Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 620


Hơn nữa vừa rồi dáng vẻ khúm núm của Cố Việt Bân ở trước mặt tên côn đồ rất buồn cười.

“Là cậu!” Phó Kình Hiên nhìn thấy Trình Minh Viễn đi vào, trong đầu nhớ tới tối hôm qua anh ta đưa Bạch Dương về vịnh Tiên Thủy, sắc mặt lập tức không tốt lắm.

Trình Minh Viễn phát hiện ra thái độ của anh thì sờ mũi: “Sao vậy, Kình Hiên, em không có đắc tội với anh, sao vẻ mặt thối lại nghiêm trọng như vậy, giống như em đã cướp đồ của anh.”

Phó Kình Hiên mím môi lại: “Cậu có chuyện gì?”

“Không phải lần trước đã nói rồi à, chuyện ký hợp đồng hạng mục mới.” Trình Minh Viễn kéo ghế ngồi xuống.

Phó Kình Hiên mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu ném ở trước mặt anh ta: “Ký đi.”

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Ồ, gấp gáp muốn đuổi em đi như vậy, chắc không phải vội vàng muốn hẹn hò với Cố Tử Yên chứ?”

Phó Kình Hiên nghe vậy thì nhiệt độ quanh người càng thấp hơn, lạnh lùng nhìn anh ta.

Anh ta vội vàng làm động tác đầu hàng: “Được rồi, coi như em chưa nói gì”

Anh ta cúi đầu xuống, tranh thủ ký tên, trong lòng lại kỳ lạ.

Nếu như vừa rồi anh ta không nhìn nhầm, dường như Kình Hiên có chút phản cảm với việc ở yêu Cố Tử Yên.

Chuyện gì vậy?

Trình Minh Viễn không hỏi nhiều, ký tên xong thì đưa tài liệu qua: “Xong rồi.”

Phó Kình Hiên cầm lấy, cũng kí tên của mình.

Hợp đồng chính thức có hiệu lực.

Mục đích của Trình Minh Viễn đã thành công nên không ở lại lâu, uống một ly cà phê rồi rời đi.

Anh ta vừa ra khỏi văn phòng Phó Kình Hiên thì thấy trợ lý Trương mang theo một bác sĩ mặc áo khoác trắng đi tới.

Trình Minh Viễn cũng không kinh ngạc vì bác sĩ đến chỗ này, dù sao Phó Kình Hiên mới xuất viện, vết thương trên người vẫn chưa khôi phục, có bác sĩ hai mươi bốn giờ kiểm tra vết thương cho anh cũng bình thường.

Nhưng lúc Trình Minh Viễn đi ngang qua bác sĩ thì lơ đãng liếc bảng tên trước ngực của bác sĩ một cái: Giáo sư tư vấn tâm lý.

Anh ta huýt sáo trong lòng.

Xem ra anh ta đã phát hiện một chuyện khủng khiếp.

Trong thang máy, Trình Minh Viễn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Bạch Dương: Đến nơi chưa?

Bạch Dương đang đọc tài liệu nghe điện thoại kêu lên thì câm nhìn một cái, lập tức trả lời: Đến lâu rồi.

Trình Minh Viễn cười cười: Tôi nói cho cô biết một tin tức, trạng thái tâm lý của Phó Kình Hiên không đúng lắm, đang gặp bác sĩ tâm lý.

“Bác sĩ tâm lý?” Bạch Dương híp mắt lại, tiếp tục gõ chữ: Sao anh chắc chắn là anh ấy gặp mà không phải là Cố Tử Yên? Đừng quên Cố Tử Yên có bệnh ‘Nhân cách phân liệt’.

Cô cố ý để bốn chữ nhân cách phân liệt trong dấu ngoặc kép, mang theo sự châm chọc.

Trình Minh Viễn gửi tin nhắn giọng nói: “Tôi đã gặp qua bác sĩ tâm lý của Cố Tử Yên, không phải là người này, cho nên tôi mới chắc chắn Phó Kình Hiên muốn gặp bác sĩ tâm lý.”

“Thật sao, anh ấy gặp thì gặp, không cần nói chuyện này cho tôi biết, tôi rất bận rộn” Bạch Dương cũng gửi tin nhắn giọng nói.

Thật là, ai cũng nói chuyện của Phó Kình Hiên với cô, Phó Kình Hiên liên quan gì đến cô.
 
Chương 621


CHƯƠNG 621

Cô cũng không phải là Bạch Dương trước kia, cảm thấy hứng thú với chuyện của anh.

Trình Minh Viễn nở nụ cười: “Được rồi, sau này tôi không nói nữa, không phải sợ cô vẫn chưa buông tay được sao? Cho nên. . .

“Dừng lại!” Bạch Dương lạnh lùng cắt ngang: “Tôi đã nói tôi không yêu anh ấy, cho nên tôi không hề chưa buông tay được, được rồi, tôi tiếp tục làm việc đây.”

Cô tắt Mesenger, không tiếp tục để ý anh ta nữa.

Nhưng cô cũng không tiếp tục làm việc mà là nhìn điện thoại, vẻ mặt phức tạp.

Có nhiều người không tin cô nhanh chóng không còn yêu Phó Kình Hiên, ví dụ như A Khởi, Lương Triết.

Cô biết bọn họ chỉ tỏ vẻ tin tưởng cô không còn yêu Phó Kình Hiên, nhưng trong lòng vẫn cho rằng cô vẫn còn yêu Phó Kình Hiên, vừa rồi hành động của Trình Minh Viễn cũng chứng minh được điều này, dù sao theo bọn họ nghĩ cô yêu Phó Kình Hiên nhiều năm như vậy, sao có thể vừa chia tay đã không còn yêu.

Nhưng sự thật đúng là như thế, cô thật sự không còn yêu, không phải sau khi ly hôn mà là rất lâu trước đó, vừa kết hôn không bao lâu, cô đã không còn yêu Phó Kình Hiên.

Chính xác mà nói cô không yêu Phó Kình Hiên lạnh lùng sau khi kết hôn, mà là Phó Kình Hiên tao nhã lịch sự mặc áo trắng trước khi kết hôn.

Trước khi kết hôn, cô nghĩ mình gả cho Phó Kình Hiên mà cô yêu, nhưng sự thật lại không phải là vậy, Phó Kình Hiên kết hôn với cô rất lạnh lùng, hoàn toàn khác với Phó Kình Hiên mà cô yêu.

Bạch Dương nghĩ vậy thì lại câm điện thoại mở album ảnh, trong album ảnh được cài mật mã có một tấm ảnh, cũng là †ấm ảnh duy nhất trong đó.

Ảnh chụp hơi mờ không rõ, rất nhiều năm trước cô vội vàng chụp lén, cho nên không rõ lắm.

“Haiz. . ” Bạch Dương nhìn ảnh chụp, bỗng nhiên thở dài một cái.

Trên tấm ảnh là một thanh niên mặc áo Sơ mi trắng, người đó đưa lưng về phía cô, nhưng khi anh quay đầu lại phát hiện cô chụp lén, nhưng chẳng những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười dịu dàng với cô.

Lúc đó cô đã rung động với Phó Kình Hiên.

Lúc đó cô đang học lớp mười, Phó Kình Hiên đã lên đại học, bởi vì thành tích ưu tú nên trường học mời anh đến diễn thuyết cho đàn em cấp dưới. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lúc đầu cô chỉ cảm thấy anh rất đẹp trai, cho nên mới không nhịn được chụp lén anh, cũng không có ý gì khác, không ngờ bởi vì anh nở nụ cười, cô hoàn toàn động lòng, sau đó giống như điên cuồng say mê anh, tìm hiểu mọi thứ của anh, sau khi tốt nghiệp đại học cũng gả cho anh.

Lúc đó cô biết anh không yêu mình, dù sao bọn họ chỉ gặp nhau vào lần chụp lén, chưa từng gặp qua lần nào khác, chính xác là anh chưa từng gặp qua cô, mà cô lại lén nhìn anh mấy lần.

Cô nghĩ sau khi kết hôn cô có thể làm cho anh rung động, khiến anh thích cô, nhưng cô đã sai, cô chẳng những không làm cho anh rung động, ngược lại còn thành công làm cho anh chán ghét mình hơn, sau đó cô cũng mệt mỏi, cũng hiểu anh đã sớm không phải là thanh niên dịu dàng mà mình yêu.

Còn tại sao cô không ly hôn, tại sao phải ở lại nhà họ Phó lãng phí sáu năm, có lẽ trong lòng không cam lòng và chấp niệm.

Dù sao cô yêu Phó Kình Hiên từ cấp ba, vất vả lắm mới gả cho anh, sao có thể buông tay như thế, cô còn muốn thử xem một ngày nào đó anh quay về là Phó Kình Hiên dịu dàng trước kia thì sao?
 
Chương 622


Nhưng đến ba tháng trước, Cố Tử Yên tỉnh lại theo đuổi anh làm cho cô hiểu ra anh sẽ không thay đổi thành Phó Kình Hiên của trước kia, hiện tại Phó Kình Hiên là của Cố Tử Yên, không phải Phó Kình Hiên mà cô yêu, cho nên, cô mới quyết định ly hôn.

“Tổng giám đốc Bạch!” Lúc này, Đồng Khê gõ cửa đi vào.

Bạch Dương vội vàng thoát khỏi album ảnh, tắt điện thoại di động, điều chỉnh cảm xúc rồi cười hỏi: “Chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Đoàn thông báo mọi người họp.” Đồng Khê đứng trước bàn làm việc của cô nói.

Bạch Dương gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi lập tức đi đây.”

Cùng lúc đó, tập đoàn Phó Thị.

Trợ lý Trương đưa bác sĩ tâm lý vào văn phòng của Phó Kình Hiên.

“Tổng giám đốc Phó, đây là bác sĩ Tô, cũng là bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất trong nước, còn thường xuyên giúp cục cảnh sát phá nhiều vụ án hình sự” Trợ lý Trương giới thiệu nói.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”

“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu.

Sau khi anh ta rời đi, Phó Kình Hiên nhìn về phía Bác sĩ Tô: “Mời ngồi.”

“Cảm ơn Tổng giám đốc Phó.” Bác sĩ Tô kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó có chuyện lo lắng sao, tôi sẽ cố gắng hết sức”

Phó Kình Hiên khẽ nhếch môi, không lập tức nói chuyện, dường như sắp xếp lại ngôn ngữ.

Bác sĩ Tô cũng không thúc giục, nhìn thấy tách trà ngon trước mặt thì cầm lên uống một ngụm.

Hương trà thấm vào ruột gan làm cho ông hài lòng híp mắt lại, không nhịn được thưởng thức vị trà.

Quả nhiên, có tiền là sướng nhất rất tốt, có thể uống trà ngon như vậy bất cứ lúc nào.

“Bác sĩ Tô.” Dường như Phó Kình Hiên đã biết nên nói thế nào, mở miệng gọi một tiếng.

Bác sĩ Tô lập tức lấy lại tinh thần, đặt chén trà xuống: “Tổng giám đốc Phó cứ nói.”

“Tôi nghi ngờ mình bị thôi miên.” Phó Kình Hiên bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, giọng lạnh lùng nói.

Đây là kết luận của anh trong hai ngày qua.

Anh bị người khác thôi miêng dưới tình huống không biết gì, nhưng bởi vì gần đây anh xảy ra tai nạn xe nên hiệu quả thôi miên đã giảm xuống, cho nên anh mới tìm lại được một chút ý thức thật sự.”

Bác sĩ Tô đẩy mắt kính: “Anh có chắc không? Một người bị thôi miêng thì bản thân người đó cũng không biết rõ lắm”

Phó Kình Hiên xoa trán: “Trước kia tôi không biết rõ, sau khi tôi xảy ra tai nạn xe thì ý thức được mình không đúng lắm, mà sự không thích hợp này chủ yếu đến từ một người, đó là vợ sắp cưới của tôi, tôi phát hiện chỉ cần vợ sắp cưới của tôi xuất hiện ở trước mặt mình, suy nghĩ và cảm xúc của mình sẽ nằm trong tay cô ta.”

“Ví dụ?” Bác sĩ Tô hơi nghiêm túc.

“Ví dụ như cô ta muốn cái gì, tôi sẽ không chút do dự thỏa mãn, ví dụ cô ta chịu tủi thân, mặc dù tôi biết cô ta giả vờ để tôi ra mặt, tôi vẫn không chút do dự làm theo.” Phó Kình Hiên chống đầu, khuôn mặt đầy mỏi mệt.

Đúng vậy, Cố Tử Yên giả vờ tủi thân.

Hiện tại mỗi lần anh nghĩ tới Cố Tử Yên đỏ mắt khóc thút thít thì biết rõ cô ta chỉ đang giả vờ, mà trước kia anh chưa từng phát hiện ra, giống như có một bàn tay che mắt của anh đi.
 
Chương 623


CHƯƠNG 623

“Còn có chuyện khác không?” Bác sĩ Tô Sờ cằm: “Cho phép tôi nói thẳng, sếp Phó, anh nói hai ví dụ này không có tác dụng gì, chưa xác định được anh có bị thôi miên hay không”

“Còn nữa” Phó Kình Hiên chớp mắt.

Sau đó, mới thật sự quan trọng.

Phó Kình Hiên hít vào một hơi, đè xuống cảm xúc gắt gỏng trong lòng, giọng bình Tính nói: “Tôi không yêu cô ta, nhưng tôi nhìn thấy cô ta thì cảm giác trong trái tim có một âm thanh nói cho tôi biết bây giờ tôi rất yêu cô ta, tôi phải cho đi mọi thứ vì cô ta, tôi phải xử lý tất cả những người uy hiếp đến cô ta, quan trọng nhất chính là: “Là gì?” Bác sĩ Tô nghiêm túc nhìn anh.

Phó Kình Hiên nhắm mắt lại: “Âm thanh đó nói cho dù tôi biết vợ sắp cưới của mình làm sai, làm hại người khác, tôi cũng không thể trách cô ta, tôi nhất định phải cho rằng cô ta vô tội, người khác sai, bởi vì cô ta là người quan trọng nhất của tôi, ở trong lòng tôi thì cô ta trong sáng không †ì vết, vừa mềm yếu vừa bất lực, không thể nào làm những chuyện hãm hại người khác.”

Anh nói đến đây thì dừng một chút, lại nói: “Cho dù cô ta thật sự làm, tôi cũng nhất định phải làm một lý do giải thích cô †a làm như vậy chỉ vì bất đắc dĩ, mà tôi phải nhanh chóng quên đi những chuyện đó, cho dù sau này nhớ tới cũng phải cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ.”

Bác sĩ Tô nghe vậy thì hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Phó, tôi nghe anh nói thì cơ bản có thể kết luận suy nghĩ và tình cảm của anh hoàn toàn chịu ảnh hưởng từ vợ sắp cưới, lúc cô ta không có ở đây thì anh biết rõ mình không yêu cô ta, nhưng vợ sắp cưới của anh ở đây, anh lại cảm thấy mình yêu cô ta, muốn dâng cả thế giới cho cô ta.”

“Không sai, bác sĩ Tô, tôi thật sự bị thôi miên sao?” Phó Kình Hiên nhìn anh ta.

Bác sĩ Tô im lặng một chút rồi trả lời: “Tôi vẫn chưa xác định, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là cơ thể anh hoàn †oàn không ổn lắm”

“Vậy làm phiền bác sĩ Tô giúp tôi kiểm tra mình có bị thôi miên hay không, bị thôi miên từ lúc nào.” Phó Kình Hiên cắn răng nói.

Bác sĩ Tô đứng lên: “Đương nhiên là có thể, mời sếp Phó nhắm mắt lại, tôi sẽ kiểm tra cho anh”

“Ừm” Phó Kình Hiên gật đầu, nhắm mắt lại.

Từ lúc anh nhắm mắt đến khi tỉnh lại thì đã hơn một tiếng sau.

Anh lại ngủ hơn một tiếng.

Mà điều làm cho anh kinh ngạc là không biết mình đã ngủ lúc nào.

“Bác sĩ Tô, thế nào?” Phó Kình Hiên nhìn bác sĩ Tô nhíu mày ngồi đối diện thì trong lòng không nhịn được trầm xuống.

Bác sĩ Tô nghiêm túc lắc đầu: “Tổng giám đốc Phó, thật đáng tiếc, tôi kiểm tra hai lần, kết quả đều là anh không bị thôi miên, anh rất bình thường, phương diện tinh thần không hề khác thường.”

Con ngươi Phó Kình Hiên co lại: “Sao có thể, tôi nói thật, nếu như không phải bị thôi miên, vậy tình huống của tôi phải giải thích như thế nào?”

Bác sĩ Tô thở dài: “Cho nên tôi cũng rất buồn bực, tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống giống Tổng giám đốc Phó, cho nên tôi nghi ngờ người thôi miên anh có tỉnh †hần và phương diện tâm lý học vượt xa tôi, cho nên tôi không đoán ra được, hoặc là như tôi vừa nói, anh không bị thôi miên, mà cá nhân tôi thiên về vế sau hơn.”

Bản thân ông ta cũng là giáo sư tâm lý học nổi tiếng trên thế giới, không có mấy ai có trình độ hơn ông ta, nếu như mấy người kia ra tay, cho dù ông ta không giải được thôi miên, cũng không thể nào không nhìn ra được.

Cho nên xác suất Tổng giám đốc Phó không bị thôi miên là rất lớn.

 
 
Chương 624


CHƯƠNG 624

Bác sĩ Tô nghĩ đến đây thì đề nghị: “Hay là Tổng giám đốc Phó tìm thêm mấy bác Sĩ tâm lý để bọn họ kiểm tra một chút, xem kết quả có giống với tôi không”

Phó Kình Hiên im lặng, rõ ràng đồng ý với đề nghị này.

Bác sĩ Tô lại nói: “Mặt khác tổng giám đốc Phó chịu ảnh hưởng từ vợ sắp cưới, nói cách khác anh cũng có thể tìm nguyên nhân từ vợ sắp cưới của mình, có lẽ vợ sắp cưới của anh biết gì đó, dù sao cô ta là người được lợi duy nhất.”

“Bác sĩ Tô nói có lý, tôi biết rồi, hôm nay làm phiền ông.” Phó Kình Hiên bắt tay với anh ta.

Bác sĩ Tô bắt tay: “Không có gì, tổng giám đốc Phó có thắc mắc gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

“Được.” Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, gọi trợ lý Trương bên ngoài: “Đưa Bác sĩ Tô ra ngoài.”

“Vâng.” Trợ lý Trương lên tiếng, đưa tay mời bác sĩ Tô.

Trợ lý Trương đưa Bác sĩ Tô đến cửa thang máy, chờ Bác sĩ Tô đi vào, lúc này mới trở lại văn phòng Tổng giám đốc.

“Sếp Phó, anh không sao chứ?” Trợ lý Trương hỏi thăm.

Phó Kình Hiên lắc đầu: “Không sao, cậu giúp tôi tìm thấy mấy bác sĩ tâm lý.”

“Tổng giám đốc Phó, rốt cuộc anh sao thế?” Trợ lý Trương giật mình.

Một bác sĩ tâm lý còn chưa đủ, còn phải †ìm thêm mấy người nữa.

Bệnh tâm lý của tổng giám đốc Phó nghiêm trọng như vậy sao?

Phó Kình Hiên không kiên nhẫn liếc anh ta một chút: “Tôi nói cậu làm thì cứ làm đi, nói nhiều làm gì?”

“Không phải tôi quan tâm anh sao.” Trợ lý Trương cong môi.

Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương: “Được rồi, đừng nói nhiều nữa, điều tra sáu năm trước hoặc là mấy tháng qua Cố Tử Yên có đi tìm bác sĩ tâm lý hay không, nhất là bác sĩ tâm lý am hiểu thôi miên.”

Anh nghỉ ngờ Cố Tử Yên tìm người thôi miên mình, dù sao Cố Tử Yên là người được lợi nhất.

Đương nhiên cho dù không phải Cố Tử Yên, cũng chắc chắn có liên quan đến Cố Tử Yên.

Phó Kình Hiên nghĩ đến đây lại nói thêm một câu: “Cũng điều tra vợ chồng Cố Việt Bân một chút.”

“Tổng giám đốc Phó, anh nói bác sĩ Lâm sao? Bác sĩ Lâm biết thôi miên, quan hệ của anh ta và cô Cố không tệ, nếu như cô Cố muốn tìm bác sĩ tâm lý, chắc chắn †ìm anh ta đầu tiên” Trợ lý Trương nhắc nhở.

Phó Kình Hiên híp mắt lại, đáy mắt lóe lên lạnh lẽo: “Vậy chú trọng điều tra Lâm Diệc Hàng nhiều hơn.”

“Vậy còn điều tra cô Cố và nhà họ Cố không?” Trợ lý Trương hỏi.

Phó Kình Hiên không vui nhìn anh ta: “Cậu nói xem?”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra!” Trợ lý Trương thẳng lưng.

Phó Kình Hiên mới thu hồi ánh mắt.

Đương nhiên phải điều tra, cá nhân anh cho rằng nếu Cố Tử Yên và người nhà họ Cố thôi miên mình cũng sẽ không tìm Lâm Diệc Hàng, mọi người biết Lâm Diệc Hàng và nhà họ Cố có quan hệ tốt, tìm Lâm Diệc Hàng thôi miên anh thì độ nguy hiểm quá lớn, nếu Lâm Diệc Hàng nói ra thì nhà họ Cố cũng sẽ bị lộ.

Cho nên người thông minh sẽ tìm bác Sĩ tâm lý khác, đương nhiên không có gì là không thể, vì thế vẫn phải điều tra.

Hai ngày qua, Phó Kình Hiên liên tục gặp mấy chuyên gia tâm lý nổi tiếng.

Nhưng kết quả kiểm tra giống như bác sĩ Tô, đó là anh không bị thôi miên, anh rất bình thường.

Kết quả này làm cho Phó Kình Hiên thất vọng đồng thời cũng bắt đầu bắt đầu nghi ngờ bản thân.
 
Chương 625


CHƯƠNG 625

Một bác sĩ tâm lý nói anh không bị thôi miên thì có thể sai.

Nhưng nhiều người đều nói như vậy, vậy chứng tỏ anh không có.

Cho nên anh cảm thấy những chuyện đó không thích hợp là do tưởng tượng sao?

Không, trực giác nói cho anh là không phải, tất cả là thật, nếu không phải bị thôi miên thì là nguyên nhân khác.

“Tổng giám đốc Phó, tôi đã điều tra †rong sáu năm qua cô Cố và người nhà họ Cố chưa từng tiếp xúc với bác sĩ tâm lý nào khác ngoài bác sĩ Lâm, mà sáu năm trước bác sĩ Lâm không biết tâm lý học, sau đó ra nước ngoài học tập, ba tháng trước khi cô Cố tỉnh lại mới về nước, sáu năm qua anh ta không tiếp xúc với anh, mặc dù mấy tháng này đã gặp mấy lần, nhưng anh ta cũng không làm gì anh cả.”

Trợ lý Trương đưa tài liệu điều tra cho anh.

Phó Kình Hiên cầm tài liệu xem không nói gì, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

“Đúng rồi, sếp Phó” Trợ lý Trương còn nói: “Vừa rồi cô Cố sợ anh không nghe điện thoại, cho nên gọi cho tôi, nhờ tôi chuyển lời với anh, tối nay cô ta muốn hẹn anh ăn cơm, thuận tiện nói chuyện với anh, tôi đoán chừng cô ta muốn chủ động làm lành với anh.”

Những ngày qua sếp Phó không gặp cô ta.

Có lẽ cô ta cũng rất hoang mang.

“Tôi biết rồi, hẹn với cô ta đi” Phó Kình Hiên lạnh nhạt nói.

Lần trước anh và Cố Việt Bân chưa nói xong, lần này đúng lúc có thể nói với Cố Tử Yên.

Trợ lý Trương không biết suy nghĩ của Phó Kình Hiên, nghe thấy anh đồng ý thì hơi kinh ngạc.

Chẳng lẽ sếp Phó muốn làm lành với Cố Tử Yên?

Trợ lý Trương nghĩ vậy thì nhếch miệng, trong lòng hơi khó chịu, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu nói: “Được rồi, vậy tôi đi trả lời.”

Buổi tối, Phó Kình Hiên đến chỗ hẹn.

Một bên khác, Bạch Dương và Lương Triết cũng đến ăn cơm.

Lục Khởi cũng muốn đến, kết quả công †y tạm thời có việc, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

“Chị, chị vào trước đi, em đi tìm chỗ đậu xe” Lương Triết hạ cửa kính xuống, nói với Bạch Dương đeo kính đen đứng ở ven đường.

Bạch Dương gật đầu: “Được, nhanh lên.

“Nhanh thôi.” Lương Triết dịu dàng cười một tiếng, nâng cửa sổ xe lên rồi lái xe đi.

Bạch Dương đeo túi xách chuẩn bị đi vào.

Cô bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt đang theo dõi mình.

Cô vô thức xoay người nhìn thấy người nhìn chằm chằm mình.

Là một người đàn ông mặc áo trắng quần trắng, tóc dài đến eo.

Điều làm cho Bạch Dương ngạc nhiên là dáng dấp của người đàn ông này rất đẹp.

Đúng vậy, rất đẹp, mặc dù dùng từ đẹp miêu tả một người đàn ông thì không quá phù hợp, nhưng ngoại trừ từ này thì cô không nghĩ ra được từ nào để diễn tả ngoại hình của người đàn ông này.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông đẹp như vậy.

Mà màu mắt của người này cũng rất đặc biệt, màu xám nhạt, dường như ôm lấy cả vũ trụ.
 
Chương 626


CHƯƠNG 626

Nhưng ánh mắt nhìn cô lại không hề có độ ẩm, càng không có cảm xúc gì, nhìn cô giống như đang nhìn một vật chết, làm cho cô không nhịn được run lên.

Người này rất nguy hiểm!

Trong đầu Bạch Dương lập tức hiện ra câu nói này, cô nắm chặt bàn tay, duy trì cảnh giác hỏi: “Chào ngài, xin hỏi anh làm gì nhìn tôi như vậy, chúng ta quen biết sao?”

Người đàn ông khẽ há miệng, giọng nói và ánh mắt giống nhau, không hề có cảm xúc gì, lạnh lẽo không có tình cảm: “Cô không nên tiếp tục ảnh hưởng đến anh ta, nếu tiếp tục như vậy, tôi không thể giữ lời hứa với người kia.”

“Cái gì?” Bạch Dương ngây ra: “Không nên tiếp tục ảnh hưởng đến anh ta cái gì, anh ta là ai, còn người kia là ai?”

Sao cô nghe không hiểu gì cả.

Người đàn ông lại im lặng không nói chuyện.

Bạch Dương còn muốn hỏi cho rõ ràng, sau người truyền đến giọng nói của Lương Triết: “Chị”

Bạch Dương quay đầu: “Lương Triết, cậu quay lại rồi à”

Lương Triết cười chạy chậm tới: “Chị, không phải em nói chị đi vào trước à, sao lại đứng đây một mình.”

“Một mình?” Bạch Dương sửng sốt một chút: “Tôi không đứng một mình, tôi vừa nói chuyện với người này, chẳng phải. ..

Hả, người đâu rồi?”

Bạch Dương quay đầu lại, chuẩn bị giới thiệu cho Lương Triết, kết quả lại nhìn thấy đối diện không có ai, không biết người đàn ông kia đã đi đâu.

“Người nào, chị, chị đang nói gì vậy?”

Lương Triết khó hiểu nhìn cô: “Làm gì có ai: Bạch Dương nghe vậy thì sững sờ, sau đó lại lắc đầu nở nụ cười: “Đã đi rồi, cho nên cậu không nhìn thấy.”

“Vậy à” Lương Triết gật đầu: “Người kia là ai?”

Bạch Dương nhún vai: “Không biết, dáng dấp rất đẹp, cảm giác có chút vui buồn thất thường, tôi không giải thích được.”

Cô vừa nghĩ đến người đàn ông kia thì không nhịn được suy tư.

Hình như người đàn ông kia biết cô.

Nhưng kỳ lạ là từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua anh ta.

“Chị? Chị?” Lương Triết thấy Bạch Dương ngây người thì đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô.

Bạch Dương lấy lại tinh thần, cong khóe miệng: “Sao vậy?”

“Chị vừa suy nghĩ gì đấy?” Lương Triết nhìn cô hỏi.

Bạch Dương im lặng, sau đó cười trả lời: “Không có gì, đi vào thôi, tôi hơi đói.”

“Được.” Lương Triết gật đầu đồng ý.

Bạch Dương nhấc chân đi trước.

“Chờ một chút.” Lương Triết gọi cô lại.

Bạch Dương khó hiểu trừng mắt nhìn: “Sao vậy?”

“Khoác tay đi” Lương Triết cong cánh tay lên.

Bạch Dương thấy thế thì dở khóc dở cười: “Được thôi, anh chàng đẹp trai của tôi.

Trên mặt Lương Triết đỏ ửng, hai người đi vào nhà hàng.
 
Chương 627


CHƯƠNG 627

Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, hai người đến vị trí tốt.

Bạch Dương vừa ngồi xuống thì nghe thấy một giọng nữ nghiến răng nghiến lợi sát vách truyền đến: “Bạch Dương!”

Bạch Dương nhíu mày quay đầu nhìn lại, nhìn thấy vẻ mặt oán hận của Cố Tử Yên, trong lòng không nhịn được thở dài, thế giới này thật là nhỏ.

“Chị, chúng ta đổi chỗ khác đi.” Lương Triết cũng không ngờ Cố Tử Yên cũng ở đây, sắc mặt lạnh xuống nói.

Bạch Dương lắc đầu: “Không cần, ở đây đi, vì sao nhìn thấy người mình không thích thì chúng ta phải đi chứ.”

“Nhưng em lo lắng chị ăn không ngon”

Lương Triết thở dài.

Bạch Dương cười cười: “Không đâu, người ăn không ngon cũng không phải là tôi.

Cô nói xong thì nhìn Cố Tử Yên một chút.

Hai tay Cố Tử Yên cầm dao nĩa chạm mạnh vào đĩa, giống như cái đĩa kia là Bạch Dương, cô ta trút lửa giận trong lòng lên cái đĩa, làm gì có tâm trạng ăn cơm.

Lương Triết biết Bạch Dương không đi, muốn ở lại đối phó với Cố Tử Yên, cậu ta không nói gì nữa mà ngồi xuống.

Lúc này, Phó Kình Hiên quay lại, nhìn thấy bàn bên cạnh là Lương Triết và Bạch Dương thì hơi ngây ra.

Bạch Dương cũng ở đây!

Mà bên cạnh cô lại đổi thành người đàn ông khác.

Lần trước là Trình Minh Viễn, lần này là Lương Triết, không lẽ lần tiếp theo là Lục Khởi chứ?

Cô đúng là không thiếu người đàn ông làm bạn!

Phó Kình Hiên đen mặt lại, kéo ghế đối diện Cố Tử Yên ngồi xuống.

“Kình Hiên, anh nghe điện thoại xong rồi sao?” Cố Tử Yên buông dao nĩa xuống đứng dậy, muốn đỡ anh ngồi xuống.

Nhưng Phó Kình Hiên từ chối, anh đặt gậy chống qua một bên, tự đỡ mép bàn ngồi xuống.

Cố Tử Yên đưa tay ra lơ lửng trên không †rung, trên mặt cũng hơi xấu hổ.

Nhưng cô ta nhanh chóng giả vờ như không xảy ra chuyện gì, bình tĩnh buông tay xuống, ngồi lại chỗ của mình.

Kình Hiên vẫn lạnh nhạt với cô ta như vậy.

Cô ta vốn cho rằng anh đồng ý gặp mình, chắc chắn muốn làm lành với cô ta, không ngờ cô ta đã suy nghĩ nhiều.

Bên cạnh, Bạch Dương nhìn thấy Phó Kình Hiên xuất hiện, cũng không hề bất ngờ.

Dù sao Cố Tử Yên ở đây, anh đi theo cô †a cũng không có gì kỳ lạ.

Bạch Dương không định chào hỏi Phó Kình Hiên, im lặng uống nước.

Ngược lại Lương Triết nhìn Phó Kình Hiên thêm mấy lần, đáy mắt đầy đố ky và tự ti không dễ phát hiện ra.

Đúng vậy, đố ky và tự tỉ.

Tuy rằng hiện tại cậu ta là người mẫu nổi tiếng, không cần đố ky Phó Kình Hiên, dù sao Phó Kình Hiên có nhiều tiền hơn mình.
 
Chương 628


CHƯƠNG 628

Nhưng cậu ta vẫn không khống chế nổi, bởi vì Phó Kình Hiên là người duy nhất Bạch Dương yêu.

Còn chuyện tự tỉ…

“Haiz. . ” Lương Triết lắc ly nước trong †ay, cụp mắt xuống che dấu vẻ u ám trong mắt.

Tất cả mọi người nói tính cách của cậu †a rất tốt, dịu dàng, nhưng không ai biết đó không phải là tính cách thật của cậu ta, cậu ta vốn u ám và hướng nội, không hề dịu dàng.

Nhưng cậu ta bắt chước Phó Kình Hiên dịu dàng mà thôi!

Bởi vì lúc cậu ta mười mấy tuổi, Bạch Dương thường xuyên nói với cậu ta, cô thích chàng trai dịu dàng, tính tình tốt bao nhiêu, cậu ta đố ky với chàng trai mà cô thích, đồng thời cũng hâm mộ người đó, nhưng cậu ta cố ý thay đổi tính cách của mình, bắt chước chàng trai kia, chỉ vì có thể hấp dẫn ánh mắt của cô từ chàng trai kia qua mình.

Nhưng cậu ta thất bại, trong mắt và trong lòng của cô chỉ có chàng trai kia, cho dù cậu ta bắt chước giống thế nào cũng không bằng chàng trai đó.

Không sai, chàng trai dịu dàng, tính tính tốt là Phó Kình Hiên.

Mặc dù không biết vì sao Phó Kình Hiên thay đổi tính cách, trở nên không dịu dàng như Bạch Dương đã nói năm đó, nhưng cậu ta đứng trước mặt Phó Kình Hiên vẫn cảm giác tự tỉ giống như hàng nhái ở bên cạnh hàng thật, bởi vì cho dù thế nào, cậu †a không thể phủ nhận mình bắt chước Phó Kình Hiên.

“Lương Triết.” Giọng Bạch Dương bỗng nhiên vang lên cắt ngang suy nghĩ của Lương Triết.

Lương Triết dịu dàng cười một tiếng: “Sao thế chị?”

“Tôi muốn hỏi cậu sao thế, đồ ăn lên rồi, gọi cậu cũng không trả lời, nghĩ gì đến ngây người vậy?” Bạch Dương rót nước trái cây cho cậu ta hỏi.

Lương Triết nhận lấy: “Đang nghĩ về công việc sau này.”

“Đúng rồi, hôm trước tôi nghe cậu nói trình diễn ở Nam Giang đúng không?” Bạch Dương vừa ăn vừa hỏi.

Lương Triết gật đầu: “Đúng vậy, chị có hứng thú đi xem một chút không, đến lúc đó em đưa vé vào cửa cho chị.”

“Cũng hơi hứng thú, tôi chưa nhìn thấy †ận mắt cậu trình diễn, nếu có thời gian thì tôi sẽ đi xem.” Bạch Dương trả lời.

Bàn bên cạnh, Phó Kình Hiên nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ thì sắc mặt trầm xuống, cảm xúc cũng không tốt lắm.

Cố Tử Yên ngồi đối diện phát hiện tâm trạng của anh thay đổi, suýt nữa cắn nát răng.

Cô ta âm thầm chờ một chút, sau đó lập tức mở miệng, hấp dẫn sự chú ý của Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, đã năm ngày rồi, anh vẫn chưa nguôi giận sao?”

Phó Kình Hiên cúi đầu xuống lạnh nhạt nói: “Anh không có tức giận.”

“Nhưng ngày đó ba em nói anh tức giận vì chuyện ở bữa tiệc, cho nên mới. . “

“Đó chỉ là suy đoán của ông ta.” Phó Kình Hiên cắt ngang cô ta.

Cố Tử Yên sửng sốt một chút.

Không ngờ anh không tức giận chuyện cô ta hãm hại Bạch Dương, vậy rốt cuộc vì sao anh đột nhiên lạnh nhạt với cô ta?

Chẳng lẽ bởi vì anh phát hiện ra những chuyện kia sao?

Không đúng, nếu như anh phát hiện, đã sớm tìm cô ta tính sổ, sao có thể im lặng đến bây giờ.

 
 
Chương 629


Cố Tử Yên cắn môi dưới, trong lòng lo lắng không yên: “Kình Hiên, vậy anh nói xem rốt cuộc em đã làm sai điều gì, anh cứ không nói làm cho em rất sợ hãi.

Cô ta nói xong thì hốc mắt lập tức đỏ lên.

Trái tim Phó Kình Hiên siết chặt, sau đó cảm giác đau lòng không chịu khống chế dâng lên, muốn anh an ủi cô ta.

Nhưng trong lòng của anh biết rõ mình không yêu cô ta, cũng không muốn an ủi cô ta, nhưng trong đầu của anh lại có âm thanh đang thúc giục anh làm theo.

Phó Kình Hiên nắm chặt tay lại, không muốn làm theo.

Không ngờ trái tim của anh bắt đầu đau đớn, giống như kim đâm, một chút lại một chút, đau đến mức làm cho anh không thở nổi, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt.

Một giây sau anh đột nhiên lập tức nằm ở trên bàn, ly nước lăn một vòng trên bàn, sau đó rơi xuống đất vỡ nát.

Tiếng ly vỡ vang lên hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Bạch Dương nhíu mày khó hiểu nhìn Phó Kình Hiên.

Anh sao thế?

“Kình Hiên, anh sao vậy?” Cố Tử Yên nhanh chóng đứng dậy đến sau lưng Phó Kình Hiên hỏi thăm tình hình.

Giám đốc nhà hàng cũng bước nhanh tới: “Chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết, chồng sắp cưới của tôi đột nhiên như vậy.” Cố Tử Yên rưng rưng muốn khóc.

Lương Triết chống cằm nói: “Chị, không lẽ Phó Kình Hiên đột nhiên phát bệnh chứ?”

Bạch Dương lắc đầu: “Không biết, anh ấy không có bệnh mới đúng”

Dù sao cô không hiểu rõ anh.

Bạch Dương nhìn sắc mặt Phó Kình Hiên ngày càng tái nhợt, lại nhìn Cố Tử Yên chỉ khóc lóc mà không biết làm gì, cô lắc đầu, cạn lời.

“Cô Cố, nếu như cô không muốn chồng sắp cưới của mình xảy ra chuyện thì tôi nghĩ cô mau gọi cấp cứu đi, khóc lóc có tác dụng gì?”

Cố Tử Yên nghe nói như thế thì dừng khóc, lập tức ý thức được mình không biết gọi bác sĩ, ngược lại cần nhờ người khác nhắc nhở, sắc mặt hơi khó coi.

“Không cần cô nhắc nhở, tôi biết gọi.

Cô không cam lòng nhìn Bạch Dương một chút.

Bạch Dương nhún vai: “Tôi nhiều chuyện rồi, vậy cô cứ tự nhiên, Lương Triết, chúng †a tiếp tục ăn cơm.”

“Được rồi, chị” Lương Triết cười gật đầu.

Hai người tiếp tục ăn cơm, không xen vào việc của người khác.

Cố Tử Yên hừ một tiếng, lấy điện thoại ra muốn gọi cấp cứu.

Phó Kình Hiên bỗng giơ tay lên ngăn lại: “Không cần, anh không sao, không cần gọi.”

“Nhưng Kình Hiên… “

“Đừng khóc!” Cố Tử Yên còn chưa nói xong, Phó Kình Hiên cố chịu đựng cơn đau đớn mà ngẩng đầu, đưa tay lau sạch nước mắt cho cô ta, giọng khàn khàn mang theo sự an ủi nói: “Anh không sao, đừng lo lắng.

Phó Kình Hiên vừa nói xong thì rõ ràng cảm giác được cơn đau đớn dần giảm đi.
 
Chương 630


 

CHƯƠNG 630

Mấy ngây sau kia cơn đau đớn hoàn toàn biến mất, nếu không phải trên trán đã †oát mồ hôi lạnh, anh nghĩ chuyện vừa rồi chỉ là giả.

Phó Kình Hiên cụp mắt che đi vẻ kinh ngạc và tức giận trong lòng.

Vừa rồi anh chỉ muốn thử một chút, nếu như anh làm theo lời âm thanh kia, cơn đau đớn có thể biến mất hay không.

Không ngờ anh thử một lần lại thật sự biến mất.

Bởi vì anh không muốn dỗ dành Cố Tử Yên, cho nên trái tim mới đau đớn, bởi vì anh dỗ dành cô ta, trái tim của anh mới tốt hơn, tình hình kỳ lạ này làm cho một người chưa từng tin vào tà ma như anh lúc này cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Cũng không biết lần tiếp theo anh không đối xử tốt với Cố Tử Yên thì có còn xuất hiện tình huống này hay không.

Cố Tử Yên không biết trong lòng Phó Kình Hiên đang suy nghĩ gì, nhìn thấy sắc mặt anh dần khôi phục lại bình thường, cả người thở phào: “Tốt rồi, Kình Hiên, anh không sao cả.”

Phó Kình Hiên mím môi không nói chuyện, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Cố Tử Yên cũng không phát hiện ra điều gì không đúng, quay lại chỗ ngồi xuống.

Giám đốc dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất xong, sau đó nhìn Phó Kình Hiên: “Thưa anh, anh không sao chứ? Hay là tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh nhé?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người này dùng gậy chống, vừa rồi đột nhiên phát bệnh, mặc dù bây giờ có vẻ tốt hơn, nhưng anh ta vẫn không yên tâm.

Lỡ lát nữa anh lại xảy ra chuyện, chết †rong nhà hàng của bọn họ thì rất phiền phức.

“Không sao, không cần tìm bác sĩ, vừa rồi tôi làm vỡ ly, nhớ tính tiền là được.” Phó Kình Hiên xoa trán nói.

Giám đốc nhìn chằm chằm anh môt lúc lâu, cuối cùng vẫn tin tưởng anh: “Vậy được, không quấy rầy hai người ăn cơm, có chuyện gì thì cứ gọi cho chúng tôi.”

“Ừm” Phó Kình Hiên gật đầu.

Giám đốc rời đi.

Bạch Dương đột nhiên cười một tiếng.

Tiếng cười thu hút sự chú ý của ba người Phó Kình Hiên.

“Chị, chị cười cái gì?” Lương Triết hiếu kì hỏi.

Bạch Dương trộn salad: “Tôi đang cười một người ngoài cũng biết lo lắng cho sếp Phó đã tốt lên hay không, nhưng cô Cố là vợ sắp cưới của sếp Phó lại có một phong cách riêng, sếp Phó nói không sao thì đã †in tưởng, không hề hỏi thăm dư thừa, cô Cố, tôi thật sự yêu sếp Phó không?”

“Cô Bạch có ý gì, tôi thật sự yêu Kình Hiên không là sao, tôi có yêu Kình Hiên hay không thì còn cần tôi nói sao?” Cố Tử Yên ném dao rĩa lên bàn.

Bạch Dương buông tay: “Tôi chỉ nghỉ ngờ hợp lý mà thôi, cô Cố phản ứng lớn như thế làm gì, chẳng lẽ tôi nói đúng, cho nên cô Cố chột dạ à?”

“Cô nói bậy bạ gì đó, ai chột dạ” Cố Tử Yên cắn môi, tủi thân nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, anh tin tưởng em đi, em không hề không quan tâm anh, em chỉ… “

“Được rồi, ăn cơm đi” Phó Kình Hiên mím môi cắt ngang, giọng điệu không kiên nhẫn không dễ dàng phát hiện ra.

Cố Tử Yên không nói lời nào, cầm lấy dao rĩa tiếp tục ăn cơm.

Lúc này, ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, bỗng nhiên mở miệng: “Tử Yên, mấy ngày nay anh nghĩ rất lâu, anh cảm thấy chúng †a nên.. “
 
Chương 631


CHƯƠNG 631

Anh còn chưa nói xong thì một tiếng vang lớn đã cắt ngang.

Tiếng động truyền đến từ bàn bên cạnh, sắc mặt Phó Kình Hiên cứng đơ, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy đèn pha lê lớn rơi xuống bàn của Bạch Dương và Lương Triết.

Đèn pha lê rơi từ trân nhà xuống, chén đĩa trên bàn vỡ nát, mảnh thủy tỉnh văng tung tóe khắp nơi.

Có mảnh thủy tỉnh quẹt vào cánh tay của Bạch Dương, máu tươi chảy ra.

Không chỉ có cô, Cố Tử Yên cũng bị mảnh thủy tỉnh quẹt qua, mà còn bị thương trên mặt, vết thương khoảng ba bốn cm.

Có lẽ bởi vì sứ mảnh thủy tinh lướt qua quá nhanh, Cố Tử Yên không cảm thấy đau đớn, đến khi chất lỏng trên mặt chảy xuống, cô ta đưa tay lên mới phát hiện là máu.

Sắc mặt Cố Tử Yên trắng bệch, nghẹn ngào khóc.

Cùng lúc đó, Lương Triết cũng phát hiện ra Bạch Dương không đúng lắm.

Cậu ta nhìn kỹ mới phát hiện cô đang ôm chặt cánh tay, mà máu tươi đang chảy ra từ khe hở, chảy xuống nhuộm đỏ quần áo.

“Chị, chị bị thương rồi!” Lương Triết thay đổi sắc mặt, lớn giọng nói.

Phó Kình Hiên nghe được câu này, con ngươi co lại, không quan tâm hai chân có đứng vững hay không, anh nhảy tới nâng cánh tay của Bạch Dương lên: “Đưa tôi xem một chút!”

Cánh tay của Bạch Dương bị thương rất nặng, vết thương dài ít nhất mười cm, hơi sâu, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra ngoài, vô cùng dọa người.

Hành động của Phó Kình Hiên làm cho Bạch Dương sửng sốt, cũng làm cho sắc mặt Cố Tử Yên càng dữ tợn.

Cô ta cách anh gần nhất, hơn nữa còn là vợ sắp cưới của anh, anh lại không thèm hỏi cô ta đã quan tâm Bạch Dương!

Cố Tử Yên tức giận đến run người, ánh mắt nhìn Bạch Dương, hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Dương.

Bạch Dương phát hiện ra thì dùng sức rút cánh tay khỏi tay Phó Kình Hiên, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Phó, anh quan †âm sai người rồi, cô Cố ở bên kia!”

“Chị nói không sai, tổng giám đốc Phó, mời anh tránh ra.” Lương Triết cầm khăn †ay, vẻ mặt không biểu cảm hất tay Phó Kình Hiên ra, sau đó cầm máu cho Bạch Dương.

Phó Kình Hiên bị đẩy ra một bên, suýt nữa ngã xuống.

Cũng may sau lưng anh có chiếc bàn, anh mới đứng vững.

Anh nhìn Lương Triết cầm máu cho Bạch Dương thì sắc mặt trầm xuống, môi mỏng cũng mím chặt lại, trong lòng càng khó chịu và bực bội.

“Kình Hiên. . ” Lúc Phó Kình Hiên khó chịu vì Lương Triết đẩy mình qua một bên, giọng tủi thân của Cố Tử Yên truyền đến.

Lúc này anh mới chợt nhớ tới cô ta.

“Kình Hiên, mặt em bị thương, có thể mất đi vẻ đẹp hay không?” Cố Tử Yên che mặt, nước mắt mông lung nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên mím môi: “Không đâu.”

Vết thương nhỏ như vậy, còn không nghiêm trọng bằng Bạch Dương, sao có thể mất đẹp được.

“Thật sao?” Cố Tử Yên còn không tin lắm.
 
Chương 632


CHƯƠNG 632

Phó Kình Hiên không kiên nhẫn, không muốn trả lời.

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, trái tim lại bắt đầu đau nhức.

Sắc mặt Phó Kình Hiên khó coi, anh nắm tay lại, cắn răng hơi lạnh lùng nói: “Đương nhiên là thật, anh sẽ cho tìm bác sĩ giỏi nhất cho em, không để cho mặt của em có chuyện gì đâu.”

Anh vừa nói xong thì cơn đau đớn lập tức biến mất.

Phó Kình Hiên cụp mắt, che đi sự tàn nhẫn trong mắt.

Quả nhiên tình huống vừa rồi không phải là lần cuối cùng, anh biết mình nhất định phải dỗ dành Cố Tử Yên khi tâm trạng của cô ta không tốt, hoặc là cô ta muốn gì cũng phải thỏa mãn, nếu anh không làm thì giống như phải nhận sự trừng phạt, xuất hiện triệu chứng đau đớn, vậy thì có khác gì với con rối!

“Kình Hiên, cảm ơn anh, anh thật là tốt”

Cố Tử Yên không có phát hiện ra Phó Kình Hiên khác thường, vừa cười vừa nói.

Kình Hiên đã quay về dáng vẻ trước khi xảy ra tai nạn xe, vậy bọn họ đã hòa hợp lại rồi.

Phó Kình Hiên chớp mắt, đè xuống suy nghĩ muốn phá hủy mọi thứ ở trong lòng, không trả lời.

Lúc này Giám đốc vừa rời đi đã quay về, còn mang theo một bác sĩ.

“Bốn vị mau để bác sĩ kiểm tra xem bị thương ở đâu.” Giám đốc vội vàng nói với bốn người Bạch Dương Phó Kình Hiên, nhưng trong lòng thầm than thở.

Chuyện gì vậy, vừa rồi người đàn ông chống gậy suýt đột quy, bây giờ đèn pha lê lại đột nhiên rớt xuống, hơn nữa còn đúng lúc rơi xuống người đàn ông chống gậy.

Chẳng lẽ đàn ông chống gậy là sao chổi, đi đâu cũng gặp xui xẻo.

“Bác sĩ, kiểm tra cho chị tôi trước.”

Lương Triết vội vàng kéo bác sĩ đến trước mặt Bạch Dương.

Cố Tử Yên bỗng nhiên mở miệng nói ra: “Cô Bạch, cô có thể chờ một lát không?”

“Cô có ý gì, cô muốn kiểm tra trước?”

Lương Triết sầm mặt lại, ánh mắt u ám nhìn cô ta.

Phó Kình Hiên cũng nhíu mày, trong mắt còn hiện lên sự chán ghét.

Từ khi anh biết mình không yêu Cố Tử Yên, lại biết mình không thể không đối xử tốt Cố Tử Yên, không thể không bảo vệ cho Cố Tử Yên, nếu không thì sẽ gặp ‘Trừng phạt, trong lòng càng chán ghét Cố Tử Yên.

“Phải, cô Bạch chỉ bị thương ở cánh tay, mà tôi bị thương ở mặt, cho nên. . “

“Cô bớt nói nhảm đi!” Lương Triết lần đầu tiên nổi giận, nói tục: “Cô bị thương ở mặt thì sao, cô có nghiêm trọng bằng chị tôi không?”

Lương Triết chỉ vào cánh tay Bạch Dương đang chảy máu, hận không thể bóp chết Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên cắn môi: “Cho dù cô Bạch bị thương nặng hơn tôi, nhưng nếu như kéo dài thời gian thì mặt của tôi sẽ để lại sẹo, cánh tay của cô Bạch để lại sẹo thì có thể dùng tay áo che đi, cô Bạch hiền lành như vậy, chắc không muốn nhìn thấy tôi để lại sẹo đúng không?”

“Không, tôi rất ác độc, tôi hi vọng mặt của cô để lại sẹo, chẳng những để lại sẹo mà còn lên mủ thối rữa!” Bạch Dương lạnh lùng nói.

Cố Tử Yên không dám tin mở to hai mắt: “Cô Bạch, cô. . “

“Đủ rồi!” Phó Kình Hiên không chịu nổi, sắc mặt khó coi quát lớn: “Để Bạch Dương kiểm tra trước.”

“Kình Hiên. . “

“Để Bạch Dương kiểm tra trước!” Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên, lặp lại một lần nữa.
 
Chương 633


Không có ai biết lúc này anh phải chịu đau đớn thế nào, trái tim của anh đau đến muốn nổ tung, âm thanh trong đầu đang không ngừng thúc giục anh, nói anh giành lại bác sĩ kiểm tra cho Cố Tử Yên, không cần quan tâm đến Bạch Dương, cứ để Bạch Dương đau đớn, Bạch Dương tổn thương.

Nhưng vì sao? Vì sao anh phải làm theo, vì sao muốn anh để Bạch Dương đau đớn?

Cùng lắm thì lực lượng thần bí kia giết chết anh, nói không chừng anh còn có thể được giải thoát.

Không sai, lúc này Phó Kình Hiên hiểu rõ có một lực lượng thần bí đang khống chế anh, thao túng anh phải yêu Cố Tử Yên, đối xử tốt với Cố Tử Yên.

Có lễ, anh chưa từng yêu Cố Tử Yên, trước kia anh cho rằng đó là yêu bởi vì lực lượng thần bí làm cho anh sinh ra ảo giác, khiến anh cảm thấy mình yêu Cố Tử Yên.

Mà hiện tại anh không nghĩ mình yêu Cố Tử Yên, anh yêu bạn qua thư Phong Diệp rực rỡ như mặt trời, tính cách và nhân phẩm của Cố Tử Yên hoàn toàn khác với Phong Diệp, không thể nào bởi vì cô ta là người thực vật sáu năm, tính cách và nhân phẩm sẽ hoàn toàn thay đổi, cho nên cách giải thích duy nhất Cố Tử Yên không phải là Phong Diệp.

Nhưng nói như vậy lại xuất hiện một sơ hở, trước kia anh chưa từng phát hiện ra, chuyện này bình thường sao? Anh chắc chắn rất không bình thường.

Lực lượng thần bí kia đang che giấu anh, cố ý không để cho anh phát hiện Cố Tử Yên không phải là Phong Diệp.

Anh không biết tại sao lực lượng thần bí phải bảo vệ Cố Tử Yên, nhưng không quan trọng, lực lượng thần bí muốn điều khiển anh, vậy anh sẽ chống lại đến cùng.

“Hừ… ” Phó Kình Hiên đau đớn phát ra tiếng, một giây sau, anh đột nhiên đứng không vững, quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt đầy đau khổ.

Tất cả mọi người thấy vậy thì sợ hãi.

Chuyện gì vậy?

Sao anh lại giống như vừa rồi?

Bạch Dương nghi ngờ mím môi đỏ.

Hình như anh rất đau đớn, chẳng lẽ anh đột nhiên phát bệnh mà cô không biết?

“Kình Hiên.” Cố Tử Yên muốn đi tới đỡ Phó Kình Hiên lên.

Phó Kình Hiên đẩy cô ta ra.

Vì thế anh thiếu một tay để vịn vào bàn, cơ thể không chịu được ngã xuống đất, ngược lại đúng lúc ngã về phía Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn vậy thì vô thức đưa tay không bị thương đỡ lấy anh.

Không ngờ Phó Kình Hiên vừa tiếp xúc với cô thì cơn đau đớn lại giảm bớt.

Phó Kình Hiên khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Bạch Dương.

Anh vô cùng chắc chắn lúc Bạch Dương đụng vào mình thì anh không còn đau đớn như vậy.

Cho nên có lẽ. .. Cô là chìa khoá giúp anh thoát khỏi lực lượng thần bí, hoặc nói là .. Thuốc giải!

Phó Kình Hiên nghĩ đến đây thì đáy lòng dâng lên cảm giác vui sướng.

Anh nắm chặt tay của Bạch Dương, giống như muốn nhập tay của cô vào lòng bàn tay của mình.

Mà anh làm như thế thì cơn đau đớn lại giảm bớt, thậm chí ngày càng nhẹ, gần như không cảm nhận được.
 
Chương 634


CHƯƠNG 634

“Buông ra!” Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên nắm lấy tay mình, còn ánh mắt nóng rực nhìn mình, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ lạ, không hiểu anh lại phát bệnh gì.

Phó Kình Hiên không nghe thấy, vẫn năm lấy tay cô không buông.

Sắc mặt Lương Triết trầm xuống, vẻ mặt Cố Tử Yên cũng khó coi.

Giám đốc và bác sĩ bên cạnh càng cảm thấy không hiểu nổi.

Rốt cuộc trong bốn người này, ai với ai là một cặp?

Quan hệ cũng quá hỗn loạn rồi!

Bầu không khí nhất thời rất kỳ lạ và yên tĩnh.

Đến khi bác sĩ đặt kéo xuống, bầu không khí kỳ lạ này mới biến mất: “Được rồi, tôi đã băng bó cho cô gái này, trong hai mươi bốn giờ không được đụng vào nước, sau đó đổi thuốc đúng ngày thì sẽ không để lại sẹo.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ” Bạch Dương cười với bác sĩ, sau đó không vui nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Anh còn không buông tay ra, anh muốn nắm tay đến khi nào?”

“Anh mau buông tay chị ra!” Lương Triết đi tới tách tay của Phó Kình Hiên và Bạch Dương ra.

Phó Kình Hiên vốn cho rằng sau khi hai người tách ra, trái tim của mình sẽ đau đớn.

Không ngờ suy nghĩ này không hề xảy ra.

Xem ra chỉ cần anh chạm vào Bạch Dương thì sẽ hết đau đớn, sau khi buông Bạch Dương ra cũng sẽ không còn đau đớn.

“Kình Hiên. . ” Cố Tử Yên yếu ớt lên tiếng.

Phó Kình Hiên đỡ bàn đứng lên, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Bác sĩ, làm phiền anh kiểm †ra cho cô ấy.”

“Được rồi.” Bác sĩ gật đầu.

Cố Tử Yên lại nói: “Kình Hiên, em sợ đau, anh có thể ôm em không?”

Trong mắt Phó Kình Hiên lóe lên sự cười nhạo.

Bạch Dương bị thương nặng như vậy còn không kêu đau, cô ta chỉ bị nhẹ như thế đã rên rỉ, dáng vẻ giả vờ yếu đuổi này khiến người khác buồn nôn.

“Được” Phó Kình Hiên chớp mắt, đồng ý với Cố Tử Yên. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh biết nếu như mình không đồng ý, trái tim lại đau đớn, mặc dù Bạch Dương ở bên cạnh, anh có thể lập tức được cứu.

Nhưng anh làm như vậy sẽ khiến Bạch Dương cảm thấy phản cảm, Bạch Dương không biết vì sao anh đau đớn, chỉ nghĩ anh cố ý chiếm tiện nghi của cô, lợi bất cập hại, sau này anh sẽ nghĩ cách tiếp xúc với Bạch Dương để chống lại lực lượng thần bí.

Phó Kình Hiên đi tới ôm Cố Tử Yên vào lòng.

Người ngoài thấy anh rất yêu thương cô †a.

Nhưng chỉ có anh biết cái ôm này không có nhiệt độ.

“Giám đốc, mấy người định xử lý chuyện này thế nào?” Lúc này, Lương Triết cởi áo khoác lên người Bạch Dương, nhìn về phía Giám đốc lạnh lùng hỏi.

Giám đốc thầm than khổ, thở dài trả lời: “Bốn vị, tôi xin lỗi, chúng tôi cũng không ngờ đèn trần đột nhiên rơi xuống, đây là lỗi của nhà hàng chúng tôi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, miễn phí bữa ăn cho mọi người, thanh toán toàn bộ tiền thuốc men cho hai cô gái, cũng đưa một tấm thẻ VIP, mọi người thấy sao?”

Giám đốc cẩn thận từng li từng tí nhìn Lương Triết, lại nhìn Phó Kình Hiên.

Anh ta thấy quyền quyết định nằm trong †ay của hai người đàn ông.
 
Chương 635


CHƯƠNG 635

Nhưng Lương Triết lại nhìn về phía Bạch Dương, hỏi ý của cô: “Chị, chị cảm thấy thế nào?”

Bạch Dương xoa trán: “Cứ làm theo lời của Giám đốc nói đi, dù sao chuyện này cũng không thể chỉ trách nhà hàng, ai cũng không biết hội đèn trần đột nhiên rơi xuống, có lẽ chúng tôi xui xẻo, đúng lúc ngồi dưới đèn trần này.”

“Vậy cứ làm theo ý của chị tôi.” Lương Triết nói với quản lý.

Giám đốc biết ơn không thôi: “Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn hai người thông cảm, tôi xin lỗi đã phá hư bữa tối”

Giám đốc nói xong thì khom lưng chào Bạch Dương và Lương Triết.

Lương Triết đỡ anh ta đứng thẳng người, anh ta lại nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Vậy quý cô quý ngài đây, ý của hai người thế nào?”

Phó Kình Hiên sợ Cố Tử Yên lại muốn gây chuyện nên mím môi trả lời: “Giống như bọn họ.”

Giám đốc lại vô cùng biết ơn.

Anh ta sợ hai người không dễ nói chuyện.

Dù sao người sáng suốt vừa nhìn đã biết cô gái bị thương trên mặt rất khó hầu hạ.

Cũng may anh chàng này hiểu chuyện, nếu không thì cô gái kia chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Giám đốc giải quyết vấn đề xong thì lau mồ hôi trên mặt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên tạp vụ đang quét dọn đèn pha lê vỡ vụn, nghi ngờ nói: “Giám đốc, đèn trần này thật là lạ”

“Sao vậy?” Giám đốc đi qua.

Bạch Dương và Lương Triết cũng tò mò nhìn sang.

Phó Kình Hiên cũng đưa ánh mắt nhìn qua.

“Đây này” Nhân viên tạp vụ chỉ vào cây phần trụ đèn thủy tinh: “Phần trụ này không hề bị rỉ sét, vì sao lại đứt ra được?”

“Chuyện này. . ” Giám đốc cũng chấn động.

Sắc mặt Giám đốc phức tạp nhìn phần trụ đèn thủy tinh, không nói ra lời.

Phần trụ này nối đèn pha lê và trần nhà, vô cùng chắc chắn, hơn nữa còn là chất liệu hợp kim, rất kiên cố, ngay cả động đất cấp mười cũng không thể làm cho đèn pha lê rơi xuống, trừ khi phần trụ mục nát.

Nhưng chất liệu hợp kim không dễ dàng rỉ sét như vậy, cho dù mục nát cũng phải mười mấy hai mươi năm sau, bọn họ vừa mở nhà hàng này chưa tới một năm.

“Có phải có người động tay động chân hay không?” Bạch Dương híp mắt, bỗng nhiên nói một câu.

Lương Triết gật đầu: “Có thể, xác suất phần trụ gấy rất nhỏ, có người làm cho nó ấy”

“Có người. .. Làm?” Giám đốc dọa sợ, vội vàng nói: “Anh đừng nói lung tung, sao chúng tôi lại ra tay với khách hàng, không phải tìm đường chết sao.”

“Anh đừng hiểu lầm, Lương Triết không phải nói các anh làm.” Bạch Dương nở nụ cười với Giám đốc.

Giám đốc nghe thấy không phải nói bọn họ thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó không hiểu hỏi: “Vậy là ai?”

Bạch Dương lắc đầu, không trả lời.

Sắc mặt Phó Kình Hiên trầm xuống, chợt nhớ tới tai nạn xe của mình.
 
Chương 636


CHƯƠNG 636

Có người làm cho anh xảy ra tai nạn xe, hiện tại vẫn chưa tìm được người kia.

Mà đèn pha lê này rơi xuống đầu của anh, mặc dù cuối cùng rơi xuống bàn của Bạch Dương, nhưng bàn của Bạch Dương cách bàn của anh chưa đến một mét, cho nên cũng có thể người này muốn đèn pha lê này rơi xuống người anh.

Có lẽ chuyện này và chuyện anh xảy ra tai nạn xe lần trước là cùng một người làm.

Nhưng một giây sau, Phó Kình Hiên lại bác bỏ suy nghĩ này của mình.

Anh và Cố Tử Yên chỉ nói ăn cơm, cũng không quyết định trước nhà hàng nào, mà lái xe đến đây mới quyết định.

Nói cách khác, anh chỉ mới quyết định đến nhà hàng, mà muốn động tay động chân thì phải làm trước đó, người đứng sau kia cũng không biết anh sẽ đến đây, sao có thể động tay động chân được, trừ khi người kia đã dự đoán trước.

Suy đoán do con người làm ra bị lật ngược, mà Lương Triết đoán có người cố ý làm.

Lương Triết ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại nhìn đèn pha lê trên bàn, khuôn mặt dịu dàng đầy nghi ngờ: “Quá kỳ lạ”

“Sao thế Lương Triết, có phải cậu phát hiện ra điều gì không?” Bạch Dương nhìn cậu ta.

Lương Triết sờ cằm gật đầu: “Trần nhà quá cao, khoảng mười mét, thang bình thường cũng không dài như vậy, muốn đi lên động tay động chân cũng khó, trừ khi có thang nâng chuyên nghiệp, nhưng thang nâng chuyên nghiệp rất lớn, không thể vào cửa lớn được”

Giám đốc vội vàng nói: “Anh này nói không sai, nhà hàng của chúng tôi làm theo kiến trúc thời kỳ phục hưng, vì thế tòa nhà rất đồ sô, lúc đó trần nhà rất cao, khi trang trí đèn pha lê này thì phải dùng thang nâng chuyên nghiệp, sắp xếp mọi thứ xong mới lắp cửa lớn, nếu không thì thang nâng chuyên nghiệp không thể đi vào.”

“Cho nên không phải có người làm?”

Bạch Dương nhíu mày.

Lương Triết vừa muốn trả lời, Cố Tử Yên vừa được bôi thuốc đã mở miệng trước: “Anh Lương, lúc thì anh nói có người cố ý, lúc lại nói không phải do người làm, anh không cảm thấy mình thuận miệng nói lung tung, không quá vô trách nhiệm sao?”

Đáy mắt Lương Triết lóe lên vẻ dữ tợn.

Bạch Dương ôm cánh tay bị thương nói: “Lương Triết chỉ đưa ra suy đoán hợp lý dựa theo tình hình hiện trường mà thôi, nói lung tung cái gì? Huống chỉ, chúng tôi đang nói chuyện, cô Cố tùy tiện nói xen vào, cô không cảm thấy mất lịch sự sao?

À, không đúng, loại người không biết xấu hổ như cô Cố vốn không biết lịch sự”

“Cô. . ” Cố Tử Yên tức giận. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bạch Dương cười lạnh: “Nhìn cô nghiến răng nghiến lợi kìa, làm sao, muốn cắn tôi à, tới đi, cắn đi.”

Cô đưa ngón tay ra lắc lắc trước mặt Cố Tử Yên, dáng vẻ như trêu chọc chó con.

Cố Tử Yên tức giận đến run người, hai mắt đỏ lên: “Bạch Dương, cô dám coi tôi là chói”

“Tôi cũng không nói như vậy, cô tự thừa nhận, cô đã nói mình là chó, tôi lại không phủ nhận, cô kích động như vậy làm gì.”

Bạch Dương hất tóc, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đầu năm nay có người muốn làm chó, Lương Triết, cậu cũng đừng so đo với cô Cố, dù sao cũng không phải cùng đồng loại, con người chúng ta so đo với chó thì mất hết mặt mũi.”

Lương Triết biết cô muốn giúp mình nên mới mắng Cố Tử Yên như vậy, trong lòng mềm nhũn, ánh mắt nhìn cô càng dịu dàng như nước: “Được, em nghe theo chị, em không so đo với chó.”
 
Chương 637


CHƯƠNG 637

Giám đốc đứng bên cạnh xem hết cuộc chiến này, trong lòng thầm nghĩ.

Chiến tranh của phụ nữ thật là đáng sợt “Các người. .. Các người . ” Cố Tử Yên chỉ vào Bạch Dương cùng Lương Triết, ngón tay đều tại run rẩy kịch liệt.

Nhưng Bạch Dương và Lương Triết vốn không nhìn cô ta, áp dụng quy tắc không so đo với chó.

Cố Tử Yên suýt nữa ngất đi, quay đầu nắm góc áo của Phó Kình Hiên, trong mắt đầy oán trách: “Kình Hiên, bọn họ mắng em, anh không nghe thấy sao?”

“Nghe thấy rồi!” Phó Kình Hiên cụp mắt, che đi sự châm chọc, nhàn nhạt trả lời.

Anh cảm thấy mắng rất hay.

Cố Tử Yên không thể tin mở to mắt nhìn anh: “Anh nghe thấy mà lại không giúp em?”

Bạch Dương và Lương Triết cũng nhìn Phó Kình Hiên.

Đúng vậy, vừa rồi bọn họ Cố Tử Yên mắng như thế, anh không hề đứng ra giúp đỡ.

Không phải anh rất yêu Cố Tử Yên, không thể để Cố Tử Yên chịu tủi thân à, sao vừa rồi lại để Cố Tử Yên bị mắng?

Chuyện này không bình thường!

Phó Kình Hiên thông qua vẻ mặt của Bạch Dương thay đổi mà đoán được cô đang suy nghĩ gì, ánh mắt tối lại.

Anh muốn nói cho cô biết anh không yêu Cố Tử Yên, Cố Tử Yên có tủi thân hay không cũng không liên quan đến anh.

Nhưng trực giác nói cho anh biết không thể nói, nếu anh nói ra thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Cảm giác này vô cùng mãnh liệt, làm cho anh muốn coi nhẹ cũng khó.

Phó Kình Hiên buông Cố Tử Yên ra, đút †ay vào túi quần nắm chặt lại, giọng lạnh lùng trả lời: “Anh không tiện giúp.”

“Sao anh không tiện giúp?” Cố Tử Yên không hiểu.

Bạch Dương nhíu mày.

Cô cũng tò mò vì sao anh không tiện giúp.

Phó Kình Hiên mím môi, không thay đổi sắc mặt nói: “Bạch Dương hoàn toàn không ám chỉ em là chó, em tự mở miệng nhận lấy, nếu như anh mở miệng nói giúp em thì không phải chứng tỏ em thật sự là chó sao?”

Anh hơi nhấn mạnh chữ chó.

Bạch Dương không biết có phải mình nghe lầm hay không, cô nghe ra được anh hơi nhấn mạnh.

Anh nhấn mạnh cái gì, nhấn mạnh Cố Tử Yên là chó?

Bạch Dương bật cười vì suy nghĩ này, lập tức lắc đầu.

Làm sao có thể!

Chắc chắn mình đã nghe lầm.

Cố Tử Yên là bé cưng của anh, sao anh lại nghĩ Cố Tử Yên là chó.

Cố Tử Yên không nghe ra giọng điệu của Phó Kình Hiên không đúng lắm, cắn môi gật đầu: “Anh nói cũng đúng.”

Mặc dù trong lòng cô ta có cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được kỳ lạ ở đâu, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.

Phó Kình Hiên biết cô ta sẽ không cố tình gây sự nữa, lông mày nhíu chặt cũng thả lỏng.
 
Chương 638


CHƯƠNG 638

Anh biết rõ chỉ cần cô ta không gây sự, mình cũng không cần dỗ dành cô ta, cũng sẽ không bị lực lượng thần bí kia điều khiển vì từ chối.

Phó Kình Hiên vuốt ve ngón tay: “Được rồi, chuyện này tạm thời không có kết quả, cứ giao cho cục cảnh sát xử lý đi, còn nhà hàng các anh… “

Anh nhìn Giám đốc.

Giám đốc lập tức đứng thẳng lưng: “Chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp với cảnh sát.

Phó Kình Hiên gật đầu, lại nhìn về phía Bạch Dương, ánh mắt nhu dịu dàng hơn: “Cô cảm thấy thế nào?”

Bạch Dương không trả lời, ngược lại hơi sững sờ.

Lương Triết khẽ đẩy vai của cô: “Chị?”

“Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung, chuyện gì?” Bạch Dương giật mình lấy lại tinh thần, khóe miệng cong lên, xấu hổ cười hỏi.

Nhưng sự chấn động trong lòng của cô vẫn chưa lắng xuống.

Vừa rồi ánh mắt của Phó Kình Hiên giống như Phó Kình Hiên trước kia…

Lương Triết không có phát hiện Bạch Dương khác thường, dịu dàng nói: “Tổng không có kết quả, giao cho cục cảnh sát xử lý trước.”

“Vậy cũng được.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.

Sau đó Giám đốc báo cảnh sát.

Cảnh sát đến lấy lời khai của bốn người Bạch Dương, sau đó thông báo bốn người có thể rời đi.

Bạch Dương và Lương Triết đi trước.

Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên đang chờ tài xế.

Cố Tử Yên thấy Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm Bạch Dương rời đi, trong lòng đầy ghen ty.

Cô ta hận không thể quay đầu anh lại, nói cho anh biết không được phép nhìn Bạch Dương, chỉ có thể nhìn cô ta, đồng thời chỉ có thể nhìn một mình cô ta.

Nhưng cô ta không dám, nếu như cô ta làm như vậy, anh chắc chắn lại muốn chiến tranh lạnh với mình.

Cô ta vất vả lắm mới làm lành với anh.

“Kình Hiên, xe tới rồi” Cố Tử Yên nhìn thấy xe tới thì thở phào, đè xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười kéo sự chú ý của Phó Kình Hiên từ trên người Bạch Dương về người mình.

Phó Kình Hiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó chống gậy đi về phía xe.

Cố Tử Yên thấy anh không gọi mình thì tủi thân dậm chân: “Kình Hiên, chờ em một chút.”

Phó Kình Hiên giả vờ không nghe thấy, đưa gậy chống cho tài xế rồi xoay người lên xe.

Cố Tử Yên ngồi bên cạnh anh, vừa đóng cửa xe vừa oán trách nhìn anh: “Kình Hiên, sao anh không đợi em.”

“Đừng ồn ào, đầu anh đau.” Phó Kình Hiên nhắm mắt lại, trầm giọng nói một câu.

Cố Tử Yên nghĩ tới lúc nấy anh đột nhiên phát bệnh hai lần trong nhà hàng, lập tức im lặng.

Cả đường đi, bầu không khí rất yên tĩnh.

Sau một tiếng, xe chạy đến biệt thự nhà họ Cố.

Cố Tử Yên xuống xe, nhìn người đàn ông bên trong.

Người đàn ông nhắm mắt lại, dường như ngủ rất say, không có dấu hiểu tỉnh lại.

Cố Tử Yên cắn môi, muốn đánh thức anh, nói cho anh biết mình đã đến nơi.
 
Chương 639


CHƯƠNG 639

Nhưng cô ta nhìn anh nhíu chặt lông mày, cuối cùng vẫn im lặng rồi xuống xe.

Bỏ đi, cô ta thấy cơ thể của anh không thoải mái, lần này cô ta không cần anh đưa vào.

Sau này cô ta sẽ nói anh bù đắp gấp đôi!

Cố Tử Yên nghĩ đến đây thì trong lòng nhất thời dễ chịu hơn rất nhiều.

Rầm, cửa xe đóng lại!

Người đàn ông vốn đang ngủ bỗng dưng mở to mắt, đáy mắt đầy lạnh lẽo, lạnh giọng mở miệng: “Lái xe!”

Tài xế run lập cập, không dám kéo dài, lập tức quay đầu xe.

Cố Tử Yên đứng bên ngoài biệt thự nhà họ Cố, không kịp đề phòng hứng làn khói của đuôi ô tô, buồn nôn muốn chết.

Cô ta tức giận đến mặt đỏ bừng.

Lái xe kiểu gì vậy, dám đối xử với cô ta như vậy!

Ngày mai, cô ta sẽ nói Kình Hiên đuổi việc tài xế không có mắt này.

Cố Tử Yên tức giận lau mặt, quay người đi vào biệt thự.

Bà Cố đang ngồi trong phòng khách đắp mặt nạ, thấy cô ta đen mặt đi vào thì lấy mặt nạ xuống hỏi: “Tử Yên, con sao rồi?

Không phải con ra ngoài ăn cơm với Kình Hiên, Kình Hiên và con làm lành chưa, Kình Hiên không đồng ý à?”

Cố Tử Yên bị bà Cố kéo ngồi xuống bên cạnh: “Không phải, bọn con làm lành rồi.”

Mặc dù cô ta không nói chúng ta làm lành với Kình Hiên, Kình Hiên cũng không chủ động nói.

Chẳng qua đêm nay Kình Hiên lại đối xử tốt với cô ta như trước, vậy chắc chắn là làm lành rồi.

“Đây là chuyện tốt, sao con lại rầu rĩ không vui?” Bà Cố không hiểu nhìn cô ta.

Cố Tử Yên cắn răng: “Tài xế của anh ấy lái xe kiểu gì, làm cho con hứng phải khói ô tô”

Bà Cố đưa ly nước mật ong cho cô ta: “Ồ, mẹ còn tưởng rằng chuyện gì, con nói với Kình Hiên một tiếng, để Kình Hiên đuổi người đó là được, nổi giận như vậy làm gì, không đáng, nào, uống nước đi.”

Cố Tử Yên không thèm nói tiếng cảm ơn mà cầm lấy uống hai ngụm: “Ba đâu rồi?”

Cô ta hỏi.

Bà Cố chỉ trên lầu: “Bận rộn trong thư phòng.”

Cố Tử Yên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Lúc này, người làmđi xuống lầu: “Bà chủ, chúng tôi đã dọn dẹp phòng xong rồi”

“Mẹ, nhà chúng ta có khách tới sao?”

“Mẹ, nhà chúng ta có khách tới sao?”

Cố Tử Yên đặt ly nước xuống nhìn bà Cố.

Bà Cố sờ lấy dây chuyền dịu dàng nở nụ cười: “Không phải, là cho người dọn dẹp phòng của chị con.”

Cố Tử Yên nghe vậy thì con ngươi co lại một chút, giọng nói không được tự nhiên: “Chị… sắp trở về rồi sao?”

Đáng chết, không lẽ bọn họ tìm được Cố Mạn Tình rồi.

Nếu không thì dọn dẹp phòng làm gì?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom