Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 640


CHƯƠNG 640

“Không có.” Bà Cố thở dài: “Mạn Tình vẫn không có tin tức, mẹ chỉ muốn dọn dẹp phòng trước, chờ Mạn Tình quay về thì có thể vào ở”

“Thật sao. . ” Cố Tử Yên miễn cưỡng cong môi, nở nụ cười qua loa.

Thì ra vẫn chưa tìm được Cố Mạn Tình, thật tốt quá.

Nhưng người còn chưa tìm được, trước tiên phải bài trí xong căn phòng, có thể thấy được mẹ chờ mong Cố Mạn Tình biết bao nhiêu, cứ tiếp tục như vậy, đợi lúc Cố Mạn Tình vừa trở về, chắc chắn sự chú ý của mẹ sẽ bị Cố Mạn Tình cướp đi mất.

Hai bàn tay Cố Tử Yên đặt trên đầu gối, gắt gao khép lại đứng lên, đầu cũng hơi cúi xuống làm cho người ta không thấy rõ biểu cảm trên mặt.

Một lát sau, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, làm bộ lo lắng hỏi bà Cố: “Mẹ, nếu như, ý của con là nếu như, nếu từ nhỏ chị gái lớn lên trong một gia đình rất nghèo, tính cách rất mềm yếu, người cũng sợ hãi rụt rè, không có tài năng gì, dẫn ra ngoài chỉ làm cho mẹ mất mặt, mẹ có còn thích và chờ mong chị ấy như vậy không?”

“Tử Yên, sao con lại hỏi vấn đề này?” Sự dịu dàng trên mặt bà Cố nhạt đi rất nhiều, hơi kỳ lạ nhìn Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên ôm lấy cánh tay bà: “Con chỉ †ò mò thôi, không phải trên tivi diễn sao?

Rất nhiều đứa trẻ nhà giàu bị thất lạc từ lúc còn bé, sau khi được nhận về ba mẹ ruột đều không thích nó, bởi vì nó cái gì cũng không biết, chỉ làm cho người ta chê cười, cho nên con lo lắng ba mẹ cũng sẽ đối xử với chị gái như vậy đó.”

“Thì ra là vậy.” Bà Cố lập tức gạt bỏ nghỉ ngờ trong lòng, ôn tồn sờ sờ tóc Cố Tử Yên: “Tivi là tivi, không thể coi là thật.”

“Cho nên mẹ sẽ không đối xử với chị gái như vậy đúng không?” Cố Tử Yên híp mắt, †rong mắt lóe lên một tia sáng sắc lạnh.

Bà Cố gật đầu: “Đương nhiên sẽ không, chị gái con là do mẹ mang thai mười tháng sinh ra, cũng là đứa trẻ ba con chờ mong nhất. Con không biết, ba con, ông ấy… Haii, không nói nữa, tóm lại con yên tâm đi, ba con và mẹ cũng sẽ không đối xử với chị gái của con như vậy. Nếu chị gái của con thật sự giống như tình huống con nói, mẹ và ba con chỉ càng thêm yêu thương con bé, bù đắp cho con bé, làm sao có thể ghét bỏ con bé không thích con bé chứ.”

“Thật tốt quá!” Cố Tử Yên nở nụ cười, vẻ mặt vui mừng vì Cố Mạn Tình.

Nhưng cô ta tự biết, giờ phút này trong lòng cô ta dâng lên bao nhiêu cảm giác nguy hiểm.

Cô ta cố ý tạo ra một tình huống nghèo túng cho Cố Mạn Tình, chính là muốn thử xem thái độ của mẹ đối với Cố Mạn Tình, không ngờ tới cho dù Cố Mạn Tình có khả năng không ra vẻ gì như vậy, mẹ vẫn chờ mong Cố Mạn Tình trở về, hơn nữa còn khẳng định sẽ cùng ba bù đắp cho Cố Mạn Tình thật tốt.

Quả nhiên, ngoại trừ Bạch Dương, Cố Mạn Tình chính là trở ngại lớn thứ hai của cô tai Ánh sáng hủy diệt tối tăm tất cả đều không ngừng lóe lên trong mắt Cố Tử Yên.

Biệt thự nhà họ Phó.

Phó Kình Hiên được tài xế đỡ xuống xe.

Bà cụ nghe thấy tiếng xe bên ngoài nên tự mình đi ra chào đón.

Vì lo lắng cho cháu trai, mấy ngày nay bà cụ đều không về nhà cũ mà vẫn ở đây.

“Kình Hiên, sao cháu lại về trễ như thế?”

Bà cụ đi tới hỏi.

Phó Kình Hiên nhận lấy nạng tài xế đưa tới: “Trên đường kẹt xe, bà nội, bà vào trước đi.”

Anh không muốn nói chuyện nhà hàng cho bà cụ biết.
 
Chương 641


CHƯƠNG 641

Nếu không lại làm bà cụ sợ.

“Được, bà đi vào trước.” Bà cụ gật đầu.

Rõ ràng là bà cháu chênh lệch mấy chục tuổi, nhưng giờ phút này đều chống nạng như nhau.

Hình ảnh họ đi cùng nhau thoạt nhìn hơi buồn cười.

“A, Kình Hiên đã về.” Vụ Y Cơ bưng hoa quả từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy một già một trẻ cùng nhau đi vào, mở miệng chào hỏi.

Phó Kình Hiên hơi gật đầu: “Mẹ.”

“Mau ngồi xuống mau ngồi xuống.” Vu Y Cơ vội vàng buông hoa quả xuống, muốn đi qua đỡ anh.

Nhưng lại bị Phó Kình Hiên từ chối: “Con tự mình đi được.”

Anh chỉ là hai chân vẫn không thể dùng sức đi, chứ không phải thật sự bị tàn phế.

Phó Kình Hiên đặt nạng sang một bên, đỡ sofa ngồi xuống.

Vu Y Cơ đẩy hoa quả đến trước mặt anh, cười ha hả hỏi: “Kình Hiên à, con làm hòa với Tử Yên được không?”

Làm hòa?

Phó Kình Hiên rũ mắt không nói gì.

Anh sao có thể làm hòa với Cố Tử Yên chứ.

Vừa nghĩ đến suy nghĩ và cảm xúc của mình đều bởi vì cô ta mà không biết sức khống chế, anh hận không thể giết cô ta!

Nếu Cố Tử Yên là Phong Diệp, trước khi xảy ra tai nạn giao thông, mặc kệ có phải  bị khống chế hay không, vậy tất cả những gì anh làm cho cô ta, anh cũng đều thừa nhận, dù sao anh cũng thật sự yêu Phong Diệp.

Nhưng nếu Cố Tử Yên không phải Phong Diệp, vậy anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô tal Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên cầm nạng đứng lên: “Bà nội, mẹ, con thấy hơi mệt, con về phòng trước đây.”

Anh muốn trở về phòng xác nhận một chút, Cố Tử Yên rốt cuộc có phải là Phong Diệp hay không.

Mặc dù anh đã có câu trả lời trong trái †im của mình.

Nói xong, anh đi về phía thang máy.

Vu Y Cơ nhìn trái cây vẫn còn nguyên, lại nhìn bóng lưng Phó Kình Hiên, lẩm bẩm nói: “Con còn chưa trả lời câu hỏi của mẹ mà Bà cụ lườm bà một cái rồi cũng trở về phòng mình.

Cháu trai cũng đi rồi, ở lại với con dâu này, bà ngại xui xẻo.

Nếu không phải người phụ nữ này đối xử tốt với Kình Hiên và Kình Duy, bà đã đuổi con dâu này ra khỏi nhà họ Phó từ lâu rồi.

Trong phòng, Phó Kình Hiên kéo ngăn kéo ra, muốn lấy bức thư Phong Diệp cho anh ra và đọc kỹ một lần nữa.

Nhưng mà điều làm anh khiếp sợ chính là ngăn kéo trống rỗng, tất cả bức thư bên trong đều biến mất!

Một khắc kia, Phó Kình Hiên cảm giác lòng mình cũng trống rỗng, lập tức mà đến, chính là giận tím mặt.

“Là ai động vào ngăn kéo của tôi, lấy bức thư của tôi!” Anh đi xuống dưới lầu gọi tất cả người giúp việc trong biệt thự ra, lớn tiếng chất vấn.

Đám người giúp việc loay hoay tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, rối rít lắc đầu, nói rằng không ai động đến ngăn kéo của anh.
 
Chương 642


CHƯƠNG 642

Thấy thế, Phó Kình Hiên cho rằng bọn họ không dám thừa nhận, sắc mặt càng thêm khó coi: “Tôi đã nói rồi, phòng của tôi không có sự cho phép của tôi thì không ai được đi vào, càng không được động vào đồ đạc của tôi, các người đều không nghe thấy sao?”

“Cậu chủ, chúng tôi thật sự không động đến ngăn kéo của cậu” Một người giúp việc làm việc lâu nhất ở biệt thự nhịn không được, đứng ra trả lời.

Những người giúp việc khác thấy thế, cũng vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy cậu chủ, chúng tôi thật sự không có.”

Phó Kình Hiên híp mắt nhìn bọn họ, muốn nhìn ra bọn họ có phải đang nói dối hay không.

Nhưng mà anh nhìn một vòng thì phát hiện bọn họ không có ai nói dối cả, biểu cảm và ánh mắt đều hết sức chân thật, cũng không có bất kỳ biểu hiện chột dạ nào.

Phó Kình Hiên trâm mặc.

Nếu những người này không hề động đến.

Vậy làm sao bức thư của anh lại biến mất chứ?

Lúc này, Vu Y Cơ ngáp ngắn ngáp xuất hiện ở lan can lầu hai: “Kình Hiên, con đang làm gì vậy?”

“Bà chủ, bức thư của cậu chủ không thấy đâu, nên cậu đang nổi trận lôi đình”

Người giúp việc bắt đầu nói chuyện trả lời.

Vu Y Cơ nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, bức thư gì chứ?”

“Bức thư mà Phong Diệp đã viết cho con.” Phó Kình Hiên trả lời.

Người nhà họ Phó đều biết chuyện anh từng liên lạc với Phong Diệp, cho nên cũng không cần giấu diếm.

“Thì ra là những bức thư của con và Tử Yên sao, những bức thư kia không phải đã bị Tử Yên đốt đi rồi sao?” Vu Y Cơ lại ngáp một cái, lộ ra một hàng răng hơi ố vàng nói.

Sắc mặt Phó Kình Hiên thay đổi, trở nên nham hiểm khó coi, giọng nói cũng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi: “Cố Tử Yên đốt rồi sao?”

“Đúng vậy, cũng là do con đồng ý, con đã quên rồi à?” Vu Y Cơ khó hiểu nhìn anh.

Phó Kình Hiên sửng sốt.

Anh có đồng ý sao?

Anh làm sao có thể đồng ý cho Cố Tử Yên đốt những bức thư kia, những bảo vật mà anh trân quý nhất, nếu không anh cũng sẽ không bảo tồn mười mấy năm!

Nhưng một giây sau, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu Phó Kình Hiên.

Đó là gần ba tháng trước, lúc Cố Tử Yên vừa tỉnh lại không bao lâu và nói với anh, nếu cô ta đã tỉnh thì cũng đã ở bên cạnh anh rồi, những bức thư kia cũng không cần giữ lại nữa, dứt khoát xử lý đi, anh đã đồng ý!

Vậy mà thật sự là do anh đồng ý!

Phó Kình Hiên không thể tin được siết chặt nạng.

ý!

Vậy mà thật sự là do anh đồng ý!

Phó Kình Hiên không thể tin được siết chặt nạng.

Anh làm sao có thể đồng ý chứ, anh không thể nào đồng ý mới đúng.

Là do luồng sức mạnh kia sao?

Phó Kình Hiên càng dùng sức nắm chặt nạng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Đúng rồi, trước khi xảy ra tai nạn giao thông, anh không còn tỉnh táo như bây giờ, lúc đó bản thân chính là Cố Tử Yên nói cái gì anh cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề, càng không phản đối, cho nên cũng chưa bao giờ xuất hiện tình huống đau thắt ngực.

Cho nên hiện tại đã rất rõ ràng, sở dĩ anh đồng ý xử lý những bức thư kia là vì sự ảnh hưởng của luồng sức mạnh kia đồng ý, mà không phải xuất phát từ ý nguyện thật sự của anh.
 
Chương 643


CHƯƠNG 643

Đến lúc này Phó Kình Hiên đã hoàn toàn xác định Cố Tử Yên không phải là Phong Diệp.

Nếu như cô ta là Phong Diệp, tại sao phải đốt hết thư qua lại của bọn họ, mà không phải cất kỹ, thỉnh thoảng lấy ra nhớ lại kỷ niệm chứ?

Bởi vì cô ta sợ, sợ anh tiếp tục giữ lại những lá thư đó, một ngày nào đó cô ta sẽ bị lộ.

Vu Y Cơ nhìn Phó Kình Hiên nhíu mày, dáng vẻ đè xuống lửa giận, bà ta hơi sợ hãi nuốt nước miếng: “Kình Hiên, con. .. Con sao thế?”

Phó Kình Hiên không trả lời, lấy điện thoại di động ra gọi đi.

Trợ lý Trương ngáp một cái, giọng nói đầy buồn ngủ truyền đến: “Tổng giám đốc Phó, có chuyện gì vậy?”

“Cậu đến biệt thự nhà họ Phó một chuyến, tôi có việc muốn hỏi cậu.” Phó Kình Hiên nói xong thì cúp điện thoại.

Bên kia, trợ lý Trương mờ mịt ngồi ở trên giường.

Nếu như anh ta không nghe lầm, sếp Phó nói anh ta đến biệt thự nhà họ Phó đúng không?

Trợ lý Trương đưa điện thoại đến trước mặt nhìn một chút, thấy gần mười hai giờ đêm rồi, cả người không ổn lắm.

Đêm hôm khuya khoắt, mười hai giờ đêm, nói anh ta đến biệt thự nhà họ Phó, có bệnh không vậy!

Có chuyện gì không thể hỏi qua điện thoại được sao, làm gì phải gặp mặt?

Mặc dù trong lòng tràn đầy oán hận Phó Kình Hiên, nhưng trợ lý Trương vẫn không thể không ngậm đắng nuốt cay rời giường, sửa soạn một chút rồi lái xe ra ngoài.

Trời vừa rạng sáng, trợ lý Trương đứng trong phòng làm việc của Phó Kình Hiên.

“Tổng giám đốc Phó, anh tìm tôi để hỏi điều gì?” Trợ lý Trương mỉm cười hỏi, trong lòng lại thầm mắng chửi Phó Kình Hiên.

Dường như Phó Kình Hiên cảm nhận được oán trách của anh ta thì ngước mắt liếc anh ta một cái, ngón tay lạnh buốt gõ xuống bàn: “Cậu cảm thấy Cố Tử Yên là Phong Diệp không?”

“Hả?” Trợ lý Trương ngẩn người, sau đó vẻ mặt nghiêm túc: “Tổng giám đốc Phó, anh nghỉ ngờ cô Cố không phải là bạn qua thư của anh lúc trước?”

Phó Kình Hiên gật đầu.

Trợ lý Trương nhìn anh một lát, xác nhận anh không phải đang nói đùa thì suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tổng giám đốc Phó, tôi nói thật, tôi đi theo anh nhiều năm như vậy, cũng tận mắt chứng kiến anh và Phong Diệp viết thư cho nhau, cũng có chút hiểu rõ Phong Diệp, cô ấy hiền lành, †ỏa sáng, hoạt bát, mà cô Cố lại không có những điều này.”

Sau khi trợ lý Trương nói xong thì lại liếc nhìn Phó Kình Hiên, sợ Phó Kình Hiên tức giận.

Không ngờ anh cũng không hề tức giận, ngược lại giống như có điều suy ngHĩ.

Trợ lý Trương thở phào nhẹ nhõm. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

May là Tổng giám đốc Phó không nổi giận vì anh ta nói xấu cô Cố.

Nhưng vì sao Sếp Phó đột nhiên nghi ngờ cô Cố không phải là Phong Diệp?

Trợ lý Trương nắm tóc, hơi khó hiểu.

Một lát sau, Phó Kình Hiên mở miệng, giọng nói hơi lạnh lùng: “Đúng vậy, cô ta không có những điều này, cho nên sao cô †a có thể xứng với Phong Diệp.”

Trợ lý Trương nghe vậy thì cuối cùng cũng ý thức được gì đó, đẩy mắt kính hỏi: “Tổng giám đốc Phó, có phải anh biết gì đó, cho nên mới nghi ngờ cô Cố không phải là Phong Diệp đúng không?”
 
Chương 644


CHƯƠNG 644

Khó trách hai ngày qua sếp Phó hoàn toàn thay đổi thái độ với Cố Tử Yên.

Cũng đúng, sở dĩ Tổng giám đốc Phó đối xử tốt với Cố Tử Yên bởi vì Cố Tử Yên là Phong Diệp, nhưng nếu như Cố Tử Yên không phải là Phong Diệp, Tổng giám đốc Phó sẽ thu lại tình cảm với Cố Tử Yên, dù sao người mà Tổng giám đốc Phó thật sự yêu cô Bạch.

“Trước kia lúc tôi bận rộn, Phong Diệp gửi thư đến thì cậu là người nhận, chắc cậu biết địa chỉ của Phong Diệp đúng không?” Phó Kình Hiên híp mắt, không trả lời mà hỏi lại.

Trợ lý Trương liên tục gật đầu: “Tôi nhớ, sếp Phó muốn tôi qua đó hỏi thăm một chút, kiểm tra Phong Diệp có phải là Cố Tử Yên hay không?”

“Đúng.” Phó Kình Hiên ừ một tiếng.

Trợ lý Trương đáp: “Vâng, tôi sẽ đến khu mới Lưỡng Giang. .. Chờ một chút!”

Anh ta còn chưa nói xong thì bỗng nhiên ý thức được có gì không đúng, hai mắt mở to ra.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Sao thế?”

“Tổng giám đốc Phó, quá kỳ lạ, Phong Diệp ở khu mới Lưỡng Giang, mà biệt thự nhà họ Gố lại ở khu Đông Hoa, hai khu biệt thự này nằm một đông một tây, cách nhau gần sáu mươi cây số, mà hai mươi năm qua nhà họ Cố vẫn luôn ở khu Đông Hoa, chưa từng chuyển nhà, cho nên tình huống rất rõ ràng Cố Tử Yên hoàn toàn không phải là Phong Diệp!”

Phó Kình Hiên nghe trợ lý Trương nói xong thì con ngươi bỗng nhiên chấn động, cả người cũng căng cứng.

Đúng vậy, nếu như Cố Tử Yên là Phong Diệp, vậy địa chỉ gửi thư phải ở khu Đông Hoa, mà không phải là khu mới Lưỡng Giang.

Anh đang nghĩ ngợi thì trợ lý Trương đứng đối diện lại nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi nhớ lúc trước anh nói Phong Diệp từng nuôi chó đúng không?”

Phó Kình Hiên gật đầu: “Điểm Điểm”

“Đúng vậy, nhưng nhà họ Cố chưa từng nuôi chó, còn nữa lúc trước anh nói Phong Diệp có mẹ kế và em gái, nhưng bà Cố là người vợ duy nhất, ngoài ra còn có chữ viết của Cố Tử Yên, mặc dù sau khi cô ta xuất viện thì rất ít khi viết chữ, nhưng tháng trước cô ta ngồi trong văn phòng của anh buồn chán nên đã viết mấy chữ, tôi phát hiện chữ viết của cô ta hoàn toàn khác với Phong Diệp.” Trợ lý Trương nghiêm túc nói.

Mặc dù anh ta chưa từng xem thư Phong Diệp viết cho Tổng giám đốc Phó, nhưng trên lá thư của Phong Diệp có địa chỉ viết tay, chữ viết của Phong Diệp rất đẹp mắt, mà Cố Tử Yên lại rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Cho dù một người hôn mê sáu năm, sau khi tỉnh lại thì sẽ không quen viết chữ, chữ viết cũng sẽ không đẹp mắt, nhưng cơ thể hồi phục thì chữ viết cũng sẽ quay về dáng vẻ lúc trước, đây là ký ức của cơ bắp, cho nên không thể nào hôn mê mấy năm mà chữ viết hoàn toàn thay đổi.

Trợ lý Trương nghĩ đến đây thì chỉ cảm thấy đau đầu: “Tổng giám đốc Phó, tôi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, những chuyện này rất đáng nghi, mà đôi khi Cố Tử Yên lộ ra hàng trăm ngàn sơ hở, nhưng vì sao chúng ta chưa bao giờ phát hiện có vấn đề gì, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện ra vấn đề lớn như thế”

Phó Kình Hiên chớp mắt, im lặng không nói gì.

Vừa rồi Trương Trình nói những điều này làm cho anh cảm giác lớp vải mỏng che mắt mình bị kéo ra, lập tức nhìn thấy rõ mọi thứ.

Đúng vậy, trên người Cố Tử Yên có rất nhiều sơ hở như thế, nhưng anh lại không phát hiện ra, không chỉ có anh, ngay cả Trương Trình cũng không có phát hiện, chuyện này rất bất thường.

Nhưng anh biết rõ tại sao mình không phát hiện ra, bởi vì lực lượng thần bí kia.

Nhưng anh không ngòTrương Trình cũng bị ảnh hưởng bởi lực lượng thần bí.

“Tổng giám đốc Phó, vì sao anh nhìn tôi như vậy?” Trợ lý Trương không hiểu hỏi.
 
Chương 645


CHƯƠNG 645

Phó Kình Hiên mím môi mỏng, giọng hơi khàn khàn: “Không có gì, ngày mai cậu đến khu mới Lưỡng Giang một chuyến, tìm ra Phong Diệp thật sự.”

Đó mới là người anh yêu!

“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó lại nghĩ tới gì đó, do dự hai giây: “Vậy Cố Tử Yên.. “

Trong mắt Phó Kình Hiên lóe lên sự nguy hiểm: “Tôi sẽ xử lý, tôi sẽ cho cô ta biết Phong Diệp không dễ giả mạo như thế”

Trợ lý Trương cảm nhận được sự lạnh lẽo của trong giọng nói của anh thì rùng mình, trong lòng biết rõ Cố Tử Yên sắp xong rồi.

Có điều ai bảo cô ta giả mạo Phong Diệp, lừa gạt tình cảm sáu năm của sếp Phó chứ.

Trợ lý Trương đẩy mắt kính, cười trên nỗi đau của người khác quay người rời đi.

Sau khi anh ta đi, Phó Kình Hiên đứng dậy đến cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhìn bóng đêm bên ngoài, lông mày nhíu chặt lại.

Anh đang nghĩ rốt cuộc lực lượng thần bí là gì, tại sao lại điều khiển anh yêu Cố Tử Yên, trên người Cố Tử Yên có bí mật gì?

Mọi chuyện làm cho Phó Kình Hiên cảm giác thế giới quan của mình thay đổi, anh vốn nghĩ mình bình thường, không ngờ anh rơi vào bẫy từ lúc nào, bị một lực lượng thần bí khống chế.

Phó Kình Hiên nghĩ vậy thì lại đau đầu, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh như đèn kéo quân, đau đến mức làm cho anh không nhịn được đánh vào đầu của mình.

Cùng lúc đó, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ, dường như tia chớp muốn không bầu trời thành hai mảnh, có ánh sáng lóe lên trên bầu trời đen như mực.

Vịnh Tiên Thủy, tiếng sấm làm cho Bạch Dương bừng tỉnh, cô ngồi dậy trên giường, trong lòng sợ hãi, ngay cả cô cũng không biết mình sợ hãi điều gì.

Bạch Dương đưa tay mở đèn lên, xoa huyệt thái dương, cầm ly nước ở đầu giường uống một ngụm để bản thân bình Tĩnh lại.

Nhưng cô vừa uống xong nước, tay đặt ly nước xuống thì bỗng nhiên mở to mắt, cả người dọa đến ngây ra.

Chỉ thấy trên cửa sổ sát đất ở cuối giường chưa được kéo rèm lại đột nhiên xuất hiện một đầu lâu.

Chẳng lẽ cô hoa mắt?

Bạch Dương vội vàng nhắm mắt lại. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hai giây sau, cô mở mắt ra nhìn cửa sổ sát đất.

Chỗ đó đen kịt, chỉ có ánh đèn nê ông phản chiếu từ bên ngoài, làm gì có đầu lâu.

“Haiz. . ” Bạch Dương lập tức thở phào, vỗ ngực mình.

Quả nhiên mình hoa mắt.

Cô nói rồi, xã hội hiện đại, động vật còn chưa thành tinh, làm sao có thể có ma quỷ chứ.

Đúng là sợ bóng sợ gió một lúc.

Bạch Dương nghĩ tới mình vừa hoa mắt thì lắc đầu, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ngày thứ hai, Bạch Dương đến công ty.

Đồng Khê chờ cô ở cửa phòng làm việc, xoay người nói: “Tổng giám đốc Bạch, buổi sáng tốt lành.”

“Chào, cô ở đây chờ tôi là có chuyện gì sao?” Bạch Dương đưa thẻ ra vào đặt lên khóa cảm ứng, sau đó đẩy cửa đi vào.
 
Chương 646


CHƯƠNG 646

Đồng Khê đi theo sau lưng cô: “Vừa rồi tập đoàn Phó Thị thông báo cô đến họp hạng mục hợp tác liên quan tới nguồn năng lượng mới.”

“Họp ở tập đoàn Phó Thị?” Động tác kéo ghế của Bạch Dương dừng một chút.

Đồng Khê gật đầu: “Đúng thế.”

Bạch Dương khẽ nhíu mày lại, sau đó nhanh chóng thả lỏng: “Tôi biết rồi, lúc nào?”

Trên thực tế, cô không muốn đến tập đoàn Phó Thị.

Nhưng Phó Kình Hiên là người phụ trách chính của hạng mục hợp tác này, anh muốn họp ở đâu, người khác không có †ư cách phản đối, trừ khi hủy bỏ hợp tác, nhưng cô vất vả lắm mới lấy được, sao có thể hủy bỏ.

Cho nên cho dù cô không muốn đi, cô cũng phải đi.

“Hai giờ chiều.” Đồng Khê trả lời.

Bạch Dương cởi áo khoác ngồi xuống: “Tôi biết rồi, còn có chuyện gì sao?”

“Có, buổi sáng anh Lương đưa vé vào cửa cho cô.” Đồng Khê mở túi tài liệu trong lòng, lấy ra một tấm vé vào cửa đưa cho cô.

Bạch Dương cầm lấy nhìn phần giới thiệu trên đó, không nhịn được cười cười: “Cậu ấy đưa thật này.”

“Anh Lương muốn đợi cô, sau đó tự đưa cho cô, nhưng sau khi nghe điện thoại thì vội vàng rời đi” Thư ký Đồng nói.

Bạch Dương cất vé vào cửa vào ngăn kéo: “Chắc là có việc, được rồi, cô đi làm việc trước đi.”

“Vâng.” Thư ký Đồng gật đầu, đi ra ngoài.

Bạch Dương bật máy tính lên bắt đầu làm việc.

Buổi trưa, cô nghe điện thoại của cục cảnh sát gọi tới, nói cho cô biết kết quả điều tra ở nhà hàng.

Bên cục cảnh sát nói đó là chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đã kiểm tra video giám sát, đúng là không người nào động †ay động chân với đèn thủy tỉnh.

Nhưng vì sao đèn pha lê lại đột nhiên rơi xuống, cục cảnh sát giải thích là do phần trụ không chịu đựng nổi.

Mặc dù Bạch Dương cảm thấy lời giải thích này không đáng tin lắm, nhưng đây là cách giải thích duy nhất nguyên nhân đèn rơi xuống mà phần trụ không bị rỉ sét, cũng không có ai tay động chân.

Nói tóm lại, chuyện này xem như kết thúc.

Bạch Dương cúp điện thoại, nhìn cánh †ay quấn đầy băng vải thì thở dài, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Sau bữa ăn, cô lái xe đến tập đoàn Phó Thị.

Văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị.

Phó Kình Hiên nhìn thời gian dưới góc phải của màn hình: “Người đến đông đủ chưa?”

Trợ lý Trương biết anh hỏi gì thì gật đầu: “Tôi vừa đến xem, có ba công ty đã tới, hiện tại chắc đã đến đủ.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Đi thôi.”

Anh cầm lấy gậy chống bên cạnh bàn làm việc, đứng dậy đi ra ngoài.

Trợ lý Trương ôm tài liệu đi theo ở phía sau.

Đến phòng họp, người ở bên trong nhìn thấy hai người đi tới thì lập tức dừng lại trò chuyện, đứng dậy chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó.”

Bạch Dương cũng không ngoại lệ.
 
Chương 647


CHƯƠNG 647

Phó Kình Hiên nhìn lướt qua đám người một chút, anh dừng lại trên mặt Bạch Dương hai giây mới thu hồi ánh mắt: “Ngồi đi”

Bạch Dương và những người khác cùng ngồi xuống.

Trợ lý Trương bắt đầu phát tài liệu cuộc họp, nhìn thấy Bạch Dương nhận tài liệu thì lộ ra băng vải trên cánh tay, trong mắt lóe lên kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.

Sau khi anh ta quay về đứng sau lưng Phó Kình Hiên thì nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Phó, hình như cô Bạch bị thương.”

“Tôi biết rồi” Phó Kình Hiên chớp mắt, nhàn nhạt trả lời một câu.

Trợ lý Trương nhíu mày.

Được rồi, xem ra anh ta nói lời dư thừa.

Anh ta còn tưởng rằng sếp Phó không biết.

Cuộc họp chính thức bắt đầu, lần này nội dung cuộc họp là bàn bạc phạm vi sử dụng cụ thể nguồn năng lượng mới, các thuận lợi và khó khăn, vân vân.

Bạch Dương đã đọc không ít sách tài liệu liên quan đến nguồn năng lượng này, cũng đi học một khóa, nhưng hiểu biết về nguồn năng lượng mới này cũng chỉ nửa vời như người ngoài ngành.

Dù sao cô không được học chính quy, cho nên nghe Phó Kình Hiên giải thích nội dung thì cảm giác như lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu gì cả.

Không có cách nào khác, cô chỉ có thể cầm bút ghi chép lại nội dung cuộc họp, giám đốc Phó, hình như cô Bạch bị thương.”

“Tôi biết rồi” Phó Kình Hiên chớp mắt, nhàn nhạt trả lời một câu.

Trợ lý Trương nhíu mày.

Được rồi, xem ra anh ta nói lời dư thừa.

Anh ta còn tưởng rằng sếp Phó không biết.

Cuộc họp chính thức bắt đầu, lần này nội dung cuộc họp là bàn bạc phạm vi sử dụng cụ thể nguồn năng lượng mới, các thuận lợi và khó khăn, vân vân.

Bạch Dương đã đọc không ít sách tài liệu liên quan đến nguồn năng lượng này, cũng đi học một khóa, nhưng hiểu biết về nguồn năng lượng mới này cũng chỉ nửa vời như người ngoài ngành.

Dù sao cô không được học chính quy, cho nên nghe Phó Kình Hiên giải thích nội dung thì cảm giác như lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu gì cả. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Không có cách nào khác, cô chỉ có thể cầm bút ghi chép lại nội dung cuộc họp, sau khi trở về sẽ từ từ tìm hiểu, nhưng Phó Kình Hiên nói quá nhanh, tốc độ ghi chép của cô không theo kịp, một lúc lâu tay cũng tê rần lên.

Bạch Dương nhíu mày, không nhịn được lắc cổ tay.

Phó Kình Hiên ngồi ở vị trí chủ vị nhìn thoáng qua, đáy mắt tối lại, tốc độ nói cũng giảm đi.

Lần này, cuối cùng Bạch Dương cũng ghi chép kịp, cô không nhịn được nhìn anh, mặc dù trong lòng không hiểu vì sao tốc độ của anh chậm lại, nhưng cũng không nghĩ anh nói chậm lại vì mình.

Hai tiếng sau, Phó Kình Hiên cầm cà phê trên bàn lên uống một miếng: “Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, mọi người còn có chỗ nào không hiểu không?”

Mặc dù anh hỏi tất cả mọi người, nhưng ánh mắt lại nhìn Bạch Dương.
 
Chương 648


CHƯƠNG 648

Bạch Dương nhìn sổ ghi chép trong tay, cắn môi.

Cô muốn nói mình không hiểu rất nhiều, nhưng những người khác không lên tiếng, cô giơ tay nói mình không hiểu, những người khác chắc chắn sẽ cười nhạo mình.

Đương nhiên, bọn họ chê cười cô cũng không sao, nhưng bọn họ còn chê cười Thiên Thịnh, cô không thể chấp nhận chuyện này, cũng không muốn nhìn thấy, sau khi cô trở vê sẽ tự mình nghiên cứu một chút, tranh thủ tìm hiểu mới được.

Bạch Dương nghĩ đến đây thì cúi đầu xuống, không lên tiếng.

Phó Kình Hiên thấy thế thì mím môi lại, rõ ràng có chút không vui vì sự im lặng của cô.

Vì thể diện mà tỏ vẻ đã hiểu.

Cô có thể lăn lộn trên thương trường đến bây giờ, mấy người đàn ông sau lưng cô cũng tốn không ít sức lực nhỉ?

Phó Kình Hiên nghĩ tới mấy người Lục Khởi Lương Triết thì khuôn mặt tuấn tú không nhịn được đen lại, hơi lạnh tỏa ra khắp người.

Anh đặt ly cà phê xuống bàn, trầm giọng nói: “Nếu tất cả mọi người đã hiểu, sau khi trở về hãy viết một bản phân tích cách sử dụng nguồn năng lượng mới, ngày mai gửi vào hòm thư của tôi, tan họp!”

Viết bản phân tích?

Bạch Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt gấp gáp.

Cô vẫn chưa hiểu được những nội dung này thì viết như thế nào?

Mà còn chưa tới một ngày, không đủ thời gian!

Bạch Dương nhìn những người khác không hề có áp lực lại nhìn mình một chút, cô không nhịn được đứng lên: “Tổng giám đốc Phó… “

Phó Kình Hiên quay đầu nhìn về phía cô, sắc mặt tốt lên rất nhiều: “Nói.”

Bạch Dương nắm chặt bàn tay: “Tôi có thể lấy bản sao video cuộc họp không?”

Máy giám sát trong phòng họp đều có âm thanh, bởi vì phải ghi chép lại quá trình cuộc họp.

Vừa rồi cô không ghi chép kịp mấy chỗ, muốn một phần giám sát, đúng lúc có thể bổ sung vào bản ghi chép.

Cô quyết định đêm nay không ngủ, thức suốt đêm, có lẽ sẽ viết xong bản phân tích?

Bạch Dương cắn môi dưới, không chắc chắn lắm.

Mà Phó Kình Hiên ngồi ghế chủ tọa vốn có tâm trạng tốt lại lập tức nặng nề xuống.

Anh còn tưởng rằng cô gọi mình lại vì muốn anh giảng giải lại cho cô một lần nữa.

Không ngờ cô lại muốn video cuộc họp!

Sau đó cô quay về cùng xem với Lục Khởi hay là Lương Triết đúng không?

Phó Kình Hiên đè bực bội trong lòng xuống, lạnh giọng nói với Bạch Dương một câu: “Máy giám sát hư rồi.”

“Hư rồi?” Bạch Dương sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn máy giám sát trên đỉnh đầu, cô vẫn không tin nó hư rồi.

Nhưng cô lại không thể yêu cầu kiểm tra, dù sao chỗ này không phải là Thiên Thịnh.

Lúc Bạch Dương không biết nên thế nào thì Phó Kình Hiên đột nhiên lại nói: “Đến phòng làm việc của tôi.”

“Cái gì?” Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh: “Đến phòng làm việc của anh làm gì?
 
Chương 649


CHƯƠNG 649

“Nếu như cô không muốn ngày mai không nộp được bản phân tích thì có thể không đi.” Phó Kình Hiên nói xong thì chống gậy đi ra ngoài.

Thì ra Bạch Dương mới hiểu được thì ra anh biết mình không hiểu nội dung cuộc họp, cho nên muốn dạy cô.

Nhưng anh lại tốt bụng như vậy, làm cho cô hơi bất ngờ.

Bạch Dương nhìn bản ghi chép trong †ay, không biết có nên đi hay không.

Cô không muốn ở cùng anh, nhưng cô không đi thì lại không hiểu nhiều chỗ. ..

Bạch Dương do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng đi theo.

Bây giờ bọn họ là đối tác, anh cũng không muốn cô gây trở ngại, làm chậm trễ quá trình hợp tác, cho nên mới giúp cô.

Bạch Dương nghĩ như vậy thì áp lực trong lòng cũng lập tức biến mất.

Phó Kình Hiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến sau lưng thì quay đầu lại, quả nhiên thấy bóng dáng của người phụ nữ kia.

Phó Kình Hiên khẽ cong môi lên, tốc độ bước đi cũng chậm lại, sau khi cô đuổi kịp thì mới khôi phục lại tốc độ bình thường.

Hai người một trước một sau đi vào văn phòng.

Lúc cánh cửa văn phòng đóng lại, một người phụ nữ đi tới từ văn phòng thư ký bên cạnh.

Người phụ nữ nhìn cửa lớn văn phòng Tổng giám đốc, lấy điện thoại di động ra gọi đi.

Cố Tử Yên đang làm tóc, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ta lấy ra nhìn thoáng qua, đặt bên tai nghe: “Chuyện gì?”

“Cô Cố, có chuyện rồi!” Thư ký khoanh tay, thấp giọng nói.

Trên mặt Cố Tử Yên lướt qua vẻ lười biếng, sắc mặt trở nên nham hiểm: “Là con đàn bà nào không biết xấu hổ dám đào góc tường của tôi?”

Từ khi Kình Hiên ra lệnh không hẹn trước thì không thể đến Phó Thị, cô ta lập tức mua chuộc một thư ký bên cạnh Kình Hiên, nói thư ký kia giúp cô ta nhìn chằm chằm nhân viên nữ tập đoàn Phó Thị, chỉ cần có người phụ nữ nào muốn quyến rũ Kình Hiên thì phải lập tức báo cho cô ta.

Khoảng thời gian này thư ký luôn không liên lạc với cô ta, cô ta còn tưởng rằng nhân viên nữ của tập đoàn Phó Thị cũng coi như yên phận, không ngờ sự thật đã tát cô †a một cái. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không phải nhân viên của tập đoàn chúng tôi.” Thư ký lắc đầu.

Cố Tử Yên vẫn không vui vẻ: “Cho dù không phải nhân viên của tập đoàn Phó Thị, nhưng cũng đào góc tường của tôi, nói đi, cô ta là ai?”

Nhưng người đó dám đụng vào người của cô ta, cô sẽ cho người kia biết hai chữ hối hận viết thế nào!

“Tôi không biết cô ta là ai, nhưng tôi nghe Tổng giám đốc Phó gọi cô ta là cô Bạch, thái độ của Tổng giám đốc Phó đối với cô ta rất dịu dàng, còn cố tình dừng lại chờ cô ta cùng đi vào văn phòng.” Thư ký trả lời.

Thư ký này vừa làm việc ở Phó Thị chưa đến hai tháng, trước mắt vẫn chưa trở thành nhân viên chính thức, đương nhiên không biết Bạch Dương và Phó Kình Hiên từng là vợ chồng.

Cố Tử Yên nghe thấy hai chữ cô Bạch thì lập tức biết người kia là ai, cô ta bỗng nhiên đứng lên, sau đó tóc bị kéo đứt vì máy uốn trong tay thầy Tony, cô ta đau đến mức kêu lên một tiếng.

“Anh dám kéo tóc tôi?” Sắc mặt Cố Tử Yên hung dữ trừng mắt nhìn thầy Tony.
 
Chương 650


Trong lòng thầy Tony oan ức, muốn nói rõ ràng cô đột nhiên đứng lên, tóc mới bị kéo, sao có thể trách tôi.

Nhưng dù sao khách hàng là thượng đế, còn là khách hàng có địa vị, thầy Tony cũng không dám đắc tội, chỉ có thể im lặng nhận lỗi này, liên tục cúc cúi đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi cô Cố, tôi không cố ý, tôi xin lỗi, tôi.. “

Chát!

Thầy Tony còn chưa nói xong thì Cố Tử Yên đã giơ tay tát anh ta một cái.

Tiếng tát vang to làm cho thư ký bên kia cũng không nhịn được run lên, đừng nói là †hầy Tony.

Thầy Tony ôm mặt, kinh ngạc sợ hãi nhìn Cố Tử Yên: “Sao cô Cố lại đánh người?”

“Anh dám làm tóc của tôi rụng nhiều như vậy, tôi không giết chết anh đã tốt lắm rồi!” Cố Tử Yên hừ lạnh trả lời.

Con khốn Bạch Dương trêu chọc cô ta nhiều lần thì thôi đi.

Bây giờ, một nhân vật nhỏ bé cũng dám đắc tội cô ta, đúng là không biết điều gì cải “Cô. . ” Thầy Tony nghe thấy lời ác độc của Cố Tử Yên thì tức giận đến hai mắt đỏ lên: “Cô quá đáng, rõ ràng do cô… “

“Được rồi, được rồi.” Lúc này, quản lý cửa hàng đi tới nháy mắt với thầy Tony, ra hiệu anh ta đừng nói nữa, sau đó cười nói với Cố Tử Yên: “Cô Cố, đây là nhân viên mới đến cửa hàng chúng tôi, không hiểu chuyện, cô rộng lượng bỏ qua, đừng so đo với anh ta, tôi sẽ làm tóc cho cô được không?”

“Không được!” Cố Tử Yên không muốn bỏ qua mà chỉ vào thầy Tony, giọng điệu đầy ác ý: “Tôi muốn anh đuổi việc anh ta, cũng thông báo người trong ngành không được thuê anh ta, anh là quản lý cửa hàng, chắc chắn có năng lực này.”

Sắc mặt quản lý cửa hàng và thầy Tony cứng đờ.

Nhất là thầy Tony, tức giận đến run cả người.

Người phụ nữ này rất đáng ghét!

“Cô Cố, có cần phải làm đến mức này không?” Quản lý cửa hàng cau mày.

Cố Tử Yên khoanh tay: “Hừ, tôi cũng không cảm thấy mình quá đáng, anh ta dám đắc tội tôi, đây là kết cục của anh ta, nếu như anh không làm theo, đừng trách Di 5 “Tôi biết rồi cô Cố, tôi sẽ làm theo lời của cô.” Quản lý cửa hàng lập tức bày tỏ thái độ.

Thầy Tony khó tin được nhìn anh ta: “Quản lý?”

Quản lý cửa hàng lén kéo tay áo của anh ta.

Anh ta hiểu ra gì đó, quay đầu đi chỗ khác, không lên tiếng.

Cố Tử Yên thấy quản lý cửa hàng đồng ý yêu cầu của mình thì hài lòng cười: “Như vậy mới đúng.”

Quản lý cửa hàng miễn cưỡng cười nói: “Vậy cô Cố ngồi đây một lát, tôi đưa anh ta đến phòng tài vụ thanh toán tiền lương”

“Đi đi” Cố Tử Yên kiêu ngạo hất cằm lên.

Quản lý cửa hàng kéo thầy Tony đi.

Phòng ngủ phía sau, thầy Tony không cam lòng: “Quản lý, anh thật sự muốn đuổi việc tôi sao?”

“Không đâu, tôi đã nhìn thấy mọi chuyện, không phải lỗi của anh, cho nên tôi sẽ không phạt anh, nhưng khoảng thời gian này anh nghỉ ngơi trước, chờ chuyện này trôi qua, tôi sẽ đưa anh đến chỉ nhánh, dù sao chúng ta không đắc tội nổi người kia, cô ta không chỉ là cô chủ nhà họ Cố mà còn là bà chủ tương lai của tập đoàn Phó Thị.” Quản lý cửa hàng thở dài một cái.

Thầy Tony cười khổ: “Tôi biết rồi.”

Bên ngoài, Cố Tử Yên lại ngồi xuống, đặt điện thoại bên tai nói: “Bạch Dương đến Phó Thị làm gì?”
 
Chương 651


CHƯƠNG 651

Thư ký biết Bạch Dương là cô Bạch kia, vội vàng trả lời: “Hình như có cuộc họp, nhưng bây giờ cuộc họp đã kết thúc.”

Cố Tử Yên nắm chặt điện thoại.

Cuộc họp kết thúc mà cô vẫn chưa rời đi, còn vào văn phòng Kình Hiên.

Bọn họ làm gì trong phòng làm việc chứ?

Cố Tử Yên càng nghĩ thì trong lòng càng đố ky, cô ta cúp máy thì gọi cho Lâm Diệc Hàng: “Diệc Hàng, mấy ngày rồi, anh vẫn chưa nghĩ cách ra tay với Bạch Dương sao?”

Cô ta không chờ nổi nữa, bây giờ cô ta muốn Bạch Dương phải chết!

Trong bệnh viện, Lâm Diệc Hàng ngồi trong phòng khám của mình, đẩy mắt kính trả lời: “Tôi nghĩ xong rồi, tôi định ngày mai sẽ ra tay.”

Trên mặt Cố Tử Yên đầy hào hứng nói: “Anh định làm gì?”

Lâm Diệc Hàng nghe vậy thì ánh mắt lạnh lẽo giống như rắn độc, giọng nói lại dịu dàng: “Không cần giết chết cô ta, đôi khi còn sống sẽ càng khó chịu hơn chết đi.”

“Anh có ý gì?” Cố Tử Yên nhíu mày, rõ ràng không vui vì anh ta nói không giết chết Bạch Dương.

Đôi mắt Lâm Diệc Hàng lóe lên ánh sáng: “Ý của tôi là tìm mấy người hủy hoại cô ta, sau đó quay video lại không phải tốt hơn sao, vậy thì không chỉ đứa bé trong bụng của cô ta không còn mà cô ta cũng sẽ sống không bằng chết.”

Hai mắt Cố Tử Yên sáng lên, anh ta nói đúng, nếu Bạch Dương chết thì quá lợi cho cô rồi, cứ để cô sống trong đau khổ mới là cách tốt nhất”

Cho dù sau đó Kình Hiên biết Bạch Dương mới là Phong Diệp, nhưng Bạch Dương không còn sạch sẽ, cô ta nghĩ Kình Hiên cũng sẽ không yêu Bạch Dương nữa.

Mà cả đời Bạch Dương sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa, sống trong sự chỉ trỏ của mọi người, ngay cả Thiên Thịnh cũng trở thành trò cười bởi vì cô.

Cho nên giết người vẫn không đủ, phải giết chết trái tim mới được!

Cố Tử Yên kích động đến run người.

Ánh mắ Lâm Diệc Hàng đầy u ám: “Xem ra cô tán thành cách này đúng không.”

“Không sai.” Cố Tử Yên gật đầu. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô ta chẳng những tán thành, thậm chí không kịp chờ đợi!

“Anh định khi nào ra tay?” Cố Tử Yên vội vàng hỏi.

“Ngày mai, cô có hứng thú đến xem không?” Lâm Diệc Hàng xoay con dao phẫu thuật sắc bé, giọng điệu mang theo sự dụ dỗ hỏi.

Ánh mắt Cố Tử Yên bỗng ngây ra, sau đó cong môi nói: “Đương nhiên, tôi muốn †ận mắt nhìn Bạch Dương bị kéo vào địa ngục!”

“Được, ngày mai tôi sẽ đưa Bạch Dương đến đường Bắc Tân, chỗ đó ít người, cô có thể đến đường Bắc Tân chờ tôi” Ngón tay cái Lâm Diệc Hàng sờ vào lưỡi dao phẫu thuật.

Cố Tử Yên vui vẻ cúp điện thoại, trong mắt đầy độc ác: “Bạch Dương, cô xong đời rồi!”

“Hắt xì!” Trong văn phòng của Tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị, Bạch Dương vừa mở phần ghi chép của mình ra thì mũi hơi ngứa, không kịp chuẩn bị hắt hơi một cái.

Phó Kình Hiên đặt ly hồng trà ở trước mặt cô: “Lạnh sao?”

“Vẫn ổn.” Bạch Dương kéo áo khoác tây trang bó sát trên người trả lời.
 
Chương 652


Trong văn phòng có máy điều hòa, sao có thể lạnh được.

Nhưng vừa rồi cô bỗng nhiên cảm giác hơi lạnh từ lưng lan ra khắp người, làm cho người ta có chút run rẩy.

Phó Kình Hiên nhìn động tác của Bạch Dương thì mím môi mỏng, cầm điều khiển †ừ xa tăng nhiệt độ máy điều hòa trong văn phòng lên cao hơn một chút: “Vậy thì sẽ không lạnh nữa.”

“Cảm ơn sếp Phó.” Bạch Dương khách sáo nở nụ cười với anh.

Cô vẫn không cho rằng anh làm như thế bởi vì quan tâm mình.

Anh chỉ quan tâm đối tác của mình mà thôi, nếu là cô thì cũng sẽ làm như vậy.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, tỏ vẻ không sáo, sau đó đặt điều khiển từ xa xuống thì ngồi xuống bên cạnh cô.

Bạch Dương ngửi thấy hương bạc hà từ trên người anh truyền đến thì vẻ mặt ngơ ngác một chút, sau đó suy nghĩ lập tức bay xa, quay lại mười mấy năm trước, lần đầu tiên cô gặp anh.

Dưới cây đại thụ, gió nhẹ thổi qua, cô gái đang chụp lén ngửi thấy mùi thơm ngát trên người chàng trai mà mình ngưỡng mộ trong lòng, khi đó và lúc này giống như đúc, nhưng cô lại không còn cảm giác rung động lúc trước.

Bởi vì mùi hương vẫn giống nhau, nhưng người này không phải là người kia.

Bạch Dương hít sâu, đè xuống cảm xúc chập chờn trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, anh nên đổi nước hoa đi, mùi hương này không quá thích hợp với anh, có lẽ anh hợp với mùi hương của đại dương.”

Phó Kình Hiên nghe cô nói như vậy thì nhíu mày.

Anh dùng hương bạc hà này đã mười mấy năm, bởi vì Phong Diệp thích cho nên anh vẫn dùng, đây là lần đầu tiên có người nói anh không hợp với mùi hương này.

Còn nữa, vừa rồi ánh mắt của cô là sao, nếu như anh không có nhìn nhầm, hình như cô nhìn một người khác thông qua anh.

Người kia là ai? Lương Triết hay là Lục Khởi?

Bạch Dương cảm nhận được hơi lạnh và áp suất thấp trên người đàn ông bên cạnh truyền đến thì nhíu mày.

Không lẽ đề nghị của cô đã chọc giận anh chứ?

Bạch Dương nghĩ vậy thì khóe miệng giật giật, xấu hổ cười cười: “Tôi xin lỗi Tổng giám đốc Phó, vừa rồi tôi nhiều chuyện, coi như tôi chưa nói gì.”

Phó Kình Hiên mím môi mỏng: “Tôi thật sự không hợp với mùi hương này sao?”

“Hả?” Bạch Dương sửng sốt một chút, không ngờ anh không nổi giận với mình, ngược lại còn hỏi rốt cuộc anh có hợp hay không.

“Anh muốn nghe tôi nói thật hay nói dối?” Bạch Dương uống hồng trà hỏi.

Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn cô: “Cô nói thử xem?”

Bạch Dương nở nụ cười: “Được, vậy tôi nói thật, hiện tại anh không hợp.”

“Tại sao là hiện tại?” Phó Kình Hiên híp mắt.

Anh cảm thấy câu nói này chứa thông tin gì đó.

Nhưng Bạch Dương lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều, cô đặt ly xuống, đẩy phần ghi chép đến trước mặt anh: “Tổng giám đốc Phó, anh giảng những khó khăn này cho tôi đi.”

Phó Kình Hiên nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn đè thắc mắc trong lòng xuống, giải thích những nội dung cô không hiểu.
 
Chương 653


CHƯƠNG 653

Hơn một tiếng sau, Bạch Dương đóng bản ghi chép lại, đứng lên, cúi chào Phó Kình Hiên: “Cảm ơn Tổng giám đốc Phó đã giảng cho tôi, tôi đã hiểu hết rồi”

Không thể không nói Phó Kình Hiên đúng là một thầy giáo rất giỏi.

Cho dù cô chưa hề học qua ngành năng lượng mới này, sau khi cô nghe anh giảng những chỗ không hiểu lại hiểu được bảy tám mươi phần trăm, lát nữa cô quay về đọc sách cũng có thể biết rõ.

Vì thế cô cảm thấy mình có thể hoàn thành bản phân tích vào ngày mai.

“Không cần.” Phó Kình Hiên đưa tay muốn đỡ Bạch Dương.

Bạch Dương lại đứng thẳng người, né tránh động tác của anh.

Phó Kình Hiên nhìn tay mình trong không trung, ánh mắt trầm xuống, sau đó coi như chưa xảy ra chuyện gì mà lạnh nhạt thu tay lại: “Chúng ta là đối tác, †ôi không muốn có người kéo tiến độ kế hoạch xuống, cho nên sau này cô có chỗ nào không hiểu thì có thể trực tiếp hỏi tôi, đừng che giấu không nói.”

Bạch Dương nghe anh nói như vậy thì thầm ngHĩ.

Đúng là anh không muốn cô gây cản trở nên mới giảng bài cho mình.

Suy đoán được chứng miinh, Bạch Dương nở nụ cười.

Vậy thì cô mới không cảm thấy áp lực, càng không suy nghĩ lung tung.

“Tôi biết rồi, tôi cảm ơn Tổng giám đốc Phó trước.” Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên cụp mắt xuống nói: “Không cần”

“Được rồi, Tổng giám đốc Phó, thời gian không còn sớm, tôi đi trước, ngày mai gặp lại” Bạch Dương nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói.

Phó Kình Hiên mím môi, dường như muốn giữ cô lại.

Nhưng sau đó anh vẫn không nói gì, nhìn cô đi ra khỏi văn phòng.

Âm!

Cửa lớn văn phòng được đóng lại, trong văn phòng lớn như vậy chỉ có một mình Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên thu hồi ánh mắt lại, nhìn chỗ Bạch Dương vừa ngồi, không biết suy nghĩ cái gì.

Qua mấy giây sau, ánh mắt của anh nhìn về phía bàn trà bên cạnh, trên bàn vẫn đặt ly hồng trà cô vừa uống, miệng ly có một dấu son môi đỏ nổi bật.

Phó Kình Hiên nhìn dấu son môi kia thì ánh mắt tối xuống, vô thức đưa tay cầm ly hồng trà lên, sau đó môi mỏng dán lên dấu son môi, uống một ngụm trà. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hồng trà đã lạnh, chất lỏng lạnh chảy qua cổ họng xuống dạ dày, Phó Kình Hiên mới phản ứng được hành động của mình, sắc mặt thay đổi, vội vàng đặt ly hồng trà xuống, hai tay siết chặt lại.

Anh đang làm cái gì vậy?

Phó Kình Hiên nhìn tay của mình, ánh mắt u ám.

Không ngờ anh uống hồng trà mà Bạch Dương từng uống.

Chẳng lẽ lực lượng thần bí đã điều khiển anh sao?

“Tổng giám đốc Phó!” Lúc này trợ lý Trương mở cửa văn phòng ra ra, không thèm gõ cửa mà vội vã đi vào.

Phó Kình Hiên nhíu mày, có chút không vui: “Chuyện gì?”

Trợ lý Trương cũng không lập tức trả lời, mà nhìn xung quanh văn phòng của anh như tìm kiếm gì đó.
 
Chương 654


CHƯƠNG 654

Phó Kình Hiên mím môi, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu đang nhìn cái gì?”

“Tổng giám đốc Phó, cô Bạch đâu?” Trợ lý Trương vội vàng hỏi.

Phó Kình Hiên nghĩ đến hành động của mình lúc nãy thì không nhịn được sờ khóe môi, cúi đầu lạnh nhạt nói: “Đã đi rồi”

“Đi rồi sao?” Trợ lý Trương lớn giọng nói.

Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương, đi đến bàn làm việc: “Cậu tìm cô ấy có chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Phó, anh quên vừa rồi †ôi đến khu mới Lưỡng Giang sao” Trợ lý Trương đi theo sau lưng anh.

Phó Kình Hiên vô thức dừng bước xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu có ý gì? Cậu muốn nói Phong Diệp và Bạch Dương có liên quan đến nhau?”

Nhịp tim của anh dần tăng tốc.

Trợ lý Trương nghiêm túc gật đầu: “Không sai, tôi đến khu mới Lưỡng Giang †ìm đến địa chỉ gửi thư của Phong Diệp trước kia, đó là biệt thự nhà họ Bạch.”

“Bạch Dương. . . Là Phong Diệp!” Con ngươi Phó Kình Hiên co lại, hai tay cũng siết chặt lại, dường như còn có chút run rẩy.

Trợ lý Trương vội vàng nói: “Đúng vậy, cô Bạch chắc chắn là Phong Diệp, Phong Diệp từng nói cô ấy có mẹ kế và em gái, nuôi Điểm Điểm, mà địa chỉ là biệt thự nhà họ Bạch, cho nên Phong Diệp không phải là cô Bạch thì còn có thể là ai.”

Anh ta nói đến đây thì thở hổn hển, sau khi điều chỉnh hô hấp mới nói tiếp: “Quan trọng là chữ viết của Phong Diệp giống với cô Bạch, mặc dù chữ của Phong Diệp hơi non nớt, không trưởng thành như cô Bạch, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là cùng một người, nhưng hết lần này tới lần khác chúng ta không nhìn ra được, còn thân phận của cô Bạch và Phong Diệp giống nhau như đúc, chúng ta chỉ cần suy nghĩ một chút thì có thể biết cô Bạch là Phong Diệp, nhưng chúng ta chưa từng nghĩ qua, đúng là kỳ lại”

Trợ lý Trương vỗ đầu: “Tôi cũng nghi ngờ có phải trí thông minh của mình xảy ra vấn đề hay không.”

Phó Kình Hiên đập mạnh xuống bàn làm việc, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: “Không, không phải trí thông minh của cậu xảy ra vấn đề, mà là có người không muốn chúng ta nghĩ đến chuyện đó.”

Người nhà họ Phó và Trương Trình biết chuyện của anh và Phong Diệp, nhưng hết lần này tới lân khác không ai phát hiện Bạch Dương và Phong Diệp giống nhau.

Điều này chứng tỏ lực lượng kia đã ảnh hưởng đến mọi người.

Trợ lý Trương không biết Phó Kình Hiên đang suy nghĩ gì, kinh ngạc mở to mắt: “Tổng giám đốc Phó, anh nói có người không muốn chúng ta biết cô Bạch là Phong Diệp sao? Là Cố Tử Yên? Nhưng không đúng… “

Trợ lý Trương lắc đầu, bác bỏ suy đoán của mình: “Cố Tử Yên không muốn chúng ta biết cô Bạch là Phong Diệp rất bình thường, nhưng cô ta cũng không †hể ngăn cản được chúng ta suy nghĩ thế nào, nhưng hết lần này tới lần khác chúng †a không hề nghĩ đến chuyện cô Bạch là Phong Diệp, chuyện này không thể tưởng tượng nổi”

“Cậu có tin trên thế giới này có lực lượng khống chế suy nghĩ và tình cảm con người không?” Phó Kình Hiên đột nhiên nhìn anh ta hỏi.

Trợ lý Trương sững sờ, sau đó nở nụ cười: “Đương nhiên là tin, không phải là thôi miên… “

Anh ta nói đến đây thì bỗng nhiên ý thức được gì đó, há miệng nói: “Tổng giám đốc Phó, khó trách trước đó anh mời bác Sĩ tâm lý, tôi còn tưởng rằng anh cảm thấy áp lực quá lớn, thì ra anh nghỉ ngờ mình bị thôi miên sao?”

Mà anh ta suy đoán từ lời nói của Tổng giám đốc Phó, hình như anh ta cũng bị thôi miên!

Ánh mắt Phó Kình Hiên sâu thẳm, không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận.

Mặc dù mấy người bác sĩ Tô nói anh không bị thôi miên, nhưng anh vẫn tin mình đã bị thôi miên.
 
Chương 655


CHƯƠNG 655

Nhưng mấy người bác sĩ Tô không chẩn đoán ra được.

Có lẽ trình độ của người thôi miên anh cao hơn mấy người bác sĩ Tô quá nhiều.

Trợ lý Trương vỗ mặt mình, cả người ngây ra: “Tại sao có thể như vậy. . “

Phó Kình Hiên cụp mắt: “Từ giờ trở đi cậu liên lạc với nhà thôi miên giỏi nhất thế giới, càng nhiều càng tốt”

“Vâng!” Vẻ mặt trợ lý Trương cứng đờ, vội vàng đồng ý.

Nếu như bọn họ thật sự bị thôi miên, đương nhiên phải tìm nhà thôi miên giỏi nhất.

Sau đó trợ lý Trương nghĩ đến gì đó lại hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh có muốn nhận nhau với cô Bạch không?”

Nhận nhau…

Phó Kình Hiên hơi cúi đầu, không trả lời.

Trước đó anh không biết Bạch Dương là Phong Diệp, anh đương nhiên muốn nhận nhau với Phong Diệp.

Nhưng bây giờ anh biết được Bạch Dương là Phong Diệp, anh bỗng nhiên không có can đảm, bởi vì giữa anh và Bạch Dương có quá nhiều thứ.

Dường như trợ lý Trương nhìn ra được Phó Kình Hiên đang do dự thì thở dài: “Tổng giám đốc Phó, tôi biết lúc trước anh nói yêu Cố Tử Yên, bởi vì Cố Tử Yên là Phong Diệp, nhưng tất cả chúng tôi cũng nhìn ra được anh cũng không yêu Cố Tử Yên.

Phó Kình Hiên nghe vậy thì nói: “Khi nào cậu nhìn ra tôi không yêu Cố Tử Yên?”

“Trước kia tôi đã nhìn ra.” Trợ lý Trương trả lời: “Sáu năm trước, lần đầu tiên anh và Cố Tử Yên gặp mặt, mặc dù anh luôn nói yêu cô ta, nhưng trong mắt anh không hề có tình cảm với cô ta, bởi vì cô ta là Phong Diệp nên anh mới đối xử tốt với cô †a, nhưng khi anh nhắc đến Phong Diệp thì trong mắt đầy yêu thương, nói cách khác lúc đầu bắt đầu anh đã xem Phong Diệp và Cố Tử Yên là hai người.”

Phó Kình Hiên im lặng.

Sau khi Trương Trình xác nhận anh thật sự không hề yêu Cố Tử Yên, sáu năm trước Trương Trình đã nhìn ra, mà sau khi anh xảy ra tai nạn xe mới giật mình phát hiện.

Quả nhiên bởi vì lực lượng thần bí sao!

“Tổng giám đốc Phó, tôi còn một chuyện muốn nói với anh, đó là người anh yêu là cô Bạch” Trợ lý Trương đẩy mắt kính, bỗng nhiên mở miệng nói.

Con ngươi Phó Kình Hiên chấn động: “Tôi yêu Bạch Dương?”

“Đúng vậy, anh đã yêu cô Bạch từ lâu rồi, nhưng anh không phát hiện ra, mà tôi và bà cụ còn có anh Trình đều nhìn ra được, nhưng không nói với anh, tôi muốn anh tự phát hiện, dù sao tôi có nói thì anh cũng không tin.” Trợ lý Trương nói.

Cổ họng Phó Kình Hiên có chút nghẹn lại, không phát ra được thanh âm nào, trong lòng đầy sóng to gió lớn.

Anh yêu Bạch Dương?

Sao có thểi Nhưng Phó Kình Hiên không thể phản bác lại.

Bởi vì anh yêu Phong Diệp, bây giờ Phong Diệp trở thành Bạch Dương, vậy thì người anh yêu cũng trở thành Bạch Dương.

Nhưng rõ ràng trợ lý Trương không phải nói ý đó.

Anh ta muốn nói trong lúc anh không biết Bạch Dương là Phong Diệp thì đã yêu Bạch Dương.
 
Chương 656


CHƯƠNG 656

“Vì sao bây giờ cậu lại muốn nói với tôi?” Giọng Phó Kình Hiên có chút khàn khàn chất vấn.

Trợ lý Trương gãi đầu một cái: “Chuyện này. .. Không phải bởi vì tôi biết cô Bạch là Phong Diệp, từ khi tôi phát hiện anh yêu cô Bạch, tôi biết anh không còn yêu Phong Diệp nữa, chỉ có một sự chấp niệm với Phong Diệp, anh nghĩ sự chấp niệm đó là tình yêu, nghĩ mình yêu Phong Diệp, nhưng bây giờ cô Bạch và Phong Diệp là một người, tôi cũng không cần giếu giếm.”

Ánh mắt Phó Kình Hiên tối lại, không nói chuyện.

Anh hiểu được cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng mình yêu Phong Diệp, nhưng anh đã sớm không yêu Phong Diệp mà là yêu Bạch Dương!

Cho dù Phong Diệp là Bạch Dương, nhưng tình yêu này không giống, bởi vì khi anh yêu Bạch Dương thì hoàn toàn không biết cô là Phong Diệp.

Vì thế lúc đầu anh và Bạch Dương ly hôn, trong lòng của anh luôn cảm thấy mất đi thứ quan trọng nhất, cho nên khi anh nhìn đến Bạch Dương và người đàn ông khác thân thiết, trong lòng của anh mới buồn bực và không thoải mái.

Lúc này cuối cùng Phó Kình Hiên cũng hiểu vì sao Bạch Dương lại ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, vì sao vừa rồi anh làm hành động đó, bởi vì anh yêu cô, không phải bị lực lượng kia khống chế, mà xuất phát từ đáy lòng.

Trợ lý Trương nhìn vẻ mặt Phó Kình Hiên thì biết anh đã nghĩ thông suốt, khích lệ nói: “Tổng giám đốc Phó, anh mau nhận nhau với cô Bạch đi, tôi tin cô Bạch biết anh là bạn qua thư năm đó thì chắc chắn sẽ tha thứ cho anh.”

Tha thứ…

Phó Kình Hiên mím môi mỏng.

Anh không biết Bạch Dương có tha thứ cho mình hay không, nhưng anh chắc chắn muốn hỏi cô năm đó bọn họ hẹn gặp mặt, vì sao người đến không phải là cô mà là Cố Tử Yên.

Vì sao Cố Tử Yên lại biết bọn họ là bạn qua thư!

Phó Kình Hiên nghĩ đến đây thì lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Dương.

Không ngờ trong điện thoại truyền đến giọng nữ tổng đài lạnh lùng, nói cho anh biết Bạch Dương đã tắt máy điện thoại.

Trợ lý Trương cũng nghe thấy, ho nhẹ một tiếng: “Hay là anh đi tìm cô Bạch, nói rõ ràng trước mặt luôn?”

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, có chút động lòng.

Chẳng qua anh nhanh chóng lắc đầu: “Đến nhà họ Cố trước, tôi muốn tự mình lột mặt nạ dối trá của Cố Tử Yên.”

“Vâng, tôi đi chuẩn bị xe” Trợ lý Trương hào hứng đẩy mắt kính, sau đó ra ngoài.

Phó Kình Hiên mở album ảnh, trước đó anh đã chụp hai tấm ảnh Bạch Dương †rong cửa hàng lễ phục, trong ánh mắt sâu thẳm lại có vẻ dịu dàng: “Vì sao chúng ta kết hôn sáu năm, em không nói ra chúng †a từng là bạn qua thư chứ?”

Nếu như cô nói ra, có lẽ anh sẽ biết cô mới là Phong Diệp.

Vậy anh sẽ không đối xử với cô như vậy!

Tiỉng!

Điện thoại rung lên.

Phó Kình Hiên nhìn tin nhắn hiện ra, trợ lý Trương gửi tới: Tổng giám đốc Phó, tôi lái xe ra cửa chính của tập đoàn chờ anh.
 
Chương 657


CHƯƠNG 657

Phó Kình Hiên cũng không nhắn lại, anh tắt điện thoại rồi cất vào vào túi áo âu phục, sau đó đi ra ngoài phòng họp.

Trên đường đến nhà họ Cố, trời mưa to, tối tăm mờ mịt, còn có sương mù, không nhìn rõ đường đi.

Trợ lý Trương vừa lái xe vừa nói thầm: “Tổng giám đốc Phó, anh có phát hiện gần đây khí hậu thay đổi rất kỳ lạ hay không, rõ ràng dự báo thời tiết nói trời trong, nhưng lại mưa suốt, tối hôm qua tiếng sấm vang lên ầm ầm, hơn nữa còn có mấy nơi lũ lụt, thậm chí còn động đất.”

“Chuyện này có gì phải kinh ngạc đâu, không phải năm nào cũng có mấy tình huống này sao?” Phó Kình Hiên nhìn ảnh chụp của Bạch Dương, ngón cái khẽ vuốt khuôn mặt của Bạch Dương, nhàn nhạt đáp.

Trợ lý Trương nở nụ cười: “Không đáng kinh ngạc, tôi chỉ than thở một chút thôi mà?”

Phó Kình Hiên không quan tâm anh ta.

Phó Kình Hiên bỗng nhiên nhìn thấy có người đứng trước đường lớn.

Người kia cầm cây dù đen, mặc áo trắng quần trắng, cứ như vậy đứng ở giữa đường lớn không né cũng không tránh.

Trợ lý Trương cũng nhìn thấy, không ngừng bóp còi, thúc giục người kia rời đi, nhưng người kia không nhúc nhích.

“Người này sao thế?” Trợ lý Trương cau mày, không vui thầm mắng một tiếng: “Đứng ở giữa đường lớn, xe chạy đến cũng không tránh đi, muốn chết sao?”

“Dừng lại!” Phó Kình Hiên trầm giọng ra lệnh.

Người này không đi, có lẽ nhắm vào bọn họ.

Kít!

Xe bỗng nhiên dừng lại.

Trợ lý Trương và Phó Kình Hiên nghiêng người về phía trước một chút, cuối cùng bật lại ghế ngồi.

Trợ lý Trương quay đầu nhìn về phía anh, vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh không có sao chứ?”

“Không sao!” Phó Kình Hiên nhìn người đứng ở giữa đường lớn, giọng nói không tốt lắm.

Sau đó, anh xoa trán: “Mở khóa cửa xe „ ra.

“Anh muốn xuống xe?” Trợ lý Trương kinh ngạc mở to mắt.

Đây là đường lớn tư nhân Đông Hoa Cảnh Đô, bình thường xe cộ rất ít, lúc này trên đường lớn vắng vẻ, ngoại trừ xe của bọn họ thì chỉ có người phía trước.

Không biết người kia xuất hiện từ lúc nào, còn cản trước xe bọn họ, không biết người tốt hay là người xấu, tùy tiện xuống xe thì quá nguy hiểm!

Trợ lý Trương nghĩ vậy thì quay đầu nhìn về phía Phó Kình Hiên, nghiêm túc khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Phó, anh đừng xuống xe, lỡ người kia là người hung ác… “

“Cậu cầm súng ngắn ngồi trong xe chờ tôi, có tình huống gì xảy ra thì cứ nổ súng!”

Phó Kình Hiên híp mắt, rõ ràng anh đã quyết định.

Anh muốn xem người này ngăn cản bọn họ để làm gì!

Trợ lý Trương biết Phó Kình Hiên đã quyết định thì không khuyên nổi, anh ta thở dài, sau đó mở hộp dự trữ trên xe lấy ra một khẩu súng ngắn, vừa lắp ráp vừa gật đầu: “Tôi biết rồi, Tổng giám đốc Phó, tôi sẽ giúp anh quan sát anh ta.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, mở cửa xuống xe, sau đó mở một cây dù bên cửa xe, đi về phía người đứng giữa đường lớn, khi anh đến trước mặt anh ta thì dừng lại.

Người kia từ từ nâng cây dù che mưa lên, lộ ra khuôn mặt đẹp đến mức làm cho người người ngưỡng mộ.
 
Chương 658


CHƯƠNG 658

Nhưng Phó Kình Hiên nhìn gương mặt này, không hề thay đổi sắc mặt, giống như không cảm thấy dáng dấp của anh ta quá đẹp, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai, có mục đích gì?

“Anh không nên tiếp tục đến đó.” Người đàn ông mở miệng, giọng cũng rất lạnh, không hề có tình cảm.

Phó Kình Hiên híp mắt: “Ý gì?”

Người đàn ông thở dài: “Tại sao phải vạch trần Cố Tử Yên không phải là Phong Diệp, cứ như vậy không tốt sao Phó Kình Hiên nghe vậy, con ngươi co lại, nắm chặt tay: “Sao anh biết muốn tôi làm gì?”

Người đàn ông thở dài: “Anh quay về đi, coi như không phát hiện Cố Tử Yên không phải là Phong Diệp.”

“Dựa vào gì chứ?” Trong mắt Phó Kình Hiên đầy tức giận: “Cố Tử Yên lừa gạt tôi sáu năm, anh còn muốn tôi giả vờ như không biết gì mà tiếp tục để bị lừa, anh bảo vệ Cố Tử Yên như thế, chẳng lẽ anh là chủ nhân khống chế lực lượng thần bí trong người tôi?”

“Tôi không phải bảo vệ cô ta, tôi chỉ đồng ý với một người rất quan trọng, người kia rất yêu Cố Tử Yên, cho nên tôi không thể không khống chế anh.” Người đàn ông lắc đầu trả lời.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Quả nhiên là anh!” Phó Kình Hiên vốn chỉ suy đoán, nhưng bây giờ suy đoán được chứng minh, cả người nhất thời giận tím người, anh vứt cây dù đi, đi tới nắm lấy cổ áo của người đàn ông.

Trợ lý Trương nhìn thấy cảnh này thì lập tức biết được người đàn ông kia không phải là người tốt.

Anh ta vội vàng thò đầu ra, cầm súng nhắm vào đầu của người đàn ông kia.

Chỉ cần người đàn ông kia có hành động khác thường, làm hại Tổng giám đốc Phó, anh ta sẽ lập tức nổ súng.

Bên ngoài, cả người Phó Kình Hiên ướt đẫm, vô cùng chật vật.

Nhưng anh không để ý tới những chuyện này, hai mắt đỏ ngầu nhìn người đàn ông, giọng lạnh lẽo chất vấn: “Lý do anh khống chế tôi là vì người quan trọng nhất của anh, à, dựa vào đâu chứ? Cũng bởi vì chuyện riêng của anh lại làm cho tôi sống giống như một con rối, khiến Cố Tử Yên nắm lấy suy nghĩ và tình cảm của tôi, không cách nào nhận ra người mình yêu thật sự!”

Người đàn ông cũng không nhìn tay Phó Kình Hiên nắm cổ áo của mình, vẻ mặt và ánh mắt cũng không hề thay đổi bởi vì hành động của Phó Kình Hiên, vẫn lạnh lùng như vậy, không hề mang theo một chút tình cảm.

“Bởi vì Cố Tử Yên yêu anh, mà người quan trọng nhất của tôi lại yêu Cố Tử Yên, cậu ấy muốn thành toàn cho Cố Tử Yên!”

Người đàn ông nói.

Phó Kình Hiên cười lạnh: “Bởi vì chuyện này?”

“Phải!” Người đàn ông gật đầu.

Phó Kình Hiên đánh anh ta: “Cũng bởi vì người quan trọng nhất của anh yêu Cố Tử Yên, tôi là người không liên quan đến mấy người nên bị mấy người khống chế yêu Cố Tử Yên, đây là lý do gì!”

Người đàn ông khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng di chuyển qua bên cạnh, tránh được nắm đấm của anh.

Anh ta né tránh một cách nhẹ nhàng, có thể nhìn ra được anh ta là người luyện võ.

“Tôi thừa nhận chúng tôi làm như vậy không đúng, nhưng mỗi người đều có lòng riêng, vì cậu ấy, tôi có thể lợi dụng tất cả mọi người.” Con ngươi màu xám của người đàn ông nhìn chằm chằm Phó Kình Hiên: “Còn nữa, anh yêu Cố Tử Yên không tốt sao? Tình yêu cũng chỉ một loại phản ứng hoá học mà thôi, không phải yêu ai cũng giống nhau sao?”

“Giống nhau?” Phó Kình Hiên nghe hai chữ này thì cảm thấy buồn nôn, giọng mỉa mai hỏi ngược lại: “Nếu anh cảm thấy tình cảm là phản ứng hoá học, vậy sự quan †âm của anh dành cho người kia cũng không phải thật lòng, chỉ là phản ứng hoá học đúng không?”

“…” Con ngươi của người đàn ông phóng to, rõ ràng bị hỏi khó.
 
Chương 659


CHƯƠNG 659

“Tôi muốn anh lập tức giải thôi miên cho tôi!” Phó Kình Hiên không quan tâm người đàn ông này đang suy nghĩ gì, giọng nặng nề ra lệnh.

“Tôi không thể, tôi đã đồng ý với cậu ấy”

Người đàn ông nhanh chóng bình tĩnh lại, thu lại vẻ mờ mịt, lắc đầu từ chối.

Lửa giận trong lòng Phó Kình Hiên lại bùng lên, nắm chặt tay gầm nhẹ: “Không thể? Đây là chuyện của mấy người và Cố Tử Yên, không liên quan đến tôi, nếu người quan trọng nhất của anh yêu Cố Tử Yên như thế, vì sao anh không thôi miên Cố Tử Yên, để hai người bọn họ yêu nhau, vì sao tôi phải trả giá cho tình cảm của anh ta chứ!”

Người đàn ông cụp mắt, trong con ngươi không hề thay đổi cảm xúc lại hiện lên vẻ bi thương: “Quá muộn rồi… “

“Anh có ý gì?”

Người đàn ông không trả lời, mà là đi tới một bước giơ tay lên, dưới sự đề phòng của Phó Kình Hiên và trợ lý Trương, anh ta búng tay một cái.

Tách!

Phó Kình Hiên nghe thấy âm thanh búng tay này thì con ngươi lập tức mơ màng, trong đầu cũng bắt đầu dừng hoạt động.

Ngay cả trợ lý Trương ngồi trong xe phía sau, sắc mặt cũng mờ mịt.

Khi bọn họ khôi phục lại bình thường, người đàn ông kia đã không còn ở đó, không biết đã rời đi từ lúc nào.

“Tổng giám đốc PhóI” Trợ lý Trương vội vàng cầm dù xuống xe, chạy đến bên cạnh Phó Kình Hiên: “Vừa rồi chuyện gì xảy ra?

Người đàn ông kia là ai?”

Phó Kình Hiên không trả lời, ánh mắt mờ mịt quay lên xe.

Trợ lý Trương lấy khăn mặt trong hộp tủ dự trữ trên xe ra: “Tổng giám đốc Phó, anh lau nước trên người đi.”

Phó Kình Hiên cầm lấy khăn mặt lau đầu, giọng khàn khàn nói: “Người kia là người thôi miên chúng ta.”

“Cái gì?” Trợ lý Trương đụng đầu vào †mui xe, đau đớn rên lên một tiếng.

Nhưng anh ta không để ý tới chuyện này, nắm chặt tay lái hỏi: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta thật sự bị thôi miên sao?”

“Phải.” Phó Kình Hiên cầm khăn mặt che mặt, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

Trợ lý Trương chỉ cảm thấy run rẩy: “Nhưng chúng ta bị thôi miên từ lúc nào?”

Lông mi Phó Kình Hiên khẽ run lên.

Anh cũng muốn biết vấn đề này.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này, lại bị người đàn ông này thôi miên.

Có thể biết được người đàn ông này đáng sợ thế nào.

“Tổng giám đốc Phó, tại sao anh ta phải thôi miên chúng ta?” Trợ lý Trương thở dồn dập hỏi.

Phó Kình Hiên lấy khăn mặt xuống: “Đừng hỏi nữa, cậu điều tra thân phận của người đàn ông kia một chút, các mối quan hệ của anh ta nữa”

Anh muốn biết rốt cuộc người đàn ông kia là ai.

Người đàn ông yêu Cố Tử Yên là ai!

“Vâng.” Sắc mặt trợ lý Trương nghiêm túc gật đầu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom