Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 300: Chương 300





“Xùy!” Phó Kình Hiên dừng xe, xoay người xuống ngựa, động tác nhanh nhẹn lại không mất đi vẻ điển trai.

Bạch Dương liếc nhìn, cũng không thể không thừa nhận, anh rất ưu tú.

Cho dù là trên thương trường, hay là đi giải trí, đều ưu tú vượt xa người khác.

Nhưng ưu tú thế thì có sao, mắt cũng bị mù.

Nghĩ vậy, Bạch Dương thu hồi tầm mắt, không nhìn thêm nữa.

“Tử Yên.” Phó Kình Hiên cởi mũ bảo hiểm, để sang một bên.

Cố Tử Yên nghe thấy giọng của anh, lập tức xoay người, khóc nhào vào lòng anh: “Kình Hiên, hức hức hức…”
Đám Bạch Dương trợn tròn mắt.

Họ còn chưa làm gì cô ta, làm gì mà khóc to như vậy.


Người không biết, còn tưởng khóc ba mẹ chết nữa đấy.

“Làm sao thế?” Trình Minh Viễn cưỡi ngựa qua, ngồi trên ngựa, hỏi.

Phó Kình Duy không hỏi, anh Trình đã hỏi rồi, cậu ta còn hỏi làm gì!?
Thế nên Phó Kình Duy không những không hỏi, thậm chí còn không thèm nhìn Cố Tử Yên, mà ánh mắt lại phát sáng nhìn Bạch Dương: “Chị Bạch Dương.”
Bạch Dương liếc qua cậu ta, không trả lời.

Ánh sáng trong mắt Phó Kình Duy phút chốc tan biến.

Sự việc dư luận lần đó đã qua lâu như vậy rồi, chị Bạch Dương vẫn không chịu để ý đến cậu ta.

“Tử Yên, rốt cuộc là làm sao?” Phó Kình Hiên vỗ vào lưng Cố Tử Yên, trầm giọng hỏi.

Cố Tử Yên lắc đầu, nức nở trả lời: “Không… không có gì, không liên quan đến cô Bạch mấy người họ, là bản thân em…”

“Đợi đã.” Trần Thi Hàm bật cười: “Cô Cố, thế nào gọi là “không liên quan đến cô Bạch mấy người họ”, rốt cuộc cô có biết nói chuyện không thế, câu này của cô rõ ràng là nói với mọi người, cô khóc là vì chúng tôi đã làm gì cô.”
“Tôi không có, tôi không phải…” Cố Tử Yên vội vàng xua tay.

Trần Thi Hàm trợn mắt: “Lại còn “tôi không có, tôi không phải”, ai tin chứ, Tổng giám đốc Phó là tên ngốc, nghe không ra, không có nghĩa tất cả chúng tôi đều là kẻ ngốc, không nghe ra mấy lời thảo mai của cô.”
Mặt Phó Kình Hiên đen lại.

Anh là tên ngốc?
“Ha ha!” Bạch Dương không nhịn được mà bật cười.

Cô vừa cười, giống như bật công tắc vậy, Trình Minh Viễn, Lục Khởi, bao gồm cả Phó Kình Duy cũng cười.

“Anh, thì ra anh là tên ngốc à.” Phó Kình Duy ôm bụng, vô duyên hỏi.

Ánh mắt Phó Kình Hiên giá băng nhìn cậu ta.

Cậu ta lập tức ho một tiếng, không dám cười nữa.

“Anh, em sai rồi.” Phó Kình Duy khổ não, bịt miệng lại.

Lúc này Phó Kình Hiên mới bỏ qua cho cậu ta, cúi đầu nhìn Cố Tử Yên trong lòng: “Tử Yên, em nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?”.

 
Chương 301: Chương 301





“Được rồi Tổng giám đốc Phó, anh đừng hỏi cô ta nữa, ngoại trừ nói “em không có, không liên quan đến chúng tôi” thì cô ta còn biết nói gì nữa, thế nên vẫn cứ để tôi đi.” Lục Khởi đứng dậy, kể lại chuyện vừa rồi.

Trình Minh Viễn nghe xong, xoa xoa cằm: “Tôi cảm thấy Tổng giám đốc Lục không sai, họ không thích cô Cố, cô Cố còn cứng đầu xán lại, chẳng phải là không biết mình biết ta sao, họ nói lời thật lòng thì khóc, theo tôi thấy, cô Cố, cô cũng dễ bị tổn thương quá đi.”
Phó Kình Duy không dám nói rõ, nhưng trong lòng cũng gật đầu tán thành.

Ngay cả Phó Kình Hiên cũng không thể nói đám người Bạch Dương làm sai.

Dù gì đúng là Tử Yên tự sáp lại.

Trong lòng Phó Kình Hiên hơi mệt mỏi, thở dài, ôm Cố Tử Yên, nhìn Bạch Dương nói: “Xin lỗi, việc này quả thực Tử Yên không đúng, tôi thay cô ấy xin lỗi mọi người.”
Cố Tử Yên trừng to mắt: “Kình Hiên…”
Phó Kình Hiên khẽ siết vai cô ta, tỏ ý cô ta đừng lên tiếng.

Bạch Dương chống tay, cười như không nhìn hai người: “Tổng giám đốc Phó đúng là xin lỗi ngày càng lão luyện, lão luyện đến mức khiến người ta đau lòng, được rồi, nể tình Tổng giám đốc Phó xin lỗi có thành ý như vậy, tôi chấp nhận.”

“Cảm ơn.” Phó Kình Hiên sao có thể không nghe ra cô đang châm chọc anh thường xuyên xin lỗi thay Tử Yên, nhưng không để ý, rũ mắt trả lời hai chữ.

“Kình Hiên…” Cố Tử Yên mắt hoe đỏ nhìn Phó Kình Hiên: “Xin lỗi, em lại rước thêm phiền phức cho anh rồi.”
Phó Kình Hiên lau đi nước mắt ở khóe mắt cô ta: “Được rồi, sau này tránh xa bọn họ một chút, đi rửa mặt đi.”
“Vâng.” Cố Tử Yên gật đầu, xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

“Haiz, hết trò để xem rồi, vẫn là tiếp tục cưỡi ngựa đi thôi.” Trình Minh Viễn uể oải.

Phó Kình Duy cũng gật đầu theo: “Anh Viễn, lát nữa chúng ta thi xem ai chạy hết một vòng trước, được không?”
“Cái này hay.” Đôi mắt Trình Minh Viễn sáng lên.

Lục Khởi và Trần Thi Hàm nghe cũng rục rịch mong chờ.

“Tôi cũng đi.” Trần Thi Hàm giơ tay.


Lục Khởi nhìn Bạch Dương: “Cục cưng, trước đây không phải em rất muốn cưỡi ngựa sao, chúng ta cũng tham gia nhé?”
Bạch Dương vừa định trả lời, Phó Kình Hiên bỗng nhiên lên tiếng: “Không được, cô ấy không thể cưỡi ngựa!”
Cô đã mang thai, trên lưng ngựa lắc lư qua lại, rất dễ xảy ra chuyện.

Mọi người lập tức yên tĩnh, hoài nghi nhìn Phó Kình Hiên.

“Sao cục cưng không thể cưỡi ngựa?” Lục Khởi tức giận nhìn Phó Kình Hiên chằm chằm: “Ở đây cũng không phải địa bàn của anh, anh còn không để cho cục cưng của chúng tôi cưỡi ngựa sao?”
“Đúng vậy.” Trần Thi Hàm cũng bất mãn, trừng mắt nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Duy và Trình Minh Viễn cũng cảm thấy anh hơi quá đáng rồi.

Chỉ có Bạch Dương phát giác ra điều khác lạ, ánh mắt hơi lóe sáng.

Hình như Phó Kình Hiên không phải vì ngông cuồng mới không cho cô cưỡi ngựa.

Mà là có nguyên nhân khác..

 
Chương 302: Chương 302





Nghĩ vậy, Bạch Dương nhìn thẳng vào Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, cho tôi một lý do không thể cưỡi ngựa đi!”
Cô muốn biết, vì sao anh lại ngăn cản cô.

Đối diện với đôi mắt trong và sắc lạnh của Bạch Dương, không hiểu sao Phó Kình Hiên không dám nhìn thẳng.

Dường như anh sợ cô nhìn ra điều gì đó, anh hơi dời ánh mắt: “Sắc mặt của cô tái nhợt như vậy, không thích hợp để cưỡi ngựa!”
Mọi người nghe vậy, lập tức nhìn về phía gương mặt của Bạch Dương.

Lục Khởi lên tiếng trước: “Đúng vậy bảo bối, sắc mặt em quả thật hơi trắng, em say xe hay sao?”
Bạch Dương sờ sờ mặt mình: “Thật sự rất trắng hay sao?”
“Cũng hơi thôi.” Trần Thi Hàm trả lời.

Bạch Dương cười cười: “Vậy thì không sao đâu, tôi có thể cưỡi ngựa.”

Nghe nói như vậy, Phó Kình Hiên nhíu chặt lông mày, trên gương mặt tràn đầy vẻ không đồng tình.

Cô quả nhiên không hề biết chuyện mình đang mang thai.

Là đứa trẻ trong bụng quan trọng hơn hay là cưỡi ngựa quan trọng hơn?
Ngay khi Phó Kình Hiên không nhịn được nữa, mạnh mẽ ngăn cản Bạch Dương cưỡi ngựa, Lục Khởi mở miệng: “Bảo Bối, hay là em nên trở về tiếp tục nghỉ ngơi đi, lần sau cưỡi cũng được? Chẳng may em còn choáng váng thì rất phiền phức.”
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, cảm thấy lần này Lục Khởi cuối cùng cũng làm được một việc ra hồn người, không còn một mực nghe theo Bạch Dương nữa.

Nhưng Bạch Dương lại rất cố chấp, cười nói:” Không sao, em đã đến đây rồi, trở về làm gì nữa, yên tâm đi, em cưỡi ngựa đi chậm, không chạy là được.”
“Vậy thì tốt.” Lục Khởi cảm thấy như vậy cũng được nên đồng ý, sau đó dẫn Bạch Dương đến chuồng ngựa bên kia để chọn ngựa.

Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng hai người, sắc mặt trở nên tối sầm.


Anh vừa mới cảm thấy Lục Khởi làm được việc, kết quả ngay sau đó Lục Khởi cũng không phải là người nữa.

Một người đàn ông không có kiên trì như vậy, rốt cuộc cô coi trọng anh ta ở điểm nào?
“Anh, đến đây thi đấu nào!” Trong trường đua ngựa ở phía xa, hai tay Phó Kinh Duy hai tay làm thành hình cái loa, hô lên với Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên liếc nhìn em trai ngốc nghếch của mình, không để ý tới, xoay ngựa, đi về phía bên kia của trường đua ngựa.

Rất nhanh chóng, Bạch Dương và Lục Khởi đã chọn ngựa xong rồi đi ra.

Cô chọn một con ngựa cái màu trắng.

Ngựa cái rất đẹp, đứng cùng một chỗ với Bạch Dương mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, hình ảnh cực kỳ đẹp mắt, làm cho người ta không nhịn được muốn chụp lại.

Trình Minh Viễn cưỡi ngựa đi tới, huýt sáo với Bạch Dương: “Rất đẹp, không nhìn ra cô còn rất oai hùng hiên ngang đấy.”
“Chị Bạch Dương, chị thật đẹp.” Phó Kình Duy ngốc nghếch, không nói ra được lời khen xinh đẹp, chỉ có thể dùng ngôn ngữ đơn giản nhất.

Những ngôn ngữ đơn giản nhất cũng là ngôn ngữ trực tiếp nhất, và thường dễ dàng chạm vào trái tim mọi người hơn..

 
Chương 303: Chương 303





Cho nên cho dù Bạch Dương không muốn quan tâm tới người nhà họ Phó nữa, lúc này cũng trở nên thân thiện với cậu ta: “Cậu nhóc, ánh mắt không tồi.”
Có thể nhìn thấy Phó Kình Duy đang rất vui vẻ bằng mắt thường.

Chị Bạch Dương rốt cuộc cũng chịu trả lời cậu ta.

Cách đó không xa, Phó Kình Hiên ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn ba người nói chuyện rất vui vẻ, trong lòng không thoải mái lắm, thậm chí có một loại xúc động muốn đuổi Trình Minh Viễn và Phó Kình Duy đi trước mặt Bạch Dương.

Lúc này, Lục Khởi cũng cưỡi con ngựa mà anh ta đã chọn đi ra ngoài, đi thi đấu cùng với ba người Trình Minh Viễn, Phó Kình Duy và Trần Thi Hàm.

Để không cản trở cuộc đua của họ, Bạch Dương đã dắt ngựa đi đến phía bên kia của trường đua ngựa.

Bởi vì nhiều năm không cưỡi ngựa, tư thế lên ngựa của Bạch Dương có vẻ không thạo lắm, lần đầu tiên không lên được, còn thiếu chút nữa tự ngã.

Phó Kình Hiên nhìn thấy, nhíu mày lại, cưỡi ngựa đi qua: “Lúc chân trái giẫm lên, đồng thời nắm lấy yên ngựa, sau đó đạp lên trên, chân phải cũng phải kịp thời lật qua.”
Bạch Dương xoay người nhìn anh: “Anh đang dạy tôi?”
Phó Kình Hiên từ chối trả lời: “Thử theo lời tôi nói xem.”

Bạch Dương trầm mặc vài giây, không từ chối.

Dù sao, cô vốn tới đây là để cưỡi ngựa, có người dạy đương nhiên là tốt nhất.

Vì vậy, không cần thiết phải sĩ diện làm gì.

Bạch Dương nhớ lại những lời Phó Kình Hiên vừa nói, sau đó làm theo một lần.

Nhưng thật đáng tiếc, cô vẫn không thể đi lên được.

Lúc chân phải lật lên lưng ngựa xảy ra sai sót, dây chằng không kéo ra được, chân phải lật được một nửa thì không lật được nữa, xấu hổ nhất chính là còn không thu lại được.

Sau đó, cơ thể mất trọng tâm và ngã về phía sau.

Phó Kình Hiên thấy thế, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức xuống ngựa, vươn cánh tay đỡ lấy cô.


Bạch Dương vốn đã chuẩn bị tâm lý rằng mình sẽ ngã xuống bãi cỏ.

Không ngờ cơn đau trong dự đoán không ập đến, trái lại cô còn ngửi thấy một mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

Bạch Dương nghi ngờ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện, mình đang bị Phó Kình Hiên ôm vào trong lòng.

Khuôn mặt cô đỏ lên: “Anh … mau buông tôi ra.”
Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, trong mắt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, khom lưng đặt cô xuống mặt đất, nhưng bàn tay đặt trên eo cô lại không dời đi: “Cô hãy đứng vững, tôi sẽ đẩy cô lên.”
“Hả? Anh đẩy tôi lên đó à?” Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Chân trái giẫm lên.”
Bạch Dương theo bản năng làm theo, chân trái giẫm lên trên bàn đạp.

“Nắm lấy yên ngựa.” Phó Kình Hiên lại nói.

Bạch Dương lại làm theo.

Phó Kình Hiên buông thắt lưng cô ra, hơi cúi người, một tay đặt lên mông cô, một tay nâng chân phải của cô lên, nâng cô lên.

Bạch Dương vừa lúng túng vừa ngại ngùng, dù sao động tác của anh cũng làm cho người ta phải xấu hổ..

 
Chương 304: Chương 304





“Cái này … Anh bỏ tay phải ra được không?” Cô quay đầu, nhỏ giọng nói với người đàn ông ở phía sau.

Phó Kình Hiên nhìn về phía tay phải mình đặt trên mông cô, hiểu được điều gì, hơi nhíu mày.

Thành thật mà nói, vừa rồi anh chỉ một lòng muốn đưa cô lên lưng ngựa, cũng không chú ý tay mình có đặt ở chỗ nào không đúng không.

Nhưng bây giờ nhận ra, anh nên buông tay.

Nhưng cảm giác đàn hồi truyền đến từ bàn tay, làm cho anh không hiểu sao cảm thấy không nỡ.

Nhưng cuối cùng, Phó Kình Hiên vẫn bình tĩnh chuyển tay từ trên mông Bạch Dương chuyển lên trên đùi.

Lúc này Bạch Dương mới thở phào nhẹ nhõm, dưới sự giúp đỡ của anh, cô ra sức trèo lên lưng ngựa.

Ở phía sau cách đó không xa, Cố Tử Yên đi từ trong toilet ra, đang tìm kiếm bóng dáng của Phó Kình Hiên, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Nhìn thấy hai người Phó Kình Hiên và Bạch Dương có động tác thân mật, kề sát vào nhau, ánh mắt đố kỵ của cô ta lập tức đỏ lên.


Cô ta biết rằng, chỉ cần Bạch Dương xuất hiện ở nơi nào, Kình Hiên sẽ bị cô thu hút.

Cúi đầu nhìn cái bình nhỏ trong tay, Cố Tử Yên nở nụ cười dữ tợn.

Lần trước đẩy Bạch Dương xuống cầu thang nhưng không giết chết được Bạch Dương và cái thai trong bụng cô.

Lúc này đây, cô ta không tin là không giết chết được!
Hừ lạnh một tiếng, Cố Tử Yên cuối cùng nhìn thoáng qua hai người, xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi, trong lúc đi, cô ta mở cái chai trong tay ra, đổ ra một khối màu đen từ bên trong, ném về một nơi nào đó trên trường đua ngựa.

Sau khi làm xong những việc này, cô ta phủi tay, mỉm cười và tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Dương và Phó Kình Hiên đều không phát hiện ra Cố Tử Yên đã nhìn thấy bọn họ.

Dưới sự giúp đỡ của Phó Kình Hiên, cùng với sự nỗ lực của mình, cuối cùng cô cũng thành công ngồi trên lưng ngựa.

“Phù, thật sự không dễ dàng.” Bạch Dương cầm dây cương, thở phào nhẹ nhõm.

Phó Kình Hiên nghe được lời này, giơ tay lau mồ hôi trên trán.


Nó thực sự không dễ dàng.

“Cám ơn anh, Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương cười nói lời cảm ơn với Phó Kình Hiên.

Không phải là một nụ cười lạnh lùng và chế giễu thông thường, mà là một nụ cười biết ơn từ trái tim.

Trong chớp mắt, ánh mắt của Phó Kình Hiên trở nên hoảng hốt.

Dường như đã lâu lắm rồi anh không thấy cô cười với anh như vậy, kể cả sau khi ly hôn cũng không có.

Không ngờ bây giờ anh lại thấy.

Tim Phó Kình Hiên đập nhanh trong chốc lát, yết hầu cũng hơi trượt xuống một chút, mí mắt rũ xuống, giọng nói hơi khàn khàn trả lời: “Không có gì.”
Bạch Dương không phát hiện ra sự khác thường của anh, nhìn bãi cỏ trước mặt: “Tổng giám đốc Phó, tôi dắt ngựa đi dạo trước.”
“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương hai chân kẹp bụng ngựa, con ngựa bắt đầu chạy chậm.

Phó Kình Hiên thấy tốc độ quả thật không nhanh, độ cong lắc lư thân thể Bạch Dương cũng không lớn, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Tốc độ như vậy chắc là sẽ không có việc gì.

Suy nghĩ một chút, Phó Kình Hiên cũng xoay người lên ngựa, trở về khu nghỉ ngơi..

 
Chương 305: Chương 305





Mấy người Lục Khởi cũng đã thi đấu trở về, ai cũng mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, nhưng khuôn mặt và ánh mắt họ lại đầy phấn khích, hiển nhiên là họ rất hưởng thụ cuộc chơi vừa rồi.

“Anh Lục, nước này.” Trần Thi Hàm cầm hai chai nước, ném cho Lục Khởi một chai.

Lục Khởi nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Của tôi đâu?” Trình Minh Viễn thấy cô ấy chỉ đưa cho Lục Khởi mà không đưa mình thì không vui: “Tôi đưa cô đến, sao cô chỉ cho anh ta?”
Trần Thi Hàm lườm anh ta: “Này, cầm lấy!”
Cô lấy một chai nước khác rồi ném qua.

Lúc này Trình Minh Viễn mới hài lòng nở nụ cười, mở nắp chai uống vài ngụm, sau đó đổ nốt phần nước còn lại lên đầu lên mặt: “Đã!”
“Đúng là rất đã.” Lục Khởi lắc đầu để rũ nước, sau đó cũng nói theo.

Bên kia, Cố Tử Yên cũng đưa một chai nước cho Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, uống chút nước đi này.”
“Ừm.” Phó Kình Hiên nhận lấy mở ra, nhưng không uống mà đưa lại cho cô ta: “Em uống đi.”

Cố Tử Yên thấy anh ân cần như vậy thì cười tươi như hoa: “Cảm ơn anh Kình Hiên.”
Phó Kình Hiên trả lời ‘không có gì’, khom người lấy một chai khác rồi mới bắt đầu uống.

Anh vừa uống vài ngụm, một tiếng kêu hoảng hốt bỗng truyền đến.

Mọi người đang nói chuyện lập tức dừng lại.

Lục Khởi nhìn theo phía phát ra âm thanh, nhìn thấy ngựa của Bạch Dương như phát điên rồi lao đi.

Bạch Dương trên lưng ngựa tái mặt vì sợ hãi, cơ thể nghiêng ngả, dù cô đã giữ chặt dây cương nhưng cứ tiếp tục thế này thì không lâu nữa cô cũng sẽ bị hất văng khỏi ngựa.

“Cưng à!” Lục Khởi vội vàng ném chai nước trong tay đi, chạy về phía ngựa của mình, chuẩn bị cứu người.

Kết quả anh ta vừa lên ngựa đã thấy một bóng người đi trước mình một bước, phi ngựa qua đó.


Là Phó Kình Hiên!
Lục Khởi nhíu mày, thúc vào bụng ngựa đuổi theo.

Chỉ còn lại Cố Tử Yên và Trình Minh Viễn ở đó.

Trần Thi Hàm vừa đi vệ sinh, Phó Kình Duy vẫn đang ở trường đua ngựa khác chưa tới.

Trình Minh Viễn nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Cố Tử Yên thì cười: “Aiya, Kình Hiên đi cứu Bạch Dương, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu đúng không?”
Đương nhiên Cố Tử Yên biết anh ta đang cố ý xem trò cười của mình, cô ta bóp chặt chai nước, cố gắng nở nụ cười: “Đương nhiên không phải, cô Bạch gặp chuyện ngoài ý muốn, Kình Hiên đi cứu cô ấy là rất bình thường, tôi không hề thấy khó chịu.”
“Vậy ư? Nhưng động tác của cô nói cho tôi biết rằng cô đang nói dối.” Trình Minh Viễn nhìn chai nước bị cô ta bóp biến dạng, nụ cười trên mặt càng xấu xa hơn.

Cố Tử Yên ngớ người, vội vàng buông chai nước ra, không lên tiếng.

Trình Minh Viễn bật cười thành tiếng: “Cô Cố vẫn trong ngoài bất nhất như trước, cô như vậy mà cũng khiến Kình Hiên động lòng vì cô được, Kình Hiên đúng là mù rồi.

Nhưng bây giờ xem ra, đôi mắt mù của Kình Hiên có vẻ đã từ từ sáng lên.”.

 
Chương 306: Chương 306





Anh ta chống má nhìn Bạch Dương đã thành công được Phó Kình Hiên cứu xuống: “Vừa nãy Bạch Dương gặp chuyện, vẻ lo lắng trên mặt Kình Hiên không phải là giả, nói lên trong lòng cậu ấy không phải không có Bạch Dương, chỉ là cậu ấy vẫn chưa phát hiện ra thôi, nếu ngày nào đó cậu ấy phát hiện ra, cô Cố nghĩ…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cố Tử Yên siết chặt tay đứng lên, lạnh giọng cắt ngang lời anh ta.

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Sao, giận rồi à?”
Cố Tử Yên nhìn anh ta bằng ánh mắt u ám: “Anh Trình, tôi biết lần trước vì chuyện của ba tôi nên đã đắc tội nhà họ Trình các anh, nhưng anh không cần phải châm ngòi ly gián tôi với Kình Hiên chứ? Anh làm vậy không sợ Kình Hiên không vui sao?”
“Sao lại sợ?” Trình Minh Viễn cười tít mắt đáp: “Kình Hiên là bạn tôi, tôi thấy cô không hợp với Kình Hiên, muốn cậu ấy rời xa cô, tôi làm vậy là vì tốt cho cậu ấy, sao cậu ấy lại không vui chứ?”
“Anh…” Cố Tử Yên tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng.

Trình Minh Viễn vui vẻ được một lúc.

Ban đầu anh ta cũng không định ly gián cô ta với Phó Kình Hiên, dù sao hai người họ thế nào cũng chẳng liên quan đến anh ta.

Nhưng ai bảo nhà họ Cố thiếu đạo đức, suýt nữa đã phá hỏng trù tính bao năm nay của nhà họ Trình, vậy nên đương nhiên anh ta sẽ không để cho cô ta được sống tử tế, hết cách rồi, ai bảo anh ta là người nhỏ nhen như thế chứ?

Ở bên kia, trên trường đua ngựa.

Phó Kình Hiên ôm Bạch Dương trong lòng.

Người Bạch Dương run bần bật, hiển nhiên chuyện vừa rồi khiến cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Phó Kình Hiên cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng cô, anh vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng an ủi: “Không sao rồi, đừng sợ.”
Bạch Dương không đáp lại, nhưng cơ thể run rẩy đã dần giảm bớt.

Lúc này Lục Khởi đã tới, nhìn hai nười ôm nhau, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại: “Tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh đã cứu bé cưng.”
Mặc dù anh ta rất không muốn nói lời cảm ơn này.

Nhưng sự thật là Phó Kình Hiên đã cứu được bé cưng, và sự thật là anh ta đến chậm hơn Phó Kình Hiên.


“Không có gì.” Phó Kình Hiên nhìn Lục Khởi, hờ hững đáp lại.

Lục Khởi xuống ngựa: “Vậy phiền anh buông bé cưng ra có được không? Đừng quên, cô ấy là bạn gái tôi, anh ôm cô ấy như vậy không được hay lắm, hơn nữa vợ chưa cưới của anh còn đang nhìn kìa.”
Nghe vậy, bàn tay đang vỗ lưng Bạch Dương của Phó Kình Hiên đột nhiên khựng lại, lúc này anh mới nhớ ra người con gái trong lòng đã là vợ trước của mình, là bạn gái người khác.

Anh cứ ôm cô thế này đúng là không thích hợp.

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên lại quay đầu nhìn về khu vực nghỉ ngơi, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe ươn ướt của Cố Tử Yên.

Phó Kình Hiên mím môi, cuối cùng vẫn buông Bạch Dương ra.

Ngay khi anh vừa buông ra, Lục Khởi đã kéo tay Bạch Dương, ôm cô vào lòng, lo lắng hỏi: “Bé cưng, em không sao chứ?”
Bạch Dương vẫn chưa hoàn hồn, cô lắc đầu, giọng nói cũng run rẩy: “Em không sao.”
Khi cô suýt ngã xuống ngựa thì Phó Kình Hiên xuất hiện.

Vậy nên cô không bị thương..

 
Chương 307: Chương 307





Nhưng Lục Khởi vẫn không yên tâm, quan sát cô một lượt từ trên uống dưới, thấy không có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt, không sao là tốt, vừa nãy làm anh sợ chết khiếp.

Đang yên đang lành, sao con ngựa này lại đột nhiên phát điên chứ?”
Lời này vừa dứt, Phó Kình Hiên bèn nhìn con ngựa đã bình tĩnh lại ở đằng xa, trong mắt là ánh sáng không rõ.

“Em cũng không biết.” Bạch Dương lắc đầu trả lời.

Cô đang cưỡi bình thường, ai biết đột nhiên nó lại tăng tốc.

Khi ấy cô sợ đến mức đầu óc trống rỗng, làm gì còn tâm trạng để suy nghĩ lý do.

“Không sao, chuyện này anh sẽ điều tra, bé cưng à, em về phòng nghỉ ngơi trước đi, chân em vẫn còn đang run kìa.” Lục Khởi nhìn thấy bắp chân Bạch Dương vẫn còn đang run.

Bạch Dương gật đầu đồng ý.


Lục Khởi nửa ôm cô đi về phía biệt thự.

Phó Kình Hiên nhìn theo bóng lưng hai người, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng.

Nửa giờ sau, Lục Khởi từ trên lầu đi xuống.

Năm người Phó Kình Hiên đã từ trường đua ngựa về, đang ngồi trong phòng khách.

Phó Kình Duy là người nhìn thấy Lục Khởi đi xuống đầu tiên, cậu lập tức đứng dậy: “Tôi nghe nói chị Bạch Dương gặp chuyện, chị ấy thế nào rồi?”
Cố Tử Yên nhìn vẻ quan tâm và lo lắng trên mặt Phó Kình Duy, rũ mắt che đi sự u ám bên trong.

Rõ ràng trước kia Phó Kình Duy còn rất ghét Bạch Dương mà.

Tại sao Bạch Dương và Kình Hiên vừa ly hôn, Phó Kình Duy lại không ghét mà còn quan tâm Bạch Dương đến vậy, rốt cuộc Bạch Dương đã cho cậu uống thuốc gì?
“Đúng đó anh Lục, cô Bạch không sao chứ?” Trần Thi Hàm cũng hỏi.


Khi Bạch Dương xảy ra chuyện, cô ấy đang ở phòng vệ sinh, sau khi về nghe Trình Minh Viễn nói ngựa của Bạch Dương phát điên, suýt nữa đã làm cô ngã.

Lục Khởi chẳng thèm quan tâm Phó Kình Duy, chỉ nhìn Trần Thi Hàm rồi trả lời: “Yên tâm đi, bé cưng không sao, chỉ hơi sợ hãi thôi, bây giờ đã ngủ rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Trần Thi Hàm thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Phó Kình Duy không vui khi bị Lục Khởi phớt lờ, nhưng nghe Bạch Dương không sao thì cũng lười so đo với anh ta.

Đột nhiên, mặt Lục Khởi lạnh đi, ánh mắt quét qua năm người, cuối cùng dừng lại ở Cố Tử Yên: “Ngựa của bé cưng là ngựa cái ngoan nhất mà tôi nhờ người quản lý trại ngựa chọn ra, theo lý mà nói sẽ không thể đột nhiên phát điên, vậy nên tôi nghĩ trong chuyện này chắc chắn có lý do không chính đáng nào đó.”
“Anh Lục, ý anh là có người động chân động tay với ngựa của cô Bạch sao?” Trần Thi Hàm phản ứng rất nhanh, mở to mắt hỏi.

“Không phải tôi.” Phó Kình Duy sợ bị nghi ngờ nên lắc đầu, xua tay phủ nhận đầu tiên.

Trình Minh Viễn bình tĩnh uống trà: “Cũng không phải tôi.”
“Càng không phải tôi.” Trần Thi Hàm cũng giơ tay.

Lục Khởi nhìn hai người cuối cùng: “Vậy chỉ còn lại anh Phó và cô Cố thôi, nhưng anh Phó đã cứu bé cưng, chắc chắn không phải người làm chuyện này, dù sao không có ai nhàn rỗi đến mức đã động tay động chân rồi còn đi cứu người.

Vậy nên…”.

 
Chương 308: Chương 308





“Vậy nên anh nghi ngờ tôi?” Cố Tử Yên siết chặt tay mình, dáng vẻ tức đến mức sắp khóc.

Lục Khởi vỗ tay: “Xem ra cô cũng khá tự giác đấy.

Không sai, tôi nghi ngờ cô, trong số những người có mặt, chỉ có cô là có khả năng hại bé cưng nhất, bởi vì đây không phải lần đầu.”
“Tôi không làm!” Cố Tử Yên bật khóc, nắm lấy tay Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, anh tin em, em thật sự không làm.”
“Anh tin em.” Phó Kình Hiên cầm tay cô ta, ý bảo cho cô ta bình tĩnh trước.

Cố Tử Yên nghe anh nói tin tưởng mình thì liên tục gật đầu, bình tĩnh lại.

Lục Khởi trợn tròn mắt: “Đương nhiên là anh tin cô ta rồi, cô ta giết người phóng hoả, khóc một chút là anh tin.

Dù sao ở đây cũng không ai không biết anh cưng chiều cô ta không giới hạn.”
Trần Thi Hàm và Trình Minh Viễn gật đầu.


Ngay cả Phó Kình Duy cũng không thể phản bác, cũng gật đầu theo.

Quả thực có lúc anh trai đã làm vậy.

“Tôi tin tưởng Tử Yên không phải vì tôi cưng chiều cô ấy, mà vì cô ấy có chứng cứ không có mặt ở đó.” Phó Kình Hiên thấy mấy người đều không đứng về phía mình cũng không tức giận, nhìn Lục Khởi trầm giọng nói: “Tử Yên từ đầu đến cuối đều không động đến ngựa của Bạch Dương, anh nói cho tôi biết cô ấy động tay động chân kiểu gì?”
Ban đầu anh cũng tự hỏi liệu có phải do nhân cách thứ hai của Tử Yên làm không.

Nhưng sau khi phân tích kỹ lưỡng, anh đưa ra kết luận không phải, nhân cách thứ hai của Tử Yên cũng chưa từng xuất hiện.

Lục Khởi sửng sốt, bỗng chốc phản ứng lại, hình như đúng là như vậy.

Khi chọn ngựa, Cố Tử Yên không có mặt, cũng không có khả năng động chân động tay từ trước, vì trong chuồng có rất nhiều ngựa, sao Cố Tử Yên biết được bé cưng sẽ chọn con ngựa nào, cũng không phải đã chọn trước.

Trừ khi Cố Tử Yên ra tay với tất cả các con ngựa, nhưng như vậy thì ngựa của họ cũng phải phát điên chứ, nhưng họ lại không có chuyện gì.

Lẽ nào thực sự chỉ là một chuyện ngoài ý muốn?

“Hay là mời quản lý chuồng ngựa tới hỏi đi, họ đã kiểm tra ngựa, chắc đã có kết quả rồi.” Trình Minh Viễn đề nghị.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Vậy mời tới đi.”
Ngay sau đó, người quản lý chuồng ngựa đi đến.

Lục Khởi vội hỏi ngựa của Bạch Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người nọ đáp: “Ngựa của cô Bạch đang tới độ động dục.”
“Cái gì?” Mọi người đều sửng sốt.

Chỉ có Cố Tử Yên cúi đầu, che đi khoé miệng đang cong lên của mình.

“Anh nói là động dục?” Vẻ mặt Lục Khởi kỳ lạ: “Nhưng đây đâu phải mùa động dục của động vật?”
Trình Minh Viễn và Trần Thi Hàm với Phó Kình Duy cũng nhìn người quản lý.

Người quản lý lắc đầu: “Qua thời kỳ không có nghĩa là động vật sẽ không phát dục nữa, đôi khi vì một số lý do khác mà chúng sẽ bị kích thích, sau đó động dục.”
Phó Kình Hiên trầm giọng hỏi: “Vậy ngựa của Bạch Dương vì sao lại động dục?”
Người quản lý suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tạm thời vẫn chưa rõ, có thể là do ngửi thấy mùi gì đó, cũng có thể là do ăn phải gì đó, nguyên nhân cụ thể là gì thì vẫn chưa biết, nhưng đại khái là hai trường hợp này.”
“Ăn gì thì không có khả năng, khi ngựa dắt ra xong không hề ăn gì nữa.” Trần Thi Hàm nói..

 
Chương 309: Chương 309





Khi Bạch Dương chọn ngựa cô cũng ở đó, cô nhìn thấy rất rõ ràng.

“Vậy chỉ có thể đã ngửi thấy mùi gì đó thôi.” Lục Khởi sờ cằm.

Trình Minh Viễn đột nhiên nở nụ cười: “Chẳng lẽ là mùi nước hoa trên người Bạch Dương?”
“Hả…” Khoé miệng mọi người giật giật.

Nhưng không thể phủ nhận rằng thật sự có khả năng này.

“Vậy nên lần này cô Bạch gặp chuyện chỉ là một điều ngoài ý muốn.” Trần Thi Hàm xua tay.

Cho dù trong lòng Lục Khởi không muốn chấp nhận sự thật này nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận, anh ta xoay người đi lên lầu.

“Chờ một chút.” Phó Kình Hiên vẫy tay bảo quản lý đi xuống trước, sau đó ngăn Lục Khởi lại.


Lục Khởi dừng bước: “Còn chuyện gì nữa?”
Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm và Phó Kình Duy cũng nhìn Phó Kình Hiên.

Ngay cả Cố Tử Yên cũng vậy.

Phó Kình Hiên kéo tay cô ta: “Sự việc được làm rõ, vừa rồi anh đổ oan cho Tử Yên không nên xin lỗi à?”
Lục Khởi nheo mắt: “Xin lỗi? Anh bảo tôi xin lỗi cô ta?”
Anh ta chỉ và Cố Tử Yên.

Phó Kình Hiên nhìn anh ta chằm chằm: “Anh không muốn xin lỗi?”
“Đúng, tôi không xin lỗi, tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi thừa nhận lần này tôi đổ oan cho cô ta, nhưng chuyện trước kia cô ta làm với bé cưng không phải đổ oan đúng không? Cô ta xin lỗi bé cưng được mấy lần? Chẳng phải đều là anh xin lỗi thay cô ta à?”
Lục Khởi nhìn Phó Kình Hiên với ánh mắt trào phúng: “Mà người làm tổn thương bé cưng là cô ta lại trốn sau lưng anh, ngay cả nhận lỗi cũng không có, những điều này tôi có nói gì không? Tôi có ép cô ta đứng ra xin lỗi bé cưng như anh bây giờ không? Không hề! Vậy nên dựa vào đâu mà anh yêu cầu tôi làm vậy?”
Mặt Phó Kình Hiên đen sì, khó coi.

Cố Tử Yên cúi đầu xấu hổ.


Trình Minh Viễn chống đầu xem kịch, còn kéo Trần Thi Hàm xem cùng mình.

Chỉ có cậu ngốc Phó Kình Duy là chớp mắt hỏi: “Anh, chị Tử Yên đã làm gì chị Bạch Dương? Còn bảo anh đi xin lỗi chị Bạch Dương nữa?”
Cố Tử Yên nghe thấy câu này, trong mắt lướt qua tia phẫn nộ.

Phó Kình Duy làm gì vậy hả?
Cậu ta cố ý à?
“Im miệng.” Phó Kình Hiên cũng nhíu mày quát.

Phó Kình Duy thấy hơi tủi thân.

Cậu chỉ muốn biết thôi mà anh trai lại bảo cậu im miệng.

Tại sao chứ?
Nhìn ra Phó Kình Duy không vui, Lục Khởi đảo mắt, khoanh tay trước ngực: “Này nhóc, cậu muốn biết thì tôi có thể nói cho cậu.”
“Được.” Mắt Phó Kình Duy sáng lên.

“Kình Hiên…” Cố Tử Yên lo lắng kéo tay Phó Kình Hiên muốn anh ngăn cản.

Nhưng đã muộn, Lục Khởi đã lên tiếng: “Cậu nhóc à, người chị dâu tương lai của cậu là người đẹp rắn rết chuẩn mực, ban đầu cô ta lợi dụng dư luận vu oán hãm hại rằng bé cưng là người lái xe đâm cô ta sáu năm trước, may mà bé cưng nhà tôi lấy được camera năm đó, nếu không cũng không thể giải thích được.”.

 
Chương 310: Chương 310





“Ngoài ra, lúc ở khu nghỉ dưỡng, chị dâu tương lai của cậu còn dùng sữa tắm hãm hại bé cưng ngã, đập đầu, mấy ngày trước còn đẩy bé cưng xuống cầu thang muốn giết chết cô ấy.

Thế nào? Bây giờ cậu đã biết chị dâu tương lai của mình đã làm gì bé cưng rồi chứ?” Lục Khởi hài lòng nhìn Phó Kình Duy đã ngơ ra.

Ngoài Phó Kình Duy, Trình Minh Viễn và Trần Thi Hàm cũng bị sốc.

Bởi vì họ thật sự không biết những điều này.

“Anh, những điều này là thật ư? Chị Tử Yên thật sự làm những chuyện này với chị Bạch Dương ư?” Phó Kình Duy siết chặt tay, nhìn Phó Kình Hiên với vẻ mặt phức tạp.

Khoảng thời gian này cậu chỉ tập trung vào bóng rổ, thật sự không biết chị Bạch Dương đã gặp những chuyện gì.

Mặt Phó Kình Hiên u ám, anh không nói gì.

Cố Tử Yên túm chặt cánh tay anh, cũng không nói lời nào.

Thấy vậy, Phó Kình Duy còn gì không biết nữa.


Những gì Lục Khởi nói đều là sự thật.

.

Bạn có biết trang truyện ++ TRÙMTRUY ỆN.

мE ++
Thời gian này cậu đã hiểu chị Tử Yên không tốt đẹp như lúc cậu quen ban đầu.

Nhưng cậu không ngờ chị ta còn tệ hơn mình nghĩ, ác động đến mức làm những chuyện này với chị Bạch Dương.

Đột nhiên, mặt Lục Khởi lạnh đi, ánh mắt quét qua năm người, cuối cùng dừng lại ở Cố Tử Yên: “Ngựa của bé cưng là ngựa cái ngoan nhất mà tôi nhờ người quản lý trại ngựa chọn ra, theo lý mà nói sẽ không thể đột nhiên phát điên, vậy nên tôi nghĩ trong chuyện này chắc chắn có lý do không chính đáng nào đó.”
“Anh Lục, ý anh là có người động chân động tay với ngựa của cô Bạch sao?” Trần Thi Hàm phản ứng rất nhanh, mở to mắt hỏi.

“Không phải tôi.” Phó Kình Duy sợ bị nghi ngờ nên lắc đầu, xua tay phủ nhận đầu tiên.

Trình Minh Viễn bình tĩnh uống trà: “Cũng không phải tôi.”
“Càng không phải tôi.” Trần Thi Hàm cũng giơ tay.


Lục Khởi nhìn hai người cuối cùng: “Vậy chỉ còn lại anh Phó và cô Cố thôi, nhưng anh Phó đã cứu bé cưng, chắc chắn không phải người làm chuyện này, dù sao không có ai nhàn rỗi đến mức đã động tay động chân rồi còn đi cứu người.

Vậy nên…”
“Vậy nên anh nghi ngờ tôi?” Cố Tử Yên siết chặt tay mình, dáng vẻ tức đến mức sắp khóc.

Lục Khởi vỗ tay: “Xem ra cô cũng khá tự giác đấy.

Không sai, tôi nghi ngờ cô, trong số những người có mặt, chỉ có cô là có khả năng hại bé cưng nhất, bởi vì đây không phải lần đầu.”
“Tôi không làm!” Cố Tử Yên bật khóc, nắm lấy tay Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, anh tin em, em thật sự không làm.”
“Anh tin em.” Phó Kình Hiên cầm tay cô ta, ý bảo cho cô ta bình tĩnh trước.

Cố Tử Yên nghe anh nói tin tưởng mình thì liên tục gật đầu, bình tĩnh lại.

Lục Khởi trợn tròn mắt: “Đương nhiên là anh tin cô ta rồi, cô ta giết người phóng hoả, khóc một chút là anh tin.

Dù sao ở đây cũng không ai không biết anh cưng chiều cô ta không giới hạn.”
Trần Thi Hàm và Trình Minh Viễn gật đầu.

Ngay cả Phó Kình Duy cũng không thể phản bác, cũng gật đầu theo.

Quả thực có lúc anh trai đã làm vậy.

“Tôi tin tưởng Tử Yên không phải vì tôi cưng chiều cô ấy, mà vì cô ấy có chứng cứ không có mặt ở đó.” Phó Kình Hiên thấy mấy người đều không đứng về phía mình cũng không tức giận, nhìn Lục Khởi trầm giọng nói: “Tử Yên từ đầu đến cuối đều không động đến ngựa của Bạch Dương, anh nói cho tôi biết cô ấy động tay động chân kiểu gì?”.

 
Chương 311: Chương 311





Ban đầu anh cũng tự hỏi liệu có phải do nhân cách thứ hai của Tử Yên làm không.

Nhưng sau khi phân tích kỹ lưỡng, anh đưa ra kết luận không phải, nhân cách thứ hai của Tử Yên cũng chưa từng xuất hiện.

Lục Khởi sửng sốt, bỗng chốc phản ứng lại, hình như đúng là như vậy.

Khi chọn ngựa, Cố Tử Yên không có mặt, cũng không có khả năng động chân động tay từ trước, vì trong chuồng có rất nhiều ngựa, sao Cố Tử Yên biết được bé cưng sẽ chọn con ngựa nào, cũng không phải đã chọn trước.

Trừ khi Cố Tử Yên ra tay với tất cả các con ngựa, nhưng như vậy thì ngựa của họ cũng phải phát điên chứ, nhưng họ lại không có chuyện gì.

Lẽ nào thực sự chỉ là một chuyện ngoài ý muốn?
“Hay là mời quản lý chuồng ngựa tới hỏi đi, họ đã kiểm tra ngựa, chắc đã có kết quả rồi.” Trình Minh Viễn đề nghị.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Vậy mời tới đi.”
Ngay sau đó, người quản lý chuồng ngựa đi đến.


Lục Khởi vội hỏi ngựa của Bạch Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người nọ đáp: “Ngựa của cô Bạch đang tới độ động dục.”
“Cái gì?” Mọi người đều sửng sốt.

Chỉ có Cố Tử Yên cúi đầu, che đi khoé miệng đang cong lên của mình.

“Anh nói là động dục?” Vẻ mặt Lục Khởi kỳ lạ: “Nhưng đây đâu phải mùa động dục của động vật?”
Trình Minh Viễn và Trần Thi Hàm với Phó Kình Duy cũng nhìn người quản lý.

Người quản lý lắc đầu: “Qua thời kỳ không có nghĩa là động vật sẽ không phát dục nữa, đôi khi vì một số lý do khác mà chúng sẽ bị kích thích, sau đó động dục.”
Phó Kình Hiên trầm giọng hỏi: “Vậy ngựa của Bạch Dương vì sao lại động dục?”
Người quản lý suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tạm thời vẫn chưa rõ, có thể là do ngửi thấy mùi gì đó, cũng có thể là do ăn phải gì đó, nguyên nhân cụ thể là gì thì vẫn chưa biết, nhưng đại khái là hai trường hợp này.”
“Ăn gì thì không có khả năng, khi ngựa dắt ra xong không hề ăn gì nữa.” Trần Thi Hàm nói.

Khi Bạch Dương chọn ngựa cô cũng ở đó, cô nhìn thấy rất rõ ràng.


“Vậy chỉ có thể đã ngửi thấy mùi gì đó thôi.” Lục Khởi sờ cằm.

Trình Minh Viễn đột nhiên nở nụ cười: “Chẳng lẽ là mùi nước hoa trên người Bạch Dương?”
“Hả…” Khoé miệng mọi người giật giật.

Nhưng không thể phủ nhận rằng thật sự có khả năng này.

“Vậy nên lần này cô Bạch gặp chuyện chỉ là một điều ngoài ý muốn.” Trần Thi Hàm xua tay.

Cho dù trong lòng Lục Khởi không muốn chấp nhận sự thật này nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận, anh ta xoay người đi lên lầu.

“Chờ một chút.” Phó Kình Hiên vẫy tay bảo quản lý đi xuống trước, sau đó ngăn Lục Khởi lại.

Lục Khởi dừng bước: “Còn chuyện gì nữa?”
Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm và Phó Kình Duy cũng nhìn Phó Kình Hiên.

Ngay cả Cố Tử Yên cũng vậy.

Phó Kình Hiên kéo tay cô ta: “Sự việc được làm rõ, vừa rồi anh đổ oan cho Tử Yên không nên xin lỗi à?”.

 
Chương 312: Chương 312





Lục Khởi nheo mắt: “Xin lỗi? Anh bảo tôi xin lỗi cô ta?”
Anh ta chỉ và Cố Tử Yên.

Phó Kình Hiên nhìn anh ta chằm chằm: “Anh không muốn xin lỗi?”
“Đúng, tôi không xin lỗi, tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi thừa nhận lần này tôi đổ oan cho cô ta, nhưng chuyện trước kia cô ta làm với bé cưng không phải đổ oan đúng không? Cô ta xin lỗi bé cưng được mấy lần? Chẳng phải đều là anh xin lỗi thay cô ta à?”
Lục Khởi nhìn Phó Kình Hiên với ánh mắt trào phúng: “Mà người làm tổn thương bé cưng là cô ta lại trốn sau lưng anh, ngay cả nhận lỗi cũng không có, những điều này tôi có nói gì không? Tôi có ép cô ta đứng ra xin lỗi bé cưng như anh bây giờ không? Không hề! Vậy nên dựa vào đâu mà anh yêu cầu tôi làm vậy?”
Mặt Phó Kình Hiên đen sì, khó coi.

Cố Tử Yên cúi đầu xấu hổ.

Trình Minh Viễn chống đầu xem kịch, còn kéo Trần Thi Hàm xem cùng mình.

Chỉ có cậu ngốc Phó Kình Duy là chớp mắt hỏi: “Anh, chị Tử Yên đã làm gì chị Bạch Dương? Còn bảo anh đi xin lỗi chị Bạch Dương nữa?”
Cố Tử Yên nghe thấy câu này, trong mắt lướt qua tia phẫn nộ.

Phó Kình Duy làm gì vậy hả?.


Đam Mỹ Hay
Cậu ta cố ý à?
“Im miệng.” Phó Kình Hiên cũng nhíu mày quát.

Phó Kình Duy thấy hơi tủi thân.

Cậu chỉ muốn biết thôi mà anh trai lại bảo cậu im miệng.

Tại sao chứ?
Nhìn ra Phó Kình Duy không vui, Lục Khởi đảo mắt, khoanh tay trước ngực: “Này nhóc, cậu muốn biết thì tôi có thể nói cho cậu.”
“Được.” Mắt Phó Kình Duy sáng lên.

“Kình Hiên…” Cố Tử Yên lo lắng kéo tay Phó Kình Hiên muốn anh ngăn cản.

Nhưng đã muộn, Lục Khởi đã lên tiếng: “Cậu nhóc à, người chị dâu tương lai của cậu là người đẹp rắn rết chuẩn mực, ban đầu cô ta lợi dụng dư luận vu oán hãm hại rằng bé cưng là người lái xe đâm cô ta sáu năm trước, may mà bé cưng nhà tôi lấy được camera năm đó, nếu không cũng không thể giải thích được.”
“Ngoài ra, lúc ở khu nghỉ dưỡng, chị dâu tương lai của cậu còn dùng sữa tắm hãm hại bé cưng ngã, đập đầu, mấy ngày trước còn đẩy bé cưng xuống cầu thang muốn giết chết cô ấy.


Thế nào? Bây giờ cậu đã biết chị dâu tương lai của mình đã làm gì bé cưng rồi chứ?” Lục Khởi hài lòng nhìn Phó Kình Duy đã ngơ ra.

Ngoài Phó Kình Duy, Trình Minh Viễn và Trần Thi Hàm cũng bị sốc.

Bởi vì họ thật sự không biết những điều này.

“Anh, những điều này là thật ư? Chị Tử Yên thật sự làm những chuyện này với chị Bạch Dương ư?” Phó Kình Duy siết chặt tay, nhìn Phó Kình Hiên với vẻ mặt phức tạp.

Khoảng thời gian này cậu chỉ tập trung vào bóng rổ, thật sự không biết chị Bạch Dương đã gặp những chuyện gì.

Mặt Phó Kình Hiên u ám, anh không nói gì.

Cố Tử Yên túm chặt cánh tay anh, cũng không nói lời nào.

Thấy vậy, Phó Kình Duy còn gì không biết nữa.

Những gì Lục Khởi nói đều là sự thật.

Thời gian này cậu đã hiểu chị Tử Yên không tốt đẹp như lúc cậu quen ban đầu.

Nhưng cậu không ngờ chị ta còn tệ hơn mình nghĩ, ác động đến mức làm những chuyện này với chị Bạch Dương..

 
Chương 313: Chương 313





“Nếu tất cả mọi người đã đồng ý đi leo núi, vậy còn đứng ngây đó làm gì, còn không quay về thay quần áo?” Trình Minh Viễn nhìn quần áo nhóm người này đang mặc, liếc mắt nói.

Lục Khởi cúi đầu nhìn sơ mi hoa bằng lụa trên người mình, khóe miệng giật giật: “Tôi mặc thế này quả thật không thích hợp leo núi.”
“Vậy thì đi thay đi.” Bạch Dương khua tay, ra hiệu anh ta mau đi.

Cô thì không cần thay, khi đi xuống bản thân đã mặc quần áo thể thao, vừa vặn thích hợp leo núi.

“Kình Hiên, vậy em cũng trở về phòng thay quần áo.” Cố Tử Yên nhìn váy trên người mình, nói với Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên hơi ngước cằm: “Đi đi.”
Anh cũng không cần thay, mặc dù không phải mặc quần áo thể thao, nhưng vẫn leo núi được.

“Chờ em.” Cố Tử Yên để lại hai chữ rồi quay người đi lên tầng.

Những người khác cũng trở về phòng mình thay quần áo, còn Trình Minh Viễn thì đi ra bên ngoài chuẩn bị xe.


Trong nhà ăn chỉ còn hai người Bạch Dương và Phó Kình Hiên.

Đối với Bạch Dương thì vừa đúng lúc, bởi vì cô có chuyện muốn hỏi anh.

“Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương chợt lên tiếng.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Chuyện gì?”
“Tối qua là anh đưa tôi về phòng sao?” Bạch Dương nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Là tôi.”
Ánh mắt Bạch Dương trầm xuống: “Vì sao không gọi tôi dậy?”
“Tôi gọi rồi.” Môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ mở ra, trả lời: “Nhưng cô ngủ say quá, không gọi dậy được.”
Khóe mắt Bạch Dương khẽ giật giật: “Là… là như vậy sao?”
“Ừ.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương nhìn ra được, anh nghiêm túc, cũng không hề nói dối, chợt thấy thật ngượng ngùng.


Gọi cũng không tỉnh, cô ngủ say đến mức nào vậy?
“Khụ khụ!” Lúng túng ho khan hai tiếng, Bạch Dương thu lại ngượng ngùng trong lòng, nói: “Vậy thì cảm ơn Tổng giám đốc Phó, nhưng mà…”
“Cái gì!?” Phó Kình Hiên nhấp một ngụm cafe.

Bạch Dương rủ mắt, sau đó nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó có từng làm gì với tôi hay không!?”
“Từng làm gì!?” Phó Kình Hiên nhíu mày, đối mặt với cô: “Cô muốn nói cái gì!?”
“Ví dụ như anh có nhéo tôi, mấy chỗ như cổ vậy?” Bạch Dương hít vào một hơi nói.

Cô không thể hỏi thẳng anh là có hôn cô hay không, cô cũng không dám hỏi, chỉ có thể nói thành nhéo.

Hơn nữa cô cố ý nhắc đến cổ, chắc chắn anh sẽ hiểu rõ cô muốn nói đến cái gì.

Phó Kình Hiên khẽ vuốt ly cafe, thản nhiên trả lời: “Không.”
“Thật sự không sao?” Bạch Dương khẽ nhíu mày, rõ ràng không tin.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Tại sao tôi phải nhéo cô?”
“…” Bạch Dương không có lời gì để nói.

Vì sao!?.

 
Chương 314: Chương 314





Làm sao cô biết vì sao chứ!?
Ngay khi Bạch Dương đang phiền muộn, Phó Kình Hiên uống một ngụm cafe rồi nói: “Yên tâm đi, tôi không làm gì cô, tôi đưa cô vào trong phòng rồi rời đi ngay.”
Vẻ mặt anh lành lạnh, không hề chột dạ chút nào.

Bạch Dương bình tĩnh nhìn anh một lát, nhưng cũng không nhìn ra bất kỳ khác thường nào, không khỏi tin tưởng lời nói của anh.

Có lẽ dấu hôn trên cổ cô thật sự không phải do anh làm, nhưng không phải anh thì là ai làm chứ?
Chẳng lẽ tối hôm qua sau khi anh rời đi, còn có người khác vào phòng cô?
Nghĩ đến đây, bàn tay Bạch Dương siết chặt, lồng ngực không nhịn được lên xuống dữ dội, tức giận rồi.

Cô thật sự không ngờ đến, thế mà cô lại bị… “Bảo bối, anh thay xong rồi.” Lúc này, giọng nói Lục Khởi truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn Lục Khởi, trầm giọng hỏi: “Nửa đêm hôm qua anh có ra ngoài không?”
“Ra ngoài?” Lục Khởi nháy nháy mắt: “Không, anh ngủ một giấc đến tận sáng, em hỏi anh chuyện này làm gì!?”

Bạch Dương nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh ta, xác định anh ta không nói dối, xua tay nói: “Không có gì.”
Cũng không phải Lục Khởi, nơi này chỉ có bốn người đàn ông, trừ Phó Kình Hiên và Lục Khởi thì còn Trình Minh Viễn và Phó Kình Duy.

Cũng không thể nào là Phó Kình Duy, mới mười mấy tuổi, vậy cũng chỉ còn lại Trình Minh Viễn mà thôi.

Khi đang suy nghĩ, Trình Minh Viễn xuất hiện, trong tay xoay xoay chìa khóa xe, cà lơ phất phơ đi đến: “Đã đổ đầy xăng cho xe rồi, tôi còn dặn đầu bếp để rất nhiều đồ ăn lên xe nữa, giữa trưa chúng ta không xuống, ăn ở trên núi, mọi người…”
Còn chưa nói hết lời, anh ta đã cảm giác thấy một ánh mắt sắc bén đang dò xét khắp người mình, khiến anh ta không nói tiếp được nữa.

“Bạch Dương, sao cô nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có gì à?” Trình Minh Viễn nghi ngờ sờ lên mặt mình.

Bạch Dương híp mắt: “Nửa đêm hôm qua anh có từng ra ngoài không?”
“Không, tôi ra ngoài làm gì?” Vẻ mặt Trình Minh Viễn như muốn nói ‘cô hỏi rất kỳ lạ’.

Bạch Dương cũng nhìn ra được anh ta không nói dối, trong lòng trầm xuống.


Không phải Phó Kình Hiên, không phải Lục Khởi, cũng không phải Trình Minh Viễn, vậy sẽ là ai chứ?
Tối hôm qua trong biệt thự cũng chỉ có mấy người bọn họ, không có người ngoài, chẳng lẽ thật sự là cô hiểu nhầm, dấu vết trên cổ cô không phải là dấu hôn, mà là bị muỗi đốt?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Bạch Dương hơi ngơ ngác, sau đó ngẩn ngơ rời khỏi nhà ăn.

Lục Khởi và Trình Minh Viễn nhìn nhau.

“Xảy ra chuyện gì?” Trình Minh Viễn hỏi.

Lục Khởi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Ngay sau đó, đột nhiên anh ta nghĩ đến điều gì, nheo mắt nhìn về phía người đàn ông vẫn ngồi uống cafe trên bàn ăn, giọng điệu không tốt chất vấn: “Có phải anh bắt nạt bảo bối của tôi?”
Phó Kình Hiên nghe thấy câu ‘bảo bối của tôi’ này của anh ta, chỉ cảm thấy vô cùng chói tai, sắc mặt lạnh lẽo, không thèm để ý đến anh ta, cũng rời khỏi nhà ăn.

“Anh ta có thái độ gì thế.” Lục Khởi chỉ về phía Phó Kình Hiên rời đi, tức không chịu được.

Trình Minh Viễn nhún vai, không nói gì.

Chỉ thoáng chốc, đám người đã tập hợp bên ngoài biệt thự..

 
Chương 315: Chương 315





Nơi này cách lối vào nơi leo núi hai cây số, đi bộ qua đó rất chậm, nên vẫn phải lái xe.

Một nhóm bảy người ngồi lên hai chiếc xe, chạy về phía chân núi.

Năm người Bạch Dương ngồi một xe, hai người Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên ngồi một xe.

Bởi vì không ai muốn ngồi cùng bọn họ, ngay cả Phó Kình Duy cũng không muốn.

Có thể tưởng tượng được, bây giờ hai người Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên không được mọi người chào đón đến nhường nào.

Đến chân núi, bảy người xuống xe, bắt đầu leo núi.

Cố Tử Yên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, trên mặt lộ ra ý muốn thối lui: “Cao quá, Kình Hiên, chúng ta thật sự muốn leo lên, mà không đi cáp treo sao?”
Phó Kình Hiên vẫn chưa trả lời, Lục Khởi đã lên tiếng trước: “Sao vậy, cô muốn đi cáp treo lên núi?”
“Không được sao?” Cố Tử Yên nhìn anh ta, ánh mắt đầy vô tội.


Lục Khởi bĩu môi: “Cũng không phải không thể được, nhưng trước đó chúng ta đã nói rồi, lên núi không đi cáp treo, xuống núi mới đi, nếu không còn gọi gì là leo núi.”
“Nhưng cao quá.” Cố Tử Yên cắn môi, trong giọng nói mang đầy kháng cự.

“Vậy cô trở về đi, đừng ở đây ảnh hưởng thú vui leo núi của chúng tôi.” Lục Khởi không nhịn được nói.

“Anh…” Sắc mặt Cố Tử Yên đỏ rần, sau đó nhìn về phía Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên hỏi: “Tử Yên, em muốn trở về không? Nếu muốn thì anh đưa em về.”
“Em…”
“Ôi, chẳng lẽ một chút khổ cực mà cô Cố cũng không chịu nổi sao?” Còn không đợi Cố Tử Yên trả lời, Trình Minh Viễn cắt ngang lời cô ta nói.

Trong lòng Cố Tử Yên dâng lên dự cảm không tốt.

Bạch Dương và Trần Thi Hàm nhìn nhau nở nụ cười.


Các cô biết, Trình Minh Viễn muốn gây chuyện rồi.

“Anh Trình, anh có ý gì?” Cố Tử Yên siết chặt lòng bàn tay, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, nhìn Trình Minh Viễn hỏi.

Trình Minh Viễn nhếch miệng cười nghiền ngẫm: “Không có ý gì, chỉ là nói cô Cố rất ngang ngược.”
“Trình Minh Viễn!” Phó Kình Hiên mím môi, không vui nhìn anh ta.

Trình Minh Viễn buông tay: “Kình Hiên, em không nói sai, nếu như vợ chưa cưới của anh chê núi quá cao, không muốn leo, vậy ngay từ đầu cũng đừng đến nữa, đến rồi lại bắt đầu chùn bước, không phải ngang ngược thì là cái gì!?”
Phó Kình Hiên nhíu mày.

Mặc dù không thích thái độ của Trình Minh Viễn, nhưng cũng không thể phủ nhận, lời Trình Minh Viễn nói là sự thật.

Cố Tử Yên nhìn ra được Phó Kình Hiên tán thành lời nói của Trình Minh Viễn, trong lòng thầm oán hận.

Cô ta biết Trình Minh Viễn cố tình đào bẫy chăng dây mình, cô ta không muốn leo, anh ta cứ bắt cô ta phải leo.

Quan trọng là, cô ta còn bắt buộc phải nhảy vào cái bẫy đó, nếu không sẽ trở thành kẻ làm nũng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Tử Yên mắng Trình Minh Viễn đến mấy lần, ngoài mặt thì cười nói: “Anh Trình nói đùa rồi, tôi chỉ nói là núi cao quá, chưa từng nói là muốn quay về.”.

 
Chương 316: Chương 316





“Ồ? Thế nên cô vẫn muốn leo núi à?” Trình Minh Viễn nhướn mày nhìn cô ta.

Cố Tử Yên gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy sao.” Trình Minh Viễn cười, không nói gì nữa.

Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên: “Tử Yên, em không cần để ý lời Trình Minh Viễn, nếu như thật sự không muốn leo, có thể…”.

Truyện Đô Thị
“Không sao đâu Kình Kiên, em leo được mà.” Cố Tử Yên nâng tay chặn trên miệng anh, ngăn cản câu tiếp theo của anh.

Phó Kình Hiên thấy cô ta kiên trì, cũng chỉ đành thuận theo.

“Thật chướng mắt.” Trần Thi Hàm nhìn hai người, không nhịn được làu bàu ác ý.

Bạch Dương cười: “Sao mà chướng mắt thế?”
Trần Thi Hàm bĩu môi nói: “Chúng ta đến để leo núi, cô xem hai người họ chán ghét chết đi được, diễn phim truyền hình à, còn chặn môi nhau, tôi nhìn đến nỗi nổi hết cả da gà, lẽ nào còn không chướng mắt sao?”

Bạch Dương quay đầu nhìn lướt qua Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, cười gật đầu: “Cũng hơi hơi.”
“Được rồi sếp Bạch, chúng ta đi thôi, đừng nhìn nữa, cay mắt.” Trần Thi Hàm khoác tay cô, nói.

Bạch Dương ừm một tiếng, vào cửa lên núi.

Ở đằng sau, Phó Kình Hiên nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Trần Thi Hàm, ánh mắt tối lại.

Chướng mắt?
Anh và Cố Tử Yên bên nhau, trong mắt họ là như vậy sao?
“Kình Hiên, đang nghĩ gì thế?” Cố Tử Yên lay lay cánh tay anh.

Phó Kình Hiên hoàn hồn, ánh mắt lóe sáng: “Không có gì, đi thôi.”
Hai người cũng vào cửa lên núi.

Do những người khác đều không muốn đi cùng hai người họ, thế nên Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên bèn đi cuối cùng.


Ban đầu, bảy người thong thả leo.

Nhưng đến nửa đường, Phó Kình Duy bỗng đề ra cuộc thi, xem ai lên đỉnh núi trước.

Lúc đề nghị, anh ta còn cố ý khiêu khích nhìn về phía Lục Khởi.

Đương nhiên Lục Khởi không nhịn được thằng nhóc khoa trương này, đồng ý tham tha thi đấu.

Trình Minh Viễn thích náo nhiệt, cũng tham gia vào.

Trần Thi Hàm cũng muốn tham gia, nhưng bị Lục Khởi bắt ở bên cạnh Bạch Dương, bảo vệ Bạch Dương.

Dù gì để Bạch Dương đi cùng với hai người Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, anh ta không yên tâm.

Cứ như vậy, ba chàng trai đồng thời chạy mất, để lại bốn người Bạch Dương, Trần Thi Hàm, cùng với Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên chầm chậm đi phía sau.

Chưa đi được bao lâu, Cố Tử Yên bỗng nhiên ngồi xuống một tảng đá, ra sức hít thở: “Kình Hiên, em mệt quá.”
Phó Kình Hiên cũng dừng lại, lấy trong túi ra một chai nước, mở ra đưa cho cô ta: “Uống chút đi.”
“Cảm ơn Kình Hiên.” Cố Tử Yên cười, nhận lấy.

Phó Kình Hiên lại lấy ra một chai nước, đưa cho Bạch Dương..

 
Chương 317: Chương 317





Tuy rằng Bạch Dương hơi bất ngờ với hành động của anh, nhưng vẫn từ chối, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Phó, nhưng mà không cần, tôi sợ nhận rồi, lát nữa vị hôn thê của anh lại tâm thần phân liệt, hạ thủ với tôi.”
Nói xong, cô kéo tay Trần Thi Hàm rời đi.

Phó Kình Hiên nhìn cô đi xa, đôi môi mỏng khẽ mím, thu lại chai nước.

Cố Tử Yên có thể nhìn ra anh có hơi không vui, siết chặt chai nước, siết đến mức chai nước biến dạng.

Bởi vì bị Bạch Dương từ chối, thế nên không vui sao?
Cố Tử Yên rũ mắt, che đi sự hung ác trong mắt, ngoài miệng áy náy nói: “Xin lỗi Kình Hiên, đều là tại em, cô Bạch mới…”
“Không liên quan đến em.” Phó Kình Hiên bỏ lại chai nước vào túi, nhìn cô ta: “Nghỉ ngơi xong chưa?”
Cố Tử Yên gật đầu: “Được rồi ạ.”
“Vậy chúng ta tiếp tục đi đi.” Phó Kình Hiên giơ tay về phía cô ta, dự định kéo cô ta dậy.


Nhưng Cố Tử Yên lại ngồi yên không động đậy: “Xin lỗi Kình Hiên, chân em đau quá, chắc không đi được rồi.”
“Chân đau?” Phó Kình Hiên cau mày, nhìn vào chân cô ta: “Trẹo rồi à?”
“Không có.” Cô ta lắc đầu: “Chỉ là vì lâu quá không vận động, thế nên mới…”
Phó Kình Hiên hiểu ra, xoa xoa huyệt thái dương, sau đó đeo balo ra phía trước, quay lưng về phía Cổ Tử Yên, quỳ xuống nói: “Lên đi.”
Trong mắt Cố Tử Yên lóe lên một tia vui mừng, nhưng nhanh chóng biến mất, tỏ vẻ hoang mang nghi hoặc: “Kình Hiên, anh đang làm gì thế!?”
“Anh cõng em lên.” Phó Kình Hiên nhìn ngọn núi trước mặt, thờ ơ nói.

Cố Tử Yên xua tay: “Thế không hay đâu, bao lâu mới lên được đỉnh núi chứ.”
“Không sao, lên đi.” Phó Kình Hiên nói thêm lần nữa.

Lần này Cố Tử Yên không còn từ chối nữa, trèo lên lưng anh.

Phó Kình Hiên cõng cô ta đứng dậy, đi về phía trước.


Rất nhanh, hai người đã đuổi kịp Bạch Dương và Trần Thi Hàm.

Nhìn thấy hai bóng dáng phía trước, tròng mắt Cố Tử Yên khẽ chuyển, cố ý chỉ một chỗ nham thạch trước mặt, lớn tiếng nói: “Kình Hiên anh xem bên kia kìa, hình dáng của viên đá đó kỳ lạ quá.”
Nghe thấy tiếng của cô ta, Bạch Dương và Trần Thi Hàm vô thức quay đầu.

Nhìn thấy Phó Kình Hiên cõng Cố Tử Yên bước đến, hai người đều ngây ra.

“Chết tiệt, lại cõng cả Cố Tử Yên leo núi, Tổng giám đốc Phó coi mình là siêu nhân đấy à?” Trần Thi Hàm nhỏ giọng nói.

Bạch Dương nhún vai: “Người ta bằng lòng, cô quản được hay sao?”
“Tôi mới không thèm quản đó.” Trần Thi Hàm trợn tròn mắt: “Tôi chính là không vừa mắt dáng vẻ đắc ý đó của Cố Tử Yên, đừng tưởng tôi không biết cô ta hét như vậy, là để chúng ta thấy Tổng giám đốc Phó đang cõng cô ta.”
Bạch Dương cười: “Được rồi, người ta đến rồi kìa, đừng nói nữa.”
Trần Thi Hàm lè lưỡi, ngậm miệng lại.

“Cô Bạch Dương, cô Trần.” Đến bên cạnh Bạch Dương và Trần Thi Hàm, Cố Tử Yên cười, vẫy tay với hai người..

 
Chương 318: Chương 318





Nhưng hai người chẳng thèm để ý, ngồi xuống bên đường dùng quạt tay cho đỡ nóng.

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương.

Hình như cô đi mệt rồi, một tay còn vỗ vỗ vào đùi non.

Trần Thi Hàm ngồi bên cạnh, đưa nước cho cô.

Sau khi cô nhận lấy, cười rạng rỡ xán lạn với Trần Thi Hàm.

Lại so sánh với lúc nãy mình đưa nước cho cô, dáng vẻ lạnh lùng của cô đó, ánh mắt Phó Kình Hiên tối lại, trong lòng hơi phiền muộn, đến biểu cảm trên gương mặt cũng trầm xuống, sau đó cõng Cố Tử Yên đi về phía trước.

Trần Thi Hàm nhìn bóng lưng của họ, nghiêng đầu nghi hoặc: “Kỳ lạ, Tổng giám đốc Phó tức giận gì thế, ai chọc giận anh ta rồi?”
“Ai biết được.” Bạch Dương uống một ngụm nước, cũng nhìn về phía trước, thờ ơ trả lời.


Dường như cảm nhận được họ đang nhìn, Cố Tử Yên quay đầu lại, cười đắc ý với Bạch Dương, sau đó nắm chặt lấy cổ của người đàn ông, tuyên bố chủ quyền của mình.

Bạch Dương còn chưa kịp phản ứng, Trần Thi Hàm đã tức đến bật cười: “Sếp Bạch, người phụ nữ đó khiêu chiến cô kìa, cô đã không yêu Tổng giám đốc Phó nữa, cô ta còn làm như vậy, là cảm thấy cô sẽ đố kỵ với cô ta sao?”
Bạch Dương uống nước, mỉm cười: “Tôi cũng không biết cô ta lấy đâu ra cảm giác vượt trội, cho rằng tôi vẫn còn yêu Phó Kình Hiên, vẫn sẽ đố kỵ, được rồi, đừng nói những người không liên quan này nữa, chúng ta tiếp tục đi đi, chắc đám Lục Khởi cũng đến đỉnh núi rồi.”
“Ừm.” Trần Thi Hàm đậy nắp chai nước lại, đứng dậy, lại đeo balo lên.

Bạch Dương cũng như vậy.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi, giữ khoảng cách vừa đủ với Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên.

Khoảng chừng một tiếng sau, đã đến đỉnh núi.

Lục Khởi nhìn thấy Bạch Dương, mắt sáng lên: “Cục cưng!”
Anh ta chạy bước nhỏ qua, đỡ chiếc balo trên người Bạch Dương.


Còn về Trần Thi Hàm, anh ta cố tình làm ngơ.

Trần Thi Hàm cũng không cần anh ta cầm túi, lườm một cái đi vào trong lều.

Bạch Dương cả người toàn mồ hôi, nhìn Lục Khởi: “Các anh đến đây bao lâu rồi?”
“Cũng chưa lâu lắm, khoảng nửa tiếng.” Lục Khởi lấy khăn tay ra, đau lòng lau mồ hôi cho cô.

Bạch Dương nheo mắt: “Nửa tiếng đồng hồ? Em còn tưởng các anh đến từ lâu rồi chứ.”
“À…” Lục Khởi cười hơi ngượng ngùng: “Vốn đúng là có thể lên đỉnh núi từ sớm, đều là lỗi của tên Phó Kình Duy đó, chạy sai đường, thế nên mới…”
“Cái gì mà đều là lỗi của tôi, rõ ràng là anh chạy không bằng tôi nên giở trò, chỉ sai đường cho tôi.” Phó Kình Duy đi qua, nghe thấy Lục Khởi nói xấu mình, tức giận phản bác.

Lục Khởi đắc ý hừ một tiếng: “Cho dù tôi cố tình chỉ sai đường cho cậu, nhưng cậu vẫn đi đấy thôi, ngu thế không biết.”
“Anh…” Phó Kình Duy tức đến siết chăt nấm đấm.

Bạch Dương đỡ trán: “Hai người đủ rồi đấy, đừng cãi nữa, khiến tôi đau đầu.”
“Vậy cục cưng, anh mát xa cho em, mát xa thì sẽ không đau nữa.” Lục Khởi nói, đi ra đằng sau cô, giúp cô day huyệt thái dương.

Phó Kình Duy thấy vậy, nhỏ giọng làu bàu: “Đồ đầy tớ.”
Lục Khởi nghe thấy, cũng đồng thời nói nhỏ: “Có vài người còn không làm được đầy tớ cơ.”.

 
Chương 319: Chương 319





Bạch Dương thấy hai đứa trẻ một lớn một bé vẫn đang đấu võ miệng, khóe miệng bất lực khẽ giật: “Hai người cãi nhau thì đi ra chỗ khác, để tôi yên tĩnh một chút.”
“Không cãi nữa, không cãi nữa, bọn anh không cãi nữa, cục cưng.”
Phó Kình Duy cũng gật đầu, tỏ ý không cãi nữa.

Hai người quả nhiên nói được làm được, yên tĩnh lại.

Cả người Bạch Dương lúc này mới bình tĩnh lại.

Nhưng không được lâu sau, Phó Kình Duy bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nhìn về dưới núi hỏi: “Đúng rồi chị Bạch Dương, anh trai em đâu?”
“Ở phía sau đó.” Bạch Dương tùy ý trả lời.

Lục Khởi chế giễu: “Một người đàn ông, đến hai người phụ nữ cũng không đi thắng được, lâu như thế chưa lên, đúng là vô dụng.”
“Anh nói bừa, đâu phải tại anh em, chắc chắn là Cố Tử Yên, chắc chắn là cô ta làm vướng chân anh trai rồi.” Phó Kình Duy tức giận giải thích cho Phó Kình Hiên.

Bạch Dương nhướn mày.


Không thể không nói, về mặt ý nghĩa nào đó, tên nhóc này đúng là nói chuẩn rồi.

Bây giờ Phó Kình Hiên còn chưa lên, quả thực là Cố Tử Yên vướng chân.

Quả nhiên, lời của Phó Kình Duy nhanh chóng được chứng thực.

Phó Kình Hiên cõng Cố Tử Yên, cuối cùng đã lên đến đỉnh núi.

Anh đặt Cố Tử Yên xuống, được Phó Kình Duy dìu đến tảng đá bên cạnh, hơi nhắm mắt, giảm bớt sự mệt mỏi của cơ thể.

Dù gì cũng cõng một người 40, 50 cân leo núi, là một việc cực kỳ tiêu tốn thể lực.

Cho dù anh thường xuyên tập luyện, lúc nãy cũng mệt muốn chết, ngồi ở đó hít thở.

Còn Phó Kình Duy đứng ở bên cạnh, quạt và đưa nước cho anh.


“Kình Hiên, anh không sao chứ?” Cố Tử Yên đi qua, quan tâm hỏi.

Phó Kình Hiên mở mắt ra, vừa định trả lời.

Phó Kình Duy đã đứng chặn trước mặt anh, tức giận lườm Cố Tử Yên: “Cô cảm thấy anh trai tôi không có chuyện gì sao?”
“Chị…” Cố Tử Yên bị sự hung ác trong mắt cậu ta dọa sợ, lùi sau một bước.

Phó Kình Duy lại nói: “Chị cái gì mà chị, cô không có chân à, cứ phải bắt anh trai tôi cõng, không biết tự mình đi à.”
Cố Tử Yên bị mắng, đôi mắt đỏ lên, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại kìm nén.

Phó Kình Duy nhìn cô ta như vậy rất phiền, lại muốn lên tiếng.

Phó Kình Hiên ngắt lời cậu ta: “Được rồi, đừng nói nữa, là anh muốn cõng, không liên quan đến Tử Yên, em tránh ra.”
“Anh à?” Phó Kình Duy quay đầu nhìn anh, gương mặt tràn đầy sự bất mãn: “Em thấy bất công cho anh, anh lại bảo em tránh ra?”
“Có tránh không?” Phó Kình Hiên nheo mắt.

Miệng Phó Kình Duy khẽ động đậy, cuối cùng uất hận lườm Cố Tử Yên, vẫn là tránh ra.

“Kình Hiên…” Cố Tử Yên cuối cùng đã nhìn thấy Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên đưa cho cô ta một tờ giấy: “Đừng khóc nữa.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom