Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 102


Dung Chiêu bên cạnh đứng nhìn một phần trả lời khác, gật đầu: "Vị chưởng quỹ này không tệ."

Trương Trường Ngôn nhìn qua, là một vị chưởng quỹ họ Hứa, câu trả lời của người này quả thật nhiều hơn vài phần tâm tư.

Vấn đề thứ nhất hắn trả lời: [Đương nhiên là thế tử bảo tiếp đãi như thế nào thì tiếp đãi như thế đó.]

Vấn đề thứ hai hắn trả lời: [Liên hệ cho khách nhân đã đặt trước, trong số bọn họ nhất định có người muốn cho quan to quý nhân mặt mũi, nếu không có ai muốn nhường, chứng tỏ thân phận của quý nhân chưa đủ lớn, lão hủ cũng không thể làm gì được.]

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Đúng là biết vuốt m.ô.n.g ngựa."

Dung Chiêu: "Cái này gọi là xem xét thời thế."

Đây là một vị lão chưởng quỹ rất ưu tú, vừa có thể xử lý vấn đề, lại có thể thăm dò sở thích của cô.

Cô đem câu trả lời của Hứa chưởng quỹ để riêng một bên, cầm lấy tờ giấy kế tiếp.

Trương Trường Ngôn đảo mắt qua, nhất thời vui vẻ: "Không phải đã lọc trước một vòng rồi sao, tại sao còn có câu trả lời này?"

Vị chưởng quỹ này họ Cổ, trả lời hai vấn đề là...

[Tiếp đãi như thế nào thì tiếp đãi như thế đó, đều là khách, không khác gì những người khác.]

[Sao với trăng gì, xếp hàng.]

Trả lời cứng nhắc mà lạnh lùng, giống như một tảng đá ngoan cường có quy củ, làm cho người ta không vui.

Ánh mắt Trương Trường Ngôn trào phúng: "Thật sự cho rằng quý nhân trong kinh dễ đối phó sao, nếu ta gặp phải loại chưởng quỹ này, nhất định sẽ lôi ra ngoài đánh chết."

Trong một căn nhà hẻo lánh nào đó ở kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-102.html.]

Một người phụ nữ trẻ hơn hai mươi tuổi đang khâu vá quần áo, hai đứa trẻ bên cạnh bò tới bò lui trên giường, người phụ nữ thỉnh thoảng liếc mắt một cái, ánh mắt lo lắng.

Phu gia cô họ Cổ, là một chưởng quỹ, hôm nay đi Phúc Lộc Hiên tiếng tăm lừng lẫy còn chưa khai trương tìm việc làm. Đúng lúc đó, một người đàn ông trẻ hơn hai mươi tuổi bước vào.

Nam nhân tướng mạo mặc dù bình thường nhưng rất có khí thế, ăn mặc đơn giản lại gọn gàng, chẳng qua vẻ mặt của hắn lúc này có chút hoảng hốt, giống như mơ hồ mang theo ảo não.

Phụ nhân vội vàng nghênh đón: "Thế nào rồi?"

Ánh mắt nam nhân áy náy: "Chỉ sợ không được..."

Hắn đơn giản kể lại quá trình hôm nay, bao gồm hai vấn đề hắn trả lời.

Phụ nhân biến sắc, ánh mắt khiếp sợ: "Phu quân, sao chàng có thể trả lời như vậy? Chàng trả lời không nể mặt, sợ rằng Dung thế tử sẽ không tuyển chàng!"

Cổ chưởng quỹ càng tuyệt vọng.

Hắn chán nản ngồi ở trên giường, ánh mắt trống rỗng: "Phúc Lộc Hiên mặc dù chưa khai trương nhưng lại có quyền có thế, lương tháng cực cao, tuyển hết vòng này tới vòng khác, hôm nay chỉ còn hơn mười người đều là các chưởng quỹ ưu tú... Ta nghĩ nếu như ta trả lời theo quy củ, sợ là không bằng những người còn lại..."

Hắn thở dài, vẻ mặt ảo não: "Huống hồ nàng cũng biết ta vốn là tính tình như vậy, bằng không cũng sẽ không đắc tội quý nhân, tửu lâu đang yên đang lành không mở được, làm hại Nhứ Nương và hai con cùng ta chịu khổ."

Phúc Lộc Hiên là cơ hội cuối cùng của hắn.

Cổ chưởng quỹ lúc trước mở tửu lâu, chẳng qua tửu lâu của hắn rất nhỏ, vị trí cũng chỉ ở khu vực tương đối hẻo lánh trong kinh thành, hắn buôn bán coi như ổn định, lại có thê tử Nhứ Nương hỗ trợ tính toán sổ sách, cuộc sống cũng trôi qua không tệ.

Nhưng nửa năm trước, tửu lâu nho nhỏ của hắn có một vị quý nhân tới, quý nhân cùng một vị thực khách khác nổi lên xung đột, muốn đuổi thực khách kia ra ngoài.

Cổ chưởng quỹ tính tình ngay thẳng, đứng ra thay thực khách nói chuyện, đắc tội quý nhân, tửu lâu mở không nổi, còn thiếu không ít tiền.

Cuối cùng hết cách chỉ có thể bán tửu lâu và phòng ốc để trả nợ, mang theo vợ con chuyển đến nơi này.

Hắn vốn định tìm một công việc sinh tồn, không nghĩ tới quý nhân kia lòng dạ vô cùng hẹp hòi, không cho hắn ở trong kinh tìm được việc làm.
 
Chương 103


Mọi người đều biết hắn đắc tội quý nhân, không ai dám chiêu mộ hắn.

Nơi này tuy rằng tiền thuê nhà không cao, nhưng phòng vừa nhỏ vừa rách, hơn nữa ở trong kinh thành, phí sinh hoạt mỗi ngày đều không ít, nhà bọn họ đã giật gấu vá vai, chuẩn bị dọn về quê cũ.

Cổ chưởng quỹ không cam lòng!

Nhưng không có biện pháp, thế đạo này chính là như thế, đắc tội quý nhân đồng nghĩa vạn kiếp bất phục.

Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, tin tức Phúc Lộc Hiên chiêu mộ chưởng quỹ được tung ra, Nhứ Nương lập tức cổ vũ hắn tự tiến cử.

Phúc Lộc Hiên là của An Khánh Vương thế tử và tứ đại thân vương, là người mà quý nhân hắn đắc tội hận không thể vuốt m.ô.n.g ngựa, nếu như có thể được Phúc Lộc Hiên chiêu mộ, hắn sẽ không bao giờ sợ nữa.

Vì thế bọn họ ở lại trong kinh thêm chút thời gian, Nhứ Nương mỗi ngày làm chút đồ thủ công đổi lấy ngân lượng.

Đáng tiếc cơ hội như vậy...

Hắn thế nhưng không nắm được!

Cổ chưởng quỹ vô cùng ảo não, ánh mắt nhìn vợ con áy náy đến cực điểm.

Nhứ Nương cầm hà bao lên thêu, thở dài: "Phu quân chớ tự trách, chàng có bản lĩnh trên người, chỉ cần rời khỏi kinh thành thì có thể tìm một tửu lâu làm chưởng quỹ, ngày khác chưa chắc không thể đông sơn tái khởi."

"Nhứ Nương..." Cổ chưởng quỹ đỏ mắt.

Nhứ Nương ôn nhu cười với hắn, sâu trong đôi mắt mang theo ưu sầu.

Hai vợ chồng bọn họ còn trẻ, chịu chút khổ cũng không có việc gì, nhưng hài tử còn quá nhỏ lại phải đi theo bọn họ lang bạc kỳ hồ, bọn họ đúng là cha mẹ bất tài.

Cổ chưởng quỹ đứng lên: "Ta đi thu dọn đồ đạc, ngày mai liền rời khỏi kinh thành đến Lâm Phủ, cho dù làm bốc vác ta cũng sẽ không để Nhứ Nương và hài tử đói bụng!"

Hắn nói xong sải bước đi ra ngoài.

Thanh âm cứng cỏi mà có lực, nhưng trong nháy mắt bước ra cửa phòng, cước bộ lảo đảo, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Lúc này...

"Cổ chưởng quỹ có ở đây không?" Ngoài cửa có người hô to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-103.html.]

Cổ chưởng quỹ sửng sốt.

Quý nhân kia chẳng lẽ còn muốn đuổi theo tới cửa làm khó bọn họ?!

Hắn trở tay đóng cửa phòng lại, cắn răng, phẫn nộ đi mở cửa đại môn rách nát, cả giận nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn..."

Thanh âm im bặt.

Người ở cửa là một quản sự quen thuộc, đáp án lúc trước của hắn chính là giao cho người này.

Cổ chưởng quỹ ngẩn ra, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thi rớt cũng có thông báo sao?"

Người nọ cười: "Không được chọn là sao? Cổ chưởng quỹ, tiểu nhân đến truyền lời thế tử, từ hôm nay trở đi ngươi chính là chưởng quỹ của Phúc Lộc Hiên, thủ hạ còn có bốn vị quản sự, thế tử bảo Cổ chưởng quỹ ngày mai đi Phúc Lộc Hiên huấn luyện, tiền lương cũng tính từ ngày mai."

Cổ chưởng quỹ ngơ ngẩn.

Sau lưng hắn, một cây gậy rơi trên mặt đất, thanh âm Nhứ Nương run rẩy: "Được chọn rồi? Phu quân của ta được chọn làm chưởng quỹ Phúc Lộc Hiên?"

Người tới vô cùng khách khí hành lễ, sau đó nhẹ giọng nói: "Vị phu nhân này, đúng vậy, lần này thế tử chọn hai người, Hứa chưởng quỹ là chưởng quỹ của Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên, mà Cổ chưởng quỹ ở lại kinh thành làm chưởng quỹ tổng điếm Phúc Lộc Hiên!"

Hai người đều sững sờ tại chỗ, không ai nói gì.

Người tới cười nói: "Chẳng lẽ Cổ chưởng quỹ không muốn?"

"Nguyện ý, nguyện ý!" Nhứ Nương vội đáp, tiến lên vài bước, hai mắt rưng rưng đẩy Cổ chưởng quỹ.

Cổ chưởng quỹ lúc này mới phục hồi tỉnh thần, mặt hắn đỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào: "Tiểu nhân tạ ơn Dung thế tử, tiểu nhân nguyện lấy tính mạng ra báo đáp ơn tái sinh của thế tử, vĩnh viễn trung thành với thế tử"

Đây thật sự là ơn tái sinh, là hy vọng của gia đình bọn họ.

Cùng lúc đó.

Trương Trường Ngôn đuổi theo Dung Chiêu, vẻ mặt khiếp sợ: "Ta không rõ vì sao ngươi lại chọn hắn? Hắn rõ ràng là người trả lời kém nhất, tại sao ngươi lại chọn hắn?"

Hứa chưởng quỹ rõ ràng mới là lựa chọn tốt nhất, đừng nói Hứa chưởng quỹ, cho dù là bất kỳ chưởng quỹ nào cũng đều trả lời tốt hơn hắn.
 
Chương 103


Mọi người đều biết hắn đắc tội quý nhân, không ai dám chiêu mộ hắn.

Nơi này tuy rằng tiền thuê nhà không cao, nhưng phòng vừa nhỏ vừa rách, hơn nữa ở trong kinh thành, phí sinh hoạt mỗi ngày đều không ít, nhà bọn họ đã giật gấu vá vai, chuẩn bị dọn về quê cũ.

Cổ chưởng quỹ không cam lòng!

Nhưng không có biện pháp, thế đạo này chính là như thế, đắc tội quý nhân đồng nghĩa vạn kiếp bất phục.

Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, tin tức Phúc Lộc Hiên chiêu mộ chưởng quỹ được tung ra, Nhứ Nương lập tức cổ vũ hắn tự tiến cử.

Phúc Lộc Hiên là của An Khánh Vương thế tử và tứ đại thân vương, là người mà quý nhân hắn đắc tội hận không thể vuốt m.ô.n.g ngựa, nếu như có thể được Phúc Lộc Hiên chiêu mộ, hắn sẽ không bao giờ sợ nữa.

Vì thế bọn họ ở lại trong kinh thêm chút thời gian, Nhứ Nương mỗi ngày làm chút đồ thủ công đổi lấy ngân lượng.

Đáng tiếc cơ hội như vậy...

Hắn thế nhưng không nắm được!

Cổ chưởng quỹ vô cùng ảo não, ánh mắt nhìn vợ con áy náy đến cực điểm.

Nhứ Nương cầm hà bao lên thêu, thở dài: "Phu quân chớ tự trách, chàng có bản lĩnh trên người, chỉ cần rời khỏi kinh thành thì có thể tìm một tửu lâu làm chưởng quỹ, ngày khác chưa chắc không thể đông sơn tái khởi."

"Nhứ Nương..." Cổ chưởng quỹ đỏ mắt.

Nhứ Nương ôn nhu cười với hắn, sâu trong đôi mắt mang theo ưu sầu.

Hai vợ chồng bọn họ còn trẻ, chịu chút khổ cũng không có việc gì, nhưng hài tử còn quá nhỏ lại phải đi theo bọn họ lang bạc kỳ hồ, bọn họ đúng là cha mẹ bất tài.

Cổ chưởng quỹ đứng lên: "Ta đi thu dọn đồ đạc, ngày mai liền rời khỏi kinh thành đến Lâm Phủ, cho dù làm bốc vác ta cũng sẽ không để Nhứ Nương và hài tử đói bụng!"

Hắn nói xong sải bước đi ra ngoài.

Thanh âm cứng cỏi mà có lực, nhưng trong nháy mắt bước ra cửa phòng, cước bộ lảo đảo, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Lúc này...

"Cổ chưởng quỹ có ở đây không?" Ngoài cửa có người hô to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-103.html.]

Cổ chưởng quỹ sửng sốt.

Quý nhân kia chẳng lẽ còn muốn đuổi theo tới cửa làm khó bọn họ?!

Hắn trở tay đóng cửa phòng lại, cắn răng, phẫn nộ đi mở cửa đại môn rách nát, cả giận nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn..."

Thanh âm im bặt.

Người ở cửa là một quản sự quen thuộc, đáp án lúc trước của hắn chính là giao cho người này.

Cổ chưởng quỹ ngẩn ra, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thi rớt cũng có thông báo sao?"

Người nọ cười: "Không được chọn là sao? Cổ chưởng quỹ, tiểu nhân đến truyền lời thế tử, từ hôm nay trở đi ngươi chính là chưởng quỹ của Phúc Lộc Hiên, thủ hạ còn có bốn vị quản sự, thế tử bảo Cổ chưởng quỹ ngày mai đi Phúc Lộc Hiên huấn luyện, tiền lương cũng tính từ ngày mai."

Cổ chưởng quỹ ngơ ngẩn.

Sau lưng hắn, một cây gậy rơi trên mặt đất, thanh âm Nhứ Nương run rẩy: "Được chọn rồi? Phu quân của ta được chọn làm chưởng quỹ Phúc Lộc Hiên?"

Người tới vô cùng khách khí hành lễ, sau đó nhẹ giọng nói: "Vị phu nhân này, đúng vậy, lần này thế tử chọn hai người, Hứa chưởng quỹ là chưởng quỹ của Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên, mà Cổ chưởng quỹ ở lại kinh thành làm chưởng quỹ tổng điếm Phúc Lộc Hiên!"

Hai người đều sững sờ tại chỗ, không ai nói gì.

Người tới cười nói: "Chẳng lẽ Cổ chưởng quỹ không muốn?"

"Nguyện ý, nguyện ý!" Nhứ Nương vội đáp, tiến lên vài bước, hai mắt rưng rưng đẩy Cổ chưởng quỹ.

Cổ chưởng quỹ lúc này mới phục hồi tỉnh thần, mặt hắn đỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào: "Tiểu nhân tạ ơn Dung thế tử, tiểu nhân nguyện lấy tính mạng ra báo đáp ơn tái sinh của thế tử, vĩnh viễn trung thành với thế tử"

Đây thật sự là ơn tái sinh, là hy vọng của gia đình bọn họ.

Cùng lúc đó.

Trương Trường Ngôn đuổi theo Dung Chiêu, vẻ mặt khiếp sợ: "Ta không rõ vì sao ngươi lại chọn hắn? Hắn rõ ràng là người trả lời kém nhất, tại sao ngươi lại chọn hắn?"

Hứa chưởng quỹ rõ ràng mới là lựa chọn tốt nhất, đừng nói Hứa chưởng quỹ, cho dù là bất kỳ chưởng quỹ nào cũng đều trả lời tốt hơn hắn.
 
Chương 103


Mọi người đều biết hắn đắc tội quý nhân, không ai dám chiêu mộ hắn.

Nơi này tuy rằng tiền thuê nhà không cao, nhưng phòng vừa nhỏ vừa rách, hơn nữa ở trong kinh thành, phí sinh hoạt mỗi ngày đều không ít, nhà bọn họ đã giật gấu vá vai, chuẩn bị dọn về quê cũ.

Cổ chưởng quỹ không cam lòng!

Nhưng không có biện pháp, thế đạo này chính là như thế, đắc tội quý nhân đồng nghĩa vạn kiếp bất phục.

Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, tin tức Phúc Lộc Hiên chiêu mộ chưởng quỹ được tung ra, Nhứ Nương lập tức cổ vũ hắn tự tiến cử.

Phúc Lộc Hiên là của An Khánh Vương thế tử và tứ đại thân vương, là người mà quý nhân hắn đắc tội hận không thể vuốt m.ô.n.g ngựa, nếu như có thể được Phúc Lộc Hiên chiêu mộ, hắn sẽ không bao giờ sợ nữa.

Vì thế bọn họ ở lại trong kinh thêm chút thời gian, Nhứ Nương mỗi ngày làm chút đồ thủ công đổi lấy ngân lượng.

Đáng tiếc cơ hội như vậy...

Hắn thế nhưng không nắm được!

Cổ chưởng quỹ vô cùng ảo não, ánh mắt nhìn vợ con áy náy đến cực điểm.

Nhứ Nương cầm hà bao lên thêu, thở dài: "Phu quân chớ tự trách, chàng có bản lĩnh trên người, chỉ cần rời khỏi kinh thành thì có thể tìm một tửu lâu làm chưởng quỹ, ngày khác chưa chắc không thể đông sơn tái khởi."

"Nhứ Nương..." Cổ chưởng quỹ đỏ mắt.

Nhứ Nương ôn nhu cười với hắn, sâu trong đôi mắt mang theo ưu sầu.

Hai vợ chồng bọn họ còn trẻ, chịu chút khổ cũng không có việc gì, nhưng hài tử còn quá nhỏ lại phải đi theo bọn họ lang bạc kỳ hồ, bọn họ đúng là cha mẹ bất tài.

Cổ chưởng quỹ đứng lên: "Ta đi thu dọn đồ đạc, ngày mai liền rời khỏi kinh thành đến Lâm Phủ, cho dù làm bốc vác ta cũng sẽ không để Nhứ Nương và hài tử đói bụng!"

Hắn nói xong sải bước đi ra ngoài.

Thanh âm cứng cỏi mà có lực, nhưng trong nháy mắt bước ra cửa phòng, cước bộ lảo đảo, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Lúc này...

"Cổ chưởng quỹ có ở đây không?" Ngoài cửa có người hô to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-103.html.]

Cổ chưởng quỹ sửng sốt.

Quý nhân kia chẳng lẽ còn muốn đuổi theo tới cửa làm khó bọn họ?!

Hắn trở tay đóng cửa phòng lại, cắn răng, phẫn nộ đi mở cửa đại môn rách nát, cả giận nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn..."

Thanh âm im bặt.

Người ở cửa là một quản sự quen thuộc, đáp án lúc trước của hắn chính là giao cho người này.

Cổ chưởng quỹ ngẩn ra, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thi rớt cũng có thông báo sao?"

Người nọ cười: "Không được chọn là sao? Cổ chưởng quỹ, tiểu nhân đến truyền lời thế tử, từ hôm nay trở đi ngươi chính là chưởng quỹ của Phúc Lộc Hiên, thủ hạ còn có bốn vị quản sự, thế tử bảo Cổ chưởng quỹ ngày mai đi Phúc Lộc Hiên huấn luyện, tiền lương cũng tính từ ngày mai."

Cổ chưởng quỹ ngơ ngẩn.

Sau lưng hắn, một cây gậy rơi trên mặt đất, thanh âm Nhứ Nương run rẩy: "Được chọn rồi? Phu quân của ta được chọn làm chưởng quỹ Phúc Lộc Hiên?"

Người tới vô cùng khách khí hành lễ, sau đó nhẹ giọng nói: "Vị phu nhân này, đúng vậy, lần này thế tử chọn hai người, Hứa chưởng quỹ là chưởng quỹ của Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên, mà Cổ chưởng quỹ ở lại kinh thành làm chưởng quỹ tổng điếm Phúc Lộc Hiên!"

Hai người đều sững sờ tại chỗ, không ai nói gì.

Người tới cười nói: "Chẳng lẽ Cổ chưởng quỹ không muốn?"

"Nguyện ý, nguyện ý!" Nhứ Nương vội đáp, tiến lên vài bước, hai mắt rưng rưng đẩy Cổ chưởng quỹ.

Cổ chưởng quỹ lúc này mới phục hồi tỉnh thần, mặt hắn đỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào: "Tiểu nhân tạ ơn Dung thế tử, tiểu nhân nguyện lấy tính mạng ra báo đáp ơn tái sinh của thế tử, vĩnh viễn trung thành với thế tử"

Đây thật sự là ơn tái sinh, là hy vọng của gia đình bọn họ.

Cùng lúc đó.

Trương Trường Ngôn đuổi theo Dung Chiêu, vẻ mặt khiếp sợ: "Ta không rõ vì sao ngươi lại chọn hắn? Hắn rõ ràng là người trả lời kém nhất, tại sao ngươi lại chọn hắn?"

Hứa chưởng quỹ rõ ràng mới là lựa chọn tốt nhất, đừng nói Hứa chưởng quỹ, cho dù là bất kỳ chưởng quỹ nào cũng đều trả lời tốt hơn hắn.
 
Chương 104


Dung Chiêu: "Hắn nói chuyện dễ nghe."

Trương Trường Ngôn: "???"

Ta nghi ngờ ngươi đang đùa ta, hơn nữa ta có chứng cứ.

Dung Chiêu cười mà không nói.

Không ai làm người xấu, sao cô có thể làm người tốt?

Tửu lâu trong kinh thành càng cần người như Cổ chưởng quỹ.

Trương Trường Ngôn còn muốn tiếp tục truy hỏi, Dung Chiêu không để ý tới hắn, xoay người nhìn về phía Thạch Đầu: "Nhớ nói Hứa chưởng quỹ rằng đãi ngộ ở Lâm Phủ cũng giống hệt đãi ngộ trong kinh thành, tiền lương như nhau, tiền thưởng cuối năm xem lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên."

Dừng một chút, cô bổ sung: "Hứa chưởng quỹ nếu đồng ý, nhà ở tại Lâm Phủ sẽ do Phúc Lộc Hiên an bài."

Dung Chiêu không cảm thấy hắn sẽ không đồng ý.

Nếu như không đồng ý, vậy liền... thêm tiền.

Không có gì là tiền không giải quyết được, nếu có, đó là không đủ tiền.

Dung Chiêu bỏ rơi Trương tam, ngồi lên xe ngựa quay về An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không thích phu xe Vô Danh, Dung Chiêu ngược lại rất hài lòng, cô mỗi ngày đều phải ra ra vào vào, Vô Danh liền trở thành phu xe chuyên dụng của Dung Chiêu.

Hắn cũng không nhiều lời, cơ hồ không có cảm giác tồn tại, đánh xe rất vững, cực kỳ thích hợp làm "tài xế".

Xe ngựa dần dần đi xa.

Trương Trường Ngôn bị bỏ lại đằng sau, bĩu môi: "Dung Chiêu chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề, tuyển người như vậy làm chưởng quỹ cũng không sợ đắc tội hoàng thân quốc thích, ta xem ngươi đến lúc đó xử lý như thế nào!"

Ngọc Trúc: "..."

Trương Trường Ngôn: "Sao ngươi không nói gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng?"

Ngọc Trúc: "Tam công tử, lúc trước người đã nói xem Phúc Lộc Trang phát triển như thế nào, người cũng nói xem Dung thế tử đến kỳ hạn ba tháng sẽ giải quyết ra sao... ‘’

Nhưng trên thực tế, tất cả an bài của Dung thế tử đều kết thúc thuận lợi, giải quyết êm đẹp ngoài dự đoán của mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-104.html.]

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn trừng to mắt: "Ý ngươi là Dung Chiêu chọn người này không thành vấn đề?"

Ngọc Trúc chậm rãi trả lời: "Hạ nhân cảm thấy với tác phong làm việc của Dung thế tử, chọn người này nhất định là có suy tính của mình."

Trương Trường Ngôn hừ một tiếng: "Ngươi rốt cuộc là người hầu của ai? Sao hôm nay lại tán thưởng Dung Chiêu như vậy? Ta đem ngươi tặng cho Dung Chiêu có được không?"

Hai mắt Ngọc Trúc sáng ngời.

Đi theo Tam công tử ăn không đủ no, Dung thế tử mặc dù có chút nợ nần, nhưng cuộc sống quả thực trôi qua rất khá...

Trương Trường Ngôn khó tin, hung hăng đạp Ngọc Trúc một cước, mắng to: "Ngươi nằm mơ! Bổn công tử hiện tại ăn uống tiết kiệm, ngươi cũng phải đi theo ta ăn uống tiết kiệm, muốn ăn đồ tốt còn phải đợi Dung thế tử nhanh chóng chia hoa hồng!"

Hắn mang theo Ngọc Trúc rời đi, dọc đường đi mắng chửi đĩnh đạc.

Rõ ràng hắn mới là chủ nợ, người hầu không trung thành này lại tình nguyện đi theo Dung Chiêu là người mắc nợ, thật là quá đáng.

Nhìn xem, Dung Chiêu làm ra động tĩnh lớn như vậy, lại chọn một chưởng quỹ không ra gì, nhất định phải nếm mùi đau khổ...

Lúc Dung Chiêu hồi phủ, An Khánh Vương phủ vừa đúng giờ cơm tối.

Cô vừa về phủ, Lâm thị liền bảo hạ nhân mang thức ăn lên.

An Khánh Vương phủ ít người, cũng không có nhiều quy củ, cả nhà ngồi cùng một bàn ăn cơm, tính đi tính lại cũng chỉ có lão vương phi, Dung Vĩ, Vương phi, trắc phi, Dung Chiêu.

Lão vương phi Triệu thị không có mặt, đại khái là bởi vì chén độc dược kia mà bà vẫn tránh mặt Dung Chiêu, cũng không cho Dung Chiêu đi thỉnh an.

Đương nhiên Dung Chiêu rất hài lòng cục diện này, bớt việc.

Bạch thị còn đang bị cấm túc, chỉ có ba người ăn cơm cùng nhau.

Dung Chiêu ăn xong lau khóe miệng, hỏi: "Bạch trắc phi vẫn còn bị cấm túc sao?"

Lâm thị gật đầu: "Còn chưa đủ giờ."

Dung Chiêu: ‘’Con nghĩ vậy đủ rồi, Phúc Lộc Hiên sắp khai trương rồi, giấy tuyên truyền mấy ngày nữa phải gửi đi."

Lâm thị sửng sốt, lập tức gật đầu phân phó: "Thả trắc phi ra."
 
Chương 104


Dung Chiêu: "Hắn nói chuyện dễ nghe."

Trương Trường Ngôn: "???"

Ta nghi ngờ ngươi đang đùa ta, hơn nữa ta có chứng cứ.

Dung Chiêu cười mà không nói.

Không ai làm người xấu, sao cô có thể làm người tốt?

Tửu lâu trong kinh thành càng cần người như Cổ chưởng quỹ.

Trương Trường Ngôn còn muốn tiếp tục truy hỏi, Dung Chiêu không để ý tới hắn, xoay người nhìn về phía Thạch Đầu: "Nhớ nói Hứa chưởng quỹ rằng đãi ngộ ở Lâm Phủ cũng giống hệt đãi ngộ trong kinh thành, tiền lương như nhau, tiền thưởng cuối năm xem lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên."

Dừng một chút, cô bổ sung: "Hứa chưởng quỹ nếu đồng ý, nhà ở tại Lâm Phủ sẽ do Phúc Lộc Hiên an bài."

Dung Chiêu không cảm thấy hắn sẽ không đồng ý.

Nếu như không đồng ý, vậy liền... thêm tiền.

Không có gì là tiền không giải quyết được, nếu có, đó là không đủ tiền.

Dung Chiêu bỏ rơi Trương tam, ngồi lên xe ngựa quay về An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không thích phu xe Vô Danh, Dung Chiêu ngược lại rất hài lòng, cô mỗi ngày đều phải ra ra vào vào, Vô Danh liền trở thành phu xe chuyên dụng của Dung Chiêu.

Hắn cũng không nhiều lời, cơ hồ không có cảm giác tồn tại, đánh xe rất vững, cực kỳ thích hợp làm "tài xế".

Xe ngựa dần dần đi xa.

Trương Trường Ngôn bị bỏ lại đằng sau, bĩu môi: "Dung Chiêu chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề, tuyển người như vậy làm chưởng quỹ cũng không sợ đắc tội hoàng thân quốc thích, ta xem ngươi đến lúc đó xử lý như thế nào!"

Ngọc Trúc: "..."

Trương Trường Ngôn: "Sao ngươi không nói gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng?"

Ngọc Trúc: "Tam công tử, lúc trước người đã nói xem Phúc Lộc Trang phát triển như thế nào, người cũng nói xem Dung thế tử đến kỳ hạn ba tháng sẽ giải quyết ra sao... ‘’

Nhưng trên thực tế, tất cả an bài của Dung thế tử đều kết thúc thuận lợi, giải quyết êm đẹp ngoài dự đoán của mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-104.html.]

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn trừng to mắt: "Ý ngươi là Dung Chiêu chọn người này không thành vấn đề?"

Ngọc Trúc chậm rãi trả lời: "Hạ nhân cảm thấy với tác phong làm việc của Dung thế tử, chọn người này nhất định là có suy tính của mình."

Trương Trường Ngôn hừ một tiếng: "Ngươi rốt cuộc là người hầu của ai? Sao hôm nay lại tán thưởng Dung Chiêu như vậy? Ta đem ngươi tặng cho Dung Chiêu có được không?"

Hai mắt Ngọc Trúc sáng ngời.

Đi theo Tam công tử ăn không đủ no, Dung thế tử mặc dù có chút nợ nần, nhưng cuộc sống quả thực trôi qua rất khá...

Trương Trường Ngôn khó tin, hung hăng đạp Ngọc Trúc một cước, mắng to: "Ngươi nằm mơ! Bổn công tử hiện tại ăn uống tiết kiệm, ngươi cũng phải đi theo ta ăn uống tiết kiệm, muốn ăn đồ tốt còn phải đợi Dung thế tử nhanh chóng chia hoa hồng!"

Hắn mang theo Ngọc Trúc rời đi, dọc đường đi mắng chửi đĩnh đạc.

Rõ ràng hắn mới là chủ nợ, người hầu không trung thành này lại tình nguyện đi theo Dung Chiêu là người mắc nợ, thật là quá đáng.

Nhìn xem, Dung Chiêu làm ra động tĩnh lớn như vậy, lại chọn một chưởng quỹ không ra gì, nhất định phải nếm mùi đau khổ...

Lúc Dung Chiêu hồi phủ, An Khánh Vương phủ vừa đúng giờ cơm tối.

Cô vừa về phủ, Lâm thị liền bảo hạ nhân mang thức ăn lên.

An Khánh Vương phủ ít người, cũng không có nhiều quy củ, cả nhà ngồi cùng một bàn ăn cơm, tính đi tính lại cũng chỉ có lão vương phi, Dung Vĩ, Vương phi, trắc phi, Dung Chiêu.

Lão vương phi Triệu thị không có mặt, đại khái là bởi vì chén độc dược kia mà bà vẫn tránh mặt Dung Chiêu, cũng không cho Dung Chiêu đi thỉnh an.

Đương nhiên Dung Chiêu rất hài lòng cục diện này, bớt việc.

Bạch thị còn đang bị cấm túc, chỉ có ba người ăn cơm cùng nhau.

Dung Chiêu ăn xong lau khóe miệng, hỏi: "Bạch trắc phi vẫn còn bị cấm túc sao?"

Lâm thị gật đầu: "Còn chưa đủ giờ."

Dung Chiêu: ‘’Con nghĩ vậy đủ rồi, Phúc Lộc Hiên sắp khai trương rồi, giấy tuyên truyền mấy ngày nữa phải gửi đi."

Lâm thị sửng sốt, lập tức gật đầu phân phó: "Thả trắc phi ra."
 
Chương 104


Dung Chiêu: "Hắn nói chuyện dễ nghe."

Trương Trường Ngôn: "???"

Ta nghi ngờ ngươi đang đùa ta, hơn nữa ta có chứng cứ.

Dung Chiêu cười mà không nói.

Không ai làm người xấu, sao cô có thể làm người tốt?

Tửu lâu trong kinh thành càng cần người như Cổ chưởng quỹ.

Trương Trường Ngôn còn muốn tiếp tục truy hỏi, Dung Chiêu không để ý tới hắn, xoay người nhìn về phía Thạch Đầu: "Nhớ nói Hứa chưởng quỹ rằng đãi ngộ ở Lâm Phủ cũng giống hệt đãi ngộ trong kinh thành, tiền lương như nhau, tiền thưởng cuối năm xem lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên."

Dừng một chút, cô bổ sung: "Hứa chưởng quỹ nếu đồng ý, nhà ở tại Lâm Phủ sẽ do Phúc Lộc Hiên an bài."

Dung Chiêu không cảm thấy hắn sẽ không đồng ý.

Nếu như không đồng ý, vậy liền... thêm tiền.

Không có gì là tiền không giải quyết được, nếu có, đó là không đủ tiền.

Dung Chiêu bỏ rơi Trương tam, ngồi lên xe ngựa quay về An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không thích phu xe Vô Danh, Dung Chiêu ngược lại rất hài lòng, cô mỗi ngày đều phải ra ra vào vào, Vô Danh liền trở thành phu xe chuyên dụng của Dung Chiêu.

Hắn cũng không nhiều lời, cơ hồ không có cảm giác tồn tại, đánh xe rất vững, cực kỳ thích hợp làm "tài xế".

Xe ngựa dần dần đi xa.

Trương Trường Ngôn bị bỏ lại đằng sau, bĩu môi: "Dung Chiêu chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề, tuyển người như vậy làm chưởng quỹ cũng không sợ đắc tội hoàng thân quốc thích, ta xem ngươi đến lúc đó xử lý như thế nào!"

Ngọc Trúc: "..."

Trương Trường Ngôn: "Sao ngươi không nói gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng?"

Ngọc Trúc: "Tam công tử, lúc trước người đã nói xem Phúc Lộc Trang phát triển như thế nào, người cũng nói xem Dung thế tử đến kỳ hạn ba tháng sẽ giải quyết ra sao... ‘’

Nhưng trên thực tế, tất cả an bài của Dung thế tử đều kết thúc thuận lợi, giải quyết êm đẹp ngoài dự đoán của mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-104.html.]

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn trừng to mắt: "Ý ngươi là Dung Chiêu chọn người này không thành vấn đề?"

Ngọc Trúc chậm rãi trả lời: "Hạ nhân cảm thấy với tác phong làm việc của Dung thế tử, chọn người này nhất định là có suy tính của mình."

Trương Trường Ngôn hừ một tiếng: "Ngươi rốt cuộc là người hầu của ai? Sao hôm nay lại tán thưởng Dung Chiêu như vậy? Ta đem ngươi tặng cho Dung Chiêu có được không?"

Hai mắt Ngọc Trúc sáng ngời.

Đi theo Tam công tử ăn không đủ no, Dung thế tử mặc dù có chút nợ nần, nhưng cuộc sống quả thực trôi qua rất khá...

Trương Trường Ngôn khó tin, hung hăng đạp Ngọc Trúc một cước, mắng to: "Ngươi nằm mơ! Bổn công tử hiện tại ăn uống tiết kiệm, ngươi cũng phải đi theo ta ăn uống tiết kiệm, muốn ăn đồ tốt còn phải đợi Dung thế tử nhanh chóng chia hoa hồng!"

Hắn mang theo Ngọc Trúc rời đi, dọc đường đi mắng chửi đĩnh đạc.

Rõ ràng hắn mới là chủ nợ, người hầu không trung thành này lại tình nguyện đi theo Dung Chiêu là người mắc nợ, thật là quá đáng.

Nhìn xem, Dung Chiêu làm ra động tĩnh lớn như vậy, lại chọn một chưởng quỹ không ra gì, nhất định phải nếm mùi đau khổ...

Lúc Dung Chiêu hồi phủ, An Khánh Vương phủ vừa đúng giờ cơm tối.

Cô vừa về phủ, Lâm thị liền bảo hạ nhân mang thức ăn lên.

An Khánh Vương phủ ít người, cũng không có nhiều quy củ, cả nhà ngồi cùng một bàn ăn cơm, tính đi tính lại cũng chỉ có lão vương phi, Dung Vĩ, Vương phi, trắc phi, Dung Chiêu.

Lão vương phi Triệu thị không có mặt, đại khái là bởi vì chén độc dược kia mà bà vẫn tránh mặt Dung Chiêu, cũng không cho Dung Chiêu đi thỉnh an.

Đương nhiên Dung Chiêu rất hài lòng cục diện này, bớt việc.

Bạch thị còn đang bị cấm túc, chỉ có ba người ăn cơm cùng nhau.

Dung Chiêu ăn xong lau khóe miệng, hỏi: "Bạch trắc phi vẫn còn bị cấm túc sao?"

Lâm thị gật đầu: "Còn chưa đủ giờ."

Dung Chiêu: ‘’Con nghĩ vậy đủ rồi, Phúc Lộc Hiên sắp khai trương rồi, giấy tuyên truyền mấy ngày nữa phải gửi đi."

Lâm thị sửng sốt, lập tức gật đầu phân phó: "Thả trắc phi ra."
 
Chương 105


Tuy rằng bà không hiểu, nhưng bà vẫn luôn tin tưởng Dung Chiêu, hiện tại con gái rất có "bản lĩnh", bà rất nguyện ý nghe lời con gái.

Bạch thị bị nhốt gần một tháng rốt cục được thả ra, trong khoảng thời gian này bà chép phạt say xẩm mặt mày, mỗi lần chép đều mắng Dung Chiêu cố ý giày vò mình.

Lúc này được thả ra, Bạch thị gầy đi một vòng.

Bà đáng thương nhìn Dung Vĩ: "Vương gia..."

Dung Vĩ: "..."

Không rảnh để ý bà ta, đã lớn tuổi rồi làm nũng có ích lợi gì?

Dung Chiêu đang xem tờ rơi nha hoàn chuyển tới, cô hài lòng gật đầu.

Bạch thị thấy Vương gia không phản ứng, lập tức thu hồi nước mắt, nhìn về phía Dung Chiêu hừ một tiếng: "Thế tử, ngươi bảo chúng ta chép những thứ này, chẳng lẽ là cố ý giày vò ta sao? Ta đã lớn tuổi, hơn hai mươi ngày quanh đi quẩn lại chỉ chép những thứ này."

Giọng nói của bà ta mang theo lửa giận đè nén.

Trên thực tế, Bạch thị chỉ chép một ít, nhưng một ngàn tờ trên tay Dung Chiêu đa phần đều là hạ nhân trong viện chép, bà không muốn làm chuyện này, chỉ chép mấy tờ cũng đã tức giận rồi.

Hiện tại bà ta đang nói rõ: Có nhiêu đó thôi, ngươi muốn lấy thì lấy, còn ép ta nữa thì là không tôn trọng người lớn tuổi.

Lâm thị nháy mắt đen mặt, đang muốn nói gì đó, Dung Chiêu cười híp mắt nói: "Không tệ, hạ nhân của trắc phi trong thời gian ngắn có thể chép được nhiều như vậy nhất định là rất vất vả, mẫu thân, gần đây cho trắc phi thêm chút đồ ăn, lấy mấy món nổi tiếng của Phúc Lộc Trang có được không?"

Lâm thị ngẩn ra.

Bạch thị càng sửng sốt.

Bà ta rõ ràng là oán hận Dung Chiêu, đối phương lại ôn hòa thêm thức ăn cho bà như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-105.html.]

Không hiểu sao lửa giận chép phạt hơn hai mươi ngày tiêu tán hơn phân nửa, Bạch thị có chút hoảng hốt.

Dung Chiêu nhìn tờ giấy trên cùng, rõ ràng là chữ viết của Bạch thị, rất tinh tế đẹp mắt, xuất thân từ dòng dõi thư hương quả thật không giống nhau. Cô không ngừng gật đầu: "Chữ trắc phi rất đẹp, đơn tuyên truyền này mà phát ra ngoài, nhất định có thể mang đến rất nhiều việc làm ăn cho Phúc Lộc Hiên, công lao của trắc phi lần này rất lớn."

"A... tạm được thôi." Bạch thị há miệng, đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Dung Chiêu: "Trắc phi chớ khiêm tốn, Dung Chiêu nói chuyện từ trước đến nay thẳng thắn, tốt chính là tốt, trắc phi chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi đã mang người viết ngàn bản tuyên truyền, thật sự là vất vả, mẫu thân miễn cấm túc sớm cho Trắc phi đi?"

Lâm thị: "... Được."

Thả người ra ngoài, kỳ thật là đã hủy bỏ cấm túc.

Bạch thị lại sửng sốt, theo bản năng nói một câu: "Tạ thế tử..."

Dung Chiêu cười ôn hòa: "Không cần cám ơn, là ta đáp tạ trắc phi, tứ đại thân vương bỏ vốn mười sáu vạn, mấy trăm nghệ nhân đang cố gắng cải tạo, trắc phi vất vả chép tờ rơi quảng cáo... Là các ngươi cho Phúc Lộc Hiên cơ hội khai trương và nổi tiếng."

Bạch thị hít sâu một hơi khí lạnh.

Hai người Dung Vĩ Lâm thị cũng ngây dại, trắc phi chép tờ rơi... lại có công lao như vậy sao? Có thể đặt song song với mười sáu vạn lượng?

Bằng không hai người bọn họ cũng chép thử?

Ánh mắt Dung Chiêu càng cảm động: "Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, nếu có thể thành danh, nhất định sẽ ghi công lớn cho trắc phi."

Cô dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Dung Chiêu vốn tưởng rằng trắc phi không muốn giúp Dung Chiêu chép tờ rơi, không ngờ trắc phi lại hiểu rõ đại nghĩa, biết đây là trận chiến sinh tử tồn vong của An Khánh Vương phủ ta, lại nguyện ý toàn lực ứng phó."

"Lại nhìn chữ viết trên tờ rơi, bút mực lưu loát, nét chữ khí khái, sợ là rất nhiều người đều phải khen chữ viết trên tờ rơi của Phúc Lộc Hiên."

"Trước kia là ta hiểu lầm trắc phi, trắc phi tuy là nữ tử, nhưng có hiệp can nghĩa đảm, có tài hoa, có dũng khí, lại có đại nghĩa, Dung Chiêu ở đây tạ ơn trắc phi."

Dung Chiêu nghiêm túc chắp tay.
 
Chương 105


Tuy rằng bà không hiểu, nhưng bà vẫn luôn tin tưởng Dung Chiêu, hiện tại con gái rất có "bản lĩnh", bà rất nguyện ý nghe lời con gái.

Bạch thị bị nhốt gần một tháng rốt cục được thả ra, trong khoảng thời gian này bà chép phạt say xẩm mặt mày, mỗi lần chép đều mắng Dung Chiêu cố ý giày vò mình.

Lúc này được thả ra, Bạch thị gầy đi một vòng.

Bà đáng thương nhìn Dung Vĩ: "Vương gia..."

Dung Vĩ: "..."

Không rảnh để ý bà ta, đã lớn tuổi rồi làm nũng có ích lợi gì?

Dung Chiêu đang xem tờ rơi nha hoàn chuyển tới, cô hài lòng gật đầu.

Bạch thị thấy Vương gia không phản ứng, lập tức thu hồi nước mắt, nhìn về phía Dung Chiêu hừ một tiếng: "Thế tử, ngươi bảo chúng ta chép những thứ này, chẳng lẽ là cố ý giày vò ta sao? Ta đã lớn tuổi, hơn hai mươi ngày quanh đi quẩn lại chỉ chép những thứ này."

Giọng nói của bà ta mang theo lửa giận đè nén.

Trên thực tế, Bạch thị chỉ chép một ít, nhưng một ngàn tờ trên tay Dung Chiêu đa phần đều là hạ nhân trong viện chép, bà không muốn làm chuyện này, chỉ chép mấy tờ cũng đã tức giận rồi.

Hiện tại bà ta đang nói rõ: Có nhiêu đó thôi, ngươi muốn lấy thì lấy, còn ép ta nữa thì là không tôn trọng người lớn tuổi.

Lâm thị nháy mắt đen mặt, đang muốn nói gì đó, Dung Chiêu cười híp mắt nói: "Không tệ, hạ nhân của trắc phi trong thời gian ngắn có thể chép được nhiều như vậy nhất định là rất vất vả, mẫu thân, gần đây cho trắc phi thêm chút đồ ăn, lấy mấy món nổi tiếng của Phúc Lộc Trang có được không?"

Lâm thị ngẩn ra.

Bạch thị càng sửng sốt.

Bà ta rõ ràng là oán hận Dung Chiêu, đối phương lại ôn hòa thêm thức ăn cho bà như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-105.html.]

Không hiểu sao lửa giận chép phạt hơn hai mươi ngày tiêu tán hơn phân nửa, Bạch thị có chút hoảng hốt.

Dung Chiêu nhìn tờ giấy trên cùng, rõ ràng là chữ viết của Bạch thị, rất tinh tế đẹp mắt, xuất thân từ dòng dõi thư hương quả thật không giống nhau. Cô không ngừng gật đầu: "Chữ trắc phi rất đẹp, đơn tuyên truyền này mà phát ra ngoài, nhất định có thể mang đến rất nhiều việc làm ăn cho Phúc Lộc Hiên, công lao của trắc phi lần này rất lớn."

"A... tạm được thôi." Bạch thị há miệng, đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Dung Chiêu: "Trắc phi chớ khiêm tốn, Dung Chiêu nói chuyện từ trước đến nay thẳng thắn, tốt chính là tốt, trắc phi chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi đã mang người viết ngàn bản tuyên truyền, thật sự là vất vả, mẫu thân miễn cấm túc sớm cho Trắc phi đi?"

Lâm thị: "... Được."

Thả người ra ngoài, kỳ thật là đã hủy bỏ cấm túc.

Bạch thị lại sửng sốt, theo bản năng nói một câu: "Tạ thế tử..."

Dung Chiêu cười ôn hòa: "Không cần cám ơn, là ta đáp tạ trắc phi, tứ đại thân vương bỏ vốn mười sáu vạn, mấy trăm nghệ nhân đang cố gắng cải tạo, trắc phi vất vả chép tờ rơi quảng cáo... Là các ngươi cho Phúc Lộc Hiên cơ hội khai trương và nổi tiếng."

Bạch thị hít sâu một hơi khí lạnh.

Hai người Dung Vĩ Lâm thị cũng ngây dại, trắc phi chép tờ rơi... lại có công lao như vậy sao? Có thể đặt song song với mười sáu vạn lượng?

Bằng không hai người bọn họ cũng chép thử?

Ánh mắt Dung Chiêu càng cảm động: "Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, nếu có thể thành danh, nhất định sẽ ghi công lớn cho trắc phi."

Cô dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Dung Chiêu vốn tưởng rằng trắc phi không muốn giúp Dung Chiêu chép tờ rơi, không ngờ trắc phi lại hiểu rõ đại nghĩa, biết đây là trận chiến sinh tử tồn vong của An Khánh Vương phủ ta, lại nguyện ý toàn lực ứng phó."

"Lại nhìn chữ viết trên tờ rơi, bút mực lưu loát, nét chữ khí khái, sợ là rất nhiều người đều phải khen chữ viết trên tờ rơi của Phúc Lộc Hiên."

"Trước kia là ta hiểu lầm trắc phi, trắc phi tuy là nữ tử, nhưng có hiệp can nghĩa đảm, có tài hoa, có dũng khí, lại có đại nghĩa, Dung Chiêu ở đây tạ ơn trắc phi."

Dung Chiêu nghiêm túc chắp tay.
 
Chương 105


Tuy rằng bà không hiểu, nhưng bà vẫn luôn tin tưởng Dung Chiêu, hiện tại con gái rất có "bản lĩnh", bà rất nguyện ý nghe lời con gái.

Bạch thị bị nhốt gần một tháng rốt cục được thả ra, trong khoảng thời gian này bà chép phạt say xẩm mặt mày, mỗi lần chép đều mắng Dung Chiêu cố ý giày vò mình.

Lúc này được thả ra, Bạch thị gầy đi một vòng.

Bà đáng thương nhìn Dung Vĩ: "Vương gia..."

Dung Vĩ: "..."

Không rảnh để ý bà ta, đã lớn tuổi rồi làm nũng có ích lợi gì?

Dung Chiêu đang xem tờ rơi nha hoàn chuyển tới, cô hài lòng gật đầu.

Bạch thị thấy Vương gia không phản ứng, lập tức thu hồi nước mắt, nhìn về phía Dung Chiêu hừ một tiếng: "Thế tử, ngươi bảo chúng ta chép những thứ này, chẳng lẽ là cố ý giày vò ta sao? Ta đã lớn tuổi, hơn hai mươi ngày quanh đi quẩn lại chỉ chép những thứ này."

Giọng nói của bà ta mang theo lửa giận đè nén.

Trên thực tế, Bạch thị chỉ chép một ít, nhưng một ngàn tờ trên tay Dung Chiêu đa phần đều là hạ nhân trong viện chép, bà không muốn làm chuyện này, chỉ chép mấy tờ cũng đã tức giận rồi.

Hiện tại bà ta đang nói rõ: Có nhiêu đó thôi, ngươi muốn lấy thì lấy, còn ép ta nữa thì là không tôn trọng người lớn tuổi.

Lâm thị nháy mắt đen mặt, đang muốn nói gì đó, Dung Chiêu cười híp mắt nói: "Không tệ, hạ nhân của trắc phi trong thời gian ngắn có thể chép được nhiều như vậy nhất định là rất vất vả, mẫu thân, gần đây cho trắc phi thêm chút đồ ăn, lấy mấy món nổi tiếng của Phúc Lộc Trang có được không?"

Lâm thị ngẩn ra.

Bạch thị càng sửng sốt.

Bà ta rõ ràng là oán hận Dung Chiêu, đối phương lại ôn hòa thêm thức ăn cho bà như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-105.html.]

Không hiểu sao lửa giận chép phạt hơn hai mươi ngày tiêu tán hơn phân nửa, Bạch thị có chút hoảng hốt.

Dung Chiêu nhìn tờ giấy trên cùng, rõ ràng là chữ viết của Bạch thị, rất tinh tế đẹp mắt, xuất thân từ dòng dõi thư hương quả thật không giống nhau. Cô không ngừng gật đầu: "Chữ trắc phi rất đẹp, đơn tuyên truyền này mà phát ra ngoài, nhất định có thể mang đến rất nhiều việc làm ăn cho Phúc Lộc Hiên, công lao của trắc phi lần này rất lớn."

"A... tạm được thôi." Bạch thị há miệng, đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Dung Chiêu: "Trắc phi chớ khiêm tốn, Dung Chiêu nói chuyện từ trước đến nay thẳng thắn, tốt chính là tốt, trắc phi chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi đã mang người viết ngàn bản tuyên truyền, thật sự là vất vả, mẫu thân miễn cấm túc sớm cho Trắc phi đi?"

Lâm thị: "... Được."

Thả người ra ngoài, kỳ thật là đã hủy bỏ cấm túc.

Bạch thị lại sửng sốt, theo bản năng nói một câu: "Tạ thế tử..."

Dung Chiêu cười ôn hòa: "Không cần cám ơn, là ta đáp tạ trắc phi, tứ đại thân vương bỏ vốn mười sáu vạn, mấy trăm nghệ nhân đang cố gắng cải tạo, trắc phi vất vả chép tờ rơi quảng cáo... Là các ngươi cho Phúc Lộc Hiên cơ hội khai trương và nổi tiếng."

Bạch thị hít sâu một hơi khí lạnh.

Hai người Dung Vĩ Lâm thị cũng ngây dại, trắc phi chép tờ rơi... lại có công lao như vậy sao? Có thể đặt song song với mười sáu vạn lượng?

Bằng không hai người bọn họ cũng chép thử?

Ánh mắt Dung Chiêu càng cảm động: "Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, nếu có thể thành danh, nhất định sẽ ghi công lớn cho trắc phi."

Cô dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Dung Chiêu vốn tưởng rằng trắc phi không muốn giúp Dung Chiêu chép tờ rơi, không ngờ trắc phi lại hiểu rõ đại nghĩa, biết đây là trận chiến sinh tử tồn vong của An Khánh Vương phủ ta, lại nguyện ý toàn lực ứng phó."

"Lại nhìn chữ viết trên tờ rơi, bút mực lưu loát, nét chữ khí khái, sợ là rất nhiều người đều phải khen chữ viết trên tờ rơi của Phúc Lộc Hiên."

"Trước kia là ta hiểu lầm trắc phi, trắc phi tuy là nữ tử, nhưng có hiệp can nghĩa đảm, có tài hoa, có dũng khí, lại có đại nghĩa, Dung Chiêu ở đây tạ ơn trắc phi."

Dung Chiêu nghiêm túc chắp tay.
 
Chương 106


Bạch thị trong nháy mắt mặt mũi đỏ bừng, vội xua tay: "Không không, thế tử khách khí rồi... Ta, ta, ta… đây là làm việc ta nên làm!"

Dung Chiêu hiên ngang lẫm liệt: "Đó cũng là vì trắc phi đỉnh thiên lập địa, hơn hai mươi ngày chép ra ngàn bản, trắc phi vất vả rồi."

Bạch thị chưa bao giờ được người ta khen như vậy, nhất là gần đây còn luôn bị mắng. Đây là lần đầu tiên có người khen bà, mặt bà ửng đỏ, lỗ tai đỏ như nhỏ máu, cả người lâng lâng như đang bay trên trời, lại theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, không hiểu vì sao lại thấy tự hào.

Đúng vậy, bà quả thật rất lợi hại.

Thanh âm Bạch thị bất giác cất cao, âm vang hữu lực: "Chẳng qua là một ngàn bản mà thôi, thế tử, tờ rơi quảng cáo này đủ không?"

Dung Chiêu đáy mắt ý cười dịu dàng, khóe miệng lại lộ ra cười khổ: "Quả thật có chút không đủ, cách ngày Phúc Lộc Hiên khai trương còn nửa tháng, ít nhất còn cần hai ngàn bản..."

Cô lắc đầu: "Việc khó dường này, e rằng không ai có thể làm được."

"Ta có thể!" Bạch thị lớn tiếng đáp ứng.

Bà là nữ tử đỉnh thiên lập địa, thâm minh đại nghĩa, lại có năng lực như vậy, chỉ là hai ngàn bản, sao lại chép không nổi chứ?

Trắc phi nâng cằm, nói như đỉnh đóng cột: "Còn tận nửa tháng, đừng nói hai ngàn bản, cho dù là ba ngàn bản, Bạch Nguyệt Hoa ta cũng có thể cùng hạ nhân chép xong!"

Dung Chiêu kinh hô: "Ba ngàn bản đó trắc phi..."

"Thế tử yên tâm, mười bốn ngày, ta nhất định sẽ đưa cho thế tử ba ngàn bản!" Trắc phi nói xong, một giây cũng không dám chậm trễ, trực tiếp hùng hùng hổ hổ mang theo nha hoàn trở về viện, ngay cả hành lễ cũng quên mất.

Dung Chiêu ở sau lưng cất giọng: "Trắc phi chép không hết cũng không sao, ngài đã rất lợi hại rồi."

Thanh âm Bạch thị chắc chắn: "Nhất định có thể chép xong!"

Nói xong bước chân nhanh hơn, người đã biến mất trong tầm mắt.

Trên bàn cơm, chỉ còn lại Dung Vĩ và Lâm thị nhìn nhau, hai người có chút nghi hoặc, lại cảm thấy giống như chỗ nào không đúng...

Lâm thị yếu ớt mở miệng: "Chiêu nhỉ nếu cần, mẫu thân cũng cùng hạ nhân giúp Chiêu nhi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-106.html.]

Dung Chiêu lại bình tĩnh lắc đầu: "Công việc này quá vất vả, ta sẽ tìm cho mẫu thân một công việc nhẹ nhàng, để mẫu thân làm vừa vui mà còn ý nghĩa."

Lâm thị mạnh mẽ gật đầu, có chút chờ mong.

Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu, tuy nói Vương phi vẫn để ý Dung Chiêu, nhưng trước đây cũng sẽ không giống như bây giờ, ăn cơm cùng một bàn, chỉ nhìn Dung Chiêu không nhìn ông.

Trắc phi càng không cần phải nói, ngoại trừ lúc đầu, lúc sau ngay cả ánh mắt cũng không cho ông một cái, hành lễ cũng không có...

Ông luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ?

Ba ngày sau.

Bạch thị múa bút thành văn, mắt đỏ như m.á.u cố gắng chép tờ rơi.

Lúc này nha hoàn bên người đi tới, nhẹ giọng nói: "Trắc phi ăn chút gì đi, ngài đã ba ngày không ra khỏi cửa, cả ngày không ăn cơm rồi."

Bạch thị cũng không ngẩng đầu lên: "Để một bên đi, các ngươi ăn xong cũng tranh thủ chép đi, còn hơn hai ngàn bản, nếu không cố gắng, sợ là mười bốn ngày còn chưa chép xong, ta làm sao xứng đáng với những lời khen kia?"

Nha hoàn chỉ có thể đáp ứng.

Bạch thị tiếp tục chép, chép một lúc lại dừng tay.

Sao cứ có cảm giác có chỗ nào không đúng nhỉ?

Quên đi, không nghĩ nữa, còn hơn hai ngàn bản, mau chép thôi!

Đêm đã tối, chó đã ngủ, trong viện trắc phi còn thắp đèn...

Lại qua hơn mười ngày, nhiệt độ của Phúc Lộc Hiên vẫn đứng đầu kinh thành.

Việc lấy vải thô che chắn không cho người ta xem, ở trong kinh chưa có ai làm, con phố này lại náo nhiệt, mỗi ngày đi qua nơi này đều có thể chứng kiến một khu vực lớn bị vây lại, trước sau trái phải còn dựng bảng hiệu thật lớn, viết...

[Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, xin chờ mong.]

Mỗi lần có người đi ngang qua là lại tò mò, sẽ có thêm một màn bán tàn sôi nổi, nào là An Khánh Vương thế tử lại đập bao nhiêu tiền, lại kéo bao nhiêu xe đồ vật vào bên trong khu vực vải thô vân vân...
 
Chương 106


Bạch thị trong nháy mắt mặt mũi đỏ bừng, vội xua tay: "Không không, thế tử khách khí rồi... Ta, ta, ta… đây là làm việc ta nên làm!"

Dung Chiêu hiên ngang lẫm liệt: "Đó cũng là vì trắc phi đỉnh thiên lập địa, hơn hai mươi ngày chép ra ngàn bản, trắc phi vất vả rồi."

Bạch thị chưa bao giờ được người ta khen như vậy, nhất là gần đây còn luôn bị mắng. Đây là lần đầu tiên có người khen bà, mặt bà ửng đỏ, lỗ tai đỏ như nhỏ máu, cả người lâng lâng như đang bay trên trời, lại theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, không hiểu vì sao lại thấy tự hào.

Đúng vậy, bà quả thật rất lợi hại.

Thanh âm Bạch thị bất giác cất cao, âm vang hữu lực: "Chẳng qua là một ngàn bản mà thôi, thế tử, tờ rơi quảng cáo này đủ không?"

Dung Chiêu đáy mắt ý cười dịu dàng, khóe miệng lại lộ ra cười khổ: "Quả thật có chút không đủ, cách ngày Phúc Lộc Hiên khai trương còn nửa tháng, ít nhất còn cần hai ngàn bản..."

Cô lắc đầu: "Việc khó dường này, e rằng không ai có thể làm được."

"Ta có thể!" Bạch thị lớn tiếng đáp ứng.

Bà là nữ tử đỉnh thiên lập địa, thâm minh đại nghĩa, lại có năng lực như vậy, chỉ là hai ngàn bản, sao lại chép không nổi chứ?

Trắc phi nâng cằm, nói như đỉnh đóng cột: "Còn tận nửa tháng, đừng nói hai ngàn bản, cho dù là ba ngàn bản, Bạch Nguyệt Hoa ta cũng có thể cùng hạ nhân chép xong!"

Dung Chiêu kinh hô: "Ba ngàn bản đó trắc phi..."

"Thế tử yên tâm, mười bốn ngày, ta nhất định sẽ đưa cho thế tử ba ngàn bản!" Trắc phi nói xong, một giây cũng không dám chậm trễ, trực tiếp hùng hùng hổ hổ mang theo nha hoàn trở về viện, ngay cả hành lễ cũng quên mất.

Dung Chiêu ở sau lưng cất giọng: "Trắc phi chép không hết cũng không sao, ngài đã rất lợi hại rồi."

Thanh âm Bạch thị chắc chắn: "Nhất định có thể chép xong!"

Nói xong bước chân nhanh hơn, người đã biến mất trong tầm mắt.

Trên bàn cơm, chỉ còn lại Dung Vĩ và Lâm thị nhìn nhau, hai người có chút nghi hoặc, lại cảm thấy giống như chỗ nào không đúng...

Lâm thị yếu ớt mở miệng: "Chiêu nhỉ nếu cần, mẫu thân cũng cùng hạ nhân giúp Chiêu nhi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-106.html.]

Dung Chiêu lại bình tĩnh lắc đầu: "Công việc này quá vất vả, ta sẽ tìm cho mẫu thân một công việc nhẹ nhàng, để mẫu thân làm vừa vui mà còn ý nghĩa."

Lâm thị mạnh mẽ gật đầu, có chút chờ mong.

Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu, tuy nói Vương phi vẫn để ý Dung Chiêu, nhưng trước đây cũng sẽ không giống như bây giờ, ăn cơm cùng một bàn, chỉ nhìn Dung Chiêu không nhìn ông.

Trắc phi càng không cần phải nói, ngoại trừ lúc đầu, lúc sau ngay cả ánh mắt cũng không cho ông một cái, hành lễ cũng không có...

Ông luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ?

Ba ngày sau.

Bạch thị múa bút thành văn, mắt đỏ như m.á.u cố gắng chép tờ rơi.

Lúc này nha hoàn bên người đi tới, nhẹ giọng nói: "Trắc phi ăn chút gì đi, ngài đã ba ngày không ra khỏi cửa, cả ngày không ăn cơm rồi."

Bạch thị cũng không ngẩng đầu lên: "Để một bên đi, các ngươi ăn xong cũng tranh thủ chép đi, còn hơn hai ngàn bản, nếu không cố gắng, sợ là mười bốn ngày còn chưa chép xong, ta làm sao xứng đáng với những lời khen kia?"

Nha hoàn chỉ có thể đáp ứng.

Bạch thị tiếp tục chép, chép một lúc lại dừng tay.

Sao cứ có cảm giác có chỗ nào không đúng nhỉ?

Quên đi, không nghĩ nữa, còn hơn hai ngàn bản, mau chép thôi!

Đêm đã tối, chó đã ngủ, trong viện trắc phi còn thắp đèn...

Lại qua hơn mười ngày, nhiệt độ của Phúc Lộc Hiên vẫn đứng đầu kinh thành.

Việc lấy vải thô che chắn không cho người ta xem, ở trong kinh chưa có ai làm, con phố này lại náo nhiệt, mỗi ngày đi qua nơi này đều có thể chứng kiến một khu vực lớn bị vây lại, trước sau trái phải còn dựng bảng hiệu thật lớn, viết...

[Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, xin chờ mong.]

Mỗi lần có người đi ngang qua là lại tò mò, sẽ có thêm một màn bán tàn sôi nổi, nào là An Khánh Vương thế tử lại đập bao nhiêu tiền, lại kéo bao nhiêu xe đồ vật vào bên trong khu vực vải thô vân vân...
 
Chương 106


Bạch thị trong nháy mắt mặt mũi đỏ bừng, vội xua tay: "Không không, thế tử khách khí rồi... Ta, ta, ta… đây là làm việc ta nên làm!"

Dung Chiêu hiên ngang lẫm liệt: "Đó cũng là vì trắc phi đỉnh thiên lập địa, hơn hai mươi ngày chép ra ngàn bản, trắc phi vất vả rồi."

Bạch thị chưa bao giờ được người ta khen như vậy, nhất là gần đây còn luôn bị mắng. Đây là lần đầu tiên có người khen bà, mặt bà ửng đỏ, lỗ tai đỏ như nhỏ máu, cả người lâng lâng như đang bay trên trời, lại theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, không hiểu vì sao lại thấy tự hào.

Đúng vậy, bà quả thật rất lợi hại.

Thanh âm Bạch thị bất giác cất cao, âm vang hữu lực: "Chẳng qua là một ngàn bản mà thôi, thế tử, tờ rơi quảng cáo này đủ không?"

Dung Chiêu đáy mắt ý cười dịu dàng, khóe miệng lại lộ ra cười khổ: "Quả thật có chút không đủ, cách ngày Phúc Lộc Hiên khai trương còn nửa tháng, ít nhất còn cần hai ngàn bản..."

Cô lắc đầu: "Việc khó dường này, e rằng không ai có thể làm được."

"Ta có thể!" Bạch thị lớn tiếng đáp ứng.

Bà là nữ tử đỉnh thiên lập địa, thâm minh đại nghĩa, lại có năng lực như vậy, chỉ là hai ngàn bản, sao lại chép không nổi chứ?

Trắc phi nâng cằm, nói như đỉnh đóng cột: "Còn tận nửa tháng, đừng nói hai ngàn bản, cho dù là ba ngàn bản, Bạch Nguyệt Hoa ta cũng có thể cùng hạ nhân chép xong!"

Dung Chiêu kinh hô: "Ba ngàn bản đó trắc phi..."

"Thế tử yên tâm, mười bốn ngày, ta nhất định sẽ đưa cho thế tử ba ngàn bản!" Trắc phi nói xong, một giây cũng không dám chậm trễ, trực tiếp hùng hùng hổ hổ mang theo nha hoàn trở về viện, ngay cả hành lễ cũng quên mất.

Dung Chiêu ở sau lưng cất giọng: "Trắc phi chép không hết cũng không sao, ngài đã rất lợi hại rồi."

Thanh âm Bạch thị chắc chắn: "Nhất định có thể chép xong!"

Nói xong bước chân nhanh hơn, người đã biến mất trong tầm mắt.

Trên bàn cơm, chỉ còn lại Dung Vĩ và Lâm thị nhìn nhau, hai người có chút nghi hoặc, lại cảm thấy giống như chỗ nào không đúng...

Lâm thị yếu ớt mở miệng: "Chiêu nhỉ nếu cần, mẫu thân cũng cùng hạ nhân giúp Chiêu nhi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-106.html.]

Dung Chiêu lại bình tĩnh lắc đầu: "Công việc này quá vất vả, ta sẽ tìm cho mẫu thân một công việc nhẹ nhàng, để mẫu thân làm vừa vui mà còn ý nghĩa."

Lâm thị mạnh mẽ gật đầu, có chút chờ mong.

Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu, tuy nói Vương phi vẫn để ý Dung Chiêu, nhưng trước đây cũng sẽ không giống như bây giờ, ăn cơm cùng một bàn, chỉ nhìn Dung Chiêu không nhìn ông.

Trắc phi càng không cần phải nói, ngoại trừ lúc đầu, lúc sau ngay cả ánh mắt cũng không cho ông một cái, hành lễ cũng không có...

Ông luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ?

Ba ngày sau.

Bạch thị múa bút thành văn, mắt đỏ như m.á.u cố gắng chép tờ rơi.

Lúc này nha hoàn bên người đi tới, nhẹ giọng nói: "Trắc phi ăn chút gì đi, ngài đã ba ngày không ra khỏi cửa, cả ngày không ăn cơm rồi."

Bạch thị cũng không ngẩng đầu lên: "Để một bên đi, các ngươi ăn xong cũng tranh thủ chép đi, còn hơn hai ngàn bản, nếu không cố gắng, sợ là mười bốn ngày còn chưa chép xong, ta làm sao xứng đáng với những lời khen kia?"

Nha hoàn chỉ có thể đáp ứng.

Bạch thị tiếp tục chép, chép một lúc lại dừng tay.

Sao cứ có cảm giác có chỗ nào không đúng nhỉ?

Quên đi, không nghĩ nữa, còn hơn hai ngàn bản, mau chép thôi!

Đêm đã tối, chó đã ngủ, trong viện trắc phi còn thắp đèn...

Lại qua hơn mười ngày, nhiệt độ của Phúc Lộc Hiên vẫn đứng đầu kinh thành.

Việc lấy vải thô che chắn không cho người ta xem, ở trong kinh chưa có ai làm, con phố này lại náo nhiệt, mỗi ngày đi qua nơi này đều có thể chứng kiến một khu vực lớn bị vây lại, trước sau trái phải còn dựng bảng hiệu thật lớn, viết...

[Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, xin chờ mong.]

Mỗi lần có người đi ngang qua là lại tò mò, sẽ có thêm một màn bán tàn sôi nổi, nào là An Khánh Vương thế tử lại đập bao nhiêu tiền, lại kéo bao nhiêu xe đồ vật vào bên trong khu vực vải thô vân vân...
 
Chương 107


Tứ đại thân vương tuy rằng nhìn nhau không vừa mắt, nhưng cũng thường xuyên đến đây.

Vinh thân vương tức giận: "Dung Chiêu kia tiêu tiền như nước, còn không cho chúng ta xem hóa đơn!"

Du thân vương gật đầu: "Còn không phải sao, còn nói cái gì chờ Phúc Lộc Hiên khai trương, đến lúc đó không hài lòng có thể xem hóa đơn, không phải là sợ chúng ta nhìn thấy tốn bao nhiêu tiền sao?"

Lộc thân vương đau lòng nói: "Bổn vương thật sự rất xót tiền! Ta lấy ra bốn vạn lượng phải bán rất nhiều rượu ngon trân quý, gần đây một giọt rượu cũng tiếc không nỡ bỏ tiền uống!"

Nhạc thân vương cười lạnh: "Ai bảo các ngươi lén lút tăng giá lên hai vạn? Nếu chỉ có hai vạn còn đỡ, bốn vạn lượng ta mặc dù lấy ra được, nhưng thấy Dung Chiêu lãng phí ta cũng đau lòng."

Lộc thân vương lúc này mới kịp phản ứng, chính mình vừa rồi lỡ miệng, tự nói bản thân "nghèo"!

Vẻ mặt hắn ảo não.

Du thân vương cả giận nói: "Phi, rõ ràng là ngươi thêm tiền?"

Vinh thân vương lạnh lùng nói: "Nhất định là một trong các ngươi, không nên vừa ăn trộm vừa la làng."



Nói xong, bốn người lại cãi nhau.

Hôm nay Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn ngồi ở một bàn trà cách đó không xa, Bùi Thừa Quyết dựa vào cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ôn nhuận như ngọc kia, khuôn mặt hắn có vẻ tinh xảo đẹp mắt, lấp lánh sáng lên.

Bùi Quan Sơn ở đối diện, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhan sắc cũng không kém, tự nhiên cũng sẽ không đi thưởng thức dung mạo của kẻ thù.

Bùi Quan Sơn thản nhiên nói: "Vẫn là Dung Chiêu, vẫn là Phúc Lộc Hiên, gần đây đi đâu cũng là tên của hắn."

Lỗ tai nghe nhiều đến mức mọc mầm.

Bùi Thừa Quyết cười khẽ: "Chỉ sợ sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương lời bàn tán mới có thể dừng lại."

Bùi Quan Sơn lạnh lùng cười: "Phúc Lộc Hiên tốn nhiều tiền làm rầm rộ như vậy, sợ là giá cả sẽ không rẻ, dân chúng chưa từng ăn, sau khi biết giá cả cũng không nhất định ăn nổi." Bùi Thừa Quyết thay hắn bổ sung: "Mà danh gia vọng tộc đều ăn ở Phúc Lộc Trang, cũng chưa chắc sẽ thường xuyên đi Phúc Lộc Hiên."

Bùi Quan Sơn: "Một tửu lâu, thật không biết còn có thể làm ra trò gì hấp dẫn người khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-107.html.]

Hắn lắc đầu, đang muốn nói cái gì đó.

Dưới lầu đột nhiên có người cao giọng hô to...

"Tối mốt Phúc Lộc Hiên khai trương! Ông đi qua bà đi lại, ngàn vạn lần không được bỏ qua."

"Nhìn bên này quý vị ơi, tờ rơi quảng cáo khai trương Phúc Lộc Hiên."

"Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên!

"Ngàn vàng không đổi được thiên tiên, hết thảy đều ở Phúc Lộc Hiên!"...

Hai người đều tò mò nhìn xuống, tứ đại thân vương cũng chấm dứt cãi vã, chen tới, vẻ mặt tò mò: "Phúc Lộc Hiên sắp khai trương?"

"Vậy sao Dung Chiêu không nói cho chúng ta biết?"

"Quá vô lễ rồi!"

Nói xong, có một người hầu từ dưới lầu đi lên, trên mặt mang theo nụ cười: "Bốn vị vương gia, Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, đây là thư mời thế tử bảo tiểu nhân đưa tới, ngày sau Phúc Lộc Hiên khai trương, người cầm thư mời có thể vào Phúc Lộc Hiên, bốn vị vương gia đều là cổ đông Phúc Lộc Hiên, là người Phúc Lộc Hiên mời đầu tiên."

Nghe vậy, sắc mặt bốn người dễ nhìn hơn một chút.

Vinh thân vương đưa tay tiếp nhận, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta đều đầu tư không ít tiền, Phúc Lộc Hiên kia nếu không được như Dung thế tử hứa hẹn, chúng ta sẽ tìm hắn tính sổ!"

Bốn người nhận thư mời xong bóc ra xem ngay.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn lại cảm thấy hứng thú với "tờ rơi quảng cáo", bảo người hầu đi xuống nhận hai tờ mang lên, hai người mỗi người cầm một tờ cẩn thận xem, lập tức ngẩn ra.

[Ngươi từng thấy thần tiên chưa?]

Đây là câu đầu tiên của tờ rơi quảng cáo, kiểu chữ lớn, hình thức đặc biệt, cũng rất hấp dẫn, hoàn toàn nắm bắt được ánh mắt người khác.

[Chưa ai từng thấy.]

[Nhưng bây giờ ngươi sẽ có một cơ hội nhìn thấy thần tiên thịnh yến, ngươi có dám không?]
 
Chương 107


Tứ đại thân vương tuy rằng nhìn nhau không vừa mắt, nhưng cũng thường xuyên đến đây.

Vinh thân vương tức giận: "Dung Chiêu kia tiêu tiền như nước, còn không cho chúng ta xem hóa đơn!"

Du thân vương gật đầu: "Còn không phải sao, còn nói cái gì chờ Phúc Lộc Hiên khai trương, đến lúc đó không hài lòng có thể xem hóa đơn, không phải là sợ chúng ta nhìn thấy tốn bao nhiêu tiền sao?"

Lộc thân vương đau lòng nói: "Bổn vương thật sự rất xót tiền! Ta lấy ra bốn vạn lượng phải bán rất nhiều rượu ngon trân quý, gần đây một giọt rượu cũng tiếc không nỡ bỏ tiền uống!"

Nhạc thân vương cười lạnh: "Ai bảo các ngươi lén lút tăng giá lên hai vạn? Nếu chỉ có hai vạn còn đỡ, bốn vạn lượng ta mặc dù lấy ra được, nhưng thấy Dung Chiêu lãng phí ta cũng đau lòng."

Lộc thân vương lúc này mới kịp phản ứng, chính mình vừa rồi lỡ miệng, tự nói bản thân "nghèo"!

Vẻ mặt hắn ảo não.

Du thân vương cả giận nói: "Phi, rõ ràng là ngươi thêm tiền?"

Vinh thân vương lạnh lùng nói: "Nhất định là một trong các ngươi, không nên vừa ăn trộm vừa la làng."



Nói xong, bốn người lại cãi nhau.

Hôm nay Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn ngồi ở một bàn trà cách đó không xa, Bùi Thừa Quyết dựa vào cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ôn nhuận như ngọc kia, khuôn mặt hắn có vẻ tinh xảo đẹp mắt, lấp lánh sáng lên.

Bùi Quan Sơn ở đối diện, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhan sắc cũng không kém, tự nhiên cũng sẽ không đi thưởng thức dung mạo của kẻ thù.

Bùi Quan Sơn thản nhiên nói: "Vẫn là Dung Chiêu, vẫn là Phúc Lộc Hiên, gần đây đi đâu cũng là tên của hắn."

Lỗ tai nghe nhiều đến mức mọc mầm.

Bùi Thừa Quyết cười khẽ: "Chỉ sợ sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương lời bàn tán mới có thể dừng lại."

Bùi Quan Sơn lạnh lùng cười: "Phúc Lộc Hiên tốn nhiều tiền làm rầm rộ như vậy, sợ là giá cả sẽ không rẻ, dân chúng chưa từng ăn, sau khi biết giá cả cũng không nhất định ăn nổi." Bùi Thừa Quyết thay hắn bổ sung: "Mà danh gia vọng tộc đều ăn ở Phúc Lộc Trang, cũng chưa chắc sẽ thường xuyên đi Phúc Lộc Hiên."

Bùi Quan Sơn: "Một tửu lâu, thật không biết còn có thể làm ra trò gì hấp dẫn người khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-107.html.]

Hắn lắc đầu, đang muốn nói cái gì đó.

Dưới lầu đột nhiên có người cao giọng hô to...

"Tối mốt Phúc Lộc Hiên khai trương! Ông đi qua bà đi lại, ngàn vạn lần không được bỏ qua."

"Nhìn bên này quý vị ơi, tờ rơi quảng cáo khai trương Phúc Lộc Hiên."

"Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên!

"Ngàn vàng không đổi được thiên tiên, hết thảy đều ở Phúc Lộc Hiên!"...

Hai người đều tò mò nhìn xuống, tứ đại thân vương cũng chấm dứt cãi vã, chen tới, vẻ mặt tò mò: "Phúc Lộc Hiên sắp khai trương?"

"Vậy sao Dung Chiêu không nói cho chúng ta biết?"

"Quá vô lễ rồi!"

Nói xong, có một người hầu từ dưới lầu đi lên, trên mặt mang theo nụ cười: "Bốn vị vương gia, Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, đây là thư mời thế tử bảo tiểu nhân đưa tới, ngày sau Phúc Lộc Hiên khai trương, người cầm thư mời có thể vào Phúc Lộc Hiên, bốn vị vương gia đều là cổ đông Phúc Lộc Hiên, là người Phúc Lộc Hiên mời đầu tiên."

Nghe vậy, sắc mặt bốn người dễ nhìn hơn một chút.

Vinh thân vương đưa tay tiếp nhận, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta đều đầu tư không ít tiền, Phúc Lộc Hiên kia nếu không được như Dung thế tử hứa hẹn, chúng ta sẽ tìm hắn tính sổ!"

Bốn người nhận thư mời xong bóc ra xem ngay.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn lại cảm thấy hứng thú với "tờ rơi quảng cáo", bảo người hầu đi xuống nhận hai tờ mang lên, hai người mỗi người cầm một tờ cẩn thận xem, lập tức ngẩn ra.

[Ngươi từng thấy thần tiên chưa?]

Đây là câu đầu tiên của tờ rơi quảng cáo, kiểu chữ lớn, hình thức đặc biệt, cũng rất hấp dẫn, hoàn toàn nắm bắt được ánh mắt người khác.

[Chưa ai từng thấy.]

[Nhưng bây giờ ngươi sẽ có một cơ hội nhìn thấy thần tiên thịnh yến, ngươi có dám không?]
 
Chương 107


Tứ đại thân vương tuy rằng nhìn nhau không vừa mắt, nhưng cũng thường xuyên đến đây.

Vinh thân vương tức giận: "Dung Chiêu kia tiêu tiền như nước, còn không cho chúng ta xem hóa đơn!"

Du thân vương gật đầu: "Còn không phải sao, còn nói cái gì chờ Phúc Lộc Hiên khai trương, đến lúc đó không hài lòng có thể xem hóa đơn, không phải là sợ chúng ta nhìn thấy tốn bao nhiêu tiền sao?"

Lộc thân vương đau lòng nói: "Bổn vương thật sự rất xót tiền! Ta lấy ra bốn vạn lượng phải bán rất nhiều rượu ngon trân quý, gần đây một giọt rượu cũng tiếc không nỡ bỏ tiền uống!"

Nhạc thân vương cười lạnh: "Ai bảo các ngươi lén lút tăng giá lên hai vạn? Nếu chỉ có hai vạn còn đỡ, bốn vạn lượng ta mặc dù lấy ra được, nhưng thấy Dung Chiêu lãng phí ta cũng đau lòng."

Lộc thân vương lúc này mới kịp phản ứng, chính mình vừa rồi lỡ miệng, tự nói bản thân "nghèo"!

Vẻ mặt hắn ảo não.

Du thân vương cả giận nói: "Phi, rõ ràng là ngươi thêm tiền?"

Vinh thân vương lạnh lùng nói: "Nhất định là một trong các ngươi, không nên vừa ăn trộm vừa la làng."



Nói xong, bốn người lại cãi nhau.

Hôm nay Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn ngồi ở một bàn trà cách đó không xa, Bùi Thừa Quyết dựa vào cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ôn nhuận như ngọc kia, khuôn mặt hắn có vẻ tinh xảo đẹp mắt, lấp lánh sáng lên.

Bùi Quan Sơn ở đối diện, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhan sắc cũng không kém, tự nhiên cũng sẽ không đi thưởng thức dung mạo của kẻ thù.

Bùi Quan Sơn thản nhiên nói: "Vẫn là Dung Chiêu, vẫn là Phúc Lộc Hiên, gần đây đi đâu cũng là tên của hắn."

Lỗ tai nghe nhiều đến mức mọc mầm.

Bùi Thừa Quyết cười khẽ: "Chỉ sợ sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương lời bàn tán mới có thể dừng lại."

Bùi Quan Sơn lạnh lùng cười: "Phúc Lộc Hiên tốn nhiều tiền làm rầm rộ như vậy, sợ là giá cả sẽ không rẻ, dân chúng chưa từng ăn, sau khi biết giá cả cũng không nhất định ăn nổi." Bùi Thừa Quyết thay hắn bổ sung: "Mà danh gia vọng tộc đều ăn ở Phúc Lộc Trang, cũng chưa chắc sẽ thường xuyên đi Phúc Lộc Hiên."

Bùi Quan Sơn: "Một tửu lâu, thật không biết còn có thể làm ra trò gì hấp dẫn người khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-107.html.]

Hắn lắc đầu, đang muốn nói cái gì đó.

Dưới lầu đột nhiên có người cao giọng hô to...

"Tối mốt Phúc Lộc Hiên khai trương! Ông đi qua bà đi lại, ngàn vạn lần không được bỏ qua."

"Nhìn bên này quý vị ơi, tờ rơi quảng cáo khai trương Phúc Lộc Hiên."

"Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên!

"Ngàn vàng không đổi được thiên tiên, hết thảy đều ở Phúc Lộc Hiên!"...

Hai người đều tò mò nhìn xuống, tứ đại thân vương cũng chấm dứt cãi vã, chen tới, vẻ mặt tò mò: "Phúc Lộc Hiên sắp khai trương?"

"Vậy sao Dung Chiêu không nói cho chúng ta biết?"

"Quá vô lễ rồi!"

Nói xong, có một người hầu từ dưới lầu đi lên, trên mặt mang theo nụ cười: "Bốn vị vương gia, Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, đây là thư mời thế tử bảo tiểu nhân đưa tới, ngày sau Phúc Lộc Hiên khai trương, người cầm thư mời có thể vào Phúc Lộc Hiên, bốn vị vương gia đều là cổ đông Phúc Lộc Hiên, là người Phúc Lộc Hiên mời đầu tiên."

Nghe vậy, sắc mặt bốn người dễ nhìn hơn một chút.

Vinh thân vương đưa tay tiếp nhận, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta đều đầu tư không ít tiền, Phúc Lộc Hiên kia nếu không được như Dung thế tử hứa hẹn, chúng ta sẽ tìm hắn tính sổ!"

Bốn người nhận thư mời xong bóc ra xem ngay.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn lại cảm thấy hứng thú với "tờ rơi quảng cáo", bảo người hầu đi xuống nhận hai tờ mang lên, hai người mỗi người cầm một tờ cẩn thận xem, lập tức ngẩn ra.

[Ngươi từng thấy thần tiên chưa?]

Đây là câu đầu tiên của tờ rơi quảng cáo, kiểu chữ lớn, hình thức đặc biệt, cũng rất hấp dẫn, hoàn toàn nắm bắt được ánh mắt người khác.

[Chưa ai từng thấy.]

[Nhưng bây giờ ngươi sẽ có một cơ hội nhìn thấy thần tiên thịnh yến, ngươi có dám không?]
 
Chương 108


Chữ "dám" kia viết rất lớn, tựa hồ có thể chiếu vào thần hồn người xem.

[Hai lượng bạc, nếm thử ba mươi tám món ăn, hai mươi tám loại rượu, hai mươi loại đồ ngọt, chín loại rau quả, chín loại mì, bốn món chính, một trăm lẻ tám món chỉ cần ba lượng bạc trở lên, ngươi... nguyện ý bỏ qua?]

Dù Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn bình tĩnh kiểm chế cũng không nhịn được hít sâu một hơi, vội vàng nhìn xuống.

Phía dưới là thực đơn rất dài các món ăn nổi tiếng của Phúc Lộc Trang như thịt viên cua, thịt Đông Pha, thịt kho tàu... Còn có hai mươi món ngọt, hai mươi tám loại rượu càng làm cho người ta hít sâu một hơi khí lạnh.

Thời đại này kỹ thuật giữ tươi tương đối bình thường, chín loại rau quả ngoại trừ đào, mận, dưa hấu đang trong vụ mùa ra, những thứ khác giá cả xa xỉ.

Mì nước, mì xào, mì thịt băm, mì chay, mì tương đen, mì trộn khô... Rất nhiều loại đều chưa từng nghe thấy!

Tất cả món chính có thể tìm thấy ở thời này cũng bao gồm trong thực đơn.

Thực đơn này cho dù là ai xem qua cũng phải thán phục.

[Chi tiết cụ thể, xin vui lòng chờ đợi thông báo vào đêm khai trương Phúc Lộc Hiên. ]

[Ngày khai trương Phúc Lộc Hiên, người có thư mời có thể vào trải nghiệm trước!]

[Người không có thư mời cũng có thể đến hiện trường xem chương trình, đêm đó có tiết mục biểu diễn bất ngờ, hoạt động rút thưởng miễn phí vân vân.]

[Sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, chấp nhận đặt chỗ cho ngày hôm sau, danh sách mỗi ngày có hạn, đặt trước đến trước được trước. ]

[Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên.]

[Chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến bữa tiệc thần tiên!]

[Thương hiệu tương lai lưu truyền ngàn năm "Phúc Lộc Hiên", xin mời chờ mong.]

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ. Dung Chiêu này...

Rốt cuộc làm cái gì vậy?!

Bàn bên cạnh, Tứ đại thân vương ngây người, thanh âm mờ mịt...

"Hai lượng bạc? Một trăm lẻ tám món ăn?"

"Cái này... Có thể kiếm tiền sao?"

"Tiểu tử họ Dung kia chẳng lẽ căn bản không biết làm ăn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-108.html.]

"Một bàn thức ăn ở Phúc Lộc Trang đã hai mươi ba mươi lượng, Phúc Lộc Hiên hai lượng bạc, tên khốn Dung Chiêu này!"

"Chẳng lẽ hắn coi bạc của chúng ta là gió lớn thổi tới? Đi, đi tìm hắn!"

"Chờ một chút, đừng nóng vội, trên này nói tình hình cụ thể ngày mốt sẽ giải thích, đợi ngày mốt làm rõ rồi nói sau."

...

Tứ đại thân vương khiếp sợ, bách tính trong kinh cũng khiếp sợ.

Đây là thời đại ngăn cách giàu nghèo, dân chúng thu nhập rất thấp, một tửu lâu lớn như Phúc Lộc Hiên hiển nhiên cũng sinh ý dành cho người giàu, cũng giống như Đức Thuận Hiên một bàn đồ ăn ăn hết mấy chục lượng, vắng vẻ là chuyện bình thường.

Vị trí của Phúc Lộc Hiên hiển nhiên còn đắt hơn Đức Thuận Hiên.

Hai lượng... bạc, thật có thể ăn một trăm lẻ tám món?

Điều này sao có thể?!

Tửu lâu nào có thể có nhiều đồ ăn như vậy, đầu bếp làm nổi không?

Hơn nữa với mức giá này...!

"Trên đó có viết sai giá không?"

"Ta thấy trên đây viết hai lượng bạc, trời ạ, điều này sao có thể? Dung thế tử chẳng lẽ làm ăn lỗ vốn?"

"Ngày mốt sẽ biết."...

"Cho ta một tờ giấy tuyên truyền!"

"Ta muốn nhìn xeml!"

...

Tờ đơn tuyên truyền bất thình lình xuất hiện, đem kinh thành vốn đã nghị luận sôi nổi nháy mắt đốt lên, một trăm lẻ tám món kia, đừng nói hai lượng bạc, sợ là một trăm lượng cũng mua không được!

Hoàng đế triều Đại Nhạn cần chính tiết kiệm, cũng chưa bao giờ ăn một bữa một trăm món ăn.

Cũng bởi vậy, không cần biết là phố lớn ngõ nhỏ, không cần biết quan lại hay là bình dân đều đang ần àn bàn tán. Rất nhiều người không coi trọng Dung Chiêu từng nói, một tửu lâu mà thôi, có thể có bao nhiêu động tĩnh?

Nhưng tất cả bọn họ đều sai.

Một tửu lâu, thật sự có thể làm cho người ta sôi trào.

Dung Chiêu đã từng dùng mười vạn lượng để người trong kinh ồn ào bàn tán, hôm nay lại dùng hai lượng bạc, lần nữa nhấc lên sóng triều làm cho người ta rung động.
 
Chương 108


Chữ "dám" kia viết rất lớn, tựa hồ có thể chiếu vào thần hồn người xem.

[Hai lượng bạc, nếm thử ba mươi tám món ăn, hai mươi tám loại rượu, hai mươi loại đồ ngọt, chín loại rau quả, chín loại mì, bốn món chính, một trăm lẻ tám món chỉ cần ba lượng bạc trở lên, ngươi... nguyện ý bỏ qua?]

Dù Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn bình tĩnh kiểm chế cũng không nhịn được hít sâu một hơi, vội vàng nhìn xuống.

Phía dưới là thực đơn rất dài các món ăn nổi tiếng của Phúc Lộc Trang như thịt viên cua, thịt Đông Pha, thịt kho tàu... Còn có hai mươi món ngọt, hai mươi tám loại rượu càng làm cho người ta hít sâu một hơi khí lạnh.

Thời đại này kỹ thuật giữ tươi tương đối bình thường, chín loại rau quả ngoại trừ đào, mận, dưa hấu đang trong vụ mùa ra, những thứ khác giá cả xa xỉ.

Mì nước, mì xào, mì thịt băm, mì chay, mì tương đen, mì trộn khô... Rất nhiều loại đều chưa từng nghe thấy!

Tất cả món chính có thể tìm thấy ở thời này cũng bao gồm trong thực đơn.

Thực đơn này cho dù là ai xem qua cũng phải thán phục.

[Chi tiết cụ thể, xin vui lòng chờ đợi thông báo vào đêm khai trương Phúc Lộc Hiên. ]

[Ngày khai trương Phúc Lộc Hiên, người có thư mời có thể vào trải nghiệm trước!]

[Người không có thư mời cũng có thể đến hiện trường xem chương trình, đêm đó có tiết mục biểu diễn bất ngờ, hoạt động rút thưởng miễn phí vân vân.]

[Sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, chấp nhận đặt chỗ cho ngày hôm sau, danh sách mỗi ngày có hạn, đặt trước đến trước được trước. ]

[Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên.]

[Chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến bữa tiệc thần tiên!]

[Thương hiệu tương lai lưu truyền ngàn năm "Phúc Lộc Hiên", xin mời chờ mong.]

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ. Dung Chiêu này...

Rốt cuộc làm cái gì vậy?!

Bàn bên cạnh, Tứ đại thân vương ngây người, thanh âm mờ mịt...

"Hai lượng bạc? Một trăm lẻ tám món ăn?"

"Cái này... Có thể kiếm tiền sao?"

"Tiểu tử họ Dung kia chẳng lẽ căn bản không biết làm ăn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-108.html.]

"Một bàn thức ăn ở Phúc Lộc Trang đã hai mươi ba mươi lượng, Phúc Lộc Hiên hai lượng bạc, tên khốn Dung Chiêu này!"

"Chẳng lẽ hắn coi bạc của chúng ta là gió lớn thổi tới? Đi, đi tìm hắn!"

"Chờ một chút, đừng nóng vội, trên này nói tình hình cụ thể ngày mốt sẽ giải thích, đợi ngày mốt làm rõ rồi nói sau."

...

Tứ đại thân vương khiếp sợ, bách tính trong kinh cũng khiếp sợ.

Đây là thời đại ngăn cách giàu nghèo, dân chúng thu nhập rất thấp, một tửu lâu lớn như Phúc Lộc Hiên hiển nhiên cũng sinh ý dành cho người giàu, cũng giống như Đức Thuận Hiên một bàn đồ ăn ăn hết mấy chục lượng, vắng vẻ là chuyện bình thường.

Vị trí của Phúc Lộc Hiên hiển nhiên còn đắt hơn Đức Thuận Hiên.

Hai lượng... bạc, thật có thể ăn một trăm lẻ tám món?

Điều này sao có thể?!

Tửu lâu nào có thể có nhiều đồ ăn như vậy, đầu bếp làm nổi không?

Hơn nữa với mức giá này...!

"Trên đó có viết sai giá không?"

"Ta thấy trên đây viết hai lượng bạc, trời ạ, điều này sao có thể? Dung thế tử chẳng lẽ làm ăn lỗ vốn?"

"Ngày mốt sẽ biết."...

"Cho ta một tờ giấy tuyên truyền!"

"Ta muốn nhìn xeml!"

...

Tờ đơn tuyên truyền bất thình lình xuất hiện, đem kinh thành vốn đã nghị luận sôi nổi nháy mắt đốt lên, một trăm lẻ tám món kia, đừng nói hai lượng bạc, sợ là một trăm lượng cũng mua không được!

Hoàng đế triều Đại Nhạn cần chính tiết kiệm, cũng chưa bao giờ ăn một bữa một trăm món ăn.

Cũng bởi vậy, không cần biết là phố lớn ngõ nhỏ, không cần biết quan lại hay là bình dân đều đang ần àn bàn tán. Rất nhiều người không coi trọng Dung Chiêu từng nói, một tửu lâu mà thôi, có thể có bao nhiêu động tĩnh?

Nhưng tất cả bọn họ đều sai.

Một tửu lâu, thật sự có thể làm cho người ta sôi trào.

Dung Chiêu đã từng dùng mười vạn lượng để người trong kinh ồn ào bàn tán, hôm nay lại dùng hai lượng bạc, lần nữa nhấc lên sóng triều làm cho người ta rung động.
 
Chương 108


Chữ "dám" kia viết rất lớn, tựa hồ có thể chiếu vào thần hồn người xem.

[Hai lượng bạc, nếm thử ba mươi tám món ăn, hai mươi tám loại rượu, hai mươi loại đồ ngọt, chín loại rau quả, chín loại mì, bốn món chính, một trăm lẻ tám món chỉ cần ba lượng bạc trở lên, ngươi... nguyện ý bỏ qua?]

Dù Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn bình tĩnh kiểm chế cũng không nhịn được hít sâu một hơi, vội vàng nhìn xuống.

Phía dưới là thực đơn rất dài các món ăn nổi tiếng của Phúc Lộc Trang như thịt viên cua, thịt Đông Pha, thịt kho tàu... Còn có hai mươi món ngọt, hai mươi tám loại rượu càng làm cho người ta hít sâu một hơi khí lạnh.

Thời đại này kỹ thuật giữ tươi tương đối bình thường, chín loại rau quả ngoại trừ đào, mận, dưa hấu đang trong vụ mùa ra, những thứ khác giá cả xa xỉ.

Mì nước, mì xào, mì thịt băm, mì chay, mì tương đen, mì trộn khô... Rất nhiều loại đều chưa từng nghe thấy!

Tất cả món chính có thể tìm thấy ở thời này cũng bao gồm trong thực đơn.

Thực đơn này cho dù là ai xem qua cũng phải thán phục.

[Chi tiết cụ thể, xin vui lòng chờ đợi thông báo vào đêm khai trương Phúc Lộc Hiên. ]

[Ngày khai trương Phúc Lộc Hiên, người có thư mời có thể vào trải nghiệm trước!]

[Người không có thư mời cũng có thể đến hiện trường xem chương trình, đêm đó có tiết mục biểu diễn bất ngờ, hoạt động rút thưởng miễn phí vân vân.]

[Sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, chấp nhận đặt chỗ cho ngày hôm sau, danh sách mỗi ngày có hạn, đặt trước đến trước được trước. ]

[Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên.]

[Chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến bữa tiệc thần tiên!]

[Thương hiệu tương lai lưu truyền ngàn năm "Phúc Lộc Hiên", xin mời chờ mong.]

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ. Dung Chiêu này...

Rốt cuộc làm cái gì vậy?!

Bàn bên cạnh, Tứ đại thân vương ngây người, thanh âm mờ mịt...

"Hai lượng bạc? Một trăm lẻ tám món ăn?"

"Cái này... Có thể kiếm tiền sao?"

"Tiểu tử họ Dung kia chẳng lẽ căn bản không biết làm ăn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-108.html.]

"Một bàn thức ăn ở Phúc Lộc Trang đã hai mươi ba mươi lượng, Phúc Lộc Hiên hai lượng bạc, tên khốn Dung Chiêu này!"

"Chẳng lẽ hắn coi bạc của chúng ta là gió lớn thổi tới? Đi, đi tìm hắn!"

"Chờ một chút, đừng nóng vội, trên này nói tình hình cụ thể ngày mốt sẽ giải thích, đợi ngày mốt làm rõ rồi nói sau."

...

Tứ đại thân vương khiếp sợ, bách tính trong kinh cũng khiếp sợ.

Đây là thời đại ngăn cách giàu nghèo, dân chúng thu nhập rất thấp, một tửu lâu lớn như Phúc Lộc Hiên hiển nhiên cũng sinh ý dành cho người giàu, cũng giống như Đức Thuận Hiên một bàn đồ ăn ăn hết mấy chục lượng, vắng vẻ là chuyện bình thường.

Vị trí của Phúc Lộc Hiên hiển nhiên còn đắt hơn Đức Thuận Hiên.

Hai lượng... bạc, thật có thể ăn một trăm lẻ tám món?

Điều này sao có thể?!

Tửu lâu nào có thể có nhiều đồ ăn như vậy, đầu bếp làm nổi không?

Hơn nữa với mức giá này...!

"Trên đó có viết sai giá không?"

"Ta thấy trên đây viết hai lượng bạc, trời ạ, điều này sao có thể? Dung thế tử chẳng lẽ làm ăn lỗ vốn?"

"Ngày mốt sẽ biết."...

"Cho ta một tờ giấy tuyên truyền!"

"Ta muốn nhìn xeml!"

...

Tờ đơn tuyên truyền bất thình lình xuất hiện, đem kinh thành vốn đã nghị luận sôi nổi nháy mắt đốt lên, một trăm lẻ tám món kia, đừng nói hai lượng bạc, sợ là một trăm lượng cũng mua không được!

Hoàng đế triều Đại Nhạn cần chính tiết kiệm, cũng chưa bao giờ ăn một bữa một trăm món ăn.

Cũng bởi vậy, không cần biết là phố lớn ngõ nhỏ, không cần biết quan lại hay là bình dân đều đang ần àn bàn tán. Rất nhiều người không coi trọng Dung Chiêu từng nói, một tửu lâu mà thôi, có thể có bao nhiêu động tĩnh?

Nhưng tất cả bọn họ đều sai.

Một tửu lâu, thật sự có thể làm cho người ta sôi trào.

Dung Chiêu đã từng dùng mười vạn lượng để người trong kinh ồn ào bàn tán, hôm nay lại dùng hai lượng bạc, lần nữa nhấc lên sóng triều làm cho người ta rung động.
 
Chương 109


Hai lượng này thậm chí so với động tĩnh của mười vạn lượng treo thưởng, mười sáu vạn lượng đầu tư còn lớn hơn.

Hai lượng bạc không nhiều không ít, kinh thành dù sao cũng là kinh thành, mặc dù có người vô cùng nghèo khó, nhưng dù sao cũng tốt hơn nông thôn một chút, có rất nhiều gia đình có thể bỏ ra hai lượng bạc.

Cho nên vấn đề mấu chốt là...

Những điều viết trên tờ rơi quảng cáo này rốt cuộc là thật hay giả?

Nhà Từ thị lang.

Công tử Từ gia là người nhìn Dung Chiêu không vừa mắt nhất, hắn công khai hạ thấp Dung Chiêu, công kích Dung thế tử không có tài hoa, chỉ biết làm chút chuyện thương nhân, lấy lòng mọi người, lấy mánh lới tranh thủ sự chú ý.

Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, Từ gia công tử lại nói... tuyệt đối không đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm.

Nhưng bây giờ, hắn nhìn tờ rơi quảng cáo, nuốt nước miếng.

Một trăm lẻ tám món...

Chỉ là nghĩ đến số lượng kia đã khiến người ta kinh hãi.

Bên cạnh, người hầu tri kỷ cũng nuốt nước miếng theo, ánh mắt tràn ngập chờ mong: "Công tử, chúng ta có nên đi xem không? Biết đâu hai lượng thật sự mua được một trăm lẻ tám món ăn?"

Nếu chỉ có hai lượng bạc...

Hắn cũng có thể ăn được.

"Ngươi tin sao? Dung Chiêu cho dù nguyện ý, tứ đại thân vương cũng có thể đập c.h.ế.t hắn ngay tại chỗ, nếu thật sự hai lượng bạc có thể ăn được một trăm lẻ tám món, không đến mười ngày, Phúc Lộc Hiên chắc chắn đóng cửa!"

"Nhưng trên này viết như vậy mà..."

"Mưu kế mà thôi, chỉ sợ hai lượng bạc này là chỉ món ăn rẻ nhất hai lượng bạc!"

"…" Người hầu vẻ mặt thất vọng.

Từ công tử mạnh mẽ đập tờ rơi quảng cáo lên bàn trà, khắc chế dục vọng muốn đi, cắn răng: "Không đi, ta nói rồi, ta kiên quyết không đi ủng hộ việc làm ăn của hắn!" Người hầu đảo tròng mắt, đột nhiên nói: "Nếu thật sự là hai lượng bạc, chỉ sợ Phúc Lộc Hiên sẽ đóng cửa, công tử, chúng ta không phải ủng hộ việc làm ăn của Dung thế tử, là ăn cho hắn phá sản. Nếu hai lượng bạc là giả, chúng ta có thể là người đầu tiên tố cáo, phá hỏng thanh danh của Dung Chiêu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-109.html.]

Từ công tử: "!!!"

Ánh mắt hắn sáng lên, ho khan một tiếng, không được tự nhiên nói: "Vậy được, ngày mốt chúng ta đi."

Người hầu lập tức lộ ra nụ cười, cười một lúc mới phản ứng lại được, chuyển sang vẻ mặt khóc tang nói: "Nhưng công tử, chúng ta không có thư mời."

Từ công tử: "..."

Tên khốn Dung Chiêu này!!...

Trong một con phố nghèo.

Có người cầm tờ rơi quảng cáo của Phúc Lộc Hiên, một ít nam nhân và phụ nhân nhàn rỗi tụ tập bàn luận sôi nổi...

"Thật sự hai lượng bạc?"

"Trên đó viết vậy mà, trời ạ, mấy món này đúng là làm cho người ta thèm thuồng, ta vậy mà chưa từng thấy qua."

"Toàn những món chưa từng nghe tên, nếu những thứ này đều ở trước mắt, vậy còn xa hoa lãng phí hơn ngự thiện của Hoàng thượng, đúng là thần tiên thịnh yến."

"Hai lượng bạc ta không tin."

"Nếu là thật... Ta đây tích góp cũng có thể mang mẫu thân đi nếm thử."

"Nằm mơ đi, sao có thể là thật?"...

Những người này bán tín bán nghi, nhưng cũng thảo luận cao hứng, thời buổi này không có trò chơi giải trí, bất kỳ chuyện mới mẻ nào cũng có thể làm cho người ta thảo luận say sưa.

Lúc này, bên cạnh có một thiếu niên đi ngang qua.

Người vùng này đều nghèo, nhưng thiếu niên này rất đặc biệt, quần áo trên người rách nát, rõ ràng là mặc đồ cũ của người khác, giày không có đế, chân lộ ra một nửa.

Thiếu niên gầy đến thoát tướng, toàn thân bụi bặm, còn giống như bị thương, tập tễnh đi vào trong hẻm nhỏ, vẻ mặt c.h.ế.t lặng. Phúc Lộc Hiên,"thiên thượng nhân gian""thần tiên thịnh yến", nhưng chuyện đó có liên quan gì đến hắn?

Rất nhiều người cảm thấy hai lượng bạc rẻ, đối với hắn mà nói hai lượng bạc đã là giá trên trời.

Hắn cho dù có hai lượng bạc cũng sẽ không bước vào đại môn Phúc Lộc Hiên, hai lượng bạc có thể giúp đệ đệ muội muội của hắn không đến mức bị c.h.ế.t đói...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom