Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 760


CHƯƠNG 760

Mặc dù nhà họ Cố không thiếu tiền nhưng tiền tiêu vặt hằng tháng của cô ta cũng chỉ có một trăm vạn mà thôi. Hơn nữa tháng nào cô ta cũng dùng hết ngay từ đầu tháng rồi. Vì hàng tháng cô ta đều phải mua những chiếc túi xách và những đôi giày hàng hiệu mới ra. Sau khi dùng hết tiền tiêu vặt thì cô ta hay dùng tiền của Phó Kình Hiên.

Nhưng bây giờ hôn ước giữa cô ta và Phó Kình Hiên đã giải trừ rồi. Lúc cô ta còn chưa tỉnh lại, Phó Kình Hiên đã khóa hết tất cả thẻ ngân hàng mà anh để ở chỗ cô ta rồi. Cuối cùng cô ta cũng không thể dùng được một đồng tiền nào của anh nữa. Tiền mua thủy quân và tài khoản marketing lần này cô ta đều dùng tiền tiết kiệm, mà cũng đã dùng mấy trăm vạn rồi.

Ba nghìn vạn, bán cô ta đi cũng không đủ!

Hơn nữa cô ta cũng không dám mở miệng xin tiền ba. Bây giờ tập đoàn Tam Thịnh đã mấy đi tất cả hợp đồng hợp tác với Phó Thị, tài chính bắt đầu xuất hiện sự đứt gấy. Chắc chắn ba sẽ không cho cô ta nhiều tiền như vậy chỉ để xào tin đồn.

Nghĩ nghĩ, Cố Tử Yên cắn môi, cuối cùng nghĩ ra một cách. Khóe miệng cô †a cong lên một nụ cười âm hiểm: “Như thế này, anh nhanh đi rải tin rằng tôi sẽ livestream ra ngoài đi, nói rằng tôi chuẩn bị livestream kể lại toàn bộ quá trình tôi bị Bạch Dương làm hại.”

Ánh mắt của người đứng đầu đám thủy quân sáng lên: “Cách này đúng là rất hay.

Cứ vậy đi, lần này dù là ai muốn ép tin này xuống cũng không dám làm. Bởi vì một khi chèn ép livestream của ngài thì cũng đồng nghĩa với việc xác nhận rằng đúng là Bạch Dương đã làm ra chuyện như thế. Nếu không thì sao lại sợ ngài livestream kể lể chứ. Cô Cố, tôi làm ngay bây giờ đây.”

“Làm đi.” Cố Tử Yên nở một nụ cười lạnh lễo.

Tập đoàn Thiên Thịnh.

Một chiếc Maybach dừng cách đó không xa.

Cửa kính xe ở chỗ ngồi phía sau hạ xuống, Phó Kình Hiên nhíu mày nhìn về phía cửa lớn Thiên Thịnh, nơi đang có một đám phóng viên la hét muốn đi vào.

Các nhân viên an ninh của tập đoàn Thiên Thịnh đứng thành một hàng ra sức ngăn cản đám phóng viên này.

Nhưng mấy tên phóng viên điên cuồng vô cùng nên các nhân viên càng ngăn cản, bọn họ lại càng chen chúc mạnh hơn.

Thấy các nhân viên an ninh sắp không chống đỡ nổi nữa, Phó Kình Hiên cầm di động lên: “Đi qua hỗ trợ đuổi hết đám phóng viên này đi đi.”

“Vâng!” Một giọng nói hùng hậu truyền tới từ phía bên kia điện thoại.

Giây tiếp theo, Phó Kình Hiên đặt di động xuống, mấy chiếc xe đặc biệt đã được cải tạo chạy qua bên cạnh chiếc Maybach của anh, sau đó dừng lại trước cửa lớn tập đoàn Thiên Thịnh.

Cửa xe mở ra, mười mấy người mặc đồng phục huấn luyện màu đen từ trên xe bước xuống.

Mười mấy người này đều thân cao hơn mét tám, cơ thể cường tráng, khuôn mặt vô cảm, vóc người cơ bắp cuồn cuộn nên trông bọn họ vô cùng không dễ chọc.

Những người này đều là vệ sĩ chuyên nghiệp đến từ công ty bảo an dưới tay tập đoàn Phó Thị. Mỗi người đều đã trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc và khắc khổ, chỉ đứng một chỗ thôi cũng có thể dùng khí thế áp đảo mọi người.

Vốn dĩ đám phóng viên còn đang kêu gào không ngừng, vừa thấy những vệ sĩ này lại nhanh chóng im bặt lại.
 
Chương 761


CHƯƠNG 761

Đám người này là ai vậy?

Đang lúc đám phóng viên nghi ngờ khó hiểu thì mấy vệ sĩ bắt đầu di chuyển. Bọn họ tiến về phía trước vài bước, vươn bàn †ay to về phía đám phóng viên.

Sau đó một người xách lấy cổ một tên phóng viên giống như xách con gà con, †úm toàn bộ phóng viên lên xe rồi lái xe rời đi.

Cả quá trình cũng chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi có hai phút. Chờ đến khi các nhân viên an ninh của tập đoàn Thiên Thịnh lấy lại phản ứng thì trước mặt bọn họ đã không còn một bóng người, cứ như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

Những người vừa tới trông cứ như xã hội đen ấy. Bọn họ đến từ đâu thế?

Phó Kình Hiên thấy đám phóng viên đều bị xách đi hết rồi, lúc này mới khởi động xe một lần nữa, đi vê phía cửa lớn Thiên Thịnh.

Trong văn phòng của Bạch Dương, cô đang thảo luận về thị trường chứng khoán với bộ phận giao dịch thì đột nhiên cửa phòng làm việc bị ai đó gõ vang.

Bạch Dương ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Phó Kình Hiên. Cô ngẩn cả người: “Anh…

sao lại là anh?”

Phó Kình Hiên nhấc đôi chân dài đi vào, thấy dáng vẻ trợn tròn mắt ngạc nhiên của cô thì ý cười hiện lên trong mắt: “Là tôi.”

Cả quá trình cũng chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi có hai phút. Chờ đến khi các nhân viên an ninh của tập đoàn Thiên Thịnh lấy lại phản ứng thì trước mặt bọn họ đã không còn một bóng người, cứ như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

Những người vừa tới trông cứ như xã hội đen ấy. Bọn họ đến từ đâu thế?

Phó Kình Hiên thấy đám phóng viên đều bị xách đi hết rồi, lúc này mới khởi động xe một lần nữa, đi vê phía cửa lớn Thiên Thịnh.

Trong văn phòng của Bạch Dương, cô đang thảo luận về thị trường chứng khoán với bộ phận giao dịch thì đột nhiên cửa phòng làm việc bị ai đó gõ vang.

Bạch Dương ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Phó Kình Hiên. Cô ngẩn cả người: “Anh…

sao lại là anh?”

Phó Kình Hiên nhấc đôi chân dài đi vào, thấy dáng vẻ trợn tròn mắt ngạc nhiên của cô thì ý cười hiện lên trong mắt: “Là tôi.”

Bạch Dương thả ống nghe điện thoại bàn xuống rồi nhíu đôi lông mày thanh tú lại: “Anh lên đây bằng cách nào?”

“Người trong tập đoàn của em không dám ngăn tôi lại.” Phó Kình Hiên đứng đối diện với bàn làm việc của cô nói.

Khóe miệng Bạch Dương co rút.

Đúng vậy, Thiên Thịnh kém hơn Phó Thị, hơn nữa bây giờ Thiên Thịnh còn phải dựa vào việc hợp tác với Phó Thị mới ổn định phát triển được đến bây giờ. Có thể nói rằng Phó Thị chính là nhà bao nuôi, còn Phó Kình Hiên thì là ông ba giàu có của Thiên Thịnh. Công nhân của cô không dám cản anh lại cũng là chuyện bình thường.

Chẳng phải lần trước cũng vậy sao?
 
Chương 762


CHƯƠNG 762

Bạch Dương nắn nắn cái trán: “Được rồi, chẳng qua lúc anh đi lên không bị phóng viên ngăn lại sao?”

Bây giờ điều mà cô lo lắng là lỡ mà anh bị phóng viên ngăn lại thì chẳng phải chuyện anh tới Thiên Thịnh ngày hôm nay sẽ bị phơi bày ra ánh sáng sao?

Đến lúc đó những anh hùng bàn phím trên mạng lại tới tấn công cô.

Có vẻ như là nhìn ra được điều mà Bạch Dương lo lắng nên Phó Kình Hiên lấy ghế dựa ra ngồi xuống: “Yên tâm đi, đám phóng viên kia bị tôi cho người lôi đi cả rồi”

Trên đường tới đây, anh đã gọi cho công †y bảo an để bên đó cử một đội vệ sĩ qua đây dọn sạch tất cả phóng viên bên ngoài Thiên Thịnh và đám người dùng mạng xã hội có ác ý với cô rồi.

Chẳng qua hình như lúc này anh không nhìn thấy người dùng mạng xã hội thì phải.

“Dọn sạch rồi ư?” Bạch Dương sửng sốt, sau đó vội vàng đi về phía cửa sổ sát đất cúi đầu xuống nhìn xem.

Quả nhiên nhìn thấy phía dưới đã không còn tên phóng viên nào. Cô xoay người trở lại vị trí vừa rồi, dùng ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông kia: “Cảm ơn anh.”

“Hử?” Phó Kình Hiên đang nghĩ chuyện gì đó nên không nghe thấy lời cô nói.

Bạch Dương lại cho rằng anh cố ý làm bộ như không nghe, muốn bắt cô lớn tiếng nói lại lần nữa nên trong lòng cô hơi không thoải mái.

Chỉ là nghĩ đến việc dù là đuổi những phóng viên kia đi hay ém tin tức trên mạng xuống thì tất cả đều có sự giúp đỡ của anh, cô lại không có lý do gì để tức giận với anh nữa.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi cúi mình nói với Phó Kình Hiên: “Tôi nói cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã đuổi phóng viên đi. Cũng cảm ơn anh vì đã đè tin tức xuống giúp tôi.”

Phó Kình Hiên hơi không thích cô nói lời cảm ơn với anh một cách xa lạ như thế.

Thế là anh thò tay ra muốn kéo cô.

Nhưng Bạch Dương lại tránh được trước, tự mình đứng thẳng người lên.

Màu mắt của Phó Kình Hiên trở nên u ám. Sau khi miết thẳng ngón tay lại một chút, anh thả tay xuống, đè nén mất mát trong lòng xuống rồi khẽ mở đôi môi mỏng đáp: “Việc nên làm mà thôi. Em không cần cảm ơn tôi.”

“Không, chẳng có việc gì là nên làm cả.

Anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp tôi làm những việc đó. Thế nên tôi sẽ trả ơn anh.” Bạch Dương nhìn anh rồi nghiêm túc nói.

Phó Kình Hiên hơi nhíu mày, muốn nói không cần cô trả ơn, đây là anh cam tâm tình nguyện làm vì cô.

Nhưng anh biết nếu mình nói vậy chắc chắn cô sẽ không chịu nhận.

Chẳng bằng cứ để như vậy, ít nhất giữa bọn họ vẫn có quan hệ ân nhân.

“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương thấy anh đồng ý thì nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi hỏi: ‘Đúng rồi, tổng giám đốc Phó, anh đến đây có việc gì sao?”
 
Chương 763


Chương 763

“Không có việc gì đâu, chỉ là tôi lo cho em nên đến xem sao thôi.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt nồng nàn tình cảm rồi nói.

Ánh mắt Bạch Dương lóe lên một cái, quay mặt đi nơi khác không nói gì.

Phó Kình Hiên biết cô đang trốn tránh, lòng anh hơi nghẹn lại. Anh mím đôi môi mỏng lại rồi nói: “Đây chỉ là tình cảm cá nhân của tôi thôi, em đừng cảm thấy áp lực.

Bạch Dương cắn môi dưới: “Tôi biết, chỉ là…”

“Tổng giám đốc Bạch, không ổn rồi!”

Lời của cô còn chưa dứt, cửa phòng làm việc đã bị người ta đẩy ra. Thư ký Đồng vội vàng tiến vào.

Bạch Dương thấy dáng vẻ này của cô ấy thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Sao thế?”

“Cố Tử Yên… Cố Tử Yên cô ta…” Thư ký Đồng vỗ vỗ ngực, chờ cho hơi thở bình Cố Tử Yên kia muốn mở livestream, nói rằng sẽ trực tiếp thường lại rồi mới trả lời kể lại toàn bộ quá trình cô làm hại cô ta.”

“Có chuyện này nữa sao?” Phó Kình Hiên nhíu mày thành hình chữ xuyên* (*chữ xuyên: JII) Thư ký Đồng gật đầu lia lịa: “Cô ta đã đăng thông báo trên nền tảng mạng xã hội của mình về việc bắt đầu Iivestream rồi, thời gian là mười một giờ mười phút.”

“Mười một giờ mười phút…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương trở nên u ám.

Cô vội vàng nhìn về phía góc bên phải máy tính. Bây giờ đã là mười một giờ đúng rồi.

Nói cách khác, từ giờ đến khi livestream bắt đầu chỉ còn mười phút nữa.

“Tổng giám đốc Bạch, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Thư ký Đồng nhìn Bạch Dương: “Cô có muốn đè livestream của Cố Tử Yên xuống trước không?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không thể đè!” Bạch Dương và Phó Kình Hiên cùng đồng thanh nói.

Thư ký Đồng trợn to mắt nhìn Bạch Dương rồi lại nhìn Phó Kình Hiên.

Hai người này trở nên ăn ý như thế từ bao giờ vậy?

Bạch Dương và Phó Kình Hiên cũng không ngờ rằng thế mà đối phương lại nói giống mình như thế.

Chẳng qua Bạch Dương thì còn đỡ, sau khi hơi bất ngờ chút thì không còn cảm giác gì quá lớn.

Còn Phó Kình Hiên thì lại nhếch đôi môi mỏng. Anh vui thầm trong lòng.

Điều này chẳng phải là minh chứng cho việc bọn họ đồng lòng đó sao?

“Tổng giám đốc Phó nói rất đúng, tuyệt đối không thể đè livestream này xuống được!” Bạch Dương nhíu mày lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cố Tử Yên đã muốn kể trên livestream về quá trình tôi làm hại cô †a rồi, nếu bây giờ tôi đè livestream của cô †a xuống thì chẳng phải là tôi có tật giật mình đó sao?”

“Nhưng mà cứ để vậy thì thị trường chứng khoán của Thiên Thịnh chúng ta sẽ phải đón một làn sóng sụp đổ thứ hai nữa mất.” Vẻ mặt thư ký Đồng cũng phát sầu.

Bạch Dương day day huyệt thái dương: “Để tôi suy nghĩ một chút đã”

Cô không ngờ rằng sau khi Phó Kình Hiên đè tin tức liên quan đến cô trên mạng xuống, Cố Tử Yên lại ra chiêu này.

Mà quả thật chiêu này đánh cho cô trở tay không kịp.

“Bây giờ cách tốt nhất là Thiên Thịnh rút lui khỏi thị trường thôi.” Lúc này, Phó Kình Hiên bỗng nhiên mở miệng nói một câu.

Bạch Dương híp mắt: ‘Rút lui khỏi thị trường ư?”
 
Chương 764


Chương 764

“Đúng vậy, Thiên Thịnh vừa mới đi lên từ bờ vực phá sản, sự phát triển cũng không được tính là quá ổn định. Cho nên không phù hợp để tồn tại trên thị trường chứng khoán hiện nay. Nếu không phải quốc gia không cho phép các công ty tấn công nhau trên thị trường chứng khoán thì e rằng tập đoàn Thiên Thịnh đã bị tập đoàn Tam Thịnh chơi cho phá sản rồi.” Phó Kình Hiên nhìn cô rồi nói.

Bạch Dương khẽ mân mê đôi môi đỏ mọng.

Mặc dù lời của anh hơi khó nghe nhưng đúng là sự thật.

Nếu quốc gia không ban hành quy tắc này thì chắc chắn Cố Việt Bân đã trực tiếp †ấn công vào thị trường chứng khoán của Thiên Thịnh vốn đã rời rạc lỏng lẻo và hoàn toàn biến Thiên Thịnh trở thành lịch sử từ lâu rồi.

Đương nhiên, lúc thị trường chứng khoán của một công ty xuất hiện vấn đề thì quốc gia vẫn cho phép công ty khác nhân cơ hội này thu mua cổ phiếu lẻ bên ngoài.

Thấy Bạch Dương không nói gì, Phó Kình Hiên hơi dịu giọng lại: “Chỉ cần rút lui khỏi thị trường thì Thiên Thịnh sẽ không còn thị trường chứng khoán nữa, tất nhiên thị trường chứng khoán cũng sẽ không rung chuyển. Hơn nữa sau này cũng không lo có người cố ý bôi đen Thiên Thịnh, tạo nên những chấn động trên thị trường chứng khoán của Thiên Thịnh nữa. Sau đó nhân cơ hội này để thu mua cổ phiếu lẻ của Thiên Thịnh, đợi sau này Thiên Thịnh hoàn toàn phát triển đi lên rồi thì lại đưa †ập đoàn ra thị trường lần nữa cũng không muộn.”

Bạch Dương thừa nhận mình đã hơi bị thuyết phục rồi. Cô hơi giật giật môi: “Nhưng muốn rút lui khỏi thị trường cũng không nhanh như vậy. Chờ các thủ tục hoàn thành, thị trường chứng khoán của Thiên Thịnh đã sụp đổ từ lâu rồi”

“Không vấn đề gì. Tôi có thể đánh tiếng cho bên kia, hôm nay là có thể rút lui rồi.”

Phó Kình Hiên nâng cằm nói.

Bạch Dương nhíu mày, vô thức muốn từ chối.

Nhưng Phó Kình Hiên đã đoán được trước điều này nên đã mở miệng trước cô: “Tôi biết có thể là em không muốn làm phiền tôi. Nhưng em đã nợ tôi một ân huệ rồi, lại nợ thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Sau này trả ơn cũng một lần chẳng phải là được rồi sao?”

“..” Miệng của Bạch Dương mở rồi lại đóng, nhất thời không nói nên lời từ chối.

Thôi, nợ một lần là nợ, nợ hai lần cũng là nợ, cùng lắm thì sau này đền bù gấp đôi cho anh vậy.

Tóm lại là cô không thể trơ mắt nhìn thị trường chứng khoán tiếp tục sụp đổ được.

“Được, vậy nhờ tổng giám đốc Phó nhé.

Chỉ là tôi còn muốn bàn bạc với nhóm cổ đông một chút nữa. Việc rút lui khỏi thị trường không phải chỉ mình tôi có thể quyết định.” Bạch Dương xoa xoa hai má, hơi mệt mỏi nói.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Được.”

Bạch Dương nhìn về phía thư ký Đồng: “Cô thông báo chuyện rút lui khỏi thị trường cho các vị cổ đông và cao tầng đi, xem bọn họ nghĩ thế nào. Sau đó thuật lại ý tưởng và ý kiến của bọn họ cho tôi biết.

Nhớ là phải nhanh nhé!”

“Tôi hiểu rồi!” Thư ký Đồng đẩy cái kính trên sống mũi rồi xoay người đi ra ngoài.

Cô ấy đi rồi, Bạch Dương nhìn nhìn cốc nước đã cạn của mình rồi đứng dậy đi tới bình nước rót thêm.

Bỗng nhiên, trước mắt cô nhòe đi, cái cốc trong tay lỏng ra rơi trên mặt đất, vỡ tan tành.

Mà chính cơ thể cô cũng lảo đảo theo rồi ngã xuống mặt đất.

Phó Kình Hiên thấy thế thì vẻ mặt trở nên căng thẳng. Anh bật người đứng lên, chân dài sải bước đến bên người cô, vươn †ay ôm lấy bả vai cô rồi ôm cơ thể cô về.

Bạch Dương ngã vào lòng anh, nhắm mắt tựa vào trước ngực Phó Kình Hiên, hơi hơi thở gấp. Dáng vẻ cô trông rất khó chịu, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.
 
Chương 765


Chương 765

Phó Kình Hiên vẻ mặt căng thẳng sờ sờ cái trán của Bạch Dương, nghĩ rằng cô phát sốt.

Nhưng sờ một cái mới phát hiện ra nhiệt độ rất bình thường, cô không bị sốt.

Có chuyện gì vậy chứ?

“Đỡ tôi… đỡ tôi về trên ghế.” Bạch Dương bỗng nhiên mở miệng, giọng nói hơi run rẩy, cũng không có nhiều sức.

Phó Kình Hiên trực tiếp ôm cô lên rồi đưa cô về chỗ ngồi. Sau khi quay lại bàn làm việc, anh đặt cô lên ghế làm việc.

“Ngăn kéo, đường!” Bạch Dương nâng †ay lên, ngón tay run run chỉ về phía bàn làm việc.

Cuối cùng Phó Kình Hiên cũng hiểu cô bị gì. Anh vội vàng mở mấy ngăn kéo trên bàn làm việc, tìm được đường mà cô nói.

Phó Kình Hiên lấy ra một viên rồi nhanh chóng bỏ vào miệng cô.

Sau khi ăn một viên đường, vẻ mặt của Bạch Dương dần trở nên tốt hơn, cũng không ứa mồ hôi lạnh nữa. Cuối cùng cô cũng mở được mắt ra, giọng nói hơi yếu ớt nói: “Cảm ơn.”

“Sao em lại bị tụt huyết áp nghiêm trọng như vậy?” Phó Kình Hiên nhíu mày, không hề che giấu sự quan tâm trong giọng nói.

Bạch Dương nhéo nhéo cái trán: “Mang thai mà thành.”

Đồng tử của Phó Kình Hiên co rụt lại, †rong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.

Hóa ra là do anh làm hại! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Có thể cải thiện không?” Phó Kình Hiên siết chặt gói kẹo trong lòng bàn tay.

“Có thể, nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian là được.” Bạch Dương lắc lắc đầu để đỡ mê man.

Trong khoảng thời gian này, vì lượng công việc lớn, thời gian nghỉ ngơi không còn nhiều như trước, hơn nữa thai nhi lại cần nhiều dinh dưỡng nên bệnh tụt huyết áp của cô mới nặng hơn trước kia.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong ngăn kéo của cô lại có đường.

“Vậy nghỉ ngơi đi.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương rồi thấp giọng nói.

Bạch Dương nở một nụ cười châm biếm: “Anh nghĩ tôi không muốn nghỉ ngơi sao? Nhưng tôi không thể nghỉ được.”

Đoàn Hựu Đình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cổ phần và quyền quản lý công †y trong tay cô. Mỗi giây mỗi phút ông ta đều muốn kéo cô xuống đài. Nếu cô nghỉ ngơi thì Đoàn Hựu Đình sẽ lấy cớ này để ép cô giao quyền quản lý công ty ra.

Thế nên cô không dám nghỉ ngơi, cũng không thể nghỉ ngơi được.

Phó Kình Hiên cũng biết nguyên nhân vì sao Bạch Dương lại nói rằng cô không thể nghỉ ngơi. Cùng với đau lòng, anh cũng hơi không đồng ý: “Chỉ là cơ thể em…”

“Được rồi, tổng giám đốc Phó, đây là chuyện của tôi.” Bạch Dương không quá muốn thảo luận với anh về vấn đề bệnh tật của cơ thể mình. Thế nên cô lạnh lùng cắt ngang lời anh rồi liếc nhìn thời gian bên góc phải máy tính, đôi mắt hạnh xinh đẹp híp lại: “Livestream bắt đầu rồi!”

Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Phó Kình Hiên cũng trở nên u ám. Anh đi ra phía sau cô, chuẩn bị cùng xem với cô.

Bạch Dương hơi quay đầu nhìn anh một cái nhưng cũng không đuổi anh đi mà là mặc kệ anh.
 
Chương 766


Chương 766

Từ đường link được gắn trên nền tảng xã hội của Cố Tử Yên, Bạch Dương vào thẳng phòng livestream của cô ta.

Vừa vào, Bạch Dương đã bị số người xem livestream dọa cho ngạc nhiên nhảy dựng lên. Thế mà lại có hơn một nghìn người đang xem, các loại spam bình luận liên miên không dứt, từng cái nối tiếp nhau khiến người ta không thể nhìn thấy rõ.

Một ít chủ phòng lớn cũng không có nhiều lượt xem như vậy.

Trong phòng livestream, Cố Tử Yên mặc một bộ đồ bệnh nhân, vẻ mặt tái nhợt ngồi trên giường bệnh, ánh mắt đỏ bừng nhìn vào màn hình: “Cảm ơn các vị đã đến phòng livestream của tôi. Hẳn là mọi người đều đã biết tôi đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.

Đối với một cô bé mà nói thì chuyện vừa xảy ra dù là đau đớn hay tuyệt vọng thì theo lý thuyết, bây giờ tôi cũng phải nên dưỡng thương cho tốt, tranh thủ thời gian không nên ra mặt, tránh để mọi người chê cười. Nhưng mà…”

Cô ta ngửa đầu hít hít mũi, nén nước mắt trở lại, dáng vẻ vô cùng kiên cường: “Nhưng mà tôi thật sự không thể chịu đựng được. Bây giờ cả người tôi tan nát nằm trên giường bệnh mà người hại tôi vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Thế nên tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi quyết định đứng ra để khiến kẻ hại tôi phải trả giá đắt”

Khán giả xem livestream đều đồng ý.

“Đúng vậy, dựa vào đâu mà người bị hại phải khổ sở như thế mà kẻ đi hại người thì lại chẳng bị gì chứ”

“Ủng hộ cô Cố, nên vạch trần kẻ tâm địa độc ác, để kẻ đó phải chịu trừng phạt.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Dương khoát tay lên tay vịn ghế dựa, từ từ căng người lên, một cơn tức giận dâng trào lên trong lòng.

Ả đàn bà này thật sự là quá vô liêm sỉ!

Cô thừa nhận rằng Cố Tử Yên là người bị hại thật, nhưng người hại cô ta không phải là cô.

Cố Tử Yên không đi tìm người chân chính hại cô ta mà lại đổ hết tội lỗi lên đầu cô. Người như vậy thì cho dù có là người bị hại cũng không đáng để được đồng cảm, thậm chí còn xứng đáng bị làm nhục!

Cùng đang tức giận còn có cả Phó Kình Hiên. Vẻ mặt anh đen như đáy nồi, tay đặt trên lưng ghế dựa của Bạch Dương cũng siết chặt lại, nặn cho vỏ ghế dựa nhăn tít lại. Cả người anh phát ra từng hơi thở lạnh lẽo, đủ để làm đông cứng người ta.

Bạch Dương cảm nhận được nên quay đầu lại liếc anh một cái, ánh mắt lóe lên nhưng không nói gì. Sau đó cô lại quay đầu về tiếp tục xem livestream của Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên thấy bình luận đang ủng hộ mình thì đáy mắt hiện lên một chút đắc ý, trên mặt lại lộ vẻ cảm động: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Tôi thật sự… thật sự…

Cô ta che mặt nức nở khóc lên.

Khán giả vội vàng an ủi bảo cô ta đừng khóc nữa.

Sau khi được khán giả an ủi xong, cuối cùng thì cảm xúc của Cố Tử Yên cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

Cô ta rút hai tờ khăn giấy lau nước mắt sau đó nở một nụ cười cảm kích với màn hình: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi.

Bây giờ tâm trạng của tôi đã tốt hơn nhiều rồi.

Khán giả thấy lời an ủi của mình vừa rồi có tác dụng thì đều rất vui vẻ, còn tặng quà cho cô ta.

Cố Tử Yên thấy số tiền đang không ngừng tăng lên sau hậu trường thì trong lòng rất vừa lòng.

Livestream đúng là không tồi, chẳng những có thể hoàn toàn nhấn Bạch Dương vào địa ngục mà còn có thể kiếm được một khoản tiền.
 
Chương 767


Chương 767

“Cô Cố, cô còn chưa nói rốt cuộc cái cô Bạch Dương kia đã làm hại cô như thế nào.” Một người xem tặng một phần quà giá trị cực cao tới, dùng bình luận màu đỏ cực lớn hỏi.

Mọi người thấy dòng bình luận này, lúc này mới nhớ ra chủ đề chân chính của buổi livestream. Thế là mọi người đều vội vàng phụ họa, nói Cố Tử Yên nhanh kể cho bọn họ nghe.

Cố Tử Yên cứ như thấy được chuyện gì thương tâm lắm. Vốn dĩ khuôn mặt còn đang mỉm cười lại lần nữa trở nên khổ sở, trong sự khổ sở còn có sợ hãi rất dễ nhận thấy.

Cô ta cuộn người lại, hai tay ôm chặt lấy đầu gối của mình rồi dùng giọng nói nức nở kể lể: “Là như vậy, ngày đó cô Bạch liên lạc với tôi nói rằng có chuyện muốn nói với tôi, bảo tôi tới đường Bắc Tân. Nhưng lúc tôi tới đó thì không thấy cô Bạch đâu mà là sáu người đàn ông mà cô Bạch đã sắp đặt”

Nói đến những người này, cô ta chôn đầu vào đầu gối khóc đến nỗi xé ruột xé gan.

Khán giả đều sợ ngây người.

“Cừ thật, sáu người ư?”

“Má ơi, tôi vẫn tưởng chỉ có một người, ai mà ngờ lại nhiều vậy chứ!”

“Cái cô Bạch Dương kia cũng thật độc ác. Con gái để ý nhất là sự trong sạch, cô Bạch Dương này chẳng những hủy đi sự trong sạch của cô Cố mà còn sắp xếp nhiều người đàn ông như vậy. Việc này đúng là hoàn toàn hủy hoại cô Cố rồi.”

Bạch Dương nhìn thấy những điều này thì cả người giận đến phát run.

Phó Kình Hiên đặt tay lên vai cô: “Đừng kích động, không tốt cho cơ thể em”

“Sao tôi có thể không kích động được chứ, ả đàn bà này…”

“Tôi biết.” Vẻ mặt Phó Kình Hiên vô cảm nhìn Cố Tử Yên trên livestream, mưa rền gió dữ dưới đáy mắt khiến người ta sợ hãi: “Cô ta không đắc ý được lâu đâu, anh đảm bảo!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bạch Dương ngạc nhiên nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

Phó Kình Hiên cười với cô một cái nhưng không nói gì.

Nhìn thấy nụ cười này của anh, ánh mắt Bạch Dương bỗng nhiên trở nên hoảng hốt.

Nụ cười này của anh giống hệt Phó Kình Hiên mà cô nhìn thấy sáu năm trước.

Khi đó anh cũng cười như vậy, nụ cười hiền lành sạch sẽ như thế.

“Sao thế?” Thấy Bạch Dương nhìn mình chằm chằm rồi ngẩn cả người, Phó Kình Hiên nghỉ ngờ hỏi lại.

Ánh mắt Bạch Dương hơi lóe lên một cái rồi quay đầu đi, cụp mắt xuống che giấu suy nghĩ dưới đáy mắt: “Không có gì!”

Phó Kình Hiên cười giống sáu năm trước thì sao nào.

Rốt cuộc thì anh cũng không phải là Phó Kình Hiên kia.

Phó Kình Hiên cảm nhận được hình như Bạch Dương có tâm sự gì đó. Anh muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.

Người ta đã nói không có gì tức là không muốn nói với anh rồi.

Có hỏi thêm cũng không nhận được đáp án.

Livestream của Cố Tử Yên vẫn đang tiếp tục diễn ra.

Lại có thêm nhiều người xem tặng quà hơn, dùng các màu sắc khác nhau để bình luận hỏi: “Cô Cố, vì sao Bạch Dương lại phải làm vậy với cô?”

Vấn đề này cũng là điều mà nhiều người muốn biết.
 
Chương 768


Chương 768

Cố Tử Yên cắn môi rồi cười giễu cợt: “Có thể là vì cô ta hận tôi chăng. Cô ta là vợ trước của vị hôn phu trước của tôi.

Mọi người cũng biết rồi đấy, tôi sống đời sống thực vật sáu năm, sau khi tỉnh lại thì vị hôn phu cũ đã ly hôn với cô Bạch rồi.

Sau đó anh ấy qua lại với tôi. Có thể là cô Bạch cảm thấy tôi cướp chồng cô ta nên sinh lòng oán hận tôi. Cô ta liên tục nhằm vào tôi rồi ra tay với tôi, tôi đều nhẫn nhịn hết, cũng không ngờ rằng cô Bạch thế mà lại…

Câu tiếp theo cô ta không nói nữa, lại cúi đầu khóc lên.

Khán giả lại tự mình bổ não ra.

Bạch Dương hận Cố Tử Yên cướp chồng mình nên nhiều lần làm hại Cố Tử Yên, muốn phá hủy tình cảm của cô ta và Phó Kình Hiên, cùng với đó là hôn ước của bọn họ.

Nhưng Bạch Dương không lần nào thành công. Sau đó trong cơn tức giận, Bạch Dương đã nghĩ ra cách này để hoàn toàn hủy hoại Cố Tử Yên.

Cứ như vậy, Cố Tử Yên trở nên dơ bẩn, Phó Kình Hiên cũng sẽ giải trừ hôn ước với Cố Tử Yên, còn Bạch Dương lại có thể đến với Phó Kình Hiên một lần nữa.

Kế hoạch ác độc chu đáo chặt chẽ như vậy khiến khán giả đều phải hít ngược vào một hơi, sau đó căm phẫn vô cùng bày tỏ thái độ.

“Cô Cố, tôi đã báo cảnh sát giúp cô rồi.

Cảnh sát sẽ tới bắt người nhanh thôi. Đến lúc đó chúng tôi đều sẽ làm chứng cho cô, nhất định không thể buông tha cho một kẻ độc ác như vậy được.”

“Đúng vậy, chúng tôi đều ủng hộ cô.”

“Không được, tôi không chịu nổi. Bây giờ tôi sẽ chạy tới tài khoản mạng xã hội của Bạch Dương để mắng cô ta, trước đó mắng còn chưa đã, lúc này phải mắng đến nỗi ngay cả mẹ cô ta cũng không nhận cô †a nữa mới được.”

“Lầu trên chờ tôi với, tôi đi cùng. Tôi còn muốn đến chặn dưới cửa công ty cô ta nữa kìal”

Cố Tử Yên nhìn thấy những bình luận kích động của người xem, khóe miệng cong lên một cách kín đáo, trên mặt lại tỏ vẻ cảm động vô cùng: “Cảm ơn mọi người, thật sự cảm ơn mọi người.”

“Đừng khách khí, vì dân trừ hại là điều nên làm!” Khán giả lại cùng bình luận.

Trên mặt Cố Tử Yên đang tỏ vẻ cảm kích nhưng trong lòng lại đang châm biếm.

Một đám ngu xuẩn!

Rầm!

Bạch Dương nhìn thấy những bình luận này và vẻ mặt đạt được mục đích của Cố Tử Yên, cô tức giận đến nỗi siết chặt nắm †ay đấm mạnh lên mặt bàn.

Phó Kình Hiên cầm lấy cổ tay cô.

“Anh làm gì vậy?” Bạch Dương vô thức rút tay về, cảnh giác nhìn anh.

Phó Kình Hiên thấy cô đề phòng mình như thế thì hơi khó chịu trong lòng. Anh cụp mắt trả lời: “Anh muốn xem em có bị thương không thôi mà.”

“Chỉ đấm một cái mà sao bị thương được chứ. Anh cũng coi thường tôi quá rồi” Bạch Dương thu tầm mắt về rồi thản nhiên trả lời.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Vậy thì tốt rồi, chẳng qua sau này có tức giận đến mấy cũng không được làm vậy nữa, rất dễ làm bản thân bị thương.”

“Tôi biết, không cần anh phải nhắc.”
 
Chương 769


Chương 769

Bạch Dương mân mê đôi môi đỏ mọng rồi nói.

Phó Kình Hiên rụt tay về, còn muốn nói gì đó nhưng cửa phòng đã bị đẩy ra.

Đoàn Hựu Đình nổi giận đùng đùng tiến vào: “Bạch Dương, cô muốn rút lui khỏi thị trường sao?”

Ông ta trừng mắt nhìn Bạch Dương, hoàn toàn làm lơ Phó Kình Hiên bên cạnh có.

Bạch Dương tắt livestream của Cố Tử Yên đi.

Cố Tử Yên đã muốn dùng livestream để kể lể với khán giả rằng cô đã làm hại cô ta như thế nào.

Nên những nội dung phía sau tất nhiên không cần phải xem nữa.

“Đúng vậy, chẳng phải thư ký Đồng đã nói với mọi người rất rõ ràng rồi sao?”

Bạch Dương buông con chuột máy tính ra, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đoàn Hựu Đình.

Ông ta nện một cái trên bàn làm việc của cô: “Cái chuyện rút lui khỏi thị trường này cô muốn quyết định là quyết định được chắc?”

“Đương nhiên là tôi có thể rồi!” Bạch Dương đứng lên: “Bởi vì bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Thịnh!”

Phó Kình Hiên nhìn thấy Bạch Dương hiên ngang như vậy thì trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.

“Cô…’ Cơn giận của Đoàn Hựu Đình kẹt ngay cổ họng, khiến những câu nói tiếp theo của ông ta phải nuốt vào bụng, sau một hồi lâu mới tỉnh lại được: “Đúng, cô là cổ đông lớn nhất của Thiên Thịnh, nhưng cô đừng quên rằng tôi mới là tổng giám đốc của Thiên Thịnh. Cô chỉ là phó mà thôi!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Thì sao nào?” Bạch Dương mở hai tay ra, khí thế không yếu hơn Đoàn Hựu Đình chút nào đáp trả: “Tổng giám đốc Đoàn, hẳn là ông nên cảm thấy may mắn vì ông đã ở Thiên Thịnh lâu năm nên trong tập đoàn có một nửa người ủng hộ ông đấy.

Nếu không chỉ với cái danh cổ đông lớn nhất Thiên Thịnh này, tôi đã hoàn toàn có thể mở cuộc họp cổ đông, thu hết quyền quản lý trên tay ông về sau đó trở thành chủ tịch chân chính rồi”

Phải biết rằng người nắm giữ nhiều cổ phần nhất trong một công ty chính là người có tiếng nói nhất của công ty đó.

Nhưng cô lại vì không có nhiều người ủng hộ nên mặc dù có nhiều cổ phần công †y nhất nhưng lại không dám đối chọi thẳng mặt với Đoàn Hựu Đình. Lỡ như ông †a kéo người dưới tay rời khỏi Thiên Thịnh thì Thiên Thịnh sẽ sụp đổ mất.

Bởi vì Thiên Thịnh bây giờ không thể mời được nhiều người tài để bổ khuyết vị trí của người của Đoàn Hựu Đình như thế.

Thế nên cô mới vẫn luôn nén giận. Nguyên nhân chính là vì thế nên rõ ràng cô có nhiều cổ phần nhất nhưng lại tình nguyện trở thành một phó tổng giám đốc.

Mà tất nhiên Đoàn Hựu Đình cũng biết cô đang sợ điều này nên mới dám không đặt cổ đông lớn nhất Thiên Thịnh là cô vào mắt.

“Ồ? Mở cuộc họp cổ đông để lấy lại quyền quản lý trong tay tôi ư?” Đoàn Hựu Đình như nghe được chuyện cười lớn nào đó. Ông ta nở một nụ cười khinh thường: “Cháu gái à, cháu muốn làm vậy thật sao?

Cháu không sợ tôi mang người đi nhà khác à? Phải biết rằng những người dưới tay tôi đều là người tài của Thiên Thịnh đấy. Một khi bọn họ đi rồi thì Thiên Thịnh cũng xong luôn! Thế nên cô dám không?”

Bạch Dương siết chặt bàn tay, đang định trả lời thì một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, pha trộn với một cảm giác áp bách hỗn loạn vang lên: “Sao lại không dám?”

Bạch Dương quay phắt người lại, trố mắt nhìn Phó Kình Hiên.
 
Chương 770


Chương 770

Đoàn Hựu Đình cũng bất mãn nhìn sang: “Đây là chuyện của tôi và phó tổng giám đốc. Một đứa thư ký nhỏ nhoi như cô đột nhiên chen vào làm gì… Tổng giám đốc Phó?”

Giọng nói của ông ta cất cao lên trong nháy mắt, không thể tin nổi nhìn Phó Kình Hiên.

Lúc ông ta vào đây đã thấy bên cạnh Bạch Dương có người đang đứng rồi.

Nhưng ông ta cứ tưởng là thư ký, lại vì đang vội muốn hỏi tội Bạch Dương nên mới không nhìn kỹ khuôn mặt người kia.

Ai mà ngờ rằng người mà ông ta cho rằng là thư ký quèn thế mà lại là tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị, Phó Kình Hiên!

Đoàn Hựu Đình khiếp sợ nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, ngài… sao ngài lại ở đây?”

Ông ta chỉ chỉ Phó Kình Hiên rồi lại chỉ chỉ Bạch Dương: “Ngài cùng Bạch Dương…

Các người…”

“Tôi tới đây là muốn bàn bạc công việc với phó tổng giám đốc Bạch. Đừng quên rằng tôi và Bạch Dương còn đang hợp tác với nhau về nguồn năng lượng mới.”

Anh không thể nói rằng anh đến đây là vì lo cho Bạch Dương được.

Anh biết nếu mình nói vậy thì cô sẽ không vui.

Bạch Dương nhướng mày.

Mặc dù ngạc nhiên vì thế mà Phó Kình Hiên lại nói dối, nhưng cô cũng không vạch †rần anh ngay mặt.

Cứ theo anh đi.

“Hóa ra là vậy.’ Đoàn Hựu Đình cũng không nghi ngờ.

Dù sao thì trong cái vòng luẩn quẩn này, ai mà chả biết Phó Kình Hiên không yêu cô vợ trước Bạch Dương này nên mới ly hôn với cô.

Cho nên hôm nay anh đến đây chắc chắn là vì việc công. Dù sao thì cũng không thể là vì Bạch Dương được.

“Cái gì kia, tổng giám đốc Phó, chuyện mà tôi và Bạch Dương vừa nói…”

“Tôi nghe được hết!” Phó Kình Hiên cụp mắt lạnh nhạt nói: “Ông muốn mang người dưới tay rời khỏi Thiên Thịnh. Bây giờ ông có thể đi rồi”

“Cái gì?” Đoàn Hựu Đình không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Ông †a trợn trừng hai mắt: “Tổng giám đốc Phó, đây là chuyện của Thiên Thịnh chúng tôi.

Ngài nhúng tay vào hình như không tốt lắm thì phải?”

Ông ta không hề có ý định sẽ thật sự rời khỏi Thiên Thịnh.

Ông ta nói vậy thì để uy hiếp Bạch Dương mà thôi.

Sao Phó Kình Hiên này lại coi là thật vậy chứ.

“Không có gì không tốt cả. Bây giờ một nửa sản nghiệp của tập đoàn Thiên Thịnh đều dựa vào Phó Thị tôi nên mới sống lại được. Huống chỉ phó tổng giám đốc Bạch còn đang hợp tác hạng mục nguồn năng lượng mới với tôi. Thế nên là đối tác hợp tác lớn nhất của Thiên Thịnh, tôi cho rằng hẳn là tôi có đặc quyền tham dự những tranh đấu nội bộ Thiên Thịnh chứ nhỉ?” Ánh mắt sâu thẳm của Phó Kình Hiên dừng trên người Đoàn Hựu Đình.

Miệng Đoàn Hựu Đình mở rồi lại đóng: “Nói thì nói vậy, nhưng mà…”

“Sao lại không được?” Phó Kình Hiên lại cắt ngang lời ông ta một lần nữa: “Những hợp tác này đều là tôi ký với phó tổng giám đốc Bạch. Tổng giám đốc Đoàn muốn mang người rời khỏi Thiên Thịnh, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác của Thiên Thịnh và Phó Thị. Đương nhiên là tôi phải đứng về phía phó tổng giám đốc Bạch rồi.”
 
Chương 771


Chương 771

Nói xong, anh nhìn về phía Bạch Dương, ánh mắt còn rất nghiêm túc: “Phó tổng giám đốc Bạch, cô cứ yên tâm đi. Tổng giám đốc Đoạn vừa đi, tôi sẽ cử ngay một đội ngũ chuyên nghiệp đến đây giúp cô ổn định lại những chức vị còn trống, sẽ không để Thiên Thịnh xuất hiện vấn đề gì.”

“Cái gì?” Đoàn Hựu Đình khiếp sợ đến nỗi đầu óc đều trống rỗng.

Bạch Dương cũng ngạc nhiên nhìn anh: “Anh nói thật sao?”

Phó Kình Hiên vuốt cằm: “Đương nhiên rồi. Tôi sẽ không lừa em. Về phần tổng giám đốc Đoàn thì…”

Anh lại dời ánh mắt lên trên người Đoàn Hựu Đình: “Tổng giám đốc Đoàn mang nhiều người đi như vậy, tôi tin rằng gia nhập công ty khác có hơi lãng phí. Không bằng ông tự mở công ty luôn đi, tin rằng có nhiều người như vậy, công ty của tổng giám đốc Đoàn sẽ phát triển rất nhanh. Tôi sẽ đánh tiếng trong cái vòng luẩn quẩn này để bọn họ đừng ai nhận người của tổng giám đốc Đoàn nhé, tránh việc trì hoãn các người gây dựng sự nghiệp. Tổng giám đốc Đoàn thấy sao?”

“Phụt…’ Bạch Dương thật sự không nhịn nổi nữa, che miệng lại cười đến nỗi bả vai run lên bần bật.

Mà Đoàn Hựu Đình thì lại tức giận đến phát run, rồi lại không dám trút giận lên người Phó Kình Hiên nên chỉ có thể dùng hết sức siết chặt nắm tay, cực lực áp chế cơn tức giận.

Ông ta thấy sao?

Ông ta thấy chẳng tốt chút nào cải Cái gì mà đánh tiếng trong cái vòng luẩn quẩn này để đừng ai nhận người của ông ta chứ. Đây rõ ràng là muốn chặn hết đường đi của bọn họ.

Còn để ông ta gây dựng sự nghiệp ư?

Ông ta đã chừng này tuổi rồi còn gây con mẹ nó chứ sự nghiệp!

Rõ ràng là Phó Kình Hiên này đang cố ý nhục nhã ông ta, hoạnh họe ông taI Mặc dù trong lòng tức giận muốn chết nhưng trên mặt Đoàn Hựu Đình vẫn phải mạnh mẽ nở một nụ cười: “Tổng giám đốc Phó đúng là người hay đùa. Tôi đã chừng này tuổi rồi còn gây dựng sự nghiệp gì nữa chứ.

“Ồ2 Nói vậy là tổng giám đốc Đoàn không muốn dẫn người rời khỏi Thiên Thịnh nữa sao?” Phó Kình Hiên liếc mắt nhìn ông ta.

Đoàn Hựu Đình khụ hai tiếng: “Đương nhiên rồi, tôi cũng là người hay nói đùa như tổng giám đốc Phó ấy, chứ tôi đâu có thật sự muốn vậy đâu.”

Ông ta còn dám dẫn người đi nữa sao?

Chân trước ông ta rời đi, chân sau sẽ bị thay thế ngay lập tức, đến lúc đó không thể quay về Thiên Thịnh, cũng vào được công ty khác, thì một thứ sẽ thực sự kết thúc!

Hơn nữa, ông ta cũng không có ý định rời đi.

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương: “Ý em thế nào?”

Mặc dù Bạch Dương cảm thấy Đoàn Hựu Đinh rất trơ trến, nhưng cô càng không muốn Phó Kình Hiên cử người đến đây, cô gật đầu nói: “Nếu tổng giám đốc Đoàn nói đùa, thì chúng ta cũng không cần tính toán làm gì.”

“Được.” Phó Kình Hiên thất vọng mím môi.

Anh hy vọng cô đồng ý đuổi Đoàn Hựu Đinh và những người khác rời khỏi Thiên Thịnh biết bao.

Sau đó, anh có thể cử người đến đây.

Về sau anh sẽ có cớ thường xuyên đến tìm củ.

Nghe Bạch Dương nói xong, Đoàn Hựu Đinh thở phào nhẹ nhõm.

May mắn, Bạch Dương biết điều, không nói những điều không nên nói.

Nếu không, ông ta chết chắc.
 
Chương 772


Chương 772

“Tổng giám đốc Đoàn, ông vẫn muốn phản đối quyết định hủy niêm yết của tôi sao?” Bạch Dương sắc mặt không chút thay đổi nhìn Đoàn Hựu Đinh.

Trong lòng Đoàn Hựu Đinh không muốn, nhưng nhìn thấy Phó Kình Hiên ở bên cạnh cô, ông ta đành phải đổi miệng: “Đương nhiên là không rồi, cháu gái muốn làm gì thì làm.”

“Nếu đã như vậy tôi sẽ thông báo xuống dưới. Bây giờ tổng giám đốc Đoàn còn việc gì nữa không?” Cô ra lệnh đuổi khách.

Đoàn Hựu Đinh khóe miệng giật giật: “Không có, cháu gái làm việc đi, chú không quấy rầy nữa, tạm biệt.”

Ông ta quay đi, nụ cười miễn cưỡng trên mặt đã biến mất thay vào đó là dần dần trở nên vặn vẹo.

Ông ta tưởng lần này đến đây có dùng việc rời khỏi Thiên Thịnh để uy hiếp Bạch Dương khiến Bạch Dương giao ra nửa quyền quản lý.

Ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra một con kỳ đà cản mũi.

Xem ra, chỉ cần Bạch Dương và Phó Kình Hiên còn hợp tác một ngày thì Phó Kình Hiên sẽ cho cô chỗ dựa thêm một ngày. Vậy ông ta sẽ càng khó khăn khi đối phó con nhỏ chết tiệt kia này.

Phải có cách nào đó phá hủy sự hợp tác của hai người.

Đoàn Hựu Đinh rời đi, văn phòng yên tĩnh trở lại.

Bạch Dương vén tóc mai cảm ơn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhìn cô : Hôm nay cô đã cảm ơn tôi mấy lần rồi.”

“Tôi biết, nhưng đây là phép lịch sự phải làm” Bạch Dương ngồi xuống ghế.

Thật ra, ngay cả khi Phó Kình Hiên không đứng ra giúp cô lần này, cô vẫn có thể đối phó với Đoàn Hựu Đinh.

Cô đã quyết định, nếu Đoàn Hựu Đinh thực sự không đồng ý với việc hủy niêm yết của cô, cô sẽ xé rách da mặt với ông ta. Đến lúc đó Đoàn Hựu Đinh muốn rời đi thì rời đi.

Cùng lắm thì cô sẽ thu nhỏ quy mô của Thiên Thịnh, biến Thiên Thịnh thành một doanh nghiệp vừa và nhỏ.

Nếu như vậy thì ít nhất Thiên Thịnh vẫn còn ở đây, về sau phát triển trở thành tập đoàn một lần nữa.

“Thực ra thì em không cần phải làm thế” Phó Kình Hiên ngồi xuống đối diện với bàn làm việc của cô: “Tôi biết mâu thuẫn giữa em và Đoàn Hựu Đinh, em có thể nhân cơ hội này đuổi Đoàn Hựu Đinh ra khỏi Thiên Thịnh.”

Ánh mắt Bạch Dương tối sầm lại, “Tôi biết nhưng không cần thiết phải làm thế”

“Em thực sự nghĩ điều đó là không cần thiết, hay là em không muốn tôi cử người đến?” Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn cô.

Môi Bạch Dương mấp máy, sau đó cô quay đầu đi không nói gì.

Nhìn thấy cô như vậy, Phó Kình Hiên biết chắc anh đoán đúng rồi.

Cô chỉ không muốn anh đưa người nào đến.

Trong lòng Phó Kình Hiên thở dài không nói.

Lúc này, Bạch Dương vươn tay cầm điện thoại bàn gọi cho thư ký Đồng: “Chuẩn bị tài liệu hủy niêm yết, trực tiếp gửi cho các bộ phận liên quan.”

“Nhưng tổng giám đốc Đoàn không đồng ý.” Đồng Khê đáp.

Bạch Dương ấn huyệt thái dương: “Ông †a đã đồng ý.”

“Thật sự?”
 
Chương 773


Chương 773

“Thật!” Bạch Dương gật đầu.

Thư ký Đồng mỉm cười: “Tốt quá, vậy để tôi đi.”

“Đi đi” Bạch Dương ừ một tiếng rồi dập máy.

“Tôi cũng sẽ liên hệ với bộ phận liên quan. Sau khi thư ký của em đến có thể trực tiếp làm thủ tục hủy niêm yết.” Phó Kình Hiên lấy điện thoại di động ra, vừa bấm số vừa nói.

Bạch Dương kéo kéo khóe miệng: “Được.”

Không thể không nói, ngày hôm nay Phó Kình Hiên thực sự đã giúp cô ấy rất nhiều.

Phó Kình Hiên đứng dậy đi ra ban công nghe điện thoại.

Hai phút sau, anh quay lại với vẻ mặt u ám.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Bạch Dương lộp bộp: “Làm sao vậy? Không đồng ý sao?”

“Không, có rất nhiều phóng viên đang ở dưới lầu. Ít nhất có bốn mươi năm mươi người.” Phó Kình Hiên cất điện thoại, nói.

Đội vệ sĩ đi theo anh chỉ có một đội hơn chục người.

Cho dù là mỗi người đều mạnh, cũng không thể ngăn cản nhiều phóng viên như vậy.

Vì vậy, khi vừa bước vào anh đã yêu cầu công ty vệ sĩ cử thêm hai đội tới, tâm mười phút nữa bọn họ sẽ đến.

Vừa nhắc đến phóng viên Bạch Dương đã cảm thấy đau đầu: “Chắc do buổi phát sóng trực tiếp Cố Mạn Âm. Cố Mạn Âm vừa đăng bài lên mạng đã dẫn đến hai mươi ba mươi phóng viên với vài cư dân mạng phấn khích. Tôi đã cho Đồng Khê báo cảnh sát dẫn những cư dân mạng đó đi nhưng lại không thể bắt phóng viên vì phóng viên có quyền phỏng vấn.”

Chỉ cần không phải là khu vực cấm, cảnh sát không thể bắt phóng viên đi.

Điều này gây khó chịu cho rất nhiều người.

Phó Kình Hiên hơi nâng cằm lên: “Khó trách.”

Trước đó Trương Trình nói cho anh biết có một cư dân mạng đã tặng vòng hoa và lưỡi dao cho cô, nhưng khi anh đến lại không thấy cư dân mạng nào.

Hóa ra là bị cảnh sát bắt đi.

“Khó trách cái gì cơ?” Bạch Dương không hiểu ý của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên cười với cô: ‘Không có gì: Thấy anh không nói, Bạch Dương đành nhún vai cũng không hỏi nữa. Cầm chuột xem tin tức mới nhất trên mạng.

Buổi phát sóng trực tiếp của Cố Mạn Âm đã kết thúc được một lúc rồi, bây giờ †rên mạng bàn tán rất nhiều, còn hot hơn lần bị ép xuống, thậm chí còn vượt qua mấy việc xấu của minh tinh.

Người hâm mộ của những minh tinh đó còn để lại lời nhắn trên nền tảng xã hội của cô, cảm ơn cô đã cứu anh trai của họ!

Tất nhiên nhiều nhất vẫn là tiếng nguyền rủa và mắng chửi.

Bạch Dương biết Cố Mạn Âm muốn hủy hoại cô muốn cô chết.

Bởi vì Cố Mạn Âm cảm thấy trong tay cô không có bằng chứng chứng minh bản thân vô tội, cảm thấy cái oan này có thể khiến cô sụp đổ.

Nhưng cuối cùng, Cố Mạn Âm có thể thành công hay không thì phải đợi Lâm Diệc Hàng đi ra mới biết được.
 
Chương 774


Chương 774

Bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là chờ đợi.

Suy nghĩ một lúc, Bạch Dương nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, đã mười hai giờ rưỡi.

Chắc buổi tối Lâm Diệc Hàng mới đi ra.

Chỉ cần cô đợi đến tối thôi, cô nghĩ cô có thể nhìn thấy hy vọng rồi.

Đột nhiên, điện thoại reo.

Bạch Dương liếc nhìn, sắc mặt trầm xuống.

Phó Kình Hiên thấy vậy, nheo mắt hỏi: “Aj2”

“Là của đồn cảnh sát.” Bạch Dương mím môi trả lời: “Lúc trước trên mạng có người nói sẽ báo cảnh sát, e rằng chính là người đó.”

Nói xong, cô dùng ngón tay cái vuốt nút trả lời cuộc gọi.

“Xin chào cô Dung, bên chúng tôi là đồn cảnh sát an ninh Hải Thành. Có người trên mạng đã gọi điện báo cảnh sát, nói rằng cô là kẻ tình nghi lừa khác người khác khiến người khác bị cưỡng hiếp. Bây giờ cô hãy đến đồn để hợp tác điều tra” Người trong điện thoại nói.

Bạch Dương đưa mắt nhìn Phó Kình Hiên, trong mắt cô hiện rõ dòng chữ: Nhìn đi, tôi đoán đúng rồi!

“Được, tôi sẽ đến ngay.” Bạch Dương lạnh nhạt đáp lại.

Kết thúc cuộc gọi, cô đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy.

Phó Kình Hiên đứng dậy theo cô, nói: “Đến đồn cảnh sát?”

“Đúng vậy, tôi đến phối hợp điều tra.

Như vậy cũng tốt. Cảnh sát không tra được gì, nước bẩn trên người tôi cũng có thể rửa sạch một chút.” Bạch Dương cầm túi xách đeo lên.

Phó Kình Hiên sửa lại cổ tay áo: “Tôi đi với em.”

Bạch Dương muốn nói không, nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của anh, cô hiểu dù không cho anh đi thì anh cũng sẽ đi thôi.

Thở dài một tiếng, Bạch Dương nhấc chân đi về phía cửa: “Tùy anh.”

Phó Kình Hiên mỉm cười, đi cạnh cô.

Trong thang máy, hai đội vệ sĩ do Phó Kình Hiên bố trí đã đến.

Phó Kình Hiên yêu cầu họ trực tiếp đến bãi đậu xe, ngăn chặn đám phóng viên ở đó.

Đợi đến khi đội trưởng đội vệ sĩ báo đã ngăn lại tất cả phòng viên, Bạch Dương và Phó Kình Hiên mới bước ra.

Khi vừa bước ra ngoài, cả hai bị đám phóng viên đang bị vệ sĩ chặn lại phát hiện.

Đám phóng viên hưng phấn giơ micro và camera lên, cố gắng giãy giụa thoát khỏi rào chắn vệ sĩ.

Phóng viên phục kích ở đây không nhiều bằng đám người bên ngoài cổng chính còn vệ sĩ ở đây lại nhiều hơn vệ sĩ ở cổng chính.

Ba mươi vệ sĩ ngăn chặn hai mươi mấy †ên phóng viên đến gắt gao, đám người có vùng vẫy giãy giụa đến cỡ nào cũng không thoát được.

Bọn họ vừa tức vừa hận đám vệ sĩ này.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể hét vào mặt Bạch Dương từ đằng xa: “Cô Dung, cô thật sự sai người cưỡng hiếp cô Cố sao?”

“Đúng vậy, cô Dung nói gì đó đi?”

Bạch Dương cau mày, mặc kệ, thậm chí không thèm nhìn những phóng viên này.

Các phóng viên tất nhiên không hài lòng với thái độ của cô, họ lần lượt đưa ra nhiều câu hỏi khác nhau.
 
Chương 775


Chương 775

“Cô Dung, cô không nói lời nào là ngâm thừa nhận cô có sai người cưỡng hiếp cô Cố đúng không?”

“Cô thực sự sắp xếp sáu người đàn ông cho cô Cố? Gô không nghĩ làm như vậy là độc ác lắm sao?”

“Độc ác?” Bạch Dương rốt cuộc dừng lại.

Người đàn ông bên cạnh cô cũng dừng lại.

Cả hai cùng nhìn vào cánh phóng viên.

Bạch Dương nghiêm mặt lạnh lùng nhìn phóng viên: “Anh nói tôi ác độc?”

“Chẳng…chẳng lẽ không đúng?” Đối diện với ánh mắt vô cảm của cô, phóng viên không khỏi rùng mình.

Anh ta không hiểu làm thế nào mà một người phụ nữ lại có khí thế áp bức như vậy.

Còn người đàn ông bên cạnh cô, mặc dù đeo kính râm không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta.

Nhưng anh cũng có thể đoán được rằng người đàn ông đó nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, khiến anh cảm thấy cổ như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.

Hơn nữa, người đàn ông này hơi mắt, như thể anh ta đã nhìn thấy ở đâu đó.

Bạch Dương châm chọc: “Có vẻ các người đều tin lý do thoái thác của Cố Mạn Âm nhỉ? Cho rằng tôi thật sự đã làm chuyện như vậy với cô ta, rồi gán cho tôi một cái mác xấu xa, các người đều mất não hết à? Đều là người trưởng thành mà không có nổi khả năng phân biệt đúng sai.

Muốn tôi nói? Tôi chỉ có thể nói kẻ xấu xa chân chính là Cố Mạn Âm!”

Nghe điều này, các phóng viên đầu tiên ngạc nhiên, sau đó thì càng thêm kích động.

“Cô Dung, ý của cô là những gì cô Cố nói đều sai sự thật sao? Cô chưa bao giờ làm chuyện đó sao?”

“Vậy cô Dung có bằng chứng gì chứng minh không?”

Lý do bọn họ tin lời nói của Cố Mạn Âm là vì Cố Mạn Âm phát trực tiếp trên mạng và ở trước mặt công chúng chỉ thẳng tên Bạch Dương lên kế hoạch hãm hại cô ta.

Suy cho cùng, một người dám vạch mặt chỉ tên sẽ không dám nói dối, nếu không thứ chờ Cố Mạn Âm là một kết quả khiến cô ta vạn kiếp bất phục! Vậy nên họ không cho rằng Cố Mạn Âm dám đánh đổi phần đời còn lại của cô ta chỉ để vu khống Bạch Dương trên mạng.

Nhưng bây giờ những lời nói của Bạch Dương đã làm lung lay lòng tin bên trong của họ.

Một số phóng viên bấm phát trực tiếp từ khi Bạch Dương bước ra, bây giờ có hàng trăm nghìn khán giả đang ở trong phòng trực tiếp.

Khi hàng trăm nghìn khán giả nghe thấy những lời của Bạch Dương, họ lại bắt đầu thảo luận.

“Bạch Dương nói đúng, chúng ta đều là người trưởng thành phải phân biệt đúng sai. Mặc dù Cố Mạn Âm nói rằng Bạch Dương đã hãm hại cô ấy, nhưng ngươi không phát hiện ra Cố Mạn Âm từ đầu đến cuối không đưa ra bằng chứng xác thực nào sao? Tất cả chỉ là lời nói trên mạng, đúng hay sai vẫn còn phải tranh luận.”

“Đúng vậy, điều quan trọng nhất là với tư cách là một nạn nhân, Cố Mạn Âm không nên gọi cảnh sát và bắt Bạch Dương ngay lập tức sao? Tại sao cô ấy không làm thế mà lại lên mạng kể lể Bạch Dương đã hại cô ấy như thế nào? Đây là hành vi lợi dụng đông đảo cư dân mạng để thổi phồng chuyện”

Đây là ý kiến của một số cư dân mạng tương đối sáng suốt.

Một bộ phận cư dân mạng khác cho rằng Bạch Dương là kẻ hãm hại Cố Mạn Âm lại không nghĩ như vậy.

“Lý do Cố Mạn Âm nói những điều đó lên mạng là để cho chúng ta biết sự thật, cho tất cả chúng ta biết Bạch Dương thực sự là người như thế nào. Nếu tôi là Cố Mạn Âm, tôi cũng sẽ làm như vậy, nói cho cả thế giới biết bộ mặt thật của Bạch Dương.”
 
Chương 776


Chương 776

“Bổ sung cho lầu trên. Về việc tại sao cô ấy không gọi cảnh sát, không phải Bạch Dương cũng không gọi cảnh sát sao? Nếu cô ấy thực sự bị oan, cô ấy cũng có thể gọi cảnh sát, nếu không thì chỉ có thể nói bản thân cô ấy có vấn đề.”

Hai nhóm người xem cãi đến hăng say.

Trong bệnh viện, Cố Mạn Âm cũng đang xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy đám người đầu óc sáng suốt bình luận, cô ta †ức giận đến mức suýt thì quăng bỏ máy tính bảng.

Nhưng sau đó lại nhìn thấy làn sóng cư dân mạng khác đứng về phía mình, trong lòng cô ta cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

Bạch Dương không biết chuyện phát sóng trực tiếp, cô thờ ơ liếc nhìn nhóm phóng viên: “Hiện tại tôi thật sự không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh mình vô tội, nhưng đến tối nay thì tôi không chắc.”

Nháy mắt, toàn bộ bãi đậu xe trở nên yên lặng.

Vài giây sau, các phóng viên và khán giả †rong phòng truyền hình trực tiếp đều nháo nhào cả lên.

“Cô Dung, ý cô là cô đang thu thập chứng cứ rồi, chắc chắn cô sẽ thu thập được trong đêm nay, đúng không?” Một phóng viên nhanh chóng hỏi.

Sau đó người phóng viên này bị các phóng viên khác ghen ghét.

Người này hỏi nhanh như vậy, không nói chuyện võ đức!

“Đúng!” Bạch Dương gật đầu, sau đó nhìn vào máy quay của phóng viên, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ tiết lộ bằng chứng cho mọi người trước mười hai giờ tối để chứng minh cho mọi người thấy tôi có từng làm điều gì có lỗi với Cố Mạn Âm không. Nếu không, tôi sẽ để Cố Mạn Âm lăn vào tùi”

Mười hai giờ đêm, ca phẫu thuật của Lâm Diệc Hàng chắc là sẽ kết thúc.

Nếu anh ta không cung cấp cho cô một số bằng chứng thì cô sẽ vạch trần anh ta.

Cô có một số đoạn ghi âm các cuộc điện thoại của anh ta mà ghi âm này là Lâm Diệc Hàng đang nói về cách đối phó với Cố Mạn Âm.

Cho nên bất kể thế nào, cô đều có đường lui!

Trong phòng bệnh, Cố Mạn Âm nghe những lời của Bạch Dương trong phòng phát sóng trực tiếp, trái tim cô ta nhảy lên, bàn tay đang cầm máy tính bảng đột nhiên siết chặt, trong lòng tràn đầy bất an.

Bạch Dương thực sự đang thu thập chứng cứ, cô còn nói rõ ràng sẽ được thu thập trước mười hai giờ đêm.

Điều này có thể sao? Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tim Cố Mạn Âm đập rất nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vẻ mặt hoảng hốt.

Cô ta không rõ những gì Bạch Dương nói có phải là thật hay không, cô không dám đặt cược, nếu là thật thì cô ta tiêu đời.

Cô ta dám đổ nước bẩn lên đầu Bạch Dương, vì cô ta tin chắc Bạch Dương không thể đưa ra chứng cứ chứng minh bản thân vô tội, vậy mà bây giờ…

Cố Mạn Âm cắn môi dưới, sự hối hận dần dâng lên trong lòng cô ta.

Bãi đậu xe, phóng viên còn muốn hỏi thêm.

Tuy nhiên, Bạch Dương cảm thấy cô gần như đã nói hết những gì cần nói, không cần lãng phí thời gian với đám phóng viên này nữa, mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ vào tối nay.

Cô quay đầu nhìn Phó Kình Hiên ở bên cạnh: “Chúng ta đi thôi.”

Phó Kình Hiên nghe cô nói chúng ta thì vô cùng hưởng thụ, đôi mắt đằng sau cặp kính râm, nổi lên sự dịu dàng dường như đang chìm trong nước.
 
Chương 777


Chương 777

“Được.” Anh đeo kính râm, nhẹ nhàng đồng ý.

Anh đeo cặp kính râm này trong thang máy, là đặc biệt đeo lên để các phóng viên không nhận ra mình, rước thêm rắc rối cho cô.

Mọi người đều biết rằng họ là vợ chồng cũ, anh lại là chồng sắp cưới của Cố Mạn Âm.

Bây giờ giữa Cố Mạn Âm và Bạch Dương xảy ra chuyện, nếu các phóng viên phát hiện ra anh vừa chia tay Cố Mạn Âm trở về bên vợ cũ Bạch Dương chắc chắn sẽ tung tin bốn phía mang đến phiền phức cho cô.

Đây là lý do anh đeo kính râm. May là cái kính râm này đủ lớn, anh cũng cố tình che mặt né tránh, những phóng viên này thực sự không nhận ra anh.

Mắt nhìn thấy xe rồi, Bạch Dương lấy chìa khóa xe ra bấm hai lần, mở khóa cửa.

Nhưng vừa đưa tay ra định mở cửa, một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy tới, kèm theo giọng nói ác ý: “Đi chết đi đồ đàn bà xấu xa!”

“Cái gì?” Bạch Dương theo bản năng quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cô còn chưa thấy gì đã bị người ôm lấy.

Phó Kình Hiên ôm cô tránh sang một bên.

Giây tiếp theo, Bạch Dương vừa đứng vững thì nghe thấy tiếng thủy tỉnh vỡ nát cùng tiếng xẹt xẹt như âm thanh của dòng điện.

“Ưm…’ Phó Kình Hiên đột nhiên rên lên một tiếng.

Bạch Dương nghe thấy tia đau đớn từ trong giọng nói của anh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn khuôn mặt †ái nhợt cùng những giọt mồ hôi lạnh của anh, vội vàng hỏi: “Anh sao vậy?”

Phó Kình Hiên không trả lời chỉ buông cô ra, rồi dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải, còn tay phải lại hơi run lên.

Bạch Dương nhìn xuống, hít sâu một hơi: “Anh … tay của anh…”

“Tay của tôi không sao, còn em? Em không sao chứ?” Phó Kình Hiên ngẩng mặt †ái nhợt nhìn khắp người cô, không che giấu được sự căng thẳng trong ánh mắt.

Môi Bạch Dương mấp máy, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.

Anh không quan tâm bản thân bị thương lại quan tâm cô có sao không.

Anh có ngốc không vậy?

Thấy Bạch Dương không trả lời, mặt Phó Kình Hiên căng thẳng: “Em bị thương à?”

“Tôi không.” Bạch Dương lắc đầu.

Phó Kình Hiên nhìn cô hai giây, sau khi xác định cô không nói dối, anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười yếu ớt: “Vậy thì tốt”

Bạch Dương cắn môi trừng mắt nhìn anh: “Tốt cái gì mà tốt, tay anh thành ra như vậy rồi!”

“Không sao.” Vẫn câu nói cũ của Phó Kình Hiên.

Bạch Dương chỉ vào tay anh, giận đến bật cười: “Thế này còn nói là không sao?”

Trên mu bàn tay phải của anh có một vết thương lớn đỏ tươi, vết thương rỉ máu, máu thịt nham nhở, mép vết thương vẫn còn cháy đen, là vết thương hình thành do ăn mòn.

Thứ gì có thể ăn mòn da thịt nhanh chóng như vậy, chỉ có thể là axit sunfuric Nghĩ đến đây, Bạch Dương lạnh lùng nhìn vị trí cô vừa đứng. Cô nhìn thấy cánh cửa đã bị axit sunfuric ăn mòn gần hết sơn xe, trên mặt đất còn sủi bọt. Ngay lập tức cô biết chuyện gì vừa xảy ra.
 
Chương 778


Chương 778

Người vừa gọi cô là đồ đàn bà xấu xa, đã tạt axit vào cô, cố gắng giết cô.

Phó Kình Hiên phát hiện ra và ôm cô để tránh axit sunfuric, axit sunfuric văng vào xe, nhưng một giọt đã văng vào mu bàn †ay Phó Kình Hiên khiến mu bàn tay Phó Kình Hiên bị bỏng nặng.

Có nghĩa là, nếu Phó Kình Hiên không cứu cô, chai axit sunfuric sẽ trúng mục tiêu không sai một li mà thiêu sống cô.

Có thể cô sẽ may mắn không chết nhưng da toàn thân sẽ bị phá hủy hoàn †oàn không thể chữa trị, trở thành một con quái vật không dám gặp người!

Nghĩ đến đây, Bạch Dương cảm thấy có chút sợ hãi, sau đó trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.

Cô siết chặt lòng bàn tay, nhìn người đã †ạt axit sunfuric bằng đôi mắt đỏ hoe.

Người kia đã bị đội trưởng đội vệ sĩ khống chế, đó là một người đàn ông có ngoại hình bình thường, miệng bịt lại bằng một đôi găng tay không thể nói chuyện.

Nhưng vẻ mặt dữ tợn kinh người, khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.

Bạch Dương không quen anh ta cũng không biết tại sao anh ta lại có nhiều ác ý với cô như vậy.

Nhưng không sao, đến đồn cảnh sát thì sẽ biết thôi!

Nhóm phóng viên cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh này, ngay cả khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp cũng nhìn thấy, đều kinh ngạc không nói nên lời.

Họ không bao giờ tưởng tượng được sẽ có người tạt axit sunfuric vào Bạch Dương.

Họ thực sự đã tận mắt nhìn thấy loại Tình tiết cốt truyện chỉ xảy ra trong phim!

Đây là tin tức sốt dẻo, họ phải nhanh chóng đưa tin!

Bạch Dương mặc kệ đám phóng viên, quay lại bên cạnh Phó Kình Hiên, nhìn tay anh, nhíu mày thật chặt, trong mắt cô càng thêm phức tạp.

“Chìa khóa xe” Bạch Dương sốt ruột nói: “Xe của em không lái được nữa, em đưa anh đi khám.”

Phó Kình Hiên ngẩng đầu nhìn cô: ‘Ở túi bên trái.”

Cô vội vàng đưa anh đi khám.

Phó Kình Hiên cũng thấy Bạch Dương không vui, cũng không chậm trễ thành thật trả lời: “Quần.”

Cuối cùng hỏi ra chìa khóa ở đâu, Bạch Dương xoa mi tâm, trực tiếp đút tay vào túi quần bên trái của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên ngây người. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh nghĩ cô sẽ để anh tự mình lấy ra, dù sao thì tay trái của anh cũng không sao.

Không nghĩ tới cô tự tìm lấy ra.

Qua lớp vải túi mỏng, Phó Kình Hiên có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay vừa nóng vừa mềm của Bạch Dương chạm vào da mình, có chút ngứa ngáy.

Phó Kình Hiên hai mắt tối sầm lại, đùi khẽ run.

Bạch Dương cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn anh, thấy đôi mắt sâu rực lửa của anh, cuối cùng cô cũng nhận ra mình đã làm gì.

Cô thực sự trực tiếp cho tay vào túi quần của anh!

Lỗ tai Bạch Dương đỏ lên, cô nhanh chóng cầm lấy chìa khóa rút tay ra, quay đầu đi không dám nhìn anh: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Cô chỉ vội vàng lấy chìa khóa, không nghĩ ngợi gì.

Sau khi phản ứng lại, cô nhận ra cô đã quá táo bạo rồi.
 
Chương 779


Chương 779

Yết hầu Phó Kình Hiên chuyển động, khàn giọng trả lời: ‘Không sao, em đừng để ý.

Lông mi của Bạch Dương khẽ run lên, âm ừ.

Phó Kình Hiên biết cô ấy thật ra vẫn để ý chuyện đó nên khẽ thở dài, lập tức đổi chủ đề: “Em lấy được chìa khóa chưa?”

“Lấy được rồi! Bạch Dương vươn lòng bàn tay, chìa khóa xe có biểu tượng Maybach hiện ra.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Vậy làm phiền em lái xe nhé.”

“Được, nhưng người đó … Bạch Dương nhìn người đang bị đội trưởng đội vệ sĩ ép quỳ dưới đất, gương mặt nhỏ lạnh như băng.

Đáy mắt Phó Kình Hiên lóe lên một tia tối lạnh lẽo, hắn chậm rãi nói: “Người này muốn làm hại em, em muốn xử lý thế nào?”

“Đưa đến đồn cảnh sát.” Bạch Dương đáp: “Tôi cũng muốn biết ai đã ra lệnh cho anh tai”

Cô nghi ngờ Cố Mạn Âm.

Cố Mạn Âm vừa vu khống cô thì người này liền chạy đến tạt axit sunfuric vào người cô, sao có thể trùng hợp đến thế, sẽ không có ai ngoài Cố Mạn Âm.

Phó Kình Hiên hiển nhiên cũng nghĩ đến, nguy hiểm nheo mắt lại: “Được rồi, lát nữa †ôi sẽ bảo vệ sĩ bắt người đến.”

Bạch Dương ừ một tiếng, bấm chìa khóa xe.

Cửa xe mở ra, hai người lên xe, trực tiếp lái ra khỏi bãi đậu xe.

Trên đường đi, Bạch Dương liên lạc với thư ký Đồng và để cô ấy sao chép camera giám sát trong bãi đậu xe gửi đến đồn cảnh sát.

Camera giám sát chắc chắn sẽ ghi lại cảnh người đàn ông tạt axit sulfuric, trở thành bằng chứng phạm tội của anh ta.

Sau khi liên lạc với thư ký Đồng, cô gọi lại đồn cảnh sát và nói với bọn họ cô sẽ đến muộn hơn.

Cũng may, Bạch Dương chỉ là người liên quan đến vụ án, thậm chí không phải là nghi can, đồn cảnh sát cũng thông tình đạt lý, đồng ý cho bọn họ đến sau.

Phó Kình Hiên ngồi ở ghế phó lái nhìn chằm chằm vào Bạch Dương.

Nhìn thấy cô đang thương lượng với đồn cảnh sát một cách bình tĩnh, đôi mắt sâu tán thưởng.

Cô thực sự đã thay đổi rất nhiều kể từ khi ly hôn.

Ngày càng tốt hơn.

Bạch Dương cảm nhận được ánh mắt của Phó Kình Hiên, để điện thoại xuống nhìn sang: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”

“Không có gì.” Phó Kình Hiên mím môi mỏng đáp.

Bạch Dương chỉ nghĩ anh hơi lạ, không hỏi gì nữa. Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía trước, dù sao thì cô cũng đang lái xe.

Vài phút sau, Bạch Dương đậu xe vào bãi đỗ xe bên đường: “Được rồi, xuống xe.”

Phó Kình Hiên một tay cởi dây an toàn, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không phải bệnh viện.”

“Là một phòng khám. Tôi thấy bàn tay của anh đang run rẩy. Không đến bệnh viện nữa, quá xa. Vậy nên tôi đã tìm một phòng khám.” Bạch Dương trả lời.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, sau đó mở cửa xuống xe.

Trong phòng khám, bác sĩ đang xử lý vết bỏng trên mu bàn tay cho Phó Kình Hiên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom