Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 840


Chương 840

Phó Kình Hiên gật đầu.

Ý anh chính là như vậy.

Lâm Diệc Hàng cười một chút: ‘Đương nhiên không được, nếu như phát hiện sớm một tuần có lễ còn có thể, nhưng bây giờ †ế bào phát triển của thai nhi đã dị dạng, phương pháp y tế cũng không thể thay đổi”

“Cho nên đứa nhỏ này…”

“Nhất định phải bỏ!” Lâm Diệc Hàng nhìn anh, cắt ngang lời anh: “Trừ khi cậu muốn Bạch Dương sinh ra một quái vật không tay không chân, hoặc là không mắt không mũi?”

“Đó không phải là quái vật!” Hai mắt Phó Kình Hiên đỏ ngầu, thấp giọng gào lên.

Lâm Diệc Hàng nhún vai: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, quả thực tôi không nên nói con của cậu là quái vật ở trước mặt cậu. Nhưng mà †ôi cảm thấy những gì tôi nói cũng không sai, cậu là ba của đứa nhỏ này, cậu đương nhiên không cảm thấy con mình là quái vật, nhưng những người khác thì sao? Cậu không thể kiểm soát suy nghĩ của người khác được.”

“Làm sao cậu biết đứa nhỏ trong bụng Bạch Dương là của tôi?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm anh ta.

Lâm Diệc Hàng đẩy gọng kính: “Chuyện này rất khó sao? Xem cách cư xử của cậu là biết. Nếu như đứa nhỏ này không phải là con của cậu, vậy cậu kích động như vậy làm gì. Tóm lại cậu bàn bạc với Bạch Dương đi, xem khi nào thì phẫu thuật. Tôi đề nghị dù chậm nhất cũng không được vượt quá tuần này. Đứa nhỏ đã hỏng rồi, không cần phải để nó tiếp tục phát triển nữa, làm xong sớm một chút, đối với vấn đề bình phục sức khỏe của cô ấy cũng có lợi.

Nói xong, anh ta cầm hồ sơ bệnh án ra khỏi phòng bệnh, các nhân viên y tế khác cũng đi theo anh ta ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Phó Kình Hiên và Bạch Dương.

Phó Kình Hiên đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của Bạch Dương, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, rất lâu không nói gì.

Phía bên kia, Lâm Diệc Hàng vừa trở lại phòng khám của mình đã có người gõ cửa.

“Mời vào.” Lâm Diệc Hàng đặt hồ sơ bệnh án của Bạch Dương xuống, mở miệng nói.

Cửa mở ra, bà Cố từ bên ngoài đi vào: “Diệc Hàng, cậu làm việc xong chưa?”

Trong mắt Lâm Diệc Hàng lóe lên một tia sáng, thoáng chốc đã biến mất, anh ta khẽ gật đầu trả lời: “Xong việc rồi, bà Cố có chuyện gì sao?”

“Là như này, sau khi Tử Yên đi ra từ trại †ạm giam, tình trạng có chút không ổn, không thích nói chuyện, không thích hoạt động, cũng không thích cười, nếu không phải lúc trước nó nói với tôi hai câu, thì thậm chí tôi còn nghi ngờ nó mắc bệnh trầm cảm, tự kỷ.” Bà Cố thở dài.

Lâm Diệc Hàng nhếch môi: “Bà Gố lo lắng quá rồi, tế bào trên mặt của Tử Yên dày gấp ba lần người bình thường, cho nên †ôi nghĩ ai cũng sẽ mắc bệnh tự kỷ, nhưng còn cô ta chắc chăn sẽ không đâu, đây là thiên phú đặc biệt của cô ta.”

Ngụ ý chính là da mặt Cố Tử Yên dày hơn người bình thường thì làm sao có thể mắc bệnh tự kỷ gì chứ.

Nhưng bà Cố nghe không hiểu, bà nghe được hai chữ tế bào lập tức cảm thấy Lâm Diệc Hàng đang nói về phương diện y học, cho nên không hề suy nghĩ nhiều, mà ngược lại còn yên tâm nở nụ cười: “Vậy sao? Vậy thì tốt rồi.”

Lâm Diệc Hàng cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo tia châm chọc.

Lần này thì bà Cố nhận ra, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Anh ta đang cười nhạo bà sao?

Bà Cố ngẩng đầu nhìn Lâm Diệc Hàng, nhưng lúc này biểu cảm của Lâm Diệc Hàng đã trở lại vẻ lạnh lùng như bình thường, bà Cố cũng không nhìn ra được điều gì.

Đến nỗi bà còn bắt đầu suy nghĩ xem vừa rồi có phải do bà nghe nhầm hay không.
 
Chương 841


Chương 841

Có lẽ là nghe nhầm, dù sao quan hệ giữa Diệc Hàng và Tử Yên rất tốt, bà lại là mẹ của Tử Yên, anh ta sao có thể cười nhạo bà.

Nghĩ như vậy, trong lòng bà Cố bình thường trở lại, cười khổ nói: “Diệc Hàng này, mặc dù cậu nói Tử Yên sẽ không bị tự kỷ, nhưng nhìn dáng vẻ đó của Tử Yên tôi vẫn có chút lo lắng. Tôi nhớ rõ, cậu từng vì làm cho Tử Yên tỉnh lại còn đặc biệt ra nước ngoài thực hiện tâm lý học, cho nên tôi muốn mời cậu qua thăm Tử Yên, khuyên bảo nó.”

“Tôi nhượng bộ cũng không thành vấn đề, nhưng tôi cảm thấy cô ta chưa chắc đã muốn gặp tôi.” Lâm Diệc Hàng khoanh tay.

Bà Cố không hề biết Lâm Diệc Hàng và Cố Tử Yên đã chấm dứt mấy ngày trước, chỉ cho rằng anh ta đang nói đùa.

“Sao có thể, bây giờ bên cạnh Tử Yên ngoại trừ tôi, ba nó và chị nó ra thì không có bạn bè nào khác, nhóc con nhà họ Cao kia cũng đã cắt đứt với Tử Yên từ lâu, còn nhóc con nhà họ Mạnh kia tuy không có, nhưng bây giờ còn đang bị giam giữ chưa ra ngoài, cho nên bạn bè bây giờ của Tử Yên cũng chỉ có cậu, Tử Yên nhìn thấy cậu vui vẻ còn không kịp, sao có thể không muốn nhìn thấy cậu chứ.” Bà Cố nói.

Lâm Diệc Hàng cười nói: “Nếu đã như vậy thì tôi đi thăm cô ta thử vậy, hy vọng bà Cố đừng hối hận, đi thôi.”

Anh ta đút tay vào túi áo khoác trắng, ra khỏi phòng khám trước một bước.

Vài phút sau, đã đến phòng bệnh của Cố Tử Yên.

Vừa đi tới trước phòng bệnh, cửa phòng bệnh đã lập tức mở ra, Cố Mạn Tình dụi mắt từ bên trong đi ra.

Bà Cố nhìn thấy vậy, vội vàng lôi kéo cô †a lại hỏi: “Mạn tình, con làm sao vậy?”

“Con không sao, là em gái, con muốn an ủi em gái nhưng em ấy không muốn nhìn thấy con, đuổi con ra ngoài.” Cố Mạn Tình khóc nức nở nói. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bà Cố nhíu mày: “Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy, lần trước còn đồng ý rất hay, nói rằng sẽ hòa thuận ở cùng với con, sao bây giờ lại…”

“Được rồi mẹ, đừng để ý chuyện của em gái, là lỗi của con, là con làm mất mặt em gái cho nên em ấy mới chán ghét con.

Nhưng con cũng đâu có muốn đâu, nếu như con từ nhỏ cũng lớn lên ở trong nhà, bây giờ chắc chắn con sẽ không như thế này.” Cố Mạn Tình rưng rưng nước mắt nhìn bà Cố.

Bà Cố đau lòng ôm cô ta vào lòng ngực: “Đều là do tên khốn Bạch Hạo kia, nếu không phải ông ta ôm con đi, con sao có thể lưu lạc đến một gia đình như vậy, Tử Yên cũng thế, rõ ràng là biết điều này, lại còn đối đãi với chị mình như thế, thật đúng là không biết đúng sail”

Bà Cố vỗ lưng Cố Mạn Tình, oán trách nói.

Nếu không phải do năm đó Mạn Tình biến mất, đứa bé Tử Yên kia cũng sẽ không bị đưa đến gia tộc Cố.

Bà coi Tử Yên, đối đãi với cô ta như con gái ruột của mình, liền tính con gái ruột của bà trở về, bà cũng không lấy lại chút yêu thương nào từ Tử Yên.

Nhưng Tử Yên lại đối xử với con gái ruột của bà như vậy, thật làm lòng bà khó chịu muốn chết.

Cố Mạn Tình nhận ra sự oán giận của Bà Cố đối với Tử Yên, ở nơi bà Cố không nhìn thấy, cô ta chậm rãi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười đắc thắng, chỗ nào còn bộ dạng tủi thân, khóc lóc.

Lâm Diệc Hàng ỷ vào chiều cao của mình, tự nhiên thấy sự thay đổi của Cố Mạn Tình, hơi nhướng mày.

Đây là cô con gái lớn mà gia tộc Cố mới Tìm về?

Thực sự là một nhân vật không đơn giản, hai ba câu liền ngụy trang bản thân thành một người đáng thương, gợi lên sự thương tiếc của bà Cố, đồng thời còn đẩy địa vị của Cố Tử Yên trong lòng bà Cố xuống.
 
Chương 842


Chương 842

Nhìn tình hình này về sau gia tộc Cố có trò hay để xem.

“Bà Cố, hai mẹ con bà ở bên ngoài đi, để tôi tự mình vào xem Tử Yên” Mắt kính của Lâm Diệc Hàng phản chiếu lại ánh sáng, nói.

Bà Cố gật đầu: “Được, làm phiền cậu, Diệc Hàng.”

Lâm Diệc Hàng không trả lời, chỉ lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, mở cửa đi vào.

Bên trong cửa, Cố Tử Yên như lời bà Cố nói, ngồi trên giường cúi đầu thấp xuống, cả người giống như một con búp bê không có linh hồn.

Nhưng Lâm Diệc Hàng biết, Cố Tử Yên như vậy, không phải là vì cô ta vừa trãi qua một lần vào tù, mà dẫn đến suy sụp.

Trái lại, cô ta không hề suy sụp, cô ta chỉ đang học cách thu liễm lại bản thân, lắng đọng lại mà thôi, kỳ thật bản tính của cô ta, một chút cũng không hề thay đổi.

Chỉ là nhìn qua, dường như cô ta đã thay đổi.

Lâm Diệc Hàng đóng cửa lại, cười như không cười nhìn Cố Tử Yên: “Không ngẩng đầu nhìn xem tôi là ai sao?”

Thanh âm này!

Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.

Cố Tử Yên đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt như muốn nứt ra, trừng mắt nhìn Lâm Diệc Hàng: “Là anh! Anh còn mặt mũi gì tới gặp tôi!”

Lâm Diệc Hàng kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô ta: “Sao lại không có mặt mũi?”

“Anh, tên phản đồ này, đồ phản bội!” Cố Tử Yên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn luôn Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng vắt chéo chân lên, hứng thú mà nhìn cô ta: “Phản đồ? Chuyện này từ đâu rail”

Cố Tử Yên nhìn vẻ mặt bốn cợt của anh ta, lửa giận nổi lên: “Chẳng lẽ không phải sao? Rõ ràng kế hoạch mưu hại Bạch Dương là do anh nghĩ ra, người cũng là anh an bài, địa điểm cũng là anh quyết định, nhưng anh cư nhiên một chút cũng không chịu thừa nhận, toàn bộ đổ lên đầu tôi, Lâm Diệc Hàng, anh tại sao lại làm như vậy với tôi!”

Cô ta khàn giọng chất vấn.

Lâm Diệc Hàng liếc nhìn xiềng xích trên chân cô ta, thản nhiên nói: “Xin lỗi, †ôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì, tôi chưa từng mưu hại Bạch Dương, và cũng sẽ không bao giờ làm hại cô ấy, cô vu oan hãm hại tôi như vậy, không tốt lắm đâu?”

Cố Tử Yên không thể tin, mở to mắt: “Lâm Diệc Hàng anh…”

Lâm Diệc Hàng nhếch môi cười nhạo: “Có phải cảm thấy bị vu oan rất khó chịu hay không? Bạch Dương lúc trước cũng cảm thấy như vậy.”

“Anh… Anh giúp đỡ Bạch Dương?”

Vào lúc này, Cố Tử Yên sao có thể không rõ, người này ở bên phía Bạch Dương.

Cố Tử Yên đập chăn như điên: “Lúc trước anh nói cho tôi, sáu người đàn ông kia nhận nhầm người, sợ bị chúng ta trả thù, cho nên trốn thoát, anh cũng không biết chạy đi đâu, kỳ thật nhưng người đó không hề nhận sai người, mục tiêu của bọn ngay từ đầu chính là tôi, bọn họ cũng không chạy trốn đúng không, là anh cho bọn họ rời đi, hai cái video kia, cũng là anh lấy được từ sáu tên kia, chưa từng có hacker gì giúp Bạch Dương, hết thảy đều là do anh giúp Bạch Dương đúng hay không!”

Lâm Diệc Hàng nhướng mi.

Có vẻ như đi một chuyến ra khỏi trại tạm giam, nữ nhân này đã thông minh hơn một chút.
 
Chương 843


Chương 843

Có thể cô ta đoán sai một phần, đó chính là trong chuyện này đích xác có hacker hỗ trợ.

Thấy Lâm Diệc Hàng không nói lời nào, Cố Tử Yên cho rằng bản thân mình nói đúng rồi, điên cuồng hét lên: “Lâm Diệc Hàng, tên ma quỷ nhà anh, anh cũng bị Bạch Dương mê hoặc phải không, cho nên mới về phía cô ta, giúp đỡ cô ta đối phó với tôi?”

Tại sao?

Tại sao ông trời lại không công bằng như vậy, vì cái gì tất cả những người xung quanh cô ta đều bị Bạch Dương hấp dẫn mà rời đi!

Kình Hiên cũng vậy, Phó Kình Duy cũng thế, bây giờ đến cả Lâm Diệc Hàng đều bị Bạch Dương mời chào đi mất.

Bạch Dương tốt như vậy sao?

Càng nghĩ càng không thể tiếp thu, càng nghĩ lại càng đố ky, mặt của Cố Tử Yên vặn vẹo đến mức biến dạng.

Cô ta nắm chặt lấy chăn, hung hăng mà trừng mắt nhìn Lâm Diệc Hàng, như muốn khiến cho Lâm Diệc Hàng mọc ra hai cái lỗ, giọng nói càng thêm thâm độc, khiến cho người ta lạnh cả sóng lưng: “Lâm Diệc Hàng, anh làm như vậy không phải là phụ lòng tôi hay sao? Tôi là ân nhân cứu mạng của anh, anh…” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ân nhân cứu mạng?” Giống như nghe được một câu chuyện vô cùng hài hước, Lâm Diệc Hàng ngửa đầu ra cười.

Nhìn anh ta cười, trong lòng Cố Tử Yên sinh ra sợ hãi, môi run rẩy: “Anh… Anh cười cái gì?”

Không biết là tại sao, nụ cười của anh ta làm cô ta cảm thấy sởn tóc gáy, rất bất an.

Cười khoảng mười mấy giây, Lâm Diệc Hàng rốt cuộc ngừng lại.

Anh ta đột nhiên đứng lên, bước đến bên giường Cố Tử Yên, cúi đầu, lộ ra một nụ cười cực kỳ đáng sợ với cô ta.

Nụ cười kia, nó dường như làm Cố Tử Yên cảm thấy như cô ta thấy được tên biến thái đáng sợ trong phim.

Cố Tử Yên theo bản năng ngã về phía sau, muốn tránh khỏi tầm mắt của Lâm Diệc Hàng.

Nhưng Lâm Diệc Hàng đột nhiên duỗi †ay bóp chặt cổ cô ta, dùng hết sức lực, thanh âm lạnh lùng giống như ác quỷ tới từ địa ngục: “Cố Tử Yên, cô giả mạo ân nhân cứu mạng của tôi, hưởng thụ công sức mười mấy năm của tôi, cô đắc ý lắm nhỉ, hơn nữa nhìn bộ dạng của cô, cô có vẻ đã hoàn toàn nhập vào vai ân nhân cứu mạng của tôi rồi, thậm chí còn không biết rốt cuộc đã cứu tôi hay chưa nhỉ?”

Nghe được những lời này, trong đầu Cố Tử Yên bùm một tiếng, cả người lạnh lẽo.

Cổ của cô ta bị Lâm Diệc Hàng kẹp chặt, thở được cũng là một vấn đề, khuôn mặt đỏ bừng, tròng mắt lồi ra, thanh âm khi nói đặc biệt khàn khàn khó nghe: “Anh… Anh đã biết?”

“Không sai, tôi đã biết. Lâm Diệc Hàng siết chặt tay hơn nữa.

Cố Tử Yên thống khổ đến nói cũng nói không ra, tay dùng sức đập vào tay anh ta, muốn tránh thoát khỏi tay anh ta.

Nhưng tay Lâm Diệc Hàng như là kìm sắt, dù Cố Tử Yên dùng sức thế nào cũng không thể lay chuyển được.

Dần dần, Cố Tử Yên càng ngày càng suy yếu, lực độ đập vào tay anh ta cũng nhỏ dần, động tác cũng chậm hơn.

Cô ta há to miệng, muốn dùng miệng để hô hấp, nhưng không khí có thể thở vào được cũng rất ít ỏi, căn bản không có tác dụng gì.

Rất nhanh, Cố Tử Yên khó chịu đến nước mắt nước mũi đều chảy ra.
 
Chương 844


Chương 844

Lâm Diệc Hàng thấy thế, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, mạnh mẽ đẩy cô ta ra.

Cố Tử Yên bị ném trên giường bệnh, đôi †ay túm chặt lấy chăn, tham lam hít thở từng đợt từng đợt giống như vừa sống sót sau tai nạn.

Lâm Diệc Hàng lấy ra từ trong túi một khăn giấy ướt tiêu độc, một bên xoa tay, một bên lạnh lùng nói: “Cố Tử Yên, cô biết ân nhân cứu mạng mà cô giả mạo là ai không?”

Cố Tử Yên ngừng thở một lúc.

Là ai?

Nghĩ đến Lâm Diệc Hàng đột nhiên về phe Bạch Dương, cô ta không thể tin được mà nhìn anh ta.

Lâm Diệc Hàng nhếch môi cười: “Không sai, chính là Bạch Dương!”

Cố Tử Yên cảm thấy thời gian cứ như bị dừng lại vậy. Cả thế giới đều tĩnh lặng, yên tĩnh đến nỗi khiến cả người cô ta lạnh như băng, cổ họng như bị người nào chặn lại, cơn phẫn nộ cực lớn ép cô ta đến nỗi không thở nổi.

Bạch Dương!

Thế mà lại là Bạch Dương!

Cả đời này cô ta sẽ cứ phải sống dưới bóng ma của Bạch Dương như vậy sao?

Bạn qua thư của Phó Kình Hiên là Bạch Dương. Vì sao đến ân nhân cứu mạng của Lâm Diệc Hàng cũng là Bạch Dương?

Trùng hợp kiểu gì mà hai lần cô ta giả mạo lại đều trúng Bạch Dương!

Dựa vào đâu chứ? Ông trời dựa vào đâu mà cứ phải trêu đùa cô ta như vậy!

“Aa a a!” Cố Tử Yên phát điên gào thét ầmïĩ.

Lâm Diệc Hàng vẫn nhìn cô ta bằng một ánh mắt không có chút tình cảm nào: “Bây giờ cô biết vì sao thái độ của tôi đối với cô lại đột nhiên thay đổi rồi chứ”

Toàn thân Cố Tử Yên run lên một cái, sau đó cô ta há miệng thở dồn dập rồi nói: “Anh… rốt cuộc anh đã biết tôi không phải ân nhân cứu mạng của anh từ bao giờ?”

“Là khi cô để tôi làm phẫu thuật sinh non cho Bạch Dương.” Lâm Diệc Hàng cũng không lừa dối cô ta mà trả lời thẳng luôn.

Cố Tử Yên vừa khóc vừa cười: “Thì ra là thế, thì ra là thế. Thảo nào Bạch Dương và của nợ trong bụng cô ta có thể sống sót trong tay anh. Thật ra lúc đó anh nói anh không làm phẫu thuật cho Bạch Dương là bởi vì Kình Hiên ở ngoài chỉ là cái cớ để anh qua loa đối phó với tôi mà thôi!”

Lâm Diệc Hàng rũ bả vai xuống, xem như cam chịu suy đoán của cô ta.

Tiếng cười của Cố Tử Yên càng trở nên điên cuồng hơn.

Cô ta sai rồi!

Hắn là cô ta phải suy nghĩ cẩn thận lúc đó lời nói của anh ta có vấn đề mới phải.

Dù sao thì anh ta cũng phải giết chết một sinh mạng, sao có thể còn để ý đến Kình Hiên được chứ. Anh ta đâu có sợ Kình Hiên!

Đáng tiếc lúc ấy cô ta lại không hiểu được, nếu không bây giờ chắc chắn cô ta sẽ không rơi vào kết cục này.

“Hẳn là cô nên cảm thấy may mắn vì muộn như vậy tôi mới phát hiện ra cô không phải ân nhân cứu mạng của cô.

Vì tôi không để lại chứng cứ trong tất cả những chuyện xấu mà cô làm với Bạch Dương. Nếu không cô nghĩ cô còn có thể nhảy nhót đến tận bây giờ à?” Lâm Diệc Hàng nâng cằm lên, dùng ánh mắt mỉa mai kiêu căng nhìn Cố Tử Yên.
 
Chương 845


Chương 845

Cố Tử Yên cảnh giác đối mặt với anh ta: “Thế nên? Anh muốn trả thù tôi à?”

Lâm Diệc Hàng khẽ nhếch khóe môi.

Mặc dù anh ta không nói gì nhưng ý của anh ta đã rất rõ.

Con ngươi của Cố Tử Yên co rụt, cơ thể cũng co quắp lại, bối rối bất an gầm nhẹ lên: “Không, Lâm Diệc Hàng, anh không thể làm thế được. Anh không thể đổ hết tất cả sai lầm lên đầu tôi được. Tôi thừa nhận tôi giả mạo Bạch Dương, nhưng việc đó không phải là do tôi cố ý, là anh tự nhận nhầm tôi, thế nên anh không có tư cách trả thù tôi!”

“Cô nói rất đúng, quả thật là do tôi nhận nhầm cô. Nhưng cô cũng biết rất rõ rằng cô không phải ân nhân cứu mạng của tôi, thế mà lúc tôi nhận nhầm cô cũng đâu có phủ nhận đâu? Chẳng những cô thừa nhận mà còn yên tâm thoải mái hưởng thụ những lợi thế mà tôi danh cho ân nhân cứu mạng nữa. Cô nói xem vì sao tôi không thể trả thù cô?”

Lời chất vấn của Lâm Diệc hàng khiến nhất thời Cố Tử Yên không nói nên lời.

Đúng thế, quả thật là Lâm Diệc Hàng nhận nhầm cô ta là ân nhân cứu mạng, nhưng việc cô ta không phủ nhận cũng là sự thật.

Nếu có người lừa cô ta như thế, chắc chắn cô ta cũng sẽ rất phẫn nộ, sau đó muốn trả thù đối phương.

Nghĩ đến đây, Cố Tử Yên chỉ cảm thấy sự sợ hãi cực lớn bao trùm toàn cơ thể mình, khiến cô ta không nhịn được phải ôm chặt lấy bản thân.

Muốn nói người mà cô ta sợ nhất là ai thì chắc chắn đó sẽ là Thời Trạch và Lâm Diệc Hàng. Thậm chí sự sợ hãi của cô ta đối với Lâm Diệc Hàng còn lớn hơn cả Thời Trạch.

Sở dĩ trước kia cô ta không thể hiện ra sự e ngại với Lâm Diệc Hàng, thậm chí còn có thể vênh mặt hất hàm sai khiến anh ta là vì Lâm Diệc Hàng còn chưa biết cô ta là ân nhân cứu mạng giả của anh ta. Nhưng bây giờ anh ta đã biết rồi, tất nhiên sự sợ hãi của cô ta đối với Lâm Diệc Hàng cũng xông ra. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vì người này là một kẻ biến thái. Rơi vào tay người này, cô ta không dám tưởng tượng ra mình sẽ có kết cục gì!

Có vẻ như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Cố Tử Yên nên Lâm Diệc Hàng đột nhiên vỗ một cái lên vai cô ta.

Thân thể Cố Tử Yên run mạnh lên một cái, suýt nữa thì thét chói tai thành tiếng.

Lâm Diệc Hàng híp mắt, dùng chất giọng lạnh lẽo nói: “Cô yên tâm đi, thời gian này cô đang là đối tượng giám thị trọng điểm của cảnh sát nên tôi sẽ không làm gì cô đâu. Đợi sau này sự giám thị của cảnh sát hơi lỏng ra rồi tôi mới có thể ra tay với cô được. Thế nên cô cứ cố gắng quý trọng những tháng ngày bình an không nhiều lắm này đi nhé.”

Nói xong, anh ta xoay người đi ra khỏi phòng bệnh dưới ánh mắt sợ hãi chòng chọc của Cố Tử Yên.

Ngoài phòng bệnh, bà Cố và Cố Mạn Tình đang nói cái gì đó, cười rất vui vẻ.

Thấy Lâm Diệc Hàng đi ra, bà Cố vội vàng hỏi: “Bác sĩ Lâm, Tử Yên thế nào rồi?”

“Không có việc gì đâu, chỉ là không chấp nhận được tình cảnh của mình nên tâm trạng hậm hực mà thôi, qua một thời gian nữa là tốt.” Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính nói.

Bà Cố nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, cảm ơn bác sĩ Lâm.”

“Bà đừng khách khí.” Trong mắt Lâm Diệc Hàng hiện lên một tia sáng kỳ dị. Anh †a chào tạm biệt rồi rời khỏi.

Màn đêm buông xuống.

Trong một căn phòng bệnh cao cấp khác, Bạch Dương vẫn chưa tỉnh lại.

Phó Kình Hiên vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh cùng cô như trước.

 
 
Chương 846


Chương 846

Lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh.

Phó Kình Hiên thấp giọng mở miệng: “Vào đi.”

Cửa mở, trợ lý Trương từ bên ngoài đi vào: “Tổng giám đốc Phó, cậu Kình Duy trở lại rồi nhưng không gọi điện được cho ngài nên để tôi đến đây hỏi ngài bao giờ về ăn cơm.

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương: “Cậu nói lại là đêm nay tôi không về nhé.”

Trợ lý Trương cũng nhìn theo ánh mắt anh về phía Bạch Dương trên giường bệnh rồi khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Cũng đúng, bây giờ cô Bạch đang trong tình trạng này sao tổng giám đốc Phó có thể bỏ lại một mình cô ở đây được chứ.

Hơn nữa bây giờ trong lòng tổng giám đốc Phó hẳn cũng đang rất khó chịu. Dù sao thì tổng giám đốc Phó cũng rất chờ mong đứa nhỏ trong bụng cô Bạch mà, còn luôn muốn tìm cơ hội nói với cô Bạch để hy vọng cô giữ đứa nhỏ lại. Nhưng bây giờ còn chưa kịp nói đứa nhỏ đã không còn nữa rồi. Thật đúng là tạo hóa trêu người!

“Ngoài ra.” Phó Kình Hiên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó nên cử động cái cổ cứng ngắc nhìn về phía trợ lý Trương: “Cậu đi điều tra xem nửa tháng nay ba người Lương Triết, Lục Khởi và Trình Minh Viễn có đến bệnh viện, hiệu thuốc hay phòng thí nghiệm hóa học nào không. Tra cả những người bên cạnh ba người bọn họ nữa.”

Cho dù ba người này không tự mình đi mua thuốc thì cũng có thể nhờ người khác đi mua.

“Tôi hiểu!” Trợ lý Trương biết Phó Kình Hiên đang nghỉ ngờ ba người này đã hạ thuốc cô Bạch nên anh ta đồng ý ngay lập tức.

Trên thực tế thì đừng nói là tổng giám đốc Phó nghỉ ngờ, ngay cả anh ta cũng nghỉ ngờ.

Bởi vì ba người này đều là người mến mộ cô Bạch, không chấp nhận việc trong bụng cô Bạch mang đứa nhỏ của một người đàn ông khác.

Trợ lý Trương đi ra ngoài làm việc.

Phó Kình Hiên day day huyệt thái dương. Bỗng nhiên có tiếng di động vang lên, không phải của anh mà là của Bạch Dương.

Lúc anh ôm Bạch Dương chạy ra ngoài cũng tiện tay cầm điện thoại của cô theo đến đây.

Phó Kình Hiên cầm di động trên tủ đầu giường lên liếc nhìn. Hai chữ Lục Khởi đang không ngừng nhấp nháy trên màn hình.

Phó Kình Hiên híp mắt lại.

Lúc này Lục Khởi gọi đến là để làm gì đây?

Không nghĩ nhiều, Phó Kình Hiên trực tiếp ấn từ chối cuộc gọi của Lục Khởi luôn.

Đầu bên kia, Lục Khởi sửng sốt nhìn điện thoại mình vừa bị cắt ngang: “Sao lại thế này? Cục cưng cúp điện thoại của mình ư?”

Chẳng qua Lục Khởi phản ứng lại rất nhanh, cảm thấy Bạch Dương cúp máy là vì tâm trạng không tốt thôi. Nghĩ nghĩ rồi anh ta lại nhắn qua một tin: “Cục cưng à, đừng buồn nữa, chúng ta có thể khiến Cố Tử Yên bị phán hoãn thi hành hình phạt, sau này chắc chắn có thể bắt cô ta vào đó.

Nếu thật sự không được thì chúng ta nghĩ cách để Cố Tử Yên chủ động phạm pháp đi. Em thấy sao?”

Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, cuối cùng Phó Kình Hiên cũng hiểu được mục đích Lục Khởi gọi điện tới. Hóa ra là anh ta tưởng Bạch Dương không hài lòng với nhán aiivết nủa Cố Ti Yên nân tâm †rạng  phán quyết của Cố Tử Yên nên tâm trạng không tốt, thế là anh ta gọi điện tới hỏi thăm ân cần.
 
Chương 847


Chương 847

Phó Kình Hiên mím mím môi, vẫn không trả lời lại.

Lục Khởi ở đầu kia điện thoại đợi mấy phút vẫn không thấy tin nhắn trả lời lại nên thở dài, lại nhắn tiếp một tin nữa: “Được rồi được rồi, có vẻ như bây giờ tâm trạng của em vẫn chưa ổn định lại. Anh không làm phiền em nữa, em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai anh đến thăm em. Ngủ ngon.”

Ai muốn anh ta thăm?

Phó Kình Hiên đen mặt dập tắt điện thoại di động, ném điện thoại lên đầu giường, trong lòng một trận buồn bực, đồng thời, còn có chút hâm mộ. Hâm mộ Lục Khởi có thể nói là đi thăm Bạch Dương là có thể đi thăm, hoàn toàn không cần Bạch Dương đồng ý, mà anh lại không thể như vậy.

Rõ ràng, anh đã từng có cô, từng có người mình yêu nhất. Nhưng cuối cùng, lại bị anh một tay đẩy ra…

Phó Kình Hiên nắm lấy ngực mình, trái tim trong lồng ngực đau đớn. Anh rũ mắt nhìn Bạch Dương, đáy mắt lóe ra hào quang vốn có.

Dù sao, anh sẽ không từ bỏ cô, cô chỉ có thể là của anh mà thôi!

Đêm, từ từ trôi qua …

Sáng hôm sau, Bạch Dương nhíu nhíu mày, rốt cục mở mắt tỉnh lại. Cô nhìn trần nhà trắng tinh, cả người ngây ngẩn.

Đây là ở đâu?

Cô không phải đang ở trong nhà của mình sao? Tại sao lúc thức dậy, đã đổi thành nơi khác rồi?

Trong lòng chợt nghĩ gì đó, Bạch Dương vội vàng ngồi dậy, gần như đã biết rõ mình đang ở đâu.

Nhưng vừa mới ngồi dậy, cô liền cảm giác có thứ gì đó kéo tay mình lại, quay đầu nhìn lại, là Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên kéo tay cô, đang nằm sấp bên giường ngủ say.

Bạch Dương trợn tròn mắt, kinh ngạc thắc mắc sao Phó Kình Hiên lại ở đây.

Nhưng mà sau đó cô liền phát hiện quần áo trên người mình có chút không đúng, sọc xanh trắng đan xen, đúng là quần áo ở bệnh viện.

Vì vậy, bây giờ cô đang ở trong bệnh viện sao?

Bạch Dương vội vàng rút tay mình ra khỏi tay Phó Kình Hiên, đặt tay lên trán, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Cô ngủ một giấc, sao bản thân lại biến thành ở trong bệnh viện rồi?

Bạch Dương đột nhiên rút tay ra, làm Phó Kình Hiên bị đánh thức.

Anh bỗng dưng mở mắt ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Dương tỉnh lại, ánh mắt trong nháy mắt nhu hòa xuống.

“Tỉnh rồi?” Phó Kình Hiên khẽ mở môi mỏng hỏi, giọng nói còn mang theo khàn khàn sau khi mới tỉnh, cực kỳ mềm mại.

“Có chỗ nào không khỏe không?” Anh đứng lên, ấn chuông gọi ở đầu giường, lại ân cần hỏi một câu.

Bạch Dương nhìn anh, lắc đầu, ‘Không có, nhưng mà vì sao tôi lại ở chỗ này?”

“Hôm qua lúc tôi gọi điện thoại cho em, em đột nhiên không nói tiếng nào, tôi đi †ới nhà em thấy em hôn mê, cho nên tôi đưa em tới đây.” Phó Kình Hiên nói. Bạch Dương bừng tỉnh gật gật đầu, “Thì ra là như vậy, nhưng tôi rốt cuộc làm sao vậy?
 
Chương 848


Chương 848

Tôi bị bệnh gì?”

Cô lại hỏi tiếp.

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên giật giật, không trả lời.

Anh không biết làm sao để nói với cô về tình hình hiện tại của cô.

Cũng không rõ sau khi cô biết, sẽ có phản ứng gì.

Sẽ buồn hay là…

Thấy Phó Kình Hiên không nói lời nào, Bạch Dương trong lòng trầm xuống, theo bản năng nắm chặt chăn ở dưới tay, “Nói đi, rốt cuộc tôi bị bệnh gì?”

Cô lại hỏi một lần nữa, ngữ khí mang theo một tia thúc giục.

Anh không chịu nói, sẽ không phải là bệnh nan y gì chứ?

Bạch Dương trong lòng tức giận đến mức có chút phát hoảng.

Phó Kình Hiên nhìn cô, vừa định nói gì đó.

Thanh âm của Lâm Diệc Hàng ở cửa vang lên: “Trực tiếp nói cho cô ấy biết đi, loại chuyện này, không cần phải giấu diếm”

Phó Kình Hiên nhíu mày.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn về phía cửa: “Có ý gì?”

Lâm Diệc Hàng đi vào: “Cô trúng độc rồi”

“Hả?” Bạch Dương có chút choáng: “Trúng độc?”

“Không sai.” Lâm Diệc Hàng gật đầu.

Bạch Dương nắm lấy chăn càng thêm chặt: “Trúng… Độc gì?”

Cô không nhớ mình đã chạm vào hay ăn phải thứ gì có độc.

Vậy tại sao cô lại bị trúng độc?

Bạch Dương lại nhìn về phía Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên lần này không giấu diếm, dù gì thì Lâm Diệc Hàng cũng đã nói ra rồi.

“Độc mà em trúng là một loại độc tố hóa học, không có tổn hại gì đối với thân thể em, nhưng có hại đối với đứa bé trong bụng em, có thương tổn trí mạng, sẽ làm cho đứa bé này phát triển dị dạng, cuối cùng biến thành thai chết lưu.” Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, nhìn Bạch Dương, giọng nói có chút khô khốc nói. Con ngươi Bạch Dương phóng đại, theo bản năng đặt tay lên bụng, “Dị… Dị tật? Thai chết lưu?”

Phó Kình Hiên không nói gì, chỉ gật đầu.

Bạch Dương siết chặt tay đặt trên bụng, miệng há hốc, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh, “Sao có thể trở thành như vậy?”

Lâm Diệc Hàng tựa vào tường, nói thêm một câu, “Cô trúng độc nhiều nhất là nửa tháng, hiện tại đứa bé trong bụng cô đã dị dạng rồi. “

Đã bị dị dạng!

Bạch Dương sắc mặt khẽ biến, vội vàng cúi đầu nhìn về phía bụng mình, “Cho nên…

Đứa bé này…”

Nhất định phải lấy đi! Lâm Diệc Hàng nói cho cô biết.

Bạch Dương sắc mặt trắng bệch, thân thể cũng căng thẳng, quanh thân toát ra hơi thở phức tạp nói không nên lời.
 
Chương 849


Chương 849

Phó Kình Hiên cho rằng cô không đành lòng, khổ sở, trong mắt có một tia đau lòng, mở miệng trấn an, “Không sao, về sau…

“Rất tốt” Bạch Dương đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười.

Nhưng nụ cười kia, ai cũng đều có thể nhìn ra được là cực kỳ miễn cưỡng.

Cô đang gượng cười.

“Sao lại rất tốt 2” Trong lòng Phó Kình Hiên có chút không ổn nhìn cô.

Bạch Dương hít sâu một hơi, bình phục lại cảm xúc của mình một chút, thản nhiên nói: “Đương nhiên là tôi vốn đã chuẩn bị lấy đứa bé này, hơn nữa đã hẹn trước ở bệnh viện nước ngoài, thứ bảy này sẽ đi phẫu thuật, bây giờ đứa bé này bị dị dạng, đúng là làm cho ý định lấy nó ra của tôi thêm kiên định, cho nên rất tốt.”

Tuy rằng cô nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không dễ chịu, chua xót căng thẳng, ngay cả hốc mắt cũng mơ hồ hiện lên một tia ẩm ướt.

Thì ra nhiều ngày đêm ở chung, cô đã có một tia tình cảm đối với đứa bé trong bụng này.

Bên cạnh, Lâm Diệc Hàng nghe được lời này của Bạch Dương, ngoại trừ kinh ngạc một chút ra, cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Dù sao anh ta cũng chỉ quan tâm đến cô, đứa bé trong bụng cô, không nằm trong phạm vi anh ta quan tâm, cho nên đứa bé kia cô có giữ lại hay không, anh ta cũng không quan tâm.

Mà cảm xúc của Phó Kình Hiên lại kịch liệt.

Anh khiếp sợ nhìn Bạch Dương, giọng nói trâm thấp, “Em nói cái gì vậy? Em đã hẹn bệnh viện ở nước ngoài, phẫu thuật vào thứ Bảy?”

“Đúng.” Bạch Dương gật đầu.

“Tại sao không nói cho tôi biết?” Phó Kình Hiên sắc mặt âm trầm hỏi.

Chuyện lớn như vậy, cô lại dám không nói cho anh biết, một chút tin tức cũng không tiết lộ, chờ đến khi anh biết, cô đã sớm phẫu thuật xong rồi!

Bạch Dương nhíu mày, kỳ quái nhìn anh, “Đây là chuyện của tôi, tại sao tôi lại phải nói cho anh biết?”

Bọn họ ly hôn lâu rồi.

Không có lý do gì chuyện nào cũng phải nói với chồng cũ!

Phó Kình Hiên giật mình một chút, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Lúc này anh mới phản ứng lại, cô còn không biết anh là cha của đứa bé, cho nên tất nhiên sẽ không nói cho anh biết.

Anh có muốn biết không? Phó Kình Hiên mím môi mỏng, có chút do dự.

Lâm Diệc Hàng đứng gần đó xem được kịch hay không ngại lớn chuyện bỗng nhiên nhếch khóe miệng, nói: “Bởi vì anh ta là cha ruột của đứa bé trong bụng cô, cho nên anh ta đương nhiên hy vọng cô nói cho anh ta biết!”

Con ngươi Phó Kình Hiên co rụt lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Diệc Hàng. Người này, lại dám nói ra thay anh!

Bạch Dương từ trong sững sờ phục hồi tinh thần, trong ánh mắt mờ mịt lại xen lẫn khiếp sợ, cũng nhìn Lâm Diệc Hàng: “Anh đang nói cái gì vậy? Phó Kình Hiên là cha ruột của đứa bé trong bụng tôi?”

“Đúng vậy!” Lâm Diệc Hàng đẩy kính gật đầu.

“Anh đang đùa cái gì, chuyện này sao có thể…”
 
Chương 850


Chương 850

Lời còn chưa dứt, khóe mắt Bạch Dương đã thấy được thần sắc phức tạp của Phó Kình Hiên, lời nói sau nhất thời không nói được nữa.

“Chuyện này không thể nào, anh ta làm sao có thể là cha của con tôi!” Bạch Dương kịch liệt lắc đầu, trên mặt toàn là vẻ không tin được.

Nhưng sắc mặt tái nhợt của cô giờ phút này, lại hiện rõ, nội tâm cô không thể bình tĩnh và rất rối loạn.

Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương như vậy, cổ họng có chút nghẹn ngào nói: “Anh †a nói không sai, tôi đích thật là cha của đứa bé trong bụng em, người tối hôm đó, là tôi”

Bạch Dương trước mắt tối sầm lại, thân thể lắc lư, muốn ngã xuống.

Phó Kình Hiên tiến lên một bước, muốn giữ chặt cô.

Bạch Dương một tay chống lên gối đầu, ổn định thân hình của mình, lớn tiếng nói †o: “Đừng có chạm vào tôi!”

Nghe giọng điệu chán ghét của cô, Phó Kình Hiên đột nhiên dừng lại bất động tại chỗ.

Bạch Dương ôm đầu, cảm thấy rất bất an.

Đấy là Kình Hiên!

Người đêm đó thực sự là Phó Kình Hiên!

Không, làm sao điều này có thể xảy ra được!

Những gì cô nhìn thấy khi thức dậy vào sáng hôm đó rõ ràng là một người đàn ông khác, không phải Phó Kình Hiên!

Bạch Dương vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời nói của Phó Kình Hiên, cô nhìn trái nhìn phải và thấy chiếc điện thoại di động của mình ở cạnh giường, cô nắm lấy nó như một chiếc phao cứu mạng, sau đó nhấp vào WeChat, tìm nickname T-H, sau đó nhấn gọi.

Ngay sau đó, điện thoại di động trong †úi quần của Phó Kình Hiên vang lên, phát ra nhạc chuông dành riêng cho cuộc gọi thoại.

Khoảnh khắc đó, Bạch Dương cảm thấy cả thế giới của cô như sụp đổ, điện thoại tuột khỏi tay cô rơi trúng chăn bông.

Là anh, thực sự là anh!

Bạch Dương không thể tự lừa dối bản thân được rằng người đàn ông đêm hôm đó không phải là Phó Kình Hiên nữa.

Cô nắm chặt chăn bông, nhìn Phó Kình Hiên với đôi mắt đỏ hoe, giọng đầy tức giận: “Tại sao anh lại nói dối tôi? Nói dối tôi có vui không?”

“Tôi không…”

Bạch Dương hung hăng ngắt lời Phó Kình Hiên: “Anh muốn nói là anh không cố ý? Ha!”

Cô cười mỉa mai: “Tối hôm đó em say phải không? Tối hôm đó anh biết là tôi, nhưng anh không nói cho tôi biết, ngược lại còn dùng nick T-H để liên lạc với em, mỗi lần tôi cảm ơn anh giúp đỡ, tôi chỉ sợ anh sẽ cười nhạo tôi sau lưng, cười tôi ngu xuẩn, mà lại không biết rằng T-H chính là Phó Kình Hiên nhà anh!”

Phó Kình Hiên cau mày: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã che giấu thân phận của mình để liên lạc với em, nhưng tôi không có nói dối em, huống chi là cười nhạo em, T-H cũng là tên của tôi, em biết đấy, tên khác của tôi là Trọng Hách!”

Vì thế cho nên, từ đầu đến cuối, anh luôn dùng tên thật của mình để liên lạc với cô.

Chỉ là chính cô cũng không nhận ra.

Bạch Dương tức giận cười: ‘Với hai chữ cái đầu, ai có thể đoán được đó là Trọng Hách cơ chứ?”
 
Chương 851


Chương 851

Cho nên mặc dù ngay từ đầu cô đã đoán được T-H là Trọng Hách, cô cũng không thể nào biết được Trọng Hách là Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nghẹn ngào, đột nhiên im lặng.

Đúng, thật sự rất khó đoán chỉ với hai chữ cái.

Bên cạnh anh, Lâm Diệc Hàng đang yên lặng đứng xem vở kịch, nhìn Phó Kình Hiên đang đuối lý, còn Bạch Dương thì đang tức giận, khẽ đẩy kính.

Xem chừng, một câu cha ruột của đứa nhỏ là Phó Kình Hiên của anh ta, hình như gây ra chuyện lớn rồi.

Bạch Dương véo lòng bàn tay, khóe miệng tự giễu nhếch lên: “Khó trách Cố Tử Yên một lòng muốn phá bỏ đứa bé trong bụng tôi, thì ra cô ta đã biết trước đứa nhỏ là của anh.”

Phó Kình Hiên sắc mặt hơi trầm xuống: “Cố Tử Yên biết đứa nhỏ này là của tôi?”

Làm thế nào mà điều này có thể xảy ra được?

Làm sao mà Cố Tử Yên lại biết được?

Chuyện đêm đó của anh với Bạch Dương, anh cũng không nói cho Cố Tử Yên, làm sao mà cô ta biết được?

“Bạch Dương nói không sai, chính xác là Cố Tử Yên có biết, cái này tôi có thể làm chứng, hơn nữa tôi cũng đã biết trước, bởi vì chính miệng Cố Tử Yên đã nói cho tôi biết” Lâm Diệc Hàng lấy dao mổ từ trong túi áo blouse trắng ra, vừa quay quay chơi đùa, vừa nói.

“Còn Trình Minh Viễn” Vẻ mỉa mai trên mặt Bạch Dương càng trở nên gay gắt hơn: “Lúc anh dùng thân phận T-H liên lạc với tôi, anh nói anh là bạn bè của Trình Minh Viễn, sau này khi tôi hỏi Trình Minh Viễn có nhận ra anh hay không, Trình Minh Viễn lại nói không quen anh, tôi không nghĩ nhiều nên mới tin, bây giờ tôi mới phát hiện, tôi thật sự là kẻ ngốc lớn nhất trên đời này, bị người khác đùa cợt, tất cả mọi người đều biết đứa nhỏ trong bụng tôi là của anh, chỉ có tôi không biết, thật là một trò đùa!”

Nước mắt giễu cợt của Bạch Dương rơi xuống, trái tim cô rất đau.

Sau đêm đó, cô đã yêu cầu Trình Minh Viễn kiểm tra việc giám sát của câu lạc bộ, nhưng Trình Minh Viễn nói với cô rằng việc giám sát không có gì sai sót hết. Bây giờ nghĩ lại, không phải là không có vấn đề, mà là do Trình Minh Viễn cố ý nói như vậy với cô, mục đích là để che đậy cho Phó Kình Hiên, che dấu không cho cô biết người đêm đó là Phó Kình Hiên.

Thật trớ trêu!

Cô coi Trình Minh Viễn là bạn, nhưng cuối cùng Trình Minh Viễn lại đối xử với cô như thế này!

Nhìn thấy bộ dạng chán nản của Bạch Dương, Phó Kình Hiên cảm thấy rất khó chịu.

Anh đưa tay ra, cố gắng lau nước mắt cho cô, nhưng Bạch Dương lại dửng dưng đẩy tay anh ra.

Phó Kình Hiên nhìn bàn tay bị tát đỏ bừng của mình, ánh mắt tối sầm lại: “Bạch Dương, chúng tôi không nói cho em biết là bởi vì…”

“Là vì sợ sau khi tôi phát hiện ra, sẽ lợi dụng cơ hội này để dây dưa với anh?” Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh: “Từ đó làm ảnh hưởng đến quan hệ của anh và Cố Tử Yên, cũng như chuyện đính hôn của anh sao?”

Phó Kình Hiên trông hơi choáng váng, trong giây lát không thể nói nên lời.

Bởi vì những gì cô nói là sự thật.

Lúc đó anh vẫn chưa bị thôi miên, tâm trí đều dồn hết cho Cố Tử Tên, cho nên việc đấy là hoàn toàn có thể.

Bạch Dương cười, nước mắt chảy dài: “Phó Kình Hiên, anh biết không? Tôi không ghét T-H, tôi thực sự không ghét anh ta, bởi vì đêm đó, không phải lỗi của một mình T-H, tôi cũng có lỗi, anh ta đến với tôi, đã nói là người lạ, làm rồi là làm rồi, cứ coi như chẳng khác gì bị chó cắn là xong, nhưng bây giờ thì khác”
 
Chương 852


Chương 852

Cô đặt tay lên ngực Phó Kình Hiên: “Anh là chồng cũ của tôi, anh không bao giờ chạm vào tôi sau sáu năm chung sống, chưa kịp ly hôn, anh và Cố Tử Yên anh anh em em, dẫm đạp lên bộ mặt và nhân phẩm của một người vợ hợp pháp như tôi, nếu hai người yêu nhau như vậy, thì tôi cũng bằng lòng ly hôn với anh, nhưng không ngờ sau khi ly hôn, anh còn để cho tôi trở thành đối tượng ngoại tình của anh, toàn bộ những thứ liên quan đến anh, Phó Kình Hiên, anh thật sự làm cho tôi cảm thấy ghê †ởm vô cùng”

Đêm đó cô say nhưng Phó Kình Hiên thì không, anh sẽ nhận ra cô, nhưng anh vẫn làm vậy với cô.

Điều này cho thấy rằng anh đã cố ý làm việc này.

Cô vẫn cho rằng đêm đó người kia thật sự không biết, cho nên với vài lần sự giúp đỡ của T-H, cô buông bỏ khúc mắc đối với T-H, thậm chí còn rất cảm kích anh đã giúp cô vượt qua khó khăn.

Nhưng không ngờ, T-H chính là Phó Kình Hiên, hóa ra bọn họ là cùng một người!

“Thực xin lỗi.” Phó Kình Hiên rũ mắt xin lỗi.

Ngoài lời xin lỗi, anh không biết phải nói gì hơn.

Bởi vì lúc đó, anh vẫn bị thôi miên, những việc lúc ấy đã làm thật sự rất đáng khinh, vậy nên dù giờ hắn nói gì cũng là vô dụng.

Bạch Dương bỏ qua lời xin lỗi của Phó Kình Hiên, cô hít một hơi thật sâu nhìn Lâm Diệc Hàng: “Giúp tôi thu xếp ca mổ ngay lập tức, tôi muốn thoát khỏi đứa trẻ này.”

Lâm Diệc Hàng nhướng mày, sau đó gật đầu: “Đương nhiên, để tôi thu xếp.”

“Cảm ơn.” Bạch Dương cúi đầu chào anh ta.

Phó Kình Hiên cau mày nhìn cô: “Bạch Dương…”

“Cái gì! Muốn ngăn cản sao?” Bạch Dương nhếch môi cười lạnh lùng: “Đáng tiếc, đã quá muộn, đứa nhỏ này hỏng rồi, cho dù không hỏng cũng không giữ, giữ lại làm gì? Nó sẽ trở thành đứa con hoang không được thừa nhận, mẹ không thương, cha không nhận?”

“Nó không phải con riêng, tôi cũng sẽ không chối bỏ nó.” Phó Kình Hiên mím môi sửa lại lời cô nói với giọng không hài lòng.

Bạch Dương khịt mũi lạnh lùng: “Phải không? Khi anh còn là T-H, tôi đã hỏi anh nghĩ gì về đứa trẻ này, và anh nói với tôi rằng nếu tôi chọn sinh ra, anh sẽ trả tiền nuôi con để tôi bí mật nuôi nó…”

Tim Phó Kình Hiên đột ngột co rút, như thể có một bàn tay đang véo mạnh. Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, sau đó anh đáp bằng một giọng ủ rũ: “Lúc đó atôinh cũng nghĩ vậy, bởi vì tôi không nhận ra rằng người tôi yêu là em, và khi tôi nhận ra rồi, tôi đã không nghĩ vậy nữa, tôi luôn muốn nói với em rằng tôi là cha của đứa trẻ. Tôi sẽ thừa nhận nó, sẽ yêu thương nó thật lòng, nhưng tôi chưa bao giờ có thể †ìm thấy một cơ hội để nói ra”

“Nhưng vậy thì sao, con của anh đã không còn nữa rồi!” Bạch DƯơng cười nhạo anh.

Phó Kình Hiên càng thêm đau lòng, hô hấp lúc này cũng trở nên khó khăn.

Đúng vậy, khi đứa trẻ vừa mới xuất hiện, chính anh đã không thừa nhận nó.

Để đến giờ khi anh chấp nhận nó, thì đứa trẻ lại đang dần chết đi.

Là do anh làm cha sai cách, nếu như anh nhận ra mình yêu Bạch Dương sớm hơn, thì để lúc bị thôi miên có lẽ anh với Bạch Dương cũng sẽ không ly hôn, và đứa bé này đã được anh bảo vệ chu đáo.

Nhưng tất cả điều đã xảy ra, thì làm gì có nếu như.

Bỗng có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

Bạch Dương và Phó Kình Hiên nhìn nhau, đó là một y tá.

Y tá mỉm cười với hai người họ: “Cô Bạch, tôi cần nói vài lời với người nhà về ca mổ “Tôi không có người nh…”

Ngay khi Bạch Dương định nói rằng cô không có gia đình, cứ nói thẳng với cô là được, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Phó Kình Hiên cắt ngang: “Tôi là người nhà của cô ấy.”

Bạch Dương trợn to mắt, tức giận cười nói.
 
Chương 853


Chương 853

Người này thật sự không biết xấu hổ.

Lại còn dám bảo là người nhà của cô!

“Có chuyện gì, cứ nói cho tôi biết” Phó Kình Hiên mặc kệ ánh mắt tức giận của người phụ nữ phía sau mình, nhấc chân đi về phía y tá.

Hai người thì thâm ở cửa trong vài phút.

Bạch Dương không nhìn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Đến lúc này, cô đã bình tĩnh lại.

Cô tự hỏi điều gì đã xảy ra vào đêm đó của ba tháng trước.

Rõ ràng là Phó Kình Hiên mới là người có quan hệ với cô, tại sao khi tỉnh dậy người cô nhìn thấy lại là một người đàn ông khác.

Ngoài ra, chất độc trên người cô ấy đã là chuyện gì?

Rốt cuộc ai là người đã hạ độc cô?

Ngay khi Bạch Dương còn đang bối rối, Phó Kình Hiên đã quay trở lại.

“Y tá nói, bởi vì trúng độc, sau lân phá thai này, cô có thể không thể mang thai trong vòng hai năm.” Ánh mắt Phó Kình Hiên rơi xuống bụng Bạch Dương.

Vốn dĩ, điều này không nên được nói với cô, vì sợ sẽ gây ra phản ứng căng thẳng cho thai phụ.

Nhưng sau khi nghĩ lại, anh vẫn quyết định là sẽ không giấu giếm cô.

Từ nay, anh sẽ không giấu cô điều gì nữa.

Khi nghe tin cô sẽ không thể mang thai trong vòng hai năm, Bạch Dương không có nhiều phản ứng, nhẹ giọng đáp: “Ồ, vậy sao?”

Chỉ là hai năm chứ không phải cả đời nên không có gì phải sợ.

Với cả, hai năm nữa cô cũng không có ý định kết hôn thì làm sao có thai được.

Nhìn thấy phản ứng thờ ơ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại có phần không thể giải thích được.

Cảm thấy yên tâm khi thấy cô không thấy quá buồn, nhưng nhìn cô không quan †âm tí gì thì trong lòng của anh cảm thấy hơi không thoải mái.

Bởi vì cô đã không quan tâm đến việc cô có thể mang thai hay không, chính là khẳng định cô không có kế hoạch tha thứ cho anh và ở bên anh trong vòng hai năm tới.

“Hôm qua khi anh tới tìm tôi, anh có phát hiện ra ai là người đã bỏ thuốc độc cho tôi không?” Bạch Dương đột nhiên quay đầu nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên lắc đầu: “Không, nhưng phạm vi khoanh vùng thì có.”

“Ồ?” Bạch Dương híp mắt.

Phó Kình Hiên nhìn cô và chậm rãi nói ra ba cái tên.

Nghe thấy ba cái tên, cơ thể Bạch Dương lập tức cứng đờ, trong tiềm thức nói: “Không thể!”

Làm sao có thể là ba người bọn họ.

Thấy Bạch Dương không tin, Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Thật sự thì ba người bọn họ là có khả năng cao nhất.”

“Anh có bằng chứng gì không?” Bạch Dương siết chặt hai tay.
 
Chương 854


Chương 854

“Tôi không có chứng cứ. Hiện giờ tôi đang cho người đi điều tra, nhưng chỉ có ba người yêu cô và họ thì không chấp nhận đứa con trong bụng của cô, vậy nên ba người họ hoàn toàn có lý do để tấn công.”

Bạch Dương trợn to hai mắt: “Anh nói là… Ba người bọn họ yêu tôi?”

Làm sao mà điều này có thể xảy ra cho được!

Phó Kình Hiên nhướng mày: “Em không biết?”

Bạch Dương khóe miệng mấp máy, nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Nhìn thấy cảnh này, Phó Kình Hiên nhận ra rằng cô thật sự không biết rằng ba người Lục Khởi thích mình.

Lúc này, tâm trạng của Phó Kình Hiên đột nhiên tốt lên.

Trình Minh Viễn và những người khác liên tục nói rằng họ yêu Bạch Dương, nhưng Bạch Dương thậm chí còn chẳng biết rằng họ thích cô ấy.

So với bọn họ, anh hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất Bạch Dương biết rằng anh yêu cô.

Đột nhiên, một cảm giác tự hào và ưu việt đập vào tim anh, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên giật giật.

Bạch Dương nhận thấy tâm tình của anh bây giờ đang rất tốt, không khỏi nhíu mày, không biết trong đầu anh đang suy nghĩ chuyện tốt gì.

Nhưng không liên quan gì đến cô, cô cúi đầu, ngón tay hoảng sợ run rẩy.

Tiểu Triết, Lục Khởi với cả Trình Minh Viễn, thế mà họ lại thích cô!

Nhận ra điều này khiến cô khá luống cuống.

Từ lâu, Lục Khởi đã luôn là bạn thân chí cốt của cô, tiếp xúc thân mật cũng là tiêu chuẩn của các cặp bạn thân bình thường khác, cô chưa từng có ý nghĩ gì khác với Lục Khởi , nhưng không ngờ Lục Khởi lại…

Còn có Tiểu Triết, cô luôn đối xử với Tiểu Triết như em trai mình, cũng chưa từng vượt qua ranh giới, vậy tại sao Tiểu Triết lại thích cô?

Đối với Trình Minh Viễn…

Sắc mặt Bạch Dương trầm xuống.

Nghĩ đến việc Trình Minh Viễn nói dối mình, một chút ưu ái trong lòng cô dành cho anh ta cũng lập tức biến mất.

Từ trước đến giờ, cô và Trình Minh Viễn chỉ là bạn xã giao bình thường, thậm chí còn không phải bạn bè.

Nhìn thấy sắc mặt Bạch Dương không tốt, Phó Kình Hiên vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Em không thoải mái sao?”

Bạch Dương phớt lờ anh với một thái độ lạnh lùng.

Trái tim trong lòng Kình Hiên đột nhiên nhảy lên.

Dáng vẻ này của Bạch Dương dường như đã quay trở về thời điểm lúc mới ly hôn, hời hợt và lạnh lùng.

Rõ ràng trong khoảng thời gian này, mặc dù cô vẫn không tha thứ cho anh, nhưng thái độ đối với anh cũng đã thay đổi rất nhiều, không quá lạnh lùng nhưng cũng không để cho anh tiếp cận.

Nhưng bây giờ, nó lại trở lại y như ban đầu.

Là bởi vì, cô biết đứa trẻ là con của anh sao?

Hay là bởi vì, đêm đó anh không nói với cô rằng người đêm đó là anh, cho nên thái độ của cô với anh mới thay đổi như vậy.

Ngay lúc trái tim Phó Kình Hiên đang gặp bế tắc, Lâm Diệc Hàng đột ngột xuất hiện.

Anh ta nhìn Bạch Dương, thông báo: “Phòng phẫu thuật đã sẵn sàng, đã đến giờ phẫu thuật.”

“Được.” Bạch Dương nâng cằm gật đầu, sau đó lật chăn bông, xuống giường, đi về phía cửa.
 
Chương 855


Chương 855

Phó Kình Hiên đưa tay ra định giữ cô lại, nhưng cuối cùng anh lại nghĩ ra điều gì đó và bỏ tay xuống.

Anh làm gì có tư cách gì để giữ cô lại, chưa nói đến việc đứa trẻ không thể giữ lại được nữa, kể cả có thể, anh cũng không có quyền yêu cầu cô giữ đứa trẻ, cho dù anh có là cha của đứa trẻ.

Phó Kình Hiên đi theo Bạch Dương vào phòng phẫu thuật.

Bạch Dương nhìn cửa phòng mổ, hít một hơi, nhấc chân đi vào.

Nhưng khi vừa bước vào, cô lại dừng lại, quay người lại, bình tĩnh nhìn Phó Kình Hiên : “Phó Kình Hiên, sau khi đứa con này mất đi, tôi và anh thật sự sẽ không còn gì dính líu tới nhau.”

Con ngươi của Phó Kình Hiên co rút lại, nắm chặt tay trả lời: “Đó chỉ là những gì mà em đơn phương nói mà thôi, tôi sẽ không †ừ bỏ, cho dù không có đứa con này, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để mang em về với tôi.

Bạch Dương nở nụ cười: “Thật sao? Còn dám đánh cược không?”

“Đánh cược gì?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương sờ sờ bụng: “Đánh cược xem tôi có tha thứ cho anh hay không, còn quay lại với anh hay không, anh đánh cược cả cuộc đời mình, xem anh đánh cược bao lâu?”

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, sau đó hai mắt híp lại, chậm rãi nói: “Tôi sẽ đánh cược cả đời này, nhưng không phải đánh cược xem bao lâu em mới trở về bên ta, mà là đánh cược xem tôi có thể sử dụng cả đời này để khiến em tha thứ cho mình.”

Chỉ cần cô tha thứ cho anh, thì ngày đấy chẳng phải sẽ rất gần sao?

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Phó Kình Hiên, Bạch Dương rũ mi xuống: “Thật sao? Vậy thì cứ thử xem.”

Nói xong, cô bước vào phòng phẫu thuật mà không hề ngoảnh lại.

Phó Kình Hiên đã đứng đợi ở bên ngoài.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.

Trợ lý Trương gọi: “Tổng giám đốc Phó, chẳng phải hôm nay anh định đi kiểm tra hiệu quả thử nghiệm của năng lượng mới ở nhà máy sao? Anh vẫn đến chứ?”

Phó Kình Hiên nhìn về phía phòng phẫu thuật: “Không, hoãn lại đến lần sau.”

“Được rồi” Trợ lý Trương không hỏi nguyên nhân, chỉ gật đầu.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Phó Kình Hiên xoa xoa thái dương, sau đó dựa vào bức tường lạnh lẽo sau lưng rồi nhắm mắt lại.

Không biết bao lâu sau, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng đã mở ra.

Lâm Diệc Hàng là người bước ra đầu tiên.

Phó Kình Hiên lập tức mở mắt ra đứng lên, nhìn anh ta.

Không đợi anh mở miệng hỏi, Lâm Diệc Hàng tháo khẩu trang xuống trả lời trước: “Ca phẫu thuật rất thành công, một lát nữa cô ấy sẽ được đưa ra.”

“Tôi biết rồi.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Lâm Diệc Hàng đút tay vào túi áo phẫu thuật màu xanh lá cây, nhấc chân rời đi.

Không lâu sau khi anh ta rời đi, một y tá đã giúp Bạch Dương ra ngoài.

Phá thai không cần phẫu thuật nên Bạch Dương có thể tự đi lại mà không cần nhờ đến cáng đẩy.
 
Chương 856


Chương 856

Chỉ là bụng cô khó chịu quá, phía dưới cũng rất khó chịu, cô bước đi rất khó và rất chậm, gần như nhích từng bước một.

Mỗi bước đi của cô khiến cho dạ dày của cô quặn lên đau đớn, vì vậy mà lúc này cả khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Phó Kình Hiên nhìn thấy vậy, trái tim anh thắt lại, anh chạy đến ngay lập tức: “Để cho Tôi.

Anh đưa tay ra, muốn thay cho công việc của y tá.

Cô y tá tưởng anh là người nhà nên không từ chối, buông cánh tay của Bạch Dương ra.

Thế nhưng, không để cho Phó Kình Hiên giúp mình, Bạch Dương đá né tay anh ra, nói một cách yếu ớt: “Không, tôi có thể tự làm được!”

Cô dựa vào tường, nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước.

Cô bướng bỉnh đến mức khiến cho Phó Kình Hiên vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy tức giận, khuôn mặt đẹp đẽ hạ xuống: “Tôi biết em không muốn nhìn thấy tôi, nhưng mà lúc này, cho dù không muốn nhìn thấy tôi, thì em cũng đừng dùng thân thể của mình để đối đầu với tôi!”

Nói xong, anh trực tiếp cúi xuống, ôm ngang người cô.

Bạch Dương trong tiềm thức vòng tay qua cổ anh, sau khi cô phản ứng lại, nhanh chóng buông ra: “Buông tôi ra!”

Phó Kình Hiên bịt tai giả vờ điếc bước đến phòng bệnh với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.

Thấy anh không buông, Bạch Dương dùng hai tay đẩy mạnh vào ngực anh: “Phó Kình Hiên, tôi đã bảo để tôi tự đi rồi, anh không nghe thấy sao?”

“Đừng nhúc nhích!” Phó Kình Hiên ôm cô chặt hơn, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống cô: ‘Em vừa mới phẫu thuật xong, tốt nhất đừng động đậy, té xuống thì người bị đau là em chứ đâu phải tôi, vậy nên đừng bướng bỉnh nữa?”

Nghe vậy, Bạch Dương lập tức trầm mặc.

Đúng vậy, tại sao phải tự làm đau mình chứ.

Nếu anh sẵn sàng trở thành một công cụ như thế thì cứ để anh làm đi.

Nghĩ như vậy, Bạch Dương ngoan ngoãn nép vào trong lòng anh, không nhúc nhích, nhưng thân thể cô lại rất cứng ngắc.

Hai mắt Phó Kình Hiên tối sầm lại.

Người ta nói khi yếu lòng nhất thì sẽ muốn tìm một người để dựa vào.

Nhưng giờ cả người cô nằm trong lòng anh lại cứng ngắc, e rè, điều đó đã cho thấy cô không có ý định gì với anh hết.

Nếu không thì tại sao cô không thả lỏng cơ thể chứ?

Cả một chặng đường im lặng.

Trở lại phòng bệnh, Phó Kình Hiên đặt Bạch Dương lên giường, đắp chân bông, nhẹ nhàng hỏi: “Có đói không?”

Bạch Dương định lắc đầu, nhưng bụng cô lại réo lên.

Phó Kình Hiên nghe vậy cười khúc khích: “Em cứ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua đồ ăn cho em.”

Anh rót cho cô cốc nước đặt ở đầu giường, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Phòng bệnh lại trở vê trạng thái tĩnh lặng như ban đầu.

Bạch Dương đưa tay sờ bụng dưới, cảm giác hơi lồi lên ban đầu đã biến mất, bụng dưới trở nên phẳng lì, như thể việc mang thai chỉ là trong tưởng tượng của cô vậy.
 
Chương 857


Chương 857

Nhưng cô biết không phải vậy, cơn đau âm ỉ ở bụng đã là một minh chứng cho việc cô đã thực sự có thai.

Chỉ là sinh linh ấy, bây giờ đã biến mất.

Bạch Dương cắn môi, nắm lấy quần áo trên người, đột nhiên khẽ nhỏ giọng bật khóc.

Không biết là khóc do vui hay khóc do buồn…

Bỗng nhiên, điện thoại di động reo lên.

Bạch Dương vội lau nước mắt, hít sâu vài hơi, trấn tĩnh lại, sau đó cầm điện thoại, liếc nhìn ID người gọi, trả lời cuộc gọi: “Xin chào?”

“Bé cưng, em đang ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại, Lục Khởi đứng bên ngoài phòng làm việc của Bạch Dương lo lắng hỏi: “Đông Khê nói hôm nay em không đến làm việc, anh đi đến căn hộ của em cũng không tìm được em, rốt cuộc là em đã chạy đi đâu rồi?”

“Em đang ở bệnh viện” Bạch Dương dựa vào đầu giường mệt mỏi đáp.

Lục Khởi nghe thấy sự yếu ớt của cô thì lại càng thêm lo lắng, anh dùng hai tay nắm lấy điện thoại, vặn to âm lượng: “Bệnh viện? Em bị sao vậy cưng?”

“Không có chuyện gì, vừa mới phá thai.”

Bạch Dương hơi nhắm mắt lại nói.

“Cái gì? Phá thai?” Lục Khởi sửng sốt: “Không phải là cuối tuần này em định đi ra nước ngoài làm rồi sao? Sao bây giờ đã làm luôn rồi? Không được, em đang ở bệnh viện nào, anh đến tìm em.”

“Bệnh viện số một” Bạch Dương xoa xoa thái dương nói với anh ta.

Lục Khởi lập tức cúp điện thoại, chạy về phía thang máy.

Đồng Khê đi ra khỏi phòng thư ký với ly cà phê đã được pha cẩn thận của mình, nhìn thấy Lục Khởi đang bấm thang máy, cô ta thấy bất ngờ, hỏi: “Anh Lục, anh đi đâu vậy? Không đợi tổng giám đốc Bạch à?”

Lúc này Lục Khởi đang vội muốn nhìn thấy Bạch Dương, anh ta không kịp nghe kỹ xem cô ta hỏi cái gì, lập tức bước vào ngay khi thang máy vừa đến.

Nhìn cánh cửa thang máy đang đóng chặt, đôi mắt thư ký Đồng mờ đi, khóe miệng nở nụ cười khổ.

Từ sau khi cô ta được anh ta phái đến bên cạnh tổng giám đốc Bạch, cơ hội được gặp anh ta của cô rất ít, mãi mới được gặp được một lần, thì không phải là lúc anh †a đang bên cạnh tổng giám đốc Bạch thì cũng sẽ rời đi rất nhanh, ngay cả cơ hội nói chuyện với anh cũng rất ít.

Vốn cứ tưởng rằng lần này tổng giám đốc Bạch không có ở đây, cô ta có thể tiếp đãi anh ta một cách đàng hoàng và nói chuyện với anh ta vài câu nữa, dù là chuyện công việc cũng được.

Lục Khởi phóng tới bãi đậu xe của Thiên Thịnh, vừa định lên xe thì bỗng có một chiếc siêu xe màu đen sáng chói chạy tới, dừng lại trước mặt anh ta.

Cửa sổ hạ xuống, Lương Triết đi ra: “Sao anh vội thế?”

Lục Khởi nhìn thấy anh ta, hai mắt sáng lên: “Cậu tới đúng lúc lắm, lái xe của cậu đi, xe cậu đi nhanh.”

Vừa nói, Lục Khởi vừa mở cửa xe vừa đi lên: “Nhanh, lái đến bệnh viện số một đi.”

Lương Triết cau mày, chê nói: “Tại sao lại đi bệnh viện?”

“Bé cưng phá thai rồi, cậu còn nói cái gì vậy chứ!” Lục Khởi thắt dây an toàn, đáp.

Sắc mặt Lương Triết thay đổi, tay lái trên tay bỗng nhiên siết chặt: “Anh nói gì…chị tôi phẫu thuật?”

“Đúng vậy.” Lục Khởi gật đầu.
 
Chương 858


Chương 858

Lương Triết rũ mi mắt xuống, trong lòng có cảm giác bối rối.

Tại sao bây giờ chị ấy lại phẫu thuật?

Không phải chị nói rằng chị sẽ đi nước ngoài vào cuối tuần sao?

Chẳng lẽ là chị đã biết cái gì đấy rồi?

Thấy Lương Triết cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Lục Khởi vỗ vỗ hắn: “Còn đứng ở đấy làm gì, lái xe đi, cậu tới đây để †ìm bé cưng đúng không, thế thì cũng tôi đi đến bệnh viên đi.”

“Được.” Lương Triết hai mắt lóe lên, ngẩng đầu, đè nén suy nghĩ, xoay người lái xe rời khỏi bãi đậu xe.

Trong bệnh viện, Bạch Dương đang uống cháo do Phó Kình Hiên mua.

Cô vừa mới phẫu thuật nên không thể ăn bất cứ thứ gì ngoài những món ăn nhạt nhẽo này.

Bên cạnh cô, Phó Kình Hiên đang nói chuyện điện thoại với trợ lý Trương để bàn chuyện công việc.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Dương khuấy cháo trắng trong bát, vô cảm nói: “Nếu công ty có chuyện thì anh cứ về đi, không cần phải cứ ở đây đâu.”

Phó Kình Hiên nhìn cô, muốn nói rằng mình không an tâm để cô ở lại một mình.

Nhưng hôm nay công ty xảy ra chuyện, rất cần anh đến để giải quyết.

Sau khi lưỡng lự hết lần này đến lần khác, Phó Kình Hiên cuối cùng quyết định quay về công ty trước.

Anh cất điện thoại nhìn cô trìu mến: “Được rồi, tối nay tôi lại đến, em có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”

Bạch Dương không trả lời tiếp tục ăn cháo.

Phó Kình Hiên rũ mắt xuống đầy thất vọng, bỗng dưng thở dài, cầm áo khoác rời khỏi phòng bệnh.

Từ đầu đến cuối, Bạch Dương cũng không thèm nhìn anh.

Phó Kình Hiên bước ra khỏi tòa nhà của khoa nội trú, đứng ở dưới lầu nhìn lên một khung cửa sổ nào đó, sau đó rời đi mà không hề quay đầu lại.

Cảnh tượng này đã bị lọt vào mắt bà Cố.

Lúc đầu bà Cố rất ngạc nhiên tại sao anh lại ở đây.

Nhưng sau đó nghĩ về những gì mình thấy được hôm qua, Phó Kình Hiên đi cùng với Bạch Dương vào phòng cấp cứu như thế nào, bà biết chắc là Bạch Dương đang ở trong bệnh viện còn Phó Kình Hiên đến để gặp Bạch Dương.

Nếu đã nằm viện, vậy xem ra Bạch Dương đang có bệnh không nhẹ rồi, chỉ là không biết là bệnh gì.

Đang nghĩ ngợi, bà Cố bước vào khoa nội, đến trước bàn y tá hỏi: “Chào cô, tôi muốn hỏi một chút, anh chàng vừa đi ra kia đến thăm ai vậy nhỉ?”

“Tại sao bà lại hỏi cái này?” Cô y tá nhìn bà Cố.

Bà Cố cười dịu dàng: ‘À thì, tôi là người thân của anh chàng vừa đi ra ngoài kia kìa.

Hai ngày gần đây anh ấy hay chạy ra ngoài, †rong nhà rất lo lắng cho anh ấy, trùng hợp là tôi lại nhìn thấy anh ấy ở đây, cho nên hỏi thăm tình hình của anh ấy, để nói cho anh ấy biết, làm cho người nhà an tâm hơn”

Thấy bà Cố tính tình tốt và không có vẻ gì là đang nói dối, nữ y tá hạ cảnh giác và trả lời: “Vợ của anh chàng đó đã phá thai, anh ấy đến đây để chăm sóc vợ anh ấy”

“Phá thai!” Bà Cố trợn mắt quát to.

Y tá nhíu mày: “Thưa bà, đây là khoa nội trú, làm phiền bà hãy yên lặng”

“Xin lỗi, tôi quá ngạc nhiên” Bà Cố cười miễn cưỡng, lúc quay người đi, khuôn mặt bà tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Bạch Dương thật sự đang mang thai đứa con của Phó Kình Hiên?
 
Chương 859


Chương 859

Cô ấy có thai khi nào?

Bà Cố nắm chặt tay cầm của cái xô giữ nhiệt, tim đập thình thịch.

Nhớ lại hai ngày vừa rồi nhìn thấy Bạch Dương vẫn chẳng thấy bụng cô có gì thay đổi, bà nghĩ Bạch Dương mới mang thai được có vài tháng, chắc chắn không thể nào vượt quá ba tháng.

Bạch Dương và Phó Kình Hiên mới ly hôn được ba tháng. Vì vậy, đứa trẻ này rất có thể là do Bạch Dương và Phó Kình Hiên mang thai sau khi họ ly hôn!

Nếu đúng như vậy thì quả là tuyệt vời, và gia đình họ Cố sẽ có lý do để đến gặp gia đình Phó để yêu cầu một lời giải thích.

Bạn phải biết gia đình họ đã phải chịu đựng nhiều sự khinh bỉ và chế giễu như thế nào vì vụ hủy hôn của Phó Kình Hiên.

Điều quan trọng nhất là mọi sự hợp tác giữa tập đoàn Tam Thịnh và tập đoàn nhà họ Phó đã bị cắt đứt, tập đoàn Tam Thịnh bất ngờ rơi xuống vị trí thứ hai mươi trong Hải Thành. Sau đó, vì Cố Tử Yên âm mưu sát hại và đổ tội cho Bạch Dương mà đã làm cho tập đoàn càng đi đến bờ vực phá sản.

Có thể nói, tất cả những điều này đều là vì gia đình họ Phó hủy hôn, nếu không hủy hôn thì sẽ không cắt đứt hợp tác, cho dù Cố Tử Yên có âm mưu sát hại và đổ tội cho Bạch Dương thì Tam Thịnh cũng sẽ không ở trong tình trạng bấp bênh như tình hình bây giờ.

Vì vậy, bà nhất định phải để cho Cố Việt Bân lợi dụng sự sơ suất này của Phó Kình Hiên để khôi phục lại hợp đồng hôn nhân giữa hai nhà bọn họ.

Nghĩ đến điều này, tay bà Cố run lên vì phấn khích.

Bà nhanh chóng chộp lấy một y tá đi ngang qua và chỉ hai nghìn nhân dân tệ để nhờ y tá hỏi về chu kỳ mang thai của Bạch Dương.

Không lâu sau, y tá báo rằng Bạch Dương mang thai chưa đầy ba tháng.

Trong vòng chưa đầy ba tháng, điều đó có nghĩa là đứa trẻ trong bụng của Bạch Dương thực sự được sinh ra từ sự sơ suất của Phó Kình Hiên và Bạch Dương.

Bà Cố hào hứng gọi Cố Việt Bân một cuộc điện thoại: “Việt Bân, tôi có một tin vui muốn nói với anh!”

Cố Việt Bân vẫn còn đang vật lộn với chuyện tiền bạc, khi thấy cuộc gọi đến, ông uể oải trả lời: “Có chuyện gì vậy?”

Bà Cố đã chia sẻ những phát hiện của mình.

Cố Việt Bân nghe xong lời này, lập tức sảng khoái đứng lên: “Điều bà nói là thật sao?”

“Thật đấy” Bà Cố gật đầu.

Cố Việt Bân hào hứng đi vòng quanh văn phòng: “Tuyệt vời, bà có thể tìm cách lấy báo cáo về việc Bạch Dương phá thai, sau đó chúng ta sẽ tìm cơ hội đến thăm nhà họ Phó”

“Được” Bà Cố đồng ý.

Cuộc gọi kết thúc, bà Cố bỏ điện thoại xuống, vui vẻ nghĩ lại số phòng bệnh của Cố Tử Yên để đi đến.

Cùng lúc ấy, tại phòng bệnh của Bạch Dương.

Sau khi Bạch Dương ăn xong cháo, cô đặt bát lên đầu giường, đột nhiên nhìn thấy phiếu thanh toán bữa ăn của Phó Kình Hiên, lập tức vươn tay cầm lấy.

Nhìn thấy giá đồ ăn bên trên, cô cầm điện thoại di động lên, chuyển trả lại cho Phó Kình Hiên.

Sau khi quay người, cô tắt máy, không quan tâm Phó Kình Hiên có trả lời hay không.

Có tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom