Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 680


CHƯƠNG 680

Lâm Diệc Hàng nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cô thì cũng hiểu là giờ cô tức giận thế nào. Anh ta đẩy gọng kính, an ủi: “Yên tâm đi. Như những gì tôi vừa mới nói thì tôi chắc chắn sẽ không làm gì cô cả, tôi sẽ làm như thế với cô ta”

Bạch Dương mím môi: “Vậy à? Thế thì tôi đợi tin tốt từ anh.”

“Cô không đến xem chút sao?” Lâm Diệc Hàng nhíu mày.

Bạch Dương lạnh nhạt đáp lại: “Không đến, chuyện cay mắt như thế nhìn không chịu được.”

Cô không biết chuyện này có phải là kế hoạch mà Lâm Diệc Hàng và Cố Tử Yên bày nên hay không cho nên tốt nhất là không nên đến đó.

Lâm Diệc Hàng thở dài đầy tiếc nuối: “Được rồi. Tôi còn định để cho cô chứng kiến kết cục của Cố Tử Yên cơ. Nhưng cô nói thế cũng đúng, chuyện như thế sẽ làm bẩn mắt người nhìn. Thôi tôi cúp trước đây.

Chuyện xong rồi thì tôi sẽ báo lại cho cô sau.

Bạch Dương không để ý, cúp máy luôn.

Đầu bên kia, Lâm Diệc Hàng nhìn thấy giao diện điện thoại nhảy về màn hình chính, mí mắt rủ xuống, cũng không bất ngờ.

Dù sao anh ta vẫn biết cô không tin anh ta.

Cho nên cô có thái độ như vậy cũng là rất bình thường.

Lâm Diệc Hàng cất điện thoại, mười ngón tay đan vào nhau, đặt ở trên đầu gối, nhìn người ngồi trên sô pha đối diện: “Cô ấy không qua xem.”

“Tôi nghe được rồi.” Lương Triết uống trà, khẽ gật đầu.

Kính mắt của Lâm Diệc Hàng lóe lên ánh sáng phản chiếu: “Cậu thật sự muốn cùng tôi đối phó với Cố Tử Yên?”

“Cô ta bắt nạt chị ấy, tôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cô ta. Hơn nữa anh là bác sĩ, tôi là hacker, tôi có thể giúp anh dọn sạch tất cả cái đuôi phía sau, không phải rất tốt sao?” Lương Triết ngước mắt lên. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Diệc Hàng mỉm cười: “Cậu nói cũng phải, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Lương Triết không trả lời, đặt chén trà xuống và đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lâm Diệc Hàng đột nhiên nhìn theo bóng lưng của cậu ta nói: “Bệnh tâm lý của cậu đang rất nghiêm trọng, vẫn nên nhanh chóng chữa trị đi, bằng không cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ tự hủy hoại chính mình đấy!”

Lương Triết chợt dừng chân nhưng không quay đầu lại, chỉ trả lời với giọng điệu lạnh lùng: “Không cần anh quản!”

“Tôi cũng không muốn quản cậu, tôi chỉ lo cho Bạch Dương thôi. Nếu cậu còn không kiểm soát được tình trạng căn bệnh của cậu, cậu không chỉ hủy hoại bản thân, còn tổn thương đến Bạch Dương. Tôi hi vọng cậu hiểu rõ điểm này.” Lâm Diệc Hàng đứng lên.

Hai nắm tay Lương Triết siết chặt, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn không nói gì, nhấc chân đi ra ngoài.

Lâm Diệc Hàng quay con dao phẫu thuật, ánh mắt tối tăm khó hiểu.

Anh ta làm bác sĩ tâm lý bán thời gian, biết rõ người như Lương Triết chính là một kẻ yêu một cách cuồng loạn, mặc dù bây giờ che giấu tốt, khiến người ta không nhìn ra được, nhưng một khi Lương Triết không muốn che giấu nữa, hoặc chịu sự kích thích nào đó, sẽ hoàn toàn biến thành một người khác.

Mà chấp niệm của Lương Triết chính là Bạch Dương. Vì có được Bạch Dương, Lương Triết rất có thể sẽ làm ra chuyện cầm tù Bạch Dương.
 
Chương 681


CHƯƠNG 681

Đương nhiên, có anh ta ở đây, anh ta sẽ không để cho Lương Triết có cơ hội làm như vậy. Anh ta sẽ luôn theo dõi Lương Triết. Một khi Lương Triết dám ra tay với Bạch Dương, anh ta sẽ biến Lương Triết thành tiêu bản.

Kẻ yêu cuồng loạn có lợi hại mấy đi nữa, cũng không thắng được kẻ biến thái máu lạnh trời sinh như anh ta!

Lâm Diệc Hàng lạnh lùng khẽ nhếch môi, sau đó đứng dậy, cầm lấy tập hồ sơ bệnh án và đi kiểm tra phòng bệnh.

Anh ta đi tới phòng bệnh của Phó Kình Hiên, gõ cửa.

Phó Kình Hiên đang thắt cà vạt, liếc mắt thấy Lâm Diệc Hàng nhưng không định chào hỏi.

Lâm Diệc Hàng không ý để, khoanh tay †rước ngực, đứng dựa vào khung cửa: “Anh chuẩn bị xuất viện à?”

Phó Kình Hiên thản nhiên “Ừ” một tiếng.

“Vừa khéo, tôi có chuyện muốn nói với anh” Lâm Diệc Hàng nhìn anh.

Phó Kình Hiên cài kẹp cà vạt đính kim cương vào: “Chuyện gì vậy?”

“Nhân cách phân liệt của Cố Tử Yên… là giả.” Lâm Diệc Hàng nói.

Mắt Phó Kình Hiên lóe lên, trên gương mặt lại không mấy xúc động.

Lâm Diệc Hàng hơi ngạc nhiên, híp mắt lại: “Nhìn bộ dạng của anh, có vẻ như anh đã biết từ lâu rồi?”

“Lúc trước tôi đã đoán được phần nào.”

Phó Kình Hiên xoay người lại.

Cho nên, bây giờ anh nghe được điều này, mới không quá sốc.

“Nhưng ban đầu, chính anh đã chẩn đoán cô ta có nhân cách phân liệt nhỉ?”

Phó Kình Hiên đút hai tay ở trong túi quần, lạnh lùng nhìn Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng nhún vai: “Tôi thừa nhận, đó là lỗi của tôi. Nhưng lúc trước, tôi và cô ta có quan hệ tốt, cho nên cô ta muốn, tôi tất nhiên sẽ giúp cô ta. Còn cả bác sĩ Steve cũng là do tôi mua chuộc.”

Phó Kình Hiên vẫn không có phản ứng nhiều về điều này. Lúc xác định Cố Tử Yên quả thật không có nhân cách phân liệt, anh đã đoán được.

“Xem ra anh đã thật sự cắt đứt quan hệ với Cố Tử Yên.” Phó Kình Hiên lạnh lùng nói.

Trong mắt Lâm Diệc Hàng như nổi mưa rên gió dữ: “Tôi đối xử tốt với cô ta, vì cô †a là ân nhân cứu mạng của tôi. Nhưng không ngờ ân nhân thật sự không phải là cô ta. Cô ta biết rõ tôi nhận nhầm lại không thừa nhận, trái lại còn thoải mái hưởng thụ lòng tốt của tôi đành cho ân nhân. Anh nói xem, tôi làm sao có thể không cắt đứt quan hệ với cô ta được?”

Lúc này, Phó Kình Hiên mới hiểu được nguyên nhân Lâm Diệc Hàng và Cố Tử Yên có quan hệ tốt như vậy.

Đương nhiên, anh càng thấy châm chọc hơn, Cố Tử Yên lại là một kẻ nhiều lần phạm tội tu hú chiếm tổ chim khách!

Cô ta không chỉ giả mạo Bạch Dương, còn giả mạo ân nhân cứu mạng của Lâm Diệc Hàng, đúng là khiến cho người ta chán ghét.

“Trước đó anh không nói cho tôi biết bộ mặt thật của Cố Tử Yên, bây giờ mới đến nói với tôi, rốt cuộc anh có mục đích gì?”

Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm vào Lâm Diệc Hàng.

Anh tuyệt đối không tin Lâm Diệc Hàng làm vậy là xuất phát từ lòng tốt.
 
Chương 682


CHƯƠNG 682

Đầu tiên, bọn họ không thân thiết như vậy. Thứ hai, Lâm Diệc Hàng là người lòng dạ thâm sâu, tuyệt đối không phải là người tốt ghét kẻ ác như kẻ thù gì đó. Lâm Diệc Hàng sẽ không làm chuyện không có lợi.

Lâm Diệc Hàng mỉm cười: “Tôi thật sự có mục đích riêng, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói cho anh biết được. Chờ tới lúc tôi thấy cần thiết, tôi sẽ nói với anh. Được rồi, trợ lý của anh tới rồi. Anh ta chạy nhanh như vậy, chắc hẳn có chuyện gì quan trọng muốn nói với anh. Các người cứ từ từ nói chuyện đi, tôi đi tới phòng bệnh khác kiểm tra.

Anh ta nói xong thì thả cánh tay xuống, đi về phía phòng bệnh tiếp theo.

Anh ta vừa mới đi, trợ lý Trương đã xuất hiện ở cửa.

“Tổng giám đốc Phó!” Trợ lý Trương thở hổn hển, gọi Phó Kình Hiên một tiếng.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi đã điều tra ra được chuyện liên quan tới đàn anh của bác sỹ Lâm. Không chỉ vậy, tôi còn điều tra ra được Cố Tử Yên và anh ta quen biết thế nào.” Trợ lý Trương hít sâu một hơi, nói.

Đồng tử Phó Kình Hiên hơi co lại, sắc mặt cũng trầm xuống: “Nói rõ đi!”

“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó chậm rãi nói: “Đàn anh của bác sỹ Lâm họ Thời, tên là Thời Trạch. Bởi vì anh ta mắc bệnh rối loạn cảm xúc bẩm sinh, ba mẹ anh ta đã đưa anh ta ra nước ngoài tiếp nhận trị liệu tâm lý từ nhỏ, sau đó được chuyên gia thôi miên .Jason nhìn trúng, nhận làm đồ đệ.”

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím lại: “Tiếp tục.”

“Vào năm Thời Trạch mười tuổi, ba mẹ anh ta đều gặp phải tai nạn giao thông và qua đời, chỉ để lại một đứa em trai nhỏ hơn anh ta ba tuổi là Thời Khiêm . Thời Khiêm này chính là người quan trọng nhất mà Thời Trạch từng nhắc tới, đồng thời cũng là bạn trai cũ của Cố Tử Yên.” Trợ lý Trương nhìn anh.

Phó Kình Hiên híp mắt: “Bạn trai cũ?”

“Đúng vậy, Thời Khiêm về nước vào năm mười tám tuổi, bởi vì trông đẹp trai nên được Cố Tử Yên chủ động theo đuổi. Hai người ở bên nhau được ba năm, Cố Tử Yên lại chủ động đề xuất chia tay, sau đó giả mạo cô Bạch gặp mặt ngài.” Trợ lý Trương nói.

Sắc mặt Phó Kình Hiên lạnh lùng: “Thời Khiêm đâu?”

“Chết rồi.”

“Chết rồi sao?” Phó Kình Hiên thoáng ngây người.

Trợ lý Trương gật đầu: “Anh ta cũng chết Vì tai nạn giao thông. Tôi nghe nói anh ta muốn níu kéo Cố Tử Yên quay lại, lúc băng qua đường đã bị xe đâm phải.”

Phó Kình Hiên hạ mí mắt xuống, không nói gì.

Thảo nào đêm đó anh nói Thời Trạch thôi miên Cố Tử Yên, bảo Cố Tử Yên quay lại với người quan trọng nhất mà Thời Trạch đã nhắc tới, Thời Trạch nói muộn rồi.

Hóa ra người quan trọng nhất kia đã chết vào sáu năm trước.

“Thật ra Thời Khiêm không chết ngay tại chỗ mà nằm trong bệnh viện ba ngày mới qua đời. Thời Trạch đã về nước trước khi Thời Khiêm qua đời. Thời Khiêm biết mình không sống được nữa, không có cách nào cướp lại trái tim của Cố Tử Yên từ chỗ Tổng giám đốc Phó ngài, cho nên muốn giúp Cố Tử Yên đạt được ý nguyện, sau đó lại bảo Thời Trạch thôi miên anh, để trong tiềm thức của ngài nghĩ ngài yêu Cố Tử Yên, cũng làm ngài kiên định về chuyện Cố Tử Yên là Phong Diệp.”

“Cho nên… tôi mới không phát hiện ra sơ hở trên người Cố Tử Yên!” Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm.

Trợ lý Trương thở dài: “Đúng vậy, không chỉ ngài, tôi, bà cụ, bà chủ, còn có cậu chủ Kình Duy, những người biết về Phong Diệp đều bị thôi miên. Khi anh ta thôi miên chúng ta, lại bảo chúng ta quên chuyện từng gặp anh ta. Cho nên chúng ta vẫn không biết mình bị thôi miên từ lúc nào.”

Anh ta nói đến đây, nhớ lại mà trong lòng ít nhiều vẫn hơi sợ hãi.
 
Chương 683


CHƯƠNG 683

May là Thời Trạch kia chỉ thôi miên bọn họ không nghỉ ngờ về thân phận của Cố Tử Yên.

Nếu anh ta thôi miên bọn họ đi tự sát, hoặc bảo bọn họ tiết lộ bí mật quan trọng của tập đoàn Phó Thị, vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Phó Kình Hiên cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt đen lại, quanh người đầy hơi lạnh.

Anh nhìn trợ lý Trương: “Sao cậu điều tra được những chuyện này?”

“Tôi điều tra được thân phận của Thời Trạch, sau đó tìm được bậc thầy .Jason, Thời Trạch rất kính trọng bậc thầy .Jason, bậc thầy .Jason liên lạc với Thời Trạch, sau đó Thời Trạch lại liên lạc với tôi, tự nói cho tôi biết những chuyện này, mặt khác, bậc †hầy Jason nói Thời Trạch đã vi phạm hiệp ước, ông ta cũng sẽ trừng phạt, không làm cho anh thất vọng” Trợ lý Trương trả lời.

Phó Kình Hiên mím môi: “Trừng phạt thế nào?”

Nếu như quá nhẹ thì cũng đừng trách anh tự mình ra tay.

“Hình như giam anh ta lại ba năm, tôi nghe nói giam nhà thôi miên vào một căn phòng tối, không có cửa sổ, không có ánh sáng, không có ai nói chuyện với mình, cũng không có bất cứ thiết bị điện tử nào, người bị nhốt vào đó giống như bước vào một thế giới hoàn toàn không có âm thanh, cho dù nhà thôi miên có tố chất tâm lý rất mạnh, cũng không thể nào chịu nổi bóng đêm mà phát điên.” Trợ lý Trương sợ hãi nói.

Phó Kình Hiên cong môi mỏng: “Kết quả này không tệ, tôi rất hài lòng.”

Anh thật sự mong chờ nghe thấy tin tức Thời Trạch phát điên.

“Bậc thầy .Jason có nói khi nào cho Thời Trạch đến giải thôi miên và hiện tượng Ideomotor cho tôi không.” Phó Kình Hiên lại hỏi.

Trợ lý Trương đẩy mắt kính trả lời: “Đương nhiên là có, bây giờ Thời Trạch đang ở trong nước, có lẽ ngày mai anh ta sẽ tới, sau khi giải thôi miên cho anh thì sẽ quay về giam lại.”

“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Đi thôi, xuất viện.”

Anh biết ngày mai mình có thể giải trừ thôi miên và hiện tượng Ideomotor, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Bạch Dương, nói thẳng với cô chuyện bọn họ là bạn qua thư.

Phó Kình Hiên nghĩ vậy thì vừa đi vào thang máy vừa lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Bạch Dương: Bây giờ cô đang ở đâu?

Anh không gọi điện thoại, cũng không gửi tin nhắn mà là dùng Mesenger hỏi.

Bởi vì anh biết nếu Bạch Dương thấy tin nhắn của anh thì chắc chắn sẽ không trả lời.

Nhưng dùng Mesenger của Z-H lại không giống.

Quả nhiên, tập đoàn Thiên Thịnh, Bạch Dương nhìn thấy Z-H gửi tin nhắn tới, mặc dù không hiểu tại sao anh muốn hỏi mình ở đâu, nhưng cô nể tình đối phương là chủ nợ 3000 tỷ của mình nên vẫn thành thật trả lời: Ở tập đoàn, sao thế?

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, gõ chữ trả lời: Không có gì.

Bạch Dương nhìn ba chữ này, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Chuyện gì vậy?

Không lẽ anh rảnh rỗi không chuyện gì làm nên cố ý tìm cô giải sầu chứ?

Bạch Dương lắc đầu, lười trả lời lại, đặt điện thoại xuống tiếp tục công việc.

Phó Kình Hiên cũng không hỏi chuyện khác mà cất điện thoại đi rồi bước vào thang máy.
 
Chương 684


CHƯƠNG 684

Mục đích của anh cũng chỉ muốn nghe ngóng cô đang ở đâu thôi, có chuyện gì thì lát nữa gặp mặt rồi nói.

Hai người nhanh chóng đi ra thang máy đến bãi đậu xe.

Phó Kình Hiên vừa muốn lên xe, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nữ nghẹn ngào: “Kình Hiên… “

Phó Kình Hiên nhíu mày, xoay người sang chỗ khác, sắc mặt không thay đổi nhìn Cố Tử Yên: “Cô đến làm gì?”

Cố Tử Yên nhéo bàn tay, đi tới hai bước, dùng đôi mắt đỏ bừng sưng lên nhìn anh: “Kình Hiên, em đến xin lỗi anh.”

“Xin lỗi gì chứ” Phó Kình Hiên vẫn không thay đổi sắc mặt.

Cố Tử Yên hít mũi: “Em đã giả mạo Bạch Dương, Kình Hiên, em biết sai rồi, anh tha thứ cho em được không, anh nhìn em…

“Tối hôm qua cô đã nói câu này rồi.”

Phó Kình Hiên lạnh giọng cắt ngang lời cô ta.

“…” Khóe miệng Cố Tử Yên giật giật một cái, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ rưng rưng muốn khóc: “Kình Hiên, anh có thể đừng lạnh lùng với em như vậy được không, em. . . Em rất sợ.”

“Cô sợ thì liên quan gì với tôi?” Phó Kình Hiên lằng lặng nhìn cô ta.

Tử Yên thấy anh khó chơi như vậy thì trong lòng tức giận, nhưng trên mặt lại vô cùng đau lòng khổ sở: “Em biết anh đang trách em giả mạo cô Bạch, nhưng. . “

“Cô không chỉ giả mạo cô ấy mà còn năm lần bảy lượt muốn hại chết cô ấy!”

Phó Kình Hiên lại cắt lời cô ta, trong mắt không che giấu sự chán ghét và sát ý.

Cố Tử Yên nhìn thấy, dường như có người siết chặt trái tim của mình, sắc mặt trắng bệch, chột dạ trả lời: “Không phải em làm, là nhân cách thứ hai của em đã làm, Kình Hiên, cho dù em giả mạo Bạch Dương lừa gạt anh, nhưng chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh cũng hiểu em mà, sao em có thể hại tính mạng người khác chứ”

Khóe môi Phó Kình Hiên cười mỉa mai: “Không, cho tới bây giờ tôi không hiểu rõ cô, tôi chỉ hiểu rõ Phong Diệp, cô là Phong Diệp sao? Mà đến bây giờ cô còn giả vờ mình mắc bệnh nhân cách phân liệt, cô cho rằng tôi không biết cô vốn không hề mắc bệnh nhân cách phân liệt sao?”

Con ngươi Cố Tử Yên co lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, dường như không thể tin được anh cũng biết chuyện này.

Phó Kình Hiên đưa tay dùng sức nắm mặt của cô ta, bóp mặt cô ta đến biến đổi: “Cố Tử Yên, tôi biết tất cả những chuyện cô làm, tôi hận người khác lừa gạt mình nhất, cô không chỉ lừa gạt tôi mà còn tổn thương người tôi yêu thật sự nhiều lần, bây giờ tôi không xử lý cô không phải muốn buông tha cho cô, mà vì tôi còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong, sau khi tôi giải quyết xong thì những ngày vui vẻ của cô cũng sẽ kết thúc” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Tử Yên hoảng sợ mở to mắt: “Anh…

Anh muốn trả thù cho Bạch Dương sao?”

“Cô hãm hại cô ấy, tôi trả thù cho cô ấy không phải là nên làm sao? Cô làm những chuyện đó, vốn phải nhận trừng phạt?” Phó Kình Hiên ghét bỏ hất cô ta ra.

Cô ta đau đớn che mặt, lùi lại hai bước, sau đó lắc đầu: “Không, anh không thể đối xử với em như vậy, Phó Kình Hiên, anh không thểi”

Giọng sắc bén của cô ta quát lên.

Ánh mắt Phó Kình Hiên đầy châm chọc: “Vi sao tôi không thể? Cô cho rằng mình là ai? Chẳng qua chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi!”

Cố Tử Yên nghe anh nói mình như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa oán hận.
 
Chương 685


Cô ta xiết chặt tay lại nói: “Vì em là ân nhân cứu mạng của anh!”

“Cái gì?” Sắc mặt Phó Kình Hiên thay đổi: “Cô là ân nhân cứu mạng của tôi?”

“Phải” Cố Tử Yên cười đắc ý, chỉ vào ngực của anh: “Sáu năm trước, anh vẫn không tìm thấy trái tim thích hợp với mình, lúc anh sắp chết, em đã cung cấp trái tim cho anh, anh có biết bây giờ trái tim trong người anh là của ai không?”

Sắc mặt Phó Kình Hiên vô cùng khó coi.

Sáu năm trước, bệnh tim bẩm sinh của anh đột nhiên tái phát, trái tim hoàn toàn suy kiệt, không thể nào tiếp tục hoạt động, chỉ có thể thay tim.

Nhưng bọn họ tìm rất lâu cũng không tìm được trái tim thích hợp, nhưng khi anh sắp đến thì bệnh viện đột nhiên nói cho anh đã tìm được trái tim thích hợp, sau đó anh từ cõi chết quay về.

Anh nghĩ mình may mắn chờ được trái †im thích hợp trước khi kết thúc cuộc đời, lại không ngờ trái tim kia có liên quan đến Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên thấy dáng vẻ khiếp sợ của Phó Kình Hiên thì càng cười vui vẻ.

Cô ta hất tóc, lại đến gần anh, ngón tay chạm vào vị trí trái tim của anh hai lần: “Trái tim này là của bạn trai cũ em.”

Phó Kình Hiên giật mình.

Cái gì?

Là Thời Khiêm ?

Cố Tử Yên không biết Phó Kình Hiên đang kinh ngạc cái gì, chỉ nghĩ anh kinh ngạc cô ta có bạn trai cũ, cô ta thu tay lại tiếp tục nói: “Sáu năm trước, bạn trai cũ của em xảy ra tai nạn xe rồi chết đi, em dùng trái tim của anh ấy cứu anh, cho nên Kình Hiên, em là ân nhân cứu mạng của anh, anh không thể đối xử với em như vậy, cũng không thể hủy bỏ hôn ước với em, bởi vì anh nợ em một mạng!”

Đây mới là mục đích cô ta đến gặp anh vào hôm nay, muốn nói cho anh biết chuyện này.

Vậy thì cô ta mới ngăn cản được chuyện hủy bỏ hôn ước, chỉ cần hôn ước vẫn còn, cho dù trong lòng của anh chán ghét cô †a giả mạo Bạch Dương, cô ta cũng có thể quay về lúc trước, làm cho trong mắt và trong lòng của anh chỉ có cô ta!

Nợ cô ta một mạng sao…

Phó Kình Hiên cụp mắt xuống, che đi mưa to gió lớn trong đáy mắt, hỏi cô ta: “Sáu năm trước bạn trai cũ của cô xảy ra tai nạn xe vào ngày nào?”

Mặc dù Cố Tử Yên không hiểu anh hỏi chuyện này làm gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thành thật trả lời: “Ngày mười tháng chín.”

Ánh mắt Phó Kình Hiên lạnh đi: “Tôi biết rồi: Anh nói xong lời khó hiểu này thì quay người lên xe: “Lái xel”

Trợ lý Trương đã ngồi chờ trên ghế lái, vội vàng gật đầu, khởi động xe.

Cố Tử Yên nhìn xe Maybach chạy đi, không hiểu câu nói tôi biết rồi của Phó Kình Hiên có nghĩa là gì.

Anh sẽ không hủy bỏ hôn ước với cô ta chứ?

Xem ra xác suất rất cao.

Cố Tử Yên nghĩ như vậy, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.

Tiếp theo cô ta cần Thời Trạch giúp đỡ.

Cố Tử Yên lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại chưa từng liên lạc trong sáu năm qua, sau khi cô ta do dự một lúc thì đè xuống sự sợ hãi trong lòng mà gọi đi.
 
Chương 686


CHƯƠNG 686

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng lạnh lùng của Thời Trạch truyền đến: “Cô có chuyện gì?”

Cố Tử Yên thở sâu, đè xuống cảm giác sợ hãi trong lòng, nhỏ giọng mở miệng: “Thời Trạch, chuyện đó. .. Anh có thể giúp tôi thôi miên Phó Kình Hiên một lần nữa không? Lần này tôi muốn anh ấy hoàn toàn quên đi Bạch Dương, trong mắt và trong lòng chỉ có tôi!”

Sáu năm trước, cô ta tận mắt nhìn người đàn ông này thôi miên một người thành cái xác không hồn.

Người đàn ông này làm cho cô ta sợ hãi không thôi, dù sáu năm trôi qua, cô ta vẫn rất sợ người đàn ông này.

Mà cô ta còn sợ người đàn ông này biết được chuyện kia, cũng sẽ thôi miên cô ta thành cái xác không hồn.

“Tôi không thể giúp cô!” Thời Trạch không chút lưu tình từ chối.

Cố Tử Yên không thể tin được mở to mắt, giọng nói cao lên: “Vì sao?”

“Sáu năm trước, Thời Khiêm muốn cô được hạnh phúc nên tôi giúp cô thôi miên Phó Kình Hiên, làm cho Phó Kình Hiên yêu cô, vì vậy tôi đã giúp cô một lần, lần này tôi sẽ không giúp cô nữa, Phó Kình Hiên cũng không thể bị thôi miên nữa, nếu không thì anh ta sẽ biến thành đồ ngốc.” Thời Trạch lạnh giọng trả lời.

Cổ họng Cố Tử Yên nghẹn lại.

Biến thành đồ ngốc?

Tại sao có thể như vậy!

Cố Tử Yên cắn ngón tay cái.

Lúc đầu cô ta yêu Phó Kình Hiên, ngoại †rừ ngoại hình của Phó Kình Hiên là năng lực của anh, anh có thể cho cô ta sống cuộc đời vinh hoa phú quý, nhưng nếu như anh biến thành đồ ngốc, vậy thân phận người đứng đầu nhà họ Phó, chủ tịch tập đoàn cũng sẽ mất đi, Phó Kình Duy sẽ nhận lấy vị trí đó.

Vậy cô ta gả cho anh thì được gì nữa?

Xem ra cô ta không thể lại thôi miên Phó Kình Hiên, nếu không thì mọi chuyện hỏng bét, lại có thêm một người chồng ngốc nữa.

Cố Tử Yên nghĩ vậy thì không còn sợ hãi Thời Trạch, tức giận nói: “Thời Trạch, lúc trước anh thôi miên Phó Kình Hiên, tôi đã hỏi anh tác dụng thôi miên trong bao lâu, anh nói là cả một đời, nhưng bây giờ anh ấy đã biết không yêu tôi mà yêu Bạch Dương, điều này chứng tỏ anh ấy đã giải được thôi miên của anh, Thời Trạch, anh giải thích thế nào?”

Thời Trạch nhìn tấm hình trên bàn làm việc của mình, trong tấm hình là một chàng trai có dáng dấp giống với anh ta.

Cho nên người trong hình là ai, không cần nói cũng biết.

Thời Trạch vuốt ve khuôn mặt Thời Khiêm trong tấm hình, giọng nói vẫn lạnh nhạt, không hề có cảm xúc: “Tôi đã nói với cô tác dụng thôi miên là cả một đời, nhưng tôi cũng đã nói với cô thôi miên không phải là phép thuật, cũng có nhược điểm, tôi thôi miên cho Phó Kình Hiên, khiến anh ta kiên định chắc chắn cô là Phong Diệp, chỉ khi nào có người nói với anh ta hoặc là anh ta vô tình phát hiện cô không phải là Phong Diệp, vậy thì thôi miên trên người sẽ yếu đi, dần dần biến quay về con người thật của mình”

Cố Tử Yên im lặng, không nói gì.

Bởi vì anh ta thật sự đã nói với cô ta.

Cho dù trên người Phó Kình Hiên có thôi miên, cô ta cũng sợ hãi anh phát hiện mình giả mạo.

“Thời Trạch, không phải sáu năm qua anh luôn âm thầm theo dõi Phó Kình Hiên sao, anh có biết anh ấy phát hiện ra tôi không phải là Phong Diệp thế nào? Có người nói với anh ấy không?” Cố Tử Yên nắm chặt điện thoại, cắn răng hỏi.

Nếu như là có người nói với Phó Kình Hiên.

Cô ta nhất định làm cho người đó đau khổ đến chết!

 
 
Chương 687


CHƯƠNG 687

“Không phải, không ai nói cho anh ta cả, tai nạn xe làm cho thôi miên trên người anh ta yếu đi, cho nên anh ta tự phát hiện ra sơ hở trên người cô.” Thời Trạch không thay đổi sắc mặt nói.

Cố Tử Yên chỉ cảm thấy hơi hoang đường.

Cô ta không ngờ nguyên nhân lại là tai nạn xel Nếu cô ta biết sớm thì tiệc tối hôm đó đã không đi theo ba về nhà họ Cố, mà ở bên ngoài khách sạn chờ Phó Kình Hiên, nói không chừng Phó Kình Hiên sẽ không xảy ra tai nạn xe, bây giờ bọn họ sẽ không đến tình trạng này!

Thời Trạch nghe trong điện thoại không có tiếng động thì cúp máy.

Đến khi Cố Tử Yên lấy lại tinh thần, còn muốn lại hỏi thêm, lúc này mới phát hiện cuộc gọi đã kết thúc.

Cô ta tức giận không thôi, nhưng lại không dám gọi lại cho Thời Trạch, chỉ có thể giận dữ dậm chân.

Đúng lúc này, điện thoại trong tay cô ta lại vang lên.

Cố Tử Yên cúi đầu nhìn qua, là Lâm Diệc Hàng.

“Alo.” Cố Tử Yên nghe máy.

Giọng của Lâm Diệc Hàng truyền đến: “Vừa rồi cô nói chuyện với ai mà lâu như vậy?”

“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh” Giọng Cố Tử Yên không vui trả lời.

Trong mắt Lâm Diệc Hàng lóe lên tia u ám, nhưng nhanh chóng biến mất không còn gì nữa, anh ta đẩy mắt kính rồi mở miệng: “Bạch Dương đã đến đường Bắc Tân, không phải cô muốn tận mắt chứng kiến kết cục của cô ta sao, mau tới đây đi.”

Cố Tử Yên nghe nói như thế, lửa giận trong lòng lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hào hứng.

Đúng vậy, Phó Kình Hiên biết được mình yêu Bạch Dương thì thế nào, muốn theo đuổi lại Bạch Dương thì sao?

Chỉ cần Bạch Dương không còn sạch sẽ, cả thế giới nhìn thấy video đó, cô ta không tin anh có thể không có khúc mắc.

“Tôi lập tức tới đây.” Cố Tử Yên nói xong thì cúp điện thoại, đi về phía xe của mình.

Một bên khác, trên xe Maybach.

Trợ lý Trương nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ở ghế sau qua kính chiếu hậu.

Sắc mặt người đàn ông u ám, trên thân tỏa ra khí lạnh làm cho bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.

Trợ lý Trương kéo cà vạt, cuối cùng không nhịn được, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh không định hủy bỏ hôn ước với Cố Tử Yên sao?”

Phó Kình Hiên ngước mắt: “Tôi nói không hủy bỏ hôn ước lúc nào?”

“Vừa rồi anh nói tôi biết rồi, không phải là ý này sao.” Trợ lý Trương trả lời.

Phó Kình Hiên cười lạnh: “Chẳng qua tôi chỉ muốn ứng phó với cô ta mà thôi, cậu tưởng thật sao?”

“Hả?” Trợ lý Trương kinh ngạc: “Ứng phó thôi à, tôi còn tưởng anh đồng ý thật, nhưng vừa rồi mấy lời của cô ta làm cho †ôi khiếp sợ, không ngờ hiện tại trái tim †rong người anh lại là của Thời Khiêm “

Phó Kình Hiên đưa tay sờ lên lồng ngực của mình, sắc mặt u ám.

Anh cũng không ngờ được.

Nhưng anh không biết cũng rất bình thường, người được hiến không biết người hiến là ai.

Trợ lý Trương thở dài. “Tổng giám đốc Phó, bởi vì trái tim này, Cố Tử Yên nói anh nợ cô ta một mạng, cô ta chắc chắn sẽ năm lấy điều này khiến anh. . “

“Ai nói tôi nợ cô ta một mạng?” Phó Kình Hiên buông tay xuống, ánh mắt mỉa ma nói: “Trái tim này là của Thời Khiêm, tôi có nợ cũng là nợ Thời Khiêm và Thời Trạch, mà không phải Cố Tử Yên, cho dù cô ta đưa ra trái tim của Thời Khiêm thì cũng chỉ có ơn giới thiệu cho tôi, nhưng sáu năm qua tôi đã trả sạch cho nhà họ Cố rồi, mà cậu không cảm thấy trái tim của Thời Khiêm xuất hiện quá đúng lúc sao?”
 
Chương 688


CHƯƠNG 688

Sắc mặt trợ lý Trương thay đổi: “Tổng giám đốc Phó, chẳng lẽ anh nghỉ ngờ Thời Khiêm chết không phải là chuyện ngoài ý muốn sao?”

“Không sai!” Phó Kình Hiên gật đầu: “Tôi mắc bệnh tim di truyền từ mẹ tôi, mà tôi và mẹ có nhóm máu và thể chất rất đặc biệt, cho nên rất khó tìm được trái tim thích hợp, mẹ tôi không tìm được nên mới qua đời, mà từ khi tôi còn nhỏ, bà nội đã tìm kiếm trái tim thích hợp, hai mươi mấy năm vẫn không tìm được, nhưng khi tôi sắp chết thì trái tim đó lại xuất hiện, nghĩ sao cũng thấy có vấn đề.”

Lúc này anh thật sự nghĩ mình may mắn, đợi được trái tim thích hợp.

Nhưng vừa rồi anh nghe Cố Tử Yên nói trái tim này là của Thời Khiêm, anh ý thức được chỗ không đúng, cho nên hỏi xem thời gian Thời Khiêm xảy ra chuyện vào ngày nào, ngày mười tháng chín.

Mà anh phẫu thuật thay tim vào ngày mười bốn.

Chênh lệch ba ngày, trong ba ngày đó, Thời Khiêm vẫn chưa chết.

Cho nên anh cảm thấy kỳ lạ, vì sao Thời Khiêm không xảy ra chuyện sớm hơn hoặc muộn hơn, lại xảy ra chuyện vào đúng thời điểm anh đến kỳ hạn cuối cùng để phẫu thuật thay tim, hơn nữa còn trùng hợp như vậy, trái tim của anh ta rất phù hợp với anh.

Cho nên trong chuyện này chắc chắn có vấn đề!

Trợ lý Trương cũng nghĩ đến những điều này, hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Phó, chẳng lẽ Thời Khiêm bị Cố Tử Yên. . “

“Không biết, cho nên nhiệm vụ của cậu là điều tra cái chết của Thời Khiêm, rốt cuộc là chuyện ngoài ý muốn hay là có người làm.” Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương: “Mặt khác cậu hỏi Thời Trạch có biết trái tim của em trai anh ta ở chỗ tôi hay không.”

“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu nói.

Xe chạy đến tập đoàn Thiên Thịnh.

Phó Kình Hiên xuống xe, đi vào sảnh lớn.

Tâng cao nhất, thư Ký Đồng gõ cửa phòng làm việc của Bạch Dương.

Bạch Dương và Lục Khởi đang trao đổi vấn đề xuất hàng vào quý sau, cô nghe tiếng gõ cửa thì nói: “Vào đi”

Thư Ký Đồng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lục Khởi cũng ở đây, hai mắt sáng lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cô ta đi đến trước bàn làm việc của Bạch Dương nói: “Tổng giám đốc Bạch, Tổng giám đốc Phó muốn gặp cô.”

“Hả?” Bạch Dương còn chưa lên tiếng, Lục Khởi đã bùng nổ trước, sắc mặt không tốt hỏi: “Cô vừa nói ai muốn gặp cục cưng?”

“Tổng giám đốc Phó của tập đoàn Phó Thị.” Đồng Khê trả lời.

Lục Khởi đập bàn: “Móa, anh ta tới làm gì?

Bạch Dương cũng nhìn thư Ký Đồng.

Thư Ký Đồng lắc đầu: “Tôi không biết, lễ tân nói Tổng giám đốc Phó muốn nói chuyện với sếp Bạch.”

“Hừ, chắc chắn không phải là chuyện tốt, cục cưng, em không được mắc bẫy.”

Lục Khởi vội vàng khuyên nhủ.

Bạch Dương cười cười: “Yên tâm đi, em có chừng mực.”

Cô nói xong thì ánh mắt nhìn thư Ký Đồng: “Cô trả lời lại là tôi sẽ không gặp!”

“Được.” Thư Ký Đồng gật đầu.
 
Chương 689


CHƯƠNG 689

Lục Khởi cũng vui vẻ, giơ ngón tay cái với Bạch Dương: “Cục cưng, làm tốt lắm, nào, để bạn trai hôn em một cái!”

Anh ta chu miệng lên, giả vờ muốn hôn lên mặt Bạch Dương.

Bạch Dương liếc mắt, một tay vỗ vào mặt anh ta, đẩy mặt anh ta ra: “Đừng nghịch nữa, đứng đắn một chút đi!”

Lục Khởi sờ chỗ được cô chạm qua, cười ha hakhông ngừng.

Đồng Khê vẫn chưa đi ra ngoài nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tối đi, khóe miệng cười khổ, đẩy cửa đi ra ngoài, không nhìn nữa.

Cô ta có nhìn thêm cũng không thể có được, trong lòng mình chỉ càng thêm khó chịu.

Sảnh lớn tầng một, lễ tân đặt điện thoại bàn xuống, ngại ngùng cười với Phó Kình Hiên: “Xin lỗi Tổng giám đốc Phó, Tổng giám đốc Bạch nói không gặp anh”

“Tổng giám đốc Phó, tôi lại đoán trúng rồi” Trợ lý Trương cười nói với Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc anh ta.

Anh ta vội vàng thu nụ cười trên mặt, làm động tác kéo khóa miệng, tỏ vẻ mình sẽ không nói nữa.

Phó Kình Hiên mới thu ánh mắt lại, nhấc chân đi về phía thang máy.

Lễ tân thấy thế thì sửng sốt một chút, sau đó đuổi theo nói: “Tổng giám đốc Phó, anh không hẹn trước thì không thể đi lên!”

Phó Kình Hiên ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước.

Lễ tân thấy không cản được anh, chuẩn bị gọi bảo vệ.

Trợ lý Trương bỗng nhiên dừng bước xoay người lại: “Cô gái này, cho dù cô dám gọi bảo vệ, đám bảo vệ đó dám đuổi Tổng giám đốc Phó sao?”

“Tôi. . ” Lễ tân nghẹn lời.

Đúng vậy, cô ta dám gọi bảo vệ, bảo vệ cũng không dám đuổi người ra ngoài, dù sao đây là Tổng giám đốc Phó của tập đoàn Phó Thị, đắc tội với Tổng giám đốc Phó, bọn họ chắc chắn không có quả ngon để ăn.

Mà bọn họ cũng không có lòng tin Tổng giám đốc Bạch sẽ đối đầu với sếp Phó vì bọn họ.

Dường như trợ lý Trương nhìn ra được lễ †ân đang lo lắng cái gì, đẩy mắt kính cười nói: “Yên tâm đi, chúng tôi tự ý xông vào, không phải là mấy người không ngăn cản, cô Bạch sẽ không trách mấy người đâu”

Anh ta nói xong thì tranh thủ đuổi theo Phó Kình Hiên.

Một phút sau, hai người đến văn phòng của Bạch Dương.

Cửa nửa mở, Phó Kình Hiên gõ cửa.

Bạch Dương vẫn nghĩ là thư ký Đồng nên nói vào đi.

Phó Kình Hiên nghe thấy giọng của cô thì nhíu mày, đẩy cửa đi vào.

Bạch Dương đưa tài liệu cho Lục Khởi, sau đó ngẩng đầu chuẩn bị hỏi thư Ký Đồng lại có chuyện gì.

Kết quả không ngờ cô nhìn thấy không phải là thư ký Đồng mà là Phó Kình Hiên.

Bạch Dương mở to mắt hai giây, sau đó nhíu mày lại: “Tại sao lại là anh?”
 
Chương 690


CHƯƠNG 690

“Ai vậy?” Lục Khởi cũng ngẩng đầu lên xem, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Sao anh lại đi lên đây?”

Anh ta đặt tài liệu xuống chỉ vào Phó Kình Hiên: “Không phải cục cưng nói không gặp anh sao, sao lễ tân vẫn cho anh đi lên đây?”

“Anh Lục, không liên quan đến lễ tân, chúng tôi muốn đi lên, lễ tân cũng không ngăn cản được.” Trợ lý Trương ngại ngùng cười cười giải thích.

“Trương Trình!” Ánh mắt Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm Bạch Dương, dặn dò trợ lý Trương nói: “Đưa Lục Khởi ra ngoài.”

“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu.

Lục Khởi tức giận đến bật cười: “Phó Kình Hiên, anh cho rằng mình là ai, còn cho người đưa tôi ra ngoài, sao anh không lên trời… Mẹ nó… “

Anh ta còn chưa nói xong thì trợ lý Trương đi tới khống chế hai cánh tay của anh ta từ sau lưng.

Trợ lý Trương vừa lùi vừa kéo anh ta ra ngoài, cười dụ dỗ nói: “Được rồi, anh Lục, đừng nghịch nữa, chúng ta đi ra ngoài trước.”

“Móa, ai nghịch, mẹ nó anh buông tôi ra!” Lục Khởi tức giận đến đỏ mặt quát lớn.

Anh ta lớn như vậy, chưa từng bị đối xử như thế, chẳng những làm cho anh ta mất hình tượng ở trước mặt cục cưng, càng làm cho anh ta mất hết khí phách đàn ông.

Trợ lý Trương giả vờ không nghe thấy Lục Khởi nói, tiếp tục kéo anh ta ra ngoài.

Lục Khởi tức giận vừa đá vừa đạp: “Họ Trương này, cả nhà anh, mẹ nó anh mau buông ông đây ra, nếu không thì ông đây sẽ làm cho anh mất mặt.”

Làm cho anh ta mất mặt?

Trợ lý Trương cúi đầu nhìn thoáng qua dáng người của Lục Khởi, khinh thường nhếch môi.

Quên đi, thân hình nhỏ bé như vậy, anh †a có thể đánh lại mười người, hoàn toàn không uy hiếp được mình, vì thế anh ta tiếp tục kéo!

“Cục cưng… ” Lục Khởi thấy sắp đến cửa, cuối cùng cũng biết mình không thoát được, trợ lý Trương cũng sẽ không buông anh ta ra, vô cùng đáng thương nhìn Bạch Dương, muốn Bạch Dương cứu mình!

Bạch Dương lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên đi vòng qua bàn làm việc, chuẩn bị đi tới cứu người.

Nhưng cô còn chưa đi được hai bước thì Phó Kình Hiên nắm cánh tay của cô.

Bạch Dương dừng lại, tức giận trừng mắt nhìn Phó Kình Hiên: “Anh làm gì vậy?”

“Đừng đi!” Môi mỏng Phó Kình Hiên khẽ mở phun ra hai chữ.

Bạch Dương vốn không nghe, dùng sức đánh xuống cánh tay, muốn hất tay anh ra.

Nhưng anh nắm rất chặt, cô không thoát ra được.

Bạch Dương không còn cách nào khác, đành phải kéo tay của anh ra.

Nhưng tay cô vừa chạm vào anh thì anh dùng tay kia nắm lấy, nắm chặt trong bàn †ay.

Bạch Dương thấy không ổn, trong lòng tức giận, một lúc sau mới hít sâu một hơi nói: “Được rồi, tôi không đi nữa, vậy anh nói trợ lý Trương buông A Khởi ra đi.”

“Không được, anh ta ở đây sẽ ảnh hưởng chúng ta nói chuyện” Phó Kình Hiên nhìn cô trả lời.

“Anh. ” Bạch Dương tức giận cắn môi, “Anh. ” Bạch Dương tức giận cắn môi, cuối cùng trơ mắt nhìn trợ lý Trương đưa Lục Khởi ra ngoài.

Loảng xoảng!

Cửa văn phòng bị đóng lại, bên trong lập tức trở nên yên lặng.
 
Chương 691


CHƯƠNG 691

Bạch Dương nhìn hai tay đang bị Phó Kình Hiên túm lấy, cô lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Phó, A Khởi đã bị đưa ra ngoài, bây giờ anh có thể buông tay được rồi chứ?”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng rồi buông cô ra.

Hai tay Bạch Dương được tự do, cô lập tức lùi về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với anh: “Tổng giám đốc Phó, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”

Phó Kình Hiên nhìn cô, trong đôi mắt nghiêm túc xen lẫn thâm tình: “Những lời anh nói với em ở Vịnh Tiên Thủy lần trước không phải là nói đùa mà đều là sự thật, người anh yêu không phải Cố Tử Yên mà là eml”

“..” Thoạt đầu Bạch Dương im lặng vài giây, sau đó nở nụ cười trào phúng: “Tổng giám đốc Phó, rốt cuộc tôi có gì đáng giá để anh phải nhớ thương, chẳng những anh muốn lừa tôi mà còn bắt tay với bà nội để cùng lừa tôi nữa?”

Thấy cô vẫn không tin tưởng tấm lòng của mình, Phó Kình Hiên thở dài: “Em còn nhớ rõ Tiểu Trọng không?”

Anh không trả lời mà lại hỏi cô câu hỏi khác.

Bạch Dương nghe được cái tên này thì sắc mặt hơi đổi: “Sao anh biết Tiểu Trọng?”

Cô quả nhiên mới là Phong Diệp thật sựi Ánh mắt Phó Kình Hiên càng thêm ôn hòa, anh khẽ nói: “Trọng Hách là tên của anh, rất nhiều năm trước anh theo họ mẹ, mẹ gọi anh là Tiểu Trọng!”

“Anh… Anh…” Nghe anh nói như thế, Bạch Dương mở to mắt chỉ vào anh, cô không thể tin nổi, làm sao còn không hiểu được anh chính là Tiểu Trọng, người bạn qua thư của cô mấy năm trước!

Giống như biết Bạch Dương muốn nói gì, Phó Kình Hiên nhẹ nhàng đè tay cô xuống: “Phong Diệp, anh chính là Tiểu Trọng mà em nghĩ”

Anh gọi cả bút danh của cô ra, rốt cuộc Bạch Dương không thể phủ nhận anh là bạn qua thư của mình được.

Nhưng cô vẫn không thể tin nổi.

“Sao lại là anh cơ chứ?” Bạch Dương cắn môi, chỉ cảm thấy vớ vẩn: “Vì sao anh lại là Tiểu Trọng?”

Người anh dịu dàng viết thư an ủi cô khi cô bị mẹ kế bắt nạt, khi cô không vui kia, thế mà lại là Phó Kình Hiên!

“Tại sao không thể là anh?” Phó Kình Hiên khẽ nhíu mày: “Hay là nói, em thấy thất vọng vì anh là Tiểu Trọng?”

Anh nhìn ra được, khi cô xác nhận anh chính là Tiểu Trọng, trên mặt cô thoáng hiện vẻ thất vọng.

Thế mà cô lại không hy vọng mình là Tiểu Trọng!

Phó Kình Hiên cảm thấy trái tìm mình hơi nhói đau.

Anh đến đây với cõi lòng đầy kích động, chỉ một lòng muốn nói cho cô bọn họ là bạn qua thư.

Anh vốn tưởng rằng, sau khi cô biết anh là Tiểu Trọng, chắc hẳn cô sẽ rất vui mừng, bởi vì bọn họ từng thân thiết như vậy.

Những không ngờ rằng, cô lại có phản ứng thế này!

Có lẽ không phải cô không vui vì nhìn thấy Tiểu Trọng, chỉ là cô không ngờ Tiểu Trọng lại là anh.

Nếu đổi lại Tiểu Trọng là một người khác, cô đã không có phản ứng như vậy.

Nghĩ thông suốt điều này, Phó Kình Hiên không khỏi nắm chặt hai tay, quanh người như tản ra khí lạnh.

Bạch Dương thở dài nhìn anh: “Xin lỗi sếp Phó, đúng là tôi hơi thất vọng vì anh là Tiểu Trọng, bởi vì Tiểu Trọng mà tôi biết hoàn toàn không giống anh chút nào”
 
Chương 692


CHƯƠNG 692

Đương nhiên, phải nói Phó Kình Hiên hiện giờ không giống Tiểu Trọng, Phó Kình Hiên của sáu năm trước thì khá giống.

Khi cô quen biết Tiểu Trọng, cô còn chưa đến mười hai tuổi, mới vừa lên cấp hai, có một lần, em gái mà mẹ kế sinh làm vỡ bình hoa, sau đó em gái kia cáo trạng trước, nói bình hoa là cô đập nát, mẹ kế thừa dịp ba không có nhà đã tát cô một cái, cô đau lòng nhốt mình vào phòng, sau đó viết lại chuyện này vào bình, thả ra ngoài.

Nhưng mà không bao lâu đã có tin nhắn nhắc tên cô, có người trả lời thư của cô, người kia chính là Tiểu Trọng, cũng ở một khắc kia, cô và Tiểu Trọng trở thành bạn qua thư của nhau.

Tính cách của Tiểu Trọng rất dịu dàng, nhưng lại hiểu biết sâu rộng, giống như không có gì là anh không biết, anh sẽ giải đáp những câu hỏi khó giúp cô, cũng sẽ kiên nhẫn dẫn đường cho cô khi cô suy sụp, thậm chí còn giúp cô nghĩ rất nhiều cách đối phó với mẹ kế độc ác, có thể nói, cô có thể lớn lên dưới bàn tay độc ác của mẹ kế có một nửa công lao là nhờ Tiểu Trọng.

Khi học cấp ba, cô đã thích Phó Kình Hiên ngay từ cái nhìn đầu tiên, bèn đi tìm hiểu Phó Kình Hiên, càng tìm hiểu càng thấy tính cách của Phó Kình Hiên và Triểu Trọng giống nhau, đều là người dịu dàng, lúc ấy cô không khỏi nghĩ, Phó Kình Hiên và Tiểu Trọng giống nhau, vậy nếu cô ở bên Phó Kình Hiên thì liệu Phó Kình Hiên có đối xử với cô như Tiểu Trọng đối xử với cô không.

Vì thế cô còn tự mình hỏi Tiểu Trọng vấn đề này, đương nhiên khi cô hỏi cô cũng không nói người mình thích là ai, chỉ nói là một đàn anh đã tốt nghiệp từ lâu, muốn Tiểu Trọng cho cô một đáp án khẳng định, nếu đáp án của Tiểu Trọng và cô không khác nhau nhiều, vậy thì cô sẽ cố lấy dũng khí đi thổ lộ với Phó Kình Hiên, người tiếp quản tập đoàn Phó Thị, năm đó anh đang học năm hai.

Năm ấy sau khi cô hỏi Tiểu Trọng, Trọng gửi thư trả lời cô không đúng thời gian như trước, bình thường cứ cuối tuần cô sẽ nhận được thư, nhưng lần này sau nửa tháng mới nhận được, trong thư, Tiểu Trọng không trả lời vấn đề cô đã hỏi mà đưa ra đề nghị muốn gặp mặt, nói là có chuyện rất quan trọng, muốn tự mình đối mặt nói với cô, cũng để lại một dãy số điện thoại trong thư, nói cô lưu nó lại.

Cô lưu lại rồi gọi qua, Tiểu Trọng nghe máy, nhưng dường như anh bị bệnh, giọng nói rất nhẹ, thậm chí là thều thào, anh nói cho cô thời gian và địa chỉ gặp mặt, cô chợt nghe thấy bên anh có bác sĩ nói nên vào phòng phẫu thuật, lúc sau điện thoại bị cúp máy.

Một tháng sau, thời gian hẹn nhau đã đến, cô đi đến nơi Tiểu Trọng hẹn gặp, chuẩn bị gặp mặt anh, nhưng không ngờ rằng cô chờ từ giữa trưa đến tận khi trời tối cũng không đợi được Tiểu Trọng, trong lúc đó, cô có gọi điện thoại cho anh nhưng không gọi được, cô thất vọng trở về ký túc xá, nhưng buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Trọng gửi tin nhắn đến cho cô, nói cô sau này không cần liên lạc với anh nữa.

Đây là dấu chấm hết cho toàn bộ quá trình quen biết giữa cô và Tiểu Trọng từ đó tới giờ, nghịch lý hơn là Tiểu Trọng và người cô thầm mến lúc ấy lại là một người, Phó Kình Hiên!

“Em nói đúng, quả thật anh và Tiểu Trọng trước kia không có gì giống nhau.”

Phó Kình Hiên cụp mắt.

Bởi vì tác dụng của thôi miên yếu đi, làm cho anh dần nhớ ra dáng vẻ trước kia của mình.

Nhưng anh hiểu rõ, cho dù anh đã thoát khỏi thôi miên, nhưng người trải qua chém giết, âm mưu quỷ kế trên thương trường như anh đã không thể quay về dáng vẻ như trước nữa.

“Được rồi, nói những lời này có ích lợi gì đâu, cho dù anh là Tiểu Trọng thì sao, có liên quan gì với việc anh nói yêu tôi đâu?”

Bạch Dương thở dâu, áp chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, cô nói với giọng điệu trong trẻo lạnh lùng.

“Đương nhiên là có!” Đôi môi Phó Kình Hiên khẽ giật, anh nói: “Anh đã yêu Phong Diệp từ rất nhiều năm trước, ngay cả chính anh cũng không dám tin anh lại yêu một người bạn qua thư, yêu một cô gái mình chưa từng gặp, chính là em, Bạch Dương!”

“Từ từ!” Bạch Dương vội vàng ra hiệu dừng lại: “Anh nói anh đã yêu tôi từ rất lâu trước đây, cũng chính là là Phong Diệp tôi?”

“Phải!” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương nở nụ cười, giọng nói chứa vài phần mỉa mai: “Anh nghĩ tôi sẽ tin à? Sáu năm trước anh ở bên Cố Tử Yên, chứng tỏ…”
 
Chương 693


CHƯƠNG 693

“Không phải!” Biết cô muốn nói gì, Phó Kình Hiên lập tức ngắt lời cô, nghiêm túc giải thích: “Anh chưa từng yêu Cố Tử Yên, người anh yêu trước giờ đều là em, sáu năm trước anh ở bên cô ta, đó là bởi vì nhầm cô ta thành em.”

“Cái gì?” Bạch Dương ngẩn ra, môi hé mở: “Anh nhầm cô ta thành tôi?”

Phó Kình Hiên gật đầu: “Sáu năm trước, anh nhìn thấy em viết trong thư rằng em muốn tỏ tình với người mình thích, anh không thể chấp nhận được, nên đã viết thư trả lời em, hẹn gặp em, muốn chính miệng nói với em rằng anh yêu em, muốn ở bên em, nhưng không ngờ người đến không phải em mà lại là Cố Tử Yên!”

Khi anh nhận được thư, nhìn thấy trong thư viết cô muốn tỏ tình với người mình thích, trái tim anh bị kích thích, bệnh tim lập tức tái phát, phải vào bệnh viện, nửa tháng sau mới khỏe lại phần nào, sau đó anh viết thư trả lời cô, hẹn gặp cô, muốn nói những suy nghĩ thật lòng ra cho cô.

Vừa vặn thời điểm đó bệnh viện nói có trái tim phù hợp, anh biết mình có thể sống sót, cho nên mới hạ quyết tâm thổ lộ với cô, đương nhiên, nếu không có trái tim anh sẽ không làm như vậy, sẽ không cản trở cô, dù sao anh cũng là người sắp phải chết.

Cô nhận được thư của anh, ngày cô gọi điện thoại cho anh trùng hơp là ngày anh phải vào phòng phẫu thuật, sau khi giải phẫu xong, anh nghỉ ngơi một tháng mới có thể miễn cưỡng xuống giường, sau đó nhờ Trương Trình đẩy anh đến chỗ hẹn, kết quả người anh đợi được lại là Cố Tử Yên. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bởi vì anh chưa từng nhìn thấy Phong Diệp, Cố Tử Yên lại nói ra được một vài chuyện và bọn họ từng nói chuyện qua thư, cho nên anh mới tin tưởng Cố Tử Yên chính là Phong Diệp.

Bạch Dương nghe hiểu lời Phó Kình Hiên nói, cô khiếp sợ trợn to mắt: “Anh nói Cố Tử Yên giả mạo tôi tới gặp anh?”

“Đúng vậy!” Phó Kình Hiên gật đầu: “Sáu năm trước, anh hẹn em gặp mặt vào mười giờ sáng, lúc đó người đến là Cố Tử Yên.”

“Không đúng, rõ ràng anh nói là hai giờ chiều, tôi đợi từ giữa trưa đến tối muộn cũng không thấy anh đến!” Bạch Dương nhìn anh chằm chằm.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Anh nói hai giờ chiều khi nào? Sáu năm trước lúc gọi điện thoại, anh nhớ rõ anh nói là mười giờ sáng.”

“Phải, anh nói mười giờ sáng, nhưng đến buổi sáng hôm hẹn gặp, anh lại nhắn tin đến nói là buổi sáng có việc, nên đổi thời gian thành hai giờ chiêu.” Bạch Dương nắm chặt bàn tay.

“Ngày đó anh chưa từng nhắn tin cho em” Phó Kình Hiên nói.

Bạch Dương lắc đầu: “Không có khả năng, Tiểu Lệ nói anh gửi tin nhắn cho tôi mà.”

“Người khác nói với em?” Phó Kình Hiên híp mắt: “Cho nên ý của em là, em không tận mắt nhìn thấy tin nhắn?”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Đúng vậy…”

Nhìn thấy sắc mặt anh dần đen lại, cô đại khái nhận ra năm đó mình bị lừa!

Phó Kình Hiên không nhắn tin, tin nhắn là Tiểu Lệ bịa ra, mục đích là để ngăn cản cô đi gặp mặt Phó Kình Hiên vào buổi sáng.

Về phần vì sao Tiểu Lệ phải làm như vậy, Bạch Dương cũng biết nguyên nhân, đó là vì giúp Cố Tử Yên!

Năm nhất năm hai đại học, cô và Tiểu Trọng viết thư qua lại, lúc ấy tất cả mọi người trong phòng ký túc đều biết, vì thế bọn họ còn chê cười cô, nói đã năm nào rồi mà còn dùng cách đó để nói chuyện.

Cố Tử Yên chính là một người trong số đó, còn tự tiện nhìn lén thư của cô, sau khi bị cô phát hiện, Cố Tử Yên chẳng những không biết xấu hổ mà thậm chí còn nói bóng nói gió hỏi chuyện có liên quan đến Tiểu Trọng, lúc ấy cô không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, e rằng lúc đó Cố Tử Yên đã biết Tiểu Trọng là Phó Kình Hiên, cho nên mới lên kế hoạch giả mạo cô đi gặp Phó Kình Hiên.
 
Chương 694


CHƯƠNG 694

Nghĩ vậy, ánh mắt Bạch Dương lập tức đỏ ửng, có phẫn nộ, cũng có oán hận.

Cô chưa từng nghĩ tới, một người lại có thể vô sỉ tới mức đói!

Nhìn thấy Bạch Dương run lên vì tức giận, Phó Kình Hiên vươn tay muốn trấn an GỖ.

Nhưng lại bị Bạch Dượng đánh gạt đi.

Phó Kình Hiên nhìn bàn tay bị đập đỏ lên của mình, ánh mắt chợt trở nên ảm đạm.

Cô vẫn chưa tha thứ cho anh…

Phó Kình Hiên buông tay: “Bây giờ em hiểu được vì sao anh nói người anh yêu vẫn luôn là em mà không phải Cố Tử Yên chưa?”

Ánh mắt Bạch Dương chợt lóe, nhưng cô vẫn không nói gì.

Phó Kình Hiên nhìn cô, trong lòng hơi căng thẳng.

Anh không biết cô sẽ trả lời thế nào, là tin, hay là không tin.

Nếu tin, cô sẽ tha thứ cho anh sao?

Không khí dần đọng lại.

Bạch Dương không lên tiếng.

Trong lòng Phó Kình Hiên ngày càng bất an.

Lúc này, cuối cùng Bạch Dương cũng có phản ứng, cô ngước mắt, bình tĩnh nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, theo như lời anh vừa nói, người anh yêu chính là tôi, nhưng tại sao tôi lại không cảm nhận được?”

“Có ý gì?” Phó Kình Hiên giật mình.

Bạch Dương đột nhiên nở nụ cười: “Anh nói anh yêu Phong Diệp, đối với anh chỉ có Phong Diệp, tôi kết hôn với anh sáu năm, sáu năm thời gian, anh cũng không phát hiện ra tôi là Phong Diệp, anh thật sự yêu tôi sao? Nếu anh yêu tôi, chẳng lẽ anh không nên phát hiện ra Cố Tử Yên là giả mạo từ sớm à?”

“Không phải như thế, không phải anh không muốn phát hiện, là…”

“Được rồi!” Bạch Dương nâng tay ngắt lời anh: “Tôi không muốn nhiều lời với anh, tôi cũng không tin anh yêu tôi, anh yêu tôi thì đã không có chuyện không nhận ra tôi, còn nữa, cho dù anh thật sự yêu tôi, nhưng †ôi cũng không cho rằng người anh yêu là Bạch Dương, cái anh yêu chỉ là lớp áo choàng Phong Diệp này mà thôi.”

Bạch Dương nhìn anh: “Nếu không tại sao sau khi phát hiện tôi là Phong Diệp, anh lại chạy đến nói yêu tôi? Nhưng khi tôi là Bạch Dương, anh chưa từng có chút tình yêu nào với tôi, thậm chí còn vô cùng lạnh lùng, Phó Kình Hiên, anh hoàn toàn coi tôi và Phong Diệp là hai người khác nhau, anh có biết không?”

Phó Kình Hiên hơi nhếch môi: “Phải, anh thừa nhận anh đã coi em và Phong Diệp là hai người, nhưng khi anh còn chưa biết em là Phong Diệp, anh đã yêu em rồi, nhưng mà chính anh cũng không biết điều đó.”

Đôi đồng tử của Bạch Dương hơi co lại.
 
Chương 695


CHƯƠNG 695

Yêu cô khi còn không biết cô là Phong Diệp?

Có thể sao?

Bạch Dương nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nhạo nói: “Xin lỗi sếp Phó, những lời này anh mang đi lừa thiếu nữ trẻ tuổi còn được, nhưng không lừa được tôi đâu, ngay cả mình yêu ai mà cũng không biết, thứ lỗi cho tôi không tin được trên đời này còn có người như vậy.”

Phó Kình Hiên rũ mắt.

Cô vẫn không tin tưởng tình yêu của anh.

Cho dù anh đã nói đến mức này.

 

“Mặt khác, sếp Phó, anh cho tôi biết chuyện này để làm gì, nếu Cố Tử Yên đã giả mạo tôi sáu năm, tại sao không đâm lao phải theo lao chứ, chẳng lẽ anh lại muốn cho tôi và Cố Tử Yên mỗi người một vị trí riêng, sau đó tái hôn lại với tôi?” Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên, trên môi là nụ cười châm chọc.

Phó Kình Hiên từ chối cho ý kiến, anh mím môi cam chịu.

Bạch Dương a một tiếng: “Thật đúng là bị tôi nói trúng, lúc tôi là Bạch Dương, anh thậm chí không thèm liếc nhìn tôi một cái, bây giờ tôi thành Phong Diệp, anh lại đến nói yêu tôi, còn muốn tái hôn với tôi, dựa vào cái gì? Tôi là người anh muốn vứt bỏ là vứt bỏ, muốn kéo lại là kéo lại sao? Tôi nói cho anh Phó Kình Hiên, tôi không thấp hèn như vậy, cho nên tôi tuyệt đối không tái hôn với anh, huống chi, tôi đã hết yêu anh từ lâu rồi!”

Nếu anh tỉnh trước khi Cố Tử Yên tỉnh, phát hiện Cố Tử Yên là giả, cô mới là Phong Diệp thật sự, thì dù anh yêu cái lớp vỏ bọc Phong Diệp này, cô cũng sẵn lòng nhận, sẵn phòng dành tình cảm cho anh, không ngại anh không giống như trước đây.

Dù sao anh có thay đổi như thế nào cũng vẫn là Phó Kình Hiên, giống như cái áo choàng Phong Diệp này có bí mật cỡ nào cũng vẫn là cô, cho nên anh có niềm †in, anh có thể biến tình yêu cho Phong Diệp thành Bạch Dương.

Nhưng mà không có nếu, tất cả đều đã chậm, bọn họ không quay lại được!

Tuy rằng từng nghe Bạch Dương nói không yêu mình mấy lần, nhưng mỗi lần nghe được, Phó Kình Hiên vẫn cảm thấy đau lòng, lòng nghẹn lại rất khó chịu. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tổng giám đốc Phó, anh quay về đi, nếu chúng ta đi đến bước này rồi, sao còn phải đi tiếp nữa chứ” Bạch Dương vừa nói vừa lùi về phía sau: “Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã không có duyên phận!”

Đôi môi Phó Kình Hiên khẽ giật, anh muốn nói gì đó những di động bỗng nhiên đổ chuông.

Anh nhíu mày, sau đó lấy điện thoại ra xem, là Cố Việt Bân gọi tới.

Phó Kình Hiên buông tay, cũng không không yêu mình mấy lần, nhưng mỗi lần nghe được, Phó Kình Hiên vẫn cảm thấy đau lòng, lòng nghẹn lại rất khó chịu.

“Tổng giám đốc Phó, anh quay về đi, nếu chúng ta đi đến bước này rồi, sao còn phải đi tiếp nữa chứ” Bạch Dương vừa nói vừa lùi về phía sau: “Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã không có duyên phận!”

Đôi môi Phó Kình Hiên khẽ giật, anh muốn nói gì đó những di động bỗng nhiên đổ chuông.

Anh nhíu mày, sau đó lấy điện thoại ra xem, là Cố Việt Bân gọi tới.

Phó Kình Hiên buông tay, cũng không định nghe máy, anh nói: “Anh biết những lời anh nói hôm nay với em sẽ khiến em bị chấn động không nhẹ, nhưng mà anh sẽ không từ bỏ!”

Nói xong, anh nhìn cô chăm chú vài giây, sau đó xoay người đi ra cửa văn phòng.
 
Chương 696


CHƯƠNG 696

Bên ngoài, trợ lý Trương vẫn giữ chặt Lục Khởi, sợ Lục Khởi thoát được chạy vào †rong quấy rối.

Còn Lục Khởi thì ngẩng đầu nhìn trần nhà, tỏ vẻ cuộc đời không còn gì để lưu luyến nữa.

Lúc này, cửa mở.

Lục Khởi giật mình lấy lại tinh thân nhìn về phía cửa, vốn tưởng rằng là Bạch Dương, không ngờ lại thấy Phó Kình Hiên, anh ta lập tức xụ mặt, giãy giụa hét to: “Tên họ Phó kia, mau bảo người của anh thả tôi rai”

Phó Kình Hiên lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn về phía trợ lý Trương: “Buông anh ta ra.”

Trợ lý Trương đáp một tiếng rồi buông Lục Khởi ra.

Lục Khởi được thả tự do, lập tức chắn †rước mặt Phó Kình Hiên: “Anh ở bên trong lâu như vậy, rốt cuộc là nói gì với cục cưng?”

“Không liên quan đến anh.” Nói xong, Phó Kình Hiên đi thẳng về phía thang máy.

Trợ lý Trương thấy thế thì vội vàng đuổi theo.

Lục Khởi nhìn bọn họ rời đi bằng ánh mắt u ám, sau khi bọn họ đi vào thang máy, anh ta mới vung cánh tay bị giữ đau, mở cửa phòng làm việc của Bạch Dương ra đi vào.

“Cục cưng, tên họ Phó kia không làm gì em chứ?” Lục Khởi bước vội tới đối diện bàn làm việc của Bạch Dương, ân cần hỏi.

Bạch Dương ngồi trên ghế, ánh mắt đờ đẫn, còn đang ngẩn người.

Lục Khởi cúi người, đưa tay ra quơ quơ trước mặt cô: “Cục cưng?”

“Hả?” Bạch Dương thoáng hoảng hốt, lấy lại tinh thần: “Sao vậy?”

“Khi nấy anh hỏi là Phó Kình Hiên có làm gì em không, sao em lại ngây người ra thế?” Lục Khởi nghi ngờ nhìn cô.

Bạch Dương rũ mắt, giấu đi cảm xúc phức tạp trong đôi mắt: “Em đang suy nghĩ một vài chuyện, yên tâm đi, anh ta không làm gì em cả”

“Vậy anh ta nói gì với em?” Lục Khởi sờ cằm hỏi.

Trực giác đàn ông cho anh ta biết, việc cô ngẩn người có liên quan đến Phó Kình Hiên.

Bạch Dương xoa huyệt Thái Dương: “Một vài chuyện không quan trọng.”

“Nhưng anh thấy dáng vẻ của em, thật giống như…”

“A Khởi, đừng hỏi nữa được không? Em muốn yên tĩnh một mình” Bạch Dương ngẩng đầu, nghiêm túc nói.

Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại sau những gì Phó Kình Hiên nói khi nấy.

Cô cần ổn định lại tâm trạng.

Lục Khởi nhìn Bạch Dương, cuối cùng rũ vai: “Được, vậy anh về trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”

“Được.” Bạch Dương gật đầu.

Lục Khởi đi trong lưu luyến.

Bạch Dương đỡ trán, tâm trạng rất sa sút.

Một lát sau, cô cầm điện thoại lên, bấm vào nhóm chat thời đại học đã lâu chưa vào, tìm đến một biệt danh tên là “Lệ Lệ Xuân Hương”, gọi điện qua.

Bên kia nhanh chóng nghe máy, một giọng nữ thẳng thắn mang theo ngạc nhiên vang lên: “Bạch Dương, không ngờ cậu lại tìm tôi, thật quá khó tin!”
 
Chương 697


CHƯƠNG 697

“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ tới là mình sẽ tìm cậu, Tiểu Lệ!” Bạch Dương cười châm chọc trả lời.

Tiểu Lệ này là bạn thời đại học của cô, cũng là bạn cùng phòng, dù không thân thiết lắm, nhưng cũng không quá tệ.

Lúc đó ký túc xá có bốn người, là cô, Cố Tử Yên, Tiểu Lệ và một bạn cùng phòng khác. Vì Cố Tử Yên tính cách kiêu căng, xem thường ba người họ, cho nên ba người họ cũng không thích Cố Tử Yên. Vì thế ba người họ và Cố Tử Yên cũng giống như Hoàng Hà và Trường Giang, gần như không qua lại, Mà Tiểu Lệ và bạn cùng phòng kia cũng nhiều lần nói xấu sau lưng Cố Tử Yên.

Nhưng không ngờ một người ghét Cố Tử Yên như thế lại giúp Cố Tử Yên lừa gạt cô!

Tiểu Lệ không nghe ra sự kỳ lạ trong giọng nói của Bạch Dương, bật cười: “Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu lập tức cắt đứt liên lạc với mấy bạn học cũ chúng tôi, khi nãy thấy cậu gọi điện tới, tôi còn tưởng mình bị hoa mắt đấy.”

Bạch Dương cười giễu cợt: “Đúng vậy, cậu đúng là hoa mắt mà, một tin nhắn không có thật cũng có thể bị cậu bịa đặt rai”

Nghe nói vậy, nụ cười trên mặt người phụ nữ đang cho con bú ở đầu bên kia điện thoại lập tức cứng đờ: Bạch Dương, cậu… cậu đang nói gì thế, sao tôi nghe không hiểu?”

Tin nhắn mà cô nói… Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đừng nói là tin nhắn vào sáu năm trước nhé?

Nghĩ đến khả năng này, tim Tiểu Lệ đập thịch một tiếng, tai và gáy cũng bắt đầu nổi da gà.

Bạch Dương thấy Tiểu Lệ tỏ vẻ nghỉ ngờ thì ngẩng đầu hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi nói gì, trong lòng cậu tự hiểu, sáu năm trước, lần đầu tiên tôi gọi điện thoại cho Tiểu Trọng – bạn qua thư của mình là ở ký túc xá, lúc đó ngoài tôi thì chỉ có cậu ở đó, cho nên cậu nghe được đúng không? Nghe thấy ngày tháng và thời gian †ôi hẹn gặp mặt Tiểu Trọng!”

Sắc mặt Tiểu Lệ lập tức trở nên tái nhợt, †im cũng vì hốt hoảng mà đập thình thịch: “TT, Tôi “Cậu không biết nói dối!” Bạch Dương nhìn móng tay của mình, lạnh lùng nói: “Tôi hiểu cậu mà, chỉ cần nói dối, cậu sẽ bắt đầu cà lăm, hơn nữa còn nói không nên lời!”

Những lời này lập tức chặn đứng đường lui của Tiểu Lệ, khiến cô ta từ bỏ suy nghĩ nói dối.

“Xin lỗi Bạch Dương, xin lỗi…” Tiểu Lệ cúi đầu, một tay che mặt, áy náy bật khóc.

Nghe thấy tiếng khóc của cô ta, nét mặt Bạch Dương vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng như thế: “Người bị hại bị một câu nói của cậu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt bạn viết thư là tôi còn không khóc, cậu khóc cái gì?

Cậu có tư cách gì mà khóc?”

“Tôi..” Tiếng khóc của Tiểu Lệ hơi nghẹn lại, sau đó cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đúng thế, người bị hại còn không khóc, kẻ hại người là cô ta lại đi khóc.

Cho nên cô ta có tư cách gì khóc trước mặt người bị mình lừa dối, còn khóc uất ức như thế chứ.

“Xin lỗi Bạch Dương!” Tiểu Lệ nói xin lỗi một lần nữa.

Bạch Dương cười nhạo: “Nói đi, tại sao lại làm thế?”

Tiểu Lệ cắn môi, cũng không trả lời ngay, dường như còn đang đấu tranh nội tâm.

Qua mấy giây, cô ta mới hít sâu một hơi rồi nói: “Vì tiền, Bạch Dương, cậu cũng biết gia đình tôi bình thường, mỗi tháng ngoài tiền sinh hoạt cố định thì cũng không có thừa tiền để tôi mua thứ mình thích, vừa khéo khi đó tôi quen bạn trai, bạn trai tôi còn có một người khá có tiền theo đuổi, tôi không muốn thua cô gái kia, cho nên tôi nhận lấy sáu trăm triệu Cố Tử Yên cho mình.”

“Sau đó thì sao?” Bạch Dương nói ra mấy chữ với ánh mắt u ám.
 
Chương 698


CHƯƠNG 698

Tiểu Lệ đặt đứa bé đã no sữa xuống giường, tiếp tục nói: “Sau đó buổi sáng hôm cậu hẹn gặp mặt Tiểu Trọng, tôi cố ý nói điện thoại hết pin, mượn điện thoại của cậu để gọi, lúc trả điện thoại cho cậu thì nói Tiểu Trọng gửi tin nhắn, bảo đổi thời gian gặp mặt từ buổi sáng thành buổi chiều, sau đó còn nói tin nhắn bị tôi vô tình xoá mất rồi.”

“Ha, cậu giỏi thật đấy!” Bạch Dương siết chặt điện thoại, giọng nói xen lẫn sự †ức giận và thất vọng: “Tiểu Lệ, cậu biết không? Trước giờ tôi chưa từng nghỉ ngờ cậu, trước lúc biết được sự thật cũng chưa từng, cho nên cậu nói gì tôi cũng tin, nhưng cậu thì sao, vì sáu trăm triệu mà cậu đối xử với tôi như thế!”

Nghe thấy lời chỉ trích của Bạch Dương, Tiểu Lệ khóc không thành tiếng, không ngừng nói xin lỗi.

Bạch Dương cũng lau khoé mắt, nét mặt lại quay về vẻ lạnh nhạt: “Sao Cố Tử Yên lại biết chuyện tôi và Tiểu Trọng sắp gặp mặt?

Cậu nói với cô ta à?”

“Tôi không cố ý nói với cô ta!” Tiểu Lệ vội lắc đầu giải thích: “Khi đó tôi ghét Cố Tử Yên như thế, sao tôi có thể nói những chuyện này với cô ta được, lúc ăn cơm trong căn tin, tôi nói với Tình Tình, sau đó Cố Tử Yên trùng hợp đi ngang qua nên nghe thấy.”

Tình Tình chính là một bạn cùng phòng khác của bọn họ.

Bạch Dương mím môi: “Cho nên Cố Tử Yên tìm cậu, cho cậu 600 triệu, bảo cậu đổi thời gian gặp mặt của tôi và Tiểu Trọng?”

“Phải!” Tiểu Lệ xấu hổ gật đầu: “Thật ra lúc đầu tôi cũng không đồng ý, tôi từng đấu tranh, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể chiến thắng lòng tham của mình.”

“Đúng vậy, lòng tham… Bạch Dương rũ mặt nói nhỏ.

Một khắc sau, cô siết chặt điện thoại, kích động hét lên: “Nhưng cậu có biết lòng tham của mình đã huỷ đi tình yêu, huỷ đi hôn nhân của tôi không!”

“Tôi… Tôi không biết…” Tiểu Lệ hoảng hốt.

Không phải cô ta chỉ làm lỡ thời gian Bạch Dương gặp mặt bạn viết thư thôi sao?

Sao lại phá huỷ tình yêu phá huỷ hôn nhân của cô chứ?

Bạch Dương nhắm mắt, lúc mở mắt ra, cảm xúc của cô đã bình tĩnh lại.

Cô mím môi: “Tiểu Lệ, cậu tự lo cho mình đi!”

Nói xong câu này, cô thẳng thừng cúp máy, ném điện thoại lên bàn làm việc, hơi cúi đầu, khiến người khác không thấy rõ nét mặt của mình.

Nhưng xung quanh cô lại như có một bầu không khí nặng nề bao phủ, lúc này †âm trạng của cô rất nặng nề, rất khó chịu.

Cô đang nghĩ, nếu năm đó Tiểu Lệ không giúp Cố Tử Yên, vậy có phải cô và Tiểu Trọng có thể thuận lợi gặp mặt không?

Cô sẽ phát hiện Tiểu Trọng là Phó Kình Hiên mà mình thầm mến, mà Phó Kình Hiên cũng phát hiện cô chính là Phong Diệp mà anh yêu.

Vậy có phải cô và anh sẽ rất hạnh phúc không?

Nhưng cuộc đời không có nếu như, trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô và Phó Kình Hiên cũng không thể quay lại quá khứ.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương xoa gò má, ổn định lại tâm trạng, cầm ống nghe lên gọi thư ký Đồng vào.

“Tổng Giám đốc Bạch, có gì dặn dò ạ?”

Đồng Khê nhìn Bạch Dương, phát hiện mắt cô hơi đỏ, bèn vội vàng hỏi: “Sếp Bạch, cô khóc à?”
 
Chương 699


CHƯƠNG 699

“Không có!” Bạch Dương thoáng tỏ vẻ chột dạ, sau đó cô chuyển chủ đề: “Được rồi, cô đến văn phòng thám tử điều tra một người giúp tôi.”

“Sếp Bạch cứ dặn.”

“Người đó tên Hứa Lệ, là bạn học đại học của tôi, cô điều tra xem bây giờ cô ta đang làm việc ở đâu, ông chủ là ai!” Bạch Dương híp mắt, trong mắt loé lên vẻ nhẫn tâm.

Cô không quan tâm Tiểu Lệ phản bội cô vì lý do gì, phản bội chính là phản bội, người phản bội đáng bị trừng phạt.

Cho nên cô muốn cho Tiểu Lệ nếm trải kết quả của việc phản bội mình!

“Được.” Đồng Khê gật đầu, lập tức đi làm theo.

Cùng lúc đó, trên xe Maybach.

Trợ lý Trương vừa lái xe vừa nhìn Phó Kình Hiên qua gương chiếu hậu, băn khoăn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được †ò mò hỏi: “Tổng Giám đốc Phó, anh và cô Bạch nói rõ mọi chuyện chưa?”

Phó Kình Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt loé lên tia sáng, ừ một tiếng.

Trợ lý Trương sáng mắt lên: “Cô Bạch có tha thứ cho anh không?”

“Không.” Phó Kình Hiên mím môi trả lời.

Trợ lý Trương suýt vô tình đạp nhầm phanh xe: “Không? Sao có thể chứ? Không phải anh đã nói việc anh và cô ấy là bạn qua thư rồi sao? Sao cô ấy không chịu tha thứ cho anh? Chẳng lẽ anh không nói với cô ấy anh nhầm giữa cô ấy và Cố Tử Yên à?”

“Nói rồi, nhưng việc cô ấy thật sự để ý là †rong sáu năm tôi kết hôn với cô ấy, tại sao vẫn không nhận ra cô ấy.” Phó Kình Hiên lạnh lùng nói.

“Đúng thế thật.” Trợ lý Trương bĩu môi.

Sau đó, anh ta lại nói: “Nếu tôi là cô Bạch, chắc chắn tôi cũng sẽ để ý, tôi có thể không ngại việc lúc đầu anh nhận lầm người, nhưng sáu năm mà anh vẫn không nhận ra tôi, vậy trong lòng tôi chắc chắn không vui, nhưng không phải Tổng Giám đốc cố ý không nhận ra cô Bạch, chẳng qua là anh bị thôi miên thôi, nếu anh không bị thôi miên, tôi tin chắc chắn anh sẽ sớm phát hiện ra Cố Tử Yên là kẻ giả mạo.”

Phó Kình Hiên im lặng không đáp.

Trợ lý Trương chợt nghĩ đến điều gì, anh †a trợn to mắt hỏi: “Tổng Giám đốc Phó, cô Bạch nghe việc anh bị thôi miên mới không nhận ra cô ấy, cô ấy cũng không… Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tôi không nói với cô ấy là mình bị thôi miên.” Phó Kình Hiên trả lời.

Trợ lý Trương trợn tròn mắt: “Tại sao?”

Có phải anh bị ngốc không?

Phó Kình Hiên gác tai lên cửa sổ, chống cằm nói: “Không cần thiết, tôi nói chuyện này với cô ấy chẳng khác nào đang ra vẻ đáng thương, lợi dụng để cô ấy mềm lòng tha thứ cho tôi.”

Lúc đầu anh thật sự muốn nói mình bị thôi miên, sau khi bị cô ngắt lời, anh mới nhận ra nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Việc này…” Trợ lý Trương im lặng một lúc, mấy giây sau mới gật đầu: “Đúng là hơi có cảm giác lợi dụng.”

Phó Kình Hiên xoa mi tâm: “Hơn nữa dù tôi nói với cô ấy mình bị thôi miên, có lẽ cô ấy sẽ tha thứ cho tôi, nhưng vẫn sẽ không tái hôn với tôi.”

“Tại sao?” Trợ lý Trương hơi khó hiểu.

Phó Kình Hiên giải thích: “Cô ấy không yêu tôi, cho nên tha thứ là một chuyện, có tái hôn với tôi hay không lại là một chuyện khác.”

“Thì ra là thế.” Trợ lý Trương bừng tỉnh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom