Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 420


CHƯƠNG 420

Trợ lý Trương cười gượng: “Rất xin lỗi cô Bạch, tôi thật sự không biết. Tôi tự mình đưa bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô đến trước mặt Tổng giám đốc Phó, trên đường đi chưa từng…”

Trợ lý Trương nói đến đây, dường như nghĩ tới điều gì, mắt đột nhiên trợn trừng.

Phó Kình Hiên thấy anh ta như vậy thì nheo mắt hỏi: “Có phải anh đã biết điều gì không?”

Trợ lý Trương há hốc miệng: “Tôi nghĩ đến một loại khả năng nhưng…”

Anh ta nhìn về phía Cố Việt Bân với ánh mắt phức tạp.

Trong lòng Cố Việt Bân chợt căng thẳng, rõ ràng hiểu ra điều gì đó, sắc mặt khó coi.

“Trợ lý Trương, mong anh hãy nói thẳng ra, được không?” Bạch Dương nhìn trợ lý Trương, sốt ruột nói.

Trợ lý Trương lại nhìn về phía Phó Kình Hiên, hỏi dò ý anh.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Nói đi.”

Trợ lý Trương thấy sếp bảo mình nói, cũng không giấu giếm nữa, gật đầu trả lời: ‘Sau khi tôi nhận được bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô Bạch không lâu, cô Cố lại xuất hiện, cũng tới đưa quy hoạch chiến lược doanh nghiệp. Trong lúc đó, tôi ra ngoài rót cốc cà phê cho cô Cố, có để bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp ở trong phòng tiếp khách. Lúc đó, †rong phòng tiếp khách chỉ có cô Cố ở…”

Anh ta đã nói đến đây, còn có gì không rõ nữa.

Bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của Bạch Dương đã bị Cố Tử Yên đổi.

Phó Kình Hiên hạ mí mắt xuống, trong lòng đầy thất vọng.

“Cậu nói linh tinh!” Cố Việt Bân võ bàn, căm tức nhìn trợ lý Trương: “Cậu dám nói xấu Tử Yên. Kình Hiên, đây chính là trợ lý tốt của cậu đấy.”

Thật ra ông ta cũng hiểu rõ, bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp đúng là do Tử Yên đổi.

Nhưng vậy thì thế nào, ông ta quyết không thể thừa nhận được.

“Chủ tịch Cố, tôi dám tự nhận mình là người công bằng chính trực, không thiên vị. Lời tôi vừa nói hoàn toàn không nói ngoa. Nếu ông không tin, tôi có thể trích xuất video giám sát từ phòng tiếp khách.”

Trợ lý Trương nhìn Cố Việt Bân nói với vẻ không vui.

Anh ta đi làm mấy năm, khó khăn mới lắm mới được như ngày bây giờ, sao có thể vô duyên vô cớ đi đổ oan cho người khác.

Làm vậy chẳng phải là tự đập bát cơm của mình sao?

Nghe trợ lý Trương nói có thể trích xuất cameras giám sát, mặt Cố Việt Bân lập tức trắng bệch.

Bạch Dương giễu cọt: “Chủ tịch Cố, con gái của ông vẫn thật sự hiếu thảo đấy! Để ông giành được ghế hợp tác, cô ta thậm chí còn làm ra được chuyện vô sỉ như vậy.”

“Đúng vậy, con gái ông thật sự làm chúng tôi được mở rộng tâm mắt.” Có người phụ họa.

Mặt Cố Việt Bân hết đỏ lại trắng giống như bảng màu vậy, hoàn toàn lúng túng, chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.

Từ trước tới nay, ông ta chưa bao giờ mất mặt như bây giờ, cho dù là lúc bị bắt vào cục cảnh sát cũng không đến mức này.

Dù sao lúc ông ta bị bắt vào Cục cảnh sát, bên ngoài không biết rốt cuộc ông ta làm gì. Nhưng lần này lại khác, ai nấy đều biết Tử Yên lén đổi bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của người khác, thậm chí còn cho rằng ông ta chỉ thị. Ông ta thậm chí có thể tưởng tượng được, sau này người trong giới sẽ bàn tán về ông ta thế nào.
 
Chương 421


CHƯƠNG 421

Giờ phút này, trong lòng Cố Việt Bân cực kỳ căm hận.

Ông ta hận Bạch Dương, hận cô tại sao phải nói ra chân tướng bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp là của cô, cô lại không thể ngậm bồ hòn, nuốt xuống chuyện này sao?

Ông ta còn hận Phó Kình Hiên nữa. Ông †a hận anh tại sao không xử lý kín chuyện này, đương nhiên càng hận con bé Tử Yên chết tiệt kia hơn.

“Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương thấy Cố Việt Bân không nói được lời nào, nên không chú ý tới ông ta nữa, mà nhìn về phía Phó Kình Hiên trên vị trí chủ tọa: “Nếu chân tướng đã rõ ràng, vậy anh định xử lý chuyện này thế nào? Để Chủ tịch Cố tiếp tục giành được ghế hợp tác hay là…”

“Nếu chân tướng đã rõ ràng, tôi tuyên bố ghế hợp tác của Cố Việt Bân bị hủy bỏ, giao cho sếp Bạch. Các vị không có ý kiến gì chứ?” Phó Kình Hiên ngắt lời cô, ánh mắt nhìn lướt qua trên mặt mọi người.

Mọi người lắc đầu: “Chúng tôi đương nhiên không có ý kiến.”

Tạm thời không nói tới ghế của Cố Việt Bân vốn phải là của Bạch Dương.

Hơn nữa, bọn họ vừa xem qua bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của Bạch Dương, quả thật không tệ.

“Chủ tịch Cố, ông thì sao? Ông có ý kiến gì không?” Phó Kình Hiên gọi tên Cố Việt Bân.

Vẻ mặt Cố Việt Bân vô cùng miễn cưỡng: “Đương nhiên không có.”

Ông ta có ý kiến thì có thể làm thế nào?

Phó Kình Hiên gật đầu, quay sang nhìn về phía trên mặt Bạch Dương: “Bọn họ đều không có ý kiến, bây giờ được chưa?”

“Được rồi.” Trong mắt Bạch Dương ánh lên chút vui sướng.

Cuối cùng, cuối cùng cô đã giành được ghế hợp tác.

Cô đã thắng trong cuộc đánh cược với Đoàn Hựu Đình rồi!

Bạch Dương kích động siết chặt hai nắm tay.

Phó Kình Hiên cảm nhận được sự vui mừng của cô, trong mắt cũng hiện lên ý cười nhưng rất nhanh đã biến mất. Anh hất cằm, vừa định nói gì đó, Bạch Dương lại đột nhiên nói: “Nhưng tổng giám đốc Phó, như vậy còn chưa đủ!”

Lời này làm ánh mắt mọi người sáng lên, lập tức có hứng thú.

Xem ra cô Bạch này còn là một người có tâm lớn, lấy lại tên của quy hoạch chiến lược doanh nghiệp và ghế hợp tác còn chưa đủ, còn muốn nhân cơ hội đòi thêm lợi ích khác.

Cố Việt Bân phẫn nộ hét lên: “Bạch Dương, cô đừng được voi đòi tiên!”

Bạch Dương thản nhiên liếc nhìn ông ta: “Sao lại nói là được voi đòi tiên? Bản thân tôi là người bị hại, tranh thủ quyền lợi cho mình thì có gì sai chứ? Ngược lại, Chủ tịch Gố là người gây hại chẳng những không xin lỗi, trái lại còn chỉ trích tôi, ông không cảm thấy quá đáng sao?”

“Cô… Cố Việt Bân tức giận trợn trừng mắt.

Bạch Dương mặc kệ ông ta, nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã nộp bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của mình lên, nhưng lại bị người ta đánh tráo ở tập đoàn Phó Thị của anh, anh làm ông chủ, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm chứ? Nếu không, sau này mọi người còn ai dám tin tưởng Phó thị, ai dám đưa đồ đến Phó thị nữa?”

“Sếp Bạch nói rất đúng.” Có người gật đầu: “Tổng giám đốc Phó, anh quả thật nên chịu trách nhiệm chuyện này.”

Phó Kình Hiên ngồi thẳng người: “Nguyên nhân chủ yếu của chuyện này quả nằm bên phía Phó thị, tôi xin lỗi cô Bạch vì sự sơ suất của Phó thị.”
 
Chương 422


CHƯƠNG 422

Anh nói xong lại đứng lên, bàn tay áp vào bụng, cúi người về phía Bạch Dương.

Trợ lý Trương cũng vậy: “Cô Bạch, là tôi làm việc không được chu đáo, mới để cho quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô bị đổi, thật sự xin lỗi.”

Thấy hai người đã nói xin lỗi, vẻ mặt Bạch Dương cũng dễ coi hơn nhiều.

Sau đó, cô lại nhìn về phía Cố Việt Bân: “Chủ tịch Cố, Tổng giám đốc Phó cũng đã xin lỗi, còn ông thì sao?”

“Cô muốn bảo tôi cũng xin lỗi à?” Cố Việt Bân trợn tròn mắt với vẻ không thể tin được.

Bạch Dương mỉm cười: “Tôi bảo ông xin lỗi thì có gì sai chứ? Cho dù không phải ông đổi bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp nhưng ai biết có phải ông xúi giục cô Cố không? Cho dù không phải, lúc đầu chẳng phải ông muốn giấu chuyện này, không muốn thừa nhận bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp là của tôi sao?

Cho đến lúc trợ lý Trương nói có thể trích xuất cameras giám sát, ông mới thừa nhận, cho nên ông không nên xin lỗi sao?”

“Đúng vậy Chủ tịch Cố, sếp Bạch nói không sai. Mọi người chúng tôi đều chứng kiến, vừa rồi ông cứ nhất quyết nói bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp là của ông mà không phải của sếp Bạch, chúng tôi đều biết trong lòng ông có ý gì. Cho nên ông vẫn nên xin lỗi đi, để tránh cho càng … 170: CÁT BỤI LẮNG XUỐNG thêm mất mặt.” Có người cười nói.

Cố Việt Bân tức tới run người nhưng lại không thể phản bác được, nếu không sẽ chỉ làm cho những người này càng chê cười mình hơn.

Ông ta hít sâu một hơi, cố nén cơn giận trong lòng xuống, nhìn Bạch Dương với vẻ u ám: “Được, tôi xin lỗi, xin lỗi, vậy đã được chưa?”

“Cho dù Chủ tịch Cố xin lỗi có vẻ không Tình nguyện lắm, nhưng Chủ tịch Cố có thể bỏ xuống mặt mũi để xin lỗi, đã thật sự không tệ rồi. Tôi đành phải miễn cưỡng tiếp nhận thôi.” Bạch Dương vừa cười vừa nói.

Cố Việt Bân suýt nữa nghẹn thở.

Hay cho một câu đành miễn cưỡng.

Ông ta nhớ kỹ mối thù hôm nay rồi!

“Trợ lý Trương.” Lúc này, Phó Kình Hiên nói: “Anh căn dặn xuống dưới, sau này Tử Yên tới tập đoàn, nhất định phải hẹn trước, đừng cho cô ấy đi thẳng vào nữa.”

Trợ lý Trương đẩy kính mắt: “Vâng.”

“Kình Hiên, cậu…” Cố Việt Bân kinh ngạc nhìn Phó Kình Hiên, không tin anh lại làm như thế.

Bạch Dương cũng cảm thấy hơi khó tin.

Phó Kình Hiên liếc mắt nhìn về phía cô, lúc này mới nhìn Cố Việt Bân nói với giọng điệu lãnh đạm: “Đây là trừng phạt cho việc Tử Yên đổi bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp.”

Môi Cố Việt Bân giật giật, nhất thời không nói được câu nào.

Bạch Dương cũng đánh giá cao về Phó Kình Hiên.

Cô không ngờ, anh từ trước đến nay luôn dung túng Cố Tử Yên không có giới hạn, thế mà lại trừng phạt cô ta.

Đúng là mặt trời mọc từ phía tây rồi.

“Kình Hiên, tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái, tôi xin phép được về trước.” Cố Việt Bân hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

Ông ta còn không đi sẽ mất hết thể diện.
 
Chương 423


CHƯƠNG 423

Phó Kình Hiên cũng biết ông ta đang trốn tránh, khẽ gật đầu: “Trợ lý Trương, anh tiễn Chủ tịch Cố ra ngoài.”

“Vâng.” Trợ lý Trương đáp một tiếng, sau đó nhìn Cố Việt Bân làm ra một tư thế mời.

Sau khi Cố Việt Bân đi rồi, Phó Kình Hiên vỗ tay: “Được rồi, cuộc họp tiếp tục.”

Lúc này, Bạch Dương mới ngồi xuống và tiếp tục họp.

Cố Việt Bân nổi giận đùng đùng trở lại nhà họ Cố.

Bà Cố đang đắp mặt nạ, thấy ông ta trở về còn rất kinh ngạc: “Chồng, sao ông về nhanh vậy? Đã họp xong rồi sao?”

“Hừ, còn họp gì nữa. Tôi suýt nữa bị tức chết trong cuộc họp rồi.” Cố Việt Bân ném chiếc cặp xuống sofa.

Bà Cố tháo mặt nạ xuống: “Rốt cuộc là sao vậy?”

Cố Việt Bân không trả lời, hỏi bằng giọng u ám: “Tử Yên đâu?”

“Tử Yên ở trong phòng.” Bà Cố trả lời.

Cố Việt Bân híp mắt lại, nhấc chân đi lên Tầng.

Bà Cố thấy ông ta tức giận như vậy thì hơi giật mình.

Chắc không phải là Tử Yên gây ra chuyện gì chọc giận ông ta chứ?

Nghĩ vậy, bà Cố cũng vội vàng đứng dậy đi theo.

Cố Việt Bân đi tới bên ngoài phòng Cố Tử Yên, giơ tay lên gõ cửa thật mạnh.

Ngay sau đó, cửa mở ra, Tử Yên mặc váy ngủ xuất hiện ở sau cửa, trên mặt rõ ràng còn ngái ngủ: ‘Ba, có chuyện gì ạ?”

Cố Việt Bân thấy cô ta như vậy thì lại càng tức giận hơn.

Ông ta đi họp bị làm cho tức muốn điên lên, cô ta thì hay lắm, lại ở nhà ngủ ngon lành.

Càng nghĩ càng thấy tức, Cố Việt Bân không nhịn được nữa, dơ tay lên, cho cô ta một cái bạt tai.

Bốp một tiếng!

Tử Yên bị đánh ngã xuống đất, cả người đều mơ màng.

Bà Cố vừa chạy tới thì hét lên một tiếng, vội vã đi tới ôm lấy cô ta: “Tử Yên.”

Tử Yên che má lại, khó tin ngẩng đầu lên nhìn Cố Việt Bân, lúc này mặt ông ta đã đen thui.

Bà Cố cũng vậy, không chỉ khiếp sợ mà còn phẫn nộ: “Cố Việt Bân ông điên rồi sao, ông đánh con gái làm cái gì?”

“Tôi đánh nó làm cái gì, bà thử hỏi nó xem nó đã làm gì?” Cố Việt Bân run rẩy chỉ vào Cố Tử Yên.

Tử Yên được bà Cố đỡ dậy, đôi mắt ngập nước, nói: “Ba, rốt cuộc là con đã làm cái gì, ba nói đi.”

“Đúng vậy, ông nói đi chứ” Bà Cố xoa mặt con gái, đau lòng đến nỗi chảy nước mắt: “Tử Yên, con có đau không?”

Trên khuôn mặt trắng nõn in hằn mấy dấu ngón tay.

Có thể thấy là cái bạt tai vừa rồi Cố Việt Bân đã dùng bao nhiêu sức lực.

“Đau ạ.” Tử Yên cắn môi, nước mắt cũng trào ra.

“Đau là đúng rồi!” Cố Việt Bân lạnh lùng nói: “Con nói với ba là ba có thể giành được ghế hợp tác, ba còn tưởng là con đã thuyết phục được Kình Hiên cho ba đi cửa sau, đâu có ngờ được hoá ra là con đổi thành kế hoạch của người khác.”
 
Chương 424


CHƯƠNG 424

Nghe vậy, ánh mắt Tử Yên hơi chột dạ.

Bà Cố cũng ngây ra.

Nhưng mà chỉ chốc lát sau, bà Cố lại cảm thấy cũng chả có gì: “Đổi thì đổi thôi, cũng chả phải chuyện to tát gì, có cần phải đánh con gái không?”

“Phải, chuyện này đúng là chả phải chuyện to tát gì, nhưng nó sai là sai ở chỗ làm việc không kĩ càng, đuổi trợ lý Trương đi, một mình ở lại trong phòng tiếp khách có camera theo dõi mà đổi, thế này chẳng phải là đưa chứng cứ vào trong tay người khác sao?” Cố Việt Bân lạnh lùng nhìn Cố Tử Yên.

Tử Yên sững người ra: “Con… Con không biết ở đó có camera.”

“Hừ, bây giờ mới không biết thì đã muộn rồi, con có biết lúc con nhóc Bạch Dương kia vạch trần chuyện kế hoạch không phải của ba, ba đã mất mặt cỡ nào không hả, hơn hai mươi vị Tổng giám đốc đều ngồi đó, con bảo xem sau này ba còn làm ăn thế nào được hải” Cố Việt Bân nói.

Tử Yên cúi đầu, không dám lên tiếng.

Bà Cố xoa lưng cô ta: “Việt Bân, không nghiêm trọng tới mức đó chứ.”

“Sao lại không chứ, lần này mặt mũi của †ôi đều mất hết cả rồi, ai cũng biết tôi có một đứa con gái tay chân không sạch sẽ, đi đổi bản kế hoạch của người khác, tôi thành trò cười của cả Hải Thành bà có biết không hả”

Cố Việt Bân lại chỉ vào bà Cố: “Còn cả bà nữa, bà có tin là bây giờ bà ra ngoài nói chuyện với các bà chủ khác, thì bọn họ đều sẽ nhìn bà với ánh mắt khinh thường cười nhạo không hả.”

Bà Cố nghe vậy thì lập tức sốt ruột: “Không… Không tới nỗi đó chứ?”

“Sao lại không chứ?” Cố Việt Bân cười nhạt.

Bà Cố tin, ánh mắt nhìn Tử Yên rất phức tạp.

Tử Yên nhận ra được bà Cố cũng bắt đầu trách cô ta thì cắn răng, lập tức vừa khóc vừa nói: “Nhưng con cũng là vì ba thôi mà, chẳng phải con là vì muốn ba lấy được vị trí hợp tác thôi sao.”

Bà Cố nghe thấy lời này thì chút trách cứ vừa nảy lên trong lòng cũng lập tức biến mất, gật đầu theo: “Đúng vậy Việt Bân, Tử Yên cũng chỉ là tốt bụng làm hỏng việc thôi.”

Cố Việt Bân mỉa mai đáp lại: “Chính vì bà cứ nuông chiều nó nên mới dưỡng nên cái tính nết này của nó đấy, độc ác thì thôi, lại còn ngu xuẩn, làm việc cũng không làm cho sạch, còn để lại chứng cứ, bà có tin là không sớm thì muộn ắt sẽ có ngày cả nhà chúng ta đều bị nó làm liên lụy không.”

Tử Yên trợn to hai mắt: “Ba?”

Cô ta không dám tin rằng ba lại nghĩ về mình như vậy, lại còn nói cô ta vừa độc ác vừa ngu xuẩn.

Đột nhiên, trong lòng Tử Yên nảy lên cảm giác oán hận mãnh liệt, đôi mắt cũng ửng lên.

Để không bị Cố Việt Bân phát hiện, cô ta vội vã cúi đầu xuống, làm ra vẻ rất oan ức khổ sở.

Cố Việt Bân hơi đau đầu, có lẽ là vì tức quá.

Ông ta day day huyệt thái dương: “Mấy ngày tới con ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà mà kiểm điểm lại cho ba.”

Nói xong, ông ta quay người đi ra ngoài, định xuống tầng uống ít thuốc đau đầu.

Cố Việt Bân đi rồi, bà Cố lập tức an ủi: “Tử Yên, vừa rồi ba con nói vậy cũng là vì đang tức giận quá thôi, lời nói trong lúc nóng giận con đừng để bụng.”

Tử Yên gật đầu, nghẹn ngào vâng một tiếng: “Mẹ, con muốn yên lặng một mình, mẹ ra ngoài đi ạ.”

“Được.” Bà Cố thở dài, đồng ý.
 
Chương 425


CHƯƠNG 425

Bà ta đi xuống tầng, nhìn thấy Cố Việt Bân đang ngồi trên sofa ngửa đầu uống thuốc, vừa rồi vốn còn định trách mắng ông ta một hồi nhưng thấy cảnh này cũng không trách nổi nữa.

Bà Cố đi tới ngồi xuống: “Việt Bân, Tử Yên biết lỗi rồi, lần này tha thứ cho con bé GII Cố Việt Bân thở dài: “Tôi chỉ sợ là còn có lần thứ hai lần thứ ba nữa thôi, đúng là không phải ruột…”

“Việt Bân!” Bà Cố cứ như thể bị cái gì kích thích, lập tức cất cao giọng cắt ngang lời ông ta: “Mấy lời thế này ông không được nói đâu đấy.”

Cố Việt Bân hừ hừ: “Được rồi được rồi tôi không nói, nói chung là tôi cũng đã nhìn rõ rồi, Tử Yên thông minh thì đúng là có thông minh thật, nhưng đều là chút khôn vặt, từ xưa tới giờ đều làm việc không vẹn †oàn, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, tôi cũng không yên †âm để sau này giao lại Tam Thịnh cho nó, nhưng mà cũng may chúng ta còn có Mạn Tình.”

Nhắc tới con gái lớn, bà Cố lại lau nước mắt: “Cũng đã sắp hai ngày rồi, sao Mạn Tình còn chưa tới tìm chúng ta nữa, Việt Bân, tôi càng ngày càng cảm thấy Mạn Tình có lẽ là nghi ngờ chúng ta trước kia không cần con bé nên mới không tới, Việt Bân, chúng ta vẫn nên chủ động tìm Mạn Tình đi, để cho con bé biết chúng ta không hề từ bỏ con bé.”

Cố Việt Bân gật đầu: “Được, để tôi bảo trợ lý lên mạng tuyên bố tin tức, bà lấy dây chuyền ra chụp bức ảnh gửi cho tôi.”

“Được!” Bà Cố nín khóc mỉm cười, nhanh chóng bằng lòng.

Ở lan can tầng hai, Tử Yên nghe thấy họ muốn bắt đầu tìm Cố Mạn Tình thì bàn tay đang đặt trên lan can siết chặt.

Quá nhiên, cô ta biết người chị này chá phải thứ tốt đẹp gì, còn chưa trở lại mà đã muốn tranh giành tình yêu của ba mẹ với cô ta, còn cả quyền thừa kế Tam Thịnh nữa.

Cho nên, sao cô ta có thể để cho người chị tranh giành đồ của cô ta trở về chứ!

Tử Yên xoay người đi vào phòng, lấy điện thoại ra gọi cho một số điện thoại: “A lô, là tôi, người tôi bảo anh tìm đã tìm được chưa?”

Bên kia điện thoại truyên tới một giọng nam: “Vẫn chưa.”

Phế vật!

Tử Yên giẫm chân.

Đã hai ngày rồi còn chưa tìm thấy tung tích của Cố Mạn Tình, không phải phế vật thì là cái gì.

“Tôi cho anh thêm hai ngày nữa, nếu như anh còn không tìm thấy thì chờ đó cho tôi!” Tử Yên lạnh lùng uy hiếp.

Sau đó, cô ta bỏ điện thoại xuống, vội vã thay quần áo rồi ra ngoài, lái xe tới trước tập đoàn Phó Thị.

Nếu chuyện cô ta đổi kế hoạch đã bị vạch trần thì cô ta nhất định phải tới làm yên lòng bên phía Kình Hiên.

Đi tới tập đoàn Phó Thị, Tử Yên cứ như thường lệ đi về phía thang máy riêng của sếp Tổng.

Kết quả là còn chưa tới thang máy thì đã bị nhân viên lễ tân gọi lại: “Cô Cố, xin hỏi cô đã hẹn trước chưa ạ?”

Tử Yên trợn to hai mắt đầy vẻ khó tin: “Hẹn trước? Tôi?”

“Đúng vậy.’ Nhân viên lễ tân mỉm cười gật đầu, trong lòng lại đang tò mò.

Chẳng lẽ cô Cố đã chia tay với sếp Tổng rồi, nếu không sao sếp Tổng lại không cho cô ta đi lên?

“Cô mới tới sao?” Tử Yên nhìn nhân viên lễ tân, sắc mặt không được tốt lắm.

Nhân viên lễ tân lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

“Nếu không phải thì tại sao cô lại ngăn tôi, cô không biết tôi là ai sao?” Tử Yên chỉ vào mình.
 
Chương 426


CHƯƠNG 426

Cô là vợ chưa cưới của Kình Hiên đấy, sau này sẽ là phu nhân của Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị.

Thế mà cô nhân viên lễ tân này lại dám cản cô ta lại?

Đối mặt với lời chất vấn của Cố Tử Yên, nhân viên lễ tân cũng rất áp lực.

Cô ta cố gắng duy trì nụ cười trên khuôn mặt, áy náy trả lời: ‘Cô Cố, tôi biết cô là ai, nhưng tôi thực sự không thể để cô đi lên, đây là do sếp Tổng đích thân dặn dò.”

“Kình Hiên dặn dò?” Tử Yên sửng sốt, sau đó siết chặt hai tay, lạnh lùng hỏi: “Dặn cái gì?”

“Tổng giám đốc Phó dặn là sau này cô tới Phó Thị thì đều phải hẹn trước, nếu như không hẹn trước thì chúng tôi không được để cô lên, nếu như cô Cố không tin thì có thể tự mình liên hệ Tổng giám đốc Phó ạ”“

Nói xong, cô nhân viên lễ tân hơi khom người, đi tới ngăn trước thang máy riêng, không để Tử Yên đi vào.

Tử Yên thấy vậy thì giận đỏ bừng mặt.

Chờ đấy, cô sẽ lập tức bảo Kình Hiên đuổi việc cô nhân viên lễ tân này.

Tử Yên hừ một tiếng, xoay người đi tới khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh, gọi điện thoại cho Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên vẫn còn họp ở khách sạn, nghe thấy điện thoại đổ chuông thì nhíu mày, sau đó nhìn vào màn hình điện thoại.

Nhìn thấy là Tử Yên gọi tới, mặt anh lạnh lùng, sau đó thẳng tay từ chối cuộc gọi.

Tử Yên nhìn thấy giao diện màn hình quay trở lại menu chính thì sợ tới ngây ra, Kình Hiên lại đi cúp điện thoại của cô ta?

Vừa tức giận, trong lòng Tử Yên lại vừa cảm giác lo lắng.

Anh đang làm gì? Tại sao không nghe điện thoại của cô ta?

Là bởi vì chuyện cô ta đổi bản kế hoạch nên tức giận không nghe điện thoại, hay là…

Tử Yên cắn môi dưới, không nghĩ tiếp nữa, lại gọi cho Phó Kình Hiên.

Cho dù thế nào thì cô ta cũng phải khiến anh nghe máy.

“Đầu nói xong cả rồi nhỉ, tiếp theo hãy nói về những điều cần chú ý cùng với các quy tắc trong quá trình hợp tác, bên phía HO Phó Kình Hiên còn chưa nói xong thì đã bị tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa cắt ngang.

Anh thấy vẫn là Tử Yên gọi tới thì sắc mặt đen thui, thậm chí trong mắt còn có vẻ bực bội, sau đó lại lân nữa cúp điện thoại.

Kết quả chỉ mấy giây sau, chuông lại vang lên.

Một ông Tổng Giám đốc ngồi phía bên phải anh tò mò liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy ghi chú “Tử Yên ” trên màn hình điện thoại của anh thì lập tức hiểu ra, cười cười: “Tổng giám đốc Phó, nếu là vợ chưa cưới của anh gọi tới thì anh cứ nghe đi, lỡ như có chuyện quan trọng cần gấp thì sao.”

Bạch Dương ngồi ở vị trí tận cùng của bàn họp, cũng cách Phó Kình Hiên xa nhất nghe nói như vậy thì hàng mày xinh đẹp hơi nhướng lên.

Lại là điện thoại của Cố Tử Yên.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên với vẻ hứng thú.

Không phải anh yêu Tử Yên sâu sắc lắm sao?

Thế mà bây giờ lại chẳng muốn nghe điện thoại của Cố Tử Yên, thậm chí còn có vẻ mất kiên nhẫn khi thấy Tử Yên gọi tới, chẳng lẽ giữa hai người họ có vấn đề gì?
 
Chương 427


CHƯƠNG 427

Có cùng suy nghĩ như vậy không chỉ mỗi mình Bạch Dương mà mấy ông tổng còn lại cũng đang nghĩ vậy.

Dù sao mọi người đều thấy rõ hành động vừa rồi của Phó Kình Hiên.

Nếu như giữa Tổng giám đốc Phó và cô nhóc nhà họ Cố xảy ra vấn đề gì, thì họ cũng nên định nghĩa lại thái độ của họ đối với nhà họ Cố.

Hai tháng nay, từ sau khi nhà họ Cố leo lên bám được Tổng giám đốc Phó thì cũng trở nên kiêu ngạo hẳn, họ đều đã ngứa mắt với nhà họ Cố từ lâu, đương nhiên chỉ ước gì nhà họ Cố bị Tổng giám đốc Phó ghét bỏ.

“Xin lỗi, cuộc họp tạm ngừng một lát, tôi đi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại.” Phó Kình Hiên không biết những người ngồi bên dưới đang nghĩ ngợi điều gì, anh cầm chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông đứng lên.

Anh biết, với cái xu thế này, nếu anh không nghe máy thì chắc chắn Tử Yên sẽ còn gọi tiếp.

Cho dù anh có tắt máy thì Tử Yên cũng sẽ gọi tới điện thoại của trợ lý Trương.

“Chúng tôi hiểu mà, chuyện công quan trọng, chuyện trong nhà cũng quan trọng, Tổng giám đốc Phó mau đi đi, đừng để vợ chưa cưới phải chờ lâu.” Mấy ông sếp Tổng bên dưới cười nói.

Phó Kình Hiên khẽ gật cằm, đi ra khỏi phòng họp.

Đương nhiên trợ lý Trương cũng đi theo ra ngoài.

Sau khi hai người đi, phòng họp lập tức trở nên náo nhiệt.

“Tổng giám đốc Phó thì đúng là thanh niên tuấn kiệt hiếm thấy, tiếc là ánh mắt nhìn phụ nữ không ổn, lại đi coi trọng con nhóc nhà họ Cố kia, mấy người nhìn cái kiểu con nhóc nhà họ Cố kia gọi điện thoại là biết ngay phiền phức lôi thôi cỡ nào, ở cạnh một đứa con gái như vậy thì sau này giám đốc Phó chắc chắn sẽ bị thiệt thòi thôi.”

“Còn không phải sao, trước kia tôi cũng có một cô bồ như vậy, không nghe điện thoại là y như rằng cứ gọi liên tục, đúng là phiền chết đi được.”

“Tổng giám đốc Bạch.” Đột nhiên, có một vị Tổng giám đốc nhìn về phía Bạch Dương.

Bạch Dương đang vừa uống trà vừa nghe mấy người họ bàn tán về Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, đang nghe rất hào hứng, không ngờ lại có người quay sang hỏi tới cô.

“Tổng giám đốc Trương, có chuyện gì sao?” Bạch Dương đặt chén trà xuống, lễ phép cười với vị Tổng giám đốc vừa gọi mình.

Tổng giám đốc Trương nói: ‘Bàn tướng mạo hay năng lực thì cô đều xuất sắc hơn con nhóc nhà họ Cố kia, Tổng giám đốc Phó lại đi ly hôn với cô rồi chọn con nhóc nhà họ Cố kia, thật đúng là không có số hưởng.”

Bạch Dương nhìn ông ta một lúc, lập tức hiểu ngay ông ta đang nghĩ gì trong bụng.

Người này là ghen tức một hậu bối như cô lại vượt qua tiền bối như ông ta, lấy được vị trí hợp tác, cho nên muốn gây xích mích giữa cô và Phó Kình Hiên cùng với Cố Tử Yên, làm tăng thêm ân oán giữa ba người họ.

Thật đúng là không biết xấu hổ.

Trong lòng Bạch Dương mắng vị Tổng giám đốc họ Trương này một lượt, ngoài mặt lại cười đáp: “Tổng giám đốc Trương nói đùa rồi, sếp Phó như thế sao có thể gọi là không có số hưởng chứ, anh ấy phải là rất có số hưởng mới đúng, dù sao anh ấy cũng tìm được tình yêu thật sự mà, hơn nữa chẳng phải bây giờ đang lưu hành cái kiểu nam thần toàn năng và cô nàng ngây ngô sao? Tổng giám đốc Phó lại cứ thích kiểu cái gì cũng không biết cái gì cũng ngây ngô mơ hồ như cô Cố vậy, còn tôi thì…”

Ý cười trên mặt Bạch Dương lại càng rõ hơn: “Vừa rồi Tổng giám đốc Trương cũng có nói, tướng mạo năng lực của tôi đều xuất sắc hơn cô Cố, vậy thì tôi cũng xin dày mặt tự nhận một câu nữ thần toàn năng, cho nên tôi cũng nên tìm một cậu trai trắng trẻo tương ứng với kiểu ngây ngô như cô Cố, cún con vừa trẻ tuổi lại biết nói ngọt dỗ dành người khác, cho nên tôi và Tổng giám đốc Phó ly hôn là chuyện tốt đối với cả hai chúng tôi, sau này Tổng giám đốc Trương chớ nên nói có số hưởng với không có số hưởng.”
 
Chương 428


CHƯƠNG 428

“Tổng giám đốc Bạch nói cũng đúng…”

Khóe miệng sếp Trương giật giật.

Người phụ nữ này cũng dày mặt thật, trước hết là chê bai một lượt cả Tổng giám đốc Phó và con nhóc nhà họ Cố kia, nói là Tổng giám đốc Phó gu lạ chỉ thích kiểu phế vật không biết gì, còn nói Tổng giám đốc Phó không còn trẻ, không biết dỗ dành, còn không bằng thanh niển trẻ, còn chỉ rõ con nhãi nhà họ Cố chính là loại phế vật cái gì cũng không biết mà Tổng giám đốc Phó rất thích.

Sau khi nói xong, cô lại còn chẳng biết xấu hổ tự khen mình một lượt, thật đúng là khiến người ta phải bái phục.

Không chỉ Tổng giám đốc Trương cứng họng mà những người khác cũng cứng họng trước những lời phát biểu của Bạch Dương đối với Tổng giám đốc Trương.

Đồng thời trong lòng họ cũng hiểu rõ là con nhóc họ Bạch này không dễ trêu chọc, dám nhằm vào cô thì cô sẽ dám trả đũa ngược lại.

Cũng phải, nếu như cô mà dễ trêu chọc thì Cố Việt Bân đã chẳng bị thua trong tay cô.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Bạch Dương thấy mọi người đều đàng hoàng trở lại, không ai nói gì nữa thì lại nâng chén trà lên, chặn lại khóe môi đang cong lên.

Bên ngoài phòng họp, Phó Kình Hiên nghe điện thoại.

Anh còn chưa kịp lên tiếng thì giọng của Tử Yên đã từ bên kia truyền tới, mang theo vẻ tủi thân và oán giận: “Kình Hiên, sao anh không nghe điện thoại của em?”

“Anh đang họp.” Phó Kình Hiên nhíu mày, lạnh nhạt đáp lại một câu.

Tử Yên cắn môi: “Nhưng mà trước đây anh họp vẫn nghe điện thoại của em mà, Kình Hiên, có phải là anh giận em rồi không?”

Phó Kình Hiên buông mắt, che đi vẻ u ám trong mắt: “Vậy em nói thử xem anh giận em chuyện gì?”

“Giận em đổi bản kế hoạch của cô Bạch.” Tử Yên nhỏ giọng trả lời.

Phó Kình Hiên mím môi: “Xem ra em đã biết rồi”

“Vâng, ba về nói cho em biết.” Tử Yên gật đầu: “Cho nên em mới lập tức tới Phó Thị tìm anh, muốn giải thích với anh, nhưng em không đi lên được, Kình Hiên, là anh dặn nhân viên lễ tân không cho em đi lên sao?”

Phó Kình Hiên không đáp mà hỏi ngược lại: “Bây giờ em đang ở Phó Thị à?”

“Vâng, em đang ở dưới sảnh.” Tử Yên gật đầu.

Phó Kình Hiên xoa chân mày: “Anh biết rồi, em ở đó chờ anh, có chuyện gì thì chờ anh họp xong rồi nói.”

Nói xong, anh dứt khoát cúp điện thoại.

Tử Yên tức giận giậm chân.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động cúp điện thoại trước!

Phó Kình Hiên quay trở lại phòng họp.

Người trong phòng họp đang châu đầu ghé tai thì thầm cái gì đó, thấy anh đi vào thì lại lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.

Ánh mắt Phó Kình Hiên lạnh lùng, nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Bạch Dương thì hiểu ngay là đám người kia vừa rồi đang bàn tán về anh, giọng nói của anh cũng lạnh lẽo hơn nhiều: “Tiếp tục đi”

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.

Mọi người bắt đầu giải tán.

Bạch Dương vẫn như thường lệ, đi cuối cùng.
 
Chương 429


CHƯƠNG 429

Mới vừa đi tới cửa, cô đã bị Phó Kình Hiên gọi lại: Chờ một chút.”

“Tổng giám đốc Phó gọi tôi sao?” Bạch Dương dừng bước lại.

Phó Kình Hiên đưa cho cô một tập tài liệu.

Bạch Dương nghỉ ngờ tiếp nhận: “Cái này là…”

“Đây là bản kế hoạch của Cố Việt Bân, cũng là cái bị Tử Yên đổi đi, tôi tưởng là của cô, tôi có sửa chữa rất nhiều chỗ, ghi rất nhiều ý kiến, cô có thể xem qua một chút, cũng có lợi cho hợp tác tiếp theo của cô.” Phó Kình Hiên lạnh nhạt giải thích.

Bạch Dương nghe vậy, lật tài liệu trong †ay ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều chỗ dùng bút đỏ đánh dấu phân tích và kiến nghị.

Cô nhìn mấy giây, gấp tài liệu lại, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt: “Sao Tổng giám đốc Phó lại phải giúp tôi làm những thứ này?”

Lúc đó họ cũng không biết bản kế hoạch này là của Cố Việt Bân, đều tưởng là của cô, anh lại còn đi sửa cho cô, không cảm thấy là vẽ vời thêm chuyện sao?

Bởi vì cái này vốn chẳng phải chuyện cần thiết, chỉ nhìn sơ qua trên này có nhiều chỗ đánh dấu như vậy thì ai cũng biết là bản kế hoạch này kém cỡ nào, vứt đi là xong, cần gì phải tốn công tốn sức đi sửa chữa, thật sự khiến người ta không tài nào hiểu nổi.

Phó Kình Hiên rũ mắt xuống, che khuất sự u ám trong mắt: “Không phải là giúp cô, của tất cả mọi người tôi đều sửa chữa và đưa ra kiến nghị.”

“Là thế sao.” Bạch Dương gật đầu, không nghĩ thêm nhiều, tin anh.

Cũng phải, cô cũng đâu được anh xem trọng.

Cần gì phải cố ý thiên vị cho riêng cô chứ.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ xem kĩ càng, cảm ơn Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương hơi cúi người xuống chào Phó Kình Hiên .

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Ngày mai ký hợp đồng chớ đến muộn.”

“Được, vậy tôi xin phép đi trước.’ Bạch Dương nở nụ cười lễ phép mà xa lạ, xoay người đi ra.

Phó Kình Hiên nhìn theo bóng lưng của cô, khẽ nâng tay lên, dường như muốn kéo cô.

Nhưng cuối cùng anh vẫn buông tay.

“Tổng giám đốc Phó.” Lúc này, trợ lý Trương đi tới.

Phó Kình Hiên cho tay vào trong túi quần: “Có chuyện gì?”

“Bác sĩ Steve đã lên máy bay rồi ạ.” Trợ lý Trương trả lời.

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Phó Kình Hiên rồi lại biến mất: “Tôi biết rồi, chuyện sắp xếp phòng khám tâm lý cho bác sĩ Steve đã làm xong xuôi cả rồi chứ?”

“Tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, đều làm theo yêu cầu của ông ấy, sau khi ông ấy tới thì có thể tới thẳng đó để khám” Trợ lý Trương nói.

Phó Kình Hiên hất cằm: “Đi thôi, trở về Phó Thị.”

“Vâng.’ Trợ lý Trương gật đầu.

Chẳng mấy chốc, hai người đã quay trở lại tập đoàn Phó Thị.

Vừa vào đại sảnh, Tử Yên đã nhìn thấy hai người họ.

“Kình Hiên!” Tử Yên vội vàng đứng lên, chạy về Phó Kình Hiên, sau đó nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.
 
Chương 430


CHƯƠNG 430

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn họ với ánh mắt hoặc là ước ao hoặc là ghen tị.

Nếu là trước kia, Phó Kình Hiên sẽ chẳng thèm để ý tới những ánh mắt này, mặc cho bọn họ nhìn.

Nhưng bây giờ, không biết tại sao, anh lại không muốn để những người này bàn tán về anh và Tử Yên.

“Được rồi Tử Yên, em đứng cho ngay ngắn trước đã.” Phó Kình Hiên khẽ nhíu mày, kéo Tử Yên ra khỏi lông ngực.

Tử Yên đứng ngay ngắn xong thì dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn anh: “Kình Hiên, em…

“Tới văn phòng nói chuyện.” Phó Kình Hiên nói xong câu này thì đi thẳng tới thang máy.

Tử Yên thấy anh còn chẳng thèm chờ cô thì bàn tay siết lại, sau đó vội vàng đi theo.

Tới văn phòng.

Tử Yên đi vào, tiếp tục câu nói dở dang lúc nãy: “Kình Hiên, em biết là anh còn đang giận em, nhưng mà Kình Hiên à, em thực sự không hề biết chuyện em tráo đổi bản kế hoạch của cô Bạch, em hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, lúc ba nói cho em biết, em hoàn toàn mơ màng chẳng hiểu gì.”

Phó Kình Hiên xoay người: “Em không biết?”

“Phải, em thực sự không biết, em nghĩ, có thể là nhân cách thứ hai của em làm.”

Tử Yên cúi đầu.

Phó Kình Hiên nhìn cô ta, vẻ dò xét: “Nhân cách thứ hai của em chỉ xuất hiện lúc em bị kích thích, lúc đó trong phòng tiếp khách chỉ có một mình em, Tử Yên em thử nói cho anh nghe, lúc đó em bị kích thích thế nào?”

“Không phải em bị kích thích trong phòng tiếp khách, em… Lúc em đưa bản kế hoạch tới thì gặp được cô Bạch ở dưới lầu.”

Tử Yên ngẩng đầu trả lời.

Phó Kình Hiên hơi run lên: “Em gặp Bạch Dương?”

“Vâng, lúc đó cô Bạch đang rời khỏi Phó Thị, cô ta đã ly hôn với anh rồi mà còn tới Phó Thị, cho nên em khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung, sau đó… Sau đó có lẽ cũng là vì em nghĩ ngợi lung tung cho nên nhân cách thứ hai mới thoát ra ngoài.” Nói xong, Tử Yên nhỏ giọng khóc thút thít.

Phó Kình Hiên thở dài: “Thôi bỏ đi, chuyện này cứ thế đi, Tổng giám đốc Cố cũng xin lỗi rồi, anh cũng đã ra lệnh để em không được tùy ý đi lên khi không được cho phép, coi như là phạt em đi.”

Tử Yên cắn môi: “Kình Hiên, thật sự cần làm như thế này sao? Không thể đổi sang hình phạt khác sao?”

“Không thể, Bạch Dương đã lấy được vị trí hợp tác, sau này sẽ thường xuyên tới Phó Thị, nếu như em gặp cô ấy, tới lúc đó lại nghĩ ngợi linh tinh rồi làm ra chuyện gì, cứ quyết định thế đi.” Phó Kình Hiên không chừa chỗ cho ai xen vào.

Mặc dù trong lòng Tử Yên không vui nhưng cô ta cũng không dám nói gì, chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, nhưng mà Kình Hiên, ba em thực sự bị mất vị trí hợp tác sao?”

“Kế hoạch của ông ấy không thể lọt mắt được, đương nhiên anh sẽ không để vị trí này cho ông ấy.” Phó Kình Hiên thản nhiên đáp lại.

“Nhưng mà… Nhưng mà ông ấy là ba em mà, Kình Hiên, anh có thể…”

“Không thể!” Phó Kình Hiên cắt ngang lời cô ta.

Sắc mặt Tử Yên không được tốt lắm.

Phó Kình Hiên nhìn cô ta: “Tử Yên, anh biết em muốn nói cái gì, chẳng qua là muốn anh nể mặt em mà cho Tổng giám đốc Cố một cơ hội, nhưng mà Tử Yên à em phải biết rằng, ngay từ đầu anh đã nói rõ là vị trí hợp tác này là cạnh tranh công bằng, sẽ không có nội tình, nếu như anh mở cửa sau cho Tổng giám đốc Cố, em nói xem người ta sẽ nghĩ anh như thế nào?”
 
Chương 431


CHƯƠNG 431

“Em biết rồi, em xin lỗi Kình Hiên, sau này em sẽ không thế nữa.” Bạch Dương thất vọng cúi đầu.

Phó Kình Hiên nhẹ nhàng ôm cô ta: “Biết là tốt rồi, em yên tâm đi, ở vị trí hợp tác khác anh sẽ dành cho Tổng giám đốc Cố một chút ưu đãi.”

“Vâng, cảm ơn anh Kình Hiên, Kình Hiên anh thật là tốt.” Tử Yên nhón chân lên, vui vẻ hôn lên mặt anh một cái.

Phó Kình Hiên nhíu mày lại theo bản năng, sau đó nhân lúc Tử Yên cúi đầu xuống, anh giơ tay lên lau mặt.

Lau xong, anh lên tiếng hỏi: “Đúng rồi Tử Yên, lần trước ở biệt thự đua ngựa của Tổng giám đốc Trần, anh có nói với em chuyện khám bác sĩ tâm lý, em có còn nhớ không?”

“Nhớ ạ.” Tử Yên gật đầu.

“Em có nhớ là tốt rồi, bác sĩ Steve đang trên đường tới Hải Thành rồi, có lẽ ngày mai là có thể đến nơi, ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp ông ấy.” Phó Kình Hiên nói.

Con ngươi trong mắt Tử Yên co lại, trong lòng cô ta bắt đầu hoảng lên: “Anh tìm bác sĩ rồi sao?”

“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên đáp lại.

Tử Yên nghe thấy câu trả lời của anh thì chỉ cảm thấy cơn giận xông thẳng lên não.

Cô ta thở sâu, cố gắng đè nén cơn giận xuống, sau đó ngước đôi mắt mang theo sự chất vấn lên nhìn Phó Kình Hiên: “Anh tìm bác sĩ sao lại không nói với em, anh tìm lúc nào?”

“Ngay buổi sáng ngày hôm sau sau khi em đồng ý đi khám bác sĩ tâm lý, anh đã giao cho trợ lý Trương đi sắp xếp.” Phó Kình Hiên thấy Tử Yên càng lúc càng căng thẳng, hơi nheo mắt lại: “Em đang sợ đi gặp bác sĩ sao?”

Trong lòng Tử Yên lộp bộp một cái, cô ta lập tức biết mình đã phản ứng quá khích, khiến anh nghỉ ngờ.

Cô ta nhéo lòng bàn tay, vội vã điều chỉnh lại trạng thái, lắc đầu trả lời: “Đâu có, không phải em sợ, em chỉ lo lắng thôi.”

“Lo lắng cái gì?” Phó Kình Hiên vẫn nhìn cô ta.

Tử Yên làm ra vẻ rất buồn rầu: “Lo bác sĩ sẽ nhốt em lại, em từng xem trên TV, trên đó bác sĩ sẽ nhốt người bị nhân cách phân liệt vào một phòng riêng, Kình Hiên, có phải em cũng sẽ bị nhốt không?”

Cô ta túm lấy tay áo của anh.

Anh bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng, xoa tóc cô ta: “Không đâu, trên TV đều là giả cả, bác sĩ sẽ chỉ chậm rãi khuyên bảo em, sẽ không bắt em làm cái gì khác.”

“Thật sao?” Tử Yên nhìn anh với vẻ không mấy yên tâm.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Thật mà, em yên tâm đi.”

“Vâng, Kình Hiên đã nói thế rồi thì em yên tâm, Kình Hiên, em vào nhà vệ sinh một lát.” Tử Yên buông tay áo anh ra, giả bộ yên tâm mỉm cười.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Em đi đi”

Tử Yên xoay người, đi về phía nhà vệ sinh.

Sau khi vào nhà vệ sinh, cô ta đóng cửa lại, khuôn mặt trở nên u ám đáng sợ.

Cô ta ngồi trên nắp bồn cầu, lấy điện thoại ra gọi điện thoại đi.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Lâm Diệc Hàng vừa mới phẫu thuật xong, giọng nói xen lẫn chút mệt mỏi truyền tới: “Tử Yên, cô tìm tôi à?”

“Diệc Hàng, tôi cần anh giúp đỡ.” Tử Yên nắm chặt điện thoại, nhẹ giọng nói.

Mắt kính của Lâm Diệc Hàng phản xạ lại chút tia sáng: “Giúp gì thế, là chuyện Bạch Dương có thai sao?”
 
Chương 432


CHƯƠNG 432

“Không phải, chuyện Bạch Dương có thai tạm thời không vội, bây giờ tôi vội nhất là chuyện của tôi, Kình Hiên đã tìm cho tôi một bác sĩ tâm lý, muốn dẫn tôi đi khám bệnh, nhưng mà tôi vốn không hề có bệnh, lỡ như đi gặp bác sĩ bị bại lộ thì phải làm sao đây?” Tử Yên vô cùng lo lắng.

Nếu như Kình Hiên nói trước cho cô ta biết chuyện tìm bác sĩ thì cô ta còn có thời gian làm quen với bác sĩ, để bác sĩ hỗ trợ một chút.

Nhưng mà bây giờ Kình Hiên khiến cô †a trở tay không kịp, khiến cô ta hoàn toàn chẳng làm được gì cả, đúng là khiến cô ta tức chết.

“Cho nên cô muốn tôi giúp cô nghĩ cách đối phó bác sĩ tâm lý kia, đồng thời lại khiến cho bác sĩ tâm lý kia chẩn đoán ra cô thật sự bị nhân cách phân liệt đúng không?” Lâm Diệc Hàng lập tức hiểu ý của Cố Tử Yên, đẩy gọng kính lên nói.

Tử Yên gật đầu liên tục: “Đúng vậy, không sai, Diệc Hàng, anh mau nghĩ cách giúp tôi.”

“Cái này thì đơn giản.” Lâm Diệc Hàng kéo ghế làm việc ra ngồi xuống: “Lúc cô đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý chắc chắn sẽ hướng dẫn cho nhân cách thứ hai của cô xuất hiện để xác nhận xem rốt cuộc cô có phải bị phân liệt nhân cách không, tới lúc đó cô diễn một vở kịch là được.”

“Diễn kịch?” Tử Yên nhíu mày.

Lâm Diệc Hàng ừ một tiếng: “Phải, diễn kịch, hình tượng nhân cách thứ hai của cô chính là một người vô cùng căm ghét và thù hận Bạch Dương, tới lúc đó cô cứ diễn cảnh tượng như thế là được.”

“Như thế có được không?” Tử Yên cắn môi, hơi không yên tâm: “Tôi có thể lừa được Kình Hiên, nhưng thật sự có thể lừa được bác sĩ tâm lý sao? Anh cũng có học †âm lý, anh phải hiểu rõ rằng khi một người diễn kịch, cho dù có diễn tốt cỡ nào thì cũng chỉ là diễn kịch, bác sĩ tâm lý không thể không nhìn ra được.”

Nếu không thì tại sao đội cảnh sát hình sự đều có bác sĩ tâm lý làm cố vấn chứ.

Nguyên nhân chính là vì bác sĩ tâm lý có thể dễ dàng nhìn ra được một người đang nói thật hay giả vờ.

Trong mắt Lâm Diệc Hàng lóe lên tia sáng: “Cô đừng lo lắng, cô cứ gắng sức diễn kịch cho tốt là được, phần còn lại cứ giao cho tôi.”

Nghe thấy anh ta nói vậy, Tử Yên cũng chỉ có thể miễn cưỡng tin tưởng.

Không tin thì còn có thể làm gì chứ, cô ta cũng đâu có cách gì khác.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Tử Yên bĩu môi.

Lâm Diệc Hàng lại hỏi: “À đúng rồi, cô biết bác sĩ tâm lý mà Phó Kình Hiên mời là ai không?”

“Cái này thì tôi không biết thật.” Tử Yên nhíu mày.

Lâm Diệc Hàng lại ừ một tiếng: “Không sao, cô cứ hỏi cho rõ, hỏi xong thì nói cho tôi biết.”

“Được.’ Tử Yên gật đầu.

Cuộc gọi kết thúc, cô ta khẽ thở phào một cái, sau đó đứng lên xả nước, giả bộ mình thật sự đi vệ sinh, sau đó mở cửa đi ra.

“Kình Hiên.”

Phó Kình Hiên đang ngồi ở sau bàn làm việc, nhìn chăm chú vào máy tính.

Tử Yên gọi mà anh cũng không hề có phản ứng gì.

Điều này làm Tử Yên nhấp môi dưới, trong lòng không vui cho lắm.

Cô ta muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là anh đang xem cái gì.

Tử Yên nhấc chân đi tới: ‘Kình Hiên, anh đang làm gì thế?”

Ánh mắt Phó Kình Hiên tối xuống, anh nhấp chuột một cái, tắt giao diện: “Không có gì.
 
Chương 433


CHƯƠNG 433

“Ờ.” Tử Yên giống như là tin, nở nụ cười, cũng không hỏi thêm, buông mắt xuống, che giấu sự lạnh lẽo trong đôi mắt.

Không có gì?

Đừng tưởng là vừa rồi cô ta không thấy anh đang xem thứ có liên quan với Bạch Dương.

“Đúng rồi Kình Hiên” Tử Yên nghĩ tới chuyện vừa rồi Lâm Diệc Hàng bảo mình hỏi, nắm lấy bàn tay Phó Kình Hiên nghịch ngón tay anh, thử thăm dò: “Vừa rồi anh nói là bác sĩ tâm lý anh tìm cho em đang trên đường tới Hải Thành, đối phương không phải người ở Hải Thành sao?”

“Người nước ngoài.” Phó Kình Hiên bưng tách cà phê đá trên bàn lên nhấp một ngụm.

Ánh mắt Tử Yên hơi lóe lên, tiếp tục hỏi chuyện: “Nước ngoài sao? Xem ra chắc chắn là rất giỏi, nếu không anh cần gì phí nhiều sức mời người ta từ nước ngoài tới như vậy, đó là ai thế?”

Phó Kình Hiên cũng không nghĩ ngợi nhiều, tưởng là cô ta tò mò thật, đặt cà phê xuống trả lời: “Bác sĩ Steve.”

Tử Yên chưa từng nghe qua tên này, chỉ yên lặng ghi nhớ, định bụng lát nữa tìm cơ hội gửi cho Lâm Diệc Hàng.

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Phó Kình Hiên xoay tay nắm cửa: “Vào đi!”

Cửa mở, trợ lý Trương từ bên ngoài đi vào: “Tổng giám đốc Phó, hôm qua anh đã đồng ý tới khách sạn Hoàn Vũ dùng bữa với Tổng giám đốc Trình của Trình Thị, đã sắp tới giờ rồi, anh đi chứ ạ?”

“Chuẩn bị xe đi.” Phó Kình Hiên đứng dậy, sửa sang lại áo quần trên người, dặn dò trợ lý Trương.

Trợ lý Trương đi ra.

Phó Kình Hiên nhìn về phía Cố Tử Yên.

Tử Yên vội vã để điện thoại di động xuống, cười với anh: “Kình Hiên, anh chuẩn bị đi ra ngoài sao?”

“Ừ, đi xã giao, tiện đường đưa em về.”

Phó Kình Hiên nói.

Tử Yên gật đầu đồng ý.

Chẳng mấy chốc, Phó Kình Hiên đã đưa Tử Yên về tới nhà họ Cố.

Trợ lý Trương quay đầu, lái xe rời đi về phía khách sạn Hoàn Vũ.

Trên đường, lúc đi ngang qua tập đoàn Tam Thịnh, Phó Kình Hiên nhìn thấy rất nhiều cô gái trẻ đang tụ tập phía dưới tập đoàn Tam Thịnh, còn cả bảo vệ đang tiến hành đăng ký cho họ.

“Đang có chuyện gì thế kia?” Phó Kình Hiên thắc mắc hỏi.

Trợ lý Trương nhìn lướt qua gương chiếu hậu, lập tức hiểu ra, trả lời: “Sáng nay trang web chính thức của tập đoàn Tam Thịnh có đăng tin tìm kiếm một cô gái có sở hữu một sợi dây chuyền đặc biệt, mấy cô gái kia chắc là đi thử vận may.”

“Tìm một cô gái sở hữu một sợi dây chuyền con gái?” Phó Kình Hiên híp mắt, trong đầu theo bản năng xuất hiện khuôn mặt của Bạch Dương.

Trong tay Bạch Dương có sợi dây chuyền của Cố Mạn Tình.

Bây giờ tập đoàn Tam Thịnh của nhà họ Cố đột nhiên đi tìm cô gái sở hữu sợi dây chuyền của con gái, chẳng lẽ sợi dây chuyền của con gái kia là chỉ sợi dây chuyền trong tay Bạch Dương?

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên lấy điện thoại di động ra, vào trang web chính thức của tập đoàn Tam Thịnh, muốn xem cho kĩ tin tức.

Sau đó, anh nhìn thấy ảnh chụp bên dưới tin tức kia.
 
Chương 434


CHƯƠNG 434

Trong ảnh là một sợi dây chuyền, giống hệt sợi dây chuyền trong tay Bạch Dương.

Quả nhiên, sợi dây chuyền con gái được nhắc tới trong tin tức là chỉ sợi dây chuyền †rong tay Bạch Dương, mà hình ảnh trong đó chắc hẳn là sợi dây chuyền của bà Cố.

Nhưng mà cũng lạ thật, đối với nhà họ Cố mà nói, sợi dây chuyền trong tay Bạch Dương chẳng phải đã nên biến mất cùng cái chết của Cố Mạn Tình từ hơn hai mươi năm trước rồi sao, họ vốn không biết dây chuyền bị Bạch Hạo giữ lại, cho nên tại sao nhà họ Gố lại còn muốn tìm sợi dây chuyền đó chứ?

Hơn nữa lại còn là tìm khi mà Bạch Dương vừa mới có được sợi dây chuyền kia, ngoài ra còn có một điểm lạ lùng khác, chính là trong tin tức nói rằng, tìm kiếm cô gái sở hữu sợi dây chuyền của con gái.

Nói cách khác, điều mà nhà họ Cố thật sự cần tìm là một cô gái, chứ không phải sợi dây chuyền.

“Điều tra một chút xem tại sao nhà họ Cố lại muốn tìm cô gái sở hữu sợi dây chuyền” Ngón tay Phó Kình Hiên gõ vào khóa xe, thấp giọng dặn dò.

Chắc chắn là nhà họ Cố đang tìm Bạch Dương.

Chỉ là nhà họ Cố không biết mà thôi.

“Vâng.’ Trợ lý Trương gật đầu lên tiếng trả lời.

Phó Kình Hiên cúi đầu, tay đưa ra lại do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại đi.

Tập đoàn Thiên Thịnh.

Bạch Dương đang sửa chữa một tập tài liệu rất rắc rối, đang sửa đến đoạn mấu chốt thì điện thoại vang lên, hoàn toàn cắt ngang suy nghĩ của cô.

Cho nên Bạch Dương cũng không nhìn số điện thoại gọi đến mà cầm luôn điện thoại đặt lên cạnh tai: “Ai đấy?”

Nghe được giọng nói không kiên nhẫn của cô, Phó Kình Hiên yên lặng.

Ngay cả nghe điện thoại của anh mà cô cũng không vui sao?

“Không nói thì tôi cúp máy.” Bạch Dương thấy bên kia điện thoại mãi không lên tiếng thì nhíu mày, lại nói như vậy.

Phó Kình Hiên nhấp môi dưới, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Là tôi.”

Bạch Dương nghe ra giọng anh thì hơi sửng sốt, sau đó đưa điện thoại ra trước mặt nhìn thoáng qua, thấy thật sự đúng là số điện thoại của Phó Kình Hiên, lại đưa điện thoại tới cạnh tai, lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Phó à, có chuyện gì sao?”

“Cô đã xem tin tức mà tập đoàn Tam Thịnh mới đăng chưa?” Phó Kình Hiên hỏi Cô.

“Tin tức?” Bạch Dương ngơ ngác: “Tin tức gì?”

Xem ra là vẫn chưa xem.

Vậy anh thế này có tính là người đầu tiên nói cho cô biết không?

Mang theo chút vui mừng nho nhỏ, Phó Kình Hiên hắng giọng ho một tiếng: “Nhà họ Cố đang tìm người sở hữu sợi dây chuyền của con gái, cũng chính là cô.”

“Cái gì? Nhà họ Cố đang tìm tôi?” Bạch Dương nắm chặt cây bút máy trong tay.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà họ không biết người họ đang tìm là cô, bởi vì họ không biết dây chuyền của con gái đang ở trong tay cô.”

“Chờ một chút, tôi xem qua đã.” Bạch Dương bỏ bút máy xuống, kẹp điện thoại lên vai, sau đó gõ bàn phím.
 
Chương 435


CHƯƠNG 435

Chỉ chốc lát sau, cô đã đọc được tin tức mà tập đoàn Tam Thịnh đăng lên.

“Lạ thật, sao nhà họ Cố lại biết chuyện sợi dây chuyền vẫn còn?” Bạch Dương nhíu mày.

Cô và Phó Kình Hiên đều giống nhau, đều không cho rằng nhà họ Cố biết chuyện sợi dây chuyền vẫn còn.

Nhưng tin tức này lại nói cho cô biết rằng nhà họ Cố biết, hơn nữa còn đang tìm người sở hữu sợi dây chuyền.

“Tôi cũng không rõ, nhưng mà thời gian đăng tin vừa khéo là lúc cô lấy được sợi dây chuyền mới được mấy ngày, cho nên †ôi nghĩ có lẽ họ ngẫu nhiên biết chuyện dây chuyền vẫn còn.” Phó Kình Hiên trầm ngâm vài giây đưa ra suy đoán.

Bạch Dương gật đầu, cảm thấy chắc là như vậy.

“Chỉ là nếu như nhà họ Cố ngẫu nhiên biết chuyện sợi dây chuyền vẫn còn thì đáng lẽ họ chỉ cần tìm lại sợi dây chuyền mới đúng, tại sao lại còn muốn tìm người sở hữu dây chuyền chứ, hơn nữa còn nói rõ ràng là cô gái trẻ, chẳng lẽ họ cho rằng Cố Mạn Tình vẫn còn sống?” Bạch Dương nói.

Con ngươi trong mắt Phó Kình Hiên hơi co lại: “Có lẽ cô đoán đúng, nhà họ Cố tưởng là Cố Mạn Tình vẫn còn sống.”

Không biết nhà họ Cố lấy được tin tức †ừ đâu mà biết chuyện sợi dây chuyên của Cố Mạn Tình vẫn còn, nhưng lại không biết là sợi dây chuyền ở trong tay Bạch Dương , chỉ biết là ở trong tay một cô gái.

Sau đó thì cho rằng cô gái đó chính là Cố Mạn Tình, cho nên mới làm ra chuyện này.

“Không phải chứ.” Bạch Dương thật sự sợ tới ngây ra, đứng dậy: “Bà nội nói Cố Mạn Tình bị ba tôi dìm chết, sao lại có thể…”

“Sao lại không thể chứ?” Phó Kình Hiên cắt ngang lời cô: “Sợi dây chuyền trong tay cô chính là chứng cứ.”

Dây chuyền?

Bạch Dương theo bản năng sờ lên sợi dây chuyền trên cổ.

Để đề phòng bị mất, trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn mang sợi dây chuyền trên người.

“Tại sao lại nói sợi dây chuyền chính là chứng cứ chứng minh Cố Mạn Tình có thể còn sống?” Bạch Dương mím môi hỏi.

Cánh tay Phó Kình Hiên gác trên cửa sổ xe, đầu dựa lên tay, lúc này mới trả lời: “Nếu như ba cô thật sự giết Cố Mạn Tình thì tại sao lại còn làm ra chuyện râu ria thừa thãi như là lấy sợi dây chuyền ra khỏi cổ Cố Mạn Tình, người cũng chết rồi, giữ lại thứ đó có tác dụng gì?”

Bạch Dương mở to mắt lên.

Đúng vậy.

Nếu đã giết người rồi thì sao lại còn muốn giữ lại chút đồ như thế, không hợp lý lắm.

“Thứ hai, trước khi ba cô qua đời còn cố ý bảo cô nhất định phải lấy được sợi dây chuyền kia, bảo là phía sau sợi dây chuyền có cất chứa bí mật, bí mật đó lần trước bà nội đã nói cho cô biết, nhưng không có nghĩa là sợi dây chuyền trở thành vô dụng.”

Phó Kình Hiên lại nói.

Bạch Dương cắn môi: “Tôi biết, ba tôi để lại sợi dây chuyền kia, ngoại trừ việc muốn cho tôi biết bí mật phía sau ra thì chắc chắn còn có chuyện gì đó cần tôi làm, nếu không thì ông ấy cần gì phải giao dây chuyền lại cho tôi, dứt khoát bảo bà nội nói cho tôi nghe chuyện ân oán giữa hai nhà Bạch, Cố chẳng phải là xong rồi sao?”

Phó Kình Hiên nghe cô nói xong thì †rong mắt xuất hiện sự khen ngợi.

Cô còn thông minh hơn cả anh tưởng tượng.
 
Chương 436


CHƯƠNG 436

“Có lẽ mục đích thực sự ba cô giao lại dây chuyền cho cô chính là muốn cô tìm được Cố Mạn Tình.” Phó Kình Hiên nghĩ ngợi một lúc rồi nói.

Bạch Dương không thấy ngạc nhiên.

Bởi vì cô cũng loáng thoáng đoán được.

“Có lẽ lúc trước bị ba tôi dìm chết không phải là Cố Mạn Tình mà chỉ là một món đồ chơi, khiến người ta lầm tưởng rằng đó là Cố Mạn Tình, còn Cố Mạn Tình thực sự thì đã bị ba tôi đưa đi nơi khác, bây giờ đã trưởng thành.” Bạch Dương vuốt ve sợi dây chuyền, lẩm bẩm.

Phó Kình Hiên xoa ngón tay, hỏi với chút mong chờ: “Có cần tôi giúp cô điều tra tung tích của cô ta không?”

“Không cần.” Bạch Dương mím môi, lạnh nhạt từ chối: “Đây là chuyện của tôi, không cần anh hỗ trợ, tôi có thể tự xử lý được, hơn nữa anh muốn giúp thì cũng nên đi giúp cô Cố, đó là chị cô ta.”

Hơn nữa, nếu như Cố Mạn Tình còn sống, ba thực sự muốn để cô tìm thấy Cố Mạn Tình.

Vậy thì cô phải làm cho rõ xem tại sao ba lại muốn cô tìm được Cố Mạn Tình, là để trả về cho nhà họ Cố, hay là có ý định khác.

Mặc dù đã biết trước là Bạch Dương sẽ từ chối, nhưng lúc nghe thấy thì trong lòng Phó Kình Hiên vẫn có chút không thoải mái.

Anh rũ mắt xuống: “Nhà họ cố sẽ tự đi tìm, không cần tôi giúp.”

“Vậy anh còn nói giúp tôi?” Bạch Dương thầm trợn mắt.

“,.” Phó Kình Hiên không nói gì được.

Bạch Dương nghe thấy tiếng gõ cửa: “Được rồi Tổng giám đốc Phó, mặc dù không biết anh xuất phát từ mục đích gì để nói cho tôi biết chuyện nhà họ Cố đang †ìm dây chuyền, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh một tiếng, được rồi Tổng giám đốc Phó, tôi còn chút chuyện, cúp máy trước 4y”

Đặt điện thoại xuống, Bạch Dương lại lần nữa ngồi xuống: “Vào đi.”

Đồng Khê mở cửa đi vào: ‘Sếp Bạch, Tổng giám đốc Đoàn đã quay lại rồi ạ”

Nghe vậy, Bạch Dương cong môi mỉm cười: “Quay lại đúng lúc thật, lập tức thông báo cho các quản lý cấp cao tới họp.”

“Vâng.” Đồng Khê biết cuộc họp này có ý nghĩa gì, cho nên vui vẻ gật đầu ngay.

Bên kia, Đoàn Hựu Đình nhận được thông báo họp, lạnh lùng hừ một tiếng: “Xem ra cô ta thật sự không chờ nổi muốn nhận thua nhỉ.”

“Tổng giám đốc Đoàn, sao ông biết là chắc chắn cô ta bị thua, lỡ như cô ta thắng thì sao?” Một vị quản lý cấp cao hơi lo lắng hỏi.

Đoàn Hựu Đình lạnh lùng lườm ông ta, giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Cô ta mà cũng thắng được? Trình độ cô ta thế nào tôi lại còn không biết sao, đừng nói là cô †a, ngay cả chúng ta cũng đều chưa từng tiếp xúc với khoản nguồn năng lượng mới này, cũng tự biết mình không thể viết ra một bản kế hoạch tốt, tôi cũng không tin cô ta có thể viết ra, còn lấy được vị trí hợp tác.

“Nhưng cô ta lại tích cực tổ chức cuộc họp như thế, tôi thấy hơi không yên tâm…”

“Được rồi, chả có gì mà không yên tâm cả, chắc chắn là cô ta không lấy được ghế hợp tác, đi thôi, chúng ta tới phòng họp, xem xem rốt cuộc là cô ta muốn nói cái gì.

Nói xong, Đoàn Hựu Đình đi ra khỏi phòng làm việc trước.

Người quản lý cấp cao nhìn theo bóng lưng tự phụ của ông ta, thở dài rồi đi theo.

Người trong phòng họp gần như đã tới đông đủ.

Bạch Dương ngồi ở ghế chủ vị bên trái, nhìn đồng hồ, hỏi: “Còn bao nhiêu người vẫn chưa tới?”
 
Chương 437


CHƯƠNG 437

Đồng Khê ở sau lưng lập tức trả lời: “Còn thiếu hai người, Tổng giám đốc Đoàn và Giám đôc Vương. “

“Ừm” Bạch Dương gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Không lâu sau, cửa phòng họp mở ra, Đoàn Hựu Đình dẫn theo Giám đôc Vương †ừ bên ngoài tiến vào.

Ánh mắt của Bạch Dương liếc nhìn Đoàn Hựu Đình: “Tổng giám đốc Đoàn, chú đến trễ rồi.”

Đoàn Hựu Đình không thèm để ý và kéo ghế ngồi xuống: “Chú có một số việc phải nán lại, cháu gái sẽ không so đo chứ?”

Bạch Dương nở nụ cười: “Đương nhiên là không.”

Cô đương nhiên biết Đoàn Hựu Đình cố tình đến trễ, chính là muốn phá ủy uy tín của cô.

Bây giờ, trước tiên cứ để cho ông ta đắc ý một lát, bởi vì ngay lập tức ông ta không thể đắc ý nổi nữa.

“Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì cuộc họp hôm nay chính thức bắt đầu, lần trước…”

Bạch Dương còn chưa dứt lời, đã bị Đoàn Hựu Đình cắt đứt: “Cháu gái, hôm nay là ngày công bố kết quả ghế hợp tác công nghệ năng lượng mới, cháu cũng nên cho mọi người ở đây biết kết quả đi chứ?”

“Đúng vậy, sếp Bạch, nói cho chúng tôi một chút đi, cô có được ghế hợp tác không?” Người bên phe của Đoàn Hựu Đình cũng nhao nhao lên tiếng.

Bạch Dương nhíu mày.

Một lãnh đạo cấp cao ủng hộ cô đập bàn một cái: “Mấy người đủ rồi đấy, cuộc họp vừa mới bắt đầu, những chuyện này có thể đợi lát nữa nói sau được không.”

“Tại sao phải đợi lát nữa mới nói, bây giờ chúng tôi chỉ quan tâm kết quả.” Người của Đoàn Hựu Đình tiếp lời.

Đoàn Hựu Đình càng khinh thường nhìn Bạch Dương: “Cháu gái, nể tình tất cả mọi người đều rất tò mò, cháu vẫn nên nói cho chúng tôi biết trước đi.”

“Đúng vậy, mau nói cho chúng tôi biết đi” Người của ông ta ồn ào theo.

Cả khuôn mặt người cấp cao ủng hộ Bạch Dương đỏ bừng: “Mấy người đừng có quá đáng!”

“Được rồi, Giám đốc Lý, anh ngồi xuống trước đi, nếu bọn họ muốn biết, vậy tôi nói cho bọn họ biết là được rồi. Dù sao cũng phải nói ở cuộc họp hôm nay.” Bạch Dương lạnh lùng nhìn Đoàn Hựu Đình.

Nếu Đoàn Hựu Đình không thể chờ đợi được muốn chia một nửa quyền quản lý cho cô.

Tại sao cô không thành toàn chứ.

Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Bạch Dương nhếch lên.

Đoàn Hựu Đình nhìn nụ cười của cô, trong lòng hơi hồi hộp, cảm thấy không ổn lắm, sự khinh thường trên mặt ông ta cũng không duy trì được nữa.

Biểu cảm của con nhóc chết tiệt kia, không phải là thật sự giành được ghế hợp tác rồi chứ?

Không, không thể nào, cô chắc chắn là đang giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất luống cuống, đúng vậy, chính là như vậy!

Trong lòng Đoàn Hựu Đình không ngừng phủ nhận, nhưng nắm đấm ở tay ông ta lại siết chặt, đã thể hiện giờ phút này ông ta không bình tĩnh.

Bạch Dương đã nhìn ra, trong lòng cô cười lạnh, sau đó khẽ mở đôi môi đỏ mọng, chậm rãi lên tiếng: “Ghế hợp tác, tôi đã nắm giữ được rồi!”

Câu này vừa thốt ra, những người có mặt ở đây đều kinh hãi.

Bất kể là ủng hộ cô, hay là ủng hộ Đoàn Hựu Đình, đều không thể tin những gì mình vừa nghe được.
 
Chương 438


CHƯƠNG 438

Vậy mà lại nắm giữ được ghế hợp tác sao?

“Sếp Bạch, đây là sự thật sao?” Giám đốc Lý kích động, cả người run rẩy.

Bạch Dương nghiêm túc gật đầu: “Là thật.”

“Thật tốt quá!” Giám đốc Lý nắm chặt †ay, trên mặt tràn đầy vui mừng.

Những người còn lại ủng hộ Bạch Dương cũng vui mừng không thôi.

Mọi người đều biết công nghệ năng lượng mới đại diện cho điều gì, đại diện cho cải cách.

Một khi công nghệ năng lượng mới hoàn toàn thành công, năng lượng điện trên toàn thế giới sẽ được thay thế bằng các nguồn năng lượng mới.

Thiên Thịnh có thể sớm ngồi lên con thuyền lớn năng lượng mới như vậy, đã có thể dự đoán tương lai rộng mở cỡ nào rồi.

So với những người kích động bên phe Bạch Dương thì sắc mặt của đám người bên phe Đoàn Hựu Đình rất khó coi, giống như ăn phải ruồi vậy.

Đặc biệt là Đoàn Hựu Đình.

Ông ta đập bàn đứng lên, vẻ mặt nhăn nhó: “Chuyện này không thể nào! Làm sao cháu có thể có được ghế hợp tác chứ?”

Trong phòng họp lập tức im lặng.

Bạch Dương thản nhiên nhìn ông ta, không hề sợ nghỉ vấn của ông ta: “Tại sao lại không thể.”

“Năng lực của cháu thế nào chú còn không biết sao, chú cũng không chắc chắn có thể nắm được, cháu cảm thấy một người hoàn toàn không hiểu gì về năng lượng mới như cháu có thể nắm bắt được sao?” Đoàn Hựu Đình giễu cợt.

Bạch Dương nở nụ cười: “Nhưng chính người không hiểu cái gì như cháu lại nắm giữ được ghế này, Tổng giám đốc Đoàn, chú nói làm sao bây giờ đây?”

“Cháu…” Đoàn Hựu Đình tức giận nghẹn họng.

Sau đó, ông ta nghĩ tới cái gì đó, híp mắt lại, rồi lại nhìn vào ánh mắt của Bạch Dương, càng thêm khinh thường nói: “Chú biết rồi, chắc chắn là cháu đã quyến rũ Sếp Phó , để Sếp Phó mở cửa sau cho cháu đúng không?”

Sắc mặt Bạch Dương sắc mặt trầm xuống, cô cũng đứng lên: “Tổng giám đốc Đoàn, chú nói chuyện vẫn nên giữ miệng sạch sẽ chút đi, cháu có được cái ghế hợp tác này là dựa vào bản lĩnh của mình, không có liên quan gì đến Phó Kình Hiên.

Chú nói cháu quyến rũ Phó Kình Hiên có bằng chứng gì không? Hơn nữa toàn bộ Hải Thành ai mà không biết Phó Kình Hiên yêu là thiên kim nhà họ Cố, còn vì thiên kim nhà họ Cố mà ly hôn với vợ cũ đã kết hôn sáu năm như cháu, chú cho rằng anh ta có thể bị cháu quyến rũ sao?”

“Đúng vậy, Tổng giám đốc Đoàn, muốn nói cũng phải có bằng chứng, loại suy đoán không có bằng chứng này lại tùy tiện lấy ra để nói, chẳng những làm mất mặt mà còn thể hiện lòng dạ hẹp hòi của ông không chịu thừa nhận sự tài giỏi của Sếp Bạch đấy” Giám đốc Lý chế giễu liếc Đoàn Hựu Đình.

Anh ta đã thấy chướng mắt Đoàn Hựu Đình từ lâu rồi.

Bây giờ có cơ hội có thể chà đạp lên Đoạn Hựu Đình, anh ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.

“Được, các người nói có lý, tôi nói không lại các người!” Đoàn Hựu Đình tức giận ngồi xuống.

Bạch Dương lạnh nhạt nhìn ông ta: “Xem ra Tổng giám đốc Đoàn không còn gì để nói, nếu đã như vậy, vậy mời Tổng giám đốc Đoàn thực hiện lời hứa đi.”

“Lời hứa gì?” Đoàn Hựu Đình hơi sửng sốt.
 
Chương 439


CHƯƠNG 439

Bạch Dương vươn tay về phía sau.

Đồng Khê đưa một tập tài liệu vào khuỷa tay cô.

Sau khi cô nhận lấy đã đẩy tới trước mặt Đoàn Hựu Đình: “Cuộc họp lần trước, cháu và Tổng giám đốc Đoàn chú đã đánh một ván cược, nếu như cháu có thể lấy được ghế hợp tác, chú sẽ chia một nửa quyền quản lý của Thiên Thịnh cho cháu, bây giờ cháu thắng rồi, Tổng giám đốc Đoàn nên làm theo chứ?”

Bạch Dương cười híp mắt nhìn ông ta.

..“ Khóe miệng Đoàn Hựu Đình mấp máy, siết chặt nắm đấm.

Giám đôc Vương đứng ở bên tay phải ông ta càng cúi đầu.

Quả nhiên đã bị anh ta đoán trúng.

Sếp Bạch tích cực tổ chức cuộc họp như vậy, chắc chắn không phải thua, mà là gấp gáp muốn lấy quyền quản lý từ trong †ay Tổng giám đốc Đoàn. Anh ta đã khuyên Tổng giám đốc Đoàn rồi, nhưng Tổng giám đốc Đoàn quá mức kiêu ngạo, cho rằng Sếp Bạch không thể thắng, kết quả bây giờ lập tức làm ông ta mất mặt.

“Cháu gái à…” Đoàn Hựu Đình miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, muốn nói cái gì đó.

Bạch Dương vẫn tươi cười cắt đứt lời ông ta: “Tổng giám đốc Đoàn, chú sẽ không muốn chơi xấu chứ? Nhưng chơi xấu cũng vô dụng, lúc trước, khi đánh cược đã lập ước, những người ngồi đây đều nghe được, hơn nữa cháu còn ghi âm, Tổng giám đốc Đoàn muốn nghe lại lời nói của chú lúc đó không?”

Cô giơ điện thoại lên và đặt nó lên bàn.

Sắc mặt Đoàn Hựu Đình tái mét, trong rất khó coi: “Không cần, lời chú đã nói, chú thừa nhận!”

Có nhiều người như vậy làm nhân chứng của vụ đánh cược, ông ta muốn chối cũng không được.

Nếu như ông ta nhất định chối bỏ, trái lại người của ông ta đều sẽ nghi ngờ rốt cuộc ông ta có đáng để bọn họ ủng hộ hay không. Cho nên ông ta chỉ có thể thừa nhận, cùng lắm thì sau này lại tìm cơ hội bắt được nhược điểm của con nhóc chết tiệt này, rồi lấy lại quyền quản lý.

“Nếu Tổng giám đốc Đoàn đã thừa nhận, vậy mời Tổng giám đốc Đoàn ký tên đi” Bạch Dương cười đưa qua một cây bút.

Mặt Đoàn Hựu Đình lạnh lùng kéo qua, mở tài liệu ra ký tên mình.

Thấy vậy, ý cười trong mắt Bạch Dương càng sâu, đồng thời trong lòng cũng hoàn †oàn thở phào nhẹ nhõm.

Đoàn Hựu Đình ký tên, một nửa quyền quản lý đến tay cô, hiện giờ cô cũng coi như là danh chính ngôn thuận trở thành Sếp Bạch rồi.

Tiếp theo, cô nên mưu tính làm thế nào để lấy được một nửa quyền quản lý còn lại †ừ trong tay Đoàn Hựu Đình, đợi đến khi †oàn bộ quyền quản lý về tay mình, cô có thể đá Đoàn Hựu Đình ra khỏi Thiên Thịnh.

Cuộc họp kết thúc, Bạch Dương trở lại phòng làm việc, cô cầm điện thoại di động gọi cho Lục Khởi báo tin vui.

Cùng lúc đó, tập đoàn Phó Thị.

Trợ lý Trương đi vào văn phòng Tổng giám đốc: “Tổng giám đốc Phó, chuyện trước đây anh bảo tôi điều tra, tôi đã điều tra rõ ràng.”

Phó Kình Hiên buông con chuột ra ngẩng đầu lên: “Hả?”

“Căn cứ theo tin tức truyền đến từ bộ phận tuyên truyền, Cố Việt Bân đăng tin tức kìa là vì muốn tìm con gái lớn của bọn họ.” Trợ lý Trương nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom