Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 300: Không Sợ Người Nhà Họ Uy Truy Sát Sao


Tôi trốn sau cánh cửa, đợi cái bóng đen kia rón rén bước vào bên trong thì tôi nhanh như chớp dùng cây phơi quần áo chặn ngang trước cổ họng hắn, tay còn lại thì cầm đầu còn lại của cây gậy rồi dùng lực ép chặt.

Từ cổ họng tên trộm kia phát ra những tiếng nghẹn và tiếng thở khó nhọc, tiếp đó người hắn mềm nhũn ra như không còn chút sức lực nào rồi trượt xuống phía dưới.

Thấy đối phương không còn sức giãy giụa, tay tôi mới dần dần buông lỏng.

Đánh người và đánh quỷ đâu có giống nhau.

Đánh quỷ là trừ hại còn giết người là phạm pháp.

Có điều tôi đã đánh giá thấp thủ đoạn của tên trộm này.

Thấy tôi nới lỏng tay, tên trộm kia giậm mạnh chân xuống đất đứng bật dậy khiến đầu hắn đập rất mạnh vào cằm tôi.

Lực va chạm mạnh khiến tôi đau đến nổ đom đóm mắt, tay cũng không cầm chắc được cây gậy phơi đồ nữa, loạng choạng lùi về sau một bước.

Đợi khi tôi đã hoàn toàn buông tay, đối phương dùng tốc độ rất nhanh gập người lại rồi dùng cùi trỏ nhắm thẳng vào thái dương tôi.

Mặc dù ban nãy tôi nhất thời lơ là cảnh giác nhưng tôi cũng không phải dạng vừa.

Thấy mình không thủ được nữa thì thà chủ động tấn công vùng hạ bộ của đối phương.

"Mẹ kiếp, sư phụ cậu vốn số kiếp đã không có con cháu, giờ cậu còn định phế luôn cả thằng con nhỏ của tôi hay sao?"
Khi đòn tấn công của hai bên sắp chạm nhau, đối phương như thể đã nhìn rõ mặt tôi nên lập tức nhảy phắt về đằng sau, khó khăn lắm mới né được đòn đá thâm hiểm của tôi.

Nghe tiếng đối phương chửi mắng mà trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa thì hai hàng lệ nóng hổi tuôn rơi.

Đó là ông cụ Tôn!
"Sư phụ! Sư phụ cuối cùng cũng quay lại rồi!"
Trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp, sau khi nghe được giọng của ông ấy thì tâm trạng nơm nớp lo sợ cả ngày hôm nay của tôi bỗng vơi đi rất nhiều.Ông cụ Tôn quay trở lại bất ngờ, hành động này cũng có chút khó hiểu.

Đặc biệt là ông ấy lại xuất hiện ngay sau khi bà nội Uy Chính Thiên tìm tới tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Sư phụ, sao sư phụ lại quay về? Không sợ người nhà họ Uy truy sát sao?"
Đã mấy tháng trời tôi không gặp ông cụ Tôn nên giờ ông ấy đột ngột xuất hiện khiến tôi không khỏi hoài nghi.

Nhưng không thể phủ nhận rằng giây phút nhìn thấy ông ấy, trong lòng tôi dâng lên cảm giác rất vui mừng và thân quen.

Ông cụ Tôn uống một ngụm trà, nhìn tôi như thể có điều gì suy nghĩ rồi hỏi ngược lại tôi.

"Có phải bà Tư đến tìm cậu không? Thế nào, bà cụ nói hết cho cậu rồi chứ?".


 
Chương 301: Giúp Đỡ Việc Gì


Tôi ngẩn người ra, sau đó vội vã bước tới nắm lấy cánh tay ông cụ Tôn.

"Sư phụ, nghe lời sư phụ nói thì sư phụ đột nhiên tới tìm tôi là có chung mục đích với bà cụ kia sao?"
Nói rồi, tôi vẫn không cam tâm mà bổ sung thêm một câu.

"Sư phụ, từ lúc nào mà sư phụ đồng lòng với người nhà họ Uy như vậy?"
"Ranh con!"
Nghe cái giọng quái gở của tôi, ông cụ Tôn quay đầu cho tôi một bạt tai.

"Đã là lúc nào rồi mà cậu còn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử hả?"
Bao ngày không gặp, giờ nghe ông cụ Tôn nói chuyện văn hoa hơn hẳn.

Chắc hẳn trong quãng thời gian ở nhà họ Uy đã không ít lần đấu võ miệng với những người khác.

"Chuyện ở cao ốc Phương Viên cậu đã nhìn thấy chưa? Quê nhà Hoàng Cường cậu cũng đã tới, giờ sư đệ tôi thì cứ như người chết rồi.

Cục diện như vậy chưa đủ thê thảm sao?"
Ông cụ Tôn vừa giáo huấn tôi, nét mặt cũng nghiêm lại.

"Giờ có kẻ muốn hủy diệt con đường âm dương này, đến nhà họ Uy còn khó giữ được mình.

Hơn nữa rõ ràng có kẻ mượn thế lực nhà họ Uy để đổ cái họa này lên đầu bọn họ, cho nên nhà họ Uy mới hoảng sợ nhờ tôi giúp đỡ".

"Giúp đỡ việc gì?"
Tôi lờ mờ đoán ra được câu tiếp theo ông cụ Tôn sẽ nói.

Tôi nhìn ông cụ Tôn, ông ấy cũng nhìn lại tôi, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau cùng ông cụ Tôn không nén được mà thở dài một tiếng.

"Cậu yên tâm, nhà họ Uy có thù với cậu.

Hơn nữa, nếu không phải do năm đó bọn họ muốn lập đại trận thống lĩnh thiên hạ thì đến nay đã không bị kẻ khác lợi dụng tàn trận đó ép cho vào thế tiến thoái lưỡng nan thế này.

Kể ra thì họa cũng là do bọn họ tự chuốc lấy".

"Có điều..."
Ông cụ Tôn nhìn tôi với vẻ thâm sâu khó lường, đột nhiên nhân lúc tôi không phòng bị, đưa tay ấn lên trán tôi một cái.

Tôi đang chăm chú nghe ông ấy nói, không hề đề phòng mà lại bất thình lình bị ấn mạnh vào trán.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì một cơn đau từ vị trí đó lan dần ra khắp cơ thể tôi.

"Sư phụ...!sư phụ làm gì vậy..."
Tôi lăn lộn vì đau đớn như thể Tôn Ngộ Không bị vòng Kim Cô siết chặt, vừa lăn lộn vừa hét lớn.

Trong lúc đang giãy giụa, tôi còn lờ mờ nghe tiếng ông cụ Tôn niệm chú nhưng do đầu tôi quá đau nên căn bản không nghe rõ ông ấy niệm những gì..


 
Chương 302: Ông Cụ Tôn Nói Vậy Làm Tôi Sợ Hết Hồn


Cơn đau kéo dài một lúc, sau khi ông cụ Tôn niệm chú xong thì cơn đau của tôi mới dần dần giảm bớt.

Khi tôi có thể mở mắt ra nói chuyện thì mới phát hiện nước mắt, nước mũi, nước miếng của tôi đã chảy đầy mặt.

"Sư phụ, sư phụ định lấy mạng tôi sao..."
Tôi cảm thấy cơn đau này khiến tôi sống không bằng chết.

"Nghĩ gì vậy, chuyện tốt như vậy sao đến lượt cậu được?"
Thấy tôi đã đỡ hơn một chút, ông cụ Tôn vội vã đưa tay ra ấn một cái nữa lên trán tôi.

"Nhìn chút tài mọn của cậu xem, chẳng qua chỉ giúp cậu đốt một ít nghiệp chướng mà cậu đã khóc lóc đến mức này".

Ông cụ Tôn vẫn dáng vẻ không chính trực như trước.

Ông ấy đã làm cho tôi thê thảm đến vậy mà cũng chẳng thèm an ủi, lại còn không ngừng nhiếc móc tôi.

Có điều lúc này tôi đang vô cùng khổ sở đến nỗi không có tâm trạng đấu võ mồm với ông ấy.

Tôi ôm đầu co rúm lại trên mặt đất không lên tiếng.

"Tôi và sư thúc cậu không ở đây nên cậu làm càn đúng không? Hoàng đại tiên mà cậu cũng dám đắc tội sao?"
Thấy tôi không lên tiếng, ông cụ Tôn mới bắt đầu lải nhải.

"Khi tôi vừa vào đến cửa đã thấy cậu nuôi một con chồn vàng trong sân, tôi biết ngay là cậu lại gây chuyện rồi.

Quả nhiên, vừa thấy cậu tôi đã phát hiện ra có gì đó không đúng lắm".

"Nhóc con, cậu có mắt âm dương để nhìn tam hỏa của người khác nhưng lại không nhìn được của chính mình phải không?"
Nói rồi, ông cụ Tôn ngồi xổm xuống vỗ cái bốp vào vai tôi.

"Tam hỏa của cậu đã tắt hai ngọn rồi, lẽ nào cậu không cảm nhận được sao?"
Ông cụ Tôn nói vậy làm tôi sợ hết hồn.

Tôi biết chắc chắn là do con chồn yêu kia sẽ báo thù, cho nên vẫn nuôi nấng con chồn con kia rất cẩn thận.

Nhưng tôi không biết từ bao giờ mà Tam hỏa của mình đã tắt mất hai ngọn, nếu tắt nốt ngọn cuối cùng thì cũng là lúc tôi đi chầu Diêm Vương.

"Chồn yêu báo thù là chuyện cả một đời, cậu nuôi con chồn này được cả đời chắc? Hơn nữa cậu cũng quá coi thường bọn chúng rồi, tưởng bọn chúng chỉ biết đổi mạng thôi sao?"
Câu nói của ông cụ Tôn khiến tôi ngẩn người ra.

Nói thực lòng thì tôi quả thực không nghĩ được nhiều như vậy, cũng chỉ hiểu biết sơ sơ về chồn yêu..


 
Chương 303: Tạm Thời Được Yên Ổn!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hôm nay nghe ông cụ Tôn giáo huấn như vậy tôi mới biết bản thân mình quá ngu ngốc.

"Cho nên giờ cậu đã biết tại sao hôm nay sư phụ cậu đến đây chưa? Con chồn yêu đó muốn âm thầm lấy mạng cậu nên tôi giúp cậu giải nghiệp chướng.

Sau khi đốt nghiệp chướng này thì coi như cậu trả nợ cho nó.

Mặc dù sau này nó vẫn có thể tìm cậu báo thù nhưng ít nhất hiện giờ nó sẽ không lấy mạng cậu".

Nói rồi, ông cụ Tôn vỗ vỗ tay, sau đó cẩn thận cất một thứ gì đó vào trong người.

"Có điều con chồn yêu này dù bản lĩnh có lớn đến đâu cũng không thể cùng lúc dập được hai ngọn Tam hỏa của cậu.

Đây cũng chính là điểm mà tôi thấy rất bất thường, đại đồ đệ, ngoài con chồn này ra, gần đây cậu có đắc tội với ai không?"
Nói đến đây, mặt ông cụ Tôn bỗng nghiêm lại.

Tôi ôm cái đầu vẫn còn sưng, cẩn thận suy nghĩ lại một lượt.

E là ngoài người nhà họ Uy ra thì không còn ai khác nữa.

Ông cụ Tôn biết tôi sẽ không nói dối, ông ấy cau mày ngẫm nghĩ một lát, sau cùng ra vẻ an ủi vỗ vỗ vai tôi.

"Không sao, vi sư đã trở về rồi thì nhất định sẽ giúp cậu tìm ra nguyên nhân.

Dù sao giờ cũng đã thắp lại được một ngọn Tam hỏa, cậu vẫn tạm thời được yên ổn!"
Nhìn dáng vẻ không đứng đắn của ông cụ Tôn, tôi cũng không biết phải tiếp lời ra sao.

"Sư phụ, ban nãy sư phụ nhắc tới bà Tư.

Bà ta nói tôi nhất định không được quay về Trương gia thôn, lý do là gì vậy?"
Ảo ảnh mà bà ta cho tôi xem hệt như một cơn ác mộng, lúc nào cũng lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

"Bà ta còn cho tôi xem một ảo ảnh.

Ảo ảnh đó rốt cuộc là thật hay giả?"
Bà ta càng không muốn tôi quay về Trương gia thôn thì tôi lại càng muốn quay về.

Hơn nữa, tám cây cột tôi nhìn thấy trong ảo ảnh cũng vô cùng cổ quái.

Ban đầu khi nhìn thấy, kỳ lạ là tôi lại cảm thấy khá có thiện cảm với chúng.

Nếu bốn mươi năm trước quả thực có mấy cây cột đó thì hiện giờ chúng đang ở đâu? Tại sao lúc chúng tôi tới đó lại không nhìn thấy?
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 304: Đây Cũng Chính Là Điều Tôi Đang Muốn Biết


Lời của ông cụ Tôn khiến tôi như bị mê hoặc.

Bà Tư trước đó tới nói tôi tuyệt đối không được quay về Trương gia thôn, nếu không tất cả thôn dân sẽ chết nhưng giờ ông cụ Tôn vừa mới đến lại rủ tôi về Trương gia thôn.

"Sư phụ, đã đến giờ phút này rồi mà sư phụ còn đùa được sao?"
Không phải là tôi không tin lời ông cụ Tôn, chỉ là cách hành sự không có kế hoạch của ông ấy khiến tôi sợ hãi.

Hơn nữa, việc này liên quan đến tính mạng của người dân trong thôn nên dù tôi có tò mò đến mấy thì cũng không dám mạo hiểm như vậy.

"Tôi đùa với cậu bao giờ?"
Thấy tôi có vẻ nghi hoặc, ông cụ Tôn đột nhiên cao giọng như thể hơi giận dữ.

"Tôi nói với cậu thế này nhé, những điều bà Tư cho cậu xem quả thực là những chuyện đã xảy ra.

Có điều, cậu cũng không thể tin hoàn toàn.

Hơn nữa, những điều bà ấy cho cậu xem không phải toàn bộ sự việc".

"Vậy sự thực là sao?"
Tôi như thể nhìn thấy một tia sáng, vội vã gặng hỏi.

Nhưng đến lúc quan trọng thì ông cụ Tôn lại bắt đầu úp mở.

Ông ấy nhún vai, hai tay buông thõng.

"Tôi cũng không biết, cho nên tôi mới nói chúng ta phải đi xem thì mới hiểu được".

Nói rồi, ông ấy vươn người một cái.

"Được rồi, vi sư cũng mệt rồi, cậu tự mà suy nghĩ đi.

Giờ tôi đi thăm sư đệ tôi đây".

Nói xong, ông cụ Tôn hai tay chống vào đầu gối rồi đứng dậy.

Khi chuẩn bị quay người đi, đột nhiên ông ấy có vẻ rất lưỡng lự.

"Trương Ly, cậu có biết tám cây cột mà cậu nhìn thấy là gì không?"
Lời ông cụ Tôn nói ban nãy còn khiến tôi mông lung suy nghĩ thì đột nhiên ông ấy lại hỏi thêm câu này khiến tôi bất giác ngẩn ra.

Đây cũng chính là điều tôi đang muốn biết.

"Tiên gia trên người cậu là tượng người gỗ liễu đúng không?"
Sau khi đánh giá tôi một lượt thì ông cụ Tôn đột nhiên bình thản hỏi.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông cụ Tôn.

Khi tượng người gỗ liễu hiện thân chỉ có Tam Thanh tận mắt nhìn thấy, tại sao ông cụ Tôn lại biết chuyện này? Lẽ nào...!
"Sư phụ, lẽ nào ngày hôm đó ở cao ốc Phương Viên sư phụ cũng có mặt?"
Cho dù ông cụ Tôn thị lực tốt đến đâu thì cũng không thể nào nhìn thấy trên người tôi xuất hiện tiên gia gì.

Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất là khi tiên gia của tôi hiện thân, ông ấy cũng có mặt ở đó.

Vẻ mặt ông cụ Tôn hơi dao động, không thể nhìn ra là vui hay là buồn.

Một lúc sau, ông ấy mới lắc đầu..


 
Chương 305: Ông Ấy Đang Sợ Điều Gì


"Không phải, tôi chỉ đoán mà thôi.

Trước đây tôi từng cùng sư đệ thảo luận xem tiên gia trên người cậu là gì, thậm chí sư đệ còn từng gieo quẻ tượng để hỏi, nhưng đều không có câu trả lời.

Mãi cho đến khi tôi vô tình nhìn thấy ảo ảnh mà bà cụ kia cho cậu xem".

Ánh mắt ông cụ Tôn nhìn tôi đầy vẻ do dự, không nói tiếp mà quay lưng đi vào phòng Tam Thanh.

Tôi hoang mang khó hiểu nhìn theo bóng lưng ông ấy.

Ông ấy lại nói chuyện với tôi kiểu nửa úp nửa mở?
Tại sao ông ấy không nói tiếp? Ông ấy đang sợ điều gì?
Ông cụ Tôn ở trong phòng Tam Thanh rất lâu, sau đó mặt đầy ảo não đi ra.

"Trương Ly, chúng ta nhất định phải tới Trương gia thôn.

Chỉ có cách này mới có cơ hội cứu mạng Tam Thanh".

Ông cụ Tôn nói với vẻ vô cùng trịnh trọng.

"Tôi cũng không giấu gì cậu, tám cây cột mà cậu nhìn thấy trong ảo ảnh chính là tiên gia trên người cậu.

Gỗ thành hình nhờ tinh hoa nhật nguyệt, lấy địa linh nhân kiệt làm trí, lấy máu tươi để hình thành tiên đạo".

"Trước đây chúng ta đều nghĩ sai rồi, cứ tưởng ông nội cậu tìm một tiên gia lợi hại đến bảo vệ cậu nhưng thực sự thì hoàn toàn ngược lại.

Tượng người gỗ liễu đó ở trên người cậu là do ông cậu không còn cách nào mới phải đem nó phong ấn trong người cậu.

Cho nên, cậu mới là nhân vật lợi hại kia".

Tôi thẫn thờ nhìn miệng ông cụ Tôn đang mấp máy.

"Là sao cơ? Ý của sư phụ là vị tiên gia trên người tôi chính là mấy cây cột dính đầy máu và não người kia sao?"
Nhắc đến đây, trong đầu tôi lập tức tái hiện lại cảnh tượng trong ảo ảnh kia.

Đột nhiên ruột gan tôi như lộn tùng phèo lên, toát mồ hôi lạnh.

Ông cụ Tôn thận trọng gật đầu.

"Đúng là như vậy, cho nên tôi rất lo lắng, tượng người gỗ liễu này vốn là thực vật không có thất tình lục cảm như con người, có nó trên người là phúc hay là họa đến tôi cũng không biết chắc.

Nhưng có một vấn đề mà tôi hiểu rất rõ, nếu như vị tiên gia đó coi chúng ta là kẻ thù thì cả hai chúng ta cộng lại đều không phải đối thủ của nó".

Ông cụ Tôn vừa nói vừa nhíu mày đánh giá tôi một hồi khiến tôi cảm giác như có thứ gì đang bò trên lưng mình vậy, lạnh toát cả sống lưng.

Tôi không kìm nổi mà quay đầu nhìn về phía sau lưng, nhưng ngoài không khí ra thì chẳng còn gì khác.

Tôi cũng không rõ ông cụ Tôn nói những lời này là thật hay giả, nhưng tôi biết một điều đó là tượng người gỗ liễu kia đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của chúng tôi.

Tôi nháy mắt với ông cụ Tôn, những lời này cũng chẳng tốt đẹp gì nên chẳng may chọc tức vị tiên gia kia thì đến lúc đó rất khó xử lý.

Qua hơn nửa năm làm việc với nhau, hai chúng tôi đã rất ăn ý.

Tôi vừa nháy mắt, ông cụ Tôn lập tức hiểu ý.

Có điều ông ấy không hề có vẻ hoảng sợ, hơn nữa còn thản nhiên vỗ vai tôi.

"Không cần phải sợ, ông nội cậu đã phong ấn nó trên người cậu.

Cậu sống thì nó sống, cậu chết thì nó chết, cho nên mỗi lần cậu sắp chết thì nó sẽ ra tay giúp đỡ.

Thực ra không phải là chỉ giúp cậu mà nó còn đang giúp chính bản thân mình"..


 
Chương 306: Vậy Khác Nào Tìm Chỗ Chết


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nói dứt lời, ông cụ Tôn như thể thấy lời mình đang nói hơi mâu thuẫn với lúc trước nên bổ sung thêm một câu.

"Có điều, điều này cũng không hoàn toàn chắc chắn". 
Nói rồi, ông cụ Tôn lại nháy mắt với tôi.

Tôi hiểu ý ngay.

Nếu phong ấn của ông nội trên người tôi không bị phá vỡ thì tượng người gỗ liễu này chỉ có tác dụng là tiên gia bảo hộ tôi mà thôi.

Nhưng nếu như phong ấn này bị phá vỡ thì chỉ sợ tôi sẽ lập tức mất mạng trong tay nó.

Hiện giờ, ông cụ Tôn đã biết cách giải trừ phong ấn nhưng đương nhiên ông ấy không thể để cho tượng người gỗ liễu này biết được.

Mặc dù chỉ là một ám hiệu nhưng vẫn khiến tôi kinh ngạc đến nỗi phải toát mồ hôi lạnh.

"Nhưng giờ quay lại Trương gia thôn, vậy khác nào tìm chỗ chết?"
Tôi vẫn không hiểu tại sao ông cụ Tôn lại thúc giục tôi về Trương gia thôn như vậy.

Tạm chưa nói vùng thánh địa này là đại bản doanh của tượng người gỗ liễu, kể từ sau khi nhà họ Uy huyết tế Trương gia thôn, những người phụ nữ còn lại đều nghĩ rằng tôi là người hại chết những người đàn ông trong thôn.

Bọn họ chỉ hận một nỗi không thể lột da tôi.

Hơn nữa, bà nội của Uy Chính Thiên cũng đã nói rồi, nếu tôi quay lại thì cả thôn sẽ chết, vậy thì sao tôi có thể quay về thôn lúc này?
Tôi liệt kê những lý do này với ông cụ Tôn, muốn ông ấy cho tôi một lý do chính đáng để về thôn.

Sau khi nghe tôi phân tích xong, ông cụ Tôn chỉ nói vỏn vẹn một câu nhưng đã khiến tôi sẵn sàng thỏa hiệp.

"Ở Trương gia thôn, tôi phát hiện ra tung tích của mẹ cậu".

Không có lý do gì phức tạp, chỉ vỏn vẹn một câu khiến tôi kinh ngạc.

Đồng thời, cũng khiến tôi hạ quyết tâm phải về Trương gia thôn.

Mặc dù tôi vẫn còn băn khoăn, nhưng tôi và ông cụ Tôn đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hai chúng tôi bàn bạc thêm một ngày nữa rồi bắt đầu xuất phát đi về Trương gia thôn.

Có điều tôi không thể ngờ được, chuyến đi đó của chúng tôi đã làm dấy lên một cơn giông bão đầy mùi máu tanh...Tôi và ông cụ Tôn nhanh chóng khởi hành tới Trương gia thôn, trên đường đi trong lòng tôi đầy tâm sự.

Có mấy lần tôi không nén nổi mà chất vấn ông cụ Tôn về quan hệ của ông ấy và nhà họ Uy, nhưng ông ấy cứ đáp mập mờ không rõ.

Tôi biết đó là do ông ấy không muốn trả lời nên cũng không tiện hỏi nữa.

Khi hai chúng tôi về đến Trương gia thôn thì kinh ngạc phát hiện ở cổng thôn có một cỗ quan tài.

Đó là một cỗ quan tài có màu đỏ tươi như máu, được đặt ở chính giữa cổng làng.

Tôi vừa nhìn thấy đã dựng tóc gáy, lạnh cả sống lưng.

Tôi nuốt nước bọt, giọng khàn khàn hỏi: "Sư phụ, cổng thôn sao lại có một cỗ quan tài, ai đặt nó ở đây vậy?"
Vốn chuyện về con chồn yêu đã khiến tôi lo lắng rồi, giờ vừa về làng đã phát hiện ra cỗ quan tài này.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy đây là điềm chẳng lành.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 307: Sư Phụ Tôi Muốn Qua Đó Xem Thử


Tôi nghe thấy trong lời nói của ông cụ Tôn có ẩn ý nên vội quay sang nhìn ông ấy.

Biểu cảm trên gương mặt đủ để nói lên sự lo sợ của tôi lúc này.

"Sư phụ, sư phụ biết điều gì sao? Rốt cuộc chuyện này là sao? Lần trước chúng ta rời Trương gia thôn quá vội nên không phát hiện ra cỗ quan tài máu này".

Mặt ông cụ Tôn nghiêm lại, nhìn tôi chằm chằm.

"Cậu muốn biết người bên trong cỗ quan tài máu này là ai không?"
Tôi kinh ngạc, ông ấy hỏi như thể biết chuyện về cỗ quan tài này.

Nghĩ vậy, tôi hít một hơi thật sâu.

"Sư phụ, đừng nói là tôi có liên quan đến cỗ quan tài này nhé?"
Ông cụ Tôn nhìn tôi bằng vẻ ý tứ sâu xa, khẽ thở dài một hơi, giọng nói cũng trở nên tang thương.

"Người trong cỗ quan tài này...!chính là mẹ ruột của cậu!"
Lời nói của ông ấy như sét đánh ngang tai, tôi nghe xong mà đầu óc trống rỗng, cảm xúc lẫn lộn.

"Không, sao có thể như vậy được? Mẹ tôi, mẹ tôi..."
Khóe mắt tôi ngấn nước, cũng không hiểu tại sao tôi lại kích động như vậy.

Hoặc có lẽ...!việc của ông nội, việc của Tam Thanh, quá nhiều việc ập tới khiến tôi sắp sụp đổ rồi.

Tôi vốn tưởng mẹ tôi qua đời đến giờ cũng đã được yên nghỉ.

Nhưng tại sao xác mẹ tôi còn bị kẻ độc ác nào đó đặt vào bên trong cỗ quan tài này.

Tôi thực sự không thể nhẫn nhịn được, cảm xúc trào dâng khiến tôi chỉ muốn sụp đổ mà thôi.

Thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra với tôi, cứ chuyện này nối tiếp chuyện kia.

Tôi còn chưa nói hết câu thì ông cụ Tôn đột nhiên quát tôi.

"Trương Ly, cậu bình tĩnh lại đi! Cứ khóc lóc thế này còn ra thể thống gì nữa, chúng ta tới Trương gia thôn chẳng phải là để điều tra chân tướng sự việc sao? Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao cậu chẳng hề tiến bộ thêm chút nào vậy!"
Tôi nhìn gương mặt thất vọng của ông cụ Tôn, nuốt nước mắt vào trong.

Mắt tôi đỏ ửng lên, đúng vậy, ít nhất vẫn còn có ông cụ Tôn ở đây.

"Sư phụ, tôi muốn qua đó xem thử".

Lúc nói câu này, tôi siết chặt nắm đấm, trong lòng đầy căm phẫn.

Tôi thực sự không thể nhẫn nhịn việc kẻ tàn độc nào đó đã làm chuyện này với mẹ tôi! Lẽ nào là nhà họ Uy?.

truyện ngôn tình
"Cùng tới xem xem, tôi cũng cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ..."
Ông cụ Tôn cau chặt mày lại, nói được một nửa lại thôi.

Tôi cũng không biết ông ấy còn định nói gì tiếp nữa nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của ông ấy, tôi biết chắc chắn ông cụ Tôn đã biết việc gì đó.

Hơn nữa, đó còn là việc rất hệ trọng.

Tôi và ông cụ Tôn vừa tới gần thôn thì một luồng âm khí đã dội tới.

Tôi dùng mắt âm dương nhìn thấy ở phía xa có đầy bóng quỷ lúc ẩn lúc hiện.

Tôi hồ nghi không biết có phải mình nhìn nhầm không nên dụi mắt nhìn lại, lần này đằng trước hoàn toàn chẳng có gì.

Điều đó càng khiến tôi thêm nghi ngờ, cảm thấy như có một thứ gì đó đang đè nặng lên mình.

Hơn nữa, những lời bà Tư nói đột nhiên vọng lại trong đầu tôi:
"Khi Hồ Oa trở về, cả thôn sẽ chết sạch, ông nội cậu chính là tiền lệ!".


 
Chương 308: Một Việc Còn Kinh Dị Hơn Diễn Ra!


Câu nói đó vọng đi vọng lại trong đầu tôi mấy lần liền, khiến tôi vô cùng hoảng hốt.

Trong lúc tôi còn chưa bình tĩnh lại được thì ông cụ Tôn lấy tay chọc chọc tôi.

"Có chuyện gì đó không hay rồi, chưa cả bước vào mà tôi đã cảm thấy bốn bề âm khí rất nặng.

Hình như Trương gia thôn đã thay đổi rồi".

Tôi hoàn hồn lại, đưa mắt xem xét tình hình phía trước.

Thôn làng nhỏ trước mặt trông vẫn có vẻ yên bình, nhưng dường như lại có điều gì đó không đúng lắm.

"Sư phụ, sư phụ cũng cảm thấy sao? Tôi cứ cảm thấy như có thứ gì đang ẩn nấp trong bóng tối nhìn chúng ta chằm chằm, hơn nữa còn là những ánh mắt đầy thù địch".

Ông cụ Tôn nghe tôi nói xong thì đảo mắt chán chường đáp:
"Ranh con, nói luôn là cảm nhận được thứ không sạch sẽ đi.

Chúng ta tới gần xem xét rồi tính!"
Tôi ngượng ngùng cười trừ, trong lòng rõ ràng cảm nhận được sự kỳ quái xung quanh nhưng lại không lý giải được là tại sao.

Tôi lại chẳng nhìn thấy gì, lẽ nào mắt âm dương của tôi không dùng được ở đây?
Khi tôi còn đang nghi ngờ thì một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Hơn nữa, nó còn xảy ra ngay trước mắt tôi.

Gió từ trên núi thổi qua, lướt qua hai chúng tôi đem theo một luồng hơi lạnh lẽo.

Xa xa phía trước có những mị ảnh thấp thoáng, tiếng hò rít của quỷ vọng tới từ khắp nơi, trăm nghìn tia máu bắn lên như những tia sáng giao hòa trên không trung.

Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Có điều, cảnh tượng kỳ lạ này còn chưa kết thúc thì một việc còn kinh dị hơn diễn ra!
Tôi đột nhiên nhìn thấy ở cuối thôn xuất hiện vài bóng người, họ tụm năm tụm ba lại với nhau.

Càng ngày càng nhiều người xuất hiện, nhưng họ đều ngẩn ngơ như thể bị thôi miên và bước lại ngày càng gần phía tôi.

Đợi họ tới gần, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ.

Đó là, đó là...!
Đầu tôi tê dại, trái tim như cũng nhảy vọt lên tận họng.

Ở phía trước có một đám phụ nữ trông như những cái xác biết đi, đôi mắt tối sầm lại trống rỗng không hề có sức sống.

Họ xếp thành một hàng, đang cách chúng tôi khoảng trăm mét.

Nhưng lúc này, họ đột nhiên chuyển hướng, đi về phía ngọn núi sau thôn.

Cảnh tượng đó khiến tôi nghĩ tới thuật cản thi ở Tương Tây.

Hơn nữa tôi còn thấy trong số những người này có một vài gương mặt quen thuộc.

Tôi biết rõ những người này chính là những người phụ nữ may mắn sống sót sau trận huyết tế lần trước.

Nhưng giờ họ không hề có ý thức, ai nấy đều như người chết rồi.

"Sư phụ, đây..."
Tôi chỉ vào cảnh tượng quỷ dị trước mặt, không thể tin nổi.

Ông cụ Tôn nhìn tôi mà chỉ thở dài không nói gì.

"Sư phụ, tôi đã từng gặp trường hợp tương tự.

Chính là lần tôi và Tam Thanh đến một trường đại học để điều tra một số chuyện..."
Ngôi trường tôi nói chính là ngôi trường quý tộc của Uy Tinh.

Hơn nữa tôi biết có lẽ khi ấy ông cụ Tôn cũng ở đó, có điều không biết ông ấy có chứng kiến cảnh tượng hàng trăm người đâm đầu xuống hồ hay không?.


 
Chương 309: Tôi Lập Tức Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng


Điều đó khiến tôi không hiểu nổi.

Theo lý mà nói thì Trương gia thôn chỉ còn lại phụ nữ, tại sao giờ lại xuất hiện tình trạng này?
Tôi vừa nhắc tới ngôi trường, ông cụ Tôn lập tức ngắt lời tôi.

"Được rồi, được rồi, chuyện đó tôi sớm đã biết rồi.

Chỉ có thể nói là do dã tâm của nhà họ Uy quá lớn, tất cả đều là do bọn họ tự chuốc lấy".

Tôi nhìn ông cụ Tôn vội vã hỏi: "Vậy việc xảy ra trong thôn cũng liên quan đến nhà họ Uy phải không?"
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, ông cụ Tôn vỗ đầu tôi một cái rồi nói một câu khiến tôi cạn lời.

"Nếu thực sự là như vậy thì tôi phải mất công cùng cậu tới đây tìm chân tướng sao? Chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu!"
Thấy dáng vẻ thần bí của ông cụ Tôn, tôi im lặng không nói thêm nữa.

Ông cụ Tôn tiếp tục nói với tôi:
"Bọn họ đã đi xa rồi, trước hết chúng ta đi xem xét cỗ quan tài máu kia đã.

Nếu mẹ cậu đã đột nhiên xuất hiện lại ở đây thì tội gì không tới gặp bà ấy một lần?"
Tôi gật đầu mà lòng nặng trĩu.

Tôi bước theo sau ông cụ Tôn, khi kịp định thần lại thì cỗ quan tài đã ở ngay trước mặt tôi.

Tôi đi sau và phát hiện ra trên cỗ quan tài máu có những vệt máu chó đen nhìn rất mảnh, đến nỗi phải tới gần thì tôi mới thấy được nó.  
Tôi lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.  
Máu chó đen là vật thuần dương, lấy dương khắc âm.

Từ trước đến nay, Đạo sĩ luôn dùng máu chó đen để trừ yêu ma.  
Dùng máu chó đen để trấn quan tài chứng tỏ chiếc quan tài này chắc chắn là tà vật!  
Lẽ nào thi thể bên trong có gì đó bất thường nên mới phải dùng máu chó đen để trấn yểm?  
Tôi và ông cụ Tôn đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi có thể nhận ra sự đề phòng trong mắt đối phương, tôi hơi lo lắng hỏi ông ấy:.

Truyện Võng Du
"Sư phụ, sư phụ nói người nằm trong này là mẹ tôi.

Thế nhưng, tại sao trên nắp quan tài lại có vết máu chó đen?"  
Ông cụ Tôn cụp mắt xuống không nhìn tôi.

Mặt ông ấy đầy tâm sự, cau mày đi một vòng quanh cỗ quan tài, sau đó lại cúi thấp đầu quan sát nó thật kỹ.  
Đột nhiên, ông ấy như thể phát hiện ra một việc gì đó rất quan trọng.  
"Trương Ly, cậu mau nhìn phần đất phía dưới quan tài đi!"  
Nghe ông cụ Tôn nói vậy, tôi vội vã ngồi thụp xuống, định thần nhìn đám đất bên dưới quan tài.

Tôi phát hiện chỗ đất này có màu đỏ như máu.  
Ở trong đám đất đó vẫn không ngừng sủi lên những bọt máu sền sệt.

Những bong bóng đó vừa nổi lên đã lập tức vỡ tan trông vô cùng kinh dị.  
Tôi vô cùng kinh ngạc..


 
Chương 310: Đúng Là Quỷ Quái!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thứ được trấn yểm trong quan tài này chắc chắn là một thứ vô cùng đáng sợ.  
Nếu không thì sao chỗ đất phía dưới lại liên tục nổi lên những bọt máu như vậy.  
Sau đó tôi lại nghĩ tới việc nếu bên trong cỗ quan tài này thực sự là thi thể của mẹ tôi thì chắc chắn kẻ thâm độc đang nấp trong bóng tối đó đã sử dụng thủ đoạn ti tiện để biến thi thể mẹ tôi thành một thứ hung sát.  
Tại sao hắn lại làm vậy?  
Tâm trạng tôi rối như tơ vò, không biết phải làm thế nào.  
"Soạt", "soạt"!  
Chỗ đất màu đỏ máu dưới quan tài đột nhiên dạt ra, từ dưới đất chui lên vài con chuột ướt nhẹp.

Mấy con chuột này không lớn, to chừng nắm tay người trưởng thành.  
Tất cả có năm con, toàn thân chúng dính nhớp, nhuộm màu đỏ của máu.

Sau khi chui lên khỏi mặt đất, chúng chạy ra ngoài thôn rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi.  
Tôi nuốt nước bọt, nhìn vào cái lỗ đen bị bọn chuột đào trên mặt đất, máu từ đó trào ra càng nhiều, xối xả tuôn ra ngoài, sau đó lại rất nhanh rút xuống dưới.  
Giống như những ngọn sóng ven biển, lên lên xuống xuống.  
"Đúng là quỷ quái!", ông cụ Tôn đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.  
Tôi liếc nhìn ông ấy, im lặng không nói gì.  
Dấu hiệu này nói với chúng tôi thứ nằm bên trong vô cùng đáng sợ, chiếc quan tài này không được tùy ý mở ra.  
Trong lòng tôi nặng nề như đeo đá, nếu thi thể bên trong là hành thi hung sát thì đây là một mối hiểm họa vô cùng lớn.

Nếu cứ để mặc như vậy không quản thì hồn phách của mẹ tôi dù có đi tới âm tào địa phủ cũng không thể chuyển kiếp đầu thai, thậm chí sẽ vĩnh viễn phải chịu sự hành hạ đau đớn ở dưới mười tám tầng địa ngục.  
Bất luận thế nào thì tôi cũng phải cứu mẹ tôi ra bằng được.  
Nghĩ vậy, tôi đứng thẳng dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của ông cụ Tôn, tôi bắt đầu dịch chuyển cái quan tài.

Tôi dùng lực rất mạnh mới đẩy được nắp chiếc quan tài rơi xuống mặt đất.  
Một tiếng "rầm" nặng nề vang lên, nắp chiếc quan tài rơi xuống.  
Tôi cố gắng kìm nén những cảm xúc đang cuộn trào, cố gắng ép bản thân nhìn xuống "mẹ" tôi đang ở trong quan tài.

Gương mặt thân quen đó quả thực là mẹ tôi!  
Không biết vì sao tôi lại bất giác thò tay ra muốn chạm vào gương mặt của thi hài kia.  
Nhưng ngay khoảnh khắc tay tôi sắp chạm vào gương mặt lạnh giá của "mẹ" thì đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.  
Trực giác cứ nói với tôi rằng đây không phải mẹ tôi.  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 311: Tôi Thực Muốn Tự Tát Cho Mình Một Cái


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tôi hít một hơi lạnh, loạng choạng lùi về sau hai bước, trân trối nhìn thi thể vô danh kia.  
Trong thoáng chốc, một cảnh tượng quen thuộc hiện ra trong đầu tôi.  
Lúc trước tôi và Tam Thanh cùng tới ngôi trường quý tộc, lọt vào động cổ thi.

Cảm giác ghê rợn đến dựng tóc gáy khi tiếp xúc với cổ thi kia tôi vẫn còn nhớ như in.

Hiện giờ khi sắp chạm vào thi thể này thì cảm giác đó lại quay lại!  
Thi thể này không phải là mẹ tôi mà là cổ thi nghìn năm chúng tôi đã gặp trong động cổ thi!  
Còn lý do tại sao nó lại xuất hiện ở đây thì vẫn còn là một bí ẩn.  
Cổ họng tôi như nghẹn lại không thể thốt nên lời, lông tóc trên người dựng ngược vì sợ hãi đến nỗi không thể phản ứng lại được.  
Tại sao cổ thi đó lại chạy tới đây được?  
Hồ đại tiên không trông coi nó sao?  
Trong đầu tôi có vô số câu hỏi khiến tôi cảm thấy rất bức bối.  
Có điều, sau khi xác định được thi thể này không phải của mẹ tôi thì tôi cũng phần nào cảm thấy nhẹ lòng hơn.  
Trong lúc tâm trạng tôi còn đang rối bời, nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu.  
Thì đột nhiên, cổ thi đang nằm đó mở trừng mắt.

Trong con ngươi của nó thoáng hiện ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Nó nhìn vẻ sợ hãi tột độ của tôi mà nhoẻn miệng cười.  
Một nụ cười toét đến tận mang tai!  
Tôi không hề có sự chuẩn bị nên sợ đến nỗi nổi hết da gà, bất giác lùi về sau mấy bước.  
Cổ thi nghìn năm này sống lại thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.

Đêm đó trong động cổ thi, nó dễ dàng đánh chết gia chủ nhà họ Uy, cũng hành cho tôi và Tam Thanh chết đi sống lại.

Thậm chí nó còn suýt giết hết mấy người bọn tôi.  
Nếu không phải có Hồ đại tiên ở đó thì nói không chừng tôi đã mục xác trong cái động đó rồi.  
Giờ trong lòng tôi hối hận khôn nguôi, nếu biết cổ thi nghìn năm đó đang nằm trong quan tài thì có đánh chết tôi cũng không mở nó ra.  
Tôi thực muốn tự tát cho mình một cái.  
Tình thế lúc này đã vô cùng cấp bách rồi.

Tôi kéo ông cụ Tôn định chạy thẳng, hai chúng tôi chắc chắn không phải đối thủ của nó.

Nếu không chạy nhanh thì chỉ còn nước "xanh cỏ" ở đây.  
"Há há há!"  
Cổ thi kia đột nhiên phá lên cười một cách đáng sợ.  
Tôi loạng choạng, ngã phịch xuống đất.

Đột nhiên lưng tôi lại đau đến nỗi tôi phải nghiến răng kèn kẹt, thiếu điều khóc hu hu gọi mẹ mà thôi.  
Bởi vì mắt quỷ sau lưng tôi lại xuất hiện, nó lại đang hành hạ tôi!  
Cổ thi kia càng ngày càng cười lớn, còn lưng tôi thì ngày càng đau.

Bầu không khí xung quanh bị đè nén đến nỗi ngột ngạt.

Ông cụ Tôn đứng bên cạnh tôi ngỡ ngàng đến nỗi đơ ra.  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 312: Lá Bùa Lập Tức Dính Chặt Lên Trán Của Cổ Thi!


Cảnh vật xung quanh tôi bỗng chốc trở nên mờ ảo, tôi bắt đầu sùi bọt mép, hai mắt trợn lên trắng dã khiến ông cụ Tôn sợ hết hồn.  
Trong lúc ông cụ Tôn còn chưa biết làm thế nào thì tôi lao đầu vào cỗ quan tài máu kia, lúc này tôi chỉ muốn chết.  
Đột nhiên nó dừng lại, tiếng cười đáng chết kia đột nhiên dừng lại.  
Khi đầu tôi sắp đụng mạnh vào cái quan tài thì ông cụ Tôn sống chết ôm lấy tôi, giận dữ mắng:  
"Ranh con, cậu muốn chết thì cũng đừng có chết lúc này.

Đợi lát nữa tỉnh táo lại thì chính tôi sẽ bóp ch ết cậu cho xem!"  
Ông cụ Tôn mắng um cả lên, dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy tôi.  
Lúc này tôi đã không còn khả năng suy nghĩ nữa, trong đầu toàn là tiếng cười man rợ của cổ thi kia.

Âm thanh đó đi thẳng vào tai tôi, như thể đang giày vò linh hồn tôi.  
Tôi liều mạng đâm đầu vào quan tài máu, muốn kết thúc kiếp sống này.

Như vậy thì tôi sẽ không phải chịu đau đớn nữa.  
"Nhóc con, khỏe thật đấy nhỉ? Ái dồi ôi, xương cốt già nua của tôi sắp bị cậu làm gãy hết rồi..."  
Ông cụ Tôn ban nãy còn quát um lên nhưng giờ đã mệt đứt hơi.  
Để bảo vệ tôi, ông ấy đã dùng toàn bộ sức lực của mình.  
"Sư phụ..."  
Đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút, lặng người nhìn ông cụ Tôn đang nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng chỉ giây tiếp theo, cơn đau kia lại hành hạ như thể muốn kéo tôi xuống địa ngục.

Tôi đau đớn gào thét rồi lăn lộn trên mặt đất.  
Ông cụ Tôn thấy vậy thì cũng rất sợ, vội vã nói:  
"Trương Ly, cậu cố gắng kiên cường thêm một chút, tôi sẽ cứu cậu ngay đây.

Má nó chứ, ai cho cậu làm càn như vậy!"  
Ông ấy xoa xoa lồ ng ngực vừa bị tôi đâm vào đau điếng, sau đó lấy trong người ra một lá bùa màu vàng, bên trên có những họa tiết rất rối rắm.  
Ông ấy bước hai bước đến trước cỗ quan tài máu, tay tạo pháp ấn miệng niệm chú.

Trên người ông ấy như toát ra tiên khí, khí trên người đột nhiên thay đổi.

Sau cùng, ông ấy hô lên một tiếng như ra lệnh.  
Lá bùa lập tức dính chặt lên trán của cổ thi!  
Khi lá bùa thiêng chạm vào cổ thi kia, nó phát ra ánh sáng nhẹ màu vàng.

Sau đó, ánh sáng vàng ngày càng mở rộng, bao trùm lên toàn bộ cổ thi kia.  
Cổ thi nghìn năm như thể bị k ích thích, tiếng cười của nó ngưng lại, bắt đầu không ngừng co quắp trong chiếc quan tài như thể sắp sửa lao ra bất cứ lúc nào vậy.

Cảnh tượng đó vô cùng dị thường và đáng sợ.  
Thấy lá bùa không mấy hiệu nghiệm, cổ thi vẫn còn động đậy thì mặt ông cụ Tôn sa sầm lại vô cùng khó coi.  
"Việc này còn phiền phức hơn tôi tưởng nhiều...", ông cụ Tôn tim đập thình thịch nói..


 
Chương 313: Tôi Không Muốn Chết!


Xem ra lần này thực sự rách việc rồi.  
Ông cụ Tôn nhìn tôi vẫn còn đang lăn lộn trên mặt đất, chỉ đành nghiến răng giận dữ nói.  
"Không thể hiện chút bản lĩnh thực sự thì không được rồi!"  
Ông ấy nói rồi lập tức lùi về sau ba bước, sau đó vẽ xuống đất một con cá âm dương, tay tạo pháp ấn, nhỏ tiếng niệm chân ngôn của Đạo gia.  
Trong nháy mắt, toàn thân ông ấy rung lên như thể vừa bị cái gì nhập vào.

Ông cụ Tôn lúc này như biến thành một người khác.  
Đôi mắt ông ấy bỗng trở nên sâu thẳm như một cái vực không đáy, quay đầu lại nhìn cỗ quan tài máu kia vẻ mặt vô cùng trang nghiêm rồi đột nhiên quỳ sụp xuống.  
Thế nhưng, sau đó vẫn chẳng có hiệu quả gì, hơn nữa còn xảy ra một chuyện kinh hoàng khác.  
Ở chỗ đất phía dưới quan tài đột nhiên chảy ra rất nhiều máu, nhiều đến nỗi mùi tanh nồng nặc trong không khí.  
Cổ thi nghìn năm này đương nhiên chẳng phải dạng vừa, nếu không ông nội tôi đã không để Hồ đại tiên trông coi nó!  
Ông cụ Tôn hai tay úp xuống đất, dập đầu một cái.  
Một chuyện thần kỳ đột nhiên xảy ra, máu tươi ban nãy cứ trào ra giờ đã dần rút xuống.  
Ông cụ Tôn ngẩng đầu lên, hai tay lại úp xuống đất rồi dập đầu lần nữa.  
Chiếc quan tài máu không còn rung lắc dữ dội mà dần dừng lại, tựa hồ như cổ thi bên trong không còn giãy giụa nữa.  
Nhưng vẫn chưa hết, ông cụ Tôn lại ngẩng đầu lên, quay về hướng cỗ quan tài mà dập đầu thêm một lần nữa.  
"Đoàng", một tiếng sấm rền vang.  
Nắp quan tài ban nãy rơi xuống mặt đất giờ bay lên không trung, đậy lại vừa khít vào cỗ quan tài máu kia.  
Ông cụ Tôn lúc này mới ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.  
Tôi cũng cảm thấy cơn đau thấu trời ban nãy dần biến mất nên không còn lăn lộn trên mặt đất nữa.

Ý thức của tôi đã hồi phục lại một chút, nhưng trong đầu tôi vẫn là một mớ hỗn độn.  
"Thằng ranh con, mau đứng dậy cho tôi!"  
Một lát sau, tôi nghe tiếng ông cụ Tôn giận dữ quát khiến tôi giật cả mình.

Giờ tôi đã nhớ ra toàn bộ chuyện xảy ra lúc nãy.  
Tôi định tìm đến cái chết, còn muốn đâm đầu vào cỗ quan tài máu này.  
Nghĩ lại việc này đến tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.

Sao tôi có thể làm vậy chứ?  
Tôi nhếch nhác bò từ dưới đất lên nhìn ông cụ Tôn lúc này đang hơi yếu.

Tôi quanh co nói:  
"Sư phụ...!tôi...!tại sao ban nãy tôi lại làm vậy nhỉ? Tôi không muốn chết!".


 
Chương 314: Không Thể Tưởng Tượng Nổi!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ông cụ Tôn tỏ vẻ mất kiên nhẫn phất tay đáp: "Tôi còn không hiểu nhóc con nhà cậu hay sao? Ban nãy là do cổ thi kia thao túng tâm trí cậu.

Nếu không phải tôi kịp thời cứu cậu thì tầm này sang năm chắc phải đốt vàng mã cho cậu rồi đấy!"
Tôi nhìn ông cụ Tôn với vẻ rất cảm kích, trong lòng chợt thấy vô cùng ấm áp.

"Sư phụ, may mà có sư phụ ở đây!"
Ông cụ Tôn hít một hơi, chẳng buồn đáp lời tôi.

Ông ấy đứng lên, mặt nghiêm trọng đánh giá cỗ quan tài máu phía trước.

"Trương Ly, có kẻ cố tình đặt xác mẹ cậu ở cổng Trương gia thôn, chắc chắn hắn có mưu đồ gì đó.

Có điều việc này tôi cũng không rõ lắm, nhưng ban nãy mắt quỷ sau lưng cậu đột nhiên mở ra, xem ra cổ thi này có liên quan mật thiết tới cái mắt quỷ đó!"
Ông cụ Tôn vẫn tưởng rằng thi thể trong quan tài là mẹ tôi.

Tôi do dự một lát, nhưng rồi quyết định sẽ không nói cho ông ấy biết sự thật.

Ông cụ Tôn giấu tôi quá nhiều việc, cho nên tôi cũng không muốn nói với ông ấy tất cả chân tướng.

Tôi tỏ vẻ đồng ý gật đầu, ông cụ Tôn cũng không nhận ra tôi có gì bất thường.

Sau đó ông ấy ngẫm nghĩ một lát rồi cau mày nói tiếp: "Cổ thi này rõ ràng là đến đây vì cậu.

Nó làm cho mắt quỷ sau lưng cậu mở ra, nhưng ban nãy tôi lại cảm nhận được một chút khí tức của tiên bảo hộ..."
Nói rồi, đột nhiên mặt ông ấy biến sắc nói: "Trương Ly, hình như tôi đã đoán ra rồi!"
Thấy ông cụ Tôn như thể đã phát hiện ra chân tướng, tôi kinh ngạc vội vã hỏi:
"Sư phụ, sư phụ biết được gì rồi? Mau nói đi!"
Ông cụ Tôn nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó lại nhìn cỗ quan tài máu bên cạnh rồi mới từ tốn đáp:
"Cổ thi ở trong cỗ quan tài này chắc chắn là mắt xích quan trọng để phá bỏ phong ấn trong nội thể của cậu! Chỉ cần nó còn tồn tại thì tượng người gỗ liễu trong người cậu có thể phá vỡ phong ấn bất cứ lúc nào".

Một khi phong ấn bị phá vỡ thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Nghe xong, tôi hít sâu một hơi.

Ảo ảnh bà Tư cho tôi xem tua lại trong tâm trí khiến lòng tôi trĩu nặng.

Nếu như tượng người gỗ liễu thoát ra thì có khi thiên hạ sẽ đại loạn!
Tôi thực sự không ngờ tới, cỗ cổ thi nghìn năm này lại liên quan đến việc giải trừ phong ấn của tượng người gỗ liễu trên người tôi!
Thấy tôi không nói gì nữa, ông cụ Tôn còn tưởng tôi không tin nên hừ một tiếng, nói bằng giọng chắc nịch:
"Tình huống ban nãy có lẽ là nó định giải trừ phong ấn cho tượng người gỗ liễu trên người cậu, may mà tôi cao tay, kịp thời bảo vệ được tính mạng của cậu!"
Tôi nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ, không khỏi rùng mình một cái.

"Đợi chút!
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 315: Quan Tài Máu Kia Chúng Ta Mặc Kệ Sao


Tiếng kêu lên kinh hãi của ông cụ Tôn khiến tôi hết hồn hết vía, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng bên trong ảo ảnh.  
Hơn hai trăm người đâm đầu vào cây cột màu đen tự sát, máu chảy thành sông, não bắn tung tóe...  
Tim tôi như rơi xuống vực thẳm.  
Ban nãy tôi chỉ nghĩ tới chuyện của mẹ nên không suy nghĩ xem đoàn người kia tại sao lại đi ra chỗ ngọn núi phía sau.  
Giờ nghĩ lại thì tôi lập tức cảm thấy lành ít dữ nhiều.  
"Sư phụ, sư phụ...!nghĩ ra cái gì vậy?"  
Tôi vừa mở miệng, giọng nghe vô cùng run rẩy, sợ mình sẽ phải nghe câu trả lời đáng sợ từ miệng ông cụ Tôn.  
Nhưng dường như tôi càng sợ cái gì thì việc đó càng dễ xảy ra.  
"Điều cậu đang nghĩ e là cũng giống điều tôi đang nghĩ.

Đừng dài dòng nữa, đuổi theo!"  
Mặt ông cụ Tôn cũng sầm lại, nói chưa dứt câu đã vội vã chạy về hướng ngọn núi phía sau, không thèm quan tâm đ ến cỗ quan tài máu và cổ thi kia nữa!  
Tôi cũng vô cùng lo lắng, cảm thấy làm vậy không được thỏa đáng nhưng tốc độ của ông cụ Tôn vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Tôi còn chưa kịp gọi thì ông cụ Tôn đã chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu trước mặt.  
Tôi do dự hai giây, sau đó quay đầu lại nhìn cỗ quan tài máu im lìm kia rồi nghiến răng chạy theo ông cụ Tôn.  
"Sư phụ, còn cổ...!quan tài máu kia chúng ta mặc kệ sao?"  
Khó khăn lắm mới đuổi kịp ông ấy, tôi đã mệt đến mức nói chuyện thôi cũng hụt hơi.  
Không phải tôi nghi ngờ năng lực của ông cụ Tôn nhưng cổ thi nghìn năm đó trước giờ luôn do Hồ đại tiên trông coi.

Nhưng kể từ sau khi nó tỉnh lại thì Hồ đại tiên cũng bó tay.

Nếu không thì sao cổ thi này có thể chạy tới Trương gia thôn, lại còn suýt lấy mạng tôi cơ chứ?  
Đến Hồ đại tiên cũng không trấn áp được nó thì sao ba cái khấu đầu của ông cụ Tôn có thể giải quyết được cơ chứ?  
Đương nhiên, tôi không thể nói thẳng những lời này ra với ông cụ Tôn.

Đây là việc liên quan đến thể diện, nhỡ đâu tôi nói ra làm ông ấy bực rồi bỏ mặc tôi ở đây thì đúng là rắc rối to.  
Mặt ông cụ Tôn vô cùng khó coi, rõ ràng không có tâm trạng giải đáp thắc mắc của tôi.

Ông ấy chỉ "xùy" một cái coi như kết thúc vấn đề này luôn.  
Thấy ông ấy phản ứng như vậy, tôi cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành theo ông ấy chạy một mạch lên núi.  
Ban nãy chúng tôi ở lại chỗ cổ thi kia, chuyện kể ra thì dài nhưng tất cả chỉ xảy ra trong khoảng chưa đến mười lăm phút.  
Còn những thôn dân kia thì như những cái xác biết đi, lại còn xếp thành hàng nên đi rất chậm.

Vậy nên sau một hồi chạy thục mạng thì hai chúng tôi đã đuổi kịp đoàn người kia ở giữa lưng chừng núi..


 
Chương 316: Sao Tôi Có Thể Chậm Trễ Cơ Chứ


Thấy đã đuổi kịp đoàn người, ông cụ Tôn đột ngột dừng lại.

Đồng thời, ông ấy ra hiệu cho tôi dừng lại theo.  
"Đại đồ đệ, nhìn thử xem những người này còn sống hay đã chết?"  
Câu nói của ông cụ Tôn hơi khó hiểu, nhìn người sống hay chết thì ông ấy còn giỏi hơn tôi chứ.

Tại sao vào thời khắc quan trọng này ông ấy lại hỏi tôi câu này?  
Có điều ông ấy đã hỏi thì tôi cũng sẵn lòng trả lời.  
"Tam hỏa đều còn, là người sống".  
Nghe tôi trả lời xong ông cụ Tôn không hề có vẻ nhẹ nhõm hơn mà lông mày còn cau chặt lại.  
"Sư phụ, có vấn đề gì sao?"  
Tôi thấy rất khó hiểu, trong lòng càng thêm bất an.

Mỗi lần ông cụ Tôn phản ứng như vậy thì kiểu gì cũng có chuyện lớn.  
Nhưng ông cụ Tôn chỉ lắc đầu mà không trả lời tôi.  
Tôi vẫn muốn gặng hỏi nhưng đoàn người đằng trước đột nhiên rẽ hướng, dần dần bước vào trong một bụi cỏ tranh.  
Rõ ràng lên núi chỉ có một con đường mà chúng tôi đang đi, hai bên đều là vách đá.

Nhưng sau cú rẽ kia thì đột nhiên một con đường ở sườn núi lộ ra.  
"Quả nhiên họ đi tới thánh địa!"  
Tôi và ông cụ Tôn đã từng tới thánh địa, mặc dù không phải do chúng tôi tự tìm đường nhưng vẫn có chút ấn tượng.  
Không đợi ông ấy nhắc, tôi đã kinh hoàng thốt lên.  
Cảnh tượng như ở dưới địa ngục kia lại hiện ra trong đầu tôi.  
Mặc dù không có cây cột nào nhưng rùa thần lúc trước chính là một tiền lệ.

Nếu đoàn người này bước vào thánh địa thì hậu quả đúng là...  
Tôi không khỏi rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa mà vội vã chạy thục mạng đuổi theo.  
Hình như ông cụ Tôn đã kéo tôi lại nhưng lúc này tôi như sắp phát điên, dùng lực hất tay ông ấy ra.  
Mạng người quan trọng, sao tôi có thể chậm trễ cơ chứ?  
Con đường này nằm trong khe núi vừa hẹp vừa dốc, chỉ vừa cho một người đi qua.

Bởi vậy, cho dù tôi có muốn lao lên trước cản họ thì cũng không được.  
Không còn cách nào, tôi chỉ đành kéo người đi sau cùng lại, dùng lực xoay người đó quay lại phía tôi.  
Lúc trước tôi chỉ nhìn thấy cơ thể họ cứng ngắc đi về phía trước chứ chưa quan sát kỹ gương mặt họ.  
Giờ người phụ nữ này quay lại tôi mới nhìn kỹ hơn.  
Người thì có người đẹp người xấu nhưng dung nhan khiến người ta nhìn một lần đã sợ vỡ mật thì hôm nay tôi mới được chứng kiến.  
Người phụ nữ trước mặt tôi có dung nhan khiến tôi suýt ngất xỉu..


 
Chương 317: Quả Nhiên Là Không Có Chút Phản Ứng Nào


Thực ra tôi quen người phụ nữ này, bà ấy tên là Lưu Anh, vợ của người thợ mổ lợn ở phía Đông thôn.  
Hồi còn nhỏ, khi ông tôi giúp người dân trục ma quỷ đã không ít lần đưa tôi đi qua nhà họ.  
Người đời có một câu tục ngữ là đến quỷ còn sợ kẻ ác.  
Càng là người hung bạo thì đám yêu ma quỷ quái lại càng không dám đến gần.

Đặc biệt là người mổ lợn này đầy sát nghiệp, huyết khí quá nặng.

Đến cả con chó gặp ông ta còn sợ đến nỗi cúp đuôi chạy thẳng.  
Khi có người bị ma quỷ nhập mà đuổi mãi không đi thì có thể tới mượn con dao giết lợn của người mổ lợn này.  
Cho nên ngay từ nhỏ nhà tôi đã qua lại với nhà Lưu Anh.

Họ là một trong số ít những người trong thôn rất kính trọng ông nội tôi.  
Nhưng người phụ nữ trung niên bình thường gặp tôi là đều mỉm cười hòa nhã này lúc này hai mắt trợn trắng, mặt vừa xanh vừa đen.  
Ở chỗ ấn đường có khí màu đen xua đi cũng không tan.

Nhưng đáng sợ nhất là bà ấy gầy như một bộ xương khô, hốc mắt lõm sâu ứ máu, quai hàm nghiến chặt, môi thì trắng bệch không có lấy một tia máu.  
Cái bộ dạng này trông chẳng khác nào một con quỷ!  
"Lưu, cô Lưu sao?"  
Tôi bị dọa cho hết hồn, bàn tay đang giữ vai người phụ nữ kia cũng run lên, bất giác cất tiếng gọi.  
Quả nhiên là không có chút phản ứng nào.  
Bị đôi mắt trắng dã kia nhìn chòng chọc, tôi dựng hết cả tóc gáy nhưng vẫn cố gắng đè nén sự sợ hãi, làm dấu vẽ bùa trên mặt Lưu Anh.  
Chiêu này tôi học được từ Tam Thanh.  
Lúc ở trong động cổ thi, tôi cảm thấy tinh khí trong cơ thể mình lưu chuyển, sau đó khi cùng Tam Thanh đi Ma thành, sư thúc đã dạy tôi vài chiêu vận khí.  
Mặc dù hiện giờ tôi vẫn còn non tay nhưng đã có thể vận khí để đưa tinh khí ra đến đầu ngón tay.  
Tinh khí này chính là linh khí thuần khiết nhất trong cơ thể con người.

Tinh khí trong cơ thể phụ nữ là âm, còn nam giới lại là dương.  
Tinh khí thuần dương như vậy dùng để vẽ bùa đuổi quỷ sẽ có tác dụng.  
Mặc dù tốc độ vẽ bùa của tôi không nhanh bằng Tam Thanh nhưng cũng không hề chậm, có thể coi như là thành thạo.  
Thế nhưng sau khi tôi toát mồ hôi hột vẽ xong cái bùa thì Lưu Anh đang trợn mắt trắng dã bỗng phát ra những tiếng kêu quái dị.

Ục… ục  
Miệng của Lưu Anh không có cử động gì.

Nhưng cổ họng thì đột nhiên phát ra âm thanh như có thứ gì đó chuẩn bị dâng lên.   
Tôi thầm cảm thấy vui mừng, xem ra tôi đã học được rồi, linh phù đã phát huy tác dụng.

.


 
Chương 318: Không Thấy Tôi Đang Cứu Người À”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đây chính là dấu hiệu của việc thứ tà ma kia sắp bị linh phù trấn áp phá thể.

Tôi bừng tỉnh, hóa ra những người này bị thứ không sạch sẽ ám thân, chẳng trách họ lại giống ác quỷ như vậy.

Nhưng tôi chưa kịp vui mừng được bao lâu thì cái thứ phát ra tiếng kêu ục ục như sắp thoát ra khỏi cơ thể Lưu Anh kia đột nhiên lại chìm xuống.

“Mẹ kiếp, khó nhằn ghê!”  
Thất bại khiến tôi trở nên nổi điên.

Phía trước vẫn còn cả trăm người đang cần tôi gọi tỉnh lại, thật không ngờ người đầu tiên mà đã không thuận lợi như thế.

Tôi cảm thấy nóng ruột nên cắn đầu lưỡi, máu tươi tứa ra rồi tôi lại dùng lực vận khí vẽ thêm một tấm linh phù nữa.

Nhưng tay tôi còn chưa nhấc lên thì đã bị người ở phía sau ghì chặt.

“Cậu nhóc muốn mất mạng à?”  
Tiếng của ông Tôn đầy tức giận vang lên bên tai tôi.

Lúc này tôi đang vô cùng lo lắng, bị ông Tôn ngăn lại, thì lập tức bốc hỏa lên tận đỉnh đầu.

“Cái ông Tôn kia, đừng có ngăn tôi, không thấy tôi đang cứu người à?”  
Cơn hỏa giận mà tôi nín nhịn hết sức dị thường, tôi bỗng chửi thẳng vào mặt ông Tôn.

Nhưng tôi vừa mới chửi xong thì bỗng cảm thấy cánh tay vừa nãy vận khí đau vô cùng.

Cảm giác đau này giống như có kim châm vào tận óc tôi vậy khiến tôi lập tức hồi phục thần trí.

Tôi vội vàng nhìn xuống cánh tay mình.

Chỉ thấy đầu ngón tay tôi vừa mới tập trung tinh khí bỗng có một luồng sát khí bao trùm, hơn nữa luồng sát khi còn đang chạy dọc theo kinh mạch trong cánh tay tôi.

Những nơi nó đi qua, mạch máu đều hiện lên màu đen.

Còn cánh tay của ông Tôn thì đang siết chặt chỗ gấp trên cánh tay tôi, vừa hay chính là chỗ mà sát khí kia đang di chuyển.

“Đồ khốn, lần thứ hai rồi đấy, đại nghịch bất đạo, để xem lát nữa tôi sẽ trị cậu thế nào!”  
Ông Tôn siết chặt cánh tay tôi ngăn không cho luồng sát khi tiếp tục di chuyển.

Tay còn lại cũng bận rộn chà vào chân và thêm một cây kim bạc xuất hiện trong tay ông ấy.

Có điều cây kim này không giống với cây kim thường ngày sử dụng.

Nó không chỉ to hơn mấy lần mà phía đuôi kim còn khắc hình một con mãng xà đang ngửa cổ như nuốt mặt trời.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 319


Thế nhưng ông Tôn không hề cho tôi cơ hội giãy giụa.

Ông ấy rung tay, cây kim to đùng kia lập tức cắm phập vào cánh tay tôi.

Đau đớn đúng như những gì tôi tưởng tượng.

Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là cái đuôi kim có con mãng xà kia đang phả ra sát khí màu đen.

Lúc này ở cánh tay tôi, luồng sát khí vừa rồi còn chảy trong kinh mạc giống như bị cây kim này rút mất và từ từ bị hút ra ngoài.

“Sư phụ…”  
Dù tôi có hồ đồ thì cũng có thể hiểu ra vừa rồi vì muốn trừ ma mà tôi đã suýt nữa hại chết chính mình.

Tôi lại nhìn ông Tôn, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy và như muốn né tránh.

“Đừng có làm ra vẻ với tôi, cậu yên tâm, về nhà tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”  
Tôi vừa lên tiếng thì ông Tôn đã biết ngay tôi định nói cái gì.

Ông ấy chẳng buồn nhìn tôi, chỉ tập trung nhìn vào cây kim trên cánh tay tôi.

Tôi lại nhìn cây kim một lần nữa.

Cái thứ này thú vị ghê.

Khó hiểu, tức giận, hoang mang, sợ hãi…các thể loại cảm xúc đều đổ dồn trong đầu tôi.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Thôn nhà họ Trương đã đắc tội với ai? Tại sao lại muốn mạng sống của những người dân thôn này?  
Thế nhưng càng quan sát thì cảnh tượng kỳ dị càng xuất hiện trước mặt tôi.

Trên cơ thể của những người phụ nữ chết thảm đồng thời có hai hồn thể bay ra.

Trước đó tôi đã biết chắc chắn những người này bị thứ dơ bẩn ám thân vì vậy mới  đi ra sau núi một cách mất kiểm soát như vậy.

Thế nhưng khi hai hồn thể bay ra khỏi cơ thể thì tôi mới cảm thấy kinh ngạc, kẻ có lợi và luôn khống chế những cô gái này hóa ra lại chính là người nhà của bọn họ.

Đó chính là những người đàn ông trước đó bị chết do tế bái ở thôn nhà họ Trương.

Chuyện…chuyện này rốt cuộc là gì vậy?  
Lần này, tôi hoàn toàn sững sờ, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, một cục tức cứ mặc nghẹn ở lồ ng ngực, máu huyết trong tôi sục sôi, khiến toàn thân tôi nóng ran và mất hết kiên nhẫn.

“Người trong thiên hạ phụ tôi! Tôi sẽ gi ết chết bọn họ!”  
Khi tôi đang mất kiên nhẫn tới cực điểm thì có một suy nghĩ bỗng nảy ra từ ngóc ngách sâu thẳm trong đầu tôi.

Hơn nữa cùng với sự chết thảm của từng người phụ nữ trước mặt, suy nghĩ đó càng trỗi dậy mạnh hơn.

“Dừng lại, mau dừng lại, còn tiếp tục thì sẽ mất mạng đấy!”.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom