Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 389


Cảnh Thiên cười với Chiến Nhân Cẩm: “Mọi người đã bức vua thoái vị rồi mà còn đòi tôi nói đỡ cho mọi người, coi
tôi là đồ ngu à? Ông trẻ ạ,3 sau này cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ông vẫn nên dạy dỗ con cháu của ông một
lượt đi. Không biết ăn nói thì ngậm cái mồm lại, tr1ánh càng nói càng sai, nói rồi lại phải xin lỗi, chưa và được vào
mặt người ta thì mặt mình đã tơi bời hoa lá rồi.”
Cô vừa nói vừa9 liếc Chiến Nghệ Hòa một cái đầy đắc ý.
Chiến Nghệ Hòa tức đến mức siết chặt hai nắm đấm nhưng không dám nói một câu nào.
3Chờ Cảnh Thiên nói xong, Chiến Lệ Xuyên tổng kết lại: “Hôm nay ắt hẳn mọi người đều đã nghe thấy những gì tôi
nói rồi, ai chưa nghe rõ thì8 camera trong sảnh này đều có ghi âm, có thể bảo viện trưởng phát lại cho mọi người
nghe. Lần sau, cho dù là ai không có nổi sự tôn trọng tối thiểu đối với nhà tôi, hoa tay múa chân ăn trên ngồi trước
với nhà tôi, có lẽ nhà họ Chiến và tập đoàn AUPU sẽ không chứa nổi mọi người nữa đâu.”
Chuyện này do Chiến Thư Du khơi mào, vì vậy Chiến Lệ Xuyên không chỉ nhằm vào chi thử mà đến cả Chiến Thư
Du cũng bị chĩa mũi dùi.
Chiến Thư Du trắng bệch mặt, hồn bay phách lạc. Cô ta không ngờ được rằng mình móc tim móc phối với Chiến Lệ
Xuyên, cuối cùng lại nhận được kết cục như vậy. Địa vị của cô ta trong lòng Chiến Lệ Xuyên lại không bằng một
Cảnh Thiên mới kết hôn được hai tháng. “Tôi có thể vào trong thăm ông nội không?” Chiến Lệ Xuyên nhìn Cảnh
Thiên, hỏi cô.
“Vào đi. Tôi đi cùng anh.”
Cảnh Thiên được Chiến Lệ Xuyên bảo vệ trước mặt mọi người, tâm trạng rất vui vẻ, giọng nói cũng vương về chiều
chuộng. Hồng Lục bên cạnh nghe thấy, trợn ngược mắt lên.
Cha me oi!
“Được.” Đến lúc này, nụ cười hiếm hoi mới hiện ra trên khuôn mặt khó coi của Chiến Lệ Xuyên, anh ngoái lại nói
với quản gia Từ: “Trạch Ngôn, anh đưa quản gia Từ đi nghỉ ngơi một lát đi, nơi này tạm thời không cần mọi người
trông nom nữa.”
“Vâng.”
Thấy Cảnh Thiên theo Chiến Lệ Xuyên vào trong, Chiến Thư Du cũng định vào theo nhưng lại bị viện trưởng ngăn
cản.
Chiến Thư Du ngẩn ra.


“Cô hai, giám đốc điều hành đã dặn, không có sự cho phép của cậu ấy thì bất kỳ ai đều không được bước chân vào
phòng ICU.”
Mắt Chiến Thư Du trợn lên, khí huyết sôi trào, giọng cô ta vẫn bình thản nhưng lại mang một sự hằn học: “Tôi là
chị gái của cậu ấy! Tôi là phó chủ tịch của bệnh viện này!”
“Xin lỗi, giám đốc điều hành là chủ tịch của bệnh viện này, tôi bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của giám đốc.”
Chiến Thư Du: …
Viện trưởng cảm thấy vô cùng có lỗi với Chiến Thư Du, trước khi đi còn cúi chào cô ta.
Chờ viện trưởng đi rồi, nhìn Chiến Thư Du tức đến run rẩy cả người, Chiến Vũ Hằng đang tâm trạng không tốt lại
mỉm cười vui vẻ. “Thư Du, anh em của em không chỉ có một mình A Xuyên. Nếu A Xuyên có thể đối xử tốt với em
bằng một nửa em đối xử với nó thì anh cũng chẳng nói gì đâu. Anh cũng là anh trai của em, hi vọng em có thể nhìn
anh lấy một lần.”


Chiến Thư Du tái ngắt cả mặt, cô ta lườm Chiến Vũ Hằng một cái rồi quay lưng bỏ đi.


“Cảnh Thiên này quá kiêu ngạo! Cô ta chỉ là một đứa con gái gả đến để láy may, có tư cách gì mà nói xằng nói bậy trước mặt ông nội?” Đứa con trai cả Chiến Khôn Vũ của Chiến Quân Hàng thực sự không nhịn được nữa, anh ta tức giận ném thẳng điện thoại xuống đất.


Chiến Nhân Cẩm xầm mặt: “Ông cụ bị tai nạn, A Xuyên thì không thể động đậy. Vũ Hằng, cháu là cháu trai trưởng của nhà họ Chiến, đến lúc gánh vác gia tộc rồi.”


“Thế thì cũng phải có cổ phần mới được. Cổ phần trong tay cháu không quá 10%, đừng nói đến chuyện nó mới bị liệt, cho dù nó thành người thực vật, nếu một ngày nào đó nó tỉnh lại, chỉ cần một câu nói thôi, cả công ty này cũng bắt buộc phải nghe theo lệnh nó.”
 
Chương 390


“Ha ha.” Ánh mắt Chiến Nhân Cẩm loang lên, ông ta cười: “Thế nếu có cách khiến cháu có được sự ủng hộ của
nhiều cổ phần hơn, Vũ Hằng, cháu có đồ3ng ý thử một lần không?”
Chiến Vũ Hằng sững sờ: “Sao thể được?”
Sau buổi họp hội đồng quản trị sáng nay, anh ta đã hoàn toàn bó1 suy nghĩ đó rồi.
Bởi vì ông cụ nằm giữ 35% cổ phần, cho dù ông không còn, đừng nói đến chuyện chắc chắn ông đã sắp xếp di chúc
sẵn, ch9o dù không có thì 35% cổ phần trong tay ông nhiều nhất cũng sẽ chia cho mỗi người trong nhà họ Chiến.
Cho dù thế nào thì chỉ cần trong tay Chiế3n Lệ Xuyên có 35% cổ phần, anh ta sẽ rất khó có khả năng nắm giữ cả
công ty.
Trừ phi…
Chiến Thư Du bán lại cổ phần của mình c8ho anh ta.
Nhưng nghĩ bằng ngón chân cũng biết là chuyện này không thể.
“Ở chỗ ông trẻ có một tin, không biết cháu có hứng thú hay không?”
Chiến Lệ Xuyên khử trùng toàn thân rồi tiến đến bên cạnh ông cụ,
Nhìn ông nội nằm yên tĩnh trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt luôn bình thản và lạnh lẽo trước mặt
người ngoài vương một nỗi bị thương không thể che giấu được.
“Giáo sư Hồng Lục, tình hình ông nội tôi rốt cuộc là như thế nào?”
“Ban nãy tôi không hề nói linh tinh, yên tâm, tất cả các điểm xuất huyết của ông cụ đã dừng xuất huyết. Vết thương
cũng đã được xử lý ổn thỏa, bị thương nặng như vậy thì đây là kết quả không thể tốt hơn được nữa rồi.”
Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Cảm ơn.”
Viện trưởng bên cạnh không ngừng liếc về phía Cảnh Thiên, sau đó lại nhìn sang Chiến Lệ Xuyên như muốn nói lại
thôi, nhưng Chiến Lệ Xuyên hoàn toàn không để ý đến ông ta.
Viện trưởng muốn cào cấu, ông ta rất muốn nói với giám đốc điều hành rằng mợ chủ chính là một đại lão.
Khi ông ta định mở miệng ra nói, ông ta lại cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm và quyến rũ của mợ chủ. Viện trưởng
giật thót, vội vàng nuốt câu định nói vào trong.
Trong ICU có máy nước, Cảnh Thiên cầm cốc nước của Chiến Lệ Xuyên rồi hứng lấy một ít nước, sau đó pha thêm
nước linh tuyển vào trong.
“Anh uống nước đi.”
Cảnh Thiên đưa cốc nước ra trước mặt Chiến Lệ Xuyên, cô ngại viện trưởng vẫn đang ở đây nên bẻ ống hút trên
nắp rồi đút cho anh uổng.
Chiến Lệ Xuyên định đưa tay ra theo bản năng, bởi vì nơi này trừ Cảnh Thiên và Hồng Lục ra thì chỉ có viện
trưởng, người ta lại là người của anh, nhưng bản năng chưa kịp biến thành hành động đã bị Chiến Lệ Xuyên bóp
chết từ trong trứng nước.
Được vợ đút cho chắc chắn sẽ ngọt hơn là tự mình uống.
Ban nãy anh đã nghe thấy tiếng Cảnh Thiên rót nước và tiếng nước rót vào cốc, cô còn chưa lấy được một phần
mười cái cốc này.
Nhưng chỗ nước được đưa đến trước mặt anh lại đầy.
Ánh mắt Chiến Lệ Xuyên sâu thẳm, anh mở miệng rồi uống từng ngụm.
Nước hôm nay cũng có vị na ná như nước bình thường Cảnh Thiên cho anh uống, nhưng cảm giác khi uống lại
hoàn toàn không giống.
Mỗi lần uống nước hồi trước, anh đều có cảm giác tinh thần sảng khoái, hít thở không thuận.
Anh biết, tác dụng của loại nước đó có lẽ còn hơn thể rất nhiều, chỉ là anh không cảm nhận được mà thôi.


Nhưng uống nước hôm nay vào, anh có thể cảm nhận được nước đang men theo thực quản của anh, ùa vào từng mạch máu.


Rõ ràng là nước lạnh nhưng khi nước lan ra khắp cơ thể, nó lại khiến cơ thể đang lành lạnh của anh ấm lên nhanh chóng. Đến Cả cảm giác đau đớn trên lưng cũng không còn đau như trước.


Anh biết đây không phải ảo giác, cũng không phải vì nước này do Cảnh Thiên đút anh uống nên mới thấy phân chấn lên.


Tác dụng của thứ nước này đối với con người tuyệt đối không tầm thường.
 
Chương 391


Chiến Lệ Xuyên uống nước thật nhanh, bổ sung lại sức lực đã mất trong cơ thể. Chẳng mấy chốc anh đã uống cạn
cá cốc nước.
“Đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.” Chiến Lệ Xuyên nhìn chăm chăm vào Cảnh Thiên, trong ánh mắt ngập tràn vẻ cảm1 kích.
Tuyệt đối không thể để người ngoài phát hiện ra bí mật của Cảnh Thiên. Người thường vô tội nhưng mang ngọc
9lại thành có tội, nếu để người khác biết cô có một nguồn nước trên người, hơn nữa nguồn nước này có thể cứu
mạng người ta 3vào thời điểm nguy cấp, có lẽ cô sẽ bị một số kẻ mờ mắt trước lợi ích mà bắt đi làm vật thí nghiệm.
Cô thông minh 8như vậy, không thể không nhận ra làm vậy sẽ bị anh phát hiện.
Nhưng rõ ràng cô đã biết vậy mà vẫn chấp nhận, dù bị anh phát hiện cũng phải giúp đỡ anh.
Anh sẽ ghi nhớ ân tình này.
“Giám đốc điều hành ở đây cũng tốt, dù sao thì nơi này cũng ẩm, nhiệt độ thích hợp với cậu. Cậu xem mới có một
lát mà mặt cậu đã hồng hào lên rồi này.”
Ban nãy nhìn sắc mặt Chiến Lệ Xuyên, bảo sao Chiến Thư Du lại lo lắng như thế, trông như có thể hôn mê bất tỉnh
bất cứ lúc nào.
“Ông đi làm việc của ông đi, có việc gì thì tôi sẽ gọi ông.”
“Vâng. Vậy thì… mợ chủ, làm phiền mợ chăm sóc giám đốc điều hành rồi.”
Cảnh Thiên gật đầu, chờ viện trưởng ra ngoài rồi, trong phòng ICU chỉ còn lại Cảnh Thiên và Hồng Lục. Hồng Lục
có cảm giác mình chính là một cái bóng đèn to đùng, cô ta vội vàng lên tiếng: “Bên ngoài vẫn còn một phòng nữa,
tôi ra ngoài đây, nếu hai người có việc gì thì gọi tôi nhé.” “Cảm ơn.” Chiến Lệ Xuyên gật đầu. Chờ Hồng Lục cũng
ra ngoài rồi, Cảnh Thiên mới lên tiếng: “Anh mới phẫu thuật, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Vết mổ và cột sống của anh
cần phải nằm bất động mấy ngày đấy.”
Cảnh Thiên liếc nhìn chiếc giường phẫu thuật khác trong phòng rồi bảo: “Anh lên chiếc giường này nằm nghỉ đi.
Nếu anh thực sự không ngủ nổi thì cứ nhìn ông nội cũng được.” Cô nói rồi đẩy chiếc giường kia sang.
Hồi trước, vì nghe báo ông nội xảy ra chuyện nên Chiến Lệ Xuyên không có tâm trạng để xúc động về việc mình đã
có thể đứng dậy đi lại. Bây giờ thấy chiếc giường sắp đẩy đến nơi, Chiến Lệ Xuyên nhẹ nhàng nâng chân lên khỏi xe
lăn, đặt xuống đất, tay vịn của xe lăn từ từ cao lên, đỡ lấy cánh tay anh.


Tuy phần lưng rất đau nhưng Chiến Lệ Xuyên chỉ mượn lực rất nhẹ là đã đứng dậy được.
Sau đó anh buông tay vịn ra, chầm chậm bước về phía trước hai bước.
Tuy đã bốn tháng trời không đi lại, nhưng vì hi vọng xa vời rằng một ngày nào đó có thể đứng dậy được, anh vẫn
chưa từng dùng phục hồi chức năng một ngày nào.


Khi bước đi, anh cảm thấy chân vẫn rất yếu, nhưng hai bước đó vẫn có thể coi là vững vàng.


Nhìn vẻ mừng rỡ xuất hiện trong mắt Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên cũng không kìm được mà mỉm cười.


Ban đầu cố định để anh nằm lên giường, nhưng lần này không những không nằm mà còn bắt đầu đi lại trong phòng ICU.


Mỗi khi Chiến Lệ Xuyên vui vẻ nhìn về phía Cảnh Thiên, cô đều đáp lại anh bằng một nụ cười mỉm đầy yêu thương.
 
Chương 392


Phòng còn lại trong ICU mới là phòng nghỉ ngơi chuyên dụng cho người chăm sóc, trong đó không chỉ có hệ thống
giám sát các chỉ số mà tường c3ũng là tường ngăn bằng kính. Thế nên trong căn phòng bên kia đang xảy ra chuyện
gì, bóng đèn Hồng Lục nhìn thấy rất rõ.
Nhìn thấy s1ự yêu thương tràn đầy trong nụ cười của đại ca, Hồng Lục quyết định sau này phải năng ôm chân cậu
ba. Đúng lúc này, điện thoại của Hồng Lục9 có thông báo, là tin nhắn đến từ một số lạ. “Giáo sư Hồng Lục, tôi là
Chiến Vũ Hằng, cô có thời gian nói chuyện với tôi một lát không?”
Hồng Lục khẽ nhướng mày rồi tiện tay trả lời lại.
Vì ông cụ gặp tai nạn nên hai ngày sau đó, Cảnh Thiên tiếp tục xin nghỉ qua8y.
Cảnh Thiên là nữ chính của bộ phim IP lớn, tất nhiên có rất nhiều cảnh quay, nhưng không phải tất cả các cảnh đều
có liên quan đến cô. Đạo diễn biết chuyện nhà họ Chiến nên cho phép Cảnh Thiên nghỉ rất thoải mái.
Cảnh Thiên xin nghỉ, cảnh quay của mấy ngày nay đè hết lên đầu Hình Mỹ Kỳ.
Ban đầu Hình Mỹ Kỳ còn phải chạy vài lịch trình nữa, Vân Tiêu lại bảo công ty lùi hết lịch trình lại cho cô ta, dẫn
đến một lịch trình giới hạn thời gian của Hình Mỹ Kỳ bị hủy bỏ ngay tắp lự.
Đây là một hoạt động trị giá bảy triệu tệ, Hoàn Thụy luôn rất tốt với Hình Mỹ Kỳ, bình thường nữ minh tinh đạt
đến tuyến hai đều chia 50-50, vì Hình Mỹ Kỳ có chống lưng nên tỷ lệ ăn chia của cô ta giống Ảnh để Ảnh hậu hàng
đầu, 40-60. Cũng tức là, vì thay thế Cảnh Thiên nên tự nhiên Hình Mỹ Kỳ mất bốn triệu.
Nhà họ Hình cũng là thể gia nhà giàu ở châu Để, tuy không đạt đến mức gia thể hạng ba, nhưng bốn triệu, nếu là vì
Vân Tiêu thì đương nhiên là không thành vấn đề.
Nhưng dựa vào cái gì mà cô ta phải gánh thay cho Cảnh Thiên nghỉ?
“Vân Tiêu, vì sao anh lại bảo công ty từ chối quảng cáo máy lọc nước của em? Nhiều nhất thì em chỉ mất nửa ngày
thôi mà.”
“Bên này cần chạy tiến độ.”
Nếu là hồi trước thì Vân Tiêu còn giải thích một chút, nhưng bây giờ thì anh ta không muốn.
Hình Mỹ Kỳ tức đến muốn trào nước mắt.
Cô ta là tiểu thư nhà giàu tiền vào giới giải trí, người hâm mộ và giới truyền thông rất bao dung cô ta, lại thêm được
ông chủ Vân Tiêu đứng sau dìu dắt cô ta luôn thuận buồm xuôi gió kiêu ngạo tiến về phía trước nào đã từng gặp
chuyện phải ngậm bồ hòn làm ngọt như thế này?
Thời gian này Vân Tiêu quả chú ý đến Cảnh Thiên, cô ta đã không hold nổi rồi, bởi vì cô ta không hề nghĩ rằng Vân
Tiêu sẽ bất chấp như thế chỉ để bắt mỗi vị đại lão nào.
Bởi vì anh ta là cậu chủ nhà họ Để cơ mà!
Một Hoàn Thụy to như thế mà cũng chỉ là trò chơi đối với anh ta mà thôi.
Bây giờ Vân Tiêu còn không thèm giải thích gì mà đã hủy quảng cáo của cô ta, khiến cô ta chịu tổn thất cũng không
cho cô ta một lời giải thích nào. Làm sao Hình Mỹ Kỳ chịu được?
Sau khi bị Vân Tiêu cúp máy, Hình Mỹ Kỳ đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất.
“Thứ gì vậy? Cảnh Thiên là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà cô ta xin nghỉ lại bắt tôi chịu thay?”


Susan bên cạnh thấy Hình Mỹ Kỳ tức đến rơi nước mắt cũng chỉ có thể im lặng.


Bên cạnh đại lão giới giải trí, trước giờ chỉ thấy người mới cười, nào ai còn hay người cũ khóc. Vân Tiêu đối xử tốt với Cảnh Thiên đã vượt quá sự hỗ trợ trong làm ăn rồi, vậy thì chỉ còn lại một khả năng, Vân Tiêu thực sự thích Cảnh Thiên từ cái nhìn đầu tiên.


Đột nhiên điện thoại của Susan đổ chuông, đó là tiếng thông báo bài đăng hết.


Ảnh đế Vân Tiêu tặng cho Cảnh Thiên một chiếc siêu xe trị giá năm trăm triệu đô la Mỹ.
 
Chương 393


Tiêu đề này vừa xuất hiện đã lao thẳng lên vị trí đầu bảng hotsearch. Lượt đọc chỉ F5 một cái là đã cách xa vị trí top
search thứ hai gần triệu l3ượt.
Susan mở to mắt rồi ấn vào xem, không nhịn được mà kêu lên.
Nhận ra điều gì đó, Hình Mỹ Kỳ vội vàng mở ra xem. Không cần ấn1 vào mục hotsearch, bên ngoài giao diện đã có
thông báo push rồi.
Hình Mỹ Kỳ ấn vào với vẻ mặt như gặp ma, trông thấy chùm ảnh Vân Tiêu 9tặng chiếc Maybach concept mua được
từ công ty CO2 với giá một trăm triệu đô la Mỹ, đến anh ta cũng không nỡ lái cho Cảnh Thiên. Trong chùm ảnh
3này, ánh mắt Vân Tiêu thì tràn đầy yêu thương, Cảnh Thiên thì cười tươi rói, địa điểm là trường quay, chính là nơi
mà hôm qua cô ta không theo s8ang.
“Anh ta điên rồi sao?” Giọng Hình Mỹ Kỳ chưa bao giờ sắc đến mức này.
Bởi vì bao năm nay, cô ta vẫn luôn xây dựng hình tượng nữ thần dịu dàng.
Nhưng lúc này mặt mũi cô ta vặn vẹo, mắt đỏ sọc, sự đố kị khôn cùng khiến cô ta trông vô cùng đáng sợ. Hình Mỹ
Kỳ gọi điện cho Vân Tiêu ngay lập tức, nhưng lúc này điện thoại của anh ta lại hiển thị máy bận. Thế là cô ta gọi
điện cho Hồ Sâm, vẫn là máy bận.
Lúc này trên Weibo đã bắt đầu xuất hiện tình trạng ách tắc, thậm chí vô số người qua đường bắt đầu suy đoán vị
đại gia sau lưng Cảnh Thiên có lẽ chính là Vân Tiêu.
Trong giới, Vân Tiêu vẫn luôn rất kín đáo, thợ săn ảnh nào cũng không nghe ngóng được việc riêng gì của anh ta,
từ đó có thể thấy thế lực sau lưng anh ta chắc chắn không đơn giản.
Cảnh Thiên là bạn gái của anh ta, vậy thì tất cả đều đã rõ ràng.
Bởi vì Cảnh Thiên là bạn gái của anh ta nên cô mới có thể trở thành nữ chính của Mirror World. Vân Tiêu là đại lão
nắm giữ tài nguyên hàng đầu trong giới điện ảnh truyền hình cũng chấp nhận đóng chung phim với một nữ diễn
viên mới vừa ra mắt.
Bây giờ thậm chí Vân Tiêu còn tặng cho người kia một chiếc siêu xe trị giá năm trăm triệu đô la Mỹ.
Chắc chắn là yêu thật rồi.
Chẳng mấy chốc, vài bức ảnh mờ nhạt của Vân Tiêu và Cảnh Thiên khi đóng phim bị fan cuồng đăng lên mạng.
Tuy bức ảnh hơi mờ nhưng hiệu ứng couple của hai người khi ở cạnh nhau vẫn có thể nhận ra rất rõ.
Rất nhiều fan chạy sang tài khoản của Cảnh Thiên để chửi cô là không xứng với Vân Tiêu không xứng với nam
thần của họ.
Nhưng các fan thâm niên của Vân Tiêu, các Vân Tiêu Phi Xa từng trải qua gió tanh mưa máu trong giới fan thì lại
thi nhau bình tĩnh tẩy quảng trường.
“Cảnh Thiên chỉ là một bình hoa đẹp mã mà thôi, cô ta có tư cách gì mà lôi kéo quan hệ với anh nhà mình chứ?”
“Lầu trên, mời bạn đem cấp fan từ cấp mười trở lên trong topic Vân Tiêu Phi Xa ra, nếu không thì là bạn cố tình kéo
thị về nhà nhé.”


“Cho dù Cảnh Thiên là bình hoa thì cũng là bình hoa có thể thống nhất thẩm mỹ giới giải trí. Anh nhà mình là người hoàn hảo như thế, không cần dựa vào một cô gái để tăng thêm phẩm cách cho mình. Thế nên chỉ cần là anh thích, bọn này sẽ chấp nhận hết.”


“Anh ấy có cuộc sống của anh ấy, cho dù anh ấy quyết định như thế nào, chúng tôi đều ủng hộ anh ấy.”


Lượng người theo dõi super topic Vân Tiêu Phi Xa hơn ba mươi triệu, tài khoản Weibo cá nhân của Vân Tiêu cũng có hơn tỷ sáu lượt theo dõi, có thể nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ của một số fan bạn gái méo mó cảm xúc và tiến hành dẫn dắt tích cực một cách nhanh chóng, còn chú ý tẩy quảng trường, có thể thấy được Vân Tiêu Phi Xa lợi hại đến mức nào.


“Cậu hai…” Hồ Sâm định bảo chuyện trên Weibo với Vân Tiêu thì thấy Vân Tiêu đang xem Weibo rồi, hắn bèn im lặng đứng chờ bên cạnh.
 
Chương 394


“Tần Dịch này muốn chết à?”
Tạ Thanh Nghiên cùng lưới điện thoại với Vân Tiêu, lúc này mà có bài như vậy, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng
biế3t là ai làm.
Bà cười lạnh một tiếng rồi tắt Weibo, không thèm quan tâm đến vấn đề này.
Tưởng họ sẽ sợ kiểu bài đăng như thế này à1?
Ban đầu họ không muốn gây rắc rối cho bé con nhà họ nên mới tặng một cách khiêm tốn như thế, chứ không thì…
Bà sẽ bảo Vân Tiê9u tặng chiếc xe này cho bé con nhà bà ngay trước mặt Chiến Lệ Xuyên. Một trăm triệu tệ đã mua
được cuộc hôn nhân của bé con nhà này rồi, bà muốn 3để nhà họ Chiến nhìn thấy báu vật vô giá của nhà này, chỉ
một phương tiện đi lại tùy tiện thôi cũng đáng giá một trăm triệu đô la Mỹ rồi.
Trong bệnh viện, Cảnh Thiên chờ Chiến Lệ Xuyên ngủ rồi cũng ngồi vật ra sofa bên cạnh.
Cuộc giải phẫu này đã tiêu tốn nhiều nguyên khí hơn so với mỗi lần cô xoa bóp và châm cứu cho Chiến Lệ Xuyên,
thế nên ban đầu cô không dám làm mà phải chờ gần một tháng.
Sau cuộc phẫu thuật này, nội lực trong cơ thể cô gần như đã tiêu hao hết.
Tuy vẫn được linh tuyền bổ sung, ngày mai sẽ lại là một hảo hán, nhưng lúc này Cảnh Thiên thực sự buồn ngủ,
chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết trên Weibo đã lại nổi một cơn phong ba bão táp.
Chiến Lệ Xuyên ngủ trước Cảnh Thiên những giấc ngủ của anh luôn rất ngắn, lại thêm cơn đau truyền đến từ cột
sống nên anh chỉ ngủ nông được hơn một tiếng thì tỉnh lại.
Mở mắt ra, Chiến Lệ Xuyên trông thấy ông cụ ngay.
Cảnh Thiên đã chỉnh lại hướng giúp anh, để anh có thể nhìn thấy ông nội ngay sau khi mở mắt.
Thầy sắc mặt ông cụ đã khá lên hẳn, Chiến Lệ Xuyên cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Thấy ông cụ đã không còn vấn đề gì, Chiến Lệ Xuyên ngoái lại tìm Cảnh Thiên theo bản năng.
Trông thấy Cảnh Thiên đang cuộn mình rúc trên chiếc sofa đơn, tim anh bỗng thấy khó chịu.
Hôm nay cô đã làm hai cuộc phẫu thuật trong một ngày. Một cuộc để khiến một người bệnh bị liệt nửa người trên
khôi phục lại thật nhanh, một cuộc là khiến ông nội đang nguy kịch chuyển nguy thành an.


Hai cuộc phẫu thuật, đến viện trưởng, đến cả giáo sư Hồng Lục cũng không làm được, nhưng cô lại làm được.
Đáng lẽ nên được nghỉ ngơi thật tốt, nhưng vì phải trông anh, cô lại rúc mình ngủ trên một nơi tùy tiện cẩu thả như
vậy.
Chiến Lệ Xuyên chầm chậm đứng dậy, xuống giường rồi ôm gối trên giường ra bên cạnh Cảnh Thiên. Anh thấy cô
cuộn tròn người trên đó như một con mèo, cổ tựa lên tay vịn sofa chắc chắn là khó chịu lắm.
Chiến Lệ Xuyên cẩn thận cúi người xuống, vươn tay ra, đỡ cổ và vai Cảnh Thiên lên bàn tay to rộng của mình rồi
đặt chiếc gối lên nơi cô vừa tựa.


Cảnh Thiên ngủ mê man bởi vì cô thực sự rất mệt mỏi. Nhưng cô vẫn biết có người đang làm gì đó với đầu cô.


Cô định mở mắt ra, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc và khiến người ta yên tâm từ trên người đối phương, đầu cô tựa lên một chiếc gối mềm và ấm áp, cuối cùng con sâu ngủ vẫn chiến thắng.


Cô chỉ xoay nhẹ một chút, nhanh chóng tìm được một tư thế thoải mái hơn rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ say. Chiến Lệ Xuyên sợ đánh thức cô, nhưng sau khi thấy cô chỉ khẽ động đậy một chút rồi lại ngủ tiếp, anh lại không thể kìm được nỗi đau lòng.


Sau đó anh lại ông chiếc chăn mỏng trên giường ra, đắp lên người Cảnh Thiên. Tuy nhiệt độ trong phòng ICU luôn ổn định nhưng anh vẫn sợ cô bị cảm cúm vì hệ miễn dịch suy giảm khi đang nghỉ ngơi.
 
Chương 395


Tuy nút điện tử trên đầu vẫn còn nhưng Chiến Lệ Xuyên vẫn tự lấy chiếc laptop từ trong xe lăn, mở nó ra, hưởng
thụ cảm giác chân thực khi3 ngón tay gõ lên bàn phím. Chẳng mấy chốc, một khung video đã xuất hiện trước mắt
anh.
Để tránh làm ồn đến Cảnh Thiên, Chiến Lệ 1Xuyên nghe âm thanh qua nút điện tử trên đầu.
Màn chiếu đột ngột mở ra, tầng hầm tối tăm có một chút ánh sáng.
Vân Chu b9ị xích vào xích sắt nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên trên màn chiếu, tâm trạng đang cáu kỉnh lại càng thêm
nóng nảy.
“Đại ca.” Trông thấ3y Chiến Lệ Xuyên vẫn nguyên vẹn, sắc mặt đã tốt hơn lúc chiều rất nhiều, mấy tay thuộc hạ
ngay lập tức mừng rỡ.
“Đại ca!”
“Đại ca thế nào rồi?”
“Anh… giờ đã có thể cử động được chưa?”
Chiến Lệ Xuyên không trả lời, anh chỉ tiện tay cầm bình giữ nhiệt trên bàn lên, vặn nắp rồi uống một ngụm nước.
Đám đàn em nhìn hành động trôi chảy mượt mà của Chiến Lệ Xuyên, há hốc miệng.
“Khỏi rồi!!!”
“Đại ca khỏi thật rồi!”
“Đại ca, thể bao giờ anh có thể đứng dậy được thế? Phục hồi chức năng cần khoảng bao nhiêu lâu?”
Lúc này Hồng Lục thấy Chiến Lệ Xuyên đã bắt đầu làm việc rồi, cô cũng thấy hơi buồn ngủ nên mở cửa phòng
ngoài ra, đi vào trong.
Chiến Lệ Xuyên thấy Hồng Lục đi vào kiểm tra cho ông nội, anh đứng dậy ngay.
Người bên kia video vừa hỏi xong thì nghe thấy có tiếng động, sau đó họ trông thấy Chiến Lệ Xuyên đứng dậy khỏi
ghế, đi về phía mà bọn họ không nhìn thấy.
“Cha… cha mę oi!”
“Mỗi thế mà đã đứng dậy đi lại được rồi à?”


“Không phải đại ca bị liệt bốn tháng rồi à? Cơ bắp không bị teo, không cần phục hồi chức năng à?” Tiếng kinh ngạc
không ngừng truyền vào não anh qua nút điện từ, Chiến Lệ Xuyên suýt bật cười.
Thần tiên à?
Đúng thật là thần tiên.
Nhưng không phải anh mà là vợ anh.
Chiến Lệ Xuyên đáp lời.
Anh không hề có ý định gọi bác sĩ bên ngoài vào, bởi vì Cảnh Thiên vẫn còn đang ngủ.
Nhìn cô gái nằm cuộn mình ngủ trên sofa như một con mèo, anh không hề muốn để người khác nhìn thấy cô.


“Đại ca, anh làm thế nào mà có thể đi lại được rồi vậy? Thế thì anh có thể khỏe lại như ngày trước không?”


Chiến Lệ Xuyên ngồi trước máy tính, nhìn vẻ mặt kinh hãi của đám đàn em ở đầu bên kia, anh bỗng có cảm giác tự hào.


Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn Cảnh Thiên vẫn đang ngủ say sưa rồi nói: “Mọi người nhẹ nhàng thôi, nhà tôi đang ngủ bên cạnh.” Lúc này ánh mắt Vân CHu đã không còn sự phục tùng với Chiến Lệ Xuyên như ngày trước nữa, dù cách qua video, anh vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận và thù hận của Vân Chu đối với mình.


“Người bên cạnh tôi đều là người của tôi, cậu là người duy nhất do ông nội nhét vào. Ông ấy đối xử với cậu tốt như vậy, cậu hại tôi là đủ rồi, vì sao còn muốn hại ông ấy?”
 
Chương 396


Vân Chu nheo mắt: “Anh đã đoán được là tôi từ lâu rồi à?”
“Còn cần phải đoán sao? Trạch Ngôn là người của tôi, người có 3thể điều chỉnh nhiệt độ trong phòng của tôi ngay
trước mắt Trạch Ngôn chỉ có thể là cậu.” “Nhưng tôi không ngờ rằng cậu lại điê1n cuồng đến mức tạo ra một vụ tai
nạn ghê tởm như vậy để ngăn cản tôi làm phẫu thuật, đến ông nội mà cũng hại.”
Nước mắ9t trào ra từ trong mắt Vân Chu, mắt anh ta đỏ sọc, trong mắt toàn là thù hận.
Ban đầu anh ta còn tưởng rằng mình không 3may, gặp phải cái tên Trình Giảo Kim Đế Vân Hi kia nên mới xôi hỏng
bỏng không, không ngờ rằng Chiến Lệ Xuyên đã biết từ lâu rồ8i.
Liếc nhìn đám người áo đen mang sát khí đằng đằng trước mắt mình, Vân Chu hằn học hỏi: “Thế nên anh đã
phòng bị từ trước rồi?” Chiến Lệ Xuyên không hề có ý định trả lời câu hỏi thiểu năng như vậy, anh chỉ nói: “Tạm
thời tôi sẽ không giết cậu trước khi ông nội khỏe lại hoàn toàn, nếu cậu đã không muốn làm người tử tế, vậy thì cứ
ở lại căn hầm tối tăm này làm con chuột đi.”
“Anh không thể giết tôi!”
Thấy Chiến Lệ Xuyên định tắt video, Vân Chu gầm thét: “Tôi là em trai anh! Em trai cùng cha khác mẹ!”
Thuộc hạ của Chiến Lệ Xuyên đứng bên cạnh cũng nhìn Vận Chu một cách kinh ngạc, không ngờ ban nãy anh ta
kiêu ngạo thà chết cũng không chịu khuất phục, cuối cùng lại nói một câu thế này.
Vân Chu nhìn chòng chọc vào Chiến Lệ Xuyên, muốn nhìn thấy sự kinh ngạc và ngơ ngác trong mắt anh.
Nhưng không có gì cả.
“Cậu nghĩ nếu không phải vì bố cậu là Chiến Quân Nam thì cậu có cơ hội sống yên ổn đến bây giờ hay không? Còn
có cơ hội cấu kết với người khác hãm hại ông nội không?”
Viền mắt Vân Chu đỏ như máu: “Bố tôi? Chẳng lẽ ông ta không phải là bố anh? Chiến Lệ Xuyên, cùng là cháu trai
của ông nội, đều là con trai của bố, dựa vào cái gì mà anh sống như một vị vua, hơn tất cả mọi người? Dựa vào cái
gì mà những người làm anh em của anh như chúng tôi phải sống dưới tay anh, phải nhìn sắc mặt anh? Nếu không
phải vì anh thì bổ sẽ không chết. Làm sao, bây giờ anh còn muốn giết chết tôi à? Anh đúng là máu lạnh! Muốn ra
tay thì cứ ra tay đi, tôi cũng muốn xem xem sau này anh chết rồi, anh sẽ đối mặt với bố dưới suối vàng như thế
nào.”
Chiến Lệ Xuyên nhìn Vận Chu đang ngùn ngụt lửa giận, miệng bình thản nhả ra hai chữ…
“Ngu xuẩn.”


Nhìn màn hình đã tối đen, Vận Chu: …
“Anh ta có ý gì?” Vân Chu tức tối hỏi.


Người áo đen liếc nhìn anh ta một cái đầy khinh bỉ, không thèm đoái hoài.


“Tôi hỏi các người rốt cuộc anh ta nói vậy là có ý gì? Tôi ngu xuẩn chỗ nào? Kẻ ngu xuẩn là anh ta! Là sự tự cao tự đại của anh ta và sự thiên vị của ông nội mới dẫn đến cục diện như hôm nay!” Lần này, người áo đen còn chẳng buồn liếc anh ta nữa.


Vân Chu muốn nghĩ cách chạy trốn nhưng những người áo đen này được huấn luyện nghiêm ngặt, hoàn toàn không hề thả lỏng vì anh ta đang bị xích. Vân Chu ban đầu không nói năng lấy một câu, sau khi bộc lộ thân phận thì bắt đầu la hét đòi gặp Chiến Lệ Xuyên, nhưng dù anh ta có gọi vỡ cả họng thì vẫn không ai đoái hoài tới.


Mỗi ngày chỉ có một lần uống nước cầm hơi, cuối cùng Vân Chu cấm hắn, không thể kêu được nữa.
 
Chương 397


Chiến Lệ Xuyên vừa tắt video thì nhận được tin nhắn do Trạch Ngôn gửi cho anh, bảo anh lên xem Weibo.
Lúc này Weibo đã3 hoàn toàn sôi sục.
Năm hotsearch đầu tiên đều có liên quan đến Cảnh Thiên.
#Vân Tiêu vụng năm trăm triệu đô 1la Mỹ mua xe tặng người đẹp
#Gia thế của Ảnh đế Vân Tiêu
#Tình yêu hư ảo của Vân Tiêu và Cảnh Thiên bị lộ
#Couple màn ảnh Vân Tiêu Hình Mỹ Kỳ sụp đổ
#Xe concept Maybach
Nhìn mấy tiêu đề này, Chiến Lệ Xuyên dùng3 tay lại, sắc mặt thay đổi liên tục không kiềm chế được. Anh nhìn tiêu
đề một lúc lâu, sau khi chuẩn bị tốt tâm lý mới mở tiê8u đề đầu tiên ra.
Trong đó là một chùm ảnh.
Đế Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên với ánh mắt chiều chuộng, còn Cảnh Thiên thì dồn hết toàn bộ tâm
trí vào chiếc xe concept Maybach kia.
Có ảnh Cảnh Thiên ngồi trên xe, có ảnh Cảnh Thiên bước từ trên xe xuống, có ảnh cô cười tươi rói, nói chuyện với
người phụ nữ bên cạnh Vân Tiêu.
Nói chung là…
Rất chướng mắt.
Chiến Lệ Xuyên nhìn chằm chằm vào ba người trong ảnh rất lâu, hồi tưởng lại những lời Cảnh Thiên nói với anh
hôm nay.
Cô nói chỉ cần không ly hôn thì cô sẽ không rời khỏi anh.
Khi nghe thấy câu nói này, giác quan thứ sáu của anh đã thấy sai sai.
Hoảng loạn, chua chát, luyến tiếc, ngơ ngẩn, bất lực… rất nhiều cảm xúc nghẹn lại trong tim.


Chiến Lệ Xuyên chầm chậm đưa tay áp lên ngực, sự khó chịu này không kém cạnh gì cơn đau khi phát bệnh do suy
tim.
Chiến Lệ Xuyên chưa bao giờ nhận ra rằng mình lại có thể rung động với một người như thế, lúc này anh đã hiểu ra
vị trí của Cảnh Thiên trong anh như thế nào.
Không phải vì tò mò với cô, cũng không phải vì cô đã cứu anh năm lần bảy lượt, mà là sau thời gian bên nhau, anh
đã vô thức rung động với cô. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ rời khỏi anh, anh nghĩ dù cô rời khỏi anh, cô cũng sẽ
trở thành một đoạn quá khứ trong cuộc đời anh như những người qua đường khác thôi.
Nhưng…
Anh không muốn cô trở thành vị khách qua đường trong cuộc đời của mình.
Cô nên là một phần trong cuộc đời của anh.
Hai người đã là vợ chồng rồi.
Không ai có thể chia tách họ.
Không muốn ở lại bên cạnh anh, có lẽ vì cô nghĩ anh không tốt bằng người đàn ông khác.
Đó là lỗi của anh.
Chiến Lệ Xuyên nhanh chóng kết nối với Trạch Ngôn, khuôn mặt nghiêm nghị của Trạch Ngôn xuất hiện trên màn
hình.
“Nói với luật sư, trước khi trời sáng, tôi muốn chuyển 40% cổ phần của Trung Bác cho mợ chủ.”
Trạch Ngôn gật đầu ngay lập tức: “Vâng.”
“Đúng rồi cậu chủ, cô hai đã đọc được bài đăng trên Weibo rồi, ban nãy còn làm ầm lên đòi vào, tôi và quản gia Từ
đã chặn cô ấy ở ngoài. Tôi thấy ban nãy cô ấy còn gọi điện cho bên cụ hai nữa.”
Chiến Lệ Xuyên khẽ nheo mắt: “Thế thì chuyển thêm 40% cổ phần của Xuyên Đầu cho mợ chủ.” “… Vâng.” Trạch
Ngôn liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên: “Thể bên cụ hai.”
“Bên tập đoàn Cẩm Thành bảo ông ta kết toán toàn bộ chi phí nguyên vật liệu trước đi, không kết toán thì sẽ ngừng
cung cấp lượt hàng phía sau. Ngoài ra…”


“Vâng.”


“Tiết lộ chuyện công ty Huy Hoa ăn bớt vật tư, rút ruột công trình với chủ đầu tư.”


“Vâng.”


Trạch Ngôn nghe Chiến Lệ Xuyên nói vậy, suýt nữa là cười thành tiếng. Mấy người này cũng thật là, tưởng không đăng ký công ty bằng tên mình thì anh sếp này không tra ra được đấy? Trạch Ngôn lắc đầu, mặc niệm cho đối phương.
 
Chương 398


Nếu biết đại ca làm nghề gì, chắc là đám người này khóc mất!
Bao nhiêu sản nghiệp riêng như thế mà cũng không thể 3khiến bọn họ bận rộn, vẫn nhòm ngó việc của đại ca, còn
đòi thò tay vào chuyện hôn nhân của người ta, thế thì chỉ có đi là1m con quay, bận rộn thêm chút nữa.
Chiến Lệ Xuyên tắt khung chat rồi lại đưa mắt sang dòng hotsearch “Vân Tiêu vùn9g năm trăm triệu đô la Mỹ mua
xe tặng người đẹp”, lại mở bài đăng có nhiều bình luận nhất trên đó, sau đó anh bình luận ng3ay bên dưới bằng tài
khoản chính: “Năm trăm triệu đô la Mỹ? Anh ta nói vậy à? Chiếc xe đó anh ta mua với giá một trăm triệ8u đồ thôi.”
Nói xong thì bực bội tắt Weibo đi.
Mắt không thấy thì tâm không phiền.
Anh không tin, chờ Vợ anh tỉnh lại rồi phát hiện mình đã có thêm 40% cổ phần của hai công ty đã lên sàn chứng
khoán Trung Bác và Xuyên Đầu, liệu cô có thấy tên “đỗ nghèo khỉ” Vân Tiêu này tốt nữa không.
Chiến Thư Du bị Trạch Ngôn và quản gia Từ chặn lại ngoài cửa, làm thế nào cũng không vào trong được, tức đến
mức sắc mặt tái xanh. Cô ta gọi điện cho Chiến Nhân Cẩm, bên kia bảo sẽ đến trong vòng một tiếng đồng hồ,
nhưng cô ta chờ từ một giờ sáng đến ba giờ sáng mà vẫn không thấy đâu.
Sau đó nữa thì luôn trong trạng thái gọi điện được nhưng không ai bắt máy.
Cuối cùng hết cách, Chiến Thư Du gọi điện cho Chiến Quân Hàng.
“Chú hai, ông trẻ đã nói chuyện trên Weibo với chủ chưa? Cháu đang chờ mọi người ở bệnh viện, sao mọi người
vẫn chưa đến thể ạ?”
Chiến Quân Hàng cười lạnh một tiếng: “Ha ha, nhà chú mà đến thật thì e rằng cả chi thứ sẽ phải ra ngoài đường ăn
xin mất. Cháu gái ạ, Chiến Lệ Xuyên mạnh tay lắm, chú khuyên cháu đừng nên làm trái ý nó thì hơn. Giống như
những gì nó nói đấy, cả nhà họ Chiến này đều do nó quyết định, ai mà dám không phục nỏ thì đừng ở lại nhà họ
Chiến nữa. Nói vậy thôi nhé, cúp máy đây.”
Chiến Thư Du đang điên tiết, còn chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại đã bị cúp.
“Cậu ấy làm gì với bên chi thứ rồi?” Chiến Thư Du trợn mắt lên nhìn Trạch Ngôn.
“Cô hai, cậu chủ muốn làm gì là việc của cậu ấy. Cậu ấy đã là người trưởng thành rồi, tôi tin rằng cậu ấy sẽ xử lý tốt
việc của bản thân. Cô hai vẫn nên tập trung vào y học, đừng nên nghĩ nhiều thì hơn.”
Trạch Ngôn luôn rất ngang ngược, ở nhà họ Chiến này, trừ ông cụ ra thì có thể nói là anh ta không sợ bất kỳ ai,
nhưng ít nhất thì trước giờ vẫn luôn giữ thái độ tốt với Chiến Thư Du


Nhưng bây giờ… “Anh đang dạy dỗ tôi đấy à?”
Trạch Ngôn vội vàng cúi đầu: “Không dám. Nhưng cô hai này, cô cũng biết tính cậu chủ mà, cậu ấy có quan điểm
riêng của mình, bất kỳ ai can dự vào cũng không có tác dụng mà còn gây tác dụng ngược. Hồi trước có hai vẫn làm
rất tốt mà.”
Ý Trạch Ngôn là sao bây giờ cô lại không làm như thế nữa?
Chiến Thư Du tức đến siết chặt hai nắm tay, nghiến răng quay lưng bỏ đi. Cảnh Thiên ngủ một mạch đến sáng hôm
sau, cảm giác kiệt sức hôm trước đã hoàn toàn biến mất.
Cô ngơ ngác nhìn chiếc chăn mình đang ôm trong lòng, trên đó vẫn còn vương mùi hương của Chiến Lệ Xuyên.
Ừm… cả gối đầu nữa.
Phía trước còn có một chiếc sofa y hệt, hai chiếc sofa ghép lại với nhau, bảo sao ngủ thoải mái thế.
Cô nghiêng đầu, trông thấy vóc dáng như hoa như ngọc của Chiến Lệ Xuyên, cả khuôn mặt đẹp trai kia mỉm cười
với cô nữa.
“Dậy rồi à? Có đói không?”
Cảnh Thiên liếc nhìn căn phòng chỉ có hai người rồi hỏi: “Anh trong đêm một mình à? Tối qua anh không ngủ?
Người của viện nghiên cứu đâu?”


“Tôi bảo bọn họ đừng vào làm phiền cô, tối qua cô mệt quá rồi, tôi muốn để cô ngủ.”


Khụ khụ…


Sáng ra mới tỉnh ngủ còn đang ngơ ngác, đầu óc trống rỗng. Đột nhiên được sưởi ấm một cách đột ngột như thế này, khiến cả cõi lòng đều được lấp đầy.


Càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này đáng yêu, làm sao bây giờ?
 
Chương 399


“Bây giờ tôi tỉnh rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi. Tôi đã bảo với anh rồi, bây giờ thử anh cần là nằm nhiều, nghỉ ngơi
nhiều.”
“Giáo sư J bảo với tôi rằng chỉ cần vết mổ không bị rách ra thì sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.”
Cảnh Thiên: …
“Thế nên anh không nghỉ ngơi nữa luôn?”
Nhìn sắc mặt bà xã đen kịt lại, sự khó chịu do sự kiện Weibo mang đến bỗng 9tan đi rất nhiều.
Bà xã vẫn rất quan tâm đến anh. “Thế… tôi ngủ một lát vậy.”
Lúc này sắc mặt Cảnh Thiên mới dịu3 đi.
Cô không thích bệnh nhân không nghe lời.
Hôm qua có nguyên nhân nên cô có thể chiều anh, nhưng chiều hư thì k8hông được.
“Yên tâm đi, ông nội đã có tôi trông rồi, anh yên tâm ngủ một lát đi.”
Nói xong, Cảnh Thiên đã đi đến bên cạnh Chiến Lệ Xuyên, đưa tay định dìu anh.
Chiến Lệ Xuyên chầm chậm đứng dậy khỏi ghế, sắp bước ra thì chân anh bỗng mềm oặt, cả người đổ ập về phía
Cảnh Thiên.
Ban đầu Cảnh Thiên chỉ đỡ cổ tay Chiến Lệ Xuyên mang tính tượng trưng, nhưng khi người kia đột ngột ngã
xuống, tay cô vòng qua eo anh ngay lập tức, để anh ngã vào lòng mình, dùng cơ thể và cánh tay mình giữ vững anh
lại.
Chiến Lệ Xuyên: …
Ban đầu anh tính sẽ tiếp xúc thân mật một chút thôi, nào ngờ…
Cảm nhận sự mềm mại chạm vào nơi bắp tay, sắc mặt Chiến Lệ Xuyên bỗng đen kịt.
Như vậy cũng tốt.
Cảnh Thiên hoàn toàn không ngờ người nào đó cố tình làm vậy, cô tưởng anh đang trong trạng thái bình thường
của thời gian hồi phục sau bại liệt, cô bảo: “Sau này nếu tôi không ở bên cạnh anh, khi đứng dậy anh phải chú ý
một chút đấy. Đầu tiên là đứng giậm chân tại chỗ hai lần, chắc chắn có thể chịu được rồi hẵng đi.”


“Ừ.” Chiến Lệ Xuyên trả lời rất hòa nhã.
Chiến Lệ Xuyên không ngờ vợ lại khỏe như vậy, anh thuận thể tựa vào lòng Cảnh Thiên một cách yếu đuối, để cô
đỡ lấy mình.
Chủ yếu là Chiến Lệ Xuyên đã phát hiện chuyện Cảnh Thiên xoa bóp châm cứu cho anh ngay từ đầu, thế nên thái
độ của anh đối với cô tốt đến lạ thường. Vì vậy Cảnh Thiên không hề nghĩ rằng Chiến Lệ Xuyên lúc này ngoan
ngoãn như vậy có gì không đúng,
Cô đưa tay ôm lấy vòng eo gầy nhỏ của anh, để anh khoác một tay lên vai mình.
“Anh tựa vào tối, có thể dồn hết trọng lượng lên người tôi. Từ nhỏ tôi đã khỏe rồi.”
Không còn cảm nhận được sự mềm mại kia nữa, Chiến Lệ Xuyên rút lại một phần lực của chính mình. Anh khẽ nói
bằng giọng hơi khàn: “Tôi không nỡ.”
“Không nỡ?” Cảnh Thiên ngơ ngác hỏi: “Anh không nỡ cái gì?”
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn Cảnh Thiên đang đần mặt, mắng thầm một tiếng “cô ngốc” trong bụng. “Không nỡ đè lên
cô.”
Cảnh Thiên cảm giác dây thần kinh của mình giật một cái, chân dừng khựng.
Đậu xanh!
Cô ngước lên nhìn Chiến Lệ Xuyên.
“Sao thế?” Chiến Lệ Xuyên cũng ngơ ngác trước phản ứng mạnh mẽ của Cảnh Thiên.
Nghe thấy cậu anh vừa nói, phụ nữ bình thường nên mừng thầm trong bụng hoặc là vô cảm chứ? Có phản ứng
mạnh như vậy là sao?
“Anh bậy bạ!” Cảnh Thiên tố cáo.


Chiến Lệ Xuyên: ???


Bởi vì chưa từng yêu ai bao giờ, khi hiểu được hoàn toàn câu “bậy bạ” mà Cảnh Thiên nói, rồi hồi tưởng lại câu của mình vừa rồi, anh không nhịn được mà rời mắt khỏi nơi mềm mại vừa chạm vào ban nãy.


“Đâu có.”


Cô gái Cảnh Thiên này, tưởng mình đã lĩnh ngộ được chân lý đời người, có thể làm yêu tinh rồi, nhưng thực ra lại vô cùng ngây thơ. Thấy tai Chiến Lệ Xuyên đỏ như lên, Cảnh Thiên: …
 
Chương 400


Cảnh Thiên muốn tự cắn đầu lưỡi của mình.
Người đàn ông thẳng thắn trong sáng như thế này, sao cô lại hiểu nhầm rằng anh đang bậy bạ3 được nhỉ? Cô bỗng
có cảm giác như mình đã sỉ nhục người kia.
Cô đang ngượng ngùng tiếp tục dìu Chiến Lệ Xuyên đi tiếp thì cảm nhận1 hơi thở của người kia phả lên cổ mình.
Ngưa ngứa…
Vì thấp hơn người kia cả cái đầu, Cảnh Thiên nghĩ là do mình nhạy cảm 9với người đàn ông này quá. Bởi vì cô
muốn ôm anh về nuôi nên trở nên nhạy cảm hơn. Còn Chiến Lệ Xuyên bước đi chuềnh choạng với chiều cao 3một
mét tám tám, anh thở vào cổ và tai vợ mình như có như không, đến khi thấy tại vợ mình cũng đỏ bừng lên mới hài
lòng.
Vừa hay lú8c này cũng đã đến bên giường, Cảnh Thiên đỡ anh ngồi xuống.
“Nào, nằm xuống!” Nói xong, Cảnh Thiên bỗng tự cắn lưỡi.
Hai chữ bình thường đến không thể bình thường hơn, cô đã nói với bao nhiêu người rồi? Sao hôm nay cảm thấy
đen tối thế nhỉ?
Chiến Lệ Xuyên nằm xuống một cách vô cùng ngoan ngoãn, Cảnh Thiên kéo chăn lên đắp cho anh rồi ngồi bên cạnh
trông anh và ông cụ.
Không lâu sau, Chiến Lệ Xuyên ngủ thiếp đi, Trạch Ngôn bước vào, không biết nên nói với Cảnh Thiên hay nói với
Chiến Lệ Xuyên.
“Anh ấy vừa ngủ, chuyện gì thế?” Cảnh Thiên nói rất nhỏ, cô sợ đánh thức Chiến Lệ Xuyên.
Thấy đại ca ngủ rất bình yên, Trạch Ngôn mím môi rồi nói: “Luật sư đến rồi, tôi để anh ta vào luôn nhé.”
Nói xong, Trạch Ngôn quay ra ngoài.
Cảnh Thiên: …???
Trạch Ngôn phát hiện mình đã đi đến cửa phòng ICU rồi mà đại ca vẫn chưa gọi lại, anh ta biết ngay mình nên làm
gì rồi.
Sau khi Trạch Ngôn ra ngoài và dặn dò luật sư riêng một lượt, luật sư bước vào phòng ICU.
Cảm nhận được cánh cửa tự động phía sau mở ra, Cảnh Thiên vội vàng đứng dậy, định nói với luật sư răng Chiến


Lệ Xuyên đã nghỉ ngơi rồi để anh ta ra ngoài. Kết quả khi quay lại trông thấy luật sư, người kia lại giơ một ngón tay
lên môi ngỏ ý rằng mình sẽ không nói nhiều. Sau đó trước sự ngơ ngác của Cảnh Thiên, luật sư mời cô ra ngồi vào
chiếc bàn bên cạnh, lấy hai xấp giấy tờ từ trong túi tài liệu ra, nói bằng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy:
“Mợ chủ, mời mợ đọc qua.”
Cảnh Thiên đón lấy xấp giấy tờ rồi đọc lướt qua rất nhanh, càng đọc càng ngạc nhiên.
Cô đang định hỏi thì luật sư đã giải thích: “Hai công ty Trung Bác và Xuyên Đầu đã lên sàn chứng khoán đều do
một mình chủ tịch gây dựng. Cậu ấy giữ 80% cổ phần trong Trung Bác, cậu cả Chiến Vũ Hằng giữ 10%, phần còn
lại chia cho một số quản lý cấp cao khác trong Trung Bác. Xuyên Đầu cũng như vậy, cậu chủ giữ 80% cổ phần, cô
hai Chiến Thư Du giữ 10%, số còn lại cũng chia cho một số quản lý cấp cao khác. Bây giờ cậu chủ đã tặng 40% cổ
phần của cả hai công ty này cho mợ, mợ chỉ cần ký tên vào đây để xác nhận là được.”
Cảnh Thiên ngơ ngác.
“Có phải anh nhầm rồi không?”


Không phải cho 20% cổ phần à?


Không phải cho Viện nghiên cứu Lawrence à?


“Mợ chủ, tôi không nhầm. Trước đó cậu chủ đã nói với tôi, cậu ấy nghĩ mợ cưới cậu ấy quá vội vàng, mợ phải chịu ấm ức, cậu ấy luôn thấy hổ thẹn với mợ.”


“Không có gì phải hổ thẹn cả. Nhà tôi thiếu tiền, anh ấy cho tôi tiền thì tôi cưới anh ấy, chăm sóc anh ấy, nên làm mà, cái này…tôi không thể nhận được.”
 
Chương 401


Tuy cô thích tiên, hơn nữa toàn bộ tài sản của cô đều đã đem cho người ta rồi, giờ cô đã thành một con đồ nghèo khi
rồi, nhưng…
40% cổ phần của hai công ty lớn đã lên sàn chứng khoán, có khác gì chia cho cô một nửa tài sản đâu?
Cô thích tiền nhưng cô có1 thể tự mình kiếm tiền.
Cuộc phẫu thuật cách đây không lâu đã kiếm được hơn mười triệu đấy thôi?
Thấy Cảnh Thiên kiên q9uyết như vậy, luật sư nói nhỏ: “Mợ chủ, đây là thỏa thuận chuyển nhượng, không phải
hợp đồng, mẹ chỉ cần biết là được rồi. Đương nhiên 3nếu mę có thể ký tên lên đây thì càng tốt. Nhưng số cổ phần
này được tặng cho mợ rồi thì sẽ không còn là của giám đốc điều hành nữa. Nế8u mẹ không chấp nhận thì sau này
lợi nhuận của số cổ phần này vẫn sẽ tự động chuyển vào tài khoản của mọ.”
Thấy Cảnh Thiên mím môi không nói gì, luật sư tiếp tục nhẹ nhàng dụ dỗ: “Mợ chủ, đây là tấm lòng của giám đốc
điều hành, hi vọng mợ có thể nhận lấy.”
Cảnh Thiên nhìn Chiến Lệ Xuyên như đã ngủ thiếp đi, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
“Anh ta quyết định khi nào vậy?”


Luật sự im lặng một lát rồi đáp: “Hôm qua ạ.”
Thấy Cảnh Thiên không nói gì, luật sư lại nói tiếp: “Hôm qua giám đốc điều hành bảo tôi chuẩn bị trước giấy tờ rồi
cậu ấy ký tên, hoàn thiện thủ tục. Bởi vì cậu ấy sợ lỡ cuộc phẫu thuật hôm nay có điều gì bất trắc, số cổ phần này sẽ
coi như chút kỷ niệm mà cậu ấy để lại cho mọ. Cậu ấy nói rằn… cậu ấy rất cảm ơn mợ vì đã bước vào cuộc đời cậu
ấy, mẹ là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cậu ấy.”P
Chiến Lệ Xuyên: ..
Tuy hơi lố nhưng lát nữa có thể thêm đùi gà cho Trạch Ngôn và luật sư.
Lúc này Cảnh Thiên đã không còn vẻ hờ hững thường ngày, bên dưới ánh mắt yêu nghiệt tà khí, lớp mây mù mờ ảo
đang bị thứ ánh sáng lấp lánh trong mắt cô xuyên thủng.
“Tôi không tốt như anh ta nghĩ đâu.”
Luật sư mim cười: “Mợ chủ, có lúc e rằng chúng ta còn không thể hiểu bản thân chúng ta bằng người bên cạnh.
Giám đốc điều hành có thể tặng một nửa số gia sản của mình cho mo, chứng tỏ rằng mo xứng đáng để cậu ấy làm
như thế. Giám đốc điều hành là một người lãnh đạo sáng suốt, cậu ấy vẫn luôn nhìn người rất chuẩn.”


Thấy Cảnh Thiên không nói năng gì, luật sư đẩy tập giấy tờ đến bên cạnh cô rồi nói: “Mợ chủ, số giấy tờ này đã là
giấy tờ hợp pháp về mặt pháp luật rồi, cổ phần đã thuộc về mợ. Khi nào mợ suy nghĩ kỹ về cách xử lý số tài sản này
rồi thì có thể thông báo với tôi bất cứ lúc nào. Dù mợ muốn bán đi hay để đó để cổ phần tiếp tục sinh lãi đều được
cả. Giám đốc điều hành vẫn đang nghỉ ngoi, tôi không làm phiền nữa.”
Nói xong, luật sư đứng dậy rồi nhẹ nhàng ra ngoài. Cảnh Thiên nhìn tập giấy tờ dày cộp trên bàn, rồi lại nhìn Chiến
Lệ Xuyên đang nhắm nghiền mắt trên giường bệnh, im lặng rất lâu.
Chiến Lệ Xuyên có thể cảm nhận được Cảnh Thiên đang nhìn mình, nhưng làm thì cũng làm rồi, phần còn lại đành
xem tình hình phát triển ra sao rồi quyết định vậy.
Đẳng nào thì cũng không thể ly hôn.
Trong từ điển của Chiến Lệ Xuyên này không có hai chữ “ly hôn“.
Dưới ánh mắt chăm chú của Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên thả lòng tâm trạng rồi từ từ ngủ thiếp đi, không cần biết hành động này của
mình đã mang đến sự kích thích lớn đến mức nào đối với Cành Thiên.
Trong cuộc đời Cảnh Thiên, chỉ có bố mẹ cô mới để lại những gì mình có cho cô một cách vô điều kiện. Đó là tài sản mà họ phấn đấu
cả đời, sau khi họ ra đi, luật sư đã đến tìm cô, muốn chia sổ tài sản mà họ có cho cô.


Mấy lão già trong tộc thấy vậy thì ghen tức, để cướp đoạt số tài sản đó, từng người đã để lộ bộ mặt xấu xa ác độc. Nhiều năm sau,
không ai hiểu được ý nghĩa của việc nắm tài sản trong tay hơn cô.
Nhưng hôm nay, cô lại nhận được món quà này từ Chiến Lệ Xuyên.
 
Chương 402


Cho dù là ký ức kế thừa từ nguyên chủ hay là suy nghĩ của chính cô, cô đều chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thực sự
ở lại bên Chiến Lệ Xuyên. 3
Nguyên chủ chỉ vì tiền, vì người thân và tên Tần thảo mai. Còn cô..
Tuy Chiến Lệ Xuyên thực sự không tệ, nhưng sau khi tlrải qua vụ Đỗ Ngôn Tranh, cô không có ý định kết hôn
chung sống với ai trong cuộc đời này nữa.
Ban đầu cô đã dự tính mọi thứ ổn th9ỏa rồi, thậm chí hôm qua lúc làm phẫu thuật cho Chiến Lệ Xuyên, cô còn định
chờ phẫu thuật thành công, vết thương của anh lành hẳn rồi, c3ô sẽ đề cập đến chuyện ly hôn.
Nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt tĩnh lặng say ngủ của Chiến Lệ Xuyên, lần đầu tiên Cảnh Thiên nảy ra8 suy nghĩ
cứ tiếp tục như thế này mãi.
Trong nhận thức và trải nghiệm của cô, tiền là thứ quan trọng nhất trừ mạng sống, nếu ai có thể cho cô tài sản của
mình, người đó thực sự đối xử tốt với cô. Hồm qua phầu thuật cho Chiến Lệ Xuyên, cô không hề nghĩ đến chuyện
tránh né anh, thế nên không thể có chuyện Chiến Lệ Xuyên không biết cô chính là giáo sư J,
Nhưng trước khi phẫu thuật, anh lại chủ động nói chuyện cho Viện nghiên cứu Lawrence thêm 10% cổ phần của
tập đoàn AUPU nữa.


Anh chỉ có 35% cổ phần, ông cụ bỏ ra 10% thay anh, anh lại cho thêm 10% nữa. Nếu có phản chiến, cô nằm trong
tay 20% cổ phần của tập đoàn AUPU, Chiến Vũ Hằng và Chiến Thư Du mỗi người có 10%, chi thứ 5% thì hiện giờ
đã bị rút mất 3%, gộp thêm một ít cổ phần lẻ tẻ trong tay các cổ đồng còn lại nữa, đủ để khiến cả tập đoàn AUPU
lao đạo.
Bây giờ anh lại chia cho cô một nửa cổ phần của Trung Bác và Xuyên Đầu.
Tức là, chỉ cần có muốn thì có thể khiến ba công ty đã lên sàn chứng khoán AUPU, Trung Bác, Xuyên Đầu đổi chủ
bất cứ lúc nào.
Nếu cô thực sự ly hôn với anh, anh sẽ phải làm sao?
Cảnh Thiên ngơ ngãn.
Cô luôn có cảm giác nếu mình mà đề xuất chuyện ly hôn, mình sẽ là một kẻ khốn nạn.
Cảnh Thiên cứ ngồi trên ghế nhìn chăm chăm vào Chiến Lệ Xuyên, nghĩ mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không biết
nên làm thế nào.
Trên giường bệnh, ông cụ đã mở mắt từ lúc nào.


Ông vừa mở mắt ra thì trông thấy cháu trai đang ngủ say sưa và cô cháu dâu đang ngồi bên cạnh cháu trai, nhìn
cháu trai đến mức không chớp mắt.
Tuy toàn thân đau đón nhưng ông vẫn mim cười.
Ông biết ngay chọn cô cháu dâu này là chắc chắn không sai mà.
Cuối cùng cũng tìm được một người có thể bầu bạn với A Xuyên đến hết cuộc đời rồi.
Ông giỏi quá.
Cảnh Thiên ngoài nhìn về phía ông nội rồi vội vàng đứng dậy: “Ông nội tỉnh rồi! Ông có thấy khó chịu ở đầu
không?”
Chiến Lệ Xuyên ngủ rất ngon.
Nghe thấy tiếng Cảnh Thiên nói chuyện, anh gần như mở mắt ra ngay lập tức.
Lúc này Cảnh Thiên đã đến bên cạnh ông cụ, tình cờ che mất tầm nhìn của ông, thế nên ông cụ không hề phát hiện Chiến Lệ Xuyên
đã tự ngồi dậy trên giường.
“A Xuyên thế nào rồi?”
 
Chương 403


“Ông nội…”
Ông cụ bị thương nặng như vậy, đã vào phòng chăm sóc cấp cứu rồi mà ông vẫn nghĩ đến anh, bây giờ tỉnh lại3
cũng chẳng hỏi han tình hình của mình nhiều mà lại hỏi anh trước. Chiến Lệ Xuyên rất cảm động, đồng thời cũng
cảm thấy áy ná1y vì ngày trước đã xin ông cho anh được chết.
Thấy Chiến Lệ Xuyên muốn xuống giường, Cảnh Thiên vội vàng bước đến đỡ 9lấy anh.
Sợ anh lại bật dậy đột ngột, cơ bắp ở chân không chịu nổi rồi lại ngã, cô lên tiếng ngay: “Chậm thôi.”
Mắt ông cụ Chiến mở thao láo không dám tin, ông nhìn đứa cháu trai được Cảnh Thiên đỡ đang bước xuống
giường, đi đến rồi ngồ8i xuống trước mặt ông, sau đó đưa tay nắm lấy tay ông. Nước mắt chảy men theo nếp nhăn
ở khóe mắt, ông xúc động đến mức không biết nên nói gì.
“A… A Xuyên.”
“Ông nội, cháu đã khỏe hẳn rồi. Cả cơ thể cháu chỗ nào cũng có cảm giác cả. Giáo sư J giỏi lắm, giáo sư đã khiến
cháu lấy lại được sinh mệnh và tôn nghiêm. Sau này, cháu lại có thể sống như trước đây rồi.”
Ông cụ vừa khóc vừa gật đầu liên tục, miệng nói không ngớt: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Cảnh Thiên là kẻ theo chủ nghĩa tiền là tiên là phật, vô số người bệnh từng qua tay cô, sau khi chữa khỏi, cô không
hề quan tâm xem có gì cần giúp người bệnh hay không, người bệnh có thể phải chịu đau đớn gì hay không.
Nhưng lúc này, nhìn ông cụ rưng rưng nước mắt…
Nhìn Chiến Lệ Xuyên phẫu thuật không gây mê mà vẫn không nên lấy một tiếng trong suốt cuộc phẫu thuật, lúc
này cũng đỏ hoe vành mắt… Cảnh Thiên bỗng thấy mắt mình cay cay.
Cô bỗng thấy hình như mình đã làm được chuyện gì ghê gớm lắm. “Cuộc phẫu thuật lần này của ông cũng do giáo
sư J làm đấy, là giáo sư đã cứu ông về khỏi Quý Môn Quan.”
Ông cụ ngẩn ra: “Giáo sư J? Không phải giáo sư J mổ chính cho cháu à?”
Chiến Lệ Xuyên cười ấm áp, ánh mắt hướng về phía Cảnh Thiên như có như không.
Thấy vợ mình vẫn tỏ vẻ như không phải tôi, tôi không biết gì hết, không liên quan đến tôi, đôi mắt sâu thẳm của
Chiến Lệ Xuyên ngập tràn ánh cười dịu dàng.
Ông cụ Chiến: …
Mới chỉ sau một vụ tai nạn xe mà sao cảm thấy như cả thế giới đều thay đổi rồi vậy?


“Ông hôn mê bao lâu rồi?” Ông cụ hỏi.
“Chiều qua ông bị tai nạn, bây giờ là mười giờ sáng. Ông à, may là ông có thể tỉnh lại sớm như vậy đấy.”
Ông cụ sững sờ.
“Chờ đã… Tức là ông mới chỉ bất tỉnh một buổi tối thôi?”
“Vâng.” Chiến Lệ Xuyên gật đầu.
“Tức là chiều qua cháu mới làm phẫu thuật? Hôm nay cháu đã có thể xuống giường rồi?”
Thấy vẻ kinh ngạc trong mắt ông, Chiến Lệ Xuyên không kìm được mà khẽ cười.
“Vâng, phẫu thuật lúc một giờ chiều qua, mổ trong ba tiếng, bốn giờ thì xong. Phẫu thuật rất thành công, mổ xong
là cháu có thể xuống giường rồi.”
Ông cụ: …!!
Nhìn khuôn mặt cháu trai tái nhợt nhưng vẫn tràn đầy sức sống, ông cụ không kìm được mà bật cười to.


Đây là tin tức tốt nhất… tốt nhất nhất trong bốn tháng nay rồi.
Cười xong, ông cụ lại òa khóc. “Ông nội, ông đừng khóc, cần thận ảnh hưởng đến vết thương đấy.” Chiến Lệ Xuyên nắm chặt lấy tay
ông cụ, đôi môi mỏng mím chặt, mắt đỏ hoe. Nhưng bấy lâu nay ông cụ đã kìm nén quá lâu, giờ đột ngột được thà lòng, làm sao bảo
ông không khóc là không khóc được.
“Xin lỗi ông, đều là lỗi của cháu. Là cháu không tốt, cháu khiển ông phải đau lòng rồi.”
Ông cụ nghe vậy thì càng khóc to hơn.
 
Chương 404


“Cháu rất tốt! A Xuyên rất tốt! Cháu là đứa trẻ tốt nhất trên thế giới này!”
Cảnh Thiên thấy có thứ gì đó lăn trên mặt mình3, cô đưa tay lên sờ thử, là nước mắt.
Sau khi trút hết sự bị thương và vui mừng trong lòng ra, ông cụ mới bình tĩnh lại rồ1i hỏi: “A Xuyên, hôm qua cháu
mới phẫu thuật xong, sao hôm nay đã dậy được rồi? Cho dù cuộc phẫu thuật có thành công đến mấy thì c9háu
cũng không thể hành hạ cơ thể của mình được! Thằng bé này, sao cháu không để người ta bớt lo lắng thế? Bác sĩ
đầu? Bác sĩ đầu 3rồi? Mau bảo bọn họ đến khám cho cháu xem cháu ngồi thế này liệu có vấn đề gì không?”
Chiến Lệ Xuyên cười rất dịu dàng: “8Ông nội, cháu không sao đâu. Thiên Thiên ở với cháu suốt, cô ấy vẫn luôn
chăm sóc cho cháu. Cô ấy… chăm sóc cho cháu kỹ lắm.”
Ông cụ đã thôi khóc, trong mắt toàn là nét cười tán thưởng, ông vươn một bên tay đang cắm kim truyền, định nắm
lấy tay Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên không thích tiếp xúc với người khác, nhưng lúc này cô không nghĩ ngợi nhiều như vậy. Cô vô thức đi
đến bên cạnh ông cụ rồi đưa tay ra, nắm lấy tay ông. “Thiên Thiên, cảm ơn cháu! Ông cảm ơn cháu!”
Cảnh Thiên mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì vào lúc này.
Nhìn cô gái bình thường toàn trêu cợt người ta, có thể chọc người ta tức chết, giờ lại luống cuống không biết nên
làm gì, mắt Chiến Lệ Xuyên tràn ngập nét cười. “Ông nội, người một nhà cần gì phải như thế? Ông cứ cảm ơn Thiên
Thiên mãi thì bảo Thiên Thiên trả lời ông thế nào được?” Ông cụ: … Ông làm thể là vì ai?
“Thiên Thiên là vợ cháu, tất cả những gì cháu có, bao gồm cả tính mạng của cháu đều thuộc về cô ấy, ông cần gì
phải cảm ơn?”
Ông cụ: ?!
Sao tình cảm của hai đứa đã phát triển đến mức này rồi?
Ban này có phải A Xuyên đang đạp ông xuống để tôn mình lên không?
Cảnh Thiên liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên, nghĩ lại những lời luật sư nói ban nãy, trong lòng lại không hề muốn phản
bác ngay.
Bởi vì người ta đã coi cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời rồi, cô vẫn không nên tắt đèn vào lúc này thì hơn.
Ông cụ là người tinh tường hiểu rất rõ về Chiến Lệ Xuyên Bây giờ ông thấy A Xuyên nhà mình chân chó như vậy
lại thấy Cảnh Thiên tỏ ra như gắng gượng chấp nhận một cách chân thành, ông biết ngay là chắc chắn đã xảy ra
chuyện gì đó rất quan trọng trong thời gian này, dẫn đến tình cảm của A Xuyên đối với Cảnh Thiên tăng lên vùn
vụt.
Thế là ông cụ vội vàng tiếp lời: “Được, không nói mấy lời khách sáo đó nữa. Thiên Thiên là vợ cháu, cháu có thể
hiểu như vậy thì ông cũng rất vui. Sau này hai đứa cố gắng sống với nhau, ông nội có chết cũng có thể nhắm mắt
được rồi.”
“Ông à!”
Chiến Lệ Xuyên và Cảnh Thiên đồng thanh lên tiếng, không hề tán đồng.
Cảnh Thiên không muốn Chiến Lệ Xuyên chịu đựng sự đau đớn khi người thân nhất qua đời mà cô từng phải chịu,
cô nói một cách ngang ngược: “Trừ phi chết già, không thì ông không dễ chết vậy đầu. Ông nội gặp tai nạn giao
thông nghiêm trọng như vậy mà vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi.”
Chiến Lệ Xuyên gật đầu một cách nghiêm túc: “Miệng Thiên Thiên linh lắm, cái gì cô ấy nói cũng đúng cả.”


Ông cụ chớp mắt.
Thằng cháu ông trở nên chân chó như vậy từ lúc nào thế?
“Thiên Thiên, tuy A Xuyên đã nói hai đứa là vợ chồng, tính mạng của nó là của cháu, nhưng ông nghĩ là cháu cầm cái mạng của nó
cũng không có tác dụng gì, hay là bảo A Xuyên chia cho cháu một phần cổ phần của Trung Bác nhé? Đằng nào thì giờ cháu cũng vào
giới giải trí rồi, nếu có cổ phần của Trung Bác thì sau này đều do cháu định đoạt hết.”
Ông cụ cười tít mắt, ông nghĩ bụng, đằng nào thì cũng là công ty do cháu trai ông tự dùng tiền của mình xây dựng chứ không dùng
tiền của ông, có cho thì cũng không thấy xót.
 
Chương 405


Nhưng khi nói xong, ông lại không thấy Chiến Lệ Xuyên ừ hừ gì.
Sắc mặt còn hồng hồng một cách mất tự nhiên. Ông cụ nổi giận: “S3ao cháu không nói gì hả?”
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn Cảnh Thiên, vẻ mặt như “có lời này không biết có nên nói hay chăng”.
Cảnh Thiên tưởng anh không biết luật sư đã đến nên nói: “Ông nội, ban nãy trong lúc A Xuyên đang ngủ, luật sư
đã đến và nói là A Xuyê9n đã chuyển 40% cổ phần của Trung Bác và Xuyên Đầu sang tên cháu rồi.”
Ông cụ đột ngột mở to mắt.
Sau đó ông lại sợ chá3u dâu nghĩ rằng mình tỏ vẻ mặt như vậy là do tiếc của, rồi sẽ nghĩ rằng mình nhỏ nhen, ông
vội vàng gầm lên: “Thằng nhóc này được!” Vì 8nói to quá, tác động đến vết thương, ông bắt đầu họ khù khụ.
“Ông nội!”
Cảnh Thiên bèn ấn tay vào ngực ông cụ, sau đó truyền một luồng nguyên khí vào trong.
Ông cụ đang ho bỗng bình thường trở lại rất nhanh.
Lúc này ông cụ Chiến mới bất ngờ nhận ra, dường như có một luồng gì đó man mát thoải mái truyền vào người
ông qua tay Cảnh Thiên, không chỉ khiến ông ngừng ho mà nội tạng đang đau nhói lên như bị xé rách vì họ cũng
đỡ đau nhanh chóng.
Hồng Lục nghe thấy ông cụ bị ho, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Cô ta cầm một cái ống tiêm to, thấy ông cụ đã dịu đi dưới sự hỗ trợ của đại ca, cô ta vội vàng tiêm một ống thuốc
vào túi truyền dịch.
Chiến Lệ Xuyên để ý thấy nước thuốc này có màu xanh ngọc. Trên túi thuốc truyền của ông nội chỉ dán một miếng
giấy nhớ viết tay đề tên thuốc, trên đó ghi hai chữ “tiêu viêm”.
Thấy chỗ thuốc sắp truyền hết lại thêm một ít thuốc màu xanh lam, Chiến Lệ Xuyên hỏi: “Giáo sư Hồng Lục, đây là
thuốc gì thế?”
“Đây là thuốc tiêu viêm mà Viện nghiên cứu Lawrence chúng tôi sáng chế ra, vì khá quý nên không cho lưu thông
trên thị trường. Nội tạng của ông cụ có nhiều chỗ xuất huyết, loại thuốc này có thể giúp nội tạng lành lại nhanh
hơn.”


Cũng tương tự với loại thuốc suy tim của anh lần trước, tất cả đều do vợ anh tự điều chế. Sở dĩ tác dụng của thuốc
tốt như vậy chắc chắn có liên quan với loại nước được truyền vào này.
Nếu đoán không sai, thành phần chủ yếu trong loại nước thuốc này chính là loại nước mà Thiên Thiên cho anh
uống hằng ngày.


“Tường ông cụ sẽ tỉnh lại trong vòng bốn mươi tám giờ cơ, không ngờ ông ấy lại tỉnh lại nhanh như vậy.”
Hồng Lục cười tươi, hỏi: “Cụ vẫn ổn cả chứ? Có chỗ nào khó chịu không ạ?”
Lúc này ông cụ Chiến vẫn đang nghĩ về chuyện cháu dâu chi ấn ngón tay vào ông một cái mà cơn đau ở nội tạng ông đã dịu đi chỉ
trong nháy mắt. Nghe Hồng Lục hỏi vậy, ông vội vàng nói: “Tội cảm thấy rất ổn, không thể ổn hơn được nữa. Lúc bị tai nạn, tôi còn
tưởng là không thấy được mặt trời hôm nay, không ngờ không chỉ có thể thấy được mặt trời mà còn có thể thấy nắng sớm đẹp đẽ đến
nhường này. Giáo sư Hồng Lục, thật lòng cảm ơn mọi người.”
“Không cần cảm ơn tôi, người thực sự cứu mạng cụ chính là giáo sư J.”
 
Chương 406


“Giáo sư J là ân nhân cứu mạng của nhà họ Chiển này!” Ông cụ cảm khái: “Giáo sư J đâu? Giáo sư có đến nữa
không? Tôi muốn trực3 tiếp cảm ơn giáo sư.”
Hồng Lục nở nụ cười chuyên nghiệp: “Giáo sư J rất khiêm tốn, không thích lộ diện, đã rời khỏi 1đây sau khi phẫu
thuật xong cho cụ rồi.” Ông cụ ngẩn ra: “Rời khỏi đây? Thể lúc nào thì tôi có thể gặp giáo sư J?”
“E9 rằng tạm thời không thể gặp được.” “Như vậy sao được? Giáo sư J giúp cháu trai tôi có thể đứng dậy được, đây
chính là sự cứu3 rỗi lớn nhất đối với nhà họ Chiến, giáo sư…” “Ông nội.” Chiến Lệ Xuyên ngắt lời ông.
“Giáo sư J có y thuật tuyệt 8vời đến đáng kinh ngạc, trên đời này có bao nhiêu người nhòm ngó? Vì sự an toàn của
giáo sư, cứ như vậy đi ạ. Cháu sẽ ghi nhớ sự tốt bụng của giáo sư J trong lòng, ông nội cứ yên tâm.”
Cảnh Thiên liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên, cảm thấy người đàn ông này cũng hiểu chuyện lắm.
Tuy cô không hề sợ có người nhòm ngó gì mình.
“Khi nào thì ông nội có thể chuyển về khu nội trú?” Cảnh Thiên hỏi.
“Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp. Mọi người trong cả đêm cũng mệt rồi, có thể về khu nội trú rồi nghỉ ngơi một lát.”
“Vụ tai nạn lần này…”
Ông cụ định hỏi Chiến Lệ Xuyên về vụ tai nạn nhưng lại bị anh ngắt lời. “Ông yên tâm dưỡng thương đi ạ, mấy
chuyện vặt này chờ ông khỏe lại rồi giải quyết tiếp.”
Nhìn thấy vẻ lạnh lùng và sát khí trong mắt Chiến Lệ Xuyên, ông cụ gật đầu rồi không hỏi lại nữa. Chiến Thư Du
biết tin ông cụ đã thoát khỏi nguy hiểm, chuẩn bị chuyển sang phòng bệnh bình thường khi Hồng Lục thông báo ra
ngoài.
Thế nên sau khi ông cụ chuyển phòng bệnh chưa đến một tiếng đồng hồ, tất cả người nhà họ Chiến đều đã đến
bệnh viện.
Nhưng khi muốn vào trong phòng, họ lại bị vệ sĩ bên cạnh Trạch Ngăn chặn hết ở bên ngoài.
“Trạch Ngôn, mấy người này là người của anh à?”
Trạch Ngôn cao 1m85, anh ta đứng nghiêm chỉnh bên cạnh cửa. Nghe Chiến Vũ Hằng hỏi vậy, Trạch Ngôn khẽ gật
đầu: “Đây đều là người của giám đốc điều hành.”


Ý anh ta là các người bị giám đốc điều hành cản lại rồi.
“Anh xem Weibo chưa?”
Khương Vũ Hi đi theo bên cạnh Chiến Vũ Hằng, hít sâu một hơi rồi hỏi.
Khương Vũ Hi tức đến tắc cả thở: “Nếu anh không theo dõi thì tôi có thể nói lại cho anh biết. Trước đây tôi đã bảo
Cảnh Thiên là một người không tuân thủ chuẩn mực đạo đức rồi nhưng cô ta không thừa nhận. Bây giờ cả Weibo
đều nổ tung lên vì chuyện của cô ta, mặt mũi của nhà họ Chiến đều không còn gì vì cô ta rồi, chuyện này cô ta bắt
buộc phải có một câu trả lời hợp lý.”
Trạch Ngôn chăm chú lắng nghe Khương Vũ Hi nói rồi hỏi lại: “Cô Vũ Hi, vì sao mợ chủ chúng tôi gặp chuyện trên
Weibo lại phải cho cô một câu trả lời hợp lý?”
Bị anh ta nói vặn lại như vậy, Khương Vũ Hi không thốt nổi một câu nào nữa.


“Trạch Ngôn, anh không được nói Vũ Hi như vậy. Vũ Hi là cháu nuôi của ông nội, cũng có thể coi là một phần trong nhà họ Chiến.”
Lần này, Chiến Thư Du luôn đứng về phía Chiến Lệ Xuyên và Cành Thiên lại đứng ra bất bình thay cho Khương Vũ Hi. “Chị hai…”
Khương Vũ Hi cảm động, nước mắt rưng rưng.
Chiến Thư Du nói tiếp: “Ngày trước Thiên Thiên là do tôi tìm
cũng biết rằng tôi không có bất cứ yêu cầu gì với Thiên Thiện,
cậu ấy.”
n đến, tôi cũng có mặt khi ông nội ký thỏa thuận với Cảnh Thiên. Anh
chỉ mong cô ấy có thể đối xử tốt với A Xuyên, một lòng một dạ với
“Nếu một yêu cầu nhỏ nhoi như thể mà cô ấy cũng không thể làm được, cô ấy có tư cách gì để làm cháu dâu nhà họ Chiến này? Có tư
cách gì đề ở bên A Xuyên? Tuy A Xuyên bị liệt nhưng không phải con chó Con mèo gì cũng chấp nhận.”
 
Chương 407


Khương Vũ Hi nghe Chiến Thư Du nói vậy, cảm thấy cuối cùng cái vụ cô ta là khách của nhà họ Chiến cũng trôi
qua rồi.
Phải, cô 3ta là cháu gái nuôi của ông cụ, là chủ của nhà họ Chiến.
“Chị nói ai là con chó con mèo?”
Cửa kính tự động mở ra từ b1ên trong, Chiến Lệ Xuyên ngồi thẳng lưng trên xe lăn.
Chiến Thư Du nhìn ánh mắt áp lực của Chiến Lệ Xuyên, thầm hối hận vì 9những lời mình vừa nói quá mức vênh
váo, cô ta vội vàng dịu giọng lại rồi hỏi: “A Xuyên, chú thấy đỡ hơn chưa? Hôm qua sắc mặt chú kh3ó coi lắm, chị
sợ chết đi được.”(3)
Thấy sắc mặt Chiến Lệ Xuyên tốt hơn hôm qua rất nhiều, Chiến Thư Du cảm thấy yên tâm hơn8.
Nhưng Chiến Lệ Xuyên không hề để ý đến cô ta, anh đưa mắt nhìn đám người đang muốn gây chuyện rồi nhẹ
nhàng lên tiếng: “Vụ tai nạn của ông nội là có người gây ra.”
“Sao cơ?”
Đa số người nhà họ Chiển đều tỏ ra kinh ngạc.
“Thế nên trước khi ông nội xuất viện, bất kỳ ai cũng không được vào thăm.”
“Dựa vào cái gì?” Chiến Vũ Hằng bất bình đầu tiên. “Chủ là cháu của ông nội, anh cũng vậy. Trông nom ông nội
vào thời điểm này là quyền và nghĩa vụ của anh chị, chủ có tư cách gì mà không cho phép mọi người vào thăm?” 10
“A Xuyên đã nói là có người gây ra vụ tai nạn của ông nội, nếu anh thực sự có lòng thì chờ ông nội khỏe lại rồi đến
thăm nom ông là được rồi, có gì mà dựa vào cái gì? A Xuyên làm đúng, ông nội khỏe mạnh là quan trọng nhất.”
Chiến Vũ Hằng tức quá hóa cười trước câu nói của Chiến Thư Du.
Anh ta định lên tiếng thì bị Chiến Lệ Xuyên ngắt lời một cách ngang ngược: “Dựa vào việc tôi là người đứng đầu
nhà họ Chiến. Tôi nói cái gì thì các anh bắt buộc phải làm theo. Nếu không hài lòng thì cũng không còn cách nào
khác đâu.”
Chiến Vũ Hằng tức tối, gật đầu.
Ý Chiến Lệ Xuyên là: Cho dù là tập đoàn AUPU hay là nhà họ Chiến đều do Chiến Lệ Xuyên quyết định. Không
chịu cũng phải chịu!


Đây là logic kiểu ăn cướp gì vậy?
“A Xuyên, ông là em trai ruột của ông nội cháu, ông vào thăm anh trai của ông cũng được phải không?”
Chiến Nhân Cẩm lại lấy cái danh người lớn ra.
Chiến Lệ Xuyên mỉm cười: “Ông trẻ chưa nghe thấy những gì tôi nói phải không? Hay là ông nghĩ ông có tư cách
và quyền lên tiếng hơn anh cả tôi?”
Chiến Nhân Cẩm nịnh hụt, mặt méo xệch. “A Xuyên, cháu nói vậy thì tổn hại tình cảm chúng ta quá.” Con trai cả
của Chiến Nhân Cẩm, Chiến Quân Khải, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Đúng rồi, cho dù thế nào thì bố chủ cũng là ông trẻ của cháu mà chúng ta đều là người một nhà cả.” Chiến Quân
Hàng cũng lên tiếng. “Tuy chúng ta đều mang họ Chiển nhưng không bao giờ là người một nhà. Chẳng lẽ ông trẻ
và hai chú đã quên ngày xưa, khi mọi người xin ông nội tôi cho ở lại, ông nội tôi đã nói gì rồi à?”
Tôi chỉ cần một con chó trung thành, không cần anh em.
Đó là nguyên văn lời ông cụ Chiến nói. “Nếu ba vị không nhớ ra thì tôi có thể nhắc lại.”


“A Xuyên, chủ biết bác cả bị tai nạn, cháu rất buồn, nhưng cháu cũng không thể trút giận lên đầu mọi người được chứ.” Chiến Quân
Khải nói.
“Không muốn tôi trút giận lên đầu các người, vậy thì các người nên chú ý ngôn ngữ cử chi một chút. Ở đây đều do tôi quyết định.”
Mọi người vẫn luôn phải bó tay với sự ngang ngạnh của Chiến Lệ Xuyên. Chủ yếu vì thủ đoạn của đối phương quá mạnh mẽ, trí
thông minh của họ không thể đó lại được.
“A Xuyên, có phải tâm trạng đang không tốt không?” Con trai cà Chiến Khôn Vũ của Chiến Quân Hàng cũng không nhịn được nữa.
“Anh ba, có lúc chuyện trên Weibo không thể tin được đầu.” Thấy sắc mặt Chiến Lệ Xuyên rất khó coi, con trai út của Chiến Quân
Khải, cũng chính là em trai ruột Chiến Cần Hựu của Chiến Nghệ Hòa lên tiếng.
 
Chương 408


“Cẩn Hựu, con không hiểu thì đừng ăn nói lung tung.”
Chiến Quân Khải lạnh mặt, rất ít khi ông ta tỏ ra dễ chịu với đứa con trai chỉ biết họ3c hành, không hề suy nghĩ cho
chị thứ này.
“Nhà họ Chiến là nhà giàu nhất thành phố H, nói là nhà giàu hàng đầu nước Z cũng hoàn toàn xứng1 đáng. Tiếc là
nhà chúng ta không theo chính trị không theo quân đội, bằng không thì chúng ta chắc chắn là nhà giàu hạng nhất.
Gia đình giàu có nh9ư vậy, làm sao có thể cho phép bà chủ đầu mày cuối mắt với đàn ông khác được? Huống hồ lại
chỉ là một đào kép!”
Thấy ánh mắt Chiến Lệ Xuy3ên bản về phía Chiến Quân Khải như thanh kiếm sắc, Chiến Nghệ Hòa không nhịn
được mà lên tiếng ngăn cản.
Tuy chủ tịch hội đồng quản trị củ8a tập đoàn AUPU sắp đổi người, nhưng trước khi sự việc chắc chắn, cô ta vẫn
không muốn để bố mình quá gay gắt.
“A Xuyên, nếu cậu xem Weibo rồi thì chắc hẳn cậu cũng biết không thể giữ Cảnh Thiên lại được. Là bà chủ của nhà
họ Chiến, cô ta ra ngoài làm diễn viên thì mọi người cũng đành nhịn, nhưng cô ta gây tai tiếng lớn như thế thì bảo
mặt mũi của nhà họ Chiến chúng ta để đâu?”
“Hồi trước ông nội ký hợp đồng hôn nhân với nhà Cảnh Thiên, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, chỉ cần cô ta
ngoại tình, chúng ta sẽ đơn phương thu hồi số tiền đã cho nhà Cảnh Thiên và lợi nhuận khác mang lại từ số tiền đó.
Chỉ cần cậu đồng ý, chị sẽ giải quyết chuyện này cho cậu.”
Nhìn đám người trước mặt, Chiến Lệ Xuyên phát ra tiếng cười trầm êm tai.
“Là tôi luôn khiến các người ảo giác rằng tôi rất dễ sắp đặt, hay là các người nghĩ rằng bây giờ tôi đang bị liệt nên
để mặc các người sắp đặt?” Câu nói này nói với tất cả mọi người, nhưng ánh mắt Chiến Lệ Xuyên lại nhìn về phía
Chiến Thư Du một cách lạnh lẽo như chim ưng.
Chiến Thư Du bất giác lui về phía sau một bước, mặt cô ta trắng bệch.
“A Xuyên, vì sao chủ lại nhìn chị bằng ánh mắt như thế? Chẳng lẽ chỉ vì một người phụ nữ đang điểm, không tuân
thủ đạo làm vợ như Cảnh Thiên mà chú muốn trở mặt với chị hay sao? Tất cả những gì chị làm cho chú, chẳng lẽ
đều không thể sánh bằng Cảnh Thiên mới được gả vào nhà họ Chiến vài tháng để xung hỉ?”
“Đó là vợ tôi, Người sẽ chung sống với tôi cả một đời.”


Chiến Lệ Xuyên đáp lại chắc nịch khiến sắc mặt Chiến Thư Du càng tái nhợt, cô ta siết chặt nắm tay.
“Có phải mọi người nghĩ rằng không cần thiết để tâm đến những lời tôi nói hôm qua? Hay là những chuyện mà
mọi người gặp phải vẫn chưa đủ để khiến mọi người ngậm cái miệng lại?”
Nghe Chiến Lệ Xuyên nói vậy, hầu như tất cả mọi người chi thứ đều biến sắc. “Là cậu à?” Chiến Quân Hàng trợn
ngược mắt, con ngươi như muốn lồi ra ngoài.
“Việc bên Huy Hoa là do cậu để lộ ra à?”


Chiến Khôn Vũ tức gần chết, xông lên định túm cổ áo Chiến Lệ Xuyên. Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào người đã bị Chiến Thư Du
xông lên đẩy ra, vệ sĩ của Chiến Lệ Xuyên cũng đưa tay bảo vệ anh kịp thời. “Chiến Khôn Vũ, chủ nói thì cứ nói đi, lên cơn điên gì
vậy? Chủ thử động vào cậu ấy xem!”
Chiến Thư Du chắn trước mặt Chiến Lệ Xuyên như diều hầu bảo vệ gà con, nhìn chằm chẳm vào người kia với vẻ hung ác.


Chiến Nhân Cầm cũng vội vàng bào mọi người kéo Chiến Khồn Vũ lại, ông ta nhìn Chiến Lệ Xuyên bằng vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
“A Xuyên, nếu cháu biết Bất động sản Huy Hoa là công ty của Khôn Vũ, vì sao cháu lại muốn hại nó như vậy? Cháu có biết sau khi
chuyện hôm qua nổ ra, những hộ gia đình kia đã bao vây cá công ty không? Tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà, cháu… cháu
thực sự khiến mọi người thất vọng quá!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom