Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 440


CHƯƠNG 440

Phó Kình Hiên híp mắt lại.

Quả nhiên…

“Có biết cụ thể không, Cố Việt Bân bọn họ làm sao biết con gái lớn có thể còn sống không?” Phó Kình Hiên nhìn Trợ lý Trương hỏi.

Trợ lý Trương đẩy mắt kính: “Có, họ nói là bà Cố ở trong cửa hàng trang sức DT vô tình nghe được chủ cửa hàng nói có một cô gái đến hỏi về dây chuyền con gái, cho nên bà Cố lập tức suy đoán cô gái kia có thể là con gái lớn của bà ấy.”

Thì ra là vậy.

Trước đó Bạch Dương cũng đã nói trong phòng bệnh của bà nội, lúc cô tìm được sợi dây chuyền đã đến cửa hàng trang sức DT để hỏi qua tư liệu liên quan đến sợi dây chuyền đó.

Bà Cố vẫn luôn đeo đồ trang sức của DT, hơn nữa với thân phận của bà, bình thường đều là chủ cửa hàng tự mình tiếp đón, cho nên chủ cửa hàng chắc là nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ bà Cố, sau đó nói chuyện Bạch Dương cầm sợi dây chuyền con gái đến cửa hàng cho bà Cố biết.

Chỉ là chủ cửa hàng không nói cho bà Cố tên Bạch Dương, cho nên bà Cố cũng không biết người cầm sợi dây chuyền con gái là Bạch Dương, căn bản không phải là con gái lớn của bà.

Tất cả mọi thứ đã được giải thích.

Phó Kình Hiên phất tay, ý bảo trợ lý Trương có thể đi ra ngoài.

Sau khi trợ lý Trương đi ra ngoài.

Phó Kình Hiên cầm lấy điện thoại di động gửi kết quả điều tra này cho Bạch Dương.

Bạch Dương đang bàn bạc với Lục Khởi xem buổi tối đi đâu để chúc mừng, nghe thấy điện thoại di động vang lên một hồi, cô vội vàng tạm dừng cuộc trò chuyện với Lục Khởi và cầm điện thoại di động lên trước mặt nhìn qua.

Thấy là Phó Kình Hiên gửi tin nhắn, cô mím môi đỏ mọng, mở ra: Suy đoán của cô thật sự chính xác, Cố Việt Bân đang tìm Cố Mạn Tình.

Bạch Dương nhéo lòng bàn tay một cái, sau đó đặt điện thoại di động trở lại bên tai lần nữa: “A Khởi, bên chỗ của em có chút việc, tạm thời không nói nữa.”

“Được.” Lục Khởi cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Cúp điện thoại, lúc này Bạch Dương mới trả lời Phó Kình Hiên: Sao anh khẳng định thế?

Tập đoàn Phó Thị.

Phó Kình Hiên tựa lưng vào ghế, mười ngón tay đan chéo đặt lên bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trên bàn trước mắt.

Thời gian anh gửi tin nhắn cho Bạch Dương đã mấy phút rồi.

Tại sao cô chưa trả lời tin nhắn?

Đang bận sao?

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại di động tinh tinh một tiếng sáng lên.

Con ngươi thâm sâu của Phó Kình Hiên cũng lập tức sáng lên, anh tách hai bàn tay ra, cơ thể với về phía trước cầm lấy điện thoại di động.

Thấy đúng là Bạch Dương trả lời, đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, gọi điện thoại cho cô.

Bạch Dương vẫn đang nghiêm túc chờ Phó Kình Hiên trả lời, kết quả điện thoại di động đột nhiên vang lên làm cô sợ tới mức cô không cầm chắc, điện thoại di động từ trên tay trượt xuống.
 
Chương 441


CHƯƠNG 441

Cũng may phía dưới chính là bàn, điện thoại di động không rớt xuống đất, lúc này mới khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, cô vừa mới đổi điện thoại di động không lâu, lại phải đổi mới rồi.

“A lô?” Giọng điệu của Bạch Dương không tốt lắm.

Phó Kình Hiên nghe ra lửa giận của cô, lông mày anh cau lại.

Anh đã chọc giận cô sao?

Không suy nghĩ nhiều, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy: “Là tôi đã bảo trợ lý Trương đi điều tra”

Sau đó, anh nói kết quả trợ lý Trương vừa mới tra ra cho cô biết.

Nghe xong, Bạch Dương giật mình nâng cằm lên: “Thì ra là vậy.

Cô còn tưởng là đã có người nói với nhà họ Cố là Cố Mạn Tình có thể còn sống.

Không ngờ là lúc cô tự mình đến cửa hàng hỏi thăm, để lại dấu vết.

“Tôi biết rồi, cám ơn Tổng giám đốc Phó nói cho tôi biết những chuyện này.” Bạch Dương cảm ơn.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Tiếp theo, cô muốn tìm Cố Mạn Tình à?”

“Ừm, dù sao cũng phải xác định xem rốt cuộc cô ấy có thật sự còn sống hay không.” Bạch Dương gật đầu.

Nếu Cố Mạn Tình còn sống, cô nghĩ cô nên biết tại sao ba muốn cô đi tìm Cố Mạn Tình.

Nhưng rốt cuộc phải làm sao mớ tìm được, vẫn là một vấn đề.

Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Dương xoa xoa mi tâm, giọng nói hơi mệt mỏi: “Tổng giám đốc Phó, nếu không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy trước đây.”

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy, rất muốn nói chuyện với cô một lát.

Nhưng anh lại không thể nào mở miệng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Được.”

Cúp điện thoại, Bạch Dương cũng không buông điện thoại di động xuống mà là gửi tin nhắn cho Trình Minh Viễn, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt, nói có chuyện muốn nói cho anh ta biết.

Sau khi nhìn thấy, Trình Minh Viễn đương nhiên hoàn toàn đồng ý, sau đó lập tức chui vào phòng tìm bác sĩ.

Nhưng tìm một hồi lâu, anh ta cũng không tìm thấy cái phù hợp.

Quản gia nhìn thấy quần áo chất thành núi trên giường của anh ta, khóe miệng lại mấp máy: “Cậu chủ, rốt cuộc cậu muốn mặc cái nào thế?”

“Tôi cũng không biết” Trình Minh Viễn ủ rũ ngồi trên giường.

Anh ta muốn ăn mặc đặc biệt một chút để đi gặp Bạch Dương.

Nhưng lục lọi cả phòng thay đồ cũng không có cái nào vừa ý.

Quản gia cầm lấy mấy bộ quần áo và nói: “Cậu chủ, bình thường những cái này cậu đều thích nhất mà.”

“Vẫn chưa đủ” Trình Minh Viễn lắc đầu.

Anh ta muốn đổi một phong cách khác, tốt nhất là có thể làm cho Bạch Dương liếc mắt một cái lập tức không thể quên được.

Thấy Trình Minh Viễn rầu rĩ như thế, quản gia suy nghĩ một chút và hỏi: “Cậu chủ, cậu đột nhiên thay đổi phong cách ăn mặc để đi gặp ai thế”

“Một người bạn” Trình Minh Viễn trả lời.
 
Chương 442


CHƯƠNG 442

Con ngươi của quản gia đảo một vòng, lại hỏi: “Nam hay nữ vậy?”

“Nữ” Trình Minh Viễn lại trả lời.

Quản gia trừng mắt, nhất thời vui mừng không thôi.

Thật tốt quá, cậu chủ nhà ông ta cuối cùng cũng có thể bắt lấy bắp cải rồi.

Nếu không tại sao cậu chủ phải bối rối mặc cái gì, nếu như là gặp bạn bè bình thường thì ăn mặc đại khái là được rồi, cho nên chắc chắn là cậu chủ đi gặp cô gái mình thích rồi.

Quản gia lau nước mắt kích động: “Cậu chủ, cô gái kia là ai thế, có cần tôi chuẩn bị cho cậu quà gặp mặt gì không?”

Trình Minh Viễn đương nhiên hiểu được, quản gia đã nhìn ra anh ta đã có người mình thích, cũng không phủ nhận nữa, anh †a suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuẩn bị cho tôi một bó hoa đi.”

Bạch Dương vẫn không biết tấm lòng của anh ta.

Cho nên anh ta không thể lập tức chuẩn bị quá nhiều quà một lúc, chỉ có thể từng chút từng chút để tránh dọa cho cô sợ.

“Được, để tôi đi chuẩn bị” Quản gia vui vẻ đi ra ngoài.

Trình Minh Viễn lại phải một mình đối mặt với đống quần áo này.

Nhưng ngay sau đó, anh ta đã nghĩ ra một ý kiến, liên hệ với nhóm tạo hình.

Hai giờ sau, Trình Minh Viễn đi tới địa điểm hẹn với Bạch Dương, là một quán cà phê yên tĩnh.

Sau khi đi vào, Trình Minh Viễn nhìn trái phải nhìn xung quanh một hồi mới thấy được Bạch Dương ngồi ở một góc.

Bạch Dương đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, cũng không để ý anh ta tới.

Anh ta hơi căng thẳng siết chặt bó hoa †rong ngực, hít thở thật sâu, mới đi về phía đó.

Trong quá trình đi, nhịp tim của anh ta rõ ràng tăng nhanh, ngay cả bước chân cũng trở nên hơi cứng ngắc.

Dù sao ôm hoa đến hẹn người mình thích, trong lòng làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được.

Hơn nữa trường hợp này nhìn giống như đi xem mắt vậy.

Cuối cùng Trình Minh Viễn cũng đi tới trước mặt Bạch Dương, anh ta cúi đầu nhìn cô: “Bạch Dương, tôi… Tôi đến rồi”

Bạch Dương ngẩng đầu, thấy rõ bộ dáng Trình Minh Viễn giờ phút này, cô ngạc nhiên há hốc mồm: “Anh… Sao anh lại ăn mặc như thế này?”

Áo sơ mi rộng thùng thình, quần jeans rách và giày thể thao, cùng với mái tóc nhuộm lại lộn xộn kia, cộng thêm bó hoa anh ta ôm trong ngực, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Bạch Dương nhịn không được bật cười thành tiếng: “Không hợp với anh chút nào cả, anh bị cái gì kích thích thế?”

Nhìn nụ cười của cô, Trình Minh Viễn cũng không có bao nhiêu bất ngờ, bởi vì lúc thợ trang điểm làm xong tạo hình cho anh ta, anh ta đã sớm đoán được.

Anh ta chỉ nói với thợ trang điểm là anh muốn đi gặp cô gái mình thích, không ngờ thợ trang điểm lại làm cho anh ta thành bộ dạng quỷ quái này, còn nói cái gì mà con gái thời bây giờ sẽ thích kiểu này.

Anh ta có ngốc đến đâu cũng biết con gái thời bây giờ đều thích cái kiểu tổng tài bá đạo đúng không?
 
Chương 443


CHƯƠNG 443

Nếu không phải thấy thời gian không còn kịp nữa, anh ta chắc chắn đã lôi người thợ trang điểm kia ra đánh cho một trận, bắt thợ trang điểm làm cho anh ta trở về bộ dạng trước kia.

“Đừng nói nữa, đều là nước mắt.”Trình Minh Viễn thở dài, sau đó đưa bó hoa trong ngực qua cho cô.

Bạch Dương kinh ngạc chỉ chỉ mình: “Cho tôi hả?”

“Đúng, thích không?” Trình Minh Viễn gật đầu, có chút căng thẳng siết chặt nắm †ay.

Mặc dù bó hoa này là do quản gia chuẩn bị, nhưng là anh ta chỉ định lấy hoa hồng trắng.

Anh ta thì muốn tặng hoa hồng đỏ, nhưng mối quan hệ bây giờ của bọn họ rõ ràng không thích hợp lắm.

“Thích chứ, nhưng tại sao anh lại muốn tặng hoa cho tôi, tôi còn tưởng là anh cầm hoa theo để chuẩn bị lát nữa đi gặp một cô gái nào đấy, không ngờ lại là cho tôi.” Bạch Dương có cảm giác được người khác yêu mến mà lo sợ nhận lấy hoa.

Trình Minh Viễn thấy cô nhận hoa thì khẽ thở phào, sau đó lập tức cà lơ phất phơ nở nụ cười: “Bên ngoài có cô gái nào có thể so sánh được với cô chứ, chúng †a bây giờ chính là đối tác, để duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta, tặng hoa cũng là chuyện nên làm mà”

Bạch Dương nở nụ cười: “Anh thật đúng là biết cách nói chuyện, cảm ơn, hoa rất đẹp nha.”

Cô nhẹ nhàng đung đưa bó hoa hồng trắng trong lòng mình.

Trình Minh Viễn kéo ghế ngồi xuống: “Cô thích là được rồi”

“Anh xem muốn uống gì?” Bạch Dương đặt hoa sang một bên và đưa cho anh ta một tờ menu.

Trình Minh Viễn nhận lấy nhìn một lát rồi gọi một ly Blue Mountain.

Bạch Dương thì gọi một ly sữa tươi.

Chẳng bao lâu, nhân viên phục vụ bưng cà phê và sữa lên.

Trình Minh Viễn nhìn ly sữa trong tay Bạch Dương, nghĩ đến chuyện cô mang thai, anh ta chần chờ hai giây rồi hỏi: “Cô có khỏe không?”

“Hả?” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh ta: “Ý anh muốn hỏi gì cơ?”

“Chính là chuyện cô mang thai đó, tôi nghe nói mấy tháng đầu phụ nữ mang thai đều rất khó chịu, cô có khó chịu không?”

Trình Minh Viễn hỏi.

Bạch Dương nghe ra sự quan tâm trong giọng nói của anh ta, cười cười: “Không sao, chỉ là ngửi được một ít mùi hương hơi nồng sẽ khó chịu, những thứ khác đều không sao đâu.”

“Vậy là tốt rồi” Trình Minh Viễn gật đầu, khuấy cà phê trong ly một chút: “Đứa bé này, cô định làm như thế nào? Người bạn kia của tôi có nói với cô suy nghĩ của anh ấy không?”

“Có.” Bạch Dương uống một ngụm sữa, trả lời.

Trình Minh Viễn nhìn cô: “Vậy cô…”

“Tôi không có ý định giữ lại.” Bạch Dương rũ mắt lạnh nhạt nói.

Trình Minh Viễn lắp bắp kinh hãi: “Cô muốn bỏ đứa bé sao?”

“Ừm, tôi sẽ không để cho con của tôi trở thành con riêng, cho nên chỉ có thể bỏ nó thôi.” Bạch Dương cầm ly sữa nói.

Trình Minh Viễn trề môi: “Nói cũng đúng.”

Cô không biết đứa bé trong bụng cô là của Phó Kình Hiên, còn tưởng là của một người đàn ông xa lạ nào đó, cho nên bỏ nó cũng không sao.
 
Chương 444


CHƯƠNG 444

Chỉ sợ với tính cách của cô, cho dù biết đứa bé là của Phó Kình Hiên cũng sẽ không giữ lại, nếu như giữ lại, vậy ân oán giữa cô và Phó Kình Hiên cùng Tử Yên sẽ càng thêm xấu hổ, đứa con của cô cũng sẽ trở thành sự tồn tại khiến người ta chỉ trỏ.

Đứa bé đúng là nên bỏ.

“Nếu cô đã quyết định, vậy tôi cũng không khuyên cô nữa, khi nào phẫu thuật, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cô” Trình Minh Viễn cười hì hì nói.

Thật ra bỏ đứa bé đối với anh ta mà nói cũng là chuyện tốt.

Anh ta thích cô, nhưng không có nghĩa là anh ta thích con của người đàn ông khác.

“Cuối tuần này, nhưng không cần anh đi cùng đâu, A Khởi sẽ đi cùng tôi” Bạch Dương cười trả lời.

Trình Minh Viễn bĩu môi: “Anh ta? Anh ta có thể làm được không?”

“Được rồi, tôi tìm anh tới, không phải để nói chuyện này” Bạch Dương xua tay, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Trình Minh Viễn nhún vai: “Vậy cô muốn nói chuyện gì?”

Bạch Dương tháo sợi dây chuyên con gái trên cổ xuống, đẩy tới trước mặt anh †a.

Trình Minh Viễn nhìn thật kỹ: “Đây không phải là trên cổ bà Cố sao?”

Lần trước, anh ta đi cùng Bạch Dương đến bệnh viện khám chân, ở bãi đỗ xe đã gặp bà Cố.

Lúc ấy, anh ta đã nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ bà Cố.

Ý cười của Bạch Dương càng sâu: “Anh nhìn kỹ lại xem, đây thật sự là của bà Cố sao?”

Trình Minh Viễn nhíu mày làm theo lời cô, lại cẩn thận nhìn một hồi, cuối cùng cũng nhìn ra một vài vấn đề: “Cái này có một số chỗ khác biệt.”

“Đúng vậy, đây không phải dây chuyền của bà Cố, nhưng lại liên quan rất lớn với dây chuyền của bà Cố. Chúng là dây chuyền mẹ con, cái của bà Cố là mẹ còn cái này của tôi là con gái, vào hai mươi mấy năm trước, Cố Việt Bân đã tặng cho con gái lớn là Cố Mạn Tình” Bạch Dương dựa vào phía sau và giải thích.

Trình Minh Viễn hiểu ra, nâng cằm lên: “Cố Mạn Tình không phải đã chết rồi sao?

Tại sao dây chuyền lại ở trên tay cô, chẳng lẽ cô là Cố Mạn Tình sao?”

Từ khi nhà họ Trình quyết định hạ bệ nhà họ Cố, anh ta đã từng điều tra nhà họ Cố, đương nhiên biết chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước giữa nhà họ Cố và nhà họ Bạch.

Cho nên nghe thấy cái tên Cố Mạn Tình này, anh ta cũng không có gì ngạc nhiên.

“Gì, anh mới là Cố Mạn Tình đấy” Bạch Dương tức giận liếc anh ta một cái.

Cô chính là do mẹ mang thai mười tháng, còn suýt nữa khó mà sinh ra.

Làm sao có thể là Cố Mạn Tình.

Trình Minh Viễn nhìn chằm chằm mặt Bạch Dương: “Nói thật, đôi mắt của cô và bà Cố cũng rất giống nhau.”

“Trùng hợp mà thôi, trên thế giới có nhiều người giống nhau, cũng không thể đều là máu mủ chứ.” Bạch Dương thản nhiên nói.

Trình Minh Viễn cười cười: “Nói cũng đúng.”

“Sợi dây chuyền này là do ba tôi lấy  được từ trên người Cố Mạn Tình để lại, sau đó nó vẫn luôn ở nhà họ Bạch. Anh có thấy †in tức của tập đoàn Tam Thịnh truyền ra không? Tìm kiếm các cô gái có một sợi dây chuyền đặc biệt.” Bạch Dương nhìn anh ta hỏi.
 
Chương 445


CHƯƠNG 445

Trình Minh Viễn ừ một tiếng: “Tôi thấy rồi: “Wì lúc trước sau khi tôi tìm được sợi dây chuyền này, tôi đã đến cửa hàng DT để hỏi về tư liệu của sợi dây chuyền này, sau đó bà Cố lập tức vì vậy suy đoán Cố Mạn Tình còn sống, cho nên Tam Thịnh phát ra tin tức đó chính là muốn tìm cố Mạn Tình.”

“Thì ra là vậy, tôi còn tưởng là Cố Việt Bân đang tuyển vợ bé cho mình chứ.” Trình Minh Viễn chợt hiểu ra.

Bạch Dương bị câu nói này của anh ta chọc cười.

Nhìn nụ cười tươi của cô làm ánh mắt Trình Minh Viễn tối sầm lại, sau đó anh ta ho nhẹ một tiếng, vội vàng dời tâm mắt sang chỗ khác: “Nhưng Cố Mạn Tình đều đã chết rồi, bọn họ tìm được quỷ à.”

“Không hẳn, Cố Mạn Tình chưa chắc đã chết, tôi cũng nghi ngờ không biết năm đó rốt cuộc ba tôi có dìm chết Cố Mạn Tình hay không. Cho nên hôm nay tôi tìm anh là muốn nhờ anh điều tra xem Cố Mạn Tình rốt cuộc đã chết chưa, nếu như chưa chết thì người đang ở đâu.” Lông mày thanh tú của Bạch Dương nhíu chặt.

Bỗng nhiên, một giọng nữ kinh ngạc vang lên: “Cô Bạch, anh Trình, hai người cũng ở đây à?”

Trong mắt Trình Minh Viễn hiện lên vẻ chán ghét.

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương cũng mím lại, ngẩng đầu nhìn lại, Tử Yên đang đi về phía này.

“Được rồi, người đáng ghét tới rồi.” Trình Minh Viễn thở dài.

Bạch Dương mím môi uống sữa cười cười: “Không thể nào, Hải Thành lớn vậy mà”

“Cô Bạch, anh Trình, hai người đang hẹn hò sao?” Tử Yên đi tới bên cạnh hai người, nhìn thấy hoa hồng Bạch Dương đặt trên bàn, ánh mắt cô ta lóe lên một chút, kinh ngạc hỏi.

Trình Minh Viễn chống đầu nhìn cô ta: “Đúng vậy, chúng tôi đang hẹn hò, cho nên cô Cố có thể đi chỗ khác được không? Cô đang làm phiền chúng tôi đấy.”

“À xin lỗi, tôi không biết.” Tử Yên ngượng ngùng cười cười.

Lúc này, lại một tiếng bước chân truyền đến: “Tử Yên?”

“Kình Hiên, em ở đây này!” Tử Yên vẫy †ay về phía cửa quán cà phê.

Phó Kình Hiên nhìn qua, không ngờ lại nhìn thấy Bạch Dương, hơi giật mình.

Tại sao cô cũng ở đây?

Sau đó, Phó Kình Hiên lại nhìn về phía Bạch Dương và thấy còn có một người khác.

Người kia đưa lưng về phía anh, tuy là không nhìn thấy diện mạo nhưng anh vẫn có thể nhìn ra là một người đàn ông.

Có phải Lục Khởi không?

Họ đang hẹn hò à?

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên mím môi mỏng, đi tới.

Kết quả sau khi đi qua, phát hiện người đàn ông kia không phải Lục Khởi mà là Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Phó Kình Hiên, cười vẫy tay: “Kình Hiên, trùng hợp thế, anh dẫn cô Cố đến uống cà phê à?”

Phó Kình Hiên chỉ ừ, ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Dương đang uống sữa, giọng điệu mang theo một chút ghen tuông mà chính anh cũng không biết: “Hai người cũng vậy à?”

“Kình Hiên, anh Trình và Bạch Dương tới đây hẹn hò đó, anh xem có cả hoa kìa” Tử Yên khoác cánh tay anh, ngón tay khác chỉ vào bó hoa trên bàn.

Con ngươi Phó Kình Hiên chợt co rụt lại: “Hẹn hò?”

Bạch Dương và Trình Minh Viễn?
 
Chương 446


CHƯƠNG 446

“Đúng vậy.” Tử Yên cười gật đầu, trong mắt lại lóe lên tia tính toán.

Bạch Dương bắt được ánh mắt lạnh lẽo đó, đang muốn nói gì đó thì Phó Kình Hiên bỗng nhiên lên tiếng trước, giọng điệu mang theo tia lạnh lùng: “Bạch Dương, Lúc Khởi có biết cô và Trình Minh Viễn ra ngoài hẹn hò không?”

Lúc còn chưa ly hôn, cô đã quen biết nhiều người đàn ông như vậy rồi, bây giờ ở bên cạnh Lục Khởi lại hẹn hò với người đàn ông khác.

Cô quả nhiên vẫn là tính tình lẳng lơ như vậy.

Nghe thấy câu chất vấn của anh, mặt Bạch Dương cũng trâm xuống, lạnh lùng nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó, xin hỏi chuyện này có liên quan gì đến anh không, anh là gì của tôi mà đến quản chuyện của tôi thế?”

“Đúng vậy Kình Hiên, anh quả thật quản hơi nhiều rồi” Trình Minh Viễn cũng cười như không cười nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên mím môi mỏng ra vài phần lạnh lẽo: “Trình Minh Viễn, cậu không biết cô ấy có bạn trai sao?”

“Biết chứ.” Trình Minh Viễn nhún vai.

Phó Kình Hiên nheo mắt lại: “Biết rồi mà cậu còn cùng cô ấy…”

“Ai nói tôi và Bạch Dương ngồi cùng một chỗ thì là hẹn hò thế?” Trình Minh Viễn buông tay, sau đó lạnh lùng nhìn Tử Yên bên cạnh anh: “À đúng rồi, là cô nói”

“Là tôi nói, nhưng anh Trình, chính anh cũng thừa nhận mà.” Tử Yên ôm chặt cánh tay Phó Kình Hiên.

Trình Minh Viễn cười lạnh: “Đúng là tôi thừa nhận đấy, nhưng hẹn hò có rất nhiều loại, ai quy định tôi và Bạch Dương hẹn hò cũng giống như hai người, chúng tôi không thể ra ngoài nói chuyện hả?”

Tử Yên nghẹn họng: “Vậy hoa thì sao?

Còn hoa thì hai người nói sao đây? Đâu có chuyện đi bàn bạc còn mang hoa.”

“Hoa thì sao vậy? Hoa có phải là hoa hồng đỏ không? Nếu tôi và Bạch Dương thực sự đi ra ngoài để hẹn hò, tại sao không mang theo một bó hoa hồng đỏ chứ?” Trình Minh Viễn hỏi ngược lại cô ta.

Tử Yên há miệng nhưng không nói nên lời.

Phó Kình Hiên nhíu mày.

Chẳng lẽ thật sự là bọn họ nghĩ nhiều, Bạch Dương và Trình Minh Viễn không phải hẹn hò sao?

Nghĩ đến đây, phiền muộn trong lòng Phó Kình Hiên dịu đi rất nhiều.

“Được rồi Trình Minh Viễn” Bạch Dương đứng lên, lạnh lùng nhìn lướt qua Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên: “Không cần nói nhiều với bọn họ làm gì, đầu óc của bọn họ xấu xa nên nhìn cái gì cũng bẩn, nói chuyện với bọn họ cũng chẳng có ích gì”

“Cô Bạch, cô dám nói đầu óc của chúng tôi xấu xa?” Tử Yên trợn to hai mắt.

Bạch Dương không thèm để ý đến cô ta, nhìn Trình Minh Viễn: “Chuyện tôi vừa mới nói với anh…”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cô điều tra”

Trình Minh Viễn gật đầu.

Bạch Dương nở nụ cười: “Cám ơn, có kết quả nhớ báo ngay cho tôi biết, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Trình Minh Viễn cũng đứng lên.

Bạch Dương ôm lấy bó hoa trên bàn cùng anh ta rời khỏi quán cà phê.
 
Chương 447


CHƯƠNG 447

Tử Yên nhìn bóng lưng bọn họ, răng cắn cắn môi dưới: “Kình Hiên, bọn họ…”

“Được rồi” Phó Kình Hiên nhíu mày cắt ngang lời cô ta: “Bọn họ nói không sai, trong lòng nghĩ gì thì nhìn cái gì cũng không đúng, Tử Yên, sau này đừng tùy tiện kết luận nữa”

Anh cũng có sai, không nên nghe một phía, cảm thấy Tử Yên nói cái gì cũng đúng.

“Kình Hiên, anh đang trách em sao?” Tử Yên không thể tin nhìn anh.

Ánh mắt Phó Kình Hiên chợt lóe: “Không có, chỉ là anh cảm thấy chuyện vẫn chưa rõ ràng đã chắc chắn là mình đúng thì không tốt lắm, chỉ không công bằng với người khác mà thôi, Tử Yên , lần sau đừng nóng vội như vậy nữa.”

Tử Yên uất ức cúi đầu: “Em cũng không muốn vậy, là Trình Minh Viễn tự mình nói bọn họ đang hẹn hò mà.”

“Cậu ta đùa giốn với em.” Phó Kình Hiên xoa xoa mi tâm nói.

Tử Yên giậm chân: “Anh ta thật quá đáng.”

“Được rồi, đi thôi, không phải em muốn uống cà phê ở quán này sao?” Phó Kình Hiên rõ ràng không muốn nói nhiều nên chuyển đề tài.

Tử Yên cũng nhìn ra, ánh mắt cô ta trầm xuống, sau đó gật đầu: “Ừm”

Bên ngoài quán cà phê, Trình Minh Viễn đề nghị đưa Bạch Dương về nhưng bị Bạch Dương từ chối, bởi vì cô cũng lái xe tới đây.

Trình Minh Viễn không còn cách nào chỉ đành thôi.

Nhìn Bạch Dương ôm hoa mình tặng lái xe rời đi, Trình Minh Viễn huýt sáo, tâm trạng rất tốt.

Anh ta và Bạch Dương đích thật không phải đang hẹn hò, nhưng Bạch Dương lại nhận hoa của anh ta.

Về sau mỗi lần đến anh ta đều tặng một bó hoa để Cho Bạch Dương quen dần, sau đó lâu dần tin tưởng nhau, Bạch Dương luôn có thể bị anh ta làm cho động lòng, biến hẹn hò giả thành hẹn hò thật không đây?

Về phần Lục Khởi.

Trình Minh Viễn nở nụ cười.

Lúc anh ta nhìn không ra, ánh mắt cô nhìn Lục Khởi, ngoại trừ bạn bè ra thì hoàn toàn không có một chút tình cảm nam nữ nào.

Cho nên rốt cuộc cô và Lục Khởi có ở bên nhau thật hay không vẫn phải điều tra kiểm chứng mới được.

Trình Minh Viễn tựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn quán cà phê đối diện, nhàn nhã xoay chìa khóa xe trong tay giống như đang chờ ai đó.

Có lẽ đợi khoảng nửa tiếng thì thấy Phó Kình Hiên và Tử Yên đi ra.

Nhìn thấy Trình Minh Viễn, Phó Kình Hiên híp mắt lại.

Tử Yên đứng ở bên cạnh anh, cũng nhìn Trình Minh Viễn: “Anh Trình, sao chỉ có một mình anh, cô Bạch đâu?”

“Cô ấy đi rồi” Trình Minh Viễn và Tử Yên nhìn nhau, nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Cô Cố, tôi và Tổng giám đốc Phó có chuyện muốn nói, có thể mời cô tránh mặt một lát được không?”

“Tôi là vị hôn thê của Kình Hiên, có cái gì tôi không thể nghe chứ?” Tử Yên cũng cười.

Trình Minh Viễn trả lời không thương tiếc: “Không thể”

“Anh…”

“Được rồi Tử Yên, em lên xe chờ anh trước, lát nữa anh qua đó.” Phó Kình Hiên dùng tay ra hiệu với Cố Tử Yên.
 
Chương 448


CHƯƠNG 448

Tử Yên không muốn cho lắm, ánh mắt u ám liếc Trình Minh Viễn, nhưng vẫn nghe lời rời đi.

Tại chỗ chỉ còn lại hai người Trình Minh Viễn và Phó Kình Hiên.

Hai người đàn ông cao lớn tuấn tú, khí chất siêu phàm xuất hiện cùng lúc trên đường chính, vô cùng hiếm thấy, người qua đường thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt kinh ngạc về phía họ.

Nhưng hai người đều đã quen với những ánh mắt này cho nên cũng không cảm thấy có bất kỳ khó chịu nào, họ không thèm để ý, cứ như vậy nhìn nhau.

“Cậu muốn nói gì với tôi?” Phó Kình Hiên lên tiếng trước.

Trình Minh Viễn gạt mái tóc hài hước của anh ta sang một bên: “Em muốn nói với anh là em thích Bạch Dương rồi.”

Sắc mặt Phó Kình Hiên lập tức thay đổi: “Cậu nói cái gì cơ?”

“Em nói là em thích Bạch Dương rồi.”

Trình Minh Viễn cười tủm tỉm lặp lại lần nữa.

Phó Kình Hiên nắm lấy cổ áo của anh †1a: “Cậu thích Bạch Dương rồi sao?”

“Đúng vậy” Trình Minh Viễn nhìn Phó Kình Hiên, ánh mắt rất nghiêm túc.

Phó Kình Hiên hơi hoảng hốt, lúc đầu còn tưởng là anh ta đang nói giỡn, nhưng bây giờ anh mới biết là anh ta rất chân thành.

Trình Minh Viễn thật sự yêu Bạch Dương.

Điều này sao có thể, sao lại có thể chứ!

Trong lòng Phó Kình Hiên giận xanh mặt, ngoại trừ tức giận ra còn có một loại cảm giác bị phản bội, làm cho sắc mặt anh vô cùng lạnh lùng khó coi: “Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?”

“Em đương nhiên biết.” Trình Minh Viễn kéo cổ áo từ trong tay Phó Kình Hiên ra, lui về phía sau một bước, vỗ vỗ cổ áo bị nắm nhăn nheo: “Em nghiêm túc nói em yêu Bạch Dương.”

“Bạch Dương mà cậu yêu là vợ cũ của tôi đấy” Phó Kình Hiên siết chặt hai bàn †ay, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

“Em biết chứ” Trình Minh Viễn không cho là đúng: “Anh cũng nói là vợ cũ của anh, nếu đã là vợ cũ, vậy thì không liên quan gì đến anh, vậy em yêu cô ấy cũng không có gì sai, anh tức giận như thế làm gì?”

Anh ta cười như không cười nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên hơi sửng sốt.

Đúng vậy, Bạch Dương đã ly hôn với anh rồi, cũng không còn bất kỳ quan hệ gì với anh nữa, Trình Minh Viễn yêu cô đương nhiên cũng không sai, Trình Minh Viễn cũng không có phản bội anh.

Vậy tại sao anh lại tức giận như vậy?

Trên mặt Phó Kình Hiên hiện lên vẻ mờ mịt.

Lý trí nói cho anh biết anh không nên tức giận như vậy, Trình Minh Viễn yêu ai cũng là tự do của Trình Minh Viễn, nhưng vừa nghĩ đến người mà Trình Minh Viễn yêu là Bạch Dương, anh lập tức nhịn không được muốn nổi giận, muốn ngăn cản.

Còn về nguyên nhân, trong lòng anh mơ hồ có đáp án, nhưng anh lại không hiểu tại sao lại không dám xuyên qua, bởi vì trong lòng anh có một giọng nói nói cho anh biết, một khi xuyên qua thì anh có thể sẽ không chấp nhận được kết quả đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, Phó Kình Hiên hít hơi thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Trình Minh Viễn : “Cho dù Bạch Dương không liên quan đến tôi, cậu cũng không thể yêu cô ấy, đừng quên, cô ấy là bạn gái của Lục Khởi.”
 
Chương 449


CHƯƠNG 449

Trình Minh Viễn nhếch môi: “Anh vẫn không biết à, Bạch Dương và Lục Khởi căn bản không yêu nhau, giữa bọn họ chỉ là giả thôi.”

“Cái gì?” Phó Kình Hiên sững sờ: “Giả sao?”

“Không sai.” Trình Minh Viễn gật đầu: “Ánh mắt Bạch Dương nhìn Lục Khởi không hề có chút tình cảm nào, cho nên bọn họ sao có thể ở bên nhau, chẳng qua là để cho bên ngoài nhìn mà thôi.”

Nghe thấy phân tích này của anh ta, Phó Kình Hiên cảm thấy rất có thể là thật, trong lòng nhất thời dâng lên một nỗi vui sướng thật lớn, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm nào.

Nhưng rất nhanh, tâm trạng vui sướng của Phó Kình Hiên bị câu nói kế tiếp của Trình Minh Viễn phá vỡ.

Trình Minh Viễn nâng lên cánh tay: “Cho nên tôi muốn theo đuổi Bạch Dương. Kình Hiên, anh cảm thấy thế nào?”

Phó Kình Hiên sắc mặt âm trầm.

Anh cảm thấy thế nào ư?

Anh cảm thấy không ổn chút nào.

Nhưng lời này, Phó Kình Hiên sẽ không nói, rũ đôi mắt xuống, cất lạnh lùng: “Cậu muốn theo đuổi thì theo đuổi, hỏi tôi làm gì?”

Trình Minh Viễn nhìn anh rõ ràng muốn ngăn cản, nhưng dáng vẻ lại cố nhịn xuống, †rong mắt lóe lên một tia cùng chào hỏi aanh”

“Chào hỏi?” Môi mỏng của Phó Kình Hiên nhấp thành một đường thẳng.

Trình Minh Viễn gật đầu: “Đúng vậy, dù sao Bạch Dương cũng là vợ trước của anh, cho nên em muốn chào hỏi anh một tiếng.

Đến khi sau này em và Bạch Dương ở bên nhau, anh cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc”

Phó Kình Hiên lạnh lùng lên tiếng: “Cậu cứ như vậy cho rằng mình có thể theo đuổi được Bạch Dương?”

“Thời gian không phụ lòng người mà, chỉ cần em dụng tâm, nhất định có thể làm cô ấy cảm động. Lúc đó, Kình Hiên anh sẽ chúc phúc cho em đúng không?” Trình Minh Viễn nhìn anh.

Phó Kình Hiên môi mỏng giật giật, muốn nói đương nhiên.

Nhưng lời đến khóe miệng lại không cách nào thốt ra được.

Trình Minh Viễn cũng không bất ngờ.

Anh ta biết trong lòng Phó Kình Hiên có Bạch Dương, có thể nói ra lời chúc phúc kia mới lạ đấy.

Trình Minh Viễn để tay trong túi quần: “Được rồi Kình Hiên, lời nên nói em đều đã nói, anh cũng không phản đối em theo đuổi Bạch Dương. Như vậy em hi vọng sau này anh cũng sẽ không lại đến ngăn cản”

“Sẽ không, chuyện của cậu và Bạch Dương, không liên quan tới tôi.” Phó Kình Hiên khuôn mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói.

Trình Minh Viễn cười: “Vậy à? Kình Hiên anh tốt nhất nhớ kỹ lời nói hôm nay. Nếu sau này lại đến ngăn cản, đừng trách Trình Minh Viễn em không xem anh là bạn bè.

Được rồi, anh ra với vợ sắp cưới của mình đi. Em cũng đi đây, quay về tìm chuyên gia tình yêu hỏi ý kiến một chút, làm sao để theo đuổi con gái. Tạm biệt.”

Anh ta phất phất tay, mở cửa lên xe.

Trình Minh Viễn sở dĩ cùng Phó Kình Hiên nói những lời này, chính là vì muốn thừa dịp Phó Kình Hiên chưa phát hiện ra tình cảm của mình, cắt đứt khả năng Phó Kình Hiên và Bạch Dương có thể ở bên nhau.

Từ đó, dù sau này Phó Kình Hiên phát hiện chính mình cũng yêu Bạch Dương, cũng sẽ vì lời nói hôm nay, trơ mắt nhìn Bạch Dương và anh ta bên nhau.
 
Chương 450


CHƯƠNG 450

Nghĩ đến đó, Trình Minh Viễn nhìn Phó Kình Hiên bên ngoài xe lộ ra ý vị thâm trường, lái xe đi mất.

Phó Kình Hiên đứng tại chỗ, đôi mắt sắc lạnh nhìn theo Trình Minh Viễn rời đi, hay †ay siết thật chặt, khí tức quanh thân cũng lạnh đến dọa người.

Trình Minh Viễn vậy mà yêu Bạch Dương, còn tuyên bố muốn theo đuổi Bạch Dương. Rõ ràng hai tháng trước, Trình Minh Viễn còn không có loại tình cảm này, thậm chí còn không tiếp xúc gì với Bạch Dương.

Là anh!

Con ngươi Phó Kình Hiên rung động.

Là anh chủ động đẩy Trình Minh Viễn đến trước mặt Bạch Dương, làm mói quan hệ của Trình Minh Viễn với Bạch Dương ngày càng thân thiết, mới khiến cho Trình Minh Viễn yêu Bạch Dương .

Khoảnh khắc này, trong lòng Phó Kình Hiên không nói ra được cảm giác gì, tóm lại là rất khó chịu.

Tử Yên đi đến cạnh anh, mềm giọng hỏi: “Kình Hiên, anh đang nhìn cái gì vậy?”

Phó Kình Hiên rũ mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Không có gì.”

“Anh Trình đi rôi2” Tử Yên lại hỏi.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng.

Tử Yên khoác lên tay anh: “Kình Hiên, anh Trình nói gì với anh, tâm trạng anh giống như không tốt lắm.”

“Tâm trạng không tốt?” Phó Kình Hiên ánh mắt hơi lóe nhìn cô ta.

Tử Yên gật đầu: “Đúng vậy, không tốt thật mà, trông giống như bị người ta cướp mất đồ vậy”

Phó Kình Hiên hơi giật mình.

Có thứ gì bị người đoạt đi mất?

Anh và Trình Minh Viễn đang nói đến chuyện Trình Minh Viễn yêu Bạch Dương, chẳng lẽ bởi vì như vậy, tâm trạng của anh mới không tốt?

Bởi vì cảm thấy Trình Minh Viễn cướp đi Bạch Dương?

“Kình Hiên, anh làm sao vậy?” Tử Yên thấy biểu cảm trên mặt anh thay đổi thất thường, nhịn không được duỗi tay ở trước mặt anh vẫy vẫy.

Phó Kình Hiên lấy lại tinh thần, rũ xuống mí mắt, che khuất tầm mắt đang nổi gió: “Không có gì, Tử Yên, em về trước đi”

“Anh không đưa em về?” Tử Yên kinh ngạc mở to hai mắt.

Phó Kình Hiên trong mắt quang mang lập loè: “ Anh có chút việc, xin lỗi.”

Dứt lời, lập tức lên xe rời đi, để lại Tử Yên đứng tại chỗ nhìn anh đi xa, tức giận đến mức dậm chân.

Phó Kình Hiên một đường lái xe đi Vịnh Tiên Thủy.

Anh muốn đi tìm Bạch Dương, muốn làm rõ vì sao mỗi lần nhìn thấy cô, cảm xúc của mình đều sẽ bị cô ảnh hưởng, muốn biết vì sao Trình Minh Viễn cùng cô tiếp xúc gần gũi, chính mình sẽ trở nên tức giận như vậy.

Dù trong lòng có một thanh âm ngăn cản anh đừng đi, anh cũng không để bụng.

Anh nhất định phải biết rõ ràng, bằng không cô vẫn sẽ luôn ảnh hưởng đến anh.

Nửa giờ sau, đã đến Vịnh Tiên Thủy.

Phó Kình Hiên ở dưới lầu nhìn trong chốc lát, cuối cùng nhấc chân đi vào.

Rất nhanh, thang máy đến.
 
Chương 451


CHƯƠNG 451

Phó Kình Hiên đi ra thang máy, thấy được cửa nhà của Bạch Dương đang mở, bên trong còn có giọng nói truyền ra: “Bảo bối, có thể đi chưa?”

Là Lục Khởi!

Lục Khởi ở nhà cô!

Sắc mặt Phó Kình Hiên trầm xuống, theo bản năng dừng bước chân, không đi về trước nữa, suy nghĩ muốn biết rõ ràng mọi chuyện lúc đầu, trong nháy mắt bị hòa tan không ít.

“Có thể, đi thôi.” Lúc này, âm thanh của Bạch Dương cũng vang lên.

Ngay sau đó, cô từ trong căn hộ đi ra.

Tựa hồ cảm giác được gì, Bạch Dương ngẩng đầu, nhìn ra phía trước, vừa thấy được Phó Kình Hiên , đôi mày thanh tú nhíu lại một chút.

“Bảo bối, em sao lại không đi rồi?” Lục Khởi đóng cửa đi ra, nhìn đến Bạch Dương đứng ở phía trước bất động, có chút tò mò.

Bạch Dương mở miệng trả lời: “Phó Kình Hiên tới.”

“Chỗ nào đâu?” Lục Khởi bước lên trước một bước, vừa nghe đến tên này, là cảm giác không ổn.

Anh ta tiến lên một bước, quả nhiên thấy được người ở phía trước, giọng điệu có chút chất vấn: “Anh tới đây làm gì?”

Phó Kình Hiên không có để ý đến anh †a, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Bạch Dương, tựa hồ muốn từ trên người cô nhìn ra cái gì.

Bạch Dương bị anh nhìn là cho không được tự nhiên, nhấp nhấp môi hỏi: “Sếp Phó , anh có chuyện gì sao?”

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên.

Anh tới đây, là muốn biết rõ ràng, chính mình vì sao mỗi lần đều sẽ bị cô ảnh hưởng, vì sao mỗi lần nhìn đến cô cùng người đàn ông khác gần gũi, đều sẽ cảm thấy không thoải mái.

Nhưng bây giờ Lục Khởi ở bên cạnh cô, anh hỏi không nên lời.

Phó Kình Hiên nhắm mắt, lúc mở ra, †rong mắt vẫn như cũ một mảnh thanh minh: “Tôi đến xin lỗi cô.”

“A?” Bạch Dương nhíu mày: “Xin lỗi?”

“Xin lỗi cái gì, anh có phải lại làm gì đối với bảo bối nhà tôi?” Lục Khởi trợn mắt với Phó Kình Hiên mà mắng.

Phó Kình Hiên như cũ không thèm nhìn anh ta, chỉ nhìn Bạch Dương: “Trước đó Tử Yên ở quán cà phê hiểu lầm cô và Trình Minh Viễn, thật sự xin lỗi.”

“Không cần thiết, lời xin lỗi của anh quá rẻ tiền, một chút giá trị không có, bởi vì tôi biết, đây không phải là lần cuối cùng, tôi nghe đến chán rồi. Cho nên lời xin lỗi của Minh Viễn, thật sự xin lỗi.”

“Không cần thiết, lời xin lỗi của anh quá rẻ tiền, một chút giá trị không có, bởi vì tôi biết, đây không phải là lần cuối cùng, tôi nghe đến chán rồi. Cho nên lời xin lỗi của anh vẫn nên rút lại đi” Bạch Dương kéo tay Lục Khởi: “Khởi, chúng ta đi.”

“Được rồi” Lục Khởi cười một tiếng, cùng cô đến thang máy.

Lúc đi qua bên người Phó Kình Hiên, Bạch Dương nâng sườn mặt nhìn anh: “Còn nữa, mong sếp Phó sau này đừng đến đây nữa, bởi vì anh sẽ mang đến phiền phức cho tôi, biết không?”

Nói xong, cô cũng không hề dừng lại, cùng Lục Khởi tiếp tục đi về phía trước.

Phó Kình Hiên còn có thể nghe được Lục Khởi đang hỏi cô: “Bảo bối, anh ta nói ở quán cà phê hiểu lầm em và Trình Minh Viễn là có ý gì? Em và Trình Minh Viễn đi uống cà phê sao lại không gọi anh?”
 
Chương 452


CHƯƠNG 452

Lúc trước đều là Bạch Dương đứng nhìn anh rời đi. Anh biết, nhưng cũng không có quay đầu lại cho cô một cái liếc mắt.

Mà bây giờ, rốt cuộc cũng đến phiên anh đứng nhìn cô đi xa.

Hóa ra nhìn người khác rời đi, lại không chiếm được một cái ngoảnh đầu hoặc là đáp lại, cảm giác lại khiến người ta khó chịu đến như vậy.

Phó Kình Hiên hơi cúi đầu, đưa tay lên ngực, bên trong ngoại trừ chua xót, còn có một chút đau đớn.

Bãi đỗ xe.

Bạch Dương và Lục Khởi đi đến bên cạnh ô tô.

Lục Khởi mở cửa ra: “Bảo bối, em nói Phó Kình Hiên chắc bị khùng, nói lời xin lỗi em vì sao còn tự chạy đến nơi này?”

“Ai biết được.” Bạch Dương hạ vai, chui vào trong xe, không có hứng thú trả lời một câu.

Lục Khởi cũng đi theo lên xe: “Thật không hiểu anh ta suy nghĩ cái gì.”

Bạch Dương cười: “Nếu anh biết anh ta suy nghĩ cái gì, thành tựu ngày hôm nay của anh sẽ giống như anh ta. Được rồi, lái xe đi, không thì bác gái chút nữa lại gọi điện thoại hỏi chúng ta sao còn chưa tới.”

“Được rồi” Lục Khởi gật đầu, khởi động xe.

Trên đường, điện thoại của Bạch Dương đột nhiên vang lên.

Cô mở to mắt, lấy di động ra nhìn thoáng qua, trên mặt hiện lên nét vui mừng.

Lục Khởi nhìn thấy, vội hỏi: “Ai vậy?”

“Tiểu Triết!” Bạch Dương đáp một câu, sau đó nghe điện thoại.

Lục Khởi nghe được là Lương Triết, bĩu môi, không nói chuyện.

“Triết.” Bạch Dương vui sướng hô lên trong điện thoại.

Giọng nói ôn hòa của Lương Triết truyền đến: “Chị, mấy ngày sau có thời gian không?”

“Có, sao vậy?” Bạch Dương hỏi.

Bởi vì cô đoạt được suất hợp tác, quyền quản lý trong tay Đoàn Hựu Đình chia qua một nửa, hiện giờ quyền lên tiếng của cô ở tập đoàn Tam Thịnh cũng cao lên không ít. Rất nhiều thời gian đều không cần tự tay làm lấy, có thể dặn người phía dưới đi làm.

Cho nên dành ra thời gian, tất nhiên là có thể.

“Em ở nước ngoài công tác sắp kết thúc, qua mấy ngày sẽ chuẩn bị về nước, muốn mời chị đi ăn cơm” Lương Triết cười trả lời.

“Đúng vậy, tính thời gian, em đi công tác đã hai tháng, quả thật nên trở về nước. Đi, đến lúc đó thì gọi điện cho chị, chị tới sân bay đón em.” Bạch Dương một lời đồng ý.

“Được.” Lương Triết ừ một tiếng, sau đó híp đôi mắt, thanh âm tuy rằng vẫn ôn nhu, nhưng lại hiện một tia lạnh lão: “Chị, hai tháng qua chị thế nào, Tử Yên bọn họ không bắt nạt chị chứ?”

Thời gian cậu vừa mới đi công tác, công việc không bận, có thể để ý tới việc trong nước.

Nhưng sau đó bận rộn, cậu cũng không có thời gian chú ý, cho nên không biết Tử Yên bọn họ có làm khó dễ cô hay không.

“Chị vẫn còn tốt, về phần Cố Tử Yên bọn họ…” Bạch Dương nụ cười phai nhạt không ít: “Yên tâm đi, chị của em cũng không phải ăn chay, đều đáp trả cả đấy”
 
Chương 453


CHƯƠNG 453

“Nói như vậy, bọn họ quả nhiên là có gây khói dễ chị đúng không?” Lương Triết rũ mí mắt xuống, che khuất hàn ý dọa người.

Bạch Dương cười cười: “Được rồi, không phải chị nói rồi sao? Chị không phải ăn chay, cho nên đừng lo lắng, chị không có việc gì. Đúng rồi, em bên đó vẫn là buổi tối mà, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Thấy cô không muốn nhiều lời, Lương Triết cũng không ép buộc, khóe miệng hạ xuống, lộ ra nụ cười như ban nấy: “Được, vậy em cúp đây, mấy ngày nữa gặp lại”

“Ừ, qua mấy ngày gặp.” Bạch Dương gật gật đầu.

Trò chuyện kết thúc, Lục Khởi nói: “Lương Triết sắp trở về?”

“Đúng vậy, mấy ngày nữa.” Bạch Dương cất điện thoại.

Lục Khởi khụ một tiếng: “Lúc nãy Lương Triết tựa hồ đang hỏi Tử Yên bọn họ có làm khó dễ em đúng không?”

“Đúng vậy, cậu ta lo lắng cho em”

“Xem ra Tử Yên bọn họ cũng nên lo cho chính mình.” Lục Khởi cười vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Bạch Dương nghỉ hoặc nhìn anh ta: “Có ýgì?”

“Không có gì.” Lục Khởi lắc đầu, không có ý định nói tỉ mỉ.

“Thật à? Nhưng em cảm giác anh có chuyện gì gạt em.” Đôi mắt Bạch Dương nheo lại.

Sống lưng Lục Khởi thẳng tắp: “Không có, thật sự không có.”

“Được rồi, không có thì không có đi, em cũng lười muốn biết.” Bạch Dương trừng anh ta, không nhìn anh ta nữa.

Lục Khởi ở nơi không thấu nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại cười trộm.

Lương Triết trở về cũng tốt, cậu ta chính là một người điên.

Có cậu ta ở đây, bảo bối cũng sẽ an †oàn hơn nhiều, bọn Tử Yên kia, cũng sẽ gặp phải tai ương.

Nghĩ đến đó, Lục Khởi nhịn không được cười ra tiếng.

Bạch Dương liếc mắt nhìn anh ta, không biết anh ta đang cười cái gì, cũng không hỏi, đeo lên tai nghe âm nhạc.

Ngày hôm sau, cũng là cuối tuần.

Lục Khởi cùng Bạch Dương đi đến bệnh viện.

Tới nơi, Bạch Dương xuống xe, đứng ở cổng lớn bệnh viện, ngẩng đầu nhìn mấy chữ bệnh viện số một to đùng phía trên, thật lâu không có nhấc chân đi vào.

Lục Khởi đừng xe, đi tới bên cạnh cô, nhìn động tác của cô, phỏng chừng đoán được cái gì, giọng điệu nhu hòa: “Bảo bối, nếu sợ hãi, chúng ta không bỏ, giữ lại nó đi”

Bạch Dương thu hồi ánh mắt, lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Không, muốn bỏ, em thừa nhận là hơi sợ hãi, bởi vì em chưa từng làm giải phẫu này, nhưng là nếu bởi vì sợ hãi mà giữ lại nó, đối với nó cũng không công bằng. Bởi vì em không yêu nó, không cho nó được tình thương của mẹ.”

Con cái, nên cùng với người mình yêu cùng nhau có được, mà trong bụng cô, chỉ là bởi vì một đêm hoang đường, cô không yêu cha của đứa nhỏ này, cho nên làm sao thương đứa nhỏ này đây.

Huống chỉ, coi như cô giữ lại đứa nhỏ này, nó cũng không có cha, Z-H kia nói rất rõ ràng, anh ta nguyện ý nuôi nấng, nhưng lại không muốn nhận đứa nhỏ này, như vậy nó vẫn là một đứa con riêng.

Cho nên làm đứa nhỏ này đi vào trên đời chịu khổ, còn không bằng ngay từ đầu đừng cho nó đến.
 
Chương 454


CHƯƠNG 454

Nghĩ xong, Bạch Dương hít sâu, ổn định †âm trạng, nhấc chân đi vào bệnh viện.

Lục Khởi cũng vội vàng đi theo.

Sau khi đăng kí xong, hai người đi đến khoa phụ sản.

Cách đó không xa, Tử Yên nhìn bóng dáng hai người biến mất ở thang máy, cắn môi dưới, đi đến quầy đăng ký: “Y tá, xin hỏi cô Bạch ban nãy, đăng kí khoa gì vậy?

Tôi là bạn của cô ấy, cô ấy gần đây tâm trạng vẫn luôn không tốt, cho nên tôi theo đến đây. Không ngờ cô ấy thế mà tới bệnh viện, cho nên y tá làm ơn nói cho tôi một chút, tôi thật sự rất lo cho cô ấy.”

Tử Yên trên mặt lo lắng làm người ta xúc động, y tá bị cô ta thuyết phục, lật ghi chép đăng kí của Bạch Dương, nói cho cô †a: “Là khoa phụ sản.”

Nghe ba chữ này, Tử Yên khóe miệng hơi cong lên, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường, trở lại bộ dạng lo lắng không thôi: “Tôi đã biết, cảm ơn cô y tá”

“Không có gì.” Y tá xua xua tay.

Tử Yên xoay người rời đi, lo lắng trên mặt lập tức biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ đầy hưng phấn.

Cô lấy điện thoại ra, bấm số Lâm Diệc Hàng: “Nè, Diệc Hàng, Bạch Dương tới bệnh viện, tôi còn tưởng rằng cô ta sẽ chọn bệnh viện khác, không ngờ cô ta cuối cùng vẫn là tới chỗ anh này. Diệc Hàng, tiếp theo nhờ anh.”

“Tôi đã biết, yên tâm đi.” Mắt kính Lâm Diệc Hàng phản ánh quang.

Tử Yên buông điện thoại, Phó Kình Hiên đi tới bên cạnh cô ta, mày hơi nhăn lại: “Tử Yên, không phải anh nói em ở cổng lớn bệnh viện chờ anh sao? Em sao lại chạy đến đây?”

Tử Yên ánh mắt lóe một chút, cười trả lời: “Xin lỗi anh Kình Hiên, em vừa mới thấy được một người quen, quá nóng vội nên đuổi theo đến đây, quên mất lời anh nói, anh đừng giận em mà.”

Cô ta ôm lấy cánh tay anh làm nũng.

Tử Yên cũng không nói dối, lúc chờ anh ở cửa bệnh viện, thấy được Bạch Dương và Lục Khởi, vội vàng trốn đi, sau đó lại lặng lẽ đi theo hai người Bạch Dương vào đây.

Không ngờ tới như lại trùng hợp như vậy, chính mình đến nơi này xem bác sĩ tâm lý, lại vừa vặn gặp được Bạch Dương bọn họ tới khoa phụ sản. Đúng lúc, hôm nay phải lấy mạng Bạch Dương, chấm dứt hậu hoạn!

“Người quen nào?” Phó Kình Hiên hỏi.

Tử Yên cười trả lời: “Trước kia là bạn học đại học, nhưng cô ta không nhận ra em, được rồi, Kình Hiên, không nói chuyện này nữa, chúng ta đến khoa thần kinh đi.”

Phó Kình Hiên cũng không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu đồng ý.

Bên kia Lâm Diệc Hàng kết thúc cuộc trò chuyện với Tử Yên thì liên lạc với khoa phụ sản: “Người phụ nữ kia mà tôi nói lần trước đã đi chỗ các anh, chú ý đừng để lộ „ tẩy.

“Tôi hiểu rồi chủ nhiệm Lâm.” Người bên kia gật đầu trả lời.

Lâm Diệc Hàng ừ một tiếng, cúp điện thoại.

Khoa phụ sản.

Bạch Dương đi cùng với Lục Khởi, hai người đi tới cửa phòng khám bệnh.

“Khởi, anh chờ em bên ngoài nhé.” Bạch Dương quay đầu nói với Lục Khởi.

“Anh nên đi vào với em.” Lục Khởi có chút không yên tâm.
 
Chương 455


CHƯƠNG 455

Bạch Dương lắc đầu từ chối: “Không được.”

Cô bướng bỉnh như thế, Lục Khởi không có cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý: “Vậy được, anh ở đây chờ em, có chuyện gì thì gọi anh, anh vào ngay.”

“Được.” Bạch Dương cười cười, sau đó đi vào.

Phòng khám bệnh, bác sĩ đặt điện thoại bàn xuống, nhìn thấy cô đi vào, ánh mắt lập tức lóe lên.

“Cô Bạch, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Bác sĩ cười chào hỏi Bạch Dương.

Bạch Dương ngồi xuống đối diện anh ta, có chút kinh ngạc: “Bác sĩ còn nhớ tôi sao?”

“Đương nhiên, lần trước cô đến đây, tôi là người khám cho cô, trí nhớ của tôi rất tốt” Bác sĩ nói.

Bạch Dương cong khóe miệng: “Thì ra là như vậy.”

“Cô Bạch, lần này cô đến đây là vì đứa bé trong bụng có vấn đề sao?” Bác sĩ cầm đơn đăng ký của cô hỏi.

Bạch Dương lắc đầu: “Không phải, lần này tôi đến đây vì muốn phá thai.”

“Phá thai?” Bác sĩ sửng sốt một chút.

Bạch Dương gật đầu: “Không sai.”

Vẻ mặt của bác sĩ phức tạp: “Cô có chắc chắn không?”

“Đương nhiên.” Bạch Dương trả lời chắc chắn.

Bác sĩ lập tức không nói chuyện.

Anh ta còn tưởng rằng mình phải bịa ly do thai nhi dị dạng hoặc là cơ thể của người mẹ không thích hợp mang thai để lừa gạt cô, muốn cô đồng ý phá thai.

Không ngờ lần này cô đến vì muốn phá thai, nhưng anh ta lại tiết kiệm được công sức.

“Nếu cô Bạch đã suy nghĩ kỹ, vậy cô Bạch định khi nào phá thai? Tôi sẽ sắp xếp thời gian phẫu thuật.” Bác sĩ nhìn về phía bụng của cô.

Tay Bạch Dương đặt trên bụng nắm chặt lại, cũng không trả lời mà cụp mắt xuống, dường như đang suy nghĩ.

Bác sĩ vẫn luôn quan sát sắc mặt của cô, anh ta thấy cô như vậy, sợ cô đổi ý, không nỡ phá thai.

Vì thế bác sĩ híp mắt lại, bình tĩnh khuyên nhủ: “Cô Bạch, chuyện này không thể kéo dài, nếu tiếp tục kéo dài thì đứa bé càng lớn, không tốt cho cơ thể người mẹ, cho nên cô phải quyết định sớm một chút.”

“Vậy anh sắp xếp nhanh một chút.”

Bạch Dương hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, giọng hơi khàn khàn trả lời.

Trên thực tế, khi bác sĩ hỏi cô định khi nào phá thai, trong lòng cô bỗng không nỡ, khiến cô chậm chạp không trả lời bác sĩ.

Nhưng cho dù cô không nỡ, cũng phải hạ quyết tâm.

Mẹ xin lỗi!

Bạch Dương nói lời xin lỗi với đứa bé trong bụng, sau đó ký tên vào giấy đồng ý phá thai.

Bác sĩ nhìn cô ký tên, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, ý cười trên mặt cũng tăng lên.

“Cô Bạch, tôi vừa xem lịch trên hệ thống, hai ngày nay đã có người đặt lịch phẫu thuật, cho nên ca phẫu thuật của cô sẽ được xếp vào buổi chiều hai ngày sau.”

Bác sĩ cầm giấy đồng ý phá thai của Bạch Dương thì dịu dàng nói.

Bạch Dương gật đầu: “Tôi biết rồi, hai ngày sau tôi sẽ đến.”
 
Chương 456


CHƯƠNG 456

“Được” Bác sĩ cười đáp lại.

Bạch Dương đứng lên ra khỏi phòng khám bệnh.

“Bé cưng.” Bên ngoài, Lục Khởi nhìn thấy cô đi ra thì vội vàng nắm tay cô: “Khi nào phẫu thuật?”

“Hai ngày sau.” Bạch Dương trả lời.

Lục Khởi sờ cằm: “Hai ngày sau à, hai ngày sau cũng tốt, có thời gian giảm xóc, có thể điều chỉnh trạng thái tâm lí, bây giờ chúng ta trở về sao?”

“Về thôi.” Bạch Dương nhìn đồng hồ.

Hai người đi vào thang máy.

Bác sĩ đứng ở cửa nhìn bọn họ biến mất ở khúc cua hành lang thì đóng cửa lại, xoay người trở về bàn làm việc cầm điện thoại trên bàn gọi đi.

Dường như người bên kia luôn chờ điện thoại, điện thoại vừa được gọi đi thì đã được kết nối: “Thế nào?”

“Chủ nhiệm Lâm, nhiệm vụ hoàn thành, cô ấy đã ký giấy đồng ý phá thai.” Bác sĩ trả lời.

Lâm Diệc Hàng điều chỉnh dáng ngồi: “Tốt lắm, khi nào phẫu thuật?”

“Buổi chiều hai ngày sau.”

“Tôi biết rồi” Lâm Diệc Hàng nói xong thì cúp điện thoại, lại gọi cho Cố Tử Yên.

Lúc này Tử Yên đang ngồi trong phòng khám bệnh tâm lý, tuy rằng bác sĩ vẫn chưa tới, nhưng trong lòng cô ta vừa nôn nóng vừa lo lắng.

Cho dù Lâm Diệc Hàng nói cô ta không cần lo lắng, cô ta vẫn sợ hãi lát nữa mình sẽ bị lộ tẩy.

Bởi vì nếu Kình Hiên biết được cô ta vốn không rối loạn nhân cách phân liệt, chỉ lợi dụng rối loạn nhân cách phân liệt để đối phó Bạch Dương, dù Kình Hiên đang coi cô †a là người mình yêu cũng sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta.

Cho nên, cô ta tuyệt đối không thể lộ tẩy.

Phó Kình Hiên cảm người phụ nữ bên cạnh lo lắng thì quay đầu nhìn cô ta: “Tử Yên, không sao chứ?”

Sắc mặt Tử Yên hơi trắng bệch, nhưng cô ta nghe anh hỏi thì vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Em không sao, lần đầu tiên gặp bác sĩ tâm lý, cho nên không thoải mái lắm.

“Không sao, anh vẫn luôn ở bên cạnh em” Phó Kình Hiên sờ đầu cô ta.

“Kình Hiên, anh thật là tốt.” Tử Yên dịu dàng trả lời, trong lòng lại rất bực bội.

Nếu có thể, cô ta không muốn anh ở bên cạnh.

Bởi vì anh ở chỗ này, cô ta mới càng thêm sợ hãi đó được không?

Nhưng Tử Yên không dám thể hiện suy nghĩ này ra ngoài.

Lúc này điện thoại của cô ta vang lên.

Tử Yên nhìn thoáng qua, nhìn thấy Lâm Diệc Hàng gọi tới, ánh mắt tối đi, lập tức đứng lên: “Kình Hiên, mẹ em gọi điện thoại tới, em ra ngoài nghe điện thoại.”

“Ừ” Phó Kình Hiên cũng không nghỉ ngờ, hơi gật đầu: “Đi đi.”

Tử Yên cầm điện thoại mở cửa ra ngoài.

Cô ta không muốn có người nghe thấy nên đi ra xa mới nhận điện thoại: “Diệc Hàng, thế nào, thành công không?”
 
Chương 457


CHƯƠNG 457

“Thành công, nhưng hai ngày sau mới phẫu thuật.” Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính lên trả lời.

Trên mặt Tử Yên đầy vui vẻ không thể che giấu được: “Thật là tốt quá, hai ngày cũng được, lâu như vậy mà tôi có thể chờ được, huống chỉ là hai ngày? Diệc Hàng, hai ngày sau anh nhất định…”

“Yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp tốt.” Lâm Diệc Hàng cắt ngang lời cô ta nói.

Tử Yên rất yên tâm với anh ta, cô ta biết chỉ cần cô ta muốn anh ta sẽ giúp mình đạt được mục đích.

Bởi vì anh ta cho rằng cô ta là ân nhân cứu mạng mình.

Tuy rằng cô ta không biết vì sao anh ta cho rằng cô ta đã cứu mạng mình.

Nhưng vậy thì sao chứ, nếu anh ta đã nghĩ vậy, lại bằng lòng làm việc cho cô ta, vì sao cô ta không nhận lấy.

“Được, vậy làm phiền anh, Diệc Hàng.”

Tử Yên cười trả lời.

Sau đó hai người lại nói vài câu mới cúp máy.

Tử Yên cất điện thoại, nhìn xung quanh thấy không có ai, sau đó giả vờ như không xảy ra chuyện gì, quay về phòng khám bệnh.

Lúc cô ta đi vào thì phát hiện bên trong có thêm một người, một ông già người nước ngoài mặc áo blouse trắng.

Trong lòng Tử Yên căng thẳng, lập tức biết được người này là bác sĩ tâm lý mà Kình Hiên tìm cho mình.

Quả nhiên Phó Kình Hiên thấy cô ta đã trở về thì vẫy tay: “Tử Yên, em đến đây, anh giới thiệu với em, đây là bác sĩ Steve, giáo sư tâm lý học nổi tiếng thế giới.”

Tử Yên miễn cưỡng nở mỉm cười, cứng đờ đi tới.

Bác sĩ Steve nhìn cô ta, đưa tay ra, dùng tiếng nước T lưu loát nói: “Chào cô Cố, tôi nghe bác sĩ Lâm nhắc đến cô, cô yên tâm, tôi sẽ chữa bệnh cho cô, sẽ không làm cho cô thất vọng.”

Ông ta nói xong thì nháy mắt với cô ta.

Tử Yên lập tức hiểu ra.

Diệc Hàng đã mua chuộc được ông già này đứng về phía mình.

Hơn nữa ông ta nói rất rõ ràng, sẽ không làm cho cô ta thất vọng.

Có nghĩa là cho dù cô ta diễn kịch dở đến đâu, ông ta cũng sẽ nói cô ta có bệnh.

Tử Yên nghĩ đến đây thì lập tức không còn lo lắng, cả người trở nên nhẹ nhõm, năm lấy tay bác sĩ Steve: “Được, vậy làm phiền ông.”

“Không cần khách sáo, cô Cố, mời ngồi.”

Bác sĩ Steve rút tay lại, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống.

Phó Kình Hiên kéo ghế giúp Cố Tử Yên.

Tử Yên cười với anh, sau đó ngồi xuống.

Bác sĩ Steve cũng ngồi xuống hai người đối diện: “Tổng giám đốc Phó, cô Cố, chuẩn bị xong chưa? Tiếp theo tôi muốn bắt đầu khám bệnh”

“Tử Yên” Phó Kình Hiên nhìn về phía Cố Tử Yên.

Tử Yên gật đầu: “Tôi chuẩn bị xong rồi, bác sĩ Steve, ông bắt đầu đi.”

“Được.” Bác sĩ Steve đẩy mắt kính, sau đó lấy ra một đồng hồ quả quýt trong túi áo blouse trắng: “Cô Cố, tiếp theo tôi sẽ tiến hành thôi miên cô, đánh thức nhân cách thứ hai của cô, cô đừng sợ, cứ làm theo lời của tôi là được”
 
Chương 458


CHƯƠNG 458

“Ừm” Tử Yên gật đầu, tay nắm góc áo của Phó Kình Hiên, dáng vẻ sợ hãi không thôi: “Kình Hiên, anh ở bên cạnh em được không.”

Cô ta yếu ớt nhìn anh.

Dù sao bác sĩ Steve đứng về phía cô ta, cô ta cũng không cần lo lắng bác sĩ Steve sẽ nói với anh chuyện cô ta vốn không rối loạn nhân cách phân liệt.

Phó Kình Hiên nhìn Tử Yên sợ hãi, trong lòng mềm nhũn, nắm tay cô ta: “Được, anh không đi, anh ở bên cạnh em.”

Tử Yên cười.

Sau đó bác sĩ Steve bắt đầu thôi miên.

Tử Yên nhắm hai mắt lại dựa vào ghế sofa, giống như đã ngủ.

Phó Kình Hiên nhìn bác sĩ Steve thu lại đồng hồ quả quýt, nhưng vẫn nhìn Tử Yên không nhúc nhích, trong lòng có chút lo lắng: “Bác sĩ Steve, thôi miên có ảnh hưởng đến Tử Yên hay không?”

“Yên tâm đi Tổng giám đốc Phó, sẽ không có ảnh hưởng, cô ta sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại sẽ biến thành một người khác.” Bác sĩ Steve nói.

Phó Kình Hiên híp mắt.

Anh đương nhiên biết một người khác là ai, đó là nhân cách thứ hai của Tử Yên.

Cho tới bây giờ, anh chưa từng nhìn thấy, bây giờ rốt cuộc có thể gặp được sao?

“Cô Cố, cô có thể tỉnh lại” Bác sĩ Steve võ tay ở bên tai Cố Tử Yên.

Bụp!

Sau khi tiếng vỗ tay vang lên, Tử Yên vốn nhắm mắt lại đột nhiên mở ra ngồi dậy.

Phó Kình Hiên nhìn cô ta, có chút không chắc cô ta là Tử Yên hay là nhân cách thứ hai.

Phó Kình Hiên nghĩ vậy thì mím môi mỏng, thử gọi một tiếng: “Tử Yên?”

“Anh Phó, em là Tina, em tự đặt tên cho mình” Tử Yên nở nụ cười lẳng lơ, giọng quyến rũ nói.

Phó Kình Hiên nhìn nhân cách thứ hai trước mắt có tính cách hoàn toàn trái ngược với Tử Yên thì im lặng.

Tử Yên đứng lên đi đến trước mặt anh: “Anh Phó, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.

Phó Kình Hiên nhíu mày lùi lại một bước, vẫn không trả lời.

Anh không thích nhân cách thứ hai này, thậm chí có thể nói là chán ghét.

Ngoại trừ người này quá độc ác thì còn có nguyên nhân không nên lời khác.

Tử Yên nhìn thấy sự chán ghét trong †rong mắt anh, nụ cười trên mặt cứng lại, trong lòng càng oán hận.

Vừa rồi cô ta giả vờ bị thôi miên, tự hỏi phải diễn nhân cách thứ hai không tồn tại kia thế nào, cô ta suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định diễn bản chất thật của mình.

Không sai, lúc này dáng vẻ này mới là tính cách thật sự của cô ta, bình thường cô ta chỉ đang giả vờ mà thôi, nhưng cô ta không ngờ Phó Kình Hiên chán ghét bản chất thật của cô tal Tử Yên cụp mắt, đè xuống sự căm hận trong lòng, sau đó cười lằng lơ nhìn Phó Kình Hiên: “Anh Phó, anh nhìn em như thế làm cho em đau lòng lắm đó.”

“Vì sao cô nhắm vào Bạch Dương nhiều lần như thế?” Phó Kình Hiên không để ý đến cô ta giả vờ đau khổ, mím môi lạnh giọng hỏi.
 
Chương 459


CHƯƠNG 459

Tử Yên càng thêm tức giận.

Câu nói đầu tiên lại nhắc đến Bạch Dương Anh để ý đến Bạch Dương như thế sao?

“Vì sao?” Tử Yên cười vô sỉ làm cho người ta sợ hãi: “Bởi vì em ghét cô ta.”

Phó Kình Hiên nhíu mày lại: “Chỉ vì lý do này?”

“Đương nhiên là không!” Tử Yên dùng ngón tay quấn lấy tóc, giải thích: “Nguyên nhân lớn nhất là vì cô ta làm cho Tử Yên không có cảm giác an toàn, Tử Yên sợ hãi cô ta cướp anh đi, cho dù anh bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện đó, nhưng sự tồn tại của Bạch Dương làm cho Tử Yên sợ hãi, vì thế tôi đã ra đời.”

Cô ta hất tóc ra nói: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ Tử Yên , chỉ cần Tử Yên không vui hoặc là cảm giác Bạch Dương đến gần anh khiến Tử Yên có cảm giác lo lắng, tôi sẽ xuất hiện xử lý Bạch Dương “

“Xử lý?” Sắc mặt Phó Kình Hiên rất khó coi: “Nhưng hành động của cô luôn đưa Bạch Dương vào chỗ chết!”

“Có gì không đúng sao?” Tử Yên buông †ay: “Chỉ cần Bạch Dương chết, Tử Yên sẽ không bao giờ có cảm giác không an toàn, cả đời vui vẻ, rất tốt mài”

Phó Kình Hiên nắm chặt tay lại, vẻ mặt càng thêm u ám: “Bác sĩ Steve, đánh thức Tử Yên đi.”

Anh không muốn gặp lại nhân cách thứ hai, người này quá ác độc, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của anh.

Cho nên người này tuyệt đối không thể tồn tại!

“Được, Tổng giám đốc Phó” Bác sĩ Steve đi tới nháy mắt với Cố Tử Yên.

Tử Yên hiểu ý chớp mắt, sau đó phối hợp ngủ thiếp đi.

“Bác sĩ Steve.” Phó Kình Hiên nhìn Bác sĩ Steve: “Có cách nào tiêu diệt nhân cách thứ hai của Tử Yên không.”

Anh vốn muốn nhân cách thứ hai hòa hợp với Tử Yên.

Nhưng vừa rồi nhân cách thứ hai quá ác độc khiến anh ý thức được không thể hòa hợp, nếu hòa hợp, không ai biết được tính cách của Tử Yên có thay đổi, trở nên ác độc hay không.

Cho nên cách tốt nhất là tiêu diệt nhân cách thứ hai.

Trên sofa, Tử Yên nghe thấy Phó Kình Hiên nói thì hai tay siết chặt lại.

Kình Hiên muốn tiêu diệt nhân cách thứ hai của cô ta.

Tuy rằng nhân cách thứ hai không tồn tại, nhưng Kình Hiên cho rằng nó tồn tại.

Mà Kình Hiên muốn tiêu diệt, chẳng lẽ nhân cách thứ hai không phải cô ta sao?

Bác sĩ Steve cũng không ngờ Phó Kình Hiên đột nhiên nói như vậy, ông ta liếc Tử Yên trên sofa thì gật đầu trả lời: “Có thể, nhưng tôi nhìn tình hình vừa rồi, nhân cách thứ hai của cô Cố đã rất mạnh, nếu muốn tiêu diệt thì không thể làm được trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất cần thời gian rất lâu.

“Tôi biết rồi, vậy mong ông cố gắng chữa trị cho Tử Yên.” Phó Kình Hiên xoa trán nói.

Bác sĩ Steve cười gật đầu: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đánh thức cô Cố”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng.

Tử Yên nhanh chóng mở to mắt tỉnh lại.

Cô ta mê man nhìn xung quanh, cô ta nhìn Phó Kình Hiên nghỉ ngờ hỏi: “Kình Hiên, em vừa…”

“Em vừa bị thôi miên.” Phó Kình Hiên vươn tay kéo cô ta đứng lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom