Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 860


Chương 860

Bạch Dương ngẩng đầu: “Mời vào”

Cánh cửa mở ra, Lục Khởi và Lương Triết bước vào, một người thì cầm hoa, một người thì mang theo giỏ trái cây.

“Bé cưng, bọn anh tới đây để gặp em nè” Lục Khởi cười toe toét với Bạch Dương, để lộ ra hàm răng trắng bóc.

Lương Triết cũng cười dịu dàng: “Chị”

Nhìn thấy họ, tâm trạng buồn tẻ của Bạch Dương đã cải thiện rất nhiều, sau đó cô bật cười: ‘Các người đến rồi”

“Đây, em thích không?” Lục Khởi đưa hoa cho cô.

Bạch Dương nhìn hoa bách hợp trước mặt, đôi mắt hơi híp lại: “Tới thì cứ tới đi, lại còn phải mang mấy cái này đến làm gì, ngày mai em xuất viện rồi, cũng không ở lâu”

“Lúc này xuất viện cũng vậy thôi, thành ý thì vẫn phải có chứ” Lục Khởi đặt giỏ hoa sang một bên.

Lương Triết cũng đặt giỏ hoa quả xuống: “Chị ơi, chị muốn ăn chút hoa quả không? Để em đi rửa”

Bạch Dương nhìn giỏ trái cây: ‘Rửa một ít dâu tây đi”

Đây là khu phòng bệnh cao cấp, tương đương với một căn hộ hai phòng ngủ, còn có nhà vệ sinh, ban công và nhà bếp riêng biệt, trông rất sang trọng.

Sau khi Lương Triết rời đi, Lục Khởi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Bạch Dương, sắc mặt thay đổi trở nên nghiêm túc: “Bé cưng, có chuyện gì, sao đột nhiên lại thay đổi ý định vào lúc này?”

Anh ta không tin rằng không có gì xảy ra ở đây.

Trong phòng bếp, khi nghe thấy câu hỏi của Lục Khởi và Bạch Dương, Lương Triết đã vặn nước nhỏ xuống một chút, tay rửa dâu bắt đầu càng ngày càng chậm hơn.

Bạch Dương nghĩ đến những gì Phó Kình Hiên đã nói với mình trước đây, rằng những người đầu độc có thể là Lục Khởi, Trình Minh Viễn và Lương Triết thì nụ cười trên mặt cô dần dần tắt, mí mắt rũ xuống, che đi vẻ mặt phức tạp bên trong: “Không có chuyện gì, em bị ngã nên mới quyết định phẫu thuật ngay bây giờ”

“Vậy sao?” Lục Khởinhìn nàng, hiển nhiên là không tin.

Bạch Dương gật đầu: ‘Đương nhiên, bệnh viện ở nước ngoài em cũng đã hẹn trước rồi. Nếu không phải vì đột nhiên xảy ra tai nạn, thì sao mà em lại thay đổi quyết định làm gì? Thật sự là do tâm trạng em không tốt, hôm qua trên đường đi về không cẩn thận nên bị té ngã, thế là làm liên lụy tới đứa bé”

Vừa nói, cô vừa hơi nheo mắt nhìn chằm chằm Lục Khởi không chớp mắt, muốn xem biểu hiện của Lục Khởi sẽ thay đổi như thế nào.

Bởi vì người đầu độc cô chắc chắn sẽ biết rằng bệnh viện sẽ phát hiện ra cô bị đầu độc.

Nếu cô nói như vậy, thì người đầu độc sẽ cảm thấy kỳ quái, tự hỏi tại sao cô lại che giấu việc mình bị trúng độc, rồi vô tình để lộ khuyết điểm.

Vì vậy, bây giờ Bạch Dương đang muốn kiểm tra Lục Khởi, để xem Lục Khởi có phải là người đầu độc cô hay không.

Nhưng nhìn chằm chằm Lục Khởi một lúc lâu, cô cũng chẳng phát hiện Lục Khởi có gì không ổn.

Bạch Dương đã biết, chắc chắn Lục Khởi không phải là người đã đầu độc cô.

Điều này khiến Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêm túc mà nói, cô thực sự không muốn đó là Lục Khởi và Lương Triết, họ là hai người duy nhất mà cô tin tưởng ngoại †rừ ông ngoại của cô.

Vì vậy người hạ độc có thể là bất kỳ ai, nhưng không thể nào là một trong hai người bọn họ, nếu không sẽ khiến cô cảm thấy mình bị phản bội.

Bây giờ sự nghi ngờ của Lục Khởi đã được loại trừ, chỉ có hai người, Lương Triết và Trình Minh Viễn.
 
Chương 861


Chương 861

Tiểu Triết, đừng làm cho tôi thất vọng!

Bạch Dương nhắm mắt lại, trong lòng †hầm cầu nguyện.

Lục Khởi không biết Bạch Dương đang nghĩ gì, lập tức kéo thẳng chăn bông cho cô: “Sao em lại bất cẩn như vậy? Cho dù †âm trạng không tốt, em cũng phải bảo vệ mình. Mà này, sau khi ngã, ai đưa em đến viện, em đến viện bằng cách nào”

“Đúng vậy, chị ơi, sao chị không gọi cho anh Lục và em?” Lương Triết vừa nói vừa bước ra khỏi bếp sau khi rửa dâu.

Bạch Dương nhìn cậu ta, ánh mắt cô chợt lóe một cái, rất nhanh trở lại như bình thường, xấu hổ cười cười: “Tôi trực tiếp gọi xe cấp cứu, tôi đã hôn mê không lâu sau cuộc gọi, nên tôi không có cơ hội để liên lạc với mọi người, xin lỗi, đã làm cho hai người lo lắng rồi”

“Không phải vậy sao, biết tin em ở bệnh viện làm anh lo hết hồn” Lục Khởi cảm thán vỗ ngực nói.

Lương Triết cũng gật đầu: “Em cũng vậy Bạch Dương vén tóc lên: “Sau này sẽ không như vậy nữa đâu”

“Cái này thì chưa biết được” Lục Khởi lại nở nụ cười.

Bạch Dương chỉ vào ngăn kéo: “Lục Khởi, giúp em mở ngăn kéo đầu tiên”

“Em muốn lấy cái gì?” Lục Khởi mở ngăn kéo ra.

Bạch Dương lim dim mắt: “Là giấy báo khám bệnh của em, em cảm thấy không khỏe cho lắm nên không lấy được, cho nên nhờ anh lấy ra hộ em, tẹo nữa y tá sẽ đến để xem”

“Ừm, anh biết rồi” Lục Khởi gật đầu, lấy báo cáo kiểm tra ra, đưa cho cô.

“Cảm ơn” Bạch Dương cầm lấy, đặt ở mép gối.

Lương Triết nhìn biên bản kiểm tra, mi mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

“À đúng rồi, Lục Khởi, nhân tiện, anh đến phòng thiết bị của bệnh viện giúp em mượn xe lăn được không. Ngày mai em xuất viện rồi, không thể nào cứ để người khác đi theo bên cạnh được, em ngồi xe lăn sẽ tiện hơn” Bạch Dương cười nhạt nói.

Đương nhiên, Lục Khởi sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô, anh ta đồng ý: “Được, anh đi ngay, Lương Triết, người để ý bé cưng nhé”

Lương Triết đáp lại anh ta với một nụ cười.

Lục Khởi đi ra ngoài.

Bạch Dương vén chăn bông lên, vươn †ay về phía Lương Triết: “Tiểu Triết, đỡ tôi dậy, tôi muốn đi vệ sinh”

“Để em ôm chị” Lương Triết vươn tay định ôm cô xuống.

Nếu là trước đây, Bạch Dương nhất định sẽ không từ chối.

Nhưng bây giờ…

Nghĩ đến việc Phó Kình Hiên nói rằng Tiểu Triết và những người khác thích cô, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.

“Không” Bạch Dương lắc đầu từ chối: “Cũng không phải tôi bị liệt tay hay gấy chân. Không cần ôm tôi, chỉ cần đỡ tôi là được”

“Được rồi” Một chút tiếc nuối hiện lên trong mắt Lương Triết, cậu ta nắm lấy tay cô, cẩn thận dìu cô ra khỏi giường, dìu cô ra đến cửa phòng tắm.

“Chị ơi, chị ở một mình được không? Nếu không em sẽ kêu y tá vào giúp chị”

Lương Triết nhìn Bạch Dương lo lắng nói.
 
Chương 862


Chương 862

Bạch Dương nở nụ cười: “Đừng tưởng rằng tôi dễ bị tổn thương như vậy, được rồi, tôi đi trước”

Nói xong, cô thu tay về, dựa vào tường bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Lương Triết nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm đóng chặt mấy giây, sau đó đột nhiên nheo mắt lại, xoay người đi về phía giường bệnh, nhặt báo cáo kiểm tra mà Bạch Dương vừa đặt ở bên gối.

Cậu ta muốn xem chuyện gì đang xảy ra với biên bản kiểm tra này và tại sao chị lại không biết mình bị đầu độc.

Bệnh viện gì mà lại không thể phát hiện được việc này!

Ngay lúc Lương Triết đang nhanh chóng kiểm tra báo cáo kiểm tra trên tay, bỗng dưng cánh cửa phòng tắm không xa phía sau cậu ta đang từ từ mở ra.

Bạch Dương đứng ở cửa phòng tắm, nắm chặt tay nắm cửa, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu ta.

Như thể cảm nhận được ánh nhìn từ đăn sau, bàn tay đang cầm biên bản kiểm †ra của Lương Triết đột nhiên đông cứng lại, sau đó quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt thất vọng của Bạch Dương.

Trái tim Lương Triết đột nhiên hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt: “Chị…”

Bạch Dương nhắm mắt lại, giọng nói đầy chua xót: “Tiểu Triết? Cậu có biết không? Phó Kình Hiên nói với tôi rằng có ba người khả nghỉ nhất đã đầu độc tôi, Trình Minh Viễn, Lục Khởi và cậu, trong số ba người các cậu, tôi có thể chấp nhận việc Trình Minh Viễn đầu độc tôi, bởi vì tôi không có quan hệ tốt với anh ta, nhưng tôi không thể chấp nhận được việc cậu và Lục Khởi đầu độc tôi, vì vậy khi Phó Kình Hiên nói rằng đó có thẻ là các người, tôi đã nghĩ rằng anh ấy đang nói dối tôi”

Vừa nói, ánh mắt cô lại rơi vào báo cáo kiểm tra trong tay cậu ta: “Nhưng tôi không thể tưởng tượng được là Phó Kình Hiên nói hoàn toàn đúng, người đầu độc tôi thật sự là cậu, đối với tôi, người tôi cảm thấy là †rong sạch nhất, hiền lành nhất, là cậu”

Lương Triết theo động tác của cô nhìn bàn tay của anh, như hiểu ra điều gì đó, con ngươi co rút lại: “Chị à, chị đang cố ý kiểm tra em sao?”

Thấy cậu phản ứng mạnh như vậy, Bạch Dương hít sâu một cái, dựa vào tường đi tới trước mặt cậu: “Đúng vây, tôi cố ý nhờ Lục Khởi lấy báo cáo kiểm tra ra trước mặt cậu, trước đó tôi cũng để kiểm tra Lục Khởi, tôi cố ý nói với Lục Khởi rằng tôi phải bỏ đứa bé vì tôi bị ngã. Nếu Lục Khởi là người đầu độc, chắc chắn anh ta sẽ thắc mắc tại sao tôi không biết mình bị đầu độc, và rồi anh ta sẽ để lộ sơ sót, nhưng Lục Khởi lại không như tế. Vì vậy, tôi chắc chắn rằng anh ta không đầu độc tôi, cho nên tôi đã kiểm tra cậu”

Cô nhìn Lương Triết: “Tương tự như vậy, những gì tôi nói với Lục Khởi, chỉ vì lúc đấy cậu đang ở trong phòng bếp nên tôi không nhìn thấy phản ứng của cậu, cho nên tôi mới nghĩ ra cách dùng báo cáo kiểm tra để thăm dò cậu, nếu cậu là người đã đầu độc thì chắc chắn cậu sẽ tìm cách để tìm hiểu xem bệnh viện có kiểm tra ra tôi bị ngộ độc hay không, cho nên tôi mới nhờ Lục Khởi đi lấy xe lăn, rồi lấy cớ đi vệ sinh để cố ý tạo cơ hội cho cậu đọc báo cáo kiểm tra của tôi, chỉ cần cậu đi nhìn thì chắc chắn cậu là người đầu độc tôi”

..” Lương Triết im lặng.

Một lúc sau, cậu ta đặt báo cáo kiểm †ra trong tay xuống, khóe miệng nở nụ cười khó tả: “Tưởng rằng mình đã che đậy kỹ lưỡng như vậy, không ngờ cuối cùng vẫn bị chị nhìn thấu”

Mặc dù đã xác định được người đầu độc là Lương Triết, nhưng Bạch Dương vẫn cảm thấy rất khó chịu khi nghe Lương Triết thừa nhận điều ấy.

Cô siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt hỗn loạn: “Tiểu Triết, tại sao cậu lại làm như vậy? Cậu có biết không? Lúc nhìn thấy cậu cầm biên bản kiểm tra, tôi cảm thấy rợn hết cả sống lưng, tôi không thể tin được, bởi vì trong lòng tôi, cậu vẫn là một người em hiền lành, tốt bụng, ngây thơ, thế nhưng mà…

“Nhưng mà lại phát hiện ra em không như những gì chị nghĩ, đúng chứ” Lương Triết nhìn cô, cắt ngang.

Bạch Dương mở miệng thừa nhận.

Lương Triết cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi, chị ơi, đã làm cho chị thất vọng rồi”
 
Chương 863


Chương 863

Bạch Dương nhìn dáng vẻ hối lỗi của cậu, trong lòng thấy hơi khó chịu: “Tại sao?

Tại sao cậu phải làm như vậy?”

Cô hỏi lại.

Lương Triết ngẩng đầu nhìn chằm chằm bụng cô: “Em làm như vậy, cũng là vì chị thôi”

“Vì tôi?” Bạch Dương tỏ vẻ khó hiểu.

Lương Triết gật đầu: “Chị cứ nói là muốn tống khứ đứa nhỏ này đi, nhưng đã ba tháng rồi mà không có hành động gì, cho nên…

“Cho nên cậu giúp tôi bỏ nó?” Bạch Dương tỏ vẻ không tin nổi nhìn cậu ta.

Lương Triết mím môi: “Em cảm thấy em làm vậy chẳng có gì sai cả. Đã ba tháng rồi mà chị vẫn không có bỏ nó, nếu để càng lâu, chị lại càng thêm luyến tiếc thôi, cho nên em mới đành phải làm vậy”

Nghe xong lời của cậu ta, Bạch Dương cảm thấy đau ê ẩm mình mẩy, vẻ mặt khó chịu: “Tiểu Triết, tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Tôi có giết đứa nhỏ này hay không là chuyện của tôi, không cần cậu can thiệp, lý do gì mà cậu lại nhúng tay vào, cậu có hiểu không?”

Hơn nữa, cô chưa bao giờ nói rằng cô sẽ không bỏ nó, cô vẫn luôn kiên định với mình rằng sẽ bỏ đứa trẻ này.

Chỉ là dạo này tôi bận quá nên không làm được việc gì.

Lương Triết nắm chặt tay: “Em không hiểu, tất cả những gì em biết là đứa nhỏ này không thể giữ lại thêm nữa, sự tồn tại của nó sẽ chỉ làm phiền chị”

Nói đến đây, cảm xúc của cậu ta bỗng dưng kích động và điên cuồng: “Chị à, chị biết không, mang thai chưa kết hôn chưa bao giờ là chuyện vẻ vang hết, nếu để mọi người bên ngoài biết chị đang mang thai, nhất định chị sẽ bị người ta chế giễu và cười nhạo, kể cả là người trong tập đoàn của chị cũng vậy, chị à, em làm vậy là vì lợi ích của chị”

“Là làm cho tôi, hay là cho cậu?” Bạch Dương nhìn Lương Triết kích động, cau mày, lạnh giọng nói.

Lương Triết vẻ mặt kỳ quái: “Chị à, chị nói như vậy là có ý gì?”

“Có nghĩa là không phải cậu thật sự lo lắng tôi sẽ bị mọi người ngoài kia coi thường, mà là cậu không chấp nhận được tôi mang thai con của người khác, bởi vì cậu thích tôi, cho nên cậu mới không thể nhìn tôi mang thai con của người khác, không thể đợi được đến lúc tôi phá thai, nên cậu đầu độc tôi, buộc tôi phải bỏ đứa nhỏ này ngay lập tức, đúng không Tiểu Triết!” Cơ thể Bạch Dương khẽ rung lên.

Sắc mặt Lương Triết tái nhợt: “Chị…em… Sao mà chị lại…”

“Sao mà tôi lại biết cậu thích tôi, đúng không?” Bạch Dương mím môi.

Đôi môi mỏng của Lương Triết mấp máy, nhưng cậu ta không thể nói nên lời, đương nhiên là vậy rồi, bởi vì ý của cậu ta là như vậy thật.

Bạch Dương dựa vào ghế ngồi xuống: “Phó Kình Hiên đã nói với tôi, nếu không thì tôi đã không biết. Tôi cứ luôn cho rằng quan hệ của chúng ta là quan hệ chị em †rong sáng, nhưng không ngờ cậu lại đối xử với tôi như vậy…”

Sau đó cô không nói gì nữa, nhưng ý trên mặt đã rất rõ ràng.

Khuôn mặt của Lương Triết chìm xuống.

Lại là Phó Kình Hiên nói.

Thế nhưng mà cũng tốt, nói ra để chị biết tình cảm thật sự của mình cũng được, nếu không thì cậu ta cũng chẳng biết phải bày tỏ tình cảm của mình với cô như thế nào để không làm cô sợ.
 
Chương 864


Chương 864

“Phó Kình Hiên nói đúng, em thật sự không coi mối quan hệ của chúng ta chỉ là chị em bình thường mà là tình yêu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.

Em đầu độc chị vì không thể chấp nhận việc chị mang thai đứa con của người đàn ông khác, thế nhưng!”

Lương Triết nhìn cô: “Nhưng những gì em nói vừa rồi là thật, em không muốn người ngoài nhìn chị bằng ánh mắt kỳ lạ, Bạch Dương, em biết mình không nên đầu độc chị, nhưng em không cố ý làm tổn thương chị, loại thuốc đó sẽ chỉ làm hại đến đứa trẻ trong bụng mà thôi, không làm chị bị đau”

Vào lúc này, cậu ta đã không gọi cô là chị nữa, cuối cùng cũng nói ra cái tên mà cậu ta vẫn luôn muốn gọi.

Bạch Dương!

“Cậu thật sự nghĩ rằng cậu không làm tổn thương tôi sao?” Bạch Dương cười cợt: “Không, thứ cậu làm tổn thương tôi, là trái tim của tôi”

Cô chỉ vào ngực mình: “Cậu đầu độc tôi, đối với tôi, không chỉ đơn thuần là loại bỏ đứa con trong bụng tôi, mà đối với tôi còn là một sự phản bội, cậu biết chưa? Ngoại †rừ ông ngoại, điều tôi tin tưởng nhất chính là cậu và Lục Khởi, nhưng kết quả là, cậu đầu độc tôi, nếu sau này tôi lại làm điều gì khiến cậu không thể chấp nhận được, thì có phải cậu còn định đầu độc với cả tôi không?”

Đôi mắt Lương Triết híp lại, nhưng cậu ta không nói gì.

Nhìn thấy điều này, Bạch Dương cảm thấy trong lòng lạnh run.

Rõ ràng, cậu ta sẽ làm vậy.

Lương Triết cũng biết là phản ứng của mình có vấn đề, khiến cho Bạch Dương sợ hãi, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: “Chị à, em…

“Được rồi Tiểu Triết, đừng nói nữa, cậu đi ra ngoài trước, tôi muốn ở một mình”

Bạch Dương không quay đầu lại, khép mắt không nhìn cậu ta.

Nhìn thấy cô lạnh nhạt xa lánh với mình, Lương Triết hoảng sợ, vẻ mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta điều chỉnh lại tâm lý, trở lại vẻ mặt bình thường, cụp mi trả lời: “Được”

Cậu ta quay người đi về phía cửa cúi đầu xuống, khiến người ta không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta.

Cửa mở ra, suýt chút nữa Lương Triết đã va chạm với người ngoài cửa.

May mà người ngoài cửa kịp thời phản ứng, lùi lại một bước.

Lương Triết lạnh lùng liếc nhìn người ngoài cửa, sau đó đi ngang qua người đó.

Lâm Diệc Hàng nhìn bóng lưng của cậu †a, nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một vòng cung vui vẻ, bước vào phòng bệnh.

“Tôi không ngờ rằng người đầu độc cô là cậu ta” Lâm Diệc Hàng dựa vào bức tường cạnh cửa nói.

Lông mi Bạch Dương run lên: “Anh nghe thấy?”

“Một chút” Lâm Diệc Hàng nâng cằm.

Bạch Dương cười khổ: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ người hạ độc thật sự là Tiểu Triết”

Chỉ vì không chấp nhận được đứa con †rong bụng nên cậu ta đã quyết tâm đầu độc cô, cho dù độc kia không làm xảy ra chuyện gì nhưng cũng làm cho cô đau lòng.

Nhưng sự tàn nhẫn của Tiểu Triết vẫn khiến cô khiếp sợ.

Cô chợt nhận ra mình thực sự không hiểu Tiểu Triết.

Ngoài ra, lần cuối cùng cô đến huyện Giang để gặp Tiểu Triết đã là mười năm trước, lúc đó Tiểu Triết mới mười lăm, mười sáu tuổi, cùng tuổi với Phó Kình Hiên.
 
Chương 865


Chương 865

Là con người, ai cũng sẽ phải lớn lên và thay đổi, không ai giống ai, Phó Kình Hiên như thế, cô như thế, rồi Tiểu Triết cũng phải vậy thôi.

Hơn nữa, cô và Tiểu Triết đã xa nhau mười năm, mười năm qua cô không biết Tiểu Triết đã trải qua những gì, làm sao cô có thể hiểu hết được Tiểu Triết, chỉ do cô quá tự phụ và cho rằng mình biết rõ cậu 1a.

Nhìn bộ dạng chán nản của Bạch Dương, Lâm Diệc Hàng đẩy kính: ‘Mặc dù tôi thấy hơi kinh ngạc khi biết người đầu độc là Lương Triết, hưng sau khi biết chuyện, tôi cảm thấy đúng là đã đoán trước được”

“Ý anh là gì?” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh.

Lâm Diệc Hàng đút hai tay vào túi áo khoác trắng: “Cô không biết sao? Bệnh †âm thần của Lương Triết khá nghiêm trọng. Cậu ta có một ham muốn chiếm hữu và kiểm soát những người và những thứ mà cậu ta thích, gần như là biến thái luôn ấy, cho nên việc cậu ta làm ra loại chuyện này đối với cô cũng không có gì kỳ đáng ngạc nhiên khi làm một điều như vậy, thậm chí đó đã là một nỗ lực có chủ ý để kìm hãm tính chiếm hữu và kiểm soát của cậu ta rồi”

Nghe vậy, Bạch Dương sửng sốt, mất mấy giây mới phát hiện ra giọng nói của mình: “Anh nói cái gì? Tiểu Triết bị bệnh †âm thần?”

“Có vẻ như cô thật sự không biết à’ Lâm Diệc Hàng nhún vai.

Bạch Dương nuốt nước miếng lắc đầu, “Không biết, không nhận ra Tiểu Triết có vấn đề về tâm lý…”

“Cậu ta che đậy như vậy là tốt lắm rồi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Những gì cô thấy về cậu ta chỉ là những thứ cậu ta cải trang và cố tình để cô nhìn thấy mà thôi. Trên thực tế, cậu ta thực sự rất đen tối và bệnh hoạn đấy” Lâm Diệc Hàng nói.

Tim Bạch Dương đập nhanh, hình như bởi vì tin tức mà Lâm Diệc Hàng đem đến, cô bị sốc đến mức không thể bình tĩnh lại được.

Cô không bao giờ ngờ rằng Tiểu Triết mà cô nhìn thấy lại không phải là khuôn mặt thật của Tiểu Triết.

Thật buồn cười khi cô ấy tự hào về việc cô quan tâm đến TiểuTriết như nào.

“Đúng rồi!” Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, Bạch Dương siết chặt người nhìn Lâm Diệc Hàng: “Anh vừa nói Tiểu Triết hạ độc tôi, là do cậu ta đã cố tình kiềm chế rồi, nghĩa là nếu như Tiểu Triết không kiềm chế ham muốn, thì liệu cậu ta sẽ? Không chỉ đầu độc tôi mà còn nghiêm trọng hơn đúng không?”

“Gần như vậy, rốt cuộc cụ thể nghiêm trọng như thế nào, cô có thể đi tìm kiếm những thứ mà loại bệnh kia có thể làm đi, nhất định sẽ làm cho cô mở rộng tâm mắt”

Lâm Diệc Hàng nâng cặp kính phản chiếu nói.

Bạch Dương đã thật sự đi tìm, khi thấy trên mạng có người nói bệnh này sẽ làm ra đủ loại hành vi cực đoan, cô không khỏi rùng mình.

“Tiểu Triết, cậu ta… tình trạng tâm lý của cậu ta nghiêm trọng như vậy sao?” Bạch Dương thở hổn hển.

Lâm Diệc Hàng rốt cuộc cũng không đùa nữa, nghiêm túc lại: “Yên tâm đi, dù sao tôi sẽ không để cho Lương Triết làm tổn thương cô đâu, dù gì thì bệnh đấy vẫn còn nhẹ hơn biến thái nhiều”

“Hả?” Bạch Dương nghiêng đầu.

Lâm Diệc Hàng cười với cô: ‘Không có chuyện gì”

Anh ta từ khi sinh ra đã không có sự đồng cảm và không sợ hãi, vì vậy anh ta bị coi là một kẻ hư hỏng và là một con quái vật.

Nhưng trên thực tế, anh ta đúng là một †ên biến thái, và bản thân anh ta cũng biết mình có một thứ máu mê cuồng tín bệnh hoạn, tính mạng con người đối với anh ta là vô giá trị, và anh ta có thể làm những việc tởm lợm để đạt được một mục đích nào đó.
 
Chương 866


Chương 866

Nhưng Lương Triết không làm được, mặc dù bệnh này có một điểm yếu, đó là bọn họ rất cố chấp, còn biến thái thì không, vậy nên Lương Triết không thể thắng được anh ta.

Bạch Dương không biết Lâm Diệc Hàng đang nghĩ gì, cô cắn môi hỏi đi hỏi lại: “Bác sĩ Lâm, trạng thái tâm thần của Tiểu Triết có thể chữa khỏi không?”

Anh ta cũng là một bác sĩ tâm lý, và về vấn đề này, cần phải có một câu trả lời phù hợp.

Lâm Diệc Hàng gật đầu: “Tất nhiên, nhưng chỉ khi cậu ta sẵn sàng chấp nhận điều trị. Nếu cậu ta bị bắt buộc phải chấp nhận điều trị, nó sẽ chỉ phản tác dụng và làm cho tình trạng của cậu ta trở nên tồi tệ hơn “Tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục cậu ta” Bạch Dương xoa thái dương.

Lâm Diệc Hàng nhún vai: “Vậy thì đi nào, †ôi sẽ kiểm tra cho cô”

Bạch Dương ậm từ trở lại giường bệnh nằm.

Cùng lúc đó, ở tập đoàn nhà họ Phó.

Phó Kình Hiên đi ra khỏi phòng họp sau khi làm việc xong, lấy điện thoại di động ra xem có cuộc gọi nào của Bạch Dương không.

Dù gì trước lúc đi, anh đã nói với cô rằng nếu cô cần gì thì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.

Bây giờ cô đang bệnh viện, chắc là có hơi bất tiện, có lẽ sẽ liên lạc với anh.

Với sự mong đợi như vậy, Phó Kình Hiên mở máy.

Sau khi bật nó lên, một thông báo ‘WeChat hiện lên, là thông báo của Bạch Dương.

Con ngươi sâu thẳm của Phó Kình Hiên phút chốc sáng lên, tâm trạng vốn dĩ đang ủ rũ vì chuyện trong tập đoàn bỗng trở nên tốt hơn.

Anh vội vàng bấm vào tin nhắn của Bạch Dương để kiểm tra xem cô đã nhắn gì.

Kết quả, khi nhìn thấy đó là tin nhắn chuyển khoản được đánh dấu là tiền ăn cơm, sắc mặt anh chợt trầm xuống, tâm trạng vừa mới cải thiện bỗng chốc chìm xuống đáy vực.

Anh cho rằng chính cô mới là người cần anh, nhưng anh không ngờ rằng đó là tiền ăn uống mà cô chuyển cho.

Cô không muốn nợ anh nhiều như vậy sao?

Phó Kình Hiên hơi mệt, xoa xoa thái dương rồi cất điện thoại đi.

Tiền cơm anh không lấy, coi như không nhìn thấy để nó tự động trả lại sau hai mươi tư giờ.

“Tổng giám đốc Phó, hành trình kế tiếp…” Giọng trợ lý Trương vang lên từ phía sau.

Phó Kình Hiên giơ tay ngắt lời anh ta: “Việc gì không trọng yếu thì bỏ đi, trọng yếu thì hoãn lại”

Biết được tại sao Phó Kình Hiên lại làm như vậy, trợ lý Trương đã chốt lại lịch trình: “Được rồi, tiếp theo anh có đến bệnh viện không?”

Phó Kình Hiên ậm ừ: “Chuẩn bị xe”

“Được” Trợ lý Trương đẩy kính.

Khi đến bệnh viện, trời đã nhá nhem tối, trời vẫn còn mưa nhẹ.

Trợ lý Trương đậu xe, Phó Kình Hiên mở cửa xe, lấy cây dù xuống xe: “Tan việc, sáng mai đến đón tôi”

Đêm nay, anh vẫn sẽ ở lại bệnh viện qua đêm.

Trợ lý Trương khẽ gật đầu: “Tôi đã biết tổng giám đốc Phớ”

Phó Kình Hiên cầm ô bước tới tòa nhà khoa nội trú của bệnh viện.

Đến bên ngoài khu của Bạch Dương, một y tá đang trực một vòng trong khu vừa đi ra, nhìn thấy Phó Kình Hiên, hơi cúi đầu chào hỏi: “Anh Phó, anh đến rồi”
 
Chương 867


Chương 867

Phó Kình Hiên gật đầu: “Cô ấy ngủ rồi à?”

Biết anh hỏi ai, cô y tá lắc đầu trả lời: “Cô Bạch chưa ngủ, cô vừa uống thuốc kháng viêm xong”

“Ra vậy, bận việc gì thì đi đi” Phó Kình Hiên xua tay.

Cô y tá chào tạm biệt và rời đi.

Phó Kình Hiên đứng trước cửa gõ cửa phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Bạch Dương nhìn một cái báo cáo, không ngẩng đầu đáp: “Mời vào”

Nghe thấy giọng nói của cô, Phó Kình Hiên xoay người nắm cửa, mở cửa đi vào: “Nhìn nghiêm túc như vậy làm gì?”

Bạch Dương giật mình nhìn, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Nghe thấy giọng điệu mỉa mai như anh là kẻ không mời mà đến của cô, ánh mắt Phó Kình Hiên mờ đi một chút, anh đặt ô vào thùng ô ở cửa rồi quay lại: “Tôi đã nói, buổi tối tôi sẽ đến gặp em”

Bạch Dương cau mày.

Cô nhớ rằng anh đã nói điều đó khi anh đi sáng nay.

Chỉ là lúc ấy cô đã cố tình phớt lờ nó.

Bạch Dương lại cúi đầu nhìn bản báo cáo trong tay: “Vậy sao? Vậy bây giờ anh đã đến rồi, rời đi đi”

Cô đã phát lệnh sơ tán.

Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Bạch Dương, em có thể đừng quá khắt khe với tôi như thế được không?”

Giờ đây cô đã hoàn toàn thay đổi trở lại với sự lãnh đạm, sắc sảo như hồi đầu mới ly hôn với anh.

“Khắt khe?” Bạch Dương mỉm cười, đột nhiên buông báo cáo trong tay xuống.

Báo cáo rơi xuống đất dọc theo mép giường, cô cũng không thèm nhìn, chỉ chăm chăm nhìn Phó Kình Hiên: “Vậy anh muốn tôi đối với anh như thế nào? Dịu dàng với anh sao? Chuyện hài đấy à, anh làm cho tôi trở thành đối tượng ngoại tình †rong hôn ước của anh và Cố Tử Yên, còn giấu diếm tôi đến tận bây giờ. Tại sao tôi phải đối xử tốt với anh? Nếu anh muốn ai đó đối xử tốt với anh thì anh có thể đi tìm người khác. Tôi nghĩ hầu hết mọi người đều sẵn lòng đối xử với anh như thế đấy”

Bây giờ cô cứ nghĩ đến đêm đó của ba tháng trước lại cảm thấy chán ghét, vừa hối hận vì sao mình say, uống rượu không ngon hay sao mà còn chạy đi tán tỉnh đàn ông.

Mà mới tán tỉnh, lại còn không có mắt, đụng trúng ngay phải Phó Kình Hiên, sau đó cô lại trở thành đối tượng lừa đảo của Phó Kình Hiên.

Vào thời điểm đó, mặc dù tiệc đính hôn của Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên không được tổ chức thành công vì sự phá hoại của cô, nó đã bị hoãn lại đến năm mới, nhưng lễ đính hôn của Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên vẫn đã được quyết định, họ là vợ chồng chưa cưới hợp pháp.

Nhưng ngay sau khi họ đính hôn, cô lại có quan hệ với Phó Kình Hiên, chẳng phải cô ấy sẽ trở thành kẻ thứ ba giữa Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên hải!

Thứ cô ghét nhất trong cuộc đời mình là kẻ thứ ba, nhưng không ngờ, vì say xỉn nên cô đã vô tình trở thành kẻ thứ ba một lần…

không, hai lần.

Lần đầu tiên là cách đây sáu năm, cô không biết Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên đã hẹn hò vào thời điểm đó, nhưng sau vụ tai nạn xe hơi của Cố Tử Yên, cô lại còn đi cầu hôn Phó Kình Hiên.
 
Chương 868


Chương 868

Lần thứ hai là vào đêm ba tháng trước.

Trong hai lần này, có thể nói Phó Kình Hiên đều đóng vai trò rất lớn, khi cô cầu hôn anh lần đầu, anh không nói cho cô biết về mối quan hệ của anh với Cố Tử Yên, cũng như không từ chối lời cầu hôn của cô.

Và lần thứ hai, anh biết cô say và người cô đang tán tỉnh không phải anh, nhưng anh không đẩy cô ra, thay vào đó anh đưa cô vào phòng.

Vậy là cô có tội, nhưng chẳng phải tội của Phó Kình Hiên còn lớn hơn sao!

Bạch Dương cười cợt Phó Kình Hiên.

Nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô, Phó Kình Hiên cố ý cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu và dâng lên hối hận.

Anh bắt đầu tự hỏi liệu anh có nên lý trí hơn một chút.

Như vậy, cô sẽ không có thai, và cô sẽ không bị ngộ độc, và mối quan hệ của họ, vốn đã được cải thiện một chút, sẽ không lại xuống đến mức đóng băng như bây giờ.

Thấy Phó Kình Hiên không lên tiếng, Bạch Dương bĩu môi, cầm điện thoại lên bắt đầu chơi.

Khu phòng bệnh rộng lớn trở nên rất yên tĩnh, chỉ có thiết bị y tế lạch cạch vang lên.

Sau một lúc, Phó Kình Hiên co chân lên trước một bước, cúi xuống nhặt báo cáo trên mặt đất.

Nhìn thấy nội dung báo cáo, anh hơi nheo mắt: “Báo cáo phân tích độc tố? Là báo cáo phân tích chất độc của em?”

Bạch Dương liếc nhìn anh, coi như ngầm thừa nhận.

Phó Kình Hiên nắm chặt bản báo cáo trong tay: “Đừng đọc cái này làm gì, sẽ chỉ làm cho em cảm thấy tồi tệ hơn thôi. Tôi đã nhờ người điều tra người đầu độc em rồi, chắc sẽ sớm có kết quả thôi”

“Không cần kiểm tra, tôi đã biết người đầu độc là ai” Bạch Dương vuốt màn hình điện thoại, nhẹ nói.

Phó Kình Hiên sửng sốt: “Biết rồi? Biết khi nào?”

Bạch Dương phớt lờ anh.

Phó Kình Hiên biết là cô cố ý không muốn nói cho anh biết, cau mày nói: “Ai làm vậy? Lục Khởi? Minh Viễn? Hay là Lương Triết?”

Mỗi lần nói ra một cái tên, anh đều cảm nhận được sự thay đổi trong biểu cảm của cô.

Khi nói đến Lục Khởi và Trình Minh Viễn, vẻ mặt của cô không hề thay đổi, cho đến khi nói đến Lương Triết, ánh mắt của cô mới lóe lên.

Mặc dù nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng Phó Kình Hiên vẫn nhanh chóng nhận ra, nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Là Lương Triết đúng không!”

Cơ thể Bạch Dương cứng đờ, bàn tay cầm điện thoại cũng siết chặt hơn.

Anh đã thực sự đoán ra nói!

Phó Kình Hiên nắm chặt tay: ‘Bạch Dương, đây là em trai tốt của em sao, người em trai tốt của em lại đi đầu độc em!”

Bạch Dương cắn môi: “Đúng vậy, độc là do Tiểu Triết làm, nhưng mà…”

Chưa kịp dứt lời, cô đã thấy anh lấy điện thoại di động ra bấm ba số 110.

Bạch Dương vội vàng hét lên: “Phó Kình Hiên, anh làm gì vậy!”

“Gọi cảnh sát!” Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn cô, “Tôi sẽ không bỏ qua người đầu độc đâu!”

Và tên này, còn là người đã trực tiếp giết chết con anh!

Nghe thấy Phó Kình Hiên định gọi cảnh sát, vẻ mặt của Bạch Dương thay đổi, cô ngồi dậy khỏi giường mặc cho bụng dưới đang đau dữ dội: “Đừng gọi cảnh sát, Phó Kình Hiên, tôi không cho phép anh gọi cho cảnh sát”
 
Chương 869


Chương 869

Cô nắm lấy cánh tay anh với vẻ mặt kiên quyết.

Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại: “Bạch Dương, em có biết mình đang làm gì không? Em đang bao che cho tội phạm!”

Bạch Dương chế nhạo: “Nói như kiểu anh không có bao che cho tội phạm bao giờ vậy, những gì mà Cố Tử Yên đã làm còn tệ hơn Tiểu Triết rất nhiều lần, anh ba lần bảy lượt đi bao che cho cô ta, thế mà bây giờ anh nói với tôi như vậy, anh không thấy buồn cười à?”

“..” Phó Kình Hiên bị mắc lại, anh đột nhiên không nói nên lời.

Vì những gì cô nói đều là sự thật.

Dù lúc làm những việc ấy, không phải là †ừ suy nghĩ và ý chí thực sự của anh, thế nhưng nó thật sự đã xảy ra.

Hít một hơi thật sâu, Phó Kình Hiên bình tính lại trước và nhìn Bạch Dương: “Tôi thừa nhận những gì tôi đã làm sai trong quá khứ, và tôi sẽ bù đắp những gì tôi đã làm trong tương lai, nhưng hiện tại và quá khứ là hai chuyện khác nhau, Bạch Dương, em không thể trộn lẫn chúng lại được, Lương Triết đã cho đầu độc đứa trẻ và làm cho đứa trẻ bị dị dạng, việc này đã cấu thành tội cố ý giết người và phải báo cảnh sát! “

“Một đứa con mà tôi định phá thai, dị dạng thì sao. Tóm lại, tôi sẽ không bao giờ cho phép anh để Tiểu Triết bị bắt đi!” Bạch Dươngcũng nhìn anh với thái độ rất mạnh mẽ.

Phó Kình Hiên cau mày không tin: “Em nói gì vậy? Dị dạng thì làm sao? Bạch Dương, đó là con của tôi!”

Điều này thích hợp để cô nói với tư cách là một người mẹ sao?

Tất nhiên Bạch Dương biết điều đó là không đúng, nhưng điều đó không quan trọng, cô không quan tâm Phó Kình Hiên nghĩ gì.

Bạch Dương buông cánh tay ra, lạnh lùng nói: “Nếu là con của ta thì sao? Nó không nên đến thế giới này, sự xuất hiện của nó là một sai lầm, vả lại, nó mới chỉ là một phôi thai, thậm chí còn chẳng được tính là công dân, làm sao có thể so sánh với vị trí của Tiểu Triết trong lòng tôi”

Tuy nhiên, dù nói như vậy nhưng trái tim cô vẫn nhói lên.

Lúc này, cô mới hiểu ra rằng thực ra cô không hề không quan tâm đến đứa trẻ như cô nghĩ từng nghĩ.

Nhưng Phó Kình Hiên không biết Bạch Dương đang nghĩ gì, anh lùi lại một bước và nhìn cô như một người xa lạ: “Được rồi, cho dù cô không quan tâm đến đứa trẻ đó, nhưng tôi thì có, bởi vì đó là con tôi, với tư cách như một người cha, chẳng lẽ không thể đòi công bằng cho nó sao?”

Bạch Dương chế nhạo: “Công bằng?

Phó Kình Hiên, không phải là anh đã biết tôi mang thai từ lâu rồi sao? Lúc đó anh đâu có như thế này, anh hoàn toàn không quan tâm tôi có bỏ đứa bé này hay không, bỏ nó đi anh càng vui, không bỏ thì anh cũng không sao, bởi vì dù sao anh cũng sẽ không thừa nhận nó, cho nên lúc đó không nhất thiết phải anh quan tâm đến đứa bé này, bây giờ anh lại đến thể hiện tình cảm cha con, anh không thấy nó muộn rồi sao?

Không thấy dối trá hay sao?”

Phó Kình Hiên cổ họng khô khốc: “Hóa ra tôi trong mắt em là như vậy sao?”

“Không phải tôi nhìn thấy anh như vậy, mà là anh đã làm như vậy” Bạch Dương châm chọc nhìn anh.

Phó Kình Hiên cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, muốn nói rằng không phải thế này, nhưng lời nói đến miệng lại không thể phun ra.

Có lễ, anh thực sự nghĩ như vậy nên anh chẳng thể nói được gì.

Phó Kình Hiên im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Em thật sự muốn để Lương Triết như vậy sao?”

Bạch Dương hạ mi: “ĐÚng thế”
 
Chương 870


Chương 870

“Ngay cả khi cậu ta đầu độc em? Em cũng không quan tâm?” Anh hỏi lại.

Bạch Dương siết chặt lòng bàn tay: “Đúng vậy, tôi tin Tiểu Triết sẽ sửa sai, tôi sẵn sàng cho cậu ta một cơ hội”

Mọi người đều có sự ích kỷ của riêng mình.

So sánh với một đứa trẻ ngoài ý muốn, cô thật sự quan tâm đến Tiểu Triết hơn, tình cảm của cô dành cho Tiểu Triết quá lớn, nên cô không thể trơ mắt đưa Tiểu Triết vào tù được.

“Cơ hội tốt như này, em không sợ sau này cậu ta sẽ lại đối với em như vậy sao?”

Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm Bạch Dương.

Đôi mắt Bạch Dương lóe lên, cô mím đôi môi hơi tái nhợt: “Tôi tin rằng Tiểu Triết sẽ không làm vậy, cậu ta làm vậy là vì cậu †a có bệnh khó nói”

Còn vấn đề Tiểu Triết bị bệnh như nào thì cô không định nói với anh.

Dù sao đấy cũng là quyền riêng tư của Tiểu Triết.

Phó Kình Hiên không muốn biết nên cúi đầu cười chế giễu: “Bị bệnh… Nếu những gì tôi làm với em trước đây cũng là do tôi bị bệnh, thì liệu em có tha thứ cho tôi như đã tha thứ cho Lương Triết hay không?”

Bạch Dương nhíu mày: “Anh đang nói cái gì vậy? Anh bị bệnh à?”

Phó Kình Hiên ồ một tiếng: “Hóa ra em vẫn không tin tưởng tôi”

Sở dĩ anh chưa bao giờ nói với cô rằng anh bị thôi miên là vì anh không muốn lợi dụng sự mềm lòng của cô.

Nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì anh biết rằng cô sẽ không tin lời anh nói, cô sẽ chỉ nghĩ rằng những gì anh cố ý nói chỉ là cái cớ cho những gì anh đã làm trước đây.

Bạch Dương cảm thấy sự thất vọng của Phó Kình Hiên, môi cô mấp máy, cô định nói điều gì đó.

Phó Kình Hiên trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Bạch Dương, tôi sẽ hỏi lại, em có chắc là muốn tha cho Lương Triết hay khoong, em sẽ không hối hận chứ?”

“Không hối hận!” Bạch Dương không hề do dự gật đầu.

Phó Kình Hiên nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, giọng nói lạnh nhat: “Tôi biết rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai tôi sẽ quay lại”

Anh đã định qua đêm ở đây tối nay, nhưng bây giờ, anh cần bình tĩnh lại.

Bạch Dương nhìn bóng lưng Phó Kình Hiên , và nhanh chóng hét lên: ‘Phó Kình Hiên Phó Kình Hiên dừng lại nhưng không quay đầu lại nhìn: “Sao vậy?”

“Anh… Anh không định truy cứu Tiểu Triết chứ?” Bạch Dương nắm lấy chăn bông hỏi. 8 Khóe miệng Phó Kình Hiên kéo ra một vòng cung tự giễu.

Vốn dĩ anh cho rằng cô đã thay đổi ý định khi ngăn cản anh?

Hóa ra là do anh tự mình đa mình rồi.

“Cho dù tôi muốn điều tra, cuối cùng cô cũng sẽ đưa ra một bức thư để cảnh sát không truy cứu hành tung của Lương Triết, đúng chứ?” Phó Kình Hiên hạ gò má nhìn cô.

Bạch Dương rũ mắt xuống: “Anh nói đúng”

“Vậy gọi cảnh sát có ích lợi gì?” Phó Kình Hiên quay đầu lại, giọng lạnh nhạt hơn nhiều: “Nhưng Bạch Dương, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, em nên cầu nguyện rằng Lương Triết sẽ không bị tôi bắt thóp đi, nếu không tôi sẽ để cho cậu ta phải hối hận không kịp đấy”

Nói xong anh bước ra khỏi phòng bệnh.

Bạch Dương nhìn cánh cửa đóng chặt, sau vài giây, cô thở dài.
 
Chương 871


Chương 871

Cô nhìn vào bản báo cáo phân tích độc †ố do Phó Kình Hiên ném xuống đất với ánh mắt hoang mang.

Bản báo cáo đã bị Phó Kình Hiên vò thành những quả bóng giấy, cho thấy sự †ức giận của Phó Kình Hiên vào thời điểm đó kinh khủng như nào.

Bạch Dương xoa xoa thái dương: “Tôi không biết. Tôi bảo vệ Tiểu Triết như thế này là đúng hay sai?”

Đến ngày mai, cô phải thuyết phục Tiểu Triết đi điều trị mới được.

Có thể sau khi vấn đề tâm lý của Tiểu Triết được chữa khỏi, cô mới chắc chắn được liệu hành đông của mình hôm nay có đúng hay không.

Bên kia, sau khi Phó Kình Hiên bước ra khỏi khoa nội trú, lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý Trương: “Đến bệnh viện đón Ai tôi Trợ lý Trương đang cùng bạn bè ăn thịt nướng ở chợ đêm, vừa mở một chai bia, còn chưa kịp uống cạn thì đã nghe thấy câu này, tâm trạng vốn dĩ tươi sáng bỗng trở nên ảm đạm, u ám.

“Nhưng tổng giám đốc Phó à, không phải anh đang định qua đêm trong bệnh Bạch Dương 9/12 viện sao?” Trong lòng trợ lý Trương gào thét mắng mỏ, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười.

Phó Kình Hiên đi đến băng ghế trong vườn, ngồi xuống: “Không qua đêm nữa, mau tới đây”

“Được” Trợ lý Trương gật đầu.

Một giây tiếp theo, sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt thay đổi, tức giận đứng lên: “Được rồi, bữa tiệc thịt nướng tối nay không thể tiếp tục nữa”

“Có chuyện gì vậy?” Người bạn đang ăn thịt cừu xiên hỏi anh ta.

Trợ lý Trương cầm áo khoác lên mặc vào: “Ông chủ xấu xa tính nết thất thường của tôi bảo tôi tới đón, chẳng cần đoán, nhất định là mắc phải cục tức gì đấy ở chỗ người mình thích rồi, được rồi, tôi đi nhé, lần sau gặp lại”

Thở dài một tiếng, trợ lý Trương đi về phía chiếc xe bên đường.

Nửa giờ sau, trợ lý Trương đến đón Phó Kình Hiên.

Sau khi Phó Kình Hiên lên xe, trợ lý Trương không khỏi tò mò, quay sang nhìn Phó Kình Hiên hỏi: “Tổng giám đốc Phó, ngài và cô Bạch…”

“Lái xe!” Phó Kình Hiên mặt tối sầm lại.

Trợ lý Trương biết mình không có được câu trả lời, nhún vai tiếc nuối, quay đầu lại, khởi động xe.

Phó Kình Hiên chống tay lên cửa xe, hai tay ôm má, cả người đều bị che khuất trong bóng tối, không thể nhìn rõ vẻ mặt.

Lần này, anh tha cho Lương Triết đi là vì anh không muốn làm Bạch Dương buồn, vả lại anh không muốn mình bị Bạch Dương ghét hơn nữa.

Nhưng sau lần này, anh quyết ghi hận, sẽ sai người nhìn chằm chằm Lương Triết, chỉ cần bắt được sơ sót của cậu ta, chắc chắn lần này anh sẽ quyết không tha!

Anh thừa nhận mình không phải là một người cha đủ tư cách, nhưng quyết định bỏ đứa trẻ hay không nên do anh và Bạch Dương quyết định chứ không phải người ngoài.

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại reo.

Phó Kình Hiên nhìn thấy, trả lời: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh à, anh ở đâu, mau về đi, Cố Việt Bân đến nhà, gào thét gọi muốn giải quyết với anh” Giọng nói của Phó Kình Duy oang oang từ trong điện thoại vang ra.
 
Chương 872


Chương 872

Phó Kình Hiên nhíu mày thành chữ Xuyên: “Giải quyết? Giải quyết cái gì?”

“Tôi không biết, gã kia không chịu nói, nhất định phải đợi anh trở về rồi nói sau, cho nên anh, anh mau trở về đi” Phó Kình Duy thúc giục.

Phó Kình Duy ừ một tiếng: “Biết rồi”

Dập điện thoại xong, anh nhíu mày nói: “Trở về biệt thự, không về khách sạn”

Anh vốn định tối nay ở khách sạn, sáng sớm mai anh có thể đến đây khi Bạch Dương xuất viện.

Nhưng bây giờ Cố Việt Bân đã đến biệt †hự, nên anh phải quay lại biệt thự.

“Được rồi, tổng giám đốc Phó” Trợ lý Trương gật đầu đáp lại.

Hơn một giờ sau, tại dinh thự nhà họ Phó.

Người hầu nghe thấy tiếng xe, lập tức đi ra mở cửa: “Cậu chủ, cậu đã trở lại”

“Cố Việt Bân vẫn chưa rời đi à?” Phó Kình Hiên đưa cho cô chiếc áo khoác trong tay.

Người hầu lắc đầu: “Vẫn chưa, bà chủ và cậu hai vẫn đang đối phó với ông ta”

Phó Kình Hiên mím môi dưới, ngừng nói, thay giày rồi đi về phía phòng khách.

Vừa bước vào phòng khách, anh đã nghe thấy giọng nói đanh thép của Cố Việt Bân: “Tên kia, rốt cuộc thì bao giờ anh mới chịu đi?”

“Tôi sẽ không rời đi, tôi sẽ không rời đi cho đến khi Phó Kình Hiên quay lại. Hôm nay, tôi nói lời của mình ở đây. Nếu Phó Kình Hiên không cho tôi một lời giải thích, †ôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho gia đình nhà họ Phó các người đâu!” Tiếng cười hả hê của Cố Việt Bân vang lên.

Phó Kình Hiên vẻ mặt tối sầm nói: “Ồ?

Vậy thì tôi muốn xem, ông định làm gì với nhà họ Phó!”

Nghe vậy, ba người trong phòng khách im lặng ngay lập tức.

Ngay sau đó, Phó Kình Duy vui vẻ đứng lên: “Anh, anh đã về rồi”

“Kình Hiên, con đã về rồi, mau đuổi người này đi, ông ta thật phiền phức!” Vu Y Cơ chỉ vào Cố Việt Bân trên ghế sô pha, khuôn mặt mập mạp không giấu được vẻ ghê tởm.

Cố Việt Bân đang run lẩy bẩy.

Người phụ nữ béo này là một kẻ hợm hĩnh điển hình!

Mấy tháng trước, khi nhà họ Cố vẫn là một trong hai mươi gia tộc đứng đầu trên Hải Thành, mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ mập mạp này, chưa cần kể đến sự nhiệt tình của cô ta, cứ sui gia dài sui gia ngắn với ông.

Nhưng bây giờ, khi bọn họ tụt lùi thứ hạng, người phụ nữ lập tức trở mặt, thật sự tức chết ông rồi!

Còn lão già Phó Hoài kia nữa, tại sao hồi đó lại thích một người phụ nữ chợ búa như nào, chẳng lẽ là ăn quá nhiều món ngon rồi cho nên mới muốn nếm thử đồ bên ngoài sao?

Nhìn khuôn mặt méo mó của Cố Việt Bân, ánh mắt của Phó Kình Hiên trở nên lạnh nhạt, anh đưa tay lên an ủi Vu Y Cơ: “Con biết rồi mẹ, cứ giao cho con đi, đã muộn rồi, mẹ và Kình Duy về phòng nghỉ ngơi trước đi”

“Mẹ không đi nghỉ, mẹ muốn ở lại xem ông ta muốn giải quyết chuyện gì với nhà họ Phó của chúng ta!” Nói xong, Vụ Y Cơ ngồi xuống.

Phó Kình Duy cũng gật đầu: “Em cũng muốn ở lại”
 
Chương 873


Chương 873

Nhìn thấy mẹ và em trai không định rời đi, Phó Kình Hiên cũng không nài nỉ thêm, anh bước đến ghế sô pha đối diện với Cố Việt Bân, ngồi xuống khoanh chân lại, thờ ơ nhìn ông ta: “Nói cho tôi biết đi, ông định giải quyết gì với tôi đây?”

Cố Việt Bân buồn bã hừ một cái: “Được rồi, nếu cậu đã muốn thẳng thắn như thế thì cũng được thôi, tôi sẽ không đi vòng vo, Phó Kình Hiên, tại sao cậu lại phụ lòng Cố Tử Yên!”

Phó Kình Hiên nheo mắt: “Ý ông là gì?”

Anh còn tưởng rằng Cố Việt Bân đến †ìm anh muộn như vậy, là vì có bất mãn gì đó trong công việc.

Không nghĩ tới, lại là vì Cố Tử Yên.

Cố Việt Bân lập tức đứng lên, chỉ vào mũi Phó Kình Hiên: “Vì sao? Đương nhiên là vì chuyện ngươi ngoại tình!”

“Ngoại tình?” Phó Kình Duy đang gặm †áo, nghe thấy vậy thì suýt nữa bị nghẹn lại giữa họng, đấm ngực thật mạnh vài cái để bình tĩnh lại, mở to hai mắt không thể tin nhìn Phó Kình Hiên: “Anh, không phải là anh và Cố Tử Yên đã hủy bỏ hôn ước rồi sao? Sao anh lại ngoại tình? Chẳng lẽ anh lại ở cùng với Cố Tử Yên à?”

“Đúng vậy, Kình Hiên, con đừng dọa mẹ, Cố Tử Yên bây giờ đã là một đôi giày rách rưới, là một kẻ thối nát, tâm địa lại ác độc, làm sao xứng với con, con đừng có mà ngu ngốc như thế!” Vu Y Cơ cũng vội vàng khuyên nhủ.

Bà ta thật sự không muốn Cố Tử Yên lấy anh, trước đây bà ta không biết Cố Tử Yên, cứ tưởng Cố Tử Yên hiền lành dịu dàng, nếu lấy chồng sẽ không trèo lên đầu gia đình chồng. Quan trọng nhất là có một gia đình họ Cố hậu thuẫn đằn sau Cố Tử Yên.

Phải biết rằn nhà họ Cố chỉ có một cô con gái duy nhất là Cố Tử Yên, sau khi Cố Tử Yên kết hôn thì họ Cố và tập đoàn Tam Thịnh chẳng phải sẽ thuộc về nhà họ Phó hay sao?

Cho nên sau khi Cố Tử Yên bị người ta bắt nạt, bà ta còn cảm thấy rất đáng tiếc, mất đi con ngựa kiếm tiền này, thế nhưng sau khi sự ác độc của Cố Tử Yên được phơi bày, bà ta lại không cảm thấy đáng tiếc nữa.

Bà ta, Vu Y Cơ, thừa nhận rằng mình không phải là người tốt, nhưng bà ta nhất định không phải người xấu, nếu không tại sao bà ta lại coi Phó Kình Hiên như con ruột của mình? Ngay cả trong chuyện của Bạch Dương cũng thế, bà ta thừa nhận mình đã coi Bạch Dương như người hầu mà mắng chửi ầm ï, nhưng bà ta chưa bao giờ làm gì Bạch Dương, cũng chỉ có sau khi Bạch Dương ly hôn, vài lần làm Kình Hiên bị thương, bà ta tức giận tìm đến nhà ra tay với Bạch Dương thôi.

So với Cố Tử Yên thì bà ta vẫn được coi là người tử tế còn chán, những gì Cố Tử Yên làm mới khiến cho người ta khiếp Sợ, nếu sau này Cố Tử Yên lấy chồng mà không được lòng mẹ chồng thì liệu cô ta có đối xử với mẹ chồng như những gì đã làm với Bạch Dương hay không? Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Vì vậy, cho dù thế nào đi nữa, bà ta nhất định không được để cho Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên quay lại với nhau.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng và không tán thành trong ánh mắt của em trai và mẹ, Phó Kình Hiên khẽ vẫy tay ra hiệu cho họ bình tĩnh lại.

Sau đó, anh nhìn Cố Việt Bân đang tự mãn, đôi mắt hơi híp lại: “Ô? Ngoại tình?

Khi nào?”

Có thể là Cố Việt Bân đã nói đến đêm đó của ba tháng trước?

Quả nhiên, suy đoán của Phó Kình Hiên đã trở thành sự thật.

Cố Việt Bân chỉ vào anh: “Đương nhiên là ba tháng trước rồi! Ba tháng trước anh đã ngoại tình với Bạch Dương ngay sau khi đính hôn với Tử Yên”

Nắm đấm của Phó Kình Hiên đột ngột siết chặt, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

Đúng thật là chuyện này.

Nhưng tại sao mà Cố Việt Bân lại biết được?
 
Chương 874


Chương 874

Chẳng lẽ là Cố Tử Yên đã nói cho ông ta?

Nghĩ đến Cố Tử Yên biết đứa nhỏ trong bụng Bạch Dương là của mình, vậy nên việc Cố Tử Yên biết chuyện đêm đó của anh và Bạch Dương cũng không có gì kì lạ.

Nhưng mà, anh vẫn phải đi điều tra xem †ại sao mà Cố Tử Yên lại biết được việc này đã.

“Ông nói điêu, ba tháng trước anh trai tôi vừa ly hôn với chị Bạch Dương xong, lúc đó anh tôi ghét chị Bạch Dương ra mặt, sao có thể ngoại tình với chị Bạch Dương được” Phó Kình Duy vứt hạt táo đi, lớn tiếng nói.

Vu Y Cơ cũng đồng tình: “Chẳn ai mà không biết ba tháng trước trong đầu Phó Kình Hiên chỉ có Cố Tử Yên, ngoại tình với Bạch Dương, ông bị điên à, tôi thấy ông cố tình tới đây gây sự kiếm chuyện đúng không, định vu khống cho Phó Kình Hiên”

Cố Việt Bân cười cợt: “Tôi vu khống Phó Kình Hiên? Bà để Phó Kình Hiên tự nói xem mình có ngoại tình hay không!”

“Nhất định là anh tôi không như vậy!”

Phó Kình Duy đứng bên cạnh hết lòng bảo vệ Phó Kình Hiên.

Vu Y Cơ cũng làm như vậy, đứng dậy chỉ vào mũi Cố Việt Bân: ‘Đồ khốn kiếp, ông nói Kình Hiên ngoại tình, thế bằng chứng đâu, nếu có thì đưa bằng chứng ra đây.

Nếu không có bằng chứng, tôi sẽ báo cảnh sát là ông có tình đến đây gây sự, tung tin đồn thất thiệt”

Đó là những gì Bạch Dương đã dạy bà ta.

Mỗi khi bà ta gây rối Bạch Dương, Bạch Dương đều đối xử với bà ta như thế này, bây giờ bà ta lại có dịp dùng nó để đối phó với người khác, bà ta rất cảm kích.

“Bằng chứng?” Cố Việt Bân khit mũi: “Được rồi, vì cậu muốn có bằng chứng, vậy thì tôi sẽ đưa cho cậu bằng chứng!”

Nghe nói như vậy, ánh mắt Phó Kình Hiên nặng nề.

Còn mẹ con Phó Kình Duy và Vu Y Cơ thì tròn mắt ngạc nhiên.

“Không phải chứ, ông ta thật sự có bằng chứng à?” Phó Kình Duy há miệng nói.

Vu Y Cơ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Phó Kình Hiên : “Kình Hiên, chẳng lẽ con thật sự…

Bà ta chưa kịp nói hết lời thì đã bị Cố Việt Bân cắt ngang: “Nhìn xem, đây là bằng chứng mà mấy người muốn đây!”

Ông ta đập một tập tài liệu trên bàn cà phê.

“Đây là cái gì?” Phó Kình Duy tò mò cầm lên mở ra, nhỏ giọng đọc một tiếng: “Giấy báo thử thai, mang thai hai tháng mười bảy ngày, kiểm tra nhận dạng… Bạch Dương?”

Phó Kình Duy kinh ngạc đến mức giọng nói trở nên gay gắt, bàn tay cầm tài liệu càng thêm run rẩy.

“Bạch… chị Bạch Dương có thai?” Phó Kình Duy nuốt nước bọt, hồi lâu mới bình Tĩnh được.

Vu Y Cơ bu môi, “Có thai thì có thai thôi, chuyện này liên quan gì đến Kình Hiên nhà chúng ta? Dù sao cũng đứa nhỏ trong bụng Bạch Dương cũng không thể là con của Kình Hiên mà?”

Có thai hơn hai tháng rưỡi, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Bạch Dương vừa ly hôn với Kình Hiên đã cặp kè với người đàn ông tốt hơn, không thể chờ lâu hơn nữa, lại còn không biết xấu hổ nói yêu Kình Hiên rất nhiều, thật không biết xấu hổi “Bà Phó, bà nói đúng, trong bụng Bạch Dương thật sự đang mang con của Phó Kình Hiên!” Cố Việt Bân cười nửa miệng nhìn Phó Kình Hiên, “Kình Hiên, tôi nói đúng chứ?”
 
Chương 875


Chương 875

. Phó Kình Hiên mím môi, không trả lời.

Vu Y Cơ rất hiểu anh, nếu anh không phủ nhận điều đó, có nghĩa là đã thừa nhận.

“Kình Hiên, trong bụng Bạch Dương… có thực sự là của con không?” Vu Y Cơ kinh ngạc nhìn Phó Kình Hiên, hỏi.

Phó Kình Hiên gật đầu, “Vâng!”

Lách cách!

Tài liệu trong tay Phó Kình Duy lập tức rơi xuống đất, cậu ta giơ ngón tay cái lên, nói với vẻ ngưỡng mộ từ tận đáy lòng: “Anh à, anh thật lợi hại!”

“Lợi hại cái gì mà lợi hại.” Vu Y Cơ tát một cái vào đầu Phó Kình Duy, sau đó nhìn Phó Kình Hiên, “Kình Hiên, con không phải không thích Bạch Dương sao? Sao lại…”

“Đó là tai nạn ngoài ý muốn.” Phó Kình Hiên cụp mắt xuống, nói nhỏ.

Hơn nữa, anh không hề không thích Bạch Dương.

Mặc dù vào thời điểm đó anh không nhận ra rằng anh thích Bạch Dương, nhưng trong lòng anh rất thành thật.

Nếu không anh đã không làm ra chuyện như vậy với Bạch Dương.

“Dù có phải là tai nạn ngoài ý muốn hay không thì Bạch Dương cũng đang mang thai, hai tháng mười bảy ngày, mang trong mình đứa con của Phó Kình Hiên cậu, cho nên việc cậu ngoại tình là một sự thật đã rõ rành rành.” Cố Việt Bân ngồi xuống, chân bắt chéo lên, nói một cách đắc ý.

“Thì sao?” Phó Kình Hiên dửng dưng nhìn ông ta.

Cố Việt Bân cau mày.

Ngoại tình là một chuyện đã định sẵn không thể bỏ qua.

Phó Kình Hiên này không hoảng sợ sao? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Việt Bân nheo mắt và nói, “Vậy cậu định bồi thường cho Tử Yên và nhà họ Cố của tôi như thế nào?”

Phó Kình Hiên nở nụ cười, mỉa mai, “Đây là mục đích thực sự của việc ông đến tìm tôi, đúng không, cho rằng tôi bên ngoài ngoại tình, trong lời nói là tìm tôi tính sổ, thực chất là đến đây để đòi quyền lợi.”

“Thì ra là vậy, ông đúng là một lão già không biết xấu hổ!” Vu Y Cơ trừng mắt nhìn Cố Việt Bân đầy giận dữ.

Cố Việt Bân phớt lờ bà ta, chỉ nhìn Phó Kình Hiên, “Cậu nói đúng, nhưng cũng đúng là cậu đã làm sai. Tôi muốn cậu bồi thường một chút, cũng không quá đáng chứ?”

“Không quá đáng, điều nên làm, vậy ông muốn bồi thường gì?” Phó Kình Hiên rũ mi mắt xuống, che đi tia sáng lạnh lẽo trong mắt.

Khi Vu Y Cơ nghe những gì ông ta nói, bà ta lập tức mặc kệ, “Kình Hiên, con không thể…”

“Mẹ, đừng nói nữa.” Phó Kình Hiên cắt lời bà ta.

Vu Y Cơ luôn nghe lời anh, miệng không nói nữa.

Cố Việt Bân bật cười khi nhìn thấy cảnh này.

Ông ta vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy, chắc chắn sẽ phải tranh cãi một trận rồi Phó Kình Hiên mới đồng ý bồi thường cho nhà họ Cố.

Không ngờ Phó Kình Hiên lại đồng ý dễ dàng như vậy.

“Yên tâm đi, tôi muốn bồi thường không nhiều đâu, tôi chỉ muốn cậu khôi phục lại mọi hợp tác với Tập đoàn Tam Thịnh và đính hôn với Tử Yên” Cố Việt Bân nhìn Phó Kình Hiên, “Thế nào, đối với cậu mà nói, không hề quá đáng phải không?”
 
Chương 876


Chương 876

Sắc mặt Phó Kình Hiên lạnh đi, có một cơn bão dữ dội trong đáy mắt anh.

Vu Y Cơ càng thêm nổi giận, đập tung cả bàn trà, “Cái này còn không quá đáng sao? Gố Việt Bân, sao mặt ông lại dày như vậy, khôi phục hợp tác còn chưa đủ, còn muốn nối lại hôn ước, bây giờ ai không biết Cố Tử Yên là một đứa con gái hư hỏng, ông vẫn muốn Kình Hiên kết hôn với Cố Tử . Yên, ông vứt nhà họ Phó chúng tôi đi đâu!”

Phó Kình Duy cũng rất tức giận, nhưng cậu còn nhỏ, nói vài lời rõ ràng là không thích hợp.

Cậu đảo mắt, cầm điện thoại nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách.

Cậu muốn nói chuyện này cho bà nội.

Cố Việt Bân để anh cả tự giải quyết, nhưng chuyện chị Bạch Dương có thai, bà nội nhất định phải biết.

Nói không chừng bà nội sẽ ra mặt, chị Bạch Dương và anh cả sẽ quay lại với nhau.

Trong phòng khách, sau khi Vu Y Cơ mắng Gố Việt Bân, bà nhanh chóng khuyên Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, con nhất định không được đồng ý.”

Kình Hiên hiển nhiên đã chuẩn bị đồng ý bồi thường cho nhà họ Cố.

Bà ta thực sự sợ rằng Kình Hiên đồng ý nối lại hôn ước với Cố Tử Yến.

Phó Kình Hiên biết sự lo lắng của Vu Y Cơ, vì vậy nhẹ nhàng ấn tay bà, ra hiệu bà ngồi xuống trước.

Vu Y Cơ hung hăng liếc nhìn Cố Việt Bân, giận dữ ngồi xuống.

Phó Kình Hiên nhìn lên Cố Việt Bân.

Cố Việt Bân đối diện với đôi mắt lạnh lùng vô cảm của anh, trong lòng có chút hoảng sợ, ho khan nói: “Đương nhiên, nếu Kình Hiên để ý đến việc Tử Yên bị người khác nói những lời khi dễ, có thể không cần phải nối lại hôn ước với Tử Yên, dù sao †ôi vẫn còn một cô con gái.”

Ban đầu ông ta không thực sự muốn Phó Kình Hiên nối lại hôn ước với Tử Yên, dù sao thì anh cũng là một người đàn ông bình thường, sẽ không lại muốn Tử Yên nữa, vừa rồi ông ta nói vậy cũng chỉ là thăm dò một chút thôi.

Người ông ta thực sự muốn đẩy ra, là Mạn Tình.

Chỉ cần Phó Kình Hiên không chấp nhận Tử Yên, ông ta sẽ đẩy Mạn Tình ra, bất kể thế nào cũng không thể cắt đứt quan hệ . thông gia với nhà họ Phó.

“Heh” Vu Y Cơ cười khẩy, “Cố Tử Yên không được thì để con sen ở quê ông mới †ìm được đến gả cho Kình Hiên, ông xem nhà họ Phó của tôi là gia đình từ thiện à, người nào cũng được chấp nhận, xem Kình Hiên là thùng rác à, người nào cũng lấy được!”

“Mẹ…” khóe miệng Phó Kình Hiên giật giật.

Mặc dù anh biết rằng Vu Y Cơ đang nói giúp anh, nhưng tính từ này…

“Sao vậy?” Vụ Y Cơ nhìn sang với vẻ mặt hoang mang, rõ ràng là không biết mình đã sai ở đâu.

Phó Kình Hiên đỡ trán, ‘Không có gì.”

Thôi, bà ta vốn không có văn hóa.

Tùy bà ta thôi.

Phó Kình Hiên khẽ lắc đầu, giây tiếp theo, anh lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lùng nhìn Cố Việt Bân, “Được rồi, nói nhiều như vậy làm gì, cứ nói đi, tôi rõ ràng có thể tố cáo ông, việc hợp tác sẽ không tiếp tục, và hôn ước với nhà họ Cố các người lại càng không được khôi phục.”

Vu Y Cơ nhất thời nở nụ cười.

Mặt Cố Việt Bân tối sầm lại, “Ý bà là, không có ý định bồi thường cho nhà họ Cố chúng tôi?”

Phó Kình Hiên từ chối cho ý kiến.
 
Chương 877


Chương 877

Sắc mặt Cố Việt Bân thay đổi, “Phó Kình Hiên, cậu không sợ tôi công khai chuyện ngoại tình của cậu sao? Khi tôi công khai, cậu nghĩ là Phó Kình Hiên cậu và nhà họ Phó còn mặt mũi nào không?”

“Ông muốn công bố thì có thể đi bây giờ, tôi không quan tâm.” Phó Kình Hiên mệt mỏi đỡ đầu, thản nhiên nói: “So với sáu cái sừng Cố Tử Yên cắm trên đầu tôi, †ôi chỉ cắm cho cô ta một cái là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, hơn nữa với địa vị của tôi, ông cho rằng kể cả khi ông phát tán ra ngoài, những người đó có dám nói gì trước mặt tôi không? Họ không dám, đồng thời Phó Thị của tôi sẽ không bị bất kì ảnh hưởng nào, nếu không tin ông có thể thử xem, với lại tôi có thể tố cáo ông, một khi ông công khai nó ra ngoài, ông sẽ chỉ càng đắc tội với tôi thôi”

“Cậu…” Sắc mặt Cố Việt Bân biến đổi lại biến đổi, trắng xanh lẫn lộn, trông vô cùng buồn cười.

Ông ta không thể không thừa nhận rằng lời nói của Phó Kình Hiên rất đúng, đối với những người trong giới, ngoại tình cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Bởi vì những người đàn ông trong giới về cơ bản đều ở ngoài ngoại tình, nên Phó Kình Hiên ngoại tình, cùng lắm chỉ khiến mọi người trong vòng bàn tán một thời gian, nhưng nó không thể ảnh hưởng đến danh tiếng của Phó Kình Hiên và tập đoàn Phó Thị, ngay cả những người bên ngoài vòng.

Đầu tiên, ngoại tình không phải điều trái pháp luật, thứ hai, với địa vị thân phận của Phó Kình Hiên ở đó, không ai muốn bôi đen Phó Kình Hiên vì họ sợ đắc tội Phó Kình Hiên.

Khi ông ta đến, chỉ muốn dùng vết nhơ ngoại tình của Phó Kình Hiên ra uy hiếp Phó Kình Hiên, nhưng lại quên mất địa vị của Phó Kình Hiên ở Hải Thành.

Nghĩ đến đây, Cố Việt Bân cảm thấy vô cùng hối hận trong lòng.

Ông ta đang nghĩ, rốt cục mình lấy đâu ra sự tự tin nghĩ rằng dùng chuyện ngoại tình của Phó Kình Hiên là có thể đe dọa được Phó Kình Hiên chứ?

Kết quả là bây giờ người không bị dọa Sợ, ngược lại còn khiến Phó Kình Hiên ghi hận.

Thấy vẻ bối rối lúng túng trên mặt Cố Việt Bân, Phó Kình Hiên nhếch đôi môi mỏng lạnh nhạt lên: “Tổng giám đốc Cố, bây giờ còn cần tôi bù đắp cho nhà họ Cố nhà ông nữa không?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Việt Bân há miệng rồi lại ngậm miệng, hồi lâu mới dùng giọng nói khàn khàn khạc ra được một câu: “Không cần, nhà họ Cố chúng tôi không kham nổi đền bù của tổng giám đốc Phó!”

Mặc dù ông ta thành công gây nguy hiểm cho Phó Kình Hiên rồi chiếm được tất cả mọi thứ như trong ý nguyện.

Nhưng trong lòng Phó Kình Hiên sẽ càng thêm hận ông ta, có khi còn âm thầm đứng phía sau làm hại nhà họ Cố ông ta không chừng.

Bây giờ đã là thời đại thông tin hóa rồi, ông ta biết rõ lối suy nghĩ của mình không theo kịp người trẻ tuổi. Một khi Phó Kình Hiên ra tay thì ông ta sẽ không chống đỡ được. Ông ta không thể khiến nhà họ Cố bị hủy trong tay ông ta được.

Thế nên chỉ có thể quên lần bù đắp này đi vậy.

“Biết không kham nổi là tốt rồi. Chỉ nói hai cô con gái nhà họ Cố nhà ông thôi ấy, một người thì ác độc dơ bẩn, một người thì cử chỉ không phóng khoáng không lên nổi mặt bàn, sao xứng gả cho Kình Hiên nhà chúng tôi chứ.” Vu Y Cơ lật mặt khinh thường nói.

Cố Việt Bân nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm.

Vu Y Cơ bị ông ta nhìn đến lạnh cả người, nhưng sau đó lại nghĩ có Phó Kình Hiên ở đây rồi nên lại không sợ nữa. Bà ta trừng lại: “Nhìn gì mà nhìn? Không phục à?”

“Ả đàn bà thô tục!” Cố Việt Bân khinh thường đáp lại một câu sau đó nhìn về phía Phó Kình Hiên, dùng giọng nói lạnh lùng cao ngạo nói: “Tổng giám đốc Phó, hôm nay làm phiền nhiều rồi, tôi xin tạm biệt trước!”

Không đi còn ở lại làm gì nữa?

Ở lại chỉ càng khó xử hơn mà thôi!
 
Chương 878


Chương 878

“Tổng giám đốc Cố đi thong thả nhé.”

Phó Kình Hiên nâng nâng cằm, dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt nhẽo đáp trả lại.

Cố Việt Bân đi về phía huyền quan, bóng dáng trông ủ rũ đi thấy rõ, hoàn toàn không còn sống lưng thẳng tắp và ý chí phấn chấn như lúc đến nữa, trái lại còn già nua đi không ít.

Cũng đúng, không đạt được mục đích, trái lại còn kéo thêm một kẻ địch, có thể không già nua được sao?

“Tức chết mẹ, thế mà ông già khốn nạn kia lại nói mẹ thô tục!” Sau khi Cố Việt Bân đi rồi, Vu Y Cơ vẫn chống nạnh lớn tiếng mắng chửi.

Phó Kình Hiên liếc nhìn bà ta một cái, muốn nói chẳng lẽ ngài không thô tục sao?

Nhưng anh vẫn nhớ kỹ bà ta là bề trên nên không nói ra.

Phó Kình Hiên lấy di động ra gọi qua cho trợ lý Trương.

Giọng nói của trợ lý Trương truyền tới rất nhanh: “Tổng giám đốc Phó.”

“Không cần điều tra chuyện Bạch Dương trúng độc nữa, tôi đã biết ai hạ độc rồi.

Cậu đi tra một chút xem vì sao Cố Tử Yên biết đứa nhỏ trong bụng Bạch Dương là của tôi” Phó Kình Hiên nắm chặt di động thấp giọng dặn dò.

Ngay cả anh cũng phải để Trương Trình sắp xếp người vào Thiên Thịnh rồi mới biết Bạch Dương đang mang thai đứa nhỏ của mình.

Thế nên vì sao Cố Tử Yên lại biết được, nhất định là có vấn đề.

“Tôi đã biết thưa tổng giám đốc Phó.”

Trợ lý Trương gật đầu nhận lệnh.

Phó Kình Hiên cúp máy rồi thả điện thoại xuống.

Vy Y Gơ dùng biểu cảm phức tạp nhìn anh: ‘Kình Hiên, con định xử lý chuyện Bạch Dương mang thai như thế nào?”

“Còn có thể xử lý thế nào nữa, đương nhiên là đón Dương Dương về dưỡng thai cho tốt thôi!” Phó Kình Hiên còn chưa kịp trả lời, một giọng nói già nua ẩn chứa sự kích động đã vang lên.

Phó Kình Hiên và Vu Y Cơ cùng quay lại nhìn thì thấy bà cụ đang đi tới từ phía huyền quan nhờ sự nâng đỡ của má Phùng và Phó Kình Duy.

Vu Y Cơ sợ nhất là bà cụ này. Bà ta bật người đứng dậy: “Mẹ, sao ngài lại đến đây?”

Phó Kình Hiên nhìn Phó Kình Duy.

Sao lại đến đây ư?

Chẳng phải là vì thằng nhóc Phó Kình Duy này mật báo sao.

Phó Kình Duy đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Phó Kình Hiên thì không nhịn được rụt rụt cổ: “Anh, anh đừng trách em mà. Chủ yếu là vì chuyện Bạch Dương mang thai là chuyện lớn như thế, cũng nên để bà nội biết chứ. Hơn nữa em biết gần đây anh đang theo đuổi Bạch Dương. Có bà nội giúp anh, chẳng phải cơ hội quay lại của anh và Bạch Dương cũng lớn hơn một chút đó sao?”

“Cái gì? Kình Hiên đang theo đuổi Bạch Dương ư?” Vu Y Cơ cất cao giọng, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Đúng rồi mẹ, mẹ không biết à?” Phó Kình Duy lé mắt nhìn sang.

Cậu ta mải chơi game bên ngoài, rất ít khi ở nhà nên chuyện mọi người đều biết thì cậu ta không biết.

Thế mà mẹ ruột của cậu ta lại cũng không biết.
 
Chương 879


Chương 879

Vu Y Cơ lắc đầu.

Đúng là bà ta không biết thật.

Chẳng qua…

Vu Y Cơ nghĩ đến việc mấy lần Bạch Dương không cho mình thể diện thì vẻ mặt bắt đầu trở nên khó coi.

“Mẹ không đồng ý!” Vu Y Cơ dùng vẻ mặt không đồng ý nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, mẹ không đồng ý con quay lại với Bạch Dương.”

Phó Kình Hiên nhíu mày.

Bà cụ chọc cây gậy một cái, lạnh lùng liếc nhìn Vu Y Cơ: “Đây là chuyện của Kình Hiên, chưa đến lượt một mẹ kế như cô đồng ý hay không. Hơn nữa đừng tưởng là tôi không biết vì sao cô không đồng ý.

Chẳng phải là vì thái độ của Kình Hiên và Kình Duy đối với Dương Dương thay đổi nên cô sợ sau khi Dương Dương trở về, hai đứa chúng nó đều sẽ hướng về Dương Dương, không còn chuyện gì cũng nghe theo cô như trước nữa chứ gì?”

Lòng dạ của Vu Y Cơ bị chọc thủng, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng lên, ấp úng không nói nên lời.

Tốt xấu gì đây cũng là mẹ ruột mình, Phó Kình Duy kéo kéo tay áo bà cụ: “Bà nội đừng nói nữa”

Bà cụ hừ một tiếng, thu tầm mắt trên người Vu Y Cơ lại rồi chuyển tới trên người Phó Kình Hiên, nét mặt già nua lạnh như băng: “Vì sao cháu không nói cho bà biết chuyện Dương Dương mang thai? Nếu không phải vừa rồi Kình Duy nói cho bà thì có phải đợi Dương Dương sinh rồi cháu mới định nói không?”

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên giật giật. Vài giây sau anh mới chua chát trả lời: “Xin lỗi bà nội.”

“Xem ra cháu đang nghĩ như thế thật.”

Bà cụ tức giận cười lạnh một tiếng, sau đó vươn tay về phía má Phùng: “Đem đồ lên đây cho tôi.”

Má Phùng nhìn nhìn Phó Kình Hiên, hơi do dự: “Thưa bà, thật sự muốn làm vậy sao?”

Phó Kình Duy và Vu Y Cơ đều rất tò mò hai người già này đang thầm thì bí hiểm cái gì, nhưng thấy khuôn mặt lạnh như băng của bà cụ thì lại không dám mở miệng hỏi.

Còn đôi mắt của Phó Kình Hiên thì lại lóe lóe như đã biết cái gì đó, nắm tay anh siết chặt lại.

“Đương nhiên!” Bà cụ nhìn Phó Kình Hiên rồi kiên định nói: “Nó đã làm sai, tôi thân là bà của nó thì tất nhiên phải dạy dỗ nó cho tốt rồi. Đưa đồ cho tôi!” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Bà còn nói lại một lần nữa.

Má Phùng thở dài rồi lấy một thứ đồ tử trong túi to mang theo bên người ra, đặt vào tay bà cụ.

Phó Kình Duy tập trung nhìn vào sau đó nhất thời hít một ngụm khí lạnh: “Roi… roi ư?

Lúc nãy cậu ta cũng rất tò mò cái túi to mà má Phùng mang theo là gì.

Không ngờ thế mà lại là roil Vu Y Cơ bên cạnh cũng nhìn thấy cái roi này, mặt mũi tái nhợt đi.

Bà cụ thản nhiên liếc nhìn bà ta một cái: “Hẳn là cô rất quen thuộc với cái roi này nhỉ?”

Vu Y Cơ nghe nói thế thì như nhớ lại chuyện gì đó đáng sợ lắm, vẻ mặt càng tái nhợt hơn, cả người cũng run lên.

Bà cụ kéo kéo roi lạnh lùng nói: “Mười mấy năm trước, vì cưới cô mà Phó Hoài phạm vào gia pháp, bị ba nó dùng cái roi này đánh cho gần chết. Hôm nay, cháu nội Phó Kình Hiên cũng phạm phải sai lầm tương tự, tôi cũng dùng cái roi này để dạy dỗ nó. Kình Hiên, cháu có nhận không?”

Bà nhấc mắt nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên cụp mắt: “Cháu nhận.”

“Vậy quỳ xuống!”

Phó Kình Hiên không hề phản kháng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom