Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 380


CHƯƠNG 380

Nhưng bà Cố tìm khắp trung tâm thương mại cũng không tìm được cô gái đeo dây chuyền và có đôi mắt giống mình kia.

Bà cố mất hồn mất vía quay lại tiệm DT.

Cửa hàng trưởng đưa một cốc nước ấm lên: “Bà Cố, bà tìm được không?”

Bà Cố mất mát lắc đầu: “Không tìm được.”

“Đừng nản chí, nếu người vẫn còn ở Hải Thành thì tin bà Cố nhất định có thể gặp được.” Cửa hàng trưởng cười an ủi.

Tuy rằng không biết cố gái bà Cố gọi là Mạn Tình kia có quan hệ gì với bà Cố.

Nhưng nhìn dáng vẻ quan tâm của bà Cố, nghĩ chắc quan hệ phải rất thân thiết.

“Cảm ơn.” Bà Cố hơi nhếch môi, sau đó lấy thẻ ra thanh toán, rồi cầm vòng tay vội vàng quay về nhà họ Cố.

“Ông xã!” Bà Cố vừa vào nhà là gọi †o luôn.

Cố Việt Bân đi từ trên tầng xuống: “Không phải em đến trung tâm thương mại à, sao về sớm thế?”

“Ông xã, Mạn Tình còn sống.” Bà Cố nhìn thấy Cố Việt Bân đi xuống thì kích động nói.

Cố Việt Bân suýt chút nữa là trượt chân: “Em nói cái gì?”

Ông ta đỡ lan can, khiếp sợ đối diện với bà Cố.

Bà Cố nắm chặt hai tay: ‘Mạn Tình còn sống, con gái cả của chúng ta còn sống.”

“Nói hươu nói vượn.” Cố Việt Bân nhíu mày, tiếp tục đi xuống: “Hay là em lại gặp phải lừa đảo rồi, mấy năm trước thường xuyên có kẻ lừa đảo nói con gái chúng ta còn sống, thực tế là để lừa tiền.”

“Lần này không giống, Mạn Tình cầm vòng cổ, chính là cái này…” Bà Cố vội vàng lấy dây chuyền trên cổ ra: “Mạn Tình cầm vòng cổ con gái tới DT hỏi thăm, Cửa hàng trưởng nói cho em biết, cô ấy còn nói mắt Mạn Tình rất giống mắt em, Việt Bân, trực giác của em nói cho em biết, cô bé mà Cửa hàng trưởng nói chính là Mạn Tình.”

Cố Việt Bân cũng ngây ra: “Nhưng cái này sao có khả năng, Mạn Tình bị Bạch Hạo dìm chết đuối, chúng ta đều thấy rõ mà”

“Là thấy, nhưng không phải sau đó cảnh sát nói với chúng ta không tìm được thi thể Mạn Tình à? Có lẽ lúc ấy Mạn Tình bị cuốn xuống sông nhưng không chết mà được người dưới hạ lưu vớt được, nếu không phải giải thích thế nào khi có một cô gái có đôi mắt giống em, còn cầm theo vòng cổ được.” Bà Cố nắm chặt dây chuyền.

Cố Việt Bâ đỡ trán: “Em để anh bình tĩnh đã”

“Ba, me, hai người đang nói gì vậy?” Lúc này, Cố Tử Yên cũng đi xuống, nhìn thấy dáng vẻ khác thường của bà Cố và Cố Việt Bân thì không khỏi tòm ò.

Bà Cố giữ chặt tay Cố Tử Yên: “Tử Yên, chị của con không chết, con bé còn sống.”

“Cái gì?” Thoạt đầu, Cố Tử Yên hơi sửng sốt, sau đó trợn to mắt: “Mẹ, mẹ nói là chị Mạn Tình không chết á?”

“Phải, con bé không chết, con bé đang ở ngay tại Giang Thành.” Bà Cố vui vẻ gật đầu liên tục.

Cố Tử Yên cụp mắt, trong mắt tràn đầy hung ác nham hiểm.

Cố Mạn Tình thế mà lại không chết, thật đúng là làm kẻ khác kinh ngạc.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ vui mừng của mẹ, giống như chuẩn bị đón Cố Mạn Tình về, nếu thật sự như vậy, sau này trong mắt mẹ chỉ có Cố Mạn Tình, sao còn có sự tồn tại của mình được.
 
Chương 381


CHƯƠNG 381

Không được, không thể để Cố Mạn Tình trở về, bởi vì Cố Mạn Tình trở về, quyền thừa kế của mình, tài sản của nhà họ Cố, sự yêu thương của ba mẹ, tất cả đều phải chia đi một nửa.

Cô tuyệt đối không cho chuyện này xảy ra.

Cố Tử Yên cắn môi dưới, nở nụ cười hỏi thử: “Vậy thì tốt quá, mẹ, bây giờ chị Mạn Tình đang ở đâu?”

Cô muốn hỏi rõ nơi ở của Cố Mạn Tình, sau đó đuổi Cố Mạn Tình đi trước khi ba mẹ đến.

Bà Cố nghe được câu hỏi của Cố Tử Yên, ánh mắt trở nên ảm đạm: “Hôm nay mẹ mới ngẫu nhiên biết được chị của con còn sống, nhưng trước mắt vẫn chưa biết người đang ở đâu.”

“Vậy ạ.” Cố Tử Yên âm thầm giật đầu, chân mày cau lại.

Không phải ba mẹ bị lừa đấy chứ?

Chẳng qua không cần biết có phải bị lừa hay không, cô cũng phải biết rõ chuyện này, nếu tin tức Cố Mạn Tình còn sống là giả, vậy đương nhiên không có việc gì.

Nếu là thật, cô muốn đuổi Cố Mạn Tình đi, đối với người gọi là chị gái này, cô cũng không có chút tình cảm nào cả.

Nghĩ vậy, Cố Tử Yên lại hỏi: “Mẹ, sao mẹ biết chị còn sống ạ?”

“Là cái vòng cổ này.” Bà Cố nói, sau đó kể lại chuyện ở tiệm trang sức DT ra.

Cố Tử Yên nghe xong, bàn tay không khỏi nắm chặt lại.

Như vậy xem ra, cô gái kia rất có thể là Cố Mạn Tình.

Không thể tin được Cố Mạn Tình may mắn như vậy, đã thế rồi mà còn chưa chất.

“Mẹ, tối nay con muốn đến Phó Công Quán ăn cơm, con đi trước đây.” Cố Tử Yên cụp mắt, rút tay ra.

Cô ta phải đi tìm ra Cố Mạn Tình trước một bước.

Nếu không chờ ba mẹ phát hiện sẽ không còn kịp.

Bà Cố gật đầu: “Con đi đi.”

Cố Tử Yên hôn lên mặt bà ta một cái sau đó đi ra cửa.

Cố Tử Yên đi rồi, bà Cố mới nhìn về phía Gố Việt Bân: “Ông xã, chúng ta nhanh đi †ìm Mạn Tình đi, cũng không biết hơn hai mươi năm nay, Mạn Tình sống như thế nào, chỉ cần nghĩ đến Mạn Tình có thể phải chịu khổ rất nhiều là tim em đau vô cùng.”

Bà ta đập lên ngực mình.

Cố Việt Bân đau lòng ôm bà ta vào ngực: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ tìm được con gái chúng ta, để con bé quay về bên chúng ta.”

“Nhưng mà em lo Mạn Tình không chịu trở về, chẳng may con bé cho rằng chúng †a không cần con bé, vứt bỏ con bé, hận chúng ta thì phải làm sao?” Bà Cố vừa chờ mong vừa sợ hãi hỏi.

“Không đâu, nếu Mạn Tình cầm vòng cổ đến hỏi chứng tỏ con bé chắc chắn cũng muốn tìm chúng ta.” Cố Việt Bân đáp.

Bà Cố lắc đâu: “Dựa theo lời Cửa hàng trưởng Mạn Tình đã biết vòng cổ là do anh †ìm người thiết kế, vậy Mạn Tình chắc phải biết chúng ta chính là ba mẹ con bé, em lo con bé không muốn chủ động đến tìm chúng ta.”

Cố Việt Bân thở dài: “Tạm thời chờ mấy ngày trước, có lẽ mấy ngày nữa con bé sẽ chủ động đến tìm chúng ta, nếu không chúng ta sẽ chủ động đi tìm, hay là em dùng vòng cổ này tìm, đăng ảnh vòng cổ lên mạng, Mạn Tình nhìn thấy sẽ biết chúng ta đang tìm con, có lẽ sẽ hiểu được chúng ta không vứt bỏ con, nói không chừng con bé lại đến đấy.”

“Vâng.” Bà Cố gật đầu.
 
Chương 382


CHƯƠNG 382

Bạch Dương không biết mình cầm dây chuyền ởi hỏi đã khiến nhà họ Cố chú ý.

Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, cô lái xe đến bệnh viện, chuẩn bị đi thăm bà nội, thuận tiện hỏi bà nội có biết hơn hai mươi nã trước nhà họ Bạch và nhà họ Cố xảy ra chuyện gì không.

Không ngờ xe mới chạy được một nửa, xe đột nhiên chết máy, mà xe kéo cũng chậm chạp không xuất hiện.

Thế cho nên Bạch Dương chỉ đành ngồi xổm ven đường, chịu đông lạnh gần hai tiếng đồng hồ.

“Tổng giám đốc Phó, tôi nhìn thấy cô Bạch.” Xe Maybach màu đen đi tới, trợ lý Trương nhìn thấy Bạch Dương ở ven đường phía trước thì kinh ngạc nói.

Người đàn ông toát ra hơi thở tự phụ ngồi ghế sau lập tức mở mắt, nhìn ra ngoài của xe, cũng nhìn thấy cô gái đang ở ven đường, anh không khỏi nhíu mày lại.

Cô đang làm gì ở đó?

Lạnh đến mức liên tục chà xát hai tay, †ại sao còn ngồi xổm ở đó?

“Quay xe lại đấy đi.” Phó Kình Hiên nói.

Trợ lý Trương đáp lời, vòng xe đến chỗ đường cua, quay đầu lái đến chỗ Bạch Dương.

Đi đến trước mặt Bạch Dương, trợ lý Trương dừng xe lại, hạ cửa kính xuống nói với Bạch Dương: “Cô Bạch, lên xe đi.”

Bạch Dương thấy trợ lý Trương đến thì hơi ngạc nhiên, nghe anh ta bảo mình lên xe lại càng ngạc nhiên hơn.

Cô nhìn cửa sổ ghế sau, trên cửa kính có dán một lớp phim nên không nhìn được bên trong có người hay không, cô không đồng ý ngay: “Anh nói là tôi phải nghe à?”

“Là Tổng giám đốc Phó bảo tôi mời cô lên xe” Trợ lý Trương chỉ đành trả lời.

Ánh mắt Bạch Dương thoáng chốc tối đi rất nhiều: “Không cần.”

Ghế sau chiếc Maybach, Phó Kình Hiên nghe cô từ chối, sắc mặt lập tức đen lại.

Anh hạ cửa kính xe, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra: “Lên xe!”

Giọng điệu anh không cho phép người khác chối từ.

Bạch Dương bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi đã nói không cần rồi, anh Phó nghe không hiểu à?”

Người đàn ông này làm sao vậy!

Các bạn chọn truyen2. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Cô từ chối lên xe của anh không phải là chuyện rất bình thường sao? Dù sao cô cũng chẳng là gì của anh, anh bực cái gì, đúng là khó hiểu.

Phó Kình Hiên nghe ra sự mất kiên nhẫn của cô thì cau chặt mày, rất muốn bảo trợ lý Trương lái xe đi luôn, dù sao cô cũng không lên.

Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của cô, cuối cùng anh vẫn kìm lại.

“Cô ở đây làm gì?” Phó Kình Hiên trầm giọng hỏi.

Bạch Dương nhìn ra được rõ ràng anh rất muốn đi luôn, nhưng không biết vì sao anh lại không đi, cô cũng lười suy đoán suy nghĩ của anh, chỉ hờ hững đáp: “Chờ xe kéo”

Trợ lý Trương liếc nhìn phía trước: “Tổng giám đốc Phó, hình như xe của cô Bạch hỏng rồi”

Phó Kình Hiên nhíu mày .

Thì ra là vậy.
 
Chương 383


CHƯƠNG 383

Chẳng trách cô lại ngồi xổm bên đường.

“Có một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng trên đường lớn cách đây hai cây. Hiện tại đường vẫn chưa thông thoáng, xe kéo không thể đến được trong thời gian ngắn.

Một là cô lên xe, hai là tiếp tục chờ ở đây cho tới khi trời tối.”

Bạch Dương nhíu mày.

Không ngờ lại có tai nạn xe, chẳng trách cô chờ lâu như vậy vẫn chưa tới.

“Xin lỗi anh Phó, tôi không đi được, nếu tôi đi, chỉ để xe lại đây, hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.” Bạch Dương mím môi đáp.

Nếu bị bắt, có thể sẽ bị thu hồi giấy phép lái xe.

Nghe vậy, Phó Kình Hiên liếc nhìn trợ lý Trương.

Trợ lý Trương nở nụ cười gượng gạo, lập tức hiểu ý: “Cô Bạch, cô lên xe đi, tôi sẽ ở lại xử lý cho cô.

“Anh?” Bạch Dương liếc nhìn anh ta.

Trợ lý Trương gật đầu: “Đúng thế, tôi thấy vừa nãy cô Bạch nhìn đồng hồ mấy lần, chắc cô có việc rất gấp đúng không?”

..“ Bạch Dương mấp máy môi nhưng không nói gì.

Khi xe chưa có vấn đề, cô gọi điện cho bà nội nói sẽ qua thăm bà, bà mừng lắm.

Nếu không đến được, chắc chắn bà sẽ thất vọng.

Nhìn ra được Bạch Dương do dự, trợ lý Trương tiếp tục khuyên nhủ: “Vậy nên cô Bạch cứ lên xe đi, đừng để muộn”

Bạch Dương hít một hơi, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Phó Kình Hiên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Vậy cảm ơn sếp Phó nhé.”

Phó Kình Hiên “ừm” một tiếng rồi kéo kính xe lên.

Bạch Dương lại nhìn trợ lý Trương đang xuống xe: “Chờ một chút, tôi còn đồ đang để trên xe.”

“Được.” Trợ lý Trương mỉm cười gật đầu.

Bạch Dương bước tới xe mình, lấy quà mua cho bà nội ra rồi mới đưa chìa khoá xe cho trợ lý Trương.

Sau khi trợ lý Trương nhận lấy, cô đi về phía chiếc Maybach của Phó Kình Hiên, đi vòng qua đầu xe, định mở cửa ghế lái phụ.

Kết quả vừa mở ra đã thấy Phó Kình Hiên không biết đã ngồi vào ghế lái từ lúc nào, Bạch Dương lập tức gạt bỏ ý định ngồi ở ghế phụ, mặt vô cảm đóng cửa lại rồi đi mở cửa ghế sau.

Các bạn chọn truyen2. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Phó Kình Hiên cau mày nhìn cánh cửa ghế phụ bị đóng lại.

Anh bị cô ghét bỏ rồi sao?

Cô không muốn ngồi cạnh anh?

“Được rồi sếp Phó, lái xe đi” Bạch Dương đặt món quà sang một bên, nhẹ giọng nói.

Phó Kình Hiên tức suýt bật cười.

Người phụ nữ này thật sự coi anh là tài xế rồi.

Phó Kình Hiên nhìn góc nghiêng khuôn mặt cô gái qua kính chiếu hậu, môi mỏng mấp máy: “Đi đâu?”

Bạch Dương đáp, đầu cũng không thèm ngoảnh lại: “Ga tàu điện ngầm phía trước.”

Mặt Phó Kình Hiên sa sầm.

Cô thà bắt xe cũng không muốn ngồi xe anh đến nơi cần đến!
 
Chương 384


CHƯƠNG 384

Phó Kình Hiên cụp mi, che đi vẻ cáu kỉnh trong mắt rồi khởi động xe.

Bạch Dương nhìn phong cảnh đang khuất dần qua cửa sổ xe, không biết đang nghĩ gì.

Đến khi thấy đã đi qua ga tàu điện ngầm, cô mới quay đầu lại, vịn tay lên ghế của ghế lái phụ, hơi tức giận bảo: “Tổng Giám đốc Phó, anh đi qua rồi”

“Tôi biết.” Phó Kình Hiên lạnh giọng đáp, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.

Bạch Dương cắn môi: “Anh cố ý?”

Một tia đắc ý mà chính mình cũng không biết lướt qua trong mắt Phó Kình Hiên, anh đáp: “Đi đâu? Bây giờ cô có thể nói lại.”

“Anh…” Bạch Dương tức giận vỗ vào ghế.

Phó Kình Hiên nhìn thấy thế, môi hơi cong lên: “Nếu cô còn không nói thì sẽ tiếp tục đi thẳng.”

“Đến bệnh viện thăm bà nội” Bạch Dương lườm anh rồi mới đáp.

Sao trước đây cô không biết anh thích đưa đón người khác và tặng quà nhỉ?

Người ta không cho anh đưa đến nơi, anh còn chơi xấu, đúng là không biết phải nói sao.

Phó Kình Hiên nghe Bạch Dương nói vậy, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Hoá ra là đi thăm bà nội.

Anh còn tưởng cô cầm thuốc bổ cho người trung niên để đi thăm ba mẹ Lục Khởi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Phó Kình Hiên tốt lên một cách lạ lùng.

Nhưng tâm trạng Bạch Dương lại không tốt, dọc đường đi mặt cô luôn xụ xuống.

Cuối cùng cũng đến bệnh viện.

Bạch Dương xuống xe, không thèm cảm ơn Phó Kình Hiên đã đi thẳng vào bệnh viện.

Phó Kình Hiên theo sau cô, nhìn bóng lưng tức giận đùng đùng của cô, trên môi nở nụ cười nhẹ.

Vẫn còn giận à?

Lúc trước khi ở nhà họ Phó, anh chưa bao giờ thấy cô tức giận, lúc nào cô cũng im lặng vô hồn, cho dù cười cũng rất gượng gạo, ngập tràn muộn phiền khiến người ta nhìn là thấy bực, đâu có sức sống như bây giờ!

Có thể thấy, cô không hạnh phúc vui vẻ chút nào khi ở nhà họ Phó, ly hôn mới là sự lựa chọn đúng đắn.

Mặc dù biết ly hôn là một sự giải thoát với Bạch Dương và với mình, nhưng không hiểu sao Phó Kình Hiên lại thấy mình không hề được giải thoát, ngược lại còn cảm thấy nặng nề hơn.

Hơn nữa sự nặng nề này càng trở nên rõ ràng hơn sau khi ly hôn thời gian dài.

Thậm chí anh còn không dám nghĩ vì sao lại như vậy, trực giác nói cho anh biết anh không được nghĩ.

Nếu suy nghĩ thông suốt, cuộc sống hiện tại của anh sẽ thay đổi hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Phó Kình Hiên trở lại với vẻ lạnh lùng thường ngày.

Chẳng mấy chốc hai người đã tới phòng bệnh của bà cụ.

Cửa đang mở nhưng má Phùng không ở đây, Bạch Dương gõ cửa.

Bà cụ đang đọc sách trên giường bệnh, nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên nhìn.

Thấy Bạch Dương, bà lập tức nở nụ cười hiền từ: “Dương à, mau vào đây!”
 
Chương 385


CHƯƠNG 385

Bà cụ vẫy tay với Bạch Dương.

“Bà nội, cháu đến thăm bà đây.” Bạch Dương bỏ tay xuống, cầm quà đi vào.

Bà cụ đang định trách mắng cô mang đồ đến thì thấy ngoài cửa vẫn còn một người nữa đang bước vào.

“Kình Hiên?” Bà cụ ngạc nhiên nhìn Bạch Dương rồi lại nhìn Phó Kình Hiên: “Hai đứa đến cùng nhau à?”

“Không ạ, vừa nãy cháu gặp anh Phó trong thang máy nên đi cùng lên thôi ạ.”

Bạch Dương mỉm cười trả lời.

Phó Kình Hiên biết cô nói như vậy là để bà cụ không nghĩ nhiều, tránh cho bà có suy nghĩ bảo hai người tái hôn.

Mặc dù Bạch Dương làm vậy không sai, nhưng trong lòng Phó Kình Hiên lại thấy không vui lắm.

Anh là bệnh dịch à mà cô phải né tránh như vậy?

“Đúng là như vậy đó ạ.” Phó Kình Hiên đáp, vẻ mặt không tốt lắm.

Bà cụ thất vọng thở dài: “Vậy à, bà còn tưởng hai đứa đến cùng nhau chứ.”

Bạch Dương nhìn bà thì biết bà vẫn chưa thực sự từ bỏ ý định để cô và Phó Kình Hiên tái hôn, cô mỉm cười, chuyển chủ đề: “Sức khoẻ bà thế nào rồi ạ?”

“Khoẻ hơn nhiều rồi.” Bà cụ nở nụ cười đáp lại.

Bạch Dương gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Đột nhiên bà cụ nhớ ra điều gì, bà chỉ vào đầu giường: “Dương à, hôm qua con trai má Phùng đến thăm bà ấy, mang cho bà ấy rất nhiều sơn tra nhà trồng, không phải cháu thích ăn bánh sơn tra sao? Cầm về đi”

Bạch Dương nhìn sơn tra trong giỏ vừa †o vừa đỏ, khiến người ta muốn ăn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô đang định gật đầu đồng ý thì Phó Kình Hiên đã lên tiếng: “Không được!”

Bà cụ cau mày.

Nụ cười trên mặt Bạch Dương cũng từ từ biến mất.

Bà cụ không hài lòng nhìn Phó Kình Hiên: “Sao lại không được! Bà cho Dương còn cần cháu đồng ý à?”

Sao trước đây bà không phát hiện đứa cháu trai này keo kiệt thế chứ!

Có chút sơn tra cũng không muốn cho!

Bạch Dương không nói gì, cũng không giận.

Chỉ là ít sơn tra thôi, không cho thì không cho.

Không cần giận vì chút đồ ăn đó.

Nhìn vẻ mặt bà cụ và Bạch Dương đều thay đổi, Phó Kình Hiên biết họ đã hiểu lầm, anh cụp mắt khẽ nói: “Cô ấy không thể ăn sơn tra.”

Từ khi biết Bạch Dương mang thai, anh cũng không biết mình bị làm sao, anh đã lên mạng tra hết những điều phụ nữ mang thai cần chú ý, trong đó có những thứ mà phụ nữ có thai không được ăn.

Mà sơn tra là một trong số đó.

“Tại sao không thể?” Bà cụ nghiêm mặt nhìn Phó Kình Hiên, nếu Phó Kình Hiên không đưa ra một lý do khiến bà có thể chấp nhận thì bà sẽ làm khó anh đến cùng.

Bạch Dương cũng nhìn Phó Kình Hiên, cô cũng không hiểu vì sao anh lại cho rằng cô không thể ăn.

Phó Kình Hiên mím môi, không biết nên trả lời thế nào.

Bạch Dương vẫn chưa thông báo với mọi người chuyện mang thai.
 
Chương 386


CHƯƠNG 386

Đương nhiên anh không thể nói ra thay cô được.

Suy nghĩ một lát, ánh mắt Phó Kình Hiên loé lên: “Đây là quà má Phùng tặng cho bà, bà lại tặng người khác thì sao được, má Phùng sẽ nghĩ thế nào! Bà vẫn nên để má Phùng sấy khô rồi ngâm nước cho bà uống đi ạ”

Tay bà cụ run lên vì tức giận: “Đây là lý do cháu không cho Dương sơn tra? Được lắm Phó Kình Hiên, cháu được lắm, bà thấy cháu ở cùng Vu Y Cơ lâu ngày nên học được tính keo kiệt bủn xỉn của cô ta rồi. Cháu xem dáng vẻ tính toán so đo của cháu đi, biết thế này thì năm đó bà đã không để Vu Y Cơ nuôi cháu.”

Nghe bà nội nói mình thành một kẻ ích kỷ tự tư tự lợi, khoé miệng Phó Kình Hiên bất giác co giật, sau đó anh nhìn Bạch Dương.

Trong tiềm thức, anh không muốn cô nghĩ rằng anh là loại người đó.

“Dương à, lát nữa cứ cầm sơn tra đi, cháu đừng nghe nó nói, đây là sơn tra của bà, không tới lượt nó quyết định” Bà cụ hung dữ trừng mắt nhìn Phó Kình Hiên, nói với giọng điệu không cho phép làm trái.

Bạch Dương gật đầu đáp: “Vâng.”

Phó Kình Hiên càng không muốn cho cô, cô lại càng phải nhận.

Anh không vui thì cô sẽ vui.

Bạch Dương nhíu mắt nhìn Phó Kình Hiên, trong mắt là vẻ khiêu khích không hề che giấu.

Phó Kình Hiên cảm thấy hơi buồn cười.

Thôi quên đi, cô muốn nhận thì cứ để cô nhận.

Cùng lắm thì lát nữa anh sẽ nghĩ cách xử lý số sơn tra này, tóm lại dù thế nào cũng không thể để cô ăn.

“Còn ngây ra đó làm gì, không rót nước cho Dương đi?” Bà cụ thấy Phó Kình Hiên vẫn đứng yên đó thì tức không có chỗ trút.

Qua chuyện vừa rồi càng lúc bà càng không vừa mắt đứa cháu trai này, đứa trẻ ưu tú trước đây sao bây giờ lại thành ra thế này?

Phó Kình Hiên đáp lại, cầm cốc giấy dùng một lần đến bình lọc nước để lấy nước.

Lấy xong, anh đi tới chỗ Bạch Dương, đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Bạch Dương khách sáo cảm ơn, cầm lấy chiếc cốc.

Phó Kình Hiên nhắc nhở: “Cẩn thận bỏng.”

Bà cụ ngạc nhiên nhìn anh.

Cháu bà đang quan tâm Dương sao?

Bạch Dương không phát hiện Phó Kình Hiên đang quan tâm mình, dù sao lời nhắc nhở như vậy thật sự là chuyện quá bình thường.

Nếu là cô, cô cũng sẽ tốt bụng nhắc nhở đối phương.

Vậy nên cô không cảm thấy có gì lạ.

Bạch Dương thổi một chút rồi uống, bỗng dưng cô kêu lên.

“Sao thế Dương?” Bà cụ quan tâm hỏi.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên với vẻ mặt kỳ quái: “Tổng giám đốc Phó, anh cho mật ong vào à?”

“Ừ” Phó Kình Hiên gật đầu: “Không thích à?”

Trong giọng nói của anh có sự căng thẳng không dễ phát hiện.
 
Chương 387


CHƯƠNG 387

Mấy chục năm kinh nghiệm của bà cụ hơn hẳn Bạch Dương.

Bạch Dương không phát hiện ra nhưng bà đã cảm nhận được, trong lòng bà rất bất ngờ.

Vừa nãy bà nghi ngờ Phó Kình Hiên quan tâm Dương.

Bây giờ nghe Phó Kình Hiên thêm mật ong vào nước cho Dương, còn căng thẳng hỏi cô có thích không, đây nói lên điều gì, nói lên Phó Kình Hiên có tình cảm với Dương.

Chỉ là chính bản thân thằng cháu ngốc nhà bà còn chưa nhận ra mà thôi!

Nghĩ đến đây, bà cụ lại càng không hài lòng về Phó Kình Hiên.

Bạch Dương cười nhẹ với Phó Kình Hiên: “Không phải, chỉ là hơi bất ngờ thôi, cảm ơn Tổng giám đốc Phó nhé.”

Phó Kình Hiên nâng cằm: “Không cần.”

Anh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra anh tự quyết định làm vậy không khiến cô bất mãn.

Khoé môi Phó Kình Hiên cong lên, anh khá vui vẻ.

Bà cụ liếc mắt nhìn anh: “Đồ ngốc!”

Phó Kình Hiên nhíu mày : “Bà nói cháu ạ?”

Anh đã làm gì?

Sao lại thành kẻ ngốc rồi?

Bạch Dương cũng tò mò nhìn bà cụ.

Bà hừ lạnh: “Không nói cháu thì nói ai?”

Một người mà không hiểu tình cảm của mình, không phải kẻ ngốc thì là gì?

Phó Kình Hiên mím môi, trong lòng cảm thấy uất ức, đang định hỏi rõ lý do thì điện thoại anh đổ chuông.

Anh cau mày, lấy điện thoại ra, nhìn thấy Cố Tử Yên gọi tới, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.

“Sao không nghe?” Bà cụ hỏi.

Phó Kình Hiên mấp máy môi, không muốn trả lời lắm.

Nhất là khi đang có bà nội và…

Anh đưa mắt nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương giật giật khoé miệng.

Quái lạ, anh nhìn cô làm gì?

Bạch Dương quay đầu đi.

Nhìn thái độ hờ hững của cô, trong lòng anh cảm thấy không vui, sau đó nghe máy với vẻ giận dỗi: “Alo, Tử Yên.”

. Anh cầm điện thoại đi về phía ban công.

Sắc mặt bà cụ không tốt lắm: “Lại là người phụ nữ kia.”

Bạch Dương nở nụ cười: “Cô Cố là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Phó, gọi điện tới chẳng phải rất bình thường sao ạ?”

“Tại vì thằng nhóc ngốc nghếch này bị mù, không nhìn ra được lòng dạ đen tối của cô ta.” Bà cụ bĩu môi.

Thực ra bà nhìn ra được Kình Hiên không hề yêu Cố Tử Yên.

Nhưng không biết vì sao anh lại cố chấp với Cố Tử Yên như thế, cố chấp đến mức tưởng rằng đó là yêu, đến giờ còn không nhận ra người mình yêu thực sự là Dương, vậy nên bà mới nói anh ngốc.
 
Chương 388


CHƯƠNG 388

“Không phải Tổng giám đốc Phó không biết, anh ta vẫn luôn biết tính cách thật sự của cô Cố, chỉ là anh ta không quan tâm mà thôi.” Bạch Dương vuốt tóc.

Bà cụ hừ lạnh: “Thôi bỏ đi, không nói tới cô ta nữa, nói vê cháu đi.”

“Cháu ạ?” Bạch Dương chỉ vào mình.

Bà cụ cười vui vẻ gật đầu: “Đúng thế, cháu nói thật cho bà đi, cháu còn có ý với Kình Hiên không?”

Nếu Dương nói có, bà sẽ bất chấp tất cả đuổi Cố Tử Yên đi, tái hợp cho Dương và Kình Hiên lại lần nữa.

Để Kình Hiên nhận ra người mình yêu là Dương.

Bạch Dương mỉm cười lắc đầu: “Bà nội, cháu đã không còn tình cảm với Tổng giám đốc Phó nữa rồi”

Vẻ mặt bà cụ cứng lại, hiển nhiên không tin lắm: “Thật sự hết rồi?”

“Vâng, hết rồi ạ” Bạch Dương nặng nề gật đầu.

Bà cụ nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt cô, thất vọng thở dài: “Thôi quên đi.”

“Xin lỗi bà nội, cháu…”

Bà cụ lại cười: “Không có gì phải xin lỗi cả, bà biết thằng nhóc Kình Hiên đối xử với cháu thế nào, cháu không yêu Kình Hiên cũng rất bình thường, nhưng bà không ngờ lại nhanh đến vậy”

Bạch Dương rũ mắt: “Thất vọng quá nhiều nên mới nhanh ạ”

“Ừ” Bà thở dài.

Bên ngoài cửa sổ sát đất của ban công, Phó Kình Hiên chậm rãi hạ bàn tay đang định đẩy cửa, hơi cúi đầu nên người khác không nhìn được biểu cảm trên mặt anh.

Thật ra anh đã sớm nghe Bạch Dương nói không yêu anh rồi, chỉ là do anh vẫn không để tâm, cứ cho rằng đó chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi. Cho rằng cô giận anh bảo vệ Tử Yên quá mức, nên mới nói ra những lời như thế, dù thế nào đi nữa thì Tình cảm mấy năm trời của cô không phải anh không biết.

Nhưng bây giờ cô có thể ở trước mặt bà nội, bình tĩnh nói cho bà biết rằng cô đã không còn yêu nữa. Cũng muốn anh ý thức được những lời nói trước kia của cô không phải là lời nói giận dỗi, mà là cô thật sự không còn yêu nữa.

Vào lúc này, Phó Kình Hiên cảm nhận rõ ràng được tim mình hơi nhói đau, cũng có chút gì đó trống rỗng, dường như bị người †a moi đi mất thứ gì đó rất quan trọng, khiến cho sắc mặt của anh trở nên vô cùng khó coi.

Ánh mắt bà lướt qua anh, lắc lắc đầu rồi khẽ thở dài: “Vốn dĩ bà còn nghĩ rằng nếu trong lòng cháu còn có Kình Hiên, thì bà nói gì đó để làm mối cho hai đứa, nhưng bây giờ…haiz, thật ra như thế cũng tốt.”

Lúc trước Kình Hiên không yêu Bạch Dương nên tình cảm hai vợ chồng mới lạnh nhạt như vậy.

Còn bây giờ Bạch Dương không còn yêu Kình Hiên nữa, nếu hai người nối lại với nhau thì có khác gì với lúc trước chứ.

“Cảm ơn bà nội đã quan tâm đến cháu, nhưng cháu và Tổng Giám đốc Phó đã không có khả năng gì nữa rồi.”

“Đứa trẻ ngốc này, so với việc ép buộc cháu và Kình Hiên ở bên nhau thì bà càng mong muốn cháu sống vui vẻ. Cháu nhìn khuôn mặt tràn đầu năng lượng của cháu bây giờ xem, rồi lại nhìn lại lúc trước, hốc hác không giống với cô gái hai mấy tuổi, vẫn là thế này mới tốt.” Bà cụ cười hà hà nói.

Bạch Dương trông bà cụ thật sự không có vẻ so đo gì, trái tim treo ngược của cô cũng được buông xuống, khẽ cười theo bà.
 
Chương 389


CHƯƠNG 389

Sau đó dường như cô nghĩ ra được điều gì, lấy sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo: “Đúng rồi bà nội, cháu có quay trở về nhà một chuyến, tìm được một sợi dây chuyền, bà xem xem có phải là sợi mà bà nói đó không?”

Dây chuyền?

Phó Kình Hiên đứng bên ngoài ban công, nghe thấy được những lời này, đôi mắt khẽ nheo lại.

Dây chuyền nào chứ?

Bà cụ cầm lấy sợi dây chuyền của Bạch Dương lên ngắm ngía: “Bà cũng không biết có phải sợi này hay không, lúc trước ba cháu vội vội vàng vàng, cũng không nói rõ sợi dây chuyền như thế nào, nên bà cũng không quá chắc chắn”

Bạch Dương đặt sợi dây chuyền xuống: “Cả căn nhà chỉ có một sợi này thôi, không còn sợi nào khác cả.”

“Vậy có lẽ là sợi này rồi” Bà cụ gật đầu.

Bạch Dương khẽ cắn môi: “Sợi dây này rất giống với sợi trên cổ của bà Cố, cháu đã hỏi qua, là dây chuyền cặp của mẹ và con, sợi cúa bà Cô là mẹ, sợi này cúa cháu là con gái, cho nên cháu mới nghĩ mãi không ra, tại sao sợi dây chuyền của Cố Tử Yên lại ở nhà cháu.”

“Cháu nói đây là dây chuyền của nhà họ Cố sao?” Bà cụ ngẩn người.

Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy, hơn hai mươi năm trước Cố Việt Bân tìm người thiết kế, tặng cho bà Cố và đứa con gái mới sinh của ông ta, cũng chính là Cố Tử Yên.

“Bà nghĩ ra rồi” Bà cụ cười cười: “Nếu đúng là dây chuyền mẹ con của nhà họ Gố, vậy sợi trong tay cháu không phải là của Cố Tử Yên đâu, mà là của Cố Mạn Tình.”

“Cố Mạn Tình?” Bạch Dương nghiêng đầu nghi hoặc.

Không biết tại sao khi nghe đến cái tên này, trong lòng cô bỗng dưng trào lên một cảm xúc không nói rõ thành lời.

Nhưng rất nhanh cảm giác đó đã biến mất.

“Đúng vậy, là Cố Mạn Tình, con gái lớn của vợ chồng Cố Việt Bân, Cố Tử Yên là đứa út. Tính ra thì cháu và Cố Mạn Tình cùng tuổi với nhau đó.”

Bà cụ nhớ lại: “Năm đó vợ của Cố Việt Bân sinh ra đứa con gái lớn, việc ông ta mua hai sợi dây chuyền kia rất nổi tiếng ở Hải Thành, rất nhiều người hâm mộ bà Cố.

Còn lúc sinh ra Cố Tử Yên thì Cố Việt Bân lại không hề có bất cứ biểu hiện gì, cho nên sợi dây chuyền này là của đứa con gái lớn.

Bạch Dương cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình: “Thì ra nhà họ Cố không chỉ có mình Cố Tử Yên, nhưng vì sao cháu chưa bao giờ nghe đến nhà họ Cố có con gái lớn chứ?

“Bởi vì cô ấy đã mất lúc còn rất nhỏ.”

Phó Kình Hiên đẩy cửa đi vào nói.

Bạch Dương kinh ngạc trợn tròn mắt: “Mất rồi?”

Bà cụ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy tại sao sợi dây chuyền này lại ở nhà cháu chứ?” Bạch Dương nghĩ không ra.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Em muốn biết sao?”

“Anh biết sao?” Bạch Dương nhìn anh chằm chằm.

Phó Kình Hiên không phản bác gì: “Lúc tôi biết Tử Yên vẫn còn một người chị gái cũng đã cho điều tra về Cố Mạn Tình, cái chết của Cố Mạn Tình có liên quan đến ba em.
 
Chương 390


CHƯƠNG 390

“Ba tôi sao?” Bạch Dương sửng người đứng bật dậy.

Bà cụ lắc đầu: “Tất cả đều là ân oán của đời trước rồi.”

Môi Bạch Dương khẽ run lên: “Lễ nào nhiều năm về trước, sự việc phát sinh giữa hai nhà họ Bạch và họ Cố là do cái chết của Cố Mạn Tình sao?”

“Hửm?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương không để ý đến anh, vội nắm lấy tay của bà cụ: “Nội ơi, trừ việc cháu đến đây thăm bà ra thì cháu còn muốn biết hai nhà Bạch Cố nhiều năm trước đã xảy ra việc gì, nếu không thì sợi dây chuyền này không thể nào xuất hiện ở nhà họ Bạch được.”

Dựa vào điểm này mà cô suy đoán hai nhà Cố Bạch đã xảy ra chuyện gì đó.

“Bà nội, từ những điều mà bà vừa nói thì có lẽ bà biết được, xin bà hãy nói cho cháu biết hai nhà Cố Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cái chết của Cố Mạn Tình sao lại liên quan đến ba cháu, ba cháu còn nói bí mật phía sau sợi dây chuyền có phải cũng có liên quan đến những việc này?”

Ánh mắt Bạch Dương như van nài bà cụ.

Bà cụ xoa xoa đầu cô: “Được, bà nói cho cháu biết, bà biết được việc này, cho dù không nói cho cháu biết thì cháu cũng sẽ tìm trăm ngàn cách để điều tra, vậy không bằng bà nói cho cháu, chỉ là bà cũng không nghĩ đến sợi dây chuyền mà ba cháu nói lại là của nhà họ Cố”

“Cảm ơn bà nội.” Bạch Dương khóc vì vui mừng.

Cô rất sợ bà cụ sẽ không chịu nói ra sự thật.

Phó Kình Hiên nhìn nước mắt của Bạch Dương, trong lòng khẽ động, lấy ra chiếc khăn tay trong túi áo vest đưa cho cô: “Lau nước mắt đi.”

Bạch Dương hơi ngẩn người ra rồi mới lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có rồi.”

Nói rồi cô rút khăn giấy từ trong túi xách ra, không thèm nhìn đến chiếc khăn tay của anh.

Phó Kình Hiên khẽ hạ mí mắt, ánh mắt u ám, nắm chặt chiếc khăn trong tay mình, rút tay trở về.

Bà cụ trông thấy cảnh này, trong lòng thầm mắng đáng đời.

“Được rồi bà nội, bà nói đi ạ” Bạch Dương lau xong nước mắt, khuôn mặt lại nở ra nụ cười.

Bà cụ ừ một tiếng rồi từ từ kể lại: “Hơn hai mươi năm về trước, tập đoàn Thiên Thịnh độc lập nghiên cứu một loại máy, loại máy đó có khả năng nâng cao kỹ thuật sản xuất. Sau khi ba cháu biết được thì rất vui, cơ hội đưa ra thị trường tới rồi, nhưng trước ngày đưa ra thị trường một ngày…”

“Một ngày trước đó như thế nào ạ?”

Hai tay Bạch Dương nắm chặt, căng thẳng nhìn bà cụ.

Bà cụ đau lòng vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Không biết Cố Việt Bân từ đâu biết được chiếc máy này, cho người trộm đi thông tin của chiếc máy, khiến cho việc đưa ra thị trường của tập đoàn Thiên Thịnh thất bại, quan trọng hơn hết là khiến cho nghiên cứu viên của chiếc máy đó nản lòng mà tự van.

“Sao cơ?” Đồng tử của Bạch Dương co lại: “Lại có việc như thế này sao?”

Phó Kình Hiên cũng khẽ nhíu mày cho thấy anh cũng không biết được chuyện này.

Anh vẫn biết Cố Việt Bân luôn dùng những thủ đoạn không ra gì, nhưng cảm thấy cũng không có gì nghiêm trọng, dù sao đi nữa thì thương trường như chiến †rường, có chút thủ đoạn cũng rất bình thường, chỉ cần không quá giới hạn thì nhà nước cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng lại không nghĩ đến Cố Việt Bân lại sử dụng thủ đoạn đê tiện đến vậy, đến cả việc trộm đi bí mật máy móc của doanh nghiệp cũng làm ra được, thậm chí còn gián tiếp hại chết người!
 
Chương 391


CHƯƠNG 391

“Sau khi sự việc vỡ lở ra, ba cháu trở thành đối tượng bị công kích. Bởi vì số liệu của chiếc máy bị đánh cắp, thêm vào việc nghiên cứu viên tự sát, ba cháu không những phải an ủi nhân viên của Thiên Thịnh mà còn phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, ba cháu không kiếm ra được, nên trong lúc phẫn nộ đã bắt cóc đứa con gái lớn của Cố Việt Bân.” Bà cụ thở dài nói.

Thì ra là như vậy.

Phó Kình Hiên khẽ nhếch khóe môi.

Anh biết việc Bạch Hạo bắt cóc Cố Mạn Tình nhưng lại không nghĩ đến là do Cố Việt Bân ép bức.

Xem ra có một số việc không thể chỉ điều tra cục bộ, mà phải điều tra từ đầu đến đuôi, nếu không có thể sẽ bị sự giả dối che mờ đôi mắt, không nhìn ra được chân tướng sự việc.

Nghĩ lại lúc trước hễ Cố Việt Bân nhắc đến Bạch Hạo thì lại lộ ra ý hận, bây giờ Phó Kình Hiên chỉ cảm thấy nực cười.

Càng buồn cười hơn nữa là anh lại đi tin lời nói của Cố Việt Bân, nói Bạch Hạo có lỗi với nhà họ Cố.

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên nhìn sang Bạch Dương, ánh mắt chất chứa tội lỗi và xấu hổ.

Xấu hổ vì bản thân đã tin lời nói phiến diện, đã tin rằng ba của cô không phải là người tốt.

Bạch Dương không rảnh chú ý đến Phó Kình Hiên, cô cúi đầu nắm chặt sợi dây chuyền: “Cho nên sợi dây chuyền này mới xuất hiện ở nhà họ Bạch.”

Có lẽ là lúc ba bắt cóc Cố Mạn Tình, đã lấy nó ra khỏi cổ của cô ấy.

“Đúng vậy.” Bà cụ gật đầu.

Bạch Dương lại hỏi: “Vậy Cố Mạn Tình sao lại chết ạ?”

Cô có một suy đoán hết sức táo bạo.

Một suy đoán mà cô không muốn nghĩ đến.

Dưới cái nhìn của Bạch Dương, bà cụ từ từ lên tiếng: “Là bị ba cháu dìm chết dưới sông, ngay trước mắt vợ chồng Cố Việt Bân.

Âm ầm!

Suy đoán thành sự thật rồi.

Trước mắt Bạch Dương tối đen, chỉ cảm thấy như trời đất quay cuồng.

Cả người cô lảo đảo, như sắp ngã xuống.

Phó Kình Hiên đỡ lấy vai cô, để cô dựa vào trong lòng mình: “Không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Bạch Dương cắn môi, yếu ớt trả lời.

Bà cụ cũng rất quan tâm nhìn cô: “Mau ngồi xuống đi.”

Phó Kình Hiên đỡ Bạch Dương ngồi xuống.

Cả người Bạch Dương khẽ run: “Ba cháu, ông ấy sao có thể làm ra việc ngốc nghếch đến vậy chứ”

Lại đi dìm chết một đứa trẻ.

Khó trách sáu năm trước, Cố Việt Bân lại ép ba vào đường chết, thì ra cũng là đang trả thù.

“Đúng vậy, ba cháu ngốc nghếch, nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao thì cũng bị ép đến bước đường như thế, nhất thời kích động rất có khả năng làm ra những việc ngu ngốc.” Bà cụ đau lòng xoa xoa đầu cô.

Bạch Dương nhắm mắt lại: “Ông ấy cũng quá kích động rồi.”
 
Chương 392


CHƯƠNG 392

“Mọi người không cảm thấy chỗ này có điểm bất thường sao?” Lúc này đột nhiên Phó Kình Hiên lên tiếng.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Chỗ nào?”

“Nếu ba em dìm chết Cố Mạn Tình ngay †rước mặt vợ chồng Cố Việt Bân thì tại sao ba em không bị bắt giữ?

Phó Kình Hiên nói: “Cố Việt Bân là người có thù tất báo, sẽ không thể nào bỏ qua cho ba em và Thiên Thịnh. Nhưng lại bỏ qua lần đó, không những không truy cứu trách nhiệm trước pháp luật, mà còn để ba em quay trở về phát triển Thiên Thịnh, đến sáu năm trước mới ra tay đối phó với ba em và Thiên Thịnh.”

Bạch Dương ngây người: “Đúng vậy, tại sao chứ? Bà nội bà có biết không?”

Cô nhìn sang bà cụ.

Bà cụ lắc đầu: “Việc này bà cũng không quá rõ, có thể lúc đó ba cháu và Cố Việt Bân đã thỏa thuận với nhau gì đó, nếu không thì không cách nào giải thích được”

Bạch Dương khẽ cắn môi: “Có thể như vậy, nhưng nói thế nào đi nữa thì hai nhà Bạch Cố cũng không đội trời chung”

Mối thù này là do Cố Việt Bân gây ra trước, tuy ba đã giết con gái của Cố Việt Bân nhưng Gố Việt Bân cũng đã ép chết ba.

Thù hận mạng người đã bù hết, nhưng mối thù giữa Cố Việt Bân và Thiên Thịnh vẫn còn đó, mối thù này cô sẽ phải báo!

Nhìn thấy ý hận trong mắt Bạch Dương, Phó Kình Hiên rất muốn giúp cô xóa đi.

Cô có đôi mắt rất đẹp, không nên bị những thứ này làm vấy bẩn.

Nhưng mà anh biết mình không có tư cách, cũng không có quyền để xóa giúp cô.

Đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bạch Dương: “Tổng Giám đốc Phó, tôi muốn hủy đi Tam Thịnh và nhà họ Cố”

Nghe thấy những lời này, Phó Kình Hiên cũng không quá bất ngờ, thù hận trong mắt cô đã nói cho anh biết tất cả suy nghĩ của cô rồi.

“Sau đó thì sao?” Phó Kình Hiên nhìn có.

“Sau đó anh muốn can thiệp vào sao?”

Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh.

Phó Kình Hiên khẽ nhíu mày.

Ánh mắt này của cô là có ý gì đây, ý muốn nói nếu anh can thiệp vào thì cô sẽ đối phó luôn cả anh sao?

“Tổng Giám đốc Phó, tôi muốn biết câu trả lời của anh, anh sẽ can thiệp giúp đỡ nhà họ Cố chứ!” Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên không lên tiếng, lại hỏi thêm lần nữa.

Bà cụ vội đáp lời: “Đương nhiên là nó sẽ không rồi, nếu nó dám giúp nhà họ Cố, bà là người đầu tiên không đồng ý!”

“Bà nội, cháu muốn nghe chính anh ấy trả lời” Bạch Dương nói.

Nếu không phải vì bà nội thì cô cũng sẽ không để ý việc Phó Kình Hiên có giúp nhà họ Cố hay không. Nếu anh không giúp thì càng tốt, nếu như anh giúp đỡ thì cô sẽ đối phó với tất cả, nếu đấu không lại thì cùng lắm là cá chết lưới rách.

Vốn dĩ cô hỏi như thế là vì quan tâm đến bà nội, vì anh là cháu trai của bà, nên phải để cho bà nội chuẩn bị trước tâm lý.

Tránh đến lúc đó Phó Kình Hiên giúp nhà họ Cố, cô đối phó với anh lại khiến cho bà nội buồn lòng.
 
Chương 393


CHƯƠNG 393

“Tôi sẽ không.” Phó Kình Hiên cúi mắt trả lời.

Vốn dĩ là lỗi của Cố Việt Bân, để cho nhà họ Cố trả giá cho là việc đương nhiên.

Còn về Tử Yên, nếu không còn nhà họ Cố nữa thì anh cũng sẽ không để cho Tử Yên thấp kém hơn ai.

“Tốt lắm, nhớ kỹ lời anh nói, nếu như anh giống lúc trước đột nhiên nuốt lời, tôi dù phải liều cái mạng này cũng sẽ khiến cho anh đau khổ đến chết.” Bạch Dương kiên quyết nói.

Đồng tử của Phó Kình Hiên co rút, nắm chặt bàn tay: “Sẽ không.”

Cô rất nghiêm túc, nếu anh thật sự nuốt lời thì cô sẽ làm ra chuyện khiến anh đau khổ đến suốt đời.

Ví dụ như giết chết Tử Yên, hoặc là chính bản thân cô…

“Lần trước cháu làm gì mà đột nhiên nuốt lời?” Bà cụ nhìn Phó Kình Hiên, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

“Không có gì.” Phó Kình Hiên khẽ chớp mắt, không muốn trả lời, đồng thời nhìn sang Bạch Dương hy vọng cô phối hợp.

Dù sao đi nữa nếu để bà nội biết việc Tử Yên đẩy cô xuống lầu thì bà sẽ bị kích động.

Bạch Dương cũng biết được điều này, nên cũng rất vui vẻ mà phối hợp: “Được rồi bà nội, bà đừng hỏi nữa, đều đã qua hết rồi, cháu cũng không muốn nhắc đến nữa.

Bây giờ cháu cũng đã biết được bí mật của sợi dây chuyền này rồi, nhưng lại không hiểu được vì sao ba cháu lại muốn cháu †ìm sợi dây chuyền này.

Nếu là vì thù hận thì cũng không cần thiết, dù không có sợi dây chuyền thì một khi cô biết được Cố Việt Bân ép chết ba, cô nhất định sẽ báo thù.

Cho nên sự việc không chỉ đơn giản như vậy, sợi dây chuyền này nhất đình còn có tác dụng khác.

“Bà cũng không biết, ba cháu nói có liên quan đến một bí mật kinh thiên động địa, bí mật này có lẽ là sự việc hơn hai mươi năm trước bà vừa kể, còn về việc có bí mật nào khác nữa hay không thì bà không biết được” Bà cụ lắc đầu nói.

Bạch Dương thở dài một hơi.

Bà cụ mỉm cười: “Không sao, cháu cứ giữ lại đó, biết đâu ngày nào đó sẽ biết được thì sao.”

“Cũng đúng.” Bạch Dương cười cười: “Cũng không còn sớm nữa, bà nội, cháu đi trước đây, trời sắp tối rồi.”

“Được, để Kình Hiên tiễn cháu.” Bà cụ nhìn Phó Kình Hiên nói: “Cháu tiễn Bạch Dương đi.”

“Được ạ.” Phó Kình Hiên cầm lấy chìa khóa xe, đồng ý tiễn cô.

Nhưng Bạch Dương lại thản nhiên từ chối: “Không cần đâu bà nội, cháu ra đón xe là được, không cần phải làm phiền Tổng Giám đốc Phó đâu, tạm biệt.”

Vừa nói xong, cô nở nụ cười, cầm lấy túi xách bước đi ra ngoài, trước sau gì cũng không ngó đến Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên mím môi, sải bước chân muốn đuổi theo.

Bà cụ nghiêm nghị gọi lại: “Đứng lại.”

Phó Kình Hiên dừng chân: “Bà nội?”

“Bạch Dương đã nói không cần cháu tiễn rồi, cháu đây là muốn làm gì?” Bà cụ nghỉ hoặc nhìn anh.

Thật là, lúc trước bảo cháu tiễn sao cháu không tiễn.

Bây giờ không cho cháu tiễn, cháu lại đòi tiễn cho bằng được, phải xem xem Bạch Dương có đồng ý hay không chứ.

Môi Phó Kình Hiên khẽ mấp máy, muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói không nên lời.

Bà cụ thở dài: “Cháu hối hận rồi sao?”
 
Chương 394


CHƯƠNG 394

“Sao ạ?” Ánh mắt Phó Kình Hiên khẽ lóe sáng.

Bà cụ hừ lạnh: “Giả vờ giả vịt đi, bà đang hỏi cháu, cháu đã hối hận việc ly hôn với Bạch Dương rồi phải không?”

Tim Phó Kình Hiên như bị ai đó móc ra, hơi nhói đau.

Anh khẽ hạ mắt, che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt: “Không có.”

“Không thật chứ?” Bà cụ nhìn như cười nhưng không phải cười mà hỏi.

Giọng nói của Phó Kình Hiên lạnh nhạt và kiên quyết: “Tất nhiên rồi! Trước đây cháu đã nói cháu sẽ không hối hận, trước đây không, sau này cũng sẽ không.”

“Thế à? Bà biết rồi” Bà cụ gật đầu rồi không nói gì thêm.

Trước đây không, sau này cũng sẽ không, sau này sẽ không thật chứ?

Bà cụ cười.

Mong rằng sau này cháu nó không thấy mất mặt.

“À đúng rồi, hôm nay Dương Dương nói chuyện với chúng ta, bà mong là cháu đừng nói cho ai, nhất là nói cho cái con bé Cố Tử Yên và nhà họ Cố, cháu hiểu chưa?”

Bà cụ cảnh cáo nhìn Phó Kình Hiên, nhìn như nếu cháu dám nói ra là xong đời.

Phó Kình Hiên hất cằm: “Cháu biết rồi, cháu sẽ không nói đâu. Cháu đã đồng ý với Bạch Dương là sẽ không giúp đỡ nhà họ Cố, đương nhiên cháu sẽ không nói mấy chuyện này với nhà họ Cố.”

“Thế thì tốt, vậy cháu cũng…” Còn chưa nói xong thì đột nhiên bà cụ nhìn thấy sơn tra ở đầu giường, thế là bà vỗ lên chăn: “Dương Dương quên cầm sơn tra rồi.”

Trong mắt Phó Kình Hiên bỗng có ánh sáng lóe lên.

Thật ra ngay từ đầu anh đã biết Bạch Dương quên cầm sơn tra đi rồi, nhưng anh lại không nhắc nhở.

Sơn tra có thể khiến tử cung bị co thắt, cô không thể ăn nó.

“Nhanh lên, cháu nhanh đi đưa cho Dương Dương đi, chắc lúc này con bé vừa ra viện thôi.” Bà cụ đẩy túi sơn tra đến trước ngực Phó Kình Hiên, giục anh nhanh chóng đi đưa cho Bạch Dương.

Ngoài mặt thì Phó Kình Hiên dạ vâng, nhưng khi vừa ra khỏi phòng bệnh thì anh đưa sơn tra cho y tá vừa đi ngang qua.

Lúc này Bạch Dương vẫn đang đứng ngoài bệnh viện chờ xe.

 

Đột nhiên mùi thịt lợn kho bay ra từ †rong nhà hàng Tứ Xuyên ở bên kia đường.

Người khác ngửi thấy thì đều nhốn nháo nói rất muốn ăn.

Nhưng Bạch Dương ngửi thấy thì tái mặt, rồi bỗng cảm thấy buồn nôn.

Cô vội vàng che miệng, sau đó tới gần bồn hoa cạnh đó và cúi người nôn.

Nhưng lại không nôn được gì mà chỉ nôn ra mấy ngụm nước chua.

Cô biết đây là phản ứng khi có thai, đó là khi ngửi thấy gì đó quá dầu mỡ hay là mùi quá nồng thì sẽ thấy buồn nôn mãnh liệt.

“Qe!” Vừa ổn ổn được một lúc thì cảm giác đó lại xuất hiện.

Bạch Dương lại cúi người nôn ra, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên trán đổ mồ hổi, có thể thấy được cô khó chịu đến mức nào.

Phó Kình Hiên vừa đi ra thì thấy cảnh này. Anh căng thẳng đi đến siêu thị cạnh đó mua một chai nước ấm, sau đó đi tới sau lưng cô: “Không sao chứ?”

Anh vội vàng mở nắp chai, đưa nước cho cô.
 
Chương 395


CHƯƠNG 395

Vốn dĩ Bạch Dương không muốn, nhưng cô cảm thấy trong miệng chua chua nên vẫn nhận lấy.

Cô súc miệng hai lượt trước, đến khi miệng không thấy chua nữa mới bắt đầu uống nước.

Uống mấy ngụm nước rồi cô mới thấy thoải mái hơn, cơn cồn cào trong bụng dần giảm bớt, lúc này cả người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi không sao, cảm ơn nước của anh nhé Tổng giám đốc Phó. Bao nhiêu tiền vậy, tôi trả lại anh.” Bạch Dương nói rồi lấy điện thoại ra.

Phó Kình Hiên đen mặt: “Một chai nước thôi mà, không cần đâu.”

“Đương nhiên là cần, tôi không thể tự dưng nhận lòng tốt của người khác.” Bạch Dương thấy anh không lấy điện thoại ra nên đã mở ví và lấy tiền mặt ra.

“Đây là tiền nước và tiền đi xe đến.”

Bạch Dương dúi tờ có mệnh giá lớn nhất vào trong tay Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên bỗng trở nên lạnh lùng: “Bạch Dương, cô muốn tính toán rõ ràng với tôi như thế sao?”

Bạch Dương lạ lùng nhìn anh: “Tính toán rõ ràng không tốt sao? Hai chúng ta ấy, nói dễ nghe thì là vợ chồng trước, khó nghe thì là hai người chẳng có quan hệ gì cả.

Nếu đã không có quan hệ gì thì tại sao lại không tính toán rõ ràng chút, chẳng ai nợ ai không tốt sao?”

“..” Phó Kình Hiên siết chặt tay, đột nhiên không biết nói gì để phản bác.

Đúng thế, hai người họ chính là hai người lạ không có quan hệ gì với nhau cả.

Cô làm thế là đúng, nhưng anh lại thấy rất khó chịu.

“Được rồi đó Tổng giám đốc Phó, tôi đi trước đây.” Bạch Dương không để ý anh đang nghĩ gì. Cô vặn chặt nắp chai, sau đó bước qua người anh và đi về phía trước để trở lại chỗ ban nãy mà tiếp tục gọi xe.

Nhưng cô vừa mới đi được hai bước thì cơn choáng váng ập đến, cả người lung lay.

Phó Kình Hiên sải bước đi tới kéo cô lại mới giúp cô không bị ngã: “Cô sao thế?”

Anh nhíu mày, ánh mắt đầy căng thẳng.

Bạch Dương nhìn thấy thì sửng sốt, cô tưởng mình nhìn nhầm.

Nhưng cô chớp mắt hai lần thì vẫn thấy anh vẫn đang căng thẳng, trong lòng rất ngạc nhiên.

Anh mà đang lo cho cô sao?

Rốt cuộc là anh điên rồi hay thế giới này không bình thường vậy?

“Tôi không sao.” Bạch Dương lắc đầu và rút tay về.

Phó Kình Hiên nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: “Ban nãy cô sắp ngất đến nơi mà còn nói không sao à?”

“Tôi không sao thật mà, chỉ là bị hạ đường huyết thôi.” Bạch Dương lạnh nhạt nói.

Lần trước khi kiểm tra xong và phát hiện có thai, bác sĩ đã nói là nồng độ đường †rong máu cô hơi thấp, dễ xuất hiện tình trạng hoa mắt chóng mặt.

Đây là phản ứng mà đa số người có thai đều có, chẳng có gì lạ cả.

“Thật sao?” Phó Kình Hiên vẫn thấy hơi lo lắng.

Bạch Dương nói ừ: “Thật.”

“Hạ đường huyết thì cần chú ý những gì?” Phó Kình Hiên lại hỏi.

Bạch Dương chế nhạo: “Tổng giám đốc Phó à, tôi không phải cô Cố đâu. Anh quan †âm tôi như thế thì không ổn lắm nhỉ?”

Phó Kình Hiên mím môi: “Chỉ là tôi không muốn bà nội buồn thôi. Cô mà có chuyện thì bà nội sẽ lo lắng.”
 
Chương 396


CHƯƠNG 396

Nghe thế, Bạch Dương thôi chế nhạo mà thở dài: “Thôi được, thật ra cũng không cần chú ý gì cả, chỉ cần bổ sung nồng độ đường trong máu bất cứ lúc nào là được”

“Bổ sung như thế nào?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương nghiêng đầu, nét mặt trên gương mặt nhỏ bằng bàn tay có vẻ không xác định lắm: “Chắc là ăn kẹo?”

Phó Kình Hiên nhếch môi: “Tôi còn tưởng cô biết chứ.”

“Tôi cũng có phải bác sĩ đâu, sao mà tôi biết được. Thôi vậy, nói mấy chuyện này với anh làm gì chứ, tôi đi đây.” Bạch Dương xua tay định đi.

Kết quả còn chưa bước được đã bị Phó Kình Hiên bế lên.

Ban đầu Bạch Dương hơi bất ngờ, sau khi phản ứng lại thì mặt ửng đỏ rồi ra sức vùng vẫy: “Phó Kình Hiên, anh làm gì vậy?

Mau thả tôi ra!”

Phó Kình Hiên ôm chặt cô rồi đi tới chỗ chiếc xe: “Chở cô về.”

“Ai cần anh chở, tôi tự bắt xe được. Anh mau thả tôi ra.” Hai chân của Bạch Dương cứ vẫy vùng trên không, hai tay đang cố gắng đẩy ngực anh ta.

Anh suýt không ôm chặt cô, hàng lông mày nhíu lại: “Còn vùng vẫy nữa là té đấy.

Cô cũng không muốn té đâu nhỉ, cô biết hậu quả khi bị té ngã không?”

Anh cúi đầu nhìn cô.

Đối mặt với cặp mắt thăm thẳm sâu như hố đen của anh, Bạch Dương bất giác yên tĩnh lại, sau đó giật mình nói: “Ý anh là sao, có phải anh biết…”

“Ngã thì có thể cô sẽ bị thương ở đầu.

Mai là ngày cuối để quyết định các vị trí hợp tác, cô muốn bỏ lỡ chỉ vì việc mình bị thương sao?” Phó Kình Hiên ngắt lời cô.

Bạch Dương bĩu môi.

Tưởng gì, hóa ra là nói cô sẽ bị thương.

Cô còn tưởng anh biết chuyện cô mang thai chứ, khiến cô giật mình vì sợ. Dù sao Lục Khởi cũng không biết, nếu anh mà biết chuyện thì đúng là khiến người ta nghỉ ngờ.

“Vậy anh thả tôi ra thì sẽ không bị ngã đúng không?” Bạch Dương lạnh lùng nói.

Phó Kình Hiên không trả lời.

Anh biết cô sẽ không nghe lời lên xe nên mới dùng cách này.

Nên sao có thể thả cô xuống được. Sau khi thả xuống, chắc chắn cô lại muốn đi.

Phó Kình Hiên nhanh chóng bế Bạch Dương đến gần xe.

Phó Kình Hiên thả cô xuống, lấy chìa khóa xe ra để mở khóa.

Bạch Dương nhân lúc này mà quay người lại định đi.

Phó Kình Hiên híp mắt, anh cầm lấy tay cô rồi kéo ra sau.

“AI” Bạch Dương thốt lên, sau đó lưng đập lên cửa xe.

Phó Kình Hiên chống tay lên hai bên cổ cô, ánh mắt tối tăm nhìn cô: “Còn đi không?”

Bạch Dương tức đến mức bật cười, cô mở to mắt rồi trợn mắt nhìn anh: “Phó Kình Hiên, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
 
Chương 397


CHƯƠNG 397

“Chở cô về!” Phó Kình Hiên chậm rãi nói.

Bạch Dương cảm thấy giận dữ: “Tôi nói tôi tự bắt xe chứ không cần anh chở về, anh không hiểu tiếng người sao?”

Phó Kình Hiên rũ mi: “Tôi làm theo lời bà nội chở cô về thôi mà, lên xe đi.”

Anh thả tay xuống rồi nhấn chìa khóa xe để mở khóa cửa xe.

Bạch Dương nhíu mày: “Bà nội bảo anh chở tôi về?”

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên: “Đúng vậy.

“Nhưng khi ở trong phòng bệnh, bà nội bảo anh chở tôi về thì tôi đã từ chối rồi, bà cũng không ép nữa, vậy sao bây giờ lại bảo anh ra chở chứ? Phó Kình Hiên, chẳng lẽ anh đang lừa tôi?” Bạch Dương nhìn kĩ anh.

Phó Kình Hiên mở cửa xe: “Đâu có. Bà nội nói trời tối rồi, bà không yên tâm để cô về một mình nên quyết định bảo tôi đi ra theo chở cô. Được rồi lên xe đi, cô cũng không muốn bà nội lo đúng không?”

Bạch Dương im lặng, sau đó thở dài: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, cô quay người lại và cúi người bước lên xe.

Phó Kình Hiên thấy thế thì hàng lông mày nhẹ nhàng giãn ra.

Xem ra cô đã tin rồi.

Sau đó Bạch Dương đóng cửa sau của xe lại rồi đi vòng qua đầu xe, sau đó lên ghế lái: “Về Vịnh Tiên Thuỷ sao?”

Bạch Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói ừ.

Phó Kình Hiên mím môi rồi khởi động xe.

Dọc đường đi Bạch Dương chẳng nói câu nào với anh, vì không muốn nói nên chẳng nói gì.

Phó Kình Hiên nhìn cô qua gương chiếu hậu mấy lần, nhưng gương mặt bị bóng tối trong xe che đi nên không thấy rõ biểu cảm.

Bạch Dương yên lặng khiến anh cảm thấy không quen.

Sáu năm trước đây, không phải anh chưa từng chung xe với Bạch Dương.

Khi đó vì Bạch Dương thích anh, vậy nên khi trên xe cô đều tích cực tìm chuyện để nói với anh. Nhưng bình thường thì anh nghe thôi chứ chẳng nói lại, thậm chí có lúc còn thấy phiền vì cô nói nhiều quá nên đã bảo cô im lặng.

Bây giờ cô im lặng thật rồi, cũng không chủ động nói chuyện với anh nữa, trong lòng anh bỗng thấy không bình thường.

Nghĩ rồi môi Phó Kình Hiên mấp máy, chẳng biết tại sao lại chủ động nói: “Cô định kết hôn với Lục Khởi sao?”

“Sao?” Bạch Dương sững sờ, hiển nhiên rất bất ngờ khi anh đột ngột hỏi câu này.

“Không biết nữa.” Bạch Dương lắc đầu trả lời.

Sâu trong ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng hiện một tia sáng, nhưng anh còn chưa kịp cảm nhận niêm vui nhỏ nhoi trong tim thì lại nghe thấy Bạch Dương nói: “Có khi sau này sẽ cưới, dù gì anh ấy đối xử với tôi rất tốt, vợ chồng bác Lục cũng đối xử tốt với tôi. Tôi kết hôn với A Khởi chắc chắn rất hạnh phúc.”

Phó Kình Hiên nắm chặt vô lăng, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm.

Anh nghe ra cô đang chế nhạo anh, chế nhạo nhà họ Phó.

Nhưng anh buộc phải thừa nhận, đúng là Lục Khởi đối xử với cô rất tốt. Cô mà kết hôn với Lục Khởi thì chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên anh.

Tuy đây là sự thật nhưng Phó Kình Hiên lại cảm thấy khó chịu, cảm thấy bực bội.
 
Chương 398


CHƯƠNG 398

Anh kéo cà vạt, giọng nói lạnh lùng kiên định: “Thế à? Vậy chúc mong ước của cô sẽ được thực hiện.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Phó, tôi cũng chúc tổng giám đốc Phó và cô Cô trăm năm hạnh phúc, bên nhau trọn đời.” Bạch Dương cười tít mắt nói.

Phó Kình Hiên mím chặt môi không nói tiếp.

Trăm năm hạnh phúc, bên nhau trọn đời?

Chẳng hiểu sao anh lại không thích lời chúc này. Không phải vì lời chúc có vấn đề gì, mà là anh không thích cô chúc cho anh và Tử Yên.

Dọc đường hai người lại im lặng, bầu không khí còn áp bức hơn ban nãy nữa.

Bạch Dương cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông đang lái xe không tốt lắm, nhưng không biết tại sao tâm trạng lại không tốt. Cô cũng không muốn biết, thế là đeo tai nghe lên nghe nhạc.

Phó Kình Hiên thấy được nên càng khó chịu hơn.

Cô chọc cho anh không vui, thế mà cô lại vô tư nghe nhạc.

Đúng là tức chết anh thôi.

Không lâu sau xe đã lái đến Vịnh Tiên Thuỷ.

Phó Kình Hiên đỗ xe xong thì Bạch Dương mở cửa và xuống xe.

Đứng bên đường, cô bừng tỉnh thốt lên một chữ a, sau đó lại mở ví tiền ra rồi lấy một tờ mệnh giá lớn nhất và gõ cửa xe.

Cửa ghế sau mở xuống, Phó Kình Hiên ngồi ở ghế lái quay đầu lại và nhìn cô bằng cửa ghế sau: “Có chuyện gì nữa sao?”

Trong giọng nói của anh ẩn chứa một sự chờ mong khó nhận ra.

“Không có gì, quên trả tiền xe thôi.” Bạch Dương cười khách sáo, sau đó vứt tiền vào trong xe rồi sải bước đi vào tòa nhà.

Phó Kình Hiên nhìn bóng dáng cô rồi lại nhìn tờ tiền ở hàng ghế sau, đôi môi lạnh lùng mím lại.

Hôm sau Bạch Dương đến phòng làm việc.

Đồng Khê lập tức tiến vào: “Tổng giám đốc Bạch, tổng giám đốc Trình đến nói muốn gặp cô.”

“Trình Minh Viễn?” Bạch Dương dừng việc bỏ túi xuống.

Thư kí Đồng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Anh ta đến làm gì?” Bạch Dương kéo ghế ra ngồi xuống.

Thư kí Đồng trả lời: “Chuyện này thì Tổng giám đốc Trình không nói, nhưng Tổng giám đốc Trình có nói anh ấy có chuyện cần nói với cô.”

“Tôi biết rồi, cô để anh ta vào đi.” Bạch Dương mở máy tính và trả lời.

Từ trước đến này, lúc Trình Minh Viễn không có việc gì làm thì sẽ không tìm cô.

Xem ra chuyện anh ta cần nói rất quan trọng.

Không lâu sau Trình Minh Viễn đi vào, †rong tay cầm một túi tài liệu. Anh ta không còn cà lơ phất phơ như thường mà sắc mặt rất nghiêm túc, việc này khiến Bạch Dương thấy không quen.

“Mời ngồi.” Tổng giám đốc Bạch chỉ chiếc ghế ở đối diện rồi nhìn thư kí Đồng: “Rót cho tổng giám đốc Trình một cốc cà phê.”

“Vâng.” Đồng Khê dạ rồi quay người đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc chỉ còn Bạch Dương và Trình Minh Viễn.
 
Chương 399


CHƯƠNG 399

Bạch Dương nhìn anh ta: “Chuyện mà anh muốn nói cho tôi là chuyện gì?”

Trình Minh Viễn đưa túi tài liệu qua: “Cô còn nhớ chuyện lần trước cô suýt ngã xuống ngựa không?”

Bạch Dương gật đầu: “Nhớ chứ.”

Lúc đó cô sợ đến mất hồn mất vía thì sao mà quên được.

“Chuyện anh cần nói có liên quan đến việc tôi suýt ngã xuống ngựa sao?” Bạch Dương hỏi.

Trình Minh Viễn ừ: “Thật ra chuyện cô ngã ngựa không phải là chuyện bất ngờ đâu.”

“Sao cơ?” Bạch Dương sửng sốt, tay ngừng mở tài liệu: “Anh nói không phải là chuyện bất ngờ sao?”

“Không sai, là do người làm.” Trình Minh Viễn trả lời bằng thái độ nghiêm túc.

“Không đâu, A Khởi nói với tôi là bất ngờ thôi, hơn nữa khi điều tra anh cũng có ở đó mà.’ Bạch Dương nhíu mày nói.

Trình Minh Viễn dựa ra sau: “Đúng vậy, khi đó chúng ta điều tra thì kết quả tra được là bất ngờ thật. Nhưng hôm sau khi †ôi dắt ngựa đi dạo…”

Anh ta nói chuyện khi đó tìm thấy xạ hương.

Bạch Dương nghe xong thì nắm tay lại: “Ra là thế.”

Điều khiển từ xa khiến ngựa nổi điên, sau đó lợi dụng con ngựa để khiến cô ngã xuống. Cách hại người này đúng là đủ để khiến người ta cho chỉ là chuyện bất trắc chứ không nghĩ đến là do Cố Tử Yên làm.

Mà dù có nghĩ đến thì cũng chẳng có bằng chứng để chứng minh là Cố Tử Yên làm, bởi vì Cố Tử Yên không hề đến chuồng ngựa, và cũng không hề tiếp xúc với con ngựa của cô.

Cách này y hệt cách mà Cố Tử Yên lợi dụng rắn độc để hại cô. Xem ra đêm đó đánh nhau chưa đủ đây!

Nhưng không sao, cô sẽ ghi nợ mọi việc mà Cố Tử Yên hại cô và nhà họ Cố để cùng thanh toán với nhaul “Trong này là?” Bạch Dương hít sâu, nén cơn giận dữ tột độ trong lòng lại và hỏi.

Trình Minh Viễn nhìn cô: “Tôi còn tưởng sau khi cô biết mấy chuyện này thì sẽ rất tức giận chứ.”

“Đương nhiên là tôi tức giận rồi, nhưng giận cũng vô ích thôi. Tức giận lúc này thì chẳng bằng ghi nợ rồi sau này thanh toán một lượt.” Bạch Dương mím môi nói.

Trình Minh Viễn cười: “Cô nghĩ thông suốt đấy chứ. Trong này là giám định dấu vân tay, dấu vân tay trên bình thủy tinh là của Cố Tử Yên.”

Bạch Dương vội vàng lấy báo cáo giám định bên trong ra và kiểm tra một cách cẩn thận, sau khi nhìn xong thì híp mắt lại: “Đây là bằng chứng chứng minh Cố Tử Yên cố ý hại tôi bị ngã, anh mà tốt bụng đưa cho tôi thế này sao? Nói đây, mục đích của anh là gì khi điều tra mấy cái này giúp tôi?”

Cô không tin Trình Minh Viễn tra mấy việc này mà chỉ đơn thuần vì không muốn người bạn là cô bị hãm hại.

Dù sao thì cô và anh ta cũng không phải bạn bè thân thiết gì lắm.

Trình Minh Viễn đập tay cười: “Biết mà, nói chuyện với người thông minh đúng là khỏe. Không sai, tôi có mục đích thật, nhưng không phải là mục đích gì quá đáng.”

“Nói đi.” Bạch Dương thả báo cáo giám định xuống rồi khoanh tay nhìn anh ta.

Sắc mặt Trình Minh Viễn lại trở nên nghiêm túc: “Tôi muốn cô giao chuyện này cho tôi xử lí. Dù sao thì cô cũng là người bị hại, vậy nên tôi mới cố tình đến nói những chuyện này với cô. Sao nào, tôi tôn trọng cô chứ?”

Nếu không phải như vậy, anh ta trực tiếp giải quyết, thì sẽ không phải đặc biệt đi chuyến này.

Bạch Dương không trả lời câu ‘Tôi tôn trọng cổ, mà nghi ngờ nhíu đôi mày thanh †ú: “Anh xử lý?”

“Đúng” Trình Minh Viễn gật đầu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom