Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1000


Trong nhà còn đang đợi tiền để mua thức ăn, trẻ con đang đợi tiền đi học, người già đang đợi tiền khám bệnh, anh cũng không nhịn nổi nữa.

“Liêu mạng với bọn họI” Không “Liều thôi!” Lập tức có người thứ hai hét lên, theo đó, mười mấy người công nhân, mắt đỏ rực, toàn bộ xông tới biết là ai hô lên một tiếng, tràn ngập lửa hận.

Hôm nay mà còn không trả tiền, bọn họ cũng không sống nối, cùng lắm thì cá chết lưới rách.

“Chúng mày tìm đường chết!” Bạch Mao trừng lớn mắt, tức giận gầm lên. Vậy mà lại có người dám phản kháng, Không đặt anh ta vào trong mắt?

Nếu truyền ra ngoài, sao anh ta còn có thể làm tiếp ở Thành phố Tây Sơn này được.

Vay mạnh gậy trong tay lên, đập thẳng lên cánh tay của người công nhân ở trước mặt. Một tiếng bốp vang lên, vô cùng đau đớn.

“Uỳnh!” Anh ta đưa chân lên, đạp mạnh khiến một người khác trên đất.

Người công nhân bình thường ngày đêm đào bới, mệt mỏi kiệt sức, nào có phải đối thủ của Bạch Mao ra tay tàn độc.

Chẳng bao lâu sau liền có mấy người ngã ra trên đất, đau đớn gào thét.

“Còn ail” Bạch Mao lớn tiếng hét, dọa mấy người khác, lập tức không dám động đậy, tức giận đến cả người run rẩy.

Không dám đến Thấy không còn ai dám bước thêm một bước nữa, Bạch mão nhổ ra một ngụm nước bọt lên trên người mấy người công nhân đang ngã ở trên đất, vẻ mặt coi thường.

“Thứ vô dụng! Cho chúng mày cơ hội mà cũng không dùng được” Anh ta nói xong, liền xoay người đi vào cửa lớn, đóng cửa sắt lại.

Mười mấy người công nhân chỉ có thể đỏ mắt đợi ở bên ngoài, lại không dám xông vào nữa.

Trong phòng làm việc, hương trà tỏa ra khắp nơi.

Người hiểu trà chỉ cần ngửi hương trà này liền có thể xác định được giá trị lá trà này không phải là bình thường. Một cần ít nhất cũng phải mấy chục vạn tệ.

Thân là người phụ trách của mỏ số tám, Chu Chính Hổ kiếm được không ít tiền. Mấy năm nay chỉ riêng nhà cũng đã mua được mấy căn chứ đừng nói đến cửa hàng, vậy thì phải mua cả một con phố.

Da hơi ngăm đen, đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, nghe nói và nhẫn ngọc ở ngón tay cái còn là cạy ra từ tay của một người chết.

Những năm này, tay ông ta chưa làm được mấy việc sạch sẽ.

“Muốn tiền?”

Ông ta uống một ngụm trà, lạnh giọng cười.

“Nằm mơ sao? Nửa năm trước từng trả một lần đã là thương cho bọn họ rồi”

“Không muốn làm thì đừng làm. Cút! Gây chuyện với tao, muốn chết à?”

Bạch Mao cười: “Giám đốc Chu, không cần quan tâm đ ến bọn họ. Một đám thấp hèn. Bọn họ không làm, vậy mấy tháng tiền lương trước cũng không cần trả nữa” Một người chẳng qua cũng chỉ mấy nghìn tệ, nhưng cả mỏ số tám thì không phải là ít. Khoản tiền này, mang đi đầu tư thì lại có thêm một khoản thu nhập.

Chu Chính Hổ nheo mắt.

Loại chuyện này, ông ta làm không ít, dùng số tiền nên trả cho công nhân mang đi đầu tư mua cửa hàng, một cuộc làm ăn lời lộc.

Lại nói, những công nhân này không hề dám phản kháng.

Cả mỏ Thành phố Tây Sơn, mọi người đều là người quen.
 
Chương 1001


Những người không có văn hóa, không có bản lĩnh này, chỉ cần còn muốn làm việc ở Thành phố Tây Sơn thì chỉ có thể vào mỏ làm việc. Đắc tội với ai thì họ cũng chẳng có kết quả tốt đẹp.

Mấy nghìn tệ thì có thể bắt chẹt tôn nghiêm của một người. Cảm giác này đúng là rất kỳ diệu.

“Mấy người đó, đã bắt được chưa?”

Ông ta nhìn Bạch Mao: “Đám chó này lại còn nói muốn tìm ông chủ mới để tố cáo, đòi tiền lương. Đúng là nực cười.”

“Đòi? Bọn chúng biết Lâm Thị gì đó ở đâu? Ai sẽ để ý đến bọn chúng”      Bạch Mao uống một cốc trà, cười n ã nói rồi, một đám thấp kém. Bọn chúng thì hiểu cái gì. Kiểu ông chủ lớn đó sẽ để ý đến những nhân vật nhỏ bé như bọn chúng sao?”

“Đúng rồi. Giám đốc Chu, Tập đoàn Lâm Thị đó thật sự đã thu mua Công ty khoáng sản chúng ta rồi sao? Tôi nghe các anh em của mấy địa phương khác nói, Tập đoàn Lâm Thị đó không phải làm ăn trong ngành này của chúng ta”

“Thu mua cái con khỉ” Chu Chính hổ mắng: “Mấy dòng họ lớn của Bắc Phương đó đột nhiên không cần nữa, có chút kỳ lạ. Hút máu chúng ta nhiều năm như vậy, bọn họ đã lấy được bao nhiêu tiền?”

“Hiện giờ bán lại là bán lại, đã từng hỏi qua chúng ta chưa?”

Ông ta hắng giọng, bất mãn nói: “Không có chúng ta bán mạng cho bọn họ thì bọn họ sao có thể nắm được toàn bộ khoáng sản của Thành phố Tây Sơn. Hiện giờ bọn họ không cần nữa, vậy công ty này chính là của chúng ta” Đây không chỉ là suy nghĩ của ông ta, người nắm quyền thực tế của Công ty khoáng sản Hắc Tinh chẳng có có ai để tâm đ ến cái gọi là thu mua này.

Thành phố Tây Sơn là địa bàn của bọn họ, tất cả của nơi này đều năm trong sự khống chế của bọn họ. Tập đoàn Lâm Thị muốn thò tay vào?

Năm mơi “Đúng thế. Kiếm tiền mua bán như vậy cho người khác, ai mà cam tâm” Bạch Mao lại uống một ngụm trà: “Tôi thấy e là Tập đoàn Lâm Thị đó còn chẳng dám đến”

“Uỳnh!” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một âm thanh, kêu gào muốn Chu Chính Hổ phát tiền lương.

Chu Chính Hổ nhíu mày, Bạch Mao lập tức đứng dậy.

“Con mẹ nó, đám chó không biết sống chết này!” Anh ta tức giận: “Giám đốc Chu, ông uống trà, tôi đi xử lý bọn chúng, để bọn chúng cả đời này cũng không mở miệng ra nói được nữa” Nói xong, từ sau cửa, Bạch Mao cầm lên cây gậy sắt.

Bọn họ làm em sợ “Đồ chó, không đánh chết chúng mày, có phải chúng mày không từ bỏ không?”

Bạch Mao xong vào, trừng lớn mắt, vô cùng hung dữ, giương gậy sắt trong tay lên, giống như kẻ điên, dọa mười mấy người công nhân, cổ họng đều khô lại.

Bọn họ muốn lùi lại, nhưng lần này Bạch mao không cho bọn họ cơ hội nữa.

“Bốp!” Một phát gậy sắt của anh ta đánh lên người của một người công nhân, vô cùng hung ác. Người công nhân đó ngã ra trên đất, hay tay ôm đầu, kêu lên thảm thiết.

“Kêu! Kêu đi!” Bạch Mao tức giận: “Tao cho chúng mày kêu đấy! Làm phiền Giám đốc Chu uống trà, tao cho chúng mày kêu nữa đấy!” Gậy sắt của anh ta công đến đập lên đầu người công nhân đó, giống như thể nếu không đánh chết người đó thì không thể nào răn đe được đám công nhân thấp kém này!

Tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế. Không bao lâu sau, trên đầu người công nhân đó thấm đẫm máu tươi.

“Dừng tay! Dừng tay lại!”

“Anh sẽ đánh chết anh ta mất! Dừng tay!” Những người công nhân hác lập tức xông đến, nhưng Bạch Mao không hề để ý tới, cũng đánh bọn họ một trận như Vậy.

“Đánh chết? Đánh chết chúng mày thì chúng mày cũng chỉ là chết vô ích” Anh ta cười lớn, giống như điên cuồng, một chân đạp ngã ngã một người công nhân, sau đó, giương cao gậy sắt trong tay, nhìn những người xung quanh, bọn họ lập tức kinh hồn bạt vía.

Một gậy này đập lên đầu, không chết thì cũng thành tàn phế.
 
Chương 1002


“Đi chết đi! Đồ chó!” Bạch Mao gào lớn, dùng toàn bộ sức lực, muốn đập nát cái đầu trước mặt.

Nhưng, đột nhiên vào lúc này, tay anh ta không cử động được.

Gậy sắt dừng lại trong không trung, khó có thể cử động thêm chút nào.

“Hửm?”

Trong lòng Bạch Mao kinh ngạc, lập tức xoay đầu nhìn.

Một khuôn mặt xa lạ, rất sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt của anh ta: “Mày là ai?”

“Uỳnh!” Giang Ninh chăng thèm nhiều lời.

Một chân đạp mạnh lên đầu gối Bạch Mao, trong nháy mắt, anh ta quỳ xuống trên mặt đất. Một tiếng bộp vang ên, đá trên mặt đất cũng bị chấn động.

“AI Tiếng kêu thảm thiết này là do Bạch Mao phát ra.

Xương đầu gối của anh ta, vỡ rồi!

“Mày…”

“Bốpt” Bạch Mao còn chưa kịp lên tiếng, Giang Ninh lại tát thêm một phát, khiến cho ba cái răng của anh ta bay ra, máu tươi chảy ra từ trong khóe miệng.

“Mày là… ai?”

Trước mắt Bạch Mao nổ đầy sao, đầu óc cũng choáng váng, đầu gối bị gãy khiến anh ta gân như ngất đi, nhưng cái đau xuyên vào xương tủy lại khiến anh ta tỉnh táo.

“Mày không có tư cách biết.” Giang Ninh lại giáng thêm một cái tát, đánh thẳng lên mặt Bạch Mao, khiến cho mặt anh ta sưng lên.

“A… Rốt cuộc mày là đứa nào?”

Bạch Mao đau đớn vô cùng, quỳ trên mặt đất, trong miệng toàn là máu, nói cũng ậm ờ không rõ.

Anh ta quay đầu, nhìn phía sau Giang Ninh chính là mấy người công nhân mà Chu Chính Hổ bảo anh ta bắt. Ngay tức khắc, anh ta đã biết, đây là người do bọn họ gọi tới.

Đồ chó, lại còn dám gọi trợ thủ.

“Người đâu! Người đâu!” Bên trong, mấy chục người xông tới, trong tay mỗi người đều cầm gậy sắt, hung hãn vô cùng.

Những người công nhân đó sợ đến sắc mặt trắng bệch.

“Đừng sợ” Ngược lại, Lâm Vũ Chân chẳng hề căng thẳng, cảm xúc hiện giờ của cô chỉ có phẫn nộ.

Nếu không phải tận mắt đến xem, cô thà rằng không tin trên thế giới này con người hung tàn như vậy, lại có thể ra tay tàn nhãn như vậy với những người lao động ở tầng lớp thấp đáng thương vô tội này.

Anh ta còn là người sao?

Lần đầu tiên cô cảm thấy có lúc nói đạo lý không thể giải quyết được vấn đề. Giang Ninh không thể nhẹ nhàng tha cho những tên khốn nạn này.

“Chống ơi” Lâm Vu Chân cắn môi, lớn tiếng gọi: “Bọn họ làm em sợ”.

Chồng tôi sẽ xử lý các người Giọng cô vừa dừng lại.

Uỳnh!

Một âm thanh cực lớn vang lên, cả người Bạch Mao bay ra. Cả một cơ thể cao một mét chính, nặng hơn một trăm cân lại giống như con diều đứt dây, nhẹ nhàng bay đi, nặng nề đáp xuống đất.
 
Chương 1003


Tiếng kêu thảm thiết này giống như tiếng mổ lợn. Cả người Bạch Mao lăn trên đất, ôm lấy đầu gối và đùi của bản thân, cả người đều đang co giật.

“Làm vợ tao sợ?”

Giang Ninh nhướn mày, hét lớn: “Chúng mày tìm đường chết rồi!” Không đợi mấy chục người đó phản ứng, Giang Ninh đã hành động rồi.

Giống như một con khủng long bạo chúa trong dáng vẻ hình người, nháy mắt xông vào trong đám người, mạnh mẽ đánh bay từng người.

Trong nháy mắt, nào có còn ai có thể đứng vững.

Người xung quanh đều kinh ngạc đến ngẩn người.

Bọn họ không ngờ Giang Ninh lại giỏi đến như vậy.

Thân thủ của Bạch Mao này, bọn họ đã từng chứng kiến.

Vừa rồi mấy chục người cũng khó mà chống đỡ được.

Nhưng ở trước mặt Giang Ninh, đám người Bạch Mao căn bản chẳng có sức mà đánh trả.

“Anh ta… Anh ta là ai?”

“Giỏi quát”

“Bạch Mao cũng không phải là đối thủ!” Mấy người công nhân thấp giọng thảo luận, vừa hưng phấn, vừa căng thẳng, Nhìn thấy người đến cùng Giang Ninh là người quen của mình thì vội vàng đi tới chất vấn.

“Hoa Sinh, mọi người trở về rồi”

“Anh ta là ai vậy? Sao dám đánh cả Bạch Mao?”

“Đây là muốn làm lớn chuyện à? Anh mau đưa bọn họ rời đi đi” Hoa Sinh chính là người trước đó tới Đông Hải xin Lâm Vũ Chân cứu mạng. Lúc này nhìn thấy Giang Ninh ra tay, hô hấp của anh ta cũng trở nên gấp gáp.

Giờ anh ta mới hiểu vì sao trước đó Giang Ninh dám nói có thể khiến đám chó này biến mất.

Quá giỏi.

Anh ta cảm thấy cơ thể của bản thân đã tê dại cả rồi.

“Bọn… Bọn họ là…” Yết hầu anh ta chuyển động, mất một lúc mới phản ứng lại được, vội vàng giới thiệu: “Đây chính là nữ Bồ Tát”

“Lâm Vũ Chân của Tập đoàn Lâm Thị ở Đông Hải, Giám đóc Lâm! Bà chủ mới của chúng ta” Hoa Sinh kích động nói: “Giám đốc Lâm là đến giúp chúng †a. Cô ấy cùng với anh Giang đều đến để giúp mọi người.” Nghe vậy, cả đám người đều ngẩn người, dường như không dám tin.

Đông Hải?

Đó là ở khu vực Đông Nam.

Cách Đại Tây Bắc, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy xa. Mấy người Hoa Sinh thật sự chạy đến Đông Hải, còn thật sự mời đến người chủ mới, người của Tập đoàn Lâm Thị.

Nhìn thấy Lâm Vũ Chân xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt, bọn họ có cảm giác không dám tin.

Chỉ một người phụ nữ như cô ấy, cho dù cộng thêm một Giang Ninh, lẽ nào dám đấu với người của Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh?

Chắc là đùa.

Đến lúc đó không chỉ không giúp được mọi người mà ngược lại hai người họ cũng bị liên lụy. Vậy thì đúng là tội lớn rồi.
 
Chương 1004


“Hoa Sinh, anh mau đưa bọn họ đi đi. Làm Bạch Mao bị thương, chuyện phiền phức rồi.”

“Đúng thế. Đám chó Chu Chính Hổ là người thế nào, lẽ nào anh không biết sao? Sao anh còn dám về đây”

“Đi maul Các anh mau đi đi” Một nhóm đồng nghiệp đều là công nhân đều ào ào bảo.

Hoa Sinh đưa mấy người Giang Ninh rời đi. Bởi vì bọn họ hiểu rất rõ Chu Chính Hổ là người thế nào.

Ông ta tuyệt đối sẽ không tha cho đám người Giang Ninh.

Hoa Sinh có phẩn khó xử.

Đương nhiên anh ta không muốn liên lụy đến Lâm Vũ Chân, người tốt như vậy không thể bị làm hại.

Anh ta quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân. Lâm Vũ Chân lại lắc đầu.

“Chúng tôi sẽ không đi, không giải quyết được vấn đề ở đây, tôi sẽ không rời đi” Lâm Vũ Chân nghiêm túc nói: “Hiện giờ Công ty khoáng nghiệp này đã thuộc về Tập đoàn Lâm Thị chúng tôi thì bắt buộc phải tuân thủ quy tắc của Tập đoàn Lâm Thị, không thể bắt nạt người thành thật như vậy”

“Bọn họ nghe theo thì tôi sẽ cho cơ hội. Nếu bọn họ không nghe…” Cô quay đầu nhìn Giang Ninh: “Chồng tôi sẽ xử lý bọn họ”.

Nhất định hối hận Giang Ninh một cước đá bay Bạch Mao vào trong tòa nhà văn phòng, nhìn đám người Lâm Vũ Chân, hờ hững nói: “Anh đi vào nói chuyện bọn chúng. Bọn em ở đây đợi anh” Nói xong, anh đi thẳng vào trong tòa nhà văn phòng, để lại ở trên đất đám côn đồ gấy tay gãy chân, đau đớn gào thét.

Thấy Giang Ninh một mình đi vào trong tòa nhà văn phòng, những người công nhân đó không ngăn được thì càng cảm thấy lo lắng, nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào.

“Mọi người cầm hết công cụ lên” Không biết là ai hô lên một tiếng: “Người ta từ xa đến giúp chúng ta, tuyệt đối không thể để họ xảy ra chuyện”

“Đúng thế”

“Nếu Chu Chính Hổ làm họ bị thương, chúng ta liều mạng với đám chó này” Rất nhanh sau đó, mười mấy công nhân liền ngăn Lâm Vũ Chân ở phía sau, từng người cầm lấy xẻng sắt dùng cho việc đào mỏ, nắm chặt trong tay, trên mặt mang đầy vẻ đề phòng.

Mà cùng lúc này.

Trong phòng làm việc, Chu Chính Hổ nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, tức đến sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Thằng nhãi Bạch Mao này rốt cuộc đang làm cái gì, lâu như vậy mà còn chưa xử lý xong?”

Ồn ào ầm ï ảnh hưởng đến tâm trạng uống trà của bản thân ông ta. Đúng là đáng chết.

Chu Chính Hổ tức giận mắng một câu. Chính vào lúc ông †a định mở cửa, đi ra mắng Bạch Mao thì cửa được kéo ra, ông ta liền nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.

“Mày là đứa nào?”

Chu Chính Hổ lập tức hét lên: “Người đâu! Sao ai cũng cho vào thế này? Người đâu?”

“Ông là đang nói bọn họ? “Giang Ninh nghiêng người, Chu Chính Hổ vừa hay nhìn thấy, mười mấy người ở trong hành lang lúc này đều đang nằm trên mặt đất, cả người co giật, chẳng nói ra được thành lời.

Chấn động, sắc mặt ông trắng bệch.

Chuyện này… Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

“Bàn bạc?”

Giang Ninh đi thẳng vào bên trong, liếc nhìn môi trường trong phòng làm việc, khẽ gật đầu.

“Cũng rất xa hoa. Có tiền trang trí phòng làm việc mà không có tiền trả tiền lương cho công nhân?”
 
Chương 1005


Anh quay đầu nhìn Chu Chính Hổ: “Lẽ nào ông không biết không được nợ tiền lương của công nhân sao?”

“Rốt cuộc mày là đứa nào?”

Chu Chính Hổ không để ý đến Giang Ninh nói gì, cảnh giác nhìn Giang Ninh, giọng nói đanh lại: “Tao cảnh cáo mày. Đây là Thành phố Tây Sơn, nếu mày đến làm loạn, hậu quả mày không gánh vác nổi đâu” Giang Ninh nheo mắt, không nói gì.

“Sợ rồi?”

Chu Chính Hổ nhìn thấy vậy, cười lạnh: “Tao mặc kệ mày là ai, bất kể ở bên ngoài lợi hại thế nào, nhưng ở đây là Thành phố Tây Sơn, không đến lượt mày giở trò lưu manh”

“Đánh người của tao, nếu hôm nay mày muốn đi, e là không dễ như vậy… AI” Ông ta còn chưa nói xong, Giang Ninh đột nhiên giáng tới một bạt tai, đánh cho Chu Chính hổ lăn trên đất, kêu thảm thiết.

“Hôm nay, tôi không muốn đi” Giang Ninh lạnh lùng nhìn Chu Chính Hổ: “Chuyện còn chưa giải quyết xong thì tôi không đi”

“Mày..”

“Tôi là người của Tập đoàn Lâm Thị. Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tỉnh đều là của tôi, trước giờ chưa từng có ai có thể làm loại chuyện này sau lưng tôi”

“Mày là người của Lâm Thị!” Chu Chính Hổ kinh hồn bạt vía. Người của Lâm Thị thật sự đã đến đây?

Bọn họ không sợ chết sao?

Đây là Thành phố Tây Sơn, không phải Đông Hải của bọn họ. Còn thật sự cho rằng thu mua Tập đoàn Linh Long rồi thì có thể ăn được Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh này của bọn họ?

Cậu ta là đang vọng tưởng hả.

“Mày… Mày có biết bản thân đang làm gì không?”

Chu Chính Hổ ôm mặt, vẫn còn cứng miệng: “Gây chuyện ở Tây Sơn thì cho dù mày là Lâm Thị cũng vô dụng! Mày sẽ phải hối hận” Lâm Thị vậy mà lại thật sự không biết sống chết, dám đến Thành phố Tây Sơn, mang đi sản nghiệp mà bọn họ thu mua.

Muốn chết sao?

“Tôi liệu có hối hận hay không thì không biết.” Giang Ninh đi qua đó, một chân ra sức dẫm lên ngực Chu Chính Hổ: “Nhưng ông sẽ hối hận. Điều này là chắc chắn”.

Lấy tiền!

Chu Chính Hổ kêu la thảm thiết, xương ngực trong nháy mắt gãy mất hai cái!

Hai tay của ông ta ôm chặt chân Giang Ninh, sắc mặt tái nhợt: “Thả…thả ra…” Chân Giang Ninh như nặng nghìn cân, đạp lên người ông †a, ông ta không có cách nào di chuyển được.

“Chát!” Giang Ninh lại tát một cái nữa vào mặt Chu Chính Hổ:”Thả ra sao? Bây giờ tôi mà cho ông đi, ông có dám đi không?”

Chu Chính Hổ không dám nói câu nào nữa.

Người trước mặt ông ta là kẻ điên đúng không?

Ông ta sắp bị hù chết rồi!

Thật là đáng sợ!

Mạnh mẽ đến đáng sợ!

Ngang ngược đến đáng sợi Giang Ninh? Lục thị? Anh túm lấy cổ áo Chu Chính Hổ, ném ông ta lên ghế sô pha, cả người Chu Chính Hổ đau đớn, ông ta cuộn mình trên sô pha, đau khổ hét thật to.
 
Chương 1006


“Hét xong chưa?”

Giang Ninh ngồi ở ghế đối diện, anh nhẹ nhàng nói khiến Chu Chính Hổ lập tức không dám hét nữa.

Ông ta sợ hãi nhìn Giang Ninh, môi đều run rẩy, người của Lâm thị đều ngang ngược như vậy sao?

Chẳng lẽ bọn họ không hề biết đây là thành phố Tây Sơn, chứ không phải Đông Hải!

Đó là trong lòng ông ta nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì vẫn không dám nói gì cả, bởi vì ông ta biết, nếu bản thân mình dám mở miệng nói, Giang Ninh chắc chắn ngay lập tức đánh cho ông ta mặt mũi sưng húp mà không hề nể nang gì cả.

Ông ta chỉ có thể gật đầu, không dám nói thêm lời vô ích.

“Nếu công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tỉnh đã bị Lâm thị chúng tôi thu mua rồi thì mọi chuyện đều phải dựa theo quy định của Lâm thị để chấp hành” Giang Ninh nói: “Vậy điều thứ nhất, cũng là điều quan trọng nhất, chính là không được thiếu tiền lương!” Chu Chính Hổ há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ một lúc lại không nói.

“Ông lấy tiền thanh toán hết tiền lương ngay đi” Giang Ninh không quan tâm đ ến vẻ mặt của Chu Chính Hổ, anh nói thẳng luôn: “Có vấn đề gì không?”

Chu Chính Hổ nghiến răng, giọng run rẩy: “Không, không có vấn đề gì” Ông ta chả lế dám nói là có vấn đề sao?

Bên ngoài hành lang, mười mấy người, đến bây giờ cũng không đứng dậy nổi, không cần nói cũng biết Bạch Mao có lẽ cũng đã chết rồi!

Ông ta mà dám nói một chữ không, chắc chắn hôm nay Giang Ninh sẵn sàng để ông ta sống không nổi nữa.

Chu Chính Hổ oán hận, người của Lâm thị, tại sao lại đến đây, lại còn mạnh như vậy khiến ông ta một chút chuẩn bị cũng không có.

Nếu người của ông ta còn ở trong này, hôm nay ông ta đã không gặp xui xẻo với người đàn ông khốn khiếp trước mặt này!

“Ông còn lo lắng cái gì?”

Thấy Chu Chính Hổ ngồi yên không nhúc nhích, Giang Ninh hơi nhíu mày: “Lấy tiền!”

“Được, được, được!” Làm sao Chu Chính Hổ còn dám nói không, tên Giang Ninh này bực lên như hung thần giết người vậy, anh thật sự dám bẻ gãy đầu ông ta!

Ông ta giùng giằng, bò dậy từ trên ghế sô pha, ngực cảm thấy đau đớn khiến ông ta nghiến răng há miệng.

Đi đến két sắt tiền, ông ta quay đầu lại liếc nhìn Giang Ninh, yết hầu chuyển động: “Anh, anh có thể tránh mặt một chút không, tôi phải nhập mật mã…”

“Nói nhảm ít thôi!” Đã có cả công ty khai thác, đến két sắt tiền cũng muốn chiếm dụng làm của riêng sao?

Giang Ninh lạnh lùng quát, Chu Chính Hổ không dám đáp lại, vội vàng nhập mật mã, mở két sắt ra, bên trong là hai cọc tiền mặt.

Ông nhanh chóng cầm một cái túi to, bỏ tiền vào đó, vừa bỏ tiền vào, trong lòng lại vừa nghĩ cách làm sao để liên hệ với người của mình, gi ết chết Giang Ninh!

Đầy một túi to, Giang Ninh tùy tiện nhìn thoáng qua, chắc   †ầm gân hai trăm triệu, từng ấy cũng đủ rồi.

Người này, trong két sắt có nhiều tiền như vậy, lại nói rằng không có tiền trả lương cho công nhân sao?

Con mẹ nó, đúng là lòng dạ độc ác!

“Đây, đây là tiền, từng này đủ cho bọn họ giàu to rồi” Trong lòng Chu Chính Hổ đang rỉ máu vì mấy trăm triệu đó!

Số tiền này vốn là để trong phòng ông ta, bình thường nếu có phụ nữ tới chơi đùa, ông ta sẽ dùng tiền dụ dỗ phụ nữ mà hôm nay cũng đã phải mang ra, đám công nhân được hời rồi.

“Còn không mau đi thanh toán? Chờ tôi làm hộ sao?”
 
Chương 1007


Giang Ninh liếc nhìn Chu Chính Hổ khiến ông ta không dám do dự nữa mà chạy ngay ra bên ngoài.

Trên hành lang, mười mấy người còn năm trên mặt đất, không động đậy được, bọn họ nhìn thấy Giang Ninh đang đi tới, cho dù chân tay rã rời nhưng vẫn phải liều mạng nhích người sang, dựa sát vào bên tường.

Quỳ xuống!

Trong lòng Chu Chính Hổ sợ hãi!

Càng nhìn càng run sợi!

Lâm thị làm sao lại có người hung dữ như vậy!

Những người thuộc hạ này đều là người có năng lực, họ đã đi theo ông ta nhiều năm, giúp ông ta xử lý không biết bao nhiêu chuyện, thậm chí là tranh giành cả quặng mỏ.

Sức mạnh có thừa!

Bây giờ, họ nhìn thấy Giang Ninh lại như nhìn thấy quỷ, vội vàng chạy trốn cũng không kịp.

Ông ta đi đến ngoài cửa, nhìn thấy đám người Bạch Mao, tất cả đều quỳ rạp trên đất, run rẩy, kêu r3n đau đớn, trong lòng lại lại rơi mạnh một phát.

Cộng lại cũng đến bốn mươi người, đều đã bị một mình Giang Ninh đánh hạ nằm lăn lóc sao?

Anh còn là con người sao?

“Quỳ xuống!” Chu Chính Hổ vừa mới đi đến trước mặt đám công nhân, Giang Ninh đá một phát mạnh vào chân ông ta, Chu Chính Hổ lập tức quỳ xuống: “Nhận lỗi đi!”

“Ạ.

Ông ta kêu lên thảm thiết, vô cùng đau đớn, đầu gối đập vào tảng đá, phát ra một tiếng vang lớn khiến hai chân ông ta tê dại.

Người công nhân tên Hoa Sinh nhìn thấy thế cũng ngây người, biểu cảm trên mặt anh ta phức tạp.

Kỳ lạ là ban đầu còn lo lắng Giang Ninh sẽ là người chịu khổ, giờ phút này lại trợn mắt há hốc mồm.

Thế mà Giang Ninh lại bắt được Chu Chính Hổ sao?

Anh thật là lợi hại!

“Được, rất xin lỗi!” Chu Chính Hổ không còn cách nào đành phải cúi đầu, nghiến răng, khuôn mặt đỏ ông ta, nhỏ giọng nói một câu.

“Mọi người có nghe được không?”

Giang Ninh liếc nhìn qua đám người Hoa Sinh: “Ông ta nhận lỗi với mọi người, mọi người nghe được chưa?”

Đám công nhân chỉ biết im lặng.

Đột nhiên, không biết có ai đó hét lên: “Không nghe thấy!”

“Chát!” Giang Ninh lập tức tát vào mặt Chu Chính Hổ một cái: “Bọn họ không nghe thấy!” Chu Chính Hổ dường như phát khóc, quỳ trên mặt đất, ông †a vừa định liều mạng, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Giang Ninh, sự phẫn nộ trên mặt trong giây lát lại tan thành mây khói, giọng nói lại yếu đuối.

“Tôi… Tôi thực sự xin lỗi!” Ông ta hét lên.

Đám công nhân nghe thấy câu thực sự xin lỗi, hốc mắt bỗng chốc trở nên đỏ lên.
 
Chương 1008


Mặc dù họ biết Chu Chính Hổ không hề có thành ý xin lỗi, hoàn toàn là do bị Giang Ninh ép buộc ông ta nhận lỗi.

Nhưng nghe thấy điều đó, bọn họ vẫn có một cảm giác như là hả hê!

Chu Chính Hổ sao? Phải nhận lỗi!

Phải quỳ xuống, nhận lỗi với mọi người!

“Bây giờ, thanh toán tiền lương đã nợ mọi người, ông ta nợ mọi người bao nhiêu, lấy bấy nhiêu” Giang Ninh nói: “Hoa Sinh, anh lấy trước đi!” Hoa Sinh hơi do dự không dám, anh ta căng thẳng đứng lên, lấy tiền trong tay Chu Chính Hổ sao?

Anh ta tự dưng thấy hơi sợ hãi.

“Không sao, tiền đó vốn dĩ là của mọi người, lấy đi” Lâm Vũ Chân nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Mọi người dùng những giọt mồ hôi và máu của mình để đổi lấy những đồng tiền vất vả, không một ai có thể chiếm làm của riêng được!”

“Cảm ơn cô, Tổng giám đốc Lâm!” Hoa Sinh căn răng một cái, do dự như vậy làm gì, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân cho anh ta thì anh ta cứ nhận!

Số tiền đó vốn nên là tiền của anh ta, có gì khác thường đâu mà không nhận?

“Tiền lương tám tháng của tôi, sáu triệu ba trăm sáu mươi mốt nghìn hai trăm đồng!” Hoa Sinh bước tới trước mặt Chu Chính Hổ, từ trên cao cúi xuống nhìn ông ta, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy sự hung dữ ngang ngược của Chu Chính Hổ hình như cũng không có quá đáng sợ như vậy, bây giờ ông ta không phải đang quỳ trước mặt anh ta nhận lỗi đấy sao?

“Trả tiền!” Thấy Chu Chính Hổ làm việc chậm chạp, Giang Ninh lại lạnh lùng nói: “Tay ông nếu không còn dùng được nữa thì để tôi bẻ gãy nó đi!” Anh vừa dứt lời, Chu Chính Hổ vội vàng mở cái túi to ra, hoảng loạn lấy ra một xấp tiền, đưa sáu triệu tư cho Hoa Sinh.

Nhưng Hoa Sinh chỉ lấy phần mà mình làm được ở bộ phận kia, phần thừa còn lại cũng không lấy.

“Tiền của tôi, tôi lấy, tiền không phải của tôi thì tôi không cần!” Anh ta nhìn Chu Chính Hổ, nói lớn: “Tôi không phải là người như ông!”

Không trở về Cả người Chu Chính Hổ run lên, ông ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt thành lời.

“Ông xem thường bọn họ nhưng ông vốn dĩ không bằng bọn họ!” Giang Ninh khinh thường liếc nhìn Chu Chính Hổ: “Lòng tham không đáy, đáng đời ông!” Hoa Sinh bước lên trước, sau đó là người thứ hai, người thứ ba…

Công nhân ở đây đều bước đến chỗ của Chu Chính Hổ, lấy lại tiền lương mà mình làm ra.

Bọn họ cầm tiền trong tay, cả cơ thể không ngừng run lẩy bẩy!

Vì số tiền đó, bọn họ đã nói đủ và làm đủ mọi thứ, thậm chí còn quỳ gối, cầu xin Chu Chính Hổ, kết quả nhận được là gì chứ?

Chu Chính Hổ không những không chịu trả, còn đe dọa bọn họ, tìm người đánh bọn họ!

Những chuyện đó, bọn họ không thể nào quên được!

Bây giờ, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đến đây, hai người họ cùng ông chủ Tân đến đây, vừa đến đã giúp bọn họ đòi tiền lương của mình, đây đúng là ơn cứu mạng.

“Cám ơn anh Giang! Cám ơn cô Lâm!”

“Cám ơn hai người! Cám ơn hai người!”

“Rất cảm ơn hai người!” Không ít người cảm động đến mức bật khóc!

Đây đúng là tiền cứu mạng bọn họ mà.

Có người chờ số tiền này để dẫn người thân đi khám bệnh, có người chờ tiền này để mua cho con vài bộ quần áo để đi học.
 
Chương 1009


Là một người đàn ông vì gia đình của mình mà phải ăn nói khép nép cầu xin Chu Chính Hổ, xin lại số tiền vốn dĩ thuộc về mình, điều này nghe khiến người ta cảm thấy nực cười không?

“Mọi người xứng đáng có được như vậy, không ai cần phải cảm ơn cả” Giang Ninh cao giọng nói: “Hơn nữa, mọi người bây giờ đều là công nhân của Lâm thị chúng ta, chuyện nợ tiền lương như thế này, sau này tuyệt đối không được xảy ra nữa” Anh nhìn chằm chằm Chu Chính Hổ: “Ai dám tái phạm, trừng phạt nghiêm khắc không tha!” Cả người Chu Chính Hổ mãnh liệt run rẩy, ngay cả cổ họng cũng rung lên.

Giang Ninh ngồi xổm xuống, Chu Chính Hổ càng căng thẳng thêm.

“Mong muốn của bọn họ từ trước tới giờ không có gì nhiều, chỉ là được nhận đủ tiền lương của mình, đó đều là máu và mồ hôi mà từng người bọn họ đánh đổi mới có được” Anh lạnh lùng nói: “Khi ông cướp lấy làm của riêng, trong lòng ông có nghĩ tới hay không, có người, thiếu số tiền này, người thân sẽ không thể đi chữa bệnh, con nhỏ sẽ không thể đến trường học?”

“Tôi.

“Ông chắc chắn không hề nghĩ đến!” Giang Ninh quát: “Bởi vì ông vốn dĩ không phải là con người, ông không tồn tại cái gọi là tính người!” Sắc mặt Chu Chính Hổ càng tái nhợt, ông ta có thể cảm giác được sự tức giận từ ánh mắt của Giang Ninh vô cùng chân thật!

Ông ta bị bức bách đến mức không thể thở nối!

“Làm người không muốn, vậy làm chó đi” Nói xong, Giang Ninh đá Chu Chính Hổ một cước làm ông †a bay xa đến hơn bốn mét rồi ngã lăn quay trên mặt đất, ông †a ôm bụng, sau đó rất nhanh gục xuống, cả người co quắp lại.

Những người Bạch Mao nhìn thấy thế đều cảm thấy sởn gai ốc, ai còn dám đứng lên phản kháng nữa?

“Anh Giang, cảm ơn anh và Tổng giám đốc Lâm giúp chúng tôi lấy được tiền lương” Hai mắt Hoa Sinh đỏ bừng, có khoản tiền này, ít nhất anh   †a có thể đưa vợ đi bệnh viện trước rồi: “Nhưng mà, bọn họ không dễ chọc đâu, người của công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh có rất nhiều thủ đoạn độc ác, chỉ có hai người, tôi lo hai người sẽ phải chịu thiệt!”

“Chúng tôi không chỉ có hai người.” Giang Ninh thản nhiên nói.

Mà cho dù chỉ có hai người là anh và Lâm Vũ Chân thì đã sao chứ?

Cả Bắc Phương còn bị anh lật tung lên, một khu vực như Đại Tây Bắc là cái thá gì chứ.

Giang Ninh còn đang muốn lật tung sạch sế từng ngõ ngách ở đây lên, thành lập mạng lưới internet của riêng mình nhằm truy tìm tung tích của quyển sách võ thuật.

“Nhưng mà…”

“Sẽ ổn thôi, đừng lo lắng, Giang Ninh đã nói không sao, vậy chắc chắn sẽ không sao.” Lâm Vũ Chân nói: “Anh cứ đi đi! Yên tâm, chúng tôi đã đến thì sẽ giải quyết hết vất ở đây, không giải quyết xong, chúng tôi sẽ không trở về.”   Cô không trở về thì Giang Ninh tự nhiên sẽ không trở về, đám người Hoàng Ngọc Minh cũng sẽ không trở về.

Nhà chỉ có bốn bức tường “Được rồi, không cần lo lắng về tên rác rưởi này nữa, đi thôi, bọn tôi muốn đến thăm nhà của anh” Giang Ninh nói.

“Được! Mời mời mời!” Hoa Sinh vội nói.

Anh ta đối với hai người Lâm Vũ Chân và Giang Ninh, chính là sự biết ơn từ tận trong đáy lòng.

Nếu không có bọn họ, anh ta muốn cầm số tiền lương này, không biết phải đợi đến bao giờ, có khi, phải đợi đến lúc Chu Chính Hổ tìm thấy lương tâm, từ bi hướng thiện.

Nhóm công nhân tản ra, Hoa Sinh cũng dẫn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đi, nhóm Bạch Mao giờ mới dám giấy dụa đứng lên, đi đến trước mặt Chu Chính Hổ, đưa tay dìu ông ta dậy.

“Tổng giám đốc Chu! Tổng giám đốc Chu ông không sao chứ?”

“Đừng đụng vào tôi Chu Chính Hổ vội vàng hét to.

“Sao vậy?”
 
Chương 1010


Đám Bạch Mao không kịp phản ứng, kéo tay Chu Chính Hổ, hơi dùng lực nhẹ, Chu Chính Hổ đột ngột bị đau hét lên như lợn bị thịt.

“A… Đừng đụng vào tôi mà!” Xương cốt của ông ta dường như co rúm vào một chỗ, bị sức ấn nào đó ấn vào, bên ngoài lại có ngoại lực kéo ra, đều làm cho ông ta đau đớn không thôi.

Ông ta chỉ có thể cuộn mình lại, nhìn không khác gì một con chó, không tài nào nhúc nhích được!

“Giám đốc Chu làm sao vậy? Ông làm sao vậy?”

Bạch Mao thu tay lại, cũng không dám làm bừa cái gì nữa, đây là thủ đoạn gì vậy chứ?

Giang Ninh không làm gì Chu Chính Hổ, thế mà lại khiến cho ông ta biến thành như vậy.

“Gọi xe cứu thương! Nhanh lên đi!” Chu Chính Hổ thật sự muốn khóc, giữ mãi tư thế kỳ quặc này làm cho cho máu của cơ thể dồn hết xuống tứ chỉ, giống như sắp nổ tung, ngón tay ngón chân ứ máu đỏ hết lên.

“Được! Được!” Bạch Mao vội vàng lấy điện thoại, gọi xe cứu thương, chưa khi nào anh ta lại trông thảm hại như vậy, gấp gáp đến mức vẻ mặt cũng hoảng loạn.

“Alo! 115 phải không! Cứu người! Mau tới cứu người đi!”

“Giám đốc Chu của chúng tôi chỉ có thể co quắp như chó…Các người mau đến đi” Chu Chính Hổ nghe xong, trợn tròn mắt, hoàn toàn bất tỉnh.

Cùng lúc đó.

Nhà của Hoa Sinh.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân vừa bước vào ngôi nhà chỉ hơn mười sáu mét vuông.

Ngôi nhà đơn sơ, không có đồ đạc gì, không thể thích hợp hơn để miêu tả nó căn nhà chỉ có bốn bức tường.

“Nhà hơi nhỏ, hai người đừng để ý nhé” Hoa Sinh gượng cười, anh ta đưa ghế cho hai người ngồi xuống rồi rót nước đưa cho Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, trông có vẻ mất tự nhiên và ngượng ngùng.

Khi anh ta đến Đông Hải, Lâm Vũ Chân đã hết lòng tiếp đãi anh ta, cho anh ta được ăn ngon, lại còn cung cấp cho chỗ ở, còn mời bác sĩ đến giúp anh ta chữa trị vết thương.

Nhưng đến lượt mình, anh ta chỉ có thể mời hai người họ uống nước đun sôi.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân hoàn toàn không để ý, họ nhìn căn phòng và cảm thấy trong lòng cuộc sống của Hoa Sinh bọn họ đúng là hơi khó khăn.

Tấm màng ngăn cách căn phòng thành hai bên, ở tận bên trong truyền đến một giọng nói vừa trầm thấp vừa đau đớn, Hoa Sinh nghe thấy, hai mắt lại đỏ.

“Vợ của tôi mắc bệnh khớp nghiêm trọng không thể làm việc, thời tiết không tốt thế này chỉ có thể nằm trên giường”   Giọng nói hơi nghẹn ngào, anh ta vươn tay võ võ tiền trong túi áo trên ngực: “Bây giờ có chút tiền rồi, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện chữa, có lẽ sẽ đỡ phần nào” Lâm Vũ Chân nhìn lướt qua tấm màng: “Tôi có thể nhìn cô ấy không?”

Hoa Sinh hơi do dự, anh ta sợ rằng sự xuất hiện của vợ mình sẽ làm cho Lâm Vũ Chân sợ hãi, nhưng cũng chính vào lúc này anh ta suy nghĩ lại, nếu Lâm Vũ Chân sợ hãi, cô đã không đi đường xa đến giúp bọn họ ở thành phố Tây Sơn.

“Cô Lâm, mời đi bên này” Hoa Sinh dẫn Lâm Vũ Chân vào bên trong buồng.

Bên trong bị tấm màng ngăn cách, không gian không lớn, chỉ kê một chiếc giường gỗ.

Lúc này, một người phụ nữ nằm trên giường, khuôn mặt căng ra, rõ ràng là bị căn bệnh khớp này hành hạ nên không có tinh thần, ngay cả đầu tóc cũng rối bù, không có sức lực chỉn chu.

“Bà xã, đây là bà chủ mới của công ty anh đến thăm eml” Hoa Sinh nói: “Cô ấy đã giúp bọn anh lấy lại tiền lương!” Người phụ nữ nằm ở trên giường mở mắt ra, kích động không biết nên nói cái gì, cô ấy vươn tay muốn bắt lấy tay Lâm Vũ Chân, nhưng sợ rằng Lâm Vũ Chân sẽ không thích.

“Cảm ơn, cảm ơn…” Lâm Vũ Chân tự mình bước tới, dùng hai tay nắm chặt bàn tay của người phụ nữ.

“Chị ơi, không cần cảm ơn, đây là những gì em nên làm!”
 
Chương 1011


Khen thưởng Lâm Vũ Chân không hề ghét bỏ nắm lấy tay vợ Hoa Sinh, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến cho người phụ nữ kia cảm thấy trái tim mình cũng ấm áp.

Một người vô dụng như cô, đã không làm được gì còn liên lụy đến người nhà.

Thậm chí, hai người bọn họ cũng bởi vì lí do này mà không dám sinh em bé ra, sợ sinh ra rồi không thể chăm sóc tốt được cho con.

Lâm Vũ Chân vậy mà không hề cảm thấy cô thật ghê tởm sao?

“Chị yên tâm, em sẽ có cách chữa được bệnh cho chị, xin hãy tin em”   “Tôi…tôi…

Nghe thấy Lâm Vũ Chân nói sẽ chữa bệnh cho mình, người phụ nữ kia không biết nói gì cho phải.

Cô ấy nhìn về phía chồng mình, mắt Hoa Sinh cũng đỏ lên, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn cô Lâm! Cảm ơn mọi người!” Hoa Sinh mát xa cho vợ trong phòng, Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân ra ngoài.

Dựa vào khả năng kinh tế và quan hệ của Giang Ninh muốn chữa bệnh cho vợ của Hoa Sinh, vốn dĩ không có vấn đề gì.

“Nhưng mà chỉ chữa khỏi cho cô ấy thôi vẫn chưa đủ” Giang Ninh nói: “Thành phố Tây Sơn này còn rất nhiều vấn đề, toàn bộ công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh cũng có rất nhiều vấn đề, không xử lí xong xuôi những vấn đề này, thế thì số tài sản này Lâm thị chúng ta thà rằng bỏ qua luôn” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh, cô biết răng không có vấn đề gì có thể làm khó được anh.

Nhưng một thành phố đặc biệt thế này, một thành phố lấy khoáng sản làm cốt lõi làm sao có thể thay đổi đây?

Hoa Sinh tại sao không còn lựa chọn nào khác, thậm chí bị ép đến cùng cực cũng chỉ có thể như cũ lựa chọn ở lại đây.

Không đơn giản chỉ vì đây là nhà của họ, mà vì những người như họ đều thuộc tầng lớp lao động thấp nhất, không có trình độ kiến thức lãn văn hóa quá cao cũng không có khả năng sinh tồn nào khác nữa.

Bán đi sức lao động của bản thân là thứ duy nhất bọn họ có thể làm để kiếm sống.

Cũng bởi chính nguyên nhân này, bọn họ mới bị đám người Chu Chính Hổ ép khô, dốc hết sức bóc lột và chèn ép!

“Ông xã, giúp bọn họ” Lâm Vũ Chân mấp máy môi: “Em muốn giúp bọn họ” Giang Ninh cười cười, anh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt v e mũi Lâm Vũ Chân, anh biết cô là một người tốt bụng, rất giàu †ình cảm, nhìn thấy cuộc sống khó khăn của những người này, trong lòng cô sẽ khó chịu.

Cô chính là người như vậy, cô hy vọng mọi người trong cuộc sống này đều có thể được hạnh phúc, vui vẻ.

“Được, vậy thì giúp bọn họi”

“Ông xã, anh thật tốt” Lâm Vũ Chân ôm lấy Giang Ninh, hôn một cái: “Đây là phần thưởng của anh!” Cô đỏ mặt, nhẹ nhàng cắn môi: “Đợi chuyện bên này làm xong rồi, em…về nhà em sẽ thưởng cho anh cái khác” Giang Ninh vừa nghe thấy, ánh mắt lập tức sáng lên như đèn pha, tim đập nhanh hơn một nhịp.

Biểu cảm trên mặt anh vậy mà lại bình thản như không có chuyện gì, hờ hững gật đầu: “Ừ” Hoa Sinh bước ra, Giang Ninh gọi anh ta tới bên này.

“Anh là người thuộc khu vực khai thác mỏ số 8, anh có quen ai ở khu vực khai thác mỏ đó không?

Giang Ninh hỏi.

Bây giờ Hoa Sinh đã coi Giang Ninh và Lâm Vũ Chân là ân nhân cứu mạng của mình rồi nên anh ta không hề nghỉ ngờ bất cứ thứ gì đối với những lời bọn họ nói.

Anh ta lập tức gập đầu: “Biết chứ! Những người làm chung thì chúng tôi đều quen biết lẫn nhau, thường hay đổi khu vưc khai thác để làm việc cho nhau lắm.

Có lúc một số khu vực khai thác đình công, bọn họ có thể đến khu vực khác để làm việc, ai mà dám nghỉ việc cơ chứ, ai lại đi vứt bỏ thu nhập của bản thân chứ.
 
Chương 1012


Thành phố Tây Sơn này có tổng cộng ba mười khu vực khai thác mỏ, đến khu vực khai thác xa nhất Hoa Sinh cũng từng tới làm việc hai tháng rồi.

“Hoa Sinh, tôi cho anh biết, người có thể thay đổi cuộc đời của mọi người, chỉ có chính bản thân hai người mà thôi.” Giang Ninh nghiêm túc nói: “Người lao động có danh dự của người lao động, chưa nói đến quyền lợi lao động, không một ai có quyền cướp đi quyền lợi của mọi người, giãm đạp lên danh dự của mọi người, anh hiểu không?”

Hoa Sinh nghiêm túc gật đầu, chỉ cần hai câu của Giang Ninh đã khiến cho mắt anh ta ửng hồng.

Những lời này anh ta chưa từng nghe ai nói tới, anh là người đầu tiên nói ra.

Trong mắt những người vừa có tiền vừa có quyền kia, những người công nhân thuộc tầng lớp thấp nhất như bọn họ đều là những công nhân nghèo hèn, chỉ đơn giản là công cụ kiếm tiền của bọn họ mà thôi.

Còn nói gì tới danh dự?

“Anh tìm tất tả những người có tiến nói ở các khu vực khai thác, dẫn họ tới đây” Giang Ninh dặn dò: “Sau đó…” Hoa Sinh vừa nghe xong thì đột nhiên hơi gấp gáp.

“Anh Giang, nhưng đây là tài sản của hai người mà!” Giang Ninh làm thế này, là vì bọn họ, nhưng đối với Lâm thị mà nói sẽ gây ra tổn thất không hề nhỏ.

Hoa Sinh đương nhiên biết Giang Ninh là vì muốn tốt cho bọn họ, nhưng vì vậy mà khiến cho Lâm thị phải chịu tổn thất, trong lòng anh ta thực sự cảm thấy không thể không quan tâm.

“Tài sản có ý nghĩa tôi mới cần, chỉ là vài đồng tiền bẩn thôi, không có ý nghĩa gì hết!” Giang Ninh không để tâm nói.

Tiền?

Anh thực sự không có hứng thú.

Nếu không thể giúp được nhiều người, không thể thực hiện ước mơ của Lâm Vũ Chân thì dù có nhiều tiền hơn nữa, anh cũng không cần.

“Tôi Giang nói Giang Ninh đưa tay võ võ bả vai Hoa Sinh, anh cười nói: “Tình hình của thành phố này trong tương lai có lẽ anh sẽ rất   ¡ hiểu rồi! Tôi nhất định sẽ làm theo những gì anh   thích!” Nói xong, Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân rời đi, để lại một mình Hoa Sinh ngây ngốc, mãi lâu sau mới lấy lại được tâm trạng bình tĩnh của bản thân.

Giang Ninh nói tương lai của thành phố này, sẽ do chính tay bọn họ tạo ra sao?

Thình thịch!

Thình thịch!

Trái tim anh ta đập thật nhanh!

Cả dòng máu nóng đang sôi sục khắp toàn thân anh, khiến cho anh ta cảm thấy căng tràn sức sống, tinh thần trong chớp mắt đã phấn chấn hản lên!

Chuyện này không còn chỉ là vì một mình bản thân anh ta, đây còn là vì những người giống như anh ta, những người lao động thuộc tầng lớp xã hội, thậm chí còn vì những đứa con của họ, vì cuộc sống của chúng sau này được tốt hơn.

Liều thôi!

Cho dù lần này phải mất mạng, anh ta cũng không hề cảm thấy tiếc nuối!

Hoa Sinh bỗng chốc nổi lên một loại dũng cảm trước nay chưa từng có.

Anh ta nắm chặt tay, lại dần dần buông lỏng ra, ánh mắt càng thêm kiên định, hâu như không còn sự do dự nho bé kia nữa mà lập tức đi thực hiện nhiệm vụ Giang Ninh giao phó.

Cũng cùng lúc đó.
 
Chương 1013


Bệnh viện số một thành phố Tây Sơn.

Chu Chính Hổ nằm trên giường bệnh biển số B06-025, sắc mặt có chút trắng bệch.

Cơ thể ông ta bị đánh gãy mất mấy cái xương liền, đặc biệt là xương đầu gối bị gãy làm hai, nếu muốn trong thời gian ngắn có thể đứng lên được thì không bao giờ có khả năng cả.

Lúc này ông ta nằm trên giường, đứng trước mặt ông ta hiện là cộng sự của ông ta, Lưu Siêu.

“Người của Lâm thị sao?” Lưu Siêu nhìn có vẻ hung dữ, cả khuôn mặt đều có nét dữ tợn, nhìn qua trông có vẻ không phải người tốt: “Bọn chúng tới đây đúng là không sợ chết còn dám tới Đại Tây Bắc, thực sự nghĩ bọn họ thu mua lại rồi thì số tài sản này thành của bọn   chúng sao?” “Tên đó…’’

Chu Chính Hổ th ở dốc, cực kì giận dữ: “Ông đem theo nhiều người vào, đem theo mấy tên cao thủ, đem theo hết đi!” “Đánh chết nó! Nhất định phải đánh chết nó!” Ông ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này đâu, thậm chí bị Giang Ninh đánh cho tàn phế còn phải quỳ xuống xin lỗi mấy tên công nhân nghèo hèn kia. Nợ này không trả, Chu Chính Hổ có chết cũng nuốt không trôi.

“Ha ha, yên tâm đi, Tây Sơn là địa bàn của chúng ta, Lâm thị muốn cướp đi công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh còn phải hỏi các vị kia đồng ý hay không đã” Lưu Siêu híp mắt lại nhìn Chu Chính Hổ: “Tôi nói cho ông biết, bên Bắc Phương hình như xảy ra chuyện rồi. Mấy gia tộc đứng đầu bên đó bị bắt phải từ bỏ tài sản bên Tây Sơn, mà Lâm thị đó muốn thừa nước đục thả câu, bọn chúng đúng là ảo tưởng mài!”   Chu Chính Hổ cắn răng, nhìn chằm chằm Lưu Siêu, nhìn thấy trong mắt ông ta cái gì đó, thấp thỏm hỏi.

“Mấy vị kia biết hết rồi sao?” Lưu Siêu gật đầu: “Cậu ba Trấn nói rồi, Tây Sơn là của chúng ta không ai được phép lấy đi!” “Ai muốn cướp đi thì biến người đó thành quặng mỏ cho Tây Sơn!”

Nghe vậy, vẻ mặt Chu Chính Hổ lập tức thay đổi, đương nhiên là vì sự uy nghiêm ngập tràn ý giết người của Lưu Siêu.

Biến thành quặng của Tây Sơn?

Tốt nhất là biến anh thành khu vực khai thác mỏ số 8 luôn đi, ông ta phải đào Giang Ninh ra, tàn nhẫn đánh từng roi vào thi thể của anhI “Cậu ba Trấn nói như vậy thật sao?” Chu Chính Hổ hỏi.

Lưu Siêu nói: “Không sai, không chỉ là một mình cậu ba Trấn mà cả ba người nắm công ty khoáng nghiệp cũng lên tiếng, bọn họ đang tập trung cao thủ để chuẩn bị làm một hành động lớn, đó chính là giết gà dọa khi!” Lần này, bọn họ muốn mượn cơ hội làm Lâm Thị biến mất khỏi nơi này để bọn họ củng cố địa vị ở Tây Sơn.

Để cho những người mơ ước với khoáng nghiệp ở Tây Sơn kia sáng mắt ra, an phận không còn dám mơ tưởng đến nơi này nữa!

Nếu những gia tộc lớn ở Bắc Phương không cần thì chút tài sản này sẽ thuộc về bọn họ!

“Được được được, quá tốt! Quá tốt rồi!” Chu Chính Hổ cười lớn, ông ta đã không thể chờ đợi thêm nữa: “Lưu Siêu, những người khác thì tôi không quan tâm, nhưng mạng của Giang Ninh, tôi phải lấy!” “Này này, chưa chắc là đến lượt ông đây” Lưu Siêu cười như không cười, ông ta không nói nhiều nữa mà trực tiếp rời khỏi bệnh viện.

Khu vực khai thác mỏ số 8 cũng không giữ được, Chu Chính Hổ chắc chắn sẽ bị vứt bỏ đi, không nói đến hai vị kia, cậu ba Trấn cũng đã không tha cho ông ta rồi.

Ông ta tới cũng không phải là đến thăm Chu Chính Hố mà là tới gặp mặt lần cuối.

Cậu ba Trấn của bọn họ sẽ không cần một tên vô dụng.

“Bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ nắm giữ khu vực khai thác mỏ số 8” Mặt Lưu Siêu ngập tràn sự đắc ý, ông ta cười lớn rồi rời đi.

Cùng lúc đó.

Trong nhà hàng, Lâm Vũ Chân đang viết kế hoạch phát triển, đặc biệt là nhằm vào tài nguyên và hoàn cảnh của thành phố Tây Sơn mà làm ra một quy hoạch và xử lý khoa học.

Ở bên ngoài, Giang Ninh đang ngồi trên ghế salon thì Hoàng Ngọc Minh đến.

Anh ta còn mang theo Lão Triệu bên kia để thu xếp lại thông tin.
 
Chương 1014


“Thành phố Tây Sơn này cũng không đơn giản chút nào, hơn nữa còn rất đặc biệt” Hoàng Ngọc Minh nói: “Nơi đây chỉ có khoáng sản, trình độ phát triển của các ngành khác rất thấp nên những người ở nơi này không có nghề gì để lựa chọn, ngoại trừ khai thác trong khu vực khai thác, làm công việc chân tay, bị những người đó bóc lột” “Có ba người phụ trách công ty trách nhiệm hữu hạn khoáng nghiệp Hắc Tinh, một người là Tạ Trấn, hai người còn là Triệu Toàn và Cao Thụ, bọn họ dựa vào những gia tộc lớn ở Bắc Phương nhưng bây giờ đã không còn nữa” Hoàng Ngọc Minh nói qua loa.

Giống như anh ta chỉ xem những gia tộc lớn kia là mây khói, hôm nay đã bị cuốn trôi theo gió.

Người Giang Ninh đã muốn giải quyết thì chưa bao giờ là không giải quyết được!

“Vậy, đặc biệt ở chỗ nào?” “Đặc biệt ở chỗ là bọn họ đã sớm thoát khỏi sự khống chế của gia tộc lớn ở Bắc Phương mà độc lập năm trong tay những tài sản này” Hoàng Ngọc Minh nói: “Bọn họ đã âm thầm nuôi rất nhiều người, thậm chí là rất nhiều cao thủ, ngay cả tông sư cấp bậc cao thủ cũng có một vị” Chuyện này thì thật sự không đơn giản.

Đương nhiên, Hoàng Ngọc Minh biết vị tông sư cấp bậc cao thủ này ở trước mặt không khác gì là một đứa bé cả.

Vấn đề phải giải quyết ở thành phố Tây Sơn này, không những là những cao thủ kia mà là thay đổi cả kết cấu sản nghiệp của cả thành phố, đây là một chuyện rất khó để giải quyết.

“Người của tập đoàn Linh Long thật ra luôn muốn giải quyết vấn đề ở nơi này nhưng bọn họ lại không dám đứng ra phải không? Có một cách hay là kéo dài cho tới khi bọn họ đi hết. Bây giờ Vũ Chân muốn giải quyết thì chúng ta giải quyết thôi.

Hoàng Ngọc Minh biết chỉ cần Lâm Vũ Chân muốn làm chuyện gì thì Giang Ninh chắc chắn sẽ làm hơn nữa còn chắc chắn phải làm được.

Giang Ninh gật đầu: “Nếu đã biết hết tình huống rồi thì triển đi” “Còn A Cẩu bọn họ?” Hoàng Ngọc Minh cười thần bí: “Đã phân tán vào mỏ” “Được” Giang Ninh híp mắt: “Vậy thì bắt đầu đi!”

Anh ngược lại cũng phải nhìn xem rốt cuộc thì người nắm giữ công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh và Ẩn Môn có quan hệ gì, biết bao nhiêu về quyển sách võ thuật.

“Được!” Hoàng Ngọc Minh đứng dậy rời đi.

Giang Ninh ngồi ở đó, mặt chìm xuống như nước.

Anh biết những tài sản này cùng tập đoàn Linh Long trước kia đều có quan hệ mật thiết, thậm chí là tập đoàn Linh Long và Long Tường đều được thiết lập để tìm quyển sách võ thuật cho chủ nhân.

Cho nên những tài sản này, Ẩn Môn và chủ nhân đều có quan hệ ít nhiều trong đó.

Hoặc có thể nói, bọn họ có thể đã có một ít thông tin liên quan đến quyển sách võ thuật!

Trong đầu Giang Ninh nhớ lại lần đó mình và chủ nhân ở nhà họ Giang đánh một quyền.

Khí tức và chiêu thức võ thuật đều giống nhau.

Chín trang của quyển sách võ thuật, mỗi trang một chiêu đều có thể thay đổi, giống như bao gồm hết tất cả các sách võ thuật.

Trong võ thuật của quốc gia có thể làm được đến bước này, Giang Ninh vẫn chưa từng nghe nói qua.

“Quyển sách võ thật không đơn giản mà” Giang Ninh lật một trang ra vì để tập một chiêu mà anh tập đi tập lại cơ của mình không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hoàn toàn trở thành bản năng của mình.

Nhưng giờ phút anh mới biết đó không phải là dựa vào sự ện tập không ngừng nghỉ mà đạt tới cảnh giới luy:  “Ông xã Giang Ninh đang suy nghĩ thì Lâm Vũ Chân ở trong phòng gọi một tiếng: “Anh mau đến giúp em xem thử!” “Anh tới ngay!” Sự nghiêm túc trên mặt của Giang Ninh ngay lập tức biến mất mà thay vào đó là sự dịu dàng, anh đứng lên rồi đi vào phòng.

“Anh mau giúp em góp ý thử xem, cơ hội phát triển này của em còn có chỗ nào phải sửa không.” “Chắc chắn là không có rồi, bà xã anh đã lập ra kế hoạch thì chỉ có thể là hoàn hảo nhất thôi” “Đừng khen em! Làm chuyện chính trước!” “Được, vậy chúng ta làm chuyện chính trước nhé, bà xã!” Giang Ninh đột nhiên ôm chầm lấy Lâm Vũ Chân, anh xoay người đi về phía giường lớn, Lâm Vũ Chân lập tức đỏ mặt, cô nói chuyện chính chứ không phải là chuyện chính này đâu1 Nhưng mà, đã không còn kịp nữa rồi.

Một đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng ngân nga hòa hợp của hai vợ chồng.

Từ trong lòng Giang Ninh mở mắt ra, Lâm Vũ Chân thật ra đã thành thói quen.

Hai người rời giường, rửa mặt ăn sáng xong thì đến khu vực khai thác mỏ số 8, bởi vì hôm nay có kịch hay để xem.
 
Chương 1015


Giờ phút này bầu không khí ở khu vực khai thác mỏ số 8 đã trở nên căng thẳng.

Trong không khí giống như có thuốc nổ chỉ cần một chút lửa sẽ trở nên bùm, nổ banh xác!

“Đình công? Mấy người lặp lại lần nữa xeml” Lưu Siêu đứng ở chỗ cao nhìn xuống mặt thợ mỏ, mỗi một người đều từ chối đào, vẻ mặt ông ám đến dọa người.

“Không đào!” “Không tăng tiền lương, không đào!”   “Không mua bảo hiểm, không đào!” Tất cả thợ mỏ đều đứng ở một chỗ kêu lớn.

Lưu Siêu cười lạnh, ánh mắt ông ta quét qua từng người để nhìn xem có ở trong đó khiêu khích, thêm dầu vào lửa hay không.

Nhưng ông ta nhìn bên trái bên phải đều phát hiện mọi người ở đây đều tham dự!

Những người này muốn tăng tiền lương rồi còn muốn mua bảo hiểm nữa sao?

Ngủ đi rồi mơi “Tôi nói lại một lần cuối, mấy người đào hay không đào!” Lưu Siêu giật hét lên, hôm nay ông ta tiếp nhận khu vực khai thác mỏ số 8 này nên đã mang theo rất nhiều người, chính là muốn người của Lâm Thị tới rồi sẽ trực tiếp thu nhập bọn họ.

Nhưng không ngờ tới lại gặp những tên không biết sống chết đình công này!

Bọn họ lại dám đình công!

Những con kiến hôi hám nghèo hèn mà ông ta đã từng tùy ý gây khó dễ, đem chúng thành công cụ để kiếm tiền, ngày hôm này lại học được cách chống trả sao?

“Chúng tôi cũng nói lần cuối cùng cho ông biết, nếu ông không thỏa mãn chúng tôi, thì đừng hòng chúng tôi đào tiếp!

Không đào chính là không đào!” “Chúng tôi đình công!”

“Chúng tôi đình công!” Tiếng nói như thủy triều cập bến làm tai Lưu Siêu tê rần Cả người ông ta đều ngây ngẩn ở một chỗ.

Nhiều năm như vậy, từ lúc nào những tầng lớp thấp hèn chó má này học được cách chống trả?

Còn dám đình công!

Sắc mặt Lưu Siêu càng ngày càng khó coi, u ám đến mức chảy mồ hôi, lúc đầu ông ta muốn tìm tên cầm đầu ra chỉ là muốn giết gà dọa khỉ!

Nhưng bây giờ xem ra, nhóm người công nhân này đoàn kết như vậy rõ ràng rất quyết tâm muốn làm chuyện này.

Lúc trước chỉ cần mắt ông ta quét qua thì bọn họ đều là trốn tránh, là sợ hãi, là căng thẳng.

Nhưng hôm nay…

Những người công nhân này, không có một ai lùi bước!

Phản!

Bọn họ phản rồi!

Hôm nay ông ta tự mình đến khu vực khai thác mỏ số 8 nên mấy người phụ trách ở khu vực khai thác mỏ khác cũng đều đang nhìn, nếu để cho bọn họ biết, nơi này của mình lại đình công, bị những công nhân này đoe dọa, ông ta không thể lăn lộn ở thành phố Tây Sơn nữa!

“Mấy người tự tìm đường chết đúng không?” Lưu Siêu chợt hét một tiếng to, ông ta thuận tay nhặt một cây gậy từ dưới đất lên, ánh mắt hung ác ồn ào Hàng chục người ông ta đem tới đều cùng lúc đều đi theo, đương nhiên là chuẩn bị ra tay.
 
Chương 1016


Nhưng những công nhân kia cũng không có lùi bước, thậm chí còn tiến thêm một bước, khí thế đến bức người!

Cả hai bên đều như dây đã lên cung!

Ở đẳng xa kia, Giang Ninh đang đứng ở đó, Lâm Vũ Chân cũng ở bên anh, trên mặt cô có chút lo lắng.

“Bọn họ sẽ xảy ra chuyện sao?” “Anh không biết” Giang Ninh ni ể giải quyết những thứ rác rưởi kia cũng không phải việc khó gì nhưng cái khó chính là anh muốn dạy cho những công nhân này học được cách chống trả, học cách tranh giành quyền lợi của mình” Mọi người sinh ra đều bình đẳng, cũng không có ai là trời sinh ra đã bị người khác bắt nạt cả, tôn trọng lẫn nhau mới có thể làm cho xã hội ngày càng phát triển tốt đẹp hơn.

Giang Ninh vẫn luôn cho là như vậy.

Lao động không phân biệt được là giàu hay là nghèo, người dân lao động thuộc tầng lớp thấp nhất càng đáng là người nên được kính nể và tôn trọng!

“Nếu như họ ra tay…” Lâm Vũ Chân thật ra vẫn còn lo lắng, những người Lưu Siêu đó nhìn chung chính là đã hay ra tay làm chuyện ác,   người bình thường làm sao có thể là đối thủ được.

Cô không muốn nhìn thấy những người Hoa Sinh bị thương.

“Em yên tâm đi.” Giang Ninh vẫn bình thản nói: “Ai là người xui xẻo còn chưa biết đâu, em không cần lo lắng” Có những lời này của Giang Ninh, Lâm Vũ Chân không còn lo lắng nữa, từ trước đến nay Giang Ninh nói không có lời nào là giả cả.

“Hừ!” Bầu không khí ở đây càng ngày càng căng thẳng!

Lưu Siêu đã không nhịn được nữa.

Ánh mắt ông ta quét qua nhìn chăm chăm vào người nói lớn nhất, đưa tay chỉ vào: “Cậu đi ra đây cho tôi” “Xúi giục những người này gây chuyện, cậu cho là tôi không nhìn thấy sao?” Thật ra Lưu Siêu cũng không chắc là có ra tay hay không, bởi vì hôm nay khí thế của đám người này quá dọa người, mấy trăm người không chịu lùi bước nhưng ông ta cũng chỉ có mấy chục người.

Trước kia có thể dựa vào tiếng xấu và sự độc ác khiến bọn họ khiếp sợ nhưng hôm nay, tại sao lại không có công dụng?

Bây giờ ông ta chỉ muốn bắt một người ra để giết gà dọa khi!

Vừa dứt lời, lão Ngũ bước ra từ trong đám người đó, tiếng nói như đi qua núi, trợn mắt nhìn Lưu Siêu siêu, giận dữ hét: “Mày kêu ông đây làm gì!” Dáng người kia vạm vỡ, giọng nói hùng hậu, vô cùng có sức sống!

Một tiếng rống giận thôi nhưng lại khiến Lưu Siêu sợ hãi, ông ta không thể giải thích được tại sao chính mình lại như vậy!

Đây là tên nào?

Tim Lưu Siêu run lên bần bật, nhìn thân hình và khí thế của lão Ngũ, làm sao có thể là người bình thường chứ? Rõ ràng là người có luyện võ!

Khu vực khai thác mỏ số 8 của Chu Chính Hổ có người như vậy sao?

“Không phải là cậu!” Lưu Siêu nghiến răng, ngón tay chỉ vòng vo, nhìn vào trong đám người họ, thấy một người khá lùn chỉ đứng bằng bả vai người khác, ông ta lại kêu lớn lên.

“Là cậu! Tôi nói cậu đấy! Đi ra đây cho tôi! Nhìn xem tôi làm sao thu nhập cậu!

Ông ta hét to lộ ra sự ác độc.

Đám người đó tản ra, người có vóc dáng lùn kia cũng bước, Lưu Siêu vừa thấy thì đôi mắt đã co rút lại!

Dáng người của anh ta còn lớn hơn cả Lão Ngũ.

Ngay cả quần áo không mặc, cơ bắp cuồn cuộn khắp người chỉ cần nhìn thôi đã hoảng sợ, càng đừng nói tới những vết sẹo chằng chịt khắp cơ thể, nhìn qua liền biết là người không dễ chọc.

“Ông đang gọi tôi?” Nhị Thập Tứ nheo mắt, vẻ mặt hơi hăng hái.
 
Chương 1017


Lăn lộn cùng Giang Ninh ngần ấy năm, lân đầu tiên được người ta chỉ tên điểm họ, làm sao anh ta có thể không hăng hái cho được.

Giờ phút này Nhị Thập Tứ chỉ hận không thể thấy Lưu Siêu trực tiếp ra tay, sau đó mình liền có thể…

Vẻ mặt đây mong đợi này làm Lưu Siêu không khỏi nuốt nước bọt.

“Mẹ kiếp, khu vực khai thác mỏ số 8 này rốt cuộc có đứa nào bình thường nữa không?” Ông ta thầm mắng trong lòng.

Muốn tìm vài kẻ tiêu biểu lôi ra giáo huấn chút, cho bọn chúng bài học, kết quả gọi đứa nào lên cũng là những kẻ như này.

Nếu thực sự động tay động chân, chỉ sợ kẻ chết trước chính là ông ta mất!

Lưu Siêu đảo mắt nhìn quanh, nghĩ xem có thể tìm được người phụ nữ nào trong đám đông không, phụ nữ thì chắc sẽ dễ bắt nạt hơn nhỉ?

“Nếu ông đã không thể quyết định, cũng không thể chịu trách nhiệm được với khu mỏ này, vậy hãy để chúng tôi tự mình chịu trách nhiệm với nó!” Lão Ngũ lớn tiếng hô lên, đám đông cùng lúc đồng thanh hưởng ứng: “Để chúng tôi tự mình chịu trách nhiệm, mọi người thấy sao?” “Những kẻ chó săn ăn cơm người mà không quản chuyện người này, chúng ta nuôi chúng để làm gì?” “Chúng ta tự mình quản!” “Tự sản tự tiêu!” “Đây không chỉ là nơi chúng ta làm việc, còn là nơi cho chúng ta niềm tin, niềm hy vọng, chúng ta phải kiếm tiền, nuôi dưỡng gia đình, dạy dỗ bọn trẻ, để bọn chúng không phải nếm trải những khó khăn như chúng ta ngày hôm nay!” Lão Ngũ như một diễn giả đây nhiệt huyết với giọng nói trầm bổng du dương, đầy da diết và truyền cảm.

Đây vốn là những lời Giang Ninh dạy anh ta nói, nhưng anh †a càng nói càng kích động, càng phấn khích giống như đang nói ra tiếng lòng của chính mình.

Anh ta cũng là kẻ lăn lộn từ tầng dưới cùng sống sót tới ngày hôm nay!

“Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi mãi nhìn mặt người khác mà kiếm sống?” “Chẳng lẽ mọi người tình nguyện bán rẻ sức lao động, bán rẻ mồ hôi nước mắt mà vẫn không lấy được tiền?” “Chẳng lẽ mọi người hy vọng con cái cũng sẽ như mình trong tương lai, chỉ có thể đau khổ giấy dụa dưới tầng lớp thấp kém, ngay cả một cuộc sống giống con người cũng không thể có?” Giọng Lão Ngũ vang lên chói tai nhức óc nhưng lại khiến đôi mắt của những công nhân có mặt đều đỏ hoe.

Những thứ này, họ đâu có muốn?

Thứ họ muốn là một cuộc sống có sự tôn trọng, người nhà và gia đình được sống đàng hoàng, càng muốn những đứa con của mình sau này có thể đi xa, nhìn rộng, dõi mắt nhìn ngắm thế giới rộng lớn ở bên ngoài.

“Các anh em, hãy thức tỉnh đi!” Lão Ngũ gào lớn: “Đám súc sinh này không còn tính người, chúng ta phải đuổi chúng đi hết!” “Ông chủ mới đã đến! Ông chủ mới sẵn lòng cho chúng ta cơ hội, sẵn lòng giúp chúng ta, chúng ta còn do dự gì nữa?” Tiếng ồn áo ngày một nhiều, không khí càng trở nên náo nhiệt.

Thấy vậy, Hoa Sinh lập tức tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Những người anh eml” “Ông chủ mới của chúng ta, tập đoàn Lâm thị, chủ tịch Lâm và anh Giang hiện đã đến Tây Sơn. Ngày hôm qua một vài người đã tận mắt nhìn thấy, họ sẵn sàng ra tay vì chúng ta, cũng sẽ giúp đỡ chúng ta. Họ đều là những người tốt bụng, chúng ta phải tin tưởng họ!” “Đúng! Đúng vậy! Tiền công của tôi chính là anh Giang đòi giúp!” “Tiền học phí của con tôi ngày hôm qua đã được trả, cảm ơn anh Giang, cảm ơn chủ tịch Lâm. Chúng tôi tin tưởng Lâm thịt” “Nếu ông chủ mới có thể cho chúng ta cơ hội mới, chúng ta sẽ nắm lấy cơ hội này, tự mình quản lý khu vực khai thác mỏ quặng!” Đủ loại tiếng nói ồn ào, bầu không khí như muốn nổ tung, hệt như một đàn dã thú bị đè nén lâu ngày cuối cùng cũng không thể chịu đựng mà phá lồng mà chạy thoát.

Nhìn từng người một lớn tiếng kêu gào trong sự giận dữ, trong lòng Lưu Siêu cảm thấy sợ hãi đến khó tả!

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Ông chủ mới nào, người của Lâm thị chẳng lẽ đã trà trộn được vào đây? Hai người vừa đi ra ngoài ban nãy chắc chắn chính là người mà Lâm thị sắp đặt!

Công nhân bình thường có dáng vẻ thế nào, chẳng lẽ ông †a còn không biết? Một đám vô dụng, đời nào mang theo những suy nghĩ như vậy?

Còn muốn tự mình quản lý khu mỏ quặng?

Nằm mơi “Làm phản! Mấy người làm phản hết rồi!” Lưu Siêu gầm lên, trực tiếp nhảy khỏi bậc thềm, ông ta không thể nhẫn nhịn được nữa.

Còn để bọn chúng nổi dậy, về sau ông ta quản lý đám này thế nào?
 
Chương 1018


Nắm giữ khu mỏ quặng thứ tám thế nào?

“Lũ súc sinh dám đến chỗ tao gây chuyện, tao cho mày biết thế nào là hối hận!” Lưu Siêu gầm lên, mấy chục người phía sau lập tức động thủ.

“Giết hai thằng gây chuyện ban nãy cho tao!” Ông ta chỉ tay về phía Lão Ngũ và Nhị Thập Thất, lớn tiếng quát.

Mấy chục người hung dữ lập tức lao thẳng về phía Lão Ngũ. Những chuyện này bọn chúng đã làm rất quen tay, kêu to tới mấy cũng vô dụng, chỉ cần đánh cho vài phát thì thành thật hết.

Thấy hàng chục người xông tới Lão Ngũ và Nhị Thập Thất, khóe miệng Giang Ninh khế nhếch thành nụ cười.

“Một đám không biết tự lượng sức mình” Vừa dứt lời, Lão Ngũ và Nhị Thập Tứ di chuyển!

Giống như hai con khủng long bạo chúa bị đóng băng hàng vạn năm, hôm nay cuối cùng cũng thức tỉnh!

“Gầm!” Tiếng thét như rồng gầm vang lên, hai người lao tới, khí thế còn đáng sợ hơn cả mấy chục người đối diện.

Chỉ trong chớp mắt, người thứ nhất xông tới đã bị hai cú đấm đánh bay thẳng ra ngoài, đập cả người xuống đất mỏ, cả người đen kịt, không ngừng kêu thảm thiết!

“Tới đi!” Nhị Thập Tứ là muốn điên rồi, cùng Lão Ngũ hợp tác, nếu anh ta không nhanh chân một chút chắc cũng sẽ không giành được mất người.

Mới một lúc thôi mà dưới chân Lão Ngũ đã có năm sáu người ngã xuống, anh ta phải nhanh hơn mới được!

Hai người hợp sức, khí thế bùng nổ không thể ngăn cản!

“Bùm!” “Bùm!” “Bùm!” Năm đấm thép không có ai có thể đánh bại, sự bá đạo mạnh mẽ đạt đến cực điểm, bất cứ kẻ nào tới gần đều bị Lão Ngũ và Nhị Thập Tứ đánh văng ra tận đống than cách đó không xa, nhìn có vẻ rất đau khổ.

Cổ họng Lưu Siêu khô khan!

Đây có còn là con người không vậy?

Thợ mỏ nhà ai lại có được sức mạnh đến thế này?

Chết tiệt!

Ông ta vốn định cầm gậy xông tới, đập vào đầu Lão Ngũ, nhưng bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt, hai chân ông ta như bị đóng đỉnh chặt xuống đất mà không thể nào nhúc nhích nổi.

“Am Không chờ Lưu Siêu kịp phản ứng, một thuộc hạ đã bay tới ngã ngay dưới chân anh ta, há mồm phun ra một ngụm máu, Lưu Siêu sợ tới mức hét toáng lên và lùi lại vài bước!

Sắc mặt đều tái nhợt!

Mấy chục người đều ngã xuống chỉ trong chưa đầy một phút!

Chết tiệt, hai kẻ này không phải là người!

“Ra tay không?” Lão Ngũ nhướng mày, anh ta đi về phía Lưu Siêu: “Tôi không thích” Lưu Siêu nuốt nước bọt, từng bước lùi về phía sau: “Cậu muốn làm gì? Cậu muốn làm gì! Đây là thành phố Tây Sơn, nếu cậu dám làm bậy, cậu ba Trấn sẽ giết cậu!” “Chát!” Lão Ngũ vung tay, một cái tát hung hăng giáng xuống mặt Lưu Siêu khiến ông ta bay thẳng ra ngoài.

“Anh cả của tao từng nói, phải lấy đức mới thu phục được người.” Một chân anh ta giơ lên, giãm xuống ngực Lưu Siêu, chỉ thấy tiếng răng rắc của xương ức bị gấy vang lên, Lưu Siêu đau đến gào khóc thảm thiết.

Vị trí này... không phải chính là nơi Chu Chính Hổ bị đánh gãy xương đó sao?

“Nhưng anh cả cũng nói.

Ánh mắt của Lão Ngũ càng thêm dữ tợn, giống như bị ý giết chóc bao phủ khiến Lưu Siêu muốn thở cũng không dám: “Đối với loại súc sinh như mày, không cần phải nói đạo lý làm gì” “Cậu…

Lưu Siêu run rẩy gọi.
 
Chương 1019


“Bọn tao, cứ việc dùng nắm đấm là được rồi!”

Lời vừa nói ra, Lão Ngũ đấm vào mặt Lưu Siêu một cú làm cho ông ta răng môi lẫn lộn, hôn mê bất tỉnh.

Trong nháy mắt, toàn bộ người ở khu vực khai thác đều tập trung cao độ, ngay tức khắc hết người này đến người kia hô vang lên.

Đấu tranh thôi!

Bọn họ trước nay vẫn luôn muốn tranh đấu, thậm chí cũng từng đấu tranh qua vài lần, nhưng lúc đó bọn họ không đủ đoàn kết, cũng không đủ dũng cảm, hơn nữa cả thực lực cũng không đủ.

Thế nên bị đám người Chu Chính Hổ đánh đến sợ, khiến bọn họ không còn dám đứng lên nữa.

Nhưng bây giờ, bọn họ tận mắt thấy Lão Ngũ đánh bại Lưu Siêu, nhìn thấy Lão Ngũ bọn họ đứng lên cho bản thân xem!

Bọn họ có thể đấu tranh!

Bọn họ cũng nên đấu tranh!

Đấu tranh vì cuộc sống của mình, vì quyền lợi của chính mình!

“Mấy người…”

“Mấy người đừng qua đây!” Mấy tên lưu manh ngã lăn trên mặt đất, nhìn thấy đám người công nhân nhúc nha nhúc nhích đi qua đây, sợ hãi run rẩy, bọn chúng còn đang ngã nằm trên mặt đất, muốn đánh nhau thì phải đứng dậy, nhưng đôi chân chúng lại mềm oặt ra, căn bản không cách nào có thể đứng dậy được!

Mấy trăm công nhân vây quanh bọn chúng, ánh mắt sáng quắc, doạ bọn chúng lạnh hết sống lưng!

“Biến khỏi khu vực khai thác mỏ số 8 ngay!” Hoa Sinh giận giữ hô to, phất tay một cái, mấy trăm công nhân đồng thanh hô to: “Biến khỏi khu vực khai thác mỏ số 8 ngay!” Tiếng hô đồng lòng vang như sấm rền!

Hơn mười mấy người kia nào còn dám nói gì, nào còn dám ở lại lâu, bị doạ cho sợ tè cả ra quần, lôi kéo nhau trèo lên, cho dù chân tay gãy nát cũng phải từ trên mặt đất lết lên, liều mạng trèo lên chạy trốn…

Mắt Hoa Sinh đỏ lên.

Tất cả công nhân ở đây mắt đều đỏ cả lên.

Bọn họ chưa từng nghĩ bản thân cũng có thể đấu tranh, bản thân có thể vì quyền lợi của chính mình mà tranh đấu.

Không những vậy, bọn họ còn giành chiến thắng!

Những điều này đều nhờ có Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, những vị chủ nhân mới này sẵn sàng cho bọn họ cơ hội này, sẵn sàng giúp đỡ bọn họ.

Từ phía xa, Hoa Sinh đưa mắt nhìn Giang Ninh, muốn để Giang Ninh qua đây nói với mọi người vài câu, nhưng Giang Ninh xua tay, ý bảo bản thân không qua, để Hoa Sinh tự mình xử lí hết.

Nếu như anh qua đó, vậy thì chút khí thế của bọn họ sẽ vứt đi mất, chỉ phải để bọn họ cảm thấy làm được tất cả chuyện này đều do chính bọn họ, chứ không phải nhờ vào chúng ta.

Thứ Giang Ninh muốn không phải chỉ để bọn họ đấu tranh thôi, mà còn phải để bọn họ kiên định của sự tự tin và tự trọng của mình!

Hoa Sinh hiểu ra, gật đầu, quay đầu lại nói với tất cả anh em công nhân: “Hỡi anh em, chúng ta đã làm việc khu vực khai thác số 8 này rất nhiều năm rồi, nơi này cũng xem như nhà của chúng ta, thậm chí anh em chúng ta còn có người từng chết dưới mỏ khoáng. Khu vực khai thác số 8 ta, nếu đã có sự ủng hộ của chủ nhân mới, họ cho chúng ta gánh vác trách nhiệm của chúng ta, vậy chúng ta phải làm thật tốt chuyện này mới được!”

“Tôi chỉ hỏi mọi người một câu, có thể làm được hay không!”

“Được!” Tất cả mọi người đồng thanh hô vang, giống như dùng toàn bộ sức lực bản thân có mà hô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom