Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 520


CHƯƠNG 520

Bạch Dương nheo mắt nhìn Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn vội vàng giơ tay lên: “Đâu có đâu có, sao tôi có thể bắt nạt một đứa bé chứ, tôi chỉ đùa giỡn với nó thôi.”

“Mặt Đậu Đậu đỏ bừng kìa, còn nói là đùa giỡn gì chứ.” Bạch Dương đau lòng xoa khuôn mặt đã đỏ bừng của Đậu Đậu: “Sao anh lại giống Phó Kình Hiên thế chứ.”

Nghe thấy cô nhắc đến cái tên này, trong mắt Trình Minh Viễn lóe ra tia sáng sắc bén: “Kình Hiên? Anh ấy làm sao?”

“Tối qua anh ta cũng xoa mặt Đậu Đậu, khiến mặt Đậu Đậu đỏ bừng lên, đàn ông các anh đúng là không biết chừng mực gì cả.” Bạch Dương lườm anh ta nói.

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Anh ấy xoa mặt Đậu Đậu? Tối qua sau khi tôi rời đi, hai người các cô gặp Kình Hiên sao?”

Bạch Dương đưa chiếc thìa nhỏ cho Đậu Đậu, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống: “Đúng vậy, Đậu Đậu đói, tôi dẫn cậu nhóc đi ăn gì đó, lại gặp Phó Kình Hiên trong nhà hàng, sau đó Đậu Đậu muốn đi vệ sinh, tôi không tiện vào nhà vệ sinh nam, vì vậy nhờ anh ta dẫn Đậu Đậu đi.”

“Như vậy à” Trình Minh Viễn gật đầu.

Đậu Đậu húp một ngụm cháo, đột nhiên nói ra: “Chú Phó còn bị thương nữa đấy.”

“Bị thương?” Trình Minh Viễn kinh ngạc nhìn Bạch Dương: “Xảy ra chuyện gì?”

Bạch Dương day day mi tâm, nói chuyện xảy ra tối qua ra.

Trình Minh Viễn nghe xong, vuốt mặt: “Các cô cũng xui xẻo quá rồi, thế mà các cô lại gặp phải nguy hiểm có xác suất chưa đến một phần nghìn này.”

“Đúng vậy.” Bạch Dương cười khổ.

Cô cũng cảm thấy rất xui xẻo.

“Nhưng mà cô không bị thương là tốt rồi” Trình Minh Viễn nhìn cô, cười nói với cô.

Bạch Dương mấp máy khóe miệng: “Phó Kình Hiên bị thương thay tôi, tôi còn đang nghĩ xem phải cảm ơn anh ta như thế nào.

Cô không muốn tự mình đến cửa cảm ơn, nếu truyền đến tai người phụ nữ điên Cố Tử Yên kia, không chừng lại ầm ï lên.

Nhìn ra suy nghĩ của Bạch Dương, Trình Minh Viễn cắn một miếng bánh bao thủy tỉnh, không cho là quan trọng nói: “Chuyện này có là gì đâu chứ, cũng không phải cô chủ động cầu cứu anh ấy, vì vậy mua ít thực phẩm chức năng gửi tặng là được rồi”

“Thực phẩm chức năng?”

“Đúng vậy, không phải chân anh ấy bị thương sao? Tặng thực phẩm chức năng là thích hợp nhất” Trình Minh Viễn gật đầu nói.

Bạch Dương cũng cảm thấy có lý, nhấp một hớp sữa bò, trả lời: “Vậy được rồi, lát nữa tôi cho người sắp xếp.”

Ăn sáng xong, ba người đi ra ngoài.

Xuống đến dưới tầng, Trình Minh Viễn nắm tay Đậu Đậu đứng ở trước xe, nhìn Bạch Dương nói: “Tối qua phiên cô chăm sóc rồi”

“Không có gì.” Bạch Dương bước lên, xoa đầu Đậu Đậu, cười nói: “Hơn nữa tôi rất thích Đậu Đậu.”

“Cháu cũng rất thích thím, sau này cháu có thể thường xuyên đến thăm thím không?” Đậu Đậu chớp chớp mắt mong chờ.

“Đương nhiên có thể rồi” Bạch Dương gật đầu.
 
Chương 521


CHƯƠNG 521

Ánh mắt Trình Minh Viễn khẽ xoay chuyển, nhìn Đậu Đậu cười hì hì nói: “Yên tâm đi, chỉ cân chú cháu rảnh thì sẽ đưa cháu đến”

Trong lòng Đậu Đậu thầm khinh bỉ.

Đừng tưởng rằng cậu không biết người chú xấu xa này vốn cũng không muốn đưa cậu đến, mà chỉ là muốn lấy cậu làm lý do để đến thăm thím thôi.

Được rồi, để chú sớm ngày theo đuổi được thím, cậu không vạch trần vậy.

“Đúng rồi, hôm nay cô phải đến bệnh viện làm phẫu thuật đúng không?” Trình Minh Viễn nhìn bụng Bạch Dương hỏi.

Nụ cười của Bạch Dương nhạt đi rất nhiều, đè nén không nỡ xuống đáy lòng, ừ một tiếng: “Đúng vậy, buổi chiều đi.”

“Vậy lúc đó tôi đi đến bệnh viện cùng cô, đừng từ chối, mặc dù có Lục Khởi rồi, nhưng thêm một người vẫn tốt hơn, nếu có ai bận việc không thể không rời đi thì vẫn còn có người ở lại.” Trình Minh Viễn nói.

Bạch Dương thấy anh ta khăng khăng như vậy, dở khóc dở cười nói: “Được rồi, anh muốn đi thì đi.”

“Quyết định như vậy nhé, thôi, tôi đưa Đậu Đậu về đã, buổi chiều gặp lại” Trình Minh Viễn vẫy vẫy tay với cô.

Đậu Đậu cũng giơ cánh tay nhỏ nhắn lên vẫy vẫy: “Tạm biệt thím.”

“Tạm biệt Đậu Đậu.” Bạch Dương cười đáp lại.

Ngay sau đó, hai chú cháu lái xe rời đi.

Bạch Dương cũng không đứng ở đó lâu, xem đồng hồ rồi lái xe đến Thiên Thịnh.

“Tổng giám đốc Bạch, đây là lịch trình ngày hôm nay.” Đến Thiên Thịnh rồi, thư ký Đồng đi theo sau lưng cô, báo cáo lịch trình ngày hôm nay.

Bạch Dương nhận lấy lịch trình, vừa đi vừa xem.

Sau khi xem xong, cô trả lại cho thư ký Đồng: “Sắp xếp buổi chiều đều không quan trọng, hủy bỏ hết cho tôi, tôi phải đi bệnh viện, cũng mang toàn bộ lịch trình của mấy ngày sau đó đến cho tôi.”

Phẫu thuật xong, chắc chắn cô phải nằm viện vài ngày.

Vì vậy cô phải sàng lọc lịch trình của mấy ngày kế tiếp, lùi lại toàn bộ những chuyện không quan trọng.

“Vâng.” Thư ký Đồng gật đầu.

Bạch Dương đẩy cửa văn phòng: “Còn nữa, cô đi mua một ít thực phẩm chức năng chất lượng tốt, nhất là loại có ích cho vết thương ở chân, sau đó gửi tặng Tổng giám đốc Phó của tập đoàn Phó Thị, tiêu phí tính vào tôi.

“Đưa cho Tổng giám đốc Phó?” Sắc mặt thư ký Đồng đầy kinh ngạc.

Đột nhiên Tổng giám đốc Bạch tặng đồ cho Tổng giám đốc Phó, không phải là muốn tái hôn với Tổng giám đốc Phó đấy chứ?

Bạch Dương vừa nhìn thấy biểu cảm của Đồng Khê là biết cô ta nghĩ nhiều rồi, cụp mắt trả lời: “Anh ta bị thương rồi, hơn nữa anh ta cũng là đối tác hợp tác lớn nhất của Thiên Thịnh chúng ta, còn là người phụ trách chủ yếu trong hợp tác nguồn năng lượng mới, về tình về lý, chúng ta không thể không làm gì.”

“Hóa ra là như vậy.” Thư ký Đồng hiểu rõ gật đầu, gạt đi suy đoán trong lòng.

Bạch Dương thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại không có thay đổi gì, xua tay nói: “Đi làm đi.”

“Vâng, tôi đi làm ngay.” Đồng Khê gật đầu, lập tức quay người rời đi.
 
Chương 522


CHƯƠNG 522

Bạch Dương nhìn bóng lưng của Đồng Khê, ánh mắt chợt lóe.

Sở dĩ cô không nói rõ nguyên nhân bị thương của Phó Kình Hiên chính là sợ thư ký Đồng suy nghĩ nhiều.

Dù sao vợ chồng cũ cùng xuất hiện tại khu vui chơi, lại còn là đêm hôm khuya khoắt, dù cô giải thích là tình cờ gặp mặt, ngoài miệng thư ký Đồng tin tưởng, nhưng chưa chắc trong lòng đã tin tưởng, vì vậy không nói còn hơn.

Nghĩ xong, Bạch Dương kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu làm việc.

Tập đoàn Phó Thị.

Phó Kình Hiên cũng không giấu giếm, rất nhanh tin tức bị thương đã truyền khắp tòa nhà cao tầng.

Dù sao rất nhiều người nhìn thấy anh ngồi xe lăn đến tập đoàn, muốn giấu cũng không giấu được.

Bởi vậy, những công ty khác đều nghe được tin tức này, không phải gọi điện hỏi thăm thì cũng là tặng một số thực phẩm chăm sóc sức khỏe đến.

Trợ lý Trương tiễn khách hàng xong, đang đi từ bên ngoài vào thì bị lễ tân gọi lại.

“Sao vậy?” Trợ lý Trương đi qua.

Lễ tân chỉ vào đống thực phẩm chức năng vừa nổi tiếng vừa đắt đỏ được đóng gói khéo léo: “Trợ lý Trương, lại có Tổng giám đốc của một công ty tặng đồ.”

Trợ lý Trương nhìn đống thực phẩm chức năng kia, cũng hơi đau đầu: “Không phải đã đăng tin đừng tặng đồ lên Website tập đoàn rồi à? Sao lại đưa đến nữa, còn chưa xử lý xong đống thực phẩm chức năng kia đâu.”

“Có thể là không nhìn thấy tin tức trên mạng” Lễ tân nhún vai trả lời.

Trợ lý Trương đẩy đẩy gọng kính: “Được rồi, đây là công ty nào tặng Tổng giám đốc?”

“Tập đoàn Thiên Thịnh.” Lễ tân trả lời.

Trợ lý Trương hơi sửng sốt: “Tập đoàn Thiên Thịnh.”

“Đúng vậy.” Lễ tân gật đầu.

Trợ lý Trương đứng thẳng tắp, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn: “Tôi biết rồi, đưa danh sách quà tặng cho tôi, tôi cầm những thứ này lên.”

“Vâng.” Lễ tân này là người mới, hoàn toàn không biết tập đoàn Thiên Thịnh có ý nghĩa gì, nhưng thấy anh ta nghiêm túc như vậy, cũng không dám chậm chạp, đưa danh sách quà tặng cho anh ta.

Sau khi nhận lấy danh sách, trợ lý Trương nhìn lướt qua rồi cất vào trong túi, sau đó xách đống thực phẩm chức năng kia đi đến thang máy.

Chỉ một lát đã đến văn phòng Tổng giám đốc.

Trợ lý Trương gõ cửa đi vào.

Phó Kình Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy đống hộp quà trong tay anh ta, lông mày nhíu chặt lại, trên mặt viết đầy không vui: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Đừng mang những thứ này lên đây, đưa thẳng đến phòng tài vụ để bọn họ quy đổi thành giá trị tương đương rồi gửi lại”

“Quà này không giống trước.” Mắt kính của Trợ lý Trương phản chiếu ra ánh sáng lấp lóe, trả lời.

Phó Kình Hiên nghi ngờ nheo mắt: “Không giống chỗ nào?”

“Đây là cô Bạch tặng.” Trợ lý Trương vừa trả lời vừa lén lút nhìn sắc mặt anh.

Nhìn thấy nét mặt anh từ không vui chuyển thành hơi ngạc nhiên, trợ lý Trương thầm cười trộm trong lòng.

Xem đi, đây chính là chô không giống nhau.

Nghe thấy là của cô Bạch tặng, ngay cả nổi nóng cũng không thấy.
 
Chương 523


CHƯƠNG 523

“Bạch Dương tặng?” Phó Kình Hiên nắm chặt bút máy trong tay, trong mắt là ý cười vui mừng nhè nhẹ.

Trợ lý Trương thấy vậy, anh ta vội vàng đưa hộp quà sang, làm bộ hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh không muốn lấy cái này ạ? Nếu anh không muốn, tôi sẽ đưa đến phòng Tài vụ.”

Anh cũng không tin tổng giám đốc Phó sẽ đồng ý.

“Đặt ở bên cạnh đi.” Phó Kình Hiên nâng cằm, thản nhiên nói.

Qủa nhiên, trợ lý Trương nhịn cười gật đầu: “Vâng”

Bị anh đoán trúng rồi, quả nhiên tổng giám đốc Phó sẽ giữ lại.

Hơn nữa trong lòng tổng giám đốc Phó vui vẻ vô cùng, trên mặt còn làm bộ bình Tĩnh, sao phải thế.

Đặt thực phẩm chức năng xuống, trợ lý trương chuẩn bị đi ra ngoài.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh ta đổ chuông.

Trợ lý trương lấy ra nhìn, là ở quầy lễ tân gọi tới: “Tổng giám đốc Phó, tôi xin phép nghe điện thoại.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, ánh mắt lợi rơi vào đống đồ mỹ phẩm, ánh mắt có phần dịu dàng.

Trợ lý trương thổn thức.

Anh ta nghĩ, nếu mình không có ở đây, chắc chắn tổng giám đốc Phó đã đi đến xem rồi.

Chẳng qua trợ lý Trương không xem tiếp mà đi nghe điện thoại.

Hai phút sau, anh ta lấy điện thoại ra khỏi bên tai, nói: “Tổng giám đốc Phó, cô Cố đến đây”

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Cô ấy đến làm gì?”

“Không rõ lắm, nhưng chắc là đến vì vết thương của anh” Trợ lý trương đưa mắt nhìn xuống xe lăn của anh.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Để cô ấy lên đi”

“Vâng.” Trợ lý trương đặt điện thoại lên bên tai lần nữa, nói mấy câu với đầu bên kia điện thoại.

Không bao lâu, Cố Tử Yên đã lên đến nơi.

“Kình Hiên, nghe nói chân anh bị thương, rốt cuộc là bị sao thế?” Cô ta vừa đi vào đã vội hỏi.

Phó Kình Hiên bưng cà phê lên nhấp một ngụm: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”

“Thật sao?” Cố Tử Yên nhìn chân anh, trên mặt tràn ngập lo lắng: “Rốt cuộc là chuyện ngoài ý muốn gì vậy?”

Phó Kình Hiên đặt cốc cà phê xuống: “Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, đừng lo.”

“Sao em có thể không lo được, lúc nghe tin anh bị thương, em sợ tới mức suýt nữa là hồn bị dọa bay, không được, em, phải nhìn xem rốt cuộc anh bị thương thế nào.”

Nói xong, Cố Tử Yên ngồi xổm xuống, kéo ống quần Phó Kình Hiên lên xem vết thương của anh.

Phó Kình Hiên thấy thế thì thoáng nhăn mày, sau đó đẩy thẳng cô ta ra.

Cố Tử Yên không chú ý, bị anh đẩy ngã ra đất, cô ta ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn anh.

Anh vậy mà lại đẩy mình!

“Kình Hiên..” Cố Tử Yên cắn môi, vẻ mặt tủi thân.

Phó Kình Hiên cũng nhận ra hành vi của hình hơi quá đáng, trong lòng có hơi áy náy, bèn vươn tay kéo cô ta lên: “Xin lỗi Tử Yên, không phải anh cố ý đâu, chỉ là anh không thích có người tùy tiện đụng vào mình thôi.”
 
Chương 524


CHƯƠNG 524

Trợ lý trương ở bên cạnh yên lặng nãy giờ, nghe anh nói như thế, anh ta không khỏi liếc mắt xem thường.

Tổng giám đốc Phó à, cái gì gọi là không thích có người đụng vào, không phải tối hôm qua chỗ Bạch cũng kéo ống quần anh à? Lúc ấy cũng không thấy anh nói như vậy, cũng không đẩy cô Bạch.

Rõ ràng là anh chỉ không thích cô Cố đụng vào mà thôi.

Đương nhiên, những lời này trợ lý Trương không dám nói ra.

Cho nên anh ta vẫn ở bên làm một người ẩn hình, yên lặng xem chuyện là được rồi.

“Không sao.” Cố Tử Yên nhếch môi, miễn cưỡng nói: “Cũng là em quá xúc động, muốn nhìn vết thương của anh sớm một chút, cho nên không nghĩ đến cảm nhận của anh, Kình Hiên, anh cũng đừng trách em.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Yên tâm đi, anh không trách em đâu, anh chỉ bị thương nhẹ, qua vài ngày là khỏi, em không cần lo lắng.

Nói xong, anh cho trợ lý Trương một ánh mắt.

Trợ lý Trương cũng biết mình không thể đứng hóng chuyện một bên được, anh ta họ nhẹ một cái rồi nói: “Đúng vậy cô Cố, bác sĩ cũng nói vết thương của tổng giám đốc Phó không có gì đáng ngại.”

“Nếu đã vậy thì em yên tâm rồi.” Cố Tử Yên vỗ ngực nói.

“Tổng giám đốc Phó, tôi đi ra ngoài trước.” Trợ lý Trương đẩy mắt kính, nói với Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Đi đi.”

“Vậy anh và cô Cố từ từ tán gẫu.” Nói xong, trợ lý Trương xoay người ra ngoài.

Văn phòng chỉ còn lại hai người Cố Tử Yên và Phó Kình Hiên.

Cố Tử Yên đánh mắt nhìn sang chỗ khác, bỗng nhiên nhìn thấy một cái hộp, trên hộp có in logo của hãng C.

“Đây là gì vậy?” Cô ta cảm thấy hứng thú, bèn cầm hộp lên.

Phó Kình Hiên muốn ngăn cản cũng không kịp, cô ta đã cầm hộp lên rồi.

“Oa, là đồng hồ đôi của hãng C mới ra mắt” Cố Tử Yên nhìn thấy đôi đồng hồ một lớn một nhỏ trong hộp thì vui sướng hỏi: “Kình Hiên, anh mua lúc nào vậy? Lúc trước em đã muốn mua cái này, mang đồ đôi với anh, nhưng em không đặt được, không ngờ anh lại trộm mua”

Cô ta vừa nói vừa đặt hộp xuống, sau đó lấy đồng hồ nữa ra muốn đeo lên tay mình.

Phó Kình Hiên lập tức lấy lại: “Đây không phải mua cho em.”

Nụ cười trên mặt Cố Tử Yên trở nên cứng đờ, nhìn thấy anh bỏ đồng hồ nữ vào hộp, mặt mũi cô ta chợt vặn vẹo một cái.

“Không phải cho em, vậy cho ai?” Cô ta nắm chặt tay, áp chế phẫn nộ trong lòng, cố gắng để giọng nói của mình nghe tự nhiên hết sức có thể.

Là cho Bạch Dương!

Trong đầu Phó Kình Hiên nhảy ra đáp án này, làm cho chính anh cũng kinh sợ.

Nhưng mà ngay sau đó, anh lại nghĩ đồng hồ này là anh và Bạch Dương cùng nhau trải qua nguy hiểm với có được, đưa cho Bạch Dương cũng là lẽ thường, không cần cảm thấy kinh ngạc vì nó.

Nghĩ như vậy, trong lòng Phó Kình Hiên bình ổn lại, anh rũ mắt thản nhiên nói: “Là mua giúp một người bạn, cho nên em đừng đeo, nếu em muốn, anh sẽ mua cho em cái khác.”

“Thì ra là như vậy.” Cố Tử Yên nghĩ lời anh nói là thật, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan, cô ta nở nụ cười nói.

Cô còn tưởng anh mua cho Bạch Dương.

“Nhưng Kình Hiên cũng thật là, mua giúp bạn cũng không biết mua luôn cho chúng ta.” Cố Tử Yên ôm tay Phó Kình Hiên, không vui làm nũng.
 
Chương 525


CHƯƠNG 525

Phó Kình Hiên âm thầm rút tay ra: “Là anh không nghĩ đến.”

“Được rồi, em tha thứ cho anh” Cố Tử Yên cười nói.

Phó Kình Hiên đóng hộp đồng hồ lại, nhẹ nhàng đặt vào ngăn kéo.

Cố Tử Yên nhìn thấy nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đây là bạn bè, cho nên cẩn thận không làm hỏng cũng là bình thường.

Bên kia, Bạch Dương nghe thư ký Đồng nói thực phẩm chức năng đã đưa rồi, cô ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết, cũng không hỏi tới nữa.

Trái lại cô đưa thực phẩm chức năng qua, đồng nghĩa với việc cô đã trả ơn tối qua của Phó Kình Hiên, không còn nợ anh nữa.

Về phần những lần giúp đỡ khác của anh, đều là Cố Tử Yên hãm hại cô khắp nơi, anh là vị hôn phu của Cố Tử Yên, anh đi cứu cô không phải là điều nên làm à?

Cho nên, cô cũng không thiếu anh.

“Bảo bối.” Giọng nói của Lục Khởi truyền tới từ phía cửa phòng.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn lại, cười hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Đương nhiên là đi phẫu thuật cùng em, em không quên chứ!?” Lục Khởi rút tay khỏi cánh cửa, nhấc chân bước vào.

Bạch Dương dựa vào lưng ghế: “Đương nhiên em không quên, nhưng giờ vẫn chưa đến giữa trưa mà, anh đến sớm thế.”

“Vừa lúc không có việc gì nên anh đếm đây sớm luôn” Lục Khởi kéo ghế ngồi xuống, đánh giá bàn làm việc của cô: “Vẫn chưa làm xong à?”

“Ngày kia khá bận.” Bạch Dương vừa lật tài liệu vừa đáp.

Lục Khởi định hỏi cô có cần giúp một tay hay không thì chợt nhìn thấy một tấm thiệt mời: “Bảo bối, em cũng nhận được thiệp mời của hội đấu giá à?”

“Đúng vậy, em chưa nói cho anh à?”

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh ta.

Khóe miệng Lục Khởi khẽ giật: “Đương nhiên là chưa, nếu em nói thì anh còn phải hỏi à?”

Bạch Dương cười: “Vậy chắc là em quên mất, được rồi, anh dự định quyên góp gì?”

“Một bộ tranh chữ cận đại, cũng tầm mấy chục triệu, em thì sao?” Lục Khởi thả thiệp mời xuống, hỏi lại.

Bạch Dương duỗi người: “Em định quyên đồ trang sức gì đó, chỉ là đồ trang sức của em bị mấy người mẹ kế cướp đi từ sáu năm trước rồi, ở nhà họ Phó sáu năm cũng không mua gì nhiều, bây giờ mua cũng chỉ đủ dùng chứ không đủ để quyên tặng, em định đi mua sợi dây chuyền để quyên tặng.”

“Không cần thiết phải phức tạp như vậy, anh có cách rồi” Lục Khởi cười nói.

Bạch Dương nhìn anh ta: “Ý gì ạ?”

“Em quên hai tháng trước em đưa Azure Heart và nhẫn cưới của em cho anh để nhờ anh bán giúp, quyên góp cho vùng núi à.

Anh chưa bán đâu, em quyên hai cái này ra đi là được.” Lục Khởi nâng tay nói.

Bạch Dương kinh ngạc trợn to mắt: “Anh còn chưa bán á?”

“Đúng vậy.” Lục Khởi gật đầu: “Azure Heart một nguyên nhân là giá cả quá cao, nhiều người mua không nổi, thứ hai là ai cũng biết Azure Heart là của Phó Kình Hiên, nếu như mua thì cũng sợ đắc tội Phó Kình Hiên, cho nên mãi chưa bán đi, còn cả nhẫn cưới của em nữa”
 
Chương 526


CHƯƠNG 526

Anh ta nhìn cô: “Anh vốn định bán Azure Heart ra ngoài rồi mới bán nhẫn của em, ai biết mãi vẫn chưa bán được Azure Heart, cho nên bèn để lại tới giờ.”

“Thì ra là thế” Bạch Dương chợt nâng cằm: “Bây giờ chiếc nhẫn kia đang ở đâu?”

“Ở nhà của anh, em định quyên nhẫn à?”

Lục Khởi hỏi.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Anh cũng vừa nói giá Azure Heart quá cao, dù em quyên ra ngoài cũng chưa chắc đã có người mua, hơn nữa Phó Kình Hiên cũng sẽ đến hội đấu giá, nếu những người đó dám mua Azure Heart, không phải là vả vào mặt Phó Kình Hiên à? Cho nên quyên nhãn là được, cũng đáng mấy chục triệu “

“Em nói cũng đúng, vậy anh chờ em phẫu thuật xong, quay về dùng danh nghĩa của em quyên góp chiếc nhẫn đó.” Lục Khởi gật đầu đáp.

Buổi chiều, sau khi ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau đến bệnh viện.

Lúc đến cửa bệnh viện, Bạch Dương vừa xuống xe thì thấy Trình Minh Viễn vẫy tay chào mình.

Lục Khởi mang theo địch ý nhìn anh ta chằm chằm: “Sao anh lại ở đây?”

“Tôi đến đi phẫu thuật cùng Bạch Dương” Trình Minh Viễn như là không nhìn thấy Lục Khởi không chào đón mình, anh †a cười hì hì nói.

Lục Khởi dời mắt, nhìn về phía Bạch Dương: “Bảo bối, ngay cả chuyện này mà em cũng nói cho anh ta biết à?”

“Anh ấy hỏi em nên em nói” Bạch Dương cười.

Lục Khởi bày ra vẻ tủi thân: “Bảo bối, đã nói chỉ để mình anh đưa em đi à”

“Hả? Nói thế lúc nào?” Bạch Dương mờ mịt hỏi lại.

Trình Minh Viễn cười ha ha: “Người anh em, nghe chưa, Bạch Dương cũng chưa nói cho cậu là được, cho nên cậu đừng để ý sự †ồn tại của tôi, hơn nữa thêm một người là có thêm lực mà, nếu Bạch Dương phẫu thuật ra ngoài, cần lấy thuốc, có thể để một người ở lại chăm sóc cô ấy mà”

Nghe anh ta nói như vậy, Lục Khởi cũng cảm thấy có lý.

Tuy là vẫn có phần không thích nhiều người, nhưng vì Bạch Dương, anh ta không †ừ chối nữa.

Trình Minh Viễn thở phào một hơi.

May mắn anh ta diễn tốt, không để lộ †ình cảm dành cho Bạch Dương ra, nếu không… Bị thằng nhãi Lục Khởi này phát hiện thì mình chắc chắn sẽ bị đánh đuổi.

Dù sao Lục Khởi cũng có tình cảm đó với Bạch Dương mà. Cũng chỉ Bạch Dương còn bị lừa gạt, cho rằng tình cảm của Lục Khởi với mình là tình bạn bè thân thiết.

Haizz, tình địch quá nhiều, cũng hao tổn †âm trí lắm.

Trình Minh Viễn cười khổ, nhưng trong mắt lại cực kỳ kiên định.

Cho dù có bao nhiêu tình địch, anh cũng sẽ không buông tay, khó khăn lắm mới thích được một người phụ nữ, thế nào cũng phải đi cô gắng theo đuổi.

“Được rồi, chúng ta đi vào trước đi”

Bạch Dương nhìn đồng hồ, sắp đến hai giờ rồi, cô bèn thúc giục hai người đi vào.

Hai người đàn ông cùng gật đầu: “Vậy vào thôi!”

Dứt lời, ba người cùng nhau đi vào bệnh viện.

Bên lề đường cách đó không xa, trong một chiếc xe ô tô màu đen, Phó Kình Hiên mặt mày âm u nhìn bóng lưng ba người, khuôn mặt lạnh lẽo đến mức người khác không dám nhìn thẳng.

Một cuộc phẫu thuật, thế mà có hai người đàn ông đi cùng.
 
Chương 527


CHƯƠNG 527

Bạch Dương, cô thật tài giỏil Phó Kình Hiên bóp chặt bàn tay đang đặt trên đùi, chặt đến mức trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Trợ lý Trương ngồi ở ghế lái nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh qua kính chiếu hậu thì bắt đắc dĩ lắc đầu.

Để anh nói, tổng giám đốc Phó đúng là đáng đời, lúc ở bên cô Bạch thì không quý trọng, lạnh nhạt với người ta đến mức anh là người ngoài cũng không chịu được, bây giờ chia tay thì ngày nào cũng đi nghen †uông, cần gì phải thế.

Cho nên người đó, phải học được cách quý trọng, nếu không… Sẽ có người thay mình đi quý trọng.

Đương nhiên, trong lòng anh ta nghĩ như vậy chứ không dám nói ra ngoài miệng, trợ lý Trương quay đầu nhìn Phó Kình Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Phó, chúng †a cũng đi vào à?”

Phó Kình Hiên không trả lời mà mở thẳng cửa xe bước xuống, không quân cầm theo gậy chống.

Trợ lý Trương nhíu mày .

Đúng, phải đi vào.

Trong bệnh viện, khoảnh khắc Bạch Dương xuất hiện, Lâm Diệc Hàng lập tức nhìn thấy cô.

Cũng rất trùng hợp, anh ta vừa mới đi kiểm tra phòng, lúc đi qua sảnh lớn của bệnh viện thì đúng lúc nhìn thấy ba người Bạch Dương.

Đến khi ba bọn họ đi xa, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi đến số của Cố Tử Yên.

“Diệc Hàng, anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?” Cố Tử Yên hỏi thẳng qua điện thoại.

Lâm Diệc Hàng nhìn về phía ba người Bạch Dương đi tới, đẩy mắt kính nói: “Bạch Dương đã đến bệnh viện.”

Nghe nói như thế, Cố Tử Yên dừng động tác dùng nĩa đang cắm hoa quả lại, ngồi thẳng lưng lên, trên mặt hiện ra vẻ hung phấn: “Đúng, tôi nhớ ra rồi, hôm nay là ngày cô ta phẫu thuật.”

“Đúng vậy.” Lâm Diệc Hàng gật đầu.

Cố Tử Yên kích động đứng lên: “Thật tốt quá, Diệc Hàng, tôi chờ tin tốt của anh”

Lâm Diệc Hàng đang định đáp lại, bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, anh ta kinh ngạc nheo mắt.

Cố Tử Yên thấy anh ta không nói gì thì khá mất hứng.

Cho tới nay, Lâm Diệc Hàng vẫn luôn coi cô ta là ân nhân cứu mạng, cho nên chỉ cần cô ta muốn, anh ta nhất định sẽ cho, cũng luôn đáp lại lời cô ta, giờ đột nhiên không đáp lời, còn là lần đầu tiên.

Rốt cuộc anh ta nhìn thấy gì, không sợ mình tức giận à?

“Diệc Hàng, anh làm sao vậy, sao đột nhiên không để ý đến tôi?” Cố Tử Yên cau mày, giọng nói cũng có phần điêu ngoa.

Ở trước mặt Phó Kình Hiên, cô ta phải dịu dàng khôn khéo, nhưng ở trước mặt Lâm Diệc Hàng thì không cần phải thế.

Cho nên cô ta cũng không sợ Lâm Diệc Hàng biết mình là người thế nào, dù sao anh ta cũng không nói ra.

Lâm Diệc Hàng nghe ra được sự nén giận trong lòng Cố Tử Yên, trong lòng anh †a có phần không vui, khẽ nhấp môi một cái.

Nhưng nghĩ đến việc cô ta là thiên sứ của mình, anh ta vẫn chịu đựng kiên nhẫn trả lời: “Không sao cả, có điều tôi nhìn thấy Phó Kình Hiên.”

“Kình Hiên?” Cố Tử Yên lập tức đứng lên khỏi sô pha, lớn tiếng hỏi: “Sao anh ấy lại ở bệnh viện?”

“Không rõ ràng lắm, nhưng ngồi xe lăn đến, chắc là đến đổi thuốc cho chân.” Lâm Diệc Hàng nhìn về phía Phó Kình Hiên, đưa ra suy đoán của mình.
 
Chương 528


CHƯƠNG 528

Cố Tử Yên vừa định thở phào nhẹ nhõm.

Giọng điệu của Lâm Diệc Hàng chợt thay đổi: “Không phải, trợ lý của cậu ấy đẩy cậu ấy về phía khoa sản”

“Cái gì?” Vẻ mặt Cố Tử Yên đầy khiếp sợ: “Đi về phía khoa sản? Chẳng lẽ anh ấy biết Bạch Dương mang thai?”

Lâm Diệc Hàng híp mắt: “Có thể lắm, nếu không thì không cách nào giải thích vì sao cậu ấy lại đến bệnh viện vào lúc này, còn đến khoa sản nữa.”

“Đáng chết, rốt cuộc anh ấy biết từ lúc nào?” Cố Tử Yên run rẩy cả người, trong lòng tràn đầy bối rối và sợ hãi.

Kình Hiên biết Bạch Dương mang thai đứa con của mình, bây giờ anh đi qua, có phải là muốn ngăn Bạch Dương phá thai không?

Sau khi ngăn cản, có phải tính toán nói cho Bạch Dương đứa bé kia là của anh, sau đó vì đứa súc sinh trong bụng kia mà phục hôn với Bạch Dương?

Càng nghĩ càng sợ hãi, sắc mặt Cố Tử Yên ngày càng vặn vẹo, cơ thể cũng run rẩy cảnh lớn.

Cô ta nắm chặt di động, ngoan độc nói: “Diệc Hàng, tôi muốn anh tự mình đi phẫu thuật cho Bạch Dương ngay bây giờ, trước khi Kình Hiên ngăn cản, tôi muốn nghe được tin tức cô ta chết, hơn nữa tôi muốn cô ta chết trong đau đớn, chết thê thảm!”

Lâm Diệc Hàng tự xưng là bản thân không phải người tốt gì, nhưng khi nghe được lời của Cố Tử Yên, anh ta vẫn không khỏi bị dọa.

Người ác độc như thế, có thật là thiên sứ năm đó đã cứu mình không?

Nhưng mà vết ruồi son trên tay Cố Tử Yên nói cho anh ta, cô ta là thật.

Thôi được, nếu cô ta là thiên sứ của mình, chẳng sợ hiện tại cô ta biến thành ác ma, anh ta cũng muốn giúp đỡ hết mình.

Anh ta đã từng hứa với cô ta như vậy.

Lâm Diệc Hàng nghĩ tới đây thì thu lại vẻ khiếp sợ trong lòng, gật đầu nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp.”

Cuộc gọi kết thúc, anh ta cất điện thoại rồi đi về phía khoa phụ sản.

Bạch Dương nhanh chóng được y tá thông báo đi vào phòng phẫu thuật.

Cô đứng lên nhìn cửa phòng phẫu thuật trước mắt, đột nhiên không muốn bước vào.

Cô nghĩ tới Đậu Đậu, dáng vẻ ngoan ngoãn của Đậu Đậu, cậu nhóc ngọt ngào gọi cô, làm cho cô cảm nhận được trẻ con rất đáng yêu.

Hơn nữa năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi, bình thường các cô gái khác cũng đã làm mẹ.

Nếu lúc cô vừa kết hôn đã xảy ra quan hệ vợ chồng với Phó Kình Hiên, có lẽ hiện †ại con của cô cũng lớn bằng Đậu Đậu, nói không chừng còn đáng yêu hơn Đậu Đậu.

Nếu cô chưa cảm nhận được trẻ con là thế nào thì có lẽ cô sẽ không chút do dự đi vào phòng phẫu thuật.

Nhưng cô đã cảm nhận được, cho nên hiện tại cô đột nhiên có chút không ngỡ.

Lục Khởi thấy Bạch Dương ôm bụng, cắn môi dưới, do dự không đi vào, anh ta đi đến bên cạnh cô hỏi: “Bé cưng, làm sao vậy?

“Đúng vậy, Bạch Dương, cô sao vậy?”

Trình Minh Viễn cũng không cam lòng đứng lên đi tới bên cạnh cô.

Bạch Dương thở dài, cũng không giấu giếm, nói ra tâm trạng của mình: “Em… Em không đành lòng phá thai.”
 
Chương 529


CHƯƠNG 529

Lục Khởi và Trình Minh Viễn nghe vậy thì liếc nhau.

Lục Khởi mở miệng trước: “Vì sao em đột nhiên không đành lòng?”

Trình Minh Viễn cũng nhìn cô.

Bạch Dương cúi đầu: “Có lẽ em không thể nhẫn tâm được”

“Tôi có thể hiểu được, dù sao cũng là một sinh mạng nhỏ, nhưng mà Bạch Dương, hiện tại phẫu thuật đã được chuẩn bị xong, cô có hối hận cũng không còn kịp rồi, cô chỉ có thể phá thai” Trình Minh Viễn nghiêm túc nói.

Anh ta thích cô nhưng không có nghĩa anh ta hy vọng cô mang thai con của người khác.

Cho nên anh ta ước gì đứa nhỏ này biến mất.

Lục Khởi cũng giống vậy, gật đầu nói: “Đúng vậy bé cưng, em nhớ lại lúc trước em đã nói thế nào, em nói em không yêu đứa nhỏ này, không muốn sinh con cho một người đàn ông không quen biết, càng không hi vọng con của mình trở thành con riêng không được mẹ yêu mà ba lại không nhận mình, để đứa bé đến thế giới này chịu khổ, không bằng đừng sinh nó ra.”

Tay Bạch Dương đặt ở trên bụng dần siết chặt lại.

Đúng vậy, lúc đầu cô đã nói như vậy.

Sao cô có thể thấy Đậu Đậu đáng yêu mà khiến đứa nhỏ này phải chịu đựng sự xem thường của người khác chứ.

Bạch Dương suy nghĩ, sắc mặt tái nhợt cười nói: “Đúng vậy, hai người đã thức tỉnh tôi, tôi đi vào trước.”

Hai người Lục Khởi và Trình Minh Viễn nghe thấy Bạch Dương quay về suy nghĩ lúc trước thì thở phào nhẹ nhõm.

“Được, bọn anh chờ em ở bên ngoài.”

Lục Khởi vỗ vai Bạch Dương.

Bạch Dương mím môi ừ một tiếng, sau đó đi vào phòng giải phẫu.

Cô vừa đi vào không lâu thì một bác sĩ mang theo mấy y tá cũng đi vào.

Trình Minh Viễn nhìn bác sĩ mặc đồ phẫu thuật màu xanh lục, đội mũ phẫu thuật và đeo khẩu trang kín mít thì nghi ngờ xoa cằm.

“Anh sao vậy?” Lục Khởi nhìn dáng vẻ của anh ta, không nhịn được hỏi một câu.

Ánh mắt của Trình Minh Viễn nhìn cửa phòng phẫu thuật chậm rãi đóng lại: “Vừa rồi bác sĩ kia có vẻ rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi”

Lục Khởi không cho là đúng: “Nói không chừng lúc anh tới đã gặp qua bác sĩ đó.”

“Anh nói cũng đúng.” Trình Minh Viễn không nghĩ ra được đã gặp ở đâu nên gật đầu nói, sau đó không nghĩ tiếp nữa mà ngồi xuống ghế chờ.

Lúc này tiếng bánh xe lăn truyền đến.

Lục Khởi và Trình Minh Viễn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trợ lý Trương đẩy Phó Kình Hiên đến đây, vẻ mặt của hai người khác nhau.

“Kình Hiên, anh đến rồi” Trình Minh Viễn sâu xa chào hỏi.

Phó Kình Hiên gật đầu.

Lục Khởi không nghe ra được chỗ nào không đúng, cau mày khó chịu nói: “Phó Kình Hiên, anh tới làm gì?”
 
Chương 530


CHƯƠNG 530

Phó Kình Hiên nhàn nhạt nhìn anh ta, không thèm để ý đến mà hỏi Trình Minh Viễn : “Bạch Dương đã đi vào rồi sao?”

“Đúng vậy, vừa đi vào.” Trình Minh Viễn nhún vai.

Phó Kình Hiên đặt tay trên xe lăn, vô thức siết chặt lại.

Lục Khởi thấy anh nói chuyện với Trình Minh Viễn mà không để ý tới mình thì vô cùng tức giận: “Phó Kình Hiên, anh có ý gì, tôi đang hỏi anh đấy.”

Phó Kình Hiên nhíu mày, vẫn không để ý tới.

Anh biết rõ loại người Lục Khởi này, càng quan tâm thì anh ta càng được nước lấn tới.

Cho nên không cần phải quan tâm.

Quả nhiên Lục Khởi thấy Phó Kình Hiên vẫn làm lơ mình, giống như đánh vào bông, vô cùng bất lực.

Anh ta dứt khoát đi hỏi Trình Minh Viễn : “Có phải anh biết anh ta đến đây làm gì đúng không?”

“Không phải rất rõ ràng sao? Anh ấy biết Bạch Dương làm phẫu thuật nên đến xem”

Trình Minh Viễn chỉ vào phòng phẫu thuật nói.

Lục Khởi liếc mắt nhìn Phó Kình Hiên: “Bé cưng phẫu thuật thì liên quan gì đến anh ta, còn cần anh ta đến xem à, cũng không phải là con của anh ta.”

Phó Kình Hiên nhíu mày.

Trình Minh Viễn càng ho hai tiếng.

Thật ra đó là con của anh đấy.

Nhưng Trình Minh Viễn sẽ không nói ra lời này, đành cười nói: “Dù sao Bạch Dương cũng là vợ trước của anh ấy, anh ấy đến xem cũng rất bình thường.”

“Bình thường con khỉ, sau khi ly hôn thì không còn có quan hệ gì nữa, anh ta đột nhiên đến xem bé cưng chắc chắn không có ý tốt.” Lục Khởi đề phòng nói.

Phó Kình Hiên vẫn không để ý tới anh ta, anh cụp mắt xuống che đi sự u ám trong mắt.

Đúng vậy, sau khi ly hôn thì không còn có quan hệ gì nữa, sau khi đứa bé trong bụng Bạch Dương không còn thì hai người sẽ hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ.

Như vậy cũng tốt, mọi chuyện quay về thời điểm ban đầu, nhưng vì sao trong lòng anh lại không dễ chịu?

Phó Kình Hiên xoa ngực, trong mắt lóe lên sự mờ mịt.

Mà lúc này, trong phòng phẫu thuật.

Bạch Dương nằm trên bàn phẫu thuật, một y tá cầm thuốc gây tê đi tới tiêm vào cánh tay cô.

Mấy giây sau cô cảm giác choáng váng, mí mắt cũng dần nặng nề.

Cô nhanh chóng nhắm mắt lại, hoàn †oàn ngủ say.

Lâm Diệc Hàng mặc đồ phẫu thuật đi tới nhìn Bạch Dương bàn phẫu thuật.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn cô ở khoảng cách gần như thế.

Ngoại hình của cô không tệ, còn đẹp hơn Tử Yên một chút, khuôn mặt cũng thanh thoát hơn Tử Yên .

Khó trách Tử Yên ghen ty với cô như thế.

“Gây tê thế nào?” Lâm Diệc Hàng thu hồi ánh mắt, cầm lấy dao phẫu thuật lên lau sạch, giọng lạnh băng hỏi.

Y tá vội vàng trả lời: “Tôi đã làm theo lời anh nói, chỉ gây tê ba phần, có lẽ khoảng hai mươi phút nữa cô ấy sẽ tỉnh lại, cảm nhận cũng sẽ được khôi phục lại.”
 
Chương 531


CHƯƠNG 531

Lâm Diệc Hàng ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Tử Yên nói muốn cho Bạch Dương đau đớn muốn chết, gây tê ba phần chắc chắn là cách tốt nhất.

Hai mươi phút nữa cô tỉnh lại, cảm giác cũng được khôi phục lại, cô sẽ cảm nhận được đau đớn khi dụng cụ phẫu thuật lạnh băng tiếp xúc trên người mình.

Nói cách khác, cô sẽ đau đớn muốn chết.

Y tá không biết Lâm Diệc Hàng có ý gì, khó hiểu hỏi: “Chủ nhiệm Lâm, vì sao chỉ gây tê ba phần, lỡ bệnh nhân tỉnh lại trong lúc phẫu thuật…”

“Bệnh nhân dị ứng với thuốc gây tê, cô †a chỉ có thể chấp nhận mức độ ba phần gây tê thôi, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành phẫu thuật trước khi cô ta tỉnh lại” Lâm Diệc Hàng không đợi cô ta nói xong đã cắt ngang.

Y tá cũng không nghỉ ngờ lời anh ta nói, dù sao anh ta là chuyên gia khoa ngoại nổi tiếng trong và ngoài nước, mà còn trẻ tuổi nhất, cô ta gật đầu nói: “Thì ra là thế này.”

“Được rồi, bắt đầu phẫu thuật đi” Lâm Diệc Hàng nhìn Bạch Dương trên bàn phẫu thuật, lạnh lùng nói.

Không chỉ giọng lạnh lùng, ngay cả ánh mắt của anh ta cũng lạnh lẽo, anh ta nhìn Bạch Dương không giống như đang nhìn bệnh người mà đang nhìn loài vật sắp bị phẫu thuật, trong mắt không hề có tình cảm.

Y tá bên cạnh nhìn thấy thì không nhịn được rùng mình một cái.

Phẫu thuật bắt đầu.

Y tá phủ tấm vải phẫu thuật màu xanh lên bụng Bạch Dương.

Lâm Diệc Hàng nhìn tay của Bạch Dương vẫn đặt trên bụng thì nhíu mày lại: “Lúc mấy người gây tê đã làm gì, sao còn để tay của bệnh nhân như vậy?”

Y tá cúi đầu: “Tôi xin lỗi chủ nhiệm Lâm, lúc đó tôi không chú ý.”

“Được rồi, còn không mau đặt tay của bệnh nhân xuống.” Lâm Diệc Hàng không kiên nhẫn nhìn cô ta.

Y tá lên tiếng, cầm tay của Bạch Dương đặt xuống.

Lâm Diệc Hàng lạnh lùng nhìn qua.

Anh ta bỗng nhiên nhìn thấy được cổ †ay của Bạch Dương, có một nốt ruồi son ở gần mạch đập làm cho sắc mặt của anh ta thay đổi: “Chờ một chút!”

Y tá hoảng sợ, động tác cứng đờ lại: “Chủ… Chủ nhiệm Lâm, sao vậy?”

Lâm Diệc Hàng không nói gì, vội vàng đặt dao phẫu thuật xuống, sau đó cầm lấy †ay của Bạch Dương lên, cẩn thận quan sát nốt ruồi son kia.

Vì sao trên cổ tay của cô cũng có nốt ruồi son chứ?

Lâm Diệc Hàng nhíu mày chặt lại, ngón cái dùng sức lau mạnh lên nốt ruồi son của Bạch Dương, muốn nhìn xem rốt cuộc là nốt ruồi son thật hay là có thứ gì đó dính vào.

Nhưng cho dù anh ta lau thế nào thì nốt ruồi son vẫn như cũ.

Nói cách khác nốt ruồi son là thật, hơn nữa anh ta còn có thể cảm nhận được nốt ruồi son hơi lồi lên.

Trái tim Lâm Diệc Hàng đập thình thịch, vẻ mặt phức tạp nhìn vê phía Bạch Dương.

Anh ta bỗng nhiên phát hiện hai mắt của Bạch Dương lại giống như cô gái nhỏ đã cứu mình năm đó, hơn nữa còn nốt ruồi Son.

Cho nên cô cũng có thể là cô gái nhỏ đã cứu anh ta vào năm đó.
 
Chương 532


CHƯƠNG 532

Nhưng Tử Yên cũng có nốt ruồi son, đôi mắt cũng giống như cô gái nhỏ kia.

Cho nên cô và Tử Yên, rốt cuộc ai mới là cô gái nhỏ năm đó chứ?

Lâm Diệc Hàng xoa trán, đột nhiên không phân biệt được.

Lúc đầu anh ta nhìn thấy nốt ruồi son và đôi mắt của Tử Yên thì chắc chắn Tử Yên là cô gái nhỏ kia, nhưng hiện tại anh ta bỗng nhiên không chắc chắn.

Y tá thấy Lâm Diệc Hàng nắm chặt tay của bệnh nhân, vẻ mặt mờ mịt, y tá khó hiểu hỏi: “Chủ nhiệm Lâm, anh sao vậy?”

“Tôi không sao.” Lâm Diệc Hàng nhắm mắt lại, ánh mắt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt: “Thu dọn tất cả dụng cụ đi.”

“Thu dọn?” Y tá kinh ngạc chớp mắt: “Không làm phẫu thuật nữa sao?”

“Tạm thời không làm.” Lâm Diệc Hàng nhìn Bạch Dương.

Trước khi anh ta xác định rốt cuộc Bạch Dương hay Tử Yên mới là cô gái nhỏ kia thì sẽ không làm gì Bạch Dương cả, mọi chuyện phải chờ anh ta xác định lại mới tính tiếp.

Nếu cuối cùng cô gái nhỏ là Bạch Dương, anh ta cũng không đến mức báo ơn thành báo thù, nếu cuối cùng xác định cô gái nhỏ vẫn là Tử Yên, anh ta vẫn có nhiều cách ra tay với Bạch Dương.

Mặc dù y tá không biết vì sao Lâm Diệc Hàng đột nhiên dừng phẫu thuật, nhưng cô †a vốn sợ hãi chủ nhiệm ma quỷ này nên cũng không dám hỏi nhiều, im lặng thu dọn dụng cụ.

“Đúng rồi.” Lâm Diệc Hàng đột nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt nguy hiểm nhìn y tá: “Cô không được nói ra ngoài hành động của tôi với bệnh nhân, ai hỏi cũng không được nói, hiểu không?”

Lát nữa Tử Yên chắc chắn sẽ gọi điện thoại hỏi tình hình của Bạch Dương, Bạch Dương vẫn bình thường nên không thể lừa được cô ta, cô ta cũng sẽ hỏi vì sao anh †a buông tha cho Bạch Dương, nếu anh ta không trả lời, cô ta sẽ đi hỏi thăm.

Anh ta không muốn Tử Yên biết anh ta bắt đầu nghi ngờ ân nhân thật giả nên phải dặn dò y tá.

Y tá nhìn ánh mắt nham hiểm như rắn độc của Lâm Diệc Hàng thì không nhịn được run lập cập, liên tục gật đầu: “Yên †âm đi, chủ nhiệm Lâm, tôi sẽ không nói.”

Lâm Diệc Hàng thấy cô ta sợ thành như vậy, hài lòng cong môi: “Được rồi, cô sắp xếp cho bệnh nhân một chút rồi đưa đến phòng bệnh một người đi.”

Anh ta nói xong thì tháo bao tay rồi đi ra phòng phẫu thuật.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, ba người đàn ông đứng một góc, ai cũng không gần ai.

Nhưng bọn họ vừa nghe tiếng cửa phòng phẫu thuật mở ra thì cùng đi tới.

“Bác sĩ, bé cưng thế nào?” Lục Khởi giữ chặt cánh tay của Lâm Diệc Hàng, vội vàng hỏi, giọng nói đầy quan tâm.

Lâm Diệc Hàng nhíu mày, rút tay lại: “Cô ta không sao.”

“Tốt quá rồi” Lục Khởi thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nở nụ cười.

Trình Minh Viễn cũng ôm ngực, yên tâm.

Lúc này Phó Kình Hiên vẫn luôn im lặng, đột nhiên híp mắt nói: “Lâm Diệc Hàng, sao cậu lại phẫu thuật cho Bạch Dương ?”

Lâm Diệc Hàng mặc đồ của bác sĩ phẫu thuật chính.

Lâm Diệc Hàng cũng không bất ngờ khi Phó Kình Hiên nhận ra mình, anh ta thoải mái tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn: “Bác sĩ phẫu thuật chính †ạm thời có việc, đúng lúc tôi rảnh nên thay ca giúp anh ta, nhưng sao cậu lại ở chỗ này? Chờ vợ trước phẫu thuật sao? Tử Yên biết không?”

Anh ta hỏi liên tiếp mấy câu làm cho Phó Kình Hiên nhíu mày lại: “Tình cờ mà thôi, cậu muốn nói cho Tử Yên thì cứ nói đi”
 
Chương 533


CHƯƠNG 533

“Tôi không nhàm chán như vậy.” Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính, cười một chút.

Nếu anh ta không phát hiện nốt ruồi son trên cổ tay Bạch Dương thì chắc chắn sẽ nói Tử Yên là thiên sứ mà anh ta phải bảo vệ, anh ta không thể để cô ta chịu thiệt thòi.

Nhưng hiện tại Tử Yên là thiên sứ thật hay giả thì phải chờ kiểm tra, anh ta sẽ không nói.

“Lâm Diệc Hàng? Anh là Lâm Diệc Hàng!” Trình Minh Viễn bỗng nhiên võ tay một cái, nhớ lại dáng dấp của Lâm Diệc Hàng: “Trước đó tôi đã nói anh rất quen mà, thì ra là anh.”

Lâm Diệc Hàng cũng nằm trong giới của bọn họ, nhưng từ nhỏ tính cách của người này rất kỳ lạ, không thích chơi chung với người khác, cũng vẫn một mình, cho nên †uy rằng bọn họ biết nhau nhưng lại không quen thuộc.

Nhưng kỳ lạ là người này đối xử với Cố Tử Yên rất tốt, sáu năm trước Cố Tử Yên trở thành người thực vật, anh ta còn ra nước ngoài học tập khoa não và tâm lý học vì muốn đánh thức Cố Tử Yên.

Mà người của Cố Tử Yên đột nhiên phẫu thuật cho Bạch Dương, anh ta sẽ không làm gì với Bạch Dương chứ?

Trình Minh Viễn nghĩ vậy thì sắc mặt lập †ức nghiêm túc, nhìn chằm chằm Lâm Diệc Hàng hỏi: “Bạch Dương đâu, anh không làm gì Bạch Dương chứ?”

“Tôi có thể làm gì Bạch Dương?” Lâm Diệc Hàng cười như không cười hỏi.

Trình Minh Viễn nắm chặt tay lại: “Anh là người của Cố Tử Yên, Cố Tử Yên và Bạch Dương có thù oán, nói không chừng anh sẽ ra tay với Bạch Dương vì Cố Tử Yên, ví như cố ý không khâu hết vết thương cho Bạch Dương hoặc cố ý để lại một ít dụng cụ phẫu thuật trong người Bạch Dương, muốn thay Cố Tử Yên trả thù Bạch Dương !”

“Cái gì, anh là người của Cố Tử Yên sao!” Lục Khởi nghe thế thì sắc mặt thay đổi.

Mặc dù Phó Kình Hiên không cảm thấy Lâm Diệc Hàng sẽ làm những việc này, nhưng Lâm Diệc Hàng đối xử với Tử Yên rất tốt, ai cũng biết chuyện này.

Cho nên cũng khó chắc chắn Lâm Diệc Hàng không làm vậy vì Tử Yên.

Lâm Diệc Hàng nhìn ba người đàn ông nhìn mình chằm chằm thì nhíu mày.

Xem ra người phụ nữ Bạch Dương rất có sức hấp dẫn lớn, làm cho ba người đàn ông này rất lo lắng.

Còn có Phó Kình Hiên, không phải luôn miệng nói không yêu người vợ trước Bạch Dương này mà yêu Tử Yên sao? Vậy hiện tại ánh mắt của anh là thế nào?

“Yên tâm đi, tôi cũng không làm gì Bạch Dương cả.” Lâm Diệc Hàng nhét tay vào túi áo, lười biếng nói: “Thậm chí tôi còn chưa làm phẫu thuật cho cô ta.”

“Chưa làm phẫu thuật sao?” Lục Khởi và Trình Minh Viễn đồng thời nói.

Tay Phó Kình Hiên đặt trên xe lăn đột nhiên nắm chặt, đáy lòng lại dâng lên sự vui vẻ.

Đứa bé trong bụng Bạch Dương vẫn còn!

“Đúng vậy, hiện tại tình hình của cô ấy không tốt lắm, không thích hợp làm phẫu thuật, qua một thời gian nữa mới tính tiếp.”

Mắt kính của Lâm Diệc Hàng phản chiếu ánh sáng, bình tĩnh nói dối.

Mặc dù Lục Khởi và Trình Minh Viễn có chút thất vọng vì trong bụng Bạch Dương vẫn còn đứa bé, nhưng bọn họ nghe thấy tình hình của cô không tốt lại rất lo lắng.

“Bé cưng sao vậy?” Lục Khởi sốt ruột vội vàng hỏi.

Trình Minh Viễn cũng nhìn Lâm Diệc Hàng.

Tuy rằng Phó Kình Hiên không mở miệng, nhưng tay càng siết chặt lại chứng †ỏ trong lòng anh cũng không bình tĩnh.
 
Chương 534


CHƯƠNG 534

Lâm Diệc Hàng chú ý tới, màu mắt tối lại.

Xem ra Phó Kình Hiên còn để ý tới Bạch Dương hơn anh ta tưởng tượng. Vậy còn Tử Yên thì sao?

Phó Kình Hiên còn lại mấy phần tình cảm với Tử Yên?

“Sức khỏe của cô ta không có gì đáng ngại, cố gắng điều dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi. Được rồi, tôi còn có việc phải làm nữa. Bạch Dương sẽ lập tức được chuyển đến phòng bệnh bình thường. Chờ sau khi cô ta tỉnh lại là có thể rời đi.’ Lâm Diệc Hàng nói xong thì rời đi.

Anh ta vừa đi đã có y tá đẩy Bạch Dương ra ngoài.

Lục Khởi và Trình Minh Viễn vội vàng bước tới kiểm tra, phát hiện đúng như Lâm Diệc Hàng đã nói, cô còn chưa làm phẫu thuật, gương mặt cũng hồng hào.

Bởi vậy có thể thấy được, Lâm Diệc Hàng quả thật không làm gì Bạch Dương.

Điều này làm hai người đàn ông cuối cùng cũng yên tâm.

Mặc dù Phó Kình Hiên không tới gần, nhưng anh ngồi trên xe lăn vẫn có thể nhìn thấy rõ người phụ nữ nằm trên giường đẩy.

Thấy cô không có vấn đề gì ngại, trái †im luôn thắt lại của anh cuối cùng mới được thả lỏng.

Chẳng bao lâu, Bạch Dương đã được đẩy tới phòng bệnh bình thường.

Sau khi y tá thu xếp cho cô xong, Trình Minh Viễn và Lục Khởi không nhịn được nữa, vội vàng vào phòng.

Phó Kình Hiên không vào trong, điều khiển xe lăn ngồi ở cửa, cứ ở phía xa nhìn bọn họ như vậy.

Thấy Trình Minh Viễn và Lục Khởi quan †âm lo lắng cho Bạch Dương, anh có phần hâm mộ, vì bọn họ có thể quang minh chính đại quan tâm cô, lo lắng cho cô.

Ngoài ra, anh còn mơ hồ phiền não và khó chịu, vì bọn họ vây quanh bên cạnh Bạch Dương.

Cảm nhận được áp suất thấp từ trên người tổng giám đốc Phó truyền ra, trợ lý Trương không cần suy nghĩ đã biết nguyên nhân, khẽ sờ mũi: “Tổng giám đốc Phó, hay chúng ta cũng vào trong?”

“Không.” Phó Kình Hiên hạ mí mắt xuống.

Có nhiều người đàn ông ở bên cạnh cô như vậy, đâu tới lượt anh phải tới chứ?

“Đi thôi, quay về.” Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím lại, nói với giọng điệu khó giấu được sự ghen tuông.

“Vâng.” Trợ lý Trương nắm lấy tay đẩy xe lăn, đẩy chơ anh quay lại, đi về phía thang máy.

Tổng giám đốc Phó à, ngài vẫn nên mau chóng hiểu rõ người mà ngài thực sự yêu là ai đi.

Bằng không, đợi đến khi cô Bạch yêu người khác thì tất cả đã muộn rồi.

Trình Minh Viễn liếc thấy Phó Kình Hiên rời đi nhưng không giữ lại, cũng không chào hỏi.

Nói đùa sao? Tuy bọn họ là bạn nhưng có lẽ cũng là tình địch đấy. Ai lại tự nhiên đi giữ tình địch lại làm gì? Để cho mình khó chịu sao?

Không phải lúc này Phó Kình Hiên đã bị anh ta và Lục Khởi làm cho khó chịu, rời đi sao?

Khoảng mười mấy phút sau, hiệu quả thuốc gây mê trên người Bạch Dương đã hết, cô dần tỉnh lại.

Lông mi cô run rẩy, mở mắt ra. Lọt vào †rong tầm mắt cô là một mảng trần nhà màu trắng. Cô tiếp tục nhìn cái chăn màu trắng đắp trên người, tất nhiên đã hiểu rõ bây giờ mình đang ở đâu.

“Bảo bối, em tỉnh rồi” Thấy mí mắt Bạch Dương khẽ động, Lục Khởi vội vàng bỏ ấm nước trong tay xuống, ngạc nhiên bước tới gần.

Bạch Dương quay đầu nhìn anh ta: “Em ra khỏi phòng mổ lúc nào?”

“Mười mấy phút trước.” Lục Khởi suy nghĩ một lát mới trả lời.

Bạch Dương vô cùng kinh ngạc: “Mười mấy phút trước à?”
 
Chương 535


CHƯƠNG 535

Không ngờ cô tỉnh lại sau thời gian ngắn như vậy.

Điều này rõ ràng không khoa học.

“Sao vậy bảo bối?” Lục Khởi nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương cố nén kinh ngạc trong lòng, lắc đầu: “Em không sao, chỉ hơi kinh ngạc vì em tỉnh lại nhanh như vậy thôi.

Đúng rồi, em làm phẫu thuật…”

Cô còn chưa nói xong, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng sờ về phía bụng mình.

Không đau!

Thảo nào cô cứ cảm thấy mình quên gì đó. Đó chính là trên bụng không có cảm giác đau đớn gì.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ do gây tê cục bộ? Cho nên mình mới tỉnh lại nhanh như vậy?

Nhưng cũng không đúng. Nếu gây tê cục bộ, mình phải ngủ mới đúng chứ?

Bạch Dương càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, vội vàng vén chăn đắp trên người lên, nhấc vạt áo nhìn về phía bụng.

Cô nhìn thấy bụng mình không có vết thương nào, càng cảm giác kỳ lạ hơn: “Rốt cuộc em có làm phẫu thuật không vậy?”

Cô nghỉ ngờ, nhìn về phía Lục Khởi.

Lục Khởi nhất thời nhìn không rời mắt khỏi phần bụng trắng trẻo, mêm mại của cô, tròng mắt cũng sắp rơi ra rồi.

Anh ta nghe được câu hỏi của cô, mới ho khẽ một tiếng, thu lại vẻ mặt ngốc nghếch của mình, mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là chưa.”

“Chưa à?” Bạch Dương lập tức ngồi dậy, đôi mày thanh tú nhíu chặt: “Tại sao?”

“Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của em dạo này không tốt, tạm thời không thích hợp để làm phẫu thuật, cho nên chưa làm, chờ qua một thời gian ngắn nữa, điều trị tốt cho cơ thể của em rồi mới làm.” Lục Khởi giải thích.

Bạch Dương mấp máy môi: “Hóa ra là vậy.

Cô cúi đầu, xoa bụng, trên mặt hơi rầu Qua một thời gian ngắn nữa mới làm phẫu thuật, cô cũng không biết tới lúc đó mình có thể hạ quyết tâm không.

Bởi vì lúc vừa nghe được đứa trẻ vẫn còn, cô tự nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

“Bạch Dương, cô tỉnh rồi à?” Lúc này, giọng nói của Trình Minh Viễn từ ngoài cửa vọng vào.

Bạch Dương ngẩng đầu, nhìn về phía anh ta, “Ừ” một tiếng.

Trình Minh Viễn mỉm cười bước vào: “Cô vẫn tỉnh lại khá nhanh đấy. Tôi vừa qua làm thủ tục ra viện cho cô thì cô đã tỉnh rồi.

“Cảm ơn, anh vất vả rồi.” Bạch Dương nhìn anh ta mỉm cười.

“Không vất vả, tôi chỉ đi một chuyến thôi.” Trình Minh Viễn khoát tay, sau đó lại nói: “Nếu cô đã tỉnh rồi, vậy hãy ra viện trước đã.”

Bạch Dương vừa muốn gật đầu, lại nghe có người gõ cửa phòng bệnh.

Ba người nhìn qua. Đó là Lâm Diệc Hàng mặc áo blouse trắng.

Anh ta thấy ba người đều nhìn mình thì đặt tay xuống, lại đút vào trong túi áo blouse: “Cô tỉnh rồi?”
 
Chương 536


CHƯƠNG 536

“Anh tới làm gì?” Lục Khởi nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ không chào đón.

Lâm Diệc Hàng phớt lờ anh ta, nhìn Bạch Dương: “Tôi có lời muốn nói với cô.”

Bạch Dương híp mắt, sau đó gật đầu: “Được.

“Vậy làm phiền cô bảo hai người bọn ra ngoài một lát đã.” Lâm Diệc Hàng chỉ về phía Lục Khởi và Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn mím môi: “Anh có gì, không thể nói trước mặt chúng tôi chứ?”

“Không sai, chúng tôi không thể nghe sao?” Lục Khởi cũng phụ họa.

Lâm Diệc Hàng không trả lời bọn họ, chỉ nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương biết, anh ta đang chờ cô bảo người đi ra, nếu không sẽ không nói.

Cô không còn cách nào, khẽ day giữa hai chân mày, chỉ có thể đồng ý: “Anh Khởi, Trình Minh Viễn, hai người ra ngoài trước đi”

“Bảo bối…” Lục Khởi không muốn lắm.

Bạch Dương mím môi: “Ra ngoài.”

Lục Khởi mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng bị Trình Minh Viễn kéo lại: “Được rồi, nếu cô ấy đã bảo chúng ta ra ngoài, vậy chúng ta hãy ra ngoài đi.”

Lục Khởi không có cách nào, đành phải gật đầu đồng ý.

Nhưng trước khi đi ra ngoài, anh ta vẫn đặc biệt hạ thấp giọng, nhắc nhở Bạch Dương: “Bảo bối, em phải cẩn thận anh ta đấy. Anh ta là người bên cạnh Cố Tử Yên.

Cẩn thận kẻo anh ta vì Cố Tử Yên mà lại làm gì em. Cho nên em phát hiện có gì không đúng, cứ kêu to, bọn anh sẽ lập tức xông vào cứu em.”

Bạch Dương dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ấm áp: “Được, em biết rồi”

Lục Khởi thấy cô đã nhớ kỹ, lúc này mới đứng thẳng dậy, đi cùng Trình Minh Viễn ra ngoài.

Lúc đi qua bên cạnh Lâm Diệc Hàng, anh ta còn không quên cho Lâm Diệc Hàng một ánh mắt cảnh cáo.

Lâm Diệc Hàng khẽ cong môi lên. Đợi sau khi bọn họ rời khỏi phòng, anh ta mới nói: “Hai hộ hoa sứ giả này của cô thật tốt.”

“Bọn họ không phải là hộ hoa sứ giả, bọn họ là bạn tốt nhất của tôi.” Bạch Dương chỉnh lại lời của anh ta.

Lâm Diệc Hàng nhún vai, cũng không phản bác, nhấc chân đi về phía giường bệnh.

Bạch Dương nhìn anh ta: “Anh muốn nói gì với tôi? Tôi nhớ giữa chúng ta không có quan hệ gì, thậm chí cũng không quen biết, cho nên tôi không cho rằng chúng ta có gì để nói cả.”

Trước đây, cô chỉ mới nghe nói qua về Lâm Diệc Hàng. Dù sao anh ta là thiên tài trong giới y học, rất nổi tiếng. Cô cũng từng một lần nhìn thấy anh ta từ xa, nhưng từ trước đến nay chưa từng nói chuyện với anh ta.

Cho nên cô vẫn rất kinh ngạc khi Lâm Diệc Hàng nói có chuyện muốn nói với cô.

“Quả thật, nếu trước hôm nay, tôi không cho rằng mình có gì cần phải nói với cô. Dù sao chúng ta không cùng một loại người, nhưng bây giờ đã khác rồi.” Lâm Diệc Hàng kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường.

Bạch Dương mím môi: “Có gì khác chứ?”

“Cổ tay của cô.” Ánh mắt Lâm Diệc Hàng nhìn xuống cổ tay trái của cô.

Bạch Dương nghi ngờ nâng cổ tay trái lên: “Cổ tay tôi làm sao?”

“Nốt ruồi son trên cổ tay cô làm sao mà có vậy?” Lâm Diệc Hàng nhìn chằm chằm vào cô hỏi.

Bạch Dương cảm thấy buồn cười: “Đương nhiên là do trời sinh. Nếu không, anh nghĩ nó có thế nào?”
 
Chương 537


CHƯƠNG 537

Cũng không thể là làm ra chứ?

Nhưng nốt ruồi son quả thật hơi hiếm thấy, bởi vì người bình thường đều là nốt ruồi đen, rất ít người có thể có nốt ruồi màu đỏ.

Lâm Diệc Hàng nghe Bạch Dương trả lời, sắc mặt không mấy thay đổi, chỉ cúi đầu, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Bạch Dương cảm thấy anh ta thật kỳ lạ, khẽ sờ nốt ruồi son hỏi: “Anh hỏi tôi chuyện này làm gì?”

Lâm Diệc Hàng đẩy kính mắt, không trả lời mà hỏi tiếp: “Tôi còn có một vấn đề nữa. Lúc cô còn bé, có từng cứu một bé trai không?”

“Cứu một bé trai à?” Bạch Dương nhíu mày .

Lâm Diệc Hàng từ chối cho ý kiến “Ừ”

một tiếng.

Bạch Dương nheo mắt nghĩ ngợi: “Anh muốn chỉ bé tới mức nào?”

“Khoảng mười tuổi.” Lâm Diệc Hàng nhìn cô trả lời.

Bạch Dương cười: “Tôi quả thật đã từng cứu một người.”

Lâm Diệc Hàng nghe vậy, đồng tử co lại, †ư thế ngồi cũng không còn ung dung mà trở nên cứng đờ.

Anh ta hỏi với giọng điệu vội vàng: “Cô cứu ở đâu?”

Bạch Dương cảm thấy anh ta càng kỳ lạ hơn, không hiểu rốt cuộc anh ta hỏi những chuyện đó làm gì, nhưng vẫn trả lời: “Ở †rong một hồ nước. Cậu bé đó bị người ta bắt nạt, ném vào hồ nước. Tôi đúng lúc đi ngang qua, mới tìm cây gậy kéo cậu bé lên.

Loảng xoảng!

Bởi Lâm Diệc Hàng đứng dậy quá nhanh, cái ghế bị vướng chân anh ta, đổ xuống đất.

Anh ta tháo kính mắt xuống, kích động nhìn Bạch Dương: “Không ngờ thật sự là côi”

Cố Tử Yên không phải là thiên sứ của anh ta, thiên sứ thật sự của anh ta là Bạch Dương trước mắt.

Thật nực cười là anh ta còn tìm nhầm người, báo ơn nhầm, thậm chí còn suýt nữa giết chết ân nhân thật sự.

“Cái… cái gì mà thật sự là tôi?” Bạch Dương giật mình trước sự kích động của Lâm Diệc Hàng, vẻ mặt mờ mịt.

Lâm Diệc Hàng không trả lời mà bước tới, ôm lấy cô, còn ôm rất chặt.

Bạch Dương sợ hãi, đồng thời còn cảm thấy không thể thở nổi.

Cô giơ tay đẩy anh ta, nói với giọng điệu khó chịu: “Anh thả tôi ra…”

Lâm Diệc Hàng dường như không nghe được, vẫn ôm cô.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, Lục Khởi xuất hiện ở cửa: “Bảo bối, sao vậy? Tiếng động vừa rồi là sao…”

Anh ta còn chưa nói xong, đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, cả người như muốn nổ tung: “Lâm Diệc Hàng, mày đang làm gì vậy? Mau thả bảo bối của tao rat”

Lục Khởi xông tới.

Trình Minh Viễn nghe được câu vừa rồi của anh ta, cũng từ bên ngoài bước vào: “Sao vậy? Xảy ra chuyện… Mẹ nó, Lâm Diệc Hàng, anh giở trò lưu manh à!”
 
Chương 538


CHƯƠNG 538

Anh ta cũng lao tới, cùng Lục Khởi kéo Lâm Diệc Hàng ra.

Lục Khởi còn nắm chặt nắm đấm, đánh về phía mặt Lâm Diệc Hàng.

Mà Trình Minh Viễn lại chắn trước mặt Bạch Dương, bày ra tư thế bảo vệ, che chắn cẩn thận cho cô.

Aml Lâm Diệc Hàng bị Lục Khởi đánh ngã xuống đất, phát ra một tiếng động lớn, kính mắt cũng bay ra, rơi bên cạnh.

Lục Khởi thấy vậy vẫn không dừng tay, bước tới nắm lấy cổ áo của Lâm Diệc Hàng, nhấc nửa người anh ta lên, cơn giận như thiêu đốt nói: “Thật giỏi cho một thằng nhã nhặn lại bại hoại như mày. Mày còn dám bắt nạt bảo bối. Hay cho mày là bác sĩ lại không có chút đạo đức nghề nghiệp nào, còn ra tay với cả bệnh nhân. Xem tao có đánh chết mày không.”

Anh ta lại giơ nắm đấm lên, muốn đánh tiếp.

“Dừng tay!” Bạch Dương đột nhiên đẩy Trình Minh Viễn trước mặt ra, lớn tiếng ngăn cản.

Nắm đấm của Lục Khởi chỉ còn cách mặt Lâm Diệc Hàng có mấy centimet, nghe cô nói vậy thì lập tức ngừng lại.

Anh ta nhìn về phía Bạch Dương với vẻ không thể tin nổi: “Bảo bối? Anh ta bắt nạt em, em còn tha thứ cho anh ta sao?”

Bạch Dương khẽ day giữa hai chân mày: “Anh Khởi, em biết anh vì em, nhưng anh ra †ay quá nặng, chẳng may anh đánh người †a nguy hiểm tới tính mạng…”

“Anh ta bị vậy cũng là đáng đời!” Trình Minh Viễn nói.

Lục Khởi rất tán thành câu nói này.

Bạch Dương lắc đầu: “Nhưng anh ta là bác sĩ. Nếu anh đánh cho anh ta bị thương, những người bệnh sắp làm phẫu thuật sẽ phải thế nào?”

Một câu này là hỏi cả Lục Khởi và Trình Minh Viễn.

Đúng vậy, cho dù Lâm Diệc Hàng đáng đánh, nhưng những bệnh nhân kia vô tội.

Chẳng may Lâm Diệc Hàng bị thương, người bệnh kia qua đời vì không thể kịp thời làm phẫu thuật, vậy chẳng phải là bọn họ gián tiếp hại chết sao?

Lục Khởi nghĩ vậy, cho dù không cam †âm cũng chỉ có thể thả Lâm Diệc Hàng ra.

Anh ta ném mạnh Lâm Diệc Hàng xuống đất, hừ lạnh nói: “Lần này tao tạm thời bỏ qua cho mày, nếu có lần sau nữa, hừ!”

Anh ta không nói câu tiếp theo nhưng mọi người đều hiểu ý.

Lâm Diệc Hàng nằm trên mặt đất, ho khan vài cái dữ dội, đột nhiên cười.

Ba người Bạch Dương nghe được tiếng cười của anh ta, chỉ cảm thấy khó hiểu.

Trình Minh Viễn nhíu mày hỏi: “Anh cười cái gì?”

Lâm Diệc Hàng nhặt cái kính bị gấy một gọng trên mặt đất lên đeo tạm, sau đó đứng lên, sờ má trái bị đánh sưng vù, ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Dương: “Cô quả nhiên… vẫn thiện lương như vậy. Quả nhiên người lương thiện như cô mới là thiên sứ trong lòng tôi.”

Anh ta đã nói mà. Lúc anh ta mười tuổi, thiên sứ của anh ta có thể không sợ nguy hiểm mà cứu anh ta.

Người lương thiện như vậy, sau khi lớn lên làm sao lại thay đổi chứ.

Bạch Dương nhìn Lâm Diệc Hàng đặc biệt hưng phấn, chỉ cảm thấy không được †ự nhiên, môi đôi hồng mím lại nói: “Anh nói vậy, rốt cuộc có ý gì?”

Lục Khởi và Trình Minh Viễn liếc nhìn nhau, cũng nhận ra sự nghỉ ngờ trong mắt đối phương. Rõ ràng bọn họ đều không hiểu ý của Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng mấp máy môi, vừa muốn nói thì điện thoại lại đổ chuông.
 
Chương 539


CHƯƠNG 539

Anh ta chỉ đành phải im lặng, không vui, lấy điện thoại di động ra. Khi nhìn thấy cái tên hiện ra trên màn hình, sát ý chợt lóe lên †rong mắt rồi biến mất, lập tức khôi phục lại dáng vẻ thanh cao, lạnh lùng như mọi khi, nghe điện thoại: “Alo?”

“Diệc Hàng, có thành công không?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói kích động và mong chờ của Cố Tử Yên .

Dưới mắt kính, mắt Lâm Diệc Hàng híp lại, nhếch môi lạnh lùng nói: “Không.”

“Không?” Vẻ mặt Cố Tử Yên chợt biến đổi, giọng nói trở nên sắc bén: “Sao có thể không thành công được?”

“Đợi lát nữa lại nói. Chỗ tôi còn có bệnh nhân.” Anh ta nói xong thì cúp máy luôn.

Cố Tử Yên tức giận muốn ném điện thoại di động.

Tên vô dụng này, lâu như vậy, không ngờ vẫn không thành công. Đúng là không có chút tác dụng nào.

Hơn nữa, sao anh ta dám cúp máy của cô ta?

Trong phòng bệnh, Lâm Diệc Hàng để điện thoại di động xuống, nhìn sang Bạch Dương.

Lục Khởi và Trình Minh Viễn nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ cảnh giác, chỉ sợ anh ta sẽ lại làm gì Bạch Dương.

Cũng may Lâm Diệc Hàng rất bình thường, không làm gì cả, chỉ nhìn Bạch Dương nói: “Tôi sẽ bảo vệ cô, sẽ vẫn luôn bảo vệ cô. Cô cứ chờ mà xem, tôi sẽ ném tất cả những người từng hại cô xuống địa ngục!”

Người đầu tiên… chính là Cố Tử Yên .

Chỉ tiếc là trước đó anh ta vẫn cho rằng thiên sứ là Cố Tử Yên, cho nên anh ta không giữ lại chứng cứ về tất cả chuyện ác mà Cố Tử Yên đã làm, thậm chí còn dọn sạch rất nhiều vết tích cho cô ta.

Cho nên, nếu muốn dùng pháp luật để đối phó với Cố Tử Yên là chuyện không thể làm được. Hơn nữa, bên cạnh Cố Tử Yên còn có Phó Kình Hiên, anh ta không thể xuống tay với Cố Tử Yên được, chỉ có thể ngấm ngầm thực hiện từng bước.

Lâm Diệc Hàng nghĩ vậy, kính mắt lóe lên phản quang, lại liếc nhìn Bạch Dương rồi xoay người ra ngoài.

Anh ta đi rồi, Lục Khởi và Trình Minh Viễn đều thở phào nhẹ nhõm.

“Trời ạ, ánh mắt vừa rồi của anh ta, còn cả câu ném xuống địa ngục kia cũng quá đáng sợ. Tôi nghe mà lông tóc đều dựng ngược.” Lục Khởi chà xát cánh tay, trong lòng còn sợ hãi nói.

Trình Minh Viễn gật đầu: “Tôi cũng có cảm giác tương tự. Tôi nghe nói tâm lý của bản thân người học về khoa tâm lý ít nhiều gì cũng có vấn đề. Ánh mắt của Lâm Diệc Hàng thật điên cuồng. Tôi dám khẳng định, †âm lý của anh ta chắc chắn có vấn đề.

Nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng chính là vì sao anh ta lại nói là muốn bảo vệ Bạch Dương?”

Anh ta nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương lắc đầu: “Em cũng không biết”

Cô cũng thấy rất kỳ lạ.

Lục Khởi cũng vội nói: “Đúng đó, cục cưng, bọn anh nhìn ra Lâm Diệc Hàng rất nghiêm túc. Hơn nữa, anh ta đã nói sẽ ném hết đám người làm hại em vào địa ngục.

Cố Tử Yên cũng làm hại em, như thế chẳng phải là nói anh ta cũng sẽ ra tay với Cố Tử Yên ư? Nhưng anh ta không phải là người của Cố Tử Yên sao?”

Bạch Dương nhíu mày, không tiếp lời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom