Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 116


Cô cười giơ tay vỗ một kích, Phúc Lộc Hiên mở rộng cửa lớn bên trong, tiếng nhạc vang lên, một loạt vũ công từ bên trong nối đuôi nhau đi ra, đạp lên tiếng nhạc đi về phía sân khấu.

Có người kinh hô: "Là người của Nhạc phường!"

"Trời ạ!"

"Phúc Lộc Hiên quả nhiên ra tay hào phóng."

"Triệu huynh, huynh muốn xem Nhạc phường biểu diễn hay muốn vào Phúc Lộc Hiên?"

"Ta đi rút thưởng trước, nếu không thể rút trúng, sợ là không vào được cửa Phúc Lộc Hiên!"

"Ta cũng đi, rút trúng ta liền đi xem một trăm lẻ tám món ăn kia, nếu rút không trúng, ở bên ngoài xem biểu diễn cũng được, ngươi xem bên kia, đó là tạp hí, tối nay nhất định rất náo nhiệt."

...

Cổ chưởng quỹ đi tới bên cạnh rút thưởng, dân chúng tấp nập nhất thời chen qua bên kia.

Mà lúc này, Dung Chiêu đã mang theo tứ đại thân vương bước vào Phúc Lộc Hiên, những người có thư mời cũng đều cầm thư mời xuống xe ngựa, từ bên cạnh đi vào Phúc Lộc Hiên.

Hai lượng bạc một trăm lẻ tám món, rốt cuộc có phải là thật hay không?

Bọn họ mang theo nghi hoặc bước vào tửu lâu.

Tứ đại thân vương vốn muốn tránh chỗ đông người để tìm Dung Chiêu chất vấn, nhưng khi bước vào tửu lâu lại hoàn toàn ngơ ngẩn.

Phong cách trang trí tầng một của tửu lâu tuyệt không khiêm tốn, có thể nói là xanh vàng rực rỡ, những ngọn đèn lưu ly khổng lồ giống như không cần tiền được bày trí khắp nơi, treo trên cao, treo trên vách tường, đặt trên bàn... phản chiếu cả tầng đều sáng như ban ngày.

Nếu đặt ở thời hiện đại có lẽ sẽ cảm thấy khoa trương, nhưng nơi này là cổ đại, bước vào bên trong xanh vàng rực rỡ, chung quanh khu vực sân khấu là tiếng nước róc rách, bọn họ tựa như tiến vào tiên cảnh trong mộng.

Mà đây còn không phải là điều khiến người ta kinh ngạc nhất.

Phóng tầm mắt nhìn sang, xung quanh sân khâu, ở hành lang, khu vực trái phải của tửu lâu là vô số bàn ăn, trên bàn bày biện đủ loại món ngon!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-116.html.]

Những thức ăn kia giống như không cần tiền vậy, vô số mâm mỹ thực, từng mâm xếp chồng lên nhau.

Còn có các chậu gốm hình vuông được bày trí, phía dưới là lửa than xì xèo, trong chậu gốm hình vuông là các món ăn thơm ngon, có thịt Đông Pha nổi tiếng của Phúc Lộc Trang, thịt viên cua, thịt kho tàu...

Dưới cùng là một chồng đĩa giống nhau như đúc, chiếc đĩa in hình lá sen, trên đó viết ba chữ "Phúc Lộc Hiên" phiêu dật.

Bên cạnh hành lang là một cái giá thật lớn, phía trên bày đầy bánh ngọt đủ loại khẩu vị, cái gì cần có đều có.

Bên kia hành lang cũng có một cái giá thật lớn, bên trên là những đĩa lớn chất đầy rau quả được rửa sạch, còn mang theo chút bọt nước.

Ngoài cùng bên phải là mấy cái nồi lớn, một vị đầu bếp mặc quần áo thuần trắng cầm muôi và đũa đang nấu mì, mà trên cái quầy phía trước đã bày lên mấy loại mì khác nhau.

Rất nhiều bát lớn xếp chồng lên nhau.

Ngoài cùng bên trái là một cái tủ lớn, các bầu rượu xếp đầy từng tầng, có vô số nhãn hiệu, mỗi một tầng trái phải đều không giống nhau, hiển nhiên tất cả đều là các loại rượu bất đồng!

Lại nhìn phía sau sân khấu, vậy mà còn có một khu vực đồ ăn lớn.

Một loạt bánh ngọt chưa từng thấy bày ra trước mắt, cùng một loại có trên trăm cái!

Có lớn có nhỏ, cách sân khấu xa như vậy cũng có thể ngửi được mùi thơm nồng đậm kia.

Mà bên cạnh bánh ngọt, ngăn hấp khổng lồ đang bốc khói trắng, bên trong hiển nhiên cũng chứa đầy thức ăn.

"Tửu trì nhục lâm" cũng chỉ thế này là cùng.

*Tửu trì nhục lâm: Lên án hành vi bại hoại, xa xỉ của vị quân chủ cuối cùng triều Thương. Ông ta xây dựng một hồ chứa đầy rượu ở cồn cát, bên cạnh hồ treo các loại thịt khác nhau, giống như rừng rậm. Nơi này ăn uống rất thuận tiện, hơn nữa còn bắt nam nữ trần truồng chạy trốn chơi đùa bên trong, là hành vi cực kỳ tục tĩu phóng đãng.

Tứ đại thân vương còn chưa nói gì, phía sau đã có người kinh hô: "Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ, chẳng lẽ ta thật sự đi tới yến hội của thần tiên rồi sao?"

Lời này nói đến tâm khảm vô số người.

Ánh đèn, rượu, hơn trăm loại món ngon chồng chất, tựa như bao thầu toàn bộ thiên hạ mỹ thực, có cảm giác xa hoa lãng phí vĩnh viễn.
 
Chương 116


Cô cười giơ tay vỗ một kích, Phúc Lộc Hiên mở rộng cửa lớn bên trong, tiếng nhạc vang lên, một loạt vũ công từ bên trong nối đuôi nhau đi ra, đạp lên tiếng nhạc đi về phía sân khấu.

Có người kinh hô: "Là người của Nhạc phường!"

"Trời ạ!"

"Phúc Lộc Hiên quả nhiên ra tay hào phóng."

"Triệu huynh, huynh muốn xem Nhạc phường biểu diễn hay muốn vào Phúc Lộc Hiên?"

"Ta đi rút thưởng trước, nếu không thể rút trúng, sợ là không vào được cửa Phúc Lộc Hiên!"

"Ta cũng đi, rút trúng ta liền đi xem một trăm lẻ tám món ăn kia, nếu rút không trúng, ở bên ngoài xem biểu diễn cũng được, ngươi xem bên kia, đó là tạp hí, tối nay nhất định rất náo nhiệt."

...

Cổ chưởng quỹ đi tới bên cạnh rút thưởng, dân chúng tấp nập nhất thời chen qua bên kia.

Mà lúc này, Dung Chiêu đã mang theo tứ đại thân vương bước vào Phúc Lộc Hiên, những người có thư mời cũng đều cầm thư mời xuống xe ngựa, từ bên cạnh đi vào Phúc Lộc Hiên.

Hai lượng bạc một trăm lẻ tám món, rốt cuộc có phải là thật hay không?

Bọn họ mang theo nghi hoặc bước vào tửu lâu.

Tứ đại thân vương vốn muốn tránh chỗ đông người để tìm Dung Chiêu chất vấn, nhưng khi bước vào tửu lâu lại hoàn toàn ngơ ngẩn.

Phong cách trang trí tầng một của tửu lâu tuyệt không khiêm tốn, có thể nói là xanh vàng rực rỡ, những ngọn đèn lưu ly khổng lồ giống như không cần tiền được bày trí khắp nơi, treo trên cao, treo trên vách tường, đặt trên bàn... phản chiếu cả tầng đều sáng như ban ngày.

Nếu đặt ở thời hiện đại có lẽ sẽ cảm thấy khoa trương, nhưng nơi này là cổ đại, bước vào bên trong xanh vàng rực rỡ, chung quanh khu vực sân khấu là tiếng nước róc rách, bọn họ tựa như tiến vào tiên cảnh trong mộng.

Mà đây còn không phải là điều khiến người ta kinh ngạc nhất.

Phóng tầm mắt nhìn sang, xung quanh sân khâu, ở hành lang, khu vực trái phải của tửu lâu là vô số bàn ăn, trên bàn bày biện đủ loại món ngon!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-116.html.]

Những thức ăn kia giống như không cần tiền vậy, vô số mâm mỹ thực, từng mâm xếp chồng lên nhau.

Còn có các chậu gốm hình vuông được bày trí, phía dưới là lửa than xì xèo, trong chậu gốm hình vuông là các món ăn thơm ngon, có thịt Đông Pha nổi tiếng của Phúc Lộc Trang, thịt viên cua, thịt kho tàu...

Dưới cùng là một chồng đĩa giống nhau như đúc, chiếc đĩa in hình lá sen, trên đó viết ba chữ "Phúc Lộc Hiên" phiêu dật.

Bên cạnh hành lang là một cái giá thật lớn, phía trên bày đầy bánh ngọt đủ loại khẩu vị, cái gì cần có đều có.

Bên kia hành lang cũng có một cái giá thật lớn, bên trên là những đĩa lớn chất đầy rau quả được rửa sạch, còn mang theo chút bọt nước.

Ngoài cùng bên phải là mấy cái nồi lớn, một vị đầu bếp mặc quần áo thuần trắng cầm muôi và đũa đang nấu mì, mà trên cái quầy phía trước đã bày lên mấy loại mì khác nhau.

Rất nhiều bát lớn xếp chồng lên nhau.

Ngoài cùng bên trái là một cái tủ lớn, các bầu rượu xếp đầy từng tầng, có vô số nhãn hiệu, mỗi một tầng trái phải đều không giống nhau, hiển nhiên tất cả đều là các loại rượu bất đồng!

Lại nhìn phía sau sân khấu, vậy mà còn có một khu vực đồ ăn lớn.

Một loạt bánh ngọt chưa từng thấy bày ra trước mắt, cùng một loại có trên trăm cái!

Có lớn có nhỏ, cách sân khấu xa như vậy cũng có thể ngửi được mùi thơm nồng đậm kia.

Mà bên cạnh bánh ngọt, ngăn hấp khổng lồ đang bốc khói trắng, bên trong hiển nhiên cũng chứa đầy thức ăn.

"Tửu trì nhục lâm" cũng chỉ thế này là cùng.

*Tửu trì nhục lâm: Lên án hành vi bại hoại, xa xỉ của vị quân chủ cuối cùng triều Thương. Ông ta xây dựng một hồ chứa đầy rượu ở cồn cát, bên cạnh hồ treo các loại thịt khác nhau, giống như rừng rậm. Nơi này ăn uống rất thuận tiện, hơn nữa còn bắt nam nữ trần truồng chạy trốn chơi đùa bên trong, là hành vi cực kỳ tục tĩu phóng đãng.

Tứ đại thân vương còn chưa nói gì, phía sau đã có người kinh hô: "Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ, chẳng lẽ ta thật sự đi tới yến hội của thần tiên rồi sao?"

Lời này nói đến tâm khảm vô số người.

Ánh đèn, rượu, hơn trăm loại món ngon chồng chất, tựa như bao thầu toàn bộ thiên hạ mỹ thực, có cảm giác xa hoa lãng phí vĩnh viễn.
 
Chương 116


Cô cười giơ tay vỗ một kích, Phúc Lộc Hiên mở rộng cửa lớn bên trong, tiếng nhạc vang lên, một loạt vũ công từ bên trong nối đuôi nhau đi ra, đạp lên tiếng nhạc đi về phía sân khấu.

Có người kinh hô: "Là người của Nhạc phường!"

"Trời ạ!"

"Phúc Lộc Hiên quả nhiên ra tay hào phóng."

"Triệu huynh, huynh muốn xem Nhạc phường biểu diễn hay muốn vào Phúc Lộc Hiên?"

"Ta đi rút thưởng trước, nếu không thể rút trúng, sợ là không vào được cửa Phúc Lộc Hiên!"

"Ta cũng đi, rút trúng ta liền đi xem một trăm lẻ tám món ăn kia, nếu rút không trúng, ở bên ngoài xem biểu diễn cũng được, ngươi xem bên kia, đó là tạp hí, tối nay nhất định rất náo nhiệt."

...

Cổ chưởng quỹ đi tới bên cạnh rút thưởng, dân chúng tấp nập nhất thời chen qua bên kia.

Mà lúc này, Dung Chiêu đã mang theo tứ đại thân vương bước vào Phúc Lộc Hiên, những người có thư mời cũng đều cầm thư mời xuống xe ngựa, từ bên cạnh đi vào Phúc Lộc Hiên.

Hai lượng bạc một trăm lẻ tám món, rốt cuộc có phải là thật hay không?

Bọn họ mang theo nghi hoặc bước vào tửu lâu.

Tứ đại thân vương vốn muốn tránh chỗ đông người để tìm Dung Chiêu chất vấn, nhưng khi bước vào tửu lâu lại hoàn toàn ngơ ngẩn.

Phong cách trang trí tầng một của tửu lâu tuyệt không khiêm tốn, có thể nói là xanh vàng rực rỡ, những ngọn đèn lưu ly khổng lồ giống như không cần tiền được bày trí khắp nơi, treo trên cao, treo trên vách tường, đặt trên bàn... phản chiếu cả tầng đều sáng như ban ngày.

Nếu đặt ở thời hiện đại có lẽ sẽ cảm thấy khoa trương, nhưng nơi này là cổ đại, bước vào bên trong xanh vàng rực rỡ, chung quanh khu vực sân khấu là tiếng nước róc rách, bọn họ tựa như tiến vào tiên cảnh trong mộng.

Mà đây còn không phải là điều khiến người ta kinh ngạc nhất.

Phóng tầm mắt nhìn sang, xung quanh sân khâu, ở hành lang, khu vực trái phải của tửu lâu là vô số bàn ăn, trên bàn bày biện đủ loại món ngon!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-116.html.]

Những thức ăn kia giống như không cần tiền vậy, vô số mâm mỹ thực, từng mâm xếp chồng lên nhau.

Còn có các chậu gốm hình vuông được bày trí, phía dưới là lửa than xì xèo, trong chậu gốm hình vuông là các món ăn thơm ngon, có thịt Đông Pha nổi tiếng của Phúc Lộc Trang, thịt viên cua, thịt kho tàu...

Dưới cùng là một chồng đĩa giống nhau như đúc, chiếc đĩa in hình lá sen, trên đó viết ba chữ "Phúc Lộc Hiên" phiêu dật.

Bên cạnh hành lang là một cái giá thật lớn, phía trên bày đầy bánh ngọt đủ loại khẩu vị, cái gì cần có đều có.

Bên kia hành lang cũng có một cái giá thật lớn, bên trên là những đĩa lớn chất đầy rau quả được rửa sạch, còn mang theo chút bọt nước.

Ngoài cùng bên phải là mấy cái nồi lớn, một vị đầu bếp mặc quần áo thuần trắng cầm muôi và đũa đang nấu mì, mà trên cái quầy phía trước đã bày lên mấy loại mì khác nhau.

Rất nhiều bát lớn xếp chồng lên nhau.

Ngoài cùng bên trái là một cái tủ lớn, các bầu rượu xếp đầy từng tầng, có vô số nhãn hiệu, mỗi một tầng trái phải đều không giống nhau, hiển nhiên tất cả đều là các loại rượu bất đồng!

Lại nhìn phía sau sân khấu, vậy mà còn có một khu vực đồ ăn lớn.

Một loạt bánh ngọt chưa từng thấy bày ra trước mắt, cùng một loại có trên trăm cái!

Có lớn có nhỏ, cách sân khấu xa như vậy cũng có thể ngửi được mùi thơm nồng đậm kia.

Mà bên cạnh bánh ngọt, ngăn hấp khổng lồ đang bốc khói trắng, bên trong hiển nhiên cũng chứa đầy thức ăn.

"Tửu trì nhục lâm" cũng chỉ thế này là cùng.

*Tửu trì nhục lâm: Lên án hành vi bại hoại, xa xỉ của vị quân chủ cuối cùng triều Thương. Ông ta xây dựng một hồ chứa đầy rượu ở cồn cát, bên cạnh hồ treo các loại thịt khác nhau, giống như rừng rậm. Nơi này ăn uống rất thuận tiện, hơn nữa còn bắt nam nữ trần truồng chạy trốn chơi đùa bên trong, là hành vi cực kỳ tục tĩu phóng đãng.

Tứ đại thân vương còn chưa nói gì, phía sau đã có người kinh hô: "Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ, chẳng lẽ ta thật sự đi tới yến hội của thần tiên rồi sao?"

Lời này nói đến tâm khảm vô số người.

Ánh đèn, rượu, hơn trăm loại món ngon chồng chất, tựa như bao thầu toàn bộ thiên hạ mỹ thực, có cảm giác xa hoa lãng phí vĩnh viễn.
 
Chương 117


Thần tiên thịnh yến có lẽ chỉ như thế này.

Mùi thơm xông vào mũi, đã có người không nhịn được nuốt nước miếng.

Người cầm thư mời lục tục đi vào bên trong, không có ngoại lệ, tất cả đều kinh ngạc mở to hai mắt, trong giây phút này, trong đầu mọi người đều hiện lên hai câu nói trên tờ rơi quảng cáo...

Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên.

Chúng ta hãy cùng chứng kiến bữa tiệc thần tiên!

Đây thật đúng là...

Thiên thượng nhân gian, thần tiên thịnh yến.

Đại đa số mọi người đều sợ ngây người, cũng có người chợt phản ứng, nhìn về phía Dung Chiêu: "Dung thế tử, những thức ăn này nhiều như vậy, hai lượng bạc kia..."

Dung Chiêu xoay người nhìn bọn họ, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đây là tiệc tự chọn, hai lượng bạc một người, muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chỉ cần không lãng phí lương thực, hai lượng bạc ăn đủ mới thôi."

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Quá có lời!

Nhưng bọn họ cũng rất nhanh phản ứng lại, đúng là một trăm lẻ tám món ăn, cũng không phải trên bàn mỗi người đều bày một trăm lẻ tám món, mà là tổng cộng một trăm lẻ tám món, hai lượng bạc tùy tiện ăn.

Nếu như vậy...

Hai lượng bạc thật sự có thể hồi vốn sao?

Có người đang tính toán có thể hồi vốn hay không, có người lại thèm thuồng những mỹ thực này, đã nhanh chóng đưa tay từ giá đỡ bên cạnh cầm một cái đĩa, hỏi: "Khi nào mở tiệc?"

Cũng có người hạ giọng phân phó người hầu: "Mau về nhà đón lão thái gia, lão phu nhân và phu nhân tới đây!"

Nơi này quả thực quá hấp dẫn!

Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô: "A, ta trúng thẻ giảm 90%, ta có thể lấy hai trăm đồng vào ăn!" "Ha ha ha, ta trúng thẻ miễn phí!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-117.html.]

"Ai nha, ta đây chỉ 50% thôi."

"Giảm 50% cũng rất có lời rồi, ta chỉ là thẻ chúc bạn may mắn lần sau, có thể cho ta thêm một cơ hội rút thưởng nữa không?"...

Dung Chiêu cười nói: "Các vị đại nhân, chương trình tham quan lầu một đã kết thúc, chúng ta không ăn ở đây, nơi này là khu vực dành cho khách nhân khác, chúng ta đi lầu hai. Hai lượng bạc, suy cho cùng lợi nhuận không cao mấy, cho nên thức ăn ở tầng một không bằng tầng hai, tầng một dành cho dân chúng, xung quanh có thể sẽ ồn ào một chút, lầu hai thanh tịnh hơn, chúng ta lên lầu hai."

Lầu hai?

Có người kinh hô: "Lầu hai cũng giống lầu một có một trăm lẻ tám món sao?"

Dung Chiêu tươi cười sáng lạn: "Lầu hai tốt hơn nơi này, không chỉ có một trăm hai mươi tám món mà nguyên liệu nấu ăn cũng tốt hơn, lầu một mỗi bữa tiếp đãi hơn mấy trăm khách, lầu hai buổi trưa nhiều nhất chỉ tiếp đãi một trăm người, buổi tối nhiều nhất tiếp đãi một trăm người."

Cô nói xong giơ tay: "Chư vị cùng Dung Chiêu đi ra ngoài, lầu hai không vào từ cửa này, chúng ta có cầu thang đi lên lầu hai.

Lầu hai tốt hơn sao...

Những người này hoảng hốt đi theo ra ngoài, từ cửa phải bước lên lầu hai.

Quả nhiên, lầu hai không chỉ cảnh quan tốt hơn mà thức ăn thoạt nhìn cũng càng thêm tinh xảo, không được bày biện trên đĩa lớn, mà là bỏ vào từng đĩa nhỏ, có thể trực tiếp bưng đi.

Các bồi bàn mặc đồng phục trắng đen giống nhau như đúc, đi qua đi lại bày biện đồ ăn.

Dung Chiêu giới thiệu: "Ở đây không chỉ có chất lượng rượu tốt hơn mà nguyên liệu sử dụng để làm bánh ngọt cũng đắt hơn, thức ăn nấu nướng dụng tâm hơn, phục vụ bồi bàn tốt hơn, cũng có thể ở trên này nhìn xuống dưới xem biểu diễn hàng ngày.

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Có người kinh hô: "Nơi này chỉ có thể tiếp đãi một trăm người sao?"

Bọn họ có không ít người vừa rồi vừa ra khỏi cửa len lén sai người hầu về nhà gọi người nhà tới, khẳng định không chỉ một trăm người!

Nụ cười của Dung Chiêu càng thêm sáng lạn: "Còn có lầu ba, cửa trái”

Mọi người: "!!"

Vinh thân vương thử hỏi: "Lầu ba thì thế nào?"

Dung Chiêu: "Một trăm ba mươi tám món ăn, còn có thêm nhã gian, có thể ở trong nhã gian an tĩnh dùng bữa, có người hầu hầu hạ mang thức ăn mà khách nhân cần vào trong, nhưng lầu ba buổi trưa nhiều nhất chỉ tiếp đãi năm mươi người, buổi tối nhiều nhất tiếp đãi năm mươi người."
 
Chương 117


Thần tiên thịnh yến có lẽ chỉ như thế này.

Mùi thơm xông vào mũi, đã có người không nhịn được nuốt nước miếng.

Người cầm thư mời lục tục đi vào bên trong, không có ngoại lệ, tất cả đều kinh ngạc mở to hai mắt, trong giây phút này, trong đầu mọi người đều hiện lên hai câu nói trên tờ rơi quảng cáo...

Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên.

Chúng ta hãy cùng chứng kiến bữa tiệc thần tiên!

Đây thật đúng là...

Thiên thượng nhân gian, thần tiên thịnh yến.

Đại đa số mọi người đều sợ ngây người, cũng có người chợt phản ứng, nhìn về phía Dung Chiêu: "Dung thế tử, những thức ăn này nhiều như vậy, hai lượng bạc kia..."

Dung Chiêu xoay người nhìn bọn họ, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đây là tiệc tự chọn, hai lượng bạc một người, muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chỉ cần không lãng phí lương thực, hai lượng bạc ăn đủ mới thôi."

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Quá có lời!

Nhưng bọn họ cũng rất nhanh phản ứng lại, đúng là một trăm lẻ tám món ăn, cũng không phải trên bàn mỗi người đều bày một trăm lẻ tám món, mà là tổng cộng một trăm lẻ tám món, hai lượng bạc tùy tiện ăn.

Nếu như vậy...

Hai lượng bạc thật sự có thể hồi vốn sao?

Có người đang tính toán có thể hồi vốn hay không, có người lại thèm thuồng những mỹ thực này, đã nhanh chóng đưa tay từ giá đỡ bên cạnh cầm một cái đĩa, hỏi: "Khi nào mở tiệc?"

Cũng có người hạ giọng phân phó người hầu: "Mau về nhà đón lão thái gia, lão phu nhân và phu nhân tới đây!"

Nơi này quả thực quá hấp dẫn!

Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô: "A, ta trúng thẻ giảm 90%, ta có thể lấy hai trăm đồng vào ăn!" "Ha ha ha, ta trúng thẻ miễn phí!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-117.html.]

"Ai nha, ta đây chỉ 50% thôi."

"Giảm 50% cũng rất có lời rồi, ta chỉ là thẻ chúc bạn may mắn lần sau, có thể cho ta thêm một cơ hội rút thưởng nữa không?"...

Dung Chiêu cười nói: "Các vị đại nhân, chương trình tham quan lầu một đã kết thúc, chúng ta không ăn ở đây, nơi này là khu vực dành cho khách nhân khác, chúng ta đi lầu hai. Hai lượng bạc, suy cho cùng lợi nhuận không cao mấy, cho nên thức ăn ở tầng một không bằng tầng hai, tầng một dành cho dân chúng, xung quanh có thể sẽ ồn ào một chút, lầu hai thanh tịnh hơn, chúng ta lên lầu hai."

Lầu hai?

Có người kinh hô: "Lầu hai cũng giống lầu một có một trăm lẻ tám món sao?"

Dung Chiêu tươi cười sáng lạn: "Lầu hai tốt hơn nơi này, không chỉ có một trăm hai mươi tám món mà nguyên liệu nấu ăn cũng tốt hơn, lầu một mỗi bữa tiếp đãi hơn mấy trăm khách, lầu hai buổi trưa nhiều nhất chỉ tiếp đãi một trăm người, buổi tối nhiều nhất tiếp đãi một trăm người."

Cô nói xong giơ tay: "Chư vị cùng Dung Chiêu đi ra ngoài, lầu hai không vào từ cửa này, chúng ta có cầu thang đi lên lầu hai.

Lầu hai tốt hơn sao...

Những người này hoảng hốt đi theo ra ngoài, từ cửa phải bước lên lầu hai.

Quả nhiên, lầu hai không chỉ cảnh quan tốt hơn mà thức ăn thoạt nhìn cũng càng thêm tinh xảo, không được bày biện trên đĩa lớn, mà là bỏ vào từng đĩa nhỏ, có thể trực tiếp bưng đi.

Các bồi bàn mặc đồng phục trắng đen giống nhau như đúc, đi qua đi lại bày biện đồ ăn.

Dung Chiêu giới thiệu: "Ở đây không chỉ có chất lượng rượu tốt hơn mà nguyên liệu sử dụng để làm bánh ngọt cũng đắt hơn, thức ăn nấu nướng dụng tâm hơn, phục vụ bồi bàn tốt hơn, cũng có thể ở trên này nhìn xuống dưới xem biểu diễn hàng ngày.

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Có người kinh hô: "Nơi này chỉ có thể tiếp đãi một trăm người sao?"

Bọn họ có không ít người vừa rồi vừa ra khỏi cửa len lén sai người hầu về nhà gọi người nhà tới, khẳng định không chỉ một trăm người!

Nụ cười của Dung Chiêu càng thêm sáng lạn: "Còn có lầu ba, cửa trái”

Mọi người: "!!"

Vinh thân vương thử hỏi: "Lầu ba thì thế nào?"

Dung Chiêu: "Một trăm ba mươi tám món ăn, còn có thêm nhã gian, có thể ở trong nhã gian an tĩnh dùng bữa, có người hầu hầu hạ mang thức ăn mà khách nhân cần vào trong, nhưng lầu ba buổi trưa nhiều nhất chỉ tiếp đãi năm mươi người, buổi tối nhiều nhất tiếp đãi năm mươi người."
 
Chương 117


Thần tiên thịnh yến có lẽ chỉ như thế này.

Mùi thơm xông vào mũi, đã có người không nhịn được nuốt nước miếng.

Người cầm thư mời lục tục đi vào bên trong, không có ngoại lệ, tất cả đều kinh ngạc mở to hai mắt, trong giây phút này, trong đầu mọi người đều hiện lên hai câu nói trên tờ rơi quảng cáo...

Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên.

Chúng ta hãy cùng chứng kiến bữa tiệc thần tiên!

Đây thật đúng là...

Thiên thượng nhân gian, thần tiên thịnh yến.

Đại đa số mọi người đều sợ ngây người, cũng có người chợt phản ứng, nhìn về phía Dung Chiêu: "Dung thế tử, những thức ăn này nhiều như vậy, hai lượng bạc kia..."

Dung Chiêu xoay người nhìn bọn họ, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đây là tiệc tự chọn, hai lượng bạc một người, muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chỉ cần không lãng phí lương thực, hai lượng bạc ăn đủ mới thôi."

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Quá có lời!

Nhưng bọn họ cũng rất nhanh phản ứng lại, đúng là một trăm lẻ tám món ăn, cũng không phải trên bàn mỗi người đều bày một trăm lẻ tám món, mà là tổng cộng một trăm lẻ tám món, hai lượng bạc tùy tiện ăn.

Nếu như vậy...

Hai lượng bạc thật sự có thể hồi vốn sao?

Có người đang tính toán có thể hồi vốn hay không, có người lại thèm thuồng những mỹ thực này, đã nhanh chóng đưa tay từ giá đỡ bên cạnh cầm một cái đĩa, hỏi: "Khi nào mở tiệc?"

Cũng có người hạ giọng phân phó người hầu: "Mau về nhà đón lão thái gia, lão phu nhân và phu nhân tới đây!"

Nơi này quả thực quá hấp dẫn!

Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô: "A, ta trúng thẻ giảm 90%, ta có thể lấy hai trăm đồng vào ăn!" "Ha ha ha, ta trúng thẻ miễn phí!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-117.html.]

"Ai nha, ta đây chỉ 50% thôi."

"Giảm 50% cũng rất có lời rồi, ta chỉ là thẻ chúc bạn may mắn lần sau, có thể cho ta thêm một cơ hội rút thưởng nữa không?"...

Dung Chiêu cười nói: "Các vị đại nhân, chương trình tham quan lầu một đã kết thúc, chúng ta không ăn ở đây, nơi này là khu vực dành cho khách nhân khác, chúng ta đi lầu hai. Hai lượng bạc, suy cho cùng lợi nhuận không cao mấy, cho nên thức ăn ở tầng một không bằng tầng hai, tầng một dành cho dân chúng, xung quanh có thể sẽ ồn ào một chút, lầu hai thanh tịnh hơn, chúng ta lên lầu hai."

Lầu hai?

Có người kinh hô: "Lầu hai cũng giống lầu một có một trăm lẻ tám món sao?"

Dung Chiêu tươi cười sáng lạn: "Lầu hai tốt hơn nơi này, không chỉ có một trăm hai mươi tám món mà nguyên liệu nấu ăn cũng tốt hơn, lầu một mỗi bữa tiếp đãi hơn mấy trăm khách, lầu hai buổi trưa nhiều nhất chỉ tiếp đãi một trăm người, buổi tối nhiều nhất tiếp đãi một trăm người."

Cô nói xong giơ tay: "Chư vị cùng Dung Chiêu đi ra ngoài, lầu hai không vào từ cửa này, chúng ta có cầu thang đi lên lầu hai.

Lầu hai tốt hơn sao...

Những người này hoảng hốt đi theo ra ngoài, từ cửa phải bước lên lầu hai.

Quả nhiên, lầu hai không chỉ cảnh quan tốt hơn mà thức ăn thoạt nhìn cũng càng thêm tinh xảo, không được bày biện trên đĩa lớn, mà là bỏ vào từng đĩa nhỏ, có thể trực tiếp bưng đi.

Các bồi bàn mặc đồng phục trắng đen giống nhau như đúc, đi qua đi lại bày biện đồ ăn.

Dung Chiêu giới thiệu: "Ở đây không chỉ có chất lượng rượu tốt hơn mà nguyên liệu sử dụng để làm bánh ngọt cũng đắt hơn, thức ăn nấu nướng dụng tâm hơn, phục vụ bồi bàn tốt hơn, cũng có thể ở trên này nhìn xuống dưới xem biểu diễn hàng ngày.

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Có người kinh hô: "Nơi này chỉ có thể tiếp đãi một trăm người sao?"

Bọn họ có không ít người vừa rồi vừa ra khỏi cửa len lén sai người hầu về nhà gọi người nhà tới, khẳng định không chỉ một trăm người!

Nụ cười của Dung Chiêu càng thêm sáng lạn: "Còn có lầu ba, cửa trái”

Mọi người: "!!"

Vinh thân vương thử hỏi: "Lầu ba thì thế nào?"

Dung Chiêu: "Một trăm ba mươi tám món ăn, còn có thêm nhã gian, có thể ở trong nhã gian an tĩnh dùng bữa, có người hầu hầu hạ mang thức ăn mà khách nhân cần vào trong, nhưng lầu ba buổi trưa nhiều nhất chỉ tiếp đãi năm mươi người, buổi tối nhiều nhất tiếp đãi năm mươi người."
 
Chương 118


Trên mặt cô mang theo áy náy: "Phúc Lộc Hiên tiếp đãi nhân số có hạn, lát nữa có thể sẽ hơi chen chúc một chút, từ ngày mai Phúc Lộc Hiên mỗi ngày chỉ tiếp đãi giới hạn khách, sẽ không chen chúc nữa."

Có vị võ tướng tùy ý khoát tay, lớn tiếng thô lỗ: "Đây đều là việc nhỏ, Dung thế tử đã cân nhắc đến việc không để chúng ta ở tầng một chen chúc cùng với đám dân chúng kia, để cho chúng ta lên lầu hai và lầu ba, chúng ta làm sao có thể không thông cảm cho thế tử?"

Còn không phải sao, quan to quý nhân đều trọng mặt mũi, cho dù không để ý mặt mũi, cũng sẽ không lấy thức ăn trong cùng một đĩa với dân đen.

Những người đó cực kỳ thô lỗ, vừa rồi bọn họ lên lầu còn có thể nghe được tiếng kinh hô của dân chúng khi tiến vào Phúc Lộc Hiên.

Ồn ào đến cực điểm, không phải là nơi dành cho các quý nhân bọn họ!

Lầu một cho dù tốt, cũng không phải là nơi những quý nhân bọn họ muốn đi.

Dung Chiêu đưa bọn họ lên lầu hai và lầu ba, thật sự là chiếu cố bọn họ rất thỏa đáng.

Trương thừa tướng đi trước đám người, cũng đứng ở nơi gần Dung Chiêu nhất, từ khi bắt đầu bước vào Phúc Lộc Hiên, lão liền không ngừng bị khiếp sợ, chấn động thật sâu.

Nơi này...

Quả thực rất không tồi.

Tửu lâu như vậy rất xứng đáng được xưng là thần tiên thịnh yến, lão không phải là một người trọng khẩu vị, nhưng Phúc Lộc Hiên bỏ qua những thứ khác không nói, bản thân lão cũng thật sự muốn đến.

Nơi tốt như vậy, Dung Chiêu vậy mà lấy hai lượng...

Chờ đã!

Trương thừa tướng đột nhiên phản ứng lại, lão nghi hoặc hỏi: "Tầng hai và tầng ba cũng là hai lượng sao?"

Dung Chiêu nhìn lão, ánh mắt vui mừng.

Rốt cục cũng có người hỏi tới!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-118.html.]

Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Tửu lâu này cũng không phải do Dung Chiêu sở hữu, ta muốn Phúc Lộc Hiên truyền xướng ngàn năm, không thể để Phúc Lộc Hiên lụi tàn, tầng hai và tầng ba nếu là hai lượng bạc, Phúc Lộc Hiên chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu sẽ phải đóng cửa, một nơi tốt như vậy nếu đóng cửa chẳng phải là tiếc nuối lớn sao?"

Cô mặc một thân bạch y xuất trần, tay cầm quạt xếp, tư thái siêu phàm thoát tục, khóe miệng mang nụ cười, thanh âm ôn nhuận: "Cho nên, lầu một [Phồn Hoa Thịnh Yến] hai lượng bạc một vị; lầu hai [Thiên Thượng Nhân Gian] hai mươi lượng bạc một vị; lầu ba [Đạp Vân Tầm Mộng] bốn mươi lượng bạc một vị."

Quạt xếp gõ vào hổ khẩu, giọng Dung Chiêu càng dịu dàng: "Phúc Lộc Hiên còn có tầng thứ tư, cửa ra vào ở vị trí bí ẩn, chỉ thiết lập bốn nhã gian độc lập đông nam tây bắc, mỗi người một trăm lượng."

Biết tại sao lại là bốn tầng không?

Tầng một lợi nhuận ít tiêu thụ mạnh, tầng hai bắt đầu vung đao, tầng ba đại đao c.h.é.m khách, tầng bốn là hắc đao cạo xương.

Dung Chiêu cũng không chèn ép người nghèo, đại đao của cô chỉ vung về phía người giàu.

Chế độ giai cấp xã hội phong kiến dẫn đến chênh lệch giàu nghèo cực lớn, tửu lâu xa hoa muốn kiếm tiền đều phải nhắm vào hà bao của những quan to hiển quý ở kinh thành.

So với lầu một giá rẻ hai lượng bạc, lầu hai trực tiếp tăng gấp mười lần!

Tùy tiện hẹn bốn năm người cùng nhau ăn cơm đã xấp xỉ gần một trăm lượng, đây vẫn chỉ là lầu hai, rất hiển nhiên lầu ba càng thái quá hơn, người có chút thân phận chỉ sợ cũng không nguyện ý xuất hiện ở lầu hai.

Lầu ba...

Một bàn người đã hơn mấy trăm lượng.

Còn lầu bốn chưa cho bọn họ xem, Cửu Thiên Lãm Nguyệt, cái tên này dễ nghe nhưng giá cả cũng thật đắt!

Chỉ từ hai lượng, người hiện đại đều biết chữ "chỉ từ" kia mới là mấu chốt.

Mọi người vừa rồi còn cảm thấy Dung Chiêu ngốc, lúc này trong đầu chỉ hiện lên hai chữ... tàn ác.

Trong số quan viên ở đây không phải ai cũng đều là người có tiền, một số người không có nhiều tiền lúc này hít một hơi khí lạnh hỏi: "Dung thế tử, cái giá này có phải quá đắt rồi không?"

"Đắt chỗ nào? Nhiều thức ăn như vậy, nơi thần tiên như thế này chỉ hai mươi lượng là đắt sao? Nếu ngươi cảm thấy đắt thì có thể xuống dưới lầu!”
 
Chương 118


Trên mặt cô mang theo áy náy: "Phúc Lộc Hiên tiếp đãi nhân số có hạn, lát nữa có thể sẽ hơi chen chúc một chút, từ ngày mai Phúc Lộc Hiên mỗi ngày chỉ tiếp đãi giới hạn khách, sẽ không chen chúc nữa."

Có vị võ tướng tùy ý khoát tay, lớn tiếng thô lỗ: "Đây đều là việc nhỏ, Dung thế tử đã cân nhắc đến việc không để chúng ta ở tầng một chen chúc cùng với đám dân chúng kia, để cho chúng ta lên lầu hai và lầu ba, chúng ta làm sao có thể không thông cảm cho thế tử?"

Còn không phải sao, quan to quý nhân đều trọng mặt mũi, cho dù không để ý mặt mũi, cũng sẽ không lấy thức ăn trong cùng một đĩa với dân đen.

Những người đó cực kỳ thô lỗ, vừa rồi bọn họ lên lầu còn có thể nghe được tiếng kinh hô của dân chúng khi tiến vào Phúc Lộc Hiên.

Ồn ào đến cực điểm, không phải là nơi dành cho các quý nhân bọn họ!

Lầu một cho dù tốt, cũng không phải là nơi những quý nhân bọn họ muốn đi.

Dung Chiêu đưa bọn họ lên lầu hai và lầu ba, thật sự là chiếu cố bọn họ rất thỏa đáng.

Trương thừa tướng đi trước đám người, cũng đứng ở nơi gần Dung Chiêu nhất, từ khi bắt đầu bước vào Phúc Lộc Hiên, lão liền không ngừng bị khiếp sợ, chấn động thật sâu.

Nơi này...

Quả thực rất không tồi.

Tửu lâu như vậy rất xứng đáng được xưng là thần tiên thịnh yến, lão không phải là một người trọng khẩu vị, nhưng Phúc Lộc Hiên bỏ qua những thứ khác không nói, bản thân lão cũng thật sự muốn đến.

Nơi tốt như vậy, Dung Chiêu vậy mà lấy hai lượng...

Chờ đã!

Trương thừa tướng đột nhiên phản ứng lại, lão nghi hoặc hỏi: "Tầng hai và tầng ba cũng là hai lượng sao?"

Dung Chiêu nhìn lão, ánh mắt vui mừng.

Rốt cục cũng có người hỏi tới!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-118.html.]

Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Tửu lâu này cũng không phải do Dung Chiêu sở hữu, ta muốn Phúc Lộc Hiên truyền xướng ngàn năm, không thể để Phúc Lộc Hiên lụi tàn, tầng hai và tầng ba nếu là hai lượng bạc, Phúc Lộc Hiên chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu sẽ phải đóng cửa, một nơi tốt như vậy nếu đóng cửa chẳng phải là tiếc nuối lớn sao?"

Cô mặc một thân bạch y xuất trần, tay cầm quạt xếp, tư thái siêu phàm thoát tục, khóe miệng mang nụ cười, thanh âm ôn nhuận: "Cho nên, lầu một [Phồn Hoa Thịnh Yến] hai lượng bạc một vị; lầu hai [Thiên Thượng Nhân Gian] hai mươi lượng bạc một vị; lầu ba [Đạp Vân Tầm Mộng] bốn mươi lượng bạc một vị."

Quạt xếp gõ vào hổ khẩu, giọng Dung Chiêu càng dịu dàng: "Phúc Lộc Hiên còn có tầng thứ tư, cửa ra vào ở vị trí bí ẩn, chỉ thiết lập bốn nhã gian độc lập đông nam tây bắc, mỗi người một trăm lượng."

Biết tại sao lại là bốn tầng không?

Tầng một lợi nhuận ít tiêu thụ mạnh, tầng hai bắt đầu vung đao, tầng ba đại đao c.h.é.m khách, tầng bốn là hắc đao cạo xương.

Dung Chiêu cũng không chèn ép người nghèo, đại đao của cô chỉ vung về phía người giàu.

Chế độ giai cấp xã hội phong kiến dẫn đến chênh lệch giàu nghèo cực lớn, tửu lâu xa hoa muốn kiếm tiền đều phải nhắm vào hà bao của những quan to hiển quý ở kinh thành.

So với lầu một giá rẻ hai lượng bạc, lầu hai trực tiếp tăng gấp mười lần!

Tùy tiện hẹn bốn năm người cùng nhau ăn cơm đã xấp xỉ gần một trăm lượng, đây vẫn chỉ là lầu hai, rất hiển nhiên lầu ba càng thái quá hơn, người có chút thân phận chỉ sợ cũng không nguyện ý xuất hiện ở lầu hai.

Lầu ba...

Một bàn người đã hơn mấy trăm lượng.

Còn lầu bốn chưa cho bọn họ xem, Cửu Thiên Lãm Nguyệt, cái tên này dễ nghe nhưng giá cả cũng thật đắt!

Chỉ từ hai lượng, người hiện đại đều biết chữ "chỉ từ" kia mới là mấu chốt.

Mọi người vừa rồi còn cảm thấy Dung Chiêu ngốc, lúc này trong đầu chỉ hiện lên hai chữ... tàn ác.

Trong số quan viên ở đây không phải ai cũng đều là người có tiền, một số người không có nhiều tiền lúc này hít một hơi khí lạnh hỏi: "Dung thế tử, cái giá này có phải quá đắt rồi không?"

"Đắt chỗ nào? Nhiều thức ăn như vậy, nơi thần tiên như thế này chỉ hai mươi lượng là đắt sao? Nếu ngươi cảm thấy đắt thì có thể xuống dưới lầu!”
 
Chương 118


Trên mặt cô mang theo áy náy: "Phúc Lộc Hiên tiếp đãi nhân số có hạn, lát nữa có thể sẽ hơi chen chúc một chút, từ ngày mai Phúc Lộc Hiên mỗi ngày chỉ tiếp đãi giới hạn khách, sẽ không chen chúc nữa."

Có vị võ tướng tùy ý khoát tay, lớn tiếng thô lỗ: "Đây đều là việc nhỏ, Dung thế tử đã cân nhắc đến việc không để chúng ta ở tầng một chen chúc cùng với đám dân chúng kia, để cho chúng ta lên lầu hai và lầu ba, chúng ta làm sao có thể không thông cảm cho thế tử?"

Còn không phải sao, quan to quý nhân đều trọng mặt mũi, cho dù không để ý mặt mũi, cũng sẽ không lấy thức ăn trong cùng một đĩa với dân đen.

Những người đó cực kỳ thô lỗ, vừa rồi bọn họ lên lầu còn có thể nghe được tiếng kinh hô của dân chúng khi tiến vào Phúc Lộc Hiên.

Ồn ào đến cực điểm, không phải là nơi dành cho các quý nhân bọn họ!

Lầu một cho dù tốt, cũng không phải là nơi những quý nhân bọn họ muốn đi.

Dung Chiêu đưa bọn họ lên lầu hai và lầu ba, thật sự là chiếu cố bọn họ rất thỏa đáng.

Trương thừa tướng đi trước đám người, cũng đứng ở nơi gần Dung Chiêu nhất, từ khi bắt đầu bước vào Phúc Lộc Hiên, lão liền không ngừng bị khiếp sợ, chấn động thật sâu.

Nơi này...

Quả thực rất không tồi.

Tửu lâu như vậy rất xứng đáng được xưng là thần tiên thịnh yến, lão không phải là một người trọng khẩu vị, nhưng Phúc Lộc Hiên bỏ qua những thứ khác không nói, bản thân lão cũng thật sự muốn đến.

Nơi tốt như vậy, Dung Chiêu vậy mà lấy hai lượng...

Chờ đã!

Trương thừa tướng đột nhiên phản ứng lại, lão nghi hoặc hỏi: "Tầng hai và tầng ba cũng là hai lượng sao?"

Dung Chiêu nhìn lão, ánh mắt vui mừng.

Rốt cục cũng có người hỏi tới!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-118.html.]

Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Tửu lâu này cũng không phải do Dung Chiêu sở hữu, ta muốn Phúc Lộc Hiên truyền xướng ngàn năm, không thể để Phúc Lộc Hiên lụi tàn, tầng hai và tầng ba nếu là hai lượng bạc, Phúc Lộc Hiên chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu sẽ phải đóng cửa, một nơi tốt như vậy nếu đóng cửa chẳng phải là tiếc nuối lớn sao?"

Cô mặc một thân bạch y xuất trần, tay cầm quạt xếp, tư thái siêu phàm thoát tục, khóe miệng mang nụ cười, thanh âm ôn nhuận: "Cho nên, lầu một [Phồn Hoa Thịnh Yến] hai lượng bạc một vị; lầu hai [Thiên Thượng Nhân Gian] hai mươi lượng bạc một vị; lầu ba [Đạp Vân Tầm Mộng] bốn mươi lượng bạc một vị."

Quạt xếp gõ vào hổ khẩu, giọng Dung Chiêu càng dịu dàng: "Phúc Lộc Hiên còn có tầng thứ tư, cửa ra vào ở vị trí bí ẩn, chỉ thiết lập bốn nhã gian độc lập đông nam tây bắc, mỗi người một trăm lượng."

Biết tại sao lại là bốn tầng không?

Tầng một lợi nhuận ít tiêu thụ mạnh, tầng hai bắt đầu vung đao, tầng ba đại đao c.h.é.m khách, tầng bốn là hắc đao cạo xương.

Dung Chiêu cũng không chèn ép người nghèo, đại đao của cô chỉ vung về phía người giàu.

Chế độ giai cấp xã hội phong kiến dẫn đến chênh lệch giàu nghèo cực lớn, tửu lâu xa hoa muốn kiếm tiền đều phải nhắm vào hà bao của những quan to hiển quý ở kinh thành.

So với lầu một giá rẻ hai lượng bạc, lầu hai trực tiếp tăng gấp mười lần!

Tùy tiện hẹn bốn năm người cùng nhau ăn cơm đã xấp xỉ gần một trăm lượng, đây vẫn chỉ là lầu hai, rất hiển nhiên lầu ba càng thái quá hơn, người có chút thân phận chỉ sợ cũng không nguyện ý xuất hiện ở lầu hai.

Lầu ba...

Một bàn người đã hơn mấy trăm lượng.

Còn lầu bốn chưa cho bọn họ xem, Cửu Thiên Lãm Nguyệt, cái tên này dễ nghe nhưng giá cả cũng thật đắt!

Chỉ từ hai lượng, người hiện đại đều biết chữ "chỉ từ" kia mới là mấu chốt.

Mọi người vừa rồi còn cảm thấy Dung Chiêu ngốc, lúc này trong đầu chỉ hiện lên hai chữ... tàn ác.

Trong số quan viên ở đây không phải ai cũng đều là người có tiền, một số người không có nhiều tiền lúc này hít một hơi khí lạnh hỏi: "Dung thế tử, cái giá này có phải quá đắt rồi không?"

"Đắt chỗ nào? Nhiều thức ăn như vậy, nơi thần tiên như thế này chỉ hai mươi lượng là đắt sao? Nếu ngươi cảm thấy đắt thì có thể xuống dưới lầu!”
 
Chương 119


Mọi người nhanh chóng phản ứng lại...

Đúng rồi!

Phúc Lộc Hiên này cũng là sản nghiệp đầu tư của tứ đại thân vương.

Bọn họ đương nhiên là muốn đứng về phía Dung Chiêu, giờ phút này lại nhìn sắc mặt bọn họ, làm gì còn có khuôn mặt thối vừa rồi, rõ ràng là mặt đỏ bừng, kích động đến cực điểm.

Ánh mắt của Lộc thân vương toàn bộ tập trung vào chỗ rượu kia, lúc này cũng đã bị lời nói của Dung Chiêu chú ý, hắn trừng to mắt, ở trong lòng vụng trộm tính toán...

Lầu một lời ít, không cần tính, lầu hai mỗi ngày tiếp đãi hai trăm người, mỗi người hai mươi lượng, tổng là bốn ngàn lượng, lầu ba cũng là bốn ngàn lượng, lầu bốn chỉ sợ cũng sẽ không ít...

Lộc thân vương hít một hơi khí lạnh, đầu choáng váng, hai chân nhẹ nhàng bay bổng.

Dung Chiêu mỉm cười: "Mỗi ngày đều bày các loại đồ ăn tươi ngon, chư vị nhìn những đồ ăn này xem, một trăm hai mươi tám loại mỹ thực mấy chục lượng bạc thật sự đắt sao?

Đắt không?

Hơn một trăm món... Hình như không thể nói là đắt!

Ít nhất, bọn họ giờ phút này liền ở trong đầu tưởng tượng... nếu mời một vị đại nhân nào đó mình vẫn luôn muốn lấy lòng đến nhã gian lầu bốn của Phúc Lộc Hiên, vừa tư mật lại có phong vị.

Vị đại nhân kia chỉ sợ cũng sẽ nguyện ý tham dự?

Nghĩ như vậy thì không đắt!

Không đắt chút nào!

Thế nhưng cũng tuyệt đối không có lời, dù sao hơn một trăm món ăn này cũng không phải đều ở trên bàn khách nhân, tửu lâu bình thường ăn không hết còn có thể gói mang về.

Nơi này chỉ có thể mang theo cái bụng, có lẽ không thể thưởng thức từng món một, sẽ ăn no.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-119.html.]

Có người hỏi: "Tối nay có thể đặt bàn không?"

Lầu hai phù hợp hơn lầu ba, lầu bốn hiển nhiên rất có mặt mũi, những người không thiếu tiền và thiếu tiền cũng bắt đầu cân nhắc đặt bàn. Dung Chiêu tươi cười: "Được chứ, dùng cơm xong là có thể đặt bàn."

Dừng một chút, cô lại nói: "Phúc Lộc Hiên còn có chế độ hội viên, nạp ngân lượng liền có thể trở thành hội viên, nạp năm trăm lượng là hội viên thẻ đồng, có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 10%, nạp hai ngàn lượng là hội viên thẻ bạc, có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 20%, nạp năm ngàn lượng là hội viên thẻ vàng, không chỉ có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 30%, còn có thể tùy thời chen ngang đặt bàn lầu một và lầu ba."

Khái niệm "giảm giá" bọn họ vừa mới nghe qua, hiểu được là có ý gì.

Hiện tại vừa nghe, có người liền động tâm tư.

Nạp năm ngàn lượng có chút thái quá, nhưng năm trăm lượng vẫn có thể...

Một số đại nhân trong nhà nhiều người, cả nhà đến ăn một bữa không mang theo người hầu cũng phải năm trăm lượng, vậy trước tiên nạp năm trăm lượng còn có thể giảm giá... cũng là chuyện tốt.

Dung Chiêu đã nói xong, cô giơ tay hành lễ, khách khí nói: "Các vị khách có thể bắt đầu dùng cơm."

Cô ngượng ngùng cười: "Bởi vì hôm nay khách nhân cầm thư mời đến khá nhiều, Dung Chiêu trong túi không đủ tài chính, thật sự là không có cách nào mời nhiều người như vậy, cho nên... những món ăn này ăn xong sợ là không thể bổ sung nữa. Có điều mì và món chính khá nhiều, hẳn là đủ cho các vị ăn no."

Mọi người: "..."

Hóa ra căn bản không phải mời bọn họ đến ăn thoải mái?

Chẳng qua mọi người cũng hiểu, Dung Chiêu hôm nay mời không ít người, mà những người này hiện tại lại cho gọi người nhà tới, đếm sơ qua cũng phải mấy trăm người, cho dù một người hai mươi lượng, Dung thế tử bữa này cũng phải tốn không ít tiền.

Vinh thân vương vuốt râu, cười nói: "Chúng ta hiểu mà, Dung thế tử buôn bán không dễ dàng."

Dung Chiêu mỉm cười bổ sung: "Bắt đầu từ ngày mai, các vị khách nhân đến Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu hứa hẹn trong vòng nửa canh giờ dùng cơm, mỗi một món ăn ăn xong đều sẽ bổ sung, nhất định làm cho các vị ăn hài lòng."

Nói đùa, nếu cô không khơi gợi khẩu vị của bọn họ, sao có thể để cho bọn họ điên cuồng tiêu tiền chứ?

Về phần thời gian... Có người đã bị mùi thơm trong không khí câu hồn, không ngừng nuốt nước miếng: "Dung thế tử, có thể bắt đầu ăn chưa?"
 
Chương 119


Mọi người nhanh chóng phản ứng lại...

Đúng rồi!

Phúc Lộc Hiên này cũng là sản nghiệp đầu tư của tứ đại thân vương.

Bọn họ đương nhiên là muốn đứng về phía Dung Chiêu, giờ phút này lại nhìn sắc mặt bọn họ, làm gì còn có khuôn mặt thối vừa rồi, rõ ràng là mặt đỏ bừng, kích động đến cực điểm.

Ánh mắt của Lộc thân vương toàn bộ tập trung vào chỗ rượu kia, lúc này cũng đã bị lời nói của Dung Chiêu chú ý, hắn trừng to mắt, ở trong lòng vụng trộm tính toán...

Lầu một lời ít, không cần tính, lầu hai mỗi ngày tiếp đãi hai trăm người, mỗi người hai mươi lượng, tổng là bốn ngàn lượng, lầu ba cũng là bốn ngàn lượng, lầu bốn chỉ sợ cũng sẽ không ít...

Lộc thân vương hít một hơi khí lạnh, đầu choáng váng, hai chân nhẹ nhàng bay bổng.

Dung Chiêu mỉm cười: "Mỗi ngày đều bày các loại đồ ăn tươi ngon, chư vị nhìn những đồ ăn này xem, một trăm hai mươi tám loại mỹ thực mấy chục lượng bạc thật sự đắt sao?

Đắt không?

Hơn một trăm món... Hình như không thể nói là đắt!

Ít nhất, bọn họ giờ phút này liền ở trong đầu tưởng tượng... nếu mời một vị đại nhân nào đó mình vẫn luôn muốn lấy lòng đến nhã gian lầu bốn của Phúc Lộc Hiên, vừa tư mật lại có phong vị.

Vị đại nhân kia chỉ sợ cũng sẽ nguyện ý tham dự?

Nghĩ như vậy thì không đắt!

Không đắt chút nào!

Thế nhưng cũng tuyệt đối không có lời, dù sao hơn một trăm món ăn này cũng không phải đều ở trên bàn khách nhân, tửu lâu bình thường ăn không hết còn có thể gói mang về.

Nơi này chỉ có thể mang theo cái bụng, có lẽ không thể thưởng thức từng món một, sẽ ăn no.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-119.html.]

Có người hỏi: "Tối nay có thể đặt bàn không?"

Lầu hai phù hợp hơn lầu ba, lầu bốn hiển nhiên rất có mặt mũi, những người không thiếu tiền và thiếu tiền cũng bắt đầu cân nhắc đặt bàn. Dung Chiêu tươi cười: "Được chứ, dùng cơm xong là có thể đặt bàn."

Dừng một chút, cô lại nói: "Phúc Lộc Hiên còn có chế độ hội viên, nạp ngân lượng liền có thể trở thành hội viên, nạp năm trăm lượng là hội viên thẻ đồng, có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 10%, nạp hai ngàn lượng là hội viên thẻ bạc, có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 20%, nạp năm ngàn lượng là hội viên thẻ vàng, không chỉ có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 30%, còn có thể tùy thời chen ngang đặt bàn lầu một và lầu ba."

Khái niệm "giảm giá" bọn họ vừa mới nghe qua, hiểu được là có ý gì.

Hiện tại vừa nghe, có người liền động tâm tư.

Nạp năm ngàn lượng có chút thái quá, nhưng năm trăm lượng vẫn có thể...

Một số đại nhân trong nhà nhiều người, cả nhà đến ăn một bữa không mang theo người hầu cũng phải năm trăm lượng, vậy trước tiên nạp năm trăm lượng còn có thể giảm giá... cũng là chuyện tốt.

Dung Chiêu đã nói xong, cô giơ tay hành lễ, khách khí nói: "Các vị khách có thể bắt đầu dùng cơm."

Cô ngượng ngùng cười: "Bởi vì hôm nay khách nhân cầm thư mời đến khá nhiều, Dung Chiêu trong túi không đủ tài chính, thật sự là không có cách nào mời nhiều người như vậy, cho nên... những món ăn này ăn xong sợ là không thể bổ sung nữa. Có điều mì và món chính khá nhiều, hẳn là đủ cho các vị ăn no."

Mọi người: "..."

Hóa ra căn bản không phải mời bọn họ đến ăn thoải mái?

Chẳng qua mọi người cũng hiểu, Dung Chiêu hôm nay mời không ít người, mà những người này hiện tại lại cho gọi người nhà tới, đếm sơ qua cũng phải mấy trăm người, cho dù một người hai mươi lượng, Dung thế tử bữa này cũng phải tốn không ít tiền.

Vinh thân vương vuốt râu, cười nói: "Chúng ta hiểu mà, Dung thế tử buôn bán không dễ dàng."

Dung Chiêu mỉm cười bổ sung: "Bắt đầu từ ngày mai, các vị khách nhân đến Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu hứa hẹn trong vòng nửa canh giờ dùng cơm, mỗi một món ăn ăn xong đều sẽ bổ sung, nhất định làm cho các vị ăn hài lòng."

Nói đùa, nếu cô không khơi gợi khẩu vị của bọn họ, sao có thể để cho bọn họ điên cuồng tiêu tiền chứ?

Về phần thời gian... Có người đã bị mùi thơm trong không khí câu hồn, không ngừng nuốt nước miếng: "Dung thế tử, có thể bắt đầu ăn chưa?"
 
Chương 119


Mọi người nhanh chóng phản ứng lại...

Đúng rồi!

Phúc Lộc Hiên này cũng là sản nghiệp đầu tư của tứ đại thân vương.

Bọn họ đương nhiên là muốn đứng về phía Dung Chiêu, giờ phút này lại nhìn sắc mặt bọn họ, làm gì còn có khuôn mặt thối vừa rồi, rõ ràng là mặt đỏ bừng, kích động đến cực điểm.

Ánh mắt của Lộc thân vương toàn bộ tập trung vào chỗ rượu kia, lúc này cũng đã bị lời nói của Dung Chiêu chú ý, hắn trừng to mắt, ở trong lòng vụng trộm tính toán...

Lầu một lời ít, không cần tính, lầu hai mỗi ngày tiếp đãi hai trăm người, mỗi người hai mươi lượng, tổng là bốn ngàn lượng, lầu ba cũng là bốn ngàn lượng, lầu bốn chỉ sợ cũng sẽ không ít...

Lộc thân vương hít một hơi khí lạnh, đầu choáng váng, hai chân nhẹ nhàng bay bổng.

Dung Chiêu mỉm cười: "Mỗi ngày đều bày các loại đồ ăn tươi ngon, chư vị nhìn những đồ ăn này xem, một trăm hai mươi tám loại mỹ thực mấy chục lượng bạc thật sự đắt sao?

Đắt không?

Hơn một trăm món... Hình như không thể nói là đắt!

Ít nhất, bọn họ giờ phút này liền ở trong đầu tưởng tượng... nếu mời một vị đại nhân nào đó mình vẫn luôn muốn lấy lòng đến nhã gian lầu bốn của Phúc Lộc Hiên, vừa tư mật lại có phong vị.

Vị đại nhân kia chỉ sợ cũng sẽ nguyện ý tham dự?

Nghĩ như vậy thì không đắt!

Không đắt chút nào!

Thế nhưng cũng tuyệt đối không có lời, dù sao hơn một trăm món ăn này cũng không phải đều ở trên bàn khách nhân, tửu lâu bình thường ăn không hết còn có thể gói mang về.

Nơi này chỉ có thể mang theo cái bụng, có lẽ không thể thưởng thức từng món một, sẽ ăn no.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-119.html.]

Có người hỏi: "Tối nay có thể đặt bàn không?"

Lầu hai phù hợp hơn lầu ba, lầu bốn hiển nhiên rất có mặt mũi, những người không thiếu tiền và thiếu tiền cũng bắt đầu cân nhắc đặt bàn. Dung Chiêu tươi cười: "Được chứ, dùng cơm xong là có thể đặt bàn."

Dừng một chút, cô lại nói: "Phúc Lộc Hiên còn có chế độ hội viên, nạp ngân lượng liền có thể trở thành hội viên, nạp năm trăm lượng là hội viên thẻ đồng, có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 10%, nạp hai ngàn lượng là hội viên thẻ bạc, có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 20%, nạp năm ngàn lượng là hội viên thẻ vàng, không chỉ có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 30%, còn có thể tùy thời chen ngang đặt bàn lầu một và lầu ba."

Khái niệm "giảm giá" bọn họ vừa mới nghe qua, hiểu được là có ý gì.

Hiện tại vừa nghe, có người liền động tâm tư.

Nạp năm ngàn lượng có chút thái quá, nhưng năm trăm lượng vẫn có thể...

Một số đại nhân trong nhà nhiều người, cả nhà đến ăn một bữa không mang theo người hầu cũng phải năm trăm lượng, vậy trước tiên nạp năm trăm lượng còn có thể giảm giá... cũng là chuyện tốt.

Dung Chiêu đã nói xong, cô giơ tay hành lễ, khách khí nói: "Các vị khách có thể bắt đầu dùng cơm."

Cô ngượng ngùng cười: "Bởi vì hôm nay khách nhân cầm thư mời đến khá nhiều, Dung Chiêu trong túi không đủ tài chính, thật sự là không có cách nào mời nhiều người như vậy, cho nên... những món ăn này ăn xong sợ là không thể bổ sung nữa. Có điều mì và món chính khá nhiều, hẳn là đủ cho các vị ăn no."

Mọi người: "..."

Hóa ra căn bản không phải mời bọn họ đến ăn thoải mái?

Chẳng qua mọi người cũng hiểu, Dung Chiêu hôm nay mời không ít người, mà những người này hiện tại lại cho gọi người nhà tới, đếm sơ qua cũng phải mấy trăm người, cho dù một người hai mươi lượng, Dung thế tử bữa này cũng phải tốn không ít tiền.

Vinh thân vương vuốt râu, cười nói: "Chúng ta hiểu mà, Dung thế tử buôn bán không dễ dàng."

Dung Chiêu mỉm cười bổ sung: "Bắt đầu từ ngày mai, các vị khách nhân đến Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu hứa hẹn trong vòng nửa canh giờ dùng cơm, mỗi một món ăn ăn xong đều sẽ bổ sung, nhất định làm cho các vị ăn hài lòng."

Nói đùa, nếu cô không khơi gợi khẩu vị của bọn họ, sao có thể để cho bọn họ điên cuồng tiêu tiền chứ?

Về phần thời gian... Có người đã bị mùi thơm trong không khí câu hồn, không ngừng nuốt nước miếng: "Dung thế tử, có thể bắt đầu ăn chưa?"
 
Chương 120


Dung Chiêu giơ tay vỗ một cái, cất cao giọng nói: "Mở tiệc!"...

Các quan to quý nhân kiến thức rộng rãi còn bị thức ăn mê hoặc, càng đừng nói là dân chúng bình thường dưới lầu.

Bên ngoài biểu diễn Nhạc phường đã kết thúc, lúc này đang là xiếc ảo thuật.

Rất nhiều người vây quanh quan sát, nhưng càng có nhiều người ở bên cạnh rút thưởng, nam nữ già trẻ, mỗi người đều muốn bắt lấy cơ hội lần này.

Đội ngũ rút thưởng xếp hàng dài.

Thời đại này dân chúng tương đối thuần phác, cũng tương đối coi trọng thanh danh, Phúc Lộc Hiên nói mỗi người chỉ được rút một lần, sẽ không ai đi xếp hàng lần thứ hai, bởi vì nếu bị người ta phát hiện, sẽ bị những người khác phỉ nhổ.

Mộc tiểu tử mang theo đệ đệ và muội muội lẫn ở trong đám người.

Thông thường hắn sẽ không mang theo đệ đệ và muội muội đến nơi đông người, thời buổi này tuy rằng quản lý nghiêm ngặt, nhưng vẫn tồn tại bắt cóc, đệ đệ và muội muội hắn không cha không mẹ, là đối tượng dễ bị dòm ngó nhất.

Nhưng hôm nay lại khác, Phúc Lộc Hiên mời mấy chục tiêu sư đến giữ gìn trật tự, không cho dân chúng nảy sinh mâu thuẫn, cũng không cho người xấu có cơ hội ra tay, hơn nữa quan to quý nhân đều có mặt, người xấu cũng sẽ không dễ dàng ra tay.

Hắn một tay dắt đệ đệ, một tay dắt muội muội đi xếp hàng.

Phía trước có người kích động hô to: "Trúng rồi! Tấm này của ta là thẻ giảm giá!"

Nhất thời tất cả người phía sau đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Hiện tại không giống như lúc mới bắt đầu, chỉ cần là thẻ giảm giá cũng rất có giá trị.

Quả nhiên, lập tức có cẩm y nam tử lên tiếng: "Thẻ giảm giá sao? Hai lượng bạc thêm bốn trăm đồng, ta mua!"

"Bán cho ta, hai lượng bạc thêm bốn trăm đồng bán cho ta đi!"

"Ta thêm sáu trăm đồng, bán cho ta!’’

"Cút, không được phá giá, ngươi có hiểu quy củ hay không, hai lượng là giá khởi điểm, thẻ giảm giá 10% thì thêm hai trăm đồng, thẻ giảm giá 20% thêm bốn trăm đồng, thẻ giảm giá 30% thêm sáu trăm đồng… Cứ như vậy suy ra, không thể thêm lung tung."

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-120.html.]

Kinh thành người có tiền rất nhiều, ngoại trừ quan to quý nhân còn có rất nhiều thương hộ, hoặc là tiểu quan lại, bọn họ muốn đi vào nhưng không có thư mời, mặc kệ thẻ giảm giá giảm mấy phần trăm, chỉ cần có thể vào Phúc Lộc Hiên là được.

Thần tiên thịnh yến sao có thể bỏ lỡ?

Vậy ngày mai chẳng phải là theo không kịp trào lưu trong kinh thành sao?

Ánh mắt Mộc tiểu tử cũng tràn ngập hâm mộ.

Bên kia còn có không ít người vây quanh quản sự Phúc Lộc Hiên hỏi: "Ta nhìn thấy trên cửa dán bố cáo hội viên, ta hiện tại nạp năm ngàn lượng có thể đi vào không?"

"Hiện tại không được, chỉ có thể hẹn ngày mai."

"Nhưng hôm nay ta muốn đi vào." Một công tử trẻ tuổi biểu hiện sốt sắng.

Lúc này một người hầu chen tới: "Công tử công tử! Thẻ giảm giá có thể mua, đi, chúng ta đi mua."

Công tử kia nhanh chóng đi theo người hầu đến bên cạnh hòm rút thưởng.

Lúc này lại có người hô lên: "Ta trúng rồi! Ta trúng rồi! Thẻ miễn phí!"

"Trời ạ... vận khí tốt thật?" Những người khác đều hâm mộ nhìn người nọ, nhất là những dân chúng bình thường không rút trúng chỉ có thể ở bên cạnh đỏ mắt nhìn.

Công tử trẻ tuổi vừa mới chạy tới vội vàng hỏi: "Bán không?"

Người nọ lau mặt: "Bán!"

Những người khác nhao nhao muốn đi cướp, công tử trẻ tuổi chen qua khe hở đoạt lấy thẻ, trực tiếp ném bốn lượng bạc cho hắn, sau đó cười to xông về phía đại môn Phúc Lộc Hiên, trực tiếp đưa thẻ cho quản sự thu tiền ở cửa, bước vào bên trong.

Một mình hắn vui vẻ đi vào, thậm chí ngay cả người hầu cũng không mang theo.

Vừa mới đi vào liền nghe được tiếng kinh hô của hắn...

"Trời ạ! Đây là nơi thần tiên gì vậy?!"

Nhất thời, người có tiền bên ngoài còn chưa đợi được cơ hội càng thưởng, lúc này tất cả bọn họ đều muốn là người đầu tiên mua được thẻ! Mà nam tử vừa mới lấy được bốn lượng bạc ngồi xổm trên mặt đất, cầm tiền khóc rống: "Mẹ ta được cứu rồi!"
 
Chương 120


Dung Chiêu giơ tay vỗ một cái, cất cao giọng nói: "Mở tiệc!"...

Các quan to quý nhân kiến thức rộng rãi còn bị thức ăn mê hoặc, càng đừng nói là dân chúng bình thường dưới lầu.

Bên ngoài biểu diễn Nhạc phường đã kết thúc, lúc này đang là xiếc ảo thuật.

Rất nhiều người vây quanh quan sát, nhưng càng có nhiều người ở bên cạnh rút thưởng, nam nữ già trẻ, mỗi người đều muốn bắt lấy cơ hội lần này.

Đội ngũ rút thưởng xếp hàng dài.

Thời đại này dân chúng tương đối thuần phác, cũng tương đối coi trọng thanh danh, Phúc Lộc Hiên nói mỗi người chỉ được rút một lần, sẽ không ai đi xếp hàng lần thứ hai, bởi vì nếu bị người ta phát hiện, sẽ bị những người khác phỉ nhổ.

Mộc tiểu tử mang theo đệ đệ và muội muội lẫn ở trong đám người.

Thông thường hắn sẽ không mang theo đệ đệ và muội muội đến nơi đông người, thời buổi này tuy rằng quản lý nghiêm ngặt, nhưng vẫn tồn tại bắt cóc, đệ đệ và muội muội hắn không cha không mẹ, là đối tượng dễ bị dòm ngó nhất.

Nhưng hôm nay lại khác, Phúc Lộc Hiên mời mấy chục tiêu sư đến giữ gìn trật tự, không cho dân chúng nảy sinh mâu thuẫn, cũng không cho người xấu có cơ hội ra tay, hơn nữa quan to quý nhân đều có mặt, người xấu cũng sẽ không dễ dàng ra tay.

Hắn một tay dắt đệ đệ, một tay dắt muội muội đi xếp hàng.

Phía trước có người kích động hô to: "Trúng rồi! Tấm này của ta là thẻ giảm giá!"

Nhất thời tất cả người phía sau đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Hiện tại không giống như lúc mới bắt đầu, chỉ cần là thẻ giảm giá cũng rất có giá trị.

Quả nhiên, lập tức có cẩm y nam tử lên tiếng: "Thẻ giảm giá sao? Hai lượng bạc thêm bốn trăm đồng, ta mua!"

"Bán cho ta, hai lượng bạc thêm bốn trăm đồng bán cho ta đi!"

"Ta thêm sáu trăm đồng, bán cho ta!’’

"Cút, không được phá giá, ngươi có hiểu quy củ hay không, hai lượng là giá khởi điểm, thẻ giảm giá 10% thì thêm hai trăm đồng, thẻ giảm giá 20% thêm bốn trăm đồng, thẻ giảm giá 30% thêm sáu trăm đồng… Cứ như vậy suy ra, không thể thêm lung tung."

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-120.html.]

Kinh thành người có tiền rất nhiều, ngoại trừ quan to quý nhân còn có rất nhiều thương hộ, hoặc là tiểu quan lại, bọn họ muốn đi vào nhưng không có thư mời, mặc kệ thẻ giảm giá giảm mấy phần trăm, chỉ cần có thể vào Phúc Lộc Hiên là được.

Thần tiên thịnh yến sao có thể bỏ lỡ?

Vậy ngày mai chẳng phải là theo không kịp trào lưu trong kinh thành sao?

Ánh mắt Mộc tiểu tử cũng tràn ngập hâm mộ.

Bên kia còn có không ít người vây quanh quản sự Phúc Lộc Hiên hỏi: "Ta nhìn thấy trên cửa dán bố cáo hội viên, ta hiện tại nạp năm ngàn lượng có thể đi vào không?"

"Hiện tại không được, chỉ có thể hẹn ngày mai."

"Nhưng hôm nay ta muốn đi vào." Một công tử trẻ tuổi biểu hiện sốt sắng.

Lúc này một người hầu chen tới: "Công tử công tử! Thẻ giảm giá có thể mua, đi, chúng ta đi mua."

Công tử kia nhanh chóng đi theo người hầu đến bên cạnh hòm rút thưởng.

Lúc này lại có người hô lên: "Ta trúng rồi! Ta trúng rồi! Thẻ miễn phí!"

"Trời ạ... vận khí tốt thật?" Những người khác đều hâm mộ nhìn người nọ, nhất là những dân chúng bình thường không rút trúng chỉ có thể ở bên cạnh đỏ mắt nhìn.

Công tử trẻ tuổi vừa mới chạy tới vội vàng hỏi: "Bán không?"

Người nọ lau mặt: "Bán!"

Những người khác nhao nhao muốn đi cướp, công tử trẻ tuổi chen qua khe hở đoạt lấy thẻ, trực tiếp ném bốn lượng bạc cho hắn, sau đó cười to xông về phía đại môn Phúc Lộc Hiên, trực tiếp đưa thẻ cho quản sự thu tiền ở cửa, bước vào bên trong.

Một mình hắn vui vẻ đi vào, thậm chí ngay cả người hầu cũng không mang theo.

Vừa mới đi vào liền nghe được tiếng kinh hô của hắn...

"Trời ạ! Đây là nơi thần tiên gì vậy?!"

Nhất thời, người có tiền bên ngoài còn chưa đợi được cơ hội càng thưởng, lúc này tất cả bọn họ đều muốn là người đầu tiên mua được thẻ! Mà nam tử vừa mới lấy được bốn lượng bạc ngồi xổm trên mặt đất, cầm tiền khóc rống: "Mẹ ta được cứu rồi!"
 
Chương 120


Dung Chiêu giơ tay vỗ một cái, cất cao giọng nói: "Mở tiệc!"...

Các quan to quý nhân kiến thức rộng rãi còn bị thức ăn mê hoặc, càng đừng nói là dân chúng bình thường dưới lầu.

Bên ngoài biểu diễn Nhạc phường đã kết thúc, lúc này đang là xiếc ảo thuật.

Rất nhiều người vây quanh quan sát, nhưng càng có nhiều người ở bên cạnh rút thưởng, nam nữ già trẻ, mỗi người đều muốn bắt lấy cơ hội lần này.

Đội ngũ rút thưởng xếp hàng dài.

Thời đại này dân chúng tương đối thuần phác, cũng tương đối coi trọng thanh danh, Phúc Lộc Hiên nói mỗi người chỉ được rút một lần, sẽ không ai đi xếp hàng lần thứ hai, bởi vì nếu bị người ta phát hiện, sẽ bị những người khác phỉ nhổ.

Mộc tiểu tử mang theo đệ đệ và muội muội lẫn ở trong đám người.

Thông thường hắn sẽ không mang theo đệ đệ và muội muội đến nơi đông người, thời buổi này tuy rằng quản lý nghiêm ngặt, nhưng vẫn tồn tại bắt cóc, đệ đệ và muội muội hắn không cha không mẹ, là đối tượng dễ bị dòm ngó nhất.

Nhưng hôm nay lại khác, Phúc Lộc Hiên mời mấy chục tiêu sư đến giữ gìn trật tự, không cho dân chúng nảy sinh mâu thuẫn, cũng không cho người xấu có cơ hội ra tay, hơn nữa quan to quý nhân đều có mặt, người xấu cũng sẽ không dễ dàng ra tay.

Hắn một tay dắt đệ đệ, một tay dắt muội muội đi xếp hàng.

Phía trước có người kích động hô to: "Trúng rồi! Tấm này của ta là thẻ giảm giá!"

Nhất thời tất cả người phía sau đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Hiện tại không giống như lúc mới bắt đầu, chỉ cần là thẻ giảm giá cũng rất có giá trị.

Quả nhiên, lập tức có cẩm y nam tử lên tiếng: "Thẻ giảm giá sao? Hai lượng bạc thêm bốn trăm đồng, ta mua!"

"Bán cho ta, hai lượng bạc thêm bốn trăm đồng bán cho ta đi!"

"Ta thêm sáu trăm đồng, bán cho ta!’’

"Cút, không được phá giá, ngươi có hiểu quy củ hay không, hai lượng là giá khởi điểm, thẻ giảm giá 10% thì thêm hai trăm đồng, thẻ giảm giá 20% thêm bốn trăm đồng, thẻ giảm giá 30% thêm sáu trăm đồng… Cứ như vậy suy ra, không thể thêm lung tung."

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-120.html.]

Kinh thành người có tiền rất nhiều, ngoại trừ quan to quý nhân còn có rất nhiều thương hộ, hoặc là tiểu quan lại, bọn họ muốn đi vào nhưng không có thư mời, mặc kệ thẻ giảm giá giảm mấy phần trăm, chỉ cần có thể vào Phúc Lộc Hiên là được.

Thần tiên thịnh yến sao có thể bỏ lỡ?

Vậy ngày mai chẳng phải là theo không kịp trào lưu trong kinh thành sao?

Ánh mắt Mộc tiểu tử cũng tràn ngập hâm mộ.

Bên kia còn có không ít người vây quanh quản sự Phúc Lộc Hiên hỏi: "Ta nhìn thấy trên cửa dán bố cáo hội viên, ta hiện tại nạp năm ngàn lượng có thể đi vào không?"

"Hiện tại không được, chỉ có thể hẹn ngày mai."

"Nhưng hôm nay ta muốn đi vào." Một công tử trẻ tuổi biểu hiện sốt sắng.

Lúc này một người hầu chen tới: "Công tử công tử! Thẻ giảm giá có thể mua, đi, chúng ta đi mua."

Công tử kia nhanh chóng đi theo người hầu đến bên cạnh hòm rút thưởng.

Lúc này lại có người hô lên: "Ta trúng rồi! Ta trúng rồi! Thẻ miễn phí!"

"Trời ạ... vận khí tốt thật?" Những người khác đều hâm mộ nhìn người nọ, nhất là những dân chúng bình thường không rút trúng chỉ có thể ở bên cạnh đỏ mắt nhìn.

Công tử trẻ tuổi vừa mới chạy tới vội vàng hỏi: "Bán không?"

Người nọ lau mặt: "Bán!"

Những người khác nhao nhao muốn đi cướp, công tử trẻ tuổi chen qua khe hở đoạt lấy thẻ, trực tiếp ném bốn lượng bạc cho hắn, sau đó cười to xông về phía đại môn Phúc Lộc Hiên, trực tiếp đưa thẻ cho quản sự thu tiền ở cửa, bước vào bên trong.

Một mình hắn vui vẻ đi vào, thậm chí ngay cả người hầu cũng không mang theo.

Vừa mới đi vào liền nghe được tiếng kinh hô của hắn...

"Trời ạ! Đây là nơi thần tiên gì vậy?!"

Nhất thời, người có tiền bên ngoài còn chưa đợi được cơ hội càng thưởng, lúc này tất cả bọn họ đều muốn là người đầu tiên mua được thẻ! Mà nam tử vừa mới lấy được bốn lượng bạc ngồi xổm trên mặt đất, cầm tiền khóc rống: "Mẹ ta được cứu rồi!"
 
Chương 121


Mộc tiểu tử mím môi.

Nhìn quần áo người nọ liền biết đây là một người nghèo khổ, cho nên dù hắn rút được thẻ miễn phí vẫn không lựa chọn đi vào, phải biết rằng thiên thượng nhân gian thần tiên yến Phúc Lộc Hiên, ai không muốn đi xem một chút?

Những người trước đó rút được thẻ miễn phí gần như tất cả đều lựa chọn đi vào.

Người này đi đến tuyệt cảnh, nhưng vận khí của hắn lại rất tốt.

Cơ hội ngàn năm có một như Phúc Lộc Hiên lại để cho hắn gặp được, phải biết rằng bắt đầu từ ngày mai, danh ngạch dự định của Phúc Lộc Hiên chỉ có thể cho người đặt bàn tự dùng, bán lại sẽ bị hủy bỏ, người bán lại cũng không thể đặt bàn ở Phúc Lộc Hiên.

Có thể bán lại chỉ có cơ hội rút thưởng lần này.

Mộc tiểu tử mang theo đệ muội cũng là vì có thêm hai người rút thưởng, tỷ lệ trúng thưởng dù sao cũng không cao...

Quả nhiên một người phía trước than thở: "Ai, lại là thẻ chúc bạn may mắn lần sau, chỉ cần trúng thẻ giảm 10% thôi cũng được."

Rất nhanh đã tới Mộc tiểu tử.

Trước hắn đã có rất nhiều người rút được thẻ "chúc bạn may mắn lần sau".

Mộc tiểu tử nhắm mắt lại, thò tay vào bên trong bắt được hai tấm, hắn vứt bỏ một tấm, lấy ra một tấm, liếc mắt nhìn... chúc bạn may mắn.

Mộc tiểu tử trong lòng trầm xuống.

Hắn nhanh chóng ôm lấy đệ đệ, tiểu tử kia cũng là một đứa bé hiểu chuyện, lập tức đưa tay đi vào vớt, người bên cạnh hô hào: "Trúng! Trúng!"

Mộc tiểu đệ cũng nói: "Trúng trúng trúng."

Chúc bạn may mắn lần sau.

Đáng tiếc lại là một thẻ chúc bạn may mắn.

Bên cạnh vang lên một tràng "xì".

Mộc tiểu tử thở dài, đặt đệ đệ xuống bên cạnh, lại ôm lấy muội muội.

Hoàn cảnh sinh trưởng của tiểu nha đầu không tốt, nhưng cô bé tính cách rất cởi mở, hai tay xoa xoa, hô to: "Giảm 10%! Nhất định trúng thẻ giảm 10%!"

Nói xong, cô bé giật mạnh một cái, lấy ra nhìn, cả người đều ngơ ngẩn.

Người bên cạnh cũng ngơ ngẩn.

Thẻ miễn phí.

Mộc tiểu tử: "!!”

Tiểu nha đầu hưng phấn đưa cho Mộc tiểu tử: "Ca, là thẻ miễn phí."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-121.html.]

Một đám người chen lên hỏi: "Bán không? Bán không?!"

Đại khái thấy bọn chúng đều là tiểu hài tử, có hai bồi bàn Phúc Lộc Hiên tiến lên che chở bọn chúng, không cho người khác tới gần.

Mộc tiểu tử nhìn về phía tiểu nha đầu, cắn răng hỏi: "Muội có muốn vào không?"

Hắn biết "phục vụ" của Phúc Lộc Hiên cực kỳ tốt, nếu có tiểu hài tử đi vào ăn cơm, sẽ có người chăm sóc toàn bộ quá trình, tuyệt đối sẽ không để cho tiểu hài tử xảy ra chuyện.

Tiểu nha đầu mạnh mẽ lắc đầu: "Không muốn, ca ca đi."

Mộc tiểu tử cũng lắc đầu: "Ca ca không đi."

Tiểu nha đầu vẻ mặt nghiêm túc: "Muội đi ăn không có lời, ăn không được bao nhiêu, ca ca đi đi, ca ca nếu như không đi vậy chúng ta bán lấy tiền."

Mộc tiểu tử hốc mắt đỏ lên.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn bán.

Bốn lượng bạc đối với bọn họ mà nói là một con số rất lớn.

Trong túi có tiền, hắn cũng không dám ở lâu, biểu diễn cũng không xem, mang theo hai tiểu tử vội vàng trở về.

Dọc đường đi, hắn nghe tiểu nha đầu hưng phấn nói: "Ngay từ đầu muội bắt được một tấm khác, nhưng muội cảm giác khẳng định không tốt liền buông xuống đổi một tấm mới!"

Tiểu đệ: "Thật sao?"

Tiểu nha đầu: "Đương nhiên rồi, muội rất lợi hại đó!"

Tiểu đệ: "Sớm biết vậy đã để muội rút giúp ta rồi, chúng ta còn có thể đổi nhiều tiền hơn."

Tiểu nha đầu: "Nhị ca là đồ ngốc, không thể rút giúp người khác, chỉ có thể tự mình rút."

Tiểu đệ: "Muội muội vận khí thật tốt."

Tiểu nha đầu: "Muội cũng thấy vậy, bốn lượng bạc lận đó, chúng ta có thể no bụng suốt mấy ngày tới rồi.’’

Nghe xong, Mộc Tiểu Tử đỏ mắt.

Muội muội không muốn vào sao? Đệ đệ không muốn vào sao?

Bọn chúng muốn chứ, ngay cả hắn cũng muốn đi vào xem Thiên Thượng Nhân Gian Thần Tiên Thịnh Yến rốt cuộc là bộ dáng gì.

Nhưng... quá đắt.

Bên trái bên phải có hai bàn tay đột nhiên nắm lấy hắn, Mộc tiểu tử ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại, hai khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt ngoan ngoãn nhìn hắn.

Tiểu nha đầu: "Ca ca, chờ muội lớn lên kiếm tiền sẽ dắt ca ca đi ăn Phúc Lộc Hiên!"
 
Chương 121


Mộc tiểu tử mím môi.

Nhìn quần áo người nọ liền biết đây là một người nghèo khổ, cho nên dù hắn rút được thẻ miễn phí vẫn không lựa chọn đi vào, phải biết rằng thiên thượng nhân gian thần tiên yến Phúc Lộc Hiên, ai không muốn đi xem một chút?

Những người trước đó rút được thẻ miễn phí gần như tất cả đều lựa chọn đi vào.

Người này đi đến tuyệt cảnh, nhưng vận khí của hắn lại rất tốt.

Cơ hội ngàn năm có một như Phúc Lộc Hiên lại để cho hắn gặp được, phải biết rằng bắt đầu từ ngày mai, danh ngạch dự định của Phúc Lộc Hiên chỉ có thể cho người đặt bàn tự dùng, bán lại sẽ bị hủy bỏ, người bán lại cũng không thể đặt bàn ở Phúc Lộc Hiên.

Có thể bán lại chỉ có cơ hội rút thưởng lần này.

Mộc tiểu tử mang theo đệ muội cũng là vì có thêm hai người rút thưởng, tỷ lệ trúng thưởng dù sao cũng không cao...

Quả nhiên một người phía trước than thở: "Ai, lại là thẻ chúc bạn may mắn lần sau, chỉ cần trúng thẻ giảm 10% thôi cũng được."

Rất nhanh đã tới Mộc tiểu tử.

Trước hắn đã có rất nhiều người rút được thẻ "chúc bạn may mắn lần sau".

Mộc tiểu tử nhắm mắt lại, thò tay vào bên trong bắt được hai tấm, hắn vứt bỏ một tấm, lấy ra một tấm, liếc mắt nhìn... chúc bạn may mắn.

Mộc tiểu tử trong lòng trầm xuống.

Hắn nhanh chóng ôm lấy đệ đệ, tiểu tử kia cũng là một đứa bé hiểu chuyện, lập tức đưa tay đi vào vớt, người bên cạnh hô hào: "Trúng! Trúng!"

Mộc tiểu đệ cũng nói: "Trúng trúng trúng."

Chúc bạn may mắn lần sau.

Đáng tiếc lại là một thẻ chúc bạn may mắn.

Bên cạnh vang lên một tràng "xì".

Mộc tiểu tử thở dài, đặt đệ đệ xuống bên cạnh, lại ôm lấy muội muội.

Hoàn cảnh sinh trưởng của tiểu nha đầu không tốt, nhưng cô bé tính cách rất cởi mở, hai tay xoa xoa, hô to: "Giảm 10%! Nhất định trúng thẻ giảm 10%!"

Nói xong, cô bé giật mạnh một cái, lấy ra nhìn, cả người đều ngơ ngẩn.

Người bên cạnh cũng ngơ ngẩn.

Thẻ miễn phí.

Mộc tiểu tử: "!!”

Tiểu nha đầu hưng phấn đưa cho Mộc tiểu tử: "Ca, là thẻ miễn phí."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-121.html.]

Một đám người chen lên hỏi: "Bán không? Bán không?!"

Đại khái thấy bọn chúng đều là tiểu hài tử, có hai bồi bàn Phúc Lộc Hiên tiến lên che chở bọn chúng, không cho người khác tới gần.

Mộc tiểu tử nhìn về phía tiểu nha đầu, cắn răng hỏi: "Muội có muốn vào không?"

Hắn biết "phục vụ" của Phúc Lộc Hiên cực kỳ tốt, nếu có tiểu hài tử đi vào ăn cơm, sẽ có người chăm sóc toàn bộ quá trình, tuyệt đối sẽ không để cho tiểu hài tử xảy ra chuyện.

Tiểu nha đầu mạnh mẽ lắc đầu: "Không muốn, ca ca đi."

Mộc tiểu tử cũng lắc đầu: "Ca ca không đi."

Tiểu nha đầu vẻ mặt nghiêm túc: "Muội đi ăn không có lời, ăn không được bao nhiêu, ca ca đi đi, ca ca nếu như không đi vậy chúng ta bán lấy tiền."

Mộc tiểu tử hốc mắt đỏ lên.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn bán.

Bốn lượng bạc đối với bọn họ mà nói là một con số rất lớn.

Trong túi có tiền, hắn cũng không dám ở lâu, biểu diễn cũng không xem, mang theo hai tiểu tử vội vàng trở về.

Dọc đường đi, hắn nghe tiểu nha đầu hưng phấn nói: "Ngay từ đầu muội bắt được một tấm khác, nhưng muội cảm giác khẳng định không tốt liền buông xuống đổi một tấm mới!"

Tiểu đệ: "Thật sao?"

Tiểu nha đầu: "Đương nhiên rồi, muội rất lợi hại đó!"

Tiểu đệ: "Sớm biết vậy đã để muội rút giúp ta rồi, chúng ta còn có thể đổi nhiều tiền hơn."

Tiểu nha đầu: "Nhị ca là đồ ngốc, không thể rút giúp người khác, chỉ có thể tự mình rút."

Tiểu đệ: "Muội muội vận khí thật tốt."

Tiểu nha đầu: "Muội cũng thấy vậy, bốn lượng bạc lận đó, chúng ta có thể no bụng suốt mấy ngày tới rồi.’’

Nghe xong, Mộc Tiểu Tử đỏ mắt.

Muội muội không muốn vào sao? Đệ đệ không muốn vào sao?

Bọn chúng muốn chứ, ngay cả hắn cũng muốn đi vào xem Thiên Thượng Nhân Gian Thần Tiên Thịnh Yến rốt cuộc là bộ dáng gì.

Nhưng... quá đắt.

Bên trái bên phải có hai bàn tay đột nhiên nắm lấy hắn, Mộc tiểu tử ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại, hai khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt ngoan ngoãn nhìn hắn.

Tiểu nha đầu: "Ca ca, chờ muội lớn lên kiếm tiền sẽ dắt ca ca đi ăn Phúc Lộc Hiên!"
 
Chương 121


Mộc tiểu tử mím môi.

Nhìn quần áo người nọ liền biết đây là một người nghèo khổ, cho nên dù hắn rút được thẻ miễn phí vẫn không lựa chọn đi vào, phải biết rằng thiên thượng nhân gian thần tiên yến Phúc Lộc Hiên, ai không muốn đi xem một chút?

Những người trước đó rút được thẻ miễn phí gần như tất cả đều lựa chọn đi vào.

Người này đi đến tuyệt cảnh, nhưng vận khí của hắn lại rất tốt.

Cơ hội ngàn năm có một như Phúc Lộc Hiên lại để cho hắn gặp được, phải biết rằng bắt đầu từ ngày mai, danh ngạch dự định của Phúc Lộc Hiên chỉ có thể cho người đặt bàn tự dùng, bán lại sẽ bị hủy bỏ, người bán lại cũng không thể đặt bàn ở Phúc Lộc Hiên.

Có thể bán lại chỉ có cơ hội rút thưởng lần này.

Mộc tiểu tử mang theo đệ muội cũng là vì có thêm hai người rút thưởng, tỷ lệ trúng thưởng dù sao cũng không cao...

Quả nhiên một người phía trước than thở: "Ai, lại là thẻ chúc bạn may mắn lần sau, chỉ cần trúng thẻ giảm 10% thôi cũng được."

Rất nhanh đã tới Mộc tiểu tử.

Trước hắn đã có rất nhiều người rút được thẻ "chúc bạn may mắn lần sau".

Mộc tiểu tử nhắm mắt lại, thò tay vào bên trong bắt được hai tấm, hắn vứt bỏ một tấm, lấy ra một tấm, liếc mắt nhìn... chúc bạn may mắn.

Mộc tiểu tử trong lòng trầm xuống.

Hắn nhanh chóng ôm lấy đệ đệ, tiểu tử kia cũng là một đứa bé hiểu chuyện, lập tức đưa tay đi vào vớt, người bên cạnh hô hào: "Trúng! Trúng!"

Mộc tiểu đệ cũng nói: "Trúng trúng trúng."

Chúc bạn may mắn lần sau.

Đáng tiếc lại là một thẻ chúc bạn may mắn.

Bên cạnh vang lên một tràng "xì".

Mộc tiểu tử thở dài, đặt đệ đệ xuống bên cạnh, lại ôm lấy muội muội.

Hoàn cảnh sinh trưởng của tiểu nha đầu không tốt, nhưng cô bé tính cách rất cởi mở, hai tay xoa xoa, hô to: "Giảm 10%! Nhất định trúng thẻ giảm 10%!"

Nói xong, cô bé giật mạnh một cái, lấy ra nhìn, cả người đều ngơ ngẩn.

Người bên cạnh cũng ngơ ngẩn.

Thẻ miễn phí.

Mộc tiểu tử: "!!”

Tiểu nha đầu hưng phấn đưa cho Mộc tiểu tử: "Ca, là thẻ miễn phí."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-121.html.]

Một đám người chen lên hỏi: "Bán không? Bán không?!"

Đại khái thấy bọn chúng đều là tiểu hài tử, có hai bồi bàn Phúc Lộc Hiên tiến lên che chở bọn chúng, không cho người khác tới gần.

Mộc tiểu tử nhìn về phía tiểu nha đầu, cắn răng hỏi: "Muội có muốn vào không?"

Hắn biết "phục vụ" của Phúc Lộc Hiên cực kỳ tốt, nếu có tiểu hài tử đi vào ăn cơm, sẽ có người chăm sóc toàn bộ quá trình, tuyệt đối sẽ không để cho tiểu hài tử xảy ra chuyện.

Tiểu nha đầu mạnh mẽ lắc đầu: "Không muốn, ca ca đi."

Mộc tiểu tử cũng lắc đầu: "Ca ca không đi."

Tiểu nha đầu vẻ mặt nghiêm túc: "Muội đi ăn không có lời, ăn không được bao nhiêu, ca ca đi đi, ca ca nếu như không đi vậy chúng ta bán lấy tiền."

Mộc tiểu tử hốc mắt đỏ lên.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn bán.

Bốn lượng bạc đối với bọn họ mà nói là một con số rất lớn.

Trong túi có tiền, hắn cũng không dám ở lâu, biểu diễn cũng không xem, mang theo hai tiểu tử vội vàng trở về.

Dọc đường đi, hắn nghe tiểu nha đầu hưng phấn nói: "Ngay từ đầu muội bắt được một tấm khác, nhưng muội cảm giác khẳng định không tốt liền buông xuống đổi một tấm mới!"

Tiểu đệ: "Thật sao?"

Tiểu nha đầu: "Đương nhiên rồi, muội rất lợi hại đó!"

Tiểu đệ: "Sớm biết vậy đã để muội rút giúp ta rồi, chúng ta còn có thể đổi nhiều tiền hơn."

Tiểu nha đầu: "Nhị ca là đồ ngốc, không thể rút giúp người khác, chỉ có thể tự mình rút."

Tiểu đệ: "Muội muội vận khí thật tốt."

Tiểu nha đầu: "Muội cũng thấy vậy, bốn lượng bạc lận đó, chúng ta có thể no bụng suốt mấy ngày tới rồi.’’

Nghe xong, Mộc Tiểu Tử đỏ mắt.

Muội muội không muốn vào sao? Đệ đệ không muốn vào sao?

Bọn chúng muốn chứ, ngay cả hắn cũng muốn đi vào xem Thiên Thượng Nhân Gian Thần Tiên Thịnh Yến rốt cuộc là bộ dáng gì.

Nhưng... quá đắt.

Bên trái bên phải có hai bàn tay đột nhiên nắm lấy hắn, Mộc tiểu tử ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại, hai khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt ngoan ngoãn nhìn hắn.

Tiểu nha đầu: "Ca ca, chờ muội lớn lên kiếm tiền sẽ dắt ca ca đi ăn Phúc Lộc Hiên!"
 
Chương 122


Nhị đệ: "Đệ cũng vậy, đệ cũng vậy, sau này đệ sẽ dắt ca ca và muội muội đi ăn Phúc Lộc Hiên!"

Mộc tiểu tử hít sâu một hơi, nắm thật c.h.ặ.t t.a.y bọn chúng, từng bước một đi về con hẻm nhỏ của bọn họ.

Đợi hắn lớn rồi hắn cũng sẽ dắt đệ đệ và muội muội đi.

Hy vọng Phúc Lộc Hiên có thể mở thật lâu.

Dung Thế Tử nói sau này sẽ có việc cho bọn họ, hắn cũng hy vọng là thật...

Dung thế tử chắc sẽ không nói dối....

Rút thăm trúng thưởng và biểu diễn ở bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, bên trong cũng không kém cạnh.

Lầu một.

Từ công tử mặc dù không có thư mời, nhưng hắn có tiền a.

Người hầu của hắn đầu óc nhanh nhạy, lúc đó thấy có người rút trúng thẻ giảm giá nhưng không có tiền vào ăn, đang muốn từ bỏ thì người hầu của hắn đề xuất mua lại.

Cũng may là phản ứng nhanh, cho nên hai người bọn họ đều mua được.

Nếu đợi càng về sau, muốn mua một thẻ còn phải chen lấn, càng đừng nói là một lần mua hai thẻ.

Trước khi vào, Từ công tử nói thế này: "Cái gì mà một trăm lẻ tám món, ta ngược lại muốn xem đến tột cùng có nhiều như vậy hay không! Nếu gạt người, ha ha."

Sau khi vào.

Từ công tử...

"Trời ạ, ở đây cũng có thịt kho tàu và thịt Đông Pha!"

"Lại có nhiều loại rượu như vậy?!"

"Rót cho ta một ly rượu là được rồi, ta uống ít một chút, chừa bụng thưởng thức nhiều món ngon."

"Trời ạ, đây là bánh kem à? Tuy rằng không xa hoa bằng bánh kem Phúc Lộc Trang, nhưng bánh kem nhỏ cũng rất ngon, ta muốn cái này, cái kia ta cũng muốn."

"Đây là bánh kem vị gì?"

‘’Bánh này ngon quá!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-122.html.]

"Trời ạ... thế mà ta lại ăn hết nổi rồi!"

"Chỗ bọn họ ngay cả sủi cảo cũng dùng tám loại nhân, thật sự là quá phong phú, không hổ là thần tiên thịnh yến."

"Ơ, thật sự không được rồi, ta phải nới lỏng quần áo mới được, xem thử có thể ăn thêm chút nữa hay không, trong này ít nhất còn hơn phân nửa món ta chưa nếm qua hương vị... Ô ô ô, cảm giác thật sự ăn hết nổi rồi."

"Ngày mai, ngày mai ta sẽ đến nữa, ta phải nếm thử tất cả đồ ăn đồ uống chỗ này!"

Hắn nhìn về phía tráng hán đứng cách đó không xa, người nọ hiển nhiên là gia đình bình thường, quần áo có chút sờn cũ, nhưng nhìn dáng vẻ ăn rất khá.

Hắn ăn hết từng đĩa, tiểu nhị Phúc Lộc Hiên cũng không tức giận, thấy đĩa trên bàn hắn nhiều hơn, lập tức đi giúp hắn thu dọn sạch sẽ, còn nói hắn ăn không đủ có thể tiếp tục đi lấy.

Những đồ ăn kia giống như là ăn không hết, mỗi khi trên giá có đĩa trống liền lập tức sẽ có người đến bổ sung, thật sự là đãi ngộ của thần tiên.

Lầu một rốt cuộc vẫn ồn ào một chút, hơn nữa người quá nhiều, có vài món phải xếp hàng đi lấy.

Từ công tử vỗ bàn: "Đi, đi nạp tiền, đặt bàn ở lầu hai, ngày mai đưa cha mẹ ta theo."...

Lầu một và lầu hai khác nhau.

Dung Chiêu nói sẽ không bổ sung đồ ăn, hơn nữa những món ăn nổi tiếng như thịt Đông Pha, bọn họ bình thường sẽ ăn ở yến hội Phúc Lộc Trang, cho nên tất cả mọi người đều rất gò bó, chỉ bưng chén đĩa, khách khí lấy mỗi loại một chút liền đi.

Nhưng rất nhanh cục diện đã xảy ra biến hóa.

Trương Trường Ngôn cầm lấy hai cái đĩa, chất đầy hai cái đĩa đặt ở trên bàn xong lại cầm lên hai cái đĩa khác tiếp tục đi gắp thức ăn, rất nhanh lại gắp đầy hai cái đĩa lớn.

Mọi người: "...?"

Trương thừa tướng nhìn Trương Trường Tri nghiến răng nghiến lợi: "Đi trông chừng lão tam, nó là quỷ đói c.h.ế.t đầu thai sao?! Mất mặt c.h.ế.t đi được!"

Ánh mắt Trương Trường Hành càng thêm cổ quái.

Đệ đệ này của hắn. Gần đây hình như đặc biệt thiếu tiền! Có một lần còn bởi vì chín mươi lượng ở Đức Thuận Hiên không có tiền trả mà bảo Ngọc Trúc tìm hắn cứu mạng...

Cho nên, Trương Trường Ngôn rốt cuộc có bí mật gì?

Trương Trường Tri cũng cảm thấy mất mặt, tiến lên vài bước muốn ngăn cản Trương Trường Ngôn.

Trương Trường Ngôn: "Tuy rằng đồ ăn rất nhiều, nhưng số lượng đồ ăn ngon không đủ a, lại không bổ sung, nếu huynh không chịu lấy nhiều một chút, lát nữa chẳng phải chỉ có thể ăn mì với sủi cảo thôi sao?"
 
Chương 122


Nhị đệ: "Đệ cũng vậy, đệ cũng vậy, sau này đệ sẽ dắt ca ca và muội muội đi ăn Phúc Lộc Hiên!"

Mộc tiểu tử hít sâu một hơi, nắm thật c.h.ặ.t t.a.y bọn chúng, từng bước một đi về con hẻm nhỏ của bọn họ.

Đợi hắn lớn rồi hắn cũng sẽ dắt đệ đệ và muội muội đi.

Hy vọng Phúc Lộc Hiên có thể mở thật lâu.

Dung Thế Tử nói sau này sẽ có việc cho bọn họ, hắn cũng hy vọng là thật...

Dung thế tử chắc sẽ không nói dối....

Rút thăm trúng thưởng và biểu diễn ở bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, bên trong cũng không kém cạnh.

Lầu một.

Từ công tử mặc dù không có thư mời, nhưng hắn có tiền a.

Người hầu của hắn đầu óc nhanh nhạy, lúc đó thấy có người rút trúng thẻ giảm giá nhưng không có tiền vào ăn, đang muốn từ bỏ thì người hầu của hắn đề xuất mua lại.

Cũng may là phản ứng nhanh, cho nên hai người bọn họ đều mua được.

Nếu đợi càng về sau, muốn mua một thẻ còn phải chen lấn, càng đừng nói là một lần mua hai thẻ.

Trước khi vào, Từ công tử nói thế này: "Cái gì mà một trăm lẻ tám món, ta ngược lại muốn xem đến tột cùng có nhiều như vậy hay không! Nếu gạt người, ha ha."

Sau khi vào.

Từ công tử...

"Trời ạ, ở đây cũng có thịt kho tàu và thịt Đông Pha!"

"Lại có nhiều loại rượu như vậy?!"

"Rót cho ta một ly rượu là được rồi, ta uống ít một chút, chừa bụng thưởng thức nhiều món ngon."

"Trời ạ, đây là bánh kem à? Tuy rằng không xa hoa bằng bánh kem Phúc Lộc Trang, nhưng bánh kem nhỏ cũng rất ngon, ta muốn cái này, cái kia ta cũng muốn."

"Đây là bánh kem vị gì?"

‘’Bánh này ngon quá!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-122.html.]

"Trời ạ... thế mà ta lại ăn hết nổi rồi!"

"Chỗ bọn họ ngay cả sủi cảo cũng dùng tám loại nhân, thật sự là quá phong phú, không hổ là thần tiên thịnh yến."

"Ơ, thật sự không được rồi, ta phải nới lỏng quần áo mới được, xem thử có thể ăn thêm chút nữa hay không, trong này ít nhất còn hơn phân nửa món ta chưa nếm qua hương vị... Ô ô ô, cảm giác thật sự ăn hết nổi rồi."

"Ngày mai, ngày mai ta sẽ đến nữa, ta phải nếm thử tất cả đồ ăn đồ uống chỗ này!"

Hắn nhìn về phía tráng hán đứng cách đó không xa, người nọ hiển nhiên là gia đình bình thường, quần áo có chút sờn cũ, nhưng nhìn dáng vẻ ăn rất khá.

Hắn ăn hết từng đĩa, tiểu nhị Phúc Lộc Hiên cũng không tức giận, thấy đĩa trên bàn hắn nhiều hơn, lập tức đi giúp hắn thu dọn sạch sẽ, còn nói hắn ăn không đủ có thể tiếp tục đi lấy.

Những đồ ăn kia giống như là ăn không hết, mỗi khi trên giá có đĩa trống liền lập tức sẽ có người đến bổ sung, thật sự là đãi ngộ của thần tiên.

Lầu một rốt cuộc vẫn ồn ào một chút, hơn nữa người quá nhiều, có vài món phải xếp hàng đi lấy.

Từ công tử vỗ bàn: "Đi, đi nạp tiền, đặt bàn ở lầu hai, ngày mai đưa cha mẹ ta theo."...

Lầu một và lầu hai khác nhau.

Dung Chiêu nói sẽ không bổ sung đồ ăn, hơn nữa những món ăn nổi tiếng như thịt Đông Pha, bọn họ bình thường sẽ ăn ở yến hội Phúc Lộc Trang, cho nên tất cả mọi người đều rất gò bó, chỉ bưng chén đĩa, khách khí lấy mỗi loại một chút liền đi.

Nhưng rất nhanh cục diện đã xảy ra biến hóa.

Trương Trường Ngôn cầm lấy hai cái đĩa, chất đầy hai cái đĩa đặt ở trên bàn xong lại cầm lên hai cái đĩa khác tiếp tục đi gắp thức ăn, rất nhanh lại gắp đầy hai cái đĩa lớn.

Mọi người: "...?"

Trương thừa tướng nhìn Trương Trường Tri nghiến răng nghiến lợi: "Đi trông chừng lão tam, nó là quỷ đói c.h.ế.t đầu thai sao?! Mất mặt c.h.ế.t đi được!"

Ánh mắt Trương Trường Hành càng thêm cổ quái.

Đệ đệ này của hắn. Gần đây hình như đặc biệt thiếu tiền! Có một lần còn bởi vì chín mươi lượng ở Đức Thuận Hiên không có tiền trả mà bảo Ngọc Trúc tìm hắn cứu mạng...

Cho nên, Trương Trường Ngôn rốt cuộc có bí mật gì?

Trương Trường Tri cũng cảm thấy mất mặt, tiến lên vài bước muốn ngăn cản Trương Trường Ngôn.

Trương Trường Ngôn: "Tuy rằng đồ ăn rất nhiều, nhưng số lượng đồ ăn ngon không đủ a, lại không bổ sung, nếu huynh không chịu lấy nhiều một chút, lát nữa chẳng phải chỉ có thể ăn mì với sủi cảo thôi sao?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom