Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 280


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi ngược lại.

Tào Thần sững sờ, kinh hãi há miệng.

“Sao, sao cậu biết? Lẽ nào việc chồn biết nói là thật sao? Tôi cứ tưởng đó là một giấc mơ…đúng vậy, năm đó con chồn còn hỏi tôi một câu, nó nói: Cậu xem tôi có giống con người hay không?”
Nhìn Tào Thần bị dọa tới mức tái mặt, tôi chau mày bèn hỏi ngay.

“Vậy năm đó anh đã trả lời là gì?”
Tôi biết, Hoàng Tào đã gặp phải con chồn dụ nói chuyện.

Chuyện này nói ra có phần tà ma.

Nếu như không nói kỹ thì không hiểu vì thực ra là ở con người có những quyền lực của thiên đế.

Quyền lực đó là gì? Nói đơn giản đó là chút năng lượng có thể khiến cho những loại vật có phần tinh quái có thể biến thành con người.

Giống như ngũ đại tiên đã nhắc tới trước đó.

Bọn chúng không hề giống trong phim tức là khi tu vi đạt tới trình độ nhất định thì có thể tự nhiên biến thành con người.

Vì chỉ riêng việc có đủ lợi ích vẫn chưa đủ, muốn biến thành con người thì phải dựa vào quyền lực thiên đế trên cơ thể con người mới được.

Lúc này, bọn chúng sẽ tìm tới con người để đạt được điều đó.

Quá trình dụ người nói ra cực kỳ đơn giản.

Đó là đám động vật sẽ bắt chước giống như con người, tự mặc đồ lên người mình hoặc là đội mũ, ăn mặc như người sống rồi đi tìm đại một người và bước tới hỏi một câu.

“Cậu thấy tôi có giống người hay không?”
Nếu lúc này người kia đáp lại kiểu như ‘giống’ thì con vật đó sẽ thật sự biến thành người, từ đó được liệt vào hàng tiên gia và trở thành thần tiên.

Còn người giúp chúng thành tiên thì đương nhiên cũng tạo nên thiện duyên và những con vật kia sau khi thành tiên cũng sẽ đi bảo vệ gia đình của người đó.

Nhưng nếu người mà chúng dụ nói ra không biết điều, nói là ‘không giống’ hoặc là trả lời những câu kiểu phủ định thì tu vi mấy trăm năm của con vật đó coi như công cốc, phải làm lại từ đầu, tu lại hàng trăm năm, đợi tu vi đủ rồi thì mới có thể đi dụ người khác nói ra tiếp.

Thế giới này thật kỳ diệu, giữa vạn vật luôn có mối liên hệ với nhau, vật này gắp liền với vật khác thật vi diệu.

Tào Thần nghe tôi trả lời thì cười khổ.

“Trương đại sư, nếu là lúc cậu mười hai tuổi, trong đường núi tối tăm gặp phải một con chồn biết đứng thì cậu sẽ có phản ứng gì? Tôi làm gì dám trả lời, đến cả tiếng kêu còn không phát ra được chỉ biết vừa chạy vừa ngã lồm cồm về tới nhà”.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 281: Anh Ta Tiếp Tục Kể Lể Với Tôi


Khi nghe anh ta nói tới đây thì tôi bỗng trùng lòng.

Cuối cùng cũng đã tìm ra được mấu chốt của toàn bộ vấn đề ở đâu rồi.

Chẳng trách đêm đó chúng tôi lạ bị chồn yêu chặn đường một cách vô duyên vô cớ.

Có lẽ đó chính là con chồn năm xưa định dụ Tào Thần nói ra đây mà.

Vì nó không thể thành tiên nên hận chuyện đó và mới tới báo thù nhà họ Tào.

Trước đó đã từng nói, nhà Hoàng Cường có phong thủy cực tốt, nằm trên đường long mạch, những nơi như này thường xuất hiện chồn yêu muốn thành tiên, điều này chẳng có gì kỳ lạ.

Rõ ràng Tào Thần không hề ý thức được việc cái chết của bố mình chính là do hành động vô ý năm xưa của mình gây ra.

Anh ta tiếp tục kể lể với tôi.

“Khi đó tôi ngủ liền ba ngày, sau đó bố mẹ nói với tôi, có thể trên đường tôi trúng gió nên bắt đầu sốt và nói nhảm, sốt ba ngày mới hết”.

“Lúc tôi tỉnh lại trong đầu cũng mơ mơ màng màng, nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm đó cũng mơ hồ, vì vậy tôi mới tưởng rằng do tôi sốt cao quá nên nằm mơ”.

Nói tới đây, Tào Thần nhìn tôi với vẻ chần chừ giống như đang chứng thực.

“Trương đại sư, cậu nói xem chuyện tôi gặp phải năm đó có phải là thật hay không? Nếu là thật, vậy thì bố tôi…lẽ nào chết thảm cũng liên quan tới chuyện đó?”  
Mặc dù Tào Thần thật thà nhưng không ngốc, kết hợp những chuyện xảy ra gần đây và suy nghĩ một lúc thì anh ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi nhìn anh ta và không nói gì, nhưng ánh mắt của tôi thì đã cho anh ta đáp án chính xác rồi.

Tào Thần sững sờ nhìn tôi, rồi đột nhiên ôm đầu ảo não.

“Nhưng tại sao nó lại làm như vậy chứ? Tôi chẳng qua là vì sợ nên không trả lời câu hỏi của nó, cũng không hề hại nó, nó có cần phải lấy mạng của gia đình tôi như vậy không? Hơn nữa khi đó tôi vẫn còn là một đứa trả, tôi còn chưa trách nó dọa tôi sợ chết khiếp, tại sao nó lại gây rắc rối cho tôi chứ?”  
Tào Thần không thể hiểu được những khúc mắc trong vấn đề dụ người nói ra của con chồn và đương nhiên cũng không hiểu được quan hệ lợi và hại trong chuyện đó.

Chuyện dụ người nói ra này nào có quan tâm tới việc bạn là con nít hay không?   
Có những con vật nhiều tâm cơ còn chuyên đi tìm bọn trẻ con mới lớn.

Vì sao chứ?.

ngôn tình sủng
Vì trẻ con thì ít tâm cơ, đơn thuần hơn, chỉ cần nghĩ gì là nói đó, không giống người lớn, còn phải suy nghĩ xem chuyện này chuyện kia có mang lại rắc rối gì cho bản thân họ hay không.

Chỉ có điều con chồn kia đã chọn nhầm thời điểm, tự dưng chọn giữa đêm hôm khuya khoắt thì ai mà chẳng sợ khiến người ta tưởng còn gặp phải ma nữa cơ đấy.

Có điều về lý là như vậy nhưng chồn yêu là loại hiểu về đạo lý sao?  
Đương nhiên là không, nếu không nó đã không được mệnh danh là thận trọng và có tính báo thù mạnh như vậy.

.


 
Chương 282: Đang Đi Học Hay Là Đi Làm”


“Tào Thần, chuyện tới nước này, tôi cũng không giấu anh nữa.

Cái chết của bố anh đúng là có liên quan tới việc năm xưa anh gặp con chồn.

Có điều anh cũng không làm sai gì, chỉ là anh đã vô tình khiến con chồn đó không thể thành tiên nên nó mới hận anh tới tận xương tủy”.   
Tôi cố gắng giải thích thật nhẹ nhàng cho Tào Thần, sợ anh ta nghĩ không thông mà lao đầu vào chỗ chết.   
Vì dù sao thì người thường cũng khó thể chấp nhận được chuyện bố mình bị hại chết như vậy.  
Nhưng vẫn có một số điều tôi nghĩ không thông.   
Một trong những điều đó là tại sao chồn yêu không lấy mạng của Tào Kiến Quân khi đó mà lại bẻ gãy tay ông ta trước sau đó cho ông ta thời gian điều trị rồi sau đó mới ra tay tàn nhẫn tiếp?  
Lẽ nào chỉ đơn giản là để hành hạ Tào Kiến Quân sao?  
Nhưng nghĩ kỹ thì hình như không phải.  
Bởi vì cùng với việc hành hạ Tào Kiến Quân, đổi mạng với ông ta thì con chồn đó cũng phải chịu sự đau đớn hành hạ.   
Mặc dù loài chồn vô cùng nhỏ mọn, tính toán nhưng ý thức về đồng đội cực mạnh.

Nếu như đồng đội của mình gặp khó khăn, dù có phải liều mạng nguy hiểm thì nó cũng sẽ tới cứu.   
Vì vậy đúng ra bọn chúng sẽ không chịu để đồng đội của mình bị hành hạ như vậy mới phải.   
Một chuyện nữa tôi cũng không nghĩ ra là tại sao con chồn phải đợi tới mười năm mới báo thù?  
Hơn nữa người đầu tiên báo thù tại sao lại là Tào Kiến Quân mà không phải là Tào Thần?  
Tôi càng nghĩ càng thấy có điều kỳ lạ nhưng lại không tìm ra được nguyên do.   
Nghĩ một lúc tôi mới buột miệng hỏi.   
“Năm nay anh 22 tuổi, đang đi học hay là đi làm?”  
Câu hỏi này của tôi chỉ đơn thuần là sợ Tào Thần quá đau lòng nên cố ý đổi chủ đề và trò chuyện mà thôi.   
Nào ngờ một câu hỏi vô tình lại hỏi đúng chỗ cần hỏi.   
Đôi mắt Tào Thần đỏ au, anh ta đáp lại tôi bằng giọng khàn khàn.   
“Tôi sớm đã bỏ học rồi, đi làm trong huyện.

Đã có cả vợ.

Đúng ra hai ngày này đến ngày sinh của cô ấy, bố tôi có thể được gặp cháu trai mà ông ấy hằng mong ước, thật không ngờ…”  
Vừa nói thì chủ đề lại quay về cái chết thảm của Tào Kiến Quân.

Tào Thần ôm mặt khóc không thành tiếng giống y như một đứa trẻ.   
Nghe Tào Thần nức nở nói xong, trong đầu tôi như có luồng điện phóng qua và lập tức hiểu ra một chuyện.   
Con chồn đợi mười năm, đợi đến khi Tào Thần trưởng thành, có đời sau rồi mới báo thù.   
Lẽ nào để Tào Thần có thể trải qua bi kịch tan cửa nát nhà?  
Tôi bỗng thấy ớn lạnh.

.


 
Chương 283: Đây Còn Là Tiên Sao Là Ác Ma Thì Có!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Oán hận của con chồn quá lớn, nó cho rằng g iết chết Tào Thần thì dễ dàng cho anh ta quá nên đã nhẫn nhịn mười năm, định hành hạ đến chết người nhà anh ta trước để anh ta chịu đựng tận cùng của nỗi đau rồi mới tới lượt anh ta.

Nếu đúng là như vậy thì đúng là quá độc ác.

“Tào Thần, đêm trước hôm bố anh qua đời, anh có ở bên cạnh ông ấy không?”  
Dường như tôi dần dần có được đầu mối nên vội vàng hỏi Tào Thần.

Tào Thần lắc đầu.

“Sau khi tôi kết hôn đã chuyển tới huyện sống.

Lúc bố tôi gãy tay chỉ có mẹ ở bên cạnh ông ấy, vì vậy cảnh tượng khi đó cũng là do tôi được mẹ nói lại”.

Nghe Tào Thần nói vậy tôi mới hoàn toàn hiểu ra.

Chẳng trách con chồn đó báo thù được một nửa rồi dừng lại, hóa ra là vì để đợi Tào Thần trở về, sau đó khiến Tào Kiến Quân chết trước mặt Tào Thần.

Nó tạo ra cái chết thảm của ông ấy!  
“Mẹ kiếp, con chồn này đúng là tàn độc, lại muốn tuyệt diệt cả nhà anh!”  
Hiểu rõ ý định của chồn yêu, tôi tức giận buột miệng chửi.

Mặc dù hành động năm xưa của Tào Thần hại con chồn mất đi tu vi mấy trăm năm khiến người ta cảm thấy tiếc nuối nhưng dù gì anh ta cũng vô ý, không hề làm sai điều gì.

Chỉ vì một hành động vô ý của một đứa trẻ mười hai tuổi mà khiến con chồn báo thù với hành độc tàn nhẫn độc ác như thế thì thực sự không thể chấp nhận nổi!  
Đây còn là tiên sao? Là ác ma thì có!  
Nếu nó đã muốn thành ác ma thì tôi sẽ trừ yêu diệt ma luôn!  
Dù sao mối thâm thù đã được tạo ra, dù tôi không xen vào những chuyện tiếp theo thì sau khi con chồn hại chết nhà Tào Thần xong cũng sẽ ngay lập tức báo thù lên đầu tôi.

Vì vậy chuyện này tôi càng không thể bỏ mặc được.

“Tào Thần nhanh nào, chúng ta phải vào trong huyện tìm vợ của anh!”  
Lúc này Tào Thần vẫn còn chìm đắm trong đau thương, không hề ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Nghe tôi bảo đi tìm vợ mình thì còn tưởng tôi lo lắng cho việc lâm bồn của vợ anh ta.

“Đại sư, con người cậu thật tốt, nhưng cậu yên tâm, đứa bé dự sinh vào ngày mai, vừa rồi tôi cũng đã gọi điện cho vợ rồi, tạm thời không có vấn đề gì, hơn nữa ông bà cũng đang ở cùng cô ấy.

Dù không nói thẳng ra nhưng người nhà cũng sợ điềm xui nên nói tôi ngày mai quay về ở bên cạnh là được”.

Tào Thần lấy ống tay áo lau nước mắt, nói xong thì nâng chén rượu lên uống.

Tôi thấy anh ta không còn được minh mẫn thì sốt ruột.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 284: Nhưng Tôi Không Nói Ra Được


Nghĩ tới việc lúc này có khả năng con chồn yêu sắp ra tay thì tôi càng sốt ruột hơn.   
Tào Thần vẫn còn chưa bình tĩnh trở lại, đột nhiên thấy tôi nghiêm túc như vậy thì sững người.

Nhưng may mà anh ta không ngốc nên vẫn kiên quyết gật đầu.  
“Tin! Trương đại sư, cậu nói gì tôi cũng tin!”  
“Nếu đã tin tôi thì nghe tôi nói.

Hậu sự của bố anh giờ chỉ có thể được như vậy.

Những chuyện khác để mẹ anh lo.

Chúng ta mau quay về huyện...!Mà không, một mình anh quay về ngay, ngay lập tức!”  
“Nhớ kỹ, nhiệm vụ của anh chỉ có một, mau quay về huyện ở cạnh vợ mình, nhất định không được rời nửa bước, tuyệt đối cẩn thận để phòng những người muốn tách anh ra, một khi có gì đó không ổn thì lập tức gọi điện thoại cho tôi”.   
Tối sốt ruột dặn dò sau đó quay người rời đi.   
Tôi vốn định cùng Tào Thần đi chăm sóc vợ anh ta nhưng nghĩ có khi tới lúc đó có thể chồn yêu đã nhanh hơn chúng tôi một bước và tới huyện thì có nói gì cũng là muộn.   
Chậm một bước thì có thể chuyện gì cũng sẽ rơi vào thế bị động.   
Giống như Tào Kiến Quân, cuối cùng dù tôi có tìm được con chồn đổi mạng đó thì cũng không thể làm gì được nữa, chỉ có thể trân trân nhìn ông ta bị hành hạ mà chết thảm.   
Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra lần hai được.   
Thấy tôi chỉ nói vài câu không ra đầu ra đuôi rồi bỏ đi, Tào Thần có phần hoang mang.   
“Đại sư, cậu định đi đâu?”  
Lúc này sắp ra khỏi sân thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tôi quay đầu lại dặn dò anh ta một câu với vẻ không an tâm.   
“Còn một câu tôi muốn dặn dò anh, nếu…tôi nói là nếu thôi”.   
Câu nói tiếp theo thật khó nói nên lời.   
Nhìn bộ dạng của tôi, Tào Thần cũng trở nên căng thẳng, thậm chí là khuôn mặt còn có phần trắng bệch.   
Sau khi do dự vài giây, tôi nghiến răng nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ dặn dò rằng.   
“Thôi bỏ đi, anh quay về chuẩn bị chút đồ, một con gà nướng, một bát cơm sống dở, một bó hương, những thứ khác đợi tôi nghĩ ra rồi nói tiếp, nhanh, giờ về luôn đi!”  
Nói xong, tôi không lải nhải thêm gì nữa mà vội vàng bỏ đi.   
Điều tôi không nói ra là có khả năng đứa trẻ trong bụng vợ anh ta đã bị ly miêu hoán thái tử rồi.   
Nói cách khác là đứa bé mà cô ấy mang thai có khả năng không phải là một con người.   
Nhưng tôi không nói ra được.   
Dù sao bố anh ta vừa mới bị chồn yêu hại chết, việc vợ mình sắp lâm bồn đúng ra sẽ giúp anh ta được an ủi một chút nhưng kết quả là đứa bé lại không phải là người.

.


 
Chương 285: Việc Còn Lại Là Chờ Đợi


Giờ nếu tôi nói cho anh ta biết sự thật thì có lẽ anh ta sẽ phát điên mất?  
Vì vậy giấu được lúc nào hay lúc đó, hi vọng là chỉ do tôi nghĩ nhiều mà thôi.

Ra khỏi nhà họ Tào tôi chạy vào cửa tiệm nhỏ trong thôn mua  một cái cuốc chim, một cái xẻng và cả một cái thùng sắt lớn rồi tới cửa hàng thực phẩm chín mua năm con gà quay.

Chuẩn bị xong những thứ đó, tôi đổ dầu vào thùng sắt, xách những thứ đó đi tới ngọn núi gần nơi đây nhất.

Tìm một địa hình bằng phẳng và tôi bắt đầu cắm đầu đào hố.

Đào cái hố này cũng cần chút kỹ thuật, miệng rộng dưới hẹp, hơn nữa còn là hố vát.

Với cái hố này chui vào rất dễ nhưng muốn chui ra thì mất sức.

Chỉ riêng việc đào cái hố đã khiến tôi ngốn gần hai tiếng đồng hồ.

Sau khi đào xong tôi lại đắp đống đất bên miệng hố và bôi một lớp dầu lên thành hố.

Sau khi làm xong, tôi mệt tới mức toàn thân nhức mỏi, tay thì nổi lên mấy cái bọng nước.

Sau đó tôi vứt năm con gà nướng vào trong hố rồi mới phủi tay, thu dọn đồ nghề và quay đầu đi xuống núi.

Việc còn lại là chờ đợi.

Sau khi xuống núi tôi lại quay về nhà họ Tào.

Đúng là Tào Thần đã nghe lời.

Khi tôi trở về thì anh ta đã lái xe trở về nhà mình trong huyện, nhưng khi tôi gọi điện thì giọng nói của anh ta vẫn còn mang vẻ nghi ngờ.

“Trương đại sư, cậu bảo tôi quay về có phải là sợ chồn yêu chuẩn bị ra tay với vợ và con trai của tôi không? Nhưng ở đây cách nhà tôi mấy chục cây số, nó tới kiểu gì chứ? Hơn nữa trong huyện thành không giống nông thôn.

Ở đây người đông, xe nhiều, tới đây thì nó không sống nổi đâu”.

Vậy thì có khác gì anh ta cho rằng tôi đang lo chuyện không đâu chứ.

Tôi không giải thích gì cho anh ta chỉ nhấn mạnh là anh ta chuẩn bị hết những thứ tôi dặn sau đó chăm sóc tốt vợ anh ta là được, còn về phía gia đình thì tôi sẽ để ý cho anh ta.

Sau khi giúp mẹ Tào Thần một hồi rồi ăn thêm bữa cơm và nghỉ một giấc ngắn thì trời đã tối.

Tôi vác chim cuốc và lại đi lên núi.

Còn chưa đi tới cái hố thì tôi đã nghe thấy tiếng kêu.

Tiếng kêu the thé vừa giống tiếng kêu cứu vừa giống tiếng kêu gọi, nghe vô cùng cấp bách.

Tôi cảm thấy vui mừng, xem ra đã thành công rồi.

Tôi vội vàng tăng tốc, chạy về phía trước cái hố.

Khi tôi tới nơi thì nhìn thấy một cái đống màu vàng với cái đuôi đang đi vòng quanh cái hố, thi thoảng lại thò nửa người vào nhưng dường như còn kiêng dè nên vội rụt lại và rồi lại đi vòng quanh cái hố nữa.

.


 
Chương 286: Đây Là Chuyện Ai Cũng Biết


Đợi khi tôi tới gần, cái thứ đó nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì cảnh giác ngẩng đầu, hai con mắt bé tí của nó nhìn tôi.   
Quản nhiên là một con chồn yêu.   
“Súc sinh, để tao xem mày chạy đi đâu!”  
Vừa nhìn rõ đó là một con chồn thì tôi lập tức giơ cuốc chim lao về phía nó và chửi rủa.   
Vốn con chồn yêu nhìn thấy tôi còn nhe răng định hù dọa, bày ra vẻ tấn công tôi.

Kết quả bị tôi quát cho thì lập tức sợ hãi, quay đầu bỏ chạy, mặc kệ tất cả.   
Cái thứ đó chạy cũng nhanh ghê, trong chớp mắt đã không thấy đâu.

Tôi cũng không đuổi theo mà chỉ đi tới cái hố và đưa tai lên nghe bên trong.   
Bên trong phát ra tiếng kêu the thé yếu ớt.   
Tôi nhếch miệng cười, không ngờ chuyện tôi làm lại thuận lợi đến vậy.  
Tôi đào cái hố này gọi là hố tuyệt hộ.

Đây cũng là thứ mà năm xưa ông nội dạy cho tôi, nhưng trước giờ ông không đào bao giờ, tuyệt hộ mà, nghe cái tên đã biết là cái hố này dùng để bắt cả gia hộ.   
Chồn thích ăn gà, đây là chuyện ai cũng biết.   
Tôi nghĩ, con chồn yêu kia chạy tới đòi mạng của Tào Kiến Quân thì chắc chắn nó sẽ sống ở gần khu núi này, hơn nữa nó đổi mạng còn không hề dùng mạng của chính mình.   
Chồn cũng giống như những loại động vật có vú khác, có phân cấp bậc và cũng phân kẻ đứng đầu.

Hơn nữa điều thú vị nhất là bọn chúng không có kẻ đứng đầu mà còn có cả quân sư.    
Kẻ đứng đầu có nhiệm vụ dẫn dắt toàn tộc quần sinh tồn, còn quân sư thì phụ trách chỉ huy và đưa ra mưu sách.    
Nếu theo như những gì Tào Thần nói thì con chồn mà anh ta đắc tội có lẽ đã có tu vi hàng trăm năm, chỉ thiếu một bước nữa là thành tiên.

Con chồn đó có lẽ đã có cấp bậc thần tiên trong bầy của chúng, những con chồn khác nhìn thấy nó đều phải quỳ lạy hành lễ.   
Với một sự tồn tại như vậy mà nó lại có thể dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của người khác sao?  
Thế là lúc này công dụng của quân sư được thể hiện.

Nó sẽ chọn ra một con chồn chịu đổi mạng trong bầy.   
Như vậy, chỉ cần con chồn kia có ở đây thì sẽ có một bầy đi theo nó.   
Và cái hố tuyệt hộ này là tôi chuẩn bị để cho bọn chúng.   
Giờ đây vùng nông thôn không giống như trước kia nữa, mức sống của người dân đã được nâng cao, nhà nhà đều có nhà lớn sân rộng tường bao quanh.     
Mục đích của việc xây tường bao quanh đương nhiên là để đề phòng những loại động vật bắt gà trộm chó, vì vậy họ thường xây tường rất cao và còn ghim cả mảnh sành vào đầu bờ tường.

.


 
Chương 287: Thứ Tôi Muốn Chính Là Âm Thanh Đó


Như vậy khi những còn chồn muốn nhảy vào trong sân thì đều phải chuẩn bị tình huống sẽ bị đám mảnh sành kia cứa rách bụng.   
Những thứ ăn được mà không thể trộm thì đương nhiên không thể tồn tại.

Vì vậy giờ ở vùng nông thôn, cơ hội nhìn thấy chồn cũng ít đi.   
Tôi đã nhắm đúng vào điều đó nên mới đào cái hố này.   
Thực ra đối với cái hố như thế này mà muốn bắt một con chồn trưởng thành sẽ rất khó.

Chồn trưởng thành có trí thông minh không kém gì so với đứa trẻ hai, ba tuổi.

Với cái bẫy quá rõ ràng thế này thì bọn chúng chẳng thèm nhìn lấy một cái.   
Thứ tôi muốn bắt chính là chồn nhỏ.   
Chồn nhỏ thường xốc nổi, nôn nóng, nhìn thấy cái hố như thế này đối với chúng mà nói giống như chiếc hộp Pandora vậy, không chui vào thì đúng là có lỗi với bản thân.   
Hơn nữa trong cái hố của tôi còn có cả gà nướng nữa chứ.   
Chỉ cần một con chồn chui vào thì nó muốn chui ra cũng khó.   
Miệng hố đều là dầu, hơn nữa cái hố còn hơi xiên, muốn bò ra thì thật sự là phải tốn sức.   
Bò không ra được sẽ gọi đồng bọn tới cứu, vì vậy một còn lọt hố thì sẽ có một con khác mò tới.   
Đây chính là cái gọi là hố tuyệt hộ.   
Nếu là tháng chạp thì cái hố này sẽ còn phát huy tới cực hạn, đổ nước vào hố, đợi khi nước đóng băng thì chỉ cần một con lọt vào thôi cũng sẽ không thể nào bò ra được.  
Tôi khom người nhìn vào trong.

Mặc dù không thể nhìn rõ nhưng tôi có thể mơ hồ thấy không chỉ có một con.   
Tôi hài lòng lấy từ trong người ra một cái bật lửa và ngồi bên cạnh cái hố.   
Tôi bật lửa lên và bắt đầu hành hạ đám chồn con này.   
Nói là hành hạ nhưng thật sự tôi không dám ra tay, dù sao thì cái thứ này cũng quá tà ma, tôi mà ép chúng quá thì ai biết được chúng sẽ làm ra những chuyện gì.   
Tôi đốt một lá cây khô và vứt vào bên trong cái hố.   
Lá rơi vào đáy hố chỉ còn lại là đốm lửa nhưng đã đủ để dọa đám chồn kia sợ hãi kêu lên the thé.   
Thứ tôi muốn chính là âm thanh đó.   
Tôi khẳng định con chồn già kia chắc chắn ở gần đây và nó sẽ bước ra đàm phán với tôi.   
Tôi chậm rãi nhặt những thứ có thể đốt được và lại vứt vào cái hố.   
Thi thoảng lửa còn chưa tắt khiến cho lông đám chồn cháy kêu xì xì và chúng thét lên.   
Cũng không biết tôi đã ngồi bao lâu, lâu tới mức tôi không còn biết nhặt thứ gì để đốt nữa.

Đám chồn con trong hố cũng kêu tới mức khản giọng mà con chồn kia vẫn chưa chịu lộ mặt.   
Tôi tỏ ra điềm tĩnh nhưng thực ra thì đang sốt ruột lắm rồi.   
Tôi nhìn trời mỗi lúc một tối, nếu chuyện này không giải quyết trước lúc trời sáng thì e rằng sẽ loạn hết mất.

.


 
Chương 288: Cái Thứ Này Lại Có Thể Nói Đạo Lý Với Bạn Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tôi vội lấy điện thoại ra nhìn giờ.

Lúc này đã là hơn tám giờ, tôi bèn gọi điện cho Tào Thần.

“Phía anh thế nào rồi?”
Giọng nói của Tào Thần trong điện thoại có phần mệt mỏi.

“Trương đại sư, tôi quên không nói cho cậu, lúc chiều sau khi chúng ta gọi điện xong không lâu thì vợ tôi kêu đau bụng nên giờ đang ở trong bệnh viện đợi sinh rồi”.

Tôi nghe thấy vậy thì chột dạ.

Hỏng rồi! Lẽ nào con chồn không xuất hiện là vì nó đã ra tay, nó muốn liều mạng với tôi sao?
Tắt điện thoại, tôi trầm mặt nhìn xung quanh sau đó quay người thò tay vào trong cái hố.

Trong hố có vài con chồn, nếu như cứ thế thò tay vào thì sẽ bị chúng cào cho chảy máu, nhưng giờ tôi không sợ, bọn chúng đã sớm bị đám lửa vứt vào trong dọa sợ chết khiếp rồi.

Tôi thò tay vào thì túm được ngay đuôi của một con chồn con.

Tôi dùng sức, kéo nó ra khỏi cái hố.

Sau khi lôi ra, con chồn kia dường như sợ quá nên tới cả việc giãy giụa cũng không biết.

Tôi nghiến răng, lấy bật lửa ra, giơ con chồn lên cao và bật lửa vào đầu của nó.

Ngọn lửa đốt vào đầu con chồn, vừa đau vừa nóng, mặc dù không chết nhưng vô cùng khó chịu.

Con chồn con không chịu được nữa nên giãy giụa và gào thét.

Tôi dùng lực siết mạnh nó và nhìn chăm chăm về phía trước hét lên.

“Hôm nay tao đã dám đào cái hố này là dám làm chuyện tuyệt hộ.

Nếu không bước ra thương lượng thì tao sẽ lột da nó, và nướng nó cho chó ăn.

Câu nói của tôi đúng là đã mang hận tới tận xương tủy rồi.

Tôi lột da rồi nướng chín, đây có thể nói là thủ đoạn mà các thầy phù thủy thích làm.

Để tạo ra được sự oán hận tới cực độ của đám chồn.

Vì vậy bọn chồn sợ nhất là điều này.

Quả nhiên tôi vừa dứt lời thì có một con chồn to chậm rãi từ sau gốc cây trước mặt bước ra.

Với đôi mắt u ám màu đỏ và màu lông trắng vàng xen kẽ.

Đây chính là con chồn đã chặn đường chúng tôi.

Nó nhìn tôi chăm chăm và từng bước đi lại gần, sau đó khi còn cách tôi tầm một mét thì nói chậm rãi ngồi xuống.

Thực ra có thể nhìn ra ít nhiều tôi cũng cảm thấy căng thẳng.

Dù gì nó cũng sắp thành tiên mà đạo hạnh lại bị hủy hoại, chỉ riêng dựa vào việc tu luyện mấy trăm năm thì nó đã có thể chơi tôi đến chết rồi.

Giờ tôi khiêu chiến chẳng qua là vì muốn bóp nghẹt mạch sống của nó.

Nó là niềm tín ngưỡng của những con chồn khác.

Nếu đến cả đồng đội của mình mà nó không cứu thì nó sẽ hoàn toàn mất đi tín nhiệm.

Đạo lý này giống y như ở con người vậy.

Thấy nó ngồi xuống, tôi nuốt nước bọn rồi mới mở miệng đàm phán với nó.

“Tao biết nhà họ Tào đã hủy hoại đạo hạnh mấy trăm năm của mày nhưng mạng người liên quan tới trời đất, có trật tự nhân quả, mày báo thù chuyện năm xưa anh ta không lên tiếng thì cũng thôi, giờ còn hại cả gia đình anh ta, đây đúng là tạo ác! Nếu với tu vi như vậy, dù có thành tiên thì cũng chẳng phải chánh đạo gì!”
Tôi mở miệng ra là lấy đạo lý chèn ép để khiến nó cảm thấy vô lý.

Nhưng tôi bỗng nghĩ sai một vấn đề.

Cái thứ này lại có thể nói đạo lý với bạn sao?
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 289: Đã Cứu Được Người Chưa”


Sau một hồi giãy giụa thì con chồn nhỏ cũng chịu an phận, đơ người ra và không còn vùng vẫy nữa.   
Tôi dùng cỏ và vải mềm lót vào trong lồ ng rồi mới đặt nó vào.

Không phải vì điều gì mà là vì sợ cái thằng nhóc này sẽ đập vào lồ ng sắt mà chết.   
Đợi sau khi bố trí xong cho con chồn thì tôi lập tức gọi điện cho Tào Thần.   
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới kết nối.

Giọng nói vui mừng của Tào Thần vang lên.   
“Trương đại sư, sinh rồi! Là một thẳng bé bụ bẫm!”  
Nghe thấy vậy tôi mới thở phào nhẹ nhõm.    
“Chúc mừng chúc mừng”.   
“Trương đại sư, cậu không biết vừa rồi kỳ dị tới mức nào đâu.

Đứa trẻ sinh ra không hề khóc, hai con mắt đỏ rực cứ nhìn chăm chăm bác sĩ khiến bác sĩ đều sợ hết hồn”.   
Ngoài sự hào hứng ra thì Tào Thần còn mang vẻ sợ hãi.   
“Nhưng sau đó khi  tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu thì đứa bé lại bình thường, bắt đầu gào khóc.

Vừa rồi đã kiểm tra tổng thể một lần, tất cả đều bình thường!”  
Nghe Tần Thào vui mừng kể lại thì tôi không khỏi cười khổ.   
Đúng là ngàn cân treo sợi tóc.   
Nếu như tôi muộn một bước thì có lẽ đứa trẻ đã sớm bị hoán đổi rồi.   
Giờ tình hình nhà họ Tào đã được giải quyết hay nói chính xác là mối thù hận của con chồn đối với bọn họ đã chuyển qua tôi.   
Như vậy thì tôi ở lại nhà họ Tào cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.   
Tôi ngủ nửa tỉnh nửa mê ở nhà Tào Thần một tối.

Ngày hôm sau đưa theo con chồn nhỏ rời đi và chạy về nhà Hoàng Cường.   
Chuyện ở khu núi mới là chuyện lớn! Chỉ có làm rõ được nguyên nhân thảm cảnh chết chóc thì tôi mới có thể nghĩ ra được cách cứu sống Tam Thanh.    
Đợi khi tôi xách con chồn tới nhà Hoàng Cường thì Hoàng Cường đang ngồi trong sân phơi nắng, nhìn thấy tôi trở về, ông ấy căng thẳng sà tới.   
“Cậu nhóc, phía bên đó thế nào rồi? Đã cứu được người chưa?”  
Tôi nặn ra một nụ cười khó coi.   
“Đừng nhắc nữa ông Hoàng.

Sự hung hiểm của chuyến đi lần này, đợi sau này tôi từ từ kể kỹ lưỡng cho ông nghe.

Giờ tôi lên núi xem, ông có thể đưa tôi đi không?”  
Tối qua tôi ngủ không ngon rồi lại thêm cả đống phiền phức nên tinh thần của tôi có phần uể oải.   
Tới giờ tôi chẳng còn nghĩ tới việc nghỉ ngơi nữa, chỉ muốn nhanh chóng lên cái núi đó xem rồi tính tiếp..


 
Chương 290: Do Dự Không Dám Đi Tiếp


Ngọn núi cách nhà Hoàng Cường không xa lắm.

Hai chúng tôi đi men theo con đường tầm mười phút là tới.

Nhưng càng tới gần ngọn núi thì tôi càng cảm thấy luồng sát khí cực mạnh như muốn đâm xuyên qua tim phổi.

Không chỉ có vậy, xung quanh còn mơ hồ vang lên tiếng khóc cười của đám trẻ con.

Nghe giống như một khu vui chơi cỡ lớn cho trẻ vậy.

Bầu không khí kỳ dị khiến con chồn trong lồ ng trở nên an phận, nó nằm sạp xuống không dám lên tiếng.

Tôi thầm run sợ, động vật rất linh nghiệm, xem ra vùng này đúng là vùng đất đại hung rồi.

Đợi khi tới gần, tôi vừa nhìn là thấy một đám trẻ con đứa đứng ngồi trên đó.

Ngọn núi đúng như những gì Hoàng Cường miêu tả, ngoài đất ra thì chẳng có gì, giống như là một khu vực bị một công ty kiến trúc nào đó bỏ hoang chỉ còn đống xà bần vậy.

Tôi chau mày.

Dù có là bãi tha ma thì cũng phải có đất có đá có cát, như vậy thì mới có thể chôn được người khác.

Chứ nếu chỉ có đất, một trận mưa chẳng phải sẽ khiến đám mồ mả trôi sạch sao?  
Ai là người đầu têu chôn người chết ở nơi như thế này vậy?  
Tôi đang suy nghĩ thì Hoàng Cường đi trước dẫn đường đột ngột dừng lại.

Hình như ông ấy cảm thấy sợ hãi và kiêng dè, do dự không dám đi tiếp.

“Phía trước chính là ngọn núi toàn đất đó.

Chỗ đó giờ tà ma quá, cậu xem đám trẻ con đều là những đứa trẻ chết trong thôn.

Nếu đi tiếp thì sẽ khiến chúng chú ý.

Tôi quay qua nhìn Hoàng Cường.

Xem ra nơi này cũng giống như cao ốc Phương Viên, người thường có thể nhìn thấy những hồn thể của người đã chết.

“Ông Hoàng, ông ở đây đợi tôi đi, tôi đi tới gần xem sao, nếu như phát hiện ra điều gì đó bất ổn thì ông mặc kệ tôi, cứ chạy trước”.

Nói xong một mình tôi xách cái lồ ng đi gần về phía ngọn núi.

Điểm duy nhất khác biệt ở đây so với cao ốc Phương Viên đó là sát khí ở đây cực nặng, hơn nữa ngoài sát khí ra thì còn có thứ gì đó như linh khí bao xung quanh, rõ ràng là chẳng ra làm sao.

Tôi từ từ tiến thêm vài bước rồi không dám bước tiếp nữa.

Bởi vì những đứa trẻ trước đó còn đang làm việc của mình như không có chuyện gì thì lúc này đồng loạt quay qua nhìn tôi.

Cảnh tượng này giống y như lúc ở cao ốc Phương Viên.

Nghĩ tới việc Tam Thanh diệt một hồn thể mà mất mất ba hồn bảy vía nên tôi đương nhiên không dám khinh suất.

.


 
Chương 291: Vùng Đất Sống Hay Vùng Đất Chết”


Tôi vốn định lại gần nhìn phong thủy để xem long nhãn ở đâu.

Nhưng nào ngờ vừa tới gần thì sát khí giống như sương mù khiến tôi không thể nào nhìn rõ được địa hình xung quanh.

Thấy không nhìn được gì thì tôi cũng không dám thăm dò thêm, đành phải từ từ lùi ra.

Nói ra kể cũng lạ.

Tôi vừa lùi ra thì giống như bước ra khỏi địa giới của chúng vậy, thế là đứa nào đứa nấy không còn nhìn tôi nữa.

Thấy tôi bước ra, Hoàng Cường vội vàng sà lên hỏi.

“Thế nào rồi? Có nhìn thấy gì không? Không thể siêu độ những đứa trẻ đó sao?”
Câu hỏi của Hoàng Cường có phần kỳ lạ, ông ta còn quan tâm tới việc siêu độ cho mấy đứa nhóc đó sao?
Tôi lắc đầu, trong lòng như mơ hồ nắm được điểm gì đó nhưng lại nghĩ không thông.

Tôi còn thầm hi vọng có thể lẳng lặng nhờ tiên gia trên người tôi giúp đỡ.

Kết quả là giống y như những gì tôi nghĩ, người ta đã mặc kệ tôi.

“Ông Hoàng, không dễ xử lý, tôi vừa bước vào thì đối phương đã nhìn tôi với ánh mắt đầy địch ý, e rằng chúng không cho chúng ta có cơ hội để siêu độ đâu”.

Nghe tôi nói vậy Hoàng Cường có phần thất vọng nhưng ông ấy nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và lại hỏi tôi.

“Vậy khu núi này rốt cuộc là vùng đất sống hay vùng đất chết?”
Tôi nhìn trược khí và nhớ lại câu nói của Tam Thanh.

“Có người muốn tạo phản, định đảo lộn âm dương, cắt đứt mạch âm dương!”
Mạch đường âm dương bị cắt đứt thì âm tào địa phủ và dương gian sẽ giống như không còn ràng buộc và kiểm soát nữa, người chết chẳng phải cũng vì thế mà có thể xuyên qua dương gian sao?
“Ông Hoàng, sư thúc tôi đoán rằng, có người muốn gây đảo lộn âm dương.

Tôi nghĩ, nơi đây và cao ốc Phương Viên chính là nơi mà đối phương muốn thử nghiệm”.

Nói xong trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ.

“Đợi đã, lẽ nào…cả hai nơi này đều thất bại sao?”
Tôi giống như mơ hồ nắm bắt được đầu mối vậy.

Cả hai nơi này sự chết chóc đều trỗi dậy, hồn thể vượt giới, hơn nữa cùng trùng hợp là tất cả đều là vùng đất long mạch.

Điều duy nhất không giống đó chính là sát khí của cao ốc PHương Viên yếu đi nhiều và càng phù hợp với môi trường âm gian sinh sống hơn..


 
Chương 292


Thực ra từ trước tới nay những câu chuyện về âm dương luôn tồn tại.

Giờ đây còn có thể nhìn thấy những di tích về nghi thức tế bái nữa.

Có điều với những nghi thức thất bại mà bỏ mặc không quản này thì đây là lần đầu tôi nghe thấy.

“Cậu nhóc, sao cậu biết đây là nơi bỏ đi?”  
Hoàng Cường nghe phân tích của tôi thì cảm thấy không hiểu, cả người cứ như trên mây.

Tôi chau mày, cũng không giải thích gì nhiều, nói chính xác hơn thì tôi không biết nên giải thích như thế nào.

Suy nghĩ một lúc tôi lại lắc đầu và tự phủ định suy nghĩ của mình.

“Nói là bỏ đi thì không thích hợp lắm nhưng mục đích của đối phương là muốn mượn dùng long mạch phá vỡ âm dương.

Rõ ràng là cả nơi đây và cao ốc Phương Viên đều không thành công, mà ngược lại sẽ biến thành vùng đất sát khí cho những vong hồn không có nơi quay về tồn tại”.

Tôi chau mày như đang giải thích cho Hoàng Cường mà cũng giống như đang nói cho chính mình nghe.

Về ý đồ của đối phương, tôi thực sự không rõ lắm.

Nhưng sau khi  nhìn thấy tình hình ở đây thì trong đầu tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ.

Xem ra kẻ thiết kế căn bản cũng không thể khống chế được thế cục này.

“Cậu nhóc, vậy ý của cậu là nơi này chỉ được như vậy sao? Không thể cứu được nữa rồi sao?”  
Hoàng Cường nghe hiểu như không hiểu nên đành từ bỏ không hỏi tới cùng nữa, giờ ông ấy chỉ quan tâm tới kết quả.

Tôi gật đầu.

“Trước mắt thì bố cục chết chóc ở đây tôi không thể hóa giải được, hơn nữa những hồn thể này cũng không thể tùy ý siêu độ được”.

Sau khi nghe tôi trả lời thì rõ ràng là Hoàng Cường cảm thấy đau lòng.

Chuyến đi này tôi chẳng thu hoạch được gì, có điều thay vì hoang mang, chới với như lúc ở cao ốc Phương Viên thì giờ dường như đã có chút manh mối hình thành trong tôi về vấn đề này rồi.

Khi quay trở về thành phố, Liễu Nguyệt Như đang chăm sóc Tam Thanh, mấy ngày không gặp mà có vẻ Tam Thanh gầy đi nhiều.

Điều này càng khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.

Mặc dù tượng người bằng gỗ liễu giữ được hồn thể của Tam Thanh nhưng phần xác th1t không thể chịu đựng nổi so với sự mài mòn của thời gian, nếu như cứ tiếp tục kéo dài thì dù có một ngày tôi cứu được hồn thể của Tam Thanh nhưng xác th1t cũng sẽ không thể nào chịu đựng được nữa.

Có điều đúng lúc tôi đang cảm thấy như muốn sứt đầu bể trán thì sự việc đột nhiên xuất hiện chuyển biến.

Khi tôi vừa mới quay về thành phố ngày thứ hai thì có một người được gọi là bà Tư tới tận cửa.

Bà ta vừa mở miệng đã suýt ép tôi phải ra tay với bà ta.

.


 
Chương 293


“Cậu nhóc nhà họ Trương, tôi là bà của Uy Chính Thiên, nếu theo vị trí thì cậu phải gọi tôi một tiếng bà Tư mới phải”.

Tôi cảnh giác nhìn chăm chăm người phụ nữ chống gậy với hàm răng sắp rụng hết sạch ngay trước mặt.

Lúc này phía sau tôi là Liễu Nguyệt Như với vẻ bận rộn và Tam Thanh còn đang hôn mê bất tỉnh.

Lẽ nào nhà họ Uy định nhân cơ hội này để tuyệt diệt người khác sao?  
Đôi mắt tôi lạnh băng, sải bước đi tới trước ép bà ta lùi về sau đó ngoắc tay khóa chặt cửa, đôi mắt tôi để lộ sát khí nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của bà ta.

“Cậu nhóc nhà họ Trương, cậu không cần nhìn tôi bằng ánh mắt thù hằn như vậy, tôi đại diện cho nhà họ Uy tới đàm phán với cậu”.

Có lẽ thấy sát khí của tôi quá hùng hậu nên bà ta có phần không chịu được và nói ra ngay lý do tới đây của mình.

“Hừ, đàm phán? Chúng tôi và nhà họ Uy có gì mà đám phán chứ?”  
Người nhà họ Uy ai cũng lòng lang dạ sói, vô cùng tàn độc, những lời như vậy mà nói ra với tôi thì đúng là chuyện nực cười.

“Cậu nhóc, năm xưa tôi và ông nội cậu cũng có chút thâm tình, chỉ tính riêng điều này thì cậu cũng nên nói năng khách sáo với tôi một chút”.

Có lẽ bà Tư được người khác kính trọng đã quen nên không ngờ bị một kẻ vãn bối như tôi bật lại và cảm thấy khó chịu.

Thế nhưng bà ta không nhắc tới ông nội tôi còn đỡ.

Vừa nhắc tới khiến tôi càng muốn bốc hỏa.

“Câm miệng, không được nhắc tới ông nội tooi1”  
Tôi quát lên, cũng mặc kệ đối phương là một bà lão đã tám mươi tuổi, thế là tôi lao về phía bà ta.

Không phải tôi độc ác không nương tay với người gìa mà thực sự là thủ đoạn của nhà họ Uy nhiều vô số kể, tôi luôn phải chịu thiệt thòi, bị dắt mũi nên không thể không đề phòng.

Trước đây còn có Tam Thanh và ông Tôn giúp tôi, giờ thì chỉ có mình tôi, vì vậy tôi phải mạnh mẽ khi ra tay.

Hơn nữa tôi cũng không tin là trưởng bối của nhà họ Uy  thì lại dễ trúng chiêu của tôi như vậy.

Quả nhiên cú đấm của tôi không những không đánh trúng mặt bà ta mà thậm chí tôi còn ngã chống vó như chó táp phân.

Bà lão vừa nãy còn đứng trước mặt tôi đã biến mất ngay khi tôi giơ nắm đấm ra.

Không chỉ có như vậy, đợi khi tôi chật vật đứng dậy xong thì phát hiện xung quanh đã có sự thay đổi.

“Cậu về lúc nào vậy?”  
“Cậu vẫn còn mặt mũi quay về sao?”.

Ủng hộ chính chủ vào ngay ( ТRUM truyen.

me )
Bên tai tôi văng vẳng tiếng chửi rủa.

Tôi cảm thấy sợ hãi, lẽ nào là dịch chuyển không gian? Trong nháy mắt tôi đã quay trở lại ngay phía ngoài thôn nhà họ Trương.

.


 
Chương 294


Nhìn những người dân tập trung xung quanh mình tôi như bị người khác bóp nghẹt nội tạng, không thể thở nổi.

“Không đúng, đây nhất định là ảo ảnh! Trên đời này làm gì có cái gọi là dịch chuyển không gian thời gian chứ!”  
Tôi hoảng loạn tới mức cuống cuồng nhưng vẫn cố ép bản thân bình tĩnh lại.

Những dị nhân trên đời này không ít, thủ đoạn cũng nhiều vô kể, nhưng dù là kỳ dị thế nào thì cũng không thể nào có năng lực siêu nhiên giống như thể loại được biểu diễn trên truyền hình được.

Dịch chuyển không gian thời gian rõ ràng là một sự vô lý không tưởng.

Khả năng duy nhất chính là khi tôi ra tay với bà lão này thì bà ta đã sử dụng tà thuật với tôi.

Hoặc là khi chúng tôi nhìn thấy nhau lần đầu thì tôi đã bị trúng huyễn thuật của bà ta rồi.

Tôi cắn mạnh vào lưỡi, nhổ một ngụm máu tươi xuống đất.

Thế nhưng huyễn tưởng vẫn không bị phá vỡ.

Tôi cuống cuồng khi nhìn thấy mấy người phụ nữ lao lên như muốn xé nát mình.

Huyễn tưởng này chân thật quá, giống như tôi lại trở về cái ngày bị Uy Chính Thiên và người dân thôn đuổi như chuột chạy bờ tường vậy.

Nhưng những vết cào kia không hề khiến tôi cảm thấy đau đớn, tôi nhìn những cánh tay không ngừng cào cấu trên người mình giống như đang cào cấu trong không khí vậy.

Khi tôi cảm thấy không hiểu thì bên tai tôi vang lên một tiếng sét nặng nề.

Chỉ thấy những người dân thôn đang phát điên kia bị tiếng sét chấn nhiếp hồn thể và đột nhiên giống như người gỗ, người nào người nấy đứng bất động tại chỗ.

Tôi đang hoang mang không hiểu thì những người gỗ kia lại cử động trở lại.

Lần này bọn họ giống như nghe theo mệnh lệnh, vô thức xếp thành hàng sau đó lần lượt đi ra khỏi thôn.

Cảnh tượng kỳ dị đó khiến tôi trợn mắt, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh trở lại.

Hơn nữa người dân thôn càng lúc càng đông.

Tôi suy nghĩ thật kỹ và phát hiện ra điểm không đúng.

Lần trước khi nhà họ Uy tế bái thôn nhà họ Trương, ngoài tôi ra thì toàn bộ đàn ông trong thôn đều chết sạch.

Còn những người dân thôn trước mắt tôi đây, không chỉ có đàn ông mà thậm chí còn có rất nhiều khuôn mặt mà tôi không quen biết.

Điều không tưởng là có mấy người nhìn không tới hai mươi tuổi khiến tôi cảm thấy hết sức quen thuộc.

Tôi cảm thấy quen thuộc vì tôi nhìn thấy bộ dạng năm sáu bảy mươi tuổi của họ.

.


 
Chương 295: Trương Gia Thôn Sẽ Bị Tuyệt Diệt Ư


Nói cách khác, cảnh tượng trước mắt tôi là cảnh tượng xảy ra của bốn mươi năm trước.

Xem ra người mà họ vừa mắng không phải tôi mà là do bà Tư kia đã dùng cách gì đó khiến tôi đi vào trong góc nhìn của một người khác.

Thấy đám người kia dần xếp thành một hàng đi ra khỏi Trương gia thôn, tôi cũng nối vào sau hàng đi cùng họ ra khỏi thôn.

Tôi theo đoàn người đi càng ngày càng xa, sau đó đột nhiên phát hiện họ đang đi ra ngọn núi phía sau thôn!  
Lần trước tôi tới đó còn có rùa thần dẫn đường nên mới đi tới thánh địa được.

Đường núi gập ghềnh uốn khúc, nếu để tôi tự đi vào thánh địa thì có lẽ phải tìm rất lâu mới thấy đường.

Nhưng đoàn người này như thể được ai đó đi trước dẫn đường, không hề mất thời gian tìm đường mà thuận lợi đi thẳng vào thánh địa.

Mặc dù tôi đang ở trong ảo ảnh nhưng đây là lần thứ hai tôi vào thánh địa, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Vẫn là vùng đất hoang rộng mênh mông, có điều điểm khác biệt so với trước kia là ở vị trí trung tâm vùng đất hoang đã không còn ngọn đèn kia nữa mà xung quanh lại xuất hiện bốn cây cột trụ.

Lúc tôi vừa nhìn thấy thì không nhận ra cây cột này làm bằng chất liệu gì, chỉ cảm giác rằng bên trên khắc rất nhiều hình người, xung quanh hình người còn có rất nhiều ký hiệu nhỏ.

Nhìn có vẻ khá giống như tranh thờ vật tổ.

Có điều vì đứng khá xa nên tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ.

Vùng đất hoang này là thánh địa của người giữ đèn, những vật sống khác mà đặt chân vào đây thì chỉ có đường chết.

Thế nhưng đoàn người này lại đang chầm chậm bước vào trong thánh địa!   
Tôi vô cùng hoảng hốt, mặc dù họ đang bị kẻ khác điều khiển nhưng bước chân vào đó thì vẫn chỉ có đường chết.

Nếu tất cả bọn họ đều bước vào đó thì chẳng khác nào nhảy vào hố lửa.

Vậy thì cả Trương gia thôn sẽ bị tuyệt diệt ư?  
Tôi vô cùng hoảng loạn, vội vã lao lên trước ngăn cản.

Nhưng bất chấp tôi dùng lực thế nào thì họ vẫn ngẩn người ra không nói một câu nào.

Trong lúc nguy cấp, tôi vươn người ra chắn trước mặt họ, nhưng tôi như một vật thể trong suốt mà họ không thể nhìn thấy, chẳng những không cản được mà họ còn đi xuyên qua người tôi.

Lúc đó tôi mới nhận ra, tôi không thực sự có mặt ở đó.

Bà Tư cho tôi vào đây chỉ là muốn cho tôi thấy một số thứ mà thôi.

Sau khi nghĩ thông, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, tôi cũng đành kiên nhẫn đứng đó nhìn xem có chuyện gì xảy ra.

.


 
Chương 296: Đây Là Ngọn Núi Phía Sau Thôn Sao


Đúng lúc những người nông dân kia từng bước đi vào thánh địa, đột nhiên gió nổi lên từ tứ phía thổi vào bên trong.

Kể ra cũng thật kỳ lạ, gió vừa nổi lên thì những người nông dân ban nãy bị thôi miên đột nhiên như tỉnh lại vậy.

Họ ngơ ngác nhìn xung quanh rồi hỏi: "Đây là đâu vậy?"  
"Sao chúng ta lại tới đây? Đây rốt cuộc là đâu?"  
Những người này hoàn toàn không nhớ những chuyện vừa xảy ra, tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã đi tới một nơi kỳ lạ nên ngơ ngác hỏi lại nhau.

Nhưng hỏi ai mới được đây?  
Lúc này mấy người chưa bước chân vào thánh địa cũng tỉnh lại.

Họ hoảng hốt nhìn tứ phía, sau đó lại nhìn mấy người đã bước vào thánh địa mà mặt biến sắc.

Cũng không biết họ nhìn thấy gì mà hoảng sợ đến nỗi nói không nên lời, quay lưng chạy một mạch xuống núi.

Tôi nhìn rõ mấy người đó chính là những người mà tôi thấy quen mắt lúc trước.

Dáng vẻ sợ hãi bỏ chạy của họ đã kích động những người đang ở trong thánh địa.

Có mấy người la ó muốn chạy ra ngoài.

Nhưng một khi đã vào thánh địa thì muốn ra ngoài đâu phải chuyện dễ?  
Đúng lúc bọn họ sắp bước ra ngoài thánh địa thì ở khắp nơi xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng kêu kỳ quái.

Những âm thanh đó nghe vừa giống tiếng hổ gầm, lại vừa giống tiếng sói tru, lại xen lẫn cả những tạp âm như tiếng nghiến răng hay tiếng bẻ xương cốt, nghe mà dựng cả tóc gáy.

"Tiếng, tiếng gì vậy? Nơi này! nơi này lẽ nào chính là ngọn núi phía sau thôn?"  
Cuối cùng, trong đoàn người kia đã có người đoán ra nơi này là đâu.

Sau khi nghe xong, đám người ban nãy còn đang nhao nhao lên đột nhiên im bặt.

"Ngọn núi sau thôn? Đây là ngọn núi phía sau thôn sao?"  
"Ông trời ơi! Trương Kinh ơi là Trương Kinh! Đây là thiên sát, ông muốn lấy mạng chúng tôi hay sao!"  
"Trương Kinh kia, chúng tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ông đâu!"  
Đám người này như thể nhận thức được ngọn núi này ma quái thế nào nên vừa hay tin thì lập tức mặt ai nấy lộ vẻ tuyệt vọng, ngồi phịch xuống đất vừa khóc lóc vừa chửi mắng.

Họ vừa chửi mắng om sòm lại còn luôn miệng réo tên ông nội tôi.

Tôi nghe những âm thanh đó mà lòng nặng trĩu, đầu óc tê dại.

Sao họ lại nói ông nội tôi hại họ cơ chứ? Mà tại sao ông nội tôi lại hại những người này?.


 
Chương 297: Cảnh Tượng Bi Tráng Đầy Mùi Máu Tanh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đang mải suy nghĩ thì trong những lùm cỏ xung quanh lại đột nhiên vọng tới những tiếng lào xào kỳ lạ.

Tôi tưởng rằng ở chốn đồng không mông quạnh này thì chỉ có mấy loài thú hoang sinh sống mà thôi.

Mặc dù điều kiện sống của hổ và sói khá khắc nghiệt, hiện nay về cơ bản đã không thể gặp được những loài động vật này, nhưng ai dám đảm bảo được ở nơi này không xuất hiện những thứ kỳ quái như vậy chứ.

Nhưng khi những thứ đó bò ra khỏi lùm cỏ thì da đầu tôi đã hoàn toàn tê dại, không khỏi rùng mình!
Những thứ vừa đi ra từ bụi cỏ là những cái xác thiếu mất một số bộ phận!
Còn những tiếng gầm rú nghe như tiếng của loài dã thú ban nãy phát ra từ miệng những chiếc đầu lâu đang lăn lông lốc trên mặt đất!
Đến tôi còn bị cảnh tượng mấy cái xác bò lổm ngổm trước mặt làm cho thất kinh đến nỗi nói không nên lời chứ đừng nói là mấy thôn dân kia.

Ban đầu họ còn định chạy nhưng khi thấy cảnh tượng này thì ai nấy đều trối chết, co rúm vào một góc không dám nhìn cảnh tượng trước mặt.

Những cái xác kì dị kia cũng không vội vã, chúng vây lấy một vòng bên ngoài thánh địa, hàng trăm cái đầu lâu của phụ nữ đang nhìn đám người trong thánh địa rồi đột nhiên cất tiếng cười ha hả...!
Nhất thời, tiếng cười quỷ dị này vang vọng khắp cả ngọn núi...!
Dù biết mình đang ở trong ảo ảnh nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tôi cũng sợ tới nỗi suýt ngã quỵ xuống đất.

Có điều cảm giác của tôi lúc này không chỉ có khiếp sợ mà còn có cả kinh ngạc.

Những thi hài khuyết tật này chẳng phải là những cống phẩm dưới chân tập đoàn Phương Viên sao?
Tại sao bọn chúng lại chạy tới Trương gia thôn của bốn mươi năm trước chứ?
Mà những cái xác trong ảo ảnh này như thể vừa mới bị chặt mất các chi, có nhiều chỗ còn có máu đen rỏ giọt xuống đất...!
Cảnh tượng đó ngoài việc rất đáng sợ thì còn khiến tôi thấy buồn nôn.

"Á! Không muốn sống nữa!"
Bị một đám tàn thi đáng sợ như vậy vây xung quanh, không ít thôn dân đã không thể nào chịu nổi nữa.

Người đầu tiên gục ngã là một người phụ nữ trung niên, bà ta hét thảm một tiếng rồi nhảy cẫng lên và đâm đầu vào một cây cột bên cạnh.

Bà ta đâm rất mạnh như thể quyết tâm tự sát.

Một tiếng xương vỡ vang lên, người phụ nữ đó đâm rất mạnh đến nỗi đầu bà ta tóe máu, não văng lên trên cây cột.

Cảnh tượng bi tráng đầy mùi máu tanh.

Sau khi người phụ nữ kia tự sát, như thể tạo ra một làn sóng khiến những thôn dân khác cũng đứng thẳng dậy rồi lao về phía cây cột.

Ngay lập tức, máu văng tung tóe khắp nơi, trong không gian nồng nặc mùi tanh của máu.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 298: Tôi Há Miệng Trợn Mắt Nhìn Cảnh Tượng Này


Người trong thôn không nhiều cũng chẳng ít, ngoại trừ những người vừa may mắn chạy được ra thì có ít nhất khoảng hai trăm người đã bước vào thánh địa.

Hai trăm người này như thể phát điên, nối đuôi nhau đâm đầu vào cột tự sát.

Đâm một lần không chết thì đâm thêm lần nữa đến tận khi vỡ đầu chảy máu, não b ắn ra ngoài mới thôi.

Tôi há miệng trợn mắt nhìn cảnh tượng này.

Đây thực sự là việc đã xảy ra ở Trương gia thôn sao? Tại sao trước giờ tôi chưa từng biết trong lịch sử của Trương gia thôn còn có sự kiện đáng sợ như thế này?
Hơn nữa những người này mở miệng ra là mắng chửi ông nội tôi, rốt cuộc ông tôi đã làm gì bọn họ? Còn bọn họ đã làm gì những cô gái bị chọn làm tế phẩm này?
Chứng kiến cảnh tượng máu me trước mặt mà trong đầu tôi hiện ra hàng tá câu hỏi.

Những câu hỏi đó như xâu lại thành một chuỗi nhưng thực ra lại không liên quan gì đến nhau.

Tôi quay chiếc cổ cứng ngắc lại, muốn xem xem rốt cuộc ai là người đang điều khiển những hành thi này nhưng ảo ảnh chỉ cho phép nhìn trong một phạm vi nhất định.

Vài ba mét bên ngoài thánh địa là một màn sương mờ mịt.

Bên trong màn sương mù kia là thứ gì thì mắt âm dương của tôi cũng không thấy được.

Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi tôi, bên tai không ngừng vang lên tiếng xương vỡ và tiếng não văng khắp nơi, còn có những tiếng cười "ha ha" nghe vô cùng đơn điệu vô cảm như tiếng của người máy.

Địa ngục có lẽ cũng chỉ kinh khủng đến mức này thôi phải không?
Tôi thực sự không thể chịu đựng thêm, nhưng lại nhận ra mình dường như bị nhốt lại trong ảo ảnh này, không thể cử động nổi.

Cho dù tôi có nhắm mắt lại thì những cảnh tượng đó vẫn hiện rõ trong đầu tôi như thước phim, không thể nào xua đi được.

Đến tận khi cả hai trăm người kia đều nằm trong vũng máu thì mọi thứ mới trở lại yên tĩnh như ban đầu.

Tôi nhìn những xác chết la liệt trên mặt đất, cái cột màu đen ban đầu đã bị nhuộm thành màu đỏ trắng.

Còn một số người chưa chết hẳn, nằm giữa đống thây kia mà co giật dữ dội.

Cuối cùng, tôi không kìm được nữa mà oằn người xuống nôn mửa dữ dội.

"Trương Ly, cậu đã nhìn thấy chưa? Đây chính là chuyện xảy ra ở Trương gia thôn.

Ông nội cậu không nói với cậu những chuyện này sao?"
Vào lúc tôi còn đang nôn mửa đến quặn cả ruột, đôi chân còn run lẩy bẩy thì bên tai vọng tới giọng nói của bà Tư.

Tôi khó khăn lắm mới ngẩng được đầu lên, giương đôi mắt hằn tia máu nhìn bà ta rồi khàn giọng hỏi.

"Tại sao bà...?"
Cảnh tượng ban nãy nhìn thấy là thật hay giả tôi còn chưa kiểm định được, nhưng tự nhiên bà cụ này chạy tới nhà tôi, nói một hai câu rồi đột nhiên cho tôi xem cảnh tượng máu me và quỷ dị này.

Giờ tôi cảm thấy rất tò mò về lý do bà ta cho tôi xem cảnh này.

Thấy vẻ thù địch của tôi không những không giảm đi mà còn ngày càng tăng lên, bà Tư đột nhiên nặng nề thở dài..


 
Chương 299: Có Kẻ Đang Cạy Khóa Sao


"Trương Ly, trên đời này ai mà không có tội nghiệt? Nhà họ Uy có, Trương gia thôn có, ông nội cậu cũng có! Đúng sai thị phi có thực sự quan trọng đến vậy không? Giờ thiên hạ sắp đại loạn, nếu con đường âm dương này bị hủy trong chốc lát thì những thứ mà cậu đang theo đuổi có thực sự còn ý nghĩa?"
Nghe xong câu này, tim tôi như rớt xuống.

Sao nghe giọng bà ta lại giống như đang cầu hòa với tôi vậy?
Trước đó tôi nghĩ rằng cục diện làm đảo lộn âm dương này chắc chắn là có nhà họ Uy góp phần.

Nhưng giờ nhìn thái độ của bà Tư thì hình như chuyện không phải vậy.

"Rốt cuộc bà muốn nói gì?"
Tôi lau miệng, đứng thẳng lên rồi cau mày nhìn bà ta.

Bà Tư há miệng như định nói điều gì đó, nhưng sau đó mặt bà ta đột nhiên xanh lét, đột nhiên quay lại nhìn về hướng tòa cao ốc Phương Viên.

"Trương Ly, tôi đến là để nhắc nhở cậu một câu, tuyệt đối không được về Trương gia thôn.

Hồ Oa trở về thì cả thôn đều phải chết, ông cậu chính là một tiền lệ!"
Sau khi nói với tôi một câu mập mờ, bà Tư vẻ mặt hoảng hốt quay lưng chạy thẳng như thể đằng sau có ai đang đuổi theo đòi mạng bà ta vậy.

Tôi ngơ ngác nhìn bóng dáng bà Tư dần biến mất, nhất thời không hiểu rốt cuộc bà Tư nói vậy là có ý gì.

Bà ta chạy tới đây, cho tôi xem một ảo ảnh, lẽ nào là để ngăn tôi trở về Trương gia thôn?
Lại còn nói ông nội tôi chính là một tiền lệ?
Tôi bất giác quay đầu nhìn về phía tòa cao ốc Phương Viên.

Ở nơi tôi đang đứng, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ.

Vậy tại sao bà Tư lại sợ hãi như vậy?
Con người là một loài động vật kỳ lạ, người khác càng bảo không được đụng tới thứ gì thì con người lại càng tò mò về thứ đó.

Tôi vốn không hề nghĩ tới chuyện quay về Trương gia thôn, nhưng bà nội Uy Chính Thiên đột nhiên nhắc tới nó nên tôi bỗng có một khao khát vô cùng mãnh liệt là trở về Trương gia thôn.

Có điều trong lòng tôi vẫn còn kiêng dè, nhỡ đâu những lời bà cụ kia nói là thật.

Nếu tôi trở về khiến cả thôn chết thảm thì phải làm sao?
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc nằm trên giường không biết có nên quay về Trương gia thôn hay không.

Nhưng đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài cánh cửa.

Tôi nín thở cố gắng căng tai lên nghe ngóng, có kẻ đang cạy khóa sao?
Lúc này tâm trí tôi đang rối bời, không ngờ lại còn có kẻ trộm dám đến quấy nhiễu!
Trong cơn thịnh nộ, tôi tiện tay nhặt cây phơi quần áo bên cạnh lên rồi rón rén đi ra phía cửa.

Tôi áp sát cửa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tên trộm kia cũng khá nhanh nhẹn.

Sau khi vài tiếng động vang lên thì cánh cửa khóa chặt ban đầu đã bị đẩy ra tạo một khe hở nhỏ..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom