Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 260: Tiền Mua Mạng Sao Có Thể Giấu Được Chứ!”


Con chồn đó đúng là đã rời đi thật rồi.

“Kỳ…kỳ lạ quá, tôi không chở nữa, không chở nữa”.

Sau khi trải qua những chuyện đó, người tài xế đã sợ chết khiếp, nói gì cũng không chịu chở chúng tôi và cứ một mực đẩy chúng tôi xuống xe.

Nhưng khi người tài xế chuẩn bị rời đi thì tôi đã bước tới trước một bước và chặn vào cửa xe ông ta.

“Bác tài, chuyện tối nay bác cũng đã thấy rồi, có những chuyện không tin cũng phải tin.

Tôi là Trương Ly, nếu hai ngày tới mà ông gặp phải chuyện gì kỳ lại thì nhớ tới thôn Tây tìm tôi”.

Sau khi dặn dò, cũng không biết ông tài xế có chịu nghe hay không mà đáp lại qua loa rồi nhanh chóng lái xe đi.

Hoàng Cường lầm bầm với vẻ không vui.

“Cậu nhóc, tôi thật sự đã đánh giá thấp tấm lòng của cậu.

Ông ta vứt chúng ta ở nơi đồng không mông quạnh thế này mà cậu vẫn còn nghĩ tới việc giúp ông ta.

Lẽ nào chồn yêu…hay Hoàng đại tiên vẫn sẽ còn tới gây rắc rối cho chúng ta nữa?”
Hoàng Cường sợ hãy nhìn xung quanh cứ như sợ mình nói sai.

Tôi nhìn theo hướng người tài xế rời đi với vẻ bất an và lắc đầu.

“Ông Hoàng, đã lấy sạch tiền trên người mình chưa?”
Hoàng Cường gật đầu.

“Đương nhiên rồi.

Giờ một đồng cắc cậu cũng chẳng tìm thấy nổi trên người tôi.

Chuyện này tôi hiểu, tiền mua mạng sao có thể giấu được chứ!”
Tôi yên tâm gật đầu và nói với Hoàng Cường.

“Vậy nên tôi mới lo lắng cho người tài xế đó, đến cuối cùng Hoàng đại tiên cười thực sự là điều bất ổn, tôi luôn cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc”.

Hoàng Cường lập tức hiểu ra và nín thở, nói nhỏ với tôi.

“Ý của cậu là, người tài xế đó đã không nỡ móc hết tiền ra?”
Tôi nghiêm túc gật đầu.

“Sợ là như vậy.

Nếu như ông ta không giao ra hết chỗ tiền kia chi bằng đừng bỏ tiền ra nữa, vậy có khác gì không phải là tiền mua mạng mà rõ ràng là ăn xin và khác gì là tát vào mặt Hoàng đại tiên?”.


 
Chương 261: Bỗng Cảm Thấy Run Rẩy


Đợi khi chiếc xe van rẽ khúc ngoặt và rời đi, không còn thấy đèn xe nữa thì con đường núi bỗng trở nên tối mù chẳng nhìn nổi năm đầu ngón tay.

“Cậu nhóc, chúng ta cũng đừng lo lắng cho người khác nữa, mà hãy nghĩ xem tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”  
Hoàng Cường nhìn xung quanh núi rừng tối đen mà không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Câu nói của ông ta đã nhắc nhở tôi.

Từ đây cách nhà Hoàng Cường vẫn còn một đoạn đường hai dặm.

Nói xa thì không phải xa mà gần thì cũng không phải gần.

Nếu như ở trong thành phố thì hai dặm đường này chỉ cần đi tầm mười phút là được.

Thế nhưng ở nơi đường núi khúc khuỷu như thế này, rồi lại thêm trời tối thì căn bản không thể nhìn rõ đường đi và sẽ tốn không ít thời gian.

Mấu chốt là, chúng tôi vừa mới bị chồn yêu chặn đường, ai mà biết được nó đã đi xa hay chưa?  
Nếu như nó mất hứng, lại chặn chúng tôi lần nữa thì giờ chúng tôi chẳng móc nổi nửa đồng cắc tiền mua mạng nữa đâu.

Nếu tới bước đó thật thì chỉ còn cách sống chết liều mạng với nó mà thôi.

Nghĩ tới đây tôi bỗng cảm thấy run rẩy.

“Ông Hoàng, nơi đây không nên ở lại lâu, đường về càng xa hơn, chúng ta đành phải liều mạng tiếp tục đi về phía trước thôi”.

Tôi căng thẳng nhìn xung quanh.

Tôi không nhìn thấy chồn yêu mà cô hồn dã quỷ thì có hai con nhưng điều đó chẳng có gì đáng ngại.

Trên người Hoàng Cường có gỗ sét đánh, trên người tôi có cũng lục phù mà trước đó Tam Thanh chuẩn bị cho mình, vì vậy những tên cắc ké không dám tiếp cận hai người chúng tôi.

Thế nhưng giờ điều khiến tôi để ý là phía trước có một ngọn núi nhô lên.

Ngọn núi đó không cao, thậm chí kẹp giữa những ngọn núi khác trông giống một cái đồi hơn nhưng trên đỉnh núi có một luồng sát khí dày đặc đang bao trùm.

Tôi mơ hồ cảm thấy có lẽ đây chính là ngọn núi mà Hoàng Cường đã nhắc tới.

.


 
Chương 262: Tôi Cảm Thấy Không Hiểu Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Truyện Gì


Nếu như dựa theo những gì Hoàng Cường miêu tả  thì việc ngọn núi này được phủ đầy bởi sát khí cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nhưng điều khiến tôi không hiểu là phía trên vùng sát khí còn có một lớp linh khí mơ hồ đang bao phủ.

Tầng linh khí này tạo ra một vùng sáng mờ nhạt giữa màn đêm giống như khảm lên cả ngọn núi vậy.

Tôi cảm thấy không hiểu rốt cuộc đã xảy ra truyện gì?  
Từ xưa tới nay tà chánh đối lập, âm dương cách biệt.

Vùng đất chết là vùng đất chết, vùng đất phúc là vùng đất phúc, làm gì có chuyện vùng đất chết lại là vùng đất phúc chứ?   
Tôi chau mày nhìn chăm chăm ngọn núi sừng sững trước mặt, ngây ra một lúc cũng không nhận ra điều gì.

Hoàng Cường thấy tôi nhìn về phía Bắc với vẻ thất thần bèn chỉ tay về phía ngọn núi đó.

“Đây chính là ngọn núi đó, có thể nhìn thấy đỉnh núi”.

Tôi gật đầu, xem ra tôi đã đoán đúng.

Sợ lại dụ chồn yêu tới nên chúng tôi không dám cả bật đèn pin, cứ thế mò mẫm trong bóng tối đi về phía trước.

Vừa đi tôi vừa hỏi Hoàng Cường với vẻ tò mò.

“Ông Hoàng, trời tối tôi nhìn không rõ nhưng tôi cảm thấy thôn của ông là vùng đất địa linh, trong thôn có ai kiệt xuất không?”  
Hoàng Cường nghe thấy tôi hỏi vậy thì nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, sau đó mới đáp lại bằng giọng kiêu ngạo.

“Không ngờ cậu lại nhạy cảm với phong thủy như vậy.

Không giấu gì cậu, thôn của chúng tôi nằm trên lưng rồng, không chỉ là vùng đất địa linh sinh nhân kiệt mà còn là vùng đất phong thủy cực tốt nữa”.

“Cậu có biết thôn của chúng tôi có bao nhiêu người đỗ trạng nguyên không? Hơn nữa người ở đây không chỉ thông minh mà đến động vật cũng thành tinh nữa, vô cùng lạnh lẹ”.

Có thể nhận ra Hoàng Cường cảm thấy hết sức tự hào về quê hương của mình.

Tôi cười đáp lại, không nói thêm gì nữa.

.


 
Chương 263


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chẳng trách chồn yêu lại chặn đường, hóa ra nơi đây có long mạch.

Sống ở vùng có long mạch, vạn vật được nuôi dưỡng, xuất hiện vài động vật thành tinh không phải là điều gì kỳ lạ.

Cao ốc Phương Viên vốn cũng nằm trên đường long mạch nhưng bị nghi thức tế trời của nhà họ Uy trấn áp long nhãn nên khiến vùng đất quý trở thành hung địa.

Và ngọn núi xảy ra chuyện này cũng nằm trên đường long mạch.

Xem ra đối phương cố tình nhằm vào đường long mạch này.

Tôi càng nghĩ càng thấy kinh ngạc, bỗng nhiên tôi nhớ tới vùng đất thánh sau núi nhà họ Trương.

Tôi bỗng có một suy nghĩ chẳng lành, có khi nào đối phương sẽ vươn tay ra cả nơi đó?  
Tôi vừa đi vừa cảm thấy dằn vặt nên nhất thời quên đi chuyện về chồn yêu, đợi khi Hoàng Cường gọi tên của tôi thì tôi mới ngẩng đầu vào phát hiện ra chúng tôi đã tới nơi.

Thôn này có vẻ rất coi trọng hình thức, ngoài cổng thôn có một tấm biển dựng đứng, bên trên ghi hai chữ “ Thôn Tây”.

Lúc này trời đã tối, nhìn về phía trước, cả thôn nhuốm màu đen kịt, thi thoảng mới có một, hai nhà sáng đèn.

“Tới nơi rồi, may mà cả đường đi không xảy ra chuyện gì”.

Hoàng Cường nhìn thấy thôn mình thì lập tức thở phào, ông ấy quay lại nhìn với vẻ sợ hãi như kiêng dè điều gì đó.

Tôi  thì chỉ cho rằng ông ấy sợ chồn yêu đuổi theo nên không để ý nhiều.

Nhà Hoàng Cường cách cổng thôn không xa, có lẽ do đã thông báo trước với gia đình nên nhà ông ấy có đèn thắp sáng.

Người mở cửa là một phụ nữ đôn hậu, thật thà, nhìn có vẻ ít hơn Hoàng Cường vài tuổi.

Nhưng thái độ mà bà ấy nói chuyện với Hoàng Cường thì có vẻ như họ là vợ chồng.

Tôi suy nghĩ rồi mở miệng chào hỏi trước.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 264


Quả nhiên, khi tôi gọi là chị dâu thì người phụ nữ lập tức cười và ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên nhiệt tình hơn nhiều.

“Trước đây tôi đã nghe ông Hoàng nói về cậu, mau vào trong đi”.

Sau khi chào hỏi và bước vào trong thì tôi thấy vợ Hoàng Cường nhéo cánh tay ông ấy với vẻ bất mãn và phàn nàn.

“Không phải đã nói bảy giờ sẽ về tới sao? Ông xem xem giờ là mấy giờ rồi?”  
Hoàng Cường bị nhéo tới mức xuýt xoa nhưng vẫn phải cười vui vẻ giải thích.

Bị vợ của Hoàng Cường nhắc nhở tôi mới thuận tay đưa điện thoại lên nhìn.

Sau khi nhìn rõ ràng thì tôi bỗng sững sờ.

Lúc này thời gian hiện trên điện thoại đã là đúng mười hai giờ.

Vợ Hoàng Cường nói không sai.

Nếu như không phải bị chồn yêu chặn đường thì đúng là bảy giờ có thể tới nhà được rồi.

Nói cách khác, lúc người tài xế bỏ chúng tôi ở lại thì chưa tới chín giờ tối.

Đoạn đường hai dặm mà tôi và Hoàng Cường đi từ chín giờ tới mười hai giờ đêm, đi hết ba tiếng đồng hồ sao?  
Không thể nào?  
Mặc dù trên đường đi chúng tôi không nói gì nhưng mọi thứ đều thuận lợi và cũng không hề gặp phải hiện tượng ma che mắt.

Theo những gì tôi tính toán thì đúng ra phải chưa tới mười giờ đã tới nơi mới phải.

Tôi kinh hãi nhìn Hoàng Cường.

Thấy ánh mắt tôi không ổn, Hoàng Cường chau mày với vẻ kỳ dị.

“Sao thế? Có chỗ nào sai sao?”  
Vợ Hoàng Cường thấy bầu không khí có gì đó sai sai thì trở nên căng thẳng.

Cô ta bất an nhìn chúng tôi và bỗng hỏi nhỏ với vẻ sợ hãi.

“Sao thế? Lẽ nào hai người đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ? Lẽ nào, bọn chúng trở lại rồi sao?”  
Vừa nói, vợ Hoàng Cường vừa ôm ngực và căng thẳng co rúm người đứng ra phía sau lưng Hoàng Cường.

.


 
Chương 265: Chúng Ta Cũng Không Phát Hiện Ra Thứ Gì Kỳ Lạ Mà”


Khó khăn lắm tôi mới trút được gánh nặng khi tới nhà Hoàng Cường.

Giờ vợ của Hoàng Cường với dáng vẻ như vậy khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, lạ thường vô cùng.   
Tôi vô thức cảm thấy sợ hãi nhìn ra trời tối thui ngoài cửa, sau khi xác nhận không có thứ gì đi theo thì tôi mới cười khổ và nói với con dâu Hoàng Cường.   
“Chị dâu, đồng hồ của tôi thời gian không chính xác, giờ mấy giờ rồi?”  
Tôi thầm mong may mắn và nghĩ rằng có lẽ điện thoại của mình có vấn đề.   
Nhưng câu nói tiếp theo của con dâu Hoàng Cường khiến tôi không thể nào cười nổi nữa.   
“Ông Hoàng nói với tôi là mọi người sẽ tới tầm bảy giờ, nhưng tôi đợi mãi mà mọi người không tới, sợ xảy ra vẫn đề còn đi cùng người đàn ông ở bên cạnh ra khỏi thôn đón một đoạn đường.

Khi sắp tới vùng đất Nhị LÝ thì mới quay về.

Kết quả, đợi tới tận bây giờ, vừa mở cửa ra nhìn thì kém có hai phút là mười hai giờ rồi”.  
Vừa dứt lời, tôi và Hoàng Cường cùng trợn tròn mắt.   
Thời gian không hề sai, quả nhiên chúng tôi đã đi được ba tiếng đồng hồ rồi.   
Hơn nữa điều kỳ dị nhất là trong lúc đó vợ của Hoàng Cường còn đi tìm chúng tôi, tính theo thời gian thì đúng ra chúng tôi phải gặp nhau trên đường mới phải.   
“Ông Hoàng, chúng ta cũng đừng đứng đây nữa.

Mau vào nhà thôi”.   
Sau khi xác nhận sự việc, tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng giống như xung quanh có thứ gì đó kỳ dị đang nhìn tôi chăm chăm vậy.   
Rõ ràng là Hoàng Cường cũng bị dọa sợ, ông ấy không nói được tiếng nào, vội vàng gật đầu và dìu vợ cùng tôi vào trong nhà.   
Cánh cửa vừa đóng lại, ánh đèn trong nhà lập tức soi sáng trưng căn phòng.

Bếp lửa bên cạnh vẫn còn có một bình nước đang sôi sùng sục.   
Lúc này các cơ trên người tôi mới giãn ra, coi như được thả lỏng một chút.   
“Ông Hoàng, cả đoạn đường, chúng ta cũng không phát hiện ra thứ gì kỳ lạ mà?”  
Tôi nhận lấy chén trà từ tay vợ của Hoàng Cường và uống một ngụm, lập tức cảm thấy bên trong ấm áp lên nhiều và khiến hàn khí trên người tôi thoát ra không ít..


 
Chương 266: Không Sợ Người Khác Cười Cho À”


Hoàng Cường ngồi trên ghế đẩu, suy nghĩ một lúc rồi mới lắc đầu.

“Không hề, chúng ta luôn đi cùng nhau.

Mặc dù lúc ở trên đường có phần u ám khiến tôi cũng không dám quay đầu nhưng có thể nói là khá thuận lợi đấy chứ?”  
Hoàng Cường vừa nói vừa chau mày.

“Hơn nữa tôi cũng không hề cảm thấy mệt, ở cái tuổi của tôi, đi ba tiếng đồng hồ thì sớm đã lả người rồi”.

Dường như để chứng minh, Hoàng Cường còn đứng dậy đá hai cái.

Những gì Hoàng Cường nói cũng khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.

Khi tôi và ông Tôn vào thị trấn quỷ, suýt nữa thì bị giữ lại ở đó.

Khi đó hai chúng tôi vẫn còn đi lại được, mặc dù cảm thấy đi được không xa nhưng sau khi ra khỏi thị trấn quỷ thì có cảm giác hai chân cứ như không phải của mình vậy.

Các cơ năng trên cơ thể không thể nào lừa người ta được.

Cảm nhận của tôi và Hoàng Cường giống nhau, không hề cảm thấy mệt, cũng không hề cảm thấy chóng mặt hay gì.

Vậy ba tiếng vừa rồi, chúng tôi đã đi ra kiểu gì vậy?  
Vợ Hoàng Cường ôm bình trà đứng bên cạnh, dường như người này không hiểu gì, nhưng từ ý tứ của chúng tôi thì bà ấy cũng có thể nhận ra trên đường đi chúng tôi đã gặp phải chuyện gì kỳ lạ.

Sắc mặt người phụ nữ tái đi vài phần, sau đó hoảng sợ đi tới trước mặt Hoàng Cường và vội vàng hỏi một câu.

“Thế nào, hai người đã gặp nó trên đường à?”  
“Ai cơ?”  
Tôi nâng cốc trà dừng giữa chừng, đanh mặt nhìn vợ của Hoàng Cường.

Không đợi vợ của Hoàng Cường trả lời thì Hoàng Cường đã đẩy người phụ nữ một cái và tức giận dọa nạt.

“Đừng nói linh tinh, không sợ người khác cười cho à?”  
Nói xong, ông ấy lại quay qua cười với tôi bằng vẻ ái ngại.

“Không có gì, bà ấy bị dọa sợ bởi chuyện ngọn núi, luôn lo có thứ gì đó không sạch sẽ hại người khác”.

Nói xong, Hoàng Cường lại nhìn vợ mình và trừng mắt.

Vợ Hoàng Cường vốn còn điều gì đó định nói, bị ông ấy dọa như vậy thì lập tức ngậm miệng, sợ hãi đứng qua một bên, thi thoảng lại liếc ra nhìn ngoài cửa sổ.

.


 
Chương 267: Thôn Này Yên Lặng Quá


Tôi bỗng chột dạ.

Ông Hoàng Cường này có chuyện gì đó đang giấu mình chăng?  
Tôi vừa giả vờ không có chuyện gì nhấp một ngụm trà vừa lén lút nhìn Hoàng Cường.

Có thể nói tôi biết khá ít những chuyện liên quan tới Hoàng Cường, chỉ là trước đây ông Tôn từng nhắc tới ông ấy, còn về con người thế nào thì ông Tôn không hề nói tới.

Trên người Tam Thanh và ông Tôn luôn toát ra một cảm giác khiến người ta không nhịn được mà phải tin tưởng.

Nhưng Hoàng Cường thì không.

Mặc dù ông ấy cũng là người nhìn trông lương thiện nhất trong ba người nhưng lúc này tôi cảm thấy đằng sau nụ cười của ông ấy dường như cất giấu rất nhiều bí mật.

Thế nhưng đã tới thì nên yên tâm, cái gì cũng tới cả thôi, cùng lắm thì tôi cảnh giác đối phó là được.

.

đam mỹ hài
Có vài chén trà vào bụng, tôi và Hoàng Cường cũng chẳng đưa ra được kết luận gì.

Hơn nữa, lúc này trời đã tối, chúng tôi nói thêm vài câu rồi đi ngủ.

Nằm trên chiếc giường trúc mà vợ Hoàng Cường mới dọn cho mình, tôi lật qua lật lại mà không ngủ được.

Từ lúc bắt đầu gặp chồn yêu, cho tới những chuyện tiếp sau đó dường như có gì đó không ổn.

Hơn nữa từ lúc tôi bước chân vào thôn này thì tôi đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Cảm giác không ổn này cực kỳ quen thuộc, luôn khiến tôi có cảm giác như đã gặp phải chuyện tương tự rồi.

Sau khi cân nhắc lần hai tôi đột nhiên có phản ứng.

Thôn này yên lặng quá.

Năm đó, khi nhà họ Uy dùng máu tế thôn nhà họ Trương thì cũng yên lặng như thế này, yên lặng tới mức đến cả tiếng chó sủa gà kêu cũng không có.

Nghĩ thông suốt thì tôi bỗng toát mồ hôi lạnh, lẽ nào thôn này cũng sắp xảy ra chuyện rồi sao?  
Tim tôi đập thình thịch đầy sợ hãi, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân khẽ khàng trong sân.

Tôi vội nín thở và nghiêm túc phân biệt, không sai, đúng là có tiếng bước chân người.

Đêm hôm thế này, ai lại đi lại trong sân nhà Hoàng Cường chứ?.


 
Chương 268: Không Hề Khinh Suất


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lúc này, tôi thật sự không thể nằm thêm được nữa.

Dù đối phương là trộm hay là ma thì tôi cũng không thể ngồi không mà nhìn được.

Tôi mặc quần áo, lặng lẽ mò mẫm trong bóng đêm và đi tới cánh cửa.

Nhưng tôi không hề khinh suất mà áp sát vào cửa nghe một lúc.

Tiếng bước chân dường như mỗi lúc một xa hơn và đi về phía cánh cổng trong sân.

Tôi từ từ mở cánh cửa ra tạo thành một khe hở và mượn ánh trăng nhìn ra ngoài sân.

Đúng là có một bóng hình đen xì đang đi về phía cánh cửa.

Thế nhưng tư thế bước đi của bóng hình này có phần quen thuộc, tôi nhìn một lúc là lập tức nhận ra ngay.

Là Hoàng Cường.

Có lẽ Hoàng Cường không ngờ rằng giờ này tôi vẫn chưa ngủ, cũng không hề đề phòng có người ở phía sau đang lặng lẽ theo dõi ông ấy.

Ông ấy cứ thế đi thẳng về phía cánh cửa, mở nó ra và lẻn ra ngoài.

Tôi chau mày nhìn Hoàng Cường bước ra ngoài và cảm thấy khó hiểu.

Chật vật cả ngày trời,
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 269: Ấn Đường Đen Là Họa Hại Đổ Máu


Vậy mà giờ tới một chút vết tích của ông ấy tôi cũng không phát hiện ra, điều này có phần kỳ lạ.

Một luồng khí lạnh đột nhiên dấy lên trong tôi.

Không đúng, Hoàng Cường có gì đó không đúng, hay nói cách khác là thôn này có gì đó không ổn.

Tôi đứng ở cổng, nhìn hai con đường tạo thành hình chữ y kéo dài bất tận trong màn đêm rồi bỗng sinh ra ảo giác, cứ như hai con đường này thông tới mười tám tầng địa ngục vậy.

Nếu như bước chân vào thì sẽ không thể nào quay trở về được nữa.

Ngày hôm sau, khi mùi cơm thơm phức khiến tôi thức giấc thì tôi mới kinh hãi phát hiện ra là trời đã sáng.

Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối qua và bỗng cảm thấy sợ hãi.

Từ lúc tôi đuổi theo Hoàng Cường ra khỏi cửa thì sau đó trí nhớ của tôi đột nhiên bị đứt đoạn, đến ngay cả chuyện làm thế nào quay trở lại phòng và lên giường thì tôi cũng không nhớ nữa.

Tôi đã bị cắt đứt ký ức một cách vô duyên vô cớ như thế.

Nhất thời tôi bỗng hoảng loạn và không thể bình tĩnh được.

“Cậu nhóc, đã tỉnh dậy chưa?”
Tôi đang day dứt thì có tiếng gõ cửa và giọng nói của Hoàng Cường từ bên ngoài vọng vào.

Tôi ngây người, toàn thân toát mồ hôi hột.

Một lúc lâu sau tôi mới phản ứng lại, dường như bản thân có chút thất thần nên tôi vội vàng đáp lại, sau đó mặc quần áo và xuống giường.

Vừa mở cửa, khuôn mặt hiền lành vô hại của Hoàng Cường gắn với nụ cười hòa nhã, ông ấy nhìn tôi.

“Xem ra tối qua khiến cậu mệt đứt hơi nhỉ, tới giờ ăn cơm trưa rồi đấy”.

Hoàng Cường vừa dứt lời thì vợ ông ấy bưng cơm canh thơm ngon bước vào, thấy tôi mới dậy bèn cười với tôi.

“Đúng ra lúc ăn sáng phải gọi cậu rồi, nhưng ông Hoàng nói là có lẽ cậu mệt quá nên ngủ ngon, vì vậy đừng quấy rầy cậu.

Giờ chắc đói lắm nhỉ? Cơm canh xong cả rồi, mau ăn đi”.

Bà ấy vừa nhiệt tình goị tôi tới bàn vừa mở chiếc tủ nhỏ lấy ra một bình rượu.

Cảnh tượng trước mặt vô cùng ấm cúng, trên bàn còn có rượu ngọt đồ ăn ngon, đúng ra phải khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái mới phải.

Thế nhưng khi tôi đối diện với hai người này thì tôi chẳng thể nào cười tươi được.

Bởi vì tôi phát hiện ra, trên mặt Hoàng Cường và vợ mình có một vùng hắc khí.

Và đó cũng chính là cái gọi là ấn đường phát đen.

Ấn đường đen là họa hại đổ máu.

Tối qua trên mặt hai người họ còn chưa có hiện tượng xấu gì, vì vậy chắc chắn đây không phải là điều dị thường phát ra từ cơ thể họ.

Nói cách khác, hai người họ đã dây phải thứ gì đó không sạch sẽ và giờ thứ đó tới đoạt mạng.

Tôi mở miệng, định nhắc nhở Hoàng Cường nhưng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng tối qua thì lời tới cửa miệng, tôi lại đành phải nuốt ngược vào trong.

Sau một đêm, cả hai đều xuất hiện tướng mạo chết chóc thì chứng tỏ nguyên nhân xảy ra vào chính đêm hôm qua.

E rằng, điều này có liên quan tới việc tối qua Hoàng Cường lặng lẽ đi ra ngoài.

Nếu đúng là như vậy mà tôi có nhắc ông ấy thì có lẽ ông ấy cũng sẽ không nói sự thật cho tôi biết mà ngược lại còn dễ gây kích động bọn họ hơn.

Chi bằng quan sát trước rồi từ từ để ông ấy nói ra xem có thể hỏi được gì không.

Thế là tôi vươn vai, nhiệt tình chào hỏi bọn họ và ngồi vào bàn.

Bữa ăn diễn ra trong không khí cười cười nói nói, tôi cũng nhân cơ hội nghe ngóng tình hình nhà Hoàng Cường..


 
Chương 270


Vợ chồng Hoàng Cường kết hôn đã được ba mươi năm mà không có con.

“Không tới bệnh viện kiểm tra sao?”
Tôi nghe mà thấy tiếc nuối bèn cắn một miếng màn thầu và hỏi.

Vợ chồng Hoàng Cường nhìn nhau sau đó Hoàng Cường thở dài nói với tôi.

“Hầy, do số tôi không có, tôi tìm sư phụ của cậu xem giúp tôi thì nói rằng số tôi không có con cái”.

Nói xong, Hoàng Cường lại thở dài, vợ ông ấy ở bên cạnh thì lập tức đỏ mắt rưng rưng.

Tôi ý thức được việc mình đã chạm vào nỗi đau của người khác bèn vội vàng đổi chủ đề.

“Ông Hoàng, ông quen sư phụ tôi như thế nào?”
Hoàng Cường vừa rồi còn chìm trong nỗi bi thương bỗng run lên khi nghe thấy câu hỏi của tôi.

Sau đó ông ấy giống như chìm vào ký ức và đưa tay sờ đầu.

Động tác của ông ấy nhìn có vẻ tự nhiên nhưng tôi thì đã bắt được một tia hoảng loạn trong ánh mắt của ông ấy.

“Chuyện này nói ra thì dài, có điều tình cảm giữa tôi và sư phụ cậu sâu sắc lắm, nếu không, khi đó ông ấy đã không đưa linh quy cho tôi rồi”.

Nghe xong, tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu và không hỏi tiếp nữa.

Khi bữa cơm sắp kết thúc thì bên ngoài bỗng trở nên náo nhiệt.

Ban đầu tôi không chú ý cho tới khi nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình.

Tôi giật mình và vội dỏng tai lên nghe.

“Trương Ly, Trương Ly đang ở đâu, mau ra cứu người, Trương Ly!”
Lại là một tràng tiếng hét vọng vào tai tôi và còn gọi cả tên của tôi nữa.

Tôi cảm thấy hoang mang, tôi chưa từng gặp ai trong thôn này, sao lại có người gọi tên tôi đi cứu mạng chứ?
Rõ ràng là Hoàng Cường còn ngây người hơn tôi.

Ông ấy chớp mắt nhìn tôi.

“Danh tiếng của cậu giờ lớn tới vậy cơ à? Tới tận đây luôn rồi, có người còn chạy tới cầu xin cậu xử lý công việc giúp cơ à?”
Tôi cười khổ, “Tiếng tăm gì chứ, tôi còn chưa bước qua được cổng nhà sư phụ nữa là.

Ngoại trừ kẻ thù truy đuổi thì làm gì có ai tìm tôi để nhờ vả”.

Có điều nói xong câu này, tôi vẫn buông đũa xuống và bước ra ngoài.

Sau khi mở cửa, tôi mới nhìn thấy người đang kêu gào tên tôi khắp nơi là một thanh niên mà mình chưa gặp bao giờ.

Thanh niên ấy trông có vẻ sốt sắng lắm, mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại.

Đối phương lớn tiếng gọi tên tôi, gặp ai cũng hỏi thăm về tôi.

Nhìn bộ dạng của anh ta không giống như người nhà họ Uy đuổi theo để trả thù, mà một giống một người thực sự đang có chuyện quan trọng.

Tôi không nỡ để thanh niên ấy chật vật như vậy nữa, vội chạy đến vỗ vào vai đối phương.

“Tôi là Trương Ly đây, anh đang tìm tôi à?”
Vừa nghe đến câu “tôi là Trương Ly”, thanh niên ấy bèn quay phắt người lại rồi vội vàng đưa tay lên để nắm lấy tay tôi.

Nhưng khi anh ta trông thấy tôi thì bàn tay đang giơ lên liền sững lại.

“Cậu là Trương Ly? Sao lại trẻ tuổi như vậy?”
Nhìn bộ dạng nghi ngờ ấy của anh ta khiến tôi hơi khó chịu.

“Rốt cuộc anh tìm tôi có việc gì không?”
Thấy tôi có vẻ không được vui, thanh niên ấy do dự một lúc.

Sau đó, anh ta chẳng nói chẳng rằng, nắm lấy tay tôi rồi kéo đi..


 
Chương 271: Ông Ta Biết Mình Bị Ma Che Mắt Thật Rồi


Tôi ghét nhất là bị người ta ép buộc, đặc biệt là khi tôi còn chưa gặp người đàn ông này bao giờ.

Nhất thời, tôi cũng cảm thấy bực mình, liền xoay cổ tay một cái rồi vặn thật mạnh để kìm thanh niên ấy lại.

“Rốt cuộc anh là ai? Sao lại tìm tôi?!”
Thanh niên kia bị tôi siết chặt tay, đau đến nỗi rít qua kẽ răng.

Anh ta không phải đối thủ của tôi, bèn giơ cánh tay còn lại lên để chỉ vào cổng thôn.

“Cậu có biết chiếc xe kia không?”
Nhìn theo hướng chỉ của anh ta, tôi thấy một chiếc xe van khá cũ đang đỗ ở đấy.

Tôi ngẩn ra, chiếc xe này quen quá! Đó chẳng phải là chiếc xe đã chở chúng tôi tối qua sao?
“Có phải vị tài xế kia xảy ra chuyện rồi không? Ông ta quen biết thế nào với anh?”
Vừa nhận ra chiếc xe ấy, tôi lập tức hiểu ra, lực tay cũng thả lỏng hơn.

Nghe tôi nói vậy, thanh niên kia rốt cuộc cũng xác nhận được danh tính của tôi.

Mặc kệ cổ tay còn đang bị đau, anh ta bèn xoay người rồi quỳ xuống trước mặt tôi.

“Xin cậu, hãy cứu bố tôi với…”
Nhìn thanh niên ấy khóc lóc thảm thương, lòng tôi bỗng giật thót.

Xem ra tôi đoán không sai.

Tối hôm qua, quả thật ông ta đã giữ lại kha khá khi ném tiền mua mạng.

Thanh niên kia là Tào Thần, còn vị tài xế tối qua là bố của anh ta - Tào Kiến Quân.

Trên đường cùng Tào Thần đi đến nhà anh ta, đối phương đã kể lại những chuyện xảy đến với Tào Kiến Quân sau khi chúng tôi tách nhau ra vào tối hôm qua.

Đúng như tôi dự đoán, Tào Kiến Quân đã không nỡ ném hết số tiền mà mình có khi ném tiền đi.

Lúc ấy ông ta có mấy trăm tệ tiền mặt trong người, nhưng cuối cùng chỉ ném một tờ tiền lẻ.

Tất nhiên là con chồn yêu ấy không làm nữa.

Sau khi vứt chúng tôi ở lại, Tào Kiên Quân đã nhận ra có gì đấy không ổn trên đường về nhà.

Đầu tiên là ông ta gặp phải hiện tượng ma che mắt.

Lẽ ra sương mù đã tan sau khi con chồn yêu kia đi rồi mới phải.

Nhưng trên đường ông ta quay về, sương mù vẫn dày đặc, dày đến mức ngay cả đèn xe cũng không chiếu qua được.

Tào Kiến Quân cảm thấy hơi sợ.

Lái xe khi trời nhiều sương như vậy là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Nhưng vì chột dạ, ông ta không dám dừng xe, chỉ đành cắn răng chầm chậm lái tiếp dựa vào kinh nghiệm của mình.

Nhà của Tào Kiến Quân ở thôn Đông, cách thôn Tây không quá xa, còn chưa đến mười dặm.

Nhưng ông ta đã lái xe suốt hai mươi phút rồi mà màn sương kia vẫn không tan.

Dựa theo kinh nghiệm của ông ta, nếu chạy theo đoạn đường này thì lẽ ra đã đến thôn Đông rồi.

Nhưng con đường phía trước dường như không hề thay đổi chút nào, như thể dù có tiếp tục chạy thì cũng không thể đến nơi vậy.

Sau khi cắn răng chạy thêm nửa giờ nữa, Tào Kiến Quân mới thấy hoảng sợ thực sự.

Ông ta biết mình bị ma che mắt thật rồi.

Người xưa đúng là có nói về cách phá giải hiện tượng ma che mắt này.

Ma che mắt, chẳng qua là những hồn ma làm rối loạn thần trí của bạn, khiến các giác quan của bạn trở nên hỗn loạn và xuất hiện ảo giác.

Nhìn thì có vẻ như đã đi được rất xa, nhưng thật ra bạn đang đi vòng vòng ở chỗ cũ mà thôi..


 
Chương 272


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chỉ cần nghĩ cách giúp tinh thần tỉnh táo lại thì sẽ phá giải được hiện tượng ma che mắt.

Còn cách để tỉnh táo lại, chính là dùng cảm giác đau đớn để k ích thích thần kinh của mình.

Có lẽ Tào Kiến Quân cũng nghĩ đến điều này, nên liền cắn vào lưỡi mình một cái.

Cách này quả nhiên rất hữu dụng.

Khi mùi máu tươi trong miệng lan ra, màn sương trước mặt dường như cũng tan đi rồi chầm chậm biến mất.

Lúc bấy giờ, Tào Kiến Quân mới nhìn rõ đoạn đường trước mắt.

Ông ta đã lái xe gần một giờ đồng hồ, vậy mà vẫn đang quanh quẩn ở nơi bị chồn yêu chặn đường!
Tào Kiến Quân lập tức sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Tuy không biết vì sao lại có thể lái xe vòng vòng trên con đường đất nhỏ hẹp chỉ chứa được một chiếc xe này, nhưng ông ta biết nhất định là con chồn yêu vừa rồi đã giở trò với mình.

Lần này ông ta không dám mang tâm lý ăn may nữa, bàn tay run rẩy lấy hết tiền mặt trong người ra rồi vội vàng ném ra ngoài cửa sổ, sau đó mới lại lái xe đến thôn Đông.

Có lẽ việc ném tiền đã có tác dụng.

Lần này, ông ta lái xe về thôn Đông vô cùng thuận lợi.

Về đến nhà, ông ta còn nhìn đồng giờ.

Mười hai giờ đúng.

Vợ của Tào Kiến Quân vẫn chưa ngủ, còn hâm nóng cơm canh để chờ ông ta về.

Nhưng ông ta chỉ mới về nhà vài phút, đang định nói chuyện với vợ mình thì bỗng đứng thẳng người lên, đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Ngay giây sau đó, ông ta bỗng y như cương thi vậy, giơ một cánh tay lên một cách cứng đờ rồi đập mạnh xuống bàn.

Người ở thôn Đông hầu như đều dùng bàn làm bằng đá hoa, vừa bền vừa chắc chắn.

Nhà Tào Kiến Quân cũng dùng loại bàn chắc chắn này.

Thế nên cú đập này đã khiến cánh tay của ông ta gãy lìa.

Tào Thần đang lái xe, khi nói đến câu này thì rùng mình một cái.

“Mẹ tôi kể lại cảnh tượng lúc ấy, bảo là bố tôi như bị trúng tà vậy.

Cánh tay bị đập đến nỗi da thịt bong tróc, xương lộ ra, máu chảy rất nhiều.

Nhưng trông bố tôi như thể không biết đau là gì, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ”.

Dứt lời, Tào Thần lại hít mũi một cái rồi liếc nhìn vẻ mặt của tôi, sau đó mới nói tiếp.

“Sau một lúc lâu, bố tôi giống như đột ngột hoàn hồn vậy, sau đó thì ôm lấy cánh tay gào lên đau đớn, khiến mẹ tôi sợ đến nỗi ngây ra”.

Tôi nghiêm mặt nhìn con đường phía trước, không nói tiếng nào.

Tình trạng của Tào Kiến Quân đã quá rõ ràng.

Ông ta đang bị chồn yêu trả thù, mà còn là cách trả thù độc ác nhất - đổi mạng.

“Bố anh đang ở đâu?”
Tôi hỏi với giọng hơi lo lắng, trong lòng có dự cảm không lành.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 273: Tôi Vội Vã Chạy Đến Giường Xem Thử


Lúc Tào Thần nói đến đây, xe đã chạy vào một thôn làng.  
Tôi hỏi Tào Thần bằng giọng hoài nghi.  
“Chẳng phải bố anh đã được đưa đến bệnh viện rồi à? Sao lại lái xe đến thôn?”  
Tào Thần nhìn tôi với sắc mặt khá khó coi.  
“Vì đã xảy ra chuyện ở đây.

Vốn dĩ, ông ấy vẫn nằm trên giường bệnh sau khi làm xong phẫu thuật.

Nhưng đến năm giờ sáng, bố lại đột nhiên làm ầm lên”.  
“Ông ấy không chịu nằm viện nữa.

Không ai khuyên được bố cả, ông ấy cứ la lối đòi về nhà, còn muốn ăn gà quay, uống rượu trắng.

Thấy chúng tôi cứ sốt sắng khuyên mãi, bố đập vỡ cả bột bó thạch cao vừa được băng xong!”  
“Sợ ông ấy lại xảy ra bất trắc gì, nên chúng tôi đành phải đưa bố về đây”.  
Tôi nhíu mày lại.  
Thế này đúng là hơi kỳ lạ thật.  
Theo lý mà nói, Tào Kiến Quân vì chuyện tiền mua mạng nên đã chọc giận chồn yêu, ắt hẳn sẽ bị nó báo thù.  
Nhưng sau chuyện ấy, Tào Kiến Quân đã ném thêm tiền, vậy mà vẫn mất một cánh tay.  
Nếu lúc ấy chồn yêu không tiếp tục ra tay, vậy chứng tỏ chuyện này xem như đã xong xuôi rồi.  
Vậy tại sao lại xảy ra rắc rối nữa?  
Thế này không giống tác phong bình thường của chồn yêu.  
Nếu chúng muốn bạn chết thì tuyệt đối không chờ đến canh năm, lại càng không lý gì cho bạn cơ hội nghỉ ngơi và chữa trị.  
Lẽ nào vẫn còn có thứ gì khác đang giở trò ở đây?  
Tôi lờ mờ cảm giác được chuyện có vẻ không đơn giản như vậy.

Hoặc là trong hai bố con nhà họ Tào có người đã nói dối, hoặc là vẫn còn thứ gì khác đang gây rối.  
Nhưng dù là tình huống nào thì cũng là một vấn đề khá nan giải đối với tôi.  
Tôi hơi hối hận vì đã không đưa Hoàng Cường theo.

Tuy rằng tôi vẫn chưa tin được ông ấy, nhưng có lẽ đối phương có thể giúp tôi một tay trong chuyện này.  
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại sau một bức tường đất.  
Điều kiện nhà Tào Kiến Quân không tốt lắm.

Bức tường đất bao quanh một khoảng sân, trong sân mọc cỏ dại um tùm, hai căn phòng hơi cũ nát.

Đang là ban ngày, vậy mà trong nhà lại rất tối.  
Khi tôi vén rèm và bước vào nhà, mùi máu tanh nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi tôi.  
Tôi vội vã chạy đến giường xem thử.  
Lúc này đây, Tào Kiến Quân đang nằm trên giường, mũi từ miệng và mũi chảy ra, hai mắt trợn trắng.  
Tôi rất kinh hãi, nhưng đã nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra..


 
Chương 274: “mau Cúi Lạy!”


Bây giờ là giữa trưa, là thời điểm dương khí cực thịnh.

Thịnh cực tất suy, nên mới xảy ra hiện tượng âm dương luân chuyển.  
Đây là thời điểm thuận lợi để đuổi ma quỷ, cũng là thời điểm tốt để ma quỷ lộng hành.  
Lúc này Tào Kiến Quân đang chảy máu từ mũi và miệng, nhưng bên cạnh lại không có vũ khí sắc bén gì.

Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là chồn yêu.  
Lúc này chắc chắn có một con chồn yêu đang tự hại mình ở gần nhà Tào Kiến Quân!  
Sau khi theo tôi vào nhà, Tào Thần vừa nhìn thấy bộ dạng ấy của Tào Kiến Quân đã lập tức trở nên lo lắng.  
Anh ta gào lên một tiếng “bố” đầy đau đớn rồi chạy thẳng đến giường.  
Tôi lập tức kéo tay anh ta lại rồi giận dữ quát lên.  
“Anh chạy đến làm gì, thay vì khóc lóc thì mau đi tìm cùng tôi đi! Tìm ngay con chồn yêu đang nấp ở gần nhà anh!”  
Tôi nhìn lượng máu đang chảy ra của Tào Kiến Quân, chỉ sợ không gắng gượng được lâu nữa.

Nếu còn chậm trễ, e rằng ông ta sẽ mất mạng.  
Tào Thần cũng biết chuyện này có điểm dị thường.

Bố Tào Thần đã bảo anh ta tìm tôi, nên lúc này anh ta chỉ có thể đặt hết hy vọng vào tôi thôi.  
Hai chúng tôi tức tốc tìm kiếm khắp ngõ ngách trong nhà anh ta.

Cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy một con chồn nhỏ trong bụi cỏ dại ngoài sân.  
Con chồn nhỏ ấy đang cầm một cây gậy gỗ và tự chọc vào mũi nó, chọc đến mức hai mắt trợn trắng và chảy đầy máu tươi.  
Không chỉ có máu, mà còn có thứ gì đó màu trắng chảy dọc xuống từ cây gậy gỗ.  
Tôi vừa nhìn thấy thứ màu trắng ấy thì chân đã trở nên mềm nhũn.  
Thôi xong, Tào Kiến Quân xem như không cứu được nữa rồi.

Con chồn yêu này ra tay cũng độc ác lắm.

Nó đã lấy cây gậy gỗ kia chọc thẳng vào não mình!  
Đôi bên có thù hận sâu nặng thế nào mà con chồn này lại ra tay tàn nhẫn đến vậy?  
Tôi lại nhìn một cái chân trước của chồn yêu, da thịt bong tróc, xương cũng lộ ra.

Xem ra cánh tay của Tào Kiến Quân cũng là do con chồn nhỏ này gây ra.  
Tuy tôi biết khả năng sống sót của Tào Kiến Quân là rất thấp, nhưng cố gắng liều một phen vẫn tốt hơn thẳng thừng từ bỏ.  
Tôi vội vàng kéo Tào Thần đến và ấn mạnh lên vai anh ta.  
Tào Thần không đề phòng nên bị tôi kéo đến mức lảo đảo, lại còn bị tôi ấn xuống nên chân lập tức nhũn ra.

Ngay sau đó, anh ta đã quỳ xuống trước mặt chồn yêu.  
“Mau cúi lạy!”  
Tôi gầm lên với một Tào Thần đang còn ngơ ngác..


 
Chương 275: Tôi Biết Rõ Chuyện Này Khá Là Phiền Phức


Thoạt đầu Tào Thần vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng con chồn đang chảy máu kia, trong lòng anh ta bỗng run lên sợ hãi.

Dáng vẻ của nó giống hệt bố anh ta!
Cảnh tượng kỳ dị này khiến anh ta không dám chần chừ nữa.

Vừa nghe tôi ra lệnh, anh ta lập tức tuân theo răm rắp, dập đầu “cồm cộp” xuống đất mấy cái liền để vái lạy con chồn nhỏ.

“Thưa Đại tiên, nhà họ Tào vì nhất thời nổi lòng tham nên đã đắc tội với Đại tiên.

Nay ông ta đã ăn năn, biết sai chịu sửa, hy vọng Đại tiên đừng ra tay diệt trừ, cho ông ta một con đường sống.

Sau này, ông ta nhất định sẽ thắp hương thờ cúng mỗi ngày”.

Khi Tào Thần cúi lạy, tôi cũng không đứng nhìn, vội vã cất lời hoà giải.

Thật ra chuyện hoà giải này cũng rất nguy hiểm.

Lúc trước từng nói rồi đấy, chồn yêu là loài nhỏ nhen và thù dai nhất.

Nếu như nó và người này có thù oán sâu nặng mà bạn vẫn kiên quyết muốn đứng ra hoà giải, vậy thì nó sẽ chuyển sang trả thù bạn.

Tôi biết rõ chuyện này khá là phiền phức, nhưng không thể khoanh tay mặc kệ nên đành cắn răng mà làm.

Nghe tôi nói xong, chồn yêu không có ý định dừng tay, vẫn dùng sức chọc cây gậy vào não mình.

Thấy chất lỏng máu trắng kia chảy ngày càng nhiều, trong lòng tôi lo lắng vô cùng.

Tôi không nghĩ nhiều được nữa, bèn giậm mạnh chân và nói bằng giọng cao hơn.

“Cứ muốn làm yêu quái, không đi theo con đường đúng đắn, làm hại đến mạng người, ngươi cũng sẽ không thoát được!”
Đây được xem là lời cảnh cáo.

Tôi đang nói với nó rằng, nếu nó khiến Tào Kiến Quân mất mạng, tôi nhất định sẽ không tha cho nó!
Bất luận Tào Kiến Quân sống hay chết thì mối thù giữa chúng tôi cũng đã hình thành.

Nghe tôi nói vậy, rốt cuộc con chồn nhỏ cũng dừng tay.

Có điều lúc này nó đã thoi thóp, toàn thân co giật.

Đột nhiên lại có thêm một con chồn yêu nhảy xuống từ trên tường.

Con chồn yêu này rõ là lớn hơn con tự hại kia rất nhiều.

Trên người nó còn có nhiều lông trắng, đôi mắt rất sáng, vừa nhìn đã biết đây là một con chồn lớn sắp thành tinh.

Tôi nhìn với vẻ mơ hồ, dường như nó là con chồn đã chặn đường chúng tôi vào tối qua.

Sau khi nhảy từ trên tường xuống, nó tiến lại gần chúng tôi và ngồi xuống, hệt như con người vậy.

Hai mắt của nó loé sáng đầy hung tợn, liếc qua liếc lại nhìn tôi và Tào Thần.

Sau khi thấy con chồn yêu này đến ngồi trước mặt mình hệt như con người, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Nhưng tôi đã lên tiếng cảnh cáo, tất nhiên không thể tỏ ra run sợ.

Nó nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó, chẳng ai nhường ai.

Cuối cùng, con chồn yêu kia giơ chân trước lên và chỉ vào Tào Thần.

Sau đó, nó ngậm lấy con chồn nhỏ đang sống dở chết với mũi miệng chảy đầy máu kia, rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài bức tường và biến mất.

.


 
Chương 276


Nhìn thấy bố mình sống dở chết dở thì Tào Thần phụp xuống bên giường khóc sụt sùi.

“Trương đại sư, bố tôi còn cứu được không?”
Đối với câu hỏi của Tào Thần, tôi cũng cảm thấy khó xử.

Con chồn yêu kia mà ra tay là liều chết, nhìn dịch não màu vàng chảy ra khi nãy của nó thì tôi cho rằng lúc nữa dịch não của Tào Kiến Quân cũng chảy ra không khác gì.

Tôi nhìn bộ dạng hiện tại của ông ta đã rơi vào tình trạng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít rồi.

Sợ rằng nhắm mắt lại thì cũng chẳng còn được mấy.

Mặc dù tôi hiểu vậy nhưng không thể nói cho Tào Thần được.

“Đưa bố anh tới bệnh viện trước đi”.

Sắc mặt tôi hơi khó coi, tôi bèn an ủi Tào Thần đưa bố anh ta tới bệnh viện, không biết chừng vẫn còn hi vọng.

Tào Thần được tôi nhắc nhở thì mới phản ứng lại, cuống cuồng cõng bỗ chạy ra ngoài.

Tôi chạy theo sát phía sau hai người bọn họ.

Mặc dù tôi tới muộn, không thể ngăn chặn bi kịch xảy ra.

Nhưng đã quan tâm tới chuyện này thì tôi phải vì nó đến cùng.

Huống hồ, trước khi bỏ đi chồn yêu còn chỉ vào Tào Thần.

Tôi nhất thời không hiểu ý của nó, chỉ mơ hồ cảm thấy con chồn này không hề có ý định bỏ qua.

Không biết chừng đợi Tào Kiến Quân không còn nữa thì nó sẽ ra tay với Tào Thần cũng nên.

Trên đường tới bệnh viện, sắc mặt Tào Kiến Quân không còn ra hồn người nữa.

Cả cơ thể co giật liên tục, được một lúc thì thấy ông ta ta cứng đơ người và hoàn toàn tắt thở.

Nhìn hồn thể của Tào Kiến Quân bay ra ngoài và nhìn thi thể mình với vẻ hoang mang thì tôi chỉ biết thở dài bất lực và vỗ vai Tào Thần.

“Không cần mất công đi bệnh viện nữa, về thôi, lo hậu sự cho bố của anh”.

Lúc này, Tào Thần đang cố nín khóc lái xe về phía bệnh viện.

Nghe tôi nói vậy, anh ta hoàn toàn sụp đổ và cứ thế khóc nức nở.

“Trương đại sư, cậu nghĩ cách thêm đi, bố tôi trước giờ gân cốt tốt lắm, không bị bệnh vặt gì cả, sao có thể nói chết là chết được chứ!”
Tào Thần khóc nức nở nhưng vẫn không dừng xe lại.

Tôi hiểu cảm giác lúc này của anh ta.

Chuyện này dù là ai thì cũng không thể chấp nhận được, nhưng dù có tới bệnh viện thì bác sĩ cũng chỉ có thể sắp xếp một vị trí cho ông ta trong nhà xác mà thôi.

Hồn thể của Tào Kiến Quân đã rời khỏi cơ thể, dù có là Hòa Đà tái thế thì cũng không thể cứu được ông ấy nữa.

Chồn yêu đổi mạng, tôi đã từng gặp điều này trong cuốn sổ ghi chép của ông nội mình và cũng từng được nghe ông nhắc qua khi nói chuyện.

Năm xưa, từng có người trong thôn nhà họ Trương chúng tôi đắc tội với chồn yêu thành tinh và cũng suýt nữa thì phải đổi mạng.

Khi đó, thủ đoạn đổi mạng của chồn yêu có phần khác với con này.

Con chồn kia treo cổ mình chết ngắc trên cành cây.

May mà ông nội tôi phát hiện kịp thời, chặt đứt cái cây đó nên con chồn đòi mạng mới không thành công, nó tức giận định trả thù ông nội tôi.

Kết quả là, báo thù không thành công còn suýt nữa thì bị ông nội tôi xử lý..


 
Chương 277: Anh Có Bỏ Sót Điều Gì Không”


Cụ thể ông đã làm như thế nào thì không hề nói cho tôi biết.

Giờ tôi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cảm giác sợ hãi không hề kém so với lúc nhìn thất Thất sát tỏa hồn trận.

Bởi vì cảnh tượng đòi mạng của chồn yêu này tạo ra một cú sốc cực lớn đối với thị giác và tâm linh con người.

“Tào Thần, tôi hiểu cảm giác lúc này của anh.

Nhưng giờ đi bệnh viện cũng vô ích thôi.

Cùng lắm thì bác sĩ sẽ làm giấy thông báo tử vong cho anh, còn những chuyện khác, họ chẳng thể làm gì được.

Thay vì lãng phí thời gian, chi bằng về sớm chuẩn bị lo hậu sự cho bố anh”.

Khuyên tới đây, tôi bỗng do dự và nhìn Tào Thần hỏi nhỏ.

“Anh nghĩ kỹ lại, sáng nay, khi bố nói chuyện với anh, anh có bỏ sót điều gì không?”
Tôi vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở đây, luôn cảm thấy rằng Tào Kiến Quân không chỉ có mỗi chuyện chưa đưa đủ tiền mua mạng vậy.

Thủ đoạn báo thù của chồn yêu tàn nhẫn như vậy, nhất định là nó hận cả nhà Tào Kiến Quân, nếu không đã không tới mức phải bỏ mạng sống của đồng loại như thế, hơn nữa nhìn ám thị cuối cùng của chồn yêu thì có vẻ như nó định khiến cả nhà Tào Kiến Quân tuyệt diệt.

Lúc này tâm trạng của Tào Thần có phần kích động, không được bình tĩnh, thấy tôi hỏi vậy bèn vội vàng suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra điều gì khác thường, cuối cùng anh ta nghiến răng hỏi tôi.

“Trương đại sư, cái chết của bố tôi có phải là do con chồn yêu đó không?”
Khi hỏi xong, đôi mắt Tào Thần hằn đỏ.

Tôi không nói gì.

Không khẳng định cũng không phủ định.

Tào Thần thấy tôi im lặng thì sịt mũi và hùng hăng nói.

“Từ nhỏ tôi đã thấy đám chồn phiền phức, nhìn thấy là chỉ muốn giết.

Giờ chúng nó còn dám hại chết cả bố tôi, tôi về sẽ phá nát ổ của chúng nó, sau này gặp con nào sẽ giế t chết con đấy!”
Có thể nhận ra mối quan hệ giữa hai bố con Tào Thần rất sâu sắc.

Cái chết thảm của Tào Kiến Quân là một cú sốc lớn đối với Tào Thần.

Nhưng từ lời nói của anh ta thì tôi đoán ra được chút đầu mối.

.

Ngôn Tình Hay
Đối với những người hành nghề âm dương như chúng tôi mà nói.

Chồn yêu vừa là động vật và hơn thế còn là tà vật.

Vì vậy việc sản sinh sự căm ghét đối với loại này cũng là chuyện bình thường.

Nhưng đối với người bình thường, bọn chúng chỉ là một loại động vật nhỏ thuần túy của thế giới tự nhiên.

Hơn nữa, chồn trông cũng có phần đáng yêu, ngây ngô nữa.

Vì vậy phần lớn con người nhìn thấy chúng thì không những không thấy sợ mà còn có phần yêu thích.

Thậm chí, giờ còn có không ít người tìm cách thuần phục chúng làm thú cưng.

Với cái thứ có bề ngoài dễ thương như vậy thì sao lại khiến Tào Thần từ nhỏ đã cảm thấy phiền phức chứ?
Tôi định hỏi cho rõ, nhưng tình huống hiện tại cứ gặng hỏi tới cùng thì đúng là không phù hợp cho lắm.

Đợi đến khi chúng tôi lái xe quay về tới Đông thôn, mẹ của Tào Thần đang sốt ruột đợi ngoài cổng, vừa thấy chúng tôi quay lại thì bà ấy vui mừng.

Nhưng khi bước tới đón thì phản ứng trở nên khác lạ, cả người bà ấy cứng đơ tại chỗ và không dám lao về phía chiếc xe nữa..


 
Chương 278


Tào Kiến Quân chết đột ngột và có phần tà ma nên tang lễ cũng diễn ra vội vàng.

Tôi giúp Tào Thần ba ngày trời, cho tới khi Tào Kiến Quân xuất quan thì mới thở phào.

Vì điều đó, Tào Kiến Quân cảm kích tôi vô cùng.

“Trương đại sư, chuyện của bố tôi, cậu đã giúp đỡ quá nhiều, nếu không có cậu thì có lẽ bố tôi đã không thể ra đi một cách đàng hoàng như vậy”.

Lời cảm ơn của Tào Thần đúng là thật lòng.

Cái chết kỳ lạ của Tào Kiến Quân khó tránh khỏi sự tò mò của hàng xóm láng giềng.

Hơn nữa hôm đó khi chúng tôi đi tìm con chồn yêu thì những người hàng xóm cũng đã tận mắt nhìn thấy con vật đó.

Vậy nên có những tin đồn khó nghe lan truyền trong thôn.

Người trong thôn đều nói Tào Kiến Quân đã làm chuyện thương thiên hại lý nên đã bị chồn yêu đòi mạng.

Người trong thôn phần nhiều còn mê tín, với người có cái chết kỳ lạ như vậy thì đều cảm thấy sợ hãi.

Nên khi tang sự diễn ra, thậm chí nhà Tào Thần chẳng mời nổi ai tới giúp đỡ.

Tào Kiến Quân bị chồn yêu hành hạ tới mức cuối cùng bị chết thảm, chết không còn mặt mũi khiến Tào Thần căng thẳng cả một đêm.Cuối cùng tôi thấy cứ thế này thì tang sự sẽ khó có thể ổn thỏa nên đành phải cùng Tào Thần đi gõ cửa từng nhà giải thích.

Đương nhiên, giải thích cũng phải tuân theo sự thực.

Mặc dù tôi cũng hận con chồn kia đã quá hung ác nhưng nói dối là điều tôi không làm.

Đại khái giải thích là chồn yêu chặn đường đòi tiền không thành nên oán hận ra tay hại chết Hoàng Kiến Quân.

Người nông dân cực khổ sinh sống nên một đồng cũng không dám dùng bữa bãi.

Vì vậy khi nghe chuyện chồn yêu cướp tiền không thành đâm ra tức giận giết người thì ai cũng tức giận.

Đây chẳng phải là điều mà những kẻ cướp của trộm cắp hay làm sao?
Thế là mọi người đều đồng cảm cho Tào Kiến Quân.

Họ vừa chửi chồn yêu thất đức vừa vội vàng giúp đỡ Tào Thần.

Như vậy thì mọi chuyện cũng mới được hoàn thành thuận lợi theo đúng phong tục tập quán.

Có điều, giờ nghe lời cảm kích của Tào Thần, tôi không thể nào cười cho nổi.

Bất luận thế nào thì lần này tôi và chồn yêu cũng đã kết mối thâm thù.

Nghĩ tới việc lúc này có một con chồn chuẩn bị đòi mạng thì khiến rượu đưa tới miệng tôi lấp tức mất đi mùi vị.

“Tào Thần, có một chuyện tôi muốn hỏi anh nhưng anh phải nói thật cho tôi biết”.

Tôi trịnh trọng nhìn Tào Thần.

Tào Kiến Quân đã chết.

Chuyện tối hôm đó là thật hay giả thì không cần phải truy cứu nữa, trừ khi đi hỏi trực tiếp chồn yêu kia nhưng đó rõ ràng là hạ hạ sách.

“Cậu hỏi đi, tôi nhất định biết sẽ nói”..


 
Chương 279


Tào Thần cũng là người ngay thẳng, không có ý đồ gì.

Chỉ cần bạn đối xử tốt với anh ta thì anh ta cũng sẽ hết lòng hết dạ với bạn.

Đây cũng là một trong lý do tôi lựa chọn ở lại giúp đỡ anh ta.

“Lúc anh còn nhỏ, có phải từng bị chồn yêu ức hiếp không?”
Câu hỏi của tôi có phần tế nhị.

Theo lý mà nói, nếu như lần báo thù này có liên quan tới Tào Thần thì nhất định là năm xưa anh ta đã làm chuyện gì đó đắc tội với chồn yêu.

Có điều nghe ý tứ thì có vẻ khi đó anh ta còn nhỏ nên không thể phân biệt được là mình có đắc tội với chồn yêu hay không.

Tào Thần nghe tôi hỏi xong thì ngây người, sau đó đôi mắt ánh lên vẻ căm hận và sợ hãi.

.

truyện đam mỹ
Không sai, anh ta đang sợ hãi.

“Quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu được Trương đại sư.

Chuyện này tôi chưa từng nói với ai, bởi vì đến cả bản thân tôi cũng không chắc chắn rốt cuộc đó là sự thật hay là mơ”.

Nói xong, Tào Thân nâng ly rượu uống cạn.

Bình tĩnh lại, anh ta mới bắt đầu lần mò đầu mối và chậm rãi kể lại chuyện kỳ lạ mười năm trước cho tôi nghe.

“Năm đó tôi mới mười hai tuổi, có một lần tôi tới nhà bạn chơi về muộn.

Trên đường về đã là nửa đêm.

Bạn tôi giữ tôi ở lại, nhưng khi đó tôi vẫn còn là một cậu nhóc mới lớn mà, trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ bị đánh, vì vậy dù trời có tối thế nào thì tôi cũng phải mò đường về nhà”.

“Khi đi tới trước một cây hòe tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng người ở phía sau gọi mình.

Có điều không phải gọi tên tôi mà là gọi “thiếu niên”, trong đêm tối tôi cũng không nhìn rõ chỉ thấy có một bóng hình rất thấp đứng dưới gốc cây hòe, bóng hình đó còn thấp hơn tôi lúc chưa dậy thì của khi đó nữa”.

Nói tới đây, nỗi sợ hãi trong ánh mắt Tào Thần càng nhiều hơn.

“Ban đầu tôi tưởng là trẻ con nhà nào trốn ở đó trêu tôi, dọa tôi nên định đi tới đánh cho vài phát.

Nhưng khi tôi bước tới mới kịp nhận ra đêm hôm thế này, có trẻ con nhà ai lại chạy tới mà trốn tìm chứ?”
“Nhưng đợi khi tôi nhận ra không ổn thì tôi đã bước tới gốc cây hòe và nhìn rõ được bóng hình đứng ở đó”.

“Hóa ra là một con chồn! Chỉ có điều con chồn này to hơn nhiều so với bình thường, hơn nữa điều kỳ lạ là nó không đi bằng bốn chân mà đứng thẳng giống như con người vậy.

Hai chân sau chạm đất, hai chân trước thì khoanh trước ngực, trên đầu nó còn đội một cái mũ cỏ, nhìn bộ dạng, thần thái thì đúng là giống y như một con ngươì”.

Cùng với sự miêu tả của Tào Thần thì tôi cũng nổi da gà giống anh ta nhìn thấy cảnh tượng khi đó.

“Trương đại sư, cậu có tin con chồn đó biết nói tiếng người không?”
Tào Thần đột nhiên đổi giọng, run rẩy hỏi tôi.

Nghe thấy vậy, tôi lập tức hiểu ra Tào Thần đã gặp phải chuyện gì năm đó.

“Có phải con chồn đó còn hỏi anh một câu không?".


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom