Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 260: Chương 260





Bạch Dương dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Cố có chuyện gì à?”
“Chúng ta nói chuyện đi.” Cố Tử Yên cười nói.

Bạch Dương nhướng mày: “Nói chuyện?”
“Đúng thế.”
Bạch Dương cười: “Đừng trách tôi nói thẳng, tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói cả”
“Không, chúng ta có rất nhiều chuyện để nói.” Cố Tử Yên nhìn thoáng qua bụng Bạch Dương, nhẹ nhàng nói.

Hơn một tháng trước, Mạnh San từng chụp ảnh Bạch Dương và Kình Hiên cùng tiến vào một căn phòng, rất lâu vẫn chưa ra ngoài, cô ta biết dưới tình huống cô nam quả nữ, không thể nào không có chuyện gì diễn ra được, mà khi nãy Bạch Dương ngửi cháo gà thấy buồn nôn, cho nên cô ta mới nghi ngờ là Bạch Dương có thai.

Mà thời gian mang thai càng dài, phản ứng cơ thể sẽ càng mãnh liệt, chắc chắn Bạch Dương sẽ nghĩ mình bị bệnh sau đó đến bệnh viện khám.

Nói không chừng đợi Bạch Dương biết mình có thai rồi sẽ mang đứa con hoang trong bụng đến tìm Kình Hiên, bắt Kình Hiên chịu trách nhiệm.

Nghĩ vậy, Cố Tử Yên không nhịn được siết chặt hai tay.


Tóm lại, cô ta tuyệt đối không thể để Bạch Dương có cơ hội làm như vậy.

Phó Kình Hiên là một người đàn ông rất có trách nhiệm, nếu Bạch Dương thật sự mang thai, nói không chừng sẽ thật sự vì đứa con hoang trong bụng Bạch Dương mà tái hôn với cô, vậy chẳng phải kế hoạch biết bao nhiêu năm của cô ta sẽ trở thành trò cười sao!
Sắc mặt Cố Tử Yên dần vặn vẹo, trong mắt tràn đầy ác ý.

Bạch Dương híp mắt, trong lòng biết rõ đối phương không có ý tốt.

“Được, vậy chúng ta nói chuyện đi.” Bạch Dương rũ mắt xuống: “Tôi cũng muốn biết rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì với tôi.”
“Nếu cô đồng ý thì đi với tôi.” Cố Tử Yên nở nụ cười giả tạo.

Ánh mắt Bạch Dương thoáng trở nên u ám: “Không nói ở đây được à?”.

truyện kiếm hiệp hay
“Nơi này người đến người đi, không tiện.”

“Được, vậy cô dẫn đường đi.” Bạch Dương mỉm cười ra hiệu mời.

Cố Tử Yên thầm hừ lạnh.

Cười đi.

Để xem lát nữa cô còn cười nổi không!
Cố Tử Yên cong môi, xoay người đi trước.

Bạch Dương nhìn bóng lưng của cô ta, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh, cong môi lấy điện thoại ra gọi cho Phó Kình Hiên.

Dù không biết Cố Tử Yên bị cái gì kích thích, sao đột nhiên lại vội vã tỏ thái độ ác ý với cô như thế, thậm chí còn đặc biệt dẫn cô đến một nơi, rõ ràng là muốn ra tay với cô, nếu đã thế thì sao cô có thể không đáp trả được.

Cô sẽ để Phó Kình Hiên nghe xem rốt cuộc Cố Tử Yên ác độc đến mức nào, cô không tin Phó Kình Hiên nghe xong mà không sinh ra khúc mắc với Cố Tử Yên, nói không chừng còn sẽ chia tay với Cố Tử Yên nữa, nếu thật sự như thế thì cũng là Cố Tử Yên tự làm tự chịu.

Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy, giọng nói trầm khàn dễ nghe của Phó Kình Hiên vang lên: “Chuyện gì?”
Bạch Dương nhìn màn hình điện thoại, không trả lời mà bước nhanh đuổi theo Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên dẫn cô ta đi tới đầu cầu thang..

 
Chương 261: Chương 261





Bạch Dương để điện thoại ra sau lưng, cất lời: “Cô Cố, cô dẫn tới đầu cầu thang thoát hiểm của khu nằm viện cao cấp là muốn nói chuyện gì với tôi?”
Phó Kình Hiên cho rằng Bạch Dương gọi nhầm, đang định cúp máy nghe thế thì híp mắt lại.

Tử Yên ở chỗ Bạch Dương?
Cố Tử Yên khoanh tay không trả lời Bạch Dương, ngược lại ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải: “Có lẽ nơi này không có camera nhỉ?”
“Cô muốn làm gì?” Bạch Dương mím môi, cảnh giác nhìn cô ta.

Phó Kình Hiên cũng muốn biết cô ta muốn làm gì.

Phó Kình Hiên biết cuộc gọi này không phải Bạch Dương vô tình gọi nhầm, mà là cô cố ý gọi cho anh, mục đích là muốn anh nghe thấy cuộc trò chuyện của cô và Tử Yên, thậm chí còn nói địa chỉ cho anh.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại, ra lệnh cho trợ lý Trương đang lái xe: “Chạy nhanh một chút.


“Vâng.

” Trợ lý Trương đáp lời, đạp mạnh chân ga.


Đầu cầu thang, Cố Tử Yên che miệng cười, sau đó sa sầm mặt, nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt dữ tợn: “Cô Bạch, cô có biết tôi ghét cô đến mức nào không? Từ ngày đầu tiên học đại học đã ghét, hai người chúng ta chính là kẻ thù trời sinh, chỉ có một người được sống, nên Bạch Dương, cô đi chết đi có được không?”
“Cái gì?” Bạch Dương giật mình.

Cô biết Cố Tử Yên chắc chắn sẽ gây bất lợi cho mình.

Nhưng không ngờ cô ta lại định khiến cô chết.

“Cô muốn giết tôi?” Bạch Dương siết chặt điện thoại, cố ý cao giọng.

Phó Kình Hiên nghe thế, vẻ mặt rất kó coi, vừa xuống xe đã chạy nhanh đến toà nhà bệnh viện, trong lòng không sao bình tĩnh nổi.

Không ngờ Tử Yên lại định giết Bạch Dương!
Trong mắt Cố Tử Yên tràn ngập vẻ sợ sệt: “Cô Bạch, giết người sao có thể nói bừa được? Cái chết của cô là do cô tự ngã, là ngoài ý muốn, không liên quan gì đến tôi.


Nói xong cô ta đến gần Bạch Dương.


Cô ta chưa bao giờ từ bỏ ý định khiến Bạch Dương biến mất hoàn toàn, nhưng từ sau khi đến khu nghỉ dưỡng, cô ta không tìm được cơ hội thực hiện.

Bây giờ phát hiện có thể Bạch Dương đã mang thai, cô ta không thể chịu đựng được nữa, nhất định phải loại bỏ Bạch Dương và đứa con hoang đó trước khi chuyện Bạch Dương mang thai bại lộ, nếu không mọi chuyện sẽ kết thúc.

Cố Tử Yên túm chặt tay Bạch Dương, nở nụ cười dữ tợn đẩy Bạch Dương đến đầu cầu thang.

Cô ta rất khoẻ, Bạch Dương đi giày cao gót bị cô ta đẩy về sau, chẳng mấy chốc đã đến đầu cầu thang.

“Xuống đi.

” Cố Tử Yên đẩy Bạch Dương xuống với lực rất mạnh.

Bạch Dương bị cô ta đẩy xuống cầu thang.

Cố Tử Yên đứng phía trên nhìn vẻ hoảng sợ hãi hùng trên mặt Bạch Dương, mỉm cười vẫy tay: “Vĩnh biệt!”
Cầu thang cao như vậy, cô ta tin Bạch Dương ngã xuống chắc chắn sẽ chết.

Cho dù không chết thì cô ta cũng có thể nghĩ cách khiến cô chết.

.

 
Chương 262: Chương 262





Nhưng khi Bạch Dương chuẩn bị lăn xuống bậc cuối cùng của cầu thang thì một bóng người đột ngột chạy từ cầu thang bên dưới đến, giang tay đỡ lấy cô.

Cú va chạm mạnh khiến người đàn ông ngã xuống, lưng đập mạnh vào tường, khuôn mặt đẹp trai nhất thời nhăn nhó vì đau, trán toát ra mồ hôi lạnh.

Mà Bạch Dương cũng không khá hơn là bao, tay chân tê dại vì đau, thậm chí bụng cũng đau.

Nhưng mạng của cô đã được giữ!
Cố Tử Yên ở phía trên vẫn đang mong chờ cảnh Bạch Dương chết tại chỗ, nhưng không đợi được cảnh này mà lại đợi được cảnh Bạch Dương được cứu.

Mà điều khiến cô ta không dám tin nhất là người cứu Bạch Dương lại là Phó Kình Hiên!
Cố Tử Yên tái mặt, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Tại sao Phó Kình Hiên lại ở đây?
Phía dưới, Phó Kình Hiên gắng chịu cơn đau dữ dội sau lưng, đỡ Bạch Dương dậy, hạ thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Ngay khi vừa được ôm vào lòng, Bạch Dương đã biết là anh thông qua mùi nước hoa, cô cũng không giật mình.

Tay ôm bụng, khẽ lắc đầu, giọng điệu run rẩy, mang theo vẻ sợ hãi: “Không sao.



“Không sao thì tốt.

” Phó Kình Hiên thở phào nhẹ nhõm, trong giọng điệu cũng không che giấu được sự may mắn.

Cứ nghĩ đến nếu mình đến chậm một chút là Bạch Dương sẽ mất mạng, lòng anh dâng lên một nỗi hoảng sợ khiến anh không thể chấp nhận.

May mắn thay anh đã đến kịp.

“Anh thì sao? Anh không sao chứ?” Bạch Dương vội vàng hỏi Phó Kình Hiên.

Anh lại cứu cô lần nữa.

Ánh mắt Phó Kình Hiên loé lên: “Không sao.


“Thật sự không sao ư?” Bạch Dương không tin lắm.


Hình như vừa nãy cô đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh.

Chỉ là lúc đó cô đang trong trạng thái kinh hoảng tột độ nên nghe không rõ.

“Thật sự không sao.

” Phó Kình Hiên cố gắng hết sức phớt lờ cơn đau rát sau lưng, đáp lại bằng một giọng tự nhiên.

Ở trên, Cố Tử Yên thấy hai người hỏi thăm nhau cũng chẳng ghen tỵ nổi, chỉ muốn lẳng lặng rời đi.

Khi cô ta đã đến lối ra, có thể rời khỏi đây ngay lập tức thì giọng nói lạnh lùng của Phó Kình Hiên vang lên sau lưng: “Đứng lại!”
Cố Tử Yên cứng người, vô thức dừng lại.

“Quay lại!” Phó Kình Hiên lại nói.

Cố Tử Yên chầm chậm quay người lại, nhưng sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn anh: “Kình Hiên…”
“Cố Tử Yên, em khiến anh quá thất vọng!” Phó Kình Hiên đỡ Bạch Dương đi từ dưới lên, nhìn Cố Tử Yên như người xa lạ: “Anh biết em không tốt như những gì anh biết, anh vẫn luôn nghĩ đó chỉ là trò độc ác trẻ con của em thôi, nhưng không ngờ ngay cả chuyện giết người mà em cũng làm được!”
Đồng tử Cố Tử Yên co rút lại, cô ta vội vàng ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe: “Kình Hiên, em… em cũng không muốn, nhưng em không kiềm chế được.


“Không kiềm chế được?” Bạch Dương chỉ cảm thấy như mình nghe được câu chuyện gì buồn lắm: “Làm việc ác cũng phải xem bản thân có kiềm chế được không à? Nếu thật sự là vậy, xem ra cô Cố sinh ra đã là người xấu.

”.

 
Chương 263: Chương 263





“Tôi không phải…” Cố Tử Yên cắn môi, nước mắt chảy dài.

Cô ta nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, em thật sự không phải sinh ra đã xấu, em chỉ vì không có cảmg giác an toàn thôi.


Không biết tại sao nghe những lời này, Phó Kình Hiên chẳng những không bị lay động, mà thậm chí còn cảm thấy trào phúng, nực cười.

“Lần trước khi em hại Bạch Dương bị ngã cũng nói với anh như vậy.

” Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên với ánh mắt sâu thẳm, u tối.

Khi đó thậm chí anh còn cảm thấy có lỗi với cô ta.

Anh cho rằng mình không chăm sóc ở bên cô ta mới khiến cô ta không có cảm giác an toàn rồi làm ra chuyện như vậy, nhưng bây giờ xem ra sự cảm thấy có lỗi của anh lại biến thành trò cười.

Tiếng khóc của Cố Tử Yên chợt ngưng, trong mắt thoáng hiện vẻ lúng túng khó phát hiện, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, cô ta cúi đầu, tiếp tục giảo biện: “Kình Hiên, em thật sự không có cảm giác an toàn.


“Lần trước em nói anh với Bạch Dương gần gũi khiến em không có cảm giác an toàn, anh có thể tin em.


Vậy lần này thì sao? Lần này anh đã rời xa Bạch Dương rồi, em vẫn còn sợ điều gì?” Phó Kình Hiên dò xét.

“Em… Em…” Cố Tử Yên cắn môi lùi lại, lắp bắp không nói nên lời.

Bởi vì cô ta không thể nói ra điều mình đang sợ.

Bạch Dương ôm bụng vẫn đang đau, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lạnh lùng: “Thôi bỏ đi anh Phó, cô Cố không nói ra được thì cứ báo cảnh sát.

Trong tay tôi có ghi âm cô ta cố ý giết người, chắc có thể kết án vài năm.


Ghi âm?
Vẻ mặt Cố Tử Yên thay đổi, cô ta nhìn Bạch Dương một cách khó tin: “Cô ghi âm rồi?”
“Đúng thế.

” Bạch Dương giơ điện thoại lên: “Khi cô tìm tôi, vẻ độc ác trong mắt cô đã không giấu được nữa, cô nghĩ tôi sẽ không chuẩn bị gì mà ngu ngốc đi theo cô sao?”
Nhưng cô vẫn lơ là một điều, không ngờ Cố Tử Yên lại muốn giết cô.

“Kình Hiên…” Cố Tử Yên thật sự sợ rồi, nhìn Phó Kình Hiên với vẻ mặt tái nhợt, trong mắt viết đầy cầu cứu.


Môi mỏng của Phó Kình Hiên mím lại thành một đường thẳng, anh không lên tiếng.

Theo lý mà nói, cô ta là người yêu của anh, anh nên cứu cô ta.

Nhưng anh lại không thể nói ra lời cứu cô ta, hơn nữa anh biết chuyện cô ta làm lần này thật sự đã gây ra chuyện lớn, nếu anh còn bảo vệ cô ta thì đó mới là vô trách nhiệm với cô ta.

Thấy Phó Kình Hiên chần chừ không lên tiếng, trái tim Cố Tử Yên dần dần nguội lạnh, cô ta lắc đầu rơi lệ.

Anh không muốn cứu cô ta.

Không ngờ anh lại không muốn cứu cô ta!
Bạch Dương cũng hơi bất ngờ trước sự lựa chọn của Phó Kình Hiên.

Cô luôn nghĩ anh cưng chiều Cố Tử Yên, cưng chiều đến mức không có giới hạn.

Không ngờ không phải vậy.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên với ánh mắt phức tạp, đột nhiên cảm thấy không hiểu anh lắm.

“Nếu anh Phó không phản đối thì tôi báo cảnh sát nhé.

” Bạch Dương nói xong thì lấy điện thoại ra.

.

 
Chương 264: Chương 264





Cố Tử Yên thấy cô định làm thật thì hoảng loạn, chợt nghĩ đến cách thông thường nhưng cũng hữu ích nhất, đó là ngất xỉu.

Cô ta đảo mắt, nặng nề ngã xuống đất.

Cả Bạch Dương và Phó Kình Hiên đều giật mình vì cô ta đột ngột ngất xỉu.

“Tử Yên.” Phó Kình Hiên phản ứng lại đầu tiên, mặt anh đanh lại, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của Cố Tử Yên, ấn nhân trung rồi lại ấn huyệt hợp cốc.

Nhưng sơ cấp cứu vài lần cũng không thấy Cố Tử Yên tỉnh lại.

Phó Kình Hiên nhận ra tình hình của cô ta có vẻ không khả quan lắm bèn bế ngang cô ta lên, nói với Bạch Dương: “Chuyện báo cảnh sát chờ Tử Yên tỉnh lại rồi nói sau đi.”
Bạch Dương không trả lời chỉ nheo mắt quan sát người phụ nữ anh đang bế.

Hàng mi dài và mảnh của cô ta run lên, tuy biên độ không lớn nhưng Bạch Dương vẫn nhìn thấy, khoé miệng cô cong lên.

Không ngờ Cố Tử Yên lại không biết xấu hổ đến vậy.


Ngay cả chuyện giả vờ ngất này mà cũng làm ra được.

“Anh Phó, tôi nghĩ cô Cố sắp tỉnh lại rồi đấy.” Bạch Dương khoanh tay, lạnh nhạt nói.

Cố Tử Yên ở trong lòng Phó Kình Hiên nghe thấy lời này, bàn tay đang rũ xuống không khỏi siết chặt.

Có ý gì?
Không phải Bạch Dương đã phát hiện cô ta giả ngất đấy chứ?
Phó Kình Hiên cũng hiểu ý Bạch Dương, anh cụp mắt nhìn Cố Tử Yên vài giây.

Không thấy gì bất thường, anh lại ngẩng đầu lên: “Cô có cách gì?”
Bạch Dương nở nụ cười: “Rất đơn giản, anh cứ buông tay là được, nếu đã ngất thật thì khi ngã xuống đất chắc chắn sẽ có phản ứng, nếu không tin thì anh cứ thử.”
Tim Cố Tử Yên hoảng loạn, bắt đầu đập nhanh hơn.

Cô ta không ngờ Bạch Dương lại nghĩ ra cách này để ép mình tỉnh lại.


Thật độc ác!
Phó Kình Hiên cau chặt mày: “Đây thì là cách gì, cô đã từng nghĩ nếu Tử Yên thật sự ngất thì cô ấy sẽ bị thương không?”
Cố Tử Yên thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi.

Phó Kình Hiên sẽ không nghe Bạch Dương.

Bạch Dương liếc nhìn đôi lông mày đang dần giãn ra của Cố Tử Yên, trong lòng cười khẩy: “Nếu anh Phó không nỡ làm vậy thì đổi cách khác.”
“Cách gì?” Phó Kình Hiên lại hỏi.

Cố Tử Yên cũng im lặng lắng nghe.

“Anh sẽ biết sớm thôi.” Bạch Dương nở nụ cười xấu xa, lấy điện thoại ra nhấn vài lần rồi đi về phía hai người.

Cố Tử Yên nghe thấy tiếng bước chân thì lòng hoảng sợ.

Rốt cuộc Bạch Dương muốn làm gì?
Nhưng dù Bạch Dương muốn làm gì, cô ta cũng phải nhịn, tuyệt đối không được lộ.

Bạch Dương bước đến gần Cố Tử Yên, dưới ánh mắt nghi ngờ của Phó Kình Hiên, cô đưa điện thoại đến bên tai cô ta rồi nhấn nút phát trên màn hình..

 
Chương 265: Chương 265





Keng!
Một tiếng chiêng lớn vang lên.

Phó Kình Hiên giật mình gồng người lên, suýt thì hất Cố Tử Yên đi.

Cũng may anh vẫn nhớ mình đang bế một người nên mới tránh được hậu quả đó.

Điều khiến Bạch Dương ngạc nhiên là Phó Kình Hiên đã giật mình như thế rồi mà Cố Tử Yên vẫn không động đậy, nhắm chặt mắt nằm trong vòng tay anh như thể đã thực sự ngất đi.

Bạch Dương không khỏi nhíu mày.

Nếu người bình thường giả vờ ngất mà nghe thấy âm thanh này, nhất định sẽ giật mình nhảy dựng lên.

Nhưng Cố Tử Yên lại có thể chịu được, có thể thấy cô ta lý trí đến mức nào.

Lần này cô đã thua.


“Xin lỗi anh Phó, xem ra tôi đoán nhầm rồi, cô Cố thật sự đã ngất.” Bạch Dương cất điện thoại đi, cười nói.

Làm vậy rồi mà Cố Tử Yên vẫn không tỉnh, dù cô có tra tấn cô ta thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn khiến người khác nghĩ cô gây sự vô cớ.

Còn chuyện báo cảnh sát, trong tay cô có ghi âm, muốn báo lúc nào chả được, không cần phải ngay lúc này.

Cố Tử Yên nghe Bạch Dương nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra Bạch Dương sẽ không ép cô ta tỉnh lại nữa.

Nhưng cô ta đã nhớ trò chơi khăm vừa rồi của Bạch Dương, lần sau chắc chắn cô ta sẽ trả lại gấp đôi.

“Khi nào Tử Yên tỉnh lại, tôi sẽ gọi cho cô.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương thật sâu rồi nói.

Anh không trách Bạch Dương làm chậm trễ việc mình đưa Cố Tử Yên đến khám bác sĩ, vì trong tiềm thức, anh cũng nghĩ rằng có thể cô ta chỉ giả vờ ngất.

Nhưng bây giờ xem ra anh đã trách nhầm Tử Yên rồi.


Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên có một chút hối lỗi.

“Được rồi, vậy tôi đợi anh Phó gọi.” Bạch Dương cười đáp.

Phó Kình Hiên bế Cố Tử Yên đến khoa cấp cứu.

Bạch Dương cũng chuẩn bị rời khỏi đây, đến khoa tiêu hoá khám dạ dày.

Không biết sao bụng cô càng lúc càng đau.

Lúc này điện thoại cô đổ chuông, là Lục Khởi gọi tới: “Cục cưng, thăm bà Phó xong chưa?”
“Xong rồi, có chuyện gì vậy?” Bạch Dương vừa đi đến khoa tiêu hoá vừa nghe máy.

Giọng Lục Khởi trở nên nghiêm túc: “Là thế này, anh đã điều tra được Cố Việt Bân ra ngoài kiểu gì rồi.”
“Ồ?” Bạch Dương nheo mắt.

Lục Khởi hừ lạnh: “Cố Việt Bân tìm người quan chức nhà nước thả mình ra, tối qua Cố Tử Yên đi thăm ông ta sau đó đến nhà họ Vương.”
“Nhà họ Vương?” Bạch Dương mím môi: “Là nhà họ Vương có Phó thị trưởng ở Hải Thành như nhà họ Trình sao?”
“Đúng vậy, chính là nhà đó, Phó thị trưởng Vương là bạn đại học của Cố Việt Bân.”
Bạch Dương trào phúng: “Không ngờ nhà họ Cố và nhà họ Vương còn có quan hệ này.

Không, phải nói là nhà họ Cố liên quan khá nhiều đến gia tộc quan chức.”.

 
Chương 266: Chương 266





“Chứ còn gì nữa, lúc trước là nhà họ Cao, bây giờ lại là nhà họ Vương.” Lục Khởi bĩu môi, nói với giọng điệu chua ngoa.

Nhưng ngay sau đó anh ta lại cười hả hê khi thấy người khác gặp hoạ: “Cưng à, dựa theo những chuyện xảy ra gần đây, em không thấy rằng chỉ cần đứng cùng hàng ngũ với nhà họ Cố đều không có kết cục tốt đẹp sao? Cao Mỹ Lăng và nhà họ Cao, Mạnh San và nhà họ Mạnh, có thể thấy nhà họ Vương cũng sắp tiếp bước họ rồi.”
Bạch Dương cười: “Nói thì là vậy nhưng nhà họ Vương không thế đâu.

Dù sao bọn họ cũng giàu có và có quyền thế ở thành phố này, không như nhà họ Cao, có sự khác biệt về khu vực.”
“Anh thấy không có gì khác cả, nhà họ Vương và nhà họ Trình là kẻ thù trong giới chính trị đó.” Lục Khởi cười vui vẻ: “Em vẫn chưa biết đúng không, thị trưởng Hải Thành sắp bị điều đi rồi, nhà họ Vương và nhà họ Trình đều đang nhắm vị trí đó.

Trước mắt thì đang đánh nhau trên võ đài, Cố Việt Bân bị bắt là chuyện cả Hải Thành đều biết, nhưng nhà họ Vương lại thả ông ta ra.”
“Ý anh là nhà họ Trình sẽ nắm thóp này của nhà họ Vương sao?” Trong mắt Bạch Dương lóe lên một tia sáng.

Lục Khởi búng tay: “Cục cưng của anh thông minh ghê.


Đúng vậy, chắc chắn nhà họ Trình sẽ nắm cái thóp này của nhà họ Vương, đến lúc nhà họ Vương xảy ra chuyện thì cũng sẽ hận Cố Việt Bân như nhà họ Cao thôi, nếu không phải bây giờ nhà họ Cao đến bảo vệ bản thân cũng khó thì chắc đã đối phó nhà họ Cố lâu rồi.”
“Đúng là một tin tốt.” Bạch Dương nở nụ cười vui vẻ.

“Không chỉ vậy đâu.” Lục Khởi lại nói: “Lần này nhà họ Cố còn đắc tội nhà họ Trình cơ.”
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Dương giật mình.

Lục Khởi cười sung sướng: “Em nghĩ nhà họ Vương chỉ vì nể tình bạn học với Cố Việt Bân mà mạo hiểm cứu ông ta sao? Chắc chắn là không rồi! Lần trước nhà họ Vương với nhà họ Trình tranh giành vị trí thị trưởng, nhưng vì hai nhà có thành tích cơ bản ngang nhau, nên rất khó quyết định ai hơn ai, cấp trên đã giao cho hai nhà một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?” Bạch Dương rất tò mò.

Lục Khởi nhún vai: “Cụ thể thì anh không biết, nhưng cả hai nhà đều đang ra sức kêu gọi đầu tư, ai kêu gọi được nhiều hơn thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn.

Ban đầu nhà họ Cố ủng hộ nhà họ Trình, nhưng sau này nhà họ Cố lại rút tiền, chuyển sang cho nhà họ Vương.”
“Em biết rồi, chắc điều kiện cứu người mà nhà họ Vương đưa ra là đây chứ gì.”
Lục Khởi gật đầu: “Đúng vậy, Cố Việt Bân đột nhiên rút vốn khiến nhà họ Trình trở thành trò cười, nếu không vì thời gian của nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, chắc chắc nhà họ Trình đã mất cơ hội cạnh tranh, vậy nên Cố Việt Bân đã đắc tội nhà họ Trình rồi.”

Nghe vậy, Bạch Dương không kìm được nở nụ cười: “Đắc tội bao nhiêu nhà quyền quý một lúc như vậy, nhà họ Cố giỏi lắm.”
“Chứ còn gì nữa.” Lục Khởi phụ hoạ.

Bạch Dương thấy thang máy sắp đến nên chuẩn bị kết thúc cuộc gọi: “Được rồi, chuyện của Cố Việt Bân không cần quan tâm nữa, sẽ có nhà họ Trình xử lý giúp chúng ta.

Anh cứ theo dõi bên phía nhà máy đi, bảo đội kỹ sư đẩy nhanh tiến độ xây dựng.”
“Yên tâm, anh biết rồi.”
Bạch Dương cúp máy, đi vào thang máy.

Khoa tiêu hoá.

Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra của Bạch Dương, nghiêm mặt ngồi xuống ghế.

Hai tay Bạch Dương nắm chặt hơi bất an: “Bác sĩ, có phải tôi bị bệnh nặng lắm không?”
“Không phải.” Bác sĩ lắc đầu.

Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm..

 
Chương 267: Chương 267





Không phải thì tốt.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ, cô cứ ngỡ mình mắc bệnh nan y.

“Vậy tôi bị sao vậy bác sĩ?” Bạch Dương nhìn bác sĩ, lại hỏi.

Bác sĩ đặt kết quả kiểm tra trong tay xuống: “Tôi cũng không rõ, thế này đi, cô qua khoa sản kiểm tra xem, tình huống của cô thuộc phạm vi điều trị của khoa sản.”
“Khoa sản?” Bạch Dương giật giật khóe miệng.

Không phải cô chỉ bị đau bụng thôi sao?
Sao phải đến khoa sản chứ?
“Ừm, chẩn đoán của tôi là cô mang thai nên mới đề nghị cô tới đó.” Bác sĩ gật đầu đáp.

Con ngươi của Bạch Dương co rút lại, đầu ong ong, hồi lâu mới phản ứng lại, cô mấp máy môi, khàn giọng hỏi: “Tôi… Tôi mang thai ư?”

“Khả năng là vậy.” Bác sĩ trả lời.

Người Bạch Dương lảo đảo, chỉ cảm thấy cả thế giới đều đang quay cuồng.

Mang thai.

Sao cô có thể mang thai chứ?
Bạch Dương đứng dậy, cầm lấy kết quả kiểm tra, lảo đảo bước đến khoa sản.

Cô phải đến khoa sản khám chi tiết.

Lỡ cô không mang thai, bác sĩ khoa tiêu hóa nhầm thì sao?
“Ting”, cửa thang máy mở ra.

Bạch Dương bước ra khỏi thang máy, nhìn trái nhìn phải, thấy khoa sản ở bên trái, xoay người đi bên trái.


Phó Kình Hiên gọi điện thoại xong thì quay về, tình cờ trông thấy cô biến mất ở ngã rẽ, anh bất giác nheo mắt.

Sao cô vẫn ở bệnh viện chưa về?
“Kình Hiên.”
Đang suy nghĩ, Phó Kình Hiên nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

Anh quay lại thì thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng, nở nụ cười xấu xa trên môi.

“Sao vậy?” Phó Kình Hiên buông điện thoại xuống, khẽ hỏi.

Lâm Diệc Hàng đẩy gọng kính: “Tử Yên tỉnh rồi, muốn gặp cậu.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Phó Kình Hiên cảm thấy nhẹ nhõm, nhanh chóng bước vào phòng khám bệnh.

Lâm Diệc Hàng nhìn bóng lưng anh, môi nhếch lên nhanh chóng tạo thành một đường cong mới, sau đó anh ta cũng bước vào.

“Kình Hiên.” Cố Tử Yên ngồi trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, Diệc Hàng nói em bị ngất, sao em lại ngất vậy?”
Nghe vậy Phó Kình Hiên cau mày: “Em không nhớ sao?”.

 
Chương 268: Chương 268





Cố Tử Yên lắc đầu, giơ tay day huyệt thái dương: “Không nhớ, em không có ấn tượng gì cả.”
Phó Kình Hiên cụp mắt khiến người khác không nhìn thấy ánh mắt anh.

Một lúc sau anh lại hỏi: “Vậy em còn nhớ chuyện trước khi em ngất không?”
Cố Tử Yên nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc sau lại lắc đầu: “Em cũng không nhớ nữa, em chỉ nhớ sáng nay chúng ta đã làm lành thôi, sau đó em không còn nhớ gì nữa.

Kình Hiên, rốt cuộc em làm sao vậy?”
Cô ta hoảng sợ nhìn anh: “Sao em lại mất một phần trí nhớ vậy? Có phải em bị bệnh nan y gì đó không?”
Phó Kình Hiên không nói gì, chỉ nhìn cô ta với ánh mắt sâu thẳm, như đang muốn nhìn thấu cô ta, xem những gì cô ta đang nói là thật hay giả.

“Kình Hiên?” Cố Tử Yên cố gắng kìm nén sự thấp thỏm trong lòng, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.

Yết hầu Phó Kình Hiên khẽ chuyển động, giọng anh không nghe ra vui buồn tức giận: “Em thật sự không nhớ gì sao?”
Lần này Cố Tử Yên còn chưa lên tiếng, Lâm Diệc Hàng ở bên cạnh đã đáp: “Cô ấy thật sự không nhớ.”
Sắc mặt Phó Kình Hiên hơi thay đổi.

Anh có thể nghi ngờ lời Cố Tử Yên, nhưng lời của Lâm Diệc Hàng thì anh tin.


Lâm Diệc Hàng không chỉ là bạn anh mà còn là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng, anh ta không thể nói dối.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Sao Tử Yên lại mất trí nhớ?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm Lâm Diệc Hàng.

Cố Tử Yên cũng rất muốn biết nên nhìn Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng lấy tay từ trong túi áo blouse ra, gãi sau đầu: “Chuyện này thì… chúng ta ra ngoài nói đi.”
“Tôi không được biết sao?” Cố Tử Yên không vui bĩu môi.

Lâm Diệc Hàng cười với cô ta: “Cô không biết thì tốt hơn, đi thôi Kình Hiên, chúng ta ra ngoài nói.”
Phó Kình Hiên do dự hai giây, gật đầu đồng ý rồi đi ra ngoài.

Lâm Diệc Hàng đi phía sau.

Lúc ra khỏi cửa, anh ta đột nhiên quay đầu, nháy mắt với Cố Tử Yên.


Cố Tử Yên cong môi cười, gật đầu.

Sau khi nhận được phản hồi, Lâm Diệc Hàng quay đầu đóng cửa lại.

“Nói đi, có chuyện gì?” Phó Kình Hiên dừng bước, trầm giọng hỏi.

Lâm Diệc Hàng lấy bao thuốc lá từ trong túi áo ra, đưa cho anh: “Hút không?”
Phó Kình Hiên thậm chí còn không thèm nhìn.

Lâm Diệc Hàng biết anh không hút nên cất đi, hút một mình: “Tử Yên bị bệnh tâm thần phân liệt.”
“Cái gì?” Đồng tử của Phó Kình Hiên co rút.

Lâm Diệc Hàng búng nhẹ tàn thuốc: “Nói chính xác hơn thì cô ấy không chỉ bị tâm thần phân liệt, mà là nhân cách phân liệt.

Cô ấy có một nhân cách đen tối, đúng như tên gọi, nhân cách này sẽ làm chuyện xấu.”
Phó Kình Hiên siết chặt tay: “Sao cô ấy lại bị nhân cách phân liệt chứ?”
Lâm Diệc Hàng nhả khói: “Nhân cách phân liệt là do bị kích thích tột độ mà sinh ra.

Trước đây Tử Yên không có, sau khi tỉnh lại mới có.

Cậu còn nhớ không? Sau khi Tử Yên tỉnh lại biết cậu kết hôn, suýt nữa đã thành người thực vật trở lại, vậy nên tôi đoán nhân cách này sinh ra từ lúc đó.”.

 
Chương 269: Chương 269





Phó Kình Hiên nghe điều này, trái tim đột nhiên co rút.

Vậy nên Tử Yên bị nhân cách phân liệt là do anh kết hôn với Bạch Dương mà tạo thành!
“Vừa nãy tôi mới nghiên cứu một chút.” Lâm Diệc Hàng dập tàn thuốc: “Nhân cách đen tối của Tử Yên rất ác cảm với vợ cũ của cậu, có lẽ là vì vợ trước của cậu đã cướp đi vị trí vốn dĩ thuộc về cô ấy.”
Phó Kình Hiên cau mày, có phần không vui: “Không liên quan đến Bạch Dương, là năm đó tôi không từ chối.”
Suy cho cùng nguyên nhân lớn nhất vẫn là ở anh.

Kính Lâm Diệc Hàng phản quang: “Kình Hiên, cậu đang bênh vực vợ cũ sao?”
“Được rồi, bây giờ đang nói chuyện của Tử Yên, cậu nói chuyện này làm gì.” Phó Kình Hiên mím môi, mất kiên nhẫn.

Lâm Diệc Hàng nhìn anh chăm chú vài giây, sau đó bật cười: “Cũng đúng.”

“Nhân cách đen tối của Tử Yên sẽ xuất hiện khi nhìn thấy Bạch Dương à?” Phó Kình Hiên hỏi.

Lâm Diệc Hàng nhún vai: “Chuyện này làm sao tôi biết, nhưng thông thường thì khi bị uy hiếp mới xuất hiện, có thể trước đó vợ cũ của cậu đã làm gì đó với Tử Yên, nên nhân cách đó của cô ấy mới xuất hiện.”
“Không đâu!” Phó Kình Hiên vô thức đáp lại.

Lâm Diệc Hàng híp mắt: “Kình Hiên, cậu vẫn nói cậu không bênh vực vợ cũ.”
“Tôi không bênh vực cô ấy, mà là cô ấy sẽ không làm vậy.” Phó Kình Hiên lạnh lùng nói.

Trực giác nói cho anh biết Bạch Dương không làm gì cả.

“Được được được, không thì không.” Lâm Diệc Hàng xua tay, sau đó giọng điệu trở nên nặng nề: “Có lẽ đây là lần đầu tiên nhân cách này của Tử Yên xuất hiện, vậy nên cô ấy mới mất trí nhớ.


Tôi lo cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ nhân cách ấy sẽ thường xuyên xuất hiện nữa.”
“Có chữa được không?” Phó Kình Hiên hỏi.

Lâm Diệc Hàng gật đầu: “Trong lịch sử y học từng có rất nhiều ca dung hợp nhân cách của bệnh nhân nhân cách phân liệt, nhân cách của Tử Yên mới có hơn một tháng nên khả năng dung hợp rất cao.”
“Vậy phải làm thế nào?” Phó Kình Hiên trầm giọng hỏi.

Lâm Diệc Hàng đẩy gọng kính: “Rất đơn giản, ở bên cô ấy nhiều hơn, cố gắng làm cho cô ấy vui vẻ đừng để cô ấy gặp vợ cũ của cậu, nhất là đừng để cô ấy thấy cảnh cậu với vợ cũ đi cùng nhau, chỉ cần không kích thích cô ấy thì nhân cách phụ sẽ không xuất hiện, lâu dần sẽ tự dung hợp với nhân cách chính.”
Mặc dù cảm thấy không đáng tin lắm nhưng Phó Kình Hiên vẫn ghi nhớ: “Tôi biết rồi.”
“Vậy được rồi, tôi đi làm việc trước đây, vừa về nước nên nhiều việc lắm.” Lâm Diệc Hàng vỗ vai anh rồi nhấc chân rời đi.

Phó Kình Hiên đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa trước mặt, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

Anh chưa từng nghĩ Tử Yên sẽ bị kích thích đến mức nhân cách phân liệt, xem ra những gì Tử Yên làm với Bạch Dương hơn một tháng nay đều do nhân cách phụ này ảnh hưởng.

Vậy nên sau khi Tử Yên tỉnh lại, hành động và việc làm mới khác nhiều so với những gì đã viết trong thư như thế..

 
Chương 270: Chương 270





Bỗng nhiên, một tiếng tiếng khóc thút thít khẽ truyền tới.

Phó Kình Hiên không nghĩ nhiều nữa, mở cửa phòng phẫu thuật ra.

Cố Tử Yên hình như bịa dọa sợ, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức xoay người đi vào trong.

“Tử Yên.” Phó Kình Hiên gọi cô lại.

Cố Tử Yên dừng lại, giơ tay lên lau nước mắt, lúc này mới xoay người lại, trên mặt cười miễn cưỡng: “Kình Hiên, anh và Diệc Hàng đã nói xong rồi à.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, mắt nhìn cô chằm chằm hai giây, hỏi: “Em nghe thấy hết rồi?”
Cố Tử Yên gật đầu một cái, khoé mắt mới vừa ngừng khóc lại bắt đầu tràn ra nữa: “Kình Hiên, em thật...!Thật sự bị đa nhân cách sao?”

Phó Kình Hiên môi mỏng giật giật, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lại chỉ trả lời một chữ ừ.

Cố Tử Yên che mặt, khóc thương tâm: “Thật xin lỗi Kình Hiên, em không biết, em thật sự không biết hu hu hu...”
“Không sao đâu.” Phó Kình Hiên đau lòng ôm cô vào lòng: “Đây không phải là lỗi của em, em không cần nói xin lỗi.”
“Nhưng em mới vừa nghe Diệc Hàng nói, nhân cách còn lại của em rất tệ, có thù hận với cô Bạch, khoảng thời gian em mất trí nhớ, có phải đã làm gì với cô Bạch không!?” Cố Tử Yên kéo cổ áo Phó Kình Hiên, ánh mắt đỏ bừng hỏi.

Phó Kình Hiên rủ mắt xuống, trầm giọng trả lời: “Nhân cách còn lại của em, đẩy Bạch Dương xuống cầu thang.”
“Tạ...” Cố Tử Yên hít vào một hơi: “Tại sao có thể như vậy, em...!Em muốn giết cô Bạch?”
“Không phải en, là nhân cách khác của em.” Phó Kình Hiên sờ tóc cô một cái, đính chính.

Cố Tử Yên cắn môi, giọng nghẹn ngào: “Dù là em hay nhân cách kia thì đều là em, khó trách mấy lần trước em chỉ nhắm vào cô Bạch, em biết rất rõ làm như vậy không đúng, nhưng lại không khống chế được, hóa ra vì em bị tâm thần!”

Cô ta tự đập vào đầu mình.

“Tử Yên, em đừng như vậy.” Phó Kình Hiên vội vàng lấy tay cô xuống: “Anh nói, đây không phải là lỗi của em.”
“Chính là em sai, em chẳng những hãm hại bịa chuyện cô Bạch lái xe đâm em, còn hại cô Bạch trượt ngã, bây giờ lại đẩy cô Bạch xuống cầu thang, em...!Em...” Cố Tử Yên khóc không thành tiếng.

Phó Kình Hiên hôn một cái lên trán cô: “Hai lần trước, là ảnh hưởng em sắp sinh ra nhân cách thứ hai, cho nên mới làm như vậy, mà người đẩy Bạch Dương xuống cầu thang đều do nhân cách khác làm, không liên quan tới em, cho nên em mới không có trí nhớ, em không cần trách mình.”
“Nhưng cô Bạch không biết.” Cố Tử Yên hít mũi một cái, sau đó nghĩ tới gì, đẩy người đàn ông hỏi: “Đúng rồi Kình Hiên, cô Bạch thế nào rồi, cô ấy không sao chứ?”
“Không có sao.” Phó Kình Hiên mở miệng đáp lại.

Cố Tử Yên vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt, không có sao là được, nhưng cô Bạch chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em.”
Phó Kình Hiên mím môi: “Cô ấy sẽ báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?” Cố Tử Yên đầu tiên ngạc nhiên một chút, sau đó cười khổ nói: “Cũng đúng, em cũng đẩy cô Bạch xuống cầu thang, cô ấy báo cảnh sát là phải, em sẽ phải ngồi tù vì hành động của mình.

Chỉ là em nghe nói trong tù rất đáng sợ, những tội phạm nữa luôn hành hạ người khác, cũng không biết là thật hay không.”.

 
Chương 271: Chương 271





Cô ta như vô tình nhìn anh một cái.

Phó Kình Hiên không để ý tới, trong đầu nhớ lại lời Lâm Diệc Hàng.

Nếu muốn nhân cách chính và nhân cách phụ của Tử Yên dung hợp, không thể để cho Tử Yên đi tù.

Nếu thật sự Tử Yên ngồi tù, với tính cách của cô, nhất định sẽ bị kích thích tiếp, đến lúc đó đừng nói việc chữa khỏi bệnh đa nhân cách, sợ rằng bệnh còn càng nghiêm trọng hơn.

Suy nghĩ, Phó Kình Hiên hơi mắt nheo lại: “Yên tâm đi, anh sẽ không để cho em phải ngồi tù.”
“Có thật không?” Cố Tử Yên ánh mắt tỏa sáng nhìn anh, nhưng là rất nhanh lại trầm xuống: “Nhưng cô Bạch sẽ không đồng ý.”
“Anh sẽ đi nói với cô ấy một câu.” Phó Kình Hiên rũ mắt, nhàn nhạt nói.

Lúc này, điện thoại của anh reo, là trợ lý Trương gọi tới.


“Chuyện gì?” Phó Kình Hiên để điện thoại lên tai, trầm giọng hỏi.

Giọng trợ lý Trương cung kính truyền tới: “Tổng giám đốc Phó, hai đội nghiên cứu nước ngoài gửi tới, muốn ủy quyền cho chúng ta công nghệ phát triển năng lượng mới.”
“Tôi biết rồi, cậu chiêu đãi họ thật tốt, tôi về ngay đây.” Phó Kình Hiên ừ một tiếng nói.

Nói chuyện điện thoại xong, anh bỏ điện thoại xuống: “Tử Yên, anh phải về tập đoàn trước một chuyến, em nghỉ ngơi cho khỏe, không nên suy nghĩ nhiều, chuyện sau này anh sẽ xử lý.”
Cố Tử Yên gật đầu một cái: “Được.”
Phó Kình Hiên bỏ điện thoại vào trong túi âu phục, xoay người rời đi.

Anh đi không bao lâu, Lâm Diệc Hàng trở lại: “Làm như vậy ổn thật không? Giả vờ bị đa nhân cách, một khi bị người ta vạch trần, danh tiếng của cô cũng sẽ khó giữ được.”
“Vậy thì sao nào?” Cố Tử Yên coi thường nhún vai: “Buổi tiệc sau khi khỏi bệnh, lúc tôi đổ oan Bạch Dương lái xe đâm tôi, danh tiếng tôi cũng đã tệ đi một chút, tôi cũng không sợ tiếng xấu, hơn nữa, cậu dám chắc tôi nhất định sẽ bị vạch trần?”
Lâm Diệc Hàng đẩy một cái mắt kiếng, “Cũng không phải tuyệt đối, tôi chỉ là muốn cô cẩn thận một chút.”
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực, hơn nữa tôi cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu không Kình Hiên sẽ không giúp tôi, tôi sẽ phải ngồi tù thật.


Quan trọng nhất là bởi vì tôi nhiều lần ra tay với Bạch Dương, Kình Hiên ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định có khoảng cách với tôi.”
Cố Tử Yên cầm ly nước lên, động tác ưu nhã uống một hớp: “Điều này có thể thấy ban đầu anh ấy không muốn cứu tôi, tôi giả vờ bị đa nhân cách, để anh ấy coi những chuyện trước kia tôi làm với Bạch Dương đều do bệnh đa nhân cách.

Như vậy thì với nhân cách chủ là tôi đương nhiên sẽ không còn ngăn cách nữa, chỉ còn lại thương xót.”
Trừ cái này ra, cô ta sau này đối phó Bạch Dương nữa, Kình Hiên cũng sẽ không cảm thấy cô ta xấu.

Sẽ chỉ thấy, đó là bệnh của cô nặng thêm mà thôi.

Lâm Diệc Hàng nhìn vẻ mặt nắm chắc phần thắng của Cố Tử Yên, bất đắc dĩ than thở hạ tay: “Được rồi, nếu đây là quyết định cô, tôi tôn trọng cô.”
“Tôi cũng biết cậu tốt với tôi.” Cố Tử Yên ngọt ngào cười với anh một tiếng.

Hoảng hốt Lâm Diệc Hàng chớp mắt một cái, ngay sau đó áp chế đi: “Cô là ân nhân cứu mạng của tôi, là thiên sứ của tôi, tôi không tốt với cô thì tốt với ai?”
Cố Tử Yên nụ cười cứng một chút, sau đó mắt rủ xuống, che đi vẻ chột dạ trong mắt, tỉnh rụi nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp một chút.”
“Giúp cái gì?” Lâm Diệc Hàng không nhận ra được sự khác thường của cô ta, mở miệng hỏi.

Cố Tử Yên mím môi: “Bạch Dương có bản ghi âm tôi đẩy cô ta xuống cầu thang, tuy nói Kình Hiên đồng ý sẽ không để cho tôi ngồi tù, nhưng đoạn ghi âm trong tay Bạch Dương là một quả bom hẹn giờ, tôi muốn cậu nghĩ cách xóa bản thu âm.”.

 
Chương 272: Chương 272





“Cái này đơn giản.” Lâm Diệc Hàng đút tay trong túi áo khoác dài màu trắng, mặt đầy ung dung trả lời.

Cố Tử Yên lại nói: “Một chuyện khác nữa là Bạch Dương mang thai.”
“Của ai?” Lâm Diệc Hàng nhíu mày.

Cố Tử Yên sắc mặt nhăn nhó trong chốc lát, cắn răng nghiến lợi trả lời: “Của Kình Hiên, nhưng Bạch Dương không biết, nếu như Kình Hiên biết Bạch Dương mang thai, nhất định sẽ đoán được ngay, đó là con của anh ấy.”
Đêm đó, cô bỏ thuốc cho Bạch Dương, ban đầu là muốn Bạch Dương thác loạn cùng người đàn ông khác, sau đó nhân cơ hội chụp ảnh và quay video, phá hủy hoàn toàn Bạch Dương, nhưng lại không nghĩ tới Bạch Dương không trở về phòng, mà cùng Kình Hiên đi sang phòng khác một đêm, làm kế hoạch của cô ta hoàn toàn thất bại.

Hết cách, chờ sau khi Kình Hiên đi, cô chỉ có thể đổi một chiêu, sắp xếp một người đàn ông len lén vào phòng ngủ bên cạnh Bạch Dương, giấu giếm người qua đêm với Bạch Dương là Phó Kình Hiên.

Nhưng không ngờ rằng, một lần đó, Bạch Dương có thai luôn!
Nghĩ tới đây, Cố Tử Yên nắm chặt lòng bàn tay, giọng lạnh nhạt nói: “Cho nên, chúng ta nhất định không thể để cho Kình Hiên biết Bạch Dương phá con của anh ấy, ít nhất là trước khi cái thai bị phá thì anh ấy không được biết.”
Không thể được, với tính tình chịu trách nhiệm của Kình Hiên, nhất định sẽ ly dị với Bạch Dương, để Bạch Dương sinh con.


Lâm Diệc Hàng khẽ vuốt cằm: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Nhà họ Lâm có truyền thống ngành y, cậu chắc hẳn có năng kia ảnh hưởng tới cả bệnh viện Hải Thành, tôi muốn cậu theo dõi Bạch Dương, bất kể cô ta tới khoa sản bệnh viện nào, cậu cũng phải để các bác sĩ phụ tránh khoa sản nói với cô ta đứa bé trong bụng của cô ta có vấn đề không thể giữ, tốt nhất phá nó đi.”
Cố Tử Yên nhìn anh, nụ cười trên mặt đáng sợ.

Lâm Diệc Hàng tự nhận mình không phải là người tốt, nhưng giờ khắc này, cũng bị vẻ nhẫn tâm bất chấp của cô ta làm cho hoảng sợ.

Trong lòng cũng không nén hoài nghi, người phụ nữ tàn nhẫn trước mắt này, thật sự là người khi còn bé không màng gì cả, là cô bé cứu mình từ tay lên kẻ buôn người sao?
Nhưng thấy Cố Tử Yên có đôi mắt giống hệt cô bé đó, Lâm Diệc Hàng lại bỏ hoài nghi trong lòng đi.

“Được, nếu như đây là điều cô muốn, tôi nhất định sẽ giúp cô hoàn thành.” Lâm Diệc Hàng trả lời, mắt kính phản chiếu.

Cùng lúc đó, khoa sản.


Bạch Dương lo sợ bất an ngồi ở trên ghế dài, chờ kết quả kiểm tra của mình.

Đợi có chừng mười mấy phút, một y tá dẫn cô vào phòng làm việc của bác sĩ.

“Bác sĩ, kết quả như thế nào, tôi thật...!Thật sự mang thai sao?” Bạch Dương hai nắm vào nhau, vô cùng khẩn trương hỏi.

Bác sĩ gật đầu một cái, đưa kết quả trong tay tới: “Chúc mừng cô Bạch, cô quả thật đã mang thai, khoảng một tháng mười ngày.”
Bạch Dương trong đầu nổ một tiếng.

Mặc dù đã có chuẩn bị tình thần, nhưng khi nghe đáp án chính xác thì vẫn bối rối.

Cô mang thai.

Cô lại sự mang thai!
Bạch Dương tay cầm túi kết quả kiểm tra run rẩy, trên mặt không có chút máu nào, hết sức hoảng sợ, không biết nên làm gì.

“Cô Bạch, cô Bạch?” Bác sĩ gọi cô hai tiếng..

 
Chương 273: Chương 273





Bạch Dương sắc mặt tái nhợt nhìn cô ấy.

Bác sĩ nhìn vẻ không hài lòng với việc mang thai của Bạch Dương, cũng biết đứa bé này không phải là cô ấy mong chờ, thở dài: “Nếu như cô Bạch không muốn đứa bé này, có thể phẫu thuật sớm, nguy hiểm nhỏ, thân thể cũng dễ dàng phục hồi.”
“Phẫu...!Phẫu thuật?” Bạch Dương ngẩn người.

Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, không phải cô Bạch không muốn muốn đứa bé này sao?”
“Tôi...!Tôi chưa từng nói như vậy.” Bạch Dương theo bản năng ôm lấy bụng trả lời.

Không biết thế nào, vừa nghĩ tới đứa bé này, trong lòng lại dâng lên cảm giác không muốn bỏ.

Bác sĩ cũng bối rối: “Vậy cô Bạch định giữ lại?”
Giữ lại?
Bạch Dương cắn môi: “Tôi...!Tôi cũng chưa nghĩ tới.”
Đứa bé này tới quá đột ngột, cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận.


Làm sao có thể suy nghĩ giữ lại nó ngay.

Bác sĩ thấy Bạch Dương không muốn phá, cũng không muốn giữ, cũng không bất ngờ.

Loại chuyện này, cô ấy thấy cũng nhiều, cười nói: “Nếu cô Bạch còn chưa suy nghĩ kỹ càng, vậy đi về thương lượng cùng ba đứa trẻ trước sau đó mới quyết định đi.”
Bạch Dương nhếch mép một cái, miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi, đứng dậy.

Dọc theo đường đi, cả người cô như mất hồn, tất cả trong đầu đều là chuyện mình mang thai.

Lúc lái xe, nhiều lần suýt chút nữa bị tông vào đuôi xe.

Cũng may cuối cùng, Bạch Dương thuận lợi lái xe về Thiên Thịnh.

Sau khi xuống xe, cắm đầu đi về phía trước, mắt thấy sắp đụng vào tường, bỗng nhiên một cánh tay vươn tới, kéo cô về phía sau.

Bạch Dương đụng vào vòm ngực cứng rắn, ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc, nâng mắt lên nhìn một cái, kinh ngạc hỏi: “Sao anh ở đây?”

Phó Kình Hiên không trả lời câu hỏi của Bạch Dương, mà là trầm mặt, nghiêm nghị quát lên: “Cô đang làm gì thế, đi bộ không nhìn đường, nếu không phải tôi kéo cô một cái, bây giờ cô đã bị đụng rồi.”
Bạch Dương tự biết đuối lý, cúi đầu xuống không lên tiếng.

Phó Kình Hiên nhìn cô như vậy, cũng không tốt nói tiếp, xoa xoa đầu lông mày: “Vừa rồi cô đang nghĩ gì thế!?”
“Không có gì.” Bạch Dương ánh mắt lóe lên, có phần nặng nề trả lời một câu.

Phó Kình Hiên híp mắt: “Trông không giống như không có gì nhỉ?”
Bốn chữ ‘Tôi có tâm sự’ to đùng viết ở trên mặt.

Rốt cuộc chuyện gì, làm cho tâm trạng cô tệ như vậy?
Bạch Dương mím đôi môi đỏ mọng: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến Tổng giám đốc Phó, tôi đi trước.”
Nói xong, cô xoay người muốn đi.

Phó Kình Hiên kéo cô.

Không ngờ, túi tai liệu cô ôm trong ngực đột nhiên rơi trên đất.

Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn, trên túi tài liệu in tên bệnh viện.

Chính là bệnh viện bà nội ở..

 
Chương 274: Chương 274





“Có phải lúc đó cô bị thương, không nói với tôi không?” Tay Phó Kình Hiên nắm cánh tay Bạch Dương siết chặt hơn.

Bạch Dương cau mày: “Không có.”
“Thật sự không có?” Phó Kình Hiên híp mắt, hiển nhiên không tin lời cô.

Trước khi Tử Yên tỉnh lại, anh đã thấy cô đi đến bệnh viện bên kia.

Mặc dù không biết là khoa gì, nhưng cô đi kiểm tra sau khi bị ngã, không phải bị thương thì là cái gì!?
“Có bị ngã ảnh hưởng nội tạng không?” Phó Kình Hiên lại hỏi.

“Tổng giám đốc Phó, anh hỏi nhiều như vậy để làm gì, đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?” Bạch Dương tức giận châm chọc cười một tiếng.

Hỏi nhiều như vậy, không biết còn tưởng rằng cô là người rất quan trọng của anh ta, đang lo lắng cho cô đấy.


Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương không muốn trả lời, nhấp đôi môi mỏng, khom người nhặt túi văn kiện trên đất.

Bạch Dương thấy vậy, mặt biến sắc, bước lên trước một bước nhặt lên giấu ở phía sau, không định cho anh xem.

Phó Kình Hiên cụp mắt, trong lòng càng thêm tin chắc, cơ thể cô có lẽ đã có chuyện thật.

Nếu cô không muốn nói, vậy buổi tối anh đi thăm bà nội, tiện thể hỏi một chút.

Lúc này, một chiếc xe màu đỏ lái tới, dừng ở bên cạnh hai người.

Cửa xe mở ra, Lục Khởi Khởi từ bên trong xuống, mạnh tay đóng cửa xe, bước hai ba bước tới bên Bạch Dương, cảnh giác nhìn Phó Kình Hiên: “Sao anh ở đây?”
Phó Kình Hiên nhàn nhạt liếc anh ta một cái, sau đó đem ánh mắt lại quay về trên người Bạch Dương: “Tôi đến tìm cô ấy thương lượng một chuyện.”
“Chuyện gì?” Bạch Dương nghi ngờ cau mày.


Cô không nghĩ mình có chuyện gì đáng để anh đến tìm cô thương lượng.

Phó Kình Hiên biết lời mình sắp nói có thể sẽ chọc giận cô gái trước mặt.

Vì vậy, anh cũng không mở miệng ngay, mà là trầm mặc chốc lát, mới mang vẻ áy náy, nói: “Liên quan tới chuyện hôm nay, cô có thể tạm thời không báo cảnh sát hay không.”
Bạch Dương sắc mặt trầm xuống: “Anh nói gì!? Anh bảo tôi không báo cảnh sát?”
Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Ừ.”
Bạch Dương cười giận: “Phó Kình Hiên, anh có ý gì, lúc ấy tôi nói báo cảnh sát, anh không phản đối, bây giờ anh lại đột nhiên tới phản đối, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Bé yêu, sao thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lục Khởi Lục Khởi đầu óc mơ hồ, nhìn cô một cái, lại nhìn Phó Kình Hiên một cái.

Nhưng hai người không giải thích cho anh ta.

Phó Kình Hiên rủ mắt: “Tôi biết cái này là làm khó cho cô, nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị.” Bạch Dương siết nắm đấm, lớn tiếng cắt lời: “Phó Kình Hiên, Cố Tử Yên muốn giết tôi, cô ta đẩy tôi xuống cầu thang, rõ ràng là muốn mạng của tôi.

Vậy mà anh lại muốn tôi bỏ qua không báo cảnh sát, rốt cuộc là anh điên rồi hay là cái thế giới này điên rồi?”
“Cái gì!? Cố Tử Yên đẩy em xuống cầu thang?” Lục Khởi Lục Khởi rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, giận đến cả người run rẩy, mắt đầy tia máu trợn lên nhìn Phó Kình Hiên..

 
Chương 275: Chương 275





Cuối cùng tức giận thật, đấm một đấm: “Phó Kình Hiên, con mẹ nó mày có bệnh không, muốn bé cưng bỏ qua cho tội phạm giết mình sao? Từ đâu mà mày có cái gan đó, mày dựa vào cái gì, mày có tư cách gì!”
Phó Kình Hiên không ngờ tới anh ta đột nhiên đánh người, sau đó bị đánh trúng, lui về sau hai bước, khóe miệng đỏ lên chảy ra một vệt máu.

Bạch Dương cũng sợ ngây người, sau khi phản ứng, vội vàng tiến lên: “Không sao chứ?”
Nghe giọng cô tràn đầy lo lắng, Phó Kình Hiên ánh mắt dịu đi, lau khóe miệng từ dưới đất đứng lên, mới vừa định trả lời không sao, lại thấy cô vượt qua người mình đi về phía Lục Khởi.

Bạch Dương kéo tay Lục Khởi, lật trên dưới xem: “Tay không có sao chứ?”
Lục Khởi bỏ qua tức giận, cười ha ha: “Không sao, vẫn khỏe.”
“Vậy thì tốt.” Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Phó Kình Hiên trầm xuống, không khí toàn thân giảm mạnh, sắc mặt rất khó coi.

Hóa ra là anh tự mình đa tình, cô vốn không hề lo cho mình.


Cũng đúng, Lục Khởi là bạn trai cô, cô lo cho Lục Khởi mới là bình thường, chẳng qua tại sao trong lòng khó chịu như vậy chứ?
Hai tay Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, trên mặt lạnh cứng.

Bạch Dương không nhìn anh, tức giận đẩy đẩy trán Lục Khởi: “Anh đó, không dưng tự nhiên đánh người, hù chết em.”
“Ai bảo anh ta vô liêm sỉ như vậy chứ.” Lục Khởi hừ lạnh một tiếng với Phó Kình Hiên.

Bạch Dương vẻ mặt cũng lạnh đi, nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, anh về đi thôi, tôi vẫn giữ câu nói đó, tôi sẽ không bỏ chuyện báo cảnh sát.”
Phó Kình Hiên rủ mắt: “Cô muốn cái gì!?”
“Cái gì!?” Bạch Dương sửng sốt một chút.

.

truyện xuyên nhanh

Phó Kình Hiên nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: “Chỉ cần cô đồng ý không báo cảnh sát, cô muốn gì cũng được.”
“Con mẹ nó...” Lục Khởi lại phải nổ tung.

Bạch Dương ngăn anh lại, nụ cười châm chọc nhìn Phó Kình Hiên: “Muốn cái gì cũng được?”
“Không sai.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương mắt híp một cái: “Được, đây là tự anh nói đó, vậy tôi muốn tập đoàn Phó thị hoặc tập đoàn Tam Thịnh, anh chọn một đi, chỉ cần anh giao ra một trong hai cái, tôi sẽ không báo cảnh sát.”
Ánh mắt Lục Khởi sáng lên: “Bé yêu, cái này hay.”
Phó Kình Hiên không ngờ dã tâm Bạch Dương lại lớn như vậy, vừa mở miệng thì đã tập đoàn Phó thị và Tam Thịnh, nhíu chặt hai hàng chân mày lại: “Bạch Dương, cô đang đùa tôi? Cô biết rõ tôi không thể nào cho cô cái này.”
Bạch Dương khoanh tay chế nhạo, cười khẩy nói: “Đúng vậy, tôi đang đùa với anh, cho nên anh cũng không cần phải phí tâm tư nói tôi từ bỏ chuyện báo cảnh sát, bởi vì đó là không thể nào, tôi nhất định phải để cho Cố Tử Yên vào tù!”
Nói xong, cô kéo Lục Khởi đi tới thang máy.

Vốn là, cô còn rất cảm kích Phó Kình Hiên kịp thời xuất hiện cứu mình, nếu không cô có thể sẽ chết thật, nhưng bây giờ Phó Kình Hiên làm chuyện này.

Làm sự cảm kích của cô dành cho anh ta hoàn toàn biến mất, chỉ có tràn đầy chán ghét.

Cô cho rằng người yêu mình cưng chiều không sai, nhưng cưng chiều không có giới hạn như vậy, không để ý luật pháp đạo đức, vậy thì không chấp nhận được..

 
Chương 276: Chương 276





Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng Bạch Dương, không ngăn cản cô rời đi.

Bởi vì anh biết, ngăn cản cũng vô ích, còn không bằng dùng những cách khác cứu Tử Yên.

Phó Kình Hiên mắt sâu như núi, cũng xoay người rời đi.

Bên kia, trong thang máy.

Lục Khởi vẫn còn hùng hùng hổ hổ: “Phó Kình Hiên quá hồ đồ, không biết xấu hổ lời như vậy cũng nói được.”
“Được rồi, em cũng không giận, anh còn tức cái gì!?” Bạch Dương nhìn dáng vẻ anh ấy tức giận, cười cười.

Lục Khởi bĩu môi: “Bảo bối, em không giận thật à?”
“Ừ, giận một lúc cũng được, giận quá lâu thì không đáng, dù sao cũng là người không quan trọng.” Bạch Dương nhàn nhạt trả lời.

Lục Khởi hưng phấn chớp mắt: “Bảo bối nói đúng, bọn họ chính là người không quan trọng, thế nhưng...”

“Cái gì!?” Bạch Dương đi ra khỏi thang máy.

Lục Khởi đi sát bên cạnh cô: “Phó Kình Hiên lần này không làm em từ bỏ ý định, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, sợ sẽ làm gì đó.”
Ánh mắt Bạch Dương tối lại: “Nếu quả thật là như vậy thì làm tới thôi, dù sao em chỉ có một mình, chân đất không sợ mang giày, chẳng có gì đáng lo.”
Lục Khởi sợ hết hồn: “Bé yêu, đừng như vậy, em có chuyện gì thì anh làm thế nào?”
Bạch Dương liếc anh: “Được rồi, em chỉ nói vậy thôi, anh còn tưởng thật.”
Nhưng nếu như Phó Kình Hiên thật sự chọc tới cô.

Cô cũng không phải là không thể kéo anh ta cùng nhau nhau chấm hết.

Đang nói chuyện, đến phòng làm việc.

Bạch Dương đẩy cửa đi vào, cầm điện thoại ra gọi báo cảnh sát.

Cảnh sát vừa nghe cố ý giết người, lập tức xuất cảnh đi bắt người, sau đó Cố Tử Yên bị bắt ngay tại bệnh viện.


Lúc bị bắt, Cố Tử Yên cả người như trong mơ, trong lòng vừa sợ vừa hoảng.

Chuyện gì xảy ra, không phải Kình Hiên nói sẽ thuyết phục Bạch Dương không báo cảnh sát sao?
Làm sao Bạch Dương vẫn báo cảnh sát?
Sắc mặt Cố Tử Yên tái nhợt bị đưa về phòng thẩm vấn đồn cảnh sát.

Người bên đồn cảnh sát thông báo cho Bạch Dương ngay.

“Tôi biết rồi, cám ơn các người, tôi sẽ tới cung cấp chứng cứ ngay.” Bạch Dương mặt không cảm giác để điện thoại xuống, đứng dậy.

“Bé cưng, anh đi cùng em.” Lục Khởi vội vàng buông cà phê trong tay xuống nói.

Bạch Dương lắc đầu: “Không cần, anh ở lại Thiên Thịnh đi.”
“Được rồi.” Lục Khởi hơi bất đắc dĩ đồng ý.

“Đi trước đây.” Bạch Dương cầm túi trên bàn làm việc đi ra ngoài.

Rất nhanh, cô lái xe đến đồn cảnh sát, ngừng xe ở bãi đỗ xe cạnh đồn cảnh sát, sau đó mở cửa xuống xe.

Ngay khi cô vừa đi ra hai bước, đột nhiên sau lưng truyền tới một loạt tiếng nổ xe máy..

 
Chương 277: Chương 277





Bạch Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe mô tô hạng nặng màu đen, đang nhanh chóng vọt tới chỗ mình.

Bạch Dương sợ sắc mặt trắng nhợt, hai chân trở nên cứng ngắc không cách nào nhúc nhích.

Mắt thấy xe gắn máy sắp đụng vào mình, cô theo bản năng rụt cổ, nhắm hai mắt lại.

Vốn tưởng rằng mình sẽ bị đâm bay ra ngoài, sau đó Bạch Dương chỉ cảm thấy bả vai đau xót.

Ngay sau đó, túi trên vai cô bị người trên xe máy kéo đi.

Mà bởi vì lực kéo nên cơ thể Bạch Dương ngã xuống bên cạnh.

May là xe cô bên cạnh, dù không ngã xuống đất, nhưng bụng lại đè lên đèn xe, đau tới mức phải hét lên, đổ mồ hôi lạnh.

“A...” Bạch Dương hít một ngụm khí lạnh, xoa xoa bụng.

Nhưng rất nhanh, cô bỏ tay trên bụng ra, sau đó mở cửa xe, chịu đựng cơn đau thắt trong bụng, lái xe đuổi theo.


Cô nhất định phải lấy túi về.

Ở trong đó ngoài giấy chứng minh của cô, còn có điện thoại di động, trong điện thoại có cuộc ghi âm nói chuyện của cô và Phó Kình Hiên, trong phần thu âm đó, có chứng cớ Cố Tử Yên đẩy cô xuống tầng, tuyệt đối không thể bỏ.

Bạch Dương nhíu thật chặt đôi mày thanh tú, đạp mạnh cần ga đuổi theo.

Trợ lý Trương lái xe tới, vừa hay thấy cảnh xe cô chạy đi, không nhịn được nghi hoặc nói: “Tổng giám đốc Phó, vừa rồi hình như là xe cô Bạch, cô ấy mở xe rất nhanh, giống như đang đuổi theo người ta.”
Đuổi người?
Phó Kình Hiên ngồi sau đang che khóe miệng mở mắt ra: “Đuổi ai?”
“Không biết, không nhìn thấy.” Trợ lý Trương lắc đầu.

Phó Kình Hiên trầm ngâm mấy giây, mở miệng ra lệnh: “Đi theo!”
“Ừ.” Trợ lý Trương đáp một tiếng, nổ máy xe lần nữa.

Bạch Dương một mình đuổi theo xe máy.

Nhưng ở trên đường chật chội, tốc độ xe Bạch Dương kém hơn xe máy.


Xe gắn máy luồn lách trong những chỗ trống, mà Bạch Dương chỉ có thể bị các xe khác kẹp lại, tiến thoái lưỡng nan.

Cuối cùng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn xe máy đi xa, biến mất không thấy bóng dáng.

Bạch Dương mắt đỏ lên, vỗ tay lái một cái.

.

Truyện Hot
Kết quả cô kích động, bụng càng thêm đau đớn.

Bạch Dương cũng không chịu được nữa, ngừng xe ở ven đường, thống khổ nằm trên tay lái.

Lúc này, cửa kính xe bị người ta gõ.

Bạch Dương nhịn đau ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn một cái, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Kình Hiên xuất hiện bên ngoài.

Chỉ là trên mặt anh một vết tím bầm, có hơi phá hỏng nhan sắc của anh.

Bạch Dương kéo cửa kính xe xuống, thở hổn hển nhìn anh: “Có chuyện gì không?”
Phó Kình Hiên nhìn cô đầu đầy mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt, nhíu mày một cái, giọng căng thẳng hỏi: “Cô sao thế?”
“Không sao cả.” Bạch Dương nhắm nghiền mắt, hững hờ đáp lại..

 
Chương 278: Chương 278





Phó Kình Hiên thấy cô có vẻ không muốn nói, mím đôi môi mỏng mang theo vài phần lạnh nhạt, sau đó đưa tay vào trong cửa xe.

“Anh làm gì vậy hả!?” Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh.

Phó Kình Hiên không trả lời, hạ tay xuống vặn tay cầm của cửa xe, tiếp đó một bàn tay khác mở cửa xe ra.

“Anh…”
“Ra đây.” Phó Kình Hiên trầm mặt ra lệnh.

Bạch Dương ngồi im trong xe: “Anh bảo tôi đi ra thì tôi phải đi ra sao, dựa vào đâu tôi phải nghe theo anh chứ? Cuối cùng là anh muốn làm gì hả!?”
“Cô ra phía sau ngồi, tôi đưa cô đến bệnh viện.” Phó Kình Hiên trả lời.


Ánh mắt Bạch Dương lóe lên, vội nghoảnh đầu sang hướng khác: “Không cần, tôi tự đi được, không cần anh đưa đi.”
“Cô cho rằng bây giờ cô vẫn có thể lái xe được sao?” Phó Kình Hiên nhìn khuôn mặt tái nhợt và cái trán đẫm mồ hôi của cô, lạnh nhạt lên tiếng.

Rớt cuộc thì người phụ nữ này có xem trọng sức khỏe của bản thân không vậy?
Bạch Dương ôm bụng cười lạnh: “Tôi có lái xe được hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến anh, anh là gì của tôi cơ chứ?”
Phó Kình Hiên đờ người ra, đuối lý không trả lời được câu này của cô.

Bởi vì anh đúng chẳng là gì của cô, mối quan hệ duy nhất chính là chồng cũ.

Tuy nói là chồng cũ, nhưng thật ra cũng chẳng có liên quan gì với nhau.

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên khẽ hạ mí mắt, trong lòng có chút không can tâm: “Cho dù tôi không là gì của cô đi nữa, với bộ dạng hiện tại của cô thì người lạ cũng không thể ngó mặt làm ngơ được.”
“Tổng Giám đốc phó nói đùa rồi, nếu là người lạ đưa tôi đi thì tôi sẽ không từ chối, nhưng bây giờ người đưa tôi đi lại là ngài Phó đây thì tôi không cần, anh vẫn nên chăm sóc cô Cố cho tốt đi thì hơn.” Bạch Dương nhếch môi, dùng lực đẩy anh ra, đưa tay đóng cửa xe lại.


Mặt Phó Kình Hiên đen như đáy nồi, trong lòng càng tức tối hơn.

Cô thà để người lạ đưa đi chứ nhất quyết không chịu để anh đưa đi.

Anh khiến cô khó chịu đến vậy sao?
“À đúng rồi.” Vừa lúc Bạch Dương định lái xe đi thì cô chợt nhớ ra điều gì đó, biểu cảm không được tốt lắm: “Tổng Giám đốc Phó, túi xách của tôi vừa mới bị một người đi xe máy giật mất rồi.”
“Giật mất?” Phó Kình Hiên cau mày.

Vậy nên vừa rồi là cô đuổi theo chiếc xe máy?
“Đúng vậy.” Bạch Dương gật đầu, quan sát anh: “Trong túi tôi có cả điện thoại, trong điện thoại có đoạn video Cố Tử Yên đẩy tôi xuống lầu, thật trùng hợp làm sao lúc tôi sắp vào cục cảnh sát để giao nộp đoạn video thì lại bị cướp đi mất, rất rõ ràng, người giật túi của tôi không phải vì tiền bạc mà là vì đoạn video đó, Tổng Giám đốc Phó, chuyện này có liên quan gì đến anh không đấy?”
Phó Kình Hiên hiểu cô muốn ám chỉ điều gì, anh bặm đôi môi mỏng: “Cô nghi ngờ tôi cho người cướp túi xách của cô?”
Bạch Dương chẳng nói đúng sai gì: “Không phải anh không cho tôi báo cảnh sát, muốn bảo vệ Cố Tử Yên sao? Cho nên anh rất đáng ngờ, hơn nữa chỉ có ba người chúng ta biết tôi có đoạn video đó, nếu không phải anh thì là Cố Tử Yên, tóm lại là một trong hai người.”
“Không phải tôi.” Phó Kình Hiên siết chặt tay.

Anh không đến mức phải dùng thủ đoạn cướp đi đoạn video thì mới có thể bảo vệ Cố Tử Yên..

 
Chương 279: Chương 279





Bạch Dương đột ngột nâng cằm: “Vậy là cô Cố rồi.”
Đôi môi Phó Kình Hiên khẽ mấp máy, muốn nói rằng cũng không nhất định sẽ là Cố Tử Yên.

.

truyện ngôn tình
Nhưng mà lời đến bên miệng lại không thể nói thành lời.

Bởi vì Bạch Dương nói, chỉ có ba người bọn họ biết chuyện video, không phải anh thì chỉ có thể là Cố Tử Yên thôi.

Không biết là nhân cách Cố Tử Yên chính hay là nhân cách phụ làm điều này.

“Tổng Giám đốc Phó đang nghĩ gì vậy!?” Bạch Dương híp mắt nhìn Phó Kình Hiên.


Phó Kình Hiên hạ mí mắt: “Không có gì.”
Bạch Dương chế nhạo: “Tổng Giám đốc Phó, tôi vô cùng khó hiểu, rõ ràng lúc đó anh rất tán đồng việc tôi báo cảnh sát, tại sao chỉ vài giờ sau lại đột nhiên đổi ý, anh có thể giải thích cho tôi một chút không?”
Phó Kình Hiên xoa xoa ấn đường: “Cố Tử Yên bị phân liệt nhân cách.”
“Gì cơ!?” Nhất thời Bạch Dương không phản ứng kịp.

Phó Kình Hiên lặp lại một lần nữa.

Lần này Bạch Dương đã nghe rõ rồi, nhưng lại cảm giác như một câu chuyện nực cười: “Phân liệt nhân cách, thế mà anh cũng tin?”
Trước khi bị ngồi tù lại đột nhiên phát hiện ra bị phân liệt nhân cách.

Thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy chứ.

“Là sự thật.” Ánh mắt Phó Kình Hiên nghiêm túc nhìn cô: “Cố Tử Yên không phải cố ý năm lần bảy lượt chống lại cô, cô ấy bị nhân cách phụ ảnh hưởng, đẩy cô xuống lầu cũng là nhân cách phụ.”
“Anh cảm thấy tôi rất ngốc sao?” Bạch Dương lạnh lùng đối mặt với anh: “Lại mang cái lý do này ra để lừa tôi.”
“Tôi không hề lừa cô, đây là kết quả Lâm Diệc Hàng chuẩn đoán ra.” Phó Kình Hiên thấp giọng nói.


Bạch Dương hơi giật mình: “Bác sĩ nổi tiếng Lâm Diệc Hàng?”
“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương trầm mặc.

Cô chưa từng gặp mặt Lâm Diệc Hàng, nhưng nghe qua danh tiếng của Lâm Diệc Hàng, là bác sĩ Lâm Diệc Hàng thiên tài hiếm thấy, năm mười tám tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ, đảm nhiệm vai trò bác sĩ thực tập ở bệnh viện nhà họ Lâm, hai năm đã có thể làm bác sĩ chính trong phòng phẫu thuật, đó là thiên tài mà nhiều người quyền quý đang cố gắng kết giao.

Sáu năm trước, không biết tại sao Lâm Diệc Hàng đột nhiên dừng lại tất cả các công việc, xuất ngoại bồi dưỡng môn tâm lý học và thần kinh học, sau đó nổi danh trên thế giới, thế nên việc Lâm Diệc Hàng chuẩn đoán Cố Tử Yên bị phân liệt nhân cách không thể giả được.

Bạch Dương nắm chặt vô lăng: “Cho dù Cố Tử Yên thật sự bị phân liệt nhân cách đi chăng nữa thì đã sao, tôi cũng sẽ khiến cho cô ta phải ngồi tù.”
“Cố Tử Yên không thể ngồi tù, như thế chỉ khiến cho bệnh tình của cô ấy càng nặng thêm.” Phó Kình Hiên nhíu chặt hàng chân mày.

Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh: “Vậy thì đã làm sao, có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn cô ta phải trả giá!”
Dứt lời, cô lập tức đóng cửa sổ lại, lái xe quay đầu lại.

Phó Kình Hiên đứng im tại chỗ, ánh mắt thâm trầm nhìn hướng cô rời đi, mím môi không nói.

Trên đường quay trở lại cục cảnh sát..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom