Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 429


Đối phương đang định ra tay thì Cảnh Kiệt lại mượn lực, cả cơ thể đập mạnh vào người đối phương.
Sau đó cậu quay người, vùng ra khỏi bao tả3i như một con cá chạch, còn thuận thể làm một củ gạt chân với người
gần mình.
Đây đều là người của Để Tịnh Hiên. Bọn họ tưởng đây chỉ là mộ1t đứa nhóc trói gà không chặt, không ngờ cậu
cũng có dăm ba ngón. Thế là mọi người phản ứng lại rồi khống chế cậu ngay lập tức. “Nhóc con cũng được9 đấy
nhỉ?” “Nhưng tiếp theo sẽ phải trùm bao tải đấy, tốt nhất là đừng cố vùng ra khỏi bao tải nghe chưa. Bởi vì nhóc
không vùng vẫy thì có lẽ chỉ 3ăn một trận đòn thôi, nhóc mà vùng vẫy thì có khi phải mất mạng đấy.”
Cảnh Kiệt mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo không hề sợ hãi, cũng không 8hề tức giận hay đau thương, đôi mắt đen
gần như trống rỗng.
Kẻ cầm bao tải đối diện với sự lạnh lùng của Cảnh Kiệt sững ra, hắn nghĩ trợ lý Bạch chỉ dặn dọa dẫm đứa nhóc
này thôi, đánh cho một trận là xong, thế nên hắn ta thấy cậu đáng thương như vậy bèn bảo: “Nhưng bọn tao không
định lấy mạng nhóc đâu, chỉ đánh nhóc một trận thôi. Muốn trách thì phải trách bố mẹ của nhóc ấy. Ai bảo nhóc là
con bọn họ chứ?”
Một người khác lên tiếng: “Yên tâm đi, chỉ đánh một trận thôi.”
Dứt lời, cả đám người đi đến trước mặt Cảnh Kiệt, chuẩn bị đánh cậu.
Cảnh Việt thấy vậy lại chỉ lạnh lùng ngồi xổm xuống ôm lấy đầu mình, không có ý định chống cự.
Nhưng cậu chờ mãi mà vẫn chưa thấy nắm đấm của đám người kia.
Nhận thấy sự khác thường, Cảnh Kiệt ngẩng đầu lên. ở đầu ngõ có một cô gái xinh đẹp rạng rỡ, dáng người uyển
chuyển đang đi đến. Cô gái có nước da trắng nõn, mái tóc dài màu hạt dẻ để xõa như tảo biển. Đôi mắt thất thần
của Cảnh Kiệt bỗng xuất hiện cảm xúc. Cuối cùng cậu mừng rỡ gọi một tiếng.
“Chị!”
“Ừ.” Cảnh Thiên đáp một tiếng rồi nhìn về phía đám côn đồ: “Các người là ai? Vì sao có thù với hai vợ chồng kia
mà lại muốn đánh em trai tôi? Vụ đốt nhà kia là do các người gây ra đúng không?”
Nghe thấy mấy chữ “em trai tôi”, cảm xúc trong mắt Cảnh Kiệt dần nhiều lên, ngay sau đó, từng giọt nước mắt to
tròn chảy dọc xuống.


Chị cậu…
Vẫn nhận cậu.


Mấy ngày qua, cậu luôn sống trong sự bất an và sợ hãi sâu sắc. Cảnh Thiên không liên lạc với cậu, cậu cũng không dám liên lạc với
cô.
Bởi vì cậu biết chị không phải chị gái của cậu, bố mẹ cậu đối xử tệ với chị ấy như thể cũng là vì chị không phải con gái ruột của họ.
Thế nên dù rất nhớ chị, cậu vẫn không dám nhắn tin quấy rầy chị.
Nhưng sau khi biết nhà bị cháy, chị vẫn chạy đến ngay lập tức.
này.
Cành Kiệt nghĩ, Cảnh Thiên chính là người chị tốt nhất trên thế giới
Cảnh Thiên liếc nhìn Cảnh Việt đang vô cùng đáng thương rồi đi đến bên cạnh cậu, đỡ cậu dậy, sau đó mìm cười hỏi đám người đã
đần cả ra: “Bắt nạt một đứa trẻ không biết nói thì cảm thấy thành công lắm phải không?”
 
Chương 430


Giọng Cảnh Thiên rất khẽ và mang âm cuối kéo dài, nghe nhẹ như mây gió, biến ảo mịt mờ, thậm chí còn vương vẻ
gợi cảm chỉ phụ nữ 3mới có. Nhưng…
Lại khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Mọi người nhìn nhau.
Thằng nhóc này không biết1 nói à? Bọn họ cũng có biết đâu! Bọn họ nhận được lệnh đến dọa dẫm thằng nhóc này
rồi đánh nó một trận thôi mà. Nhưng cô gái trư9ớc mặt này là sao? “Đó là cô! Cô! Cô đấy!!! Chạy mau! Không thì
ông chủ cũng không cứu được mấy người đầu!” Đột nhiên tai nghe c3ủa người đàn ông dẫn đầu vọng ra tiếng nói
hoảng hốt.
Tuy mọi người không biết “cô” có ý nghĩa là gì, nhưng họ hiểu câu 8nói cuối cùng.
Ông chủ cũng không cứu được?
Chết mẹ!
Rốt cuộc cô này là thần tiên phương nào?
Người đang lạnh mặt nhìn Cảnh Thiên như sắp đánh nhau với cô, lúc này lại bỗng lộ vẻ hoang mang.
Cảnh Thiên chầm chậm đi về phía người dẫn đầu, người đó quay lưng định chạy thì bị Cảnh Thiên kéo lại.
Đang định đánh trả thì mệnh lệnh truyền sang qua tai nghe: “Mẹ kiếp mày đánh lại thử xem!”
Hån ta: …
Thôi được rồi.
Người dẫn đầu đành phải ngoan ngoãn để Cảnh Thiên túm lấy mình, không dám làm gì.
Khi định thần lại, hắn ta đã chuyển sang bộ dạng khúm núm tươi cười ngoan ngoãn.
“He he he he.”
Cảnh Thiên đã sẵn sàng để đánh nhau: ….
Cảnh Thiên giật giật miệng trước nụ cười hềnh hệch xuất hiện đột ngột.


“Mong cô tha cho, thực ra bọn tôi không hề có ác ý gì đâu. Bọn tôi chỉ muốn dọa thằng nhóc này tí thôi.” đồ.” Cảnh
Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Người kia sắp phát khóc rồi, hắn ta muốn vùng ra nhưng lại phát hiện rằng tay cô gái này khỏe vô cùng, hắn ta
không thể giãy ra nổi.
Một câu nói u ám vọng đến từ bên kia tai nghe: “Không được bán đứng ông chủ, tự nghĩ cách thoát đi.”
Sau đó thì đối phương cúp điện thoại.
Kẻ dẫn đầu: …
Cha mę oi!!!
Theo ông chủ vào sinh ra tử bao nhiêu năm, đây là lần thảm hại nhất.
Cảnh Thiên hỏi: “Ai sai anh đến đây?”
“Không ai sai tôi cả, thực ra là tôi có chút thù oán cá nhân với bố mẹ thằng bé này.”
“Thế thì vì sao không đánh bố mẹ nó mà đi đánh nó?”
“Thì con cái là tim gan của bố mẹ mà, thế nên bọn tôi muốn đánh nó một trận để trút giận. Cô này, bọn tôi biết sai
rồi, sau này sẽ không dám làm thế nữa. Cô bao dung độ lượng, đừng chấp nhặt với bọn tôi nhé? Ừm… chúng tôi có
thể đến tiền.”
Người này có luyện võ, Cảnh Thiên vừa chạm tay vào phần mạch cổ mạnh mẽ của đối phương là biết rồi.


Nếu mấy người kia cũng có thực lực tương đương với người này thì không có lý gì lại không đánh nhau với cô.
Còn chưa đánh lấy một cái đã “rén” ngay thế này, Cành Thiên thắc mắc. “Là mấy người đốt nhà à?” Người dẫn đầu mím môi.
Nước Z là xã hội pháp chế, đốt nhà rồi bị bắt thì hắn ta phải ngồi tù mấy năm còn gì?
“Nếu mấy người có thù hằn gì với vợ chồng nhà đó thì vì sao lại muốn dạy dỗ con bọn họ hộ bọn họ? Rốt cuộc là mấy người có thù
với bọn họ hay có thù với em trai tôi?” Người dẫn đầu bị hỏi mà đần cả người ra. Tuy không biết “cổ” trước mặt này là ai, nhưng đến
ông chủ mà còn không trêu vào được thì chắc chắn hắn ta càng không thể trêu vào được. Đối mặt với vấn đề liên quan đến tính mạng,
người dẫn đầu động não rất nhanh.
 
Chương 431


Một người nhắc đến hai vợ chồng họ Cảnh thì dùng “bọn họ”, nhắc đến cậu nhóc lại dùng “em trai tôi”, người dẫn
đầu hoàn toàn k3hông hiểu tình hình vô thức đúc rút ra một kết luận sau kinh nghiệm bao nhiêu năm.
“Bọn họ.”
“Bọn họ?” “Chính1 là đôi vợ chồng họ Cảnh.” Cảnh Thiên nghe vậy thì gật đầu. Nếu là có thù với hai vợ chồng họ
Cảnh thì không liên quan gì đến9 cô nữa rồi.
“Mấy người có thù với hai vợ chồng nhà đó thì đi tìm bọn họ đi, đừng tìm em trai tôi. Nếu để tôi phát hi3ện mấy
người có ý đồ ra tay với em trai tôi thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Bên kia máy quay, biết rõ thứ này tr8uyền âm đơn phương nhưng Để Tịnh Hiên và thuộc hạ họ Bạch của ông ta
đều nín thở, không dám hít lấy một hơi.
“Vâng vâng vâng! Xin lỗi cô, là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi không nên giận cá chém thớt lên em trai cô, không nên
ra tay với cậu ấy.”
Nói xong, người kia lấy một tấm thẻ ngân hàng rồi nhét cho Cảnh Kiệt vẫn còn dấu nước mắt, mặt đần thối: “Xin
lỗi em trai nhé, là lỗi của bọn anh, khiến em sợ hãi rồi. Để bày tỏ ý xin lỗi, đây là chút tấm lòng của bọn anh, mong
em đừng giận. Mật khẩu tấm thẻ này là 910607, em cứ việc tiêu số tiền trong đó cho đỡ sợ nhé.”
Cảnh Kiệt: …
“Cô à, nếu cô không còn việc gì khác, vậy thì… chúng tôi đi trước nhé.”
Cảnh Thiên liếc nhìn đám người ăn nói dè dặt rồi thò ngón tay trỏ, xua xua.
Một đám người như được đại xả, vừa cảm ơn trời đất vừa bỏ chạy.
Cảnh Kiệt nhìn đám người kia đã chạy xa rồi mới định thần lại, cậu nhìn sang Cảnh Thiên, chớp mắt: “Bọn họ… đốt
nhà.”
Cảnh Thiên nhìn bộ dạng đáng thương của Cảnh Kiệt rồi hỏi: “Em không còn nơi nào để ở phải không?”
Cảnh Kiệt cắn môi, cúi đầu.
Cậu đã quyết định bỏ nhà ra đi rồi.
“Đi nào.”


Cảnh Thiên chìa tay ra nắm lấy tay em trai, dẫn cậu rời khỏi con hẻm.
Cảnh Kiệt: …
Chị vẫn là chị ngày xưa. Cho dù biết hai người không phải chị em ruột, chị vẫn chấp nhận nắm tay cậu.
Cảnh Kiệt không hỏi Cảnh Thiên muốn đưa cậu đi đầu, cứ ngượng nghịu đi theo chị gái rời khỏi đó.
“Chúng ta… vẫn chưa lộ chứ?”
Nhìn hình ảnh rung liên tục trước mắt, Đế Tịnh Hiên biết người của ông ta đã chạy mất rồi. Đây là lần đầu tiên ông
ta thấy đám thuộc hạ này biết điều, còn biết cho em trai Cảnh Thiên tiên rồi mới bỏ chạy.
Nếu bị con gái bắt quả tang ông ta đốt nhà bố mẹ nuôi của cô, còn sai người đánh em trai cô, đừng nói đến chuyện
rút ngắn quan hệ với con gái, có khi ông ta còn bị con gái cho vào danh sách đen luôn.
Bạch Chinh cũng sợ sệt, anh ta liếc nhìn ông chủ rồi nuốt nước bọt: “Chắc là… chưa lộ đầu nhỉ?”
“Tôi đang hỏi cậu! Câu hỏi tôi làm gì?” Đế Tịnh Hiện thực sự càng ngày càng không hài lòng với cậu trợ lý này.


“Không phải… ông chủ, chẳng lẽ ông không thấy hình như cô chủ đã biết gì đó rồi à? Lúc cô ấy nói… hình như đang nói với chúng
ta.”
Lời Bạch Chinh nói khiến Đề Tịnh Hiên chìm vào suy tư.
“Vợ tối đầu? Tôi phải tìm nhà tôi rồi tính toán chuyện sau này
Để Tịnh Hiên vừa nói vừa sợ hãi lấy điện thoại ra gọi điện cho bà xã thân yêu.
 
Chương 432


“Thanh Nghiên, mình đang ở đâu thế?”
“Tôi ở thành phố H này.”
đầu bên kia, Tạ Thanh Nghiên vừa đi mua quà với co3n trai rồi chuẩn bị đến bệnh viện thăm ông cụ Chiến thì Đế
Tịnh Hiên gọi điện sang.
“Hỏi mình một chuyện này, nếu phải 1thì mình nói được, nếu không phải thì mình nói Ánhé.”
Cái quần gì thế? Tạ Thanh Nghiên cau mày, chờ người kia hỏi. “Thằ9ng ranh Vân Tiêu có ở chỗ mình không?”
“Được.”
“Thanh Nghiên, mình đi với Vân Tiêu cây cảm giác tồn tại với con3 gái mà không nghĩ đến chuyện dẫn tôi theo à?
Chẳng lẽ mình quên chúng ta mới là vợ chồng à?”
Tạ Thanh Nghiên: …
8
“Vợ à, mình với Vân Tiêu làm thân với con gái, sau này con gái biết mình chính là mẹ của nó thì nó chắc chắn sẽ
nghĩ rằng bố mẹ nó đối xử với nó rất tốt, thể thì cũng tính cả tôi vào rồi đúng không?”
Tạ Thanh Nghiên: …
“Thế nên, chúng ta mới là một thể thống nhất. Mình đi chung với thằng ranh Vân Tiêu kia thì thà sang bắt mối với
tôi này. Đúng rồi, ban nãy tôi đốt nhà của cái đám họ Cảnh kia rồi, sau đó báo Bạch Chinh đi đuổi gia đình bên
cạnh nhà đó đi luôn. Tối nay tôi sẽ ngủ bên đó. Thế này thì chúng ta vừa có thể tiếp cận con gái, vừa có thể làm rõ
năm xưa để lạc mất con gái như thế nào. Nếu mình đồng ý đi với tôi thì nói một tiếng được, không đồng ý thì nói
một tiếng ừ.”
“Được.”
Tạ Thanh Nghiện nghi chồng mình nói đúng, đằng nào thì hai người mới là một thể thống nhất, chồng đã đến rồi
thì đương nhiên bà sẽ theo chồng bà. Có điều… bên thằng con trai vẫn còn rất nhiều cơ hội tiếp xúc với bé con nhà
mình, bà sẽ không bỏ qua đầu.
“Ai thế ạ?” Vân Tiêu thấy mẹ mình đáp hai chữ “được” rồi cúp máy thì hơi thắc mắc.
“Bố con đấy.”
“Bố con? Bố tìm mẹ làm gì?” Vân Tiêu căng thẳng hỏi.


“Đã giải quyết xong việc cho mẹ rồi.”
Vân Tiêu nheo mắt: “Mẹ lại gây họa gì rồi?”
Tạ Thanh Nghiên liếc xéo anh ta: “Gây họa gì? Mẹ là kiểu người thích gây họa à? Có phải con hiểu nhầm gì về mẹ
không?”
“Thể bố con giải quyết cái gì?”
“Thì cái cô họ Lưu mà thích bổ con ấy, cô ta hẹn mẹ đến quán bar rồi định cho người giở trò với mẹ, còn quay video
mẹ nữa, thế nên mẹ cho nổ nhà cô ta rồi.”
Vân Tiêu: …
châu Để..
Nổ nhà người ta…
“Mẹ, có phải mẹ hiểu nhầm gì về hai chữ ‘gây họa’ không?”
Thế này mà còn không phải gây họa, không hiểu giới hạn đối với hai chữ “gây họa” của mẹ nằm ở đâu nữa.
“Con nghĩ mẹ hiểu nhầm cái gì?” Tạ Thanh Nghiên nheo mắt.
“Không! Mẹ của con xinh đẹp trời sinh, sắc đẹp chính là chính nghĩa. Tất cả đều do đám lẳng lơ đang điểm gây họa!
Bà ta đáng lắm! Nhà bị nổ là trời phạt!!!”
Tạ Thanh Nghiên gật đầu, vỗ cái đầu chó của con trai.
“Bố, sao nhà mình lại cháy nhanh như thế được? Thế này không hợp lý.”
Nhìn căn nhà tàn tạ, trừ tầng hai còn có một phòng cho giúp việc là may mắn còn nguyên ra, tất cả các phòng khác
đều chảy rụi trong một thời gian ngắn, Cảnh Lạc chống gậy, cau mày.
“Chúng ta… có phải đã đắc tội với ai rồi không?”


“Làm sao mà chúng ta đắc tội với ai được? Con không phải không biết bình thường bố con đối nhân xử thế đều rất khiêm nhường.”
Bà Cảnh tức giận.
“Thế… có khi nào là hôm nay bố mẹ đến bệnh viện nói gì rồi khiến chị không vui, đắc tội với Chiến Lệ Xuyên nên anh ta cho người
đến trả thù?”
Ông bà Cảnh nhìn nhau.
“Cải thử ăn cháo đá bát chết đâm chết chém này! Sao nó có thể như thể được nhỉ? Tôi phải đi báo cảnh sát! Tôi muốn tìm phóng viên
bóc phốt nó!”
 
Chương 433


“Bà thấy mình vẫn chưa phà đủ phải không? Nếu không phải bà nói linh tinh từ đầu đến cuối thì chúng ta có bị đốt
nhà không? Tốt n3hất là bà nên cầu nguyện không phải Chiến Lệ Xuyên cho người làm. Nếu mà là thật thì e rằng
sau này chúng ta sẽ không sống yên đ1ược như bây giờ nữa đâu!”
Bà Cảnh nhìn ngôi nhà đã cháy đen, tức đến òa khóc.
“Thế thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ9 cứ để cho qua như thế à? Hu hu hu hu… biết trước thế này thì năm xưa tôi
nên cho nó chết đuối dưới sông luôn!”
“Mę..” 3
Cảnh Lạc tỏ ra không thể tin được, cô ta mở to mắt bà Cảnh: “Mẹ vừa nói gì cơ? Cái gì dưới sông? Vì sao chị lại ở
dưới sô8ng?”
Bà Cảnh ngơ ngác rồi bỗng nhận ra rằng mình vừa lỡ lời.
Bà ta liếc nhìn ông Cảnh một cái đầy căng thẳng, phát hiện ông Cảnh đang nhìn bà ta như chỉ muốn và cho bà ta
mấy cái cho ngã xuống cầu thang. Bà Cảnh nuốt nước bọt, không trả lời câu hỏi của Cảnh Lạc mà quay sang nói với
ông Cảnh: “Tiểu Lạc thông minh như thế, chắc chắn nó có thể biết rõ thiệt hơn. Đây là vấn đề liên quan đến sự
hưng suy của cả nhà họ Cảnh, nó biết cái nào nặng cái nào nhẹ mà.”
Ông Cảnh cười mỉa một tiếng: “Tôi thấy đúng là Tiểu Lạc thông minh hơn bà nhiều. Một đứa con gái đang yên
đang lành, nuôi thì cũng nuôi rồi, cuối cùng lại bị bà làm cho như kẻ thù không bằng. Ngu xuẩn!”
Bà Cảnh: … “Mẹ, rốt cuộc là sao ạ? Chẳng lẽ Cảnh Thiên không phải chị ruột của con?” Nghĩ đến khuôn mặt đẹp
đến quá đáng của Cảnh Thiên, Cảnh Lạc có cảm giác máu mình đang chảy ngược.
“Nó… nó là đứa mẹ nhặt về. Lúc đó mẹ thấy nó bị người ta vứt xuống sông cho chết đuối nên mới nhảy xuống vớt
nó lên, sau đó để lại nuôi. Lúc đó mẹ tưởng mẹ không mang thai được nữa nên đối xử với nó cũng tốt lắm, ai ngờ
sau này không chỉ sinh được con mà còn sinh được cả Cảnh Kiệt. Nhưng mẹ cũng không thể bỏ nó được.”
Cảnh Lạc suy nghĩ rất lung, cuối cùng cũng biết vì sao lúc nào bố mẹ cũng thiên vị cô ta.
Cô ta vẫn luôn sợ bố mẹ sẽ không yêu quý cô ta nữa vì Cảnh Thiên đã gả vào một nhà tốt, thế nên lúc nào cũng làm
một đứa con gái ngoan ngoãn, giả vờ đáng thương. Bây giờ mới biết, hóa ra mình không cần giả vờ, Cảnh Thiên
hoàn toàn không phải con cái nhà họ Cảnh,
“Mẹ, tuy bố mẹ không phải bố mẹ ruột của chị, nhưng công dưỡng dục lớn hơn công sinh thành. Mẹ không chỉ
nuôi chị ta mà còn từng xuống sông cứu mạng chị ta chị ta nên cảm ơn mẹ bằng cả tính mạng mình không thì cả
xã hội này sẽ không tha cho chị ta.”
“Cảnh Lạc, bố mong con có thể bỏ suy nghĩ này đi.” Ông Cảnh nói một cách nghiêm túc.
“Vì sao ạ?”
“Nhà mình vốn đã sắp phá sản rồi, phải dựa vào Thiên Thiên gả vào nhà họ Chiến. Con bé đã hi sinh cuộc hôn
nhân của cả đời mình rồi, thế nên về vấn đề đạo đức, chúng ta không có lợi thế quá lớn. Hơn nữa nếu làm đến mức
cá chết lưới rách thì không có lợi cho chúng ta. Lặng lẽ phát tài mới là tư duy mà người làm kinh doanh nên có. Nếu
sau này con muốn thừa kế công ty thì bắt buộc phải suy nghĩ theo hướng như vậy.”
Cảnh Lạc mím môi, cô ta không hề tán thành với những gì ông Cảnh nói, nhưng để ông Cảnh có thể lập cô ta làm
người quản lý công ty, cô ta vẫn phải gật đầu ngoan ngoãn và nói: “Bố, con biết rồi. Sau này con sẽ tốt với chị.
Nhưng chị có muốn tốt với con hay không thì không biết.”


Thấy con gái đã phải chịu ấm ức như thế này rồi, đến chân còn đang bị gãy, bà Cảnh lại tức mà không có chỗ trút.
Cảnh Việt nhìn tòa nhà như cung điện trước mắt, ánh mắt dài dại bình thường lúc này đã bị sự kinh ngạc thay thế.
“Chị… nhà… nhà nhỏ?”
Chị cậu bảo cậu là chị cô có một căn nhà nhỏ, bảo cậu sang đổ ở tạm.
 
Chương 434


Cậu biết tòa nhà này, tên là Khê Công Quán, là một tòa biệt thự cao cấp được xây dựng riêng trong công viên rừng
quốc gia. Những người số3ng trong khu nhà xa hoa ra vào đều có thể ngồi thuyền này đều là nhà giàu quyền quý
hàng đầu thành phố H.
Hồi trước lần nào bố đ1i đến đây đều sẽ cảm thán, nếu sau này có tiền thì sẽ mua một căn nhà ở đây.
Căn rẻ nhất ở khu này cũng phải hai trăm triệu, cậu9 ngồi trên xe của chị, đi vòng qua một hồ nước uốn lượn, cuối
cùng cũng đến tòa biệt thự ở sâu bên trong. Tòa biệt thự nằm ở nơi có đồi 3có nước, là đất tốt theo phong thủy.
Nhìn căn biệt thự siêu lớn màu xám đậm như một tòa lâu đài, Cảnh Kiệt há hốc miệng một lúc lâu vẫn 8không thể
ngậm lại được. Người giúp việc ùa ra, cung kính gọi cô chủ. Cảnh Thiên dẫn Cảnh Kiệt vào trong, lúc này Quan Vũ
Thần không ở nhà, Cảnh Thiên đành bảo: “Căn nhà này là của bạn chị, cô ta ở đây một mình cũng khá cô đơn, sau
này em ở lại đây đi. Nếu em không muốn qua lại với cô ta, căn nhà to thế này, thời gian ngủ nghỉ của hai người
không giống nhau, thế nên không gặp nhau nổi đầu. Nếu gặp nhau thì cô ta cũng dễ ấy mà.”
Cảnh Kiệt hơi luống cuống.
Cậu tưởng tòa nhà này trông bề ngoài đã xa hoa lắm rồi, nhưng sau khi vào trong, nội thất bên trong nhà có thể
dùng từ cực độ xa hoa để hình dung.
Cảnh Kiệt nhìn những người giúp việc cẩn thận đeo găng tay tập trung lau bình hoa, cậu cảm thấy cá cơ thể mình
đều cứng đờ, sợ chạm phải đồ nghệ thuật gì đó, lỡ rơi xuống rồi vỡ thì cậu không đền nổi. Thấy Cảnh Kiệt luống
cuống, Cảnh Thiên nói ngay lập tức: “Tuy căn nhà này là của bạn chị nhưng là do chị mua cho cô ta. Thế nên em cứ
yên tâm mà ở, mọi thứ ở đây là của chị thì cũng là của em, không cần
lo.”
Cảnh Kiệt ngơ ngác nhìn chị mình. Cậu vẫn luôn nghĩ chị rất giỏi, nhưng cậu không ngờ chị ấy có thể giỏi đến mức
độ này.
Cuối cùng, nghĩ đến chuyện bố đã xé tan ước mơ của mình, cho dù không quen được, Cảnh Kiệt cũng gật đầu một
cách kiên định,
Cậu…
Không muốn quay về cái nhà đó nữa.
Cậu dốc hết sức lực để học hành nhưng vẫn không đạt được mức độ mà bố mẹ mong muốn.
Lại thêm Cảnh Lạc luôn nhăm nhe công ty, Cảnh Kiệt quyết định mình cũng muốn học theo chị, một mình ra ngoài
xây dựng một khoảng trời riêng.


“Hôm nay em sao thế? Em đâu phải kiểu bảo bỏ nhà ra đi là đi luôn. Họ làm gì em à?”
Thấy Cảnh Kiệt mím môi không nói gì, Cảnh Thiên hỏi: “Vì sao họ lại đánh em?”
Tuy ông bà Cảnh vô cùng nghiêm khắc với Cảnh Kiệt, nhưng bọn họ hầu như không làm chuyện như tát vào mặt.
Bởi vì bác sĩ từng cảnh cáo bọn họ rằng, một đứa trẻ tự kỷ như Cảnh Việt không thích hợp với đánh chửi, cậu nên
được yêu thương bảo bọc. Đánh chửi dễ gây phản ứng quá khích, khiến tình trạng bệnh trở nên nặng hơn.
Nghĩ đến thứ bị bố xé tan, Cảnh Kiệt cúi đầu, viền mắt lại ướt đẫm.
“Chủ La, phiên chú cho người mang hòm y tế đến.”


Chủ La là quản gia của tòa biệt thự, ông cung kính cúi người: “Vâng.”
Cảnh Thiên vừa bôi thuốc cho Cảnh Kiệt vừa dẫn dắt, cuối cùng Cảnh Việt cũng nói ra chuyện ông Cảnh xẻ thư mời tham gia trận thi
đấu “Phản kích Z16″ toàn quốc và thư mời tham dự trận đấu bán kết của Chole.
Cành Thiên nghe mà ngơ người.
“Cho dù bọn họ không hiểu Esport thì bọn họ cũng phải biết cuộc tuyển chọn nhà thiết kế của Chole chứ? Mấy hôm trước điện thoại
của chị còn liên tục nhận được tin nhắn của bọn họ, bảo tại chị cho người đánh gãy chân Cành Lạc nên nó không thể tham dự cuộc
tuyển chọn của Chole, hủy hoại cả cuộc đời nó, bắt chị sau này phải chịu trách nhiệm với nó cả đời. Sao đến chỗ em, bọn họ lại xé
ngay đi vậy?”
 
Chương 435


Cảnh Kiệt dùng điện thoại gõ một đoạn chữ.
“Họ không xem nội dung của thư mời đã xé luôn mất rồi.”
Cảnh Thiên cười một 3tiếng vừa mỉa mai vừa bất lực, cô vô cùng khâm phục mắt nhìn của hai ông bà họ Cảnh.
“Thế bây giờ em có dự định gì không?”
Ánh mắt Cảnh Kiệt trống rỗng.
Dự định à?
Cậu không biết nên làm gì nữa. Cậu chỉ biết rằng cậu muốn kiểm soát tươn9g lai của mình, làm việc mà mình muốn
làm.
“Hai cuộc thi đó diễn ra vào thời gian nào?”
“Phản kích Z16 là thứ ba tuần 3sau, Chole thì là mùng ba tháng sau.”
“Tiểu Kiệt, trước đây em đã có thể nói chuyện bình thường rồi, chị mong em có thể thử ti8ếp tục mạnh dạn nói ra.
Em nói rất tốt, làm cũng rất tốt, em là đứa trẻ tự kỷ thông minh nhất, có tài nhất mà chị từng gặp. Chị thấy em hôm
nay phản kháng lại những người đó đều dùng những chiêu thức mà em dùng trong trò chơi phải không?”
Cảnh Kiệt đỏ bừng mặt vì được Cảnh Thiên khen, cậu gật đầu.
“Em chỉ xem hướng dẫn trong sách mà đã có thể vận dụng được vào trò chơi và chính bản thân mình, giỏi lắm
đấy.”
Cảnh Kiệt được khen liên tục, cậu ngại đến mức không biết nên để tay ở đâu nữa. Nhưng cậu thực sự chỉ xem sách
về võ thuật rồi nhớ lại, sau đó dùng vào trò chơi. Hôm nay bị trùm bao tải, hai chiều cậu dùng cũng học được từ
trong sách, lần đầu tiên vận dụng vào thực tế
“Thực ra chỉ là lực của em hơi yếu, sau này chị sẽ dạy em làm thế nào để lực mạnh hơn, như vậy em không chỉ trở
nên lợi hại hơn trong trò chơi, đến cuộc sống thực tế cũng có thể rất giỏi.” Cảnh Thiên đã nhận ra, ngoài việc học
hành và sinh hoạt hàng ngày, Cảnh Kiệt là một người vô cùng xuất sắc ở tất cả các phương diện khác. Ông bà Cảnh
nhầm ngọc trai thành mắt cá rồi.
“Thế em còn đi học nữa không?”
Cảnh Kiệt vừa nghe thấy hai chữ đi học là cúi gằm mặt xuống ngực ngay lập tức.
Cảnh Thiên:


Thôi được rồi, dáng vẻ định công tiêu cực như thế này, có học nữa thì cũng vẫn học kém mà thôi.
“Thế thì chị cho người đến trường làm thủ tục nghỉ học cho em nhé. Lúc nào em muốn đi học tiếp thì bảo với chị,
chị liên hệ với trường cho em.”
Cảnh Kiệt ngẩng phắt đầu lên nhìn Cảnh Thiên, trong mắt lấp lánh ánh sao.
“Em thông minh thế này, chỉ cần sau này em muốn học thì chắc chắn sẽ học thành tài thôi.”
Cảnh Kiệt vội vàng gật đầu.
Đằng nào thì giờ cậu cũng không muốn học. Đặc biệt là dưới chính sách áp lực của mẹ cậu, trừ ăn cơm với đi ngủ ra
thì tất cả thời gian còn lại đều phải dùng vào việc học, cậu càng không có hứng thú với việc học.
Thu xếp ổn thỏa cho Cảnh Kiệt xong, Cảnh Thiên gọi điện cho Quan Vũ Thần, nói lại chuyện của Cảnh Kiệt. Nói
xong, cô lại bực bội hỏi: “Rốt cuộc là bao giờ mấy người mới có thể trộm được xác tôi ra vậy?”


“Đại ca ơi!ll” Giọng Quan Vũ Thần cũng rất bực tức: “Đỗ Ngôn Tranh biến thái lắm, chị bảo với em có khả năng là anh ta biết chị rồi
đúng không? Không nói vụ mộ ở bên châu Tam Giác nữa, anh ta còn bề bia mộ của chị về khu vực trung tâm Thánh Điện. Khụ kh…
Tịnh bảo là, muốn trộm xác thì bắt buộc phải so găng với Thánh Điện. Anh ta bảo… có khả năng chúng ta không thắng được.”
Cảnh Thiên: … Mẹ.
“Đại ca, em nghĩ chuyện này chúng ta có thể bàn kế lâu dài chị cần gì phải để ý đến cái xác đó thế? Anh ta muốn cùng chị thì cứ đề
đó cho anh ta cùng, chị bầu bạn với anh ta bằng xác, rồi ở bên anh rề bằng linh hồn. Vẹn cả đôi đường luôn, linh hồn của chị vẫn xinh
đẹp tự do mà.”


“Cut!”
 
Chương 436


Quan Vũ Thần hi hi ha ha cười đùa với Cảnh Thiên rồi mới nghiêm túc: “Bên Tịnh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tuy khó
vào được trụ sở chính của Thánh Đi3ện, nhưng cũng không phải là không có cách. Chỉ tội vào thì dễ, muốn khênh
quan tài từ bên trong ra, còn phải đem lên xe nữa thì khá là rắc rối,1 nhưng Tịnh bảo chắc chắn anh ta sẽ hoàn
thành nhiệm vụ. Chỉ cần chị có thể đảm bảo là Đỗ Ngôn Tranh không quay lại Thánh Điện thôi.”
Cả9nh Thiên suy nghĩ một lát rồi bảo: “Thôi, cô bảo Tịnh là không cần phiền phức như thế nữa đâu.”
“Ô? Không trộm xác nữa ạ?”
“Khôn3g trộm nữa, bảo anh ta cho nổ cái xác là được rồi, không cần chuyển đi nữa.”
“Ha????”
“Nổ rồi thì cũng tan tành xác pháo, coi nh8ư là thiêu vậy.”
Quan Vũ Thần: . II
“Được… được rồi. Chị vui là được.”
Cho nổ xác luôn là tiện nhất.
Nhưng…
Hơi ác quá.
“Có một chuyện đợt trước bạn nên quên mất. Có một xưởng sản xuất bánh trung thu tên là “Hương vị của mẹ, là
xưởng làm bánh trung thu của mẹ Tần Dịch. Bây giờ bọn họ đang lợi dụng tên tuổi Tân Dịch để làm cho vay mức
thấp. Đợt này tôi đã liên tục vay năm mươi triệu từ công ty bọn họ, bây giờ chuẩn bị cho bọn họ một vố rông luôn.
Nguyên liệu làm nhân bánh trung thu của nhà đó quảng cáo hồi mới bắt đầu và bây giờ hoàn toàn khác nhau, cô
cho người đi làm bản so sánh chi tiết bánh của bọn họ và bánh cùng mức giá từ nhập nguyên liệu đến sản xuất, rồi
đến khi đưa vào thị trường, sau đó gửi sang cho tôi.” “Vâng, đại ca. Em đảm bảo sẽ lấy được tài liệu trong thời gian
ngắn nhất.”
Cảnh Thiên sắp xếp tất cả mọi việc của Cảnh Kiệt xong xuôi, cùng cậu ăn bữa cơm tối rồi mới quay lại bệnh viện.
Nhà họ Cảnh có đi tìm Cảnh Kiệt hay không, đó không phải là chuyện của cô. Tại bệnh viện, Trạch Ngôn thấy
Cảnh Thiên đã về thì tỏ ra ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Sao thế?” Thấy ánh mắt Trạch Ngôn lấp loáng, Cảnh Thiên hỏi.


Trạch Ngôn ngần ngừ nói: “Cô Bùi lại đến nữa rồi.”
Cảnh Thiên: …
Thấy mợ chủ không nói gì, Trạch Ngôn sợ cô trút giận lên đầu đại ca nhà mình, vội vàng nói: “Cậu chủ hoàn toàn
không muốn ngó ngàng đến bọn họ, nhưng cậu Đỗ đích thân dẫn cô ta đến, cô hai còn giúp bạn họ lừa cậu chủ
sang phòng khách, cậu chủ mới phải bất đắc dĩ gặp bọn họ.”
Cảnh Thiên nghe xong bèn quay người bỏ đi.
“Mợ chủ!”
Trạch Ngôn hốt hoảng đi lên ngăn cô lại.
“Cậu chủ thực sự không có bất cứ quan hệ gì với cô Bùi cá, mợ đăng tin bất kỳ lời nào mà cô Bùi và cậu Đỗ nói.
Họ…”
“Ai mà chẳng biết suy nghĩ của bọn họ, làm sao mà tôi tin bọn họ được? Tôi chỉ nghĩ A Xuyên Buôn rất hòa nhã với
người khác, hơn nữa anh ấy đi lại bất tiện, không thích hợp để động chân động tay, thế nên nếu bọn họ nóng máu
lên định lừa A Xuyên, tôi nghĩ tôi nên để bọn họ bình tĩnh lại một chút.”
Trạch Ngôn: …


Trong lúc nói chuyện, Cảnh Thiên đã đi lấy một xô gỗ đầy đá rồi đồ đầy nước lạnh.
Trước ánh mắt ngơ ngác của Trạch Ngôn, cô xách cái xô gỗ rất lớn đầy ắp nước đá lên bằng một tay, khí thể hùng dũng hiên ngang,
không còn sự quyến rũ yêu nghiệt như bình thường nữa. Cô đi về phía phòng khách trong phòng bệnh.
Trạch Ngôn: . III
Anh ta muốn bảo với đại ca một tiếng, nhưng đã không kịp nữa rồi. Chiến Lệ Xuyên đang ngồi ở ghế giữa, Chiến Thư Du ngồi trên
sofa bên trái anh, còn Đỗ Ngôn Tranh và Bùi Uyển Linh thì ngồi trên sofa bên phải anh. Thấy Cảnh Thiên đi vào, cuối cùng khuôn
mặt đang sầm sơ của Chiến Lệ Xuyên cũng có dấu hiệu sáng lên.
 
Chương 437


Những người khác trông thấy Cảnh Thiên, thấy cô còn xách theo một cái xô gỗ trông rất nặng. Bọn họ còn đang
thắc mắc thì Cảnh Thiên 3đã hất cả nước lẫn đá trong xô vào người Đỗ Ngôn Tranh và Bùi Uyển Linh.
Đỗ Ngôn Tranh đã quá quen với kiểu bùng nổ dạng ớt1 hiểm này rồi, bởi vì trước đây Saka đã từng liều mạng với
anh ta không ít lần.
Nhìn thấy Saka nhà anh ta xách xô nước vào,9 anh ta đã có dự cảm không lành.
Khi Cảnh Thiên xối nước đá đột ngột về phía hai người, Đỗ Ngôn Tranh đã ứng phó được ngay 3lập tức, lách một
cái là đã tránh được ngay. “A…”
Tiếng thét chói tai của Bùi Uyển Linh vọng từ trong phòng bệnh ra.
8
Cô ta còn chưa kịp phản ứng đã bị giội đầy người rồi.
Không chỉ bị giội, khi cô ta còn đang đần người ra, Cảnh Thiên đã giật lấy vạt áo trước ngực cô ta rồi đổ đá viên vào
trong như nhồi bánh bao.
Tuy bây giờ đã là mùa xuân nhưng tiết trời chỉ có thể coi là ấm áp, thậm chí trên đường vẫn có rất nhiều người mặc
áo phao mỏng.
Cảnh Thiên cứ thể trút toàn nước lạnh vào người cô ta.
“Cảnh Thiên, cô làm gì vậy?”
Chiến Thư Du thấy vậy bèn đứng dậy ngay, trách mắng Cảnh Thiên: “Đây là khách, cô quả đáng rồi đấy!”
Sau đó, Cảnh Thiên lại tiện tay quăng cái xô nước về phía Chiến Thư Du. Chiến Thư Du hốt hoảng hét lên một
tiếng rồi né đi, xô nước dày nặng đập thẳng vào khoảng tường sau lưng cô ta, phát ra tiếng “rầm” trầm thấp.
Nếu bị cái xô nước kia đập trúng, nhẹ thì đầu váng mắt hoa, nặng thì nứt cả xương sọ. Chiến Thư Du nhìn Cảnh
Thiên, có cảm giác trước kia mình giới thiệu Cảnh Thiên vào nhà họ Chiến, sau đó lại đứng về phía cô để ủng hộ cô,
tất cả đều là sai lầm.
Khi Cảnh Thiên vứt xô nước vào Chiến Thư Du, cửa phòng bệnh lại mở ra lần nữa.
Người vào là Đế Vân Hi.
Trông thấy Để Vân Hi, mắt Chiến Lệ Xuyên khẽ rung lên.
Bác cả!


Thấy trong phòng khách toàn là nước, sàn nhà lõng bõng, rồi lại nhìn sắc mặt khó coi đến cùng cực của Chiến Thư
Du và Bùi Uyển Linh, lại đến cái mặt cười nhẹ nhàng ung dung của cô em gái nhà mình, Để Vân Hi sầm mặt.
Chiến Thư Du không ngờ Cảnh Thiên lại bạo lực như vậy, cô ta tức gần chết, muốn chửi nhưng lại sợ Cảnh Thiên
lên cơn nữa rồi đánh cô ta tàn phế luôn.
Cô ta đành phải quay sang nói với Chiến Lệ Xuyên: “A Xuyên, chú nhìn xem bây giờ người phụ nữ chú chiều
chuộng trở thành cái dạng gì rồi! Bây giờ rõ ràng là cô ta được chiều quá hóa kiêu, hoàn toàn không thèm coi ai ra
gì.”


“Anh Đỗ và cô Bùi có đến tìm chủ đề nói gì đi nữa, cô ta có tư cách gì mà làm như vậy với cô Bùi? Chị là chị gái của chủ, chẳng lẽ
nói cô ta một câu cũng không được? Nếu hôm nay chị không tránh kịp thì cái xô kia đập vào đầu chị, ít nhất cũng phải chấn động não,
thậm chí còn rạn cả xương sọ!”
“Bây giờ anh Để cũng đến rồi. Cái bộ dạng đàn bà chanh chua này, anh Đỗ và anh Để đều đã nhìn thấy rõ ràng rồi, cô ta mất mặt đến
tận châu Để rồi!”
Mấy câu Chiến Thư Du nói khiến sắc mặt Để Vân Hi càng sầm xuống.


Anh ta tiến lên trước một bước, đang định thảo luận với Chiến Thư Du về việc ly hôn của em gái yêu thương thì Chiến Lệ Xuyên đã
lên tiếng trước anh ta. “Đây là bệnh viện của nhà họ Chiến, cô ấy là mợ chủ nhà họ Chiến, cô ấy có nổi đóa lên ở địa bàn của mình,
chẳng lẽ còn phải được người khác cho phép hay sao?”
 
Chương 438


“Tôi đã nói rất rõ ràng với cô Bùi rồi, tôi không thích cô ấy, trước giờ chưa từng thích, báo cô ấy tự trọng. Thiên
Thiên cũng từng cảnh cáo cô ấ3y, nếu cô Bùi nhất định đòi chen chân vào làm người thứ ba trong cuộc hôn nhân
của chúng tôi, cô ấy sẽ cho cô Bùi biết kết cục của người thứ ba.1 Nhưng hôm nay cô Bùi vẫn đến đây, còn dẫn theo
cả anh Đỗ nữa.”
Chiến Lệ Xuyên nhìn sang Đỗ Ngôn Tranh: “Tôi không biết hệ tư tưởng của9 anh Đỗ hình thành như thế nào,
nhưng tôi nghĩ một người có thể dẫn em họ của mình đến trước mặt một người đàn ông đã kết hôn, ý đồ để em họ
mìn3h chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác như vậy thì có phải nhận tỉnh đã vặn vẹo quả không?”
Đỗ Ngổn Tranh: .. !!!
Anh ta d8ẫn em gái đến chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác?
Tuy đúng là anh ta muốn để Bùi Uyển Linh chen chân vào cuộc hôn nhân của Chiến Lệ Xuyên, cho dù không được
thì cũng có thể gây mâu thuẫn giữa Chiến Lệ Xuyên và Saka, nhưng hôm nay rõ ràng anh ta chỉ dẫn Bùi Uyển Linh
đến để thăm ông cụ Chiến thôi.
Là ông nội anh ta dặn dò anh ta phải đến thăm ông cụ Chiến, thế nên từ đầu đến cuối, anh ta hoàn toàn không nhắc
đến chuyện kia mà.
Nhưng cái tên bạch liên Chiến Lệ Xuyên này lại mở to mắt vụ và cho anh ta ngay trước mặt Saka.
Saka đã không muốn coi anh ta là người thân thiết nhất vì sự ngang ngược và không từ thủ đoạn của anh ta rồi, thế
mà Chiến Lệ Xuyên còn thêm dầu vào lửa! Cảnh Thiên đi đến bên cạnh Chiến Lệ Xuyên rồi đặt mông ngồi lên đùi
anh, sau đó cô choàng tay ôm cổ anh, sự thân mật khiến tất cả mọi người có mặt đều biến sắc.
Bao gồm cả Để Vân Hi mới đến.
Anh ta nhìn thấy cái gì thế kia?
Bẻ con nhà anh ta… lại ngồi lên đùi tên liệt kia, lại còn ôm tên liệt kia thân mật như vậy nữall!
Hai bàn tay của Đỗ Ngôn Tranh vô thức siết lại thành nắm đấm.
Cô gái của anh ta!
Cô gái mà anh ta nuôi lớn!
Anh ta đã từng nói, cả đời này cô đừng hòng thân thiết với bất kỳ ai không phải anh ta, con gái cũng không được!
Nhưng cô không chỉ thân mật mà còn choàng tay ôm cổ một người đàn ông khác!


Cảnh Thiên có thể cảm nhận được ánh mắt Đỗ Ngôn Tranh chiếu vào người mình như đèn pha, như muốn xuyên
thủng cơ thể cô.
Tuy cô thấy hơi bồn chồn nhưng nghĩ lại, ở đây có Chiến Lệ Xuyên và ông anh trai vẫn chưa nhận mặt, dù người
kia có cáu kỉnh đến mấy thì chắc chắn không thể động chân động tay ở đây được.


Thể là Cảnh Thiên không chỉ ôm cổ Chiến Lệ Xuyên mà còn tựa đầu mình lên vai anh, sau đó lại quay sang gây hấn với Chiến Thư
Du: “Chị nghe thấy chưa? Nơi này là của nhà họ Chiến, tôi muốn nổi đóa ở nhà họ Chiến thì đó là quyền của tôi. Ai mà không chịu
được thì có thể đi ra.”
Nói xong, cô lại nhìn Đề Vân Hi đang rò máu trong tim, hỏi: “Anh Đề, anh thấy có phải không?”
Tuy Để Vân Hi vẫn chưa kịp điều tra xem đám người trong phòng này đang gặp chuyện gì, cho dù lúc này trong lòng anh ta rất không
vui vì em gái đang ngồi trên đài Chiến Lệ Xuyên, nhưng em gái đã hỏi anh ta rồi, anh ta là anh trai, tình cảm vĩ đại và em gái mà đánh
đuổi tất cả yêu ma quỷ quái bỗng bùng lên.


“Phải.”
 
Chương 439


Như sợ mình vẫn chưa nói đủ, Để Vân Hi bổ sung thêm: “Nơi này là địa bàn của nhà họ Chiến, cô Cảnh có trút
giận như thế 3nào mà chẳng được. Nhưng…”
“Nhưng tôi không hề nghĩ rằng vừa rồi cô Cảnh đang tức giận. Chẳng lẽ ban nãy cô đ1ang tức giận thật?”
Chiến Thư Du: …
Đỗ Ngôn Tranh: … Thắng chó!
“Ừ, tôi đang giận đấy.” Cản9h Thiên trêu anh ta.
Thực ra cô cũng cảm thấy cả nhà họ Để này, cho dù là mẹ ruột hay là anh ruột đều có phần k3ỳ cục, còn chưa nhận
người thân mà tiền đã đưa cho cả đống rồi.
Đối với cô mà nói, đây chẳng phải chuyện nói th8ẳng ra là ok rồi sao? Cho dù bọn họ tìm đến tận mặt cô rồi nói rõ
tình hình, chẳng lẽ cô lại không nhận mà được?
Nhà giàu như thế, không nhận cũng phải nhận chứ!
Khuôn mặt đẹp trai của Để Vân Hi như được gió xuân thổi qua, khóe môi cong lên thành một nụ cười mỉm ấm áp:
“Một cô gái ngoan ngoãn tốt tính như cô, cho dù có giận thì cũng do người khác chọc giận thôi. Là ai chọc cô? Cô
Chiến à?”
Dứt lời, Đế Vân Hi nhìn Chiến Thư Du, anh ta không còn phong thái cáo già gặp ai cũng mỉm cười trên thương
trường nữa, chỉ trích không hề khách sáo: “Cô Chiến, tôi bảo cô này, là một cô tiểu thư nhà giàu thì cô cũng nên
tuân thủ quy định của nhà giàu chứ. Cô thấy nhà giàu nào do phụ nữ làm chủ chưa? Nếu tôi không nhớ nhầm thì
nhà họ Chiến do cậu ba làm chủ nhỉ? Dù có là chị gái nhưng chẳng lẽ cô không nên có sự tôn trọng cơ bản đối với
chủ nhà tương lai sao?”
Chiến Thư Du tức đến mức sắp khóc đến nơi, cô ta la lối kêu oan: “Sao tôi lại không tôn trọng A Xuyên? Tôi vẫn
luôn rất tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy!” Để Vân Hi cau mày: “Ồ, nhưng cô chỉ tôn trọng cậu ta, bảo vệ cậu ta, còn
vợ cậu ta, bà chủ tương lai của nhà họ Chiến lại chẳng nhận được sự tôn trọng nào từ cô, vậy thì tình yêu này của cô
có phần khác thường và hẹp hòi đấy.”
Chiến Thư Du tức đến mặt đỏ như lên, cô ta nhìn thẳng vào Đế Vân Hi: “Anh Đế, tôi như thế nào chưa đến lượt anh
quản đầu!”
“Là cô Chiến ban nãy khơi mào trước, nói hành động của cô Cảnh mất mặt, còn mất mặt đến tận châu Đế, chẳng


phải cô đang ám chỉ tôi và anh Đỗ khó chịu với hành động của cô Cảnh sao?”
Nói xong, Đế Vân Hi nhìn sang Đỗ Ngôn Tranh, vẻ mặt không buồn không vui, không yêu không hận: “Anh Đỗ,
anh có thấy mình đang bị ám chỉ không?”
Lúc này Đỗ Ngôn Tranh đã đi sang một bên, chỉ sợ nước trên người Bùi Uyển Linh sẽ bắn vào người mình.


ném một cái xô gỗ thôi đầu. Hi vọng sau này cô Chiến nó
i
Chú ý hơn, mình muốn gây chuyện thì cũng đừng lôi cà người vô tội
Nghe Đế Vân Hi đột nhiên kéo mình vào, anh ta cười mia trong bụng.
Trên thế giới này không phải chi có Chiến Lệ Xuyên và Đế Vân Hi biết làm đồ hai mặt.
“Có chứ. Cô Chiến này, tôi không thấy hành động của cô Cảnh có gì sai cả, nếu chuyện hôm nay mà là tôi, e rằng tôi sẽ không chỉ
xuống nước.”
Để Vân Hi và Đỗ Ngôn Tranh là hai loại người, một người trông như cáo già, giảo hoạt đa đoan, có thể đoán được mìn do đối phương
gài bất cứ lúc nào, một người thì trông như Tu La, đối mặt với anh ta như đi trên bờ vực thăm, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
 
Chương 440


“Tôi nghĩ rằng…” Trong giọng nói nguy hiểm của Đỗ Ngôn Tranh xen lẫn sự uy hiếp: “Chỉ cần có Cảnh vẫn còn ở
nhà họ Chiến ngày nào thì cô nê3n tôn trọng cô ấy ngày đó. Còn kiểu người vừa muốn ăn lợi nhuận của gia tộc, vừa
muốn ăn trên ngồi trước, lại còn không muốn tuân thủ quy tắ1c cơ bản, nhà họ Đỗ tôi tuyệt đối không thể tha. Đối
với tôi mà nói, người như vậy không xứng để sống như một con người.”
Chiến Lệ 9Xuyên đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc vì bà xã đang ngồi trên đùi mình, hơn nữa cái “chân”
ngày xưa không còn tri giác vì bị liệt, bâ3y giờ không những có cảm giác mà còn cảm giác rất mạnh.
Giả vờ bị liệt rồi để bà xã mềm mại xinh đẹp như thế này ngồi lên, Chiến Lệ8 Xuyên nghĩ đây là một chuyện cần
dũng khí rất lớn.
Huống hồ, vợ anh thơm ngát như lan, cả cơ thể đều vô cùng ngọt ngào.
Chiến Lệ Xuyên cảm thấy mình như phát hiện ra châu lục mới, cả cơ thể chìm trong sự tuyệt vời của cảm giác mới
lạ, hoàn toàn không thể tham gia vào cuộc chiến tranh của hai người đàn ông đang chĩa vào Chiến Thư Du.
Trong mắt anh, Chiến Thư Du đã tự gây chuyện.
Anh nên làm một kẻ bại liệt yên tĩnh, chờ bọn họ cắn nhau thì hơn. Nhưng khi nghe thấy câu “chỉ cần cô Cảnh vẫn
ở nhà họ Chiến ngày nào” của Đỗ Ngôn Tranh, Chiến Lệ Xuyên nổ bùng lên. Ánh mắt sâu thẳm bỗng chốc bị thay
thế bởi vẻ lạnh lùng.
Chiến Thư Du nhìn Đỗ Ngôn Tranh và Đế Vân Hi một cách không thể tin nổi.
Hai gã này dở hơi à?
Cô ta đang nói giúp bọn họ, bọn họ lại chửi cô ta một trận.
“Anh Đỗ, nếu không phải vì Thiên Thiên đột nhiên không biết tốt xấu mà giội nước đá vào cô Bùi, tôi cũng không
cần phải nói Thiên Thiên. Anh có thể hỏi cô ấy và A Xuyên, bình thường ở nhà họ Chiến, tôi đổi xử với cô ấy như
thế nào.”
Nói xong, Chiến Thư Du nhìn sang Cảnh Thiên và Chiến Lệ Xuyên.
“Chị đối xử với tôi tốt lắm à? Cũng chẳng biết là ai, hai hôm trước còn kéo cả đại gia đình ra bắt nạt tôi, nếu không
nhờ A Xuyên ra mặt, e rằng tôi đã bị chị đè xuống đất mà giẫm cho mấy cái cuối cùng còn bị chị nhổ cho hai cục
đờm ấy chứ!”


Cảnh Thiên vừa thân mật ôm cổ Chiến Lệ Xuyên để chọc tức Đỗ Ngôn Tranh đang sáng quắc mắt lên, vừa kể tội
Chiến Thư Du một cách vô cùng đáng thương, kích thích sự thù hận trong ba người đàn ông đang có mặt.
Chiến Lệ Xuyên: “Chị hai, cả ngày chị gây chuyện với Thiên Thiên, làm vậy sẽ khiến chị thấy vui hơn à?”


Chiến Thư Du trợn trừng mắt: …
Đỗ Ngôn Tranh: “Cô Chiến, kiểu người như cô chi có thể sống trong nhà họ Chiến thôi, nếu cô sống ở nhà họ Đỗ thì đã bị đánh cho
tàn phế từ lâu rồi. Chưa nói những chuyện khác, cô nhìn em họ của tôi đi. Địa vị của con bé ở nước Z không hề kém hơn cô phải
không? Nhưng cô xem từ đầu đến cuối, nó có nói được gì không? Đây mới là biểu hiện mà một cô tiều thư nên có.”
Chiến Thư Du: !!!
Đế Vân Hi: “Thực sự không ngờ được rằng hóa ra có hai lại là người nhỏ nhen như vậy. Cậu ba, người như chị cậu, cậu phải để ý một
chút đấy.”
 
Chương 441


“Cậu ba, thương trường như chiến trường, một số chuyện không thể nhìn mỗi vẻ bề ngoài. Cậu giàu có, cũng cần
phải phòng bị người bên cạnh mới 3được. Không muốn làm hoàng đế thì không phải là một hoàng tử tốt, đều đã có
điểm xuất phát như vậy rồi, ai mà không có dã tâm chứ? Đừng để đế1n lúc bị hại rồi mà còn không biết. À, không
phải cậu bị tai nạn giao thông nên bại liệt à? Thật lòng khuyên cậu nên điều tra chứng cứ ngoại 9phạm của cô hai có
xác thực hay không.”
Chiến Thư Du bị Chiến Lệ Xuyên, Đỗ Ngôn Tranh, Đế Vân Hi và Cảnh Thiên làm cho tức giận đến3 mức đầu óc
choáng váng.
Vốn dĩ còn muốn kéo Bùi Uyển Linh về phía mình để cùng nhau đối phó. Nhưng cô ta cũng phát hiện ra rằng cho
8dù Bùi Uyển Linh ở bên ngoài có ngang tàng và kiêu ngạo như thế nào, ở trước mặt Đỗ Ngôn Tranh cũng chỉ là
một con chim cút, rằm còn không dám đánh.
Bị Cảnh Thiên tạt nước đá cũng chỉ dám kêu la một tiếng, Đỗ Ngôn Tranh lườm cô ta một cái, cô ta liền đứng đó
run rẩy, không dám nói một câu nào. Lần đầu tiên trong đời, Chiến Thư Du tức giận đến mức nghiến răng nghiến
lợi. “Anh Đế, vừa rồi khi anh vào thì tất cả mọi chuyện đã xảy ra rồi, anh không biết gì cả mà đã chỉ trích tối rồi, anh
có tư cách gì chứ?” Để Vân Hi vẫn mang dáng vẻ cáo già cười hì hì, cho dù Chiến Thư Du có tức giận đến đâu, anh
ta cũng ung dung tự tại “mặc cô nổi gió đông tây nam bắc, tôi vẫn sừng sững như kiềng ba chân”.
“Sao tôi lại không biết? Tôi thấy cô chọc giận Thiên Thiên, cho nên cô ấy mới lấy xô đập cô.”
“Sao anh không hỏi tại sao tôi lại nói cô ta?”
Để Vân Hi xua tay: “Tôi hiểu Cảnh Thiên, cô ấy sẽ không đập người khác vô cớ đầu. Cô ấy đập cô, chắc chắn là vì cô
không đúng.”
Chiến Thư Du: “Đây là logic kiểu ăn cướp à?”
“Logic ăn cướp sao?” Để Vân Hi ngẩng đầu nhìn Đỗ Ngôn Tranh với đôi mắt hoa đào.
Mặc dù Đỗ Ngôn Tranh rất ghét tên tình địch Để Vân Hi này, nhưng lúc này chính là lúc thể hiện cảm giác tồn tại
trước mặt Saka, anh ta hiểu rất rõ mình cần phải làm gì.
“Cô Chiến, e là cô nên đi học kiến thức giao tiếp cơ bản đi, EQ của cô thấp quá. Còn logic ăn cướp… tôi cảm thấy cô
mới là người có logic ăn cướp.” Bây giờ cô ta đã thành con chó vì bị xô đập vào rồi mà còn bảo cô ta ăn cướp, đầu
đám người này bị hỏng à?
“Không sai, cô Chiến, tôi cảm thấy tư duy ăn cướp át lẽ phải của cô rất nặng, dù sao thì bệnh viện nhà cô cũng có
khoa thần kinh, tôi kiến nghị cô nên đi khám xem sao.”


Lúc này Chiến Thu Du mới phản ứng lại từ trong cơn phẫn nộ. Hai người đàn ông này đâu phải là đến thăm ông
nội? Rõ ràng họ nhân cơ hội đến thăm Cảnh Thiên.
Không biết con hồ ly tinh kia đã giở trò gì mà đã khiến Đỗ Ngôn Tranh và cả Đế Vân Hi có suy nghĩ khác về cô ta.
Nhìn lại A Xuyên nhà cô ta, giống như Đại vương ngu ngốc thời nhà Thương bị con hồ ly nghìn năm mê hoặc vậy,
rõ ràng trước mắt là hai tên tình địch, hai kẻ địch cùng một ổ với hồ ly tinh, nhưng anh lại thân cận với tiểu nhân xa
cách hiện thần, vẻ mặt nếu cô ta mà còn nói linh tinh nữa thì sẽ cá chết lưới rách với cô ta vậy.


Chiến Thư Du thực sự đã chịu đựng đủ rồi.
Cô ta gật đầu: “Được, tất cả đều là lỗi của chị, là chị ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Cô ta giội nước đá vào Bùi Uyền Linh là do đối
phương đáng đời, cô ta mới là danh giá, chị chính là kẻ chủ mưu độc ác gây ra tai nạn xe hơi cho em, như vậy đã được chưa?”
Nói xong, cô ta rời đi.
Nhưng vì giẫm phải một cục đã bị rơi ra nên cô ta ngã “bịch” một tiếng.
 
Chương 442


Chiến Thư Du ngã dập mông, đau đến mức mãi không thể đứng dậy nổi, nhưng đừng nói đến Để Vân Hi và Đỗ
Ngôn Tranh, ngay cả Trạch Ng3ôn cũng chỉ đứng ở cửa lạnh lùng nhìn, không hề có ý định tiến lên đỡ.
Mặt đất đầy nước đổ ra từ trong xô khiển quần cô t1a ướt sũng. Một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ xương cụt,
Chiến Thư Du cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Cô ta nhịn đau đứng dậ9y nhìn Chiến LệXuyên, nước mắt lưng tròng: “Em đổi xử với chị như thế này à? Từ bé đến
lớn, chị có chỗ nào không tốt với em kh3ông? Em lại đối xử với chị như vậy?”
“A Xuyên đã làm gì chứ? Tôi đánh chị chứ không phải là A Xuyên đánh chị, sao chị lại8 mắng A Xuyên?” Chỉ cần
người đàn ông này là chồng Cảnh Thiên ngày nào, cô sẽ che chở anh dưới đôi cánh của mình ngày đó. Chiến Thư
Du bị những lời nói của Cảnh Thiên làm cho tức giận đến bật cười.
Không cần phải nhiều lời với Cảnh Thiên nữa, bởi vì cô ta phát hiện ra rằng ở đây hoàn toàn không có chỗ cho cô ta
nói chuyện, thậm chí không có chỗ dung thân.
Liếc nhìn Bùi Uyển Linh mặt mũi vẫn đang trắng bệch, bình thường ăn trên ngồi trước nhưng lúc này lại không nói
lời nào, Chiến Thư Du đột nhiên cảm thấy mình đúng là ngu ngốc.
Chịu đựng cơn đau buốt từ hông, mặc dù quần ướt đến mức nhỏ nước nhưng cô ta vẫn kiêu ngạo như một nữ
hoàng, hai mắt nhìn thẳng bước ra khỏi phòng bệnh VIP.
Kẻ thù bên ngoài đã rời đi rồi, còn lại là mâu thuẫn nội bộ anh chết tôi sống thôi.
“Anh Đỗ, sao anh đến thăm ông cụ mà còn dẫn cả em họ của mình theo thể? Quan hệ trước đây của em họ anh và
cậu ba, dòng họ nào có chút tên tuổi tại nước Z mà lại không biết chứ? Hôm nay anh đưa em họ đến đây, lẽ nào là
muốn phá hoại quan hệ của Thiên Thiên và cậu ba à?”
Đỗ Ngôn Tranh: …
Anh ta nhớ là… mình và con cáo già trước mặt hình như có quan hệ đồng minh mà? (2)
Lúc này kẻ thù chung của họ là Chiến Lệ Xuyên đang ở đây, cho dù con cáo già này muốn chiến thì không phải là
cùng anh ta chiến đấu với Chiến Lệ Xuyên à?
Hay là…
Anh ta nhìn thấy cơ hội bôi nhọ mình trước mặt Saka và khiến mình bị loại, vì vậy không thể chờ đợi được muốn
pass luôn người đồng minh là mình sau đó tự mình lên?


Hờ hờ.
Thằng hèn hạ.
So với sự bực tức trong lòng Đỗ Ngôn Tranh, lúc này Đế Vân Hi còn tức giận hơn.
Vốn tưởng rằng Đỗ Ngôn Tranh chỉ là một người làm việc cứng nhắc thôi, nhưng lại không ngờ rằng người đàn
ông này còn là một gã thảo mai.
Vừa cố gắng làm thân với anh ta, đào góc tường của Chiến Lệ Xuyên, đồng thời lại dẫn bạn gái cũ của Chiến Lệ
Xuyên đến, đào góc tường của em gái anh ta.
Là anh cả của bé con, anh cả như bố. Mặc dù anh ta không tán thành cuộc hôn nhân mua bằng tiền giữa em gái và
Chiến Lệ Xuyên, nhưng nếu đã kết hôn rồi, trước khi ly hôn, là mợ chủ của nhà họ Chiến, bé con nên có địa vị và
vinh dự của mợ chủ.


Tìm bạn gái cũ đến làm người thứ ba, đây không phải là cắm sừng lên đầu bé con nhà anh ta à?
Đỗ Ngôn Tranh phát hiện ra mình đã bị lừa rồi, Saka vốn dĩ đã hận anh ta, lúc này e là càng chẳng có ấn tượng tốt gì với anh ta nữa.
Vì vậy, anh ta lập tức giải thích: “Thiên Thiên, tôi không phải, tôi không có, đây không phải là ý của tôi.”
Cânh Thiên vòng tay qua ôm cổ Chiến Lệ Xuyên, lạnh lùng hồi: “Anh Đỗ, tối với anh thân lắm à?”
 
Chương 443


“Tính cả lần trước anh đâm xe tôi thì chúng ta chỉ mới gặp nhau có hai lần thôi đúng không? Mong anh gọi tôi là
Cảnh Thiên, hoặc3 là mợ ba.”
“Anh ta đâm cô à?”
“Đúng vậy, may mà anh Để kịp thời xuất hiện giúp tôi.”
Chiến Lệ Xuyên 1chắc chắn phải đòi lại công bằng cho vợ mình.
“Anh Đỗ, chuyện này là sao thế?”
“Đâm phải Thiên Thiên là lỗi của9 tôi…” “Mời anh gọi cô ấy là mợ ba, cô ấy là vợ tôi! Chúng tôi có giấy chứng nhận
kết hôn!”
Đỗ Ngôn Tranh không vui h3íp mắt lại. Có giấy chứng nhận thì ghê gớm lắm à? 3) Nhưng phải làm sao đây?
Anh ta thực sự rất ngưỡng mộ.
Ngưỡ8ng mộ đến mức gần như muốn phát điên.
Đỗ Ngôn Tranh có thể cảm nhận được tay mình hơi run lên, anh ta hít thở sâu vài lần mới có thể khống chế được.
Nhìn Cảnh Thiên một lần nữa, trên mặt Đỗ Ngôn Tranh mang theo sự cầu xin hèn mọn.
“Cô Cảnh, tôi đã đặt bàn tại nhà hàng Hoa Viên vào cuối tuần này, muốn mời cô ăn một bữa cơm. Cảm ơn cô, cũng
muốn nói lời xin lỗi với cô. Tôi còn tìm được đĩa gốc của Michelle, khi ăn cơm tôi sẽ đưa cho
CÔ.”
Đỗ Ngôn Tranh nhìn Cảnh Thiên, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu.
Chiến Lệ Xuyên nghe xong, ánh mắt trầm xuống.
Đĩa gốc của Michelle?
Cái gì thế?
Là chồng Cảnh Thiên, tại sao anh lại không biết mà Đỗ Ngôn Tranh lại biết?
Cảnh Thiên và Đỗ Ngôn Tranh thực sự có quan hệ với nhau à?
Đỗ Ngôn Tranh đã hoàn toàn gỡ bỏ sự mạnh mẽ và cứng rắn thường ngày, cả khuôn mặt đều trở nên ôn hòa. Cảnh


Thiên thấy vậy cũng choáng váng. Mặc dù người đàn ông này chưa bao giờ dịu dàng, nhưng anh ta của trước đây
cũng khiến người ta yêu quý như thế.
Thậm chí có thể nói anh ta là người đàn ông duy nhất từng khiến cô động lòng.
Anh ta giống như một người anh trai, cũng giống như một người cha già, chỉ cần anh ta ở đó, sẽ tuyệt đối không
cho phép bất kỳ ai bắt nạt cô.
Cô có tính cách như bây giờ là nhờ vào sự chăm sóc bảo vệ của anh ta.
Cô đã từng rất cảm mến anh ta, dựa dẫm vào anh ta, cảm thấy anh ta chính là tất cả ánh sáng trên thế giới này.
Lúc này nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ Ngôn Tranh đã trở nên ôn hòa, Cảnh Thiên mím môi.
“Đĩa gốc của Michelle? Là đĩa gốc nào vậy? Đĩa súp à? Xin lỗi, nếu là lẩu thì tôi thích ăn ớt bột khô hơn, không có
hứng thú với đĩa gốc.”
Bây giờ Đỗ Ngôn Tranh đã chắc chắn 100% rằng cô là Saka rồi.
Chỉ là…


Cô lại không muốn thừa nhận. Càng không muốn có bất kỳ dính líu nào với anh ta. Chắc hẳn là cô hận anh ta lắm đúng không? Chính
anh ta là người đã tạo ra một thế giới cổ tích cho cô, nhưng sau đó lại tự tay phá hủy nó.
Anh ta còn nhớ rõ lúc đó trong mắt có chứa sự căm hận, nói từng câu từng chữ “Tôi ghét anh, cả đời này tôi sẽ không ở bên anh đâu.
Hoặc là từ bỏ ý nghĩ đó, hoặc là giết chết tôi.”
Anh ta biết mình sai rồi, anh ta cũng biết mình khốn nạn, cho nên anh ta đã tiếp nhận điều trị.
mlien
Sau một đợt điều trị đau đớn, giờ anh ta đã có thể kiểm soát được bản thân rồi.
 
Chương 444


Anh ta quay về muốn sám hối với cô, nói với cô rằng, thật ra sau này anh ta đối xử với cô rất điên cuồng như vậy là
vì anh ta cũng bị bệnh giống n3hư cô. Hiện tại anh ta gần như đã khỏi bệnh rồi, sau này anh ta nhất định sẽ tiếp tục
cưng chiều cô, tuyệt đối sẽ không hung dữ với cô nữa.
Anh ta hy vọng rằng cô vẫn có thể tươi cười gọi anh ta là anh Tranh như trước đây.
Nhưng khi anh ta quay lại, những gì anh ta nhìn thấ9y lại là thi thể lạnh lẽo của cô.
Nhìn chằm chằm ánh mắt đầy khiêu khích và sáng ngời của Saka, đây là thứ đã rất lâu rồi anh ta không nh3ìn thấy.
Kể từ khi bị bệnh, cô dần dần không còn hứng thú với bất kỳ thứ gì khác nữa, bao gồm cả anh ta.
Dù anh ta có kích thích 8cô như thế nào, cô cũng chỉ lạnh nhạt nhìn mình.
Yết hậu Đỗ Ngôn Tranh khẽ động đậy, lúc trước anh ta đã dùng sai cách để yêu thương. Sau này… sẽ tuyệt đối
không như vậy nữa.
Đỗ Ngôn Tranh đang định lên tiếng thì điện thoại bên cạnh đột nhiên đổ chuông.
“Alo, ai vậy?”
Giọng của một người già truyền đến qua điện thoại. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đỗ Ngôn Tranh cau mày
nhìn Chiến Lệ Xuyên với vẻ mặt không thể tin được.
“Ông Đỗ, cháu là Chiến Lệ Xuyên của nhà họ Chiến.”
“Hóa ra là A Xuyên à! Chào cháu, chào cháu. Ông nghe nói ông nội cháu bị tai nạn xe, hôm nay còn bảo Ngôn
Tranh thay mặt ông đến thăm ông cháu, thằng bé đến chưa?” “Vâng, anh ta đến rồi ạ.”
“Chiến Lệ Xuyên, anh dám!” Đế Vân Hi nhìn pha xử lý này của Chiến Lệ Xuyên, kinh ngạc đến mức khóe môi giật
giật.
Đã bao nhiêu tuổi rồi hả, chỉ là ghen tuông thôi mà, lại còn phải mách phụ huynh!
May là Cảnh Thiên là em gái thân yêu của anh ta, không thì anh ta bị mách lẻo như vậy, bố mẹ anh ta còn tưởng
anh ta muốn làm người thứ ba, không đánh gãy chân anh ta mới lạ.
“Ha ha ha, đến rồi thì tốt! Ông nội cháu không có gì đáng ngại nữa chứ?”
“Vâng, đã không còn gì đáng ngại nữa rồi ạ. Cảm ơn ông đã bảo anh Đỗ đến thăm ông nội cháu, nghe nói khoảng
thời gian trước ông đột nhiên bị tràn khí phổi, không biết dạo gần đây thế nào rồi?”


Chiến Lệ Xuyên vừa nói chuyện vừa nhìn Đỗ Ngôn Tranh mà mặt không đổi sắc, trên môi chỉ bật ra hai chữ “mợ
ba”.
Mặt Đỗ Ngôn Tranh đã bị cái tên hèn hạ này chọc cho co giật rồi.


Đây là cô gái của anh ta, dựa vào cái gì mà bảo anh ta gọi là mợ ba chứ?
Con người của Đỗ Ngôn Tranh dần nhuộm một màu tăm tối.
Chiến Lệ Xuyên không để ý đến sự đe dọa của Đỗ Ngôn Tranh, tiếp tục nở nụ cười nghe ông cụ Đỗ ở đầu dây bên kia nói chuyện.
“Đã tốt hơn nhiều rồi, hôm qua đã có thể đi lại được. Người già ấy à, kiểu gì cũng sẽ có bệnh này bệnh kia thôi. Nhưng may mà ông
già này may mắn, gặp được nữ thần y trẻ tuổi cứu mạng, không thì sợ là cái mạng già này đã mất ở trong phòng khám Đông y kia
rồi.” Chiến Lệ Xuyên cười trầm thấp, nhìn cô gái đang ngồi trên người mình, dựa sát vào mình rồi nói: “Ông Đỗ khen cô là thần y
đấy.”
Cảnh Thiên cũng biết Chiến Lệ Xuyên muốn làm gì, về chuyện Đỗ Ngôn Tranh, cô và Chiến Lệ Xuyên đã thành liên minh từ lâu rồi.
Nên cô cười xảo quyệt, nói…
 
Chương 445


“Ông không cần khách sáo ạ, cháu cũng không phải là thần y gì đâu, chỉ là lúc trước vừa hay nhìn thấy triệu chứng
bệnh đột ngột như của ông thôi, biết3 rằng tuy nó nguy hiểm nhưng nếu kịp thời cấp cứu thì có thể chữa được, cho
nên mới to gan cấp cứu. Những cái khác cháu không biết, tất cả đều dựa và1o vận may của ông. Chắc chắn ông là
một người hiền từ, tam quan đúng đắn, cho nên mới tích được nhiều thiện duyên như vậy.”
Khi Cảnh Thiên đa9ng nói, quản gia Từ vừa hay bước vào. Nghe thấy những lời này của Cảnh Thiên, khuôn mặt
lập tức không nhịn được mà giật giật.
Lại đọc được tr3ên mạng à?
Kiến thức trên mạng phong phú thật đấy! Ông cụ Đỗ sững sờ hồi lâu mới hỏi một cách ngạc nhiên và vui mừng:
“Cháu… cháu là vợ của8 A Xuyên à? Cháu là ân nhân cứu mạng của ông à?”
“Anh Đỗ không nói với ông à?”
Người hỏi là Chiến Lệ Xuyên.
Đỗ Ngôn Tranh dám chắc chắn rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, Chiến Lệ Xuyên sẽ nhanh chóng chuyển sang chủ đề
anh ta dụ dỗ Saka.
“Cái thằng nhóc này, nó không nói với ông! Chao ôi, thật không ngờ người cứu ông lại là vợ của A Xuyên. Cảm ơn
cháu nhé! Cháu tên là Cảnh Thiên đúng không? Vậy sau này ông gọi cháu là Thiên Thiên có được không?”
“Vâng, ông Đỗ gọi cháu là gì cũng được ạ.” Trước mặt người lớn, Cánh Thiên vô cùng ngoan ngoãn.
Ông cụ Đỗ vui vẻ, nói: “Khi nào ông cháu khỏe hơn, ông sẽ đến bệnh viện thăm ông cháu. Còn cả A Xuyên nữa, sức
khỏe của cháu đã tốt hơn chưa?”
“Cảm ơn ông Đỗ đã quan tâm, đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là không cử động được thôi ạ, khiến rất nhiều người cảm
thấy cháu là đồ vô dụng.”] Chiến Lệ Xuyên nhìn Đỗ Ngôn Tranh lần cuối cùng, vẫn không từ bỏ việc dùng khẩu
hình môi nói ra hai chữ…
“Mọ… ba!”
Đỗ Ngôn Tranh nắm chặt tay, lần đầu tiên bị người ta ép buộc không biết nên lựa chọn như thế nào.
“Sao có thể là đồ vô dụng được chứ? Cháu tài giỏi như vậy, cho dù tay chân không thể cử động được thì đầu óc của
cháu vẫn rất tốt, đôi khi làm người phải nhìn thoáng ra. Ông nghe nói là cháu đang làm về trí tuệ nhân tạo à!”
“Trí tuệ nhân tạo thì cũng chỉ là người máy thôi ạ. Là một người đàn ông có vợ, rất nhiều người đều cảm thấy vợ
cháu lấy cháu là phải chịu thiệt thòi sẽ cảm thấy họ ở bên vợ cháu có thể sẽ thích hợp hơn ”


“Ai mà lại không có giới hạn như vậy chứ? Cháu và Thiên Thiên đã là vợ chồng hợp pháp rồi, nếu họ dám như vậy
thì cháu cứ đánh gãy cái chân thứ ba của họ luôn đi!” 2
Chiến Lệ Xuyên nhướng mày nhìn Đỗ Ngôn Tranh
Chân mày của Đỗ Ngôn Tranh lại co giật.
“Cái đám người đó đều không phải thử tốt lành gì. Nếu cháu không chê, ông có thể nhận Thiên Thiên là cháu gái
nuôi, ông muốn xem xem tên nào không có mắt dám động đến cháu gái nuôi của nhà họ Đỗ.”
“Thế ạ? Thiên Thiên, cô có đồng ý làm cháu gái nuôi của nhà họ Đỗ không?” Chiến Lệ Xuyên hỏi.


“Được ạ, cháu có một người ông lợi hại như vậy, cháu cũng vui lắm ạ!”
“Ha ha ha ha ha, tốt lắm! Vậy đợi sau khi ông khỏi bệnh sẽ tổ chức lễ nhận người thân tại thành phố H, sau này cháu sẽ là cháu gái
nuôi của nhà họ Đỗ rồi.” 2
Đô Ngôn Tranh: …
Thế là anh ta đã trở thành anh trai một cách khó hiểu như vậy à? –
 
Chương 446


Đế Vân Hi, người vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Em gái nhà anh ta, họ còn chưa nhận em gái về mà nhà họ Đ3ỗ đã hốt đi mất rồi, để nhà họ Đế đi đâu? 1 “Ông Đỗ,
cảm ơn ông đã giải vây cho Thiên Thiên.”
“Cảm ơn cái gì chứ, ông tự dưng có thêm một 1cô cháu gái, hơn nữa con bé còn là ân nhân cứu mạng của ông.”
“Vậy cháu muốn hỏi ông một câu.”
“Cháu nói đi.” “Anh Đỗ…”
9“Mo… ba!”
Tam quan của ông cụ luôn đúng đắn, nếu để ông cụ biết được anh ta không chỉ giẩu ông cụ người cứu ông cụ là vợ
của Chiến Lệ 3Xuyên, anh ta còn dẫn Bùi Uyển Linh đến nhà họ Chiến gây rồi, ý đồ muốn khiến hai người này ly
hôn, chắc chắn ông cụ sẽ bị anh ta chọc tức đến xảy8 ra chuyện bất trắc mất.
Cả đời Đỗ Ngôn Tranh không có bất kỳ điểm yếu nào ngoại trừ ông cụ có ơn tái tạo với anh ta và Saka.
Không còn cách nào, anh ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng gọi một câu “mợ ba”.
Chiến Lệ Xuyên đã nghe thấy rồi.
Cảnh Thiên cũng nghe thấy.
“Hả? A Xuyên, cháu nói gì vậy? Ngôn Tranh làm sao cơ?”
“Để cảm ơn Thiên Thiên, anh Đỗ đã đặt bàn ở Hoa Viên ngoài trời vào tuần này, nói là muốn mời cô ấy ăn cơm. Nhưng ông cũng biết đấy, ông nội cháu xảy ra tai nạn kỳ lạ, bên phía chúng cháu không thể đi được, cho nên ý tốt
của ông và anh Đỗ chúng cháu xin nhận, đợi ông nội của cháu ra viện thì chúng ta cùng nhau tụ họp một buổi ạ.”
“Được được được, không thành vấn đề. Dù sao thì ông cũng phải tổ chức lễ nhận người thân, mấy buổi như thế
này không cần cũng được.”
“Vâng ạ, vậy cháu chúc ông Đỗ sớm ngày bình phục.” “Ông cũng chúc ông nội cháu sớm ngày bình phục.”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Đỗ Ngôn Tranh đã đen đến chảy ra cả mực rồi. “Tạm biệt.”
Anh ta sợ nếu nói tiếp, anh ta sẽ không thể nhịn được mà đạp chết Chiến Lệ Xuyên ở đây.
Vừa nghe tin Đỗ Ngôn Tranh muốn đi, tâm trạng Cảnh Thiên lập tức vô cùng tốt.


Cô rời khỏi chân Chiến Lệ Xuyên và đứng dậy.
Nhìn vào khoảng không đã bị bỏ trống, ánh mắt Chiến Lệ Xuyên cũng tối sầm lại.
Thực ra… Anh rất đồng ý để Đỗ Ngôn Tranh thường xuyên đến. “Anh Đỗ, tạm biệt. A Xuyên và ông nội vẫn cần
người chăm sóc, tôi không tiễn anh nữa.” Đỗ Ngôn Tranh nhìn Cảnh Thiên, trong mắt cô gái của anh ta bây giờ chỉ
có sự vui mừng khi anh ta rời đi.
Cô gái nhỏ sẽ lao vào lòng anh ta như một con bướm nhỏ mỗi khi anh ta đi công tác về, rốt cuộc là đã lạc mất khi
nào vậy?
Đỗ Ngôn Tranh thoáng hoảng hốt.


Bùi Uyển Linh, người từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện lại vô tình liếc nhìn lên người Chiến Lệ Xuyên. Cô ta vô cùng chấn
động, suýt nữa không duy trì được biểu cảm trên mặt.
Cô ta đã nhìn thấy gì?
Cô ta đã nhìn thấy chỗ “ngầng cao” của Chiến Lệ Xuyên.
Chỗ đó không nên như những gì cô ta nhìn thấy.
 
Chương 447


Không phải Chiến Lệ Xuyên bị bại liệt à?
Đã bị liệt rồi, sao hình dạng lại như vậy chứ?
Lẽ nào…
Bùi Uyển Linh cú3i đầu, lại liếc nhìn bộ phận đó của Chiến LệXuyên lần nữa, sau khi xác nhận đúng là mình không
nhìn lầm, cô ta mới che giấu sự bàng hoàn1g trong lòng, cùng Đỗ Ngôn Tranh rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại một vị khách duy nhất là Đế Vân Hi.
Đỗ Ngôn Tranh vừ9a đi, Cảnh Thiên cũng không còn dính lấy Chiến Lệ Xuyên nữa, cô ngồi xuống đối diện với Để
Vân Hi, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời. Dù sao t3hì cũng là người anh cả còn chưa nhận nhau mà đã cho cô lì xì sáu
nghìn đô la Mỹ, Cảnh Thiên cảm thấy nếu mình ngoan hơn, không chừng sẽ có8 nhiều lì xì hơn.
Cảnh Thiên còn tưởng rằng Chiến Lệ Xuyên lại bật chế độ phản pháo, nhưng kết quả là…
“Anh Đế, hôm nay anh đến là vì…”
“Nghe nói ông cụ nhập viện nên tôi đến thăm.” Chiến Lệ Xuyên gật đầu, xe lăn đã bắt đầu di chuyển: “Mời anh Để
đi theo tôi.”
Đế Vân Hi: …
Thấy mọi người sắp đi vào, thông qua camera an ninh, ông cụ Chiến xem kịch vui nhanh chóng tắt màn hình đi,
ngồi ngay ngắn lại, uống nước chảy dâu đưa cho mình.
“Ông nội, anh Đế đến thăm ông này.”
Ông cụ nhanh chóng cười ha hả chào Để Vân Hi.
Ông cụ cũng đã nhìn ra mối quan hệ giữa Đế Vân Hi và Cảnh Thiên không bình thường, nhưng… tình cảm của anh
ta và Đỗ Ngôn Tranh dành cho Cảnh Thiên dường như không giống nhau. Cụ thể không giống chỗ nào thì ông cụ
cũng không nói ra được.
Lúc này, nhìn thấy cháu trai vui vẻ hòa nhã với Đế Vân Hi, ông cụ cũng tỏ ra ôn hòa.
Sau khi vào phòng, Đế Vân Hi hàn huyên vài câu rồi đưa quà của mình ra,


“Đây là một ít thuốc viên cháu lấy từ chỗ nhà họ Sở thể gia y học cổ truyền, có tác dụng rất tốt đối với việc phục hồi
nội tạng. Một chút lòng thành, quà ít lòng nhiều ạ.”
Ông cụ kinh ngạc: “Thuốc của nhà họ Sở? Cái này quý giá quá, cảm ơn cháu, cháu có lòng rồi.”
“Nên như vậy mà.” Đế Vân Hi mỉm cười, đưa thuốc được đặt trong hộp gỗ đàn hương cho quản gia Từ.
Là tâm phúc của ông cụ, đương nhiên quản gia Từ biết nhà họ Sở thế gia y học cổ truyền cao không thể với tới được
như thế nào.
Nhà họ Sở bây giờ đã gia nhập trụ sở chính Trung u của liên minh y học quốc tế từ lâu, mấy thành viên chủ chốt
trong dòng họ cũng là thành viên hạng A của trụ sở chính Trung u. Có thể nói như thế này, ngay cả những người
giàu có và quyền lực nhất nước Z muốn mời người nhà họ Sở đến khám bệnh thì cũng phải xếp hàng.
Đế Vân Hi đã có thể lấy được thuốc của nhà họ Sở, chỉ dựa vào danh hiệu giàu nhất nước Z và giàu nhất châu Để
của nhà họ Để không thôi còn chưa đủ. Nếu không có nhà họ Tạ, Để Vân Hi có giàu đến đầu cũng khó mà lấy
được.


Ví dụ như nhà họ Chiến, cũng là dòng họ sánh ngang với nhà họ Đế về thực lực kinh tế, nhưng nhà họ Chiến không có căn cơ trong
giới quân đội cảnh sát, cho nên đừrng hòng nhắm tới nhà họ Sở.
Tuy ông cụ đã khỏi bệnh một cách thần kỳ dưới sự điều trị của Viện nghiên cứu Lawrence, nhưng trong mắt người ngoài, hiện tại
Viện nghiên cứu Lawrence đang phụ thuộc vào Đường Môn, không hề gia nhập trụ sở chính của liên minh y học quốc tế, mặc dù
cũng rất mạnh, nhưng nói sao nhi…
Nhà họ Sở giống như Thiếu Lâm Tự, phái Nga Mi vậy, là môn phái chính thống, còn Đường Môn lại giống như Quang Minh thần
giáo, tóm lại là thuộc tà giáo, cho dù có chém gió lợi hại đến mức nào thì cũng không được chính đạo đón nhận.
“Anh Đề có lòng rồ. Phải rồi, nghe nói mấy ngày trước anh Để đã đâm hỏng xe của mình để cứu Thiên Thiên, nghe nói anh Đề đang
mua một mảnh đất nên tôi đã mua lại nó để tặng cho anh để làm quà cảm ơn, mong anh Đế nhận cho.”]
 
Chương 448


Nà ni?
Đế Vân Hi nhìn Chiến Lệ Xuyên, sao khuôn mặt hồ ly tinh vừa nhìn là biết chuyên môn dụ dỗ phụ nữ lại lộ ra sự
chân thà3nh và ôn hòa thế?
“Mảnh đất được mua lại với giá mười sáu tỷ tám trăm triệu, cậu tặng cho tôi à?” 10
Không nói đến Chi1ến Lệ Xuyên, ngay cả Cảnh Thiên cũng mở to mắt ngơ ngác.
Mười sáu tỷ tám trăm triệu!!!
Nếu đưa cho cô mười sáu tỷ tá9m trăm triệu thì cô có thể mua được rất nhiều dược liệu, có thể tích trữ được rất
nhiều linh tuyền, sau đó thực lực của cô có thể nhan3h chóng đột phá đến trình độ trước đây. Cô cũng có thể điều
chế ra rất nhiều loại thuốc và sản phẩm, kiểm về số tiền gấp mười lần số t8iền đó.
Cảnh Thiên cảm thấy tim mình đang thắt lại.
Cô chỉ nhận món quà trị giá hơn một trăm triệu đô của người nhà mà bên phía Chiến Lệ Xuyên lại mất tận mười
sáu tỷ tám trăm. Cho dù được quy đổi thành đô la Mỹ thì con số đó cũng gấp hơn mười mấy lần.
Cảnh Thiên lập tức lên cơn đau tim.
Cô hoàn toàn không chú ý đến chuyện bản thân đã coi tiền của Chiến Lệ Xuyên thành của mình. Cô cảm thấy rằng
mình lỗ rồi.
Giọng nói của Chiến Lệ Xuyên nhẹ nhàng cùng chiều vang lên bên tai Cảnh Thiên.
“Phải, tặng cho anh. Cảm ơn anh đã giúp đỡ Thiên Thiên. Vì nguyên nhân sức khỏe nên lúc trước tôi không thể ở
bên cạnh vợ tôi bất cứ lúc nào, chỉ có thể dùng cách này để cảm ơn sự giúp đỡ của anh Đế thôi.”
Để Vân Hi thấy vẻ mặt Chiến Lệ Xuyên chân thành, hoàn toàn không hề nhìn ra là đang nhắm vào tình địch.
Tuy ông cụ đang mỉm cười nhưng trái tim lại rỉ máu.
Thằng nhóc này rốt cuộc đang làm gì thế? Cứ tặng mảnh đất mười sáu tỷ tám trăm triệu cho người ta như vậy à?
Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm, ông cụ vẫn chọn tin tưởng cháu trai mình. Lúc này Trạch Ngôn đã niêm phong
tất cả tài liệu về mảnh đất đó vào một chiếc túi và đưa ra bằng hai tay.


Mắt Đế Vân Hi hơi híp lại, không hề nhận lấy. “Tôi tự nguyện giúp đỡ Thiên Thiên, chỉ đâm hỏng một chiếc xe mà
thôi, không cần cậu ba tặng cho tôi một mảnh đất đầu. Nhà họ Để không thiếu tiền.”
“Không ai có thể sánh được với vị trí người giàu nhất nước Z của nhà họ Đế, tôi cũng biết anh Để ra tay giúp đỡ
không phải vì mong nhận được sự đền đáp của tôi. Nhưng là chồng Thiên Thiên, cô ấy ở bên ngoài bị người ta bắt
nạt tôi cũng không biết, có thể được anh Để giúp đỡ, tôi rất cảm ơn. Tôi và anh Để là đối thủ cạnh tranh nhiều năm
nay, cũng là đối tác của nhau, chỉ có tặng một mảnh đất mới có thể thể hiện được tấm lòng và sự biết ơn của tôi
thôi, mong anh Để có thể nhận lấy nó.”
Dù sao anh cũng không dám lấy mảnh đất mà anh vợ coi trọng.


Chuyện kết hôn với Càảnh Thiên vốn là nhà họ Chiến không đúng, bây giờ người nhà của cô tìm đến, chắc chắn là sẽ không để con gái
và em gái tiếp tục sống với người chồng danh chính ngôn thuận như anh nưa.
Vì vậy, Chiến Lệ Xuyên chỉ có thể lấy ra một trăm hai mươi nghìn lần thành ý, cố gắng hết sức dập tắt cơn giận của anh vợ.
Nhiều năm qua lại, anh biết rằng Đế Vân Hi là một con hồ ly trộng thì dịu dàng tao nhã, nhưng bên trong lại rất cứng rắn mạnh mẽ.
Nếu không khiến anh ta vừa lòng, những ngày tháng sau này của anh e là còn thể thàm hơn những ngày phải nằm trên giường. Chi
cần phán đoán của anh không sai, hôm nay là thời điểm tốt nhất đề anh lấy được thiện cảm của người anh vợ này. Cũng là mấu chốt
sau này anh có thể vượt qua cửa ải của nhà họ Đế hay không. Trong khi Chiến Lệ Xuyên suy nghĩ ngồn ngang, Đế Vân Hi cũng đang
thầm tính toán.
Cái tên Bạch Liên này! Hôm đó vừa mới xỏ anh ta, hôm nay lại giả vờ có lòng tốt cái gì?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom