Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 560


CHƯƠNG 560

Bạch Dương chỉ coi cậu ta vẫn còn là trẻ con, bất đắc dĩ lắc đầu, mặc kệ cậu ta.

Lục Khởi thấy cảnh này, con ngươi muốn rớt ra ngoài.

Tên nhóc Lương Triết này lại giả vờ giả vịt, dùng dáng vẻ chó con lừa gạt bé cưng, muốn tiếp xúc thân mật với bé cưng, khinh bỉ!

Nhưng Lục Khởi khinh bỉ xong cũng không thể không thừa nhận, anh ta hâm mộ Lương Triết, hâm mộ Lương Triết có thể ôm bé cưng như thế.

Nếu anh ta làm như vậy, bé cưng đã sớm đẩy ra.

Lục Khởi cười khổ một tiếng, ngửa đầu uống sạch rượu vang.

Cách đó không xa, ba người Phó Kình Hiên đi vào sảnh tiệc, xuyên qua đám người, cũng nhìn thấy Bạch Dương và Lương Triết ôm nhau.

Con ngươi Phó Kình Hiên co lại, tay cầm gậy chống bỗng nhiên nắm chặt, sắc mặt càng u ám khó coi, đáy mắt cũng đầy mưa †o gió lớn.

Không ngờ Lương Triết lại trở về.

Cậu ta vừa quay về, Bạch Dương và cậu †a đã ôm ấp nhau, cô thích những người đàn ông này vây quanh mình sao?

Cố Tử Yên cảm nhận được hơi lạnh của người đàn ông bên cạnh truyền tới thì quay đầu nhìn thoáng qua, thấy trong mắt người đàn ông đầy ghen tuông, ánh mắt của cô †a tối xuống.

“Kình Hiên, người ôm cô Bạch tên là Lương Triết đúng không, trước đó cậu ta và cô Bạch cùng phá bữa tiệc của em, còn tưởng rằng cậu ta rời khỏi Hải Thị luôn, không ngờ bây giờ lại xuất hiện, còn ôm ấp với cô Bạch nữa, anh Lục là bạn trai của cô Bạch lại đứng ở bên cạnh nhìn mà không ngăn cản, anh nói xem ba người bọn họ có quan hệ thế nào?”

Cố Tử Yên nhếch miệng nở nụ cười ác ý, nhưng nhanh chóng biến mất.

Sắc mặt Phó Kình Hiên cực kỳ khó coi, chỉ cảm thấy Bạch Dương và Lương Triết ôm nhau rất chướng mắt làm cho anh muốn đi tới tách ra, cũng nói với Bạch Dương đừng thân mật với người đàn ông khác như vậy.

Nhưng anh biết rõ mình không có tư cách.

“Đó là chuyện bọn họ, cho dù bọn họ có quan hệ thế nào cũng không liên quan đến chúng ta.” Phó Kình Hiên lạnh lùng nói xong thì thu ánh mắt đi về phía trước.

Cố Tử Yên vội vàng đuổi theo.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Bên Bạch Dương, Lục Khởi đặt ly rượu xuống đi tới kéo Lương Triết ra: “Được rồi, ôm lâu như vậy cũng đủ rồi.”

Lương Triết không vui nhìn anh ta.

Lục Khởi nhìn cậu ta: “Đừng quên, hiện †ại tôi là bạn trai trên danh nghĩa của bé cưng, cậu ôm bé cưng như thế, người khác nghĩ như thế nào?”

Lương Triết sững sờ, sau đó nhìn xung quanh, quả nhiên thấy có người chỉ trỏ, suy đoán quan hệ của ba người bọn họ, đám người thấy cậu ta nhìn qua lại vội vàng giả vờ dời ánh mắt.

Nhưng sau khi cậu ta thu lại ánh mắt, những người kia lại tiếp tục nói xấu, có người nói Bạch Dương lẳng lơ, tìm đủ loại đàn ông khắp nơi.

Bạch Dương cũng nghe thấy, cười nhạt một tiếng, cũng không để trong lòng.

Cô đã sớm nghe thấy những lời này không biết bao nhiêu lần.

“Chị, chị không tức giận à?” Lương Triết nhìn Bạch Dương mỉm cười thì nhíu mày hỏi.

Bạch Dương uống nước trái cây: “Có gì phải tức giận.”

“Bọn họ nói chị như vậy.” Lương Triết híp mắt, ánh mắt lướt qua những người này, dường như muốn nhớ kỹ khuôn mặt của những người này mặt.
 
Chương 561


CHƯƠNG 561

Bạch Dương cười cười: “Bọn họ nói thì cứ để cho bọn họ nói, cậu có thể bịt miệng của bọn họ lại à, hơn nữa, nhiều người như vậy, tôi cũng không giận hết.”

“Nhưng em tức giận.” Đáy mắt Lương Triết hiện lên tia nham hiểm, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Những người này sỉ nhục chị, cậu ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ ail Bạch Dương không biết trong lòng Lương Triết đang suy nghĩ gì, vỗ vai của cậu ta: “Được rồi, tôi biết cậu tức giận vì tôi, nhưng không cần tức giận, cho nên cũng đừng để trong lòng, mặc kệ bọn họ đi, đám người nhiều chuyện mà thôi, không cần phải so đo”

Lương Triết cười gật đầu: “Em biết rồi chị.”

“Tôi uống hết nước trái cây rồi, tôi đi lấy ly khác” Bạch Dương đặt ly xuống rồi đến khu hoa quả.

Chỉ còn lại Lương Triết và Lục Khởi.

Lục Khởi khoác tay lên vai cậu ta, hạ giọng nói: “Cậu nhóc, cậu muốn ra tay với những người này sao?”

Lương Triết ném tay anh ta xuống, lạnh lùng nói: “Bọn họ dám bôi nhọ chị, †ôi đương nhiên phải cho bọn họ một bài học.

“Tôi ủng hộ cậu, nhưng ra tay có chừng mực một chút, lỡ bọn họ nghi ngờ bé cưng…”

“Tôi biết.” Lương Triết cắt ngang lời anh ta.

Lục Khởi võ vai cậu ta: “Biết thì tốt, tốt, bé cưng quay lại rồi, đừng lộ ra sơ hở.”

Lương Triết ừ một tiếng.

Bạch Dương cầm một ly nước ép xoài đi tới, cười hỏi: “Hai người đang nói gì đấy, vừa rồi em nhìn thấy vẻ mặt của hai người rất nghiêm túc.”

“Bọn anh đang nói sẽ tặng quà sinh nhật gì cho em” Lục Khởi cười pha trò.

Lương Triết phối hợp gật đầu: “Đúng vậy đó chị, chị muốn cái gì?”

Bạch Dương có chút dở khóc dở cười: “Sinh nhật của tôi phải đến tháng sáu sang năm, còn hơn nửa năm, các người đã bàn bạc chuẩn bị quà tặng cho tôi, không cảm thấy quá sớm sao?”

“Không sớm, có một số món quà phải được đặt trước.” Lương Triết lắc đầu, dịu dàng trả lời.

Lục Khởi ừ hai tiếng: “Đúng vậy, bé cưng.”

“Hai người đang bàn bạc tặng quà sinh nhật cho Bạch Dương à, thêm tôi nữa.” Lúc này Trình Minh Viễn đột nhiên đi tới, chen vào nói.

Lục Khởi lườm anh ta: “Sinh nhật của bé cưng liên quan gì đến anh?”

“Tại sao không có, tôi cũng là bạn của Bạch Dương mà” Trình Minh Viễn ưỡn ngực nói.

Lục Khởi cười lạnh: “Phải sửa lại một chút, bạn của anh là Phó Kình Hiên.”

“Vậy thì thế nào, bạn bè không hạn số lượng, mà tôi và Bạch Dương còn là bạn hợp tác đúng không?” Trình Minh Viễn nhìn Bạch Dương.

Lục Khởi nhếch miệng, lập tức không nói nữa.

Lương Triết híp mắt: “Chị, chị và anh Trình hợp tác cái gì?”

“Một chuyện rất quan trọng, tạm thời không nói cho cậu biết.” Bạch Dương cười trả lời.

Đây là ân oán của ba nhà Bạch Cố Trình, không cần phải nói với Lương Triết.

Nói với Lương Triết cũng chỉ làm cho Lương Triết lo lắng.

Lương Triết thấy Bạch Dương không muốn nói, ánh mắt tối đi, dường như cảm thấy thất vọng.

“Đúng rồi, Bạch Dương, tôi đưa cô đi làm quen với mấy ông chủ lớn.” Lúc này, Trình Minh Viễn đột nhiên nói.
 
Chương 562


CHƯƠNG 562

Hai mắt Bạch Dương sáng lên, sau đó nghỉ ngờ nhìn anh ta: “Sao anh lại có lòng tốt giới thiệu quan hệ cho tôi thế?”

“Coi như cảm ơn lần trước cô chăm sóc †ốt cho Đậu Đậu, được rồi, đi thôi, đừng để bọn họ chờ” Trình Minh Viễn nói xong thì năm cổ tay của cô rồi kéo cô đi.

Lục Khởi không vui, nhưng vì sự nghiệp của bé cưng, anh ta cũng không ngăn cản.

Sắc mặt Lương Triết u ám nhìn bóng lưng của Trình Minh Viễn: “Lục Khởi, từ lúc nào quan hệ của chị và anh ta trở nên tốt như vậy?”

Cậu ta biết Trình Minh Viễn, bạn của Phó Kình Hiên, trước kia hai người chưa từng quen biết.

Chỉ hơn hai tháng, sao Trình Minh Viễn và chị thân thiết như vậy, mà cậu ta không thích ánh mắt của Trình Minh Viễn nhìn có.

“Bởi vì hợp tác” Lục Khởi lắc ly rượu vang trả lời.

Lương Triết quay đầu nhìn anh ta: “Rốt cuộc là hợp tác gì?”

Lục Khởi buông tay: “Cậu cũng đừng hỏi nhiều, bé cưng không muốn nói cho cậu biết, tôi sẽ không làm trái ý của cô ấy, đi thôi, anh trai dẫn cậu đi làm quen với mấy ông chủ lớn trong ngành giải trí”

Một bên khác, Bạch Dương được Trình Minh Viễn kéo đi làm quen với nhiều tổng giám đốc, cầm không ít danh thiếp.

Mặc dù những người này đều nể mặt Trình Minh Viễn mới đưa danh thiếp, nhưng cũng có một số người đưa cho cô bởi vì cách nói chuyện của cô.

Mặc dù không nhiều, nhưng đối với Bạch Dương mà nói cũng là một chuyện làm cho người ta vui vẻ.

Ít nhất cô đã gặp mặt mấy tổng giám đốc này, chắc chắn sau này hợp tác cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

“Bạch Dương, tôi đến nhà vệ sinh một GHỦ CO.

“Tôi đến khu vực nghỉ ngơi, đứng lâu rồi, đúng lúc muốn ngồi xuống.” Bạch Dương cắt ngang lời Trình Minh Viễn, cười nói với anh ta.

Trình Minh Viễn gật đầu: “Vậy được, tôi đi trước.”

Anh ta đặt ly vào khay của nhân viên phục vụ, quay người đi ra ngoài.

Bạch Dương cất kỹ danh thiếp vào trong túi xách, chuẩn bị đến khu vực nghỉ ngơi.

Cô vừa đi hai bước thì một giọng nữ chanh chua gọi lại: “Đây không phải là Bạch Dương à, sao bây giờ chỉ có một mình cô thế, mấy người bạn trai của cô đâu?”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Bạch Dương mím môi đỏ, xoay người qua, khuôn mặt không biểu cảm nhìn Mạnh San và Cố Tử Yên đi tới.

Cố Tử Yên kéo tay Mạnh San: “Mạnh San, đừng như vậy.”

Sau đó, cô ta xấu hổ cười với Bạch Dương: “Cô Bạch, tôi thay mặt Mạnh San xin lỗi cô, xin lỗi nha, cô ấy không phải cố ý, cô ấy chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi.”

“Nhanh mồm nhanh miệng?” Bạch Dương cười: “Cô biết nhanh mồm nhanh miệng có nghĩa gì không? Nhanh mồm nhanh miệng có nghĩa là cô ta nói thật, chỉ là nói quá nhanh mà thôi, cô đã dùng cụm †ừ này thì chứng tỏ cô đồng tình với cô †a, nếu đã như vậy, cô đâu cần xin lỗi, cô không cảm thấy quá dối trá à!”

“Cô Bạch, sao cô có thể như vậy. . ” Cố Tử Yên cắn môi, dáng vẻ oan uổng: “Coi như tôi dùng từ ngữ không đúng, cô cũng không cần nói tôi dối trá chứ”

“Đúng thế.” Mạnh San hùa theo: “Tử Yên chỉ nói sai mà thôi, cô cần phải làm như vậy sao? Mà tôi có nói sai à, cô và nhiều người đàn ông như vậy anh anh em €ín.ˆ.- “Cô hâm mộ à?” Bạch Dương khoanh †ay, giễu cợt nhìn cô ta.

Khuôn mặt Mạnh San đỏ lên, tức hổn hển quát: “Ai hâm mộ chứ”
 
Chương 563


CHƯƠNG 563

“Nếu cô không hâm mộ, tại sao phải nhắc tới chuyện mấy người Trình Minh Viễn đến tìm tôi chứ? Coi như tôi muốn tìm †ôi gây sự cũng không nhất định phải lấy cớ mấy người đàn ông bên cạnh tôi.” Bạch Dương lạnh lùng chế giễu nói.

“Tôi… Tôi.. ” Mạnh San tức đến đỏ mắt, ấp úng nói không ra lời.

Bạch Dương lặng lẽ liếc qua hai người, †rong mắt đầy khinh thường: “Lần sau trước khi đến tìm tôi gây sự, tôi khuyên hai người suy nghĩ kỹ trước đi, nếu không thì rất dễ bị chê cười Cô nói xong thì quay người muốn rời đi.

Cố Tử Yên cắn môi dưới, trong mắt lóe lên sự độc ác, đột nhiên nắm lấy cánh tay của Bạch Dương.

Tay của cô ta vừa chạm vào cánh tay Bạch Dương thì giả vờ bị đẩy ra, hoảng sợ lùi lại phía sau, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, ly rượu trong tay cũng vỡ nát, thấm ướt lễ phục trên người cô ta.

Chuyện này làm cho cả tiệc tối yên tĩnh trở lại, lập tức nhìn về phía bên này.

Cố Tử Yên thấy thế, ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch, cô thật là quá đáng, tôi chỉ muốn nắm tay cô thôi, vì sao cô lại đẩy tôi?”

Bạch Dương vốn khó hiểu vì sao cô ta lại ngã.

Bạch Dương nghe cô ta nói như thế thì lập tức hiểu được, Cố Tử Yên tự ngã, muốn vu oan cho cô.

Bạch Dương cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Tử Yên: “Tôi đẩy cô lúc nào?”

“Cô không đẩy tôi, chẳng lẽ tôi tự ngã sao?” Cố Tử Yên ngẩng đầu, tức giận đối mặt với cô.

Bạch Dương cười lạnh: “Cũng có thể, nói không chừng cô tự ngã, sau đó cố ý vu oan cho tôi thì sao.”

“Bạch Dương, cô còn biết xấu hổ hay không!” Cô ta vừa dứt lời, Mạnh San tức giận chỉ về phía cô: “Cô đẩy Tử Yên ngã xuống đất, cô lại nói cô ấy tự ngã, thử hỏi ai sẽ bất chấp nguy hiểm bị thương để làm chuyện này chỉ vì muốn vu oan cho cô chứ?”

“Đúng thế.” Người xem náo nhiệt gật đầu.

Khóe miệng Cố Tử Yên khẽ cong lên, đáy mắt đầy đắc ý.

Bạch Dương, tôi muốn xem cô giải thích thế nào.

“Cô nghe thấy chưa.” Mạnh San chống nạnh lại nói: “Không có ai tin tưởng Tử Yên sẽ làm như vậy, huống chỉ tôi tận mắt thấy cô đẩy Tử Yên, bây giờ cô còn có gì để nói.

“Tôi.. ” Bạch Dương vừa muốn mở miệng, một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Tử Yên!”

“Kình Hiên.” Cố Tử Yên rưng rưng nước mắt nhìn người đàn ông bước tới, cũng đưa tay với người đàn ông Người đàn ông đỡ cô ta đứng dậy, nhìn lễ phục dính rượu vang, lông mày nhíu lại: “Chuyện gì xảy ra?”

“Đúng vậy đó, Tử Yên, con nói cho ba biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cố Việt Bân cũng đi theo Phó Kình Hiên, hỏi.

Lúc ông ta hỏi thì ánh mắt u ám nhìn Bạch Dương, rõ ràng nghi ngờ Cố Tử Yên ngã sấp xuống là do Bạch Dương làm.

Bạch Dương liếc mắt, cười nhạo một tiếng, không nói chuyện.

Cố Tử Yên dựa vào người Phó Kình Hiên, nức nở trả lời: “Em và Mạnh Sạn nhìn thấy cô Bạch nên muốn chào hỏi cô Bạch một tiếng, không ngờ cô Bạch không cẩn thận đẩy em”

“Tử Yên, sao lại nói là không cẩn thận, đã đến lúc này còn giữ mặt mũi cho cô ta làm gì, cứ nói với Sếp Phó là Bạch Dương cố ý đẩy chị ngã” Mạnh San ra mặt bênh vực kẻ yếu.
 
Chương 564


CHƯƠNG 564

Phó Kình Hiên quay đầu nhìn về phía Bạch Dương, thấy vẻ mặt Bạch Dương lạnh nhạt, không hề bối rối, trong lòng đã hiểu chuyện này còn có điều bí ẩn.

Chẳng qua để cho công bằng, anh vẫn mở miệng hỏi câu: “Bạch Dương, cô đẩy Tử Yên sao?”

Bạch Dương còn chưa trả lời, Cố Việt Bân hừ lạnh một tiếng nói: “Kình Hiên, cô bé nhà họ Mạnh đã tận mắt nhìn thấy, cậu còn hỏi chuyện này làm gì.”

“Đúng vậy, Sếp Phó, không chỉ có tôi, những người khác cũng nhìn thấy.” Mạnh San chỉ vào đám người xem náo nhiệt.

Đám người không ngờ cô ta kéo bọn họ vào chuyện này, nhất thời tức giận muốn chất.

Nhưng kiêng dè Phó Kình Hiên ở đây, người phụ nữ này là bạn của vợ sắp cưới Phó Kình Hiên, bọn họ cũng không dám đắc tội, dù sao đắc tội với cô ta cũng có nghĩa là đắc tội với vợ sắp cưới Phó Kình Hiên, đồng nghĩa đắc tội với Phó Kình Hiên.

Cho nên so với việc đắc tội với người phụ nữ này, bọn họ thà đắc tội với Bạch Dương.

Thế là đám người nhanh chóng gật đầu, †ỏ vẻ mình nhìn thấy.

Không biết vì sao Phó Kình Hiên nhìn thấy vậy thì trong lòng lại dâng lên lửa giận, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhưng những người khác nhìn thấy lại cho rằng anh tức giận Bạch Dương đẩy Cố Tử Yên.

Ngay cả Cố Tử Yên cũng cho rằng như thế, lúc mọi người không nhìn thấy, cô ta cười đắc ý với Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn thấy, khóe miệng cười châm chọc.

Kẻ đê tiện đắc ý!

“Bạch Dương, cô còn muốn nói gì?” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, giọng lạnh nhạt nói.

Cố Việt Bân có chút không vui: “Kình Hiên, người ở đây cũng nhìn thấy cô ta đẩy Tử Yên, cậu còn để cô ta nói cái gì, cứ đưa cô ta đến cục cảnh sát”

Phó Kình Hiên nhíu mày, không để ý đến ông ta, vẫn nhìn Bạch Dương.

Anh hi vọng cô nói mình không làm như thế.

Nhưng Bạch Dương lại nhếch miệng, cười nhạt một tiếng: “Tôi có thể nói cái gì, ai tin, anh sao?”

Môi mỏng Phó Kình Hiên khẽ nhúc nhích, suýt nữa nói ‘Tôi tin.

Nhưng lý trí làm cho anh nuốt xuống, chớp mắt xuống không trả lời.

Đúng lúc này, ba giọng nam dễ nghe đồng thời truyền đến: “Anh tin!”

Đám người cùng nhìn lại.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Chỉ thấy ba người có dáng dấp khác nhau, chiều cao khác nhau, nhưng vô cùng đẹp trai đi về phía này, khí thế rất lớn, đám người tự động tách ra.

Ba người này là Lục Khởi, Trình Minh Viễn và Lương Triết.

Ba người đi đến trước mặt Bạch Dương, giống như thần bảo vệ Bạch Dương ở phía sau, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, mạnh mẽ nói: “Chúng tôi tin tưởng cô ấy không có đẩy người.”

Không thể không nói ba người này tạo ra uy hiếp vô cùng lớn cho người khác.

Có một số người chột dạ cúi đầu.

Đương nhiên cũng có một số người điếc không sợ súng, thậm chí bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Nói Bạch Dương có cách khống chế đàn ông, đồng thời mập mờ với ba người đàn ông, mà ba người đàn ông này ở chung không tệ lắm.
 
Chương 565


CHƯƠNG 565

Chẳng qua đa số người nói mấy lời này là phụ nữ, trong giọng nói đầy ghen ty, trên mặt cũng vô cùng hâm mộ, không che giấu nổi.

Có thể thấy được bọn họ cũng muốn giống như Bạch Dương, bên cạnh có nhiều người đàn ông ưu tú bảo vệ che chở.

Mà trong đó cũng bao gồm Cố Tử Yên.

Cô ta vẫn luôn biết Bạch Dương có duyên với đàn ông rất tốt, cho nên lúc đầu khi cô ta biết bạn qua thư của Bạch Dương là Phó Kình Hiên thì mới giả mạo là Bạch Dương cướp Phó Kình Hiên cho mình.

Cô ta vốn cho rằng cướp Phó Kình Hiên đi, Bạch Dương sẽ không còn gì.

Không ngờ không có Phó Kình Hiên, bên cạnh Bạch Dương càng có nhiều người đàn ông ưu tú.

Ông trời đúng là bất công!

Cố Tử Yên cắn môi, hai mắt đỏ ngầu.

Sắc mặt của Phó Kình Hiên cũng không khá hơn chút nào, lúc ba người Lục Khởi xuất hiện, trong lòng của anh dâng lên cảm xúc thù địch khó hiểu.

Lúc Bạch Dương lộ ra nụ cười vui vẻ với bọn họ, cảm xúc thù địch này càng rõ ràng, anh thật sự muốn giết ba người này.

“Mấy người tin tưởng thì sao, người ở đây nhìn thấy Bạch Dương đẩy con gái của tôi, ba người có thể chứng minh cái gì?” Cố Việt Bân xanh mặt quát lớn.

Cố Tử Yên cũng phối hợp nắm chặt tay áo của Phó Kình Hiên, tủi thân khóc nức nở trong lòng Phó Kình Hiên.

Đúng lúc này, nhân vật chính của bữa tiệc là ông Lương và bà Lương đi tới.

“Sao vậy?” Bà Lương kéo tay chồng đi tới nhìn Cố Tử Yên trong lòng Phó Kình Hiên, đáy mắt không hề có ý cười hỏi.

“Ông Lương, bà Lương, hai người đến rất đúng lúc.” Cố Việt Bân u ám nhìn Bạch Dương, sau đó kể lại mọi chuyện.

Bà Lương nghe xong thì nâng cằm: “Thì ra là vậy, cho nên các người đang tranh luận cô Bạch có đẩy cô Cố hay không?”

“Đúng thế.” Cố Việt Bân gật đầu, giọng trầm thấp nói: “Nhưng tôi tin cô ta đẩy con gái tôi, người ở đây đều nhìn thấy, cô bé nhà họ Mạnh đã nói vậy.”

Bạch Dương nở nụ cười, không nói chuyện.

Sắc mặt Lục Khởi không tốt nói: “Cô ta nói thì ông tin tưởng sao?”

Lương Triết cũng đứng thẳng người, vẻ mặt dịu dàng cũng trở nên lạnh như băng: “Không sai, chị tôi tuyệt đối không phải là người như vậy, tôi hiểu rõ chị ấy, nếu chị ấy đẩy thì sẽ thừa nhận, nhưng chị ấy không thừa nhận thì không phải chị ấy làm”

“Đúng vậy, tôi cũng cho rằng Bạch Dương không đẩy Cố Tử Yên, ngược lại Cố Tử Yên có tự biên tự diễn thì sao.” Trình Minh Viễn cười như không cười nhìn Cố Tử Yến, Cố Tử Yên chui vào lòng Phó Kình Hiên, dáng vẻ rất sợ hãi.

Cố Việt Bân chỉ vào mấy người Bạch Dương: “Các người đừng có nói xấu Tử Yên!”

“Mấy người trẻ tuổi này có nói xấu cô Cố hay không, tôi cảm thấy không phải nói bằng miệng mà phải có bằng chứng, mọi người cảm thấy thế nào?” Bà Lương buông †ay ông Lương ra rồi đi tới một bước, cười sâu xa với đám người nói.

Đám người gật đầu, cảm thấy có lý.

Cố Tử Yên nhìn nụ cười trên mặt bà Lương, trong lòng lộp bộp một chút, lập tức có linh cảm xấu, cả người lập tức căng thẳng.
 
Chương 566


CHƯƠNG 566

Phó Kình Hiên phát hiện ra Cố Tử Yên khác thường nên cúi đầu hỏi cô ta: “Sao thế?”

“Em. .. Em không sao.” Cố Tử Yên miễn cưỡng cười nói một câu: “Vừa rồi em ngã hơi đau, Kình Hiên, anh có thể đưa em đi gặp bác sĩ không?”

Trực giác nói cô ta phải lập tức rời khỏi đây.

Nếu không thì chuyện này sẽ phát triển vượt qua khống chế của cô ta.

Phó Kình Hiên vô thức muốn nói chờ chuyện giải quyết xong thì đi.

Nhưng anh nhìn ánh mắt cầu xin của Cố Tử Yên, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Anh đỡ tay Cố Tử Yên, quay người muốn đi.

Bạch Dương nhíu lại, lạnh lùng gọi bọn họ: “Dừng lại, chuyện này còn chưa rõ ràng, đi đâu chứ?”

“Đúng đấy, mấy người nói bé cưng đẩy ngã cô ta, cô ấy vẫn còn đứng ở đây, mấy người đi đâu? Không lẽ là chột dạ à.” Lục Khởi cũng nói.

Trình Minh Viễn và Lương Triết cũng gật đầu.

Trong mắt bà Lương hiện lên vẻ giễu cợt.

“Chúng tôi không có đi” Cố Tử Yên quay đầu, hốc mắt đỏ lên, giọng tủi thân nói: “Tôi hơi đau nên muốn đi gặp bác sĩ, Kình Hiên có thể làm chứng.”

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, bày tỏ tán thành: “Chúng tôi đi gặp bác sĩ rồi trở lại.”

“Chờ hai người trở về, ai biết phải đi bao lâu” Lương Triết khoanh tay, giọng nhàn nhạt nói.

“Không sai, muốn gặp bác sĩ cũng không cần tự đi, lỡ vết thương nặng thêm thì sao, cho nên gọi bác sĩ đến đây đi, bà Lương, có thể chứ?” Trình Minh Viễn nhìn về phía bà Lương.

Bà Lương gật đầu: “Đương nhiên có thể”

Bà nói xong thì gọi một nhân viên phục vụ nói anh ta đi mời bác sĩ.

Cố Tử Yên muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ đi xa, trong lòng đầy tức giận.

Cô ta biết rõ.

Những người này đang nhắm vào cô ta, cố ý gây khó dễ cô ta!

“Cô Cố, sắc mặt của cô không tốt lắm, không vui vì chúng tôi giúp cô gọi bác sĩ sao? Không phải chứ, tôi muốn tốt cho cô, cô không cảm ơn thì thôi mà còn tức giận, đúng là quá đáng.” Lục Khởi nhìn Cố Tử Yên, phê bình dáng vẻ rất không hiểu chuyện của cô ta.

Những người khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, cô Cố, cô như vậy là không đúng rồi.”

“Mấy người. . ” Cố Tử Yên tức giận muốn chết.

Phó Kình Hiên võ vai cô ta: “Được rồi, Tử Yên, bọn họ nói đúng, em thật sự không nên tức giận.”

“Em… ” Cả người Cố Tử Yên run rẩy.

Cô ta tức giận chuyện này sao?

Cô ta tức giận những người này ngăn cản cô ta rời đi!

Nhưng Cố Tử Yên không thể nói ra được, chỉ có thể đè xuống lửa giận, không nói lời nào.

Bác sĩ nhanh chóng đi tới.

Mọi người nhìn chăm chú, Cố Tử Yên không dám từ chối, chỉ có thể để bác sĩ kiểm tra.

Bác sĩ kiểm tra xong thì nói: “Cô gái này không sao, cánh tay trầy da một chút, dán băng cá nhân là được.”

“Tôi biết rồi, đưa bác sĩ ra ngoài.” Bà Lương nói với nhân viên phục vụ.
 
Chương 567


CHƯƠNG 567

Sau khi nhân viên phục vụ và bác sĩ rời đi, Bạch Dương hất tóc mở miệng: “Được rồi, vở kịch kết thúc, nếu cô Cố không sao, vậy chúng ta tiếp tục xử lý chuyện vừa rồi, nhanh chóng làm sáng tỏ cô Cố ngã thế nào rồi kết thúc chuyện này.”

“Hừ, cô nó nhiều hơn nữa cũng không thể xóa bỏ sự thật cô đã đẩy Tử Yên”

Mạnh San chỉ vào Bạch Dương.

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn Mạnh San một cái, đáy lòng đầy chán ghét.

Anh không thích những người chỉ trích Bạch Dương.

Cố Việt Bân cũng nói tiếp: “Cô bé nhà họ Mạnh nói không sai, cho nên chuyện này không có gì để nói nhiều, bà Lương, cô ta có thể đi vào chỗ này, chắc chắn hai người đã gửi thiệp mời, nhưng tôi cảm thấy bà nên đuổi người không có nhân phẩm này đi đi, tránh phá hủy tiệc tối nay.”

Phó Kình Hiên nhíu mày lại: “Bác trai, chuyện này còn chưa rõ ràng.”

“Tại sao còn chưa rõ ràng, cô bé nhà họ Mạnh đã nói rõ ràng như vậy, mà nhiều người cũng nhìn thấy, Kình Hiên, cậu đang bảo vệ cho vợ cũ sao?” Cố Việt Bân trừng mắt.

Cố Tử Yên khổ sở nức nở hai tiếng.

Trong lòng Phó Kình Hiên có chút bực bội, anh kéo cà vạt, giọng trầm thấp trả lời: “Tôi cũng không bảo vệ ai, mọi chuyện phải có bằng chứng, cho dù nhìn thấy thì sao, bằng chứng đâu?”

Bạch Dương bất ngờ nhìn anh, rất kinh ngạc anh lại nói như vậy.

Không giống với tính cách của anh.

Không phải anh luôn tin tưởng Cố Tử Yên vô điều kiện sao.

“Hừ, Phó Kình Hiên, tôi thấy cậu bảo vệ cho vợ cũ thì có.” Cố Việt Bân nhìn về phía Bạch Dương: “Đúng là không ngờ, cô rất giỏi quyến rũ đàn ông, mấy người đàn ông bên cạnh còn chưa đủ, ngay cả chồng cũ cũng… “

“Ông già, ông nói cái gì, ông có tin tôi đánh ông không!” Lục Khởi nổi trận lôi đình, nắm chặt tay lại muốn lao tới.

“Khởi, dừng tay!” Bạch Dương mím môi đỏ, lớn tiếng ngăn cản anh ta.

Trình Minh Viễn đi tới giữ chặt Lục Khởi: “Được rồi, Lục Khởi, đừng làm loạn, tôi biết anh tức giận, tôi cũng tức giận, nhưng anh không thể đánh người, chúng ta không thấy Cố Tử Yên ngã thế nào, nhưng anh đánh người thì người ở đây đều nhìn thấy, đến lúc đó sẽ rất phiền phức”

Lương Triết có chút tiếc nuối Lục Khởi không dạy Cố Việt Bân, nhưng trong lòng của cậu ta đã quyết định sau này sẽ cho Cố Việt Bân một bài học.

Cố Việt Bân không biết mình bị nhắm vào, ông ta sợ hãi lùi lại, sau đó thẹn quá hoá giận chỉ vào Lục Khởi: “Được lắm, tên nhóc nhà họ Lục lại dám đánh tôi, bà Lương, chẳng lẽ lúc nhà họ Lương mời khách mà không chọn lọc một chút sao, sao loại người nào cũng mời tới.”

Bà Lương cười cười: “Ông nói không sai, không chọn lịch đã mời các người tới, đúng là lỗi của tôi.”

Nụ cười của bà biến mất, vẻ mặt đầy nghiêm túc, lớn tiếng nói: “Người đâu, đuổi hai ba con nhà họ Cố ra ngoài!”

Bà vừa nói xong thì mọi người kinh ngạc đến ngây ra.

Không phải đuổi mấy người Bạch Dương à, sao lại đuổi hai ba con nhà họ cố?

Đám người bàn tán.

Ngay cả mấy người Bạch Dương cũng khó hiểu.
 
Chương 568


CHƯƠNG 568

Bọn họ nghe thấy bà Lương nói như vậy, vốn cũng nghĩ mình bị đuổi ra ngoài.

Không ngờ lại là Cố Việt Bân và Cố Tử Yên.

Phó Kình Hiên nhìn bà Lương, hai mắt cụp xuống, dường như anh hiểu ra gì đó, mệt mỏi xoa trán, cánh tay vốn ôm Cố Tử Yên cũng buông ra.

“Tử Yên, anh rất thất vọng!” Anh đột nhiên nói một câu.

“Kình Hiên. . ” Cố Tử Yên hoảng hốt muốn nắm tay áo của anh, nhưng anh lại tránh né.

Trái tim Cố Tử Yên lập tức chìm đến đáy cốc.

Trực giác của cô ta là đúng, lúc đó nụ cười của bà Lương có vấn đề.

Quả nhiên, tình huống hiện tại đã hoàn †oàn vượt qua dự đoán và khống chế của cô ta.

Sắc mặt Cố Việt Bân vô cùng khó coi: “Bà Lương, bà không nói đùa chứ?”

“Đương nhiên là không.” Bà Lương cười với ông ta.

Cố Việt Bân mặt mo rung động mấy cái: “Xin hỏi lý do gì, chúng tôi là người bị hại, bà lại muốn đuổi chúng tôi đi, nếu như †oàn vượt qua dự đoán và khống chế của cô ta.

Sắc mặt Cố Việt Bân vô cùng khó coi: “Bà Lương, bà không nói đùa chứ?”

“Đương nhiên là không.” Bà Lương cười với ông ta.

Cố Việt Bân mặt mo rung động mấy cái: “Xin hỏi lý do gì, chúng tôi là người bị hại, bà lại muốn đuổi chúng tôi đi, nếu như bà không cho chúng tôi một lý do, nhà họ Lương cũng mất mặt, mà bắt đầu hôm nay nhà họ Lương là kẻ thù của nhà họ Cố chúng tôi.”

“Ông Cố đang uy hiếp tôi sao?” Bà Lương cười như không cười hỏi.

Cố Việt Bân cứng đờ: “Không dám, tôi chỉ cảm thấy không công bằng.”

“Yên tâm, tôi luôn xử lý công bằng, tôi đuổi hai người đi cũng có nguyên nhân của mình, thứ nhất là con gái của ông.” Bà Lương nhìn về phía Cố Tử Yên.

Mọi người lập tức chuyển sự chú ý sang Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.

Cô ta vô thức muốn trốn sau lưng Phó Kình Hiên.

Nhưng Phó Kình Hiên lại đặt tay lên vai cô ta, không cho cô ta trốn, anh trầm giọng bảo: “Tử Yên, đã làm sai thì phải học cách gánh vác trách nhiệm, học cách đối mặt!”

Cố Tử Yên tròn xoe mắt nhìn anh không thể tin được, như thể đang lên án anh chẳng những không giúp mà còn bắt cô ta nhận sai.

Nhất thời, Cố Tử Yên cắn môi dưới, †rong mắt loé lên tia hận thù.

Tuy rất nhanh nhưng vẫn bị Phó Kình Hiên phát hiện, anh ngây người.

Tử Yên hận anh?

Chỉ vì anh không giúp cô ta?

“Xem ra Sếp Phó đã biết rồi, nếu vậy tôi cũng không vòng vo nữa” Bà Lương nhấp một ngụm rượu vang rồi nói: “Vừa nãy ở †ầng hai, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô Cố va vào cánh tay cô Bạch. Cô Bạch không làm gì cả, còn cô Cố thì lại tự ngã.”

“Nói cách khác, là Cố Tử Yên tự giả vờ ngã rồi vu khống cho bé cưng nhà chúng †ôi đúng không?” Lục Khởi phấn khích.

Bà Lương gật đầu: “Đúng thế.”

Trình Minh Viễn và Lương Triết cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi, bà Lương đứng về phía họ.

Ngay cả đôi lông mày đang nhíu chặt của Phó Kình Hiên cũng giãn ra một chút.
 
Chương 569


CHƯƠNG 569

Bạch Dương cúi người trước bà Lương, thái độ thành khẩn: “Cảm ơn bà Lương đã giúp tôi làm chứng.”

Bà Lương cười với cô: “Tôi cũng không hoàn toàn vì cô, tôi chỉ không ưa có người giở trò trên địa bàn của mình thôi.”

Những lời này khiến Cố Tử Yên mặt đỏ tía tai.

Sắc mặt Cố Việt Bân cũng rất khó coi, nhưng ông ta vẫn cắn răng kiên trì: “Nhưng cô nhóc nhà họ Mạnh lại không thấy như vậy, cô ấy tận mắt nhìn thấy là Bạch Dương đẩy Tử Yên”

“Ô? Cô tận mắt nhìn thấy?” Bà Lương vẫn cười nhìn Mạnh San.

“Tôi… Tôi…” Mạnh San cũng hơi hoảng hốt, cô ta không ngờ vừa nãy bà Lương cũng ở trên tầng hai.

Mạnh San nhìn bà Lương rồi lại nhìn Cố Tử Yên và Cố Việt Bân.

Cố Tử Yên gật đầu với Mạnh San: “San à, em nói đi, nói là em đã nhìn thấy.”

“Đúng đó, cháu nói đi, nếu cháu đã tận mắt chứng kiến thì có gì không thể nói.” Cố Việt Bân cũng ủng hộ.

“Cháu…” Mạnh San ấp úng, đối mặt với một nhóm người đều có thân phận cao hơn mình, áp lực của cô ta tăng lên gấp bội, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, cô ta bỗng nhiên bật khóc: “Cháu…

Cháu không tận mắt nhìn thấy”

“Cái gì?” Cố Việt Bân biến sắc: “Cháu không thấy?”

Đáy mắt Cố Tử Yên lướt qua tia sát ý.

Mẹ kiếp, không ngờ Mạnh San lại phản bội cô tai Mạnh San không dám nhìn hai ba con Cố Việt Bân, cúi đầu thật thấp, giọng nói hoảng loạn: “Khi ấy cháu bị Bạch Dương chọc giận, không để ý đến Tử Yên, sau khi Tử Yên kêu lên cháu mới biết cô ấy bị ngã, nhưng cô ấy ngã thế nào thì cháu không nhìn thấy.”

“Cô..” Cố Việt Bân tức đến mức tay run lên: “Sao cô lại nói cô đã nhìn thấy?”

“Bởi vì Tử Yên là bạn cháu nên…

“Nên cô nói cô đã nhìn thấy.” Bạch Dương chế nhạo: “Xem ra cô đúng là bạn thân của Cố Tử Yên, nhưng Cố Tử Yên lại không coi cô là bạn thân đâu.”

“Hả?” Mạnh San ngơ ngác nhìn Cố Tử Yên.

Phó Kình Hiên cũng vì lời này của Bạch Dương mà cúi đầu xuống nhìn.

Sau khi Cố Tử Yên cảm nhận được thì nhanh chóng giấu đi sự tức giận và sát khí trong lòng, tỏ ra buồn bã đau lòng nhìn Mạnh San.

Mạnh San lập tức mặc kệ lời của Trình Minh Viễn, vì bán đứng Cố Tử Yên mà trong lòng cô ta đã áy náy lắm rồi.

“Tử Yên, em xin lỗi, em…”

Cố Tử Yên quay đầu đi, không nhìn cô †a.

Mạnh San thất vọng rũ mắt.

Bà Lương nhìn thấy hết cảnh này, bà khẽ lắc đầu.

Cố Việt Bân vẫn không chịu dừng lại: “Cho dù Mạnh San không nhìn thấy, vậy những người khác thì sao?”

Ông ta nhìn sang những vị khách khác: “Vừa nãy họ nói họ có nhìn thấy.”

“Vịt chết còn mạnh miệng.” Lục Khởi không khỏi làu bàu.

Cố Việt Bân nghe thấy định nổi giận, nhưng lại nghĩ đến nắm đấm vừa rồi nên đành nhịn.

Lúc này một vị khách ngượng ngùng đứng lên: “Sếp Cố à, thật ra chúng tôi cũng không nhìn thấy, chỉ là chúng tôi không muốn đắc tội Sếp Phó nên mới nói mình nhìn thấy thôi.”
 
Chương 570


“Phụt!” Lục Khởi và Trình Minh Viễn bật cười ha hả thành tiếng.

Bạch Dương và Lương Triết cũng hơi nhếch khoé miệng, trong mắt hiện lên ý cười.

Chỉ có mặt Phó Kình Hiên là đen đến đáng sợ: “Chỉ vì sợ đắc tội tôi nên các ông đổi trắng thay đen?”

“Bởi vì cô Cố là vợ chưa cưới của cậu mà” Vị khách đó nhỏ giọng đáp.

Phó Kình Hiên muốn phản bác nhưng lại không biết phải phản bác từ đâu.

Vì Cố Tử Yên là vợ chưa cưới của anh nên Bạch Dương bị vu oan, nếu lần sau nhà họ Cố mượn danh nghĩa của anh đi làm gì, vì là thông gia với anh nên những người này cũng định giúp che giấu?

Lúc này Phó Kình Hiên chợt nhận ra mình đã quá dung túng nhà họ Cố.

Tuyệt đối không được như vậy!

“Ông… Các người…” Cố Việt Bân không ngờ những người này vì lấy lòng Phó Kình Hiên nên mới giúp Mạnh San và Tử Yên làm chứng cứ giả, ông ta tức đến mức trước mắt tối sầm, suýt thì ngất đi.

Đồng thời ông ta cũng hận hết những người này và Mạnh San cùng với đứa con gái Cố Tử Yên.

Có lòng đi đối phó người khác nhưng lại không có khả năng khống chế cục diện, là loại vô dụng bất tài điển hình!

“Ông Gố, bây giờ ông còn gì để nói nữa không? Nếu còn thì tôi chỉ đành đi xem camera thôi.” Bà Lương nở nụ cười nhìn Cố Việt Bân.

Cố Việt Bân siết chặt tay, trả lời một cách khô khan: “Không cần đâu bà Lương, chuyện này là chúng tôi sai, là chúng tôi đổ oan cho cô Bạch. Tử Yên, xin lỗi đi.”

Cố Tử Yên không cam lòng nhưng bây giờ cô ta đã mất hết mặt mũi, mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt khác thường, nếu cô ta còn không xin lỗi thì sẽ càng khó xử hơn.

Vì vậy cô ta chỉ đành nhẫn nhục nói tiếng xin lỗi với Bạch Dương.

Bạch Dương mỉm cười: “Tôi thấy cô Cố nên nói lời xin lỗi với bà Lương thì hơn, cô vu khống tôi ảnh hưởng đến bầu không khí của bữa tiệc, vấn đề thứ hai là trang phục của cô”

Trang phục?

Mọi người đều nhìn bộ lễ phục trên người Cố Tử Yên.

Có người thông minh lập tức nhìn ra rồi bật cười.

Những người vẫn chưa nhìn ra thì mờ mịt, chẳng hạn như Lục Khởi và Trình Minh Viễn.

Mà Lương Triết thuộc nhóm đã nhìn ra vấn đề.

Phó Kình Hiên cũng thuộc nhóm đã nhìn ra, môi mỏng mím chặt: “Tử Yên, ai chọn cho em bộ đồ này?”

“Đồ của em làm sao?” Cố Tử Yên hiển nhiên vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường.

Bạch Dương lại cười: “Lễ phục của cô không có vấn đề gì, vấn đề là lớp lông thú trên vai cô và túi xách trên tay cô.”

“Đúng vậy.” Bà Lương sầm mặt: “Đây là lý do thứ hai tôi đuổi cô đi, chủ đề của bữa tiệc hôm nay là bảo vệ động vật hoang dã.

Những người khác đều ăn mặc đẹp, nhưng cô lại mặc đồ lông thú và cầm túi xách da cá sấu xuất hiện, cô đang vả vào mặt tôi và ông Lương à?”

Nghe vậy Cố Việt Bân hít vào một hơi khí lạnh rồi tức giận mắng Cố Tử Yên: “Mau nói, ai chuẩn bị bộ đồ này cho con?”

Không nói ông ta còn chưa phát hiện, nói rồi ông ta mới hiểu đứa con gái này lại dám mặc bộ đồ đi ngược chủ đề buổi tiệc tối nay.
 
Chương 571


CHƯƠNG 571

Đúng là tức chết ông ta mà.

“Không có stylist nào, là tự con… Không, là cô ta, là Bạch Dương cố ý hãm hại con!”

Cố Tử Yên nghĩ đến điều gì giơ tay chỉ vào Bạch Dương.

Mọi người lại nhìn Bạch Dương.

Phó Kình Hiên cau mày: “Tử Yên, đừng nói linh tỉnh.”

“Em không nói linh tinh, thật sự là cô ta, là cô ta bảo em mặc thế này!” Cố Tử Yên sốt ruột giậm chân.

Cố Việt Bân lại có lý do để nhắm vào Bạch Dương: “Được lắm, thì ra là cô.”

Ba người phía Lục Khởi định lên tiếng nhưng bị Bạch Dương ngăn lại.

“Gô nói là tôi?” Bạch Dương mỉm cười: “Vậy cô nói cho tôi biết tôi bắt cô mặc bộ này thế nào? Lẽ nào tôi còn chạy đến tận nhà cô để bắt cô mặc?”

“Cô không ở nhà tôi mà ở cửa hàng lễ phục!” Cố Tử Yên siết chặt tay.

Nụ cười của Bạch Dương càng rạng rỡ hơn: “Ồ? Cửa hàng lễ phục? Tôi nhớ ở cửa hàng, tôi cũng không bắt cô mặc thế này mà.

“Là cô và Trần Thi Hàm nói rằng bộ lễ phục này phối cùng lông thú và túi da cá sấu rất đẹp nên tôi mới…”

“Phụt!” Bạch Dương ôm bụng bật cười.

Lục Khởi, Trình Minh Viễn và Lương Triết cũng cười theo.

Bà Lương cũng lắc đầu mỉa mai.

Chỉ có Phó Kình Hiên, Cố Việt Bân và Mạnh San là không cười.

Phó Kình Hiên day đầu mày tỏ vẻ mệt mi.

Mạnh San cúi đầu thật thấp.

Cố Việt Bân chỉ muốn tìm cái hố để chui vào.

Sao ông ta lại có một đứa con gái ngu ngốc đến thế này chứ!

“Các người cười gì hả?” Cố Tử Yên nhéo lòng bàn tay, phẫn nộ lườm mấy người phía Bạch Dương.

Lục Khởi xoa khuôn mặt cười nhiều quá phát đau: “Không có gì, chúng tôi chỉ đang cười vì chưa thấy người nào ngu ngốc như cô. Bé cưng nói phối như vậy đẹp là cô mặc ngay, cô không có não à?”

“Cô ta có não thì chúng ta đã không thấy bộ đồ cô ta mặc bây giờ.” Lương Triết dịu dàng nói, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng.

“Các người, các người…” Người Cố Tử Yên run rẩy kịch liệt.

Tay Phó Kình Hiên đặt trên vai cô ta dần siết chặt hơn: “Được rồi Tử Yên, đừng gây chuyện nữa”

“Kình Hiên… Họ đã nói em như vậy rồi, anh không giúp em còn nói em gây chuyện?” Cố Tử Yên mở to mắt, phẫn hận nhìn anh.

Cố Việt Bân cũng rất không hài lòng về anh.

Phó Kình Hiên mím môi, đang định nói gì đó.

Bạch Dương búng tay, đột nhiên nói: “Cô Cố, đúng là khi ở cửa hàng lễ phục tôi đã nói như vậy, những bộ lệ phục đó phối với áo gile lông thú và túi xách da cá sấu rất đẹp, nhưng tôi không khuyên cô mặc chúng, tôi và cô là kẻ thù, sao có thể đưa ra lời đề nghị cho cô chứ. Nhưng tôi không ngờ cô chẳng những nghe lén chúng tôi nói chuyện mà còn mặc theo, hơn nữa còn là mặc đến dự bữa tiệc này.”

“Cô đừng nói linh tinh, khi ấy cô với Trần Thi Hàm nói rất lớn, rõ ràng là để cho tôi nghe thấy. Nghe trộm cái gì chứ, rõ ràng các cô đang gài bây để tôi nhảy vào.” Cố Tử Yên tức giận hét lên.
 
Chương 572


Trình Minh Viễn trợn mắt: “Có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì cô còn nói cái gì. Không có não, ngu ngốc, người khác nói sao làm vậy, kết quả cuối cùng vẫn là cô chịu thiệt”

“Anh…”

“Đủ rồi!” Bà Lương cau mày, mất kiên nhẫn ngắt lời Cố Tử Yên: “Đây là địa bàn của tôi, muốn gây chuyện thì về nhà họ Cố của cô. Được rồi, mời cô Cố và ông Cố ra ngoài đi, bữa tiệc của tôi không hoan nghênh họ.”

“Vâng.” Mấy nhân viên phục vụ không biết đến từ lúc nào, họ gật đầu rồi làm động tác mời với Cố Việt Bân và Cố Tử Yên.

Tuy Cố Việt Bân rất phẫn nộ nhưng đã mất sạch mặt mũi, ông ta cũng không muốn ở đây thêm nữa đành cố nặn ra một nụ cười: “Vậy tôi không làm phiền bà Lương nữa, tôi xin phép đi trước. Tử Yên, đi”

“Bal” Cố Tử Yên vẫn hơi không cam lòng.

Cố Việt Bân kéo cánh tay cô ta, kéo cô ta ra khỏi vòng tay của Phó Kình Hiên, trừng mắt với anh rồi cưỡng ép đưa cô ta đi.

Còn không đi sẽ chỉ càng thêm xấu hổ.

“Mẹ kiếp, cứ thế đi luôn à? Còn chưa xin lỗi bé cưng mà” Lục Khởi bĩu môi.

Bạch Dương cười khẽ: “Em không thèm lời xin lỗi của họ, hơn nữa dù tối nay bọn họ mất hết mặt mũi, tin rằng ngày mai vẫn có thể nhìn thấy chuyện cười của họ trên mạng.”

“Cũng đúng.” Lục Khởi cười hả hê sung Sướng.

Phó Kình Hiên liếc nhìn anh ta, hơi cau mày chứ không nói gì.

“Cô là con gái nhà họ Mạnh đúng không?” Lúc này bà Lương đột nhiên chuyển sự chú ý sang Mạnh San.

Mạnh San ngẩng đầu lên: “Vâng… Đúng rồi… Mạnh Kiến Quốc là ba tôi.”

“Cô cũng là một người có nghĩa khí, có điều đầu óc không được thông minh, bị người khác coi là bia đỡ đạn mà vẫn không biết.” Bà Lương hờ hững nhận xét.

Lục Khởi và Trình Minh Viễn cười chế nhạo.

Mặt Mạnh San đỏ bừng vì xấu hổ.

Bị người lớn tuổi có thân phận cao quý nói trước mặt mọi người rằng đầu óc không thông minh, điều này còn khó chịu hơn giết cô ta.

“Được rồi, cô cũng đi đi, tôi nhớ tôi không mời nhà họ Mạnh, cô theo cô chủ nhà họ Cố tới, bây giờ cô ta đi rồi, cô cũng không cần ở lại nữa.” Bà Lương xua tay, hạ lệnh đuổi khách.

Mạnh San gật đầu liên tục, đáp lại một tiếng rồi cúi đầu bước nhanh về phía cửa tiệc.

Dọc theo đường đi, cô ta có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt kỳ lạ đổ dồn về phía mình, khiến cô ta không dám ngẩng lên.

Đêm nay Tử Yên nổi tiếng, sao cô ta lại không nổi?

Tin rằng ngày mai trong giới sẽ toàn tiếng cười nhạo cô ta.

“Đi hết rồi, chúng ta cũng đi thôi” Lục Khởi để tay sau gáy rồi nói.

Lương Triết nhìn lễ phục của Bạch Dương: “Lễ phục của chị dính rượu vang rồi, thay đi”

“Tôi chưa đi được, lát nữa còn phải tìm người bàn chuyện.” Trình Minh Viễn thở dài tiếc nuối.

Lục Khởi cười tươi như hoa:”Vậy anh cứ †ừ từ bàn nhé, không vội, bàn đến khi biển cạn đá mòn cũng được.”

Anh ta vỗ vai Trình Minh Viễn, chỉ mong Trình Minh Viễn đừng bao giờ xuất hiện bên cạnh bé cưng nữa.

Đừng tưởng anh ta không nhìn ra tên này có ý với cục cưng.
 
Chương 573


CHƯƠNG 573

Bên cạnh cục cưng có anh ta và Lương Triết là đủ rồi, không cần thêm một tên xấu đến giành sự chú ý của cục cưng với họ đâu.

Trình Minh Viễn bật cười hất tay Lục Khởi ra, sau đó vẫy tay chào bà Lương, Bạch Dương và Phó Kình Hiên, quay về phòng nghỉ tìm người bàn chuyện.

“Bà Lương, không còn sớm nữa, chúng †ôi cũng đến lúc phải đi rồi, tôi rất xin lỗi về chuyện tối nay, chúng tôi đã phá hỏng buổi tiệc của bà.” Nói xong Bạch Dương lại cúi đầu xin lỗi bà Lương một lần nữa.

Bà Lương nở nụ cười: “Nói thật ban đầu †ôi rất giận nhưng thấy thái độ bình tĩnh của cô, tôi đã đánh giá rất cao. Về đi, đi đường cẩn thận.”

“Vâng.” Bạch Dương bắt tay với bà ấy rồi đưa Lục Khởi và Lương Triết đi.

Khi đi qua Phó Kình Hiên, cô chẳng nhìn anh lấy một lần, như thể anh không tồn tại.

Trái tim Phó Kình Hiên trống rỗng, anh vô thức giơ tay lên muốn kéo cô, không cho cô đi.

Nhưng đến khi cô đi mất, anh cũng không giữ được cô.

Cuối cùng Phó Kình Hiên cụp mắt, rụt †ay về.

Bà Lương nhìn thấy hết cảnh này, bà cười hỏi: “Sếp Phó, tôi cũng đã nghe nói đến chuyện anh và cô Bạch đã ly hôn.

Người ngoài nói anh không có tình cảm với cô Bạch nên mới ly hôn, nhưng vừa nấy tôi thấy hình như không phải như vậy.”

Phó Kình Hiên đút tay vào túi quần, nhếch môi đáp: “Bà Lương nói đùa rồi, không phải vậy đâu. Người tôi yêu chỉ có Tử Yên”

Anh có tình cảm với Bạch Dương?

Sao có thể thế được!

Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng, cố nén cảm xúc dâng trào trong lòng xuống, bác bỏ lời nói của bà Lương.

Bà Lương nhíu mày cười đầy ẩn ý: “Thật sao? Vậy xem ra là tôi nhìn nhầm rồi, xin lỗi cậu.

“Không sao.” Phó Kình Hiên cụp mắt khẽ đáp.

Bà Lương nhấp một ngụm rượu vang: “Nói mới nhớ Sếp Phó và cô Cố yêu nhau thế nào vậy? Cô Cố là người thực vật sáu năm, mà sáu năm trước theo tôi được biết thì cậu và cô Cố còn chưa quen nhau mà”

“Tôi và Tử Yên quen nhau từ rất lâu rồi”

Phó Kình Hiên lắc đầu: “Khoảng hơn mười năm, nhưng chúng tôi dùng cách thức viết thư để nói chuyện, đến sáu năm trước tôi với Tử Yên mới chính thức gặp nhau.”

“Thì ra là vậy.” Bà Lương gật đầu hiểu ra, sau đó bà lại cười hỏi: “Nhưng tôi rất tò mò, vì sao Sếp Phó lại yêu cô Cố?”

Môi Phó Kình Hiên mấp máy, anh muốn nói mình yêu Tử Yên là vì phẩm chất tốt đẹp của Tử Yên trong thư.

Nhưng lời đến miệng anh lại không nói ra được.

Tử Yên có phẩm chất tốt đẹp không?

Nhân cách thứ hai đương nhiên là không, nhưng dù là nhân cách chính của Tử Yên, anh cũng bỗng phát hiện không †ìm được điều nào tốt, ngược lại khuyết điểm thì cả đống, ví dụ như nhỏ nhen, thích so đo.

Tóm lại Tử Yên của hiện tại hoàn toàn không phù hợp với Tử Yên hoạt bát, tốt bụng và lương thiện anh được thấy trong thư.

Thực ra anh cũng không yêu nổi nữa, nhưng trước khi gặp Tử Yên anh đã thề sẽ khiến Tử Yên hạnh phúc cả đời.
 
Chương 574


Vì vậy dù anh không yêu nổi nữa, anh cũng sẽ không từ bỏ.

Trừ khi Tử Yên không phải người trao đổi qua thư với anh, nhưng liệu có thể không?

Trong mắt Phó Kình Hiên thoáng qua một tia tự giễu, anh cầm ly rượu vang trên khay của người phục vụ rồi đáp: “Yêu là yêu thôi, không có lý do”

“Thứ cho tôi nói thẳng, sếp Phó xuất sắc như vậy, theo lý mà nói không nên yêu người phụ nữ như cô Cố, hơn nữa tôi cũng không tin sếp Phó không nhìn ra cô Cố là hạng người gì.” Bà Lương lắc ly rượu rồi mỉm cười nhìn anh.

Phó Kình Hiên mím môi: “Tôi biết, nhưng tôi đã từng hứa với Tử Yên”

“Sếp Phó đúng là người trọng lời hứa, nhưng nói thật tôi hy vọng cậu hãy rời khỏi cô Cố, cô ấy không hợp với cậu, cũng không xứng với cậu, cô ấy hoàn toàn không sánh được với vợ cũ của cậu, quan trọng nhất là một ngày nào đó cô ấy sẽ gây ra hoạ lớn, hy vọng Sếp Phó hãy suy nghĩ thật kỹ.” Bà Lương nói xong thì xoay người rời đi.

Bà nói những lời này hoàn toàn là vì nể mặt bà cụ Phó, khi bà còn trẻ bị mẹ chồng ức hiếp, bà Phó đã giúp đỡ bà rất nhiều, vì vậy bà mới đến khuyên Phó Kình Hiên.

Còn việc Phó Kình Hiên có nghe hay không, đó không phải việc của bà.

Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng bà Lương, đôi mắt sâu thẳm như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Một lúc sau anh uống cạn ly rượu vang, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bạch Dương: Rất xin lỗi về chuyện tối nay.

Bạch Dương đang ngồi trên xe nói chuyện với Lương Triết và Lục Khởi, bỗng điện thoại vang lên, cô lấy ra xem, lông mày chợt chau lại.

Lương Triết đang lái xe, thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của cô qua gương chiếu hậu bèn hỏi: “Chị, ai vậy?”

“Phó Kình Hiên.” Bạch Dương đáp.

Lục Khởi ngồi ở vị trí phó lái vội vàng quay đầu: “Anh ta tìm em làm gì?”

“Không biết, anh ta gửi tin nhắn cho em, để em đọc thử.” Bạch Dương bấm vào tin nhắn của Phó Kình Hiên.

Nhìn thấy mấy chữ trong tin, cô nở nụ cười giễu cợt.

Lục Khởi tò mò giật lấy điện thoại rồi cũng trợn mắt bảo: “Lại xin lỗi thay Cố Tử Yên chứ gì, mấy tháng nay anh ta xin lỗi thay Cố Tử Yên bao nhiêu lần rồi? Anh ta không chán nhưng anh chán rồi. Bé cưng, để anh trả lời giúp em”

Nói rồi anh ta bấm vào phần trả lời, bắt đầu soạn tin nhắn, vừa soạn vừa đọc: “Nếu anh thật sự thấy có lỗi với tôi thì tống Cố Tử Yên vào tù đi, như vậy mới nói lên được anh thật lòng xin lỗi, chỉ nói miệng thôi không làm gì, lời xin lỗi không có tí thành ý nào, anh tự giữ lấy mà khiến mình cảm động đi. Gửi!”

Lục Khởi trả điện thoại cho Bạch Dương: “Thế nào cưng, anh trả lời được chứ?”

“Không tệ.” Bạch Dương hiếm khi động viên anh ta.

Lục Khởi lập tức mừng rỡ.

Lương Triết lườm anh ta sau đó lập tức đáp: “Chị, thật ra em cũng làm được.”

“Chị tin cậu, nhưng cậu cứ tập trung lái xe đi, đừng nhìn đông ngó tây, nguy hiểm lắm” Bạch Dương vỗ vào ghế lái.

Lương Triết tủi thân ‘ một tiếng.

Lục Khởi cười đắc ý.

Lương Triết lười để ý đến anh ta.

Trong bữa tiệc, Phó Kình Hiên nhìn thấy tin nhắn trả lời của Bạch Dương thì nheo mắt.

Anh nhìn thoáng qua là biết không phải cô trả lời.
 
Chương 575


CHƯƠNG 575

Sau khi ly hôn, thái độ của Bạch Dương với anh vô cùng hờ hững, biết là anh gửi, cô sẽ chỉ trả lời rất ngắn gọn, không bao giờ trả lời dài thế này.

Vậy nên rốt cuộc tin nhắn này là Lương Triết hay Lục Khởi nhắn?

Hai người này lấy điện thoại của Bạch Dương để trả lời ở đâu? Nhà họ hay nhà của Bạch Dương?

Nhưng dù là ai trả lời, cũng không quan †âm là ở nhà họ hay ở nhà Bạch Dương.

Trong lòng Phó Kình Hiên đều thấy rất khó chịu, anh bực bội muốn bóp vỡ điện thoại thành nhiều mảnh.

Anh day đầu mày, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, soạn tin trả lời: Bạch Dương đâu?

Bạch Dương đọc tin nhắn của Phó Kình Hiên mà nhíu mày ngạc nhiên.

Không ngờ anh lại nhìn ra người trả lời †in nhắn vừa nãy không phải cô.

Nhưng nhìn ra thì sao? Lẽ nào cô còn phải giải thích?

Một tia giễu cợt loé lên trong mắt Bạch Dương, sau đó cô tắt máy, lười đọc tiếp.

Bên kia, Phó Kình Hiên đợi mấy phút vẫn không thấy tin nhắn tới, rõ ràng Bạch Dương không định trả lời, đôi môi mỏng của anh mím chặt lại thành một đường.

Cô đang làm gì? Tại sao không trả lời?

Đang bận sao? Hay là đang làm gì cùng Lương Triết hoặc Lục Khởi?

Bốp!

Phó Kình Hiên đập mạnh ly rượu trong †ay xuống bàn với sắc mặt khó coi.

Đột nhiên thân ly vỡ tan.

Mảnh vụn cứa vào lòng bàn tay anh, máu hoà cùng rượu vang chảy xuống mặt bàn.

Người phục vụ cách đó không xa nhìn thấy vội vàng chạy tới xử lý: “Sếp Phó, anh không sao chứ? Để tôi gọi bác sĩ cho anh”

“Không cần.” Phó Kình Hiên rút giấy ăn, vô cảm lau vết thương trên tay.

Anh như không cảm thấy đau, sau khi lau vết thương thì ném giấy đi, rút khăn tay trong túi áo trước ngực quấn quanh lòng bàn tay, coi như băng bó xong.

“Tôi còn có việc đi trước đây, cậu nói với ông Lương giúp tôi một tiếng.”

Nói xong anh đút tay vào túi quần, sải bước rời đi.

Anh không được nghĩ đến Bạch Dương đang làm gì với Lương Triết hay Lục Khởi, chỉ cần nghĩ đến là lòng anh lại thấy khó chịu.

Vì vậy anh phải đến chỗ Bạch Dương xem thế nào, xem rốt cuộc cô có đang làm gì đó với Lương Triết hay Lục Khởi không.

Trên đường đi, Phó Kình Hiên lái xe rất nhanh.

Sắp đến vịnh Tiên Thuỷ, đột nhiên điện thoại anh đổ chuông.

Phó Kình Hiên cau mày mất kiên nhẫn, đưa tay cầm điện thoại lên, không nhìn đã nghe luôn: “Alo?”

“Kình Hiên, là tôi.”

Giọng của Cố Việt Bân phát ra từ điện thoại.

Phó Kình Hiên lái xe bằng một tay: “Bác trai, có chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn cậu đến thăm Tử Yên” Cố Việt Bân thở dài đáp.
 
Chương 576


“Tử Yên làm sao vậy?” Giọng Phó Kình Hiên bình tính một cách đáng ngạc nhiên.

Cố Việt Bân sững sờ trong giây lát.

Có chuyện gì vậy? Lế nào anh không nên thấy lo lắng hay căng thẳng sao?

Tại sao lại bình tĩnh như vậy?

Tuy nhiên Cố Việt Bân nhanh chóng cho rằng đó là do mình nghĩ nhiều, ông nhéo sống mũi rồi nói tiếp: “Vì chuyện ở bữa tiệc khiến Tử Yên mất hết mặt mũi, về nhà nhốt mình trong phòng khóc, khuyên thế nào cũng không ra. Tôi là ba con bé, lo con bé khóc nhiều ốm người, không còn cách nào khác chỉ đành gọi cho cậu, để cậu tới an ủi con bé, thuận tiện xin lỗi nó.”

Phó Kình Hiên mím môi: “Bác bảo cháu đến an ủi Tử Yên thì cháu có thể hiểu, nhưng sao lại phải xin lỗi? Cháu không thấy mình cần xin lỗi Tử Yên chuyện gì.”

“Sao lại không?” Cố Việt Bân sầm mặt: “Tử Yên bị đám Bạch Dương nhắm vào chế giễu trong buổi tiệc, cậu là chồng chưa cưới mà không giúp con bé, lẽ nào điều này còn không cần xin lỗi?”

Nghe vậy, vẻ mặt Phó Kình Hiên trở nên lạnh lùng.

Thì ra đây là cách suy nghĩ của người nhà họ Cố à?

Không thừa nhận lỗi lầm của bản thân, còn muốn anh giúp.

Tại sao trước đây anh không cảm thấy người nhà họ Cố… vô liêm sỉ đến mức này chứ!

“Bác trai à, chuyện tối nay đã rất rõ ràng rồi, là Tử Yên vu khống hãm hại Bạch Dương, cũng là do bản thân Tử Yên mặc quần áo không đúng, cô ấy đã làm sai thì nên thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình, chứ không phải để người làm chồng chưa cưới là cháu bỏ qua lỗi lầm, bảo vệ cô ấy một cách vô não. Đó không phải yêu mà là hại cô ấy!” Phó Kình Hiên trầm giọng đáp.

Cố Việt Bân nghẹn họng, cũng biết lời của mình rất có vấn đề.

Nhưng ông ta là người lớn, dù Phó Kình Hiên biết ông ta nói không đúng cũng không nên nói thẳng ra như thế chứ.

Có còn muốn tiếp tục với Tử Yên nữa không?

Nghĩ đến đây, Cố Việt Bân hừ lạnh: “Phó Kình Hiên, Tử Yên đã làm sai rất nhiều chuyện, trước kia con bé làm những chuyện đó với Bạch Dương chẳng phải cậu cũng giúp nó xử lý đó thôi? Bây giờ còn nói cái gì mà giúp Tử Yên là hại Tử Yên, cậu không cảm thấy đã quá muộn rồi à? Cậu đã hại Tử Yên từ lâu rồi!”

Đồng tử Phó Kình Hiên co rút lại, anh siết chặt điện thoại, không tiếp lời.

Đúng vậy, những chuyện xảy ra với Bạch Dương lúc trước tuy là nhân cách thứ hai của Tử Yên làm, nhưng anh cũng đã bỏ qua những tổn thương mà nhân cách thứ hai của cô ta gây cho Bạch Dương trong tiếng khóc của nhân cách chính.

Đến nỗi bây giờ nhân cách thứ hai của Tử Yên ngày càng độc ác, xấu xa, mà Bạch Dương cũng nằm trong tình thế có thể bị nhắm đến bất cứ lúc nào.

Vì vậy anh không chỉ hại Tử Yên mà còn hại cả Bạch Dương.

“Bác trai nói đúng, có lẽ cháu nên sửa lại thói xấu hay mềm lòng với Tử Yên, nếu không…

Phó Kình Hiên còn chưa nói xong thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng còi chói tai.

Ngay sau đó, hai bóng đèn pha chói lọi chiếu vào kính chắn gió của anh.

Ánh sáng trắng làm mờ tầm nhìn, Phó Kình Hiên không nhìn thấy con đường phía †rước, anh nhíu chặt mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.

Nhưng ngay sau đó, anh bình tĩnh lại, buông điện thoại xuống, hạ cửa kính xe nhìn gương chiếu hậu bên ngoài, muốn dùng tầm nhìn hạn chế của gương chiếu hậu để đỗ xe.

Nhưng anh còn chưa kịp quay lại thì chiếc xe phía trước đã lao thẳng tới.
 
Chương 577


CHƯƠNG 577

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên.

Thân xe rung lên dữ dội.

Phó Kình Hiên va vào tay lái, trán rách ra, máu loang lổ khắp mặt, không lâu sau anh bất tỉnh.

Đầu bên kia điện thoại, Cố Việt Bân tức tối ném điện thoại đi, sắc mặt khó coi: “Không ngờ Phó Kình Hiên lại dám cúp điện thoại của tôi, nó có còn coi trọng tôi không?”

“Được rồi, giận như vậy làm gì?” Bà Cố rót cho ông ta một chén trà.

Cố Việt Bân nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, đặt mạnh chén trà xuống rồi nói: “Tôi là ba vợ tương lai của nó mà nó chưa nói tiếng nào đã cúp điện thoại, bà nói tôi có thể không tức được không? Con rể người †a thì nịnh nọt dỗ dành ba vợ, chỉ sợ thất lễ, nhưng Phó Kình Hiên thì sao? Đừng nói là hạ mình trước chúng ta, đến một nụ cười cũng hiếm, bà nói xem cậu ta có giống thái độ của một người con rể không?”

Bà Cố vuốt ngực cho ông ta: “Tính Kình Hiên lạnh nhạt, không phải ông không biết”

“Tính tình lạnh nhạt không phải cái cớ để cậu ta không chào tiếng nào đã cúp điện thoại của tôi” Cố Việt Bân gỡ tay bà †a ra, kéo ống quần lên rồi ngồi xuống: “Đối xử với ba vợ tương lai với thái độ này, tôi thật sự nghi ngờ cậu ta có thật lòng yêu Tử Yên hay không.”

Ở trên lan can tầng hai, Cố Tử Yên nghe những lời này, bàn tay bám vào lan can từ từ siết chặt, vẻ mặt càng thêm khiến người khác khó hiểu.

Ở dưới nhà, bà Cố trách mắng Cố Việt Bân: “Ông nói linh tinh gì đấy. Sao Kình Hiên lại không yêu Tử Yên, Kình Hiên nói rồi, cậu ấy yêu Tử Yên từ rất lâu rồi, nếu không phải sáu năm trước Bạch Dương chen chân vào thì cũng không đến mức bây giờ Kình Hiên và Tử Yên còn chưa kết hôn. Đúng rồi, Kình Hiên có nói sẽ tới không?”

“Không nói, chắc không tới đâu.” Cố Việt Bân day đầu mày.

Cố Tử Yên cắn chặt môi dưới.

Điều cô ta lo lắng nhất vẫn tới.

Nghe nói cô ta khóc mà Kình Hiên cũng không nói sẽ đến thăm, có thể thấy anh đã dần ý thức được cô ta không còn quan trọng với mình nữa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả khi anh còn chưa phát hiện ra người mình yêu thực sự là Bạch Dương thì anh cũng đã chia tay cô ta rồi.

Không được, cô ta phải tìm cách cứu vấn.

Cố Tử Yên siết chặt tay, bỏ tay ra khỏi lan can, quay trở lại phòng.

Bên kia, Bạch Dương, Lương Triết và Lục Khởi vừa ăn lẩu ở ngoài về, vừa xuống xe đã thấy một chiếc xe cấp cứu lao vụt qua.

Mà ở hướng xe cấp cứu chạy đến, cách đó khoảng 100m còn có vài chiếc xe cảnh sát, vài cảnh sát giao thông đang vòng dây, bên ngoài vòng dây còn có người tới hóng hớt.

“Chuyện gì vậy?” Bạch Dương hạ cửa kính xe, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài rồi lẩm bẩm.

Lương Triết trả lời: “Chắc là tai nạn xe.”

Nói xong cậu ta dời mắt, đưa túi cho Bạch Dương: “Chị, đã muộn rồi, chị về nghỉ ngơi đi.”

“Đúng đó bé cưng, mau về đi” Lục Khởi vẫn đang ngồi trên ghế lái chưa xuống cũng gật đầu.

Bạch Dương đáp: “Vậy em đi trước đây.

Cô vẫy tay với hai người rồi quay người đi về phía cổng chung cư.

Lục Khởi và Lương Triết dõi theo cô cho đến khi cô vào trong mới lái xe đi.
 
Chương 578


Ngày hôm sau, Bạch Dương bị đánh thức bởi điện thoại gọi đến của Lục Khởi.

Cô chẳng buồn mở mắt, chỉ với tay ra khỏi chăn tìm điện thoại trên bàn đầu giường, đưa điện thoại lên tai, giọng nói lười biếng khàn khàn chưa tỉnh táo: “Alo.”

“Bé cưng, tin tốt đây!” Giọng nói vang dội của Lục Khởi vọng lại.

Tai Bạch Dương ong lên, cô lập tức tỉnh †áo, mở mắt ngồi dậy, vò mái tóc rối, tức giận hỏi: “Tin tốt gì mà gào thét ghê vậy?”

“Phó Kình Hiên gặp tai nạn xe” Lục Khởi hào hứng đáp.

Bạch Dương trợn mắt: “Anh nói cái gì?

Anh ta bị tai nạn?”

“Ừ, là cảnh tối qua chúng ta nhìn thấy lúc về đó.” Lục Khởi gật đầu.

Bạch Dương chun mũi: “Chờ chút, em hơi choáng. Anh đang nói tai nạn xe chúng †a nhìn thấy tối qua là Phó Kình Hiên?”

“Đúng rồi.”

“Sao anh ta lại gặp tai nạn xe ở chỗ của em?” Bạch Dương rất khó hiểu.

Chẳng lẽ tối qua Phó Kình Hiên đến tìm cô?

“Anh cũng không biết, nhưng tin anh ta gặp tai nạn đang hot trên mạng lắm, bây giờ rất nhiều phóng viên đang túc trực bên ngoài bệnh viện, muốn nghe ngóng xem anh ta bị thương thế nào. Quan trọng nhất là cổ phiếu tập đoàn Phó Thị cũng đang dao động, đúng là vui quá đi mất.”

Bên này, Lục Khởi mặc chiếc áo sơ mi hoa hoè hoa soi, hưng phấn võ đùi.

Bạch Dương day huyệt thái dương, đang định trả lời thì chuông cửa vang lên.

Cô chỉ đành bảo: “Lát nữa nói sau nhé, có người tới nhà em.”

“Ai vậy?” Lục Khởi vội nâng cao cảnh giác.

Mới sáng sớm đã tới, là Trình Minh Viễn hay là nhóc Lương Triết đây?

“Em cũng không biết, để em ra xem thử.

Thế nhé, em cúp máy đây.”

Bạch Dương để điện thoại xuống, vén chăn xuống giường, đi dép vào rồi ra khỏi phòng, đến phòng khách mở cửa.

Vừa mở cửa, một cái tát đã giáng ngay vào mặt cô.

Bạch Dương ngây người, ôm mặt ngơ ngác nhìn Vu Y Cơ vẻ mặt hung dữ ngoài cửa.

Vu Y Cơ dường như cảm thấy một cái tát vẫn chưa đủ, bà ta giơ tay lên chuẩn bị cho cô thêm cái tát nữa.

Bạch Dương nhanh chóng hoàn hồn, †úm lấy tay Vu Y Cơ rồi trở tay tát lại.

“Chát” một tiếng, Vụ Y Cơ ngã ngồi xuống đất, có thể thấy Bạch Dương tát mạnh thế nào.

Vu Y Cơ sững sờ, không thể tin được mình lại bị đánh, một lúc lâu sau bà ta mới phản ứng lại, đứng dậy nghiến răng nghiến lợi hét: “Bạch Dương, con điếm mày dám đánh tao, xem tao xử lý mày thế nào.”

Bà ta nhe răng trợn mắt bổ nhào về phía mặt Bạch Dương.

Bạch Dương đã có đề phòng, khi bà ta lao tới, cô lấy chổi lông gà đặt trên tủ giày quất mạnh vào mặt, vào người bà ta.

Vu Y Cơ làm sao đánh thắng được Bạch Dương có vũ khí trong tay, rất nhanh đã bị đánh cho kêu loạn, trốn tránh khắp nơi.
 
Chương 579


CHƯƠNG 579

Bạch Dương vẫn không vì vậy mà dừng tay, trái lại càng đánh hăng hơn, hình như muốn trút hết những uất ức phải chịu đựng ở chỗ Vu Y Cơ trong suốt sáu năm qua.

Cô vừa đánh còn vừa cười lạnh nói: “Đánh bà thì sao chứ? Ai quy định tôi không thể đánh bà? Bà tưởng bà vẫn là mẹ chồng của tôi sao? Tôi cho bà biết, bây giờ bà chẳng là gì hết, chỉ là một người đàn bà điên. Tôi đánh người đàn bà điên mà thôi.”

“Cô… Cô…’ Vụ Y Cơ tức tới run người.

Nhưng bà ta chỉ vừa thoáng dừng lại, chổi lông gà của Bạch Dương đã quất vào bắp chân của bà ta, làm bà ta đau đến mức lập tức nhảy dựng lên.

Cuối cùng, Vu Y Cơ sợ rồi, liên tục hô dừng tay.

Bạch Dương cũng hơi mệt, thấy Vu Y Cơ bị mình đánh cho toàn thân chật vật, cũng biết đã đủ rồi, không thể đánh nữa. Cô lại nhân đó ngừng tay, dựa vào trên tủ giày, thở hổn hển, tạm nghỉ lấy hơi.

Vu Y Cơ không ngờ bây giờ Bạch Dương không dễ chọc như thế, còn dám ra tay, nhất thời cũng hơi hối hận, tại sao mình phải tìm tới chứ?

Lúc này, thang máy ở hành lang Tinh một tiếng và mở ra.

Phó Kình Duy đi từ bên trong ra, nhìn thấy Bạch Dương và Vu Y Cơ ở cửa, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng kêu lên: “Chị Bạch Dương, mẹ.”

Bạch Dương liếc nhìn cậu ta với vẻ thản nhiên, không để ý tới.

Mà Vu Y Cơ lại vô cùng ghen ty.

Đây là con trai của bà ta, không ngờ lại mở miệng chào con khốn Bạch Dương kia trước chứ không phải người làm mẹ như bà ta, đúng là làm bà ta tức chết rồi.

“Mẹ, không phải con đã bảo mẹ đừng tới à? Mẹ…”

Phó Kình Duy đang nói dở, cuối cùng phát hiện ra Vu Y Cơ có gì đó không ổn, kinh ngạc hỏi: “Mẹ, mặt mẹ sao vậy? Sao lại sưng lên thế?”

Vu Y Cơ nhăn nhó mặt mày, trả lời: “Còn không phải bị cô ta tát sao? Cô ta không chỉ tát vào mặt mẹ, còn dùng chổi lông gà đánh mẹ. Con xem cả người mẹ đều là vết thương này.”

Bà ta kéo tay áo lên, cho cậu ta xem từng vết bầm tím trên cánh tay, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Phó Kình Duy trợn tròn mắt, nhìn về phía người phụ nữ đang lười biếng dựa vào trên †Ủ giày với vẻ không dám tin: “Chị Bạch Dương, chị… chị đánh mẹ em thật à?”

“Cái gì gọi là đánh thật chứ? Đã đánh rồi!” Bạch Dương còn chưa kịp trả lời, Vu Y Cơ đã bất mãn nói trước.

Phó Kình Duy không để ý đến bà ta, vẫn nhìn Bạch Dương: “Chị Bạch Dương, sao chị lại đánh mẹ em?”

Bạch Dương búng móng tay, nói với giọng điệu lạnh lùng, hờ hững: “Sao thế?

Có ai quy định mẹ cậu đánh tôi, tôi không thể đánh trả à?”

“Đánh trả?” Phó Kình Duy thoáng ngẩn người, sau đó nhìn về phía Vu Y Cơ: “Mẹ, mẹ đánh chị Bạch Dương trước?”

Ánh mắt Vu Y Cơ lóe lên vẻ chột dạ, sau đó cao giọng trả lời: “Đánh thì sao chứ? Cô †a hại anh con thành như vậy, mẹ có thể không đánh cô ta sao? Lại nói nữa, mẹ chỉ †át cô ta một cái, kết quả cô ta thì hay rồi, không chỉ tát lại mẹ một cái, còn dùng chổi lông gà đánh mẹ mười mấy cái. Nói chung chuyện này còn chưa xong đâu. Mẹ chắc chắn sẽ báo cảnh sát, kiện cô ta cố ý gây thương tích.”

Bà ta chỉ vào mũi Bạch Dương nói.

Phó Kình Duy sốt ruột, vội vàng nói với Bạch Dương: “Chị Bạch Dương, chị mau xin lỗi mẹ em đi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom