Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 349


Mọi người đều cười ha ha, coi như chưa nghe thấy gì hết.
Còn Tạ Thanh Nghiên, Vân Tiêu và Cảnh Thiên đều không hề bị ảnh hưởng3.
“Thiên Thiên, kệ cậu ta đi, chị dạy em lái xe.”
“Chị chắc chắn là chị biết lái chứ?” Vân Tiêu bên cạnh mãi vẫn khôn1g tìm được cơ hội phát huy, khẽ lên tiếng.
Cảm thấy mẹ mình đã giành hết lời thoại của mình rồi.
Bởi vì đây là xe của9 anh ta, bị mẹ anh ta đem đi tặng em gái mà không thèm nói năng gì thì cũng thôi, ít nhất thì
cũng phải để anh ta hướng dẫn chứ?
3
Nhưng Tạ Thanh Nghiên lại hoàn toàn không cho Vân Tiêu cơ hội phát huy, đẩy phắt anh ta ra.
“Lúc… lúc chị Thanh đây chơ8i xe, cậu vẫn còn chưa ra đời đầu. Đến lượt cậu giải thích đẩy?”
Vân Tiêu: …
Cảnh Thiên khẽ nhướng mày.
Tức là mẹ cô cũng muốn chơi xe?
Trông cô tiểu thư nhà giàu này cũng rất ra gì và này nọ đấy, xem ra những gì cô bảo Quan Vũ Thần điều tra vẫn
chưa đủ. Vân Tiêu bị mẫu thân đại nhân đàn áp, hoàn toàn không có cơ hội để phát huy. Quả nhiên, Tạ Thanh
Nghiện bắt đầu thành thạo dạy Cảnh Thiên cách sử dụng.
Cảnh Thiên không còn vẻ mặt “thực ra tôi biết thừa” nữa, ngoan ngoãn lắng nghe hướng dẫn.
“Bé Thiên Thiên, em hiểu chưa?”
Bởi vì chiếc xe Maybach concept này là mẫu duy nhất trên thế giới, thế nên khi Tạ Thanh Nghiên giải thích về chiếc
xe này, đến công nhân viên của “Điện ảnh truyền hình” cũng quây vào xem.
Nhưng cài đặt trong xe quá phức tạp, công nghệ cao lại thêm toàn tiếng Anh, thế nên khi Tạ Thanh Nghiên giải
thích, đa phần họ đều không hiểu gì, càng khỏi nói đến chuyện sử dụng.
“Ừm, hiểu rồi ạ.” Cảnh Thiên ngoan ngoãn như một chú thỏ con.
“Thế thì em lên thử đi. Có gì không hiểu thì chị Thanh sẽ hướng dẫn tiếp.”


“Vâng.”
Cảnh Thiên ngồi luôn vào trong xe.
Quản lý dự án bên cạnh thắc mắc liếc nhìn, anh ta muốn nói rằng, thao tác phức tạp như vậy, lại còn toàn là tiếng
Anh, Cảnh Thiên chỉ là một bình hoa thì làm sao mà hiểu được? Làm sao mà thao tác được?
Những tình trạng không lái xe đi được, hoặc là lái được đi nhưng sẽ gây va chạm mà anh ta tưởng tượng lại không
hề xảy ra.
Chiếc xe này là chiếc xe mà Cảnh Thiên đã thích từ lâu, từng mong ngóng và không tiếc tiên của để lấy về. Cô đã
nghiên cứu kỹ càng về tính năng và thao tác của chiếc xe này. Sau khi ngồi vào chiếc xe xa hoa và hiện đại, Cảnh
Thiên chẳng khác nào cá gặp nước.
Cô thành thạo ấn các nút 3D mà cô đã thuộc làu từ lâu, tắt tiếng gầm thét, chiếc xe như một viên đạn bắn ra từ súng
giảm thanh, lặng lẽ lao đi, chỉ còn lại tiếng gió cuốn sỏi đá. Tạ Thanh Nghiện thắc mắc nhìn sang Vân Tiêu: “Ban
nãy mẹ dạy nó tắt tiếng động cơ rồi à?”
Vân Tiêu: …
Cảnh Thiên lái xe chạy hai vòng quanh trường quay trong yên tĩnh, đột ngột ấn cài đặt tăng tốc phun lửa.
Bởi vì đây là siêu xe Maybach, không thể cứ yên tĩnh rụt đầu như rùa được.
Khi tiếng động cơ gầm lên, công nhân viên của “Điện ảnh truyền hình” cảm thấy mặt đất dưới chân họ cũng rung
lên. Chiếc Maybach màu đen như một con phượng hoàng bóng tối đắm mình trong lửa, lao vụt qua trước mặt họ
như một tia chớp sau một tiếng gầm.
Chưa xét đến đám nhân viên làm việc, đến Vân Tiêu và Tạ Thanh Nghiên cũng ngạc nhiên.
“Con bé biết cả cài đặt tăng tốc phun lửa?”


Tạ Thanh Nghiên vừa dứt câu, Vân Tiêu đã lao ra.


Chỉ có anh ta biết, một khi chế độ này được khởi động, không phải tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp thì e rằng rất khó điều khiển.


Tính đến thời điểm hiện tại, chiếc xe thể thao nhanh nhất thế giới là Koenigdegg one, nó đứng hạng nhất với tốc độ 440km/giờ. Những chiếc siêu xe concept Maybach này, tốc độ có thể lên đến 500km/giờ, tăng đốc 100km chỉ cần 161 giây.


Thế nên trước đây Bân Tiêu để ý đến chiếc xe này không chỉ vì nó đẹp mà còn vì nó là một bóng ma đêm khuya thực sự. Với tốc độ như vậy, Vân Tiêu sợ bé Thiên Thiên sẽ bị đâm.
 
Chương 350


Thế thì là tội của cái xe rồi.
Khi Vân Tiêu trắng bệch mặt, lao ra ngoài, chiếc Maybach đã bặt dạng từ lâu, chỉ c3òn tiếng gầm rú vang vọng
xung quanh.
Tiếng gầm đột ngột phía sau khiển Vân Tiêu giật nẩy mình, tưởng mình sắp m1ất mạng luôn ở đây.
Ai ngờ chiếc xe đó lại đột ngột xoay gấp một vòng ngay trước mặt Vân Tiêu khi tăng tốc rồi d9ừng lại vững vàng
bên cạnh anh ta. Nhìn chiếc xe dừng lại trước mắt mình, Vân Tiêu thấy ánh sáng rực rỡ nở òa trong mắt.3
Tạ Thanh Nghiên cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, bà vội vàng đi lên xem tình hình của con gái. Khi
cửa8 xe từ từ nâng lên, khuôn mặt cười tươi rói của Cảnh Thiên xuất hiện trước mắt Tạ Thanh Nghiên, bà mới thấy
yên tâm
Sau đó bà xông lên, khen con gái lên trời xuống bể.
Tuy Tần Dịch đã quay vào trường quay rồi nhưng nhìn cảnh tượng kích thích bên ngoài, ánh mắt lại vô cùng hung
dữ.
Con khốn!
Vân Tiêu và Cảnh Thiên đã chụp xong, chỉ còn set chụp riêng của Tần Dịch, đương nhiên sẽ có người chuyên biệt đi
với anh ta, thế nên mọi người chào từ biệt với công nhân viên của “Điện ảnh truyền hình” rồi ra về.
Nhìn Cảnh Thiên lái chiếc siêu xe không ai bì nổi kia về, rất nhiều người tỏ ra ngưỡng mộ.
“Tìm một bên truyền thông đáng tin rồi tuồn tin của Vân Tiêu và Cảnh Thiên ra đi.” Tần Dịch sầm mặt nói với
quản lý Lưu Cương.
“Vân Tiêu?” Quản lý ngạc nhiên rồi gạt đi ngay: “Không được! Không thể bóc tin của Vân Tiêu lung tung được
đầu. Cậu ta vào nghề lâu như vậy rồi mà không có một tin xấu nào, hơn nữa những đối thủ từng bóc tin về cậu ta,
sau này đều gặp xui xẻo hết. Cậu là ngôi sao mới nổi, không có bất cứ xung đột lợi ích nào với cậu ta, đừng làm
hành động tự bê đá đập chân mình như thế.”
“Nhưng tôi có chứng cứ.”
“Chứng cứ gì?”
“Vân Tiêu để trợ lý đặc biệt của anh ta tặng cho Cảnh Thiên một chiếc siêu xe trị giá năm trăm triệu đô có tính
không?”


Lưu Cương: …
Tần Dịch ngồi trong góc gọi điện xong, khi quay người lại thì nhìn thấy một góc váy lóe lên rồi biến mất ở cửa.
Anh ta lạnh tim, vội vàng đi theo ra.
Khi ra cửa, anh ta tiện tay lấy một chiếc gương từ trong túi áo khoác ra, giả vờ đang chỉnh lại tóc nhưng thực ra là
mượn cơ hội để quan sát người đang nấp ở phía sau. Người này chính là Ý Dĩ của anh ta,
Sau khi nhìn rõ đối phương là ai, Tần Dịch bình thản ra bên ngoài, tiếp tục buổi chụp ảnh chưa hoàn thành. Hai
tiếng sau, buổi quay chụp hoàn thành. Tần Dịch ủ rũ ra về cùng trợ lý thì phát hiện chiếc Cayenne mình mới mua
đã biến thành một đống sắt vụn.
Tần Dịch nổi điên lên, báo cảnh sát rồi bảo công nhân viên của “Điện ảnh truyền hình” trích xuất camera.
Nhưng lại phát hiện thứ đâm vào xe của anh ta là một chiếc xe biển giả.
Chiếc xe đó rõ ràng như có thù với Tần Dịch, đâm thẳng vào xe anh ta không nói, khoảnh khắc đầu xe đó húc vào
xe anh ta, dường như còn có một thứ gì đó vươn ra ngoài.
Nhìn cái lỗ khổng lồ ở mông xe Cayenne, Tần Dịch cảm thấy máu dồn lên não rất nhanh.


Cảnh Thiên lái chiếc xe Maybach concept siêu ngầu đến thẳng trụ sở nghiên cứu y học của Viện nghiên cứu Lawrence ở trung tâm thành phố Y.


Chiến Lệ Xuyên đã chờ cô ở đây từ trước.


Tuy chuyện tiến hành phẫu thuật ở Viện nghiên cứu Lawrence vào cuối tuần là bí mật, nhưng ông cụ Chiến lại sợ chuyện này có gì sai sót.


Bởi vì với thực lực của tập đoàn AUPU, đã rất lâu rồi nhưng mọi người vẫn chưa điều tra được kẻ đầu sỏ gây ra vụ tai nạn. Thế nên dù việc phẫu thuật vào cuối tuần là bí mật, ông cụ vẫn lén thương lượng với Hồng Lục, đổi thời gian phẫu thuật Chiến Lệ Xuyên sang hôm nay, cũng chính là ngày Chiến Lệ Xuyên xuất viện.
 
Chương 351


Chuyện này chỉ có ông, Chiến Lệ Xuyên và Hồng Lục biết, không có người thứ tư.
Đến cả Cảnh Thiên, ông cụ Chiến cũng không nói.
Ban 3đầu ông cụ dự tính, chờ Chiến Lệ Xuyên phẫu thuật xong sẽ giải thích tường tận với Cảnh Thiên, bởi vì
chuyện này có liên quan đến tính mạng của A 1Xuyên nhà ông.
Nhưng Chiến Lệ Xuyên đã nói chuyện này cho Cảnh Thiên biết ngay từ đầu rồi. Sáng nay, Trạch Ngôn và Vận Chu
bị điều đến côn9g ty, còn buổi họp hội đồng quản trị đã quyết định sẵn vào mười giờ sáng thì lùi đến mười một giờ
mới bắt đầu vì ông cụ Chiến đến muộn.
Tr3ong buổi họp, Chiến Lệ Xuyên còn xuất hiện trước mặt mọi người, không ai biết khi đó anh đã một mình lái xe
tới chi nhánh của Viện nghiên cứu Lawr8ence, đồng thời đã làm hết các công tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật.
Đúng, một mình.
Bởi vì Hồng Lục thấy chỉ có một người máy đi theo bên cạnh anh.
Chính là người máy mà đại ca nhà Hồng Lục thèm thuồng.
Ban đầu Hồng Lục không hiểu, chỉ là một cậu chủ nhà họ Chiến mà thôi, vì sao đại ca nhà mình lại nhìn anh ta với
con mắt khác như thế.
Nhưng khi trông thấy Chiến Lệ Xuyên bị liệt, không dựa dẫm vào bất kỳ ai, chỉ dựa vào mấy nút điện từ gắn trên
đầu mình mà đã có thể điều khiển được chiếc xe lăn điện tử nghe nói có thể biến hóa vô tận, người máy và xe hơi
tới Viện nghiên cứu Lawrence. Không có một ai hỗ trợ, một mình Chiến Lệ Xuyên ngồi xe lăn xuống khỏi xe mà
không có bất cứ cản trở nào, sau đó theo chân Hồng Lục vào bên trong viện nghiên cứu, Hồng Lục vô cùng kinh
ngạc.
Một người đàn ông bị liệt nửa người trên lại có thể thoải mái ngao du khắp phố lớn ngõ nhỏ như thế
Hồng Lục không biết một bộ não phải giỏi đến mức nào mới có thể điều khiển xe lăn và người máy có thể biến hóa
vô tận nghe theo chỉ lệnh của anh ta.
Thế nên… đại ca đúng là tinh mắt.
Chiến Lệ Xuyên vẫn luôn giữ liên lạc với Cảnh Thiên, vì vậy VỢ anh không đến, anh cũng không vội hỏi thời gian
bắt đầu phẫu thuật.
Cảnh Thiên biết hôm nay Chiến Lệ Xuyên sẽ đến đây một mình, tuy cô cũng thấy lo, sợ anh đang bệnh mà đi một
mình lỡ lại xảy ra chuyện gì trên đường nhưng cô cũng muốn biết anh có thể thành công hay không


Không ngờ anh đã thực sự đến một mình. Thế nên sau khi chụp ảnh xong, Cảnh Thiên đến Viện nghiên cứu
Lawrence ngay.
Chiến Lệ Xuyên được Hồng Lục dẫn đi tham quan viện nghiên cứu một vòng trong khi chờ Cảnh Thiên.
Khi ra ngoài, Chiến Lệ Xuyên nghe thấy tiếng động cơ xe gầm vang rền ngoài cửa.
Anh khẽ cười.
Âm thanh lớn như vậy, cách xuất hiện khí thế như vậy, biết ngay cô nhóc này không thể bớt phiền được mà.
Tính tình thận trọng của ông nội hoàn toàn không hợp với con thỏ hoang này.
Cảnh Thiên đỗ xe rồi đi vào sân vườn cổ kính.
Tuy hôm nay đến để làm phẫu thuật nhưng Chiến Lệ Xuyên vẫn mặc Âu phục. Anh cứ bình thản ngồi trên xe lăn
cạnh đài sử Thanh Hoa, sự lạnh lùng xa cách mịt mờ như một bức tượng thần không thể lại gần. Anh như một bức
tranh thủy mặc, như thược dược ẩn mình trong sương khói, ẩn hiện xuất trần, khiến mắt người ta sáng rực lên.


“Đến Trạch Ngôn và Vân Chu mà anh cũng không dẫn theo, cũng không nói với tôi một tiếng, anh đến đây một mình không sợ có chuyện gì à?”


Cảnh Thiên đang định ngồi xổm xuống bên cạnh Chiến Lệ Xuyên thì thấy xe lăn của anh cao vổng lên.


Nhìn Chiến Lệ Xuyên bỗng cao bằng mình, Cảnh Thiên: …


“Như vậy thì cô không cần ngồi xuống nữa.”
 
Chương 352


“Cậu chủ, hôm nay có kết quả đấu thầu mảnh đất số hai ở thành phố S rồi.”
Trong khách sạn bảy sao, Đỗ Ngôn Tranh ngồi vắ3t tréo hai chân trên sofa, một vệ sĩ người phương Tây đứng đối
diện anh ta, chẳng biết đối phương nói gì mà sắc mặt Đỗ Ngôn Tra1nh nặng trịch như mực. Trợ lý đặc biệt của nhà
họ Đỗ đang báo cáo cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt, không biết nên báo lại9 nội dung sau đó như thế nào.
Đỗ Ngôn Tranh chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi nói qua loa: “Có rồi thì phải làm theo trì3nh tự, ra ngoài.”
Trợ lý đặc biệt: … Thấy trợ lý vẫn chưa đi ra, Đỗ Ngôn Tranh cau mày một cách không vui: “Còn việc 8gì nữa?”
“Cậu chủ, chuyện này là do tôi không làm tròn trách nhiệm, mảnh đất số hai… chúng ta đấu thầu không thành
công.”
Anh ta tưởng Đỗ Ngôn Tranh sẽ tức giận, nhưng không hề.
“Còn có người dám tranh với nhà họ Đỗ?”
Chuyện đấu thầu đất, chỉ cần dính đến thể lực của mấy gia tộc lớn ở châu Đế, mọi người đều ngầm thống nhất với
nhau. Trừ phi là cuộc đấu giá đất nóng ở châu Đế, còn lại đất ngon ở các thành phố khác thì đều được phân chia
theo thể lực, ví dụ như đất đẹp ở thành phố S thì sẽ thuộc về nhà họ Đỗ.
Đất đẹp ở đó thường là cả chục tỷ, thậm chí là vài chục tỷ, hoàn toàn không phải kiểu mà mấy nhà giàu bình
thường có thể tranh được.
Thế nên dù là đấu thầu công khai nhưng đã được định sẵn người đấu thầu thành công rồi, về cơ bản thì không có
bất cứ cạnh tranh gì.
Nghe bảo có người dám đối đầu với nhà họ Đỗ, Đỗ Ngôn Tranh cũng thấy hơi hứng thú.
“Nhà nào?”
“Nhà họ Chiến ở thành phố H, tập đoàn Trung Bác.”
Chiều qua anh ta mới đẩy Bùi Uyển Linh đến bệnh viện tìm Chiến Lệ Xuyên để nối lại tình xưa, hôm nay nhà họ
Chiến đã phát chiến thư cho anh ta rồi.
Chỉ là một cô gái được đưa đến nhà họ Chiến để xung hỉ, chẳng phải bọn họ không thèm đoái hoài sao?
Hay là… thực ra Chiến Lệ Xuyên rất quan tâm đến Cảnh Thiên?


Hay là… ban đầu không hề để tâm, nhưng sau khi Cảnh Thiên đổi tính, Chiến Lệ Xuyên lại thích?
Đó là cô gái của anh ta!
Là cô gái Đỗ Ngôn Tranh này nuôi từ nhỏ đến lớn! Một kẻ bại liệt như thế mà cũng dám giống trống khua chiêng
gửi chiến thư cho anh ta?
“Được! Được lắm!”
Nét cười lạnh lẽo hiện lên trên khóe môi Đỗ Ngôn Tranh, anh ta nói: “Đi nói với Chiến Lệ Xuyên, nhà họ Đỗ vẫn
còn vài mảnh đất nữa, chỉ cần anh ta có hứng thú thì chúng ta có thể nhường cho anh ta.”
Trợ lý đặc biệt đang sợ hãi bỗng đực ra: “..?”
Có phải anh ta nghe nhầm rồi không? “Cậu chủ, ý cậu là tất cả các mảnh đất chúng ta muốn đấu thầu trong năm
nay đều…”
“Đúng, tất. Chỉ cần anh ta muốn nhận. Đi đi.”
“… Vâng!”
Mệnh lệnh của Đỗ Ngôn Tranh chính là mệnh lệnh tối cao của cả nhà họ Đỗ. Anh ta nói muốn chắp tay dâng hết số
đất sắp đấu thầu trong năm nay, vậy thì sẽ không có ai dám phản đối.
Trợ lý vội vàng để giải quyết chuyện này.
Đỗ Ngôn Tranh đuổi được trợ lý đặc biệt đi, sau đó nhìn sang tay vệ sĩ kia và nói: “Anh chuyển năm trăm triệu đô
la Mỹ vào tài khoản của nhà họ Để đi.”
Vệ sĩ: …
“Có vấn đề gì à?” Đỗ Ngôn Tranh sầm mặt.
“Cậu chủ, e là nhà họ Để sẽ không nhận đầu.” “Anh không biết hack vào à? Kiểu không cho bọn họ trả tiền lại ấy!”
Vệ sĩ toát mồ hôi.


“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”


Người đã đi cả, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Đỗ Ngôn Tranh.


Đôi mắt đen tựa mực như đã ôm trọn mọi đêm đen, chẳng thể thấy được hừng đông.


Cùng lúc này, nhà họ Đế cũng nhận được chiến thư của Chiến Lệ Xuyên.
 
Chương 353


“Cậu cả, mảnh đất bên thành phố J của chúng ta, hôm nay nhà họ Chiến tham dự vào, gây ảnh hưởng đến mức giá
mà chúng ta dự tính. Vì trước đó chưa 3chuẩn bị cho việc này nên bên kia thông báo với chúng ta rằng sẽ lùi thời
gian đấu thầu.”
Sau khi đưa tấm thẻ có sáu mươi triệu đô cho em1 gái, Đế Vân Hi vui vẻ trở về khách sạn thì nhận được tin Chiến
Lệ Xuyên đối đầu với mình.
Đế Vân Hi ngậm cười, sắc mặt bình thản nhẹ nhà9ng: “Bảo bên đó là không cần lùi, cứ tổ chức như bình thường
đi.”
“Nhưng… ngày kia là bắt đầu mở thầu rồi, có khả năng chúng ta không l3àm kịp bán dự án mới đâu.”
“Không cần làm bản mới, cứ dùng bản cũ đi.”
Trợ lý đặc biệt giật mình: “Nếu dùng bản dự án trước đó th8ì giá của nhà họ Chiển chắc chắn sẽ rẻ hơn chúng ta,
bọn họ có chuẩn bị từ trước rồi, hơn nữa tám phần mười là nhắm vào chúng ta.”
“Không sao, anh ta nuốt được mảnh đất đó như thế nào thì sau này tôi sẽ bắt anh ta nôn ra như thế.” Nụ cười trên
môi Để Vân Hi vẫn không thay đổi, trông rất cao thâm khó dò.
Trợ lý còn muốn nói thêm, nhưng cậu cả là tổng giám đốc quản lý tập đoàn, chủ tịch lại không để ý đến công việc
nhiều, tổng giám đốc đã nói vậy rồi thì một trợ lý như anh ta còn có thể nói gì nữa?
Tuy nhà họ Chiến không phải gia tộc ở châu Để, nhưng thực lực kinh tế mà so với nhà họ Để thì chưa dám chắc là
ai mạnh hơn. Người ta tranh mất mảnh đất mà anh muốn rồi, anh còn có thể khiến người ta nôn ra?
Cũng chẳng biết tổng giám đốc nghĩ gì nữa. Trước đây Đế Vân Hi còn nghĩ Chiến Lệ Xuyên là một nhân vật giỏi
giang, thậm chí còn có ý định kết giao, dù hai người không thể coi là bạn bè nhưng ít nhất cũng có quan hệ tốt.
Nhưng cái tên đàn ông chó má vô liêm sỉ đó đã cắp em gái anh ta đi mất rồi!
Em gái anh ta bị người ngoài bể đi từ khi còn tấm bé, không nuôi dưỡng tốt thì thôi đi, còn bắt cô làm cây rụng tiền!
Khó khăn lắm mới lớn lên thành người, còn chưa kịp hưởng thụ một ngày tuổi xuân thì đã bị ép gả vào nhà họ
Chiến để lấy may.
Để Vân Hi cảm thấy trái tim mình đang đau quặn lên.
Anh ta vừa kinh ngạc trước sự thần kỳ của máu mủ ruột rà vừa nghĩ cách làm thế nào mới có thể khiến nhà họ
Chiến chết hẳn.
Đúng lúc này một số điện thoại lạ gọi đến Đế Vân Hi bắt máy người bên kia nói thẳng: “Anh Đế tôi là Đỗ Ngôn
Tranh.”
“Anh Đỗ vẫn nghĩ tôi nên bỏ tiền ra đến chiếc Shelby của anh à?”
“Anh Để quá lời rồi, chỉ là một chiếc xe thôi mà.”
“Nhưng lại là chiếc xe mà người vợ đã khuất của anh thích.” Đỗ Ngôn Tranh đau cái chân nào, Đế Vân Hi bèn nhà
đúng cái chân ấy mà giẫm.
Đỗ Ngôn Tranh im lặng một lúc, Để Vân Hi tưởng anh ta sắp cúp máy thì Đỗ Ngôn Tranh lại lên tiếng. “Đúng vậy,
đó là chiếc xe mà người vợ đã khuất của tôi yêu quý. Cô ấy rất thích chiếc xe đó, sau khi cô ấy đi, tôi muốn giữ chiếc
xe đó ở bên cạnh mình như một vật kỷ niệm, không ngờ nó lại giống như người vợ đã khuất của tôi, bảo không còn
là không còn ngay được.”
Để Vân Hi cũng im lặng một lát rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh khiến tôi có cảm giác như mình là một tên khốn
vậy.”


“Anh không cần phải thế.”


Nghe giọng điệu nghiêm chỉnh của người kia, Đế Vân Hi suýt tức hộc máu.


Không nghe ra anh ta đang giễu cợt à? “Nghe giọng điệu của anh Đỗ thì anh và người vợ đã khuất yêu thương nhau lắm nhỉ?” “Phải, cô ấy do một tay tôi chăm sóc lớn khôn. Tôi giống như anh, cũng giống như cha cô ấy.”


Ăn mặn thế! Nuôi lớn con nhà người ta không để làm con gái mà lại đi lừa người ta làm vợ. Đế Vân Hi nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Tình yêu này gần như là tình thân rồi nhỉ?”
 
Chương 354


“Đúng vậy. Tình yêu của chúng tôi không thể đánh đồng với bất kỳ ai.”
Đỗ Ngôn Tranh không hề cảm thấy chữ “tình thân” này có gì không đún3g, càng không nghĩ rằng Đế Vân Hi đang
nói theo nghĩa xấu. Nghĩ đến chuyện sau khi bố mẹ Saka qua đời, cô bé xíu như cục bánh nếp vô cùng đáng
th1ương, không ai nương tựa, bị một đám sói vây quanh, tim Đỗ Ngôn Tranh mềm hẳn đi.
“Thật sự không ngờ đấy. Hôm nay thấy anh Đỗ lái chiếc S9helby của người vợ đã mất rồi lao thẳng vào cô Cảnh
không hề do dự, tôi tưởng anh không có tình cảm gì với vợ chứ. Giống như nhà họ Chiến ấy, ngư3ời ta gả vào nhà
anh chỉ để lấy may thôi.”
Cuối cùng Đỗ Ngôn Tranh cũng định thần lại từ trong hồi ức về Saka. Đối mặt với sự giễu cợt củ8a Đế Vân Hi, Đỗ
Ngôn Tranh không lý luận nữa, bởi vì anh ta không thể nói với bất kỳ ai về việc Cảnh Thiên chính là Saka chuyển
thế.
“Có một mối làm ăn, không biết anh Để có hứng thú hay không?
“Mời anh Đỗ nói.”
Đỗ Ngôn Tranh trở nên nghiêm túc hắn.
“Nghe bảo Chiến Lệ Xuyên đang gây rối anh Để bên thành phố J?”
“Anh Đỗ có cao kiến gì chăng?”
“Hình như Chiến Lệ Xuyên không thích tôi và anh Để cho lắm, mảnh đất ở thành phố S của nhà họ Đỗ chúng tôi
cũng bị Chiến Lệ Xuyên giật mất rồi.”
“Ồ, hóa ra anh Đỗ bị ức hiếp nên muốn tìm tôi làm đồng minh?”
“Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, đây là chiêu trò từ xưa trên thương trường rồi. Chỉ là không biết anh Để có đồng
ý làm đồng minh với nhà họ Đỗ chúng tôi không?”
“Vậy thì phải xem làm đồng minh như thế nào.”
“Bao năm nay mấy nhà chúng ta phát triển bất động sản và giải trí du lịch, nhà họ Chiến một mình chiếm lĩnh khoa
học công nghệ. Bây giờ bất động sản đang dần bão hòa, chỉ có nhà họ Chiến vẫn như cá gặp nước. Nhà họ Chiến
nhiều tiền như vậy, anh Để không thấy ghen tức à?”
“Anh có tính toán gì?” Để Vân Hi hứng thú.
“Đằng nào thì nhà họ Chiến cũng đang cạnh tranh với chúng ta chúng ta phối hợp với anh ta nhường đất cho anh
ta đi.”
Để Vân Hi nhướng mày.
Thực ra… anh ta cũng có ý này.
“Nhưng chúng ta có thể nâng giá lên hộ anh ta một chút, nhà họ Chiến giàu thế cơ mà.”
“Được.” Đế Vân Hi đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.
Đỗ Ngôn Tranh thấy người kia đã đồng ý thì khẽ cười. Nói chuyện với người thông minh không hề tốn một chút
sức lực nào hết.
Tuy Đỗ Ngôn Tranh rất bực bội vì Để Vân Hi cũng thích Cảnh Thiên, nhưng điều cấp bách hiện giờ là khiển Cảnh
Thiên mau chóng rời khỏi nhà họ Chiến.
Nhà họ Chiến giàu nứt đố đổ vách, chỉ dựa vào một mình nhà họ Đỗ thì không ổn. Bây giờ có thêm nhà họ Để góp
sức, nhà họ Chiến sẽ phải ăn quả đắng nhanh thôi. Một con quái vật khổng lồ, nhìn thì như không thể lay động,
nhưng nếu thật sự muốn lật đổ nó, chỉ cần tìm đúng nhược điểm và tấn công thật mạnh, có lẽ nó sụp đổ còn nhanh
hơn cả một số công ty nhỏ.
Anh ta không tin khi nguồn tài chính của nhà họ Chiến đứt đoạn, anh ta đòi một người từ nhà họ Chiển mà nhà đó
lại không cho.
Cho dù không cho, đến lúc đó giẫm chết nhà họ Chiến, đạp Chiến Lệ Xuyên xuống dưới chân cũng chỉ là chuyện
một chốc một nhát mà thôi.
Gia tộc đã không còn nữa, một tên liệt như anh ta thì có tư cách gì tranh Saka với Đỗ Ngôn Tranh này?
Chiến Lệ Xuyên theo Hồng Lục vào phòng phẫu thuật rồi mới bất ngờ nhận ra, tuy sở nghiên cứu của Viện
Lawrence ở thành phố H rất cổ kính, trông chỉ là một tổ hợp viện siêu rộng mấy cổng vào mấy cổng ra, những trang
thiết bị trong nhà thì có thể đứng hạng nhất hạng nhì về độ hoàn hảo trên trường quốc tế.
Cải khác thì không nói, có một số máy móc anh thấy rất quen mắt.
Thiết bị…


Rất đắt.


Rất cao cấp,


Nhưng…


Hình như anh đã quên mất một chuyện…
 
Chương 355


“Giáo sư Hồng Lục, nhà tôi có vào với tôi không?”
Hồng Lục đang chuẩn bị công tác trước phẫu thuật, vài nhân viên đặc b3iệt của Viện nghiên cứu đã đến rồi, Chiến
Lệ Xuyên mới ngượng ngần lên tiếng.
Hồng Lục nhìn Chiến Lệ Xuyên, trong mắt l1à ý cười thích thú: “Cậu ba đang căng thẳng à? Yên tâm đi, giáo sư J
của chúng tôi học thuật cao thâm, phẫu thuật chưa bao giờ 9thất bại. Chắc ông cụ cũng nói với cậu về việc cậu chủ
nhà họ Lục là do giáo sư J chữa khỏi rồi nhỉ?”
“Tôi không căng t3hẳng.” Chiến Lệ Xuyên hỏi lại lần nữa: “Tôi chỉ muốn hỏi là nhà tôi có vào với tôi không thôi?”
“Cậu ba, là thế này, bì8nh thường trong phòng phẫu thuật, trừ khi phụ nữ sinh con có yêu đầu đặc biệt thì mới để
người nhà vào bầu bạn, các phẫu thuật khác đều không thể để người nhà vào trong. Cậu cứ thư giãn đi.”
Chiến Lệ Xuyên: …
Thực ra là anh muốn nói thật với Cảnh Thiên rằng anh không có phản ứng với các loại thuốc mê, thuốc tế, hương
an thần.
Như vậy thì chắc chắn Cảnh Thiên sẽ biết chuyện cô dùng hương an thần để khiến anh ngủ say, sau đó xoa bóp
châm cứu cho anh đã bị anh phát hiện rồi.
Chuyện quan trọng như vậy mà anh lại quên mất. “Cậu ba, cậu tự nằm lên hay để người của chúng tôi giúp cậu?”
Tiếng Hồng Lục vang lên bên tai lần nữa, Chiến Lệ Xuyên định thần lại rồi liếc nhìn cô ta: “Tôi tự làm được.”
Sau đó, trước sự kinh ngạc của Hồng Lục và các nhân viên y tế, chiếc xe lăn của Chiến Lệ Xuyên cao dần lên, nâng
cả người anh đến mép giường, người vẫn đang ngồi trên xe lăn đã nằm thắng người sau khi chiếc xe lăn từ từ
phẳng ra.
Mọi người thấy chiếc xe lăn biến thành một chiếc máy vận chuyển, Chiến Lệ Xuyên đang ngồi xe lăn đã biến thành
người nằm trên bàn sắt. Tấm bàn sắt đưa Chiến Lệ Xuyên lên giường, một thể thống nhất nhanh chóng phân tách
thành từng dải, rụt xuống khỏi giường như đã biến thành xúc tu.
Cơ thể Chiến Lệ Xuyên không hề chịu bất cứ chấn động nào từ khi ngồi trên xe lăn cho đến khi nằm lên giường.
Sau khi tất cả xúc tu đã quay lại, thứ kia lại trở về hình dạng một chiếc xe lăn.
Hồng Lục: …


Mọi người: …
“Cậu ba, chiếc xe lăn này của cậu thần kỳ quá, do tập đoàn AUPU sản xuất à?” “Ừm.” Chiến Lệ Xuyên nằm trên
bàn phẫu thuật, đáp một tiếng với vẻ mất tập trung.
“Chiếc xe lăn này có thể thay đổi hình dạng theo suy nghĩ của cậu à?”
“Ừm.”
“Chiếc xe lăn này làm bằng vật liệu gì thế? Cảm thấy thứ như thế này chỉ gặp được trong phim khoa học viễn
tưởng thôi.”
“Nano cao phân tử kết hợp điện từ.” Hồng Lục: … Được rồi, đằng nào có nói thì cô ta cũng không hiểu. Hồng Lục
chỉ tìm hiểu về y học, khác với đại ca, đại ca tìm hiểu về nhiều điều khác ngoài những thứ mang tính công nghệ.
Chiến Lệ Xuyên năm lên bàn mổ thì thấy nhóm Hồng Lục đều đeo khẩu trang lên.
“Thuốc mê sẽ gây tổn thương cho cơ thể người, thế nên Viện nghiên cứu Lawrence chúng tôi không bao giờ cho
bệnh nhân dùng thuốc mê. Đây là hương an thần mà người sáng lập Viện nghiên cứu chúng tôi tự sáng chế, cậu sẽ
tiến vào trạng thái ngủ say sau khi hít vào. Chờ tỉnh lại thì cuộc phẫu thuật đã kết thúc rồi.”
Đã đến mức này rồi, Chiến Lệ Xuyên không tiện vờ ngủ nữa, dù gì thì anh cũng sắp làm phẫu thuật rồi.
“Giáo sư Hồng Lục, tôi bẩm sinh không có phản ứng với những thứ này.” Hồng Lục vô cùng tự tin về hương an
thần do đại ca nhà mình chế tạo, cô ta cười: “Yên tâm đi, tôi còn một phút nữa, sau một phút, tôi đảm bảo có gọi thì
anh cũng không tỉnh được.”


Chiến Lệ Xuyên: …


Chỉ có thể lặng lẽ chờ. Một phút sau, Chiến Lệ Xuyên vẫn mở to mắt.


Hai phút sau, vẫn mở mắt.


Năm phút sau…
 
Chương 356


Cảnh Thiên đã thay đồ vô trùng, chuẩn bị để làm phẫu thuật cho Chiến Lệ Xuyên. Cánh cửa đột ngột mở ra, Hồng
Lục xuất hiện trước mặt cô vớ3i sắc mặt như gặp ma.
“Sao thế?”
“Đại ca, chị bảo… hồi trước ngày nào chị cũng xoa bóp và châm cứu cho Chiến Lệ Xuyên?”1
“Ừ.” Cảnh Thiên gật đầu: “Không phải đã nói với cô rồi à, cánh tay của anh ta đã có thể cử động thoải mái rồi,
nhưng đốt xương s9ống ngực thứ ba của anh ta bị thương nặng quá, cho dù hệ thần kinh đã được khôi phục lại nhờ
châm cứu, phần xương ngực gãy của anh ta cũn3g không thể vận động bình thường được.”
“Em không nói chuyện này, đại ca ạ…” Sắc mặt Hồng Lục khi nhìn Cảnh Thiên chẳng biết là8 vui khi người khác
gặp họa hay là sao, cô ta bảo: “Chị lộ rồi.”
Cảnh Thiên: ?
“Cậu ba không có phản ứng với thuốc mê. Cậu ấy bảo em là cậu ấy không có phản ứng với tất cả thuốc tê, thuốc
mê, hoặc là hương an thần. Em nhìn cậu ấy mười phút rồi, mắt vẫn trợn ngược lên à.”
Cảnh Thiên: …
Cuối cùng cũng biết vì sao thái độ của Chiến Lệ Xuyên đối với cô lại thay đổi 180 độ rồi.
Chắc là vì biết cô đang xoa bóp châm cứu cho anh.
Nhưng cô ở với anh bao lâu rồi? Một tháng rồi nhỉ? Thế mà lần nào anh cũng giả vờ như không biết.
Tên lừa đảo này!
“Biết rồi.”
Hồng Lục: …
“Làm sao?” “Chị… chị không bất ngờ à?”
“Có gì đáng bất ngờ à? Tôi cũng không có phản ứng với mấy thứ này đó thôi.” “Nhưng chị bị lộ rồi.” Hồng Lục lên
tiếng nhắc nhở lần nữa.
Trước câu gầm thét đến từ linh hồn của Hồng Lục, Cảnh Thiên nhìn trái nhìn phải rồi nhìn chằm chằm vào một
chỗ, tiện tay cầm cái mặt nạ cáo từng đeo khi làm phẫu thuật cho Lục Kỷ Niên, đeo lên mặt.
Hồng Lục: …
“Đại ca, chị chú ý đi. Lục Kỷ Niên không quen chị nên chị có đeo cái mặt nạ này, anh ta cũng không biết chị là ai.
Nhưng nói thật chứ, lần sau anh ta gặp lại chị, chắc chắn sẽ nhận ra chị chính là giáo sư J. Hơn nữa cậu ba là chồng
của chị, ngày nào cũng ở chung với chị. Em dám đảm bảo, chị ra ngoài như thế này, cậu ba nhìn cái là nhận ra ngay
thôi.”
“Tôi là bác sĩ chứ có phải tội phạm đầu, nhận ra thì nhận ra thôi. Có gì đâu mà lo!”
“Tức là đại ca định công khai thân phận với cậu ba rồi à?” Hồng Lục hớn hở. “Không.”
“Hả? Thế… chị không công khai cũng không được mà! Chắc chắn cậu ba sẽ nhận ra chị.”
“Tôi không công khai, không thừa nhận, anh ta lại bò dậy tháo mặt nạ của tôi ra chắc? Còn nữa, cho dù biết rồi thì
cũng chẳng sao, vừa hay sau này nói chuyện ly hôn với ông cụ, anh ta có thể làm nhân chứng.”
Hồng Lục: …
Thôi được rồi.
Bị vợ bỏ, mình lại còn phải làm nhân chứng. D
“Đại ca không thấy ngại tí nào à?”
Cảnh Thiên vỗ vai Hồng Lục: “Gặp phải chuyện gì cũng đừng hoảng, chỉ cần cô không ngại, kẻ ngại sẽ là người
khác.”
“…” Được rồi.
“Thế chỗ cậu ba phải làm sao? Thuốc mê không có tác dụng, cứ làm phẫu thuật thế này, cậu ấy khôi phục tri giác
rồi thì đau chết mất.”
“Tôi pha cho anh ta ít thuốc, nửa tiếng nữa đưa anh ta xuống đây.” “Vâng.”


Hồng Lục đi ra rồi, Cảnh Thiên bèn cầm mẫu máu của Chiến Lệ Xuyên đến trước một chiếc máy, đưa mẫu máu tiến hành kiểm tra.


Hai mươi phút sau, kết quả xét nghiệm của Chiến Lệ Xuyên đã ra.


Đây là một bản kết quả có kèm giải thích về DNA, trên đó còn có hình DNA và RNA trong tế bào máu.


Khi Cảnh Thiên nhìn thấy bản báo cáo, mắt cô mở to,đầu óc ngớ ngẩn.
 
Chương 357


Tuy DNA và RNA của mỗi người đều khác nhau, nhưng chỉ cần cùng là con người thì biểu hiện gen cơ bản vẫn
giống nhau,
Nhưng RNA của Chiến Lệ Xuyên lại có một sợi khác biệt hẳn với người bình thường.
Cho dù là cơ thể được ngâm tr1ong linh tuyên thời gian dài như cô cũng không xuất hiện sự khác biệt như thế này.
Sự khác biệt này, cô từng gặp 9rồi.
Thậm chí còn từng nghiên cứu rất sâu.
Chẳng trách anh lại không hề nhạy cảm với những thứ gây mê.
Không những không nhạy cảm với thuốc mê mà thậm chí anh còn không phản ứng với rất nhiều loại thuốc khác
nữa.
Cảnh Thiên đặt lại các loại thuốc giảm đau mà cô đã chuẩn bị từ trước, bảo dược sĩ cùng mình xuống phòng
lạnh ở tầng âm ba để lấy thuốc.
Bên ngoài phòng lạnh có người trông coi, người đó quen dược sĩ hay ra vào nơi này, nhưng không hề biết Cảnh
Thiên Không biết thì không biết, nhưng anh ta vẫn trông thấy chữ “S” bắt mắt trên chiếc áo blouse trắng của cô.
Đó là dấu mà chỉ có giáo sư y khoa hàng đầu của Viện nghiên cứu Lawrence mới có tư cách sở hữu. Nghe nói trừ vị
boss ở trụ sở chính Lawrence ở nước ngoài ra thì chỉ có sáu người sở hữu, đến cả thủ đô cũng không có giáo sư y
khoa hàng đầu như vậy.
Đến Phó viện trưởng Hồng Lục của Viện nghiên cứu Lawrence cũng chỉ mới đạt cấp AAA.
Người lính canh cửa lại nhìn thấy chữ “S” trên người cô gái này, quan trọng là cô gái này còn trẻ hơn cả Hồng Lục.
Còn xinh đẹp đến thế này.
Người lính này do Viện nghiên cứu Lawrence điều từ nước ngoài về, tuy suýt nữa là không kìm được mà huýt sáo
với Cảnh Thiên khi nhìn thấy cô, nhưng anh ta biết rõ sự nghiêm túc cần có ở nơi này.
Chỉ có thể vội vàng mở cửa ra cho người ta.
Một luồng hơi lạnh ùa ra ngoài. Cảnh Thiên bước thẳng đến giữa phòng lạnh rồi thành thạo lấy một ít thuốc đánh
dấu s trên giả. Số thuốc này chỉ có giáo sư cấp S mới được phép chạm vào, dù có là Hồng Lục thì cũng cần báo cáo
để được lấy thuốc trên giá này.
Cảnh Thiên lấy rất nhiều loại thuốc, sau đó lại lấy một ống thuốc thử nhỏ từ trong một ngăn tủ được đóng kín ra,
sau đó dùng ống tiêm rút lấy một nửa số nước thuốc bên trong ống thuốc thử.


Nhiệt độ trong phòng lạnh này là -18 độ, hầu như tất cả thuốc đều đang cấp đồng, nhưng loại thuốc này vẫn ở dạng
lỏng.
Khi Cánh Thiên đóng ngăn tủ được đóng kín đó lại, dược sĩ trông thấy hình như bên cạnh tủ có viết một chữ “Z“.
Sau khi lấy thuốc, Cảnh Thiên bèn dẫn dược sĩ ra ngoài, cửa phòng thuốc được đóng lại lần nữa.
Dược sĩ nhìn chỗ thuốc trong tay, biết số thuốc này đều có liên quan đến gen. Rõ ràng là cô gái này làm phẫu thuật
cho một người bại liệt, mút thần kinh tủy sống không liên kết được thì vì sao lại dùng thuốc cho gen?
Z chắc chắn cũng là thuốc về gen, nhưng chữ Z này đại diện cho cái gì? Cấp bậc à?
Thấy Cảnh Thiên tự cầm loại thuốc này, số còn lại thì đều để mình cầm, dược sĩ thầm ghi nhớ loại thuốc không ghi
tên này.
Chiến Lệ Xuyên tưởng cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành trong căn phòng mà mình đang ở, không ngờ sau khi anh
nằm trên bàn phẫu thuật tiến hành khử trùng xong xuôi, cả chiếc giường bỗng hạ xuống.
Phía dưới đã có vài bác sĩ y tá sẵn sàng nghênh đón.
Chiến Lệ Xuyên chỉ cần liếc một cái là đã trông thấy cô gái đeo mặt nạ cáo kia.


Không phải…


Cô chỉ cởi áo khoác ra, thay áo blouse trắng vào, đeo thêm chiếc mặt nạ cáo che nửa mặt rồi ngang nhiên xuất hiện trước mặt anh như vậy thôi?


Anh đúng là bị liệt rồi, nhưng mắt anh không bị mù!


E rằng đến đứa trẻ con mới ở với cô được nửa ngày cũng có thể nhận ra cô luôn ấy.
 
Chương 358


Anh nói cho cô biết rằng anh không có phản ứng với hương gây mê là để nhắc nhở cô, giữ cái vỏ bọc của mình cho
tốt, tránh đến lúc cô 3đột ngột nhận ra rằng anh đang lừa cô thì cô sẽ không vui.
Những tưởng cô nhóc này sẽ dùng thứ khác để gây mê anh, hoặc là b1ịt mắt anh lại, hoặc là bắt anh nằm úp trên
bàn mổ, không cho anh quay lại nhìn cô.
Nhưng cô lại không làm gì cả, chỉ đeo mộ9t chiếc mặt nạ cáo lên mặt.
Vậy thì rốt cuộc là anh có nên nhận cô không?
Đã đeo mặt nạ rồi, chứng tỏ cô không muốn 3để anh nhận ra mình.
Nhưng mặt nạ sơ sài như thế này, lại chỉ che được nửa mặt, tên ngốc cũng nhận ra được.
Chiến Lệ8 Xuyên bối rối…
Đi bàn phương án hợp tác với người ta cũng chưa bối rối đến mức này.
Hồng Lục cứ đứng đó nhìn Chiến Lệ Xuyên không ngừng xoắn xuýt, nhìn chằm chằm vào đại ca nhà mình nhưng
không biết nên nói hay là không nên nói, cô ta cười thầm trong bụng. “Cậu ba, đây chính là giáo sư J mà Viện
nghiên cứu Lawrence chúng tôi đã mời đến, cuộc phẫu thuật hôm nay của cậu sẽ do cô ấy phụ trách chính, tôi là
người hỗ trợ.” Chiến Lệ Xuyên nhìn cô vợ nhỏ của mình, lúc này khi thể của cô rất mạnh, tựa như một vị thần đang
đứng ở thiên đàng và địa ngục, có thể khiến người ta lên trời xuống đất chỉ trong thời gian một ý nghĩa “Giáo sư J,
nghe danh đã lâu, những việc còn lại đành phải nhờ cô rồi.”
Cuối cùng Chiến Lệ Xuyên vẫn không vạch trần cô ngốc đang bịt tai trộm chuông trước mặt mình.
Hồng Lục đang hóng hớt bên cạnh mở to mắt.
Chẳng trách đại ca không hề sợ Chiến Lệ Xuyên nhận ra mình, hóa ra cậu ba sợ vợ à!
Cảnh Thiên cười tít, mắt mày khẽ nhướng lên tựa báu vật yêu giới nhờ chiếc mặt nạ cáo tôn thêm.
“Cậu ba yên tâm, nếu đến tôi cũng không thể chữa khỏi vết thương của cậu thì cậu không cần tìm người khác nữa
đâu.”
Hồng Lục: … Đại ca, ít nhất thì chị cũng nên thay đổi giọng nói chứ? Bỏ qua vẻ yêu thương nhè nhẹ trong mắt Chiến
Lệ Xuyên, Hồng Lục có cảm giác anh ta giống như một tên thiểu năng đến giọng vợ mình mà cũng không nghe ra,
anh mỉm cười “Ừm Là nhà tôi bảo tôi đến đây tôi tin nhà tôi vì thể tôi tin cô ”


Tim Cảnh Thiên khẽ nhảy lên trước câu tình tứ đột ngột này, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười nhẹ.
“Nhà anh tinh mắt đấy.”
“Cô ấy là người phụ nữ tốt nhất thế giới.”
A aa a a!
Hồng Lục cảm thấy tai mình nóng bừng lên.
Nhìn hai người ngang nhiên rải kẹo ngay trước mặt mình, Hồng Lục cảm thấy mình đang bị xúc phạm.
“RNA của anh có một đoạn khác với người bình thường, dẫn đến anh có kháng thể bẩm sinh đối với rất nhiều
khuẩn bệnh, khó bị mắc bệnh, thể chất cũng khỏe hơn người bình thường. Dù điều này rất tốt nhưng thể chất này
cũng có khuyết điểm, ví dụ như hôm nay làm phẫu thuật, anh không thể sử dụng bất cứ loại thuốc gây mê nào.”
“Tôi biết. Tôi có thể chịu được, cô cứ yên tâm làm phẫu thuật.”
Thấy Cảnh Thiên cứ nhìn chăm chăm vào mình nhưng không nói gì, Chiến Lệ Xuyên tưởng cô lo mình sẽ động đậy,
phá ngang cuộc phẫu thuật, anh giải thích ngay: “Hai lần phẫu thuật trước của tôi đều hoàn thành trong tình trạng
tỉnh táo, không có vấn đề gì đâu.”
“Hai lần phẫu thuật trước, xương ngực anh đã gãy rồi, cho dù xương đã được nối lại nhưng dây thần kinh đã đứt,
không cảm nhận được đau. Lần này có lẽ anh sẽ thấy rất đau đấy.”


Không phải cô sợ anh đau.


Mà là…


Nhìn anh nói mình có thể chịu được một cách bình thản như vậy, cô lại cảm thấy không vui cho lắm.


Rõ ràng anh chỉ là một thương gia trói gà không chặt, nhưng lại có sự kiên cường mạnh mẽ giống như Đỗ Ngôn Tranh. Nhận ra mình lại nghĩ đến người đó, Cảnh Thiên lắc đầu.
 
Chương 359


“Cô khó chịu à? Bị ốm? Đau đầu?”
Thấy Cảnh Thiên lắc đầu, Chiến Lệ Xuyên khẽ cau mày.
Lúc này anh mới nhận ra 3bình thường đều là Cảnh Thiên quan tâm đến sức khỏe của anh, anh rất hiếm khi để ý
đến sức khỏe của cô.
Cô nhóc này p1hải đóng phim, phải đầu tư, còn phải bận bịu việc nghiên cứu y học ở Viện nghiên cứu Lawrence
nữa, cho dù là lạc đà thì cũng 9có lúc được dừng lại nghỉ ngơi nữa là con người.
“Nếu cô thấy khó chịu thì tôi có thể lùi phẫu thuật lại vài ngày nữa3.”
Cảnh Thiên đột nhiên được quan tâm, tâm trạng đang bực bội vì nghĩ đến Đỗ Ngôn Tranh bỗng không còn thấy
khó chịu 8nữa.
Lạ quá!
Hồi trước con cẩu Tiết Tấn Nguyên kia cũng xun xoe với cô không ít, hỏi han quan tâm đủ thể loại mà cô không hề
cảm thấy ấm lòng, nhưng sự quan tâm của Chiến Lệ Xuyên lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
lên.
“Không đau đầu, chỉ là ban nãy nghịch điện thoại hơi lâu nên mỏi cổ thôi.”
“Điện thoại… nên hạn chế dùng thì hơn. Tôi biết một cách xoa bóp, chờ tôi khỏe lại, nếu giáo sư J có thời gian rảnh
thì tôi có thể xoa bóp cho cô.”
“Được đấy.” Cô đã xoa bóp cho anh bao nhiêu lần rồi, chờ Chiến Lệ Xuyên khỏe lại, xoa bóp cho cô cũng là chuyện
nên làm.
Cảnh Thiên vui vẻ đồng ý.
Hồng Lục bên cạnh: … Đại ca, không phải chị bị cuồng sạch sẽ, không cho người khác chạm vào à?
Hồng Lục muốn đập vỡ bát cơm chó này. “Về tôi thì giáo sư J không cần lo, từ nhỏ tôi đã sống như vậy rồi, đã quen
lắm rồi. Tôi chịu đau rất giỏi, thế nên cô cứ việc làm phẫu thuật, cho dù bị đau đến mấy thì tôi cũng sẽ không nhúc
nhích đâu. Nếu có
thực sự không yên tâm thì có thể trải người tôi lại.”
“Không cần. Tôi có thuốc, khi anh cảm nhận được cơn đau rồi, tôi sẽ bôi lên cho anh. Loại thuốc này dành riêng cho
những người có gen như anh, vẫn có tác dụng đấy.”
Chiến Lệ Xuyên ngạc nhiên, không ngờ cuối cùng cũng có một loại thuốc dành riêng cho người như anh.
“Vậy thì làm phiền giáo sư J rồi.” “Việc nên làm mà. Ông cụ Chiến đã cho tôi 10% cổ phần của nhà họ Chiến, cho
dù thế nào thì tôi cũng sẽ chữa cho cậu ba khỏe lại.”
Nhìn đôi mắt hồ ly của cô nhóc trước mặt mình lấp lánh toàn chữ tiến, Chiến Lệ Xuyên không nhịn được mà cong
khóe môi: “Vậy thì khi tôi khỏe lại rồi, tôi cũng sẽ chuyển 10% cổ phần cho giáo sư J.”
Mắt Cánh Thiên sáng rực lên, miệng thì nói “thể thì ngại quá” nhưng biểu cảm thì đến kẻ ngốc cũng có thể nhận ra
rằng cô muốn để Chiến Lệ Xuyên chuyển tiền cho cô luôn ngay bây giờ.
“Bây giờ tôi không dẫn luật sư theo, không thì nể mặt giáo sư J, cô đã muốn thì có thể chuyển ngay bây giờ.” Hồng
Lục muốn nói: Cậu không sợ mất luôn cô vợ mua bằng tiền này à? Cảnh Thiên lên tiếng: “Không cần đâu, tôi rất tin
tưởng cậu ba mà. Vậy thì chúng ta bắt đầu làm phẫu thuật nhanh thôi.”
Làm xong còn chuyển cổ phần.
Chỉ thiếu nước nói nốt câu này ra.
“Được.”
Chiến Lệ Xuyên vui vẻ đáp lời.
Hồng Lục bên cạnh nhìn mà chép miệng thành tiếng.
Thực lòng không hiểu làm thế nào mà tập đoàn AUPU lại trở thành nhà giàu nhất thành phố H được.
Chuyển mất 20% cổ phần rồi mà vẫn còn cười hớn hở thế, sao tập đoàn này vẫn chưa sập nhỉ?
“Được rồi, bắt đầu phẫu thuật. Anh đã ăn cơm chưa?”
“Rồi.” Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Giáo sư Hồng Lục bảo tôi ăn rồi.”
“Rất tốt, ăn rồi thì mới có sức. Đang làm mà đói thì bảo tôi, tôi có mang socola cho anh để bổ sung thể lực rồi.”
“Ừ.” Chiến Lệ Xuyên cong khóe môi.


Quả nhiên vợ mình đúng là tốt nhất.


Làm phẫu thuật với người khác, thường thì đều phải chịu đói cả ngày.


Làm với vợ còn có cả socola đê ăn.


Hồi trước anh không hề thích ăn socola, bây giờ được Cảnh Thiên nhắc nhở, anh bỗng muốn được ăn ngay bây giờ.
 
Chương 360


Cảnh Thiên hiểu ánh mắt của Chiến Lệ Xuyên, cô lấy một viên socola từ trong túi ra, bóc bỏ vỏ kẹo rồi nhét vào
miệng anh.
“Muốn ăn t3hì cứ nói, trong túi tôi còn nhiều lắm.”
“U”
“Thế bây giờ tôi bắt đầu phẫu thuật nhé.”
“Anh không được gây mê nên n1ếu nửa chừng thấy khó chịu thì cứ nói với tôi, tôi có thể khiến anh dễ chịu hơn
trong phạm vi lớn nhất với điều kiện không ảnh hưởng đến cu9ộc phẫu thuật.” “Ù.”
Chiến Lệ Xuyên đang ngậm socola trong miệng nên chỉ ậm ừ đáp lại, lúc này tâm trạng anh vô cùng thỏa mãn.
3
Trước đây anh không hề biết rằng có socola của nhãn hiệu nào lại ngon đến thế này, chờ phẫu thuật xong anh sẽ
hỏi lại rồi bảo Trạch Ngô8n mua một ít, để sẵn trong nhà.
Bàn phẫu thuật là loại đa chức năng, khi Cảnh Thiên nói sẽ bắt đầu phẫu thuật, một chiếc đệm hạ xuống, phủ lên
trước người Chiến Lệ Xuyên. Sau khi giữ vững người anh, bàn phẫu thuật xoay 180 độ, chờ chiếc đệm phía sau
lưng được đem đi, Chiến Lệ Xuyên đang nằm ngửa trên bàn phẫu thuật đã đổi thành nằm sấp.
Áo bệnh nhân được cởi ra, Chiến Lệ Xuyên cảm nhận được miếng bông lành lạnh đang xoa lên phần gáy anh. Phía
dưới thì anh đã không còn cảm giác gì nữa.
Hai cây kim bạc được cắm vào huyệt vị ở xương bả vai của Chiến Lệ Xuyên không lâu, anh bắt đầu cảm thấy phần
cánh tay tê đi. “Cảm nhận được không?” Cảnh Thiên hỏi.
“Có.”
Chiến Lệ Xuyên trả lời rất bình tĩnh, Cảnh Thiên biết rằng thực ra cái tên này biết thừa cánh tay mình đã hồi phục
từ trước rồi.
“Nhúc nhích ngón áp út bên tay phải cho tôi xem.”
Chiến Lệ Xuyên ngoan ngoãn nhúc nhích.
“Ngón út.”
Chiến Lệ Xuyên lại nhúc nhích


Chắc chắn mút thần kinh đã hồi phục khá tốt, Cảnh Thiên không nói năng gì, không hề do dự, cầm dao mổ lên rồi
rạch vào đoạn đốt xương sống ngực thứ ba. Máu tươi trào ra, Cảnh Thiên chỉ bình thản nhìn, Hồng Lục bên cạnh
dùng kẹp gắp một miếng băng dày lên ngay lập tức, vứt đi miếng này lại thay miếng khác lên.
Máu không chảy được bao lâu đã dừng lại dưới tác dụng của thuốc cầm máu. Lúc này, với tốc độ nhanh nhất và lực
độ vừa đủ, Cảnh Thiên đã gỡ được một cây đinh thép mà trước đó bác sĩ đã đóng lên xương sống của Chiến Lệ
Xuyên,
Hồi đầu, đốt xương sống thứ ba bị gãy, thậm chí nơi tiếp giáp với đốt thứ tư lớn bằng móng tay còn vỡ nát. Bác sĩ
bất lực, chỉ có thể dùng hai cây đinh thép cố định lại như phần xương chân khi bị gãy.
Nhưng hệ thần kinh ở tủy sống bị tổn thương là sự tổn thương vĩnh viễn.
Kim bạc của cô phối hợp với nguyên khí, có thể khiến dây thần kinh ở phần bị vỡ vụn nối liền lại, nhưng nơi bị vỡ
đó đã bị tắc, không xử lý sạch sẽ bên trong thì hoàn toàn không thể châm được.
Thế nên cuộc phẫu thuật hôm nay chính là xử lý sạch sẽ phần xương đã bị vỡ vụn, sau đó dùng tủy sống nhân tạo
do Viện nghiên cứu của họ sáng chế ra, thay thế phần xương đã bị vỡ, sau đó dùng dây thần kinh nhân tạo để nổi
lại phần xương vỡ, cuối cùng là thông qua kim bạc, nổi hai đầu dây thần kinh lại với nhau.
Cũng na ná như cuộc phẫu thuật của Lục Kỷ Niên, những vị trí bị thương của Lục Kỷ Niên đỡ hơn một chút.


Cảnh Thiên tháo hết hai cây đinh thép rồi bảo Chiến Lệ Xuyên: “Nhúc nhích ngón út bên tay trái của anh.”


Chiến Lệ Xuyên không cảm nhận được phần lưng của mình đã bị rạch ra, anh ngoan ngoãn nhúc nhích ngón tay.


Sau khi đinh thép được tháo ra, phần xương gãy vẫn nổi liền với tủy sống, Cảnh Thiên dùng kẹp dài bé phần xương gãy đó ra không chút nướng tay.


“Nhích tiếp ngón áp út bên tay trái cho tôi xem.”
 
Chương 361


Cảnh Thiên vừa làm phẫu thuật vừa bảo Chiến Lệ Xuyên cử động.
Chiến Lệ Xuyên vẫn luôn tự mình làm chuẩn bị trước 3phẫu thuật, cả người rất thoải mái.
Thời gian trôi qua chậm rãi, nhưng bởi vì ở bên cạnh Cảnh Thiên nên Chiến Lệ1 Xuyên cảm thấy trôi qua rất nhanh.
“Phẫu thuật đã bắt đầu rồi đúng không?”
Căn phòng rất yên tĩnh, anh 9sợ Cảnh Thiên căng thẳng, vì vậy đã bắt chuyện.
Y tá bên cạnh thậm chí còn không dám nói một lời, đây là quy địn3h của Viện nghiên cứu Lawrence. Tuy ở đây
kiếm được nhiều tiền, có thể học được nhiều thứ, nhưng quy định cũng rất nghiê8m ngặt.
Khi bệnh nhân làm phẫu thuật, cẩm tuyệt đối không được bắt chuyện với bác sĩ. “Ừ, đã bắt đầu được nửa tiếng rồi,
tôi đã lấy định thép mà bác sĩ cố định trên cột sống ngực của anh trước đó ra rồi, sau đó tháo đốt cột sống đã bị gãy
ra, lắp cột sống nhân tạo vào rồi. Bây giờ đang chuẩn bị khâu dây thần kinh nhân tạo.”
Cột sống nhân tạo…
Dây thần kinh nhân tạo…
Chiến Lệ Xuyên cảm thấy mình luôn đi trước nhân loại về những thứ như khoa học, rất ít có thứ người khác nghĩ
tới mà anh không nghĩ tới.
Nhưng những thứ khoa học y tế mà Cảnh Thiên nói đã làm mới nhận thức của anh.
Anh còn có thể lĩnh ngộ được cột sống nhân tạo, nhưng dây thần kinh khâu nhân tạo như thế nào vậy?
Cho dù là khâu rồi, cũng chỉ giống như một người giả mà thôi.
Thứ quan trọng nhất bên trong đã đứt mất rồi.
Nếu thực sự chỉ cần thay xương và dây thần kinh mà bệnh nhân bại liệt có thể khỏi bệnh, tin rằng loại vết thương
kiểu như liệt nửa người trên này cũng không phải là vấn đề nan giải mà thế giới không thể khắc phục được nhỉ.
Mặc dù có vô số nghi vấn nhưng Chiến Lệ Xuyên vẫn âm thầm kìm nén lại. Nếu đây là sân khấu của Cảnh Thiên,
nếu đã giao tính mạng cho cô rồi thì nên hoàn toàn tin tưởng cô.
Cô nói rồi, anh sẽ khỏi.
Cô còn nói rằng, đợi khi anh khỏi rồi, cô sẽ thích anh.


Nghĩ đến đây, khóe môi Chiến Lệ Xuyên khẽ nhếch lên.
Còn công việc của Cảnh Thiên cũng đang được tiến hành đầu vào đấy. Bởi vì Chiến Lệ Xuyên bị liệt nửa người trên,
từ đốt sống ngực thứ ba trở xuống đều không có bất kỳ cảm giác nào, cho dù lúc này đang làm một ca phẫu thuật
lớn đến da thịt, dây thần kinh, xương, nhưng cũng không cảm thấy đau, cho nên tốc độ của Cảnh Thiên vô cùng
nhanh, ổn định, chính xác.
Khâu lại dây thần kinh, lắp được một nửa cột sống nhân tạo, một nửa còn lại thì Cảnh Thiên bắt buộc phải thông
qua thiết bị quét, tìm và lấy những mảnh vụn xương sống đã rơi vào trong tủy trước đây ra. Nếu không những
mảnh vụn xương này ngâm trong tủy xương một thời gian dài, chắc chắn sẽ gây nên viêm xương.
Trong phòng phẫu thuật yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm nhẹ của thiết bị. Nhưng Cảnh Thiên lại đột
nhiên lên tiếng.


“Dây thần kinh đã được khâu lại rồi, mới lắp được một nửa đốt xương, bây giờ tôi phải làm sạch một số vụn xương bên trong tủy xương của anh. Bởi vì lúc trước xương ngực của anh đã được xác định là bị gãy, tế bào thần kinh bị tổn thương, sau này sẽ không có khả năng khôi phục lại được, cho nên khi đó bác sĩ không hề làm sạch hoàn toàn những vụn xương đó.”


“Lúc đó khi phẫu thuật, bác sĩ đã mất hai tiếng để làm sạch phần vụn xương cho tôi.” Chiến Lệ Xuyên trả lời. “Ồ, vậy thì là kỹ thuật của họ không tốt. Bởi vì bên trong vẫn còn rất nhiều vụn, số vụn này đã rơi vào cột sống, trộn lẫn vào trong tủy xương rồi. Cho nên tôi phải làm sạch từ từ.”


“Cô cứ từ từ, không cần vội, tôi không sao.” Chiến Lệ Xuyên khuyên nhủ. Anh sợ rằng Cảnh Thiên sẽ căng thẳng vì làm phẫu thuật cho mình, cộng thêm việc mình lại không thể bị gây mê.
Anh luôn cảm thấy mình đã thêm rất nhiều phiền phức cho vợ.
 
Chương 362


“Yên tâm đi, tôi làm phẫu thuật luôn rất bình tĩnh, các chỉ số hiển thị của anh rất tốt, cho nên không cần lo lắng.
Trước mắt phẫu thuật3 tiến triển vẫn rất thuận lợi. Chỉ là lấy số vụn kia ra hơi mất
thời gian.” “Cô mới chỉ làm phẫu thuật có một tiếng thôi, lần đ1ầu tiên tôi làm phẫu thuật đã mất mười hai tiếng
đồng hồ. Lần phẫu thuật thứ hai mất chín tiếng.”
“Họ chậm quá, nhiều nhất tôi 9chỉ cần ba tiếng. Nếu tiến triển thuận lợi thì không cần đến ba tiếng.” Cảnh Thiên
luôn nghiêm túc khi làm phẫu thuật, không thích nói 3chuyện lắm, nhưng hôm nay cô lại nói khá nhiều. Chí ít là
lần nhiều nhất mà Hồng Lục thấy.
Hồng Lục nhìn Cảnh Thiên nói chuyện 8thoải mái nhưng sắc mặt lại nghiêm túc, lại nhìn Chiến Lệ Xuyên nói
chuyện thoải mái nhưng ánh mắt lại thâm sâu.
Đột nhiên có trực giác… chắc là đại ca sẽ không ly hôn được.
Thực ra, khi Cảnh Thiên bắt đầu cuộc phẫu thuật đã nhận ra mình căng thẳng rồi.
Mặc dù sự căng thẳng này không đến mức khiến tim cô đập nhanh và run tay, nhưng nó sẽ khiến tâm trạng cô căng
thẳng.
Khi làm sạch các mảnh vụn, một số tủy xương sẽ bị mang theo.
Những tủy xương này có liên hệ chặt chẽ với thần kinh, tuy là vật thể có thể tải sinh, nhưng lại cần góp nhặt từng
ngày.
Để loại bỏ vụn, cô bất đắc dĩ phải lấy đi rất nhiều tủy xương, lát nữa tế bào thần kinh kích thích, sẽ càng đẩy tủy
xương ở đây và tủy xương liên kết với xương đi. Sau này cho dù Chiến Lệ Xuyên khỏi rồi, thiếu sự bảo vệ của
những tủy xương này cũng sẽ thường xuyên cảm thấy lưng vô cùng đau nhức. Cho dù có linh tuyền, đoán chừng
cũng cần phải điều dưỡng một thời gian,
Vụn xương được lấy ra ngoài nhiều hơn, mồ hôi trên trán Cảnh Thiên cũng càng lúc càng nhiều, tâm trạng càng
nặng nề. Cảm giác này hơi lạ.
Trước đây khi phẫu thuật cho Lục Kỷ Niên, cô cũng đã làm sạch khoang xương cho anh ta, một vài mảnh xương
được lấy ra còn mang theo cả một ít tủy. Cô cũng chỉ bảo Hồng Lục nói với Lục Kỷ Niên một tiếng, chú ý giữ ẩm,
nếu khi trời mưa đau quá thì uống thuốc giảm đau.
Nhưng đối với cô mà nói, đau đớn luôn tốt hơn tàn tật. Đối mặt với tự do có thể đứng dậy được, cô không hề cảm
thấy sự đau đớn sẽ thường xuyên diễn ra sau này của Lục Kỷ Niên khiến người ta không nỡ.


Nhưng bây giờ, nhìn vết thương lớn như vậy của Chiến Lệ Xuyên, tim cô không khỏi thắt lại. Sau đó lại đổ mồ hôi.
Hồng Lục chỉ có thể không ngừng giúp cô lau mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên Hồng Lục nhìn thấy Cảnh Thiên căng thẳng như vậy khi làm phẫu thuật.
“Có cần em giúp không?” Hồng Lục lên tiếng hỏi.
“Không cần.”
Mặc dù Cảnh Thiên cũng cảm thấy tâm trạng mình căng thẳng và không được tốt cho lắm, nhưng tay vẫn rất chắc,
thậm chí còn chắc hơn lúc ban đầu.
Giao cho bất kỳ ai cô cũng không yên tâm.
Cuối cùng, một tiếng sau, những vụn xương cực nhỏ trong khoang xương đã được làm sạch.
Để đề phòng bất trắc, Cảnh Thiên dùng máy quét xương quét qua quét lại cẩn thận nhiều lần, xác nhận là không có
sai sót gì, sau đó mới đóng đầu kia của cột sống nhân tạo lại, đồng thời dùng định thép vô cùng nhỏ cố định xương
nhân tạo và cột sống của Chiến Lệ Xuyên lại với nhau.


Sau khi hoàn thành tất cả những chuyện này, Cảnh Thiên lấy ra một cây kim bạc.


Kim bạc không chỉ có chứa nguyên khí mà còn có nước linh tuyền có thể nhanh chóng khôi phục lại chức năng của cơ thể dẫ.


Vì cuộc phẫu thuật lần này, cô đã bảo Quan Vũ Thần mua gần một tỷ tiền dược liệu đắt đỏ nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới thông qua Secret Web. Những loại thuốc này không nhiều nhưng lại rất hiếm có và đắt đỏ.


Sau khi lấy được những dược liệu này, cô ném hết vào trong không gian.
 
Chương 363


Nước linh tuyền mát rượi trong suốt lập tức nuốt trọn tất cả dược liệu như ma cà rồng, màu sắc của linh tuyền lập
tức biến thành màu xanh của bầu3 trời.
Đó là màu sắc đẹp nhất mà Cảnh Thiên từng thấy.
Những linh tuyền này là tên lừa đảo siêu cấp. Linh tuyền của người ta có 1dược liệu công kích đều sẽ thăng cấp,
sau khi thăng cấp thì sẽ giữ nguyên trạng thái đó, sau này có thể tiếp tục thăng cấp, thậm chí có thể khiế9n cho
không gian mở rộng hơn.
Nhưng của cô thì không như vậy.
Cải thứ lừa đảo này chỉ phun tinh hoa linh tuyền một ngày sau khi 3ăn được bao nhiêu là dược liệu tốt, một ngày
sau là quay về như cũ.
Vì vậy, linh tuyền này của cô chỉ có thể duy trì đến tối nay thôi.
May là ban đầu bên cạnh linh tuyền vẫn còn một vị trí hình tròn chưa đến năm mươi centimet, nên mỗi lần có tinh
hoa tinh tuyến tốt phun ra, cô đều dùng thùng sắt cất trữ.
Nhưng cái không gian rách nát này thấp quá, chiều cao từ đáy đến miệng giếng chỉ có năm mươi centimet là hết.
Vì vậy, dù có tích trữ đi chăng nữa thì cũng không thể trữ quá nhiều. Có trời mới biết tại sao có chữa bệnh, cứu
người lại đòi nhiều tiền như vậy.
Một mặt, hầu hết những người mà cô chữa trị trước đây đều không có tiền, hầu như đều là cô lỗ. Một mặt là khó
khăn lắm mới gặp được con cừu béo để thịt, rất nhiều tiền thật về được cũng bị cô dùng để nuôi linh tuyền.
Chiều hôm qua trước khi về bệnh viện, cô đã bỏ những dược liệu kia vào số thùng trữ trong linh tuyền. Đến rạng
sáng mới nem dược liệu cực phẩm trong thùng trữ vào linh tuyền, chờ nó nuốt. Trước khi làm phẫu thuật cho
Chiến Lệ Xuyên hôm nay, cô đã đổ đầy thùng trữ rồi. Bây giờ nước linh tuyền phun ra, đến buổi tối sẽ trở thành
màu sắc lúc trước, cho nên lúc này có thể dùng cho Chiến Lệ Xuyên thì cô sẽ cố gắng dùng.
Kim bạc cô lấy ra lần này đều có lỗ, linh tuyển hóa thành hơi nước nhờ nguyên khí, thấm vào cơ thể của Chiến Lệ
Xuyên, bắt đầu từ đốt sống ngực thứ hai còn nguyên vẹn, chuẩn bị xuyên qua xương sống đã bị hỏng và tắc nghẽn
bằng sức lực vô cùng lớn.
“Tôi phải bắt đầu dùng kim bạc khai thông cơ thể của anh rồi. Một khi được khai thông một chút thôi, có thể anh sẽ
cảm nhận được cơn đau đến thấu tim. Bởi vì thứ được khai thông là thần kinh của anh, cho nên bây giờ anh muốn
chuyển đầu sang một vị trí thoải mái hơn không?”


Chiến Lệ Xuyên không muốn để mặt mình cúi xuống dưới, cho nên đầu đang để nghiêng.
Cảnh Thiên nhận thấy rằng anh đã nghiêng đầu như vậy hơn một tiếng đồng hồ rồi.
“Tôi có thể đổi được không?”
“Được.”
Cảnh Thiên đặt cây kim bạc xuống, đi tới bên cạnh Chiến Lệ Xuyên: “Anh muốn đổi như thế nào?”
Chiến Lệ Xuyên hơi ngẩng đầu lên, định xoay sang phía ngược lại, tay Cảnh Thiên đã đỡ lấy cơ thể anh rồi dễ dàng
đổi sang hướng khác.
Hồng Lục ở bên cạnh cảm thấy đây không phải là đang phẫu thuật mà là đang mổ chó quy mô lớn.
Nhìn thấy đại ca ngầu đến cực điểm lại vì một người đàn ông mà xuất hiện nét đặc trưng của một người vợ hiền mẹ
đảm, cô ta cảm thấy thứ này rất đáng sợ.


Năng lượng mạnh mẽ đến mức nào mới có thể khiến một người phụ nữ như đại cả thay đổi chứ?


“Yên tâm đi, tôi có thể chịu được, chỉ cần có thể khỏi, đau đớn nào cũng nằm trong phạm vi chấp nhận của tôi.”


“Ừ.” Cảnh Thiên gật đầu.


Đã đi đến bước này rồi, tuyệt đối không thể từ bỏ ca phẫu thuật bởi vì Chiến Lệ Xuyên không thể dùng thuốc mê được. Đau dài không bằng đau ngắn, sau khi giúp Chiến Lệ Xuyên điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, Cảnh Thiên lại rút một cây kim bạc ra, dùng một lực đặc biệt cắm vào từ chỗ liên kết của đốt xương sống thứ hai.
 
Chương 364


“Tôi không biết khi nào thì tế bào thần kinh của anh có thể thông được. Một khi thông được thì sẽ rất đau, tốt nhất
tay anh không nên động đ3ậy, nếu cử động mạnh quá thì tôi chỉ có thể trói anh lại thôi.”
“Yên tâm đi, không đâu.”
Sau khi nhận được câu trả lời của 1Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên bắt đầu tiêm nước linh tuyển vào cơ thể anh thông
qua đầu kim. Đồng thời, cô cũng dùng một luồng nguyên khí, biế9n nước thành hơi nước, từ từ tràn vào qua thần
kinh cột sống.
Ngay khi nguyên khí tràn vào đã chịu một lực cản cực lớn, Cảnh Thiên 3không hề vội vàng, tiếp tục gia tăng lực
phóng thích nguyên khí, tăng tốc độ truyền nước linh tuyền vào.
Thứ sắc bén nhất trên đời 8này chắc chắn không phải là dao, mà là nước.
Chỉ cần tăng áp lực nước đến một mức độ nhất định, thanh thép cũng có thể bị cắt đứt.
Tuy rằng nguyên khí của cô không thể đạt tới mức độ đó, nhưng xương sống của Chiến Lệ Xuyên cũng không phải
là một thanh thép.
Trong mắt người ngoài, cây kim bạc của Cảnh Thiên chỉ đâm sâu vào sống lưng của Chiến Lệ Xuyên mà thôi, Cảnh
Thiên chỉ cầm cây kim bạc trong tay, còn không phải là loại nổi điện, trong mắt hai y tá bên cạnh, châm cứu như
vậy hoàn toàn không thể nào khôi phục thần kinh được.
Nhưng chỉ có Hồng Lục biết, thuật châm cứu của đại ca hoàn toàn khác với thuật châm cứu của những người cấp
bậc đại sư bên ngoài.
Bởi vì trong cơ thể của đại ca ẩn chứa một sức mạnh thuần hậu.
Đây là lý do tại sao rất nhiều cuộc phẫu thuật chỉ có thể do đại ca thực hiện.
Đương nhiên, trước đây khi đại ca vẫn đối xử rất tốt với Đổng Duyệt Đồng, cô đã dạy cô ta luyện khí nhập môn, vì
vậy Đổng Duyệt Đồng cũng có sức lực như đại ca. Đây cũng là lý do tại sao Đổng Duyệt Đồng tuyên bố rằng có thể
giúp được Chiến Lệ Xuyên,
Nhưng thực lực của đại ca và Đổng Duyệt Đồng vẫn cách nhau một trời một vực. Cảnh Thiên không ngừng nhẹ
nhàng xoay cây kim bạc để đầu kim hướng về các vị trí khác nhau bên trong xương sống của Chiến Lệ Xuyên.
Ba phút sau, đột nhiên có một luồng khí xuyên qua chỗ bị chặn vững chắc, một luồng khí lao xuống, gần như lao
thẳng tới xương sống lồng ngực phía dưới.


Trên bàn mổ, hai tay Chiến Lệ Xuyên đặt ở hai bên cơ thể lúc này đột nhiên nắm chặt lại, gân xanh trên thái dương
nổi lên, nhưng anh lại không kêu lên tiếng nào. Cảnh Thiên cảm nhận được sự thay đổi của Chiến Lệ Xuyên, cô liếc
nhìn anh nhưng thấy đầu đối phương không hề ngẩng lên, cơ thể cũng không động đậy. Khi thấy bàn tay đang
nắm chặt, trong lòng cô khó chịu một cách kỳ lạ.


“Nếu đau thì có thể kêu lên.”


Cảnh Thiên rút cây kim ra khỏi lưng của Chiến Lệ Xuyên.


Lúc này Chiến Lệ Xuyên đã cảm nhận được cảm giác đau nhói khi kim rút ra khỏi cơ thể mình. “Tôi không sao, tôi có thể chịu được, cô yên tâm làm phẫu thuật đi.”


Cảnh Thiên không nói gì, cô lấy thuốc vừa mới lấy từ tầng hầm thứ ba trong thùng giữ nhiệt ra, dùng kim tiêm rút ra một ít rồi tiêm vào cột sống của Chiến Lệ Xuyên. Cơn đau do hơi nước xuyên qua cột sống quả thực là rất khó tả, nhưng sau khi đau đớn đến cùng cực thì không quá đau nữa. Có điều sau khi thuốc này được tiêm vào, Chiến Lệ Xuyên cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu tim. Sự lạnh lẽo này gần như xuyên qua cổ và đầu anh, sau đó cảm giác thấm vào phần eo từng chút từng chút một. Chiến Lệ Xuyên biết, hình như cơ thể mình đã thông rồi. “Hơi lạnh, cố gắng chịu đựng một lát, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì thuốc này có thể giảm đau.” Quả nhiên, một lúc sau, cảm giác lạnh lẽo đã biến mất, thay vào đó toàn bộ phần lưng trở nên ấm áp lạ thường. “Có cảm thấy rất ấm không?” Cảnh Thiên hỏi.
 
Chương 365


“Ừ” Chiến Lệ Xuyên trả lời.
Xác nhận rằng thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng, Cảnh Thiên lại rút một cây kim bạc cắm v3ào lưng Chiến Lệ
Xuyên, tiếp tục khai thông các dây thần kinh tử đốt cột sống thứ hai.
Lần này Cảnh Thiên có thể cảm nhậ1n rõ ràng vị trí vừa nãy đã được khai thông rồi, một luồng khí gần như thông
đến cột sống thắt lưng. Sau đó cô đổi hướng khác và9 tiếp tục thông. Chỉ cần mở ra một khe hở, hơi nước mang
theo linh tuyền đi xuống dưới rất dễ dàng.
Lần này Chiến Lệ Xuy3ên cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Tuy rằng vẫn còn đau, nhưng cảm giác đau đớn này không phải là loại khó có thể chịu đựng n8ổi.
Có điều để hoàn toàn khai thông, mũi kim đó không ngừng đâm vào chỗ đau nhất của anh. Chỗ nào đau thì đầm
chỗ đó. Mồ hôi dày đặc chảy dài trên trán, Chiến Lệ Xuyên nắm chặt hai tay, cẩn thận cảm nhận cơn đau đó, nhưng
sự kích động và vui mừng trong lòng lại không thể nói nên lời.
Cơn đau này kích thích đến đầu tức là nơi đó của anh đã phục hồi cảm giác.
“Lau mồ hôi cho anh ấy.”
Cảnh Thiên vừa nghiêm túc cắm kim, vừa bảo y tá không biết phải làm gì đang đứng bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên y tả trải qua chuyện bệnh nhân không thể gây mê khi phẫu thuật, lúc này nghe thấy lời dặn dò
không vui của Cảnh Thiên thì nhanh chóng cầm gạc đi đến trước mặt Chiến Lệ Xuyên, quả nhiên nhìn thấy trán
anh đã đầm mồ hôi, ngay cả gân xanh trên trán cũng nổi lên rồi.
Chiến Lệ Xuyên vốn đã đẹp trai, tim cô y tá đó lập tức tan chảy, vội vàng ngồi xổm bên cạnh anh, không ngừng lau
mồ hôi cho anh, vẻ mặt tràn đầy quan tâm.
“Anh đau lắm à?”
Chiến Lệ Xuyên mím chặt môi, không muốn nói chuyện cho lắm.
Y tá thấy vậy liền mềm lòng, nói với Cảnh Thiên: “Giáo sư J, anh ấy đang rất đau, phải làm sao đây?”
Cảnh Thiên đang định dừng lại thì nghe thấy Chiến Lệ Xuyên nói: “Tôi không sao, tiếp tục.”
“Nhưng anh đã đau đến mức như vậy rồi.”
Phải biết rằng đây là giám đốc điều hành của tập đoàn AUPU, một khi anh có thể đứng lên được, ai còn có thể
ngang hàng với anh chứ? Cho nên cho dù chỉ là lau mồ hôi cho anh thôi, y tá cũng cảm thấy rất vui.
Vì vậy, y tá vượt giới hạn làm trái với quy định, làm phiền Cảnh Thiên châm cứu.
“Cô ồn ào quá.”
Hồng Lục còn chưa kịp phê bình y tá này, Chiến Lệ Xuyên đã không thể chịu được nữa rồi.
Anh không thích ai động vào mình!
Nếu không anh cũng sẽ không chế tạo ra người máy giúp anh chăm lo đời sống hằng ngày khi bị bại liệt.


Trong khi Chiến Lệ Xuyên nói chuyện, cô y tá lại muốn đưa tay ra định chạm vào trán anh, không ngờ Chiến Lệ Xuyên liền lên cơn buồn nôn, cảm giác buồn nôn khiến anh không thể chịu đựng được, nôn khan ngay lập tức.


Cảnh Thiên đang dùng sức, đột nhiên cảm thấy cơ thể của Chiến Lệ Xuyên co giật, cô nhanh chóng rút kim bạc ra.


“Ưm…”


Bởi vì rút quá nhanh nên đã khiến Chiến Lệ Xuyên đau đến mức phải rên lên. Vốn dĩ cô y tá muốn sờ trán Chiến lệ Xuyên, đổi thành vội vàng dùng tay giúp anh vuốt lưng, tay kia định giúp anh vuốt ngực.
 
Chương 366


Nhìn thấy y tá muốn đưa tay vuốt ngực Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên còn không kịp bỏ kim xuống, bước nhanh tới
đẩy cô ta ra. 3
Cô y tá không ngờ giáo sư đang phẫu thuật giữa chừng lại đột ngột đẩy cô ta, hơn nữa còn đây rất mạnh. Cô ta kêu
1lên rồi lùi ra sau mấy bước, ngã thẳng xuống đất. Cô y tá này là con gái của một gia đình giàu có tại thành phố H,
tốt ng9hiệp thạc sĩ y khoa tại một trường đại học danh tiếng, cũng rất xinh đẹp.
Cam tâm làm một y tá là vì Viện nghiên 3cứu Lawrence là viện nghiên cứu y học hàng đầu thế giới, có biết bao
người quyền thể ném tiền như rác chỉ để làm một cuộc8 phẫu thuật ở đây, chỉ để mua được thuốc do nơi này sản
xuất.
Cô ta đến đây, một mặt có thể giúp đỡ cho người nhà, để địa vị của bố mẹ trong dòng họ nước lên thì thuyền lên,
mặt khác, cô ta cũng có lòng tự lợi rất lớn, hi vọng có thể bám víu được vào một đại gia thực sự.
Bây giờ nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên, đương nhiên cô ta sẽ quan tâm nhiều hơn.
Không ngờ lại bị giáo sư J đẩy ra.
Không chỉ đẩy, cô ta còn chưa kịp nổi giận thì đối phương đã lạnh lùng nói một câu: “Cút!”
“Dựa vào cái gì mà cô bảo tôi cút?”
Phó Viện trưởng Hồng Lục còn không bảo cô ta cút, Cảnh Thiên chỉ là một bác sĩ vừa mới được tuyển về thôi, có tư
cách gì chứ?
“Cô không làm phẫu thuật đàng hoàng, đánh người trong khi phẫu thuật mà cô còn có lý à?” Cô y tá giận dữ phản
bác, trừng mắt nhìn Cảnh Thiên. Cảnh Thiên hoàn toàn phớt lờ cô ta, quay người trở lại bên cạnh Chiến Lệ Xuyên,
cầm bông nhúng vào cồn để khử trùng rồi lau chỗ bị y tá sờ vào trên người anh. Sau khi Cảnh Thiên đi đến bên
cạnh, anh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt trên người có nên đã không còn cảm thấy buồn nôn nữa, bây
giờ lại ngửi thấy mùi cồn nồng nặc, cảm giác buồn nôn của anh biến mất ngay lập tức.
Cảnh Thiên ngồi xổm xuống, nhìn Chiến Lệ Xuyên đang nổi gân xanh, hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”
Thấy một giọt mồ hôi trên trán Chiến Lệ Xuyên sắp chảy xuống, cô bèn dùng tay áo blouse trắng của mình lau giúp
anh.
“Đỡ hơn nhiều rồi.”


Lúc này Hồng Lục đã bấm nút, lính đánh thuế từ ngoài cửa tiền vào.


“Đưa cô ta ra ngoài, cô ta đã bị đuổi việc rồi.”


Giọng nói của Hồng Lục lạnh lùng vang lên, y tá kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Hồng Lục với vẻ mặt không thể tin được: “Dựa vào cái gì, rõ ràng cô ta ra tay trước! Các người làm gì vậy! Thả…”


Cô y tá bị lính đánh thuê bịt miệng lại, chẳng mấy chốc đã bị xách ra ngoài.


Y tá còn lại lộ vẻ kinh hãi, sau khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Hồng Lục thì nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên lấy một lần.
 
Chương 367


Tiếp tục châm cứu, từng cơn đau dữ dội kích thích từng dây thần kinh trong cơ thể Chiến Lệ Xuyên, ngoại trừ phản
ứng mạnh lúc trước đó, anh khô3ng hề kêu lên một tiếng nào nữa.
Để tránh cho người này lại bị người khác sờ soạng, Cảnh Thiên vừa làm bác sĩ vừa làm y tá, thỉnh thoả1ng lại đích
thân dùng băng gạc lau mồ hôi cho anh.
“Cột sống ngực đã được khai thông hoàn toàn rồi, nhưng bốn tháng nay anh bị liệt, t9oàn bộ phần cột sống đều bị
tắc nghẽn, còn lại năm đốt xương thắt lưng và năm đốt xương cùng. Anh cố chịu một chút, chỉ cần khai thông rồi
thì3 cả cơ thể của anh sẽ thông suốt.”
“Ừ, không vội, tôi không sao.”
Trước khi châm cứu vùng thắt lưng, Cảnh Thiên lại tiêm một m8ũi thuốc giảm đau cho Chiến Lệ Xuyên.
Vòng châm cứu mới bắt đầu từ đốt xương ngực thứ mười ba, khi hơi nước tiến vào đốt sống thắt lưng đầu tiên chỉ
hơi bị cản lại, sau đó thì đi qua.
Mỗi lần thông suốt luôn kèm theo cơn đau đớn tột cùng, nhưng Chiến Lệ Xuyên đều có thể chịu đựng được.
Ca phẫu thuật tiến hành đến giờ phút này thật ra đã được coi là thành công rồi. Phần còn lại, cho dù không phải
trên bàn mổ của Viện nghiên cứu Lawrence, Cảnh Thiên cũng có thể hoàn thành.
Dù sao thì cột sống nhân tạo và kinh lạc đã được lắp đặt xong, việc còn lại là dùng phương pháp châm cứu để giúp
Chiến Lệ Xuyên thông toàn bộ kinh mạch.
Những khó khăn lắm mới mua được dược liệu tốt như vậy, linh tuyền đó không dùng thì lãng phí.
Vì vậy, Cảnh Thiên tiếp tục châm cứu cho Chiến Lệ Xuyên, vừa giúp anh khai thông thần kinh, vừa không ngừng
đưa nước linh tuyển vào trong thông qua nguyên khí.
Trong phòng mổ yên tĩnh, lúc này đã bước vào trạng thái kỳ lạ.
Hai chiếc xe JINBEI lái đến bên ngoài Viện nghiên cứu Lawrence, một nhóm người tay cầm súng ngắn, trùm đầu
đen, chỉ để lộ ra hai mắt bước xuống. Vừa nhìn là biết đám người này được huấn luyện nghiêm khắc, một nhóm lập
tức tiến đến khống chế bảo vệ ở cửa, một nhóm khác thì lao về phía nhân viên y tế.
Đây chỉ là nơi dừng chân của viện nghiên cứu Lawrence tại thành phố H, cho dù phòng thủ ở đây có được tăng
cường và có hai lính đánh thuê nước ngoài canh giữ, nhưng nhóm côn đồ cầm súng này đã có cách đối phó.
Bởi vì trong đám người bước xuống xe, còn có năm tên lính đánh thuê quốc tế.


Năm chọi hai, không cần nghĩ cũng biết được cái kết. Sau khi đám côn đồ này ập vào, chúng bắt ngay một bác sĩ
trung niên đeo kính cận.
“Chiến Lệ Xuyên ở đâu? Nói!”
Những tên côn đồ khác cũng bắt giữ một số bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng, ép hỏi cùng một câu.
Tất cả mọi người đều sợ hãi run rẩy, đồng loạt chỉ vào một căn phòng.


Tên côn đồ lập tức ra hiệu bằng mắt với những tên phía sau, bọn chúng nhanh chóng xông vào nhưng bên trong không có gì cả. “Lừa tao à?”


Thấy sắp bị bắn nổ đầu, bác sĩ trẻ tuổi hét lên: “Bên dưới! Bên dưới! Phòng phẫu thuật ở bên dưới! bên trên là khu vực nghỉ ngơi.”


Mấy tên côn đồ khống chế bác sĩ trẻ tuổi rồi đi vào trong phòng. Sau khi đối phương nhấc điện thoại lên và nhấn vài phím, phần giữa căn phòng bắt đầu chìm xuống. Bọn côn đồ cầm xúng, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào. Không ngờ bác sĩ bị bắt giữ kia lại bất ngờ làm loạn.


Người vừa rồi còn vâng vâng dạ dạ, bây giờ lại túng lấy cổ của tên côn đồ đang bóp cổ mình rồi vòng tay hất ra.
 
Chương 368


Một lực cực lớn hất bay tên kia khiến hắn đập mạnh vào một tên đang định nổ súng.
Những tên còn lại đồng loạt chuẩn bị tấn3 công, nhưng những bác sĩ mặc áo blouse trắng bên dưới trông như đang
bận rộn lúc này đều cầm súng bắn về phía bọn chúng.
Trong những chiếc sủng này không có đạn mà là thuốc gây mê.
Những tên còn chưa kịp đi xuống thì đã bị tiêu diệt rồi.
Hai tên lính đánh thuế quốc tế nhảy xuống, nhưng các bác sĩ phía dưới không cùng đẳng cấp với chúng, chúng đều
là lính đánh 3thuê quốc tế hạng A, nhưng những người này ít nhất cũng là hạng AAA, vài cú đã đánh cho chúng
ngã nằm sấp ra đất rồi,
Nhữ8ng tên bên ngoài vẫn luôn đợi, thấy người bước vào không phát ra tiếng động nào bèn bóp cổ một bác sĩ rồi
hỏi: “Người đâu? Tại sao vào rồi lại không có tiếng động gì nữa?”
Nữ bác sĩ sợ hãi nói: “Bởi vì… bởi vì phòng này có thể chìm xuống, phòng phẫu thuật ở tầng hầm thứ hai.”
Tên côn đồ sửng sốt.
Me nó!
Một cái tử hợp viện mà lại làm tầng hầm!
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Thủ lĩnh ra lệnh: “Hai người canh giữ những người này, những người còn lại đi
theo tôi!”
Sau đó hắn ta nói với nữ bác sĩ: “Cô, đi với tôi.”
Thế là nữ bác sĩ thấp thỏm đi theo nhóm hung hãn tàn bạo này vào phòng. Căn phòng đã khôi phục lại thiết lập
như cũ, nữ bác sĩ dẫn đám người này xuống dưới y như vậy, kết quả đương nhiên là cũng giống như đám người
vừa rồi. Mà lúc này, mấy bác sĩ y tá bên ngoài cũng không còn bộ dạng ngây thơ vô tội nên có nữa.
Sau khi đảm ngu ngốc kia vào trong, chẳng mấy chốc họ đã xử lý những tên bên ngoài sau đó lối đi.
Mà hai lính đánh thuê canh cửa đã bị đánh ngã ra đất cũng không làm sao cả, phủi bụi dính trên quần áo của mình
đi rồi tiếp tục đứng lên canh cửa.
Hai nhân viên bảo vệ chạy tới lái hai chiếc xe JINBEI ra sân sau, nơi đó có một dãy đá bó vỉa hè màu đen. Sau khi xe
được lại lên, bảo vệ đổ hai bình nước lên trên xe, trơ mắt nhìn hai chiếc xe bị hòa tan.


Đợi đến khi không tìm được một linh kiện nào của xe nữa mới rời đi, thật thà chất phác đóng cổng lại.
Toàn bộ Viện nghiên cứu Lawrence lại chìm vào sự yên tĩnh bình yên.
“Đại ca, có một chuyện.”
Giọng nói của thuộc hạ phát ra từ tai nghe của Chiến Lệ Xuyên. “Chuyện gì vậy?”
“Hình như các bác sĩ của Viện nghiên cứu Lawrence đều là lính đánh thuế quốc tế cải trang. Tóm lại là đám nhãi đó
không ra ngoài nữa, những người còn lại đều bị họ lôi đi rồi.” Lúc này Chiến Lệ Xuyên đang trải qua cơn đau buốt
khi hơi nước trong kim bạc phá vỡ tế bào thần kinh đang bị tắc nghẽn của anh, sự đau đớn đó giống như dùng
khoan điện khoan xương tủy của anh vậy.
Mãi cho đến khi cơn đau đó biến mất, màn hình của đối phương mới xuất hiện một chữ “ừ.
“Vậy thì chúng tôi sẽ tạm thời không ra tay nữa.”
Cơn đau tiếp tục, Chiến Lệ Xuyên không nói thêm lời nào, đối phương cứ đợi như vậy, cho đến một phút sau, màn
hình mới xuất hiện một chữ “Ừ”.
Xa xa, đám người thoạt nhìn đã biết là rất không tầm thường nhìn nhau.
Người đứng đầu hỏi: “Đại ca, anh vẫn ổn chứ?”
Lần này tin nhắn gửi đến khá nhiều chữ…
“Mợ chủ của mấy người đích thân làm phẫu thuật, mấy người cho rằng sẽ không ổn à?” Dù chỉ là tin nhắn, không
nghe được giọng nói u ám nhưng mọi người vẫn không khỏi rùng mình.
Đối mặt với câu hỏi chết chóc, mọi người đồng thanh đáp lại:


“Ổn!”


“Nhất định sẽ ổn thôi!”


“Đại ca cố lên!”


“Mợ chủ uy vũ!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom