Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 340: Tôi Thở Hổn Hển Chứ Không Nói Gì


Lần này gương mặt ông cụ Tôn đã không còn vẻ tự tin như trước.

Ánh mắt ông ấy nhìn tôi không khác nhìn một người đã chết là mấy.  
Tôi thở hổn hển chứ không nói gì.  
Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, sau khi trải qua cơn đau chết đi sống lại ban nãy thì tôi biết những thứ đang chờ đợi mình ở phía trước kinh khủng như thế nào.  
Một khi huyết mạch của tôi bị mắt quỷ này làm vẩn đục thì ý chí của tôi cũng sẽ bị bào mòn, tượng người gỗ liễu sẽ chiếm thân xác tôi, còn tôi sẽ rơi vào trạng thái như bị bóng đè ban nãy.

Nếu vậy thì cả đời tôi sẽ cảm nhận được mọi thứ nhưng không thể thức tỉnh nổi.  
Như vậy thì quả là sống không được mà chết cũng chẳng xong.  
"Sư phụ...!có việc này tôi muốn nhờ sư phụ".  
Vừa nghĩ tới kết cục này, lòng tôi tê tái, cũng chẳng quan tâm đ ến cơn đau trên người nữa.

Tôi cố gắng ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc gọi ông cụ Tôn đến bên cạnh.  
"Nếu thực sự có ngày tôi không kiểm soát được tượng người gỗ liễu này nữa thì sư phụ tuyệt đối không được mềm lòng, hãy giết tôi đi.

Chỉ có như vậy thì nó mới không ra ngoài hại người được!"  
Lúc nói câu này, mặt tôi trang nghiêm như đang giao phó việc hậu sự.  
"Xem nhãi ranh cậu kìa, giết người là phạm pháp.

Cậu sắp chết mà vẫn còn muốn lôi tôi theo sao? Hơn nữa, tình hình vẫn chưa đến mức đó, bao giờ tới thì tính sau!"  
Ông cụ Tôn quyết liệt từ chối, sau đó ông ấy nói ngắn gọn là "đi tìm giải pháp", sau đó rời đi.

Có điều tôi nhìn rõ nét mặt ông ấy rất khó coi, thậm chí khóe mắt còn hơi đỏ lên.  
Lòng tôi trùng xuống, xem ra lần này ông cụ Tôn cũng hết cách cứu tôi rồi.  
Không biết có phải do bị cơn đau vừa nãy ăn mòn ý chí không mà tôi nằm trên giường nghĩ tới vô số việc.

Trong đó thậm chí có cả việc tự chấm dứt sinh mạng mình để sống mái với tượng người gỗ liễu bên trong.  
Nhưng khi nghĩ tới những gì ông nội đã làm vì tôi, tôi lại không cam tâm.

Ông nội tôi đã đánh đổi tất cả để bảo vệ tôi, nếu tôi chết thế này thì ông phải thất vọng đến nhường nào?  
Nhất thời, những ký ức về ông nội tôi cứ lần lượt hiện về.  
"Đợi đã! Túi gấm?"  
Trong lúc hồi tưởng, tôi đột nhiên nhớ ra trước lúc đi xa, ông nội đã đưa cho tôi ba chiếc túi gấm.  
Ban đầu khi đến nhà họ Liễu, tôi đã mở túi thứ nhất ra.

Nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện khiến tôi quên béng mất ba chiếc túi quan trọng này.  
"Đáng chết đáng chết, dám quên mất di vật ông nội để lại".  
Đến giờ tôi đã vào bước đường cùng, chính là lúc thích hợp để mở chiếc túi thứ hai!
Ban đầu là do tôi chưa có chỗ ở cố định, sợ mình sẽ đánh mất thứ quan trọng này nên đã đem hai cái túi gấm và hình nhân viết tên ông nội cất trong một chiếc hộp gỗ tử đàn rồi âm thầm chôn nó dưới gốc cây liễu đằng sau biệt thự nhà họ Liễu..


 
Chương 341: Ông Đây Cũng Không Dễ Bắt Nạt Đâu!


Vừa nghĩ đến chiếc túi gấm, tôi giống như người chết đuối vớ được phao nên không thể chậm trễ.

Tôi nén đau, âm thầm đi tới biệt thự nhà họ Liễu.  
Từ khi Liễu Nguyệt Như theo tôi về nhà, tôi chưa từng quay lại đây.

Lâu lắm mới thấy lại nơi này nhưng tôi vẫn cảm thấy chút thân quen.  
Đầu tiên tôi đứng bên ngoài xem xét một chút, từ sau khi nhà họ Uy trở mặt với nhà họ Liễu, nhà họ Liễu đã đi khỏi đây.

Hiện giờ nhìn lại nơi này chỉ là một căn biệt thự trống không hề có dấu vết của con người sinh sống.  
Cái sân lúc trước được tân trang sạch đẹp nay bừa bộn, cỏ mọc um tùm.

Cả ngôi biệt thự âm u, từ xa nhìn lại trông cứ như nhà ma.  
Có điều lúc này tôi không có tâm trạng mà để ý đến vấn đề này, tình trạng của tôi hiện tại khiến tôi không thể lo chuyện bao đồng thêm nữa, tôi chỉ muốn lấy được chiếc hộp gỗ mà thôi.  
Nhân lúc đêm hôm khuya khoắt, tôi âm thầm lẻn tới trước cửa biệt thự, nghiến răng nhịn đau lách vào trong sân.  
Nhờ ánh trăng soi đường mà tôi nhanh chóng đi tới chỗ gốc cây liễu.  
Trong sân im lặng như tờ, chỉ có tiếng tôi đang đào đất, thỉnh thoảng có thêm tiếng gió thổi xào xạc qua kẽ lá.  
Lúc này bên cạnh tôi là một căn nhà ma còn trên đầu là cành liễu khô héo đang đu đưa.

Đêm nay ánh trăng không quá sáng, lại thêm gió thổi.

Đây đúng là bối cảnh lý tưởng cho một bộ phim ma.  
Trên bầu không khí này, cảm giác sợ hãi của tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Một cơn gió đêm thổi qua gáy tôi, tôi không kìm được mà rùng mình một cái.  
Đúng vào lúc này, cái xẻng trong tay tôi kêu "cạch" một tiếng như đụng phải một vật c ứng gì đó..

ngôn tình sủng
Tôi thầm mừng rỡ, may quá, đồ của tôi vẫn còn!  
Trong lúc tôi đang vui mừng khôn xiết, nhanh tay nhanh chân đào cái hộp kia lên thì đằng sau đột nhiên có người gọi tên tôi.  
"Trương Ly".  
Sau khi nghe tiếng gọi kia, một làn gió âm lạnh lẽo thổi sượt qua lưng tôi.

Tôi giật mình đến nỗi suýt làm rơi cái hộp.  
"Mẹ nó, lại gặp ma thật này!"  
Tôi bị tiếng gọi bất thình lình này làm cho giật nảy mình.  
Tiếng gọi này nghe rất kỳ lạ, linh hoạt kỳ ảo đến nỗi tôi không nghe ra đây là giọng nam hay nữ, thậm chí nghe nó còn không giống giọng con người.  
Như thể có một thứ gì đó đang nấp đằng sau chỉ đợi tôi quay đầu lại để thổi tắt Tam hỏa của tôi.  
Vốn Tam hỏa của tôi đã tắt mất một ngọn rồi nên giờ đám cô hồn dã quỷ cũng dám tới trêu chọc tôi sao?  
Vừa nghĩ đến đây, tôi đột nhiên thấy rất bực mình.  
Mặc dù hiện giờ tôi đang yếu nhưng tôi phải cho bọn chúng biết, ông đây cũng không dễ bắt nạt đâu!  
Có điều giận thì giận nhưng ban nãy tôi còn vội tới lấy chiếc hộp nên không đem theo pháp khí gì cả.

Trước mắt thứ duy nhất có thể dùng chính là "vốn tự có" của tôi mà thôi..


 
Chương 342: Thật Không Ngờ Lại Gặp Phải Một Con Ác Quỷ Ở Đây


Sợ đêm dài lắm mộng, cũng sợ cơ thể mình xảy ra chuyện gì bất trắc nên tôi định chơi theo kiểu tốc chiến tốc thắng.  
Bởi vì con quỷ sau lưng đã gọi tên tôi nên hẳn là lúc này nó đã bò lên vai tôi rồi.

Cho nên tôi chỉ cần quay đầu thì chắc chắn nó sẽ thổi tắt Tam hỏa của tôi.  
Tôi bắt đầu niệm chú đuổi quỷ, định đánh cho nó ngã xuống khỏi vai tôi rồi nói tiếp.  
"Ngũ tinh trấn thái, quang chiếu huyền minh, thiên thần vạn thánh, bảo hộ chân linh..."  
Tôi niệm liên tục, đồng thời tay trái làm phép rồi âm thầm vận tinh khí trong người mình ra đầu ngón tay.  
Chỉ cần ngón tay có chứa tinh khí của tôi chạm vào thì chắc chắn sát khí của con quỷ kia sẽ tan biến.

Nó sẽ bị tống xuống địa ngục để tiêu nghiệp chướng rồi đầu thai lại.  
Trong lúc vận khí, tôi cảm thấy dường như có gì đó hơi khang khác.  
Có điều tình hình trước mắt cấp bách nên tôi cũng không kịp nghĩ nhiều.

Sau khi đã chuẩn bị xong, tôi đột ngột quay người lại chăm chú nhìn về phía sau lưng.  
Quả nhiên, ở cách chỗ tôi không xa có một nữ quỷ tóc tai rũ rượi, sát khí từ trên người nó bốc lên, miệng đỏ như máu.

Rõ ràng nữ quỷ này đã lang thang lâu lắm rồi, cũng tạo ra không ít nghiệp chướng nên mang đầy nợ âm.

Nó đã trở thành một con ác quỷ rồi.  
Thật không ngờ lại gặp phải một con ác quỷ ở đây.  
"Giỏi lắm con quỷ kia, cứ lang thang tạo nghiệp không chịu đi đầu thai.

Chết rồi mà còn không chịu an phận, xem tao giải quyết mày thế nào!"  
Tôi hét lên với nữ quỷ kia, vừa để thị uy vừa là để tiếp thêm dũng khí cho bản thân.  
Quả thực cơ thể tôi bây giờ rất yếu, liệu có đủ sức lực để tiêu diệt ác quỷ này không chính tôi cũng không rõ.  
Tôi vừa dứt lời thì nữ quỷ kia có vẻ khá sợ hãi.

Nó khẽ rít lên một tiếng rồi một tay chống xuống đất, hóa thành một bóng quỷ lao về phía tôi.  
Thần kinh tôi căng như dây đàn nhìn chằm chằm vào cái bóng quỷ đang lao về phía mình, trong lòng thầm vui mừng.  
Tôi đang đợi nó tự lao tới, với thể lực của tôi lúc này thì việc đuổi theo nó quả thực là quá sức.  
Thấy bóng quỷ kia lao về phía mình như một cơn gió, tôi không do dự thêm nữa mà giơ tay điểm hai cái vào móng vuốt sắc nhọn đang sắp vồ lấy tôi của nó.  
Sau đó tôi chọn đúng thời cơ, điểm thêm một cái vào giữa trán nữ quỷ kia.

Cảm giác lạnh cóng truyền tới từ đầu ngón tay, tôi điểm vào đúng huyệt mệnh môn của nữ quỷ kia.  
Mặc dù tôi chỉ dùng linh khí để phá sát khí nên không có công hiệu như dùng bùa chú nhưng tôi điểm rất chuẩn nên dù là ác quỷ cũng không chịu nổi chiêu này của tôi.  
Quả nhiên, sau khi bị tôi điểm ba huyệt, nữ quỷ kia èo uột như một tờ giấy rơi xuống dưới chân tôi..


 
Chương 343: Lẽ Nào Nó Sợ Nên Chạy Mất Rồi


Tôi cảm thấy khá kinh ngạc, tại sao nữ quỷ này lại không bị tan biến luôn? Xem ra thể trạng yếu ớt của tôi đã làm ảnh hưởng đến sức mạnh của linh khí.  
Có điều tôi tạm thời đánh được cho nó ngã ra đất cũng khá ổn rồi, đồ cũng đã lấy được nên tôi cũng không nấn ná thêm mà cầm chắc cái hộp định chuồn khỏi đó theo con đường ban nãy mình đến.  
Trước lúc đi tôi còn quay lại nhìn tòa biệt thự này một lần nữa.  
Mặc dù trông nó rất âm u nhưng đã không còn bị sát khí đậm đặc bao phủ lên nữa.

Giờ nó đơn giản chỉ là một căn nhà hoang mà thôi.  
Tại sao một căn nhà như vậy lại xuất hiện ác quỷ chứ?  
Phải biết rằng ác quỷ này khác với cô hồn dã quỷ thông thường.

Cô hồn dã quỷ thông thường là do không đủ điều kiện để vào vòng luân hồi nhưng cũng không chịu xuống địa ngục cho nên chỉ có thể ở lại dương gian chờ đến khi tu đủ nghiệp lực mới thôi.  
Còn ác quỷ lại là do có chấp niệm nên mới kiên quyết ở lại nơi nào đó không chịu rời đi, bị dương khí giày vò đến nỗi dần mất đi ý thức.

Đến lúc đó nó sẽ đi hại người.  
Biệt thự nhà họ Liễu này mặc dù phong thủy không tốt nhưng tôi chưa từng nhìn thấy ác quỷ ở nơi này, ngoại trừ...  
Tôi thầm kinh ngạc, đột nhiên nhớ ra nữ quỷ tôi gặp khi mới tới đây.  
Ban đầu cũng chính là do nữ quỷ kia dẫn dụ khiến tôi tìm ra Thất Sát Tỏa Hồn Trận cũng như hình nhân khắc tên ông nội, nhưng sau đó nó lại đột nhiên biến mất.  
Lẽ nào...!con quỷ ban nãy chính là nữ quỷ đó.  
Nghĩ lại dáng vẻ của nữ quỷ ngày hôm đó, tôi cảm thấy nó chắc chắn biết chuyện gì đó!  
Mặc dù hiện giờ xem ra nó đã mất hết thần trí, nhưng nếu được ông cụ Tôn làm phép hoàn hồn thì không chừng lại gợi được lại một số ký ức gì đó.  
Nói không chừng nó có thể dẫn tôi tới chỗ hồn thể của ông nội!  
Vừa nghĩ tới đây, tôi lập tức vô cùng kích động, vội vã leo tường vào lại trong sân rồi chạy tới chỗ gốc liễu ban nãy.  
Bốn bề vẫn yên lặng như tờ, nhưng nữ quỷ vừa bò lên người tôi đã biến mất tăm mất tích!  
"Lẽ nào nó sợ nên chạy mất rồi?"  
Tôi nghi hoặc nhìn bãi đất trống trước mặt, mới có một lát mà sao nó đã chạy nhanh tới vậy được?  
Tôi lại nhìn quanh tứ phía nhưng vẫn chẳng thấy gì, không thấy tăm hơi nữ quỷ kia đâu.  
Thấy trời càng ngày càng tối, tôi bắt đầu thấy lo lắng.  
"Bỏ đi, hiện giờ cao ốc Phương Viên cũng không yên ổn, mình phải về nhanh mới được".  
Mặc dù không tìm thấy nữ quỷ kia thì cũng khá đáng tiếc nhưng tôi cũng không dám chậm trễ.

Tôi dứt khoát đi ra khỏi biệt thự nhà họ Liễu rồi đi thẳng một mạch về nhà..


 
Chương 344: Có Phải Cậu Vừa Vận Khí Không


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vừa vào đến cửa, tôi vẫn còn mệt đến nỗi thở hổn hển nhưng không thể chờ thêm mà vội vã mở chiếc hộp gỗ, lấy ra chiếc túi gấm thứ hai.

Vẫn là một mẩu giấy nhỏ, bên trên chỉ có một câu.

"Vạn vật đều trống rỗng, vạn vật đều có thể lấp đầy.

Dùng bản thân để khắc chế nó, để nó phục vụ cho mình".

Tôi cau mày đọc ba lần liên tiếp nhưng vẫn chưa hiểu ý tứ của câu này lắm.

Tôi còn đang mải mê suy nghĩ thì bên ngoài vọng tới tiếng của ông cụ Tôn.

"Đại đồ đệ, đã ngủ chưa? Tôi vừa về thấy đèn phòng cậu vẫn sáng, tiện để tôi qua xem tình hình cậu thế nào".

Vừa dứt lời, ông cụ Tôn không hề khách khí mà đẩy cửa bước vào.

"Ồ? Nhìn sắc mặt cậu có vẻ tốt hơn lúc sáng một chút đấy".

Vừa thấy mặt tôi, ông cụ Tôn đã ngạc nhiên thốt lên.

Tôi không nghĩ ông ấy nói thật mà chỉ là đang tìm cách an ủi tôi mà thôi.

Nhưng hình như ông cụ Tôn nói rất nghiêm túc.

Ông ấy bước tới bên cạnh tôi, không nói lời nào mà vén tay áo tôi lên.

"Ồ? Quả đúng là vậy, xem ra mọi thứ đang chuyển biến tốt rồi!"
Giọng ông cụ Tôn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vô cùng hưng phấn mà chỉ vào vết bầm trên tay tôi do ông ấy véo lúc trước.

"Cậu xem xem, có phải màu sắc của nó nhạt đi rồi không?"
Nghe ông ấy nói vậy, tôi cũng khá kích động, vội vã nhìn xuống tay mình.

Quả thực vậy, màu đen ở chỗ đó đã nhạt đi rất nhiều rồi.

"Đại đồ đệ, lúc tôi không có ở đây cậu đã làm gì? Tôi chạy đôn chạy đáo cũng không tìm ra cách chữa cho cậu, thật không ngờ tự cậu lại tìm ra được?"
Ông cụ Tôn kinh ngạc lật tay tôi xem đi xem lại, sau đó lại cởi áo tôi xem cái mắt quỷ đằng sau lưng.

"Cái mắt quỷ vẫn y như cũ nhưng tà khí trong người cậu đã ít hơn rất nhiều rồi".

Quan sát thêm một lúc, ông ấy lại kinh ngạc reo lên.

"Có phải cậu vừa vận khí không?"
Tôi ngẩn người, cái này mà ông cụ Tôn cũng nhận ra sao? Nếu so với tôi thì ông cụ Tôn còn giống người có mắt âm dương hơn.

Thấy muốn giấu cũng không được nên tôi đành kể lại chuyện xảy ra ở biệt thự nhà họ Liễu cho ông ấy nghe, sau đó cũng đưa cả chiếc túi gấm thứ hai cho ông ấy xem.

Ông cụ Tôn im lặng nghe tôi kể xong, sau đó lại nhìn vào mẩu giấy kia rất lâu.

Sau đó ông ấy vỗ đùi đánh đét một cái, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 345: Cả Nguồn Nước Sẽ Bị Nhiễm Đen


“Sớm đã tính toán xong rồi sao?”  
Câu nói của ông Tôn khiến tôi cảm thấy khó hiểu.   
Vừa nãy tôi nghĩ một hồi lâu mà vẫn không biết câu nói trong túi gấm có liên quan gì tới hoàn cảnh hiện tại của tôi, sao ông Tôn lại có thể nghĩ ra được nhanh như vậy chứ?  
“Ây da, đồ đệ, cậu xem này, tà khí này xâm nhập vào tinh huyết của cậu, đến ngay cả kim dẫn sát khí cũng bị cắn ngược trả, có thể thấy sát khí này mạnh tới mức nào.

Huống hồ, cổ thi kia còn tạo ra một nguồn hình thành sát khi ngay trên người cậu, một khi tà khí xâm nhập vào huyết mạch thì sẽ không ngừng  sinh ra từ mắt quỷ, căn bản không để cho cậu có cơ hội được hồi phục cơ thể.   
“Tôi vốn tưởng lần này cậu chết chắc rồi.

Không ngờ, vẫn là ông nội câu nhìn xa trông rộng, đã sớm biết có ngày như thế này.

Hay nói cách khác, Ngày này đã được ông nội cậu sắp xếp ổn thỏa cả rồi”.   
Ông Tôn nói văng cả nước miếng, nhưng tôi chỉ biết há miệng, nghe mà ngây người.   
Thấy bộ dạng của tôi ngây ra như chưa hiểu, ông Tôn bèn trợn mắt với tôi.  
“Nhìn bộ dạng đần thối của cậu kìa, tôi nhớ lúc mới thu nạp cậu làm đồ đệ cậu còn nhanh nhạy lắm cơ mà, sao giờ giống như đứa con nít, cứ nhắc tới ông nội là đầu óc lại đờ đẫn ra như thế chứ?”  
Ông Tôn mà hại ai thì chỉ có nhát nào trúng nhát ấy, tôi bị chẹn họng mà không thể phản bác.   
Ông Tôn kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống trước mặt tôi và bắt đầu phân tích kỹ lưỡng cho tôi.   
“Cậu xem này, lúc tôi ra ngoài cậu còn đang sống dở chết dở, bộ dạng sắp không ổn đến nơi đúng không? Vậy tại sao mới đi một chuyến tới biệt thự nhà họ Liễu về lại ngon lành cành đào thế này?”  
“Cậu nói biệt thự đó giờ giống như ngôi nhà hoang, đừng nói là linh khí, đến cả sát khí cũng không có, đương nhiên ngôi nhà đó sẽ không thể gây ra ảnh hưởng gì cho cậu.

Như vậy, thứ duy nhất có thể ảnh hưởng tới cậu chính là sự xuất hiện bất ngờ của ác quỷ kia”.   
Ông Tôn vừa nói vừa chỉ tay vào bụng tôi.   
“Nguồn khí bắt nguồn từ khí hải, là cội nguồn của dương khi, nếu như khí hải bị sát khí xâm nhập thì cậu nghĩ xem sẽ có hậu quả gì?”  
Tôi trầm ngâm rồi lập tức hiểu ra.   
Khí hải là nguồn khí, càng tinh khiết thì linh khí sẽ càng tinh khiết, nếu như bị sát khí ngoại lai xâm nhập thì giống như là nước trong bị nước mực đổ vào vậy.   
Cả nguồn nước sẽ bị nhiễm đen.   
Còn tôi đến cả năng lực tự hồi phục cũng không có, điều này chứng tỏ sát khí kia đã sớm xâm nhập vào trong khí hải.

Theo lý mà nói, nếu lúc này tôi vận khí thì sẽ chỉ ra tăng tốc độ lưu chuyển của sát khí bên trong cơ thể, tình hình sẽ càng lúc càng trở nên kịch liệt hơn mà thôi.  
Huống hồ với vết thương hiện tại của mình, vừa rồi mới ra ba đòn với ma nữ thì cõ lẽ tôi đã chết rồi, vậy mà tại sao vẫn đứng sờ sờ ở đây và còn có hiện tượng chuyển biến tốt lên chứ?.


 
Chương 346


Tôi lại nhìn lời nói trong túi gấm của ông nội mình: “Dùng mình khắc nó, để mình sử dụng…”  
Tôi lại lầm bầm đọc ba lần rồi bỗng bừng tỉnh.   
Sát khí này có năng lực trấn áp huyết mạch của tôi nhưng không hề có ý muốn lấy mạng tôi mà ngược lại khi tôi vận khí thì sát khí sẽ hóa thành linh khí và cuối cùng để tôi sử dụng.   
Nói cách khác, mắt quỷ vốn tồn tại để khắc chế tôi nhưng nếu tôi vận dụng thích hợp thì mắt quỷ có thể biến thành nguồn tạo ra linh khí và không ngừng cung cấp linh khí cho tôi.   
Tôi chợt hiểu ra.

Chẳng trách trước đó khi vận khí tôi có cảm giác có gì đó khác biệt.

Giờ nghĩ lại, hóa ra là lúc vận khí dễ dàng hơn nhiều.   
Hiểu ra điều này, tôi vừa nãy còn đang vô cùng sợ hãi bỗng trở nên hào hứng.

Cảm giác như vừa từ địa ngục quay trở về thiên đường vậy.   
“Có điều…”  
Ông Tôn ngoài sự hào hứng ra thì bỗng cảm thấy nghi ngờ.   
“Mặc dù đây là chuyện tốt nhưng nghe có phần vô lý!”  
Lời nói của ông Tôn khiến tôi  vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm bỗng lại trở nên căng thẳng.   
“Theo lý mà nói huyết mạch của cậu đều đã bị khóa chặt, sao sát khí kia có thể từ sát khí hóa thành linh khí trong cơ thể cậu được chứ?  Kiểu gì thì cũng phải có thứ gì đó làm trung gian mà?”  
Ông Tôn càng phâm tích thì càng cảm thấy kỳ lạ.

Ông ấy vuốt cằm suy nghĩ và vẫn cảm thấy không thông.   
“Lẽ nào trong cơ thể cậu vẫn còn thứ gì đó khác sao?”  
Lúc ông Tôn nói vậy thì có phần hụt hơi giống như cảm thấy không thể giải được câu đố về cơ thể tôi vậy.   
Tôi thì không nghĩ nhiều như ông Tôn, chuyện này đã được ông nội sắp xếp ổn thỏa thì tức là ông đã sớm trồng một hạt giống trong cơ thể tôi rồi.

Nói không chừng thì khi người gỗ liễu phong ấn cơ thể tôi, ông đã tạo ra một sự hạn chế khác.   
Chẳng trách ông nội đã kêu tiên gia của mình đi canh chừng cổ thi kia.   
Cùng với việc trấn áp cổ thi, thực ra là để cổ thi này không ra tay với người khác cho tới khi tôi xuất hiện.   
Ông Tôn không hề có ý kiến gì với cách suy nghĩ của tôi.

Ông ấy chỉ suy nghĩ một lát rồi tò mò lấy ra một cái gương phóng to và gọi tôi.   
“Cái gương này giống như gương chiếu yêu, có thể nhìn thấy tiên gia trên người đối phương.

Đây cũng là bảo bối tôi lấy được từ nhà họ Uy, để xem dùng trên người cậu có linh hay không!”  
Cũng không biết ông Tôn nghĩ gì mà cười hi hi sau khi nói xong và nhìn lên người tôi thông qua chiếc gương.   
Không biết tại sao mà khi bị ông ấy chiếu tôi bỗng cảm thấy căng thẳng..


 
Chương 347: Chất Lượng Kém Quá”


Ông Tôn làm gì cũng thông qua phân tích trước vì vậy khi ông ấy có hành động như vậy thì tức là ông ấy đã nghĩ ra điều gì đó rồi.   
Nhưng điều bất ngờ là chiếc gương nhỏ vừa chiếu lên cơ thể tôi thì bỗng có tiếng vỡ giòn tan vang lên.   
Chúng tôi còn chưa hiểu là chuyện gì thì chiếc gương đã bị vỡ làm đôi và rơi xuống đất.   
“Chuyện, chuyện gì vậy? Chiếc gương này tôi lấy trộm từ tiên đường về đấy, sao, sao có thể…”  
Rõ ràng là ông Tôn không ngờ tới cảnh tượng này.

Đầu tiên ông ấy sững sờ sau đó đau xót nhặt mảnh gương lên và chậc lưỡi tiếc nuối.   
Tôi liếc nhìn mảnh vỡ trong tay ông ấy.

Tấm gương nhìn hết sức bình thường chẳng khác gì gương cầu lồi cả.   
“Sư phụ, thầy bị người khác dụ rồi, chất lượng kém quá”.   
Biết là tạm thời mình không thể chết nên tâm trạng của tôi cũng tốt lên nhiều.

Hiếm khi nào thấy ông Tôn bẽ mặt như vậy nên tôi bèn chế nhạo ông ấy.   
“Cậu hiểu cái quái gì.

Mặc dù tôi không biết tên của cái gương này nhưng tôi từng được lĩnh giáo về sự lợi hại của nó.

Trước đó đạo sĩ của nhà họ Uy đã dùng cái gương này nhìn rõ tiên gia trên người tôi nên tôi mới bị đánh bại.

Tuyệt đối không thể là giả được!”  
Ông Tôn tiếc nuối thử ghép hai mảnh gương lại và lầm bầm với vẻ khó chịu.   
Nghe ông Tôn nói vậy tôi bỗng thầm cười và đột nhiên cảm thấy đồng cảm với nhà họ Uy.    
Chẳng trách bà Tư gọi ông ấy là Tôn hầu tử.

Dám chắc là nhà họ Uy đã dùng thủ đoạn ép ông Tôn tạm thời phải chịu cúi mình trước nhà họ Uy.   
Thế nhưng thực tế thì đại ca này chính là Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, ở nhà họ Uy không những không yên phận mà còn ăn trộm không ít bảo bối mang về.   
“Tôi cũng không biết đã tạo phải nghiệt gì, khó khăn lắm mới có được một món bảo bối mà bị cậu nhóc nhà cậu làm hỏng rồi”.   
Ông Tôn tốn công một hồi lâu nhưng phát hiện ra hai mảnh gương giống như hai miếng nam châm ngược từ trường, có ghép thế nào cũng không được.

Cuối cùng ông ấy bất lực cẩn thận cất nó vào trong người và ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi.   
“Không còn sớm nữa, nếu cậu đã không chết thì nghỉ ngơi đi”.   
Tôi há miệng khi nhìn khuôn mặt tối sầm của ông Tôn nhưng không dám nói gì.   
Trong một ngày trời, tôi đã làm hỏng hai món bao bối của ông ấy, có lẽ đến cái ý nghĩ giế t chết tôi cũng đã hình thành trong con người ông ấy rồi cũng nên.   
Tôi cẩn thận cất túi gấm đi rồi lại lấy ra người cỏ có tên ông nội và quan sát cẩn thận.   
Tên của ông nội được viết rõ ràng trên đó.   
Người đã dùng thất sát tỏa hồn trận khóa ông nội tôi tạm thời vẫn chưa tìm ra..


 
Chương 348


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hơn nữa tôi mơ hồ cảm thấy, trận pháp này không phải do người nhà họ Uy làm.

“Không chỉ như vậy, trong đầu tôi còn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, có thể mối quan hệ giữa nhà họ Uy và ông tôi chưa chắc đã hoàn toàn là nước với lửa.

Ví dụ như bà Tư đột nhiên xuất hiện này.

Với năng lực của bà ấy thì có lẽ là cốt cán trong nhà họ Uy và là một trong những cao nhân đứng sau chống đỡ cho nhà họ Uy.

Thế nhưng thái độ của bà ấy đối với ông nội tôi rất kỳ lạ, không chỉ nắm rõ chuyện của gia đình chúng tôi trong lòng bàn tay mà thông qua lời nói thì còn thấy mối quan hệ giữa bà ấy và ông nội không hề hời hợt.

Đây không giống như thái độ giữa những kẻ thù địch.

Thêm vào những việc xảy ra đối với bản thân tôi thì dường như đều có sự điều động của nhà họ Uy ở phía sau.

Nếu như không có nhà họ uy tôi càng không thể nào phát hiện ra được bí mật sau núi, đương nhiên cũng không thể biết được sự tồn tại của cổ thi.

Nhưng nếu không phải là kẻ thù thì tại sao Uy Chính Thiên lại muốn lấy mạng tôi tới mấy lần liền, còn cả việc tế máu ở thôn Trương gia nữa…
Tôi nằm trên giường, càng nghĩ càng thấy mơ hồ và mâu thuẫn.

Khi đầu tôi đang hiện ra những thứ đó thì bỗng có tiếng gió thổi vù vù từ ngoài cửa sổ vang lên.

Tôi nghe thì giống như gió lạnh ban đêm thổi vào sân, nhưng nghe kỹ thì cảm giấy có gì đó sai sai.

Âm thanh đó, giống như phát ra từ miệng người vậy.

Giống như có người đang đứng ngoài cửa sổ và thổi lên tờ giấy.

Da đầu tôi tê dại.

Tôi nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài sân.

Cửa sổ nhà này làm bằng kính, sao đối phương có thể phát ra âm thanh như vậy chứ?
Hơn nữa ngôi nhà này còn có sát khí mẹ con.

Ở lâu như vậy rồi, chưa có con ma nào vào được trong sân cả.

Lẽ nào bên ngoài là người sống sao?
Nhưng ai mà rảnh đêm hôm canh ba chạy tới cửa sổ nhà người khác thổi gió chứ?
Không chắc chắn thì tôi cũng không dám khinh suất.

Chỉ lặng lẽ bước xuống giường và rón rén đi tới bên cửa sổ để nghe rõ hơn.

“Soạt soạt…”
Tới bên cửa sổ, âm thanh kia càng hiện lên rõ hơn.

Nghe có vẻ như còn có nhịp điệu, chỉ có điều giữa hai nhịp thì nghỉ khá dài, không hề giống như tiếng thở của một người bình thường.

“Cái thứ gì giở trò ma quỷ ở đây thế không biết?”
Tôi không nhịn được nữa, lặng lẽ thò đầu ra, định thông qua khe cửa nhìn xem cái thứ bên ngoài là gì.

Khi tôi nhìn theo khe cửa thì bỗng thấy một khuôn mặt xanh mét đang dán sát vào đó.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 349


Bốn mắt nhìn nhau, tôi sợ hãi nhảy dựng lên, vô thức lùi về phía sau đồng thời buột miệng chửi rủa.   
“Mẹ kiếp, ông nội nó chứ, ai đứng ngoài cửa sổ nhìn vào thế? Nói họ tên đi!”  
Sau khi chửi xong, bên ngoài không hề có phản ứng gì, chỉ có tiếng loạt soạt của tiếng giấy được thổi vang lên không ngừng.   
Sau khi bị dọa sợ khiếp thì tôi từ từ bình tĩnh lại.   
Mặc dù chỉ nhìn qua khe cửa nhưng đôi mắt đó, sắc mặt đó chắc chắn không phải là của người sống.   
Còn cả tờ bùa vàng được dán trên trán nữa, đó là cái thứ  chỉ dùng để điều khiển thi thể, người bình thường dán cái thứ đó lên trán làm gì?  
Tôi lạnh sống lưng.

Nói cách khác kẻ đứng ngoài nhìn trộm vào cửa sổ của tôi là một cương thi sao?  
Nhưng tôi suy nghĩ thì lại cảm thấy có gì đó không đúng.   
Vừa rồi tôi nhìn thấy rõ, tấm bùa vàng được dán trên mặt kẻ đó bay phấp phới cùng hơi thở.   
Cương thi biết thở sao?  
Đương nhiên là không thể!  
Cương thi không thể, hồn thể - cái thứ không có thực thể thì lại càng không thể.   
Tôi thầm chửi rủa, sao mà rắc rối cứ thi nhau ập tới, không thể cho tôi nghỉ ngơi một chút sao?  
Có điều rắc rối thì vẫn là rắc rối, sự việc vẫn cần phải giải quyết.

Liễu Nguyệt Như và Phương Tuyết ngủ ở phòng bên cạnh.

Phải rồi, còn cả Tam Thanh đang hôn mê bất tỉnh nữa, nếu tôi ra tay chậm trễ, nhỡ bọn họ bị thương thì rắc rối sẽ lớn lắm.  
Nghĩ tới đây tôi cũng chẳng còn quan tâm đối phương là người hay ma mà chỉ khẽ vận khí đồng thời giơ chân đạp về phía cửa sổ.   
Cùng với tiếng kính vỡ thì chân tôi đạp trúng thứ gì đó cứng ngắc.   
Tôi vội vàng quay đầu nhìn.

Cái thứ cứng ngắc đó chính  là khuôn mặt vừa nãy áp sát vào cửa sổ sao?  
Tôi không ngờ mặt của cái thứ này lại cứng như vậy.

Bị tôi đạp như thế mà đối phương không hề bị đá văng ra, còn cổ chân tôi thì tê rần.   
“Trời trời, đây là một hung thi à?”  
Thi thể của người mới chết chắc chắn sẽ không cứng tới mức thế này.

Chỉ có hung thi đã chết mấy chục năm, thậm chí hàng trăm năm thì mới cứng tới mức đá và đao thương bất nhập như thế.   
Đối phương đã là một hung thi thì tôi không thể khinh suất được.   
Tôi lập tức tập trung vận khí, nhanh chóng vẽ ra ngũ lôi thần phù trong không trung, và khi nét bút cuối cùng xong xuôi, tôi dùng lòng bàn tay đẩy mạnh, miệng hô lớn: “Đi!”.


 
Chương 350: Đó Mới Chính Là Kẻ Chủ Mưu


Thần phù được vẽ trong không trung lập tức đập thẳng vào mặt của hung thi kia.   
Sau đó tôi chắp tay, miệng đọc lớn.   
“Vô thượng Ngọc Thanh Vương, thông thiên tam thập lục, cửu thiên phổ hóa trung, hóa hình thập phương giới…”  
Khẩu quyết đọc xong thì không gian buổi đêm vắng lặng đột nhiên vang lên tiếng sấm, tiếng trước to hơn tiếng sau, cuối cùng nổ ngay bên tai khiến người khác cảm thấy run sợ.   
Ngay sau đó một luồng điện màu bạc mang khí tím từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng lên người hung thi kia.   
Không thể phủ nhận, hiệu quả của tiếng sét này nằm ngoài dự liệu của tôi.   
Ông nội tôi nói không sai, tôi có thể sử dụng sát khí này, hơn nữa còn có hiệu quả kỳ diệu.   
Ngũ lôi trước đây dùng linh phù thỉnh tới không hề có được uy lực như lần này.   
Năm đường sét đánh thẳng xuống người hung thi kia, mà đêm sáng rực như ban ngày.

Một mùi thối khét bay ra.   
Theo lý mà nói, với uy lực của lôi thần đánh xuống như thế thì dù có là cổ thi ngàn năm cũng không thể nào chống đỡ được.   
Với hung thi bình thường thì có lẽ sẽ biến thành một con gà quay ngay.   
Thế nhưng lúc này tôi cũng không dám buông lỏng.

Mặc dù cả người tôi đang vô cùng đau đớn nhưng vẫn giơ chưởng trong tư thế sẵn sàng chống trả, không dám khinh suất.   
Hơn nữa tôi đoán, với năm tia sét đánh xuống thế kia, dù ông Tôn có ngủ như heo thì cũng bị đánh thức, chỉ cần có ông ấy thì tôi có sự chắc chắn.   
Dòng điện rút đi, tiếng sét dần biến mất, màn đêm dần hồi phục vẻ tĩnh lặng của nó.  
Nhìn ra bên ngoài, cương thi kia đã bị sét đánh vật ra đất.

Mặc dù nhìn không rõ nhưng ít nhất cũng nghe thấy tiếng phù phù dừng lại.   
Tôi cẩn thận đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài.   
Tôi áp sát vào cửa sổ nhìn ra với vẻ cảnh giác.   
Mặc dù hung thi này áp sát vào cửa sổ nhưng với tấm bùa trên trán kẻ này thì đã đủ chứng minh, có người ở gần đây đang điều khiển hung thi.  
Đó mới chính là kẻ chủ mưu.   
“Trương Ly, anh ra tay cũng ác thật đấy! Đền cho tôi đi!”  
Tôi đang vô cùng căng thẳng thì có tiếng nói oán trách từ trong sân vang lên truyền vào tai tôi.   
Tôi ngây người, giọng nói này mặc dù như đang trách tôi nhưng nghe lại như tiếng chuông gió khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.   
Đối phương đã nói ra như vậy thì có lẽ đã chịu thua rồi.

Lúc này tôi mới thò đầu ra ngoài nhìn về hướng phát ra âm thanh.   
Ngoài sân là một cô gái mặc áo trắng.

Mặc dù nhìn không rõ dung mạo nhưng từ khí chất và giọng nói thì có thể nhận ra chắc chắn là nhan sắc không hề thấp kém.

.


 
Chương 351: Đây Rõ Ràng Là Linh Khí!


“Cô…cô là ai? Đêm hôm chạy tới nhà tôi làm gì?"  
Tôi nheo mắt nhìn cô gái.

Thực sự tôi không thể nào liên hệ được cô gái này với cái hung thi ghê người khi nãy.   
“Tôi ấy à? Tôi là người được vợ anh nhờ tới giúp anh, tiện thể thăm dò luôn bản lĩnh của anh ấy mà!”  
Giọng nói của cô gái không quá cao nhưng nghe lanh lảnh, rõ ràng.   
“Vợ tôi sao?”  
Tôi sững sờ rồi lại nhìn hung thi với tấm bùa vàng.

Nếu như tôi đoán không nhầm thì cô gái này chính là người của tộc cản thi ở Tương Tây.Từ khi nào mà Liễu Nguyệt Như quen biết một người như vậy chứ?  
Cô gái cười hi hi, cũng không hề giải thích mà chỉ khẽ nhảy tới ngay trước mặt tôi.   
Cô ấy cúi người quan sát hung thi đang bốc khói trắng.   
Năm tia sét cùng với tử khí, uy lực cực lớn.

Không chí khiến hung thi bị đánh cháy đen mà thậm chí đến cả tấm bùa vàng trên đầu hắn cũng bị cháy thành bột.   
“Chỉ nghe Tinh Nhi nó anh có bản lĩnh, nhưng không ngờ còn trẻ vậy mà việc triệu gọi thiên lôi còn có uy lực lớn hơn cả ông nội tôi nữa.

Sớm biết thế này thì tôi đã không sử dụng nó rồi”.   
Cô gái kia đau xót lấy từ trong người ra một lọ hồ lô bằng ngọc trông vô cùng tinh tế và nhỏ vài giọt lên cơ thể hung thi kia.

Sau đó lấy ra một tấm bùa vàng khác, cắn đầu ngón tay, vẽ một hình ảnh rồng bay phượng múa một cách thuần thục lên lá bùa.   
Cùng với động tác của tay cô ấy thì tấm bùa bình thường kia bỗng phát ra một luồng khí màu đen nhạt.   
Nhìn thì tưởng đó là sát khí nhưng nhìn kỹ thì không phải.

Mặc dù luồng khí có màu đen mực nhưng không hề có sự âm độc như sát khí mà mang lại cảm giác trong suốt.   
Đây rõ ràng là linh khí!  
Tôi cảm thấy nghi ngờ, linh khí thì tôi từng gặp màu vàng, màu xanh và không màu, còn màu đen thì tôi mới thấy lần đầu.   
Nhưng thứ mà tôi quan tâm hơn chính là câu nói vừa rồi của cô ấy.   
“Tinh Nhi? Tinh Nhi là ai?”  
Khi tôi hỏi vậy thì cô gái này đã nhanh chóng dán tầm bùa kia lên trán của hung thi.   
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ nghi ngờ và chớp đôi mắt rồi hơi nghiêng đầu.   
“Vợ anh mà anh không biết sao? Uy Tinh ấy!”  
“Ai…ai nói với cô là cô ấy là vợ tôi chứ?”  
Cô gái này mở miệng là khiến tôi sợ tới mức suýt nhảy dựng ngược.   
Uy Tinh, không phải là cô gái có nhân duyên tiền kiếp với tôi sao? Nhưng sự giăng mắc giữa chúng tôi đã sớm được hóa giải rồi, sao giờ đột nhiên lòi ra một người nói cô ấy là vợ tôi chứ?  
“Thế nào, nhân duyên tiền kiếp giữa hai người, mà anh nói không nhận là không nhận được sao?”.


 
Chương 352: Rốt Cuộc Cô Ấy Có Điểm Gì Hơn Uy Tinh Chứ”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thấy tôi sợ hãi, cô gái kia hình như hơi tức giận.

Cô ấy giơ cổ tay lên khẽ đung đưa.

Hung thi khi nãy nằm xuống đất đột nhiên nhảy bật dậy.

Giờ tôi mới phát hiện ra có một cái chuông nhỏ ở cổ tay cô gái.

Nhìn kỹ thì chuông không có hình tròn mà có cạnh có góc.

Không biết tại sao mà khi nhìn thấy cái chuông này tôi đột nhiên trở nên cảnh giác, và có dự cảm về một sự nguy hiểm cực lớn.

“Lăng Linh, mau dừng tay lại!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì có tiếng kinh hãi của ông Tôn từ cánh cửa vang lên.

Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập.

Ông Tôn nhanh chóng lao qua người tôi, nhảy lên bậu cửa sổ và chặn giữa tôi và cô gái kai.

“Lăng Linh, Uy Tinh nói cô tới giúp cô ấy chứ không phải là để cô xả giận.

Cô vừa tới đã ra tay ác như vậy, nhỡ đâu lấy mất cái mạng của cậu nhóc này thì khi về cô sẽ ăn nói thế nào với Uy Tinh?”
Rõ ràng là ông Tôn quen cô gái này, còn tôi nghe ý tứ trong lời nói của ông ấy thì đoán ra có lẽ vừa rồi cô ấy định ra tay rất tàn nhẫn với tôi.

Nhưng dù vậy thì giọng điệu của ông Tôn cũng không có ý trách cứ mà nghe vô cùng dịu dàng.

Cứ như cô gái này mới là đệ tử của ông ấy vậy, còn tôi thì là con ghẻ.

“Hừ, chú Tôn, chú cũng đừng lừa gạt tôi.

Tên này lợi hại lắm.

Vừa rồi còn đánh nát phù trấn thi của tôi cơ, sao mà dễ chết được! Tôi chỉ không quen bộ dạng ruồng bỏ Uy Tinh của anh ta, cũng không biết anh ta tốt ở điểm gì mà lại khiến Uy Tinh phải nặng lòng như vậy”.

Thấy cô gái vẫn còn tức giận chưa nguôi, nếu không có ông Tôn ngăn lại thì có lẽ cô ấy đã ra tay với tôi rồi.

Tôi cảm thấy không hiểu lắm.

Tôi và Uy Tinh chẳng có chuyện gì, sao tự dưng lại thành tôi ruồng bỏ cô ấy chứ?
“Cô gái, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời thì không được nói linh tinh.

Mặc dù tôi và Uy Tinh có nhân duyên tiền kiếp nhưng chúng tôi đã sớm hóa giải nhân quả rồi, hơn nữa tôi cũng đã có vợ rồi!”
Khó khăn lắm tôi mới cắt đứt được mối nhân duyên này, thậm chí vì điều đó còn bỏ ra cả miếng ngọc ông nội đã để lại cho mình, sao cô gái này lại chạy tới đây nhắc lại chuyện cũ chứ?
“Hừ, tôi biết chứ, vợ của anh tên là Liễu Nguyệt Như.

Lần này tôi tới đây cũng vì điều đó.

Rốt cuộc cô ấy có điểm gì hơn Uy Tinh chứ?”
Cô gái tên là Lăng Linh này trông thanh tú mà trong đầu lại có những suy nghĩ hết sức lệch lạc, cứ khăng khăng tôi là kẻ phụ bạc, vứt bỏ bạn của cô ấy nên ánh mắt nhìn tôi lúc nào cũng dày đặc sát khí.

“Ấy, Lăng Linh, chuyện của chúng ta dù sao cũng phải nói có đầu có đuôi mà.

Hơn nữa vợ người ta còn đang nghỉ ngơi ở ngay bên cạnh, cô đừng tới làm loạn nữa.

Chi bằng chúng ta nói chuyện chính đi, nửa đêm canh ba cô tới rốt cuộc là vì điều gì?"
Vẫn là ông Tôn lanh lẹ, thấy bầu không khí không thể tiếp tục như này nữa nên cười hi hi giải vây, đồng thời đổi chủ đề.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 353: Khoảnh Khắc Đó Tôi Hoàn Toàn Sững Sờ


“Tàn sát thành phố sao? Thông tin của cô chính xác không?”
Nghe Lăng Linh nói vậy tôi bỗng nhớ lại chuyện Phương Tuyết bị câu hồn.

Suy nghĩ kỹ một chút.

Những hồn thể của cao ốc Phương Viên đều là những người bản địa, nhà của bọn chúng ở đây, người thân cũng phần lớn sống ở đây.

May mà Phương Tuyết đã từng trải qua những chuyện âm dương vì vậy mới không dễ bị câu hồn.

Nhưng người bình thường sẽ không tránh khỏi.

Nếu như từng hồn thể trong tập đoàn Phương Viên đều câu hồn thì khu vực thành phố này chẳng phải sẽ rơi vào thảm cảnh bị tàn sát sao?
Nếu là như vậy thì khó xử lý rồi!
“Thông tin của tôi không đáng tin á? Trương Ly, anh khinh thường tôi, có tin là giờ tôi sẽ biến anh thành thi thể không?”
Lăng Linh lạnh mặt nhìn tôi, đồng thời lại lắc cái chuông trong tay cô ấy lên.

Tôi chẳng qua là vì cẩn thận nên mới hỏi một câu, thật không ngờ cô gái này còn nóng tính hơn cả tôi tưởng tượng nữa.

Cảm thấy không hợp là định ra tay với tôi.

Mặc dù cô gái này trông dễ thương nhưng tôi cũng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc gì.

Giờ bị cô ấy khiêu khích như vậy tôi thật sự như bốc hỏa.

“Biến tôi thành thi thể? Vậy thì tôi muốn xem xem cô có cái bản lĩnh đó hay không!”
Tôi chau mày, cảm thấy muốn đối đầu với cô Lăng Linh này.

Nhưng tôi tưởng Lăng Linh chỉ giỏi nói miệng chứ không tới mức ra tay.

Thế nhưng thực tế đã chứng minh tôi quá ngây thơ.

Sau khi câu bật lại của tôi kết thúc, tôi bỗng hoa mắt, xung quanh lập tức bị biến đổi.

Rõ ràng vừa nãy tôi còn đứng trước cửa phòng của mình, vậy mà một giây sau tôi đã xuất hiện trước cổng thôn nhà họ Trương rồi!
Lúc này trời đã khuya, mặt trăng to một cách kỳ lạ khiến cả khu thôn tối thui bỗng sáng bừng.

Bên dưới một cây hòe to ở cổng thôn, một thứ gì đó treo lủng lẳng màu đỏ ở trên cành cây.

Dưới ánh trăng, tôi nhìn rõ đó là một cô gái mặc áo đỏ.

Một sợi dây thừng to như ngón tay thắt vào cổ cô ấy, phần da thịt để lộ ngoài lớp quần áo đã bắt đầu thối nát và có dòi, không còn nhìn rõ dung mạo nữa, hơn nữa còn có mùi thối của xác chết bốc lên.

Cảnh tượng này rất giống với hình ảnh tự sát của bà nội tôi mà bọn họ từng nói tới.

Chưa kịp đợi tôi hoàn hồn thì từng đoàn người từ trong thôn lần lượt bước ra.

Bọn họ đều đi như cương thi, trên đầu mở một cái hốc lớn như cái bát, dịch máu chảy ra đầy mặt, cùng với hành động bước đi của họ, tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng máu nhỏ xuống mặt đất.

Khoảnh khắc đó tôi hoàn toàn sững sờ.

Lẽ nào tôi lại rơi vào ảo ảnh rồi sao?.


 
Chương 354: Ảo Ảnh Này Chính Là Do Tôi Tạo Ra


Không đúng! Ảo ảnh mà bà Tư tạo ra cho tôi, dù không thể tin nổi nhưng tất cả đều là những chuyện từng xảy ra thật sự.

Còn cảnh tượng trước mặt này thì không.

Nhìn mặt trăng to bất thường là biết đây vốn không phải hiện thực.

Nhìn người phụ nữ dưới gốc cây và đám cương thi kia nữa.

Nếu người phụ nữ là bà nội tôi thật thì bà đã chết cách đây hai mươi hai năm trước rồi.

Và cả những cương thi đầu có một cái hốc lớn này nữa họ sẽ là những người dân thôn đã bị chết trong thánh địa của bốn mươi năm trước.

Xảy ra ở thời đại khác nhau sao có thể cùng lúc có hai tình huống được chứ?
Tôi chau mày, biết đây là trò của Lăng Linh.

Không biết cô ấy dùng thủ đoạn gì mà lại đưa tôi vào ảo ảnh vốn là nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong tôi.

Nói cách khác, ảo ảnh này chính là do tôi tạo ra.

“Mẹ kiếp, quả nhiên thủ đoạn của cô nhóc này lợi hại!’
Tôi thầm chửi rùa, không ngờ mình lại khinh suất như vậy.

Nhưng đã rơi vào đây rồi thì đương nhiên tôi phải nghĩ cách ra khỏi đây.

Mặc dù đây là ảo ảnh nhưng được tạo thành từ tinh thần của tôi.

Nói cách khác, nó làm cảm giác về thế giới hiện thực của tôi bị tê dại, còn ảo ảnh thì sẽ trở thành hiện thực.

Giống như cảnh tượng mà Tam Thanh sẽ gặp khi gieo quẻ vậy.

Một khi bước vào thế giới này thì toàn bộ tinh lực sẽ tập trung ở đây.

Dù có người muốn gọi bạn tỉnh lại thì cũng là điều không thể.

Giờ tôi chỉ có thể tự nghĩ cách thoát khỏi ảo ảnh này mà thôi.

Lúc này tôi cũng đã biết chiếc chuông trong tay Lăng Linh là gì.

Đó là chuông lục giác, bên trong có thi cổ làm lưỡi chuông, khi lắc lên thì sẽ khiến con người ta rơi vào ảo ảnh.

Và muốn thoát khỏi ảo ảnh này cũng vô cùng đơn giản.

Chỉ cần tĩnh tâm, lục thần quy về một là có thể phá vỡ được ảo ảnh ngay.

Sau khi nghĩ thông điều đó, tôi vội vàng nhắm mắt và cố gắng bình tĩnh lại.

Nhưng ảo ảnh này kỳ dị ở chỗ nó không ngừng đào sâu và phóng to nỗi sợ hãi trong nội tâm của tôi.

Tôi càng muốn tĩnh lại thì nó càng làm loạn, thậm chí đến cả mắt quỷ sau lưng tôi cùng bắt đầu trở nên rục rịch.

Còn bên tai tôi thì truyền tới tiếng cười quỷ dị của cổ thi kia.

“Lần này thì rắc rối to rồi, tôi càng sợ hãi thì càng nghĩ tới thứ khiến tôi sợ.

Điều này khiến tôi sao có thể tĩnh tâm được!”
Tôi cảm thấy nóng ruột vô cùng, cuối cùng cũng biết vì sao mà ông Tôn lại khách sáo như vậy với Lăng Linh.

Bởi vì xem ra muốn ra khỏi ảo ảnh là điều không thể nào.

Trong lúc bất lực tôi bèn cắn lưỡi, quả nhiên ngoài cảm giác đau ra thì không hề có bất kỳ tác dụng gì trong việc phá vỡ ảo ảnh.

“Lần này thì rắc rối to rồi.

Nếu tôi không ra được thì lẽ nào tôi phải gắn với nỗi sợ hãi trong nội tâm mình cả đời sao?”
Tôi càng nóng ruột thì tình hình càng trở nên tệ hại.

Đừng tưởng đây chỉ là ảo ảnh, vì tôi cũng là một sự tồn tại trong ảo ảnh này, vì vậy tất cả mọi thứ ở trong đây đối với tôi mà nói đều đang xảy ra vô cùng chân thực..


 
Chương 355: Mắt Âm Dương


Khi những cương thi sứt đầu chảy máu kia đi tới bên cạnh tôi, thậm chí là dịch máu não lẫn lộn còn nhỏ cả lên mặt tôi với mùi hôi thối vô cùng khó ngửi.

Tôi cố ép bản thân không được suy nghĩ lung tung.

Lúc này, điều tôi sợ nhất đương nhiên là phải chịu sự tấn công từ những thứ này.

Thế nhưng tôi căn bản không dám nảy sinh suy nghĩ đó.

Bởi vì một khi suy nghĩ này nảy sinh thì nó sẽ trở thành hiện thực.

Thế nhưng suy nghĩ nảy sinh theo bản năng nào dễ kiểm soát chứ?
“Vạn vật đều là giả, vạn vật đều là giả…”
Tôi đọc lầm bầm rồi mở mắt nhìn xung quanh.

Trong mớ thực tế hỗn loạn kia tôi đột nhiên nhớ lại miêu tả về chuông lục giác trong cuốn sổ ghi chép của ông nội.

Chuông lục giác muốn tạo thành ảo ảnh thì nhất định sẽ có mắt trận, nói cách khác ở một nơi nào đó trong ảo ảnh này sẽ có một cái chuông giống y hệt như chuông trên tay của Lăng Linh.

Nếu như có thể tìm thấy chuông trong ảo ảnh này và đập vỡ nó thì có thể phá được thế trận.

Nhưng đã là mắt trận thì chắc chắn sẽ ẩn ở chỗ khó tìm thấy.

Huống hồ chiếc chuông trên tay Lăng Linh nhỏ vô cùng, điều này khiến tôi càng khó tìm thấy nó hơn.

Tôi vừa kiềm chế sự nóng ruột vừa tập trung quan sát tình hình xung quanh.

Lúc này đám cương thi đang bao vây lấy tôi.

Mắt quỷ sau lưng tôi khiến tôi đau tới mức toàn thân run rẩy, nếu muốn tìm được cái chuông trong tình huống này thì đúng là còn khó hơn lên trời.

“Chết tiệt, mắt âm dương của mình trong trường hợp này cũng không dễ gì sử dụng!”
Khi tôi đáng cuống cuồng tới mức toát mồ hôi thì bỗng buột miệng chửi một câu.

Ờ? Mắt âm dương?
Câu nói thốt ra, khiến bản thân tôi cũng cảm thấy sững sờ.

Bởi vì bản thân tôi đã có mắt âm dương hơn nữa ảo ảnh cũng được hình thành trong điều kiện như thế.

Vì vậy trong môi trường ảo ảnh này thì mắt của tôi cũng giống như mắt của người bình thường, không nhìn ra được bất cứ thứ gì.

Nhưng nếu tôi mở thiên nhãn thì chẳng phải sẽ phát hiện ra vị trí của chuông đồng sao?
Nghĩ vậy, tôi lập tức trở nên kích động.

Không cần biết có tác dụng hay không, cứ phải thử đã rồi tính.

Mở thiên nhãn có hai cách, một là mượn ngoại lực và pháp khí, hai là dùng tinh lực tự thân để phá bỏ những ràng buộc mà mắt nhìn thấy.

Trên người tôi hiện chẳng có pháp khí gì, đương nhiên không thể lựa chọn cách thứ hai được.

Sau khi quyết định, tôi vội vàng ngồi xuống và cố gắng tập trung vào khí hải.

Lần đầu vận khí, do lưng đau quá nên thất bại..


 
Chương 356: Có Rồi! Chính Là Ở Đó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tôi thở mạnh ra, tập trung tinh thần và bắt đầu vận khí lần thứ hai.

Cũng không biết tôi đã vận khí bao lâu mà sau nhiều lần bị thất bại thì tôi vẫn không từ bỏ và vẫn nỗ lực lấy lại tinh thần thử vận khí lần nữa.

Từng lần thất bại không vì thế mà đánh bại tôi, ngược lại tôi còn vui mừng phát hiện ra tâm cảnh của mình mỗi lúc khống chế một tốt hơn, thậm chí tôi còn từ từ bình tĩnh trở lại nữa.

Mặc dù vẫn khó đạt tới cảnh giới lục thần hợp nhất nhưng cũng đã tốt lắm rồi.

Cuối cùng, sau vô số lần thất bại thì tôi cũng thành công trong việc vận chuyển tinh khí lên đôi mắt.

Tinh khí giống như hai dòng khí trong suốt gột rửa sạch đôi mắt của tôi.

“Phá!”
Cũng với tiếng hô khe khẽ của tôi thì đôi mắt tôi đột nhiên sáng rực, tất cả mọi thứ đều như được tập trung lại và trở nên vô cùng rõ ràng.

Nhân lúc tinh khí còn chưa biến mất, tôi nhanh chóng tập trung quét mắt một lượt.

Khi nhìn tới thi thể trên cây hòe thì tôi thấy ở cổ tay kẻ này có một luồng linh khí màu đen.

Có rồi! Chính là ở đó.

Tôi vui mừng, tay đưa ra và liều mạng chen qua đám cương thi đi về phía thôn.

Đợi tới khi tới cây hòe thì quả nhiên tôi nhìn thấy một sợi chuông từ cổ tay của thi thể nữ này.

Việc tiếp theo hết sức đơn giản.

Tôi túm lấy cái chuông và khẽ giựt ra.

Khi chiếc chuông bị đứt, vạn vật trước mắt tôi thay đổi nhanh chóng.

Thôn nhà họ Trương không còn nữa, thi thể nữ cũng không còn và cương thi cũng vậy
Trước mặt tôi chỉ còn laị Lăng Linh vởi vẻ mặt kinh hãi.

Trong tay tôi chính là chiếc chuông mà trước đó cô ấy đã đeo ở cổ tay.

“Anh…anh đã thoát ra được rồi sao?
Lăng Linh nhìn tôi với vẻ không dám tin, giọng điệu cũng không còn ngang ngược như trước đây nữa.

“Ấy, đệ tử, cậu gần đây tiến bộ thật đấy, đến cả lục giác chuông trận của Lăng Linh mà cũng thoát ra được, khiến người làm sư phụ như tôi đánh giá cậu rất cao!”
Ông Tôn đứng bên cạnh để lộ ra biểu cảm trân trọng.

Ông ấy kích động vỗ vai tôi và thẳng thắn khen ngợi tôi.


“Cậu có bản lĩnh hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Thường thì một người khi bị rơi vào ảo ảnh, sẽ bị dọa phát điên chỉ sau vài phút.

Thật không ngờ, không những cậu có thể thoát ra được mà còn tìm được mắt trận của cô ấy.

Xem ra khả năng vận khí của cậu lại tiến bộ rồi.

Tôi thấy chẳng bao lâu nữa cậu có thể bước vào quái tượng được rồi đấy!”
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 357: “cũng Là Người Thông Minh Nhỉ”


Khoảnh khắc này, tôi bỗng cảm thấy tò mò với cô Lăng Linh.
Trước đó tôi chỉ cho rằng cô ấy là người cản thi của Tương Tây mà thôi, nhưng giờ xem ra không giống lắm.
“Sư phụ, sư phụ đánh giá cao đệ tử quá rồi.

Nếu không phải do Lăng Linh nương tay thì tôi nào dễ thoát ra như vậy chứ”.
Tôi cười hi hi với ông Tôn đang không ngừng khen ngợi mình ở bên cạnh.
Lời nói này không phải do tôi khiêm tốn.
Giờ đây khi tâm đã lắng xuống thì có rất nhiều việc tôi cũng có thể nghĩ thông suốt được.
Ảo ảnh lúc trước lặp lại chân thực vô cùng, hơn nữa cảnh vật còn không ngừng thay đổi.

Có thể nói, có thể vận dụng ảo ảnh trận tới mức khéo léo như vậy thì chắc chắn bản lĩnh của Lăng Linh không hề thấp kém.
Một người có tài năng bất phàm như vậy, rõ ràng là có thể giấu chuông đồng ở chỗ kỹ hơn và chỉ cần thêm một lúc nữa là chắc chắn tôi sẽ không thể chịu đựng nổi.
Thế nhưng cô ấy lại đặt chuông đồng ngay vị trí dễ đập vào mắt nhất.

Như vậy thì tôi mới có thể tìm thấy được.
Tôi nhìn chăm chăm Lăng Linh ở trước mặt mình.

Cô gái này trông ít tuổi nhưng thủ đoạn thì thâm sâu khó lường.
Tôi cười hi hi trả lại cái chuông cho Lăng Linh.
Với cao thủ như vậy thì hiện tại tôi không muốn làm kẻ địch chút nào.
Lăng Linh nhận lấy chiếc chuông, buộc vào tay, sau đó chớp đôi mắt lấp láy nhìn tôi một lúc và khen một câu nửa vời.
“Cũng là người thông minh nhỉ”.
Tôi cười với cô ấy.
“Cô Lăng đêm hôm đến đây là muốn ở lại sao?”
Vừa hỏi tôi vừa thầm nhẩm xem trong nhà có còn đủ phòng hay không.
Giờ ông Tôn và Tam Thanh ở trong phòng có quan tài hai mẹ con, Liễu nguyệt Như và Phương Tuyết ngủ cùng phòng, còn một phòng là Nguyễn Vân và một phòng của tôi.
Nếu tính ra thì đúng là chẳng còn phòng nào cho Lăng Linh ở được.
Nhưng tôi không thể nói thẳng ra, nếu không, khác gì đuổi người ta đi chứ.
Với tính cách của Lăng Linh, chỉ cần tôi dám đuổi cô ấy đi thì chắc cô ấy sẽ san bằng nhà của tôi mất.
“Anh không cần lo lắng chỗ ở cho tôi.

Đối với tôi mà nói, nơi nào cũng có thể dung thân được”.
Nói xong, Lăng Linh quay người búng tay, cái hung thi cháy đen xì lập tức nhảy ra phía sau cô ấy.
“Trương Ly, cho anh thêm một ngày sắp xếp.

Thứ bên trong cao ốc Phương Viên, tạm thời tôi sẽ chống đỡ giúp anh.

Nhưng ngày kia, là ngày gì chắc anh cũng biết, tới khi đó Quỷ môn mở cửa, tôi sẽ không cầm cự nổi đâu”.
Lăng Linh nói dứt khoát, hào sảng và sau đó cùng hung thi nhảy qua tường ra ngoài..


 
Chương 358: Rốt Cuộc Cô Gái Này Có Lai Lịch Như Thế Nào”


Tôi há mồm trợn mắt nhìn Lăng Linh có cửa không đi mà lại nhảy qua tường và hỏi ông Tôn cũng đang kinh ngạc đứng bên cạnh.
“Sư phụ, rốt cuộc cô gái này có lai lịch như thế nào?”
“Lần này thì người làm thầy như tôi không cần vòng vo nữa.

Tôi thật sự không rành về thân thế của cô gái này.

Chỉ biết cô ấy học đủ thứ, cái gì cũng biết một chút, biết thuật hàng thi, vu cổ, hàng đầu.

Thậm chí còn biết cả y thuật mà đến Tam Thanh còn phải chịu rơi vào thế hạ phong nữa.

Cậu thấy xem tới cả ảo ảnh trận của bà Tư mà cô ấy còn biết dùng.

Thế nhưng ai dạy cô ấy những thứ đó thì không ai biết, đến việc hiện tại cô ấy bao nhiêu tuổi cũng không ai biết.
Ông Tôn chậc lưỡi với vẻ cảm thán.
“Chúng tôi đoán, có thể cô ấy dùng Trú nhan thuật, nhìn thì ít tuổi nhưng thực ra có khi lại là bà lão hàng trăm tuổi rồi cũng nên.
Tôi nhìn ông Tôn với vẻ kinh ngạc.
“Thần bí vậy cơ à? Một nhân vật lợi hại như vậy có khi nào cũng dựa vào nhà họ Uy không?”
Ông Tôn nhún vai.
“Vậy thì có ai nói đó, tụ lại vì lợi ích.

Còn nhớ Đại Lạt Ma lúc trước tôi đối đầu không? Cái tên chết tiệt đó cứ lao đầu với con bé nhà họ Uy, vốn định lấy người ta luyện pháp khí, nhà họ Uy làm được không? Cuối cùng sau khi bị nhà họ Uy phát hiện đã giải quyết trực tiếp và Đại Lạt Ma chết vô cùng thảm kia kìa”.
Nhắc tới Đại Lạt Ma, giọng điệu ông Tôn có vẻ tiếc nuối lắm, thế nhưng khuôn mặt lại để lộ ra vẻ sung sướng.
“Người gi ết chết Đại Lạt Ma khi đó không phải ai khác chính là Lăng Linh, vậy nên đã biết tại sao tôi lại khách khí với cô ấy như vậy chưa? May mà số cậu lớn, tôi tưởng suýt nữa phải lượm thi thể cho cậu rồi chứ!”
Ông Tôn nhìn tôi với vẻ sợ hãi sau đó ưỡn người với dáng vẻ buồn ngủ.
“Có điều giờ chắc Lăng Linh không còn ý thù địch gì với cậu nữa đâu.

Hơn nữa cô ấy nói không sai, ngày mốt là tết Vu Lan, khi đó Quỷ môn mở cửa, cao ốc Phương Viên chắc chắn sẽ có chuyện bất thường”.
Nói xong, ông Tôn vỗ vai tôi.
“Nghỉ ngơi cho tốt vào cậu nhóc, tới khi đó không biết chừng sinh mạng của toàn bộ người dân trong thành phố đều nằm trong tay cậu đấy”.
Sau khi nói xong một câu đầy ý vị thì ông Tôn quay về phòng nghỉ ngơi.
Còn tôi sau khi bị hành hạ một trận thì toàn thân mệt rã rời, cũng chẳng nghĩ được nhiều, nằm xuống giường là ngủ say một giấc.
Có điều trong giấc ngủ này, tôi mơ thấy Tam Thanh.
Tam Thanh trong giấc mơ không khác gì trước đây, chẳng nhìn thấy có vẻ gì là vui mừng tới chả y nước mắt hay tung hô rối rít cả.
Tam Thanh chỉ bắt tôi ngồi khoanh chân, hơn nữa còn thầm đọc thuật Chu dịch bát quái bên tai tôi, cứ thế đọc cả một đêm…
Cho tới ngày hôm sau khi Liễu Nguyệt Như gọi tôi dậy thì tôi vẫn còn mơ hồ trong mớ hỗn độn của Bát quái chu thiên.
Lúc ăn cơm, tôi không nhịn được đành nhắc tới giấc mơ tối qua với ông Tôn..


 
Chương 359: Cậu Có Biết Thiên Thạch Không”


“Sư phụ, người gỗ liễu kia giống như nói rằng sẽ giúp tôi giữ được hồn thể của sư thúc, để sư thúc tạm thời rơi vào một nơi gọi là “Vô”, ở nơi đó mà sư thúc vẫn có thể báo mộng cho tôi sao?”
Tôi gặm màn thầu, không thể nào quên được giấc mơ tối qua.
Một giấc mơ chân thực như vậy, không thể nào chỉ đơn thuần là do suy nghĩ tạo thành, chắc chắn là Tam Thanh đã báo mộng cho tôi.
Trước đó đã nói rồi, hồn thể mang theo một loại từ trường, mắt người thường không thể nhìn thấy được.

Nhưng khi từ trường tương hợp thì sẽ xuất hiện mắt âm dương.
Khi con người ngủ mơ, lục cảm sẽ yếu, vì vậy từ trường sẽ ở trạng thái không ổn định.
Trong tình huống như thế rất dễ bị thứ gì đó có ý ám lên người.
Có đôi khi trong giấc mơ gặp người đã mất, thì có lẽ là người đã mất đó nhớ bạn hoặc là thiếu tiền nên mới báo mộng cho bạn.
Những giấc mộng như thế đều vô cùng chân thực.

Có thức dậy cũng không dễ quên.
“Theo lý mà nói bước vào nơi như thế thì không thể nào báo mộng cho cậu được.

Cậu nghe tên là biết đấy.

‘Vô’ mà, tức là không có gì cả, không có vật chất, không có chất trung gian, vậy thì Tam Thanh lấy cái gì để báo mộng cho cậu đây?”
“Hơn nữa đệ tử, tôi vẫn nên nói cho cậu thì hơn, người gỗ liễu đưa hồn thể của sư đệ vào nơi như thế căn bản không phải là vì cứu cậu ấy mà là coi cậu ấy là con tin đấy”.
Nhắc tới Tam Thanh là sắc mặt ông Tôn trở nên vô cùng khó coi.
Có điều ông ấy nói tới đây thì tôi nghĩ ra rồi.
Giờ đây, một khi đã biết người liễu gỗ bị nhốt trong người tôi là một tiên ác thì chắc chắn tiên ác này sẽ không hề có lòng tốt đi cứu Tam Thanh làm gì.
Người gỗ liễu làm vậy là để khi nào muốn uy hiếp tôi thì sẽ lấy Tam Thanh ra bàn điều kiện với tôi mà thôi.
“Vì vậy tôi phải nhanh chóng nghĩ cách cứu hồn thể của sư thúc ra mới phải.

Sư phụ, nơi gọi là ‘Vô’ này rốt cuộc là một nơi như thế nào?”
Mặc dù trước đó người gỗ liễu đã miêu tả tương đối cho tôi nhưng giờ tôi biết kẻ đó vô cùng xấu xa nên những lời kẻ đó nói không thể nào tin tuyệt đối được.
Ông Tôn một tay cầm màn thầu, một tay vuốt cằm trầm ngâm.
“Thay vì nó nơi đó là ‘Vô’ chi bằng nói đó là một nơi khác rất nhiều so với thế giới của chúng ta.
Tôi chau mày, nhìn ông ấy với ánh mắt hoang mang.
“Ây da…giải thích với cậu như thế nào đây…Cậu có biết thiên thạch không?”
Ông Tôn nhắc tới hai từ này với vẻ mặt thần bí nhưng trong đầu tôi thì như có dòng điện chạy qua vậy..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom