anh ta có thể làm, chính là dặn dò các y tá. Để sau khi anh ta đi, các y tá sẽ không mở cửa cho Phó Kình Hiên, càng không được cho Phó Kình Hiên có cơ hội tiếp xúc với Bạch Dương.

Nghĩ đến đây, Lục Khởi lập tức xoay người, nhanh chóng đi vào phòng bệnh.

Sau khi nhìn thấy hộ lý nhiều lần cam đoan sẽ không cho người khác ngoại trừ các y tá tiến vào, anh ta mới cảm thấy yên tâm rời đi.

Không lâu sau khi anh ta đi, Phó Kình Hiên đã thay một bộ quần áo bệnh nhân của bệnh viện này, đồng thời bảo trợ lý Trương đẩy mình đi tới trước cửa phòng bệnh của Bạch Dương.

Trợ lý Trương giơ tay gõ cửa.

Hộ lý đi tới phía sau cửa, thông qua kính cửa, nhìn thẳng vào trợ lý Trương hỏi: “Hai người là ai?”

“Xin chào, tôi họ Trương, ông chủ của tôi với Cô Bạch là…” Trợ lý Trương nhíu mày, không biết nên biểu đạt thân phận của Phó Kình Hiên như thế nào.

Nếu nói là chồng cũ, tổng giám đốc Phó chắc chắn không vui.

Nếu nói là bạn trai, cũng không phải.

Nếu nói là một người bạn…

Cô Bạch cho phép tổng giám đốc Phó trở thành bạn bè sao? E là không!

Còn nữa, Tổng giám đốc Phó khẳng định cũng không muốn làm bạn bè với Cô Bạch, cho nên xưng hô này…

Đang lúc trợ lý Trương chuẩn bị ném quả bóng này cho Phó Kình Hiên, để Phó Kình Hiên tự mình nghĩ cho mình một danh xưng.

Hộ lý bên trong cửa đột nhiên trở nên cảnh giác: “Họ Trương? Ông chủ của anh có phải họ Phó không?”

“Vâng, làm sao cô biết?” Trợ lý Trương kinh ngạc.

Hộ lý liên tục xua tay: “Đi đi, hai người mau đi đi, tôi sẽ không mở cửa cho hai người đâu. Lục tiên sinh đã nói rồi, chỉ cần hai người đến thì phải ngăn cản ngay.

 
 
Chương 986


Chương 986

Ngoại trừ nhân viên y tế ra, những người khác đều không được phép vào, cho nên hai người nhanh chóng đi đi. “

Nói xong, hộ lý liền xoay người rời khỏi cửa.

Trợ lý Trương và Phó Kình Hiên nhìn nhau.

Phó Kình Hiên không nghĩ tới, Lục Khởi sẽ nói như vậy với y tá.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt có chút xấu đi.

Trợ lý Trương sờ sờ chóp mũi hỏi: “Tổng giám đốc Phó, nếu không được vậy chúng †a quay về đi.”

“Không!” Phó Kình Hiên vung tay lên.

Anh đã đến đây rồi, tại sao lại phải đi chứ?

“Đi, gọi y tá tới đây.” Phó Kình Hiên liếc mắt dặn dò.

Không phải chỉ cần có nhân viên y tế là có thể mở cửa sao?

Nếu đúng như vậy, anh sẽ đáp ứng yêu cầu của Lục Khởi.

Ánh mắt trợ lý Trương sáng lên, lập tức hiểu được ý tứ của Phó Kình Hiên, buông †ay vịn của xe lăn ra, đi tìm y tá.

Không bao lâu sau, y tá đã đến.

Trợ lý Trương lại gõ cửa.

Hộ lý kia đi tới cửa, nhìn thấy mặt trợ lý Trương, vẻ mặt suy sụp, lại chuẩn bị rời đi.

Lúc này, trợ lý Trương liền kéo y tá đến trước người mình.

Nhìn thấy y tá, hộ lý ngẩn người, có chút không biết nên làm thế nào.

Vậy, bây giờ, cô ấy có nên mở cửa hay không?

Lục tiên sinh nói rằng nếu là nhân viên y tế thì mới được mở cửa.

Nhưng sau khi mở cửa, hai người kia nhất định sẽ đi vào theo…

Hộ lý gãi gãi tóc, cả người rối rắm không thôi.

Ngoài cửa, trợ lý Trương thấy hộ lý còn chưa mở cửa, liền thu lại ý cười trên mặt, trầm giọng nói: “Y tá đã tới còn không mở cửa sao? Y tá đến để kiểm tra cho Cô Bạch, cô không mở cửa làm chậm trễ việc kiểm tra, xảy ra chuyện cô có chịu trách nhiệm được không?”

Một ngọn núi lớn đè lên người hộ lý, nhất thời hộ lý không do dự nữa, vội vàng mở cửa ra.

Đùa chứ, nếu xảy ra chuyện gì, cô làm sao có thể chịu trách nhiệm, cho nên vẫn là để cho bọn họ tiến vào đi.

Cùng lắm thì ngày mai Lục tiên sinh tới hỏi, cô liền nói bọn họ chưa vào là được rồi.

Cánh cửa mở ra, người bảo vệ thấy thế đứng nhường sang một bên.

Trợ lý Trương đẩy Phó Kình Hiên đi vào, lúc đi ngang qua bên cạnh hộ lý, liền không quên khen ngợi: “Cô nên biết điều đi.”

Ha, ha.

Hộ lý trợn tròn mắt.

Cô nên biết điều?

Rõ ràng là anh ta đang uy hiếp cô!
 
Chương 987


Chương 987

Không dám nói gì, người bảo vệ đóng cửa lại.

Mặc dù y tá bị trợ lý Trương kéo tới làm chìa khóa, nhưng vẫn nghiêm túc xem xét tình hình của Bạch Dương rồi mới rời đi.

Trợ lý Trương cũng nhanh chóng rời đi. Lúc đi, còn không quên mang hộ lý ra ngoài.

Về phần Đậu Đậu, cũng chỉ là một đứa bé đang ngủ trên sô pha. Cho nên, cũng không ảnh hưởng đến việc Tổng giám đốc Phó với Cô Bạch ở chung với nhau.

Phó Kình Hiên ngồi xuống bên giường bệnh của Bạch Dương, ánh mắt ôn hòa dừng trên mặt cô.

Đây là lần đầu tiên anh ở bên cạnh, yên lặng nhìn cô như vậy.

Lúc này, cô sẽ không xa lánh và kháng cự anh.

Phó Kình Hiên đưa tay, nắm lấy tay Bạch Dương, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

Tay cô rất lạnh, Phó Kình Hiên nắm không được bao lâu, liền bỏ vào trong chăn.

Sau đó, Phó Kình Hiên cứ như vậy vẫn im lặng ở bên cạnh cô, nhìn cô.

Mãi cho đến nửa đêm, trợ lý Trương mới gọi anh đi.

Mấy tiếng đồng hồ ở cùng Bạch Dương, Phó Kình Hiên mới được thư giãn.

Đồng thời, anh cũng biết rõ, đó là lúc anh gần cô nhất.

Đêm, từ từ trôi qua.

Bạch Dương tỉnh lại vào trưa ngày hôm sau.

Lúc tỉnh lại, Lục Khởi đang dựa vào bên giường bệnh, đưa lưng về phía Bạch Dương gọi điện thoại.

Nghe được tiếng kêu rên truyền đến, Lục Khởi bỗng ngẩn ra, sau đó vội vàng buông di động xuống, kinh ngạc quay đầu lại.

Nhìn thấy Bạch Dương mở mắt, anh vui vẻ nở nụ cười: “Cục cưng, thật tốt quá, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”

Bạch Dương chớp chớp mắt: “A Khởi?”

“Là anh đây.” Lục Khởi đưa tay, nắm lấy tay cô.

Bạch Dương cảm nhận được anh ta, liền thở phào nhẹ nhõm: “A Khởi, chúng ta đang ở đâu?”

“Ở bệnh viện.” Lục Khởi có chút kỳ quái trả lời.

Căn phòng này liếc mắt một cái là có thể nhận ra đây là phòng bệnh.

Vậy tại sao cô thậm chí còn không nhận ra mình đang ở đâu?

“Đúng rồi cục cưng, em có chỗ nào không thoải mái hay không, anh sẽ đi gọi bác sĩ” Lục Khởi không suy nghĩ nhiều, ngược lại hỏi.

Bạch Dương xoa xoa huyệt thái dương đáp: “Em cảm thấy chóng mặt và buồn nôn quá, trong đầu nặng trịch, giống như có thứ gì đó đang đi tới đi lui vậy.”

Vừa nghe lời này, Lục Khởi lập tức căng thẳng, vội vàng ấn nút khẩn cấp ở đầu giường.

Bạch Dương nhìn trần nhà tối đen như mực, có chút khó hiểu hỏi: ‘A Khởi, trời đã tối rồi sao anh không bật đèn?”
 
Chương 988


Chương 988

Lạch cạch!

Ly nước trong tay Lục Khởi lập tức trượt xuống, rơi xuống đất, ngã đến chia năm xẻ bảy, nước trong cốc văng ra khắp nơi, làm ướt ống quần anh ta.

Nhưng Lục Khởi hiện tại không để ý đến những thứ này, anh ta vội vàng chạy đến bên giường bệnh, cúi đầu nhìn Bạch Dương, giọng nói có chút run rẩy: “Cục cưng, em vừa mới nói cái gì, bây giờ là buổi tối?”

“Đúng vậy, làm sao vậy?” Bạch Dương nghi hoặc chớp chớp mắt.

Lục Khởi nhìn con ngươi không hề có ánh sáng, đồng tử cũng giãn ra. Sắc mặt anh ta dần trở nên tái nhợt, đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô.

Bạch Dương không hề có phản ứng.

Lục Khởi kinh ngạc lui về phía sau một bước, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói, khô khốc đáp: “Cục cưng, hiện tại… là ban ngày!”

Không khí đột nhiên im ắng.

Sự nghi ngờ trên mặt Bạch Dương cũng chậm rãi ngưng đọng lại.

Lâu sau, cô giơ tay lên đặt trước mặt mình, muốn xem mình rốt cuộc có bị mù hay không.

Nhưng mà nâng nửa ngày, cũng không nhìn thấy cái gì. Tất cả đều chỉ có bóng tối.

Giờ phút này, Bạch Dương không thể lừa dối bản thân mình nữa.

Cô thực sự không thể nhìn thấy!

Nỗi sợ hãi lập tức dâng lên, thân thể Bạch Dương run rẩy, nước mắt không tự chủ mà lăn xuống.

Bây giờ cô thực sự sợ hãi, cô không biết nên làm gì.

Rốt cuộc, một người mù có thể làm được gì?

Cái gì cũng không nhìn thấy, nói gì đến phát triển Thiên Thịnh, nói gì báo thù?

Chỉ sợ ngay cả đối phương đứng trước mặt cũng không biết!

Nhìn tâm trạng Bạch Dương càng ngày càng kích động.

Lục Khởi đau lòng không thôi.

Anh ta ôm lấy cô: “Cục cưng, đừng sợ, nói không chừng chỉ là tạm thời, tình huống cũng không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ đâu.”

Nói xong, anh ta lại liên tục đập vài cái gọi khẩn cấp ở đầu giường.

Bạch Dương cũng không có nghe vào tai sự an ủi của Lục Khởi.

Bởi vì bây giờ cô chỉ đắm chìm trong nỗi sợ hãi bị mù lòa, không thể nghe vào bất cứ điều gì.

Cho dù nghe vào thì có thể như thế nào, tin tưởng sao?

Tất cả đều bị mù, làm thế nào có thể là tạm thời!

Dù sao, cô chưa từng nghe nói qua, người mù nào chỉ là tạm thời mù.

Bạch Dương nhắm mắt lại, yên lặng rơi lệ, cả người lâm vào trạng thái tự khép mình lại.

Lục Khởi biết cô đang ở trong trạng thái này, vô luận người bên ngoài nói cái gì, đều là vô ích.

Hiện tại, anh ta chỉ có thể cầu nguyện các bác sĩ để mang đến tin tốt.

Lục Khởi nắm chặt tay, khổ sở nhìn Bạch Dương.

Anh ta không rõ ông trời tại sao lại trêu đùa cục cưng như vậy.
 
Chương 989


Chương 989

Để cho cục cưng bị thương còn chưa đủ, còn muốn mù lòa, ông trời không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?

Bên ngoài phòng bệnh, một nhóm bác Sĩ và y tá vội vã đến.

Phòng bệnh cách vách, trợ lý Trương đi ra nhìn, vừa vặn nhìn thấy đám bác sĩ và y †á này vào phòng bệnh của Bạch Dương, trên mặt lúc này vui vẻ, cũng không chuẩn bị trở về tập đoàn, vội vàng quay về phòng bệnh, nói với Phò Kình Hiên: “tổng giám đốc Phó, tin tức tốt, cô Bạch tỉnh rồi!”

Nếu như không phải cô Bạch tỉnh, nhiều bác sĩ y tá như vậy đi qua làm gì.

Trên giường bệnh, Phò Kình Hiên đang xử lý văn kiện nghe nói như vậy, khép văn kiện xuống giường, ngay cả xe lăn cũng không ngồi, trực tiếp đi về phía phòng bên cạnh.

Vừa vào cửa, Phò Kình Hiên liền nghe thấy Lục Khởi sốt ruột hô lên: “Bác sĩ, mau nhìn vào mắt cô ấy, mắt cô ấy bị mù Phò Kình Hiên biến sắc.

Bạch Dương bị mù?

Phò Kình Hiên sải bước chạy về phía giường bệnh.

Trợ lý Trương ở cửa cả người cũng lờ mờ.

cô Bạch thế mà không nhìn thấy!

Làm thế nào điều này có thể xảy ra?

Phò Kình Hiên đi tới bên giường bệnh, nhìn Bạch Dương đang nằm ở phía trên, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, cúi đầu giọng nói căng thẳng hỏi: “Bạch Dương, nhìn thấy tôi không?”

Bạch Dương không có phản ứng.

Dáng vẻ này của cô, dường như ngay cả nghe cũng không nghe được.

Phò Kình Hiên không có biện pháp, lại không tiện quấy rầy bác sĩ khám chữa bệnh cho cô, chỉ có thể chuyển mục tiêu sang Lục Khởi: “Lục Khởi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao cô ấy lại không nhìn thấy?”

“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Lục Khởi trả lời với đôi mắt đỏ tươi.

Anh ta là người đầu tiên biết cục cưng không thể nhìn thấy.

Cho nên anh hơn ai hết đều muốn biết cục cưng vì sao không nhìn thấy.

Phò Kình Hiên nhìn Lục Khởi trong chốc lát, sau khi xác nhận Lục Khởi xác thực không biết, mới thu hồi ánh mắt một lần nữa đặt lên người Bạch Dương, trong mắt lo lắng không chút che dấu, bàn tay nắm lấy thành giường bệnh, đều nắm chặt lên, †ỏ vẻ trong lòng anh không bình tĩnh.

Sau một thời gian, bác sĩ kết thúc kiểm tra.

Hai người đàn ông đến gần.

Cuối cùng vẫn là Phò Kình Hiên dẫn đầu hỏi ra miệng: “Bác sĩ, cô ấy thế nào?”

Bạch Dương trên giường bệnh rốt cục có một chút phản ứng, lông mi run rẩy một chút.

Rõ ràng, cô cũng muốn biết câu trả lời.

Bác sĩ thu hồi đèn pin nhỏ và trả lời: “Vị tiểu thư này bị mù, hẳn là có liên quan đến vết thương ở đầu”

“Vậy có thể khôi phục được không?”

Phò Kình Hiên híp mắt lại hỏi.

Bác sĩ lắc đầu: “Tôi tạm thời không thể trả lời, cụ thể phải dùng dụng cụ chuyên nghiệp kiểm tra, mới có thể xác định rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến vị tiểu thư này bị mù, chỉ có biết rõ điều này, tôi mới có thể biết có thể khôi phục hay không.”
 
Chương 990


Chương 990

Nghe nói như vậy, Lục Khởi nhéo nắm †ay, thúc giục nói: “Vậy còn thất thần làm gì, vậy thì dùng dụng cụ chuyên nghiệp kiểm tra đi, tôi đi đăng ký!”

Anh ta nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Phò Kình Hiên nhìn Bạch Dương, muốn chạm vào cô, nói cho cô biết đừng lo lắng.

Nhưng cuối cùng, lúc tay anh đến trước mặt Bạch Dương, vẫn thu về.

Bởi vì anh biết, khi cô tỉnh lại, sẽ không nguyện ý để anh chạm vào cô.

Vậy thì anh sẽ không chạm!

Phò Kình Hiên hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc mà dịu dàng nhìn Bạch Dương: “Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi, nếu nơi này chữa không được, tôi sẽ dẫn em đi bệnh viện khác, các bệnh viện khác không được, liền đi nước ngoài, tìm bác sĩ giỏi nhất, nhất định sẽ chữa khỏi cho đôi mắt của em”

Bạch Dương tuy rằng không nhìn thấy Phò Kình Hiên, nhưng căn cứ vào âm thanh, đại khái có thể cảm giác được anh ở nơi nào.

Cô hơi quay đầu về phía Phò Kình Hiên, dùng hai con mắt trống rỗng vô thần nhìn anh.

Đôi môi của cô mở ra, dường như muốn nói gì đó.

Phò Kình Hiên rũ mắt chặn lại nói: “Được rồi, có chuyện gì, chờ mắt em khỏe rồi nói sau, bác sĩ, đưa cô ấy đến phòng kiểm tra trước.”

Anh biết, cô lại muốn nói không cần anh, không cần anh giúp đỡ.

Mà nói như vậy, anh cũng không muốn nghe.

Anh chỉ muốn vì cô làm cái gì đó, không phải là muốn cầu xin cô tha thứ, chỉ là muốn bù đắp cho quá khứ đầy tổn thương với cô mà thôi.

Bác sĩ đối mặt với Phò Kình Hiên mạnh mẽ phân phó, tự nhiên không dám có dị nghị, vội vàng bảo y tá dỡ giường bệnh xuống, đẩy đi phòng kiểm tra.

Bên ngoài phòng kiểm tra, Phò Kình Hiên, Lục Khởi đều đang lo lắng chờ đợi.

Đậu Đậu cũng ở đó.

Lúc trước Đậu Đậu được hộ lý dẫn đến căng tin bệnh viện ăn cơm trưa, cho nên cũng không ở phòng bệnh, sau khi trở lại phòng bệnh, mới biết Bạch Dương lại vào phòng kiểm tra, cho nên liền bảo hộ lý dẫn mình tới.

Thời gian kiểm tra của Bạch Dương rất dài.

Nhưng Phò Kình Hiên và Lục Khởi đều không có chút không kiên nhẫn nào.

Ngay cả Đậu Đậu, vẫn yên lặng ngồi trên ghế, không kêu mệt mỏi đi theo bọn họ chờ.

Đợi gần hai giờ, Bạch Dương mới được đẩy ra.

Phò Kình Hiên và Lục Khởi thấy thế, vội vàng tiến lên, một người chiếm cứ một bên giường đẩy.

Đậu Đậu thì được hộ lý dắt theo, đi theo phía sau.

Trên đường trở về phòng bệnh, Phò Kình Hiên hỏi y tá: “Kết quả kiểm tra đã có chưa?”

“Còn chưa có, bác sĩ đang phân tích, phải đợi một lát.” Y tá lắc đầu trả lời.

Trong mắt Phò Kình Hiên hiện lên một †ia thất vọng.

Lục Khởi cũng vậy.

Có điều bọn họ cũng không tiếp tục nói cái gì, yên lặng đi theo trở về phòng bệnh.

Ước chừng nửa giờ sau, bác sĩ phụ trách kiểm tra mắt cho Bạch Dương đến, bên cạnh còn có Lâm Diệc Hàng đi theo.
 
Chương 991


Chương 991

Lúc Lâm Diệc Hàng tới, vừa vặn gặp vị bác sĩ này, hai người ở trong thang máy nói chuyện một lúc.

Biết được Bạch Dương không nhìn được, biểu tình của Lâm Diệc Hàng trở nên nghiêm túc.

Tuy nhiên sau khi biết kiểm tra tiếp nhận, lại yên lòng.

Cho nên lúc này anh ta nhìn qua, hoàn †oàn không muốn Phò Kình Hiên và Lục Khởi như vậy, lo lắng không được.

“Kết quả kiểm tra của cô Bạch đã có.”

Bác sĩ đưa báo cáo kiểm tra trong tay cho Phò Kình Hiên: “Cô Bạch là đầu có máu đông, máu đông chèn ép thần kinh thị giác, cho nên mới dẫn đến mù lòa.”

“Vậy có thể khôi phục được không?” Lục Khởi muốn biết nhất, vẫn là vấn đề này.

Hơn nữa cũng là những người khác, bao gồm cả chính Bạch Dương muốn biết nhất.

“Đương nhiên có thể, chờ sau khi cục máu đông tan ra, thị lực sẽ tự khôi phục.”

Lâm Diệc Hàng thay bác sĩ kia trả lời.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ.

Lục Khởi giữ chặt tay Bạch Dương, kích động nói: ‘Cục cưng à, em nghe thấy không? Có thể hồi phục, đôi mắt của em không có việc gì, có thể hồi phục.”

“Em biết, em nghe thấy được.” Bạch Dương rốt cục mở miệng, giọng nói run rẩy nghẹn ngào.

Cô vui vẻ, cô không phải là một người mù.

Cô có thể tiếp tục phát triển Thiên Thịnh, tiếp tục báo thù cho ba.

Nguyên bản cô thật sự cho rằng mình sắp mù, ai ngờ lại có hi vọng nhỏ, cô vậy mà không có việc gì.

Ánh mắt của cô, thật sự giống như A Khởi nói, là tạm thời mù lòa.

Phò Kình Hiên nhìn tay Bạch Dương và Lục Khởi nắm chặt cùng một chỗ, môi mỏng mím lại, trong lòng đối với chuyện đôi mắt Bạch Dương không có việc gì vui sướng đã phai nhạt đi không ít.

Anh rất muốn tiến lên tách hai người ra.

Nhưng nhìn Bạch Dương không còn khép mình, lộ ra nụ cười, cuối cùng vẫn đè suy nghĩ trong đầu này xuống.

Thôi, cứ để cho cô vui vẻ đi.

Tuy nhiên cũng chỉ một lần này.

Lần sau, anh phải tách họ ra.

Phó Kình Hiên nắm chặt báo cáo kiểm tra trong tay.

Lâm Diệc Hàng nhìn dáng vẻ ghen †uông mười phần của anh, khóe miệng nhếch lên.

Thật thú vị.

Thứ tình cảm này, tựa như cổ độc, tùy thời tùy chỗ đều có thể động đến cảm xúc của người khác, khiến chính mình trở nên không giống mình.

May mắn thay, anh ta không có phiền não trong phương diện này.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

 
 
Chương 992


Chương 992

Ngoại trừ Bạch Dương ra, những người khác đều nhìn ra cửa, là hai người mặc cảnh phục, hẳn là vì chuyện Bạch Dương bị tập kích mà tới.

“Xin lỗi quấy rầy mọi người, chúng tôi nghe nói Cô Bạch đã tỉnh lại, cho nên đặc biệt tới tìm Cô Bạch tìm hiểu một ít tình huống.” Cảnh sát dẫn đầu nói.

Bạch Dương mở miệng: “Vào đi.”

Hai sĩ quan cảnh sát nhấc chân đi vào.

Đi đến bên giường bệnh, hai cảnh sát nhìn Bạch Dương, ánh mắt mang theo một tia đồng tình.

Bọn họ chưa từng thấy qua người xui xẻo hơn vị Cô Bạch này, ngắn ngủi mấy tháng, báo cảnh sát nhiều lần như vậy, đều lăn lộn thành thục với cục cảnh sát bọn họ.

Đương nhiên trong lòng chửi bới thì trong lòng chửi bới, hai cảnh sát tự nhiên sẽ không ở trước mặt Bạch Dương, nói ra suy nghĩ trong lòng, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Cô Bạch, về chuyện cô bị tập kích, cô có ý kiến gì với chuyện này không, gần đây đắc tội với ai không?”

“Cục cưng của chúng tôi mới không đắc tội với ai, đều là những người đó chủ động đắc tội cục cưng của chúng tôi.” Lục Khởi bất mãn với lời nói của cảnh sát, nhịn không được xen vào.

Bạch Dương nhíu mày: “A Khởi, đừng náo loạn.”

Lục Khởi bĩu môi, không nói lời nào nữa.

Bạch Dương lúc này mới mở miệng: “Xin lỗi, bạn của tôi nhất thời xúc động, đừng trách.”

“Không có việc gì, chúng tôi đều hiểu.”

Hai cảnh sát xua tay, tỏ vẻ không để ý.

Bạch Dương trả lời: ‘Kỳ thật muốn nói đắc tội với ai, gần đây người tôi đắc tội, thật đúng là có chút nhiều, vợ chồng nhà họ Cố, Cố Tử Yên, còn có Mạnh San, Cố Tử Yên có thể loại trừ, khẳng định không phải cô ta, về phần ba người khác, tôi không biết có phải hay không, bởi vì lúc ấy tôi trực tiếp bị đánh ngất xỉu, không nhìn thấy người nọ có bộ dáng gì, ngay cả đối phương là nam hay nữ cũng không biết.”

Sở dĩ cô loại trừ Cố Tử Yên, suy nghĩ giống như Phó Kình Hiên.

Đầu tiên Cố Tử Yên đã bị giám thị, không có khả năng ra tay, cho dù tìm người ra tay, cũng nhất định là để cô vào chỗ chết, tại sao chỉ đánh vào đầu cô và làm †ổn thương cổ tay cô?

Cho nên đây hiển nhiên không phải phong cách làm việc của Cố Tử Yên.

Đối với câu trả lời của Bạch Dương, hai cảnh sát không nghi ngờ.

Bọn họ nhìn thấy cô bị đánh ngất xỉu, cô quả thật bị ngất xỉu tại chỗ, không nhìn thấy đối phương.

“Tấn công Cô Bạch, là một người phụ nữ.” Một sĩ quan cảnh sát nói.

Bạch Dương hơi kinh ngạc: “Là nữ? Nói như vậy, có thể là Mạnh San hoặc Cố phu nhân?”

Kỳ thật theo cô, khả năng là Cố phu nhân cũng không cao.

Tuy rằng cô và Cố phu nhân không có cừu hận trực tiếp, nhưng cô tống Cố Tử Yên mà Gố phu nhân yêu thương vào tù, hơn nữa còn có cừu oán với Cố Việt Bân, hơn nữa nguyên nhân của ba, cho nên Cố phu nhân khẳng định cũng hận cô, muốn xuống tay với cô, khẳng định cũng rất nặng.

Như vậy, cũng chỉ còn lại Mạnh San.

Nhưng lúc này Phó Kình Hiên đột nhiên mở miệng: ‘Không phải Mạnh San.”

Mọi người nhìn về phía anh.

Bạch Dương tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cũng nhìn qua.

Phó Kình Hiên nhìn hai cảnh sát nói: “Ngày hôm qua tôi cũng từng hoài nghỉ Mạnh San, cho nên sai người đi điều tra Mạnh San, Mạnh San vẫn chưa ra ngoài, †ài chính của cô ta cũng bị đóng băng, cho nên cũng không có khả năng tìm người đối phó Bạch Dương, bởi vì lần trước Mạnh San tìm người đe dọa Bạch Dương, cho nên Tổng giám đốc Mạnh đóng băng toàn bộ tài sản của cô ta, bao gồm cả tiền xem mặt.
 
Chương 993


Chương 993

Nghe nói như vậy, Bạch Dương nhíu chặt mi.

Ngay cả Mạnh San cũng không phải, vậy thì là ai?

Hai cảnh sát tựa hồ nhìn ra Bạch Dương đang suy nghĩ cái gì, sau khi liếc nhau, lấy điện thoại di động ra: “Cô Bạch, chúng tôi có camera nơi cô bị tập kích, cô có thể xem một chút, tuy rằng người nọ che giấu mình kín mít, nhưng nếu là cô biết, cô hẳn là sẽ có cảm giác quen thuộc.”

“Xin lỗi, tôi không xem được.” Bạch Dương cười khổ lắc đầu.

Hai sĩ quan cảnh sát rất bối rối.

Lục Khởi trả lời trước khi bọn họ hỏi: “Bởi vì đôi mắt cục cưng không nhìn thấy.”

“Cái gì?” Hai cảnh sát kinh ngạc: “Như thế nào lại không nhìn thấy?”

“Về chuyện này, để tôi trả lời đi.” Lâm Diệc Hàng vẫn không nói gì đột nhiên đẩy kính, nói ra nguyên nhân đôi mắt của Bạch Dương không nhìn thấy.

Hai cảnh sát nghe xong, càng thêm đồng tình với Bạch Dương.

“Xin lỗi Cô Bạch, chúng tôi cũng không biết.” Hai sĩ quan cảnh sát xin lỗi.

Bạch Dương cười cười: “Không sao, chỉ là tạm thời mà thôi, nhưng hiện tại, tôi thật sự không có cách nào nhìn camera giúp các anh, tuy nhiên các anh có thể miêu tả với tôi một chút ngoại hình của người phụ nữ này, có lẽ tôi sẽ có ấn tượng.”

“Được.” Hai sĩ quan cảnh sát gật đầu và bắt đầu mô tả.

Bạch Dương càng nghe mày càng nhíu sâu Cô vẫn cho rằng, người công kích cô, nhiều nhất chính là làm một chút ngụy trang, ví dụ như đeo khẩu trang mũ vân vân, có thể căn cứ vào dáng người, hoặc là chiều cao mà suy nghĩ người nọ có thể là ai.

Nhưng không nghĩ tới, thế mà là trang bị đầy đủ, chẳng những mặc quần áo rộng rãi che thân hình, còn mang một đôi giày tăng chiều cao, che giấu toàn bộ dáng người cao.

Ăn mặc như vậy, cô còn làm sao có thể nghĩ là ai?

“Người này đang cố ý giả bộ thành đàn ông.” Lâm Diệc Hàng thưởng thức dao mổ trong tay nói.

“Đúng vậy, người này biết tiểu khu có camera, nhưng không biết camera lắp đặt ở nơi nào, cho nên vì không bị nhận ra, cô ta ăn mặc như vậy, giả vờ là đàn ông, chính là vì dẫn dắt tư duy của chúng ta về phương diện này, làm cho chúng ta cảm thấy công kích em, là đàn ông, như vậy, khả năng cô ta không bị tra ra cũng cao hơn.” Phó Kình Hiên gật đầu mở miệng.

Lục Khởi cũng nói tiếp: “Đáng tiếc, cô ta giả bộ không hoàn mỹ, một ít chỉ tiết nhỏ, vẫn là để lộ ra chân tướng là nữ”

Hai cảnh sát lại nói: “Bên bộ phận giám định của chúng tôi, căn cứ vào camera mà tính toán, đại khái tính ra chiều cao và cân nặng của người này.”

“Ô?’ Bạch Dương lấy lại tinh thần.

Hai cảnh sát nói: “Thông qua các phương tiện kỹ thuật, chúng tôi sử dụng công thức số liệu tỷ lệ cơ thể con người, tính toán người này cao khoảng một mét năm tám, nặng chín mươi, vì vậy Cô Bạch, cô có thể nghĩ, bên cạnh cô có người như vậy không?”

Bạch Dương bắt đầu suy tư.
 
Chương 994


Chương 994

Suy tư hai phút đồng hồ, cô lắc đầu: “Không, người bên cạnh tôi, đều rất cao, không có ai cao một mét năm.”

Mặc dù nói như vậy, cô luôn cảm thấy như cô đã xem nhẹ cái gì đó.

Nhưng rốt cuộc xem nhẹ cái gì, cô lại không nhớ ra.

Ba người đàn ông Phó Kình Hiên cũng đang giúp đỡ suy nghĩ, cũng không nghĩ tới bên cạnh Bạch Dương, có người phù hợp với số liệu thân thể này.

Hai cảnh sát thấy Bạch Dương nói như vậy, gật gật đầu: “Chúng tôi biết rồi, vậy xem ra, người công kích Cô Bạch, rất có khả năng là thuê người khác, nếu thật sự là như vậy, vụ án càng phiền phức, chỉ bắt được người đánh còn không được, người sau lưng, cũng phải tìm ra”

Bạch Dương gật gật đầu, tán thành.

Lúc này, Phó Kình Hiên đột nhiên nhìn hai cảnh sát: “Ngày hôm qua không phải các anh đã điều người kia đi camera ở Vịnh Tiên Thủy sao? Người kia rốt cuộc xuất hiện như thế nào, hẳn là các anh đã có kết quả điều tra rồi. “

Nghe được như vậy, Lục Khởi cũng vội vàng nói: “Đúng, chỉ cần biết rõ người kia xuất hiện như thế nào, nói không chừng có thể tìm được anh ta”

“Về chuyện này, chúng tôi quả thật đã điều tra, căn cứ vào carema bên trong tiểu khu Vịnh Tiên Thủy, cùng với carema bên ngoài tiểu khu Vịnh Tiên Thủy, chúng tôi nhìn thấy người này là ngồi taxi tới, sau khi đến Vịnh Tiên Thủy, người này vẫn ở bên cạnh hồ bơi ngoài trời trong tiểu khu, thẳng đến khi Cô Bạch xuất hiện, mới rời khỏi hồ bơi, đi theo phía sau Cô Bạch, đợi đến khi công kích Cô Bạch xong thì rời đi, cũng là ngồi taxi đi.” Hai sĩ quan cảnh sát nói.

Bạch Dương cắn môi: “Đi taxi đến rồi đi, người này rốt cuộc là cẩn thận hay là tâm tư lớn?”

Nếu là tâm tư lớn đi, lại biết bao bọc mình kín mít, cũng vì không muốn bị tra được.

Mà muốn nói cẩn thận, vậy mà còn ngồi †axi bại lộ hành tung, đây quả thực làm cho người ta đoán không ra người nọ nghĩ như thế nào.

“Nếu là đi taxi tới rồi về, carema hẳn là cũng chụp lại biển số xe taxi, vậy các anh hẳn là cũng biết người này lên xe ở đâu, lại xuống xe ở đâu chứ?” Phó Kình Hiên mím môi nói.

“Đúng vậy, chúng tôi tìm được hai tài xế †axi kia, bởi vì cách ăn mặc của người này rất kỳ quái, cho nên ấn tượng của hai tài xế đều rất sâu sắc, người này lên taxi ở cửa hàng bách hóa bên phía bắc thành phố, cuối cùng xuống xe ở thôn bên trong phía †ây thành phố”

“Thôn trong thành phố!” Ánh mắt Lục Khởi khẽ sáng lên: “Có phải người kia hay không, ở trong thôn?”

“Chúng ta tự nhiên nghĩ tới khả năng này, cho nên đã phái thường phục đi trinh sát, bất quá bởi vì trong thành thôn bên kia không có carema gì, cho nên phương diện thời gian có thể sẽ có chút lâu.” Hai sĩ quan cảnh sát nói.

Lâm Diệc Hàng đẩy kính mở miệng: “Tôi không nghĩ ra, người này vì sao lại từ bên cửa hàng bách hóa tới đây? Bên kia cách Vịnh Tiên Thủy, khoảng mấy chục ki-lô-mét.”“

Vấn đề này, vừa vặn cũng là chỗ Bạch Dương nghỉ hoặc nhất.

Phó Kình Hiên nhìn hai cảnh sát: “Các anh hẳn là cũng điều tra đi?”

Hai cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi điều động carema bên cửa hàng bách hóa, bên kia cho thấy người này xuất hiện ở cửa hàng bách hóa vào buổi trưa, sau khi xuất hiện, vẫn ở sảnh tầng một của cửa hàng bách hóa, mãi cho đến năm giờ chiều, người này đi toilet, sau khi đi ra liền trực tiếp ra khỏi cửa hàng bách hóa chặn xe, đi Vịnh Tiên Thủy, nhưng về việc người này làm thế nào đến cửa hàng bách hóa, chúng tôi cũng không tra được.”

“Không tra được? Carema gần cửa hàng bách hóa không chụp ảnh cô ta sao?” Lục Khởi bất mãn nói.
 
Chương 995


Chương 995

Hai cảnh sát lắc đầu xin lỗi: “Lục tiên sinh ngài nói đúng rồi, carema gần cửa hàng bách hóa chúng tôi đều xem, đích xác không có bóng dáng người này, cho nên người này, giống như đột nhiên xuất hiện ở cửa hàng bách hóa vậy.”

“Người này cải trang!” Phó Kình Hiên híp mắt, giọng điệu thập phần khẳng định: “Carema gần cửa hàng bách hóa, không phải là không có chụp được người phụ nữ này, mà là người phụ nữ này còn chưa thay trang phục kia, cho nên các anh không nhận ra, nói cách khác, người này sau khi vào cửa hàng bách hóa mới thay quần áo, cứ như vậy, đột nhiên xuất hiện là có thể giải thích.”

“À… Hai cảnh sát kinh hãi.

Bởi vì điểm này, bọn họ quả thật không nghĩ tới.

Bọn họ còn đang tự hỏi người này rốt cuộc xuất hiện như thế nào, lại không nghĩ tới có thể là về sau mới thay trang phục.

“Tôi cũng tán thành cách nói của Tổng giám đốc Phó.” Lâm Diệc Hàng vòng cánh tay nói.

Lục Khởi tuy rằng chán ghét Phó Kình Hiên, nhưng lần này, khó có thể không phản bác, bởi vì anh ta cũng tán thành.

Bạch Dương rũ mắt suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi một câu: “Các anh có số liệu dáng người của người kia, có thể dùng phương pháp loại trừ, tập trung nghi phạm sao?”

Hai cảnh sát còn chưa trả lời, Phó Kình Hiên đã trả lời cô trước: “Không được, cửa hàng bách hóa lượng người qua lại quá lớn, người có dáng người cao, tuyệt đối không ít, căn bản không thể tập trung!”

“Tổng giám đốc Phó nói đúng, nếu thật sự muốn tập trung, ít nhất cũng có mấy trăm người, mấy trăm người này không nhất định tất cả đều là cư dân gần đó, có khả năng rất nhiều đều là những nơi khác ở Hải Thành, hoặc là từ nơi khác đến, cho nên chúng ta không có khả năng đều đến cửa mỗi nhà hỏi thăm, như vậy khối lượng công việc quá lớn.” Hai sĩ quan cảnh sát cũng nói.

Bạch Dương trầm mặc.

Lục Khởi vỗ võ bả vai cô, an ủi cô: “Không sao cục cưng, xe của người nọ không phải là ở thôn trong thành phố sao?

Trang phục của cô ta, xung quanh chắc chắn rất nhiều người nhìn thấy, chúng tôi chắc chắn có thể bắt được cô ta”

Bạch Dương nặn khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, ừ một tiếng.

“Thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng không quấy rầy Cô Bạch nghỉ ngơi, về cục cảnh sát trước, có tiến triển gì, chúng tôi sẽ kịp thời thông báo cho cô.” Hai sĩ quan cảnh sát đứng dậy.

Bạch Dương khẽ gật đầu: “Được, làm phiền các anh, đi chậm, A Khởi, tiễn hai người họ đi.”

“Được.” Lục Khởi đáp ứng, đưa hai người đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh, cũng chỉ còn lại ba người Bạch Dương.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Nhân lực cảnh sát bên kia không đủ, muốn hỏi cư dân thôn trong thành, khẳng định phải rất lâu mới có kết quả, cho nên kế tiếp tôi cũng sẽ phái ra một nhóm người, trợ giúp cảnh sát cùng đi hỏi, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả.

Bạch Dương mím môi: “Phó Kình Hiên, anh có thể đừng nhúng tay vào chuyện của tôi được không? Tôi thật vất vả mới trả được một nhân tình cho anh, rất nhiều còn chưa trả xong, cho nên tôi cũng không muốn nợ càng nhiều nữa.”

Trả nhân tình cho anh?

Trong mắt Phó Kình Hiên hiện lên một tia nghi hoặc.
 
Chương 996


Chương 996

Tại sao anh không hiểu.

Có điều cũng không nghĩ nhiều, Phó Kình Hiên rũ mắt lạnh nhạt nói: “Tôi làm những thứ này, không phải để cho em nợ †ôi nhân tình, cho nên em không cần trả, tôi chỉ là đơn thuần muốn vì em làm chút gì đó mà thôi.”

“Nhưng tôi không cần, Phó Kình Hiên, tôi không cần anh nghe không hiểu sao?”

Bạch Dương có chút tức giận vỗ chăn một cái.

Bên cạnh, Lâm Diệc Hàng tựa vào bức tường lạnh lẽo, thú vị xem kịch.

Phó Kình Hiên ngồi xuống bên giường bệnh, nghiêm túc nhìn cô: “Không, những gì em cần, bây giờ em còn chưa đủ mạnh mẽ, ngay cả chính mình cũng không bảo vệ tốt, cho nên em cần có người ở sau lưng eml”

“Nhưng người kia, có thể là A Khởi, có thể là Tiểu Xuyên, nhưng tuyệt đối không phải anh.” Bạch Dương tuy rằng không nhìn thấy anh, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

Trong lòng Phó Kình Hiên có chút khó chịu, trên mặt lại không nhìn ra cái gì: “Nhưng Lục Khởi và Lý Xuyên căn bản không có năng lực có thể mãi bảo vệ em, thế lực của bọn họ không đủ.”

“Không sao, dù sao tôi cũng chưa từng dựa vào bọn họ để khiến mình mạnh mẽ, cho nên Phó Kình Hiên, thu hồi tâm tư của anh, tôi vẫn là câu nói kia, không cần anh nhúng tay vào, tôi sẽ rất phiền!” Bạch Dương lạnh lùng cảnh cáo anh.

Phó Kình Hiên không giận dữ cười ngược: “Nói giống như tôi không nhúng tay vào, em cũng không phiền tôi vậy.”

“.” Bạch Dương khóe miệng giật giật một chút, lời này của anh thật đúng là không có biện pháp phản bác.

Thấy cô không đáp lại, Phó Kình Hiên đè nén nặng nề trong lòng, khẽ cười một tiếng: “Em xem, nếu dù sao em cũng đã phiền đến tôi, vậy tôi cũng không sợ làm chút chuyện khiến em phiền, bởi vì kết quả đều giống nhau, nghỉ ngơi cho tốt đi, trước tiên tôi đi phân phó người đi thôn trong thành phố xem một chút, có kết quả sẽ nói cho em biết.”

Dứt lời, anh đứng dậy đi ra ngoài.

Bạch Dương nghe tiếng bước chân của anh, vừa tức vừa bất đắc dĩ.

Tức giận da mặt dày của Phó Kình Hiên, lại bất đắc dĩ sự chấp nhất của anh.

Mà người như vậy, cô thường thường không biết nên phải làm sao với đối phương như vậy!

“Được rồi, hiện tại tất cả mọi người đi ra ngoài, chỉ có tôi và cô.” Lâm Diệc Hàng đột nhiên lên tiếng.

Bạch Dương theo âm thanh hướng về phía anh ta: “Anh còn ở đây?”

Anh ta vẫn im lặng, cô còn tưởng rằng anh ta đã đi rồi.

Lâm Diệc Hàng đẩy kính cười: “Xem ra cảm giác tồn tại của tôi ở chỗ cô thật đúng là thấu, cô thế mà ngay cả tôi có ở đây hay không cũng không biết.”

Bạch Dương có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi nhìn không thấy, cho nên…”

“Được rồi, đùa cô thôi, nói việc chính đi.”

Lâm Diệc Hàng hai tay đút vào trong túi áo khoác dài trắng, nghiêm túc nhìn cô: “Bạch Dương, cô có suy nghĩ gì với nốt ruồi son trên tay mình không?”

“Nốt ruồi son có thể có ý gì?” Bạch Dương không rõ nguyên nhân.

Kính mắt Lâm Diệc Hàng phản chiếu: “Bởi vì lần này người công kích cô, mục đích chân chính, chính là xóa bỏ nốt ruồi son trên cổ tay cô.”

“Cái gì?” Bạch Dương sửng sốt: “Người đó muốn xóa đi nốt ruồi son trên tay tôi?”
 
Chương 997


Chương 997

“Đúng vậy, chính cô không biết vết thương trên cổ tay cô là như thế nào, nhưng tôi biết, vết thương trên cổ tay cô, chính là một hình tròn, chỉ lớn hơn vết đỏ một chút, cho nên bởi vậy có thể thấy được, người nọ chính là vì muốn xóa nốt ruồi son của cô, mới đánh cô ngất xỉu.”

“Vậy mà là như vậy sao?” Tay phải Bạch Dương vuốt v e cổ tay trái quấn băng gạc.

Lâm Diệc Hàng đi tới: “Cho nên tôi mới hỏi cô, nốt ruồi son này có ý nghĩa gì, hoặc là nói, nốt ruồi son này, có phải đại biểu cho cái gì hay không, cho nên người kia mới muốn xóa bỏ.”

Đôi mắt Bạch Dương mất đi ánh sán, †rong mắt một mảnh mờ mịt, lắc đầu trả lời: “Tôi không biết, nốt ruồi son này của tôi là trời sinh, có thể đại biểu cái gì?”

Nếu thật sự có thể đại biểu cho cái gì, chủ nhân nốt ruồi son như cô, không có lý do gì không biết.

Hơn nữa, một nốt ruồi son mà thôi, cô thật sự không rõ, vì sao lại làm cho người †a nhìn không quen.

“Được rồi, xem ra nốt ruồi son của cô che giấu bí mật rất sâu, sâu đến mức chủ nhân như cô cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên có một điểm tôi có thể xác định”

Lâm Diệc Hàng rút ra một bàn tay, sờ cằm mở miệng: ‘Đó chính là nốt ruồi son này, có thể sinh ra uy hiếp đối với người khác, cho nên người kia mới vội vàng muốn xóa bỏ.”

Đó là những gì anh ta phân tích dựa trên tâm lý học.

Hơn nữa ngoại trừ cái này, anh ta cũng không cách nào giải thích, nốt ruồi son này có cái gì đáng để người ta nhớ thương.

“Uy hiếp…” Bạch Dương cúi đầu, nhẹ giọng đọc hai chữ này một lần, trong lòng tràn đầy châm chọc.

Có thể không châm chọc sao? Dưới tình huống cô không biết, lại có thêm một kẻ địch.

Hơn nữa cô cảm thấy sự tồn tại của cô, giống như là uy hiếp của tất cả mọi người, ví dụ như Cố Tử Yên, lại ví dụ như bây giờ.

Lúc trước là cô uy hiếp Cố Tử Yên, cho nên Cố Tử Yên muốn giết cô, cho rằng như vậy, mới có thể lâu dài với Phó Kình Hiên.

Mà hiện tại, ngay cả một nốt ruồi trên người cô, thế mà đều trở thành uy hiếp của người khác.

Vậy lần sau cái gì sẽ trở thành mối đe dọa của người khác, tóc? Hay là da chết trên người?

Nhìn ra Bạch Dương mệt mỏi, Lâm Diệc Hàng điều chỉnh độ giường bệnh cho cô: “Nghĩ tốt đi, người này tuy rằng cũng xem cô là uy hiếp, nhưng cô ta cũng không phải muốn mạng của cô, bằng không trực tiếp giết cô không phải tốt hơn sao? Nhưng cô †a hết lần này tới lần khác chỉ muốn xóa đi nốt ruồi của cô, cho nên tôi nghĩ kế tiếp, cô †a hẳn là sẽ không làm gì cô nữa, dù sao uy hiếp trên người cô đã không còn vấn đề với cô ta, về phần uy hiếp gì, chờ bắt được người tự nhiên liền rõ ràng, được rồi, cô ngủ trước một lát đi, não cô còn chưa lành, cần nghỉ ngơi nhiều, bằng không lát nữa sẽ buồn nôn.”

Bạch Dương khẽ gật đầu ừ một tiếng: “Tôi biết, cảm ơn”

Nói thật, hiện tại cô đã bắt đầu có chút buồn nôn, đầu càng choáng váng lợi hại.

Bạch Dương nhắm mắt lại, đầu hơi nghiêng sang một bên, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Lâm Diệc Hàng nghe thấy cô vững vàng hô hấp, xoay người đi ra ngoài.

Phía bắc thành phố, thôn trong thành phố.

Một số bác gái lớn ngồi dưới gốc cây lớn, nhìn những cảnh sát và vệ sĩ quần áo đen, thấp giọng nghị luận.
 
Chương 998


Chương 998

“Mọi người xem, lại có một nhóm người tới, mọi người nói những người này làm gì?

“Không biết, có điều có cảnh sát, phỏng chừng là chỗ của chúng ta có người phạm tội, đến bắt người đi”

“Không phải là lão nhà họ Trần chứ, nghe nói tối hôm qua lão Trần lại gọi vợ vào bệnh viện.”

“Hắn là không phải, muốn bắt lão Trần, cũng không cần nhiều người như vậy, mấy cảnh sát đến là tốt rồi, tại sao những vệ sĩ này còn đến, nhìn giống như thế lực đen?

Cho nên theo tôi thấy, hẳn là là tội phạm chạy trốn gì đố, chạy đến chỗ chúng ta”

Các bác gái líu ríu, bát quái không được.

Mà ven đường cách đó không xa, trong một chiếc Mercedes màu đen, Cố Mạn Tình thông qua cửa sổ nhìn những cảnh sát và vệ sĩ kia, đáy mắt làm cho người ta nhìn không hiểu.

Tài xế ngồi ghế trước quay đầu, khó hiểu hỏi: “Đại tiểu thư, cô không đi xuống sao?”

“Không được, tôi liền ở trên xe xem một chút.’ Cố Mạn Tình cười cười trả lời.

Tài xế rất khó hiểu: “Vậy đại tiểu thư cô tới nơi này làm gì?”

“Tôi có một người đồng hương ở đây, cho nên muốn đến thăm cô ấy, có điều vừa rồi cô ấy nhắn tin cho tôi, nói trong nhà có khách, để tôi lần sau lại đây.” Cố Mạn Tình ôn nhu nói, hai bàn tay đặt trên đầu gối lại nắm chặt.

Bởi vì nắm chặt quá chặt, các khớp ngón tay của cô ta đều trắng bệch, cho thấy sự căng thẳng và bất an trong lòng cô ta lúc này.

Tài xế không nhìn ra, gật đầu: “Thì ra là như vậy, vậy chúng ta có trở về không?”

“Trở về đi.” Cố Mạn Tình rũ mí mắt xuống.

Sẽ ổn thôi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô ta bố trí chu toàn như vậy, khẳng định sẽ không có việc gì!

Chiếc xe quay đầu và nhanh chóng rời khỏi đây.

Mà Cố Mạn Tình rời đi không lâu, vệ sĩ và cảnh sát trong thôn trong thành phố, liền áp giải một người phụ nữ đi ra.

Người phụ nữ kia cao một mét năm tám, dáng người gầy yếu, thoạt nhìn đại khái tám chín mươi cân, bất ngờ giống như hai cảnh sát trước kia, ở trong phòng Bạch Dương miêu tả giống nhau.

Bệnh viện thứ ba.

Phó Kình Hiên đã nhận được điện thoại, biết được tin tức này, trong mắt hiện lên ánh sáng.

Sau khi anh cúp điện thoại, Lâm Diệc Hàng hỏi: “Nhìn bộ dáng của cậu rất cao hứng, thế nào, người bắt được rồi?”

Bên cạnh, Lục Khởi đang chuẩn bị trở về trước từ phòng bệnh của Bạch Dương đi ra, vừa vặn nghe nói như vậy, mừng rỡ, sau đó vội vàng đi về phía Phó Kình Hiên và Lâm Diệc Hàng.

“Các anh vừa nói cái gì? Kẻ tấn công cục cưng, bắt được rồi à?” Lục Khởi vội vàng hỏi.

Phó Kình Hiên liếc anh ta một cái, không trả lời.

Lâm Diệc Hàng ngược lại trả lời anh ta: “Nhìn dáng vẻ Tổng giám đốc Phó, dường như là vậy!”

“Thật tốt quá!” Lục Khởi nắm tay: “Người nọ hiện tại đang ở đâu?”

Lâm Diệc Hàng nhìn về phía Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên thu hồi điện thoại di động: ‘Đã đưa đến cục cảnh sát, chuẩn bị tiến hành thẩm vấn”
 
Chương 999


Chương 999

“Vậy tôi cũng muốn đi, tôi muốn chính †ai nghe được, người phụ nữ kia vì sao phải làm như vậy!”

Nói xong, Lục Khởi bước nhanh về phía thang máy.

Lâm Diệc Hàng nhíu mày, cũng không ngăn cản, đẩy kính nói: “Đúng rồi, cậu nói với cảnh sát một tiếng, sau khi thẩm vấn xong, giao người cho tôi, để cho tôi thử thuốc, tôi tin tưởng với bản lĩnh của cậu, cậu sẽ làm được, bằng không Cố Tử Yên cũng không có khả năng nhận hình phạt nhanh như vậy, ngay cả bước xét xử cũng tiết kiệm.”

Phó Kình Hiên nhàn nhạt nhìn lướt qua anh ta một cái: “Tôi biết, chờ Bạch Dương tỉnh lại, hiểu rõ tình huống của người phụ nữ kia, tôi lại chào hỏi với cảnh sát bên kia, có điều người cậu đừng gi3t chết.”

“Yên tâm đi.” Lâm Diệc Hàng nở nụ cười thâm sâu.

Phó Kình Hiên không để ý tới anh ta, nhấc chân vào phòng bệnh của Bạch Dương.

Bạch Dương tỉnh lại, đã là buổi tối.

Cô mở mắt ra, vẫn là một mảnh đen mịt, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cô đã không còn có vẻ sợ hãi luống cuống như ban ngày.

Có lẽ là biết mình chỉ là mù tạm thời, cho nên hiện tại cô đều đã thản nhiên tiếp nhận sự thật mình không nhìn thấy.

Hơn nữa, cô cũng tự nhủ trong lòng, nhất định phải nhanh chóng quen với cuộc sống vô hình này, cho đến khi thị lực khôi phục.

“A Khởi!” Bạch Dương đưa tay lên không trung hô một tiếng.

Phó Kình Hiên vốn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của cô, lúc này mới phát hiện cô đã tỉnh, hơn nữa trong miệng còn gọi tên người đàn ông khác.

Mặt Phó Kình Hiên nhất thời trầm xuống, trong lòng chua xót, nhưng vẫn đứng lên đưa tay ra, nắm lấy tay cô: “Là tôi!”

Bạch Dương sững sờ một lúc, sau đó nhận ra không phải Lục Khởi đang ôm cô, mà còn là Phó Kình Hiên, vội vàng rút tay ra, định kéo ra.

Phó Kình Hiên siết chặt vòng tay không buông.

Bạch Dương không thể vùng ra, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận hét lên: “Phó Kình Hiên, rốt cục anh muốn làm gì!”

“Không có gì, chỉ là không muốn để em làm loạn mà thôi.” ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên trở lại “Tôi sẽ thả em ra nếu em yên lặng một chút, đừng làm loạn nữa, sẽ choáng váng đầu óc”

Bạch Dương cười giận dữ.

Giữ tay cô, chỉ là không muốn cô làm loạn, lý do này tính là gì.

Anh không chạm vào cô, cô cũng sẽ không làm loạn, được không?

Bất quá Bạch Dương cũng biết, mình nói chuyện với tên mặt dày này cũng vô ích.

Hít một hơi thật sâu, Bạch Dương kìm nén sự khó chịu trong lòng, dừng lại, Được rồi, bây giờ anh nên thực hiện lời nói của mình, buông tôi ra.”

Phó Kình Hiên mím môi, buông cô ra.

Tay của Bạch Dương được thả ra, cô lập tức thu lại, để vào trong chăn, sau đó chất vấn: “Sao anh lại ở đây, A Khởi và Đậu Đậu đâu?”

“Bây giờ là buổi tối, Lục Khởi về rồi, Đậu Đậu đang ngủ trong phòng, còn tôi ở đây tiếp em.” Phó Kình Hiên lại ngồi xuống và trả lời.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom