Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 96


Bắt đầu từ khi Phúc Lộc Trang xuất hiện, Trương phủ không chỉ ra tay một lần, lần trước thọ yến Thôi gia chỉ là lần đầu tiên, cũng may có "hiếu tử" Trương Trường Ngôn này mật báo, mỗi lần phiền toái đều có thể giải quyết dễ dàng.

Trương Trường Ngôn dựa vào tủ, nghiêng người về phía trước, vẻ mặt lo lắng: "Phụ thân ta chuẩn bị mượn tay ba vị hoàng tử, mượn đao g.i.ế.c người."

Dung Chiêu khẽ dừng bút, giọng nói ung dung: "Hắn muốn lan tin có hoàng tử muốn lôi kéo ta?"

Vẻ mặt Trương Trường Ngôn vốn lo lắng, lúc này giật mình, có chút mờ mịt: "Sao ngươi biết?"

Dung Chiêu rũ mắt, tiếp tục vừa viết vừa thản nhiên nói: "Cái này rất khó đoán sao? Ta và tứ đại thân vương hợp tác, phụ thân ngươi không thể tự mình động thủ, đương nhiên là muốn mượn đao g.i.ế.c người."

Mà người có thể ngăn chặn tứ đại thân vương, cũng chỉ có ba vị hoàng tử là ứng cử viên của ngôi vị hoàng đế.

Trương thừa tướng là phái trung lập, không có khả năng trực tiếp cùng ba vị hoàng tử hợp tác, vậy thì chỉ có thể tung tin mượn đao g.i.ế.c người.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn nhướng mày, Dung Chiêu sao lại thông minh như vậy? Làm cho hắn có chút... Ngu xuẩn?

Trương Trường Ngôn ho khan một tiếng, lớn tiếng nói: "Ngươi đã biết vì sao còn không lo lắng?"

Dung Chiêu: "Ta sốt ruột có tác dụng sao?"

Cô vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết, có khí thế trầm ổn thái sơn áp đỉnh mà không loạn.

Trương Trường Ngôn nghiêng người về phía trước, vóc dáng hắn vốn đã cao, hai người mặc dù cách một cái tủ, nhưng cũng kề sát đầu vào nhau, hắn giống như ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, cánh mũi giật giật.

Trương Trường Ngôn nghiêng đầu, lạc đề hỏi: "Sao trên người ngươi thơm thế?"

Dung Chiêu ngẩng đầu, đôi mắt phượng đen nhánh xinh đẹp nhìn hắn, trong mắt không hề có cảm xúc: "Huân hương, còn nữa, cách xa ta một chút, ngươi rất thối."

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn lập tức nhấc chân, thân thể lui về phía sau, nóng nảy nói: "Lão tử thối chỗ nào? Rõ ràng là hôm nay mới vừa thay quần áo, chỉ là ra chút mồ hôi mà thôi. Ta cố ý tới mật báo cho ngươi, ngươi liền có thái độ này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-96.html.]

Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, bút lông dính chút mực nước, tiếp tục viết, thanh âm không gợn sóng: "Nếu ngươi không giữ được tính mạng của ta, ta chia cho ngươi bốn phần lợi nhuận chẳng phải là cho không?"

Tay kia của cô sờ vào sổ sách, ném qua.

Trương Trường Ngôn theo bản năng tiếp được.

Trên đó ghi lại rõ ràng thu nhập, chỉ tiêu và lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên, các khoản này đại khái là một phương thức ghi sổ mới, vừa nhìn là hiểu ngay.

Trương Trường Ngôn nhìn thấy con số kia, khóe miệng liền không kiềm chế được giương lên.

Khổ cực gần đây cuối cùng cũng không uổng phí!

Hắn cũng không tức giận vừa rồi Dung Chiêu nói mình "thối", cầm sổ sách vội vã chạy đến bên cạnh Dung Chiêu, giọng nói nhẹ nhàng: "Dung thế tử, ngươi cũng không thiếu tiền, hay là chia tiền lãi cho ta trước nhé?"

Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Gấp cái gì?"

Trương Trường Ngôn không muốn thừa nhận mình không có tiền: "Ta đây không phải là thấy tiền không ít, muốn lấy trước một khoản, xem ngươi có gạt ta hay không sao?"

Dung Chiêu: "Ta lừa ngươi làm gì? Lợi nhuận sẽ trả cho ngươi đúng hạn."

Cô sâu kín nói: "Tiết kiệm lâu như vậy, khoản tiền đầu tiên cũng không ít, chúc mừng Trương huynh."

Trương Trường Ngôn nghe vậy, cầm sổ sách nở nụ cười.

Nghĩ đến khoản chia hoa hồng này vừa đến, tình cảnh của mình có thể khá hơn một chút, nghĩ đến có lẽ năm nay liền có thể hồi vốn, sang năm thuần lợi nhuận.

Hắn lộ ra hàm răng trắng bạch, cười như một tên ngốc.

Dung Chiêu nhìn thoáng qua, ghét bỏ dời tầm mắt.

Trương Trường Ngôn cũng không tức giận Dung Chiêu từ chối chia tiền trước, hắn cẩn thận cất kỹ sổ sách, xoay người nhìn Dung Chiêu, như là nghĩ đến điều gì, đột nhiên nghi hoặc: "Ngươi chia tiền hoa hồng cho ta chẳng lẽ là vì để ta bản vê mạng cho ngươi?" Dung Chiêu: "Đương nhiên không phải, nhưng ngươi vẫn phải bảo vệ ta"
 
Chương 96


Bắt đầu từ khi Phúc Lộc Trang xuất hiện, Trương phủ không chỉ ra tay một lần, lần trước thọ yến Thôi gia chỉ là lần đầu tiên, cũng may có "hiếu tử" Trương Trường Ngôn này mật báo, mỗi lần phiền toái đều có thể giải quyết dễ dàng.

Trương Trường Ngôn dựa vào tủ, nghiêng người về phía trước, vẻ mặt lo lắng: "Phụ thân ta chuẩn bị mượn tay ba vị hoàng tử, mượn đao g.i.ế.c người."

Dung Chiêu khẽ dừng bút, giọng nói ung dung: "Hắn muốn lan tin có hoàng tử muốn lôi kéo ta?"

Vẻ mặt Trương Trường Ngôn vốn lo lắng, lúc này giật mình, có chút mờ mịt: "Sao ngươi biết?"

Dung Chiêu rũ mắt, tiếp tục vừa viết vừa thản nhiên nói: "Cái này rất khó đoán sao? Ta và tứ đại thân vương hợp tác, phụ thân ngươi không thể tự mình động thủ, đương nhiên là muốn mượn đao g.i.ế.c người."

Mà người có thể ngăn chặn tứ đại thân vương, cũng chỉ có ba vị hoàng tử là ứng cử viên của ngôi vị hoàng đế.

Trương thừa tướng là phái trung lập, không có khả năng trực tiếp cùng ba vị hoàng tử hợp tác, vậy thì chỉ có thể tung tin mượn đao g.i.ế.c người.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn nhướng mày, Dung Chiêu sao lại thông minh như vậy? Làm cho hắn có chút... Ngu xuẩn?

Trương Trường Ngôn ho khan một tiếng, lớn tiếng nói: "Ngươi đã biết vì sao còn không lo lắng?"

Dung Chiêu: "Ta sốt ruột có tác dụng sao?"

Cô vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết, có khí thế trầm ổn thái sơn áp đỉnh mà không loạn.

Trương Trường Ngôn nghiêng người về phía trước, vóc dáng hắn vốn đã cao, hai người mặc dù cách một cái tủ, nhưng cũng kề sát đầu vào nhau, hắn giống như ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, cánh mũi giật giật.

Trương Trường Ngôn nghiêng đầu, lạc đề hỏi: "Sao trên người ngươi thơm thế?"

Dung Chiêu ngẩng đầu, đôi mắt phượng đen nhánh xinh đẹp nhìn hắn, trong mắt không hề có cảm xúc: "Huân hương, còn nữa, cách xa ta một chút, ngươi rất thối."

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn lập tức nhấc chân, thân thể lui về phía sau, nóng nảy nói: "Lão tử thối chỗ nào? Rõ ràng là hôm nay mới vừa thay quần áo, chỉ là ra chút mồ hôi mà thôi. Ta cố ý tới mật báo cho ngươi, ngươi liền có thái độ này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-96.html.]

Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, bút lông dính chút mực nước, tiếp tục viết, thanh âm không gợn sóng: "Nếu ngươi không giữ được tính mạng của ta, ta chia cho ngươi bốn phần lợi nhuận chẳng phải là cho không?"

Tay kia của cô sờ vào sổ sách, ném qua.

Trương Trường Ngôn theo bản năng tiếp được.

Trên đó ghi lại rõ ràng thu nhập, chỉ tiêu và lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên, các khoản này đại khái là một phương thức ghi sổ mới, vừa nhìn là hiểu ngay.

Trương Trường Ngôn nhìn thấy con số kia, khóe miệng liền không kiềm chế được giương lên.

Khổ cực gần đây cuối cùng cũng không uổng phí!

Hắn cũng không tức giận vừa rồi Dung Chiêu nói mình "thối", cầm sổ sách vội vã chạy đến bên cạnh Dung Chiêu, giọng nói nhẹ nhàng: "Dung thế tử, ngươi cũng không thiếu tiền, hay là chia tiền lãi cho ta trước nhé?"

Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Gấp cái gì?"

Trương Trường Ngôn không muốn thừa nhận mình không có tiền: "Ta đây không phải là thấy tiền không ít, muốn lấy trước một khoản, xem ngươi có gạt ta hay không sao?"

Dung Chiêu: "Ta lừa ngươi làm gì? Lợi nhuận sẽ trả cho ngươi đúng hạn."

Cô sâu kín nói: "Tiết kiệm lâu như vậy, khoản tiền đầu tiên cũng không ít, chúc mừng Trương huynh."

Trương Trường Ngôn nghe vậy, cầm sổ sách nở nụ cười.

Nghĩ đến khoản chia hoa hồng này vừa đến, tình cảnh của mình có thể khá hơn một chút, nghĩ đến có lẽ năm nay liền có thể hồi vốn, sang năm thuần lợi nhuận.

Hắn lộ ra hàm răng trắng bạch, cười như một tên ngốc.

Dung Chiêu nhìn thoáng qua, ghét bỏ dời tầm mắt.

Trương Trường Ngôn cũng không tức giận Dung Chiêu từ chối chia tiền trước, hắn cẩn thận cất kỹ sổ sách, xoay người nhìn Dung Chiêu, như là nghĩ đến điều gì, đột nhiên nghi hoặc: "Ngươi chia tiền hoa hồng cho ta chẳng lẽ là vì để ta bản vê mạng cho ngươi?" Dung Chiêu: "Đương nhiên không phải, nhưng ngươi vẫn phải bảo vệ ta"
 
Chương 96


Bắt đầu từ khi Phúc Lộc Trang xuất hiện, Trương phủ không chỉ ra tay một lần, lần trước thọ yến Thôi gia chỉ là lần đầu tiên, cũng may có "hiếu tử" Trương Trường Ngôn này mật báo, mỗi lần phiền toái đều có thể giải quyết dễ dàng.

Trương Trường Ngôn dựa vào tủ, nghiêng người về phía trước, vẻ mặt lo lắng: "Phụ thân ta chuẩn bị mượn tay ba vị hoàng tử, mượn đao g.i.ế.c người."

Dung Chiêu khẽ dừng bút, giọng nói ung dung: "Hắn muốn lan tin có hoàng tử muốn lôi kéo ta?"

Vẻ mặt Trương Trường Ngôn vốn lo lắng, lúc này giật mình, có chút mờ mịt: "Sao ngươi biết?"

Dung Chiêu rũ mắt, tiếp tục vừa viết vừa thản nhiên nói: "Cái này rất khó đoán sao? Ta và tứ đại thân vương hợp tác, phụ thân ngươi không thể tự mình động thủ, đương nhiên là muốn mượn đao g.i.ế.c người."

Mà người có thể ngăn chặn tứ đại thân vương, cũng chỉ có ba vị hoàng tử là ứng cử viên của ngôi vị hoàng đế.

Trương thừa tướng là phái trung lập, không có khả năng trực tiếp cùng ba vị hoàng tử hợp tác, vậy thì chỉ có thể tung tin mượn đao g.i.ế.c người.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn nhướng mày, Dung Chiêu sao lại thông minh như vậy? Làm cho hắn có chút... Ngu xuẩn?

Trương Trường Ngôn ho khan một tiếng, lớn tiếng nói: "Ngươi đã biết vì sao còn không lo lắng?"

Dung Chiêu: "Ta sốt ruột có tác dụng sao?"

Cô vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết, có khí thế trầm ổn thái sơn áp đỉnh mà không loạn.

Trương Trường Ngôn nghiêng người về phía trước, vóc dáng hắn vốn đã cao, hai người mặc dù cách một cái tủ, nhưng cũng kề sát đầu vào nhau, hắn giống như ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, cánh mũi giật giật.

Trương Trường Ngôn nghiêng đầu, lạc đề hỏi: "Sao trên người ngươi thơm thế?"

Dung Chiêu ngẩng đầu, đôi mắt phượng đen nhánh xinh đẹp nhìn hắn, trong mắt không hề có cảm xúc: "Huân hương, còn nữa, cách xa ta một chút, ngươi rất thối."

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn lập tức nhấc chân, thân thể lui về phía sau, nóng nảy nói: "Lão tử thối chỗ nào? Rõ ràng là hôm nay mới vừa thay quần áo, chỉ là ra chút mồ hôi mà thôi. Ta cố ý tới mật báo cho ngươi, ngươi liền có thái độ này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-96.html.]

Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, bút lông dính chút mực nước, tiếp tục viết, thanh âm không gợn sóng: "Nếu ngươi không giữ được tính mạng của ta, ta chia cho ngươi bốn phần lợi nhuận chẳng phải là cho không?"

Tay kia của cô sờ vào sổ sách, ném qua.

Trương Trường Ngôn theo bản năng tiếp được.

Trên đó ghi lại rõ ràng thu nhập, chỉ tiêu và lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên, các khoản này đại khái là một phương thức ghi sổ mới, vừa nhìn là hiểu ngay.

Trương Trường Ngôn nhìn thấy con số kia, khóe miệng liền không kiềm chế được giương lên.

Khổ cực gần đây cuối cùng cũng không uổng phí!

Hắn cũng không tức giận vừa rồi Dung Chiêu nói mình "thối", cầm sổ sách vội vã chạy đến bên cạnh Dung Chiêu, giọng nói nhẹ nhàng: "Dung thế tử, ngươi cũng không thiếu tiền, hay là chia tiền lãi cho ta trước nhé?"

Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Gấp cái gì?"

Trương Trường Ngôn không muốn thừa nhận mình không có tiền: "Ta đây không phải là thấy tiền không ít, muốn lấy trước một khoản, xem ngươi có gạt ta hay không sao?"

Dung Chiêu: "Ta lừa ngươi làm gì? Lợi nhuận sẽ trả cho ngươi đúng hạn."

Cô sâu kín nói: "Tiết kiệm lâu như vậy, khoản tiền đầu tiên cũng không ít, chúc mừng Trương huynh."

Trương Trường Ngôn nghe vậy, cầm sổ sách nở nụ cười.

Nghĩ đến khoản chia hoa hồng này vừa đến, tình cảnh của mình có thể khá hơn một chút, nghĩ đến có lẽ năm nay liền có thể hồi vốn, sang năm thuần lợi nhuận.

Hắn lộ ra hàm răng trắng bạch, cười như một tên ngốc.

Dung Chiêu nhìn thoáng qua, ghét bỏ dời tầm mắt.

Trương Trường Ngôn cũng không tức giận Dung Chiêu từ chối chia tiền trước, hắn cẩn thận cất kỹ sổ sách, xoay người nhìn Dung Chiêu, như là nghĩ đến điều gì, đột nhiên nghi hoặc: "Ngươi chia tiền hoa hồng cho ta chẳng lẽ là vì để ta bản vê mạng cho ngươi?" Dung Chiêu: "Đương nhiên không phải, nhưng ngươi vẫn phải bảo vệ ta"
 
Chương 97


Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn nhất thời cười lạnh: "Ta bảo vệ ngươi là muốn ngươi kiếm nhiều tiền, nhưng nếu ngươi chết, Phúc Lộc Trang vẫn có bốn phần lợi nhuận của ta, ta không nhất định phải bảo vệ tính mạng ngươi."

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.

Trương Trường Ngôn bị cô cười đến sởn gai ốc, cau mày: "Ngươi làm gì vậy?"

Dung Chiêu nhẹ nhàng nói: "Trương huynh, ta nợ ngươi bốn phần lợi nhuận Phúc Lộc Trang... đúng không?"

Cô cười ý vị thâm trường: "Giữa chúng ta là giấy nợ, là ta nợ ngươi, nếu ta c.h.ế.t sẽ không ai nợ ngươi bốn phần lợi nhuận Phúc Lộc Trang nữa."

Giấy nợ là gì?

Đó là quan hệ cho vay, người thiếu nợ là Dung Chiêu, chủ nợ là Trương Trường Ngôn, nhưng nếu Dung Chiêu c.h.ế.t sẽ không còn người thiếu nợ.

Cổ đại không có luật pháp tương quan hoàn chỉnh, Dung Chiêu chết, có người chiếm được Phúc Lộc Trang, nhưng người nọ có nhận khoản nợ "40% hoa hồng" này hay không thì rất khó nói.

Giấy nợ, giấy nợ, rất nhiều người có lẽ còn không rõ hàm nghĩa chân thật của hai chữ này.

Chẳng qua cô sẽ giúp bọn họ biết.

Trương Trường Ngôn: "!?"

Hắn sửng sốt hồi lâu, mãnh liệt vỗ bàn: "Ngươi chơi ta?"

Dung Chiêu lắc đầu, thở dài: "Trương huynh, ta sao có thể lừa ngươi? Chỉ cần ta còn sống, đương nhiên sẽ không thiếu nợ không trả, lợi nhuận này ngươi một phần cũng không thiếu."

Trương Trường Ngôn lập tức đỏ mặt, giơ tay chỉ Dung Chiêu, rõ ràng là tức giận.

Dung Chiêu an ủi: "Trương huynh chớ tức giận, Phúc Lộc Trang làm ăn rất tốt, chỉ cần sang năm Phúc Lộc Trang vẫn còn, ngươi liền có thể lấy lại vốn, về sau đều là kiếm nhiều tiền, đánh cược mạng sống Dung Chiêu có gì không được đâu?"

Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi: "Dung Chiêu, ngươi thật đúng là giỏi tính toán!"

“Phí lời, ngươi lấy đi bốn phần lợi nhuận, ta cũng phải có chút bảo đảm, không phải sao?"

Trương Trường Ngôn hít thở thật sâu để giữ bản thân bình tĩnh.

Tầm mắt của hắn chuyển qua sổ sách bên cạnh, sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-97.html.]

Dung Chiêu nói không sai.

Việc này quả thật cũng không tính là thiệt thòi, chỉ cần Dung Chiêu sống thêm hai năm, hắn có thể kiếm không ít tiền, huống hồ vì phát triển Phúc Lộc Trang, hắn vốn không muốn Dung Chiêu c.h.ế.t sớm.

Trương Trường Ngôn hít sâu một hơi, quyết định vòng qua đề tài này, hắn lần nữa tiến lên: "Cho nên ngươi rốt cuộc muốn đối phó mưu kế của phụ thân ta như thế nào?"

Lúc trước hắn sợ Dung Chiêu chết, hiện tại càng sợ Dung Chiêu chết.

Dung Chiêu chậm rãi nói,"Ta và tứ đại thân vương hợp tác, ba vị hoàng tử vốn sẽ có động thái, Trương thừa tướng có tiết lộ tin tức hay không thì kết quả đều như nhau."

Bút của Dung Chiêu chấm mực nước, bút ký của cô và nguyên chủ tương tự, lại có vài phần sắc bén bất đồng, điểm này Dung Vĩ ngược lại không cảm thấy kỳ quái, chỉ cho là cô vì muốn ngụy trang bản thân tốt hơn.

"Mài mực cho ta." Dung Chiêu ra hiệu cho Trương Trường Ngôn.

Trương Trường Ngôn: "??"

Hắn nhìn chằm chằm Dung Chiêu: "Ngươi sai khiến ta?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Phúc Lộc Trang chỉ tiêu lớn, phải nhập một lô hàng mới, còn phải quản lý sổ sách, chia hoa hồng có thể phải chậm hơn vài ngày..."

Trương Trường Ngôn cắn răng, cầm lấy thanh mực hung hăng dùng sức mài.

Vừa mài hắn vừa hỏi: "Cho nên ngươi còn chưa nói ngươi rốt cuộc đối phó ba vị hoàng tử như thế nào?"

Dung Chiêu: "Ta cũng không biết, chuyện này rất khó giải quyết."

Trương Trường Ngôn: "..."

Vẻ mặt của ngươi cũng không giống như rất khó giải quyết!

Hắn mài đến không kiên nhẫn: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? Viết cái gì đó?"

Dung Chiêu: "Viết hồi âm cho tam hoàng tử."

Trương Trường Ngôn: "...?"

Đồng tử hắn co rụt, trừng to mắt: "Tam hoàng tử?! Sao ngươi lại có liên hệ với tam hoàng tử?"

Dung Chiêu: "Hắn mời ta đi dự tiệc.’’

Trương Trường Ngôn hít sâu một hơi khí lạnh, cha hắn tính kế quả thật không thành công, thế nhưng vô tình lại thành công, vị tam hoàng tử này căn bản không đợi Trương thừa tướng thả ra tin tức đã trực tiếp tới mời chào!
 
Chương 97


Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn nhất thời cười lạnh: "Ta bảo vệ ngươi là muốn ngươi kiếm nhiều tiền, nhưng nếu ngươi chết, Phúc Lộc Trang vẫn có bốn phần lợi nhuận của ta, ta không nhất định phải bảo vệ tính mạng ngươi."

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.

Trương Trường Ngôn bị cô cười đến sởn gai ốc, cau mày: "Ngươi làm gì vậy?"

Dung Chiêu nhẹ nhàng nói: "Trương huynh, ta nợ ngươi bốn phần lợi nhuận Phúc Lộc Trang... đúng không?"

Cô cười ý vị thâm trường: "Giữa chúng ta là giấy nợ, là ta nợ ngươi, nếu ta c.h.ế.t sẽ không ai nợ ngươi bốn phần lợi nhuận Phúc Lộc Trang nữa."

Giấy nợ là gì?

Đó là quan hệ cho vay, người thiếu nợ là Dung Chiêu, chủ nợ là Trương Trường Ngôn, nhưng nếu Dung Chiêu c.h.ế.t sẽ không còn người thiếu nợ.

Cổ đại không có luật pháp tương quan hoàn chỉnh, Dung Chiêu chết, có người chiếm được Phúc Lộc Trang, nhưng người nọ có nhận khoản nợ "40% hoa hồng" này hay không thì rất khó nói.

Giấy nợ, giấy nợ, rất nhiều người có lẽ còn không rõ hàm nghĩa chân thật của hai chữ này.

Chẳng qua cô sẽ giúp bọn họ biết.

Trương Trường Ngôn: "!?"

Hắn sửng sốt hồi lâu, mãnh liệt vỗ bàn: "Ngươi chơi ta?"

Dung Chiêu lắc đầu, thở dài: "Trương huynh, ta sao có thể lừa ngươi? Chỉ cần ta còn sống, đương nhiên sẽ không thiếu nợ không trả, lợi nhuận này ngươi một phần cũng không thiếu."

Trương Trường Ngôn lập tức đỏ mặt, giơ tay chỉ Dung Chiêu, rõ ràng là tức giận.

Dung Chiêu an ủi: "Trương huynh chớ tức giận, Phúc Lộc Trang làm ăn rất tốt, chỉ cần sang năm Phúc Lộc Trang vẫn còn, ngươi liền có thể lấy lại vốn, về sau đều là kiếm nhiều tiền, đánh cược mạng sống Dung Chiêu có gì không được đâu?"

Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi: "Dung Chiêu, ngươi thật đúng là giỏi tính toán!"

“Phí lời, ngươi lấy đi bốn phần lợi nhuận, ta cũng phải có chút bảo đảm, không phải sao?"

Trương Trường Ngôn hít thở thật sâu để giữ bản thân bình tĩnh.

Tầm mắt của hắn chuyển qua sổ sách bên cạnh, sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-97.html.]

Dung Chiêu nói không sai.

Việc này quả thật cũng không tính là thiệt thòi, chỉ cần Dung Chiêu sống thêm hai năm, hắn có thể kiếm không ít tiền, huống hồ vì phát triển Phúc Lộc Trang, hắn vốn không muốn Dung Chiêu c.h.ế.t sớm.

Trương Trường Ngôn hít sâu một hơi, quyết định vòng qua đề tài này, hắn lần nữa tiến lên: "Cho nên ngươi rốt cuộc muốn đối phó mưu kế của phụ thân ta như thế nào?"

Lúc trước hắn sợ Dung Chiêu chết, hiện tại càng sợ Dung Chiêu chết.

Dung Chiêu chậm rãi nói,"Ta và tứ đại thân vương hợp tác, ba vị hoàng tử vốn sẽ có động thái, Trương thừa tướng có tiết lộ tin tức hay không thì kết quả đều như nhau."

Bút của Dung Chiêu chấm mực nước, bút ký của cô và nguyên chủ tương tự, lại có vài phần sắc bén bất đồng, điểm này Dung Vĩ ngược lại không cảm thấy kỳ quái, chỉ cho là cô vì muốn ngụy trang bản thân tốt hơn.

"Mài mực cho ta." Dung Chiêu ra hiệu cho Trương Trường Ngôn.

Trương Trường Ngôn: "??"

Hắn nhìn chằm chằm Dung Chiêu: "Ngươi sai khiến ta?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Phúc Lộc Trang chỉ tiêu lớn, phải nhập một lô hàng mới, còn phải quản lý sổ sách, chia hoa hồng có thể phải chậm hơn vài ngày..."

Trương Trường Ngôn cắn răng, cầm lấy thanh mực hung hăng dùng sức mài.

Vừa mài hắn vừa hỏi: "Cho nên ngươi còn chưa nói ngươi rốt cuộc đối phó ba vị hoàng tử như thế nào?"

Dung Chiêu: "Ta cũng không biết, chuyện này rất khó giải quyết."

Trương Trường Ngôn: "..."

Vẻ mặt của ngươi cũng không giống như rất khó giải quyết!

Hắn mài đến không kiên nhẫn: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? Viết cái gì đó?"

Dung Chiêu: "Viết hồi âm cho tam hoàng tử."

Trương Trường Ngôn: "...?"

Đồng tử hắn co rụt, trừng to mắt: "Tam hoàng tử?! Sao ngươi lại có liên hệ với tam hoàng tử?"

Dung Chiêu: "Hắn mời ta đi dự tiệc.’’

Trương Trường Ngôn hít sâu một hơi khí lạnh, cha hắn tính kế quả thật không thành công, thế nhưng vô tình lại thành công, vị tam hoàng tử này căn bản không đợi Trương thừa tướng thả ra tin tức đã trực tiếp tới mời chào!
 
Chương 97


Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn nhất thời cười lạnh: "Ta bảo vệ ngươi là muốn ngươi kiếm nhiều tiền, nhưng nếu ngươi chết, Phúc Lộc Trang vẫn có bốn phần lợi nhuận của ta, ta không nhất định phải bảo vệ tính mạng ngươi."

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.

Trương Trường Ngôn bị cô cười đến sởn gai ốc, cau mày: "Ngươi làm gì vậy?"

Dung Chiêu nhẹ nhàng nói: "Trương huynh, ta nợ ngươi bốn phần lợi nhuận Phúc Lộc Trang... đúng không?"

Cô cười ý vị thâm trường: "Giữa chúng ta là giấy nợ, là ta nợ ngươi, nếu ta c.h.ế.t sẽ không ai nợ ngươi bốn phần lợi nhuận Phúc Lộc Trang nữa."

Giấy nợ là gì?

Đó là quan hệ cho vay, người thiếu nợ là Dung Chiêu, chủ nợ là Trương Trường Ngôn, nhưng nếu Dung Chiêu c.h.ế.t sẽ không còn người thiếu nợ.

Cổ đại không có luật pháp tương quan hoàn chỉnh, Dung Chiêu chết, có người chiếm được Phúc Lộc Trang, nhưng người nọ có nhận khoản nợ "40% hoa hồng" này hay không thì rất khó nói.

Giấy nợ, giấy nợ, rất nhiều người có lẽ còn không rõ hàm nghĩa chân thật của hai chữ này.

Chẳng qua cô sẽ giúp bọn họ biết.

Trương Trường Ngôn: "!?"

Hắn sửng sốt hồi lâu, mãnh liệt vỗ bàn: "Ngươi chơi ta?"

Dung Chiêu lắc đầu, thở dài: "Trương huynh, ta sao có thể lừa ngươi? Chỉ cần ta còn sống, đương nhiên sẽ không thiếu nợ không trả, lợi nhuận này ngươi một phần cũng không thiếu."

Trương Trường Ngôn lập tức đỏ mặt, giơ tay chỉ Dung Chiêu, rõ ràng là tức giận.

Dung Chiêu an ủi: "Trương huynh chớ tức giận, Phúc Lộc Trang làm ăn rất tốt, chỉ cần sang năm Phúc Lộc Trang vẫn còn, ngươi liền có thể lấy lại vốn, về sau đều là kiếm nhiều tiền, đánh cược mạng sống Dung Chiêu có gì không được đâu?"

Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi: "Dung Chiêu, ngươi thật đúng là giỏi tính toán!"

“Phí lời, ngươi lấy đi bốn phần lợi nhuận, ta cũng phải có chút bảo đảm, không phải sao?"

Trương Trường Ngôn hít thở thật sâu để giữ bản thân bình tĩnh.

Tầm mắt của hắn chuyển qua sổ sách bên cạnh, sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-97.html.]

Dung Chiêu nói không sai.

Việc này quả thật cũng không tính là thiệt thòi, chỉ cần Dung Chiêu sống thêm hai năm, hắn có thể kiếm không ít tiền, huống hồ vì phát triển Phúc Lộc Trang, hắn vốn không muốn Dung Chiêu c.h.ế.t sớm.

Trương Trường Ngôn hít sâu một hơi, quyết định vòng qua đề tài này, hắn lần nữa tiến lên: "Cho nên ngươi rốt cuộc muốn đối phó mưu kế của phụ thân ta như thế nào?"

Lúc trước hắn sợ Dung Chiêu chết, hiện tại càng sợ Dung Chiêu chết.

Dung Chiêu chậm rãi nói,"Ta và tứ đại thân vương hợp tác, ba vị hoàng tử vốn sẽ có động thái, Trương thừa tướng có tiết lộ tin tức hay không thì kết quả đều như nhau."

Bút của Dung Chiêu chấm mực nước, bút ký của cô và nguyên chủ tương tự, lại có vài phần sắc bén bất đồng, điểm này Dung Vĩ ngược lại không cảm thấy kỳ quái, chỉ cho là cô vì muốn ngụy trang bản thân tốt hơn.

"Mài mực cho ta." Dung Chiêu ra hiệu cho Trương Trường Ngôn.

Trương Trường Ngôn: "??"

Hắn nhìn chằm chằm Dung Chiêu: "Ngươi sai khiến ta?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Phúc Lộc Trang chỉ tiêu lớn, phải nhập một lô hàng mới, còn phải quản lý sổ sách, chia hoa hồng có thể phải chậm hơn vài ngày..."

Trương Trường Ngôn cắn răng, cầm lấy thanh mực hung hăng dùng sức mài.

Vừa mài hắn vừa hỏi: "Cho nên ngươi còn chưa nói ngươi rốt cuộc đối phó ba vị hoàng tử như thế nào?"

Dung Chiêu: "Ta cũng không biết, chuyện này rất khó giải quyết."

Trương Trường Ngôn: "..."

Vẻ mặt của ngươi cũng không giống như rất khó giải quyết!

Hắn mài đến không kiên nhẫn: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? Viết cái gì đó?"

Dung Chiêu: "Viết hồi âm cho tam hoàng tử."

Trương Trường Ngôn: "...?"

Đồng tử hắn co rụt, trừng to mắt: "Tam hoàng tử?! Sao ngươi lại có liên hệ với tam hoàng tử?"

Dung Chiêu: "Hắn mời ta đi dự tiệc.’’

Trương Trường Ngôn hít sâu một hơi khí lạnh, cha hắn tính kế quả thật không thành công, thế nhưng vô tình lại thành công, vị tam hoàng tử này căn bản không đợi Trương thừa tướng thả ra tin tức đã trực tiếp tới mời chào!
 
Chương 98


Quả nhiên, dưới hồ nước nhìn như bình tĩnh trong kinh thành, sóng lớn mãnh liệt, tình hình hết sức căng thẳng.

Hắn vội hỏi: "Vậy ngươi nói thế nào?"

Dung Chiêu: "Đương nhiên là Dung Chiêu bận rộn khai trương Phúc Lộc Hiên, chờ Phúc Lộc Hiên khai trương xong, Dung Chiêu sẽ mời lại tam hoàng tử."

Trương Trường Ngôn: "..."

Ngược lại rất thông minh.

Dung Chiêu không thể đồng ý, đồng ý chính là đắc tội hai vị hoàng tử còn lại, nhưng cũng không thể từ chối, từ chối chính là đắc tội tam hoàng tử Bùi Ngọc.

Như vậy vừa không đồng ý lại không từ chối mới là câu trả lời tốt nhất.

Chỉ là...

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Ngươi đây chỉ là kế hoãn binh, đợi sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, nhất định phải đưa ra một đáp án, đến lúc đó tiến thoái lưỡng nan."

Dung Chiêu cười cười: "Lo lắng cho ta như vậy?"

Trương Trường Ngôn trừng mắt: "Ta đây không phải sợ ngươi c.h.ế.t quá nhanh, lợi nhuận của ta còn chưa phân được bao nhiêu!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể coi thanh mực trên tay là Dung Chiêu mà mài.

Dung Chiêu cười càng thêm sáng lạn: "Đúng vậy, cho nên ngươi cần phải bảo vệ tốt tính mạng của ta, nếu phụ thân ngươi có động thái gì, cũng xin kịp thời nói cho ta biết."

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn hừ một tiếng: "Cha ta còn muốn xem ngươi rốt cuộc là nam hay nữ, bảo ta tới nghiệm chứng."

Bút Dung Chiêu hơi dừng lại, lập tức không thay đổi nụ cười: "Phụ thân ngươi hoài nghi ta là nữ tử? Hắn chẳng lẽ là già rồi mắt có vấn đề à?"

Trương Trường Ngôn tuy rằng cũng cảm thấy như vậy, nhưng nghe Dung Chiêu nói như thế nhất thời liền mất hứng, theo bản năng phản bác: "Sao lại không có khả năng? Ngươi so với nữ nhân còn đẹp hơn, còn thấp nữa, nói ngươi là nữ tử cũng không phải không có khả năng."

Dung Chiêu nghiêng đầu, cười nhìn hắn: "Như thế nào? Trương Tam công tử muốn nghiệm chứng thử không? Vậy đợi Dung Chiêu viết xong hồi âm sẽ cởi áo cùng Trương Tam công tử ngủ chung một đêm, cho ngươi thoải mái... nghiệm chứng, thế nào?"

Mấy chữ cuối cùng, cô nói ý vị thâm trường.

Biểu tình của cô cũng vô cùng sâu xa, đôi mắt phượng hơi nheo lại đánh giá Trương Trường Ngôn từ trên xuống dưới, ánh mắt kia tựa hồ có thể lột sạch Trương Trường Ngôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-98.html.]

Thế nào?

Không được!

Trương Tam theo bản năng lui về phía sau một bước, ôm chặt chính mình.

Hắn đối diện khuôn mặt xinh đẹp đến quá phận của Dung Chiêu, lại ngẫm lại cái gì mà cởi áo cởi dây lưng, ngủ chung giường... Không hiểu sao hai má nóng lên, mang tai đỏ bừng.

Hắn thẹn quá hóa giận: "Ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi im miệng! Bản công tử thích tiểu nương tử, ngươi chớ có dùng ánh mắt này nhìn ta! Phi, ai muốn cùng ngươi cởi áo cởi dây lưng ngủ chung giường? Không biết xấu hổ!"

Nói xong hắn vung ống tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi.

Đi ra cửa, Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói với Ngọc Trúc bên cạnh: "Dung Chiêu này chẳng lẽ là đoạn tụ? Sau này ngươi phải giúp công tử nhà ngươi để ý một chút, miễn cho bị chiếm tiện nghi!"

Ngọc Trúc: "...?"

Hắn không đi vào, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu công tử đang nói gì.

Nhưng mà...

Ngẫm lại mặt mũi của Dung thế tử, lại nhìn tam công tử nhà hắn tuy rằng tướng mạo không tệ, nhưng vẫn không bằng Dung thế tử, rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai mới được?

"Dung Chiêu nếu là nữ, ta vặn đầu xuống làm cầu đá, cha ta thật sự là mắt mờ, lại còn bảo ta đến thăm dò!"

Nói chuyện lưu manh cà chớn như vậy mà là nữ tử con khỉ khô!

Trương Trường Ngôn đã rời đi, nhưng hắn không chú ý tới khi Dung Chiêu vừa nói xong, Thạch Đầu đã vô tri vô giác đi tới bên cạnh bọn họ, nếu Trương Trường Ngôn thật sự muốn cởi quần áo của Dung Chiêu…

Thạch Đầu thở dài một hơi, rồi lại rất nhanh nhíu mày, ánh mắt lo lắng: "Thế tử, kế tiếp phải làm như thế nào?"

Đây thật đúng là trước có sói sau có hổ, tình cảnh của Dung Chiêu khiến Thạch Đầu lo lắng.

Thạch Đầu không phải là người lắm mồm, lần này hiếm khi hỏi ra miệng.

Dung Chiêu bỏ thư vào phong bì, thanh âm bình tĩnh trả lời: "Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, trước tiên kéo dài đến khi Phúc Lộc Hiên khai trương, Phúc Lộc Hiên làm tốt, để cho người ta thấy lợi ích to lớn, ta mới có thể nói chuyện được với ba vị hoàng tử."

Về phần nói chuyện gì, Dung Chiêu đã nghĩ kỹ.

Mà hoài nghi của Trương thừa tướng... Chỉ cần có Trương Tam, lão sẽ không thể xác định, chỉ cần lão không xác định sẽ không thể dễ dàng ra tay.
 
Chương 98


Quả nhiên, dưới hồ nước nhìn như bình tĩnh trong kinh thành, sóng lớn mãnh liệt, tình hình hết sức căng thẳng.

Hắn vội hỏi: "Vậy ngươi nói thế nào?"

Dung Chiêu: "Đương nhiên là Dung Chiêu bận rộn khai trương Phúc Lộc Hiên, chờ Phúc Lộc Hiên khai trương xong, Dung Chiêu sẽ mời lại tam hoàng tử."

Trương Trường Ngôn: "..."

Ngược lại rất thông minh.

Dung Chiêu không thể đồng ý, đồng ý chính là đắc tội hai vị hoàng tử còn lại, nhưng cũng không thể từ chối, từ chối chính là đắc tội tam hoàng tử Bùi Ngọc.

Như vậy vừa không đồng ý lại không từ chối mới là câu trả lời tốt nhất.

Chỉ là...

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Ngươi đây chỉ là kế hoãn binh, đợi sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, nhất định phải đưa ra một đáp án, đến lúc đó tiến thoái lưỡng nan."

Dung Chiêu cười cười: "Lo lắng cho ta như vậy?"

Trương Trường Ngôn trừng mắt: "Ta đây không phải sợ ngươi c.h.ế.t quá nhanh, lợi nhuận của ta còn chưa phân được bao nhiêu!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể coi thanh mực trên tay là Dung Chiêu mà mài.

Dung Chiêu cười càng thêm sáng lạn: "Đúng vậy, cho nên ngươi cần phải bảo vệ tốt tính mạng của ta, nếu phụ thân ngươi có động thái gì, cũng xin kịp thời nói cho ta biết."

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn hừ một tiếng: "Cha ta còn muốn xem ngươi rốt cuộc là nam hay nữ, bảo ta tới nghiệm chứng."

Bút Dung Chiêu hơi dừng lại, lập tức không thay đổi nụ cười: "Phụ thân ngươi hoài nghi ta là nữ tử? Hắn chẳng lẽ là già rồi mắt có vấn đề à?"

Trương Trường Ngôn tuy rằng cũng cảm thấy như vậy, nhưng nghe Dung Chiêu nói như thế nhất thời liền mất hứng, theo bản năng phản bác: "Sao lại không có khả năng? Ngươi so với nữ nhân còn đẹp hơn, còn thấp nữa, nói ngươi là nữ tử cũng không phải không có khả năng."

Dung Chiêu nghiêng đầu, cười nhìn hắn: "Như thế nào? Trương Tam công tử muốn nghiệm chứng thử không? Vậy đợi Dung Chiêu viết xong hồi âm sẽ cởi áo cùng Trương Tam công tử ngủ chung một đêm, cho ngươi thoải mái... nghiệm chứng, thế nào?"

Mấy chữ cuối cùng, cô nói ý vị thâm trường.

Biểu tình của cô cũng vô cùng sâu xa, đôi mắt phượng hơi nheo lại đánh giá Trương Trường Ngôn từ trên xuống dưới, ánh mắt kia tựa hồ có thể lột sạch Trương Trường Ngôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-98.html.]

Thế nào?

Không được!

Trương Tam theo bản năng lui về phía sau một bước, ôm chặt chính mình.

Hắn đối diện khuôn mặt xinh đẹp đến quá phận của Dung Chiêu, lại ngẫm lại cái gì mà cởi áo cởi dây lưng, ngủ chung giường... Không hiểu sao hai má nóng lên, mang tai đỏ bừng.

Hắn thẹn quá hóa giận: "Ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi im miệng! Bản công tử thích tiểu nương tử, ngươi chớ có dùng ánh mắt này nhìn ta! Phi, ai muốn cùng ngươi cởi áo cởi dây lưng ngủ chung giường? Không biết xấu hổ!"

Nói xong hắn vung ống tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi.

Đi ra cửa, Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói với Ngọc Trúc bên cạnh: "Dung Chiêu này chẳng lẽ là đoạn tụ? Sau này ngươi phải giúp công tử nhà ngươi để ý một chút, miễn cho bị chiếm tiện nghi!"

Ngọc Trúc: "...?"

Hắn không đi vào, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu công tử đang nói gì.

Nhưng mà...

Ngẫm lại mặt mũi của Dung thế tử, lại nhìn tam công tử nhà hắn tuy rằng tướng mạo không tệ, nhưng vẫn không bằng Dung thế tử, rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai mới được?

"Dung Chiêu nếu là nữ, ta vặn đầu xuống làm cầu đá, cha ta thật sự là mắt mờ, lại còn bảo ta đến thăm dò!"

Nói chuyện lưu manh cà chớn như vậy mà là nữ tử con khỉ khô!

Trương Trường Ngôn đã rời đi, nhưng hắn không chú ý tới khi Dung Chiêu vừa nói xong, Thạch Đầu đã vô tri vô giác đi tới bên cạnh bọn họ, nếu Trương Trường Ngôn thật sự muốn cởi quần áo của Dung Chiêu…

Thạch Đầu thở dài một hơi, rồi lại rất nhanh nhíu mày, ánh mắt lo lắng: "Thế tử, kế tiếp phải làm như thế nào?"

Đây thật đúng là trước có sói sau có hổ, tình cảnh của Dung Chiêu khiến Thạch Đầu lo lắng.

Thạch Đầu không phải là người lắm mồm, lần này hiếm khi hỏi ra miệng.

Dung Chiêu bỏ thư vào phong bì, thanh âm bình tĩnh trả lời: "Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, trước tiên kéo dài đến khi Phúc Lộc Hiên khai trương, Phúc Lộc Hiên làm tốt, để cho người ta thấy lợi ích to lớn, ta mới có thể nói chuyện được với ba vị hoàng tử."

Về phần nói chuyện gì, Dung Chiêu đã nghĩ kỹ.

Mà hoài nghi của Trương thừa tướng... Chỉ cần có Trương Tam, lão sẽ không thể xác định, chỉ cần lão không xác định sẽ không thể dễ dàng ra tay.
 
Chương 98


Quả nhiên, dưới hồ nước nhìn như bình tĩnh trong kinh thành, sóng lớn mãnh liệt, tình hình hết sức căng thẳng.

Hắn vội hỏi: "Vậy ngươi nói thế nào?"

Dung Chiêu: "Đương nhiên là Dung Chiêu bận rộn khai trương Phúc Lộc Hiên, chờ Phúc Lộc Hiên khai trương xong, Dung Chiêu sẽ mời lại tam hoàng tử."

Trương Trường Ngôn: "..."

Ngược lại rất thông minh.

Dung Chiêu không thể đồng ý, đồng ý chính là đắc tội hai vị hoàng tử còn lại, nhưng cũng không thể từ chối, từ chối chính là đắc tội tam hoàng tử Bùi Ngọc.

Như vậy vừa không đồng ý lại không từ chối mới là câu trả lời tốt nhất.

Chỉ là...

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Ngươi đây chỉ là kế hoãn binh, đợi sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, nhất định phải đưa ra một đáp án, đến lúc đó tiến thoái lưỡng nan."

Dung Chiêu cười cười: "Lo lắng cho ta như vậy?"

Trương Trường Ngôn trừng mắt: "Ta đây không phải sợ ngươi c.h.ế.t quá nhanh, lợi nhuận của ta còn chưa phân được bao nhiêu!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể coi thanh mực trên tay là Dung Chiêu mà mài.

Dung Chiêu cười càng thêm sáng lạn: "Đúng vậy, cho nên ngươi cần phải bảo vệ tốt tính mạng của ta, nếu phụ thân ngươi có động thái gì, cũng xin kịp thời nói cho ta biết."

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn hừ một tiếng: "Cha ta còn muốn xem ngươi rốt cuộc là nam hay nữ, bảo ta tới nghiệm chứng."

Bút Dung Chiêu hơi dừng lại, lập tức không thay đổi nụ cười: "Phụ thân ngươi hoài nghi ta là nữ tử? Hắn chẳng lẽ là già rồi mắt có vấn đề à?"

Trương Trường Ngôn tuy rằng cũng cảm thấy như vậy, nhưng nghe Dung Chiêu nói như thế nhất thời liền mất hứng, theo bản năng phản bác: "Sao lại không có khả năng? Ngươi so với nữ nhân còn đẹp hơn, còn thấp nữa, nói ngươi là nữ tử cũng không phải không có khả năng."

Dung Chiêu nghiêng đầu, cười nhìn hắn: "Như thế nào? Trương Tam công tử muốn nghiệm chứng thử không? Vậy đợi Dung Chiêu viết xong hồi âm sẽ cởi áo cùng Trương Tam công tử ngủ chung một đêm, cho ngươi thoải mái... nghiệm chứng, thế nào?"

Mấy chữ cuối cùng, cô nói ý vị thâm trường.

Biểu tình của cô cũng vô cùng sâu xa, đôi mắt phượng hơi nheo lại đánh giá Trương Trường Ngôn từ trên xuống dưới, ánh mắt kia tựa hồ có thể lột sạch Trương Trường Ngôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-98.html.]

Thế nào?

Không được!

Trương Tam theo bản năng lui về phía sau một bước, ôm chặt chính mình.

Hắn đối diện khuôn mặt xinh đẹp đến quá phận của Dung Chiêu, lại ngẫm lại cái gì mà cởi áo cởi dây lưng, ngủ chung giường... Không hiểu sao hai má nóng lên, mang tai đỏ bừng.

Hắn thẹn quá hóa giận: "Ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi im miệng! Bản công tử thích tiểu nương tử, ngươi chớ có dùng ánh mắt này nhìn ta! Phi, ai muốn cùng ngươi cởi áo cởi dây lưng ngủ chung giường? Không biết xấu hổ!"

Nói xong hắn vung ống tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi.

Đi ra cửa, Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói với Ngọc Trúc bên cạnh: "Dung Chiêu này chẳng lẽ là đoạn tụ? Sau này ngươi phải giúp công tử nhà ngươi để ý một chút, miễn cho bị chiếm tiện nghi!"

Ngọc Trúc: "...?"

Hắn không đi vào, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu công tử đang nói gì.

Nhưng mà...

Ngẫm lại mặt mũi của Dung thế tử, lại nhìn tam công tử nhà hắn tuy rằng tướng mạo không tệ, nhưng vẫn không bằng Dung thế tử, rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai mới được?

"Dung Chiêu nếu là nữ, ta vặn đầu xuống làm cầu đá, cha ta thật sự là mắt mờ, lại còn bảo ta đến thăm dò!"

Nói chuyện lưu manh cà chớn như vậy mà là nữ tử con khỉ khô!

Trương Trường Ngôn đã rời đi, nhưng hắn không chú ý tới khi Dung Chiêu vừa nói xong, Thạch Đầu đã vô tri vô giác đi tới bên cạnh bọn họ, nếu Trương Trường Ngôn thật sự muốn cởi quần áo của Dung Chiêu…

Thạch Đầu thở dài một hơi, rồi lại rất nhanh nhíu mày, ánh mắt lo lắng: "Thế tử, kế tiếp phải làm như thế nào?"

Đây thật đúng là trước có sói sau có hổ, tình cảnh của Dung Chiêu khiến Thạch Đầu lo lắng.

Thạch Đầu không phải là người lắm mồm, lần này hiếm khi hỏi ra miệng.

Dung Chiêu bỏ thư vào phong bì, thanh âm bình tĩnh trả lời: "Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, trước tiên kéo dài đến khi Phúc Lộc Hiên khai trương, Phúc Lộc Hiên làm tốt, để cho người ta thấy lợi ích to lớn, ta mới có thể nói chuyện được với ba vị hoàng tử."

Về phần nói chuyện gì, Dung Chiêu đã nghĩ kỹ.

Mà hoài nghi của Trương thừa tướng... Chỉ cần có Trương Tam, lão sẽ không thể xác định, chỉ cần lão không xác định sẽ không thể dễ dàng ra tay.
 
Chương 99


Cho cô thêm chút thời gian, Trương thừa tướng muốn làm gì cũng không làm được.

Thời gian, chỉ cần thời gian.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, đưa phong thư cho Thạch Đầu: "Bảo người đưa đến phủ tam hoàng tử, thái độ cung kính một chút."

"Vâng." Thạch Đầu lĩnh mệnh, cung kính cáo lui....

Phúc Lộc Hiên còn chưa khai trương đã có động tĩnh không nhỏ.

Dung Chiêu cho tới bây giờ cũng không phải là người khiêm tốn, lại thêm việc ngũ vương hợp tác và mười sáu vạn lượng, mỗi ngày đều có người bàn tán sôi nổi tin tức liên quan tới Phúc Lộc Hiên.

Dung thế tử bỏ ra ba vạn lượng mua ba cửa hàng liền kề trên đường Nam Môn, cải tạo thành Phúc Lộc Hiên!

Đường Nam Môn là đường phố phồn hoa nhất kinh thành Đại Nhạn, cửa hàng trong này vốn đã đắt, một cửa hàng bằng hai tòa nhà, Dung Chiêu mua một lần ba cửa hàng lớn liền kề, giá cả càng là giá trên trời.

Cửa hàng ở giữa vốn là một tửu lâu hai tầng, làm ăn không tốt, chủ nhân đã sớm muốn bán ra ngoài, Dung Chiêu mua rất thuận lợi.

Hai cửa hàng trái phải hơi nhỏ, một cửa hàng bán son, một cửa hàng bán vải vóc, cửa hàng bán son làm ăn không tệ, Dung Chiêu đưa giá gần gấp đôi mới lấy được.

Người nhà kia cầm tiền, cao hứng đổi chỗ khác tiếp tục đi bán son.

Về phần nhà bán vải vóc kia, đó là sản nghiệp thuộc về Nhạc thân vương, vì gom góp thêm hai vạn lượng, Nhạc thân vương phủ vốn đã giật gấu vá vai, Dung Chiêu muốn bỏ tiền ra mua cửa hàng, giá thị trường lại tăng thêm một thành, Nhạc thân vương phủ tự nhiên cũng cao hứng bán.

Một khoản tiền nện xuống, tất cả mọi người muốn nhìn xem Phúc Lộc Hiên kia rốt cuộc sẽ xây như thế nào, nhưng Dung thế tử lại dùng vải bố thô vây quanh cửa hàng, vây rất cao, làm cho người ta không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Vải thô vây quanh là sản phẩm tồn đọng trong nhà kho của Nhạc thân vương phủ, chưởng quỹ ban đầu tham ô, mua vải thô bị lỗi với giá rẻ, ở trong kinh bán không được liền chất thành đống ở nhà kho, Nhạc thân vương tặng không cho Dung Chiêu.

Dẫn đến hiện tại tất cả mọi người không biết bên trong trông như thế Cảm giác thần bí chưa bao giờ có, vô cùng mới lạ, ngược lại càng khiến người trong kinh nghị luận sôi nổi.

"Rốt cuộc sẽ xây thành cái gì?"

"Chậc chậc, diện tích rộng thật."

"Bên trong hơn trăm người làm việc, có lẽ là muốn đẩy nhanh tốc độ."

"Bốn vạn lượng cũng không biết khi nào mới có thể kiếm lại..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-99.html.]

...

Cũng có quyền quý trong kinh ghen tị nói: "Không phải tiêu tiền của mình cho nên mới ra tay hào phóng như vậy!"

Phúc Lộc Hiên tuyển tiểu nhị, lương tháng hai lượng!

Xoạt xoạt xoạt, vô số dân chúng trong kinh tràn về nơi tuyển dụng, điên cuồng báo danh.

"Ta ta ta! Ta là tiểu nhị nhiều năm, rất biết làm việc!"

"Quản sự, nhìn ta xem, ta rất thích hợp chạy bàn."

"Ta chạy một ngày cũng không mật."

"Nhìn ta này, nhìn ta!"...

Dung thế tử bỏ ra một số tiền lớn đặt làm một số đồ sứ chuyên dụng cho Phúc Lộc Hiên!

"Ối chà, đúng là ra tay hào phóng thật."

"Không hổ là Dung thế tử có tiền, cũng không biết đồ sứ làm có đẹp hay không?"

"Ngay cả đồ sứ cũng là đặt làm riêng, ta có chút mong chờ Phúc Lộc Hiên rồi đây."

...

Nhóm nghệ nhân Dung thế tử chiêu mộ lúc trước đi vào trong khu vực che vải thô, mang theo một xe đồ đạc, đỉnh đỉnh đang đang, cũng không biết đang làm cái gì.

Dung thế tử.......

Tin tức về Dung Chiêu và Phúc Lộc Hiên mỗi ngày đều thay đổi đa dạng, lưu truyền trong kinh thành.

Động tĩnh này so với lúc trước treo giải thưởng mười vạn lượng cũng không kém.

Cơn gió "An Khánh Vương thế tử" trong kinh thổi ba tháng vẫn còn tiếp tục, nghiễm nhiên còn có xu thế càng ngày càng mãnh liệt.

Một tửu lâu nào đó.

Một đám lang quân trẻ tuổi tụ một chỗ, sắc mặt lại rất khó coi. "Tên Dung Chiêu kia quả nhiên vô lễ, hôm nay bảo hắn tới dự tiệc, hắn lại trực tiếp từ chối!" Có vị công tử phe phẩy quạt, vẻ mặt mất hứng.
 
Chương 99


Cho cô thêm chút thời gian, Trương thừa tướng muốn làm gì cũng không làm được.

Thời gian, chỉ cần thời gian.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, đưa phong thư cho Thạch Đầu: "Bảo người đưa đến phủ tam hoàng tử, thái độ cung kính một chút."

"Vâng." Thạch Đầu lĩnh mệnh, cung kính cáo lui....

Phúc Lộc Hiên còn chưa khai trương đã có động tĩnh không nhỏ.

Dung Chiêu cho tới bây giờ cũng không phải là người khiêm tốn, lại thêm việc ngũ vương hợp tác và mười sáu vạn lượng, mỗi ngày đều có người bàn tán sôi nổi tin tức liên quan tới Phúc Lộc Hiên.

Dung thế tử bỏ ra ba vạn lượng mua ba cửa hàng liền kề trên đường Nam Môn, cải tạo thành Phúc Lộc Hiên!

Đường Nam Môn là đường phố phồn hoa nhất kinh thành Đại Nhạn, cửa hàng trong này vốn đã đắt, một cửa hàng bằng hai tòa nhà, Dung Chiêu mua một lần ba cửa hàng lớn liền kề, giá cả càng là giá trên trời.

Cửa hàng ở giữa vốn là một tửu lâu hai tầng, làm ăn không tốt, chủ nhân đã sớm muốn bán ra ngoài, Dung Chiêu mua rất thuận lợi.

Hai cửa hàng trái phải hơi nhỏ, một cửa hàng bán son, một cửa hàng bán vải vóc, cửa hàng bán son làm ăn không tệ, Dung Chiêu đưa giá gần gấp đôi mới lấy được.

Người nhà kia cầm tiền, cao hứng đổi chỗ khác tiếp tục đi bán son.

Về phần nhà bán vải vóc kia, đó là sản nghiệp thuộc về Nhạc thân vương, vì gom góp thêm hai vạn lượng, Nhạc thân vương phủ vốn đã giật gấu vá vai, Dung Chiêu muốn bỏ tiền ra mua cửa hàng, giá thị trường lại tăng thêm một thành, Nhạc thân vương phủ tự nhiên cũng cao hứng bán.

Một khoản tiền nện xuống, tất cả mọi người muốn nhìn xem Phúc Lộc Hiên kia rốt cuộc sẽ xây như thế nào, nhưng Dung thế tử lại dùng vải bố thô vây quanh cửa hàng, vây rất cao, làm cho người ta không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Vải thô vây quanh là sản phẩm tồn đọng trong nhà kho của Nhạc thân vương phủ, chưởng quỹ ban đầu tham ô, mua vải thô bị lỗi với giá rẻ, ở trong kinh bán không được liền chất thành đống ở nhà kho, Nhạc thân vương tặng không cho Dung Chiêu.

Dẫn đến hiện tại tất cả mọi người không biết bên trong trông như thế Cảm giác thần bí chưa bao giờ có, vô cùng mới lạ, ngược lại càng khiến người trong kinh nghị luận sôi nổi.

"Rốt cuộc sẽ xây thành cái gì?"

"Chậc chậc, diện tích rộng thật."

"Bên trong hơn trăm người làm việc, có lẽ là muốn đẩy nhanh tốc độ."

"Bốn vạn lượng cũng không biết khi nào mới có thể kiếm lại..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-99.html.]

...

Cũng có quyền quý trong kinh ghen tị nói: "Không phải tiêu tiền của mình cho nên mới ra tay hào phóng như vậy!"

Phúc Lộc Hiên tuyển tiểu nhị, lương tháng hai lượng!

Xoạt xoạt xoạt, vô số dân chúng trong kinh tràn về nơi tuyển dụng, điên cuồng báo danh.

"Ta ta ta! Ta là tiểu nhị nhiều năm, rất biết làm việc!"

"Quản sự, nhìn ta xem, ta rất thích hợp chạy bàn."

"Ta chạy một ngày cũng không mật."

"Nhìn ta này, nhìn ta!"...

Dung thế tử bỏ ra một số tiền lớn đặt làm một số đồ sứ chuyên dụng cho Phúc Lộc Hiên!

"Ối chà, đúng là ra tay hào phóng thật."

"Không hổ là Dung thế tử có tiền, cũng không biết đồ sứ làm có đẹp hay không?"

"Ngay cả đồ sứ cũng là đặt làm riêng, ta có chút mong chờ Phúc Lộc Hiên rồi đây."

...

Nhóm nghệ nhân Dung thế tử chiêu mộ lúc trước đi vào trong khu vực che vải thô, mang theo một xe đồ đạc, đỉnh đỉnh đang đang, cũng không biết đang làm cái gì.

Dung thế tử.......

Tin tức về Dung Chiêu và Phúc Lộc Hiên mỗi ngày đều thay đổi đa dạng, lưu truyền trong kinh thành.

Động tĩnh này so với lúc trước treo giải thưởng mười vạn lượng cũng không kém.

Cơn gió "An Khánh Vương thế tử" trong kinh thổi ba tháng vẫn còn tiếp tục, nghiễm nhiên còn có xu thế càng ngày càng mãnh liệt.

Một tửu lâu nào đó.

Một đám lang quân trẻ tuổi tụ một chỗ, sắc mặt lại rất khó coi. "Tên Dung Chiêu kia quả nhiên vô lễ, hôm nay bảo hắn tới dự tiệc, hắn lại trực tiếp từ chối!" Có vị công tử phe phẩy quạt, vẻ mặt mất hứng.
 
Chương 99


Cho cô thêm chút thời gian, Trương thừa tướng muốn làm gì cũng không làm được.

Thời gian, chỉ cần thời gian.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, đưa phong thư cho Thạch Đầu: "Bảo người đưa đến phủ tam hoàng tử, thái độ cung kính một chút."

"Vâng." Thạch Đầu lĩnh mệnh, cung kính cáo lui....

Phúc Lộc Hiên còn chưa khai trương đã có động tĩnh không nhỏ.

Dung Chiêu cho tới bây giờ cũng không phải là người khiêm tốn, lại thêm việc ngũ vương hợp tác và mười sáu vạn lượng, mỗi ngày đều có người bàn tán sôi nổi tin tức liên quan tới Phúc Lộc Hiên.

Dung thế tử bỏ ra ba vạn lượng mua ba cửa hàng liền kề trên đường Nam Môn, cải tạo thành Phúc Lộc Hiên!

Đường Nam Môn là đường phố phồn hoa nhất kinh thành Đại Nhạn, cửa hàng trong này vốn đã đắt, một cửa hàng bằng hai tòa nhà, Dung Chiêu mua một lần ba cửa hàng lớn liền kề, giá cả càng là giá trên trời.

Cửa hàng ở giữa vốn là một tửu lâu hai tầng, làm ăn không tốt, chủ nhân đã sớm muốn bán ra ngoài, Dung Chiêu mua rất thuận lợi.

Hai cửa hàng trái phải hơi nhỏ, một cửa hàng bán son, một cửa hàng bán vải vóc, cửa hàng bán son làm ăn không tệ, Dung Chiêu đưa giá gần gấp đôi mới lấy được.

Người nhà kia cầm tiền, cao hứng đổi chỗ khác tiếp tục đi bán son.

Về phần nhà bán vải vóc kia, đó là sản nghiệp thuộc về Nhạc thân vương, vì gom góp thêm hai vạn lượng, Nhạc thân vương phủ vốn đã giật gấu vá vai, Dung Chiêu muốn bỏ tiền ra mua cửa hàng, giá thị trường lại tăng thêm một thành, Nhạc thân vương phủ tự nhiên cũng cao hứng bán.

Một khoản tiền nện xuống, tất cả mọi người muốn nhìn xem Phúc Lộc Hiên kia rốt cuộc sẽ xây như thế nào, nhưng Dung thế tử lại dùng vải bố thô vây quanh cửa hàng, vây rất cao, làm cho người ta không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Vải thô vây quanh là sản phẩm tồn đọng trong nhà kho của Nhạc thân vương phủ, chưởng quỹ ban đầu tham ô, mua vải thô bị lỗi với giá rẻ, ở trong kinh bán không được liền chất thành đống ở nhà kho, Nhạc thân vương tặng không cho Dung Chiêu.

Dẫn đến hiện tại tất cả mọi người không biết bên trong trông như thế Cảm giác thần bí chưa bao giờ có, vô cùng mới lạ, ngược lại càng khiến người trong kinh nghị luận sôi nổi.

"Rốt cuộc sẽ xây thành cái gì?"

"Chậc chậc, diện tích rộng thật."

"Bên trong hơn trăm người làm việc, có lẽ là muốn đẩy nhanh tốc độ."

"Bốn vạn lượng cũng không biết khi nào mới có thể kiếm lại..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...rieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-99.html.]

...

Cũng có quyền quý trong kinh ghen tị nói: "Không phải tiêu tiền của mình cho nên mới ra tay hào phóng như vậy!"

Phúc Lộc Hiên tuyển tiểu nhị, lương tháng hai lượng!

Xoạt xoạt xoạt, vô số dân chúng trong kinh tràn về nơi tuyển dụng, điên cuồng báo danh.

"Ta ta ta! Ta là tiểu nhị nhiều năm, rất biết làm việc!"

"Quản sự, nhìn ta xem, ta rất thích hợp chạy bàn."

"Ta chạy một ngày cũng không mật."

"Nhìn ta này, nhìn ta!"...

Dung thế tử bỏ ra một số tiền lớn đặt làm một số đồ sứ chuyên dụng cho Phúc Lộc Hiên!

"Ối chà, đúng là ra tay hào phóng thật."

"Không hổ là Dung thế tử có tiền, cũng không biết đồ sứ làm có đẹp hay không?"

"Ngay cả đồ sứ cũng là đặt làm riêng, ta có chút mong chờ Phúc Lộc Hiên rồi đây."

...

Nhóm nghệ nhân Dung thế tử chiêu mộ lúc trước đi vào trong khu vực che vải thô, mang theo một xe đồ đạc, đỉnh đỉnh đang đang, cũng không biết đang làm cái gì.

Dung thế tử.......

Tin tức về Dung Chiêu và Phúc Lộc Hiên mỗi ngày đều thay đổi đa dạng, lưu truyền trong kinh thành.

Động tĩnh này so với lúc trước treo giải thưởng mười vạn lượng cũng không kém.

Cơn gió "An Khánh Vương thế tử" trong kinh thổi ba tháng vẫn còn tiếp tục, nghiễm nhiên còn có xu thế càng ngày càng mãnh liệt.

Một tửu lâu nào đó.

Một đám lang quân trẻ tuổi tụ một chỗ, sắc mặt lại rất khó coi. "Tên Dung Chiêu kia quả nhiên vô lễ, hôm nay bảo hắn tới dự tiệc, hắn lại trực tiếp từ chối!" Có vị công tử phe phẩy quạt, vẻ mặt mất hứng.
 
Chương 100


Có người cười trào phúng: "Không nghe tin đồn trong kinh sao? Dung thế tử bận rộn đại sự, làm sao để ý đến chúng ta."

Cũng có người tò mò: "Trương Tam công tử đâu, trước kia luôn thích tham gia náo nhiệt, gần đây vì sao không tham gia bất kỳ tiểu yến nào?"

"Tính tình Trương Tam công tử như vậy, có đến hay không cũng như nhau."

"Các ngươi còn không biết sao? Trương Tam công tử gần đây đều thích đi theo Dung thế tử."

"A? Vì sao?"

"Ai mà biết? Dung thế tử nhìn thì kiêu ngạo, không để chúng ta vào mắt, không ngờ quan hệ với Trương Tam công tử lại không tệ."

"Thật càn rỡ, thà đi cùng Trương Tam công tử cũng không muốn đến tiểu yến của chúng ta."

"Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, chẳng lẽ Dung Chiêu cũng không để các ngươi ở trong lòng?"

Có người liền đem đề tài dẫn tới trên người Bùi Quan Sơn cùng Bùi Thừa Quyết.

Là kinh thành song kiệt, thế tử Du thân vương phủ Bùi Quan Sơn cùng nhị công tử Vinh thân vương phủ Bùi Thừa Quyết luôn là tiêu điểm của đám người, cũng là lang quân đứng đầu trong kinh.

Nhưng Dung Chiêu hoành không xuất thế, cướp đi toàn bộ sự chú ý trong kinh!

Bùi Quan Sơn bây giờ cũng không thể giống như trước đây hoàn toàn không đặt Dung Chiêu vào mắt.

Hắn chậm rãi bưng chén trà lên, thanh âm thản nhiên: "Gần đây phụ thân ta vào cung, đương kim thánh thượng lại nhắc tới Dung thế tử, nói có thể dùng phương thức này "trả nợ", đúng là người thông minh gan dạ."

Trong chốc lát, hiện trường yên tĩnh lại.

Lại được hoàng thượng khen ngợi...

Dung Chiêu rốt cuộc dựa vào cái gì?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-100.html.]

Không thể không nói, những người có mặt đều rất ghen tị, cực kỳ hâm mộ hắn.

Mới bao lâu đã được đương kim thánh thượng khen hai lần, trong kinh danh và nhiệt độ của Dung Chiêu thậm chí có thể trực tiếp ra làm quan!

Có người hỏi: "Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, chúng ta cứ như vậy nhìn hắn dương danh sao? Hôm nay người trong kinh đều nhắc tới Dung thế tử, ai còn nhớ rõ chúng ta? Mẫu thân ta nói dường như có vài nữ lang thế gia đều đang nghe ngóng tình hình Dung thế tử..."

"Đúng đó, lúc chúng ta nổi tiếng trong kinh thì hắn còn không biết đang uống thuốc ở nơi nào, bây giờ sao có thể vượt mặt, không để chúng ta vào mắt chứ?"

Bùi Thừa Quyết cười khẽ một tiếng: "Chúng ta có thể làm gì? Phụ thân ta và Du thân vương hiện giờ đều chờ Phúc Lộc Hiên khai trương, không muốn có phiền phức."

Có người thấp giọng nói: "Hai vị vương gia sao lại bị Dung Chiêu dụ dỗ đầu tư nhiều tiền như thế, mặc cho Dung Chiêu tiêu xài..."

"Còn không phải sao, tửu lâu thôi mà, dù kiếm tiền thì có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Các vương gia nhất định là bị Dung Chiêu lừa rồi!"...

Còn may Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn ở đây, nếu không những người này khẳng định mắng tứ đại thân vương quá ngu xuẩn.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, đôi kinh thành song kiệt này luôn nhìn đối phương không vừa mắt, khó có được bởi vì Dung Chiêu mà hai người xuất hiện cùng một chỗ, lại còn tương đối hài hòa.

Là con ruột của Vinh thân vương và Du thân vương, bọn họ đương nhiên biết chuyện "chuỗi tửu lâu", nhưng phụ thân bọn họ thổi phồng quá mức, hai người đều không tin Dung Chiêu có thể làm được.

Còn chưa thấy chỗ tốt đã rải nhiều tiền như vậy, hai người đều không đồng ý.

Nhưng tiền đều đưa cho Dung Chiêu, người làm con trai như bọn họ cũng không lấy lại được.

Bùi Thừa Quyết nhẹ giọng nói: "Ta ngược lại có hứng thú với Dung Chiêu."

Bùi Quan Sơn giật giật khóe miệng, cười lạnh: "Để xem Phúc Lộc Hiên này của hắn có thể làm tốt được không, nếu kiếm không được bao nhiêu tiền, chỉ sợ phụ thân và vương thúc sẽ nổi giận."

Ném nhiều tiền như vậy, hiệu quả nếu không lý tưởng, tứ đại thân vương có thể đem Dung Chiêu ăn tươi nuốt sống.

Bùi Thừa Quyết: "Chúng ta cứ chờ xem Phúc Lộc Hiên rốt cuộc có thể làm được những gì.”
 
Chương 100


Có người cười trào phúng: "Không nghe tin đồn trong kinh sao? Dung thế tử bận rộn đại sự, làm sao để ý đến chúng ta."

Cũng có người tò mò: "Trương Tam công tử đâu, trước kia luôn thích tham gia náo nhiệt, gần đây vì sao không tham gia bất kỳ tiểu yến nào?"

"Tính tình Trương Tam công tử như vậy, có đến hay không cũng như nhau."

"Các ngươi còn không biết sao? Trương Tam công tử gần đây đều thích đi theo Dung thế tử."

"A? Vì sao?"

"Ai mà biết? Dung thế tử nhìn thì kiêu ngạo, không để chúng ta vào mắt, không ngờ quan hệ với Trương Tam công tử lại không tệ."

"Thật càn rỡ, thà đi cùng Trương Tam công tử cũng không muốn đến tiểu yến của chúng ta."

"Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, chẳng lẽ Dung Chiêu cũng không để các ngươi ở trong lòng?"

Có người liền đem đề tài dẫn tới trên người Bùi Quan Sơn cùng Bùi Thừa Quyết.

Là kinh thành song kiệt, thế tử Du thân vương phủ Bùi Quan Sơn cùng nhị công tử Vinh thân vương phủ Bùi Thừa Quyết luôn là tiêu điểm của đám người, cũng là lang quân đứng đầu trong kinh.

Nhưng Dung Chiêu hoành không xuất thế, cướp đi toàn bộ sự chú ý trong kinh!

Bùi Quan Sơn bây giờ cũng không thể giống như trước đây hoàn toàn không đặt Dung Chiêu vào mắt.

Hắn chậm rãi bưng chén trà lên, thanh âm thản nhiên: "Gần đây phụ thân ta vào cung, đương kim thánh thượng lại nhắc tới Dung thế tử, nói có thể dùng phương thức này "trả nợ", đúng là người thông minh gan dạ."

Trong chốc lát, hiện trường yên tĩnh lại.

Lại được hoàng thượng khen ngợi...

Dung Chiêu rốt cuộc dựa vào cái gì?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-100.html.]

Không thể không nói, những người có mặt đều rất ghen tị, cực kỳ hâm mộ hắn.

Mới bao lâu đã được đương kim thánh thượng khen hai lần, trong kinh danh và nhiệt độ của Dung Chiêu thậm chí có thể trực tiếp ra làm quan!

Có người hỏi: "Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, chúng ta cứ như vậy nhìn hắn dương danh sao? Hôm nay người trong kinh đều nhắc tới Dung thế tử, ai còn nhớ rõ chúng ta? Mẫu thân ta nói dường như có vài nữ lang thế gia đều đang nghe ngóng tình hình Dung thế tử..."

"Đúng đó, lúc chúng ta nổi tiếng trong kinh thì hắn còn không biết đang uống thuốc ở nơi nào, bây giờ sao có thể vượt mặt, không để chúng ta vào mắt chứ?"

Bùi Thừa Quyết cười khẽ một tiếng: "Chúng ta có thể làm gì? Phụ thân ta và Du thân vương hiện giờ đều chờ Phúc Lộc Hiên khai trương, không muốn có phiền phức."

Có người thấp giọng nói: "Hai vị vương gia sao lại bị Dung Chiêu dụ dỗ đầu tư nhiều tiền như thế, mặc cho Dung Chiêu tiêu xài..."

"Còn không phải sao, tửu lâu thôi mà, dù kiếm tiền thì có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Các vương gia nhất định là bị Dung Chiêu lừa rồi!"...

Còn may Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn ở đây, nếu không những người này khẳng định mắng tứ đại thân vương quá ngu xuẩn.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, đôi kinh thành song kiệt này luôn nhìn đối phương không vừa mắt, khó có được bởi vì Dung Chiêu mà hai người xuất hiện cùng một chỗ, lại còn tương đối hài hòa.

Là con ruột của Vinh thân vương và Du thân vương, bọn họ đương nhiên biết chuyện "chuỗi tửu lâu", nhưng phụ thân bọn họ thổi phồng quá mức, hai người đều không tin Dung Chiêu có thể làm được.

Còn chưa thấy chỗ tốt đã rải nhiều tiền như vậy, hai người đều không đồng ý.

Nhưng tiền đều đưa cho Dung Chiêu, người làm con trai như bọn họ cũng không lấy lại được.

Bùi Thừa Quyết nhẹ giọng nói: "Ta ngược lại có hứng thú với Dung Chiêu."

Bùi Quan Sơn giật giật khóe miệng, cười lạnh: "Để xem Phúc Lộc Hiên này của hắn có thể làm tốt được không, nếu kiếm không được bao nhiêu tiền, chỉ sợ phụ thân và vương thúc sẽ nổi giận."

Ném nhiều tiền như vậy, hiệu quả nếu không lý tưởng, tứ đại thân vương có thể đem Dung Chiêu ăn tươi nuốt sống.

Bùi Thừa Quyết: "Chúng ta cứ chờ xem Phúc Lộc Hiên rốt cuộc có thể làm được những gì.”
 
Chương 100


Có người cười trào phúng: "Không nghe tin đồn trong kinh sao? Dung thế tử bận rộn đại sự, làm sao để ý đến chúng ta."

Cũng có người tò mò: "Trương Tam công tử đâu, trước kia luôn thích tham gia náo nhiệt, gần đây vì sao không tham gia bất kỳ tiểu yến nào?"

"Tính tình Trương Tam công tử như vậy, có đến hay không cũng như nhau."

"Các ngươi còn không biết sao? Trương Tam công tử gần đây đều thích đi theo Dung thế tử."

"A? Vì sao?"

"Ai mà biết? Dung thế tử nhìn thì kiêu ngạo, không để chúng ta vào mắt, không ngờ quan hệ với Trương Tam công tử lại không tệ."

"Thật càn rỡ, thà đi cùng Trương Tam công tử cũng không muốn đến tiểu yến của chúng ta."

"Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, chẳng lẽ Dung Chiêu cũng không để các ngươi ở trong lòng?"

Có người liền đem đề tài dẫn tới trên người Bùi Quan Sơn cùng Bùi Thừa Quyết.

Là kinh thành song kiệt, thế tử Du thân vương phủ Bùi Quan Sơn cùng nhị công tử Vinh thân vương phủ Bùi Thừa Quyết luôn là tiêu điểm của đám người, cũng là lang quân đứng đầu trong kinh.

Nhưng Dung Chiêu hoành không xuất thế, cướp đi toàn bộ sự chú ý trong kinh!

Bùi Quan Sơn bây giờ cũng không thể giống như trước đây hoàn toàn không đặt Dung Chiêu vào mắt.

Hắn chậm rãi bưng chén trà lên, thanh âm thản nhiên: "Gần đây phụ thân ta vào cung, đương kim thánh thượng lại nhắc tới Dung thế tử, nói có thể dùng phương thức này "trả nợ", đúng là người thông minh gan dạ."

Trong chốc lát, hiện trường yên tĩnh lại.

Lại được hoàng thượng khen ngợi...

Dung Chiêu rốt cuộc dựa vào cái gì?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-100.html.]

Không thể không nói, những người có mặt đều rất ghen tị, cực kỳ hâm mộ hắn.

Mới bao lâu đã được đương kim thánh thượng khen hai lần, trong kinh danh và nhiệt độ của Dung Chiêu thậm chí có thể trực tiếp ra làm quan!

Có người hỏi: "Bùi thế tử, Bùi nhị công tử, chúng ta cứ như vậy nhìn hắn dương danh sao? Hôm nay người trong kinh đều nhắc tới Dung thế tử, ai còn nhớ rõ chúng ta? Mẫu thân ta nói dường như có vài nữ lang thế gia đều đang nghe ngóng tình hình Dung thế tử..."

"Đúng đó, lúc chúng ta nổi tiếng trong kinh thì hắn còn không biết đang uống thuốc ở nơi nào, bây giờ sao có thể vượt mặt, không để chúng ta vào mắt chứ?"

Bùi Thừa Quyết cười khẽ một tiếng: "Chúng ta có thể làm gì? Phụ thân ta và Du thân vương hiện giờ đều chờ Phúc Lộc Hiên khai trương, không muốn có phiền phức."

Có người thấp giọng nói: "Hai vị vương gia sao lại bị Dung Chiêu dụ dỗ đầu tư nhiều tiền như thế, mặc cho Dung Chiêu tiêu xài..."

"Còn không phải sao, tửu lâu thôi mà, dù kiếm tiền thì có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Các vương gia nhất định là bị Dung Chiêu lừa rồi!"...

Còn may Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn ở đây, nếu không những người này khẳng định mắng tứ đại thân vương quá ngu xuẩn.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, đôi kinh thành song kiệt này luôn nhìn đối phương không vừa mắt, khó có được bởi vì Dung Chiêu mà hai người xuất hiện cùng một chỗ, lại còn tương đối hài hòa.

Là con ruột của Vinh thân vương và Du thân vương, bọn họ đương nhiên biết chuyện "chuỗi tửu lâu", nhưng phụ thân bọn họ thổi phồng quá mức, hai người đều không tin Dung Chiêu có thể làm được.

Còn chưa thấy chỗ tốt đã rải nhiều tiền như vậy, hai người đều không đồng ý.

Nhưng tiền đều đưa cho Dung Chiêu, người làm con trai như bọn họ cũng không lấy lại được.

Bùi Thừa Quyết nhẹ giọng nói: "Ta ngược lại có hứng thú với Dung Chiêu."

Bùi Quan Sơn giật giật khóe miệng, cười lạnh: "Để xem Phúc Lộc Hiên này của hắn có thể làm tốt được không, nếu kiếm không được bao nhiêu tiền, chỉ sợ phụ thân và vương thúc sẽ nổi giận."

Ném nhiều tiền như vậy, hiệu quả nếu không lý tưởng, tứ đại thân vương có thể đem Dung Chiêu ăn tươi nuốt sống.

Bùi Thừa Quyết: "Chúng ta cứ chờ xem Phúc Lộc Hiên rốt cuộc có thể làm được những gì.”
 
Chương 101


Hắn bưng chén trà lên không nói gì nữa.

Bùi Quan Sơn nghe động tĩnh chung quanh, những người này ghen tị Dung Chiêu giành lấy chú ý trong kinh, nhưng bọn họ tụ tập một chỗ, mở miệng ngậm miệng đều là Dung Chiêu.

Dung Chiêu, Dung Chiêu.

Cái tên này quả nhiên như sấm bên tai.

Cũng không biết rốt cuộc còn muốn nghị luận đến bao lâu...

Nhân vật trung tâm Dung Chiêu bị mọi người nghị luận, trong khoảng thời gian này toàn bộ lực chú ý đều ở Phúc Lộc Hiên.

Trương Trường Ngôn sau khi được chỉ điểm ở chỗ Trương thừa tướng, cả ngày vui vẻ đi theo cô.

Lúc này hắn vẻ mặt khiếp sợ: "Ngươi từ chối yến hội của các thế gia công tử trong kinh là vì cái này?"

Trên tay Dung Chiêu cầm một chồng giấy, mặt trên là đáp án của các chưởng quỹ, tiền lương Phúc Lộc Hiên cho tiểu nhị là hai lượng bạc, càng đừng nói là chưởng quỹ, cũng bởi vậy mà có rất nhiều chưởng quỹ đến "ứng tuyển".

Tạ Hồng đã sàng lọc đa số, còn lại không đến mười người để Dung Chiêu lựa chọn.

Mà Dung Chiêu chỉ đưa ra hai câu hỏi để bọn họ trả lời, lúc này cô đang xem đáp án của bọn họ.

Nghe vậy Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Chưởng quầy là mấu chốt của một tửu lâu, ta đương nhiên phải để ở trong lòng."

Trương Trường Ngôn vẫn không hiểu, bẻ ngón tay,"Để ta đếm cho ngươi... Ngươi trong khoảng thời gian này từ chối lời mời của hoàng tử, từ chối lời mời của thế gia công tử, thậm chí ngay cả tứ đại thân vương ngươi cũng không quan tâm, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Dung Chiêu: "Mở tửu lâu."

Các hoàng tử phải đợi cô xây xong tửu lâu mới rảnh xử lý.

Đám thế gia công tử tụ hội vốn không có ý nghĩa, cô tạm thời không cần lôi kéo đầu tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-101.html.]

Tứ đại thân vương tìm cô là vì xót tiền, chỉ cần tửu lâu làm xong, bọn họ sẽ không cằn nhằn nữa. Cô phải mở cửa trong thời gian ngắn nhất, mỗi ngày mỗi phút đều có rất nhiều việc phải làm.

Phúc Lộc Trang chỉ là phát pháo đầu tiên, Phúc Lộc Hiên cũng cực kỳ quan trọng.

Cô biết trong kinh có rất nhiều người chờ xem cô xấu mặt, cô lại muốn cho tất cả bọn họ một ấn tượng rằng... Chuyện Dung Chiêu cô muốn làm, cho dù thái quá cỡ nào đều sẽ thành công.

Trương Trường Ngôn đã quen với thái độ này của cô, bĩu môi: "Ngươi trốn đi, tửu lâu này nếu làm không tốt, ngươi cũng xong đời. Cho dù làm tốt, sau này ngươi cũng trốn không thoát."

Hắn thật sự không ngờ Dung Chiêu tình nguyện xem bài thi của những chưởng quỹ này cũng không muốn đi tụ hội với các công tử thế gia, nghe nói hôm nay Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đều đi, cũng xem như là một buổi tề tụ hiếm hoi.

Trương Trường Ngôn không thích hai người kia, dùng từ học được từ Dung Chiêu mà nói, hai người kia "quá trang bức", hắn mới không muốn đến gần bọn họ.

Cho nên hắn đến xem Dung Chiêu rốt cuộc bận rộn cái gì lại không đi.

Vạn vạn lần không nghĩ tới... chỉ có vậy?

Dung Chiêu không để ý đến hắn, chỉ để ý xem đáp án trên tay.

"Cái này có gì hay?" Trương Trường Ngôn bĩu môi, tiện tay cầm lấy một bài thi.

Hai câu hỏi Dung Chiêu đưa ra rất đơn giản...

Thứ nhất, nếu tứ đại thân vương dùng bữa ở Phúc Lộc Hiên, các ngươi sẽ tiếp đãi như thế nào?

Thứ hai, nếu Phúc Lộc Hiên đã đặt hết bàn, lúc này có quan to quý nhân muốn đặt phải làm sao?

Phần đáp án trên tay hắn cho thấy chưởng quỹ là người cẩn trọng, tuân thủ quy củ, trả lời câu hỏi thứ nhất [Đương nhiên là thái độ cung kính, tứ đại thân vương là một trong những lão bản của Phúc Lộc Hiên, không thể đắc tội], vấn đề thứ hai trả lời [Hủy một bàn, tận lực sắp xếp cho quý nhân. ]

Trương Trường Ngôn là một "quý nhân", hắn rất hài lòng với vị chưởng quỹ này.

Quý nhân chính là quý nhân, tứ đại thân vương cũng là "cổ đông" của Phúc Lộc Hiên, đương nhiên là nên có chút đãi ngộ đặc thù.
 
Chương 101


Hắn bưng chén trà lên không nói gì nữa.

Bùi Quan Sơn nghe động tĩnh chung quanh, những người này ghen tị Dung Chiêu giành lấy chú ý trong kinh, nhưng bọn họ tụ tập một chỗ, mở miệng ngậm miệng đều là Dung Chiêu.

Dung Chiêu, Dung Chiêu.

Cái tên này quả nhiên như sấm bên tai.

Cũng không biết rốt cuộc còn muốn nghị luận đến bao lâu...

Nhân vật trung tâm Dung Chiêu bị mọi người nghị luận, trong khoảng thời gian này toàn bộ lực chú ý đều ở Phúc Lộc Hiên.

Trương Trường Ngôn sau khi được chỉ điểm ở chỗ Trương thừa tướng, cả ngày vui vẻ đi theo cô.

Lúc này hắn vẻ mặt khiếp sợ: "Ngươi từ chối yến hội của các thế gia công tử trong kinh là vì cái này?"

Trên tay Dung Chiêu cầm một chồng giấy, mặt trên là đáp án của các chưởng quỹ, tiền lương Phúc Lộc Hiên cho tiểu nhị là hai lượng bạc, càng đừng nói là chưởng quỹ, cũng bởi vậy mà có rất nhiều chưởng quỹ đến "ứng tuyển".

Tạ Hồng đã sàng lọc đa số, còn lại không đến mười người để Dung Chiêu lựa chọn.

Mà Dung Chiêu chỉ đưa ra hai câu hỏi để bọn họ trả lời, lúc này cô đang xem đáp án của bọn họ.

Nghe vậy Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Chưởng quầy là mấu chốt của một tửu lâu, ta đương nhiên phải để ở trong lòng."

Trương Trường Ngôn vẫn không hiểu, bẻ ngón tay,"Để ta đếm cho ngươi... Ngươi trong khoảng thời gian này từ chối lời mời của hoàng tử, từ chối lời mời của thế gia công tử, thậm chí ngay cả tứ đại thân vương ngươi cũng không quan tâm, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Dung Chiêu: "Mở tửu lâu."

Các hoàng tử phải đợi cô xây xong tửu lâu mới rảnh xử lý.

Đám thế gia công tử tụ hội vốn không có ý nghĩa, cô tạm thời không cần lôi kéo đầu tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-101.html.]

Tứ đại thân vương tìm cô là vì xót tiền, chỉ cần tửu lâu làm xong, bọn họ sẽ không cằn nhằn nữa. Cô phải mở cửa trong thời gian ngắn nhất, mỗi ngày mỗi phút đều có rất nhiều việc phải làm.

Phúc Lộc Trang chỉ là phát pháo đầu tiên, Phúc Lộc Hiên cũng cực kỳ quan trọng.

Cô biết trong kinh có rất nhiều người chờ xem cô xấu mặt, cô lại muốn cho tất cả bọn họ một ấn tượng rằng... Chuyện Dung Chiêu cô muốn làm, cho dù thái quá cỡ nào đều sẽ thành công.

Trương Trường Ngôn đã quen với thái độ này của cô, bĩu môi: "Ngươi trốn đi, tửu lâu này nếu làm không tốt, ngươi cũng xong đời. Cho dù làm tốt, sau này ngươi cũng trốn không thoát."

Hắn thật sự không ngờ Dung Chiêu tình nguyện xem bài thi của những chưởng quỹ này cũng không muốn đi tụ hội với các công tử thế gia, nghe nói hôm nay Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đều đi, cũng xem như là một buổi tề tụ hiếm hoi.

Trương Trường Ngôn không thích hai người kia, dùng từ học được từ Dung Chiêu mà nói, hai người kia "quá trang bức", hắn mới không muốn đến gần bọn họ.

Cho nên hắn đến xem Dung Chiêu rốt cuộc bận rộn cái gì lại không đi.

Vạn vạn lần không nghĩ tới... chỉ có vậy?

Dung Chiêu không để ý đến hắn, chỉ để ý xem đáp án trên tay.

"Cái này có gì hay?" Trương Trường Ngôn bĩu môi, tiện tay cầm lấy một bài thi.

Hai câu hỏi Dung Chiêu đưa ra rất đơn giản...

Thứ nhất, nếu tứ đại thân vương dùng bữa ở Phúc Lộc Hiên, các ngươi sẽ tiếp đãi như thế nào?

Thứ hai, nếu Phúc Lộc Hiên đã đặt hết bàn, lúc này có quan to quý nhân muốn đặt phải làm sao?

Phần đáp án trên tay hắn cho thấy chưởng quỹ là người cẩn trọng, tuân thủ quy củ, trả lời câu hỏi thứ nhất [Đương nhiên là thái độ cung kính, tứ đại thân vương là một trong những lão bản của Phúc Lộc Hiên, không thể đắc tội], vấn đề thứ hai trả lời [Hủy một bàn, tận lực sắp xếp cho quý nhân. ]

Trương Trường Ngôn là một "quý nhân", hắn rất hài lòng với vị chưởng quỹ này.

Quý nhân chính là quý nhân, tứ đại thân vương cũng là "cổ đông" của Phúc Lộc Hiên, đương nhiên là nên có chút đãi ngộ đặc thù.
 
Chương 101


Hắn bưng chén trà lên không nói gì nữa.

Bùi Quan Sơn nghe động tĩnh chung quanh, những người này ghen tị Dung Chiêu giành lấy chú ý trong kinh, nhưng bọn họ tụ tập một chỗ, mở miệng ngậm miệng đều là Dung Chiêu.

Dung Chiêu, Dung Chiêu.

Cái tên này quả nhiên như sấm bên tai.

Cũng không biết rốt cuộc còn muốn nghị luận đến bao lâu...

Nhân vật trung tâm Dung Chiêu bị mọi người nghị luận, trong khoảng thời gian này toàn bộ lực chú ý đều ở Phúc Lộc Hiên.

Trương Trường Ngôn sau khi được chỉ điểm ở chỗ Trương thừa tướng, cả ngày vui vẻ đi theo cô.

Lúc này hắn vẻ mặt khiếp sợ: "Ngươi từ chối yến hội của các thế gia công tử trong kinh là vì cái này?"

Trên tay Dung Chiêu cầm một chồng giấy, mặt trên là đáp án của các chưởng quỹ, tiền lương Phúc Lộc Hiên cho tiểu nhị là hai lượng bạc, càng đừng nói là chưởng quỹ, cũng bởi vậy mà có rất nhiều chưởng quỹ đến "ứng tuyển".

Tạ Hồng đã sàng lọc đa số, còn lại không đến mười người để Dung Chiêu lựa chọn.

Mà Dung Chiêu chỉ đưa ra hai câu hỏi để bọn họ trả lời, lúc này cô đang xem đáp án của bọn họ.

Nghe vậy Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Chưởng quầy là mấu chốt của một tửu lâu, ta đương nhiên phải để ở trong lòng."

Trương Trường Ngôn vẫn không hiểu, bẻ ngón tay,"Để ta đếm cho ngươi... Ngươi trong khoảng thời gian này từ chối lời mời của hoàng tử, từ chối lời mời của thế gia công tử, thậm chí ngay cả tứ đại thân vương ngươi cũng không quan tâm, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Dung Chiêu: "Mở tửu lâu."

Các hoàng tử phải đợi cô xây xong tửu lâu mới rảnh xử lý.

Đám thế gia công tử tụ hội vốn không có ý nghĩa, cô tạm thời không cần lôi kéo đầu tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-101.html.]

Tứ đại thân vương tìm cô là vì xót tiền, chỉ cần tửu lâu làm xong, bọn họ sẽ không cằn nhằn nữa. Cô phải mở cửa trong thời gian ngắn nhất, mỗi ngày mỗi phút đều có rất nhiều việc phải làm.

Phúc Lộc Trang chỉ là phát pháo đầu tiên, Phúc Lộc Hiên cũng cực kỳ quan trọng.

Cô biết trong kinh có rất nhiều người chờ xem cô xấu mặt, cô lại muốn cho tất cả bọn họ một ấn tượng rằng... Chuyện Dung Chiêu cô muốn làm, cho dù thái quá cỡ nào đều sẽ thành công.

Trương Trường Ngôn đã quen với thái độ này của cô, bĩu môi: "Ngươi trốn đi, tửu lâu này nếu làm không tốt, ngươi cũng xong đời. Cho dù làm tốt, sau này ngươi cũng trốn không thoát."

Hắn thật sự không ngờ Dung Chiêu tình nguyện xem bài thi của những chưởng quỹ này cũng không muốn đi tụ hội với các công tử thế gia, nghe nói hôm nay Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đều đi, cũng xem như là một buổi tề tụ hiếm hoi.

Trương Trường Ngôn không thích hai người kia, dùng từ học được từ Dung Chiêu mà nói, hai người kia "quá trang bức", hắn mới không muốn đến gần bọn họ.

Cho nên hắn đến xem Dung Chiêu rốt cuộc bận rộn cái gì lại không đi.

Vạn vạn lần không nghĩ tới... chỉ có vậy?

Dung Chiêu không để ý đến hắn, chỉ để ý xem đáp án trên tay.

"Cái này có gì hay?" Trương Trường Ngôn bĩu môi, tiện tay cầm lấy một bài thi.

Hai câu hỏi Dung Chiêu đưa ra rất đơn giản...

Thứ nhất, nếu tứ đại thân vương dùng bữa ở Phúc Lộc Hiên, các ngươi sẽ tiếp đãi như thế nào?

Thứ hai, nếu Phúc Lộc Hiên đã đặt hết bàn, lúc này có quan to quý nhân muốn đặt phải làm sao?

Phần đáp án trên tay hắn cho thấy chưởng quỹ là người cẩn trọng, tuân thủ quy củ, trả lời câu hỏi thứ nhất [Đương nhiên là thái độ cung kính, tứ đại thân vương là một trong những lão bản của Phúc Lộc Hiên, không thể đắc tội], vấn đề thứ hai trả lời [Hủy một bàn, tận lực sắp xếp cho quý nhân. ]

Trương Trường Ngôn là một "quý nhân", hắn rất hài lòng với vị chưởng quỹ này.

Quý nhân chính là quý nhân, tứ đại thân vương cũng là "cổ đông" của Phúc Lộc Hiên, đương nhiên là nên có chút đãi ngộ đặc thù.
 
Chương 102


Dung Chiêu bên cạnh đứng nhìn một phần trả lời khác, gật đầu: "Vị chưởng quỹ này không tệ."

Trương Trường Ngôn nhìn qua, là một vị chưởng quỹ họ Hứa, câu trả lời của người này quả thật nhiều hơn vài phần tâm tư.

Vấn đề thứ nhất hắn trả lời: [Đương nhiên là thế tử bảo tiếp đãi như thế nào thì tiếp đãi như thế đó.]

Vấn đề thứ hai hắn trả lời: [Liên hệ cho khách nhân đã đặt trước, trong số bọn họ nhất định có người muốn cho quan to quý nhân mặt mũi, nếu không có ai muốn nhường, chứng tỏ thân phận của quý nhân chưa đủ lớn, lão hủ cũng không thể làm gì được.]

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Đúng là biết vuốt m.ô.n.g ngựa."

Dung Chiêu: "Cái này gọi là xem xét thời thế."

Đây là một vị lão chưởng quỹ rất ưu tú, vừa có thể xử lý vấn đề, lại có thể thăm dò sở thích của cô.

Cô đem câu trả lời của Hứa chưởng quỹ để riêng một bên, cầm lấy tờ giấy kế tiếp.

Trương Trường Ngôn đảo mắt qua, nhất thời vui vẻ: "Không phải đã lọc trước một vòng rồi sao, tại sao còn có câu trả lời này?"

Vị chưởng quỹ này họ Cổ, trả lời hai vấn đề là...

[Tiếp đãi như thế nào thì tiếp đãi như thế đó, đều là khách, không khác gì những người khác.]

[Sao với trăng gì, xếp hàng.]

Trả lời cứng nhắc mà lạnh lùng, giống như một tảng đá ngoan cường có quy củ, làm cho người ta không vui.

Ánh mắt Trương Trường Ngôn trào phúng: "Thật sự cho rằng quý nhân trong kinh dễ đối phó sao, nếu ta gặp phải loại chưởng quỹ này, nhất định sẽ lôi ra ngoài đánh chết."

Trong một căn nhà hẻo lánh nào đó ở kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-102.html.]

Một người phụ nữ trẻ hơn hai mươi tuổi đang khâu vá quần áo, hai đứa trẻ bên cạnh bò tới bò lui trên giường, người phụ nữ thỉnh thoảng liếc mắt một cái, ánh mắt lo lắng.

Phu gia cô họ Cổ, là một chưởng quỹ, hôm nay đi Phúc Lộc Hiên tiếng tăm lừng lẫy còn chưa khai trương tìm việc làm. Đúng lúc đó, một người đàn ông trẻ hơn hai mươi tuổi bước vào.

Nam nhân tướng mạo mặc dù bình thường nhưng rất có khí thế, ăn mặc đơn giản lại gọn gàng, chẳng qua vẻ mặt của hắn lúc này có chút hoảng hốt, giống như mơ hồ mang theo ảo não.

Phụ nhân vội vàng nghênh đón: "Thế nào rồi?"

Ánh mắt nam nhân áy náy: "Chỉ sợ không được..."

Hắn đơn giản kể lại quá trình hôm nay, bao gồm hai vấn đề hắn trả lời.

Phụ nhân biến sắc, ánh mắt khiếp sợ: "Phu quân, sao chàng có thể trả lời như vậy? Chàng trả lời không nể mặt, sợ rằng Dung thế tử sẽ không tuyển chàng!"

Cổ chưởng quỹ càng tuyệt vọng.

Hắn chán nản ngồi ở trên giường, ánh mắt trống rỗng: "Phúc Lộc Hiên mặc dù chưa khai trương nhưng lại có quyền có thế, lương tháng cực cao, tuyển hết vòng này tới vòng khác, hôm nay chỉ còn hơn mười người đều là các chưởng quỹ ưu tú... Ta nghĩ nếu như ta trả lời theo quy củ, sợ là không bằng những người còn lại..."

Hắn thở dài, vẻ mặt ảo não: "Huống hồ nàng cũng biết ta vốn là tính tình như vậy, bằng không cũng sẽ không đắc tội quý nhân, tửu lâu đang yên đang lành không mở được, làm hại Nhứ Nương và hai con cùng ta chịu khổ."

Phúc Lộc Hiên là cơ hội cuối cùng của hắn.

Cổ chưởng quỹ lúc trước mở tửu lâu, chẳng qua tửu lâu của hắn rất nhỏ, vị trí cũng chỉ ở khu vực tương đối hẻo lánh trong kinh thành, hắn buôn bán coi như ổn định, lại có thê tử Nhứ Nương hỗ trợ tính toán sổ sách, cuộc sống cũng trôi qua không tệ.

Nhưng nửa năm trước, tửu lâu nho nhỏ của hắn có một vị quý nhân tới, quý nhân cùng một vị thực khách khác nổi lên xung đột, muốn đuổi thực khách kia ra ngoài.

Cổ chưởng quỹ tính tình ngay thẳng, đứng ra thay thực khách nói chuyện, đắc tội quý nhân, tửu lâu mở không nổi, còn thiếu không ít tiền.

Cuối cùng hết cách chỉ có thể bán tửu lâu và phòng ốc để trả nợ, mang theo vợ con chuyển đến nơi này.

Hắn vốn định tìm một công việc sinh tồn, không nghĩ tới quý nhân kia lòng dạ vô cùng hẹp hòi, không cho hắn ở trong kinh tìm được việc làm.
 
Chương 102


Dung Chiêu bên cạnh đứng nhìn một phần trả lời khác, gật đầu: "Vị chưởng quỹ này không tệ."

Trương Trường Ngôn nhìn qua, là một vị chưởng quỹ họ Hứa, câu trả lời của người này quả thật nhiều hơn vài phần tâm tư.

Vấn đề thứ nhất hắn trả lời: [Đương nhiên là thế tử bảo tiếp đãi như thế nào thì tiếp đãi như thế đó.]

Vấn đề thứ hai hắn trả lời: [Liên hệ cho khách nhân đã đặt trước, trong số bọn họ nhất định có người muốn cho quan to quý nhân mặt mũi, nếu không có ai muốn nhường, chứng tỏ thân phận của quý nhân chưa đủ lớn, lão hủ cũng không thể làm gì được.]

Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Đúng là biết vuốt m.ô.n.g ngựa."

Dung Chiêu: "Cái này gọi là xem xét thời thế."

Đây là một vị lão chưởng quỹ rất ưu tú, vừa có thể xử lý vấn đề, lại có thể thăm dò sở thích của cô.

Cô đem câu trả lời của Hứa chưởng quỹ để riêng một bên, cầm lấy tờ giấy kế tiếp.

Trương Trường Ngôn đảo mắt qua, nhất thời vui vẻ: "Không phải đã lọc trước một vòng rồi sao, tại sao còn có câu trả lời này?"

Vị chưởng quỹ này họ Cổ, trả lời hai vấn đề là...

[Tiếp đãi như thế nào thì tiếp đãi như thế đó, đều là khách, không khác gì những người khác.]

[Sao với trăng gì, xếp hàng.]

Trả lời cứng nhắc mà lạnh lùng, giống như một tảng đá ngoan cường có quy củ, làm cho người ta không vui.

Ánh mắt Trương Trường Ngôn trào phúng: "Thật sự cho rằng quý nhân trong kinh dễ đối phó sao, nếu ta gặp phải loại chưởng quỹ này, nhất định sẽ lôi ra ngoài đánh chết."

Trong một căn nhà hẻo lánh nào đó ở kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-102.html.]

Một người phụ nữ trẻ hơn hai mươi tuổi đang khâu vá quần áo, hai đứa trẻ bên cạnh bò tới bò lui trên giường, người phụ nữ thỉnh thoảng liếc mắt một cái, ánh mắt lo lắng.

Phu gia cô họ Cổ, là một chưởng quỹ, hôm nay đi Phúc Lộc Hiên tiếng tăm lừng lẫy còn chưa khai trương tìm việc làm. Đúng lúc đó, một người đàn ông trẻ hơn hai mươi tuổi bước vào.

Nam nhân tướng mạo mặc dù bình thường nhưng rất có khí thế, ăn mặc đơn giản lại gọn gàng, chẳng qua vẻ mặt của hắn lúc này có chút hoảng hốt, giống như mơ hồ mang theo ảo não.

Phụ nhân vội vàng nghênh đón: "Thế nào rồi?"

Ánh mắt nam nhân áy náy: "Chỉ sợ không được..."

Hắn đơn giản kể lại quá trình hôm nay, bao gồm hai vấn đề hắn trả lời.

Phụ nhân biến sắc, ánh mắt khiếp sợ: "Phu quân, sao chàng có thể trả lời như vậy? Chàng trả lời không nể mặt, sợ rằng Dung thế tử sẽ không tuyển chàng!"

Cổ chưởng quỹ càng tuyệt vọng.

Hắn chán nản ngồi ở trên giường, ánh mắt trống rỗng: "Phúc Lộc Hiên mặc dù chưa khai trương nhưng lại có quyền có thế, lương tháng cực cao, tuyển hết vòng này tới vòng khác, hôm nay chỉ còn hơn mười người đều là các chưởng quỹ ưu tú... Ta nghĩ nếu như ta trả lời theo quy củ, sợ là không bằng những người còn lại..."

Hắn thở dài, vẻ mặt ảo não: "Huống hồ nàng cũng biết ta vốn là tính tình như vậy, bằng không cũng sẽ không đắc tội quý nhân, tửu lâu đang yên đang lành không mở được, làm hại Nhứ Nương và hai con cùng ta chịu khổ."

Phúc Lộc Hiên là cơ hội cuối cùng của hắn.

Cổ chưởng quỹ lúc trước mở tửu lâu, chẳng qua tửu lâu của hắn rất nhỏ, vị trí cũng chỉ ở khu vực tương đối hẻo lánh trong kinh thành, hắn buôn bán coi như ổn định, lại có thê tử Nhứ Nương hỗ trợ tính toán sổ sách, cuộc sống cũng trôi qua không tệ.

Nhưng nửa năm trước, tửu lâu nho nhỏ của hắn có một vị quý nhân tới, quý nhân cùng một vị thực khách khác nổi lên xung đột, muốn đuổi thực khách kia ra ngoài.

Cổ chưởng quỹ tính tình ngay thẳng, đứng ra thay thực khách nói chuyện, đắc tội quý nhân, tửu lâu mở không nổi, còn thiếu không ít tiền.

Cuối cùng hết cách chỉ có thể bán tửu lâu và phòng ốc để trả nợ, mang theo vợ con chuyển đến nơi này.

Hắn vốn định tìm một công việc sinh tồn, không nghĩ tới quý nhân kia lòng dạ vô cùng hẹp hòi, không cho hắn ở trong kinh tìm được việc làm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom