Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 980


“Em phải nói” Tiết Ninh mặc kệ, bà ấy không muốn nhìn thấy Giang Đạo Nhiên chết. Đôi mắt đỏ ngầu đó của bà ấy đã ngập nước.

“Năm đó, là tự mẹ cháu đưa ra lựa chọn, vì để bảo vệ ba cháu, bảo vệ nhà họ Giang…” Tiết Ninh vừa nói vừa khóc: “Bà ấy yêu ba cháu, yêu đến khảm vào trong xương cốt. Nhưng bà ấy không rời đi, không để nhà họ Giang và nhà họ Tiết liên hôn thì người nhà họ Giang đều phải chết, bao gồm cả cháu” Ánh mắt Giang Ninh rung động, liếc nhìn Giang Đạo Nhiên.

“Bọn họ là bị ép buộc.” Tiết Ninh khóc nói: “Không có ba mẹ nào không yêu con của chính mình. Ba mẹ cháu là yêu cháu đến xương tủy. Cho dù kết hôn với dì, ba cháu cũng không chịu động vào dì, không chịu có thêm một đứa con nữa…” “Không ai có thể thay thế địa vị của mẹ con cháu trong tim ông ấy” Giang Ninh không nói gì, anh chỉ đưa mắt nhìn Giang Đạo Nhiên.

Anh đột nhiên phát hiện Giang Đạo Nhiên đã già rồi, tóc mai bên tai lại đã có vài sợi tóc bạc.

“Quyền phổ trên người cậu quả thật là do Đạo Nhiên cho cậu. Đây là vật thừa kế giấu trong sách y của nhà họ Giang.

Ông Hà cũng chỉ là nhận ủy thác bảo vệ cậu” Yến Xích Nam nói: “Chủ Thượng vẫn luôn muốn có được †ờ quyền phổ này, ông ta vẫn luôn tìm kiếm” “Chỉ là, tên Bàng Phi Nham đó biết được nhà họ Giang có quyền pháp thì lại muốn ăn riêng một mình, giấu đi tin tức này”.

Có thể chưa chết Nhà họ Giang cũng may mắn. Bàng Phi Nham không nói cho Chủ Thượng, bằng không bất kể bọn họ làm thế nào cũng không bảo vệ được trang quyền phổ này.

“Ông ta cũng là người trong Ẩn Môn?” “Sứ giả thứ hai” Hạ Lâm Bắc nói: “Bàng Phi Nham chính là sứ giả thứ hai của Ẩn Môn, chỉ dưới Chủ Thượng. Thật không ngờ bản thân ông ta còn giấu riêng một tờ quyền phổ. Nhưng hiện giờ xem ra đã đến tay Chủ Thượng rồi” Thứ Chủ Thượng vẫn luôn tìm kiếm chính là quyền phổ.

Hơn nữa không chỉ có một tờ.

“Chuyện năm đó…” Yến Xích Nam thở dài một hơi: “Đều là bị ép buộc. Vì chú ý đến đại cục, vì bảo về tính mạng của cậu, ba mẹ cậu đã hy sinh quá lớn” Giang Ninh dường như đã hơi hiểu ra rồi.

Vì sao mẹ anh đến lúc trước khi mất vẫn không hề trách cứ Giang Đạo Nhiên.

Thậm chí bà ấy còn nói với anh đừng trách Giang Đạo Nhiên, sau khi tự mình trưởng thành thì trở về nhà họ Giang.

“Quyền pháp cực đạo quyền pháp của cậu đã đạt được nhưng chỉ là một trang trong đó” Hạ Lâm Bắc nói: “Quyển sách võ thuật có tổng cộng chín trang” Đồng tử Giang Ninh đột nhiên co rút lại.

Quyển sách võ thuật có tổng cộng chín trang?

“Chín trang quyền phổ này, mỗi trang đều là độc lập nhưng lại liên quan mật thiết. Nghe nói tổng hợp chín trang, thứ ẩn giấu trong đó là một tấm bản đồ. Tuy mỗi trang đều chỉ có một chiêu, nhưng một chiêu này lại có thể thiên biến vạn hóa.

Đây chính là cực đạo” Đôi mắt Hạ Lâm Bắc mang theo vẻ thâm thúy. Quyền pháp loại này, người có thể luyện được không nhiều. Người không có thiên phú thì cho dù luyện mười năm hay hai mươi năm cũng không luyện ra được cái gì.

Nhưng người có thiên phú thì lại làm ít mà lợi nhiều.

“Vừa rồi có lẽ cậu có thể cảm nhận được. Quyền pháp của Chủ Thượng và Bàng Phi Nham Đều có hơi thở cùng dòng họ với cậu” Giang Ninh gật đầu.

“Vậy thì không sai rồi” Hạ Lâm Bắc nói: “Thông tin sâu hơn thì chúng tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết, nếu như để Chủ Thượng có được tất cả quyền phổ thì sẽ là một chuyện rất phiền phức”   “Cho nên sư phụ của tôi vì ngăn cản ông ta mà đến mạng cũng không cần?” Trong con ngươi của Giang Ninh, sát khí nổi lên cuồn cuộn.

Vì ngăn cản Chủ Thượng, sự phụ của anh, đạo nhân Hà mất đi cả mạng sống. Mối thù sâu đậm này, Giang Ninh không thể không báo.

Nghe vậy, hai người Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc đưa mắt nhìn nhau.

“Có thể sư phụ cậu chưa chết” Yến Xích Nam nói.

Ánh mắt Giang Ninh chấn động.

“Ông nói cái gì?” “Ông ấy bị thương nặng, nhưng có lế còn có cơ hội sống sót. Hy vọng là vậy.” Giang Ninh hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Yến Xích Nam. Anh biết Yến Xích Nam sẽ không lừa anh.
 
Chương 981


Lẽ nào đạo nhân Hà chưa chết. Ông ấy chỉ là bị thương nặng, tìm một nơi để trị thương?

Giang Ninh nhớ rõ khi đó anh còn đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, đạo nhân Hà gửi tin tức đến, chỉ nói bản thân bị thương nặng, sẽ chết, muốn tìm một ngôi mộ cho bản thân, giao lại cho Giang Ninh một vài việc. Sau đó thì chẳng còn tin tức gì của ông ấy nữa.

Anh vẫn luôn cho rằng đạo nhân Hà đã chết rồi.

Chết ở trong tay Chủ Thượng đó.

Cho nên Giang Ninh đuổi theo ấn ký mây đỏ đó, chết cũng không buông, bằng lòng buông xuống quyền lực và địa vị cao nhất của bản thân cũng phải đi truy tìm tung tích Ẩn Môn và Chủ Thượng của Ẩn Môn.

Ông ấy chưa chết.

Vậy thì tốt quá rồi.

Ông già này dám lừa anh. Đợi anh gặp được ông ấy thì nhất định phải đánh cho ông ấy một trận thật mạnh.

Mắt Giang Ninh hơi đỏ lên. Có thể có được tin này, trong lòng anh đã ổn định hơn rất nhiều.

Từ lúc được đạo nhân Hà đưa đi, đã nhiều năm như vậy, đều là đạo nhân Hà bảo vệ cho anh, chăm sóc anh. Một ngày là thầy, cả đời là cha.

Nghĩ đến cha, Giang Ninh xoay đầu, nhìn Giang Đạo Nhiên.

Nhìn người đàn ông thật sự đã mang đến sinh mạng cho bản thân.

Khoảnh khắc này, tâm trạng của anh có phần phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì.

Nếu sự thật năm đó thật sự là như vậy, sao anh còn ra tay được?

“Giang Ninh, đừng giết ba cháu được không?” Thấy Giang Ninh vẫn không nói gì, Tiết Ninh cầu xin, nói: “Nếu cháu muốn giết thì giết dì đi”.

Đối xử tốt với bà ấy một chút!

Giang Đạo Nhiên lắc đầu liên tục, ôm chặt Tiết Ninh, vội vàng nói: “Không! Muốn giết thì giết ba! Đừng giết bà ấy!” “Bà ấy không liên quan gì đến chuyện đó!” “Bà ấy là bạn tốt của mẹ con. Bà ấy đã hứa với mẹ con rồi, bà ấy gả cho bố, chăm sóc bố. Con không thể giết bà ấy!” Giang Đạo Nhiên lo lắng, sống chết ôm chặt lấy Tiết Ninh, ông ta sợ Giang Ninh thật sự sẽ ra tay.

Tiết Ninh cũng lắc đầu nguầy nguậy.

Hai người đều muốn tranh giành cái chết về mình, không muốn nhìn thấy đối phương chết.

“Được rồi” Giang Ninh lên tiếng, hai người Giang Đạo Nhiên và Tiết Ninh lập tức không nói thêm gì nữa.

Anh đã quyết định xong nên lấy mạng của ai rồi!

Nếu Giang Ninh muốn ra tay, Yến Xích Nam và Hạ Lâm Bắc cũng không thể ngăn cản.

Bây giờ, ông Hà không có ở đây, Giang Ninh cũng sẽ không nghe lời cả.

“Mẹ tôi không cho tôi giết ông” Giang Ninh nhìn Giang Đạo Nhiên: “Nếu tôi giết ông ta rồi, mẹ tôi dưới suối vàng sẽ rất tức giận.” “Tôi không thể làm cho mẹ tôi tức giận.” Lời vừa nói xong, Giang Đạo Niên bật khóc ngay lập tức.

Ông ta không kìm được, khóc nức nở!

Người phụ nữ ông ta yêu nhất, cho dù đã chết nhưng vẫn luôn nghĩ đến ông ta, vãn nghĩ đến việc bảo vệ ông ta.

Là do ông ta vô dụng!
 
Chương 982


Là do ông ta vô dụng!

Nên mới khiến người phụ nữ đó chịu mọi ân oán, đau khổ, cuối cùng chết một cách thê thảm. Ông ta cũng chẳng có cách nào khác.

Giang Đạo Nhiên áy náy, tự trách, đau khổ đến cùng cực.

“Đạo Nhiên! Đạo Nhiên!” Tiết Ninh ôm chặt ông ta, bật khóc theo: “Anh vẫn còn có em, anh vẫn còn có eml Em đã hứa với Mộng Thanh sẽ chăm sóc tốt cho anh, em nhất định sẽ làm được” Giang Ninh nhìn hai người bọn họ, anh không lên tiếng.

“Hai chú, nếu hai chú có tin tức của thầy tôi, xin hãy nói cho tôi một tiếng” Anh ta quay đầu nhìn Yến Xích Nam và Hà Lâm Bắc, nói.

“Được” Giang Ninh gật đầu, xoay người rời đi.

Xem ra, anh vẫn không muốn ở nhà họ Giang này quá lâu.

Giang Đạo Nhiên và Tiết Ninh ngẩng đầu nhìn Giang Ninh rời đi. Giang Đạo Nhiên há mị ông ta muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Ông ta biết Giang Ninh vẫn sẽ không nhận người ba như mình.

Đột nhiên, Giang Ninh dừng chân, anh quay đầu lại, nhìn Giang Đạo Nhiên, sau đó nhìn Tiết Ninh một cái khác.

“Bà ấy đã đợi ông mười lăm năm, ông hãy đối xử tốt hơn với bà ấy một chút, mẹ tôi sẽ không tức giận” Nói xong anh bỏ đi mà không ngoái lại.

Giang Đạo Nhiên thở hổn hển, vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, Giang Ninh nói chuyện với ông ta sao?

Giang Ninh vừa rồi đang nói chuyện với ông ta!

Anh yêu cầu bản thân ông phải đối xử tốt hơn với Tiết Ninh, thằng bé là có ý gì!

“Có nghe thấy không?” Giang Đạo Nhiên ôm Tiết Ninh: “Thằng bé vừa mới nói với anh phải đối xử tốt với eml” “Em nghe thấy rồi! Em nghe thấy rồi!” Tiết Ninh cũng ngạc nhiên và xúc động không kém.

Hai người ôm chặt lấy nhau.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh đã từng rất sợ làm tổn thương người khác nên không dám tiếp nhận tình cảm của em. Xin lỗi em vì đã khiến em phải đợi mười lăm năm” Giang Đạo Nhiên ôm Tiết Ninh không chịu buông: “Từ nay về sau, anh sẽ không để em chịu uất ức nữa” Tiết Ninh chỉ gật đầu, liều mạng gật đầu, khóc nức nở, không nói được lời nào.

“Giang Ninh, cám ơn con, con là một đứa trẻ tốt.” Bà chỉ có thể thâm nói trong lòng.

Đồng thời! Tại gia đình họ Tiết, khi nhìn thấy tất cả những người trong nhà họ Bàng đều ngã xuống, Tiết Phương Dương không khỏi thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trong lòng vẫn còn sợ hãi!

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh A Phi!” Anh không ngờ nhà họ Bàng lại hùng mạnh như vậy!

Bất ngờ hơn nữa, trong đúng thời khắc mong manh giữa sự sống và cái chết, đột nhiên A Phi đem theo một người khác tới.

Nếu A Phi không tới kịp, đêm nay nhà họ Tiết sẽ thực sự gặp rắc rối!

Chỉ là, nhà họ Tiết bọn họ chưa từng có liên hệ qua với nhân vật A Phi này, hơn nữa hai bên cũng không được xem là bạn bè thân thiết, tại sao anh ta lại có thể mạo hiểm như vậy để cứu nhà họ Tiết bọn họ?

Chương 932: Không còn nhà họ Bàng!

Cả người A Phi đầy máu, nhe răng cười: “Đại ca của tôi nói ông đáng được sống, trên đời này không ai có thể lấy mạng của ông!” Đã lâu rồi không chiến đấu, cảm giác này thật tuyệt!

“Đại ca của cậu?” “Giang Ninh!” A Phi đầy tự hào, dõng dạc nói lên một cái tên.

Nghe thấy cái tên này, cả nhóm mười tám đều lộ vẻ phấn khích, cứ như là nghe thấy tên của một vị thần vậy!
 
Chương 983


Cả người Tiết Phương Dương đột nhiên run lên.

Là Giang Ninh sao?

Hóa ra A Phi là người của Giang Ninh!

Thậm chí ngay cả khi A Phi nhắc đến cái tên Giang Ninh, trên mặt cũng đầy sự sùng bái và tôn kính.

Đột nhiên, người Tiết Phương Dương không khỏi rùng mình.

“Giang Ninh là…” Ông ta cảm thấy cổ họng khô khốc, Giang Ninh thật sự là người đó sao?

Là vũ khí sắc bén của đất nước!

Chiến thần phương Đông!

Tiết Phương Dương chỉ nghe qua một số tin tức, ông ta biết vị chiến thần này vô cùng mạnh mẽ, quyền lực to lớn, nhưng ông ta không ngờ rằng đó thật sự là Giang Ninh?

Nhà họ Giang, chuyện này đúng là không ngờ mà!

“Ha ha, ha ha hat” Ông ta đột nhiên bật cười, có chút không giải thích được: “Rốt cuộc cậu ấy vẫn là cháu ngoại của ta, ha ha ha” Xét về thân phận, Giang Ninh thực sự là cháu ngoại của ông ta, nhưng chỉ sợ là Giang Ninh không chịu thừa nhận.

“Ông Tiết” Nghe thấy lời của Tiết Phương Dương, A Phi nở nụ cười như có như không, nhìn ông ta chằm chằm: “Ông vừa mới nói cái gì?” Tiết Phương Dương ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy mười con sói đang nhìn ông ta chằm chằm, vội vàng xua tay: “Không không, tôi không có nói cái gì, tôi cũng không biết gì cả” Lúc này, A Phi gật đầu.

Anh ta không nói nhiều, đem người rời đi.

Tình thế của nhà họ Long cũng y như vậy.

Long Phi ngã xuống đất, một tay bị gãy, đau đớn giãy giụa.

Hai mắt Long Linh Nhi khó đến đỏ hoe, đỡ Long Phi đứng dậy, cả khuôn mặt đều là sự căng thẳng cùng lo lắng.

Trong sân, không ai trong gia đình họ Bàng có thể đứng dậy được!

Anh Cẩu “Hừ” lạnh một tiếng đá vào tên đang chặn đường đi của mình, khuôn mặt anh ta vẫn còn hừng hực khí thế giết người.

“Anh, Anh…” Long Phi sợ hãi nhìn đám người Hoàng Ngọc Minh, giọng nói có chút khàn khàn: “Các người rốt cuộc…” “Chúng tôi là người của Giang Ninh” Hoàng Ngọc Minh lãnh đạm nói.

Long Phi hít sâu một hơi, không dám nói thêm nữa.

Giang Ninh… Lại là Giang Ninh!

Năng lực của tên nhóc này đã đạt đến mức hùng mạnh, cơ hồ còn khiến người ta tuyệt vọng, mà không ngờ dưới tay anh †a lại còn có một kẻ đáng sợ như vậy nữa?

Hơn nữa, không chỉ một mà là có rất nhiều!

Cả đời này, anh ta cũng sẽ không bao giờ quên cảnh tượng vừa rồi, cho dù bản thân anh ta có năng lực của một vị chưởng môn, nhưng dưới sự công kích của đám người anh Cẩu, ông ta tuyệt đối không sống được quá mười giây.

“Cô Linh Nhi” Hoàng Ngọc Minh bước tới chỗ Long Linh Nhi, nói: “Đại ca của chúng tôi nói rồi, nhất định không được để cô xảy ra chuyện gì” Hai mắt Long Linh Nhi vẫn dỏ hoe.

Giang Ninh vẫn luôn quan tâm đ ến cô, anh ấy vẫn luôn quan tâm đ ến mình.

“Anh ấy còn nói…” Hoàng Ngọc Minh cười nói: “Là anh trai, anh trai nên bảo vệ em gái mình” Long Linh Nhi òa lên, khóc lớn.
 
Chương 984


Giang Ninh luôn coi mình như em gái, quan tâm và bảo vệ mình, anh ấy sẽ mắng mỏ, tức giận cô khi cô làm sai.

Đột nhiên cô ta cảm thấy mình quá thiếu hiểu biết, là cô ta không rõ ràng được tình cảm của mình với Giang Ninh, đó rốt cuộc là loại tình cảm gì.

“Vì cô Linh Nhi đã không sao, chúng tôi xin phép rời đi trước” Hoàng Ngọc Minh quay đầu nhìn về phía Long Phi: “Cậu chủ Long, những người này, thôi thì để cho nhà họ Long chăm sóc vậy” Long Phi gật đầu.

“Bắt đầu hôm nay” Hoàng Ngọc Minh dõng dạc nói: “Ở Bắc Phương này sẽ không còn nhà họ Bàng”.

Quyết định quan trọng!

Chỉ sau một đêm, cả nhà họ Bàng đã bị tiêu diệt.

Đây là gia tộc giàu có hàng đầu ở Bắc Phương, sức mạnh toàn diện mạnh mẽ nhất trong bốn gia đình giàu có hàng đầu.

Nhưng đột nhiên đã biến mất chỉ sau một đêm!

Thậm chí không ai biết bằng cách nào và tại sao nhà họ Bàng lại biến mất.

Có vẻ như ngày hôm qua, cậu chủ nhà họ Bàng, Bàng Bác còn vừa tổ chức một hội chợ triển lãm rất hoành tráng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, một đêm trôi qua, nhà họ Bàng… không còn nữa.

Mới sáng sớm, tin tức lan ra, làm chấn động hoàn toàn Bắc Phương.

Nếu nói những thay đổi của Bắc Phương trong khoảng thời gian này khiến nhiều gia đình kinh hãi, thì cái chết của gia chủ nhà họ Long, giống như giáng một nhát búa nặng nề trong lòng bọn họi Khiến họ sợ hãi và cũng thận trọng hơn!

Nhưng lần này, nhà họ Bàng bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, khiến tất cả các gia đình lớn nhỏ đều phải run sợ.

Đặc biệt, những người lén lút làm nhiều việc sai trái, nắm trong tay nhiều tài sản bất chính thì vô cùng sợ hãi, ai nấy chủ động trình báo, họ thà bị trừng trị nghiêm khắc, không muốn sau một đêm mà không thể xuống được giường.

Ngay cả nhà họ Bàng, một nhân vật lớn là Bàng Nhiên, khiêm tốn chưa bao giờ khoe khoang, rêu rao sự lớn mạnh của gia đình, cũng đều bị tiêu diệt chỉ trong một đêm. Vậy nên những dòng họ khác, họ tính là gì chứ?

Và điều khiến càng họ lo lắng hơn cả là ba dòng họ còn lại? Các gia gia đình dòng họ giàu có bậc nhất, dường như đang có xu hướng đoàn kết.

Họ đang sợ điều gì?

Bọn họ sợ sẽ giống nhà họ Bàng, chỉ trong một đêm đã bị tiêu diệt hoàn toàn vậy nên đã chọn cách chung tay bảo vệ sao?

Điều này cũng quá đáng sợ rồi?

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Bắc Phương không một ai dám làm điều gì tùy tiện, dường như như tiến vào trạng thái đặc biệt, bọn họ đều thận trọng đến cực điểm.

Mà cả ba gia đình giàu có bậc nhất bây giờ cũng biết, tình hình hiện tại của Phương Bắc nên cần thế nào.

Tại nhà họ Long.

“Thông báo xuống bên dưới, thu hẹp lại quy mô tất cả các ngành sản xuất. Hiện tại, nhà họ Long không phải theo đuổi sự phát triển, mà là sự sống còn” Với tư cách là chủ nhân mới của nhà họ Long, Long Linh Nhi không nói hay lời: “Trong quá trình kinh doanh của nhà họ Long tuyệt đối không cho phép làm điều gì trái pháp luật, nếu không sẽ không chịu trừng phạt nghiêm khắc!” Cô ta quay đầu nhìn Long Phi, Long Phi gật đầu: “Em quyết định là được, anh ủng hộ em” “Ngoài ra, về cách bố trí của Tập đoàn Lâm Thị ở Bắc Phương.” Long Linh Nhi hít sâu một hơi: “Nhà họ Long, toàn lực ủng hột” “Vâng!” Mấy chục thành viên cốt cán của nhà họ Long ngồi bên dưới đồng thanh hô lớn.

Cùng lúc đó, gia đình Tiết cũng đang triển khai bố trí lại.

Tiết Phương Dương không chút do dự, cũng không dám do dự, sáng sớm đã cùng nhau tập hợp những thành viên cốt cán của nhà họ Tiết lại.

“Từ hôm nay, nhà họ Tiết và nhà họ Giang sẽ hợp tác với nhau.
 
Chương 985


Ông ta lớn tiếng nói: “Chúng ta là một cộng đồng lợi ích.

Sự sống còn của nhà họ Giang cũng là sự sống còn của nhà họ Tiết chúng ta, hiểu chưa?” “RõI” “Ngoài ra, liên quan đến Tập đoàn Lâm Thị, nhà họ Tiết chúng ta dốc lòng ủng hộ, không được phạm sai lâm!” Tiết Phương Dương đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, hơi nheo mắt lại.

Xác nhận chính xác thân phận của Giang Ninh, tận mắt nhìn thấy thực lực của Giang Ninh, ông ta biết rất rõ nếu ở Bắc Phương này mà có Vua, đó nhất định sẽ là Giang Ninh!

Nhưng Giang Ninh lại không có hứng thú với Bắc Phương.

Với thân phận và địa vị của mình, ngay cả quyền lực tối cao kia cũng có thể từ bỏ, thì một cái Bắc Phương có là gì chứ?

Tiết Phương Dương ông ta muốn kết giao với nhà họ Giang, nhưng việc này vô cùng khó bởi vì họ không cùng trình độ, hơn nữa hai bên cũng không có cái cơ sở của bạn bè.

Nhưng chỉ cần có quan hệ tốt với nhà họ Giang, ít nhất ông ta có thể yên tâm rằng nhà họ Tiết trong mấy chục năm nữa sẽ không phải lo lắng gì.

Hai gia đình giàu có hàng đầu, ngay trong lần đầu tiên đã đưa ra quyết định quan trọng nhất của họ, còn họ Giang thì tự nhiên không cần nói cũng biết.

Giang Đạo Nhiên ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy, Tiết Ninh đã nấu bữa sáng cho ông ta.

Phản bội lại giá trị!

“Chào bà chủ” Ông ta vừa mở mắt đã thấy Tiết Ninh đang ở bên cạnh anh.

“Chào.” Tiết Ninh mỉm cười.

Khóe miệng vẫn còn vài vết bầm tím, nhưng bây giờ bà ấy không cảm thấy đau, trong lòng chỉ có hạnh phúc.

“Chúng ta cùng nhau ăn sáng đi.” Giang Đạo Nhiên đứng dậy, đưa tay đặt lên khóe miệng Tiết Ninh, nhẹ nhàng vuốt v e: “Còn đau không?” “Không đau” Tiết Ninh nói:   ‘Có anh ở đây, sẽ không đau nữa” Sau mười năm lăm, đó là lần đầu tiên hai người ngồi ăn sáng cùng nhau.
 
Chương 986


Lúc này, Lý Đông rất đau đầu.

Những người đến đây để tìm anh ta để hợp tác, còn chưa đến mười giờ sáng đã có thể xếp thành hàng cách cửa đến hai con đường.

Mấu chốt là có nhiều ngành mà Tập đoàn Lâm Thị chưa tham gia bao giờ, thậm chí có những Công ty chưa từng nghe nói đến Tập đoàn Lâm Thị mà đã tìm đến để hợp tác, dù chỉ là đầu tư một đồng, họ cũng sẵn lòng.

Đương nhiên, Lý Đông biết rõ phương hướng phát triển trong tương lai của nhà họ Lâm, Giang Ninh đã nói với anh ta rằng phải bắt đầu tập trung từ một ngành nghề để xây dựng một đế chế kinh doanh còn mạnh hơn cả Tập đoàn Linh Long năm xưal “Anh Ninh, em nên chọn cái này như thế nào?” Anh ta có chút khó khăn liền trực tiếp tìm Giang Ninh để đưa ra quyết định.

Nhưng ai biết rằng, Giang Ninh nghe vậy thì trợn to hai mắt: “Chuyện nhỏ này mà cậu phải hỏi tôi. Đến khi nhận lương, lòng cậu không thấy hổ thẹn sao?” Lý Đông chỉ đành lăn trở về.

Giang Ninh sắp đi Hải Đông, những chuyện cần giải quyết ở Bắc Phương này, anh ta không có hứng thú. Anh ta tiếp tục ở trong lòng vợ yêu dấu, gào khóc chờ vợ bón cho ăn, lần này chắc chắn phải làm được.

Lâm Vũ Chân đã chuẩn bị sẵn tiệc mừng!

Giang Ninh không chút do dự, đi thẳng ra sân bay, chuẩn bị quay về Hải Đông, cũng không thèm giải thích cái gì, giao hết chuyện cho bọn họ.

Nếu đã được một mức lương thì cần phải làm sao cho xứng đáng với mức lương đó.

Đồng thời.

Trong một quán trà ở ngoại ô, cửa chớp đã bị giật sập, bay sang một bên, để lộ chiếc bàn trà bị vỡ bên trong.

Bàng Phi Nham quỳ trên mặt đất, gân tay, gân chân đều bị đánh gãy, trên người chảy đầy máu!

“Giết tôi đi!” Anh ta thở hổn hển, cười giêu cợt, không hề có ý cúi đầu: “Tôi ăn trộm một trang trong quyền phổ, ông rất tức giận sao?

Ha ha ha ha!”.

Thời cơ chưa tới!

Bàng Phi Nham không chút sợ hãi, trừng mắt, gầm lên: “Nào, đến đi! Giết tôi đi!” Chủ Thượng không bị k1ch thích, vẫn bình tĩnh như cũ.

Ông ta cầm quyền phổ, cẩn thận cất đi.

Nhiều năm như vậy, để tìm được những trang quyền phổ này, ông ta đã tốn không biết bao nhiêu công sức, không dễ dàng tìm ra chút manh mối, không ngờ lại bị tên sứ giả thứ hai Long Phi Nham lại lén lút giấu diếm.

Ngay cả tin tức về trang quyển phổ của nhà họ Giang cũng bị Bàng Phi Long chặn đầu.

Nếu không, bây giờ ông ta đã có trong tay ba trang quyển phổ rồi!

“Giết cậu?” Chủ Thượng híp mắt lại: “Vậy thì lại quá dễ dàng với cậu rồi” Ông ta phẩy tay một cái, hai bóng người sau lưng ông ta lập tức bước tới, cúi đầu kính cẩn.

“Quy tắc của Ẩn Môn, nếu có người nào không làm việc thích đáng, xem ra phải nhắc lại cho các cậu một lần nữa rồi” Chủ Thượng lạnh lùng nói: “Phản bội Ẩn Môn sẽ phải nhận lấy hậu quả thế nào, tôi cần các người phải năm cho thật rõ.” Ông ta liếc nhìn Bàng Phi Nham, sự lãnh đạm trong ánh mắt khiến cả người Bàng Phi Nham run lên bần bật.

“Ông muốn làm gì?” “Đương nhiên là muốn cậu, chết không được mà sống cũng không xong!” Chủ Thượng phất tay: “Lôi xuống!” “Khốn nạn! Ông là đồ khốn nạn! Có giỏi thì giết tôi luôn đi!

Giết tôi luôn đi!” Bàng Phi Nham hét lên, nhưng anh ta không có sức phản kháng, chỉ có thể bị lôi đi như một con chó chết.

Chủ Thượng đứng đó, trước mặt có mười người mặc đồ đen, mỗi người đeo một chiếc mặt nạ khác nhau, ngoài đôi mắt thì không thể nhìn thấy gì.

Họ đứng đó với vẻ mặt kính cẩn, không dám tỏ ra bất kính với Chủ Thượng.
 
Chương 987


Mạnh mẽ, uy lực như Bàng Phi Nham, còn đang đợi đến cấp bậc Trưởng môn? Chứ đừng nói đến cấp bậc Cường giả, cấp bậc bậc này ở trước mặt Chủ thượng, cũng không thể chịu nổi một đòn!

Ngay cả khi Chủ Thượng cho họ một cơ hội để thử thách, có ai còn dám đi nữa?

Sứ giả thứ hai Bàng Phi Nham, sứ giả thứ năm Long Tường, sứ giả thứ sáu Thường Tại Nguyên, tất cả đều tận tâm tận lực, sống chết nằm trong tay Chủ Thượng, có ai dám bất kính với ông ta!

Ánh mắt Chủ Thượng quét qua một vòng mười mấy người, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Từ hôm nay, rút lui khỏi Bắc Phương, phân tán đi tìm những quyền phổ khác. Không cần biết phải trả ra bao nhiêu, trong thời gian ngắn nhất phải thu thập được quyền phổ khác về cho tôi!” Ông ta lạnh lùng ra lệnh.

“Rõ!” Cả chục người đồng thanh hô vang.

“Chủ Thượng, cái đó Giang Ninh…

Nếu bạn có thể giết được Giang Ninh, chẳng phải sẽ tìm thêm được một quyền phổ rồi hay sao.

Hơn nữa Giang Ninh còn trẻ như vậy, nếu anh có thể hiểu được một trang quyền phổ, e rằng sau này sẽ rất phiền phức.

Người nói không tiếp tục nói, nhưng Chủ Thượng làm sao không hiểu được ý anh ta là gì chứ.

“Thời điểm chưa tới, cậu ta còn sống còn có giá trị” Chủ Thượng lạnh lùng nói thôi, không sao cả!” “Vâng!”   hỉ là một trang quyền phổ Ông ta phất tay, mười mấy người lập tức tản đi.

Chủ thượng đứng đó, hai tay chắp tay sau lưng nhìn quán trà. Ông ta đã ở đây rất lâu, hiện tại xem ra quán trà này cũng chẳng có tác dụng gì.

“Âm!” Ông ta đột nhiên giơ chân đá thẳng vào cột nhà, cả quán trà đổ sập xuống!

Chủ thượng không nhìn nó thêm lần nữa, quay người rời đi.

Ở lại Bắc Phương này cũng không có ích lợi gì, hai chương Phổ Quyền đã xuất hiện, tự mình đoạt được một trận rồi, cũng không tệ lắm, nhưng là mất quá nhiều thời gian.

Trang kia đang ở chỗ Giang Ninh, không vội.

Những người khác quan trọng hơn.

Trong quán trà đổ sập chỉ còn lại những mảnh vỡ vụn, một chút dấu tích còn sót lại của Chủ Thượng cũng không thấy đâu.

Tại sân bay, Giang Ninh đang đứng ở cửa, A Phi đưa cho.

anh một điếu thuốc, gió thổi hơi lớn làm cho ánh mắt của người ta có chút mơ hồ.

“Chỗ Bắc Phương này, em sẽ trông coi cẩn thận, đại ca, anh cứ yên tâm đi.” A Phi nói: “Tin tức mới nhất mà em vừa nhận được, những nhân vật quan trọng của một số gia đình, dòng họ lớn đã biến mất không chút tăm hơi.

Tiệc ăn mừng!

Giang Ninh và A Phi nhìn nhau.

“Xem ra bây giờ chủ thượng vẫn chưa muốn xảy ra mâu thuẫn với chúng ta” Giang Ninh híp mắt, thở ra một hớp hơi khói.

“Sợ rằng ông ta cũng không nắm chắc” A Phi nói.

Giang Ninh không lên tiếng.

Thực lực của chủ thượng lớn như thế nào, không ai biết, cho dù là mình cũng mới chỉ giao thủ với ông ta một chiêu, không có cách nào phán đoán được cuối cùng là ông ta mạnh đến mức nào.
 
Chương 988


Ông ta lựa chọn rời đi, ẩn núp nhiều năm ở Bắc Phương, không chỉ là bởi vì vẫn chưa muốn xảy ra mâu thuẫn với mình.

Bởi vì chủ thượng là một người biết nhãn nhịn nhất, nhãn nhịn nhiều năm như vậy chỉ vì muốn lấy được một trang quyền phổ, ông ta không thể nào chỉ vì trên người mình có một trang quyền phổ, mà mạo hiểm lớn như vậy.

Dù sao, anh cũng không biết ông ta muốn làm gì!

“Ở Bắc Phương, vẫn nên cẩn thận hơn” Giang Ninh mở miệng: “Đối thủ của chúng ta, không phải là một người bình thường.” “Dạ, em biết, đại ca anh cũng phải cẩn thận” A Phi không phải là người không biết nặng nhẹ, chủ thượng không dễ đối phó, nếu không Giang Ninh cũng sẽ không nghiêm túc như vậy.

Nhiều năm như vậy, có mấy người, có thể khiến Giang Ninh nghiêm túc đối phó?

Anh ta dập tắt tàn thuốc, đứng lên, hoạt động mắt cá chân một chút, cười nói: “Em nhớ chị dâu?” Giang Ninh gật đầu, lộ ra một nụ cười, vội vàng cầm điếu thuốc mới hút được một nửa, ném vào trong thùng rác.

Lại đưa tay ra hít một hơi, anh mới ngửi một cái, lập tức nhíu mày, bật dậy.

“A Phi em muốn chết à!” Giang Ninh mắng to: “Anh nói rồi, không hút thuốc lá là không hút, sao em lại còn đưa cho anh, lần này phải làm thế nào đây?” “Miệng đầy mùi thuốc lá!” Điếu thuốc A Phi đưa cho anh, là loại bọn họ thích nhất, mùi vị vừa mạnh vừa nặng!

Giang Ninh nhấc chân lên đá vào mông A Phi một cái, nhưng A Phi đã chuẩn bị từ sớm, bật người chạy ra ngoài thật nhanh.

“Ha ha hai” Anh ta vừa chạy vừa cười: “Giúp em hỏi thăm sức khỏe của chị dâu nha, ha ha ha ha!” Nhìn A Phi chạy trốn mất bóng, Giang Ninh thở dài, cái thằng nhóc này lại cố ý bãy mình.

Trên cái thế giới này, chỉ sợ cũng chỉ có A Phi mới dám hố mình mà không quan tâm đ ến gì như vậy.

“Lúc về phải giải thích như thế nào đây?” Giang Ninh lắc đầu, đi vào một cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua một cái bàn chải và hai hộp kem đánh răng, lúc tính tiền còn lấy thêm một hộp kẹo cao su, nhét vào vào trong túi, lúc này mới bước vào sảnh chờ.

Lúc đó.
 
Chương 989


“Bao nhiêu chiếc?” “Năm chiếc!” Giọng nói của Tiểu Triệu lớn thêm mấy lần, nhân viên xung quanh đều như bị sét đánh đến chết lặng.

Lâm Vũ Chân bước nhanh ra khỏi công ty, đám người Tiểu Triệu cũng vội vàng đi theo.

Trước cửa trụ sở chính của tập đoàn Lâm Thị, năm chiếc xe chở tiền, đang chậm rãi đi đến.

Xe đậu, Tiết Hành, chủ tịch ngân hàng Đông Hải, nhảy xuống xe, mặt đầy nét tươi cười.

“Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi đã đưa tiền đến”” “Đưa tiên?” Lâm Vũ Chân có chút không kịp phản ứng.

“Đúng vậy. ” Tiết Hành nói: “Cậu Ninh đã gọi điện thoại cho tôi, nói   Không sai, hôm nay họ mở tiệc ăn mừng, nhưng ông ta lái năm chiếc xe chở tiền đến tham gia sao?

Lâm Vũ Chân nhìn Tiết Hành: “Vậy xe chở tiền?”   Tiết Hành gật đầu một cái: “Cậu Ninh nói, những thứ này đều là tiền thưởng” Không khí có chút yên lặng, dường như đông lại trong nháy mắt!

Nhân viên đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch, bởi vì bị giật mình, sau đó lại là đỏ lên, vui sướng không chịu được!

Trong năm chiếc xe chở tiền đều là tiền thưởng?

“Bao nhiêu!” Tiểu Triệu không nhịn được hỏi, suýt chút nữa là ch ảy nước miếng.

“Ba trăm triệu.” Tiết Hành nói.

Không khí chỉ vừa có chút sôi nổi, lại đông lại lần nữa!

Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng sững sờ nhìn Tiết Hành: “Ông nói bao nhiêu tiền?” “Ba trăm triệu.” Tiết Hành cười nói: “Đều là tiền thưởng” “Cậu Ninh nói, vốn là chỉ có hai trăm triệu, nhưng suy nghĩ đến, hai tháng nay mọi người đều rất khổ cực, nên chuẩn bị thêm một trăm triệu, để mọi người vui vẻ một chút” Ông ta đi đến trước xe chở tiền, gõ cửa một cái, nhân viên vận chuyển lập tức xuống xe, mở cửa xe ra.

Từng hộp tiền giấy lần lượt hiện ra.

“Tổng giám đốc Lâm, chỗ tiền này sẽ để đâu đây?” Tiết Hành hỏi.

“Để… trong đại sảnh đi” Đầu óc Lâm Vũ Chân cũng ong ong, cho dù cô biết Giang Ninh có tiền, hơn nữa Giang Ninh cũng từng hứa khi Lâm thị đứng vững vàng ở thị trường Bắc Phương, thì sẽ thưởng cho mọi người.

Đây là Giang Ninh đã nói trong hội nghị của công ty, anh đã nói thì nhất định sẽ làm được.

Nhưng bây giờ, mọi người vẫn rung động như cũ!

“Dọn đến đại sảnh đi” Tiết Hành lập tức hạ lệnh.

Sau đó, đám người Lâm Vũ Chân yên lặng đứng sang một bên, nhìn người của ngân hàng chuyển thùng tiền từ năm chiếc xe chở tiền vào phòng khách, chất đống một chỗ.

Giống như một tòa núi nhỏ, đỏ rực, ánh mắt người xem đều nhìn thẳng!

“Tôi, tôi vẫn chưa từng thấy… Nhiều tiền như vậy bao giờ!” Một nhân viên nói, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

“Những thứ này, đều là thưởng? ỨC…” “Anh Ninh… Anh Ninh nói tiền thưởng, thật sự là tiền thưởng”   Mấy người nhân viên, đột nhiên có chút muốn khóc, bọn họ không biết nguyên nhân là gì, chỉ là rất muốn khóc, muốn ôm một đống tiền rồi khóc lớn!

Ba trăm triệu tiền mặt đó!

Chất đống một chỗ, là sự rung động đến mức nào, khiến đôi mắt người ta không thể di chuyển.

“Tổng giám đốc Lâm, đã đủ ba trăm triệu tiền mặt.” Xếp tiền xong, Tiết Hành đi đến bên cạnh Lâm Vũ Chân, hơi khom người: “Còn cần làm gì thì tổng giám đốc Lâm cứ nói với tôi” “Cậu Ninh đã trả trước cho số tiền này, không có giới hạn.” Lâm Vũ Chân đã chết lặng.

Cô đương nhiên biết Giang Ninh có tiền, ngay cả đưa tiền cho Tô Mai mua thức ăn cũng là một tấm thẻ đen.
 
Chương 990


Nhưng anh ấy thật sự có nhiều tiền đến như thế sao?

“Được, tôi đã biết, cám ơn ông đã đi một chuyến.” Cô vội vàng nói cảm ơn.

“Đừng khách sáo.” Tiết Hành cười cười, chúc mừng một phen rồi rời đi.

Giờ phút này, trong đại sảnh, tất cả sự chú ý của mọi người đều dừng trên tòa tiền giấy như núi nhỏ kia.

Chúng ta sinh một đứa con đi!

Cả đời bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu!

Mà lúc này tất cả chỗ đó đều là tiền thưởng của bọn họ, là tiền thưởng mà mấy tháng qua bọn họ đã vất vả tăng ca, nỗ lực không biết mệt để đổi lại!

Giang Ninh đã nói sẽ thưởng cho bọn họ vậy thì chắc chắn sẽ thưởng cho họ, lại còn thêm hẳn vào đó một trăm triệu nữa.

Một ông chủ như vậy, trên thế giới này được mấy người cơ chứ?

“Tổng giám đốc Lâm…” Tiểu Triệu cảm thấy đầu lưỡi của mình có chút khô khan, nuốt mấy ngụm nước miếng mới đủ   can đảm mở miệng hỏi: “Nhà chị có thiếu giúp việc hay đại loại thế không? Em muốn thay đổi công việc” Lâm Vũ Chân tức giận trừng mắt nhìn cô nàng một cái: “Đi làm việc đi!” “Vâng vâng!” Số tiền mặt lên đến ba trăm triệu cứ vậy mà đặt tại sảnh lớn dưới tầng một của tòa nhà tập đoàn Lâm thị, thậm chí còn không cần người canh chừng nữa, chỗ này chính là nơi an toàn nhất của Đông Hải này rồi.

Mỗi một người đi ngang qua đó, bao gồm cả những người †ỏ vẻ tức giận với Lâm thị khi nhìn thấy chỗ tiền mặt này ở sảnh lớn cũng không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

Đặc biệt hơn nữa là theo họ được biết, đây chỉ là số tiền Giang Ninh thưởng cho nhân viên trong buổi tối hôm nay, càng khiến họ khiếp sợ không nói nên lời.

Có hai giám đốc của công ty nhỏ lẻ thậm chí còn tới tận nơi để dò hỏi, không biết Lâm thị có tuyển nhân viên mới hay không, bọn họ cũng muốn tới Lâm thị làm việc…

Lâm Vũ Chân mặc kệ những chuyện đó, cô vội vàng tới   sân bay đón Giang Ninh.

Cô bây giờ đã quen với việc lái xe, mở cửa chiếc xe BMW sang trọng Giang Ninh đã mua cho cô ra, đi một đường thẳng tới sân bay.

Cô đợi ở cửa ra của sân bay một lúc thì nhìn thấy Giang Ninh cất bước đi ra ngoài.

“Chồng ơi!” Lâm Vũ Chân lập tức vẫy vẫy tay ra hiệu, hét lớn: “Em ở đây! Em đang ở đây nè!” Giang Ninh nở nụ cười, khẽ vẫy tay lại, chân bước nhanh hơn, trực tiếp xoay người một cái nhảy qua chỗ lan can cao một mét rưỡi đi tới đó, bảo vệ còn không kịp ngăn lại thì anh đã ôm chặt Lâm Vũ Chân trong l ồng ngực mình rồi.

“Nhớ anh không?” “Nhới” “Đi thôi” Giang Ninh dùng sức hôn mạnh một cái lên đôi môi đỏ của Lâm Vũ Chân: “Chúng ta về nhà nào” Lâm Vũ Chân khẽ cắn môi, mặt lập tức đỏ lên.

Chỗ này đang là nơi công cộng đó!

Tên khốn Giang Ninh này có thể nào tự kìm nén bản thân một chút được hay không vậy.

“Mùi kem đánh răng rất là nồng nhé” Lâm Vũ Chân khẽ hừ nhẹ một tiếng, Giang Ninh cũng không hề để ý tới cô, kéo cô ra xe rồi nghênh ngang rời khỏi đó.

Giang Ninh cũng không vội vã tới công ty, dù sao tiệc mừng công đến tối mới bắt đầu tổ chức, về nhà ăn bữa cơm Tô Mai nấu trước mới là nguyên nhân khiến Giang Ninh vất vả chọn chuyến bay sớm nhất để quay lại.

Ăn uống no say, Giang Ninh tắm rửa một lượt rồi vào phòng ngủ, đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ ngay.

Lâm Vũ Chân còn muốn nói chuyện với anh nhưng có thể nhận ra được Gianh Ninh hình như rất mệt mỏi, không nói lời nào mà chỉ rón ra rón rén chui vào trong chăn, dựa sát vào lồ ng ngực của Giang Ninh, chậm rãi lắng nghe tiếng tim anh đập từng nhịp.

Ngắm nhìn gương mặt mê người này, Lâm Vũ Chân cảm thấy bản thân thật sự rất hạnh phúc.

Giang Ninh ngủ rất sâu giấc, chỉ có khi ở trong nhà của mình anh mới dám ngủ say tới như vậy mà thôi.
 
Chương 991


“Chồng ơi..” Lâm Vũ Chân nhẹ nhàng gọi một tiếng, Giang Ninh không hề động đậy, hơi thở vẫn đều đều như cũ: “Chúng ta sinh một đứa con đi.

Cô nở một nụ cười xấu xa, nhìn Giang Ninh đang ngủ say, cô biết bây giờ anh chắc chăn không thể nghe thấy lời cô nói.

Nhưng Giang Ninh lại đột ngột mở mắt ra!

Lâm Vũ Chân lập tức luống cuống, gương mặt đỏ bừng lên, muốn mở miệng giải thích, vừa rồi cô thật sự cố ý nhân lúc Giang Ninh đang ngủ say mới dám nói ra câu nói như vậy, sao có thể ngờ được Giang Ninh vốn đã ngủ rất sâu giấc nghe câu nói đó thì đột nhiên tỉnh lại chứ!

Người đàn ông này, chẳng lẽ đang giả vờ ngủ hay sao!

“Anh, không phải anh đã ngủ rồi sao?” Mặt cô đỏ bừng, tim cũng đập nhanh hơn, cảm giác máu trong cơ thể mình cũng bắt đầu chảy nhanh hơn rồi.
 
Chương 992


“Đều tại anh đấy!” Lâm Vũ Chân đá Giang Ninh một cái, nói với giọng giận dỗi: “Ba mẹ sẽ biết hết” “Đều là người từng trải cả mà” Giang Ninh cười cười: “Nếu không thì em từ đâu ra chứ?”   “Đi thôi nào, các nhân viên đang nóng lòng chờ đợi lắm rồi đó” Cả gia đình cùng ngồi trên xe đi thẳng tới tập đoàn Lâm thị.

Lúc này trời đã bắt đầu tối dần nhưng tập đoàn Lâm thị vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.

Sảnh lớn ở tầng một, không khí càng thêm sôi nổi như muốn bùng nổ.

Đồ ăn ngon, rượu thơm, người đẹp, cái gì cần đều đã có cả rồi!

Nhân viên nữ đều thi nhau khoe sắc, họ đã thay bộ lễ phục đẹp nhất mà mình có, nhân viên nam tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi, lấy bộ tây trang hàng hiệu được cất kỹ trong tủ ra để thể hiện rõ phong độ của mình.

Nói không chừng đêm nay còn có thể có thêm thu hoạch ngoài ý muốn ấy chứ.

“Bíp bíp” Còi ô tô vang lên hai tiếng ở ngoài cửa.

“Tổng giám đốc tới rồi đó!” €ó người hét lớn một tiếng, nhân viên đang đứng trong sảnh lớn sôi nổi chạy ra ngoài.

“Nhiệt liệt chào mừng tổng giám đốc! Nhiệt liệt chào mừng bà chủ!” Giọng điệu vô cùng hào hứng.

“Nhiệt liệt chào mừng tổng giám đốc Lâm!” Tiếng hò hét vang dội hơn nữa, còn kèm theo cả tiếng võ tay giòn giã.

“Nhiệt liệt chào mừng anh Ninh” Tiếng gọi này giống như đang gân cổ lên hét lớn vậy.

Tiếng võ tay giòn giã, bùng nổ như sấm rền, ầm ï gào thét giống như đang hô mưa gọi gió vậy.

“Anh Ninh! Anh Ninh! Anh Ninh!” Giang Ninh đưa tay lên ra hiệu, tiếng hét hò đột nhiên im bặt.

Năng lực làm chủ tình huống này, một nhà Lâm Vũ Chân đã chứng kiến đủ rồi, công ty này… Có phải nên đổi thành tập đoàn Giang thị cho thích hợp hơn một chút hay không đây?

“Đã để mọi người chờ lâu rồi” Giang Ninh nở nụ cười, cao giọng nói: “Đêm nay mọi người cứ ăn uống no say vui chơi thỏa thích, ngày mai cho mọi người nghỉ phép một ngày!” “Anh Ninh vạn tuế!” Tiếng hò hét lại một lần nữa vang vọng.

Giang Ninh cười lớn.

Anh đưa theo tất cả mọi người vào sảnh lớn, nhìn hai chồng tiền mặt được chất lên giống như hai ngọn núi nhỏ đỏ rực một màu giống như quả táo bị khoét lỗ vậy, thật sự vô cùng mê người!

Tôi đang tìm cô ấy!

“Trước khi ăn uống vui vẻ, chúng tôi xin tổng giám đốc nói vài lời” Giang Ninh quay đầu nhìn Lâm Văn.

Lâm Văn vẫy vẫy tay, cười nói: “Trường hợp này thì nói gì chứ, chỉ cần mọi người vui vẻ, chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy” Một nhóm nhân viên bật cười, họ đều biết rằng Lâm Văn có lẽ là chủ tịch khiêm tốn nhất.

“Được rồi, không nói lời vô nghĩa nữa” Giang Ninh liếc mắt nhìn Lâm Vũ Chân một cái: “Thưởng tiền: “Tiểu Triệu!” Anh hét lên một tiếng. Tiểu Triệu ngay lập tức chạy đến và đưa danh sách đã chuẩn bị cho Giang Ninh. Số tiền thưởng này được phân bổ theo mức độ chăm chỉ của mọi người.

Công bằng, công chính và hôm nay còn công khai!

“Tôi bắt đầu đọc tên.” Giang Ninh cầm lấy danh sách, chỉ vào túi da rắn được đặt ở một bên: “Nghe tên ai thì tự mình lên nhận tiền thưởng” “0, Hầu như tất cả mọi người trong phòng đều đồng thời nuốt nước bọt cùng một lúc!

“Thước Hạo! Bốn mươi hai vạn! Tự mình đến nhận tiền” Trong đám đông, một người đàn ông, sắc mặt đỏ bừng, trực tiếp cầm lấy một cái túi da rắn, hô hấp trở nên gấp gáp.

Không phải anh ta chưa bao giờ được nhận tiền thưởng, cũng không phải anh ta chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy, mà là anh ta chưa từng nhận tiền đặt trong túi da rắn như thế này!

Thật là tuyệt!
 
Chương 993


“Cảm ơn anh Ninh” “Trương Tích Lâm, sáu mươi sáu vạn!” “Lý Đạt Chiêu, hai mươi chín vạn” Giang Ninh đọc tên từng người một. Lâm Vũ Chân nhìn thấy một đám người lần lượt cầm lấy túi da rắn, đếm tiền của mình, run rẩy bỏ tiền vào túi.

Cái loại cảm giác này thật khiến cho da đầu tê dại, cả người nổi hết da gà!

Ngay cả khi chuyển khoản một trăm vạn, chỉ sợ cũng không ai dùng đến túi da rắn để đựng mấy chục vạn tiền mặt tới nổi sung sướng đi.

Chắc chắn ngày mai tin tức về việc phát thưởng của Lâm thị sẽ được đưa lên bản tin. Nó chắc chắn sẽ gây sự chú ý của mọi người, và khiến mọi người phải hâm mộ và ghen tị đến phát điên.

Những đống tiền ngày càng ít đi, ai cũng xách theo túi tiền, cảm giác như vậy không biết phải dùng ngôn ngữ gì để diễn tả.

“Tốt lắm, mọi người đều nhận được tiền rồi, đúng không?” Giang Ninh nở nụ cười.

Mọi người gật đầu lia lịa, bọn họ còn chưa uống một ly rượu đã đỏ mặt rồi!

“Được rồi, cất mọi thứ đi, sau đó, đứng dậy!” Giang Ninh lớn tiếng nói.

“Tập đoàn Lâm thị vạn tuết” “Anh Ninh vạn tuế Toàn bộ Lâm thị đều sôi trào mì nhạc, rượu, đồ ăn ngon, làm cho người ta vừa hung phấn lại vừa xao động. Ngay cả hai người Lâm Văn và Tô Mai cũng bị lôi cuốn bởi bầu không khí vui vẻ này. Dưới sự say sưa, ồn ào của các nhân viên, họ đã nhảy một điệu nhảy của nhiều năm về trước, khiến những tràng pháo tay vang lên.

Bầu không khí càng ngày càng cuồng nhiệt, không ít nhân viên đến nâng ly chúc mừng. Giang Ninh dù uống giỏi đến đâu cũng không thể chống đỡ được nhiều người như vậy.

Anh phải kéo Lâm Vũ Chân rồi chạy ra cửa, thở hổn hển.

“Tôi thực sự không nghĩ đến có một ngày Lâm thị có thể làm được như vậy.”   Lâm Vũ Chân rất vui vẻ.

Sự thành lập của Lâm thị không chỉ giúp cho nhân viên của mình có cuộc sống tốt hơn và đàng hoàng hơn mà còn giúp đỡ được nhiều người hơn nữa.

“Chồng, cảm ơn anh” Giang Ninh cười cười, tay đặt ở eo Lâm Vũ Chân: “Không có gì” Đột nhiên, một vài bóng người lao tới từ xa, có vẻ lo lắng và bối rối.

Khi vừa tới cửa, bọn họ không thể bước đi vững vàng, một người trong số họ đã ngã xuống, nằm trước mặt Giang Ninh và Lâm Vũ Chân. Lâm Vũ Chân đã chạy đến, giúp anh ta đứng dậy.

“Anh không sao chứ?” “Đây… Đây là Lâm thị sao? Đây là Đông hải Lâm thị tập đoàn đúng không?” Anh ta ngẩng đầu lên. Một người có khuôn mặt đầy bụi, vẻ mặt lo lắng và ủy khu: thị, tôi đang tìm cô ấy: “Tôi đang tìm Lâm Vũ Chân của Lâm.

Nữ Bồ Tát.

Tìm mình ư?

Lâm Vũ Chân sửng sốt quay đầu nhìn Giang Ninh, Giang Ninh cũng lắc đầu, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi là Lâm Vũ Chân” Lâm Vũ Chân không do dự, cô đỡ người bị ngã trên mặt đất và nhìn một vài người đang ở cùng với anh ta.

Quần áo họ mặc rất tồi tàn, thậm chí là xộc xệch.

Bộ váy dạ hội của Lâm Vũ Chân tối nay rất có giá trị, tinh tế lại đoan trang, trái ngược hoàn toàn với trang phục của bọn họ.

“Cô…Cô là Lâm Vũ Chân?” Người được Lâm Vũ Chân đỡ dậy lập tức sửng sốt, có chút không thể tin được. Anh ta trợn to hai mắt nhìn Lâm Vũ Chân.

“Cô thực sự là người của phụ trách của tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân?” “Không sai, tôi chính là Lâm Vũ Chân. Anh tìm tôi có việc gì?

Lâm Vũ Chân gật đầu, nghiêm túc nói.
 
Chương 994


Vài người nhìn chăm chằm Lâm Vũ Chân. Dường như họ đang so sánh c với những bức ảnh họ nhìn thấy trên bản tin.

Sau vài giây, một số người đã chắc chắn, họ liếc nhau, xúc động gật đầu lia lịa.

“Là cô ấy! Là cô ấy!” Người đàn ông hét lên. Sau đó, một số người đột nhiên ngồi phịch xuống và tất cả đều quỳ xuống!

Lâm Vũ Chân bị làm cho vô cùng sửng sốt. Ngay cả Giang Ninh cũng kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra.

“Tổng giám đóc Lâm! Cô hãy lấy lại công bằng giúp chúng tôi: Người đó bắt đầu khóc?

“Bọn họ đều nói cô là người tốt, là nữ bồ tát. Hiện tại công ty của chúng tôi bị Lâm thị mua lại, cô phải giúp cho chúng tôi.” Bị Lâm thị mua lại?

Mặc dù Lâm Vũ Chân bị hỏi nhiều như vậy, cô vẫn vội vàng kéo vài người dậy.

“Mau đứng dậy, mau đứng dậy!” “Tổng giám đốc Lâm, cứu chúng tôi. Chúng tôi thực sự tuyệt vọng. Thực sự không còn cách nào khác. Chỉ có thể làm phiên cô. Mong được cô giúp đỡ, giúp đỡ chúng tôi..” “Mọi người cứ đứng dậy trước đã.” Lâm Vũ Chân đỡ một số người: “Nếu các anh không đứng dậy, tôi sẽ không quan tâm” Vài người nhanh chóng đứng dậy, hơi cúi đâu, không dám lại gần Lâm Vũ Chân vì sợ làm bẩn quần áo của cô.

Ngay cả khi họ không có nhiều văn hóa và kiến thức, họ có thể thấy quần áo mà Lâm Vũ Chân chắc chắn không hề rẻ.

“Anh nói công ty của anh đã được mua lại bởi Lâm thị?” Lâm Vũ Chân hỏi.

“Đúng vậy. Công ty của chúng tôi ở khu Đại Tây Bắc, là một công ty khoáng sản tên là Khoáng sản Hắc Linh. Nó từng là một công ty trực thuộc tập đoàn Linh Long. Bây giờ nó đã được Lâm thị của cô mua lại, nên chúng tôi đến tìm tổng giám đốc Lâm” Người đàn ông gật đầu.

Bọn họ nghe nói rằng Lâm Vũ Chân của Lâm thị là một người tốt, một nữ bồ tát tốt bụng. Bọn họ rơi vào tuyệt vọng, bất đắc dĩ mới phải đi cả chặng đường xa xôi từ khu Đại Tây Bắc đến Đông Hải.

“Hóa ra là thuộc tập đoàn Linh Long” Giang Ninh vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Hiện tại đã không còn tập đoàn Linh Long, mà tất cả các công ty con từng thuộc tập đoàn Linh Long bây giờ đều mang tên Lâm thị.

Giang Ninh đang định sau khi kết thúc buổi tiệc ăn mừng, sẽ đem tất cả các công ty trực thuộc gom lại một chỗ để cho Lâm thị ngày càng phát triển, nhanh chóng trở thành một con quái vật khổng lồ. Quan trọng nhất chính là phải thành lập mạng lưới tình báo lớn nhất và truy tìm quyển sách võ thuật!

Anh không nghĩ rằng mình còn chưa đi mọi thứ đã tự tìm đến cửa.

“Ọc ọc ọc” Lâm Vũ Chân còn chưa nói. Trong bụng vài người đã phát ra âm thanh ọc ọc ọc, rõ ràng là đói quá, đi không vững sẽ ngã xuống.

“Các anh chưa ăn?” Lâm Vũ Chân thực sự cảm thấy đau lòng “Không, không phải.” Người đàn ông lắc đầu, có chút xấu hổ, “Không có việc gì.

Lát nữa chúng tôi sẽ mua mấy cái bánh mỳ ăn tạm là được.

Tổng giám đốc Lâm, chuyện của chúng tôi…” “Trước tiên phải ăn no đã” Lâm Vũ Chân không nói nhiều: “Các anh theo tôi vào trong, sau khi ăn no rồi nói rõ ràng lại tình huống cho tôi nghe” Những người này đã bị ép thành cái dạng gì rồi.

Chật vật khốn khổ, phải đi từ xa tới tận Đông Hải để cầu xin sự giúp đỡ từ mình. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ai muốn ăn nói khép nép, quỳ gối cầu xin người khác?

Đây chính là người một nhà.

Một vài người không dám di chuyển.

Bọn họ nhìn thấy được Lâm thị giăng đèn treo hoa, rõ ràng là có một bữa tiệc ăn mừng. Bọn họ cũng chỉ là những người công nhân bình thường nhất. Thậm chí giờ phút này trên người trông vô cùng chật vật, mặt mũi bám đầy bụi đất. Bọn họ cũng biết sẽ xấu hổ biết bao nhiêu nếu bước vào.

“Vào đi” Giang Ninh liếc mắt nhìn một vài người liền biết họ đang nghĩ gì: “Từ khi công ty của các anh bị Lâm thị mua lại, thì các anh là nhân viên của Lâm thị, và đây là nhà của các anh” Sau khi anh nói xong, một vài người run lên, lập tức ánh mắt đỏ lên.
 
Chương 995


Lâm Vũ Chân đưa một vài người vào. Hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, vài người đột nhiên trở nên xấu hổ hơn. Họ cúi đầu không dám nhìn người khác.

“Những người này đến từ vùng Đại Tây Bắc, họ là công nhân từ công ty mà Lâm thị mới mua lại.” Lâm Vũ Chân nói: “Họ đã đến tận đây mà vẫn chưa ăn gì” “ôm Đám đông giải tán ngay lập tức, có người mang theo ghế, có người mang đồ ăn ngon, có người mang đồ uống…

“Đi nào, người anh em, anh có đói không? Ăn gì trước đi!” “Đã đến Lâm thị rồi thì chúng ta là người một nhà, mọi người đừng khách sáo” “Lão Hứa, mang vài phần bít tết lại đây, nhanh lên” Sự nhiệt tình của các nhân viên ở lâm thị khiến một số công nhân gần như chết lặng. Bọn họ không biết phải phản ứng như thế nào.

Chuyện này… Chuyện gì đang xảy ra với tập đoàn Lâm thị vậy?

Thư ký Tiểu Triệu khẽ vẫy tay, tất cả nhân viên đều ngầm đứng dậy, không tò mò nhìn chằm chằm một vài người sợ họ xấu hổ, chỉ còn lại những đồng nghiệp bưng đồ ăn tới tận tình tiếp đãi.

“Các anh ăn đi.

Giang Ninh mỉm cười chỉ vào những người xung quanh: “Đây là Lâm thị. Bọn họ đều là người của Lâm thị. Hiện tại các anh cũng vậy    “Nếu các anh ăn no, hãy nói cho tôi biết sự việc. Tôi sẽ giải quyết. Không ai trong số nhân viên Lâm thị của tôi có thể bắt nạt” Ánh mắt mấy người càng ngày càng đỏ, môi run lên, đứng lên muốn quỳ xuống, chưa từng thấy người tốt như vậy!

“Ngồi ăn đi” Giang Ninh nắm vai một người: “Cần gì thì cứ lên tiếng.

Hôm nay ở đây không có việc gì nữa, ăn nhiều vào đi” Vài người gật đầu, lau đi nước mắt khóe mắt, không ngừng nói lời cảm ơn, đã lâu đói bụng nhưng chịu không nổi, lập tức bắt đầu ăn.

Lâm Vũ Chân càng cảm thấy đau khổ hơn khi nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của bọn h.

Đây rõ ràng là những người lao động ở mức thấp nhất. Thu nhập hàng năm của họ có thể không đủ để một số người mua một bộ quần áo hàng hiệu.

Giữa Đại Tây Bắc và Đông Hải có một khoảng cách rất xa.

Dù là đi tàu hỏa cũng rất khó khăn, có lẽ bọn họ đã phải chịu không ít khó khăn khi trên đường tới Đông Hải này.

“Ăn từ từ, đừng để bị sặc” Lâm Vũ Chân rót nước cho họ và nhẹ nhàng nói.

Một lúc sau, vài người ăn no nê, trên mặt dần dần lộ ra một tia tức giận: “Đi, chúng ta đi phòng họp nói.” Giang Ninh dẫn mấy người lên tầng.

Ngồi trên ghế sa hoa, nhìn phòng họp sạch sẽ sáng sủa, mấy người có chút không thoải mái. Bọn họ gồi ở chỗ đó cũng không dám nhúc nhích, vì sợ quần áo bị những thứ này làm bẩn.

“Các anh nói đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các anh lại tới Đông Hải tìm chúng tôi?” Giang Ninh trực tiếp mở miệng hỏi.

“Chúng tôi…Chúng tôi đã không được trả lương suốt một năm, thực sự là không thể chịu được thêm…” Vừa nói, người đàn ông cầm đầu vừa gạt nước mắt nói: “Vợ tôi bệnh nặng còn chờ tiền đi khám bệnh mà dù có như thế nào ông chủ cũng không chịu trả. Chúng tôi đi đòi thì họ, họ còn đánh chúng tôi.” Anh ta xắn tay áo, từng vết thương hiện ra, nhìn vô cùng ghê người.

Lâm Vũ Châu nhìn thấy vậy, cô không kìm nén được cơn tức giận.

Hắc Tinh, lòng dạ hiểm độc Trên cánh tay của người kia có rất nhiều vết sẹo, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ là bị thương, thậm chí còn có một vài vết, đến nay vẫn chưa lành. Lâm Vũ Chân sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, tức giận nói không nên lời. Xã hội bây giờ như thế nào, liệu có tồn tại những con người đáng ghê tởm như vậy không?

“Chúng tôi nói sẽ đến gặp chủ nhân mới để cầu xin được tha thứ, nhưng bọn họ không chịu, lại phái người đến bắt chúng tôi, cuối cùng mấy người chúng tôi vất vả chạy đến đây” Người đàn ông thở dài, càng nói càng đau khổ, nói xong càng thể hiện hiện sự buồn bực, lắc đầu muốn quỳ xuống, nhưng bị Giang Ninh kéo lại.

“Tổng giám đốc Chân, tôi biết cô là người tốt, xin cô hãy giúp chúng tôi, cứu chúng tôi với ” Nếu bọn họ không còn đường lui hoặc nếu không bất đắc dĩ như này, bọn họ cũng không nghĩ đến làm chuyện không có tôn nghiêm như vậy. Bọn họ nghìn dặm xa xôi tới Đông Hải, chỉ là vì một chút đồng lương ít ỏi như vậy, thực sự ít ỏi đó!

“Thật sự không thể chấp nhận được”Lâm Vũ Chân thật sự không thể nhịn được nữa, viên mắt của cô trở nên đỏ rực.
 
Chương 996


Cô chưa từng thấy người nào độc đoán và tàn nhẫn như vậy cả.

“Cái gì công ty khai thác mỏ Hắc Tinh, tôi cho rằng bọn họ là lòng dạ hiểm độc” Cô tức giận nói.

“Vì công ty này hiện đã được tập đoàn Lâm thị của tôi mua lại, vậy nên tôi sẽ giải quyết vấn đề này” Giang Ninh chứng kiến Lâm Vũ Chân tức giận như thế, đương nhiên cũng sẽ đứng ngồi không yên. Bất cứ người nào làm cho cô tức giận thì đều phải bị trừng phạt nghiêm khắc.

“Mục đích của Tập đoàn là giúp đỡ được nhiều người và phục vụ được nhiều người hơn nữa. Hiện tại, công ty khai thác mỏ Hắc Tinh đã bị chúng tôi mua lại, vậy nên chỉ có thể làm việc theo yêu cầu của chúng tôi, nếu không thì công ty sẽ không cần tồn tại nữa” Nghe vậy, sắc mặt của một số người thay đổi.

“Anh Giang…” Bọn họ đột nhiên trở nên căng thẳng và có chút lo lắng: “Điều này sẽ không liên lụy đến mọi người phải không? Bọn họ đang ở chỗ đó, rất lợi hại” Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tỉnh, sở hữu gần một nửa tài nguyên khoáng sản của khu vực Đại Tây Bắc, địa vị ở đây không hề tầm thường. Nghe nói bọn họ còn có nguồn gốc gia thế vọng tộc ở phương Bắc, vậy nên không người bình thường nào dám khiêu khích bọn họ.

Giang Ninh vừa mới nói, bọn họ không cần thiết tồn tại?

Nếu như lời này nói ra ở Khu vực Đại Tây Bắc, Giang Ninh nhất định sẽ gặp rắc rối rất lớn. Lâm Vũ Chân là một người hiền lành, bọn họ mới gặp mặt, cũng không ở chung bao lâu liền đã cảm nhận được rồi.

Thậm chí, những nhân viên của tập đoàn Lâm thị cũng được họ đối xử rất tử tế và đối xử như những người thân trong gia đình vậy, điều này khiến cho bọn họ đều rất cảm động.

Bọn họ không muốn, bởi vì mình, mà làm phiền tới Lâm thị, làm phiền tới Lâm Vũ Chân, bọn họ thực sự là những người tốt.

“Mọi người yên tâm, Vũ Chân nhất định sẽ lấy lại công bằng giúp mọi người.” Giang Ninh liếc nhìn Lâm Vũ Chân rồi nói: “Chẳng cần biết bọn họ là ai, chỉ cần bọn họ làm sai, vậy thì phải trả giá thật đắt” “Người tốt sẽ được báo đáp, còn người xấu nhất định phải chịu sự trừng trị nghiêm khắc” Nhìn thấy vài người có chút lo lắng, Giang Ninh nghiêm túc nói.
 
Chương 997


“Đêm nay, mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai, đi Tây Bắc” Hoàng Ngọc Minh lập tức dẫn mọi người đi về nghỉ ngơi.

Còn Giang Ninh, anh đã giải thích với những người trong công ty, thư giãn và ăn mừng. Ngày mai, cho phép bon họ nghỉ ngơi một ngày rồi ngay lập tức anh trở về nhà với Lâm Vũ Chân.

Lâm Vũ Chân thực sự cảm thấy chán nản.

Cô đang tức giận.

Trong tâm trí của cô luôn là hình ảnh của những người chỉ biết quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin cô giúp đỡ họ. Điều này khiến cô cảm thấy đau khổ và khó chịu.

Tại sao lại có những người quá đáng như vậy, ngay cả những người tầng lớp thấp nhất cũng bị bọn họ bắt nạt chứ?

Lương tâm của bọn họ không biết đau sao!

“Chồng ơi, có phải em lại làm phiền anh phải không?” Thật lâu sau đó, Lâm Vũ Chân quay đầu lại nhìn Giang Ninh: “Em tức giận quá, cho nên em mới đồng ý với bọn họ” “Bây giờ, em suy nghĩ lại, em tức giận thì nên tự tìm cách giải quyết chứ không phải lúc nào em cũng khiến anh mệt mỏi như vậy” Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân với hai mắt đỏ bừng, sắc mặt đột nhiên trở nên buồn rầu.

“Vợ à, em nói như vậy, anh sẽ không vui đâu nha.” Anh nghiêm túc nói: “Chia sẻ lo lắng cho vợ và giữ cho vợ hạnh phúc là công việc quan trọng nhất của anh. Vợ muốn cho anh nghỉ việc phải không?” “Tuy rằng, anh vẫn luôn bên cạnh ủng hộ em, bọn họ cũng là tự mình động thủ” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh, đột nhiên không nhịn được liền bật cười thành tiếng.

“Chán ghét anh quá.” Cô hậm hực nói. Cô cố ý quay đầu, không nhìn Giang Ninh, trên khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.

“Em chán ghét anh hay thích anh thế?” Giang Ninh tiếp tục đuổi theo.

“Thích mà” “Thích hay là yêu thế?” “Yêu yêu yêu! Yêu anh lắm” Lâm Vũ Chân mím chặt môi, cảm giác ở bên cạnh có một người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ mình, cảm giác này thật sự tuyệt vời.

Cô không sợ và không cần phải sợ bất cứ điều gì cả.

Giang Ninh chính là bến cảng của cô, anh sẽ giúp cô che mưa chắn gió, chắn sóng gió bão bùng. Nhìn thấy tâm trạng của Lâm Vũ Chân thoải mái trở lại, Giang Ninh liền mỉm cười.

Anh vươn tay ra, cầm lấy tay của Lâm Vũ Chân, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, hai người không nói lời nào và cũng không cần nói thêm một lời nào cả.

Sau khi trở về nhà, Lâm Vũ Chân trở về phòng nghỉ ngơi.

Giằng co một buổi chiều, buổi tối lại bị việc này khiến cho tâm trạng có chút chán nản, thật sự cô hơi mệt mỏi một chút.

Giang Ninh đắp kín chăn cho cô, ngắm nghía khuôn mặt của Lâm Vũ Chân, vẻ mặt của cô thật sự dịu dàng.

“Anh vẫn luôn tốt bụng như vậy, cho dù công ty đó không bị chúng ta mua lại, anh sẽ không quan tâm chuyện này được sao?” Anh đưa tay vén những lọn tóc trên trán của Lâm Vũ Chân.

“Em yên tâm. Anh sẽ giúp em bảo vệ những người mà em muốn bảo vệ và anh sẽ giúp em hoàn thành bất cứ điều gì mà em muốn”.

Muốn tiền Lâm Vũ Chân ngủ rất say, lông mi dài khẽ run run, cũng không biết có nghe thấy lời mà Giang Ninh nói không.

Một đêm không nói lời nào.

Buổi sáng tỉnh lại, Lâm Vũ Chân liền bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát.

Chuyện công ty khai thác mỏ ở khu vực Đại Tây Bắc vẫn luôn vướng mắc ở trong lòng cô. Nếu không giải quyết chuyện này thì trong lòng cô khó mà yên tâm được.

Dưới tầng, Giang Ninh đang ăn sáng, giơ ngón tay cái lên khen ngợi Tô Mai.
 
Chương 998


“Mẹ, mấy món ăn nhẹ này thật sự là quá ngon. Mẹ học ở đâu vậy?”   Trên mặt Tô Mai tràn ngập vui vẻ, cười hi hi nói: bí mật” ái này là Hiện giờ niềm vui lớn nhất của bà chính là nấu đồ ăn ngon cho mấy người Giang Ninh, nuôi cho mập mạp trắng trẻo mới là tốt.

Đặc biệt là Lâm Vũ Chân. Hiện giờ cô cũng cần bắt đầu điều dưỡng cho cơ thể rồi.

Bà còn đang đợi bế cháu ngoại đấy.

“Bí mật gì vậy?

Lâm Vũ Chân đi xuống cầu thang, cười nói: “Mẹ, mẹ còn có bí mật gì không thể nói cho con sao?” “Đương nhiên là không nói cho con. Mẹ nói cho Giang Ninh, không nói cho con biết” Tô Mai cố ý nói.

Dường như Giang Ninh mới là con trai ruột của bà vậy..

Lâm Vũ Chân đã quen với chuyện này vai, biểu cảm đã nhận lệnh!

Cô nhún nhún Ởnhà này, địa vị hiện giờ của Giang Ninh là cao nhất.

Ăn sáng xong, hai người đi đến sân bay, Tiểu Triệu đã đưa nhũng công nhân hầm mỏ đó đến.

“Giám đốc Lâm, anh Giang, chúng tôi đi tàu hỏa trở về là được rồi. Máy bay thế này… Đắt đỏ quá.” “Đúng đấy. Chúng tôi đi tàu hỏa, ghế cứng là được. Không sao. Chỉ là có hơi chậm, chúng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng đuổi kịp mọi người” Mấy người đó cảm thấy hơi ngại.

Đến Tập đoàn Lâm Thị ở Đông Hải, Lâm Vũ Chân vừa cho bọn họ ăn, lại cho bọn họ ở, còn tìm bác sĩ, giúp bọn họ xử lý vết thương. Bọn họ cảm động cũng không biết nên nói điều gì.

Có thể cố gắng bớt đi chút phiền phức nào cho Lâm Vũ Chân thì cố gắng hết sức bớt đi.

“Không sao, công ty thanh toán.” Giang Ninh cười: “Đây là phúc lợi của Tập đoàn Lâm Thị chúng tôi. Đi thôi.” Anh không nói nữa, đưa Lâm Vũ Chân cùng mấy người công nhân mỏ đi thẳng lên máy bay, mãi cho đến khi đến vị trí của Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh.

Mà cùng lúc này, đám người Hoàng Ngọc Minh cũng đã xuất phát, chỉ là không cùng tuyến đường với Giang Ninh.

Sau đó.

Thành phố Tây Sơn.

Là nơi khai phá khoáng sản có tiếng của khu vực Đại Tây Bắc, danh tiếng của nơi này dường toàn bộ đều khoáng sản mang tới.

Sản lượng hàng năm chiếm gần ba mươi phần trăm cả nước đã khiến nơi này trở thành chiếc máy in tiền. Năm đó không biết đã thu hút bao nhiêu người đến tranh đoạt.

Ban đầu Tập đoàn Linh Long vì để lấy được lĩnh vực khai thác mỏ ở Thành phố Tây Sơn này mà đã đầu tử gần cả chục tỷ tệ, do mấy dòng họ lớn liên thủ nắm giữ.

Giờ đây, Tập đoàn Linh Long đã không còn, toàn bộ quyền chủ nộ cổ phần đều thuộc về Tập đoàn Lâm Thị.

Nhưng người nắm giữ thực tế của Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh thì không phải như Vậy.

Tập đoàn Linh Long mất rồi, người ở trên rút máu mất rồi.

Vậy hiện giờ, sản nghiệp này chính là của bọn họ rồi.

Lúc này, mỏ số 8.

Tiếng người ầm ĩ.

“Đưa tiền! Tiền lương đã kéo dài quá lâu rồi. Hôm nay bắt buộc phải đưa tiền” “Chúng tôi biết Giám đốc Chu đến rồi. Nếu như ông ta không đưa tiền thì hôm nay đừng mong đi được” “Bảo Giám đốc Chu ra đây, bảo ông ta ra đưa tiền” Trước tòa nhà văn phòng có mấy chục người chặn lại cửa lớn.

Mỗi người đều đang gào thét, tức giận đến cực điểm.
 
Chương 999


Bọn họ người đầy bụi đất, da trên cơ thể nhăn nheo cũ kỹ.

Nếu không phải trên áo đông phục có đánh số và tên thì với khuôn mặt đen xì xì này thì căn bản là không thể nhận ra được ai với ai.

Đã hơn nửa năm không có lương rồi. Trong nhà đều sắp không có gì ăn. Nhưng những người phụ trách đáng chết này lại vẫn không chịu trả tiền. Vừa không chịu đưa, vừa uy hiếp bọn họ nếu như không đi làm thì không đưa tiền lương trước đó nữa.

Không đưa tiền lương trước đó.

Ở đâu lại có người quá đáng như vậy?

Thấp kém như chó “ồn ào cái gì!” Người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa nhặt chiếc gậy trên mặt đất, đập mạnh vào lan can sắt một tiếng lớn, phát ra một tiếng bốp lớn.

“Còn ồn ào nữa thì đừng trách ông đây không khách sáo!” Ông ta gào lên một tiếng, mười mấy người công nhân lập tức không dám lên tiếng nữa.

Bọn họ biết người đàn ông vạm vỡ tên Bạch Mao trước mặt không phải người bình thường. Anh ta nổi tiếng hung dữ ở trong khu vực địa phương, là người chuyên xử lý với các vụ gây rối ở khu khoáng sản, ra tay cực kỳ tàn nhãn.

“Cút hết cho tao” Bạch Mao không nhiều tóc, đỉnh đầu có một nhúm tóc bạc nên mới có biệt danh như vậy.

Anh ta lạnh lùng quét mắt một vòng, vẻ mặt coi thường: “Các người không biết ông đây là ai sao?” “Ai dám ở đây lớn tiếng, tao đánh gãy chân người đó.” Giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, khiến mười mấy người công nhân không kìm được mà run rẩy.

“Giám đốc Chu đã kéo dài tiền lương lâu quá rồi. Ông ta nói tháng này sẽ phát…” Có người chịu không nổi, ở trong đám người bực bội gào lên.

Bạch Mao ngẩng đầu nhìn, híp mắt lại, ánh mắt quét qua, lập tức dừng lại trên người một người, cười lạnh.

“Mày ra nói với tao?” Người đó không nói nữa, mặt dần đỏ lên, tức giận mà không dám nói.

Nhưng Bạch Mao không hề muốn tha cho anh ta, cầm gậy lên, kéo lê một đường trên đất, đánh thẳng về phía người kia, ánh mắt hung hãn, khiến người công nhân đố lập tức trở nên căng thẳng.

“Anh, anh muốn làm gì.” “Làm gì?” Ánh mắt Bạch Mao hung hãn, khóe mắt giật giật: “Vừa rồi ông đây mới nói chúng mày yên lặng, mày còn dám nói. Là coi thường ông đây hay là cảm thấy lời nói của ông đây không là gì” “Uỳnh!” Anh ta nhấc gậy lên, đột nhiên đập lên chân người công nhân đó.

“Cạch” Một tiếng giòn dã vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm.

“A!” Người công nhân đó lập tức ngã ra đất, kêu la đau đớn.

“Anh làm gì vậy?” Những người công nhân khác tức giận, mắt ai cũng đỏ lên.

“Thế nào? Chúng mày cũng muốn bị đánh gãy chân?” Một mình Bạch Mao đối mặt với mười mấy người công nhân, không hề sợ hãi, vẫn là dáng vẻ coi thường. Anh ta biết những người này về căn bản là chẳng dám phản kháng, mấy nghìn tệ đều có thể khiến bọn họ quỳ xuống.

Thứ chó thấp hèn.

Nhưng anh ta nói xong, mười mấy người công nhân không hề lùi bước.

Bọn họ thật sự đã bị ép quá mức rồi.

Con sâu xéo lắm cũng quẳn, huống hồ bọn họ đều là con người.

Là con người đang sống sờ sờ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom