Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1020


“Tốt” Giọng Hoa Sinh sang sảng vang: “Vậy kể từ nay trở đi, chúng ta sẽ lập ra một công đoàn, chọn người lãnh đạo, quản lý khu vực khai thác, lập ra quy định, bắt buộc mọi người phải tuân theo, ai dám làm trái lại quy định người đó không còn xem chúng ta là anh em, chính là muốn phá huỷ hi vọng của anh em ta, vậy nhớ lấy lời Hoa Sinh tôi đây, những người như vậy xuất hiện người nào xử người đó!”

“Chúng tôi đồng ý!”

“Đồng ý!”

“Ai dám phá luật, chính là phá hoại hi vọng của mọi người, chúng ta không thể tha cho tên đó được!” Tiếng hô vang trời!

Lâm Vũ Chân đứng từ xa, cả người cô nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt sớm đã trào ra, môi khẽ nhếch, kiêm chế cho bản thân không khóc thành tiếng.

Cô vốn là người giàu tình cảm, nhìn thấy những người này trở nên tự lực tự cường, lại có đủ tự tin để bảo vệ lấy hi vọng và danh dự của bản thân, sao cô có thể không cảm động đây?

Kết quả thế này, tốt hơn nhiều so với việc Giang Ninh trực tiếp giúp đỡ bọn họ giải quyết vấn đề, thế này có ý nghĩa hơn nhiều!

“Ông xã, anh giỏi quá đi!” Lâm Vũ Chân nhịn không nổi, ánh mắt dịu dàng nhìn Giang Ninh: “Em thực sự nể anh muốn xỉu luôn!”

Giang Ninh cười, năm lấy tay Lâm Vũ Chân nói: “Bà xã, em muốn nói về mặt nào đây?” Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Giang Ninh, khuôn mặt Lâm Vũ Chân lập tức đỏ lên, liên tục đưa tay đánh mấy cái liền lên cánh tay Giang Ninh.

“Đồ dê xồm nhà anhl”

“Không cho anh chọc eml” Giang Ninh ha ha cười lớn khiến Lâm Vũ Chân rời vào trong kí ức của bản thân: “Được rồi được rồi, anh nào dám trêu em, trên thế giới này chỉ có em mới được bắt nạt anh nhưng không ai được phép bắt nạt em, kể cả anh” Anh đưa Lâm Vũ Chân rời đi.

Vấn đề ở khu vực khai thác mỏ số tám đã giải quyết xong rồi.

Chuyện lập ra quy định sau này, Giang Ninh đương nhiên sẽ không để một mình Hoa Sinh làm, khả năng của anh ta dù sao cũng có hạn, nhưng người tài có năng lực liên quan trong tập đoàn Lâm thị thì lại có nhiều lắm.

Giang Ninh đã cho Lý Đông đi sắp xếp hai người có kinh nghiệm phong phú, bay từ Bắc Phương tới đây chỉ đạo bọn họ.

Đây chính là bước đầu, khu vực khai thác mỏ số tám chỉ là thử nghiệm đầu của Giang Ninh mà thôi, không chỉ khiến những công nhân này thành lập ra một công đoàn tự quản, còn phải khiến bọn họ hoàn thành việc lập ra nguyên tắc tự quản lý của bọn họ nữa, vậy mới đủ hoàn chỉnh.

Chỉ khi đảm bảo được lợi ích và quyền lợi của công nhân, thì khu vực khai thác mỏ này tồn tại mới có ý nghĩa.

Mà chỉ có như thế, chuyện tiếp theo đây mới từng bước từng bước được thúc đẩy, từng bước từng bước khiến thành phố Tây Sơn này dần dần có sự thay đổi, khiến thành phố này dần không còn giống trong quá khứ nữa.

Còn những khu khai thác khác đã không còn cần Giang Ninh phải nhọc lòng nữa, chuyện của khu vực khai thác mỏ số tám được truyền ra ngoài sẽ giống như hiệu ứng vỗ cánh của một con bướm, dấy lên một cơn lốc nhỏ, không ngừng phát triển trở thành cơn bão lớn!

Chớp mắt một cái, sẽ quét sạch toàn bộ các khu vực khai thác mỏ ở thành phố Tây Sơn này!

Giang Ninh không sợ mấy người công nhân này sẽ phải nuốt trái đắng, bởi đám người A Cẩu sớm đã trà trộn vào tất cả các khu vực khai thác rồi, cho nên có bọn họ ở đó, xui xẻo chỉ có thể là mấy tên ăn ở ác kia.

Hiệu ứng cánh bướm, tới rồi đây!

Sự việc ở khu vực khai thác mỏ số tám, đã được đám người Hoa Sinh âm thầm đem đi tuyên truyền, một lần truyền đi cả thành phố, tới tất cả các khu vực khai thác.

Nhất là việc chủ nhân mới Lâm thị ủng hộ mỗi một khu vực khai thác có quyền tự quản lí, đồng ý cho phép bọn họ thành lập công đoàn. Chuyện này khiến cho những công nhân bị áp bức quá lâu giống như giữa sa mạc tìm thấy dòng nước sạch vậy!

Đó không chủ là hi vọng nữa, mà chính là cứu giúp bọn họ!
 
Chương 1021


Có tấm gương là khu vực khai thác mỏ số tám, rất nhanh, khu vực khai thác mỏ số ba cũng chọn đình công, đưa ra yêu cầu tương tự. Gần như ngay tức khắc đã xảy ra mâu thuẫn với quản lý khu khai thác.

Nhưng cũng như khu vực khai thác mỏ số tám, mọi người đều đoàn kết một lòng, vì giành lấy quyền lợi hợp pháp của bản thân, dám đứng ra, dám đấu tranh, cuối cùng bọn họ cũng vậy giành được thắng lợi!

Khu vực tám, sau đó là khu vực ba, tiếp theo nữa là chính, bảy mười, toàn bộ tất cả các khu vực đều lần lượt đứng dậy…Ngắn ngủi trong vòng ba ngày, cả thành phố Tây Sơn, giống như chấn động, rung động lòng người!

Các khu vực lớn nhỏ toàn bộ đều thành lập công đoàn, tự quản lý, khiến cho ba người đứng đầu công ty TNHH cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh cực kì tức giận!

Lúc này, tại Công ty TNHH cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh, văn phòng ở tầng cao nhất.

Tạ Trấn ngồi ở đó, biểu cảm khuôn mặt khó chịu.

Dáng người anh ta gầy gò, xương gò má lại cao, nhìn trên khuôn mặt còn mang theo một loại cảm giác khắt khe và lạnh lùng.

“Chuyện này để tôi xử lý” Anh ta nói trong điện thoại: “Hai người ở bên đó cũng sắp xếp cho tốt vào, đám người Lâm thị này tới thị uy, xem ra không dễ đối phó đâu” Tạ Trấn không ngờ rằng, Lâm thị lại tới nhanh như vậy.

Ba người bọn họ muốn kiểm soát toàn bộ tài nguyên của thành phố Tây Sơn, cắt đứt quan hệ với những gia tộc lớn ở Bắc Phương kia, việc này đã lên kế hoạch rất lâu rồi.

Bây giờ mấy gia tộc lớn ở Bắc Phương kia, đột nhiên buông bỏ tài sản ở thành phố Tây Sơn này, nhưng lại đem cổ phần giao cho cái thứ Lâm thị gì gì kia.

Bọn họ sao có thể chịu thua?

“Bao nhiêu năm nay đều là lời của chúng ta mới tính, kể cả mấy gia tộc lớn ở Bắc Phương kia cũng không dám tới đây làm loạn, Lâm thị thì tính là cái gì?

Tạ Trấn tức giận nói: “Chọc giận tôi đây, bọn chúng đừng mong sống sốt mà rời khỏi Tây Sơn!”

Cúp điện thoại, anh ta qua đầu nhìn người ngồi trên sô pha, sắc mặt u ám.

“Tra ra chưa?”

“Cậu ba, tra rõ rồi ạ” Người ngồi ở bên kia lập tức đứng dậy, đưa ra tập tài liệu ở trong tay đưa cho Tạ Trấn: “Người dẫn đầu làm việc này là Hoa Sinh làm việc cho khu vực khai thác số tám, cũng chính là tên chạy tới Đông Hải gọi người của Lâm thị tới đây, mới khiến cho việc này bùng nổ lớn như này”

“Hừ, một tên công nhân khai thác nghèo hèn sao có bản lĩnh lớn thế được?” Tạ Trấn cười lạnh: “Có điều hắn dám gây sự, vậy thì không thể nhẹ nhàng tha cho được!”

“Vâng, Đổng Vĩ đã đem người đi tìm nó rồi, chuyện giết gà doạ khỉ chúng ta nhất định phải làm!”

“Ngoài ra, hiện tại chỉ còn ba khu khai thác vẫn đang trong giai đoạn đấu tranh, nhưng tình hình cứ tiếp tục như vậy, sợ là không trụ được bao lâu nữa, tinh thần của mấy tên công nhân kia tăng lên chúng ta sẽ khó áp chế được nữa đâu, cậu ba, cậu thấy chúng ta..”

“Phải đàn áp!” Tạ Trấn đập bàn: “Một đám tép riu, muốn phản là phản sao?”

“Gọi người đến đây trấn áp hoàn toàn bọn nó! Bất kể là đứa nào gây sự, đều áp chế hết chúng nó xuống cho tao, đứa nào dám phá vỡ nguyên tắc quản lý của khu vực khai thác, đừng trách sao tao ác!”

“RõU” Người kia nói xong, lập tức rời đi sắp xếp.

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tạ Trấn. Anh ta châm điếu thuốc, châm chậm híp mặt lại rồi suy nghĩ làm thế nào để xử lí việc này.

Lâm thị đến rất nhanh, bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị xong, đều tại cái tên công nhân đáng chết gì gì đó kia lại dám lén lút chạy tới Đông Hải tìm Lâm thị.

Này không phải đưa cho Lâm thị một cơ hội để nhúng tay vào sao?
 
Chương 1022


Lúc đầu, bọn họ muốn nắm chắc quyền điều khiển tài nguyên ở thành phố Tây Sơn trước, thế thì dù cho Lâm thị có nắm cổ phần thì cũng đã sao?

Người nắm thực quyền là bọn họ, Lâm thị không quen với thói quen sinh hoạt ở đây, vốn dĩ cũng không lấy được gì.

Bọn họ chỉ cần nhẹ nhàng động tay động chân ngay tức khắc có thể ép Lâm thị thấy khó mà tự lùi bước rồi ngoan ngoãn giao cổ phần ra, không thì ở thành phố Tây Sơn này bọn họ sẽ khiến cho Lâm thị sống không bằng chết!

Nhưng bây giờ thì hơi phiền phức rồi.

“Người của Lâm thị đúng là có chút bản lĩnh, lại trực tiếp ra tay từ mấy tên công nhân” Tạ Trấn nhả một hơi thuốc, cười lạnh nói: “Nhưng bọn mày thật sự cho rằng mình đình công thì bọn tao sẽ sợ sao?”

“Tiền, bọn tao chịu lỗ được, hơn nữa, số thiệt hại này nói thế nào cũng là thiệt từ chỗ tiền Lâm thị bọn m: Anh ta vứt điếu thuốc xuống đất, đứng phắt dậy, kéo cửa văn phòng, đi thẳng ra ngoài. Đối phó với Lâm thị chỉ dùng nắm đấm thôi không có tác dụng, có lúc dùng đầu óc giết người càng tàn nhãn hơn!

Lần này cũng vậy!

Hoa Sinh đang ở trong nhà, vui vẻ kể cho vợ mình nghe về chuyện diễn ra ở khu vực khai thác.

“Hiện giờ khu vực khai thác do chính chúng ta quản lý dưới hình thức thông qua công đoàn, mọi người sẽ chọn ra những người có khả năng quản lý tới quản lý công việc, người bên phía anh Giang còn cử mấy nhân viên chuyên nghiệp tới chỉ đạo bọn anh, anh tin rằng rất nhanh thôi, nơi này của chúng †a sẽ có sự thay đổi không ai ngờ được!” Hoa Sinh nắm lấy tay vợ mình, hạnh phúc nói: “Anh Giang nói với anh rồi, sau này ấy, người ở khu vực khai thác chúng ta khám bệnh có thể không mất phí nữa, bệnh của em rất nhanh sẽ được chữa khỏi thôi!” Tương lai của khu vực khai thác sẽ như thế nào, tương lai của cả một thành phố Tây Sơn rồi sẽ ra sao, mấy chuyên gia Lâm thị tới nói văn tắt cho bọn họ nghe, khiến bọn họ vui không biết trời trăng gì nữa.

Cuộc sống đó bọn họ chỉ dám nằm mơ tưởng tượng thử mà thôi!

“Thật vậy sao? Thật là tốt quá đi!” Vợ Hoa Sinh cũng cực kì xúc động: “Cảm ơn giám đốc Lâm, cảm ơn anh Giang, họ đúng là ân nhân của mọi người mà!”

“Rầm!” Lời nói vừa dứt, cánh cửa bị một người đá văng ra, mười mấy người xông vào trong, biểu cảm trên mặt Hoa Sinh chớp mắt thay đổi, anh ta che chắn cho bà xã mình, lớn tiếng hô: “Mấy người là ai? Sao lại xông vào nhà tôi!”

“Mày là Hoa Sinh đúng không?” Đổng Vĩ dẫn đầu, anh ta nheo nheo mắt, trực tiếp phất tay: “Đánh nó tàn phế cho tao!”

Mệnh lệnh vừa dứt thì mười mấy người tiến vào!

“Mấy người làm gì đó! Mấy người muốn làm gì!” Hoa Sinh lập tức trở nên sợ hãi, anh ta che chắn trước mặt vợ mình: “Mấy người dám làm loạn ở đây, anh Giang sẽ không tha cho mấy người đâu!”

“Chát!” Trong đám người đó có người đưa tay ra đấm lên mặt Hoa Sinh.

“Anh Giang? Hứ, nó là cái thá gì!” Hoa Sinh kêu thảm một tiếng, khoé miệng trào ra máu tươi.

“Tao nói cho mày biết, Lâm thị gì gì đó còn chả là cái gì!

Đừng nói gì là anh Giang? Tốt nhất nó nên cúp đuôi mà chạy sớm đi, không thì chết không đẹp mắt đâu!” Đổng Vĩ hừ lạnh: “Đánh cho tao!” Lập tức có mười mấy người đứng trước mặt Hoa Sinh tay đấm chân đá!

“Ap” Tiếng kêu thảm thiết như muốn xé rách ruột gan!

Hoa Sinh lật người xuống mặt đất, hai tay anh ta ôm lấy đầu mình, nhưng mấy tên kia không hề có ý buông tha cho mà ra tay cực kì tàn nhãn!

“Đừng đánh nữa! Mấy người đừng đánh nữa!” Vợ Hoa Sinh thấy nhiều người như vậy xúm vào đánh chồng mình, thế là trở nên vô cùng hoang mang.

Cô ấy không quan tâm tới nỗi đau khớp xương của mình mà đấu tranh hết sức bò dậy, cô ấy phủ lên người Hoa Sinh, ngăn lại mấy đạp của mấy tên kia “Dừng tay! Dừng tay đi mài” Sắc mặt vợ Hoa Sinh trắng bệnh, cô ấy hét thảm.

“Đánh cho tao!” Đổng Vĩ vẫn y như cũ không hề có ý dừng tay mà ra tay càng thêm độc ác hơn: “Hừ, cầm đầu làm loạn sao? Mày thực sự nghĩ mày là anh hùng hả?”
 
Chương 1023


“Tao nói cho mày biết, ở thành phố Tây Sơn này không bao giờ có anh hùng! Có thằng nào ông đánh chết thằng đó!” Sau một trận tay đấm chân đá, Hoa Sinh chỉ còn chút hơi tàn, còn vợ anh ta nằm yên bất động, hôn mê bất tỉnh!

“Nhớ lấy bài học này!” Đổng Vĩ hừ một tiếng: “Còn tái phạm, ông đây lấy mạng mày! Đi!” Anh ta quay đầu nghênh ngang đưa người của mình rời đi.

“Bà xã! Bà xãt” Hoa Sinh không quan tâm tới vết thương trên người mà ôm chầm lấy vợ mình, anh ta khóc lớn: “Em tỉnh lại! Em tỉnh lại đi!”

“Có ai không! Cứu với!” Anh ta hét lớn, trên khuôn mặt lấp đầy sự lo lắng, vợ anh ta vì đỡ thay mấy đòn kia mà không biết đã bị đánh bao nhiêu cái, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà!

Cũng cùng lúc đó.

Ngoài cửa, Giang Ninh cầm theo trái cây trên tay còn Lâm Vũ Chân thì ôm theo hoa trên tay, hai người họ đang chuẩn bị tới thăm vợ Hoa Sinh.

Vừa mới tới cửa, hai người họ đã thấy cửa phòng bị đá văng, lệch sang một bên, mà bên trong truyền ra tiếng kêu vừa gấp gáp vừa đau đớn của Hoa Sinh.

Vẻ mặt Giang Ninh nhanh chóng thay đổi, anh lập tức tiến vào trong.

Trong phòng, đồ vật có thể đập đều bị đập vỡ cả rồi!

Vốn đã là một căn phòng không mấy khang trang, bây giờ thì càng không khác gì đống đổ nát, mà ở trong phòng, Hoa Sinh ôm lấy vợ mình khóc như chết đi sống lại.

“Cứu mạng! Cứu mạng với!”

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Vũ Chân nhanh chóng chạy qua: “Sao lại thành ra thế này!”

“Là Đổng Vĩ! Là Đổng Vĩ đem người tới đánh tôi, là tôi phá hoại việc của bọn chúng, bọn chúng có thể đánh, có thể giết tôi, nhưng vợ tôi vô tội mà!” Trên mặt Hoa Sinh hiện lên lửa giận, anh ta hận không thể liều mạng với mấy tên khốn kiếp kial Anh không có gì cả, chỉ có cái mạng này thôi!

“Gọi xe cấp cứu” Giang Ninh nói.

“Thằng Đổng Vĩ kia đi được bao lâu rồi?”

“Mới đi chưa bao lâu” Hoa Sinh ôm lấy vợ mình, toàn thân run rẩy: “Anh Giang, tôi không sợ! Tôi không sợ gì cả! Cho dù không còn mạng này đi nữa, tôi cũng muốn đấu với bọn chúng tới cùng! Mấy tên súc vật này, sẽ chết không được tử tết”

“Yên tâm, bọn chúng không có kết quả tốt đâu” Giang Ninh giao hai người cho Lâm Vũ Chân chăm sóc, đợi xe cấp cứu tới.

Mà anh lập tức gọi cho Hoàng Ngọc Minh.

Bọn chúng đã dám ra tay nặng như vậy, vậy thì đừng trách anh thẳng tay!

Thành phố Tây Sơn này muốn thay đổi, không thể chỉ dùng tới vũ lực, nhưng có lúc, đối phó với mấy tên súc vật thì nắm đấm có tác dụng hơn lời nói nhiều!

Đổng Vĩ rời khỏi nhà Hoa Sinh, dẫn theo người của mình, chuẩn bị đi tìm chỗ uống rượu cùng mấy em gái.

“Cậu ba Trấn đã nói răng Lâm thị gì đó không đủ đáng sợ, thành phố Tây Sơn này vẫn là do chúng ta định đoạt, cho dù là dòng họ quyền thế của Bắc Phương đến cũng đừng nghĩ đến cướp đi ngành khoáng sản này!” Đổng Vĩ nói lớn tiếng: “Các anh em cứ yên tâm đi! Đi theo cậu ba Trấn bọn họ, chúng ta vẫn có thể ăn sung mặc sướng… nhé!” Lời của anh ta chưa nói xong, đột nhiên xe hơi rung lắc dữ dội rồi chợt lật nghiêng, không biết đã đụng phải cái gì. Người của cả xe lăn lộn, có vài người không thắt dây an toàn lại thiếu chút nữa gãy vặn cổ.

“Ầm!” Đổng Ví còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã bị một cước của người ta đá bay. Theo đó là một cánh tay bỗng nhiên đưa vào, túm lấy cổ áo Đổng Vĩ rồi kéo mạnh anh ta ra ngoài.

“A.e Không biết phía sau lưng Đổng Vĩ bị thứ gì quẹt qua mà máu tươi tức khắc đầm đìa. Nhưng Giang Ninh không chút khách khí, trực tiếp ném anh ta xuống đất, đau đến mức cả người Đổng Vĩ co quấp lại.
 
Chương 1024


“AI” Anh ta kêu lớn một tiếng, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh: “Mày là ai! Muốn chết à! Dám cản xe của tao, tao đánh chết… AI” Một cái tát làm cho Đổng Vĩ ngậm miệng lại. Anh Cẩu tiến lên, xách Đổng Vĩ lên với ánh mắt hung ác và nói: “Nói chuyện với đại ca tao thì có lễ độ chút!”

“Các người…”

“Bụp!” Anh Cẩu lại tát một cái: “Đại ca tao không bảo mày mở miệng, mày thử nói một chữ nữa xem!” Đổng Vĩ lập tức không dám lên tiếng. Lúc này, người mà anh ta dẫn đến đều còn trong xe, ngã chổng vó ở đó, không thể ra được, một mình anh ta làm sao là đối thủ của nhiều người như vậy?

“Hoa Sinh, là do mày đánh à?” Giang Ninh hỏi.

“Mày… rốt cuộc mày là ai? Tao đánh đó thì sao? Thành phố Tây Sơn này còn có người mà Đổng Vĩ tao không dám đánh sao!” Anh ta cắn răng, sắc mặt dữ tợn: “Tao nói cho mày biết, tao là người của cậu ba Trấn, nếu mày… AI” Anh Cẩu không để anh ta nói nhảm. Việc Giang Ninh không hỏi, Đổng Vĩ không thể nói sao?

“Đập vỡ răng của anh ta!” Giang Ninh thản nhiên nói: “Ngoài ra, những người trong xe kia, chú Cẩu, cậu biết xử lý thế nào mà”

“Vâng!” Anh Cẩu quát lớn.

“Mày, tụi mày muốn làm gì! Tụi mày muốn làm gì tao!” Sắc mặt Đổng Vĩ tái nhợt, nhất là nghe thấy Giang Ninh nói lời tàn nhãn như vậy, trên mặt ngay cả cũng cảm xúc chấn động cũng không có. Trong mắt anh, anh coi việc giết anh ta cũng giống như giãm chết một con kiến vậy.

“Kengl” Anh Cẩu không có chút khiêm nhường nào, đưa tay lên là vài bạt tay, trực tiếp nhổ bay răng của Đổng Vĩ. Máu tươi tràn ra theo khóe miệng Đổng Vĩ khiến anh ta liên tục kêu thảm thiết.

“Không phải mày thích cậy mạnh hiếp yếu sao?” Anh Cẩu tức giận ngút trời: “Có bản lĩnh thì mày đến ức hiếp tao đi!”

“Bốpt” Mười mấy cái tát liên tiếp của anh ta, mỗi cái tát đều nhổ răng đến Đổng Vĩ gần như sắp hôn mê nhưng lại bị cơn đau đớn kịch liệt kia k1ch thích mạnh mẽ mà tỉnh lại. Nhưng trong phút chốc, Đổng Vĩ ngã ở đó, miệng toàn là máu, cả người co rúm, răng trong miệng không còn lại một cái, ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ ràng.

“Tụi, tụi mày…” Vẻ mặt anh ta sợ hãi, nhìn đám người Giang Ninh, yết hầu trượt xuống, bị máu của chính mình làm cho sặc ho dữ dội.

Giang Ninh đi qua, từ trên cao nhìn xuống anh ta, giống như nhìn một con chó chết: “Chơi trò nắm đấm thì tao mới là ông tổ đây này!”

“Đúng rồi, tao tên Giang Ninh, người của Lâm thị. Trở về nói với cậu ba Trấn gì đó kia là rửa sạch cổ đi, tao đến rồi đó!”

Toàn thân Đổng Vĩ run rẩy, máu tươi đầy miệng, ngay cả một câu cũng nói không ra.

Người của Lâm thị? Mấy thằng này đều là người của Lâm thị sao? Bọn họ… thật to gan, dám đánh nhau ở thành phố Tây Sơn, thật sự cho rằng bọn họ có thể trắng trợn ở bất kỳ đâu sao?

“Đúng rồi” Giang Ninh đi hai bước rồi lại quay đầu qua. Lỗ chân lông Đổng Ví lập tức nở ra, anh ta sợ hãi không thôi: “Đừng ra tay với những người bình thường này nữa! Mày muốn động thì tìm tao, tao tiếp đến cùng” Nói xong, Giang Ninh rời đi mà không quay đầu lại. Đổng Vĩ ngã trên mặt đất, một hồi lâu mới tích được sức lực, chậm rãi bò dậy. Anh ta lau máu tươi ở khóe miệng, cố sức khạc vài cái, phun toàn bộ mảnh vụn răng xen lẫn máu ra ngoài, tức giận đến cả người run lên.

“Giang Ninh! Giang Ninh! Tao cầu cho mày chết không được yên!” Đổng Vĩ nói chuyện có chút mơ hồ. Anh ta không có răng, cho dù muốn cắn người cũng không cắn được. Mặt anh ta đầy vẻ dữ tợn, mặc kệ những người mà bản thân anh ta dẫn theo, lập tức đi tìm Tạ Trấn.

Cùng lúc đó, Tạ Trấn hùng hùng hổ hổ đuổi đến một căn nhà trên núi. Căn nhà trên núi này ẩn núp trong thôn nhỏ trên núi. Bầu không khí tốt lành, yên tĩnh, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở đây giống như cảnh tiên. Tạ Trấn không có nhã hứng tốt như vậy. Anh ta bước nhanh vào phòng uống trà, ngồi thẳng xuống, trực tiếp trút ừng ực ừng ực bát trà lớn đặt trước mặt như trâu già uống nước.

“Triệu Toàn đâu?” Tạ Trấn lau miệng, ngẩng đầu nhìn đối diện. Người đang uống trà chậm rãi, có trình tự và tao nhã, từ đầu đến cuối cảm giác như một người thô kệch phải biến bản thân thành người rất có kiềm chế, quá giả dối con mịa nó rồi.

“Mấy ngày này không thấy người đâu. Anh ta hẳn là đã liên   hệ với những thằng kia rồi” Cao Thụ không cao không gầy chút nào, trái lại có chút lùn và mập, cái bụng ưỡn ra còn chạm đến bàn trà. Anh ta chậm như rùa rót một cốc trà cho mình, rũ mí mắt, nhìn Tạ Trấn: “Đây là chuyện lớn, không gì quan trọng hơn chuyện này” Mắt Tạ Trấn sáng ngời, tức khắc di chuyển vị trí, hạ giọng nói: “Chúng ta có thể nhận được gì?” Lòng tham trong đôi mắt kia gần như không chút che đậy.
 
Chương 1025


“Còn chưa biết được, phải bàn”

Cao Thụ nói: “Nhưng với tình hình bây giờ, cho dù là những dòng họ quyền thế của Bắc Phương kia còn muốn gây khó dễ cho chúng ta thì cũng khó.”

Giờ đây, lợi thế trong tay bọn họ là có thể lợi ích to lớn mang lại cho bọn họ, là thứ bọn họ đã từng và căn bản là không dám nghĩ, thậm chí không dám đòi hỏi. Nhưng bây giờ, bọn họ không sợ, tay cầm được lợi thế này là cũng đủ để bọn họ có thể đạt được thứ không có được trước kia rồi. Ánh mắt của hai người đều tràn đầy phấn khởi và lòng tham.

“Chỗ Bắc Phương đó không phù hợp với chúng ta” Tạ Trấn hừ rồi nói tiếp: “Cho dù trở thành dòng họ quyền thế thì thế nào? Không phải là dòng họ quyền thế cao nhất nhưng mối nguy khắp nơi”

“Hơn nữa, cho dù là dòng họ quyền thế cao nhất thì làm sao? Tập đoàn Linh Long cũng không còn rồi” Cao Thụ thản nhiên nói. Anh ta rót một cốc trà cho Tạ Trấn.

Tạ Trấn cau mày, nhìn một lượt mà căn bản không động đậy. Cái miệng nhỏ như vậy, uống con khỉ à!

“Sợ là những người kia không dễ giao thiệp. Triệu Toàn anh ta có nắm chắc không?”

Tạ Trấn tự rót một bát lớn, giương mắt nhìn Cao Thụ: “Ngay cả dòng họ quyền thế cũng tổn thất lớn khi bàn chuyện làm ăn với bọn họ, e rằng mấy người chúng ta càng không dễ làm”

“Yên tâm, với lợi thế của chúng ta, bọn họ không cách nào từ chối đâu”

Cao Thụ nói: “Không nói chuyện này nữa, chuyện này do Triệu Toàn làm, chúng ta có thể yên tâm, anh đến tìm tôi làm gì?”

“Chuyện công ty bây giờ là do anh quản lý rồi, hai chúng tôi không tham gia” Chỉ cần chuyện này có thể hoàn thành, cho dù là cả công †y cổ phân khoáng nghiệp Hắc Tinh thì bọn họ cũng có thể không quan tâm. Ba người chưa nghĩ đến việc đi Bắc Phương, lập nên thành tựu cho dòng họ quyền thế gì đó, mà bọn họ lại cắm rễ ở Đại Bắc Tây này. Trở thành người kiểm soát ở đây mới là hướng đi phù hợp nhất với bọn họ. Núi thì cao nhưng vua lại ở xa, kiểm soát một khu vực này là đủ rồi.

“Đã nói với anh trong điện thoại rồi đấy, người của Lâm thị tới rồi” Tạ Trấn híp mắt, không vừa lòng nói: “Kẻ đến không có ý tốt rồi”

Cao Thụ cười: “Bọn họ đến lấy lại đồ của mình thì nào có được tính là kẻ đến không có ý tốt chứ?”

“Anh sẵn lòng đưa sao?”

“Lế nào anh có thể không đưa à?”

Tạ Trấn có chút tức giận: “Tôi nói nghiêm túc đấy. Đã là lúc nào rồi mà anh còn nói đùa với tôi. Tôi nói thật là chắc chắn tôi không muốn cho. Giang sơn mà ba người chúng ta gây dựng, dựa vào cái gì mà chúng ta dễ dàng chắp tay dâng cho người ta?”

Vẻ mặt anh ta đầy sự không hài lòng, hừ lạnh. Mặc dù vốn của bọn họ bỏ ra là được mấy dòng họ quyền thế kia cho, nhưng nhiều năm như vậy rồi, việc kinh doanh ở đây đều là việc của ba người bọn họ. Vì thế, bọn họ đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy áp lực lớn bao nhiêu, thậm chí bao nhiêu lần đều quanh quẩn giữa sự sống và cái chết. Thứ mà bọn họ liều mạng gây dựng như thế, thoắt cái là bị đưa cho người khác ư? Đổi lại trong lòng ai thì cũng sẽ không thoải mái, càng không thể bằng lòng.

“Lão Tạ, bây giờ làm việc không thể dựa vào năm đấm giống như trước kia” Cao Thụ cười nói: “Thân phận của chúng †a đã khác, không còn là người đui mù đần độn trong thế giới ngầm nữa. Nếu anh không thay đổi suy nghĩ này thì sẽ rất khó mở rộng lề lối, anh hiểu chứ?”

Hai chữ anh ta thường treo ngoài miệng chính là “lề lối”, nói đến lỗ tai Tạ Trấn sắp chai rồi. Anh ta cần lề lối gì chứ?

Anh ta chỉ cần tiền! Cần phụ nữ! Cần địa vị! Lề lối gì? Thứ không thể ăn, không thể chơi đùa thì căn bản là không có ý nghĩa gì với Tạ Trấn.

“Anh cứ nói thẳng đi! Chuyện này xử lý thế nào?”

“Từ góc độ pháp luật, công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh này đích thực đã là sản nghiệp của Lâm thị, bọn họ đến lấy lại cũng không gì đáng trách” Cao Thụ vừa nói vài câu, sắc mặt Tạ Trấn đã trở nên khó coi, anh †a nói tiếp: “Trước tiên anh khoan nóng vội, nghe tôi nói đã!”

“Bọn họ muốn lấy lại, đương nhiên là có lý, chúng ta cũng phải phối hợp. Đây là phép tắc, chúng ta phải tuân thủ. Nhưng trên thực tế, bọn họ muốn lấy về thì không dễ như thế. Chưa nói đến việc chúng ta sẽ không thể nào thật sự đồng ý, cho dù chúng ta đưa cho bọn họ, bọn họ có thể kiểm soát được gì?”
 
Chương 1026


Nụ cười của Cao Thụ có ý sâu xa: “Ở thành phố Tây Sơn này, chúng ta đã kinh doanh nhiều năm như vậy, không phải chỉ là tên tuổi của một công ty, chẳng lẽ anh không rõ sao? Dù Lâm thị lấy về thì trước các vấn đề lớn nhỏ vừa xuất hiện, bọn họ căn bản cũng chịu không nổi. Lẽ nào bọn họ dám hao phí nhiều tinh lực ở đây sao? Vậy thì điều đó sẽ trực tiếp hao tổn chết Lâm thị của bọn họ!”

Ánh mắt Tạ Trấn sáng lên: “Anh muốn để cho bọn họ biết khó mà lui?”

Cao Thụ cười mà không nói, khẽ gật đầu.

“Nhưng bây giờ, những công nhân kia nghe lời bọn họ, còn thành lập công đoàn, rất phiền phức”

“Ha ha, anh nghĩ nhiều rồi” Cao Thụ thản nhiên nói: “Lâm Vũ Chân kia của Lâm thị, nghe nói cô ta là người phụ nữ rất đơn thuần, rất hiền lành. Cô ta chính là thấy những công nhân này đáng thương nên mới muốn giúp đỡ bọn họ, thậm chí còn không tiếc lợi nhuận. Thật ra, tôi rất khâm phục cô ta, nhưng từ góc độ làm ăn, cô ta rất ngu ngốc” Công ty chính là vì lợi nhuận, vì kiếm tiền, đâu cần quan †âm những công nhân tầng dưới cùng kia thế nào, có thể cho bọn họ cái ăn đã là ân huệ rồi. Với bọn họ, hành động của Lâm Vũ Chân thậm chí còn có chút buồn cười. Làm người thì có thể tốt bụng, nhưng làm ăn thì hoàn toàn không được.

Cao Thụ khế hừ một tiếng, có phần cười trên nỗi đau người khác, nói: “Sợ rằng cô ta không biết một câu nói, người đáng thương nhất định có chỗ đáng trách!”

“Vậy anh muốn làm sao?”

Tạ Trấn là người lỗ m ãng, anh ta tự cho rằng bản thân không thể thoát khỏi hàng ngũ những người lỗ m ãng. Với anh †a, cách tốt nhất để giải quyết phiền toái là dùng nắm đấm, đập tan những người gây nên phiền phức kia. Chuyện phải dùng não này, từ trước đến nay luôn là do hai người Triệu Toàn và Cao Thụ làm.

“Giao công ty cho bọn họ, người của Lâm thị sẽ biết thông cảm những công nhân thấp kém này là chuyện không có bất kỳ ý nghĩa nào. Đến cuối cùng, bọn họ cũng chỉ có thể trả công ty lại cho chúng ta” Cao Thụ nói thẳng: “Thành phố Tây Sơn này chỉ có chúng ta có thể kiểm soát, người khác thì là ai cũng không được!”

Cho dù tạm thời Lâm thị lấy đi công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh, đến cuối cùng cũng phải trả về bọn họ, bởi vì Lâm thị căn bản kiểm soát không nổi, thậm chí có thể bị liên lụy. Chỉ cần Lâm Vũ Chân kia là người thông minh thì cô ta sẽ biết không dám chen chân vào ngành này. Lâm thị nên làm gì thì làm đó, tùy tiện bước vào ngành khác cũng không phải là việc bọn họ có thể chịu nổi.

Tạ Trấn nhìn bộ dạng nham hiểm kia của Cao Thụ, cười lạnh: “Con mịa nó, anh và tên khốn Triệu Toàn kia y như nhau, thâm độc còn ác hơn dùng dao! Sao anh dám khẳng định, trong những công nhân kia sẽ có người gây rối chứ?”

“Đương nhiên tôi chắc chắn, đến tuổi này rồi, không có gì là không giải quyết được bằng tiền, nhất là những người này, tùy tiện cho bọn họ chút tiền là có thể làm bọn họ hoa cả mắt!”

Anh ta lại rót cho Tạ Trấn một cốc trà, lời nói thành khẩn, ngụ ý như mang theo một ý nghĩa khác: “Lão Tạ, anh phải sửa tính tình thì chúng ta mới có thể hoàn thành chuyện lớn, hiểu chưa?”

Tạ Trấn hơi híp mắt lại, nhìn cốc trà kia. Ba người hợp tác nhiều năm nhưng vẫn là tình trạng này. Bản thân anh ta luôn là người xông lên trước nhất, làm chuyện dơ bẩn nhất, nhưng đưa ra đối sách đều là hai người bọn họ. Ý bây giờ của Cao Thụ là cảm thấy giá trị hiện tại của bản thân anh ta đã không còn cao như trước đây sao? Nếu bản thân anh không thay đổi, lẽ nào hai người họ sẽ đá anh ta ra à?

Tạ Trấn híp mắt, cười nói: “Anh nói đúng, phải thay đổi rồi.

Thời thế đã khác, còn phải dựa vào suy nghĩ của các anh” Anh ta cầm cốc trà lên, một hớp uống hết nước trà trong cốc, đứng dậy, nói: “Tôi sắp xếp trước xem xem, có tình hình gì lại nói với anh” Nói xong, Tạ Trấn trực tiếp rời khỏi. Cao Thụ vẫn híp mắt, nhìn cốc trà đã trống không kia, anh ta cười nhạt. Trà mà anh †a vừa rót cho Tạ Trấn là trà đắng mà Tạ Trấn không thích uống nhất, nhưng đến một chút phản ứng mà anh ta cũng không có.

“Con người ấy mà, phải không ngừng tiến lên, nếu không là anh không theo kịp người bên cạnh đâu” Anh ta cười và lắc đầu, lại tiếp tục ngâm trà, sung sướng tự đắc chí.

Tạ Trấn đi ra từ nhà trên núi, vẻ mặt rất khó coi: “Chó mịa nó! Muốn đá ông đây ra à?”

Anh ta chửi ầm lên: “Thật sự cho rằng các người động não mới có thể giải quyết vấn đề? Cái rắm mịa mày!”

Nếu anh ta không nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Cao Thụ, vậy nửa đời này coi như sống uổng phí rồi. Bọn họ vừa lấy được lợi thế tốt như thế, đủ để có thể thay đổi cả đời của bọn họ, thậm chí có thể biến bọn họ thành người đứng trên người khác, vậy mà hai người Cao Thụ và Triệu Toàn đã vội vã muốn đá bản thân anh ta ra rồi sao? Nằm mơ nhé!
 
Chương 1027


Tạ Trấn tức giận không nén được. Không phải chỉ là một Lâm thị hèn mọn nói lý do to lớn như vậy với bản thân anh ta, còn muốn cố ý giao công ty cho bọn họ, rồi lại ép bọn họ trả lại sao? Đâu cần phải phiền phức như vậy! Trực tiếp gi ết chết bọn họ là được rồi!

Tạ Trấn nổi giận đùng đùng rời đi. Vừa trở về đến công ty, anh ta đã nhận được điện thoại của Đổng Vĩ. Trong điện thoại, Đổng Vĩ nói chuyện mơ hồ không rõ ràng, nói cả buổi, Tạ Trấn không nghe rõ anh ta muốn nói gì.

“Mẹ mày, rốt cuộc mày muốn nói gì? Ông đây bảo mày đi trừng trị mấy công nhân kia, mày làm thế nào rồi?”

“Ừng ực ừng ực, ha hu ha hu…”

Trong miệng Đổng Vĩ như có gió, âm phát ra khiến người ta căn bản nghe không rõ.

Tạ Trấn vốn tức giận, anh ta đâu có kiên nhẫn, thế nên đã trực tiếp cúp điện thoại. Anh ta chỉ nghe thấy vài chữ là Đổng Vĩ không hoàn thành việc. Thứ chó má vô dụng này, ngay cả chút việc nhỏ cũng làm không xong, nuôi con chó như anh ta có tác dụng gì?

Tạ Trấn vừa ngồi xuống lại đứng dậy, cả khuôn mặt đã tức đến đỏ lên. Một bên là Cao Thụ và Triệu Toàn, hai người bọn họ muốn đá anh ta ra, một bên là đàn em của mình như đồ ăn hại, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong. Đây không phải là anh ta càng bị Cao Thụ bọn họ nắm thóp sao?

“Vẫn phải đích thân tao ra tay!”

Tạ Trấn dùng điện thoại gọi mười mấy thân tín của mình ra, trực tiếp rời khỏi công ty và chạy đến chỗ nhà Hoa Sinh.

Mà cùng lúc đó, trong nhà Hoa Sinh đã tập hợp mười mấy người nói chuyện có trọng lượng nhất trong khu vực khai thác mỏ. Bọn họ đều là người Hoa Sinh gọi qua trước đó để cùng nhau phản kháng. Hôm nay, Hoa Sinh bị người ta đánh cũng có nghĩa là bọn họ cũng đã bị người ta theo dõi. Nhưng lúc này, trên mặt bọn họ không có sự sợ hãi mà chỉ có phẫn nộ.

“Bọn họ thật quá đáng rồi!”

“Liêu mạng với bọn họ đi! Những tên súc vật đó!”

“Bọn họ thật sự cho rằng chúng ta chân chừ sao?”

Mười mấy người vô cùng tức giận. Bọn họ không sợ bị đánh, chẳng sợ mất mạng, nhưng nếu như bọn họ có thể thực hiện được quyền lợi hợp pháp của bản thân, có thể kiếm tiền, có thể thắng được danh dự, có thể khiến người nhà của mình sống tốt hơn thì bọn họ không sợ gì cả. Hy vọng mà Giang Ninh cho bọn họ là thứ bọn họ sống tới hôm nay hướng tới nhất. Thứ này có thể cho bọn họ dũng khí và lòng tin lớn nhất.

“Ông Ninh, chúng ta liều mạng với bọn họ đi! Bọn họ vốn không phải con người!”

“Đúng đó, tôi lập tức triệu tập các anh em liều mạng với bọn họ!”

Giang Ninh lắc đầu: “Không được! Các người không thể dính dáng vào” Bọn họ đều là công nhân bình thường nhất và không có bất kỳ nền tảng nào. Có một số việc không phải là việc mà bọn họ có thể gánh vác. Huống chỉ, bọn họ chỉ là muốn sống tốt hơn chút. Nếu như bọn họ xảy ra chuyện thì người nhà phải làm sao? Ai ai cũng là trụ cột, trụ cột nhà ai ngã xuống thì đều là tai họa đột ngột!

“Nhưng mà…

“Chuyện này để tôi xử lý, việc các người phải làm chính là mau chóng thành lập công đoàn, lập ra quy định thích hợp, yêu cầu nghiêm ngặt mỗi công nhân” Giang Ninh nhắc nhở: “Tôi có thể nói với các người rằng chắc chắn sẽ có vấn đề và sẽ có người gây rối. Đây là chuyện lớn của tất cả mọi người, nếu chúng ta không xử lý tốt, vậy thì tất cả đều vô ích”

“Ai dám gây sự chứ?”

“Tôi sẽ không bỏ qua cho hẳn tai”

“Đúng! Ai gây sự là chống lại tất cả mọi người, chúng tôi sẽ không để hắn ta có cơ hội này!”

Thấy mười mấy người này đã có chút cảnh giác, Giang Ninh cũng yên tâm. Anh có thể nghĩ đến một số thủ đoạn thì mấy người kiểm soát của công ty khoáng nghiệp Hắc Tỉnh kia nhất định cũng nghĩ đến được. Bọn họ chắc chắn sẽ dùng chiêu chia rế bọn họ từ trong tập thể công nhân rồi lại đánh bại trong từng việc. Chỉ là, bọn họ sẽ không ngờ rằng thứ hy vọng này một khi được dấy lên thì sẽ đáng sợ bao nhiêu.
 
Chương 1028


“Chính là nhà này! San bằng cho tôi! Phóng hỏa thiêu chết bọn họ!”

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh máy móc ầm vang, còn có một tiếng rống to khinh thường.

“Đùng ầm ầm…”

Đó là tiếng máy ủi đất. Động cơ nổ vang chấn động.

Sắc mặt Hoa Sinh tức khắc thay đổi, hoảng loạn muốn chạy vào từ giường. Giang Ninh đưa tay ngăn cản anh ta.

“Còn có người không biết sống chết mà đến à?”

Vẻ mặt Giang Ninh không chút thay đổi, nhưng sát khí trong con ngươi chợt lóe lên: “Vậy thì tính toán nợ nần cho rõ ràng đi!”

Giang Ninh trực tiếp đi ra. Ở bên ngoài, Tạ Trấn đã đích thân đưa người tới. Một chiếc máy ủi đất đang ầm ầm lao về phía nhà của Hoa Sinh, hùng hùng hổ hổ như muốn ủi phẳng cả căn nhà của anh ta. Còn có mấy người khác đang đứng ở một bên, tay cầm bình rượu bọc bằng những tấm khăn lau, chuẩn bị dùng bật lửa để châm lửa đốt. Đây là muốn giết người hay sao?

“Soạt! Soạt! Soạt!”

Đám người của anh Cẩu lập tức đứng chắn trước ngôi nhà. Trong phút chốc, sát khí trên mặt như: bùng nổ.

“Mấy người là ai? Là người của Lâm thị sao?”

Tạ Trấn ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, trong giây lát liền hiểu ra rằng cái tên phế vật Đổng Vĩ không làm xong chuyện có lẽ chính là do đám người này nhỉ? Chắc rằng anh ta chính là đám người của Lâm thị!

“Đã biết rồi mà còn đến nộp mạng à?”

Giang Ninh lạnh nhạt nói: “Xem ra, cái tên trước đây vẫn còn chưa nói cho rõ.”

Cái tên trước đây? Đổng Vĩ sao? Răng của anh ta đã bị bẻ gãy hết, đúng thật sự là không thể nói cho rõ được.

“Không cần nói rõ gì hết. Lâm thị đúng không? Muốn lấy lại công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh chứ gì? Ông đây nói cho mày biết, không có cửa đâu!”

Tạ Trấn vẫy tay, căn bản không hề có chút nhẫn nại nào để nói nhiều lời với Giang Ninh. Anh ta đưa theo nhiều người như vậy chính là vì không muốn phí lời và phí thời gian: “Đánh cho tao, đánh ra cả thành phố Tây Sơn luôn, cho chúng nó cút đi!”

“Ào ào ào!”

Mấy chục người lập tức lao lên, hùng hùng hổ hổ.

Còn Giang Ninh, đứng tại chỗ đó, không hề nhúc nhích, nói: “Chú Cẩu chỉ cần giữ lại một chút sức lực thôi là được” Vừa nói dứt lời, đám người anh Cẩu hét lên một tiếng hổ gầm, trực tiếp xông lên, không biết là còn mạnh bạo hơn bao nhiêu lần so với đám người của Tạ Trấn.

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi, trong đám người Tạ Trấn đưa tới đã có mười mấy tên ngã xuống. Tạ Trấn cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy khỏi lồ ng ngực. Bọn họ là người gì vậy chứ? Bọn họ căn bản không phải người! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!

“Bịch!”

Không đợi Tạ Trấn lên tiếng, một tên đàn em trực tiếp bay tới, đập vào chân anh ta, khiến anh ta ôm lấy chân mình, kêu đau oai oái.

Tiếng xương gấy đó vang lên chói tai. Lúc đó, một bên chân đã bị bẻ cong trực tiếp bay tới vắt lên vai của anh ta.

Chiếc chân chỉ còn lại da và thịt, xương đã bị gãy làm đôi, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Cho dù Tạ Trấn đã trải qua sóng to gió lớn biết bao nhiêu năm, tay đã nhuốm biết bao nhiêu máu, nhưng cảnh tượng kinh khủng như vậy, anh ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
 
Chương 1029


“Bịch!”

Lại là một cú đấm nữa, răng rắc kêu lên. Trong mắt đám người của anh Cẩu, mấy người này căn bản chì là một đám sườn non, một cú đấm là đã vỡ vụn. Có điều, trong chốc lát, tiếng gào thét thảm thiết vang lên.

“Aaaa… Aaaal” Những tiếng hét vang lên liên tục không ngừng, toàn thân Tạ Trấn cũng tê liệt. Anh ta đứng ở đó không dám động đậy, mấy chục người đưa theo bên mình, còn có người nào đứng được đâu? Bọn họ không gãy tay thì cũng là gãy chân, trông vô cùng thê thảm.

“Grừ!”

Yết hầu của Tạ Trấn chuyển động không ngừng, biểu cảm kiêu ngạo, vênh vênh váo váo lúc nãy đột nhiên biến mất.

Anh ta nhìn đám người của anh Cẩu, giọng nói run rẩy: “Mày?

Chúng mày…”

“Bộp!”

Anh Cẩu xông lên, vung tay giáng một cái bạt tai, trực tiếp tát Tạ Trấn khiến cả người anh ta bay lên. Trong phút chốc, khuôn mặt anh ta sưng vù, răng lợi cũng văng ra.

“Rắc!”

Không đợi anh ta phản ứng lại, anh Cẩu đặt một chân lên ngực anh ta, đồn lực vào chân, trực tiếp giãm gãy hai chiếc xương của anh ta.

“Aaaa!”

Tạ Trấn lớn tiếng kêu lên.

“Không được kêu!”

Anh Cẩu đột nhiên hét lên một tiếng, chân lại dùng lực, tạo thành âm thanh răng rắc khiến Tạ Trấn lại gãy thêm một cái xương nữa. Anh ta muốn kêu, nhưng lại bị kìm lại một cách kiên quyết.

Con mịa nó chứ đây có phải là người không? Giãm gãy xương người ta mà còn không cho kêu? Có còn công lý không!

Tạ Trấn muốn chửi, nhưng căn bản là không chửi nổi. Anh Cẩu tóm lấy cổ áo của Tạ Trấn, kéo đến trước mặt Giang Ninh giống như đang kéo một con chó chết rồi trực tiếp ném bịch xuống đất.

Tạ Trấn vô cùng hoảng sợ!

Anh ta đột nhiên cảm thấy lời Cao Thụ nói có lý. Dùng nắm đấm thật sự không thể nào giải quyết được rắc rối. Một khi vấn đề này có rắc rối thì chỉ có thể là anh ta bị giải quyết.

“Lưu manh trong thế giới ngầm hả?”

Giang Ninh từ trên cao nhìn xuống Tạ Trấn, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng. Ánh mắt này không khác gì ánh mắt nhìn một con chó lang thang bên vệ đường.

“Mày…”

Cả người Tạ Trấn run rẩy, trên mặt mang vẻ sợ hãi, anh ta không ngờ rằng người của Lâm thị lại đáng sợ như vậy.

Người ở trước mặt đây còn chưa ra tay mà toàn bộ người của mình đã ngã xuống rồi.

“Mày biết không? Người ở thế giới ngầm đều không muốn gặp phải tao” Giang Ninh hờ hững, nói: “Bởi vì gặp phải tao thì có nghĩa là chúng nó xong đời rồi.”

“Mày đừng hòng!”

Tạ Trấn hét lớn: “Đây là thành phố Tây Sơn, mày dám động tới tao thì đừng hòng chạy khỏi thành phố Tây Sơn!”
 
Chương 1030


Bộp!”

Anh Cẩu trực tiếp tát cho anh ta một cái. Ai dám ếng với Giang Ninh thì đáng bị đánh.

“Ồ, vậy tao rất muốn thử xem” Ánh mắt Giang Ninh lạnh đi, Tạ Trấn đột nhiên thấy kinh hồn bạt vía, cảm thấy tim mình như rơi xuống đáy vực sâu vậy.

Giang Ninh muốn làm gì? Anh muốn làm gì!

“Tạ Trấn, mọi người còn tôn kính gọi là cậu ba. Mấy năm nay ở thành phố Tây Sơn, mày làm ra không ít chuyện xấu. Tao đã điều tra sơ qua rồi. Làm chuyện phi pháp, ức hiếp dân thường, tay mày cũng đã nhuốm máu đúng không?”

Cả người Tạ Trấn run lên, sao cái gì Giang Ninh cũng biết vậy?

“Cái loại rác rưởi đến tột cùng như mày còn không xứng để tao ra tay” Giang Ninh nói: “Chú Cẩu, đưa anh ta vào nhà tù, để người ở trong đó dạy bảo anh ta xem nên làm người như nào!”

“Vâng!”

Anh Gẩu lập tức đáp lời.

Anh ta kéo Tạ Trấn rời đi, hiểu rằng một khi tên khốn này đã vào tù thì cả đời này đừng mơ được ra ngoài nữa. Ở trong đó có không ít người đã bị anh ta hãm hại và đưa vào. Anh ta muốn sống sót… cũng khó!

Ánh mắt Giang Ninh quét qua, đám người ngã trên mặt đất kia đều cảm thấy cả người cứng đờ. Bị Giang Ninh nhìn một cái cứ như là bị thần chết nhìn vậy. Khủng khiếp!

“Đưa đi hết đi!”

Giang Ninh cũng lười không thèm phí lời.

Cái loại khốn nạn như loài giun dế này, anh căn bản cũng không để tâm.

Đám người của Hoa Sinh nhìn thấy cảnh này, ai nấy cũng đều kinh ngạc không nói nên lời. Bọn họ đều biết Giang Ninh lợi hại, nhưng không ngờ rằng vậy mà anh lại có thể lợi hại tới mức đó.

Đó là Tạ Trấn đó! Anh ta ngang ngược hoành hành bao nhiêu năm nay ở thành phố Tây Sơn, ngay đến cả trẻ con khi nghe thấy tên anh ta cũng sẽ bị dọa sợ đến òa khóc, vậy mà anh ta lại bị Giang Ninh giải quyết dễ như trở bàn tay.

“Anh Ninh… lợi hại quát”

“Mạnh quá đi! Có anh Ninh ở đây, chúng ta còn sợ cái gì?”

“Đúng! Chúng ta không cần sợ! Chỉ cần tin tưởng tổng giám đốc Lâm, tin tưởng anh Ninh, tin tưởng Lâm thị!”

Mười mấy người, cảm thấy trong lòng như có một dòng nhiệt huyết, trong phút chốc đang sôi sục lên. Có một người mạnh mẽ như Giang Ninh ở đây, anh còn giúp đỡ bọn họ như vậy, nếu như bọn họ còn không làm tốt chuyện, vậy thì bọn họ còn mặt mũi nào mà đối mặt với Lâm Vũ Chân, đối mặt với Giang Ninh, đối mặt với Lâm thị? Còn có mặt mũi đâu nữa mà đi gặp người nhà của mình chứ? Quyết liều mạng!

Một đám người nắm chặt tay, trong lòng thầm tự cổ vũ chính mình. Giang Ninh đứng ở đó, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Anh vừa nhìn số điện thoại, là Lâm Vũ Chân gọi đến.

“Vợ à, sao thế?”

Trong phút chốc, giọng điệu của anh trở nên dịu dàng, sát khí lạnh lẽo lúc nãy đã biến mất tăm hơi.

“Chồng à, lúc nãy người của công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh vừa gọi điện đến hỏi chúng ta khi nào rảnh để tới làm thủ tục bàn giao” Trong giọng nói của Lâm Vũ Chân có chút bất ngờ, cô nói với đầy vẻ ngạc nhiên: “Vậy mà bọn họ lại giao công ty cho chúng ta dễ dàng thế sao?”

Bọn họ đương nhiên là sẽ không giao lại công ty dễ dàng như vậy.

Giang Ninh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết răng đây chỉ là trò lừa bịp của bọn họ thôi.
 
Chương 1031


“Tại sao không?”

Nhưng Giang Ninh lại cười nói: “Vợ của anh đích thân tới nhận, bọn họ dù không muốn giao thì cũng bắt buộc phải giao” Nghe thấy câu này, Lâm Vũ Chân không nhịn được mà bật cười.

Cô cũng không ngốc, làm sao mà không biết răng chuyện đâu có đơn giản như vậy.

Nhưng nghe giọng điệu của Giang Ninh, dường như không hề quá quan tâm tới việc này, rõ ràng là không hề có bất kỳ vấn đề gì.

“Vậy ngày mai chúng mình đi đi, em phải trả lời người ta” Đây là phép lịch sự cơ bản.

Bất kể là lúc nào, làm việc gì, tố chất căn bản nhất này của Lâm Vũ Chân cứ như là đã khắc vào trong xương cốt của cô vậy, sẽ không thay đổi.

“Ừm, nghe vợ hết” Giang Ninh cúp điện thoại, đám người Hoa Sinh đứng bên cạnh đều đã mắt chữ o mồm chữ a.

Giang Ninh dịu dàng như nước ở trước mắt, với Giang Ninh ngang ngược có một không hai lúc nấy, là cùng một người sao?

Bọn họ nhất thời đều không biết, nên đánh giá về cái người tên Giang Ninh này như thế nào.

Lúc sự bá đạo của anh nổi lên, khiến người ta sôi sục xôn xao, lúc anh dịu dàng trở lại, lại khiến người ta kinh ngạc không thốt nên lời, nhưng bọn họ cũng biết, có lẽ, chỉ có khi nói chuyện với Lâm Vũ Chân, Giang Ninh mới thể hiện ra mặt đó.

“Công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh đã đồng ý bàn giao công ty lại vào tay Lâm thị, cũng có nghĩa là, các cậu thành lập công đoàn, bây giờ cũng là hoàn toàn hợp lý và hợp pháp.”

Giang Ninh nhìn mọi người một cái: “Nhưng vừa nãy tôi đã nói rồi, nhất định sẽ có vấn đề xảy ra, các cậu phải chuẩn bị, hiểu chưa?”

“Vâng, anh Ninh, anh yên tâm, chúng em sẽ lập tức trao đổi về đối sách!”

“Đúng đúng đúng, anh Ninh, chúng em sẽ không làm anh thất vọng đâu!”

Mấy người vội vàng nói.

Giang Ninh gật đầu một cái, không nói gì nhiều.

Trừng trị được một tên là Tạ Trấn, đó chỉ là việc đơn giản nhất mà thôi.

Anh thích nhất, chính là cái loại đầu óc đơn giản, tứ chỉ lại càng đơn giản hơn như thế này, lúc đối phó, căn bản không cần lãng phí thời gian.

Còn mấy tên mà thích dùng âm mưu, dùng thủ đoạn, luôn cho rằng mình tài trí hơn người so với đám thích dùng nắm đấm.

Đối với kiểu người này, Giang Ninh sẽ càng không khách khít Ở lĩnh vực sở trường của các người, tôi sẽ đè các người xuống dưới đáy, chà đạp một cách tàn bạo, khiến cho các người hoàn toàn tuyệt vọng!

Giang Ninh bảo đám người của anh Cẩu âm thầm bảo vệ những người đại biểu công nhân này, đảm bảo chắc chắn cho sự an toàn của họ, tránh gây thêm phiền toái, còn anh lập tức trở về khách sạn.

Mới một tiếng đồng hồ không gặp Lâm Vũ Chân, trong lòng anh đã thấy nhớ nhung, như là thủy triều vậy, trào dâng cuồn cuộn.

Trong phòng đọc của khách sạn, Lâm Vũ Chân đang sửa lại bản kế hoạch.

Cô thật sự muốn thay đổi tình hình của thành phố Tây Sơn, vốn đầu tư và tài nguyên cần phải bỏ ra cho việc này, không phải là điều mà người bình thường có thể tưởng tượng được.

Đổi lại là người khác, sẽ chỉ cảm thấy Lâm Vũ Chân ngu ngốc.

Mấy người công nhân mỏ ở tầng lớp thấp nhất này, căn bản không xứng đáng để cô đầu tư nhiều như vậy, bọn họ có thể đem lại bao nhiêu lợi nhuận cho Lâm thị?

Bọn họ có thể đem lại gì cho Lâm Vũ Chân?
 
Chương 1032


Lãng phí thời gian và sức lực cho bọn họ, quả thật là lãng phí cuộc sống của chính mình!

Nhưng Lâm Vũ Chân không nhìn nhận theo cách như vậy.

Cô cảm thấy, có thể giúp đỡ người khác là rất có ý nghĩa, cho dù chỉ là một người.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Vũ Chân không hề ngẩng đầu lên, vẫn cứ viết viết vẽ vẽ rồi trực tiếp nói: “Đề xuất của mấy người Lý Đông, em đều thêm vào rồi, bây giờ bản kế hoạch đã càng hoàn hảo hơn rồi, chỉ là em cảm giác khi thực hiện, sẽ không dễ như vậy, em cảm thấy vẫn cần phải sửa” Cô nói xong, không hề có tiếng trả lời, Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn một cái, thấy Giang Ninh đứng chắp tay ra sau, vẻ mặt thần thần bí bí.

“Sao vậy?”

“Mang đến cho em một thứ hay ho” Giang Ninh cười nói: “Em đoán thử xem?”

Đã đến lúc nào rồi, phải bàn chuyện chính chứ.

“Kem ư?”

Mắt Lâm Vũ Chân lập tức sáng lên.

“Vợ anh đúng thật là thông minh!”

Tay Giang Ninh lấy một chiếc kem từ phía sau ra, Lâm Vũ Chân đột nhiên nheo mắt lại.

Thời tiết thay đổi, cô ở khách sạn, cũng cảm thấy rất khó chịu.

Giang Ninh đúng là hiểu mình quá đi!

Cô vội vàng đứng bật dậy, lao lên muốn ăn, Giang Ninh lại xé vỏ ra, trực tiếp cho thẳng vào miệng mình, trên mặt nở một nụ cười xấu xa.

“Nhưng mà, em không được ăn.”

“Hả?”

“Tính thử ngày đi” Giảng Ninh nói với vẻ ngây thẳng: “Đồng chí Lâm Vũ Chân, anh chỉ là muốn cho em một bài kiểm tra nhớ nhỏ thôi, em lại không vượt quá nổi thử thách như vậy, chồng em rất thất vọng về em. “Lâm Vũ Chân tức đến nghiến răng nghiến lợi, bị Giang Ninh biết được chu kì của mình, đến việc ăn kem cũng cần để anh cho phép sao?

Khuôn mặt cô đầy vẻ tức giận, trong lòng lại thấy ấm áp, nói với vẻ đáng thương: “Chỉ ăn một miếng thôi mà?

“Hử?”

Giang Ninh nghiêm mặt lại.

“Vâng, em biết rồi, không ăn là được chứ gì” Lâm Vũ Chân nhún vai, vẻ mặt bất lực, cô cũng đã quen với ông chồng này của mình rồi.

Cô quay về ngồi trên ghế, nhìn bản kế hoạch trong tay, còn Giang Ninh ngồi đối diện cô, vừa ăn kem, vừa nghe cô nói những điểm cần sửa đổi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng m*t kem, khiến Lâm Vũ Chân bị k1ch thích tới mức muốn cắn Giang Ninh một cái.

“Sau khi sửa đổi xong, kế hoạch này thế nào?”

Lâm Vũ Chân ngẩng đầu lên, Giang Ninh đã ăn xong rồi.

“Được”

“Được chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng được hết, chỉ cần là em viết, thì chắc chắn không có vấn đề” Giang Ninh cười nói: “Kể cả không được, anh cũng sẽ bắt nó phải được” Lâm Vũ Chân không nói gì nữa, cô sợ bản thân mình cứ được Giang Ninh nuông chiều thế này, sẽ bị anh chiều hư mất.

Cô đặt bản kế hoạch xuống, nhìn Giang Ninh một cách nghiêm túc”
 
Chương 1033


“Trước hết anh vứt vỏ kem đi đi đã” Giang Ninh ngoan ngoãn làm theo.

“Em đã trả lời lại công ty Hắc Tỉnh rồi, ngày mai mình qua làm thủ tục bàn giao, nhưng bọn họ nói, một trong nhưng người phụ trách vẫn chưa quay về, không thể nào ký được, có thể qua đó bàn bạc chỉ tiết cụ thể trước” Lâm Vũ Chân nghiêm túc nói: “Em cảm thấy bọn họ, không phải là muốn bàn giao công ty lại, mà là đang muốn kéo dài thời gian”

“Có thể nhìn ra được?”

Giang Ninh nói.

Anh nhìn Lâm Vũ Chân, càng ngày càng thích dáng vẻ tỉ mỉ Kĩ lưỡng với công việc của cô.

Nghiêm túc, nhạy bén, phản ứng nhanh, không uổng phí thời gian này anh đã tận tình dạy dõ chỉ bảo.

“Bọn họ hoàn toàn có thể từ chối, dùng thái độ cứng rắn để ép chúng ta phải dùng thủ đoạn khác, nhưng bọn họ không.

hề, lại đồng ý kết giao, hơn nữa còn hứa sẽ hợp tác làm mọi thủ tục, nhưng, chữ ký quan trọng nhất, thì vẫn kẹt lại” Theo như ý kiến trước mắt, công ty khoáng nghiệp Hắc Tỉnh, chỉ còn lại hai người phụ trách, cần hai người bọn họ cùng lúc ký vào, mới có thể thuận lợi chuyển công ty vào tay của Lâm thị.

Nếu không, dù cho các thủ tục khác đều đã được làm xong rồi, thì cũng có tác dụng gì?

Đây căn bản chính là để Lâm thị nới lỏng cảnh giác, cho rằng bọn họ đã đồng ý chuyển giao rồi, nhưng thực ra lại âm thầm kéo dài thời gian.

“Chồng à, em lo là sẽ lại thêm rắc Lâm Vũ Chân muốn làm tốt chuyện này, không muốn có bất kỳ vấn đề gì ngoài ý muốn.

Đám công nhân đó, đã không thể chịu được nữa rồi, vừa mới cho bọn họ hy vọng, lẽ nào lại khiến bọn họ thất vọng hay sao?

Cô không muốn như vậy, tuyệt đối không được.

Nhưng bây giờ xem ra, người kiểm soát của công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh này không hề dễ đối phó, lòng dạ bọn họ rất thâm sâu, thủ đoạn phong phú, kinh nghiệm của bạn thân, dường như còn thiếu thốn rất nhiều.

“Không sao đâu, ngày mai anh đi với em, anh cũng muốn xem xem, bọn họ muốn chơi mánh khóe gì” Giang Ninh bình thản nói.

Cứ như đám người này muốn làm gì, từ lâu đã nằm trong †ầm kiểm soát của anh rồi!

Ngày hôm sau, Giang Ninh cùng với Lâm Vũ Chân vừa ra khỏi khách sạn, bên ngoài đã có một chiếc xe dừng ở đó, nhìn thấy hai người, tài xế nhanh chóng chạy qua, khuôn mặt đầy ý cười.

“Là tổng giám đốc Lâm và anh Ninh phải không ạ? Chào buổi sáng hai vị, giám đốc Thụ bảo tôi đến đón hai vị tới bàn chuyện ạ” Giang Ninh và Lâm Vũ Chân nhìn nhau một cái.

Giám đốc Thụ này cũng thật là khách sáo quá, nóng lòng muốn chuyển giao công ty lại cho Lâm thị đến vậy sao?

“Giám đốc Thụ khách sáo rồi” Giang Ninh hờ hững nói một câu, rồi đưa cả Lâm Vũ Chân, trực tiếp lên xe.

Tài xế ân cần đóng cửa xe cho hai người, rồi mới lái xe đi tới công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh…

Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh, chỉ là cái tên thôi, Giang Ninh đã không thích rồi.

Nhìn tấm biển to treo trên cổng lớn, Giang Ninh khế nheo mắt lại, không nói gì hết, nắm lấy tay Lâm Vũ Chân, trực tiếp đi vào trong.

“Hoan nghênh tổng giám đốc Lâm và anh Ninh tới khảo sát công ty!”

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

Nhân viên lễ tân nhìn thấy hai người Giang Ninh, lập tức toàn bộ đều đứng dậy, chào hỏi lễ độ.

Giang Ninh không lên tiếng, Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu một cái, coi như là đáp lại.
 
Chương 1034


Hai người đi vào thang máy, Lâm Vũ Chân mới không nhịn được mà nói: “Giám đốc Thụ này, xem ra không hề đơn giản, đã sớm bố trí xong xuôi rồi, người nào không biết, còn tưởng rằng hắn ta vô cùng cam tâm tình nguyện trả công ty lại” Nhìn bề ngoài thì rất hoàn hảo, đổi lại là người bình thường, có lẽ sẽ cho rằng giám đốc Thụ này là thật lòng muốn giao công ty lại cho Lâm thị, đang biểu hiện thái độ của mình đây.

“Vợ à, em tiến bộ rồi” Giang Ninh cười nói.

Lâm Vũ Chân trợn mắt nhìn Giang Ninh một cái, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Có thể không tiến bộ sao?

Có một người chồng ưu tú đến tột cùng như thế này, cô mà không nỗ lực, làm sao có thể theo kịp bước chân của anh được.

Lâm Vũ Chân không muốn làm liên lụy tới Giang Ninh, cô phải nỗ lực, làm một người vợ hiền của Giang Ninh.

Hai người đi lên lầu, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp đã đứng đó đợi từ lâu rồi.

“Anh Ninh!”

Người phụ nữ nũng nịu gọi, tựa như trong mắt căn bản không hề nhìn thấy Lâm Vũ Chân, lập tức đi tới bên Giang Ninh, toàn thân tỏa hương ngào ngạt: “Chào anh, tôi là thư ký của giám đốc Thụ, anh có thể gọi tôi là Tăng Dã” Tuy là dùng nước hoa cao cấp, nhưng vẫn khiến cho người †a có cảm giác buồn nôn.

Mặt Giang Ninh không hề biến sắc, nhìn cô ta một cái, không hề khách khí chút nào nói: “Được thôi, cô Tăng” Sắc mặt thư ký Tăng lập tức thay đổi, cô ta xấu hổ lùi một bước, cười ngượng ngập, không dám sửa lại cách xưng hô của Giang Ninh.

“Mời đi phía này, giám đốc Thụ đã đến từ sáng sớm đợi hai người rồi” Giang Ninh không thèm để ý, từ đầu tới cuối, cũng không thèm nhìn cô thư ký này một cách tử tế.

Anh để Lâm Vũ Chân đi trước, bản thân đi chậm hơn nửa bước, ở đẳng sau của Lâm Vũ Chân, sắc mặt thư ký Tăng lại thay đổi, cô ta không dám nói gì nữa, hậm hực đi ở phía trước dẫn đường.

Văn phòng tổng giám đốc.

Vẫn còn có hương trà phảng phất, cửa vừa được đẩy ra, hương đã ngào ngạt tỏa ra.

“Mời hai vị” Thư ký Tăng mở cửa, làm động tác mời, Giang Ninh cùng Lâm Vũ Chân trực tiếp đi vào.

Cao Thụ đang ngồi ở trên ghế sofa, trên người mặc trang phục thời Đường, rõ ràng nhìn trông rất tao nhã, anh ta đang pha trà, sắc mặt ôn hòa.

“Hoan nghênh hai vị.”

Thấy cửa mở ra, Giang Ninh cùng Lâm Vũ Chân đã đi vào, Cao Thụ lập tức đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy ý cười, bước nhanh tới trước mặt Lâm Vũ Chân, đưa tay ra, cười nói: “Vị này, có lẽ là người phụ nữ tài năng tiếng tăm lừng lẫy của Lâm thị, cô Lâm Vũ Chân đúng không?”

Lâm Vũ Chân đưa tay ra, khẽ bắt tay với Cao Thụ, rồi thu tay lại.

“Giám đốc Thụ, rất vui được gặp anh” Cô chỉ vào Giang Ninh, bình thản nói, “Vị này, là chồng tôi, một trong những cổ đông của Lâm thị, Giang Ninh” Cao Thụ lúc này mới quay đầu, nhìn Giang Ninh một cái, khẽ nheo mắt lại, cười và nói: “Anh Ninh, xin chào” Anh ta còn không thèm đưa tay ra.

Tập đoàn Lâm thị, một người họ Giang, cái này thật là mới mẻ, anh ta đã tìm người đi điều tra tư liệu về Lâm thị, cái người họ Giang trước mắt đây, có vẻ chỉ là một đứa con rể đi ở rể của nhà họ Lâm mà thôi.

Đây lại khiến anh ta cảm thấy có chút buồn cười.

Một người đàn ông phải có bao nhiêu kém cỏi mới đến mức ở rể cho người khác?

Ngay cả bắt tay anh ta cũng bắt tay Giang Ninh với đầy vẻ xem thường.

Đương nhiên, Giang Ninh càng không có hứng thú bắt tay với Cao Thụ, anh không may mảy quan tâm, đi thẳng đến trước sô pha và ngồi xuống.
 
Chương 1035


Cao Thụ hơi nhíu mày, có chút không hài lòng với hành động của Giang Ninh, một chút lễ nghi cũng không có sao?

Lâm Vũ Chân thật sự đã dạy dỗ người chồng ở rể này của cô bằng cách nào vậy chứ.

Ngoài miệng anh ta không nói, phải duy trì vẻ quý ông rộng lượng của mình, đưa tay mời, nói: “Tổng giám đốc Lâm, mời ngồi bên này” Ba người ngồi xuống, Cao Thụ không để ý Giang Ninh, nói thẳng: “Bây giờ công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần Hắc Tinh là tôi và một người khác phụ trách, muốn thực hiện thủ tục bàn giao thì phải có hai người chúng tôi đồng thời ký tên”

“Nhưng không khéo là giám đốc Toàn anh ta đi công tác rồi, phải qua hai ngày mới đến, cho nên e rằng thủ tục giao nhận này vẫn phải đợi hai ngày nữa”

“Không phải ba vị cổ đông sao?”

Lâm Vũ Chân nói thẳng: “Theo tôi biết, hình như còn có tên là Tạ Trấn nhỉ”

“Anh ta đã không phải nữa Cao Thụ thản nhiên nói: “Tạ Trấn đứng giữa kiếm lợi, làm tiền riêng, lợi dụng chức quyền làm không ít chuyện sai trái, đến nay đã vào tù rồi, lẽ nào hai vị không biết?”

Lâm Vũ Chân bọn họ không thể không biết, Tạ Trấn chính là bị Lâm Vũ Chân làm cho vào tù, làm sao có thể giấu được Cao Thụ.

Anh ta không muốn nói Tạ Trấn ngu xuẩn, chuyện này không phải anh ta không nhắc nhở Tạ Trấn, nhưng Tạ Trấn vẫn muốn dùng cách không hiệu quả nhất, chỉ có thể nói anh ta đáng đời!

“Chúng tôi thật sự không biết” Lâm Vũ Chân chưa mở miệng, Giang Ninh đã bình thản nói: “Ở thành phố Tây Sơn này, chúng tôi không quen thuộc, nước ở đây sâu bao nhiêu, chúng tôi càng không rõ, giám đốc Thụ, anh nói xem?”

“Một công ty khoáng nghiệp lớn như vậy, năm trong tay mười mấy khu vực khai thác mỏ, trên mười ngàn công nhân, tựa như đã kiểm soát mạch kinh tế của cả thành phố Tây Sơn, có thể đi đến bước này không phải là việc người bình thường có thể làm được”

“Xem ra anh Ninh có chuẩn bị rồi à” Cao Thụ cười, nét coi thường Giang Ninh trên mặt không che giấu chút nào, trong giọng điệu tràn đầy sự khinh khỉnh và châm biếm: “Chỉ là không biết anh Ninh lại nhìn ra bao nhiêu?

Bề ngoài thứ đơn giản này ai mà chẳng biết” Sắc mặt Lâm Vũ Chân hơi lúng túng.

Cô không cho phép có người vô lễ với Giang Ninh.

“Vậy mời giám đốc Thụ, nói cho chúng tôi biết vấn đề sâu hơn: Cô không khiêm nhường nói: “Giám đốc Thụ nắm công ty trong tay nhiều năm như vậy, nhất định rõ ở đây như lòng bàn tay, nếu đã muốn giao công ty, vẫn là mời giao toàn bộ tài liệu kinh doanh qua”

“Dựa theo hợp đồng ký kết của chúng tôi và tập đoàn Linh Long, những tư liệu sản xuất này như hoàn toàn thuộc về Lâm thị!”

Giọng điệu của Lâm Vũ Chân vô cùng cứng cỏi, không chút khách sáo nào, ai dám không khiêm nhường với chồng cô, cô sẽ không khách sáo với người đó!

Cao Thụ híp mắt lại, không ngờ trong lời đồn, Lâm Vũ Chân mềm yếu lại còn có một mặt mạnh mẽ như vậy.

Lại còn biết bảo vệ người chồng ở rể này của mình?

Anh ta thật sự không biết, rốt cuộc Giang Ninh ưu tú ở mặt nào mà lại có thể khiến Lâm Vũ Chân thích Giang Ninh như Vậy.

“Ha ha, đây là hiển nhiên, muốn giao nhận, chắc chắn phải bàn giao toàn bộ tư liệu sản xuất cho Lâm thị” Cao Thụ nói: “Chỉ là bây giờ còn chưa thu xếp, e rằng vẫn không có cách nào bàn giao.”

“Không sao, tư liệu sản xuất có thể đến sau, chúng ta làm cái khác trước.”

Giang Ninh nhìn Cao Thụ một cái, làm sao không hiểu suy nghĩ kia của anh ta: “Trước tiên, bắt đầu từ việc đổi tên!”

Sắc mặt Cao Thụ thay đổi, không ngờ hai người Lâm Vũ Chân và Giang Ninh vậy mà đều cứng rắn như thết “Đổi tên?”
 
Chương 1036


“Tên của công ty này nghe không hay, tôi muốn đổi một cái khác” Giang Ninh nói thẳng: “Bắt đầu từ hôm nay, gọi là công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hồng Tinh, không còn Hắc Tinh nữa” Vẻ mặt Cao Thụ càng khó coi.

Đâu phải anh ta không nghe ra, điều Giang Ninh nói thật ra có lòng dạ đen tối.

Đột nhiên muốn đổi tên, điều này chẳng khác nào là muốn xóa đi tất cả mọi thứ bọn họ làm trước đó, tên cũng sửa rồi, như trong nháy mắt xóa đi dấu vết của bọn họ!

Quá ác rồi chứ!

“Anh Ninh…”

“Anh ấy định đoạt” Không đợi Cao Thụ nói xong, Lâm Vũ Chân nói thẳng: “Công việc của công ty khoáng nghiệp Hồng Tinh, chồng tôi toàn quyền phụ trách, đại diện cho ý chí của Lâm thị, nếu giám đốc Thụ phối hợp bàn giao như vậy, chúng tôi cũng không thể khiến giám đốc Thụ thất vọng, bắt đầu từ bây giờ đi” Thái độ mạnh mẽ vang dội như thế khiến Cao Thụ có chút bất ngờ.

Anh ta vốn cho rằng hai người của Lâm thị này, anh ta chí ít có thể cầm cự bọn họ vài ngày, đợi bên kia Triệu Toàn thảo luận lợi thế xong, mang cao thủ trở về, vậy đương nhiên Lâm thị sẽ biết khó mà lui, ngoan ngoãn cút khỏi thành phố Tây Sơn.

Nhưng nào ngờ, bọn họ lại dám thẳng thắn như vậy, như không thể chờ đợi được, thời gian đầu tiên muốn xóa đi dấu vết của bọn họ!

“Giám đốc Thụ, có vấn đề sao?”

Giang Ninh híp mắt, nhìn Cao Thụ chằm chằm: “Hay là nói, anh không muốn giao công ty ra”

“Ha ha, anh Ninh, anh nói gì vậy?”

Nơi sâu trong con ngươi của Cao Thụ lóe lên một tia tàn ác, chốc lát lướt qua: “Không có vấn đề, không có vấn đề gì cả, tôi lập tức sắp xếp người thay đổi”

“Không cần anh sắp xếp, tôi đã làm xong rồi” Giang Ninh võ tay, cửa bị đẩy ra, anh Cẩu đi vào, trong tay ôm một bảng hiệu, phía trên sớm đã viết xong: Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hồng Tinh!

Anh đã sớm làm xong rồi!

Sắc mặt Cao Thụ hơi khó coi, khóe miệng động đậy, có một sự kích động muốn mắng lời lẽ th ô tục, nhưng lúc này lại không thể mở miệng.

“Giám đốc Thụ, cho mượn cầu thang được không?”

Giang Ninh nhìn Cao Thụ nói.

“Được, có thể” Cao Thụ nhìn Giang Ninh một cái, lại nhìn bảng hiệu kia một cái, thật muốn trực tiếp giế t chết Giang Ninh!

Tên khốn này, ngay cả bảng hiệu cũng làm xong rồi, còn hỏi mình làm gì?

Lâm thị là có chuẩn bị mà tới à!

“Rất tốt” Giang Ninh vẫy tay, anh Cẩu lập tức cầm bảng hiệu đi ra, anh đứng dậy: “Giám đốc Thụ, phòng họp của các anh ở đâu?”

“Anh muốn làm gì?”

Trong lòng Cao Thụ tức khắc dâng lên một sự cảnh giác.

Giang Ninh này làm việc quá không nói phép tắc rồi, luôn khiến anh ta bất ngờ, một cái đổi tên đã trực tiếp làm xáo trộn kế hoạch của anh ta.

Anh ta luôn cảnh giác Lâm Vũ Chân, cảm thấy người phụ nữ đứng đầu Lâm thị này rất không bình thường, mặc dù trong mắt anh ta, tốt bụng tương đương với ngu xuẩn, nhưng có thể làm cho Lâm thị lớn mạnh như vậy trong khoảng thời gian ngắn, nhất định cô có thế mạnh của riêng cô.

Từ trước đến nay Cao Thụ không xem nhẹ người khác, anh ta trước sau nhắc nhở bản thân, cẩn thận sẽ chạy được thuyền muôn năm.
 
Chương 1037


Nhưng anh ta làm sao cũng không ngờ được, nhát dao đầu tiên của Lâm thị là của người chồng ở rể Giang Ninh này đâm tới!

Thậm chí, nhát dao thứ hai, Giang Ninh cũng không cho anh ta thời gian phản ứng, lại đâm qua lần nữa!

“Đương nhiên là thay đổi nhân sự rồi” Giang Ninh thản nhiên nói: “Bảng biểu báo cáo của công ty này và tài liệu nhân lực, tôi đều đã xem qua, cần làm một số điều chỉnh”

“Nhưng mà…”

“Bây giờ, công ty này đã thuộc về Lâm thị.”

Giang Ninh căn bản không cho Cao Thụ cơ hội nói chuyện: “Giám đốc Thụ, lời này, tôi sẽ không nói lại lần thứ ba nữa”

Nói xong, anh trực tiếp năm tay Lâm Vũ Chân đi ra khỏi phòng làm việc.

Ngoài cửa, thư ký Tăng đang đứng ở cửa, muốn nghe bên trong nói gì, thấy Giang Ninh đẩy cửa đi ra, cô ta lập tức đứng thẳng.

“Cô Tăng, dẫn chúng tôi đến phòng họp, ngoài ra, thông báo cho tất cả công nhân viên, ngừng công việc trong tay, hôm nay nhận kiểm tra đánh giá” Giọng điệu Giang Ninh như dao: “Người không tham gia, đuổi việc thẳng!”

Cả người thư ký Tăng run lên một cái, nào nghĩ đến, Giang Ninh mới đến công ty chưa đến mười phút đã muốn bắt đầu cắt giảm nhân sự?

Anh có phần quá ác rồi chứ!

“Còn ngơ ra làm gì?”

“A… Dạ dạ dại” Thư ký Tăng làm sao dám nói gì, bị dọa đến có chút hoảng loạn, vội vàng đi thông báo.

Sắc mặt Cao Thụ như ăn phải một con chuột chết, vô cùng khó coi, những chuẩn bị lúc mới bắt đầu của anh ta đã hoàn toàn bị xáo trộn rồi, rốt cuộc Giang Ninh anh muốn làm gì?

Anh ta cùng hai người Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đi vào phòng họp.

Lâm Vũ Chân ngồi một bên, uống nước, không nói câu nào.

Mà Giang Ninh ngồi trên ghế chính, trong tay đã cầm được tài liệu của tất cả công nhân viên toàn công ty.

“Anh Ninh” Cao Thụ mở lời: “Lúc này làm kiểm tra đánh giá nhân sự có phải hơi không thích hợp không? Các anh vẫn chưa chính thức tiếp nhận công ty, công nhân viên dễ có tâm lý chống đối”

“Tên cũng đã sửa rồi, chưa chính thức tiếp nhận chỗ nào?”

Giang Ninh giương mí mắt, nhìn anh ta một cái: “Người có tâm lý chống đối, bây giờ có thể viết báo cáo từ chức, tôi sẽ phê chuẩn ngay tại đây!”

Cao Thụ không nói nữa, trong lòng thầm mắng Giang Ninh, rốt cuộc thẳng nhóc này có lai lịch gì chứ.

Làm sao lại làm chuyện như vậy chứ, hoàn toàn không có phép tắc và lý lẽ gì cả!

Giang Ninh nhìn anh ta một cái, trong lòng cười lạnh, nói lý lẽ với loại người như Cao Thụ thì thật lãng phí thời gian, thật sự cho rằng anh biết Cao Thụ sắp xếp làm gì trong âm thầm sao?

Kinh nghiệm của anh ta vẫn còn rất nông cạn!

“Phó chủ nhiệm bộ phận phát triển thị trường, Vương Nhân Nghĩa” Giang Ninh rút ra một tờ tài liệu, đọc tên, ngón tay gảy gảy trên tờ sơ yếu lý lịch kia.

“Phải mời anh ta vào sao?”

Sắc mặt thư ký Tăng hơi trắng bệch, nhỏ giọng hỏi.

“Không cần, thông báo với anh ta, anh ta đã bị đuổi việc” Vù…

Con mẹ nó đây không phải kiểm tra đánh giá sao?
 
Chương 1038


Ngược lại anh hỏi vài câu đi, một câu cũng không hỏi lại đuổi việc thẳng người ta?

Toàn thân thư ký Tăng đều mơ hồ, rốt cuộc Giang Ninh muốn làm gì đây.

Đương nhiên cô ta không biết, nhưng Cao Thụ lập tức kịp phản ứng, Giang Ninh muốn thanh lý thân tín bản thân anh ta sắp xếp ở công ty!

Nhưng, làm sao anh biết, Vương Nhân Nghĩa này là người của anh ta?

Ngay cả Tạ Trấn luôn nắm công ty trong tay cũng không biết.

“Anh Ninh, anh như vậy có hơi độc đoán rồi” Cao Thụ vội vàng nói: “ương Nhân Nghĩa này là trụ cột vững vàng của bộ phận thị trường, anh đuổi việc anh ta, e rằng bộ phận thị trường sẽ có ảnh hưởng rất lớn, thiệt hại rất lớn đó.”

“Giám đốc Thụ nghĩ nhiều rồi, chút thiệt hại thế này, tôi gánh vác được.”

Giang Ninh cười, trực tiếp xé sơ yếu lý lịch của Vương Nhân Nghĩa thành mảnh nhỏ, ném vào trong thùng rác, lại tùy ý lấy ra một bản.

“Thư ký bộ phận kinh doanh, Lưu Đạc, đuổi việc!”

Cao Thụ lại nheo mắt!

Đây là trùng hợp!

Đây nhất định là trùng hợp!

Làm sao lại là người của anh ta?

Coi như là Giang Ninh trùng hợp, vậy có hơi trùng hợp quá rồi chứ?

Cao Thụ dám khẳng định, những thân tín anh ta sắp xếp này, ngoại trừ anh ta ra, hoàn toàn không thể có người thứ hai biết, nhưng làm sao Giang Ninh đoán ra?

Chỉ thông qua xem lý lịch của bọn họ một cái?

Điều này không thể nào!

Rốt cuộc Giang Ninh trái tự nhiên bao nhiêu, có thể thông qua xem lý lịch, liền phân biệt ra, người nào là người anh ta xếp vào? Điều này nghe thì căn bản chính là chuyện không thể nào xảy rat “Ừng ực..”

Lúc nghe thấy cái tên thứ ba Giang Ninh đọc, Cao Thụ cảm thấy trái tim của mình hình như bị va đập mạnh một cái, sao lại bắt ra một người rồi?

Đây… Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy!

Chương 979: Nhân tài không được trọng dụng rồi

Giang Ninh nói là kiểm tra đánh giá, nhưng trước sau không thấy mấy người công nhân, chỉ là lật xem sơ yếu lý lịch một cái, liền trực tiếp ra quyết định.

Chuyện cứ khéo là người bị đuổi việc đều là thân tín bản thân anh ta xếp vào, mà những người đề bạt lại là những người anh ta chưa từng nghe qua.

Cao Thụ chưa từng nghe, có người lại kiểm tra đánh giá công nhân viên như vậy!

“Tiếp theo!”

Giang Ninh nhìn sơ yếu lý lịch, khế nhíu mày, dường như hơi đắn đo: “Hứa Chí Minh!”

Thư ký Tăng đã có hơi khó giữ chỗ ngồi rồi.

Cô ta thấy Giang Ninh nhìn qua, trong lòng trầm xuống, chắc sẽ không phải muốn đuổi việc cô ta chứ?

“Gọi ông ta vào”
 
Chương 1039


“Dạ dạ dại” Thư ký Tăng vội vã đi ra bên ngoài, thấy xếp hàng dài, trên mặt mọi người tràn đầy căng thẳng, hít sâu một hơi: “Tiếp theo, Hứa Chí Minh, vào trong.”

Một người đàn ông trung niên đi vào, trên mặt còn mang theo một tia tức giận, giống như rất không hài lòng với cách kiểm tra đánh giá của Giang Ninh.

Ông ta đi thẳng vào, nhìn Giang Ninh chằm chảm, không khách sáo nói: “Anh là ông chủ mới? Có hơi quá đáng rồi đó!”

“Anh xem công nhân viên là gì? Nói đuổi việc là đuổi việc, đây phải bồi thường!”

“Phải bồi thường bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường bấy nhiêu, không thiếu tiền” Giang Ninh thản nhiên nói: “Người tôi gai mắt, ở lại làm gì?

Anh vẫy tay: “Ông chính là Hứa Chí Minh?”

“Là tôi!”

Hứa Chí Minh bị Giang Ninh nói một câu, sặc đến không phản đối, người ta có tiền! Nói nên bồi thường bao nhiêu là bồi thường bấy nhiêu, ông ta còn có thể nói gì?

“Ông làm ở công ty này tám năm rồi, sau đó bây giờ vẫn chỉ là một phó chủ nhiệm?”

Câu này chỉ là khiến Hứa Chí Minh nghe thấy hơi không thoải mái, ngẩng đầu nhìn Cao Thụ ngồi ở kia một cái, hừ lạnh một tiếng: “Người có tài ở công ty nhiều, loại người bình thường như tôi, làm một phó chủ nhiệm đã coi như không tệ rồi” Trong lời nói rõ ràng mang theo chút tia tức giận.

Vẻ mặt Cao Thụ hơi thay đổi, lời Hứa Chí Minh nói vừa rồi này, rõ ràng là những lời anh ta từng nói để từ chối đơn xin tăng tỉ giá đồng bạc của Hứa Chí Minh.

Bây giờ Hứa Chí Minh lấy ra nói ở đây?

“Nhân tài không được trọng dụng rồi” Giang Ninh lắc đầu, chẳng muốn nói lời vô ích: “Bắt đầu từ hôm nay, ông chính là phó giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hồng Tinh, chia cho ông năm điểm cổ phần, phụ trách phát triển kinh doanh, tiền lương căn cứ vào cấp bậc phó giám đốc mà tính, còn vấn đề gì không?”

Hứa Chí Minh còn muốn mở miệng mắng, nhưng lời đến bên miệng, đột nhiên hơi khựng lại.

Giang Ninh vừa nói gì, nói gì phó giám đốc?

Anh nói bây giờ bản thân ông ta là phó giám đốc?

Cả người ông ta tức khắc thất thần rồi, Giang Ninh điên rồi saol Cứ như vậy hỏi vài câu, liền dám bảo bản thân ông ta giữ chức phó giám đốc công ty này, thậm chí còn chia năm điểm cổ phần?

Anh nhất định là điên rồi!

“Còn vấn đề gì không?”

Giang Ninh lại hỏi một lần nữa: “Nếu còn vấn đề, tiếp theo…”

“Không có vấn đề!”

Hứa Chí Minh lập tức đứng dậy, cả mặt hăng hái nhìn Giang Ninh, vừa nãy còn tức giận cả mặt, giờ đây ánh mắt nhìn Giang Ninh như nhìn ba ruột của mình!

“Cậu Ninh, tôi chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của anh, nhất định sẽ làm tốt công việc!”

“Vậy thì được” Giang Ninh không nói nhiều: “Làm tốt rồi, tôi có thể lấy chữ phó kia của ông đi, đi xuống đi” Hứa Chí Minh gần như sắp điên rồi, đời người thay đổi nhanh chóng, có phần quá nhanh rồi.

Đến nỗi ông ta đều chuẩn bị xong rồi, sẽ bị Giang Ninh đuổi việc thẳng, suy cho cùng công trạng hiện tại của ông ta thật sự rất hổ thẹn, mấy lần muốn đổi mới phát triển khu vực khai thác mỏ đều bị Cao Thụ đ è xuống, tức đến bản thân ông †a muốn từ chức.

Nhưng bây giờ, bỗng nhiên Giang Ninh bảo ông ta làm phó giám đốc!

Tiền lương tăng gấp mấy lần!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom