Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 400


CHƯƠNG 400

Bạch Dương cười một tiếng: “Đây là chuyện của tôi mà nhỉ, tôi rất cảm kích Tổng giám đốc Trình giúp tôi phát hiện chân tướng, tìm ra chứng cứ, nhưng tôi rất †ò mò, Tổng giám đốc Trình tại sao phải xử lý, chuyện này cũng chẳng hề liên quan đến anh đúng chứ?”

“Nói cũng được, tôi không làm vì cô, mà là vì chính tôi” Trình Minh Viễn dáng vẻ rất sợ cô hiểu lầm, giơ một tay lên.

Bạch Dương liếc anh ta một cái: “Nói đi, †ôi muốn biết nguyên nhân.”

“Thật ra thì cũng không có gì, chuyện nhà họ Trình và nhà họ Cố trở mặt cô cũng biết nhỉ, lần này nhà họ Trình chúng tôi thua bởi nhà họ Vương, không giữ được chỗ ở thành phố” Con mắt nguy hiểm của Trình Minh Viễn híp, nói.

Bạch Dương kinh ngạc: “Cái gì, không giữ được? Lần trước tôi nghe A Khởi nói, nhà họ Trình kịp thời kéo thêm vốn, không tụt lại phía sau nhà họ Vương, sao đột nhiên lại thất bại?”

“Vấn đề là ở nhà họ Cố.” Trình Minh Viễn gõ ngón tay lên bàn: “Nhà họ Trình chúng †ôi và nhà họ Vương đồng thời tìm được một xí nghiệp cuối cùng Thuận Thành sẵn sàng đầu tư, không ngờ tới xí nghiệp đó ngoài mặt thì không biết là nên chọn nhà họ Trình hay nhà họ Vương. Kết quả là âm †hầm chọn đầu tư cho nhà họ Vương, cho nên nhà họ Trình chúng tôi thua, mà nhà họ Cố chính là họ hàng xa của chủ xí nghiệp đó.”

“Cho nên chuyện này, là nhà họ Cố ở sau lưng xúi giục?” Bạch Dương cau mày.

Trình Minh Viễn hất cằm: “Không sai, nhà họ Trình vẫn luôn tranh thủ giành địa vị ở thương trường, lúc thấy sắp thành công lại bị nhà họ Cố một tay phá hủy, cho nên nhà họ Trình chắc chắn không thể nào bỏ qua cho nhà họ Cố, nhưng dù sao nhà họ Trình gia là gia tộc quyền quý, không thể trực tiếp ra tay, cho nên tôi mới mượn chuyện cô té ngựa, dùng chuyện này làm điểm đột phát, từng chút một đối phó nhà họ Cố.”

“Thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi.’ Bạch Dương gật đầu.

Trình Minh Viễn sát gần về phía cô: “Cho nên cô đồng ý à? Mặc dù tôi có mục đích riêng khi xử lý chuyện này, nhưng tôi làm vậy coi như báo thù cho cô.”

“Tôi biết, nhưng tôi không cần anh giúp tôi trả thù, tôi sẽ tự mình đối phó nhà họ Cố, đừng quên mối thù của Tam Thịnh và Thiên Thịnh, mối thù của tôi và Cố Tử Yên.”

Bạch Dương nhắc nhở.

Trình Minh Viễn trầm mặc hai giây: “Nếu không như vậy đi, chúng ta hợp tác.”

“Hợp tác?” Bạch Dương trong mắt chợt lóe lên ánh sáng.

Trình Minh Viễn ừ một tiếng: “Nếu chúng ta đều phải đối phó với nhà họ Gố, vậy chúng ta có thể hợp tác. Cô bây giờ muốn thế lực nhưng không có thế lực, nếu có sức mà không có quyền làm sao báo thù được? Chờ Thiên Thịnh phát triển sao?

Sao cô dám chắc chắn lúc Thiên Thịnh đang trong thời kỳ phát triển, Cố Việt Bân sẽ không ra tay? Cho dù ông ta không làm vậy, cô phát triển Thiên Thịnh, ông ta cũng sẽ phát triển Tam Thịnh, cô vẫn không đuổi theo kịp ông ta, càng chưa nói tới báo thù.

Lời này Bạch Dương không đáp được.

Đúng vậy, cô phát triển, Cố Việt Bân cũng sẽ không giậm chân tại chỗ.

Cho nên cô muốn báo thù, còn một con đường dài phải đi, muốn trong thời gian ngắn dựa vào bản thân để báo thù, là chuyện không thể nào.

Thấy Bạch Dương yên lặng, Trình Minh Viễn biết lời của mình đã nói trúng cô, nhấp miếng cà phê, lại nói: “Cho nên cô chỉ có thể lựa chọn liên minh với người cũng có thù oán với nhà họ Cố, nếu không việc báo thù của cô còn dài, mà tôi chính là đối tượng hợp tác tốt nhất. Tôi có thế lực, có thể mang đến sự trợ giúp mà cô không nghĩ tới, hợp tác với tôi chậm nhất là một năm cô đã có thể báo thù. Thế nào, không động lòng sao?”
 
Chương 401


CHƯƠNG 401

Thật ra thì với quyền lực nhà họ Trình, †hu thập nhà họ Cố rất dễ dàng, chỉ một tháng ngắn ngủi là có thể khiến tập đoàn Tam Thịnh nhà họ Cố phá sản, nhưng nhà họ Trình không thể làm như vậy.

Đầu tiên nhà họ Cố không chỉ ở Hải Thành, mà là xí nghiệp nổi tiếng toàn quốc, có hơn mười ngàn nhân viên, nếu như đột nhiên làm Tam Thịnh phá sản, những nhân viên này đều sẽ phải đối mặt với thất nghiệp, phía trên cũng sẽ điều tra, tra ra là nhà họ Trình làm, nhà họ Trình cũng sẽ gặp họa, chuyện này đối với nhà họ Trình mà nói thì mất nhiều hơn được.

Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là đi con đường bí mật này, nhà họ Trình có thể nắm bắt được sơ hở người nhà họ Cố phạm pháp, coi như đã là đột phá, từng chút từng chút thu dọn nhà họ Cố, mặc dù quá trình chậm một chút, nhưng bảo đảm.

Đến khi nhà họ Cố nhận ra được bọn họ bị người đối phó, Tam Thịnh của nhà họ Cố đã rơi vào trong tay người khác, cũng không phá sản, nhân viên sẽ không thất nghiệp, phía trên cũng sẽ không điều tra, mà nhà họ Cố thì mất đi tất cả, tốt biết bao.

Trình Minh Viễn có thể nghĩ tới, Bạch Dương tự nhiên cũng đã nghĩ đến.

Cô thở dài: “Xem ra, không hợp tác cùng anh là không được rồi.”

Trình Minh Viễn cười đưa tay ra: “Yên †âm, tôi sẽ không để cho cô thua thiệt, vậy chuyện cô té ngựa cứ giao cho tôi, cô không cần làm gì, vẫn làm bất ngờ như cũ, không cần ầm ï, đến khi một năm sau khi nhà họ Cố xảy ra vấn đề, tôi sẽ thông báo cho cô ra tay, cho nhà họ Cố một đòn cuối.”

Bạch Dương cụp mắt nhìn tau anh ta, không nắm lấy: “Anh làm như vậy, không sợ Tổng giám đốc Phó xích mích với anh sao, dẫu sao nhà họ Gố là gia tộc có người anh ta thích nhất.”

“Người anh ấy thích nhất?” Trình Minh Viễn nhíu mày ,, đột nhiên cười thâm sâu: “Cô thật sự cảm thấy Kình Hiên yêu Cố Tử Yên sao?”

“Có ý gì?” Bạch Dương hơi ngạc nhiên.

Trình Minh Viễn cười một tiếng: “Chúng ta đánh cược, thế nào?”

“Đánh cược?” Bạch Dương mím môi.

Trình Minh Viễn gật đầu: “Không sai, chúng ta cược xem Kình Hiên có yêu Cố Tử Yên hay không, tôi cược anh ấy không yêu.”

“Anh uống nhầm thuốc hả?” Bạch Dương ánh mắt quái dị nhìn anh ta: “Phó Kình Hiên không yêu Cố Tử Yên, lời này anh cũng nói ra được.”

“Ai uống nhầm thuốc, tôi nghiêm túc, †ôi cược anh ấy không yêu Cố Tử Yên, còn chứng minh thế nào, cô chứ chờ một năm nữa nhìn Kình Hiên có tuyệt giao với tôi hay không là biết.” Trình Minh Viên cười, rât có lòng tin.

Bạch Dương bĩu môi, sau đó cũng cười: “Được, thấy Tổng giám đốc Trình muốn được thua thế, tôi cược cùng anh, tiền đặt cược là gì?”

Thua?

Trình Minh Viễn trong mắt lóe lên một †ia nghiền ngẫm.

Anh ta lại không cảm thấy mình sẽ thua cuộc.

“Tiên đặt cược giờ tôi chưa nghĩ xong, chờ một năm sau lúc công bố kết quả rồi hãy nói.” Trình Minh Viễn suy nghĩ một chút trả lời.

Bạch Dương gật đầu một cái: “Được rÕi.

Nói xong, lúc này cô mới đưa tay ra, cầm tay anh ta.

Tay Trình Minh Viễn rất lớn, hơn nữa da anh ta đen, tay cũng đen.

Mà tay Bạch Dương rất nhỏ, da cũng trắng.
 
Chương 402


CHƯƠNG 402

Cho tới khi hai người nắm tay nhau, tạo thành hai màu da tương phản.

Trình Minh Viễn cảm nhận đôi tay nho nhỏ trong lòng bàn tay, trong lòng thoáng qua cảm giác sợ hãi.

Anh ta theo bản năng nhéo đôi tay nhỏ bé kia, mềm nhũn, ấm áp, như không có xương vậy, cảm giác rất thích. Làm anh ta có hơi nghiền, không nhịn được bóp hai cái.

Bạch Dương nhìn động tác của anh ta, khóe miệng giật một cái: “Tổng giám đốc Trình, tay tôi bóp thích không?”

Trình Minh Viễn ngơ ngẩn, sau đó ý thức được mình đã làm gì, lỗ tai đỏ lên, vội vàng buông tay cô ra, rút tay để sau lưng: ‘Khụ, cái đó, xin lỗi, tôi thấy tay Tổng giám đốc Bạch bóp khá thích, cho nên…”

Bạch Dương dở khóc dở cười.

Bóp khá thích, cho nên bóp như đồ chơi vậy, không ngờ anh ta ngây thơ như vậy.

“Không có sao, chứng cứ này, Tổng giám đốc Trình mang về đi.” Bạch Dương khoát tay, tỏ ra không thèm để ý, sau đó cầm túi tài liệutài liệu trên bàn lên, trả lại cho Trình Minh Viễn.

Nếu chuyện này đã giao cho anh ta xử lý, đó, cô cầm cũng vô ích.

Trình Minh Viễn nhận lấy: “Được, tiếp theo nhà họ Trình sẽ từ từ thâm nhập nhà họ Cố, có tiến triển liên quan tôi cũng sẽ nói cho cô, dĩ nhiên, nếu như có cần cô giúp, cô cũng phải giúp.”

“Tôi sẽ làm.” Bạch Dương đáp ứng.

Dẫu sao bọn họ là bạn hợp tác, cô dĩ nhiên sẽ không từ chối.

“Vậy được, tôi đi đây.’ Trình Minh Viễn nói.

Bạch Dương dẫn anh ta ra khỏi phòng làm việc.

Trình Minh Viễn đi tới thang máy, trên đường, trong đầu anh ta không ngừng phát lại hình ảnh vừa nghịch bóp tay Bạch Dương, cảm giác mềm mại dịu dàng, lại làm anh ta có chút hoài niệm.

Anh ta thậm chí không nhịn được nâng tay lên, đưa lên mũi ngửi một cái, ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Trình Minh Viễn biết, đó là mùi nước hoa của Bạch Dương, lúc bắt tay anh ta đã lưu lại trên tay.

Mùi thơm mát mẻ tao nhã, giống khí chất trên người Bạch Dương vậy, làm cho anh ta không nhịn được muốn ngửi thêm vài lần.

Trình Minh Viễn làm như vậy thật, anh hơi cúi đầu, ngửi mùi thơm trên tay, trong đầu hiện ra cảnh mình ôm lấy Bạch Dương, vùi đầu ở cổ cô, ngửi mùi nước hoa trên người cô.

Trong lúc nhất thời, lỗ tai Trình Minh Viễn càng đỏ, tim đập cũng nhanh hơn nhiều.

Ngay tại lúc này, thang máy trước mặt anh ta Tinh một tiếng rồi mở ra.

Lục Khởi xách một thùng giữ ấm từ trong thang máy đi ra, không ngờ phía trước có người, suýt nữa đâm vào.

Cũng may cuối cùng Lục Khởi kịp dừng bước, lúc này mới tránh được có chuyện xảy ra.

“Tại sao là anh?” Lục Khởi thấy rõ người trước mặt là Trình Minh Viễn, nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Hình ảnh trong tâm trí Trình Minh Viễn bị phá vỡ, sắc mặt hơi không tốt.

Sau đó lại nghĩ đến quan hệ của Lục Khởi và Bạch Dương, càng không vui, hừ một tiếng, cũng không trả lời, vượt qua Lục Khởi, vào thang máy.

Lục Khởi nghiêng đầu, đỉnh đầu toàn dấu hỏi chấm: “Chuyện gì thế?”
 
Chương 403


CHƯƠNG 403

Anh ta không đắc tội Trình Minh Viễn chứ?

Trình Minh Viễn sao lại dùng ánh mắt thù địch nhìn anh ta vậy?

“Thần kinh!” Lục Khởi không nghĩ ra, liếc mắt, lẩm bẩm một tiếng, đi tới phòng làm việc của Bạch Dương.

“Bé cưng.” Lục Khởi đẩy cửa đi vào.

Bạch Dương đang xử lý tài liệu, nghe thấy giọng anh ta, ngẩng đầu nhìn: “Sao anh tới đây? Chuyện công ty anh xong chưa?”

Từ khi Thiên Thịnh vào nề nếp, Lục Khởi ít khi qua bên này.

Dẫu sao công ty của anh, cũng cần anh về trông coi.

“Hôm nay không có việc gì, anh tới tặng đồ cho em, mẹ anh làm sườn kho, biết em thích ăn, bảo anh mang một ít tới.” Lục Khởi giơ thùng giữ ấm trong tay lên.

Bạch Dương ánh mắt sáng lên: “Sườn kho à, lâu lắm chưa ăn, cảm ơn bác gái nhiều.”

“Mau nếm thử, để lát nữa bị nguội.” Lục Khởi để thùng giữ ấm lên bàn làm việc của cô, sau đó mở ra.

Mới vừa mở ra, một mùi thơm đậm đà tràn ngập ở trong không khí.

Bạch Dương ngửi thấy mùi này, nụ cười trên mặt cứng đờ. Sau đó với mắt bình thường cũng thấy mặt cô trắng đi nhanh, đẩy ghế ra đứng lên, chạy về phòng vệ sinh.

“Chuyện gì xảy ra?” Lục Khởi bối rối vì hành động này của cô, cho đến khi nghe tiếng cô ói mới kịp phản ứng, vội vàng buông cái đĩa trong tay xuống, đi vào phòng vệ sinh.

Mới vừa tới cửa phòng, Lục Khởi thấy Bạch Dương xanh xao ở bồn rửa mặt, khom người, ói tối mặt mũi.

“Bé cưng, em sao thế?” Lục Khởi chau mày, mặt tràn đầy lo lắng.

Bạch Dương điều chỉnh hô hấp một chút, hơi nhắm mắt lại, tựa vào vách tường cạnh bồn rửa mặt, lúc này mới yếu ớt trả lời: ‘Em không sao.”

“Thế này còn bảo không sao, em cũng ói mệt lả rồi, em xem mặt em trắng cả đi, không được, anh gọi bác sĩ tới.” Vừa nói, Lục Khởi lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại.

Bạch Dương mở mắt ra, đưa tay đè điện thoại anh xuống: “Khởi, không cần, em không bị bệnh.”

“Không phải bị bệnh?” Lục Khởi đầu đầy mê mang nhìn cô: “Vậy em là. . “

Bạch Dương thở dài: “Chuyện cho tới bây giờ, em cũng không lừa dối anh, dù sao sớm muộn anh cũng phải biết, em mang thai.”

“À, mang thai, anh còn tưởng rằng. . “

Nói tới chỗ này, Lục Khởi đột nhiên thấy không đúng, mắt trợn to, giọng cao hơn: “Cái gì, em mang thai?”

Bạch Dương gật đầu một cái, ừ một tiếng.

Lục Khởi ngẩn người, hồi lâu mới lên tiếng, khàn khàn hỏi: “Bao lâu rồi?”

“Gần hai tháng.” Bạch Dương cụp mắt trả lời.

Hai tháng…

Đó không phải vừa đúng hôm ly dị Phó Kình Hiên?

Yết hầu của Lục Khởi di chuyển một chút, giọng có hơi chua xót: ‘Là của Phó Kình Hiên đúng không?”

“Chúng ta đi ra ngoài nói đi.” Bạch Dương tạm thời không trả lời.

Lục Khởi gật đầu , đỡ cô đi ra ngoài.
 
Chương 404


CHƯƠNG 404

Lục Khởi đỡ Bạch Dương đến ghế sofa ở khu nghỉ ngơi bên cạnh, để cô ngồi xuống, sau đó lại rót cho cô ly nước: “Uống nước đi, em mới vừa ói, dạ dày chắc hẳn rất khó chịu, uống nước sẽ dễ chịu rất nhiều.”

“Cảm ơn.” Bạch Dương cười một cái, nhận lấy ly nước, nhấp miếng nước, lúc này mới trả lời câu hroi vừa rồi: “Không phải Phó Kình Hiên.”

Nhắc tới cũng buồn cười, cô và Phó Kình Hiên kết hôn sáu năm, anh ta chưa từng chạm vào cô, ngoài việc không yêu cô ra, vẫn giữ mình cho Cố Tử Yên.

Cho nên làm sao cô có thể có con của Phó Kình Hiên.

“Cái gì?” Lục Khởi lại ngẩn ngơ, miệng mấp máy mấy lần, mới chật vật hỏi: “Không phải Phó Kình Hiên, vậy là của ai?”

Nếu như là của Phó Kình Hiên, mặc dù anh ấy khó chịu, nhưng cũng có thể chấp nhận, dẫu sao cô và Phó Kình Hiên trước đây là vợ chồng, cô có thai con của Phó Kình Hiên cũng bình thường.

Nhưng bây giờ cô lại nói với anh ấy là không phải của Phó Kình Hiên, trong lòng anh ấy không thoải mái. Rất là khó chịu với người làm cô mang thai.

“Em cũng không biết anh ta là ai, ngay cả tên cũng không biết, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng đã quên.” Bạch Dương sờ bụng, cười khổ nói: “Bởi vì sau khi chuyện xảy ra, cả người em mơ màng, lại rất sợ, cho nên chỉ nhìn người ta một cái rồi đi, không nhớ tới chuyện hỏi tên.”

Mặc dù sau khi đã hỏi một vài người mới thêm hôm đó, thế nhưng người đó không định nói cho cô biết.

Cho đến nay cô vẫn không biết thân phận thực của người kia.

Lục Khởi nắm chặc tay cpp, vội vàng hỏi: “Bé cưng, em không bị người ta cưỡng ép chứ?”

Không biết cha đứa bé là ai, ngoài việc bị ép thì không thể nghĩ tới lý do khác.

Nhưng mà Bạch Dương lắc đầu một cái: “Không phải là bị cưỡng ép, mà là en uống say, sau đó mơ màng làm cùng người đó, chính là hôm sinh nhật anh.”

Lục Khởi nhớ ra rồi: “Cho dấu vết anh thấy trên cổ em hôm sau, cũng không phải là cái lúc ấy em nói… “

“Xin lỗi Khởi, em lừa anh.” Bạch Dương áy náy nói.

Cô vốn tưởng chuyện đêm đó xảy ra, chỉ cần cô không nói, sẽ không ai biết.

Nhưng chuyện cô không nghĩ tới, cô mang thai, chuyện từ đầu như vậy dĩ nhiên là không lừa được.

Lục Khởi nắm chặt quả đấm, đấm một cái lên bàn trà.

Bạch Dương sợ hết hồn: “Khởi, anh làm gì vậy?”

“Anh giận, giận mình ban đầu tại sao không ở bên cạnh em, nếu như ở đó, em sẽ không…” Lục Khởi cúi đầu tự trách, giọng cũng nghẹn ngào.

Bạch Dương cầm tay anh lên, kiểm tra xem có bị thương không.

Sau khi thấy không bị thương, thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, không trách anh, là em uống quá nhiều cho nên mới xảy ra chuyện như vậy.”

“Bé cưng, sau chuyện này em có điều tra người kia không? Lỡ người đó không xuất hiện ngẫu nhiên thì sao?” Lục Khởi hỏi.

Dẫu sao hôm đó sinh nhật anh, bọn Cố Tử Yên cũng ở quán.

Lỡ như người đàn ông kia là Cố Tử Yên sắp xếp, bây giờ điều anh ta lo lắng nhất chính là cái này.

Bạch Dương tim cũng run, sau đó lắc đầu: “Em để Trình Minh Viễn điều tra, không có vấn đề, hơn nữa người đàn ông kia, là bạn của Trình Minh Viễn, em còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh ta, trước kia cách thu mua Du Đồ của Tổng giám đốc Uông, và cả cách dùng mảnh đất của Phó Kình Hiên đều là do anh ta nghĩ cách.”
 
Chương 405


CHƯƠNG 405

“Hả?” Lục Khởi kinh ngạc cụp mắt: “Hóa ra chính là anh ta.”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Không sai, cho nên đêm đó thật ra chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”

“Hừ, coi như là ngoài ý muốn, nhưng anh ta bắt nạt em là thật, không được, anh phải đi tìm Trình Minh Viễn, hỏi rõ người đàn ông đó là ai, phải giữ anh ta lại chịu trách nhiệm.” Lục Khởi giận đùng đùng đi ra cửa, Bạch Dương cản cũng không cản được.

Người bên ngoài văn phòng nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, đôi mắt chuyển động, sau đó lập tức xoay người, nhanh chóng đi về phía cầu thang an toàn.

Chờ hai phút trôi qua, người kia nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại, lúc này mới lại đi ra khỏi cầu thang an toàn, nhìn văn phòng của Bạch Dương, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại gọi đi.

Tập đoàn Phó Thị, trợ lý Trương đứng ở bên cạnh bàn làm việc của Phó Kình Hiên sắp xếp tài liệu, nghe thấy tiếng di động kêu, dừng động tác trong tay: “Tổng giám đốc Phó, tôi nhận điện thoại.”

Ngón tay Phó Kình Hiên đang đánh trên bàn phím, nghe thấy lời của anh ta, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ ừ một tiếng.

Nhận được sự cho phép, trợ lý Trương lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình, ánh mắt lóe sáng: “Tổng giám đốc Phó, là Tiểu Lý”

“Ai?” Phó Kình Hiên nhíu mày , nhất thời không nhớ ra là ai.

Trợ lý Trương nhắc nhở: “Chính là trợ lý của Thiên Thịnh mà chúng ta mua chuộc lần trước, trợ lý này thường xuyên đến văn phòng của cô Bạch đưa tài liệu, vì vậy chúng ta mua chuộc anh ta, để anh ta chú ý đến tin tức về đứa bé trong bụng cô Bạch, trước đó anh ta vẫn luôn không gọi điện đến, bây giờ lại gọi điện đến, chắc là có tin tức về đứa bé trong bụng cô Bạch.”

Nghe nói như vậy, Phó Kình Hiên lập tức ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo vội vàng không chút che giấu: “Nhận đi”

“Vâng.” Trợ lý Trương lên tiếng, sau đó nhận điện thoại.

“Trợ lý Trương.” Bên kia điện thoại, Tiểu Lý khách khí lên tiếng chào hỏi.

Trợ lý Trương vung tay nói: “Được rồi, mau nói, có phải có tin tức về chuyện cô Bạch mang thai?”

“Anh đoán không sai, vừa rồi tôi đến đưa tài liệu, ở ngoài cửa nghe thấy Tổng giám đốc Bạch và Tổng giám đốc Lục nói chuyện mang thai.”

Trợ lý Trương đẩy gọng kính: “Tổng giám đốc Phó, xem ra Tổng giám đốc Lục đã biết chuyện cô Bạch mang thai.”

Phó Kình Hiên lên tiếng: “Hỏi anh ta, có nghe thấy chuyện đứa bé có phải là con của Lục Khởi hay không.”

Trợ lý Trương gật đầu, chuyển lại lời của anh qua điện thoại.

Rất nhanh Tiểu Lý bên kia điện thoại đã trả lời: “Không phải của Tổng giám đốc Lục, tôi nghe thấy Tổng giám đốc Bạch nói, đứa bé trong bụng Tổng giám đốc Bạch là của cô ấy và một người đàn ông tình cờ phát sinh quan hệ trong đêm sinh nhật Tổng giám đốc Lục mà mang thai.”

Các bạn chọn truyen2. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Trợ lý Trương lập tức nói lại lời này cho Phó Kình Hiên nghe.

Phó Kình Hiên nghe xong, đồng tử đột nhiên co rụt lại, trong lòng trào dâng sóng †o gió lớn.

Là của anh!

Đứa bé trong bụng Bạch Dương là của anh!

Phó Kình Hiên siết chặt nắm tay.

Có lẽ là tin tức này quá mức rung động, anh siết rất chặt, chặt đến mức nắm tay còn hơi run rẩy.

Trợ lý Trương nhìn thấy vậy, cũng hiểu rõ là cái gì, nuốt nước miếng, áp chế khiếp sợ trong lòng, nói với bên kia điện thoại: “Tôi biết rồi, sau này không cần tiếp tục nhìn…”
 
Chương 406


CHƯƠNG 406

“Không, bảo anh ta tiếp tục.” Phó Kình Hiên cắt ngang lời trợ lý Trương, giọng nói hơi khàn khàn: “Không chỉ để anh ta nhìn chằm chằm, còn phải để anh ta nhìn tỉ mỉ kỹ lưỡng một chút, tốt nhất nghe ngóng rõ ràng thời gian và bệnh viện Bạch Dương đến khám thai, tiền thưởng gấp đôi.”

Trợ lý Trương gật đầu: “Vâng”

Sau đó nói lại lời của Phó Kình Hiên cho Tiểu Lý.

Tiểu Lý vui vẻ lập tức vỗ ngực cam đoan, sẽ không để cho bọn họ phải thất vọng.

Cuộc gọi kết thúc, trợ lý Trương nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, đứa bé trong bụng cô Bạch là của ngài.”

Mí mắt Phó Kình Hiên rủ xuống: “Ừ”

“Ngài định làm như thế nào? Là giữ lại hay là…”

“Có giữ lại đứa bé kia hay không, không phải do tôi quyết định, mà là Bạch Dương, nếu như cô ấy muốn giữ lại, tôi sẽ âm thần sắp xếp tốt tất cho cho cô ấy, để cô ấy bình an sinh đứa bé ra, nếu như cô ấy không muốn giữ lại, tôi cũng tôn trọng cô ấy.” Phó Kình Hiên nói.

Nhưng khi nói nếu như cô ấy không muốn giữ lại, trái tim anh không nhịn được mà nhói đau.

Thậm chí còn hơi hoảng hốt.

“Thảo nào vừa rồi ngài để Tiểu Lý nghe ngóng thời gian và bệnh viện cô Bạch khám thai, hóa ra là như vậy.” Cuối cùng trợ lý Trương cũng hiểu rõ ý định của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhếch bờ môi mỏng, không nói gì.

Trợ lý Trương nhìn ảnh chụp Cố Tử Yên bên cạnh máy tính, có lời muốn nói lại thôi.

Phó Kình Hiên nhìn thấy, nheo mắt: “Có chuyện gì cứ nói đi.”

“Thật ra tôi muốn nói, nếu như cô Bạch lựa chọn giữ lại đứa bé, lỡ như sau này cô Cố và nhà họ Cố biết, liệu có thể…” Trợ lý Trương hơi lo lắng.

Với lòng dạ hẹp hòi của cô Cố và người nhà họ Gố, tuyệt đối không chấp nhận được đứa bé trong bụng cô Bạch kia.

Hiển nhiên Phó Kình Hiên cũng biết điều này, hơi mệt mỏi day day mi tâm: “Tạm thời đừng để cho Tử Yên và nhà họ Cố biết, còn chuyện khác, chờ Bạch Dương đưa ra lựa chọn rồi nói, sau khi nghe ngóng được thời gian và bệnh viện Bạch Dương đi khám thai lần sau, phái người đến bệnh viện đó chào hỏi trước, dặn bác sĩ hỏi Bạch Dương xem rốt cuộc là muốn giữ lại hay là phá bỏ đứa bé kia.”

“Hiểu rồi” Trợ lý Trương gật đầu.

Phó Kình Hiên khua tay: “Đi đi.”

Trợ lý Trương quay người ra ngoài.

Phó Kình Hiên dựa người và thành ghế, nhắm mắt vuốt vuốt sống mũi.

Bạch Dương, cô sẽ lựa chọn như thế nào?

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên bàn làm việc vang lên tiếng ting ting.

Phó Kình Hiên mở mắt, ngồi thẳng người lại nhìn, là tin nhắn Bạch Dương gửi đến.

Lúc này cô gửi tin nhắn cho anh.

Chẳng lẽ cô muốn nói cho anh biết chuyện cô mang thai?

Phó Kình Hiên cầm điện thoại di động lên, ấn mở tin nhắn.

Nhưng nội dung lại không giống như anh nghĩ, cô chỉ hỏi anh có ở trong nước hay không.

Phó Kình Hiên đánh chữ: Không ở.
 
Chương 407


CHƯƠNG 407

Tập đoàn Thiên Thịnh, Bạch Dương nhìn thấy hai chữ này, lập tức thở phào nhẹ nhõm: Vậy thì tốt.

Z-H: Sao vậy?

Bạch Dương thở dài, trả lời: Bạn tôi biết chuyện đêm hai tháng trước của tôi và anh, rất tức giận, đi tìm Trình Minh Viễn hỏi thân phận của anh, muốn tìm anh gây phiền toái, vì vậy anh không ở trong nước là tốt rồi.

Nhìn thấy tin nhắn này, môi mỏng của Phó Kình Hiên cong lên: Tôi biết rồi, nhưng cô nói những lời này với tôi, là đang lo lắng cho tôi sao?

Bạch Dương trợn mắt.

Người này đúng là tự luyến.

Lắc lắc đầu, đánh chữ trả lời: Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là cảm thấy chuyện đã qua lâu rồi, không cần thiết phải làm lớn lên mà thôi, hơn nữa cho dù tôi muốn lo lắng thì cũng là lo lắng cho bạn của tôi.

Hàm ý chính là, anh không có chỗ trong lòng tôi.

Vì vậy sao có thể lo lắng cho anh.

Môi mỏng của Phó Kình Hiên nhếch lên, trong lòng không vui khiến cho biểu cảm trên mặt cũng trầm xuống rất nhiều: Tôi biết rồi, còn có chuyện gì khác muốn nói không?

Bạch Dương: Không có.

Z-H: Ừ.

Sau khi gửi đi, Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhìn chằm chằm hai phút nhưng cũng không thấy Bạch Dương nhắn lại.

Phó Kình Hiên biết, cô sẽ không trả lời nữa, sắc mặt càng khó coi hơn.

Lục Khởi cũng vì chuyện đêm đó mà đi †ìm Trình Minh Viễn hỏi thăm về anh rồi.

Vậy mà cô lại không có ý định nói cho anh biết chuyện cô mang thai.

Thật ra Phó Kình Hiên rất muốn Bạch Dương nói cho anh biết, thậm chí dứt khoát lên tiếng bắt anh chịu trách nhiệm.

Nhưng cô lại không nói như vậy, cô cứ một thân một mình gánh chịu như vậy.

Có lẽ người đàn ông khác sẽ rất vui vẻ, nhưng anh lại chỉ cảm thấy bực bội.

Cô ỷ lại vào anh một chút, để anh phụ trách sẽ chết à!

Phó Kình Hiên giật giật cà vạt, áp suất quanh người thấp đến đáng sợ.

Nhà họ Trình.

Lục Khởi bước xuống xe, vẻ mặt tức giận đi gõ cửa.

Quản gia mở cửa hỏi: “Xin hỏi ngài là?”

“Tôi tìm Trình Minh Viễn!” Lục Khởi nghiến răng nghiến lợi nói.

Quản gia cảnh giác nhìn anh ta.

Người này không phải là kẻ thù của cậu chủ nhỏ đấy chứ?

Dường như đọc được suy nghĩ của quản gia, Lục Khởi hít thở sâu, đè nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi là bạn của Trình Minh Viễn, gặp chút chuyện gấp, vì vậy thoạt nhìn hơi cấp bách, làm phiền bác gọi anh ta giúp tôi, tôi có chuyện rất quan trọng rất quan trọng muốn hỏi anh ta, xin nhờ xin nhờ bác.”

Lục Khởi chắp tay khom người.
 
Chương 408


CHƯƠNG 408

Quản gia thấy anh ta quả thật rất gấp, không giống như nói dối, sau khi hơi lưỡng lự thì gật đầu: “Vậy được rồi, cậu chờ một lát”

Quản gia đóng cửa lại, lên tầng tìm Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn đang gọi điện thoại, nghe thấy lời nói của quản gia, nhíu mày : “Có người tìm tôi? Ai vậy?”

“Tôi cũng không biết, nhưng thoạt nhìn thân phận của anh ta rất cao, lái một chiếc xe sang trọng, mặc áo sơ mi hoa…”

Áo sơ mi hoa?

Khóe miệng Trình Minh Viễn giật giật, trong đầu lập tức xuất hiện một bóng hình.

“Tôi biết là người nào rồi, anh ta đang ở đâu?” Trình Minh Viễn hỏi.

Quản gia trả lời: “Ở bên ngoài.”

“Mời anh ta vào đi, tôi lập tức xuống †ầng” Trình Minh Viễn phân phó.

Quản gia đáp lại một tiếng rồi đi xuống.

Trình Minh Viễn lại cầm điện thoại di động lên, nói với người bên kia điện thoại vài câu, sau đó cúp máy, đóng cửa phòng đi xuống tầng.

Cũng không biết Lục Khởi đột nhiên tìm anh ta là có chuyện gì.

“Lục Khởi” Trình Minh Viễn đi xuống dưới tầng, nhìn thấy Lục Khởi ngồi trên ghế sofa, vuốt tóc hỏi: “Anh có chuyện gì mà đến tận nhà tìm tôi”

Lục Khởi đặt ly cafe trên tay xuống, đứng lên đi qua bàn trà, nổi giận đùng đùng đi về phía Trình Minh Viễn.

Đi đến trước mặt Trình Minh Viễn, anh †a giơ tay tóm lấy cà vạt của Trình Minh Viễn, lớn tiếng hỏi: “Người kia đâu?”

Trình Minh Viễn mờ mịt: “Ai cơ?”

“Chính là người đàn ông chó chết bắt nạt bảo bối đêm đó!” Ánh mắt Lục Khởi đỏ bừng, quát lên.

Trình Minh Viễn nghe thấy như vậy, sắc mặt thay đổi: “Anh nói cái gì, Bạch Dương bị người ta bắt nạt?”

“Đúng vậy, là vào đêm sinh nhật của tôi kia, bảo bối uống rượu say, bị bạn của anh bắt nạt, bây giờ còn…”

“Còn cái gì?” Trình Minh Viễn gỡ tay Lục Khởi ra, trái lại còn nắm lấy cổ áo của Lục Khởi, vội vàng hỏi: “Nói đi, còn cái gì?”

Lục Khởi nhìn dáng vẻ căng thẳng vội vàng của Trình Minh Viễn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Có phải anh ta quá mức để ý đến chuyện của bảo bối rồi hay không?

Nhưng mà Lục Khởi cũng không suy nghĩ nhiều, đẩy Trình Minh Viễn ra, siết chặt nắm đấm: “Bây giờ bảo bối mang thai rồi!”

“Cái gì?” Trình Minh Viễn trợn trừng hai mắt.

Bạch Dương… mang thai rồi?

“Bây giờ anh còn không nói cho tôi biết người kia là ai sao?” Lục Khởi rống to.

Trình Minh Viễn ngập ngừng.

Anh ta nói thế nào đây?

Người kia chính là Phó Kình Hiên đấy.
 
Chương 409


CHƯƠNG 409

Thấy Trình Minh Viễn không nói lời nào mà cúi đầu suy nghĩ cái gì, Lục Khởi càng tức hơn, nắm đấm cũng đang run rẩy: “Trình Minh Viễn, anh muốn giấu giếm thay người kia sao?”

“Không phải…”

“Nếu đã không phải, vậy anh nói ra đi,  bắt nạt bảo bối xong anh ta không lộ mặt thì thôi đi, bây giờ bảo bối mang thai rồi, anh ta còn muốn núp trong bóng tối sao?”

Lục Khởi nghiến răng nghiến lợi nói.

Biểu cảm của Trình Minh Viễn rất kỳ lạ: “Không phải, chỉ là người ta không ở trong nước.”

“Vậy mà lại đang ở nước ngoài?” Lục Khởi tức giận siết chặt hai nắm đấm: “Hừ, tưởng rằng ở nước ngoài là có thể trốn tránh tất cả không chịu trách nhiệm sao?

Nghĩ cũng đừng nghĩ, bây giờ anh lập tức gọi điện thoại cho người kia, bảo anh ta nhanh trở về đây!”

Trình Minh Viễn chột dạ né tránh: “Chuyện này chỉ sợ không được, mặc dù tôi là bạn anh ta, nhưng cũng không phải là bạn bè thân thiết, anh ta rất thần bí, tôi cũng không chắc chắn có thể liên lạc được với anh ta hay không.”

“Cái gì?” Lục Khởi nhíu mày.

Trình Minh Viễn ho khan một tiếng: “Hay là, anh đi về trước đi, lát nữa tôi thử liên lạc với anh ta, nếu như liên lạc được, tôi sẽ nói cho anh biết, được không?”

“Không được, tôi không về, anh đưa phương thức liên lạc của anh ta cho tôi, tự tôi liên lạc.” Lục Khởi vươn tay.

Trình Minh Viễn không ngờ anh ta lại khó chơi như vậy, đau đầu không thôi.

Anh ta làm sao dám đưa số điện thoại của Phó Kình Hiên ra chứ, nếu để cho Lục Khởi và Bạch Dương biết người đêm đó là Phó Kình Hiên, không biết sẽ như thế nào đây.

Hơn nữa anh ta cũng có lòng riêng, không muốn cho Bạch Dương biết đứa bé †rong bụng cô là con của Phó Kình Hiên.

Ngẫm nghĩ, Trình Minh Viễn nheo mắt nói: “Được rồi, được rồi, tôi cho anh, anh mau đi đi”

Anh ta đi đến trước bàn trà, lấy giấy bút từ trong ngăn kéo dưới bàn trà ra, viết một số điện thoại lên, sau đó đưa cho Lục Khởi.

Lục Khởi thoáng nhìn: “Tên đâu?”

“Khi anh ta đến trong nước, chính là tùy tiện lấy một tên tiếng nước T dùng ở trong nước, là tên giả, viết hay không cũng như nhau cả.” Trình Minh Viễn liếc mắt nói.

Lục Khởi siết chặt tờ giấy: “Mẹ nó, còn là người nước ngoài, không phải những người nước ngoài này luôn tự xưng là người lịch sự sao? Thế mà lại kéo con gái say rượu nhà người ta vào phòng, quả thật không biết xấu hổ đến cùng cực, chờ tôi liên lạc được với anh ta, đích thân ra nước ngoài đánh anh ta một trận bẹp dí.”

Lục Khởi hùng hùng hổ hổ rời đi.

Trình Minh Viễn lau lau mồ hôi bên thái dương, thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt quá, cuối cùng cũng đuổi được tên đáng ghét này đi rồi.

Trình Minh Viễn lại lên trên tâng, bấm số điện thoại của Phó Kình Hiên.

Dường như đã sớm đoán được anh ta sẽ gọi điện thoại đến, Phó Kình Hiên lập tức lên tiếng hỏi: “Lục Khởi tìm cậu rồi hả?”

“Làm sao anh biết?” Trình Minh Viễn kinh ngạc.

Phó Kình Hiên cụp mắt: “Bạch Dương nói.
 
Chương 410


CHƯƠNG 410

Trình Minh Viễn giật mình, lập tức bĩu môi: “Đúng rồi, đúng rồi, vậy mà em lại quên mất, anh giấu giếm thân phận thêm bạn bè với Bạch Dương, Lục Khởi muốn thông qua em tìm anh gây phiền toái, chắc chắn cô ấy sẽ báo với anh một tiếng.”

Nghe thấy ghen tuông trong giọng nói của Trình Minh Viễn, Phó Kình Hiên nhíu mày.

Anh ta đang ghen cái gì?

“Nếu anh đã biết Lục Khởi đến tìm em, vậy anh cũng biết chuyện Bạch Dương mang thai rồi chứ?” Trình Minh Viễn hỏi.

Gần hai tháng trước, cũng chính là sáng ngày hôm sau sinh nhật của Lục Khởi, Phó Kình Hiên gọi điện thoại cho anh ta, để anh †a xử lý sạch sẽ camera giám sát của câu lạc bộ, lúc ấy anh ta cũng tò mò là camera giám sát gì mà phải xử lý sạch sẽ, vì vậy trước khi xử lý xem một chút, khi nhìn thấy Phó Kình Hiên ôm Bạch Dương tiến vào một gian phòng, cả người đều choáng váng.

Cho nên, chắc hẳn là vì đêm đó nên Bạch Dương mới mang thai.

“Tôi biết.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Trình Minh Viễn nheo mắt: “Nghe giọng điệu của anh không có chút dao động nào, dường như đã biết từ sớm rồi.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng.

Thế mà lại đoán đúng rồi!

“Anh biết bao lâu rồi?” Trình Minh Viễn lại hỏi.

Phó Kình Hiên nhếch môi trả lời: “Đã mấy ngày rồi.”

Trình Minh Viễn chợt nhớ đến ngày ở trường đua ngựa kia, khóe miệng giật giật: “Thảo nào ngày đó Bạch Dương muốn cưỡi ngựa, anh lại ngăn cản Bạch Dương cưỡi, chỉ sợ khi đó anh đã biết rồi nhỉ?”

“Không sai.” Phó Kình Hiên thản nhiên trả lời, sau đó đó lập tức trầm giọng hỏi: “Cậu nói cho Lục Khởi biết người đêm đó là tôi rồi sao?”

“Không, anh bảo em xử lý sạch sẽ camera giám sát, chính là không muốn để Bạch Dương biết người đêm đó là ai, vì vậy sao em có thể nói được chứ.” Ánh mắt Trình Minh Viễn hơi u ám, trả lời.

“Cảm ơn”

“Anh không cần cảm ơn em, bây giờ em chỉ muốn biết, anh định xử lý chuyện này như thế nào, là chuẩn bị tái hôn với Bạch Dương sao?” Trình Minh Viễn lặng lẽ siết chặt điện thoại di động.

Nghe thấy hai chữ tái hôn, trong lòng Phó Kình Hiên hơi rung động.

Các bạn chọn truyen2. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Nhưng rất nhanh nghĩ đến điều gì, lại ép suy nghĩ đó xuống.

“Không biết.” Phó Kình Hiên mệt mỏi day day mi tâm: “Tôi đã phụ lòng Tử Yên một lần, không thể phụ lòng cô ấy lần thứ hai”

“Phụ lòng?” Trình Minh Viễn khinh thường liếc mắt: “Vậy đi, anh quyết định là được rồi”

Nếu là lúc trước, chắc chắn anh ta sẽ thuyết phục bạn thân tái hôn với Bạch Dương, dù sao Bạch Dương mang thai, hơn nữa Cố Tử Yên cũng thật sự không xứng với bạn thân.

Nhưng bây giờ, anh ta hiểu được có lẽ bản thân đã rung động trước Bạch Dương, vì vậy tất nhiên sẽ không khuyên nhủ.

“Không tái hôn, vậy đứa bé trong bụng Bạch Dương thì sao? Dù sao anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ?” Trình Minh Viễn ngẫm nghĩ rồi nói.

Mí mắt Phó Kình Hiên rũ xuống: “Tất nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm, nếu như Bạch Dương muốn giữ lại, tôi sẽ âm thầm nuôi dưỡng đứa bé kia với cô ấy, nếu như cô ấy không muốn giữ lại, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho cô ấy.”
 
Chương 411


CHƯƠNG 411

“Như vậy cũng không tệ, nhưng mà dù sao anh cũng phải nói suy nghĩ của anh cho Bạch Dương biết chứ?”

“Tôi biết, chờ đến khi Bạch Dương đưa ra quyết định bỏ hay giữ đứa bé, tôi sẽ nói cho cô ấy biết suy nghĩ của tôi.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói Trình Minh Viễn suy nghĩ vài giây rồi nói: “Em cảm thấy không cần chờ đến lúc đó, muốn nói thì nói sớm chút, chờ đến lúc đó mới nói, không chắc Bạch Dương sẽ chấp nhận”

“” Phó Kình Hiên im lặng.

Trình Minh Viễn thở dài: “Được rồi, em nói đến vậy thôi, anh suy nghĩ cho kỹ đi.”

Sau khi nói chuyện xong, Phó Kình Hiên buông điện thoại di động xuống, ánh mắt u ám không rõ.

Anh đang nghĩ về những lời Trình Minh Viễn vừa nói.

Có lẽ Trình Minh Viễn nói đúng, có đôi lúc, có một số việc, càng kéo dài sẽ càng phát sinh thêm những chuyện không khống chế được.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên lại cầm điện thoại lên, nhắn vào số của Bạch Dương: Chuyện cô mang thai, tôi đã biết rồi.

Bạch Dương đang xem tài liệu, điện thoại chợt rung lên một cái.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, thấy Z-H gửi tin nhắn đến, không khỏi có chút kinh ngạc.

Mới vừa kết thúc cuộc nói chuyện không lâu, sao anh lại nhắn tin?

“Nhắn gì thế?” Bạch Dương tò mò mở lên.

Nhưng khi nhìn thấy nội dung mà Z-H nhắn, cả người lập tức cứng đờ.

Anh đã biết?

Bạch Dương siết chặt nắm tay, nhíu chặt mày, nhắn lại: Sao anh biết?

Z-H: Bạn cô đi tìm Trình Minh Viễn, Trình Minh Viễn nói cho tôi biết.

Nhìn thấy tin nhắn, Bạch Dương hiểu ra, nhịn không được vỗ trán một cái.

Thì ra là thế, cô còn tưởng anh sắp xếp nội gián bên cạnh cô.

Đúng là đàn bà chữa ngốc ba năm, chuyện như vậy mà cô cũng không nghĩ ra.

Ngón tay Bạch Dương gõ chữ: Anh đã biết rồi thì tôi cũng không gạt anh nữa, đúng vậy, tôi mang thai rồi.

Z-H: Tại sao không cho tôi biết?

Bạch Dương nhíu mày: Tại sao phải nói cho anh biết?

Thấy cô hỏi lại, sắc mặt Phó Kình Hiên hơi không vui.

Tại sao?

Cô còn hỏi tại sao à?

Z-H: Bởi vì tôi là ba của đứa nhỏ.

Bạch Dương bĩu môi: Anh đúng là cha của đứa nhỏ, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi phải nói cho anh biết.

Chuyện giữa hai chúng ta là ngoài ý muốn, mang thai đứa nhỏ này lại càng ngoài ý muốn hơn, hơn nữa chúng ta cũng không biết. Tôi không biết thân phận của anh, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm. Cho nên, vì sao anh là ba đứa nhỏ thì phải cho anh biết?

“..w .„“ Phó Kình Hiên không phản đối nữa, môi mỏng mím chặt.
 
Chương 412


Tuy anh biết cô nói đúng, suy tính cũng rất đúng.

Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không dễ chịu gì.

Nhéo đầu lông mày, Phó Kinh Hiên gõ chữ: Tuy cô không cần tôi chịu trách nhiệm, nhưng trách nhiệm này, tôi vẫn muốn chịu. Tôi muốn biết rõ suy nghĩ của cô đối với đứa nhỏ kia, là giữ lại, hay là…

Động tác gõ chữ của anh chợt dừng lại, vài giây sau, anh mới siết chặt nắm tay, gõ ra hai chữ cuối cùng, gửi đi.

Bạch Dương nhìn thấy anh hỏi mình muốn giữ lại đứa nhỏ này hay là muốn bỏ, trái tim không nhịn được mà nhói lên một cái.

Tuy lúc trước bác sĩ cũng đã từng hỏi vấn đề này, nhưng lúc ấy cả người cô đều đang rơi vào trạng thái kinh sợ khi biết mình mang thai, cơ bản không suy tính tới vấn đề bỏ hay giữ đứa nhỏ.

Nhưng bây giờ ba đứa nhỏ đã hỏi, cô không thể không suy xét đến vấn đề này.

Bạch Dương cắn môi dưới, ngón tay hơi run rẩy mà đánh chữ: Tôi không biết.

Phó Kình Hiên không hề có chút bất ngờ trước câu trả lời này của cô.

Mấy ngày nay, cô vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra, chắc chắn là vẫn chưa quyết định.

Z-H: Không sao, cô cứ từ từ suy nghĩ.

Nếu cô muốn giữ lại thì cứ giữ lại, tôi sẽ âm thầm cùng cô nuôi dưỡng. Nếu cô không muốn giữ lại, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đền bù tổn thất cho cô.

Âm thầm nuôi dưỡng…

Nhìn thấy bốn chữ này, mắt Bạch Dương hơi híp lại: Được, tôi sẽ suy nghĩ.

Z-H: Suy nghĩ xong thì nói cho tôi biết.

Bạch Dương hơi giật khóe môi, không trả lời lại, tắt điện thoại.

Anh nói âm thầm nuôi dưỡng, cũng có nghĩa là, không định quang minh chính đại nhận đứa nhỏ trong bụng cô.

Tình huống này, hoặc là anh đã kết hôn rồi, hoặc là anh đã có hôn thê, hoặc là gia tộc nhà anh không cho anh có con bên ngoài, cho nên anh mới nói âm thầm nuôi dưỡng, không cho người khác biết anh là ba đứa nhỏ.

Có điều bất kể là khả năng nào, cũng không thay đổi được việc đứa nhỏ trong bụng cô là một đứa con riêng không được hoan nghênh.

Không được người mẹ là cô hoan nghênh, không được ba hoan nghênh, cũng không được gia tộc bên nội hoan nghênh.

Như vậy, đứa bé này nên giữ hay nên bỏ, đã rất rõ ràng.

Bạch Dương sờ bụng dưới của mình.

Con cái nên được sinh ra cùng với người mình thích, chứ không phải với một người đàn ông mà mình không có tình cảm.

Cô cũng không cách nào chấp nhận được việc đứa con mình sinh ra là con ngoài giá thú, cho nên…

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt, con cũng không nên đầu thai trong bụng mẹ, xin lỗi…” Bạch Dương siết chặt áo ở bụng, chịu đựng nỗi đau đớn ở trong tim, nói xin lỗi với đứa nhỏ trong bụng.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lục Khởi hấp tấp bước vào, mặt đầy tức giận.

“Sao vậy?” Bạch Dương kìm nén sự áy náy trong lòng, ngẩng đầu hỏi anh ta.
 
Chương 413


CHƯƠNG 413

Lục Khởi đi đến trước bàn làm việc của Bạch Dương, bưng ly cà phê của cô lên, ngửa đầu nốc một ngụm.

Bạch Dương muốn cản cũng không kịp.

Được được, một ly cà phê thôi mà.

Anh ta cũng không để ý cô đã uống rồi, cô còn nhắc nhở cái gì.

“Trình Minh Viễn chết tiệt!” Lục Khởi đập mạnh ly cà phê rỗng xuống bàn làm việc, lớn tiếng mắng.

Bạch Dương trừng mắt: “Anh ta sao vậy?”

“Không phải là anh đi tìm anh ta, để anh †a giao người đàn ông kia ra ư? Cuối cùng anh ta lại giở trò, nói người đàn ông kia đang ở nước ngoài.”

“Anh ấy ở nước ngoài à..” Bạch Dương nói.

Lục Khởi hừ: “Nên anh lại kêu Trình Minh Viễn đưa số điện thoại của người đó cho anh, kết quả em đoán xem, cái tên Trình Minh Viễn kia lại đưa cho anh một dãy số ma, mẹ kiếp!”

Bạch Dương phì cười: “Có lẽ Trình Minh Viễn cũng không cố ý, biết đâu người đó đổi số thì sao.”

“Ai biết được, tóm lại chuyện này không thể để yên được, anh nhất định phải tìm được người đàn ông đó.” Lục Khởi vỗ bàn nói.

Bạch Dương day day thái dương: “Được rồi, người đàn ông kia biết em mang thai rồi, Trình Minh Viễn nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng vừa mới tìm em”

“Trình Minh Viễn nói?” Lục Khởi nhíu mày, lập tức giận dữ: “Được, Trình Minh Viễn rõ ràng là chọc giận anh mà, cho nên mới cố tình đưa số điện thoại giả cho anh, nếu không thì sao anh ta có thể liên hệ được với đối phương?”

“Chuyện này…” Bạch Dương cũng hơi sửng sốt.

Cũng đúng, Trình Minh Viễn cho Khởi số điện thoại của Z-H, Khởi gọi không được, thế nhưng Trình Minh Viễn lại gọi được.

Điều này chứng tỏ Trình Minh Viễn không đưa đúng số điện thoại của Z-H cho Khởi, tại sao Trình Minh Viễn phải làm như vậy?

“Chết tiệt, cái thằng khốn Trình Minh Viễn kia!” Lục Khởi ngứa nắm đấm, rất muốn đánh người: “Lần sau anh gặp anh †a, anh nhất định phải đập anh ta một trận, dám đùa giỡn với anh à.”

“Được rồi, chuyện của Trình Minh Viễn để qua một bên đi, anh không tò mò người đàn ông đó đã nói gì với em ư?” Bạch Dương nhìn anh ta.

Lục Khởi kề sát lại Bạch Dương: “Anh ta nói sao, có nhận không hay là…”

“Không, anh ấy không phủ nhận đứa nhỏ trong bụng em là của anh ấy, anh ấy cũng tình nguyện chịu trách nhiệm.” Bạch Dương nói.

Sắc mặt Lục Khởi tốt hơn một chút: “Cũng không tệ lắm, thân là một người đàn ông, phải vậy chứ, không thì còn gì là đàn ông nữa, có điều anh ta định chịu trách nhiệm như thế nào?”

“Khởi, anh nghĩ sao nếu em bỏ đứa bé này?” Bạch Dương không đáp mà hỏi lại.

Lục Khởi vẻ mặt nghiêm túc: “Em nói nghiêm túc ư?”

Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy, em không muốn sinh con với người đàn ông mà em không có tình cảm, càng không muốn đứa bé này trở thành con riêng, cho nên em muốn bỏ nó.”

Lục Khởi nở nụ cười: “Đúng rồi. Nếu như đêm đó đã là ngoài ý muốn, vậy thì đứa nhỏ này không nên giữ lại, như vậy tốt cho em, cho người đàn ông kia và cho cả chính đứa nhỏ trong bụng em nữa. Cục cưng có thể nghĩ thông suốt, thật sự là tốt quá.”

Có được sự ủng hộ của bạn thân, ý định bỏ đứa bé trong lòng Bạch Dương càng thêm kiên định.

Cô thở dài, gật đầu: “Người đó nói, nếu như em bỏ đứa nhỏ, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để đền bù tổn thất cho em, còn về việc đền bù tổn thất như thế nào thì em không biết.”
 
Chương 414


CHƯƠNG 414

“Chẳng qua là tiền thôi.” Lục Khởi nói.

Bạch Dương nở nụ cười: “Em cũng đoán thế”

“Bảo bối, em định khi nào làm phẫu thuật lấy đứa nhỏ ra, đến lúc đó anh đi với em” Lục Khởi nhìn cô, hỏi.

Bạch Dương lắc đầu: “Còn chưa nghĩ ra.

Cô cũng chỉ vừa quyết định bỏ, chuyện xa như vậy vẫn chưa nghĩ tới.

Lục Khởi nghĩ nghĩ: “Vậy ngày mốt đi, ngày mốt anh không bận.”

“Được.” Bạch Dương ừ một tiếng, đồng Sau đó, cô nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Được rồi Khởi, em phải đến khách sạn, hôm nay phải giao bản kế hoạch cho tập đoàn Phó thị rồi.”

“Anh đi với em” Lục Khởi đứng lên, dáng vẻ lo lắng nhìn cô.

Trong lòng Bạch Dương vừa cảm động vừa buồn cười: “Không cần, em chỉ mang thai thôi mà, cũng không phải bị thương, không cần anh đi cùng đâu. Được rồi em đi trước nhé.”

Nói xong, cô cởi túi đeo trên người, rời văn phòng, lái xe vê khách sạn.

Rất khéo, khi Bạch Dương vừa bước đến cửa khách sạn thì gặp Phó Kình Hiên và trợ lý Trương.

Bọn họ cũng vừa mới tới, không ngờ lại gặp Bạch Dương ở đây, trên mặt có chút kinh ngạc.

“Cô Bạch” Trợ lý Trương lên tiếng chào hỏi với Bạch Dương.

Bạch Dương khẽ gật đầu, xem như đáp lại.

Sau đó, cô nhìn qua Phó Kinh Hiên, cũng mở miệng chào: “Tổng giám đốc Phó.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, dừng bước, muốn để cô vào trước.

Nhưng Bạch Dương cũng nghĩ như vậy.

Dù sao Phó Kình Hiên cũng là người đề nghị hợp tác, cũng là ông chủ của khách sạn này, về tình về lý đều phải để anh đi trước.

Kết quả là, ba người đều đứng ở cửa khách sạn, không ai bước vào, bầu không khí không tránh khỏi trở nên xấu hổ.

Cuối cùng vẫn là trợ lý Trương kịp phản ứng, hiểu ý Bạch Dương, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, cô Bạch muốn anh đi vào trước đấy ạ. Tôi biết ngài cũng muốn để cô Bạch vào trước, nhưng ngài là người đề nghị hợp tác, ngài không vào thì cô Bạch cũng sẽ không vào ạ.”

Phó Kình Hiên nhíu mày.

Anh không ngờ cô lại để ý đến phép tắc trên thương trường như vậy.

Cũng đúng, nếu cô không để ý, thì khi ở khu nghỉ dưỡng, cô cũng sẽ không bối rối vì Tử Yến không biết thứ tự đến trước đến sau.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên nhấc chân bước vào khách sạn.

Trợ lý Trương theo sát phía sau.

Bạch Dương nhìn theo bóng lưng họ, thở phào nhẹ nhõm.

Đi là tốt rồi, nếu bọn họ không đi, cô sắp sửa phải phá vỡ phép tắc thương trường.

Phải biết người phá vỡ phép tắc thương trường, sẽ bị thường trường xa lánh mà vứt bỏ, cũng may là cuối cùng bọn họ đã vào trước.

Bạch Dương kéo dây đeo túi, hít vào một hơi, cũng bước vào khách sạn.
 
Chương 415


CHƯƠNG 415

Đến thang máy.

Bạch Dương nhấn nút lên tầng một.

Không ngờ, sau khi nhấn, đèn trên nút đó đột nhiên tự tắt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Có thang máy đang mở cửa ư?

Bạch Dương nhíu mày, đang muốn xem thử thang máy nào đang mở, chợt nghe một giọng nói truyền đến từ phía trước: “Cô Bạch, bên này.”

Bạch Dương bất giác quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trợ lý Trương ló đầu ra từ ô thang máy thứ ba, cười với cô.

Giờ phút này, Bạch Dương hiểu.

Thảo nào cô vừa nhấn nút thang máy, đèn trên đó tắt đi.

Thì ra là Phó Kình Hiên và trợ lý, hai người họ vẫn luôn đứng chờ cô ở ô thang máy thứ ba.

“Cô Bạch, mau đến đây, đang đợi cô đó. Trợ lý Trương thấy Bạch Dương cứ đứng trước ô thang máy đầu tiên, chậm chạp không di chuyển, lại thúc giục.

Bạch Dương mấp máy đôi môi đỏ mọng: “Không cần đâu, hai người lên trước đi, tôi…

“Muôn rồi!” Trợ lý Trương nhận được ánh mắt của ông chủ nhà mình quăng đến, vội vàng cắt ngang lời từ chối của Bạch Dương.

Bạch Dương nghe vậy, giơ cổ tay lên nhìn, đúng là sắp muộn rồi, chỉ còn có mấy phút.

Xem ra, cô không thể không đi qua, đi lên cùng với bọn họ.

Bạch Dương thở dài, bước vào thang máy.

Nhìn người đàn ông khí thế mạnh mẽ đang đứng trong thang máy, Bạch Dương hơi liếc qua: “Cảm ơn.”

“Không có chỉ.” Phó Kình Hiên liếc nhìn qua cô, trả lời.

Bạch Dương đi đến đứng trong góc thang máy, không nói gì.

Phó Kình Hiên cũng không mở miệng.

Trợ lý Trương thân là cấp dưới, khi ông chủ không mở miệng, đương nhiên cũng không nên nói chuyện.

Vì vậy, trong không gian thang máy rộng rãi, chỉ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ.

Nụ cười nghề nghiệp trên mặt trợ lý Trương vẫn luôn nở từ lúc đầu đến giờ, bây giờ đã hơi cứng ngắc.

Trời ạ, hai người nói gì đó, làm gì đó đi mà.

Không một tiếng động, có phải là ngột ngạt quá không vậy?

Cuối cùng, thang máy vang lên một tiếng ding dong.

Cửa mở ra, trợ lý Trương bước ra ngoài đầu tiên, chặn cửa thang máy, trong lòng lúc này mới thở phào một hơi.

Tốt quá, cuối cùng cũng không cần chịu đựng bầu không khí khiến người ta hít thở không thông của hai người kia nữa rồi.

Bạch Dương không biết trợ lý Trương đang nghĩ gì, cô là người cuối cùng bước ra khỏi thang máy.

Sau khi ra khỏi thang máy, chờ tâm hai giây, đợi cho Phó Kình Hiên và trợ lý Trương đi vài bước, lúc này cô mới bước đi, không xa không gần mà theo sau.

Rất nhanh đã đến phòng họp.

Trợ lý Trương đẩy cửa phòng họp ra.
 
Chương 416


CHƯƠNG 416

Hôm qua mình có up nhầm từ chương 412-415, mình đã sửa, mong cả nhà thông cảm!

Phó Kình Hiên bước vào, Bạch Dương theo sau.

Người trong phòng họp thấy bọn họ bước vào, lập tức dừng tiếng nói chuyện, yên tĩnh trở lại.

Cố Việt Bân ngồi ở ghế đầu tiên trong hàng ghế bên tay trái của ghế chủ vị, nhìn thấy Bạch Dương, ông ta hơi híp mắt lại: “Kình Hiên, sao con lại đi cùng Tổng giám đốc Bạch?”

“Gặp ở dưới lầu, được rồi, họp đi” Phó Kình Hiên kéo ghế ra, ngồi xuống.

Cố Việt Bân biết anh không muốn nhiều lời, chỉ có thể cho qua.

Nhưng con mắt Cố Việt Bân lại vẫn nhìn chằm chằm Bạch Dương, giống như việc Bạch Dương đi vào cùng với Cố Kình Hiên là do Bạch Dương cố tình làm vậy.

Trong lòng Bạch Dương chán ghét, lười để ý ông ta, mở sổ ghi chép, chuẩn bị ghi chép biên bản họp.

Ngồi ở chủ vị, ánh mắt Phó Kình Hiên quét một lượt qua khuôn mặt tất cả mọi người, dừng khoảng chừng hai giây trên mặt Bạch Dương, sau đó thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Bản kế hoạch mà ngày hôm qua mọi người đưa đến, tôi đã xem qua và chọn lựa ra được 5 bản kế hoạch xuất sắc nhất. Các công ty đứng sau năm dự án này sẽ là đối tác trong lĩnh vực công nghệ năng lượng mới.”

Đến rồi đến rồi.

Mọi người bất giác ngồi thẳng lưng, chăm chú nghe.

Bạch Dương cũng không ngoại lệ, cô không những chăm chú mà còn hơi lo lắng.

Hai mươi mấy người đang ngồi ở đây, bất kể là năng lực thương mại, hay là thực lực của công ty đứng sau, thì cô và Thiên Thịnh đều kém xa, chỉ có thể xếp ở gần chót.

Cho nên cô không có niềm tin rằng kế hoạch của mình sẽ được chọn.

“Tổng giám đốc Phó, nếu vị trí đối tác đã được chọn, vậy anh mau công bố đi, để cho chúng tôi biết những người may mắn đó là ai vậy.” Lúc này, có người thúc giục.

“Đúng đó tổng giám đốc Phó, mau công bố đi ạ”

“Kình Hiên, con công bố đi.” Cố Việt Bân cũng nói, trong giọng nói không giấu nổi sự mong chờ Ngày hôm qua sau khi Tử Yên đi đưa bản kế hoạch cho Phó thị về, đã nói với ông ta, vị trí đối tác đã chắc chắn rồi.

Cho nên bây giờ ông ta không thể đợi được mà muốn biết, Tử Yên nói có đúng không. Dù sao thì, kế hoạch của ông, ông biết rõ, muốn được chọn là rất khó. Có thể không chừng Kình Hiên nể mặt Tử Yên, thay đổi quyết định mở cửa sau cho người ba vợ tương lai này, cũng không phải là không thể.

Bạch Dương cũng lo lắng nhìn chằm chằm Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn lại.

Bạch Dương không ngờ anh lại đột nhiên nhìn qua, sửng sốt một chút, rũ mắt xuống, quay đầu qua chỗ khác, không nhìn nữa.

Phó Kình Hiên thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô, môi khẽ mím, giọng nói trầm xuống: “Trợ lý Trương, công bố đi.”

“Vâng.” Trợ lý Trương lên tiếng, cầm bảng danh sách, nói: “Căn cứ theo kế hoạch, chúng tôi cuối cùng đã quyết định năm vị trí đối tác. Năm vị trí đối tác này, theo thứ tự là Thành Hâm của Tổng giám đốc Uông, Mậu Tài của Tổng giám đốc Trần, Lâm An của Tổng giám đốc Trương, Tuyết Dương của Tổng giám đốc Lưu, cùng với…”

Ngoại trừ bốn người được xướng tên, những người còn lại đều vô cùng hồi hộp.

Hai cánh tay Bạch Dương khoanh lại, cắn chặt răng.

Sẽ là cô ư?

Tim Bạch Dương đập thật mạnh, ánh mắt không chút chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào danh sách trên tay rợ lý Trương.
 
Chương 417


CHƯƠNG 417

Trợ lý Trương nhìn thấy ánh mắt cô, trong lòng thở dài, đẩy kính mắt, cất cao giọng, công bố vị trí hợp tác cuối cùng: “Cùng với Tam Thịnh của tổng giám đốc Gối”

Giọng nói vừa dứt, phía dưới vang lên những âm thanh tiếc nuối.

Ánh mắt Bạch Dương ảm đạm rủ xuống, tay đang siết chặt cũng chầm chậm buông ra.

Không phải cô.

Tuy trước đó cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đến lúc nghe được kết quả, trong lòng vẫn thấy rất khó chịu.

Phó Kình Hiên vẫn luôn quan tâm tới sự thay đổi trên gương mặt Bạch Dương.

Anh nhìn vẻ mất mát của cô, không hiểu sao lại thấy không đành lòng.

Chỉ là trình độ quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô bày ra đó, anh không đành lòng cũng không thể để cho cô đi cửa sau được.

Cố Việt Bân cười vui vẻ khi biết mình thật sự giành được một ghế hợp tác.

Ông ta biết trình độ quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của mình thế nào, muốn giành được ghế hợp tác thì căn bản là không có khả năng, nhưng ông ta đã giành được.

Bởi vậy có thể thấy được, đúng là Kình Hiên nể mặt Tử Yên, bỏ xuống nguyên tắc không làm hậu trường, mở cửa sau cho người ba vợ là mình.

Cố Việt Bân nghĩ vậy, càng nhìn Phó Kình Hiên càng lộ ra ánh mắt thỏa mãn.

Quả nhiên là con rể tốt của ông ta.

Phó Kình Hiên nhíu mày.

Ánh mắt này của Gố Việt Bân là sao?

Phó Kình Hiên không suy nghĩ nhiều, mím môi nói với giọng điệu lạnh lùng hờ hững: “Năm ghế hợp tác đã được quyết định. Các vị có thể tới tập đoàn Phó Thị ký hợp đồng vào giờ này ngày mai. Bây giờ tôi sẽ công bố năm bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp này, để các vị không được lựa chọn xem qua, biết tại sao bọn họ được lựa chọn, các người lại thua ở đâu?”

“Điều này không tệ.” Có người gật đầu tán thành.

Bạch Dương cũng là một thành viên tán thành.

Cô cũng muốn biết rốt cuộc quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của mình kém bọn họ bao nhiêu.

Nhưng lúc nhìn thấy trợ lý Trương đưa bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp lên trên màn hình công khai, Bạch Dương kinh ngạc đến ngây người: “Sao có thể như vậy được!”

Cô bất giác kêu lên thành tiếng.

Mọi người đều nhìn về phía cô.

“Sếp Bạch, cô làm sao vậy?” Tổng giám đốc Lý ngồi bên cạnh cô nghi ngờ hỏi một câu.

Bạch Dương không trả lời anh ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của Cố Việt Bân trên màn hình công khai: “Tổng giám đốc Phó, mong anh hãy nói cho tôi biết, vì sao bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của tôi lại mang tên của Chủ tịch Cố?”

Cái gì?

Phó Kình Hiên nhíu mày, xoay người nhìn màn hình công khai phía sau.

Anh nhìn bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của Cố Việt Bân nhưng không phát hiện có gì bất ổn, lại quay đầu qua nói: “Đây chính là bản kế hoạch của Chủ tịch Cố.”

Bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp giống bản hôm qua anh đã xem. là của Cố Việt Bân.
 
Chương 418


CHƯƠNG 418

Nhưng Cố Việt Bân lại lộ vẻ chột dạ.

Thật ra, lúc bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp vừa được chiếu lên, ông †a đã phát hiện ra điểm không đúng, bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp ghi †ên ông ta căn bản không phải là bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của ông ta. Cho dù ông ta kinh ngạc nhưng không muốn để lộ ra, dù sao sai cũng đã sai rồi.

Hơn nữa, ông ta cũng ý thức được, ông ta giành được ghế hợp tác không phải là do Kình Hiên vì Tử Yên mở cửa sau cho ông †a, mà vì bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp này.

Cho nên ông ta càng không thể thừa nhận bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp này không phải là của ông ta.

Nhưng ông ta không ngờ bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp lại là của con bé Bạch Dương chết tiệt kia. Con bé chết tiệt kia không ngờ còn làm ầm lên.

“Phó Kình Hiên, anh nói bậy!” Bạch Dương nghe được Phó Kình Hiên nói bản kế hoạch đó là của Cố Việt Bân thì tức giận tới cả người run rẩy, thậm chí cũng không gọi anh là tổng giám đốc Phó nữa, gọi thẳng cả tên lẫn họ của anh ra: “Đây rõ ràng là bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của tôi. Các người đừng tưởng các người gắn tên của Cố Việt Bân lên thì nó lại biến thành của Cố Việt Bân hải”

Nghe cô nói câu ‘gắn tên của Cố Việt Bân lên, ai nấy đều kinh ngạc tới ngây người.

Phó Kình Hiên còn nheo mắt lại: “Cô nói… là chúng tôi đổi bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô sang cho Chủ tịch Cố?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh, có vẻ rất kích động: “Tôi thật không ngờ các người lại vô sỉ như vậy, vì để cho Cố Việt Bân giành được ghế hợp tác, lại dùng tới thủ đoạn không biết xấu hổ này.”

Nếu bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô thật sự rất tệ, bị loại, cô tất nhiên chấp nhận một cách tâm phục khẩu phục.

Nhưng rõ ràng không phải như vậy. Bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô rất tốt, nếu không đã không bị Cố Việt Bân cướp đi, còn giành được ghế hợp tác. Cho nên cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương cực kỳ phẫn nộ, lại nhìn Cố Việt Bân đang cúi đầu, rõ ràng là dáng vẻ chột dạ, anh chợt hiểu ra những lời cô nói là sự thật.

Bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp †rên màn hình công khai thật sự là của Bạch Dương, mà không phải là của Cố Việt Bân.

Không ngờ Cố Việt Bân lại dám trộm bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của người khác giả làm của mình!

Mắt Phó Kình Hiên nheo lại lộ vẻ nguy hiểm, toàn thân tràn ngập hơi lạnh uy nghiêm đáng sợ.

Mọi người hiểu rõ anh đã tức giận rồi.

“Tôi không dán tên lên đó.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, nói với giọng điệu nghiêm túc.

Bạch Dương thấy thế, trong lòng mới bớt phẫn nộ: “Không phải là anh thật sao?”

“Tôi khinh thường làm chuyện như vậy.”

Phó Kình Hiên trả lời.

Bạch Dương cắn môi.

Cô nhìn ra được anh nói thật.

Cho nên anh quả thật không biết chuyện bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô bị đổi tên.

“Chủ tịch Cố, nếu Tổng giám đốc Phó nói không liên quan gì tới anh ta, vậy xem ra cũng chỉ có bản thân ông làm. Mong ông hãy giải thích cho tôi biết, vì sao bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của tôi lại biến thành của ông?” Bạch Dương nhìn chằm chằm vào Cố Việt Bân, lạnh lùng chất vấn.
 
Chương 419


CHƯƠNG 419

Người khác xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cũng thi nhau mở miệng với vẻ hứng thú.

“Đúng vậy Chủ tịch Cố, ông nói thử xem, đây thật sự là bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của ông sao?”

“Đúng vậy, ông nói cho chúng tôi biết G1 Cố Việt Bân nghe được lời chất vấn của những người này, lửa giận trong lòng thiêu đốt, vỗ bàn nói: “Tôi có thể nói gì chứ?

Đây tất nhiên là bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của tôi.”

“Nhưng sếp Bạch nói đây là của cô ấy.”

Có người lại nói.

Cố Việt Bân nhìn về phía Bạch Dương, ánh mắt lóe lên, cố giả vờ bình tĩnh nói: “Cô nói của cô thì nhất định là của cô sao?”

“Lẽ nào bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của mình mà tôi cũng không nhận ra sao?” Bạch Dương tức giận cười ngược.

Cố Việt Bân càng thêm chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn liều chết không chịu thừa nhận: “Được, nếu cô nhận là của cô, vậy cô nói cho tôi biết, tại sao phần tên trên bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô lại biến thành của tôi? Cô đừng nói là tôi trộm, tôi thậm chí không tới Thiên Thịnh và Phó thị, tôi trộm thế nào?”

Bạch Dương thoáng ngây người, đột nhiên không trả lời được.

Đúng vậy, Cố Việt Bân chưa từng tới Thiên Thịnh, hơn nữa mỗi lần cô viết xong một bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp đều sẽ khóa ở trong ngăn kéo hoặc mang luôn về nhà, căn bản không tồn tại khả năng Cố Việt Bân mua được người của Thiên Thịnh trộm đi.

Hơn nữa, Phó Kình Hiên cũng nói anh không đổi tên bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô, nhưng bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô lại thực sự biến thành tên của Cố Việt Bân, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Cố Việt Bân thấy Bạch Dương không nói lời nào, cả người đều lộ vẻ đắc ý: “Cô không thể trả lời được à? Nếu cô không thể trả lời được, vậy cô…”

“Trợ lý Trương.” Lúc này, Phó Kình Hiên đột nhiên nói.

Cố Việt Bân nhìn về phía anh, trong lòng hơi bất an.

Phó Kình Hiên gõ ngón tay xuống bàn họp: “Anh đích thân lấy bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô Bạch sao?”

“Đúng vậy.” Trợ lý Trương gật đầu.

Phó Kình Hiên hất cằm: “Xem ra vấn đề xuất hiện sau khi anh nhận được bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp.”

Bạch Dương nghe vậy, nhìn chằm chằm vào trợ lý Trương, trong mắt đầy nghỉ ngờ.

Trợ lý Trương biết cô nghỉ ngờ anh ta bị Cố Việt Bân mua chuộc, vội vàng xua tay lắc đầu: “Cô Bạch, mong cô hãy tin tôi, tôi không làm gì cả.”

Anh ta là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc Phó, làm sao có thể bị người khác mua chuộc được.

Hơn nữa, Tổng giám đốc Phó nói, chỉ cần anh ta làm đủ mười năm, lại cho anh †a 0, 5% cổ phần ban đầu. Cho dù cổ phần ít nhưng dựa theo giá trị thị trường của tập đoàn Phó Thị, 0, 5% cổ phần cũng trị giá hơn sáu nghìn tỷ, thử hỏi tại sao anh ta không muốn hơn sáu nghìn tỷ, lại lựa chọn bị người ta mua chuộc với giá mấy trăm triệu hay mấy tỷ chứ?

“Nếu anh cũng không làm gì, vậy mong anh hãy nói cho tôi biết, tại sao bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của tôi lại biến thành của ông ta?” Bạch Dương chỉ vào Cố Việt Bân.

Cô nhất định phải làm rõ chuyện này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom