Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 600


CHƯƠNG 600

Trần Thi Hàm biết ơn nắm tay cô: “Cảm ơn Tổng giám đốc Bạch, cô có thể giúp tôi thì đã rất tốt rồi, anh ấy không đồng ý thì tôi sẽ tự nghĩ cách khác, được rồi, Tổng giám đốc Bạch, tôi còn phải làm việc, tôi quay về bộ phận tài vụ đây.”

Trần Thi Hàm nói xong thì buông tay Bạch Dương ra, ngân nga bài hát đi ra ngoài.

“Đúng là hấp tấp.” Bạch Dương dở khóc dở cười lắc đầu.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Bạch Dương đặt bút máy xuống cầm lên xem, Trình Minh Viễn gọi tới, cô lập tức nghe máy: “Alo.”

“Thím” Trong điện thoại truyên đến không phải giọng của Trình Minh Viễn mà là giọng non nớt của một đứa bé.

Bạch Dương lập tức nở nụ cười: “Là Đậu Đậu sao?”

“Là cháu, thím, Đậu Đậu nhớ thím lắm”

Hai tay Đậu Đậu cầm điện thoại, ngọt ngào làm nũng.

Khuôn mặt Bạch Dương đầy cưng chiều: “Cháu nhớ thím thì nói chú đưa cháu đến đây.”

“Được, chú cháu… “

Đậu Đậu còn chưa nói xong thì Bạch Dương nghe thấy giọng của Trình Minh Viễn: “Nhóc con, đưa điện thoại cho chú.”

“Không” Đậu Đậu giấu điện thoại ra sau lưng trả lời.

Trình Minh Viễn nhìn động tác của cậu nhóc thì cười lạnh: “Nhóc con, cháu cho rằng giấu ở sau lưng thì chú không lấy được sao.”

Trình Minh Viễn nói xong thì cúi lưng cướp lấy điện thoại, sau đó đặt tay lên đầu Đậu Đậu, mặc cho Đậu Đậu đấm đá thế nào cũng không với tới.

Đậu Đậu thấy vậy thì miệng nhỏ bĩu lại muốn khóc.

Mà Trình Minh Viễn lại đắc ý nở nụ cười, tay kia đặt điện thoại ở bên tai: “Bạch Dương, là tôi.”

“Anh lại bắt nạt Đậu Đậu đúng không?”

Bạch Dương chất vấn.

Trình Minh Viễn chột dạ, vẻ mặt thành thật trả lời: “Không có, thằng bé là cháu tôi, sao tôi có thể bắt nạt nó chứ”

“Thật à?” Bạch Dương híp mắt, rõ ràng không tin lắm.

Trình Minh Viễn liên tục gật đầu: “Đương nhiên là thật, cô không tin thì để Đậu Đậu nói cho cô nghe.”

Anh ta đưa điện thoại đến trước mặt Đậu Đậu, miệng hất hất và phía đống đồ chơi, cảnh cáo Đậu Đậu đừng nói lung tung, nếu không thì sẽ tịch thu đồ chơi.

Đậu Đậu hiểu được ánh mắt xấu xa của chú mình, nước mắt rưng rưng, nhưng lại không dám khóc lớn, dưới sự uy hiếp của chú ruột xấu xa, cậu nhóc nuốt xuống nước mắt tủi thân, cố nở nụ cười nói: “Thím, chú không có bắt nạt cháu.”

Bạch Dương nghe Đậu Đậu nói như vậy, lúc này mới tin.

Trình Minh Viễn cho Đậu Đậu một ánh mắt hài lòng, sau đó cầm điện thoại lên: “Bạch Dương, tôi tìm được người thế thân Cố Mạn Tình thích hợp rồi.”

Bạch Dương ngồi thẳng lưng: “Anh tìm thấy rồi?”

“Phải” Trình Minh Viễn gật đầu.

Bạch Dương cắn môi dưới: “Anh tìm ở đâu?”
 
Chương 601


CHƯƠNG 601

“Nông thôn, trong một gia đình trọng nam khinh nữa, mà từ nhỏ cô ta bị ngược đãi, cũng không được ăn học gì.” Trình Minh Viễn trả lời.

Bạch Dương nhíu mày lại: “Có vẻ không phù hợp?”

Chưa từng đi học, sao có thể làm nội gián cho bọn họ?

Dường như Trình Minh Viễn đoán được suy nghĩ của cô nên cười cười: “Không không không, ngược lại cô ta vô cùng phù hợp, đôi mắt của cô ta giống như đúc bà Cố, quan trọng nhất là từ nhỏ đã bị ngược đãi, còn không từng đi học, chẳng lẽ không phải càng làm cho người ta đau lòng sao?”

Bạch Dương chớp mắt, lập tức hiểu ý của anh ta: “Anh muốn lợi dụng sự áy náy của vợ chồng Cố Việt Bân với Cố Mạn Tình sao?”

“Không sai, cuộc sống của Cố Mạn Tình càng không tốt, vợ chồng Cố Việt Bân mới càng tốt với Cố Mạn Tình hơn, cho dù như vậy, Cố Mạn Tình cũng mới có thể đi sâu vào nhà họ Cố hơn, giúp chúng ta truyền tin tức.” Trình Minh Viễn ngồi lên giường, vui vẻ nói.

Bạch Dương xoay bút máy: “Tôi biết rồi, khi nào sắp xếp Mạn Tình giả gặp mặt người nhà họ Cố?”

“Hai ngày nữa, hai ngày nay, tôi đang bận cho huấn luyện cho Mạn Tình giả, tránh cho lúc đó cô ta bị lộ tẩy, còn nữa tôi cần cô lấy mẫu ADN của nhà họ Cố, sau đó tôi sẽ cho người đến các bệnh viện lớn động tay động chân một chút, vậy thì cho dù người nhà họ Cố đi xét nghiệm ADN với Mạn Tình giả thì Mạn Tình giả vẫn là con ruột của bọn họ.”

Bạch Dương cong môi: “Vậy tôi sẽ nghĩ cách”

“Được” Trình Minh Viễn duỗi lưng một cái: “Tôi tin tưởng cô”

Cuộc gọi kết thúc, Bạch Dương đặt điện thoại xuống, đáy mắt lóe lên ánh sáng.

Xem ra cô phải nghĩ cách gặp mặt Cố Tử Yên, vậy thì mới có thể lấy tóc của Cố Tử Yên.

Bạch Dương tỏ ra vợ chồng Cố Việt Bân không nằm trong phạm vi suy nghĩ của mình.

Đầu tiên cô và vợ chồng Cố Việt Bân không có lý do gặp mặt, cho dù gặp mặt, cô cũng không thể lấy được tóc của hai người này.

Mà Gố Tử Yên lại khác, cô có thể lấy được tóc của Cố Tử Yên.

Bạch Dương nghĩ đến đây thì gọi thư ký Đồng vào.

“Tổng giám đốc Bạch, có gì dặn dò?”

Đồng Khê đứng trước bàn làm việc của cô.

Bạch Dương dựa vào ghế: “Cô nghĩ cách tìm người theo dõi Cố Tử Yên, xem hai ngày tiếp theo, Cố Mạn Âm sẽ đi đâu”

Đồng Khê khó hiểu tại sao cô phải làm như thế, nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

“Cô đi đi.” Bạch Dương hất cằm.

Đồng Khê quay người ra ngoài.

Bạch Dương cầm bút máy bắt đầu xử lý công việc.

Hai ngày tiếp theo, Đồng Khê cho người đi theo dõi truyền đến tin tức, Cố Tử Yên gần như không ra khỏi cửa nhà họ Cố.

Cô ta chỉ ra ngoài hai lần đến bệnh viện, có lẽ đi thăm Phó Kình Hiên.

Nhưng không biết vì sao Cố Tử Yên ở đó hai phút rồi rời đi, lái xe về nhà họ Cố, hai lần đều như vậy, sau đó không ra ngoài nhà họ Cố.

Điều này làm cho Bạch Dương không khỏi có chút lo lắng, Trình Minh Viễn đã huấn luyện Mạn Tình giả xong, mà cô vẫn chưa lấy được tóc của Cố Tử Yên.
 
Chương 602


“Không được.” Bạch Dương mặc áo khoác vào, cầm lấy túi xách đi ra văn phòng.

Cô nhất định phải chủ động ra tay, không thể cứ ngồi chờ.

Người đi theo dõi vừa gửi tin tức nói Cố Tử Yên lái xe đi ra ngoài, vẫn đến bệnh viện, mặc dù không biết lần này Cố Tử Yên ở lại bệnh viện bao lâu, nhưng cô nhất định phải chạy đến đó trước khi Cố Tử Yên rời khỏi bệnh viện, chặn Cố Tử Yên lại.

Bạch Dương nhanh chóng đi vào bệnh viện.

Cô vừa gọi điện thoại cho Lâm Diệc Hàng vừa đi vào cửa bệnh viện.

“Đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với tôi.” Lâm Diệc Hàng nghe máy rất nhanh, trong giọng nói không hề che giấu sự vui vẻ, mừng rỡ nghe điện thoại của cô.

Bạch Dương không biết anh ta vui vẻ thật hay giả, cô đứng ở một góc sảnh lớn hỏi: “Cố Tử Yên vẫn còn ở bệnh viện sao?”

“Cô tìm cô ta?” Lâm Diệc Hàng nhíu mày một cái.

khoác vào, cầm lấy túi xách đi ra văn phòng.

Cô nhất định phải chủ động ra tay, không thể cứ ngồi chờ.

Người đi theo dõi vừa gửi tin tức nói Cố Tử Yên lái xe đi ra ngoài, vẫn đến bệnh viện, mặc dù không biết lần này Cố Tử Yên ở lại bệnh viện bao lâu, nhưng cô nhất định phải chạy đến đó trước khi Cố Tử Yên rời khỏi bệnh viện, chặn Cố Tử Yên lại.

Bạch Dương nhanh chóng đi vào bệnh viện.

Cô vừa gọi điện thoại cho Lâm Diệc Hàng vừa đi vào cửa bệnh viện.

“Đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với tôi” Lâm Diệc Hàng nghe máy rất nhanh, trong giọng nói không hề che giấu sự vui vẻ, mừng rỡ nghe điện thoại của cô.

Bạch Dương không biết anh ta vui vẻ thật hay giả, cô đứng ở một góc sảnh lớn hỏi: “Cố Tử Yên vẫn còn ở bệnh viện sao?”

“Cô tìm cô ta?” Lâm Diệc Hàng nhíu mày một cái.

Không phải bọn họ rất rất yêu nhau sao, sao lại căng thẳng như thế?

Bạch Dương lạnh lùng chế giễu cười một tiếng, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nói với anh ta: “Tôi biết rồi, tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện không?”

“Cô nói đi, cô muốn tôi làm gì cũng được.” Lâm Diệc Hàng đột nhiên hào hứng.

Cô tìm anh ta giúp đỡ, có phải thiên thần của anh ta bắt đầu tha thứ cho anh ta rồi đúng không?

Bạch Dương nghe ra được vẻ kích động trong giọng nói của Lâm Diệc Hàng, khóe miệng giật giật, không hiểu mình tìm anh †a giúp đỡ, anh ta vui vẻ như vậy làm gì.

“Tôi muốn anh nghĩ cách làm cho Cố Tử Yên đi đến sảnh lớn, tôi muốn cô ta nhìn thấy tôi”

Lâm Diệc Hàng nghi ngờ híp mắt: “Cô †ìm cô ta có việc?”

“Coi là vậy đi.” Bạch Dương không định nói rõ cho anh ta.

Lâm Diệc Hàng cũng không nhiều hỏi, khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách.”

“Cảm ơn.” Bạch Dương cúp điện thoại.

Lâm Diệc Hàng cất điện thoại, nhấc chân đi về phía Cố Tử Yên, hai tay đút vào áo blouse trắng, anh ta nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt: “Nếu anh ấy không muốn gặp cô, vậy cô về trước đi, cô cứ chờ đợi cũng không làm được gì, không phải hai ngày trước cô đã biết rồi sao?”

Cố Tử Yên nắm chặt tay lại: “Diệc Hàng, anh nói có phải Kình Hiên biết tôi làm một số việc không? Ví dụ như nhân cách phân liệt của tôi là giả. . “
 
Chương 603


CHƯƠNG 603

Hoặc ví dự như. . . Phó Kình Hiên biết cô ta giả mạo Bạch Dương.

Cố Tử Yên nghĩ tới hai chuyện này trái tim đập thình thịch.

Bởi vì cho dù chuyện trước hay chuyện sau thì cô ta cũng xong đời.

“Chắc không phải đâu, nếu là như vậy, anh ấy đã sớm tìm cô mà không phải không gặp cô như thế” Lâm Diệc Hàng đứng bên cạnh trả lời.

Cố Tử Yên nghe anh ta nói như vậy, trong lòng hơi bình tĩnh một chút, nhưng vẫn có chút không yên lòng: “Vậy anh nói xem rốt cuộc vì sao anh ấy không muốn gặp tôi?”

Cho dù Phó Kình Hiên không gặp cô ta không phải vì biết hai chuyện kia, nhưng trong lòng cô ta cũng rất hoảng sợ.

Bởi vì Kình Hiên không biết hai chuyện kia mà dần lạnh nhạt với cô ta, vị trí vợ sắp cưới này cũng bắt đầu lung lay rồi.

“Ai biết được, có lẽ anh ấy vẫn còn giận cô hai ngày trước làm rách vết thương của mình.” Lâm Diệc Hàng cong môi, suy tư nói.

Cố Tử Yên há miệng: “Kình Hiên không đến mức hẹp hòi như vậy chứ?”

“Tôi đoán thôi, nhưng là thật hay không thì cô phải tự kiểm tra, nhưng bây giờ anh ấy không muốn gặp cô, cô cứ trở về trước đi, chờ mấy ngày nữa anh ấy đồng ý gặp thì cô hỏi thẳng là được.” Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính nói.

Cố Tử Yên nghĩ cũng đúng: “Vậy được rồi, anh giúp tôi nói với Kình Hiên một tiếng.”

“Được.” Lâm Diệc Hàng đồng ý, sau đó đẩy cửa đi vào.

Cố Tử Yên nhìn cửa phòng bệnh đóng lại, quay người đi về phía thang máy.

Trong phòng bệnh, Phó Kình Hiên đang xem tài liệu, nghe được tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên mở miệng: “Thời gian kiểm tra vẫn chưa tới, anh có chuyện gì?”

“Tôi đến truyền lời giúp Tử Yên, cô ta đi rồi.” Lâm Diệc Hàng dựa vào tường nhìn anh.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Lâm Diệc Hàng thấy anh phản ứng bình tĩnh như vậy, không nhịn được nhíu mày: “Anh lạnh nhạt như vậy không giống như thái độ bình thường đối với Tử Yên” tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Động tác lật giấy của Phó Kình Hiên dừng một chút, ngẩng đầu lên: “Vậy anh nói xem thái độ bình thường của tôi đối với Tử Yên thế nào”

“Dịu dàng, cưng chiều, nghe theo.” Lâm Diệc Hàng nói ra ba cụm từ.

Phó Kình Hiên nghe vậy thì nhíu mày.

Lâm Diệc Hàng khoanh tay: “Hình như anh không hài lòng với kết luận của tôi cho lắm?”

“Không có.” Phó Kình Hiên lại nhìn tài liệu.

Không hài lòng thì sao, anh không thể nào phủ nhận kết luận của Lâm Diệc Hàng.

Lúc trước anh hoàn toàn đối xử với Cố Tử Yên như vậy.

“Vậy vì sao anh nhíu mày.” Lâm Diệc Hàng nhìn anh.

Phó Kình Hiên thản nhiên nói: “Không có gì: Lâm Diệc Hàng ồ một tiếng: “Tôi chợt phát hiện lần này anh xảy ra tai nạn xe, dường như thay đổi rất nhiều, nhất là thái độ của anh đối với Tử Yên, rốt cuộc hai người sao vậy? Vì sao anh đột nhiên lạnh nhạt với Tử Yên”
 
Chương 604


Phó Kình Hiên cầm lấy bút máy ký †ên rồng bay phượng múa xuống tài liệu: “Giữa chúng tôi không có gì, tôi chỉ phát hiện trước kia thái độ của mình với Tử Yên không đúng lắm, muốn điều chỉnh lại mà thôi.”

“Nhưng anh lại không gặp cô ta.” Mắt kính Lâm Diệc Hàng phản chiếu ánh sáng.

Phó Kình Hiên đóng tài liệu lại rồi để qua một bên, sau đó câm một tài liệu khác.

Bây giờ tình cảm của anh với Cố Tử Yên rất phức tạp, anh có thể cảm giác được mình không hề rung động với Cố Tử Yên, anh cũng loáng thoáng hiểu ra có lẽ mình không yêu Cố Tử Yên, cho nên anh không gặp cô ta.

Ngoại trừ nguyên nhân này, còn có một nguyên nhân quan trọng cũng làm cho anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đó là anh phát hiện mình không có cảm giác gì với Cố Tử Yên, nhưng khi anh nhìn thấy Cố Tử Yên thì cảm xúc bị Cố Tử Yên khống chế, giống như trước kia, anh nhìn thấy Cố Tử Yên chịu tủi thân thì muốn dâng mọi thứ cho cô ta, mặc dù bây giờ cảm giác này đã nhạt đi không ít, nhưng vẫn còn tồn tại làm cho anh có chút khó chịu.

Bằng chứng rõ nhất là hôm trước anh nhìn qua cửa kính của phòng bệnh đối mặt với Cố Tử Yên, lúc đó anh nhìn hai mắt Cố Tử Yên đỏ ngầu, trong lòng dâng lên nỗi đau lòng, muốn gọi cô ta vào, lau nước mắt cho cô ta, nói cô ta đừng khóc, nhưng anh còn chưa nói gì thì bà nội đã đuổi Cố Tử Yên đi.

Nhưng Cố Tử Yên vừa rời đi, cảm giác đau lòng kia cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa, trong đầu cũng không còn suy nghĩ phải dỗ dành cô ta, cả người quay về trạng thái bình tĩnh trước đó, giống như vừa rồi chỉ là ảo tưởng.

Nhưng anh biết đây không phải là ảo tưởng, chỉ cần anh nhìn thấy Cố Tử Yên, suy nghĩ và tình cảm của anh sẽ bắt đầu không nằm trong khống chế của mình, giống như có một bàn tay vô hình nói Cố Tử Yên rất tốt, nói anh yêu Cố Tử Yên.

Phó Kình Hiên nghĩ như vậy thì bỗng nhiên nắm chặt bút máy, che đi sóng ngầm †rong mắt.

Lâm Diệc Hàng thấy Phó Kình Hiên đột nhiên không nói lời nào thì quay người ra ngoài.

Hành lang sảnh lớn tầng một của bệnh viện.

Cố Tử Yên đi ra ngoài thang máy thì thấy Bạch Dương cách đó không xa đi tới.

Bạch Dương cũng nhìn thấy cô ta, trên mặt cố ý hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô Cố, thật là trùng hợp.”

Cố Tử Yên không biết Bạch Dương đến †ìm mình, cô ta nắm chặt tay lại: “Cô đến bệnh viện làm gì?”

Không lễ cô đến gặp Kình Hiên?

Dường như Bạch Dương nhìn ra được Cố Tử Yên đang suy nghĩ gì, ánh mắt lóe lên ánh sáng, cong môi cười cười: “Tôi à, đương nhiên là đến thăm Tổng giám đốc Phó rồi, nghe nói anh ấy xảy ra tai nạn xe, tôi là vợ trước thì cũng nên đến thăm hỏi, dù sao cũng từng là vợ chồng, cô Cố, cô vừa thăm Tổng giám đốc Phó sao, vậy thì tốt rồi, làm phiền cô nói cho tôi biết số phòng của Tổng giám đốc Phó đi.”

“Cô đừng có mơi” Cố Tử Yên đỏ mắt trả lời.

Bạch Dương ra vẻ tiếc nuối thở dài: “Vậy à, được rồi, tôi đi hỏi y tá”

Cô nói xong thì định đi qua Cố Tử Yên vào thang máy.

Cố Tử Yên kéo tay cô lại: “Không được đi, tôi cảnh cáo cô, Bạch Dương, không cho phép đi gặp Kình Hiên, đó là chồng sắp cưới của tôi!”

“Thì sao chứ, không phải hai người còn chưa kết hôn à?” Bạch Dương cười như không cười nhìn Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên nghe cô nói câu này thì tức giận, cơ thể run nhè nhẹ: “Sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ kết hôn!”

“Tôi thấy chưa chắc đâu, nghe nói hai ngày nay Tổng giám đốc Phó không gặp cô, có vẻ muốn chia tay với cô, đúng lúc †ôi có cơ hội rồi” Bạch Dương hất tóc cười duyên nói.

Nhưng trong lòng cô lại muốn nôn ra.

Thì ra giả vờ làm trà xanh lại buồn nôn như vậy, sau này cô sẽ không tiếp tục giả vờ nữa.
 
Chương 605


CHƯƠNG 605

Sắc mặt Cố Tử Yên thay đổi: “Cô nói cái gì? Cô có cơ hội? Cô muốn tái hôn với Kình Hiên sao?”

“Đúng vậy, tôi mang thai con của anh ấy, đương nhiên là muốn tái hôn, tôi cũng không thể để đứa bé trong bụng trở thành đứa nhỏ mồ côi ba, tôi nghĩ cô Cố rộng lượng như vậy, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy một đứa bé vô tội không có một gia đình hoàn chỉnh đúng không?” Bạch Dương mở to mắt quan sát vẻ mặt của Cố Tử Yên.

Vẻ mặt của Cố Tử Yên giống như cô dự đoán, dần dần trở nên nhăn nhó.

Bạch Dương đã biết mình mang thai con của Kình Hiên.

Quả nhiên khi Bạch Dương biết thì chắc chắn sẽ trăm phương ngàn tái hôn với Kình Hiên, hừ, còn nói không yêu Kình Hiên, quả nhiên chỉ là nói dối!

Cố Tử Yên không có tâm trạng nghĩ vì sao Bạch Dương lại biết được, cô ta u ám nhìn chằm chằm vào bụng của Bạch Dương.

Bởi vì đứa con hoang này.

Chỉ cần không có đứa con hoang này, cô ta xem Bạch Dương có thể tái hôn với Kình Hiên hay không.

Cố Tử Yên điên cuồng cười một tiếng, đột nhiên đẩy Bạch Dương đi.

Bạch Dương đã sớm đề phòng cô ta, cô híp mắt nghiêng người qua một bên.

Cố Tử Yên đẩy hụt nên lập tức ngã xuống đất.

Bạch Dương cười nhạt một chút, đi tới nắm lấy tóc của cô ta, kéo cô ta dậy, sau đó tay kia tát vào mặt của cô ta, mỗi bên một cái.

Chát chát, âm thanh vô cùng vang dội.

Trên mặt Cố Tử Yên hiện ra mấy dấu ngón tay, nhìn vô cùng chật vật đáng thương.

Hai người không có chú ý tới thang máy sau lưng bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông ngồi lên xe lăn nhìn bọn họ, hai tay đặt lên xe lăn nắm chặt lại, dường như đang kìm nén gì đó.

“Bạch Dương, cô dám đánh tôi!” Cố Tử Yên bị Bạch Dương đè xuống mặt đất, nhưng cô ta không khỏe bằng Bạch Dương nên không thể đẩy Bạch Dương ra, chỉ có thể siết chặt hai tay Bạch Dương, để Bạch Dương đau đớn buông mình ra.

Nhưng Bạch Dương không buông mà Bạch Dương càng kéo chặt tóc của cô ta.

Cố Tử Yên cảm giác da đầu của mình sắp rơi ra, đau đớn nhăn mặt lại.

“Vì sao tôi không dám đánh cô, cô cho rằng mình là ai, cô muốn đẩy tôi, muốn hại đứa bé trong bụng tôi, tôi đánh cô cũng chỉ vì muốn tự vệ, cho dù cảnh sát đến thì tôi cũng có lý.” Bạch Dương vừa nói vừa kéo †óc của Cố Tử Yên.

Cô cố ý nói với Cố Tử Yên chuyện đứa bé trong bụng mình là của Phó Kình Hiên Cố Tử Yên, cũng cố ý nói muốn tái hôn với Phó Kình Hiên, cô muốn kích động Cố Tử Yên, chọc giận Cố Tử Yên ra tay với mình, vậy thì cô mới có lý do đánh trả, lấy tóc của Cố Tử Yên.

Mặc dù cách này có vẻ mạo hiểm một chút, rất có thể còn bị thương, nhưng cô không muốn Cố Tử Yên nghi ngờ mình cố ý lấy tóc của cô ta, đành phải dùng cách này, nhưng cũng may cô đã sớm đề phòng Cố Tử Yên, lúc này mới không để Cố Tử Yên làm cho mình bị thương.

“ÁI” Cố Tử Yên đau đớn đến chảy nước mắt, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Bạch Dương: “Thả tôi rai”

“Tôi không thả!” Bạch Dương mỉa mai đối mặt với cô ta.

Cố Tử Yên tức đến run rẩy: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Bạch Dương vỗ vào mặt cô ta, ác độc nói: “Tôi không muốn thế nào cả, tôi muốn cô trơ mắt nhìn tôi và Phó Kình Hiên tái hôn, sau đó một nhà ba người chúng tôi yêu thương lẫn nhau”
 
Chương 606


Trong thang máy, người đàn ông nghe nói như thế thì buông lỏng tay, đáy lòng dâng lên cảm xúc vui mừng không thể nào miêu tả được.

Bên ngoài, Cố Tử Yên cười lạnh: “Cô cảm thấy có thể sao, Kình Hiên không yêu cô, anh ấy sẽ không tái hôn với cô!”

Bây giờ Kình Hiên chưa ý thức được mình yêu Bạch Dương.

Chỉ cần cô ta làm cho Kình Hiên không ý thức được, Bạch Dương sẽ không dễ dàng đạt được mục đích.

Mà Bạch Dương cũng không thể tái hôn với Kình Hiên.

“Cô nói không thể thì không thể sao, sáu năm trước Phó Kình Hiên cũng không yêu tôi, nhưng tôi và anh ấy vẫn kết hôn đó thôi.” Bạch Dương cười châm chọc cô ta.

Cố Tử Yên nghiến răng nghiến lợi: ‘GÓ “Được rồi, không đùa với cô nữa, tôi mệt rồi” Bạch Dương buông tóc của Cố Tử Yên.

Cuối cùng da đầu của Cố Tử Yên được giải phóng, cô ta đẩy Bạch Dương ra, ôm đỉnh đầu ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nham hiểm nhìn Bạch Dương: “Cô chờ đó cho tôi”

Cô ta nói câu nói này xong thì đứng lên, cũng không nhìn tình hình xung quanh mà lập tức chạy đi.

Cô ta sợ nếu mình không chạy đi thì Bạch Dương sẽ lại bắt mình, lại đánh cô ta một trận.

Cô ta không đánh lại Bạch Dương!

Bạch Dương nhìn Cố Tử Yên chạy trối chết thì nhếch miệng, sau đó thu hồi ánh mắt cúi đầu nhìn tay của mình, trong tay đầy tóc, cô giật từ trên đầu Cố Tử Yên xuống, chắc cũng phải hàng trăm sợi.

Chắc cũng đủ cho Trình Minh Viễn.

Bạch Dương cười cười, lấy túi zip trong túi xách ra bỏ tóc vào bên trong, sau đó cất vào túi, lúc này cô mới đứng lên phủi †ay chuẩn bị rời đi bệnh viện.

Ánh mắt của cô nhìn thấy gì đó thì sững SỜ.

“Là anh?” Bạch Dương thu lại nụ cười trên mặt, mặt không biểu cảm nhìn Phó Kình Hiên trong thang máy.

Anh ở đó từ lúc nào?

Phó Kình Hiên nhìn cô thay đổi sắc mặt thì ánh mắt tối lại: “Là tôi.”

Anh di chuyển xe lăn đi ra ngoài dừng trước mặt cô.

Bạch Dương lần đầu tiên nhìn thấy Phó Kình Hiên yếu ớt như vậy.

Trước đó Phó Kình Hiên cũng từng bị thương mấy lần vì cô, nhưng chưa từng phải mặc đồ bệnh nhân, ở trong trong bệnh viện lâu như vậy.

“Anh đến bao lâu rồi? Anh nhìn thấy hết rồi?” Bạch Dương cụp mắt xuống hỏi.

Phó Kình Hiên không tỏ ý kiến: “Tôi thấy rồi.

“Cho nên bây giờ anh chuẩn bị báo thù cho Cố Tử Yên?” Bạch Dương giễu cợt nhìn anh.

Phó Kình Hiên lắc đầu: “Không phải, tôi cũng không định báo thù cho cô ấy.”

Trên thực tế, trong thang máy nhìn thấy cô đánh Cố Tử Yên thì trong lòng hoàn toàn rất tức giận vì cô đối xử với Tử Yên như vậy, cũng muốn đi lên kéo cô ra, cứu Tử Yên, cũng muốn lấy lại công bằng cho Tử Yên.

Nhưng anh biết suy nghĩ này không phải là suy nghĩ thật của mình, cho nên cố gắng kìm nén không đi ra ngoài.

Quả nhiên, Cố Tử Yên rời đi thì anh lập tức bình tĩnh lại, suy nghĩ lấy lại công bằng gì đó hoàn toàn biến mất, anh lại chứng minh được suy nghĩ và tình cảm của mình hoàn toàn ảnh hưởng từ Cố Tử, anh không hiểu tại sao có thể như vậy, có lẽ vấn đề nằm ở chỗ Cố Tử Yên.
 
Chương 607


CHƯƠNG 607

“Anh không giúp Cố Tử Yên báo thù?”

Bạch Dương kinh ngạc mở to hai mắt.

Phó Kình Hiên thấy cô không tin mình, có chút không thoải mái mím môi: “Phải.

Bạch Dương bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, cười thản nhiên nói: “Vậy thì tôi cảm ơn Tổng giám đốc Phó đã tha cho tôi một mạng, tôi đi trước đây.”

Cô cầm túi xách chuẩn bị rời đi.

Phó Kình Hiên mở miệng gọi cô lại: “Chờ một chút.”

“Tổng giám đốc Phó, còn có chuyện gì sao?” Bạch Dương quay đầu nhìn anh.

Ánh mắt Phó Kình Hiên sâu thẳm: “Vừa rồi tôi nghe thấy những lời cô đã nói.”

“Lời nói?” Bạch Dương vô cùng khó hiểu: “Tôi nói gì?”

Phó Kình Hiên có chút không vui.

Cô vừa nói đã quên nhanh như vậy?

“Cô vừa nói muốn tái hôn với tôi” Phó Kình Hiên trầm giọng trả lời.

Bạch Dương giật mình: “Thì ra là chuyện này, làm sao, Tổng giám đốc Phó bỗng nhiên nhắc chuyện này là có gì?”

Cô hứng thú nhìn anh.

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên: “Nếu cô muốn thì tôi có thể đồng ý.”

Vẻ mặt Bạch Dương cứng đờ, một lúc lâu mới phản ứng lại, có chút ngây ra: “Không phải, Tổng giám đốc Phó, anh phát sốt à? Anh nói có thể tái hôn với tôi sao?”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Vì đứa Bé “Chờ một chút.” Bạch Dương làm động tác dừng lại, sau đó đưa thay sờ trán của anh.

Phó Kình Hiên cảm nhận được lòng bàn †ay cô đặt lên trán của mình, mềm mềm, còn có chút ấm áp làm cho trong lòng anh rung động.

Bạch Dương nhanh chóng thu tay lại.

Phó Kình Hiên lập tức có cảm giác mất mát.

“Anh không phát sốt mà.” Bạch Dương khoanh tay: “Sao anh lại bắt đầu nói mê sảng rồi”

Phó Kình Hiên nhíu mày.

Cô vậy mà nghĩ anh nói mê sảng?

“Tổng giám đốc Phó, anh đừng nói đùa nữa, vì đứa bé cái gì, con của tôi có liên quan gì đến anh? Đứa bé là của anh sao?

Anh vội vàng muốn đổ vỏ như vậy đúng là hiếm thấy.” Bạch Dương bĩu môi châm chọc nói.

Con ngươi Phó Kình Hiên co lại.

Cô có ý gì?

Cô không biết con là của anh, vậy tại sao vừa rồi cô lại nói người một nhà?

Anh còn tưởng rằng cô đã biết!

“Còn nữa” Bạch Dương không biết trong lòng Phó Kình Hiên đang suy nghĩ gì, cũng lười quan tâm, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói: “Tôi chưa từng có suy nghĩ muốn tái hôn với anh, lúc nấy tôi nói như vậy chỉ vì cố ý đùa Cố Tử Yên mà thôi, Tổng giám đốc Phó nghĩ là thật sao?”

Bạch Dương cười nhạo một tiếng, quay người rời đi.
 
Chương 608


CHƯƠNG 608

Cô không biết vì sao anh lại đột nhiên đồng ý tái hôn.

Nhưng cô rất chướng mắt hành động này của anh, cô nghỉ ngờ anh thật sự yêu Cố Tử Yên hay không, nếu không thì sao lại muốn tái hôn.

Bạch Dương rời đi, đôi mắt sâu thẳm của Phó Kình Hiên nhìn cô bước đi, mím môi không nói.

Lúc này, thang máy mở ra, trợ lý Trương đi ra: “Tổng giám đốc Phó, tôi xin lỗi, không biết vì sao thang máy luôn dừng ở tầng một mà không đi lên, tôi đã chờ rất lâu.”

“Không sao.” Phó Kình Hiên lạnh nhạt nói ra hai chữ.

Trợ lý Trương thấy anh không tức giận thì thở phào, sau đó đứng phía sau đẩy xe lăn: “Tổng giám đốc Phó, anh muốn quay về tập đoàn họp sao? Hay là đừng đi nữa, lỡ cơ thể của anh không chịu đựng nổi. . “

“Được rồi, đi thôi.” Phó Kình Hiên không kiên nhẫn cắt ngang, gõ vào xe lăn ra hiệu cho anh ta đẩy mình đi.

Trợ lý Trương thấy Phó Kình Hiên kiên trì muốn đi, cũng không có cách nào khác, đành phải thở dài đẩy anh đến bãi đậu xe.

Bạch Dương rời khỏi bệnh viện thì đến nhà Trình Minh Viễn.

Đây là lần đầu tiên cô đến đây, nhà của Trình Minh Viễn hoàn toàn khác với các căn biệt thự hiện đại khác, nó là một căn Tứ Hợp Viện, có cảm giác rất cổ điển.

“Cô đến rồi à, vào đi.” Trình Minh Viễn tự mình ra mở cửa, nhìn thấy Bạch Dương thì nụ cười càng tươi hơn.

Bạch Dương nhấc chân đi vào: “Quấy rầy rồi.”

“Quấy rầy cái gì, sau này đây cũng là của có, ˆ Dường như Trình Minh Viễn ý thức được mình nói không lời nên nói thì ho nhẹ một tiếng, vội vàng im lặng.

Bạch Dương lại khó hiểu nhìn anh ta: “Đây cũng là của tôi cái gì?”

“Ha ha, không có gì không có gì, cô mau ngồi đi.” Trình Minh Viễn cười ha ha, chỉ vào ghế bành trong nhà, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Bạch Dương cảm thấy anh ta kỳ lạ, cũng lười hỏi nhiều, cô nói cảm ơn xong thì ngồi xuống.

Quản gia đi tới rót trà, nhìn thấy Bạch Dương, cười đến miệng không khép lại được.

Đây là cô gái mà cậu chủ thích, không tệ, rất xinh đẹp!

Bạch Dương nhìn quản gia cười, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên mà chỉ có cảm giác sởn tóc gáy.

Hơn nữa bộ dáng kỳ lạ vừa rồi của Trình Minh Viễn…

Sao cô cứ có cảm giác người nhà họ Trình đều có chút không bình thường vậy?

Ý thức được suy nghĩ của mình không quá lễ phép, Bạch Dương vội vàng ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh tâm trạng cho tốt, không nghĩ nhiều nữa.

“Cô Bạch, mời cô uống trà.” Quản gia đưa cho cô chén trà.

Bạch Dương cười nhận lấy: “Cám ơn”

“Không cần khách sáo.” Quản gia xua tay: “Vậy cô cứ trò chuyện với cậu chủ đi, có gì cần sai bảo cứ gọi tôi là được, tuyệt đối đừng phép tắc gì cả, cứ coi nơi này là nhà mình được rồi.”

“.. Được rồi” Khóe miệng Bạch Dương mấp máy, miễn cưỡng cười gật đầu đáp.

Quản gia này quá nhiệt tình hiếu khách rồi, lại bảo cô coi nơi này như nhà mình sao?

Như vậy cô càng thấy áp lực hơn đấy?
 
Chương 609


CHƯƠNG 609

“Được rồi chú, chú đi xuống trước đi.”

Trình Minh Viễn cũng bưng lên một chén trà, ý bảo quản gia nhanh chóng đi.

Nếu không đi, anh ta lại lo lắng quản gia sẽ nói ra với Bạch Dương chuyện anh ta thích Bạch Dương mất, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, anh ta cũng không dám tưởng tượng.

“Được được được, tôi đi ngay.” Quản gia cho rằng Trình Minh Viễn là nóng lòng muốn cùng Bạch Dương ở chung một mình nên cười ha hả đáp.

Lúc đi, ông ta còn không quên ném cho Trình Minh Viễn một ánh mắt “Gố lên, tôi tin tưởng cậu”, làm Trình Minh Viễn vừa tức giận vừa buồn cười.

“Đừng để ý, tính cách quản gia nhà chúng tôi luôn nhiệt tình thế đấy, tuổi cũng đã cao cứ giống như một đứa trẻ già vậy.”

Trình Minh Viễn nhìn Bạch Dương trước mặt nói.

Bạch Dương lắc đầu: “Không đâu, tôi rất thích chú quản gia, rất thân thiết đó, đúng rồi, anh bảo tôi lấy mẫu ADN của người nhà họ Gố, tôi đã mang đến đây.”

Cô buông chén trà xuống, lấy từ trong †úi ra một túi chống thấm nước chứa tóc của Cố Tử Yên.

Trình Minh Viễn vừa nhìn, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm nước: “Sao lại nhiều vậy chứ?”

“Ối… Không cẩn thận nên giựt nhiều một chút, tóm lại anh cầm đi” Bạch Dương ném luôn tóc cho anh ta.

Trình Minh Viễn luống cuống tay chân bắt lấy: “Cô vừa mới nói giựt? Chẳng lẽ những sợi tóc này đều là do cô giựt thẳng †ừ trên đầu Cố Tử Yên sao?”

Bạch Dương cười với anh ta: “Cũng không khác biệt lắm.”

“Cố Tử Yên chắc chắn sẽ không để cho cô kéo, nói đi, rốt cuộc cô làm như thế nào vậy, chẳng những giựt mà còn giựt được Ị”

nhiều như vậy!” Trình Minh Viễn buông tóc xuống, dời chiếc ghế bành đến bên cạnh cô, sau khi ngồi xuống lại bày vẻ mặt tò mò nhìn cô.

Bạch Dương thấy anh ta muốn biết như Vậy, sờ sờ vành tai, sau đó nói ra toàn bộ quá trình mình đến bệnh viện tìm Cố Tử Yên.

Nghe xong, Trình Minh Viễn ôm bụng cười ha ha: “Được đó Bạch Dương, cô thật là, cố ý chọc giận cô ta, để cho cô ta ra tay đánh cô trước, sau đó cô có lý do đánh trả, cứ như vậy, cũng không ai nghi ngờ cô giựt tóc cô ta là có mục đích khác.”

“Đúng vậy, nếu như tôi giựt tóc cô ta, cô †a nhất định sẽ điều tra nguyên nhân tôi giựt tóc cô ta, cho nên chỉ có thể làm vậy.”

Bạch Dương buông tay trả lời.

“Được, tôi sẽ cho người tới lấy tóc đi”

Anh ta lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần của mình và gọi điện thoại.

Bạch Dương ngồi ở trên ghế lẳng lặng lắng nghe.

Khoảng chừng nửa tiếng, tóc của Cố Tử Yên đã bị người ta cầm đi.

Bạch Dương cũng chuẩn bị rời đi, lại bị quản gia và Trình Minh Viễn giữ lại ăn cơm tối.

Sau khi ăn xong, Trình Minh Viễn tự mình lái xe đưa cô về Vịnh Tiên Thủy.

“Ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi gặp Cố Mạn Tình.” Sau khi Bạch Dương xuống xe, Trình Minh Viễn hạ cửa sổ xe xuống, một cánh †ay đặt trên mép cửa sổ và nhìn cô nói.

Trong mắt Bạch Dương chợt lóe lên tia sáng, gật đầu đồng ý: “Được, đúng lúc tôi cũng muốn giao sợi dây chuyền cho cô ấy.
 
Chương 610


CHƯƠNG 610

“Cứ quyết định vậy đi, ngày mai gặp.”

Trình Minh Viễn phất tay.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Ngày mai gặp.”

Sau đó, Trình Minh Viễn đóng cửa sổ xe lại và lái xe đi.

Bạch Dương vẫn đứng ở ven đường, nhìn theo xe của anh ta đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới xoay người đi vào tòa nhà chung cư.

Ven đường, trong một chiếc xe nhỏ khiêm tốn, ánh mắt Phó Kình Hiên thâm trầm nhìn bóng lưng Bạch Dương, biểu cảm trên mặt nói không ra là đang vui hay buồn.

Nhưng trợ lý Trương biết, giờ phút này anh không vui, tâm trạng rất không tốt.

Là bởi vì nhìn thấy cô Bạch xuống từ trên xe người đàn ông khác sao?

“Tổng giám đốc Phó, hình như chiếc xe vừa rồi là của cậu Trình.” Trợ lý Trương quay đầu nói với người đàn ông ngồi sau.

Mí mắt người đàn ông rũ xuống, che khuất cơn bão cuồng phong nơi đáy mắt, không trả lời.

Anh đương nhiên biết là của Trình Minh Viễn.

Chỉ là anh đang suy nghĩ, tại sao trễ như vậy mà Bạch Dương còn có thể cùng Trình Minh Viễn trở về, bọn họ đã đi đâu? Đã làm cái gì?

Rất nhiều nghi vấn xoay quanh trong lòng, áp lực quanh người Phó Kình Hiên đều rất thấp.

Anh siết chặt nắm đấm, sắc mặt lạnh lão: “Đi thôi.”

“Anh không đi tìm cô Bạch sao?” Trợ lý Trương ngạc nhiên hỏi.

Phó Kình Hiên híp mắt: “Tại sao tôi phải †ìm cô ấy?”

Trợ lý Trương không biết nói gì, nhưng trong lòng lại oán thầm.

Được rồi, ghen tuông, thấy cô Bạch trở về cùng người đàn ông khác thì tức giận ầm muốn đi.

Đi thì đi, dù sao lần sau còn đến nữa.

Nghĩ vậy, trợ lý Trương nhún vai, yên lặng khởi động xe.

Không bao lâu, đã đến biệt thự nhà họ Phó.

Phó Kình Hiên bị trợ lý Trương đẩy vào, vừa vào cửa chính chợt nghe thấy hai tiếng bộp bộp, sau đó pháo hoa đủ màu sắc từ đỉnh đầu bay xuống, rơi xuống khắp nơi trên người anh.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Anh, chúc mừng anh xuất viện!” Phó Kình Duy đứng ở cửa bậc thang thông với cửa chính, cười hì hì chúc mừng.

Phó Kình Hiên nhìn ống pháo hoa không ngừng bắn ra trên hai tay cậu ta, lập tức biết pháo hoa vừa rồi là do cậu ta bắn.

“Kình Hiên, hoan nghênh cháu về nhà”

Bà cụ cũng cười nói một câu.

Vu Y Cơ đương nhiên cũng không cam lòng tụt lại phía sau: “Hoan nghênh con trở về, Kình Hiên”

Ánh mắt lạnh lùng của Phó Kình Hiên dịu dàng hơn rất nhiều, anh phủi pháo hoa dính trên người mình rồi trả lời: “Cám ơn.”

“Anh, em đẩy anh” Phó Kình Duy vứt ống pháo hoa trong tay đi và đi về phía trợ lý Trương.

Trợ lý Trương tự giác tránh sang một bên: “Tổng giám đốc Phó, vậy tôi về trước đây.

“Ừm” Phó Kình Hiên gật đầu.
 
Chương 611


Trợ lý Trương lại nhìn về phía bà cụ chào hỏi, sau đó xoay người rời đi.

Một khắc ra khỏi cửa biệt thự nhà họ Phó, anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm phủ đầy sao, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.

Thật tốt quá, cuối cùng anh ta cũng tan làm!

Thật không dễ dàng mà!

Bên trong, Phó Kình Duy đẩy Phó Kình Hiên đi vào phòng khách: “Anh, không phải chiều anh sẽ xuất viện sao? Sao bây giờ anh mới về nhà?”

Ánh mắt Phó Kình Hiên chợt lóe lên: “Anh hơi khó chịu nên để Trương Trình đẩy anh ra ngoài giải sầu.”

Nghe thấy anh nói khó chịu, bà cụ lập †ức quay đầu lại: “Cho nên bà mới nói cháu không nên vội vã xuất viện sớm như thế, bảo cháu ở bệnh viện thêm vài ngày thì cháu nhất định không nghe, rốt cuộc thấy khó chịu chỗ nào, để bà bảo bác sĩ tới xem một chút?”

“Không cần đâu bà nội, cháu đã không sao rồi.” Phó Kình Hiên xoa xoa huyệt thái dương trả lời.

Thật ra anh cũng không có khó chịu, chỉ là anh bỗng nhiên muốn xuất viện nhưng sau đó người đầu tiên muốn nhìn thấy là Bạch Dương nên bảo Trương Trình chở anh qua đó.

Nhưng không ngờ lại nhìn thấy cô ngồi xe Trình Minh Viễn trở về.

Đang lúc nói chuyện thì đến phòng khách.

Vẻ mặt Vu Y Cơ đột nhiên thần bí nói: “Đúng rồi Kình Hiên, có tin vui nha”

“Tin vui?” Phó Kình Hiên nhíu mày .

Bà cụ và Phó Kình Duy lại đồng thời trợn trắng mắt, không nói gì.

“Đương nhiên, tin vui ở ngay đó.” Vụ Y Cơ chỉ về một hướng.

Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một người đứng lên ở ghế sofa đưa lưng về phía anh.

Người kia từ từ xoay người, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, đang vặn ngón tay, bối rối nhìn anh: “Kình Hiên.”

Sắc mặt Phó Kình Hiên hơi thay đổi, sự dịu dàng lúc đầu giữa hai hàng lông mày thoáng cái lại trở về lạnh như băng.

Bàn tay anh đặt trên tay vịn xe lăn cũng nắm chặt, ánh mắt hơi lạnh liếc nhìn Vu Y Cơ.

Đây có phải là tin vui trong miệng bà không?

Vu Y Cơ không hiểu ánh mắt Phó Kình Hiên nhìn mình, vẫn ở đó cao hứng nói: “Kình Hiên, Tử Yên đặc biệt tới tìm con, hai ngày nay con đều không muốn gặp con bé, cho dù giữa hai đứa xảy ra mâu thuẫn cũng nên giải quyết hòa thuận đi, đúng lúc, đêm nay Tử Yên cũng ở nhà, các con cứ nói chuyện thoải mái đi.”

“Không cần.” Phó Kình Hiên rũ mắt lạnh nhạt từ chối đề nghị của bà ta.

Cố Tử Yên trợn to hai mắt: “Kình Hiên, rốt cuộc em đã làm sai cái gì mà hai ngày nay anh đối xử với em lạnh nhạt như vậy, anh nói cho em biết đi xem em có sửa được không?”

Cô ta vuốt ngực mình, ánh mắt bi thương nhìn anh.

Bà cụ và Phó Kình Duy đều nhìn Phó Kình Hiên, họ cũng muốn biết nguyên nhân là gì.

Phó Kình Hiên mím môi mỏng: “Em không làm sai gì cả.”

Lý do nằm ở anh, anh không yêu cô ta nữa rồi, không biết làm thế nào để đối mặt với cô †a.

Hơn nữa quan trọng nhất là đối mặt với cô ta, suy nghĩ và cảm xúc của anh sẽ bị cô ta ảnh hưởng, làm ra một số chuyện mà anh cũng cảm thấy không giống như mình có thể làm ra.
 
Chương 612


CHƯƠNG 612

Ví dụ như lúc trước, cô ta tỉnh lại xuất viện, anh lại vì một câu nói của cô ta mà để cho Bạch Dương dọn ra ngoài, lúc đó Bạch Dương vẫn là vợ của anh, cho dù anh không yêu Bạch Dương cũng tuyệt đối không có lý do để Bạch Dương dọn ra ngoài, nhưng anh lại cố tình làm thế.

Còn nữa Cố Tử Yên đã xuống tay với Bạch Dương mấy lần, cho dù là nhân cách thứ hai làm, đó cũng là phạm pháp, mà anh lại chưa từng động đến suy nghĩ muốn đưa cô ta vào cục cảnh sát.

Kỳ lạ nhất chính là, lúc trước anh chưa bao giờ cảm thấy mình làm như vậy là có gì không đúng, mãi đến lần tai nạn giao thông này, anh mới chợt phát hiện bản thân mình trong quá khứ, chẳng những thiểu năng trí tuệ mà ngay cả nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan cũng không có!

Đó không phải là anh.

Phó Kình Hiên cắn chặt răng.

Anh dám khẳng định, bản thân trước khi †ai nạn giao thông xảy ra không phải là con người thật của anh!

Bản thân nhận được giáo dục ưu tú từ nhỏ, không thể làm ra những hành vi thiếu kiến thức này.

Trên người anh nhất định xảy ra vấn đề gì đó.

“Kình Duy, đưa anh lên lầu.” Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên khẽ cúi đầu, thu lại vẻ lạnh lùng trên mặt, trầm giọng sai bảo.

“Vâng vâng.” Phó Kình Duy đáp hai tiếng, đẩy anh đi về phía thang máy.

Thang máy này là hôm qua anh nhờ trợ lý Trương tìm người lắp đặt.

Chỉ để thuận tiện cho việc lên lầu sau khi xuất viện.

“Kình Hiên…” Cố Tử Yên thấy ngay cả một ánh mắt Phó Kình Hiên cũng không cho mình, ngay cả nói một câu cũng không nói với mình mà đã đi thẳng lên lầu, vội vàng muốn đuổi theo.

Cô ta tới đây chính là muốn nói rõ ràng với Phó Kình Hiên, anh rốt cuộc làm sao vậy, tại sao không gặp cô ta, tại sao đối xử lạnh nhạt với cô ta như vậy.

Nhưng không ngờ tới anh hoàn toàn không cho cô ta cơ hội này.

Cố Tử Yên còn chưa bước được hai bước đã bị bà cụ ngăn cản.

Trong mắt bà cụ không hề che giấu sự vui sướng khi người khác gặp họa: “Cô Cố, trời không còn sớm nữa, cháu trai tôi muốn nghỉ ngơi, cô cũng nên trở về đi.”

“Nhưng bác gái đêm nay cháu…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tôi còn ở đây thì lời nói của nó không tính.” Bà cụ lạnh lùng liếc Vu Y Cơ một cái.

Từ trước đến giờ Vu Y Cơ đều sợ bà cụ này, vừa chạm vào ánh mắt của bà cụ đã lập tức cúi đầu.

“Người đâu, đưa cô Cố ra ngoài!” Bà cụ mở miệng nhìn về phía người giúp việc gọi.

Người giúp việc lập tức đi tới, làm tư thế mời Cố Tử Yên: “Cô Cố, xin mời.”

Cố Tử Yên cắn môi, tức giận nhìn bà cụ, cuối cùng dậm chân rời đi.

Trên lầu, Phó Kình Duy đẩy Phó Kình Hiên vào phòng: “Anh, anh nghỉ ngơi cho tốt, em đi ra ngoài trước.”

“Khoan đã.” Phó Kình Hiên gọi cậu ta lại.

Phó Kình Duy xoay người lại: “Anh, còn chuyện gì nữa sao?”

“Tại sao em lại đột nhiên chán ghét Cố Tử Yên vậy? Anh nhớ rõ, lúc trước em cũng giống mẹ rất thích Cố Tử Yên mà?” Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn cậu ta.

Phó Kình Duy gãi gãi đầu: “Đúng vậy, lúc trước vẫn nghe mẹ nói, Cố Tử Yên rất tốt, hơn nữa anh thích chị ta nên em mới nghĩ, anh ưu tú như vậy thì người con gái anh thích nhất định là thật sự tốt, cho nên em rất có thiện cảm với Cố Tử Yên. Nhưng sau này em thấy rõ bộ mặt thật của chị ta rồi, em đương nhiên sẽ rất ghét.: Phó Kình Hiên trầm mặc.
 
Chương 613


Đúng vậy, bất luận kẻ nào khi phát hiện ra một người vốn tưởng rằng rất tốt nhưng thật ra bản tính vừa độc địa vừa xấu xa, đều sẽ lựa chọn rời xa.

Nhưng anh lại không hoàn toàn không có ý nghĩ này.

Thấy anh cả không nói gì nữa, Phó Kình Duy nháy mắt mấy cái: “Anh, anh hỏi cái này làm gì vậy?”

“Không có gì đâu.” Phó Kình Hiên lạnh nhạt nói.

Tròng mắt Phó Kình Duy đảo quanh, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: “Đúng rồi, anh và Cố Tử Yên rốt cuộc làm sao vậy? Cãi nhau sao?”

“Không có.”

“Em không tin” Vẻ mặt Phó Kình Duy biểu hiện ‘Anh cứ giả vờ đi” nhìn anh: “Nhìn Tình hình của hai người, không phải cãi nhau ầmï thì sao lại có bộ dạng muốn chia †ay thế”

Phó Kình Hiên khế mím môi: “Có lẽ, anh thật sự nên chia tay cô ấy”

Anh muốn trở thành một người bình thường chứ không phải là một con rối bị Cố Tử Yên nắm bắt suy nghĩ và tình cảm.

Về phần lời hứa trước kia của anh đối với cô ta, anh thật nghi ngờ, đó thật sự là anh cam tâm tình nguyện hứa hẹn sao?

Trong lòng anh loáng thoáng cảm thấy, không phải!

“Anh, anh vừa nói cái gì vậy? Anh… Anh muốn cùng Cố Tử Yên…”

“Em ra ngoài đi, anh muốn nghỉ ngơi.”

Phó Kình Hiên không đợi Phó Kình Duy nói xong đã mở miệng đuổi người.

Phó Kình Duy hoảng hốt đi ra khỏi phòng anh, một hồi lâu lấy lại tinh thần, mới nuốt nước miếng.

Trời ạ, anh cả muốn chia tay với Cố Tử Yên!

Tin tức tốt như vậy, cậu ta phải nói cho chị Bạch Dương thôi.

Phó Kình Duy lấy điện thoại di động ra, vui mừng gọi điện thoại cho Bạch Dương.

Bạch Dương đang tắm rửa, nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên nên cầm lên nhìn, nhất thời không muốn nghe mà cúp máy luôn.

Phó Kình Duy ủy khuất bĩu môi: “Cái gì thế, sao lại cúp điện thoại của em! Chị càng cúp em lại càng muốn gọi, xem chị có nghe máy hay không.”

Hừ một tiếng, cậu ta tiếp tục gọi đi.

Bạch Dương tức giận nghe máy: “Có rắm thì thả nhanh!”

“Chị Bạch Dương, chị thô lỗ như vậy cũng không tốt.” Phó Kình Duy tựa vào tường hành lang lười biếng rung chân, trong lòng cực kỳ đắc ý.

Hừ, không phải là không nghe điện thoại của cậu ta sao?

Bây giờ không phải vẫn là nhận à.

“Mắc mớ gì tới cậu, thằng nhóc thối tha còn dám dạy bảo tôi à” Bạch Dương tức giận bĩu môi: “Nhanh lên, có chuyện gì muốn nói, không có việc gì thì tôi cúp máy đây, đang tắm”

Nghe được hai chữ đang tắm, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên ngây ngô đỏ lên, giọng nói cũng lắp bắp: “Em… em chỉ muốn nói với chị một tin tức tốt, anh trai em chuẩn bị chia tay với Cố Tử Yên rồi.”

“Cái gì?” Bạch Dương đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh ngạc từ trong bồn tắm ngồi thẳng người: “Chia tay?”
 
Chương 614


CHƯƠNG 614

“Đúng vậy, chính là anh trai em tự mình nói, chị Bạch Dương, vui không?”

Bạch Dương nhíu mày: “Vui cái đầu quỷ nhà cậu đấy, có liên quan gì đến tôi chứ, cậu cho rằng bọn họ chia tay thì tôi còn có thể tái hôn với anh trai cậu sao?”

Cô trợn trắng mắt, nhưng tâm lý lại nhịn không được suy đoán Phó Kình Hiên muốn chia tay với Cố Tử Yên, sẽ không phải vì hôm nay cô nói ở bệnh viện chứ.

“Tại sao chị không thể tái hôn với anh †rai em, em cảm thấy chị với anh trai rất xứng đôi.” Phó Kình Duy thì thầm.

Trong mắt Bạch Dương hiện lên một tia giễu cợt, giọng điệu cũng lạnh hơn rất nhiều: “Phó Kình Duy, cậu nói câu này không thấy vô lý sao? Đừng quên, trước kia là cậu cho rằng tôi không xứng với anh trai cậu, thậm chí còn cho rằng đều là tại tôi mà anh trai cậu mới không cưới được Cố Tử Yên, bây giờ cậu nói như vậy, thật đúng là châm chọc.”

Nói xong, cô cúp máy, ném điện thoại sang một bên và tiếp tục tắm rửa.

Mà Phó Kình Duy ở đầu dây bên kia, lại vì những lời nói của Bạch Dương mà tự biết đuối lý cúi đầu.

“Con đứng ở đây làm gì?” Vu Y Cơ bưng thuốc lên, nhìn thấy đứa con trai nhỏ đứng ở hành lang rầu rĩ không vui, nhịn không được bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

“Không có gì…” Phó Kình Duy ủ rũ trả lời một câu, mở cửa vào phòng mình.

“Đứa nhỏ này, cái quái gì thế?” Vu Y Cơ lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, gõ cửa phòng Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, con có ở bên trong không?”

“Vào đi” Phó Kình Hiên ngồi dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách.

Vu Y Cơ đẩy cửa đi vào: “Kình Hiên, đây là thuốc của con, nhớ uống nhé.”

“Cảm ơn mẹ.” Phó Kình Hiên khẽ gật đầu.

“Vậy con sớm nghỉ ngơi một chút đi, mẹ đi ra ngoài trước.” Vụ Y Cơ chỉ cánh cửa.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Đi thong thả.”

Sau khi Vu Y Cơ rời đi, anh đóng sách lại cầm thuốc và ly nước ở đầu giường, những viên thuốc xanh xanh đỏ đỏ, có vẻ là thuốc đắng, anh không thay đổi sắc mặt nuốt xuống.

Anh uống thuốc xong lại đọc sách một lúc, cảm giác buồn ngủ nhanh chóng ập tới.

Anh biết thuốc này có phản ứng hay buồn ngủ.

Lúc anh ở bệnh viện, mỗi lần uống thuốc xong cũng bắt đầu buồn ngủ. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Phó Kình Hiên đặt sách qua một bên nằm xuống, không lâu sau cũng ngủ thiếp mất.

Đêm nay, anh mơ một cơn ác mộng dài.

Trong giấc mơ, sau khi Cố Tử Yên tỉnh lại, anh giống như hiện thực, đưa cô ta về, sau đó nói Bạch Dương dọn ra ngoài, nhưng khác với thực tế là Bạch Dương không đồng ý chuyển đi, anh cho người ném đồ đạc của Bạch Dương ra ngoài biệt thự nhf họ Phó.

Đồng thời ở trong giấc mơ, Bạch Dương cũng không ly hôn với anh, ngược lại anh muốn ly hôn, Bạch Dương không đồng ý, anh sỉ nhục Bạch Dương, ép cô ly hôn.

Ngoại trừ chuyện đó, anh còn mơ Cố Tử Yên giống như hiện thực, muốn làm hại Bạch Dương, mà trong giấc mơ anh lại tưởng rằng Bạch Dương đang bắt nạt Cố Tử Yên, sau đó tra tấn Bạch Dương, thậm chí còn đưa Bạch Dương vào tù…

Giấc mơ này làm cho Phó Kình Hiên giật mình tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi.

Anh nhìn tay mình lại nhìn căn phòng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may đây chỉ là giấc mơ, không phải là thật.
 
Chương 615


Nhưng trong lòng của anh lại có một giọng nói, nếu như lúc trước Bạch Dương không chủ động nói chuyện ly hôn, có lễ Bạch Dương thật sự sẽ bị anh đối xử giống như trong mơi Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Phó Kình Hiên đè xuống suy nghĩ của mình, cầm điện thoại lên, giọng có chút khàn khàn: “Chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Phó, hôm nay anh có đến tập đoàn không?” Trợ lý Trương ở trong điện thoại hỏi.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Có.”

“Vừa rồi Tổng giám đốc Cố gọi điện thoại hẹn trước, muốn gặp mặt anh, tôi nghe giọng nói của ông ta không tốt lắm, còn nhắc đến cô Cố, tôi đoán bởi vì hai ngày qua thái độ của anh đối với cô Cố làm cho Tổng giám đốc Cố có chút không vui, cho nên muốn tự mình nói chuyện với anh” Trợ lý Trương nói.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Tôi biết rồi, hẹn với ông ta đi.”

“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu.

“Mặt khác cậu hẹn một bác sĩ tâm lý cho tôi.” Phó Kình Hiên nói.

Anh muốn tìm hiểu rốt cuộc trên người mình xảy ra vấn đề gì, vì sao khi anh nhìn Cố Tử Yên thì lại bị Cố Tử Yên ảnh hưởng.

“Bác sĩ tâm lý?” Trợ lý Trương hơi khó hiểu một chút: “Tổng giám đốc Phó, anh gặp hay ai khác?”

“Tôi” Phó Kình Hiên trả lời: “Gần đây áp lực có hơi lớn.”

“Vậy à” Trợ lý Trương gật đầu, cũng không nghi ngờ gì: “Vậy tôi sẽ hẹn bác sĩ Steve.”

“Không, đổi người khác, đừng hẹn Steve và Lâm Diệc Hàng.” Phó Kình Hiên nghiêm túc nói.

Hai người này, một người là bác sĩ của Cố Tử Yên, một người có quan hệ không tệ với Cố Tử Yên.

Nếu bọn họ biết anh muốn tư vấn tâm lý sẽ nhanh chóng truyền đến tai Cố Tử Yên.

“Được rồi, vậy tôi tìm người khác.” Mặc dù anh ta không biết vì sao Phó Kình Hiên phải làm như thế, nhưng anh ta là cấp dưới nên không hỏi nhiều, cứ làm theo lệnh là được.

Phó Kình Hiên cúp điện thoại thì vén chăn lên, vịn vào giường ngồi lên xe lăn đi vào phòng tắm rửa mặt.

Cùng lúc đó, vịnh Tiên Thuỷ.

Bạch Dương thu chuẩn bị xong thì cầm lấy túi xách đi ra ngoài, dưới lầu Trình Minh Viễn đã đến.

“Lên xe đi, công chúa của tôi.” Trình Minh Viễn đứng trước cửa xe, mở cửa ghế sau ra, tư thế ưu nhã ga lăng.

Bạch Dương dở khóc dở cười: “Được rồi, làm tôi nổi cả da gà, còn công chúa nữa chứ.

Trình Minh Viễn cười ha ha: “Được rồi, không đùa nữa, lên xe đi.”

Bạch Dương gật đầu, cúi người lên xe.

Trình Minh Viễn cũng tranh thủ ngồi lên ghế lái, lái xe đến chỗ ở của Mạn Tình giả.

Trên đường, anh ta nói tình hình huấn luyện Mạn Tình giả cho Bạch Dương nghe, để Bạch Dương hiểu rõ về Mạn Tình giả hơn.

Nửa tiếng sau hai người đến chỗ ở của Mạn Tình giả, một căn nhà khá khiêm tốn dưới danh nghĩa của Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra.

Bạch Dương nhìn thấy người phụ nữ mở cửa là một người xấp xỉ tuổi của mình.

Dáng dấp cũng không quá xinh đẹp, mà làn da vàng như nến, người cũng rất gầy, có vẻ do thiếu dinh dưỡng thời gian dài gây ra, ngay cả quần áo trên người cũng không làm cho đầy đặn hơn.
 
Chương 616


CHƯƠNG 616

Khí chất cũng khúm núm, không dám nhìn thẳng người khác.

Bạch Dương biết đây là Cố Mạn Tình giả mà bọn họ tìm.

Quả nhiên, Trình Minh Viễn chỉ vào Mạn Tình giả đối Bạch Dương nói ra: “Cô ta chính là Cố Mạn Tình giả mà tôi tìm”

Mạn Tình giả mang lên hai chén trà, đưa cho Bạch Dương trước: “Cô. .. Cô Bạch, xin chào, tôi là Lý Thất, tôi… “

Bạch Dương nhíu mày lại, cắt ngang người phụ nữ đang ấp úng tự giới thiệu: “Cô không phải là Lý Thất, từ giờ trở đi cô là Cố Mạn Tình, nhớ kỹ sau này ai hỏi cô thì cô chỉ có thể trả lời mình là Cố Mạn Tình, hiểu chưa?”

“Bạch Dương nói không sai, chuyện cô giả mạo Cố Mạn Tình rất quan trọng, nếu như cô bị lộ, vậy thì kết cục của cô sẽ không khá hơn chút nào, cho nên cô không thể bị lộ.” Trình Minh Viễn nhìn chằm chằm Lý Thất , cũng là Cố Mạn Tình, giọng nghiêm túc nói.

Cố Mạn Tình liên tục không ngừng gật đầu: “Tôi. .. Tôi biết, tôi sẽ không để lộ ra”

Vì 3 tỷ, cô ta nhất định phải giả vờ làm Cố Mạn Tình đến cùng!

Bạch Dương thấy Cố Mạn Tình đã nhớ kỹ thì lông mày mới thả lỏng.

Sau đó cô lấy ra một chiếc hộp trong túi xách, bên trong là một sợi dây chuyền, cũng là dây chuyền của con gái.

Bạch Dương đứng lên đi đến trước mặt Cố Mạn Tình, tự đeo dây chuyền lên cho cô †a: “Sợi dây chuyền này là chìa khóa giúp cô quay về nhà họ Cố, cũng chứng minh cô là Cố Mạn Tình, cô nhất định không được làm mất, mà cô phải nhớ kỹ cô đã đeo sợi dây chuyền này từ nhỏ, trước khi người nhận nuôi cô qua đời mới nói cho cô biết, có lẽ cô là con gái của gia đình có tiền, cô mới cầm sợi dây chuyền đến cửa hàng trang sức hỏi thăm.”

“Ừm, tôi nhớ rồi” Cố Mạn Tình nắm lấy dây chuyền trả lời.

Bạch Dương vỗ vai cô ta, quay lại chỗ ngồi xuống.

Lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến.

Ba người cùng nhau nhìn qua thấy một người đàn ông đứng ở bên ngoài.

“Tổng giám đốc Trình” Người đến là trợ lý của Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn nói anh ta đi vào: “Chuyện gì?”

“Hôm qua anh bảo tôi đi xử lý tóc của Cố Tử Yên, hình như có chút vấn đề” Trợ lý trả lời.

Bạch Dương uống trà: “Vấn đề gì?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chẳng lẽ không có chân tóc, cho nên không có tác dụng?

Không đúng, cô nắm tóc của Cố Tử Yên rất chặt, dùng sức nhổ ra, gần như đều có chân tóc.

“Tôi lấy mẫu tóc phân chia đến các bệnh viện lớn của Hải Thành, không ngờ bệnh viện đầu tiên có thông tin kiểm tra sức khỏe của Cố Tử Yên và người nhà họ Cố”

“Chuyện này thì sao, người đến bệnh viện làm kiểm tra, bệnh viện sẽ có thông †in kiểm tra sức khoẻ lần trước.” Trình Minh Viễn không hiểu.

Trợ lý lắc đầu: “Vấn đề nằm ở chỗ này, †ôi xem thông tin kiểm tra sức khoẻ của nhà họ Cố thì phát hiện nhóm máu của Cố Tử Yên và vợ chồng nhà họ Cố không giống nhau.”

“Là sao?” Sắc mặt Bạch Dương cứng đờ: “Không lẽ anh muốn nói Cố Tử Yên không phải là con gái của nhà họ Cố sao?”

Trình Minh Viễn cũng nhìn trợ lý: “Bạch Dương nói có đúng không?”
 
Chương 617


CHƯƠNG 617

“Đúng vậy, Cố Tử Yên hoàn toàn không phải là con gái của vợ chồng nhà họ Gố, tôi vốn nghĩ nhóm máu trong thông tin kiểm tra sức khoẻ Cố Tử Yên sai, sau đó để bệnh viện xét nghiệm tóc của Cố Tử Yên thì phát hiện là không sai, cô ta không phải là con gái của nhà họ Cố, cho nên tóc của Cố Tử Yên không có tác dụng.” Trợ lý trả lời.

“Mẹ nó, chúng ta tốn nhiều công sức như vậy, Cố Tử Yên lại không phải con ruột của vợ chồng Cố Việt Bân” Trình Minh Viễn bực bội gãi đầu.

Bạch Dương mím môi: “Được rồi, Cố Tử Yên có phải là con ruột của bọn họ hay không thì không quan trọng với chúng ta, quan trọng là tóc của cô ta không có tác dụng, chúng ta phải nghĩ cách lấy được tóc của Cố Việt Bân hoặc là bà Cố, nếu không thì không có cách nào làm giả số liệu ADN cho Cố Mạn Tình giả.”

Cô nhìn về phía Cố Mạn Tình luôn cúi đầu, không nói chuyện bên cạnh.

Trình Minh Viễn sờ cằm: “Tôi sẽ xử lý chuyện này.”

“Anh định làm như thế nào?” Bạch Dương dời ánh mắt lên trên người anh ta.

Trình Minh Viễn cong môi vỗ tay: “Rất đơn giản, học cô thôi, tìm người cố ý đụng Cố Việt Bân một chút, sau đó cố ý nói Cố Việt Bân đụng người, vậy thì người của chúng ta có thể nhân cơ hội đó lấy tóc của Cố Việt Bân.”

Anh nháy mắt với Bạch Dương.

Bạch Dương không nói gì, chỉ im lặng giơ ngón tay cái với anh ta.

Trình Minh Viễn giống như đứa bé được khen ngợi, cười đến híp mắt lại.

Sau đó, anh ta nhìn về phía Cố Mạn Tình: “Vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi, chuyện cô về nhà họ Cố phải kéo dài thêm hai ngày.”

“Không sao, tôi nghe theo sắp xếp của anh Trình và cô Bạch.” Cố Mạn Tình vội vàng xua tay, tỏ vẻ không sao.

Trình Minh Viễn gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”

Bạch Dương ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong thang máy, cô đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, tôi chưa hỏi anh dùng điều kiện gì để Lý Thất đồng ý giả mạo Cố Mạn Tình? Mặc dù đây là công việc béo bở nhưng xác suất bị lộ cũng rất cao, nếu bị lộ thì Cố Việt Bân chắc chắn sẽ ra tay với Lý Thất, dù sao không dễ giả mạo con gái nhà giàu như vậy.”

“Tiền chứ sao.” Trình Minh Viễn đưa hai †ay ra sau đầu: “Trên đời này không có gì tốt hơn tiền, trước đó tôi nói với cô, Lý Thất sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã bị ngược đãi, cũng không được đi học, lúc tôi tìm thấy cô ta thì ba mẹ của cô ta muốn lấy vợ cho con trai nên đang chuẩn bị nhận lấy 600 triệu tiền sính lễ, gả cô ta cho một người đàn ông 50 tuổi goá vợ: Bạch Dương nghe vậy thì trong mắt lóe lên sự chán ghét: “Ba mẹ như vậy không xứng!”

“Đúng vậy, cho nên tôi dùng 600 triệu mua đứt quan hệ ba mẹ của bọn họ, đồng thời hứa với cô ta, chỉ cần cô ta giả mạo Cố Mạn Tình, làm nội gián cho chúng ta, sau khi chúng ta lật đổ nhà họ Cố sẽ cho cô ta 3 tỷ và một căn nhà, sắp xếp thân phận mới cho cô ta, cho nên cô biết ơn tôi đã cứu mình, cũng vì 3 tỷ và một căn nhà nên đồng ý.” Trình Minh Viễn nói.

Bạch Dương giật mình: “Thì ra là thế, nhưng 3 tỷ hơi ít, sau khi chuyện này thành công, tôi cũng cho thêm 3 tỷ, 6 tỷ cũng đủ cho một người bình thường sống thật tốt, chỉ là anh sắp xếp ba mẹ của cô ta thế nào? Lỡ sau này bọn họ nhảy ra vạch trân cô ta thì sao?”

“Yên tâm đi” Trình Minh Viễn lóe lên sự tàn nhẫn: “Tôi vẫn cho người giám sát bọn họ, không để cho bọn họ tới Hải Thành, huống chỉ trước khi tôi đưa Lý Thất vào Hải Thành cũng đã xóa hết quá khứ của Lý Thất đi, cho dù có người nghi ngờ Lý Thất không phải là Cố Mạn Tình cũng không điều tra được thân phận của cô ta.”
 
Chương 618


CHƯƠNG 618

“Thật sao, vậy là tốt rồi” Bạch Dương yên tâm cười cười.

“Đúng rồi, lát nữa tôi phải đến tập đoàn Phó Thị tìm Phó Kình Hiên bàn bạc công việc, không thể đưa cô đi được, cô. . “

“Tôi tự gọi xe là được, anh có việc thì đi trước đi.” Bạch Dương cười nói.

Ting, thang máy mở ra.

Hai người tạm biệt nhau ở ven đường Bạch Dương đón xe về Thiên Thịnh.

Mà Trình Minh Viễn lái xe đến Phó Thị.

Tập đoàn Phó Thị, Cố Việt Bân đi theo trợ lý Trương đến văn phòng của Tổng giám đốc.

Phó Kình Hiên đang chờ ông ta ở bên trong.

Cố Việt Bân đi vào, kéo ghế ngồi xuống: “Kình Hiên, tôi nghĩ cậu đoán được lý do tôi tìm cậu là gì?”

“Tử Yên.” Phó Kình Hiên đan ngón tay vào nhau nhìn ông ta, trả lời.

Cố Việt Bân gật đầu: “Không sai, tôi †ìm cậu vì Tử Yên, tôi nghe Tử Yên nói những ngày gần đây cậu rất hờ hững, rất lạnh nhạt với con bé, Tử Yên tìm cậu nói chuyện, cậu cũng không cho con bé cơ hội, rốt cuộc nó đã làm gì làm cho cậu tức giận như vậy?”

Phó Kình Hiên cụp mắt xuống: “Bác trai tới đây vì Tử Yên để bác đến hay là tự mình muốn đến?”

Cố Việt Bân ho hai tiếng: “Cả hai, Tử Yên nói cậu không để ý đến con bé nên muốn †ôi đến gặp cậu, đúng lúc tôi là người ba không thể nhìn con gái chịu tủi thân nên mới tới, Kình Hiên, nếu như Tử Yên làm sai chọc giận cậu thì cậu cứ nói ra, tôi sẽ nói Tử Yên xin lỗi cậu được không?”

Phó Kình Hiên vuốt ve ngón tay, không nói gì.

Cố Việt Bân không đoán ra được anh nghĩ như thế nào, trong lòng cũng không chắc chắn.

“Kình Hiên à” Cố Việt Bân nghiêng người lên phía trước: “Cậu nói cho tôi biết có phải mấy ngày trước những chuyện mà Tử Yên làm ở yến tiệc khiến cậu cảm thấy mất mặt, cho nên cậu mới… “

“Không phải.” Phó Kình Hiên nhíu mày: “Cháu chỉ đột nhiên cảm thấy mình và Tử Yên không quá phù hợp.”

Cố Việt Bân nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt không tốt lắm: “Kình Hiên, không quá phù hợp cái gì, cậu đừng nói với tôi là muốn chia tay Tử Yên nhé?”

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, ngước mắt nhìn thẳng ông ta: “Nếu bác trai đã nói đến đây, vậy cháu xin phép được nói thẳng, cháu thật sự. . “

Anh còn chưa nói xong thì tiếng chuông điện thoại của Cố Việt Bân đã cắt ngang.

Cố Việt Bân làm động tác dừng lại đợi lát nữa hãy nói với anh, sau đó lấy điện thoại ra : “Alo, chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Cố, không xong rồi, vừa rồi bộ phận CSKH báo cáo sản phẩm mới của chúng ta vừa đưa ra thị trường đã xuất hiện một số vấn đề, rất nhiều người tiêu dùng đến tập đoàn chúng ta, muốn chúng †a cho một câu trả lời, nếu không thì sẽ tố cáo với bộ Công thương chuyện chúng ta cố ý buôn bán hàng giả lừa gạt người tiêu dùng.” Trợ lý vội vàng nói.

“Cái gì?” Cố Việt Bân thay đổi sắc mặt, đứng lên: “Những người tiêu dùng đó ăn no rửng mỡ à, chuyện vớ vẩn như thế cũng muốn đi tố cáo, tôi sẽ lập tức quay về.”

Ông ta cất điện thoại rồi nói: “Kình Hiên, có gì thì lần sau nói tiếp, bên tập đoàn xảy ra chút chuyện, tôi đi trước, cậu tranh thủ làm hòa với Tử Yên, hai ngày nay cậu không để ý đến nó nên Tử Yên ăn không ngon ngủ không yên, tôi nhìn thấy rất đau lòng.”

Ông ta nói xong thì nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhíu mày lại, rõ ràng không vui vì chuyện này.

Nhưng cũng không có cách nào khác, anh không thể gọi người quay lại.
 
Chương 619


CHƯƠNG 619

Xem ra lần sau anh chỉ có thể tự nói chuyện chia tay Cố Tử Yên.

Bãi đậu xe của tập đoàn Phó Thị, Cố Việt Bân vội vàng đi ra thang máy đến †rước xe của mình.

Ông ta chưa đi được mấy bước, một người đàn ông vạm vỡ mặc áo sơ mi hoa, đeo kính đen ngậm điếu thuốc, trên tay trên mặt đầy hình xăm, ngân nga bài hát cà lơ phất phơ đi tới đụng vào Cố Việt Bân.

Cố Việt Bân ngồi trong phòng làm việc thời gian dài, thiếu vận động nên dáng người thay đổi, lại thêm tuổi cao, sao có thể là đối thủ của người đàn ông vạm vỡ, hai người đụng vào nhau thì ông ta ngã xuống đất, đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.

Cố Việt Bân còn chưa tức giận, người đàn ông vạm vỡ kia đã nổi giận.

Anh ta phun khói thuốc ra, tháo kính râm xuống, lộ ra vẻ mặt hung dữ, sau đó nắm lấy tóc của Cố Việt Bân, kéo Cố Việt Bân đứng dậy, lớn tiếng gào thét: “Ông mắt mù à, không thấy ông đây đang đi tới sao, lại dám đụng vào ông đây!”

Cố Việt Bân sống an nhàn sung sướng đã quen, chưa từng bị đối xử như thế, trong lòng cũng tức giận.

Nhưng ông ta nhìn thấy cơ bắp của người đàn ông cao lớng thì khuôn mặt già nua run lên, lửa giận trong lòng lập tức biến mất.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Cố Việt Bân thu lại dáng vẻ kiêu ngạo bình thường, ông ta lau nước bọt trên mặt, giọng run rẩy nói: “Chuyện này. .. Anh này, tôi không có đụng vào cậu, rõ ràng cậu đi tới đụng vào tôi mà.”

Người đàn ông vạm vỡ trừng mắt: “Tôi đụng vào ông? Nói nhảm gì vậy, sao tôi có thể đụng vào ông, ông già này đụng vào tôi mà còn không thừa nhận, đổ thừa cho tôi đụng vào ông, đúng là không biết xấu hổ, xem ông đây xử lý ông thế nào.”

Anh ta nói xong thì tát ông ta một cái.

Cố Việt Bân lớn tuổi như vậy, đây là lần đầu tiên bị tát, cả người ngây ra, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Khi ông ta lấy lại tinh thần thì người đàn ông vạm vỡ không còn ở đó nữa.

Ông ta tức đến run người, trong lòng càng dâng lên cảm giác nhục nhã.

Ông ta nhớ kỹ khuôn mặt của người đàn ông vạm vỡ đó, sau khi ông ta giải quyết xong chuyện tập đoàn thì sẽ đến tìm Kình Hiên xem video giám sát, ông ta thề sẽ bắt được người đàn ông vạm vỡ kia, tra tấn đến chết mới có thể xóa tan mối hận trong lòng!

Cố Việt Bân đưa lưỡi vào trong má, ánh mắt u ám lên xe rời đi.

Ông ta rời đi không lâu, người đàn ông vạm vỡ đi ra từ nơi hẻo lánh, sau lưng còn có thêm một người.

“Cậu Trình, tóc của anh đây.” Người đàn ông vạm vỡ đưa miếng giấy gói mấy sợi tóc ra, thái độ cung kính không thể cung kính hơn, hoàn toàn khác với dáng vẻ phách lối ở trước mặt Cố Việt Bân, giống như hai người khác nhau.

Trình Minh Viễn hài lòng cầm lấy, sau đó lại đưa một tấm chỉ phiếu: “Không tệ, vất vả cho anh rồi.”

“Ha ha, không có vất vả, sau này cậu Trình cứ tự nhiên dặn dò mấy chuyện này, †ôi cam đoan sẽ không từ chối” Người đàn ông vạm vỡ cất kỹ chỉ phiếu, vỗ ngực nói.

Trình Minh Viễn cười gật đầu: “Yên tâm, tôi không quên anh đâu, đi đi.”

“Vâng.”

Người đàn ông vạm vỡ rời đi, Trình Minh Viễn nhìn nơi Cố Việt Bân bị đánh một chút thì cười nhạo một tiếng, đi tới thang máy.

Anh ta cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, có thể thấy xe của Cố Việt Bân ở bãi đậu xe, vì thế anh ta gọi điện thoại cho một tên côn đồ đến giúp mình diễn kịch, thuận lợi lấy tóc của Cố Việt Bân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom