Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 200: Hành Thi Trận Này Rốt Cuộc Là Sao


Tam Thanh nhìn cảnh tượng trước mặt mà cau chặt mày lại.  
"Thật kỳ lạ, tại sao hành thi trận này vẫn còn ở đây?"  
Tam Thanh như thể có chút khó hiểu.  
Tôi một tay dìu Tam Thanh né những cánh tay thò ra của đám người kia vừa nghi hoặc hỏi một câu.  
"Sư thúc, hành thi trận này rốt cuộc là sao?"  
Nhìn phản ứng của Tam Thanh như thể biết được điều gì đó.  
"Trước khi nhìn thấy cổ thi đó, tôi còn chưa hiểu rõ nhưng giờ tôi đã hiểu được một chút rồi".  
"Còn nhớ tôi đã từng nói ông nội cậu chính là người đã chết được phục sinh không?"  
Mặc dù giọng Tam Thanh nghe yếu ớt nhưng tôi vẫn nghe được rõ.

Nghe Tam Thanh nhắc lại chuyện ông nội tôi chính là người chết được hồi sinh, trong lòng tôi như dậy sóng, khó lòng mà chấp nhận được.  
Tôi không nói gì nữa mà chỉ khẽ gật đầu.  
"Nhà họ Uy có lẽ trong lúc bố trận huyết tế Trương gia thôn đã phát hiện ra phương thức hồi sinh của ông nội cậu.

Chỉ là, bọn chúng còn chưa thực hiện được thành công mà thôi.

Cháu trai, cố gắng nhớ lại xem trên người ông cậu khi đó có điểm nào bất thường không?"  
Nghe xong câu hỏi của Tam Thanh, tôi cơ hồ đã hiểu sư thúc đang muốn nói gì.  
Theo quẻ tượng đã gieo trước đó, ông nội tôi sau khi hồi sinh đã sống thêm hơn mười năm nữa.

Theo lý mà nói thì trong mười mấy năm này, da thịt sẽ xuất hiện những dấu vết kỳ lạ.  
Nhưng tôi cố gắng hồi tưởng lại, từ nhỏ tôi đã thích bám dính lấy ông nội, ăn cùng ông ở cùng ông nhưng chưa từng phát hiện ra điểm nào kỳ lạ.  
Thậm chí đến cả tam hỏa trên vai ông cũng vẫn còn.  
Nhưng Nguyễn Thanh Nhi mà chúng tôi nhìn thấy hôm qua thì không giống như vậy.  
Mặc dù cô ta cũng là người chết được hồi sinh nhưng hồn cô ta không phù hợp với thân xác, da thịt đã bắt đầu có dấu hiệu thối rữa.  
Thấy tôi có vẻ như đã hiểu được điểm mấu chốt bên trong, Tam Thanh mới tiếp tục nói.  
"Bọn chúng chỉ biết cách làm cho âm hồn hoàn dương chứ không biết làm thế nào để xác th1t cũng sống lại.

Nếu không làm được việc này thì cũng chỉ là học đòi, tạo ra những thứ quái dị âm không ra âm dương không ra dương"..

Ngôn Tình Sắc
"Cho nên nhà họ Uy mới tới tìm Hồ tiên.

Cửu Vỹ Hồ tiên này là tiên bảo hộ của ông nội cậu nên tôi đoán chừng đám người nhà họ Uy muốn khai thác thông tin gì đó từ Hồ tiên"..


 
Chương 201: Hành Thi Chứ Không Phải Là Người


Vừa nói chuyện, chúng tôi đã dần thoát ra khỏi vòng vây của đám học sinh kia.  
Tam Thanh quay đầu nhìn vào đám người vẫn đờ đẫn đi theo chúng tôi.  
"Từ khi vào trong ngôi trường này tôi đã không hiểu tại sao những hành thi này cứ đi theo chúng ta nhưng lại không hề tấn công?"  
Tam Thanh dùng từ "hành thi" chứ không phải là "người".  
"Sư thúc, như lời thúc nói thì đám người này đều là hành thi đã chết được hồi sinh lại? Nhưng lúc trước tôi nhìn thấy có người trên vai vẫn còn tam hỏa, không phải người đã chết?"  
Mặc dù hiện giờ tôi không có mắt âm dương nên không biết những người trước mắt là người sống hay người chết nhưng tôi vẫn nhớ lúc chúng tôi mới tới, đám người vây xung quanh không hoàn toàn là một lũ hành thi.  
Thậm chí còn có người đang sống nhăn răng.  
Nghe tôi hỏi vậy, Tam Thanh nhìn tôi với vẻ suy nghĩ sâu xa.  
"Nhà họ Uy có người điều khiển được xác chết, cũng biết những pháp thuật mê hoặc người.

Nếu hai pháp thuật này được thi triển cùng một lúc thì đều có cùng một mục đích.

Trước đó có lẽ bọn chúng muốn dùng đám hành thi và người sống kia để khống chế chúng ta nhưng lại không đạt được kết quả như dự kiến".  
"Ban đầu tôi còn tưởng Nguyễn Thanh Nhi đang giở trò gì đó.

Nhưng vì cô ta cầu xin chúng ta giúp đỡ nên mới mở cho chúng ta một đường lui, nhưng giờ xem ra điều đó không đúng rồi".  
Nói đến đây, Tam Thanh ngừng lại.  
Chưa cần sư thúc tôi lên tiếng, trong lòng tôi đã lờ mờ đoán ra, dường như vấn đề lại nằm ở tôi rồi.  
Quả nhiên, Tam Thanh sau đó vỗ vai tôi.  
"Chẳng trách người có tính cách như Nguyễn Thanh Nhi lại đi cầu xin chúng ta.

Xem ra bí mật về việc hồi sinh của ông nội cậu nằm trên người cậu, cho nên đám hành thi kia mới chống lại mệnh lệnh của "chủ nhân", không đi làm hại cậu mà dường như lại bị cậu thu hút nên muốn đi theo cậu".  
"Trương Ly, xem ra trong cơ thể cậu có một thứ gì đó sắp thức tỉnh rồi.

Mà sự thức tỉnh của nó có thể khiến những hành thi mượn xác hoàn hồn này hoàn toàn sống lại".  
Câu cuối cùng này Hồ đại tiên cũng từng nói với tôi.

Lúc đó Miêu quỷ đã chỉ điểm ra rằng thứ đó chính là vị tiên gia trên người trước giờ chưa từng lộ mặt của tôi.  
Tôi không kìm được mà quay đầu nhìn đám người đang đi theo mình.  
Những hành thi này là những cỗ xác sống, đờ đẫn đi theo tôi, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về tôi..


 
Chương 202: Khinh Thường Câu Hỏi Nghe Rất Thiểu Năng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Sư thúc, những điều sư thúc nói dường như tôi có thể hiểu được.

Nhưng sư thúc cũng từng nói bên trong còn có người sống bị mê hoặc.

Vậy tại sao những người này lại không ra tay với tôi?"
Tam Thanh khẽ mỉm cười.

"Thuật mê hoặc con người đó cũng giống như Nguyễn Thanh Nhi thôi, đều là hành thi mượn xác hoàn hồn".

Tôi trầm mặc hồi lâu, không hỏi thêm câu gì nữa.

Tam Thanh chỉ nói sơ qua nhưng tôi đều hiểu cả.

Vị tiên gia trên người tôi có khả năng hồi sinh hoàn toàn những người đang mượn xác hoàn hồn này!
Cho nên, dù là Nguyễn Thanh Nhi trước đây muốn lấy mạng tôi giờ cũng không thể không cầu hòa với tôi.

Thậm chí những kẻ được cử tới lấy mạng tôi cũng không thể ra tay.

Tôi không khỏi tò mò, vị tiên gia trên người tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Việc mà bao nhiêu thuật sĩ trên đời khát khao làm mà không được thì vị tiên đó lại làm được.

"Sư thúc, trong số các tiên gia thì Hồ đại tiên cũng coi như là một vị tiên có Đạo hạnh rất cao thâm phải không?"
Nghĩ ngợi một lát, tôi lại hỏi Tam Thanh một câu.

Nghĩ lại lúc trước khi Bạch tiên nhận ra sự có mặt của Hồ tiên đã vội vã tháo chạy, tôi đoán chừng địa vị của Hồ đại tiên không phải dạng vừa.

"Xem lời cậu nói kìa, đâu chỉ là cao thâm.

Hồ đại tiên này có thể coi như vị tiên đứng đầu trong Ngũ tiên.

Nếu không phải con Miêu quỷ kia đi theo con đường tà đạo thì nó cũng phải cung kính xếp sau Hồ đại tiên".

Tam Thanh tỏ ra khinh thường câu hỏi nghe rất thiểu năng của tôi...!
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 203: Đúng Là Không Thể Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong!


Vừa nằm xuống gối, tôi đã nặng nề thiếp đi.

Không biết là do quá mệt mỏi hay là do đã trải qua quá nhiều chuyện mà trong mơ tôi gặp rất nhiều người.

Thậm chí tôi còn gặp cả ông nội đang đứng cùng tôi trong một biển hoa, hai chúng tôi cùng dõi mắt nhìn ra xa.

Sau lưng tôi còn có Hồ đại tiên đang đứng đó với dáng vẻ tiên phong Đạo cốt.

Đang mơ thì tôi loáng thoáng nghe ai đó gọi tên mình.

"Trương Ly, Trương Ly,! "  
Giọng nói đó nghe vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tôi nhất thời không thể nhận ra mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu.

"Trương Ly, nói cho tôi biết, cậu có phải là người giữ đèn hay không? Trên người cậu có thứ mà ông nội cậu để lại phải không?"  
Giọng nói đó như có ma lực, trầm trầm bổng bổng khiến tôi cảm giác như đang bước trên mây, toàn thân nhẹ nhõm lâng lâng.

Tôi còn đang nghĩ tại sao cảm giác này lại chân thực đến vậy thì đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn thon dài ôm lấy cổ tôi.

"Trương Ly, nói thật cho tôi biết trên người cậu rốt cuộc có thứ gì? Nếu cậu chịu nói thì cơ thể tôi sẽ thuộc về cậu".

Âm thanh đó truyền tới tai tôi, một thứ gì đó rất lạnh áp sát lưng tôi.

Bị cơ thể lạnh giá đó áp vào người, tôi đột nhiên giật mình tỉnh táo ra một chút.

Cảm giác tiếp xúc này không phải là mơ!  
Tôi cố gắng vực dậy tinh thần nhìn xuống bên dưới.

Là Nguyễn Thanh Nhi?  
Trên người cô ta không một mảnh vải che thân, ôm chặt lấy cổ tôi, đôi mắt ma mị mà đầy mê hoặc nhìn tôi.

Gương mặt trắng bệch mặc dù không hề có chút hồng hào nào nhưng vẫn rất xinh đẹp yêu kiều theo một cách rất đặc biệt.

"Trương Ly, giúp tôi với, giờ tôi sống không bằng chết.

Nếu cậu chịu giúp tôi, cậu bắt tôi làm gì cũng được".

Cánh tay Nguyễn Thanh Nhi ôm lấy tôi ngày càng chặt, khuôn mặt ngày càng áp sát tôi, đôi môi mỏng đỏ tươi còn không ngừng cọ xát vào tai tôi.

Cho dù tôi biết cô ta chỉ là một cỗ thi thể, trên cổ còn có một lỗ hổng đang phân hủy nhưng vẫn bị những cử chỉ khiêu khích của cô ta làm cho "nóng trong người".

Nguyễn Thanh Nhi này trông có vẻ như một công chúa thanh cao kiêu ngạo, nhưng không ngờ lại giỏi làm mấy việc dụ hoặc lòng người như vậy.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!  
Thấy hành động của Nguyễn Thanh Nhi ngày càng ám muội, tôi vội vã nhắm mắt lại rồi cắn vào đầu lưỡi của mình.

.


 
Chương 204: Tôi Bất Giác Đưa Tay Sờ Lên Lưng Mình


Nhưng cũng không biết Nguyễn Thanh Nhi đã dùng pháp thuật gì mà tôi cắn sắp nát đầu lưỡi cũng không thể tỉnh dậy nổi khỏi mộng cảnh.

"Trương Ly, nơi này chỉ có hai ta, cậu không cần phải ngại".

Sau khi nhẹ nhàng thì thầm một câu, hai bàn tay của Nguyễn Thanh Nhi bắt đầu cử động, định cởi áo của tôi!   
Tôi thầm nghĩ lần này không hay rồi, khi tôi đang giãy giụa để thoát khỏi cô ta thì Nguyễn Thanh Nhi như thể nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ nên kinh hãi hét lên một tiếng rồi nhảy lùi ra sau năm bước.

"Cậu! ", Nguyễn Thanh Nhi cơ hồ muốn nói điều gì đó nhưng lại như thể nhớ ra một việc rất đáng sợ nên vội vã đưa tay bịt chặt miệng, sợ mình sẽ lỡ mồm thốt ra điều gì đó.

Tôi quan sát hành động của cô ta với vẻ khó hiểu.

Ban nãy tôi chỉ muốn né Nguyễn Thanh Nhi xa một chút nhưng giờ tôi lại rất muốn hỏi rốt cuộc cô ta nhìn thấy cái gì mà lại sợ hãi như vậy.

Nhưng Nguyễn Thanh Nhi không cho tôi cơ hội đó.

Thấy tôi định mở miệng hỏi, Nguyễn Thanh Nhi hai lòng bàn tay chắp vào nhau rồi "bốp" một cái cho tôi một bạt tai.

Âm thanh đó vừa vang lên, tôi choàng mở mắt nhìn tứ phía.

Hóa ra tôi vẫn đang ở trong căn phòng trọ.

Tam Thanh nằm bên cạnh vẫn ngủ rất ngon giấc.

Tôi bất giác đưa tay sờ lên lưng mình.

Nhưng khi sờ lên lưng tôi bỗng phát hiện ra một điểm cổ quái.

Lúc trước tôi đã đụng độ với Ngũ Quỷ Đài Quan, chúng để lại trên lưng tôi một con dấu rất rõ.

Con dấu này chỗ lồi chỗ lõm, chỉ cần sờ vào là có thể cảm nhận được rõ rệt.

Nhưng ban nãy khi tay tôi chạm vào lưng lại hoàn toàn trơn láng.

Lẽ nào!   
Tôi vội vã nhảy xuống khỏi giường, chạy tới trước gương cởi áo ra xem.

Đập vào mắt tôi là tấm lưng trơn nhẵn không còn dấu vết của Ngũ Quỷ Đài Quan!  
Tôi đứng lặng nhìn tấm lưng nhẵn nhụi của mình trong gương đến thẫn thờ.

Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi căn bản đã quên mất con dấu của Ngũ Quỷ Đài Quan.

Còn tại sao nó lại biến mất thì tôi cũng không biết nữa.

Tôi đứng vặn vẹo trước gương một hồi lâu bởi tôi không thể tự nhìn được hết tấm lưng mình.

Trong lúc vội vã tôi chỉ đành gọi Tam Thanh đang ngủ dậy.

"Sư thúc mau nhìn xem, ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng tôi biến mất rồi phải không?".


 
Chương 205: Nhưng Tại Sao Cô Ta Lại Làm Vậy


Tôi vừa lo lắng vừa háo hức vén áo lên, quay lưng về phía Tam Thanh rồi hỏi.

Bất luận tại sao cái ấn này biến mất thì đây cũng là một việc tốt.

Tam Thanh đang ngủ ngon bị tôi đánh thức nên một lúc lâu vẫn chưa tỉnh ngủ.

"Cái gì mà ấn Ngũ Quỷ Đài Quan? Đây chẳng phải là mắt quỷ sao?"  
Tam Thanh mơ mơ màng màng nói một câu khiến niềm vui ban nãy của tôi như bị dập tắt.

"Mắt quỷ? Mắt quỷ gì cơ?"  
Tôi lập tức trở nên lo lắng, lẽ nào ấn Ngũ Quỷ Đài Quan mới đổi hình dạng? Có khi nào điều đó có nghĩa tôi sắp thăng thiên rồi?  
"Ừm, ở đây này, trên huyệt Phong Môn có một cái mắt quỷ, không có gì ghê gớm cả".

Nói rồi, Tam Thanh ngáp dài một cái.

Nhưng đang ngáp dở, đột nhiên Tam Thanh như chợt bừng tỉnh, không ngáp nốt nửa cái còn lại nữa mà hỏi.

"Không đúng, ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên người cậu bị thay bằng mắt quỷ từ khi nào vậy?"  
Ban nãy tôi còn đang không hiểu đầu đuôi chuyện này là sao, nhưng khi nghe thấy ba chữ "huyệt Phong Môn" thì tôi đã hiểu ra tất cả.

Mặc dù tôi đã nhắc tới chuyện bị cổ thi đè trong đường hầm với Tam Thanh nhưng lúc đó thời gian gấp gáp nên tôi vẫn chưa có thời gian để kể rõ từng chi tiết.

Đặc biệt là khi huyệt Phong Môn của tôi bị cổ thi đó chọc vào.

Chuyện này đến tôi còn quên bẵng đi nên đương nhiên là chưa kể với Tam Thanh.

Cho nên khi Tam Thanh nhìn thấy mắt quỷ trên huyệt Phong Môn của tôi, nhất thời không hiểu nguyên do cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng lúc này trong lòng tôi đã hiểu rõ, việc ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng và mắt âm dương của tôi biến mất chỉ e là có liên quan đến cổ thi nghìn năm kia.

Nhưng tại sao cô ta lại làm vậy?  
Nếu là muốn giúp tôi hóa giải ấn Ngũ Quỷ Đài Quan thì tại sao lại thêm vào cho tôi một mắt quỷ cơ chứ?  
"Sư thúc, tôi không nhìn được rõ hình dạng của mắt quỷ đó, sư thúc chụp ảnh cho tôi xem được không?"  
Tôi càng không thấy được nó thì trong lòng càng lo sợ.

Tam Thanh cũng biết đây không phải chuyện nhỏ nên thoáng chốc đã tỉnh ngủ, lôi điện thoại ra chụp ảnh phần lưng cho tôi xem.

"Ủa? Sao chiếc điện thoại này của tôi lại bị trục trặc thế nhỉ?"  
Sau khi chụp xong, tôi đang định xem ảnh thì Tam Thanh lại cầm lấy chiếc điện thoại không buông.

"Tại sao mắt quỷ này lại không hiện lên trong máy ảnh nhỉ? Hay là do điện thoại của tôi quá xịn nên có tính năng lọc?".


 
Chương 206: Mọi Người Đều Biết Quỷ Không Có Bóng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lúc ở Vọng Tiên Các, Tam Thanh không ít lần làm những chuyện lừa gạt, cho nên sư thúc tôi không có gì ngoài điều kiện, điện thoại đương nhiên cũng phải dùng loại tốt nhất.

Nhưng lúc này Tam Thanh đang giữ khư khư chiếc điện thoại, suy nghĩ mãi mà không hiểu.

"Rõ ràng là chụp được cả tấm lưng của cậu, nhưng sao chỉ có cái mắt quỷ đó là không chụp được?"  
Tam Thanh hoang mang ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi kinh ngạc, vội vã cầm điện thoại lên xem.

Quả thực trong bức ảnh toàn bộ phần lưng của tôi được chụp lại nhưng hoàn toàn nhẵn nhụi không chút dấu vết nào.

Đừng nói là mắt quỷ, đến cả một cái nốt ruồi cũng không có.

"Sư thúc, thử dùng điện thoại của tôi chụp lại xem sao".

Tôi vẫn chưa từ bỏ, móc điện thoại của mình ra để thử nhưng bất kể dùng cách nào, cho dù chúng tôi lấy hai tấm gương chiếu vào thì cũng chỉ nhìn thấy tấm lưng nhẵn bóng của tôi chứ chẳng hề thấy mắt quỷ.

Lần này cả hai chúng tôi đều sững sờ.

"Sư thúc, thúc thử nhìn lại xem, hay là ban nãy thúc chưa tỉnh ngủ chứ trên lưng tôi thực ra không có mắt quỷ nào cả".

Trước đây ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng tôi còn không kỳ dị như thế này, tôi không khỏi nghi ngờ Tam Thanh hoa mắt nhìn nhầm.

"Hừ, sư thúc cậu những việc khác không nói nhưng mắt phải mười trên mười đấy nhé.

Đến cả sư phụ cậu còn phải bái phục sự tinh tường của tôi, vậy mà cậu lại dám nghi ngờ?"  
Hai chúng tôi loay hoay một lúc lâu vẫn không thể nào soi ra được cái mắt quỷ đó, Tam Thanh đã có chút bực dọc nay lại bị tôi nghi ngờ là nhìn gà hóa cuốc nên càng giận hơn.

"Vậy thì kỳ quá, tại sao lại không chụp được ảnh của nó vậy? Lẽ nào mắt quỷ này là một vật thuộc âm?"  
Thấy Tam Thanh hốt hoảng, tôi thậm chí còn hoảng hơn, rầu rĩ lẩm bẩm.

Mọi người đều biết quỷ không có bóng.

Trong lúc lo lắng tôi buột miệng thốt ra một câu khiến Tam Thanh như nhớ ra điều gì đó.

"Vật âm? Ồ, cháu trai, cháu vừa nói đúng trọng tâm đấy.

E là mắt quỷ này thực sự là một vật âm!"  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 207: Sư Thúc Thúc Định Lấy Mạng Tôi Saoquot;


Vừa nghe Tam Thanh nói đây là vật âm, tôi lập tức cảm thấy lạnh sống lưng như thể có một con quỷ đang ngồi trên lưng tôi vậy.  
Tam Thanh hiểu nhiều biết rộng hơn tôi, sư thúc tôi chống cằm ra chiều suy nghĩ một lát rồi nói.  
"Việc này vẫn chưa nói chắc được, trước đây tôi từng nghe các huynh đệ tán gẫu và nhắc tới nó.

Họ nói có người sẽ cho vật âm lên người để tăng cường Đạo hạnh, nhưng tôi chưa từng tận mắt chứng kiến.

Nếu mắt quỷ trên người cậu thực sự là vật âm thì đúng là lần này tôi mới được mở mang tầm mắt".  
Nói rồi, Tam Thanh thậm chí còn có vẻ phấn khích muốn thò tay ra sờ cái mắt quỷ trên lưng tôi.  
Nhưng Tam Thanh còn chưa kịp động vào thì tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng ngứa ngáy như thể có ai đang nắm lấy cột sống tôi khiến tôi không thể cử động nổi.  
Đồng thời, Tam Thanh sau lưng tôi cũng hít một hơi lạnh như thể vừa nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ nên lập tức né sang đứng bên cạnh tôi.  
Tam Thanh vốn đang bị trọng thương, muốn ngồi xuống cũng khó khăn thế mà ban nãy lại phản ứng nhanh lẹ như vậy.

Điều đó khiến tôi không khỏi nghi ngờ rốt cuộc Tam Thanh đã nhìn thấy cái gì mà quên luôn cả vết thương trên người?  
"Thứ gì vậy, cái mắt quỷ này là vật sống sao?"  
Tôi còn đang định hỏi sao cái mắt quỷ này lại sống được chứ, nhưng những cơn vừa đau vừa ngứa trên lưng khiến tôi hít thở thôi cũng khó khăn chứ đừng nói là mở miệng nói chuyện.  
Một lúc sau, chân tay tôi mới có lại chút cảm giác, lúc này toàn thân đã toát mồ hôi lạnh.  
"Sư thúc...!thúc định lấy mạng tôi sao..."  
Trán tôi toát mồ hôi, bất mãn trợn mắt nhìn Tam Thanh.  
"A, cái mắt quỷ sau lưng cậu lườm tôi thì cũng thôi đi, giờ đến cậu cũng lườm tôi sao? Nếu không phải tôi phản ứng nhanh thì ban nãy tôi đã bị hồn phi phách tán rồi!".

ngôn tình sủng
Tôi quay người lại mới phát hiện Tam Thanh mặt mũi trắng bệch như thể đang kinh sợ điều gì đó.

Giờ lại nghe Tam Thanh nói vậy, tôi mới biết ban nãy khi toàn thân tôi ngứa ngáy khó chịu chính là lúc con mắt quỷ kia mở ra!  
"Mẹ nó, đúng là thiên hạ rộng lớn việc kỳ lạ gì cũng có.

Tôi mới từng nghe qua có người muốn làm phép mượn vật âm lên người để tăng cường Đạo hạnh.

Nhưng giờ xem ra âm v@t này lại đang mượn cơ thể cậu.

Trương Ly, rốt cuộc trên người cậu đang giấu thứ bảo vật gì? Đến cả vật âm cũng chọn cậu".  
Sau khi thoát được mắt quỷ, Tam Thanh lúc này mới nhớ ra những vết thương trên cơ thể nên vừa nghiến răng nghiến lợi đi về phía giường vừa không ngừng than thở..


 
Chương 208: Có Liên Quan Gì Tới Mẹ Tôi Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Có điều vẫn may, cái mắt quỷ này hình như mới lên người cậu nên chưa hoàn toàn thích ứng, vừa mở đã đóng lại ngay.

Nếu không thì ban nãy còn lâu tôi mới né được".

Sau khi chui lại vào ổ, Tam Thanh mới thở dài thườn thượt.

Còn tôi thì càng không nhìn thấy được mắt quỷ thì lại càng muốn nhìn thấy nó.

Nhưng tôi thử thêm mấy lần vẫn không được.

Loay hoay một lúc lâu, tôi đau mỏi cả người nên cuối cùng chỉ đành đặt mông ngồi phịch xuống giường.

"Sư thúc, mắt quỷ này có lẽ là do cổ thi nghìn năm đó đóng dấu lên người tôi.

Thúc nói xem cổ thi này rốt cuộc có nguồn gốc ra sao.

Đã chết cả nghìn năm rồi mà vẫn có thể hoàn hồn? Hơn nữa..."
Nói đến đây tôi có chút do dự.

"Hơn nữa cậu thấy nó trông vô cùng giống mẹ cậu, đúng không?"
Tam Thanh là người vô cùng nhạy bén, thấy tôi ngập ngừng thì lập tức đoán ra điểm khúc mắc.

Lúc Hắc Bạch Hỷ quỷ khiêng mẹ tôi ra khỏi Trương gia thôn, Tam Thanh cũng nhìn thấy.

Theo lý mà nói, nếu không có mắt âm dương thì sẽ không nhìn thấy hình dạng của hồn thể.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, đêm đó họ đều nhìn thấy Hắc Bạch Hỷ quỷ, lại còn nhìn rõ hồn thể của mẹ tôi trong quan tài.

"Sư thúc, có phải mẹ tôi vẫn còn sống không? Cổ thi đó...!
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 209: Sao Tôi Cứ Cảm Thấy Có Gì Đó Không Ổn Nhỉ”


Năm 1995 tôi vẫn chưa ra đời, đương nhiết không biết cặn kẽ sự tình khi đó, hơn nữa Tam Thanh cũng chưa xuống núi và cũng chỉ nghe nói chứ không đi thăm dò chi tiết.

“Tôi chỉ biết sau đó phía trên đưa ra lời giải thích như sau, đám người đó bị chó dại cắn, bị bệnh chó dại nên mới gặp ai cũng cắn nhưng cháu trai, cậu đã từng gặp con chó dại nào mà cắn người ngay đêm đó chưa?”  
Tam Thanh nằm trên giường nhìn lên trần nhà, rõ ràng là Tam Thanh cũng cảm thấy nghi ngờ về chuyện này.

Nếu như là trước đây thì có thể tôi sẽ tin cách nói này thật nhưng giờ sau khi tận mắt chứng kiến cổ thi hoàn hồn thì tôi cảm thấy không thể chấp nhận được cách giải thích như vậy.

“Cháu trai, sao tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?”  
Tôi đang thảo luận vấn đề cổ thi thì Tam Thanh nằm trên giường đột nhiên bật ra một câu nói.

“Không ổn ở đâu? Chắc chúng ta chưa bao giờ trải qua những chuyện mà mấy ngày qua phải trải qua chăng?”  
Sau khi tới Ma thành thì mỗi một sự việc đều quỷ dị, bất thường và sớm đã vượt khỏi nhận thức của chúng tôi.

Giờ Tam Thanh nói một câu ‘không đúng’ khiến tôi cảm thấy mới thật sự là không ổn.

“Không phải, cậu không hiểu ý của tôi”.

Tam Thanh nhất thời không biết phải giải thích như thế nào, do dự một lúc gãi đầu sau đó nghiêm túc nhìn tôi.

“Sao tôi cảm thấy hình như chúng ta bị lợi dụng ấy? Không, không chỉ chúng ta mà cả nhà họ Uy, tất cả đều trở thành quân cờ của người khác”.

Đôi mắt Tam Thanh trở nên vô cùng nghiêm túc khiến tôi cũng đanh mặt.

“Sư thúc, sư thúc nói rõ hơn được không, ai lợi dụng chúng ta?”  
Tam Thanh trầm tư một lúc, không trả lời câu hỏi của tôi.

“Tôi bỗng cảm thấy Hồ tiên không phải là mục tiêu của bọn họ mà chính là cổ thi!”  
Tôi bỗng ngây người.

Đúng là, lúc Uy Chấn Tử vào trong động chẳng buồn nhìn cổ thi lấy một lần mà chỉ toàn nói về Hồ tiên.

Vậy nên chúng tôi mới tưởng rằng nhà họ Uy muốn Hồ tiên nhập đường nên mới tới đây.

Còn về mục đích thì càng không cần phải nói, Hồ tiên đạo hạnh cao thâm, có được đại tiên, năng lực của nhà họ Uy đương nhiên cũng sẽ thuận buồm dâng cao.

Nhưng điều không ai ngờ là Uy Chấn Tử đích thân lộ diện không những không thu phục Hồ tiên mà ngược lại còn bị cổ thi ăn mất!.


 
Chương 210: Tôi Nghe Cũng Cảm Thấy Đơn Giản Quá


“Sư thúc, ý của sư thúc là cả chúng ta và Uy Chấn Tử chỉ là mồi nhử sao?”  
Tôi mơ hồ hiểu ra ý của Tam Thanh.

Tam Thanh trầm ngâm một lúc, sau đó lẳng lặng gật đầu, một lúc sau, Tam Thanh lại hỏi tôi một câu.

“Cháu trai, cậu có biết Thi giải tiên không?”  
Tôi ngây người, mơ hồ có chút ấn tượng về cái tên này, hình như trong cuốn ghi chép của ông tôi từng nhắc tới.

Người thi giải thì dùng hình tượng giả mà chết còn thực sự là chưa.

Tôi chau mày, suy nghĩ một lát.

“Sư thúc, ý của sư thúc là cổ thi này là Thi giải tiên sao? Nhưng không đúng, tôi nhớ trong cuốn sổ ghi chép của sư phụ có nhắc, nói rằng Thi giải tiên giống như người sống, chân tay không xanh, da không nhăn, đến cả tóc và móng cũng không ngừng mọc dài, khác hoàn toàn với cổ thi mà hôm qua chúng ta nhìn thấy”.

Tam Thanh nhắc vậy tôi mới cảm thấy cổ thi này có nét giống với Thi giải tiên nhưng không quá giống.

“Đúng là không quá giống so với Thi giải tiên mà tôi biết, nhưng ngoài cách giải thích đó ra thì tôi thực sự không nghĩ ra được cách nào nữa”.

Tam Thanh cũng tự mâu thuẫn với chính mình rồi vuốt cằm như đang nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được gì.

“Thôi bỏ đi, đợi tôi đỡ hơn chút sẽ gieo một quẻ xem có thể tìm ra manh mối gì không.

Nếu đúng là Thi giải tiên thì  tôi cảm thấy việc cô ta bám lấy cậu chưa chắc đã là chuyện xấu, dù sao thì cũng là người tu đạo thành tiên mà”.

Cũng không biết là Tam Thanh đang an ủi mình hay là an ủi tôi mà khiến tôi nghe cũng cảm thấy đơn giản quá.

“Sợ là sợ kẻ điều khiển nhà họ Uy nhắm vào Thi giải tiên này thì sau này chúng ta khó mà sống yên ổn được”.

Mặc dù Tam Thanh đang cân nhắc nhưng giọng nói không hề nghe được bất kỳ sự lo lắng nào.

“Đi một bước tính một bước đi! Ít nhất thì tới thời điểm hiện tại, cổ thi đó không để kẻ khác động vào cậu, nếu không đã không giải ngũ quỷ nhấc quan trên người cậu và còn để lại một quỷ nhãn bảo vệ nữa”.

Tôi đó, sau khi ông Tôn bỏ lại chúng tôi thì không có tin tức gì nữa.

Tôi và Tam Thanh cũng thảo luận xem rốt cuộc hành động của ông Tôn có nghĩa là gì nhưng cuối cùng vẫn chẳng ra được kết quả.

“Đối với sư huynh của tôi thì tôi cũng không hiểu nổi, nhưng bất luận thế nào thì tôi chỉ biết rõ một điều đó là chắc chắn sư huynh sẽ không làm hại chúng ta”.

Tam Thanh vừa vận khí trị thương vừa tổng kết như là đúng rồi.

Đối với Tam Thanh mà nói, phải làm kẻ địch với Tam Thanh là kết quả xấu nhất, đương nhiên, đối với tôi cũng vậy.

.


 
Chương 211


Vì vậy tôi không hề phản bác lời nói của Tam Thanh.

Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy ông Tôn không hề đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.

Lúc còn trong động của cổ thi, từ lời nói và hành động của ông ấy khiến tôi luôn cảm thấy dường như ông ấy biết nội tình liên quan tới cổ thi này, hơn nữa lần, mục đích lần này gọi chúng tôi tới là để khiến tôi đánh thức cổ thi kia.

Tôi không khỏi cảm thấy nghi ngờ, chuyện mà đến cả Uy Chấn Tử còn không giải quyết được thì sao ông Tôn đi cùng lại có thể biết tiến lùi đúng lúc như thế?  
Tôi đang thầm suy đoán thì đột nhiên có người gõ cửa phòng.

Tôi và Tam Thanh đồng thời cảnh giác nhìn về phía cửa.

“Giờ này mà còn ai tới gõ cửa phòng chúng ta thế?”  
Trong Ma thành này, hai chúng tôi không có người thân, đương nhiên sẽ không thể có người tới tìm chúng tôi được.

“Lẽ nào là sư phụ sao?”  
Tôi kinh ngạc, sau đó là vui mừng, người biết chúng tôi ở đây cũng chỉ có ông Tôn mà thôi!  
Đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới.

Nhưng tôi đã trợn tròn mắt khi mở cửa ra.

“Uy Tinh?”  
Nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt, tôi cảm thấy không hiểu rồi vô thức nhìn về phía sau cô ta.

“Không cần nhìn Trương Ly, tôi tới một mình”.

Có lẽ do sự việc buổi tối quá sốc nên khiến Uy Tinh vốn kiêu ngạo giờ trở nên nhẹ nhàng, ngượng ngùng hơn nhiều.

Việc cô ta tới và phản ứng như vậy khiến tôi cảm thấy kinh ngạc.

Sau khi ngây người, tôi mới nghĩ ra mời cô ta vào trong.

Nhìn thấy Uy Tinh, Tam Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra.

Chỉ thấy Tam Thanh cười tôi với vẻ xấu xa và nói với Uy Tinh.

“Cô tới tìm Trương Ly bàn về đám cưới phải không?”  
Một câu nói mà khiến Uy Tinh đỏ bừng mặt.

“Sư Thúc, sư thức vận công vào tới tận não rồi nên bị tẩu hỏa nhập ma sao?  
Chuyện đám cưới của chúng tôi có gì phải nói chứ?”  
Tôi nhất thời cảm thấy tức giận, từ sau khi tâm ý giao hòa với Liễu Nguyệt Như, tôi không còn nghĩ gì khác về chuyện tình cảm nữa, vậy nên tôi luôn giữ khoảng cách với những cô gái khác để tránh gặp phiền phức không dễ giải quyết.

.


 
Chương 212


Thế mà Tam Thanh lại nói đùa kiểu đó trước mặt hai chúng tôi.

Nếu như cô gái có tâm tư mà nói vậy thì tôi biết ăn nói thế nào?  
Thấy tôi cuống cuồng thì Tam Thanh càng cười vui vẻ hơn.

Uy Tinh là người thông minh, suy nghĩ luôn thông suốt nên khi thấy phản ứng của tôi như vậy thì cô ta cũng hiểu ra được ý tứ của tôi.

“Trương Ly, anh không lo lắng.

Tôi tới đây là để nói với anh tôi đã giao Phượng Giản ra rồi".

Không biết tại sao khi Uy Tính nói điều này thì như có cảm giác thất vọng và tiếc nuối nên khẽ thở dài đồng thời liếc nhìn tôi với vẻ chần chừ.

Tôi không để ý nhiều tới hành động của Uy Tinh mà ngược lại càng cảm thấy hứng thú với cô ta hơn.

“Giao Phượng Giản rồi sao? Giao cho ai?”  
Tối đó người giấy cầm Phượng Giản tới tìm tôi ép tôi vào giao Long Giản ra.

Khi đó tôi tò mò không biết kẻ khống chế người giấy là ai, giờ có cơ hội biết điều đó từ Uy Tinh nên đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua.

Nào ngờ Uy Tinh chỉ lắc đầu.

“Tôi cũng không biết, tối đó sau khi tỉnh lại thì có kẻ đã khống chế người giấy cầm Long Giản tới tìm tôi.

Đạo sư Tôn nói rằng nếu như đồng ý kết hôn với anh thì nhận Long Giản, còn nếu không đồng ý thì giao Phượng Giản ra, vì vậy…”  
Nói tới đây, Uy Tinh nhìn tôi với vẻ sâu xa.

Tôi sững sờ.

Đợi đã, Uy Tinh nói gì? Người giấy cầm Long Giản tới tìm cô ta?  
Tôi quay ngoắt qua nhìn Tam Thanh và bắt gặp ánh mắt đanh lại của Tam Thanh.

Nếu những gì Uy Tinh nói là thật thì dù ai nộp Giản ra, thứ trong tay người giấy chắc chắn có một cái là giả hoặc có thể là tất cả đều là giả.

Nếu là giả thì chẳng lẽ cả hai chúng tôi đều bị lừa cả sao?  
Nhất thời, một luồng khí lạnh từ dưới chân xộc lên khiến tôi cảm thấy hoảng loạn.

Long Giản có ý nghĩa to lớn với tôi, giờ bị người khác dùng thủ đoạn cướp mất thật đúng là không thể bỏ qua!  
“Sư thúc, lẽ nào Long Phượng Giản không chỉ có một cặp?”  
Tôi tự an ủi mình rằng có thể Long Phượng Giản không chỉ có một cặp, nếu mà như vậy thì cũng không phải quá thiệt.

Nhưng Tam Thanh chỉ lắc đầu.


 
Chương 213: Chúng Ta Đã Dễ Dàng Bị Lừa Rồi!”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Thiên Long địa Phượng đương nhiên là độc nhất vô nhị.

Nếu có nhiều Long Phượng Giản thì bao nhiêu rồng kết hợp với bao nhiêu phượng đây? Tới khi đó không xảy ra sơ suất mới lạ, đối với bảo vật của đất trời như Long Phượng đương nhiên chỉ có một cặp mà thôi”.

Nghe thấy vậy tôi bỗng trùng lòng.

“Vậy thì người giấy cầm Long Phượng Giản tối đó quả nhiên là giả! Chúng ta đã dễ dàng bị lừa rồi!”
Tôi vô cùng hối hận, đêm đó khi ra ngoài thì tôi đã không còn mắt âm dương nữa vì vậy không thể nhìn thấy linh khí trên Giản, đương nhiên không thể phân biệt được đâu là Giản giả đầu la thật, chỉ là khi nhìn thấy Phượng Giản đó tôi vô thức cho rằng là thật mà không hề nghĩ nó là giả.

Thế nhưng Tam Thanh lại lắc đầu.

“Cháu trai, tối đó tôi bảo cậu giao Long Giản ra đương nhiên là đã xác định thứ trong tay đối phương là Phượng Giản thật, Phượng Giản trong tay người giấy và Long Giản trên người cậu dù có sự khác nhau về linh khí của trời đất nhưng khí tức thì giống nhau”.

Sợ tôi không tin nên Tam Thanh lại quay qua hỏi Uy Tinh.

“Lúc cô giao Phượng Giản ra, có xác nhận được Long Giản trong tay đối phương là thật không.

Uy Tinh gật đầu nghiêm túc.

“Đương nhiên rồi, một thứ quan trọng như vậy, tôi không thể nào tùy tiện giao ra được, không chỉ có đạo sư Tôn giúp tôi xác nhận thật giả mà tự tôi cũng có thể cảm nhận được Long Giản trong tay người giấy và Phượng Giản trên người tôi có sự phản ứng với nhau”.

Như vậy thì chắc chắc chuyện này có điểm kỳ lạ.

Ba người chúng tôi nhìn nhau, không ai giả thích được rốt cuộc là chuyện gì.

Cuối cùng thì Uy Tinh cũng phá vỡ sự im lặng.

“Trước mắt chưa quan tâm tới việc thật giả của Long Phượng Giản nhưng Trương Ly, tôi tới chỉ để nhắc anh một câu, ông nội tôi chết đột ngột, hồn bay phách tán, nhà họ Uy đã đổ hết chuyện này lên người anh để tính sổ rồi, sau này anh ra vào cũng cần cẩn thận”.

Tôi không hề ngạc nhiên khi nghe Uy Tinh nói vậy.

Tôi và nhà họ Uy vốn là nước với lửa, không đội trời chung thì thêm một mối thù mới cũng chẳng hơn kém gì.

“Cô đặc biệt tới đây là để nói điều này với tôi sao? Cô cũng là người nhà họ Uy, sao lại giúp tôi?”
Tôi nheo mắt, bỗng cảm thấy nghi ngờ với việc Uy Tinh tới đây.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 214: Cô Ta Không Hề Sai


Uy Tinh không đợi tôi lên tiếng mà tự nói tiếp.   
“Từ khi tôi hiểu chuyện, bố mẹ tôi thường nói với tôi một câu, rằng tôi mang mệnh cách của phượng hoàng, sinh ra là để phụ tá anh thành rồng, vì vậy từ nhỏ tôi đã biết tôi có một vị hôn phu tên là Trương Ly”.   
Nói tới đây, Uy Tinh ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ u ám.   
Cô ta nói vậy khiến tôi càng sững sờ hơn.   
Tôi chờ đợi Liễu Nguyệt Như mười năm, không ngờ Uy Tinh cũng đợi tôi mười năm?  
Như vậy thì tôi đã mơ hồ hiểu ra vì sao năm đó ông nội tôi lại cải mệnh làm trái ý trời, không tiếc hao tổn dương thọ là để cho tôi lựa chọn Liễu Nguyệt Như.   
Có lẽ là do ân oán giữa nhà họ Trương chúng tôi và nhà họ Uy quá sâu sắc và kéo dài nên ông nội không cam tâm khiến tôi phải chịu mệnh cách như vậy và trở thành kẻ xấu như nhà họ Uy.   
Nhớ tới ông nội, tôi bỗng cảm thấy đau lòng rồi lại nghĩ tới việc Uy Tinh lừa tôi và Tam Thanh vào trong động cổ thi, hại Tam Thanh suýt nữa mất cả mạng thì tôi càng nhìn Uy Tinh với ánh mắt căm hận hơn vài phần.   
“Anh không cần nhìn tôi như vậy.

Từ nhỏ tôi đã hiểu âm dương nên biết được nhân quả không thuận theo ý người.

Anh không muốn có liên đới gì tới tôi, tôi càng không muốn.

Vì vậy hôm đó tôi mới lừa anh, dụ anh vào trong động cổ thi ở dưới tòa ký túc xá”.   
Có lẽ là cảm thấy đau đớn vì cái nhìn đầy hận thù của tôi nên khuôn mặt xinh đẹp của Uy Tinh trắng bệch, sau đó cô ta đứng thẳng người, tỏ ra lạnh lùng.  
“Ông nội đã hứa rằng, nếu tôi có thể thu phục được tiên bảo hộ của ông nội anh thì sẽ giúp tôi giải trừ mệnh Phượng, như vậy cuộc đời này của tôi sẽ do tôi nắm giữ, không còn bị vận mệnh ràng buộc nữa”.   
Câu nói đó của Uy Tinh nghe vô cùng chân thành.   
Nghe cô ta nói xong tôi bỗng cúi đầu im lặng.   
Mặc dù vận mệnh đã sớm được viết trên sổ sinh tử nhưng thử hỏi có mấy người cam tâm để cho vận mệnh điều khiển chứ?  
Giống như nhà họ Uy muốn vận hành đại trận thống trị thiên hạ chẳng phải là vì để cải mệnh làm trái ý trời, muốn nắm giữ vận mệnh của mình sao.   
Những điều mà ông nội làm cho tôi cũng chẳng phải sao?  
Vì vậy, để nắm giữ vận mệnh của chính mình, Uy Tinh đã lừa tôi và Tam Thanh vào động cổ thi, nói kỹ ra thì cô ta không hề sai.   
“Giờ cả hai người đã giao Long Phượng Giản, dù mệnh cách không thay đổi nhưng ít nhiều cũng đã giải quyết được sự ràng buộc về nhân duyên giữa hai người.

Hơn nữa giờ Trương Ly cũng đã có người trong lòng nên tôi nghĩ sự xuất hiện người trong lòng cô cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.   
Tam Thanh cảm thấy thổn thức khi nghe Uy Tinh nói như vậy.

Thấy tôi không nói gì nên Tam Thanh liền mở miệng hóa giải bầu không khí ngượng ngùng.

.


 
Chương 215


Nghe Tam Thanh nói rằng tôi đã có người mình yêu thì tôi bỗng thấy khuôn mặt cô ta khẽ run lên, sau đó cô ta quay người, mở cửa định bỏ đi.   
Trước khi đi, Uy Tinh hơi khựng lại và nói nhỏ với tôi.   
“Trương Ly, đợi đến khi anh có thể cải mệnh trái ý trời thì tôi hi vọng anh có thể tới giúp tôi”.   
Sau khi nói một câu khó hiểu thì Uy Tinh đóng cửa bỏ đi không chút do dự.   
Đợi cô ta rời khỏi, một lúc sau Tam Thanh mới thở dài thườn thượt.   
“Cậu nói xem, bản thân không đẹp trai bằng tôi mà vướng đào hoa nhiều thế.

Nếu mà cậu còn đẹp nữa thì những cô gái chắc sẽ khó sống nổi mất”.   
Tôi nhìn Tam Thanh với vẻ khó hiểu, nhất thời không hiểu ý tứ của Tam Thanh.   
“Vừa rồi cô ta cũng nói rồi đấy, số mệnh nhân quả trước giờ đâu phải ở lòng người.

Mệnh cách của hai người, dù không còn là Long Phượng Giản nữa thì vốn cũng là tương sinh tương hỗ, nhưng do cậu có ông nội giúp cải mệnh, thay cậu tạo thêm một con đường nữa nên mới có thêm Liễu Nguyệt Như, nhưng Uy Tinh không đơn giản vậy đâu nhé”.   
“Khi hai người chưa gặp nhau còn đỡ, giờ gặp rồi, do mệnh cách hấp dẫn thì dù là không có tình cảm, e rằng cũng sẽ rung động”.   
Tam Thanh nhìn ra cửa lắc đầu với vẻ tiếc nuối giống như tiếc rẻ bông hoa nhài mà bị cắm bãi phân trâu vậy.   
“Nếu cô gái này mà động lòng với cậu thì sau này có muốn tìm đối tượng khác cũng khó.

Nếu không thì tại sao người ta lại nói là muốn nhờ cậu giúp người ta cải mệnh cách chứ?”  
Nói xong, Tam Thanh lại liếc nhìn tôi.   
“Có điều, giờ đến mắt Âm Dương cậu cũng không có thì lấy cái gì ra mà cải mệnh cách?”  
Sau khi tấn công tôi thì Tam Thanh chẳng buồn quan tâm nữa bèn quay người rúc vào trong chăn.   
Hai ngày trôi qua, bề ngoài nhìn Ma thành khá yên bình, không sóng gió.

Trong thời gian đó tôi cũng đã đi tới trường của Uy Tinh nhưng ngôi trường đã chuyển sang chế độ quản lý kín, không để cho người ngoài tự tiện vào trong.   
Tôi thử tìm Vương Cường cất nhắc cho tôi vào nhìn một cái nhưng hình như Vương Cường đã mất tích từ tối hôm đó, hai ngày liền tôi chẳng thấy ông ta đâu.   
“Người anh em, đội trưởng đội bảo vệ Vương Cường của mọi người mấy ngày này đi đâu thế?”  
Nhân lúc đang lên lớp, không có ai ra vào nên tôi đã giả vờ châm nhờ lửa với bảo vệ kia và đồng thời đưa cho cậu ta một điếu.   
Đàn ông mà cùng hút thuốc thì khoảng cách tự dưng biết mất đi nhiều.

Tôi nhân cơ hội bèn nghe ngóng tình hình.   
“Anh quen Vương Cường à?”.


 
Chương 216: Những Kẻ Đó Là Người Chết!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Người bảo vệ phả ra một ngụm khói rồi nheo mắt nhìn tôi.   
“Cũng coi như quen biết,  trước đây có qua lại.

Nói thật là ông ta nợ tôi ít tiền, nếu không tôi cũng chẳng tìm đến trường làm gì, có phải không?”  
Tôi giả vờ thở dài phiền muộn.   
Nghe tôi nói vậy, người bảo vệ không còn cảnh giác nhiều nữa, thậm chí còn chậc lưỡi với vẻ đồng cảm.   
“Chậc chậc, đúng là đáng thương, có lẽ anh sẽ không lấy lại được tiền đâu”.   
“Hả? Sao lại nói như vậy?”  
Tôi nghe thì biết có vẻ như người bảo vệ này biết gì đó nên vội sà tới, nhét cả nửa bao thuốc còn lại vào tay cậu ta.   
Có được chút lợi lạc, người bảo vệ cười híp cả mắt và nhét thuốc vào túi.

Cậu ta nhìn xung quanh rồi mới ghé vào tai tôi nói nhỏ.   
“Đừng thấy Vương Cường bình thường ngay ngắn đàng hoàng, nhát gan mà nhầm vì khi hành sự có nhiều điều kỳ quái lắm!”  
“Tối đó không phải là nhà  trường nói sẽ sửa sang lại ký túc xá và kêu toàn bộ nữ sinh ở toà nhà đó rời đi sao? Đêm đó Vương Cường trực ban, kết quả là, có giáo viên nhìn thấy lúc nửa đêm Vương Cường dẫn theo hai mươi mấy người lượn lờ trong trường.

Ông ta đi trước, hơn hai mươi người kia đi sau…”  
Nói tới đây, tôi bỗng cảm thấy có dự cảm chẳng lành.   
“Thực ra ban đầu vốn không có gì, thi thoảng có học sinh không nghe lời, ban đêm trèo tường bị chúng tôi bắt lại thì chúng tôi cũng sẽ phạt bọn nhỏ bằng cách bắt làm vài việc vặt.

Nhưng khi giáo viên kia bước tới chào hỏi thì phát hiện những người phía sau Vương Cường không phải là người bình thường”.   
Nói tới đây, người bảo vệ cảm thấy sợ hãi bèn rụt cổ lại.   
“Không phải người bình thường sao? Lẽ nào còn có người chết à?”  
Thấy cậu ta chần chừ không nói gì thì tôi cảm thấy sốt ruột và cố tình nói đùa để dụ cậu ta nói tiếp.   
“Suỵt, anh nói nhỏ một chút! Đúng là bị anh nói đúng đấy! Những kẻ đó là người chết!"  
Tuy bây giờ đang là ban ngày, nhưng nhắc đến từ “người chết” vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.  
Lúc trước, khi còn nhìn thấy ma thì tôi không cảm nhận được gì nhiều.

Nhưng từ sau khi không còn mắt Âm Dương, cảm giác này lại trở nên mãnh liệt vô cùng.  
Trông thấy anh bảo vệ rùng mình vì sợ hãi, tôi cũng run rẩy theo.  
“Nghe vị ấy bảo rằng lúc đầu chỉ cảm thấy đám người kia đi đứng hơi kỳ lạ thôi.

Sau khi tiến lại để chào hỏi mới phát hiện ánh mắt của bọn họ đều đờ đẫn, giống y như là cương thi vậy!”  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 217: Có Phải Cô Ấy Đã Bị Trúng Tà Rồi Hay Không”


Nói đến đây, anh bảo vệ lại rít một hơi thuốc.  
Khẽ gật đầu, tôi đã đoán được những lời tiếp theo của đối phương là gì.  
“Ở nơi đó mà lại có người nhảy xuống sông, cậu thấy có bất thường hay không?!”  
Có lẽ vì quá sợ hãi nên anh bảo vệ không hút tiếp điếu thuốc kia được nữa.

Sau khi rít thêm ba, bốn hơi, anh ta lại run rẩy châm thêm một điếu khác.  
“Vị ấy cũng bị doạ sợ chết khiếp.

Nhưng Vương Cường thì lại không, còn nhìn ông ấy và nở một nụ cười rất kỳ lạ, sau đó dẫn mấy người kia đi.

Cậu thấy có lạ lùng không? Sao ông ta có thể dẫn người chết đi được chứ?”  
Câu chuyện vừa được gợi ra, anh bảo vệ liền không kìm lòng được nữa, bắt đầu hăng say bàn luận với tôi.  
Lúc này, sắc mặt tôi đã trở nên rất khó coi.  
Hoá ra từ đầu đến cuối, Vương Cường đã giả ngốc trước mặt chúng tôi!  
Thấy tôi tái mặt và chẳng nói lời nào, anh bảo vệ cứ nghĩ tôi đang khiếp sợ.  
Anh ta bèn giơ tay vỗ vai tôi, cất giọng an ủi.  
“Thôi kệ, xem như của đi thay người.

Với loại người như vậy, dù ông ta có nợ tôi một triệu thì tôi cũng không dám đòi, trốn được bao xa thì cứ trốn.

Quá bất thường.

Biết đâu vụ việc nữ sinh kia nhảy lầu, rồi mấy chuyện gặm xác chết này kia, đều do ông ta làm đấy”.  
Tôi cố nặn ra một nụ cười nhạt, đáp lại vài câu lấy lệ rồi vội vã rời khỏi trường.  
Về đến khách sạn, tôi định kể lại chuyện của Vương Cường cho sư thúc nghe, không ngờ đối phương lại ngắt lời tôi trước.  
“Về thành phố nhanh lên, ở cao ốc Phương Viên xảy ra chuyện rồi”.  
Sư thúc lo lắng đến mức không cho tôi cơ hội hỏi rõ gì cả.

Sau khi vội vàng thu dọn đồ đạc, sư thúc liền tập tễnh lên tàu về thành phố cùng tôi.  
Lên tàu rồi, tôi mới kịp hỏi rốt cuộc đã xảy ra việc gì.  
“Ban nãy có một tín đồ gọi điện cho tôi, bảo là vừa nhìn thấy cao ốc Phương Viên, còn hỏi tôi là có phải cô ấy đã bị trúng tà rồi hay không”.  
Dứt lời, vẻ mặt của sư thúc hơi nghiêm lại.  
Nghe xong, tôi cảm thấy hơi bất lực.  
“Sư thúc à, chỉ vì một cuộc gọi này thôi ư? Xem ra vị tín đồ kia rất quan trọng với sư thúc nhỉ, chẳng lẽ đó là một nữ thí chủ xinh đẹp sao?”  
“Đừng nói nhảm.

Tôi về không phải vì cô ấy, mà vì đây đã là cú điện thoại thứ ba mà tôi nhận được trong ngày hôm nay rồi!”.

Truyện Mạt Thế
Dường như sư thúc không có tâm trạng đùa với tôi, còn bực bội đảo mắt một cái.  
Tôi ngây người..


 
Chương 218


“Chờ đã, ý của sư thúc là có ba người nhìn thấy cao ốc Phương Viên ư? Nhưng chẳng phải cao ốc Phương Viên đã sụp rồi sao?”  
“Kỳ lạ ở chỗ đấy.

Cao ốc Phương Viên đã không còn, vậy tại sao chỉ trong một ngày mà lại có nhiều người nhìn thấy nó như vậy chứ?”  
Thấy tôi đã có phản ứng, sư thúc mới nghiêm mặt nhìn tôi một lần nữa và nhỏ giọng nói.  
“Hiện giờ nhà họ Uy và thế lực đằng sau họ hành sự càng lúc càng bí hiểm.

Tôi thấy hơi lo…”  
Nói đoạn, gương mặt của sư thúc lộ rõ vẻ lo âu.  
“Trương Ly, chẳng phải cậu vẫn luôn tò mò năm xưa nhà họ Uy làm đại trận Thống Trị Thiên Hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay sao?”  
Nói một hồi, sư thúc bỗng chuyển đề tài sang đại trận Thống Trị Thiên Hạ của nhà họ Uy.  
“Tôi có nhờ người ta nghe ngóng, cũng đã gieo quẻ vài lần.

Thật ra năm xưa đại trận Thống Trị Thiên Hạ của nhà Uy đã được hình thành rồi đấy”.  
Câu nói này của sư thúc đã khiến tôi kinh ngạc thêm lần nữa.  
“Được hình thành rồi ư? Nhưng nếu vậy thì tại sao lại xảy ra những chuyện sau đó chứ?”  
Chẳng lẽ nhà họ Uy có lòng tham không đáy, còn muốn làm chuyện gì nghịch ý trời hơn sao?  
Sư thúc lắc đầu và nói tiếp.  
“Hình thành trận, nhưng thực ra vẫn chưa thành công hoàn toàn.

Vì kết quả cuối cùng của Thống Trị Thiên Hạ lại không rơi vào nhà họ Uy mà lại bị người khác tạm thời lập trận, mượn vận may của đại trận nhà họ Uy để tác dụng của Thống Trị Thiên Hạ xảy đến với người đó”.  
Lượng thông tin hơi nhiều khiến tôi mất một lúc lâu mới hiểu được lời của sư thúc.  
“Ý của sư thúc là, mọi thứ mà nhà họ Uy đã cực khổ làm được năm ấy, đều bị người ta ngồi không hưởng trọn?”  
Tôi trợn mắt há mồm, nếu đây là sự thật thì nhà họ Uy giống như bị cướp trắng vậy!  
Sư thúc khẽ gật đầu.  
“Có thể nói vậy.

Nhà họ Uy bị người khác lợi dụng, mà từ đầu đến cuối, chẳng ai biết được “người khác” này là ai cả.

Nhưng tôi và sư huynh luôn cảm thấy đó có lẽ là ông nội cậu”.  
“Gượm đã…”, lượng thông tin bỗng thay đổi khiến tôi nhất thời không tiếp thu được.  
“Làm sao sư thúc biết năm xưa nhà họ Uy đã hình thành đại trận? Lúc ấy tôi và sư phụ đã cùng đến cao ốc Phương Viên để xem đấy.

Mà sư phụ còn chính miệng nói với tôi rằng, nghi lễ cúng tế chỉ tiến hành được một nửa thì đã bị người khác làm gián đoạn rồi”..


 
Chương 219


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Không biết tại sao, nhưng cái kiểu cướp thành quả lao động của người khác này khiến tôi cảm thấy đối phương không giống người tốt, dù mục đích cuối cùng là tốt đi chăng nữa.

Thế nên thật lòng mà nói, tôi có phần không muốn chấp nhận kết quả này.

“Vì năm ấy, cả khu vực nội thành gần như đã biến thành một thành phố chết.

Cậu có biết thành phố chết nghĩa là gì không?”
“Dù tôi có dùng Lục nghệ để gieo quẻ, hay là Mai hoa dịch số, thậm chí dùng cả thuật bói toán của Quỷ Cốc, thì kết luận cuối cùng cũng chỉ có một.

Đó là đại trận Thống Trị năm xưa của họ đã thành công!”
“Không chỉ thành công, thậm chí còn khiến cả thành phố phải hiến tế máu”.

Dứt lời, sư thúc nuốt nước bọt một cách khó khăn.

“Không biết vì sao mà chuyện năm xưa lại được phong toả rất nghiêm mật.

Người bên ngoài thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra vào năm ấy.

Thế nên chuyện này mới càng bất thường hơn”.

“Nhưng mà, có một người lại biết được năm ấy đã xảy ra chuyện gì”.

Nói đến đây, sư thúc đột nhiên ngừng lại.

Sư thúc ngẩng đầu nhìn một vòng trong toa tàu, tựa như đang tìm kiếm ai đó vậy.

Tôi cũng ngước nhìn xung quanh theo đối phương, nhưng không phát hiện được chuyện gì lạ cả.

“Sư thúc à, đã đến lúc này rồi, đừng vòng vo với tôi nữa.

Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc người ấy là ai thế”.

Đây là chuyện liên quan đến ông nội nên tôi khó lòng bình tĩnh được.

Tôi sốt ruột đến mức nắm lấy cánh tay sư thúc và hỏi dồn.

“Này, lẽ ra cậu phải đoán được chứ.

Còn có thể là ai nữa, tất nhiên là ông cụ Hồ rồi”.

Sư thúc bị tôi lay người nên thấy hơi đau, vội giãy khỏi tay tôi và nhỏ giọng đáp một câu.

“Ông cụ Hồ?”
Tôi ngẩn ra, “Chẳng phải ông cụ Hồ ở hang động cổ thi ư? Sư thúc đã nói mấy chuyện này với ông cụ Hồ lúc nào vậy? Sao tôi lại không biết gì cả?”
Nhìn sư thúc với vẻ nghi ngờ, tôi bỗng nhiên cảm thấy càng lúc
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom