Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 220: Cao Ốc Phương Viên Quả Nhiên Có Vấn Đề!


Tôi đang định hỏi sư thúc rốt cuộc chuyện là thế nào thì đúng lúc này, tàu đã đến ga.  
Ở đây đông người nên tôi cũng không tiện hỏi tiếp, đành xuống tàu cùng sư thúc.

Ra khỏi nhà ga, sư thúc bèn ngoắc một chiếc taxi.  
“Đến cao ốc Phương Viên nhé bác tài”.  
Sư thúc vừa lên xe thì đã khép mắt lại, bày ra bộ dạng cần nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi biết sư thúc làm vậy vì không muốn tôi hỏi chuyện nữa.  
Đối phương không muốn nói, tôi có hỏi dồn cũng vô ích, đành bất lực nói điểm đến với tài xế.  
Vừa nghe chúng tôi nói rằng muốn đến cao ốc Phương Viên, tài xế taxi đột nhiên ngoảnh đầu lại, quan sát gương mặt của hai chúng tôi với vẻ nghi ngờ.  
“Hai vị là người ở đâu thế, đây là lần đầu tiên đến thành phố chúng tôi à?”  
Nghe vậy, tôi bèn nhìn vị tài xế ấy đầy hoài nghi.  
Theo lý mà nói, bất kể hành khách cần đi đến đâu thì tài xế taxi cũng chỉ có hai lựa chọn: đi hoặc không đi.  
Làm gì có chuyện còn chưa khởi động xe thì đã hỏi hành khách đến từ đâu chứ?  
Phát giác được ánh mắt của tôi hơi lạ, vị tài xế ấy bèn vội vàng giải thích.  
“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu.

Tôi chỉ muốn nói, nếu hai vị không bắt buộc phải đến đấy thì tốt nhất là đừng đi”.  
“Sao lại nói vậy?”  
Sư thúc vốn đang nhắm mắt, nghe tài xế nói thế liền mở bừng mắt và hỏi ngay lập tức.  
Vị tài xế ấy trông hơi khó xử, ánh mắt nhìn hai chúng tôi cứ có vẻ mập mờ.  
“Hầy, nói sao nhỉ, dạo gần đây ở đấy không được ổn lắm.

Đừng nói là tôi không muốn đưa hai vị đi.

Dù có tìm taxi cả thành phố này thì cũng không ai đồng ý chở hai vị đâu”.  
Nghe xong, tôi và sư thúc vô thức đưa mắt nhìn nhau.  
Cao ốc Phương Viên quả nhiên có vấn đề!  
“Bác tài à, tôi nghe nói chỗ đấy đã sụp rồi mà, có gì mà không đi được chứ?”  
Vị tài xế ấy không quen chúng tôi nên sư thúc quyết định giả vờ ngu ngơ.  
“Chà, tôi phải kể chuyện này với hai vị như thế nào đây nhỉ”.  
Trông bộ dạng của vị tài xế như là muốn nói mà lại không dám nói ra.

Cuối cùng, có lẽ vì nỗi sợ vẫn lấn át lòng tốt, đối phương đã thẳng thừng xuống xe và mở cửa ra, kiên quyết không cho hai chúng tôi ngồi trên xe nữa.  
“Dù sao thì nơi ấy cũng rất quái lạ.

Tôi chắc chắn không đưa hai vị đi được rồi, cũng khuyên hai vị đừng đến đấy”.  
Thấy tài xế ấy vẫn không dám nói, sư thúc cũng dứt khoát giở trò vô sỉ, ngồi im ở đấy không chịu xuống xe.

Hết cách, chúng tôi đành phải thương lượng với tài xế rằng dừng xe ở một nơi cách cao ốc Phương Viên một con đường, đối phương mới miễn cưỡng đồng ý..


 
Chương 221: “sao Anh Biết Là Không Có Người Sống”


Dọc đường, vị tài xế ấy dường như vẫn còn hơi tức giận, không muốn để ý đến hai chúng tôi cho lắm.  
Sư thúc vẫn bày ra vẻ “chẳng sao cả”, thậm chí còn mở lời bắt chuyện với đối phương.  
“Bác tài à, không giấu gì anh, thật ra hai chúng tôi nghe nói nơi ấy có vấn đề nên mới đến.

Có thể anh không biết tôi là ai, tôi là đệ tử phái Mao Sơn.

Anh từng nghe đến đệ tử Mao Sơn chưa? Chúng tôi chuyên về trừ ma đuổi quỷ.

Hôm nay chúng tôi đã làm phiền anh, nên sẽ tặng anh lá bùa thần mà tôi đã luyện bằng tinh khí trong bảy bảy bốn mươi chín ngày”.  
Vừa ba hoa, sư thúc vừa móc lá bùa vàng từ trong túi ra và đưa đến trước mặt tài xế.  
“Chỉ cần có lá bùa hộ thân này, bất cứ yêu ma quỷ quái gì cũng không thể đến gần anh”.  
Sư thúc lại trưng ra vẻ ung dung điềm tĩnh, khiến vị tài xế kia thoáng sững sờ.  
“Hai vị thực sự đến từ Mao Sơn ư?”  
Vừa biết được thân phận của hai chúng tôi, thái độ của vị tài xế lập tức cung kính hơn hẳn.

Thấy sư thúc gửi tặng lá bùa vàng đầy thành ý, vị tài xế ấy mới thoải mái trò chuyện với chúng tôi.   
“Hai vị đại sư đừng trách tôi không dám nói ra.

Chuyện này quả thật quá bất thường.

Bây giờ ngay cả bên trên cũng không kiểm soát được nữa”.  
Vị tài xế vừa lái xe vừa cẩn thận nhét lá bùa vàng vào túi áo.  
“Việc sụp đổ của cao ốc Phương Viên ngay từ đầu đã rất kỳ lạ rồi.

Đang yên đang lành, bỗng dưng qua một đêm lại sụp xuống.

Vốn dĩ sụp rồi thì cũng chẳng có gì.

Nhưng vào hai ngày trước, toà cao ốc ấy lại khôi phục hình dạng ban đầu chỉ trong một đêm”.  
“Không chỉ có vậy, còn có người ra vào liên tục ở cao ốc nữa cơ.

Mà hai vị có đoán được không, trong số những người ra vào ấy, không có một ai là người sống cả!”  
Tôi và sư thúc đồng thời nhíu mày lại.  
“Sao anh biết là không có người sống?”  
Nói đến đây, vị tài xế ấy bèn thở dài.  
“Lúc toà cao ốc mới khôi phục, tuy mọi người đều thấy quái dị, nhưng vì tò mò quá nên ai cũng chạy đến đấy xem thử.

Kết quả là vừa đến xem, rất nhiều người liền trông thấy người thân đã mất của mình xuất hiện ở trong cao ốc!”  
Lời vừa dứt, bầu không khí trong xe lập tức yên ắng hẳn.  
“Sư thúc, thế này là sao nhỉ? Không lẽ là âm binh dẫn đường?”  
Nghe tài xế kể xong, điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là âm binh mượn đường, tục gọi là âm binh qua đường.  
Người - ma khác nhau, hai giới âm - dương tách biệt, người có đường của người, ma có lối của ma.

Nếu ma muốn đi đường của dương gian, thì phải “mượn đường”..


 
Chương 222: Chẳng Phải Âm Dương Sẽ Hỗn Loạn Sao


Đặc biệt là những nơi âm khí quá mạnh hoặc vong hồn tập trung dày đặc, sẽ dễ xảy ra tình trạng này nhất.  
Ví dụ như sự kiện cung nữ ở Cố Cung gây xôn xao một thời, hay là chuyện âm binh mượn đường ở trận động đất Đường Sơn.  
Cũng chính vì lẽ ấy, nên tôi nghe nói ngay cả một người nước ngoài bình thường cũng không dám đặt chân đến vùng núi tuyết và đồng cỏ mà hồng quân từng băng qua năm xưa.  
Tôi cũng từng nghe ông nội kể rằng, mười mấy năm trước có một nhóm người nước ngoài đến vùng đồng cỏ Tùng Phan để làm chương trình.

Nhưng sau khi họ vào đấy thì không còn trở ra nữa.

Rất nhiều người đã được cử đến đấy tìm kiếm, nhưng ngay cả hài cốt cũng không tìm ra.  
Có một câu nói, sống không thấy người, chết không thấy xác.  
Chỉ có một người bản địa dẫn đường cho họ vào lúc ấy là chạy thoát được.

Nghe người nọ nói rằng, ở sâu trong đồng cỏ, bọn họ đã bất ngờ nhìn thấy một đám âm binh mặc trang phục hồng phục năm xưa.   
Những âm binh ấy đều xông về phía nhóm người nước ngoài, chỉ bỏ qua người bản địa nọ.  
Vì vậy, ông nội tôi đã từng cảm thán rằng, đây gọi là tinh thần yêu nước luôn bất diệt chảy trong họ.  
Việc cao ốc Phương Viên sụp đổ trong một đêm còn miễn cưỡng giải thích được.

Nhưng việc nó khôi phục về tình trạng ban đầu chỉ trong một đêm thì quả thật không thể lý giải.

Đặc biệt là chuyện vong hồn ra vào cao ốc khiến tôi nghĩ đến ngay đến âm binh mượn đường.

Các âm hồn đang biến cao ốc Phương Viên thành tử địa và tự do ra vào.  
Nhưng nghe tôi nói xong, sư thúc lại lắc đầu.  
“Không giống.

Cứ cho là mượn đường, thì cũng không mượn theo cách ấy”.  
“Cậu đã từng thấy mượn đường mấy ngày liền như thế chưa?”  
Nghe vậy, tôi bèn im lặng mất một lúc.

Sư thúc nói cũng phải, âm binh mượn đường vốn là chuyện đi ngược với sự cân bằng âm dương.

Thi thoảng mượn một chút thì được, lý nào lại có chuyện mượn rồi không trả chứ.  
Nếu chuyện này tiếp diễn, há chẳng phải âm dương sẽ hỗn loạn sao?  
“Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải đến nơi trước, xem tình hình ra sao rồi mới nói tiếp được”.  
Sư thúc thấy tài xế không ngừng liếc về phía sau, nên vội dùng ánh mắt ra hiệu với tôi đừng đưa ra kết luận một cách mù quáng..

Truyện Thám Hiểm
Suốt quãng đường tiếp theo, tôi và sư thúc không hề lên tiếng, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.  
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã đến nơi..


 
Chương 223: “sư Thúc Nói Vậy Là Thế Nào”


“Những lời nói của bác tài xế này không sai nhỉ!”  
Vết thương của Tam Thanh vẫn chưa khỏi hoàn toàn rồi bị đày đọa cả một đoạn đường nên giờ có phần yếu ớt, thế nhưng khi nhìn thấy cao ốc Phương Viên thì đôi mắt Tam Thanh lại sáng rực lên như tinh thần được lấy lại.

“Cháu trai, có nhìn ra điều gì không?”  
Hai chúng tôi đứng bên đường nhìn tòa cao ốc và cảm thấy hoảng hốt.

“Sư thúc, sư thúc nói xem có phải thời gian đang quay ngược không? Sao tòa cao ốc Phương Viên nhìn như không xảy ra chuyện gì hết vậy, không hề giống âm trạch, hơn nữa bao nhiêu người cũng nhìn thấy cả, chắc chắn không thể là ảo ảnh được”.

“Bỏ hai từ ‘chắc chắn’ đi cho tôi! Hành nghề âm dương mà nói chắc nịch thế thì cẩn thận lại tự mình tát mình đấy”.

Tam Thanh ngẩng cổ nhìn một lúc rồi quay đầu dạy tôi một câu.

“Cậu nói thời gian quay ngược thì cũng thôi, ảo ảnh thì cũng thôi, không phải là không có khả năng.

Đi thôi, chúng ta tới đó xem sao”.

Tôi dìu Tam Thanh đi về phía cao ốc Phương Viên.

Cả đoạn đường, tôi phát hiện ra trung tâm thành phố vốn náo nhiệt thì giờ đến một bóng người cũng không có, đến cả những cửa hàng gần đó cùng đều đóng chặt cửa.

“Sư thúc, sư thúc nói xem lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào không sợ tạo ra phiền phức sao?”  
Từ xưa tới nay tà luôn có chánh đàn áp, nhất là đối với trận chiến như hiện tại.

Để tránh xảy ra loạn lạc, phía trên nhất định phải có người bình định chiến sự.

Nếu không, những tin tức thế này mà đưa lên, không chỉ gây ra sóng gió mà còn khiến cả thiên hạ đại loạn.

“Theo lý mà nói thì đúng là như vậy nhưng sao sao tôi cảm thấy lần này có chút bất thường nhỉ?”  
Bôn ba cả hành trình rồi lại khiến Tam Thanh bị thương toàn thân.

Nên giờ dù được tôi dìu thì Tam Thanh cũng mất sức nên mới đi được nửa đoạn đường thì đã vã cả mồ hôi.

Thấy Tam Thanh như vậy nên tôi phải đi chậm lại.

“Sư thúc nói vậy là thế nào?”  
“Cậu xem, xã hội bây giờ, thông tin phát triển như vậy, có chút tin tức vậy thôi mà cũng đưa lên, vài giây là có thể truyền khắp nơi nơi, huống hồ đây còn là một chuyện tà môn như thế?”  
Tam Thanh thở hồng hộc và phân tích cho tôi.

Tiếp theo Tam Thanh không nói nhưng tôi đã hiểu ra.

Từ khi chúng tôi nhận được thông tin thì thời gian hồi phục diện mạo của tòa nhà Phương Viên không phải là chuyện một ngày mà ít nhất cũng phải hai ngày rồi.

Có hai ngày nhưng không hề thấy có ý định giấu nhẹm tin tức và cũng không gặp cao thủ nào ra tay.

Điều này cực kỳ bất bình thường.

.


 
Chương 224: “sao Không Nhận Ra Tôi Nữa À”


“Lẽ nào chuyện này kỳ dị quá nên phía trên không ém được sao?”  
Tôi lầm bầm.   
Tam Thanh nghe tôi nói vậy thì tức giận, mặc kệ cơn đau trên người, giơ tay lên đập bốp vào đầu tôi.   
“Cái đồ ngốc thì biết được bao nhiêu chứ? Cao nhân thực sự bên ngoài có bao nhiêu người, tất cả đều  vượt xa sự tưởng tượng của cậu đấy.

Nhất là bộ môn ‘chấp pháp’, năng lực của họ không phải là điều mà cậu có thể đoán ra được đâu.

Đừng nói là chuyện này, ngay cả đại trận thống trị thiên hạ thì phía trên cũng có cách để dập tắt luôn”.   
Một câu nói vô ý của tôi mà như động phải nọc của Tam Thanh vậy, khiến Tam Thanh tức giận đùng đùng, ra tay thẳng thừng, đập bôm bốp vào đầu tôi.   
Tôi xoa đầu, liếc nhìn Tam Thanh và không nói gì, chỉ thầm tính toán.  
Lẽ nào Tam Thanh còn có liên hệ sâu sắc với những bộ phận đó sao?  
Thông qua những ngày tiếp xúc vừa rồi khiến tôi càng thêm tò mò và nghi ngờ về thân phận của Tam Thanh và ông Tôn.

Xem ra sau này nếu có cơ hội thì tôi phải hỏi cho ra nhẽ mới được.   
Vừa đi vừa nói, chúng tôi đã đi tới con đường nơi có tòa cao ốc Phương Viên.   
Vừa bước được hai bước thì bỗng có người lao tới nhiệt tình chào hỏi chúng tôi.   
“Người anh em, lâu quá không gặp”.   
Cả đoạn đường đến một bóng người không thấy.

Ngoài hai chúng tôi ra thì bốn bề đều im phăng phắc, thế mà đột nhiên có âm thanh vang lên khiến tôi và Tam Thanh sợ hết hồn.   
Tôi vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh.   
Người đàn ông trước mặt nhìn khá quen.   
“Sao? Không nhận ra tôi nữa à?”  
Người đàn ông thấy tôi nhìn với vẻ nghi ngờ thì vội vàng vỗ đùi, chỉ về phía sau mình.   
“Cậu quên chuyện tối hôm đó đã làm ở cửa hàng của tôi sao?”  
Người đàn ông nói như vậy khiến tôi bỗng nhớ ra thân phận của ông ta.   
Đó chính là ông chủ có siêu thị bị làm thành trận nhãn.   
Tôi mơ hồ nhớ lại, sau khi phát hiện ra quan tài dựng đứng bên trong vào đêm hôm đó đã khiến những xác chết cụt tứ chi kia kinh động.

Sau đó ba người chúng tôi bị bao vây tấn công, tôi bị xác chết cụt tứ chi ghì chặt chân, còn ông chủ thì nhảy ra khỏi cái hố và bỏ chạy.   
Sau đó ông ta có chạy thoát được hay không thì tôi thật sự không biết.   
Tôi và ông Tôn cũng đi tìm thi thể ông ta ở quanh khu vực ngay sau đó nhưng tìm khắp cả siêu thị cũng không thấy đâu nên tôi luôn cho rằng có lẽ ông chủ này mạng lớn và đã thoát được sự tấn công của những hành thi kia..


 
Chương 225: Đôi Mắt Bỗng Như Rực Lửa…


Giờ tận mắt nhìn thấy ông ta, tôi bỗng thở phào và bất giác cảm thấy vui mừng.

“Ông chủ, thần sắc tốt đấy, xem ra chuyện tối hôm đó không khiến ông bị thương nhỉ, đúng là mạng lớn!”
Tôi nhiệt tình chào hỏi ông ta.

Ông chủ cũng có vẻ rất vui khi nhìn thấy tôi.

Mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng dù gì cũng từng vào sinh ra tử cùng nhau nên hai người khi gặp mặt cảm thấy vô cùng gần gũi.

“Người anh em, đừng nhắc tới nữa, tôi cũng không biết tối hôm đó tôi đã thoát như thế nào, chỉ biết đến khi tỉnh lại thì tôi phát hiện ra là mình đã ở nhà rồi”.

Tôi gật đầu cảm thán và tiếp lời ông ta.

“Xem ra chuyện tối hôm đó đã khiến ông mạnh dạn lên nhiều nhỉ, ông xem ở quanh đây đến một bóng người cũng không có mà ông cũng dám có mặt”.

Tôi vừa nói vừa cười he he, nhưng ngay sau đó khuôn mặt tôi bỗng cứng đờ.

Chẳng phải sao? Tôi đã nói ra được điều kỳ lạ nhất rồi vậy mà trước đó không hề phát hiện ra.

Từ lúc chúng tôi bước xuống xe và đi tới đây, đến cả tiếng động trong mỗi căn nhà đều không có, cả con đường giống như con đường ma, đến một bóng người cũng không thấy đâu.

Nơi không có người thì siêu thị còn mở cửa làm gì?
Dù ông chủ này có to gan tới mức nào và không hề sợ tòa cao ốc kỳ dị nhưng có cần thiết phải mở siêu thị ở một nơi vắng ngắt như thế này không?
Khuôn mặt tôi cứng đơ khiến bầu không khí cũng trở nên đặc quánh.

Nhất thời, tôi nhìn biểu cảm trên khuôn mặt ông chủ có phần kỳ lạ.

Ông chủ không vội trả lời câu hỏi mà chỉ nhìn tôi một lúc rồi mới cười với vẻ ngượng ngùng và nói.

.

truyện kiếm hiệp hay
“Hài, tôi là ông chủ siêu thị thì phải chăm sóc cho siêu thị của mình chứ.

Hơn nữa, ở đây không phải không có người mà là chưa tới lúc.

Đợi lát nữa sẽ có nhiều người tới mua đồ ở chỗ tôi lắm”.

Nói xong, ông chủ lại cười với tôi và hỏi ngược lại.

“Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu tới đây làm gì?”.


 
Chương 226: Không Phải Tôi So Đo Với Ông


Đứng ngây như vậy một lúc rồi ông ta mới từ từ quay người lại, miệng kéo dài thành một đường mảnh, để lộ nụ cười quỷ dị.

“Người anh em, anh bạn này cũng là đạo sĩ à?”  
Ông chủ không hề trả lời câu hỏi của Tam Thanh, chỉ hỏi ngược lại tôi một câu.

Tôi gật đầu đang định trả lời thì Tam Thanh đột nhiên đẩy tôi một cái.

Mặc dù lực không mạnh nhưng cũng khiến tôi loạng choạng.

“Đồ ngốc này, không có mắt âm dương mà sao đến chút lưu tâm cũng không có thế? Người sống người chết mà không nhìn ra sao.

Không phải sư huynh đã dạy cậu không được tùy tiện trả lời câu hỏi của người khác à?”  
Tam Thanh quay người lại và quát lên với tôi.

Bị Tam Thanh quát như vậy tôi đột nhiên nhớ lại chuyện lúc trước đi nhầm vào thị trấn quỷ, ông Tôn đúng là đã từng nói với tôi không được tùy tiện trả lời câu hỏi của ma quỷ.

Nếu đáp lại câu hỏi có mục đích khác của quỷ hồn thì tức là bạn đã đồng ý đi theo chúng.

Tôi đơ người rồi mới nhìn ông chủ ở phía sau Tam Thanh.

Hầy, quản nhiên ông chủ này đã là người chết!  
Chỉ có điều khi mới gặp mặt, ông chủ này dường như không hề có ý định hại tôi.

Nếu không, với những gì chúng tôi vừa nói thì ông ta đã câu hồn của tôi đi rồi.

Cho tới khi Tam Thanh đột ngột nói ra câu nói đó thì ông chủ này mới lật mặt.

“Vị đạo sĩ này, tôi không hại người và cũng không có ý định hại người, tại sao cậu cứ so đo với tôi thế?”  
Ông chủ lật mặt, đến cả giọng điệu cũng thay đổi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng khí lạnh phát ra từ người ông ta.

Nào ngờ Tam Thanh chỉ cười he he, đối lưng và không thèm quay đầu lại.

“Không phải tôi so đo với ông, chỉ là những thứ ông bán khoa trương quá, là tôi có lòng tốt nhắc nhở ông thôi”.

Nói xong, Tam Thanh đột nhiên nháy mắt nhìn tôi.

Tôi ngây người.

Mặc dù tôi và Tam Thanh đã từng kề vai chiến đấu vài lần, nhưng luôn là Tam Thanh đứng ra cáng đáng, vì vậy chúng tôi chưa có lần nào ra hiệu ngầm cùng phối hợp như thế này.

Giờ đột nhiên Tam Thanh nháy mắt khiến tôi ngây người và càng không biết phải làm sao.

“Sư thúc…sư thúc…”  
Tôi đang định hỏi Tam Thanh là có ý gì thì đột nhiên thấy hai cánh tay vốn buông thõng của sư thúc đột nhiên cử động.

.


 
Chương 227: Lẽ Nào Thật Sự Là Người Chết Sao”


Mặc dù tôi không còn mắt âm dương, không thể nhìn thấy ánh sáng trên tay Tam Thanh, nhưng từ động tác thì tôi có thể nhận ra sư thúc đang lẳng lặng tạo ra khẩu quyết.

“Ta là thiên mục, cùng thiên tướng trục, tình như lôi điện, quang diệp bát cấp, triệt kiến biểu lý, vô vật bất phục, cấp cấp như luật lệnh!”  
Vài câu chú, Tam Thanh nói liền một mạch, không để người khác có cơ hội phản ứng.

Ông chủ nghe thấy thì biết là sự chẳng lành nhưng khi định đưa ra phản ứng thì đã muộn mất rồi.

Đợi Tam Thanh đọc xong chú, cơ thể ông chủ bỗng thẳng băng, đôi mắt trợn tròn giống như bị trói chặt và đứng trân trân tại chỗ.

Ngay sau đó, Tam Thanh lại dùng tay đẩy gió, tạo ra hình thái cực, chậm rãi quay người, dùng quyết hóa chưởng, từ từ đẩy về phía ông chủ kia.

Cảnh tượng đó hiện ra trong mắt tôi giống như hình ảnh quay chậm, hai tay Tam Thanh mềm như không có lực và không hề mang theo sát khí.

Nhưng khoảnh khắc khi bàn tay đó tiếp xúc vào cơ thể của ông chủ.

Thì bầu không khí bỗng nổ ra một âm thanh nặng nề.

Ông chủ đứng trước mặt giống như một người đất bị đánh vỡ, cả cơ thể nứt toác.

Hơn nữa khi các vết nứt càng nhiều thì ông ta trở thành cát bụi và rơi lả tả xuống đất.

Cảnh tượng đó nói thì phức tạp nhưng thực tế xảy ra chỉ tốn có vài giây.

“Sư thúc, sư thúc đã…đã làm gì vậy?”  
Tôi nhìn chăm chăm đống mạt bụi dưới đất, đầu lúc này còn chưa kịp nảy số.

“Chỉ là chú đánh quỷ đơn giản của Đạo gia mà thôi.

Nếu cậu muốn học thì tôi có thể dạy cậu biết ngay lập tức”.

Sau khi diệt ông chủ kia, Tam Thanh thở hổn hển rồi lại chống eo nói thêm hai câu.

“May mà ông ta chỉ là nhân vật cỏn con, nếu không thì chú đánh quỷ cũng chẳng có tác dụng gì.

Mà hiện tại tôi cũng chỉ có thể sử dụng được chú đánh quỷ ở cấp này mà thôi.

Nếu như thật sự gặp phải kẻ lợi hại thì chỉ biết phó mặc cho số phận’.

Tam Thanh nói chuyện nghe có vẻ bi hùng nhưng không hề nhận thấy vẻ căng thẳng, lo lắng trên khuôn mặt Tam Thanh.

“Sư thúc, ông ta…rốt cuộc là gì vậy? Lẽ nào thật sự là người chết sao?”  
Tôi cũng không tin lắm lời nói của Tam Thanh nên cũng không nhập tâm, chỉ nhìn chăm chăm vào đống tro cốt màu trắng chất thành một đống kia và bỗng sinh nghi.

Nếu nói ông chủ này là ma thì tại sao tôi không có mắt âm dương vẫn có thể nhìn thấy ông ta?.


 
Chương 228: Điều Này Có Thể Giải Thích Được


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hơn nữa đối với chú đánh quỷ của Tam Thanh, thường thì chỉ khiến hồn bay phách tán, sao lại để lại một đống cho cốt trông thực tế vô cùng như thế này?  
“Tôi biết cậu định hỏi điều gì, tôi cũng có thể nói chính xác điều đó cho cậu.

Ông chủ này là một hồn thể không sai.

Vậy tại sao chúng ta lại nhìn thấy ông ta, tôi đoán chỉ có thể tìm được đáp án từ bên trong tòa cao ốc Phương Viên mà thôi”.

Đương nhiên Tam Thanh biết tôi định hỏi điều gì nên nói một câu vô cùng bình thản sau đó giơ tay lên chỉ về phía tòa cao ốc Phương Viên ở gần đó.

Tôi cũng vô thức nhìn theo hướng chỉ tay của Tam Thanh.

Con đường vốn vắng lặng như tờ trước đó bỗng ào ra vô số người, hơn nữa tất cả đều đi ra từ tòa cao ốc Phương Viên kia.

Như một cái miệng vừa đột nhiên mở ra, một đám người theo thứ tự lục tục đi ra từ cao ốc Phương Viên.

Mà mỗi người đi ra đều nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, thậm chí còn đi thẳng về phía chúng tôi.

"Cháu trai, tôi không thể không nhấn mạnh một lần nữa rằng chú đánh quỷ ban nãy là pháp thuật mạnh nhất mà tôi có thể sử dụng lúc này.

Hơn nữa, không cần mắt âm dương thì cậu cũng có thể thấy rõ, nếu muốn dùng chú đánh quỷ thì cần phải tiêu hao nguyên khí".

"Cậu xem xem với nguyên khí của tôi hiện tại thì có đủ để đánh lũ quỷ trước mặt không?"  
Nhìn đám "người" kia đang bước về phía chúng tôi, giọng Tam Thanh trở nên hơi run rẩy.

"Sư thúc, giờ phải làm sao đây? Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách phải không?"  
Thấy đám hồn thể của những người chết này lao về phía chúng tôi như ong vò vẽ, tôi không hoảng hồn mới là lạ.

Tam Thanh cười khổ.

"Chuồn? E là cậu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, chúng ta đã vào vùng đất chết này thì đâu có dễ dàng thoát ra?"  
Tam Thanh miệng nói với vẻ ủ rũ nhưng cơ thể thì lại rất thành thực, nhanh chóng bước lùi về sau.

Chẳng còn cách nào, tôi đương nhiên cũng lùi theo Tam Thanh, rút theo hướng mà chúng tôi vừa đến.

Nhưng tại sao trong tình huống cấp bách thế này mà hai chúng tôi vẫn đi lùi chứ không quay lưng chạy?  
Điều này có thể giải thích được.

Thực ra, việc chống lại đám quỷ này cũng giống như chiến đấu với đàn sói vậy.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 229: Mở Một Con Đường Âm Dương


Còn đối với ma quỷ thì tam hỏa trên vai con người cũng giống như cổ, là nơi yếu nhất trên toàn cơ thể.  
Nếu để bọn chúng áp sát thì chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị chúng dập tắt tam hỏa.  
Người không chạy đua được với sói, lại càng không chạy đua được với quỷ.  
Hơn nữa trước mặt còn có một đàn quỷ đông như tổ ong vò vẽ đang lao tới.  
Cho nên tôi và Tam Thanh đều không dám quay người lại.  
Hơn nữa với tình trạng hiện giờ, nếu đám quỷ này ùa lên thì chúng tôi có giỏi đến đâu cũng không thể nguyên vẹn rời khỏi đây.  
Thậm chí lúc này, chúng tôi di chuyển bình thường thôi còn khó khăn.  
"Sư thúc, giờ phải làm sao đây? Nếu cứ đi lùi thế này thì chúng ta cũng không thoát được".  
Tốc độ của chúng tôi đã nhanh nhưng đám quỷ kia còn nhanh hơn.

Thấy đoàn người đông như đàn quạ đen đang cách chúng tôi ngày càng gần, tôi toát mồ hôi lạnh.  
"Sư thúc, thúc có chắc tất cả đám người trước mặt đều là hồn thể không?"  
Đại họa sắp ập xuống đầu đến nơi nhưng trong lòng tôi vẫn ôm mộng tưởng.

Mặc dù khả năng nó xảy ra còn chưa tới một phần một trăm.  
"Nói thế nào nhỉ? Nếu nói là hồn thể thì cũng không hoàn toàn đúng.

Hồn thể sẽ không hiện trong gương nhưng đám người này lại xuất hiện trong gương.

Hơn nữa chúng còn di chuyển tự do dưới ánh mặt trời thế này".  
"Nhưng nếu bảo chúng không phải hồn thể thì cũng không được, vì đám người này chắc chắn là đã chết rồi".  
Tam Thanh cau mày.  
"Tôi đang lo lắng có kẻ đã mở một con đường thông giữa âm dương, khiến âm dương đảo lộn!"  
Nghe Tam Thanh nói vậy, tôi vô cùng kinh ngạc.  
Mở một con đường âm dương?  
Cái này nói ra thì dễ nhưng muốn làm được thì còn khó hơn lên trời.  
Hơn nữa việc như thế này thì mình nhà họ Uy không thể làm được.  
Tôi bất giác nghiến răng.  
"Cháu trai, sư thúc lần này quả thực là bó tay rồi, tiếp theo chỉ có thể trông đợi vào cậu thôi".  
Tam Thanh lúc này cũng đã vã mồ hôi.

Rõ ràng câu nói này của Tam Thanh không phải đang giả vờ khiêm tốn..


 
Chương 230: Có Năng Lực Gì Thì Mau Sử Dụng Đi!


Tôi không đáp lại câu nói trên mà chỉ ân hận nói với Tam Thanh.

"Sư thúc, thúc nói xem, ban nãy ở trên xe, chúng ta chưa lên kế hoạch kỹ càng, cứ tay không mà tới đây.

Quả thực chúng ta đã hành sự lỗ m ãng rồi".

Tam Thanh nghe tôi nói xong thì chỉ "haizzz" một cái.

Tôi vừa đề phòng đám quỷ kia lại gần, vừa liếc nhìn Tam Thanh.

Trên trán Tam Thanh ướt đẫm mồ hôi, có điều nét mặt lại như có gì đó không đúng lắm.

Từ khi tôi quen biết Tam Thanh đến nay, sư thúc luôn là một người làm việc có kế hoạch, có chuẩn bị.

Bởi vậy nên dù có gặp phải biến cố bất ngờ gì thì sư thúc vẫn luôn đã có sự chuẩn bị chứ không thể tự đẩy mình vào đường cùng như hôm nay.

Hơn nữa biểu hiện của Tam Thanh lúc ở trên tàu cũng khiến tôi lờ mờ cảm thấy một vẻ gì đó mờ ám.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù Tam Thanh thực sự có suy nghĩ khác thì cũng đâu cần liều cả mạng mình như thế này?  
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ về mục đích của Tam Thanh thì đột nhiên một tiếng kêu quái dị vang lên.

Giống như một hiệu lệnh, đám quỷ kia đột nhiên trở nên điên cuồng, con nào con nấy vẻ mặt dữ tợn lao nhanh về phía chúng tôi.

"Cháu trai! Chết đến đ*t rồi! Có năng lực gì thì mau sử dụng đi!"  
Thấy đám ác quỷ kia lao tới, Tam Thanh run cầm cập, đột nhiên dùng sức đẩy tôi ra phía trước.

Vốn hai chúng tôi đã cách đám quỷ kia không xa, thật không ngờ Tam Thanh lại đưa tay đẩy khiến tôi đã đứng ngay trước mặt đám quỷ kia.

Một làn gió âm hôi thối và tê lạnh đến thấu xương ập thẳng vào mặt tôi.

Đám quỷ này không giống ông chủ ban nãy.

Mặc dù về sau ông ta cũng muốn lấy mạng tôi nhưng ít ra ban đầu gặp gỡ ông ta còn tỏ ra rất hòa nhã.

Nhưng giờ thì khác, con quỷ nào cũng nhe răng toét miệng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Đây nào có giống hồn thể mà rõ ràng là giống một bầy tang thi hơn.

Nghĩ vậy, tôi không khỏi liên tưởng đến sát khí của hai mẹ con tôi đã gặp trước đây.

Lúc đó tôi chỉ có một mình, dùng sức mình đấu lại với hai mẹ con kia rồi thu phục họ.

Nếu đám người này cũng giống như bọn họ, vậy thì có lẽ pháp thuật tôi dùng khi đó cũng sẽ có hiệu quả.

Có điều đám tang thi này ào đến như từng đợt sóng thần, chắc chắn sẽ không cho tôi có đủ thời gian để thi triển chiêu thức.

Vậy thì chiêu Độc Chiêm Ngao Đầu của tôi cũng chưa chắc đã tiến hành được.

.


 
Chương 231: Được Lắm Nhóc Con Đến Năng Lực Này Cũng Có


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Còn Ngũ quỷ thì tôi lại càng không dám gọi lên.

Tạm chưa nói đến việc khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi ấn của bọn chúng, đám Ngũ quỷ này cũng là quỷ chứ chẳng tốt đẹp gì.

Gọi bọn chúng tới nơi âm tà thế này thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Có khi gọi lên rồi chúng không những không giúp tôi mà còn cắn ngược lại tôi.

Còn những pháp thuật khác, hoặc là trong tay không có pháp khí hoặc là uy lực không đủ lớn.

Nghĩ mãi không ra cách, tôi toát mồ hôi đầm đìa.

Lúc này tôi không thể suy tính nhiều thêm nữa, chỉ đành nhanh chóng bước bảy bước, sau đó quay lưng đá mạnh một phát về phía đám quỷ kia.

Lần này tôi bước cũng giống như lần trước, chỉ cảm thấy trên người ngứa ngáy, như thể sức lực của tôi bị rút cạn khiến tôi rất yếu, suýt nữa thì ngã thụp xuống đất.

Đồng thời, một luồng sức mạnh đột nhiên sinh ra từ dưới chân tôi, sau đó lao về phía những hồn thể kia.

Mặc dù lần này uy lực không lớn bằng lần trước nhưng ít nhiều vẫn có tác dụng.

Luồng sức mạnh này đánh cho đám quỷ đang chạy trên đầu bị đẩy lùi về phía sau không ít, có một vài con bị thương và rất yếu, sau đó gãy đôi thành hai nửa.

"Được lắm nhóc con, đến năng lực này cũng có".

Thấy tôi đá bay đám quỷ kia, Tam Thanh đứng sau khen ngợi một câu.

Còn tôi thì thở hổn hển quay lại nhìn Tam Thanh một cái.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 232: Hồ Đại Tiên


Ba chữ "Hồ đại tiên" vang lên vào lúc này chẳng khác nào một cái phao cứu sinh đối với tôi.

Tôi vội vã nhắm mắt lại, gạt bỏ những tạp niệm, âm thầm gọi ba lần tên của Hồ đại tiên.  
Sau khi gọi xong ba lần, tôi mở mắt ra chờ đợi Hồ đại tiên xuất hiện trước mặt mình.  
Nhưng kể cũng lạ, sau khi vừa gọi xong tên Hồ đại tiên, tôi đột nhiên cảm thấy nhói đau ở lưng.  
Ở chỗ mắt quỷ trên lưng tôi lại đau nhói khiến tôi đứng không vững, lập tức quỳ sụp xuống đất.  
"Hỏng rồi...!sư thúc, đau...!đau quá..."  
Lần này cơn đau còn dữ dội hơn lần trước, khiến tôi nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy.

Nếu không phải vì giờ tôi không thể cử động thì tôi chỉ hận một nỗi không thể đâm đầu vào tường chết luôn ở đây.  
Tôi không hiểu được, chẳng qua tôi chỉ muốn nhờ Hồ đại tiên tới giúp mà thôi.

Tại sao cái mắt quỷ mà cổ thi kia để lại trên người tôi lại phản ứng mạnh đến vậy?  
Với tình hình này thì đám hồn thể kia không cần ra tay, tôi đã bị cái mắt quỷ này hành cho chết trước rồi.  
Vào lúc tôi đang bị mắt quỷ giày vò đến chết đi sống lại, một bàn tay đột nhiên đặt lên lưng tôi.  
Khi bàn tay đó chạm vào tôi, lập tức một luồng linh khí mát lành đi vào cơ thể, vào thẳng lục phủ ngũ tạng.  
Sau khi trải qua cơn đau thấu xương, luồng linh khí này có tác dụng thanh tẩy chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào khiến tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.  
"Sư thúc, không phải thúc nói cái mắt quỷ này bảo vệ tôi sao? Sao tôi lại cảm thấy như nó muốn lấy mạng tôi thì đúng hơn..."  
Được luồng linh khí kia đi vào cơ thể tôi mới dần thở đều trở lại, nói năng cũng trôi chảy hơn.  
Chẳng trách mỗi khi ra trận, tướng quân nào cũng muốn mang theo một vị thần y.

Vào thời khắc quan trọng thì kiểu gì cũng sẽ dùng tới.  
Tôi ngồi phịch trên mặt đất thở hổn hển, đang định chống tay đứng dậy thì nhờ luồng ánh sáng le lói còn lại tôi phát hiện đằng sau lưng tôi hình như có hai bóng người!  
Đầu tiên tôi giật mình sợ hãi nhưng sau đó lại lập tức thở phào nhẹ nhõm.


 
Chương 233: Đúng Là Vô Dụng


"Hồ đại tiên, đại tiên thực sự đến rồi!", tôi vô cùng vui mừng.

Thật không ngờ Hồ đại tiên lại tới đây thật!  
Với khả năng của Hồ đại tiên thì việc chuồn khỏi đây là việc có thể giải quyết chỉ trong phút mốt!  
Thế nhưng khi tôi đang vô cùng vui mừng quay đầu nhìn về phía sau thì lại đông cứng người lại.

Chỉ thấy Tam Thanh lúc này đang ngồi cách tôi khoảng hai mét, còn chủ nhân của bàn tay vừa đặt lên vai tôi lại là một người thanh niên mặc đồ đen!  
Nhìn bên ngoài, người này có vẻ cũng chỉ trạc tuổi tôi, có điều từ người đó lại toát ra khí chất vô cùng cổ điển.

Nói đúng hơn là khí tức khá giống khí tức trên người Hồ đại tiên.

Tôi ngẩn người nhìn người thanh niên vô danh trước mặt.

Tam Thanh thì còn kinh ngạc hơn, há hốc miệng.

"Đây! đây là?"  
Tôi kinh ngạc, người thanh niên này xuất hiện từ lúc nào mà tôi không hề hay biết vậy?  
"Đúng là vô dụng".

Người thanh niên kia vừa mở miệng đã thốt ra bốn chữ vô cùng lạnh lùng.

Nhưng bốn chữ này giống như một tiếng sét đánh bên tai tôi khiến đầu óc tôi ù đi.

Giọng nói này để lại cho tôi ấn tượng quá sâu sắc!  
Giọng nói này, ngữ khí này, chẳng phải là giọng của vị tiên gia thần bí trên người tôi sao?  
"Ông! ông là tiên gia sao?"  
Tôi lắp ba lắp bắp.

.


 
Chương 234: Tiên Tiên Gia Là Tượng Người Gỗ Liễu Sao


"Nếu không thì còn ai vào đây? Nếu không phải tôi thì còn ai tình nguyện đến vùng tử địa này cứu cậu?"  
Vị tiên gia này che mặt rất kỹ.

Mặc dù trông thì có vẻ trạc tuổi tôi nhưng ngữ khí thì lại giống như một bậc trưởng lão.  
Trước đây chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của tiên gia trên người thì tôi còn chấp nhận được.

Nhưng hôm nay tôi nhìn thấy vị tiên này còn trẻ như vậy mà cứ không ngừng giáo huấn tôi nên cũng không phục cho lắm.  
"Việc đó...!tiên gia...!tại sao tiên gia đột nhiên lại lộ diện vậy?"  
Tôi có chút ngượng ngùng, nói năng lắp ba lắp bắp.  
Ai ngờ tôi vừa hỏi xong thì mặt người thanh niên đó sa sầm lại.  
Đôi mắt sâu như vực thẳm đó nhìn tôi rồi hằn học nói.  
"Hứ! Tưởng tôi thích bị quấy rầy lắm hay sao? Nếu tôi còn không tới thì cậu chết ở đây cũng không ai dám tới nhặt xác!"  
Vị tiên gia này cứ mở miệng ra nói chuyện là đã thấy hằn học, uy lực toát ra từ ông ấy giống như một ngọn núi khổng lồ chèn cho tôi nghẹn họng nói không lại được câu nào.  
Tam Thanh nãy giờ vẫn ngồi đó quan sát giờ đột nhiên mở miệng..

ngôn tình ngược
Có điều sư thúc tôi cũng có vẻ như vô cùng kinh ngạc, đến nói chuyện cũng hơi vấp váp.  
"Tiên...!tiên gia là tượng người gỗ liễu sao?"  
Câu nói vừa dứt, bầu không khí xung quanh im lặng lạ thường.  
Còn tôi im lặng là do không hiểu tượng người gỗ liễu mà Tam Thanh vừa nói là thứ gì.  
Trong sách mà ông nội tôi để lại hình như không hề nhắc tới thứ này.  
"Chẳng trách...!chẳng trách Trương Kinh lại dám để lại cổ thi đó cho Trương Ly.

Hóa ra là do có tượng người gỗ liễu bảo vệ!"  
Tam Thanh nhìn người thanh niên trước mặt, một lúc lâu vẫn không hoàn hồn lại được.

Sư thúc tôi ngồi đó lẩm bẩm.  
"Tượng người bằng gỗ liễu? Sư thúc, thúc nói vậy là sao?".


 
Chương 235: Thế Nào Còn Không Phục À


Tôi càng nghe càng không hiểu, lại càng nóng ruột muốn biết.

Tôi vừa hỏi Tam Thanh vừa quay đầu lại nhìn đám hồn thể kia.

Lúc này đám hồn thể kia vẫn tụ tập ở phía trước nhưng không dám tiến lại gần.

Có điều nhìn vào ánh mắt sợ hãi của chúng, tôi đã hiểu ra mọi điều.
Bọn chúng không dám tấn công không phải vì sợ tôi mà là vì sợ người thanh niên đứng trước mặt tôi!
Vị tiên gia kia nghe Tam Thanh nói vậy thì hừ lạnh một cái.

"Hừ, có tôi bảo vệ thì đã sao? Nếu cậu ta cứ vô dụng như thế này thì dù có tôi bảo vệ cũng chẳng được bao lâu.

Cũng không biết tại sao người phụ nữ kia lại thích cậu ta nữa".

Vị tiên gia kia nói với tôi như thể một người ông đang quở trách cháu trai của mình khiến tôi chán ngán đảo tròng mắt.

Thấy tôi không nói gì, tiên gia lại hừ lạnh một tiếng.

"Thế nào? Còn không phục à?".

Truyện Huyền Huyễn
Câu nói của ông ấy giống như đang khiêu khích tôi, nhưng tôi đã được chứng kiến bản lĩnh của vị tiên gia này lợi hại đến mức nào nên dù trong lòng có bực bội thì cũng chỉ đành cười hùa.

Chẳng còn cách nào, tôi đánh không lại mà.

Có điều người phụ nữ mà tiên gia nhắc đến khiến tôi thấy hơi hoang mang, lẽ nào ông ấy đang nói đến Liễu Nguyệt Như?
Tôi còn đang suy đoán về những lời tiên gia nói thì đột nhiên có tiếng huýt sáo ở đâu vọng tới.

Âm thanh đó vừa vang lên, đám quỷ vừa nãy còn túm tụm lại một chỗ trù trừ không tiến lên phía trước lại như bị thứ gì đó thúc giục mà bước lại gần chúng tôi.

"Tiên gia, tiên gia muốn quở trách tôi ra sao cũng được, nhưng trước hết chúng ta phải sống sót rời khỏi đây đúng không?"
Vừa nhìn thấy cảnh này, tôi vội vã thúc giục, đặt hết hy vọng lên vị tiên gia kia.

Ai ngờ lời tôi vừa nói lại chọc cho tiên gia cau mày lại, có vẻ như không vui..


 
Chương 236: Xem Ra Mọi Việc Đã Được Giải Quyết Rồi


"Năm đó ông nội cậu dành không biết bao nhiêu tâm sức cho cậu.

Nếu ông ấy nhìn thấy bộ dạng cậu bây giờ chắc phải tức đến nỗi đội mồ sống dậy mất".

Sau khi cay nghiệt sỉ vả tôi thêm một câu, tiên gia khẽ bước lên phía trước chắn trước mặt tôi.

"Thiên địa bất nhân, âm dương ngăn cách, người chết như ngọn đèn đã tắt, thiên Đạo đã là vậy.

Vậy mà có kẻ lại dám làm trái ý trời, đúng là tự đào mồ chôn thân!"  
Vị tiên gia kia nhìn đám hồn thể người không ra người quỷ không ra quỷ trước mặt rồi lạnh lùng nói.

Tôi hơi lo lắng nhìn vị tiên gia trước mặt, chờ đợi xem ông ấy sẽ thể hiện tuyệt kỹ gì để đẩy lui đám quỷ này.

Thế nhưng vừa nói dứt lời, vị tiên gia lại đứng đó như phỗng rồi chẳng thèm động đậy nữa, thậm chí còn chẳng tỏa ra chút sát khí nào.

Tôi đã bắt đầu nóng ruột nhưng tiên gia lại bình chân như vại.

Có điều, đám quỷ này đương nhiên sẽ không đợi chúng tôi, đặc biệt là sau khi thấy chúng tôi không phản ứng lại thì bọn chúng lại càng không còn kiêng dè gì nữa, khí thế hừng hực lao lên.

Khi tay của đám quỷ kia sắp tóm lấy vạt áo của chúng tôi, đột nhiên từ phía cao ốc Phương Viên vọng tới một tiếng thét chói tai.

Tiếng thét đinh tai nhức óc, khiến cả một con phố đều nghe rất rõ.

"Xem ra mọi việc đã được giải quyết rồi".

Tam Thanh sau lưng tôi bất thình lình thốt lên một câu.

Tôi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra Tam Thanh vẫn còn ngồi trên mặt đất nên vội vã tới dìu sư thúc đứng dậy.

"Nhóc con, lần này cậu gặp may rồi.

Ai ngờ được tiên bảo hộ của cậu lại là tượng người gỗ liễu?"  
"Sư thúc, tượng gỗ liễu mà cũng có thể thành tiên sao?"  
Tượng gỗ liễu đúng như tên gọi của nó, đương nhiên là tượng điêu khắc từ gỗ liễu.

.


 
Chương 237: Người Chết Sẽ Biến Thành Quỷ


Thực vật muốn thành tinh, so với động vật thì cần phải thêm hai bước nên đương nhiên càng phức tạp hơn gấp trăm lần.

Cho nên tiên bảo hộ đa số đều là động vật, rất ít thấy cây hay đá thành tiên.

Huống hồ, tượng gỗ liễu này lại còn không phải là cây liễu ban đầu mà đã được điêu khắc thành tượng, không có nguồn sống nuôi dưỡng để thành tiên.

Vậy thì phải làm cách nào mới khiến nó có thần trí và ngũ cảm?  
Có điều nói đi cũng phải nói lại, bởi con đường thành tiên của thực vật vô cùng khó khăn nên một khi luyện thành tiên thì tu vi chắc chắn sẽ rất cao, Ngũ tiên bình thường không thể sánh bằng.

Nếu như lúc trước khi tôi còn mắt âm dương thì còn có thể nhìn thấy bản thể của tiên gia này.

Nhưng hiện giờ tôi không có mắt âm dương, nên người trước mặt chỉ là một thanh niên thâm sâu khó đoán, tính tình nóng lạnh thất thường mà thôi.

Có điều mắt nhìn của Tam Thanh có lẽ không sai, nếu sư thúc đã nói đây là tượng gỗ liễu, lại còn kinh ngạc như thế này thì chắc là đúng sự thật.

Nhất thời, tôi không biết mình nên vui mừng hay nên kinh ngạc.

Tượng gỗ liễu thành tiên có thể nói là chuyện hàng trăm thậm chí hàng nghìn năm mới gặp được một lần.

Thật không ngờ tôi không những gặp được mà đó còn là tiên bảo hộ của tôi.

Có điều trong lúc tôi còn đang mông lung suy nghĩ thì phía trước vẫn không có động tĩnh gì.

Trong khoảnh khắc mà đám quỷ kia sắp túm lấy chúng tôi thì đột nhiên một bóng đen vụt qua trước mặt tôi.

Bóng đen đó vừa chạm đất thì đám hồn thể đang chạy trên hàng đầu đã bị nó đạp cho bẹp dí dưới chân.

Một tiếng nổ "đoàng" vang lên, hai hồn thể bị đạp dưới chân bỗng chốc hóa thành tro bay về phía chúng tôi.

Kể ra thì đám tro này chính là tro xương của người chết, có điều ít tạp chất hơn một chút mà thôi.

Có một câu nói rằng, người chết sẽ biến thành quỷ, quỷ chết đi biến thành một thứ gọi là "tích", "tích" chết đi sẽ biến thành "hy", "hy" chết đi mới biến thành "di".

Bước cuối cùng là "di" kia chính là khi cát bụi lại trở về với cát bụt, đất đen quay lại là đất đen, hoàn toàn tan thành mây khói, không còn dấu vết gì trên cõi đời này.

.


 
Chương 238: Tế Phẩm


Có điều, đây cũng là cả một quá trình dài.

Một con quỷ muốn hóa thành cát bụi thì cũng không hề đơn giản.

Mà đám đông trước mặt chúng tôi đây rõ ràng là quỷ, vốn dĩ nên đi trả nghiệp.

Ai có nợ thì đi trả nợ, ai được đầu thai thì đi đầu thai.

Nhưng giờ lại có kẻ khiến họ đảo ngược lại thành người, hồi phục lại hình dạng ban đầu cho nên sau khi bị đánh chết họ mới lập tức hóa thành "di" tức tro tàn.

Hóa thành tro bụi thế này có nghĩa là đã bỏ qua hai bước, trực tiếp đi tới bước cuối cùng, không còn cách nào quay lại.

Tôi nhổ ra một miếng tro vừa bay vào miệng.

Kẻ đứng sau làm chuyện nghịch thiên cải mệnh này đúng là hại người, hại cả quỷ!
Có điều sau khi nhìn rõ cái bóng đen vừa xuất hiện trước mặt chúng tôi thì tôi khá ngạc nhiên.

Đó chính là con linh hồ mà chúng tôi gặp trong động cổ thi!
Toàn thân nó đen nhánh, đôi mắt đen sắc sảo, hàm răng nhọn còn đang tha một người trong miệng.

Người đó gục đầu xuống, không biết là sống hay chết.

"Gừng càng già càng cay, bắt giặc phải bắt vua trước, tượng gỗ liễu này vốn không định động thủ".

Nhìn thấy con linh hồ kia, Tam Thanh cảm thán nói với tôi.

"Chúng ta bước chân vào vùng đất chết này vốn đã ít có cơ hội sống sót.

Nếu không phải ông chủ ban nãy khi còn sống có quan hệ tốt với cậu, e rằng lúc vừa gặp mặt ông ta đã ra tay với chúng ta rồi".

Nhìn thấy linh hồ xuất hiện, đám hồn thể kia không một con nào dám động đậy.

Tam Thanh biết đại cục đã ổn định trở lại nên mới ghé sát tai tôi nhỏ tiếng thì thầm.

"Mặc dù giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao vùng đất chết này lại hình thành nhưng có thể nhận ra rằng có người muốn thi triển trận pháp tại đây.

Trận pháp này e là còn lợi hại hơn cả trận pháp thống lĩnh thiên hạ năm xưa.

Nếu không thì sẽ không lấy nhiều hồn thể ra làm tế phẩm như vậy!"
"Tế phẩm?"
Tôi kinh ngạc, lẽ nào đây là thế trận có người cố tình bố trí để chờ chúng tôi ra tay với đám hồn thể này.

Hồn thể này phải tan biến thì mới trở thành tế phẩm, như vậy mới hoàn thành được nghi thức?.


 
Chương 239: Lần Này Thì Là Người Chết Thật Rồi


Nghe sư thúc nói xong, tôi lờ mờ cảm giác rằng mình đã nắm được thông tin gì đó, nhưng mà vẫn thấy rất mơ hồ, nghĩ mãi không ra.  
Tôi không hiểu được, nếu đã muốn làm vật tế, vậy tại sao không trực tiếp ra tay huỷ diệt những hồn thể ấy đi? Như thế chẳng phải đơn giản hơn việc để những hồn thể lấy “sống lại” rồi lại bị kẻ khác g iết chết hay sao?  
Thế này có khác gì cở i quần để đánh rắm, làm chuyện thừa thãi đâu?   
Mà hành động như vậy, tuy rằng bên trên vẫn chưa xuống kiểm soát, nhưng chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, tương đương với việc khiến bản thân mình gánh chịu sự phẫn nộ của mọi người.  
Người đã làm những chuyện này rốt cuộc là một người tài, hay là một kẻ ngốc?  
Đương lúc tôi và sư thúc nhỏ giọng thì thầm, linh hồ kia bèn hất đầu một cái, ném người đang ngậm trong miệng xuống đất.  
Tôi cúi xuống nhìn, ối, lần này vẫn là một người quen.  
Đây chẳng phải là Vương Cường - kẻ đã mất tích mấy ngày nay sao?  
Tôi nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ trong đầu.

Từ sau vụ việc sinh viên nữ nhảy lầu ở Ma thành, những chuyện xảy ra tiếp theo cứ như phản ứng dây chuyền vậy.

Không phải là người sống gặm xác, thì là nhảy sông tập thể.

Mà với mỗi một sự kiện, chúng tôi đều đã từng thảo luận với Vương Cương.  
“Sư thúc, hình như ngay từ đầu chúng ta đã bị ông ta tính kế rồi?”  
Giờ tôi mới nhận ra, tôi và sư thúc đều bị Vương Cường chơi khăm.  
Nhìn vào thì có vẻ như hai chúng tôi đang sắp xếp cho Vương Cường làm việc, nhưng thực tế là chúng tôi vẫn luôn bị đối phương dắt mũi.  
Lúc sư thúc nhìn thấy Vương Cường, vẻ mặt cũng khá tức giận.  
“Chẳng trách khí tức trên người Vương Cường lúc yếu lúc mạnh.

Tôi còn tưởng lý do là ông ta vóc dáng cao to nhưng bản tính lại nhát gan.

Hoá ra là vì để che đậy tử khí trên người.

Tôi đoán không sai, tên Vương Cường này giống Nguyễn Thanh Nhi, đều là người chết còn sống”.  
Dứt lời, sư thúc bèn đến bên cạnh Vương Cường, rồi cúi xuống vén hai mí mắt của đối phương lên để quan sát.  
“Ừm, lần này thì là người chết thật rồi, xác cũng đã thối rữa.

Đi thôi”.  
Sư thúc ngước lên nhìn linh hồ cao lớn trước mặt mình, sau đó quay đầu khoác tay lên vai tôi, ra hiệu cho tôi đi theo.  
Tôi ngơ ra.

Chuyện này còn chưa xong mà, sao lại rời đi?  
“Sư thúc, thế chúng ta mặc kệ những hồn thể kia à?”  
Tôi ngoái lại nhìn những hồn thể ấy, nhẩm tính sơ qua, có lẽ số lượng cũng phải cả trăm.

Lúc này, bọn họ đang đứng ở một nơi không xa và nhìn chúng tôi chằm chằm bằng ánh mắt vô hồn..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom