Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 409


Đối mặt với câu chất vấn đầy tức giận của Chiến Nhân Cẩm, Chiến Lệ Xuyên lười trả lời, chỉ gọi một tiếng: “Trạch
Ngôn.”
Trạch Ngăn ch3ỉnh lại tay áo mình rồi mới thong thả đáp lại: “Cụ hai, cậu Khôn đã dùng tiền của Trung Bác để
đăng ký công ty của mình, sau đó dùng tài nguyê1n của Trung Bác để mua đất, xây nhà. Nhìn cách cụ chất vấn
giám đốc điều hành của chúng tôi vừa rồi, chắc chắn cụ đã biết chuyện này rồi đúng 9không?”
“Lô nhà đầu tiên vừa mở bán đã bị giành sạch, bán đắt như vậy, giám đốc điều hành của chúng tôi là chủ tịch của
Trung Bác nhưn3g chẳng nhận được một đồng nào. Bây giờ bên đó xảy ra vấn đề về chất lượng lại trách giám đốc
điều hành của chúng tôi? Cụ hai, cụ mà còn chỉ t8rích giám đốc điều hành như vậy, thứ mà cậu Khôn phải đối mặt
sẽ không còn là vấn đề bồi thường nữa đâu. Cậu ấy tự ý sử dụng tiên của Trung Bác, con số rất lớn, cụ nói xem, nếu
giám đốc điều hành cho luật sư đến giải quyết chuyện này, cậu Khôn động tay động chân vào công ty nhiều như
vậy thì sẽ có hậu quả như thế nào?”
Uy hiếp, đây chính là uy hiếp trắng trợn!
Chiến Nhân Cẩm tải ngắt nhìn Chiến Lệ Xuyên, tức đến mức không nói nên lời.
Chiến Vũ Hằng bên cạnh, tuy sắc mặt không có bất cứ thay đổi nào, nhưng trong lòng có bao nhiêu sự không cam
tâm và đố kị thì chỉ có mình anh ta biết.
“Chuyện của Tập đoàn Cẩm Thành cũng là cháu xen vào?” Chiến Quân Khải sầm mặt hỏi.
“Công ty không có liên quan đến AUPU, Trung Bác và Xuyên Đầu thì đều là đối thủ thương trường của Chiến Lệ
Xuyên này.” Nói xong, anh cho mọi người một ánh mắt “có vấn đề gì không?”. “Tốt! Tốt! Rất tốt!”
Chiến Nhân Cẩm luôn rất khỏe mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gần như bị tên liệt này chọc tức đến mức
muốn nhồi máu cơ tim.
“A Xuyên, vì sao cháu lại vì một người phụ nữ lẳng lơ đang điểm mà đối đầu với mọi người? Mọi người đều đang
quan tâm đến cháu mà!” Chiến Quân Khải tỏ ra tiếc nuối và đau thương.
“Vợ tôi, tôi tự biết nên yêu thương và quan tâm như thế nào. Ông trẻ, các chú, các anh chị em không cần phải quan
tâm đến cô ấy như vậy đâu.”
“A Xuyên.” Chiến Thư Du không tán thành, cô ta lên tiếng: “Tuy Khôn Vũ không đúng nhưng chú hai nói có lý.
Chủ cũng biết ngày trước, nếu chị không giới thiệu đại sư Tịnh Viễn với ông nội thì Cảnh Thiên sẽ không được gả
vào nhà họ Chiến. Nhìn cô ta công khai cắm sừng chú như vậy, chú có nghĩ đến cảm nhận của chị không?”


Thấy đại ca nhà mình không muốn nói chuyện nữa, Trạch Ngôn lên tiếng: “Cô hai, xin phép cho tôi xen lời. Mợ chủ
là vợ của cậu chủ, chỉ cần cậu chủ vui vẻ và cảm thấy xứng đáng là được rồi, vì sao phải nghĩ đến cảm nhận của
cô?”
“Anh im đi! Ở đây không có chỗ cho anh nói! Anh vượt quyền rồi đấy!”
Trạch Ngôn sờ mũi.


Được rồi, anh ta xen miệng vào là vượt quyền, cô xen tay vào cuộc đời của đại ca thì là việc nên làm. “Ông ta thì có lý gì? Một kẻ
mua chuộc người khác để giết ông nội thì có tư cách gì mà la lối trước mặt tôi?” Chủ đề thay đổi đột ngột khiến tất cà mọi người trợn
to mắt, nhìn về phía Chiến Quân Hàng.
Tim Chiến Quân Hàng thót lên, có một khoảnh khắc, ông ta có cảm giác như màng tim mình bóp hết toàn bộ máu có trong tim ra,
huyết áp trong cơ thể giảm xuống đột ngột.
Chỉ có bàn thân ông ta mới càm nhận được nhịp tim dữ dội của mình.


“A Xuyên, không thể nói linh tinh được đầu. Mua chuộc người khác giết bác cả là tội tử hình đấy, cháu nói chú như vậy, có chứng cứ
không?”
 
Chương 410


“A Xuyên, ông trẻ biết có lẽ dạo này cháu đang khó chịu với ông trẻ và hai chú của cháu. Nhưng mọi người chỉ vì
muốn tốt cho công ty nên mới3 muốn để Vũ Hằng làm giám đốc điều hành. Nếu nhà ông trẻ khiến cháu không vui
thì ông trẻ xin lỗi cháu. Nhưng chuyện như thế này, chưa có ch1ứng cứ xác thực thì tuyệt đối không nên nói ra.”
“Hóa ra mọi người còn biết chứng cử cơ à?” Chiến Lệ Xuyên cười lạnh: “Nếu biết khô9ng có chứng cử thì không thể
nói lung tung, vậy thì tại sao lại nói vợ tôi là “lẳng lơ đang điểm trước mặt tôi? Cứ như mọi người có chứng cứ3 cô
ấy ngoại tình không bằng.”
Chiến Lệ Xuyên lại đột ngột thay đổi chủ đề khiến cả nhà chi thử, đặc biệt là Chiến Quân Hàng hơi lú8ng túng.
Thể này…
Là qua rồi à?
Vậy rốt cuộc là Chiến Lệ Xuyên có chứng cứ thật hay chỉ nói bừa thể thôi?
Nói bừa thể thôi thì sao… sao lại đổ lên đầu ông ta chứ?
Chiến Lệ Xuyên lạnh lẽo quét mắt qua Chiến Quân Hàng, ông ta sợ đến mức lưng toát mồ hôi lạnh.
“A Xuyên!” Chiến Thư Du còn muốn nói gì đó nữa, Chiến Lệ Xuyên lại ngắt lời cô ta: “Chị rất muốn tôi ly hôn với
Cảnh Thiên?”
“Phải.”
“Mọi người cũng vậy?”
Ánh mắt của Chiến Lệ Xuyên lướt qua Chiến Vũ Hằng và tất cả mọi người chị thứ.
Mọi người đều không nói gì, nhưng sắc mặt đã nói rõ tất cả.
Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Hóa ra thành kiến của mọi người đối với vợ tôi lại lớn như vậy.”
“Nhưng làm sao bây giờ nhỉ? Tôi đã chuyển 40% cổ phần ở công ty Trung Bác và Xuyên Đầu cho cô ấy mất rồi.”
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc. Mọi người biết người đàn ông này sẽ bày trò, nhưng không ngờ anh lại có thể làm
đến mức như thế.
“Bây giờ cô ấy là người nắm giữ số cổ phần lớn nhất trong Trung Bác và Xuyên Đầu, ngang bằng với tôi. Thế nên
đừng đề cập gì với tôi về chuyện ly hôn nữa. Bây giờ mọi người nên cầu khấn là cô ấy sẽ không ly hôn với tôi. Cô
ấy ly hôn rồi thì sẽ mang cả 40% của Trung Bác và Xuyên Đầu đĩ đấy. Thế thì 40% cổ phần này sẽ thuộc về đám đàn
ông ngoài kia mất rồi.” 1
Mọi người: . III
“A Xuyên, sao chú có thể như vậy? Lúc trước chị đã nhường hết số cổ phần trong tập đoàn AUPU cho chủ, chẳng lẽ
là để chủ đem đi cho người khác hay sao?”
“Tôi đã thông qua luật sư và hoàn trả 10% cổ phần đó cho chị rồi, chỉ là họ vẫn chưa đến tìm chị mà thôi. Đó là thử
ông nội cho chị, chị cứ giữ đi. Tôi hiểu đạo lý há miệng mắc quai, thứ tôi muốn, tôi sẽ tự giành lấy, còn về món quà
của chị, tôi sẽ không nhận.”
Nhìn vẻ mặt như ăn phải phân của đám người kia, Chiến Lệ Xuyên rất vui.
“Ông nội đang nghỉ ngơi, tôi không giữ mọi người nữa. Trạch Ngôn, tiễn khách.” Nói xong, xe lăn đưa anh lùi về
phía sau, cánh cửa kính của căn phòng mọi người muốn vào cũng đã đóng lại. “Các vị, mời.”
Trạch Ngôn nói một cách tượng trưng rồi im lặng, để mặc đám người trước mặt thích làm gì thì làm. “Thế này…”
Chiến Quân Khải ngơ ngác và hoảng hốt: “Những gì nó nói không phải sự thật đầu đúng không?”
Mọi người nhìn nhau.
“Trạch Ngôn, A Xuyên nói thật à? Chú ấy cho Cảnh Thiên 40% cổ phần của Trung Bác à?”


Chiến Vũ Hằng là người bình tĩnh nhất nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Vâng. Giám đốc điều hành đã tặng 40% cổ phần của mình cho mợ chủ thông qua luật sư.”
Nói xong, Trạch Ngôn không nhịn được mà bổ sung thêm một câu: “Bây giờ mợ chủ là cổ đông lớn nhất của Trung Bác và Xuyên
Đầu.”
“Sao nó có thể làm như vậy? Nó làm vậy có khác nào tự tay đẩy Trung Bác và Xuyên đầu vào chỗ chết đầu!” Cuối cùng Chiến Nghệ
Hòa không thể nhịn được nữa.
 
Chương 411


Cô ta ở trong công ty sản xuất phim Trung Bác lâu như vậy rồi, vì tập đoàn này mà lao tâm tổn sức, không chỉ
không có được dù chỉ 1% cổ phần, mà3 còn mất cả thân phận phó tổng giám đốc và giám đốc quản lý nghệ sĩ.
Cảnh Thiên có tài cán gì mà lại lấy được 40% cổ phần của Trung Bác1 chứ?
Trạch Ngôn mỉm cười nhắc nhở: “Cô Nghệ Hòa, vốn dĩ Trung Bác và Xuyên Đầu là tập đoàn do giám đốc điều
hành của chúng tôi tự sáng9 lập ra, cậu ấy tặng đồ của mình cho vợ thì có gì sai sao? Cô cũng có thể bảo ông hai
chia một nửa số cổ phần của những công ty tập đoàn ông ấy3 đứng tên cho cô mà. Tôi tin rằng giám đốc điều hành
của chúng tôi sẽ không nói với ông hai là không được đâu.”
Đám người bị phản pháo 8đến mức không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể giận dữ rời đi. “Bố, lẽ nào chuyện của
Tập đoàn Cẩm Thành không nói với cậu ta nữa à?” Chiến Quân Khải đột nhiên hỏi. “Còn cả công ty của cháu nữa.”
Chiến Khôn Vũ hậm hực.
“Mảnh đất đó sắp được bán đấu giá rồi, cháu đã bôi trơn các bên rồi, chỉ đợi nó lên giá thôi, nếu không mua được,
không chỉ không lấy được tiền lãi, ngay cả những khoản đầu tư ban đầu cũng sẽ thành công cốc. Bây giờ chúng ta
không chỉ không có được bất kỳ sự giúp đỡ nào của tập đoàn AUPU, cậu ta còn tuồn chuyện chúng ta thay đổi
nguyên vật liệu ra rồi. Tòa nhà giai đoạn ba của chúng ta phải làm sao đây?”
Chiến Nhân Cẩm: …
“Đều tại chúng mày! Bảo chúng mày đừng có làm loạn cùng với Chiến Thư Du mà chúng mày nhất định không
nghe, bây giờ thì hay rồi!”
Tất cả mọi người: …
Mặc dù công ty Huy Hoa do Chiến Khôn Vũ làm chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng mọi người trong chi thử ít
nhiều gì đều có cổ phần. Lúc này, nhìn thấy miếng thịt mỡ ở ngay trước mặt, không những không ăn được mà thay
vào đó còn phải đền bù một khoản tiền lớn, trong lòng mọi người đều rất không thoải mái.
“Vũ Hằng, chỉ có cháu mới có thể giúp chúng ta xử lý chuyện này thôi.”
Chiến Thư Du đã bị chọc tức bỏ đi rồi, ở đây chỉ có Chiến Vũ Hằng, Chiến Nhân Cẩm cũng không có gì mà phải
tránh né nữa, nhìn thẳng về phía anh ta.
“Chuyện này cháu sẽ cố gắng, cháu đã hẹn với bên giáo sư Hồng Lục rồi. Có điều… muốn mua 20% cổ phần trong
tay cô ta, theo giá cổ phiếu hiện nay cũng phải bỏ ra được sáu mươi tỷ. Cháu không có nhiều tiến như vậy.”
“Việc mua cổ phần trong tay cô ta chắc chắn là không thực tế, nhưng chúng ta có thể thương lượng với cô ta, đợi
đến lần họp hội đồng quản trị sau, nhờ cô ta đứng về phía chúng ta.”


“Vậy thì cũng chỉ có 30% thôi.”
“Phần còn lại, ông sẽ đi gặp Thư Du một lần nữa. Tin rằng sau khi trải qua chuyện của Cảnh Thiên, con bé cũng
nên hiểu rằng không thể dựa vào Chiến Lệ Xuyên được. Bây giờ Trung Bác và Xuyên Đầu đã không giữ được nữa
rồi, nếu một ngày nào đó Chiến Lệ Xuyên lên cơn, cũng đưa cổ phần của AUPU cho Cảnh Thiên thì ước chừng
chúng ta chỉ có thể bị cậu ta làm cho tức chết thôi.” Mặt Chiến Nhân Cẩm tối
sâm.
“Vậy thì làm phiền ông trẻ rồi.”
“Vậy chuyện của Tập đoàn Cẩm Thành và Huy Hoa…”
“Cháu sẽ ký thỏa thuận với ông trẻ, nếu chuyện này thành công, cháu sẽ giúp xử lý chuyện này.”
“Được.”
Dưới sự chăm sóc của Cảnh Thiên, cả ông cụ và Chiến Lệ Xuyên đều hồi phục cực kỳ nhanh chóng. Có điều Chiến
Lệ Xuyên vẫn ngồi trên xe lăn trước mặt người khác.
Cảnh Thiên không rõ rốt cuộc là mình đã xin nghỉ phép mấy ngày nên gọi điện cho quản lý Quy Hoạch.
“Chị Quý, rốt cuộc tôi đã xin đoàn phim nghỉ mấy ngày?” Bên kia lại truyền đến một câu hỏi: “Mấy ngày? Bốn
ngày?”


Bốn ngày?
Sao cô lại cảm thấy mình chỉ xin nghỉ có hai ngày thôi nhi? Hình như hôm nay cô nên đến đoàn phim rồi, cuối cùng lại quên mất.
Không nghe thấy Cành Thiên nói gì, nghĩ rằng cô vẫn cần xin nghi thêm, Quy Hoạch lại lập tức nói: “Năm ngày… hay là sáu ngày?”
Cành Thiên:
 
Chương 412


“Vậy rốt cuộc là mấy ngày?”
“Vậy thì… bảy ngày? Hay là tám ngày?”
Cảnh Thiên: !!!
“Tôi đã xin 3đoàn phim nghỉ mấy ngày?” Cảnh Thiên không định hỏi Quý Hoạch nữa, quay sang nhìn Chiến Lệ
Xuyên bên cạnh.
Chi1ến Lệ Xuyên đang gọt tảo, khi vỏ và thịt táo tách ra còn mang theo cả một ít nước táo trong suốt nữa, chúng rơi
trên n9gón tay thon dài của Chiến Lệ Xuyên,
Cảnh Thiên không khỏi nuốt nước bọt.
Thực ra cô không hề thích ăn3 táo.
“Cô muốn nghỉ mấy ngày thì cứ nghỉ.”
Nhìn thấy Cảnh Thiên đang nhìn tay mình, giọng nói của Chiế8n Lệ Xuyên rất dịu dàng: “Muốn ăn à? Đợi tôi một
lát, sắp gọt xong rồi đây.”
Quy Hoạch ở đầu bên kia: …??? Ý gì?
Chờ tôi? Gọt xong?
Không phải là sếp bị liệt à?
Quý Hoạch cảm thấy có thể cô ta đã hiểu lầm rồi.
Cảnh Thiên không nhận được câu trả lời cô muốn từ chỗ Quý Hoạch và Chiến Lệ Xuyên, vì vậy liền cúp máy.
Nhưng cô nhớ rằng mình chỉ xin nghỉ hai ngày. Dù sao thì đi lại trong giang hồ cần phải coi trọng quy tắc, vừa hay
cô lại là người rất coi trọng quy tắc. Vì vậy, cô lại gọi điện thoại cho Vân Tiêu.
“Thiên Thiên, sao cô lại gọi cho tôi thế? Gặp phải chuyện gì rồi à? Cần tôi giúp đỡ gì thì cứ nói.”
Vân Tiêu biết ông cụ Chiến bị tai nạn xe nhưng Cảnh Thiên không nói cho anh ta biết, anh ta cũng không tiện hỏi.
“Không có gì cần giúp đỡ cả, tôi chỉ muốn hỏi, tôi nhớ là hôm đó tôi chỉ xin nghỉ hai ngày. Bây giờ tôi mới nhớ ra,
nếu hôm nay có cảnh quay của tôi thì tôi sẽ tới ngay.”
“Không cần. Quý Hoạch đã giúp cô xin nghỉ với đạo diễn rồi. Mấy ngày nay đều là cảnh quay của Tần Dịch và
Maggie, nhà cô có chuyện mấy ngày nữa tới cũng được.” đồ.” Hóa ra là xin nghỉ phép rồi.
Vậy tại sao vừa rồi cô ta không nói?
“Vậy cảnh quay của Tần Dịch và Maggie khoảng bao nhiêu ngày? Để tôi còn biết đường tới.”
“Ba ngày.”
“Ba ngày?” Lâu như vậy à?
“Tôi nhầm, hình như là mười ngày.”
Đầu dây bên kia, Vân Tiêu xoa cổ chân bị mẹ đá thâm tím, nước mắt lưng tròng.


“Tóm lại là cô cứ yên tâm bận chuyện gia đình đi. Bên này cô cũng biết đấy, quyết định quay trong bốn tháng, bởi vì chúng ta kết hợp
rất tốt, về cơ bàn là quay một lần qua luôn, hôm đó đạo diễn còn nói là chúng ta có thể sẽ rút ngắn thời gian làm việc xuống còn một
nửa. Cho nên cô cứ yên tâm, có thể quay cảnh của họ trước, nếu có chuyện gì tôi sẽ kịp thời liên lạc với cô.”
“Ừ, được.”
Cảnh Thiên đáp lại.


Sau khi cúp điện thoại và quay đầu lại, cô nhìn thấy quả táo đã bị dao đâm vào và vặn vài vòng, có một lỗ rất lớn trên đó.
 
Chương 413


Cảnh Thiên ngơ ngác: “Sao anh lại chọc quả táo thành ra thế này?”
Sau khi nghe thấy lời nói của Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên cũng phả3n ứng lại.
Cúi đầu nhìn xuống quả táo bị mình chọc thủng, anh nói: “Như thế này dễ ăn hơn.”
“???”
Cảnh Thiên liếc n1hìn mũi dao sắc bị nước táo làm ướt, cô cứ cảm thấy đây không phải là vì dễ ăn.
“Để tôi gọt cho cô một quả khác.”
Nói xong,9 Chiến Lệ Xuyên lấy quả táo ra khỏi con dao rồi đặt lên đĩa, sau đó dùng khăn ướt đã khử trùng bên
cạnh lau tay cho ông cụ Chiến, sau đó đ3ưa quả táo cho ông cụ. “Ông nội ăn táo đi.”
Ông cụ đã nhìn thấy mọi thứ, lặng lẽ nhận lấy quả táo, “rắc” một tiếng, cắn vào chỗ cái8 lỗ. Chỗ đó trông không còn
gớm ghiếc như trước nữa. Ông cụ ngẩng đầu nhìn Cảnh Thiên đang hơi ngơ ngác, cười: “Nhà chúng ta ăn tảo như
vậy đấy, ở chỗ này có một cái lỗ dễ ăn hơn, tránh táo cứng quá khiến răng bị đau.”
Cảnh Thiên gật đầu đã hiểu.
Cô đã nói mà, sao lại khoét một cái lỗ trên quả táo chứ?
Chiến Lệ Xuyên: …
Không lâu sau, Chiến Lệ Xuyên đã gọt xong quả táo thứ hai.
Quả táo thứ hai trông rất tròn trịa, Chiến Lệ Xuyên cắt tạo thành từng miếng, đặt vào đĩa hoa quả rồi đưa cho Cảnh
Thiên bằng thái độ rất tốt.
Cảnh Thiên vốn dĩ không thích ăn táo, nhưng sau khi ăn một miếng thì thấy táo mọng nước, hương thơm vương
vấn trong miệng.
“Táo này ngon lắm.”
“Cô thích ăn là được.”
Cảnh Thiên ăn xong mấy miếng thì phát hiện ra một chuyện.
Những miếng táo này trông khác nhau về hình dạng và kích thước, nhưng trọng lượng lại y như nhau.
Cô rất nhạy cảm với trọng lượng và số lượng, có thể cảm nhận ra ngay lập tức.


Nếu nói hai hoặc ba miếng đều như vậy thì cũng không có gì là lạ, nhưng tất cả những miếng cô ăn đều có trọng
lượng như nhau, thế này thì khủng quá rồi. Nhưng nghĩ lại, Chiến Lệ Xuyên là một thiên tài toán học, chắc chắn
anh phải rất giỏi về phương diện này.
“Phải rồi, lúc trước anh đồng ý với tôi là sẽ tặng cho tôi một người máy.” Ảnh mắt Chiến Lệ Xuyên mờ mịt: “Ừ, đợi
tôi khỏi rồi sẽ làm cho cô.”
Cảnh Thiên cười hì hì rồi cảm ơn anh ngay lập tức.
Nghĩ đến một người máy có thể nói chuyện, lại có thể giúp làm việc nhà, còn có thể làm bàn, làm tủ cất trữ đồ đạc,
trong lòng Cảnh Thiên liên hừng hực.
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn vẻ khao khát của cô, ánh mắt xa xôi.
Trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng, nảy ra một ý tưởng.
Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Trạch Ngôn đẩy cửa đi vào, nhìn Cảnh Thiên và nói: “Cậu chủ, bố mẹ của mợ
chủ đang ở bên ngoài, nói là đến thăm cụ chủ.”
Cảnh Thiên cau mày: “Không gặp.”
“Vâng.”
Nhìn thấy Trạch Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, Chiến Lệ Xuyên nói: “Chờ đã.”
Anh nói với Cảnh Thiên: “Dù gì họ cũng là bố mẹ cô, mặc dù họ chưa làm tròn trách nhiệm nhưng nếu có đối xử
với họ quá khắc nghiệt, sợ là những kẻ chuyên soi mói trên mạng sẽ chửi cô đến mức không thể ra ngoài được đâu.”
Cảnh Thiên cười lạnh, vẻ mặt ngạo mạn.
“Tôi mà sợ à?”


Trong tay cô vẫn còn một tờ kết quả xét nghiệm DNA đấy. Tờ kết quả đang ở chỗ Quan Vũ Thần, có thứ này, cô có thể và mặt cặp vợ
chồng đó bất cứ lúc nào.
Thật ra trong khoảng thời gian này, cô luôn suy nghĩ làm phẫu thuật cho Chiến Lệ Xuyên như thế nào, lại chỉ dẫn người của Quan Vũ
Thần mua dược liệu trên Secret Web qua mạng, cô đã quên mất chuyện mình vẫn còn cặp bố mẹ nhà họ Cành này.
Nhìn thấy cô như vậy, Chiến Lệ Xuyên nhếch môi nở nụ cười
cứng chiều.
“Có tôi rồi, cô không cần sợ, tôi sẽ đuổi họ đi.”
 
Chương 414


Nhìn thấy chiếc xe lăn tự động mà Chiến Lệ Xuyên đang ngồi đã trượt ra ngoài, lúc này Cảnh Thiên mới lười nhác
đứng dậy, chậm r3ãi đi theo sau giống như một cái xe kéo, theo Chiến Lệ Xuyên ra ngoài.
“Hờ hờ hờ…”
Nhìn màn phối hợp của cặp1 vợ chồng này, ông cụ không nhịn được mà nở nụ cười dì ghẻ như chuông bạc.
Trạch Ngôn vuốt mặt, trong bộ mặt liệt công 9nghiệp rồi rời đi.
Đi qua hành lang và phòng khách bên ngoài, cửa kính của phòng bệnh VIP tự động mở ra, bên ngoài còn 3có một
phòng tiếp khách rất lớn, ông Cảnh xách một giỏ trái cây, còn bà Cảnh đang ôm một bó hoa tươi rẻ tiền ngồi trên
sofa.
Nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên đi ra, mắt hai người đều sáng lên.
“Cậu ba!”
Ông Cảnh đứng dậy và nhanh chóng chào hỏi Chiến Lệ Xuyên. Sau lần chế nhạo trước, ông Cảnh không dám lỗ
mãng nữa.
Bà Cảnh cũng gọi một tiếng “cậu ba” rồi nhìn về phía Cảnh Thiên, thân thiết nói: “Thiên Thiên, con bé này, chuyện
ông nội con xảy ra tai nạn phải nằm viện lớn như vậy mà sao không nói với mẹ một tiếng?”
Bà Cảnh vừa nói vừa thử đưa tay ra để kéo tay Cảnh Thiên, kết quả bị cô tránh đi một cách vô cùng chê bai.
Bà Cảnh: …
Nhìn Cảnh Thiên, trong mắt bà Cảnh hiện lên sự cảnh cáo rõ rệt. Nhưng…
“Tôi không nói, sao hai người biết được thế?” “Vì quản lý của con xin nghỉ phép dài hạn cho con nên bố mẹ mới
biết.”
Cảnh Thiên mỉm cười xinh đẹp: “Tần trà xanh nói với hai người à? Quan hệ của hai người và anh ta tốt thế à?”
Một câu nói khiến cho ông bà Cảnh sợ đến mức sắc mặt thay đổi.
“Cải con bé xui xẻo này, con nói gì thế hả?”
Dám nhắc tới Tần Dịch trước mặt cậu ba.
“Tôi nói sai rồi à? Quản lý của tôi đến đoàn phim xin nghỉ phép cho tôi, hai người lại biết được, không phải là Tần
Dịch nói với hai người thì là ai nói? Tôi đã chia tay với anh ta rồi, hai người còn liên lạc với anh ta, đúng là coi anh
ta là con trai đấy nhỉ?”
Sắc mặt của ông bà Cảnh vô cùng khó coi, bà Cảnh đang định bộc phát thì ông Cảnh lập tức nói: “Sau này không
liên lạc nữa, không liên lạc nữa đâu. Không nói đến cậu ta nữa, hôm nay bố đến là để thăm ông nội con, ông cụ thể
nào rồi?”
“Khỏe lắm.”
Ông bà Cảnh vô cùng gượng gạo, nhìn Chiến Lệ Xuyên và nói: “Cậu ba, cậu có thể cho chúng tôi vào thăm ông cụ
một lát được không?”
“E là không được.”
“Là… Thiên Thiên làm không tốt, khiến cậu không vui à?” Ông Cảnh cẩn thận dò hỏi.


“Không phải vậy.” Chiến Lệ Xuyên bình tĩnh nói: “Vẫn chưa tìm ra chủ mưu sau vụ tai nạn xe của ông nội nên không ai được phép
vào trong, ngoại trừ tôi và Thiên Thiên.”
“Chao ôi, làm như cậu còn lo lắng chúng tôi chủ mưu gây ra tai nạn xe không bằng!”
“Thục Ngọc!” Ông Cảnh mằng rồi nói với Chiến Lệ Xuyên: “Đàn bà không biết gì, cậu ba đừng để ý.”
Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Yên tâm đi, không đầu. Vậy thì cảm ơn quà của hai người, đi thong thả không tiễn.”
 
Chương 415


Nụ cười của ông Cảnh cứng lại, nhanh chóng nói rõ ý định hôm nay.
“Là thế này, cậu ba, tôi thăm dò được thành phố của chú3ng ta sẽ phát triển một khu vực mới ở phía Tây, rất nhiều
Xí nghiệp phần mềm và khoa học công nghệ sẽ rời đến đó, hình thành một1 khu vực hoàn toàn mới. Tôi có cách có
thể mua được mảnh đất đó, nhưng…”
Ông Cảnh xoa tay: “Nhưng cậu cũng biết rằng d9oanh nghiệp của tôi mới đi vào quỹ đạo, cho nên không có nhiều
tiền.”
“Bao nhiêu?” Chiến Lệ Xuyên hỏi.
“Một tỉ.3”
Câu trả lời của ông Cảnh khiến Cảnh Thiên không khỏi bật cười.
Nhìn thấy thái độ của Cảnh Thiên, đừng nói là b8à Cảnh, ngay cả ông Cảnh cũng tức giận. Nhưng trước mặt Chiến
Lệ Xuyên, ông ta không dám bộc phát.
“Có phải hai người hiểu lầm gì về hợp đồng ban đầu không?”
“Không phải, không phải!” Ông Cảnh vội nói: “Tôi rất rõ nội dung của bản hợp đồng lúc ban đầu, cho nên tôi chỉ
cần cậu ba có thể đầu tư cho tôi một tỉ, tôi sẽ tặng cho cậu 49% cổ phần danh nghĩa, được chứ? Bởi vì tôi có thể đảm
bảo rằng hạng mục này nhất định sẽ kiếm ra tiên.”
Chiến Lệ Xuyên cười nói: “Không có dự án nào chắc chắn sẽ kiểm tra tiến cả, nếu thật sự là vụ làm ăn nhất định sẽ
kiểm tra tiền thì sao tôi phải cho ông vay tiền chứ?”
Ông Cảnh: …
“Tại sao tôi không tự mua lại mảnh đất đó, sau đó xây nhà rồi bản đi? Mà phải đưa tiền cho ông, dùng thân phận
của ông để đầu tư, cuối cùng chỉ được chia có 49% cổ phần danh nghĩa? Ông Cảnh, tôi là giám đốc điều hành của
tập đoàn AUPU, không phải là một chàng trai trẻ mới hơn 20.”
Ông Cảnh vô cùng xấu hổ.
“Cậu ba, dù sao thì chúng tôi cũng là bố mẹ của Thiên Thiên, một tỉ đối với một doanh nhân bình thường có thể là
hơi quá sức, nhưng đối với những đại gia có thể bước vào bảng xếp hạng thế giới như mấy người mà nói chỉ là một
hạt cát trong sa mạc mà thôi.” Bà Cảnh hùng hồn nói.


“Tiên tôi kiếm được nên để cho mấy người tiêu à?”
“Nhưng chúng tôi là bố mẹ của Thiên Thiên!” Bà Cảnh gân cổ lên nói.
“Không ai có thể phủ nhận hai người là bố mẹ của cô ấy. Con cái có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ, nhưng không
có nghĩa vụ cho bố mẹ một tỉ để đầu tư. Bà Cảnh, đợi đến khi hai người thật sự không sống nổi nữa, tôi có thể bảo
luật sư của tôi mỗi tháng chi cho hai người bảy nghìn tệ tiên sinh hoạt phí, đủ cho hai người dưỡng già.”
“Cậu…”
Bà Cảnh bị lời nói của Chiến Lệ Xuyên chọc tức đến nỗi không có gì để nói.
“Cậu ba, tôi cũng đến đường cùng rồi nên mới đến cầu xin cậu. Nếu cậu đồng ý, thì… thì coi như tôi vay tiền cậu có
được không? Tôi sẽ viết giấy nợ cho cậu, đến khi tôi dư dả thì nhất định sẽ trả lại.”
“Vậy chẳng phải còn quá đáng hơn là 49% cổ phần trên danh nghĩa à? Cầm tiền của người khác để làm áo cưới cho
ông, đợi ông kiếm được tiền rồi thì trả lại tiền cho người ta, còn không tính lãi nữa. Ông như vậy rõ ràng là muốn
tay không bắt giặc, ngầu thật đấy!” Cảnh Thiên đã bị sự vô sỉ của ông Cảnh thu hút, không khỏi chế nhạo.
Sắc mặt ông Cảnh lập tức tối sầm lại, ông ta nghiêm nghị nói: “A Xuyên là người ngoài sao?”


“Không phải là người ngoài lẽ nào là người của ông à? Nếu ở thời cổ đại thì chính là nông dân nghèo bán con gái, khó khăn lắm mới
tìm được địa chủ bàn được giá tốt, sau đó ông nói với địa chủ là: con gái của tôi đã kết hôn với cậu rồi, sau này tôi chính là bố cậu,
cậu đưa tiền của cậu cho tôi, chúng ta không phải là người ngoài.”
Ông Cảnh: …
“Tôi kết hôn với địa chủ chứ không phải là thằng con trai ngu ngốc của địa chủ đầu. Cho dù thật sự kết hôn với thằng con ngu ngốc
kia thì địa chủ còn ở trong phòng bệnh VIP kia kìa. Ông nghĩ gì thế hả?”


Chiến Lệ Xuyên: … Cảm thấy mình bị xúc phạm rồi.
 
Chương 416


“Cảnh Thiên, con có thái độ gì thế hả, ông ấy là bố con đấy!”
Tuy nhiên lời mắng mỏ nghiêm khắc của bà Cảnh không có3 tác dụng gì với Cảnh Thiên, cô cười mê hoặc, vẻ ngoài
sáng sủa và sự quyến rũ có tính công kích khiến bà Cảnh chỉ muốn lao1 đến cho cô hai cái tát.
“Sao hả? Chỉ cho phép hai người vô sỉ, không cho phép người khác nói à? Trái tim pha lê th9ế này, lúc đầu cho dù
công ty của nhà họ Cảnh có phải đóng cửa, đánh gãy răng rồi cũng phải nuốt máu vào trong, thà chết cũ3ng không
cúi đầu, càng không thèm bán con gái cầu vinh chứ. Vừa muốn hút máu lợi dụng vừa muốn người ta nâng niu cái
lòng t8ự tôn của hai người như nâng trứng, thật sự coi mình là Ultraman giải cứu cả thế giới đấy à?”
Bà Cảnh: !!!
Đối mặt với Cảnh Thiên miệng lưỡi sắc bén như vậy, ông bà Cảnh không thể nói được một câu nào.
“Một tỉ chứ có phải là một đồng đầu, nói vay là vay à, lại còn chỉ là hạt cát trong sa mạc? Chuyện nhỏ như hạt cát
thì sao hai người không tự đi kiếm một hạt về đi? Không kiếm được cả một cái sa mạc thì kiếm
một hạt cát là được rồi chứ gì? Nếu ngay cả một hạt cát mà cũng không kiếm được thì còn đến nói cái gì mà nhất
định sẽ kiểm tra tiền? Tư tưởng này của mấy người ấy à, chẳng trách công ty nhà họ Cảnh lúc đầu sắp phá sản.”
“Mày im đi! Tao còn chưa nói mày đấy, là mày sai người làm em gái mày bị thương đúng không? Cảnh Thiên, sao mày có thể độc ác như vậy? Cảnh Lạc là em gái của mày, con bé còn đang bị bệnh! Mày đuổi con bé ra khỏi đoàn
phim thì thôi đi, lại còn sai người đánh con bẻ gãy xương. Mày… có phải bấy giờ mày cảm thấy mình lấy chồng rồi,
có chỗ dựa rồi, cho nên có thể không cần để bố mẹ, em trai, em gái mày vào mắt rồi không?”
Thấy không vay được tiền lại còn bị chọc tức, bà Cảnh lại mắng té tát Cảnh Thiên một lần nữa.
Chuyện Cảnh Lạc bị người ta trùm bao tải đánh bị thương, có nghĩ bằng ngón chân cái cũng biết là do Cảnh Thiên
làm.
“Bà Cảnh, chú ý lời lẽ của bà. Bây giờ Cảnh Thiên là mợ chủ của nhà họ Chiến, nếu bà còn thách thức nữa thì đừng
trách tôi không nể tình nghĩa cơ bản nhất.”
“Bà bớt nói vài câu không được à? Lẽ nào nó không đáng bị đánh à? Đều là do bà chiều!” “Được được được! Là tôi
dạy dỗ không tốt! Một đứa bị chiều quá hóa hư, một đứa thì vô ơn, tôi không nên để chúng nó ra! Đứa nào đứa nấy
đều đến tìm tôi đòi nợ!”
Nói xong, bà Cảnh phất tay áo rời đi.
Nhưng ông Cảnh vẫn không bỏ cuộc, hỏi lại một lần nữa: “Cậu ba, hay là câu nói xem thế nào thì cậu mới chịu cho
tôi vay tiền. Chỉ cần cậu nói, tôi nhất định sẽ làm được.” Chiến Lệ Xuyên nhìn ánh mắt tràn đầy lạnh lùng và mỉa
mai của Cảnh Thiên, anh nói: “Ông Cảnh, con người phải biết đủ. Nghĩ đến bộ dạng lụi bại của ông trước đây đi,
lại nhìn bộ dạng ông mơ tưởng hão huyền bây giờ đi.” Nói xong, xe lăn đã quay đi. “Thiên Thiên, theo tôi vào.”


Ông Cành mở to mắt, không thể tin được rằng Cành Thiên lại thực sự bạc tình bạc nghĩa như vậy.
“Đều tại bà! Lúc đầu đã bảo bà đồi tối với nó một chút, sau này cho dù nó có đi lấy chồng hoặc lên như diều gặp gió thì cũng sẽ nghĩ
đến cái tốt của chúng ta. Nhưng bà nhất định không nghe! Bà nhìn nó bây giờ đi! Đủ lông đủ cánh rồi, chúng ta không những không
được gì, ánh mắt đó của nó thậm chí là chỉ mong chúng ta chết đi!”
Khi ông Cảnh đi ra đã mắng bà Cành một trận, vừa hay bị Chiến Nghệ Hòa đi ngang qua nhìn thấy.
Cô ta mim cười rồi đi tới.
 
Chương 417


“Chú Cảnh, thím Cảnh.”
“Cô là ai?” Ông Cảnh cau mày.
Ông ta không ngờ sẽ gặp người quen biết họ nên mới mắng bà Cảnh ngay tại đây. Lú3c này thấy Chiến Nghệ Hòa,
rất sợ người này là người nhà họ Chiến, về sẽ mách với Chiến Lệ Xuyên nên vẻ mặt đầy phòng
“Tôi là Chiến Nghệ Hòa1, Chiến Lệ Xuyên là em họ của tôi.”
Sau khi Chiến Nghệ Hòa nói rõ thân phận, ông Cảnh và bà Cảnh lập tức nở nụ cười tươi rói: “Xin chào cổ C9hiến!”
“Hai người là bố mẹ của Cảnh Thiên, cử gọi tôi là Nghệ Hòa là được.”
Người nhà họ Chiến luôn mang dáng vẻ ăn trên ngồi trước, 3coi thường họ. Đây là lần đầu tiên ông bà Cảnh nhận
được khuôn mặt tươi cười nhiệt tình của người nhà họ Chiến. Ông bà Cảnh nhanh chóng lựa theo, gọi8 “Nghệ
Hòa”.
“Hai người vừa mới từ trên tầng xuống đúng không? Vừa rồi tôi thấy hai người không vui, đã xảy ra chuyện gì rồi
à?”
Mặc dù rất muốn nhận được khoản đầu tư một tỉ đó, nhưng chỉ cần Cảnh Thiên ở lại nhà họ Chiến một năm thì họ
có thể có được thu nhập gần một trăm triệu. Ông Cảnh vẫn rất rõ điều này, cười nói: “Cũng không phải chuyện gì
lớn, chúng tôi tới đây là để thăm ông cụ, thuận tiện điều tiết một vài chuyện không vui giữa con gái út nhà tôi và
Thiên Thiên thôi.”
Chiến Nghệ Hòa cười nói: “Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng rằng chủ và thím gặp phải khó khăn gì về tài chính cơ
chứ. Vậy thì tôi đi trước đây, tạm biệt chú thím.”
“Ơ, đợi đã!”
Ông Cảnh vội vàng chặn đường Chiến Nghệ Hòa, nói: “Cô Nghệ Hòa, không giấu gì cô, đúng là tôi cần tiền xoay
xở, nhưng cô cũng biết đấy, Thiên Thiên nhà chúng tôi chỉ là tới xung hỉ thôi, con bé cũng không có cách nào giúp
tôi…”
“Xung hỉ?” Chiến Nghệ Hòa ngạc nhiên.
Ông Cảnh: “Làm sao…”
“Lẽ nào cô ấy không nói với hai người là A Xuyên đã chuyển 40% cổ phần của hai tập đoàn đã lên sàn chứng khoán
là Trung Bác và Xuyên Đầu cho cô ấy rồi à?”


Bà Cảnh: … Ông Cảnh: III
4… 40% á?” Giọng ông Cảnh run run.
“Đúng vậy, 40%. Hơn nữa còn là mỗi tập đoàn 40%, cộng vào thì cũng là 80%. Chủ biết đấy, anh cả tôi Chiến Vũ
Hằng cũng chỉ nằm giữ có 10% cổ phần của Trung Bác thôi. Bên Xuyên Đầu bình thường là do chị hai Chiến Thư
Du của tôi quản lý, vậy mà chị ấy cũng chỉ có 10% cổ phần. Tôi làm phó tổng giám đốc ở Trung Bác nhiều năm như
vậy mà không có nổi 1%.”


“Cho nên tôi nói địa vị hiện tại của Thiên Thiên trong nhà họ Chiến không phải chỉ là một người vợ xung hi thôi đầu, bây giờ chỉ cần
cô ấy động đầu ngón chân thôi thì nhà họ Chiến sẽ chấn động ba cái đấy. Bây giờ nhà chúng tôi đều cung phụng cô ấy như tổ tông,
chỉ sợ nếu cô ấy mà bỏ trốn cùng người đàn ông không ra gì nào bên ngoài thì nhà họ Chiến chúng tôi sợ là ngay cả vị trí chủ tịch hội
đồng quản trị cũng sẽ phải đổi chủ.”
Khi nghe những lời này, trong lòng ông Cành như bắn pháo họa. Nhất thời trong đầu này ra rất nhiều ý tưởng. “Thiên Thiên lợi hại
như vậy, hai người còn phải sợ cái gì nữa chứ? Chi là một ti còn con mà thôi, cái khác thì không nói, chỉ nói đến công ty sản xuất
phim Trung Bác thôi, lợi nhuận gộp năm ngoái của một công ty con của Trung Bác là ba mươi lăm ti sáu trăm triệu rồi. Tính theo
40% cổ phần thì một tỉ chi là số lẻ thôi.”
“Nhưng nó là một đứa vô ơn, đừng nói một tỉ, e là một trăm triệu nó cũng không cho.”
“Bà im mồm đi!” Ông Cảnh mắng bà Cảnh rất to. Nhìn thấy ông Cảnh thực sự tức giận rồi, bà Cảnh chỉ có thể nhịn cục tức của mình
xuống. Chiến Nghệ Hòa cười nói: “Cô ấy không cho hai người thì hai người có thể vay mà.”
 
Chương 418


“Tôi quen người phụ trách của một công ty cho vay vốn, bao nhiêu tiền cũng có thể cho vay được, có điều lãi hơi
cao thôi. Chú thím cần gấ3p thì có thể tìm anh ta, hai người vay một tỉ chắc là muốn dùng để đầu tư đúng không?
Nếu hạng mục tốt thì kiếm tiền cũng nhanh, tìm anh1 ta vay tiền cũng không tồi. Đây là danh thiếp của anh ta.”
Nói xong, Chiến Nghệ Hòa đưa danh thiếp cho hai người, sau đó khẽ gậ9t đầu rồi rời đi. Ông Cảnh cũng sải bước
đi. “Ông đi nhanh thể làm gì? Tôi không theo kịp.”
Hai người đi thẳng đến tận bãi đỗ xe3, thấy xung quanh không có ai, ông Cảnh giơ tay tát bà Cảnh một cái.
Bà Cảnh bị đánh loạng choạng mấy bước, vẻ mặt sợ hãi, nhưng8 lại không dám nói tiếng nào.
“Rõ ràng là bà biết rằng nửa đời sau của chúng ta phải dựa vào Cảnh Thiên, tại sao lại còn có thái độ tệ như vậy với
nó? Đầu óc bà có vấn đề à?”
“Đây là vấn đề thái độ của tôi với nó rất tệ à? Lẽ nào ông không thấy nó gợi đòn à? Vừa rồi nó có nói một lời tốt đẹp
nào cho chúng ta trước mặt Chiến Lệ Xuyên không?”
Ông Cảnh cười lạnh: “Tôi bảo bà đối xử với nó tốt một chút, trước nay bà chưa bao giờ làm. Nếu lúc đầu bà đối xử
với nó tốt bằng một nửa Cảnh Lạc thì nó đến mức có tiền cũng không nói với chúng ta, thà nhìn chúng ta sa sút à?
Nếu bà thật sự coi như con gái ruột thì bây giờ chắc chắn nhà họ Cảnh chúng ta đã là hào môn hàng đầu tại thành
phố H rồi. Một công ty con của Trung Bác đã có lợi nhuận gộp là ba mươi lăm tỉ sáu trăm, bà tính xem một năm
trong tay nó sẽ có bao nhiêu tiền? Vậy mà lại thành như bây giờ, ngay cả một tỉ còn con thôi chúng ta cũng không
vay được.”
Bà Cảnh: …
“Vậy thì… chúng ta cũng có thể đi vay tiền người mà cô Nghệ Hòa giới thiệu, sau khi vay được rồi chúng ta lại tìm
nó đòi trả tiền, nếu nó không trả cho chúng ta, chúng ta sẽ thông báo cho truyền thông. Nó có nhiều tiền như vậy
mà không cho chúng ta thì nó chính là cái đứa vô ơn không phụng dưỡng bố mẹ. Tôi không tin nó dám để cho
chúng ta thông báo ra ngoài.”
Ông Cảnh đã hoàn toàn bị mạch não của bà Cảnh làm cho chết lặng rồi.
Ông ta nói nhiều như vậy đều là vô ích! “Suốt ngày bà chỉ nghĩ làm sao để cá chết lưới rách à? Bà cá chết lưới rách
với nó thì cổ phần sẽ là của bà à?”
Cuối cùng, ông Cảnh lên xe và lái đi.
“Ở, chờ tôi với! Ông chờ tôi với!”


Bà Cảnh vội vàng đi theo nhưng đã chậm một bước, ông Cảnh bực bội khóa cửa xe lại, nhấn ga bỏ đi.
Bà Cảnh biết là mình lại làm hỏng chuyện rồi, nhưng… mỗi lần nhìn thấy Cảnh Thiên, bà ta lại nghĩ đến đứa con gái
số khổ của mình, không biết là sống hay chết, bà ta không nuốt được cục tức này!
Cho đến khi bà Cảnh rời đi, một người đàn ông mới bước ra khỏi bóng tối.
Người đàn ông mặc vest và đi giày da có dáng người cao thẳng tắp, đôi chân thon dài. Mặc dù trên hai bên thái
dương đã xuất hiện tóc bạc, nhưng sự ung dung và tao nhã cùng với khuôn mặt tuấn tú vẫn vô cùng gợi cảm.
“Thưa ông.”
Người đàn ông mặc vest bên cạnh không để lộ mặt, nhưng vẻ điềm đạm đã được thu lại và mang theo sự lạnh lẽo
vô cùng.
Họ đã nghe thấy những gì đôi vợ chồng kia vừa nói.
“Họ muốn đầu tư vào cái gì, đã điều tra được chưa?”
“Họ định đầu tư vào một mảnh đất ở khu phía Tây, mảnh đất đó vốn dĩ là hạng mục chủ hai phụ trách, nhưng cậu
ba đoán được mảnh đất này không sạch sẽ nên nhà chú hai đang chuẩn bị rút lui. Mấy ngày trước cậu hai cử người
xào nấu làm cho mảnh đất này hot lên, lại đưa ra một số điều kiện về tiến đấu giá, dẫn đến việc có rất nhiều nhà
phát triển đầu tư đều vì vấn đề tiền vốn mà không thể tham gia được. Cảnh Học An là người duy nhất có cơ hội lấy
được một tỉ tiền đầu tư, chắc hẳn đây là cái bẫy của cậu hai.”
“Họ bắt nạt con gái tôi, nhưng tôi lại vô cùng chiều chuộng con gái họ.”
Giọng nói của Để Tịnh Hiên rất hay, nhưng cấp dưới nghe thấy lại không khỏi rùng mình, vội vàng nịnh nọt:
“Đúng vậy, bọn họ thật quá đáng. Nhưng… người ở nhà có phải là con gái của họ không thì vẫn phải chờ kiểm tra.”
Sau khi họ làm xong chuyện, ông chủ đã vội đến thành phố H để đón bà chủ. Vốn tưởng rằng bà chủ tới đây để
muốn gặp bạn gái của cậu hai, đến rồi mới biết cậu cả cũng đã đến.
Sau đó, khi nhìn thấy ảnh “bạn gái của cậu hai”, ông chủ mới kinh ngạc nhận ra rằng người đó có thể không phải là
bạn gái.
Ông chủ lập tức sai người điều tra tung tích của bà chủ và hai cậu chủ, sau đó biết được cậu hai và cô gái đó đã làm
xét nghiệm DNA từ chỗ giám đốc Bồ của bệnh viện Thiên Sử, mức độ trùng khớp gen di truyền của hai người đạt
đến 91%. Theo góc độ di truyền học, họ chắc chắn là anh em ruột.
Cuối cùng ông chủ cũng biết tại sao vợ mình lại giấu giếm mình để đến thành phố H, đồng thời cũng biết cậu cả âm
thầm đến thành phố H làm gì. Ông quyết định cũng phải lặng lẽ gây ấn tượng với cô chủ. Họ sắp đến trường quay
của cậu hai rồi, nhưng nghe tin ông cụ Chiến nhập viện vì tai nạn ô tô, ông chủ lập tức đến đó. Tình cờ là họ đã
nghe thấy cuộc nói chuyện của vợ chồng Cảnh Học An. “Họ sống ở đâu?” Để Tịnh Hiên hỏi.
“Lam Cảnh Loan, một khu nhà ở dành cho người giàu tại Thành phố H.”
“Chung cưa?”
“Họ sống trong một biệt thự nhỏ ở đó ”


“Vậy thì tốt.”
Vậy thì tốt???
Cấp dưới không thể nắm được suy nghĩ của ông chủ nhà mình,
“Phóng hỏa đốt nhà bọn họ đi.” Mắt cấp dưới khẽ rung: “Vâng.” “Cậu có biểu cảm gì thế hả?”
Cấp dưới hơi mím môi: “Không có gì ạ.”
Một tiếng trước ông chủ còn thở dài nói là bà chủ quá bạo lực, chúng ta đều nên làm dân lành. Thế mà bây giờ đã
muốn đốt nhà người ta rồi.
Để Tịnh Hiên đã hiểu được ý của cấp dưới, ông nói: “Tôi bảo cậu cử người làm.”
Cấp dưới: III
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Là anh ta không xứng làm dân lành.
“Nhà họ còn có một đứa con gái và một đứa con trai à?” Để Tịnh Hiên lại hỏi.
“Vâng ạ.”


“Con gái bà ta còn thường xuyên cướp đồ của con gái tôi?”
“Đúng vậy. Hơn nữa cô chủ gả vào nhà họ Chiến cũng là vì bọn họ không chỉ muốn công ty của mình chuyển nguy thành an mà còn
muốn con gái của bọn họ làm ảnh hậu.” Cấp dưới báo cáo.
Dù sao thì cũng là phóng hòa, vậy thì dứt khoát làm đến cùng.
Dân lành cái gì đó đợi chuyện này qua đi rồi hãy nói.
 
Chương 419


“Con trai thì sao?”
“Không có ghi chép vì đó là một người bị tự kỷ. Chắc là không bắt nạt được cô chủ đầu ạ.”
Đề Tịnh Hiên đ3áp lại rồi quay người rời đi.
Cấp dưới theo sát phía sau.
“Dạy cho con trai ông ta một bài học, trùm bao tải rồi đánh gãy t1ay chân.”
“Vâng.”
Ngay khi cấp dưới cho rằng ông chủ muốn sai người làm hỏng mặt cô gái đó, khiến cô ta cho dù có tài nguyê9n
cũng không thể làm được Ảnh hậu thì Để Tịnh Hiên lại thay đổi chủ đề: “Bạch Dư bị bệnh nan y à?”
“Bạch Dư?” Cấp dưới nhất thời kh3ông kịp phản ứng lại.
“Chính là con trai của mẹ kế cậu ấy.”
“Ông chủ, nó tên là Bạch Đồ. Nó không bị bệnh nan y, mà là bị m8ắc hội chứng bạo lực và tính cách vặn vẹo.” “Bảo
Bạch Đồ lấy cô gái đó, đợi sau khi thằng hai khiến nhà họ Cảnh phá sản thì để cô ta vào nhà họ Bạch của cậu làm
mợ chủ.”
Cấp dưới ho khan hai tiếng, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Để Tịnh Hiên quét sang liền gật đầu: “Vâng.”
Để Tịnh Hiên liếc nhìn cấp dưới rồi ngồi vào trong xe: “Sao hả, cảm thấy vấy bẩn Bạch Đồ à?”
Cấp dưới suýt nữa thì bị nghẹn, vội vàng nói: “Ông chủ, tất cả những người có tên tuổi giới thượng lưu tại châu Đế
đều biết Bạch Đồ bạo lực, nó đã khắc chết hai người vợ rồi.”
“Vậy không phải là vừa hay à? Dù sao thì cô gái đó cũng bị mắc bệnh tim bẩm sinh, đều là những người có bệnh,
hoàn toàn xứng đôi.”
“… Vâng.”
“Ông chủ, xin hỏi ông muốn đi đâu?”
Để Tịnh Hiên nở nụ cười, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.


“Tìm bà chủ.”
Cấp dưới:
— ||
Không phải vừa mới nói là phải lặng lẽ gây ấn tượng với con gái à? Không phải nói là muốn hành động một mình
à?
Là gia chủ của hào môn số một tại châu Đế, sao cải chuyện thay đổi xoành xoạch này lại làm như không thể? “Bà
chủ đang ở cùng với cái thằng mất dạy kia à?”
“Vâng thưa ông chủ.”
“Đợi sau khi nhà họ Cảnh bị cháy, mua một căn biệt thự ở Lam Cảnh Loan và sống ở đó.”
“Vâng.”
“Chúng ta đến siêu thị gần Lam Cảnh Loan nhất, khi nào mua được nhà rồi thì nói cho tôi biết, phải nhanh, trước
tới nay tôi phải hầm xong canh cho bà chủ.”
“Vâng.”
Về cái bọc cơm chó đột nhiên xuất hiện này, cấp dưới trong xe tỏ vẻ họ đã ăn đến mức không ị ra được nữa rồi.
“Thiên Thiên, bố mẹ cháu… đi rồi à?”
Ông cụ không thấy ông bà Cảnh, biết ngay là đã bị đuổi đi rồi. “Vâng.”
Cảnh Thiên đã thêm một viên sủi VC vào nước linh tuyền được chắt lọc ra từ một tỉ tiền dược liệu quý giá dự trữ
trong thùng, đợi mùi của VC bên trong đã hoàn toàn che đi mùi vị của nước linh tuyền, cô đưa luôn cốc nước cho
ông cụ, bảo ông cụ uống.


Ông cụ cầm lấy cốc nước, liếc nhìn Cảnh Thiên, nói: “Cháu đi theo con đường nghệ sĩ, bên ngoài có rất nhiều người nhìn chằm chằm
vào cháu. Mấy cái đứa hay chửi người ta trên mạng và anh hùng bàn phím sẽ không quan tâm đến việc cháu có phải chịu ấm ức hay
không. Nhà họ Chiến không thiếu tiên, chỉ cần họ không quá đáng quá thì dàn xếp ổn thỏa sẽ tốt hơn cho danh tiếng của cháu. Cho dù
cháu có tiếp ứng kinh tế cho họ thì trên thương trường, A Xuyên cũng có thể lấy lại phần cháu bị tổn thất.”
“Ông nội, cháu cảm thấy chuyện này vẫn nên xem lựa chọn của Thiên Thiên, cô ấy thích làm thế nào thì làm thế đó.”
Ông cụ: …


Trước đây ông cụ đã từng là chất keo dính giữa họ, bây giờ ông là người thừa.
 
Chương 420


Mặc dù cảm thấy thằng cháu này là nuôi hộ người ta, nhưng…
Nhìn thấy Cảnh Thiên cũng gật đầu, ông cụ ngượng ngùng cười nó3i: “Thật ra ông chỉ nói như vậy thôi. Dù sao thì
công ty sản xuất phim Trung Bác cũng là của A Xuyên, bây giờ sức khỏe của thằng b1é đã tốt hơn nhiều rồi, sau này
có thể đặt nhiều tâm tư vào công việc hơn. Nếu cháu bị anti thì bảo A Xuyên giúp cháu xử lý truyền9 thông. Đúng
là bố mẹ cháu không ra sao, ông sợ họ không có được thứ mình muốn sẽ bôi nhọ danh tiếng của cháu ở bên ngoài.”
Cảnh Thiên mỉm cười: “Ông ơi, cháu biết rồi. Ông yên tâm đi, cháu không phải là con đẻ của họ, họ không bôi nhọ
được đâu.”
“Ừ… phụt…”
Ông cụ vừa mới uống một ngụm nước liên phun ra, sau đó lại bị sặc.
Nhưng ông cụ phát hiện ra lúc trước bị sặc đến mức họ ra, cơ quan nội tạng rất đau, bây giờ họ thì nội tạng đã có
thể chịu được rồi.
“Ông nội, ông từ từ thôi.”
Chiến Lệ Xuyên đợi sau khi ông cụ họ xong mới nhìn Cảnh Thiên, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Sao cô có thể nói ra chuyện này một cách nhẹ nhàng như vậy được?
“Cô biết khi nào thế?” Chiến Lệ Xuyên hỏi.
“Vài ngày trước.”
“Làm sao cô biết?”
“DNA ấy.”
“Vậy cô có biết bố mẹ đẻ là ai không?”
“Tôi còn chưa biết.” Cảnh Thiên trơ mặt nói điêu.
“Có cần tôi điều tra giúp cô không?” Chiến Lệ Xuyên hỏi.
“Không cần.” Nếu mấy người chị Thanh nhận cô thì chắc chắn sẽ đến tìm cô. Nếu không nhận thì cũng không sao
cả. Dù sao cô cũng không phải nguyên chủ, tuy về mặt cơ thể thì máu đặc hơn nước, nhưng về linh hồn thì trước
mắt cô chỉ nhận tiền của đối phương thôi.


Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Chủ đề này nhanh chóng chấm dứt, không hề tạo nên sóng gió gì.
Cảnh Thiên buồn chán mở Weibo ra, sau đó ông cụ và Chiến Lệ Xuyên nghe thấy âm thanh “ting ting ting ting”
không ngừng vang lên.
Cảnh Thiên giật cả mình.
Sau đó cô nhanh chóng tắt âm đi.
Bảy triệu tám trăm thông báo chưa đọc là cái quần què gì thế?
Hình như cô chỉ có một triệu fan hâm mộ thì phải?
Nhớ là khi Dương Duyệt giả làm bạch liên dìm cô thì bình luận cũng không đến mức này.
Cảnh Thiên lập tức nhận vào trang chủ của mình và thấy số lượng fan hâm mộ ban đầu là hơn một triệu hai hay là
một triệu sáu gì đó, hiện đã tăng lên hơn sáu triệu.
Cảnh Thiên: …
Lại nhấn vào mấy triệu thông báo đó, vừa nhìn là thấy tin nhắn của Vân Tiêu và Chiến Lệ Xuyên.
“Hả?”
“Sao vậy? Gặp phải chuyện gì rồi à?” Chiến Lệ Xuyên vừa hỏi vừa lấy điện thoại của mình ra.
Ngày hôm đó sau khi lướt Weibo thì anh không lên xem nữa, lúc này nghe thấy điện thoại của Cảnh Thiên không
ngừng đổ chuông báo, anh lấy ra xem.


Sau đó, anh thấy fan hâm mộ của mình tăng lên rất nhiều.
Bên trên còn có mấy triệu thông báo, nội dung là một trong những bài đăng phổ biến mà anh đã trả lời, nội dung này được đầy thẳng
lên vị trí hết số một.
Chính là câu chiếc xe này đổi phương mua với giá một trăm triệu đô la Mỹ anh nói.
Sau đó Chiến Lệ Xuyên phát hiện ra rằng danh tính của mình đã bị phanh phui ra.
 
Chương 421


Bình luận ban đầu vẫn là…
“Ai vậy ba?”
“Cây cảm giác tồn tại mãi không thấy mệt à?”
Bình luận phía sau 3thì biến thành…
“Á á á á, cuối cùng nam thần của tôi cũng xuất hiện rồi.”
“Không ngờ lại có một ngày được gặp 1nam thần sống!”
“Xin hỏi anh ta là ai? Là vị đại lão nào chưa có mác VIP à?”
“Lầu trên, phổ cập cho đồng chí này9, đây chính là người giàu nhất thành phố H, giám đốc điều hành trẻ nhất của
tập đoàn AUPU, Chiến Lệ Xuyên. Nghe đến Công ty sản3 xuất phim Trung Bác chưa? Anh ấy chính là chủ công ty
đó. Không sai, Cảnh Thiên chính là nghệ sĩ dưới trưởng anh ấy.”
“8Đã nghe đến năm công tử nước Z bao giờ chưa? Cậu cả nhà họ Tạ, cậu cả nhà họ Đỗ, cậu cả nhà họ Đế, cậu ba
nhà họ Chiến, cậu bảy nhà họ Mẫn. Vị đang lên tiếng đây chính là cậu ba nhà họ Chiến. Tìm hiểu di ha!”
“Tôi từng gặp cậu ba rồi, siêu đẹp! Nếu không phải người ta khiêm tốn tập trung gây dựng sự nghiệp mà vào giới
giải trí thì đúng là không còn việc gì của mấy anh Ảnh để đâu.”
Chiến Lệ Xuyên đảo ngược bình luận lại, đọc từ phía sau lộn lại.
“Thế thì chắc chắn là tình tay ba rồi, tôi đã tưởng tượng ra một câu chuyện máu chó, mọi người có muốn nghe
không?”
“Mù rồi à? Chỉ là một diễn viên, Cảnh Thiên trừ xinh đẹp ra thì còn có điểm gì hơn người à? Ảnh đế có ý với cô ta
thì còn được, đây cậu ba nhà họ Chiến có thân phận như thế nào, làm sao có thể thích cô ta được? Cho dù thích thì
cô ta có thể bước chân vào nhà giàu chắc?”
“Đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”
“Khoanh trọng điểm: Cậu ba nhà họ Chiển gặp tai nạn, bị liệt rồi.”
“Cái gì gọi là trừ xinh đẹp ra thì còn có điểm gì hơn người? Đến loại mở mồm ra là chửi như mày cũng chẳng thể
lay động nổi sắc đẹp tuyệt thể của chị Thiên nhà tao. Một cô gái vừa đẹp vừa ngầu được đàn ông thích thì có gì sai
à? Mày mới mù ấy!”
Bình luận nhiều quá, Chiến Lệ Xuyên chỉ đọc lướt rồi ấn like bình luận nói lại cho Cảnh Thiên ở cuối cùng.
Sau đó anh follow Cảnh Thiên.
Đây là vợ anh, tuy vợ anh chưa bao giờ thừa nhận anh và không cho phép nhà họ Chiến nói ra quan hệ của hai
người, nhưng anh like một cái rồi đi follow Weibo chắc cũng không sao đâu!
Cảnh Thiên cũng đã nhìn thấy bài đăng của Chiến Lệ Xuyên, cô không kìm được mà bật cười. “Cô cười gì thế?”
“Cái thử Weibo này chỉ xem cho vui thôi, anh để ý đến bọn họ làm gì? Không phải anh không biết trên đó lắm anh
hùng mõm. Anh thế này, người ta sẽ tưởng anh có thù hằn gì với Vân Tiêu đấy.”
Có thù thật mà!
Mối thù lớn nhất đời người: thù cướp vợ.
Tuy không thành công và cả đời này cũng sẽ không thành công, nhưng anh đã ghim mối thù này rồi.
“Cô thích xe hơi à?” Chiến Lệ Xuyên hậm hực hỏi.
Cảnh Thiên vẫn chưa get được điểm hậm hực của Chiến Lệ Xuyên, lại thêm cô không bao giờ nhìn sắc mặt người ta,
thế nên cô không nhận thấy gì cả, gật đầu: “Ừ.”
“Cô thích chiếc xe đó à?” Nhận ra Chiến Lệ Xuyên đang nhắc đến chiếc xe concept Maybach kia, nụ cười tràn ra
trên mặt Cảnh Thiên.
“Ừ, chẳng lẽ anh không thấy chiếc xe đó ngầu lắm à? Xe concept đó! Thứ chỉ tồn tại trong tưởng tượng thôi đó. Lúc
lái, cảm giác cũng thích lắm luôn.” “Chiếc xe đó… thực ra chỉ đẹp bề ngoài thôi, công năng vẫn chế tạo theo xe thể
thao bình thường.” “Ai bảo thể, tốc độ nhanh nhất của chiếc xe này đã vượt qua cả SSC Ultimate Aero, là chiếc xe
nhanh nhất mà tôi từng lái đấy.”


Chiến Lệ Xuyên lại bắt được trọng điểm: “Tức là cô từng lài SSC Ultimate Aero rồi?”
Cảnh Thiên liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên rồi không hề cảm thấy áp lực vì bị người ta túm được đuôi, cô bình thản đáp: “Không, chưa
từng.”
Chiến Lệ Xuyên nhướng mày, không định vạch trần cô.
Tất cả những gì cô không muốn để lộ trước mặt anh, anh đều có thể giả vờ như không biết.
 
Chương 422


“Nếu cô thích thì tôi có thể chế tạo cho cô một chiếc xe như vậy.”
Anh vừa dứt lời, Cảnh Thiên vẫn đang rất bình thản bỗng sáng 3mắt lên: “Thật à?”
Chiến Lệ Xuyên mỉm cười: “Thật. Cô thích chiếc xe concept nào thì cứ nói với tôi, tôi sẽ đi liên hệ việc chế1 tạo lắp
ráp với nhà sản xuất.”
Cảnh Thiên nheo mắt: “Tôi nhớ hình như tập đoàn AUPU làm về công nghệ thông tin nhỉ?”
“K9hoa học công nghệ.” Chiến Lệ Xuyên sửa lại lời Cảnh Thiên.
“Thế là hồi trước các anh từng chế tạo xe concept rồi à?”
Ch3iến Lệ Xuyên lắc đầu: “Chưa.”
Một tia thất vọng thoáng qua trong mắt Cảnh Thiên: “Anh chưa chế tạo bao giờ mà còn định dụ tôi? 8Thử này đầu
thể bảo làm là làm được?”
“Tập đoàn AUPU cũng chưa từng chế tạo người máy đa chức năng.”
Nghĩ đến người máy siêu ngầu kia, Cảnh Thiên lại sáng bừng mắt: “Tức là anh có thể chế tạo xe concept thật à?”
“Chất liệu của chiếc concept Maybach kia còn kém xa chất liệu của Số 1.” “Thế anh có thể làm riêng cho tôi thật à?”
Nhìn ánh sao trong mắt Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên nói một cách vô cùng chiều chuộng: “Chỉ cần là thứ cô thích,
cử nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành mong muốn của cô.”
Chưa xét chuyện Chiến Lệ Xuyên có thể chế tạo được một chiếc xe cùng đẳng cấp với chiếc concept kia không, chỉ
riêng thái độ này của anh thôi, Cảnh Thiên đã cảm thấy có thể cộng thêm điểm cho anh rồi.
Càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này khá là “ổn áp”, suy nghĩ giữ anh lại nuôi cả đời càng ngày càng mãnh
liệt.
“Trên mặt tôi có gì à?”
“Không.” Cảnh Thiên đáp lời rồi khen một cách đầy tình cảm: “Chỉ là thấy anh đẹp quá nên ngắm thêm mấy lần
thôi.”
“Thế thì cô ngắm thoải mái đi.” Tuy tim Chiến Lệ Xuyên đang rộn ràng, nhưng cái tai chết tiệt lại không thèm nghe


lời anh, nó nóng bừng lên không thể khống chế được. Cảnh Thiên đã quá quen những thủ đoạn dụ dỗ phụ nữ của
đám lõi đời kia, cô nghĩ mình đã không còn suy nghĩ gì đối với đàn ông nữa. Nhưng những hành động của Chiến
Lệ Xuyên lại gợi sự ham muốn trong lòng cô.
Rõ ràng những người kia đều không ưu tủ bằng Chiến Lệ Xuyên, những kẻ nào cũng tỏ ra như ta đây thiên hạ đệ
nhất, tất cả phụ nữ đều thích ta.
Thậm chí cô từng gặp rất nhiều người, trông thì cấm dục nhưng cô còn chưa lung lay, người kia đã bắt đầu lột đồ
rồi.
So với đám người đó, Chiến Lệ Xuyên tuổi trẻ tài cao, một bước lên tận trời về mặt sự nghiệp, đối nhân xử thể có sự
uy nghiêm của người bề trên vừa có sự bình thản nho nhã đúng mực, cho dù là phương diện nào, anh đều là người
đứng đầu. Chỉ có phương diện tình cảm là anh ngây thơ như một tờ giấy trắng.
Người đàn ông như vậy, Cảnh Thiên không nỡ nhường anh cho những người phụ nữ lẳng lơ diêm dúa khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như trừ mình ra thì mọi người đều sẽ chà đạp lên cây cải trắng này. Cảnh Thiên nhìn tại
Chiến Lệ Xuyên dần đỏ lên, cảm thấy giống như một viên phỉ thúy đỏ khảm ở tầm bắp cải trắng, làm cô muốn cắn
một miếng. Sóng ngầm cuộn trào sâu dưới đáy mắt Chiến Lệ Xuyên, anh cảm nhận được ánh mắt trắng trợn như
muốn nuốt anh vào bụng của cô gái kia. Suýt nữa là anh không nhịn được mà bước đến nâng cằm cô lên, nuốt trọn
đôi môi đỏ mọng chết tiệt kia. Nhưng anh vẫn nhịn được.


Con thỏ hoang này nhà anh không phải hoang bình thường, dù đối diện với Vân Tiêu tặng cô chiếc siêu xe một trăm triệu đô la, cô
vẫn không hề nhắc đến trước mặt anh một câu. Thậm chí khi hai người nói về chủ đề này, cô vẫn không hề lộ vẻ quý mến với Vân
Tiêu. Có thể thấ… mấy trò vặt như tặng quà, tặng tiền hoàn toàn vô dụng với cô.
Anh đã cảm nhận được, con thò hoang này rất hung hăng.
Sự hung hăng xuất phát từ tâm hồn.
Mà với nguyên lý từ trường, người hung hăng thường sẽ không thích một người hung hăng khác.
 
Chương 423


Là người đứng đầu tập đoàn AUPU độc tài, ai dám cãi lời là sẽ phải chịu tai ương, Chiến Lệ Xuyên biết mình mạnh
mẽ đến mức nào. Thế nên3… Để khiến vợ vui, Chiến Lệ Xuyên đang đầu mắt với Cảnh Thiên lại vất vả rời mắt đi.
Cảnh Thiên lại coi hành động này của an1h là xấu hổ.
Không dám nhìn thẳng vào cô nữa.
Ngượng rồi. Lại thêm vành tai đỏ như kia, Cảnh Thiên không nhịn được mà k9hẽ nuốt nước bọt.
Chuyện ly hôn, cô định qua một thời gian nữa chán rồi tính tiếp.
Ông cụ nằm trên giường bệnh bị nhồi 3cơm cho toàn bộ quá trình, cố gắng ép cảm giác tồn tại của mình xuống mức
thấp nhất nhưng trong lòng lại đang chấn động.
Ông vẫ8n luôn nghĩ cháu trai mình cũng sẽ là một người mạnh mẽ trên phương diện tình cảm. Cho dù là Bùi Uyển
Linh rất thân với anh ngày trước, anh vẫn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo “đừng chạm vào ông đây”. Mấy lần ông thấy
Bùi Uyển Linh ở bên cạnh A Xuyên, người kia đều tỏ ra dịu dàng dè dặt, cúi mặt hạ mình.
Cho nên lúc đầu chọn vợ cho A Xuyên, đại sư Tịnh Viễn đã dặn dò, cô gái Cảnh Thiên này tính tình dịu dàng, đến
người thân quá đáng như vậy mà cô cũng để mặc họ bắt nạt, kết hợp với tử vi, đúng là tuyệt phổi.
Tuyệt phối thì tuyệt phối thật, nhưng sao ông cứ cảm thấy cách hai người này ở bên nhau có gì đó sai sai?
Nhìn ánh mắt nhìn chòng chọc, vô cùng khiêu khích đối với đàn ông của Cảnh Thiên, rồi lại nhìn A Xuyên nhà ông.
ối chao ơi!
Ông cụ suýt nữa là không kìm được mà bịt mắt mình lại.
Cải bộ dạng e thẹn kia…
Đúng là không thể nhìn lọt!
Chờ đã…
A Xuyên thông minh như thế, dù có đón tiếp tổng thống cũng không hề luống cuống, còn bây giờ…
Bây giờ…


Đầu óc ông cụ đột nhiên nổ vang. Bây giờ có khác gì bạch liên không?
Chỉ vì muốn để người kia thích mình, rõ ràng là ngang ngược đen tối nhưng lại thể hiện ra như một đóa hoa trắng
yếu đuối mong manh. Đã thế còn hành xử thiểu đòn, để đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, không
tiếc hãm hại người khác.
A Xuyên nhà ông trừ vụ hãm hại người khác ra thì cái gì cũng giống bạch liên!
“Chuyện trên Weibo, cô định giải quyết như thế nào?”
Cảnh Thiên nhún vai, vẻ mặt không hề quan tâm: “Thì cứ thế thôi.”
“Cái tên Vân Tiêu này cũng thật là, lúc tặng xe sao lại tặng ngay trước mặt mọi người thế chứ? Cứ như sợ người ta
không biết anh ta tặng xe ấy, tự nhiên lại để người ta nghĩ ngợi lung tung, kéo anti cho cô.”
Ông cụ đang giả vờ uống nước, tập trung hít thị bỗng “ọc” một tiếng, nuốt cả một ngụm nước to xuống bụng. Được
rồi. Bạch liên không sai rồi!
Thằng cháu trai đầu đội trời chân đạp đất của ông sao lại như thế khi đứng trước tình ái chứ?
Nhưng Cảnh Thiên lại hoàn toàn không nhận ra,
Cô đã gặp kiểu khốn nạn như Tiết Tấn Nguyên, Tần Dịch, gặp kiểu trai cơ bắp giả vờ giá vịt chỉ để được một ánh
mắt của cô, gặp kiểu trai yếu đuối mỏng manh không bệnh tự trên để được ôm đùi đại gia, cũng đã từng gặp kiểu
đàn ông biến thái như Đỗ Ngôn Tranh, nhưng chưa bao giờ gặp kiểu người như Chiến Lệ Xuyên.


Trong ý thức phân biệt đàn ông của cô, kiểu đàn ông mạnh mẽ, chín chắn, khép mình, lạnh lùng, nho nhã, dịu dàng, đội trời đẹp đất
nhưng lại là một bạch liên hoa như Chiến Lệ Xuyên, cô thực sự chưa gặp bao giờ.
Thế nên Cảnh Thiên quyết định… tạm thời sẽ không ly hôn. Tự nhiên lại kết hôn với người đàn ông này, nếu đến lúc ly hôn mà còn
chưa được cắn một miếng thịt tai kho, cô không chịu được.
“Thực ra chiếc xe này không phải do Vân Tiêu tặng.”


Chiến Lệ Xuyên ngần ra: “Nhưng trên Weibo nói vậy mà… Nếu không phải anh ta thì Vì sao anh ta lại muốn nhận?”
 
Chương 424


Quan trọng là, rõ ràng chiếc xe này là của Vân Tiêu.
“Chiếc xe này là chị Thanh tặng tôi đấy. Chị ấy bảo là hội trưởng hội fa3n của tôi, nhưng bây giờ chị ấy là trợ lý của
Vân Tiêu.” Quan hệ gì lằng nhằng vậy?
Chị Thanh?
Bây giờ người mà có t1hể xưng là chị Thanh bên cạnh Vân Tiêu chỉ có vị phu nhân nhà họ Đế, Tạ Thanh Nghiên
thôi.
Chiến Lệ Xuyên suy nghĩ rất nhan9h. Đột nhiên, mắt Chiến Lệ Xuyên sáng lên. Mấy ngày nay, các tin tức rối loạn
trong đầu bỗng xuyên suốt lại thành một chuỗi.
Mấy năm nay tuy Vân Tiêu luôn hoạt động trong giới giải trí, nhưng dù là người giới giải trí hay là công tử ở châu
Đế, anh ta cũng8 như hai người anh em của anh ta, tính cách như hòa thượng.
Tuy vợ Chiến Lệ Xuyên cũng xinh đẹp, phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của giới giải trí, nhưng cũng không đến mức
khiến Vân Tiêu mỹ nữ vây quanh lại đem lòng yêu ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Con cháu nhà giàu như bọn họ, kiểu phụ nữ gì mà chẳng có? Cho dù là hồi Cảnh Thiên mới cưới anh, anh cũng vô
cảm với cô.
Nhưng theo tin tình báo mà anh nhận được, Vân Tiêu đã đối xử đặc biệt với Cảnh Thiên ngay từ ngày đầu tiên vào
đoàn làm phim rồi. Nghe nói hôm sau còn mua cả đồ ăn sáng.
Ha ha.
Còn Tạ Thanh Nghiên cũng chạy từ châu Để sang thành phố H ngày ngày thứ hai rồi ăn vạ Cảnh Thiên.
Ban đầu anh luôn nghĩ rằng Vân Tiêu thích Cảnh Thiên nên Tạ Thanh Nghiên mới đến thành phố H để khảo sát cô,
nhưng một loạt hành động kỳ cục của bà ta nào có giống khảo sát? Rõ ràng là họ đang đập tiên vào người Cảnh
Thiên.
Sau đó nữa thì Đế Vân Hi cũng đến. Vẫn nhớ hôm đó Để Vân Hi tưởng anh không có đường xoay xở, suýt nữa là
xảy ra chuyện, tuy cái miệng độc địa đáng ghét những sự lo lắng và một chút tức giận trong ánh mắt vẫn có thể
nhận ra được.
Sự quan tâm này đương nhiên là không dành cho Chiến Lệ Xuyên, tuy nhà họ Chiến và nhà họ Để có vài hợp tác,
Đế Vân Hi thấy anh gặp nạn cũng nên ra tay giúp đỡ, nhưng còn lâu mới đến mức độ khiến anh ta lo lắng cho anh.
Lại thêm chiếc xe này nữa.


Rõ ràng là xe của Vân Tiêu nhưng lại tặng bằng thân phận của Tạ Thanh Nghiên.
Tạ Thanh Nghiên không phải kẻ ngốc.
Anh vẫn luôn cảm thấy Tạ Thanh Nghiên là người sống rất thoải mái và vô cùng thông minh, bao nhiêu ngày rồi,
chắc hẳn bà ta đã biết Cảnh Thiên là cháu dâu nhà họ Chiến, vậy mà bà ta vẫn tặng xe cho cô, điều này có nghĩa là
gì?
Tạ Thanh Nghiên, Đế Vân Hi, Để Vân Tiêu…
Tuy không hiểu vì sao Để Tịnh Hiên và Đế Vân Thụy vẫn chưa xuất hiện, nhưng… Hình như anh đã biết bố mẹ ruột
của Thiên Thiên là ai rồi.
Nhưng đây chỉ là suy đoán mà thôi.
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn cô vợ đang ngơ ngác của mình, không nói gì.
Chờ anh chắc chắn rồi sẽ nói với cô sau, hoặc là để người nhà họ Để nói với cô cũng được.
Nhưng chuyện cấp bách hiện giờ là… Anh đã cướp một mảnh đất của nhà họ Đết


“Hóa ra là vậy.” Sau khi Chiến Lệ Xuyên đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, anh đáp lời Cảnh Thiên rồi bào: “Có cần tôi tìm người
xử lý truyền thông cho cô không? Nếu chiếc xe này do chị Thanh đó tặng cô, bà ta lại là hội trường hội fan của cô, giải quyết sẽ thuận
tiện hơn.”
“Cái này cũng không cần. Nhưng anh giúp tôi một chuyện nhé.”
Chiến Lệ Xuyên cong môi: “Vô cùng vinh hạnh.”


“Ban nãy tôi vừa tỉnh, có hơn năm mươi nghìn người đang chửi tôi trên mạng. Tôi nghĩ đa số đều là thủy quân, một phần cực ít mới là
anh hùng mõm thật sự. Tôi không thích có người chửi tôi, chờ tôi tra ra ID của bọn họ rồi, có thể lấy danh nghĩa của công ty rồi gửi
văn bản luật sư cho bọn họ không?”
 
Chương 425


Chiến Lệ Xuyên cười khẽ thành tiếng.
Không biết ban nãy ai nói là chuyện trên Weibo chỉ nói vậy thôi, để ý làm gì? Vừa mới nói xo3ng đã quay ra đòi
kiện năm mươi nghìn người rồi.
Gióng trống khua chiêng đi kiện như thế, e rằng đây là lần đầu tiên trong giới g1iải trí. “Anh cười cái gì?” Cảnh
Thiên không hiểu.
“Không có gì, tôi thấy cô đáng yêu.” ối chao ơi!
Ông cụ cảm thấy da gà9 da vịt trên người mình rụng hết xuống ổ chăn, có nhặt cũng không hết.
Hai người này thực sự đến để trông ông đấy à? Chứ không ph3ải là mượn cớ đến trông ông rồi đến đây chim chuột
à? “Cô bận như thế, tôi sẽ cho người tiến hành tra ID. Một mình cô tra ID của nhiều ng8ười như thế thì phiền lắm,
tôi có một đội ngũ chuyên phụ trách phương diện này, đảm bảo trong vòng một tiếng có thể tra ra hết thông tin.”
“Ừ.” Cảnh Thiên trả lời mà không cần nghĩ ngợi.
Đại lão sa cơ chẳng bằng gà.
Chính là cô bây giờ.
Bên cạnh chẳng có lấy một người dùng được.
Dù có thì cũng chẳng dám tra quá nhanh, không thì cô sẽ bị lộ mất. Cảnh Thiên lúc này đã hoàn toàn quên rằng,
mỗi tối cô xoa bóp cho Chiến Lệ Xuyên, cô đều hack hệ thống giám sát của người ta.
Thế nên cô nghĩ rằng, nhiều nhất thì Chiến Lệ Xuyên chỉ biết cô giỏi y thuật mà thôi.
“Đúng rồi, tra hộ tôi cả ID của kẻ bóc tin trên Weibo nhé.”
Khi nói câu này, khóe miệng Cảnh Thiên vương nét cười.
Tuy nụ cười rất rạng rỡ nhưng ông cụ bên cạnh lại cảm thấy rét cóng.
Nét cười trong mắt Chiến Lệ Xuyên càng đậm hơn, anh vui vẻ đồng ý: “Được.”
Bởi vì anh đã điều tra ra người này từ hai ngày trước rồi. Đó chính là quản lý Lưu Cương của Tần Dịch, anh ta
thông qua một loạt quan hệ rắc rối để tìm đến blogger này, sau đó thông qua blogger này để đăng số ảnh kia lên.
Blogger này muốn nổi tiếng nên từng livestream ăn phân, thu hút được rất nhiều người xem.


Đây là một người có thể làm tất cả mọi việc để được nổi tiếng.
Rất nhiều blogger không dám bóc tin về Vân Tiêu, nhưng người này thì hoàn toàn ngược lại. Có thể nói là không sợ
một ai.
Tuy không xứng nhưng Tần Dịch đúng là tình địch cũ của anh.
Ban đầu anh còn đang nghĩ xem nên xử lý Tần Dịch thể nào, không ngờ vợ anh lại cho anh một thanh Thượng
Phương bảo hiểm.
Lần này thì tâm lý Chiến Lệ Xuyên thật sự dễ chịu.
“Cô bận rộn như thế thì đừng để ý đến chuyện này nữa, lúc nào tra được, tôi sẽ cho người chuyển cho quản lý của
cô, sau đó bảo chị ta kiện hết đám người này ra tòa.” “Ừ.” Cảnh Thiên gật đầu.
“Lại nhắc đến quản lý, Una kia sao rồi? Hồi trước anh sắp xếp lại cho tôi một quản lý mới, sau đó tôi không thấy chị
ta nữa.” “Chị ta vẫn đang bị tạm giam, người nhà vẫn đang nghĩ cách để bảo lãnh chị ta ra ngoài, thời gian hầu tòa
là thứ ba tuần sau.” “Thể tính ra chồng chị ta vẫn được đấy chứ, lúc này rồi mà vẫn muốn giúp chị ta.”
“Là sao?”
“Thì hồi trước tôi sang nhà Tần Dịch bắt gian, cái bà này lại ra cải bài thượng đế cũng có lỗi lầm nữa là người bình
thường, bắt tôi tha thứ cho thằng cha kia, bảo là đây chẳng phải chuyện to tát gì. Thế nên tôi hôm đấy, tôi gửi ảnh
chồng chị ta ngoại tình với bạn thân của con gái chị ta cho chị ta, cũng đáp lại chị ta một câu như thế. Tối hôm đó
hình như chị ta đánh nhau với chồng. Thế nên anh bảo chồng chị ta vẫn muốn cứu chị ta, tôi nghĩ nhân phẩm người
đó cũng được đấy chứ.”


Ít nhất thì không khốn nạn đến hết thuốc chữa như Tần Dịch.
Chiến Lệ Xuyên nghe Cảnh Thiên kể lại chuyện Tần Dịch không một hệ kiêng dè, ánh mắt anh sâu thẳm.
Ông cụ thì suýt nữa không hold được, ngã từ trên giường bệnh xuống.
Con bé này không thèm coi A Xuyên nhà ông như người ngoài đến thế cơ à?
 
Chương 426


“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Ông cụ nghe Cảnh Thiên hỏi một câu thiếu EQ như vậy, đầu bỗng phát đau. Ông tưởng hai đứa trẻ sẽ cãi nhau thì3
Chiến Lệ Xuyên lại nói với vẻ u ám:
“Không có gì, tôi nghĩ cô đã làm đúng. Sau khi nhìn rõ bản chất tên khốn đó rồi thì nên kiên quyết bu1ông tay. Cô
còn phản đòn rất mạnh mẽ nữa. Tôi ủng hộ cô.”
Cảnh Thiên nghe vậy bèn hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.
Ông cụ thì chỉ muốn b9ịt cả tai lẫn mắt lại.
Thực sự không ngờ thằng cháu ông khi yêu đương lại không có giới hạn như thế
Quả nhiên, người ưu tú đi đến đ3âu cũng sẽ rất ưu tú, đến yêu đương cũng không cần phải dạy.
“Còn về chồng Una thì dạo này việc kinh doanh của anh ta có vấn đề, hết tiền r8ồi, còn Una thì ăn của nghệ sĩ rất
nhiều tiền, trong đó cũng bao gồm cả cô nữa. Chồng chị ta không biết mật khẩu của số tiền đó, VÌ cứu công ty nên
mới phải thu xếp hộ chị ta.”
“Nhà họ Tần không giúp chị ta à?” Cảnh Thiên hỏi. Cô đã hoàn toàn quên mất chuyện Chiến Lệ Xuyên là chủ tịch
của Trung Bác chứ không phải quản lý của cô.
Một người hỏi rất kỳ cục, một người trả lời rất trôi chảy.
“Mẹ Tần Dịch và Una tuy là chị em nhưng tình chị em không hề thân thiết. Thế nên sau khi Una xảy ra chuyện, mẹ
anh ta cũng không để tâm đến chuyện này nữa. Có thể thấy rằng, Tần Dịch là một tên khốn nạn có liên quan rất lớn
đến việc giáo dục của mẹ anh ta.”
Ông cụ: Bạch liên chắc chắn luôn.
Cảnh Thiên gật đầu tán thành: “Anh nói đúng.”
“Chị, bố mẹ chuẩn bị vay tiền lãi suất cao để bán đất, sau đó bắt chị trả hộ bố mẹ đấy. Bố mẹ còn bảo trong tay chị
có 40% cổ phần, số tiền này chỉ như hạt cát trong sa mạc thôi. Chị mau cản họ lại đi.”
Wechat của Cảnh Thiên rung lên, cô mở ra thì thấy tin nhắn Cảnh Kiệt gửi.
Ban đầu Cảnh Thiên định coi vợ chồng Cảnh Học An như phát rắm mà thôi. Tiền đề là bọn họ đừng có nhảy nhó


nhảy nhào trước mặt cô.
Nhưng hai vợ chồng này lúc nào cũng nghĩ mình có thể bắc thang lên giời.
“Chị, chị không cần phải suy nghĩ cho em đâu, em chưa bao giờ muốn kế thừa công ty đổi lại bằng hôn nhân của
chị.”
Ánh mắt Cảnh Thiên dịu đi.
Nhà họ Cảnh vẫn có một người thật lòng với nguyên chủ.
Đang định trả lời tin nhắn thì tin nhắn thứ ba đã gửi đến.
“Em thấy có người phóng hỏa đốt nhà.” Cảnh Thiên gọi điện ngay lập tức.
Điện thoại được bắt máy rất nhanh, Cảnh Thiên hỏi: “Có chạy được không?”
“Có.”
“Em mau xuống đi, đến chỗ nào nhiều người ấy, đừng để ý đến kết làm gì.”
Bởi vì lúc này Cảnh Thiên đã nghe thấy tiếng bà Cảnh la hét, bà ta nói két sắt còn ở trên tầng ba, bảo Cảnh Kiệt mau
lên đó ôm két sắt xuống.
Cảnh Kiệt vừa nghe điện thoại vừa định lao lên tầng ba thì nghe Cảnh Thiên nói vậy, cậu “vâng” một tiếng rồi chạy
xuống dưới.


“Tôi phải sang nhà họ Cành.” Cảnh Thiên đứng dậy nói với Chiến Lệ Xuyên: “Anh không cần lo cho ông nội đâu, bác sĩ Viện nghiên
cứu Lawrence sẽ phụ trách tất cả ở đây.”
“Tôi đi cùng cô.” Chiến Lệ Xuyên nói xong, xe lăn của anh đã tự chuyền động.
“Không cần đâu, tôi sang đó một mình là được rồi.”
“Có thể bọn họ sẽ bắt cô mua lại cho bọn họ một căn nhà khác.” Chiến Lệ Xuyên nói ra điều mà Cảnh Thiên có thể sẽ phải đối mặt.
“Yên tâm, tôi chỉ sang xem Cảnh Việt thôi, bọn họ không thấy tôi được đâu.” Cảnh Kiệt luôn rất nghe lời Cảnh Thiên, sau khi nghe
Cảnh Thiên bảo vậy, ban đầu cậu bé còn định lên tầng ba, cuối cùng đi được nửa cầu thang lại quay xuống tầng dưới. Tuy Cảnh Việt
bị tự kỷ nhưng cậu là một chàng trai đang trong tuổi dậy thì, rất khỏe mạnh. Cậu khác hoàn toàn với ông Cảnh quanh năm không vận
động, bụng phệ ra, từng ngã rạn đầu gối nên lên tầng khá vất
 
Chương 427


Ông bà Cảnh tưởng Cảnh Kiệt chắc chắn sẽ vác két sắt xuống dưới, thế nên khi thấy nhà bị cháy, lửa rất mạnh, có lẽ
sẽ có nguy3 hiểm, hai người bèn đỡ Cảnh Lạc đã bị gãy một chân rồi vội vàng xuống dưới.
Họ vừa xuống đến dưới nhà thì Cảnh Kiệt1 đã lao xuống, hơn nữa chỉ cần một chiếc điện thoại và hai tấm thẻ, còn
lại thì không mang gì xuống nữa.
“Đồ đâu?” B9à Cảnh thấy Cảnh Kiệt xuống tay không thì đần mặt ra. Cảnh Kiệt nhìn bà Cảnh, môi mím lại, không
nói gì.
Ông Cảnh cũ3ng đần người: “Không phải tao thấy mày chạy lên tầng rồi à? Sao mày không mang đồ xuống đây?
Mày có biết tất cả giấy tờ quan8 trọng nhất của công ty và của cái nhà này đều nằm trong két sắt không? Mày mau
lên lấy cho tao!”
“Bố nó, lửa lớn lắm!”
“Lớn cũng phải lấy cho tôi! Nhà không còn là chuyện nhỏ, nhưng nếu mất số giấy tờ đó của công ty thì phải làm
sao? Mày mau đi lấy cho tao!”
Tuy bà Cảnh lo lắng nhưng cũng chỉ có thể nhìn sang Cảnh Kiệt và bảo: “Tiểu Kiệt, nhân lúc bấy giờ lửa vẫn chưa
lớn quá, con lên lấy két sắt của bố xuống đây đi!”
Cảnh Lạc cũng hốt hoảng, vội vàng nói: “Tiểu Kiệt, đồ để trong két sắt quan trọng lắm, em mau lên lấy hộ bố mẹ đi.
Nếu không phải chân chị bị thương rồi thì chị sẽ lên lấy ngay.”
Nhưng Cảnh Việt vẫn mím chặt môi, không nói năng gì. Hai tay cậu buông thõng, bàn tay siết chặt điện thoại và
hai tấm thẻ.
“Tao bảo mày đi, mày cứ ngẩn ra đây làm gì? Cái đồ ngu ngốc không làm được cái gì nên hồn này!” Ông Cảnh thấy
Cảnh Kiệt không động đậy thì tức quá, giơ chân đạp vào đùi cậu. Cảnh Kiệt bị đạp một cái nhưng vẫn không thốt
lấy một lời, ông Cảnh tức đến mức giậm chân. May là lúc này bảo vệ đến kịp thời, ông Cảnh vội vàng đi lên yêu cầu
người ta lên lấy két sắt của ông ta xuống. Nhưng bảo vệ hỏi vị trí cụ thể của két sắt, biết còn phải mở một lớp khóa
nữa mới có thể lấy đồ bên dưới sàn nhà ra, họ cười với ông Cảnh.
“Ông Cảnh, ông xem lửa lớn thế này…”
“Ai có thể lấy đồ trên đó xuống, bố tôi sẽ thưởng cho người đó hai triệu!” Cảnh Lạc hứa hẹn ngay lập tức thay ông
Cảnh.
Đảm bảo vệ vững ra rồi cầm bình cứu hỏa lao ngay vào nhà.


Ông Cảnh thấy đội bảo vệ đã hành động rồi bèn nhìn Cảnh Lạc với vẻ khen ngợi.
Bởi vì căn nhà chỉ mới chảy một mặt, bây giờ vào trong có lẽ vẫn được.
Những căn nhà đang cháy không quá dữ, sau khi đội bảo vệ xông vào trong, tầng ba đột ngột cháy bùng lên.
Ban đầu chỉ mới có một nhúm lửa nhỏ, nhưng không biết vì sao, nhúm lửa đó bỗng bùng lên rồi bao trọn cả tầng ba
trong nháy mắt. Ngọn lửa dữ dội bùng lên, tầng một mới cháy có một nửa mà tầng ba đã cháy rụi cả rồi.
Ông Cảnh: …
Bà Cảnh: …


Đội bảo vệ thấy vậy, đành phải ra ngoài trong tiếc nuối.
“Ông Cảnh này, tầng ba đã cháy thành thế kia rồi, thực sự không thể vào được nữa. Nhưng đồ của mọi người nằm trong két sắt, lại
còn chôn dưới sàn, chắc là không cháy đến đâu.” Sắc mặt ông Cành vô cùng khó coi.
Lửa đã cháy bùng lên rồi, ông ta không thể bắt người ta vào mạng cho mình được, đành phải chết trận ra nhìn.
Bà Cành thì òa khóc: “Mấy người xây nhà kiểu gì thế? Sao tự nhiên lại bị cháy? Lúc đầu bảo là chất liệu phòng cháy rồi cơ mà, sao tự
nhiên lại cháy được? Vì sao rõ ràng tầng ba không có lửa mà lại cháy bùng lên như thế?”
 
Chương 428


Bảo vệ: “Bà Cảnh này, chúng tôi chỉ là ban quản lý thôi, hay là mọi người đem nguyên vật liệu xây dựng đi hỏi bên
chủ thầu xem?”
Bà Cảnh: …3
Một cái tát vang dội, Cảnh Kiệt vẫn chưa kịp phản ứng, ông Cảnh đã vừa đấm vừa tát vào mặt cậu.
Bà Cảnh nhìn mà đau lòng nhưng lại 1không dám can.
Ông Cảnh gầm lên giận dữ: “Tất cả đều tại mày! Nếu mày lên mang đồ xuống từ lúc chưa cháy to thì có thành như
thế này không! 9Còn mày thì sao? Mày đi tay không, cầm có hai cái thẻ! Cái thứ này quan trọng lắm à? Quan trọng
lắm à?? Quan trọng lắm à???”
Ông Cảnh giật l3ấy tấm thẻ trong tay Cảnh Kiệt.
Cảnh Kiệt thấy vậy, mắt đột ngột mở to, cậu định cướp lại nhưng ông Cảnh đã đẩy cậu ra, không ngừng trách
mắ8ng: “Tao muốn xem xem cái thứ gì mà còn quan trọng hơn cả tài sản của nhà họ Cảnh, hơn cả công ty!”
Sau đó ông Cảnh thô bạo giật mảnh giấy kẹp ở một trong hai tấm thẻ ra, thoáng cái đã khiến cả tờ giấy phẳng phiu
trở nên nhăn nhúm.
Đó là thư mời tham dự thi đấu Esport “Phản kích Z16” theo đội toàn quốc.
Ông Cảnh trợn trừng mắt: “Thư mời tham dự thi đấu Esport? Ông bảo mày học hành tử tế, sau này còn tiếp quản
công ty, đầu óc mày đã không ra gì rồi, lần nào cũng đứng bét lớp. Sao mày chơi game lại chơi giỏi thể hả? Lại còn
thi đấu theo đội, mày…”
Ông ta nói xong lại tát vào mặt Cảnh Kiệt một cái. Cảnh Lạc ngồi trên xe lăn lại tỏ vẻ khác lạ, ánh mắt lấp lóe.
Bố cô ta hồi trước chỉ mới nghe cô ta phổ cập về Esport là game trên mạng, hoàn toàn không biết rằng người tham
dự thi đấu Esport toàn quốc có thể coi là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi nên mới tức giận như thế.
Nên biết rằng, người có thể vào vòng thi đấu toàn quốc, người nào cũng là tuyển thủ giỏi nhất thành phố tuyến
một, cho dù những người này không đi đánh giải thì làm huấn luyện viên, một năm cũng kiếm
được không ít tiên.
Thực sự không ngờ thằng nhóc trông rất bình thường, đến nói năng cũng không nên hồn này lại lợi hại như thế.


Nhưng…
Cô ta sẽ không nói cho bố biết đâu.
Ông Cảnh tức giận đấm đá Cảnh Kiệt. Ban đầu bà Cảnh còn định ngăn cản, sau khi nhìn thấy tờ thư mời dự giải
đấu, bà ta không còn bình tĩnh được nữa.
Bà ta luôn cố chấp nghĩ rằng con mình rất thông minh, cậu học không giỏi hoàn toàn không liên quan đến chuyện
cậu không thích nói chuyện. Điểm số của cậu không cao là vì cậu chưa đủ cố gắng mà thôi.
Thế nên bà ta vẫn luôn cẩm Cảnh Kiệt làm bất cứ chuyện gì ngoài ăn cơm, đi ngủ, học hành. Nhưng không ngờ
rằng người ta lại mời cậu đi chơi game, rất rõ ràng, chắc chắn là cậu chơi game giỏi quá nên mới được mời.
Thoáng chốc bà Cảnh cũng tức điên lên, không những không can còn đứng về phía ông Cảnh, cùng đánh Cảnh
Kiệt.
“Tao cho mày tham gia mấy thứ dở hơi cám lợn đấy à!” Bà Cảnh là người tức nhất và cũng kích động nhất. Bà ta
đặt hi vọng vào Cảnh Việt nhiều đến mức nào thì lúc này cũng tức giận nhiều như thế.
Nhân lúc ông Cảnh đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay, bà Cảnh giật lấy tấm thẻ còn lại trong tay Cảnh Kiệt rồi xé
cả thẻ lẫn thư mời, còn chẳng buồn nhìn xem tấm thẻ đó là gì.
Ban đầu Cảnh Việt còn đang chịu đánh bị động, thấy bà Cảnh xé nát cả tấm thẻ mà cậu khó khăn lắm mới có được,
còn định mang đi cho chị gái xem, cậu gầm lên với ông Cảnh. Ông Cảnh đang đánh hăng, bị gầm vào mặt như thế
thì giật nảy mình.
“Thằng ranh con này, mày lật…”
Hai chữ “lật trời” còn chưa nói xong, ông ta đã thấy Cảnh Kiệt đỏ ngầu mắt, ngực phập phồng, mu bàn tay và cổ
nổi đầy gân xanh.
Ông bà Cảnh đều phát hoảng khi thấy Cảnh Việt như vậy, không dám kích thích cậu thêm nữa.
Cảnh Lạc ngồi trên xe lăn bên cạnh lạnh lùng nói: “Tiểu Kiệt, sao em lại có thể đối xử với bố mẹ như thế? Em không
biết bố mẹ hi vọng vào em nhiều như thế nào à? Cho dù có gặp phải khó khăn hơn nữa thì em cũng không cần phải
đóng góp một chút sức lực nào vì cái nhà này rồi. Bố mẹ chỉ cần em học hành chăm chỉ, nguyện vọng đơn giản như
thế mà sao em cũng không thể giúp bố mẹ? Em vô trách nhiệm như vậy, sau này công ty nhà họ Cảnh chúng ta phải
làm sao?”
Ông bà Cảnh đã bị bộ dạng của Cảnh Kiệt làm chấn động đến hết cả giận rồi, nhưng Cảnh Lạc vừa nói, cơn giận
trong ông Cảnh lại cháy bùng lên, ông ta cười giận dữ “Công ty nhà họ Cảnh? Nó còn để ý đến công ty nhà mình
nữa à? Lúc cháy nhà nó cũng chỉ nhớ đến game gung của nó thôi, nó mà có thể nghĩ đến công ty thì két sắt đã
không bị bỏ lại trong đám lửa rồi!”
Nói xong, ông ta lại tát một cái: “Ông nói cho mày biết, nếu cải két có vấn đề gì thì mày đừng hòng thừa kế cái công
ty này nữa!”


Cảnh Kiệt hoàn toàn không nghe thấy ông Cảnh nói gì. Cậu nhìn mảnh vụn chiếc thẻ đã bị xé tan tành dưới đất với
đôi mắt đỏ ngầu.
Đó là thứ mà cậu khó khăn lắm mới giành được.
Đó là kết quả mà đội của cậu cùng nhau nỗ lực mới giành được.
Nhưng nếu không có thư mời, cậu sẽ mất tư cách tham dự.
Cảnh Việt nổi điên, cậu gầm lên rành rọt từng chữ “Con không bao giờ muốn thừa kế công ty của bố!”
Nói xong, cậu bỏ chạy.
Ông Cảnh chửi theo bóng lưng Cảnh Kiệt, Cảnh Lạc lại nhìn bộ dạng tức giận của ông bà Cảnh sau khi mong ước
tan vỡ, cô ta cười ngọt ngào.
Không bao giờ muốn thừa kế à?
Thể lại vừa hay!
Ông bà Cảnh vẫn còn đang cãi nhau, đại khái là vì ông Cảnh trách bà Cảnh đẻ ra một đứa thiểu năng, điều kiện tốt
như thế mà không biết tận dụng. Ông ta còn tuyên bố rằng với biểu hiện hôm nay của Cảnh Kiệt, mai ông ta sẽ lên
công ty thay đổi người thừa kế, muốn trao quyền thừa kế công ty cho Cảnh Lạc, một sắc cũng không cho Cảnh Kiệt,
để sau này cậu sống dựa vào game của cậu, xem cậu có chết đói đầu đường không.
Tuy bà Cảnh cũng tức nhưng dù gì cũng là con mình, bà ta chỉ có thể liên tục nói đỡ cho Cảnh Kiệt.
Sau đó đội cứu hộ đến, sau khi nhanh chóng dập tắt lửa, ông Cảnh xông lên tầng ba đầu tiên. Két làm bằng sắt, chịu
lửa và chôn dưới sàn, nhưng không biết vì sao chỗ đặt két sắt bị cháy dữ dội nhất, cả cái kết bị đốt đến mức tan
chảy non nửa, bí mật tài vụ công ty và toàn bộ giấy tờ quyền sở hữu nhà đất cửa hàng đều cháy rụi.


Cảnh Lạc đứng dậy khỏi xe lăn, được bà Cảnh dìu tập tễnh lên tầng.
“Bố, bố đừng lo lắng. Cho dù vụ thuế bị điều tra ra thì vẫn còn chị và anh rễ đấy thôi. Anh rễ thương chị như thế, ắt hẳn anh ấy sẽ
không để chị bị tồn hại đến danh tiếng đầu nhi?”
“Đúng rồi, bên mẹ anh Dịch có cho vay hạn mức thấp. Nếu chúng ta bị tổn thất thì hay là bố đầu tư một ít tiền vào xường bánh trung
thu của mẹ anh ấy đi. Bây giờ anh Dịch nổi tiếng rồi, chúng tà đầu tư cho anh ấy, đảm bảo chỉ lãi không lỗi.”
Ông Cảnh nhìn Cảnh Lạc, tâm trạng tức giận dịu đi trong chớp mắt: “Bố thấy công ty này nên giao cho con quản lý thì tốt hơn!” Cảnh
Lạc mim cười: “Bổ, con là một thành viên trong gia đình này, con cũng muốn công ty mình phát triển mà.” Cành Kiệt tức giận bỏ đi
một lúc không lâu đã bị người ta trùm bao tài lên đầu trong một con ngõ nhỏ bên ngoài khu biệt thự.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom