Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 340: Chương 340





Bạch Dương liếc nhìn cô, chỉ cảm thấy cô càng thần bí hơn.

Lúc đầu Bạch Dương còn tưởng Trần Thi Hàm là con gái cưng trong gia tộc lớn, che giấu thân phận mới đến Thiên Thịnh làm việc.

Dù sao cũng là Trần Thi Hàm giúp cô chỉnh nhà họ Cao, nếu không có bối cảnh thì không thể nào làm được.

Nhưng bây giờ nghe Trần Thi Hàm nói trước đây còn làm vệ sĩ cho người ta, điều này làm cho Bạch Dương loại bỏ suy đoán trước đó.

Nhưng bất kể Trần Thi Hàm có thân phận gì, chỉ cần ở bên phía cô là đủ rồi.

“Chị Trần, chị còn từng làm vệ sĩ à?” Phó Kình Duy nhìn về phía Trần Thi Hàm với ánh mắt sáng ngời.

Trần Thi Hàm liếc nhìn cậu ta: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
“Không có, không có, em chỉ muốn hỏi thôi.

Có phải chị biết các loại võ thuật không?” Phó Kình Duy hỏi.


Trần Thi Hàm gật đầu: “Gần như vậy.”
Trên mặt Phó Kình Duy đầy vẻ kích động: “Vậy chị có thể dạy em không?”
Con trai có ai không thích võ thuật đâu.

“Không thể.” Nhưng Trần Thi Hàm vừa mở miệng đã từ chối.

Vẻ mặt Phó Kình Duy lập tức ảm đạm nhưng rất nhanh lại phấn chấn lên: “Vậy em bái chị làm thầy thì sao?”
“Tôi không nhận đồ đệ.”
“Vậy phải thế nào thì chị mới chịu dạy em?”
“Dù thế nào cũng không dạy cậu.

Cậu từ bỏ ý nghĩ này đi.”
“Đừng mà…”
Đám người dần đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Cố Tử Yên trên mặt đất mới chợt mở mắt ra và ngồi dậy, trong mắt đầy vẻ thâm độc và căm hận ngập trời.

“Bạch Dương, Lục Khởi, Trình Minh Viễn, Phó Kình Duy, các người cứ chờ đấy cho tôi!” Cố Tử Yên thì thầm với vẻ dữ tợn.

Sau đó, cô ta cố nhịn đau trên người để đứng lên, bước cà nhắc về phía biệt thự.


Lúc này, mấy người Bạch Dương đã trở về phòng của mình.

Trong phòng khách không có ai, Cố Tử Yên đi tới trước bàn, rót hai cốc nước, hít sâu một hơi rồi hắt lên trên mặt và trên đầu mình.

Sau khi làm ướt mặt và tóc, Cố Tử Yên ngẩng đầu cào rối tóc, sau đó lại kéo loạn quần áo trên người khiến mình có vẻ càng chật vật hơn.

Sau khi làm xong những điều này, cô ta đi về phía cầu thang, sau đó vẻ thâm trầm trên mặt đã thay đổi, vừa khóc vừa gõ cửa phòng của Phó Kình Hiên: “Kình Hiên… Kình Hiên…”
Phó Kình Hiên đang mơ màng ngủ, nghe được tiếng gọi thì lập tức tỉnh dậy.

Anh ngồi dậy, khẽ day huyệt thái dương, sắc mặt hơi phức tạp.

Anh vừa nằm mơ, không ngờ lại mơ thấy Bạch Dương và đứa bé trong bụng cô.

Đứa trẻ kia đã sinh ra, là một bé trai, là con của anh.

Anh rất vui mừng.

Vào lúc anh chuẩn bị đặt tên cho đứa bé, đột nhiên nghe được giọng nói của Tử Yên.

Cũng là mơ sao?
Trong lúc Phó Kình Hiên không phân biệt được giọng nói của Cố Tử Yên là trong mơ hay ngoài đời thực, giọng nói của Cố Tử Yên lại vang lên: “Kình Hiên, anh mở cửa đi… hu hu hu…”
Phó Kình Hiên nghe tiếng khóc của Cố Tử Yên, ánh mắt chợt nghiêm lại, xác định không phải là mơ..

 
Chương 341: Chương 341





Anh vén chăn bước xuống giường, sau khi bật đèn lại đi về phía cửa.

Cửa mở ra, Phó Kình Hiên thấy người phụ nữ ngoài cửa với đầu tóc rối bời, quần áo trên người cũng xộc xệch không chịu nổi, anh không khỏi ngẩn người, nhíu mày nói: “Tử Yên?”
“Kình Hiên…” Cố Tử Yên ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn anh.

Lúc này Phó Kình Hiên mới phát hiện ra trên mặt cô ta còn có vết thương, sắc mặt sa sầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”
Cố Tử Yên nghe anh hỏi thăm, uất ức miệng mếu máo và càng khóc to hơn, lại muốn nhào vào trong lòng anh.

Phó Kình Hiên thấy thế, bất giác lùi lại một bước, tránh cô ta.

Cố Tử Yên vồ hụt, tiếng khóc chợt nghẹn lại, nhìn anh oán trách: “Kình Hiên, không ngờ anh lại tránh em?”
“Khụ.

” Phó Kình Hiên cũng biết phản ứng vừa rồi của mình đã làm cô ta thương tâm, che miệng khẽ ho một tiếng, giải thích: “Xin lỗi Tử Yên, em biết anh có bệnh sợ bẩn.


“Em biết, nhưng…”
“Được rồi Tử Yên, em nói xem em bị làm sao trước đi?” Phó Kình Hiên ngắt lời cô ta.

Cố Tử Yên cắn môi dưới: “Em bị người chụp bao tải đánh.



Nghe được bị người ta chụp bao tải, phản ứng đầu tiên của Phó Kình Hiên là hơi buồn cười.

Trên thực tế, anh cũng cười thật, mặc dù khóe miệng chỉ hơi cong lên nhưng Cố Tử Yên vẫn nhìn thấy được.

“Kình Hiên!” Cố Tử Yên tức giận giậm chân: “Em bị người ta đánh, thế mà anh còn cười em.


“Xin lỗi.

” Phó Kình Hiên lại ho khan vài tiếng, không cười nữa, trầm giọng hỏi: “Ai đánh?”
Kỳ lạ là anh thấy Tử Yên bị đánh lại không mấy phẫn nộ.

“Là đám người cô Bạch, bọn họ bảo em Kình Duy lừa em ra khỏi phòng, sau đó làm em choáng váng ngất đi, nhét em vào trong bao tải, đưa tới trường đua ngựa bên ngoài lại tay đấm chân đá với em.

Kình Hiên, anh nhìn em đi, trên người em đều là vết thương.


Cố Tử Yên xắn tay áo lên, để lộ ra cho anh nhìn thấy những vết bầm tím lớn nhỏ trên đó: “Những vết này đều do bọn họ làm.


Nước trên người em cũng do bọn họ hắt đấy.

Kình Hiên, anh phải đòi lại công bằng cho em.

Bọn họ thật quá đáng.


Phó Kình Hiên nhìn vết thương trên cánh tay Cố Tử Yên, vẫn không mấy phẫn nộ, chỉ hơi lạnh giọng nói: “Anh biết rồi, em về tắm đi, anh đi tìm Kình Duy.


“Được.

” Cố Tử Yên gật đầu, thút tha thút thít quay về phòng mình ở bên cạnh.

Phó Kình Hiên ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, sau đó đi lên tầng.

“Phó Kình Duy, ra đây!” Anh đứng trước cửa phòng của Phó Kình Duy, gõ cửa với vẻ mặt vô cảm.

Phó Kình Duy mở cửa ra, vừa nhìn thấy anh, trong mắt đã lập tức lộ vẻ chột dạ nhưng nhanh chóng biến mất, ngáp một cái, giả vờ rất buồn ngủ: “Anh, có chuyện gì vậy?”
“Tử Yên bị đánh, em có tham dự không?” Đôi mắt thâm thúy của Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm vào Phó Kình Duy.

Bản thân Phó Kình Duy là người không biết cách che giấu, vừa bị ánh mắt sắc bén của Phó Kình Hiên nhìn tới, lại lập tức lòi ra, ấp a ấp úng nói không ra lời.

.

 
Chương 342: Chương 342





Vẻ mặt Phó Kình Hiên thâm trầm: “Em giỏi thật đấy, còn làm ra được loại chuyện như vậy.


“Đáng đời cô ta, ai bảo cô ta hại chị Bạch Dương.

” Phó Kình Duy lầm bầm.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Cho nên bọn em đánh cô ấy vì chuyện ban ngày à?”
“Đúng thì sao chứ?” Phó Kình Duy nói nhỏ.

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn cậu ta một lúc: “Ba tháng tới, anh sẽ không cho em một đồng tiêu vặt nào hết, em cố gắng tự kiểm điểm đi.


Phó Kình Hiên nói xong, không để ý tới tiếng kêu rên của Phó Kình Duy, lại đi tới gõ cửa phòng của Trình Minh Viễn.

Tất cả đám người ở tầng ba đều nhanh chóng đi ra, đứng trong hành lang nhốn nháo náo nhiệt.

Mọi người liếc nhìn nhau, đều biết Phó Kình Hiên tới làm gì.

Chắc Cố Tử Yên tỉnh lại đã mách tội, cho nên Phó Kình Hiên tới tìm bọn họ để hỏi tội.


“Em nói này Kình Hiên, bây giờ hơn nửa đêm, anh không ngủ lại gọi bọn em dậy làm gì vậy?” Trình Minh Viễn vươn vai một cái, dựa vào bên khung cửa, lười biếng hỏi.

“Đúng vậy, anh có bệnh à?” Lục Khởi cũng bĩu môi nói.

Bạch Dương cũng dựa vào bên khung cửa, mắt khép hờ như đang ngủ.

Phó Kình Hiên nhìn cô hai giây, nhớ tới giấc mơ của mình vừa nãy, màu mắt tối lại rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, lạnh lùng nói: “Các người tính giải thích thế nào về chuyện Tử Yên bị đánh?”
“Cái gì? Cố Tử Yên bị đánh à?” Lục Khởi lập tức tỏ ra rất kinh ngạc, sau đó vỗ tay cười: “Tốt quá, ai làm thế? Làm tốt như vậy, tôi phải tặng cờ thưởng cho người đó mới được.


“Phụt.

” Bạch Dương bật cười, nhưng mắt vẫn không mở ra.

Phó Kình Duy sa sầm mặt có vẻ khó coi: “Anh tính giả ngốc à?”
“Chúng tôi giả ngốc gì chứ?” Lục Khởi giang tay ra: “Sao vậy, chẳng lẽ Tổng giám đốc Phó nghi ngờ chúng tôi đánh Cố Tử Yên à?”
“Tôi nhìn sắc mặt của Tổng giám đốc Phó, dường như nghĩ vậy đấy.

” Trần Thi Hàm ngáp một cái, nói.


“Kình Hiên, anh làm vậy là không đúng rồi.

Bọn em vẫn luôn ở trong phòng ngủ, sao có thể đi đánh Cố Tử Yên được.

Lại nói, bọn em tự nhiên đi đánh cô ta làm gì?” Trình Minh Viễn cũng có vẻ rất buồn ngủ.

Phó Kình Hiên thấy mấy người này không thừa nhận, môi mỏng mím lại có phần lạnh lùng: “Phó Kình Duy đã thừa nhận, các người còn muốn ngụy biện?”
“Không phải, cậu ta thừa nhận là chuyện của cậu ta, liên quan gì tới chúng tôi.

Chúng tôi chưa từng làm, sao phải thừa nhận?” Lục Khởi nói, còn ngầm trừng mắt với Phó Kình Duy.

Không ngờ thằng nhóc này lại khai ra nhanh như vậy, đúng là vô dụng.

Phó Kình Duy nhận ra ánh mắt của anh ta, cúi thấp đầu vì tự biết mình đuối lý.

Cậu ta cũng không muốn thừa nhận nhanh như vậy, cậu ta thật sự không giỏi nói dối, hơn nữa lại rất sợ người anh trai này.

Cậu ta vừa bị anh trai trừng mắt, lại không xong rồi.

Phó Kình Hiên biết Lục Khởi đang chơi xấu, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó nhìn sang Bạch Dương: “Cô cũng không muốn thừa nhận à? Các người đánh Tử Yên, đơn giản chỉ vì trả thù chuyện Tử Yên đã làm với cô ban sáng, không phải sao?”
Bạch Dương mở mắt, trong mắt không hề có vẻ gì buồn ngủ, bình tĩnh và vô cảm nhìn anh: “Anh có chứng cứ gì không?”
Phó Kình Hiên nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, chân mày nhíu lại, trong lòng rất phiền não.

Anh không thích cô nhìn anh với ánh mắt như vậy.

.

 
Chương 343: Chương 343





Nhưng anh lại không thể giải thích được vì sao mình không thích.

“Đúng vậy, anh có chứng cứ gì chứng minh Cố Tử Yên bị đánh là do chúng tôi trả thù cô ta không?” Lục Khởi khoanh tay trước ngực cũng nói.

“Vết thương trên người tôi chính là chứng cứ.” Lúc này, giọng nói của Cố Tử Yên vọng đến.

Mọi người nhìn lại.

Cố Tử Yên đã tắm rửa xong, thay bộ quần áo khác rồi đi lên đây.

Mọi người thấy từng vết bầm tím trên mặt cô ta, không nhịn được lại cười ha ha.

Gương mặt Cố Tử Yên lúc xanh lúc trắng, rất khó coi: “Các người cười cái gì?”
“Không có gì, chúng tôi chắc chắn không phải cười mặt cô Cố giống một đầu heo ha ha ha.” Trình Minh Viễn ôm bụng, cười ra nước mắt.


Người khác nghe được lời này lại cười phá lên.

Mặc dù Bạch Dương không cười khoa trương như bọn họ, nhưng khóe miệng và đôi mắt cong lên, cũng cho thấy tâm trạng tốt của cô lúc này.

“Các người… Các người…” Cố Tử Yên nhục nhã nhào vào trong lòng Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, bọn họ thật quá đáng!”
Phó Kình Duy lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, quát khẽ: “Tất cả câm miệng lại!”
Mọi người bất giác ngừng cười.

“Xin lỗi nhé Kình Hiên, cô Cố thật sự khụ khụ… Cho nên bọn em mới không nhịn được.” Trình Minh Viễn khoát tay, xấu hổ nói, nhưng trong mắt lại không hề ngượng ngùng.

Lục Khởi cũng lên tiếng: “Cô Cố nói vết thương này của cô chính là chứng cứ chứng minh chúng tôi đánh cô, đúng không?”
“Không sai.” Cố Tử Yên rời khỏi vòng tay của Phó Kình Hiên, liên tục gật đầu.

Bạch Dương cười lạnh: “Cô Cố thứ lỗi cho tôi nói thẳng, vết thương của cô không thể xem là chứng cứ được.”
Ban ngày cô ta bị rắn cắn, nhưng từ lúc cô ta tỉnh lại, anh không những không quan tâm lấy một câu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta.


Làm sao cô ta có thể chịu được việc này.

“Không có.” Phó Kình Hiên húp canh, trả lời với giọng lạnh nhạt.

Cố Tử Yên nghe giọng nói lạnh lẽo của anh, trong càng cảm thấy không đúng.

Cô ta cắn môi, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thật sự không phải là tâm trạng không tốt ư, em thấy anh…”
“Được rồi, ăn cơm đi.” Phó Kình Hiên cắt ngang lời cô ta, trong giọng nói không kiên nhẫn lắm.

Mắt Cố Tử Yên lập tức đỏ lên.

Người ở bàn bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều nhỏ giọng cười.

Cố Tử Yên biết bọn họ đang cười cô ta, tức giận đến nhăn mặt, nhưng lại không thể trút giận, cảm giác này thật không hề dễ chịu chút nào.

Rất nhanh Phó Kình Hiên đã ăn xong, nhã nhặn lau miệng, sau đó đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

Cố Tử Yên mới chỉ ăn một nửa, thấy anh không chờ mình mà đi mất, cũng không muốn ăn nữa, buông đũa đuổi theo..

 
Chương 344: Chương 344





“Kình Hiên.” Cố Tử Yên chạy không kịp thở đuổi theo Phó Kình Hiên, nắm chặt cánh tay anh: “Kình Hiên, rốt cuộc là tối hôm nay anh bị sao vậy?”
Phó Kình Hiên khẽ mím đôi môi mỏng, không nói gì.

Mắt Cố Tử Yên đẫm lệ nhìn anh: “Kình Hiên, có phải em đã làm sai chuyện gì hay không, nên anh mới lạnh lùng với em như vậy.

Nếu như có thể nói, anh nói cho em biết đi, anh làm như vậy em sợ lắm.”
Nghe vậy, Phó Kình Hiên xoay người lại: “Tử Yên, em nói thật với anh, ban ngày, có phải là em đã phát hiện ra con rắn đó từ trước, hơn nữa còn cố ý dọa nó cắn Bạch Dương?”
Sắc mặt Cố Tử Yên thay đổi: “Kình Hiên, sao anh lại nghĩ vậy?”
“Trần Thi Hàm nhìn thấy, lúc con rắn đó phóng tới chỗ Bạch Dương, em đang cười.

Đối với sự xuất hiện của con rắn, em hoàn toàn không hề bất ngờ.” Phó Kình Hiên nhìn kỹ mặt cô ta.

Cố Tử Yên ngập ngừng, không dám đối mặt với anh, hơi cúi đầu, nhỏ giọng thút thít: “Em không biết, em thật sự không biết.”
“Không biết?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Cố Tử Yên dạ một tiếng: “Lúc ấy em đang nói chuyện với cô Bạch ở bên suối, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó không biết gì nữa.


Lúc nãy tỉnh lại em còn rất bất ngờ là mình bị rắn cắn.

Nực cười là, em bị rắn cắn như thế nào, em hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì cả.”
“Chẳng lẽ là nhân cách thứ hai của em làm?” Phó Kình Hiên nhếch đôi môi mỏng.

Cố Tử Yên lắc đầu: “Em không biết, nhưng anh nói Trần Thi Hàm nhìn thấy lúc con rắn cắn cô Bạch, em lại cười.

Có lẽ thật sự là nhân cách thứ hai của em.

Phó Kình Hiên vuốt đầu lông mày: “Sao cô ấy lại xuất hiện ngay lúc đó?”
Hai ngày nay, Tử Yên nhìn thấy Bạch Dương đều rất bình thường.

Tại sao nhân cách thứ hai lại đột nhiên xuất hiện chứ.

“Em nghĩ, có thể là những lời cô Bạch nói bị nhân cách thứ hai của em nghe được, cho nên mới…” Cố Tử Yên cắn môi.

Phó Kình Hiên nheo mắt lại: “Nói gì?”
Cố Tử Yên nở nụ cười cay đắng: “Cô Bạch nói nhân phẩm của em không tốt, nên em Kình Duy mới ghét chúng ta, về phe bọn họ.


Còn nói cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ bỏ em…”
“Bạch Dương sẽ không nói những lời như vậy!” Phó Kình Hiên vô thức đứng về phía Bạch Dương.

Mặt Cố Tử Yên trong chớp măt nhăn lại, nhưng rất nhanh đã quay về biểu cảm lúc đầu, khổ sở nhìn anh: “Kình Hiên, anh cảm thấy em đang nói dối ư?”
Phó Kình Hiên nhìn chỗ khác: “Không có, nhưng với tích cách của Bạch Dương chắc chắn sẽ không…”
“Thì ra trong lòng anh, anh thà tin cô Bạch chứ không muốn tin em?” Cố Tử Yên mở to mắt, dáng vẻ ‘anh thật là quá đáng’.

Trong lòng Phó Kình Hiên hơi mệt mỏi, nhưng ngoài mặt vẫn kiên nhẫn trả lời: “Anh không phải không tin em.”
“Nhưng anh cho rằng cô Bạch không có làm vậy với em, không phải ư?” Cố Tử Yên nghẹn ngào.

Phó Kình Hiên thở dài: “Xin lỗi, là anh không đúng.

Có lẽ là do anh đã nghĩ tốt cho Bạch Dương quá rồi.”
Nhân cách thứ hai của Tử Yên, thường chỉ xuất hiện khi bị kích thích.

Nói không chừng, thật sự là những lời Bạch Dương đã nói kích thích nhân cách thứ hai.

.

Truyện Dị Năng
Cố Tử Yên thấy Phó Kình Hiên một lần nữa chịu thua dưới sự tấn công của mình, trong lòng vô cùng đắc ý..

 
Chương 345: Chương 345





Cô ta ôm lấy người đàn ông, áp mặt vào lồng ngực người đàn ông: “Không sao, em tha thứ cho anh.”
Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên trong lòng mình, không ôm cô lại, thậm chí còn có ý muốn đẩy cô ra.

Anh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, cũng không tìm được đáp án, chỉ có thể nhịn xuống, trầm giọng nói: “Tử Yên, đợi ngày mai sau khi quay về, anh sẽ tìm một bác sĩ tâm lý cho em.”
“Bác sĩ tâm lý?” Cố Tử Yên thu lại nụ cười trên mặt, nhìn người đàn ông.

Người đàn ông gật đầu: “Nhân cách thứ hai của em quá nguy hiểm, phải ngăn chặn lại.”
“Nhưng mà…”
“Tử Yên.” Phó Kình Hiên nâng mặt cô ta lên, ánh mắt thâm trầm: “Nhân cách thứ hai của em đã làm việc ác không chỉ một lần hai lần.

Chỉ cần cô ta vẫn còn đó, cô ta sẽ có thể không ngừng ra tay với Bạch Dương.

Anh có thể đứng ra giải quyết cho nhân cách thứ hai của em, nhưng anh không thể giải quyết mãi.

Em hiểu không?”
Trái tim Cố Tử Yên thắt lại: “Cho nên, Kình Hiên, ý của anh là nếu như em không quản lý tốt nhân cách thứ hai của em, anh sẽ chia tay với em ư?”.

Cập nhật truyện nhanh tại ( ТRUMtru yeЛ.


V N )
“Ừ.” Phó Kình Hiên thừa nhận không chút do dự.

Cho dù anh, hay là vì nhà họ Phó, anh cũng không bao giờ muốn mình có một người vợ độc ác.

Bởi vì anh yêu cô ta, nên anh mới luôn tha thứ cho cô ta.

Nhưng không thể nào tha thứ mãi mãi được.

Cố Tử Yên nghe câu ‘Ừ của Phó Kình Hiên, trong đầu bùm một tiếng, như bị nổ tung.

Bây giơ cô ta mới nhận ra, cho dù là nhìn dùng cái cớ nhân cách phân liệt để âm mưu làm hại Bạch Dương, về lâu về dài Kình Hiên cũng sẽ không chấp nhận được.

Cũng may, may là vẫn còn kịp.

“Em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn phối hợp điều trị.” Cố Tử Yên vội gật đầu.

Phó Kình Hiên sờ tóc cô: “Vậy là tốt rồi.”
Cố Tử Yên nở nụ cười, hạ mi mắt, che đi sự âm u trong mắt.


Xem ra, cô ta phải đẩy nhanh tốc độ giết chết Bạch Dương.

Chỉ có vậy, cô ta mới không cần phải giả vờ bị nhân cách phân liệt, cũng không cần ra tay với Bạch Dương, khiến Kình Hiên bất mãn nữa.

Quan trọng nhất là, chỉ cần Bạch Dương chết đi, Kình Hiên cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi Bạch Dương nữa.

Ục ục.

Bụng Cố Tử Yên đột nhiên vang lên.

Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn cô ta: “Chưa ăn no?”
Cố Tử Yên gật đầu: “Lúc nãy thấy anh lạnh lùng với em như vậy, em không có tâm trạng ăn uống.”
Phó Kình Hiên kéo tay cô ta: “Vậy trở về ăn thêm chút nữa.”
“Không cần, em không muốn quay lại đó gặp mặt bọn họ.

Chắc chắn bọn họ cũng không muốn nhìn thấy em.” Cố Tử Yên lắc đầu nói.

Phó Kình Hiên nghĩ đến thái độ của mấy người Bạch Dương đối với Tử Yên, nên không nói nữa.

Hai giây sau, anh vuối đầu lông mày: “Vậy em chờ anh, anh lấy cho em một chút đồ tráng miệng cho em ăn nhé.”
“Vâng.” Cố Tử Yên cười đồng ý.

Phó Kình Hiên buông tay cô ta ra, đi về phía nhà hàng..

 
Chương 346: Chương 346





Người trong nhà hàng thấy anh quay về, rất kinh ngạc.

“Anh hai, anh chưa ăn no hả?” Phó Kình Duy thấy Phó Kình Hiên lấy chén đĩa múc đồ tráng miệng, tò mò hỏi.

Phó Kình Hiên đặt đĩa xuống, trả lời: “Lấy cho Tử Yên, cô ấy ăn chưa no.”
Phó Kình Duy nghe xong t nhếch miệng: “Lại là chị ta, chị ta ăn chưa no không biết tự quay về ăn sao, còn bắt anh mang cho chị ta.”
Phó Kình Hiên mặc kệ cậu ta, đi qua bên phía bàn dài, nhìn quầy trái cây có một quả xoài, chuẩn bị gắp.

Lục Khởi nhìn thấy, lập tức ngăn cản: “Dừng lại, cái đó dành cho cục cưng.”
Của Bạch Dương?
Phó Kình Hiên ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Dương, trong mắt có vẻ kinh ngạc: “Cô thích ăn xoài?”
“Có vấn đề gì sao?” Bạch Dương bình tĩnh đối diện với anh, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng.

Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Không sao.”
Lục Khởi nói: “Cục cưng của chúng tôi từ nhỏ đã thích ăn xoài.


Trái xoài này là tôi cố ý dặn đầu bếp chuẩn bị.

Nếu anh muốn thì tự đi nói với đầu bếp đi.”
“Không cần!” Phó Kình Hiên lạnh nhạt trả lời, buông đồ gắp, bưng chén đĩa chuẩn bị rời đi.

Thấy thế, Lục Khởi gọi anh lại: “Tổng giám đốc Phó chờ một chút.”
Phó Kình Hiên dừng bước, mặt không cảm xức nhìn anh ta: “Anh còn có chuyện gì?”
“Ban ngày anh nói sẽ cho chúng tôi một lời giải thích, đừng nói là Tổng giám đốc Phó quên rồi nha.

Bây giờ cô Cố tỉnh rồi, anh thực hiện lời nói đi chứ?”
Lục Khởi khoanh tay, cười như không cười: “Chúng tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần kêu cô Cố tới đây, dập đầu xin lỗi cục cưng là được.

Sao, không quá đáng chứ hả?”
Nếu không phải không có chứng cứ cụ thể, anh ta cũng sẽ không chỉ đòi Cố Tử Yên xin lỗi đơn giản vậy đâu.


Mà là báo công an, tiễn Cố Tử Yên đi tù luôn.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Dập đầu xin lỗi?”
“Không sai.” Lục Khởi gật đầu.

Phó Kình Hiên cười lạnh một tiếng, nhìn Bạch Dương: “Cô cũng muốn để Tử Yên dập đầu xin lỗi với cô ư?”
Bạch Dương buông ly nước trái cây trong tay ra, hơi cong môi: “Cô Cố hại tôi trước, tôi không cho rằng làm vậy có gì không đúng.”
Đừng nói chỉ là để Cố Tử Yên dập đầu xin lỗi.

Cho dù A Khởi muốn một cái tay một cái chân của Cố Tử Yên, cô cũng thấy không có gì không phải.

Cố Tử Yên hại cô bao nhiêu lần, mỗi lần đều là muốn lấy mạng cô, cô không mở miệng nói muốn cái mạng của Cố Tử Yên đã là lương thiện lắm rồi.

Đừng nói là Bạch Dương, ngay cả Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm và Phó Kình Duy cũng đều cảm thấy không có vấn đề gì.

Sắc mặt Phó Kình Hiên âm trầm: “Để Tử Yên dập đầu xin lỗi cũng được, nhưng Bạch Dương cô cũng phải nói lời xin lỗi với Tử Yên.”
“Cái gì cái gì cơ?!” Lục Khởi kinh ngạc.

Ba người Trình Minh Viễn cũng hơi ngơ ngác..

 
Chương 347: Chương 347





Bạch Dương cũng nhíu mày: “Tôi xin lỗi Cố Tử Yên? Dựa vào đâu?!”
“Đúng vậy, dựa vào đâu.

Người bị hại là cục cưng của chúng tôi, dựa vào đâu mà bắt cục cưng đi xin lỗi Cố Tử Yên.

Công lý ở đâu chứ.” Lục Khởi tức giận trừng mắt: “Phó Kình Hiên, anh như vậy là không phân biệt đúng sai.

Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc anh quản lý một tập đoàn lớn như Phó Thị bằng cách nào.”
Có một ông chủ không phân biệt đúng sai như vậy mà tập đoàn Phó Thị lại không phá sản, thật đúng là kỳ tích.

Phó Kình Hiên không để ý đến Lục Khởi phản đối, chỉ nhìn Bạch Dương, lạnh lùng nói: “Cô biết rõ bệnh tình của Tử Yên, còn cố ý nói những lời kích thích Tử Yên, khiến bệnh tình cô ấy phát tác, mới làm ra chuyện lấy rắn hại người.

Chẳng lẽ cô không nên xin lỗi sao?”
“Tôi kích thích cô ta?” Bạch Dương chỉ vào mình, cười khẩy.

Cô nói chuyện kích thích Cố Tử Yên khi nào chứ.


Lúc ở bên con suối, cô hoàn toàn không nói với Cố Tử Yên một câu nào hết, được chưa hả?
Phó Kình Hiên lại nói tiếp: “Cho nên tôi hi vọng, lúc Tử Yên xin lỗi cô, cô cũng phải xin lỗi Tử Yên.”
Nói xong, anh rời khỏi nhà hàng.

Bạch Dương nhìn bóng lưng rời đi của anh, trên mặt đầy mỉa mai.

“Cục cưng.” Lục Khởi vỗ vai cô: “Em thật sự nói gì đó kích thích Cố Tử Yên ư?”
“Anh cảm thấy em sẽ làm như vậy sao, em không thèm để ý đến cô ta, sao lại nói chuyện với cô ta chứ.” Bạch Dương tức giận liếc anh ta một cái.

Trình Minh Viễn nở nụ cười mỉa mai: “Vậy hẳn là đồ độc ác Cố Tử Yên kia đã nói với Kình Hiên rằng cô kích thích cô ta, nên cậu ấy mới muốn hại cô.”
“Nực cười là, Phó Kình Hiên thế mà lại tin, anh ta không có não à?” Lục Khởi dở khóc dở cười.

Ánh mắt Bạch Dương lạnh lẽo: “Sao lại không tin chứ? Cố Tử Yên là trái tim của anh ta, là người yêu anh ta.

Anh ta không tin người yêu mình thì tin ai đây?”
“Tóm lại là, người đàn bà Cố Tử Yên kia thật sự là vô liêm sỉ.” Lục Khởi đập bàn.

Trần Thi Hàm gật đầu.


Cố Tử Yên là một người phụ nữ rất kì diệu trong số những người cô từng gặp.

Cho dù là những người phụ nữ trong nhà họ Diệp ở kinh đô, cũng không có kì diệu như vậy.

Phó Kình Duy lại càng giận dữ và xấu hổ, cúi đầu không nói một câu.

Bởi vì lúc trước, cậu ta cảm thấy Cố Tử Yên rất tốt, còn tốt hơn chị Bạch Dương.

Bởi vì vậy mà cậu ta còn khinh thường chị Bạch Dương suốt sáu năm, cũng do cậu cảm thấy chị Bạch Dương đã chiếm chỗ của chị Tử Yên.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự không biết nên diễn tả như thế nào.

“Này này này, anh làm gì đó?” Lục Khởi nhìn thấy Trình Minh Viễn đi đến chỗ của Cố Tử Yên lúc nãy, cầm cái ly mà Cố Tử Yên đã dùng, bỏ vào túi.

Nhũng người khác cũng rất tò mò đối với hành động của anh ta.

“Tôi nói này Trình Minh Viễn, không lẽ là cậu yêu thầm Cố Tử Yên, nên lén lút lấy cái ly của Cố Tử Yên về, giải mối tương tư hả?”
Lục Khởi vẻ mặt kì thị nhìn Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn đơ mặt: “Nói bậy cái gì đó, ai yêu thầm Cố Tử Yên.”
“Vậy chứ cậu…”
“Tôi lấy đồ dùng của cô ta, đương nhiên là có lý do của tôi.” Trình Minh Viễn nháy mắt với Bạch Dương..

 
Chương 348: Chương 348





Bạch Dương nhíu mày, hiểu ra lý do của anh ta có lẽ có liên quan tới cô.

Có điều anh ta không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.

Nói không chừng sau này cô cũng sẽ biết thôi.

Không lâu sau, trợ lý của Trình Minh Viễn cũng tới.

Trình Minh Viễn mang hai cái túi chống thấm nước giao cho trợ lý, bên trong lần lượt là chai thủy tinh chứa xạ hương và cái ly của Cố Tử Yên.

“Cậu mang về, xem xem dấu vân tay trên hai thứ này có trùng khớp hay không.” Trình Minh Viễn nói.

Nếu như dấu vân tay trên chai thủy tinh khớp với dấu vân tay trên ly của Cố Tử Yên, vậy chứng tỏ xạ hương là do Cố Tử Yên trộm, hại Bạch Dương ngã.

Nếu không, vậy thì anh ta sẽ tin là ngoài ý muốn.

“Dạ hiểu.” Trợ lý gật đầu, rời đi.


Trình Minh Viễn cũng quay về biệt thự.

Nửa đêm, Bạch Dương đang nằm trên giường, điện thoại kế bên bỗng sáng đèn.

Là Lục Khởi nhắn tin: ‘Cục cưng, kế hoạch đã bắt đầu.’
Ánh mắt Bạch Dương âm u, trở mình ngồi dậy, nhắn lại hai chữ: ‘Đã nhận.’
Sau đó cô mặc áo khoác vào, khẽ khàng rời khỏi phòng.

Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm, Lục Khởi cũng vừa mới bước ra từ trong phòng.

Ba người liếc nhau.

Lục Khởi hạ giọng: “Thằng nhóc Phó Kình Duy kia đã xuống trước rồi.”
“Vậy được, chúng ta cùng đi xuống thôi, đồ đạc tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.” Trình Minh Viễn từ phía sau lấy ra một thứ màu nâu, mặt nở nụ cười xấu xa.

Lục Khởi và Trần Thi Hàm cũng nở nụ cười âm mưu.


Bạch Dương nhìn ba người không kịp chờ đợi, cũng nhịn không được nở nụ cười: “Được, đi xuống thôi.”
Ba người rón rén xuống lầu.

Lầu hai, Phó Kình Duy kéo Cố Tử Yên đi lên cầu thang.

Cố Tử Yên không chịu đi, đẩy tay Phó Kình Duy ra: “Em Kình Duy, rốt cuộc em có chuyện gì muốn nói với chị, em cứ nói ở ngay đây đi.”
Cô ta không muốn đi theo Phó Kình Duy xuống lầu.

Phó Kình Duy vốn ghét cô ta như vậy, đột nhiên đến tìm cô ta, còn nói có chuyện muốn nói với cô ta, khăng khăng lôi cô ta ra khỏi phòng, chắc chắn có âm mưu gì đó.

Nhìn vẻ cảnh giác và hoài nghi trong mắt Cố Tử Yên, trong bụng Phó Kình Duy hơi chột dạ.

Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ mà chị Bạch Dương giao cho mình, cậu vẫn kiên trì nói: “Là thế này nè chị Tử Yên, em…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, thìnhìn thấy một bàn tay to từ đằng sau Cố Tử Yên với ra, cái tay kia còn cầm một cái khăn.

Phó Kình Duy lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó nở nụ cười với Cố Tử Yên: “Chị Tử Yên, em muốn nói, chị bảo trọng nha.”
Nói xong, cậu lui về phía sau.

Cố Tử Yên đã nghe được tiếng động phía sau lưng, thầm nghĩ không ổn.

Đang định quay đầu nhìn thì bàn tay to kia đã chụp tới, bịt kín mũi miệng cô ta.

Cố Tử Yên chỉ nghe một mùi thuốc nồng nặc, sau đó không biết gì nữa..

 
Chương 349: Chương 349





“Nhanh nhanh nhanh, cô ta ngất rồi, trùm vào trùm vào.” Lục Khởi vội thúc giục.

Trình Minh Viễn lấy bao tải ra, trùm xuống từ đầu Cố Tử Yên, phối hợp với Trần Thi Hàm bỏ Cố Tử Yên vào túi, cột lại.

Bạch Dương ở bên cạnh cầm một chai nước lớn, cười tủm tỉm nhìn cảnh tượng này.

“Nhóc con, nhanh nhanh đi xuống lầu mở cửa.” Cùng Trình Minh Viễn nâng Cố Tử Yên lên, Lục Khởi quay đầu nói với Phó Kình Duy đang đứng trên cầu thang.

Phó Kình Duy a a hai tiếng, vội vàng đi qua phòng khách ở tầng một để mở cửa.

Cửa mở ra, một đám người mang theo Cố Tử Yên lén lút ra ngoài.

Bọn họ đi tới trường đua ngựa, Trình Minh Viễn và Lục Khởi ném bao tải xuống đất.

Bạch Dương bước tới, mở nắp bình nước, đổ nước bên trong lên trên bao tải.

Cố Tử Yên trong bao tải cảm giác nước đá từ trên đầu dội xuống, lạnh tới run người và lập tức tỉnh lại.


Sau đó, cô ta lại phát hiện ra mình đang ở trong một không gian rất nhỏ, cũng không nhìn thấy được gì.

Cô ta chỉ có thể sờ soạng, chạm thấy lớp vải thô trên người, cô ta lập tức hiểu rõ tất cả.

Cô ta bị nhốt trong bao tải!
Cố Tử Yên nhất thời nổi giận, vừa ra sức giãy giụa, muốn chui ra khỏi bao tải, vừa nghiến răng nghiến lợi quát: “Phó Kình Duy, cậu lại dám liên kết với đám người Bạch Dương chỉnh tôi?”
Cô ta không ngốc.

Trong biệt thự chỉ có mấy người như vậy, ngoài đám người Bạch Dương sẽ chụp bao tải cô ta thì còn ai vào đây nữa.

Phó Kình Duy đứng bên cạnh Bạch Dương, hạ giọng nói: “Chị Bạch Dương, không ngờ cô ta lại biết tôi làm với các chị?”
“Ngốc, ai chẳng đoán được chuyện này chứ?” Lục Khởi đánh một cái đầu anh ta.

Phó Kình Duy tức giận dùng chân đá Lục Khởi.

Lục Khởi lè lưỡi, vội vàng chạy đi.


Nói đùa, mặc dù Phó Kình Duy mới mười mấy tuổi nhưng chơi bóng rổ nên vẫn cao hơn anh ta.

.

truyện ngôn tình
Nếu anh ta thật sự bị Phó Kình Duy đá trúng, không đau mấy ngày mới là lạ.

“Được rồi, đừng đùa nữa.” Bạch Dương thấy hai người lại náo loạn thì nhíu mày quát.

Hai người giống như học sinh tiểu học, lập tức ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại.

Cố Tử Yên ở trong bao tải nghe được tiếng của đám người Bạch Dương, mặt cũng trở nên vặn vẹo: “Bạch Dương cô giỏi lắm, còn thật sự là các cô.

Các cô lại dám đối xử với tôi như vậy!”
Đáng chết, đây là bao tải gì, không ngờ cô ta làm thế nào cũng không thoát ra được!
“Sao tôi lại không dám chứ?” Bạch Dương cong môi lạnh lùng nói: “Cô dám hại tôi nhiều lần, sao tôi lại không dám đánh trả?”
“…” Cố Tử Yên nghẹn lời, nhưng rất nhanh lại kiêu căng phách lối: “Các cô làm thế, không sợ Kình Hiên biết sao?”
“Sao chúng tôi phải sợ anh ta biết? Anh ta là gì của tôi hả?” Bạch Dương trợn mắt.

Cố Tử Yên cười lạnh: “Cô lại cậy mạnh à? Chờ sau khi Kình Hiên biết cô đối xử với tôi như vậy, anh ấy sẽ chỉ càng chán ghét cô hơn.”
“Vậy thì sao chứ?” Bạch Dương thản nhiên nói..

 
Chương 350: Chương 350





Lục Khởi còn bĩu môi: “Tôi nói này Cố Tử Yên, cô cảm thấy cô nói vậy có thể kích thích được bảo bối của chúng tôi sao? Chẳng lẽ cô còn tưởng bảo bối vẫn thích tên họ Phó kia? Tôi nói cho cô biết, bảo bối chẳng còn thích anh ta từ lâu rồi, cho nên bảo bối làm sao có thể để ý xem tên họ Phó kia có thái độ gì chứ.”
Cố Tử Yên nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi: “Không thể như vậy được!”
Bạch Dương không thích Kình Hiên? Trò đùa thế giới gì vậy?
Lúc học đại học, cô ta đã biết Bạch Dương thích Kình Hiên tới mức nào, nếu không làm sao có thể vì Kình Hiên mà bằng lòng ở nhà họ Phó bị bắt nạt sáu năm, cho nên cô ta tuyệt đối không tin Bạch Dương không thích Kình Hiên nữa.

“Cô thích tin hay không thì tùy.

Được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa, mọi người ra tay đi.” Lục Khởi đã mất kiên nhẫn, phất tay nói.

Trong lòng Cố Tử Yên hoảng hốt, giọng nói cũng trở nên hoảng sợ: “Các người… Các người muốn làm gì?”
“Muốn làm gì à? Cô sẽ biết nhanh thôi.” Trình Minh Viễn chà xát tay, cười khà khà, dáng vẻ này cực kỳ giống với đám lưu manh côn đồ ngoài đường, Trần Thi Hàm nhìn thấy vậy lại trợn mắt.

Mấy người vây quanh Cố Tử Yên, bắt đầu tay đấm chân đá.

Bọn họ cân nhắc đến Cố Tử Yên là phụ nữ nên thật ra không dùng sức nhiều, nhưng cũng đủ khiến Cố Tử Yên cảm thấy đau đớn.


Mà ngoại trừ đau ra, điều khiến cho Cố Tử Yên không chịu nổi chính là sự sỉ nhục.

Cô ta co người trong bao tải, hai mắt đỏ ngầu, hai cánh tay chắn trước mặt, cẩn thận bảo vệ mặt mình, hàm răng còn cắn chặt môi dưới, không để cho mình kêu ra thành tiếng.

Cô ta nhớ kỹ mối thù này rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô ta khiến cho những người bên ngoài kia sống không bằng chết!
Mấy phút sau, Bạch Dương hô dừng.

Lục Khởi lắc lắc tay: “Sướng thật đấy.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Phó Kình Duy gật đầu phụ họa.

Trình Minh Viễn khẽ xoa cằm, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc cô ta quá giỏi nhẫn nhịn, rõ ràng rất đau lại không phát ra tiếng kêu, làm tôi không có cảm giác thành tựu lắm.”
“Mặc kệ cô ta, nói chung chúng ta trút giận cho giám đốc Bạch thôi.” Trần Thi Hàm nói.

“Vậy cũng đúng.” Trình Minh Viễn trả lời.


“Được rồi, tháo dây thừng buộc bao tải rồi về thôi.” Bạch Dương dặn dò.

Lục Khởi cúi người kéo sợi dây buộc miệng bao tải.

“Xem thử tình trạng của cô ta thế nào.” Bạch Dương chỉ vào Cố Tử Yên.

Lục Khởi đáp một tiếng, mở bao tải ra.

Trình Minh Viễn cũng rất phối hợp, bật đèn pin của điện thoại di động.

Cứ như vậy, đám người đều có thể nhìn thấy rõ tình trạng của Cố Tử Yên.

Cô ta vẫn còn đang co người, mắt nhắm chặt giống như đã ngất đi.

Mà trên mặt và trên cánh tay cô ta lộ ra từng mảng bầm tím, làm người ta vừa nhìn đã biết cô ta bị đánh không nhẹ.

“Không có gì đáng ngại, chỉ là mấy vết thương ngoài da, dưỡng thương mấy ngày sẽ không sao đâu.” Trần Thi Hàm ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương của Cố Tử Yên và nói.

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Cô còn biết chữa bệnh à?”.

 
Chương 351: Chương 351





“Tôi không biết, chỉ là trước đây làm vệ sĩ cho người ta, trên người khó tránh khỏi có vài thương, xử lý nhiều sẽ biết thôi.

” Trần Thi Hàm đứng lên, thản nhiên trả lời.

Bạch Dương liếc nhìn cô, chỉ cảm thấy cô càng thần bí hơn.

Lúc đầu Bạch Dương còn tưởng Trần Thi Hàm là con gái cưng trong gia tộc lớn, che giấu thân phận mới đến Thiên Thịnh làm việc.

Dù sao cũng là Trần Thi Hàm giúp cô chỉnh nhà họ Cao, nếu không có bối cảnh thì không thể nào làm được.

Nhưng bây giờ nghe Trần Thi Hàm nói trước đây còn làm vệ sĩ cho người ta, điều này làm cho Bạch Dương loại bỏ suy đoán trước đó.

Nhưng bất kể Trần Thi Hàm có thân phận gì, chỉ cần ở bên phía cô là đủ rồi.

“Chị Trần, chị còn từng làm vệ sĩ à?” Phó Kình Duy nhìn về phía Trần Thi Hàm với ánh mắt sáng ngời.

Trần Thi Hàm liếc nhìn cậu ta: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
“Không có, không có, em chỉ muốn hỏi thôi.

Có phải chị biết các loại võ thuật không?” Phó Kình Duy hỏi.


Trần Thi Hàm gật đầu: “Gần như vậy.


Trên mặt Phó Kình Duy đầy vẻ kích động: “Vậy chị có thể dạy em không?”
Con trai có ai không thích võ thuật đâu.

“Không thể.

” Nhưng Trần Thi Hàm vừa mở miệng đã từ chối.

Vẻ mặt Phó Kình Duy lập tức ảm đạm nhưng rất nhanh lại phấn chấn lên: “Vậy em bái chị làm thầy thì sao?”
“Tôi không nhận đồ đệ.


“Vậy phải thế nào thì chị mới chịu dạy em?”
“Dù thế nào cũng không dạy cậu.

Cậu từ bỏ ý nghĩ này đi.



“Đừng mà…”
Đám người dần đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Cố Tử Yên trên mặt đất mới chợt mở mắt ra và ngồi dậy, trong mắt đầy vẻ thâm độc và căm hận ngập trời.

“Bạch Dương, Lục Khởi, Trình Minh Viễn, Phó Kình Duy, các người cứ chờ đấy cho tôi!” Cố Tử Yên thì thầm với vẻ dữ tợn.

Sau đó, cô ta cố nhịn đau trên người để đứng lên, bước cà nhắc về phía biệt thự.

Lúc này, mấy người Bạch Dương đã trở về phòng của mình.

Trong phòng khách không có ai, Cố Tử Yên đi tới trước bàn, rót hai cốc nước, hít sâu một hơi rồi hắt lên trên mặt và trên đầu mình.

Sau khi làm ướt mặt và tóc, Cố Tử Yên ngẩng đầu cào rối tóc, sau đó lại kéo loạn quần áo trên người khiến mình có vẻ càng chật vật hơn.

Sau khi làm xong những điều này, cô ta đi về phía cầu thang, sau đó vẻ thâm trầm trên mặt đã thay đổi, vừa khóc vừa gõ cửa phòng của Phó Kình Hiên: “Kình Hiên… Kình Hiên…”
Phó Kình Hiên đang mơ màng ngủ, nghe được tiếng gọi thì lập tức tỉnh dậy.

Anh ngồi dậy, khẽ day huyệt thái dương, sắc mặt hơi phức tạp.

Anh vừa nằm mơ, không ngờ lại mơ thấy Bạch Dương và đứa bé trong bụng cô.

Đứa trẻ kia đã sinh ra, là một bé trai, là con của anh.

Anh rất vui mừng.

Vào lúc anh chuẩn bị đặt tên cho đứa bé, đột nhiên nghe được giọng nói của Tử Yên.

Cũng là mơ sao?.

 
Chương 352: Chương 352





Trong lúc Phó Kình Hiên không phân biệt được giọng nói của Cố Tử Yên là trong mơ hay ngoài đời thực, giọng nói của Cố Tử Yên lại vang lên: “Kình Hiên, anh mở cửa đi… hu hu hu…”
Phó Kình Hiên nghe tiếng khóc của Cố Tử Yên, ánh mắt chợt nghiêm lại, xác định không phải là mơ.

Anh vén chăn bước xuống giường, sau khi bật đèn lại đi về phía cửa.

Cửa mở ra, Phó Kình Hiên thấy người phụ nữ ngoài cửa với đầu tóc rối bời, quần áo trên người cũng xộc xệch không chịu nổi, anh không khỏi ngẩn người, nhíu mày nói: “Tử Yên?”
“Kình Hiên…” Cố Tử Yên ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn anh.

Lúc này Phó Kình Hiên mới phát hiện ra trên mặt cô ta còn có vết thương, sắc mặt sa sầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”
Cố Tử Yên nghe anh hỏi thăm, uất ức miệng mếu máo và càng khóc to hơn, lại muốn nhào vào trong lòng anh.

Phó Kình Hiên thấy thế, bất giác lùi lại một bước, tránh cô ta.

Cố Tử Yên vồ hụt, tiếng khóc chợt nghẹn lại, nhìn anh oán trách: “Kình Hiên, không ngờ anh lại tránh em?”
“Khụ.

” Phó Kình Hiên cũng biết phản ứng vừa rồi của mình đã làm cô ta thương tâm, che miệng khẽ ho một tiếng, giải thích: “Xin lỗi Tử Yên, em biết anh có bệnh sợ bẩn.


“Em biết, nhưng…”

“Được rồi Tử Yên, em nói xem em bị làm sao trước đi?” Phó Kình Hiên ngắt lời cô ta.

Cố Tử Yên cắn môi dưới: “Em bị người chụp bao tải đánh.


Nghe được bị người ta chụp bao tải, phản ứng đầu tiên của Phó Kình Hiên là hơi buồn cười.

Trên thực tế, anh cũng cười thật, mặc dù khóe miệng chỉ hơi cong lên nhưng Cố Tử Yên vẫn nhìn thấy được.

“Kình Hiên!” Cố Tử Yên tức giận giậm chân: “Em bị người ta đánh, thế mà anh còn cười em.


“Xin lỗi.

” Phó Kình Hiên lại ho khan vài tiếng, không cười nữa, trầm giọng hỏi: “Ai đánh?”
Kỳ lạ là anh thấy Tử Yên bị đánh lại không mấy phẫn nộ.

“Là đám người cô Bạch, bọn họ bảo em Kình Duy lừa em ra khỏi phòng, sau đó làm em choáng váng ngất đi, nhét em vào trong bao tải, đưa tới trường đua ngựa bên ngoài lại tay đấm chân đá với em.

Kình Hiên, anh nhìn em đi, trên người em đều là vết thương.



Cố Tử Yên xắn tay áo lên, để lộ ra cho anh nhìn thấy những vết bầm tím lớn nhỏ trên đó: “Những vết này đều do bọn họ làm.

Nước trên người em cũng do bọn họ hắt đấy.

Kình Hiên, anh phải đòi lại công bằng cho em.

Bọn họ thật quá đáng.


Phó Kình Hiên nhìn vết thương trên cánh tay Cố Tử Yên, vẫn không mấy phẫn nộ, chỉ hơi lạnh giọng nói: “Anh biết rồi, em về tắm đi, anh đi tìm Kình Duy.


“Được.

” Cố Tử Yên gật đầu, thút tha thút thít quay về phòng mình ở bên cạnh.

Phó Kình Hiên ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, sau đó đi lên tầng.

“Phó Kình Duy, ra đây!” Anh đứng trước cửa phòng của Phó Kình Duy, gõ cửa với vẻ mặt vô cảm.

Phó Kình Duy mở cửa ra, vừa nhìn thấy anh, trong mắt đã lập tức lộ vẻ chột dạ nhưng nhanh chóng biến mất, ngáp một cái, giả vờ rất buồn ngủ: “Anh, có chuyện gì vậy?”
“Tử Yên bị đánh, em có tham dự không?” Đôi mắt thâm thúy của Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm vào Phó Kình Duy.

Bản thân Phó Kình Duy là người không biết cách che giấu, vừa bị ánh mắt sắc bén của Phó Kình Hiên nhìn tới, lại lập tức lòi ra, ấp a ấp úng nói không ra lời.

.

 
Chương 353: Chương 353





Vẻ mặt Phó Kình Hiên thâm trầm: “Em giỏi thật đấy, còn làm ra được loại chuyện như vậy.


“Đáng đời cô ta, ai bảo cô ta hại chị Bạch Dương.

” Phó Kình Duy lầm bầm.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Cho nên bọn em đánh cô ấy vì chuyện ban ngày à?”
“Đúng thì sao chứ?” Phó Kình Duy nói nhỏ.

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn cậu ta một lúc: “Ba tháng tới, anh sẽ không cho em một đồng tiêu vặt nào hết, em cố gắng tự kiểm điểm đi.


Phó Kình Hiên nói xong, không để ý tới tiếng kêu rên của Phó Kình Duy, lại đi tới gõ cửa phòng của Trình Minh Viễn.

Tất cả đám người ở tầng ba đều nhanh chóng đi ra, đứng trong hành lang nhốn nháo náo nhiệt.

Mọi người liếc nhìn nhau, đều biết Phó Kình Hiên tới làm gì.


Chắc Cố Tử Yên tỉnh lại đã mách tội, cho nên Phó Kình Hiên tới tìm bọn họ để hỏi tội.

“Em nói này Kình Hiên, bây giờ hơn nửa đêm, anh không ngủ lại gọi bọn em dậy làm gì vậy?” Trình Minh Viễn vươn vai một cái, dựa vào bên khung cửa, lười biếng hỏi.

“Đúng vậy, anh có bệnh à?” Lục Khởi cũng bĩu môi nói.

Bạch Dương cũng dựa vào bên khung cửa, mắt khép hờ như đang ngủ.

Phó Kình Hiên nhìn cô hai giây, nhớ tới giấc mơ của mình vừa nãy, màu mắt tối lại rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, lạnh lùng nói: “Các người tính giải thích thế nào về chuyện Tử Yên bị đánh?”
“Cái gì? Cố Tử Yên bị đánh à?” Lục Khởi lập tức tỏ ra rất kinh ngạc, sau đó vỗ tay cười: “Tốt quá, ai làm thế? Làm tốt như vậy, tôi phải tặng cờ thưởng cho người đó mới được.


“Phụt.

” Bạch Dương bật cười, nhưng mắt vẫn không mở ra.

Phó Kình Duy sa sầm mặt có vẻ khó coi: “Anh tính giả ngốc à?”
“Chúng tôi giả ngốc gì chứ?” Lục Khởi giang tay ra: “Sao vậy, chẳng lẽ Tổng giám đốc Phó nghi ngờ chúng tôi đánh Cố Tử Yên à?”
“Tôi nhìn sắc mặt của Tổng giám đốc Phó, dường như nghĩ vậy đấy.


” Trần Thi Hàm ngáp một cái, nói.

“Kình Hiên, anh làm vậy là không đúng rồi.

Bọn em vẫn luôn ở trong phòng ngủ, sao có thể đi đánh Cố Tử Yên được.

Lại nói, bọn em tự nhiên đi đánh cô ta làm gì?” Trình Minh Viễn cũng có vẻ rất buồn ngủ.

Phó Kình Hiên thấy mấy người này không thừa nhận, môi mỏng mím lại có phần lạnh lùng: “Phó Kình Duy đã thừa nhận, các người còn muốn ngụy biện?”
“Không phải, cậu ta thừa nhận là chuyện của cậu ta, liên quan gì tới chúng tôi.

Chúng tôi chưa từng làm, sao phải thừa nhận?” Lục Khởi nói, còn ngầm trừng mắt với Phó Kình Duy.

Không ngờ thằng nhóc này lại khai ra nhanh như vậy, đúng là vô dụng.

Phó Kình Duy nhận ra ánh mắt của anh ta, cúi thấp đầu vì tự biết mình đuối lý.

Cậu ta cũng không muốn thừa nhận nhanh như vậy, cậu ta thật sự không giỏi nói dối, hơn nữa lại rất sợ người anh trai này.

Cậu ta vừa bị anh trai trừng mắt, lại không xong rồi.

Phó Kình Hiên biết Lục Khởi đang chơi xấu, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó nhìn sang Bạch Dương: “Cô cũng không muốn thừa nhận à? Các người đánh Tử Yên, đơn giản chỉ vì trả thù chuyện Tử Yên đã làm với cô ban sáng, không phải sao?”
Bạch Dương mở mắt, trong mắt không hề có vẻ gì buồn ngủ, bình tĩnh và vô cảm nhìn anh: “Anh có chứng cứ gì không?”.

 
Chương 354: Chương 354





Phó Kình Hiên nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, chân mày nhíu lại, trong lòng rất phiền não.

Anh không thích cô nhìn anh với ánh mắt như vậy.

Nhưng anh lại không thể giải thích được vì sao mình không thích.

“Đúng vậy, anh có chứng cứ gì chứng minh Cố Tử Yên bị đánh là do chúng tôi trả thù cô ta không?” Lục Khởi khoanh tay trước ngực cũng nói.

“Vết thương trên người tôi chính là chứng cứ.

” Lúc này, giọng nói của Cố Tử Yên vọng đến.

Mọi người nhìn lại.

Cố Tử Yên đã tắm rửa xong, thay bộ quần áo khác rồi đi lên đây.

Mọi người thấy từng vết bầm tím trên mặt cô ta, không nhịn được lại cười ha ha.

Gương mặt Cố Tử Yên lúc xanh lúc trắng, rất khó coi: “Các người cười cái gì?”
“Không có gì, chúng tôi chắc chắn không phải cười mặt cô Cố giống một đầu heo ha ha ha.


” Trình Minh Viễn ôm bụng, cười ra nước mắt.

Người khác nghe được lời này lại cười phá lên.

Mặc dù Bạch Dương không cười khoa trương như bọn họ, nhưng khóe miệng và đôi mắt cong lên, cũng cho thấy tâm trạng tốt của cô lúc này.

“Các người… Các người…” Cố Tử Yên nhục nhã nhào vào trong lòng Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, bọn họ thật quá đáng!”
Phó Kình Duy lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, quát khẽ: “Tất cả câm miệng lại!”
Mọi người bất giác ngừng cười.

“Xin lỗi nhé Kình Hiên, cô Cố thật sự khụ khụ… Cho nên bọn em mới không nhịn được.

” Trình Minh Viễn khoát tay, xấu hổ nói, nhưng trong mắt lại không hề ngượng ngùng.

Lục Khởi cũng lên tiếng: “Cô Cố nói vết thương này của cô chính là chứng cứ chứng minh chúng tôi đánh cô, đúng không?”
“Không sai.

” Cố Tử Yên rời khỏi vòng tay của Phó Kình Hiên, liên tục gật đầu.

Bạch Dương cười lạnh: “Cô Cố thứ lỗi cho tôi nói thẳng, vết thương của cô không thể xem là chứng cứ được.



Ban ngày cô ta bị rắn cắn, nhưng từ lúc cô ta tỉnh lại, anh không những không quan tâm lấy một câu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta.

Làm sao cô ta có thể chịu được việc này.

“Không có.

” Phó Kình Hiên húp canh, trả lời với giọng lạnh nhạt.

Cố Tử Yên nghe giọng nói lạnh lẽo của anh, trong càng cảm thấy không đúng.

Cô ta cắn môi, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thật sự không phải là tâm trạng không tốt ư, em thấy anh…”
“Được rồi, ăn cơm đi.

” Phó Kình Hiên cắt ngang lời cô ta, trong giọng nói không kiên nhẫn lắm.

Mắt Cố Tử Yên lập tức đỏ lên.

Người ở bàn bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều nhỏ giọng cười.

Cố Tử Yên biết bọn họ đang cười cô ta, tức giận đến nhăn mặt, nhưng lại không thể trút giận, cảm giác này thật không hề dễ chịu chút nào.

Rất nhanh Phó Kình Hiên đã ăn xong, nhã nhặn lau miệng, sau đó đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

Cố Tử Yên mới chỉ ăn một nửa, thấy anh không chờ mình mà đi mất, cũng không muốn ăn nữa, buông đũa đuổi theo.

.

 
Chương 355: Chương 355





“Kình Hiên.” Cố Tử Yên chạy không kịp thở đuổi theo Phó Kình Hiên, nắm chặt cánh tay anh: “Kình Hiên, rốt cuộc là tối hôm nay anh bị sao vậy?”
Phó Kình Hiên khẽ mím đôi môi mỏng, không nói gì.
Mắt Cố Tử Yên đẫm lệ nhìn anh: “Kình Hiên, có phải em đã làm sai chuyện gì hay không, nên anh mới lạnh lùng với em như vậy.

Nếu như có thể nói, anh nói cho em biết đi, anh làm như vậy em sợ lắm.”
Nghe vậy, Phó Kình Hiên xoay người lại: “Tử Yên, em nói thật với anh, ban ngày, có phải là em đã phát hiện ra con rắn đó từ trước, hơn nữa còn cố ý dọa nó cắn Bạch Dương?”
Sắc mặt Cố Tử Yên thay đổi: “Kình Hiên, sao anh lại nghĩ vậy?”
“Trần Thi Hàm nhìn thấy, lúc con rắn đó phóng tới chỗ Bạch Dương, em đang cười.

Đối với sự xuất hiện của con rắn, em hoàn toàn không hề bất ngờ.” Phó Kình Hiên nhìn kỹ mặt cô ta.
Cố Tử Yên ngập ngừng, không dám đối mặt với anh, hơi cúi đầu, nhỏ giọng thút thít: “Em không biết, em thật sự không biết.”
“Không biết?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Cố Tử Yên dạ một tiếng: “Lúc ấy em đang nói chuyện với cô Bạch ở bên suối, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó không biết gì nữa.

Lúc nãy tỉnh lại em còn rất bất ngờ là mình bị rắn cắn.

Nực cười là, em bị rắn cắn như thế nào, em hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì cả.”
“Chẳng lẽ là nhân cách thứ hai của em làm?” Phó Kình Hiên nhếch đôi môi mỏng.
Cố Tử Yên lắc đầu: “Em không biết, nhưng anh nói Trần Thi Hàm nhìn thấy lúc con rắn cắn cô Bạch, em lại cười.

Có lẽ thật sự là nhân cách thứ hai của em.
Phó Kình Hiên vuốt đầu lông mày: “Sao cô ấy lại xuất hiện ngay lúc đó?”
Hai ngày nay, Tử Yên nhìn thấy Bạch Dương đều rất bình thường.
Tại sao nhân cách thứ hai lại đột nhiên xuất hiện chứ.
“Em nghĩ, có thể là những lời cô Bạch nói bị nhân cách thứ hai của em nghe được, cho nên mới…” Cố Tử Yên cắn môi.

Phó Kình Hiên nheo mắt lại: “Nói gì?”
Cố Tử Yên nở nụ cười cay đắng: “Cô Bạch nói nhân phẩm của em không tốt, nên em Kình Duy mới ghét chúng ta, về phe bọn họ.

Còn nói cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ bỏ em…”
“Bạch Dương sẽ không nói những lời như vậy!” Phó Kình Hiên vô thức đứng về phía Bạch Dương.
Mặt Cố Tử Yên trong chớp măt nhăn lại, nhưng rất nhanh đã quay về biểu cảm lúc đầu, khổ sở nhìn anh: “Kình Hiên, anh cảm thấy em đang nói dối ư?”
Phó Kình Hiên nhìn chỗ khác: “Không có, nhưng với tích cách của Bạch Dương chắc chắn sẽ không…”
“Thì ra trong lòng anh, anh thà tin cô Bạch chứ không muốn tin em?” Cố Tử Yên mở to mắt, dáng vẻ ‘anh thật là quá đáng’.
Trong lòng Phó Kình Hiên hơi mệt mỏi, nhưng ngoài mặt vẫn kiên nhẫn trả lời: “Anh không phải không tin em.”
“Nhưng anh cho rằng cô Bạch không có làm vậy với em, không phải ư?” Cố Tử Yên nghẹn ngào.
Phó Kình Hiên thở dài: “Xin lỗi, là anh không đúng.

Có lẽ là do anh đã nghĩ tốt cho Bạch Dương quá rồi.”
Nhân cách thứ hai của Tử Yên, thường chỉ xuất hiện khi bị kích thích.
Nói không chừng, thật sự là những lời Bạch Dương đã nói kích thích nhân cách thứ hai..

 
Chương 356: Chương 356





Cố Tử Yên thấy Phó Kình Hiên một lần nữa chịu thua dưới sự tấn công của mình, trong lòng vô cùng đắc ý.
Cô ta ôm lấy người đàn ông, áp mặt vào lồng ngực người đàn ông: “Không sao, em tha thứ cho anh.”
Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên trong lòng mình, không ôm cô lại, thậm chí còn có ý muốn đẩy cô ra.
Anh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, cũng không tìm được đáp án, chỉ có thể nhịn xuống, trầm giọng nói: “Tử Yên, đợi ngày mai sau khi quay về, anh sẽ tìm một bác sĩ tâm lý cho em.”
“Bác sĩ tâm lý?” Cố Tử Yên thu lại nụ cười trên mặt, nhìn người đàn ông.
Người đàn ông gật đầu: “Nhân cách thứ hai của em quá nguy hiểm, phải ngăn chặn lại.”
“Nhưng mà…”
“Tử Yên.” Phó Kình Hiên nâng mặt cô ta lên, ánh mắt thâm trầm: “Nhân cách thứ hai của em đã làm việc ác không chỉ một lần hai lần.

Chỉ cần cô ta vẫn còn đó, cô ta sẽ có thể không ngừng ra tay với Bạch Dương.

Anh có thể đứng ra giải quyết cho nhân cách thứ hai của em, nhưng anh không thể giải quyết mãi.


Em hiểu không?”
Trái tim Cố Tử Yên thắt lại: “Cho nên, Kình Hiên, ý của anh là nếu như em không quản lý tốt nhân cách thứ hai của em, anh sẽ chia tay với em ư?”
“Ừ.” Phó Kình Hiên thừa nhận không chút do dự.
Cho dù anh, hay là vì nhà họ Phó, anh cũng không bao giờ muốn mình có một người vợ độc ác.
Bởi vì anh yêu cô ta, nên anh mới luôn tha thứ cho cô ta.

Nhưng không thể nào tha thứ mãi mãi được.
Cố Tử Yên nghe câu ‘Ừ của Phó Kình Hiên, trong đầu bùm một tiếng, như bị nổ tung.
Bây giơ cô ta mới nhận ra, cho dù là nhìn dùng cái cớ nhân cách phân liệt để âm mưu làm hại Bạch Dương, về lâu về dài Kình Hiên cũng sẽ không chấp nhận được.
Cũng may, may là vẫn còn kịp.
“Em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn phối hợp điều trị.” Cố Tử Yên vội gật đầu.
Phó Kình Hiên sờ tóc cô: “Vậy là tốt rồi.”
Cố Tử Yên nở nụ cười, hạ mi mắt, che đi sự âm u trong mắt.
Xem ra, cô ta phải đẩy nhanh tốc độ giết chết Bạch Dương.


Chỉ có vậy, cô ta mới không cần phải giả vờ bị nhân cách phân liệt, cũng không cần ra tay với Bạch Dương, khiến Kình Hiên bất mãn nữa.
Quan trọng nhất là, chỉ cần Bạch Dương chết đi, Kình Hiên cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi Bạch Dương nữa.
Ục ục.
Bụng Cố Tử Yên đột nhiên vang lên.

ngôn tình hài
Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn cô ta: “Chưa ăn no?”
Cố Tử Yên gật đầu: “Lúc nãy thấy anh lạnh lùng với em như vậy, em không có tâm trạng ăn uống.”
Phó Kình Hiên kéo tay cô ta: “Vậy trở về ăn thêm chút nữa.”
“Không cần, em không muốn quay lại đó gặp mặt bọn họ.

Chắc chắn bọn họ cũng không muốn nhìn thấy em.” Cố Tử Yên lắc đầu nói.
Phó Kình Hiên nghĩ đến thái độ của mấy người Bạch Dương đối với Tử Yên, nên không nói nữa.
Hai giây sau, anh vuối đầu lông mày: “Vậy em chờ anh, anh lấy cho em một chút đồ tráng miệng cho em ăn nhé.”
“Vâng.” Cố Tử Yên cười đồng ý.
Phó Kình Hiên buông tay cô ta ra, đi về phía nhà hàng..

 
Chương 357: Chương 357





Người trong nhà hàng thấy anh quay về, rất kinh ngạc.

“Anh hai, anh chưa ăn no hả?” Phó Kình Duy thấy Phó Kình Hiên lấy chén đĩa múc đồ tráng miệng, tò mò hỏi.

Phó Kình Hiên đặt đĩa xuống, trả lời: “Lấy cho Tử Yên, cô ấy ăn chưa no.”
Phó Kình Duy nghe xong t nhếch miệng: “Lại là chị ta, chị ta ăn chưa no không biết tự quay về ăn sao, còn bắt anh mang cho chị ta.”
Phó Kình Hiên mặc kệ cậu ta, đi qua bên phía bàn dài, nhìn quầy trái cây có một quả xoài, chuẩn bị gắp.

Lục Khởi nhìn thấy, lập tức ngăn cản: “Dừng lại, cái đó dành cho cục cưng.”
Của Bạch Dương?
Phó Kình Hiên ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Dương, trong mắt có vẻ kinh ngạc: “Cô thích ăn xoài?”
“Có vấn đề gì sao?” Bạch Dương bình tĩnh đối diện với anh, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng.

Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Không sao.”

Lục Khởi nói: “Cục cưng của chúng tôi từ nhỏ đã thích ăn xoài.

Trái xoài này là tôi cố ý dặn đầu bếp chuẩn bị.

Nếu anh muốn thì tự đi nói với đầu bếp đi.”
“Không cần!” Phó Kình Hiên lạnh nhạt trả lời, buông đồ gắp, bưng chén đĩa chuẩn bị rời đi.

Thấy thế, Lục Khởi gọi anh lại: “Tổng giám đốc Phó chờ một chút.”
Phó Kình Hiên dừng bước, mặt không cảm xức nhìn anh ta: “Anh còn có chuyện gì?”
“Ban ngày anh nói sẽ cho chúng tôi một lời giải thích, đừng nói là Tổng giám đốc Phó quên rồi nha.

Bây giờ cô Cố tỉnh rồi, anh thực hiện lời nói đi chứ?”
Lục Khởi khoanh tay, cười như không cười: “Chúng tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần kêu cô Cố tới đây, dập đầu xin lỗi cục cưng là được.

Sao, không quá đáng chứ hả?”

Nếu không phải không có chứng cứ cụ thể, anh ta cũng sẽ không chỉ đòi Cố Tử Yên xin lỗi đơn giản vậy đâu.

Mà là báo công an, tiễn Cố Tử Yên đi tù luôn.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Dập đầu xin lỗi?”
“Không sai.” Lục Khởi gật đầu.

Phó Kình Hiên cười lạnh một tiếng, nhìn Bạch Dương: “Cô cũng muốn để Tử Yên dập đầu xin lỗi với cô ư?”
Bạch Dương buông ly nước trái cây trong tay ra, hơi cong môi: “Cô Cố hại tôi trước, tôi không cho rằng làm vậy có gì không đúng.”
Đừng nói chỉ là để Cố Tử Yên dập đầu xin lỗi.

Cho dù A Khởi muốn một cái tay một cái chân của Cố Tử Yên, cô cũng thấy không có gì không phải.

Cố Tử Yên hại cô bao nhiêu lần, mỗi lần đều là muốn lấy mạng cô, cô không mở miệng nói muốn cái mạng của Cố Tử Yên đã là lương thiện lắm rồi.

Đừng nói là Bạch Dương, ngay cả Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm và Phó Kình Duy cũng đều cảm thấy không có vấn đề gì.

Sắc mặt Phó Kình Hiên âm trầm: “Để Tử Yên dập đầu xin lỗi cũng được, nhưng Bạch Dương cô cũng phải nói lời xin lỗi với Tử Yên.”
“Cái gì cái gì cơ?!” Lục Khởi kinh ngạc..

 
Chương 358: Chương 358





Ba người Trình Minh Viễn cũng hơi ngơ ngác.

Bạch Dương cũng nhíu mày: “Tôi xin lỗi Cố Tử Yên? Dựa vào đâu?!”
“Đúng vậy, dựa vào đâu.

Người bị hại là cục cưng của chúng tôi, dựa vào đâu mà bắt cục cưng đi xin lỗi Cố Tử Yên.

Công lý ở đâu chứ.” Lục Khởi tức giận trừng mắt: “Phó Kình Hiên, anh như vậy là không phân biệt đúng sai.

Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc anh quản lý một tập đoàn lớn như Phó Thị bằng cách nào.”
Có một ông chủ không phân biệt đúng sai như vậy mà tập đoàn Phó Thị lại không phá sản, thật đúng là kỳ tích.

Phó Kình Hiên không để ý đến Lục Khởi phản đối, chỉ nhìn Bạch Dương, lạnh lùng nói: “Cô biết rõ bệnh tình của Tử Yên, còn cố ý nói những lời kích thích Tử Yên, khiến bệnh tình cô ấy phát tác, mới làm ra chuyện lấy rắn hại người.

Chẳng lẽ cô không nên xin lỗi sao?”
“Tôi kích thích cô ta?” Bạch Dương chỉ vào mình, cười khẩy.

Cô nói chuyện kích thích Cố Tử Yên khi nào chứ.


Lúc ở bên con suối, cô hoàn toàn không nói với Cố Tử Yên một câu nào hết, được chưa hả?
Phó Kình Hiên lại nói tiếp: “Cho nên tôi hi vọng, lúc Tử Yên xin lỗi cô, cô cũng phải xin lỗi Tử Yên.”
Nói xong, anh rời khỏi nhà hàng.

Bạch Dương nhìn bóng lưng rời đi của anh, trên mặt đầy mỉa mai.

“Cục cưng.” Lục Khởi vỗ vai cô: “Em thật sự nói gì đó kích thích Cố Tử Yên ư?”
“Anh cảm thấy em sẽ làm như vậy sao, em không thèm để ý đến cô ta, sao lại nói chuyện với cô ta chứ.” Bạch Dương tức giận liếc anh ta một cái.

Trình Minh Viễn nở nụ cười mỉa mai: “Vậy hẳn là đồ độc ác Cố Tử Yên kia đã nói với Kình Hiên rằng cô kích thích cô ta, nên cậu ấy mới muốn hại cô.”
“Nực cười là, Phó Kình Hiên thế mà lại tin, anh ta không có não à?” Lục Khởi dở khóc dở cười.

Ánh mắt Bạch Dương lạnh lẽo: “Sao lại không tin chứ? Cố Tử Yên là trái tim của anh ta, là người yêu anh ta.

Anh ta không tin người yêu mình thì tin ai đây?”
“Tóm lại là, người đàn bà Cố Tử Yên kia thật sự là vô liêm sỉ.” Lục Khởi đập bàn.

Trần Thi Hàm gật đầu.


Cố Tử Yên là một người phụ nữ rất kì diệu trong số những người cô từng gặp.

Cho dù là những người phụ nữ trong nhà họ Diệp ở kinh đô, cũng không có kì diệu như vậy.

Phó Kình Duy lại càng giận dữ và xấu hổ, cúi đầu không nói một câu.

Bởi vì lúc trước, cậu ta cảm thấy Cố Tử Yên rất tốt, còn tốt hơn chị Bạch Dương.

Bởi vì vậy mà cậu ta còn khinh thường chị Bạch Dương suốt sáu năm, cũng do cậu cảm thấy chị Bạch Dương đã chiếm chỗ của chị Tử Yên.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự không biết nên diễn tả như thế nào.

“Này này này, anh làm gì đó?” Lục Khởi nhìn thấy Trình Minh Viễn đi đến chỗ của Cố Tử Yên lúc nãy, cầm cái ly mà Cố Tử Yên đã dùng, bỏ vào túi.

Nhũng người khác cũng rất tò mò đối với hành động của anh ta.

“Tôi nói này Trình Minh Viễn, không lẽ là cậu yêu thầm Cố Tử Yên, nên lén lút lấy cái ly của Cố Tử Yên về, giải mối tương tư hả?”
Lục Khởi vẻ mặt kì thị nhìn Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn đơ mặt: “Nói bậy cái gì đó, ai yêu thầm Cố Tử Yên.”
“Vậy chứ cậu…”
“Tôi lấy đồ dùng của cô ta, đương nhiên là có lý do của tôi.” Trình Minh Viễn nháy mắt với Bạch Dương..

 
Chương 359: Chương 359





Bạch Dương nhíu mày, hiểu ra lý do của anh ta có lẽ có liên quan tới cô.

Có điều anh ta không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.

Nói không chừng sau này cô cũng sẽ biết thôi.

Không lâu sau, trợ lý của Trình Minh Viễn cũng tới.

Trình Minh Viễn mang hai cái túi chống thấm nước giao cho trợ lý, bên trong lần lượt là chai thủy tinh chứa xạ hương và cái ly của Cố Tử Yên.

“Cậu mang về, xem xem dấu vân tay trên hai thứ này có trùng khớp hay không.” Trình Minh Viễn nói.

Nếu như dấu vân tay trên chai thủy tinh khớp với dấu vân tay trên ly của Cố Tử Yên, vậy chứng tỏ xạ hương là do Cố Tử Yên trộm, hại Bạch Dương ngã.

Nếu không, vậy thì anh ta sẽ tin là ngoài ý muốn.


“Dạ hiểu.” Trợ lý gật đầu, rời đi.

Trình Minh Viễn cũng quay về biệt thự.

Nửa đêm, Bạch Dương đang nằm trên giường, điện thoại kế bên bỗng sáng đèn.

Là Lục Khởi nhắn tin: ‘Cục cưng, kế hoạch đã bắt đầu.’
Ánh mắt Bạch Dương âm u, trở mình ngồi dậy, nhắn lại hai chữ: ‘Đã nhận.’
Sau đó cô mặc áo khoác vào, khẽ khàng rời khỏi phòng.

Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm, Lục Khởi cũng vừa mới bước ra từ trong phòng.

Ba người liếc nhau.

.

truyện ngôn tình

Lục Khởi hạ giọng: “Thằng nhóc Phó Kình Duy kia đã xuống trước rồi.”
“Vậy được, chúng ta cùng đi xuống thôi, đồ đạc tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.” Trình Minh Viễn từ phía sau lấy ra một thứ màu nâu, mặt nở nụ cười xấu xa.

Lục Khởi và Trần Thi Hàm cũng nở nụ cười âm mưu.

Bạch Dương nhìn ba người không kịp chờ đợi, cũng nhịn không được nở nụ cười: “Được, đi xuống thôi.”
Ba người rón rén xuống lầu.

Lầu hai, Phó Kình Duy kéo Cố Tử Yên đi lên cầu thang.

Cố Tử Yên không chịu đi, đẩy tay Phó Kình Duy ra: “Em Kình Duy, rốt cuộc em có chuyện gì muốn nói với chị, em cứ nói ở ngay đây đi.”
Cô ta không muốn đi theo Phó Kình Duy xuống lầu.

Phó Kình Duy vốn ghét cô ta như vậy, đột nhiên đến tìm cô ta, còn nói có chuyện muốn nói với cô ta, khăng khăng lôi cô ta ra khỏi phòng, chắc chắn có âm mưu gì đó.

Nhìn vẻ cảnh giác và hoài nghi trong mắt Cố Tử Yên, trong bụng Phó Kình Duy hơi chột dạ.

Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ mà chị Bạch Dương giao cho mình, cậu vẫn kiên trì nói: “Là thế này nè chị Tử Yên, em…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, thìnhìn thấy một bàn tay to từ đằng sau Cố Tử Yên với ra, cái tay kia còn cầm một cái khăn.

Phó Kình Duy lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó nở nụ cười với Cố Tử Yên: “Chị Tử Yên, em muốn nói, chị bảo trọng nha.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom