Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 109


Hai lượng này thậm chí so với động tĩnh của mười vạn lượng treo thưởng, mười sáu vạn lượng đầu tư còn lớn hơn.

Hai lượng bạc không nhiều không ít, kinh thành dù sao cũng là kinh thành, mặc dù có người vô cùng nghèo khó, nhưng dù sao cũng tốt hơn nông thôn một chút, có rất nhiều gia đình có thể bỏ ra hai lượng bạc.

Cho nên vấn đề mấu chốt là...

Những điều viết trên tờ rơi quảng cáo này rốt cuộc là thật hay giả?

Nhà Từ thị lang.

Công tử Từ gia là người nhìn Dung Chiêu không vừa mắt nhất, hắn công khai hạ thấp Dung Chiêu, công kích Dung thế tử không có tài hoa, chỉ biết làm chút chuyện thương nhân, lấy lòng mọi người, lấy mánh lới tranh thủ sự chú ý.

Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, Từ gia công tử lại nói... tuyệt đối không đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm.

Nhưng bây giờ, hắn nhìn tờ rơi quảng cáo, nuốt nước miếng.

Một trăm lẻ tám món...

Chỉ là nghĩ đến số lượng kia đã khiến người ta kinh hãi.

Bên cạnh, người hầu tri kỷ cũng nuốt nước miếng theo, ánh mắt tràn ngập chờ mong: "Công tử, chúng ta có nên đi xem không? Biết đâu hai lượng thật sự mua được một trăm lẻ tám món ăn?"

Nếu chỉ có hai lượng bạc...

Hắn cũng có thể ăn được.

"Ngươi tin sao? Dung Chiêu cho dù nguyện ý, tứ đại thân vương cũng có thể đập c.h.ế.t hắn ngay tại chỗ, nếu thật sự hai lượng bạc có thể ăn được một trăm lẻ tám món, không đến mười ngày, Phúc Lộc Hiên chắc chắn đóng cửa!"

"Nhưng trên này viết như vậy mà..."

"Mưu kế mà thôi, chỉ sợ hai lượng bạc này là chỉ món ăn rẻ nhất hai lượng bạc!"

"…" Người hầu vẻ mặt thất vọng.

Từ công tử mạnh mẽ đập tờ rơi quảng cáo lên bàn trà, khắc chế dục vọng muốn đi, cắn răng: "Không đi, ta nói rồi, ta kiên quyết không đi ủng hộ việc làm ăn của hắn!" Người hầu đảo tròng mắt, đột nhiên nói: "Nếu thật sự là hai lượng bạc, chỉ sợ Phúc Lộc Hiên sẽ đóng cửa, công tử, chúng ta không phải ủng hộ việc làm ăn của Dung thế tử, là ăn cho hắn phá sản. Nếu hai lượng bạc là giả, chúng ta có thể là người đầu tiên tố cáo, phá hỏng thanh danh của Dung Chiêu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-109.html.]

Từ công tử: "!!!"

Ánh mắt hắn sáng lên, ho khan một tiếng, không được tự nhiên nói: "Vậy được, ngày mốt chúng ta đi."

Người hầu lập tức lộ ra nụ cười, cười một lúc mới phản ứng lại được, chuyển sang vẻ mặt khóc tang nói: "Nhưng công tử, chúng ta không có thư mời."

Từ công tử: "..."

Tên khốn Dung Chiêu này!!...

Trong một con phố nghèo.

Có người cầm tờ rơi quảng cáo của Phúc Lộc Hiên, một ít nam nhân và phụ nhân nhàn rỗi tụ tập bàn luận sôi nổi...

"Thật sự hai lượng bạc?"

"Trên đó viết vậy mà, trời ạ, mấy món này đúng là làm cho người ta thèm thuồng, ta vậy mà chưa từng thấy qua."

"Toàn những món chưa từng nghe tên, nếu những thứ này đều ở trước mắt, vậy còn xa hoa lãng phí hơn ngự thiện của Hoàng thượng, đúng là thần tiên thịnh yến."

"Hai lượng bạc ta không tin."

"Nếu là thật... Ta đây tích góp cũng có thể mang mẫu thân đi nếm thử."

"Nằm mơ đi, sao có thể là thật?"...

Những người này bán tín bán nghi, nhưng cũng thảo luận cao hứng, thời buổi này không có trò chơi giải trí, bất kỳ chuyện mới mẻ nào cũng có thể làm cho người ta thảo luận say sưa.

Lúc này, bên cạnh có một thiếu niên đi ngang qua.

Người vùng này đều nghèo, nhưng thiếu niên này rất đặc biệt, quần áo trên người rách nát, rõ ràng là mặc đồ cũ của người khác, giày không có đế, chân lộ ra một nửa.

Thiếu niên gầy đến thoát tướng, toàn thân bụi bặm, còn giống như bị thương, tập tễnh đi vào trong hẻm nhỏ, vẻ mặt c.h.ế.t lặng. Phúc Lộc Hiên,"thiên thượng nhân gian""thần tiên thịnh yến", nhưng chuyện đó có liên quan gì đến hắn?

Rất nhiều người cảm thấy hai lượng bạc rẻ, đối với hắn mà nói hai lượng bạc đã là giá trên trời.

Hắn cho dù có hai lượng bạc cũng sẽ không bước vào đại môn Phúc Lộc Hiên, hai lượng bạc có thể giúp đệ đệ muội muội của hắn không đến mức bị c.h.ế.t đói...
 
Chương 109


Hai lượng này thậm chí so với động tĩnh của mười vạn lượng treo thưởng, mười sáu vạn lượng đầu tư còn lớn hơn.

Hai lượng bạc không nhiều không ít, kinh thành dù sao cũng là kinh thành, mặc dù có người vô cùng nghèo khó, nhưng dù sao cũng tốt hơn nông thôn một chút, có rất nhiều gia đình có thể bỏ ra hai lượng bạc.

Cho nên vấn đề mấu chốt là...

Những điều viết trên tờ rơi quảng cáo này rốt cuộc là thật hay giả?

Nhà Từ thị lang.

Công tử Từ gia là người nhìn Dung Chiêu không vừa mắt nhất, hắn công khai hạ thấp Dung Chiêu, công kích Dung thế tử không có tài hoa, chỉ biết làm chút chuyện thương nhân, lấy lòng mọi người, lấy mánh lới tranh thủ sự chú ý.

Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, Từ gia công tử lại nói... tuyệt đối không đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm.

Nhưng bây giờ, hắn nhìn tờ rơi quảng cáo, nuốt nước miếng.

Một trăm lẻ tám món...

Chỉ là nghĩ đến số lượng kia đã khiến người ta kinh hãi.

Bên cạnh, người hầu tri kỷ cũng nuốt nước miếng theo, ánh mắt tràn ngập chờ mong: "Công tử, chúng ta có nên đi xem không? Biết đâu hai lượng thật sự mua được một trăm lẻ tám món ăn?"

Nếu chỉ có hai lượng bạc...

Hắn cũng có thể ăn được.

"Ngươi tin sao? Dung Chiêu cho dù nguyện ý, tứ đại thân vương cũng có thể đập c.h.ế.t hắn ngay tại chỗ, nếu thật sự hai lượng bạc có thể ăn được một trăm lẻ tám món, không đến mười ngày, Phúc Lộc Hiên chắc chắn đóng cửa!"

"Nhưng trên này viết như vậy mà..."

"Mưu kế mà thôi, chỉ sợ hai lượng bạc này là chỉ món ăn rẻ nhất hai lượng bạc!"

"…" Người hầu vẻ mặt thất vọng.

Từ công tử mạnh mẽ đập tờ rơi quảng cáo lên bàn trà, khắc chế dục vọng muốn đi, cắn răng: "Không đi, ta nói rồi, ta kiên quyết không đi ủng hộ việc làm ăn của hắn!" Người hầu đảo tròng mắt, đột nhiên nói: "Nếu thật sự là hai lượng bạc, chỉ sợ Phúc Lộc Hiên sẽ đóng cửa, công tử, chúng ta không phải ủng hộ việc làm ăn của Dung thế tử, là ăn cho hắn phá sản. Nếu hai lượng bạc là giả, chúng ta có thể là người đầu tiên tố cáo, phá hỏng thanh danh của Dung Chiêu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-109.html.]

Từ công tử: "!!!"

Ánh mắt hắn sáng lên, ho khan một tiếng, không được tự nhiên nói: "Vậy được, ngày mốt chúng ta đi."

Người hầu lập tức lộ ra nụ cười, cười một lúc mới phản ứng lại được, chuyển sang vẻ mặt khóc tang nói: "Nhưng công tử, chúng ta không có thư mời."

Từ công tử: "..."

Tên khốn Dung Chiêu này!!...

Trong một con phố nghèo.

Có người cầm tờ rơi quảng cáo của Phúc Lộc Hiên, một ít nam nhân và phụ nhân nhàn rỗi tụ tập bàn luận sôi nổi...

"Thật sự hai lượng bạc?"

"Trên đó viết vậy mà, trời ạ, mấy món này đúng là làm cho người ta thèm thuồng, ta vậy mà chưa từng thấy qua."

"Toàn những món chưa từng nghe tên, nếu những thứ này đều ở trước mắt, vậy còn xa hoa lãng phí hơn ngự thiện của Hoàng thượng, đúng là thần tiên thịnh yến."

"Hai lượng bạc ta không tin."

"Nếu là thật... Ta đây tích góp cũng có thể mang mẫu thân đi nếm thử."

"Nằm mơ đi, sao có thể là thật?"...

Những người này bán tín bán nghi, nhưng cũng thảo luận cao hứng, thời buổi này không có trò chơi giải trí, bất kỳ chuyện mới mẻ nào cũng có thể làm cho người ta thảo luận say sưa.

Lúc này, bên cạnh có một thiếu niên đi ngang qua.

Người vùng này đều nghèo, nhưng thiếu niên này rất đặc biệt, quần áo trên người rách nát, rõ ràng là mặc đồ cũ của người khác, giày không có đế, chân lộ ra một nửa.

Thiếu niên gầy đến thoát tướng, toàn thân bụi bặm, còn giống như bị thương, tập tễnh đi vào trong hẻm nhỏ, vẻ mặt c.h.ế.t lặng. Phúc Lộc Hiên,"thiên thượng nhân gian""thần tiên thịnh yến", nhưng chuyện đó có liên quan gì đến hắn?

Rất nhiều người cảm thấy hai lượng bạc rẻ, đối với hắn mà nói hai lượng bạc đã là giá trên trời.

Hắn cho dù có hai lượng bạc cũng sẽ không bước vào đại môn Phúc Lộc Hiên, hai lượng bạc có thể giúp đệ đệ muội muội của hắn không đến mức bị c.h.ế.t đói...
 
Chương 110


Hắn không để ý, lại có người gọi hắn lại: "Mộc tiểu tử, ngươi chờ một chút."

Thiếu niên cứng ngắc đứng lại, nhìn người nọ: "Trần thúc."

Một nhà bọn họ chỉ có ba huynh muội, ngoại trừ hắn còn có đệ đệ và muội muội năm sáu tuổi. Sau khi cha mẹ mất sớm, những năm này may nhờ có láng giềng chiếu cố, thiếu niên đối với bọn họ rất khách khí.

Trần thúc đưa tờ rơi quảng cáo cho thiếu niên: "Ngày mốt đi Phúc Lộc Hiên không? Chúng ta đều muốn đi xem, tuy rằng không có tiền ăn, nhưng trên này viết sẽ có chương trình biểu diễn, còn có hoạt động rút thưởng miễn phí gì đó, chúng ta đi xem cho vui?"

Thiếu niên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tối hôm sau trên bến tàu còn có việc..."

Trần thúc vẻ mặt không đồng ý: "Ngươi tuổi còn nhỏ, ở bến tàu khiêng hàng không kiếm được mấy văn tiền, còn tổn thương thân thể, nghe lời thúc, đừng làm việc này nữa."

Thiếu niên tươi cười chua xót, không lên tiếng.

Trần thúc nhất thời thở dài, trong nhà còn có đệ muội nhỏ tuổi, Mộc tiểu tử này tuổi không lớn nhưng phải gánh vác gánh nặng cuộc sống...

Hắn dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên vỗ ót: "Đúng rồi, Phúc Lộc Hiên đang tuyển người phát tờ rơi quảng cáo, chỉ tuyển người nhỏ tuổi, mỗi ngày cho hai mươi văn, nếu phát tốt sẽ cho ba mươi văn, hôm nay đi còn kịp, ngày mai, ngày sau cũng cần người."

Trần thúc lẩm bẩm: "Mặc dù chỉ có hai ba ngày, nhưng lấy được mấy chục văn tiền cũng tốt rồi, ngươi đi..."

Lời còn chưa nói xong, thiếu niên đã nhấc chân chạy biếng, lưu lại một câu: "Tạ Trần thúc, ta hiện tại liền đi xem một chút!!"

Thiếu niên vắt giò lên chạy, trong lòng lại có chờ mong, bóng lưng của hắn mang theo sinh cơ của tuổi trẻ.

Trần thúc cười lắc đầu...

Cùng lúc đó.

Dung Chiêu nhìn những đứa trẻ mang tờ rơi đi khắp nơi rao hàng, khế mím môi: "Trẻ con như vậy rất nhiều sao?"

Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn, chớp chớp mắt: "Rất nhiều, bọn họ phần lớn đều là cô nhi, có người còn ăn xin mà sống. Thế tử, bọn họ ở kinh thành đã xem như sống không tệ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-110.html.]

Những đứa trẻ này ăn mặc rách rưới, nhiều đứa còn xanh xao vàng vọt, đầu lớn nhưng thân thể nhỏ.

Mười hai, mười ba tuổi nhưng nhìn cũng chỉ có bộ dáng mười tuổi.

Nhưng đứa trẻ này quả thật coi như sống không tệ, bởi vì bọn chúng còn sống, những người thảm hại hơn bọn chúng đều sớm c.h.ế.t ở nơi không ai nhìn thấy.

Đây là kinh thành dưới chân thiên tử, nơi này là cổ đại, ăn xin như vậy thiên hạ vô số.

Dung Chiêu nhìn bọn chúng thật sâu, không nói một lời.

Hiện tại không để ý có phải lao động trẻ em hay không, để cho bọn chúng phát tờ rơi, cho bọn chúng một phần thu nhập, đó là cứu mạng.

Ngày thứ ba.

Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, tờ rơi quảng cáo cũng không cần phát nữa, ba ngày nay, toàn bộ kinh thành đều bởi vì Phúc Lộc Hiên mà sôi trào.

Tất cả mọi người đang bàn tán sôi nổi, hai lượng bạc mua một trăm lẻ tám món rốt cuộc là thật hay giả?

Đã sớm có người lấy ra thư mời chuẩn bị đi tới Phúc Lộc Hiên, mà con đường chỗ Phúc Lộc Hiên đã sớm trong ba tầng ngoài ba tầng chật ních người.

Náo nhiệt như vậy, ngay cả là trong kinh thành cũng cực kỳ hiếm thấy.

Mà Dung Chiêu lúc này lại đang phát "tiền lương" cho những đứa trẻ hỗ trợ phát tờ rơi, bọn chúng xếp hàng, một người lĩnh chín mươi văn, cũng có người chỉ làm một ngày liền lĩnh ba mươi văn.

Những đứa trẻ này cực kỳ thành thục, nỗ lực hơn rất nhiều người lớn, cho nên mỗi ngày đều là ba mươi văn.

Nhận được tiền, có vài đứa nhỏ đứng tại chỗ nở nụ cười, trên khuôn mặt non nớt hớn hở, cẩn thận từng li từng tí đem tiền giấu ở trong quần áo rách nát.

Có người lén liếc mắt nhìn Dung Chiêu, rồi lại lập tức né tránh.

Có người hạ giọng nói: "Cảm ơn Dung thế tử."

Dung Chiêu gửi xong cho người cuối cùng, cười sờ sờ đầu tiểu nha đầu bên cạnh, tiểu nha đầu đại khái chỉ năm, sáu tuổi, tóc khô vàng rối bù.
 
Chương 110


Hắn không để ý, lại có người gọi hắn lại: "Mộc tiểu tử, ngươi chờ một chút."

Thiếu niên cứng ngắc đứng lại, nhìn người nọ: "Trần thúc."

Một nhà bọn họ chỉ có ba huynh muội, ngoại trừ hắn còn có đệ đệ và muội muội năm sáu tuổi. Sau khi cha mẹ mất sớm, những năm này may nhờ có láng giềng chiếu cố, thiếu niên đối với bọn họ rất khách khí.

Trần thúc đưa tờ rơi quảng cáo cho thiếu niên: "Ngày mốt đi Phúc Lộc Hiên không? Chúng ta đều muốn đi xem, tuy rằng không có tiền ăn, nhưng trên này viết sẽ có chương trình biểu diễn, còn có hoạt động rút thưởng miễn phí gì đó, chúng ta đi xem cho vui?"

Thiếu niên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tối hôm sau trên bến tàu còn có việc..."

Trần thúc vẻ mặt không đồng ý: "Ngươi tuổi còn nhỏ, ở bến tàu khiêng hàng không kiếm được mấy văn tiền, còn tổn thương thân thể, nghe lời thúc, đừng làm việc này nữa."

Thiếu niên tươi cười chua xót, không lên tiếng.

Trần thúc nhất thời thở dài, trong nhà còn có đệ muội nhỏ tuổi, Mộc tiểu tử này tuổi không lớn nhưng phải gánh vác gánh nặng cuộc sống...

Hắn dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên vỗ ót: "Đúng rồi, Phúc Lộc Hiên đang tuyển người phát tờ rơi quảng cáo, chỉ tuyển người nhỏ tuổi, mỗi ngày cho hai mươi văn, nếu phát tốt sẽ cho ba mươi văn, hôm nay đi còn kịp, ngày mai, ngày sau cũng cần người."

Trần thúc lẩm bẩm: "Mặc dù chỉ có hai ba ngày, nhưng lấy được mấy chục văn tiền cũng tốt rồi, ngươi đi..."

Lời còn chưa nói xong, thiếu niên đã nhấc chân chạy biếng, lưu lại một câu: "Tạ Trần thúc, ta hiện tại liền đi xem một chút!!"

Thiếu niên vắt giò lên chạy, trong lòng lại có chờ mong, bóng lưng của hắn mang theo sinh cơ của tuổi trẻ.

Trần thúc cười lắc đầu...

Cùng lúc đó.

Dung Chiêu nhìn những đứa trẻ mang tờ rơi đi khắp nơi rao hàng, khế mím môi: "Trẻ con như vậy rất nhiều sao?"

Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn, chớp chớp mắt: "Rất nhiều, bọn họ phần lớn đều là cô nhi, có người còn ăn xin mà sống. Thế tử, bọn họ ở kinh thành đã xem như sống không tệ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-110.html.]

Những đứa trẻ này ăn mặc rách rưới, nhiều đứa còn xanh xao vàng vọt, đầu lớn nhưng thân thể nhỏ.

Mười hai, mười ba tuổi nhưng nhìn cũng chỉ có bộ dáng mười tuổi.

Nhưng đứa trẻ này quả thật coi như sống không tệ, bởi vì bọn chúng còn sống, những người thảm hại hơn bọn chúng đều sớm c.h.ế.t ở nơi không ai nhìn thấy.

Đây là kinh thành dưới chân thiên tử, nơi này là cổ đại, ăn xin như vậy thiên hạ vô số.

Dung Chiêu nhìn bọn chúng thật sâu, không nói một lời.

Hiện tại không để ý có phải lao động trẻ em hay không, để cho bọn chúng phát tờ rơi, cho bọn chúng một phần thu nhập, đó là cứu mạng.

Ngày thứ ba.

Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, tờ rơi quảng cáo cũng không cần phát nữa, ba ngày nay, toàn bộ kinh thành đều bởi vì Phúc Lộc Hiên mà sôi trào.

Tất cả mọi người đang bàn tán sôi nổi, hai lượng bạc mua một trăm lẻ tám món rốt cuộc là thật hay giả?

Đã sớm có người lấy ra thư mời chuẩn bị đi tới Phúc Lộc Hiên, mà con đường chỗ Phúc Lộc Hiên đã sớm trong ba tầng ngoài ba tầng chật ních người.

Náo nhiệt như vậy, ngay cả là trong kinh thành cũng cực kỳ hiếm thấy.

Mà Dung Chiêu lúc này lại đang phát "tiền lương" cho những đứa trẻ hỗ trợ phát tờ rơi, bọn chúng xếp hàng, một người lĩnh chín mươi văn, cũng có người chỉ làm một ngày liền lĩnh ba mươi văn.

Những đứa trẻ này cực kỳ thành thục, nỗ lực hơn rất nhiều người lớn, cho nên mỗi ngày đều là ba mươi văn.

Nhận được tiền, có vài đứa nhỏ đứng tại chỗ nở nụ cười, trên khuôn mặt non nớt hớn hở, cẩn thận từng li từng tí đem tiền giấu ở trong quần áo rách nát.

Có người lén liếc mắt nhìn Dung Chiêu, rồi lại lập tức né tránh.

Có người hạ giọng nói: "Cảm ơn Dung thế tử."

Dung Chiêu gửi xong cho người cuối cùng, cười sờ sờ đầu tiểu nha đầu bên cạnh, tiểu nha đầu đại khái chỉ năm, sáu tuổi, tóc khô vàng rối bù.
 
Chương 110


Hắn không để ý, lại có người gọi hắn lại: "Mộc tiểu tử, ngươi chờ một chút."

Thiếu niên cứng ngắc đứng lại, nhìn người nọ: "Trần thúc."

Một nhà bọn họ chỉ có ba huynh muội, ngoại trừ hắn còn có đệ đệ và muội muội năm sáu tuổi. Sau khi cha mẹ mất sớm, những năm này may nhờ có láng giềng chiếu cố, thiếu niên đối với bọn họ rất khách khí.

Trần thúc đưa tờ rơi quảng cáo cho thiếu niên: "Ngày mốt đi Phúc Lộc Hiên không? Chúng ta đều muốn đi xem, tuy rằng không có tiền ăn, nhưng trên này viết sẽ có chương trình biểu diễn, còn có hoạt động rút thưởng miễn phí gì đó, chúng ta đi xem cho vui?"

Thiếu niên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tối hôm sau trên bến tàu còn có việc..."

Trần thúc vẻ mặt không đồng ý: "Ngươi tuổi còn nhỏ, ở bến tàu khiêng hàng không kiếm được mấy văn tiền, còn tổn thương thân thể, nghe lời thúc, đừng làm việc này nữa."

Thiếu niên tươi cười chua xót, không lên tiếng.

Trần thúc nhất thời thở dài, trong nhà còn có đệ muội nhỏ tuổi, Mộc tiểu tử này tuổi không lớn nhưng phải gánh vác gánh nặng cuộc sống...

Hắn dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên vỗ ót: "Đúng rồi, Phúc Lộc Hiên đang tuyển người phát tờ rơi quảng cáo, chỉ tuyển người nhỏ tuổi, mỗi ngày cho hai mươi văn, nếu phát tốt sẽ cho ba mươi văn, hôm nay đi còn kịp, ngày mai, ngày sau cũng cần người."

Trần thúc lẩm bẩm: "Mặc dù chỉ có hai ba ngày, nhưng lấy được mấy chục văn tiền cũng tốt rồi, ngươi đi..."

Lời còn chưa nói xong, thiếu niên đã nhấc chân chạy biếng, lưu lại một câu: "Tạ Trần thúc, ta hiện tại liền đi xem một chút!!"

Thiếu niên vắt giò lên chạy, trong lòng lại có chờ mong, bóng lưng của hắn mang theo sinh cơ của tuổi trẻ.

Trần thúc cười lắc đầu...

Cùng lúc đó.

Dung Chiêu nhìn những đứa trẻ mang tờ rơi đi khắp nơi rao hàng, khế mím môi: "Trẻ con như vậy rất nhiều sao?"

Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn, chớp chớp mắt: "Rất nhiều, bọn họ phần lớn đều là cô nhi, có người còn ăn xin mà sống. Thế tử, bọn họ ở kinh thành đã xem như sống không tệ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-110.html.]

Những đứa trẻ này ăn mặc rách rưới, nhiều đứa còn xanh xao vàng vọt, đầu lớn nhưng thân thể nhỏ.

Mười hai, mười ba tuổi nhưng nhìn cũng chỉ có bộ dáng mười tuổi.

Nhưng đứa trẻ này quả thật coi như sống không tệ, bởi vì bọn chúng còn sống, những người thảm hại hơn bọn chúng đều sớm c.h.ế.t ở nơi không ai nhìn thấy.

Đây là kinh thành dưới chân thiên tử, nơi này là cổ đại, ăn xin như vậy thiên hạ vô số.

Dung Chiêu nhìn bọn chúng thật sâu, không nói một lời.

Hiện tại không để ý có phải lao động trẻ em hay không, để cho bọn chúng phát tờ rơi, cho bọn chúng một phần thu nhập, đó là cứu mạng.

Ngày thứ ba.

Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, tờ rơi quảng cáo cũng không cần phát nữa, ba ngày nay, toàn bộ kinh thành đều bởi vì Phúc Lộc Hiên mà sôi trào.

Tất cả mọi người đang bàn tán sôi nổi, hai lượng bạc mua một trăm lẻ tám món rốt cuộc là thật hay giả?

Đã sớm có người lấy ra thư mời chuẩn bị đi tới Phúc Lộc Hiên, mà con đường chỗ Phúc Lộc Hiên đã sớm trong ba tầng ngoài ba tầng chật ních người.

Náo nhiệt như vậy, ngay cả là trong kinh thành cũng cực kỳ hiếm thấy.

Mà Dung Chiêu lúc này lại đang phát "tiền lương" cho những đứa trẻ hỗ trợ phát tờ rơi, bọn chúng xếp hàng, một người lĩnh chín mươi văn, cũng có người chỉ làm một ngày liền lĩnh ba mươi văn.

Những đứa trẻ này cực kỳ thành thục, nỗ lực hơn rất nhiều người lớn, cho nên mỗi ngày đều là ba mươi văn.

Nhận được tiền, có vài đứa nhỏ đứng tại chỗ nở nụ cười, trên khuôn mặt non nớt hớn hở, cẩn thận từng li từng tí đem tiền giấu ở trong quần áo rách nát.

Có người lén liếc mắt nhìn Dung Chiêu, rồi lại lập tức né tránh.

Có người hạ giọng nói: "Cảm ơn Dung thế tử."

Dung Chiêu gửi xong cho người cuối cùng, cười sờ sờ đầu tiểu nha đầu bên cạnh, tiểu nha đầu đại khái chỉ năm, sáu tuổi, tóc khô vàng rối bù.
 
Chương 111


Bị cô sờ đầu, tiểu nha đầu nhất thời thẹn thùng cúi đầu.

Mộc tiểu tử theo bản năng đi về phía trước một bước, rồi lại dừng chân.

Nếu là nam tử khác tới gần muội muội hắn, hắn nhất định sẽ đề phòng, nhưng đây lại là Dung Chiêu...

Hắn phát "tờ rơi tuyên truyền" cho Phúc Lộc Hiên đã được ba ngày, hôm qua đệ đệ và muội muội hắn liều c.h.ế.t cầu xin đi theo, muốn kiếm thêm hai phần tiền.

Hài tử tuổi này căn bản làm không được bao nhiêu việc, Mộc tiểu tử sợ đắc tội quản sự, không chịu dẫn theo bọn nhỏ.

Không nghĩ tới hai đứa nhỏ vẫn len lén đi theo hắn, hết cách, Mộc tiểu tử đỏ mặt mang theo bọn chúng, vốn tưởng rằng quản sự sẽ tức giận, trăm triệu lần không nghĩ tới đối phương chỉ nhíu mày liền đem tờ rơi đưa cho đệ muội.

Hôm nay Dung thế tử cũng cho một người ba mươi văn!

Mộc tiểu tử liền biết Dung thế tử là người tốt.

Dung Chiêu nhìn bọn trẻ tuổi còn nhỏ mà cơ thể lòi cả xương, thu tay về, nhẹ giọng nói: "Số tiền này cầm đi mua chút đồ ăn, mấy đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, không chăm chút cơ thể sau này sẽ hối hận, không nên để dành, qua một thời gian nữa còn có thể kiếm tiền..."

Nhất thời tất cả trẻ con xung quanh đều sáng mắt lên.

Tiểu nha đầu cũng ngẩng đầu, nắm đồng xu chờ mong nói: "Thế tử còn muốn phát tờ rơi sao?"

Dung Chiêu cười lắc đầu: "Không, không phải truyền đơn, là một thứ khác, chờ ta kéo một chút đầu tư... Chuẩn bị chút thời gian."

"Được!"

Đám trẻ lập tức gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

Bọn chúng tuổi còn nhỏ rất khó tìm được việc làm, cho dù miễn cưỡng có thể làm, một ngày cũng chỉ có mấy văn tiền, miễn cưỡng sống qua ngày.

Lúc này lời của Dung Chiêu đối với bọn chúng mà nói không khác gì chuyện tốt.

Dung Chiêu nói xong, đi về phía xe ngựa.

Giọng Vô Danh khàn khàn: "Con nít lớn như vậy là khó nuôi nhất, phải không tìm được việc vừa dễ làm lại cần người."

Đó cũng là nguyên nhân mà trẻ con thời cổ đại khó sinh tồn, việc thoải mái rất ít, việc quá khó bọn chúng lại làm không được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-111.html.]

Dung Chiêu nhìn về hướng đó, nhếch khóe miệng, ánh mắt lại không có nhiều ý cười: "Không có công việc thích hợp thì sáng tạo ra việc mới."

Triều Đại Nhạn không có công việc thích hợp cho bọn chúng?

Không quan trọng, cô có thể vì hàng ngàn đứa trẻ này tạo ra một công việc mới.

Công việc.

Từ này rất xa lạ, Vô Danh nhìn Dung Chiêu một cái.

Dung Chiêu không nhìn hắn, tầm mắt của cô ở trên người đám trẻ đang hưng phấn kia, trong mắt của cô không hề có cảm xúc, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, cô vốn rất gầy yếu, nhưng lại tựa hồ có sức mạnh rất lớn.

Vô Danh không biết Dung Chiêu có thể làm được hay không.

Nhưng hắn biết Dung Chiêu và hắn, cùng với những người hắn đã gặp đều không giống nhau.

Đây đại khái cũng là nguyên nhân hắn vẫn kéo dài chưa từng rời di.

Vô Danh run dây cương, xe ngựa chạy về phía con đường có Phúc Lộc Hiên, bên kia đã tấp nập người, mà chủ nhân Phúc Lộc Hiên được bàn tán sôi nổi lại chưa tới, giống như không hề sốt ruột.

Phúc Lộc Hiên được vạn chúng chú ý, tối nay chính thức khai trương...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không kiên nhẫn: "Nhanh lên, bên kia sắp bắt đầu rồi."

Vương phi chậm rãi đi ra, thanh âm không nhanh không chậm: "Đến rồi đây, thiếp thay quần áo một chút."

Dung Vĩ: "Phiền phức."

Nói xong ông dẫn đầu lên xe ngựa.

Lâm thị đã quen với tính tình người này, cũng không để ý, bà được nha hoàn đỡ lên xe ngựa, ánh mắt mang theo chờ mong: "Tối nay Phúc Lộc Hiên khai trương, Chiêu Nhi nhất định có thể dương danh thiên hạ."

Dung Vĩ trào phúng: "Dương danh thiên hạ? Đừng có làm cho người ta cười rụng răng nữa, hai lượng bạc... còn hy vọng có thể kiếm tiền?"

Lâm thị lập tức không phục: “Chiêu Nhi tự có suy tính, Vương gia đừng lo lắng."
 
Chương 111


Bị cô sờ đầu, tiểu nha đầu nhất thời thẹn thùng cúi đầu.

Mộc tiểu tử theo bản năng đi về phía trước một bước, rồi lại dừng chân.

Nếu là nam tử khác tới gần muội muội hắn, hắn nhất định sẽ đề phòng, nhưng đây lại là Dung Chiêu...

Hắn phát "tờ rơi tuyên truyền" cho Phúc Lộc Hiên đã được ba ngày, hôm qua đệ đệ và muội muội hắn liều c.h.ế.t cầu xin đi theo, muốn kiếm thêm hai phần tiền.

Hài tử tuổi này căn bản làm không được bao nhiêu việc, Mộc tiểu tử sợ đắc tội quản sự, không chịu dẫn theo bọn nhỏ.

Không nghĩ tới hai đứa nhỏ vẫn len lén đi theo hắn, hết cách, Mộc tiểu tử đỏ mặt mang theo bọn chúng, vốn tưởng rằng quản sự sẽ tức giận, trăm triệu lần không nghĩ tới đối phương chỉ nhíu mày liền đem tờ rơi đưa cho đệ muội.

Hôm nay Dung thế tử cũng cho một người ba mươi văn!

Mộc tiểu tử liền biết Dung thế tử là người tốt.

Dung Chiêu nhìn bọn trẻ tuổi còn nhỏ mà cơ thể lòi cả xương, thu tay về, nhẹ giọng nói: "Số tiền này cầm đi mua chút đồ ăn, mấy đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, không chăm chút cơ thể sau này sẽ hối hận, không nên để dành, qua một thời gian nữa còn có thể kiếm tiền..."

Nhất thời tất cả trẻ con xung quanh đều sáng mắt lên.

Tiểu nha đầu cũng ngẩng đầu, nắm đồng xu chờ mong nói: "Thế tử còn muốn phát tờ rơi sao?"

Dung Chiêu cười lắc đầu: "Không, không phải truyền đơn, là một thứ khác, chờ ta kéo một chút đầu tư... Chuẩn bị chút thời gian."

"Được!"

Đám trẻ lập tức gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

Bọn chúng tuổi còn nhỏ rất khó tìm được việc làm, cho dù miễn cưỡng có thể làm, một ngày cũng chỉ có mấy văn tiền, miễn cưỡng sống qua ngày.

Lúc này lời của Dung Chiêu đối với bọn chúng mà nói không khác gì chuyện tốt.

Dung Chiêu nói xong, đi về phía xe ngựa.

Giọng Vô Danh khàn khàn: "Con nít lớn như vậy là khó nuôi nhất, phải không tìm được việc vừa dễ làm lại cần người."

Đó cũng là nguyên nhân mà trẻ con thời cổ đại khó sinh tồn, việc thoải mái rất ít, việc quá khó bọn chúng lại làm không được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-111.html.]

Dung Chiêu nhìn về hướng đó, nhếch khóe miệng, ánh mắt lại không có nhiều ý cười: "Không có công việc thích hợp thì sáng tạo ra việc mới."

Triều Đại Nhạn không có công việc thích hợp cho bọn chúng?

Không quan trọng, cô có thể vì hàng ngàn đứa trẻ này tạo ra một công việc mới.

Công việc.

Từ này rất xa lạ, Vô Danh nhìn Dung Chiêu một cái.

Dung Chiêu không nhìn hắn, tầm mắt của cô ở trên người đám trẻ đang hưng phấn kia, trong mắt của cô không hề có cảm xúc, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, cô vốn rất gầy yếu, nhưng lại tựa hồ có sức mạnh rất lớn.

Vô Danh không biết Dung Chiêu có thể làm được hay không.

Nhưng hắn biết Dung Chiêu và hắn, cùng với những người hắn đã gặp đều không giống nhau.

Đây đại khái cũng là nguyên nhân hắn vẫn kéo dài chưa từng rời di.

Vô Danh run dây cương, xe ngựa chạy về phía con đường có Phúc Lộc Hiên, bên kia đã tấp nập người, mà chủ nhân Phúc Lộc Hiên được bàn tán sôi nổi lại chưa tới, giống như không hề sốt ruột.

Phúc Lộc Hiên được vạn chúng chú ý, tối nay chính thức khai trương...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không kiên nhẫn: "Nhanh lên, bên kia sắp bắt đầu rồi."

Vương phi chậm rãi đi ra, thanh âm không nhanh không chậm: "Đến rồi đây, thiếp thay quần áo một chút."

Dung Vĩ: "Phiền phức."

Nói xong ông dẫn đầu lên xe ngựa.

Lâm thị đã quen với tính tình người này, cũng không để ý, bà được nha hoàn đỡ lên xe ngựa, ánh mắt mang theo chờ mong: "Tối nay Phúc Lộc Hiên khai trương, Chiêu Nhi nhất định có thể dương danh thiên hạ."

Dung Vĩ trào phúng: "Dương danh thiên hạ? Đừng có làm cho người ta cười rụng răng nữa, hai lượng bạc... còn hy vọng có thể kiếm tiền?"

Lâm thị lập tức không phục: “Chiêu Nhi tự có suy tính, Vương gia đừng lo lắng."
 
Chương 111


Bị cô sờ đầu, tiểu nha đầu nhất thời thẹn thùng cúi đầu.

Mộc tiểu tử theo bản năng đi về phía trước một bước, rồi lại dừng chân.

Nếu là nam tử khác tới gần muội muội hắn, hắn nhất định sẽ đề phòng, nhưng đây lại là Dung Chiêu...

Hắn phát "tờ rơi tuyên truyền" cho Phúc Lộc Hiên đã được ba ngày, hôm qua đệ đệ và muội muội hắn liều c.h.ế.t cầu xin đi theo, muốn kiếm thêm hai phần tiền.

Hài tử tuổi này căn bản làm không được bao nhiêu việc, Mộc tiểu tử sợ đắc tội quản sự, không chịu dẫn theo bọn nhỏ.

Không nghĩ tới hai đứa nhỏ vẫn len lén đi theo hắn, hết cách, Mộc tiểu tử đỏ mặt mang theo bọn chúng, vốn tưởng rằng quản sự sẽ tức giận, trăm triệu lần không nghĩ tới đối phương chỉ nhíu mày liền đem tờ rơi đưa cho đệ muội.

Hôm nay Dung thế tử cũng cho một người ba mươi văn!

Mộc tiểu tử liền biết Dung thế tử là người tốt.

Dung Chiêu nhìn bọn trẻ tuổi còn nhỏ mà cơ thể lòi cả xương, thu tay về, nhẹ giọng nói: "Số tiền này cầm đi mua chút đồ ăn, mấy đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, không chăm chút cơ thể sau này sẽ hối hận, không nên để dành, qua một thời gian nữa còn có thể kiếm tiền..."

Nhất thời tất cả trẻ con xung quanh đều sáng mắt lên.

Tiểu nha đầu cũng ngẩng đầu, nắm đồng xu chờ mong nói: "Thế tử còn muốn phát tờ rơi sao?"

Dung Chiêu cười lắc đầu: "Không, không phải truyền đơn, là một thứ khác, chờ ta kéo một chút đầu tư... Chuẩn bị chút thời gian."

"Được!"

Đám trẻ lập tức gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

Bọn chúng tuổi còn nhỏ rất khó tìm được việc làm, cho dù miễn cưỡng có thể làm, một ngày cũng chỉ có mấy văn tiền, miễn cưỡng sống qua ngày.

Lúc này lời của Dung Chiêu đối với bọn chúng mà nói không khác gì chuyện tốt.

Dung Chiêu nói xong, đi về phía xe ngựa.

Giọng Vô Danh khàn khàn: "Con nít lớn như vậy là khó nuôi nhất, phải không tìm được việc vừa dễ làm lại cần người."

Đó cũng là nguyên nhân mà trẻ con thời cổ đại khó sinh tồn, việc thoải mái rất ít, việc quá khó bọn chúng lại làm không được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-111.html.]

Dung Chiêu nhìn về hướng đó, nhếch khóe miệng, ánh mắt lại không có nhiều ý cười: "Không có công việc thích hợp thì sáng tạo ra việc mới."

Triều Đại Nhạn không có công việc thích hợp cho bọn chúng?

Không quan trọng, cô có thể vì hàng ngàn đứa trẻ này tạo ra một công việc mới.

Công việc.

Từ này rất xa lạ, Vô Danh nhìn Dung Chiêu một cái.

Dung Chiêu không nhìn hắn, tầm mắt của cô ở trên người đám trẻ đang hưng phấn kia, trong mắt của cô không hề có cảm xúc, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, cô vốn rất gầy yếu, nhưng lại tựa hồ có sức mạnh rất lớn.

Vô Danh không biết Dung Chiêu có thể làm được hay không.

Nhưng hắn biết Dung Chiêu và hắn, cùng với những người hắn đã gặp đều không giống nhau.

Đây đại khái cũng là nguyên nhân hắn vẫn kéo dài chưa từng rời di.

Vô Danh run dây cương, xe ngựa chạy về phía con đường có Phúc Lộc Hiên, bên kia đã tấp nập người, mà chủ nhân Phúc Lộc Hiên được bàn tán sôi nổi lại chưa tới, giống như không hề sốt ruột.

Phúc Lộc Hiên được vạn chúng chú ý, tối nay chính thức khai trương...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không kiên nhẫn: "Nhanh lên, bên kia sắp bắt đầu rồi."

Vương phi chậm rãi đi ra, thanh âm không nhanh không chậm: "Đến rồi đây, thiếp thay quần áo một chút."

Dung Vĩ: "Phiền phức."

Nói xong ông dẫn đầu lên xe ngựa.

Lâm thị đã quen với tính tình người này, cũng không để ý, bà được nha hoàn đỡ lên xe ngựa, ánh mắt mang theo chờ mong: "Tối nay Phúc Lộc Hiên khai trương, Chiêu Nhi nhất định có thể dương danh thiên hạ."

Dung Vĩ trào phúng: "Dương danh thiên hạ? Đừng có làm cho người ta cười rụng răng nữa, hai lượng bạc... còn hy vọng có thể kiếm tiền?"

Lâm thị lập tức không phục: “Chiêu Nhi tự có suy tính, Vương gia đừng lo lắng."
 
Chương 112


Dung Vĩ: "Ta không lo lắng cho nó, dù sao nó cũng không nghe lời ta!"

Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã rời đi.

Lúc này trắc phi mới vội vàng chạy tới.

Nha hoàn muốn khóc: "Làm sao bây giờ? Vương gia đã đi rồi! Trắc phi, chúng ta đi thế nào đây?"

Bạch thị không chút hoảng hốt, lấy ra một phong thư thản nhiên nói: "Thế tử không phải cho ta thư mời riêng sao? Bảo người chuẩn bị xe, một mình ta cũng có thể đi."

Nha hoàn vội vàng đáp ứng.

Bạch thị rũ mắt nhìn về phía thư mời trên tay, cắn răng.

Bà sẽ đi, bà chắc chắn sẽ đi.

Chép tờ rơi cho Dung Chiêu nhiều ngày như vậy, người cũng gầy một vòng, sao có thể không đi tham gia tiệc khai trương Phúc Lộc Hiên được?

Bà xứng đáng với tấm thiệp mời này!

Bạch thị cũng là sau đó mới phát hiện, chép "tờ rơi quảng cáo" là một công việc khổ sai, mệt đến hai mắt bà xanh đen, người gầy một vòng lớn.

Về sau loại chuyện này nhất quyết không thể đáp ứng Dung Chiêu nữa!

Không thể bị thế tử lừa tiếp.

Bạch thị âm thầm cắn răng...

Đại lộ Nam Môn, xung quanh Phúc Lộc Hiên có đông người vây quanh, tiếng nghị luận ầm ĩ chưa từng gián đoạn...

"Vải thô này sao còn chưa mở ra? Bên trong rốt cuộc như thế nào?"

"Ta chỉ tò mò hai lượng bạc thật sự có thể ăn được một trăm món ăn sao?"

"Làm sao có thể? Nằm mơ cũng không có khả năng."

"Ta thật sự rất muốn xem thử thần tiên thịnh yến."

"Đừng hy vọng, chúng ta chờ xem rốt cuộc có náo nhiệt gì không, chương trình biểu diễn trên tờ rơi là cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-112.html.]

"Rút thưởng là cái gì?"...

Dân chúng thò đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt tò mò chen lên trước, nhưng bọn họ đều bị một đám tráng hán mặc quần áo màu đen ngăn cản. Tráng hán là người duy trì trật tự hôm nay ở Phúc Lộc Hiên, có bọn họ trấn giữ, không ai có thể chen chúc đến gần vải bố.

Mà cách đó không xa, trên xe ngựa, tứ đại thân vương đen mặt.

Vinh thân vương: "Dung Chiêu có giải thích gì không?"

Lộc thân vương lắc đầu: "Không có, hắn cho chúng ta câu trả lời đều giống nhau, nói hết thảy sẽ công bố vào đêm nay, tuyệt đối sẽ không làm cho chúng ta thất vọng."

Tứ đại thân vương lâm vào trầm mặc.

Bọn họ cũng không có biện pháp nào khác, Dung Chiêu đã ném tiền ra ngoài, tin tức tờ rơi quảng cáo và "hai lượng bạc một trăm món ăn" mọi người đều biết, bọn họ muốn ngăn cũng ngăn không được.

Giờ này khắc này, bọn họ nhịn không được sinh ra cảm xúc hối hận từ đáy lòng.

Tại sao phải hợp tác với Dung Chiêu?

Mua thực đơn của cô, hoặc bắt chước đồ ăn Phúc Lộc Trang, tự mình mở tửu lâu, cho dù thế nào cũng tốt hơn cục diện hiện tại...

Vinh thân vương lắc đầu, khắc chế bản thân tiếp tục liên tưởng.

Bốn vạn lượng đều đập ra ngoài, nếu thật sự có gì ngoài ý muốn, hắn nhất định phải ăn tươi nuốt sống Dung Chiêu!

Du thân vương cũng đen mặt, hắn vén rèm xe lên nhìn, nghiến răng nghiến lợi: "Dung Chiêu sao còn chưa tới?!"

Bên ngoài biển người tấp nập, hắn nhìn thấy liền đau đầu.

Nếu những người này là tới cổ vũ, hắn nhất định sẽ lập tức cười ra tiếng, nhưng đại đa số dân chúng ở đây đều bởi vì tò mò "hai lượng bạc" mà đến.

Phạm vi làm ăn của Phúc Lộc Hiên cũng giống như Đức Thuận Hiên, là kinh doanh cho người có tiền ở kinh thành, những bách tính tóc húi cua này căn bản không nên ở trong phạm vi khách nhân của bọn họ!

Mấy người ngẫm lại cảm thấy càng đau đầu.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, cũng không biết Dung Chiêu sẽ giải quyết như thế nào...

Ngay lúc này.

Một chiếc xe ngựa từ một hướng khác chạy tới, người đánh xe không thấy rõ bộ dáng, cũng không khiến người ta chú ý chút nào, nhưng chiếc xe ngựa kia rất nhiều người đều rất quen thuộc... Quả nhiên xe ngựa tiến quân thần tốc, những tráng hán ngăn cản dân chúng không tới gần vải bố, lúc này nhao nhao đẩy đám người ra, chừa một con đường cho xe ngựa chậm rãi đi vào.
 
Chương 112


Dung Vĩ: "Ta không lo lắng cho nó, dù sao nó cũng không nghe lời ta!"

Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã rời đi.

Lúc này trắc phi mới vội vàng chạy tới.

Nha hoàn muốn khóc: "Làm sao bây giờ? Vương gia đã đi rồi! Trắc phi, chúng ta đi thế nào đây?"

Bạch thị không chút hoảng hốt, lấy ra một phong thư thản nhiên nói: "Thế tử không phải cho ta thư mời riêng sao? Bảo người chuẩn bị xe, một mình ta cũng có thể đi."

Nha hoàn vội vàng đáp ứng.

Bạch thị rũ mắt nhìn về phía thư mời trên tay, cắn răng.

Bà sẽ đi, bà chắc chắn sẽ đi.

Chép tờ rơi cho Dung Chiêu nhiều ngày như vậy, người cũng gầy một vòng, sao có thể không đi tham gia tiệc khai trương Phúc Lộc Hiên được?

Bà xứng đáng với tấm thiệp mời này!

Bạch thị cũng là sau đó mới phát hiện, chép "tờ rơi quảng cáo" là một công việc khổ sai, mệt đến hai mắt bà xanh đen, người gầy một vòng lớn.

Về sau loại chuyện này nhất quyết không thể đáp ứng Dung Chiêu nữa!

Không thể bị thế tử lừa tiếp.

Bạch thị âm thầm cắn răng...

Đại lộ Nam Môn, xung quanh Phúc Lộc Hiên có đông người vây quanh, tiếng nghị luận ầm ĩ chưa từng gián đoạn...

"Vải thô này sao còn chưa mở ra? Bên trong rốt cuộc như thế nào?"

"Ta chỉ tò mò hai lượng bạc thật sự có thể ăn được một trăm món ăn sao?"

"Làm sao có thể? Nằm mơ cũng không có khả năng."

"Ta thật sự rất muốn xem thử thần tiên thịnh yến."

"Đừng hy vọng, chúng ta chờ xem rốt cuộc có náo nhiệt gì không, chương trình biểu diễn trên tờ rơi là cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-112.html.]

"Rút thưởng là cái gì?"...

Dân chúng thò đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt tò mò chen lên trước, nhưng bọn họ đều bị một đám tráng hán mặc quần áo màu đen ngăn cản. Tráng hán là người duy trì trật tự hôm nay ở Phúc Lộc Hiên, có bọn họ trấn giữ, không ai có thể chen chúc đến gần vải bố.

Mà cách đó không xa, trên xe ngựa, tứ đại thân vương đen mặt.

Vinh thân vương: "Dung Chiêu có giải thích gì không?"

Lộc thân vương lắc đầu: "Không có, hắn cho chúng ta câu trả lời đều giống nhau, nói hết thảy sẽ công bố vào đêm nay, tuyệt đối sẽ không làm cho chúng ta thất vọng."

Tứ đại thân vương lâm vào trầm mặc.

Bọn họ cũng không có biện pháp nào khác, Dung Chiêu đã ném tiền ra ngoài, tin tức tờ rơi quảng cáo và "hai lượng bạc một trăm món ăn" mọi người đều biết, bọn họ muốn ngăn cũng ngăn không được.

Giờ này khắc này, bọn họ nhịn không được sinh ra cảm xúc hối hận từ đáy lòng.

Tại sao phải hợp tác với Dung Chiêu?

Mua thực đơn của cô, hoặc bắt chước đồ ăn Phúc Lộc Trang, tự mình mở tửu lâu, cho dù thế nào cũng tốt hơn cục diện hiện tại...

Vinh thân vương lắc đầu, khắc chế bản thân tiếp tục liên tưởng.

Bốn vạn lượng đều đập ra ngoài, nếu thật sự có gì ngoài ý muốn, hắn nhất định phải ăn tươi nuốt sống Dung Chiêu!

Du thân vương cũng đen mặt, hắn vén rèm xe lên nhìn, nghiến răng nghiến lợi: "Dung Chiêu sao còn chưa tới?!"

Bên ngoài biển người tấp nập, hắn nhìn thấy liền đau đầu.

Nếu những người này là tới cổ vũ, hắn nhất định sẽ lập tức cười ra tiếng, nhưng đại đa số dân chúng ở đây đều bởi vì tò mò "hai lượng bạc" mà đến.

Phạm vi làm ăn của Phúc Lộc Hiên cũng giống như Đức Thuận Hiên, là kinh doanh cho người có tiền ở kinh thành, những bách tính tóc húi cua này căn bản không nên ở trong phạm vi khách nhân của bọn họ!

Mấy người ngẫm lại cảm thấy càng đau đầu.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, cũng không biết Dung Chiêu sẽ giải quyết như thế nào...

Ngay lúc này.

Một chiếc xe ngựa từ một hướng khác chạy tới, người đánh xe không thấy rõ bộ dáng, cũng không khiến người ta chú ý chút nào, nhưng chiếc xe ngựa kia rất nhiều người đều rất quen thuộc... Quả nhiên xe ngựa tiến quân thần tốc, những tráng hán ngăn cản dân chúng không tới gần vải bố, lúc này nhao nhao đẩy đám người ra, chừa một con đường cho xe ngựa chậm rãi đi vào.
 
Chương 112


Dung Vĩ: "Ta không lo lắng cho nó, dù sao nó cũng không nghe lời ta!"

Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã rời đi.

Lúc này trắc phi mới vội vàng chạy tới.

Nha hoàn muốn khóc: "Làm sao bây giờ? Vương gia đã đi rồi! Trắc phi, chúng ta đi thế nào đây?"

Bạch thị không chút hoảng hốt, lấy ra một phong thư thản nhiên nói: "Thế tử không phải cho ta thư mời riêng sao? Bảo người chuẩn bị xe, một mình ta cũng có thể đi."

Nha hoàn vội vàng đáp ứng.

Bạch thị rũ mắt nhìn về phía thư mời trên tay, cắn răng.

Bà sẽ đi, bà chắc chắn sẽ đi.

Chép tờ rơi cho Dung Chiêu nhiều ngày như vậy, người cũng gầy một vòng, sao có thể không đi tham gia tiệc khai trương Phúc Lộc Hiên được?

Bà xứng đáng với tấm thiệp mời này!

Bạch thị cũng là sau đó mới phát hiện, chép "tờ rơi quảng cáo" là một công việc khổ sai, mệt đến hai mắt bà xanh đen, người gầy một vòng lớn.

Về sau loại chuyện này nhất quyết không thể đáp ứng Dung Chiêu nữa!

Không thể bị thế tử lừa tiếp.

Bạch thị âm thầm cắn răng...

Đại lộ Nam Môn, xung quanh Phúc Lộc Hiên có đông người vây quanh, tiếng nghị luận ầm ĩ chưa từng gián đoạn...

"Vải thô này sao còn chưa mở ra? Bên trong rốt cuộc như thế nào?"

"Ta chỉ tò mò hai lượng bạc thật sự có thể ăn được một trăm món ăn sao?"

"Làm sao có thể? Nằm mơ cũng không có khả năng."

"Ta thật sự rất muốn xem thử thần tiên thịnh yến."

"Đừng hy vọng, chúng ta chờ xem rốt cuộc có náo nhiệt gì không, chương trình biểu diễn trên tờ rơi là cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-112.html.]

"Rút thưởng là cái gì?"...

Dân chúng thò đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt tò mò chen lên trước, nhưng bọn họ đều bị một đám tráng hán mặc quần áo màu đen ngăn cản. Tráng hán là người duy trì trật tự hôm nay ở Phúc Lộc Hiên, có bọn họ trấn giữ, không ai có thể chen chúc đến gần vải bố.

Mà cách đó không xa, trên xe ngựa, tứ đại thân vương đen mặt.

Vinh thân vương: "Dung Chiêu có giải thích gì không?"

Lộc thân vương lắc đầu: "Không có, hắn cho chúng ta câu trả lời đều giống nhau, nói hết thảy sẽ công bố vào đêm nay, tuyệt đối sẽ không làm cho chúng ta thất vọng."

Tứ đại thân vương lâm vào trầm mặc.

Bọn họ cũng không có biện pháp nào khác, Dung Chiêu đã ném tiền ra ngoài, tin tức tờ rơi quảng cáo và "hai lượng bạc một trăm món ăn" mọi người đều biết, bọn họ muốn ngăn cũng ngăn không được.

Giờ này khắc này, bọn họ nhịn không được sinh ra cảm xúc hối hận từ đáy lòng.

Tại sao phải hợp tác với Dung Chiêu?

Mua thực đơn của cô, hoặc bắt chước đồ ăn Phúc Lộc Trang, tự mình mở tửu lâu, cho dù thế nào cũng tốt hơn cục diện hiện tại...

Vinh thân vương lắc đầu, khắc chế bản thân tiếp tục liên tưởng.

Bốn vạn lượng đều đập ra ngoài, nếu thật sự có gì ngoài ý muốn, hắn nhất định phải ăn tươi nuốt sống Dung Chiêu!

Du thân vương cũng đen mặt, hắn vén rèm xe lên nhìn, nghiến răng nghiến lợi: "Dung Chiêu sao còn chưa tới?!"

Bên ngoài biển người tấp nập, hắn nhìn thấy liền đau đầu.

Nếu những người này là tới cổ vũ, hắn nhất định sẽ lập tức cười ra tiếng, nhưng đại đa số dân chúng ở đây đều bởi vì tò mò "hai lượng bạc" mà đến.

Phạm vi làm ăn của Phúc Lộc Hiên cũng giống như Đức Thuận Hiên, là kinh doanh cho người có tiền ở kinh thành, những bách tính tóc húi cua này căn bản không nên ở trong phạm vi khách nhân của bọn họ!

Mấy người ngẫm lại cảm thấy càng đau đầu.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, cũng không biết Dung Chiêu sẽ giải quyết như thế nào...

Ngay lúc này.

Một chiếc xe ngựa từ một hướng khác chạy tới, người đánh xe không thấy rõ bộ dáng, cũng không khiến người ta chú ý chút nào, nhưng chiếc xe ngựa kia rất nhiều người đều rất quen thuộc... Quả nhiên xe ngựa tiến quân thần tốc, những tráng hán ngăn cản dân chúng không tới gần vải bố, lúc này nhao nhao đẩy đám người ra, chừa một con đường cho xe ngựa chậm rãi đi vào.
 
Chương 113


"Dung Chiêu đến rồi!" Có người kinh hô.

Người hầu vén rèm xe lên, một bóng người từ trên xe bước xuống, mà trong nháy mắt bóng người đi xuống, đường phố vốn ồn ào đột nhiên liền an tĩnh lại.

Một bộ bạch y, đầu đội quan ngọc, thắt lưng đeo ngọc bội, người hầu bên cạnh cụp mắt cầm đèn, dưới ánh đèn, trên cẩm bào màu trắng mơ hồ lấp lánh ánh sáng lung linh, mỗi một hành động như trăng sáng khẽ nhúc nhích, thoáng chốc hấp dẫn toàn bộ tầm mắt.

Khuôn mặt kia dưới ánh đèn mơ hồ, hàng mi cong vút, cánh mũi cao thẳng, khẽ ngước mắt, đôi mắt giống như bầu trời đêm đầy sao, trên trán có một nốt ruồi đỏ điểm xuyết, làm cho đôi mắt phượng giương lên có thêm một chút phật tướng.

Người này mặt như nữ tử, nhưng lại có một cỗ cứng cỏi phong mang làm người ta vừa thấy liền khó quên.

Trong nháy mắt đó, cơ hồ trong đầu mọi người đều hiện lên một câu...

Công tử thế vô song.

Người này, chính là An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu thanh danh vang xa.

Công tử vừa xuất hiện, lập tức vô số tiểu nương tử trong xe ngựa đỏ mặt, một ít các lang quân trẻ tuổi cũng hơi ngơ ngẩn, tầm mắt khắc chế không được dời qua.

Con người chính là như thế, luôn bị tướng mạo đẹp mắt hấp dẫn ánh nhìn.

Trên xe ngựa phủ Trương thừa tướng.

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Dung Chiêu này cố làm ra vẻ huyền bí lâu như vậy thì thôi, hôm nay còn cố ý tới muộn, đúng là trang bức."

"Trang bức?" Trương Trường Tri nhíu mày,"Đây là từ gì?"

Trương Trường Ngôn: "... Là học được từ Dung Chiêu, hình dung người này cố ý bày ra tư thế, biểu hiện bản thân."

Trương Trường Tri chậm rãi gật đầu: "Đúng là chuẩn xác."

Trương thừa tướng mặt không chút thay đổi: "Hắn rốt cuộc có phải cố làm ra vẻ huyền bí hay không, phải xem Phúc Lộc Hiên của hắn rốt cuộc như thế nào."...

Dung Chiêu ở trong tầm mắt mọi người đi đến vị trí trung tâm của vải bố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-113.html.]

Có nhóm tráng hán, trong biển người chen chúc náo nhiệt chừa ra một khu vực trống, cô lúc này liền đứng ở giữa khu vực này, Phúc Lộc Hiên ở chính diện.

Dung Chiêu giơ tay lên, cất cao giọng, nói:

"Cảm tạ các vị đã đến tham gia nghỉ thức khai trương Phúc Lộc Hiên, hiện tại xin mời bốn vị cổ đông Phúc Lộc Hiên là Vinh thân vương, Du thân vương, Lộc thân vương, Nhạc thân vương!"

Cô giơ tay, bàn tay chỉ vào một chiếc xe ngựa xa hoa ở bên phải, dùng tư thế hoan nghênh nhìn sang hướng đó

Xoạt xoạt xoạt.

Tất cả tầm mắt đều nhìn sang.

Tứ đại thân vương đen mặt, ngồi trong xe ngựa giật mình, bọn họ không ngờ Dung Chiêu vừa đến đã gọi bọn họ...

Bị vô số dân chúng nhìn, tứ đại thân vương cứng ngắc chậm rãi đi xuống xe ngựa.

Bọn họ ngày thường không đem những này bách tính để vào mắt, nhưng đó đều là hành vi sau lưng, giáp mặt không ai dám ức h.i.ế.p lương dân, nhiều bách tính nhìn như vậy, bọn họ nếu có hành vi gì quá phận, ngày mai sẽ có Ngự Sử buộc tội bọn họ.

Về phần Ngự Sử...

Hôm nay hơn phân nửa người trong kinh thành đều tới, các Ngự Sử tự nhiên cũng không ít!

Hết cách, bọn họ chỉ có thể ở trong cái nhìn chăm chú của toàn bộ dân chúng kinh thành đi về phía Dung Chiêu, đứng ở bên cạnh cô, trên mặt kéo ra nụ cười giả tạo cũng cứng ngắc như vậy.

Dung Chiêu rõ ràng nghe được Vinh thân vương hạ giọng nói: "Dung Chiêu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Dung Chiêu cười cười, không trả lời.

Cô đảo mắt nhìn tất cả dân chúng, cao giọng:

"Phúc Lộc Hiên do Dung Chiêu sáng lập, nguyên nhân là vì trả nợ chữa bệnh cho phụ thân, được tứ đại thân vương toàn lực ủng hộ, hợp lực đầu tư, bốn vị vương thúc có công lao rất vĩ đại. Mà mọi người đều biết, làm tứ đại thân vương, các vương gia cũng không thiếu tiền, bọn họ cùng ta sáng lập Phúc Lộc Hiên không liên quan đến tiền bạc."

Tứ đại thân vương: "..."

Cái rắm, rất có liên quan mới đúng, không vì tiền ai lại đầu tư xây tửu lâu?
 
Chương 113


"Dung Chiêu đến rồi!" Có người kinh hô.

Người hầu vén rèm xe lên, một bóng người từ trên xe bước xuống, mà trong nháy mắt bóng người đi xuống, đường phố vốn ồn ào đột nhiên liền an tĩnh lại.

Một bộ bạch y, đầu đội quan ngọc, thắt lưng đeo ngọc bội, người hầu bên cạnh cụp mắt cầm đèn, dưới ánh đèn, trên cẩm bào màu trắng mơ hồ lấp lánh ánh sáng lung linh, mỗi một hành động như trăng sáng khẽ nhúc nhích, thoáng chốc hấp dẫn toàn bộ tầm mắt.

Khuôn mặt kia dưới ánh đèn mơ hồ, hàng mi cong vút, cánh mũi cao thẳng, khẽ ngước mắt, đôi mắt giống như bầu trời đêm đầy sao, trên trán có một nốt ruồi đỏ điểm xuyết, làm cho đôi mắt phượng giương lên có thêm một chút phật tướng.

Người này mặt như nữ tử, nhưng lại có một cỗ cứng cỏi phong mang làm người ta vừa thấy liền khó quên.

Trong nháy mắt đó, cơ hồ trong đầu mọi người đều hiện lên một câu...

Công tử thế vô song.

Người này, chính là An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu thanh danh vang xa.

Công tử vừa xuất hiện, lập tức vô số tiểu nương tử trong xe ngựa đỏ mặt, một ít các lang quân trẻ tuổi cũng hơi ngơ ngẩn, tầm mắt khắc chế không được dời qua.

Con người chính là như thế, luôn bị tướng mạo đẹp mắt hấp dẫn ánh nhìn.

Trên xe ngựa phủ Trương thừa tướng.

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Dung Chiêu này cố làm ra vẻ huyền bí lâu như vậy thì thôi, hôm nay còn cố ý tới muộn, đúng là trang bức."

"Trang bức?" Trương Trường Tri nhíu mày,"Đây là từ gì?"

Trương Trường Ngôn: "... Là học được từ Dung Chiêu, hình dung người này cố ý bày ra tư thế, biểu hiện bản thân."

Trương Trường Tri chậm rãi gật đầu: "Đúng là chuẩn xác."

Trương thừa tướng mặt không chút thay đổi: "Hắn rốt cuộc có phải cố làm ra vẻ huyền bí hay không, phải xem Phúc Lộc Hiên của hắn rốt cuộc như thế nào."...

Dung Chiêu ở trong tầm mắt mọi người đi đến vị trí trung tâm của vải bố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-113.html.]

Có nhóm tráng hán, trong biển người chen chúc náo nhiệt chừa ra một khu vực trống, cô lúc này liền đứng ở giữa khu vực này, Phúc Lộc Hiên ở chính diện.

Dung Chiêu giơ tay lên, cất cao giọng, nói:

"Cảm tạ các vị đã đến tham gia nghỉ thức khai trương Phúc Lộc Hiên, hiện tại xin mời bốn vị cổ đông Phúc Lộc Hiên là Vinh thân vương, Du thân vương, Lộc thân vương, Nhạc thân vương!"

Cô giơ tay, bàn tay chỉ vào một chiếc xe ngựa xa hoa ở bên phải, dùng tư thế hoan nghênh nhìn sang hướng đó

Xoạt xoạt xoạt.

Tất cả tầm mắt đều nhìn sang.

Tứ đại thân vương đen mặt, ngồi trong xe ngựa giật mình, bọn họ không ngờ Dung Chiêu vừa đến đã gọi bọn họ...

Bị vô số dân chúng nhìn, tứ đại thân vương cứng ngắc chậm rãi đi xuống xe ngựa.

Bọn họ ngày thường không đem những này bách tính để vào mắt, nhưng đó đều là hành vi sau lưng, giáp mặt không ai dám ức h.i.ế.p lương dân, nhiều bách tính nhìn như vậy, bọn họ nếu có hành vi gì quá phận, ngày mai sẽ có Ngự Sử buộc tội bọn họ.

Về phần Ngự Sử...

Hôm nay hơn phân nửa người trong kinh thành đều tới, các Ngự Sử tự nhiên cũng không ít!

Hết cách, bọn họ chỉ có thể ở trong cái nhìn chăm chú của toàn bộ dân chúng kinh thành đi về phía Dung Chiêu, đứng ở bên cạnh cô, trên mặt kéo ra nụ cười giả tạo cũng cứng ngắc như vậy.

Dung Chiêu rõ ràng nghe được Vinh thân vương hạ giọng nói: "Dung Chiêu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Dung Chiêu cười cười, không trả lời.

Cô đảo mắt nhìn tất cả dân chúng, cao giọng:

"Phúc Lộc Hiên do Dung Chiêu sáng lập, nguyên nhân là vì trả nợ chữa bệnh cho phụ thân, được tứ đại thân vương toàn lực ủng hộ, hợp lực đầu tư, bốn vị vương thúc có công lao rất vĩ đại. Mà mọi người đều biết, làm tứ đại thân vương, các vương gia cũng không thiếu tiền, bọn họ cùng ta sáng lập Phúc Lộc Hiên không liên quan đến tiền bạc."

Tứ đại thân vương: "..."

Cái rắm, rất có liên quan mới đúng, không vì tiền ai lại đầu tư xây tửu lâu?
 
Chương 113


"Dung Chiêu đến rồi!" Có người kinh hô.

Người hầu vén rèm xe lên, một bóng người từ trên xe bước xuống, mà trong nháy mắt bóng người đi xuống, đường phố vốn ồn ào đột nhiên liền an tĩnh lại.

Một bộ bạch y, đầu đội quan ngọc, thắt lưng đeo ngọc bội, người hầu bên cạnh cụp mắt cầm đèn, dưới ánh đèn, trên cẩm bào màu trắng mơ hồ lấp lánh ánh sáng lung linh, mỗi một hành động như trăng sáng khẽ nhúc nhích, thoáng chốc hấp dẫn toàn bộ tầm mắt.

Khuôn mặt kia dưới ánh đèn mơ hồ, hàng mi cong vút, cánh mũi cao thẳng, khẽ ngước mắt, đôi mắt giống như bầu trời đêm đầy sao, trên trán có một nốt ruồi đỏ điểm xuyết, làm cho đôi mắt phượng giương lên có thêm một chút phật tướng.

Người này mặt như nữ tử, nhưng lại có một cỗ cứng cỏi phong mang làm người ta vừa thấy liền khó quên.

Trong nháy mắt đó, cơ hồ trong đầu mọi người đều hiện lên một câu...

Công tử thế vô song.

Người này, chính là An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu thanh danh vang xa.

Công tử vừa xuất hiện, lập tức vô số tiểu nương tử trong xe ngựa đỏ mặt, một ít các lang quân trẻ tuổi cũng hơi ngơ ngẩn, tầm mắt khắc chế không được dời qua.

Con người chính là như thế, luôn bị tướng mạo đẹp mắt hấp dẫn ánh nhìn.

Trên xe ngựa phủ Trương thừa tướng.

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Dung Chiêu này cố làm ra vẻ huyền bí lâu như vậy thì thôi, hôm nay còn cố ý tới muộn, đúng là trang bức."

"Trang bức?" Trương Trường Tri nhíu mày,"Đây là từ gì?"

Trương Trường Ngôn: "... Là học được từ Dung Chiêu, hình dung người này cố ý bày ra tư thế, biểu hiện bản thân."

Trương Trường Tri chậm rãi gật đầu: "Đúng là chuẩn xác."

Trương thừa tướng mặt không chút thay đổi: "Hắn rốt cuộc có phải cố làm ra vẻ huyền bí hay không, phải xem Phúc Lộc Hiên của hắn rốt cuộc như thế nào."...

Dung Chiêu ở trong tầm mắt mọi người đi đến vị trí trung tâm của vải bố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-113.html.]

Có nhóm tráng hán, trong biển người chen chúc náo nhiệt chừa ra một khu vực trống, cô lúc này liền đứng ở giữa khu vực này, Phúc Lộc Hiên ở chính diện.

Dung Chiêu giơ tay lên, cất cao giọng, nói:

"Cảm tạ các vị đã đến tham gia nghỉ thức khai trương Phúc Lộc Hiên, hiện tại xin mời bốn vị cổ đông Phúc Lộc Hiên là Vinh thân vương, Du thân vương, Lộc thân vương, Nhạc thân vương!"

Cô giơ tay, bàn tay chỉ vào một chiếc xe ngựa xa hoa ở bên phải, dùng tư thế hoan nghênh nhìn sang hướng đó

Xoạt xoạt xoạt.

Tất cả tầm mắt đều nhìn sang.

Tứ đại thân vương đen mặt, ngồi trong xe ngựa giật mình, bọn họ không ngờ Dung Chiêu vừa đến đã gọi bọn họ...

Bị vô số dân chúng nhìn, tứ đại thân vương cứng ngắc chậm rãi đi xuống xe ngựa.

Bọn họ ngày thường không đem những này bách tính để vào mắt, nhưng đó đều là hành vi sau lưng, giáp mặt không ai dám ức h.i.ế.p lương dân, nhiều bách tính nhìn như vậy, bọn họ nếu có hành vi gì quá phận, ngày mai sẽ có Ngự Sử buộc tội bọn họ.

Về phần Ngự Sử...

Hôm nay hơn phân nửa người trong kinh thành đều tới, các Ngự Sử tự nhiên cũng không ít!

Hết cách, bọn họ chỉ có thể ở trong cái nhìn chăm chú của toàn bộ dân chúng kinh thành đi về phía Dung Chiêu, đứng ở bên cạnh cô, trên mặt kéo ra nụ cười giả tạo cũng cứng ngắc như vậy.

Dung Chiêu rõ ràng nghe được Vinh thân vương hạ giọng nói: "Dung Chiêu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Dung Chiêu cười cười, không trả lời.

Cô đảo mắt nhìn tất cả dân chúng, cao giọng:

"Phúc Lộc Hiên do Dung Chiêu sáng lập, nguyên nhân là vì trả nợ chữa bệnh cho phụ thân, được tứ đại thân vương toàn lực ủng hộ, hợp lực đầu tư, bốn vị vương thúc có công lao rất vĩ đại. Mà mọi người đều biết, làm tứ đại thân vương, các vương gia cũng không thiếu tiền, bọn họ cùng ta sáng lập Phúc Lộc Hiên không liên quan đến tiền bạc."

Tứ đại thân vương: "..."

Cái rắm, rất có liên quan mới đúng, không vì tiền ai lại đầu tư xây tửu lâu?
 
Chương 114


Nhưng dưới sự chú ý của vạn người, bọn họ cũng không thể nói thật, bốn người bảo trì khuôn mặt cười giả tạo giống nhau, vô cùng cứng ngắc.

Dung Chiêu rốt cuộc muốn nói cái gì?!

Dung Chiêu: "Phúc Lộc Hiên chúng ta cũng không hoàn toàn vì kiếm tiền, Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên, chúng ta mở ra tôn chỉ là: Đem mỹ vị truyền khắp đại giang nam bắc, tương lai cho dù bách tính Đại Nhạn đi khắp thiên hạ, ở bất kỳ thành trì nào đều có thể nhìn thấy Phúc Lộc Hiên!"

Đứng sừng sững không ngã, truyền xướng ngàn năm, Dung Chiêu đương nhiên là chí hướng lớn!

Có vài thế gia tử giật giật khóe miệng, vẻ mặt trào phúng.

Ha ha, ngươi nói truyền xướng ngàn năm liền ngàn năm?

Hai lượng bạc kia không giải quyết được, Phúc Lộc Hiên nửa tháng sẽ đóng cửa!

Có người trào phúng: "Thật là mạnh miệng quá."

Lúc này, Dung Chiêu tiếp tục: "Ta biết chư vị quan tâm cái gì, Phúc Lộc Hiên hai lượng bạc mua một trăm lẻ tám món là thật, Dung Chiêu ta tuyệt không nói dối."

Lời vừa dứt, tiếng nghị luận vang lên.

"Trời ạ? Hóa ra là thật!"

"Thật sao?!"

"Xem ra là thật... Dung thế tử thừa nhận trước công chúng, khẳng định là thật."

"Hai lượng bạc ta có thể lấy ra được, ta muốn đi thử xem!...

Dân chúng kích động, một ít tiểu phú trong lòng nôn nóng, mà quan to quý tộc trong xe ngựa lại lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Thế nhưng là khiếp sợ.

"Dung Chiêu này điên rồi?!"

"Trời ạ, hắn thật sự điên rồi, tứ đại thân vương có thể g.i.ế.c hắn."

"Hắn rốt cuộc nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ thật sự bị điên?"...

Ngay cả An Khánh Vương vừa mới có mặt cũng im lặng, ông nhìn về phía Tạ Hồng, đột nhiên nói một câu: "Nếu không chúng ta bây giờ trở về đi. " Ông sợ một lát nữa tứ đại thân vương phẫn nộ cũng chặt ông!

Trong ánh mắt của đám đông, tứ đại thân vương quả nhiên khiếp sợ nhìn Dung Chiêu.

Du thân vương hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Dung Chiêu, ngươi điên rồi?!"

Dung Chiêu mỉm cười với bọn họ, dùng thanh âm chỉ có bọn họ có thể nghe được nhẹ giọng nói: "Dung Chiêu sẽ không dùng tiền đồ của mình mạo hiểm, cũng sẽ không dùng An Khánh Vương phủ mạo hiểm, các vương thúc yên tâm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-114.html.]

Yên tâm?

Bọn họ không yên tâm chút nào!

Vinh thân vương hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận.

Hắn nghĩ Dung Chiêu nhất định còn có hậu chiêu, đây không phải một kẻ ngu xuẩn, không đến mức dùng tính mạng của mình mạo hiểm.

Đúng vậy, tính mạng.

Xuất ra bốn vạn lượng, bọn họ làm gì có ai dễ dàng như vậy, gần đây Lộc thân vương lại càng ăn uống tiết kiệm, nếu Dung Chiêu thật sự không trả được tiền, bọn họ tuyệt đối muốn tính mạng Dung Chiêu!

Mấu chốt nhất chính là, Vinh thân vương không nghĩ ra Dung Chiêu lừa bọn họ có ý nghĩa gì?

Cho nên hắn cố gắng đè nén, chờ biết rõ mục đích thật sự của Dung Chiêu mới hành động.

Dung Chiêu coi như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục:

"Đồng thời, hôm nay là khai trương đại điển của Phúc Lộc Hiên, mặc dù chỉ có người có thư mời mới có thể vào, nhưng chúng ta còn tiến hành hoạt động rút thưởng miễn phí, mỗi một vị khách đến tham gia đều có thể rút thưởng một lần."

"Bởi vì Phúc Lộc Hiên tiếp đãi khách nhân có hạn, cho nên trong tất cả thẻ thưởng, chỉ có hai trăm thẻ giảm giá có thể vào Phúc Lộc Hiên."

"Nếu rút trúng thẻ giảm 50% thì tối nay một lượng bạc một vị, đi vào thưởng thức 108 món ăn; rút trúng thẻ giảm 60% thì tám trăm đồng một vị, đều giống nhau, có thể thưởng thức 108 món ăn; cứ như vậy suy ra, nếu trúng thẻ 90%, hai trăm đồng có thể đi vào; nếu rút trúng thẻ miễn phí thì miễn phí đi vào!"

"Đương nhiên nếu khách nhân không muốn vào cũng có thể từ bỏ thẻ thưởng, ở bên ngoài xem hội diễn."

Mọi người: "?!!"

Hai lượng bạc đã đủ thái quá rồi, lại còn giảm giá, còn miễn phí?

Trương Trường Tri và Trương Trường Hành liếc nhau, cùng kêu lên: "Dung Chiêu này sợ là thật sự điên rồi!"

Vinh thân vương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã xuống.

Hắn theo bản năng đưa tay bắt lấy Lộc thân vương bên cạnh mới có thể đứng vững, nhưng lập tức hắn phát hiện Lộc thân vương cũng tức giận đến run rẩy, bọn họ đều dùng ý chí để duy trì bình tĩnh.

Tên khốn Dung Chiêu này!

"Như vậy hiện tại, ta và bốn vị thân vương sẽ cùng nhau kéo mở mặt nạ thần bí của Phúc Lộc Hiên." Dung Chiêu giơ tay vỗ một cái.

Nhất thời có người đưa lên một sợi dây thừng.

Một đầu dây thừng còn lại ở trên đỉnh vải bố, phần mà bọn họ kéo rõ ràng là năm vị trí trên đỉnh, mà ở nơi bọn họ không nhìn thấy, đã có nghệ nhân mở ra ba mặt còn lại của vải bố.

Bởi vì trời đã tối, mà xung quanh vẫn chưa thắp đèn cho nên không ai nhìn thấy.

Đương nhiên cũng sẽ không có người để ý, tầm mắt của bọn họ tất cả đều đặt ở trên năm người Dung Chiêu, đã có người xoa tay chờ "rút thưởng".
 
Chương 114


Nhưng dưới sự chú ý của vạn người, bọn họ cũng không thể nói thật, bốn người bảo trì khuôn mặt cười giả tạo giống nhau, vô cùng cứng ngắc.

Dung Chiêu rốt cuộc muốn nói cái gì?!

Dung Chiêu: "Phúc Lộc Hiên chúng ta cũng không hoàn toàn vì kiếm tiền, Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên, chúng ta mở ra tôn chỉ là: Đem mỹ vị truyền khắp đại giang nam bắc, tương lai cho dù bách tính Đại Nhạn đi khắp thiên hạ, ở bất kỳ thành trì nào đều có thể nhìn thấy Phúc Lộc Hiên!"

Đứng sừng sững không ngã, truyền xướng ngàn năm, Dung Chiêu đương nhiên là chí hướng lớn!

Có vài thế gia tử giật giật khóe miệng, vẻ mặt trào phúng.

Ha ha, ngươi nói truyền xướng ngàn năm liền ngàn năm?

Hai lượng bạc kia không giải quyết được, Phúc Lộc Hiên nửa tháng sẽ đóng cửa!

Có người trào phúng: "Thật là mạnh miệng quá."

Lúc này, Dung Chiêu tiếp tục: "Ta biết chư vị quan tâm cái gì, Phúc Lộc Hiên hai lượng bạc mua một trăm lẻ tám món là thật, Dung Chiêu ta tuyệt không nói dối."

Lời vừa dứt, tiếng nghị luận vang lên.

"Trời ạ? Hóa ra là thật!"

"Thật sao?!"

"Xem ra là thật... Dung thế tử thừa nhận trước công chúng, khẳng định là thật."

"Hai lượng bạc ta có thể lấy ra được, ta muốn đi thử xem!...

Dân chúng kích động, một ít tiểu phú trong lòng nôn nóng, mà quan to quý tộc trong xe ngựa lại lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Thế nhưng là khiếp sợ.

"Dung Chiêu này điên rồi?!"

"Trời ạ, hắn thật sự điên rồi, tứ đại thân vương có thể g.i.ế.c hắn."

"Hắn rốt cuộc nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ thật sự bị điên?"...

Ngay cả An Khánh Vương vừa mới có mặt cũng im lặng, ông nhìn về phía Tạ Hồng, đột nhiên nói một câu: "Nếu không chúng ta bây giờ trở về đi. " Ông sợ một lát nữa tứ đại thân vương phẫn nộ cũng chặt ông!

Trong ánh mắt của đám đông, tứ đại thân vương quả nhiên khiếp sợ nhìn Dung Chiêu.

Du thân vương hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Dung Chiêu, ngươi điên rồi?!"

Dung Chiêu mỉm cười với bọn họ, dùng thanh âm chỉ có bọn họ có thể nghe được nhẹ giọng nói: "Dung Chiêu sẽ không dùng tiền đồ của mình mạo hiểm, cũng sẽ không dùng An Khánh Vương phủ mạo hiểm, các vương thúc yên tâm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-114.html.]

Yên tâm?

Bọn họ không yên tâm chút nào!

Vinh thân vương hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận.

Hắn nghĩ Dung Chiêu nhất định còn có hậu chiêu, đây không phải một kẻ ngu xuẩn, không đến mức dùng tính mạng của mình mạo hiểm.

Đúng vậy, tính mạng.

Xuất ra bốn vạn lượng, bọn họ làm gì có ai dễ dàng như vậy, gần đây Lộc thân vương lại càng ăn uống tiết kiệm, nếu Dung Chiêu thật sự không trả được tiền, bọn họ tuyệt đối muốn tính mạng Dung Chiêu!

Mấu chốt nhất chính là, Vinh thân vương không nghĩ ra Dung Chiêu lừa bọn họ có ý nghĩa gì?

Cho nên hắn cố gắng đè nén, chờ biết rõ mục đích thật sự của Dung Chiêu mới hành động.

Dung Chiêu coi như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục:

"Đồng thời, hôm nay là khai trương đại điển của Phúc Lộc Hiên, mặc dù chỉ có người có thư mời mới có thể vào, nhưng chúng ta còn tiến hành hoạt động rút thưởng miễn phí, mỗi một vị khách đến tham gia đều có thể rút thưởng một lần."

"Bởi vì Phúc Lộc Hiên tiếp đãi khách nhân có hạn, cho nên trong tất cả thẻ thưởng, chỉ có hai trăm thẻ giảm giá có thể vào Phúc Lộc Hiên."

"Nếu rút trúng thẻ giảm 50% thì tối nay một lượng bạc một vị, đi vào thưởng thức 108 món ăn; rút trúng thẻ giảm 60% thì tám trăm đồng một vị, đều giống nhau, có thể thưởng thức 108 món ăn; cứ như vậy suy ra, nếu trúng thẻ 90%, hai trăm đồng có thể đi vào; nếu rút trúng thẻ miễn phí thì miễn phí đi vào!"

"Đương nhiên nếu khách nhân không muốn vào cũng có thể từ bỏ thẻ thưởng, ở bên ngoài xem hội diễn."

Mọi người: "?!!"

Hai lượng bạc đã đủ thái quá rồi, lại còn giảm giá, còn miễn phí?

Trương Trường Tri và Trương Trường Hành liếc nhau, cùng kêu lên: "Dung Chiêu này sợ là thật sự điên rồi!"

Vinh thân vương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã xuống.

Hắn theo bản năng đưa tay bắt lấy Lộc thân vương bên cạnh mới có thể đứng vững, nhưng lập tức hắn phát hiện Lộc thân vương cũng tức giận đến run rẩy, bọn họ đều dùng ý chí để duy trì bình tĩnh.

Tên khốn Dung Chiêu này!

"Như vậy hiện tại, ta và bốn vị thân vương sẽ cùng nhau kéo mở mặt nạ thần bí của Phúc Lộc Hiên." Dung Chiêu giơ tay vỗ một cái.

Nhất thời có người đưa lên một sợi dây thừng.

Một đầu dây thừng còn lại ở trên đỉnh vải bố, phần mà bọn họ kéo rõ ràng là năm vị trí trên đỉnh, mà ở nơi bọn họ không nhìn thấy, đã có nghệ nhân mở ra ba mặt còn lại của vải bố.

Bởi vì trời đã tối, mà xung quanh vẫn chưa thắp đèn cho nên không ai nhìn thấy.

Đương nhiên cũng sẽ không có người để ý, tầm mắt của bọn họ tất cả đều đặt ở trên năm người Dung Chiêu, đã có người xoa tay chờ "rút thưởng".
 
Chương 114


Nhưng dưới sự chú ý của vạn người, bọn họ cũng không thể nói thật, bốn người bảo trì khuôn mặt cười giả tạo giống nhau, vô cùng cứng ngắc.

Dung Chiêu rốt cuộc muốn nói cái gì?!

Dung Chiêu: "Phúc Lộc Hiên chúng ta cũng không hoàn toàn vì kiếm tiền, Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên, chúng ta mở ra tôn chỉ là: Đem mỹ vị truyền khắp đại giang nam bắc, tương lai cho dù bách tính Đại Nhạn đi khắp thiên hạ, ở bất kỳ thành trì nào đều có thể nhìn thấy Phúc Lộc Hiên!"

Đứng sừng sững không ngã, truyền xướng ngàn năm, Dung Chiêu đương nhiên là chí hướng lớn!

Có vài thế gia tử giật giật khóe miệng, vẻ mặt trào phúng.

Ha ha, ngươi nói truyền xướng ngàn năm liền ngàn năm?

Hai lượng bạc kia không giải quyết được, Phúc Lộc Hiên nửa tháng sẽ đóng cửa!

Có người trào phúng: "Thật là mạnh miệng quá."

Lúc này, Dung Chiêu tiếp tục: "Ta biết chư vị quan tâm cái gì, Phúc Lộc Hiên hai lượng bạc mua một trăm lẻ tám món là thật, Dung Chiêu ta tuyệt không nói dối."

Lời vừa dứt, tiếng nghị luận vang lên.

"Trời ạ? Hóa ra là thật!"

"Thật sao?!"

"Xem ra là thật... Dung thế tử thừa nhận trước công chúng, khẳng định là thật."

"Hai lượng bạc ta có thể lấy ra được, ta muốn đi thử xem!...

Dân chúng kích động, một ít tiểu phú trong lòng nôn nóng, mà quan to quý tộc trong xe ngựa lại lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Thế nhưng là khiếp sợ.

"Dung Chiêu này điên rồi?!"

"Trời ạ, hắn thật sự điên rồi, tứ đại thân vương có thể g.i.ế.c hắn."

"Hắn rốt cuộc nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ thật sự bị điên?"...

Ngay cả An Khánh Vương vừa mới có mặt cũng im lặng, ông nhìn về phía Tạ Hồng, đột nhiên nói một câu: "Nếu không chúng ta bây giờ trở về đi. " Ông sợ một lát nữa tứ đại thân vương phẫn nộ cũng chặt ông!

Trong ánh mắt của đám đông, tứ đại thân vương quả nhiên khiếp sợ nhìn Dung Chiêu.

Du thân vương hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Dung Chiêu, ngươi điên rồi?!"

Dung Chiêu mỉm cười với bọn họ, dùng thanh âm chỉ có bọn họ có thể nghe được nhẹ giọng nói: "Dung Chiêu sẽ không dùng tiền đồ của mình mạo hiểm, cũng sẽ không dùng An Khánh Vương phủ mạo hiểm, các vương thúc yên tâm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-114.html.]

Yên tâm?

Bọn họ không yên tâm chút nào!

Vinh thân vương hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận.

Hắn nghĩ Dung Chiêu nhất định còn có hậu chiêu, đây không phải một kẻ ngu xuẩn, không đến mức dùng tính mạng của mình mạo hiểm.

Đúng vậy, tính mạng.

Xuất ra bốn vạn lượng, bọn họ làm gì có ai dễ dàng như vậy, gần đây Lộc thân vương lại càng ăn uống tiết kiệm, nếu Dung Chiêu thật sự không trả được tiền, bọn họ tuyệt đối muốn tính mạng Dung Chiêu!

Mấu chốt nhất chính là, Vinh thân vương không nghĩ ra Dung Chiêu lừa bọn họ có ý nghĩa gì?

Cho nên hắn cố gắng đè nén, chờ biết rõ mục đích thật sự của Dung Chiêu mới hành động.

Dung Chiêu coi như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục:

"Đồng thời, hôm nay là khai trương đại điển của Phúc Lộc Hiên, mặc dù chỉ có người có thư mời mới có thể vào, nhưng chúng ta còn tiến hành hoạt động rút thưởng miễn phí, mỗi một vị khách đến tham gia đều có thể rút thưởng một lần."

"Bởi vì Phúc Lộc Hiên tiếp đãi khách nhân có hạn, cho nên trong tất cả thẻ thưởng, chỉ có hai trăm thẻ giảm giá có thể vào Phúc Lộc Hiên."

"Nếu rút trúng thẻ giảm 50% thì tối nay một lượng bạc một vị, đi vào thưởng thức 108 món ăn; rút trúng thẻ giảm 60% thì tám trăm đồng một vị, đều giống nhau, có thể thưởng thức 108 món ăn; cứ như vậy suy ra, nếu trúng thẻ 90%, hai trăm đồng có thể đi vào; nếu rút trúng thẻ miễn phí thì miễn phí đi vào!"

"Đương nhiên nếu khách nhân không muốn vào cũng có thể từ bỏ thẻ thưởng, ở bên ngoài xem hội diễn."

Mọi người: "?!!"

Hai lượng bạc đã đủ thái quá rồi, lại còn giảm giá, còn miễn phí?

Trương Trường Tri và Trương Trường Hành liếc nhau, cùng kêu lên: "Dung Chiêu này sợ là thật sự điên rồi!"

Vinh thân vương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã xuống.

Hắn theo bản năng đưa tay bắt lấy Lộc thân vương bên cạnh mới có thể đứng vững, nhưng lập tức hắn phát hiện Lộc thân vương cũng tức giận đến run rẩy, bọn họ đều dùng ý chí để duy trì bình tĩnh.

Tên khốn Dung Chiêu này!

"Như vậy hiện tại, ta và bốn vị thân vương sẽ cùng nhau kéo mở mặt nạ thần bí của Phúc Lộc Hiên." Dung Chiêu giơ tay vỗ một cái.

Nhất thời có người đưa lên một sợi dây thừng.

Một đầu dây thừng còn lại ở trên đỉnh vải bố, phần mà bọn họ kéo rõ ràng là năm vị trí trên đỉnh, mà ở nơi bọn họ không nhìn thấy, đã có nghệ nhân mở ra ba mặt còn lại của vải bố.

Bởi vì trời đã tối, mà xung quanh vẫn chưa thắp đèn cho nên không ai nhìn thấy.

Đương nhiên cũng sẽ không có người để ý, tầm mắt của bọn họ tất cả đều đặt ở trên năm người Dung Chiêu, đã có người xoa tay chờ "rút thưởng".
 
Chương 115


Tiếng hoan hô và chờ mong vang lên, một tửu lâu vừa mở đã có thể làm cho người ta mong chờ như vậy đúng là có một không hai.

Dung Chiêu nhận một đầu dây thừng, bốn sợi còn lại tứ đại thân vương không ai tiếp nhận, tất cả bọn họ đều đen mặt nhìn Dung Chiêu, ánh mắt lạnh như băng.

Dung Chiêu hạ giọng: "Các vương thúc xin hãy tin tưởng Dung Chiêu, nếu nghỉ thức khai trương đêm nay kết thúc mà các vương thúc không hài lòng, Dung Chiêu sẽ trả lại toàn bộ mười sáu vạn lượng cho mọi người."

Bốn người ngẩn ra.

Trả lại?

Dung Chiêu lúc này lại còn dám mạnh miệng?

Vì sao hắn lại tự tin như vậy?

Mà trong lúc bốn người khẽ giật mình, cô nhét bốn sợi dây thừng còn lại cho bọn họ, tiếp tục cất cao giọng:

"Hiện tại, Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương!"

Lời vừa dứt, tay cô dùng sức kéo.

Mà bốn vị thân vương bên cạnh mặc dù không kéo dây thừng, nhưng tấm vải khổng lồ trước mặt vẫn chậm rãi rơi xuống, lộ ra bộ diện mạo thật của cả tòa tửu lâu.

Một tòa cao ốc bốn tầng xuất hiện trước mặt!

Trời tối, bọn họ thấy không rõ toàn cảnh tửu lâu, đang muốn nhìn kỹ thì ánh đèn sáng ngời bắt đầu được thắp lên từ tầng thứ nhất, bên trong cũng không biết làm bằng gì, vậy mà sáng ngời tựa như ban ngày!

Lầu một thắp sáng, lập tức là lầu hai, lầu ba, một tầng tiếp một tầng, đèn đuốc sáng trưng.

Mà trên đỉnh còn có tầng thứ tư!

Mặc dù tầng thứ tư chỉ ẩn ẩn lộ ra ánh sáng, nhưng từng chiếc đèn lưu ly treo ở hành lang kia đủ để chói mắt mọi người!

Đây là tửu lâu ở trung tâm, trong lúc tửu lâu được thắp sáng, hai toà lầu phụ bên cạnh cũng sáng theo, đây vốn là cửa hàng son phấn và cửa hàng tơ lụa, giống như được liên thông với tửu lâu, ở giữa có một cầu thang hướng lên trên.

Hai cầu thang ở bên trái và bên phải của tòa nhà chính. Mà cửa chính tửu lâu treo bảng hiệu cao, viết ba chữ to "Phúc Lộc Hiên", góc dưới bên phải còn có một hàng chữ nhỏ "Kinh thành tổng điếm".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-115.html.]

Phía trước tửu lâu dựng một sân khấu tạm thời, bên cạnh sân khấu còn có một cái rương màu đỏ, trên đó viết hai chữ "rút thưởng".

Một kiến trúc cao lớn như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, cảm giác cực kỳ chấn động.

Ba cửa hàng lớn tổ hợp lại khiến tửu lâu này so với Đức Thuận Hiên còn lớn hơn nhiều, vượt quá tưởng tượng.

"Cao quá..."

"Tửu lâu này sao lại xây cao như vậy? Làm sao làm được nhỉ?"

"Trời ạ, vậy tầng thứ tư chẳng lẽ cũng có thể đi lên?"

"Sáng quá, vì sao tửu lâu này lại sáng như vậy?"...

Tửu lâu sáng đến mức có thể thấy rõ dân chúng đứng bên ngoài, từng ngọn đèn lưu ly treo ở cửa, từ cửa chính nhìn vào bên trong liền có thể nhìn thấy một ngọn đèn lưu ly thật lớn, ngọn đèn kia gần như chiếu sáng toàn bộ sân khấu trước cửa.

Một tòa nhà vừa cao vừa sáng như vậy khiến tất cả mọi người đều phải ngửa đầu nhìn, bọn họ kinh ngạc trừng to mắt, bao gồm bốn vị vương gia.

Triều Đại Nhạn không phải không có cao ốc, một ít tòa thậm chí còn có sáu, bảy tầng, ngắm cảnh lầu các cũng sẽ không quá thấp, nhưng dân chúng bình thường đều ở nhà trệt, tửu lâu hoặc cửa hàng cũng nhiều nhất xây hai tầng.

Tửu lâu bốn tầng quả thật chưa từng xuất hiện!

Khí phái xa hoa, quả nhiên là địa bàn dùng ngân lượng trắng bóng đập ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người nhìn ngây người.

Ngay cả tứ đại thân vương cũng ngơ ngẩn, có thể cải tạo tửu lâu trở nên khí phái như thế, hiển nhiên đã đổ dồn rất nhiều tâm tư, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nghiễm nhiên cũng có sáng tạo...

Phí tâm phí sức lại chỉ thu hai lượng bạc, Dung Chiêu... rốt cuộc là có ý gì?

Nói cô không biết buôn bán, Phúc Lộc Trang phát triển không tệ, Phúc Lộc Hiên chỉ dựa vào quy mô này cũng có thể làm cho người ta rung động.

Nhưng nếu nói cô biết buôn bán, vậy cái gọi là "hai lượng" căn bản là không nhìn nhận theo lẽ thường! Tứ đại thân vương quả nhiên vẫn còn mơ hồ.

Dung Chiêu: "Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương, hoạt động rút thăm trúng thưởng kế tiếp do Cổ chưởng quỹ của Phúc Lộc Hiên chủ trì, ta sẽ mang theo khách nhân có thư mời vào tửu lâu trải nghiệm tham quan."
 
Chương 115


Tiếng hoan hô và chờ mong vang lên, một tửu lâu vừa mở đã có thể làm cho người ta mong chờ như vậy đúng là có một không hai.

Dung Chiêu nhận một đầu dây thừng, bốn sợi còn lại tứ đại thân vương không ai tiếp nhận, tất cả bọn họ đều đen mặt nhìn Dung Chiêu, ánh mắt lạnh như băng.

Dung Chiêu hạ giọng: "Các vương thúc xin hãy tin tưởng Dung Chiêu, nếu nghỉ thức khai trương đêm nay kết thúc mà các vương thúc không hài lòng, Dung Chiêu sẽ trả lại toàn bộ mười sáu vạn lượng cho mọi người."

Bốn người ngẩn ra.

Trả lại?

Dung Chiêu lúc này lại còn dám mạnh miệng?

Vì sao hắn lại tự tin như vậy?

Mà trong lúc bốn người khẽ giật mình, cô nhét bốn sợi dây thừng còn lại cho bọn họ, tiếp tục cất cao giọng:

"Hiện tại, Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương!"

Lời vừa dứt, tay cô dùng sức kéo.

Mà bốn vị thân vương bên cạnh mặc dù không kéo dây thừng, nhưng tấm vải khổng lồ trước mặt vẫn chậm rãi rơi xuống, lộ ra bộ diện mạo thật của cả tòa tửu lâu.

Một tòa cao ốc bốn tầng xuất hiện trước mặt!

Trời tối, bọn họ thấy không rõ toàn cảnh tửu lâu, đang muốn nhìn kỹ thì ánh đèn sáng ngời bắt đầu được thắp lên từ tầng thứ nhất, bên trong cũng không biết làm bằng gì, vậy mà sáng ngời tựa như ban ngày!

Lầu một thắp sáng, lập tức là lầu hai, lầu ba, một tầng tiếp một tầng, đèn đuốc sáng trưng.

Mà trên đỉnh còn có tầng thứ tư!

Mặc dù tầng thứ tư chỉ ẩn ẩn lộ ra ánh sáng, nhưng từng chiếc đèn lưu ly treo ở hành lang kia đủ để chói mắt mọi người!

Đây là tửu lâu ở trung tâm, trong lúc tửu lâu được thắp sáng, hai toà lầu phụ bên cạnh cũng sáng theo, đây vốn là cửa hàng son phấn và cửa hàng tơ lụa, giống như được liên thông với tửu lâu, ở giữa có một cầu thang hướng lên trên.

Hai cầu thang ở bên trái và bên phải của tòa nhà chính. Mà cửa chính tửu lâu treo bảng hiệu cao, viết ba chữ to "Phúc Lộc Hiên", góc dưới bên phải còn có một hàng chữ nhỏ "Kinh thành tổng điếm".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-115.html.]

Phía trước tửu lâu dựng một sân khấu tạm thời, bên cạnh sân khấu còn có một cái rương màu đỏ, trên đó viết hai chữ "rút thưởng".

Một kiến trúc cao lớn như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, cảm giác cực kỳ chấn động.

Ba cửa hàng lớn tổ hợp lại khiến tửu lâu này so với Đức Thuận Hiên còn lớn hơn nhiều, vượt quá tưởng tượng.

"Cao quá..."

"Tửu lâu này sao lại xây cao như vậy? Làm sao làm được nhỉ?"

"Trời ạ, vậy tầng thứ tư chẳng lẽ cũng có thể đi lên?"

"Sáng quá, vì sao tửu lâu này lại sáng như vậy?"...

Tửu lâu sáng đến mức có thể thấy rõ dân chúng đứng bên ngoài, từng ngọn đèn lưu ly treo ở cửa, từ cửa chính nhìn vào bên trong liền có thể nhìn thấy một ngọn đèn lưu ly thật lớn, ngọn đèn kia gần như chiếu sáng toàn bộ sân khấu trước cửa.

Một tòa nhà vừa cao vừa sáng như vậy khiến tất cả mọi người đều phải ngửa đầu nhìn, bọn họ kinh ngạc trừng to mắt, bao gồm bốn vị vương gia.

Triều Đại Nhạn không phải không có cao ốc, một ít tòa thậm chí còn có sáu, bảy tầng, ngắm cảnh lầu các cũng sẽ không quá thấp, nhưng dân chúng bình thường đều ở nhà trệt, tửu lâu hoặc cửa hàng cũng nhiều nhất xây hai tầng.

Tửu lâu bốn tầng quả thật chưa từng xuất hiện!

Khí phái xa hoa, quả nhiên là địa bàn dùng ngân lượng trắng bóng đập ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người nhìn ngây người.

Ngay cả tứ đại thân vương cũng ngơ ngẩn, có thể cải tạo tửu lâu trở nên khí phái như thế, hiển nhiên đã đổ dồn rất nhiều tâm tư, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nghiễm nhiên cũng có sáng tạo...

Phí tâm phí sức lại chỉ thu hai lượng bạc, Dung Chiêu... rốt cuộc là có ý gì?

Nói cô không biết buôn bán, Phúc Lộc Trang phát triển không tệ, Phúc Lộc Hiên chỉ dựa vào quy mô này cũng có thể làm cho người ta rung động.

Nhưng nếu nói cô biết buôn bán, vậy cái gọi là "hai lượng" căn bản là không nhìn nhận theo lẽ thường! Tứ đại thân vương quả nhiên vẫn còn mơ hồ.

Dung Chiêu: "Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương, hoạt động rút thăm trúng thưởng kế tiếp do Cổ chưởng quỹ của Phúc Lộc Hiên chủ trì, ta sẽ mang theo khách nhân có thư mời vào tửu lâu trải nghiệm tham quan."
 
Chương 115


Tiếng hoan hô và chờ mong vang lên, một tửu lâu vừa mở đã có thể làm cho người ta mong chờ như vậy đúng là có một không hai.

Dung Chiêu nhận một đầu dây thừng, bốn sợi còn lại tứ đại thân vương không ai tiếp nhận, tất cả bọn họ đều đen mặt nhìn Dung Chiêu, ánh mắt lạnh như băng.

Dung Chiêu hạ giọng: "Các vương thúc xin hãy tin tưởng Dung Chiêu, nếu nghỉ thức khai trương đêm nay kết thúc mà các vương thúc không hài lòng, Dung Chiêu sẽ trả lại toàn bộ mười sáu vạn lượng cho mọi người."

Bốn người ngẩn ra.

Trả lại?

Dung Chiêu lúc này lại còn dám mạnh miệng?

Vì sao hắn lại tự tin như vậy?

Mà trong lúc bốn người khẽ giật mình, cô nhét bốn sợi dây thừng còn lại cho bọn họ, tiếp tục cất cao giọng:

"Hiện tại, Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương!"

Lời vừa dứt, tay cô dùng sức kéo.

Mà bốn vị thân vương bên cạnh mặc dù không kéo dây thừng, nhưng tấm vải khổng lồ trước mặt vẫn chậm rãi rơi xuống, lộ ra bộ diện mạo thật của cả tòa tửu lâu.

Một tòa cao ốc bốn tầng xuất hiện trước mặt!

Trời tối, bọn họ thấy không rõ toàn cảnh tửu lâu, đang muốn nhìn kỹ thì ánh đèn sáng ngời bắt đầu được thắp lên từ tầng thứ nhất, bên trong cũng không biết làm bằng gì, vậy mà sáng ngời tựa như ban ngày!

Lầu một thắp sáng, lập tức là lầu hai, lầu ba, một tầng tiếp một tầng, đèn đuốc sáng trưng.

Mà trên đỉnh còn có tầng thứ tư!

Mặc dù tầng thứ tư chỉ ẩn ẩn lộ ra ánh sáng, nhưng từng chiếc đèn lưu ly treo ở hành lang kia đủ để chói mắt mọi người!

Đây là tửu lâu ở trung tâm, trong lúc tửu lâu được thắp sáng, hai toà lầu phụ bên cạnh cũng sáng theo, đây vốn là cửa hàng son phấn và cửa hàng tơ lụa, giống như được liên thông với tửu lâu, ở giữa có một cầu thang hướng lên trên.

Hai cầu thang ở bên trái và bên phải của tòa nhà chính. Mà cửa chính tửu lâu treo bảng hiệu cao, viết ba chữ to "Phúc Lộc Hiên", góc dưới bên phải còn có một hàng chữ nhỏ "Kinh thành tổng điếm".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-115.html.]

Phía trước tửu lâu dựng một sân khấu tạm thời, bên cạnh sân khấu còn có một cái rương màu đỏ, trên đó viết hai chữ "rút thưởng".

Một kiến trúc cao lớn như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, cảm giác cực kỳ chấn động.

Ba cửa hàng lớn tổ hợp lại khiến tửu lâu này so với Đức Thuận Hiên còn lớn hơn nhiều, vượt quá tưởng tượng.

"Cao quá..."

"Tửu lâu này sao lại xây cao như vậy? Làm sao làm được nhỉ?"

"Trời ạ, vậy tầng thứ tư chẳng lẽ cũng có thể đi lên?"

"Sáng quá, vì sao tửu lâu này lại sáng như vậy?"...

Tửu lâu sáng đến mức có thể thấy rõ dân chúng đứng bên ngoài, từng ngọn đèn lưu ly treo ở cửa, từ cửa chính nhìn vào bên trong liền có thể nhìn thấy một ngọn đèn lưu ly thật lớn, ngọn đèn kia gần như chiếu sáng toàn bộ sân khấu trước cửa.

Một tòa nhà vừa cao vừa sáng như vậy khiến tất cả mọi người đều phải ngửa đầu nhìn, bọn họ kinh ngạc trừng to mắt, bao gồm bốn vị vương gia.

Triều Đại Nhạn không phải không có cao ốc, một ít tòa thậm chí còn có sáu, bảy tầng, ngắm cảnh lầu các cũng sẽ không quá thấp, nhưng dân chúng bình thường đều ở nhà trệt, tửu lâu hoặc cửa hàng cũng nhiều nhất xây hai tầng.

Tửu lâu bốn tầng quả thật chưa từng xuất hiện!

Khí phái xa hoa, quả nhiên là địa bàn dùng ngân lượng trắng bóng đập ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người nhìn ngây người.

Ngay cả tứ đại thân vương cũng ngơ ngẩn, có thể cải tạo tửu lâu trở nên khí phái như thế, hiển nhiên đã đổ dồn rất nhiều tâm tư, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nghiễm nhiên cũng có sáng tạo...

Phí tâm phí sức lại chỉ thu hai lượng bạc, Dung Chiêu... rốt cuộc là có ý gì?

Nói cô không biết buôn bán, Phúc Lộc Trang phát triển không tệ, Phúc Lộc Hiên chỉ dựa vào quy mô này cũng có thể làm cho người ta rung động.

Nhưng nếu nói cô biết buôn bán, vậy cái gọi là "hai lượng" căn bản là không nhìn nhận theo lẽ thường! Tứ đại thân vương quả nhiên vẫn còn mơ hồ.

Dung Chiêu: "Phúc Lộc Hiên chính thức khai trương, hoạt động rút thăm trúng thưởng kế tiếp do Cổ chưởng quỹ của Phúc Lộc Hiên chủ trì, ta sẽ mang theo khách nhân có thư mời vào tửu lâu trải nghiệm tham quan."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom