Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 280: Chương 280





Một tay Bạch Dương giữ lấy vô lăng, tay còn lại sờ sờ bụng, trong lòng trào phúng không thôi.

Cô có thể hiểu Phó Kình Hiên muốn bảo vệ Cố Tử Yên, dù gì cũng là người anh yêu thương mà.

Nhưng điều cô không thế chấp nhận được là vì bảo vệ Cố Tử Yên mà anh bảo cô phải nhượng bộ, dựa vào cái gì chứ.

Rất nhanh cô đã tới cục cảnh sát rồi.

Bạch Dương không vội vàng xuống xe, mà ngồi một lúc ở trên đó, đợi cho bụng đỡ hơn một tý, không quá đau đớn nữa mới bước xuống xe, tiến vào cửa lớn cục cảnh sát, sau đó báo cảnh sát lần nữa.

Nội dung báo án là bị giật túi xách.

Cô nhất định phải báo cảnh sát, cho người bắt tên giật túi của cô lại, phải lấy lại túi xách cho bằng được.


Ở một bên khác, bên trong phòng thẩm vấn.

Bà Cố ôm lấy Cố Tử Yên khóc sướt mướt: “Đứa bé này, mẹ biết con hận Bạch Dương, nhưng con cũng không thể ra tay giết cô ta, gan con cũng lớn quá rồi.”
Nhận được cuộc điện thoại từ cục cảnh sát, bà biết con gái mình đẩy Bạch Dương xuống lầu, suýt nữa thì bị dọa cho ngất đi.

Cố Tử yên cúi gằm đầu, mắt ửng đỏ: “Mẹ, con xin lỗi, con cũng không muốn đâu, nhưng con không thể khống chế được.”
“Con, haizz…” Bà Cố thở dài, rồi lại nhìn sang Cố Việt Bân ở bên cạnh: “Hai ba con các người lẽ nào không phát hiện ra Bạch Dương không phải là người đơn giản sao? Các người ra tay vài lần đều bị cô ta dễ dàng hóa giải, cô ta khiến cho hai ba con phải vào tù một lần, việc này cho thấy điều gì, cho thấy hai người không phải là đối thủ của cô ta trên phương diện mưu kế này nọ.”
Cố Việt Bân xoa xoa huyệt thái dương: “Bạch Hạo thối tha kia lại có thể sinh được đứa con gái thông minh như vậy.”
Lúc nói những lời này, trong lòng ông ta bất giác đố kỵ một cách khó hiểu.

“Tôi không quan tâm, tóm lại ba con hai người tạm thời đừng có chống đối với Bạch Dương nữa, trừ khi hai người nhấn cô ta nhấn chìm cô ta trong tích tắc, không để cho cô ta có cơ hội trở mình, nếu không thì các người an phận chút đi, tôi không muốn phải đón ba con hai người từ cuộc gọi của cục cảnh sát nào nữa.” Bà Cố đỡ lấy mặt, nghẹn ngào nói.

Cố Việt Bân ôm lấy bà vào trong lòng: “Bà yên tâm, tôi biết rồi.

Xem ra ông ta cũng nhìn ra được, những thủ đoạn không lên được trên đài thế này, quả thật không đủ để lật đổ Bạch Dương, càng không nói đến sau lưng Bạch Dương còn có thêm một gã hồ ly bí ẩn.


Muốn lật đổ Bạch Dương, trước tiên phải tóm được gã hồ ly kia, nhưng việc này không thể vội vàng được, chỉ có thể từ từ giải quyết.

Cố Tử Yên không lên tiếng, cúi thấp đầu, không biết là đang nghĩ gì.

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở ra.

Một viên cảnh sát dẫn theo Bạch Dương đi vào.

Ánh mắt Bạch Dương lạnh lùng lướt qua ba người nhà họ, giọng nói chế nhạo: “Thì ra Tổng Giám đốc Cố và bà Cố cũng ở đây.”
Bà Cố quay mặt đi, không để ý đến cô.

Cố Việt Bân thì hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói chuyện.

Chỉ có mỗi Cố Tử Yên nước mắt rơi lã chả nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch, thật sự xin lỗi cô, tôi không phải cố ý đẩy cô xuống lầu, chỉ là tôi…”
“Chỉ là phân liệt nhân cách đúng không?” Bạch Dương nhướn môi chế nhạo.

Cố Tử Yên cắn môi: “Thì ra cô Bạch đã biết rồi.”.

 
Chương 281: Chương 281





Bạch Dương hừ lạnh, nhíu mắt quan sát cô ta: “Cô thật sự bị phân liệt nhân cách?”
“Là sự thật, tôi cũng mới biết được.” Cố Tử Yên sợ hãi gật đầu, cứ như sợ hãi sự phân liệt nhân cách của mình lắm ấy.

Bà Cố đau lòng ôm lấy cô ta: “Tử Yên, con bị phân liệt nhân cách sao không nói cho ba mẹ biết?”
“Đúng vậy.” Cố Việt Bân nghiêm túc nhìn cô ta.

Cố Tử Yên nắm lấy tay hai người họ: “Con không muốn ba mẹ lo lắng.”
“Đứa bé này…” Bà Cố thở dài.

Bạch Dương trông thấy một nhà ba người, ánh mắt thoáng qua tia hoài niệm.

Trước kia cô cũng từng có ba mẹ hết mực yêu thương cô.

Nhưng tất cả những điều này, đều đã trôi theo mây khói sau sự kiện của sáu năm trước.


“Được rồi.” Bạch Dương xoa cánh tay, lạnh nhạt nói: “Tôi không biết cô Cố bị phân liệt nhân cách là thật hay giả, nếu là thật thì coi như tôi chưa nói gì, nếu là giả thì tôi chúc cô thật sự bị phân liệt nhân cách.”
Cố Tử Yên sững người, sau đó nhìn cô một cách kinh ngạc: “Cô Bạch, cô…”
“Phụ nữ như cô, lòng dạ sao lại xấu xa đến vậy, sao lại có thể nguyền rủa Tử Yên như thế!” Bà Cố tức đến run người chỉ tay vào Bạch Dương.

Vẻ mặt Cố Việt Bân cũng âm u nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương đưa hai tay ra: “Tôi nói rồi, nếu là giả thì con gái của bà mới thật có nhân cách phân liệt, câu nói này của tôi tự nhiên sẽ không có tác dụng nữa, cho nên bà Cố không cần phải kích động như thế.”
“Cô…” Bà Cố nghẹn lời.

Cố Việt bân vỗ vỗ tay bà, sau đó híp mắt nhìn bạch Dương: “Cô gái, mồm miệng cũng thật lanh lợi.”
Bạch Dương cười cười: “Tổng Giám đốc Cố quá khen rồi.”
Cố Việt Bân hừ lạnh, không nói tiếp nữa.


Bạch Dương đưa mắt sang Cố Tử Yên: “Cô Cố, video kia của tôi mất rồi, có phải cô rất vui không?”
“A?” Cố tử Yên hoảng hốt chớp mắt, trông cứ như bây giờ mới hiểu được ý gì vậy, kinh ngạc há hốc mồm: “Cô Bạch, không phải cô nghi ngờ tôi đấy chứ?”
“Chỉ có ba người chúng ta biết về đoạn video đó, tôi đã hỏi Phó Kình Hiên, anh ta không làm việc đó, cho nên chỉ còn lại mỗi cô thôi.” Ánh mắt Bạch Dương nhìn chằm chằm cô ta.

Cố Tử Yên liên tục xua tay: “Tôi không có, không phải tôi, tôi đã nói rồi, tôi có thể ngồi tù, sẽ trả giá cho những hành động của mình, sao tôi có thể cướp đi video đó được chứ?”
“Cướp?”Khóe môi Bạch Dương khẽ cong lên: “Cô Cố, đây không phải chưa đánh đã khai rồi sao, tôi có nói là đoạn video bị cướp đâu?”
Mặt Cố Tử Yên biến sắc, giờ mới ý thức được mình bị hố rồi.

“Tôi… tôi…” Hai tay cô ta không an phận mà xoắn lại với nhau.

Bạch Dương nhìn thấy vậy, trong mắt tràn đầy sự khinh thường: “Nói còn dễ nghe hơn cả hát ấy, cô Cố không muốn ngồi tù thì cứ nói thẳng ra, may ra tôi còn xem trọng cô hơn được một tý, nhưng kết quả thì sao, thật là giả tạo!”
Lạnh lùng lườm Cố Tử Yên một cái rồi Bạch Dương xoay người bước ra khỏi đó.

Vẻ mặt Cố Tử Yên rất khó coi, cúi gằm mặt, không lên tiếng nữa.

“Anh nhìn gì vậy?” Bà Cố thấy Cố Việt Bân nhìn chằm chằm hướng Bạch Dương rời đi, không nhịn được mà cau mày.

Cố Việt Bân suy nghĩ giây lát: “Không có gì, chỉ là tôi trông thấy góc nghiêng khuôn mặt của Bạch Dương có vài phần giống với mẹ.”.

 
Chương 282: Chương 282





Lúc trước ở trong cuộc họp, ông ta đã cảm thấy nụ cười giống với mẹ mình.

Nhưng bây giờ, ngay cả góc nghiêng cũng giống, điều này khiến ông ta không khỏi kinh ngạc.

Nói đến việc này, bà Cố cũng như nghĩ ra điều gì, mở to mắt: “Anh ơi, anh nhắc em nhớ đến một việc, có lần em từ Nam Giang trở về, gặp được Bạch Dương ở sân bay, lúc đó cũng thấy góc nghiêng mặt của cô ta rất quen, dường như đã gặp được ở đâu đó, chỉ là lúc đó chưa nhớ ra được, bây giờ anh nói, em mới thấy đúng là giống với mẹ.”
“Ba mẹ, hai người đang nói về bà nội sao?” Cố Tử Yên bất chợt hỏi.

Bà Cố gật đầu: “Đúng vậy.”
Cố Tử Yên cắn môi, cúi đầu: “Con không thích bà nội.”
“Haizz…” Bà Cố thở dài sờ đầu cô ta: “Được rồi, đừng nói những việc này nữa, bà nội đã mất rồi, không phải sao?”
“Nhưng con không hiểu được, vì sao bà nội lại không thích con, không phải con là cháu gái độc nhất của bà sao?” Đôi mắt Cố Tử Yên ầng ậng nước nhìn Cố Việt Bân và bà Cố.

Hai người nhìn nhau, đều nhìn ra được sự phức tạp trong ánh mắt đối phương.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Bạch Dương đang trò chuyện cùng một người cảnh sát.


“Cô Bạch, tuy cô nói là cô Cố đẩy cô xuống lầu, bị tình nghi là cố ý giết người, nhưng mà nơi xảy ra vụ việc không có camera giám sát, rất khó để thu thập đầy đủ chứng cứ có tác dụng, hơn nữa bằng chứng trong tay cô cũng bị mất rồi, cho nên phía chúng tôi tạm thời không có cách nào để bắt giữ cô Cố.”
Bạch Dương sớm đã liệu trước được kết quả này, nên cũng không tức giận, chỉ là trong lòng không can tâm, nhưng cũng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng tìm lại túi xách của cô.”Cảnh sát nói.

Bạch Dương đáp lại một tiếng cảm ơn: “Được, vậy xin nhờ cả vào các anh.”
“Không có gì.” Người cảnh sát mỉm cười.

Sau đó, Bạch Dương ký tên rồi rời khỏi cục cảnh sát.

Bên ngoài cục cảnh sát, Phó Kình Hiên đứng dựa vào cửa xe, trên tay kẹp một điếu thuốc.

Bạch Dương sững người.

Anh lại biết hút thuốc.


Đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc.

Phó Kính Hiên cũng nhìn thấy Bạch Dương, anh dập tắt điếu thuốc, sau đó nghiêm túc nhìn chằm mặt cô, trông thấy sắc mặt cô cũng không quá kém so với lúc trước, đôi lông mày cũng giãn ra được vài phần.

“Cô không sao chứ?” Anh hỏi.

Bạch Dương giả vờ không nghe thấy, đi thẳng về xe của mình.

Phó Kình Hiên nhíu mày.

Anh có thể cảm nhận được bây giờ cô thấy anh rất phiền, còn phiền hơn so với lúc trước.

Chỉ vì anh không cho cô báo cảnh sát sao?
Bạch Dương lái xe rời đi rồi.

Phó Kình Hiên đứng im tại chỗ một lát, phía sau anh truyền đến tiếng bước chân.

“Kình Hiên.” Cố Tử Yên ngạc nhiên gọi lớn.

Phó Kình Hiên xoay người, trông thấy cô ta vội vàng chạy đến bên mình..

 
Chương 283: Chương 283





“Kình Hiên, anh…” Cố Tử Yên nhìn thấy rõ vết thương trên mặt anh, nụ cười vụt tắt, vội đưa tay lên sờ sờ, đau lòng hỏi: “Kình Hiên, sao anh lại bị thế này, là ai đánh anh sao?”
“Đúng vậy Kình Hiên.” Bà Cố và Cố Việt Bân cũng quan tâm hỏi han.

Phó Kình Hiên kéo tay Cố Tử Yên xuống khỏi mặt mình: “Không sao, tự anh té ngã thôi.”
“Anh nói bậy, đây rõ ràng là bị người ta đánh mà.” Cố Tử Yên khóc nấc lên.

Phó Kình Hiên cầm lấy tay cô ta: “Được rồi, đã qua cả rồi, lên xe trước đi.”
Thấy anh không có ý nói thêm nữa, Cố Tử Yên chỉ đành ngoan ngoãn bước lên xe.

Ở trên đường, Phó Kình Hiên nhìn cô ta: “Tử Yên, túi xách của Bạch Dương là em cho người cướp lấy phải không?”
Cố Tử Yên gật đầu rồi lại lắc lắc đầu: “Có lẽ thế, nhưng em không có ấn tượng, cho nên em nghĩ có thể là nhân cách kia của em làm ra, có thể cô ấy không muốn ngồi tù, xin lỗi anh, Kình Hiên.”
“Được rồi, không liên quan đến em, em đừng tự trách nữa.” Phó Kình Hiên nhẹ giọng an ủi.

Cố Tử Yên khụt khịt mũi: “Nhưng chỗ cô Bạch phải làm sao bây giờ?”
“Em trả túi xách lại cho cô ấy là được, cho dù cô ấy lấy lại được đoạn video kia, anh cũng không để em phải ngồi tù.” Phó Kình Hiên xoay vô lăng nói.


Cố Tử Yên khó xử mà cúi đầu: “Nhưng em không biết nhân cách kia của em sai ai đi cướp túi, trong điện thoại cũng không có cách thức liên lạc, không tìm thấy túi thì làm sao trả lại cho cô Bạch đây?”
“…” Phó Kình Hiên im lặng.

Anh vươn một tay xoa huyệt thái dương: “Bỏ đi, không tìm được thì thôi.”
Không biết bị ai cướp, anh còn có thể ép cô lấy túi ra sao?
“Em xin lỗi, Kình Hiên, em lại gây rắc rối rồi.” Cố Tử Yên tự trách cắn môi dưới, vành mắt hồng hồng.

Phó Kình Hiên thấy cô ta như vậy thì cố nói với giọng dịu dàng: “Không liên quan tới em, em đừng để trong lòng.”
“Đúng vậy Tử Yên, nghe Kình Hiên đi.” Cố Việt Bân khuyên nhủ.

Bà Cố cũng gật đầu.

Cố Tử Yên thấy mọi người đều an ủi cô ta thì nín khóc mỉm cười: “Con biết rồi.”
“Đúng rồi Kình Hiên, cháu định dùng cách gì giải quyết vụ án của Tử Yên?” Cố Việt Bân nhìn Phó Kình Hiên hỏi.


Phó Kình Hiên rũ mắt: “Ngày mai mọi người sẽ biết thôi.”
Thấy anh không muốn nói nhiều, tuy Cố Việt Bân hơi mất hứng nhưng cũng không hỏi thêm.

Trên đường về mọi người đều im lặng, nửa tiếng sau thì tới nhà họ Cố.

Ba người nhà Cố Việt Bân xuống xe.

Phó Kình Hiên hạ cửa kính xe xuống nhìn bọn họ: “Bác trai, bác gái, phiền hai người chăm sóc Tử Yên.”
“Cháu yên tâm đi.” Bà Cố xoa đầu Cố Tử Yên, cười đáp lại.

Tuy Cố Việt Bân không nói gì nhưng ánh mắt cũng ánh lên quan điểm chung với bà Cố.

Phó Kình Hiên lại nhìn Cố Tử Yên: “Nghỉ ngơi cho khỏe, cuối tuần anh tới đón em.”
“Ừm, anh lái xe cẩn thận.” Cổ Tử Yên gật đầu.

Phó Kình Hiên ừ đáp lại, sau đó xoay đầu xe lái đi.

Không lâu sau đó anh đã trở về tập đoàn Phó Thị..

 
Chương 284: Chương 284





Trợ lý Trương cầm một tập tài liệu, vẻ mặt phức tạp bước vào trong phòng làm việc: “Tổng Giám đốc Phó.”
“Có chuyện gì?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không ngẩng đầu hỏi.

Trợ lý Trương đứng ngay trước bàn làm việc của anh, hít sâu một hơi nói: “Anh sai tôi tới bệnh viện hỏi tình hình sức khỏe của cô Bạch, tôi hỏi được rồi.”
Phó Kình Hiên dừng động tác gõ bàn phím, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Kết quả thế nào?”
“Cô ấy… cô ấy mang thai.” Trợ lý Trương trả lời với vẻ mặt kỳ lạ.

Con ngươi trong mắt Phó Kình Hiên co lại, ngơ ngẩn cả người.

Mấy giây sau anh mới hồi phục tinh thần, giọng nói không hề che giấu vẻ ngạc nhiên: “Cậu nói gì, cô ấy mang thai?”
“Không sai, hơn một tháng rồi.” Trợ lý Trương gật đầu.

Cô Bạch và Tổng Giám đốc Phó cũng mới ly hôn hơn một tháng.

Như vậy thì có thể thấy, cô Bạch vừa ly hôn với Tổng Giám đốc Phó xong đã gì đó với cậu Lục.


Phó Kình Hiên rũ mắt, không để người khác nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh, nhưng trong lòng anh lại dậy sóng cuồn cuộn.

Hơn một tháng…
Từ đêm đó của anh và cô đến hiện giờ cũng chỉ khoảng một tháng, cho nên có khi nào đứa bé trong bụng cô là của anh không?
Tim đập nhanh hơn, bàn tay đặt trên chuột của anh không nhịn được nắm chặt lại, đủ thấy tâm trạng hiện giờ của anh không hề bình tĩnh.

Trợ lý Trương nhìn thấy cũng không cảm thấy lạ.

Anh ta hiểu rất rõ, trong lòng Tổng Giám đốc Phó cũng có cô Bạch.

Thế nên bây giờ biết tin cô có thai, anh nhất định khó mà bình tĩnh được.

Đang lúc suy nghĩ thì anh ta thấy Phó Kình Hiên bỗng nhiên đứng dậy: “Có cách nào biết trước đứa con trong bụng Bạch Dương là của ai không?”
“Có, đâm nước ối, nhưng mà sẽ gây ra nguy hiểm sinh non khá lớn.

Tổng Giám đốc, anh hỏi chuyện này làm gì?!” Trợ lý Trương tò mò hỏi.


Phó Kình Hiên không trả lời, chân mày nhíu chặt lại.

Trợ lý Trương nhìn mặt anh, trong lòng đột nhiên bật ra một suy đoán lớn, anh ta trợn to mắt: “Tổng Giám đốc, không lẽ anh nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng cô Bạch là của anh?”
Phó Kình Hiên nhìn anh ta, gật nhẹ đầu thừa nhận.

Trợ lý Trương không tự chủ co giật khóe miệng.

Trước khi ly hôn một ngày hai người này còn gì gì đó.

Anh ta phục thật đấy.

“Ngoài đâm nước ối ra, còn cách nào khác không?” Phó Kình Hiên nhìn anh ta, lại hỏi.

Nếu đâm nước ối có nguy hiểm.

Anh nhất định sẽ không để Bạch Dương làm.

Trợ lý Trương lắc đầu: “Không có, chỉ có thể chờ đứa bé chào đời mới biết được.”
Phó Kình Hiên mím môi mỏng thành một đường thẳng, kết quả này khiến anh không hài lòng..

 
Chương 285: Chương 285





Trợ lý Trương cẩn thận quan sát vẻ mặt anh: “Tổng Giám đốc, anh đừng gấp.

Nhỡ đâu đứa bé không phải con anh mà là con cậu Lục thì sao?”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Phó Kình Hiên lập tức sa sầm, áp suất thấp bao phủ quanh người.

Tuy anh biết đứa bé trong bụng Bạch Dương chưa chắc đã là của anh.

Nhưng nghĩ đến việc có khả năng là của người khác, anh lại cảm thấy buồn bực khó hiểu trong lòng.

Phó Kình Hiên kéo cà vạt, giọng nói trầm thấp: “Cậu sai người canh chừng Bạch Dương cẩn thận, cố hết sức dò la từ cô ấy xem rốt cuộc ba đứa bé là ai.”
“Đã rõ.” Trợ lý Trương gật đầu đồng ý, sau đó xoay người ra ngoài.

Trong phòng làm việc chỉ còn mình Phó Kình Hiên.

Anh lấy tay chống trán, ánh mắt hơi híp lại, trong đầu toàn là chuyện Bạch Dương mang thai, không thể nào tiếp tục tập trung vào công việc.

Cho đến khi tan làm, anh mới đứng dậy, cầm lấy áo khoác đặt trên ghế dựa, bước ra ngoài.


Phó Kình Hiên không trở về nhà họ Phó mà lái xe tới vịnh Tiên Thủy.

Thực tế thì chính anh cũng không biết vì sao lại tới nơi này, đến khi anh phản ứng lại thì anh đã đến nơi mất rồi.

Xe dừng dưới tòa nhà Bạch Dương ở, nhưng Phó Kình Hiên không xuống xe.

Anh hạ cửa kính xe, châm một điếu thuốc hút.

Khói thuốc bốc lên, che phủ mặt anh, tầm nhìn mờ ảo, tạo ra cảm giác thần bí.

Ầm!
Bầu trời bỗng nhiên dậy sấm, còn nổi gió lớn.

Ngay sau đó, giọt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi ào ào, nhanh chóng làm ướt mặt đường.

Nước mưa còn bay vào trong cửa sổ xe, làm ướt vai Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên chớp mắt, ừm nhẹ.


Vừa nãy khi rời khỏi thang máy, anh đã nhận ra bản thân hơi choáng, có lẽ là bị sốt rồi.

Nhưng anh bỗng dưng muốn gặp cô, nên mặc kệ.

Bạch Dương bỏ tay xuống, chìa tới trước mặt anh.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Sao?!”
“Điện thoại.” Bạch Dương cau mày, hơi mất kiên nhẫn nói: “Đưa điện thoại đây, tôi gọi cho nhà họ Phó hộ anh, để bọn họ sai người tới đón anh.”
“Không cần.” Phó Kình Hiên mím môi từ chối.

Bạch Dương mỉm cười: “Sao? Anh còn muốn tự lái xe về à?”
Phó Kình Hiên mấp máy môi, không nói gì.

Bạch Dương hơi đau đầu: “Anh không cho người tới đón, cũng không thể tự lái xe, rốt cuộc anh muốn làm gì…”
Cô còn chưa nói xong đã thấy anh bỗng buông hai tay khỏi khung cửa, cơ thể cao lớn ngã về phía cô.

Cả người Phó Kình Hiên đổ ập lên người Bạch Dương, suýt làm cô gãy eo.

“Này, anh có biết xấu hổ không thế, lại dám ngã lên người tôi, mau dậy.” Bạch Dương tức giận đẩy người đàn ông trước mặt.

Nhưng anh không phản ứng gì.

Bạch Dương nghiêng đầu nhìn mới phát hiện lúc này anh đã nhắm mắt lại, hẳn là đã ngất xỉu..

 
Chương 286: Chương 286





“Không phải chứ, yếu như vậy?” Bạch Dương giật giật khóe miệng.

Khó mà tưởng tượng được một người đàn ông cao lớn như vậy lại ngất xỉu chỉ vì bị sốt.

Bạch Dương thở dài, nhẫn nhịn không ném anh ra ngoài tự sinh tự diệt, dìu người vào trong nhà.

Đến phòng khách, cô dùng sức ném anh lên sofa.

Khoảng khắc người Phó Kình Hiên đụng phải sofa, anh bỗng nhiên bực bội hừ hừ, hai mày cũng nhíu chặt lại, thế nhưng không tỉnh lại.

“Hở?” Bạch Dương hơi sửng sốt.

Sao, cô ném đau anh?
Cô cũng không nghĩ nhiều, khom người tìm điện thoại trong túi áo Phó Kình Hiên, muốn gọi trợ lý Trương tới đón anh.

Nhưng điện thoại của anh không thiết kế mở khóa bằng vân tay, mà là mật khẩu.

Bạch Dương không biết mật khẩu là gì, thử bừa vài cái, có sinh nhật của anh, của Cố Tử Yên, nhưng đều không phải.


Sau cùng, cô bỏ cuộc, cầm điện thoại của mình bảo bên phục vụ cho một bác sĩ lên đây.

Dù thế nào thì Phó Kình Hiên ngã xuống trước nhà cô, nếu cô không gọi bác sĩ khám cho anh, nhỡ đâu anh biến thành một kẻ ngốc thì trách nhiệm cũng thuộc về cô.

Gọi điện thoại xong, Bạch Dương để điện thoại xuống, nhìn chằm chằm mái tóc và bả vai ướt đẫm của anh một lát.

Cô nghĩ, nếu để anh tiếp tục mặc quần áo ướt thì sẽ sốt cao hơn, sau cùng cô thở dài, vươn tay cởi quần áo cho anh.

Có lúc cô thật sự ghét cái tính mềm lòng của bản thân.

Nhưng hết cách, nhìn thấy rồi thì không thể coi như không thấy được.

“Ơ?” Vừa cởi cúc áo sơ mi của Phó Kình Hiên, Bạch Dương liếc mắt nhìn thì thấy trên vai phải của anh, mơ hồ lộ ra một vùng da đỏ tím.

Bạch Dương híp mắt, đoán ra gì đó, nhanh chóng lật mạnh người Phó Kình Hiên lại.

Sau đó cô bị dọa sợ ngây người, bịt miệng lại, hít một hơi lạnh.

Trời ạ, gần như cả lưng anh đều đỏ đỏ tím tím, nhìn mà giật mình, vô cùng đáng sợ.


Những vết bầm ứ đó sinh ra do va chạm mạnh ở vùng lưng, dẫn đến phần mạch máu và mô dưới da vỡ nứt tạo thành.

Bảo sao vừa nãy khi cô ném anh xuống sofa, anh bỗng nhiên hừ hừ rên đau.

E là anh bị sốt cũng là do vết thương này gây ra, sau lại bị ướt mưa nên mới ngất xỉu.

Bạch Dương run tay, sờ vết thương trên lưng Phó Kình Hiên.

Cô biết vì sao anh lại bị thương khắp lưng như vậy, do sáng nay anh cứu cô mà ra.

Không phải lần ở trước thang máy trong khách sạn, mà là lần Cố Tử Yên đẩy cô xuống cầu thang.

Thế nên khi đó anh bị thương, nhưng cô hỏi anh lại im lặng không nói?
Bạch Dương cắn môi, trong lòng rối rắm phức tạp, có giận, cũng có bất lực không biết làm sao.

Lúc này, chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Bạch Dương đoán là bác sĩ tới nên khẽ ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu rồi ra mở cửa.

“Bác sĩ, phiền anh khám cho anh ta.” Bạch Dương dẫn bác sĩ vào nhà, chỉ người đàn ông đang nằm trên sofa, nói với anh ta.

Bác sĩ thấy vết thương sau lưng Phó Kình Hiên thì cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên.

Anh ta vội vã mở hộp y tế ra, cầm dụng cụ kiểm tra vết thương cho anh..

 
Chương 287: Chương 287





Bận rộn một hồi, bôi thuốc lên lưng Phó Kình Hiên, cũng tiêm mũi giảm sốt cho anh.

Nhưng Bạch Dương vẫn không yên tâm, hai tay đan chặt vào nhau, căng thẳng hỏi: “Bác sĩ, anh ta không sao chứ?”
“Không sao, qua tối nay sẽ hết sốt.

Vết thương sau lưng cũng không có vấn đề gì lớn, bôi mấy loại thuốc cường gân hoạt huyết vài ngày, để máu bầm tan ra là được.” Bác sĩ đóng hộp y tế lại trả lời cô.

Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì, tôi để thuốc ở đây.”
“Được.” Bạch Dương gật đầu, sau đó đưa bác sĩ ra ngoài.

Sau khi trở về, cô nhìn người đàn ông nằm trên sofa, không nhịn được hỏi: “Ơn cứu mạng sáng nay của anh, bây giờ tôi trả cho anh rồi đấy.

Đến mai chúng ta vẫn đối đầu nhau.”
Cô nói xong thì về phòng lấy chăn đắp cho anh, rồi trở về nghỉ ngơi.

Nhưng không biết vì sao, cô trằn trọc trên giường mãi không ngủ được.


Vừa nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên tấm lưng bầm máu của anh, làm thế nào cũng không xua đi được.

Cho đến nửa đêm cô mới thấy buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Phó Kình Hiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

“Tổng Giám đốc Phó, anh đang ở đâu?” Trợ lý Trương hỏi.

Phó Kình Hiên day huyệt thái dương, mở mắt ra mới phát hiện bản thân đang nằm trên sofa, nửa người trên còn không mặc quần áo, không khỏi sửng sốt một phen.

“Tổng Giám đốc Phó, Tổng Giám đốc Phó?” Trợ lý Trương lại gọi hai tiếng.

Ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng lóe lên, hồi phục lại tinh thần: “Tôi đây.”
Trợ lý Trương thở phào nhẹ nhõm: “Tổng Giám đốc Phó, vừa nãy Tổng Giám đốc Cố gọi tới, hỏi khi nào thì anh giải quyết vụ án của cô Cố?”
Phó Kình Hiên ngồi dậy, cái chăn trên người tuột xuống đất.


Anh vươn tay nhặt lên, lại ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ truyền tới từ chăn, giống với mùi hương trên người Bạch Dương.

Thế nên Bạch Dương từng đắp cái chăn này?
Ánh mắt Phó Kình Hiên hơi tối lại, nghiêng đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt của Bạch Dương, rồi mới trả lời: “Lát tôi đến cục cảnh sát luôn, cậu mang một bộ quần áo mới tới vịnh Tiên Thủy.”
“Khụ.” Trợ lý Trương bỗng nhiên ho khan, giọng nói cũng cao hơn: “Tổng Giám đốc Phó, anh đang ở chỗ cô Bạch? Đừng nói là tối qua anh và cô ấy…”
“Không, tôi bị sốt, cô ấy chăm sóc tôi.” Phó Kình Hiên nhìn thuốc hạ sốt và thuốc làm tan máu bầm trên bàn trà, ánh mắt dịu dàng hơn vài phần.

Áo sơ mi của anh không thấy đâu, hẳn là cô đã cởi ra lúc bôi thuốc sau lưng cho anh rồi.

“Vậy… vậy à.” Trợ lý Trương ngoài miệng cười nhạt như tin lời anh nói, thật ra trong lòng lại không tin.

Vì sao Tổng Giám đốc Phó bị sốt sẽ sốt ở nhà cô Bạch?
Quá lạ lùng!
“Đúng rồi, lúc tới nhớ mang cả bữa sáng.” Phó Kình Hiên lại dặn dò.

Trợ lý Trương gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nói chuyện xong, Phó Kình Hiên đặt điện thoại xuống, đi vào nhà vệ sinh.

Ở trong nhà vệ sinh, anh thấy quần áo lót Bạch Dương phơi ở bên trong, đuôi mày hơi nhướn lên.

Rõ ràng là anh không ngờ tới bản thân sẽ nhìn thấy thứ đồ riêng tư như vậy..

 
Chương 288: Chương 288





Yết hầu Phó Kình Hiên hơi chuyển động, dời tầm mắt ra chỗ khác, không nhìn chỗ quần áo đó nữa.

Anh đi tới trước bồn rửa mặt để rửa mặt.

Trong lúc này, anh bỗng nhiên phát hiện ra, dù là phòng khách hay nơi này anh cũng chỉ thấy mỗi đồ vật của Bạch Dương, không thấy của người đàn ông nào cả.

Tức là Lục Khởi chưa từng ở lại đây, nếu không thì không thể không để lại thứ gì.

Nhận ra chuyện này, môi mỏng của Phó Kình Hiên hơi cong lên, tâm trạng hơi vui vẻ.

Khoảng chừng nửa giờ sau, trợ lý Trương đi đến.

Phó Kình Hiên mở cửa phòng ra: “Vào đi.”
Nói xong, anh xoay người đi đến phòng khách.

Trợ lý Trương nhìn bóng dáng của anh, khóe môi không khỏi giật nhẹ vài cái.

Nếu anh nhớ không lầm thì đây là chỗ ở của cô Bạch nhỉ.


Vì sao người mở cửa lại là tổng giám đốc Phó, hơn nữa Tổng giám đốc Phó còn bày ra tư thế nam chủ nhân như vậy.

Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng trợ lý Trương không dám hỏi nhiều, chỉ nhấc chân đi vào.

“Quần áo đâu?” Phó Kình Hiên hỏi anh ta.

Trợ lý đưa một túi to trong tay sang: “Ở trong này.”
Phó Kình Hiên nhận lấy, sau đó đổi luôn ở phòng khách.

Trợ lý Trương lại giơ gói đồ trong tay lên: “Tổng giám đốc Phó, bữa sáng này…”
“Đặt lên bàn đi.” Phó Kình Hiên vừa thắt nút vào vừa trả lời.

Trợ lý nghe lời đặt đồ lên bàn.

Tiếp đó, Phó Kình Hiên lại chỉ lên bàn trà: “Dọn chỗ thuốc này mang đi.”
“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu.

Sau đó, hai người cùng rời đi.


Trước khi rời đi, Phó Kình Hiên còn liếc nhìn cửa phòng của Bạch Dương một cái, ánh mắt thâm sâu, không nhìn ra được anh có ý gì.

Hai người đi được không bao lâu, cửa phòng ngủ mở ra, Bạch Dương ngáp ngắn ngáp dài đi ra, nhìn chiếc chăn được gấp gọn gàng trên ghế, cô không khỏi ngạc nhiên.

.

||||| Truyện đề cử: Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) |||||
Người đi rồi?
Bạch Dương nhìn trái ngó phải, không thấy bóng dáng Phó Kinh Hiên đâu cả, nhưng lại phát hiện thuốc trên bàn trà đã biến mất, có lẽ là anh mang đi rồi, hơn nữa trên bàn trà còn xuất hiện một gói to.

Bạch Dương tò mò đi qua, mở túi ra, phát hiện bên trong là một combo bữa ăn sáng của Sun Garden.

Cho nên, đây là cho cô?
Bạch Dương nhướng mày.

Nhưng dù sao cô cũng không từ chối, bữa sáng được giao đến tận cửa, không ăn thì lãng phí quá.

Ăn xong bữa sáng, Bạch Dương thay quần áo, cầm lấy chiếc túi mới mua đi ra ngoài.

Đi vào công ty, mới vừa gặp mặt Lục Khởi, điện thoại của cô chợt vang lên, là bên cục cảnh sát đánh tới.

“Là cô Bạch phải không?”
“Là tôi.” Bạch Dương gật đầu..

 
Chương 289: Chương 289





Người bên cục cảnh sát nói: “Thật sự xin lỗi cô Bạch, về vụ án cô Cố đẩy cô xuống cầu thang, chúng tôi phải kết án trước.”
“Cái gì?” Bạch Dương giật mình đứng lên, sắc mặt không tốt.

Lục Khởi bị cô dọa sợ, chớp mắt hỏi cô: “Cục cưng sao vậy.”
Bạch Dương không để ý đến anh ta, cô mím đôi môi đỏ mọng, hỏi đầu bên kia: “Vì sao lại kết án trước, tôi vẫn chưa tìm được túi của mình, cũng chưa giao chứng cứ lên, sao lại kết án được.”
“Cô Bạch, mong cô bình tĩnh, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng chuyện này chỉ có thể kết án, bởi vì ba mẹ và vị hôn phu của cô Cố đều đưa ra đơn kiểm tra tinh thần của cô Cố.”
“Kiểm tra tinh thần?” Bạch Dương híp mắt.

Người bên cục cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy, trên giấy kiểm tra có nói cô Cố có bệnh nặng về mặt tinh thần, mà trước mắt pháp luật nước ta không có văn bản pháp luật rõ ràng về mức hình phạt cho người bệnh tâm thần, cho nên…”
“Cho nên ý anh là người bệnh tâm thần sẽ không phải chịu hình phạt?” Bạch Dương xiết chặt di động, cô cao giọng hỏi lại.

Người bên cục cảnh sát thở dài đáp lại: “Đúng vậy, cho nên vụ án này chỉ có thể bị gạt sang bên, về phần túi của cô, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, chỉ là trước mắt vẫn chưa có manh mối, cho nên rất có thể không tìm lại được, mong cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Kết thúc cuộc gọi.

Bạch Dương cắn môi, cô buông điện thoại xuống, đầy mặt không cam lòng.

Lục Khởi nhìn cô, lo lắng hỏi lại lần nữa: “Cục cưng, rốt cuộc bị sao vậy?”
Bạch Dương nói nội dung cuộc điện thoại ra.

Lục Khởi nghe xong, tức giận giơ chân đạp bàn: “Mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ, bọn họ thế mà lại chui vào lỗ hổng của pháp luật để làm cho Cố Tử Yên phủi bỏ hành vi phạm tội.”
“Đúng vậy, em cũng không ngờ bọn họ còn có chiêu này.” Bạch Dương mệt mỏi xoa giữa mày.

Chẳng trách Phó Kình Hiên không cứng rắn ngăn cản cô báo cảnh sát.

Thì ra dù cô có báo, anh ta cũng có cách bảo vệ Cố Tử Yên, là cô tính sai.


“Không được, anh phải tìm Phó Kình Hiên đòi lại công bằng!” Nói xong, Lục Khởi lập tức đi ra ngoài.

Bạch Dương ngăn anh ta lại: “Đừng đi, anh đi cũng vô dụng, chúng ta không đấu lại được anh ta.”
“…” Lục Khởi nghe thế, lập tức dừng bước, lưng cũng cong xuống, cả người tản ra hơi thở suy sút.

Một lát sau, anh ta xiết chặt nắm tay, xoay người lại nói: “Cục cưng, em nói xem, Cố Tử Yên bị phân liệt nhân cách là đúng hay không?”
Bạch Dương đáp: “Em không biết, Lâm Diệc Hàng từng khám bệnh cho Cố Tử Yên, nói là phân liệt nhân cách, anh cũng biết Lâm Diệc Hàng là ai rồi, lời anh ta chắc không phải giả, nhưng lòng em vẫn có phần không tin, cho nên em không dám kết luận.”
Lục Khởi thở dài: “Vậy nếu Cố Tử Yên thật sự phân liệt nhân cách, coi như cô ta có ác ý đối với em, anh tin tưởng sau này cô ta nhất định còn ra tay với em nữa, đến lúc đó có phải cũng không phạm pháp không?”
Bạch Dương nhếch môi trào phúng: “Đúng vậy, bởi vì cô ta bị bệnh tâm thần.”
“Hừ, nếu là bệnh tâm thần, vậy nên nhốt vào bệnh viện tâm thần chứ không phải thả cô ta ở ngoài.” Lục Khởi bĩu môi nói.

Bạch Dương nhìn anh ta nói: “Anh cảm thấy mấy người Phó Kình Hiên chịu để Cố Tử Yên đến đó à?”
Lục Khởi không phản đối.

Bạch Dương cũng yên lặng..

 
Chương 290: Chương 290





Một lát sau, Lục Khởi ngẩng đầu nhìn cô, hoàn toàn không che giấu cảm giác nghĩ mà sợ: “Cục cưng, chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn bỏ qua chuyện này à? Nghĩ lại anh cũng không cam tâm, xuýt nữa là em…”
Câu tiếp theo, anh ta không nói hết nhưng ý tứ không nói cũng biết.

Bạch Dương hiểu rõ: “Đương nhiên là không, Cố Tử Yên muốn giết em, sao em có thể bỏ qua như vậy, mối thù lần này em sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi, anh yên tâm, em không phải người bị bắt nạt mà còn cố chịu đựng.”
Lúc này Lục Khởi mới vừa lòng: “Vậy là tốt rồi, dù em làm gì, anh cũng ở phía sau em.”
Anh ta dịu dàng nhìn cô.

Bạch Dương hơi hoảng hốt.

Đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Dương nhìn thấy anh ta đứng đắn như vậy.

“Vâng.” Bạch Dương cười gật đầu.


Lúc này, cửa văn phòng bị gõ vang.

Bạch Dương nhìn sang: “Mời vào.”
Thư ký Đồng đẩy cửa đi vào, liếc nhìn Lục Khởi, sau đó mới báo cáo với Bạch Dương: “Sếp Bạch, người phụ trách của mấy công ty con của tập đoàn Phó Thị đến đây, nói muốn hợp tác với chúng ta.”
“Công ty con của tập đoàn Phó Thị?” Lục Khởi nhíu mày.

“Đúng vậy.” Thư ký Đồng gật đầu.

“Những công ty nào vậy?” Bạch Dương hỏi.

Thư ký Đồng kể ra một loạt tên.

Bạch Dương cười châm biếm: “Thế mà lại là mấy công ty này, tôi biết rồi, đây là Phó Kình Hiên bồi thường cho tôi, thì ra anh ta biết bảo vệ Cố Tử Yên là không đúng.”
Lục Khởi tức giận đỏ mắt: “Ai cần anh ta bồi thường, cô đuổi mấy người kia đi.”

Anh ta nói với thư ký Đồng.

Thư ký Đồng còn chưa trả lời đã bị Bạch Dương ngăn lại: “Đừng.”
“Cục cưng, không phải em sẽ nhận đấy chứ?” Lục Khởi nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi.

Bạch Dương xoay bút máy trong tay: “Tại sao lại không cần, sản nghiệp của mấy công ty này vừa vặn là sản nghiệp mà tập đoàn Thiên Thịnh chúng ta đang làm, hợp tác với bọn họ là tốt nhất.”
“Nhưng mà…” Lục Khởi vẫn cảm thấy không thoải mái.

Bạch Dương nghiêm túc nhìn anh ta: “Khởi, em biết anh muốn nói gì, nhưng anh nghĩ lại Thiên Thịnh bây giờ đi, trước mắt rất nhiều sản nghiệp trước kia của Thiên Thịnh vẫn chưa thể khôi phục lại, một là không có tài chính, hai là không có đối tượng hợp tác, bây giờ có đối tượng hợp tác đưa tới cửa, vì sao chúng ta lại không cần.”
Môi Lục Khởi khẽ giật, không nói được lời phản bác.

Bạch Dương lại nói: “Không cần biết Phó Kình Hiên làm như vậy vì nguyên nhân gì, nhưng lần này anh ta đang giúp chúng ta, Thiên Thịnh cần có những hợp tác này mới có thể phát triển tốt, hơn nữa anh yên tâm, em sẽ không vì tiếp nhận những hợp tác này mà gạt bỏ mối thù của mình.”
Hợp tác là một chuyện, báo thù lại là chuyện khác.

Hai việc này cũng không xung đột với nhau.

Lục Khởi hiểu được ý của Bạch Dương, anh ta giơ ngón tay cái lên với cô: “Cục cưng, em đúng là.”.

 
Chương 291: Chương 291





Bạch Dương đáp lại bằng một nụ cười: “Được rồi, chúng ta đi gặp mấy người quản lý này một chút đi.”
“Đi.” Lục Khởi gật đầu, cũng đứng dậy theo.

Hai giờ sau, Bạch Dương và Lục Khởi tiễn mấy người quản lý kia đi.

Bởi vì Phó Kình Hiên mang tâm lý bù đắp đến hợp tác, cho nên điều kiện hợp tác đều nghiêng về phía Bạch Dương.

Đương nhiên, Bạch Dương và mấy người quản lý thuận lợi ký hợp đồng.

Sau khi trợ lý Trương nhận được tin tức, anh ta lập tức đi thông báo cho Phó Kình Hiên.

Đôi chân mày đang nhí chặt của Phó Kình Hiên cuối cùng cũng có thể dãn ra: “Biết rồi.”
Bạch Dương chấp nhận hợp tác.

Xem ra cô ấy đã bỏ qua chuyện Cố Tử Yên đẩy cô ấy xuống lầu.


Nghĩ như vậy, Phó Kình Hiên cảm thấy mình đã có thể đặt tảng đá trong lòng xuống.

“Đúng rồi.” Anh ta ngẩng đầu hỏi trợ lý Trương: “Bên phía Bạch Dương vẫn chưa có tin tức cô ấy mang thai con ai à?”
Trợ lý Trương lắc đầu: “Vẫn chưa, hình như cô Bạch không biết mình mang thai, căn bản không nhắc tới với bất kỳ ai, kể cả anh Lục.”
Cho nên đương nhiên người anh ta sắp xếp đến đó cũng không biết đứa bé trong bụng cô Bạch rốt cuộc là của ai.

Phó Kình Hiên mím môi.

Trợ lý Trương đánh giá sắc mặt anh: “Tổng giám đốc Phó, hay là chúng ta tiết lộ chút tin tức cho anh Lục, để anh Lục đi hỏi cô Bạch, nói không chừng cô Bạch sẽ nói.”
Ánh mắt Phó Kình Hiên khẽ động, giống như cũng có hơi lung lay.

Nhưng cuối cùng, không biết xuất phát từ tâm tư nào, anh vẫn phất tay từ chối.

“Không cần, chờ chút nữa.”.


Ra chương nhanh nhất tại -- ТRUМTRUY EN.мe --
“Vâng.” Trợ lý Trương không nói nữa.

Cùng lúc đó tại tập đoàn Thiên Thịnh.

Chuyện Bạch Dương ký hợp đồng hợp tác với mấy công ty con của tập đoàn Phó Thị đã lan truyền nhanh chóng.

Có người vui, cũng có người buồn.

Trong văn phòng chủ tịch.

Sắc mặt Đoàn Hựu Đình cực kỳ khó coi: “Cậu đã điều tra ra chưa, tại sao con ranh chết tiệt Bạch Dương kia lại hợp tác được với tập đoàn Phó Thị?”
Trợ lý đứng ở đối diện ông ta, cẩn thận nói: “Xin lỗi chủ tịch Đoàn, tôi vẫn chưa tra được, đây hình như là việc tư của Tổng giám đốc Phó và Phó tổng, cho nên điều tra khá khó khăn.”
“Việc tư?” Đoàn Hựu Đình nheo mắt.

Một thành viên hội đồng quản trị ngồi bên lớn mật đoán: “Có khi nào là hai người bọn họ có tình cảm, cho nên mới…”
Sắc mặt Đoàn Hựu Đình khó coi: “Nếu là như vậy thật thì Bạch Dương đoạt được hợp tác năng lượng mới không phải là không có khả năng.”
Trong lúc nhất thời, trong lòng ông ta không khỏi sinh ra cảm giác nguy cơ.

Nếu Bạch Dương thật sự lấy được hợp tác nguồn năng lượng mới..

 
Chương 292: Chương 292





Vậy quyền Chủ tịch trong ta ông ta thật sự phải giao ra một nửa.

Nghĩ vậy, Đoàn Hựu Đình siết chặt nắm tay, nghiêm trọng dặn dò trợ lý: “Cậu lập tức âm thầm điều tra quan hệ của Bạch Dương và Tổng giám đốc Phó cho tôi, nếu có gì khác người lập tức đi báo cho nhà họ Cố.”
“Chủ tịch Đoàn, ông muốn mượn tay nhà hộ Cố đến chèn ép Bạch Dương?” Thành viên hội đồng quản trị sáng mắt hỏi.

Đoàn Hựu Đình thở dài: “Có Tổng giám đốc Phó đứng sau lưng làm chỗ dựa cho Bạch Dương, trận đánh cuộc kia Bạch Dương sẽ thắng, cho nên vì ngăn cản Bạch Dương, chúng ta chỉ có thể để nhà họ Cố ra tay.”
“Cũng đúng.” Thành viên hội đồng quản trị gật đầu: “Bây giờ con gái nhà họ Cố mới là vị hôn thê của Tổng giám đốc Phó, nếu Bạch Dương thật sự có gì đó với Tổng giám đốc Phó, tôi tin nhà họ Cố nhất định không bỏ qua, đến lúc đó Bạch Dương còn muốn nhờ Tổng giám đốc Phó để ngồi vào ghế nguồn năng lượng mới chính là nằm mơ.”
“Đúng vậy.” Đoàn Hựu Đình gõ xuống bàn làm việc, trong mắt là đắc ý cùng mưu tính.

Lúc này, cửa văn phòng bị gõ vang.

Đoàn Hựu Đình không vui nhíu mày: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, Đồng Khê đứng ở cửa: “Chủ tịch Đoàn, Tổng giám đốc Bạch mời ông đến phòng họp.”
“Họp?” Đoàn Hựu Đình mím môi: “Họp cái gì?”
“Là về chuyện Bạch Dương vừa mới ký được mấy hợp đồng hợp tác.”
Biểu cảm của Đoàn Hựu Đình trở nên hung ác nham hiểm, ông ta lạnh lùng nói: “Biết rồi, sẽ đến ngay.”
“Tôi đi báo cho Tổng giám đốc Bạch trước.” Thư ký Đồng đóng cửa lại rời đi.

Mười phút sau.

Đoàn Hựu Đình dẫn theo các thành viên hội đồng quản trị đi đến phòng hợp.

Mới vừa đến cửa đã đụng phải Bạch Dương và Lục Khởi.

Bạch Dương gật đầu: “Chủ tịch Đoàn.”

“Chúc mừng Tổng giám đốc Bạch lại lấy được mấy hợp đồng, thật đúng là rất giỏi.” Đoàn Hựu Đình nhếch môi nói mát.

Bạch Dương vuốt tóc: “Chủ tịch Đoàn quá khen.”
“Nào có nào có, đâu có quá khen, tôi nói là thật, dù sao trên thế giới này, người đã ly hôn mà vẫn lấy được đồ của chồng cũ cũng là số ít.” Đoàn Hựu Đình châm chọc nói.

Sắc mặt Bạch Dương trầm xuống.

Lục Khởi nắm chặt tay: “Lão già kia, ông nói cái gì!?”
“A Khởi.” Bạch Dương giữ chặt tay anh ta, nhắc anh ta đừng xúc động.

Đoàn Hựu Đình thật sự khá sợ Lục Khởi sẽ đánh người, nhưng nhìn thấy Bạch Dương giữ chặt anh ta thì yên tâm lại, tiếp tục châm chọc nói: “Còn Tổng giám đốc Lục nữa, bạn gái dẫu ngỏ ý còn vương tơ lòng với chồng trước mà cậu còn thờ ơ, thật đúng là rộng lượng.”
“Ông…”
“Khởi!” Xuýt chút nữa là Bạch Dương không giữ được Lục Khởi, cuối cùng cô phải thêm một tay mới giữ chặt được, cô lắc đầu với Lục Khởi: “Đừng xằng bậy.”
“Cục cưng, em nghe xem ông ta nói cái gì!” Lục Khởi trợn mắt nhìn Đoàn Hựu Đình.

“Em biết, nhưng đánh người không phải cách giải quyết vấn đề.”.

 
Chương 293: Chương 293





Nói xong, Bạch Dương buông anh ta ra, đi từng bước chắn trước mặt anh ta, lạnh lùng nhìn Đoàn Hựu Đình: “Chủ tịch Đoàn, ông nói mấy hợp tác tôi vừa lấy được là nhờ leo được lên Phó Kình Hiên?”
“Chẳng lẽ không đúng à, ai tranh thủ hợp tác mà một lần tranh được mấy cái, nếu không phải leo lên Tổng giám đốc Phó thì còn có thể là cái gì, e rằng vị trí hợp tác nguồn năng lượng cũng mới vậy.” Đoàn Hựu Đình bĩu môi mỉa mai.

Bạch Dương nắm chặt tay, cô vô cảm trả lời: “Thì ra trong mắt Chủ tịch Đoàn tôi là người như vậy.”
“Nếu không muốn người khác biết thì tốt nhất là đừng làm, phó tổng Bạch cô muốn có nhiều hợp tác, muốn có được lòng người trong tập đoàn, tôi hiểu điều này, nhưng phương pháp thật trơ trẽn, cô có nghĩ tới mình làm như vậy sẽ khiến Thiên Thịnh và Tam Thịnh càng mâu thuẫn hơn không?” Đoàn Hựu Đình lạnh lùng âm hiểm nhìn cô.

Bạch Dương hừ lạnh: “Mâu thuẫn giữa Thiên Thịnh và Tam Thịnh không cần tăng thêm nữa, trước mắt đã đến mức anh chết tôi mất mạng rồi, hơn nữa mấy hợp tác này là Phó Kình Hiên bồi thường cho tôi vì tội của Cố Tử Yên, ông cho là nhà họ Cố không biết à?”
Nghe nói như thế, Đoàn Hựu Đình sửng sốt: “Cô có ý gì?”
Bạch Dương lạnh lùng liếc nhìn ông ta, sau đó đẩy cửa phòng họp ra đi vào phòng.

Lục Khởi đi qua Đoàn Hựu Đình thì khinh thường nói với ông ta: “Ngay cả chuyện làm thế nào mà lấy được mấy hợp tác này ông cũng không biết mà đã nghi ngờ cục cưng dựa vào thủ đoạn bất chính, kết quả bây giờ biết nguyên nhân không như ông nghĩ, bị vả mặt rồi chứ?”
Dứt lời, anh ta cũng không để ý tới Đoàn Hựu Đình nữa mà đi vào phòng họp luôn.


Đoàn Hựu Đình đứng một mình ở đó, mặt mũi nhăn nhó vì tức giận.

Lần họp này tiến hành trong thời gian rất dài, bởi vì nói về mấy hợp tác này.

Mấy hợp tác này vừa vặn đề cấp đến toàn bộ sản nghiệp của Thiên Thịnh, bởi vậy tất cả mọi người thật sự bàn bạc chuyện gây dựng sản nghiệp lần nữa.

Cho đến khi trời sắp tôi, tất cả kế hoạch dựng lại sản nghiệp mới quyết định ra, chỉ cần chờ mấy công ty con của tập đoàn Phó Thị chuyển tài chính đến đây, những sản nghiệp đang bị đình trệ của tập đoàn Thiên Thịnh có thể sống lại toàn bộ.

Thiên Thịnh cũng có thể thoát khỏi nguy cơ phá sản bất cứ lúc nào, tiến vào giai đoạn phát triển ổn định.

Tuy nói Bạch Dương rất ghê tởm hành động bảo vệ Cố Tử Yên của Phó Kình Hiên, nhưng không thừa nhận cũng không được, lần này quả thật Phó Kình Hiên đã vực Thiên Thịnh dậy một phen.

Nhưng mà điều này cũng không có nghĩ là cô sẽ bỏ qua chuyện lần này.


Cuối tuần.

Dưới sự thúc giục của Lục Khởi và bà Lục, Bạch Dương đến trường đua ngựa của Tổng giám đốc Trần.

Trường đua ngựa rất lớn, dường như phải to bằng 8, 9 sân bóng đá, hơn nữa bên cạnh còn có cả sân chơi golf, đằng sau sân golf là biệt thự ở.

Hơn nữa phía sau biệt thự, còn có ngọn núi cao cách mặt biển bảy tám trăm mét, đỉnh núi có một đài viễn vọng, nghe nói là nơi cực tốt để ngắm sao và mặt trời mọc.

Cả quãng đường, Lục Khởi liến thoắng không ngừng, lên kế hoạch hai ngày này phải chơi thế nào, hưng phấn không thôi.

Còn Bạch Dương lại chẳng hứng chút hào, dựa vào ghế phụ, sắc mặt hơi trắng bệch.

Lục Khởi phát giác ra điều gì đó, thu lại sự hưng phấn của mình, quan tâm hỏi: “Cục cưng, em sao thế, sắc mặt khó coi như thế, có phải khó chịu ở đâu không?”
“Ừm, hơi đau đầu, chắc là say xe thôi.” Bạch Dương dựa đầu vào gần cửa sổ, nhắm mắt, giọng nói không chút sức lực.

Lục Khởi nghi ngờ nhíu mày: “Say xe? Không phải em không bị say xe sao?”
Bạch Dương hơi hé mắt, ánh mắt thoáng qua một tia khác thường..

 
Chương 294: Chương 294





Cô quả thực không say xe.

Nhưng bây giờ cô đã mang thai, rất nhiều mùi không ngửi được, ví dụ như mùi xăng dầu, vừa ngửi đã không thoải mái.

Nhưng cái này, cô không thể nói.

“Không có gì, có thể gần đây hơi bị cảm thôi.” Bạch Dương cắn môi, nói.

Lục Khởi cũng không nghi ngờ, gật đầu: “Gần đây nhiệt độ giảm rất thấp, rất dễ bị cảm, lát nữa đến biệt thự, anh bảo bác sĩ qua khám cho em.”
“Không cần!” Bạch Dương lập tức từ chối: “Em nghỉ ngơi một lát là được, có mang theo thuốc mà.”
Sợ anh ta không tin, cô còn vỗ mấy cái vào túi của mình.

Lục Khởi thấy cô chuẩn bị chu đáo, cũng không nói thêm gì nữa.

Rất nhanh đã đến biệt thự.


Lục Khởi dùng xe trước biệt thự, đi ra cốp xe lấy hành lý.

Bạch Dương cũng qua giúp đỡ.

Cô vừa định đi qua lấy va li, đã bị Lục Khởi chặn lại: “Anh làm là được rồi, em không khỏe thì vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, tổng giám đốc Trần nói phòng ở tầng 2 bị một đôi khác bao rồi, bảo chúng ta ở tầng 3.”
“Được.” Bạch Dương cũng không từ chối, gật đầu bước về phía biệt thự.

Bây giờ cô quả thực rất không thoải mái, đầu cực kỳ đau, muốn nằm.

Sau khi Bạch Dương đi, một mình Lục Khởi chuyển hành lý vào.

Cũng may hành lý không nhiều, mỗi một cái va li, đi một chuyến là đã chuyển xong.

Tầng 3 có 5 phòng, Lục Khởi chọn ở phòng đối diện Bạch Dương.

Sau khi đặt vali xuống, anh ta ra ngoài ban công, gọi điện cho bà Lục.


Lúc này, một chiếc xe Maybach từ đằng xe đi đến, dừng trước biệt thự.

Cửa xe mở ra, Phó Kình Hiên từ trên xe bước xuống, sau đó vòng qua đầu xe, mở cửa xe ghế phụ ra.

Cố Tử Yên bước xuống, ngó xung quanh một vòng, kinh ngạc nói: “Wow, không khí ở đây thật trong lành.”
Phó Kình Hiên ừm một tiếng: “Phải, không tồi.”
“Kình Hiên, xem ra chúng ta đến đây là đúng rồi.” Cố Tử Yên vui vẻ ôm lấy cánh tay anh.

Phó Kình Hiên vỗ vào tay cô ta: “Được rồi Tử Yên, em bỏ ra trước đã, còn phải lấy hành lý nữa.”
“Ừm.” Cố Tử Yên nghe lời, bỏ tay ra.

Phó Kình Hiên đi về phía cốp xe.

Cố Tử Yên đi ngay sau anh.

Sau khi đến cốp xe, bỗng nhiên cô ta nhìn thấy chiếc xe Benz ở bên cạnh, khẽ kéo tay áo Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, chiếc xe bên cạnh này chính là của đôi tình nhân đó sao?”
“Chắc thế.” Phó Kình Hiên liếc một cái, rồi thu hồi lại ánh mắt.

Cố Tử Yên bĩu môi, trong lòng không thoải mái lắm: “Em vốn muốn cùng anh trải qua thế giới hai người, không người cuối cùng ước nguyện này vẫn không thành hiện thực.”
“Họ là bạn bè nhỏ tuổi của Tổng giám đốc Trần, không thể không nể mặt Tổng giám đốc Trần được, thế nên nhẫn nhịn đi, Tổng giám đốc Trần cũng nói rồi, cặp đôi đó ở tầng 3, sẽ không làm phiền đến chúng ta.” Phó Kình Hiên xoa tóc cô ta..

 
Chương 295: Chương 295





Cố Tử Yên kéo tay anh, lắc lắc làm nũng: “Em cũng không có ý khác, chỉ là oán trách chút thôi mà.”
“Anh biết mà, đợi sang năm chúng ta đính hôn, anh đưa em ra nước ngoài chơi được không? Chỉ hai chúng ta thôi.” Phó Kình Hiên dịu dàng nhìn Cố Tử Yên.

Đôi mắt Cố Tử Yên phát sáng, gật đầu: “Được chứ.”
Đang nói, một hồi còi xe truyền đến.

Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên cùng quay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy một chiếc xe thương vụ 6 chỗ từ phía xe chạy lại, sau đó dừng bên cạnh họ.

Cố Tử Yên cau mày: “Kình Hiên, không phải nói chỉ có một đôi tình nhân thôi sao? Sao lại thêm một chiếc nữa đến thế, hơn nữa nhìn chiếc xe này, người bên trong dường như cũng không ít.”
Đôi mắt Phó Kình Hiên cũng nheo lại: “Anh cũng không biết.”
“Hay là, anh hỏi thử Tổng giám đốc Trần, xem có phải ông ta lại nhét thêm người vào không?” Cố Tử Yên đề nghị.


Phó Kình Hiên khẽ mím đôi môi mỏng, đang muốn nói gì đi, cửa chiếc xe thương vụ mở ra, một bóng người mặc đồ thể thao nhảy ra, trong tay còn cầm một quả bóng rổ.

Nhìn rõ tướng mạo của người này, Cố Tử Yên trợn tròn mắt: “Kình Duy?”
Phó Kình Hiên cũng hơi bất ngờ: “Sao em lại đến đây?”
Phó Kình Duy vẫy tay, chạy đến trước mặt hai người: “Anh, chị Tử Yên, em đến chơi với hai người đây.”
“Chơi với anh chị?” Khóe miệng Cố Tử Yên khẽ giật, nụ cười trên gương mặt rất gượng gạo.

Ai cần cậu đến tìm chúng tôi chứ!
Phó Kình Hiên không phát hiện ra cô ta không vui, cau mày nhìn Phó Kình Duy: “Sao em biết anh chị ở đây?”
Anh chỉ từng nói là đưa Tử Yên ra ngoài thư giãn.

Nhưng chưa từng nói là đi đâu.

“Là em nói cho cậu ấy.” Lúc này, lại một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.


Trình Minh Viễn cười ha ha bước qua, sau lưng còn có một bóng dáng khác.

Là một người phụ nữ.

Cố Tử Yên biết cô ấy, là người bên cạnh Bạch Dương, hình như họ Trần.

“Cậu?” Phó Kình Hiên nheo mắt nhìn Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn gật đầu: “Phải, hai hôm trước em nghe anh nói muốn đưa cô Cố đến đây nghỉ ngơi, thế nên em đã ghi lại, Kình Hiên, anh đúng là chơi không đẹp, chỉ đưa vợ chưa cưới ra ngoài chơi, cũng không thèm gọi bọn em.”
Anh ta khoác tay lên vai Phó Kình Hiên.

Phó Kình Duy cũng gật đầu theo: “Phải đó, anh đúng là chơi không đẹp.”
Trần Thi Hàm đứng ở bên cạnh, cúi đầu chơi điện thoại, dáng vẻ không quan tâm.

Phó Kình Hiên lạnh lùng gạt tay Trình Minh Viễn ra khỏi vai: “Tôi chưa từng nói với cậu, tôi đưa Tử Yên đi hẹn hò sao?”
Đôi mắt Trình Minh Viễn hơi lóe sáng, dáng vẻ không nhớ ra: “Có sao, vậy xem ra là em quên mất rồi, xin lỗi xin lỗi, lỡ phá hoại thế giới riêng của hai người, nhưng mà Kình Hiên, bọn em cũng đã đến rồi, cứ thế quay về cũng không hay nhỉ?”
“Phải đó anh, gần đây em vẫn luôn luyện tập, không dễ dàng gì mới được nghỉ phép ra ngoài chơi, anh sẽ không để em thất vọng đi về đấy chứ?” Phó Kình Duy nhìn Phó Kình Hiên bằng ánh mắt mong chờ..

 
Chương 296: Chương 296





Gương mặt anh tuấn của Phó Kình Hiên đen lại như mực, không thèm để ý đến họ, mà nhìn về phía Cố Tử Yên: “Tử Yên, ý em sao?”
Cố Tử Yên cắn môi: “Em…”
“Cô Cố, cô sẽ không nhỏ mọn thế đâu đúng không?” Trình Minh Viễn nheo mắt, nửa cười nửa không nhìn cô ta.

Biểu cảm Cố Tử Yên đông cứng, làm sao không nhìn ra Trình Minh Viễn đang cố tình gây khó dễ cho cô ta, cố tình phá hoại cuộc hẹn hò của cô ta và Kình Hiên.

Nếu như cô không đồng ý cho họ ở lại, thì là nhỏ mọn, không thể bao dung bạn bè và em trai của Kình Hiên.

Nếu như cô đồng ý, thì buổi hẹn lần này sẽ biến thành buổi họp vui vẻ giữa những người bạn rồi.

Phút chốc, Cố Tử Yên leo lên lưng cọp, tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta.

Nhưng cuối cùng, cô ta hít một hơi, vẫn gượng cười đồng ý: “Đương nhiên là không, nếu mọi người đã đến cả, vậy thì cùng nhau trải qua cuối tuần vui vẻ này đi.”
“Yeah!” Phó Kình Duy vui vẻ nhảy cẫng lên.


Trình Minh Viễn đắc ý cong môi: “Vậy thì cảm ơn cô Cố rồi, quả nhiên cô Cố rộng lượng hơn tôi tưởng tượng…”
“Được rồi, lải nhải làm gì nữa, còn không mau đi lấy hành lý.” Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Trần Thi Hàm từ nãy đến giờ không lên tiếng nhéo cho một cái.

Trình Minh Viễn kêu lên một tiếng: “Ui, người phụ nữ này, sao tính tình nóng nảy thế?”
Trần Thi Hàm cười lạnh: “Ai bảo anh lừa tôi đến đây, rõ ràng là cậu chủ nhà họ Trình, lại dám lừa tôi là người thất nghiệp.”
Trình Minh Viễn ngại ngùng ho một tiếng: “Gì ý nhỉ, tôi cũng không phải cố ý, ai bảo cô không hỏi rõ ràng.”
“Bây giờ anh còn trách tôi?” Trần Thi Hàm trừng mắt.

Trình Minh Viễn vội vàng giơ tay đầu hàng: “Không có, không có, tôi nào dám trách bà cố nội như cô chứ, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, được chưa?”
“Thế còn được, mau đi lấy hành lý đi.” Trần Thi Hàm giả vờ đá anh ta một cái.

Trình Minh Viễn bĩu môi, ngoan ngoãn ra cốp xe lấy hành lý.

Phó Kình Duy cũng đi theo.


Ba người nhanh chóng cầm hành lý đi vào biệt thự.

Phó Kình Hiên vò đầu, tâm trạng không tốt nắm tay Cố Tử Yên, nhẹ nhàng nói: “Tử Yên, chúng ta cũng vào đi.”
“Vâng.” Cố Tử Yên cố gượng cười, gật đầu.

Một hàng năm người cầm hành lý vào biệt thự.

Vừa vào đến phòng khách, trên cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân.

Năm người ngẩng đầu nhìn.

Lục Khởi mặc quần áo thoải mái, đi dép lê từ trên tầng đi xuống.

Nhìn thấy năm người, anh ta kinh ngạc há hốc miệng: “Sao lại là mấy người?”
“Ồ, tổng giám đốc Lục.” Trình Minh Viễn nhướn mày, cười vẫy tay với Lục Khởi.

Trần Thi Hàm cũng gật đầu chào hỏi: “Tổng giám đốc Lục.”.

 
Chương 297: Chương 297





Ngoại trừ hai người đó, biểu cảm của ba người còn lại cũng khác thường.

Phó Kình Duy không thích Lục Khởi, hừ một tiếng, quay đầu đi.

Phó Kình Hiên lại cau mày, trong lòng đã hiểu, cặp đôi kia chính là Lục Khởi và Bạch Dương.

“Tử Yên…” Phó Kình Hiên nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Cố Tử Yên giấu bàn tay đang nắm chặt vào tay áo, móng tay như sắp đâm xuyên vào thịt, nhưng ngoài mặt, lại vẫn phải cố gắng mỉm cười: “Yên tâm đi Kình Hiên, em sẽ cố gắng khống chế, không để cô ta xuất hiện.”
Đáng chết, đáng chết!
Ông trời thích trêu đùa cô ta vậy sao? Cô ta chỉ muốn hẹn hò hai người với Kình Hiên, gia tăng tình cảm, không ngờ lại bị Trình Minh Viễn đưa người đến phá đám, không chỉ vậy, đôi tình nhân còn lại, lại là đám Bạch Dương.

“Cô ta là ai?” Phó Kình Duy ôm quả bóng rổ, tò mò hỏi.

Trình Minh Viễn và Trần Thi Hàm tò mò nhìn về phía Cố Tử Yên.


Cố Tử Yên cắn môi: “Cô ta… cô ta là…”
Dường như không biết nên trả lời thế nào, cô nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt cầu cứu.

Người đàn ông rũ mắt, thờ ơ nói: “Không có gì, không liên quan đến các cậu, đừng hỏi nữa.”
“Hừ, thế nào gọi là không liên quan đến họ, rõ ràng là không muốn nói mà thôi.” Lục Khởi khinh bỉ, khoanh tay.

“Tổng giám đốc Lục, anh biết sao?” Trình Minh Viễn nhìn anh ta.

Lục Khởi cong môi: “Đương nhiên, cô ta là…”
“Lục Khởi!” Gương mặt Phó Kình Hiên lạnh lùng ngắt lời anh ta, trong mắt ẩn chứa ngọn lửa, khiến người ta lạnh người: “Đây là chuyện riêng của Tử Yên, không đến lượt anh nói ra.”
Lục Khởi bĩu môi: “Được, tôi không nói, nhưng anh nghĩ mình có thể giấu được bao lâu.”
Nói xong, anh ta quay người đi, cũng không muốn xuống tầng nữa, chuẩn bị về phòng ở tầng 3.

“Tổng giám đốc Lục đợi đã.” Trần Thi Hàm bỗng gọi anh ta lại.


Lục Khởi dừng bước: “Sao thế?”
“Tổng giám đốc Lục, anh lên tầng mấy, tôi ở cùng một tầng với anh nhé, tôi không muốn ở cùng một tầng với người phụ nữ có bóng đen tâm lý nào đó, tôi sợ xui xẻo.” Ánh mắt Trần Thi Hàm như có như không liếc Cố Tử Yên một cái.

Cố Tử Yên xấu hổ cắn môi: “Cô Trần, cô có ý gì? Ai có bóng đen tâm lý chứ?”
“Tôi nói cô à?” Trần Thi Hàm thờ ơ hỏi lại.

Cố Tử Yên ngơ ra một lát, sau đó lại nói: “Ở đây chỉ có hai người con gái là tôi với cô, cô không nói tôi thì cô nói ai?”
“Tôi đâu có chỉ mặt đặt tên.” Trần Thi Hàm không thừa nhận.

Cố Tử Yên tức đến giậm chân.

Lục Khởi và Trình Minh Viễn dáng vẻ hóng hớt nhìn cảnh tượng này, cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Ngay cả Phó Kình Duy nhìn thấy Cố Tử Yên bị bắt nạt, cũng âm thầm cảm thấy thoải mái.

“Kình Hiên…” Cố Tử Yên hai mắt viền đỏ nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Trình Minh Viễn: “Cô ta là do cậu đưa đến, thì quản cho tốt người của mình đi, đây là lần đầu tiên, lần sau cô ta còn dám bắt nạt Tử Yên, đừng trách tôi không khách sáo.”.

 
Chương 298: Chương 298





Trình Minh Viễn nhún vui, giả bộ bất lực nói với Trần Thi Hàm: “Cô đó, cho dù không thuận mắt với người nào đó, cũng đừng nói thẳng như vậy chứ, nhìn đi, liên lụy tôi cũng bị cô cảnh cáo.”
“Nhưng tôi cảm thấy hình như anh không hề sợ lời cảnh cáo này nhỉ.” Trần Thi Hàm lườm, cầm vali đi về phía Lục Khởi.

“Tôi thể hiện rõ vậy sao?” Trình Minh Viễn vò tóc, sau đó cũng cầm vali đi theo.

Phó Kình Duy nhìn Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, lại nhìn ba người đã biến mất ở tầng 3.

Cuối cùng, dường như cậu ta đã hạ quyết tâm, nhấc hành lý lên: “Vậy thì, anh trai, chị Tử Yên, em cũng ở cùng họ là được rồi, tránh làm phiền hai người.”
Nói xong, cậu ta nhanh chóng đuổi theo.

Trong phòng khách chỉ còn lại Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên.

Nếu không có mấy lời của Trần Thi Hàm, mấy người họ ở tầng 3, để lại tầng 2 cho cô ta và Kình Hiên, cô ta chắc chắn rất hài lòng.


Nhưng bây giờ, cô ta lại có cảm giác cô ta và Kình Hiên bị người ta cố ý cho ra rìa vậy.

Phó Kình Hiên cũng cảm thấy vậy, nhưng không để ý lắm, nhấc vali của Cố Tử Yên lên: “Đi thôi, chúng ta cũng đi lên.”
“Vâng.” Cảm xúc của Cố Tử Yên không được vui, đáp một tiếng.

Tầng 3, Trình Minh Viễn và Phó Kình Duy sắp xếp đồ xong, hào hứng đến trường đua ngựa, cưỡi ngựa rồi.

Trần Thi Hàm không đi, cùng Lục Khởi ở lại biệt thự, đợi Bạch Dương tỉnh dậy.

Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, Bạch Dương ngủ dậy, từ trên tầng bước xuống, nhìn thấy Trần Thi Hàm đang ngồi trên sofa xem ti vi ở phòng khách, không kìm được mà ngây người, tưởng là mình nhìn nhầm dụi mắt rồi lại nhìn, Trần Thi Hàm vẫn ngồi nguyên đó.

Thế nên, không phải cô hoa mắt, mà thật sư là Trần Thi Hàm.

“Thi Hàm.” Bạch Dương gọi một tiếng.


Trần Thi Hàm quay đầu lại: “Tổng giám đốc Bạch, chị tỉnh rồi.”
Bạch Dương gật đầu: “Sao cô lại ở đây?”
“Trình Minh Viễn gọi điện mời tôi đến.” Trần Thi Hàm tắt ti vi, trả lời.

Buổi sáng, cô còn chưa dậy, đã nhận được điện thoại của Trình Minh Viễn, Trình Minh Viễn nói có một chuyện muốn nhờ cô giúp, cô cũng không nghĩ nhiều, vội đồng ý.

Sau đó lên xe, cô mới biết việc anh ta nhờ giúp đỡ, là phá hoại buổi hẹn hai người của Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, cũng vào lúc đó, cô mới biết thân phận thật sự của Trình Minh Viễn, tức giận không nguôi.

“Trình Minh Viễn cũng đến rồi?” Bạch Dương ngạc nhiên.

Trần Thi Hàm vừa định trả lời, Lục Khởi cầm cốc nước từ phòng bếp đi ra: “Phải, không chỉ có Trình Minh Viễn, còn cả Phó Kình Duy, à đúng rồi, quên không nói, đôi tình nhân kia chính là Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên.”
Nghe thấy lời này, khóe miệng Bạch Dương khẽ giật, trong lòng có cảm giác thật khó chịu.

Sao đến đâu cũng không tránh được hai người này thế.

“Dương Dương, hay là chúng ta quay về đi?” Lục Khởi đưa cốc nước cho Bạch Dương: “Lỡ như Cố Tử Yên đó lại lấy tâm thần phân liệt ra làm lá chắn, ra tay với em thì không hay rồi.”
“Tâm thần phân liệt?” Trần Thi Hàm kinh ngạc: “Thế nên “cô ta” lúc nãy Cố Tử Yên nói là…”.

 
Chương 299: Chương 299





“Không sai.” Lục Khởi gật đầu, kể lại đơn giản chuyện Bạch Dương bị đẩy xuống tầng.

Trần Thi Hàm hít một ngụm khí lạnh.

Bạch Dương lắc đầu: “Không, chúng ta không về, dựa vào đâu họ đến thì chúng ta phải đi, há chẳng phải chúng ta rất sợ họ, hơn nữa còn có Trình Minh Viễn và Phó Kình Duy, họ cũng ở đây, em tin Cố Tử Yên chắc chắn sẽ không dám làm gì.”
“Tổng giám đốc Bạch nói đúng.” Trần Thi Hàm tán thành: “Mọi người không biết nhỉ, Trình Minh Viễn đưa tôi với Phó Kình Duy đến đây, mục đích là để gây chuyện với Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, không để họ tận hưởng cuối tuần, thế nên tiếp theo đây Cố Tử Yên đối phó với Trình Minh Viễn còn không kịp, chắc không rảnh ra tay với Tổng giám đốc Bạch.”
“Ồ?” Bạch Dương nhướn mày: “Trình Minh Viễn muốn phá hoại kỳ nghỉ của Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên?”
“Phải đó.” Trần Thi Hàm gật đầu.

Bạch Dương và Lục Khởi nhìn nhau: “Khởi à, đúng là trước đây trong điện thoại anh nói đúng rồi, nhà họ Cố đắc tội nhà họ Trình, Trình Minh Viễn cũng sẽ không để Cố Tử Yên sống tốt, chẳng phải là đến rồi sao.”
Lục Khởi cười, vỗ tay: “Đây chẳng phải là chuyện tốt sao, để Trình Minh Viễn xử lý Cố Tử Yên giúp chúng ta trước.”
Bạch Dương hất cằm: “Anh nói cũng đúng.”
Sau đó, Lục Khởi chuyển chủ đề: “Được rồi cục cưng, chúng ta cũng đến bãi ngựa xem thử đi.”

“Được.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.

Ba người đến bãi ngựa.

Lúc ở ngoài bãi ngựa, Bạch Dương đã nhìn thấy ba chú ngựa đang chạy trong bãi.

Tuy rằng người cưỡi ngựa mặc thiết bị bảo hộ, che kín hết mặt, nhưng Bạch Dương vừa liếc mắt đã có thể nhận ra họ là ai.

Là hai anh em Phó Kình Hiên và Trình Minh Viễn.

Cố Tử Yên không cưỡi, đang ngồi ở khu nghỉ ngơi của bãi ngựa, nhìn mấy người trong bãi ngựa.

Lúc ba người Bạch Dương qua đó, Cố Tử Yên phát hiện ra, cười đứng dậy: “Cô Bạch, mọi người đến rồi.”

Bạch Dương giả vờ không nghe thấy, đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Lục Khởi và Trần Thi Hàm cũng giống với cô, cô không để ý Cố Tử Yên, họ đương nhiên cũng sẽ không thèm để ý, đi theo cô ngồi xuống.

Thái độ thờ ơ của ba người khiến nụ cười trên gương mặt Cố Tử Yên biến mất, đôi mắt thoáng qua một tia u tối, nhưng rất nhanh lại tan biến, khôi phục lại ý cười, dáng vẻ dường như chẳng có gì xảy ra.

Cô ta bước qua: “Cô Bạch, mọi người không đi cưỡi ngựa sao?”
Bạch Dương hơi ghét bỏ, cau mày: “Cô Cố, không có ai từng nói là cô rất phiền sao?”
“Hả?” Cố Tử Yên ngây người, gương mặt đỏ lên: “Tôi… tôi thật sự rất khiến người ta thấy phiền sao?”
“Lẽ nào không phải sao, cô không nhận ra là chúng tôi vốn không muốn để ý đến cô sao, cô còn bám lấy như keo con chó vậy, có liêm sỉ không vậy?” Lục Khởi lạnh lùng nói.

Trần Thi Hàm cũng phụ họa: “Phải đó, chẳng biết người biết ta chút nào.”
“Mấy người…” Viền mắt Cố Tử Yên đỏ lên, cơ thể khẽ run, dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc vậy.

Trên bãi ngựa ở nơi xa, Phó Kình Hiên đã sớm phát hiện ra Bạch Dương, nhìn thấy Tử Yên đi về phía Bạch Dương, còn cau mày, bây giờ xem ra Tử Yên hình như đang khóc, anh nheo mắt, lập tức kìm dây cương, cưỡi ngựa qua đó.

Phó Kình Hiên và Trình Minh Viễn thấy vậy, cũng qua theo..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom