Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 380: Ông Ấy Nhìn Thấy Một Trương Ly Khác Sao


Có điều ông ấy vừa mở miệng đã khiến tôi phải sững sờ.

Thứ gì? Tôi là thứ gì sao?
"Sư phụ? Lẽ nào sư phụ bị sát khí làm thần trí lẫn lộn rồi? Tôi Trương Ly đây, đồ đệ của sư phụ, không nhận ra tôi sao?"
Nghe ông cụ Tôn hỏi xong tôi đã nhận ra sự kỳ lạ.

Thần trí ông ấy có vẻ không được bình thường lắm.

Xem ra ông cụ Tôn không thực sự muốn giết tôi mà là nhận nhầm tôi thành một thứ nguy hiểm gì đó.

"Nói láo, Trương Ly đã lên trên từ lâu rồi.

Nói! Rốt cuộc mày là cái quái gì!"
Lời ông ấy nói đột nhiên khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Ông ấy nhìn thấy một Trương Ly khác sao?
Hơn nữa kẻ mạo danh tôi đó giờ đã lên tới nóc tòa nhà, trên đường đi tìm Linh Lăng.

Hơn nữa kẻ đó còn dùng thuật che mắt biến tôi thành thứ gì đó khác trong mắt ông cụ Tôn.

"Sư phụ, tôi là Trương Ly đây! Sư phụ quên rồi sao, chính tôi đã làm hỏng cái ấn Tỳ Hưu của sư phụ, lại còn làm gãy một cái thước của sư phụ.

Khi tôi bị đám quỷ khiêng quan tài ám, sư phụ đã thu nhận tôi, những chuyện này có thể chứng minh được thân phận của tôi!"
Tôi ai oán nhìn ông cụ Tôn, muốn chứng minh thân phận của mình để giúp ông ấy khôi phục thần trí.

Nhưng tôi quả thực đã đánh giá thấp thủ đoạn của ông ấy.

Tôi vừa nói xong thì ông cụ Tôn đột ngột nhảy lên.

Tôi còn đang khổ sở thanh minh, không ngờ ông ấy lại đột nhiên ra tay như vậy nên không kịp phòng bị.

Tôi bị quán tính của chiếc thang dây làm cho lắc lư đứng không vững, như sắp rơi xuống dưới đến nơi rồi.

Ông cụ Tôn nhân cơ hội này giơ tay đánh một chưởng vào ngực tôi.

Sau khi chịu một chưởng của ông ấy, tôi cảm giác như linh khí đi vào trong cơ thể mình.

Lúc đầu tôi chưa cảm thấy gì nhưng khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì chợt trong vòm miệng có thứ gì đó ngọt ngọt tanh tanh, máu tươi đã ộc ra.

Cảm giác tiếp theo giống như bị xé nát tim gan vậy.

Cũng không biết ông cụ Tôn đã truyền vào bao nhiêu linh khí mà làm cho tôi giờ chỉ hít thở cũng khó khăn.

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu và phẫn nộ.

Ông cụ Tôn rốt cuộc nhìn tôi thành thứ gì vậy? Tại sao lại ra tay tàn độc đến vậy?
"Tiện nhân, nếu mày đã dám ra ngoài làm loạn như vậy thì lần này tao sẽ không nương tay nữa.

Hôm nay chính là ngày giỗ của mày!"
Ông cụ Tôn cho tôi một cú tát như trời giáng, thật không ngờ sau khi uy hiếp tôi xong thì ông ấy lại cho tôi một phát tát nữa, rồi lại chuẩn bị cho tôi một đòn chí mạng.

Tôi lúc này ruột gan đau như xé, biết mình đã bị đả thương tâm kinh.

Nếu giờ tôi còn bị ông ấy đánh cho một chưởng nữa thì tôi chắc chắn sẽ "xanh cỏ" ở đây.

Trong lúc quẫn bách, tôi hít một hơi rồi bắt chước ông cụ Tôn ban nãy, bật lên một cái.

Quả nhiên, ông cụ Tôn không ngờ tôi lại dùng lại thủ đoạn của ông ấy.

Chiếc thang lắc lư, linh khí vừa mới truyền tới bàn tay tôi đã tan đi hết.

Nhân lúc ông ấy chưa kịp phản ứng lại, tôi không kịp suy nghĩ nhiều mà thầm tính toán khoảng cách rồi nghiến răng, nhảy xuống khỏi chiếc thang dây.

Dựa vào khoảng cách lúc chúng tôi leo lên, nếu tôi nhảy xuống từ đây thì rất nhanh sẽ bám được vào một chiếc thang khác.

Nhưng hiện thực lại cho tôi một cái tát tàn nhẫn, cái thang trong đầu tôi tính toán không hề xuất hiện.

Không những cái thang đó không xuất hiện mà tất cả những cái thang trên đường chúng tôi leo lên như thể đều biến mất hết vậy!.


 
Chương 381: Có Lẽ Cũng Sắp Chạm Đất Đến Nơi Rồi


Tòa cao ốc Phương Viên cao tới mấy chục tầng, mặc dù cảnh tượng trong tòa cao ốc giờ đã không còn giống như lúc trước nhưng độ cao thì không hề thay đổi.

Tôi rơi xuống từ chiếc thang cao nhất, nếu thực sự đáp xuống đất thì e rằng lúc đó tôi sẽ trở thành một đống bầy nhầy máu thịt.

"Nếu biết sớm mình chết thảm như vậy thì thà lúc đó chết luôn trong ảo ảnh trận của Linh Lăng cho rồi".

Sau khi giãy giụa một hồi trên không mà không có kết quả gì, ngọn lửa hy vọng trong lòng tôi vụt tắt.

"Hừ, có bổn tiên ở đây, cậu đâu có chết dễ vậy?"
Trong lúc tôi đang tuyệt vọng thì đột nhiên tượng người gỗ liễu đã lâu không gặp trên người tôi đột nhiên nhảy ra.

Trông vị tiên gia này vẫn trẻ trung như trước, vừa hiện thân đã bay ra trước mặt tôi rồi lao cùng tôi xuống dưới.

Vào thời khắc đối mặt với cái chết này, đột nhiên nhìn thấy tượng người gỗ liễu này khiến tôi cảm thấy vô cùng thân thuộc.

Tôi đã quên béng mất vị đại tiên có tính mạng bị gắn chặt với tôi này!
"Bớt nói lời thừa thãi đi, mau nghĩ cách, sắp chạm đất đến nơi rồi! Nếu tôi chết, ông cũng chết theo đấy!"
Tôi lo sợ quay đầu nhìn lại, phần dưới cơ thể tôi đã bị sát khí vây chặt lấy, không thể nhìn thấy mình còn đang cách mặt đất bao xa.

Tôi nhẩm tính thời gian rơi xuống, có lẽ cũng sắp chạm đất đến nơi rồi.

Trong lúc nguy cấp tôi vừa cầu xin vừa uy hiếp tượng người gỗ liễu nhưng ông ta không hề có ý định sẽ lập tức ra tay ứng cứu.

Ông ta như thể nghĩ ngợi gì đó, sau đó phất ống tay áo một cái, năm cái bóng đen vọt ra từ trong ống tay áo.

Tôi còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì đột nhiên cảm thấy tay chân mình như bị bóp chặt còn cổ thì đột nhiên rất lạnh.

Tiếp đó, tứ chi của tôi như thể bị bốn lực kéo mạnh đi theo các hướng khác nhau.

Lực quán tính mạnh khiến cơ thể đang rơi xuống của tôi đột ngột dừng lại giữa không trung.

Dù dừng lại được nhưng tôi cũng cảm thấy như thể mình bị xé rách người ra đến nỗi tay chân mất hết cảm giác.

.


 
Chương 382: Tôi Chắc Chắn Sẽ Chịu Không Nổi


Tôi đau đến nỗi nhe răng há miệng, toàn thân tạo thành hình chữ "đại" treo giữa không trung, phải một lúc sau mới dần lấy lại được nhịp thở.
"Đại tiên...!lần sau chúng ta có thể dùng biện pháp mềm mỏng một chút không.

Nếu không phải do cơ thể tôi dẻo dai thì e rằng đã mất mạng rồi..."
Tôi thử cử động toàn thân thì phát hiện các cơ quan đoàn thể đều đau như muốn rách ra tới nơi.
"Tôi cứu cậu đã là may lắm rồi, lại còn được voi đòi tiên? Sao không xem lại Đạo hạnh của mình trước đi?"
Tượng người gỗ liễu hừ lạnh một tiếng, có lẽ là do thân phận đã bại lộ nên ông ta cũng chẳng thèm khách sáo với tôi nữa, giọng nói nghe vô cùng lạnh lùng vô tình.
Tôi há miệng định phản bác lại nhưng sau đó nghĩ lại hình như tượng người gỗ liễu này cũng không tệ.

Mặc dù cứu tôi là vì bất đắc dĩ nhưng dù gì cũng là có ơn với tôi.

Nghĩ tới đây, tôi cũng để yên mặc ông ta chỉ trích.
Thấy tôi ngoan ngoãn im lặng không nói, tượng người gỗ liễu kia lại khịt mũi hừ lạnh một cái.
"Có vẻ bình tĩnh hơn xưa rồi đấy nhỉ, có điều cũng chẳng có nghĩa lý gì".
Tượng người gỗ liễu hững hờ buông một câu, sau đó đột nhiên giơ tay búng "tách" một cái.
"Trương Ly, tôi có thể nhận ra giờ cậu không muốn chết nhưng với năng lực của cậu thì có qua được đêm nay không còn chưa biết.

Hay là chúng ta trao đổi chút điều kiện đi?"
Sau khi tượng người gỗ liễu nói xong, cổ tôi đột nhiên như bị bóp lại.

Tiếp đó, một luồng khí lạnh thuận theo cổ tôi chạy lên mặt.
Tôi liếc mắt cố nhìn lên mặt mình thì lập tức cảm thấy cơ thể vô cùng ngứa ngáy.
Bảo sao lại lạnh như vậy, hóa ra là có tới năm con rắn nhỏ đen sì đang cuốn lấy tay và cổ tôi!
Mấy con rắn này mặc dù không to, chỉ cỡ bằng sợi dây gai nhưng cái lưỡi mà nó đang thè ra còn đen hơn cả màu da của nó.

Điều đó chứng tỏ đây là một con rắn kịch độc.
Nếu bị nó "hôn" một cái thì khi nọc độc phát tác tôi chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Hiện giờ đuôi của con rắn kia đang cuốn lấy cổ tôi còn phần thân trên của nó thì đang bò lên mặt tôi.

Con rắn kia lại còn không ngừng thè cái lưỡi của mình ra như thể nó có thể cắn tôi bất cứ lúc nào khiến ngay cả việc đảo mắt tôi cũng phải dè chừng, chỉ sợ một khi bất cẩn sẽ khiến nó nổi giận..


 
Chương 383: Ông Muốn Đàm Phán Gì


"Con rắn này đến từ địa ngục, gọi là rắn lửa.

Có điều cậu nhìn chúng xem, toàn thân màu đen sẫm không giống màu lửa chút nào.

Vậy cậu biết tại sao nó được gọi là rắn lửa không?"
Tượng người gỗ liễu này có vẻ khá an nhàn rảnh rỗi, lại còn đi phổ cập kiến thức khoa học cho tôi.

Có điều khi nghe tới hai chữ "rắn lửa" thì cơ thể tôi như co rúm lại, trên trán túa mồ hôi lạnh.

Trong sổ ghi chép của ông nội đã từng nhắc tới loài rắn này.

Rắn lửa sinh ra từ ác niệm ác quả trong địa ngục, sinh trưởng ở bên bờ sông Vong Xuyên.

Con người đều biết sau khi đi qua Vong Xuyên thì sẽ quên hết kiếp sống trước của mình nhưng lại không biết rằng nước Vong Xuyên vô cùng âm tà, bên trong toàn là những cô hồn dã quỷ không thể đầu thai, rắn rết côn trùng trôi lềnh bềnh, nước sông cũng biến thành màu vàng vàng đỏ đỏ vô cùng kinh dị.

Loài rắn lửa kia sinh trưởng ở bên cạnh dòng sông như vậy, hút lấy oán niệm mà to lên, bên trong xương máu chúng sớm đã đầy âm khí.

Nếu bị loài rắn này cắn thì nọc độc của nó sẽ nhanh chóng phát tán trong cơ thể, những nơi chất độc đi qua sẽ đau đớn như bị lửa thiêu đốt, đau đến nỗi sống không bằng chết.

Đáng sợ nhất là đây không phải loài rắn cắn một phát chết ngay mà nó sẽ khiến người bị cắn đau khổ giày vò trong thời gian dài đến tận khi đứt hết kinh mạch thì mới chết hẳn.

Trước đó tôi cũng đã nhắc tới việc nếu tà khí, âm khí đi vào cơ thể thì vô cùng khó ép chúng ra ngoài.

Vậy nên một khi bị con rắn lửa này cắn thì chỉ còn đường chết, vô phương cứu chữa.

Mà hiện giờ trên người tôi có tới năm con rắn lửa!
Hiện giờ tôi còn chưa sợ vỡ mật là đã mạnh mẽ lắm rồi.

"Ông! ông muốn đàm phán gì?"
Tôi nhìn chằm chằm con rắn lửa trên mặt mình, giọng nói đã hơi run rẩy.

Tượng người gỗ liễu kia như thể rất hài lòng khi thấy tôi như vậy, ông ta nhìn tôi với vẻ giễu cợt rồi chậm rãi đáp.

"Rất đơn giản, nhường cơ thể cậu cho tôi một đêm, tôi sẽ giúp cậu tai qua nạn khỏi".

Tượng người gỗ liễu này đúng là vô sỉ, đã chơi trò giậu đổ bìm leo mà còn không hề đỏ mặt.

Nếu không phải do tôi đang bị con rắn lửa kia nhìn trừng trừng thì có khi tôi đã phá lên cười rồi.

.


 
Chương 384


Có điều lúc này tôi chẳng khác nào con cừu trong lò mổ, nói năng cũng phải có chút lễ độ, nếu chọc tức tượng người gỗ liễu thì tôi cũng không được lợi lộc gì.
"Đại tiên...!ông, điều kiện của ông có hơi ngặt nghèo.

Nếu tôi thực sự nhường cơ thể cho ông thì có khác gì chết rồi đâu?"
Thấy tôi không đồng ý, mặt tượng người gỗ liễu sầm lại, sau đó hừ lạnh.
"Trương Ly, đừng hiểu sai tình hình hiện tại.

Hiện giờ phải là cậu cầu xin tôi chứ không phải tôi cầu xin cậu, cậu chỉ được phép đồng ý điều kiện của tôi chứ làm gì có tư cách mặc cả!"
Tượng người gỗ liễu này vô cùng ngang ngược, nói một câu trái ý ông ta là ông ta lập tức giở quẻ.
Cái này mà gọi là đàm phán sao? Đây rõ ràng là ép buộc!
Trong bụng tôi không khỏi chửi thầm mười tám đời tổ tông nhà ông ta, sau đó đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra cách.
"Đại tiên, cũng không thể nói như vậy được.

Đại tiên nhìn xem, giờ tôi không nhường cơ thể cho ông thì ông cũng không tự cướp được đúng không? Cho dù ông có nhẫn tâm giết tôi thật thì ông cũng sẽ bị liên lụy, nói chung là chẳng được lợi lộc gì".
"Nhưng dù gì tôi cũng đã cầu xin ông, cũng đã được ông cứu mạng cho nên dù gì cũng phải thể hiện chút lòng biết ơn đúng không? Mặc dù thân thể này không thể nhường cho ông nhưng nếu ông lấy thân phận tiên gia nhập vào người tôi thì tôi có thể lập miếu thờ, cúng tượng thần.

Vậy gì ông cũng sẽ có thân phận một tiên gia, đây là việc tốt đúng không?"
Tôi nhìn người đàn ông trông còn trẻ măng trước mặt.
Mặc dù tôi biết ông ta không phải người dễ thỏa hiệp nhưng dù gì cũng phải thử mới biết được đúng không?
Nghe tôi nói xong, tượng người gỗ liễu không đáp.

Ông ta nheo mắt lại, gương mặt không lộ ra vẻ vui buồn giận dữ gì cả.
Tôi ngoài mặt cười hi hi nhưng tim thì đập như muốn vọt lên cổ.
Nếu cha nội này thực sự nghĩ không thông rồi cho con rắn lửa này cắn tôi thì tôi đúng là sống không bằng chết.
"Ranh con, định chơi tôi à?"
Quả nhiên, tượng người gỗ liễu đã nổi giận.

Tôi cảm thấy cổ mình càng bị siết chặt hơn đến hít thở cũng khó khăn.
"Vừa muốn giữ mạng mình lại vừa muốn cưỡi lên đầu tôi để tôi bảo vệ cậu.

Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Sao cậu không về chầu trời luôn đi?".


 
Chương 385: Đột Nhiên Tôi Cảm Thấy Hoảng Hốt


Ánh mắt của tượng người gỗ liễu lúc giận dữ trông càng âm hiểm hơn.
Tôi cũng nhanh chóng nhận ra được sự giận dữ của tượng người gỗ liễu.
Bốn con rắn đang quấn quanh tay chân tôi cũng cuốn lấy tay chân tôi càng ngày càng chặt và mạnh.
Cơ thể tôi như sắp bị xé rách ra, vốn dĩ tôi đã bị thương giờ lại bị cơn đau thấu trời này hành hạ nên đau đến nỗi chỉ hận một nỗi mình không thể ngất luôn đi.
"Ranh con, cho cậu thêm một cơ hội suy nghĩ cho cẩn thận! Tôi muốn cướp thân xác cậu thì dễ lắm nên đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Tượng người gỗ liễu càng ngày càng làm tới, đến cả cái mắt quỷ sau lưng tôi cũng bắt đầu quấy nhiễu, không ngừng nhả ra sát khí tấn công dương khí ở đan điền của tôi.
Nhất thời, toàn thân tôi từ trong gia ngoài không có chỗ nào không đau đớn.

Xin hãy đọc truyện tại ( ТRU Mtruyen.мE )
Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã không chịu nổi mà đầu hàng rồi.
Nhưng giờ tôi đã kinh qua nhiều chuyện, cả cơ thể và tinh thần tôi đều đã trải qua quá nhiều thử thách, bao lần đau đớn sống không bằng chết nên tôi dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Cho nên trước cơn đau này tôi chỉ cắn chặt răng mà chịu đựng.
Có điều tôi đã nhận ra một điều quan trọng từ lời nói của tượng người gỗ liễu.
Đó chính là ông ta không có cách nào cướp thân xác của tôi.

Nếu có thể làm vậy thì ông ta còn phí lời với tôi như vậy làm gì? Thậm chí còn đem tới đây mấy con rắn lửa này.
Điều đó cũng chứng minh người đang cần lo lắng là ông ta chứ không phải tôi!
Tôi cắn chặt răng không nói.

Một lúc sau, tượng người gỗ liễu quả thực trở nên nóng ruột, sầm mặt lại chỉ lên mặt tôi.
Con rắn lửa đang bò trên mặt tôi như thể nhận được mệnh lệnh, há to cái miệng để lộ cái răng nanh sắc nhọn định lao tới cắn vào mặt tôi.
"Không sao, tôi có rất nhiều thời gian để chơi với cậu.

Nếu cậu đã không sợ chết thì chúng ta cứ từ từ!"
Tượng người gỗ liễu vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
Tôi biết rõ ông ta định cho rắn lửa giày vò tôi đau đớn đến nỗi phải thỏa hiệp với ông ta.
Đột nhiên tôi cảm thấy hoảng hốt.
Những thứ khác thì còn được, nhưng nọc độc của rắn lửa tôi mới trải nghiệm lần đầu, vừa nghĩ tới đã khiến tôi dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh túa ra.

Liệu có qua được ải này hay không chính tôi cũng không biết nữa!.


 
Chương 386: Có Lẽ Cũng Sắp Chạm Đất Đến Nơi Rồi


Tòa cao ốc Phương Viên cao tới mấy chục tầng, mặc dù cảnh tượng trong tòa cao ốc giờ đã không còn giống như lúc trước nhưng độ cao thì không hề thay đổi.

Tôi rơi xuống từ chiếc thang cao nhất, nếu thực sự đáp xuống đất thì e rằng lúc đó tôi sẽ trở thành một đống bầy nhầy máu thịt.

"Nếu biết sớm mình chết thảm như vậy thì thà lúc đó chết luôn trong ảo ảnh trận của Linh Lăng cho rồi".

Sau khi giãy giụa một hồi trên không mà không có kết quả gì, ngọn lửa hy vọng trong lòng tôi vụt tắt.

"Hừ, có bổn tiên ở đây, cậu đâu có chết dễ vậy?"
Trong lúc tôi đang tuyệt vọng thì đột nhiên tượng người gỗ liễu đã lâu không gặp trên người tôi đột nhiên nhảy ra.

Trông vị tiên gia này vẫn trẻ trung như trước, vừa hiện thân đã bay ra trước mặt tôi rồi lao cùng tôi xuống dưới.

Vào thời khắc đối mặt với cái chết này, đột nhiên nhìn thấy tượng người gỗ liễu này khiến tôi cảm thấy vô cùng thân thuộc.

Tôi đã quên béng mất vị đại tiên có tính mạng bị gắn chặt với tôi này!
"Bớt nói lời thừa thãi đi, mau nghĩ cách, sắp chạm đất đến nơi rồi! Nếu tôi chết, ông cũng chết theo đấy!"
Tôi lo sợ quay đầu nhìn lại, phần dưới cơ thể tôi đã bị sát khí vây chặt lấy, không thể nhìn thấy mình còn đang cách mặt đất bao xa.

Tôi nhẩm tính thời gian rơi xuống, có lẽ cũng sắp chạm đất đến nơi rồi.

Trong lúc nguy cấp tôi vừa cầu xin vừa uy hiếp tượng người gỗ liễu nhưng ông ta không hề có ý định sẽ lập tức ra tay ứng cứu.

Ông ta như thể nghĩ ngợi gì đó, sau đó phất ống tay áo một cái, năm cái bóng đen vọt ra từ trong ống tay áo.

Tôi còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì đột nhiên cảm thấy tay chân mình như bị bóp chặt còn cổ thì đột nhiên rất lạnh.

Tiếp đó, tứ chi của tôi như thể bị bốn lực kéo mạnh đi theo các hướng khác nhau.

Lực quán tính mạnh khiến cơ thể đang rơi xuống của tôi đột ngột dừng lại giữa không trung.

Dù dừng lại được nhưng tôi cũng cảm thấy như thể mình bị xé rách người ra đến nỗi tay chân mất hết cảm giác.

.


 
Chương 387: Tôi Chắc Chắn Sẽ Chịu Không Nổi


Tôi đau đến nỗi nhe răng há miệng, toàn thân tạo thành hình chữ "đại" treo giữa không trung, phải một lúc sau mới dần lấy lại được nhịp thở.
"Đại tiên...!lần sau chúng ta có thể dùng biện pháp mềm mỏng một chút không.

Nếu không phải do cơ thể tôi dẻo dai thì e rằng đã mất mạng rồi..."
Tôi thử cử động toàn thân thì phát hiện các cơ quan đoàn thể đều đau như muốn rách ra tới nơi.
"Tôi cứu cậu đã là may lắm rồi, lại còn được voi đòi tiên? Sao không xem lại Đạo hạnh của mình trước đi?"
Tượng người gỗ liễu hừ lạnh một tiếng, có lẽ là do thân phận đã bại lộ nên ông ta cũng chẳng thèm khách sáo với tôi nữa, giọng nói nghe vô cùng lạnh lùng vô tình.

Ra chương nhanh nhất tại == TRЦмtrцуen.

мE ==
Tôi há miệng định phản bác lại nhưng sau đó nghĩ lại hình như tượng người gỗ liễu này cũng không tệ.

Mặc dù cứu tôi là vì bất đắc dĩ nhưng dù gì cũng là có ơn với tôi.

Nghĩ tới đây, tôi cũng để yên mặc ông ta chỉ trích.
Thấy tôi ngoan ngoãn im lặng không nói, tượng người gỗ liễu kia lại khịt mũi hừ lạnh một cái.
"Có vẻ bình tĩnh hơn xưa rồi đấy nhỉ, có điều cũng chẳng có nghĩa lý gì".
Tượng người gỗ liễu hững hờ buông một câu, sau đó đột nhiên giơ tay búng "tách" một cái.
"Trương Ly, tôi có thể nhận ra giờ cậu không muốn chết nhưng với năng lực của cậu thì có qua được đêm nay không còn chưa biết.

Hay là chúng ta trao đổi chút điều kiện đi?"
Sau khi tượng người gỗ liễu nói xong, cổ tôi đột nhiên như bị bóp lại.

Tiếp đó, một luồng khí lạnh thuận theo cổ tôi chạy lên mặt.
Tôi liếc mắt cố nhìn lên mặt mình thì lập tức cảm thấy cơ thể vô cùng ngứa ngáy.
Bảo sao lại lạnh như vậy, hóa ra là có tới năm con rắn nhỏ đen sì đang cuốn lấy tay và cổ tôi!
Mấy con rắn này mặc dù không to, chỉ cỡ bằng sợi dây gai nhưng cái lưỡi mà nó đang thè ra còn đen hơn cả màu da của nó.

Điều đó chứng tỏ đây là một con rắn kịch độc.
Nếu bị nó "hôn" một cái thì khi nọc độc phát tác tôi chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Hiện giờ đuôi của con rắn kia đang cuốn lấy cổ tôi còn phần thân trên của nó thì đang bò lên mặt tôi.

Con rắn kia lại còn không ngừng thè cái lưỡi của mình ra như thể nó có thể cắn tôi bất cứ lúc nào khiến ngay cả việc đảo mắt tôi cũng phải dè chừng, chỉ sợ một khi bất cẩn sẽ khiến nó nổi giận..


 
Chương 388: Ông Muốn Đàm Phán Gì


"Con rắn này đến từ địa ngục, gọi là rắn lửa.

Có điều cậu nhìn chúng xem, toàn thân màu đen sẫm không giống màu lửa chút nào.

Vậy cậu biết tại sao nó được gọi là rắn lửa không?"
Tượng người gỗ liễu này có vẻ khá an nhàn rảnh rỗi, lại còn đi phổ cập kiến thức khoa học cho tôi.

Có điều khi nghe tới hai chữ "rắn lửa" thì cơ thể tôi như co rúm lại, trên trán túa mồ hôi lạnh.

Trong sổ ghi chép của ông nội đã từng nhắc tới loài rắn này.

Rắn lửa sinh ra từ ác niệm ác quả trong địa ngục, sinh trưởng ở bên bờ sông Vong Xuyên.

Con người đều biết sau khi đi qua Vong Xuyên thì sẽ quên hết kiếp sống trước của mình nhưng lại không biết rằng nước Vong Xuyên vô cùng âm tà, bên trong toàn là những cô hồn dã quỷ không thể đầu thai, rắn rết côn trùng trôi lềnh bềnh, nước sông cũng biến thành màu vàng vàng đỏ đỏ vô cùng kinh dị.

Loài rắn lửa kia sinh trưởng ở bên cạnh dòng sông như vậy, hút lấy oán niệm mà to lên, bên trong xương máu chúng sớm đã đầy âm khí.

Nếu bị loài rắn này cắn thì nọc độc của nó sẽ nhanh chóng phát tán trong cơ thể, những nơi chất độc đi qua sẽ đau đớn như bị lửa thiêu đốt, đau đến nỗi sống không bằng chết.

Đáng sợ nhất là đây không phải loài rắn cắn một phát chết ngay mà nó sẽ khiến người bị cắn đau khổ giày vò trong thời gian dài đến tận khi đứt hết kinh mạch thì mới chết hẳn.

Trước đó tôi cũng đã nhắc tới việc nếu tà khí, âm khí đi vào cơ thể thì vô cùng khó ép chúng ra ngoài.

Vậy nên một khi bị con rắn lửa này cắn thì chỉ còn đường chết, vô phương cứu chữa.

Mà hiện giờ trên người tôi có tới năm con rắn lửa!
Hiện giờ tôi còn chưa sợ vỡ mật là đã mạnh mẽ lắm rồi.

"Ông! ông muốn đàm phán gì?"
Tôi nhìn chằm chằm con rắn lửa trên mặt mình, giọng nói đã hơi run rẩy.

Tượng người gỗ liễu kia như thể rất hài lòng khi thấy tôi như vậy, ông ta nhìn tôi với vẻ giễu cợt rồi chậm rãi đáp.

"Rất đơn giản, nhường cơ thể cậu cho tôi một đêm, tôi sẽ giúp cậu tai qua nạn khỏi".

Tượng người gỗ liễu này đúng là vô sỉ, đã chơi trò giậu đổ bìm leo mà còn không hề đỏ mặt.

Nếu không phải do tôi đang bị con rắn lửa kia nhìn trừng trừng thì có khi tôi đã phá lên cười rồi.

.


 
Chương 389: Chương 384


Có điều lúc này tôi chẳng khác nào con cừu trong lò mổ, nói năng cũng phải có chút lễ độ, nếu chọc tức tượng người gỗ liễu thì tôi cũng không được lợi lộc gì.
"Đại tiên...!ông, điều kiện của ông có hơi ngặt nghèo.

Nếu tôi thực sự nhường cơ thể cho ông thì có khác gì chết rồi đâu?"
Thấy tôi không đồng ý, mặt tượng người gỗ liễu sầm lại, sau đó hừ lạnh.
"Trương Ly, đừng hiểu sai tình hình hiện tại.

Hiện giờ phải là cậu cầu xin tôi chứ không phải tôi cầu xin cậu, cậu chỉ được phép đồng ý điều kiện của tôi chứ làm gì có tư cách mặc cả!"
Tượng người gỗ liễu này vô cùng ngang ngược, nói một câu trái ý ông ta là ông ta lập tức giở quẻ.
Cái này mà gọi là đàm phán sao? Đây rõ ràng là ép buộc!
Trong bụng tôi không khỏi chửi thầm mười tám đời tổ tông nhà ông ta, sau đó đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra cách.
"Đại tiên, cũng không thể nói như vậy được.

Đại tiên nhìn xem, giờ tôi không nhường cơ thể cho ông thì ông cũng không tự cướp được đúng không? Cho dù ông có nhẫn tâm giết tôi thật thì ông cũng sẽ bị liên lụy, nói chung là chẳng được lợi lộc gì".
"Nhưng dù gì tôi cũng đã cầu xin ông, cũng đã được ông cứu mạng cho nên dù gì cũng phải thể hiện chút lòng biết ơn đúng không? Mặc dù thân thể này không thể nhường cho ông nhưng nếu ông lấy thân phận tiên gia nhập vào người tôi thì tôi có thể lập miếu thờ, cúng tượng thần.

Vậy gì ông cũng sẽ có thân phận một tiên gia, đây là việc tốt đúng không?"
Tôi nhìn người đàn ông trông còn trẻ măng trước mặt.
Mặc dù tôi biết ông ta không phải người dễ thỏa hiệp nhưng dù gì cũng phải thử mới biết được đúng không?
Nghe tôi nói xong, tượng người gỗ liễu không đáp.

Ông ta nheo mắt lại, gương mặt không lộ ra vẻ vui buồn giận dữ gì cả.
Tôi ngoài mặt cười hi hi nhưng tim thì đập như muốn vọt lên cổ.
Nếu cha nội này thực sự nghĩ không thông rồi cho con rắn lửa này cắn tôi thì tôi đúng là sống không bằng chết.
"Ranh con, định chơi tôi à?"
Quả nhiên, tượng người gỗ liễu đã nổi giận.

Tôi cảm thấy cổ mình càng bị siết chặt hơn đến hít thở cũng khó khăn.
"Vừa muốn giữ mạng mình lại vừa muốn cưỡi lên đầu tôi để tôi bảo vệ cậu.

Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Sao cậu không về chầu trời luôn đi?".


 
Chương 390: Đột Nhiên Tôi Cảm Thấy Hoảng Hốt


Ánh mắt của tượng người gỗ liễu lúc giận dữ trông càng âm hiểm hơn.

Tôi cũng nhanh chóng nhận ra được sự giận dữ của tượng người gỗ liễu.

Bốn con rắn đang quấn quanh tay chân tôi cũng cuốn lấy tay chân tôi càng ngày càng chặt và mạnh.

Cơ thể tôi như sắp bị xé rách ra, vốn dĩ tôi đã bị thương giờ lại bị cơn đau thấu trời này hành hạ nên đau đến nỗi chỉ hận một nỗi mình không thể ngất luôn đi.

"Ranh con, cho cậu thêm một cơ hội suy nghĩ cho cẩn thận! Tôi muốn cướp thân xác cậu thì dễ lắm nên đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Tượng người gỗ liễu càng ngày càng làm tới, đến cả cái mắt quỷ sau lưng tôi cũng bắt đầu quấy nhiễu, không ngừng nhả ra sát khí tấn công dương khí ở đan điền của tôi.

Nhất thời, toàn thân tôi từ trong gia ngoài không có chỗ nào không đau đớn.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã không chịu nổi mà đầu hàng rồi.

Nhưng giờ tôi đã kinh qua nhiều chuyện, cả cơ thể và tinh thần tôi đều đã trải qua quá nhiều thử thách, bao lần đau đớn sống không bằng chết nên tôi dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Cho nên trước cơn đau này tôi chỉ cắn chặt răng mà chịu đựng.

Có điều tôi đã nhận ra một điều quan trọng từ lời nói của tượng người gỗ liễu.

Đó chính là ông ta không có cách nào cướp thân xác của tôi.

Nếu có thể làm vậy thì ông ta còn phí lời với tôi như vậy làm gì? Thậm chí còn đem tới đây mấy con rắn lửa này.

Điều đó cũng chứng minh người đang cần lo lắng là ông ta chứ không phải tôi!
Tôi cắn chặt răng không nói.

Một lúc sau, tượng người gỗ liễu quả thực trở nên nóng ruột, sầm mặt lại chỉ lên mặt tôi.

Con rắn lửa đang bò trên mặt tôi như thể nhận được mệnh lệnh, há to cái miệng để lộ cái răng nanh sắc nhọn định lao tới cắn vào mặt tôi.

"Không sao, tôi có rất nhiều thời gian để chơi với cậu.

Nếu cậu đã không sợ chết thì chúng ta cứ từ từ!"
Tượng người gỗ liễu vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

Tôi biết rõ ông ta định cho rắn lửa giày vò tôi đau đớn đến nỗi phải thỏa hiệp với ông ta.

Đột nhiên tôi cảm thấy hoảng hốt.

Những thứ khác thì còn được, nhưng nọc độc của rắn lửa tôi mới trải nghiệm lần đầu, vừa nghĩ tới đã khiến tôi dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh túa ra.

Liệu có qua được ải này hay không chính tôi cũng không biết nữa!.


 
Chương 391: Thứ Gì Đó Đáng Sợ Và Cũng Buông Lỏng


Khi con rắn lửa sắp chạm cái răng sắc nhọn vào da tôi thì tôi đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc toàn thân.

 
Cái lạnh này không phải được sinh ra từ sợ hãi mà giống như có thứ gì đó đang đóng băng tôi vậy, khiến lục phủ ngũ tạng, mạch máu của tôi lập tức đông cứng.

 
Tôi không khỏi há miệng, lập tức phả ra một luồng khí lạnh.

 
Luồng khí lạnh này vừa hay phun đúng lên khuôn mặt của con rắn lửa kia.

 
Bị luồng khí lạnh phả vào mặt, con rắn lửa như bị kinh động.

Nó không kịp cả ngậm miệng lại, nhanh chóng buông ra khỏi cổ tôi, bò theo luồng sát khí chạy dọc theo ngón tay tôi như bỏ trốn, và sau đó biến mất.

 
Tôi bỗng cảm thấy ngây người trước hành động đó.

Con rắn lửa tới từ địa ngục này tình huống nào cũng đã từng trải qua, vậy mà lại bị dọa sợ chạy mất chỉ vì một luồng khí lạnh sao?
 
Đồng thời, bốn con rắn nhỏ khi nãy suýt nữa định cắn tôi dường như cũng cảm nhận được thứ gì đó đáng sợ và cũng buông lỏng.

 
Tôi không có sự phòng bị, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cả cơ thể bỗng nặng trĩu và rơi từ trên cao xuống.

 
“Chết tiệt! Chuyện gì thế này? Cái đồ yêu quái này định lấy mạng đổi mạng sao? Được lắm! Chết thì chết, ông đây đếch sợ! Dù có chết thì ông cũng bắt mày phải chết cùng nhé!”
 
Sau khi kinh động thì tôi vô cùng tức giận, cảm giác giống như bị người khác đùa giỡn vậy và cảm thấy ngứa ngáy khó chịu với người gỗ liễu kia.

 
Có điều trước khi chết tôi vẫn còn muốn chống cự lần cuối, mặc dù không biết còn cách mặt đất bao xa nhưng chắc chắn là thấp hơn nhiều so với lúc nãy.

 
Như vậy thì cơ hội sống sót tăng lên nhiều rồi.

 
Nếu đã như vậy thì chỉ cần tôi bảo vệ tốt nội tạng, không để bị tổn thương thì chắc vẫn có cơ hội sống sót.

 
Quyết định như vậy nên nhân lúc vẫn chưa chạm đất, tôi vội vàng nhắm mắt vận chuyển linh khí bên trong cơ thể và bao bọc toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể một cách chắc chắn.

 
Vừa mới làm xong thì tôi bỗng cảm thấy lưng đau nhói và đột nhiên cả cơ thể bị một luồng sức mạnh cực lớn tấn công khiến tôi ngã lăn ra đất.

 
Nếu không phải trước đó đã dùng linh khí bao bọc nội tạng thì e rằng đã bị vỡ một vài bộ phận rồi.

 
“Mẹ kiếp, đau chết ông đi được.

Quỷ môn còn chưa mở mà suýt nữa mình đã thành quỷ mất rồi!’
 
Mặc dù tránh được nội thương nhưng vết thương bên ngoài thì vẫn có.

Tôi đau đớn nằm dưới đất một lúc lâu mới bò lên được.

 
Tôi nằm dưới đất, nhìn theo sát khí dày đặc bên trên và cảm thấy khó hiểu.

 
Sau khi con rắn bị dọa bỏ chạy bởi luồng khí lạnh của tôi thì dường như người gỗ liễu kia lại trốn đi, không thèm ra bàn điều kiện với tôi.




 
Chương 392: Vô Cùng Chói Tai Và Khó Nghe


Người gỗ liễu đang kiêng dè điều gì?
 
Hơn nữa tại sao người gỗ liễu lại dùng cách này để lừa tôi từ bỏ thân xác.

Ông ấy đang sốt ruột điều gì?
 
Nghĩ tới luồng khí lạnh khi nãy dạy lên trong người…
 
Tôi khó khăn đưa tay lên xoa ngực.

Lúc này cơ thể tôi đã hồi phục lại nhiệt độ bình thường, hơn nữa luồng khí lạnh khi nãy giống như là ảo giác, chỉ thoáng lướt qua.
 
Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi đột nhiên hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ.
 
Trong cơ thể tôi, hình như vẫn còn thứ gì đó khác tồn tại.
 
“Không thể nào, một tượng người gỗ liễu đã đủ khiến mình chịu không nổi rồi.

Giờ thêm nữa thì mình chịu sao nổi”.
 
Nghĩ tới người gỗ liễu với đôi mắt âm sầm, tôi đành phải vỗ ngực tự an ủi mình.
 
Thế nhưng đây không phải là lúc nằm dưới đất suy nghĩ lung tung.

Tôi thử cử động tứ chi, sau khi xác nhận không hề bị gãy xương thì tôi mới nghiến răng đứng dậy.
 
Tôi sờ s oạng đi về phía có thang treo trước đó thì phát hiện chiếc thang đã biến mất.

Hơn nữa dưới đất là một đống những đoạn rời vụn của chiếc thang bị chặt đứt.
 
Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Rõ ràng là có người đã chặt đứt cái thang sau khi chúng tôi trèo lên.
 
Người duy nhất có thể làm được điều này chính là người đi sau tôi: Ông Tôn.
 
Nhưng tại sao ông lấy lại làm như vậy? Và tại sao lại ra đòn sát thủ với tôi.
 
Ông ấy làm như vậy không phải là chặn đường sống của chính mình sao?
 
Tôi cảm thấy không hiểu và lo lắng nhìn lên sát khí đen sì phía trên.

Lúc này ở đó vô cùng tĩnh mịch, không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.
 
Không còn thang treo, tôi chẳng có cách nào đi lên đ ỉnh.

Tôi lại đi vòng hai vòng bên dưới và đành phải lần ra cửa của cao ốc Phương Viên.
 
Thay vì lãng phí thời gian ở đây chi bằng đi tìm Tĩnh Đàn pháp sư, không biết chừng ông ấy có thể cho tôi câu trả lời.
 
Đợi đến khi tôi bước ra cửa cao ốc Phương Viên thì mới phát hiện ra trời đã tối đen.
 
Tĩnh Đàn pháp sư thì vẫn nhắm mắt ngồi trước cửa giống như đang ngủ.
 
Tôi khập khiễng đi tới trước mặt ông ấy, do dự một lúc mà không biết nên mở miệng thế nào.
 
“Trương Ly, cậu tới đúng lúc lắm.

Quỷ môn sắp mở rồi, tôi cần mượn tiên gia trên người cậu”.
 
Tĩnh đàn pháp sư không hề mở mắt.

Ông ấy vẫn nhắm như vậy, và sau khi nói xong với tôi thì bắt đầu đọc Phật âm.
 
Tiếng Phật âm vốn có tác dụng tĩnh thần, vậy mà tôi nghe thì giống như tiết hát gọi ma vậy, vô cùng chói tai và khó nghe.
 
Tôi vô thức đưa tay lên bịt tai nhưng âm thanh cứ truyền vào tai tôi một cách vô cùng rõ ràng.


 
Chương 393: Ông Muốn Đàm Phán Gì


"Con rắn này đến từ địa ngục, gọi là rắn lửa.

Có điều cậu nhìn chúng xem, toàn thân màu đen sẫm không giống màu lửa chút nào.

Vậy cậu biết tại sao nó được gọi là rắn lửa không?"
Tượng người gỗ liễu này có vẻ khá an nhàn rảnh rỗi, lại còn đi phổ cập kiến thức khoa học cho tôi.
Có điều khi nghe tới hai chữ "rắn lửa" thì cơ thể tôi như co rúm lại, trên trán túa mồ hôi lạnh.

Truyện Nữ Phụ
Trong sổ ghi chép của ông nội đã từng nhắc tới loài rắn này.
Rắn lửa sinh ra từ ác niệm ác quả trong địa ngục, sinh trưởng ở bên bờ sông Vong Xuyên.
Con người đều biết sau khi đi qua Vong Xuyên thì sẽ quên hết kiếp sống trước của mình nhưng lại không biết rằng nước Vong Xuyên vô cùng âm tà, bên trong toàn là những cô hồn dã quỷ không thể đầu thai, rắn rết côn trùng trôi lềnh bềnh, nước sông cũng biến thành màu vàng vàng đỏ đỏ vô cùng kinh dị.
Loài rắn lửa kia sinh trưởng ở bên cạnh dòng sông như vậy, hút lấy oán niệm mà to lên, bên trong xương máu chúng sớm đã đầy âm khí.
Nếu bị loài rắn này cắn thì nọc độc của nó sẽ nhanh chóng phát tán trong cơ thể, những nơi chất độc đi qua sẽ đau đớn như bị lửa thiêu đốt, đau đến nỗi sống không bằng chết.
Đáng sợ nhất là đây không phải loài rắn cắn một phát chết ngay mà nó sẽ khiến người bị cắn đau khổ giày vò trong thời gian dài đến tận khi đứt hết kinh mạch thì mới chết hẳn.
Trước đó tôi cũng đã nhắc tới việc nếu tà khí, âm khí đi vào cơ thể thì vô cùng khó ép chúng ra ngoài.

Vậy nên một khi bị con rắn lửa này cắn thì chỉ còn đường chết, vô phương cứu chữa.
Mà hiện giờ trên người tôi có tới năm con rắn lửa!
Hiện giờ tôi còn chưa sợ vỡ mật là đã mạnh mẽ lắm rồi.
"Ông...!ông muốn đàm phán gì?"
Tôi nhìn chằm chằm con rắn lửa trên mặt mình, giọng nói đã hơi run rẩy.
Tượng người gỗ liễu kia như thể rất hài lòng khi thấy tôi như vậy, ông ta nhìn tôi với vẻ giễu cợt rồi chậm rãi đáp.
"Rất đơn giản, nhường cơ thể cậu cho tôi một đêm, tôi sẽ giúp cậu tai qua nạn khỏi".
Tượng người gỗ liễu này đúng là vô sỉ, đã chơi trò giậu đổ bìm leo mà còn không hề đỏ mặt.
Nếu không phải do tôi đang bị con rắn lửa kia nhìn trừng trừng thì có khi tôi đã phá lên cười rồi..


 
Chương 394: Chương 384


Có điều lúc này tôi chẳng khác nào con cừu trong lò mổ, nói năng cũng phải có chút lễ độ, nếu chọc tức tượng người gỗ liễu thì tôi cũng không được lợi lộc gì.
"Đại tiên...!ông, điều kiện của ông có hơi ngặt nghèo.

Nếu tôi thực sự nhường cơ thể cho ông thì có khác gì chết rồi đâu?"
Thấy tôi không đồng ý, mặt tượng người gỗ liễu sầm lại, sau đó hừ lạnh.
"Trương Ly, đừng hiểu sai tình hình hiện tại.

Hiện giờ phải là cậu cầu xin tôi chứ không phải tôi cầu xin cậu, cậu chỉ được phép đồng ý điều kiện của tôi chứ làm gì có tư cách mặc cả!"
Tượng người gỗ liễu này vô cùng ngang ngược, nói một câu trái ý ông ta là ông ta lập tức giở quẻ.
Cái này mà gọi là đàm phán sao? Đây rõ ràng là ép buộc!
Trong bụng tôi không khỏi chửi thầm mười tám đời tổ tông nhà ông ta, sau đó đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra cách.
"Đại tiên, cũng không thể nói như vậy được.

Đại tiên nhìn xem, giờ tôi không nhường cơ thể cho ông thì ông cũng không tự cướp được đúng không? Cho dù ông có nhẫn tâm giết tôi thật thì ông cũng sẽ bị liên lụy, nói chung là chẳng được lợi lộc gì".
"Nhưng dù gì tôi cũng đã cầu xin ông, cũng đã được ông cứu mạng cho nên dù gì cũng phải thể hiện chút lòng biết ơn đúng không? Mặc dù thân thể này không thể nhường cho ông nhưng nếu ông lấy thân phận tiên gia nhập vào người tôi thì tôi có thể lập miếu thờ, cúng tượng thần.

Vậy gì ông cũng sẽ có thân phận một tiên gia, đây là việc tốt đúng không?"
Tôi nhìn người đàn ông trông còn trẻ măng trước mặt.
Mặc dù tôi biết ông ta không phải người dễ thỏa hiệp nhưng dù gì cũng phải thử mới biết được đúng không?
Nghe tôi nói xong, tượng người gỗ liễu không đáp.

Ông ta nheo mắt lại, gương mặt không lộ ra vẻ vui buồn giận dữ gì cả.
Tôi ngoài mặt cười hi hi nhưng tim thì đập như muốn vọt lên cổ.
Nếu cha nội này thực sự nghĩ không thông rồi cho con rắn lửa này cắn tôi thì tôi đúng là sống không bằng chết.
"Ranh con, định chơi tôi à?"
Quả nhiên, tượng người gỗ liễu đã nổi giận.

Tôi cảm thấy cổ mình càng bị siết chặt hơn đến hít thở cũng khó khăn.
"Vừa muốn giữ mạng mình lại vừa muốn cưỡi lên đầu tôi để tôi bảo vệ cậu.

Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Sao cậu không về chầu trời luôn đi?".


 
Chương 395: Đột Nhiên Tôi Cảm Thấy Hoảng Hốt


Ánh mắt của tượng người gỗ liễu lúc giận dữ trông càng âm hiểm hơn.

Tôi cũng nhanh chóng nhận ra được sự giận dữ của tượng người gỗ liễu.

Bốn con rắn đang quấn quanh tay chân tôi cũng cuốn lấy tay chân tôi càng ngày càng chặt và mạnh.

Cơ thể tôi như sắp bị xé rách ra, vốn dĩ tôi đã bị thương giờ lại bị cơn đau thấu trời này hành hạ nên đau đến nỗi chỉ hận một nỗi mình không thể ngất luôn đi.

"Ranh con, cho cậu thêm một cơ hội suy nghĩ cho cẩn thận! Tôi muốn cướp thân xác cậu thì dễ lắm nên đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Tượng người gỗ liễu càng ngày càng làm tới, đến cả cái mắt quỷ sau lưng tôi cũng bắt đầu quấy nhiễu, không ngừng nhả ra sát khí tấn công dương khí ở đan điền của tôi.

Nhất thời, toàn thân tôi từ trong gia ngoài không có chỗ nào không đau đớn.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã không chịu nổi mà đầu hàng rồi.

Nhưng giờ tôi đã kinh qua nhiều chuyện, cả cơ thể và tinh thần tôi đều đã trải qua quá nhiều thử thách, bao lần đau đớn sống không bằng chết nên tôi dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Cho nên trước cơn đau này tôi chỉ cắn chặt răng mà chịu đựng.

Có điều tôi đã nhận ra một điều quan trọng từ lời nói của tượng người gỗ liễu.

Đó chính là ông ta không có cách nào cướp thân xác của tôi.

Nếu có thể làm vậy thì ông ta còn phí lời với tôi như vậy làm gì? Thậm chí còn đem tới đây mấy con rắn lửa này.

Điều đó cũng chứng minh người đang cần lo lắng là ông ta chứ không phải tôi!
Tôi cắn chặt răng không nói.

Một lúc sau, tượng người gỗ liễu quả thực trở nên nóng ruột, sầm mặt lại chỉ lên mặt tôi.

Con rắn lửa đang bò trên mặt tôi như thể nhận được mệnh lệnh, há to cái miệng để lộ cái răng nanh sắc nhọn định lao tới cắn vào mặt tôi.

"Không sao, tôi có rất nhiều thời gian để chơi với cậu.

Nếu cậu đã không sợ chết thì chúng ta cứ từ từ!"
Tượng người gỗ liễu vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

Tôi biết rõ ông ta định cho rắn lửa giày vò tôi đau đớn đến nỗi phải thỏa hiệp với ông ta.

Đột nhiên tôi cảm thấy hoảng hốt.

Những thứ khác thì còn được, nhưng nọc độc của rắn lửa tôi mới trải nghiệm lần đầu, vừa nghĩ tới đã khiến tôi dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh túa ra.

Liệu có qua được ải này hay không chính tôi cũng không biết nữa!.


 
Chương 396: Thứ Gì Đó Đáng Sợ Và Cũng Buông Lỏng


Khi con rắn lửa sắp chạm cái răng sắc nhọn vào da tôi thì tôi đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc toàn thân.

 
Cái lạnh này không phải được sinh ra từ sợ hãi mà giống như có thứ gì đó đang đóng băng tôi vậy, khiến lục phủ ngũ tạng, mạch máu của tôi lập tức đông cứng.

 
Tôi không khỏi há miệng, lập tức phả ra một luồng khí lạnh.

 
Luồng khí lạnh này vừa hay phun đúng lên khuôn mặt của con rắn lửa kia.

 
Bị luồng khí lạnh phả vào mặt, con rắn lửa như bị kinh động.

Nó không kịp cả ngậm miệng lại, nhanh chóng buông ra khỏi cổ tôi, bò theo luồng sát khí chạy dọc theo ngón tay tôi như bỏ trốn, và sau đó biến mất.

 
Tôi bỗng cảm thấy ngây người trước hành động đó.

Con rắn lửa tới từ địa ngục này tình huống nào cũng đã từng trải qua, vậy mà lại bị dọa sợ chạy mất chỉ vì một luồng khí lạnh sao?
 
Đồng thời, bốn con rắn nhỏ khi nãy suýt nữa định cắn tôi dường như cũng cảm nhận được thứ gì đó đáng sợ và cũng buông lỏng.

 
Tôi không có sự phòng bị, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cả cơ thể bỗng nặng trĩu và rơi từ trên cao xuống.

 
“Chết tiệt! Chuyện gì thế này? Cái đồ yêu quái này định lấy mạng đổi mạng sao? Được lắm! Chết thì chết, ông đây đếch sợ! Dù có chết thì ông cũng bắt mày phải chết cùng nhé!”
 
Sau khi kinh động thì tôi vô cùng tức giận, cảm giác giống như bị người khác đùa giỡn vậy và cảm thấy ngứa ngáy khó chịu với người gỗ liễu kia.

 
Có điều trước khi chết tôi vẫn còn muốn chống cự lần cuối, mặc dù không biết còn cách mặt đất bao xa nhưng chắc chắn là thấp hơn nhiều so với lúc nãy.

 
Như vậy thì cơ hội sống sót tăng lên nhiều rồi.

 
Nếu đã như vậy thì chỉ cần tôi bảo vệ tốt nội tạng, không để bị tổn thương thì chắc vẫn có cơ hội sống sót.

 
Quyết định như vậy nên nhân lúc vẫn chưa chạm đất, tôi vội vàng nhắm mắt vận chuyển linh khí bên trong cơ thể và bao bọc toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể một cách chắc chắn.

 
Vừa mới làm xong thì tôi bỗng cảm thấy lưng đau nhói và đột nhiên cả cơ thể bị một luồng sức mạnh cực lớn tấn công khiến tôi ngã lăn ra đất.

 
Nếu không phải trước đó đã dùng linh khí bao bọc nội tạng thì e rằng đã bị vỡ một vài bộ phận rồi.

 
“Mẹ kiếp, đau chết ông đi được.

Quỷ môn còn chưa mở mà suýt nữa mình đã thành quỷ mất rồi!’
 
Mặc dù tránh được nội thương nhưng vết thương bên ngoài thì vẫn có.

Tôi đau đớn nằm dưới đất một lúc lâu mới bò lên được.

 
Tôi nằm dưới đất, nhìn theo sát khí dày đặc bên trên và cảm thấy khó hiểu.

 
Sau khi con rắn bị dọa bỏ chạy bởi luồng khí lạnh của tôi thì dường như người gỗ liễu kia lại trốn đi, không thèm ra bàn điều kiện với tôi.




 
Chương 397: Vô Cùng Chói Tai Và Khó Nghe


Người gỗ liễu đang kiêng dè điều gì?
 
Hơn nữa tại sao người gỗ liễu lại dùng cách này để lừa tôi từ bỏ thân xác.

Ông ấy đang sốt ruột điều gì?
 
Nghĩ tới luồng khí lạnh khi nãy dạy lên trong người…
 
Tôi khó khăn đưa tay lên xoa ngực.

Lúc này cơ thể tôi đã hồi phục lại nhiệt độ bình thường, hơn nữa luồng khí lạnh khi nãy giống như là ảo giác, chỉ thoáng lướt qua.
 
Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi đột nhiên hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ.
 
Trong cơ thể tôi, hình như vẫn còn thứ gì đó khác tồn tại.
 
“Không thể nào, một tượng người gỗ liễu đã đủ khiến mình chịu không nổi rồi.

Giờ thêm nữa thì mình chịu sao nổi”.
 
Nghĩ tới người gỗ liễu với đôi mắt âm sầm, tôi đành phải vỗ ngực tự an ủi mình.
 
Thế nhưng đây không phải là lúc nằm dưới đất suy nghĩ lung tung.

Tôi thử cử động tứ chi, sau khi xác nhận không hề bị gãy xương thì tôi mới nghiến răng đứng dậy.
 
Tôi s ờ soạng đi về phía có thang treo trước đó thì phát hiện chiếc thang đã biến mất.

Hơn nữa dưới đất là một đống những đoạn rời vụn của chiếc thang bị chặt đứt.
 
Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Rõ ràng là có người đã chặt đứt cái thang sau khi chúng tôi trèo lên.
 
Người duy nhất có thể làm được điều này chính là người đi sau tôi: Ông Tôn.
 
Nhưng tại sao ông lấy lại làm như vậy? Và tại sao lại ra đòn sát thủ với tôi.
 
Ông ấy làm như vậy không phải là chặn đường sống của chính mình sao?
 
Tôi cảm thấy không hiểu và lo lắng nhìn lên sát khí đen sì phía trên.

Lúc này ở đó vô cùng tĩnh mịch, không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.
 
Không còn thang treo, tôi chẳng có cách nào đi lên đ ỉnh.

Tôi lại đi vòng hai vòng bên dưới và đành phải lần ra cửa của cao ốc Phương Viên.
 
Thay vì lãng phí thời gian ở đây chi bằng đi tìm Tĩnh Đàn pháp sư, không biết chừng ông ấy có thể cho tôi câu trả lời.
 
Đợi đến khi tôi bước ra cửa cao ốc Phương Viên thì mới phát hiện ra trời đã tối đen.
 
Tĩnh Đàn pháp sư thì vẫn nhắm mắt ngồi trước cửa giống như đang ngủ.
 
Tôi khập khiễng đi tới trước mặt ông ấy, do dự một lúc mà không biết nên mở miệng thế nào.
 
“Trương Ly, cậu tới đúng lúc lắm.

Quỷ môn sắp mở rồi, tôi cần mượn tiên gia trên người cậu”.
 
Tĩnh đàn pháp sư không hề mở mắt.

Ông ấy vẫn nhắm như vậy, và sau khi nói xong với tôi thì bắt đầu đọc Phật âm.
 
Tiếng Phật âm vốn có tác dụng tĩnh thần, vậy mà tôi nghe thì giống như tiết hát gọi ma vậy, vô cùng chói tai và khó nghe.
 
Tôi vô thức đưa tay lên bịt tai nhưng âm thanh cứ truyền vào tai tôi một cách vô cùng rõ ràng.


 
Chương 398: Ông Muốn Đàm Phán Gì


"Con rắn này đến từ địa ngục, gọi là rắn lửa.

Có điều cậu nhìn chúng xem, toàn thân màu đen sẫm không giống màu lửa chút nào.

Vậy cậu biết tại sao nó được gọi là rắn lửa không?"
Tượng người gỗ liễu này có vẻ khá an nhàn rảnh rỗi, lại còn đi phổ cập kiến thức khoa học cho tôi.

Có điều khi nghe tới hai chữ "rắn lửa" thì cơ thể tôi như co rúm lại, trên trán túa mồ hôi lạnh.

Trong sổ ghi chép của ông nội đã từng nhắc tới loài rắn này.

Rắn lửa sinh ra từ ác niệm ác quả trong địa ngục, sinh trưởng ở bên bờ sông Vong Xuyên.

Con người đều biết sau khi đi qua Vong Xuyên thì sẽ quên hết kiếp sống trước của mình nhưng lại không biết rằng nước Vong Xuyên vô cùng âm tà, bên trong toàn là những cô hồn dã quỷ không thể đầu thai, rắn rết côn trùng trôi lềnh bềnh, nước sông cũng biến thành màu vàng vàng đỏ đỏ vô cùng kinh dị.

Loài rắn lửa kia sinh trưởng ở bên cạnh dòng sông như vậy, hút lấy oán niệm mà to lên, bên trong xương máu chúng sớm đã đầy âm khí.

Nếu bị loài rắn này cắn thì nọc độc của nó sẽ nhanh chóng phát tán trong cơ thể, những nơi chất độc đi qua sẽ đau đớn như bị lửa thiêu đốt, đau đến nỗi sống không bằng chết.

Đáng sợ nhất là đây không phải loài rắn cắn một phát chết ngay mà nó sẽ khiến người bị cắn đau khổ giày vò trong thời gian dài đến tận khi đứt hết kinh mạch thì mới chết hẳn.

Trước đó tôi cũng đã nhắc tới việc nếu tà khí, âm khí đi vào cơ thể thì vô cùng khó ép chúng ra ngoài.

Vậy nên một khi bị con rắn lửa này cắn thì chỉ còn đường chết, vô phương cứu chữa.

Mà hiện giờ trên người tôi có tới năm con rắn lửa!
Hiện giờ tôi còn chưa sợ vỡ mật là đã mạnh mẽ lắm rồi.

"Ông! ông muốn đàm phán gì?"
Tôi nhìn chằm chằm con rắn lửa trên mặt mình, giọng nói đã hơi run rẩy.

Tượng người gỗ liễu kia như thể rất hài lòng khi thấy tôi như vậy, ông ta nhìn tôi với vẻ giễu cợt rồi chậm rãi đáp.

"Rất đơn giản, nhường cơ thể cậu cho tôi một đêm, tôi sẽ giúp cậu tai qua nạn khỏi".

Tượng người gỗ liễu này đúng là vô sỉ, đã chơi trò giậu đổ bìm leo mà còn không hề đỏ mặt.

Nếu không phải do tôi đang bị con rắn lửa kia nhìn trừng trừng thì có khi tôi đã phá lên cười rồi.

.


 
Chương 399: Chương 384


Có điều lúc này tôi chẳng khác nào con cừu trong lò mổ, nói năng cũng phải có chút lễ độ, nếu chọc tức tượng người gỗ liễu thì tôi cũng không được lợi lộc gì.
"Đại tiên...!ông, điều kiện của ông có hơi ngặt nghèo.

Nếu tôi thực sự nhường cơ thể cho ông thì có khác gì chết rồi đâu?"
Thấy tôi không đồng ý, mặt tượng người gỗ liễu sầm lại, sau đó hừ lạnh.
"Trương Ly, đừng hiểu sai tình hình hiện tại.

Hiện giờ phải là cậu cầu xin tôi chứ không phải tôi cầu xin cậu, cậu chỉ được phép đồng ý điều kiện của tôi chứ làm gì có tư cách mặc cả!"
Tượng người gỗ liễu này vô cùng ngang ngược, nói một câu trái ý ông ta là ông ta lập tức giở quẻ.
Cái này mà gọi là đàm phán sao? Đây rõ ràng là ép buộc!
Trong bụng tôi không khỏi chửi thầm mười tám đời tổ tông nhà ông ta, sau đó đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra cách.
"Đại tiên, cũng không thể nói như vậy được.

Đại tiên nhìn xem, giờ tôi không nhường cơ thể cho ông thì ông cũng không tự cướp được đúng không? Cho dù ông có nhẫn tâm giết tôi thật thì ông cũng sẽ bị liên lụy, nói chung là chẳng được lợi lộc gì".
"Nhưng dù gì tôi cũng đã cầu xin ông, cũng đã được ông cứu mạng cho nên dù gì cũng phải thể hiện chút lòng biết ơn đúng không? Mặc dù thân thể này không thể nhường cho ông nhưng nếu ông lấy thân phận tiên gia nhập vào người tôi thì tôi có thể lập miếu thờ, cúng tượng thần.

Vậy gì ông cũng sẽ có thân phận một tiên gia, đây là việc tốt đúng không?"
Tôi nhìn người đàn ông trông còn trẻ măng trước mặt.
Mặc dù tôi biết ông ta không phải người dễ thỏa hiệp nhưng dù gì cũng phải thử mới biết được đúng không?
Nghe tôi nói xong, tượng người gỗ liễu không đáp.

Ông ta nheo mắt lại, gương mặt không lộ ra vẻ vui buồn giận dữ gì cả.
Tôi ngoài mặt cười hi hi nhưng tim thì đập như muốn vọt lên cổ.
Nếu cha nội này thực sự nghĩ không thông rồi cho con rắn lửa này cắn tôi thì tôi đúng là sống không bằng chết.
"Ranh con, định chơi tôi à?"
Quả nhiên, tượng người gỗ liễu đã nổi giận.

Tôi cảm thấy cổ mình càng bị siết chặt hơn đến hít thở cũng khó khăn.
"Vừa muốn giữ mạng mình lại vừa muốn cưỡi lên đầu tôi để tôi bảo vệ cậu.

Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Sao cậu không về chầu trời luôn đi?".


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom