Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 122


Nhị đệ: "Đệ cũng vậy, đệ cũng vậy, sau này đệ sẽ dắt ca ca và muội muội đi ăn Phúc Lộc Hiên!"

Mộc tiểu tử hít sâu một hơi, nắm thật c.h.ặ.t t.a.y bọn chúng, từng bước một đi về con hẻm nhỏ của bọn họ.

Đợi hắn lớn rồi hắn cũng sẽ dắt đệ đệ và muội muội đi.

Hy vọng Phúc Lộc Hiên có thể mở thật lâu.

Dung Thế Tử nói sau này sẽ có việc cho bọn họ, hắn cũng hy vọng là thật...

Dung thế tử chắc sẽ không nói dối....

Rút thăm trúng thưởng và biểu diễn ở bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, bên trong cũng không kém cạnh.

Lầu một.

Từ công tử mặc dù không có thư mời, nhưng hắn có tiền a.

Người hầu của hắn đầu óc nhanh nhạy, lúc đó thấy có người rút trúng thẻ giảm giá nhưng không có tiền vào ăn, đang muốn từ bỏ thì người hầu của hắn đề xuất mua lại.

Cũng may là phản ứng nhanh, cho nên hai người bọn họ đều mua được.

Nếu đợi càng về sau, muốn mua một thẻ còn phải chen lấn, càng đừng nói là một lần mua hai thẻ.

Trước khi vào, Từ công tử nói thế này: "Cái gì mà một trăm lẻ tám món, ta ngược lại muốn xem đến tột cùng có nhiều như vậy hay không! Nếu gạt người, ha ha."

Sau khi vào.

Từ công tử...

"Trời ạ, ở đây cũng có thịt kho tàu và thịt Đông Pha!"

"Lại có nhiều loại rượu như vậy?!"

"Rót cho ta một ly rượu là được rồi, ta uống ít một chút, chừa bụng thưởng thức nhiều món ngon."

"Trời ạ, đây là bánh kem à? Tuy rằng không xa hoa bằng bánh kem Phúc Lộc Trang, nhưng bánh kem nhỏ cũng rất ngon, ta muốn cái này, cái kia ta cũng muốn."

"Đây là bánh kem vị gì?"

‘’Bánh này ngon quá!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-122.html.]

"Trời ạ... thế mà ta lại ăn hết nổi rồi!"

"Chỗ bọn họ ngay cả sủi cảo cũng dùng tám loại nhân, thật sự là quá phong phú, không hổ là thần tiên thịnh yến."

"Ơ, thật sự không được rồi, ta phải nới lỏng quần áo mới được, xem thử có thể ăn thêm chút nữa hay không, trong này ít nhất còn hơn phân nửa món ta chưa nếm qua hương vị... Ô ô ô, cảm giác thật sự ăn hết nổi rồi."

"Ngày mai, ngày mai ta sẽ đến nữa, ta phải nếm thử tất cả đồ ăn đồ uống chỗ này!"

Hắn nhìn về phía tráng hán đứng cách đó không xa, người nọ hiển nhiên là gia đình bình thường, quần áo có chút sờn cũ, nhưng nhìn dáng vẻ ăn rất khá.

Hắn ăn hết từng đĩa, tiểu nhị Phúc Lộc Hiên cũng không tức giận, thấy đĩa trên bàn hắn nhiều hơn, lập tức đi giúp hắn thu dọn sạch sẽ, còn nói hắn ăn không đủ có thể tiếp tục đi lấy.

Những đồ ăn kia giống như là ăn không hết, mỗi khi trên giá có đĩa trống liền lập tức sẽ có người đến bổ sung, thật sự là đãi ngộ của thần tiên.

Lầu một rốt cuộc vẫn ồn ào một chút, hơn nữa người quá nhiều, có vài món phải xếp hàng đi lấy.

Từ công tử vỗ bàn: "Đi, đi nạp tiền, đặt bàn ở lầu hai, ngày mai đưa cha mẹ ta theo."...

Lầu một và lầu hai khác nhau.

Dung Chiêu nói sẽ không bổ sung đồ ăn, hơn nữa những món ăn nổi tiếng như thịt Đông Pha, bọn họ bình thường sẽ ăn ở yến hội Phúc Lộc Trang, cho nên tất cả mọi người đều rất gò bó, chỉ bưng chén đĩa, khách khí lấy mỗi loại một chút liền đi.

Nhưng rất nhanh cục diện đã xảy ra biến hóa.

Trương Trường Ngôn cầm lấy hai cái đĩa, chất đầy hai cái đĩa đặt ở trên bàn xong lại cầm lên hai cái đĩa khác tiếp tục đi gắp thức ăn, rất nhanh lại gắp đầy hai cái đĩa lớn.

Mọi người: "...?"

Trương thừa tướng nhìn Trương Trường Tri nghiến răng nghiến lợi: "Đi trông chừng lão tam, nó là quỷ đói c.h.ế.t đầu thai sao?! Mất mặt c.h.ế.t đi được!"

Ánh mắt Trương Trường Hành càng thêm cổ quái.

Đệ đệ này của hắn. Gần đây hình như đặc biệt thiếu tiền! Có một lần còn bởi vì chín mươi lượng ở Đức Thuận Hiên không có tiền trả mà bảo Ngọc Trúc tìm hắn cứu mạng...

Cho nên, Trương Trường Ngôn rốt cuộc có bí mật gì?

Trương Trường Tri cũng cảm thấy mất mặt, tiến lên vài bước muốn ngăn cản Trương Trường Ngôn.

Trương Trường Ngôn: "Tuy rằng đồ ăn rất nhiều, nhưng số lượng đồ ăn ngon không đủ a, lại không bổ sung, nếu huynh không chịu lấy nhiều một chút, lát nữa chẳng phải chỉ có thể ăn mì với sủi cảo thôi sao?"
 
Chương 123


Mọi người: "..." Thật có đạo lý.

Nhất là sau khi một đĩa gọi là "bánh trứng" trống không, những người trẻ tuổi khác nhao nhao gia nhập hoạt động "cướp thức ăn", một ít võ tướng cũng đi cướp.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Trương thừa tướng trước mặt chỉ có một ít đồ ăn: "..."

Cũng có người cướp quá nhiều.

"Huynh, mau đi cướp hết bánh ngọt lại đây!"

Anh trai hắn chần chờ: "Cướp nhiều như vậy, nếu lát nữa ăn không hết..."

Đệ đệ: "Ăn không hết thì bỏ..."

Thanh âm im bặt, bởi vì cách đó không xa, đôi mắt Du thân vương gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Không xong!

Đã quên cổ đông của Phúc Lộc Hiên là tứ đại thân vương, không thể đắc tội.

Xem ra về sau rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên cũng không thể lăng phí.

Dung Chiêu không gia nhập, cô ngồi đối diện Dung Vĩ, các nữ quyến đều ở nhã gian lầu ba, cho nên nơi này chỉ có Dung Vĩ và cô.

Dung Vĩ ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, thanh âm mơ hồ: "Món ngon nhiều như vậy, tại sao con không dùng để hiếu kính lão tử?"

Dung Chiêu phe phẩy quạt, thanh âm bình tĩnh: "Đầu bếp An Khánh Vương phủ đã được huấn luyện đặc biệt, cái gì cũng biết, phụ thân nếu muốn ăn thì tự mình phân phó đi."

Dung Vĩ hừ hai tiếng.

Sau một lúc lâu, ông mới nói một câu: "Phúc Lộc Hiên của con quả thật làm rất tốt."

Nhìn ánh mắt của những người đó liền biết bọn họ rất thích nơi này, tuyệt đối sẽ không chỉ tới một lần, lại ngẫm lại hai lượng bạc lầu một...

Phúc Lộc Hiên chỉ sợ là danh lợi song thu.

Một tửu lâu quả nhiên vẫn có thể phát triển đa dạng, quả nhiên vẫn có thể xuất kỳ bất ý dùng tửu lâu nhanh nổi tiếng. Dung Chiêu chỉ cười cười không nói gì.

Lúc này, mấy người Vinh thân vương vẫy tay, Dung Chiêu bưng một ly rượu đi tới.

Dung Vĩ tiếp tục vừa ăn vừa vểnh tai, mơ hồ có thể nghe được ngữ khí kích động của tứ đại thân vương.

"Hiền chất, Phúc Lộc Hiên quả thật làm rất khá!"

"Đáng lẽ ngươi nên nói với chúng ta sớm, làm chúng ta lo lắng một cách vô ích."

"Hiền chất, ngươi quả nhiên là có đại tài!"...

Dung Vĩ bĩu môi.

Lúc trước ánh mắt còn oán hận không thể cắn c.h.ế.t Dung Chiêu.

Lúc này lại gọi "hiển chất" rất thân thiết...

Ông thì thào một câu: "Đứa con gái bất hiếu này quả thật có chút bản lĩnh.”...

Bởi vì mọi người bắt đầu cướp thức ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-123.html.]

Dẫn đến người phía sau nhận được tin tức mới chạy tới, chỉ có thể nhìn thấy hộp gốm và bát đĩa trống không, chỉ còn lại một ít bánh ngọt cùng với bánh bao, sủi cảo, mì.

Phóng mắt nhìn xem, nhiều đĩa như vậy, nếu lắp đầy toàn bộ, có thể tùy ý lấy ăn, vậy thì phong phú phải biết?

"Sớm biết vậy còn không bằng không đến!"

Đến đây chỉ càng thêm thèm thuồng!

Tới mức nhớ mãi không quên.

Người không kịp phản ứng còn đang tiêu thực, người kịp phản ứng đã đi đặt bàn.

Tuy nhiên...

"Ngày mai không có chỗ?"

"Cái gì? Ngày mốt cũng không cớ?!"

"Ngày sau cũng không có?! Là ai xuống tay nhanh như vậy hả!!"

"Thế còn ngày thứ tám?"

Thu ngân mỉm cười, hết sức lễ phép nói: "Khách nhân thật ngại quá, ngày thứ tám phải đợi ngày mai mới có thể đặt chỗ."

"Ta muốn đặt lầu ba!" ".. Lầu bốn?"

"Khách nhân, vị trí lầu bốn cũng đã đầy rồi."

Mấy người đó xuống tay nhanh như vậy sao?!

Có mấy quan viên tương đối trọng mặt mũi, ngay từ đầu còn ngại tranh giành với người khác, cuối cùng chỉ có thể ăn mì và mấy món chính không giới hạn.

Nhưng không thể không nói, Phúc Lộc Hiên quả thật có tư cách kiếm tiền, nơi này ngay cả bánh bao và sủi cảo cũng rất đặc sắc, còn có hoành thánh, mì tương đen chưa từng thấy qua, tất cả đều là tư vị tuyệt vời khiến người ta nhỏ dãi.

Không được, không thể nghĩ nữa, đã hoàn toàn không ăn nổi nữa rồi!

Trương thừa tướng ăn rất no.

Lão ngại đi cướp thức ăn, nhưng không chịu nổi mấy cái đĩa lớn trước mặt con trai thứ ba Trương Trường Ngôn.

Lão cha muốn ăn, như thế nào, Trương Tam ngươi có ý kiến sao?

Có ý kiến cũng phải nhịn!

Trước mặt nhi tử cái gì cũng có, Trương thừa tướng ăn đến mỹ mãn, lão ngẩng đầu nhìn về phía "đồng sự" của mình... Binh bộ thị lang.

Người này hôm nay có việc, ngay từ đầu cũng không đến, là về sau nhận được tin tức mới vội vàng chạy tới.

Khi hắn đến, gần như tất cả các đĩa đều trống rỗng.

Nhưng Trương thừa tướng lúc này nhìn sang, người này rõ ràng đã ăn ba bát mì, hai bát hoành thánh, một đĩa sủi cảo, đang chuẩn bị làm đĩa sủi cảo thứ hai.

Nhi tử của hắn ở bên cạnh nhiệt tình khuyên nhủ: "Cha, ăn nhiều lắm rồi, ăn nữa sẽ không thoải mái..."

Binh bộ thị lang lấy tay áo che miệng, ợ một cái, sau đó vẻ mặt thỏa mãn: "Không ăn mới không thoải mái, đồ ăn ở Phúc Lộc Hiên thật sự rất ngon, có chút khác biệt với yến tiệc ở Phúc Lộc Trang, thật sự là bên nào cũng làm cho ta yêu thích."

Lễ bộ thị lang không ngừng xoa bụng: "Ngươi là không ăn được món ngon khác, rất nhiều rượu cùng thức ăn, bánh ngọt đều làm cho người ta phải vỗ bàn tán dương."

Hắn kỳ thật không quá muốn ngồi bên cạnh Binh bộ thị lang, người động rất ngang ngạnh thô lỗ. Nhưng... bây giờ hắn ăn quá no, không thể đứng lên.
 
Chương 123


Mọi người: "..." Thật có đạo lý.

Nhất là sau khi một đĩa gọi là "bánh trứng" trống không, những người trẻ tuổi khác nhao nhao gia nhập hoạt động "cướp thức ăn", một ít võ tướng cũng đi cướp.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Trương thừa tướng trước mặt chỉ có một ít đồ ăn: "..."

Cũng có người cướp quá nhiều.

"Huynh, mau đi cướp hết bánh ngọt lại đây!"

Anh trai hắn chần chờ: "Cướp nhiều như vậy, nếu lát nữa ăn không hết..."

Đệ đệ: "Ăn không hết thì bỏ..."

Thanh âm im bặt, bởi vì cách đó không xa, đôi mắt Du thân vương gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Không xong!

Đã quên cổ đông của Phúc Lộc Hiên là tứ đại thân vương, không thể đắc tội.

Xem ra về sau rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên cũng không thể lăng phí.

Dung Chiêu không gia nhập, cô ngồi đối diện Dung Vĩ, các nữ quyến đều ở nhã gian lầu ba, cho nên nơi này chỉ có Dung Vĩ và cô.

Dung Vĩ ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, thanh âm mơ hồ: "Món ngon nhiều như vậy, tại sao con không dùng để hiếu kính lão tử?"

Dung Chiêu phe phẩy quạt, thanh âm bình tĩnh: "Đầu bếp An Khánh Vương phủ đã được huấn luyện đặc biệt, cái gì cũng biết, phụ thân nếu muốn ăn thì tự mình phân phó đi."

Dung Vĩ hừ hai tiếng.

Sau một lúc lâu, ông mới nói một câu: "Phúc Lộc Hiên của con quả thật làm rất tốt."

Nhìn ánh mắt của những người đó liền biết bọn họ rất thích nơi này, tuyệt đối sẽ không chỉ tới một lần, lại ngẫm lại hai lượng bạc lầu một...

Phúc Lộc Hiên chỉ sợ là danh lợi song thu.

Một tửu lâu quả nhiên vẫn có thể phát triển đa dạng, quả nhiên vẫn có thể xuất kỳ bất ý dùng tửu lâu nhanh nổi tiếng. Dung Chiêu chỉ cười cười không nói gì.

Lúc này, mấy người Vinh thân vương vẫy tay, Dung Chiêu bưng một ly rượu đi tới.

Dung Vĩ tiếp tục vừa ăn vừa vểnh tai, mơ hồ có thể nghe được ngữ khí kích động của tứ đại thân vương.

"Hiền chất, Phúc Lộc Hiên quả thật làm rất khá!"

"Đáng lẽ ngươi nên nói với chúng ta sớm, làm chúng ta lo lắng một cách vô ích."

"Hiền chất, ngươi quả nhiên là có đại tài!"...

Dung Vĩ bĩu môi.

Lúc trước ánh mắt còn oán hận không thể cắn c.h.ế.t Dung Chiêu.

Lúc này lại gọi "hiển chất" rất thân thiết...

Ông thì thào một câu: "Đứa con gái bất hiếu này quả thật có chút bản lĩnh.”...

Bởi vì mọi người bắt đầu cướp thức ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-123.html.]

Dẫn đến người phía sau nhận được tin tức mới chạy tới, chỉ có thể nhìn thấy hộp gốm và bát đĩa trống không, chỉ còn lại một ít bánh ngọt cùng với bánh bao, sủi cảo, mì.

Phóng mắt nhìn xem, nhiều đĩa như vậy, nếu lắp đầy toàn bộ, có thể tùy ý lấy ăn, vậy thì phong phú phải biết?

"Sớm biết vậy còn không bằng không đến!"

Đến đây chỉ càng thêm thèm thuồng!

Tới mức nhớ mãi không quên.

Người không kịp phản ứng còn đang tiêu thực, người kịp phản ứng đã đi đặt bàn.

Tuy nhiên...

"Ngày mai không có chỗ?"

"Cái gì? Ngày mốt cũng không cớ?!"

"Ngày sau cũng không có?! Là ai xuống tay nhanh như vậy hả!!"

"Thế còn ngày thứ tám?"

Thu ngân mỉm cười, hết sức lễ phép nói: "Khách nhân thật ngại quá, ngày thứ tám phải đợi ngày mai mới có thể đặt chỗ."

"Ta muốn đặt lầu ba!" ".. Lầu bốn?"

"Khách nhân, vị trí lầu bốn cũng đã đầy rồi."

Mấy người đó xuống tay nhanh như vậy sao?!

Có mấy quan viên tương đối trọng mặt mũi, ngay từ đầu còn ngại tranh giành với người khác, cuối cùng chỉ có thể ăn mì và mấy món chính không giới hạn.

Nhưng không thể không nói, Phúc Lộc Hiên quả thật có tư cách kiếm tiền, nơi này ngay cả bánh bao và sủi cảo cũng rất đặc sắc, còn có hoành thánh, mì tương đen chưa từng thấy qua, tất cả đều là tư vị tuyệt vời khiến người ta nhỏ dãi.

Không được, không thể nghĩ nữa, đã hoàn toàn không ăn nổi nữa rồi!

Trương thừa tướng ăn rất no.

Lão ngại đi cướp thức ăn, nhưng không chịu nổi mấy cái đĩa lớn trước mặt con trai thứ ba Trương Trường Ngôn.

Lão cha muốn ăn, như thế nào, Trương Tam ngươi có ý kiến sao?

Có ý kiến cũng phải nhịn!

Trước mặt nhi tử cái gì cũng có, Trương thừa tướng ăn đến mỹ mãn, lão ngẩng đầu nhìn về phía "đồng sự" của mình... Binh bộ thị lang.

Người này hôm nay có việc, ngay từ đầu cũng không đến, là về sau nhận được tin tức mới vội vàng chạy tới.

Khi hắn đến, gần như tất cả các đĩa đều trống rỗng.

Nhưng Trương thừa tướng lúc này nhìn sang, người này rõ ràng đã ăn ba bát mì, hai bát hoành thánh, một đĩa sủi cảo, đang chuẩn bị làm đĩa sủi cảo thứ hai.

Nhi tử của hắn ở bên cạnh nhiệt tình khuyên nhủ: "Cha, ăn nhiều lắm rồi, ăn nữa sẽ không thoải mái..."

Binh bộ thị lang lấy tay áo che miệng, ợ một cái, sau đó vẻ mặt thỏa mãn: "Không ăn mới không thoải mái, đồ ăn ở Phúc Lộc Hiên thật sự rất ngon, có chút khác biệt với yến tiệc ở Phúc Lộc Trang, thật sự là bên nào cũng làm cho ta yêu thích."

Lễ bộ thị lang không ngừng xoa bụng: "Ngươi là không ăn được món ngon khác, rất nhiều rượu cùng thức ăn, bánh ngọt đều làm cho người ta phải vỗ bàn tán dương."

Hắn kỳ thật không quá muốn ngồi bên cạnh Binh bộ thị lang, người động rất ngang ngạnh thô lỗ. Nhưng... bây giờ hắn ăn quá no, không thể đứng lên.
 
Chương 123


Mọi người: "..." Thật có đạo lý.

Nhất là sau khi một đĩa gọi là "bánh trứng" trống không, những người trẻ tuổi khác nhao nhao gia nhập hoạt động "cướp thức ăn", một ít võ tướng cũng đi cướp.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Trương thừa tướng trước mặt chỉ có một ít đồ ăn: "..."

Cũng có người cướp quá nhiều.

"Huynh, mau đi cướp hết bánh ngọt lại đây!"

Anh trai hắn chần chờ: "Cướp nhiều như vậy, nếu lát nữa ăn không hết..."

Đệ đệ: "Ăn không hết thì bỏ..."

Thanh âm im bặt, bởi vì cách đó không xa, đôi mắt Du thân vương gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Không xong!

Đã quên cổ đông của Phúc Lộc Hiên là tứ đại thân vương, không thể đắc tội.

Xem ra về sau rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên cũng không thể lăng phí.

Dung Chiêu không gia nhập, cô ngồi đối diện Dung Vĩ, các nữ quyến đều ở nhã gian lầu ba, cho nên nơi này chỉ có Dung Vĩ và cô.

Dung Vĩ ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, thanh âm mơ hồ: "Món ngon nhiều như vậy, tại sao con không dùng để hiếu kính lão tử?"

Dung Chiêu phe phẩy quạt, thanh âm bình tĩnh: "Đầu bếp An Khánh Vương phủ đã được huấn luyện đặc biệt, cái gì cũng biết, phụ thân nếu muốn ăn thì tự mình phân phó đi."

Dung Vĩ hừ hai tiếng.

Sau một lúc lâu, ông mới nói một câu: "Phúc Lộc Hiên của con quả thật làm rất tốt."

Nhìn ánh mắt của những người đó liền biết bọn họ rất thích nơi này, tuyệt đối sẽ không chỉ tới một lần, lại ngẫm lại hai lượng bạc lầu một...

Phúc Lộc Hiên chỉ sợ là danh lợi song thu.

Một tửu lâu quả nhiên vẫn có thể phát triển đa dạng, quả nhiên vẫn có thể xuất kỳ bất ý dùng tửu lâu nhanh nổi tiếng. Dung Chiêu chỉ cười cười không nói gì.

Lúc này, mấy người Vinh thân vương vẫy tay, Dung Chiêu bưng một ly rượu đi tới.

Dung Vĩ tiếp tục vừa ăn vừa vểnh tai, mơ hồ có thể nghe được ngữ khí kích động của tứ đại thân vương.

"Hiền chất, Phúc Lộc Hiên quả thật làm rất khá!"

"Đáng lẽ ngươi nên nói với chúng ta sớm, làm chúng ta lo lắng một cách vô ích."

"Hiền chất, ngươi quả nhiên là có đại tài!"...

Dung Vĩ bĩu môi.

Lúc trước ánh mắt còn oán hận không thể cắn c.h.ế.t Dung Chiêu.

Lúc này lại gọi "hiển chất" rất thân thiết...

Ông thì thào một câu: "Đứa con gái bất hiếu này quả thật có chút bản lĩnh.”...

Bởi vì mọi người bắt đầu cướp thức ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-123.html.]

Dẫn đến người phía sau nhận được tin tức mới chạy tới, chỉ có thể nhìn thấy hộp gốm và bát đĩa trống không, chỉ còn lại một ít bánh ngọt cùng với bánh bao, sủi cảo, mì.

Phóng mắt nhìn xem, nhiều đĩa như vậy, nếu lắp đầy toàn bộ, có thể tùy ý lấy ăn, vậy thì phong phú phải biết?

"Sớm biết vậy còn không bằng không đến!"

Đến đây chỉ càng thêm thèm thuồng!

Tới mức nhớ mãi không quên.

Người không kịp phản ứng còn đang tiêu thực, người kịp phản ứng đã đi đặt bàn.

Tuy nhiên...

"Ngày mai không có chỗ?"

"Cái gì? Ngày mốt cũng không cớ?!"

"Ngày sau cũng không có?! Là ai xuống tay nhanh như vậy hả!!"

"Thế còn ngày thứ tám?"

Thu ngân mỉm cười, hết sức lễ phép nói: "Khách nhân thật ngại quá, ngày thứ tám phải đợi ngày mai mới có thể đặt chỗ."

"Ta muốn đặt lầu ba!" ".. Lầu bốn?"

"Khách nhân, vị trí lầu bốn cũng đã đầy rồi."

Mấy người đó xuống tay nhanh như vậy sao?!

Có mấy quan viên tương đối trọng mặt mũi, ngay từ đầu còn ngại tranh giành với người khác, cuối cùng chỉ có thể ăn mì và mấy món chính không giới hạn.

Nhưng không thể không nói, Phúc Lộc Hiên quả thật có tư cách kiếm tiền, nơi này ngay cả bánh bao và sủi cảo cũng rất đặc sắc, còn có hoành thánh, mì tương đen chưa từng thấy qua, tất cả đều là tư vị tuyệt vời khiến người ta nhỏ dãi.

Không được, không thể nghĩ nữa, đã hoàn toàn không ăn nổi nữa rồi!

Trương thừa tướng ăn rất no.

Lão ngại đi cướp thức ăn, nhưng không chịu nổi mấy cái đĩa lớn trước mặt con trai thứ ba Trương Trường Ngôn.

Lão cha muốn ăn, như thế nào, Trương Tam ngươi có ý kiến sao?

Có ý kiến cũng phải nhịn!

Trước mặt nhi tử cái gì cũng có, Trương thừa tướng ăn đến mỹ mãn, lão ngẩng đầu nhìn về phía "đồng sự" của mình... Binh bộ thị lang.

Người này hôm nay có việc, ngay từ đầu cũng không đến, là về sau nhận được tin tức mới vội vàng chạy tới.

Khi hắn đến, gần như tất cả các đĩa đều trống rỗng.

Nhưng Trương thừa tướng lúc này nhìn sang, người này rõ ràng đã ăn ba bát mì, hai bát hoành thánh, một đĩa sủi cảo, đang chuẩn bị làm đĩa sủi cảo thứ hai.

Nhi tử của hắn ở bên cạnh nhiệt tình khuyên nhủ: "Cha, ăn nhiều lắm rồi, ăn nữa sẽ không thoải mái..."

Binh bộ thị lang lấy tay áo che miệng, ợ một cái, sau đó vẻ mặt thỏa mãn: "Không ăn mới không thoải mái, đồ ăn ở Phúc Lộc Hiên thật sự rất ngon, có chút khác biệt với yến tiệc ở Phúc Lộc Trang, thật sự là bên nào cũng làm cho ta yêu thích."

Lễ bộ thị lang không ngừng xoa bụng: "Ngươi là không ăn được món ngon khác, rất nhiều rượu cùng thức ăn, bánh ngọt đều làm cho người ta phải vỗ bàn tán dương."

Hắn kỳ thật không quá muốn ngồi bên cạnh Binh bộ thị lang, người động rất ngang ngạnh thô lỗ. Nhưng... bây giờ hắn ăn quá no, không thể đứng lên.
 
Chương 124


Binh bộ thị lang vô cùng đau đớn: "Ai, bỏ lỡ rồi, ngày mai ta nhất định sẽ đến sớm!"

Phúc Lộc Hiên khác với những tửu lâu khác, đây là sản nghiệp của Dung thế tử và tứ đại thân vương, cho nên đại nhân nhận được thư mời, một phần là tò mò, một phần là cho tứ đại thân vương mặt mũi, người tới rất nhiều.

Đương nhiên cũng có người không đến, tỷ như vị Binh bộ thị lang này.

Ngay từ đầu quyết định không đến, hắn nghĩ: Chẳng qua chỉ một tửu lâu mà thôi, có thể làm được trò trống gì?

Hiện tại hắn rất hối hận, cực kỳ hối hận!

Mì và các món chính còn lại đã ăn ngon như thế, những món đã bị cướp sạch còn ngon tới mức nào chứ?

Ngày mai hắn nhất định phải đến!

Một lát sau, Trương thừa tướng chậm rãi đứng lên đi về phía cửa.

Cơm nước no nê, ngay cả người chạy tới sau cũng đã ăn no, lúc này cũng sắp giới nghiêm, bọn họ đều nên rời di.

Cửa ra vào của mỗi lầu đều có một cái quầy, trang bị một quản sự và một thu ngân.

Lúc này bên cạnh quầy, rất nhiều người vây quanh hỏi chuyện đặt bàn.

Trong đó có một người cùng bọn họ nổi lên chút xung đột.

Trương thừa tướng lập tức chống bụng, bước nhanh về phía trước, chờ xem trò hay của Phúc Lộc Hiên.

"Tại sao lại hết chỗ rồi? Mới bao lâu đâu, mỗi ngày nhiều vị trí như vậy tại sao lại không có chỗ?"

Quản sự vẻ mặt áy náy, nhưng vẫn nói: "Quả thật đã đăng ký đây rồi."

Quan chức kia vươn tay: "Cho ta xem danh sách, có phải thật sự không có chỗ cho ta hay không!"

Người này đã có chút tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-124.html.]

Quản sự: "Xin lỗi khách nhân, danh sách là thông tin nội bộ của Phúc Lộc Hiên, không thể tiết lộ."

Quan viên hôm nay tới chậm, không thấy cái gọi là "Thiên Thượng Nhân Gian Thần Tiên Yến", cho nên sốt ruột chạy đi đặt bàn, nhưng hết lần này tới lần khác ngay cả vị trí cũng không có, sao có thể không tức giận?

Hắn nói: "Chưởng quầy đâu? Bảo hắn đến đây, có phải thật sự không thể thêm ta vào danh sách hay không!"

Hắn là quan, dựa vào cái gì không thể cho hắn chút đặc quyền?

Nhưng mà Cổ chưởng quỹ đúng lúc đi tới, thái độ còn cường ngạnh hơn quản sự: "Khách nhân, không có chỗ thật sự là không có chỗ, ngày mai giờ Ty bắt đầu đặt bàn cho ngày thứ tám, khách nhân ngày mai có thể đến sớm để đặt bàn."

Người nọ thấy Cổ chưởng quỹ thái độ cường ngạnh, nhất thời liền giận dữ: "Ngươi chỉ là tiểu chưởng quỹ, sao lại nói chuyện với ta như thế?"

"Là ai đang gây sự?" Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Người nọ theo bản năng quay đầu lại, lập tức hơi ngẩn ra, lúc này sắc mặt liền thay đổi.

Chỉ thấy tứ đại thân vương đi tới, đôi mắt của bọn họ hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm hắn thật sâu, người vừa mới mở miệng chính là Vinh thân vương đứng giữa.

Nguy rồi!

Hắn tới muộn, chỉ lo gây sự mà quên mất tửu lâu này còn có cổ phần của tứ đại thân vương!

Quan viên kia biến sắc, ngập ngừng há miệng: "Hạ, hạ quan không có gây chuyện..."

Du thân vương hừ lạnh một tiếng, muốn mở miệng mắng chửi người, mà Dung Chiêu lúc này cũng đi tới, tươi cười ôn hòa hỏi: "Tôn đại nhân?"

Tôn đại nhân dưới cái nhìn chăm chú của tứ đại thân vương, vội vàng lắc đầu: "Không, không có."

Cổ chưởng quỹ: "Tôn đại nhân muốn đặt bàn nhưng đã hết chỗ."

Tôn đại nhân cuống quít xua tay, mà Dung Chiêu vẫn mỉm cười: "Thì ra là thế, Tôn đại nhân, Dung Chiêu vô cùng áy náy, nhưng bất cứ việc làm ăn nào cũng phải chú ý quy củ, thật sự là không thể thay đổi..."

Ngữ khí của cô vẫn hết sức khách khí: "Ta biết Tôn đại nhân gấp gáp đặt trước cũng là để mắt Phúc Lộc Hiên ta, nếu không như vậy, Tôn đại nhân làm thẻ hội viên, nếu là thẻ vàng có thể thoải mái đặt bàn, nếu là thẻ bạc và thẻ đồng, hai ngày nay nếu có khách hủy đặt bàn chúng ta sẽ lập tức thông báo cho Tôn đại nhân."

Vừa mới bị Cổ chưởng quỹ từ chối, lại bị tứ đại thân vương quát lớn, lúc này Tôn đại nhân chỉ cảm thấy thái độ của Dung Chiêu không thể tốt
 
Chương 124


Binh bộ thị lang vô cùng đau đớn: "Ai, bỏ lỡ rồi, ngày mai ta nhất định sẽ đến sớm!"

Phúc Lộc Hiên khác với những tửu lâu khác, đây là sản nghiệp của Dung thế tử và tứ đại thân vương, cho nên đại nhân nhận được thư mời, một phần là tò mò, một phần là cho tứ đại thân vương mặt mũi, người tới rất nhiều.

Đương nhiên cũng có người không đến, tỷ như vị Binh bộ thị lang này.

Ngay từ đầu quyết định không đến, hắn nghĩ: Chẳng qua chỉ một tửu lâu mà thôi, có thể làm được trò trống gì?

Hiện tại hắn rất hối hận, cực kỳ hối hận!

Mì và các món chính còn lại đã ăn ngon như thế, những món đã bị cướp sạch còn ngon tới mức nào chứ?

Ngày mai hắn nhất định phải đến!

Một lát sau, Trương thừa tướng chậm rãi đứng lên đi về phía cửa.

Cơm nước no nê, ngay cả người chạy tới sau cũng đã ăn no, lúc này cũng sắp giới nghiêm, bọn họ đều nên rời di.

Cửa ra vào của mỗi lầu đều có một cái quầy, trang bị một quản sự và một thu ngân.

Lúc này bên cạnh quầy, rất nhiều người vây quanh hỏi chuyện đặt bàn.

Trong đó có một người cùng bọn họ nổi lên chút xung đột.

Trương thừa tướng lập tức chống bụng, bước nhanh về phía trước, chờ xem trò hay của Phúc Lộc Hiên.

"Tại sao lại hết chỗ rồi? Mới bao lâu đâu, mỗi ngày nhiều vị trí như vậy tại sao lại không có chỗ?"

Quản sự vẻ mặt áy náy, nhưng vẫn nói: "Quả thật đã đăng ký đây rồi."

Quan chức kia vươn tay: "Cho ta xem danh sách, có phải thật sự không có chỗ cho ta hay không!"

Người này đã có chút tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-124.html.]

Quản sự: "Xin lỗi khách nhân, danh sách là thông tin nội bộ của Phúc Lộc Hiên, không thể tiết lộ."

Quan viên hôm nay tới chậm, không thấy cái gọi là "Thiên Thượng Nhân Gian Thần Tiên Yến", cho nên sốt ruột chạy đi đặt bàn, nhưng hết lần này tới lần khác ngay cả vị trí cũng không có, sao có thể không tức giận?

Hắn nói: "Chưởng quầy đâu? Bảo hắn đến đây, có phải thật sự không thể thêm ta vào danh sách hay không!"

Hắn là quan, dựa vào cái gì không thể cho hắn chút đặc quyền?

Nhưng mà Cổ chưởng quỹ đúng lúc đi tới, thái độ còn cường ngạnh hơn quản sự: "Khách nhân, không có chỗ thật sự là không có chỗ, ngày mai giờ Ty bắt đầu đặt bàn cho ngày thứ tám, khách nhân ngày mai có thể đến sớm để đặt bàn."

Người nọ thấy Cổ chưởng quỹ thái độ cường ngạnh, nhất thời liền giận dữ: "Ngươi chỉ là tiểu chưởng quỹ, sao lại nói chuyện với ta như thế?"

"Là ai đang gây sự?" Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Người nọ theo bản năng quay đầu lại, lập tức hơi ngẩn ra, lúc này sắc mặt liền thay đổi.

Chỉ thấy tứ đại thân vương đi tới, đôi mắt của bọn họ hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm hắn thật sâu, người vừa mới mở miệng chính là Vinh thân vương đứng giữa.

Nguy rồi!

Hắn tới muộn, chỉ lo gây sự mà quên mất tửu lâu này còn có cổ phần của tứ đại thân vương!

Quan viên kia biến sắc, ngập ngừng há miệng: "Hạ, hạ quan không có gây chuyện..."

Du thân vương hừ lạnh một tiếng, muốn mở miệng mắng chửi người, mà Dung Chiêu lúc này cũng đi tới, tươi cười ôn hòa hỏi: "Tôn đại nhân?"

Tôn đại nhân dưới cái nhìn chăm chú của tứ đại thân vương, vội vàng lắc đầu: "Không, không có."

Cổ chưởng quỹ: "Tôn đại nhân muốn đặt bàn nhưng đã hết chỗ."

Tôn đại nhân cuống quít xua tay, mà Dung Chiêu vẫn mỉm cười: "Thì ra là thế, Tôn đại nhân, Dung Chiêu vô cùng áy náy, nhưng bất cứ việc làm ăn nào cũng phải chú ý quy củ, thật sự là không thể thay đổi..."

Ngữ khí của cô vẫn hết sức khách khí: "Ta biết Tôn đại nhân gấp gáp đặt trước cũng là để mắt Phúc Lộc Hiên ta, nếu không như vậy, Tôn đại nhân làm thẻ hội viên, nếu là thẻ vàng có thể thoải mái đặt bàn, nếu là thẻ bạc và thẻ đồng, hai ngày nay nếu có khách hủy đặt bàn chúng ta sẽ lập tức thông báo cho Tôn đại nhân."

Vừa mới bị Cổ chưởng quỹ từ chối, lại bị tứ đại thân vương quát lớn, lúc này Tôn đại nhân chỉ cảm thấy thái độ của Dung Chiêu không thể tốt
 
Chương 124


Binh bộ thị lang vô cùng đau đớn: "Ai, bỏ lỡ rồi, ngày mai ta nhất định sẽ đến sớm!"

Phúc Lộc Hiên khác với những tửu lâu khác, đây là sản nghiệp của Dung thế tử và tứ đại thân vương, cho nên đại nhân nhận được thư mời, một phần là tò mò, một phần là cho tứ đại thân vương mặt mũi, người tới rất nhiều.

Đương nhiên cũng có người không đến, tỷ như vị Binh bộ thị lang này.

Ngay từ đầu quyết định không đến, hắn nghĩ: Chẳng qua chỉ một tửu lâu mà thôi, có thể làm được trò trống gì?

Hiện tại hắn rất hối hận, cực kỳ hối hận!

Mì và các món chính còn lại đã ăn ngon như thế, những món đã bị cướp sạch còn ngon tới mức nào chứ?

Ngày mai hắn nhất định phải đến!

Một lát sau, Trương thừa tướng chậm rãi đứng lên đi về phía cửa.

Cơm nước no nê, ngay cả người chạy tới sau cũng đã ăn no, lúc này cũng sắp giới nghiêm, bọn họ đều nên rời di.

Cửa ra vào của mỗi lầu đều có một cái quầy, trang bị một quản sự và một thu ngân.

Lúc này bên cạnh quầy, rất nhiều người vây quanh hỏi chuyện đặt bàn.

Trong đó có một người cùng bọn họ nổi lên chút xung đột.

Trương thừa tướng lập tức chống bụng, bước nhanh về phía trước, chờ xem trò hay của Phúc Lộc Hiên.

"Tại sao lại hết chỗ rồi? Mới bao lâu đâu, mỗi ngày nhiều vị trí như vậy tại sao lại không có chỗ?"

Quản sự vẻ mặt áy náy, nhưng vẫn nói: "Quả thật đã đăng ký đây rồi."

Quan chức kia vươn tay: "Cho ta xem danh sách, có phải thật sự không có chỗ cho ta hay không!"

Người này đã có chút tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-124.html.]

Quản sự: "Xin lỗi khách nhân, danh sách là thông tin nội bộ của Phúc Lộc Hiên, không thể tiết lộ."

Quan viên hôm nay tới chậm, không thấy cái gọi là "Thiên Thượng Nhân Gian Thần Tiên Yến", cho nên sốt ruột chạy đi đặt bàn, nhưng hết lần này tới lần khác ngay cả vị trí cũng không có, sao có thể không tức giận?

Hắn nói: "Chưởng quầy đâu? Bảo hắn đến đây, có phải thật sự không thể thêm ta vào danh sách hay không!"

Hắn là quan, dựa vào cái gì không thể cho hắn chút đặc quyền?

Nhưng mà Cổ chưởng quỹ đúng lúc đi tới, thái độ còn cường ngạnh hơn quản sự: "Khách nhân, không có chỗ thật sự là không có chỗ, ngày mai giờ Ty bắt đầu đặt bàn cho ngày thứ tám, khách nhân ngày mai có thể đến sớm để đặt bàn."

Người nọ thấy Cổ chưởng quỹ thái độ cường ngạnh, nhất thời liền giận dữ: "Ngươi chỉ là tiểu chưởng quỹ, sao lại nói chuyện với ta như thế?"

"Là ai đang gây sự?" Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Người nọ theo bản năng quay đầu lại, lập tức hơi ngẩn ra, lúc này sắc mặt liền thay đổi.

Chỉ thấy tứ đại thân vương đi tới, đôi mắt của bọn họ hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm hắn thật sâu, người vừa mới mở miệng chính là Vinh thân vương đứng giữa.

Nguy rồi!

Hắn tới muộn, chỉ lo gây sự mà quên mất tửu lâu này còn có cổ phần của tứ đại thân vương!

Quan viên kia biến sắc, ngập ngừng há miệng: "Hạ, hạ quan không có gây chuyện..."

Du thân vương hừ lạnh một tiếng, muốn mở miệng mắng chửi người, mà Dung Chiêu lúc này cũng đi tới, tươi cười ôn hòa hỏi: "Tôn đại nhân?"

Tôn đại nhân dưới cái nhìn chăm chú của tứ đại thân vương, vội vàng lắc đầu: "Không, không có."

Cổ chưởng quỹ: "Tôn đại nhân muốn đặt bàn nhưng đã hết chỗ."

Tôn đại nhân cuống quít xua tay, mà Dung Chiêu vẫn mỉm cười: "Thì ra là thế, Tôn đại nhân, Dung Chiêu vô cùng áy náy, nhưng bất cứ việc làm ăn nào cũng phải chú ý quy củ, thật sự là không thể thay đổi..."

Ngữ khí của cô vẫn hết sức khách khí: "Ta biết Tôn đại nhân gấp gáp đặt trước cũng là để mắt Phúc Lộc Hiên ta, nếu không như vậy, Tôn đại nhân làm thẻ hội viên, nếu là thẻ vàng có thể thoải mái đặt bàn, nếu là thẻ bạc và thẻ đồng, hai ngày nay nếu có khách hủy đặt bàn chúng ta sẽ lập tức thông báo cho Tôn đại nhân."

Vừa mới bị Cổ chưởng quỹ từ chối, lại bị tứ đại thân vương quát lớn, lúc này Tôn đại nhân chỉ cảm thấy thái độ của Dung Chiêu không thể tốt
 
Chương 125


Huống hồ đây cũng là cho hắn một bậc thang.

Tôn đại nhân xuất thân thế gia đại tộc, cũng không thiếu tiền vì thế vội nói: "Vậy, ta đây làm một cái hội viên thẻ vàng, ngày mai buổi trưa có thể an bài cho ta và người nhà không?"

"Đương nhiên có thể." Dung Chiêu hai mắt cong cong.

Tứ đại thân vương vốn thấy có người gây chuyện nên mất hứng, giờ phút này nghe hắn nói muốn làm hội viên thẻ vàng, chính là "nạp năm ngàn lượng", nhất thời vẻ mặt mấy người liền buông lỏng, Vinh thân vương còn cười cười với Tôn đại nhân.

Tôn đại nhân: "..."

Sợ tới mức chân ta mềm nhữn.

Bên kia thu ngân bắt đầu đăng ký thông tin của Tôn đại nhân, hắn lấy ra hai tờ giấy đục lỗ viết lên tên Tôn đại nhân, cùng với "giá trị nạp" năm ngàn lượng, ngày đặt bàn vân vân.

Sau đó đem hai tờ giấy nhét vào trong sổ còng hoạt động.

Quản sự cười giải thích: "Tôn đại nhân, tờ giấy giá trị nạp này có thể tra cứu lúc nào cũng được, dùng bao nhiêu, còn lại bao nhiêu, vừa xem là hiểu ngay, nếu đại nhân còn gì chưa rõ có thể tùy thời hỏi Phúc Lộc Hiên, nếu Phúc Lộc Hiên có sai sót sẽ lập tức bồi thường cho đại nhân."

Nói xong hắn lấy ra một khối ngọc bài màu đỏ không lớn, mặt trước khắc "Hội viên kim bài", cùng với mấy chữ "Phúc Lộc Hiên", mặt sau khắc "Số bảy".

Ngọc bài chính là "Thẻ hội viên" của Phúc Lộc Hiên, màu đỏ là thẻ vàng, màu xanh là thẻ bạc, màu trắng là thẻ đồng, ngọc bài không lớn, nhưng thoạt nhìn vô cùng có khí thế, mỗi lần đều có thể cầm thẻ tiêu phí.

Thứ đồ chơi này hoàn toàn không cần lo lắng làm giả, dù sao cũng là mỗi người một số.

Tôn đại nhân cầm thẻ, nhất thời lộ ra nụ cười, nhìn đi nhìn lại mấy lần, cảm thán: "Ngọc bài này thật đẹp."

Hôm nay đã có vài người "làm thẻ" bao gồm thế tử An Khánh Vương phủ, tứ đại thân vương, hai chiêu bài này đều rất hữu dụng, bọn họ cũng không sợ bị lừa tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-125.html.]

Năm ngàn lượng là rất nhiều, nhưng dựa theo giá cả Phúc Lộc Hiên, nếu mang người nhà thường xuyên đến ăn cũng không phải là ăn không Tôn đại nhân cảm thấy tiền này không uổng phí.

Đương nhiên hắn cũng không hẳn có ý dùng tiền để tiêu tan tức giận của tứ đại thân vương.

Chuyện này rất nhanh đã được giải quyết, hơn nữa sau đó e rằng cũng sẽ không có người gây sự nữa, Trương thừa tướng bĩu môi, không quá cao hứng.

Trương Trường Hành hạ giọng: "Phụ thân, chúng ta có nên làm một thẻ hội viên gì đó hay không?"

Trương thừa tướng theo bản năng muốn nói: Làm cái gì mà làm? Ngươi còn chuẩn bị đưa tiền cho Dung gia sao?

Nhưng lời của lão còn chưa nói ra khỏi miệng, phía sau đã có tiếng nghị luận của tiểu quan truyền đến.

"Muốn làm một thẻ không?"

"Đương nhiên rồi, ai mà không làm nổi chứ? Hội viên thẻ đồng có năm trăm lượng thôi."

"Dù sao nhất định sẽ tới nơi này ăn, nạp trước còn có khuyến mãi, tiết kiệm được chút tiền bạc."

"Đúng vậy, ngày mai không ít người đều là hội viên Phúc Lộc Hiên, đều có thẻ hội viên Phúc Lộc Hiên, chúng ta sao có thể rớt lại phía sau chứ? Phải đi làm thẻ thôi."...

Trương thừa tướng nghe vậy liền nuốt ngược lại, đổi thành: "... Mua đi, mua hội viên."

Trương Trường Tri tiếp tục hỏi: "Vậy làm hội viên gì?"

Trương thừa tướng: "Đương nhiên là..." Thẻ đồng rồi, đưa cho Dung gia nhiều tiền như vậy làm gì?!

Dung Chiêu ở đằng trước đang cao giọng giải thích số hiệu với Tôn đại nhân: "Tôn đại nhân, ngài đừng xem thường số bảy của ngài, số hiệu này là thứ tự hội viên, Tôn đại nhân là hội viên thứ bảy. Nếu làm thẻ đồng trước, sau đó cho dù thăng thành thẻ vàng thì số hiệu cũng phải xếp sau hội viên thẻ vàng. Hội viên thẻ vàng hôm nay đã là số bảy, sau đó chỉ sợ là số mấy chục, mấy trăm rồi."

Dung Chiêu nói xong, Trương thừa tướng liền nghe thấy đám người phía sau lại bắt đầu thảo luận...
 
Chương 125


Huống hồ đây cũng là cho hắn một bậc thang.

Tôn đại nhân xuất thân thế gia đại tộc, cũng không thiếu tiền vì thế vội nói: "Vậy, ta đây làm một cái hội viên thẻ vàng, ngày mai buổi trưa có thể an bài cho ta và người nhà không?"

"Đương nhiên có thể." Dung Chiêu hai mắt cong cong.

Tứ đại thân vương vốn thấy có người gây chuyện nên mất hứng, giờ phút này nghe hắn nói muốn làm hội viên thẻ vàng, chính là "nạp năm ngàn lượng", nhất thời vẻ mặt mấy người liền buông lỏng, Vinh thân vương còn cười cười với Tôn đại nhân.

Tôn đại nhân: "..."

Sợ tới mức chân ta mềm nhữn.

Bên kia thu ngân bắt đầu đăng ký thông tin của Tôn đại nhân, hắn lấy ra hai tờ giấy đục lỗ viết lên tên Tôn đại nhân, cùng với "giá trị nạp" năm ngàn lượng, ngày đặt bàn vân vân.

Sau đó đem hai tờ giấy nhét vào trong sổ còng hoạt động.

Quản sự cười giải thích: "Tôn đại nhân, tờ giấy giá trị nạp này có thể tra cứu lúc nào cũng được, dùng bao nhiêu, còn lại bao nhiêu, vừa xem là hiểu ngay, nếu đại nhân còn gì chưa rõ có thể tùy thời hỏi Phúc Lộc Hiên, nếu Phúc Lộc Hiên có sai sót sẽ lập tức bồi thường cho đại nhân."

Nói xong hắn lấy ra một khối ngọc bài màu đỏ không lớn, mặt trước khắc "Hội viên kim bài", cùng với mấy chữ "Phúc Lộc Hiên", mặt sau khắc "Số bảy".

Ngọc bài chính là "Thẻ hội viên" của Phúc Lộc Hiên, màu đỏ là thẻ vàng, màu xanh là thẻ bạc, màu trắng là thẻ đồng, ngọc bài không lớn, nhưng thoạt nhìn vô cùng có khí thế, mỗi lần đều có thể cầm thẻ tiêu phí.

Thứ đồ chơi này hoàn toàn không cần lo lắng làm giả, dù sao cũng là mỗi người một số.

Tôn đại nhân cầm thẻ, nhất thời lộ ra nụ cười, nhìn đi nhìn lại mấy lần, cảm thán: "Ngọc bài này thật đẹp."

Hôm nay đã có vài người "làm thẻ" bao gồm thế tử An Khánh Vương phủ, tứ đại thân vương, hai chiêu bài này đều rất hữu dụng, bọn họ cũng không sợ bị lừa tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-125.html.]

Năm ngàn lượng là rất nhiều, nhưng dựa theo giá cả Phúc Lộc Hiên, nếu mang người nhà thường xuyên đến ăn cũng không phải là ăn không Tôn đại nhân cảm thấy tiền này không uổng phí.

Đương nhiên hắn cũng không hẳn có ý dùng tiền để tiêu tan tức giận của tứ đại thân vương.

Chuyện này rất nhanh đã được giải quyết, hơn nữa sau đó e rằng cũng sẽ không có người gây sự nữa, Trương thừa tướng bĩu môi, không quá cao hứng.

Trương Trường Hành hạ giọng: "Phụ thân, chúng ta có nên làm một thẻ hội viên gì đó hay không?"

Trương thừa tướng theo bản năng muốn nói: Làm cái gì mà làm? Ngươi còn chuẩn bị đưa tiền cho Dung gia sao?

Nhưng lời của lão còn chưa nói ra khỏi miệng, phía sau đã có tiếng nghị luận của tiểu quan truyền đến.

"Muốn làm một thẻ không?"

"Đương nhiên rồi, ai mà không làm nổi chứ? Hội viên thẻ đồng có năm trăm lượng thôi."

"Dù sao nhất định sẽ tới nơi này ăn, nạp trước còn có khuyến mãi, tiết kiệm được chút tiền bạc."

"Đúng vậy, ngày mai không ít người đều là hội viên Phúc Lộc Hiên, đều có thẻ hội viên Phúc Lộc Hiên, chúng ta sao có thể rớt lại phía sau chứ? Phải đi làm thẻ thôi."...

Trương thừa tướng nghe vậy liền nuốt ngược lại, đổi thành: "... Mua đi, mua hội viên."

Trương Trường Tri tiếp tục hỏi: "Vậy làm hội viên gì?"

Trương thừa tướng: "Đương nhiên là..." Thẻ đồng rồi, đưa cho Dung gia nhiều tiền như vậy làm gì?!

Dung Chiêu ở đằng trước đang cao giọng giải thích số hiệu với Tôn đại nhân: "Tôn đại nhân, ngài đừng xem thường số bảy của ngài, số hiệu này là thứ tự hội viên, Tôn đại nhân là hội viên thứ bảy. Nếu làm thẻ đồng trước, sau đó cho dù thăng thành thẻ vàng thì số hiệu cũng phải xếp sau hội viên thẻ vàng. Hội viên thẻ vàng hôm nay đã là số bảy, sau đó chỉ sợ là số mấy chục, mấy trăm rồi."

Dung Chiêu nói xong, Trương thừa tướng liền nghe thấy đám người phía sau lại bắt đầu thảo luận...
 
Chương 125


Huống hồ đây cũng là cho hắn một bậc thang.

Tôn đại nhân xuất thân thế gia đại tộc, cũng không thiếu tiền vì thế vội nói: "Vậy, ta đây làm một cái hội viên thẻ vàng, ngày mai buổi trưa có thể an bài cho ta và người nhà không?"

"Đương nhiên có thể." Dung Chiêu hai mắt cong cong.

Tứ đại thân vương vốn thấy có người gây chuyện nên mất hứng, giờ phút này nghe hắn nói muốn làm hội viên thẻ vàng, chính là "nạp năm ngàn lượng", nhất thời vẻ mặt mấy người liền buông lỏng, Vinh thân vương còn cười cười với Tôn đại nhân.

Tôn đại nhân: "..."

Sợ tới mức chân ta mềm nhữn.

Bên kia thu ngân bắt đầu đăng ký thông tin của Tôn đại nhân, hắn lấy ra hai tờ giấy đục lỗ viết lên tên Tôn đại nhân, cùng với "giá trị nạp" năm ngàn lượng, ngày đặt bàn vân vân.

Sau đó đem hai tờ giấy nhét vào trong sổ còng hoạt động.

Quản sự cười giải thích: "Tôn đại nhân, tờ giấy giá trị nạp này có thể tra cứu lúc nào cũng được, dùng bao nhiêu, còn lại bao nhiêu, vừa xem là hiểu ngay, nếu đại nhân còn gì chưa rõ có thể tùy thời hỏi Phúc Lộc Hiên, nếu Phúc Lộc Hiên có sai sót sẽ lập tức bồi thường cho đại nhân."

Nói xong hắn lấy ra một khối ngọc bài màu đỏ không lớn, mặt trước khắc "Hội viên kim bài", cùng với mấy chữ "Phúc Lộc Hiên", mặt sau khắc "Số bảy".

Ngọc bài chính là "Thẻ hội viên" của Phúc Lộc Hiên, màu đỏ là thẻ vàng, màu xanh là thẻ bạc, màu trắng là thẻ đồng, ngọc bài không lớn, nhưng thoạt nhìn vô cùng có khí thế, mỗi lần đều có thể cầm thẻ tiêu phí.

Thứ đồ chơi này hoàn toàn không cần lo lắng làm giả, dù sao cũng là mỗi người một số.

Tôn đại nhân cầm thẻ, nhất thời lộ ra nụ cười, nhìn đi nhìn lại mấy lần, cảm thán: "Ngọc bài này thật đẹp."

Hôm nay đã có vài người "làm thẻ" bao gồm thế tử An Khánh Vương phủ, tứ đại thân vương, hai chiêu bài này đều rất hữu dụng, bọn họ cũng không sợ bị lừa tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-125.html.]

Năm ngàn lượng là rất nhiều, nhưng dựa theo giá cả Phúc Lộc Hiên, nếu mang người nhà thường xuyên đến ăn cũng không phải là ăn không Tôn đại nhân cảm thấy tiền này không uổng phí.

Đương nhiên hắn cũng không hẳn có ý dùng tiền để tiêu tan tức giận của tứ đại thân vương.

Chuyện này rất nhanh đã được giải quyết, hơn nữa sau đó e rằng cũng sẽ không có người gây sự nữa, Trương thừa tướng bĩu môi, không quá cao hứng.

Trương Trường Hành hạ giọng: "Phụ thân, chúng ta có nên làm một thẻ hội viên gì đó hay không?"

Trương thừa tướng theo bản năng muốn nói: Làm cái gì mà làm? Ngươi còn chuẩn bị đưa tiền cho Dung gia sao?

Nhưng lời của lão còn chưa nói ra khỏi miệng, phía sau đã có tiếng nghị luận của tiểu quan truyền đến.

"Muốn làm một thẻ không?"

"Đương nhiên rồi, ai mà không làm nổi chứ? Hội viên thẻ đồng có năm trăm lượng thôi."

"Dù sao nhất định sẽ tới nơi này ăn, nạp trước còn có khuyến mãi, tiết kiệm được chút tiền bạc."

"Đúng vậy, ngày mai không ít người đều là hội viên Phúc Lộc Hiên, đều có thẻ hội viên Phúc Lộc Hiên, chúng ta sao có thể rớt lại phía sau chứ? Phải đi làm thẻ thôi."...

Trương thừa tướng nghe vậy liền nuốt ngược lại, đổi thành: "... Mua đi, mua hội viên."

Trương Trường Tri tiếp tục hỏi: "Vậy làm hội viên gì?"

Trương thừa tướng: "Đương nhiên là..." Thẻ đồng rồi, đưa cho Dung gia nhiều tiền như vậy làm gì?!

Dung Chiêu ở đằng trước đang cao giọng giải thích số hiệu với Tôn đại nhân: "Tôn đại nhân, ngài đừng xem thường số bảy của ngài, số hiệu này là thứ tự hội viên, Tôn đại nhân là hội viên thứ bảy. Nếu làm thẻ đồng trước, sau đó cho dù thăng thành thẻ vàng thì số hiệu cũng phải xếp sau hội viên thẻ vàng. Hội viên thẻ vàng hôm nay đã là số bảy, sau đó chỉ sợ là số mấy chục, mấy trăm rồi."

Dung Chiêu nói xong, Trương thừa tướng liền nghe thấy đám người phía sau lại bắt đầu thảo luận...
 
Chương 126


"Oa, hóa ra còn rắc rối vậy sao, xem ra không chỉ hội viên thẻ vàng có mặt mũi, còn phải xem số hiệu, số hiệu càng gần phía trước lại càng trân quý."

"Còn không phải sao, hiện tại ở phía trước thì sẽ luôn ở phía trước."

"Chậc chậc, đáng tiếc chúng ta quan vi ít tiền chỉ có thể làm hội viên thẻ bạc, những đại nhân kia khẳng định đều là hội viên thẻ vàng nhỉ?"

"Đương nhiên rồi, dù sao hôm nay bọn họ đều có mặt, nếu bị đánh số thấp, liếc mắt một cái là có thể bị người ta nhìn ra là sau này mới làm thẻ."

"Vậy cũng tốt hơn hội viên thẻ bạc."

"Không nói nữa, nhanh đi làm hội viên thẻ bạc thôi, hội viên thẻ bạc nhiều người, hiện tại đã hơn mười số rồi!"...

Trương thừa tướng: "..."

Là đương triều tể tướng trọng mặt mũi, lão hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Đương nhiên là... làm hội viên thẻ vàng rồi, Trương phủ chúng ta còn thiếu năm ngàn lượng sao?"

Một chiêu này của Dung tiểu tử kiếm tiền cũng ác thật!

"Thẻ hội viên" là gì?

Rõ ràng là còn chưa tới nơi này ăn cơm đã mang tiền đưa cho bọn họ, hơn nữa còn là số tiền lớn!

Trong đầu Trương thừa tướng không ngừng hiện lên hai chữ: Gian thương.

Trương Trường Tri đi lên làm thẻ hội viên, Trương thừa tướng vẫn còn đang đứng tại chỗ vận khí, tâm tình tốt đẹp bởi vì mỹ thực mang đến hiện tại bay sạch không còn sót lại chút gì, lão chỉ cần nghĩ tới mình tặng cho Dung Chiêu năm ngàn lượng thì cả người đều không khỏe!

Tuy nói năm ngàn lượng này vẫn là của lão, nhưng nạp tiền có nghĩa là... lão sẽ phải tiêu phí ở Phúc Lộc Hiên, tiêu phí trong tửu lâu của Dung Chiêu còn không phải đưa tiền cho Dung gia sao?

Trương thừa tướng còn đang ổn định tâm lý đã nghe thấy Cổ chưởng quỹ đằng trước cất tiếng nói.

"Thế tử, thùng tiền đầy rồi!"

Mọi người: "II"

Trương thừa tướng nhìn qua, nhất thời hít một hơi khí lạnh. Toàn bộ rương đồng lớn như vậy đều chứa đầy!!

Cái này, cái này phải bao nhiêu tiền?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-126.html.]

Trương thừa tướng cả người đều không khỏe.

Tứ đại thân vương lại cảm thấy sắp hạnh phúc ngất đi, số tiền này có hai phần thuộc về bọn họ.

Thật sự là một sọt tiền đầy ắp.

Mà đây mới là ngày đầu tiên, năng lực kiếm tiền của Dung Chiêu thật sự có chút dọa người!

Còn có người đang tính toán vấn đề đánh số, ví dụ như Công bộ thượng thư.

Hắn cầm số hiệu của mình đếm tới đếm lui,"Không đúng, Dung thế tử, ta đây là số ba, Từ đại nhân là số hai, hắn là người đầu tiên làm hội viên thẻ vàng, ta là người thứ hai, vậy số một đâu?"

Dung Chiêu nghe vậy, tươi cười nhìn sang bên cạnh: "Số một ta đã làm cho gia phụ."

Mọi người: "..." Chậc, quả nhiên là hiếu tử.

Không ít người nhao nhao đưa mắt nhìn Dung Vĩ, Dung Vĩ còn không biết chuyện này, cũng hơi ngẩn ra.

Lập tức ông cảm nhận được tầm mắt chung quanh, theo bản năng thẳng lưng phe phẩy ống tay áo.

Cảm giác được người ta hâm mộ ghen tị này làm cho ông cả người lâng lâng.

Khóe miệng ông không kiềm chế được giương lên, thanh âm đột nhiên trở nên vang dội: "Ai nha, tiểu tử này đúng là, cha con không cần, đồ ăn chỗ này con đã phân phó cho đầu bếp quý phủ, bọn họ đều biết làm, ta cả ngày thực đơn thay đổi đa dạng, nào còn cần hội viên gì chứ, còn là hội viên số một nữa!"

Bốn chữ cuối cùng thanh âm vang lên thật cao.

Không ít đại nhân có con trai nhao nhao dời tầm mắt, khóe miệng kéo xuống.

Khoe khoang!

An Khánh Vương tuyệt đối là đang khoe khoang!

Đã có thể tan cuộc, Trương thừa tướng trực tiếp đen mặt đi ra ngoài.

Dung Vĩ đi tới bên cạnh Dung Chiêu, vội vàng muốn lấy ngọc bài màu đỏ, bước đi như bay, rất nhanh đã đuổi theo Trương thừa tướng. Ông một bên thưởng thức, một bên thở dài: "Ai nha, ta đã nói không cần mà tiểu tử kia cứ nhất định làm cho ta, nhất định phải đem thứ tốt nhất cho ta..."

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Đứa nhỏ này cũng thật là, không có bản lĩnh gì chỉ được cái hiếu thuận, cái gì cũng nghĩ đến cha nó."
 
Chương 126


"Oa, hóa ra còn rắc rối vậy sao, xem ra không chỉ hội viên thẻ vàng có mặt mũi, còn phải xem số hiệu, số hiệu càng gần phía trước lại càng trân quý."

"Còn không phải sao, hiện tại ở phía trước thì sẽ luôn ở phía trước."

"Chậc chậc, đáng tiếc chúng ta quan vi ít tiền chỉ có thể làm hội viên thẻ bạc, những đại nhân kia khẳng định đều là hội viên thẻ vàng nhỉ?"

"Đương nhiên rồi, dù sao hôm nay bọn họ đều có mặt, nếu bị đánh số thấp, liếc mắt một cái là có thể bị người ta nhìn ra là sau này mới làm thẻ."

"Vậy cũng tốt hơn hội viên thẻ bạc."

"Không nói nữa, nhanh đi làm hội viên thẻ bạc thôi, hội viên thẻ bạc nhiều người, hiện tại đã hơn mười số rồi!"...

Trương thừa tướng: "..."

Là đương triều tể tướng trọng mặt mũi, lão hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Đương nhiên là... làm hội viên thẻ vàng rồi, Trương phủ chúng ta còn thiếu năm ngàn lượng sao?"

Một chiêu này của Dung tiểu tử kiếm tiền cũng ác thật!

"Thẻ hội viên" là gì?

Rõ ràng là còn chưa tới nơi này ăn cơm đã mang tiền đưa cho bọn họ, hơn nữa còn là số tiền lớn!

Trong đầu Trương thừa tướng không ngừng hiện lên hai chữ: Gian thương.

Trương Trường Tri đi lên làm thẻ hội viên, Trương thừa tướng vẫn còn đang đứng tại chỗ vận khí, tâm tình tốt đẹp bởi vì mỹ thực mang đến hiện tại bay sạch không còn sót lại chút gì, lão chỉ cần nghĩ tới mình tặng cho Dung Chiêu năm ngàn lượng thì cả người đều không khỏe!

Tuy nói năm ngàn lượng này vẫn là của lão, nhưng nạp tiền có nghĩa là... lão sẽ phải tiêu phí ở Phúc Lộc Hiên, tiêu phí trong tửu lâu của Dung Chiêu còn không phải đưa tiền cho Dung gia sao?

Trương thừa tướng còn đang ổn định tâm lý đã nghe thấy Cổ chưởng quỹ đằng trước cất tiếng nói.

"Thế tử, thùng tiền đầy rồi!"

Mọi người: "II"

Trương thừa tướng nhìn qua, nhất thời hít một hơi khí lạnh. Toàn bộ rương đồng lớn như vậy đều chứa đầy!!

Cái này, cái này phải bao nhiêu tiền?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-126.html.]

Trương thừa tướng cả người đều không khỏe.

Tứ đại thân vương lại cảm thấy sắp hạnh phúc ngất đi, số tiền này có hai phần thuộc về bọn họ.

Thật sự là một sọt tiền đầy ắp.

Mà đây mới là ngày đầu tiên, năng lực kiếm tiền của Dung Chiêu thật sự có chút dọa người!

Còn có người đang tính toán vấn đề đánh số, ví dụ như Công bộ thượng thư.

Hắn cầm số hiệu của mình đếm tới đếm lui,"Không đúng, Dung thế tử, ta đây là số ba, Từ đại nhân là số hai, hắn là người đầu tiên làm hội viên thẻ vàng, ta là người thứ hai, vậy số một đâu?"

Dung Chiêu nghe vậy, tươi cười nhìn sang bên cạnh: "Số một ta đã làm cho gia phụ."

Mọi người: "..." Chậc, quả nhiên là hiếu tử.

Không ít người nhao nhao đưa mắt nhìn Dung Vĩ, Dung Vĩ còn không biết chuyện này, cũng hơi ngẩn ra.

Lập tức ông cảm nhận được tầm mắt chung quanh, theo bản năng thẳng lưng phe phẩy ống tay áo.

Cảm giác được người ta hâm mộ ghen tị này làm cho ông cả người lâng lâng.

Khóe miệng ông không kiềm chế được giương lên, thanh âm đột nhiên trở nên vang dội: "Ai nha, tiểu tử này đúng là, cha con không cần, đồ ăn chỗ này con đã phân phó cho đầu bếp quý phủ, bọn họ đều biết làm, ta cả ngày thực đơn thay đổi đa dạng, nào còn cần hội viên gì chứ, còn là hội viên số một nữa!"

Bốn chữ cuối cùng thanh âm vang lên thật cao.

Không ít đại nhân có con trai nhao nhao dời tầm mắt, khóe miệng kéo xuống.

Khoe khoang!

An Khánh Vương tuyệt đối là đang khoe khoang!

Đã có thể tan cuộc, Trương thừa tướng trực tiếp đen mặt đi ra ngoài.

Dung Vĩ đi tới bên cạnh Dung Chiêu, vội vàng muốn lấy ngọc bài màu đỏ, bước đi như bay, rất nhanh đã đuổi theo Trương thừa tướng. Ông một bên thưởng thức, một bên thở dài: "Ai nha, ta đã nói không cần mà tiểu tử kia cứ nhất định làm cho ta, nhất định phải đem thứ tốt nhất cho ta..."

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Đứa nhỏ này cũng thật là, không có bản lĩnh gì chỉ được cái hiếu thuận, cái gì cũng nghĩ đến cha nó."
 
Chương 126


"Oa, hóa ra còn rắc rối vậy sao, xem ra không chỉ hội viên thẻ vàng có mặt mũi, còn phải xem số hiệu, số hiệu càng gần phía trước lại càng trân quý."

"Còn không phải sao, hiện tại ở phía trước thì sẽ luôn ở phía trước."

"Chậc chậc, đáng tiếc chúng ta quan vi ít tiền chỉ có thể làm hội viên thẻ bạc, những đại nhân kia khẳng định đều là hội viên thẻ vàng nhỉ?"

"Đương nhiên rồi, dù sao hôm nay bọn họ đều có mặt, nếu bị đánh số thấp, liếc mắt một cái là có thể bị người ta nhìn ra là sau này mới làm thẻ."

"Vậy cũng tốt hơn hội viên thẻ bạc."

"Không nói nữa, nhanh đi làm hội viên thẻ bạc thôi, hội viên thẻ bạc nhiều người, hiện tại đã hơn mười số rồi!"...

Trương thừa tướng: "..."

Là đương triều tể tướng trọng mặt mũi, lão hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Đương nhiên là... làm hội viên thẻ vàng rồi, Trương phủ chúng ta còn thiếu năm ngàn lượng sao?"

Một chiêu này của Dung tiểu tử kiếm tiền cũng ác thật!

"Thẻ hội viên" là gì?

Rõ ràng là còn chưa tới nơi này ăn cơm đã mang tiền đưa cho bọn họ, hơn nữa còn là số tiền lớn!

Trong đầu Trương thừa tướng không ngừng hiện lên hai chữ: Gian thương.

Trương Trường Tri đi lên làm thẻ hội viên, Trương thừa tướng vẫn còn đang đứng tại chỗ vận khí, tâm tình tốt đẹp bởi vì mỹ thực mang đến hiện tại bay sạch không còn sót lại chút gì, lão chỉ cần nghĩ tới mình tặng cho Dung Chiêu năm ngàn lượng thì cả người đều không khỏe!

Tuy nói năm ngàn lượng này vẫn là của lão, nhưng nạp tiền có nghĩa là... lão sẽ phải tiêu phí ở Phúc Lộc Hiên, tiêu phí trong tửu lâu của Dung Chiêu còn không phải đưa tiền cho Dung gia sao?

Trương thừa tướng còn đang ổn định tâm lý đã nghe thấy Cổ chưởng quỹ đằng trước cất tiếng nói.

"Thế tử, thùng tiền đầy rồi!"

Mọi người: "II"

Trương thừa tướng nhìn qua, nhất thời hít một hơi khí lạnh. Toàn bộ rương đồng lớn như vậy đều chứa đầy!!

Cái này, cái này phải bao nhiêu tiền?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-126.html.]

Trương thừa tướng cả người đều không khỏe.

Tứ đại thân vương lại cảm thấy sắp hạnh phúc ngất đi, số tiền này có hai phần thuộc về bọn họ.

Thật sự là một sọt tiền đầy ắp.

Mà đây mới là ngày đầu tiên, năng lực kiếm tiền của Dung Chiêu thật sự có chút dọa người!

Còn có người đang tính toán vấn đề đánh số, ví dụ như Công bộ thượng thư.

Hắn cầm số hiệu của mình đếm tới đếm lui,"Không đúng, Dung thế tử, ta đây là số ba, Từ đại nhân là số hai, hắn là người đầu tiên làm hội viên thẻ vàng, ta là người thứ hai, vậy số một đâu?"

Dung Chiêu nghe vậy, tươi cười nhìn sang bên cạnh: "Số một ta đã làm cho gia phụ."

Mọi người: "..." Chậc, quả nhiên là hiếu tử.

Không ít người nhao nhao đưa mắt nhìn Dung Vĩ, Dung Vĩ còn không biết chuyện này, cũng hơi ngẩn ra.

Lập tức ông cảm nhận được tầm mắt chung quanh, theo bản năng thẳng lưng phe phẩy ống tay áo.

Cảm giác được người ta hâm mộ ghen tị này làm cho ông cả người lâng lâng.

Khóe miệng ông không kiềm chế được giương lên, thanh âm đột nhiên trở nên vang dội: "Ai nha, tiểu tử này đúng là, cha con không cần, đồ ăn chỗ này con đã phân phó cho đầu bếp quý phủ, bọn họ đều biết làm, ta cả ngày thực đơn thay đổi đa dạng, nào còn cần hội viên gì chứ, còn là hội viên số một nữa!"

Bốn chữ cuối cùng thanh âm vang lên thật cao.

Không ít đại nhân có con trai nhao nhao dời tầm mắt, khóe miệng kéo xuống.

Khoe khoang!

An Khánh Vương tuyệt đối là đang khoe khoang!

Đã có thể tan cuộc, Trương thừa tướng trực tiếp đen mặt đi ra ngoài.

Dung Vĩ đi tới bên cạnh Dung Chiêu, vội vàng muốn lấy ngọc bài màu đỏ, bước đi như bay, rất nhanh đã đuổi theo Trương thừa tướng. Ông một bên thưởng thức, một bên thở dài: "Ai nha, ta đã nói không cần mà tiểu tử kia cứ nhất định làm cho ta, nhất định phải đem thứ tốt nhất cho ta..."

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Đứa nhỏ này cũng thật là, không có bản lĩnh gì chỉ được cái hiếu thuận, cái gì cũng nghĩ đến cha nó."
 
Chương 127


Vừa nói vừa móc ngọc bài số một ra thưởng thức.

Tay ông nâng lên hơi cao, cầu thang lại không đủ rộng, cho nên ngọc bài kia cơ hồ liền ập thẳng vào mặt Trương thừa tướng.

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Kỳ thật ta không thích vậy đâu, hiếu không hiếu thuận gì gì đó giấu ở trong lòng là được rồi, nhưng đứa nhỏ này nhất định phải biểu hiện ra ngoài, ai, làm cho ta cũng rất xấu hổ."

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Trương huynh, ta cũng rất hâm mộ ngươi, ngươi xem, ngươi cũng không có phiền não như ta."

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Ai nha... Trương huynh, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?"

Trương thừa tướng gần như nhảy vào xe ngựa, vừa mới đi vào liền hạ lệnh: "Hồi phủ, đi mau!"

Xe ngựa đi về phía trước, mặt Trương thừa tướng đen như mực.

Ba đứa con trai đều im lặng như gà, không dám nói gì.

Tốc độ xe ngựa nhanh, bọn họ lại đều ăn rất no, xóc đến người cực kỳ khó chịu, Trương Trường Ngôn đã lâu không ăn no như vậy, nhất thời vang lên tiếng nấc cục.

Trương thừa tướng chậm rãi quay đầu nhìn hắn, mắng: "Cái đồ bất tài vô năng, ta để con c.h.ế.t đói hay là không cho con tiền, có khác gì quỷ c.h.ế.t đói không, ở trong đó cướp đồ ăn đúng là mất mặt!"

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn yếu ớt cãi lại: "Bọn họ cũng cướp mà, bao gồm Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn... Hơn nữa phụ thân đại nhân, người cũng ăn không ít..."

Lúc cướp đồ ăn của hắn, cha hắn sao lại không nói?

Bánh trứng kia hắn còn chưa ăn, một mình cha hắn ăn hết toàn bộ!

Trương thừa tướng càng lớn tiếng mắng: "Ngươi câm miệng cho ta! Đồ không có tiền đồ, cả ngày chạy loạn không biết đang làm gì, thật sự muốn lão tử bị tên Dung Vĩ kia làm tức c.h.ế.t sao?"

Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý vừa rồi của Dung Vĩ, Trương thừa tướng lại càng không khỏe, tiếp tục mắng: "Ngày nào cũng đi theo Dung Chiêu kia, vừa không tìm hiểu được tin tức, cũng không học được chút bản lĩnh, ngươi nhìn xem người ta mới ra ngoài bao lâu đã xây dựng được Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-127.html.]

Trương Trường Ngôn: "..." Mạnh mẽ ngẩng đầu.

Sao lại không?

Phúc Lộc Trang cũng có một phần là của hắn!

Trương thừa tướng cầm lấy đồ ném nhỉ tử: "Ngươi còn dám ngẩng đầu? Sao? Ngươi còn cảm thấy mình không có tiền đồ rất kiêu ngạo sao? Ngươi là đồ bất tài."

Lão lại trừng mắt nhìn hai người kia: "Tất cả bọn bây đều là đồ vô năng!"

Ba đứa con trai còn không bằng một đứa con nhà người ta, thật sự là tức c.h.ế.t người.

Trương Trường Tri và Trương Trường Hành bị liên lụy, ánh mắt u oán nhìn về phía lão tam.

Trương Tam: "..."

Hắn rụt cổ, run rẩy co ro trong góc.

Trương Tam rất ủy khuất nhưng Trương Tam không nói.

Hắn phải nhịn, nhịn thêm hai ngày nữa là có thể lấy được khoản hoa hồng đầu tiên rồi!

Trên một chiếc xe ngựa khác.

Vinh thân vương mặt mày hớn hở: "Ha ha ha, các ngươi có nhìn thấy những ngân lượng kia không? Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, sợ là sắp hồi vốn rồi! Gần mười người nạp năm ngàn lượng, đây là bao nhiêu tiền chứ!"

"Mà trong số tiền này có hai phần là của ta!"

Vinh thân vương xoa bụng, khóe miệng càng giương lên: "Dung thế tử quả nhiên là có chút bản lĩnh, lại biết buôn bán, hợp tác với hắn thật sự là không thiệt thòi, bản vương lựa chọn quá đúng."

Bùi Thừa Quyết: "..."

Trên một chiếc xe ngựa.

Du thân vương điên cuồng tán dương: "Dung Vĩ thật sự đã sinh một đứa con trai tốt, Dung Chiêu này rất có bản lĩnh. Trước kia bởi vì sức khỏe bị hạn chế cho nên không lộ diện, hiện giờ thân thể thoáng khôi phục, vừa ra ngoài đã kinh diễm toàn bộ kinh thành."

"Ta vốn tưởng hắn làm bậy, không ngờ lại có kết quả khiến người ta Nghĩ đến nhiều tiền như vậy có một phần của mình, Du thân vương vui sướng: "Bốn vạn lượng này không uổng phí, vậy lời hứa của Dung Chiêu có thể sẽ được thực hiện từng cái một, khoảng thời gian thiếu tiền khốn khổ này không uổng phí!"
 
Chương 127


Vừa nói vừa móc ngọc bài số một ra thưởng thức.

Tay ông nâng lên hơi cao, cầu thang lại không đủ rộng, cho nên ngọc bài kia cơ hồ liền ập thẳng vào mặt Trương thừa tướng.

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Kỳ thật ta không thích vậy đâu, hiếu không hiếu thuận gì gì đó giấu ở trong lòng là được rồi, nhưng đứa nhỏ này nhất định phải biểu hiện ra ngoài, ai, làm cho ta cũng rất xấu hổ."

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Trương huynh, ta cũng rất hâm mộ ngươi, ngươi xem, ngươi cũng không có phiền não như ta."

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Ai nha... Trương huynh, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?"

Trương thừa tướng gần như nhảy vào xe ngựa, vừa mới đi vào liền hạ lệnh: "Hồi phủ, đi mau!"

Xe ngựa đi về phía trước, mặt Trương thừa tướng đen như mực.

Ba đứa con trai đều im lặng như gà, không dám nói gì.

Tốc độ xe ngựa nhanh, bọn họ lại đều ăn rất no, xóc đến người cực kỳ khó chịu, Trương Trường Ngôn đã lâu không ăn no như vậy, nhất thời vang lên tiếng nấc cục.

Trương thừa tướng chậm rãi quay đầu nhìn hắn, mắng: "Cái đồ bất tài vô năng, ta để con c.h.ế.t đói hay là không cho con tiền, có khác gì quỷ c.h.ế.t đói không, ở trong đó cướp đồ ăn đúng là mất mặt!"

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn yếu ớt cãi lại: "Bọn họ cũng cướp mà, bao gồm Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn... Hơn nữa phụ thân đại nhân, người cũng ăn không ít..."

Lúc cướp đồ ăn của hắn, cha hắn sao lại không nói?

Bánh trứng kia hắn còn chưa ăn, một mình cha hắn ăn hết toàn bộ!

Trương thừa tướng càng lớn tiếng mắng: "Ngươi câm miệng cho ta! Đồ không có tiền đồ, cả ngày chạy loạn không biết đang làm gì, thật sự muốn lão tử bị tên Dung Vĩ kia làm tức c.h.ế.t sao?"

Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý vừa rồi của Dung Vĩ, Trương thừa tướng lại càng không khỏe, tiếp tục mắng: "Ngày nào cũng đi theo Dung Chiêu kia, vừa không tìm hiểu được tin tức, cũng không học được chút bản lĩnh, ngươi nhìn xem người ta mới ra ngoài bao lâu đã xây dựng được Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-127.html.]

Trương Trường Ngôn: "..." Mạnh mẽ ngẩng đầu.

Sao lại không?

Phúc Lộc Trang cũng có một phần là của hắn!

Trương thừa tướng cầm lấy đồ ném nhỉ tử: "Ngươi còn dám ngẩng đầu? Sao? Ngươi còn cảm thấy mình không có tiền đồ rất kiêu ngạo sao? Ngươi là đồ bất tài."

Lão lại trừng mắt nhìn hai người kia: "Tất cả bọn bây đều là đồ vô năng!"

Ba đứa con trai còn không bằng một đứa con nhà người ta, thật sự là tức c.h.ế.t người.

Trương Trường Tri và Trương Trường Hành bị liên lụy, ánh mắt u oán nhìn về phía lão tam.

Trương Tam: "..."

Hắn rụt cổ, run rẩy co ro trong góc.

Trương Tam rất ủy khuất nhưng Trương Tam không nói.

Hắn phải nhịn, nhịn thêm hai ngày nữa là có thể lấy được khoản hoa hồng đầu tiên rồi!

Trên một chiếc xe ngựa khác.

Vinh thân vương mặt mày hớn hở: "Ha ha ha, các ngươi có nhìn thấy những ngân lượng kia không? Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, sợ là sắp hồi vốn rồi! Gần mười người nạp năm ngàn lượng, đây là bao nhiêu tiền chứ!"

"Mà trong số tiền này có hai phần là của ta!"

Vinh thân vương xoa bụng, khóe miệng càng giương lên: "Dung thế tử quả nhiên là có chút bản lĩnh, lại biết buôn bán, hợp tác với hắn thật sự là không thiệt thòi, bản vương lựa chọn quá đúng."

Bùi Thừa Quyết: "..."

Trên một chiếc xe ngựa.

Du thân vương điên cuồng tán dương: "Dung Vĩ thật sự đã sinh một đứa con trai tốt, Dung Chiêu này rất có bản lĩnh. Trước kia bởi vì sức khỏe bị hạn chế cho nên không lộ diện, hiện giờ thân thể thoáng khôi phục, vừa ra ngoài đã kinh diễm toàn bộ kinh thành."

"Ta vốn tưởng hắn làm bậy, không ngờ lại có kết quả khiến người ta Nghĩ đến nhiều tiền như vậy có một phần của mình, Du thân vương vui sướng: "Bốn vạn lượng này không uổng phí, vậy lời hứa của Dung Chiêu có thể sẽ được thực hiện từng cái một, khoảng thời gian thiếu tiền khốn khổ này không uổng phí!"
 
Chương 127


Vừa nói vừa móc ngọc bài số một ra thưởng thức.

Tay ông nâng lên hơi cao, cầu thang lại không đủ rộng, cho nên ngọc bài kia cơ hồ liền ập thẳng vào mặt Trương thừa tướng.

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Kỳ thật ta không thích vậy đâu, hiếu không hiếu thuận gì gì đó giấu ở trong lòng là được rồi, nhưng đứa nhỏ này nhất định phải biểu hiện ra ngoài, ai, làm cho ta cũng rất xấu hổ."

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Trương huynh, ta cũng rất hâm mộ ngươi, ngươi xem, ngươi cũng không có phiền não như ta."

Trương thừa tướng: "..."

Dung Vĩ: "Ai nha... Trương huynh, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?"

Trương thừa tướng gần như nhảy vào xe ngựa, vừa mới đi vào liền hạ lệnh: "Hồi phủ, đi mau!"

Xe ngựa đi về phía trước, mặt Trương thừa tướng đen như mực.

Ba đứa con trai đều im lặng như gà, không dám nói gì.

Tốc độ xe ngựa nhanh, bọn họ lại đều ăn rất no, xóc đến người cực kỳ khó chịu, Trương Trường Ngôn đã lâu không ăn no như vậy, nhất thời vang lên tiếng nấc cục.

Trương thừa tướng chậm rãi quay đầu nhìn hắn, mắng: "Cái đồ bất tài vô năng, ta để con c.h.ế.t đói hay là không cho con tiền, có khác gì quỷ c.h.ế.t đói không, ở trong đó cướp đồ ăn đúng là mất mặt!"

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn yếu ớt cãi lại: "Bọn họ cũng cướp mà, bao gồm Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn... Hơn nữa phụ thân đại nhân, người cũng ăn không ít..."

Lúc cướp đồ ăn của hắn, cha hắn sao lại không nói?

Bánh trứng kia hắn còn chưa ăn, một mình cha hắn ăn hết toàn bộ!

Trương thừa tướng càng lớn tiếng mắng: "Ngươi câm miệng cho ta! Đồ không có tiền đồ, cả ngày chạy loạn không biết đang làm gì, thật sự muốn lão tử bị tên Dung Vĩ kia làm tức c.h.ế.t sao?"

Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý vừa rồi của Dung Vĩ, Trương thừa tướng lại càng không khỏe, tiếp tục mắng: "Ngày nào cũng đi theo Dung Chiêu kia, vừa không tìm hiểu được tin tức, cũng không học được chút bản lĩnh, ngươi nhìn xem người ta mới ra ngoài bao lâu đã xây dựng được Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-127.html.]

Trương Trường Ngôn: "..." Mạnh mẽ ngẩng đầu.

Sao lại không?

Phúc Lộc Trang cũng có một phần là của hắn!

Trương thừa tướng cầm lấy đồ ném nhỉ tử: "Ngươi còn dám ngẩng đầu? Sao? Ngươi còn cảm thấy mình không có tiền đồ rất kiêu ngạo sao? Ngươi là đồ bất tài."

Lão lại trừng mắt nhìn hai người kia: "Tất cả bọn bây đều là đồ vô năng!"

Ba đứa con trai còn không bằng một đứa con nhà người ta, thật sự là tức c.h.ế.t người.

Trương Trường Tri và Trương Trường Hành bị liên lụy, ánh mắt u oán nhìn về phía lão tam.

Trương Tam: "..."

Hắn rụt cổ, run rẩy co ro trong góc.

Trương Tam rất ủy khuất nhưng Trương Tam không nói.

Hắn phải nhịn, nhịn thêm hai ngày nữa là có thể lấy được khoản hoa hồng đầu tiên rồi!

Trên một chiếc xe ngựa khác.

Vinh thân vương mặt mày hớn hở: "Ha ha ha, các ngươi có nhìn thấy những ngân lượng kia không? Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, sợ là sắp hồi vốn rồi! Gần mười người nạp năm ngàn lượng, đây là bao nhiêu tiền chứ!"

"Mà trong số tiền này có hai phần là của ta!"

Vinh thân vương xoa bụng, khóe miệng càng giương lên: "Dung thế tử quả nhiên là có chút bản lĩnh, lại biết buôn bán, hợp tác với hắn thật sự là không thiệt thòi, bản vương lựa chọn quá đúng."

Bùi Thừa Quyết: "..."

Trên một chiếc xe ngựa.

Du thân vương điên cuồng tán dương: "Dung Vĩ thật sự đã sinh một đứa con trai tốt, Dung Chiêu này rất có bản lĩnh. Trước kia bởi vì sức khỏe bị hạn chế cho nên không lộ diện, hiện giờ thân thể thoáng khôi phục, vừa ra ngoài đã kinh diễm toàn bộ kinh thành."

"Ta vốn tưởng hắn làm bậy, không ngờ lại có kết quả khiến người ta Nghĩ đến nhiều tiền như vậy có một phần của mình, Du thân vương vui sướng: "Bốn vạn lượng này không uổng phí, vậy lời hứa của Dung Chiêu có thể sẽ được thực hiện từng cái một, khoảng thời gian thiếu tiền khốn khổ này không uổng phí!"
 
Chương 128


Bùi Quan Sơn: "..."

Trong vô số xe ngựa, vô số công tử thế gia trẻ tuổi đều trầm mặc trong tiếng khen ngợi "Dung Chiêu".

Dung thế tử quả nhiên là kẻ thù chung của công tử trẻ tuổi kinh thành...

Ngoài cửa Phúc Lộc Hiên.

Đại đa số khách nhân đều đã rời đi, Dung Chiêu tự mình tiễn khách đến cửa.

Lộc thân vương ở lại cuối cùng, hắn cũng cao hứng như ba vị thân vương khác, trên mặt đều mang theo vui mừng.

Uống không ít rượu, hắn nắm chặt ống tay áo Dung Chiêu hạ giọng nói: "Dung thế tử, Phúc Lộc Hiên cũng có một phần của ta, thẻ vàng gì đó có thể cho ta một cái không?"

Lộc thân vương là thân vương nghèo nhất, trước kia kiên trì lấy ra bốn vạn lượng, trong khoảng thời gian này quý phủ vẫn luôn giật gấu vá vai, hắn không chỉ không có rượu ngon uống mà ngay cả đồ ăn ngon cũng không có.

Cũng bởi vậy, hắn đánh chủ ý lên Phúc Lộc Hiên.

Hắn không cảm thấy Dung Chiêu sẽ cự tuyệt, dù sao Phúc Lộc Hiên cũng có một phần của hắn.

Thế nhưng Dung Chiêu bất đắc dĩ buông tay: "Chỉ sợ không được."

Lộc thân vương biến sắc, trong nháy mắt liền có chút không vui, nhưng nể tình Phúc Lộc Hiên, hắn cau mày hỏi: "Vì sao? Ngươi không phải là không muốn cho ta đó chứ?"

Dung Chiêu lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Lộc Vương thúc, không phải Dung Chiêu không muốn đưa cho Vương thúc, nếu đưa Lộc Vương thúc một thẻ, ba vị Vương thúc khác cũng phải mỗi người một thẻ, vậy ba vị hoàng tử thì sao? Hoàng tử phi thì sao? Trương thừa tướng thì sao?"

Sắc mặt Lộc thân vương nghiêm túc.

Quả thật, nếu hắn cầm thẻ vàng của Phúc Lộc Hiên, ba vị thân vương khác đều sẽ lấy...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-128.html.]

Ba vị hoàng tử càng không tiện từ chối.

Dung Chiêu: "Ta biết Lộc vương thúc rất có chừng mực, nhưng nếu không cẩn thận ăn phải " Trưng thừa tướng, người nhà hắn cũng không ít, mỗi ngày cầm thẻ vàng mang theo mười người đến Phúc Lộc Hiên ăn cơm, vậy trực tiếp tổn thất sáu trăm lượng..."

Lộc thân vương: "II!"

Trương thừa tướng chỉ là một hộ, hai ca ca và đệ đệ của hắn người nhà còn nhiều hơn, nếu mỗi ngày đều đến, sợ là ngày nào cũng phải tổn thất mấy ngàn lượng!

Dung Chiêu: "Một tấm thẻ vàng chính là năm ngàn lượng, hơn nữa bọn họ còn chiếm chỗ ngày hôm đó, như thế Phúc Lộc Hiên sẽ kiếm ít đi mấy ngàn lượng, một tháng sẽ kiếm ít đi mấy vạn lượng, trong đó có mấy ngàn lượng của Lộc vương thúc, hôm nay vì tiết kiệm năm ngàn lượng lại phải trả giá mấy vạn lượng, chúng ta đừng vì cái lợi nhỏ mà chịu tổn thất lớn."

Cô kề sát Lộc thân vương nói: "Cho nên Lộc Vương thúc nói xem thẻ này có nên cho không?"

Lộc thân vương lập tức lắc đầu: "Không thể cho, tuyệt đối không thể cho!"

Hắn thậm chí vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Dung Chiêu: "Hiền chất, ai cũng không được tặng thẻ vàng miễn phí, thậm chí phải quản lý nghiêm ngặt thẻ vàng, không phải ai cũng có thể làm, nếu có người tạo áp lực cho ngươi thì để người nọ tới tìm bản vương, bản vương chống đỡ cho ngươi."

"Được." Dung Chiêu cười gật đầu: "Cho nên vương thúc nếu thật sự muốn thẻ vàng thì bỏ tiền mua đi, chẳng qua chỉ năm ngàn lượng mà thôi, tiền này là tồn tại trong sổ sách của vương thúc, về sau tùy thời có thể đến Phúc Lộc Hiên ăn cơm. Năm ngàn lượng cho đi sẽ lại có một ngàn lượng trở về hà bao của Vương thúc."

Thanh âm của cô đè thấp, tràn ngập hấp dẫn: "Cái khác không nói, hôm nay vương thúc thu nhiều tiền như vậy, sao lại phải tiếc năm ngàn lượng chứ?"

Khóe miệng Lộc thân vương điên cuồng giương lên.

Dung Chiêu: "Người trong nhà đương nhiên phải ủng hộ việc làm ăn của người trong nhà, vương thúc làm một thẻ vàng Phúc Lộc Hiên không?"

Lộc thân vương không chút do dự: "Làm!"

Hắn vội vàng nhấc chân: "Ngươi bây giờ chừa cho ta một ngọc bài, ta về nhà chuẩn bị tiền."

"Được." Dung Chiêu cười phất tay,"Ta chờ Vương thúc."

Chờ xe ngựa Lộc thân vương vội vàng rời đi, Dung Vĩ bên cạnh ánh mắt cổ quái: “Việc làm ăn của ta đều làm trên người kiểu đó sao"
 
Chương 128


Bùi Quan Sơn: "..."

Trong vô số xe ngựa, vô số công tử thế gia trẻ tuổi đều trầm mặc trong tiếng khen ngợi "Dung Chiêu".

Dung thế tử quả nhiên là kẻ thù chung của công tử trẻ tuổi kinh thành...

Ngoài cửa Phúc Lộc Hiên.

Đại đa số khách nhân đều đã rời đi, Dung Chiêu tự mình tiễn khách đến cửa.

Lộc thân vương ở lại cuối cùng, hắn cũng cao hứng như ba vị thân vương khác, trên mặt đều mang theo vui mừng.

Uống không ít rượu, hắn nắm chặt ống tay áo Dung Chiêu hạ giọng nói: "Dung thế tử, Phúc Lộc Hiên cũng có một phần của ta, thẻ vàng gì đó có thể cho ta một cái không?"

Lộc thân vương là thân vương nghèo nhất, trước kia kiên trì lấy ra bốn vạn lượng, trong khoảng thời gian này quý phủ vẫn luôn giật gấu vá vai, hắn không chỉ không có rượu ngon uống mà ngay cả đồ ăn ngon cũng không có.

Cũng bởi vậy, hắn đánh chủ ý lên Phúc Lộc Hiên.

Hắn không cảm thấy Dung Chiêu sẽ cự tuyệt, dù sao Phúc Lộc Hiên cũng có một phần của hắn.

Thế nhưng Dung Chiêu bất đắc dĩ buông tay: "Chỉ sợ không được."

Lộc thân vương biến sắc, trong nháy mắt liền có chút không vui, nhưng nể tình Phúc Lộc Hiên, hắn cau mày hỏi: "Vì sao? Ngươi không phải là không muốn cho ta đó chứ?"

Dung Chiêu lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Lộc Vương thúc, không phải Dung Chiêu không muốn đưa cho Vương thúc, nếu đưa Lộc Vương thúc một thẻ, ba vị Vương thúc khác cũng phải mỗi người một thẻ, vậy ba vị hoàng tử thì sao? Hoàng tử phi thì sao? Trương thừa tướng thì sao?"

Sắc mặt Lộc thân vương nghiêm túc.

Quả thật, nếu hắn cầm thẻ vàng của Phúc Lộc Hiên, ba vị thân vương khác đều sẽ lấy...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-128.html.]

Ba vị hoàng tử càng không tiện từ chối.

Dung Chiêu: "Ta biết Lộc vương thúc rất có chừng mực, nhưng nếu không cẩn thận ăn phải " Trưng thừa tướng, người nhà hắn cũng không ít, mỗi ngày cầm thẻ vàng mang theo mười người đến Phúc Lộc Hiên ăn cơm, vậy trực tiếp tổn thất sáu trăm lượng..."

Lộc thân vương: "II!"

Trương thừa tướng chỉ là một hộ, hai ca ca và đệ đệ của hắn người nhà còn nhiều hơn, nếu mỗi ngày đều đến, sợ là ngày nào cũng phải tổn thất mấy ngàn lượng!

Dung Chiêu: "Một tấm thẻ vàng chính là năm ngàn lượng, hơn nữa bọn họ còn chiếm chỗ ngày hôm đó, như thế Phúc Lộc Hiên sẽ kiếm ít đi mấy ngàn lượng, một tháng sẽ kiếm ít đi mấy vạn lượng, trong đó có mấy ngàn lượng của Lộc vương thúc, hôm nay vì tiết kiệm năm ngàn lượng lại phải trả giá mấy vạn lượng, chúng ta đừng vì cái lợi nhỏ mà chịu tổn thất lớn."

Cô kề sát Lộc thân vương nói: "Cho nên Lộc Vương thúc nói xem thẻ này có nên cho không?"

Lộc thân vương lập tức lắc đầu: "Không thể cho, tuyệt đối không thể cho!"

Hắn thậm chí vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Dung Chiêu: "Hiền chất, ai cũng không được tặng thẻ vàng miễn phí, thậm chí phải quản lý nghiêm ngặt thẻ vàng, không phải ai cũng có thể làm, nếu có người tạo áp lực cho ngươi thì để người nọ tới tìm bản vương, bản vương chống đỡ cho ngươi."

"Được." Dung Chiêu cười gật đầu: "Cho nên vương thúc nếu thật sự muốn thẻ vàng thì bỏ tiền mua đi, chẳng qua chỉ năm ngàn lượng mà thôi, tiền này là tồn tại trong sổ sách của vương thúc, về sau tùy thời có thể đến Phúc Lộc Hiên ăn cơm. Năm ngàn lượng cho đi sẽ lại có một ngàn lượng trở về hà bao của Vương thúc."

Thanh âm của cô đè thấp, tràn ngập hấp dẫn: "Cái khác không nói, hôm nay vương thúc thu nhiều tiền như vậy, sao lại phải tiếc năm ngàn lượng chứ?"

Khóe miệng Lộc thân vương điên cuồng giương lên.

Dung Chiêu: "Người trong nhà đương nhiên phải ủng hộ việc làm ăn của người trong nhà, vương thúc làm một thẻ vàng Phúc Lộc Hiên không?"

Lộc thân vương không chút do dự: "Làm!"

Hắn vội vàng nhấc chân: "Ngươi bây giờ chừa cho ta một ngọc bài, ta về nhà chuẩn bị tiền."

"Được." Dung Chiêu cười phất tay,"Ta chờ Vương thúc."

Chờ xe ngựa Lộc thân vương vội vàng rời đi, Dung Vĩ bên cạnh ánh mắt cổ quái: “Việc làm ăn của ta đều làm trên người kiểu đó sao"
 
Chương 128


Bùi Quan Sơn: "..."

Trong vô số xe ngựa, vô số công tử thế gia trẻ tuổi đều trầm mặc trong tiếng khen ngợi "Dung Chiêu".

Dung thế tử quả nhiên là kẻ thù chung của công tử trẻ tuổi kinh thành...

Ngoài cửa Phúc Lộc Hiên.

Đại đa số khách nhân đều đã rời đi, Dung Chiêu tự mình tiễn khách đến cửa.

Lộc thân vương ở lại cuối cùng, hắn cũng cao hứng như ba vị thân vương khác, trên mặt đều mang theo vui mừng.

Uống không ít rượu, hắn nắm chặt ống tay áo Dung Chiêu hạ giọng nói: "Dung thế tử, Phúc Lộc Hiên cũng có một phần của ta, thẻ vàng gì đó có thể cho ta một cái không?"

Lộc thân vương là thân vương nghèo nhất, trước kia kiên trì lấy ra bốn vạn lượng, trong khoảng thời gian này quý phủ vẫn luôn giật gấu vá vai, hắn không chỉ không có rượu ngon uống mà ngay cả đồ ăn ngon cũng không có.

Cũng bởi vậy, hắn đánh chủ ý lên Phúc Lộc Hiên.

Hắn không cảm thấy Dung Chiêu sẽ cự tuyệt, dù sao Phúc Lộc Hiên cũng có một phần của hắn.

Thế nhưng Dung Chiêu bất đắc dĩ buông tay: "Chỉ sợ không được."

Lộc thân vương biến sắc, trong nháy mắt liền có chút không vui, nhưng nể tình Phúc Lộc Hiên, hắn cau mày hỏi: "Vì sao? Ngươi không phải là không muốn cho ta đó chứ?"

Dung Chiêu lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Lộc Vương thúc, không phải Dung Chiêu không muốn đưa cho Vương thúc, nếu đưa Lộc Vương thúc một thẻ, ba vị Vương thúc khác cũng phải mỗi người một thẻ, vậy ba vị hoàng tử thì sao? Hoàng tử phi thì sao? Trương thừa tướng thì sao?"

Sắc mặt Lộc thân vương nghiêm túc.

Quả thật, nếu hắn cầm thẻ vàng của Phúc Lộc Hiên, ba vị thân vương khác đều sẽ lấy...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-128.html.]

Ba vị hoàng tử càng không tiện từ chối.

Dung Chiêu: "Ta biết Lộc vương thúc rất có chừng mực, nhưng nếu không cẩn thận ăn phải " Trưng thừa tướng, người nhà hắn cũng không ít, mỗi ngày cầm thẻ vàng mang theo mười người đến Phúc Lộc Hiên ăn cơm, vậy trực tiếp tổn thất sáu trăm lượng..."

Lộc thân vương: "II!"

Trương thừa tướng chỉ là một hộ, hai ca ca và đệ đệ của hắn người nhà còn nhiều hơn, nếu mỗi ngày đều đến, sợ là ngày nào cũng phải tổn thất mấy ngàn lượng!

Dung Chiêu: "Một tấm thẻ vàng chính là năm ngàn lượng, hơn nữa bọn họ còn chiếm chỗ ngày hôm đó, như thế Phúc Lộc Hiên sẽ kiếm ít đi mấy ngàn lượng, một tháng sẽ kiếm ít đi mấy vạn lượng, trong đó có mấy ngàn lượng của Lộc vương thúc, hôm nay vì tiết kiệm năm ngàn lượng lại phải trả giá mấy vạn lượng, chúng ta đừng vì cái lợi nhỏ mà chịu tổn thất lớn."

Cô kề sát Lộc thân vương nói: "Cho nên Lộc Vương thúc nói xem thẻ này có nên cho không?"

Lộc thân vương lập tức lắc đầu: "Không thể cho, tuyệt đối không thể cho!"

Hắn thậm chí vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Dung Chiêu: "Hiền chất, ai cũng không được tặng thẻ vàng miễn phí, thậm chí phải quản lý nghiêm ngặt thẻ vàng, không phải ai cũng có thể làm, nếu có người tạo áp lực cho ngươi thì để người nọ tới tìm bản vương, bản vương chống đỡ cho ngươi."

"Được." Dung Chiêu cười gật đầu: "Cho nên vương thúc nếu thật sự muốn thẻ vàng thì bỏ tiền mua đi, chẳng qua chỉ năm ngàn lượng mà thôi, tiền này là tồn tại trong sổ sách của vương thúc, về sau tùy thời có thể đến Phúc Lộc Hiên ăn cơm. Năm ngàn lượng cho đi sẽ lại có một ngàn lượng trở về hà bao của Vương thúc."

Thanh âm của cô đè thấp, tràn ngập hấp dẫn: "Cái khác không nói, hôm nay vương thúc thu nhiều tiền như vậy, sao lại phải tiếc năm ngàn lượng chứ?"

Khóe miệng Lộc thân vương điên cuồng giương lên.

Dung Chiêu: "Người trong nhà đương nhiên phải ủng hộ việc làm ăn của người trong nhà, vương thúc làm một thẻ vàng Phúc Lộc Hiên không?"

Lộc thân vương không chút do dự: "Làm!"

Hắn vội vàng nhấc chân: "Ngươi bây giờ chừa cho ta một ngọc bài, ta về nhà chuẩn bị tiền."

"Được." Dung Chiêu cười phất tay,"Ta chờ Vương thúc."

Chờ xe ngựa Lộc thân vương vội vàng rời đi, Dung Vĩ bên cạnh ánh mắt cổ quái: “Việc làm ăn của ta đều làm trên người kiểu đó sao"
 
Chương 129


Dung Chiêu phe phẩy quạt: "Cổ đông cũng có thể là khách hàng, tiền của cổ đông đương nhiên cũng có thể kiếm."

Dung Vĩ: "..." Gian thương, thật sự là gian thương.

Chẳng qua ông lại nói: "Hôm nay ta cuối cùng cũng biết vì sao con phải chia nhiều lợi nhuận như vậy cho tứ đại thân vương, Phúc Lộc Hiên quả thật cần bọn họ."

Phúc Lộc Hiên cần tứ đại thân vương bảo hộ, nếu chỉ có một mình Dung Chiêu, chỉ sợ Phúc Lộc Hiên rất khó làm tiếp.

Cái khác không nói, tất cả những người muốn chen ngang, gây chuyện, lãng phí thức ăn, không tuân thủ quy củ... đều phải cân nhắc xem mình rốt cuộc có dám đắc tội với tứ đại thân vương hay không.

Đây là xã hội phong kiến, là thế giới không có nhân quyền, còn có thể lấy mạng người.

Những người "nạp năm ngàn lượng" này, bọn họ tín nhiệm không phải Phúc Lộc Hiên mà là tín nhiệm Dung Chiêu và tứ đại thân vương.

Dù sao bắt đầu từ khi tứ đại thân vương đầu tư mười sáu vạn lượng, ba chữ "Phúc Lộc Hiên" đã hoàn toàn gắn liền với "Tứ đại thân vương".

Trong đại sảnh Phúc Lộc Hiên viết lịch sử hình thành, không đơn thuần là tuyên dương tứ đại thân vương mà còn tuyên dương mối quan hệ giữa tứ đại thân vương cùng Phúc Lộc Hiên và Dung Chiêu.

Vấn đề lớn nhất của mô hình "tiệc buffet" chính là thời gian hạn chế và không thể lãng phí, vấn đề lớn nhất của mô hình "hội viên" chính là lòng tin.

Mà có tứ đại thân vương trấn giữ, hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng.

Dung Chiêu cười cười, không nói lời nào.

Lấy đi bốn vạn lượng làm cho người ta đau lòng, lại gieo xuống một hy vọng, tứ đại thân vương sẽ kiên định bảo vệ Phúc Lộc Hiên.

Những người "nạp" năm ngàn lượng cũng sẽ không muốn tiền của bọn họ trôi theo dòng nước, hy vọng Phúc Lộc Hiên không biến mất trước khi bọn họ được trừ hết tiền.

Mà bây giờ chỉ là Phúc Lộc Hiên, chỉ là năm ngàn lượng.

Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu thật sâu, ông vốn không coi trọng mọi việc mà đứa con gái bất hiếu này làm, hôm nay lại đột nhiên cảm thấy lời nói lúc trước của cô... tựa hồ thật sự có chút đạo lý. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy...

Nha đầu này sẽ làm được tới đâu?

Dung Chiêu tiêu sái lắc quạt: "Cha, đừng dùng ánh mắt tự hào thưởng thức như vậy nhìn con, con biết cha rất sùng bái con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-129.html.]

Tự hào? Thưởng thức? Sùng bái?

Dung Vĩ: "... Cút."

Ông hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Con hẳn là đã quên sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương con còn có phiền toái ở trên người, con phải đối mặt với ba vị hoàng tử như thế nào?"

Dung Chiêu càng thể hiện sự lợi hại của mình, ba vị hoàng tử lại càng lôi kéo cô.

Lôi kéo không được, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Dù sao Dung Chiêu không phải một mình, cô còn có tứ đại thân vương, một cỗ thế lực như vậy sao có thể để cô ở bên ngoài?

Mà An Khánh Vương phủ lại không đối phó với Trương thừa tướng, bởi vì phái trung lập không thu Dung Chiêu.

Phúc Lộc Hiên tuy rằng làm tốt, nhưng Dung Vĩ vẫn thấy tràn ngập nguy cơ, càng đừng nói là... một nữ tử như cô mỗi ngày đều rong ruổi bên ngoài, lúc nào cũng có thể bị bại lộ.

Nhưng Dung Chiêu chỉ phất quạt, tiêu sái xoay người: "Phụ thân đừng lo lắng cho hài nhỉ."

Dung Vĩ: "..."

Bất hiếu nữ này rốt cuộc có biết tình cảnh hiện tại của mình hay không?!

Cũng không thể lôi kéo ba vị hoàng tử kinh doanh chứ?

Hoàng tử không thiếu tiền!

Dung Vĩ suy nghĩ nửa ngày, thật sự là nghĩ mãi không ra Dung Chiêu rốt cuộc còn có thể làm cái gì, trong mắt ông mơ hồ mang theo lo lắng....

Phúc Lộc Hiên thật sự đã nổi tiếng.

"Ngươi có biết Phúc Lộc Hiên không?"

"Đương nhiên là biết, đêm qua ta cũng đến hiện trường, đáng tiếc không rút trúng phiếu giảm giá."

"Ha ha ha, ta rút trúng giảm 70%, sáu trăm đồng, suy nghĩ một chút bèn cắn răng đi vào." không?"

"Đáng giá, cực kỳ đáng giá. Làm gì có thổi phồng, rõ ràng là tốt hơn! Thần tiên thịnh yến tuyệt đối không hề khoa trương, Thiên Thượng Nhân Gian Phúc Lộc Hiên không đi một lần, cả đời này đều sống uổng phí."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom