Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 800


Chương 800

Với cách này, cho dù là cảnh sát hay những người khác, thì họ cũng sẽ coi Lâm Diệc Hàng là tài khoản phụ của Tiểu Xuyên, sẽ không có ai điều ra đến được sang người Lâm Diệc Hàng cả, cho dù tra được địa chỉ IP của tài khoản là của Lâm Diệc Hàn đi chăng nữa thì cảnh sát sẽ chỉ nghĩ rằng máy tính của Lâm Diệc Hàng được coi như một con gà tơ béo bổ để lợi dụng, vậy thì Lâm Diệc Hàng sẽ không bị liên lụy.

Ngay sau khi tuyên bố của Bạch Dương được đăng tải, những người đang chờ đợi †ừ trước đã nhìn thấy ngay lập tức.

“Đến rồi, đến rồi, bằn chứng sắp đến rồi”

“Tôi cứ tưởng rằng Bạch Dương chỉ đang nói ba hoa, nhưng mà bây giờ có vẻ như đó là sự thật”

“Nói thừa, đương nhiên là thật, có sự giúp đỡ của hacker số một, bọn họ chắc chắn sẽ không giả bộ làm gì cho phí công, nhưng tôi rất là đố kị với họ, tôi cũng ước gì có hacker số một bí mật giúp đỡ mình trong tối, nếu vậy thì tôi đã chẳng bị bắt nạt “Mọi người thử đoán xem có phải là hacker phải lòng Bạch Dương không? Buổi sáng thì bắn hạ một đám anh hùng bàn phím, nhân tiện lại còn giúp quốc gia truy lùng không ít sâu mọt. Bây giờ trên mạng đều gọi Bạch Dương là top một người phụ nữ không thể trêu chọc, nếu không thì sẽ bị hacker số một nọ lật tẩy cho có mà không còn sót cái quần lót.

Nhìn những bình luận này, Bạch Dương không khỏi dở khóc dở cười.

Top một phụ nữ không thể trêu chọc?

Chuyện này là sao? Còn buồn cười hơn so với cả việc Tiểu Xuyên thầm mến cô đấy.

Nhưng không sao cả, sau này những cư dân mạng đó dám nghị luận bàn tàn về cô cũng phải suy nghĩ kĩ càng một chút.

Tại dinh thự nhà họ Phó, Phó Kình Hiên đang ngồi trong thư phòng, cũng theo dõi động thái của Bạch Dương, hơi nhíu mày, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi điện.

Bạch Dương thấy anh gọi đến, nhớ đến sự giúp đỡ của anh cho cô vào sáng nay, vì vậy cô không từ chối cuộc gọi, đưa điện thoại lên tai: “Phó tổng!”

“Có đáng tin không?” Phó Kình Hiên hỏi.

Bạch Dương chớp chớp mắt: “Tổng giám đốc Phó đang muốn nói điều gì?”

“Cái tên hồ ly chốc lát nữa sẽ công bố bằng chứng kia kìa” Phó Kình Hiên hỏi.

Bạch Dương gật đầu: ‘Đáng tin cậy, tôi đã xem qua rồi. Đó là hai đoạn video giám sát có nói đến việc Cố Tử Yên tự tiết lộ tội ác của mình”

Nghe vậy, Phó Kình Hiên cảm thấy nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi”

Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Dương lại rung lên.

Cô cầm lấy liếc mắt một cái, sau đó nói với Phó Kình Hiên: ” Tổng giám đốc Phó, chưa nói với anh được, tôi đang có điện thoại gọi đến, tôi cúp máy trước nhé” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nói xong, cô không chút do dự cúp điện thoại của Phó Kình Hiên.

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím lại thành một đường thẳng, khuôn mặt sầm xuống khó coi.

Rốt cuộc là ai tự dưng gọi điện cho cô vào lúc này?

Cuộc gọi đến là của Lục Khởi, cũng để hỏi Bạch Dương về việc tung ra bằng chứng của hacker.

Bạch Dương chỉ nói chuyện với anh ta vài câu đơn giản rồi kết thúc cuộc gọi.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại của Trình Minh Viễn gọi đến, cũng quan tâm đến việc của cô.

Bạch Dương cảm thấy trong lòng rất ấm áp khi từng _ người bạn tốt này gọi điện đến để chia sẻ với cô.

Tự nhiên cô cảm thấy chỉ cần có bọn họ chống lưng cho mình, thì cho dù cô có gặp khó khăn gì cũng có thể kiên trì bước tiếp.

Người duy nhất không thể níu kéo là một mình Cố Tử Yên.
 
Chương 801


Chương 801

Cố Tử Yên cũng đang chú ý tới Bạch Dương, hìn động tác của Bạch Dương, cả người hoảng sợ đến mức dùng răng cắn chặt môi dưới, nát toét cả ra.

Bạch Dương đã dám đăng tuyên bố như vậy thì đã đủ thấy là Bạch Dương thật sự đã nắm trong tay bằng chứng rõ ràng.

Dù chưa tung ra bằng chứng nhưng một khi Bạch Dương tung ra là cô ta sẽ xong đời.

Hai vợ chồng Cố Việt Bân vì biết được tin này mà đang tranh cãi nhau om sòm bên ngoài phòng bệnh.

Bà Cố khóc lóc ỉ ôi yêu cầu Cố Việt Bân †ìm cách cứu Cố Tử Yên, nhưng khi Cố Việt Bân chưa thể nghĩ ra cách nào để cứu thì hai vợ chồng bắt đầu rùm beng, cãi vã.

Cố Mạn Tình đẩy cửa phòng đi vào, Cố Tử Yên nhìn thấy cô ta, sắc mặt tối đi: “Cô làm gì ở đây, đi ra ngoài!”

Cố Mạn Tình đóng cửa lại: “Là mẹ cho tôi vào, bà cảm thấy lúc này cô đang rất khó chịu, nên để cho tôi vào nói chuyện cùng cô”

“Ai cần cô nói chuyện cùng, cút ra ngoài!” Cố Tử Yên chỉ ra cửa.

Cố Mạn Tình tiếp tục bước về phía trước như chưa từng nghe thấy cô ta nói gì, dừng lại trước giường bệnh của Cố Tử Yên: “Tôi cũng không định nói chuyện với cô, nhưng tôi phải nghe lời mẹ tôi nói, nên mới phải vào đây giả vờ, thế nhưng mà bây giờ tôi lại tự dựng cảm thấy tôi vào là đúng đấy, dù sao, nhìn thấy cô đang trong tình trạng hoảng loạn như vậy, tôi lại cảm thấy rất sung sướng”

“Cô… cô…” Nhìn Cố Mạn Tình dường như đã thay đổi thành một người khác, Cố Tử Yên sững sờ, chỉ vào cô ta một lúc mới phát ra nổi tiếng: ” Đây mới đúng là cô phải không, từ trước đến giờ, cái dáng vẻ hèn yếu, nhút nhát đấy chỉ là cô giả vờ thôi phải không, cô giả vời”

Thực tế, ngay từ đầu, Cố Tử Yên đã biết rằng Cố Mạn Tình giả vờ yếu đuối và đáng thương để lấy lòng cha mẹ cô ta.

Nhưng cô ta cảm thấy cho dù Cố Mạn Tình có giả vờ cỡ nào đi chăng nữa, nhưng tính cách thật sự của Cố Mạn Tình chắc cũng chẳng khác thế là bao.

Nhưng bây giờ cô ta nhận ra rằng mình đã sai, đã sai.

Một nụ cười ảm đạm xuất hiện trên khuôn mặt chai lì của Cố Mạn Tình: “Cô nói đúng, tôi đã giả vờ, những gì cô nhìn thấy bây giờ mới thật sự là tôi”

Nửa tháng trước, người của Trình Minh Viễn đến vùng nông thôn tìm thế thân của Cố Mạn Tình, lúc ấy cô ta đang ở trong ruộng hái cỏ phấn, đúng nghe được người của Trình Minh Viễn nói chuyện này, kể từ phút đó cô ta đã biét cơ hội để đổi đời của mình đã đến rồi.

Từ nhỏ cô ta đã sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, công việc không thể hoàn thành thì phải chịu đựng những trận đòn roi liên miên, cô ta mơ ước được rời khỏi ngôi nhà khủng khiếp đó, nhưng cô ta lại không có bằng cấp hay chứng minh thư, mấy thứ đó hoàn toàn bị kiểm soát bởi những người cha mẹ đáng ghê tởm của cô ta, cô ta không thể đi được.

Vì vậy, cô ta đã nghĩ ra cách giả vờ là người đáng thương nhất, hèn nhát và rụt rè nhất để trông giống một người dễ bị kiểm soát. Vì vậy, nhờ vào ánh mắt của mình, cơ hội được chọn của cô ta còn lớn hơn. Cuối cùng, cô ta đã được chọn như đúng những gì mình mong đợi, khi cô ta đến nhà của họ Cố, cô ta mới nhận ra quyết định của mình vào thời điểm đó là đúng đắn đến mức nào.

Ở đây, cô ta có cha mẹ yêu thương mình, được hưởng vinh hoa phú quý, và còn có thể học thêm nhiều kỹ năng. Cô ta có được những điều mà trước đây cô ta không bao giờ dám mơ tới, mọi việc tưởng chừng sẽ tốt đẹp bỗng dưng lại lòi ra một cô em gái tồn tại.

Cô em gái này chỉ muốn đổi cô ta đi, bảo sao mà cô ta lại không muốn đuổi cô em gái này cút đi được?

Vừa nghĩ tới đây, Cố Tử Yên đột nhiên đẩy Cố Mạn Tình ra: “Được rồi, cô thừa nhận đi, thừa nhận là mình đang giả vờ đi, †ôi phải nói cho cha mẹ tôi biết! Để cho cha mẹ có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật sự của cô”
 
Chương 802


Chương 802

“Nói cho cha mẹ?” Cố Mạn Tình lảo đảo một bước sau khi bị Cố Tử Yên đẩy ra, sau khi ổn định cơ thể lại, cô ta khinh thường trả lời: “Vậy thì cô cứ đi đi, để xem cha mẹ sẽ tin tưởng cô hay tin tưởng tôi, tuy thời gian tôi quay về chẳng bao lâu, nhưng tôi vốn dĩ hiểu cô nằm lòng rồi, cô là một kẻ dối trá, miệng suốt ngày nói dối, cha mẹ sẽ không tin những lời nói vô nghĩa của cô đâu, họ sẽ chỉ nghĩ rằng cô đang muốn đổ tội cho tôi, rồi sau đó sẽ lại càng thương yêu tôi hơn”

“Cô… Cố Tử Yên mở to mắt, không nói nên lời.

Đúng vậy, bây giờ trong lòng cha mẹ tất cả đều tràn ngập hình ảnh của Cố Mạn Tình, bọn họ thương cô ta như vậy thì làm sao có thể tin lời mình, tin rằng Cố Mạn Tình đang giả vờ đáng thương được?

Cố Tử Yến nhìn chằm chằm Cố Mạn Tình với khuôn mặt nhăn nhó: “Cho dù cha mẹ không tin những lời tôi nói thì đã sao, rồi một ngày nào đó tôi sẽ để cho cha mẹ †ận mắt chứng kiến cô là loại người như thế nào”

“Vậy thì có lẽ cô sẽ không có cơ hội này đâu” Cố Mạn Tình nhún vai, châm biếm Cố Tử Yên.

“Ý anh là gì?” Trong lòng Cố Tử Yên vang lên tiếng lộp bộp, một nỗi bất an lớn bỗng dưng xuất hiện.

Cố Mạn Tình lấy chiếc điện thoại vừa mới được bà Cố mua cho cô ta lắc lắc.

“Trước khi bước vào đây, tôi đã nhìn thấy hacker giúp cô Bạch đăng chứng cứ cô vu khống Bạch Dương lên mạng, là hai video, video rất thú vị, trong video chính miệng cô đã thừa nhận, muốn để cho sáu người đàn ông kia ức hiếp Bạch Dương”

“Cái gì?” Cố Tử Yên sắc mặt thay đổi rõ rệt, tay chân lạnh ngắt.

“Đưa điện thoại cho tôi!” Cô ta giật lấy điện thoại của Cố Mạn Tình.

Cố Mạn Tình không ngăn cô ta lại, nhếch mép mỉm cười nhìn cô ta.

Nhìn thấy nội dung của hai đoạn video đó, đầu Cố Tử Yên phát lên một tiếng nổ, giống như một tiếng sét đánh ầm ầm, khiến cả người cô ta run rẩy, đầu óc trống rỗng.

“Tại sao… chuyện này có thể xảy ra được?” Cố Tử Yên thả tay ra, điện thoại rơi lên chăn phát ra tiếng lộp độp.

Thế nhưng cô ta dường như không cảm nhận được điều đó, khuôn mặt đờ đẫn, mắt nhìn xuống đất, trong đầu cô ta lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là cô ta bị lộ rồi, cuộc đời cô ta đã kết thúc!

Nhìn thấy Cố Tử Yên như vậy, Cố Mạn Tình mỉm cười hả hê. “Nhìn đi, tôi sẽ nói rằng cô không có cơ hội, bây giờ tất cả mọi người trên thế giới đều biết rằng không phải cô Bạch đã âm mưu chống lại cô, sắp xếp sáu người đàn ông ức hiếp cô, mà là chính bản thân cô đã tính toán, gây hại cho Bạch Dương, cộng thêm việc cô vu khống Bạch Dương thì hai tội danh này cộng lại cũng đủ để cô vào ở vài năm trong đấy rồi” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nói đến đây, cô ta như nhớ ra điều gì đó, lấy ngón út chọc vào lỗ tai.

“Tiện thể, có rất nhiều cư dân mạng trên đấy đang ở đồn cảnh sát Ngải Đặc để yêu cầu đồn cảnh sát đến bắt cô, và bọn họ cũng trả lời là họ đang trên đường đến rồi, nói cách khác, cô sắp chính thức bị bắt giữ, nếu tôi tính không nhầm thì bây giờ chắc họ cũng đến rồi đấy”

Ngay khi Cố Mạn Tình vừa dứt lời, cánh cửa của phòng bệnh đã được mở ra.

Nhưng người đầu tiên bước vào là vợ chồng Cố Việt Bân.

Sắc mặt của Cố Việt Bân rất khó nhìn, bà Cố đang khóc sướt mướt, trông dáng vẻ vô cùng khổ sở.

Phía sau họ, vài cảnh sát mặc đồng phục tay cầm còng sắt bước nhanh về phía giường bệnh.

Cố Mạn Tình quét sạch vẻ kiêu ngạo vừa rồi, chỉ vào người cảnh sát, sau đó chỉ vào Cố Tử Yên, giả bộ không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Cha mẹ, đây là…”

“Mạn Tình, lại đây” Bà Cố ra hiệu.

Cố Mạn Tình đáp lại, nhìn Cố Tử Yên một chút, sau đó quay đầu bước ba bước.
 
Chương 803


Chương 803

Bên giường bệnh chỉ còn lại có mấy người cảnh sát, dẫn đầu là nam cảnh sát buổi sáng đã đến hỏi chuyện.

Người đàn ông cầm còng tay, mặt vô cảm nhìn Cố Tử Yên: “Cô Cố, mời cô đi cùng chúng tôi”

Cố Tử Yên cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ uể oải, nhìn cảnh sát và chiếc còng sát trên tay anh ta, cô ta hoảng sợ lắc đầu dữ dội: “Không, tôi không đi, tôi không đi!”

“Không phải do cô quyết định” Nam cảnh sát nói xong trực tiếp còng tay cô ta lại.

Chiếc còng tay lạnh lẽo chạm vào làn da của Cố Tử Yên, Cố Tử Yên lạnh đến phát run, nỗi hoảng sợ cực lớn trong lòng khiến cô ta cảm thấy khó thở.

Trong lúc vật lộn, cô ta nhìn vợ chồng Cố Việt Bân, gào khóc nói: “Cha mẹ ơi, cứu con với!”

Cố Việt Bân quay đầu đi mà không nhìn cô ta.

Cứu?

Bây giờ bằng chứng đã được xác thực, làm sao có thể cứu được Cố Tử Yên, nếu kiên quyết cản trở, ông ta sẽ bị kết tội làm cản trở công vụ, đến lúc đấy ông ta cũng sẽ bị bắt theo Cố Tử Yên.

Bây giờ tập đoàn Tam Thịnh đã nghiền nát ông ta đến kiệt quệ, và sẽ còn tồi tệ hơn nếu ông ta cùng bị bắt đi với Cố Tử Yên.

Bây giờ ông ta vẫn phải suy nghĩ về việc làm thế nào để ổn định thị trường chứng khoán của Tam Thịnh sau khi tin tức về việc Cố Tử Yên bị bắt lan truyền ra ngoài.

Nhìn thấy Cố Việt Bân đối xử với mình như vậy, trong lòng Cố Tử Yên như đông cứng lại một lúc, và sau đó cô ta lại nhìn sang bà Cố.

Bà Cố không dám đối diện với ánh nhìn của Cố Tử Yên, quay đầu đi khóc.

Việt Bân không thể cứu Cố Tử Yên, bà †a chỉ là một người vợ, bà ta có thể làm gì được đây?

Nhìn thấy cả Cố Việt Bân và bà Cố đều không muốn cứu mình, trong lòng Cố Tử Yên hoàn toàn lạnh lẽo, đồng thời lúc ấy trong lòng cô ta nổi lên một nỗi uất hận cực lớn.

Đôi vợ chồng này nói rằng họ yêu cô ta, rằng cô ta là cô con gái duy nhất của họ, họ sẽ yêu cô ta và bảo vệ cô ta suốt đời.

Nhưng bây giờ khi Cố Mạn Tình quay trở lại, bọn họ đã quên những lời hứa này.

từ lâu rồi, giờ còn muốn từ bỏ cô ta, tại sao vậy?

Nhìn thấy vẻ mặt phẫn uất trên gương mặt Cố Tử Yên, Cố Mạn Tình đang nằm trong lòng bà Cố, khóe miệng nhếch lên.

Ghét đi, hận đi!

Cố Tử Yên càng ghét cha mẹ mình, mối quan hệ của cô ta với cha mẹ càng trở nên yếu đi, cho đến khi Cố Tử Yên hoàn toàn xóa sổ mối quan hệ với cha mẹ cô ta.

Khi đó, cha mẹ chỉ có một mình cô ta.

Cố Tử Yên bị bắt đi.

Vì sức khỏe không được tốt nên cô ta đã được cảnh sát đưa đi bằng xe lăn.

Một phóng viên ở bên ngoài bệnh viện nhanh chóng chạy tới, chỉ để quay cảnh Cố Tử Yên bị cảnh sát bắt đi, sau đó, trên mạng bắt đầu sôi sục với những tiếng reo hò.

Dù sao trước khi hai video kia được đăng lên, bọn họ đều đứng về phía Cố Tử Yên, cảm thấy Cố Tử Yên rất đáng thương, Bạch Dương rất xấu.
 
Chương 804


Chương 804

Nhưng sau khi hai video kia được đăng lên, họ nhận ra rằng Bạch Dương đang âm mưu chống lại cô ta nghĩa là gì, rõ ràng là cô ta đã âm mưu chống lại Bạch Dương thì có, nhưng mà sáu người đàn ông do cô ta sắp xếp lại nhận nhầm người, nhận nhầm cô ta thành Bạch Dương để ức hiếp.

Dù sao thì cũng là hại người không thành lại còn bị người hại lại, đến cuối cùng cô ta vẫn không từ bỏ, còn định hãm hại Bạch Dương mới hả dạ.

Nói tóm lại, những cư dân mạng đã xem buổi phát sóng trực tiếp trước đây, lúc đó thương cảm cho Cố Tử Yên bao nhiêu thì bây giờ họ lại ghét Cố Tử Yên bấy nhiêu.

Tất nhiên, họ không ghét Cố Tử Yên vì đã bày mưu tính kế và vu khống Bạch Dương, nhưng họ ghét việc Cố Tử Yên dám lợi dụng họ để đạt được mục đích vu khống Bạch Dương.

Trong một khoảng thời gian, trên mạng chỉ tràn ngập toàn những lời mắng nhiếc đối với Cố Tử Yên.

Phía sau Cố Tử Yên cũng không có hacker, bọn họ cũng chẳng sợ mình bị đào thông tin, cho nên mắng cô ta càng nhẫn tâm hơn cả lúc mắng Bạch Dương.

Tập đoàn Tam Thịnh cũng gặp phải †ình trạng hỗn loạn nghiêm trọng trên thị trường chứng khoán, Cố Việt Bân đã phải vội vã chạy qua chạy lại suốt đêm để tổ chức đại hội cổ đông.

Vịnh Tiên Thuỷ, Bạch Dương nhìn lời xin lỗi của một cư dân mạng ở dưới nền tảng xã hội của cô, sau đó nhìn vào lời mắng mỏ của cư dân mạng cho Cố Tử yên, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của cô.

Sau đó, cô gọi cho Lâm Diệc Hàng: “Cố Tử Yên đã bị cảnh sát bắt đi, tôi nghĩ kế tiếp cô ta nhất định sẽ khai ra anh, anh…”

“Tôi biết cô định nói gì, đừng lo, tôi sẽ ổn thôi” Lâm Diệc Hàn đẩy kính và nói.

Bạch Dương nghe thấy anh ta nói vậy, gật đầu một cái: “Vậy thì, để tôi cảm ơn anh đã quay hai cái video kia đi, nếu không hôm nay thật sự rất khó để có thể đòi lại danh dự cho tôi”

“Không có gì đâu” Lâm Diệc Hàng khế cười, đáp lời.

Sau đó, cả hai nói thêm vài câu và kết thúc cuộc gọi.

Nhưng ngay lúc Bạch Dương vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên.

Cô nhìn lên và thấy đó là Lương Triết, vội vàng cúp máy và bấm một dãy số khác.

“Chị?” Lương Triết không chắc chắn gọi một tiếng.

Bạch Dương gật đầu: “Tôi đây”

“Chị, sao mà chỉ…”

“Lý do an toàn, Lục Khởi chắc đã nói cho cậu rồi” Bạch Dương nói.

Lương Triết im lặng, sau hai giây anh ta nói: “Vâng”

“Thằng nhóc nhà cậu được ra phết nhỉ, †, học được một chiêu thức lợi hại như thế mà không thèm nói tiếng nào. Nếu không phải tự cậu làm lộ ra thì tôi sẽ chẳng biết hóa ra cậu là gã hồ ly kia đâu” Bạch Dương xoa xoa lông mày nói.

Lương Triết cười dịu dàng: “Xin lỗi chị, em không muốn làm cho chị sợ hãi, cho nên mới lừa chị, chị sẽ không tức giận đúng không?”

“Làm sao được, cậu đã giúp tôi, làm sao mà tôi tức giận được, nhưng Triết này, nói thật cho tôi biết, cảnh sát sẽ tìm ra cậu à?”

Bạch Dương nhíu mày, giọng nghiêm túc hỏi.

Vẻ mặt của Lương Triết cũng trở nên nghiêm túc: “Không biết, kỹ năng của em thuộc top ba thế giới, cảnh sát không đủ trình bắt được em đâu”

Nghe vậy, Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, cậu yên tâm đi, tiện thể, cậu gọi điện cho tôi vào lúc này làm gì, có chuyện gì à”
 
Chương 805


Chương 805

Lương Triết mỉm cười, “Không có gì to tát, em chỉ đặc biệt tới đây chúc mừng chị thôi, chúc mừng chị, cuối cùng cũng tẩy sạch được đống tai tiếng nước bẩn đấy”

“Cảm ơn” Một nụ cười hiện lên trên mặt Bạch Dương.

Đúng thế, đống tai tiếng bẩn thỉu đấy đã được tẩy sạch, bây giờ cô rất thư giãn.

“Tất cả là nhờ Lâm Diệc Hàng” Bạch Dương nói thêm: “Nếu anh ta không để lại hai đoạn video đó, sự việc này đã không được giải quyết nhanh chóng như vậy”

Nghe vậy, Lương Triết cụp mi xuống để che đi sự u ám trong mắt.

Cái gì mà tất cả là nhờ Lâm Diệc Hàng cơ chứ.

Rõ ràng là hai video đó là do cậu ta đăng lên.

Đỉnh dong, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Bạch Dương đứng lên: “Được rồi Tiểu Triết, không nói nữa nha, có người đang tới chỗ tôi”

“Được, nhưng trước khi mở cửa, chị nhớ phải xem người ở ngoài cửa là ai, phải cẩn thận bảo vệ chính mình đấy nhé” Lương Triết dịu dàng nhắc nhở.

Bạch Dương gật đầu: “Đừng lo lắng, tôi biết rồi”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô đặt điện thoại xuống, liếc nhìn lối ra vào, muốn nhìn xem ai đang ở bên ngoài.

Thấy bên ngoài là một người đàn ông mặc đồng phục, bấy giờ cô mới mở cửa.

“Xin chào, đây là cô Bạch Dương phải không?” Cậu thanh niên giao hàng nhìn Bạch Dương, hỏi.

Bạch Dương ậm ừ một tiếng: “Là tôi”

“Đây là hoa của cô, mời cô Bạch hãy ký nhận” Nói xong, cậu thanh niên giao hàng ngồi xổm xuống nhặt một bó hoa hồng đỏ tươi trên mặt đất.

Có vẻ hoa hồng kia vừa mới được cắt xuống, trên cánh hoa vẫn còn những giọt nước đọng lại, trông rất đẹp.

Bạch Dương không nhận lấy bó hoa hồng, mà nghỉ ngờ nhìn cậu thanh niên giao hàng: “Xin lỗi, cậu gửi nhầm à? Tôi không có đặt hoa gì cả”

“Là do người khác gửi tặng cho cô Bạch” Cậu thanh niên giao hàng cười trả lời Bạch Dương lại càng cảm thấy khó hiểu: “Là ai thế?”

“Chuyện đó thì tôi không biết, tôi chỉ phụ trách việc giao hoa thôi” Cậu thanh niên giao hàng lắc đầu một cái, quay đi.

Nhưng trong giây tiếp theo, cậu ta như nhớ ra điều gì đó và nói: “À, có một tấm thẻ ở đây, chắc là phía trên sẽ có thông tin đấy”

Nghe vậy, Bạch Dương quét qua bông hồng và nhìn thấy một tấm thẻ.

Cô vươn tay cầm lấy bông hồng, “Cảm ơn, đi cẩn thận”

“Không có gì” Cậu thanh niên giao hàng gật đầu rồi quay người rời đi.

Bạch Dương đóng cửa lại, đi tới phòng khách, cầm tấm thẻ lên mở ra, trên đó viết một dòng chữ rất hoa lệ: “Chúc mừng em thành công loại bỏ tin xấu”

“Là anh ta!” Bạch Dương hơi cau mày nói nhỏ.

Mặc dù không có chữ ký trên thẻ, nhưng cô biết rất rõ ràng rằng chữ viết tay này là thuộc về Phó Kình Hiên.
 
Chương 806


Chương 806

Thì ra bông hoa này là do Phó Kình Hiên gửi, lúc đầu cô còn tưởng là của Trình Minh Viễn Nói cho cùng, Trình Minh Viễn, về cơ bản mỗi lần gặp cô thì anh ta đều sẽ tặng cô một ít hoa hoặc một món quà nhỏ.

Không ngờ là lần này cô lại đoán sai rồi.

Bạch Dương nhìn bó hoa trong tay, ánh mắt khá phức tạp.

Hành vi gửi hoa của Phó Kình Hiên thực sự khiến cô ấy ngạc nhiên.

Và quan trọng nhất, cô không biết phải làm gì với bó hoa này bây giờ, nên bỏ đi hay trả lại cho Phó Kình Hiên?

Đang nghĩ, điện thoại di động rung lên.

Bạch Dương bình tĩnh lại, nhìn xuống dưới, đó là tin nhắn của Phó Kình Hiên: “Em nhận được hoa chưa?”

Ánh mắt Bạch Dương lóe lên, cô liếc qua bàn trà nhỏ, đáp lại một chữ: “Ừ”

Tại dinh thự nhà họ Phó, nơi cách Vịnh Tiên Thuỷ hơn hai mươi cây số, Phó Kình Hiên đang ngồi trên mép giường mặc áo choàng tắm, cổ áo choàng phanh ra một nửa để lộ khuôn ngực cường tráng.

Tóc của anh vẫn đang ướt sũng, ngọn tóc vẫn còn vương chút nước, những giọt nước trượt dọc theo đường quai hàm hoàn hảo qua yết hầu rồi lăn đều qua xương quai xanh, cuối cùng trượt lên ngực anh, †ạo nên một bức tranh vô cùng quyến rũ.

Lúc này, anh đang cầm trên tay một chiếc khăn tắm, chuẩn bị lau khô tóc.

Đột nhiên, điện thoại anh để sang một bên sáng lên, hai mắt lấp láy, lập tức quàng khăn lên cổ, không kịp lau tóc, anh cầm lấy điện thoại mở khóa.

Thấy đó đúng là câu trả lời của Bạch Dương, trong lòng anh vui mừng.

Nhưng đúng một giây tiếp theo, nhìn thấy câu trả lời của Bạch Dương, chỉ có một tiếng ừ mờ nhạt lạnh lùng, niềm vui trong lòng đột nhiên nhạt đi rất nhiều.

Cái từ ừ đấy, khiến anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được tâm trạng khi nhận hoa của cô.

Sau khi véo lông mày một cái, Phó Kình Hiên khẽ thở dài, sau đó gõ và hỏi thẳng: “Em thích không?”

Bạch Dương nhướn mày.

Phó Kình Hiên hỏi cô thích bó hoa đó không, hay Phó Kình Hiên hỏi cô có thích bó hoa từ anh hay không?

Không đoán được nên Bạch Dương cũng không thèm đoán, mập mờ trả lời: “Cũng được, thế nhưng mà mời tổng giám đốc Phó sau này đừng tặng nữa, sẽ làm cho người khác hiểu lầm”

Phó Kình Hiên cau mày.

Hiểu lầm?

Anh vốn tưởng rằng sau sự việc hôm nay, thái độ của cô đối với anh ít nhất cũng sẽ cải thiện rất nhiều, và cho dù cô vẫn không chấp nhận anh, thì ít nhất cô sẽ không phản kháng lại anh bằng bất cứ cách nào nữa.

Nhưng bây giờ anh nhận ra rằng tất cả mọi thứ là do anh suy nghĩ quá nhiều.

Phó Kình Hiên thở dài: “Sẽ không có ai hiểu lầm, và cũng sẽ không có ai biết là anh gửi hoa cho em”

Bạch Dương: “Ừ nhỉ, vậy thì tốt, ngày mai tôi sẽ nhờ người gửi hoa lại cho anh”

Nhìn thấy câu này, lông mày của Phó Kình Hiên cau lại thành hàng, trong lòng nổi lên một chút tức giận.

Ngay cả một bó hoa, cô cũng muốn tặng lại anh.

Cô thật sự muốn phân chia rõ ràng rành mạch với anh!

Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng, dùng ngón tay gõ nhanh: “Không cần, nếu thật sự không muốn thì cứ ném đi”
 
Chương 807


Chương 807

Sau khi gửi xong, anh vứt điện thoại di động ra, cởi khăn tắm trên cổ và đội lên đầu, che kín cả khuôn mặt để mọi người không nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này.

Vịnh Tiên Thuỷ, Bạch Dương thấy câu trả lời của Phó Kình Hiên là đã biết anh có hơi không vui.

Có lẽ cô biết anh không hài lòng về điều gì, chắc là không vui vì cô định mang hoa gửi lại cho anh rồi.

Khẽ thở dài, Bạch Dương nhìn lên bó hoa trên bàn trà nhỏ, cuối cùng cũng từ bỏ ý định trả lại cho Phó Kình Hiên, cũng không có ý định quăng bó hoa đi, vì vậy cô cứ để đó rồi bỏ đi, mặc kệ cho bó hoa tự sinh tự diệt một mình.

Ngày hôm sau, khi Bạch Dương đến Thiên Thịnh, cô đã bị một nhóm phóng viên chặn lại.

“Cô Bạch, xin hỏi là cô sẽ kiện Cố Tử Yên sao?”

“Cô Bạch, cô có thể tiết lộ đôi điều về hacker không?”

“Mối quan hệ của cô và hacker đó là gì?”

Những phóng viên này đều đến để xem thái độ của Bạch Dương đối với Cố Tử Yên và Lương Triết.

Bạch Dương bị bọn họ làm khó chịu đến mức cau mày: “Yên lặng, trả lời từng người một đi!”

Nghe cô nói vậy, đám phóng viên thật sự im lặng.

Bạch Dương nhíu mày, lạnh giọng trả lời: “Về việc tôi có kiện Cố Tử Yên hay không, câu trả lời của tôi là có, trước hết, Cố Tử Yên đã định làm cho tôi bị sáu người đàn ông ức hiếp, đã thế lại còn dàn việc, nếu vụ ức hiếp không thành công, thì lợi dụng dư luận để đàn áp tôi, gây tổn hại nghiêm trọng đến uy tín và tập đoàn của tôi, vì vậy tôi phải kiện cô ta, bắt cô ta phải trả giá và bồi thường mọi tổn thất cho tôi!”

Ánh mắt của đám phóng viên sáng lên, vội vàng ghi lại những gì cô nói.

Bạch Dương giơ hai ngón tay lên: “Câu hỏi thứ hai, về hacker, tôi xin lỗi, tôi không biết hacker là ai, và tôi không biết tại sao anh ta lại muốn giúp tôi, tôi nghĩ anh ta thấy bất bình cho tôi nên mới ra tay giúp đỡ mà thôi, vì vậy hãy tha thứ cho tôi, tôi không thể tiết lộ được, được rồi, đó là câu trả lời của tôi, thay vì nhìn chằm chằm vào tôi, các người cũng có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào Cố Tử Yên, cô ta sẽ là nhân vật chính tiếp theo”

Điều này nhắc nhở các phóng viên.

Các phóng viên hai mắt rối rít nhìn nhau một cái, sau đó chạy tới đồn cảnh sát phía bên kia.

Bạch Dương nhìn họ lái xe đi, sau đó mới đi vào cửa Thiên Thịnh.

Cùng lúc đó, trong đồn cảnh sát, Cố Tử Yên bị nhốt trong phòng thẩm vấn, một số cảnh sát đang ngồi đối diện với cô ta để tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra đối với cô †a.

Khi được hỏi tại sao cô ta lại sắp xếp sáu người đàn ông để đối phó với Bạch Dương, đột nhiên Cố Tử Yên trở nên hưng phấn: “Không phải tôi, sáu người đàn ông đó không phải do tôi sắp xếp, là Lâm Diệc Hàng, chính là anh ta!”

Một vài nhân viên cảnh sát đã bị sốc, khi họ nhận ra điều này, hóa ra vẫn còn vài chỉ tiết khả nghi mà họ chưa tìm thấy.

“Lâm Diệc Hàng là ai?” Viên cảnh sát thẩm vấn hỏi lại.

Cố Tử Yên bị giam cầm trên ghế, không cử động được tay chân.

Hơn nữa, trước mặt có rất nhiều cảnh sát đang nhìn cô ta, giờ phút này cô ta cảm thấy mình sắp bị chôn vùi trong sợ hãi.

Cô ta biết rằng mình không thể chối tội được nữa, dù sao thì hai đoạn phim vẫn còn đang được để trên mạng.
 
Chương 808


Chương 808

Nếu cô ta vẫn phủ nhận thì hình phạt đang chờ đợi cô ta sẽ nghiêm khắc hơn, vì vậy cô ta đã đưa ra quyết định ngay khi bị bắt vào xe cảnh sát và giải thích mọi chuyện một cách trung thực.

Đồng thời, cô ta cũng đang chuẩn bị để khai Lâm Diệc Hàng ra luôn.

Dù sao thì bọn họ cũng là một nhóm, nhân viên, địa điểm, dụng cụ đều do Lâm Diệc Hàng chuẩn bị, cô ta chỉ ra lệnh cho Lâm Diệc Hàng làm mà thôi, vậy tại sao cô †a lại phải chịu tội một mình?

Lâm Diệc Hàng cũng phải đến để đi cùng với cô tal Vả lại, cô ta là thiên sứ của Lâm Diệc Hàng, dù cô ta khai Lâm Diệc Hàng ra thì chắc chắn Lâm Diệc Hàng cũng sẽ không giận cô ta.

Với suy nghĩ này trong đầu, hai mắt Cố Tử Yên đỏ hoe trả lời: “Đó là chuyên gia phẫu thuật ngoại khoa của Bệnh viện số 1, sáu người đàn ông kia là do anh ta tìm đấy”

“Nếu đã như vậy, các người hãy đến bệnh viện và đưa Lâm Diệc Hàng đến đây”

Cảnh sát thẩm vấn nói với hai cảnh sát phía sau.

Hai viên cảnh sát gật đầu và rời khỏi phòng thẩm vấn.

Nhìn thấy họ thật sự đi bắt Lâm Diệc Hàng, Cố Tử Yên ngay lập tức cảm thấy hả hê hơn rất nhiều.

Ngay sau đó, Lâm Diệc Hàng bị đưa đến đồn cảnh sát.

Anh ta không ở trong phòng thẩm vấn với Cố Tử Yên mà mà bị thẩm vấn một mình.

Anh ta bị thẩm vấn bởi một cảnh sát đã đưa anh ta đến đây: “Anh Lâm, theo lời Cố Tử Yên đã nói, anh là người đã cùng cô ta bày mưu với Bạch Dương và chính anh là người đã sắp xếp sáu người đàn ông kia, anh có thừa nhận hay không?”

Khi Lâm Diệc Hàng đến, chiếc áo khoác dài màu trắng của anh ta vẫn chưa được cởi ra.

Giống như Cố Tử Yên, tay và chân của anh ta bị giam cầm vào cái ghế sau lưng, nhưng anh ta lại không tái nhợt và run rẩy như Cố Tử Yên.

Anh ta dựa vào lưng ghế, hoàn toàn không quan tâm đến tình hình hiện tại của mình, vẫn bình tĩnh như thường: “Tôi không đồng ý, tôi không có dự định gì làm hại với Bạch Dương cả, và tôi cũng chẳng sắp xếp sáu người đàn ông nào cả, tôi không có thù hằn gì Bạch Dương, tại sao tôi lại phải làm như thế làm gì?”

Viên cảnh sát thẩm vấn im lặng.

Đúng vậy, khi Lâm Diệc Hàng bị bắt, cục cảnh sát đã kiểm tra các mối quan hệ cá nhân của Lâm Diệc Hàng, và phát hiện ra rằng anh ta thực sự không có thù gì với Bạch Dương cả, việc nói anh ta làm hại Bạch Dương là hoàn toàn không có căn cứ.

Nhưng có lẽ Cố Tử Yên cũng không nói dối, dù sao để được giảm án, cô ta nhất định sẽ không nói lung tung được, vậy nên người đang nói dối chắc chắn chính là người đàn ông này.

Nghĩ vậy, viên cảnh sát quay bút trên tay, hỏi vặn lại: “Theo chúng tôi được biết, anh và Cố Tử Yên có mối quan hệ rất tốt, Cố Tử Yên thù hằn với Bạch Dương nên đã tấn công Bạch Dương. Với tư cách là bạn của Cố Tử Yên, rất có thể là anh đã giúp đỡ cô †a”

Kính của Lâm Diệc Hàng hơi hạ xuống, thoáng qua rồi biến mất: “Anh nói đúng, tôi thực sự có thể giúp cô ta, nhưng bằng chứng thì sao? Nếu anh không thể đưa ra bằng chứng, thì mọi lời nói của anh đều chỉ là vu khống và tôi hoàn toàn có quyền báo cáo lại cảnh sát”

Viên cảnh sát cau mày không nói gì.

Đúng thế, chẳng có bằng chứng gì.

Trong lúc nhất thời, anh ta chẳng thể làm gì được người đàn ông này.

Sau khi vò đầu bứt tóc, viên cảnh sát ra hiệu cho một cảnh sát khác bên cạnh anh †a: “Cậu sang phòng bên cạnh hỏi đội trưởng Lâm xem, hỏi thử anh ta có lấy được bằng chứng nào từ Cố Tử Yên có thể chứng minh Lâm Diệc Hàng là đồng phạm hay không”
 
Chương 809


Chương 809

“Được” Viên cảnh sát liếc nhìn Lâm Diệc Hàng rồi lập tức làm ngay.

Nhưng trong vòng hai phút, anh ta lại quay lại, lắc đầu và nói không.

Lúc này viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn đối diện Lâm Diệc Hàng chẳng biết làm gì khác.

Khi họ bắt Cố Tử Yên vào đêm qua, họ đã giải quyết toàn bộ vụ án nhưng lại chẳng thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan đến Lâm Diệc Hàng, chỉ sau khi Cố Tử Yên khai báo ra Lâm Diệc Hàng thì họ mới biết rằng có một người như vậy liên quan đến vụ án này.

Như vậy có thể thấy rằng nếu Cố Tử Yên không tự mình nói ra thì sẽ không ai trong số họ biết rằng có một người khác, nhưng bây giờ dù biết có đồng phạm trong vụ án này thì họ cũng không thể làm gì được kẻ đồng phạm này, bởi vì họ hoàn toàn không †ìm thấy bằng chứng phạm tội của kẻ kia, thậm chí ngay cả chủ mưu là Cố Tử Yên còn chắn có kia mà.

“Lão Trần, chúng ta phải làm sao bây giờ? Vẫn phải tiếp tục hỏi hả?” Viên cảnh sát đi tới phòng thẩm vấn bên cạnh hỏi chứng cứ.

Cảnh sát phụ trách thẩm vấn Lâm Diệc Hàng cáu kỉnh đứng lên: “Cậu nghĩ còn thế nào nữa? Đương nhiên không thể tiếp tục, đi thôi, đi sang phòng kia trước đã”

Nói xong hai người bỏ lại Lâm Diệc Hàng ở đấy, đi ra ngoài.

Lâm Diệc Hàng nhìn bóng lưng của bọn họ, khóe miệng cong lên.

Ở bên cạnh, đội trưởng Lâm nhìn thấy bọn họ đi vào, nheo mắt lại: “Thế nào rồi?”

Hai cảnh sát lắc đầu.

Đội trưởng Lâm không ngạc nhiên với kết quả này, sau đó nhìn Cố Tử Yên: “Cô Cố, vừa rồi chúng tôi đã thẩm vấn Lâm Diệc Hàng, anh ta không nhận là anh ta đã tham gia vào vụ hãm hại Bạch Dương với cô “Cái gì?” Cố Tử Yên mở to mắt không tin nổi: “Anh ta không thừa nhận?”

Đội trưởng Lâm gật đầu.

Giọng của Cố Tử Yên đanh lại: “Điều này là không thể! Làm sao anh ta có thể không thừa nhận được?”

Anh ta nói, cô ta là thiên thần của anh, chỉ cần cô ta muốn, anh ta sẽ làm tất cả mọi việc vì cô ta.

Nếu cô ta đã khai anh ta ra như thế rồi thì anh ta cũng nên hiểu là cô ta muốn anh †a đi vào cùng rồi chứ, tại sao anh ta lại không thừa nhận điều đó?

Hay, anh ta không muốn vào tù, cho nên đó là lý do tại sao anh ta phản bội cô ta?

Nghĩ đến điều này, Cố Tử Yên bị thù hận che mất lý trí, khuôn mặt cô ta trở nên gớm ghiếc.

Những kẻ dối trá, tất cả là những kẻ dối trái Nói là sẽ bảo vệ cô ta cả đời, nhưng cuối cùng cứ đến lúc gặp họa là sẽ bỏ lại cô ta rồi chạy mất. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đã thế cô ta lại còn tin anh ta nhiều như thết “Anh ta nói dối anh đấy, Lâm Diệc Hàng đã nói dối đấy, đừng tin anh ta!” Cố Tử Yên mất kiểm soát hét lên.

Vài nhân viên cảnh sát lạnh lùng nhìn cô, đội trưởng Lâm dẫn đầu mở miệng nói: “Đương nhiên chúng tôi sẽ không dễ dàng tin anh ta như vậy, nhưng chúng tôi không có bằng chứng cho thấy anh ta là đồng phạm, và bản thân cô cũng chẳng có bằng chứng gì chứng minh được điều đó cả?”

“..” Cố Tử Yên nghẹn ngào bật khóc đầy tiếc nuối.

Cô ta hối hận tại sao mình lại tin tưởng vào Lâm Diệc Hàng đến thế, và tại sao cô ta lại không ghi âm lại lúc cô ta ra lệnh cho Lâm Diệc Hàng đi làm.

Nếu không, giờ cô ta đã có bằng chứng để chứng minh Lâm Diệc Hàng cũng là đồng phạm của mình.

Môi Cố Tử Yên run rẩy: “Vậy nếu không có chứng cứ thì Lâm Diệc Hàng sẽ xảy ra chuyện gì?”
 
Chương 810


Chương 810

“Chúng tôi sẽ để anh ta đi thôi!” Đội trưởng Lâm trả lời.

Đồng tử Cố Tử Yên co rút lại: “Cái gì cơ?

Thả anh ta đi?”

“Đúng vậy, không có chứng cứ, chúng tôi chỉ có thể thả anh ta đi. Cho dù Lâm Diệc Hàng có thật sự là đồng phạm đi chăng nữa thì chúng tôi cũng chẳng thể bắt anh ta chịu tội được” Đội trưởng Lâm nhìn cô ta rồi nói.

Không có cách nào khác, tình hình trong nước T là như vậy đấy, nước T là một nước rất chú trọng đến bằng chứng.

Không có bằng chứng, cho dù người đó là tội phạm, bọn họ cũng chỉ có thể khuất mắt trông coi mà thôi.

Cơ thể của Cố Tử Yên run rẩy kịch liệt, hiển nhiên là không thể chấp nhận được sự thật này.

Đội trưởng Lâm suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: “Đương nhiên, nếu cô tìm thấy sáu người đàn ông xâm phạm mình, chỉ cần sáu người đàn ông đó đưa ra bằng chứng cho thấy Lâm Diệc Hàng đã thuê bọn họ thì có thể kết tội Lâm Diệc Hàng”

Hai mắt Cố Tử Yên sáng lên, cô ta nhìn chằm chằm đội trưởng Lâm, lớn tiếng hét lên: “Vậy các anh cũng đi tìm nhanh lên!”

“Chúng tôi đã tìm kiếm, nhưng không có bất kỳ manh mối nào, vì vậy có rất ít khả năng chúng tôi sẽ tìm thấy chúng” Đội trưởng Lâm nói, nhấn vào vành mũ của mình.

Cố Tử Yên tức giận: ‘Vậy tại sao anh còn nói thế làm cái gì?”

“Tôi chỉ cho cô một chút hy vọng mà thôi” Đội trưởng Lâm lạnh nhạt đáp trả.

Cố Tử Yên gần như tức đến chết.

Đội trưởng Lâm đứng lên: “Các cậu đưa giấy nhận tội cho cô ta ký đi, tôi đi đến phòng bên cạnh xem thử”

“Vâng, đội trưởng Lâm!”

Đội trưởng Lâm rời đi, đi sang phòng bên cạnh, nhìn thấy Lâm Diệc Hàng và thẩm vấn anh ta.

Sau khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, Lâm Diệc Hàng lấy điện thoại di động ra và gửi cho Bạch Dương một tin nhắn: “Cô đoán đúng rồi đấy, Cố Tử Yên đã khai tôi ra”

Bạch Dương đang kiểm tra báo cáo, nghe thấy điện thoại rung lên, cô cầm lên, nhìn thấy tin nhắn này, vội hỏi: “Vậy bây giờ anh như nào rồi?”

Lâm Diệc Hàng đưa tay chặn một chiếc †axi để vào, rồi anh ta bắt đầu gõ: “Tôi ổn, †ôi không thừa nhận điều đó, nhưng cảnh sát chắc cũng biết rằng tôi là người phạm tội thường xuyên, mà họ lại không thể đưa ra bằng chứng, Cố Tử Yên cũng thế nên không có bằng chứng thì không có quyền bắt tôi, trừ khi họ tìm thấy sáu người đàn ông đó”

Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Sáu người đàn ông kia bây giờ đang ở đâu? Liệu có bị bắt lại hay không?”

Lâm Diệc Hàng gõ chữ: “Không, họ đã được thay tên rồi đưa ra nước ngoài từ lâu rồi, cả đời này họ cũng sẽ chẳng quay lại nửa đâu”

Nói cách khác, cảnh sát sẽ không bao giờ bắt được sáu người đàn ông đó, từ nay cho đến mãi về sau.

Sáu người đàn ông đó không thể làm bằng chứng kết tội anh ta, vậy nên Cố Tử Yên sẽ phải chịu mọi tội lỗi một mình.

Bạch Dương gật đầu, biểu đạt rằn cô đã biết rồi: “Vậy thì tốt rồi”

Nói thêm vài câu nữa, cả hai kết thúc cuộc trò chuyện của họ.

Lúc này, thư ký Đồng gõ cửa bước vào: “Tổng giám đốc Bạch, bà Cố và cô Cố của tập đoàn Tam Thịnh đang ở đây, họ nói muốn gặp cô”
 
Chương 811


Chương 811

Nói đến cô Cố của tập đoàn Tam Thịnh thì đúng là một đề tài đáng để bàn tán ở Hải Thành đấy.

Hai ngày trước cô con gái lớn nhà họ Cố đột nhiên xuất hiện, sau đó nhà họ Cố lại công bố danh tính, đến lúc ấy mọi người mới biết nhà họ Cố không chỉ có một cô con gái là Cố Tử Yên mà còn có cô con gái lớn Cố Mạn Tình bị bắt cóc từ nhỏ nữa.

Nhưng giờ đề tài khiến cho mọi người trò chuyện rôm rả sau bữa tối lại trở thành cô con gái nhỏ của nhà họ Cố.

“Bà Cố?” Bạch Dương nheo mắt: “Họ làm gì ở đây?”

Thư ký Đồng lắc đầu: “Tôi không biết điều đó, nhưng tôi đoán nó có thể liên quan đến Cố Tử Yên “Thật sao? Vậy thì đừng quan tâm đến họ làm gì” Bạch Dương xua tay.

Thư ký Đồng nhìn cô: “Tổng giám đốc Bạch nói vậy là ý bảo cứ lơ họ đi sao?”

“Đúng vậy” Bạch Dương gật đầu.

Thư ký Đồng đẩy kính: “Tôi hiểu rồi, vậy để ta cho người bảo họ đi về”

Nói xong cô ta quay người đi về phía cửa.

Tuy nhiên, vừa ra đến cửa, cô ta ¡ chưa kịp mở thì cửa đã bị đẩy mạnh từ bên ngoài vào.

Bà Cố đưa Cố Mạn Tình vào, theo ngay sau họ là một người lễ tân.

Người lễ tân nhìn thấy thư ký Đồng thì cười khổ: “Thư ký Đồng, tôi không cố ý để bọn họ lên, nhưng bọn họ nhất định xông lên uy hiếp tôi, nói nếu để bảo vệ đuổi bọn họ đi, bọn họ sẽ chết ở đây, nên là…”

Thư ký Đồng nhìn mẹ con bà Cố, xoa xoa thái dương có chút nhức mỏi, sau đó quay đầu nhìn Bạch Dương đang ở trong: “Tổng giám đốc Bạch, cô xem…”

Đương nhiên Bạch Dương đã nghe được những gì người lễ tân kia nói, lạnh lùng nhìn bà Cố một cái, mím lấy đôi môi đỏ mọng nói: “Tôi sẽ giải quyết, hai người các cô quay về làm việc tiếp đi”

“Vâng” Đồng Khê trả lời. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tiểu Lệ, người lễ tân thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, tổng giám đốc Bách không định trách cô ta vì không ngăn cản hai người này.

Hai người đi ra ngoài, chỉ còn lại Bạch Dương và hai mẹ con bà Cố ở trong văn phòng.

Bạch Dương dựa lưng vào ghế, ngước mắt lên nhìn bà Cố và Cố Mạn Tình đang đứng ở phía đối diện với mình.

Mặc dù cô vẫn còn trẻ nhưng vì cô đã ở vị trí cao trong nhiều tháng, dù ít dù nhiều cũng đã có khí thế của một người lãnh đạo.

Vì vậy, khi cô nhìn bà Cố như thế này, làm cho bà Cố cảm thấy rất áp lực.

Suy cho cùng, bà Cố mấy chục năm làm vợ nhà giàu, chỉ biết tiêu tiền để hưởng thụ, xét về khí chất thì chẳng có tẹo nào.

Và gần đây, vì vụ tai nạn giữa tập đoàn Tam Thịnh và Cố Tử Yến, nên trông bà ta càng nhạt nhòa hơn.

Rõ ràng Bà Cố cũng cảm nhận được cái khí chất của Bạch Dương, áp lực đè nặng lên đầu bà ta, tuy rằng trong lòng bà ta rất bất mãn, thế nhưng nghĩ đến mục đích mình đến đây, lại đành phải nhịn xuống.

Lau khóe mắt đỏ hoe, bà Cố hít một hơi, ổn định lại tâm trạng, mỉm cười nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch…”

“Ngồi đi!” Bạch Dương chỉ vào chiếc ghế đối diện.

Bà Cố liếc nhìn nó, kéo ghế ra và ngồi xuống.
 
Chương 812


Chương 812

Bạch Dương không nhìn bà ta mà đưa mắt nhìn Cố Mạn Tình bên cạnh, đôi môi đỏ mọng cong lên, giả bộ tò mò hỏi: ‘Bà Cố, đây là con gái lớn mới tìm được của bà sao?”

“Đúng vậy, đây là con gái lớn của tôi, Mạn Tình” Bà Cố nắm lấy tay Cố Mạn Tình trìu mến vỗ về, vẻ mặt đầy ân cần, rõ ràng là bà rất yêu Bằng cách nào đó, bà Cố càng thích Cố Mạn Tình thì càng có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô và Trình Minh Viễn.

Nhưng Bạch Dương lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, thậm chí cô còn cảm thấy hơi chói mắt khi nhìn thấy bà Cố cưng chiều vỗ về Cố Mạn Tình.

Chắc cô điên rồi!

Bạch Dương khẽ lắc đầu, cố nén cảm xúc không thể giải thích được trong lòng, cười nhẹ: “Chào cô Cố”

“Xin chào, cô Bạch” Cố Mạn Tình cũng giả vờ như không biết Bạch Dương, sau khi chào hỏi Bạch Dương xong, cô ta lại rụt rè trốn sau lưng bà Gố, trông rõ là yếu ớt.

Bạch Dương biết rõ bộ mặt thật của cô †a, nên cũng chẳng thấy bất ngờ gì cả, ừ một tiếng rồi thu ánh mắt lại, nhìn bà Cố: “Bà Cố tới đây tìm tôi, có chuyện gì sao?”

Bà Cố ngượng ngùng cười: “Đúng vậy, tôi ở đây vì Cố Tử Yên”

Ánh mắt Bạch Dương lóe lên.

Đúng là!

Bạch Dương nhìn bà Cố đã thay đổi thái độ một trăm tám mươi với mình, sau đó nở một nụ cười không thấy cả mắt: “Ồ? Vì cô hai nhà họ Cố sao?”

Đúng vậy, từ khi nhà họ Cố công bố còn một cô con gái lớn nữa.

Cố Tử Yên đã trở thành cô hai nhà họ Cố.

“Đúng vậy” Bà Cố thở dài, mắt bà lại bắt đầu đỏ lên.

Bây giờ Bạch Dương mới biết Cố Tử Yên có cái tật xấu mỗi lần giả vờ vô tội lại bắt đầu đỏ mắt ở đâu ra rồi, ở bà Cố chứ đâu ra nữa.

“Cô Bạch” Bà Cố nắm chặt tay và nhìn chằm chằm vào Bạch Dương: “Cô Bạch, tôi biết Tử Yên không nên vu không cô, nhưng… nhưng mà nó chỉ là nhất thời bốc đồng mà thôi, liệu cô có thể…”

“Ý bà Cố muốn nói là liệu tôi có thể bỏ qua cho cô ta hay không hả?” Bạch Dương cắt ngang câu nói của bà Cố.

Bà Cố nhìn thấy vẻ mỉa mai trên mặt, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng vì Cố Tử Yên, bà ta chỉ có thể chịu đựng và gật đầu một lần nữa: “Đúng thế, tôi đến đây là vì mục đích này, miễn là cô đồng ý tha thứ cho Tử Yên, tôi… tôi sẽ cho cô năm triệu!”

Bà ta đưa một tay lên, giơ ra: “Như thế nào, cô Bạch?”

Nụ cười trên mặt Bạch Dương vẫn không thay đổi, cô vẫn không trả lời.

Thế nhưng, Cố Mạn Tình, người đang đứng phía sau bà Cố, đã cắn chặt môi dưới, cảm thấy không vui.

Năm triệu!

Với cô mà nói, một trăm ngàn đã là một số tiền rất khổng lồ rồi, mà mẹ lại sẵn sàng đưa năm triệu ra để cứu Cố Tử Yên, điều đó cho thấy trong lòng mẹ dù Cố Tử Yên có trở thành một người không còn giá trị gì nữa thì bà ta cũng sẽ không từ bỏ cô ta.

Có vẻ như cô ta còn phải phải rất cố gắng để làm suy yếu tình cảm của mẹ mình dành cho Cố Tử Yên, để có thể thuận lợi xua đuổi Cố Tử Yên.

Nhìn thấy Bạch Dương chậm chạp mãi không thốt ra lời, bà Cố thấy hơi khó chịu và cảm thấy Bạch Dương đang cố ý không tôn trọng mình.

Thế là bà Cố nghiến răng, chìa thêm năm ngón tay ra: “Thế thì thêm năm triệu nữa, mười triệu thì sao?”
 
Chương 813


Chương 813

“Bà Cố hào phóng thật, nhưng mà mười triệu thì, bà Cố có đủ được sao?”

Bạch Dương ôm đầu, giễu cợt nói: “Tôi nghe nói khi tổng giám đốc Phó cắt đứt hôn ước với nhà họ Cố của bà, anh ta cũng đã hủy bỏ mọi hợp tác với tập đoàn Tam Thịnh. Lúc đó mọi người bên ngoài ai cũng đã biết chuyện, một số công ty cũng làm theo. Sau khi hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Tam Thịnh, tập đoàn Tam Thịnh bất ngờ tụt hạng từ mười công ty hàng đầu trên thị †rường xuống sau thứ hạng hai mươi công †y, nguồn vốn bị thu hẹp kịch liệt. Hơn nữa, tối hôm qua, sự kiện Cố Tử Yên bị bắt đã làm cho tập đoàn Tam Thịnh vốn đã hỏng giờ lại càng bị ảnh hưởng nặng nề hơn”

“Cô đang cố nói cái quái gì vậy?” Vẻ mặt của bà Cố thay đổi, bà ta cảm thấy hơi bất an.

Bạch Dương cười nói: “Tôi muốn nói là, hiện tại Tam Thịnh nợ nần chồng chất, nếu không có tài sản cố định chống đỡ thì đã phá sản từ lâu, nhưng cho dù không phá sản thì cũng đang đứng bên bờ vực phá sản rồi, không khác gì Thiên Thịnh của ba tháng trước, nói cách khác, hiện tại tập đoàn Tam Thịnh không có một chút vốn lưu động nào, để Tam Thịnh có thể duy trì vận hành cơ bản, chắc tổng giám đốc Cố đang đi chạy vạy khắp nơi, cho nên sao có thể cho phép bà rút ra mười triệu tệ cứu Cố Tử Yên được?”

Nghe thế, bà Cố nhất thời nói không nên lời.

Không ai hiểu người bên gối này rõ hơn bà, mấy ngày qua, rốt cuộc Cố Việt Bân đã khổ sở chạy đi vay tiền người ta thế nào.

Nhưng bởi vì trước kia quá cao ngạo, đắc tội với không ít người, cho nên người trong giới chẳng muốn cho ông ta vay tiền, chạy ngược chạy xuôi lâu như vậy, mới chỉ mượn được hai trăm triệu, nhưng hai trăm triệu nện vào thị trường chứng khoán, vốn dĩ chẳng tạo nên nổi bọt sóng gì, nếu muốn ổn định Tam Thịnh, ngần ấy còn xa mới đủ.

Cho nên hiện tại một phân tiền ở nhà, đều rất quan trọng, nếu để cho Việt Bân biết bà lấy đi nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ tức giận, tuy không đến mức ly hôn, nhưng tình cảm sẽ không còn. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nghĩ đến kết quả kia, trong lòng bà Cố dâng lên cảm giác sợ hãi, thân thể cũng nhịn không được mà run rẩy.

Bạch Dương nhìn bà Cố như vậy, cô nở nụ cười: “Xem ra bà Cố không định tiếp tục trả công rồi”

Sắc mặt bà Cố có vẻ không tốt: “Rốt cuộc thì cô muốn thế nào, mới đồng ý thả Tử Yên?”

Trước khi tới, Cục cảnh sát bên kia đã gọi điện thoại cho bà, nói với bà Tử Yên đã ký vào đơn nhận tội, không thể nộp tiền bảo lãnh, cũng không thể gặp mặt, chỉ có thể chờ đến lúc mở phiên tòa xét xử mới có thể nhìn thấy.

Hơn nữa Cục cảnh sát còn nói cho bà biết, chứng cứ Tử Yên mưu hại Bạch Dương và vu oan cho Bạch Dương vô cùng xác thực, có khả năng sẽ đưa ra hình phạt luôn tại phiên xét xử đầu tiên, thậm chí sẽ không cho Tử Yên có phiên xét xử thứ hai để chống án.

Bởi vậy bà hỏi luật sư, có cách nào không cứu được Tử Yên không, luật sư trả lời là tới cầu xin Bạch Dương, chỉ cần Bạch Dương mở miệng nói không truy cứu Tử Yên, Tử Yên sẽ không sao, cho nên bất luận thế nào, bà cũng phải khiến Bạch Dương đồng ý bỏ qua cho Tử Yên.

Nhưng mà Bạch Dương lại trực tiếp dội cho bà Cố một chậu nước lạnh, cô vén lọn tóc, lạnh giọng đáp: “Bất luận thế nào, tôi đều sẽ không bỏ qua cho cô ta, trước đó cô ta hại tôi vài lần, tôi không có chứng cứ, lần này thì khác, cho nên lần này, tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải ngồi tù.”

“Cô…” Bà Cố trừng mắt, run rẩy giơ tay chỉ vào Bạch Dương: “Cô quá ác!”

Cố Mạn Tình kinh ngạc trừng mắt.

Ác sao?

Cô ta cúi đầu nhìn nhìn bà Cố trước mặt.

Tuy cô ta cực kỳ thích người mẹ mới này, nhưng không thể không thừa nhận, người mẹ cô ta mới nhận hơi có vấn đề.
 
Chương 814


Chương 814

Đến người không đọc qua sách vở gì như cô ta cũng biết, mưu hại vu oan cho Bạch Dương chính là Cố Tử Yên, cho nên người ác thật sự phải là Cố Tử Yên mới đúng, Bạch Dương chỉ dùng pháp luật để trả thù, thế sao gọi là ác được?

Nhưng mà người mẹ mới này đối xử với cô ta rất tốt, cô ta sẽ không nói ra những lời này.

Bạch Dương giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cô nở nụ cười châm chọc: “Đừng đừng đừng, bà Cố đừng nói như vậy, luận ác độc, tôi còn xa mới sánh bằng con gái nhỏ nhà bà, cô con gái nhỏ nhà bà có thể đẩy người ta xuống cầu thang, có thể lên kế hoạch hại người ta ngã ngựa, có thể lợi dụng rắn độc cắn người, còn muốn khiến người ta bị hiếp, thậm chí còn tạt a- xít sun-phu-rit vào người ta, bao nhiêu việc ác, đã vượt qua mức độ siêu ác từ lâu, đạt tới trình độ khiến người ta giận sôi gan rồi.”

Nghe đến mấy chuyện này, mặt mũi bà Cố đỏ bừng bừng, chột dạ mở mắt: “Cô…

cô, chẳng phải cô vẫn không có việc gì sao?”

“Vì tôi không sao, cho nên tôi đáng đời, †ôi không cần phải so đo với Cố Tử Yên ư?”

Sắc mặt Bạch Dương lạnh đi.

Bà Cố mấp máy môi mấy lần, tuy không phát ra âm thanh cụ thể, nhưng trông dáng vẻ của bà ta thì hiển nhiên có ý này.

Bạch Dương lắc đầu, biết không thể nói tiếp nữa.

Dù sao, bạn vĩnh viễn không thể gọi dậy một người đang giả vờ ngủ.

Cô cầm điện thoại di động, gọi cho Cố Việt Bân ngay trước mặt bà Cố: “Tổng giám đốc Cố, tôi là Bạch Dương.”

Bà Cố trừng to mắt, cất giọng the thé: “Cô muốn làm gì?”

Bạch Dương không để ý đến bà, tiếp tục nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Vợ ngài đến chỗ tôi, ra giá mười triệu tệ, muốn †ôi bỏ qua cho Cố Tử Yên”

“Cái gì?” Đầu bên kia điện thoại, Cố Việt Bân đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Mười triệu tệ?

Bà thật đúng là không tiếc trả giá!

Ông ta mới vừa vay tiên của ngân hàng bên kia, bị ngân hàng từ chối, một hơi nghẹn ở cổ họng còn chưa có chỗ phát tiết, người phụ nữ Trần Thục Phân kia còn lấy mười triệu tệ để cứu đứa con gái bất hiếu đó!

Bà không biết mười triệu tệ quan trọng với Tam Thịnh cỡ nào sao?

Cố Việt Bân lạnh run: “Bạch Dương, hiện tại Trần Thục Phân ở đâu?”

Trần Thục Phân chính là tên của bà Cố.

Bạch Dương nhìn vẻ mặt sợ hãi của bà Cố, cười khẽ nói: “Ở trước mặt tôi, ông nói chuyện với bà ta đi.”

Nói xong, Bạch Dương mở loa ngoài của di động, đưa tới trước mặt bà Cố.

Tiếng gầm gừ lạnh lẽo đầy phẫn nộ của Cố Việt Bân truyền đến: “Bà lập tức cút về đây cho tôi!”

“Ông xã em…”

Cố Việt Bân cắt ngang lời bà nói: “Bớt nói nhảm với tôi, trong vòng nửa giờ nữa mà bà còn không trở lại, đừng trách tôi không khách khí với bài”

Dứt lời, Cố Việt Bân cúp điện thoại.

Thân thể bà Gố run lên.

Ngay cả Cố Mạn Tình sau lưng bà ta cũng bị dọa sợ.

Bạch Dương cầm lại điện thoại: “Bà Cố, còn muốn tiếp tục nói nữa không?”
 
Chương 815


Chương 815

Bà Cố đứng lên, ánh mắt âm trầm nhìn cô, thái độ khôi phục lại vẻ cao ngạo trước kia, dáng vẻ lạnh lùng không muốn tiếp chuyện.

“Cô chờ đó, tôi nhất định sẽ cứu Tử Yên ra, Mạn Tình, chúng ta đi.”

Bà Cố giữ chặt tay Cố Mạn Tình, đi nhanh ra cửa.

Tin tức hai mẹ con đến Thiên Thịnh, rất nhanh đã bị trợ lý Trương biết được.

Trợ lý Trương gõ cửa văn phòng tổng giám đốc: “Phó tổng, căn cứ vào tin tức người của chúng ta tại Thiên Thịnh báo lại, hai mẹ con bà Cố đã đến tìm cô Dung.”

“Cái gì?” Phó Kình Hiên nhíu mày: “Vì chuyện của Cố Tử Yên sao?”

“Đúng vậy, nhưng không đàm phán thành công, sắc mặt bà Cố thật không tốt.”

Trợ lý trương cười khẩy nói.

Khóe miệng Phó Kình Hiên cũng nhếch lên một độ cong lạnh lùng trào phúng: “Đi †ìm Bạch Dương, chỉ có thể nói bà ta đã †ìm nhầm người thôi.”

Bạch Dương muốn Cố Tử Yên ngồi tù hơn ai hết.

Cho nên tìm Bạch Dương, là một nước cờ thối nát của bà Cố.

“Đúng rồi, trước đó bảo cậu điều tra Cố Mạn Tình, tra được gì rồi?” Ngón tay Phó Kình Hiên gõ trên mặt bàn, hỏi.

Trợ lý Trương đẩy kính mắt, đáp: “Tra được một ít rồi”

“Một ít?” Phó Kình Hiên mím môi, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này.

Trợ lý Trương gật đầu, có chút bất đắc dĩ đáp: “Vâng ạ, một ít, bởi vì tư liệu về Cố Mạn Tình trước đó đã bị người ta xóa mất, tôi phải tốn công sức rất lớn, mới tra được một ít, Cố Mạn Tình này tên cũ là Lý Chiêu Đệ, đến từ một gia đình trọng nam khinh nữ ở nông thôn, sau đó được Trình Minh Viễn đón về Hải Thành.”

“Trình Minh Viễn?” Đồng tử của Phó Kình Hiên hơi co rút. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Mạn Tình trở về, chẳng những có liên quan đến Bạch Dương, mà còn có liên quan cả đến Trình Minh Viễn.

Cho nên rốt cuộc Bạch Dương và Trình Minh Viễn đang làm gì?

Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Phó Kình Hiên, trợ lý Trương nghiêm túc mở miệng: “Chắc hẳn anh Trình và cô Dung đang lên kế hoạch gì đấy, bởi vì tôi còn tra được một chuyện, thật ra Lý Chiêu Đệ này cũng không phải Cố Mạn Tình thật, anh Trình đặt mẫu DNA giả tại mỗi bệnh viện lớn và cơ sở giám định DNA, bất kể vợ chồng Cố Việt Bân có xét nghiệm thế nào thì Lý Chiêu Đệ cũng đều là con gái của bọn họ, cô Dung ắt hẳn cũng biết, nếu không đã không đưa vòng cổ cho Lý Chiêu Đệ.”

Phó Kình Hiên không nói gì, lông mày nhíu chặt như đang trầm tư điều gì đó.

Rất nhanh, anh đã nhớ ra một điểm giống nhau giữa Trình Minh Viễn và Bạch Dương, đó chính là đều coi nhà họ Cố là kẻ thù lớn nhất, nhưng vì chính sách quốc gia nên bọn họ không thể trực tiếp tấn công tập đoàn Tam Thịnh, khiến cho tập đoàn Tam Thịnh phá sản.

Như vậy, nếu hai người muốn đối phó với Tam Thịnh thì chỉ có thể nghĩ cách khác, mà biện pháp tốt nhất, chính là nắm giữ tư liệu đen của tập đoàn Tam Thịnh, nhưng muốn nắm giữ tư liệu đen của một †ập đoàn gần như là chuyện không có khả năng, trừ khi bên trong có người.

Cho nên Lý Chiêu Đệ kia, là nội ứng mà Bạch Dương và Trình Minh Viên gài vào nhà họ Cố sao?

Phó Kình Hiên dừng động tác gõ mặt bàn, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy đúng là nguyên nhân này.
 
Chương 816


Chương 816

Nếu không thì không thể giải thích vì sao bọn một muốn đưa một Cố Mạn Tình giả đến nhà họ Cố, nói chung cũng không thể là có lòng tốt muốn an ủi vợ chồng Cố Việt Bân đi.

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn trợ lý Trương: “Xóa sạch những thứ cậu tra được, mặt khác cũng xóa sạch mọi dấu vết để lại trong quá khứ của Lý Chiêu Đệ, quan trọng nhất là, làm thêm một tầng bảo vệ cho mẫu DNA mà Trình Minh Viễn để lại ở các bệnh viện lớn và cơ sở xét nghiệm DNA.”

Tuy Trình Minh Viễn đã che giấu thân phận của Lý Chiêu Đệ, nhưng chưa chắc đã không có người nghi ngờ Lý Chiêu Đệ không phải là Cố Mạn Tình.

Trợ lý Trương đã có thể điều tra ra Lý Chiêu Đệ không phải Cố Mạn Tình thật thì người khác chắc chắn cũng có thể, cho nên anh chỉ có thể giúp Bạch Dương và Trình Minh Viễn, cha giấu kín kẽ thân phận của Lý Chiêu Đệ, ít nhất sẽ không để cho người ta dễ dàng điều tra ra chuyện có vấn đề.

Trợ lý Trương hiển nhiên đã hiểu mục đích của Phó Kình Hiên, anh ta gật đầu, không có dị nghị gì, lập tức đi làm.

Trong mấy ngày kế tiếp, trên mạng tin †ức về quan hệ của Bạch Dương và Cố Tử Yên cũng dần lắng xuống, chỉ có số ít †ruyền thông vẫn đang đưa tin.

Dù sao hai người cũng không phải minh tinh, độ thảo luận đề tài không thể duy trì.

Hôm nay, Bạch Dương và Lương Triết đang trao đổi chuyện đến Nam Giang tham gia show thời trang trong phòng làm việc, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, là người bên Cục cảnh sát gọi đến.

Bạch Dương cầm điện thoại nhận máy: “Chào anh.”

“Cô Dung, phiên tòa xét xử Cố Tử Yên đã được quyết định, vào hai giờ chiêu ngày mai, cô là nguyên cáo, đến lúc đó nhất định phải tham dự.” Người của Cục cảnh sát nói.

Bạch Dương nghiêm túc gật đầu: “Vâng, †a sẽ đến đúng giờ.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, cô để điện thoại di động xuống.

Lương Triết nhìn cô hỏi: “Chị, chuyện gì vậy?”

“Đã quyết định phiên tòa xét xử Cố Tử Yên, hai giờ chiều ngày mai sẽ mở phiên toà.” Bạch Dương đặt di động lên bàn công tác, đáp.

Đáy mắt Lương Triết lóe lên tia sáng, nở nụ cười nói: “Thế thì tốt quá rồi, ngày mai em sẽ đi tham dự với chị.”

“Ừ”” Bạch Dương ừ một tiếng, đồng ý.

“Tổng giám đốc Bạch.” Thư ký Đồng gõ cửa tiến vào.

Bạch Dương và Lương Triết cùng nhìn về phía cô ta.

“Có chuyện gì?” Bạch Dương hỏi.

Thư ký Đông đứng ở cửa, cũng không tiến vào: “Cô bảo tôi hẹn trước với bệnh viện nước ngoài, tôi đã hẹn xong, đối phương hỏi khi nào thì cô đến?”

“Chị, bệnh viện gì vậy? Chị bị ốm sao?”

Sắc mặt Lương Triết khẽ thay đổi, vội vàng quan sát đánh giá trên dưới Bạch Dương một lượt.

Bạch Dương cười nói: “Đừng khẩn trương, tôi không sao, tôi bảo Đồng Khê hẹn trước với bệnh viện phụ sản ấy mà”

Nói xong, cô lại nhìn về phía thư ký Đồng: “Tôi biết rồi, tôi định sẽ bay qua đó vào tối thứ bảy tuần này.”

Hiện tại mới thứ tư, thứ sáu đến Nam Giang xem Tiểu Triết trình diễn thời trang, thứ bảy ra nước ngoài làm phẫu thuật, chủ nhật về nước, sắp xếp thời gian vừa khít.

“Vâng, tôi sẽ đi trả lời người ta.” Thư ký Đồng khẽ gật đầu, đóng cửa lại rời đi.

Lương Triết cúi đầu nhìn bụng Bạch Dương: “Chị, chị muốn ra nước ngoài khám thai, hay là…”
 
Chương 817


Chương 817

“Tôi ra nước ngoài phá đứa bé này.”

Bạch Dương sờ bụng, vẻ mặt lạnh nhạt, đáp: “Trước đó vì chuyện Cố Tử Yên bảo Lâm Diệc Hàng làm, cho nên hiện tại tôi không giám làm phẫu thuật tại bệnh viện trong nước, bởi vậy mới phải chọn bệnh viện ở nước ngoài, thật ra thị thực cũng đã xin được một thời gian rồi, nhưng vì có hơi bận nên vẫn chưa đi, mà hiện tại đứa bé đã được ba tháng, không thể chậm trễ thêm nữa, nếu còn trì hoãn thì sẽ không dễ phá thai.”

Đương nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó.

Một nguyên nhân khác là vì cô sợ mình kéo dài thêm nữa, tình thương của mẹ trào dâng sẽ khiến cô thật sự không nỡ phá đứa nhỏ này.

Nghe thấy lời Bạch Dương nói, đôi con ngươi của Lương Triết hơi co rút, đáy mắt hiện lên vẻ hối hận, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi, cậu ta rũ mắt miễn cưỡng duy trì vẻ mặt ôn hòa mỉm cười nói: “Thế đến lúc đó em lại đi cùng chị nhé.

“Không được, không phải trước đó cậu đã nói, sau khi show catwalk tại Nam Giang kết thúc, ngay ngày hôm sau cậu phải đi ghi hình một Chương trình giải trí sao? Thời gian đúng vào thứ bảy, làm sao cậu có thời gian đi với tôi, làm việc cho tốt đi, A Khởi sẽ đi cùng tôi.” Bạch Dương vỗ vai cậu ta.

Lương Triết giả bộ mất mát thở dài: “Vậy được rồi.”

Bạch Dương thấy cậu ta giống như đứa trẻ đòi kẹo mà không được, cô cười kéo ngăn kéo, rót cậu ta một chén trà bạc hà: “Đừng buồn, uống chén này đi, thứ cậu thích nhất đó.”

Nhìn chén trà tản ra mùi hương bạc hà thơm ngát, ánh mắt Lương Triết u ám, trên mặt lại xuất hiện nụ cười lần nữa: “Cảm ơn chị, vẫn là chị hiểu em.”

Cậu ta nhấc tách trà lên uống một ngụm, dáng vẻ cực kỳ vui.

Nhưng chỉ có cậu ta tự biết, cậu ta không hề vui, cậu ta ghét nhất là phải uống trà bạc hà gì đó.

Người thật sự thích uống trà bạc hà, là Phó Kình Hiên, không phải cậu ta!

Nhưng cậu ta lại không thể nói ra những những lời này, cậu ta không dám tưởng tượng nếu chị biết cậu ta bắt chước Phó Kình Hiên thì sẽ có phản ứng gì, sẽ nghĩ gì về cậu ta.

Nghĩ đến khả năng chị sẽ dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn mình, chắc cậu ta sẽ phát điên mất!

Lương Triết vội vàng uống xong chén trà bạc hà thì đứng dậy chào tạm biệt rồi rời đi.

Bạch Dương vốn muốn đưa cậu ta ra ngoài, nhưng lại bị cậu ta từ chối.

Đi ra khỏi văn phòng, sau khi Lương Triết đóng cửa lạ, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh băng.

Cậu ta đi đến trước thang máy, ấn số †ầng đi xuống, sau đó khom người ngay trước một chậu cảnh bên cạnh thang máy.

Sau đó, cậu ta hé miệng, vói tay vào trong miệng, mặt không chút thay đổi móc cổ họng mình, nôn hết toàn bộ số trà bạc hà mới uống ra.

Nôn xong, cậu ta thở hắt một hơi, đứng thẳng người, lấy ra một tấm khăn tay từ trong túi áo, đương định lau miệng thì đằng sau vang lên một giọng nữ trêu tức: “Cậu vừa mới đi ra từ trong văn phòng của tổng giám đốc Bạch đúng không, vừa ra ngoài đã nôn hết những thứ mới uống, cậu nói xem, nếu để tổng giám đốc Bạch biết thì sẽ thế nào?”

Sắc mặt Lương Triết khẽ thay đổi, sau đó xoay người, ánh mắt như rắn độc nhìn người phụ nữ đang nói chuyện.

Người phụ nữ bị ánh mắt này của cậu ta dọa cho phát hoảng, chờ sau khi tỉnh táo lại thì huýt sáo nở nụ cười: “Chao ôi, ánh mắt thật đáng sợ, đây mới thật sự là cậu nhỉ.”

“Nếu cô dám nói cho chị tôi biết, tôi sẽ vặn đứt cổ cô.’ Lương Triết siết chặt khăn †ay, giọng điệu âm trầm vô tình.
 
Chương 818


Chương 818

Trần Thi Hàm chơi đùa một lọn tóc thưởng thức nói: “Tôi sợ lắm nha.”

… Khóe miệng Lương Triết co giật.

Sợ ư?

Cậu ta lại không nhìn thấy chút sợ hãi này trong đôi mắt người phụ nữ này.

Cũng phải, trên tay người phụ nữ này từng có mạng người, làm sao có thể sợ uy hiếp của cậu ta được.

Trong lòng Lương Triết có hơi buồn bực, nhưng không để ý đến cô mà xoay người muốn tiến vào thang máy.

“Chờ một chút.” Trần Thi Hàm vội vàng kéo cậu ta lại: “Tôi có thể không nói cho tổng giám đốc Bạch biết, nhưng cậu phải cho tôi vào cọng tóc.”

“Không có khả năng!” Lương Triết khế híp mắt, trực tiếp từ chối.

Trần Thi Hàm cười nói: “Thế tôi đành nói cho tổng giám đốc Bạch vậy.”

“Tùy cô.” Lương Triết châm chọc nhìn cô: “Cho dù cô có nói, tôi cũng có thể nói với chị rằng, là tôi không thoải mái nên mới nôn, cô xem chị sẽ tin tôi hay tin cô đây.”

“Này…’ Trần Thi Hàm nghẹn họng.

Đương nhiên là tin cậu ta rồi.

Dù sao cậu ta và tổng giám đốc đã quen biết nhau một thời gian dài.

“Được thôi, coi như tôi thất sách, nhưng mà tôi vẫn phải lấy được tóc của cậu.” Trần Thi Hàm không còn vẻ cà lơ cà phất mà trở nên nghiêm túc hẳn: “Cậu đã từ chối tôi hai lần, nói vậy, cho dù không tin cha đẻ mình là một người hoàn toàn khác thì cũng sẽ tò mò đi chứng thực, mà cậu lại kháng cự như vậy, cho nên liệu tôi có thể cho là, cậu đang trốn tránh không.”

“ồ…? Tôi trốn tránh điều gì?” Lương Triết nắm chặt quả đấm.

Trần Thi Hàm nhìn động tác của cậu †a, khóe miệng nhếch lên: “Cậu đang trốn tránh nhận thân, bởi vì cậu biết mình không phải con ruột của Lương Đại Phát, mà là con trai của Diệp Quốc Lương, tôi nói đúng không?”

Đôi con ngươi của Lương Triết đột nhiên 6O TU eo 5 “Xem ra tôi nói đúng rồi, cậu thật sự là cậu chủ nhỏ.” Trần Thi Hàm nở nụ cười.

Lương Triết tỏ vẻ hung dữ, không còn chút tao nhã lịch sự nào: “Cô lừa tôi?”

“Không hoàn toàn là vậy.” Trần Thi Hàm khoát tay: “Tôi vẫn luôn nghi ngờ cậu là con trai của ông chủ, hơn nữa chính cậu cũng biết, nhưng tôi lại không có chứng cứ chứng thực, cho nên mới cố ý nói những lời này, muốn xem phản ứng của cậu, không nghĩ tới lại bị tôi đoán đúng rồi, hơn nữa vừa rồi lúc tôi nói đến tên của ông chủ, ý hận toát ra trong mắt cậu nói cho tôi biết, cậu vẫn còn ký ức năm đó lúc rời khỏi nhà họ Diệp đúng không?”

Nếu không, vì sao cậu ta biết mình là con trai của ông chủ, rồi vì sao lại kháng cự chuyện bị cô tìm đến!

Đáp án chỉ có một, đó chính là cậu ta có được ký ức trước đây, không muốn trở về.

Lương Triết vội ngậm chặt miệng không nói gì.

Trần Thi Hàm thở dài: “Cậu không nói lời nào, đó chính là đồng ý rồi, nhưng tôi vẫn muốn tóc của cậu, làm giám định DNA gửi về Kinh Đô.”

Mặc dù đã xác định người đàn ông trước mắt đây chính là cậu chủ nhỏ.

Nhưng vì đảm bảo chắc chắn, vẫn nên làm xét nghiệm thì hơn.

Nghĩ bụng, Trần Thi Hàm vươn tay về phía đầu Lương Triết.

Trong mắt Lương Triết lóe lên sự tàn nhẫn, đột nhiên cậu ta ra tay công kích.
 
Chương 819


Chương 819

Ánh mắt Trần Thi Hàm thay đổi, vội vàng phòng thủ.

Hai người cứ thế đánh nhau trên hành lang.

Tuy Lương Triết là đàn ông, người cao ngựa lớn, còn từng học Taekwondo gì đó, nhưng đánh nhau với Trần Thi Hàm, lại không có chút phần thắng nào.

Bởi vì từ nhỏ Trần Thi Hàm đã được huấn luyện, chiêu thức học được đều dùng để giết người, hai ba chiêu đã trói được Lương Triết, đè tay Lương Triết trên tường.

Nhìn vẻ mặt không phục của Lương Triết, cậu ta đang tức giận vì giấy dụa không thoát, Trần Thi Hàm vỗ mặt cậu ta: “Em trai à, lúc chị đây giết người, cậu còn đang đến trường đó, cho nên làm sao cậu đấu lại được với chị đây, hiện tại chị cần †rưng dụng tóc của cậu rồi.”

Nói xong, cô vươn tay đến trên đầu Lương Triết, nhổ vài cọng tóc.

Lương Triết ăn đau kêu lên một tiếng, trừng trừng nhìn Trần Thi Hàm.

Trần Thi Hàm không hề sợ hãi nói: “Được rồi, hiện tại cuối cùng cũng lấy được tóc tới tay.”

“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Lương Triết nắm chặt quả đấm, giọng nói lạnh lẽo vô tình.

Trần Thi Hàm cười nói: “Được thôi, tôi sẽ đợi, chỉ cân cậu vê nhà họ Diệp, dùng thân phận cậu chủ nhỏ của cậu để trả thù tôi, tôi đảm bảo sẽ không có bất cứ phản kháng nào, cậu thấy sao?”

“Tôi không cần thân phận Diệp Hàn Xuyên này, tự tôi cũng có thể đối phó được cô.” Lương Triết sửa sang lại quần áo xốc xệch đáp.

Cậu ta không thắng được cô ở mặt vũ lực.

Nhưng về mặt trí nhớ, cậu ta cũng không tin cô có thể thắng.

Trần Thi Hàm nghiêm túc nói: “Được, tôi không cãi nhau với cậu nữa, hiện tại nói cho cậu biết, cậu nhất định phải về nhà họ Diệp, ngày hôm qua ba tôi đã nói cho tôi biết, cậu tư đã đến Hải Thành, hiển nhiên cậu tư đã xác định được cậu đang ở hài Thành, chắc không lâu nữa sẽ tra ra cậu, đến lúc đó cả cậu và người bên cạnh cậu sẽ đều bị liên lụy.”

Nói đến đây, cô nhìn Lương Triết: “Cậu có được ký ức trước đây thì nên biết cậu tư là người thế nào, vì có được tất cả nhà họ Diệp, anh ta có thể làm tất cả, mà chuyện đầu tiên anh ta làm, chính là diệt trừ người thừa kế chính thống là cậu, nếu tạm thời anh ta không đối phó được cậu thì anh ta sẽ xuống tay với người cậu coi trọng nhất, khiến cậu đau khổ cả đời, mà người cậu coi trọng nhất chính là tổng giám đốc Bạch, cậu lỡ để tổng giám đốc Bạch bị cậu tư để mắt sao?”

Sắc mặt Lương Triết tối tăm không ngừng thay đổi.

Cậu ta đương nhiên không muốn.

Cậu ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào xúc phạm tới chị!

Gần như nhìn ra được suy nghĩ của Lương Triết, Trần Thi Hàm cười vui vẻ: “Tôi biết cậu hận ông chủ, nhưng vì tổng giám đốc Bạch, cũng vì mẹ cậu, cậu nhất định phải trở về, đừng quên, mẹ cậu mới đúng là vợ cả của ông chủ, cậu mới đúng là đứa con hợp pháp của nhà họ Diệp, dựa vào đâu mà phải nhường tất cả nhà họ Diệp cho những đứa con riêng đó, cậu suy nghĩ cẩn thận đi.”

Cô nhặt văn kiện trên đât lên vỗ vỗ, sau đó đi đến văn phòng tổng giám đốc.

Trước đó cô vẫn luôn ở tầng này, nhưng mà là ở trong văn phòng của Đồng Khê, trao đổi chuyện công việc với Đồng Khê, trao đổi xong thì, chuẩn bị đi tìm tổng giám đốc Bạch xin chữ ký.

Không nghĩ tới lại thấy được Lương Triết ra khỏi văn phòng tổng giám đốc Bạch, hiện tại nói chuyện với Lương Triết đã làm chậm trễ thời gian không ít, chắc tổng giám đốc Bạch đang sốt ruột chờ rồi.

Lương Triết nhìn bóng lưng Trần Thi Hàm, hai tay nắm chặt lại, trong đầu đều là câu nói kia “Vì tổng giám đốc Bạch, vì mẹ”.

Có phải cậu ta thật sự nên trở về nhà họ Diệp không?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom