Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 240


“Không mặc kệ thì cậu muốn làm sao đây? Giết hết à? Bây giờ những hồn thể ấy đều là thuốc nổ đấy.

Một khi đã động vào thì cậu không chỉ hoàn thành nghi thức hiến tế kia, mà e rằng còn bị liệt vào danh sách đen cả đời, cũng không nhìn thấy ánh sáng được nữa đâu”.  
“Tôi bị liệt vào danh sách đen? Nếu diệt trừ được những hồn thể kia thì có nghĩa là tôi đã tạo phúc cho nhân loại mà? Tại sao còn muốn giết tôi chứ?”  
Tôi mù tịt.

Đối với những thủ đoạn của bên trên, tôi ít nhiều gì cũng biết được chút ít.  
Ví dụ như cục 749 nổi tiếng một thời, hoặc là mấy phòng điều tra nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên.

Bề ngoài thì mang danh nghĩa nghiên cứu, nhưng thực chất bên trong là những người tài và dị nhân với thủ đoạn phi thường.  
Các bộ phận ấy chuyên làm gì? Đó là kìm lại những chuyện mà khoa học không giải thích được, để tránh xảy ra những hiện tượng lạ và khiến thế gian hỗn loạn.  
Vậy nên, một khi bạn bị các bộ phận này xác định là phần tử nguy hiểm làm rối loạn trật tự xã hội, họ sẽ đuổi cùng giết tận để gi ết chết bạn bằng mọi giá và mọi cách.  
Vì vậy, những người tu đạo và tu tiên hiện nay gần như đều rất kín tiếng, sợ mình thu hút sự chú ý của bên trên sẽ gây ra hoạ sát thân.  
Chuyện cao ốc Phương Viên lần này rõ ràng là bị ai đó dùng đến Âm Dương Đạo và phá hỏng sự cân bằng âm dương.

Việc này không thể định nghĩa là “làm rối loạn trật tự xã hội”, nên những người theo đạo này về cơ bản đã cận kề cái chết.  
Hiện nay, có lẽ vì bị nghi thức hiến tế này kìm chân nên bên trên nhất thời chưa nghĩ được cách giải quyết.

Nhưng nếu bây giờ có người xử lý giúp bọn họ thì người này chẳng khác gì một vị anh hùng cả.

Họ cảm kích còn chẳng kịp, sao lại còn liệt người ấy vào danh sách đen kia chứ?  
Sư thúc thấy tôi nghĩ mãi mà vẫn không thông, bèn vỗ vào gáy tôi một cái vừa bực vừa thương.  
“Ở trong này đầy rẫy mưu mô thủ đoạn! Bên trên đúng là muốn dẹp loạn, nhưng để dẹp thì cần phải có một lý do hợp lý, nếu không thì làm sao giải thích đây? Bây giờ cậu ló mặt ra, há chẳng phải tự chui đầu vào lưới, tự gây ra phiền phức cho chính mình hay sao?”  
Dứt lời, sư thúc thấy tôi vẫn chưa rõ, bèn thở dài rồi lại nói tiếp.  
“Tạm bỏ qua phần này nhé.

Nói về những hồn thể kia đi.

Họ bị tà thuật cưỡng ép hồi sinh, nhưng đã được ghi vào sổ sinh tử, tên của họ đã được lưu lại ở âm tào địa phủ.

Bây giờ họ đột ngột bị kéo về dương gian, sổ sinh tử sẽ thiếu mất một mảng lớn, điều này có nghĩa là gì?”  
Đôi mắt mở to của sư thúc nhìn tôi và chớp vài cái, như thể đang chờ tôi tự ngộ ra.  
Tôi trầm tư trong giây lát, sau đó bèn sáng tỏ.  
“Số người đầu thai sẽ ít đi!”  
Thấy tôi đã hiểu ra, sư thúc mới khẽ gật đầu.  
“Đúng vậy.

Vốn dĩ những hồn thể ấy trả xong nợ âm là phải đi đầu thai chuyển kiếp, nhưng lại bị kéo về dương gian.

Nhìn thì có vẻ như dân số ở dương gian vẫn cân bằng, nhưng thực chất là thiếu, thiếu những sinh mạng mới”..


 
Chương 241: Không Dám Chậm Trễ Nữa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Nếu cứ như vậy thì âm - dương sẽ xuất hiện lỗ hổng.

Mà việc lấp lại lỗ hổng này là một vấn đề vô cùng nan giải.

Chính vì suy xét đến điều này, nên người bên trên vẫn chưa ra tay.

Bởi vì nếu cậu giế t chết những hồn thể ấy, thì đồng nghĩa với việc lỗ hổng này sẽ không bao giờ lấp lại được nữa”.  
Sau khi nghe sư thúc trình bày xong, tôi mới hít một hơi sâu.  
May mà tôi không có năng lực diệt trừ đám hồn thể ấy.

Nếu như có, vậy thì tôi chỉ cần ra tay thôi là mọi tội lỗi đều sẽ đổ xuống đầu tôi rồi?  
Món nợ âm dương này, e rằng tôi có mất mấy đời cũng không trả hết.

Chẳng trách sư thúc lại bảo rằng, nếu tôi động vào họ thì sẽ bị đưa vào danh sách đen ngay…  
“Những người chết còn sống này hiện đã không còn ý thức và đang bị người ta thao túng.

Vương Cường chính là một trong những kẻ thao túng ấy.

Tiếng huýt vừa rồi có lẽ là của ông ta.

Bây giờ tiên gia của cậu đã bắt được ông ta.

Những người chết còn sống này tạm thời không có sức tấn công.

Bây giờ không chạy thì còn chờ đến bao giờ?”  
Sư thúc thấy tôi vẫn còn chần chừ, bèn lập tức nhéo vào nách tôi một cái đầy nghiêm khắc.  
“Đã nói nhiều như vậy rồi mà còn không chịu nhanh chóng hành động.

Muốn chờ người thao túng tiếp theo à?”  
Sư thúc ra tay không nhẹ nhàng chút nào.

Tôi đau đến mức toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa đã hét lên.  
Không dám chậm trễ nữa, tôi vội vàng dìu sư thúc đi ngược về bằng con đường lúc đến.  
Đi được một đoạn, tôi lại không kìm lòng được, bèn ngoảnh đầu lại nhìn.  
Người trẻ tuổi kia vẫn đứng thẳng lưng trước gió, bên cạnh là một con mặc hồ khổng lồ đang ngồi ngay ngắn và cung kính.  
Cõi lòng thoáng dậy sóng, tôi biết vị tiên gia này đang bảo vệ cho chúng tôi rời đi.  
“Sư thúc à, đây thực sự là tượng người bằng gỗ liễu thành tinh ư? Sao dáng vẻ trông cũng giông giống tôi vậy?”  
Sư thúc đảo mắt nhìn tôi.  
“Vạn vật đều có khởi nguyên, nên mới có sinh lão bệnh tử.

Tượng người bằng gỗ liễu vốn chỉ là tượng người thôi, không có sống chết, tu thành tiên thì sẽ xuất hiện với dáng vẻ này, có gì lạ đâu?”  
Dứt lời, sư thúc lại vỗ vai tôi vài cái.  
“Cậu đừng nhìn đối phương trạc tuổi mình mà thiếu kính trọng đấy nhé.

Vừa rồi tôi có nghe ông ấy nhắc đến người phụ nữ ấy.

Tôi nghĩ, ông ấy nói người phụ nữ có lẽ chính là cổ thi kia.

Nếu là vậy thì có lẽ cậu cũng đoán được ông ấy đã bao nhiêu tuổi rồi”.  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 242: Đừng Doạ Tôi Mà!”


Tôi càng tính càng thấy kinh hãi, quả thực đã sống lâu lắm rồi!  
Vừa đi vừa lẩm bẩm với sư thúc, chẳng mấy chốc, hai chúng tôi đã ra khỏi con đường ấy và chạy sang con đường lúc bắt taxi đến đây.  
Tuy con đường này hơi yên tĩnh, nhưng vẫn rất khác con đường ở bên cạnh cao ốc Phương Viên.

Con đường này không có người, nhưng ít ra vẫn có một loại sức sống khiến người ta cảm thấy thoải mái.  
Tôi chợt hiểu ra, rốt cuộc hai chúng tôi cũng đã thoát khỏi tử địa.  
Mà sư thúc vốn được tôi dìu đi đang thở ra khí nhơ một cách nặng nhọc.  
“Cậu đừng trách sư thúc lừa cậu đến đây.

Thật ra… thật ra là…”  
Rõ ràng đã chạy đến nơi an toàn, thế nhưng tình trạng của sư thúc còn kém hơn ban nãy.

Sau khi thở ra luồng khí nhơ kia, sư thúc đột ngột ngã xuống, miệng còn rầm rì muốn nói gì đó với tôi.  
Sư thúc trông như bị đột quỵ vậy, khoé miệng đột nhiên co giật không ngừng, nước bọt ứa ra, câu chữ càng lúc càng mơ hồ, không nói rõ được gì nữa.  
Nhìn thấy sư thúc như vậy khiến tôi vô cùng hoảng sợ, liền cuống cuồng dìu đối phương ngồi lên thật vững.  
“Sư thúc bị làm sao thế này? Chỗ nào thấy khó chịu, sư thúc chỉ cho tôi biết đi?!”  
Thấy sắc mặt của sư thúc từ đỏ biến thành trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang xanh, tôi lại càng lo lắng hơn.  
Tuy rất muốn giúp sư thúc, nhưng tôi lại không biết gì về y thuật.

Cho dù có biết một chút về huyệt vị và mạch, nhưng nếu chữa không đúng thì còn rắc rối hơn.  
Thế nhưng lúc này sư thúc không còn nói chuyện được nữa, thậm chí hơi thở còn kéo dài hơn.

Con người không sợ khó thở mà chỉ sợ hơi thở đột nhiên trở nên chậm và dài hơn.

Điều đó có nghĩa là chức năng cơ thể của người này không còn ổn nữa, mà đã sắp…  
Tôi sợ đến mức trán đẫm mồ hôi.

Tình thế quá cấp bách nên tôi không thể nghĩ nhiều nữa, bèn đưa tay bấm loạn xạ mấy huyệt vị sinh tử của sư thúc.  
Tuy rằng sư thúc bị Uy Chấn Tử đánh trọng thương ở hang động cổ thi, nhưng chỉ tổn thương gân cốt thôi, hoàn toàn không hại đến lục phủ ngũ tạng.  
Hơn nữa, sau khi trải qua mấy ngày điều dưỡng, sức khoẻ của sư thúc đã khá lên nhiều rồi.

Tôi nghĩ mãi không hiểu, sư thúc mới vừa rồi còn nói chuyện với tôi kia mà, sao tự nhiên lại rơi vào tình trạng như sắp chết thế này?!   
Chẳng lẽ việc ra tay diệt trừ một hồn thể sống lại đã ảnh hưởng đến vết thương? Nhưng sao lại nghiêm trọng đến vậy được chứ?  
Nhìn sư thúc mặt mũi tái xanh, răng nghiến chặt, hai mắt còn trợn trắng, đã khiến tôi hoảng loạn cực độ.  
“Sư thúc, sư thúc ơi! Đừng doạ tôi mà!”.


 
Chương 243: Sư Thúc Chết Rồi


Lúc này tôi vừa bó tay chịu trận, vừa cảm thấy hối hận vô cùng.

Tôi hận mình tại sao lại không theo học khí công từ sư thúc sớm hơn?! Ngay cả tâm kinh mà sư phụ để lại, tôi cũng chưa từng tập luyện.

Bây giờ chính là cần dùng đến nó thì tôi lại chỉ biết giương mắt đứng nhìn với tâm trạng lo lắng.  
Nhưng tôi có hối hận nữa cũng chẳng ích gì.

Tôi nghe tiếng nấc vang lên từ cổ họng sư thúc, sau đó là một hơi thở ra thật dài, cuối cùng là không còn hô hấp nữa.  
Khoảnh khắc sư thúc ngã rạp xuống đất như một vũng bùn, não bộ của tôi đã đơ ra, thậm chí mất cả khả năng suy nghĩ.  
Sư thúc...!chết rồi?  
Tại sao sư thúc lại chết? Sao sư thúc có thể chứ?!”  
Trong tiềm thức của mình, tôi luôn cảm thấy với bản lĩnh của sư thúc thì dù sư phụ có chết, sư thúc cũng sẽ không chết được.  
Nhưng bây giờ sư thúc lại chết một cách không rõ ràng ngay trước mặt tôi.  
Tôi nhìn một sư thúc đã không còn sức sống, hơn cả đau buồn là cảm giác khó lòng chấp nhận được.  
“Đừng đùa nữa mà, sư thúc.

Thời điểm này đừng đùa với tôi như vậy.

Tôi biết là mình đã không chăm sóc tốt cho sư thúc lúc ở Ma thành.

Đợi chúng ta về nhà rồi, tôi sẽ lập tức mua rượu và món gà quay mà sư thúc thích nhé.

Cho sư thúc ăn một bữa no nê!”  
Cố nặn ra một nụ cười, tôi rất muốn nhìn thấy sư thúc đột nhiên mở mắt ra rồi hi ha cười đùa với mình.  
Nhưng không, sư thúc vẫn nằm yên ở đấy, chẳng hề có phản ứng gì.  
“Đừng gọi nữa, người đã chết rồi”.  
Một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau, khiến não bộ đã tê liệt của tôi có chút phản ứng.  
Tôi ngẩn ngơ ngoái lại nhìn.  
Là tượng người bằng gỗ liễu ấy.  
Người này vẫn đứng chắp tay nhẹ nhàng ngay sau lưng tôi, tuy vẻ mặt không có cảm xúc gì nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào sư thúc.  
“Vừa rồi đặt chân vào tử địa, anh ta đã khiến một hồn thể tiêu tan.

Trong sổ sinh tử thiếu mất một người nên Diêm vương đã lấy mạng của anh ta để bù vào”.  
Có lẽ vì thấy tôi vẫn ngơ ngác, nên lần này vị tiên gia không tỏ ra kiêu ngạo như mọi khi, còn giải thích lại cho tôi hiểu.  
Nghe xong, tôi bèn đờ đẫn lắc đầu.  
“Vô lý, sao lại lấy mạng sư thúc bù vào chứ? Vậy sổ sinh tử của sư thúc phải điền thế nào đây? Chẳng phải vẫn bị thiếu một người sao?”  
Bây giờ đầu óc của tôi không còn suy xét gì được nữa, nghĩ đến cái gì thì buột miệng hỏi cái đó thôi.  
Đôi mắt đen thẳm ấy lướt nhìn tôi vài lần, đoạn vị tiên gia ấy nói với tôi..


 
Chương 244: Một Nơi Bị Ruồng Bỏ Mãi Mãi”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Sổ sinh tử của anh ta không cần điền, vì Diêm vương đã gạch tên anh ta rồi.

Sau khi chết, hồn thể của anh ta không đến cõi âm cũng không vào cõi dương, chỉ có thể ở một nơi mà cả âm và dương đều không tiếp nhận.

Chúng tôi thường gọi nơi ấy là ‘Không’, không có nguồn gốc, không có điểm đầu, không có điểm cuối, chính là vĩnh hằng”.

“Nếu như phải giải thích ra thì đây giống như là nơi lưu đày vậy, một nơi bị ruồng bỏ mãi mãi”.

Nếu vị tiên gia này không giải thích cũng không sao, nhưng giải thích rồi thì cả người tôi liền run lên bần bật, nghe như sét đánh ngang tai.

Không có điểm đầu, không có điểm cuối, là vĩnh hằng.

Thế thì có nghĩa đó là một nơi không có bắt đầu cũng không có kết thúc, vậy chẳng lẽ hồn thể của sư thúc sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở đấy ư?!
“Nơi ‘Không’ này nằm ở đâu?!”
Tôi nhìn chằm chằm tượng người bằng gỗ liễu, cặp mắt đã đỏ ngầu, không còn quan tâm đ ến việc phải kính trọng đối phương nữa.

Thấy tôi vô lễ như vậy, tượng người bằng gỗ liễu chỉ thoáng chau mày chứ cũng chẳng so đo với tôi, đoạn dùng ngón tay vẽ một vòng tròn giữa hư không.

“Nơi đó dễ đi, mà cũng không dễ đi.

Nhưng bây giờ cậu chắc chắn không đi được.

Chỉ sợ rằng cậu còn chưa tìm được lối vào thì đã mất mạng rồi”.

Tượng người bằng gỗ liễu ấy nói năng vòng vo khiến tôi rất sốt ruột.

Tôi bèn sải một bước tiến đến trước mặt đối phương.

“Tôi mặc kệ.

Tôi không sợ gì cả.

Chỉ cần nói cho tôi biết, nơi quỷ quái ấy rốt cuộc nằm ở đâu.

Dù có chết, tôi cũng phải đưa hồn thể của sư thúc ra!”
Có lẽ vì thấy giọng điệu của tôi khá hung hãn, nên đôi mắt của tượng người bằng gỗ liễu ấy chợt loé lên vẻ lạnh lùng và u ám.

Tuy người này vẫn nhẹ nhàng đứng đấy, nhưng khí tức lạnh lẽo bỗng toả ra từ toàn thân khiến tôi run rẩy, đầu óc cũng bình tĩnh lại một chút.

“Dám nói chuyện với tôi như vậy,
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 245: Đúng Là Có Chuyện Như Vậy Thật


Ngẩn người hồi lâu, tôi bèn nhìn xuống di thể trông như đang ngủ của sư thúc, lúc này mới lờ mờ hiểu những lời mà tượng người bằng gỗ liễu kia vừa nói.  
Có lẽ ông ấy giúp tôi giữ cho thi thể của sư thúc không bị thối rữa, cứu được hay không thì còn phải trông vào năng lực của tôi!  
Sau khi hiểu được điều này, tôi cố nén đau thương, sau đó cõng cơ thể đã mềm nhũn của sư thúc về nhà.  
Khi về đến nhà, tôi mới phát hiện Liễu Nguyệt Như và Phương Tuyết đều có mặt.  
Thấy tôi trở về, cả hai đều rất vui.

Nhưng khi trông thấy sư thúc đang được tôi cõng trên lưng, nụ cười trên mặt họ liền cứng đờ.  
“Nguyệt Như à, sư thúc xảy ra chút chuyện nhưng vẫn chưa chết, chỉ tạm thời hôn mê thôi”.  
Nhìn dáng vẻ ngập ngừng bối rối của họ, tôi cố nặn ra một nụ cười để an ủi cả hai.  
Sư thúc không còn hồn thể, nên thân xác phải nhờ người ta chăm sóc.

Tôi không thể thường xuyên ở đây, nên người ở lại chăm sóc sư thúc phải là người mà tôi tin tưởng nhất.  
Vì vậy, người này chỉ có thể là Liễu Nguyệt Như.  
Nhưng tôi cũng biết, chăm sóc người không còn ý thức là một việc rất vất vả, mà cũng chưa chắc đạt được kết quả tốt.  
Thế nên tôi có phần ngập ngừng khi nhìn Liễu Nguyệt Như, quả thật không biết phải mở lời thế nào.  
Nhưng Liễu Nguyệt Như là người rất thông minh.

Tôi còn chưa lên tiếng thì cô ấy đã hiểu ý tôi rồi.  
“Trương Ly, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc sư thúc thật tốt”.  
Đôi mắt đen láy của cô ấy lấp lánh ánh sáng trong veo, chỉ trong tích tắc đã soi tỏ cõi lòng tôi.  
Tượng người bằng gỗ liễu không hiện thân nữa.

Nhưng nhờ được ngón tay của ông ấy ấn vào nên thân thể của sư thúc không còn tử khí như khi nãy.

Nếu quan sát kĩ hơn, thậm chí còn thấy sư thúc vẫn còn một luồng khí tức vô cùng yếu ớt.  
Nhưng khí tức này không phải là hơi thở bình thường của con người.

Sư thúc thực sự đã chết nên không thể có hơi thở nữa.

Chỉ là xung quanh cơ thể được bao phủ bởi một quầng sáng trong veo, khiến thi thể của sư thúc tạm thời có lại một chút sức sống..

ngôn tình sủng
Sau khi thu xếp ổn thoả cho sư thúc, tôi mới có thời gian sắp xếp lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua.  
Trước khi qua đời, sư thúc đã nói là cố tình lừa tôi đến cao ốc Phương Viên.  
Cộng với hành động ngày hôm ấy của sư thúc thì đúng là có chuyện như vậy thật.  
Tôi đã từng nói, sư thúc là một người làm chuyện gì cũng có chuẩn bị trước.

Sư thúc tuyệt đối không phải là người vừa nghe được tin tức kỳ lạ thì bất chấp bệnh tật, mạo hiểm chạy đến mà không chuẩn bị gì..


 
Chương 246: Vốn Dĩ Là Một Chuyện Khó Như Lên Trời


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Những lời mà sư thúc đã nói ở tử địa, đối phương đã bất lực rồi, đành chờ xem bản lĩnh của tôi mà thôi.  
Ý của câu này, giống như là sư thúc đang kiểm tra bản lĩnh của tôi, hoặc là kí ch thích tiềm năng của tôi vậy.  
Tôi bắt đầu phân tích cả hai khả năng này.  
Từ lúc tôi tiếp xúc với sư thúc đến nay, tôi có bản lĩnh thế nào thì sư thúc đều nắm rõ.

Sư thúc sẽ không vì muốn thăm dò xem tôi còn che giấu năng lực gì mà đánh cược mạng sống của hai chúng tôi.

Bởi vì làm như vậy quá mạo hiểm.  
Còn về tiềm năng của tôi, thì đây là chuyện mà đến tận bây giờ bản thân tôi vẫn chưa biết rõ.

Trước đây sư thúc cũng từng nói rằng chuyện này không gấp được, phải từ từ thôi.  
Nghĩ một hồi, cuối cùng tôi chỉ nghĩ đến một khả năng, đó là sư thúc muốn để vị tiên gia trong người tôi xuất hiện.  
Trước kia, sư thúc và sư phụ đều vô cùng tò mò về tiên gia trong người tôi.  
Có lẽ vì nghe tôi nhắc đến chuyện xảy ra ở hang động cổ thi, cùng những lời mà Hồ đại tiên và Miêu quỷ đã nói, nên sư thúc đã nghĩ đến tiên gia trong người tôi.  
Sư thúc biết vị tiên gia trong người tôi không dễ gì xuất hiện, trừ phi tính mạng của tôi bị đe doạ.  
Nhưng sư thúc cũng là đệ tử Đạo gia, là người thông hiểu chuyện của tiên gia nhất.

Việc tiên gia xuất hiện còn phải xem duyên số, nếu dùng mánh khoé để ép tiên gia hiện thân, hậu quả sẽ rất tệ.  
Nhìn thân xác của sư thúc, trong lòng tôi tựa như có một màn sương đen dày đặc vậy, làm cách nào cũng không xua đi được.  
Từ khi tôi rời Trương gia thôn và đến nơi này, tất cả sự kiện xảy ra đều kỳ dị bất thường, mà chuyện nào cũng liên quan đến tôi và ông nội tôi.  
Tuy tôi đã biết ông nội là người giữ đèn, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi bỗng nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ tột độ đối với thân phận “người giữ đèn” này.  
Trước đây tôi cứ nghĩ việc ông nội muốn làm chỉ là trừ gian diệt ác, duy trì sự cân bằng âm dương thôi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như mọi chuyện đều do tôi suy nghĩ quá đơn giản rồi.  
Đơn cử như cân bằng âm dương, vốn dĩ là một chuyện khó như lên trời.  
Có rất nhiều thuật sĩ trên thế gian này, kẻ nào kẻ nấy đều muốn làm thần làm tiên, chẳng phải đều trái với lẽ trời hay sao? Cái gọi là tu đạo, chẳng qua chỉ là tu đạo thuận theo lẽ trời, làm những chuyện nghịch với lẽ trời mà thôi.  
Nói trắng ra, sư thúc và sư phụ cũng là người làm những chuyện nghịch với lẽ trời.  
Chẳng qua vì tôi có cùng lập trường với họ, nên mới định nghĩa đấy là người tốt.  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 247: Linh Khí Này Rất Đặc Biệt


Tôi đã suy nghĩ suốt đêm.

Đến khi tiếng gà gáy đầu tiên của ngày hôm sau vang lên, tôi mới mở bừng mắt.

Tuy rằng không ngủ cả đêm, nhưng bây giờ tôi không hề buồn ngủ chút nào.

Ngược lại, tôi còn thấy đầu óc mình chưa bao giờ minh mẫn như lúc này.

Tôi chớp mắt mấy cái, bỗng kinh ngạc nhận ra mắt Âm Dương của mình đã trở lại rồi?!  
Mắt âm dương của tôi đột ngột biến mất rồi cũng đột ngột xuất hiện trở lại.

Nếu như là trước đây thì chắc chắn tôi sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Nhưng sau khi trải qua chuyện đêm qua, lòng tôi lúc này chẳng hề gợn sóng.

Sau khi mắt âm dương được phục hồi, thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy là linh khí trên người Tam Thanh.

Linh khí này rất đặc biệt.

Linh khí thông thường tôi hay thấy thường là màu vàng kim hoặc xanh nhạt.

Từ linh khí có thể nhìn ra người thi triển thuật pháp đang tu Đạo gì, cũng có thể biết được tu vi của người đó ra sao.

Nếu mà phân tích kỹ càng ra thì việc này rất vi diệu.

Mặc dù Phật pháp rất chuộng màu vàng, nhưng thực sự những người tu luyện Phật pháp có tu vi thâm hậu thì linh khí trên người tỏa ra lại có màu rất nhạt chứ không phải màu vàng chói lóa.

Tương tự người tu hành Đạo pháp cũng như vậy.

Màu của linh khí càng nhạt thì có nghĩa linh khí càng thuần khiết, bởi vậy nên thông thường tôi chỉ cần nhìn màu của linh khí là biết được tu vi của đối phương nông hay sâu.

Còn linh khí trên người Tam Thanh thì lại gần như trong suốt!  
Tôi lớn đến chừng này rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy linh khí thuần khiết đến vậy.

Đến cả lá bùa hộ thân trước đây ông nội đưa cho tôi cũng không tỏa ra linh khí thuần khiết thế này.

Tôi không khỏi kinh ngạc, tu vi của tượng người bằng gỗ liễu này xem ra vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều!  
Có điều tượng người gỗ liễu đó sau khi lộ mặt thì cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, cả nhà họ Uy cũng vậy, không hề có bất cứ động tĩnh nào.

Trận pháp chết chóc ở cao ốc Phương Viên thì vẫn còn đó, sau hôm đó tôi còn từng tới đó mấy lần.

Không biết có phải do lần trước tôi và Tam Thanh hành động lỗ m ãng nên đã làm ảnh hưởng đến thứ gì đó hay không mà cả linh khí lẫn sát khí quanh khu vực đó đều dày hơn thấy rõ.

Không chỉ có vậy, cả con phố mà lúc trước chúng tôi bắt xe đi tới nay cũng không vào được nữa.

Giống như khi cao ốc Phương Viên vừa đổ sụp, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh cao ốc Phương Viên đều bị phong tỏa.

.


 
Chương 248: Việc Lớn Việc Lớn Gì


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Có điều lần này còn nghiêm ngặt hơn cả lần trước.  
Tôi đứng ngoài dải phân cách nhìn những người đang đóng trong khu vực đó.  
Mặc dù họ đều mặc đồng phục cảnh sát thông thường nhưng tôi đều nhìn thấy một chút linh khí đang chuyển động xung quanh họ.  
Những người này xem ra là những người được việc mà bên trên phái tới xử lý vụ việc này!  
Trước kia, những việc kỳ dị xảy ra tại cao ốc Phương Viên đã khiến dư luận sôi sục, giờ lại còn đột nhiên phong tỏa cả con phố xung quanh nên mọi người lại càng quan tâm hơn.  
"Nơi này đúng là không thể cho người ở được nữa rồi, cả nhà chúng tôi đang định chuyển đi".  
"Hừ, chuyển đi cũng chẳng tác dụng gì đâu.

Ông sinh ra ở đây thì nơi đây chính là gốc rễ của ông, nếu chết thì ông cũng sẽ thành ma ở đây".  
Bên cạnh tôi có mấy ông bà cụ cũng tới xem.  
Có lẽ khi người ta sống tới một độ tuổi nào đó thì kinh nghiệm sống sẽ nhiều hơn, cho nên cũng gan dạ hơn một chút.  
Mặc dù cao ốc Phương Viên xảy ra chuyện quỷ dị như vậy nhưng mấy người họ vẫn chẳng hề sợ hãi mà mang mấy chiếc ghế xếp ra ngồi dưới gốc cây hòe già vừa sưởi nắng vừa tám chuyện.  
"Nói cho mọi người biết, trên cầu có một ông thầy xem mệnh chuẩn không cần chỉnh.

Trước đây con dâu tôi mãi không có bầu, cũng chính nhờ thầy cho bùa giải hạn mà giờ tôi mới có đứa cháu trai mập mạp ai nhìn cũng yêu kia đấy".  
Một ông lão tóc đã bạc nửa đầu thần thần bí bí kể chuyện.  
"Tôi biết, thầy bói đó tôi cũng từng nghe danh.

Người ta bảo ông ấy dự đoán sự việc sắp xảy ra linh lắm, đến cả việc cao ốc Phương Viên sụp đổ mà ông ấy còn đoán trước được nữa kìa".  
Vừa nghe ông cụ kia nhắc tới thầy bói trên cầu, mấy người bên cạnh lập tức phụ họa theo.  
Họ nói qua nói lại, ai nấy đều ca ngợi vị thầy này cao thâm khó đoán, xem bói siêu chuẩn, vô cùng linh nghiệm.  
Tôi nghe những lời đó xong thì cũng không để tâm lắm, cũng không định nghe ngóng thêm.

Có điều, lời tiếp theo mà họ nói lại thu hút sự chú ý của tôi.  
"Tôi nghe vị đại sư đó nói hình như những hiện tượng kỳ dị ở cao ốc Phương Viên này là do có người đã sớm tính toán, sắp xếp sẵn để hoàn thành một việc lớn gì đó!"  
"Việc lớn? Việc lớn gì?"  
Người bên cạnh nghe thấy vậy cũng vội vã chụm đầu vào.  
Người ban nãy thấy mình phát biểu một câu đã thu hút được sự chú ý của mọi người nên khá đắc ý.

Người đó hắng giọng một cái sau đó ra dáng vỗ đùi một cái rồi một lúc sau mới nói tiếp.  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 249: Bán Tin Bán Nghi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Hoàng đại tiên đã nói ông trời đang muốn lấy mạng người, e là ngày tận thế sắp tới rồi, cũng giống như sự kiện tàu Nô–ê.

Trái đất này sẽ được thanh tẩy một lượt!"
Ông ta vừa nói dứt lời thì tất cả những người đang hóng chuyện xung quanh đều quay sang nhìn ông ta, sau đó hít một hơi lạnh.

"Ông Lý, ông nói thật không đấy? Đừng có dọa chúng tôi, chúng tôi sống đến chừng này tuổi rồi, nếu ông mà đùa không suy nghĩ là khéo khi có người mất mạng đấy!"
Lời ông Lý này nói đúng là mơ hồ, ai nấy nghe xong đều ù ù cạc cạc, bán tin bán nghi.

Thấy mọi người đều có vẻ không tin lời mình nói cho lắm, ông Lý liền lấy ra một mẩu gỗ màu đen sì từ trong túi áo ra.

Mẩu gỗ này chỉ to chừng một con mạt chược nhưng khi vừa nhìn thấy mẩu gỗ này thì tôi đã trợn tròn mắt.

Mẩu gỗ nhỏ đó lại là một mẩu gỗ sét đánh.

Đừng nhìn mẩu gỗ đó nhỏ như vậy, nhưng bên trên nó có một lớp lôi khí mỏng.

Loại gỗ sét đánh này là một thứ trừ tà vô cùng tốt.

"Các ông nhìn xem, đây là thứ mà Hoàng đại tiên cho tôi.

Ông ấy nói đây chẳng khác nào một tấm vé để lên chiếc thuyền cứu rỗi đó.

Chỉ cần tôi luôn mang mẩu gỗ này bên mình thì lần này tôi có thể bình an vô sự, tai qua nạn khỏi".

Ông Lý kia càng nói càng đắc ý.

Nói rồi, như sợ có ai đó cướp mất món báu vật của mình, ông ta vội vã nhét lại miếng gỗ vào trong túi áo.

"Nói cho các ông biết, thứ này thực sự rất linh nghiệm.

Lúc trước khi tôi đi qua nơi này, lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi đến nỗi tim đập như trống trận, nhưng từ khi có mẩu gỗ này, tôi không bị như vậy nữa!"
Sau khi nghe ông Lý nói vậy, những người ban nãy còn bán tín bán nghi giờ đã tin sái cổ.

Mấy người kia cũng nhao nhao lên muốn tới tìm vị tiên nhân kia để xin bảo vật.

Nghe họ nói đến đây, đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện khác.

Trên cầu, Hoàng đại tiên.

Tôi nghĩ ngợi một lát, ban đầu tôi quen được ông cụ Tôn và Hoàng Cường trên cây cầu đó.

Chỉ là sau này tôi không gặp lại Hoàng Cường, ông cụ Tôn nói ông ấy đã về quê, còn nói muốn cùng tôi tới giúp ông ấy một số chuyện.

Nhưng sau đó biết bao nhiêu sóng gió cứ liên tục ập tới nên chúng tôi cũng quên béng mất chuyện này.

Tôi mơ hồ cảm thấy Hoàng đại tiên mà những người này nói chính là Hoàng Cường.

Có điều tôi nhớ ông cụ Tôn đã từng nói Hoàng Cường chỉ là một Đạo sĩ dởm, chỉ biết dùng cái miệng lừa người chứ không phải người thực sự có bản lĩnh.

Có điều dù là như vậy nhưng chỉ cần nhìn Hoàng Cường cho người kia một mẩu gỗ sét đánh thì chắc chắn Hoàng Cường phải có thực lực nhất định và một số món bảo bối.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 250: Đi Chúng Ta Đi Uống Trà Đi!


Trước khi rời khỏi đó, tôi còn đặc biệt tới chỗ ông cụ Lý kia khách sáo chào hỏi vài câu.

Mặc dù không hỏi được tên thật của Hoàng đại tiên nhưng vị trí trên cầu của ông ấy thì quả nhiên trùng khớp.  
Đúng là nơi mà lúc trước tôi đã gặp ông cụ Tôn và Hoàng Cường.  
Nếu như vậy thì trong lòng tôi lại càng chắc chắn người này chính là Hoàng Cường.  
Bởi vì chuyện của cao ốc Phương Viên mà trật tự trị an trong thành phố được siết chặt hơn rất nhiều.  
Hiện giờ trên cầu đã không cho phép bày sạp hàng nữa.

Tôi nhìn cây cầu trống rỗng trước mặt mà bỗng chốc ngẩn ngơ.  
"Ơ? Chàng trai trẻ này trông quen quá?"  
Tôi đang phiền muộn không biết phải đi đâu để tìm Hoàng đại tiên thì đằng sau đột nhiên có người đi tới chào hỏi tôi.  
Vừa nghe giọng nói đó, tôi lập tức nhận ra người vừa nói chính là Hoàng Cường.  
Tôi quay lại nhìn thì quả đúng thật.  
Hoàng Cường vẫn giống như trước, dáng vẻ cao thâm khó đoán.

Ông ấy còn đang khẽ mỉm cười, toát ra vẻ ung dung tự tại.  
Không thể không nói, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì Hoàng Cường trông còn giống một cao nhân hơn ông cụ Tôn rất nhiều.  
"Ông Hoàng".  
Vừa chạm mặt nhau nhưng tôi không hề cảm thấy xa lạ mà vội vã khách sáo chào hỏi ông ấy.  
Hiện giờ trên cầu không cho phép bày sạp hàng, cho nên Hoàng Cường không bày sạp ra nữa mà chỉ đứng đây đợi có khách tới hỏi.  
"Haizzz, đừng nghe mấy ông già đó nói linh tinh.

Hiện giờ người ta quản lý trị an chặt như vậy, nếu tôi không giở chút thủ đoạn thì e là đã chết đói lâu rồi".  
Vừa nghe tôi nhắc tới những lời ông Lý vừa nói, Hoàng Cường có vẻ ngại ngùng ha ha cười lớn.  
Từ câu nói của ông ấy tôi cũng đã đoán ra.

Có lẽ là ông Lý kia được Hoàng Cường cho lợi lộc gì đó nên mới đi quảng cáo giúp Hoàng Cường.  
Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn rất vui khi tìm thấy Hoàng Cường.

Chỉ dựa vào quan hệ của ông ấy với sư phụ tôi thì chúng tôi cũng tính là người quen.  
"Đi, chúng ta đi uống trà đi!"  
Tôi nhìn đoàn người đang lướt qua, có vẻ như không có ai định tìm Hoàng Cường xem bói nên mở lời rủ ông ấy đi uống một tách trà rồi hàn huyên.  
Thấy tôi mời mọc, Hoàng Cường như thể trầm ngâm suy nghĩ gì đó.

Ông ấy nhìn tôi như thể có tâm sự, trên mặt vẫn là nụ cười thương hiệu.  
"Nhóc con, có phải muốn nghe ngóng về ông cụ Tôn từ chỗ tôi không?".


 
Chương 251: Như Vậy Sẽ Tiện Nói Chuyện Hơn


Không thể không thừa nhận khả năng nhìn người của Hoàng Cường quả thực cao thâm.

Tôi còn chưa kịp nói gì mà ông ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.  
Tôi cười hi hi, đã vậy thì cũng không giấu giếm gì thêm nữa.  
"Ông Hoàng thật anh minh, tôi quả thực muốn nghe ngóng một chút về tình hình của sư phụ tôi, có điều không biết ông có tình nguyện giúp tôi không?"  
Mặc dù tôi nói ra những lời này nhưng cũng không dám chắc Hoàng Cường sẽ đồng ý giúp tôi.  
Đừng nhìn bên ngoài ông ấy lúc nào cũng cười hi hi, trông có vẻ như rất dễ thuyết phục nhưng tôi biết càng là kiểu người như vậy thì càng khó khai thác thông tin, thậm chí còn dễ bị lừa ngược lại.  
Quả nhiên, nghe tôi hỏi xong, Hoàng Cường đầu tiên ngẩn người ra.  
"Ông ấy nhanh như vậy đã đồng ý nhận cậu làm đồ đệ rồi sao?"  
Hỏi xong, còn chưa đợi tôi trả lời thì Hoàng Cường đã nhìn tôi cười hi hi.  
"Nhóc con, đừng trách tôi không nể mặt cậu.

Mặc dù ông ấy là sư phụ cậu nhưng có một số chuyện cậu vẫn không nên nghe từ miệng tôi.

Cậu biết đó gọi là gì không? Đó gọi là nhân quả báo ứng, những việc cần đến thì sẽ đến, những việc cậu nên biết thì rồi cậu sẽ biết".  
Hoàng Cường cứ mở miệng là văn thơ đạo lý tuôn ra như suối, nhưng ý nghĩa bên trong thì chỉ có một, chính là: hôm nay cậu đừng hòng moi được thông tin gì có ích từ tôi.  
Nghe xong tôi cũng đành bất lực nhún vai.  
"Được, vậy tôi sẽ không hỏi nữa.

Lúc trước ông có tặng tôi một con rùa thần, nó đã giúp tôi một việc lớn.

Đúng ra tôi phải mời ông ăn cơm từ lâu rồi, hôm nay chúng ta đi uống rượu, tôi sẽ không hỏi nữa là được phải không?"  
Để đối phó với những tay lõi đời như Hoàng Cường thì chỉ có nước lấp li3m kiểu này chứ tuyệt đối đừng giảng đạo lý đao to búa lớn gì.  
Nghe tôi nói vậy, mặt Hoàng Cường mới giãn ra một chút.

Ông ấy lưỡng lự vài giây rồi mới gật đầu cùng tôi đi tới một quán lẩu.  
Lúc này cũng đúng thời điểm mà mọi người đi ăn trưa nên quán lẩu rất đông khách, chẳng mấy chốc đã chật kín người.  
Tôi cố tình chọn một góc bên trong, như vậy sẽ tiện nói chuyện hơn.  
Sau khi rượu và đồ ăn đã được mang lên, tôi vừa kính rượu vừa gắp thức ăn cho Hoàng Cường, không hề nhắc đến một câu chuyện nào không liên quan đến bữa ăn này.  
Qua ba tuần rượu, Hoàng Cường đã có tý hơi men, gương mặt cũng hơi đỏ lên vì rượu.  
Ông ấy ợ một cái, sau đó vươn tay qua bàn vỗ vai tôi.  
"Nhóc con, giờ tôi đã biết tại sao ông già đó lại nhận cậu làm đệ tử rồi, đúng là một nhân tài có thể bồi dưỡng".  
Thấy Hoàng Cường bắt đầu nhắc đến vấn đề này, tôi cũng không vội tiếp lời mà chỉ mỉm cười rót cho ông ấy một ly đầy..


 
Chương 252: Thế Thì Làm Gì Có Ai Mà Không Oán Không Hận


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Có điều chuyện của sư phụ câu, tôi quả thực không thể tiết lộ nhiều.

Dù gì sau này sớm muộn cậu cũng sẽ biết nên mong cậu đừng làm khó tôi".  
Quả đúng là Hoàng Cường, đến lúc say rượu cũng không quên nhiệm vụ giữ bí mật.

Ông ấy rào trước một câu, sau đó lại thần thần bí bí đến gần thì thầm vào tai tôi.  
"Mặc dù không thể nói nhiều về sư phụ cậu nhưng tôi có câu này muốn nhắc nhở cậu.

Cậu nhớ kỹ, phải tránh xa tòa cao ốc Phương Viên đó".  
Tôi yên lặng nhìn Hoàng Cường lúc này lưỡi đã quắn lại, đợi ông ấy tiếp tục nói.  
"Nhóc con, tôi nói với cậu, thiên hạ sắp đại loạn, có kẻ muốn nghịch thiên rồi.

Cậu nghĩ chỉ có tòa cao ốc đó xảy ra chuyện? Cậu có biết tại sao trước đó đột nhiên tôi lại về quê không?"  
Nói đến đây, Hoàng Cường cẩn trọng nhìn tứ phía.  
"Ở quê tôi có một ngọn núi, trên đó toàn là đất, cho nên những người không có người thân hoặc những người bị gia đình từ bỏ khi chết đều sẽ chôn ở đây".  
"Có điều trên ngọn núi này được chôn nhiều nhất là những đứa trẻ chưa tới mười tuổi.

Những đứa trẻ đó hoặc là sinh ra đã có bệnh nên bị người nhà từ bỏ hoặc là con gái bị gia đình ghét bỏ đem vứt, cho nên bên trên có rất nhiều mộ tạp, núi này cũng được gọi với cái tên núi Bất Lão".  
Nói đến đây, Hoàng Cường nâng chén rượu lên uống cạn.  
"Một năm trước, quê tôi gặp lũ nên ngọn núi này bị sạt lở.

Cảnh tượng lúc đó không cần nói cũng biết ghê rợn thế nào, hài cốt của đám trẻ trôi ra khắp nơi, nhìn mà thê lương..."  
Nghe Hoàng Cường nói vậy, lòng tôi cũng trở nên nặng nề.

Ở những nơi vùng sâu vùng xa thì hiện tượng trọng nam khinh nữ vẫn còn rất nghiêm trọng.  
Có những người nhất định muốn có con trai, để có thể sinh đứa nữa, họ liền bóp ch ết đứa con gái mới lọt lòng, hoặc là nhấn chìm nó đến chết trong vại nước.  
Oán khí của những đứa trẻ đó đương nhiên rất nặng.  
Nghĩ mà xem, phải khó khăn lắm mới trả xong nợ nơi cõi âm để đi đầu thai chuyển kiếp làm người.

Vậy mà vừa mới ra đời đã bị bố mẹ ruột gi ết chết!  
Thế thì làm gì có ai mà không oán, không hận?  
Cho nên những hồn thể như vậy dễ biến thành cô hồn dã quỷ, đem theo lệ khí và oán niệm không chịu đầu thai.

Nếu được chôn ở nơi có âm khí thịnh còn dễ hóa thành ác quỷ.  
Nếu đúng như Hoàng Cường nói thì ngọn núi kia có lẽ chính là một nơi có âm khí vô cùng nặng.  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 253: Ngọn Núi Đó Đã Khôi Phục Lại Hình Dạng Ban Đầu!


"Nếu cậu đã là Đạo sĩ thì hẳn đã nhận ra ngọn núi đó không phải nơi tốt lành gì, giờ còn bị nước lũ làm sạt lở nên những oan hồn kia mất cả chỗ chôn thân khiến cả thôn nhà tôi suýt chút nữa thì toang!"  
"Oan có đầu nợ có chủ, những oan hồn này không còn chỗ dung thân thì đương nhiên sẽ về tìm người nhà của mình.

Cho nên trong thôn của tôi thời gian đó gần như nhà nào cũng không được yên".  
Tôi yên lặng lắng nghe, lờ mờ đoán ra diễn biến tiếp theo của câu chuyện.  
Hoàng Cường mặc dù chỉ là một Đạo sĩ gà mờ nhưng trong mắt những người bình thường thì ông ấy còn có vẻ đáng tin hơn mấy tay Đạo sĩ khác nhiều.

Trong thôn nhà mình xảy ra chuyện quỷ dị như vậy thì đương nhiên họ sẽ đi tìm người hiểu biết tới giải quyết.  
"Haizzz, có lẽ ông Tôn cũng đã nói với cậu về chuyện của tôi, tôi quả thực biết chút ít về mấy việc âm dương, cũng có một vài món bảo vật nhưng nghiêm túc mà nói thì tôi vẫn chỉ là một ma mới gà mờ trong lĩnh vực này thôi.

Nếu oan hồn quấy nhiễu hay những chuyện nho nhỏ khác thì tôi còn giải quyết được chứ những chuyện như thế này, tôi nào có xử lý được?"  
Hoàng Cường nói đến đây, như thể hơi ngại ngùng nên ho khan một tiếng.

Xem ra ông ấy rất ngượng ngùng vì thân phận Đạo sĩ gà mờ của mình, đặc biệt là khi ở trước mặt những người thực sự hiểu Đạo.  
Sợ ông ấy xấu hổ nên tôi nhìn ông ấy rồi mỉm cười an ủi.  
"Ông Hoàng lại khiêm tốn rồi, ông quả thực là người có bản lĩnh, chẳng qua là mỗi người mạnh một lĩnh vực mà thôi".  
Nghe tôi an ủi, Hoàng Cường hơi đỏ mặt, xem ra lời tôi vừa nói đã có tác dụng.  
Những lời tiếp theo, Hoàng Cường nói với vẻ thoải mái và tự nhiên hơn.  
"Có điều quê nhà xảy ra chuyện lớn, bà con trong thôn lại tin tưởng nên tôi không thể không về quê một chuyến đúng không? Cho nên trước lúc đi, tôi xin của ông Tôn một mẩu gỗ sét đánh.

Ông Tôn đúng là rộng rãi, đã cho tôi hẳn một miếng gỗ sét đánh vô cùng hiếm, dùng nó đối phó với ma quỷ đúng là rất có tác dụng.

Nó đã giúp tôi không ít".  
Vừa nhắc tới ông cụ Tôn, Hoàng Cường càng cười tươi hơn một chút.

Ngoài ra, tôi còn thấy vẻ kính nể hiện ra trên gương mặt ông ấy.  
"Tôi đem miếng gỗ đó phân thành những mẩu nhỏ sau đó phát cho những gia đình xảy ra chuyện trong thôn để phòng thân, cũng coi như giúp cả thôn yên bình lại một chút".  
"Nhưng mười ngày trước đây, chuyện còn quỷ dị hơn đã xảy ra.

Vừa sáng sớm, tôi mới mở mắt ra thì từ trên ngọn núi kia đã vọng tới những tiếng ầm ầm.

Đợi khi tôi chạy tới đó thì cậu đoán xem? Ngọn núi đó đã khôi phục lại hình dạng ban đầu!"  
Vừa nghe đến đây, tim tôi cũng đập rất mạnh.  
Nơi đã sụp đổ đột nhiên trở lại nguyên dạng, đây lại còn là nơi có âm khí cực mạnh..


 
Chương 254: Với Năng Lực Của Cậu Thì Có Được Không


Việc này không phải giống với tòa cao ốc Phương Viên sao?  
"Vậy chuyện sau đó thì sao?"  
Tôi vội vã hỏi tiếp.  
Ai ngờ Hoàng Cường thở dài, vẻ mặt không giấu nổi sự bất lực.  
"Sau đó, tôi quay trở lại".  
Thấy mặt tôi có vẻ không hiểu, Hoàng Cường kiên nhẫn giải thích.  
"Việc lớn như vậy một mình tôi không thể giải quyết được, thậm chí đến nguyên do của nó tôi cũng không rõ.

Có điều sau khi ngọn núi này trở lại nguyên dạng thì đám tiểu quỷ kia cũng quay lại đó.

Mặc dù bọn chúng cứ bay lượn bên ngoài trông vô cùng đáng sợ, nhưng ít nhất cũng không chủ động đi hại người".  
"Thấy mọi chuyện đã tạm ổn, tôi liền quay lại đây muốn nhờ ông Tôn tới xem giúp nhưng ai ngờ quay lại đã mấy ngày rồi mà chẳng thấy bóng dáng ông ấy đâu".  
Nghe đến đây, tôi mới hoàn toàn hiểu ra.

Hoàng Cường quay lại để tìm cứu viện nhưng ông ấy chưa biết ông cụ Tôn đã tới nhà họ Uy rồi.  
Nghe ông ấy nhắc đến ông cụ Tôn, trong lòng tôi thấy rất ngột ngạt.  
Giờ ông ấy ở nhà họ Uy, sống chết thế nào tôi không rõ.

Tam Thanh thì cơ bản giờ đã giống như một người chết rồi.

Mỗi khi nghĩ đến kết cục này, tôi đều cảm thấy như trong lòng mình bị ai dùng dao khoét mất một mảng, vô cùng khó chịu.  
Có điều những việc này tôi đều không nói cho Hoàng Cường biết, tránh gây thêm rắc rối.  
Tôi mỉm cười với Hoàng Cường, nói ông cụ Tôn bế quan tu luyện, sau đó nói vài câu qua loa lấy lệ mới xua tan được nỗi nghi ngờ của ông ấy.  
Có điều sau khi nghe Hoàng Cường nói vậy, tôi đột nhiên có một ý định.  
Đó chính là thử về quê ông ấy một lần xem sao.  
Nghe lời ông ấy miêu tả thì có vẻ như ngọn núi đó đã trở lại trạng thái ban đầu trước cả cao ốc Phương Viên.

Có khi tới đó rồi tôi lại phát hiện ra vài việc có ích không chừng.  
Suy nghĩ một lát xong, tôi liền đem ý định này nói với Hoàng Cường.  
Nghe xong, Hoàng Cường không vội đáp lời mà đánh giá tôi một lượt với vẻ hơi hoài nghi.  
"Nhóc con, không phải tôi không tin cậu, chủ yếu là trên ngọn núi đó có rất nhiều ác quỷ, thậm chí còn hung hơn cả tòa cao ốc Phương Viên này.

Nếu không cẩn thận chọc phải bọn chúng thì không dễ thoát thân đâu".  
Hoàng Cường miệng nói không phải không tin tôi nhưng những lời này tôi nghe rõ ràng là thể hiện một ý tứ khác.  
Đó chính là "với năng lực của cậu thì có được không? Đừng có ngựa non háu đá rồi không những không giải quyết được vấn đề rồi còn mất luôn cái mạng".  
Điều đó quả thực khiến tôi hơi ngượng ngùng, cũng không thể trách ông ấy nghi ngờ tôi như vậy.

Quả thực là năng lực của tôi chẳng đến đâu, đến tôi còn khó lòng tin tưởng chính bản thân mình nữa là..


 
Chương 255: Quả Thực Tôi Có Lỗi Với Ông Nội


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trước đây mỗi gặp chuyện, nếu không phải ông cụ Tôn và Tam Thanh giúp đỡ thì cũng là có tiên gia phù trợ.

Nếu không với thực lực của tôi thì chẳng làm được gì.

Tôi không khỏi cảm thấy tự trách, quả thực tôi có lỗi với ông nội.

"Hoàng Cường, mặc dù năng lực của tôi còn non kém nhưng ít nhiều cũng học được một số thứ từ sư phụ.

Hơn nữa nghe chuyện ông kể chắc chắn không phải chuyện mà một hai người có thể giải quyết được.

Nếu tình hình hai nơi đã giống nhau như vậy thì cứ để tôi tới đó xem xét, biết đâu sẽ tìm ra một số manh mối quan trọng.

Đến lúc đó sư phụ xuất quan, tôi cũng có thể báo cáo chi tiết lại đúng không?"
Tôi tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tìm ra sự thật này, cho dù cuối cùng không gặt hái được gì nhưng trực giác nói với tôi, chuyến này tôi nhất định phải đi.

Hoàng Cường lúc này đã say, logic cũng không còn mạch lạc như trước nữa.

Nghe lời tôi nói xuôi tại nên cũng đồng ý.

Sợ khi tỉnh rượu ông ấy sẽ đổi ý nên tôi không dám chậm trễ.

Tôi gọi điện dặn dò Liễu Nguyệt Như vài câu rồi liền kéo Hoàng Cường lên chuyến tàu đi về phía Bắc.

Quê của Hoàng Cường là một thôn nhỏ vô cùng hẻo lánh ở vùng Sơn Đông.

Sau khi xuống tàu, chúng tôi còn phải ngồi một chuyến xe bus, rồi lại ngồi một chiếc ô tô nhỏ tới khoảng tám tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Khi về tới nơi thì trời đã tối lắm.

Nơi này khá giống Trương gia thôn, đều được núi non bao quanh.

Có điều núi non nơi này còn dày đặc và âm u hơn cả Trương gia thôn.

Ban đầu trên chiếc ô tô nhỏ chật ních người, có điều họ đều xuống dọc đường, mỗi nơi một hai người.

Thôn của Hoàng Cường là điểm đến cuối cùng, cho nên khi trời đã tối đen như mực, ngoài tài xế ra, trên xe chỉ còn lại tôi và Hoàng Cường.

"Hai người cứ phải tới Tây thôn vào đêm muộn thế này sao? Tôi nghe nói ở đó có một ngọn núi rất âm tà, tôi thực sự không muốn đưa hai người tới đó".

Có lẽ là do đường đi quá yên tĩnh và tối đen như mực khiến tài xế sợ tới nỗi dựng tóc gáy nên liền
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 256: Hoặc Là Nó Tới Đòi Mạng Hoặc Là Nó Tới Cứu Mạng


"Chàng trai trẻ, cậu thú vị thật đấy.

Không biết hút thuốc nhưng lại mang thuốc theo, xem ra cậu là người biết cách lấy lòng người khác đây".  
Nếu một người đang mắc kẹt trong một hoàn cảnh đáng sợ, nếu có thể cười to vài tiếng thì cảm giác sợ hãi sẽ tan biến đi rất nhiều.  
Tiếng cười của bác tài khiến cho bầu không khí yên lặng quỷ dị trên xe đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.  
Tôi cũng cười hùa hi hi ha ha, sau đó ngậm điếu thuốc hít một hơi nữa.  
Nhưng hơi thuốc vào trong miệng tôi còn chưa kịp nhả ra thì tôi đã đông cứng lại, tôi vừa nuốt hết chỗ khói vào bên trong.  
Gần như cùng lúc đó, tài xế ban nãy vẫn còn cười hi hi đột nhiên đạp phanh gấp.  
Lực quán tính rất mạnh khiến Hoàng Cường đang ngủ ở ghế sau ngã lăn xuống đất, suýt chút nữa thì lộn lên ghế lái.  
"Mẹ nó chứ...!chân tay tôi già yếu lắm rồi, ông định làm tôi dập đầu chết hay sao? Nếu ông không muốn chở nữa thì cứ bình tĩnh mà nói với chúng tôi chứ đừng có lái xe như vậy chứ?"  
Hoàng Cường đang ngủ gà ngủ gật không biết chuyện gì vừa xảy ra nên còn tưởng tôi và tài xế kia cãi nhau nên giờ bác tài muốn bỏ chúng tôi ngang đường.  
Nhưng sau khi nói dứt lời, Hoàng Cường phát hiện cả tôi và bác tài đều không buồn để ý đến ông ấy nên mới chăm chú ngó ra phía đằng trước xe.  
"Sao vậy?"  
Trực giác nhạy bén của Hoàng Cường khiến ông ấy lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm, vội vã nhìn về phía trước.  
Chỉ thấy dưới ánh đèn pha sáng trưng có một con chồn bóng loáng đang ngồi ngay giữa đường.

Đôi mắt tinh ranh của nó nhìn chúng tôi trừng trừng khiến ba người chúng tôi nổi hết cả da gà.  
"Hoàng, Hoàng đại tiên ngáng đường sao? Tôi đã nói nơi này rất âm tà, không thể đi vào trong được! Không được, không được, tôi không thể lo mấy chuyện bao đồng này được đâu.

Chuyến này tôi không chở được đâu, hai người mau xuống xe đi!"  
Nhìn con chồn kia như thể đã thành tinh, cứ ngồi đó nhìn chúng tôi chòng chọc, bác tài sợ vỡ mật, nói năng lắp ba lắp bắp.  
Những người lái xe sợ nhất là thấy động vật chắn đường, đặc biệt là những loài động vật có linh tính.  
Động vật cản đường là chắc chắn sẽ có chuyện.

Hoặc là nó tới đòi mạng, hoặc là nó tới cứu mạng.  
Bác tài có vẻ như lần đầu tiên gặp chuyện này, mặc dù đã từng nghe nói nhưng lại không biết phải xử lý thế nào, chỉ đành vội vã thúc giục chúng tôi xuống xe để chạy thoát thân.  
Mặc dù bị con vật kia nhìn chòng chọc đến nỗi nổi da gà nhưng dù gì tôi cũng là Đạo sĩ, những chuyện âm dương quỷ quái tôi đã chứng kiến nhiều rồi.

Giờ đột nhiên lại có một con chồn vàng xuất hiện ở đây, tôi rất muốn xem xem rốt cuộc nó định làm gì..


 
Chương 257


Tôi vươn tay vỗ vỗ vai bác tài, ra hiệu im lặng.

"Động vật biết ngáng đường như vậy chắc chắn là có linh tính.

Nó ngáng đường chúng ta ắt phải có nguyên nhân, nếu không giải quyết nguyên nhân này thì dù có bỏ chạy thì tai họa vẫn sẽ đuổi tới cùng đường, không thể thoát được".

Tôi hắng giọng, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.

Quả nhiên, nghe tôi nói xong, bác tài đã nhìn tôi với ánh mắt khác, cuối cùng cũng không vội vã thúc giục chúng tôi xuống xe nữa.

"Vậy cậu nói xem giờ phải làm sao? Việc này là do tôi chở hai người nên mới gặp phải, hai người phải nghĩ cách đi".

Sau khi nghe tôi nói bỏ chạy cũng không có tác dụng thì bác tài đã sợ đến nỗi nói bằng giọng như sắp khóc.

Tôi quay đầu lại nhìn Hoàng Cường, có vẻ giờ ông ấy cũng đang rất lo lắng đến nỗi không dám nhìn thẳng vào con vật kia nhưng cũng sợ con chồn đó đột nhiên làm gì chúng tôi nên ông ấy cứ đảo mắt qua lại không ngừng.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó quay lại nhìn con chồn kia.

Con chồn kia như thể sắp đắc Đạo rồi, bộ lông vàng óng bên dưới cùng còn xen lẫn những sợi màu trắng.

Nó ngồi đó nhìn từ xa trông rất giống một con người.

Nó vẫn nhìn chằm chằm vào trong xe, cũng không biết nó đang nhìn ai nữa.

"Hai người có mang tiền theo không?"  
Nghĩ ngợi một lát, tôi hỏi hai người còn lại trong xe.

Hai người họ nghe tôi hỏi thì hơi ngẩn người ra, nhưng sau đó đều gật đầu ý nói mình đều mang tiền theo.

Nghe vậy tôi mới thở phào, móc trong túi ra ví tiền của mình.

Bởi vì hiện giờ công nghệ thông tin vô cùng phát triển, giao dịch qua mạng ngày càng phổ biến nên người bình thường ra ngoài rất ít khi mang tiền mặt.

Có điều cũng may lúc tôi ra đường hôm nay đã mang theo một nghìn tệ tiền mặt.

"Chưa cần biết con chồn này tới đây để đòi mạng hay cứu mạng chúng ta, chúng ta để lại cho nó tiền lộ phí qua đường đã".

Nói rồi, tôi rút ra một nghìn tệ trong ví, mở cửa kính xe rồi ném ra ngoài.

Nếu nói không tiếc tiền thì đúng là nói dối, tận một nghìn tệ cơ mà! Chừng đó đủ để tôi sinh hoạt một tháng.

Nhưng so với tiền thì mạng vẫn quan trọng hơn.

Dù gì đây cũng là tiền mua mạng nên không thể bủn xỉn được rồi.

Thấy tôi hành động, hai người kia đều ngẩn người ra nhưng Hoàng Cường rất nhanh sau đó cũng phản ứng lại.

Ông ấy lục trên người một hồi mới tìm được hai trăm năm mươi tệ, sau đó cũng ném ra ngoài cửa sổ như tôi.

Cuối cùng là người tài xế, nhưng bác tài vì tiếc tiền nên rất do dự.

.


 
Chương 258: Bạn Thấy Xem Nó Vô Lý Tới Mức Nào


Người tài xế vừa dứt lời thì tôi bỗng cảm thấy xung quanh ớn lạnh.

Lạnh tới mức tôi nổi da gà toàn thân.   
Màn đêm vốn đen kịt bỗng dâng lên một màn khói dày đặc giống như mây mù từ trên trời phủ xuống vậy.   
Trong nháy mắt đến cả chồn yêu ở dưới ánh đèn cũng không thấy đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ rực kia đang nhìn chăm chăm chúng tôi qua làn khó dày đặc.   
Bầu không khí trở nên quỷ dị, khủng khiếp vô cùng.   
“Sư phụ, đây không phải là tiếc tiền đâu.

Đây là tiền mua mạng đấy, nhận tiền mua mạng thì Hoàng đại tiên sẽ tha cho sư phụ”.   
Tôi biết chồn yêu đang tức giận nên vội vàng mở miệng quyên can người tài xế.   
“Nhưng mà…không phải khi nãy cũng đã nói rồi sao, cũng có khả năng là nó tới cứu mạng mà? Nếu mà tới cứu mạng thì chẳng phải là vứt tiền luôn sao?”  
Có vẻ như người tài xế này không quá mê tín hoặc có thể là trong nhà thiếu tiền thật nên không nỡ vứt bỏ.

Tôi đã nói rõ ràng như vậy mà ông ta vẫn do dự, thậm chí vẫn còn hi vọng.   
Hoàng Cường ngồi phía sau không thể nghe thêm được nữa và cũng vô cùng lo sợ.

Thấy người tài xế do dự, ông ta nóng ruột đập vào phía sau ghế của người tài xế và quát lên.   
“Tôi chỉ hỏi ông một câu, ông có mấy cái mạng? Dù chỉ có một phần vạn cơ hội thì nó cũng tới để đoạt mạng, ông có cá cược nổi không?”  
Một câu nói khiến người tài xế không biết đáp lại thế nào.   
Luồng khói càng lúc càng dày đặc, bầu không khí còn mơ hồ hiện ra một thứ mùi kỳ dị, thực sự vô cùng tà ma.

Cuối cùng thì người tài xế cũng không tránh khỏi sự sợ hãi.

Ông ta nghiến răng rồi cuối cùng lấy từ trong ngực ra một tờ tiền năm mươi tệ và vứt ra ngoài cửa sổ với vẻ không nỡ.   
Đợi sau khi cả ba người đều vứt tiền ra ngoài cửa sổ thì không còn ai nói gì nữa, chỉ vội nhìn phản ứng của chồn yêu trước mặt.   
Sau khi tiền được vứt xuống đất thì hai luồng sáng phát ra ánh sáng màu đỏ sau làn khói bỗng có phản ứng.  
Chúng từ từ cử động và di chuyển gần về phía chúng tôi.   
Nhất thời, cả ba chúng tôi đều trở nên căng thẳng.   
Đối với tôi mà nói, đối phó với cái thứ chồn yêu còn khó nhằn hơn đối phó với ác quỷ.   
Tại sao lại nói như vậy?  
Bởi vì cái thứ chồn yêu quá tà môn, không chỉ tà ma mà còn rất thận trọng, thích báo thù, có thể nói là thù dai.   
Nếu nó tới nhà bạn trộm gà, bạn không những không thể đuổi nó đi, không được dọa nó, lại còn phải vui mừng để nó rời khỏi nhà bạn, nếu không, nó mà không vui thì sẽ báo thù bạn.   
Bạn thấy xem nó vô lý tới mức nào?  
Hơn nữa thủ đoạn báo thù của chồn yêu còn vượt xa sự hiểu biết của con người..


 
Chương 259: Con Chồn Đã Cười Với Chúng Tôi Như Vậy Đấy!


Nếu như theo tư duy của con người, muốn trả thù một người thì phải xem người mắc tội với bạn có sâu hay không và dựa vào mức độ nông sâu để sử dụng thủ đoạn báo thù nặng nhẹ khác nhau.

Nhưng chồn yêu thì khác, dù chỉ là một mối thù như cái kim thì nó cũng sẽ dùng cả tính mạng để đi báo thù.

Đây cũng chính là cái gọi là chồn yêu đổi mạng.

Nếu như một người bị chồn yêu đổi mạng thì căn bản là khó cứu được.

Nhưng giờ tôi không còn nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng đuổi con chồn yêu trước mặt này cầm tiền bỏ đi.

Cũng may là có vẻ như phản ứng của chúng tôi khá nhanh nên con chồn yêu không còn đưa ra bất kỳ hành động gì nữa.

Nó đi tới bên cạnh xe của chúng tôi cùng làn khói dày đặc, gập người nhặt từng tờ tiền ở dưới đất lên.

Lúc nhặt tiền nó còn không hề cúi đầu, hai con mắt nhỏ xíu vẫn cứ nhìn chúng tôi chăm chăm.

Không thể phủ nhận, cảm giác bị cái thứ này nhìn chăm chăm thật rợn người.

Thậm chí tôi còn có ảo giác, rằng con chồn trước mặt là một con người, và cả biểu cảm của nó cứ nhìn chúng tôi với vẻ cười như không cười.

Động tác nhặt tiền của con chồn yêu chậm rề rề, đợi đến khi nó nhặt xong thì tôi có cảm giác cứ như một thế kỷ đã trôi qua vậy.

“Cậu nhóc, nó nhặt tiền thì có phải là coi như đã tiền mua mạng của chúng ta không?”  
Hoàng Cường run rẩy.

Với người giả vờ hiểu giả vờ không như ông ta thì sợ nhất là gặp phải chuyện như thế này.

Tôi không dám đưa ra câu trả lời khẳng định, chỉ khẽ nói với ông ta một câu: “Khó nói”.

Sau khi nhặt tiền xong, chồn yêu lại nhìn chúng tôi và đột nhiên nhếch miệng, để lộ ra một nụ cười.

Con chồn đã cười với chúng tôi như vậy đấy!  
Nụ cười khiến da đầu ba người chúng tôi như muốn nổ tung, thậm chí đến cả thở cũng không dám.

Chồn yêu mà cười thì không phải là điềm gì tốt lành…  
Tôi vừa chăm chăm nhìn chồn yêu vừa vừa sờ về một phía để xem có thứ gì xử lý được không.

Nhưng chưa đợi tôi mò được cái gì thì chồn yêu đột nhiện quay người và biến mất giữa làn khói.

“Đi, đi rồi sao?”  
Hoàng Cường cũng nhìn thấy nụ cười của chồn yêu nên đến cách nói cũng trở nên lắp bắp.

Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, khói vẫn còn nhưng đã ít đi nhiều so với vừa nãy, thậm chí là đèn xe phía trước một lần nữa lại xuất hiện trước mặt chúng tôi.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom