Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 500


CHƯƠNG 500

Khó trách anh có thể phát triển tập đoàn Phó thị thành một tập đoàn hàng đầu ở Hải thành.

“Không có gì, là thói quen của tôi.” Nghe thấy Bạch Dương nói lời ngưỡng mộ, khóe miệng Phó Kình Hiên nhếch lên.

Bạch Dương nhìn nụ cười của anh, cho rằng anh đang đắc ý, cô bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác.

Phó Kình Hiên nhíu mày .

Cô ấy làm sao vậy?

Anh có nói gì sai không?

Phó Kình Hiên cau mày suy nghĩ, nhưng anh không nghĩ ra mình đắc tội với Bạch Dương ở điểm nào.

Vừa định hỏi rõ ràng thì giọng của người Giám đốc lại vang lên: “Chúc mừng ba gia đình đứng đầu đã vào vòng 2. Vòng hai là chống đẩy. Mời các bạn đến bãi đất trống bên này.”

“Mẹ, mau đi thôi.” Đậu Đậu vứt lá bài trong tay, nhảy khỏi sô pha, kéo Bạch Dương chạy ra chỗ trống.

Về Phó Kình Hiên.

Nó không quan tâm đến người chú tồi tệ này.

Dù sao thì người chú xấu xa sẽ tự mình đi qua.

Bạch Dương cũng không gọi Phó Kình Hiên, một lòng đặt trên người Đậu Đậu, bảo cậu bé chạy chậm thôi.

Nhìn thấy một lớn một nhỏ đi xa không gọi mình, sắc mặt Phó Kình Hiên sa sầm.

Tiểu quỷ này, chắc chắn là cố tình.

Còn ghi hận mối thù xoa mặt.

Phó Kình Hiên hừ lạnh một tiếng, hai tay đút túi đứng dậy, chuẩn bị đi tới.

Đột nhiên, anh nhìn thấy một cái gì đó, dừng lại.

Chỉ thấy trên chỗ ngồi vừa rồi của Đậu Đậu hé ra một lá bài poker.

Đó là lá bài trong trò chơi mà họ vừa chơi.

Phó Kình Hiên nheo mắt, lấy tay từ †rong túi quần ra, đưa tay nhặt lá bài lên.

Trên lá bài vẫn còn dính son môi của Bạch Dương, rất rõ ràng.

Phó Kình Hiên không biết chính mình đang nghĩ gì, nhưng anh lại cất lá bài vào †úi áo vest của mình.

Ngay khi vừa đặt nó vào, chợt nghe thấy tiếng Đậu Đậu hét lên: “Ba ơi, mau lại đây, trò chơi bắt đầu rồi.”

Phó Kình Hiên xoay người quay lại, trong lòng hừ một tiếng.

Tiểu quỷ ghi thù thì thế nào.

Vào thời điểm quan trọng, còn không phải vẫn cầu xin anh, gọi anh là ba.

“Đến đây.” Tâm trạng của Phó Kình Hiên lại tốt lên, anh từ từ bước tới với đôi chân dài của mình.

Trò chơi này có tên là chống đẩy. Ba thực hiện hai mươi lần chống đẩy và mẹ ngồi trên lưng ba để tăng thêm trọng lượng cho ba.

Các em bé ở bên cạnh đếm số cho ba.

Tuy nhiên, trước khi trận đấu chính thức được bắt đầu, khán giả và khách của nhà hàng đã đoán trước được kết quả cuối cùng, hai gia đình nào vượt qua và ai bị loại.
 
Chương 501


CHƯƠNG 501

Bởi vì mẹ của gia đình số 3 rất béo và ba rất gầy, không thể nào chống nổi mẹ để thực hiện hai mươi lần chống đẩy.

Vì vậy, kết quả sẽ như thế nào, ai cũng có thể hình dung được.

“Trò này sao lại khó khăn như vậy?”

Bạch Dương nhíu mày nói.

Cô nghĩ chống đẩy được thực hiện bởi cả ba người trong một gia đình.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ mỗi ông bố làm điều đó một mình.

Trong trò chơi trước, cô và Phó Kình Hiên đã trải qua một lần cẩu huyết, trong vòng này, vậy mà còn muốn cô ngồi trên lưng của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên đồng ý mới là lạ.

Vừa nghĩ tới đây, Phó Kình Hiên đột nhiên nói: “Có chút khó khăn, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Được rồi, lên đi.”

Sau khi nói xong, anh cúi người xuống, vào tư thế chống đẩy.

Bạch Dương cho rằng cô nghe lầm, không thể tin nhìn anh: “Anh nói cái gì? Bảo tôi lên?”

“Ừm” Phó Kình Hiên đáp lại.

Bạch Dương há miệng thở dốc.

Cô vậy mà đoán sai rồi.

Anh ấy thực sự đồng ý rồi!

Nhìn thấy Bạch Dương đứng ngẩn người, Phó Kình Hiên lại nói: “Nhanh lên, bọn họ chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu một mình cô thôi.”

Bạch Dương nhìn trái nhìn phải, thấy người mẹ của hai gia đình hai bên đều đã ngồi ở trên lưng ba, cô không do dự nữa, tiến lên một bước, ngồi trên lưng Phó Kình Hiên.

Đây là lần đầu tiên cô đối xử với một người đàn ông kiêu ngạo Phó Kình Hiên như một con ngựa.

Cảm giác … khá tuyệt!

Trong mắt Bạch Dương thoáng hiện lên một tia hưng phấn, nhưng cô lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn người đàn ông dưới thân hỏi: ‘Có nặng không? Nếu anh cảm thấy…”

“Không nặng đâu.” Cô còn chưa nói xong, Phó Kình Hiên đã trả lời trước.

Như thể cảm thấy vẫn chưa đủ, anh lại bỏ thêm một câu: “Rất nhẹ.”

Anh không phải tùy tiện nói như vậy.

Nhưng cô thực sự rất nhẹ, còn nhẹ hơn cả Tử Yên.

Nhưng cô cao hơn Tử Yên nửa cái đầu, bởi vậy có thể thấy được, cân nặng của cô hiển nhiên không đạt tiêu chuẩn, mấu chốt là cô vẫn đang mang thai.

“Cô nên ăn nhiều một chút, để tăng cân.” Phó Kình Hiên quay sang nhìn Bạch Dương với giọng điệu nghiêm túc.

Bạch Dương nghe vậy, vẻ mặt có chút lạnh lùng, “Đây là việc của tôi, không cần Sếp Phó quan tâm. Anh vẫn nên quan tâm đến cô Cố đi. Tôi không cần, cứ nghiêm túc chơi đi.” “

Thật là buồn cười, trước đây anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến cô.

Bây giờ lại quan tâm, cô cảm thấy đó chỉ là giả mà thôi.

Thấy Bạch Dương không muốn tiếp nhận, Phó Kình Hiên cau mày, nhưng không nói nhiều, quay đầu lại.

Trò chơi chính thức bắt đầu.
 
Chương 502


CHƯƠNG 502

Sau khi Phó Kình Hiên để Bạch Dương ngồi ổn định, anh bắt đầu chống đẩy.

Đậu Đậu đang đếm ở bên cạnh.

Phó Kình Hiên dù bận rộn với công việc kinh doanh nhưng đều dành thời gian hàng tuần để đi tập thể dục, bơi lội, đương nhiên thể lực của anh cũng tốt hơn rất nhiều so với hai ông bố số 1 và số 3.

Những ông bố gia đình số 1, số 3 là điển hình của những người đàn ông quanh năm không tập thể dục, đặc biệt là ông bố số 1 thì bụng bia như phụ nữ mang bầu được mấy tháng.

Ông bố số 3 dù có khá hơn nhưng vẫn có cô vợ nặng gần trăm cân trên lưng.

Bạch Dương nhìn khuôn mặt ửng hồng và cánh tay run rẩy của anh ta, sợ anh ta gấy tay.

Cho nên so với hai ông bố này, Phó Kình Hiên chống đẩy chẳng khác gì cá gặp nước, động tác cũng rất chuẩn và đẹp mắt.

Các thực khách nữ trong nhà hàng hận không thể rời mắt khỏi anh.

Phó Kình Hiên không quan tâm đến những ánh nhìn này, sự chú ý của anh luôn hướng về Bạch Dương.

Ánh mắt thoáng thấy người phụ nữ sau lưng thật sự đang nhìn chằm chằm vào ông bố của hai gia đình kia, sắc mặt của anh chợt trầm xuống: “Nghiêm túc đi.”

“Hả?” Bạch Dương sửng sốt.

Không hiểu cô chỉ là người hợp tác.

Cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi trên lưng anh là tốt rồi, tại sao còn muốn cô phải nghiêm túc?

Bạch Dương không để ý tới Phó Kình Hiên, vẫn nhìn chằm chằm vào ông bố số 3, tự hỏi bố số 3 sẽ chịu đựng được bao lâu.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Phó Kình Hiên càng khó coi, khí lạnh tỏa ra toàn thân.

Ngoại hình, dáng người, khí chất của người bố số 3 kia có gì sánh được với anh, cô cứ phải nhìn chằm chằm vào người ta?

Mặc dù anh cũng biết cô không hứng thú với ông bố số 3 đó, nhưng anh vẫn cảm thấy bực bội.

“Đi xuống!” khi nghe thấy Đậu Đậu đếm đến hai mươi, Phó Kình Hiên dừng lại, lạnh giọng nói với người phụ nữ trên lưng anh.

Bạch Dương không biết anh lại đang phát điên gì, dẫm chân đứng lên mặt đất.

Phó Kình Hiên cũng đứng dậy.

Anh đã thực hiện hai mươi lần chống đẩy liên tục, nhưng khuôn mặt điển trai vẫn không hề mệt mỏi, thậm chí còn không đổ mồ hôi.

Có thể thấy hai mươi cái chống đẩy không ảnh hưởng gì đối với anh.

Ông bố số 1 và số 3 cực kỳ hâm mộ.

Người ta đã hoàn thành và nghỉ ngơi rồi, bọn họ vẫn phải cay đắng tiếp tục.

Bạch Dương nhìn biểu cảm cau có của ông bố số 1 và số 3, nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Đột nhiên, chai nước trên tay cô bị lấy mất.

Bạch Dương quay lại nhìn, thấy Phó Kình Hiên đang há miệng ngẩng đầu uống nước.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Kình Hiên đặt chai nước xuống: “Làm sao vậy?”

Bạch Dương nhìn chai nước: “Đó là nước của tôi.”

“Cô vẫn chưa uống” Phó Kình Hiên vặn nắp chai, thản nhiên nói.
 
Chương 503


CHƯƠNG 503

Bạch Dương giận dữ nở nụ cười: “Cho dù tôi không uống, anh cũng không được cướp của tôi đúng không? Bên kia nhiều nước như vậy, sao anh không tự mình lấy đi?”

“Mệt, tôi không muốn động đậy.” Phó Kình Hiên nói xong đặt chai nước sang một bên.

… Khóe miệng Bạch Dương giật giật, không nói nên lời.

Mệt?

Thật xin lỗi, nhưng cô không nhìn thấy vẻ mệt mỏi nào trên khuôn mặt anh.

Nhưng quên đi, chỉ là một chai nước mà thôi.

Bạch Dương khịt mũi, quay người lại, một lần nữa đi qua đó lấy nước.

Phó Kình Hiên nhìn bộ dạng khịt mũi của cô, trong mắt hiện lên một nụ cười, †âm trạng anh lại tốt lên.

Anh chính là cố ý.

Xem cô còn dám nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác.

“Chú Phó.” Vào lúc này, giọng nói non nớt của Đậu Đậu từ bên dưới vang lên.

Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn xuống, thấy Đậu Đậu đang ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ mặt “Cháu biết rồi nha”.

“Có chuyện gì vậy?” Phó Kình Hiên hỏi.

Đậu Đậu chống hai tay lên hông: “Chú định cướp thím khỏi tay chú cháu à?”

Cướp thím cháu?

Phó Kình Hiên nhíu mày : “Không có chuyện như vậy, tại sao cháu lại nói như vậy?”

“Bởi vì ánh mắt chú nhìn thím ấy giống như cách mà ba cháu nhìn mẹ cháu.” Cậu bé đáp.

Phó Kình Hiên mím môi.

Đây là câu trả lời gì vậy, chỉ là ánh mắt giống nhau mà nói anh muốn cướp Bạch Dương đi?

Hơn nữa, tại sao anh không biết anh lại nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt kỳ quái chứ.

“Được rồi, đừng nói nhảm, nhóc con, cô ấy là vợ cũ của chú chúng ta đã ly hôn rồi, cháu cảm thấy chú cần cướp đoạt sao?”

Phó Kình Hiên đút tay vào túi quần nói.

Thằng nhỏ khit mũi: ‘Ly hôn thì sao chứ, cô và dượng của cháu ly hôn, dượng không phải còn muốn đoạt cô về sao, cho nên chú Phó cũng sẽ như vậy. Không được, cháu phải nhắc nhở chú ấy, không thể kết bạn với chú. ” Đậu Đậu cau mày, bộ dạng nghiêm túc như người lớn.

Phó Kình Hiên nheo mắt lại, đang định nói gì đó thì Bạch Dương đã quay lại, nhìn một lớn một nhỏ: “Hai người đang nói cái gì vậy?”

“Thím, chú Phó và cháu đang nói chuyện…”

Đậu Đậu còn chưa nói xong, đã bị Phó Kình Hiên bế lên và bịt miệng lại.

“Không có chuyện gì, đi thôi, bọn họ cũng đã xong, hiệp ba của trò chơi cũng sắp bắt đầu rồi” Phó Kình Hiên liếc nhìn Bạch Dương một cái, ôm Đậu Đậu đi về phía trước.

Bạch Dương cầm chai nước bối rối đứng đó, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Chú Phó!” Phía trước, Đậu Đậu ra sức muốn gỡ tay Phó Kình Hiên ra, cậu tức giận nhìn Phó Kình Hiên : “Sao chú không để cháu nói hết.

Phó Kình Hiên rũ mắt nhìn cậu bé: “Những lời này trẻ con không thích hợp để nóöI.

“Cháu không phải một đứa trẻ bình thường, cháu…”
 
Chương 504


CHƯƠNG 504

“Về sau, cũng không được phép gọi Bạch Dương là thím”. Phó Kình Hiên ngắt lời Đậu Đậu, ngữ khí ra lệnh, nghe rất uy nghiêm.

Đậu Đậu bị uy hiếp, trừng mắt nói: “Tại sao?”

“Cô ấy và chú của cháu chưa yêu nhau, cháu nói là vì cái gì?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm cậu bé.

Lúc đầu, anh thực sự nghĩ rằng Bạch Dương và Trình Minh Viễn đang ở cùng nhau và đến đây để hẹn hò.

Nhưng sau đó, anh đột nhiên phát hiện ra rằng Bạch Dương không thích Trình Minh Viễn, cho nên sao có thể cùng Trình Minh Viễn ở bên nhau.

Nhưng tại sao bọn họ lại đưa đứa trẻ này đến đây, anh vẫn không hiểu.

“Hừ, cho dù chú và thím không ở cùng nhau thì sau này bọn họ cũng sẽ ở bên nhau. Cháu rất thích thím ấy, cháu sẽ giúp chú của cháu sớm có được thím.” Đậu Đậu hất cằm tự hào nói.

Phó Kình Hiên đen mặt, anh muốn ném thằng nhóc này ra ngoài.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn, không khí xung quanh thấp đến mức khiến người †a không dám tới gần.

Sau đó, vòng thứ ba của trò chơi bắt đầu, cuộc đua vượt chướng ngại vật hai người ba chân.

Đây là cuộc đua của bố mẹ, trong vòng ba phút bố mẹ cần chạy về đích, sau đó lấy quả bóng rổ ở vạch đích, sau đó chạy lại chỗ bé ở điểm xuất phát, cho bé ném quả bóng vào rổ, ném vào sẽ giành chiến thắng.

Lần này trò chơi được chơi ở sân sau của nhà hàng, nơi đó rộng lớn, chỗ này đã được vẽ đường chạy và dựng chướng ngại vật.

Giám đốc cầm hai sợi dây đỏ đến gặp Bạch Dương và Phó Kình Hiên.

Sau khi Phó Kình Hiên lấy sợi dây màu đỏ, anh đột nhiên mở miệng: “Chúng ta có thể biến cuộc đua thành thi đi bộ không?”

“Anh này, có lý do gì đặc biệt không?”

Giám đốc mỉm cười hỏi.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên, cũng rất tò mò.

Ánh mắt Phó Kình Hiên rơi trên bụng cô: “Vợ tôi đang mang thai, nếu cô ấy chạy đua, cô ấy sẽ rất dễ bị ngã.”

Vừa mới dứt lời, con ngươi của Bạch Dương co rút lại, cả người chấn động: “Anh…”

Phó Kình Hiên kéo cánh tay cô, ra hiệu cho cô trước đừng nói gì.

Bạch Dương cũng nhanh chóng phản ứng, kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, nuốt lời trở về.

Giám đốc không để ý đến động tĩnh nhỏ giữa hai người, giật mình trả lời: “Thì ra là như vậy, vậy thì xin chúc mừng hai người.”

“Cảm ơn.” Phó Kình Hiên đáp lại một tiếng.

Giám đốc gật đầu: “Vì cô gái này đang mang thai, chạy bộ thật sự không thích hợp, vậy theo lời anh nói, chúng ta hãy đổi sang đua đi bộ, tăng thời gian lên năm phút thì sao?”

“Ừ” Phó Kình Hiên gật đầu.

Giám đốc cầm lấy sợi dây đỏ còn lại và đi về phía gia đình số 1.

Ở vòng chơi trước, ông bố của gia đình số 3 không thể chống lưng cho vợ, anh ta đã để thua thảm hại trước gia đình số 1.

Do đó, số 5 và số 1 của Bạch Dương đã lọt vào trận chung kết của trò chơi.
 
Chương 505


CHƯƠNG 505

Giám đốc đi xa, Bạch Dương siết chặt lòng bàn tay, lúc này mới đem lời vừa rồi định hỏi nói ra: ‘Làm sao anh biết tôi có thai?”

Cô chỉ nói với Lục Khởi và Trình Minh Viễn, thậm chí không nói với Triết.

Phó Kình Hiên hạ mi mắt, che đi màu sắc khác lạ trong đôi mắt, anh trả lời: “Trình Minh Viễn tình cờ nhắc đến.”

“Thì ra là vậy.” Bạch Dương cong môi, nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Tên lắm chuyện kia, sao cái gì cũng nói cho anh biết vậy.”

Phó Kình Hiên nhìn sang chỗ khác, nhưng không trả lời.

Bạch Dương không nhận ra trong lòng cô trống rỗng, xoa lông mày: “Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn vì vừa rồi anh đã nghĩ đến tôi.”

“Không có gì.” Phó Kình Hiên tản nhiên nói.

Sau đó, anh nắm chặt tay, đột nhiên hỏi: “Đứa nhỏ này, cô thật sự không muốn giữ lại sao?”

“Thì ra là vậy.” Bạch Dương cong môi, nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Tên lắm chuyện kia, sao cái gì cũng nói cho anh biết vậy.”

Phó Kình Hiên nhìn sang chỗ khác, nhưng không trả lời.

Bạch Dương không nhận ra trong lòng cô trống rỗng, xoa lông mày: “Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn vì vừa rồi anh đã nghĩ đến tôi.”

“Không có gì.” Phó Kình Hiên tản nhiên nói.

Sau đó, anh nắm chặt tay, đột nhiên hỏi: “Đứa nhỏ này, cô thật sự không muốn giữ lại sao?”

Bạch Dương nhíu mày thật chặt: “Trình Minh Viễn còn nói với anh chuyện này sao?”

“Ừm” Phó Kình Hiên gật đầu.

“Tên đó.” Bạch Dương giận dữ lẩm bẩm trước khi trả lời câu hỏi của anh: “Đúng vậy, tôi không định giữ lại.”

Phó Kình Hiên nắm tay chặt hơn: “Tại sao?”

Bạch Dương nhìn anh: “Tại sao cái gì, đứa nhỏ này chỉ là tai nạn, tôi không yêu nó, cha ruột của nó cũng không định nhận nó, vậy tôi còn giữ lại làm gì?”

Mặc dù Bạch Dương biết lời nói của cô ấy có phần tàn nhẫn, nhưng đó không phải là biểu hiện của trách nhiệm.

Nếu không, một đứa trẻ cha không nhận mẹ không yêu thì thật đáng thương.

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy: ‘Vậy nếu cha ruột của đứa trẻ bằng lòng nhận nó, thì cô … sẽ sinh sao?”

“Hả?” Bạch Dương sửng sốt.

Lúc này Phó Kình Hiên mới nhận ra mình đã nói quá nhiều, điều này dễ khiến cô hoài nghi, vội vàng nói: “Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút.”

Bạch Dương không nghĩ nhiều, hất tóc: “Đương nhiên sẽ không.”

Phó Kình Hiên cau mày.

Cô ấy không muốn sinh con?

Tựa hồ nhìn thấu người đàn ông đang suy nghĩ gì, Bạch Dương rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Tại sao phải sinh con cho người mà tôi không yêu, cũng không biết cha đứa bé là ai.”

Phó Kình Hiên không nói nên lời.

Phải, cô không biết người đêm hôm đó là anh.
 
Chương 506


CHƯƠNG 506

Cho nên, dựa vào đâu cô phải sinh.

Chỉ sợ ngay cả khi cô biết đó là anh, cô cũng sẽ không sinh.

Cô nói rằng cô sẽ không sinh ra đứa bé cho người mà cô không yêu, mà bây giờ anh là người cô không yêu đó.

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên mím chặt môi mỏng, cảm thấy rất khó chịu.

Anh đột nhiên muốn hỏi, tại sao cô không yêu nữa.

Đã yêu được sáu năm rồi không phải sao? Kết quả là chỉ trong một hai tháng, cô nói không yêu thì không yêu nữa, hoàn toàn buông tay như vậy.

Anh bỗng nhiên muốn hỏi, cô đã từng yêu anh thật lòng chưa, hay chỉ đang chơi đùa với anh?

Ngay khi Phó Kình Hiên muốn hỏi Bạch Dương ý niệm trong đầu càng lúc càng mãnh liệt, khi anh đang chuẩn bị mở miệng, giọng của Giám đốc đột nhiên vang lên: “Bây giờ, mời bốn ba mẹ cột chặt dây thừng, trò chơi sẽ lập tức bắt đầu.”

Ngay lập tức, Phó Kình Hiên cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội lên người, dập tắt mọi xúc động của anh.

Ánh mắt uất giận nhìn Giám đốc, mặt mày xám xịt.

Thấy anh cầm sợi dây đỏ chậm chạp không động, vẻ mặt tức giận nhìn Giám đốc, trong lòng Bạch Dương cảm thấy khó hiểu.

Người đàn ông này làm sao vậy?

Quả nhiên tâm trạng bất định!

“Sếp Phó, đưa dây thừng cho tôi, tôi sẽ buộc.” Bạch Dương vươn tay về phía Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên rời mắt khỏi Giám đốc, nhìn cô.

Nhìn bộ quần áo cô đang mặc, lông mày cau lại: “Không được, cô cúi xuống không tiện, tôi sẽ làm.”

Nói rồi anh ngồi xổm xuống và bắt đầu buộc dây.

Bạch Dương cúi đầu, nhìn theo tầm mắt anh vừa rồi nhìn mình, nhìn bộ quần áo cổ chữ V của cô, mặt không khỏi đỏ lên.

Cô thậm chí không nghĩ rằng quần áo của mình không thích hợp để cúi người xuống, không nghĩ tới anh vậy mà để ý như vậy.

Nhìn không ra, anh lại có một mặt cẩn thận như vậy.

Bạch Dương nhìn đỉnh đầu người đàn ông, ánh mắt có chút phức tạp.

Người đang buộc dây cảm nhận được ánh mắt ở trên đầu, ngẩng đầu lên, thấy Bạch Dương đang nhìn mình mất tập trung, hơi nheo mắt lại: “Sao vậy?”

“Không sao.” Bạch Dương liếc mắt nhìn sang chỗ khác.

Thấy cô không muốn nói, ánh mắt Phó Kình Hiên tối sầm lại, anh cũng không ép buộc, đứng dậy, “Được rồi, chúng ta đi lại một chút, thử xem cái dây này có vừa vặn không.”

Bạch Dương ừ một tiếng, nghe lời đi lại một chút.

Bởi vì bắp chân của cô và bắp chân của Phó Kình Hiên được buộc vào nhau.

Cô vừa cử động, không thể tránh khỏi cọ xát vào bắp chân của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên cảm thấy bắp chân hơi ngứa, yết hầu của anh ấy trượt xuống, giọng nói khàn khàn: “Cô đã thử chưa?”
 
Chương 507


CHƯƠNG 507

Bạch Dương tập trung làm quen với sợi dây trên bắp chân, nhưng không để ý đến sự thay đổi của anh, gật đầu đáp: “Được rồi, vẫn còn đi được.”

Thấy cô bất động, Phó Kình Hiên thở phào nhẹ nhõm: “Khi trò chơi bắt đầu, vòng †ay qua eo của tôi, sau đó bước đầu tiên hai chân buộc vào nhau, bước lớn hơn một chút, theo kịp nhịp điệu của tôi, hiểu không? “

Bạch Dương cũng biết anh nói những lời này để tránh vấp ngã, cho nên cô không phản bác, lên tiếng đáp ứng: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Thấy cô đã nhớ, Phó Kình Hiên không nhiều lời nữa.

Trên thực tế, vừa rồi anh thực sự lo lắng cô sẽ từ chối ôm thắt lưng.

Cũng may, cô cũng biết đó là vì trò chơi, nếu không anh sẽ phải tìm cách khác để giữ thăng bằng, tránh để nhịp điệu lộn xộn khi đi bộ, như vậy sẽ dễ bị ngã.

Ngay sau đó, trò chơi bắt đầu.

Khi tiếng còi của Giám đốc vang lên, Bạch Dương và Phó Kình Hiên ăn ý cùng nhau giơ chân lên, đi những bước đầu tiên về điểm xuất phát.

Bố mẹ của gia đình số 1 đã mắc sai lầm ngay từ bước đầu tiên.

Đầu tiên, cả hai không quàng tay qua eo và vai nhau, thứ hai họ không thống nhất chân nào bước trước nên dẫm phải chân khác và ngã trước khi ra khỏi điểm xuất phát.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Dương phải khâm phục tâm nhìn xa của Phó Kình Hiên, anh đã dự định trước mọi chuyện, nếu không thì có lẽ họ sẽ giống như gia đình số T1: “Tập trung đi.” Cảm thấy người phụ nữ bên cạnh lại xem trò vui, Phó Kình Hiên siết chặt vai cô, ra hiệu cho cô nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Bạch Dương cũng ý thức được đang †rong trận đấu, không nhìn nữa, cô quay đầu lại.

Trên đường đi, cả hai bước đi rất thuận lợi.

Mắt thấy sắp đến đích, Phó Kình Hiên đột nhiên nghe thấy một âm thanh kẽo kẹt nhỏ từ trên đầu của mình.

Âm thanh giống như khi có thứ gì đó lỏng lẻo.

Phó Kình Hiên cau mày nhìn lên.

Thấy phía trước, các dây đai hỗ trợ màn sân khấu đang lắc.

Phó Kình Hiên ngay lập tức hiểu ra, âm thanh vừa rồi được tạo ra khi tấm màn đang rung chuyển, các vít cố định tấm rèm chắc chắn đã bị lỏng, đó là lý do tại sao bức màn lại thế này.

Nhà hàng này đang làm gì vậy, trang thiết bị không được kiểm tra cẩn thận sao?

Phó Kình Hiên dừng lại, sắc mặt u ám, khí lạnh tràn ngập toàn thân.

Bạch Dương cảm nhận được điều đó, vừa định hỏi sao anh lại không bước tiếp, chỉ thấy sắc mặt anh thay đổi, sau đó cả người nhào về phía cô, ôm cô trong vòng †ay anh lăn lộn trên mặt đất.

Loảng xoảng!

Ngay sau khi cả hai lăn sang một bên, một tấm màn lớn rơi xuống và đập vào nơi mà cả hai vừa dừng lại.

Nhất thời cả nhà hàng sợ hãi trước sự cố này, đặc biệt là Giám đốc – người chủ trì trò chơi gần như mất hồn chạy tới, vội vàng hỏi: “Thưa ngài, thưa cô, hai người không sao chứ?”

Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Nếu không, anh ta sẽ không thể giữ được vị trí của mình!

Đậu Đậu cũng chạy đến bên cạnh Bạch Dương với khuôn mặt tái mét, cậu bé khóc lớn, rõ ràng bị dọa không nhẹ: “Con xin lỗi, tất cả là lỗi của con, con không nên đòi hỏi như vậy, con xin lỗi mẹ…”
 
Chương 508


CHƯƠNG 508

Cậu bé vừa khóc vừa ôm, trong lòng rất hối hận.

Vì cho rằng tất cả là lỗi của mình.

Nếu cậu không khăng khăng đòi mô hình Gundam đó, thì thím đã không gặp phải chuyện như vậy.

Bạch Dương vẫn còn đang hoảng loạn, nhưng sau khi nghe thấy tiếng khóc của Đậu Đậu, sự hoảng sợ dần tan biến, cô quay đầu lại cười với cậu: “Ngoan, đừng khóc, may mà có chú … Ba tới kịp thời, chúng ta không sao hết.”

“Thật sao?” Đậu Đậu nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Thật.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Đậu Đậu bật cười.

Giám đốc ở bên cạnh nghe xong thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, Không sao là tốt rồi.”

Bạch Dương quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm trên người cô: “Phó Kình Hiên, anh đứng dậy trước được không?”

Phó Kình Hiên không di chuyển.

Bạch Dương lại hét lên: “Phó Kình Hiên?”

Lần này, người đàn ông cuối cùng đã đáp lại.

Anh ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhìn cô đầm đìa mồ hôi, đau lòng nói: “Xin lỗi, có thể tôi không dậy nổi.”

Con ngươi của Bạch Dương mở lớn: “Anh bị sao vậy? Có phải anh bị thương không?”

Anh đang nằm trên người cô, cô không thể nhìn thấy anh có bị thương hay không.

Nhưng nhìn bộ dạng lúc này, rõ ràng là anh bị thương rồi.

“Chân?” Bạch Dương nghển cổ lên muốn nhìn chân anh, nhưng anh đè lên người cô, cổ cô không thể rướn lên được.

Mà cô lại không dám đẩy anh ra, sợ khi đẩy lại khiến vết thương của anh nặng thêm.

Không còn cách nào, Bạch Dương chỉ đành gọi giám đốc: “Mau xem chân anh ấy bị làm sao đi!”

“Ồ ồ” Giám đốc hoàn hồn, vội vàng chạy qua xem chân cho Phó Kình Hiên.

Xem xong, ông ta hít vào một hơi khí lạnh: “Thưa cô, chân chồng cô bị khung sắt đập vào.”

Vừa rồi ông ta chỉ lo hỏi thăm hai người có sao không, nghe cô nói không sao, ông †a thở phào một hơi nên cũng quên mất kiểm tra khung sắt của tấm gỗ.

Không ngờ chân của quý ông đây lại bị khung sắt đập vào làm bị thương.

Lần này sợ rằng vị trí giám đốc của ông †a không giữ được nữa rồi.

“Bị đập trúng?” Tim Bạch Dương thắt lại, sau đó cô tức giận quát lên: “Còn không gọi người khiêng khung sắt ra đi!”

“Tôi gọi rồi, sẽ có người tới ngay thôi.”

Giám đốc vừa đáp vừa lau mồ hôi lạnh.

Ngay sau đó có hai nhân viên phục vụ cao lớn chạy đến, kéo tấm gỗ ra, chân Phó Kình Hiên cũng được thoải mái hơn.

Giám đốc đỡ Phó Kình Hiên ra khỏi người Bạch Dương.

Không có anh đè phía trên, người Bạch Dương cũng được nhẹ hơn rất nhiều.
 
Chương 509


CHƯƠNG 509

Cô chống tay đứng dậy rồi dìu Phó Kình Hiên cùng giám đốc, mỗi người một bên, đưa anh ngồi lên ghế sofa trong nhà hàng.

“Anh thế nào rồi?” Thấy Phó Kình Hiên cau chặt lông mày, sắc mặt tái nhợt, Bạch Dương lo lắng hỏi.

Phó Kình Hiên thấy cô lo lắng cho mình như vậy, trong lòng ấm áp, anh khàn giọng đáp: “Tôi không sao.”

Bạch Dương nhìn chân anh rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, cởi giày rồi lại cởi tất cho anh.

“Cô…” Động tác của cô quá nhanh khiến Phó Kình Hiên không kịp ngăn cản, chỉ ngơ ngác nhìn cô.

“Cô cái gì mà cô, anh nhìn xem chân anh thế nào rồi, còn nói không sao?” Bạch Dương nhìn bàn chân anh sưng vù, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Đây là lần thứ mấy anh cứu cô mà bị thương rồi?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ lại phải dây dưa không rõ với anh.

Giám đốc nhìn chân của Phó Kình Hiên mà giật mình: “Trời ơi, sao lại sưng to thế này!”

Đậu Đậu mãi mới ngừng khóc, lúc này lại bắt đầu khóc tiếp.

Cậu nhìn Phó Kình Hiên đầy áy náy: “Xin lỗi chú Phó, cháu xin lỗi…”

Cậu đã hại chú Phó, là cậu nhất định đòi phải lấy được Gundam nên mới khiến chú ấy bị thương.

Cậu là một đứa bé hư.

“Được rồi, đừng khóc nữa, chú chỉ bị thương nhẹ thôi.” Phó Kình Hiên bị tiếng khóc của Đậu Đậu làm cho nhức đầu, anh day đầu mày, cất giọng trầm thấp.

Bạch Dương vuốt tóc Đậu Đậu: “Đậu Đậu ngoan, chú Phó không trách cháu đâu, vậy nên cháu hãy nghe lời chú Phó, đừng khóc nữa nhé.”

“Thật sao ạ?” Đậu Đậu hít hít mũi, nước mắt lưng tròng nhìn cô: “Chú Phó thật sự không trách cháu sao?”

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên đáp: “Chú chưa đến mức phải so đo với một đứa trẻ.”

Cậu nhóc này vẫn coi như có lương tâm, biết anh tham gia hoạt động này nên mới bị thương.

Nhưng anh cũng biết chuyện mình bị thương không thể hoàn toàn trách Đậu Đậu, dù sao cũng không ai biết sẽ đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này.

“Cháu nghe thấy chưa? Chú Phó đã nói sẽ không trách cháu rồi, đừng khóc nữa nhé.” Bạch Dương lau nước mắt cho Đậu Đậu.

“Vâng.” Đậu Đậu gật đầu lia lịa.

Mặc dù giám đốc thắc mắc tại sao đứa bé này lại gọi ba mình là chú, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà gấp gáp nói: “Tôi vừa gọi bác sĩ rồi, chắc đang trên đường tới, hai người đợi một lát nhé, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi.”

“Vậy thì tốt, nhưng ông giục họ tới nhanh đi, chân anh ấy càng lúc càng sưng †o rồi” Bạch Dương chỉ vào chân Phó Kình Hiên.

Giám đốc gật đầu: “Được, tôi đi ngay.”

Sau khi giám đốc đi chưa lâu, trợ lý Trương chạy tới nhìn Phó Kình Hiên vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh không sao chứ?”

Anh ta đang hút thuốc bên ngoài, nghe thấy người từ trong nhà hàng chạy ra nói gia đình số năm gặp chuyện nên vội vàng vứt điếu thuốc chạy vào.

Phó Kình Hiên mím môi, hờ hững nói: “Tôi không sao, nhưng cậu điều tra xem tấm gỗ đó là sự cố ngoài ý muốn hay do con người tạo thành.”
 
Chương 510


CHƯƠNG 510

Là Tổng giám đốc và Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Phó thị, biết bao người nhắm đến tài nguyên trong tay anh.

Mà những người ấy hoặc là lấy lòng anh để có được tài nguyên, hoặc là giết hại anh đẻ cướp lấy tài nguyên.

Vì vậy rất khó đảm bảo những tai nạn mà anh gặp phải chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.

Trợ lý Trương nghe Phó Kình Hiên nói vậy thì nghiêm túc gật đầu: “Tôi hiểu rồi, nhưng tôi đi điều tra thì anh…”

“Có tôi ở đây rồi, trợ lý Trương đi đi.”

Bạch Dương cười với anh ta.

Dù thế nào thì Phó Kình Hiên cũng đã cứu cô, cô không thể bỏ mặc anh.

Phó Kình Hiên không ngờ Bạch Dương lại chủ động lên tiếng muốn chăm sóc mình, trong lòng anh cảm thấy rất vui.

Nhưng thấy trợ lý Trương vẫn còn do dự, sắc mặt anh trở nên khó coi, anh nhíu mày bảo: “Còn không đi?”

Trợ lý Trương thấy ánh mắt lạnh băng của Phó Kình Hiên thì thoáng rùng mình, hiểu ra điều gì đó bèn ho nhẹ hai tiếng: “Tôi đi ngay, đi ngay đây.”

Nói xong anh ta chạy ra sân sau của nhà hàng điều tra chuyện tấm gỗ.

Lúc này giám đốc đã dẫn bác sĩ tới.

Bạch Dương nhanh chóng bước sang một bên: “Bác sĩ mau xem cho anh ấy đi, chân anh ấy sưng to lắm, có phải ảnh hưởng đến xương rồi không?”

Thấy Bạch Dương lo lắng cho mình như thế, trên mặt Phó Kình Hiên lộ ra vẻ dịu dàng mà thậm chí chính anh cũng không biết.

“Cô đừng lo, tôi sẽ khám cho anh ấy ngay.” Bác sĩ mỉm cười với Bạch Dương sau đó ngồi xổm xuống, kiểm tra chân cho Phó Kình Hiên.

Bạch Dương đứng quan sát ở bên cạnh.

Thấy Phó Kình Hiên đau đớn cau mày, cô không kìm được đưa tay tới trước mặt anh.

Anh ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

Bạch Dương ngượng ngùng đáp: “Nếu anh thấy đau quá không chịu được thì có thể nắm lấy tay tôi.”

Phó Kình Hiên cười nhẹ: “Không cần, tôi không yếu ớt đến vậy.”

Anh không phải phụ nữ, cần gì phải nắm tay cô.

Thấy Phó Kình Hiên từ chối, Bạch Dương cũng không nói gì chỉ thu tay về.

Thấy vậy, Phó Kình Hiên mới hối hận vì những lời mình vừa nói.

Nhưng hối hận cũng vô ích, cô đã rút †ay về.

Anh cũng không thể yêu cầu cô đưa tay ra lần nữa.

“Thím ơi.” Đậu Đậu đột nhiên kéo tay áo ra lần nữa.

“Thím ơi.” Đậu Đậu đột nhiên kéo tay áo Bạch Dương.

Bạch Dương cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Sao thế Đậu Đậu?”

“Chú Phó sẽ không sao đâu, đúng không ạ?” Đậu Đậu nhìn chân Phó Kình Hiên, nhỏ giọng hỏi.
 
Chương 511


CHƯƠNG 511

Bạch Dương gật đầu: “Đương nhiên, bác sĩ cũng đã ở đây rồi, chắc chắn sẽ không để chú Phó có chuyện gì.”

Trên thực tế cô cũng không dám đảm bảo.

Nhưng vì không để lại bóng ma tâm lý trong lòng Đậu Đậu, cô chỉ đành nói như thế.

Đậu Đậu ôm chân cô, vùi mặt vào chân cô: “Sau này cháu sẽ không bướng bỉnh đòi những món đồ chơi đó nữa.”

Bạch Dương ngồi xổm xuống, ôm lấy Đậu Đậu: “Được rồi Đậu Đậu, đừng lo lắng, không phải lỗi của cháu, chúng ta đều không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy mà.”

Đậu Đậu không nói gì mà chỉ ôm chân cô chặt hơn.

Bạch Dương hơi đau lòng cho đứa bé này.

Phó Kình Hiên bị thương khiến cậu nhóc rất sợ hãi.

Cũng khiến cậu nhóc cảm thấy khó chịu.

Nghĩ rồi Bạch Dương hôn lên trán Đậu Đậu, hy vọng có thể an ủi được cậu.

Phó Kình Hiên ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt tuấn tú sa sầm, bỗng nhiên anh rên lên một tiếng.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Anh sao thế?”

“Không sao, chỉ là chân đau thôi.” Phó Kình Hiên rũ mi đáp.

Bạch Dương đưa mắt nhìn bác sĩ, thấy bác sĩ đang xoa bóp mu bàn chân cho Phó Kình Hiên bèn vội nhắc nhở: “Bác sĩ có thể nhẹ một chút được không, vừa nãy anh ấy nói đau.”

Bác sĩ dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dương rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phó Kình Hiên, bỗng chốc cảm thấy khó hiểu.

Anh ta không mạnh tay, sao lại đau được!

Mà nhìn vẻ mặt quý ông này cũng không có vẻ gì là đau đớn.

Bác sĩ lắc đầu không nghĩ nhiều, cảm thấy chỉ là vợ lo cho chồng nên mới bảo mình nhẹ tay.

Thôi được rồi, nhẹ thì nhẹ.

Bác sĩ thở dài, tiếp tục xoa bóp.

Xoa bóp một lúc, bác sĩ mới mở hộp thuốc tìm thuốc để băng bó cho Phó Kình Hiên.

Bạch Dương vỗ lưng Đậu Đậu, sau đó đứng dậy: “Bác sĩ, chân anh ấy thế nào?

Không ảnh hưởng đến xương chứ?”

Bác sĩ vừa sát trùng chân cho Phó Kình Hiên vừa đáp: “Cô cứ yên tâm, chân anh nhà vẫn ổn, không ảnh hưởng đến xương, nhưng dây chẳng và gân dưới da bị căng, nghỉ ngơi dưỡng thương mười ngày nửa tháng sẽ ổn thôi.”

Nghe vậy, Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”

Anh không có vấn đề gì lớn, sự áy náy trong lòng cô tự nhiên cũng tiêu tan đi rất nhiều.

Mặc dù lúc đó anh tự cứu mình, thuận tiện cứu luôn cả cô, nhưng dù sao anh cũng đã cứu cô, nếu chân anh có làm sao thì cô sẽ thấy có lỗi lắm.

Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương đang cười, ánh mắt anh tối lại, Cô đang vui mừng cho anh sao?

Như cảm nhận được ánh mắt của anh, Bạch Dương quay đầu nhìn sang: “Sao vậy?

“Không có gì.” Ánh mắt Phó Kình Hiên loé lên, anh trầm giọng đáp.

Bạch Dương nhún vai, quay đi chỗ khác.
 
Chương 512


CHƯƠNG 512

Vài phút sau, bác sĩ đứng dậy: “Chân của anh đã được băng bó, trong vòng 24 giờ không được chạm vào nước. Sau một ngày có thể đến bất kỳ bện viện nào để thay thuốc”

“Được, cảm ơn bác sĩ.” Bạch Dương gật đầu.

Giám đốc tiễn bác sĩ ra ngoài.

Sau khi quay về, giám đốc cầm theo món đồ chơi Gundam và một chiếc hộp, nhìn Bạch Dương và Phó Kình Hiên với vẻ có lỗi: “Tôi thật sự xin lỗi về sự cố lần này, là sơ suất của nhà hàng chúng tôi khiến hai người bị thương, đây là đền bù của nhà hàng chúng tôi, hai người xem có hài lòng không ạ?”

Giám đốc đưa Gundam và chiếc hộp ra.

Bạch Dương không nhận mà nhìn Phó Kình Hiên: “Người bị thương là anh, anh xem đi.”

Phó Kình Hiên nhìn Gundam và chiếc hộp, lạnh giọng nói: “Có phải sơ suất của nhà hàng các ông hay không hiện giờ vẫn chưa thể đưa ra kết luận, sau khi trợ lý của tôi điều tra rõ ràng, lúc đó chúng ta sẽ thương lượng cách giải quyết chuyện này.”

Giám đốc nghe lời này mà thấy đau đầu.

Ban đầu ông ta nghĩ đưa nhiều tiền bồi thường là có thể giải quyết chuyện này, như vậy ông ta vẫn có thể giữ được vị trí giám đốc này.

Nhưng bây giờ Phó Kình Hiên nói đang điều tra sự việc, ông ta biết chuyện này không thể giải quyết bằng tiền, hơn nữa quý ông này còn có trợ lý, điều này đủ cho thấy thân phận của người này không đơn giản.

Mà người có thân phận càng không đơn giản thì càng khó giải quyết, xem ra vị trí của ông ta thật sự không giữ được nữa rồi.

Giám đốc liên tục cười khổ.

Khoảng mười phút sau, trợ lý Trương quay lại.

Phó Kình Hiên ngước mắt lên: “Điều tra thế nào rồi?”

Bạch Dương cũng nhìn trợ lý Trương.

Đến giám đốc cũng đứng thẳng lưng, muốn biết kết quả điều tra.

Trợ lý Trương nghiêm túc trả lời: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã kiểm tra rồi, chuyện này quả thật là một sự cố ngoài ý muốn, nhân viên lắp ván gỗ làm mất hai con vít, sau khi phát hiện thì anh ta đứng dậy, không đi tìm thêm vít khác để sửa cũng không báo cáo với nhà hàng nên mới xảy ra tình huống vừa rồi.”

Nghe thấy không phải do có người cố ý hãm hại, lông mày Phó Kình Hiên giãn ra rất nhiều.

Bạch Dương mím môi, vẻ mặt phẫn nộ: “Nhân viên phục vụ này làm ăn vớ vẩn thật!

Để đỡ phiền phức mà tạo ra mối nguy hại tiềm ẩn lớn thế này, sau khi biết chuyện còn không nói gì, cũng may lúc đó người ở dưới tấm gỗ là chúng tôi, nếu là trẻ con thì sao?”

Trẻ con không như người lớn, có thể tránh né kịp thời.

Cho dù trẻ con phản ứng kịp thì muốn tránh cũng không tránh được, sẽ bị tấm gỗ rơi trúng người, mà nếu rơi trúng thì rất có thể sẽ tử vong tại chỗ.

Nghĩ đến tình huống đó, Bạch Dương thấy hơi sợ hãi.

Hiển nhiên Phó Kình Hiên cũng nghĩ tới điều này, sắc mặt anh u ám: “Nhân viên phục vụ đó đâu?”

“Người đã bị tôi kiểm soát, đang ở bếp phía sau.” Trợ lý Trương trả lời.

Phó Kình Hiên nhìn giám đốc: “Tuy chuyện lần này không phải lỗi của ông, nhưng là giám đốc nhà hàng, ông cũng phải chịu trách nhiệm”
 
Chương 513


CHƯƠNG 513

“Vâng, vâng, đó là điều chắc chắn ạ”

Giám đốc gật đầu.

Phó Kình Hiên nói thêm: “Lập tức sa thải người phục vụ đó, đồng thời thông báo cho toàn ngành không được nhận anh ta, nếu có ai dám thuê thì tức là muốn đối đầu với Phó Thị.”

“Phó Thị?” Giám đốc nghe thấy hai chữ này mà trong đầu như bị sét đánh, nổ ầm khiến ông ta choáng váng.

Vừa rồi trợ lý gọi người này là tổng giám đốc Phó.

Quý ông này lại nói đến Phó Thị, lẽ nào anh là…

Khi giám đốc vừa đoán được thân phận của Phó Kình Hiên, ánh mắt Phó Kình Hiên lại dừng trên người ông ta: “Còn ông sẽ bị trừ ba tháng tiền lương, sau này quản lý nhân viên cho tử tế, nếu còn xảy ra sai sót thì kết cục cũng sẽ giống như người phục vụ đó.”

“Dạ, tôi đã biết!” Sống lưng giám đốc cứng đờ, ông ta vội vàng đáp lại.

Quả nhiên ông ta đã đoán đúng, quý ông này là tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị.

Cũng là cấp trên của cấp trên của ông †a, là sếp lớn nhất.

Không ngờ người ông ta chỉ mời bừa tới thôi lại là sếp lớn của mình, hơn nữa còn hại sếp lớn bị thương, ông ta đúng là nay mắn.

Giám đốc cười tự giễu.

May thay sếp lớn chỉ trừ ba tháng tiền lương chứ không sa thải, cũng không cách chức ông ta, cũng coi như phúc trong hoạ.

Sau khi nghĩ thông, trong lòng giám đốc không còn hoảng nữa, ông ta lại giơ Gundam và chiếc hộp lên: “Tổng giám đốc Phó, vậy cái này…”

“Đậu Đậu.” Phó Kình Hiên nhìn Đậu Đậu bên cạnh Bạch Dương.

“Chú Phó gọi cháu kìa.” Bạch Dương đẩy Đậu Đậu đến trước mặt Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nói: “Nhận đi, Gundam mà cháu thích đó.”

“Cháu không muốn nữa” Đậu Đậu cúi đầu, yếu ớt nói.

Bạch Dương nhìn cậu nhóc: “Tại sao?”

“Vì cháu muốn Gundam nên chú Phó mới bị thương, cháu…”

“Được rồi Đậu Đậu, đừng nghĩ như thế nữa, đã nói không phải lỗi của cháu rồi mà. Nghe lời, nhận lấy Gundam đi, không thể để chú Phó bị thương một cách vô ích được, đúng không?” Bạch Dương nhéo chóp mũi Đậu Đậu.

Đậu Đậu chớp mắt, cảm thấy cũng có lý.

Nếu cậu không nhận thì chú Phó đúng là bị thương vô ích rồi.

Nghĩ thế, Đậu Đậu bước lên nhận lấy Gundam từ tay giám đốc.

Phó Kình Hiên nhìn vào chiếc hộp trong †ay giám đốc: “Trong đó có gì?”

Giám đốc vội vàng mở hộp ra, đáp: “Tổng giám đốc Phó, đây là cặp đồng hồ đôi mà nhà C mới ra mắt ạ.”

Cặp đồng hồ này ông ta vốn định tặng cho con gái và con rể.

Nhưng để giữ vị trí, chỉ đành nhịn đau lấy ra làm quà.

Nếu biết trước thì vị trí này sẽ không bị ảnh hưởng, ông ta cũng sẽ không phải lấy ra.

Giám đốc thở dài.

Đồng hồ đôi…
 
Chương 514


CHƯƠNG 514

Phó Kình Hiên nheo mắt: “Tặng chúng tôi?”

“Vâng.” Giám đốc đáp lại với một nụ cười gượng gạo.

Phó Kình Hiên quay đầu nhìn Bạch Dương: “Thích không?”

Bạch Dương nhíu mày .

Giám đốc cũng rất thức thời đưa chiếc hộp cho Bạch Dương để cô có thể nhìn rõ.

Thành thật mà nói, chiếc đồng hồ rất đẹp, Bạch Dương cũng rất thích.

Nhưng đây là đồng hồ đôi…

“Tôi thích hay không cũng không quan trọng, cô Cố thích là được rồi, cặp đồng hồ này rất hợp với anh và cô Cố” Bạch Dương cười nhẹ nói.

Dù sao Đậu Đậu cũng đã gọi là chú Phó, có lẽ giám đốc cũng đã biết họ không phải vợ chồng thực sự.

Vậy cô cũng không cần phải diễn nữa.

Mặt Phó Kình Hiên đen lại: “Đây là đồng hồ tặng cho chúng ta, cô nhắc đến Tử Yên làm gì?”

“Tổng giám đốc Phó nói sai rồi, chiếc đồng hồ đeo tay này là đồng hồ đôi, mà chúng ta không phải một đôi, cho nên chiếc đồng hồ đeo tay này không dành cho chúng ta, Tổng giám đốc Phó cầm về chia sẻ với cô Cố đi”

Nói xong, Bạch Dương cầm lấy chiếc hộp trong tay giám đốc, đậy nắp rồi nhét vào trong trong ngực Phó Kình Hiên.

Sắc mặt Phó Kình Hiên lạnh như băng, theo bản năng muốn ném chiếc hộp ra.

Nhưng cuối cùng anh vẫn cố nhịn, ném chiếc hộp cho trợ lý Trương ở bên cạnh.

Trợ lý Trương nhìn chiếc hộp trong ngực, lại nhìn sắc mặt không tốt của Phó Kình Hiên, nở nụ cười khổ.

Ném thứ này cho anh ta, anh ta phải xử lý như thế nào bây giờ?

Giám đốc càng cúi đầu thấp hơn, trong lòng hối hận muốn chết.

Nếu biết lấy chiếc đồng hồ đeo tay ra sẽ khiến Tổng giám đốc Phó và cô gái này xảy ra mâu thuẫn, ông ta đã không lấy ra rồi.

Mấy người đều không nói chuyện, bầu không khí ngột ngạt khiến người ta sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, Phó Kình Hiên mới lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh này: “Đi thôi.”

Trợ lý Trương vội vàng bước lên đỡ anh dậy.

Bạch Dương cũng duỗi tay ra muốn đỡ anh.

Nhưng sau đó lại nghĩ đến điều gì, lập †ức buông tay xuống.

Phó Kình Hiên nhìn thấy động tác của cô, áp suất quanh người càng nặng nề hơn.

Muốn đố thì đỡ đi.

Thu tay giữa chừng là sao chứ?

Mấy người ra khỏi nhà hàng, đi đến bãi đỗ xe.

Bạch Dương mở cửa sau xe mình, cho Đậu Đậu đi lên.

Phó Kình Hiên thấy vậy, nhíu mày: “Cô muốn đến chỗ của Trình Minh Viễn?”

Bạch Dương đóng cửa sau xe: “Không.”

“Vậy Đậu Đậu…”

“Đậu Đậu đến chỗ tôi ở” Bạch Dương nhìn anh trả lời.

Nghe thấy cô không đến chỗ của Trình Minh Viễn, đáy lòng Phó Kình Hiên dễ chịu hơn nhiều, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, gật đầu bày tỏ đã biết.
 
Chương 515


CHƯƠNG 515

Bạch Dương vòng lên đầu xe, đến trước cửa ghế lái: “Vậy tạm biệt Tổng giám đốc Phó, tôi đi đây.”

“Dọc đường chú ý an toàn.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương hơi ngạc nhiên.

Không ngờ anh lại chủ động dặn dò cô chú ý an toàn.

Đây là Phó Kình Hiên mà cô quen biết sao?

“Sao vậy?” Thấy cô gái kinh ngạc, giọng nói Phó Kình Hiên mang theo dịu dàng hỏi.

Bạch Dương lắc đầu: “Không sao, Tổng giám đốc Phó cũng chú ý an toàn.”

Trong mắt Phó Kình Hiên lóe lên ý cười, ừ một tiếng.

Bạch Dương liếc nhìn anh lần cuối, mở cửa rồi ngồi vào ghế lái, sau đó lái xe rời đi.

Phó Kình Hiên đứng trước chiếc Maybach, vẫn đưa mắt dõi theo cô.

Khi Bạch Dương quay xe thì nhìn thấy cảnh này, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác kỳ lạ này cũng không phải bây giờ mới xuất hiện, mà là gần đây luôn cảm thấy như vậy.

Trước kia Phó Kình Hiên chưa từng bố thí cho cô dù chỉ một ánh mắt, còn bây giờ, số lần nhìn cô nhiều không đếm xuể.

Trước kia, thậm chí anh còn không muốn nói với cô dù chỉ một câu, bây giờ chẳng những nói rất nhiều, lại còn dặn cô chú ý an toàn.

Rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ cái gì?

Chân mày Bạch Dương nhíu chặt lại.

Lúc này, Đậu Đậu ngồi ở đằng sau đột nhiên ôm lấy lưng ghế lái, dán vào đó: “Thím, chú Phó vẫn đang nhìn đấy.”

“Hả?” Bạch Dương nheo mắt, nhìn lên kính chiếu hậu bên trái.

Quả nhiên, Phó Kình Hiên vẫn đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm về phía cô.

Bạch Dương mấp máy môi đỏ, rốt cuộc anh đang nhìn cái gì?

Bồng nhiên, Đậu Đậu thốt lên một câu, khiến cô suýt nữa giãm nhầm vào phanh xe.

“Thím, chú Phó thích thím.” Đậu Đậu nói.

Bạch Dương bị sặc nước miếng, ho liên †ục mấy tiếng mới miễn cưỡng trở lại bình thường, dở khóc dở cười nói: “Nhóc con, cháu mới mấy tuổi mà đã biết nói chú Phó thích thím, chú Phó cháu cũng không thích thím, anh ta thích người khác rồi”

“Nhưng cháu nhìn ra được, chú Phó thích thím thật mà, ánh mắt chú ấy nhìn thím giống hệt ba cháu nhìn mẹ cháu vậy.”

Đậu Đậu chớp chớp mắt trả lời.

“Cháu còn nhìn hiểu ánh mắt của một người? Đậu Đậu rất lợi hại” Bạch Dương mỉm cười, cũng không để lời nói của cậu nhóc ở trong lòng, chỉ coi như trẻ nhỏ nói đùa.

Dù sao một đứa trẻ thì có thể nhìn hiểu ánh mắt gì chứ.

Còn nói Phó Kình Hiên thích cô?

Chuyện cười thế giới cũng không buồn cười như vậy.

Thấy Bạch Dương không tin mình, Đậu Đậu chép chép cái miệng nhỏ nhắn, nhấn mạnh: “Thím, cháu nói thật mà.”

“Được rồi được rồi, Đậu Đậu nói thật.”

Bạch Dương gật đầu hùa theo.
 
Chương 516


CHƯƠNG 516

Đậu Đậu thấy cô vẫn không tin mình, trái lại còn nói lấy lệ cho qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều thêm tức giận.

Nhưng ngay sau đó, cậu nhóc lại như quả bóng bị xì hơi, lắc đầu thở dài: “Thím không tin thì thôi vậy.”

Thông qua kính chiếu hậu, Bạch Dương nhìn thấy sắc mặt chán nản giống hệt người lớn của Đậu Đậu, chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Cậu nhóc này thật thú vị.

Hôm sau, Bạch Dương vừa ngủ dậy đã nhận được điện thoại của Trình Minh Viễn: “Bạch Dương, chào buổi sáng.”

Bạch Dương hà hơi, trả lời: “Chào buổi sáng.”

Nghe giọng nói mềm nhữn tràn đầy mơ màng buồn ngủ của cô, Trình Minh Viễn chỉ cảm thấy đáy lòng ngưa ngứa, cảm giác khô nóng chợt dâng lên.

Anh ta vô thức vắt chéo hai chân, khẽ ho khan một tiếng: “Đánh thức cô à?”

“Không đâu.” Bạch Dương vươn vai duỗi lưng, đã hơi tỉnh táo rồi.

Trình Minh Viễn thở hắt ra: “Vậy là tốt rÕi.

“Anh gọi điện thoại cho tôi sớm như vậy, là muốn đến đón Đậu Đậu sao?” Bạch Dương vén chăn xuống giường, mở cửa phòng ra ngoài.

Trình Minh Viễn tựa vào cửa xe, cười hì hì nói: “Quả nhiên cô rất hiểu tôi, tôi đã ở dưới nhà cô rồi, Đậu Đậu đâu?”

Bạch Dương mở cửa phòng ngủ phụ, Đậu Đậu đang dang tay dang chân nằm ở trên giường, ngủ vô cùng say sưa.

Cô không nhịn được mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Đậu Đậu vẫn chưa dậy đâu.”

“Thằng nhóc này.” Trình Minh Viễn cũng nở nụ cười.

Bạch Dương khẽ đóng cửa phòng lại: “Hay là anh lên đây đi.”

Trình Minh Viễn chỉ chờ câu nói này của cô, nụ cười trên mặt càng rực rỡ: “Được, tôi lên ngay, cô ra mở cửa cho tôi nhé.”

Bạch Dương ừ một tiếng.

Chỉ thoáng chốc, tiếng chuông cửa vang lên.

Bạch Dương thay quần áo xong thì rời khỏi phòng ngủ, đến trước cửa nhà mở cửa.

Cửa mở, Trình Minh Viễn đứng ở bên ngoài, tươi cười lộ ra hai hàm răng trắng bóc: “Bữa sáng.”

Anh ta giơ một chiếc túi giấy rất to lên, trên mặt giấy còn in bốn chữ ‘bữa sáng hoàng gia.

Bạch Dương cười nhận lấy: “Anh còn mang bữa sáng đến à.”

“Đúng vậy, tôi rất chu đáo phải không.”

Trình Minh Viễn xoa xoa đôi bàn tay, đôi mắt tỏa sáng nhìn cô.

Ở trong mắt Bạch Dương, dáng vẻ này của anh ta hệt như một chú cún lông vàng đòi khen thưởng.

Thậm chí cô còn cảm thấy mình nhìn thấy cái đuôi sau lưng anh ta đang không ngừng ngoe nguẩy, không nhịn được cười khúc khích: “Ừ, rất chu đáo, mau vào đi”

Bạch Dương nghiêng người nhường đường đi vào.

“Vậy thì làm phiền rồi.” Trình Minh Viễn nói xong lập tức tiến vào, động tác rất nhanh, mang lại cảm giác như vội vàng không kịp chờ đợi vậy.
 
Chương 517


CHƯƠNG 517

“Căn nhà này của cô không tệ.” Trình Minh Viễn đứng ở phòng khách, quan sát xung quanh.

Bạch Dương đặt bữa sáng lên mặt bàn: “Quà trưởng thành do ba tôi tặng tôi, được rồi, anh cứ ngồi tự nhiên, tôi đi đánh răng rửa mặt, nếu như anh muốn xem Đậu Đậu thì vào căn phòng kia, Đậu Đậu đang ở trong đó.”

Cô chỉ vào phòng ngủ phụ.

Trình Minh Viễn xua xua tay: “Biết rồi, cô mau đi đi, tôi đi xem Đậu Đậu.”

Nói xong, anh ta mở cửa phòng ngủ phụ tiến vào.

Bạch Dương mỉm cười rồi đi vào phòng tắm.

Chờ cô đánh răng rửa mặt trang điểm Sơ qua xong, khi ra khỏi phòng tắm, Trình Minh Viễn đã bế Đậu Đậu ngồi trên bàn cơm.

“Thím, chào buổi sáng.” Đậu Đậu vẫy vẫy cánh tay ngắn ngủi, ngọt ngào chào hỏi Bạch Dương.

Trái tim Bạch Dương mềm nhữũn, đi đến hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: “Chào buổi sáng Đậu Đậu”

Trình Minh Viễn thấy cảnh này, đôi mắt trợn †o.

Khá lắm, anh ta còn chưa từng được người trong lòng thơm như vậy đâu.

Thế mà nhóc con này đã giành trước rồi.

Dường như cảm nhận được oán giận của Trình Minh Viễn, Đậu Đậu quay đầu nhìn anh ta, sau đó đột nhiên cười với anh ta.

Trình Minh Viễn tức đến ngứa tay.

Nhóc con này lại còn khoe khoang với anh ta?

“Đậu Đậu, cháu ngứa da phải không?”

Trình Minh Viễn đưa tay véo má Đậu Đậu.

Đậu Đậu vội vàng cầu cứu Bạch Dương: “Thím, chú véo cháu.”

Bạch Dương đang bày bữa sáng, sau khi nghe nói như vậy, lập tức buông đôi đũa trong tay xuống nhìn sang.

Thấy động tác của Trình Minh Viễn, chống nạnh hô: “Trình Minh Viễn, anh làm gì vậy?”

“Tổng giám đốc Phó nói sai rồi, chiếc đồng hồ đeo tay này là đồng hồ đôi, mà chúng ta không phải một đôi, cho nên chiếc đồng hồ đeo tay này không dành cho chúng ta, Tổng giám đốc Phó cầm về chia sẻ với cô Cố đi.”

Nói xong, Bạch Dương cầm lấy chiếc hộp trong tay giám đốc, đậy nắp rồi nhét Vào trong trong ngực Phó Kình Hiên.

Sắc mặt Phó Kình Hiên lạnh như băng, theo bản năng muốn ném chiếc hộp ra.

Nhưng cuối cùng anh vẫn cố nhịn, ném chiếc hộp cho trợ lý Trương ở bên cạnh.

Trợ lý Trương nhìn chiếc hộp trong ngực, lại nhìn sắc mặt không tốt của Phó Kình Hiên, nở nụ cười khổ.

Ném thứ này cho anh ta, anh ta phải xử lý như thế nào bây giờ?

Giám đốc càng cúi đầu thấp hơn, trong lòng hối hận muốn chết.

Nếu biết lấy chiếc đồng hồ đeo tay ra sẽ khiến Tổng giám đốc Phó và cô gái này xảy ra mâu thuẫn, ông ta đã không lấy ra rồi.

Mấy người đều không nói chuyện, bầu không khí ngột ngạt khiến người ta sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, Phó Kình Hiên mới lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh này: “Đi thôi.”

Trợ lý Trương vội vàng bước lên đỡ anh dậy.
 
Chương 518


CHƯƠNG 518

Bạch Dương cũng duỗi tay ra muốn đỡ anh.

Nhưng sau đó lại nghĩ đến điều gì, lập tức buông tay xuống.

Phó Kình Hiên nhìn thấy động tác của cô, áp suất quanh người càng nặng nề hơn.

Muốn đố thì đỡ đi.

Thu tay giữa chừng là sao chứ?

Mấy người ra khỏi nhà hàng, đi đến bãi đỗ xe.

Bạch Dương mở cửa sau xe mình, cho Đậu Đậu đi lên.

Phó Kình Hiên thấy vậy, nhíu mày: “Cô muốn đến chỗ của Trình Minh Viễn?”

Bạch Dương đóng cửa sau xe: “Không.”

“Vậy Đậu Đậu…”

“Đậu Đậu đến chỗ tôi ở” Bạch Dương nhìn anh trả lời.

Nghe thấy cô không đến chỗ của Trình Minh Viễn, đáy lòng Phó Kình Hiên dễ chịu hơn nhiều, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, gật đầu bày tỏ đã biết.

Bạch Dương vòng lên đầu xe, đến trước cửa ghế lái: “Vậy tạm biệt Tổng giám đốc Phó, tôi đi đây.”

“Dọc đường chú ý an toàn.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương hơi ngạc nhiên.

Không ngờ anh lại chủ động dặn dò cô chú ý an toàn.

Đây là Phó Kình Hiên mà cô quen biết sao?

“Sao vậy?” Thấy cô gái kinh ngạc, giọng nói Phó Kình Hiên mang theo dịu dàng hỏi.

Bạch Dương lắc đầu: “Không sao, Tổng giám đốc Phó cũng chú ý an toàn.”

Trong mắt Phó Kình Hiên lóe lên ý cười, ừ một tiếng.

Bạch Dương liếc nhìn anh lần cuối, mở cửa rồi ngồi vào ghế lái, sau đó lái xe rời đi.

Phó Kình Hiên đứng trước chiếc Maybach, vẫn đưa mắt dõi theo cô.

Khi Bạch Dương quay xe thì nhìn thấy cảnh này, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác kỳ lạ này cũng không phải bây giờ mới xuất hiện, mà là gần đây luôn cảm thấy như vậy.

Trước kia Phó Kình Hiên chưa từng bố thí cho cô dù chỉ một ánh mắt, còn bây giờ, số lần nhìn cô nhiều không đếm xuể.

Trước kia, thậm chí anh còn không muốn nói với cô dù chỉ một câu, bây giờ chẳng những nói rất nhiều, lại còn dặn cô chú ý an toàn.

Rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ cái gì?

Chân mày Bạch Dương nhíu chặt lại.

Lúc này, Đậu Đậu ngồi ở đằng sau đột nhiên ôm lấy lưng ghế lái, dán vào đó: “Thím, chú Phó vẫn đang nhìn đấy.”

“Hả?” Bạch Dương nheo mắt, nhìn lên kính chiếu hậu bên trái.

Quả nhiên, Phó Kình Hiên vẫn đứng yên †ại chỗ nhìn chằm chằm về phía cô.

Bạch Dương mấp máy môi đỏ, rốt cuộc anh đang nhìn cái gì?

Bỗng nhiên, Đậu Đậu thốt lên một câu, khiến cô suýt nữa giãm nhầm vào phanh xe.
 
Chương 519


CHƯƠNG 519

Cửa mở, Trình Minh Viễn đứng ở bên ngoài, tươi cười lộ ra hai hàm răng trắng bóc: “Bữa sáng.”

Anh ta giơ một chiếc túi giấy rất to lên, trên mặt giấy còn in bốn chữ ‘bữa sáng hoàng gia.

Bạch Dương cười nhận lấy: “Anh còn mang bữa sáng đến à”

“Đúng vậy, tôi rất chu đáo phải không.”

Trình Minh Viễn xoa xoa đôi bàn tay, đôi mắt tỏa sáng nhìn cô.

Ở trong mắt Bạch Dương, dáng vẻ này của anh ta hệt như một chú cún lông vàng đòi khen thưởng.

Thậm chí cô còn cảm thấy mình nhìn thấy cái đuôi sau lưng anh ta đang không ngừng ngoe nguẩy, không nhịn được cười khúc khích: “Ừ, rất chu đáo, mau vào đi”

Bạch Dương nghiêng người nhường đường đi vào.

“Vậy thì làm phiền rồi.” Trình Minh Viễn nói xong lập tức tiến vào, động tác rất nhanh, mang lại cảm giác như vội vàng không kịp chờ đợi vậy.

“Căn nhà này của cô không tệ.” Trình Minh Viễn đứng ở phòng khách, quan sát xung quanh.

Bạch Dương đặt bữa sáng lên mặt bàn: “Quà trưởng thành do ba tôi tặng tôi, được rồi, anh cứ ngồi tự nhiên, tôi đi đánh răng rửa mặt, nếu như anh muốn xem Đậu Đậu thì vào căn phòng kia, Đậu Đậu đang ở trong đó.”

Cô chỉ vào phòng ngủ phụ.

Trình Minh Viễn xua xua tay: “Biết rồi, cô mau đi đi, tôi đi xem Đậu Đậu.”

Nói xong, anh ta mở cửa phòng ngủ phụ tiến vào.

Bạch Dương mỉm cười rồi đi vào phòng tắm.

Chờ cô đánh răng rửa mặt trang điểm Sơ qua xong, khi ra khỏi phòng tắm, Trình Minh Viễn đã bế Đậu Đậu ngồi trên bàn cơm.

“Thím, chào buổi sáng.” Đậu Đậu vẫy vẫy cánh tay ngắn ngủi, ngọt ngào chào hỏi Bạch Dương.

Trái tim Bạch Dương mềm nhũn, đi đến hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: “Chào buổi sáng Đậu Đậu.”

Trình Minh Viễn thấy cảnh này, đôi mắt trợn to.

Khá lắm, anh ta còn chưa từng được người trong lòng thơm như vậy đâu.

Thế mà nhóc con này đã giành trước rồi.

Dường như cảm nhận được oán giận của Trình Minh Viễn, Đậu Đậu quay đầu nhìn anh ta, sau đó đột nhiên cười với anh ta.

Trình Minh Viễn tức đến ngứa tay.

Nhóc con này lại còn khoe khoang với anh ta?

“Đậu Đậu, cháu ngứa da phải không?”

Trình Minh Viễn đưa tay véo má Đậu Đậu.

Đậu Đậu vội vàng cầu cứu Bạch Dương: “Thím, chú véo cháu.”

Bạch Dương đang bày bữa sáng, sau khi nghe nói như vậy, lập tức buông đôi đũa trong tay xuống nhìn sang.

Thấy động tác của Trình Minh Viễn, chống nạnh hô: “Trình Minh Viễn, anh làm gì vậy?”

“Thím, chú bắt nạt cháu.” Không đợi Trình Minh Viễn trả lời, Đậu Đậu đã ôm lấy thắt lưng Bạch Dương, vội vàng tố cáo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom