Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 460


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 460

Tử Yên võ trán: “Đúng rồi, em nhớ ra rồi, bác sĩ Steve vừa thôi miên em để đánh thức nhân cách thứ hai, Kình Hiên, nhân cách thứ hai của em đã xuất hiện hả?”

“Ừm, ra rồi” Phó Kình Hiên gật đầu.

Ánh mắt của Gố Tử Yên lãng tránh: “Vậy… Cô ta thế nào rồi?”

Phó Kình Hiên nhíu mày, cũng không có trả lời.

Cố Tử Yên thấy thế, giả vờ làm ra dáng vẻ bất an: Kình Hiên à, có phải cô ta thật sự rất không tốt, rất xấu xa có đúng vậy không?”

“Được rồi Tử Yên, đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Phó Kình Hiên xoa tóc cô ta nói: “Anh sẽ để cho bác sĩ Steve cố gắng điều trị cho em, diệt trừ đi cái nhân cách kia.”

“Diệt trừ sao? Cố Tử Yên dường như có vẻ bị dọa cho sợ hãi, che miệng lại: “Vì sao phải diệt trừ chứ? Không phải đã nói là sẽ dung hợp được hay sao?”

“Không thể dung hợp được nữa, nhân cách thứ hai của em quá ác, anh lo là sau khi hợp nhất thì tính cách của em cũng sẽ thay đổi theo.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói.

Cố Tử Yên gật đầu: “Như vậy sao, em biết rồi, vậy thì cứ nghe theo lời của Kình Hiên anh đi.”

Cô cụp mi xuống rồi nắm chặt lòng bàn †ay.

[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


“Sơ chẩn kết thúc rồi sao?” Lâm Diệc Hàng dừng bước lại, nhìn hai người rồi hỏi.

“Kết thúc rồi, Diệc Hàng à, sao anh lại ở đây vậy?” Cố Tử Yên cười nói.

Lâm Diệc Hàng đút hai tay vào túi áo khoác trắng: “Ca phẫu thuật ngày hôm nay của tôi cũng đã kết thúc. Tôi nghĩ là các người đang ở đây nên mới tới đây nhìn thử, tình hình của Tử Yên thế nào rồi?”

Anh nhìn về phía Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên xoa ấn đường: “Có hơi nghiêm trọng, nhân cách thứ hai đã quá thành thục rồi, tuổi tác còn lớn như Tử Yên nữa.

“Thật sao? Vậy xem ra cũng khá nghiêm trọng.” Kính của Lâm Diệc Hàng phản chiếu, rồi anh hỏi: “Vậy tiếp theo hai người định làm gì hả?”

Đôi đầu ngón tay của Cố Tử Yên chọt chọt vào nhau: “Kình Hiên nói, sẽ giết chết cô ấy.”

“Thật vậy à? Kình Hiên?” Lâm Diệc Hàng nhíu mày .

Phó Kình Hiên hất cằm lên: “Đúng vậy, nhân cách kia không cách nào giữ lại được nữa.

Cố Tử Yên cúi đầu xuống, khiến cho người ta khó nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô.
 
Chương 461


CHƯƠNG 461

Khi ánh mắt của Lâm Diệc Hàng nhìn thấy cô như vậy, anh như đoán được cái gì đó, dùng ngón giữa đẩy kính: “Muốn tiêu diệt một nhân cách cũng không phải là chuyện dễ dàng gì đâu, cũng không nhất định sẽ thành công nên phải từ từ làm mới được.”

“Tôi biết chứ, cho nên đã yêu cầu bác sĩ Steve cố gắng hết sức để trị liệu, được rồi, chúng tôi nên đi rồi.” Phó Kình Hiên nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, lạnh giọng nói.

Lâm Diệc Hàng bước sang một bên để tránh đường, làm một tư thế mời với hai người họ.

Phó Kình Hiên nhấc chân lên rồi đi về phía trước.

Cố Tử Yên theo sát phía sau anh ta.

Khi đi ngang qua Lâm Diệc Hàng, cô đột nhiên quay lại rồi nháy mắt với anh.

Lâm Diệc Hàng cũng cong môi cười.

Chỉ với một cử chỉ mờ ám nhỏ như vậy, rõ ràng cả hai như đang trao đổi với nhau một điều gì đó.

Mà hết thảy chuyện này, Phó Kình Hiên lại không hề phát hiện ra.

Tập đoàn Thiên Thịnh, sau khi Bạch Dương và Lục Khởi trở về lại tiếp tục vùi đầu vào trong công việc.

Bởi vì sau hai ngày nữa thì Bạch Dương phải phẫu thuật nên khẳng định phải nằm viện trong vòng hai ngày.

Hai ngày kia, cô không thể đi làm được nên phải hoàn thành công việc của hai ngày đó trước, nếu không công việc đã chồng chất thì sẽ càng chồng chất thêm nữa.

Vào buổi chiều, Lục Khởi nhận được điện thoại của trợ lý gọi tới, bảo anh ta trở về họp.

Lúc này Lục Khởi mới đặt bút trên tay xuống, duỗi người đứng dậy từ trên ghế.

“Còn bao nhiêu nữa?” Lục Khởi đấm đấm bả vai hỏi.

Bạch Dương có hơi nhứt đầu mà lắc đầu, nhìn bàn bên cạnh cười khổ nói: “Vẫn còn cao như vậy!”

Cô làm ra một động tác còn cao hơn chồng tài liệu đó nữa.

Lục Khỏi thở dài: “Nhiều vậy sao, hai ngày nữa chắc em cũng không thể nào tự mình làm hết được, anh sẽ mang một nửa quay về công ty xử lý, hai ngày sau nhớ tới lấy”

“Được nha, cảm ơn nhiều nha anh Khởi.”

Bạch Dương nhấp một ngụm trà thơm do anh pha.

Lục Khởi xua tay: “Cảm ơn gì chứ, tuy Thiên Thịnh bây giờ đang ổn định chắc nên cũng không cần dùng tới anh gì đâu, nhưng dù gì thì anh vẫn còn treo cái danh nghĩa Tổng thanh tra, nên như vậy mà.”

Nói xong, anh ta ôm lấy hơn phân nửa số tài liệu lên.

Bạch Dương gọi thư ký Đồng vào: “Đồng Khê à, Lục Khởi phải đi về rồi, cô tiễn anh ấy một lát đi”

Đồng Khê nghe thấy vậy thì trong đáy mắt hiện lên một tí vui mừng rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu, gật đầu một cách máy móc: “Dạ được thưa sếp Bạch”

Sau đó, cô làm ra cái tư thế mời với Lục Khởi: “Lục Tổng, xin mời.”

Lục Khởi nhìn về phía Bạch Dương: “Vậy bảo bối à, anh đi trước nha.”

“Đi đi.” Bạch Dương khoát tay.

Lục Khởi và thư ký Đồng cùng nhau ra ngoài.

Bạch Dương hoạt động cổ một chút, chuẩn bị tiếp tục hăng hái chiến đấu với công việc.

Lúc này, điện thoạt đột ngột vang lên.
 
Chương 462


CHƯƠNG 462

Cô cầm điện thoại lên nhìn xem thì thấy người gọi điện tới là Trình Minh Viễn.

“Alo?” Bạch Dương đặt điện thoại vào bên tai.

Nghe thấy giọng nói của cô, giọng nói của Trình Minh Viễn không tự giác trở nên nhẹ nhàng hơn: ‘Là tôi đây.”

“Tôi biết.” Bạch Dương nhíu mày: “Có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho cô sao?” Trình Minh Viễn dựa vào đầu xe, cà phất cà lơ nói.

Bạch Dương trợn tròn mắt: “Anh rảnh nhưng tôi thì không, được rồi, có chuyện thì nói còn nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước đây, tôi còn có chuyện phải làm đó.”

“Đừng, đừng, tôi nói tôi nói mà.” Trình Minh Viễn như sợ cô thật sự cúp điện thoại, vì vậy anh ta vội vàng đứng thẳng dậy.

Bạch Dương đặt điện thoại lên vai cô: “Nói chuyện đi.”

“Hai ngày trước không phải nói là hôm nay tới bệnh viện phá thai sao, bây giờ đã phá đứa bé rồi sao?” Trình Minh Viễn quan †âm hỏi.

Vốn dĩ sáng nay anh muốn hỏi, nhưng lại nghĩ sáng mai có thể cô sẽ phẫu thuật, có thể không nhận được cuộc gọi nên anh vẫn luôn nhẫn nhịn cho đến bây giờ.

“Vẫn chưa nữa, anh gọi tới chỉ muốn hỏi tôi chuyện này thôi sao?” Bạch Dương có hơi buồn cười.

Trình Minh Viễn ho nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, đã là bạn bè thì tôi phải quan tâm đến cô chứ.”

“Cảm ơn.” Bạch Dương mỉm cười trả lời.

Trình Minh Viễn cũng cười nói: “Cảm ơn thì không cần đâu, nên như vậy mà, nhưng nếu cô không làm phẫu thuật là tính không phá thai nữa sao?”

“Cũng không phải, trong hai ngày này ở phía bên bệnh viện đều đang có ca phẫu thuật cho nên mới sắp xếp ca phẫu thuật của tôi vào hai ngày sau.” Bạch Dương vừa xử lý tài liệu , vừa trả lời.

Trình Minh Viễn giật mình: “Hóa ra là vậy à, tôi còn nghĩ tới chắc cô không định phá thai nữa chứ.”

“Đương nhiên là không rồi, thái độ của tôi rất kiên quyết đó.” Bạch Dương nói.

Môi Trình Minh Viễn mấp máy, như có điều gì không nói nên lời, do dự mấy giây rồi anh mới nói: “Cái người bạn kia của tôi, có biết chuyện cô định bỏ đứa bé đi không?”

Bạch Dương cầm cây bút trên tay một hồi, nhanh chóng tiếp tục, nhẹ giọng nói: “Tôi không nói cho anh ấy biết. Dù sao thì đứa bé cũng đang ở trong bụng của tôi. Theo luật pháp nước ta, tôi có quyền không thông báo cho anh ta biết chuyện tôi sẽ đi phá thai.”

“Tôi biết, nhưng dù sao thì anh ta cũng phải chịu trách nhiệm chứ, phải không hả?”

Trình Minh Viễn nhíu mày.

Bạch Dương lật một trang tài liệu: “Không cần đâu, chuyện xảy ra đêm đó là lỗi của hai đưá tôi, không phải là lỗi của một mình anh ta, cho nên tôi không cần anh ta chịu trách nhiệm, được rồi, còn gì nữa không? Nếu tôi không có việc gì thì tôi sẽ cúp máy trước, tôi vẫn còn bận đây này.

Thấy cô rõ ràng không muốn nói gì thêm, Trình Minh Viễn còn có thể làm gì khác mà kết thúc cuộc gọi.

Anh bỏ điện thoại xuống vò đầu bứt tóc, vẻ mặt cáu kỉnh.

Nói cái gì mà hai người đều có lỗi, đêm đó anh theo dõi camera, chỉ có Bạch Dương là say còn Phó Kình Hiên thì không say, anh ta vẫn bình thường.
 
Chương 463


CHƯƠNG 463

Trong tình huống đó, Phó Kình Hiên và Bạch Dương lại xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng chỉ có Phó Kình Hiên là người có lỗi, bởi vì Bạch Dương uống rượu say nên không thể làm gì với Phó Kình Hiên được, cho dù có muốn làm cái gì đó với Phó Kình Hiên đi nữa thì cái tên Phó Kình Hiên đó cũng là một thằng đàn ông to lớn, chẳng lẽ không cách nào ngăn cản lại được à?”

Vì vậy, rõ ràng ai là người có lỗi, vừa nhìn đã hiểu ngay.

Phó Kình Hiên phải chịu trách nhiệm với Bạch Dương, dựa vào cái gì mà Bạch Dương phải chịu trách nhiệm một mình cơ chứt Nghĩ đến đó, Trình Minh Viễn lạnh lùng gọi điện cho Phó Kình Hiên.

Vào lúc này, Phó Kình Hiên đang lái xe, đưa Gố Tử Yên trở về nhà.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh bấm bluetooth bên tai nghe máy: “Ai vậy?”

“Là tôi!” Trình Minh Viễn lớn tiếng đáp lại.

Phó Kình Hiên cau mày: “Có chuyện gì vậy?”

Trình Minh Viễn đang định nói thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ bên cạnh: “Kình Hiên à, là ai vậy?”

“Kình Hiên, Cố Tử Yên đang ở bên cạnh anh à?” Sắc mặt Trình Minh Viễn âm trâm hỏi.

Ánh mắt Phó Kình Hiên liếc nhìn Cố Tử Yên bên ghế phó láy, thản nhiên ừ một tiếng.

“Vậy thì bỏ đi, một lát rồi hãy nói sau, khi nào Cố Tử Yên đi rồi thì anh gọi điện lại cho em.”

Lời vừa dứt, Trình Minh Viễn đã cúp điện thoại.

Phó Kình Hiên nheo mắt.

Trình Minh Viễn gọi tới đột ngột như vậy, rõ ràng là cậu ta có chuyện quan trọng muốn nói với anh, nhưng lại cố tình muốn tránh mặt Cố Tử Yên.

Xem ra chuyện muốn nói với anh chắc không phải về mấy chuyện làm ăn mà là về Bạch Dương rồi.

“Kình Hiên à, vừa rồi người gọi điện tới là ai vậy?” Khi thấy ánh mắt người đàn ông cụp xuống thì Cố Tử Yên tò mò hỏi lại.

Đáy mắt người đàn ông hơi lóe lên: “Là Trình Minh Viễn, muốn nói chuyện làm ăn với anh.”

“Ô” Cố Tử Yên gật đầu, không chút nghỉ ngờ: “Đúng rồi Kình Hiên, qua mấy ngày nữa là tới hội đấu giá từ thiện rồi đó?”

“Đúng vậy, khi còn sống thì ông Lý là bạn thân của ông nội anh, sức khỏe của bà nội anh vẫn còn chưa được tốt lắm nên để anh đi thay bà ấy.” Phó Kình Hiên vừa quay tay lái vừa trả lời.

Cố Tử Yên võ tay: “Vậy thật tốt quá, đến lúc đó em sẽ cùng ba mẹ qua đó, nhưng mà em không có lễ phục, Kình Hiên à, ngày mai anh có thể cùng em đi mua lễ phục được không?

Cô nhìn anh đầy mong đợi.

Trong mắt Phó Kình Hiên hiện lên một tia xin lỗi: “Xin lỗi Tử Yên, ngày mai có nhà đầu tư từ nước ngoài tới nên anh không thể đi cùng em được, anh sẽ sắp xếp hai cô thư ký đi cùng em có được không?”

“Không cần đâu.” Cố Tử Yên có hơi buồn bã cúi đầu xuống: “Em bảo San theo giúp em là được rồi”

Ngay sau đó cũng đã tới nhà họ Cố.

Phó Kình Hiên nhớ ra số điện thoại của Trình Minh Viễn, từ chối lời mời ăn tối của bà Cố, rồi lái xe trở vê tập đoàn Phó Thị.

Bước vào phòng làm việc, vừa kéo cà vạt, anh vừa lấy điện thoại di động ra, gọi lại cho Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn đang đợi anh gọi lại, khi anh ta thấy điện thoại đổ chuông thì trả lời ngay lập tức: “Cố Tử Yên đi rồi à?”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: ‘Rốt cuộc thì cậu muốn nói cái gì hả?”

“Em muốn nói với anh về chuyện Bạch Dương mang thai.” Trình Minh Viễn trả lời.

Phó Kình Hiên nheo mắt.
 
Chương 464


CHƯƠNG 464

Quả nhiên, né tránh Tử Yên không phải muốn nói chuyện làm ăn mà là muốn nói về chuyện của Bạch Dương.

“Bạch Dương bị làm sao vậy?” Phó Kình Hiên mím môi trầm giọng hỏi, giọng điệu lộ rõ vẻ lo lắng.

Trình Minh Viễn nghe thấy vậy, nhưng nếu anh không tiết lộ ra ngoài, thì chắc Phó Kình Hiên cũng sẽ không biết đâu.

Phó Kình Hiên vẫn chưa biết tình cảm của mình dành cho Bạch Dươn.

Nếu anh vạch trần chuyện Phó Kình Hiên thực sự quan tâm đến Bạch Dương thì Phó Kình Hiên mới có thể ý thức được Tình cảm của bản thân dành cho Bạch Dương.

Đến lúc đó, con đường mà Trình Minh Viễn anh theo đuổi Bạch Dương sẽ gặp khá nhiều trở ngại.

“Cô ấy không sao đâu nhưng mà cô ấy định phá đứa bé đi.” Trình Minh Viễn dựa trên thân xe như lần trước nói.

Sắc mặt Phó Kình Hiên hơi thay đổi: “Muốn bỏ đứa bé à?”

Đúng vậy.”

“Sao mà cậu biết được?” Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại nói.

Trình Minh Viễn nhún vai: “Đương nhiên là do chính miệng cô ấy nói nên em mới biết được chứ.”

Chính miệng cô ấy nói…

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím lại thành một đường thẳng, sắc mặt cũng xấu hẳn đi, trong lòng hiện lên một cảm giác tức giận khó chịu khó tả.

Rõ ràng anh ta mới là cha của đứa bé, mà cuối cùng, ngay cả số phận của đứa bé phải được biết từ miệng của người khác.

“Kình Hiên, anh còn ở đó không?” Trình Minh Viễn thấy đầu dây bên kia đột ngột im lặng thì lên tiếng hỏi.

Phó Kình Hiên hạ mi mắt xuống, lạnh giọng nói: “Bạch Dương nói với cậu rằng cô ấy định … Bỏ đứa bé sao?”

Khi nói đến từ “đứa bé”, trong một khoảnh khắc hiếm hoi anh tạm dừng lại một chút, trong lồng ngực dâng lên một cảm giác khó chịu.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng có lẽ Bạch Dương sẽ không muốn có đứa bé đó.

Nhưng thực sự khi nghe xong, tâm trạng vẫn rất phức tạp.

“Chỉ có hai ngày thôi đó” Trình Minh Viễn gạt tóc ra sau nói.

Không khí toàn thân Phó Kình Hiên trong nháy mắt như đông cứng lại: “Vậy sao bây giờ cậu mới nói cho tôi biết?”

“Không phải em đã quên hay sao?” Trình Minh Viễn nhún vai cười nói: “Hơn nữa, em nghĩ là Bạch Dương sẽ nói cho anh biết, ai ngờ vừa mới hỏi thì mới phát hiện ra là cô ấy không có nói cho anh biết.”

Phó Kình Hiên nghe thấy sự đắc ý khoe khoang từ trong giọng điệu của Trình Minh Viễn, áp suất không khí xung quanh Phó Kình Hiên càng giảm xuống hơn nữa.

“Vậy tại sao hôm nay cậu lại gọi cho tôi để làm gì?” Giọng điệu Phó Kình Hiên không tốt hỏi ngược lại.

Trình Minh Viễn biết anh ghen tuông tức giận, khóe miệng giật giật: ‘Em gọi điện chỉ để nói với anh hai ngày nữa là Bạch Dương sẽ phẫu thuật phá thai, để anh xem rồi lo liệu thôi.”

Khi kết thúc cuộc gọi, lông mày của Phó Kình Hiên nhíu lại thành một chữ xuyên.

Hai ngày sau sẽ phẫu thuật ư…
 
Chương 465


CHƯƠNG 465

Bạch Dương quyết định bỏ đứa bé mà không nói cho anh biết còn chưa tính, thậm chí lại còn không định nói cho anh biết ngày phẫu thuật nữa chứ.

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên đang chuyển thành màu đen, anh lấy điện thoại rồi mở mesenger của Bạch Dương ra.

Tập đoàn Thiên Thịnh.

Lúc này, Bạch Dương vẫn đang xử lí tài liệu , nghe thấy điện thoại rung lên, sau khi cô véo sống mũi rồi cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua.

Thấy tin nhắn của Z-H, cô hơi thẳng lưng mở ra kiểm tra: Cô định phá thai à?

Bạch Dương mím môi đỏ mọng: Sao anh biết?

Z-H: Trình Minh Viễn nói với tôi.

Bạch Dương lập tức nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi giữa mình và Trình Minh Viễn, Kình Hiên nhíu lại thành một chữ xuyên.

Hai ngày sau sẽ phẫu thuật ư…

Bạch Dương quyết định bỏ đứa bé mà không nói cho anh biết còn chưa tính, thậm chí lại còn không định nói cho anh biết ngày phẫu thuật nữa chứ.

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên đang chuyển thành màu đen, anh lấy điện thoại rồi mở mesenger của Bạch Dương ra.

Tập đoàn Thiên Thịnh.

Lúc này, Bạch Dương vẫn đang xử lí tài liệu , nghe thấy điện thoại rung lên, sau khi cô véo sống mũi rồi cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua.

Thấy tin nhắn của Z-H, cô hơi thẳng lưng mở ra kiểm tra: Cô định phá thai à?

Bạch Dương mím môi đỏ mọng: Sao anh biết?

Z-H: Trình Minh Viễn nói với tôi.

Bạch Dương lập tức nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi giữa mình và Trình Minh Viễn, cô trợn tròn mắt.

Cái miệng lắm chuyện đó!

Khẽ thở dài, Bạch Dương gõ: Đúng vậy, tôi tính bỏ đứa bé đi.

Z-H: Tại sao cô không nói với tôi?

Bạch Dương cắn môi: Không cần thiết mà… Phải không?

Z-H: Nhưng tôi là cha của đứa bé.

Bạch Dương: Vậy thì sao? Nói với anh thì anh cũng sẽ đồng ý thôi cho nên tôi cần gì phải làm chuyện thừa thãi chứ, cứ bỏ đứa bé đi không phải được rồi sao?”

Khi Phó Kình Hiên nhìn thấy câu trả lời của Bạch Dương, khuôn mặt tuấn tú của anh sa lập tức sầm lại.

Không thể phủ nhận, cô ấy nói rất đúng.

Anh không muốn đứa bé đó, muốn bỏ nó đi, đương nhiên là anh cũng sẽ đồng ý cho nên có nói cho anh biết hay không đích thực không quan trọng nữa, như mà…

Ngón tay thon dài của Phó Kình Hiên gõ chữ: Tôi đã nói, dù cô có muốn giữ đứa bé đó hay không, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.

Bạch Dương: Không cần đâu, cứ vậy đi, sau này đừng nhắc nữa.

Sau khi gửi đi, cô thoát khỏi Mesenger, ngay cả khi người bên kia gửi tin nhắn, cô cũng không kiểm tra lại.
 
Chương 466


CHƯƠNG 466

Khi Phó Kình Hiên thấy tin nhắn cuối cùng của anh đã được gửi đi, không thấy bên kia trả lời thì không khỏi có chút mệt mỏi.

Anh rất muốn đứng trước mặt cô mà nói với cô rằng có thể đừng cứng đầu như vậy được không.

Đương nhiên là không được, như vậy thân phận của anh sẽ lập tức bị bại lộ.

“Trương Trình.” Phó Kình Hiên cau mày hô lên một tiếng.

Trợ lý Trương đẩy cửa bước vào: “Sếp Phó, có căn dặn gì không?”

“Tới bên phía ngân hàng hỏi một chút, Thiên Thịnh đã vay bao nhiêu tiền.” Phó Kình Hiên mở miệng.

Trợ lý Trương mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm mà gật đầu đáp: “Vâng.”

Bên kia, không bao lâu sau khi Bạch Dương đặt điện thoại xuống, Thư ký Đồng quay lại trên tay cầm thêm một tấm thiệp mời: “Sếp Bạch, đây là thiệp mời của nhà họ Lý.”

“Thiệp mời gì?” Bạch Dương ngẩng đầu lên, cầm lấy tấm thiệp mời vàng đen mà Đồng Khê đưa cho.

Đồng Khê trả lời: ‘Đó là thiệp mời cho buổi đấu giá từ thiện. Nhà họ Lý là thế gia từ thiện nổi tiếng ở Hải Thành, gần mấy năm nay vẫn rất quan tâm đến việc bảo vệ động vật hoang dã, vì vậy tất cả số tiền đấu giá trong buổi đấu giá từ thiện này sẽ được sử dụng cho việc bảo hộ động vật hoang dã. “

“Thì ra là như vậy.” Bạch Dương gật đầu, biểu thị rằng cô đã hiểu.

Đồng Khê nhìn cô: ‘Sếp Bạch, chị định đi không? Nếu chị đi thì tôi có thể sắp xếp lại lịch trình cho ngày hôm đó.”

“Đương nhiên là tôi phải đi rồi, mặt mũi của nhà họ Lý không thể không nể, nhưng †ôi nhớ rằng trong buổi đấu giá từ thiện, tất cả những người được mời đều phải quyên góp vật phẩm đấu giá, đúng không?” Bạch Dương hỏi.

Đồng Khuê gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạch Dương xoa xoa thái dương: “Xem ra tôi phải nghĩ nên quyên tặng cái gì đó mới được.”

“Sếp Bạch không phải lo lắng quá.

Trong một cuộc đấu giá như thế này, những người được mời thường sẽ tặng một số đồ trang sức hoặc một số đồ cổ nào đó.”

Bạch Dương mỉm cười: “Tôi hiểu rồi, khi đến thời điểm đó tôi sẽ tặng trang sức mà.

Ngoài ra, ngày mai cô có thời gian không?

Đi cùng tôi để chọn một bộ lễ phục đi?”

Ngày mai là chủ nhật, tôi không có việc nên vừa lúc có thể đi mua sắm.

Tuy nhiên, Đồng Khê lắc đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi, Sếp Bạch à, ngày mai mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt rồi.”

Ánh mắt của cô ảm đạm cười khổ.

Rõ ràng là không muốn đi xem mắt mà.

Bạch Dương thấy vậy, nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là thì cô nói với dì là ngày mai phải tăng ca rồi?”

“Không được, mấy lần trước tôi lấy cớ tăng ca để từ chối, lần này mẹ tôi nói nếu phải tăng ca nữa thì đi từ chức đi, vậy nên tôi mới phải đi” Đồng Khê khế thở dài.

Bạch Dương nghe thấy vậy, cũng không biết nên giúp cô thế nào nữa.

Đồng Khê hơi cúi đầu chào: “Sếp Bạch, nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép được ra ngoài trước.”

“Đi đi” Bạch Dương cười gật đầu.

Sau khi Đồng Khê rời đi, cô đóng thư mời lại, cất vào ngăn kéo, tiếp tục xử lý tài liệu.
 
Chương 467


CHƯƠNG 467

Ngày hôm sau, Bạch Dương hẹn Trần Thi Hàm cùng đi chọn một bộ lễ phục.

Hai người bước vào một cửa hàng lễ phục có tên Wanika.

Thời trang cao cấp của thương hiệu này rất được phụ nữ trẻ trên toàn thế giới ưa chuộng.

Vì thiết kế của nó mang đậm khí chất †hần tiên nên chỉ cần nhìn thoáng qua là người ta đã thích rồi.

Bạch Dương đứng trước một giá treo đầy lễ phục, cẩn thận chọn trang phục.

Bên cạnh, Trần Thi Hàm đột nhiên cảm thấy có một bộ không tồi, đưa tay lấy xuống: “Sếp Bạch, cái này thì sao, mình thấy rất hợp với cậu đó.”

“Để mình xem thử” Bạch Dương quay lại thì thấy một tay Trần Thi Hàm đang mang một bộ lễ phục dài màu trắng.

Bộ lễ phục không có quá nhiều kiểu dáng phức tạp nhưng chất liệu vải là dạ quang lại đặc biệt bắt mắt.

Nếu là ở nơi thiếu ánh sáng, bộ lễ phục này chính là tồn tại chói mắt nhất.

“Không tệ.” Đôi mắt Bạch Dương lộ ra vẻ yêu thích.

Trần Thi Hàm đưa nó cho cô: “Sếp Bạch, thử xem?”

Bạch Dương gật đầu: ‘Được.”

Ngay khi cô định hỏi nhân viên bán hàng phòng thay đồ ở đâu, một giọng nữ quen thuộc đột nhiên cất lên: “Cô Bạch, cô có thể đưa bộ lễ phục trên tay của cô cho tôi được không?”

Bạch Dương nhíu mày.

Nụ cười trên mặt Trần Thi Hàm đột nhiên sụp đổ: “Sếp Bạch, là Cố Tử Yên.

“Tôi biết.” Bạch Dương hơi nhíu mày nhìn Cố Tử Yên và Mạnh San đang ở phía trước.

Không ngờ Mạnh San được thả ra rồi.

Cũng đúng thôi, tính thời gian thì thời gian tạm giam quả thực đã qua, nhưng sau khi ra ngoài lại thực sự đi cùng với Cố Tử Yên, xem ra là thật lòng muốn làm bạn với Cố Tử Yên nhưng có hơi ngu xuẩn một chút, lại không nhìn thấy được Cố Tử Yên không hề coi cô ta là bạn bè.

“Cô muốn bộ lễ phục này sao?” Bạch Dương thấy Cố Tử Yên đứng trước mặt mình, nâng bộ lễ phục trong tay lên hỏi.

Cố Tử Yên gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất thích bộ lễ phục này, không biết Cô Bạch đây có thể từ bỏ thứ mà mình yêu thích hay không?”

Những gì cô ta nói là sự thật.

Cô ta thực sự thích bộ lễ phục này, đương nhiên, cô ta muốn cướp lấy bộ lễ phục mà Bạch Dương thích cũng là thật.

“Dựa vào cái gì mà phải từ bỏ thứ mình thích chứ?” Trần Thi Hàm tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Bạch Dương, lạnh lùng nhìn Cố Tử Yên: “Bộ lễ phục này là chúng tôi nhìn trúng trước, thứ tự trước sau chẳng lẽ cô không biết à?”

“Cho dù là các người nhìn trúng trước thì thế nào, các người đã mua nó chưa?”

Mạnh San không cam lòng yếu thế, ưỡn ngực giằng co với Trần Thi Hàm .

“Tuy tôi chưa có mua nó thì cũng không cần cô quan tâm đâu, tôi chỉ biết một điều là cô nhất định sẽ mua không nổi nó thôi.”

Ánh mắt Bạch Dương đạm mạc nhìn về phía Mạnh San.
 
Chương 468


CHƯƠNG 468

Nhà họ Mạnh tuy rằng có tiền nhưng tùy tiện mua một bộ lễ phục cả 3 tỷ thì đương nhiên là không có khả năng rồi.

Mạnh San cũng ý thức được tình cảnh của bản thân, nên sau khi Bạch Dương ở †rước mặt mọi người vạch trần chuyện cô mua không nổi lễ phục, cô vừa tức giận vừa xấu hổ, mặt mày đỏ bừng.

Trần Thi Hàm châm chọc không thương tiếc: “Yo, nhìn thấy cô vừa rồi kiêu ngạo như thế nào, tôi còn tưởng rằng cô rất giàu có chứ, nhưng hóa ra chỉ là thứ cáo mượn oai hùm mà thôi.”

“Cô… Đôi mắt của Mạnh San đỏ bừng vì tức giận.

Cố Tử Yên vỗ vai cô ta rồi nhìn Trần Thi Hàm cười nói: “Cô Trần à, Tiểu San không mua được, nhưng tôi có thể mua tặng cho cô ấy, còn cô nha, không biết cô Bạch có mua tặng cho cô không?”

“Tử Yên.” Mạnh San vui mừng khôn xiết khi thấy Cố Tử Yên nói giúp cô.

Nhất là khi nghe được Cố Tử Yên sẽ tặng lễ phục cho mình thì càng xúc động hơn.

“Tôi không cần quà từ sếp Bạch làm gì, đơn giản là vì tôi có thể mua được mà” Trần Thi Hàm lấy ra một tấm thẻ kim cương rồi quơ qua quơ lại.

Cố Tử Yên nhận ra đó là tấm thẻ kim cương của ngân hàng Quốc gia, ánh mắt cô thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, sau đó nó thì biến thành trầm tư.

Thẻ kim cương tuy không phải là thẻ hiếm nhưng cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể sở hữu, người bình thường mà sở hữu được thì giá trị con người cũng tâm khoảng hàng trăm tỷ.

Trần Thi Hàm này chẳng qua cũng chỉ là trưởng bộ phận tài vụ mà thôi, lại có được thẻ kim cương, rốt cuộc thì cô ta có thân phận gì chứ?

Nhưng dù thân phận của cô ta là gì đi nữa, cũng chỉ có được chiếc thẻ kim cương mà thôi, khẳng định địa vị của cô ta chắc chắn không cao như vậy đâu.

Nghĩ như vậy, Cố Tử Yên không thèm quan tâm nữa, đưa mắt quay lại nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch, cô thật sự không định nhường bộ lễ phục này cho tôi sao?”

Bạch Dương hờ hững nhìn cô: “Ở đây có nhiều lễ phục như vậy, cô nhất định phải lấy cho bằng được cái trong tay tôi sao, ai cũng nhìn ra là cô đang muốn cướp mà, đã là cướp mà còn muốn nói thành nhường, đúng thật là da mặt dày đấy”

Nghe được lời châm chọc này, vẻ mặt của Cố Tử Yên trầm xuống, cô ta lại nhanh chóng cười: “Cô Bạch nói là tôi ăn cướp, vậy thì cho là vậy đi, nhưng mà tôi thực sự thích bộ lễ phục kia nên xin cô Bạch đây từ bỏ.”

“Nếu tôi nói không được thì sao nào”

Bạch Dương đối diện nhìn cô ta.

Trần Thi Hàm cũng nói: ‘Đúng vậy, nếu chúng tôi không cho cô thì sao, chẳng lẽ cô muốn giết chúng tôi hả.”

“Tất nhiên là không rồi, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu.” Cố Tử Yên trả lời.

Ngụ ý chính là.

Bộ lễ phục này, cô ta nhất định phải có được nó.

Bạch Dương nhìn thấy tham vọng trong mắt của Cố Tử Yên, cô hiểu Cố Tử Yên chỉ muốn chống lại cô và ngăn cản cô lấy bộ lễ phục này mà thôi, sau khi hơi nheo mắt, cô nhếch môi: “Được rồi, nếu cô đã muốn thì tôi sẽ đưa cho cô.”

“Sếp Bạch?” Trần Thi Hàm không thể tin được mà nhìn về phía Bạch Dương.

Cố Tử Yên và Mạnh San đồng thời nở nụ cười.

“Vậy cảm ơn cô Bạch nhiều.” Cố Tử Yên cũng nhìn Bạch Dương.
 
Chương 469


CHƯƠNG 469

Bạch Dương mỉm cười: “Không cần khách sáo đâu, tôi nhìn kỹ rồi, bộ lễ phù này tuy đẹp thì có đẹp nhưng hiệu ứng phần thân trên không được tốt lắm. Chưa kể chân ngắn, hông to nên không hợp với tôi, nhưng mà nó phù hợp với cô Cố đây hơn. “

Trần Thi Hàm nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, võ tay: “Đúng vậy, cô Cố à, cô mau nhận lấy đi, tôi nghĩ cô chính người thích hợp nhất với nó đó.”

Sau khi nói xong, cô bình tĩnh cầm lấy bộ lễ phục từ tay Bạch Dương rồi ném thẳng vào người Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên đỡ được, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc, ném cũng không được mà giữ cũng không xong, cô ta chỉ có thể ôm chặt lấy bộ lễ phục nhìn Bạch Dương và Trần Thi Hàm đi đến một dãy kệ lễ phục khác.

“Tử Yên, bộ lễ phục này, cậu còn muốn nữa không?” Mạnh San thận trọng hỏi.

Cố Tử Yên cắn môi: “Đương nhiên rồi, thật vất vả mới giành được, nếu không cần thì chẳng phải tự làm mình mất mặt sao?”

Tuy rằng bộ lễ phục này là cô ta cướp đến tay nhưng cô ta không để cho Bạch Dương ăn quả đắng mà ngược lại còn để chính bản thân chịu thiệt thòi, thế cho nên lúc đầu cô ta có thích bộ lễ phục này đi nữa thì bây giờ cô ta có nhìn thế nào cũng không vừa mắt, cũng sẽ không mặc.

Nếu cô ta mà mặc thì không phải cô ta sẽ trở thành người chân ngắn hông to như lời Bạch Dương nói sao?

Hít một hơi thật sâu, Cố Tử Yên ném bộ lễ phục cho Mạnh San, bảo Mạnh San cầm nó, sau đó đi lựa một bộ lễ phục khác.

Cô ta vừa chọn đồ phía bên này vừa phải để ý tới Bạch Dương đang ở bên kia, trong lòng tràn đày âm u.

Nếu Bạch Dương đã khiến cô không mặc được bộ lễ phục kia thì Bạch Dương cô cũng đừng mong chọn được một bộ lễ phục thích hợp.

“Sếp Bạch, cái này thế nào?” Trần Thi Hàm lại chọn một cái đưa cho Bạch Dương.

Bạch Dương chưa kịp trả lời, Cố Tử Yên đã bước tới, đưa tay kéo nó: “Tôi cũng muốn cái này.”

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương mím chặt.

Trần Thi Hàm càng tức giận, hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm Cố Tử Yên nói: “Cô cố ý muốn đối nghịch với chúng tôi có phải không, khi nãy cô đã cướp lấy một cái, bây giờ còn muốn cướp thêm một lần nữa à?”

Cố Tử Yên khoác bộ lễ phục lên cánh †ay cô ta, nói: “Đúng vậy, tôi cố tình làm vậy đó. Cô đã nói bộ lễ phục khi nảy có khuyết điểm, bộ lễ phục này cô cứ tiếp tục nói như vậy đi, tôi mới không tin đâu, cái nào cũng có khuyết điểm hết à”

“Cô quá…”

“Được rồi Thi Hàm, đừng để ý tới cô ta nữa.” Bạch Dương kéo Trần Thi Hàm đi, lạnh lùng nhìn Cố Tử Yên một cái rồi đi về phía trước.

Trần Thi Hàm có hơi không cam lòng: “Sếp Bạch à, cứ như vậy mà bỏ qua sao?”

“Đương nhiên là không rồi, lát nữa thì cô sẽ biết thôi.” Bạch Dương trầm giọng đáp, sau đó chọn bộ đắt nhất từ dãy lễ phục phía trước.

Mặc dù Trần Thi Hàm không biết Bạch Dương sẽ làm gì, nhưng cô cũng không hỏi nữa.

Bạch Dương cầm bộ lễ phục trong tay đứng trước gương, đưa bộ lễ phục lên trước mặt để so sánh, nhẹ giọng nói: “Năm, bốn, ba, hai…”

Còn chưa đợi cô điếm xong thì giọng nói của Cố Tử Yên lại vang lên: “Bộ lễ phục kia của cô tôi cũng muốn.”
 
Chương 470


CHƯƠNG 470

Bộ lễ phục trên tay của Bạch Dương rất đẹp, mặc dù Bạch Dương không mặc nhưng cô ta có thể tưởng tượng khi Bạch Dương mặc nó vào sẽ xinh đẹp đến dường nào.

Bạch Dương đến chọn lễ phục, hẳn mấy ngày nữa sẽ tham gia buổi đấu giá từ thiện, Cố Tử Yên không thể để Bạch Dương mặc một bộ lễ phục đẹp như vậy để hấp dẫn sự chú ý của Kình Hiên được.

“Nếu cô muốn thì tôi sẽ đưa hết cho cô.”

Nhìn thấy Cố Tử Yên đến gần, Bạch Dương mỉm cười đưa bộ lễ phục kia qua.

Cố Tử Yên lập tức đưa tay nhận.

Bạch Dương xoay người đi đến cái giá bên cạnh, tiếp tục chọn một cái đắt tiền nhất.

Ngay sau đó, Cố Tử Yên lại lấy đi.

Bạch Dương giả vờ tức giận nhìn cô ta chằm chằm một hồi, như muốn nổi giận, nhưng cuối cùng cô vẫn kìm chế được và đi sang các kệ đồ khác.

Cố Tử Yên nhìn Bạch Dương bị cô ta làm cho nổi giận với bản thân như vậy, sự ngột ngạt ban nãy cuối cùng cũng bị cuốn đi, thay vào đó chính là sự tràn đầy đắc ý.

Hừ, chọn đi.

Cho dù Bạch Dương có lựa chọn cái nào đi nữa thì cô ta cũng sẽ cướp đi toàn bộ khiến cho Bạch Dương tức đến chết.

Kế tiếp, có vài bộ lễ phục lại bị Cố Tử Yên cướp đi, Trần Thi Hàm tức giận đến mức chịu không nổi, đang chuẩn bị không đành lòng thì bỗng nhiên thấy khóe miệng của Bạch Dương hiện lên nụ cười, trong nháy mắt cô như lập tức hiểu ra điều gì đó.

“Sếp Bạch, cậu cố ý chọn bộ đắt nhất để cho Cố Tử Yên lấy nó chứ gì?” Trần Thi Hàm ghé vào tai Bạch Dương nói nhỏ.

Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy, cô ta không muốn mình mua một bộ lễ phục thích hợp, cho nên chỉ cân mình thích cái nào thì cô ta cũng sẽ cướp cho bằng được, một khi đã như vậy thì mình đã tương kế tựu kế, chọn lấy cái đắt nhất để cho cô ta phải ói hết tiền ra.”

“Đỉnh, thực sự rất đỉnh!” Trần Thi Hàm giơ ngón tay cái lên tặng cho Bạch Dương.

Bạch Dương cười: ‘Không chỉ vậy đâu, Cố Tử Yên đến đây lựa lễ phục chắc hẳn cũng sẽ tham gia buổi đấu giá từ thiện, tôi chắc là cũng đã nói qua với cô, mục đích của buổi đấu giá từ thiện này chính là bảo vệ động vật hoang dã.”

“Đúng vậy. Trần Thi Hàm gật đầu.

Bạch Dương híp mắt: ‘Vậy cô nói, tại một cuộc đấu giá từ thiện như vậy, đeo phục sức làm từ da lông của động vật hoang dã thì sẽ như thế nào đây?”

Trần Thi Hàm mỉm cười: “Tôi hiểu ý cô muốn làm gì rồi, sếp Bạch à, cứ giao cho tôi đi, tôi làm cho.”

Cô vỗ ngực, sau đó gạt đi nụ cười trên mặt, tức giận nói: “Sếp Bạch à, cô ta cướp mất bao nhiêu bộ lễ phục của cô rồi, sao cô còn chịu đựng được chứ, mấy bộ lễ phục kia đẹp ghê vậy đó, nếu thêm khăn choàng lông và thắt túi xách cá sấu thì nhất định sẽ siêu đẹp luôn, kết quả toàn bị cô ta đoạt mất.”

“Thôi bỏ đi, chọn cái khác đi. Chúng ta chọn cái khác giống như vậy là được rồi, cộng thêm các phụ kiện ấy nữa.” Bạch Dương vỗ vỗ mu bàn tay cô, ra hiệu cho cô bình tĩnh lại.

Cách đó không xa, khi Cố Tử Yên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, mí mắt cô ta lập tức hạ xuống.

Thêm một chiếc áo choàng lông và một chiếc túi xách làm bằng da cá sấu?
 
Chương 471


CHƯƠNG 471

Cô quay đầu nhìn về phía sau Mạnh San đang cầm vài bộ lễ phục cho cô, sau đó lấy một bộ lễ phục từ trong tay Mạnh San ra xem, phát hiện quả thật không tồi chút nào.

Mấy bộ lễ phục này đều rất có khí chất thần tiên, nếu thêm một chiếc khăn choàng lông sẽ tăng thêm vẻ quyến rũ trưởng thành cho phái nữ.

Xem ra có thể thử một chút.

Trần Thi Hàm lặng lẽ theo dõi hành động của Cố Tử Yên, nhìn thấy ý muốn hiện lên trên khuôn mặt của Cố Tử Yên thì bật cười: “Sếp Bạch à, cô ta bị mắc câu rồi: “Nếu đã mắc câu rồi thì chúng ta có thể †hu tay lại, chị ơi!” Bạch Dương nhắc tay gọi một tiếng.

Nhân viên bán đồ đi tới: “Xin chào, thưa cô.

“Gói mấy bộ lễ phục này lại hết đi.’ Bạch Dương chỉ tay vào dãy lễ phục phía bên phải.

Nhân viên bán hàng sợ ngây người, một hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Lấy… Lấy hết tất cả sao?”

“Đúng vậy, cái cô kia tính tiền, cô ta mua hết!” Bạch Dương bĩu môi chỉ về phía Cố Tử Yên đang đứng cách đó không xa.

Cố Tử Yên nghe vậy thì nhìn về phía dãy có ít nhất mười mấy bộ lễ phục, sắc mặt thay đổi: “Bạch Dương, tôi nói tôi muốn mua khi nào vậy hả?”

“Chính cô nói, bộ lễ phục nào sếp Bạch coi trọng thì cô nhất định sẽ cướp lấy đồ mà sếp Bạch yêu thích nhất mà? Một khi đã vậy thì mấy bộ lễ phục kia đều là của cô hết đó nên cô đi tính tiền đi chứ.” Trần Thi Hàm lôi kéo cánh tay của Bạch Dương, cười châm chọc nói.

Bạch Dương cũng mỉm cười.

Lúc này, Cố Tử Yên mới phản ứng lại, †ức giận đến phát run: “Các người đang đùa giốn với tôi sao? Cố ý bắt tôi mua những thứ này sao?”

“Tôi đùa giốn với cô khi nào chứ? Rõ ràng là chính cô nhảy vào bẫy của chúng tôi thì có, nếu cô không cướp, chúng tôi cũng sẽ không khiến cô mua hết những thứ này rồi, mà cô còn cố tình muốn cướp, vậy thì cũng thật xin lỗi nha, chúng tôi khiến cho cô cướp đủ luôn.”

Trần Thi Hàm giang hai tay ra lại nói: “Cho nên người giàu có kia ơi, đi tính tiền đi, đừng nói là cô muốn từ bỏ đó nha, bằng không chúng tôi nhất định sẽ khinh thường cô, hơn nữa bản thân là phu nhân tương lai của tập đoàn Phó Thị, chắc cũng sẽ không để ý đến món tiền ít ỏi này đâu hé?”

Món tiền ít ỏi ư?

Cái này mà là món tiền ít ỏi à?

Cơ thể của Cố Tử Yên càng run hơn.

Gần hai mươi bộ lễ phục cao cấp lên đến mấy chục tỷ!

Nếu như cô dám dùng nhiều tiền như vậy để mua lễ phục thì ba của cô ta nhất định sẽ rất tức giận.

“Được rồi Thi Hàm à, cô Cố đây nhất định sẽ mua hết mà, nếu không sẽ bị vả mặt đó, có đúng hay không hả cô Cố?”

Bạch Dương mỉm cười nhìn Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên hận không thể xé bỏ khuôn mặt này của Bạch Dương.

“Đúng vậy, đương nhiên là tôi sẽ mua hết toàn bộ rồi!” Cố Tử Yên nắm chặt hai †ay, miễn cưỡng cười vui vẻ nói.

Vừa rồi, hành động cướp lễ phục của Cố Tử Yên, tất cả các nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều nhìn thấy cả.

Nếu cô ta không mua lễ phục, những cô gái trẻ khác trong cửa hàng đến đây để chọn lễ phục và những người nhân viên bán hàng này nhất định sẽ nói cho những cô gái trẻ đó biết, đến lúc đó người mất mặt cũng chỉ có mình cô ta.

Tất cả các bộ lễ phục đó, cô ta không mua cũng phải mua.
 
Chương 472


CHƯƠNG 472

Nghĩ đến đó, Cố Tử Yên hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để kìm nén lửa giận trong lòng, cô ta nhìn Bạch Dương: “Tôi sẽ nhớ kỹ: Bạch Dương mỉm cười: “Thi Hàm, đi thôi.”

“Được thôi.” Trần Thi Hàm trả lời.

Sau khi hai người rời đi, Cố Tử Yên nhìn đống lễ phục mà muốn ném hết xuống đất.

Nhưng cô lại luyến tiếc, mấy chục tỷ đấy.

“Thanh toán!” Cố Tử Yên lấy tấm thẻ đen mà Phó Kình Hiên đã đưa cho cô ta ra, nghiến răng đưa cho nhân viên bán hàng.

Ánh mắt của nhân viên bán hàng tỏa sáng, nhịn xuống nội tâm kích động đang mừng rỡ như điên mà mang hết số lễ phục đó đi đóng gói lại tất cả.

Phát tài rồi, phát tài rồi, cô gái kia đúng thật là người tốt, giúp cô kiếm nhiều tiền hoa hồng như vậy, tiền hoa hồng của hết đống lễ phục này có thể mua nhà luôn cũng được.

cũng được.

Sau khi tan sở, cô nhất định phải đến chùa cầu phúc cho cô gái kia mới được.

Nhìn Cố Tử Yên tức giận, Mạnh San quan tâm hỏi: “Tử Yên, không sao chứ?”

Cố Tử Yên miễn cưỡng cong khóe miệng: “Không sao đâu.”

Làm sao mà có thể không sao được, cô †a hận muốn chết.

Mạnh San cũng không nhắc nhở cô ta, khiến cô ta bị Bạch Dương lừa.

Ngay sau đó, nhân viên bán hàng đã hoàn thành việc quẹt thẻ, trả lại chiếc thẻ đen cho Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên để lại địa chỉ và nhờ nhân viên bán hàng cử người chuyển những bộ lễ phục này đến nhà cô ta, sau đó giận dữ bỏ đi.

Cùng lúc đó, tập đoàn Phó Thị, Phó Kình Hiên đang xử lý tài liệu thì điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên.

Anh xem qua, đó là một tin nhắn trừ tiền.

Sau khi Phó Kình Hiên nhấp vào để xem, khi thấy trong thẻ phụ mà anh đã cho Cố Tử Yên bị trừ hết mấy chục tỷ thì anh ta lập tức cau mày.

Thật ra thì anh không phải đau lòng vì số tiền ấy mà là lo lắng Tử Yên bị lừa.

“Trương Trình.” Phó Kình Hiên gọi trợ lý bước vào.

Sau khi trợ lý Trương bước vào, anh ta đứng trước bàn làm việc: ‘Sếp Phó , có gì dặn ạ?”

“Kiểm tra xem hôm nay Tử Yên đã đi đâu và mua những gì.” Phó Kình Hiên xoa xoa ấn đường nói.

“Vâng.” Trợ lý Trương đáp lại rồi đi ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, anh ta quay lại mang theo kết quả đã điều tra: “Thưa Sếp Phó , cô Cố đã đến trung tâm mua sắm, mua hơn hai mươi bộ lễ phục.”

“Cái gì? Hơn hai mươi bộ lễ phục?” Đôi mắt Phó Kình Hiên giật giật.

Anh biết hôm nay Tử Yên muốn đi mua lễ phục nhưng mà mua nhiều như vậy để làm cái gì chứ?

“Đúng vậy thưa anh, khoảng hai mươi bộ lễ phục.” Trợ lý Trương đẩy lại kính và đáp.

Khi anh ta nghe được cấp dưới báo tin cũng hơi kinh hãi.

Phó Kình Hiên mím môi: “Anh có tra ra tại sao cô ấy lại mua nhiều như vậy không?”
 
Chương 473


CHƯƠNG 473

“Dạ có.” Trợ lý Trương cúi đầu: “Cô Cố bị cô Bạch lừa.”

“Bị Bạch Dương lừa à?” Phó Kình Hiên híp mắt: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

“Theo điều tra, khi cô Cố đi mua lễ phục thì tình cờ cô Bạch cũng đang ở đấy, cô Bạch đã chọn sẵn một bộ nên cô Cố đã cướp lấy bộ lễ phục đó, sau đó bất luận cô Bạch chọn cái nào thì cô Cố cũng sẽ cướp lấy cho bằng được, không biết có phải là do cô Bạch cố ý để cho cô Cố cướp lấy hay không nữa, cho nên hai mươi bộ lễ phục này cứ như vậy mà tới.” Trợ lý Trương đáp.

Cô Cố lần này đúng là mất mặt ghê, ăn hiếp người ta ai ngờ lại bị người ta tính kế.

Cho nên nếu như đầu óc không ra gì thì không nên làm mấy chuyện xấu hại người.

Nhưng mà những lời này, trợ lý Trương chỉ có thể than thở trong lòng, trăm triệu lần không bao giờ dám nói ra.

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên trở nên rất khó coi, quanh thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Anh không biết người cướp lấy lễ phục là Tử Yên hay là nhân cách thứ hai của Tử Yên nữa.

Nhưng dù là ai thì hành vi của họ đều rất thấp kém thực ngu xuẩn, lòng dạ hẹp hòi phơi bày trước đám đông.

“Rốt cuộc thì Bạch Dương có mua lễ phục không?” Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ hé mở.

Trợ lý Trương lắc đầu: “Không có, Cô Bạch đã rời khỏi cửa hàng Wanica, không biết cô ấy có đến cửa hàng lễ phục nào khác hay không.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết: “Để cho Giám đốc của trung tâm mua sắm chú ý, nếu Bạch Dương đến các cửa hàng lễ phục khác mà có nhìn trúng bộ lễ phục nào thì không cần phải thu tiền của cô ấy, hóa đơn sẽ đứng trên danh nghĩa của tôi.”

“Vâng thưa anh” Trợ lý Trương gật đầu, xoay người đi ra ngoài làm theo phân phó.

Phó Kình Hiên lại ngăn cản anh ta lại: “Chờ một chút.”

“Sếp Phó có cần dặn gì nữa không?” Trợ lý Trương quay đầu lại hỏi.

Phó Kình Hiên xoa ấn đường: “Đừng để cho Bạch Dương biết được là tôi trả dùm cho cô ấy.”

“Tôi biết rồi thưa anh.” Trợ lý Trương gật đầu.

Tại trung tâm mua sắm, sau khi Bạch Dương và Trần Thi Hàm rời Wanica, hai người họ đã ghé thăm một số cửa hàng lễ phục khác, nhưng hai người họ lại không †ìm được bộ lễ phục nào ưng ý hết.

Lúc này, cả hai đang đứng trong trung †âm mua sắm, trước cửa hàng bán lễ phục cuối cùng.

Trần Thi Hàm cúi người xuống rồi đấm đấm vào bắp chân của mình: ‘Sếp Bạch à, nếu chúng ta không thể chọn được cái nào thì tính sao bây giờ?”

Bạch Dương cũng hơi mệt mỏi, cô hơi thở hổn hển đáp: “Đừng lo lắng nữa, nhất định sẽ chọn được mà, cùng lắm thì lấy bộ nào đẹp tàm tạm thôi cũng được.”

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Trần Thi Hàm gật đầu, đi vào cùng cô.

Mức độ phổ biến của cửa hàng lễ phục này tuy không rầm rộ như Wanika nhưng đây là thương hiệu thời trang cao cấp lâu đời nhất.

Những bộ lễ phục bên trong về cơ bản cũng thiên về thiết kế phục cổ.

Thiết kế như vậy, rất ít người trẻ tuổi có thể mặc được, cho nên căn bản không được người trẻ tuổi yêu thích.

Tuy nhiên, Bạch Dương đi thử một cái, lại vô cùng phù hợp.

Hai mắt Trần Thi Hàm sáng lên: ‘Sếp Bạch ơi, cái này không tệ nha.”

Bạch Dương nhìn mình trong gương, hài lòng gật đầu: “Đúng là không tệ.”
 
Chương 474


CHƯƠNG 474

Cô nhân viên bán hàng kế bên cũng gật đầu khen: “Thưa cô, cô có thể chụp hai tấm hình được không? Sau khi bộ lễ phục này đến cửa hàng của chúng tôi, không có ai mua cả, bởi vì không ai có thể mặc được ra cảm giác hết, nhưng cô lại mặc ra cảm giác cho nên tôi muốn chụp một bức ảnh và gửi nó cho nhà thiết kế. “

“Được rồi” Bạch Dương thấy được dáng vẻ chờ mong của cô cũng không thể từ chối, ngược lại mỉm cười đồng ý.

Nhân viên bán hàng vui vẻ không thôi: “Rất cảm ơn cô.”

“Không có chỉ, có cần tôi phải tạo dáng gì không?” Bạch Dương hỏi.

Nha viên bán hàng ừm ừm hai tiếng.

Bạch Dương kéo váy lên, tạo tư thế ưa nhìn: “Chụp đi.”

Nhân viên bán hàng vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp hai tấm ảnh.

Trần Thi Hàm nghiêng người nhìn một cái: “Đẹp quá, sếp Bạch cũng nên đến xem thử một chút.”

“Được.” Bạch Dương đi tới, nhìn ảnh chụp trên điện thoại, cười nhẹ: “Thực sự rất đẹp, nhớ gửi ảnh cho tôi nha”

“Được ạ.” Nhân viên bán hàng đồng ý.

Bạch Dương mở khóa điện thoại rồi đưa cho cô.

Nhân viên bán hành lập tức gửi một †ấm ảnh qua cho cô.

Sau khi Bạch Dương lưu ảnh về, cô cất điện thoại đi rồi nói: ‘Lấy bộ này đi, phiền cô đóng gói lại cho tôi.”

“Vâng.” Nhân viên bán hàng mỉm cười đáp lại.

Sau đó, Bạch Dương trở lại phòng thay đồ, thay trang phục.

Sau khi nhân viên bán hàng nhận lấy đồ thì đến quầy thu ngân để đóng gói.

Bạch Dương và Trần Thi Hàm cũng bước tới, khi bộ lễ phục được đóng gói cẩn thận thì Bạch Dương đưa ra một tấm thẻ tín dụng.

Nhân viên bán hàng đẩy tấm thẻ ngược về phía cô: “Thưa cô, bộ lễ phục trong cửa hàng của chúng tôi xin được tặng cho cô.”

“Cái gì? Tặng cho chúng tôi à?” Trần Thi Hàm kinh ngạc thốt lên.

Bạch Dương cũng rất kinh ngạc: “Tại sao?”

“Tôi vừa gửi bức ảnh mà cô đã mặc bộ lễ phục kia cho nhà thiết kế xem. Sau khi nhà thiết kế xem nó thì nói rằng chỉ có cô mới có thể mặc ra cái loại cảm giác mà nhà thiết kế đã mong muốn, vì vậy nhà thiết kế đã quyết định tặng bộ lễ phục này cho cô”. Nhân viên bán hàng giải thích nói.

Trần Thi Hàm rất ghen tị: “Thật tốt quá, được tặng bộ lễ phục màu trắng luôn.”

“Đúng vậy, xem ra mình khá may mắn, vậy thì cám ơn cô nhiều.” Bạch Dương mỉm cười, không chút nghĩ ngợi vươn tay cầm lấy bộ lễ phục.

Kỳ thật thì loại chuyện giống như thế này cũng không phải không có.

Qủa thực có rất nhiều nhà thiết kế rất vui khi tặng quần áo cho khách hàng vì mẫu mã của họ phù hợp với ý nhà thiết kế, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy với Bạch Dương cô.

“Không có gì cả, thưa cô, sau này rất mong cô đến cửa hàng của chúng tôi nhiều hơn.” Nhân viên bán hàng tiên Bạch Dương và Trần Thi Hàm ra đến cửa cửa hàng.
 
Chương 475


CHƯƠNG 475

Sau khi nhìn thấy hai người rời đi, nhân viên bán hàng quay người trở lại cửa hàng.

“Không có bị bại lộ đúng không?” Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên từ sảnh sau đi ra.

Nhân viên bán hàng đưa điện thoại lên rồi trả lời: “Không có.”

“Tốt lắm, tiền thưởng chút nữa sẽ gửi cho cô” Người đàn ông tiếp nhận điện thoại nói.

Nhân viên bán hàng vui vẻ cúi đầu: “Cảm ơn Giám đôc.”

“Đi đi.” Giám đôc xua tay.

Nhân viên bán hàng hào hứng rời đi.

Giám đôc mở điện thoại lên, tìm thấy ảnh của Bạch Dương, gửi nó ra ngoài.

Ngay sau đó, trợ lý Trương đã gõ cửa phòng làm việc của Phó Kình Hiên: “Sếp Phó, chuyện của bộ lễ phục đã được xử lý ổn thỏa, cô Bạch không nghi ngờ gì cả.”

“Tôi biết rồi” Phó Kình Hiên nâng cằm.

Trợ lý Trương đưa điện thoại di động: “Còn nữa, đây là ảnh Cô Bạch.”

“Ảnh chụp sao?” Phó Kình Hiên đặt bút xuống, nhận lấy điện thoại.

Trên màn ảnh, Bạch Dương mặc một bộ cổ phục cổ đứng dưới ánh đèn, nở nụ cười dịu dàng, cả người như đang phát sáng, khiến người ta không thể rời mắt.

Đây là lần đầu tiên Phó Kình Hiên nhìn thấy một Bạch Dương đẹp dịu dàng như vậy khiến trái tim của anh nhảy lên không thôi.

Anh không nhịn được đưa ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt của Bạch Dương trong bức ảnh, ánh mắt tối sầm lại: “Ai chụp?”

“Đó là một cô nhân viên bán hàng trong cửa hàng” Trợ lý Trương trả lời.

Phó Kình Hiên mím môi dưới: “Tôi nhớ là, tôi không có dặn cho cậu phải chụp ảnh mà đúng không?”

“Đúng vậy, chuyện này là do Giám đôc tùy ý làm chủ bảo cô nhân viên bán hàng kia chụp, bởi vì anh yêu cầu Giám đôc ghi †ài khoản của cô Bạch bằng tên của chính anh, nên Giám đôc đã hiểu lầm là anh có quan hệ đặc biệt gì đó với cô Bạch, nếu anh không thích tấm ảnh này thì tôi có thể xóa nó.’ Trợ lý Trương nói.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Không cần đâu, gửi cho tôi, tôi sẽ tự xóa!”

Nghe vậy, Trương trợ lý giật giật khóe miệng, trợn tròn mắt, trong lòng tỏ ra vô cùng khinh thường.

Tự xóa nó đi?

Theo như anh ta thấy thì Phó Kình Hiên trộm lưu lại thì có.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng không dám nói ra.

Trợ lý Trương hắng giọng trả lời: ‘Được, tôi sẽ gửi cho anh”

Phó Kình Hiên đưa điện thoại qua.

Sau khi trợ lý Trương nhận lấy, anh ta lập tức gửi cho anh.

Phó Kình Hiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn, khóe mắt hơi rũ xuống: “Được rồi, cậu có thể đi ra ngoài.”

“Vâng”

Trợ lý Trương đã đi ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Phó Kình Hiên.

Anh nhấc điện thoại lên, nhấn vào Mesenger, nhìn thấy bức ảnh do trợ lý Trương mới gửi.

Có hai bức ảnh, anh chưa nhìn thấy bức ảnh còn lại.
 
Chương 476


CHƯƠNG 476

Phó Kình Hiên nhấp vào bức ảnh.

Trong ảnh, Bạch Dương vẫn lấy bối cảnh đó, nhưng tư thế của cô đã thay đổi.

Một tay cô cầm làn váy dài, tay kia đưa lên không trung, như thể giây tiếp theo cô sẽ cất cánh bay đi.

Đẹp thì rất đẹp, nhưng anh cũng không thích.

Phó Kình Hiên nhấp vào bức ảnh, anh muốn xóa bức ảnh đó đi.

Ngón tay đã đặt phía trên nút xóa, nhưng chậm chạp không bấm vào.

Cuối cùng, anh vẫn bỏ cuộc.

“Kình Hiên!” Đột nhiên, giọng nói lo lắng của Cố Tử Yên từ sau cánh cửa truyền đến.

Phó Kình Hiên cau mày, nhanh chóng thoát khỏi Mesenger, đặt điện thoại trở lại vị trí ban đầu: “Vào đi.”

Ở phía bên kia, Bạch Dương và Trần Thi Hàm đã mua giày xong, bước ra từ cửa hàng giày.

Trần Thi Hàm sờ sờ bụng: “Sếp Bạch, hay là chúng ta đi ăn chút gì đi, em hơi đói.”

Bạch Dương cũng cảm thấy hơi đói bụng, nhìn thời gian đã gần một giờ chiều.

“Được rồi, lên tâng năm đi, ở đó có nhà hàng, hôm nay tôi mời, coi như cảm ơn cô vì đã ra ngoài cùng tôi.” Bạch Dương bỏ tay xuống, cười nói.

Trần Thi Hàm gật gật đầu: “Vậy thì tôi sẽ không khách khí.”

“Không cần khách sáo, đi thôi.” Bạch Dương khoác tay cô.

Hai người vừa đi được hai bước thì Trân Thi Hàm đột nhiên dừng lại, chỉ vào một cửa hàng đối diện: “Sếp Bạch, đó không phải là mẹ của Cố Tử Yên sao?”

Nghe vậy, Bạch Dương nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy bà Cố .

Bà ấy hẳn là vừa mới bảo dưỡng xong, cả khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên, trông chẳng giống phụ nữ năm mươi tuổi chút nào.

“Hôm nay thực sự không phải là ngày để ra ngoài. Chân trước nhìn thấy kẻ đáng ghét Cố Tử Yê , chân sau lại nhìn thấy mẹ của cô ta. Thế giới này thực sự rất nhỏ.”

Trần Thi Hàm thở dài.

Bạch Dương cười cười: “Được rồi, dù sao mọi người đều ở Hải Thành, dễ dàng gặp được bọn họ là chuyện bình thường.”

Có lẽ ánh mắt của hai người quá mức rõ ràng, không chút che dấu, nên bà Cố ngồi đối diện đã nhận ra và quay sang nhìn.

Nhìn thấy đó là Bạch Dương, bà Cố nhất thời cau mày, vẻ mặt không vui.

Bạch Dương cũng không tức giận, ngược lại gật đầu cười với bà.

Bà Cố lạnh lùng quay đầu, đi về phía cửa hàng trước mặt, không hề đáp lại.

Trần Thi Hàm trợn mắt: “Nhìn đi, đúng là có mẹ như nào thì có con gái cũng như vậy. Thảo nào Cố Tử Yên là người như vậy, hóa ra là được mẹ dạy.”

“Được rồi, chuyện này không cần để tâm, cô không phải đói bụng sao? Đi thôi.”

Bạch Dương thu hồi ánh mắt.

Trần Thi Hàm ừ một tiếng, cùng Bạch Dương đi tới thang cuốn.

Nhưng mà điêu mà cá hai không ngờ đến là sau khi ăn xong lại gặp được bà Cố.
 
Chương 477


CHƯƠNG 477

Nhưng lần này bà Cố không nhìn thấy bọn họ, sau khi ra khỏi cửa hàng trang sức DT, bà ấy mới rời đi.

Hơn nữa thời điểm rời đi, sắc mặt của bà ấy hình như không được tốt lắm, như thể đang rất thất vọng.

Bạch Dương không khỏi nhớ lại lần trước khi cô mang chiếc vòng cổ của phụ nữ đến cửa hàng DT để tư vấn, sau đó nhân viên ở cửa hàng nói với bà Cố về câu chuyện chiếc vòng đó.

Cũng bởi vậy, bà Cố mới nghi ngờ Cố Mạn Tình vẫn còn sống, hơn nữa còn bắt đầu tìm kiếm cô ấy.

Vừa rồi bà Cố bước ra khỏi cửa hàng DT với vẻ mặt thất vọng, chẳng lẽ là vì Cố Mạn Tình?

Suy nghĩ, Bạch Dương nheo đôi mắt xinh đẹp: “Thi Hàm, làm giúp tôi một việc?”

“Sao vậy?” Trần Thi Hàm vừa nhìn cô vừa uống trà sữa.

Bạch Dương trầm giọng nói: “Giúp tôi đến cửa hàng DT hỏi xem bà Cố đang làm gì.”

“Hỏi cái này để làm gì?” Vẻ mặt Trần Thi Hàm tò mò khó hiểu.

Ánh mắt Bạch Dương lóe lên: “Có chuyện, rất quan trọng, cô mau giúp tôi đi.”

“Được rồi, được rồi, cô cầm giúp tôi, tôi tới đó hỏi một chút.” Trân Thi Hàm đưa trà sữa cho cô.

Bạch Dương cầm lấy ly trà sữa, Trần Thi Hàm đã đến cửa hàng DT.

Sau vài phút, cô ấy trở lại.

Bạch Dương trả lại trà sữa cho cô: “Sao rồi, cô hỏi chưa?”

“Đã hỏi rồi” Trần Thi Hàm cầm trà sữa gật đầu. Nhân viên trong cửa hàng nói bà Cố tới đó để hỏi xem gần đây bọn họ có nhìn thấy một người phụ nữ đeo vòng cổ không.”

“Quả nhiên.” Bạch Dương mím đôi môi đỏ mọng.

Bà Cố không tìm thấy Cố Mạn Tình, vì vậy bọn họ đến cửa hàng để thử vận may.

“Sếp Bạch, cô đang làm cái gì mà bí hiểm vậy?” Trần Thi Hàm tò mò.

Bạch Dương bật cười: “Không có chuyện gì, chỉ là bà Cố đang tìm con gái lớn.”

“Con gái lớn?” Trần Thi Hàm ngạc nhiên: “Bà ấy có cô con gái khác à?”

“Ừm, còn có một cô con gái lớn tên là Cố Mạn Tình, Cố Tử Yên là em gái.” Bạch Dương gật đầu trả lời.

Trần Thi Hàm sửng sốt: “Thì ra là vậy, nhưng sao chị lại quan tâm đến chuyện này như vậy hả Sếp Bạch?”

“Bởi vì con gái lớn của bà ấy có chuyện liên quan đến nhà họ Bạch.” Bạch Dương nhíu mày: “Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa, chúng ta về trước đi.

Trần Thi Hàm gật đầu.

Trở lại Vịnh Tiên Thủy, đã bốn giờ chiều.

Bạch Dương đặt những thứ đã mua lên sô pha, trở về phòng cầm điện thoại di động gọi cho Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn thấy cô gọi tới, vừa mừng vừa sợ.

Suy cho cùng, rất hiếm khi cô có thể liên lạc với anh ta một lần.

“Đột nhiên gọi cho tôi, cô đang nhớ tôi sao?” Giọng nói cà lơ phất phơ của Trình Minh Viễn truyền đến.

Bạch Dương biết tính cách anh ta thích nói những lời ba hoa nên cô nghe xong cũng không tức giận mà chỉ cười: “Được rồi, anh nghiêm túc đi, tôi có việc.”

“Cho dù có chuyện gì nghiêm trọng, cô có thể trả lời tôi trước, nói rất nhớ tôi.”

Trình Minh Viễn thở dài.

Bạch Dương dở khóc dở cười: “Được rồi, em rất nhớ anh, được chưa?”

Dù biết câu “Em nhớ anh” của cô ấy chỉ là có lệ, là giả để làm anh ta vui.
 
Chương 478


CHƯƠNG 478

Nhưng anh ta vẫn thực sự rất vui.

“Vừa đủ” Bộ dạng Trình Minh Viễn ra vẻ chấp nhận.

Bạch Dương cười khẽ.

Trình Minh Viễn ho nhẹ hai tiếng: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

“Hôm nay tôi gặp bà Cố. Bà ấy đang hỏi về tung tích của Cố Mạn Tình, vì vậy tôi muốn hỏi anh, việc điều tra Cố Mạn Tình như thế nào rồi?” Bạch Dương ngồi bên giường nghiêm túc hỏi.

Trình Minh Viễn bật cười: “Cô hỏi thật đúng lúc, tôi thật sự tìm được một vài thứ.”

“Ồ?” Bạch Dương thẳng lưng: “Là gì?

“Đầu tiên và quan trọng nhất, Cố Mạn Tình thực sự không chết, mà còn sống. Để xác nhận điều này, tôi đã xem qua hồ sơ và †ìm thấy một cảnh sát già lúc đó đang phụ trách vụ án. Ông †a nói với tôi, năm đó thứ ba cô ném xuống sông hoàn toàn không phải là Cố Mạn Tình, mà là một con búp bê. ” Trình Minh Viễn đáp.

Nghe vậy, Bạch Dương nheo mắt: “Tôi thật sự đoán đúng rồi, lúc trước tôi cũng đoán như thế, thứ ba tôi ném xuống sông là cái khác.”

“Đúng vậy.” Trình Minh Viễn gật đầu.

Bạch Dương siết chặt điện thoại: “Cố Mạn Tình thì sao? Bây giờ cô ấy ở đâu?”

“Tôi không biết chuyện này. Mặc dù cha cô không ném Cố Mạn Tình xuống sông, nhưng ông ấy đã bắt cóc cô ấy. Ông ấy đã gửi Cố Mạn Tình đi đâu? Không ai ngoài cha cô biết việc này, người cảnh sát già đó cũng không biết. “Trình Minh Viễn buông tay, lực bất tòng tâm.

Bạch Dương cau mày: “Tại sao có thể như vậy, manh mối lại bị cắt đứt.”

“Đúng vậy, cho nên muốn tìm Cố Mạn Tình không dễ đâu” Trình Minh Viễn vò đầu bứt tóc.

Bạch Dương cắn môi: “Anh mới vừa nói cái đầu tiên, nói cách khác, anh còn tra ra được thứ khác?”

“Đúng vậy, tôi phát hiện ra Cô Tứ Yên cũng đang tìm Cố Mạn Tình.” Trình Minh Viễn ừ một tiếng.

Bạch Dương nhíu mày : “Chuyện này thì làm sao? Không phải là rất bình thường sao? Cố Mạn Tình là chị gái của cô ta, vậy không có gì ngạc nhiên khi cô ta đi tìm Cố Mạn Tình.”

“Không, không, không.” Trình Minh Viễn xua tay: “ Cô ta tìm Cố Mạn Tình, không phải vì tình chị em, mà là tiễn Cố Mạn Tình đi xa, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện ở Hải Thành, không bao giờ xuất hiện ở trước mặt vợ chồng Cố Việt Bân. “Tại sao?” Bạch Dương trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Trình Minh Viễn bĩu môi: “Còn có thể vì cái gì, ích kỷ chứ sao, nhà họ Cố chỉ có một người con, cô ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố và tập đoàn Tam Thịnh, nhưng nếu Cố Mạn Tình quay trở lại, cô ta sẽ không còn là người duy nhất nữa.”

“Tôi hiểu rồi, Cố Mạn Tình đang đe dọa thân phận của cô ta.” Bạch Dương giật mình nâng cằm lên.

Trình Minh Viên búng tay: “Chính xác, chính là như vậy, hơn nữa tôi nghe nói Cố Việt Bân đã giải tán một đoàn đội ưu tú.

Cô đoán xem bọn họ đã làm gì?”

“Là cái gì?” Bạch Dương nghiêng đầu.

Trình Minh Viễn trả lời: “Đội ngũ ưu tú đó được Cố Việt Bân đặc biệt chuẩn bị cho Cố Tử Yên. Cố Việt Bân dự định đợi đến cuối năm, khi Cố Tử Yên và Kình Hiên tổ chức tiệc đính hôn mới để Cố Tử Yên gia nhập Tập đoàn Tam Thịnh. Đoàn đội mà Cố Việt Bân giao cho Cố Tử Yên giờ đã bị giải tán, cô đoán xem nguyên nhân là do đâu?”
 
Chương 479


CHƯƠNG 479

Đôi mắt Bạch Dương hơi lóe lên: “Cố Việt Bân không muốn Cố Tử Yên thừa kế Tam Thịnh.”

“Đúng vậy, chỉ có đáp án này mới có thể giải thích được hành vi giải tán đội ưu tú đó của Cố Việt Bân. Tôi đoán, Cố Việt Bân muốn bồi dưỡng Cố Mạn Tình, Cố Tử Yên biết được điều này, vì vậy cô ta phải nhanh chóng tìm được Cố Mạn Tình trước, đuổi Cố Mạn Tình đi.” Trình Minh Viễn vừa nói vừa xoa cằm.

Bạch Dương nhếch môi giễu cợt: “Cho dù không liên quan đến quyền thừa kế của Tam Thịnh và gia tộc họ Cố, tôi tin rằng Cố Tử Yên cũng sẽ làm như vậy. Nghĩ mà xem, Cố Mạn Tình đã bị tách khỏi vợ chồng Cố Việt Bân lúc còn rất nhỏ, Cố Việt Bân và vợ nhất định sẽ chú ý bù đắp cho Cố Mạn Tình nhiều hơn, thậm chí có thể bỏ qua Cố Tử Yên, vì thế anh nghĩ Cố Tử Yên có thể chịu đựng được không? “

“Cô nói cũng đúng.” Trình Minh Viễn gật đầu, sau đó trong mắt lóe lên một tia sáng: “Bạch Dương, tôi đột nhiên có một ý kiến hay.

“Một ý kiến hay?” Bạch Dương đầy hứng thú.

Trình Minh Viễn ho nhẹ một tiếng: “Trong điện thoại khó mà nói chuyện, chúng ta ra ngoài nói.”

Bạch Dương nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ, bên ngoài trời đã tối, cô định từ chối.

Ở đầu dây bên kia Trình Minh Viễn dường như đã đoán được, anh ta lên tiếng trước: “Ngày mai tôi đi nước ngoài, không có thời gian, cho nên muốn nói cũng chỉ có hôm nay, hơn nữa những gì tôi muốn nói với cô đều không quá dài, dài quá sẽ không còn ý nghĩa.”

Nghe vậy, Bạch Dương cắn môi dưới, cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, nói chuyện ở đâu?”

Trình Minh Viễn nghe cô đồng ý, kích động nắm chặt tay, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh: “Công viên giải trí thì sao?”

Đi vào trong đó hẹn hò, hẳn là không Tồi.

Nghe nói con gái thích đến những chỗ như vậy.

“Công viên giải trí2” Bạch Dương khóe miệng giật giật:’Nói chuyện thôi, tùy tiện †ìm quán cà phê không phải được rồi ư?

Sao lại tới nơi như vậy?”

Ánh mắt Trình Minh Viễn chột dạ nhìn nơi khác: “Chủ yếu là do anh họ và chị dâu của tôi đi công tác nên để con trai của bọn họ cho tôi. Thằng nhóc đang nháo nhào đòi đi công viên giải trí, cho nên Bạch Dương, cô giúp tôi đi…làm ơn, làm ơn. “

Bạch Dương nghe lời cầu xin đáng thương của anh ta, xoa xoa lông mày: “Được rồi, đi thôi.”

Trên mặt Trình Minh Viễn lộ ra một nụ cười thành công: “Được, vậy tôi tới đón cø.

“Không cần, tôi lái xe qua đó nhanh hơn, gặp nhau ở lối vào công viên.” Bạch Dương cười nói.

Trình Minh Viễn ừ hai tiếng, kết thúc cuộc gọi.

Anh ta đặt điện thoại xuống, nhanh chóng đi xuống phòng khách dưới lầu, bế cháu trai nhỏ đang chơi xếp hình trên sofa lên, hôn thật mạnh: “Đậu Đậu, đi thôi, chú dẫn cháu đi công viên chơi.”

Đậu Đậu chán ghét lau mặt: “Cháu không đi, công viên có cái gì vui, ở nhà chơi xếp hình vui hơn.”

Nghe vậy, trước kia Trình Minh Viễn có bao nhiêu hài lòng với sự im lặng của Đậu Đậu, giờ lại ghét bỏ bấy nhiêu.

Anh ta ôm thằng nhỏ bước ra ngoài: “Không được, cháu phải đi. Vì chung thân đại sự của chú, vì chú cháu phải hi sinh một chút.”

“,. Không!” Đậu Đậu hét lên.

Bạch Dương không biết Trình Minh Viễn ra ngoài nói chuyện với cô, nhưng thật ra là có mục đích khác.

Sau khi cúp điện thoại, cô lái xe đến công viên giải trí.

Đến nơi thì đã gần tám giờ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom