Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 320: Tôi Là Sự Phụ Của Cậu Còn Nhận Ra Không”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Khi tôi đang bốc hỏa như quay cuồng và chỉ muốn đích thân lao vào gi ết chết đám người kia thì giọng nói của ông Tôn từ xa lại truyền vào tai tôi.

Ngay sau đó tôi nghe thấy một tiếng xì giống như tiếng bọng nữa bị chọc thủng.

Một giây sau, toàn bộ hình ảnh trước mặt tôi bỗng hóa thành bong bóng xà phòng và nổ bồm bộp.

Trong chớp mắt, cảnh tượng trước mắt được thay đổi.

Khuôn mặt căng thẳng của ông Tôn từ từ thay thế tất cả những cảnh tượng kỳ dị trước mặt.

“Đồ đệ? Tôi là sự phụ của cậu, còn nhận ra không?”
Ngoài vẻ căng thẳng ra thì khuôn mặt ông Tôn còn hiện lên nỗi sợ hãi.

Ông ấy cẩn thận hỏi tôi một câu và vỗ nhẹ vào mặt tôi.

Lúc này, dòng máu đang sôi sùng sục trong người tôi bị ông Tôn chạm vào thì giống như một cục đá dán vào da của tôi vậy.

Nóng lạnh gặp nhau, cơ thể tôi run rẩy, một luồng khí lạnh chạy qua cơ thể, đầu tôi mới từ từ tỉnh táo lại.

“Sư, sư phụ?”
Lần này, tôi đã có thể nói được rồi.

Thấy tôi nhận ra thì ông Tôn mới thở phào, sau đó dìu tôi dậy và bón cho tôi một ngụm nước.

“Cái bà già chết tiệt này ra tay thật độc ác, nếu tôi không ngăn lại thì có lẽ chút nửa cả hai người chúng tôi đều chết trong tay cậu rồi cũng nên”.

Giọng nói của ông Tôn vẫn còn chứa đựng sự run rẩy, bên cạnh có thêm một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Ừ, sợ chết thì đừng lôi tôi vào, ông sợ cậu ta còn tôi thì không đâu”.

Vừa dứt lời, bà nội của Uy Chính Thiên bèn ghé sát mặt vào tôi.

“Cậu nhóc nhà họ Trương, vừa rồi mặc dù cậu rơi vào huyễn cảnh nhưng những gì nhìn thấy đều là sự thật.

Cậu nhóc có mắt âm dương nên chắc chắn có thể nhìn thấy rõ ràng đúng không?”
Bà Tư ngồi trước mặt tôi, khoanh tay trước ngực và nhìn tôi với bộ dạng cười như không cười.

Tôi thở mạnh, từ từ điều chỉnh lại cơ thể, nhìn bà Tư chăm chăm và trầm giọng lên tiếng.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 321: Bà Bà Ấy Chết Rồi Sao


"Bà già, bà cũng nặng tay quá rồi đấy".  
"Hừ, con khỉ già nhà ông trời sinh tính tình lạnh lùng, thật không ngờ lại thương đồ đệ của mình như vậy.

Sợ gì chứ, cậu ta có huyết mạch nhà họ Trương, không chết được đâu mà lo".  
Tôi dần tỉnh táo lại một chút, bên tai vọng tới giọng ông cụ Tôn và bà Tư.  
Mặc dù tôi nghe thấy rõ ràng nhưng cứ như thể có nước đổ đầy vào tai khiến giọng của họ nghe mông lung như thể vọng tới từ rất xa.  
Lúc này đầu tôi nặng trịch, trên người đau nhói khó chịu như bị điện giật.  
Trong bụng tôi chỉ muốn chửi thề một câu.  
Bà già này sao lại ra tay với tôi tàn nhẫn như vậy chứ.

Khi tôi bình thường lại được thì sẽ cho bà ta biết tay!  
Có điều mắng thì mắng vậy thôi chứ giờ đến mắt tôi còn không mở ra được, hai mí mắt thì nặng như chì lại còn cay xè.  
Khó khăn lắm mới hé mở được mắt, nhưng tôi lập tức cảm nhận được dường như có một thứ gì đó đang ở ngay trước mặt tôi.  
Tôi cố gắng xốc lại tinh thần, tập trung nhìn xem đó là gì.

Một gương mặt bầm đen, thất khiếu thì đang chảy máu lập tức hiện ra trong tầm mắt tôi.  
Kinh dị hơn là gương mặt này còn đang lộn ngược lại, cằm ở bên trên, đỉnh đầu chúc xuống dưới và cách tôi chỉ khoảng một nắm tay.  
Tôi giật mình thảng thốt, nhất thời quên mất cơn đau trên người mà mở trừng mắt ra.  
Sống lưng tôi lạnh toát, sau đó tôi vươn cổ lên dần dần nhìn xuống phía dưới gương mặt kia.  
Bên dưới gương mặt là cái cổ vặn vẹo.

Bên dưới nữa thì lại là phần cơ thể đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, thậm chí còn trong tư thế hai chân khoanh lại.  
Cũng có nghĩa là người này đang ngồi trên mặt đất nhưng cổ lại bị vặn hai vòng cho nên cằm mới hất lên trời còn đỉnh đầu thì chúc xuống đất.  
Tôi hít một hơi lạnh, gương mặt này sao trông quen thế nhỉ?  
Tôi cố gắng kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, khẽ nghiêng đầu nhìn kỹ gương mặt này.  
Gương mặt bầm đen, hốc mắt lồi lõm, đôi môi trắng bệch...  
Đây, đây chẳng phải Lưu Anh sao?  
Bà...!bà ấy chết rồi sao?  
Trong phút chốc, tim tôi như ngừng đập, đầu óc thì trống rỗng như thể chẳng cảm nhận được gì nữa.  
Sau đó, tôi đưa mắt nhìn về phía đằng sau lưng Lưu Anh mới phát hiện, hóa ra cảnh tượng trước mắt tôi chỉ là bắt đầu...  
Đằng sau lưng Lưu Anh còn có khoảng hơn một trăm người phụ nữ cả già cả trẻ.

Bọn họ đều như cái xác biết đi, chính là những người đã xếp hàng đi ra sau núi!  
Chỉ là lúc này họ vẫn không có ý thức giống như lúc trước nhưng cơ thể họ thì vẫn không ngừng hoạt động.  
Tôi nhìn sang bên đó thì thấy một người phụ nữ đang dùng tay vặn cổ một bà lão từng chút một tới khi đầu bà ấy vặn vẹo đến đáng sợ nhưng người phụ nữ kia vẫn chưa chịu dừng tay..


 
Chương 322: Nếu Còn Tiếp Tục Thì Sẽ Có Án Mạng Đấy!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi tiếng xương nứt gãy vang lên, bà lão kia phun ra một ngụm máu rồi tắt thở.  
Nhưng người phụ nữ kia vẫn không dừng tay, tiếp tục vặn thêm hai vòng nữa mới thả tay ra.

Sau đó, cô ta lại giống như một cương thi, thò tay ra sờ vào đầu một người khác.  
Mấy chục người trước mặt tôi lặp lại động tác tương tự.  
Thậm chí có người vừa sờ vào đầu người khác thì cổ mình đã bị kẻ khác vặn vẹo.  
Cảnh tượng giết chóc thảm khốc như vậy đúng là giống như đang ở dưới địa ngục.  
Cả một vùng đất rộng, ngoài những tiếng xương gãy chói tai thì không còn tiếng động nào khác.  
Cảnh tượng quỷ dị đáng sợ này k ích thích não bộ tôi khiến máu trong người tôi như sôi lên.  
Nơi đây chính là thánh địa!  
Trương gia thôn, cuối cùng cũng tuyệt diệt!  
Hai mắt tôi đỏ ngàu, vốn không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng này nhưng lại không kìm được mà đưa mắt nhìn cảnh những người này đang giết chóc lẫn nhau trước mặt tôi.  
Khó hiểu, phẫn nộ, hoang mang, sợ hãi,...!rất nhiều cảm xúc dâng trào trong tôi.  
Rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc Trương gia thôn đã đắc tội với ai? Tại sao hắn ta phải giết hết cả thôn?  
Tôi nhìn trân trối về phía trước, nhưng rồi một cảnh tượng kinh dị khác xuất hiện.  
Trên người những người phụ nữ vừa chết thảm lại bay ra tới tận hai hồn thể!  
Trước đó tôi đã biết rõ những người này chắc chắn là bị thứ gì đó nhập vào nên mới bị giật dây như con rối để rồi đi tới ngọn núi phía sau.  
Nhưng sau khi hai hồn thể kia bay ra tôi mới bàng hoàng phát hiện kẻ thao túng những người phụ nữ này lại là người nhà của họ!  
Chính là những người đàn ông chết trong lần huyết tế Trương gia thôn!  
Đây...!chuyện này rốt cuộc là sao?  
Lần này, tôi thực sự đứng hình.

Tôi chỉ cảm thấy vô cùng bực tức như thể có một cơn giận kẹt trong lồ ng ngực nuốt lại không được mà xả ra cũng không xong, máu trong người tôi như sôi lên khiến toàn thân tôi nóng ran.  
"Người trong thiên hạ đã phụ ta! Vậy thì ta sẽ giết hết bọn họ!"  
Khi cơn giận của tôi đã lên tới đỉnh điểm thì đột nhiên một ý nghĩ len lỏi vào trong nơi sâu thẳm tiềm thức tôi.  
Hơn nữa sau khi chứng kiến những người phụ nữ này chết thảm thì ý nghĩ đó ngày càng trở nên mãnh liệt.  
"Mau dừng lại, mau dừng lại.

Nếu còn tiếp tục thì sẽ có án mạng đấy!"  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 323: Đáng Đời Cậu


Sau đó tôi nghe một tiếng "póc", như thể tiếng một bong bóng nước bị chọc vỡ vậy.  
Giây tiếp theo, đột nhiên những thứ trước mắt tôi hóa thành bong bóng xà phòng, thi nhau nổ tung.  
Chỉ trong nháy mắt, trước mắt tôi lại hiện ra một cảnh tượng khác.  
Gương mặt lo lắng của ông cụ Tôn dần hiện ra, thay thế cho khung cảnh quỷ dị lúc trước.  
"Đại đồ đệ? Tôi là sư phụ cậu đây, còn nhận ra tôi không?"  
Trên gương mặt ông ấy ngoài sự lo lắng thì còn xen lẫn cả nỗi sợ hãi.

Ông ấy cẩn trọng hỏi han rồi vỗ nhẹ vào mặt tôi.  
Lúc này cơ thể tôi đang nóng ran, giờ lại bị ông cụ Tôn đụng vào như vậy khiến tôi cảm thấy chẳng khác nào mình vừa chạm vào một tảng băng.  
Nóng gặp lạnh khiến tôi rùng mình một cái, một luồng khí lạnh như thẩm thấu qua người tôi, sau đó đầu óc tôi mới tỉnh táo lại.  
"Sư, sư phụ?"  
Lần này tôi đã có thể mở miệng nói chuyện.  
Thấy tôi vẫn nhận ra ông cụ Tôn, gương mặt ông ấy mới giãn ra.

Sau đó ông ấy dìu tôi đứng dậy rồi cho tôi uống một ngụm nước.  
"Bà già này ra tay nhẫn tâm quá, nếu không phải tôi cản lại thì có lẽ thêm lát nữa là tôi chết trong tay cậu".  
Ông cụ Tôn nói câu này với vẻ vẫn còn sợ hãi, nhưng bên cạnh đã vọng tới một tiếng hừ lạnh.  
"Hứ! Nếu ông rén thì đừng có đưa tôi đi cùng.

Ông sợ cậu ta chứ tôi không sợ".  
Vừa dứt câu, gương mặt bà nội Uy Chính Thiên tiến sát lại gần tôi.  
"Nhóc con họ Trương, ban nãy cậu đi vào trong ảo cảnh nhưng thứ cậu nhìn thấy lại là sự thực.

Nhóc con cậu có mắt âm dương nên chắc là nhìn rõ rồi phải không?"  
Bà Tư ngồi xuống trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực nhìn tôi mà như cười như không.  
Tôi hít thở một lúc rồi mới trở lại được trạng thái tâm lý bình thường.

Tôi nhìn bà ta, trầm giọng hỏi.  
"Bà cho tôi tận mắt chứng kiến Trương gia thôn tuyệt diệt rốt cuộc là có mục đích gì?"  
Bà Tư nghe tôi hỏi vậy thì từ trong cổ họng đột nhiên phát ra những tiếng "khục khục" nghe vừa giống tiếng ho khan vừa giống tiếng cười.

"Trước đấy tôi đã nói với cậu rồi, Hồ Oa quay về thì cả thôn sẽ phải chết.

Nhưng tôi đã nói với cậu rồi mà cậu vẫn quay về, giờ người trong thôn chết hết rồi, cậu hài lòng chưa?"  
Đôi mắt đã hơi vẩn đục của bà Tư nhìn tôi với vẻ ý tứ sâu xa, mặc dù không nói ra nhưng vẻ mặt bà ấy đã hiện lên mấy chữ "đáng đời cậu".  
Nhưng không thể không nói câu này của bà ấy quả thực là sự đả kích lớn đối với tôi.  
Vừa nghĩ tới cảnh tượng quái dị đáng sợ ban nãy là do tôi mà ra thì cảm giác áy náy lại khiến nỗi phiền não trong lòng tôi dậy lên như sóng..


 
Chương 324: Cậu Muốn Biết Chân Tướng Không


"Bà Tư, bà nội tôi ơi! Đã đến nước này rồi, bà đừng có đùa nữa được không?"  
Thấy mặt tôi biến sắc, nhiệt độ cơ thể tăng cao thì ông cụ Tôn đang dìu tôi lúc này cuống cả lên, quay đầu về phía bà Tư hét lớn.  
Thấy ông cụ Tôn lo sợ, bà Tư ban nãy còn sầm mặt giờ cười tươi như hoa.  
"Quả nhiên, mạng sống của Tôn khỉ già này nằm trên người cậu ta".  
Sau khi chế nhạo ông cụ Tôn, bà ấy giơ cái tay nhăn nheo lên, nhanh chóng điểm vài cái lên lồ ng ngực tôi.  
Sau một cơn đau nhói, tà khí trong cơ thể tôi thoát ra ngoài như một quả bóng xì hơi.  
"Máu của người nhà họ Trương đúng là đặc biệt, chẳng trách ông nội cậu dặn dù làm bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ tính mạng cậu".  
Bà Tư đánh giá tôi một lượt, chậc lưỡi rồi cảm thán một câu.  
Thấy bà già này luôn miệng nhắc ông nội tôi, tôi càng thấy ghét bà ta hơn.

Nhưng không còn cách nào, tôi bị bà Tư hành cho đến nỗi thể lực cạn kiệt nên cho dù rất muốn thể hiện chút bản lĩnh cho bà ta xem thì cũng bất lực, chỉ đành dựa vào võ mồm vậy.  
"Người nhà họ Trương chúng tôi máu nóng, ngược lại với nhà họ Uy các người".  
Tôi nghiến răng, lạnh lùng nhìn bà ta rồi đáp.  
Nghe tôi nói vậy, bà Tư không nổi giận mà ngược lại còn gật đầu với tôi vẻ tán thưởng.  
"Ồ, không tồi, có chút hình bóng của Trương Kinh đấy".  
Nói rồi, không đợi tôi nói gì thêm, bà ta lại nói tiếp.  
"Câu trước đó tôi nói thực ra chỉ có một nửa là sự thật.

Trương gia thôn các người hôm nay phải tuyệt diệt, chỉ là nó không liên quan gì đến việc cậu có quay trở về hay không.

Tôi nói như vậy vốn là muốn xem ông già Tôn này cuống cuồng lên rồi làm hỏng chuyện thôi".  
Bà Tư vừa nói vừa đắc ý nhìn ông cụ Tôn.  
Ông cụ Tôn nhìn lại bà ta rồi đảo mắt chán chường.

Bà Tư nhìn thấy biểu cảm của ông ấy thì càng cười vui hơn.  
Nhưng giờ tôi cảm thấy chẳng thể cười nổi.  
Ban nãy bà ta cũng nói rồi, mặc dù cái tôi thấy là ảo ảnh nhưng đó cũng là sự thật.

Điều đó có nghĩa là những người phụ nữ Trương gia thôn đó đã chết thảm trong thánh địa, lại còn là do bị người thân ruột thịt...  
Vừa nghĩ tới những hồn thể đen ngòm bay trên bầu trời thánh địa, lại còn toàn là những gương mặt tôi quen thì lòng tôi quặn thắt lại.  
Tôi không hiểu, cũng không hiểu nổi!  
"Nhóc con, cậu muốn biết chân tướng không?"  
Thấy mặt tôi rất khó coi, bà Tư cuối cùng thở dài, bỗng chốc mặt nghiêm lại.  
"Hiện giờ chắc hẳn cậu cũng đã biết rồi, ngọn núi phía sau Trương gia thôn chính là một thánh địa không thể đặt chân tới.

Ông nội cậu là người giữ đèn nhiệm kỳ trước, còn cậu chính là người giữ đèn tiếp theo.

Rốt cuộc cậu có hiểu làm người giữ đèn có nghĩa là gì không?"  
Bà Tư nói giọng xa xăm, thong thả hỏi tôi một câu.  
Trước đó khi tôi nghe ông cụ Tôn và Tam Thanh nhắc tới người giữ đèn, tôi hiểu rằng người giữ đèn là người có thể thao túng hai giới âm dương, là người có sức mạnh làm đảo lộn trời đất.  
"Có phải cậu cho rằng người giữ đèn có thể tùy ý thao túng việc âm dương, sống chết, nhân quả luân hồi không?"  
Bà Tư cũng là người rất nhạy bén, từ vẻ mặt là bà ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi.  
Tôi do dự một lát, sau cùng khẽ gật đầu.  
"Quả nhiên, cậu đó, đúng là trẻ người non dạ.

Cậu không trải qua sự hỗn loạn như thời ông nội cậu nên đương nhiên là không hiểu được!"  
Bà Tư gật đầu, sau đó lại lắc đầu như thể có chút thất vọng.  
"Người giữ đèn có thể chỉ điểm âm dương, thay đổi sinh tử luân hồi nhưng quan trọng nhất là người đó chính là một ngọn đèn, một ngọn đèn có thể chiếu sáng và dẫn dường!".


 
Chương 325: Trong Lòng Vô Cùng Căm Phẫn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Khi nói câu này, đôi mắt bà Tư dán chặt vào tôi như thể hy vọng câu nói của mình có thể khiến tôi sáng tỏ.

Tôi cau mày, lờ mờ hiểu ra thứ gì đó nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn chưa được mạch lạc.

Bà Tư không tiếp tục nói về vấn đề này nữa mà đột ngột đổi vấn đề, lại nhắc tới ông nội tôi.

"Nhóc con cậu luôn coi nhà họ Uy chúng tôi là kẻ thù, việc này thực ra cũng không sai, hai nhà chúng ta từ mười mấy năm trước đã bắt đầu đối địch nhau rồi.

Đặc biệt là ông nội cậu, năm xưa nhà họ Uy hết uy hiếp rồi lại dụ dỗ, dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn để ông ấy xuất sơn nhưng ông nội cậu chẳng hề nể mặt, lại còn vì nhóc con cậu mà phạm cả điều đại kỵ".

Tôi lặng người, bà Tư này rõ ràng là người nhà họ Uy, tại sao lại hiểu rõ về ông nội tôi đến vậy?
"Cậu còn nhớ cái bào thai quỷ không?"
Thấy mặt tôi đầy vẻ nghi ngờ, bà Tư thoáng trầm ngâm rồi lại tiếp tục đổi chủ đề.

Nghe đến nhân vật này, đột nhiên trái tim tôi như nhói lên một cái.

Cái thứ không phải người không phải quỷ, không sống không chết đó lại là em song sinh của tôi.

"Rốt cuộc bà muốn nói gì?"
Tôi hơi mất kiên nhẫn nhìn bà cụ đang ngồi trước mặt.

Nếu ông nội tôi còn sống thì có lẽ cũng giống như bà cụ này.

"Cậu cũng không cần phải oán hận tôi như vậy làm gì.

Đúng là tôi là người nhà họ Uy, nhưng tình nghĩa giữa tôi và ông nội cậu trước đó còn sâu đậm hơn là với người nhà họ Uy".

Nói đến đây, bà Tư như thể nhìn thấy ông nội tôi, đôi mắt vẩn đục như lóe lên một tia sáng.

"Hôm nay tôi tới để nói cho cậu biết, năm đó ông nội đã vì cậu mà làm những gì".

Câu tiếp theo, bà Tư nói vô cùng chậm rãi, nhưng dòng suy nghĩ trong đầu tôi dường như vẫn hơi quá tải nên không theo kịp.

"Chuyện này phải bắt đầu từ bốn mươi năm về trước.

Lúc đó, ông nội cậu vừa tiếp nhận trách nhiệm là người giữ đèn tiếp theo.

Còn nhà họ Uy thì có kế hoạch lập đại trận thống lĩnh thiên hạ".

"Đại trận này nếu được khai triển ở ngọn núi sau Trương gia thôn thì chắc chắn sẽ thành công.

Nhưng ngoài ông nội cậu ra thì không ai vào được thánh địa, cho nên nhà họ Uy tìm mọi cách để đàm phán với ông nội cậu để ông ấy giúp họ khai triển trận pháp này".

"Kết quả chắc cậu cũng rõ, ông nội cậu không những quả quyết từ chối mà còn vô cùng bất mãn về hành vi của nhà họ Uy, thậm chí ông ấy còn tìm cách ngăn đại trận của họ".

"Bởi vậy, nhà họ Uy mới hoàn toàn lật mặt với ông nội cậu, dùng thủ đoạn vô cùng hạ lưu để đối phó ông nội cậu".

Nói đến đây, trong đôi mắt bà Tư như có những cảm xúc đan xen vô cùng phức tạp.

"Nhà họ Uy dùng tính mạng của tất cả người trong thôn để ép ông nội cậu xuất sơn!"
Nghe tới đây, máu trong người tôi như sôi lên, trong lòng vô cùng căm phẫn.

"Tám cây cột gỗ liễu đó là thủ đoạn của nhà họ Uy.

Bọn họ đã không vào được thánh địa thì sẽ hủy hoại thánh địa đó".

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 326: Đúng Thật Là Khó Tin


Nghe bà Tư nói đến đây, tôi đã nhận ra một điểm kỳ lạ.  
"Tại sao một thứ không sống không chết sau khi vào thánh địa lại tu luyện được thành tiên?"  
Thánh địa đó là bất khả xâm phạm, không thứ gì có thể sinh sống bên trong đó được, đến cây cỏ cũng mục rữa.

Nhưng tại sao tượng người gỗ liễu này sau khi bị ném vào trong thì không những không bị tan biến mà ngược lại còn tu được thành tiên?  
Thấy tôi hỏi vậy, bà Tư dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn ông cụ Tôn với dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó, sau đó hỏi bằng giọng hồ nghi:  
"Rốt cuộc ông đã nói với đồ đệ mình thế nào? Chuyện về thánh địa, ông chưa nói với cậu ta sao?"  
Ông cụ Tôn đang tập trung nghe chuyện giờ bỗng nhiên thấy bà Tư chuyển chủ đề sang mình thì chớp mắt hai cái rồi tỏ ra vô tội:  
"Này bà già, bà nói chuyện gì thì nói nhưng đừng cái gì cũng lôi tôi vào.

Nhà họ Uy các người thúc ép tôi như vậy, tôi làm gì có thời gian mà giải thích?"  
Bà Tư đảo mắt chán chường, cái miệng xung quanh đầy nếp nhăn bỗng phì cười.

Bà ấy không thèm đôi co với ông cụ Tôn nữa mà lại quay đầu nhìn sang tôi.  
"Thánh địa này mặc dù có một chữ thánh nhưng thực ra là nơi thông giữa âm - dương, sống - chết, tục gọi là cổng gió âm!"  
"Cổng gió âm?"  
Tôi kinh ngạc, không ngờ thánh địa sau núi lại được gọi với cái tên cổng gió âm này.  
Cổng gió âm hơi khác với con đường âm dương một chút.

Mặc dù đường âm dương cũng có thể nối giữa âm và dương nhưng vốn dĩ nó không được phép tồn tại.

Chỉ là có một số kẻ đã dùng thủ đoạn để mở ra một con đường như vậy mà thôi.  
Nhưng cổng gió âm thì lại khác, có thể nói, nó là một con đường bắt buộc phải đi qua để vào vòng sinh tử luân hồi.  
"Nếu nơi đây là cổng gió âm thì thứ không sống không chết như tượng người gỗ liễu có thể thành tinh ở bên trong đó cũng không phải chuyện lạ.

Âm khí có thể bồi bổ cho nó, dương khí có thể nuôi dưỡng nó.

Có thể nói, chỉ có nơi như vậy mới tạo ra được một loại tiên kỳ lạ như vậy".  
Lời giải thích của bà Tư tôi cũng đã hiểu.

Tôi cau chặt mày lại, chẳng trách đến Hồ đại tiên cũng phải kiêng dè nó như vậy, hóa ra tượng người gỗ liễu này là thứ nửa âm nửa dương.

Đối phó với một tiên gia như vậy thì dùng thủ đoạn gì cũng vô dụng.  
Tôi cũng lờ mờ hiểu ra tại sao ông nội lại phong ấn nó lên cơ thể tôi.  
Nghĩ tới phong ấn, trong đầu tôi lại nghĩ tới cảnh từng người trong Trương gia thôn đâm đầu vào cây cột đen tự vẫn.  
"Đợi đã! Nếu tượng người gỗ liễu này là thủ đoạn của nhà họ Uy thì cảnh tượng trước đó bà cho tôi xem cũng là do nhà họ Uy mà ra sao? Quả thực nhà họ Uy các bà đã ép tất cả người Trương gia thôn phải chết sao?"  
Theo cách nói của bà Tư, tượng người gỗ liễu này là do nhà họ Uy muốn làm náo loạn thánh địa nên mới vứt vào đó.

Vậy thì làm gì có chuyện trùng hợp đến nỗi người dân trong thôn tự dưng đâm đầu vào cột chết?  
Nếu nói hai việc này không liên quan đến nhau thì đúng thật là khó tin.  
Hai mắt tôi trợn tròn lên, giận dữ nhìn bà cụ vẫn đang vô cùng bình thản trước mặt..


 
Chương 327: Phong Ấn Đó Kéo Dài Tới Hơn Mười Năm


Nếu thực sự người nhà họ Uy hại chết người của Trương gia thôn thì món nợ máu này tôi nhất định phải đòi lại!  
"Nhóc con, cậu cũng đánh giá cao nhà họ Uy quá rồi.

Mặc dù nhà họ Uy có nhiều cao thủ nhưng dù gì cũng chỉ là một thế lực mà thôi, chúng tôi cũng sợ giết người tạo nghiệp chướng chứ".  
Trước cơn giận dữ của tôi, bà Tư chẳng hề nao núng, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.  
"Những thứ cậu nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.

Nói trắng ra, nhà họ Uy chúng tôi cũng chỉ là bị người ta lợi dụng mà thôi".  
Câu này của bà Tư nửa úp nửa mở, bà ấy cũng không hoàn toàn phủ nhận đây là hành động của nhà họ Uy nhưng cũng ngầm chỉ ra sau lưng nhà họ Uy, còn có một kẻ đáng sợ hơn đang thao túng tất cả".  
"Tóm lại là bốn mươi năm trước, Trương gia thôn gần như đã tuyệt diệt.

Cả thôn đều bị người ta dùng tà thuật hiến tế cho tượng người gỗ liễu kia.

Hiện giờ trong thánh địa đã không còn tám cây cột kia, chỉ còn lại Thiên đăng mà thôi".  
"Ngọn đèn đó là do ông nội cậu để lại".  
Tôi không nói gì, cẩn thận suy ngẫm về những lời bà Tư vừa nói.  
Thấy tôi không lên tiếng, bà Tư ho khan một tiếng rồi nói tiếp.  
"Có vẻ tôi hơi lạc đề rồi.

Có điều mặc dù tượng người gỗ liễu kia đã hại Trương gia thôn nhưng nó cũng đã cứu mạng cậu".  
Tôi vẫn chưa kịp hiểu rõ mối quan hệ giữa tượng người gỗ liễu và thánh địa thì bà Tư đã đột ngột chuyển chủ đề.  
"Đợi đã, bà già kia, sao bà cứ nói chuyện không đầu không cuối thế, tôi sắp đau đầu đến ngất xỉu rồi.

Rốt cuộc bà muốn nói với đồ đệ tôi thông tin gì?"  
Tôi đang hoa mày chóng mặt thì ông cụ Tôn đứng cạnh đã không nhịn được nữa, giận dữ nói với bà Tư một câu.  
Có điều câu này nghe như phàn nàn nhưng thực ra lại là nhắc nhở bà Tư.  
Bà Tư liếc ông cụ Tôn một cái, sau đó trầm ngâm một lát rồi mới tiếp tục nói.  
"Vậy tôi sẽ kể tượng người gỗ liễu này đã cứu cậu như thế nào nhé!"  
Bà Tư thở dài như hồi tưởng lại một câu chuyện xa xưa...  
Bốn mươi năm trước, sau khi Trương gia thôn bị hiến tế cho tượng người gỗ liễu, tượng người gỗ liễu kia mượn máu của hai trăm người đó, một bước thành tiên.  
Mặc dù ông nội tôi cứu được vài người nhưng cũng không thể cứu được tất cả.  
Còn tượng người gỗ liễu vừa mới thành tiên nên chưa kịp ổn định lại thì đã bị ông nội tôi nhanh chóng thu phục rồi phong ấn vào trong người bố tôi.  
Phong ấn đó kéo dài tới hơn mười năm.  
Hơn mười năm sau, mẹ tôi có thai, lại còn là sinh đôi nên cả nhà ai nấy đều vui mừng.

Chỉ có ông nội tôi trong ngày vui đó đã gieo một quẻ, sau đó thì nụ cười tắt phụt.  
Nói đến đây, bà Tư khẽ thở dài..


 
Chương 328: Sao Có Thể Thắng Được Cả Ông Nội Tôi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Thực ra lúc đó ông nội cậu đã biết hai đứa trẻ này không thể sống nổi, bởi tượng người gỗ liễu được nuôi dưỡng bằng cả âm lẫn dương lại còn được cúng tế bằng máu người đó sớm đã biết được ý trời.

Cho nên, nó đã đặc biệt sắp xếp cho nhà họ Trương một định mệnh, đó chính là phải tuyệt hậu!"  
Sau khi bà ấy nói dứt lời, trong lòng tôi trĩu nặng.  
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ tượng người gỗ liễu thần bí khó đoán trên người mình lại có bản lĩnh lớn đến vậy!  
"Nhưng...!nhưng không phải ông nội tôi là người giữ đèn hay sao? Ông ấy có thể điều khiển sự sống và cái chết, sao có thể bị một tượng người gỗ liễu..."  
Tôi thấy hơi khó hiểu, dù tượng người gỗ liễu có bản lĩnh lớn đến đâu thì cũng chỉ là một khúc gỗ thành tiên mà thôi, sao có thể thắng được cả ông nội tôi?  
Tôi nói năng hơi lắp bắp, ông cụ Tôn đứng bên cạnh chắc cũng hiểu lúc này tâm trạng tôi đang rối bời thế nào nên khẽ vỗ vai tôi.  
"Đại đồ đệ, cậu vẫn chưa hiểu sao? Người giữ đèn chính là một ngọn đèn đi trước chỉ đường dẫn lối cho người đời, sao có thể vì việc riêng mà tùy tiện thay đổi vận mệnh trái ý trời chứ?"  
"Có điều ông nội cậu vì cậu mà đã làm ra chuyện như vậy".  
Ông cụ Tôn vừa an ủi tôi xong thì bà Tư như thể lập tức giáng cho tôi một cái tát.  
"Năm đó ông nội cậu vì bảo vệ cậu nên không những đã hy sinh đứa em song sinh của cậu mà còn hy sinh cả bà nội cậu".  
Nói dứt lời, gương mặt bà Tư như thể hiện lên vẻ bất bình.

Mặc dù ông nội tôi biết dù chúng tôi sinh ra cũng sẽ bị chết yểu nhưng ông vẫn không từ bỏ mà bảo mẹ tôi an tâm dưỡng thai.  
Bố tôi tưởng ông nội đã nghĩ ra cách cứu chúng tôi nên đã vâng lời ông nội mà chăm sóc chúng tôi rất kỹ đến tận ngày mẹ tôi lâm bồn.  
"Trước hôm mẹ cậu sinh, ông cậu đột nhiên đưa mẹ cậu vào trong thành phố.

Lúc đó, tôi chính là người mở cửa cho ông cậu.

Toàn thân ông ấy khi đó toàn là máu, còn mẹ cậu thì bụng mang dạ chửa, mặt mày hoảng hốt đứng sau lưng ông ấy..."  
Bà Tư nheo mắt lại nhìn xa xăm như thể quay trở lại một ngày xưa cũ.  
"Ông nội cậu chỉ nói một câu rồi đưa mẹ cậu rời khỏi đó, chính là tôi đã phá trận pháp thống lĩnh thiên hạ rồi!" Lúc ấy tôi còn chưa hiểu ý ông cậu, cho đến tận mười năm về trước chúng tôi khó khăn lắm mới khởi động được trận pháp ở cao ốc Phương Viên.

Khi đó tôi mới hiểu được ý tứ trong lời nói của ông ấy".  
"Hóa ra ông ấy sợ nhà họ Uy dùng trận pháp này để làm hại nhân gian, cho nên trước ngày cậu sinh một ngày, ông ấy đã dùng tính mạng của một gia đình âm dương sư để phong ấn hoàn toàn trận pháp này".  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 329: Những Việc Về Sau Tôi Cũng Lờ Mờ Biết Được


"Nhưng tại sao ông nội tôi..."  
Tôi còn đang định hỏi thì đột nhiên lại suy nghĩ thông suốt.  
Thấy tôi không hỏi hết câu, bà Tư đột ngột dừng lại, hiểu rằng tôi đã nghĩ ra nguyên do.  
Bà ấy nhìn tôi mà như cười như không.  
"Cậu muốn hỏi tại sao ông nội cậu lại vội vã đến thế, lại còn dùng phương thức cực đoan như vậy để phong tỏa trận pháp phải không? Lúc đó tôi cũng không hiểu được, nhưng sau này tôi đã hiểu.

Bởi vì khi đó, ông nội cậu đã chuẩn bị cho cái chết".  
"Mà thứ khiến ông nội cậu hy sinh cả tính mạng đó chính là cậu".  
"Để cậu được sống tiếp mà ông ấy đã đánh đổi cả tính mạng mình, dùng mệnh cách của em song sinh cậu bù lại cho mệnh khuyết của cậu.

Sau đó lại còn ép tượng người gỗ liễu trong người bố cậu đi vào trong người cậu rồi phong ấn lại, tạo nên mối liên kết như máu thịt giữa cậu và tượng người gỗ liễu kia, cả hai phải cùng tồn tại".  
"Đó là lý do tại sao tượng người gỗ liễu trong người cậu hiện giờ ngoan ngoãn như vậy, lại còn ra mặt cứu cậu khi gặp nguy hiểm.

Phải biết rằng huyết mạch của nhà họ Trương đem lại khả năng tự phục hồi vô cùng thần kỳ, cho nên mới có thể phong ấn được thứ đó mà không bị nó nuốt gọn.

Nhưng mặc dù là vậy, phong ấn mười mấy năm đó cũng suýt lấy mạng bố cậu".  
Nói đến đây, bà Tư như thể đã thấm mệt nên dừng lại một lát rồi chớp mắt nhìn tôi.  
Lúc này tôi đang tập trung nghe bà ấy nói, không hề để ý rằng toàn thân mình đã toát hết mồ hôi lạnh, thậm chí cả bộ quần áo tôi đang mặc đã ướt đẫm.  
"Ông nội cậu quả thực rất giỏi.

Chúng ta sinh ra làm người, bất kể là tu Đạo gì thì trong lúc nguy nan cũng chỉ nghĩ tới bản thân mình.

Nhưng ông nội cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới bản thân mà luôn đặt đạo nghĩa lên trên hết".  
Như thể sợ tôi không hiểu nên bà Tư chậm rãi giải thích:.

Bạn đang đọc truyện tại ( Т R U М T R U Y E N.

mE )
"Ông nội cậu liều mạng bảo vệ cậu, cũng có nghĩa là liều mạng bảo vệ huyết mạch nhà họ Trương".  
Nói dứt lời, bà cụ đang ngồi trước mặt tôi như thở phào một hơi, một tay chống xuống đất rồi chậm rãi đứng dậy.  
"Việc đã đến nước này, những thứ tôi có thể nói cũng chỉ có vậy.

Hiện giờ Trương gia thôn đã tuyệt diệt, lại còn xuất hiện một con đường âm dương như vậy nên những việc sau này phải nhờ cả vào cậu!"  
Không biết tại sao nói nhiều chuyện về ông nội tôi lại giống như gợi lại ký ức bi thương của bà Tư vậy.

Tôi nhìn rõ trong đôi mắt mờ đục của bà ấy ngân ngấn nước.  
Những việc về sau tôi cũng lờ mờ biết được  
Bà nội biết chuyện ông nội định hy sinh mạng sống để bảo vệ tôi nên tự mình treo cổ tự vẫn ở cái cây trước thôn.  
Những dữ kiện lộn xộn trong đầu tôi như được xâu lại thành chuỗi từng chút một.  
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ hơn thì vẫn còn rất nhiều điều khó hiểu..


 
Chương 330: Số Mệnh Là Số Mệnh!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ví dụ như hành động của người dân Trương gia thôn hôm nay và ngọn đèn mà ông nội tôi để lại có ý nghĩa gì?
Còn nữa, điều tôi muốn hỏi là tại sao bà Tư lại biết rõ chuyện của ông nội tôi như vậy?
Có điều chưa đợi tôi mở miệng ra hỏi thì bà Tư đã quay lưng định rời khỏi đó.

"Đợi đã!"
Thấy bà Tư chưa nói hết câu chuyện đã định rời khỏi, tôi vội vã đứng dậy muốn gọi bà ấy lại nhưng chợt nhận ra cơn đau trên người khiến tôi không đứng dậy nổi.

Thấy tôi lớn tiếng gọi nhưng bà Tư không hề có ý định quay đầu lại.

Bà ấy vừa đi vừa lầm bầm niệm gì đó.

"Nhóc con, sau này đừng về Trương gia thôn nữa.

Đừng để tượng người gỗ liễu bên trong cậu tiếp xúc gần với thánh địa, giờ nó đã nghĩ tới cách để giải trừ phong ấn nên cậu phải tự bảo trọng nhé!"
Cùng với giọng nói nhỏ dần, bà Tư nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

"Bà già này già thế rồi mà còn nhanh nhẹn gớm".

Có vẻ quan hệ giữa ông cụ Tôn và bà cụ này khá tốt nên nói chuyện không hề khách sáo.

Thấy bà ấy đi khỏi, ông ấy còn bất mãn phàn nàn một câu.

Sau khi bà Tư đi khỏi tôi mới có tâm trạng để nhìn xung quanh.

Hóa ra tôi đang ở Trương gia thôn, nằm trên chiếc giường của tôi.

Mọi thứ xung quanh đều vô cùng quen thuộc, nhưng không gian lại rất yên lặng.

Không có tiếng người nói chuyện, không tiếng chó sủa gà kêu, thậm chí đến cả một bóng quỷ cũng không có nốt, yên lặng như một ngôi nhà bị bỏ hoang.

"Đại đồ đệ, tôi biết giờ trong lòng cậu còn nhiều mối nghi ngờ, sau này chúng ta sẽ cùng tìm lời giải cho những vấn đề đó.

Nhưng hiện giờ, tôi phải lập tức đưa cậu rời khỏi đây".

Ông cụ Tôn thấy tôi không lên tiếng thì vẻ mặt ảo não đưa mắt nhìn xung quanh, ông ấy biết tôi đang buồn phiền vì nhìn thấy cảnh căn nhà đìu hiu này.

Ông cụ Tôn vội vã khoác tay tôi lên vai mình rồi dìu tôi đứng dậy.

"Sư phụ...!tôi vẫn không hiểu, tại sao Trương gia thôn phải bị tuyệt diệt cơ chứ?"
Cú sốc ngày hôm nay quả thực là quá lớn khiến tôi nói không ra hơi.

"Không phải tôi đã nói rồi sao, số mệnh, là số mệnh!"
Ông cụ Tôn cũng không muốn giải thích, hiện giờ vẻ mặt ông ấy như thể đang lo lắng, chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Thấy ông cụ Tôn không muốn nói nhiều, tôi cũng không hỏi nữa mà cùng ông ấy ra khỏi Trương gia thôn.

Khi đi qua cổng thôn, cỗ quan tài máu kia vẫn ở đó nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là cổ thi kia không còn ở đó nữa.

Tôi có chút thất vọng, lần này về thôn không những không tìm thấy bố mẹ tôi mà tôi còn phải gần như tận mắt chứng kiến người trong thôn chết sạch.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 331: “cổ Thi Sao Cổ Thi Đó Cũng Lên Núi À”


Ông Tôn dìu tôi đi ra khỏi thôn nhà họ Trương, vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh.   
“Nói ra thì dài, tôi muốn cậu quay về thôn Trương gia vốn là muốn xem sự xuất hiện của cậu có thể ngăn cản được kiếp nạn của thôn hay không.

Giờ xem ra tôi đã tính nhầm rồi”.   
Ông Tôn nói nhỏ như sợ người khác nghe thấy.

Nhưng xung quanh ngoài tôi và ông Tôn ra thì làm gì còn có ai?  
Tôi lại trùng lòng.  
Kiếp nạn của bốn mươi năm trước, ông nội tôi đã cứu được vài người nên mới có thể khiến cái thôn này tiếp tục tồn tại.   
Nhưng lần này, ngoài tôi ra thì thôn Trương gia đã hoàn toàn diệt vong.   
Thấy bộ dạng thất vọng tột cùng của tôi thì ông Tôn vội vàng an ủi.   
“Nhưng chuyện của bố mẹ cậu thì tôi vẫn còn chút hi vọng.

Bà Tư đã dùng một vài cách thông thiên nói với tôi rằng, bố mẹ cậu vẫn còn sống…”  
Nói xong câu đó thì ông Tôn bỗng khựng lại, chau mày và đổi lời.  
“Dù sao cũng chưa chết nên cậu nhóc cũng đừng tuyệt vọng nữa”.   
Tôi sững sờ.

Cách nói của ông Tôn có phần kỳ lạ, sao nghe cứ như còn ý tứ thâm thúy khác nữa vậy?.

Truyện Cung Đấu
Đang định hỏi ông Tôn thì ông lập tức cầm tay tôi và chạy lao về phía trước.   
“Đi nhanh đi nhanh, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, cổ thi kia hình như sắp xuống núi rồi!”  
Nhìn bộ dạng của thầy Tôn có phần gấp gáp tới mức lạc cả giọng.

Tôi mặc kệ cơn đau nhói trên người, bước chân mỗi lúc chạy một nhanh hơn.   
“Cổ thi sao? Cổ thi đó cũng lên núi à?”  
Tôi kinh ngạc, cổ thi xuất hiện thực sự quá đột ngột, hơn nữa hành tung còn quỷ dị khó lường.   
Trước đó tôi còn tưởng cổ thi này có giăng mắc gì từ kiếp trước với mình hoặc là cổ thi nhận nhầm tôi với cố nhân nên mới bám lấy bảo vệ tôi như vậy và còn giết cả Uy Chấn Tử muốn hãm hại tôi nữa.  
Nhưng giờ phân tích kỹ ra thì mới cảm thấy dường như người mà cô ta giúp không phải tôi mà chính là tượng người bằng gỗ liễu trên người tôi.   
Như vậy thì tôi cũng hiểu tại sao cùng lúc giúp tôi cô ta lại gắn thêm mắt quỷ khiến tôi đau như chết đi sống lại trên người mình.   
Nghĩ tới đây tôi đột nhiên nghiến răng vì uất hận.   
Đáng hận nhất chính là cổ thi đó còn biến thành bộ dạng của mẹ tôi.   
“Cô ta lên núi làm gfi? Lẽ nào muốn vào vùng đất thánh sao?”  
“Hầy, đồ đệ của tôi ơi, giờ là lúc nào rồi mà cậu còn có thời gian đứng đây mà hỏi ngọn ngành chứ? Đợi chúng ta sống sót quay về rồi tính tiếp đi!”.


 
Chương 332: “mẹ Kiếp Chồn Yêu Chặn Đường Rồi!”


Ông Tôn đã cuống lắm rồi.

Ông ấy vừa chạy vừa không ngừng quay đầu lại nhìn phía sau giống như có thứ gì đó đuổi theo mỗi lúc một gần vậy.   
Thấy ông ấy căng thẳng như vậy thì tôi cũng sợ hãi bèn vội vàng nhìn về phía sau.   
Nhưng ngoài vùng núi hoang vắng ra thì tôi chẳng thấy gì.

Đừng nói là cổ thi mà đến ngay cả một chút sát khí cũng không có.   
Nhưng đúng lúc tôi đang hoang mang không hiểu thì bỗng có tiếng loạt soạt từ bụi cỏ bên cạnh vọng tới.   
Sau đó là một âm thanh truyền vào tai người.

Quang cảnh vừa nãy còn trong xanh bỗng nổi sương mù.    
Màn sương lập tức bao trùm lấy chúng tôi và che mất đi tầm nhìn của con đường phía trước.   
Thấy vậy, ông Tôn lập tức khựng người giống như bị dừng hình tại chỗ.   
“Mẹ kiếp, chồn yêu chặn đường rồi!”  
Ông ấy gầm lên.   
“Cái đám chồn yêu này, tao có ý tốt cho chúng mày đường lui mà chúng mày không biết trân trọng à?”  
Sau tiếng chửi mắng thì ông Tôn lấy từ trong ngực ra một thứ giống như cái bật lửa và khẽ chà xát, ngọn lửa lập tức bùng lên.   
Nhưng điều kỳ lạ là ngọn lửa này lại có màu xanh lam chứ không phải màu lửa như bình thường.   
Ngọn lửa vừa bùng lên thì bàn tay ông Tôn run run rồi quay ngoắt lại phía sau giơ lên như tỏ ra vô cùng kiêng dè ngọn lửa này.   
Ông ấy cẩn thận giơ lên cao và lớn giọng nói.   
“Nhìn thấy lửa trong tay tao chưa? Nếu như đốt lên người chúng mày thì đừng nói là tu vi và thịt bị biến thành hư vô mà đến ngay cả sau này cũng không có khả năng đầu thai thành người đâu!”  
Tôi đứng bên cạnh nhìn chăm chăm ngọn lửa màu xanh.

Nói ra thật thần kỳ, Ngọn lửa này có thể xóa tan sương mù.

Chỉ cần là những nơi ông Tôn giơ nó lên thì sương mù như tan ra và tạo thành một khoảng không thoáng đãng.   
Cùng với âm thanh vang lên của ông Tôn thì tiếng soạt soạt vừa nãy đột nhiên dừng lại, thế nhưng sương mù thì vẫn bay lơ lửng, lúc đậm lúc nhạt như đang do dự điều gì đó.   
“Sao, không có chúng mày chút bài học thì chúng mày tưởng tao nói đùa à?”  
Thấy con đường trước mắt vẫn còn mù mịt, ông Tôn nóng ruột, bèn nghiến răng chửi một câu, sau đó tay còn lại tạo thành hình hoa sen, nhắm thẳng vào ngọn nửa và sau đóng búng một cái vào không gian.   
Một ngọn lửa nhỏ như hạt vừng bay ra.   
Một giây sau, nơi ngọn lửa bay tới đột nhiên phát nổ, một tiếng kêu the thé đầy đau đớn vang lên..


 
Chương 333: Xem Ra Đó Là Kiệt Tác Của Ngọn Lửa Kia


Âm thanh tới quá đột ngột khiến tôi giật bắn mình, nhưng âm thanh đó cứ như bấm phải nút dừng, lập tức im bắt.   
Trong không gian, một thứ mùi không rõ là gì bay tới.   
Đó là mùi cháy khét và mang thêm cả mùi thơm đặc biệt.   
Tôi còn chưa rõ đó là chuyện gì thì luồng sương mù trước mặt lập tức tan biến..

Tiên Hiệp Hay
Tiếng soạt soạt trước đó biến thành tiếng bước chân rời rạc như có thứ gì đó đang hoảng loạn, nháo nhào cả lên vậy.   
“Coi như chúng mày biết điều.

Nói cho chúng mày biết.

Hôm nay mối thù giữa đồ đệ của tao và chúng mày đã được giải quyết.

Con chồn trong lồ ng kia, khi nào về tao sẽ thả nó, nếu như còn bám không chịu buông thì không dễ bỏ chạy như thế này đâu!”  
Thấy tiếng bước chân xa dần, ông Tôn còn không quên ra uy.   
Tôi lập tức hiểu ra.

Mặc dù trước đo không biết ông Tôn đã dùng cách gì để cắt đứt sự giăng mắc giữa tôi và chồn yêu nhưng do chúng tôi vội vã nên nhất thời quên mất thả con chồn ở trong sân nhà.   
Thế nên chồn yêu cảm thấy không cam tâm, muốn tìm cơ hội để đòi mạng tôi nữa.   
Ông Tôn vừa nói dứt lời là cổ thi sẽ đuổi theo thì đám chồn đã chặn đường chúng tôi.   
Không thể phủ nhận cái thứ này rất thông minh, kỳ quái.   
Đợi khi sương mù tan hết, tôi vội vàng nhìn về phía ngọn lửa xanh bay đi thì chỉ thấy một đống bột màu trắng ở đó.   
Xem ra đó là kiệt tác của ngọn lửa kia.  
“Sư phụ, đây là lửa gì vậy? Trông có phần thần bí”.   
Tôi không nhịn được bèn hỏi ông Tôn với vẻ tò mò.   
Ông Tôn cẩn thận dập lửa, sau đó cất vào trong người.   
“Loại lửa này nói ra thì huyền diệu lắm.

Nếu như không phải hiện tại tôi khống chế chưa tốt thì đến cả cổ thi nó cũng có thể đốt chết đấy”.  
Nói tới ngọn lửa này, khuôn mặt ông Tôn hiện lên vẻ kính nể.   
“Lửa này không dùng để thiêu người mà chuyên dùng để thiêu tà vật, thế nào, thần kỳ không?”  
Lửa chuyên dùng để thiêu tà vật sao? Sao tôi chưa từng nghe thấy vậy?  
Thấy khuôn mặt hoang mang của tôi, ông Tôn chậc lưỡi rồi lại dìu tôi đi về phía trước.   
Nhưng vừa đi được hai bước thì đằng trước có động tĩnh.   
Hai chúng tôi lập tức nín thở, cẩn thận lắng nghe âm thanh.   
“Sư phụ, hình như có người lái xe tới”..


 
Chương 334: “đè Chết Sao”


Tôi cảm thấy chột dạ, lẽ nào là Uy Chính Thiên?  
Nhưng sau khi nghe kỹ tiếng xe thì ông Tôn lại tỏ ra khá bình thản.

“Cuối cùng cũng tới rồi, cô nhóc này lái xe không được, chậm quá!”  
Ông ấy lầm bầm với vẻ không hài lòng.

Chiếc xe cũng dần đập vào tầm mắt chúng tôi.

“Sư phụ, chuyến đi này xem ra sư phụ còn suy nghĩ chu toàn hơn tôi nữa.

Sư phụ đã sớm dự liệu sẽ có chuyện không hay xảy ra phải không? Còn chuẩn bị cả đường rút lui nữa”.

Đợi chiếc xe tới gần tôi mới phát hiện ra hóa ra người lái xe là Phương Tuyết.

Từ sau khi chúng tôi bước vào thôn nhà họ Trương thì không biết là do bị ảnh hưởng bởi cổ thi hay là do cổng gió âm bị tế máu mà toàn bộ các thiết bị thông tin đều mất tín hiệu.

Mà lúc này Phương Tuyết lại xuất hiện ở đây thì chắc chắn là có người đã thông báo trước với cô ta và hơn nữa còn trước lúc chúng tôi xuất hiện nữa.

Người này cũng chỉ có ông Tôn mà thôi.

“Hi, đây gọi là có chuẩn bị ắt sẽ không có tai họa mà.

Tôi biết là cái bà già đó sẽ không có ý tốt đưa chúng ta đi cùng nên tôi đã tính toán một giờ, bất kể cậu có ngăn cản được đám người dân thôn đó hay không thì sự việc ở đây cũng nhất định phải kết thúc trong ba tiếng đồng hồ”.

Vừa nói, ông Tôn vừa cười he he.

“Vì vậy tôi đã sắp xếp Phương Tuyết, sau khi xong việc tới đón chúng ta một chuyến”.

Nói xong, ông ấy lại đắc ý nhìn tôi và bắt đầu khoác lác.

“Thấy chưa, may mà người làm thầy như tôi có sự sắp xếp, nếu không có đi tới trời tối thì chúng ta cũng chẳng nhìn thấy chiếc xe nào đâu, nói không chừng còn bị cổ thi kia dày vò cho một trận nữa”.

Nói xong thì Phương Tuyết cũng đã dừng xe trước mặt chúng tôi.

“Tôn đại sư, Trương Ly, tôi không tới muộn chứ? Vừa nãy trên đường nhiều sương mù quá, tôi suýt nữa không đi ra nổi đấy”.

Vừa nhìn thấy chúng tôi, Phương Tuyết lập tức thở phào, sau khi đợi chúng tôi lên xe thì Phương Tuyết vội đưa cho tôi hai chai nước và còn sợ hãi vỗ vỗ ngực của mình.

“May mà sương mù tan nhanh, nếu không thì suýt nữa tôi đè chết một con chồn rồi!”  
“Đè chết sao?”  
Tôi bị đám chồn hành hạ tới mức sợ hãi nên nghe thấy từ chồn là lập tức dây thần kinh căng như dây đàn, vội vàng hỏi.

“Không nghe người ta nói là suýt nữa sao? Nếu như đè chết rồi thì còn có ‘suýt nữa’ hay không?”  
Có lẽ vì có cứu viện tới nên ông Tôn thở phào bèn thư thái dựa vào ghế sau.

.


 
Chương 335: “giống Như Huyết Mạch Nhà Họ Trương Của Cậu Vậy”


“Nào đồ đệ, giờ để sư phụ giải thích cho cậu, không phải vừa rồi cậu tò mò ngọn lửa đó là gì sao? Đó là lửa của người nuôi lửa”.   
“Người nuôi lửa sao?”  
Tôi sững sờ, cái tên này đúng là tôi lần đầu nghe thấy.   
“Hầy, bảo cậu kiến thức nông cạn mà cậu vẫn còn không tin.

Người thông thạo âm dương trong thế gian này nhiều như sao trên trời, chức nghiệp của các môn phái cũng không giống nhau, có tộc cản thi, có tộc Miêu Cương, và có cả Lê tộc quỷ thuật, còn có cả Tây dương tà thuật, những môn phái này đều có các cách trừ ma vô cùng đặc biệt”.   
“Thế nhưng phần lớn các môn phái đều dựa vào việc truyền thừa để kéo dài.

Cũng có những tộc thì trừ ma dựa vào sự kéo dài của huyết mạch, hơn nữa sự kéo dài này lên tới hàng nghìn năm, năng lực đương nhiên là vượt người thường”.   
“Người nuôi lửa chính là một tộc người trừ ma có từ xa xưa dựa vào việc lưu truyền huyết mạch.

Tôi nghe nói, người trong tộc bọn họ sau khi ra đời phải phế bỏ một đoạn xương, dùng tâm hỏa đốt đoạn xương này rồi dùng máu tinh nuôi lửa, nuôi mười mấy hai mươi năm thì ngọn lửa cũng được tạo thành”.   
“Một khi ngọn lửa được tạo thành thì có thể thiêu rụi mọi hồn ma của thế gian, vô cùng lợi hại”.   
Nghe ông Tôn giải thích cặn khẽ tôi bỗng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.   
Mặc dù tôi cũng nghe nói tới những tộc người trừ ma dựa vào việc lưu truyền huyết mạch nhưng người nuôi lửa thì đúng là chưa bao giờ nghe thấy.   
“Nhưng cũng không thể trách cậu chưa từng nghe qua được, lúc tộc người này hưng thịnh cũng không ai biết, không ai hay.

Thế nhưng dù có truyền thừa bằng huyết mạch thì cũng không thể tránh khỏi sự đứt đoạn, đó chính là tàn lụi”.   
Vừa nói, ông Tôn vừa liếc nhìn tôi.  
“Giống như huyết mạch nhà họ Trương của cậu vậy”.   
“Vì vậy đồ đệ, tôi cảm thấy giờ cậu nhanh chóng sinh ra một em bé mới là chuyện chính.

Cậu xem, tình hình không hay như vậy, nhỡ đâu cậu gặp phải chuyện gì khó lường, sau khi cậu chết, thì coi như huyết mạch nhà họ Trương bị cắt đứt hoàn toàn, tới khi đó còn ai có thể phong bế được tượng người gỗ liễu chứ?”  
Lời nói của ông Tôn vừa thật vừa đùa nhưng tôi nghe mà cảm thấy mắc nghẹn.    
“Sư phụ, chuyện về người nuôi lửa chúng ta tạm gác qua một bên.

Tôi muốn biết, rốt cuộc cổ thi muốn làm gì? Mục đích đi ra sau núi của cô ta là gì? Và cả những người dân thôn kia nữa, tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ bị điều khiển đi ra sau núi giống như những người đàn ông trước đó bị dùng máu tế bái ấy”.  
Thấy tâm trạng của ông Tôn khá tốt, chịu nói với tôi nhiều hơn thì tôi nhân cơ hội tung ra vấn đề mà tôi muốn ông ấy giải thích.   
Ông Tôn vuốt cằm rồi mới bày ra bộ mặt nghiêm túc.   
“Một lần mà hỏi nhiều câu như vậy thì cậu phải để tôi suy nghĩ đã”.   
“Chúng ta nói câu đầu tiên trước nhé, trước đó tôi đã nói với cậu rồi.

Mục đích của cổ thi này chính là phá giải phong ấn tương quan về huyết mạch giữa cậu và người gỗ liễu kia.

Cô ta đi ra sau núi chính là vì muốn thu thập huyết linh thay thế cho người gỗ liễu.

Nhưng tôi đoán lần này cô ta không thành công”.   
Ông Tôn nhìn tôi bằng ánh mắt thần bí khó lường và tiếp tục trả lời..


 
Chương 336: “cổng Gió Âm”


“Nói về câu hỏi tiếp theo.

Chuyện ngày hôm nay đúng là số mệnh.

Bà Tư nói với cậu nhiều chuyện về ông nội cậu như vậy mà không nói những người của thôn Trương gia sớm đã chết rồi.

Do ông nội cậu đã cải mệnh làm trái ý trời giúp họ tiếp tục sống sót”.

“Hả? Ông…ông có ý gì? Tại sao người của thôn Trương gia lại phải chết?”
Ông Tôn không giải thích còn đỡ, càng giải thích thì tôi càng không hiểu.

“Cậu còn nhớ bà Tư nói khu vực sau núi của là nơi như thế nào chưa?”
Tôi suy nghĩ lại và buột miệng.

“Cổng gió âm”
Ông Tôn gật đầu.

“Đúng vậy, cổng gió âm là một cái cổng có thể đi vào và vậy thì phải có người canh cửa đúng không?”
Tôi nhất thời không hiểu ý tứ của ông Tôn, chỉ cảm thấy có lý nên gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi, động gió âm cần phải có người trấn áp và người của thôn Trương gia sinh ra đã phải gánh sứ mệnh đó!”
Tôi sững sờ, người của thôn Trương gia từ khi sinh ra đã có một sứ mệnh như vậy sao? Vậy có nghĩa là thôn Trương gia xuất hiện gần sau núi không phải là một sự trùng hợp mà là sự sắp đặt sẵn có?
“Khi bọn họ còn sống thì trấn thủ cổng dương gian, còn khi chết thì trở thành âm binh trấn thủ cổng âm gian.

Hai mươi năm một vòng luân hồi, vốn không hề có bất trắc gì.

“Đáng tiếc, điều này đã bị nhà họ Uy với hành động mù quáng cứ cho mình đúng làm đảo loạn từ bốn mươi năm trước.

Sự bước vào của người gỗ liễu đã phá hủy luân hồi, nó đã hút toàn bộ những hồn thể vốn phải vào cõi âm vào người mình,.


 
Chương 337


“Sư phụ, những thứ khác thì cũng thôi, chuyện lớn như vậy, ông không giấu tôi có được không? Ông biết những gì, mau nói cho tôi”  
Thế nhưng ông Tôn cũng không hề bị rơi vào bẫy của tôi, tôi càng nóng ruột thì ông ấy càng trở nên điềm đạm.   
“Chính vì chuyện quan trọng nên tôi không thể giải thích lung tung cho cậu được.

Nhỡ đâu giải thích sai, gây thêm rắc rối thì chi bằng đợi có thời gian tôi với cậu tới tiên đường của nhà họ Uy, có lẽ khi đó có thể tìm được đáp án mà cậu mong muốn”.   
Nói xong, ông Tôn nhắm mắt lại ngủ.   
Lúc này, Phương Tuyết im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.   
“Có một chuyện tôi phải nói với mọi người.

Trước khi tới đây đón hai người tôi đã đặc biệt đi tới gần cao ốc Phương Viên một chuyến.

Tôi…tôi phát hiện ở đó có chút kỳ lạ”.  
Lời nói của Phương Tuyết có phần hụt hơi như sợ hãi.   
Lúc này tôi mới phát hiện ra sắc mặt Phương Tuyết có gì đó không ổn.   
“Sao thế? Cao ốc Phương Viên có gì kỳ lạ sao?”  
Ông Tôn vừa nhắm mắt nghe thấy vậy thì vội mở ra, sà lên hỏi Phương Tuyết.   
Phương Tuyết quay lại nhìn chúng tôi với vẻ sợ hãi, sau đó ngập ngừng nói.   
“Mọi người cũng biết, từ khi cao ốc Phương Viên nổi lên với chuyện ma quỷ thì nơi đó đã bị phong bế.

Nhưng tối qua tôi lại mơ thấy mẹ tôi, bà nói là bà nhớ tôi, bảo tôi đi thăm bà, nên tôi…nên tôi đã mang theo ít giấy tiền tới gần tập đoàn Phương Viên định đốt cho bà ấy, nhưng…”  
Nói tới đây, Phương Tuyết đột nhiên giật mình, sắc mặt càng trắng bệch hơn, hai tay ôm chặt vô lăng của cô ta trở nên run rẩy.   
“Lúc tôi đi đốt giấy tiền, tôi, tôi nhìn thấy mẹ bước ra từ cao ốc Phương Viên.

Bà ấy cứ gọi tên tôi, nói tôi đi tới cạnh bà ấy.

Chỉ có điều sau khi đi tới chỗ bị phong ấn thì bà ấy không thể bước ra được nữa, cứ đứng ở phía xa đó vẫy tay gọi tôi liên tục”.   
“Đợi đã, cô nói hồn thể của mẹ cô vẫy tay với cô, kêu cô đi cùng bà ấy sao?”  
Ông Tôn nghe Phương Tuyết nói xong thì cuống quýt vỗ mạnh vào lưng tôi.  
Lưng tôi vốn bị mắt quỷ dày vò như muốn chết đi sống lại, rồi lại không biết bà Tư làm cái quái gì trên đó nữa nên giờ đau tới mức người cứ như đi mượn.   
Cộng thêm với việc ông Tôn đập mạnh như vậy khiến cơ thể tôi run lên bần bật.   
“Sao thế sư phụ, sao kích động vậy ạ?”  
Tôi đau tới mức nghiến răng, chỉ cảm thấy phản ứng của ông Tôn có phần hơi quá.   
Tình hình của cao ốc Phương viên do chính mắt tôi nhìn thấy.

Bên trong có hàng trăm hồn thể bay qua bay lại, hơn nữa đó vốn là địa bàn của nhà họ Phương, có mẹ của Phương Tuyết cũng chẳng phải điều gì kỳ lạ.   
Thế mà rõ ràng là sắc mặt ông Tôn trở nên khó coi vô cùng.

.


 
Chương 338: Còn Sợ Tôi Chưa Đủ Đau Hay Sao


“Đồ đệ, lẽ nào cậu không phát hiện ra điểm gì bất ổn sao?”  
“Mặc dù ai cũng có thể nhìn thấy hồn thể trong tập đoàn Phương Viên nhưng chúng không bao giờ vượt giới, cũng không hề biểu hiện ý hại người.

Vậy mà bây giờ Phương Tuyết có thể cảm nhận được sự kêu gọi của hồn thể trong đó, điều này bất thường rồi!”  
Mặc dù ông Tôn đang hỏi tôi nhưng không hề đợi tôi trả lời mà vội vàng nói ra đáp án với tôi.   
Nghe phân tích của ông Tôn, tôi lập tức giật mình.   
Chẳng phải vậy sao? Từ sau khi tôi biết tập đoàn Phương Viên bị người khác mở đường âm dương thì nơi đó luôn có hồn ma ngao du, nhưng dù bị người khác phong ấn trước đó hay là sau này thì đám hồn thể đó cũng chỉ ở trong phạm vi của tập đoàn Phương Viên, chưa bao giờ đặt chân đi chỗ khác.

Ngoài ý muốn tấn công tôi ra thì có thể nói là chúng vô hại đối với người bình thường.   
Thấy ông ấy không đáp, tôi cũng không gặng hỏi nữa mà chỉ đành tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, thầm nghĩ tới chuyến đi kéo dài hai tiếng của mình.

Nói không chừng giờ tôi nghỉ ngơi một lát thì khi về tới thành phố, vết thương trên người tôi đã gần như hồi phục.  
Thế nên trong lúc đi đường tôi vẫn âm thầm vận tinh khí trong người mình, muốn đẩy nhanh tốc độ hồi phục.

Thế nhưng, khi xe đã về đến thành phố, các vết thương trên người tôi vẫn chẳng hề giảm bớt.  
Tôi cau mày lại, thầm cảm thấy dường như tốc độ hồi phục của mình đã chậm hơn trước rất nhiều.  
Nếu là trước đây thì với cơn đau như thế này chỉ cần vài tiếng đồng hồ là đã gần khỏi hẳn hoặc ít nhất cũng sẽ hồi phục tới mức độ không ảnh hưởng đến đi lại vận động.  
Nhưng giờ thì khác, mãi đến khi chiếc xe đã dừng trước cửa nhà, tôi vẫn phải chật vật lắm mới bước xuống được khỏi xe.  
Ông cụ Tôn cũng nhận ra sự bất thường này.  
"Đại đồ đệ, có vẻ như thể chất của cậu không được tốt như trước đây, hay là có gì bất thường?"  
Thấy tôi đi một bước cũng đau đến nghiến răng nghiến lợi, mặt ông cụ Tôn trở nên trầm ngâm.

Ông ấy dìu tôi vào nhà, sau đó đột nhiên véo mạnh một cái vào cánh tay rôi.  
Ông cụ Tôn véo rất mạnh nhưng tôi còn chưa kịp kêu đau thì trên tay đã tím bầm lại một vết.  
"Mẹ kiếp, sư phụ làm gì vậy? Còn sợ tôi chưa đủ đau hay sao?"  
Tôi ôm cánh tay nhìn ông cụ Tôn bằng ánh mắt khó hiểu, hoàn toàn không hiểu nổi ông ấy hành động như vậy để làm gì.  
"À...!đại đồ đệ, không hay rồi.

Xem ra mắt quỷ trên người cậu đã có tác dụng, nó làm vẩn đục máu của cậu".  
Nhìn vết bầm trên tay tôi, ông cụ Tôn xụ mặt ra một đống.  
"Cậu xem vết bầm này còn hơi chuyển màu đen, là biểu hiện của việc tà khí xâm lấn vào cơ thể.

Xem ra bước đầu tiên của đối phương là làm vẩn đục huyết mạch của nhà họ Trương".  
Nghe ông cụ Tôn nói xong, tôi vội nhìn vào vết bầm trên tay mình.

Quả thực đúng như ông ấy nói, mặc dù nhìn qua chỉ giống như bị tụ máu nhưng bên dưới lại hơi chuyển màu đen.  
Tôi nhớ tới lời bà Tư nói lúc trước, cơ thể tôi phong ấn được tượng người gỗ liễu là bởi tôi mang huyết mạch nhà họ Trương.

Chính nhờ khả năng phục hồi thần kỳ của tôi nên mới phong ấn được nó.  
Nếu giờ tôi mất đi khả năng này thì khả năng hồi phục của tôi cũng chẳng khác nào người bình thường.

Nếu như vậy, cơ thể tôi dần dần sẽ không thể chống lại nổi sự ăn mòn của tượng người gỗ liễu.  
Nghĩ đến đây tôi vô cùng kinh ngạc.  
"Sư phụ, sư phụ nói đây là bước đầu tiên, vậy còn bước thứ hai thì sao? Không phải là...!muốn chiếm lấy thân xác tôi đấy chứ?"  
Giết tôi thì chắc chắn là không thể, bà Tư đã nói rồi, trước đây tượng người gỗ liễu chỉ đơn giản là được phong ấn trong cơ thể bố tôi.

Nhưng đến đời tôi thì ông nội đã dùng pháp thuật trói buộc mệnh cách của nó và tôi lại với nhau.

Điều đó có nghĩa, có tôi thì mới có nó, có nó thì mới có tôi.  
Cho nên cách duy nhất chính là chiếm lấy thân xác tôi.  
Ông cụ Tôn cau chặt mày lại đến nỗi hai hàng lông mày như dính chặt vào nhau, không khẳng định cũng không phủ định điều tôi vừa nói.

Có điều, ông ấy chỉ nhìn tôi hồi lâu với vẻ nặng nề.  
"Cậu không phải sợ, nếu quả thực là như vậy thì chỉ cần tôi còn ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng chiếm đoạt thân xác cậu!".


 
Chương 339: Muốn Cử Động Cũng Không Cử Động Được


Khi vào đến nhà, ông cụ Tôn bắt đầu giúp tôi trục xuất tà khí này ra khỏi cơ thể.

Ông ấy cầm một cây kim châm vào lưng tôi.

Ngay khi cây kim đó chạm vào da thịt, tôi mới biết hóa ra còn có cảm giác đau đớn đến nỗi khiến cơ chế tự bảo vệ của con người cũng trở nên vô tác dụng.  
Khi cây kim đó c ắm vào người tôi, cơn đau vượt quá sức chịu đựng của tôi ập tới khiến tôi bỗng chốc tối tăm mặt mũi rồi ngất xỉu luôn.  
Nhưng mặc dù đã ngất đi nhưng cơn đau trên người vẫn không hề thuyên giảm.  
Cảm giác kỳ dị này giống như là bị bóng đè vậy, mặc dù vẫn nhận biết được mọi thứ xung quanh nhưng làm cách nào cũng không tỉnh dậy được nên chỉ đành nằm im để cơn đau giày vò trong bất lực.  
Vốn tôi đang nằm bò trên giường, còn ông cụ Tôn đằng sau đang tập trung châm cứu cho tôi nên không để ý rằng tôi đã ngất đi từ bao giờ.

Thấy tôi không ho he gì, ông ấy còn tưởng tôi ý chí kiên cường cố gắng không kêu đau.  
"Được đấy đại đồ đệ, một thời gian không gặp xem ra cậu cũng có chút tiến bộ.

Cây kim Thanh Mãng Dẫn Sát này mặc dù có tác dụng tiêu diệt tà khí trong cơ thể rất tốt nhưng bị nó châm vào thì chẳng khác gì bị gãy xương rách thịt, sau đó nó mới dần tách tà khí kia ra khỏi máu thịt cậu được".  
"Mặc dù tôi chưa trải qua loại đau đớn này nhưng nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi.

Thật không ngờ nhãi ranh cậu còn không thèm kêu ca, bái phục bái phục".  
Ông cụ Tôn ở đằng sau ríu rít khen ngợi tôi, sau đó liên tục cắm cây kim vào sâu hơn.  
Tôi nằm đó muốn kêu cũng không kêu nổi, muốn cử động cũng không cử động được.

Tôi đau đến mức chỉ muốn kêu la thấu trời, chết đi sống lại.  
"Ơ? Không đúng!"  
Ông cụ Tôn còn đang hăng say tuyên dương tôi thì đột nhiên đổi giọng.  
Tiếp theo đó tôi cảm giác cơ thể mình như được thả lỏng ra, cây kim sau lưng như bị bắ n ra ngoài.  
"Chẳng lẽ là yêu tinh nghìn năm hay sao mà tà khí lại nặng thế này.

Cây kim Thanh Mãng Dẫn Sát của tôi suýt thì bị nó ăn mòn rồi".  
Giọng nói đầy vẻ sợ hãi của ông cụ Tôn khiến tôi hơi có ý thức trở lại, một lúc lâu sau tôi mới có sức quay lại nhìn ông ấy.  
Chỉ thấy ông cụ Tôn đứng dưới ngọn đèn, mặt đầy xót xa nhìn cây kim trong tay.  
Nhờ có ánh đèn, tôi nhìn thấy con mãng xà màu xanh ở trên cây kim đã bị một màu đen phủ lên.  
Loại kim châm này mặc dù trước đây tôi chưa từng được thấy nhưng ông cụ Tôn từng nhắc tới nó.

Ông ấy nói nó được làm phép An Nhẫn Thủy mà An Nhẫn Thủy này là thứ khắc tinh, trị được ngũ quỷ, tuyệt mệnh, sát khí Ngũ Hoàng, sát khí Nhị Hắc,...  
Đến pháp khí hóa giải sát khí lợi hại như vậy mà còn bị phản phệ thì sát khí trong người tôi phải đáng sợ đến mức nào?  
"Lần này rắc rối to rồi, nếu cây kim này không dùng được thì tà khí bên trong cậu không thể tách ra được.

E là có dùng cách khác cũng không được"..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom