Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 360: Chương 360





Nói xong, cậu lui về phía sau.

Cố Tử Yên đã nghe được tiếng động phía sau lưng, thầm nghĩ không ổn.

Đang định quay đầu nhìn thì bàn tay to kia đã chụp tới, bịt kín mũi miệng cô ta.

Cố Tử Yên chỉ nghe một mùi thuốc nồng nặc, sau đó không biết gì nữa.

“Nhanh nhanh nhanh, cô ta ngất rồi, trùm vào trùm vào.” Lục Khởi vội thúc giục.

Trình Minh Viễn lấy bao tải ra, trùm xuống từ đầu Cố Tử Yên, phối hợp với Trần Thi Hàm bỏ Cố Tử Yên vào túi, cột lại.

Bạch Dương ở bên cạnh cầm một chai nước lớn, cười tủm tỉm nhìn cảnh tượng này.

“Nhóc con, nhanh nhanh đi xuống lầu mở cửa.” Cùng Trình Minh Viễn nâng Cố Tử Yên lên, Lục Khởi quay đầu nói với Phó Kình Duy đang đứng trên cầu thang.

Phó Kình Duy a a hai tiếng, vội vàng đi qua phòng khách ở tầng một để mở cửa.


Cửa mở ra, một đám người mang theo Cố Tử Yên lén lút ra ngoài.

Bọn họ đi tới trường đua ngựa, Trình Minh Viễn và Lục Khởi ném bao tải xuống đất.

Bạch Dương bước tới, mở nắp bình nước, đổ nước bên trong lên trên bao tải.

Cố Tử Yên trong bao tải cảm giác nước đá từ trên đầu dội xuống, lạnh tới run người và lập tức tỉnh lại.

Sau đó, cô ta lại phát hiện ra mình đang ở trong một không gian rất nhỏ, cũng không nhìn thấy được gì.

Cô ta chỉ có thể sờ soạng, chạm thấy lớp vải thô trên người, cô ta lập tức hiểu rõ tất cả.

Cô ta bị nhốt trong bao tải!
Cố Tử Yên nhất thời nổi giận, vừa ra sức giãy giụa, muốn chui ra khỏi bao tải, vừa nghiến răng nghiến lợi quát: “Phó Kình Duy, cậu lại dám liên kết với đám người Bạch Dương chỉnh tôi?”
Cô ta không ngốc.

Trong biệt thự chỉ có mấy người như vậy, ngoài đám người Bạch Dương sẽ chụp bao tải cô ta thì còn ai vào đây nữa.


Phó Kình Duy đứng bên cạnh Bạch Dương, hạ giọng nói: “Chị Bạch Dương, không ngờ cô ta lại biết tôi làm với các chị?”
“Ngốc, ai chẳng đoán được chuyện này chứ?” Lục Khởi đánh một cái đầu anh ta.

Phó Kình Duy tức giận dùng chân đá Lục Khởi.

Lục Khởi lè lưỡi, vội vàng chạy đi.

Nói đùa, mặc dù Phó Kình Duy mới mười mấy tuổi nhưng chơi bóng rổ nên vẫn cao hơn anh ta.

Nếu anh ta thật sự bị Phó Kình Duy đá trúng, không đau mấy ngày mới là lạ.

“Được rồi, đừng đùa nữa.” Bạch Dương thấy hai người lại náo loạn thì nhíu mày quát.

Hai người giống như học sinh tiểu học, lập tức ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại.

Cố Tử Yên ở trong bao tải nghe được tiếng của đám người Bạch Dương, mặt cũng trở nên vặn vẹo: “Bạch Dương cô giỏi lắm, còn thật sự là các cô.

Các cô lại dám đối xử với tôi như vậy!”
Đáng chết, đây là bao tải gì, không ngờ cô ta làm thế nào cũng không thoát ra được!
“Sao tôi lại không dám chứ?” Bạch Dương cong môi lạnh lùng nói: “Cô dám hại tôi nhiều lần, sao tôi lại không dám đánh trả?”
“…” Cố Tử Yên nghẹn lời, nhưng rất nhanh lại kiêu căng phách lối: “Các cô làm thế, không sợ Kình Hiên biết sao?”
“Sao chúng tôi phải sợ anh ta biết? Anh ta là gì của tôi hả?” Bạch Dương trợn mắt..

 
Chương 361


CHƯƠNG 361

Cố Tử Yên cười lạnh: “Cô lại cậy mạnh à? Chờ sau khi Kình Hiên biết cô đối xử với tôi như vậy, anh ấy sẽ chỉ càng chán ghét cô hơn.”

“Vậy thì sao chứ?” Bạch Dương thản nhiên nói.

Lục Khởi còn bĩu môi: “Tôi nói này Cố Tử Yên, cô cảm thấy cô nói vậy có thể kích thích được bảo bối của chúng tôi sao? Chẳng lẽ cô còn tưởng bảo bối vẫn thích tên họ Phó kia? Tôi nói cho cô biết, bảo bối chẳng còn thích anh ta từ lâu rồi, cho nên bảo bối làm sao có thể để ý xem tên họ Phó kia có thái độ gì chứ.”

Cố Tử Yên nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi: “Không thể như vậy được!”

Bạch Dương không thích Kình Hiên? Trò đùa thế giới gì vậy?

Lúc học đại học, cô ta đã biết Bạch Dương thích Kình Hiên tới mức nào, nếu không làm sao có thể vì Kình Hiên mà bằng lòng ở nhà họ Phó bị bắt nạt sáu năm, cho nên cô ta tuyệt đối không tin Bạch Dương không thích Kình Hiên nữa.

“Cô thích tin hay không thì tùy. Được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa, mọi người ra tay đi.” Lục Khởi đã mất kiên nhẫn, phất tay nói.

Trong lòng Cố Tử Yên hoảng hốt, giọng nói cũng trở nên hoảng sợ: “Các người… Các người muốn làm gì?”

“Muốn làm gì à? Cô sẽ biết nhanh thôi.” Trình Minh Viễn chà xát tay, cười khà khà, dáng vẻ này cực kỳ giống với đám lưu manh côn đồ ngoài đường, Trần Thi Hàm nhìn thấy vậy lại trợn mắt.

Mấy người vây quanh Cố Tử Yên, bắt đầu tay đấm chân đá.

Bọn họ cân nhắc đến Cố Tử Yên là phụ nữ nên thật ra không dùng sức nhiều, nhưng cũng đủ khiến Cố Tử Yên cảm thấy đau đớn.

Mà ngoại trừ đau ra, điều khiến cho Cố Tử Yên không chịu nổi chính là sự sỉ nhục.

Cô ta co người trong bao tải, hai mắt đỏ ngầu, hai cánh tay chắn trước mặt, cẩn thận bảo vệ mặt mình, hàm răng còn cắn chặt môi dưới, không để cho mình kêu ra thành tiếng.

Cô ta nhớ kỹ mối thù này rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô ta khiến cho những người bên ngoài kia sống không bằng chết!

Mấy phút sau, Bạch Dương hô dừng.

Lục Khởi lắc lắc tay: “Sướng thật đấy.”

“Tôi cũng thấy vậy.” Phó Kình Duy gật đầu phụ họa.

Trình Minh Viễn khẽ xoa cằm, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc cô ta quá giỏi nhẫn nhịn, rõ ràng rất đau lại không phát ra tiếng kêu, làm tôi không có cảm giác thành tựu lắm.”

“Mặc kệ cô ta, nói chung chúng ta trút giận cho giám đốc Bạch thôi.” Trần Thi Hàm nói.

“Vậy cũng đúng.” Trình Minh Viễn trả lời.

“Được rồi, tháo dây thừng buộc bao tải rồi về thôi.” Bạch Dương dặn dò.

Lục Khởi cúi người kéo sợi dây buộc miệng bao tải.

“Xem thử tình trạng của cô ta thế nào.” Bạch Dương chỉ vào Cố Tử Yên.

Lục Khởi đáp một tiếng, mở bao tải ra.

Trình Minh Viễn cũng rất phối hợp, bật đèn pin của điện thoại di động.

Cứ như vậy, đám người đều có thể nhìn thấy rõ tình trạng của Cố Tử Yên.
 
Chương 362


CHƯƠNG 362

Cô ta vẫn còn đang co người, mắt nhắm chặt giống như đã ngất đi.

Mà trên mặt và trên cánh tay cô ta lộ ra từng mảng bầm tím, làm người ta vừa nhìn đã biết cô ta bị đánh không nhẹ.

“Không có gì đáng ngại, chỉ là mấy vết thương ngoài da, dưỡng thương mấy ngày sẽ không sao đâu.” Trần Thi Hàm ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương của Cố Tử Yên và nói.

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Cô còn biết chữa bệnh à?”

“Tôi không biết, chỉ là trước đây làm vệ sĩ cho người ta, trên người khó tránh khỏi có vài thương, xử lý nhiều sẽ biết thôi.” Trần Thi Hàm đứng lên, thản nhiên trả lời.

Bạch Dương liếc nhìn cô, chỉ cảm thấy cô càng thần bí hơn.

Lúc đầu Bạch Dương còn tưởng Trần Thi Hàm là con gái cưng trong gia tộc lớn, che giấu thân phận mới đến Thiên Thịnh làm việc. Dù sao cũng là Trần Thi Hàm giúp cô chỉnh nhà họ Cao, nếu không có bối cảnh thì không thể nào làm được.

Nhưng bây giờ nghe Trần Thi Hàm nói trước đây còn làm vệ sĩ cho người ta, điều này làm cho Bạch Dương loại bỏ suy đoán trước đó.

Nhưng bất kể Trần Thi Hàm có thân phận gì, chỉ cần ở bên phía cô là đủ rồi.

“Chị Trần, chị còn từng làm vệ sĩ à?” Phó Kình Duy nhìn về phía Trần Thi Hàm với ánh mắt sáng ngời.

Trần Thi Hàm liếc nhìn cậu ta: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”

“Không có, không có, em chỉ muốn hỏi thôi. Có phải chị biết các loại võ thuật không?” Phó Kình Duy hỏi.

Trần Thi Hàm gật đầu: “Gần như vậy.”

Trên mặt Phó Kình Duy đầy vẻ kích động: “Vậy chị có thể dạy em không?”

Con trai có ai không thích võ thuật đâu.

“Không thể.” Nhưng Trần Thi Hàm vừa mở miệng đã từ chối.

Vẻ mặt Phó Kình Duy lập tức ảm đạm nhưng rất nhanh lại phấn chấn lên: “Vậy em bái chị làm thầy thì sao?”

“Tôi không nhận đồ đệ.”

“Vậy phải thế nào thì chị mới chịu dạy em?”

“Dù thế nào cũng không dạy cậu. Cậu từ bỏ ý nghĩ này đi.”

“Đừng mà…”

Đám người dần đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Cố Tử Yên trên mặt đất mới chợt mở mắt ra và ngồi dậy, trong mắt đầy vẻ thâm độc và căm hận ngập trời.

“Bạch Dương, Lục Khởi, Trình Minh Viễn, Phó Kình Duy, các người cứ chờ đấy cho tôi!” Cố Tử Yên thì thầm với vẻ dữ tợn.

Sau đó, cô ta cố nhịn đau trên người để đứng lên, bước cà nhắc về phía biệt thự.

Lúc này, mấy người Bạch Dương đã trở về phòng của mình.

Trong phòng khách không có ai, Cố Tử Yên đi tới trước bàn, rót hai cốc nước, hít sâu một hơi rồi hắt lên trên mặt và trên đầu mình.

Sau khi làm ướt mặt và tóc, Cố Tử Yên ngẩng đầu cào rối tóc, sau đó lại kéo loạn quần áo trên người khiến mình có vẻ càng chật vật hơn.

Sau khi làm xong những điều này, cô ta đi về phía cầu thang, sau đó vẻ thâm trầm trên mặt đã thay đổi, vừa khóc vừa gõ cửa phòng của Phó Kình Hiên: “Kình Hiên… Kình Hiên…”
 
Chương 363


CHƯƠNG 363

Phó Kình Hiên đang mơ màng ngủ, nghe được tiếng gọi thì lập tức tỉnh dậy.

Anh ngồi dậy, khẽ day huyệt thái dương, sắc mặt hơi phức tạp.

Anh vừa nằm mơ, không ngờ lại mơ thấy Bạch Dương và đứa bé trong bụng cô.

Đứa trẻ kia đã sinh ra, là một bé trai, là con của anh.

Anh rất vui mừng. Vào lúc anh chuẩn bị đặt tên cho đứa bé, đột nhiên nghe được giọng nói của Tử Yên.

Cũng là mơ sao?

Trong lúc Phó Kình Hiên không phân biệt được giọng nói của Cố Tử Yên là trong mơ hay ngoài đời thực, giọng nói của Cố Tử Yên lại vang lên: “Kình Hiên, anh mở cửa đi… hu hu hu…”

Phó Kình Hiên nghe tiếng khóc của Cố Tử Yên, ánh mắt chợt nghiêm lại, xác định không phải là mơ.

Anh vén chăn bước xuống giường, sau khi bật đèn lại đi về phía cửa.

Cửa mở ra, Phó Kình Hiên thấy người phụ nữ ngoài cửa với đầu tóc rối bời, quần áo trên người cũng xộc xệch không chịu nổi, anh không khỏi ngẩn người, nhíu mày nói: “Tử Yên?”

“Kình Hiên…” Cố Tử Yên ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn anh.

Lúc này Phó Kình Hiên mới phát hiện ra trên mặt cô ta còn có vết thương, sắc mặt sa sầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”

Cố Tử Yên nghe anh hỏi thăm, uất ức miệng mếu máo và càng khóc to hơn, lại muốn nhào vào trong lòng anh.

Phó Kình Hiên thấy thế, bất giác lùi lại một bước, tránh cô ta.

Cố Tử Yên vồ hụt, tiếng khóc chợt nghẹn lại, nhìn anh oán trách: “Kình Hiên, không ngờ anh lại tránh em?”

“Khụ.” Phó Kình Hiên cũng biết phản ứng vừa rồi của mình đã làm cô ta thương tâm, che miệng khẽ ho một tiếng, giải thích: “Xin lỗi Tử Yên, em biết anh có bệnh sợ bẩn.”

“Em biết, nhưng…”

“Được rồi Tử Yên, em nói xem em bị làm sao trước đi?” Phó Kình Hiên ngắt lời cô ta.

Cố Tử Yên cắn môi dưới: “Em bị người chụp bao tải đánh.”

Nghe được bị người ta chụp bao tải, phản ứng đầu tiên của Phó Kình Hiên là hơi buồn cười.

Trên thực tế, anh cũng cười thật, mặc dù khóe miệng chỉ hơi cong lên nhưng Cố Tử Yên vẫn nhìn thấy được.

“Kình Hiên!” Cố Tử Yên tức giận giậm chân: “Em bị người ta đánh, thế mà anh còn cười em.”

“Xin lỗi.” Phó Kình Hiên lại ho khan vài tiếng, không cười nữa, trầm giọng hỏi: “Ai đánh?”

Kỳ lạ là anh thấy Tử Yên bị đánh lại không mấy phẫn nộ.

“Là đám người cô Bạch, bọn họ bảo em Kình Duy lừa em ra khỏi phòng, sau đó làm em choáng váng ngất đi, nhét em vào trong bao tải, đưa tới trường đua ngựa bên ngoài lại tay đấm chân đá với em. Kình Hiên, anh nhìn em đi, trên người em đều là vết thương.”

Cố Tử Yên xắn tay áo lên, để lộ ra cho anh nhìn thấy những vết bầm tím lớn nhỏ trên đó: “Những vết này đều do bọn họ làm. Nước trên người em cũng do bọn họ hắt đấy. Kình Hiên, anh phải đòi lại công bằng cho em. Bọn họ thật quá đáng.”

Phó Kình Hiên nhìn vết thương trên cánh tay Cố Tử Yên, vẫn không mấy phẫn nộ, chỉ hơi lạnh giọng nói: “Anh biết rồi, em về tắm đi, anh đi tìm Kình Duy.”
 
Chương 364


CHƯƠNG 364

“Được.” Cố Tử Yên gật đầu, thút tha thút thít quay về phòng mình ở bên cạnh.

Phó Kình Hiên ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, sau đó đi lên tầng.

“Phó Kình Duy, ra đây!” Anh đứng trước cửa phòng của Phó Kình Duy, gõ cửa với vẻ mặt vô cảm.

Phó Kình Duy mở cửa ra, vừa nhìn thấy anh, trong mắt đã lập tức lộ vẻ chột dạ nhưng nhanh chóng biến mất, ngáp một cái, giả vờ rất buồn ngủ: “Anh, có chuyện gì vậy?”

“Tử Yên bị đánh, em có tham dự không?” Đôi mắt thâm thúy của Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm vào Phó Kình Duy.

Bản thân Phó Kình Duy là người không biết cách che giấu, vừa bị ánh mắt sắc bén của Phó Kình Hiên nhìn tới, lại lập tức lòi ra, ấp a ấp úng nói không ra lời.

Vẻ mặt Phó Kình Hiên thâm trầm: “Em giỏi thật đấy, còn làm ra được loại chuyện như vậy.”

“Đáng đời cô ta, ai bảo cô ta hại chị Bạch Dương.” Phó Kình Duy lầm bầm.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Cho nên bọn em đánh cô ấy vì chuyện ban ngày à?”

“Đúng thì sao chứ?” Phó Kình Duy nói nhỏ.

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn cậu ta một lúc: “Ba tháng tới, anh sẽ không cho em một đồng tiêu vặt nào hết, em cố gắng tự kiểm điểm đi.”

Phó Kình Hiên nói xong, không để ý tới tiếng kêu rên của Phó Kình Duy, lại đi tới gõ cửa phòng của Trình Minh Viễn.

Tất cả đám người ở tầng ba đều nhanh chóng đi ra, đứng trong hành lang nhốn nháo náo nhiệt.

Mọi người liếc nhìn nhau, đều biết Phó Kình Hiên tới làm gì. Chắc Cố Tử Yên tỉnh lại đã mách tội, cho nên Phó Kình Hiên tới tìm bọn họ để hỏi tội.

“Em nói này Kình Hiên, bây giờ hơn nửa đêm, anh không ngủ lại gọi bọn em dậy làm gì vậy?” Trình Minh Viễn vươn vai một cái, dựa vào bên khung cửa, lười biếng hỏi.

“Đúng vậy, anh có bệnh à?” Lục Khởi cũng bĩu môi nói.

Bạch Dương cũng dựa vào bên khung cửa, mắt khép hờ như đang ngủ.

Phó Kình Hiên nhìn cô hai giây, nhớ tới giấc mơ của mình vừa nãy, màu mắt tối lại rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, lạnh lùng nói: “Các người tính giải thích thế nào về chuyện Tử Yên bị đánh?”

“Cái gì? Cố Tử Yên bị đánh à?” Lục Khởi lập tức tỏ ra rất kinh ngạc, sau đó vỗ tay cười: “Tốt quá, ai làm thế? Làm tốt như vậy, tôi phải tặng cờ thưởng cho người đó mới được.”

“Phụt.” Bạch Dương bật cười, nhưng mắt vẫn không mở ra.

Phó Kình Duy sa sầm mặt có vẻ khó coi: “Anh tính giả ngốc à?”

“Chúng tôi giả ngốc gì chứ?” Lục Khởi giang tay ra: “Sao vậy, chẳng lẽ Tổng giám đốc Phó nghi ngờ chúng tôi đánh Cố Tử Yên à?”

“Tôi nhìn sắc mặt của Tổng giám đốc Phó, dường như nghĩ vậy đấy.” Trần Thi Hàm ngáp một cái, nói.

“Kình Hiên, anh làm vậy là không đúng rồi. Bọn em vẫn luôn ở trong phòng ngủ, sao có thể đi đánh Cố Tử Yên được. Lại nói, bọn em tự nhiên đi đánh cô ta làm gì?” Trình Minh Viễn cũng có vẻ rất buồn ngủ.

Phó Kình Hiên thấy mấy người này không thừa nhận, môi mỏng mím lại có phần lạnh lùng: “Phó Kình Duy đã thừa nhận, các người còn muốn ngụy biện?”

“Không phải, cậu ta thừa nhận là chuyện của cậu ta, liên quan gì tới chúng tôi. Chúng tôi chưa từng làm, sao phải thừa nhận?” Lục Khởi nói, còn ngầm trừng mắt với Phó Kình Duy.
 
Chương 365


CHƯƠNG 365

Không ngờ thằng nhóc này lại khai ra nhanh như vậy, đúng là vô dụng.

Phó Kình Duy nhận ra ánh mắt của anh ta, cúi thấp đầu vì tự biết mình đuối lý.

Cậu ta cũng không muốn thừa nhận nhanh như vậy, cậu ta thật sự không giỏi nói dối, hơn nữa lại rất sợ người anh trai này.

Cậu ta vừa bị anh trai trừng mắt, lại không xong rồi.

Phó Kình Hiên biết Lục Khởi đang chơi xấu, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó nhìn sang Bạch Dương: “Cô cũng không muốn thừa nhận à? Các người đánh Tử Yên, đơn giản chỉ vì trả thù chuyện Tử Yên đã làm với cô ban sáng, không phải sao?”

Bạch Dương mở mắt, trong mắt không hề có vẻ gì buồn ngủ, bình tĩnh và vô cảm nhìn anh: “Anh có chứng cứ gì không?”

Phó Kình Hiên nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, chân mày nhíu lại, trong lòng rất phiền não.

Anh không thích cô nhìn anh với ánh mắt như vậy.

Nhưng anh lại không thể giải thích được vì sao mình không thích.

“Đúng vậy, anh có chứng cứ gì chứng minh Cố Tử Yên bị đánh là do chúng tôi trả thù cô ta không?” Lục Khởi khoanh tay trước ngực cũng nói.

“Vết thương trên người tôi chính là chứng cứ.” Lúc này, giọng nói của Cố Tử Yên vọng đến.

Mọi người nhìn lại.

Cố Tử Yên đã tắm rửa xong, thay bộ quần áo khác rồi đi lên đây.

Mọi người thấy từng vết bầm tím trên mặt cô ta, không nhịn được lại cười ha ha.

Gương mặt Cố Tử Yên lúc xanh lúc trắng, rất khó coi: “Các người cười cái gì?”

“Không có gì, chúng tôi chắc chắn không phải cười mặt cô Cố giống một đầu heo ha ha ha.” Trình Minh Viễn ôm bụng, cười ra nước mắt.

Người khác nghe được lời này lại cười phá lên.

Mặc dù Bạch Dương không cười khoa trương như bọn họ, nhưng khóe miệng và đôi mắt cong lên, cũng cho thấy tâm trạng tốt của cô lúc này.

“Các người… Các người…” Cố Tử Yên nhục nhã nhào vào trong lòng Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, bọn họ thật quá đáng!”

Phó Kình Duy lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, quát khẽ: “Tất cả câm miệng lại!”

Mọi người bất giác ngừng cười.

“Xin lỗi nhé Kình Hiên, cô Cố thật sự khụ khụ… Cho nên bọn em mới không nhịn được.” Trình Minh Viễn khoát tay, xấu hổ nói, nhưng trong mắt lại không hề ngượng ngùng.

Lục Khởi cũng lên tiếng: “Cô Cố nói vết thương này của cô chính là chứng cứ chứng minh chúng tôi đánh cô, đúng không?”

“Không sai.” Cố Tử Yên rời khỏi vòng tay của Phó Kình Hiên, liên tục gật đầu.

Bạch Dương cười lạnh: “Cô Cố thứ lỗi cho tôi nói thẳng, vết thương của cô không thể xem là chứng cứ được.”
 
Chương 366


CHƯƠNG 366

“Tại sao không thể?” Cố Tử Yên nhíu mày.

Bạch Dương cười khẽ: “Đầu tiên cô Cố nói chúng tôi đánh cô, nhưng có ai nhìn thấy không?”

Cố Tử Yên sửng sốt, sau đó cắn môi trả lời: “Không có.”

Trong biệt thự chỉ có bảy người bọn họ.

Lúc đó Phó Kình Hiên đang ở trong phòng ngủ, đầu bếp và nhân viên trường đua ngựa lại không có ở bên này, năm người Bạch Dương đánh một mình cô ta, đương nhiên là không có ai khác thấy.

“Tiếp theo, chúng tôi đánh cô bằng cái gì, đánh cô ở đâu?” Bạch Dương lại hỏi.

Cố Tử Yên siết chặt lòng bàn tay: “Các cô làm tôi hôn mê, dùng bao bố đưa tôi đến trường đua, tay đấm chân đá”

“Ồ, vậy thuốc mê đâu, bao bố đâu?”

Bạch Dương cười nhìn cô ta.

Cố Tử Yên cắn răng: “Chắc chắn ở trong phòng của các cô, nếu không có chắc chắn là các cô thủ tiêu nó rồi”

“Cho nên nói đến cùng, cô Cố cũng không chắc rốt cuộc chúng tôi có thuốc mê và bao bố không đúng không?” Bạch Dương đảo mắt: “Nếu cô Cố không chắc, cũng không có ai thấy chúng tôi đánh cô, vậy đã chứng tỏ chúng tôi bị cô Cố vu oan, cô Cố là đang vu oan chúng tôi.”

“Tôi vu oan các người khi nào, vết thương trên người tôi rõ ràng là do các người gây ra!” Cố Tử Yên chỉ vết bầm trên mặt.

Bạch Dương nhún vai: “Trên vết thương của cô có vân tay không? Không có, vậy làm sao chứng minh là chúng tôi làm?”

“Đúng vậy.” Lục Khởi phụ hoạ.

Đương nhiên ba người Trình Minh Viễn cũng gật đầu theo.

Cố Tử Yên tức đến run người: “Vân tay sao có thể lưu lại trên da được.

“Đương nhiên rồi, cho nên cô không thể chứng minh là chúng tôi đánh cô được, nếu cô còn tiếp tục vu oan chúng tôi, chúng tôi có thể kiện cô tội phỉ báng đấy”

Bạch Dương cười híp mắt nhìn cô ta.

Cố Tử Yên còn muốn nói gì đó nhưng bị Phó Kình Hiên kéo lại: “Được rồi Tử Yên, chúng ta về thôi.”

Cố Tử Yên khó tin trợn to mắt: “Về? Kình Hiên, em bị bọn họ ức hiếp mà cứ về như thế à?”

“Không về thì em có thể làm gì, em không thể lấy ra được chứng cứ gì mà không phải sao?” Phó Kình Hiên nhìn cô †a.

Thật ra anh cũng tin Tử Yên thật sự bị mấy người Bạch Dương đánh.

Nhưng bọn họ hành động không chút sơ hở, Tử Yên không có chứng cứ, dù biết kẻ đầu sỏ là ai cũng không thể đòi lại công bằng cho mình.

„. Cố Tử Yên im lặng, ngoan ngoãn đi theo Phó Kình Hiên.

Lúc gần đi, Phó Kình Hiên quay đầu, nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt sâu thẳm.

Bạch Dương híp mắt, mím đôi môi đỏ.

Lục Khởi đi tới bên cạnh cô: “Bảo bối, em nói xem ánh mắt đó của anh ta là có ý gì?

Bạch Dương lắc đầu: “Em cũng không biết.”
 
Chương 367


CHƯƠNG 367

Theo lý thuyết, Cố Tử Yên bị bọn họ đánh, ánh mắt anh nhìn cô đáng lẽ phải là ghét bỏ thậm chí là tức giận.

Nhưng không có, từ đầu đến cuối anh đều không nhìn cô bằng ánh mắt như thế, thậm chí trong ánh mắt khi nãy còn xen lẫn điều gì đó mà cô không nói ra được.

“Anh ta bị điên à” Lục Khởi lẩm bẩm.

Bạch Dương che miệng ngáp một cái: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, về ngủ thôi.”

“Về thôi về thôi” Mấy người Trình Minh Viễn cũng gật đầu đi về phòng của mình.

Trên tầng hai, bên ngoài cửa phòng của Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên hất tay Phó Kình Hiên ra: “Kình Hiên, em thật sự thấy không cam tâm!”

“Anh biết, nhưng cũng hết cách rồi, rõ ràng mấy người Bạch Dương đã lên kế hoạch từ trước, cho nên mới không để lại bất kỳ chứng cứ nào.” Phó Kình Hiên hờ hững nói.

Cố Tử Yên đỏ mắt: “Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như thế à?”

“Nếu không thì làm thế nào, buổi sáng lúc nhân cách thứ hai của em dụ rắn cắn Bạch Dương cũng không để lại chứng cứ, buổi tối mấy người Bạch Dương đánh em chính là vì báo thù chuyện ban ngày, cho nên chuyện này coi như chịu thiệt, bỏ qua thôi.” Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương, hơi mệt mỏi nói.

Cố Tử Yên cúi đầu không nói một lời.

Bỏ qua? Sao có thể bỏ qua được.

Từ trước đến giờ luôn là cô ta làm khó người khác, chưa ai có thể làm khó cô ta, dù cô ta biết Bạch Dương đang trả thù cô †a cũng sẽ không bỏ qua, hãy đợi đấy!

Trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài miệng Cố Tử Yên vẫn đồng ý: “Em biết rồi.”

Phó Kình Hiên thấy cô ta đã hiểu thì sờ đầu cô ta: “Được rồi, vê phòng trước đi, ngày mai anh dẫn em đến bệnh viện chữa thương.”

“Vâng.” Cố Tử Yên cười gật đầu.

Phó Kình Hiên rụt tay về, đi sang phòng bên cạnh.

Vào khoảnh khắc anh biến mất sau cánh cửa, nụ cười trên mặt Cố Tử Yên chậm rãi biến mất, trở nên cực kỳ dữ tợn.

Ngày hôm sau, sau khi ăn điểm tâm xong, tất cả mọi người đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Cuối tuần này dù trải qua một vài chuyện không vui, nhưng nói một cách tương đối thì vẫn rất ổn.

Lục Khởi xách vali của Bạch Dương và mình để lên xe.

Bạch Dương ngồi trên sofa trong phòng khách uống nước trái cây, đợi Lục Khởi để đồ lên xe xong quay lại gọi mình.

Còn mấy người Trình Minh Viễn thì đang thu dọn đồ đạc trong phòng.

“Cô Bạch” Lúc này, Cố Tử Yên đột nhiên đi tới.

Bạch Dương nâng mắt hờ hững nhìn cô †a: “Có chuyện gì sao cô Cố”

Cố Tử Yên chắp hai tay sau lưng, cười nhìn Bạch Dương: “Có lẽ bây giờ cô Bạch đang vui lắm nhỉ?”

Bạch Dương nhíu mày : “Cô Cố nói câu này khiến tôi rất khó hiểu, tôi vui vẻ cái gì?”

“Tối qua các người đánh tôi, tôi không lấy ra được chứng cứ nên chỉ có thể nuốt cục tức vào trong, chẳng lẽ cô không vui sao?” Cố Tử Yên cười nhạt.

Bạch Dương cong môi: “Xin lỗi cô Cố, tối qua tôi đã nói là không phải chúng tôi đánh cô rồi, cho nên sau này mong cô đừng nói những lời này, nếu không tôi sẽ nổi giận đấy.”
 
Chương 368


CHƯƠNG 368

Dứt lời, cô để nước trái cây xuống đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài xem thử Lục Khởi đang làm gì mà lâu như vậy vẫn chưa xong?

Vào lúc Bạch Dương đi được hai bước, Cố Tử Yên giậm chân gọi cô lại: “Cô Bạch, đợi đã”

“Còn có chuyện gì sao cô Cố?” Bạch Dương nghiêng đầu nhìn Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên nheo mắt: “Cô Bạch, nơi này chỉ có hai người chúng ta, cô còn giả vờ không ra tay với tôi, cô không cảm thấy rất dối trá sao?”

Bạch Dương cười: “Dối trá? Thì ra ở †rong mắt cô Cố, không thừa nhận chuyện mình không làm chính là dối trá.”

“Chuyện này rõ ràng là các cô làm!” Cố Tử Yên cao giọng.

Nụ cười trên mặt Bạch Dương không thay đổi: “Tôi vẫn nói câu đó, nếu cô nói là chúng tôi vậy cô lấy chứng cứ ra đi, không lấy ra được chứng cứ thì tốt nhất cô nên im miệng, đừng cứ nói những lời là chúng tôi làm nữa, nếu không tôi thật sự sẽ đi kiện cô đó, tạm biệt!”

Dưới ánh nhìn như muốn ăn thịt người của Cố Tử Yên, Bạch Dương sải bước rời đi.

Cố Tử Yên đưa điện thoại ở sau lưng ra trước mặt, để lộ giao diện ghi âm, ánh mắt vừa hung ác vừa đáng sợ.

Cô ta vốn muốn ghi âm lại việc tối qua Bạch Dương đánh mình, sau đó đăng lên mạng, để Bạch Dương bị dân mạng chửi mắng một trận.

Nhưng không ngờ Bạch Dương lại gian trá như vậy, không bị mắc lừa!

“Tử Yên.” Phó Kình Hiên xách vali đi tới.

Cố Tử Yên lập tức thay đổi sắc mặt, tắt điện thoại cười xoay người: “Kình Hiên, anh dọn đồ xong rồi à?”

“Ừm, đi thôi” Phó Kình Hiên gật đầu.

Cố Tử Yên khoác tay anh, cùng anh rời khỏi biệt thự.

Vừa ra khỏi biệt thự, hai người đã nghe thấy tiếng cười giòn giã của Bạch Dương.

Phó Kình Hiên nhìn sang, chỉ thấy trên chiếc xe ở cách đó không xa, Bạch Dương nhìn vết đen trên mặt Lục Khởi cười đến rớt nước mắt.

Lục Khởi lau đi vết bẩn trên mặt, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nói: “Bảo bối, đừng cười.”

“Xin lỗi xin lỗi, em không cười, không cười nữa.” Bạch Dương liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không cười.

Nhưng một giây tiếp theo, thấy Lục Khởi càng lau càng lem, cô lại không nhịn được bật cười một lần nữa.

Khoé miệng Lục Khởi khẽ giật: “Bảo bối!”

“Ha ha ha ha…” Bạch Dương ôm bụng cười không ngừng.

Lục Khởi thở dài: “Thôi vậy, em cười đi.”

Anh ta còn có thể làm sao, người mình thích chỉ có thể cưng chiều thôi!

Bạch Dương cười một lát mới thở ra một hơi, từ từ ngưng cười.

Sau đó cô lấy một tờ khăn giấy trong túi ra: “Này, lau đi.”

“Tay anh vừa sửa bánh xe nên bẩn lắm, hay bảo bối lau cho anh đi” Lục Khởi nói, †rong mắt đầy vẻ mong chờ.

Bạch Dương liếc anh ta, nhưng vẫn giơ tay lau mặt cho anh ta.

Lục Khởi nhắm mắt hưởng thụ: “Bảo bối thật tốt”
 
Chương 369


CHƯƠNG 369

“Thôi đi.” Bạch Dương dở khóc dở cười nhìn anh ta.

Phó Kình Hiên ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, hai tay siết chặt, vẻ mặt vô cùng u ám.

Cố Tử Yên cảm nhận được sự khác thường của anh, trong mắt có ánh sáng loé lên, tỏ vẻ ghen tị.

“Kình Hiên, tình cảm của cô Bạch và anh Lục tốt thật.” Cố Tử Yên cười nói.

Phó Kình Hiên thu hồi tầm mắt, rũ mắt xuống giấu đi ý lạnh trong mắt, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”

Anh sợ nếu mình còn không đi, mình thật sự sẽ không nhịn được tiến lên kéo Lục Khởi ra.

Dù anh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này.

Cố Tử Yên gật đầu: “Được.”

Một nhóm bảy người chia ra ba chiếc xe rời khỏi đây.

Bạch Dương và Lục Khởi đến nhà họ Lục.

Vừa đi vào, bà Lục đã thân thiết kéo tay Bạch Dương: “Tiểu Dương, hai ngày nay chơi thế nào?”

“Rất vui ạ” Bạch Dương nhận lấy trái cây bà Lục đưa tới, cười trả lời.

Bà Lục cũng cười: “Vui vẻ là được, vậy có xảy ra chuyện đặc biệt gì không?”

“Chuyện đặc biệt?” Bạch Dương nghi ngờ chớp mắt: “Bác gái muốn nói về cái gì?”

Nụ cười trên mặt bà Lục dần cứng đờ: “Ví dụ như rơi xuống hố hay cửa bị khoá ấy, chẳng lẽ cháu và A Khởi không gặp à?”

“Không có.” Bạch Dương lắc đầu: “Sao bác gái lại cảm thấy bọn cháu sẽ gặp chuyện đó vậy?”

Trong mắt bà Lục loé lên vẻ chột dạ, xua tay cười ha hả: “Bác chỉ đoán bừa thôi, hai ngày trước xem phim, thấy nam nữ chính trong phim ra ngoài chơi thường hay gặp phải chuyện như thế, cho nên bác mới hỏi hai đứa có gặp phải không.”

Bạch Dương hiểu ra gật đầu, sau đó lại bất cười: “Yên tâm đi bác gái, phim là phim, đời thực là đời thực, đời thực sao có thể giống với trong phim được.”

“Cũng đúng.” Bà Lục gượng cười, sau đó đứng lên: “Tiểu Dương, cháu ngồi đi, bác lên lầu lấy vài thứ.”

“Vâng.” Bạch Dương đáp lời.

Bà Lục lên lầu đi tới phòng của Lục Khởi.

Lục Khởi mới tắm xong, vừa thay quần áo đi ra từ trong phòng tắm, không phục hình tường đẹp trai tiêu sái bình thường, còn chưa kịp tự khen mình đã thấy mẹ Lục mở cửa đi vào.

Lục Khởi vội rụt tay, trợn mắt nhìn bà Lục: “Mẹ, mẹ vào đây làm gì?”

“Mẹ hỏi con, hai ngày nay con hẹn hò với Tiểu Dương có tiến triển gì không?” Bà Lục hỏi.

Trong mắt Lục Khởi thoáng hiện vẻ chán nản, sau đó bĩu môi: “Tiến triển đâu ra, các này hoàn toàn không phải hẹn hò.”

Bảy tám người tụm lại, rõ ràng là du lịch nhóm.

“Không phải hẹn hò?” Bà Lục liếc anh ta: “Trường đua ngựa của chú Trân con nhiều thứ để chơi như vậy, là một nơi tốt để hẹn hò, sao lại không phải hẹn hò chứ, vì xúc tiến tình cảm của con và Tiểu Dương, mẹ còn cố ý cho người bố trí ở bên kia, ai ngờ con vô dụng như vậy, không đạp trúng một cái bẫy nào hết!”

“Bố trí? Mẹ, mẹ bố trí cái gì?” Lục Khởi ngạc nhiên nhìn bà Lục.

Bà Lục liếc anh ta, trả lời: “Mẹ bảo người đào hang ở sân golf, cho rằng lúc mấy đứa đánh golf sẽ rơi xuống hang, tiếp xúc thân mật gì đó, còn bảo người khoá cửa phòng ngủ chính trên tầng ba, nhốt hai đứa ở bên trong, dù sao cô nam quả nữ ở chung một phòng rất dễ phát triển tình cảm mà, ai ngờ mấy đứa…”
 
Chương 370


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 370

Bà Lục tức run người: “Cả hai đứa không ai trúng chiêu cả, thật là uổng phí công sức của mẹ.”

Trên trán Lục Khởi xuất hiện mấy đường đen: “Thì ra mẹ còn làm những chuyện này.

“Vì tác hợp con và Tiểu Dương, mẹ có thể không nhọc lòng sao?” Bà Lục thở dài, ngồi xuống mép giường của anh ta.

Lục Khởi túm tóc: “Sao mẹ không nói sớm với con chứ, bọn con không có đánh golf, cũng không ngủ ở phòng ngủ chính †ầng ba, đều ở phòng khách, cho nên chiêu của mẹ đương nhiên không có tác dụng rồi”

“Sao mẹ có thể nói với con được? Mẹ còn không hiểu con sao? Nói với con, con chắc chắn sẽ lộ tẩy, nếu để Tiểu Dương nhận ra, thì chẳng phải phí công của mẹ rồi ư? Bà Lục nổi giận.

Lục Khởi xụ vai.

Bà Lục đứng lên: “Được rồi, xem ra chỉ đành đợi lần sau tìm cơ hội kéo gần quan hệ giữa con và Tiểu Dương thôi, được rồi, mau sấy tóc đi rồi xuống ăn cơm”

“Vâng.” Lục Khởi gật đầu.

Bà Lục rời khỏi phòng, đi xuống lầu.

Ăn cơm xong, Bạch Dương rời đi, trở về vịnh Tiên Thuỷ.

Hai ngày chưa về, trong căn hộ đã phủ một lớp bụi.

[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Vì thứ đó liên quan đến một bí mật rất lớn.

Xem ra cô phải tìm thời gian trở về một chuyến rồi.

Bạch Dương để chìa khoá kia lại, vẻ mặt phức tạp suy nghĩ.

Hôm sau, Bạch Dương đi tới Thiên Thịnh.

Thư ký Đồng đi sau lưng cô báo cáo: “Tổng Giám đốc Bạch, hai ngày nay cô không có ở đây, Tổng Giám đốc Đoàn đã lôi kéo một vài người vốn ủng hộ cô về phe mình rồi”

Nghe vậy, Bạch Dương cũng không bất ngờ.

Đoàn Hựu Đình một lòng muốn đuổi cô khỏi vị trí quản lý cấp cao, chỉ muốn cho cô làm một cổ đông lớn rảnh rỗi, đương nhiên sẽ lợi dụng lúc cô không có ở đây kêu gọi người bên phía cô rồi.

Nếu Đoàn Hựu Đình không làm thế, cô sẽ cảm thấy kỳ lạ hơn.

“Lôi kéo rồi thì cứ lôi kéo, một vài người không kiên định, bị lôi kéo đi càng tốt, tránh đến thời điểm quan trọng sẽ bị bọn họ bán đứng, nhưng nếu bọn họ đã đứng về phía Đoàn Hựu Đình, vậy những lợi ích tôi đưa ra trước đó, bọn họ không được phép hưởng nữa.”
 
Chương 371


CHƯƠNG 371

Bạch Dương cười châm chọc, sau đó lạnh lùng nói tiếp: “Cô đi sắp xếp mấy lỗi cho bọn họ, đá bọn họ khỏi chức vị cũ, sắp xếp người khác lên chức.”

Nhưng nếu như thế, Tổng Giám đốc Đoàn bảo vệ bọn họ thì phải làm sao?”

Đồng Khê lo lắng hỏi.

Bạch Dương cong môi: “Cô cứ nói thẳng với Đoàn Hựu Đình, nếu ông ta bảo vệ bọn họ, tôi sẽ bán đi cổ phần trong tay cho đối thủ khác của ông ta, để ông ta có thêm một kẻ thù tranh giành quyền quản lý Thiên Thịnh với mình.”

“Tôi hiểu rồi, tôi đi ngay.” Đồng Khê hưng phấn gật đầu.

Bạch Dương mở cửa phòng làm việc đi vào, bắt đầu xử lý tài liệu chất đống hai ngày nay.

Lúc xử lý được một nửa, Đồng Khê gọi cô đi họp.

Bạch Dương đóng tài liệu trước mặt lại, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đi về phía phòng họp.

Bên ngoài phòng họp, cô gặp Đoàn Hựu Đình đi tới từ một hướng khác.

Sắc mặt ông ta rất khó coi: “Thật không ngờ cháu gái lại quyết đoán như thế, vì không để tôi ra tay mà ngay cả việc bán cổ phần cũng làm được.”

Ông ta vốn cho rằng mình lôi kéo được mấy người của Bạch Dương, đợi sau khi cô trở lại, ngoài việc tức giận ra cũng chẳng làm được gì khác, dù muốn đuổi việc mấy quản lý cấp cao kia, có ông ta ra tay bảo vệ, cô cũng chỉ có thể chấp nhận.

Nhưng không ngờ cô lại không làm như ông ta nghĩ, còn dùng thủ đoạn cứng rắn ngăn cản ông ta ra tay, mà ông ta vì không để có thêm một kẻ thù, thật sự chỉ có thể chịu thua, trơ mắt nhìn mấy quản lý cấp cao khó khăn lắm mình mới lôi kéo được bị sa thải, thật sự khiến ông ta tức chết mà.

“Cảm ơn Tổng Giám đốc Đoàn quá khen. Đứng ở vị trí cao, nếu không quyết đoán thì sao có thể quản lý được nhiều người như vậy, chú nói xem có đúng không? Tổng Giám đốc Đoàn?” Bạch Dương lịch sự, nói.

Sắc mặt của Đoàn Hựu Đình bỗng trở nên khó coi, nhưng ông ta lại không cách nào phản bác được, chỉ có thể cắn răng đáp lại: “Cháu gái nói đúng lắm.”

“Nếu Tổng Giám đốc Đoàn cũng cảm thấy như vậy, xem ra cháu đuổi việc mấy kẻ vô dụng này là đúng rồi. Dù sao giữ lại những người này ở Thiên Thịnh, hôm nay họ có thể dựa hơi người khác thì hôm khác họ cũng có thể quay ra bán đứng Thiên Thịnh mà thôi.” Bạch Dương cười, nói tiếp.

Đoàn Hựu Đình bặm môi, trong lòng tức đến nỗi muốn giết người, nhưng ngoài miệng vẫn khen: “Đúng vậy, cháu gái làm tốt lắm”

Tốt cái quái gì!

Ông ta đã phải bỏ ra số tiền rất lớn mới có thể khiến mấy người đó đầu quân cho mình, kết quả bây giờ Bạch Dương lại đuổi hết đi. Người thì chưa có được, tiền bỏ ra lại mất hết, tức chết đi được!

“Cảm ơn sự khẳng định của Tổng Giám đốc Đoàn, vậy cháu xin phép đi vào trước.”

Bạch Dương giống như không nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của Đoàn Hựu Đình, cô gật đầu, muốn đi vào trong phòng họp.

Lúc này, Đoàn Hựu Đình đột nhiên gọi cô lại: “Đợi đã, cháu gái Bạch Dương.”

“Tổng Giám đốc Đoàn còn chuyện gì thế?” Bạch Dương dừng lại, nhìn ông ta.

Đoàn Hựu Đình chỉnh lại cà vạt: “Chú nghe nói, hôm nay là ngày mọi người giao bản kế hoạch hợp tác kỹ thuật năng lượng mới, đúng không?”

Con ngươi trong mắt Bạch Dương hơi lóe lên, không biết ông ta hỏi chuyện này để làm gì, thế nhưng cô vẫn cười đáp lại: “Đúng vậy”

“Nếu đã như vậy, thế thì cháu gái phải cố lên nha, để chú Đoàn xem cháu có thể lấy được slot hợp tác này hay không.” Đoàn Hựu Đình ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, nói.
 
Chương 372


CHƯƠNG 372

Không phải là ông ta coi thường Bạch Dương, Bạch Dương ở trình độ nào thì Thiên Thịnh ở trình độ đó.

Nếu Bạch Dương có thể viết ra bản kế hoạch tốt, lấy được slot hợp tác, như vậy chứng tỏ bọn họ có thể lội ngược dòng.

Đương nhiên nếu Bạch Dương muốn thông đồng với Tổng Giám đốc Phó lấy được slot này thì cũng phải xem xem nhà họ Cố có đồng ý hay không nữa.

Nói chung là từ trước đến nay Đoàn Hựu Đình chưa bao giờ cho rằng Bạch Dương có thể thắng cuộc. Ông ta nói những lời này chẳng qua là để trả thù sự khó chịu mà ban nãy Bạch Dương gây ra cho ông ta mà thôi.

Sao Bạch Dương lại không biết cơ chứ?

Ánh mắt cô bỗng tối xuống, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt: “Có thể lấy được slot hợp tác hay không thì phải đợi kết quả mới biết, bây giờ ai mà nói đúng được chứ.”

“Nếu đã như vậy, thế thì chú đợi tin tốt của cháu gái nha. Chỉ là đừng đợi đến cuối, tin tốt lại biến thành tin xấu, thế thì ngượng lắm” Đoàn Hựu Đình cười ha hả, vỗ nhẹ vai Bạch Dương, sau đó đi vào phòng họp.

Sau khi ông ta đi, Bạch Dương giơ tay lên, chậm rãi thu lại ý cười trên mặt. Cô vô cảm phẩy nhẹ hai cái lên bả vai vừa bị ông †a võ qua, giống như đang phẩy thứ gì đó rất bẩn thỉu.

Không thể không nói, lời của Đoàn Hựu Đình quả thật đã tạo áp lực cho cô.

Mặc dù cô rất có lòng tin với kế hoạch của mình, cũng được vài giáo sư nói ổn, nhưng ai có thể bảo đảm kế hoạch của những công ty khác không tốt hơn của cô cơ chứ? Cho nên muốn lấy được slot hợp tác này, cô thật sự vẫn không tự tin lắm.

“Haz…” Bạch Dương xoa nhẹ mi tâm, thở dài.

Thôi kệ đi, cho dù kết quả cuối cùng thế nào thì ít nhất cô cũng đã cố hết sức rồi.

Kết quả có thể thành công, đương nhiên là tốt, nhưng nếu không thành công, sau này cô sẽ lại nghĩ cách khác, đoạt lấy quyền lực từ tay Đoàn Hựu Đình.

Nghĩ xong, Bạch Dương vỗ nhẹ gương mặt, điều chỉnh lại biểu cảm, rồi đi vào phòng họp.

Họp xong đã là trưa.

Bạch Dương vội ăn qua loa suất cơm trưa thư ký Đồng mua cho, sau đó cầm theo bản kế hoạch lái xe đến tập đoàn Phó thị.

Sau khi lễ tân biết cô đến thì lập tức dẫn cô đến trước thang máy: “Cô Bạch, cô đi thẳng lên phòng tiếp khách ở tầng ba mươi tám là được, trợ lý Trương đang tiếp nhận kế hoạch hợp tác ở đó.”

“Được, cảm ơn cô.” Bạch Dương gật đầu, sau khi nói tiếng cảm ơn rồi đi vào thang máy.

Ngay sau đó, cô đến phòng tiếp khách.

Trợ lý Trương nghe thấy tiếng gõ cửa thì dừng động tác sắp xếp tài liệu lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là Bạch Dương thì vội vàng đứng lên: “Cô Bạch, mời vào.”

“Quấy rầy anh rồi.” Bạch Dương cười với anh ta, sau đó cầm theo tài liệu đi vào: “Đây là bản kế hoạch của tôi.”

“Được.” Trợ lý Trương nhận lấy bản kế hoạch bằng hai tay, sau đó đặt lên tập tài liệu dày cộp ở trên bàn.

Bạch Dương nhíu mày: “Đây là bản kế hoạch của những công ty khác nộp lên ư?”

“Đúng vậy, trừ của Tổng Giám đốc Cố thì còn lại đều nộp đủ rồi” Trợ lý Trương gật đầu, trả lời.

Bạch Dương lập tức kinh ngạc.

Trợ lý Trương làm động tác xin mời với cô: “Cô Bạch, mời ngồi, tôi đi rót cho cô ly cà phê.”
 
Chương 373


CHƯƠNG 373

“Không cần đâu, lát nữa tôi còn có việc, xin phép rời đi trước.” Bạch Dương cười, từ chối.

Có việc là thật, nhưng cô không muốn ở đây lâu hơn nữa cũng là thật.

Dù sao cũng ít người biết cô là vợ cũ của Phó Kình Hiên, chẳng may cô ở lại đây lâu, có người truyền đến tai Cố Tử Yên thì người phụ nữ điên rồ đó chắc chắn sẽ gây chuyện cho xem.

Trợ lý Trương thấy Bạch Dương kiên quyết muốn đi thì cũng không khuyên ngăn cô nữa, anh ta cười đưa cô đến trước thang máy.

Bạch Dương nói tạm biệt lần nữa, sau đó cô đi vào thang máy, rồi lái thẳng xe rời khỏi tập đoàn Phó thị.

Cô vừa đi khỏi, lại có một chiếc xe màu đỏ đỗ đúng vị trí ban nãy cô đỗ xe.

Cửa xe được mở ra, Cố Tử Yên đi từ bên trong ra, ánh mắt u ám nhìn theo Bạch Dương rời đi, siết chặt lòng bàn tay.

Chiếc xe ban nãy vừa lái đi là xe của Bạch Dương, bởi vì cô ta nhận ra biển số xe.

Cho nên Bạch Dương đã đến tập đoàn Phó thị ư?

Cố Tử Yên nheo mắt lại, ngay sau đó khôi phục lại dáng vẻ mỉm cười thường ngày trên mặt, rồi đi vào cửa chính của tập đoàn.

Đi đến trước quầy lễ tân, lễ tân nhìn thấy cô ta thì lập tức chào: “Cô Cố, cô đến rồi ạ.

Cô Cố là vợ sắp cưới của Tổng Giám đốc, chuyện này ai trong tập đoàn cũng biết.

Cộng thêm cô Cố lại thường xuyên đến †ìm Tổng Giám đốc, cho nên họ đều gặp qua, chỉ cần liếc là nhận ra cô ta ngay.

Cố Tử Yến mỉm cười, gật đầu: “Kình Hiên có ở tập đoàn không?”

“Dạ có, hôm nay Tổng Giám đốc không có lịch trình ra ngoài.” Lễ tân trả lời.

Cố Tử Yên ừ một tiếng, dịu dàng nói cảm ơn: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”

“Không cần khách sáo như vậy đâu, cô Cố.” Lễ tân đáp lại.

Ánh mắt Cố Tử Yên hơi lóe lên, cô ta lại hỏi: “À đúng rồi, cô gái ban nấy rời đi là..”

“Cô đang muốn nói đến cô Bạch sao?”

“Đúng vậy, cô ta đến đây làm gì?” Cố Tử Yên rũ mí mắt xuống, che đi sự lạnh lẽo †rong mắt.

Lễ tân mới đi làm chưa bao lâu nên không hề biết Bạch Dương là vợ cũ của Phó Kình Hiên, chỉ coi như Bạch Dương và Cố Tử Yên có quen biết nhau, cô ta lập tức cười đáp lại: “Cô Bạch mang bản kế hoạch hợp tác kỹ thuật năng lượng mới đến.”

Hóa ra là như vậy.

Cố Tử Yên mím môi.

Cô ta cũng từng nghe ba mình nói về việc Bạch Dương cũng tham gia tranh giành slot hợp tác này.

“Tôi biết rồi, tôi đi tìm Kình Hiên trước đây.” Cố Tử Yên cười với lễ tân, sau đó đi về phía thang máy.

Thế nhưng cô ta lại không lên tầng thượng tìm Phó Kình Hiên như lời cô ta nói, mà là đến phòng tiếp khách ở tầng ba mươi tám.

“Cô Cố” Trợ lý Trương không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Tử Yên, anh ta khách sáo mời cô ta vào.

Cố Tử Yên gật đầu với anh ta: “Tôi mang bản kế hoạch đến thay ba mình, thật xin lỗi tắc đường quá, để trợ lý Trương đợi lâu c0 “Không sao, mời cô Cố ngồi” Trợ lý Trương nhận lấy bản kế hoạch cô ta đưa đến, rồi chỉ lên ghế sofa.

Cố Tử Yên phẩy nhẹ gấu váy, ngồi xuống, sau đó ánh mắt rơi lên tập tài liệu để bên trên bàn, đáy mắt nhanh chóng lóe lên ý gì đó, nhưng rất nhanh lại biến mất.

Trong này chắc chắc có bản kế hoạch của Bạch Dương?
 
Chương 374


CHƯƠNG 374

Nghĩ vậy, Cố Tử Yên đột nhiên cười một tiếng: “Trợ lý Trương, anh có nước không?

Trên đường đến đây tôi hơi khát nước.”

“Có chứ, cô Cố đợi một lát, tôi đi chuẩn bị cho cô.” Trợ lý Trương nói xong bèn đi ra khỏi phòng tiếp khách.

Trong phòng tiếp khách lúc này chỉ còn lại một mình Cố Tử Yên. Cố Tử Yên đứng dậy, cảnh giác liếc nhìn phía cửa, sau khi chắc chắn không có ai, cô ta hít sâu một hơi, đưa tay về phía tập tài liệu.

Không ngờ cô ta lại may mắn như thế, vừa lật một cái thì lật ngay được tập tài liệu của Bạch Dương.

Cố Tử Yên rút tập tài liệu của Bạch Dương ra, sau đó mở ra xem. Khi nhìn thấy nội dung bên trên, sắc mặt của cô ta lập tức trở nên khó coi.

Mặc dù cô ta không hiểu chuyện kinh doanh lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta xem không hiểu một bản kế hoạch tốt hay kém.

Mà bản kế hoạch của Bạch Dương rõ ràng là tốt, tốt hơn nhiều so với bản kế hoạch cô ta nộp.

Thật khó tưởng tượng được, Bạch Dương vừa mới tiếp nhận Thiên Thịnh chưa đến hai tháng mà lại có thể viết ra một bản kế hoạch tốt như vậy.

Không, chắc chắn không phải là Bạch Dương viết, chắc chắn là cô ta tìm người viết hộ. Đúng vậy, chắc chắn là như thết Cố Tử Yên áp chế sự ghen ty trong lòng, kiên trì cho rằng Bạch Dương không có bản lĩnh này.

Nhưng cho dù bản kế hoạch này rốt cuộc do ai viết thì cũng không thể phủ định, khả năng bản kế hoạch này được Phó Kình Hiên nhìn trúng là rất cao.

Nghĩ đến việc Bạch Dương có thể lấy được slot hợp tác, còn nhà mình thì có thể sẽ bị bỏ qua, trong lòng Cố Tử Yên không thể nào chấp nhận được.

“Không được…” Cố Tử Yên cắn môi dưới, trong đầu lập tức hiện ra một chủ ý.

Chỉ thấy cô ta cùng lúc đặt bản kế hoạch của Bạch Dương và mình lên bàn, sau đó tháo móc khóa kim loại kẹp tài liệu bản kế hoạch ra, rồi nhanh chóng đánh tráo kẹp tài liệu hai bản kế hoạch bên trong, bởi vì bên trên kẹp tài liệu có dán tên.

Như vậy, bản kế hoạch của Bạch Dương biến thành của ba cô ta còn của ba cô ta thì biến thành của Bạch Dương.

Sau khi làm xong những việc này, Cố Tử Yên cong môi, cười.

Đột nhiên bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân.

Cố Tử Yên biết có lẽ là trợ lý Trương quay lại, trong mắt thấp thoáng tia hoảng loạn, sau đó nhanh chóng đóng tập tài liệu lại, rồi đặt hai bản kế hoạch trở lại vị trí ban nấy.

Sau đó, Cố Tử Yên lại vội vàng ngồi xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra giả vờ xem.

Trợ lý Trương đi vào: “Xin lỗi cô Cố, để cô đợi lâu rồi”

“Không sao.” Cố Tử Yên cười, trả lời.

Trợ lý Trương không hề phát hiện ra phòng tiếp khách có gì bất thường, chỉ đặt cà phê xuống trước mặt cô ta.

Cố Tử Yên vừa định bưng cốc cà phê lên uống một ngụm thì điện thoại đổ chuông.

“Ngại quá, tôi nghe điện thoại chút.” Cô †a khó xử mỉm cười, rồi lấy điện thoại ra: “Alo? Mạnh San, em ra ngoài rồi à?”

Mặt Cố Tử Yên đầy vui mừng.

Trợ lý Trương nhìn cô ta, hơi nhíu mày.

Mạnh San ra ngoài rồi ư?
 
Chương 375


CHƯƠNG 375

“Được, chị lập tức đến ngay.” Đặt điện thoại xuống, Cố Tử Yên nhìn trợ lý Trương: “Trợ lý Trương, làm phiền anh nói với Kình Hiên một tiếng, tôi không đến tìm anh ấy được”

Cô ta muốn đi gặp Mạnh San, mặc dù cô ta không muốn coi Mạnh San là bạn mà chỉ coi Mạnh San như một con chó săn gọi một cái là chạy đến vẫy đuôi.

Nhưng con chó săn này lại rất trung thành với cô ta, cô ta đương nhiên muốn giữ lại bên mình, sau này có chuyện gì còn có thể đẩy ra làm bia đỡ đạn, cho nên không thể cắt đứt quan hệ với Mạnh San được.

“Được chứ, cô Cố cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ chuyển lời đến Tổng Giám đốc Phó.” Trợ lý Trương cười gật đầu.

Cố Tử Yên rời đi.

Trợ lý Trương ôm tập tài liệu đi lên tâng thượng, gõ cửa văn phòng Tổng Giám đốc.

“Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng, trầm thấp của Phó Kình Hiên truyền đến.

Trợ lý Trương đẩy cửa đi vào: “Tổng Giám đốc Phó, đây là kế hoạch hợp tác của hai mươi Tổng Giám đốc các công ty vừa nộp lên.”

Nghe đến đây, Phó Kình Hiên lập tức dừng bút lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi lên tập tài liệu: “Đủ hết rồi à?”

“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu.

Mắt Phó Kình Hiên chợt lóe lên: “Của Bạch Dương đâu?”

Lời này vừa thốt ra, anh hơi hối hận.

Bởi vì người khác thì không hỏi mà lại hỏi của Bạch Dương, điều này sẽ khiến người khác cảm thấy anh rất quan tâm đến Bạch Dương. Mặc dù chính anh cũng không biết vì sao mình lại quan tâm đến bản kế hoạch của Bạch Dương như vậy.

Thế nhưng sau đó Phó Kình Hiên lại nhìn thấy trợ lý Trương không hề kinh ngạc trước sự quan tâm của anh dành cho Bạch Dương, do đó sự hối hận trong lòng lại dần biến mất.

Có lẽ trợ lý Trương không hề cảm thấy anh đang quan tâm Bạch Dương.

Nhưng Phó Kình Hiên không hề biết rằng, trợ lý Trương không ngạc nhiên là vì anh ta đã sớm biết Tổng Giám đốc Phó cũng có tình cảm với cô Bạch.

Cho nên Tổng Giám đốc Phó vừa lên tiếng hỏi bản kế hoạch của cô Bạch, anh ta mới không cảm thấy ngạc nhiên.

“Ở đây” Trợ lý Trương rút bản kế hoạch của Bạch Dương ra, đưa đến.

Sau khi nhận lấy, Phó Kình Hiên ôm theo tâm trạng không nói nên lời mở tài liệu ra, †ò mò, mong đợi đều có cả.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy nội dung của bản kế hoạch, anh lại hơi nhíu mày, chút mong đợi nhỏ nhoi đó cũng biến mất.

Tệ! Quá tệ!

Bản kế hoạch như thế này thật sự quá †ầm thường, không có chút điểm sáng nào, hoàn toàn không có bất kỳ sức cạnh tranh nào cả.

Thứ như thế này mà cô cũng nộp lên được.

Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng của mình, trong mắt ẩn chứa thất vọng không che giấu được.

Trợ lý Trương cũng nhìn thấy, khẽ đẩy cặp kính: “Tổng Giám đốc Phó, bản kế hoạch của cô Bạch có vấn đề gì sao?”

“Cậu tự mình xem đi.” Phó Kình Hiên ném tập tài liệu cho anh ta.

Trợ lý Trương vội vàng bắt lấy, rồi mở ra xem.
 
Chương 376


CHƯƠNG 376

Sau khi xem xong, anh ta không khỏi giật khóe môi: “Cái này… Có thể trước nay cô Bạch chưa từng tiếp xúc với loại năng lượng mới như này nên không hiểu lắm, cho nên mới viết thành như vậy…”

Lời này của anh ta vừa thốt ra, mi tâm đang nhíu chặt của Phó Kình Hiên cũng coi như dãn ra không ít: “Để bản kế hoạch này ở lại chỗ tôi, còn lại cậu mang đi sàng lọc, cái nào không tốt thì cứ loại thẳng tay, còn cái nào tốt thì giữ lại, tôi sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.”

“Tôi hiểu rồi” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó ôm mười chín tập tài liệu còn lại đi ra ngoài.

Trước khi đi, anh ta còn không quên liếc nhìn bản kế hoạch của Bạch Dương.

Ban nãy Tổng Giám đốc Phó cũng đã nói: Cái nào không tốt thì cứ loại thẳng tay, thế thì bản kế hoạch này của cô Bạch theo lý mà nói cũng nên bị loại, thế nhưng Tổng Giám đốc lại giữ lại nó.

Xem ra Tổng Giám đốc vẫn cho cô Bạch một cơ hội, nói như vậy, tranh giành hợp tác lần này không phải cũng được sắp đặt hết rồi đấy chứ?

Trợ lý Trương không khỏi trợn mắt.

Hóa ra Tổng Giám đốc Phó cũng là một chân đạp hai thuyền.

Sau khi trợ lý Trương đi khỏi, Phó Kình Hiên lại mở tập tài liệu của Bạch Dương ra lần nữa, đồng thời cầm bút mực lên, bắt đầu sửa, đưa ra ý kiến lên trên.

Bạch Dương không hề biết mọi chuyện, lúc này cô đã lái xe đến biệt thự nhà họ Bạch.

Ngôi biệt thự nhà họ Bạch là căn nhà cưới do ba mẹ cô mua hơn hai mươi năm trước vào lúc cả hai kết hôn. Đây cũng là nơi cô lớn lên từ nhỏ, bên trong đầy ắp tiếng nói cười của cô.

Nhưng hai mươi năm trước, sau khi mẹ cô mất, ba cô cưới mẹ kế rồi sinh ra em gái thì mọi thứ đều thay đổi. Nơi này đã không còn là nhà, cũng không còn là bến đỗ của cô nữa, nó đã trở thành một nơi cô trở về chỉ để ăn cơm và ngủ nghỉ mà thôi.

Nhưng sáu năm trước, sau khi ba mất, mẹ kế dắt theo em gái và ôm toàn bộ tài sản trong nhà chạy trốn, cô lập tức đóng cửa căn biệt thự, không đến đây lần nào nữa.

Bây giờ, cô quay trở lại nơi này, căn biệt thự vẫn là căn biệt thự năm nào, nhưng lại có thêm cảm giác cảnh còn nhưng người đã mất.

Cô thở dài, lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.

Đột nhiên cô nhớ đến gì đó, đôi lông mày nhíu chặt lại, sau đó cô vội vàng lấy chìa khóa bà nội đưa cho mình ra.

“Lạ thật!” Bạch Dương rủ mắt nhìn hai chiếc chìa khóa trong tay.

Một chiếc là bà nội đưa cho cô, một chiếc là của cô.

Ngày đó, khi đưa chìa khóa cho cô, bà nội nói đây là chìa khóa nhà cũ nhà họ Bạch.

Thế nhưng chiếc chìa khóa này của cô cũng là chìa khóa nhà cũ nhà họ Bạch.

Nhưng rõ ràng hai chiếc chìa khóa này không hề giống nhau.

Ngày đó, khi nhận chìa khóa bà nội đưa, cô không hề nhớ ra mình cũng giữ lại chìa khóa nhà cũ, cho nên cũng không phát hiện ra chìa khóa bà nội đưa và chìa khóa của cô có gì khác nhau.

Sở dĩ cô mang theo chìa khóa nhà cũ trong tay mình là vì bên trên móc chìa khóa có thẻ gác cổng đi vào khu biệt thự này.

Xem ra, chiếc chìa khóa bà nội đưa cho cô hẳn là có vấn đề, hoặc là căn biệt thự đã đổi khóa, hoặc là chiếc đó dùng để mở một cánh cửa khác.

Nghĩ vậy, Bạch Dương bèn liếc nhìn cửa chính căn biệt thự. Cô đi qua đó, cuối cùng phát hiện khóa không hề bị đổi. Chiếc chìa khóa bà nội đưa cho cô có lẽ chính là dùng để mở cánh cửa khác, chỉ là không biết rốt cuộc là cánh cửa căn phòng nào.
 
Chương 377


CHƯƠNG 377

“Cứ đi vào xem thử trước vậy.” Bạch Dương lẩm bẩm, sau đó mở cửa biệt thự ra đi vào.

Bên trong căn biệt thự vô cùng vắng vẻ, không có thứ gì cả. Đồ dùng trong nhà, đồ điện đều bị mẹ kế và em gái bán sạch, chỉ còn lớp bụi dày đặc, khi giãm lên trên sàn nhà, còn lưu lại dấu chân.

Bạch Dương nở nụ cười trào phúng, sau đó cầm chiếc chìa khóa bà nội đưa cho, thử từng cánh cửa phòng một.

Cuối cùng thành công mở được cửa nhà kho.

Cũng đúng, tất cả những món đồ có chút giá trí của căn biệt thự đều bị mẹ kế và em gái bán đi, không cần nghĩ cũng biết ngoài nhà kho ra thì những phòng khác cũng chẳng còn cái gì.

Bạch Dương vừa đẩy cửa nhà kho ra, một đám tro bụi lập tức ập đến trước mặt cô.

Cô vội nâng một tay che mũi miệng, lùi về phía sau, một tay thì phe phẩy trước mặt.

Vẫy tay một hồi, cuối cùng bụi bặm trong không khí cũng lắng đọng xuống, lúc này Bạch Dương mới thả tay che mũi miệng ra, bật đèn đi vào phòng.

“Trời ạ!” Nhìn thấy nhà kho bị mạng nhện giăng kín, đồ đạc lộn xộn không quy tắc, Bạch Dương chỉ cảm thấy đau đầu.

Nhiều đồ như vậy, phải tìm như thế nào đây?

Cô có phần muốn lùi bước.

Nhưng cuối cùng, Bạch Dương vẫn thở ra một hơi, kiên trì đi vào tìm kiếm, dù sao cũng đã đến rồi, lần này không tìm, lần sau thế nào cũng phải tìm.

Lục tung một hồi, tóc tai, quần áo và cả mặt mũi của Bạch Dương đều lấm lem bụi bặm, giống như một con mèo hoa nhỏ.

Nhưng cũng may, rốt cuộc cô cũng tìm được cái hộp dây chuyền rất có khả năng chính là cái mà bà nội nói.

Đó là một cái hộp da, không có khóa, Bạch Dương mở ra rất dễ dàng.

Bên trong có rất nhiều đồ, cũng rất phức †ạp, có phấn son để mười mấy năm, cũng có khuyên tai dây chuyền các loại.

Bạch Dương lục tung ra, cuối cùng cũng †ìm được một cái dây chuyền.

“Là cái này sao?” Cô giơ dây chuyền lên, nghiêng đầu cẩn thận đánh giá.

Cả nhà kho chỉ có mình cái này là dây chuyền, nghĩ thầm có lẽ chính là cái này rồi.

Chẳng qua rốt cuộc một cái dây chuyền bám đầy bụi này lại cất dấu bí mật gì đây?

Bạch Dương cảm thấy rất khó hiểu, cô thả dây chuyền xuống, chọc nhẹ mặt mã não hồng bên trên.

Bỗng nhiên, cô nghi ngờ nheo mắt lại, phát hiện hình thức của chiếc dây chuyền này rất quen thuộc, hình như cô từng nhìn thấy ở đâu rồi.

Ở đâu được nhỉ?

Bạch Dương cụp mắt suy nghĩ một lát, chợt cô trợn to mắt: “Bà CốI”

Đúng, chính là bà Cố, cô từng nhìn thấy bà Cố đeo cái vòng này.

Cái vòng trên cổ bà Cố không khác cái vòng này là bao, lúc ấy cô còn cảm thấy bà Cố nhớ tình cảm cũ, kiểu dáng cũng như vậy, màu sắc cũng bị ảm đi thế kia mà còn tiếc không muốn đổi.

Bây giờ xem ra bà Cố đeo cái dây chuyền này không đơn giản là vì nhớ tình bạn cũ, chắc là còn có nguyên nhân gì khác nữa.

Cũng không biết cái dây chuyền của bà Cố có liên quan gì với cái vòng trên tay cô không.

Nếu chỉ đơn giản là có kiểu dáng tương tự là không có khả năng, mặt cái của mặt dây chuyền có chữ DT.
 
Chương 378


CHƯƠNG 378

DT là nhãn hiệu trang sức xa xỉ phẩm nhất trên thế giới, trang sức làm ra gần như đều là độc nhất vô nhị, không có khả năng có chuyện xuất hiện hai món đồ có cùng kiểu dáng, cho nên hai chiếc dây chuyền này, hoặc một cái là giả, không phải của DT mà là hàng nhái theo.

Hoặc là chắc chắn có liên quan với nhau.

Nghĩ như vậy, Bạch Dương nhét dây chuyền vào túi, sau đó nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Nửa giờ sau, cô đi vào trung tâm thương mại, đi đến quầy bán trang sức của DT.

“Chào chị, xin hỏi chị cần gì ạ?” Nhân viên bản hàng cười hỏi.

Bạch Dương lấy dây chuyền ra khỏi túi: “Tôi muốn hỏi cái dây chuyền này có phải của hãng các cô không?”

Nhân viên bán hàng nhận lấy dây chuyền, cẩn thận nhìn một lát rồi ngượng ngùng cười: “Xin lỗi chị, dây chuyền này nhìn có vẻ được làm từ khá lâu rồi, tôi cũng không biết chắc nó có phải của hãng chúng tôi không, thế này đi, chị chờ một chút, tôi đi nói cửa hàng trưởng của chúng tôi nhìn xem.”

“Được.” Bạch Dương gật đầu.

Nhân viên bán hàng rót cho cô một cốc cà phê, còn cô ta thì đi ra sau tìm quản lý.

Bạch Dương cầm cốc cá phê lên, vừa uống vừa kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi khoảng mười phút, cô nhìn thấy quản lý và nhân viên bán hàng đi ra.

“Chào chị, cái dây chuyền này là của chị sao?” Cửa hàng trưởng hỏi.

Bạch Dương gật đầu: “Nói đúng ra, là của ba tôi để lại.”

“Thì ra là như vậy.” Cửa hàng trưởng cười, đặt dây chuyền lại vào vải nhung: “Thưa chị, dây chuyền này quả thật của chúng tôi, vừa rồi tôi tra xét số liệu, dây chuyền này được một người họ Cố đặt nhà thiết kế của chúng tôi thiết kế riêng vào hai mươi năm trước.”

“Họ Cố?” Bạch Dương nghĩ đến bà Cố, ánh mắt cô chợt lóe: “Cố Việt Bân?”

“Đúng vậy, theo những gì lưu trong lại thì lúc ấy bà Cố sinh một cô con gái, cho nên ông Cố đặt riêng nhà thiết kế của chúng tôi thiết kế riêng một cặp dây chuyền này cho hai mẹ con, chính là dây chuyền mà cô nói, cái trong tay chị là cái của con gái.” Cửa hàng trưởng trả lời, trong lòng lại thầm nghĩ.

Dây chuyền này là ông Cố đặt làm, cô gái này nói là ba đưa cho, vậy có lẽ ông Cố chính là ba của cô ấy.

Nhưng cô ấy lại gọi thẳng tên ông Cố, giọng điệu còn lạnh nhạt như vậy.

Chẳng lẽ tình cảm ba con không tốt?

Bạch Dương nhăn đôi mày thanh tú.

Quả nhiên hai cái dây chuyền này có liên quan, cái của bà Cố là cái của mẹ, cái trong tay cô là cái của con gái.

Nói như vậy, dây chuyền trong tay cô phải là của Cố Tử Yên, vậy tại sao lại ở nhà họ Bạch?

Hơn hai mười mấy năm trước, có phải nhà họ Bạch và nhà họ Cố xảy ra chuyện gì không?

Bạch Dương cắn môi dưới.

Xem phải phải biết rõ bí mật phía sau chiếc dây chuyền này, sau đó mới biết rõ hai mươi mấy năm trước, nhà họ Bạch và nhà họ Cố đã xảy ra chuyện gì.

Hỏi thẳng nhà họ Cố là không có khả năng, nhà họ Cố không chắc sẽ nói, cho nên chuyện này cô chỉ có thể tự mình điều tra.

“Tôi biết rồi, cảm ơn chị, có thể làm phiền các chị làm sáng chiếc dây chuyền này được không?” Bạch Dương cười hỏi.

Cửa hàng trưởng gật đầu: “Đương nhiên ưu có thể.
 
Chương 379


CHƯƠNG 379

Cô đưa dây chuyền cho nhân viên ở bên, để họ mang đi làm sáng.

Quá trình làm sáng rất nhanh, Bạch Dương đợi hai phút là xong rồi, sau đó cô lại mua thêm một đôi khuyên tai rồi mới rời đi.

Cô mới đi không bao lâu, bà Cố đã xuất hiện trong tiệm.

Cửa hàng trưởng tự đi ra tiếp đón bà ta: “Bà Cố, vòng tay bà đặt lần trước đã có rồi, tôi đi lấy ra cho bà.”

“Ừ”” Bà Cố cười gật đầu.

Cửa hàng trưởng đi mở cửa két sắt, lấy một cái vòng tay ngọc lục bảo ra: ‘Bà Cố nhìn xem, bà có vừa lòng không ạ?”

Bà Cố cầm vòng tay đánh giá một hồi, nụ cười tươi hơn không ít: “Cũng không tệ lắm, tôi đeo luôn.”

“Tôi giúp bà.”

“Không cần, tôi tự đeo được.” Bà Cố từ chối sự giúp đỡ của cửa hàng trưởng, tự đeo lên tay cho mình.

Cửa hàng trưởng cũng không ép, trên mặt vẫn giữ nụ cười như trước.

Lúc này, Cửa hàng trưởng nhìn thấy dây chuyền trên cổ bà Cố, chợt nói: “Bà Cố, từ lâu đã nghe cô Cố rất xinh đẹp, hôm nay nhìn thấy quả thật đúng như thế, đôi mắt giống bà như đúc.”

Nghe thấy quản lý khen con mình, bà Cố càng cười vui vẻ hơn: “Cảm ơn cô khen, Tử Yên vừa mới tới à?”

Tử Yên chắc là tên cô Cố nhỉ.

Nghĩ vậy, Cửa hàng trưởng gật đầu: “Đúng vậy, tới hỏi chuyện dây chuyền, nói đến cũng kỳ lạ, hình như cô Cố không biết dây chuyền của cô ấy và của bà là cùng một kiểu.”

Nghe nói như thế, chiếc vòng tay bà Gố chưa đeo được vào tay chợt rơi thẳng xuống quầy, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cửa hàng trưởng thấy vậy, trên mặt khó nén đau lòng, vội vàng cầm vòng tay lên cẩn thận kiểm tra, nhìn xem có chỗ nào bị xước không.

“Cô vừa nói cái gì? Cô nói Tử Yên cầm dây chuyền của con gái đến hỏi cô?” Bà Cố nhìn chằm chằm cửa hàng trưởng, giọng nói có phần vội vàng.

Cửa hàng trưởng không biết bà ta bị làm sao, nghi ngờ gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Không có khả năng!” Bà Cố liên tục lắc đầu.

Dây chuyền của con gái là của bà và Việt Bân làm cho Mạn Tình, cuối cùng biến mất cùng với Mạn Tình, sao Tử Yên có thể có.

Cho nên người đến hỏi dây chuyền tuyệt đối không thể là Tử Yên, chẳng lẽ là Mạn Tình?

Mạn Tình còn sống?

Nghĩ đến khả năng này, bà Cố túm chặt †ay Cửa hàng trưởng, cảm xúc trở nên kích động: “Cô vừa nói mắt con bé rất giống mắt của tôi đúng không?”

“Đúng vậy, gần như là giống như đúc.”

Cửa hàng trưởng nhìn cái tay bị nắm chặt đến đỏ lên của mình, miễn cưỡng cười trả lời.

Đôi mắt bà Cố lập tức đỏ ửng, nước mắt trào ra: ‘Là Mạn Tình, chắc chắc là Mạn Tình, Mạn Tình không chết, Mạn Tình còn sống, Cửa hàng trưởng, vậy bây giờ con gái tôi đang ở đâu?”

Giọng nói của bà ta run rẩy.

Cửa hàng trưởng trả lời: “Đã đi rồi, chẳng qua mới đi không bao lâu, có thể vẫn còn trong trung tâm thương mại đấy.”

Chị ta vừa mới nói xong là nhìn thấy bà Cố vội vàng chạy đi, ngay cả túi cũng không kịp cầm mà chạy quay trung tâm thương mại tìm kiếm người có thể là con gái lớn của mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom