Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 660


CHƯƠNG 660

Không cần sếp Phó nhắc nhở, anh ta cũng sẽ điều tra.

Người này chẳng chỉ thôi sếp Phó, còn thôi miên anh ta, không thể tha thứ được!

“Tiếp tục lái xe đến nhà họ Cố” Phó Kình Hiên dặn dò.

Trợ lý Trương lên tiếng, lại khởi động xe.

Xe nhanh chóng chạy đến nhà họ Cố.

Phó Kình Hiên đứng nhấn chuông ở cưa.

Người làm mở cửa ra nhìn thấy Phó Kình Hiên ướt đẫm cả người thì giật mình: “Ôi trời, cậu Phó, cậu sao thế?”

Phó Kình Hiên vẫn không để ý tới, đi qua bà ta bước vào nhà, anh đi đến đâu thì để lại từng vũng nước trên sàn nhà.

Anh đi vào phòng khách, bà Cố đang cắm hoa, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: “Kình Hiên, sao cậu lại đến, còn nữa cậu… “

“Cố Tử Yên đâu?” Phó Kình Hiên cắt ngang bà ta.

Bà Cố phát hiện thái độ của anh có chút không đúng, dường như có vẻ rất tức giận, hỏi thử: “Tử Yên đang ở trên phòng, hai đứa lại cãi nhau sao?”

“Gọi cô ta xuống đây!” Phó Kình Hiên lạnh lùng ra lệnh.

Bà Cố nhíu mày lại.

Phó Kình Hiên thấy bà ta không làm theo thì dùng chân đá vào bàn trà, giọng nói lạnh lùng làm cho người khác run rẩy: “Tôi nói, gọi cô ta xuống đây!”

Bà Cố sợ hãi lập tức đứng lên, sắc mặt trắng bệch, gật đầu: “Được, tôi sẽ gọi con bé xuống, má Trương, mau lên lầu gọi cô chủ xuống đây”

“Vâng.” Má Trương cũng là người làm vừa mở cửa, vội vàng đáp rồi đi lên lầu.

Bà Cố sợ hãi nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, rốt cuộc cậu sao thế, tức giận như vậy, có phải Tử Yên lại làm gì đúng không?

Nếu là vậy thì tôi sẽ nói chuyện với con bé, dáng vẻ của cậu sẽ dọa đến nó.”

“Dọa đến cô ta?” Ánh mắt Phó Kình Hiên lạnh lẽo nhìn bà Cố: “Với lá gan của cô ta mà sẽ bị dọa sợ sao?”

Cố Tử Yên chẳng những to gan giả mạo Bạch Dương, thậm chí còn dám ra tay với Bạch Dương mấy lần.

Anh không biết Cố Tử Yên còn không làm được chuyện gì nữa.

“Kình Hiên, cậu có ý gì? Lá gan của Tử Yên thế nào? Cần phải châm chọc con bé không?” Bà Cố nghiêm mặt, có chút không vui vẻ nói.

Nhưng trong lòng của bà ta cũng hiểu được Tử Yên đã làm gì đó chọc giận anh.

Nếu không thì vì sao anh lại nói Tử Yên như vậy.

Phó Kình Hiên không để ý đến bà Cố, bởi vì Cố Tử Yên đã đi xuống.

“Kình Hiên, anh đến tìm em sao.” Cố Tử Yên mang theo vẻ mặt vui vẻ đi tới trước mặt Phó Kình Hiên.

Cô ta nhìn Phó Kình Hiên ướt sũng thì kinh ngạc mở to mắt: “Kình Hiên, sao anh lại ướt sũng như vậy, má Trương, mau lấy quần áo… “

“Không cần!” Phó Kình Hiên lạnh giọng cắt ngang lời cô ta.

Cố Tử Yên không nhịn được run lập cập, cuối cùng cũng phát hiện ánh mắt và vẻ mặt của anh không đúng lắm, lạnh lùng không có tình cảm.

Cô ta chỉ đối diện với anh một chút đã cảm thấy mình sẽ bị xé nát ra.
 
Chương 661


CHƯƠNG 661

Cố Tử Yên vô thức lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Phó Kình Hiên, khóe miệng cố gắng nở nụ cười: “Kình Hiên, anh nhìn em như vậy làm gì, có phải em lại làm sai chuyện gì đúng không?”

Cô ta bắt đầu suy nghĩ những chuyện mình làm trong lòng, xem anh có thể phát hiện ra chuyện nào.

Cuối cùng cô ta phát hiện anh không thể phát hiện ra chuyện nào, dù sao cô ta che giấu kỹ như vậy.

Nhưng một giây sau, Phó Kình Hiên hoàn toàn phá vỡ hi vọng của cô ta.

“Cố Tử Yên, tại sao cô lại giả mạo Bạch Dương.” Phó Kình Hiên đè nén lửa giận hỏi.

Âm!

Cố Tử Yên chỉ cảm thấy một tiếng sấm đánh vào trong đầu của cô ta, làm cho cô †a cứng đờ người, tay chân lạnh buốt, một lúc lâu mới nói: “Kình. .. Kình Hiên, anh đang nói cái gì, em giả mạo Bạch Dương là sao, sao. .. Sao em nghe không hiểu gì cả?”

Anh biết, anh lại biết được chuyện này!

“Đúng vậy, Kình Hiên, rốt cuộc cậu có ý gì?” Bà Cố cũng mờ mịt.

Phó Kình Hiên không để ý đến bà Cố, chỉ nhìn chằm chằm Cố Tử Yên, trong mắt đầy lạnh lùng, dường như biến thành một con dao chặt cô ta thành từng mảnh.

“Đến bây giờ cô còn không thừa nhận, †ôi đã đến cửa, có nghĩa tôi đã có bằng chứng, sáu năm trước, cô giả mạo Bạch Dương đến gặp mặt tôi, nói cô là bạn qua thư của tôi, từ đó về sau tôi chỉ yêu cô, cưng chiều cô, vì cô mà tôi lạnh lùng với Bạch Dương, thậm chí làm cho cô ấy chịu thiệt thòi oan uổng, Cố Tử Yên, khi Bạch Dương bị tôi đối xử như thế thì cô rất vui vẻ đúng không?”

Giọng Phó Kình Hiên nhẹ nhàng bình Tĩnh, nhưng vẻ bình tĩnh lại cất giấu lạnh lẽo và mưa to gió lớn.

Sao cô ta có thể không vui vẻ, một hàng giả thay thế hàng thật, nhìn thấy hàng thật bị vứt bỏ như giày rách, sao cô không vui vẻ muốn chết chứ?

Con ngươi Cố Tử Yên co lại to bằng mũi kim, mặt trắng bệch.

Qua mấy giây, cô ta đột nhiên khóc lắc đầu: “Không phải, Kình Hiên, không phải như vậy, em không giả mạo Bạch Dương, em là Phong Diệp.”

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn cô ta diễn, trong mắt đầy châm chọc.

Anh đã nói có bằng chứng cô ta không phải là bạn qua thư, cô ta vẫn còn phủ nhận.

Có thể thấy được tố chất tâm lý của cô †a không phải mạnh mẽ bình thường.

Người như vậy lại có thể bị kích thích đến mắc bệnh nhân cách phân liệt sao?

Phó Kình Hiên hơi nghi ngờ. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nếu cô nói mình là Phong Diệp, vậy cô ở khu mới Lương Giang à? Cô từng nuôi chó không? Cô có mẹ kế và em gái không?” Phó Kình Hiên đến gần cô ta, mỗi bước đi đều hỏi cô ta một vấn đề.

Cố Tử Yên nghe tiếng bước chân của anh, giống như bước đi trong lòng của cô †a, làm cho trái tim của cô ta siết chặt lại, bối rối và sợ hãi ập tới.

Cô ta vô thức lùi lại phía sau, bờ môi run rẩy không phát ra được âm thanh nào.

Phó Kình Hiên thấy thế, trong mắt tràn đầy chán ghét: “Cô không trả lời được đúng không, bởi vì cô không ở khu mới Lưỡng Giang, cô không có nuôi chó, cũng không có mẹ kế và em gái, cho nên bây giờ cô còn có thể hùng hồn nói mình là Phong Diệp không?”

Rầm!

Cố Tử Yên ngã ngồi dưới đất, hai mắt ngây ra.

Phó Kình Hiên thấy cô ta như vậy thì biết cô ta không thể giấu giếm được nữa mà ngầm thừa nhận.
 
Chương 662


“Tử Yên!” Bà Cố vội vàng đi tới ôm chặt lấy Cố Tử Yên, lắc vai Cố Tử Yên: “Tử Yên, con sao thế?”

Cố Tử Yên mấp máy môi muốn nói gì đó, lại không nói nên lời.

Bà Cố không có cách nào khác, chỉ có thể hỏi Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, rốt cuộc cậu và Tử Yên đang nói cái gì? Giả mạo Bạch Dương là Phong Diệp gì đó, sao tôi nghe không hiểu gì cả”

Phó Kình Hiên không nhìn bà ta, ánh mắt mỉa mai nhìn Cố Tử Yên nói: “Con gái của bà giả mạo người tôi yêu, hưởng thụ đãi ngộ vốn không thuộc về cô ấy.”

“Cái gì? Cậu không yêu Tử Yên?” Bà Cố lớn giọng nói.

Phó Kình Hiên lạnh lùng nói: “Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ yêu cô ta, tôi luôn yêu Bạch Dương, Bạch Dương là bạn qua thư của tôi, cô ta giả mạo Bạch Dương rồi ở bên cạnh tôi, nếu không thì bà cho rằng sáu năm trước đó tôi chưa từng gặp qua cô ta, vì sao lại đột nhiên nói yêu cô ta chứ!”

“Chuyện này. . ” Bà Cố bị hỏi khó.

Đúng vậy, sáu năm trước, bởi vì thân phận không môn đăng hộ đối, hai người hoàn toàn chưa từng gặp mặt.

Không, phải nói là Kình Hiên chưa gặp Tử Yên, nhưng Tử Yên đã thấy Kình Hiên, dù sao Kình Hiên rất xuất sắc, tất cả các cô gái trong giới đều thích anh.

Nhưng sáu năm trước có một ngày Kình Hiên xuất hiện ở nhà họ Cố, nói muốn ở bên cạnh Tử Yên, lúc đó bà ta đã cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao Kình Hiên chưa gặp Tử Yên lại nói yêu Tử Yên, mà ánh mắt của anh vô cùng thâm tình.

Nhưng khi đó bà ta cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Kình Hiên vừa gặp đã yêu Tử Yên, anh lại trẻ tuổi, cho nên tình cảm nồng nhiệt hơn.

Không ngờ Tử Yên là tu hú chiếm tổ chim khách.

Bà Cố nghĩ vậy thì ánh mắt kỳ lạ nhìn Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên chột dạ tránh tầm mắt của bà ta, sau đó đứng lên, đi tới nắm tay Phó Kình Hiên khóc lóc nói: “Em xin lỗi, Kình Hiên, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em không nên giả mạo Bạch Dương, nhưng em không thể khống chế được, bởi VÌ em yêu anh… “

Cố Tử Yên biết chuyện mình giả mạo Bạch Dương không thể cứu vãn được nữa.

Hiện tại việc quan trọng nhất là phải chân thành nhận lỗi, được Phó Kình Hiên tha thứ.

Vậy thì cô ta mới còn cơ hội!

“Cô yêu tôi?” Phó Kình Hiên cười, lạnh lùng cười nhạo.

Anh nâng cằm Cố Tử Yên lên, ngón tay dùng sức: “Cô yêu tôi, cho nên cô giả mạo Bạch Dương, chiếm thân phận của Bạch Dương, theo như cô nói thì có phải mọi người thích đồ của người khác thì đều có thể làm giống cô, trên thế giới này làm gì có chuyện đó chứt”

Phó Kình Hiên nói xong, ngón tay lại dùng sức.

Cố Tử Yên đau đớn rên lên, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống.

Phó Kình Hiên nhìn nước mắt của cô ta, cảm giác trái tim đau đớn.

Nhưng anh biết, mình không đau xót cô †a, mà là xuất hiện tình huống giống như ở nhà hàng lần trước.

Nhưng lần này cho dù anh đau đến chết cũng sẽ không tha thứ cho cô ta.

Phó Kình Hiên buông cằm Cố Tử Yên ra, rút khăn tay trang trí trên túi áo trước ngực, lau sạch từng ngón tay, trên mặt không hề che giấu vẻ chán ghét.

Anh lau xong thì lập tức vứt bỏ khăn tay.

“Cố Tử Yên, tôi sẽ nhanh chóng hủy bỏ hôn ước, mà chuyện cô giả mạo Bạch Dương, lừa gạt tình cảm của tôi sáu năm, †ôi sẽ không bỏ qua như vậy, cô tự giải quyết cho tốt đi.”
 
Chương 663


CHƯƠNG 663

Phó Kình Hiên nói xong, ánh mắt nham hiểm như sói hoang nhìn chằm chằm Cố Tử Yên, đến khi Cố Tử Yên suýt thét lên thì anh mới thu hồi ánh mắt, quay người rời khỏi biệt thự.

Cố Tử Yên nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa thì giống như được giải thoát, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống mặt đất, trên mặt đầy mồ hôi lạnh.

Thật là đáng sợ, vừa rồi ánh mắt Kình Hiên nhìn cô ta rất đáng sợ, làm cho cô cảm giác mình vừa đến địa Ngục.

Cố Tử Yên không nhịn được cuộn người lại, ôm chặt mình.

Bà Cố đau lòng thở dài: “Chuyện gì “

vậy. .

“Mẹ” Cố Tử Yên nắm chặt tay Bà Cố, kích động hỏi: “Con phải làm gì bây giờ hả mẹ, con phải làm gì?”

Bà Cố nhìn vết hằn đỏ trên tay, muốn rút tay lại, nhưng Cố Tử Yên lại nắm chặt, giống như bà ta không trả lời thì sẽ không buông ra.

Bà Cố không có cách nào khác, chỉ có thể nhịn đau để cô ta nắm: “Mẹ cũng không biết, dù sao con giả mạo Bạch Dương đã chọc giận Kình Hiên, con nói xem sao năm đó không bàn với ba mẹ chứ, ba mẹ nghĩ Kình Hiên thật sự yêu con.”

Vì thế, vợ chồng bọn họ còn cảm thấy Bạch Dương là tu hú chiếm tổ chim khách, cướp vị trí của con gái mình.

“Bây giờ mẹ nói những chuyện này thì được cái gì!” Cố Tử Yên tức giận hất tay bà Cố ra, giọng điệu sắc bén nói: “Kình Hiên muốn hủy bỏ hôn ước với con, không được, con không thể hủy bỏ hôn ước với anh ấy, con vất vả lắm mới trở thành vợ sắp cưới của anh ấy, sao có thể mất đi vị trí này được, con sẽ không sống nổi!”

Cô ta giống như điên cào mặt mình, khuôn mặt trắng nõn đầy vết đỏ.

Bà Cố sợ cô ta cào nát mặt, vội vàng nắm tay cô ta, an ủi nói: “Được rồi, chúng †a không hủy bỏ hôn ước, mẹ sẽ gọi ba con về bàn bạc xem nên làm cái gì.”

Bà Cố nói xong thì lập tức gọi điện thoại cho Cố Việt Bân .

Bên ngoài, trợ lý Trương nhìn thấy Phó Kình Hiên ra ngoài thì che dù cho anh: “Tổng giám đốc Phó, đã nói rõ ràng chưa?”

“Đến vịnh Tiên Thủy.” Phó Kình Hiên không trả lời, sau khi lên xe, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trợ lý Trương nhìn anh rất mệt mỏi thì im lặng không hỏi nữa mà khởi động xe.

Một tiếng sau, đến vịnh Tiên Thủy.

Phó Kình Hiên gõ cửa lớn nhà Bạch Dương.

Bạch Dương đang viết bản phân tích nghe thấy tiếng gõ cửa thì đặt bút xuống đi tới: “Ai vậy?”

Phó Kình Hiên nghe được giọng nói của cô thì không trả lời.

Anh biết mình trả lời thì cô sẽ không mở cửa.

Bạch Dương cũng không nhìn, ngáp một cái rồi mở cửa ra.

Cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Phó Kình Hiên thì sững sờ, sau đó nhíu mày lại muốn đóng cửa.

Phó Kình Hiên chống tay lên cánh cửa ngăn cản cô, trong giọng nói mang theo sự cầu xin: “Đừng đóng, tôi có lời muốn nói với cô.”

“Chuyện gì?” Bạch Dương nhíu mày nói.

Phó Kình Hiên biết cô tạm thời sẽ không đóng cửa thì buông tay xuống, ánh mắt thâm tình nhìn cô, cuối cùng ôm cô vào lòng.
 
Chương 664


 

CHƯƠNG 664

Bạch Dương kinh ngạc đến ngây người, hai mắt mở to, một lúc sau mới phản ứng lại, tức giận đến đỏ mặt, dùng sức đẩy anh ra: “Phó Kình Hiên, anh làm gì vậy, buông tôi ral”

Phó Kình Hiên không buông, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.

Sao anh có thể buông cô ra chứ.

Cô là người anh yêu!

Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên không buông ra, mà nước trên người anh làm cho quần áo của cô ướt đẫm, trong lòng càng nổi giận, cuối cùng cắn môi giẫm lên chân anh.

Phó Kình Hiên đau đớn nhíu mày lại, khẽ rên một tiếng, vẫn không buông cô ra.

Lần này Bạch Dương hoàn toàn tức giận, giơ tay lên tát anh một cái!

Phó Kình Hiên bị tát nghiêng mặt qua một bên, cả người ngơ ngẩn, tay ôm cô cũng vô thức buông ra.

Dường như anh không thể tin được cô lại đánh mình.

Bạch Dương không quan tâm Phó Kình Hiên nghĩ như thế nào, cô nhân cơ hội này lùi lại hai bước, kéo khoảng cách hai người, tức giận nhìn anh: “Phó Kình Hiên, anh muốn lên cơn điên thì cút về biệt thự nhà họ Phó đi, còn có mong anh nhìn cho rõ, †ôi không phải là Cố Tử Yên.”

Phó Kình Hiên chống đầu lưỡi vào má, giọng khàn khàn trả lời: “Tôi biết em không phải là Cố Tử Yên”

“Anh biết mà còn ôm tôi, anh điên rồi à?” Bạch Dương khiếp sợ không thôi.

Phó Kình Hiên nắm chặt tay lại: “Tôi không điên.”

“Vậy anh… “

“Tôi yêu em!” Phó Kình Hiên cắt ngang lời cô.

Trong đầu Bạch Dương trống rỗng, cả người lập tức ngây ra, một lúc lâu mới nói ra: “Anh… Anh nói cái gì?”

Anh nói anh yêu cô?

Làm sao có thể!

Chắc chắn cô đã nghe nhầm.

Nhưng một giây sau, Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, lặp lại một lần nữa: “Tôi yêu em”

Lần này, Bạch Dương cũng không thể nào lừa dối bản thân đã nghe nhầm.

Phó Kình Hiên nói anh yêu cô. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Khóe môi Bạch Dương giật giật, một lúc sau mới nói: “Phó Kình Hiên, anh có biết mình đang nói gì không? Nếu như anh nói câu này là âm mưu đùa giỡn tôi của anh và Cố Tử Yên, vậy tôi nói cho anh biết tôi sẽ không mắc bẫy, cho nên hai người nên. . “

Cô còn chưa nói xong thì Phó Kình Hiên ôm lấy hôn lên môi.

Đến khi cô cảm giác có thứ gì đó chui vào miệng mình, Bạch Dương mới phản ứng được xảy ra chuyện gì.

Trong mắt cô lóe lên sự xấu hổ và tức giận, hai tay dùng sức đẩy ngực của anh, muốn đẩy anh ra.

Nhưng lồng ngực Phó Kình Hiên giống như sắt đá, khí thế mạnh mẽ, cô không đẩy được.

Anh bước chân vào khung cửa, sau đó đưa cô đặt lên tủ giày, càng dùng sức hôn, muốn cô không thở kịp.

Bạch Dương vô cùng tức giận, giơ tay lên chuẩn bị cho anh một cái tát.

Nhưng lần này Phó Kình Hiên đã sớm chuẩn bị, khi cô giơ tay lên thì nắm lấy cổ †ay của cô, sau đó đặt lên tường trên đỉnh đầu cô.
 
Chương 665


CHƯƠNG 665

Phó Kình Hiên hoàn toàn trói buộc Bạch Dương, cô không thể động đậy, chỉ có thể để anh muốn làm gì thì làm.

Bạch Dương vừa tức giận vừa tủi thân, sau đó hai mắt đỏ lên.

Phó Kình Hiên đặt tay sau đầu của cô, cảm nhận chất lỏng từ trên mặt cô chảy xuống, lạnh lẽo làm cho trái tim của anh run lên.

Anh vô thức dừng lại, buông tay và môi cô ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô, lúc này mới phát hiện cô đang khóc.

“Em..

“Cút đi!” Bạch Dương gào thét đẩy Phó Kình Hiên ra, sau đó giơ tay lên dùng sức lau môi, trên mặt không hề che giấu vẻ chán ghét.

Quá buồn nôn, thật sự quá buồn nôn!

Cô nghĩ đến chuyện bờ môi của anh đã từng hôn Cố Tử Yên không biết bao nhiêu lần thì lập tức cảm thấy buồn nôn muốn Ói.

Phó Kình Hiên nhìn vẻ chán ghét trên mặt Bạch Dương thì con ngươi co lại, giống như có dao đâm vào trái tim anh.

Cô chán ghét anh như vậy sao?

“Phó Kình Hiên, anh là tên khốn nạn!”

Bạch Dương tức giận đến run người, hai mắt đỏ bừng đầy nước mắt nhìn anh chằm chăm.

Phó Kình Hiên giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho cô.

Nhưng anh còn chưa chạm vào thì bị cô đẩy ra.

Chuyện này rất giống như lúc trước anh đối xử với Cố Tử Yên ở biệt thự nhà họ Cố.

Phó Kình Hiên nhìn mu bàn tay của mình đỏ lên, cũng không tức giận, buông †ay xuống nói: “Bạch Dương, tôi không có đùa giỡn với em, tôi nói đều là thật!”

“Thật cái gì, anh cho rằng tôi sẽ tin sao? Anh yêu Cố Tử Yên sáu năm, bây giờ anh chạy tới nói yêu tôi, à, đúng là chuyện cười !” Bạch Dương cười lạnh mỉa mai nhìn anh.

Phó Kình Hiên mím môi, giọng điệu có chút chua chát: “Tôi biết em không tin, trên thực tế hôm nay tôi mới phát hiện mình yêu em”

Bạch Dương tức giận đến bật cười: “Cái gì hôm nay mới phát hiện, ý của anh là anh đã yêu tôi lâu rồi?”

“Phải.” Ánh mắt Phó Kình Hiên sâu xa nhìn cô: “Tôi đã yêu em lâu rồi, mà chúng †a cũng đã sớm quen… “

Anh còn chưa nói xong thì đột nhiên mắt tối sầm lại, ngã xuống trên mặt đất.

Bạch Dương giật mình, dùng chân đá anh: “Này, anh sao thế?”

Phó Kình Hiên không có phản ứng.

Bạch Dương ý thức được anh xảy ra chuyện, vẻ mặt nghiêm túc, ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình.

Cô chỉ thấy anh nhắm hai mắt lại, khuôn mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập, rõ ràng đang phát sốt.

Bạch Dương đưa tay sờ trán Phó Kình Hiên, rất nóng.

Cũng đúng, hôm nay trời lạnh như thế, cả người anh ướt đẫm, vết thương tai nạn xe vẫn chưa hồi phục, không phát sốt mới lạ.

“Anh đúng là gây thêm phiền phức cho tôi!” Bạch Dương thở dài sờ túi Phó Kình Hiên lấy ra điện thoại di động ra, sau đó cầm tay anh mở khóa vân tay điện thoại, †ìm tên của trợ lý Trương gọi đi.
 
Chương 666


CHƯƠNG 666

Trợ lý Trương nhanh chóng nghe máy nói: “Tổng giám đốc Phó, anh đã nói cho cô Bạch biết hai người. “

“Nói cho tôi biết cái gì?” Bạch Dương nhíu mày hỏi.

Trợ lý Trương sững sờ, sau đó trên mặt cười vui vẻ.

Cô Bạch cầm điện thoại của Tổng giám đốc Phó.

Vậy là cô Bạch đã tha thứ cho Tổng giám đốc Phó, cô và Tổng giám đốc Phó làm lành lại rồi?

Trợ lý Trương nghĩ vậy thì cười ha ha “Cô Bạch, chúc mừng cô…

“Chúc mừng cái đầu anh, còn không mau đến đón ông chủ của mình đi, phiền phức muốn chết!” Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên, không vui nói.

Trợ lý Trương kinh ngạc trừng mắt nhìn: “Hai người. .. Chưa làm lành sao?”

Bạch Dương giống như nghe thấy chuyện cười, không nhịn được liếc mắt: “Làm lành? Tại sao tôi và anh ấy phải làm lành, tôi không có bị bệnh, anh mau đến đón người đi, nếu không thì tôi sẽ ném anh ấy vào thùng rác!”

Cô nói xong thì cúp điện thoại, trả điện thoại vào túi Phó Kình Hiên, sau đó kéo chân Phó Kình Hiên giống như kéo thi thể †ừ trước cửa ra ngoài cửa.

Lúc cô ném chân Phó Kình Hiên xuống đất thì thang máy cách đó không xa mở ra, trợ lý Trương vội vàng chạy đến.

Anh ta nhìn Bạch Dương đứng đó và Phó Kình Hiên nằm dưới đất, vội vàng gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Phó!”

“Đừng gào thét nữa, anh ấy không chết đâu.” Bạch Dương đỡ trán.

Trợ lý Trương ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình Phó Kình Hiên, phát hiện Phó Kình Hiên thật sự chỉ phát sốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh ta kéo cánh tay của Phó Kình Hiên, đỡ người lên: “Cô Bạch, vậy tôi đưa Tổng giám đốc Phó đi trước.”

“Đi mau lên, đừng đến nữa.” Bạch Dương ghét bỏ xua tay.

Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên một chút.

Tổng giám đốc Phó à, anh đi lên lâu như vậy, rốt cuộc đã làm cái gì, có nói rõ ràng hay chưa, vì sao cô Bạch vẫn chán ghét anh như vậy?

Trợ lý Trương thở dài đỡ Phó Kình Hiên chuẩn bị rời đi, đưa Phó Kình Hiên đến bệnh viện.

Bạch Dương bỗng nhiên gọi anh ta lại: “Chờ một chút!”

Trợ lý Trương dừng lại: “Cô Bạch, còn có chuyện gì sao?”

Khuôn mặt nhỏ Bạch Dương lạnh lùng nhìn Phó Kình Hiên: “Chờ ông chủ của anh tỉnh lại thì nói anh ta đừng chạy tới nói mấy lời yêu tôi khó hiểu nữa, rất buồn nôn!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không phải, cô Bạch, Tổng giám đốc Phó thật lòng đó!” Trợ lý Trương vội vàng nói giúp Phó Kình Hiên.

Bạch Dương nhíu mày lại, vừa muốn nói gì đó thì thang máy lại mở ra, Trình Minh Viễn ôm một bó hoa đi ra: “Chuyện gì thật lòng?”

“Anh Trình?” Trợ lý Trương kinh ngạc nhìn Trình Minh Viễn lại nhìn Bạch Dương.

Đã trễ như vậy, Trình Minh Viễn còn chạy tới nhà cô Bạch.

Chẳng lẽ giữa bọn họ có gì đó?

Trợ lý Trương nghĩ đến đây thì tức giận, vừa đồng cảm nhìn Phó Kình Hiên một chút.

Ánh mắt Trình Minh Viễn nhìn Phó Kình Hiên đang ngất xỉu thì nhíu mày: “Kình Hiên sao thế?”

“Tổng giám đốc Phó phát sốt” Trợ lý Trương cười khổ trả lời.
 
Chương 667


Bạch Dương mím môi thản nhiên nói: “Phát sốt thì mau đến bệnh viện đi.”

Cô nói xong thì nhìn về phía Trình Minh Viễn: “Anh vào trước đi.”

“Được rồi!” Trình Minh Viễn nở nụ cười xán lạn đi vào nhà.

Bạch Dương nhìn cũng không nhìn trợ lý Trương và Phó Kình Hiên nữa mà đóng cửa lại.

Trợ lý Trương nhìn cánh cửa đóng chặt, cuối cùng lắc đầu, bất đắc dĩ đỡ Phó Kình Hiên.

Mặc dù cô Bạch và anh Trình ở chung, anh ta có chút lo lắng thay cho Tổng giám đốc Phó.

Nhưng lo lắng thế nào cũng không bằng sức khỏe của Tổng giám đốc Phó, anh ta đưa Tổng giám đốc Phó đến bệnh viện trước, chờ Tổng giám đốc Phó khỏe lại, để sếp Phó đấu với mấy người anh Trình.

Trong nhà, Bạch Dương nhận hoa Trình Minh Viễn, sau đó tìm bình hoa, vừa cắt tỉa từng bông hoa vừa cắm vào bình.

“Phó Kình Hiên tìm cô làm gì?” Trình Minh Viễn ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm sau đầu, giả vờ tò mò hỏi thăm.

Bạch Dương cũng không nghe ra sự thăm dò trong giọng nói của anh ta, nhếch miệng trả lời: “Lên cơn thôi, đột nhiên nói cái gì, nói anh ta yêu tôi, anh nói xem có không buồn cười không.”

“Cái gì? Anh ấy nói anh ấy yêu cô sao?”

Trình Minh Viễn bất ngờ, cũng không cảm thấy buồn cười, ngược lại vô cùng kinh ngạc.

Bạch Dương nghiêm túc cắt tỉa hoa, cũng không chú ý đến nét mặt của anh †a, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi cảm thấy anh ấy muốn đùa giỡn tôi, cho nên tôi không xem là thật.”

“Ha ha, vậy à!” Khóe miệng Trình Minh Viễn giật giật, qua loa cười hai tiếng, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.

Anh ta không cho rằng Phó Kình Hiên đùa giỡn Bạch Dương, thủ đoạn của Phó Kình Hiên không thấp kém như vậy, chỉ có thể nói Phó Kình Hiên rất nghiêm túc.

Phó Kình Hiên. .. Rốt cục đã phát hiện bản thân thật sự yêu là ail “Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi vì sao anh đột nhiên đến đây.” Bạch Dương cắm hoa xong thì đặt bình hoa lên bàn trà, ngồi đối diện Trình Minh Viễn hỏi, cắt ngang suy nghĩ Trình Minh Viễn.

Đáy mắt Trình Minh Viễn lóe lên, đè xuống cảm giác nguy cơ trong lòng, tự nhiên cầm lấy quả táo trong đĩa đựng trái cây, gặm một cái: “Tôi tìm cô nói chuyện Mạn Tình giả, tôi định ngày mai tìm cơ hội để cô ta xuất hiện trước mặt vợ chồng nhà họ Cố”

“Anh quyết định rồi?” Sắc mặt Bạch Dương nghiêm túc.

Trình Minh Viễn gật đầu: “Không sai, Mạn Tình giả cũng đồng ý.”

“Vậy thì tốt, cần tôi làm gì không?” Bạch Dương hỏi.

Trình Minh Viễn sờ bụng, dáng vẻ đáng thương: “Nấu cơm được không? Tôi mang theo bụng rỗng đến đây, cô cũng không thể để khách đến nhà đói bụng chứ?”

Bạch Dương dở khóc dở cười: “Xem ra chuyện Mạn Tình giả không cần tôi giúp đỡ, được thôi, anh ngồi trước đi, tôi đi nấu cơm.

Cô đứng dậy đến phòng bếp.

Trong bệnh viện, y tá đang tiêm thuốc hạ sốt cho Phó Kình Hiên.

Trợ lý Trương đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Ông chủ của tôi không sao chứ?”

“Không sao, chỉ mắc mưa, vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt, hiện tại vết thương đã được băng bó lại, đợi đến khi hết sốt thì không sao.”
 
Chương 668


CHƯƠNG 668

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Trợ lý Trương vỗ ngực thở phào.

Y tá vứt bỏ ống tiêm, lại treo bình truyền dịch cho Phó Kình Hiên, sau đó đi ra ngoài.

Trợ lý Trương lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho bên biệt thự, báo cho bà cụ tình huống của Phó Kình Hiên.

Kết quả anh còn chưa gọi điện thoại thì Phó Kình Hiên đã tỉnh.

“Sếp Phó.” Trợ lý Trương đặt điện thoại xuống, đỡ Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên ngồi dựa vào đầu giường, trên mặt đã bớt đỏ bừng, nhưng vẫn yếu ớt tái nhợt.

Anh nhìn xung quanh phòng bệnh, lại nhìn kim châm trên tay mình, giọng khàn khàn hỏi: “Tôi sao thế?”

“Vết thương của anh bị nhiễm trùng nên phát sốt” Trợ lý Trương trả lời.

Phó Kình Hiên nhắm mắt lại: “Ai đưa tôi đến bệnh viện?”

Là Bạch Dương sao?

“Là tôi” Trợ lý Trương trả lời, phá vỡ hy vọng trong lòng Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên mấp máy môi mỏng, lạnh lẽo nhìn anh một cái.

Vẻ mặt trợ lý Trương mờ mịt.

Chuyện gì xảy ra?

Sao anh ta cảm giác sếp Phó ghét bỏ anh ta làm chuyện bao đồng vậy?

Là ảo giác sao?

Trợ lý Trương ho nhẹ một tiếng: “Sau khi sếp Phó phát sốt ngất đi, cô Bạch gọi cho tôi đưa anh đến bệnh viện”

Con ngươi Phó Kình Hiên lóe sáng lên.

Không phải Bạch Dương đưa anh đến. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng Bạch Dương gọi Trương Trình đưa anh đi.

Trong lòng Phó Kình Hiên bỗng có chút an ủi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, khí lạnh quanh người cũng giảm đi không ít.

Nhưng vào lúc này, trợ lý Trương lại đột nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Phó, cô Bạch đã tha thứ cho anh chưa?”

Có lẽ là chưa, nếu như cô Bạch tha thứ cho Tổng giám đốc Phó, Tổng giám đốc Phó phát sốt, sao cô có thể mặc kệ anh nằm trên mặt đất.

Chẳng qua anh muốn xác nhận nên mới hỏi Tổng giám đốc Phó.

Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương, ánh mắt có chút u ám: “Tôi chưa kịp nói thì đã ngất đi”

“., .” Khóe miệng trợ lý Trương co giật một cái.

Thật là vô dụng!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh ta không dám nói như thế, ho khan một tiếng: “Chờ anh hết sốt rồi nói sau.”

“Tôi nói cậu đi tìm nhà thôi miên, cậu †ìm được chưa?” Phó Kình Hiên híp mắt hỏi.

“Tôi đã liên lạc với một người, nhưng không có thời gian đến, cho nên tôi đang chuẩn bị tìm người khác.” Trợ lý Trương trả lời.

Phó Kình Hiên cắn chặt răng nói: “Vậy cậu nhanh chóng liên lạc đi, bây giờ cậu gọi bác sĩ Tô trước đi.”
 
Chương 669


CHƯƠNG 669

Mặc dù bác sĩ Tô không đoán ra được vấn đề trên người anh, nhưng cũng là chuyên gia trong phương diện này, anh còn có một số vấn đề muốn hỏi đối phương.

“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu lên tiếng, sau đó lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Tô.

Một tiếng sau, bác sĩ Tô đi vào phòng bệnh: “Tổng giám đốc Phó.”

“Bác sĩ Tô, mời ngồi” Phó Kình Hiên chỉ vào ghế bên cạnh giường bệnh.

Bác sĩ Tô nói cám ơn, kéo ghế ngồi xuống: “Lần này Tổng giám đốc Phó mời †ôi đến vẫn liên quan đến vấn đề lần trước sao?”

“Vâng, lần trước ông đề nghị tôi tìm thêm mấy bác sĩ tâm lý, chẩn đoán tôi có bị thôi miên hay không, bọn họ chẩn bệnh giống như ông, tôi không có bị thôi miên, nhưng trên thực tế tôi thật sự bị thôi miên.”

Phó Kình Hiên nhìn bác sĩ Tô nói.

Bác sĩ Tô kinh ngạc đẩy kính mắt: “Tổng giám đốc Phó chắc chắn như vậy sao?”

“Tôi gặp được người thôi miên mình.”

Phó Kình Hiên cắn răng nói câu nói này, †rong mắt đầy tức giận và sát ý.

Bác sĩ Tô hứng thú: “Là ai?”

Thôi miên là một thứ rất thần kỳ, cũng rất nguy hiểm, chẳng những có thể điều khiển tinh thần con người cũng có thể thay đổi ký ức con người.

Mà bậc thầy thôi miên vô cùng lợi hại có thể hoàn toàn biến một người thành một con rối.

Có thể nói bậc thầy thôi miên làm được như vậy, quả thực không khác gì thần thánh.

Vì vậy ở một số quốc gia đã cấm thôi miên.

Bây giờ ông ta bắt đầu nghi ngờ một Bây giờ ông ta bắt đầu nghi ngờ một nhà thôi miên làm cho nhiều bác sĩ tâm lý không chẩn đoán ra được thì chính là nhà thôi miên giống như thần thánh kia.

Chỉ có trình độ này mới làm cho bọn họ không kiểm tra ra được, nhưng số lượng nhà thôi miên này vô cùng ít ỏi trên thế giới, mà tuổi cũng đã cao, thậm chí còn phải ký hiệp ước không được ra tay, cho nên hiện tại ông ta rất muốn biết rốt cuộc nhà thôi miên nào đã vi phạm hiệp ước.

“Không biết, cấp dưới của tôi đang điều tra, chỉ biết anh ta rất trẻ trung, dáng dấp vô cùng. . . tuấn tú nam tính” Phó Kình Hiên nhíu mày miêu tả ngoại hình người đàn ông kia.

Nói thật, một người đàn ông khen một người khác vô cùng đẹp trai thì có chút cảm giác vi diệu.

“Trẻ tuổi?” Bác sĩ Tô khiếp sợ: “Sao có thể chứ?”

“Đúng là thật, nhưng không quan trọng, quan trọng là tôi muốn biết nhà thôi miên có thể làm cho người ta xuất hiện tình huống đau tim không?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm bác sĩ Tô hỏi.

Bác sĩ Tô im lặng một chút: “Tổng giám đốc Phó, anh có thể nói chỉ tiết được không?”

“Có thể.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Chắc ông còn nhớ lần trước tôi kể với ông về vợ sắp cưới của mình, tôi nhất định phải đối xử tốt, cưng chiều và yêu cô ta không.”

“Đương nhiên!” Bác sĩ Tô gật đầu.

Sắc mặt Phó Kình Hiên đầy vẻ nham hiểm: “Nhưng hai ngày qua tôi phát hiện nếu như tôi không làm như vậy, trái tim của †ôi sẽ đau đớn.”

“Tôi hiểu rồi, bậc thầy thôi miên có thể làm chuyện này, nhưng tôi muốn nói cho Tổng giám đốc Phó biết, anh cảm thấy đau đớn cũng không phải đau đớn trên mặt sinh lý mà là về tâm lý.” Bác sĩ Tô nhìn anh nói.

“Đau đớn về tâm lý. . ” Phó Kình Hiên như có điều suy nghĩ cụp mắt xuống: “Ý của ông là trái tim của tôi không phải thật sự đau đớn mà là trong lòng tôi và ý thức cảm thấy nó đau đớn?”
 
Chương 670


CHƯƠNG 670

“Đúng vậy, dù sao bậc thầy thôi miên rất lợi hại, nhưng cũng không phải là thần thánh, không thể nào khống chế cảm giác đau đớn, cho nên đây cũng là một loại thôi miên, hiện tượng Ideomotor, có lẽ muốn anh cưng chiều vợ sắp cưới của mình, chỉ cần anh không làm theo thì sẽ cảm thấy trái tim đau đớn.”

Phó Kình Hiên nắm chặt tay lại: “Tôi hiểu rồi, có thể giải thôi miên này không?”

“Tôi không làm được, dù sao tôi không phát hiện ra cách thôi miên của đối phương, sao có thể giải được thôi miên và hiện tượng Ideomotor của đối phương, chỉ có thể nói trình độ của đối phương quá cao, còn trẻ như vậy. .. Haiz, quả nhiên cao thủ trong nhân gian!” Bác sĩ Tô nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên đen lại.

Bác sĩ Tô nhìn thấy, xấu hổ cười cười: “Xin lỗi Tổng giám đốc Phó, tôi nhất thời không khống chế được.”

Xong rồi xong rồi.

Người ta bị bậc thầy thôi miên đối xử như thế, mình còn khen người kia, không phải đang xát muối lên vết thương của người ta sao.

Cũng không nên làm cho người ta không vui.

Ánh mắt Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc bác sĩ Tô một chút: “Được rồi, tôi còn có một vấn đề, nếu ông không giải được thôi miên trên người tôi, vậy tại sao tôi tiếp xúc với Bạch Dương thì cảm giác đau đớn lại biến mất?”

“Bạch Dương là ai?” Bác sĩ Tô không trả lời mà hỏi lại.

Ánh mắt Phó Kình Hiên dịu dàng hơn: “Người yêu của tôi.”

Bác sĩ Tô nhíu mày: “Không phải người yêu sau khi thôi miên, mà là người yêu thật?”

“Phải.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bác sĩ Tô sờ cằm suy nghĩ một lát, trả lời: “Có thể là kỳ tích, mặc dù thôi miên rất thần kỳ, nhưng cuối cùng không phải là phép thuật, đôi khi sức mạnh của tình yêu còn mạnh hơn tưởng tượng của con người, có lẽ khi anh tiếp xúc với cô Bạch, bởi vì anh yêu cô Bạch làm cho anh vô thức thoát khỏi thôi miên, cho nên trái tim không còn đau nữa.”

Phó Kình Hiên như có điều suy nghĩ, sau đó nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Tô đã giải thích”

“Không có gì.” Bác sĩ Tô xua tay.

Phó Kình Hiên xoa mũi: “Trương Trình, tiễn bác sĩ Tô ra ngoài.”

“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu, mời bác sĩ Tô ra ngoài.

Hai người vừa đi đến cửa thì trợ lý Trương nhìn thấy người ngoài cửa, lên tiếng gọi: “Bác sĩ Lâm, sao anh lại ở chỗ này?”

“Tôi nghe nói ông chủ của cậu lại đến bệnh viện, cho nên mới qua xem.” Lâm Diệc Hàng đút hai tay vào túi áo blouse trắng, nhàn nhạt trả lời, ánh mắt nhìn bác sĩ Tô mấy lần.

Trong phòng bệnh, Phó Kình Hiên nghe thấy giọng của Lâm Diệc Hàng thì hai mắt híp lại: “Trương Trình, để Lâm Diệc Hàng vào đây.”

Trợ lý Trương nghe vậy, nghiêng người tránh đi: “Mời bác sĩ Lâm vào, tôi phải tiễn bác sĩ Tô.”

Lâm Diệc Hàng nở nụ cười, sau đó đi vào phòng bệnh.

Phó Kình Hiên híp mắt nhìn anh ta: “Anh nghe thấy hết rồi?”

Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính: “Cũng gần hết, nghe thấy tình cảm của anh dành cho Cố Tử Yên là do có người thôi miên, còn nghe thấy người kia dùng hiện tượng Ideomotor, anh không thể không cưng chiều Cố Tử Yên, nói thật, tôi rất kinh ngạc.”

“Cho nên anh muốn nói anh sẽ giúp Cố Tử Yên sao?” Sắc mặt Phó Kình Hiên u am.
 
Chương 671


CHƯƠNG 671

Quan hệ của người này và Cố Tử Yên luôn rất tốt, lúc anh không biết mình bị thôi miên, cũng không phát hiện ra tình cảm thật sự của mình, anh vẫn luôn khó chịu.

Bây giờ anh nghĩ lại, đúng là buồn nôn!

Nhưng anh không thể để người này nói với Cố Tử Yên chuyện mình bị thôi miên tinh thần, nếu không thì Cố Tử Yên có thể sẽ lợi dụng điều này khiến anh đối xử với cô ta như trước kia.

Anh nhất định phải nghĩ cách giải thôi miên và hiện tượng Ideomotor trên người mình càng sớm càng tốt!

Dường như Lâm Diệc Hàng đọc được suy nghĩ trong lòng Phó Kình Hiên, lười biếng dựa vào vách tường đối diện giường bệnh: “Anh không cần đề phòng tôi như thế, tôi sẽ không nói với Cố Tử Yên, tôi có thù với Cố Tử Yên”

Vẻ mặt Phó Kình Hiên không thay đổi, khóe môi cười mỉa mai: “Anh cảm thấy tôi tin lời anh sao?”

Lâm Diệc Hàng nhún vai: “Anh không tin thì thôi, còn nữa, anh thật sự cho rằng Cố Tử Yên không biết có người thôi miên anh sao?”

Con ngươi Phó Kình Hiên co lại một chút.

Lâm Diệc Hàng thấy thế thì cười cười: “Tôi không chỉ là bác sĩ ngoại khoa, đồng thời cũng là bác sĩ thần kinh và bác sĩ tâm lý, anh cho rằng tôi không đoán ra được anh vốn không yêu Cố Tử Yên mà là Bạch Dương sao, không chỉ có tôi mà thật ra Cố Tử Yên cũng biết anh không yêu mình, lúc trước tôi còn thấy kỳ lạ, sao lại có người ngu ngốc đến mức không biết mình yêu ai, bây giờ tôi mới hiểu được anh bị thôi miên”

Anh ta dừng một chút lại nói: “Khi Cố Tử Yên vừa tỉnh lại, tôi có hỏi cô ta không sợ Phó Kình Hiên đột nhiên phát hiện không yêu cô sao, anh đoán xem cô ta trả lời thế nao.

Lâm Diệc Hàng nhìn sắc mặt Phó Kình Hiên ngày càng lạnh đi, cũng không đợi anh mở miệng mà nói đáp án ra: “Câu trả lời của cô ta là không sợ, bởi vì cô ta có lòng tin anh sẽ không phát hiện ra, lúc ấy †ôi còn nghĩ vì sao cô ta tự tin như thế, bây giờ tôi nghĩ đến chuyện anh bị thôi miên, nhưng tôi không ngờ cô ta lại quen biết nhà thôi miên đó!”

“Không phải quan hệ của hai người rất †ốt sao? Anh không biết à?” Giọng Phó Kình Hiên lạnh lùng nói.

Lâm Diệc Hàng lấy ra con dao phẫu thuật trong túi ra, xoay con dao giống như cây bút: “Tám năm trước quan hệ của tôi và cô ta mới tốt lên, sao tôi có thể biết quá khứ của cô ta chứ.”

Phó Kình Hiên cụp mắt, cũng không biết có tin hay không. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Qua mấy giây, anh lại ngẩng đầu: “Anh có thể giải thôi miên và hiện tượng Ideomotor cho tôi không?”

“Trước tiên tôi phải biết nhà thôi miên nào làm mới được, bởi vì mỗi người có cách làm khác nhau, nếu tùy tiện phá giải thì rất dễ gây ảnh hưởng đến tinh thần của anh.” Lâm Diệc Hàng buông tay nói.

“Là một người đàn ông có dáng dấp rất đẹp.” Phó Kình Hiên trả lời.

Lâm Diệc Hàng dừng động tác xoay dao lại: “Dáng dấp rất đẹp. .. Có phải là người đàn ông tóc dài, thích mặc quần áo trắng đúng không?”

Phó Kình Hiên nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, cắn răng nói ra ba chữ: “Anh biết sao?”

“Là đàn anh của tôi!” Cuối cùng Lâm Diệc Hàng không còn dáng vẻ lười biếng không quan tâm, mà trở nên nghiêm túc.

“Đàn anh của anh?” Phó Kình Hiên nắm chặt tay lại.

Lâm Diệc Hàng ừ một tiếng: “Không sai, rất có thể là đàn anh của tôi, nếu anh †a thôi miên thì tôi không giải được, chỉ có thể giúp anh khống chế một chút.”

“Ngay cả anh cũng không làm được?”
 
Chương 672


Trong mắt Phó Kình Hiên lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Lâm Diệc Hàng gật đầu: “Đàn anh của tôi là nhà thôi miên thiên tài, hơn nữa anh †a mắc chứng rối loạn cảm xúc, không bị Tình cảm trói buộc, cho nên học thôi miên rất thuận buồm xuôi gió, lúc tôi bắt đầu học thì anh ta đã trở thành nhà thôi miên cao cấp nhất, một búng tay, một ánh mắt hoặc là một câu nói thì có thể làm cho đối phương trúng chiêu, không kịp đề phòng.”

Anh ta nói đến đây thì bông nhiên thở dài: “Hiện tại sáu năm trôi qua, có lẽ trình độ của đàn anh đã cao hơn sư phụ.”

“Cho nên tại sao Cố Tử Yên lại quen biết nhà thôi miên lợi hại như vậy?” Phó Kình Hiên nhìn anh ta.

Lâm Diệc Hàng tiếp tục xoay dao giải phẫu: “Không phải tôi đã nói sao, tôi không biết, mà tôi cũng rất tò mò.”

Phó Kình Hiên nhìn anh ta không giống như nói dối, nhíu mày lại.

Ngay cả Lâm Diệc Hàng cũng không biết, xem ra Cố Tử Yên đúng là không đơn giản.

Lúc này trợ lý Trương quay về.

Phó Kình Hiên nói anh ta đi điều tra đàn anh Lâm Diệc Hàng, cũng nói cho anh ta biết đàn anh của Lâm Diệc Hàng là người đàn ông thần bí kia.

Lâm Diệc Hàng nhìn thấy tât cả, cũng không ngăn cản.

Quan hệ của anh ta và đàn anh không tốt lắm.

Cho nên sao anh ta có thể ngăn cản Phó Kình Hiên điều tra đàn anh chứ.

Trợ lý Trương lại rời đi, Phó Kình Hiên nhìn về phía Lâm Diệc Hàng: “Bây giờ anh khống chế thôi miên và hiện tượng Ideomotor trên người tôi đi.”

“Đương nhiên là có thể, tôi muốn ra giá gấp đôi, dù sao đây là việc tư, nếu như bị bắt thì sẽ bị trừ tiền lương.” Lâm Diệc Hàng suy nghĩ rồi cười nói.

Phó Kình Hiên liếc anh ta một chút: “Sẽ không làm cho anh thất vọng.”

“Vậy là tốt rồi.” Anh ta cất dao giải phẫu.

Một tiếng sau, Lâm Diệc Hàng búng tay một cái, Phó Kình Hiên lập tức tỉnh lại.

Lúc anh mở mắt ra thì có thể cảm giác được trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, trong đầu cũng thông suốt.

Anh biết Lâm Diệc Hàng đã khống chế thuật thôi miên và hiện tượng Ideomotor trên người mình.

“Cảm ơn.” Phó Kình Hiên nhìn về phía Lâm Diệc Hàng, nói tiếng cám ơn.

Cả người Lâm Diệc Hàng mệt mỏi ngồi trên ghế, trên mặt đầy mồ hôi: “Cảm ơn cái gì, có tiền là được, mà trước đó tôi đã nói rõ với anh, tôi chỉ tạm thời giúp anh khống chế lại, nhưng chưa phá giải, cho nên chỉ cần anh không gặp mặt Cố Tử Yên thì sẽ không ảnh hưởng.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Nhưng một giây sau, Lâm Diệc Hàng lại ném ra một quả bom nặng ký: “Đúng rồi, vừa rồi tôi khống chế thôi miên trên người anh thì phát hiện ra anh có một đoạn ký ức bị khóa lại.”

“Cái gì?” Sắc mặt Phó Kình Hiên căng thẳng.

Trí nhớ của anh vậy mà cũng có vấn đề.

Khoảng thời gian này lúc anh đau đầu, trong đầu lóe lên một số hình ảnh, chẳng lẽ là đoạn ký ức bị khóa lại?

“Anh có thể mở không?” Phó Kình Hiên trầm giọng hỏi.

Lâm Diệc Hàng hừ lạnh một tiếng: “Nếu như tôi có thể làm được thì đã sớm mở khóa cho anh, còn có thêm một khoản tiền, chờ anh bắt được đàn anh của tôi thì nói anh ta làm đi.”

Anh ta xua tay, mang theo cơ thể ra ngoài phòng bệnh.
 
Chương 673


CHƯƠNG 673

Phó Kình Hiên cúi đầu, trên mặt không biểu cảm, nhưng trên người anh tỏa ra khí lạnh, làm cho cả phòng bệnh trở nên ngột ngạt.

Anh không ngờ mình không chỉ bị thôi miên, mà người đó còn động tay động chân vào ký ức của mình.

Cố Tử Yên, cô giỏi lắm!

Một bên khác, vịnh Tiên Thủy.

Trình Minh Viễn ăn cơm xong thì chủ động dọn dẹp chén đũa.

Bạch Dương dựa vào cửa phòng bếp nhìn anh ta rửa chén: “Tôi nghĩ cậu chủ nhà giàu các anh sẽ không làm việc nhà chứ.”

“Nói đùa, tôi từng đi lính, sao có thể không biết làm những chuyện này.” Trình Minh Viễn kiêu ngạo nói.

“Anh từng đi lính sao?” Bạch Dương hơi kinh ngạc.

Trình Minh Viễn đặt chén đũa đã rửa sạch vào tủ khử trùng :“Đương nhiên, tôi đi lính nhiều năm, nếu không phải bởi vì một số nguyên nhân, có lẽ hiện tại tôi đang ở trong bộ đội.”

Bạch Dương nhìn anh ta nói đến một số nguyên nhân thì trong mắt lóe lên vẻ bi thương, cô cũng không hỏi lại.

Cô không phải là người thích nghe ngóng chuyện đau lòng của người khác.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Bạch Dương quay người đến phòng khách, cầm điện thoại trên bàn trà lên nghe máy.

Hai phút sau, cuộc trò chuyện kết thúc.

Trình Minh Viễn tò mò hỏi: “Ai vậy?”

“Đại sứ quán, báo cho tôi biết hộ chiếu đã được thông qua.” Bạch Dương đặt điện thoại xuống bàn trà nói.

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Cô muốn ra nước ngoài sao?”

“Phá thai” Bạch Dương duỗi lưng trả lời.

Khóe miệng Trình Minh Viễn giật giật: “Cô đúng là thẳng thắn”

Bạch Dương cười khẽ: “Nếu không thì sao? Tôi còn quanh co lòng vòng trả lời anh à, quá mệt mỏi.”

“Cũng đúng, nhưng vì sao cô muốn ra nước ngoài phá thai?” Trình Minh Viên không hiểu.

Bạch Dương thu lại nụ cười trên mặt, nói chuyện lần trước ở bệnh viện.

Trình Minh Viễn nghe xong thì đập tay xuống bàn, vẻ mặt tức giận: “Bọn họ xem mạng người như cỏ rác Lâm Diệc Hàng là bác sĩ đó.

Anh ta không có y đức, có thể làm chuyện điên rồ này.

“May là cô không sao.” Trình Minh Viễn vẫn còn sợ hãi nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương cầm ly nước lên uống một ngụm: “Đúng vậy, tôi cũng rất may mắn”

Nếu không phải Lâm Diệc Hàng kịp thời phát hiện nốt ruồi son trên cổ tay của cô.

Có lẽ cô sớm đã được đặt vào hòm chôn xuống lòng đất.

“Không thể bỏ qua chuyện này, Lâm Diệc Hàng có thể dễ dàng đồng ý giết người như vậy, tay anh ta chắc chắn không sạch sẽ, tôi phải điều tra một chút!” Trình Minh Viễn híp mắt nói.

Bạch Dương đưa ly nước cho anh ta: “Vậy giao cho anh làm.”
 
Chương 674


CHƯƠNG 674

“Yên tâm đi” Trình Minh Viễn cười vỗ ngực nói.

Sau đó hai người nói chuyện khác, Trình Minh Viễn tạm biệt rời đi.

Anh ta rời khỏi vịnh Tiên Thủy, cũng không trở về nhà họ Trình mà là lái xe đến bệnh viện.

Phó Kình Hiên ngồi trên giường bệnh, trên tay vẫn đang truyền dịch, nhưng trên đùi anh có đặt laptop, hai tay vẫn đang đánh chữ.

Trình Minh Viễn gõ cửa một cái: “Ồ, anh bị bệnh mà còn liều mạng làm việc như vậy, tinh thần này khiến cho người ta kính nề.

Phó Kình Hiên dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng nói lạnh lùng nói: “Cậu đến làm gì?”

“Em đến thăm bệnh” Trình Minh Viễn giơ hoa quả trong tay, nhấc chân đi vào.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Sao cậu biết tôi ở đây?”

“Đương nhiên là tận mắt nhìn thấy, anh ngất xỉu ở cửa nhà Bạch Dương, em còn giúp anh thúc giục trợ lý Trương, nói anh †a nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện, thế nào, người em này rất có lòng đúng không?” Trình Minh Viễn đặt hoa quả xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng, cười hì hì nói.

Tay Phó Kình Hiên trên bàn phím bỗng nhiên nắm chặt lại.

Sao anh không nghe ra Trình Minh Viễn đang cố ý tiết lộ mình nhìn thấy anh ở nhà Bạch Dương.

Sắc mặt Phó Kình Hiên u ám đóng máy tính lại: “Đã trễ như vậy, vì sao cậu lại đến chỗ Bạch Dương?”

Trình Minh Viễn kéo ghế ngồi xuống: “Tôi tìm cô ấy có việc, ngược lại là anh đó, đã trễ như vậy mà anh còn đến chỗ Bạch Dương, sợ là không tốt lắm đâu, anh không sợ Cố Tử Yên biết sao?”

“Cô ta có biết hay không cũng không sao, chúng tôi sẽ hủy bỏ hôn ước.” Phó Kình Hiên đặt máy tính lên đầu giường, giọng lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Trình Minh Viễn cũng lạnh xuống: “Sau khi hủy bỏ hôn ước thì sao?

Cướp lại Bạch Dương, tái hôn với Bạch Dương sao?”

Phó Kình Hiên nghe ra được vẻ tức giận trong giọng nói của anh ta, lạnh lùng nói: “Chuyện này liên quan gì đến cậu?”

“Đương nhiên là có, Phó Kình Hiên, anh đừng quên anh đã đồng ý với em, khi em theo đuổi Bạch Dương thì anh sẽ không ra ngăn cản, nhưng bây giờ là sao, anh đến nhà Bạch Dương nói yêu cô ấy?” Trình Minh Viễn đứng lên.

Ánh mắt Phó Kình Hiên bình tĩnh đối mặt với anh ta: “Phải, tôi yêu cô ấy, cho nên tôi sẽ theo đuổi và tái hôn với cô ấy! Mà không phải cậu đã sớm nhìn ra tôi không yêu Cố Tử Yên mà yêu Bạch Dương sao, cho nên khi đó cậu nói những lời đó với tôi là xuất phát từ suy nghĩ gì, hai chúng ta đều biết rõ!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Em… ” Trình Minh Viễn nghẹn lời, sau đó nắm chặt tay: “Phải, em thừa nhận mình nói những lời đó vì muốn ngăn cản một ngày nào đó anh phát hiện ra, sau đó đuổi theo Bạch Dương, nhưng em không ngờ ngày này lại đến, còn đến nhanh như vậy, nhưng Phó Kình Hiên, lúc đó anh đã đồng ý, bây giờ anh lại nuốt lời, anh không cảm thấy hành vi của anh rất đáng xấu hổ sao?”

Đáy mắt Phó Kình Hiên tối sầm: “Đúng là tôi đã hứa với cậu, thế nhưng tôi chỉ hứa là không ngăn cản cậu, đâu có hứa không tái hôn với Bạch Dương.”

“Anh…” Trình Minh Viễn tức giận đến nỗi mặt cũng biến dạng.

Nhưng chẳng bao lâu, anh ta đã bình tĩnh trở lại: “Được, đúng là Phó Kình Hiên anh lươn lẹo giỏi thật đấy, thế nhưng anh nói tái hôn là tái hôn à? Anh cho rằng Bạch Dương sẽ đồng ý ư?”

Bờ môi mỏng của Phó Kình Hiên giần giật, không nói được gì.

Trình Minh Viễn thấy vậy thì nở nụ cười mỉa mai, nói: “Anh xem, chính anh cũng không đủ tự tin để trả lời câu hỏi này, em sẽ trả lời anh, Bạch Dương sẽ không tái hôn với anh đâu, bởi thế anh vẫn nên bỏ cái suy nghĩ không thực tế đó đi.”

“Tại sao cậu lại cho rằng Bạch Dương sẽ không tái hôn?” Phó Kình Hiên vô cảm nhìn anh ta.
 
Chương 675


CHƯƠNG 675

“Chỉ bởi tất cả những gì anh đã làm với Bạch Dương suốt sáu năm qua!” Trình Minh Viễn khoanh tay lại, nói bằng giọng lạnh lùng: “Anh dùng bạo lực lạnh với Bạch Dương trong sáu năm qua, chắc hẳn anh vẫn chưa quên đâu nhỉ? Thế nên anh có tư cách gì để tái hôn với cô ấy? Chỉ vì anh nhận ra mình yêu cô ấy ư? Phó Kình Hiên, anh không cảm thấy chuyện này nực cười quá à?”

Nghe những lời châm chọc của anh ta, Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm.

Đúng, anh không phủ nhận những gì anh đã làm với Bạch Dương trong quá khứ.

Thế nhưng bây giờ anh đã biết sai rồi, anh sẽ bù đắp cho cô gấp bội.

Trình Minh Viễn không biết Phó Kình Hiên đang nghĩ gì, anh ta day day huyệt Thái Dương, nói: “Kình Hiên, nói thật nhé, em cảm thấy anh chẳng xứng với cô ấy chút nào, anh biết không? Lúc anh không yêu cô ấy, anh xem cô ấy như không khí, lúc anh phải lòng cô ấy rồi, anh lại muốn đuổi theo níu kéo cô ấy, anh coi Bạch Dương là gì chứ? Món đồ chơi gọi là đến, đuổi là đi à?”

Phó Kình Hiên không được vui cho lắm, híp mắt nói: “Đây chỉ là suy đoán của cậu mà thôi!”

“Đúng, đây là suy đoán của em, thế nhưng cách anh làm không phải như thế à? Anh không yêu Bạch Dương, tại sao anh lại đồng ý kết hôn với Bạch Dương, Bạch Dương người ta nói, chỉ cần anh từ chối, cô ấy sẽ không ép buộc anh, song anh đã không từ chối, không phải ư?”

Trình Minh Viễn nhìn anh: “Nếu anh không từ chối, thì khi đó chính anh tự nguyện, vậy mà sau khi kết hôn, anh lại chẳng quan tâm đến Bạch Dương chút nào, mặc cho cô ấy bị người thân anh khinh thường bắt nạt, thậm chí chính anh cũng nằm trong số người bắt nạt cô ấy, lúc đó cô ấy yêu anh biết bao, thế nên thái độ của anh với Bạch Dương khiến cô ấy đau lòng thế nào, anh có biết không?”

Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng, không nói gì.

Anh biết, đương nhiên là anh biết.

Anh còn nhớ rõ hồi mới vừa kết hôn, ánh mắt cô dành cho anh rạng rỡ nhường nào, tựa như lấp lánh ánh sao, thế nhưng dần dần, những tia sáng trong mắt cô biến mất, đổi thành một mảnh tro xám ngắt, ngay cả con người cô cũng trở nên trầm lặng u tối.

Song vào giờ phút ấy, anh đã làm những gì?

Chẳng hề quan tâm vì sao cô lại trở nên như vậy, trái lại còn cảm thấy bực bội khi nhìn cô!

Chính anh là người có lỗi với Bạch Dương!

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên chỉ cảm thấy trái tim đau đớn khôn nguôi như kim đâm.

Thấy Phó Kình Hiên không nói lời nào, Trình Minh Viễn thở dài: “Anh cho rằng những tổn thương anh gây ra cho Bạch Dương chỉ có thế thôi sao?”

Mí mắt Phó Kình Hiên khẽ run.

Trình Minh Viễn lại nói: “Khi Cố Tử Yên vừa mới tỉnh lại, vậy mà anh lại bắt Bạch Dương dọn ra khỏi dinh thự nhà họ Phó, chỉ để nhường chỗ cho Cố Tử Yên, lúc ấy hai người vẫn chưa ly hôn còn gì, Bạch Dương vẫn là vợ của anh, anh bắt người vợ danh chính ngôn thuận của mình nhường chỗ cho kẻ thứ ba, hành động quá đáng như thế, ngay cả những tên ăn chơi trác táng như Lý Trấn Nam cũng không làm được, người tiếp nhận tinh hoa giáo dục như anh lại làm được.”

Nói đến đó, anh ta vẫn thấy khó hiểu mà nở nụ cười: “Kình Hiên, anh có biết lúc em nghe chuyện này em hoài nghi ra sao không, thậm chí em còn nghi ngờ anh bị ma nhập đấy, hơn nữa điều quan trọng nhất là, anh làm như vậy, không thể nghi ngờ là đã cắm dao vào lòng Bạch Dương rồi”

“Đó không phải là ý của anh!” Phó Kình Hiên bỗng nhiên ngước mắt đáp lời.

Thế nhưng chính anh cũng rõ ràng, dù cho có phải bị thôi miên hay không.

Từ đầu đến cuối anh không có cách nào phủ nhận, anh thật sự đã làm những việc này.

Trình Minh Viễn lắc đầu: “Cho dù có phải ý của anh hay không thì bây giờ nói những lời này đâu có ích lợi gì, mấy tháng qua, Cố Tử Yên liên tục hãm hại Bạch Dương, không phải anh vẫn cứ bình chân như vại không làm bất cứ chuyện gì à? Thế nên anh còn mặt mũi nào mà theo đuổi Bạch Dương, tái hôn với Bạch Dương? Kình Hiên, anh buông tha Bạch Dương đi, vất vả mãi cô ấy mới hết tình cảm với anh và về là chính mình, anh không giúp cô ấy được ư?”
 
Chương 676


CHƯƠNG 676

“Cậu nhiều lời với tôi như vậy, đây mới là mục đích thật sự của cậu chứ gì, cậu muốn tôi buông tay, không ngáng đường cậu theo đuổi Bạch Dương.” Phó Cảnh Đỉnh cười nhạo nhìn anh ta.

Trình Minh Viễn cúi đầu, khẽ cười: “Anh nói không sai, đó thật sự là mục đích của em, nhưng hơn thế nữa, em cảm thấy bất bình thay cho cô ấy, vả lại, Phó Kình Hiên, anh chắc chắn sau khi anh và cô ấy tái hôn, anh có thể bảo vệ cô ấy thật tốt ư?

Mẹ anh, Cố Tử Yên, và cả nhà họ Cố, trừ khi anh loại bỏ toàn bộ đám người này, nếu không anh sẽ chẳng bảo vệ nổi cô ấy, anh sẽ chỉ khiến cô ấy chịu tổn thương một lần nữa, thế nên anh cứ ngẫm lại cho thật kỹ đi”

Dứt lời, Trình Minh Viễn vỗ vỗ vai anh, nói lời tạm biệt.

Lúc đi đến cửa, Trình Minh Viễn nhìn thấy bà cụ Cố và má Phùng, thoáng ngạc nhiên mấy giây, sau đó định cất tiếng chào hỏi.

Bà cụ Cố lắc đầu với anh ta.

Trình Minh Viễn hiểu ý của bà, rời đi.

Lúc này bà cụ Cố mới đẩy cửa phòng bệnh đi vào, gọi: “Kình Hiên “

“Bà nội, bà tới rồi ạ” Phó Kình Hiên buông bàn tay đang xoa bóp ấn đường, lên tiếng bằng chất giọng khàn khàn.

Bà cụ Cố ngồi xuống cạnh giường bệnh: “Thằng nhóc Trương Trình kia nói cháu bị sốt, thế nên bà đến đây xem cháu thế nào, không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện giữa cháu và thằng nhóc nhà họ Trình, Kình Hiên, cháu thật sự Dương Dương à?”

“Cháu yêu cô ấy, vẫn luôn yêu cô ấy, chỉ yêu một mình cô ấy.” Phó Kình Hiên rũ mắt trả lời.

Cho dù là Phong Diệp, hay Bạch Dương, vẫn chỉ có một người.

Anh yêu Phong Diệp trước, sau đó yêu Bạch Dương.

Cùng một người, anh phải lòng đến hai lân!

Bà cụ Cố nghe câu trả lời của Phó Kình Hiên, gương mặt bà không hề lộ vẻ ngạc nhiên, như thể bà đã biết từ lâu.

Lòng Phó Kình Hiên trùng xuống. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Quả nhiên, tất cả mọi người đều biết, người anh yêu là Bạch Dương, thế nhưng không một ai nói với anh.

Nếu như có ai đó nói với anh, phải chăng anh sẽ nhận ra lòng mình sớm hơn một chút, nhận ra mình bị thôi miên sớm hơn một chút.

Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng, nghĩ.

Bà cụ Cố thở dài: “Trước đó bà đã nói với cháu rồi, để cháu đừng hối hận, cháu nói cháu sẽ tuyệt đối không hối hận, vậy mà bây giờ…”

Phó Kình Hiên chỉ cảm thấy khuôn mặt mình, như bị ai đó tát mạnh một phát, vừa đau lại vừa rát.

Đúng vậy, trước khi bà nội đã từng khuyên nhủ anh, để anh đừng ly hôn, chung sống hòa thuận với Bạch Dương, thế nhưng anh chẳng thèm để vào tai, bà nội bảo anh đừng hối hận, lúc ấy anh rất kiên định mà rằng, cháu sẽ không hối hận.

Song bây giờ, anh thật sự hối hận…

Trái tim của Phó Kình Hiên đau đớn đến mức khó chịu…

Bà cụ Cố đã nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh, võ vỗ mu bàn tay anh, nói: “Kình Hiên, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, nghe lời thằng nhóc nhà họ Trình, buông tay đi”

“Không!” Biểu cảm của Phó Kình Hiên vừa hung ác vừa nham hiểu từ chối: “Cháu yêu cô ấy mười mấy năm, sao cháu có thể buông tay.”
 
Chương 677


CHƯƠNG 677

“Mười mấy năm? Không phải cháu mới quen Dương Dương từ sáu năm trước à?

Lấy đâu ra mười mấy năm?” Bà cụ Cố chẳng hiểu ra làm sao.

Phó Kình Hiên siết chặt tay, nhìn bà: “Bà nội, Bạch Dương mới chính là người bạn qua thư của cháu.”

“Cái gì?” Bà cụ Cố hoảng hốt: “Dương Dương là người bạn qua thư của cháu, vậy thì Cố Tử Yên là giả ư?”

“Vâng!” Nhắc đến Cố Tử Yên, ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên vẻ giận dữ uất hận, cắn răng trả lời: “Cô ta giả dạng Bạch Dương!”

Qua một lúc lâu, bà cụ Cố mới lấy lại được bình tĩnh, bà vỗ vỗ ngực, nói: “Bảo sao Cố Tử Yên còn chẳng biết loài hoa mà cháu thích, hóa ra là hàng giả, cháu cũng thật là, ngay cả bạn qua thư thật hay giả mà cũng không phân biệt nổi, vậy mà cũng quản lý được một cái tập đoàn lớn như vậy!”

Bà cụ Cố tức giận lườm Phó Kình Hiên một cái sắc lẻm.

Đúng là tạo nghiệp, người phụ nữ Cố Tử Yên kia, ngay cả chuyện không biết xấu hổ như tu hú chiếm tổ chim khách mà cũng làm được.

Kình Hiên cũng là đứa dại đột, không phân biệt được thật giả, nếu Kình Hiên nhận ra Dương Dương mới là hàng thật sớm hơn một chút, có lẽ con của Kình Hiên và Dương Dương đã chạy lon ton được rồi.

Bà cụ càng nghĩ càng hận.

Quả nhiên là nhà họ Cố chẳng có ai là tốt đẹp cả.

Phó Kình Hiên nhắm mắt, che đi thần sắc của mình: “Là do cháu sai, cháu không nhận ra.”

Anh không định nói cho bà biết chuyện anh bị thôi miên.

Bà lớn tuổi thế rồi, biết chuyện thì sẽ xảy ra chuyện mất.

“Hầy..” Bà cụ thở dài, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Phó Kình Hiên : “Vậy giờ cháu khẳng định phải giành Dương Dương về đúng không?”

“Vâng!” Phó Kình Hiên hơi hé mắt, gật đầu nói: “Cháu yêu cô ấy bao nhiêu năm như thế sao có thể can tâm buông tay cho được. Cô ấy chỉ có thể là của cháu!”

Ba chữ “chỉ có thể” anh nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Đồng thời cũng cho thấy anh nhất đinh phải làm được.

Bà cụ im lặng trong giây lát, cuối cùng vẫn đứng về phía Phó Kình Hiên .

Dù sao cũng là cháu trai ruột của mình mà.

Tất nhiên là bà ta hy vọng cháu mình có thể sống tốt.

“Nếu cháu đã quyết định như thế thì hãy lấy ra tất thảy thành ý và thật lòng của mình mà lay động Dương Dương để Dương Dương tha thứ cho cháu. Tất nhiên, cháu không được bắt ép con bé. Nếu không thì bà đây cũng không nhớ cháu là cháu mình đâu!” Vẻ mặt bà cụ nghiêm túc nhìn Phó Cảnh.

Ánh mắt Phó Kình Hiên nghiêm túc đối mặt với bà: “Dại”

“Vậy cháu nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Bà về trước đây.” Bà cụ chống gậy đứng dậy.

Má Phùng vội vàng đỡ bà cụ đứng dậy Hai người già cả đi ra khỏi phòng dưới ánh mắt của Phó Kình Hiên.

Ở ngoài phòng bệnh, bà cụ bảo má Phùng đi trước rồi lấy di dộng ra bấm số của Bạch Dương.

Con cháu đều là nợ…

Chỉ chốc lát sau đầu dây bên kia đã tiếp điện thoại, giọng Bạch Dương vang lên ở đầu dây bên kia: “Bà ạ, đã muộn thế này rồi mà bà còn gọi thế này có chuyện gì không ạ?”
 
Chương 678


CHƯƠNG 678

“Dương Dương à, có phải bà làm phiền cháu lúc cháu đang ngủ không?” Bà cụ mới nhớ ra giờ đang là nửa đêm, vội vàng xin lỗi.

Bạch Dương bật đèn lên, ngồi dậy, tựa vào đầu giường, đáp lại: “Không sao ạ, cháu mới vừa chợp mắt thôi chứ chưa ngủ say ạ”

“À thế hả” Bà cụ gật đầu, rồi lại có vẻ chần chờ.

Bạch Dương nghe thì nhận ra là bà muốn nói chuyện gì đó, cười nhẹ rồi nói: “Bà ơi, bà muốn nói gì cứ nói đi ạ, cần gì phải khách khí với cháu nữa.”

Bà cụ xoa đầu gậy chống, cười khổ: “Là như thế này Dương Dương à, Kình Hiên nói…”

Bạch Dương vừa nghe đã biết, nhắm mắt lại, nói: “Bà ơi, bà muốn nói là Tổng giám đốc Phó yêu cháu hay sao?”

“Dương Dương, sao cháu lại biết?” Bà cụ kinh ngạc, trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Bạch Dương nhếch mép, nói: Bởi vì ba giờ trước Tổng giám đốc Phó đã nói với cháu rồi ạ”

“Vậy Dương Dương cháu nghĩ thế nào?”

Bà cụ hỏi.

Bạch Dương lắc đầu, trả lời: “Cháu chẳng nghĩ thế nào cả. Chỉ là cháu thấy giả dối quá. Cháu kết hôn với anh ta sáu năm trời, từ xưa tới nay anh ta chưa bao giờ yêu cháu cả, sau khi ly dị rồi cũng không. Xong tự dưng hôm nay gọi tới bảo với cháu là anh ta yêu cháu. Cháu nói thật cho dù là ai đi nữa cũng sẽ chẳng tin được đâu”

“Đúng thật.” Bà cụ cảm khái: “Nhưng mà Dương Dương này, Kình Hiên nó không lừa cháu đâu. Nó nói thật đấy, nó thật sự yêu cháu mà”

Bạch Dương thì chỉ nghĩ bà cụ vẫn chưa từ bỏ ý định kết đôi cô với Phó Kình Hiên, lấy tay xoắn tóc nói: “Vâng bà ạ. Giờ không còn sớm nữa. Bà cũng lớn tuổi rồi nên mau đi nghỉ ngơi đi chứ đừng thức khuya nữa ạ. Cháu thấy hơi mệt rồi ạ. Hôm khác cháu sang thăm bà. Chúc bà ngủ ngon ạ.”

Nói rồi cô cúp điện thoại luôn.

Bà cụ lấy điện thoại xuống, thở dài bất đắc dĩ.

Má Phùng hỏi: “Mợ chủ không tin sao a?”

“Ai mà tin chuyện đó được.” Bà cụ cười khổ nói tiếp: “Dương Dương chắc là không muốn nói về chuyện này cho lắm. Lần đầu tiên thấy con bé cúp điện thoại tôi nhanh như thế.”

Má Phùng cười nói: “Thật vậy, trước đây cậu chủ đối xử với cô chủ thế nào. Mợ chủ không tin cũng bình thường thôi.

“Tôi còn định nói giúp Kình Hiên một hai câu, nhưng giờ nhìn thì thấy bà già này nói cũng không hay cho lắm. Thôi thì sau này cứ để cho nó tự ra tay lay động Dương Dương đi thôi” Bà cụ cất di động đi, giọng bất đắc dĩ.

Má Phùng lại đỡ bà: “Thôi bà đừng quan †âm tới nữa ạ. Đây là chuyện của mợ chủ với cậu chủ, cứ để cho hai người họ xử lý đi ạ”

“Ừ bà nói cũng phải, người trẻ tuổi làm chuyện của người trẻ tuổi. Bà cụ này đã quan tâm nhiều quá rồi, có khi lại bị chúng nó cười chê. Thôi, về đi thôi” Bà cụ cười nói.

Ở Vịnh Tiên Thủy, Bạch Dương để điện thoại xuống, lông mày xinh đẹp nhíu thật chặt.

Ba tiếng trước, Phó Kình Hiên tìm đến tận cửa tỏ tình với cô. Giờ bà cũng gọi tới nói với cô như thế.

Rốt cuộc là Phó Kình Hiên muốn làm cái gì?

Nếu như là muốn chỉnh cô thì việc gì phải lôi cả bà cụ vào đây.

Cô đang suy nghĩ thì Bạch Dương chợt thấy đối diện cửa sổ sát đất lóe lên ánh sáng.

Ánh sáng kia rất là sáng, thậm chí còn chiếu thấu luôn cả rèm cửa sổ.
 
Chương 679


CHƯƠNG 679

Chuyện gì đây?

Bạch Dương vén chăn lên, xuống giường, đi đến cửa sổ sát đất, kéo “xoẹt”

một cái mở rèm ra.

Vừa kéo rèm một cái thì bị dọa cho hết hồn. Hét toáng mọt cái rồi vội lùi ra sau hai bước.

Thấy treo ngoài cửa sổ là một cái đầu lâu khô khốc, cực kỳ dọa người.

Nhưng chỉ giây lát thôi Bạch Dương đã biết là giả rồi. Hóa ra chỉ là hình chiếu chiếu lên kính mà thôi.

Vừa nhận ra được như thế cô thở phào.

Nỗi sợ cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sự tức giận!

Đây đã là lần thứ hai rồi!

Lần trước cô còn tưởng là mình nhìn nhầm cơ.

“Hừ..” Bạch Dương nhắm mắt, thở dài sau đó mở cửa đi ra ngoài nhìn.

Cô muốn xem xem rốt cuộc là ai làm!

Cô đứng ở trên ban công, Bạch Dương cúi đầu nhìn xuống.

Người ở dưới phát hiện cô đi ra, vội vàng tắt máy chiếu đi, giấu nó vào trong quần áo, kéo mũ cúi đầu, chạy thật nhanh.

Người đó chạy quá nhanh, hơn nữa tầng mà Bạch Dương ở khá là cao, nên không nhìn rõ được chân dung người kia ra sao mà chỉ có thể dựa vào thân hình đoán người đó là đàn ông.

Cô không biết đây là đùa dai hay là cố tình đe dọa nữa.

Nhưng cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người kia như thế.

Nghĩ đến đây, cô xoay người đi vào trong phòng, gọi cho quản lý tòa nhà kể lại chuyện vừa rồi.

Bên quản lý tòa nhà vội vàng phái đội an ninh đi tìm người kia.

Nhưng thật đáng tiếc, người kia đã chạy mất từ lâu, không bắt được.

Bạch Dương cũng không thất bất ngờ gì với kết quả này. Cô đã đoán được ngay từ đầu là sẽ như thế nên cô bảo bên quản lý tòa nhà báo cảnh sát, giao chuyện này lại cho cảnh sát xử lý.

Ồn o ào một chập như thế, cơn buồn ngủ của Bạch Dương bay biến đi đâu hết.

Cho đến tận hơn nửa đêm mới miễn cưỡng chợp mắt được.

Nhưng mà sáng sớm ngày hôm sau đã bị điện thoại đánh thức. Người gọi tới chính là Lâm Diệc Hàng .

“Có chuyện gì?” Bạch Dương còn không thèm đi giày, chân trần đi trên thảm, vừa đi vào phòng tắm vừa nói với giọng lạnh lùng.

Lâm Diệc Hàng cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của cô, hỏi nhẹ nhàng: “Không phải là lần trước cô nghe thấy tôi với Cố Tử Yên bàn với nhau sẽ giở trò với cô hay sao? Hôm nay chính là cái ngày tôi bắt đầu giở trò đó. Nhưng mà cô cứ yên tâm, người tôi “ra tay” không phải là cô mà là Cố Tử Yên. Cô có hứng thú đến đây xem chút không?”

Bạch Dương híp mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh định đối phó với Cố Tử Yên thế nào?”

Lâm Diệc Hàng cũng không lừa cô mà nói thẳng: “Cố Tử Yên định sai người đến làm nhục cô rồi quay video lại đăng lên mạng và một số web đen, phá hủy cô hoàn toàn luôn.”

“Cái gì?” Bạch Dương nhíu mày thật chặt Chẳng những muốn làm nhục cô mà còn muốn quay video lại đăng lên mạng.

Ác độc như thế đúng là khiến cho người †a thán phục.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom